Cập nhật mới

[Chuyện có thật] Tôi từng làm việc ở một trạm xăng tại Idaho, và tôi đã nghỉ việc sau vài chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Tôi từng làm việc ở một trạm xăng tại Idaho, và tôi đã nghỉ việc sau vài chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái
Part 1


Tôi sẽ không tiết lộ tôi sống ở đâu hay công ty nào sở hữu trạm xăng này để tránh việc mọi người mò tới kiếm chuyện chỉ vì tò mò. Nó là một trong số những trạm xăng mọc lên ở một nơi hẻo lánh nào đó cạnh đường cao tốc, nếu bạn từng lái xe vòng quanh miền Tây nước Mỹ thì bạn sẽ hiểu tôi đang nói về cái gì.

Làm việc ở trạm xăng đó là công việc đầu tiên tôi nhận được từ khi tốt nghiệp trung học, và nơi làm việc thì cách khoảng nửa tiếng lái xe từ nơi tôi sinh sống và lớn lên. Trong thị trấn của tôi, ngoài tôi ra thì không còn ai khác được thuê làm việc tại đó cả nên tôi là người duy nhất phải chịu đựng việc lái xe hơn bốn mươi dặm ra đường vào sáng sớm và tối khuya, một việc cực kỳ dở hơi bởi ý tưởng phủ cả đống tuyết lạnh lên cái xe cũ kỹ mua lại này trong mùa thu hoặc đông của Idaho thật không phải điều tốt lành gì.

Tôi bắt đầu làm việc ở đó vào tháng Bảy năm ngoái. Kinh doanh chẳng khấm khá mấy, nên việc bày hàng hay dọn dẹp cũng chẳng khó khăn. Những khách hàng thường hay ghé đây đều là những cư dân trong thị trấn lái xe đến thành phố lớn kế bên để xem một bộ phim, ăn tối, hoặc mua sắm, và những người tài xế xe tải, nông dân hoặc chủ trang trại ghé ngang để mua vài thứ quà vặt và vài hớp cà phê trên đường vận chuyển hàng của mình.

Một điều đáng nói ở trạm xăng này là chúng tôi có trữ một vài túi ngủ, một vài cái áo lạnh dư ra, hai cây pháo sáng, hộp dụng cụ sơ cứu khẩn cấp, và một cái radio hai chiều đặt trong phòng bảo trì. Lý do là để phòng trường hợp nhân viên làm việc vô tình bị kẹt lại đây suốt những trận bão tuyết bất ngờ, để họ có thể có thứ để ngủ và để giúp họ liên lạc với bên ngoài nếu bị kẹt lại quá một ngày. Chúng không phải do công ty cung cấp, chỉ là vài năm trước có ông tiền bối nào đấy là chuyên gia sinh tồn đã làm việc tại đây và đem theo những thứ này đến chỗ làm, sau đó quyết định quyên góp cho luôn trước khi rời đi.

Một ngày nọ vào tháng Giêng, bảy tháng sau khi tôi bắt đầu vào làm việc, lúc tôi đang ngồi phía sau quầy tính tiền ngước mắt lên xem chương trình truyền hình chiếu bằng cái TV cũ kỹ treo phía trên đầu tôi thì một dòng tin tức xuất hiện chạy ngang ngay cuối màn hình. Một thông báo cảnh cáo về một trận bão tuyết sắp xảy ra trong phạm vi thị trấn, và tất cả người dân được khuyến cáo nên ở trong nhà. Vài phút sau, tôi nhận được một tin nhắn từ quản lý, người đã xin nghỉ tuần này. Ông ấy bảo tôi cứ tự nhiên ở lại qua đêm tại trạm xăng nếu tôi không muốn lái xe về nhà (ông ta cũng nhắc rằng dù thế tôi cũng sẽ chỉ được trả lương bình thường chứ không thêm thắt gì được đâu lol). Tôi là người duy nhất làm việc trong ngày hôm đó vì khó mà có thể kiếm được ai chịu đi làm vào mấy ngày cuối năm. Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn phải lái cái xe cà tàng của mình về nhà trong trận bão tuyết nên đã quyết định mua một vài đồ ăn vặt tại trạm xăng và dành cả đêm nghỉ lại trong phòng sưởi của trạm.

Khoảng tầm 4:30 chiều, trời bắt đầu tối. Tôi liền đi đến phòng bảo trì và chuẩn bị sẵn một cái túi ngủ. Trong khi đang lục lọi trong phòng, tôi nghe tiếng chuông vang lên ở phía trước, bạn biết đấy, loại chuông sẽ vang lên mỗi khi cửa trước được mở ấy? Tôi hơi thắc mắc một chút vì thường chẳng ai ngu đến mức đi trên đường cao tốc trong cái thời tiết này cả, nên tôi dự là sẽ cho người khách hàng đó ở nhờ qua đêm để giữ an toàn. Khi tôi ra khỏi phòng bảo trì và đến khu vực chính với mấy cái quầy và kệ, chẳng có ai ở đó cả. Tôi kiểm tra phòng vệ sinh và nhìn ra ngoài nhưng vẫn không tìm được ai cả, ngoại trừ cái xe quen thuộc duy nhất của tôi đang đậu bên ngoài. Tôi nhủ thầm chắc là do gió, sau đó khóa chặt cửa trước lẫn cửa sau cho chắc ăn và hâm nóng lại hai miếng pizza trạm xăng hay bán và pha một cốc cà phê lớn cho mình.

Ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực và tuyết rơi dày đến nỗi chất thành từng khối, và tôi có thể nghe rõ tiếng gió thổi mạnh đập vào những khung kính cửa sổ. Những nguồn sáng duy nhất hiện tại phát ra từ bên trong trạm xăng và cái biển hiệu treo bên ngoài; bên trên cánh cửa, trên đỉnh mấy cái máy bơm, và cái biển quảng cáo lớn bên rìa đường cao tốc. Trong lúc đang uống dần cốc cà phê, tôi nghe một tiếng “cạch” lớn phát ra ở khu vực phía sau, nơi có phòng vệ sinh. Tôi đặt cái cốc xuống và bắt đầu đi kiểm tra thử, nhưng ngay lập tức ngừng lại khi bỗng dưng nghe thấy tiếng thì thầm phát ra phía sau cánh cửa phòng vệ sinh nam. Tôi không thể hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng sau đó tôi nghe một giọng nói thứ hai thì thầm “Im lặng!” đủ to để tôi có thể nghe thấy và đột nhiên tất cả biến mất. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực và tôi gần như đã hét lên khi bất ngờ nghe thấy tiếng kèn xe hơi vang lên inh ỏi phía bên ngoài.

Tôi chạy ra phía khu vực chính và trông thấy một chiếc xe van VW cũ đậu lại trước trạm xăng, với hai đèn pha phía trước mở sáng choang và một người đàn ông gọn gàng trong bộ trang phục trưởng hướng đạo sinh bước ra từ ghế lái. Tôi mở cửa trước và mời ông ấy vào.

“Ơn trời, tôi không nghĩ là vẫn còn người ở đây đấy.” ông ta nói với tôi.

“Mọi người đang làm gì ngoài đó vậy? Định lái xe về thành phố chăng?” tôi hỏi.

“Đúng thế, tôi và mấy cậu bé đây vừa kết thúc chuyến cắm trại cuối tuần và không may bị mắc bão trên đường về” ông ấy giải thích. Tôi bắt đầu cảm thấy thắc mắc.

“Nhưng hôm nay là tối thứ Ba mà? Ngày mai lũ trẻ cũng phải đi học chứ nhỉ?”.

“Tôi đưa lũ trẻ vào bên trong có được không?” ông ấy hỏi, lờ đi câu hỏi vừa nãy tôi đặt ra. Tôi gật đầu và ông ấy đi ra ngoài, dẫn ra sáu cậu bé từ chiếc xe van, tất cả đều mặc đồng phục hướng đạo sinh với khăn quàng, áo sơ mi, quần ngắn, vớ cao và bốt. Hai trong số đó có đội những chiếc mũ màu xanh đen có hình dáng trông như chiếc thuyền lật ngược, tôi nhớ bố tôi cũng có cất một cái trong tủ, cái mà ông từng dùng lúc còn là một hướng đạo sinh. Mọi thứ trông còn kì lạ hơn khi biết rằng chúng vừa trở về từ một chuyến cắm trại nhưng không hề mặc áo khoác, và duy chỉ có nhóm trưởng là mặc quần dài.

Chúng vào bên trong trạm xăng và tôi khóa cửa lại ngay khi tất cả đã vào hết. Gió thổi mạnh và tuyết chất dày đến mức một vũng nước lớn làm từ tuyết tan đã đọng lại ngay phía trước cửa.

“Cậu có hộp dụng cụ sơ cứu nào không? Nhóc Kyle đây có một vết xước cần được băng lại và tôi thì quên đem theo cái của mình ra khỏi xe rồi.” trưởng hướng đạo sinh hỏi tôi trong khi các cậu bé thì đi vòng quanh nhìn ngắm mấy bịch kẹo và bánh quy.

Tôi rất vui lòng mở cửa để cho ông ấy tự đi lấy hộp sơ cứu của mình nhưng tôi không nói ra, bởi tôi đoán là ông ấy không muốn trở ra ngoài trời lạnh mà không mặc áo khoác trên người. Tôi đi về khu phía sau, trên đường đi tôi ghé vào cái phòng vệ sinh mà hồi nãy có nghe thấy phát ra tiếng thì thầm. Chẳng có gì ở đó cả, nên tôi tiếp tục đi tới phòng bảo trì để lấy băng gạc và neosporin. Trong khi tôi đang lần mò kiếm chỗ đặt hộp sơ cứu khẩn cấp, tất cả đèn đột nhiên tắt ngấm đi. Mọi thứ tối đen. Tôi mò mẫm xung quanh và nắm lấy một thứ tôi tưởng là đèn pin nhưng một chốc mới nhận ra đó là một trong mấy thanh pháo sáng. Tôi nhanh chóng đốt nó lên, và ánh sáng mờ ảo màu cam đỏ phủ đầy căn phòng và dãy hành lang hẹp bên ngoài.

Ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ bên trong cánh cửa phòng vệ sinh nam cuối hành lang. Tim tôi nhảy dựng lên cuống họng. Giờ tôi chắc chắn rằng có ai đó đã đột nhập vào đây và có thể là một mối đe dọa cho sự an toàn của bọn trẻ hướng đạo sinh và tôi. Tôi đi xuống cuối hành lang và gọi to đến bất cứ người nào đang ở đó và nói rằng tôi có vũ khí. Tôi nghe thấy hai tiếng súng nổ và liền cúi rạp người xuống, nhưng không có gì xảy ra cả. Sau đó tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít phía sau cánh cửa. Tôi nhanh chóng chạy nhanh đến đó và mở ra, và trông thấy Kyle, một trong số những cậu bé hướng đạo sinh, đứng đó, trần như nhộng, tay nắm một khẩu súng lớn chĩa thẳng vào ông trưởng đội hướng đạo, người hiện đang ngồi dài trên bồn cầu với cái quần tụt xuống tận chân và hai lỗ đạn nóng hổi ngay trên phía gò má và mắt. Kyle quay mặt về phía tôi và lẳng lặng nói-

“Giờ ông ấy không thể làm đau cháu được nữa”.

Tôi hoàn toàn không thể chịu đựng thêm bất cứ thứ gì. Tôi chạy ra ngoài hành lang nhưng trước khi tôi kịp với tới cánh cửa thì thứ gì đó đã kéo chân tôi lại và đánh rất mạnh vào phía sau gáy của tôi. Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế xoay phía sau quầy tính tiền và đèn trong trạm xăng thì vẫn đang sáng. Không có hướng đạo sinh, không có ông đội trưởng nào cả, cũng không có bất kì thanh pháo sáng nào. Mồ hôi dính ướt cả chiếc áo tôi đang mặc và khi tôi đứng lên, tôi có thể thấy mông mình thậm chí đã làm dấu ướt phía trên miếng đệm giả da. Sau khi đầu tôi đã bớt nhức đi, tôi tự nhủ tất cả chỉ là một cơn ác mộng quái gở gây ra bởi miếng pizza rẻ tiền của trạm xăng. Đồng hồ chỉ đúng 8:30 tối, nên tôi quyết định uống thêm một ít cà phê nữa và cố để thức xuyên đêm. Những thứ đã xảy ra đã khiến tôi khá hoảng sợ và tôi không muốn thấy thêm thứ gì tương tự như thế nữa.

Tôi thật sự, thật sự, thật sự rất mong rằng đó là toàn bộ những gì đã xảy ra. Nhưng buổi đêm vẫn chưa kết thúc.



Tên dịch giả: Arysa
Nguồn:Reddit
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Part 2


Tuyết đã chất lên dày khoảng một feet rưỡi ngoài trời khi đồng hồ điểm 9 giờ tối. Tôi đang uống cốc cà phê thứ hai và xem một tập phim CSI chiếu trên TV phía sau quầy tính tiền. Tôi đã tịnh tâm lại sau màn ác mộng vừa rồi và quyết định vứt miếng pizza đi vì một tương lai tươi sáng hơn. Tôi đang rất tỉnh táo và ngồi co rúm lại bên trong cái túi ngủ của mình, và càng co lại hơn khi dõi theo từng lớp tuyết chầm chậm phủ trắng hết khung cảnh bên ngoài.

Lúc tôi chuẩn bị hớp thêm một miếng cà phê nữa thì tôi nghĩ tôi nghe thấy cái gì đó. Bạn biết đấy, là cái loại âm thanh mà bạn không thể cố tình nghe được cho đến khi nó trở nên to hơn, giống như tiếng người nói chuyện phía bên kia bức tường vậy. Tôi tắt tiếng TV đi và lắng nghe kỹ hơn. Đầu tiên tôi nghĩ nó phát ra từ bên ngoài trạm xăng, nhưng những gì tôi nhận dạng được lại không hợp lý tí nào. Đó là tiếng chó sói đang sủa. Tôi cảm thấy khó hiểu, lũ chó sói làm cái quái gì bên ngoài khi trời đang bão tuyết vậy? Tôi chui ra khỏi túi ngủ và bước ra cửa trước để nhìn xem liệu tôi có thấy chuyện gì xảy ra bên ngoài trời tối không.

Dưới ánh sáng của biển quảng cáo bên rìa đường cao tốc, tôi nhìn thấy một bóng hình. Nó chỉ đứng đó, bên ngoài trời gió hú tuyết thổi giá lạnh. Tôi có thể nhìn ra được một vài chi tiết nhờ vào ánh đèn huỳnh quang từ cái biển hiệu gắn trên mấy cái máy bơm. Đó là một người phụ nữ choàng trên mình một chiếc váy lỗi thời, loại váy có áo bó quanh vai, ống tay áo dài và đầm phủ rộng ấy. Bà ta nhìn xuống đất nên tôi không thể nhìn rõ mặt được. Tóc của bà ấy được búi lên nhưng một phần tóc màu đen đã bị bung ra đến mức đủ để tôi thấy được xuyên qua những màng tuyết. Bà ta chỉ đứng đó, tay chắp lại và đầu cúi xuống nhìn.

Điện thoại của tôi rung lên trong túi khi tôi đang quan sát bà ấy từ cửa trước. Tôi rút điện thoại ra và thấy rằng người quản lý đang gọi, nhưng khi tôi trả lời thì đầu dây bên kia lại không phải ông ấy. Thay vào đó là những tiếng sóng nhiễu, và tôi nghe thấy một giọng nói vang xuyên qua như đang đọc một bản tin thời sự. Tôi không nhớ rõ nó như thế nào nhưng nó đại loại là thế này-

“(nhiễu)... Kyle Anderson, 13 tuổi, đã bị cảnh sát bắt giữ vào ngày hôm qua…(nhiễu)... Cậu bé bị buộc tội đã sát hại hai đứa em trai và bố mẹ của mình… Cảnh sát báo cáo rằng cậu bé đã gây hỏa hoạn tại chính ngôi nhà của mình sau khi đã trói các thành viên trong gia đình vào chính giường của họ… Ông bà của cậu bé nói rằng cậu đang trong tình trạng hoảng loạn và không thể trực tiếp hầu tòa… Không có chứng cứ cho thấy việc này liệu có liên quan đến vụ ám sát Porter Hatch, 29 tuổi, diễn ra vào 2 năm trước. Hatch từng là trưởng đội hướng đạo sinh của Anderson…(nhiễu)”.

Tiếng sóng nhiễu dừng và tiếng chuông báo bận vang lên kết thúc cuộc gọi. Tôi nhìn lại ra bên ngoài cửa trước để xem người phụ nữ có còn ở đó không nhưng bà ấy đã biến mất. Tôi nhận ra tiếng chó sói sủa cũng đã dừng. Tại thời điểm này tôi biết chắc rằng có chuyện gì đó rất kì lạ đang xảy ra, chẳng có thứ gì diễn ra suốt một giờ vừa qua là hợp lý cả. Tôi không thể cho rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng sau cuộc gọi tôi vừa nhận trừ khi tôi thức giấc một lần nữa, nhưng tôi tự biết rằng mình vẫn đang rất tỉnh táo. Tôi nhớ hết tất cả từ lần cuối tôi thức dậy, nên chẳng có lý nào mà tôi lại đang ngủ thêm lần nữa cả. Tôi sẽ không thể nhớ được tất cả mọi thứ rõ ràng như thế nếu tôi đang ngủ.

Tôi lùi ra khỏi cửa trước, quan sát cẩn thận phòng trường hợp người phụ nữ đó quay lại, và quay về phía sau quầy tính tiền và bỏ tắt tiếng cái TV. Trong khi tôi đang cố gắng tập trung xem bộ phim, trạm xăng bắt đầu bốc mùi. Giống như mùi thịt nướng ấy, giống cái mùi bốc ra lúc mà bạn nhóm lửa trên cái vỉ nướng vẫn còn dính lại vài mẩu thịt từ bữa ăn trước vậy. Nhưng sau đó nó trở nên tệ hơn. Có một tí mùi lưu huỳnh pha vào nhưng càng ngày càng dày đặc thêm, pha lẫn cả mùi cháy khét nữa. Chuông báo cháy vang lên ngay sau đó, kèm theo cả những vòi nước dập lửa nữa.

Tôi hoảng lên và bắt đầu chạy ngược chạy xuôi khắp cả trạm xăng kiểm tra xem cháy ở đâu, nhưng tôi không thể tìm được gì cả, điều khiến tôi thật sự rất bực mình. Tôi ướt hết cả người rồi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đi xuống phòng phía sau để tắt nó một cách thủ công. Có một căn phòng ở phía dưới ngay sau khi đi một vài bước về phía sau nơi lắp đặt những hộp mạch và hệ thống dây điện nối với hệ thống báo cháy mà tôi đang cần tắt. Tôi mở cửa ra và nằm lăn lóc ở giữa căn phòng đó là một cây pháo sáng khốn kiếp. Cây pháo sáng của tôi.

Tôi nghe tiếng thủy tinh vỡ phía khu vực trước. Tôi không hề nghe thấy tiếng nói nào hết nhưng tôi có nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề hướng về phía khu vực sau nơi tôi đang đứng. Tôi lách người vào bên trong căn phòng lắp mạch điện và đóng cửa, khóa chặt lại, và tựa cả người vào cửa trong khi lặng lẽ lắng nghe qua tấm gỗ. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đó dần chậm lại và tiến dần tới cánh cửa tôi đang giữ. Đ*chđ*chđ*chđ*chđ*chđ*ch là tất cả những gì tôi có thể nghĩ trong đầu hiện tại. Tôi nghe thấy ở phía bên kia cánh cửa có những tiếng thở dốc, như một lão già nào đấy đang thở máy ôxi vậy. Nó khiến tôi như đông cứng lại ngay vị trí cửa, không đời nào tôi để cái thứ gì đó có chúa mới biết được ngoài kia vào trong phòng này chung với tôi. Và ngay sau đó tôi nghe thấy thứ còn kinh khủng hơn.

Phía sau tôi, ngay trong căn phòng, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang khóc. Tiếng khóc thút thít, như họ đang vừa khóc vừa lấy tay che mặt mình lại. Tôi quay người lại nhìn, lưng vẫn tựa vào cửa, và gặp lại ông trưởng đội hướng đạo sinh đáng sợ, quần thì vẫn tụt, mặt thì vẫn bị bắn nát bét và vẫn còn sống. Nước mắt chảy ròng trên mặt ông ta khi ông ta hướng mắt nhìn về phía tôi, màu máu vương trên mặt ông ta lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn pháo sáng hệt như những gì tôi đã thấy trong cơn ác mộng lúc trước.

“Kyle” ông ta khóc “Ta không hề làm thế. Ta không bao giờ có thể làm thế”. Ông ta chùi mắt. Và sau đó ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giận dữ quơ tay chỉ về cánh cửa phía đằng sau.

“Ả TA BẮT TA PHẢI LÀM THẾ!” ông ấy hét lên “TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỖI CỦA CON ĐIẾM ĐÓ! CHÍNH CON ĐIẾM KHỐN NẠN ĐÓ ĐÃ BẮT TA PHẢI LÀM HẠI CON!”.

Tôi ngay lập tức quên mất lý do mà tôi khóa cửa chặt từ nãy đến giờ, mở cửa nhanh hết mức có thể và chạy thẳng ra ngoài. Trạm xăng vẫn bình thường. Chuông báo cháy đã tắt, vòi nước dập lửa thì trở lại như bình thường. Tôi quay người nhìn lại căn phòng tôi vừa chạy ra. Thanh pháo sáng vẫn ở đó nhưng người trưởng đội hướng đạo đã biến mất. Tôi nhận ra cái mùi khó chịu kia cũng đã bay mất luôn.

Tôi nhảy dựng lên khi tôi nghe tiếng gõ cửa trên cánh cửa phía sau. Ai đó đang ở bên ngoài.

“Có ai ở đây không? Làm ơn hãy cho chúng tôi vào!” Tôi nghe thấy tiếng kêu phía đằng sau cửa. Tôi bước tới và hé cửa ra nhìn. Hai người đàn ông mặc áo khoác sờn cũ phủ đầy tuyết và đội mũ vành rộng đứng bên ngoài. Tôi mở cửa ra và để họ vào bên trong. Họ phủi tuyết trên người ra và cởi bỏ áo khoác của mình. Tôi trông thấy họ mặc loại quần chuyên dụng để làm việc nặng và mặc chiếc áo sơ mi mỏng làm từ cotton không có cổ áo. Tôi đoán được rằng họ là nông dân nhưng không thể đoán được vì sao họ lại ở bên ngoài trời bão tuyết như thế này, và vì sao họ lại gõ cửa sau chứ không phải cửa trước. Họ cởi mũ ra và tôi thấy một người là người Mexico và một người là người da trắng. Anh chàng Mexico nhìn tôi một cách kì lạ.

“Chuyện quái gì đã xảy ra với cậu vậy?” anh ta hỏi, chà chà tay vào chiếc áo của mình. Tôi không thể tin được là tôi đã quên mất mọi thứ nhưng rồi chợt nhớ ra rằng mình vẫn đang bị ướt.

“Chuyện dài lắm. Còn các anh thì sao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Part 3


“Tên tôi là John, nhưng cậu có thể gọi tôi là Jack, còn đây là Pablo” anh nông dân chỉ vào người bạn bên cạnh.

“Ờ vâng nhưng hai người đang làm gì ngoài trời bão tuyết này vậy?” Tôi hỏi. Tôi vừa bị một tên tội phạm ấu dâm hét vào mặt mười giây trước, nên giờ tôi muốn chắc rằng liệu hai người này là người thật đang tìm chỗ trú ẩn hay lại là một thứ gì đó điên rồ đang chực chờ xổ ra ‘hấp diêm’ tinh thần tôi.

“Xe của chúng tôi bị hỏng cách đây khoảng một dặm rưỡi. Chúng tôi mong rằng cậu sẽ chịu để chúng tôi ở nhờ qua đêm hoặc ít nhất là cho đến khi cơn bão tạnh đi đủ để tôi gọi người giúp. Chỗ cậu có cái điện thoại nào không?” Jack hỏi.

Tôi nói rằng chỗ tôi có điện thoại bàn và sau đó vươn tay ra để nắm lấy hai vai họ. Cả hai nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, nhưng ít nhất tôi có thể cảm nhận được cảm giác của xương và thịt chứ không phải sương khói. Tôi đưa họ ra khu phía trước và nhận ra rằng cả cửa sổ lẫn cửa trước đều nguyên vẹn, và tôi cũng không thấy vết nước dính đâu cả. Tất cả đều khô ráo, duy chỉ mình tôi bị ướt.

Tôi cho họ biết rằng phòng bảo trì còn dư vài cái túi ngủ-

“Nhưng nếu hai anh muốn dùng thì một trong hai người phải tự đi lấy. Xin lỗi vì hơi mất lịch sự nhưng tôi đã gặp đủ chuyện khốn nạn xảy ra ở đây cả đêm rồi” tôi nói với họ.

Chẳng ai trong hai người họ nói gì cả, Jack quay người và đi về phía sau để lấy túi ngủ. Tôi trở lại phía sau quầy tính tiền và ngồi vào chếc ghế đẩu trong khi tựa người vào tường. Pablo và tôi im lặng nhìn nhau trong một vài giây.

“Cậu sống gần đây à?” Pablo hỏi.

“Ừa, tôi từ trong thị trấn đến” tôi nói.

Chúng tôi tiếp tục nhìn nhau. Tôi không tin anh ta lắm, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng đối với anh ta. Tôi bắt đầu hối hận khi để cho họ vào trong rồi.

“Nơi này không tốt đâu” Jack nói sau khi đã trở lại với mấy cái túi ngủ.

Pablo ném cho tôi một ánh nhìn cuối trước khi quay mặt về phía người bạn.

“Ý anh là sao?” tôi hỏi.

Jack trải một cái túi ngủ ra và ngồi lên nó, trong khi Pablo ngồi lên cái còn lại. Tôi bước đến cái túi ngủ trải sẵn từ trước của mình ở phía trước quầy tính tiền và ngồi xuống. Pablo tiếp tục hoạt động “nhìn” của mình; đầu tiên anh ta nhìn tôi, sau đó là nhìn Jack, và cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Sớm giờ cậu có nhìn thấy người phụ nữ nào không?” Jack hỏi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nhớ lại hình dáng người phụ nữ ăn mặc kì lạ mà tôi nhìn thấy bên ngoài trạm xăng.

“Có, ở bên ngoài ấy. Tôi không thể nhận ra đó là ai cả vì bà ta luôn cúi đầu nhìn xuống đất” tôi cẩn thận nói với Jack. Anh ta thở dài khi tôi giải thích xong. Pablo trông có vẻ lo lắng.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?” anh ta hỏi. Jack chỉ thở dài thêm lần nữa.

“Cậu biết khi một con cá chết trong một xô nước, nó phân hủy và khiến cho xô nước đó bẩn đi chứ? Tức là, dù cho con cá đã chết lâu rồi, nước trong xô vẫn giữ nguyên tình trạng bị vẩn đục?” Jack nói một cách cẩn thận. Tôi gật đầu.

“Có một số nơi cũng hoạt động theo nguyên lý giống vậy. Một chuyện gì đó xấu xảy ra, và nơi mà nó xảy ra cũng xấu theo luôn. Và nếu thêm một điều gì đó xấu xảy ra thêm nữa, nơi đó càng ngày càng trở nên tồi tệ. Cậu hiểu chứ?” Tôi gật đầu.

“Đó là lí do nơi này là một nơi không tốt tí nào” anh ta kết lại.

“Vậy chuyện gì xấu đã xảy ra ở đây?” tôi hỏi, mặc dù tôi nghĩ rằng mình đã biết câu trả lời.

“Rất nhiều. Cái xấu ở đây đã xảy ra quá lâu đến nỗi khó mà biết được nó bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi biết ai đã bắt đầu nó” anh ta lẳng lặng nói. Pablo dùng lòng bàn tay vuốt trán mình.

Jack nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tôi đã từng nghe rất nhiều người gọi bà ta là Người Phụ Nữ Đỏ. Tôi luôn nghĩ rằng bà ta chỉ là một hồn ma, và tên người ta đặt cho bà đến từ việc bà là người Ấn Độ. Tôi không nhớ rõ lắm về câu chuyện đầu tiên tôi nghe được nhưng tôi nhớ đại loại rằng bà ấy ra nước ngoài và kết hôn với một người đàn ông da trắng và có một đứa con và sau đó người chồng giết chết vợ mình vì ông ta nghĩ rằng bà ấy đang ngoại tình với một người đàn ông Ấn khác.”

Pablo cũng bắt đầu nói. Anh ta trông khá sợ sệt.

“Ở Sonora chúng tôi gọi bà ta là La Puta de Rabia” anh ta nói một cách vô thức, sau đó nhìn về phía tôi.

“Con điếm Điên loạn”

Không gian chợt trở nên im ắng đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng gió hú bên ngoài. Nếu có ai đó mà đột ngột nắm vai tôi và nói “hù” lúc đó thì chắc chắn tôi đái ra quần luôn rồi. Jack tiếp tục.

“Nhưng thật ra chẳng ai biết bà ta là ai hay là gì cả. Bà ta chỉ ở đó. Một người đàn ông bình thường về nhà một tối nọ và đột nhiên đánh chết vợ mình không rõ lý do, bà ta sẽ ở đó. Một cô bé đâm chết giáo viên mình bằng một cây bút chì, bà ta cũng ở đó. Và nếu chuyện xấu cứ tiếp tục xảy ra, bà ta sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Xấu xa hơn rất nhiều” Jack đột nhiên trở nên im lặng.

“Bà ta sẽ chơi đùa với cậu như rằng cậu là một con rối. Và điều tệ nhất là bà ta sẽ làm cho cậu không thể phân biệt giữa cái xấu và cái tốt nữa vì lúc đó cậu sẽ chỉ nghĩ tới bà ta. Chỉ duy nhất một mình bà ta”

Tôi run rẩy. Phải chăng đó là thứ đã xảy ra với người trưởng đội hướng đạo sinh? Và sau đó là với Kyle? Phải chăng những thứ đó xảy ra ở ngay chính nơi này và chưa bao giờ phai mất? Và tại sao mà hai con người hoàn toàn xa lạ này lại biết được rõ thế chứ?

“Tại sao mà anh biết tất cả những chuyện này?” tôi hỏi Jack. Ngay sau đó tai tôi bắt đầu ù lên và mắt tôi bắt đầu trở nên mờ mịt.

“Chúng tôi đã chết từ rất lâu rồi” Jack nói “chỉ là vẫn không thể rời khỏi cái xô được thôi”.

Căn phòng biến mất và đột nhiên tôi thấy mình đang ngồi trên một sàn đất. Tôi đang ở trong một nơi trông như một cái chòi, nhưng bốn bức tường không được làm từ gỗ. Nó trông như một đám bùn với cỏ lẫn vào nhau vậy. Tôi đang ngồi trong một góc nhà, kế một cái giường nhỏ, và khi tầm nhìn của tôi rõ ràng lại tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng về phía đối diện của căn chòi một phòng này và trước một cái lò sưởi. Ông ta không mặc áo, chỉ mặc độc mỗi một cái quần sờn với dây nịt đeo dở lủng lẳng từ thắt lưng và đi chân trần. Cánh tay ông ta gầy gò đến nỗi tôi có thể thấy rõ từng khúc xương da bọc hiện lên xuyên qua ánh lửa cháy âm u. Tôi sau đó nhận ra ông ta không chỉ đứng phía trước lò sưởi, mà ông ta còn đang dùng một cái vá lớn trộn đều thứ gì đó bên trong một cái nồi treo phía trên lò. Cái mùi bốc ra từ cái nồi đó thật sự rất kinh khủng, nó còn kinh hơn cả mùi của tủ đông lạnh đựng thịt.

Một khung gỗ hình chữ nhật gắn trên tường kế bên cạnh tôi rơi xuống và một người phụ nữ bước vào. Bà ấy mặc một bộ đầm đen và tóc thì được búi lên theo một cách trông rất quen thuộc. Bà không nhìn tôi nhưng tôi có thể thấy rõ mặt. Bà ấy rất xinh đẹp. Bà ấy chắc chắn là người Ấn, và đôi mắt nâu sâu thẳm lấp lánh phản chiếu lại ánh lửa tí tách kia là thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Người đàn ông đứng bên bếp lửa quay người lại và nở một nụ cười trong khi người phụ nữ dựng lại tấm gỗ vào chỗ cũ.

“Chào buổi tối người đẹp” người đàn ông nói, giả vờ như đang nghiêng một cái mũ mà ông ấy không đội. Bà ấy cười.

“Silas, đôi khi em chịu thua anh luôn đấy” bà nói một cách nhẹ nhàng.

Ngay sau đó nụ cười trên môi bà vụt tắt khi bà nhìn lại xung quanh.

“Silas, Jonah đâu rồi?” bà ấy hỏi.

“Vậy nếu em nói cho anh biết em đã đi đâu cả ngày thì có lẽ anh sẽ nói cho em biết Jonah đang ở đâu” người đàn ông đột nhiên nói bằng giọng giận dữ và lạnh lùng.

“Cha em muốn bàn với em về chuyện hợp đồng của nhà Marshals vào ngày mai và chuyện đó thật sự quan trọng hơn bữa tối đấy, Silas ạ” bà ấy trả lời.

Người đàn ông rút ra một cây gắp than bằng sắt nóng đỏ từ trong đám lửa.

“Tao cảm thấy bệnh với cái vẻ giả tạo đĩ thỏa của mày lắm rồi, đồ điếm” ông ta gào lên.

“Silas, em là vợ của anh! Anh lại uống rượu quá mức nữa à? Nếu cha anh mà thấy được thì-”

“Mày có muốn biết con mày hiện đang ở đâu không?” người đàn ông chen ngang và nhếch mép cười trong khi giơ cao cây sắt nóng. Người phụ nữ đứng lặng.

“Ý anh là con của chúng ta” bà ấy nói một cách lạnh lùng.

“Không còn nữa đâu” người đàn ông nói, ném cây sắt trở lại lò lửa. Cây sắt cháy lên những tia lửa sáng. Ông ta nhìn xuống đất.

“Anh đã làm gì, Silas?” người phụ nữ cất lời hỏi, giọng run rẩy ngay từ chữ đầu tiên.

Người đàn ông bước tới bên cái nồi và nhấc nó ra khỏi lửa bằng tay không và bê nó tới bên một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt chính giữa cái chòi. Ông ta nghiêng nồi xuống và đổ một thứ trông như súp cay đỏ tràn ra bàn. Và tôi chợt nhận thấy một cánh tay nhỏ tí lòi ra từ bên trong chất lỏng đặc sệt màu đỏ nâu nọ.

Người phụ nữ không thể nói gì cả, bà ấy chỉ biết khuỵu gối xuống và vùi mặt mình vào trong sàn đất. Người đàn ông đi đến bên cạnh và đá vào người bà, và khi hắn định làm thế thì bà ấy đã đứng dậy và bóp chặt cổ họng hắn bằng tay không. Bà ấy ném hắn xuống sàn nơi hắn ngồi say xỉn trong khi bà đi đến bên lò lửa và nhặt lại cây gắp than vẫn còn nóng đỏ. Tôi cảm thấy buồn nôn nhưng cơ thể thì đông cứng tại chỗ và mắt tôi thì cứ dõi theo hành động của người phụ nữ mặc cho rằng tôi không hề muốn thế. Bà ấy đem cây sắt lại gần người đàn ông và bắt đầu dùng nó để đập vào hắn cho đến khi khuôn mặt hắn nhão ra, máu rỉ thành dòng với chỉ một cầu mắt còn sót lại và ngón tay thì co giật từng hồi. Sau đó bà ấy vứt cây sắt vào bức tường cỏ và đi đến cái bàn nơi thứ súp kinh dị ấy vẫn đang nhỏ giọt. Khi bức tường cỏ bốc cháy và người phụ nữ cố gắng đung đưa đống hỗn độn trong tay thì cũng là lúc tôi thấy nó. Một khoảng trống trên bức tường đằng xa, bên trái lò lửa. Một cái cửa sổ. Một khuôn mặt đang nhìn vào. Tất cả những gì tôi nhớ được là đôi mắt của nó. Đầy giận dữ và hận thù. Cứ như chúng đang đong đầy bởi lửa đến nỗi tôi có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra.

Ngay khoảnh khắc đó tôi nhận ra tôi có thể di chuyển và ngay lập tức tôi nhảy lên chạy đến khung gỗ trên bức tường hồi nãy và phóng thẳng ra ngoài.

Tôi đã trở lại đứng trong cái trạm xăng trống rỗng, gió vẫn thổi và tuyết vẫn chồng chất bên ngoài.

Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi thế này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Part 4


Tôi kiểm tra cửa trước để xem xem rằng căn chòi có ở đằng sau nó không, nhưng tất cả đã biến mất. Phía bên ngoài chỉ có tuyết đang chất đống và bãi đỗ xe. Tất cả mọi thứ đã trở lại với vẻ ngoài vốn có của mình. Nhưng tôi biết chắc rằng nó sẽ không như thế lâu được đâu, nên tôi lập tức đi ra đằng sau quầy, cầm điện thoại lên và quay số 911.

Không có tín hiệu. Có lẽ nếu là tôi lúc trước thì sẽ nghĩ đó là do cơn bão, nhưng với một tôi vừa trải qua vài giờ đầy những sự việc điên rồ kia thì nguyên nhân đằng sau việc này sẽ không bao giờ đơn giản thế.

Tôi chợt nhớ phía khu sau có đặt một cái đài 2 chiều. Tôi từ từ cẩn thận đi về phía sau nhưng khi không thấy có điều gì bất thường tôi liền chạy nhanh đến phòng bảo trì, vớ lấy cái đài, và chạy nhanh lên quầy tính tiền phía trước. Tôi ngồi xuống ghế và vặn đài chuyển sang kênh 9 và bắt đầu truyền thanh.

“Cứu với tôi là nhân viên tại (một trạm xăng nào đó ở một nơi nào đó trên đất Mĩ) bị kẹt trong một cơn bão tuyết và đang gặp nguy hiểm trầm trọng xin hãy gửi cứu trợ”.

Tôi cứ lặp lại câu nói đó cho đến khi tôi nhận được tín hiệu trả lời sau khoảng vài phút và giọng nói bình tĩnh của người trực tổng đài vang lên xác nhận lại nơi tôi đang ở và nói anh ta sẽ cố gửi cứu trợ đến cho tôi, nhưng vì bão lớn nên có thể mất một lúc và khuyên tôi nên ở yên tại chỗ và làm tất cả mọi thứ có thể để giữ ấm. Sau đó anh ta bảo nguy hiểm tôi đang lâm vào không trầm trọng lắm trừ khi mất điện và lò sưởi, nhưng tôi ngay lập tức trả lời lại.

“Có người đang đe dọa tôi” tôi nói.

“Ý ngài là gì?”

“Tôi không biết nó có thật sự có thật hay không nhưng từ những gì đã xảy ra mỗi khi trời tối thì tôi nghĩ là nó là một loại ma quỷ gì đấy, làm ơn đừng xem tôi là một thằng điên chuyện này thật sự thật sự rất quan trọng” mồ hôi chảy đầm đìa trên trán tôi khi tôi biết rõ rằng người ở đầu dây bên kia chắc chắn sẽ không xem những gì tôi vừa nói là nghiêm túc.

“Xin lỗi thưa ngài, nhưng ngài chỉ đang quá hoảng loạn thôi. Tôi sẽ gửi đội cứu trợ đến, ngài chỉ cần ngồi yên và chờ. Tìm chỗ trốn nếu ngài nghĩ ngài đang gặp nguy hiểm” Anh ta còn không thèm nghe một chút những gì tôi vừa nói.

Tôi tiếp tục truyền thanh đi nhưng không hề nhận được phản hồi. Ngay khi đang tập trung vào cái đài, tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh quen thuộc phát ra từ phía đằng xa.

Tiếng chó sói đang sủa.

Có gì đó đập vào cửa trước. Tôi rời mắt khỏi cái đài và nhìn lên và thấy Jack đang liên hồi đập tay vào cửa kính. Anh ta không hề mặc một chiếc áo khoác nào ngoài trời bão tuyết cả, nhưng toàn thân anh ta thì ướt đẫm mồ hôi. Mắt anh ta mở trừng và anh ta liên tục hét lên bảo tôi hãy cho anh ta vào bên trong. Tôi nhìn sang phía rìa đường cao tốc và thấy Pablo đang nhanh chóng băng qua bãi đỗ xe hướng về phía Jack. Trên tay anh ta cầm một cây cưa sắt, và phía đằng sau tôi có thể trông thấy người phụ nữ kinh dị mà tôi thấy lúc trước, vẫn đứng ở chỗ cũ và đầu vẫn cúi nhìn. Tôi nhìn trở lại Jack đang không ngừng hét lên bảo tôi mở cửa.

Tôi đứng lên và nhanh chóng mở cửa cho anh ta vào và ngay lập tức đóng cửa rồi khóa nó lại. Một lần nữa, tôi lại ngửi thấy mùi than cháy lẫn với lưu huỳnh.

“Chúng ta phải tìm chỗ trốn ngay” anh ta nói với tôi, mặt trắng bệch. Chúng tôi chạy về khu vực phía sau và trốn trong phòng vệ sinh, khóa cửa trong và tắt hết đèn. Tôi nghe tiếng kính vỡ đằng trước.

“Là bà ta” Jack thì thầm. Cái mùi đó là cái mùi mạnh nhất mà tôi từng ngửi được.

Tôi có thể nghe thấy Pablo hét gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha trong khi anh ta bắt đầu ném vật dụng trên kệ xuống sàn. Cả Jack và tôi đều hồi hộp đến mức khó thở trong khi mắt thì đang cố thích nghi với bóng tối trong phòng.

“Cậu có thể giúp tôi” anh ta thì thầm. Tôi nhìn, đợi anh ta nói tiếp.

“Tôi chắc chắn sẽ chết nếu bị hắn tìm được. Tôi không thể ngăn chuyện đó xảy ra”.

“Tại sao?” tôi hỏi.

“Tôi bị kẹt. Và Pablo cũng vậy. Bà ta đã cướp đi lối thoát của chúng tôi từ lâu, nhưng cậu thì không như thế. Có thể cậu sẽ làm được gì đó. Đánh lại bà ta. Cứu chúng tôi” anh ta nói, cố gắng nặn từng chữ ra khỏi cổ họng mình.

“Làm thế quái nào mà tôi có thể đánh lại được một con ma chết tiệt chứ?” tôi thì thầm. Đầu tôi loạn cả lên. Đ** m* hết tất cả mấy thứ này. Đội cứu trợ chết tiệt đó ở đâu khi tôi cần chứ? Chẳng phải người trên đài nói rằng sẽ có người đến giúp tôi sớm sao?

“Có rất nhiều thứ không tốt đang bị kẹt lại nơi này. Có lẽ nếu không còn nơi nào để kẹt lại nữa thì cái xấu sẽ đi mất. Nước không thể chứa trong một cái xô bị thủng được” anh ta nói.

Trạm xăng. Tôi hiểu rồi. Tất cả đều tập trung vào cái trạm xăng này. Gã đội trưởng đội hướng đạo sinh cố gắng thủ tiêu nạn nhân của mình trong phòng vệ sinh, nhưng thay vào đó lại bị bắn chết. Nạn nhân đó sau này lại giết chết cả gia đình mình. Một người đàn ông giết chính đứa con ruột vì mối căm ghét đối với vợ mình, ngay tại mảnh đất này. Sau đó người vợ giết chết hắn ta trước khi tự kết liễu đời mình. Và cả bà ta. Người Phụ Nữ Đỏ, Con điếm Điên loạn, hoặc tất cả những cái tên mà nhân loại đặt cho bà xuyên suốt hàng thế kỷ và hàng thập kỷ qua. Đôi mắt thù hận bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ quan sát tội ác kinh hoàng diễn ra bên trong căn chòi cũ. Bà ta tồn tại bằng những tội ác, và bằng nơi mà những tội ác từng xảy ra. Tôi phải đánh lại những tội ác đó để bà ta không còn nơi nào để duy trì nữa.

“Tôi có thể lấy một miếng giẻ và nhúng vào bình xăng của xe hơi tôi đang đậu bên ngoài. Và nếu tôi đặt nó kế bên mấy cái máy bơm rồi đốt thì cả nơi này sẽ cháy rụi” tôi nói. Anh ta thở dài.

“Tôi sẽ ra ngoài. Tôi sẽ dụ Pablo đuổi theo tôi để cậu có thể thực hiện kế hoạch của mình. Ở yên đây” anh ta trả lời.

Anh ta đứng dậy và mở hé cửa. Pablo vẫn đang la hét bên trong trạm và vẫn tiếp tục ném mọi thứ vào tường. Jack lách mình qua khe hở và đóng cửa lại. Tôi nghe thấy Jack hét gọi và sau đó chạy về phía cửa sau. Pablo đuổi ngay sau anh ta, la hét liên tục và tiếng la hét đó nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi tôi cảm thấy rằng mọi thứ đã an toàn. Khi tôi mở cửa ra, ánh sáng đỏ đen tràn vào bên trong phòng vệ sinh; những ngọn đèn huỳnh quang gắn trên trần nhà phát ra ánh sáng màu đỏ thay vì trắng như bình thường. Mùi cháy khét kia càng ngày càng mạnh, nhưng không gian lại hoàn toàn im lặng ngoại trừ tiếng gió thổi qua cánh cửa mở đằng sau nơi Jack và Pablo vừa chạy qua. Cho đến khi tôi lại nghe tiếng chó sói lần nữa.

Tôi chạy xuyên qua hành lang đến phòng bảo trì. Tôi mở cửa ra và trông thấy hai thanh pháo sáng đặt trên kệ, kế cạnh một vài miếng giẻ rửa chén bẩn. Tôi vớ lấy một thanh pháo sáng và một miếng giẻ và đốt thanh pháo lên. Khi tôi rời khỏi phòng bảo trì, tôi bắt đầu nghe tiếng thì thầm trộn lẫn vào trong tiếng chó sói đang sủa. Tôi chạy đến cửa trước và đẩy nó ra. Tuyết vẫn đang rơi và đã chất thành đống cao tới tận đầu gối.

Tôi nhìn về phía chiếc xe bị phủ đầy tuyết của mình và tự hỏi không biết sức mình có đẩy được nó ra không. Tôi bước đến gần đuôi xe và dùng hết sức nặng của mình ép xe về phía trước. Nó bắt đầu nhích từng chút ra khỏi đống tuyết bao xung quanh. Gió lạnh thổi từng hồi, và tôi nhận ra mình đã chạy ra ngoài này mà không hề mặc áo khoác. Thanh pháo sáng rực lửa trên tay tôi khi tôi bước lùi về sau sau khi đã đẩy được xe đến cái máy bơm gần nhất. Đó là lúc tôi nhìn thấy họ, đứng bên rìa đường cao tốc.

Là cậu bé trần như nhộng cầm trên tay khẩu súng, bao quanh bởi bốn người bị bỏng nặng; bố mẹ và anh chị em của cậu ấy. Là gã đội trưởng đội hướng đạo với quần tụt xuống chân và những cái lỗ trên mặt. Là người chồng say xỉn ghen tuông với khuôn mặt chảy nhão ra. Là Pablo cầm cái đầu đã bị cắt của Jack trên một tay còn tay kia cầm chiếc cưa sắt đẫm máu, trong khi cơ thể ướt máu đỏ của Jack đứng ngay bên cạnh. Là những con người mà tôi không thể nhận ra, những người mặc những bộ quần áo khác nhau và có những vết thương khác nhau, đứng phía sau và xung quanh họ. Tôi mở bình xăng xe hơi ra và nhúng miếng giẻ vào, và giơ thanh pháo cao quá đầu.

“Đừng cố làm gì hết! Tôi có thể giúp tất cả mọi người!” tôi hét về phía họ. Họ chỉ đứng đó, lờ đi những gì tôi nói cũng như việc họ lờ đi băng tuyết và giá lạnh. Sau đó tôi nhận ra họ không hề nhìn tôi, mà họ đang nhìn xuyên qua tôi. Về phía đằng sau của tôi.

Tôi quay người lại và thấy Jack đứng bên ngoài cửa trước trạm xăng, cả thân hình nổi lên nhờ vào ánh sáng đỏ bên trong hắt ra. Mùi cháy khét chạm đến chỗ tôi đang đứng.

“Làm đi! Kết thúc mọi thứ ngay đi!” anh ta hét lên.

Tôi quay lại nhìn về phía đường cao tốc và trông thấy cái đầu của Jack với đôi mắt lạnh lẽo vô hồn. Ngay lúc đó tôi chợt nhận ra.

“Nhưng thật ra chẳng ai biết bà ta là ai hay là gì cả. Bà ta chỉ ở đó.” tôi nhớ lại những gì Jack đã nói chỉ vài giờ trước.

“Bà ta sẽ chơi đùa với cậu như rằng cậu là một con rối. Và điều tệ nhất là bà ta sẽ làm cho cậu không thể phân biệt giữa cái xấu và cái tốt nữa vì lúc đó cậu sẽ chỉ nghĩ tới bà ta. Chỉ duy nhất một mình bà ta

Và nếu chuyện xấu cứ tiếp tục xảy ra, bà ta sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Xấu xa hơn rất nhiều”.

Tôi quay lại nhìn về phía Jack đứng trước cửa trạm xăng. Anh ta nhìn tôi với đôi mắt rực lửa hận và hàm răng phản chiếu ánh sáng đỏ bên trong trạm. Đứng phía sau anh ta là người phụ nữ mặc chiếc đầm lỗi thời, nhưng lần này bà ta nhìn thẳng vào tôi. Đó là đôi mắt đầy giận dữ và hận thù mà tôi nhìn thấy tại căn chòi lúc trước. Chính là bà ta. Tôi buông thanh pháo sáng rơi xuống tuyết và ngất đi.

Tôi tỉnh dậy, nhận ra mình bị trói chặt trên một chiếc giường bệnh viện. Ánh nắng lấp lánh soi rọi xuyên qua cánh cửa sổ phía sau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom