Cập nhật mới

Dịch Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: Phiên ngoại (1)


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Vân Phiếm Phiếm thành thân với Lục Trầm đã nửa năm, bỗng nhiên có một ngày liền nhớ tới cha mẹ nuôi lúc trước của hắn.

Nhân lúc rảnh rỗi, nàng liền nói với Lục Trầm: "Lục Trầm ca ca, ngày mai ta muốn tới nơi trước kia huynh từng sống."

Nàng nói rất uyển chuyển, Lục Trầm lại hiểu được ý của nàng.

Chỉ là không biết hắn nghĩ tới cái gì, biểu tình trong nháy mắt có chút ảm đạm.

Sợ bị nàng phát hiện, bên môi Lục Trầm lại nở một nụ cười, hỏi: "Rất muốn đi?"

Muốn thì cũng đúng là muốn thật, nhưng chủ yếu là sợ Lục Trầm nhớ nhà thôi.

Dù sao nơi đó cũng là nơi hắn sống lâu như vậy.

Nàng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chờ mong trong ánh mắt lại không giấu được.

Cố gắng cưỡng ép mình không nghĩ tới những chuyện đó, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chờ mong của nàng, tâm Lục Trầm cũng mềm hẳn xuống.

"Có thể thì có thể, bất quá muội phải đáp ứng với ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Gọi ta một tiếng tướng công."

Nói xong, hắn liền bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, phảng phất như chắn chắn nàng sẽ gọi vậy.

Nàng gọi Lục Trầm đã quen, bây giờ bảo nàng gọi như vậy, thật sự là không gọi thành tiếng được.

Cuối cùng nàng chơi xấu, nhanh chóng nhỏ giọng gọi một tiếng rồi thôi.

Lục Trầm chỉ nghe được có một chút, nhưng biết rõ là nàng đã gọi rồi, cũng không có làm khó nàng nữa, chỉ nói: "Ngày mai đưa muội đi."

...

Nơi Lục Trầm từng ở chỉ là một thôn nhỏ, muốn tới nơi dân cư ở thì còn phải đi xuyên qua một ngọn núi nữa, ngay cả cái đường nhỏ cũng không có, ngoài ruộng hoa màu ra thì cũng chỉ có mấy cái cọc.

Lục Trầm sợ Vân Phiếm Phiếm vấp ngã, liền muốn ôm nàng đi qua.

Vân Phiếm Phiếm lại không chịu.

Nàng cũng không phải búp bê sứ, nào có dễ vỡ như vậy.

Dọc theo đường đi bị vấp hai lần, Lục Trầm đi phía sau đều muốn duỗi tay đỡ, thế nhưng cuối cùng nàng đều có thể tự mình đứng vững.

Chờ tới khi thành công băng qua đồng ruộng này, nàng đứng ở phía trên, đắc ý nhìn Lục Trầm cười cười.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một năm trước, khi thẩm tra hai tên thổ phỉ đã bắt cóc nàng, lúc ấy bọn hắn nói, bọn họ nhốt nàng hai ngày, nàng không khóc cũng không nháo, căn bản không hề giống một tiểu cô nương tầm thường.

Khi đó hắn liền biết, từ trước tới nay nàng đều không phải người yếu đuối cần người khác bảo hộ.

Hoặc là nói, hắn vẫn luôn biết điều đó.

Ở rất nhiều thời điểm, trong thân thể nho nhỏ đó của nàng còn có một ý niệm muốn đi bảo vệ người khác.

Dân cư ở nông thôn rất thưa thớt, ngẫu nhiên mới thấy có một người đi ngang qua. Thấy y phục cùng cách ăn mặc của Vân Phiếm Phiếm và Lục Trầm, biểu tình trên mặt họ trở nên vô cùng kỳ quái, sau đó lại cúi đầu, vội vàng lướt qua.

Vân Phiếm Phiếm đi theo Lục Trầm, qua một đoạn đường bùn lầy mới tới một hộ nhà ở phía trước.

Bên ngoài sân được vây bởi một hàng rào tre, có nơi đã hổng một chỗ lớn, thế nhưng cũng không hề sửa lại, chỉ lấy một số đồ vật khác chắn vào.

Bên trong có hai gian nhà tranh, một lớn một nhỏ.

Trong đó có một gian nhà tranh tỏa ra khói bếp lượn lờ.

"Có ai không?"

Nàng cao giọng hô.

Hô vài tiếng, bên trong nhà tranh có một người đi ra.

Là một phụ nhân, bà ta cúi đầu, trên đầu cuốn khăn vải, trong miệng lầm bầm nói: "Ai vậy, còn đang bận như thế này, thật là phiền chết mà."

Đi tới trước hàng rào tre, bà ta mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt cùng trên trán đã tràn đầy nếp nhăn.

Mới đầu khi nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, bà ta còn sửng sốt một lát, chờ tới khi nhìn thấy Lục Trầm đứng bên cạnh, thần sắc phụ nhân đại biết, trong mắt mang theo vẻ áy náy không dễ phát hiện.

Bà chỉ cùng Lục Trầm liếc nhau một cái, sau đó liền dời ánh mắt.

Đôi tay cũng không tự chủ được mà xoa xoa hai cái lên trên người.

Trong mắt Lục Trầm không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ hướng bà gật đầu một cái.

Phụ nhân kia thấy cách ăn mặc của Vân Phiếm Phiếm, liền biết nàng khẳng định là tiểu thư nhà giàu có, liền nhanh chóng mở cửa mời bọn họ vào.

Vừa vào phòng, nàng liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở bên trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: Phiên ngoại (2)


Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------------------

Trong phòng còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, ngồi ở bên cạnh cái bàn nhỏ, vẻ mặt không kiên nhẫn, thúc giục người đàn ông nhanh chóng nấu cơm.

Nghe thấy thanh âm, người đàn ông xoa xoa mồ hôi trên mặt, hỏi phụ nhân: "Ai vậy?"

Phụ nhân không trả lời.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trầm thì cái rìu sắc trong tay liền rơi xuống đất.

"Lục... Lục Trầm?"

Biểu tình như thể nhìn thấy quỷ.

"Ừm."

Thiếu niên chú ý tới bọn họ, hắn ta quen Lục Trầm, ánh mắt nhìn Lục Trầm cũng không quá thiện cảm.

Thế nhưng lại cảm thấy Vân Phiếm Phiếm thật xinh đẹp, tròng mắt thiếu chút nữa là dính chặt lên người nàng.

Sau đó người đàn ông nhanh chóng nấu cơm xong, canh luộc nước suông, ngay cả đồ ăn cũng chỉ là một màu xanh xanh của ra, thiếu niên thấy thế liền ồn ào nói muốn ăn thịt.

Người đàn ông quát lớn một tiếng, sau đó lại cười cười làm lành: "Ngại quá, chúng ta cũng không có làm thừa cơm..."

Vân Phiếm Phiếm xua xua tay: "Bọn ta không đói bụng."

Chỉ đợi trong chốc lát, Lục Trầm liền nói với nàng: "Có muốn đi nơi khác nhìn một chút hay không? Phong cảnh chỗ này cũng không tệ."

Vân Phiếm Phiếm gật đầu, chờ tới khi Lục Trầm ra ngoài trước thì phụ nhân kia lại gọi nàng lại.

Bà ta hỏi Vân Phiếm Phiếm: "Ngươi là bằng hữu của Lục Trầm sao?"

Vân Phiếm Phiếm còn chưa đáp đã thấy bà ta run bần bật, bộ dáng có chút sợ hãi, "Kỳ thật chúng ta cũng không muốn làm như vậy. Chỉ là chúng ta thiếu tiền, trẻ con lại cần phải ăn nhiều, đòi tiền mua thịt. Lục Trầm tới một gia đình giàu có như vậy cũng rất tốt."

Lúc ấy người kia tới đây nói Lục Trầm là con của ông ta. Đối phương ăn mặc cẩm y ngọc bào, khẳng định là con nhà quyền quý.

Theo lý mà nói thì bọn họ phải xác nhận trước, thế nhưng người đàn ông kia giống như là gấp không chờ nổi, sau khi bọn họ bàn bạc xong liền không chút suy nghĩ, liền đem Lục Trầm lừa bán cho đối phương.

Sau đó có một khoảng thời gian, bọn họ xác thật có chút áy náy.

Vạn nhất người kia là người xấu, vậy chẳng phải Lục Trầm rất không an toàn hay sao?

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của con trai mình, một chút áy náy này cũng chậm rãi biến mất.

Vân Phiếm Phiếm sửng sốt, người đàn ông trung niên cũng nói theo: "Tiền chúng ta đã dùng hết, chúng ta làm không đúng, nhận bạc của người kia mà giao Lục Trầm ra, thế nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng nuôi hắn lâu như vậy, chúng ta cũng phải sinh hoạt."

"Kỳ thật..." Hôm nay nàng tới không phải là vì cái này.

Nhưng chắc là không cần nói ra nữa.

Nàng giống như đã biết cái gì đó rồi.

"Lục Trầm có biết không?" Thanh âm có chút nghẹn.

Phụ nhân lắc đầu: "Hẳn là không biết."

Bọn họ nào dám nói cho Lục Trầm biết.

Bản thân cũng cảm thấy đủ mất mặt rồi.

Tuy Lục Trầm là do bọn họ nuôi lớn, thế nhưng hắn ở nhà bọn họ cũng đã làm việc rất vất vả, cẩn thận ngẫm lại thì bọn họ cũng không có cho hắn cái gì, cuối cùng còn vì bạc mà đem hắn bán đi.

Hiện tại hắn đã là thiếu gia của gia đình giàu có, nếu như để hắn biết thì không chừng là bọn họ sẽ có chuyện.

"Cảm ơn, mong các người không cần nói cho huynh ấy biết, làm phiền rồi."

Nàng xoay người rời đi, đi tới cửa bỗng nhiên nói thêm một câu: "Ta là nương tử của hắn."

Cặp phu phụ nhất thời không biết nói gì, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi.

Lục Trầm đang đứng ở bên ngoài hàng rào tre, thân hình thon dài cao lớn, tuy chỉ mới 18 tuổi, thế nhưng so với người lớn còn ổn trọng thành thục hơn. Ngẫu nhiên mới ở trước mặt nàng lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ.

Quá khứ của hắn, đã chịu quá nhiều cực khổ chua xót so với các bạn đồng trang lứa rồi.

Nàng chạy chậm qua, nắm lấy tay hắn.

Lục Trầm hỏi nàng: "Sao ra lâu vậy?"

Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: "Không có gì, tướng công, chúng ta đi tới chỗ khác xem đi."

Một tiếng "tướng công" lần này nghe rất rõ ràng, so với vẻ có lệ như hôm qua thì lần này có vẻ đứng đắn hơn rất nhiều.

Lục Trầm buồn bực, sao tự nhiên nàng lại ngoan như vậy.

Quay đầu nhìn lại, phụ nhân đang đứng ở trước cửa nhìn bọn họ.

Hắn tức khắc liền hiểu rõ, nàng hẳn là đã biết.

Lục Trầm thu hồi ánh mắt, không hề lưu luyến, cúi đầu ôn nhu nói với Vân Phiếm Phiếm: "Đi, tướng công dẫn nàng đi xem."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: Phiên ngoại (3)


Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------------

Gần đây Lục Trầm rất thích luyện chữ.

Sáng sớm mỗi ngày, sau khi cơm nước xong, hắn liền sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trên án thư.

Vân Phiếm Phiếm rất sầu.

Hắn thích luyện chữ là chuyện tốt, nàng cũng đã đáp ứng là sẽ thưởng cho hắn.

Nhớ tới đây, nàng liền cảm thấy sầu não.

Giờ phút này, Lục Trầm một tay nâng cằm, trong mắt là một mảnh phong tình, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn nàng.

"Cẩn Cẩn, hôm nay chúng ta xem sách nào?"

Thanh âm hắn trầm thấp nhẹ nhàng, trong đó còn mang theo một phần ý vị nghiêm túc.

Vân Phiếm Phiếm cũng nghiêm túc trả lời: "Lục Trầm ca ca, muội cảm thấy phải kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi, không thể quá sức được."

Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài không tự chủ được mà miết miết cạnh bàn, trầm ngâm nói: "Vậy sao..."

Vừa thấy hắn có dấu hiệu thỏa hiệp, Vân Phiếm Phiếm liền nhanh chóng gật đầu, "Tuy rằng muội cũng rất muốn huynh học được nhiều điều hơn, thế nhưng muội cũng không muốn để huynh phải vất vả như vậy. Phải nghỉ ngơi đều đặn thì mới thích hợp."

Càng nói càng cảm thấy hợp lý.

Hai mắt Lục Trầm chớp chớp, thỏa hiệp: "Được rồi."

Hắn đứng dậy, sau đó cũng không biết lấy đâu ra một con diều, là con diều được vẽ hình cá vàng, không quá đẹp, thế nhưng cũng khá giống.

Nàng nhìn con diều giấy này, cảm thấy vô cùng quen mắt.

Này còn không phải là con cá vàng nhỏ hôm trước nàng tùy tiện vẽ ở trên giấy sao?

Nàng chỉ cho một mình Lục Trầm xem mà thôi.

Cho nên cái diều này, là Lục Trầm làm?

Lục Trầm hỏi nàng: "Có muốn đi thả diều hay không?"

Vân Phiếm Phiếm rất muốn đi.

Nhưng mà eo có chút mỏi.

Nàng phân vân một lúc, cuối cùng liền dứt khoát nói: "Muốn, đi thôi."

Vùng ngoại ô có một chỗ đất trống, nơi đó có phong cảnh rất đẹp, có mặt cỏ xanh mướt, còn có con sông chảy dài. Nơi này là Lục Chi nói cho nàng biết, năm ngoái Lục Chi vừa mới xuất giá, sau đó cũng rất ít khi trở về Lục phủ, gần đây nghe nói nàng ấy có hỉ, nhà chồng bên kia liền đối đãi với nàng giống như món bảo bối trân quý.

Bây giờ đang là buổi trưa, bởi vì là mùa xuân cho nên cũng không quá nóng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt cỏ, ánh vàng cả một vùng, con sông cách đó không xa cũng bị nhiễm một màu vàng óng ánh.

Lục Trầm cầm sọt tre, nàng nắm lấy dây diều chạy về phía trước.

Váy áo tung bay trong gió, đằng sau là ánh mặt trời sáng chói, Lục Trầm đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng chạy vội của nàng.

Một lúc lâu sau, Vân Phiếm Phiếm ủ rũ cụp đuôi quay trở lại.

Nàng tự an ủi chính mình, không phải do bản thân vô dụng mà là do con diều này quá khó điều khiển.

Lục Trầm nhận lấy diều, hỏi nàng: "Có muốn ta giúp nàng hay không?"

Vân Phiếm Phiếm đáp ứng ngay lập tức: "Muốn."

Không lâu sau, diều liền bay lên trời.

Mới đầu nàng còn nhìn mặt Lục Trầm không dời, chờ tới khi phát hiện diều đã bay lên trời thì lại dời sự chú ý lên nó.

Lục Trầm lặng lẽ đi đến phía sau nàng, đem nàng ôm ngang lên.

"Phải biết hòa hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi, giờ nên làm một chút."

Vân Phiếm Phiếm có cảm giác mình ngửa người ra đằng sau, trực tiếp bị Lục Trầm đè ở trên mặt đất.

"Lục... Lục Trầm ca ca..."

"Hửm?"

Lục Trầm vừa trả lời nàng, động tác trên tay cũng không giảm.

Hắn đã sớm an bài hết thảy.

Hôm nay sẽ không có người nào tới quấy rầy bọn họ.

Đại khái là vì trả thù trò vặt nhỏ của nàng hôm nay mà thôi, Vân Phiếm Phiếm căn răng đón nhận từng đợt ra vào của hắn, cố gắng không kêu thành tiếng.

Động tác của Lục Trầm ngày càng chậm, mặt nàng cũng ngày càng hồng.

Diều trong tay đã sắp cầm không nổi.

Dây cột tóc của Lục Trầm bị buông lỏng, vài sợi tóc rơi tán loạn xuống bả vai, ánh mắt hắn sáng quắc, cánh môi hồng nhuận, hắn nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, sau đó nhắc nhở nàng: "Cẩn Cẩn, đừng buông tay, nếu không diều sẽ bay mất."

Vân Phiếm Phiếm lập tức tỉnh táo lại.

Ừm, đây là diều Lục Trầm làm, không thể bay mất.

Lục Trầm thấy lực chú ý của nàng đã về liền bắt đầu chuyên tâm hầu hạ nàng.

Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm vẫn không thể giữ lấy diều, trước khi hôn mê còn lẩm bẩm hai câu ở trong miệng.

Lục Trầm đều đã nghe thấy hết, hắn đem bàn tay vừa nắm chặt con diều của nàng bẻ lỏng ra, nhìn nhìn lòng bàn tay trắng trắng nộn nộn có mấy vết hằn nông sâu.

Hắn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của nàng, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng mang theo chút mồ hôi, lại nhịn không được hôn nhẹ lên mặt nàng.

Cuối cùng, liền đặt một nụ hôn xuống giữa trán.

Bên trong cặp con ngươi đen nhánh của hắn đều toàn là hình bóng của thê tử hắn.

Diều không biết đã bay tới phương nào, bầu trời là một mảnh xanh thẳm, ánh mặt trời cũng đã không còn gay gắt.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định khi trở về sẽ làm lại một con diều giống y như đúc. 

Bằng không nàng sẽ thực sự tức giận.

------HOÀN VỊ DIỆN 4------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: Anh, tay của em rớt rồi (1)


Edit by Shmily

#Do not reup#

Nhân vật chính: Lê Hi, Lê Âm

------------------------------

"He he."

Bên tai có tiếng kêu gì đó rất nhỏ.

Cùng lúc đó, còn truyền tới âm thanh xé rách cùng nhấm nuốt.

Thanh âm có chút thô ráp, còn không ngừng truyền tới từ một chỗ.

Vân Phiếm Phiếm mở to mắt, đập vào mắt chính là bầu trời xanh thẳm, không mây, gió nhẹ.

Nhưng hương vị quẩn quanh trong không khí lại không xinh đẹp như phong cảnh trước mắt.

Hương vị thối rữa cùng máu tươi ập tới khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Cô bò dậy từ trên mặt đất, rốt cuộc cũng tìm ra được ngọn nguồn của âm thanh phát ra.

Hai người kia một trái một phải ngồi ở trên mặt đất, trên tay cầm thứ gì đó đầy máu, đang cố gắng nhét vào trong miệng.

Trước mặt bọn họ, là hai cỗ thi thể đã bị mổ xẻ.

Tựa như nghe thấy thanh âm của Vân Phiếm Phiếm, hai người kia bỗng quay đầu lại.

Chỉ thấy ánh mắt họ dại ra, hai mắt vô thần, trong mắt chỉ còn lại tròng trắng, làn da tái xanh nhợt nhạt.

Trong đó còn có một người bị rớt miếng thịt ở trên mặt, ở chỗ đó rõ ràng đã hư thối rồi.

Bọn họ đều không phải người.

Tiểu Bạch Thái: "Thật là đáng sợ, quá máu me rồi!!"

Vân Phiếm Phiếm cũng cảm thấy ghê tởm, thế nhưng không biết vì sao mà cô lại không có cảm giác sợ hãi.

Hai "thứ đồ" kia bỗng nhiên đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới trước mặt Vân Phiếm Phiếm, đem "đồ ăn" máu me trong tay đưa cho cô.

Vân Phiếm Phiếm từ chối: "Không cần, đừng khách sáo, các anh ăn một mình đi."

Nhưng mà tầm mắt lại không dời ra nổi.

Tại sao cô lại cảm thấy... thứ này dường như ăn rất ngon?

Để cô chân chính ghê tởm không phải thứ đồ ăn này mà là cái ý nghĩ kia của mình.

Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy thứ kia, cô cư nhiên còn cảm thấy có chút đói bụng.

Này quả thực là không thích hợp rồi.

"Tiểu Bạch Thái, mau truyền cốt truyện cho ta."

Tiểu Bạch Thái âm thầm chửi thề một lúc rồi, cũng không cảm thấy ghê tởm nữa, chuyên tâm truyền thụ cốt truyện cho ký chủ nhà nó.

Nguyên chủ tên là Lê Âm, là một học sinh năm hai, đã gần tới cuối kỳ cho nên trường học liền thả cho học sinh về hai ngày.

Vừa mới bắt đầu còn tốt, sáng sớm ngày hôm sau, tất cả đều bắt đầu trở nên không thích hợp.

Buổi sáng bảy, tám giờ, trời vẫn còn tối âm u, đây là chuyện mà từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

Cha mẹ Lê Âm cũng không có đi làm, ở nhà xem TV.

Tin tức TV đưa cũng đều là về hiện tượng kỳ quái này, khắp nơi trên cả nước tựa như đều là tình trạng như vậy.

Mãi cho đến giữa trưa, trời rốt cuộc cũng lộ ra ánh sáng, giống như là bây giờ mới là sáng sớm, nhưng ở phía trời đông lại nổi lên từng đợt giống như bong bóng cá.

Cái này không phải đại diện cho điều tốt lành gì, mà đó là đại diện cho sự ra đời của hắc ám.

Ban đầu chỉ xuất hiện hiện tượng cắn người, nhưng những người bị cắn đó lại bắt đầu nổi lên đi cắn người khác, giống như một loại virus truyền đi rất nhanh, chưa tới ba ngày đã nhanh chóng càn quét cả thành phố.

Các nhà khoa học gọi nó là tận thế.

Đây là sự trừng phạt của thượng đế đối với con người.

Không có biện pháp giải quyết.

Xã hội vốn rất ổn định trật tự lại hoàn toàn bị đánh loạn, vì sinh tồn mà nhân loại chạy trốn khắp nơi. Bọn họ chỉ có một mục đích là để mình sống lâu thêm một ngày, cho dù bọn họ cũng không hề biết giây tiếp theo mình có bị biến thành quái vật giống như thế kia hay không.

Nhưng chỉ cần cơ thể còn có thể cử động, cho dù thể xác đã chết thì cũng sẽ một lần nữa "sống" lại.

Cái này gọi là "tang thi*", nó đã trở thành thiên địch của toàn nhân loại.

*Tang thi: Zombie

Nhưng ngay tại lúc tất cả mọi người cho rằng mình sẽ bị diệt vong thì nhân loại bắt đầu thức tỉnh dị năng.

Thế nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ may mắn như vậy, có người thức tỉnh dị năng có sức mạnh ghê gớm, nhưng cũng có người chỉ thức tỉnh loại dị năng có tính phụ trợ.

Nhưng đa số đều là người không có dị năng.

Khắp nơi trên cả nước bắt đầu thành lập căn cứ, mua chuộc những dị năng giả có sức mạnh cường đại đó.

Lê Âm cùng cha mẹ trốn trong nhà hơn một tháng, trong nhà cũng không còn có bất cứ đồ gì có thể ăn được nữa, bọn họ nghe được có một căn cứ ở khu Nam, cho nên liền quyết định đi đến đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: Anh, tay của em rớt rồi (2)


Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Nhưng mà ở trên đường tới căn cứ thì bị bọn tang thi đuổi theo, ba người bị buộc phải tách ra.

Cha mẹ Lê Âm vì bảo vệ cô nên liền đem đám tang thi dẫn dụ ra chỗ khác.

Nhưng cuối cùng Lê Âm vẫn bị tang thi cắn.

Cho nên nói, hiện tại nàng là một con tang thi?

Một con... tang thi thích ăn thịt người?

Vân Phiếm Phiếm cúi đầu nhìn thân thể của mình.

Áo sơ mi vốn trắng tinh dính đầy vết bẩn, trái có phải cũng có, đều là bùn đất, còn có một ít vệt máu.

Cô biết tang thi cắn vào chỗ nào của cô rồi.

Duỗi tay sờ sờ bả vai, quần áo nơi đó đã bị xé rách, bên trong chính là miệng vết thương do bị cắn.

Bên trên còn có thể sờ thấy dấu răng rất rõ.

Chỉ là, không hề cảm thấy đau.

Cái này... chắc cũng là một điểm tốt của tang thi đi.

Bất quá vào loại thời điểm như thế này, nhân loại đối với tang thi đều là hận đến tận xương tủy, hận không thể nhìn thấy một con là giết một con, nếu như nhân loại phát hiện cô là một tang thi thì cho dù cô có không hại họ thì cũng sẽ bị họ công kích mà thôi.

Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Cuối cùng liền đi vào trong một khu nhà tập thể.

Người sống ở đây cũng đã chạy hết.

Trên cầu thang trải đầy vết máu khô, còn có cánh tay, bắp chân bị đứt lìa, cô tránh khỏi những chỗ đó, tìm thấy một căn phòng không người rồi đóng cửa lại.

Trong phòng có chút loạn, nhưng không biết có phải là bởi vì chủ nhân của nó hấp tấp rời đi hay không mà không có tang thi ở trong này, cũng không thấy vết máu.

Cô đi quanh phòng tìm được một bộ quần áo sạch sẽ, lại đi tới phòng bếp tìm thấy một thùng nước.

Cô tắm rửa qua loa cho thân thể này, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mới có dũng khí đi nhìn bộ dáng của mình.

Làm cô cực kì ngạc nhiên chính là cô không hề giống với những tang thi kia, bề ngoài vẫn rất giống một con người.

Chẳng qua là nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phân biệt được.

Tủ như da của cô trắng hơn so với người thường rất nhiều, còn ẩn ẩn lộ ra mạch máu, nhưng không quá rõ ràng.

Cũng không phải không có người sinh ra đã trắng như vậy, điểm này cũng không cần quá lo lắng.

Đôi mắt nguyên chủ rất to, con ngươi màu đen to hơn người bình thường một chút, nhưng tổng thể thì vô cùng sáng.

Nhìn lại tay của mình, cô thử giật giật ngón tay, ngón tay có chút cứng, hành động cũng chậm chạp.

Bất quá không có vấn đề gì quá lớn, ít nhất thì sẽ không bị ai nhìn ra.

Xem ra thân thể này rất đặc biệt, chỉ là vẫn giống như tang thi, vẫn thích ăn thịt người.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Cô chải lại mái tóc ngắn ngang vai của mình một chút, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.

Bây giờ cô nên đi đâu đây?

Vân Phiếm Phiếm do dự hỏi Tiểu Bạch Thái, trước kia Tiểu Bạch Thái nhân lúc cô đọc sách cũng có xem qua cuốn sổ du lịch, hơn nữa còn lưu hết vào bộ nhớ.

Tiểu Bạch Thái: "Tìm một địa phương xuân về hoa nở, có thể hướng mắt nhìn ra biển, chân trần đạp lên trên những hạt cát tinh tế, tắm lấy ánh nắng mặt trời, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, tận tình mà hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp..."

Vân Phiếm Phiếm: "Bây giờ ta chỉ muốn ăn thịt."

Tiểu Bạch Thái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trước đó nhìn thấy hai con tang thi đó ăn thịt người, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần được đây.

Hiện tại ký chủ của mình biến thành thứ đồ như vậy, còn muốn ăn thịt.

Còn may nó không phải là người, vẫn còn an toàn!

Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm quyết định đi về phía Nam.

Cha mẹ Lê Âm cùng Lê Âm tách ra, cô còn chưa biết rốt cuộc là bọn họ còn sống hay đã chết. Nếu còn sống, hẳn là đã đi căn cứ phía Nam.

Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Cô vẫn là nên đi xem một chút.

Nhìn một chút mới có thể yên tâm.

Đi được hai ngày, cô lại phát hiện ra vài ưu điểm của tang thi.

Sẽ không thấy mệt, cũng không bị đói chết.

Cho dù hiện tại cô rất muốn ăn thịt, thế nhưng đói bụng hai ngày cô cũng chỉ có ý nghĩ muốn ăn thịt chứ không có bị đói đến ngất đi.

Ngẫu nhiên gặp được tang thi tới gần, nó cũng sẽ chào hỏi cô, mặt vênh lên đánh giá cô.

Cô sợ bị con người nhìn thấy, liền nhanh chóng tránh tránh né né, để lại vị anh em tang thi kia đứng ở chỗ đó mờ mịt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: Anh, tay của em rớt rồi (3)


Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------

Đi tới hoàng hôn, Vân Phiếm Phiếm thật sự không muốn đi nữa.

Không phải bởi vì mệt, mà là tốc độ của cô quả thực quá chậm.

Vốn thân thể này đã hành động chậm chạp, đã thế phản ứng cũng chậm, trải qua một khoảng thời gian cô đi một đoạn đường dài như vậy mới miễn cưỡng nhìn giống một con người bình thường.

Chỉ là nhìn qua vẫn có chút yếu ớt, không thể chống đỡ nổi.

Căn cứ phía Nam cách nơi này không biết còn bao xa, nếu thật sự phải đi bộ tới đó thì sợ là không ổn.

Tiểu Bạch Thái thấy bộ dáng chán nản của cô, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Ký chủ đại nhân, hình như ta nghe thấy tiếng xe ô tô."

Thính lực của nó rất tốt, vừa nói xong liền thật sự có tiếng xe tới gần.

Nội tâm Vân Phiếm Phiếm trở nên vui vẻ, lại nghe Tiểu Bạch Thái nói: "Mau, ký chủ đại nhân, ngài mau đứng ở giữa đường đi, tùy thời có thể ăn vạ được!"

Cô chậm rì rì đi qua đứng ở giữa đường, ngoan ngoãn đứng đó chờ.

Sau đó không lâu, quả nhiên liền thấy được có hai chiếc xe đi tới đây.

Chiếc đi phía trước nhìn thấy cô đứng ở đó, tựa hồ căn bản không có ý muốn dừng lại, ngược lại lại bắt đầu gia tốc.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có gì đó không đúng: "Tiểu Bạch Thái, có phải bọn họ muốn đâm tới đây hay không?"

Tiểu Bạch Thái to gan đáp lời: "Không sao đâu, cho dù thật sự có đụng tới thì ký chủ đại nhân cũng không thể chết được mà. Dù sao hiện tại cô cũng là tang thi, bọn họ nhất định không nghĩ tới, ha ha."

Vân Phiếm Phiếm: "..."

Chết thì sẽ không chết, nhưng vạn nhất đâm hỏng cái thân thể này thì bảo cô "sống" tiếp như thế nào?

Hình ảnh quá kinh, không dám tưởng tượng.

Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng nghiêng người chạy qua một bên.

Xe gầm rú chạy qua, không có ý định dừng lại.

Vân Phiếm Phiếm nhìn chiếc thứ hai, từ cửa sổ xe có thể thấy được một gương mặt.

Đối phương tựa như cũng quay đầu nhìn cô một cái, dừng lại hai giây trên mặt cô rồi lập tức lái xe rời đi.

Tiểu Bạch Thái: "Ban nãy là mục tiêu được chỉ định đó!"

Vân Phiếm Phiếm nhìn theo cái xe, ấp úng nói: "Mục tiêu đi rồi."

Cô không nhìn rõ mặt hắn, thế nhưng lại cứ cảm thấy quen mắt.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như có một gương mặt như vậy.

Tiểu Bạch Thái nhanh chóng truyền cốt truyện của mục tiêu được chỉ định cho Vân Phiếm Phiếm.

Lê Hi, anh trai Lê Âm, nhưng không phải là anh trai ruột, chỉ là đứa con được nhận nuôi.

Cha mẹ Lê Âm nhận nuôi Lê Hi lúc hắn chỉ mới hơn một tuổi, sau đó tuy rằng Lê Âm được sinh ra đời, thế nhưng bọn họ vẫn đối với Lê Hi giống như con trai ruột thịt.

Thẳng cho tới khi Lê Hi vào đại học.

Hắn mới biết được chân tướng.

Thì ra hắn không phải con của bọn họ, hắn chỉ là một người ngoài.

Lòng tự trọng của Lê Hi rất lớn, sau khi biết chân tướng, không lâu sau liền rời đi, cuối cùng quyết định chọn một trường đại học ở xa nhà, sau đó cũng rất ít khi về nhà.

Thời điểm mạt thế bùng nổ, Lê Hi vẫn còn đang ở nơi khác.

Lê Âm cùng cha mẹ cô đều không gặp được Lê Hi, ngay cả điện thoại cũng không liên hệ được.

Lê Hi từ trường học vất vả lắm mới trở về Lê gia được, thế nhưng trong nhà đã chẳng còn ai, hắn cho rằng bọn họ đã bỏ rơi hắn, bỏ đi một mình rồi.

Mạt thế một tháng sau, Lê Hi hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã thức tỉnh dị năng.

Dị năng kia thực sự đặc biệt, nhưng hắn cũng không hay dùng.

Sau đó hắn gặp một người tên Khâu Thước, Khâu Thước đem đồ ăn của mình chia cho Lê Hi, Lê Hi nhanh chóng trở thành bạn bè với Khâu Thước, sau đó lại đem dị năng không tầm thường của mình nói cho hắn ta biết.

Nhưng khác với Lê Hi chính là, Khâu Thước không có dị năng.

Hai người một đường gian nan đi tới căn cứ phía Nam, Khâu Thước không có dị năng, chỉ có thể ở trong căn cứ làm một số việc vất vả, hơn nữa cũng đổi lại được rất ít đồ ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: Anh, tay của em rớt rồi (4)


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Cuối cùng, hắn ta đem bí mật về dị năng của Lê Hi nói cho các nhà khoa học trong căn cứ phía Nam nghe.

Lấy thông tin ấy để đổi lại lợi ích cho bản thân mình.

Lê Hi bị những nhà khoa học đó mang đi, bị trói ở trên bàn mổ làm thí nghiệm.

Thông qua những nhà khoa học đó, Lê Hi cuối cùng cũng biết dị năng của mình rốt cuộc là cái gì.

Là cướp đoạt.

Dị năng của hắn là cướp đoạt dị năng của người khác.

Các nhà khoa học nhìn hắn tựa như nhìn một món bảo bối, bọn họ cho rằng có thể giải phẫu ra thứ gì đó từ trên người Lê Hi.

Tỷ như giống thứ gì đó như tinh hạch trong đầu tang thi cao cấp chẳng hạn.

Cuối cùng, Lê Hi là chết ở trên bàn mổ.

Cái này cũng chưa phải kết cục cuối cùng, Lê Hi trọng sinh.

Thời điểm hắn trọng sinh là mạt thế bùng nổ sau một tháng.

Lúc đó hắn đã có được dị năng, có ký ức của kiếp trước, đã biết tự vận dụng dị năng của chính mình, hơn nữa còn khống chế vô cùng thuần thục.

Hắn che giấu thực lực của mình, đi theo một đội ngũ cùng tiến về căn cứ phía Nam.

Mục tiêu của hắn chính là báo thù.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình cần phải đuổi theo hắn.

Ít nhất là phải cho Lê Hi biết, người nhà hắn không vứt bỏ hắn lại.

Nếu cha mẹ Lê Âm biết kiếp trước Lê Hi đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì nhất định sẽ vô cùng đau lòng hắn.

Lê Hi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là mảnh ruộng lúa mạch, trên ruộng chỉ có vài con tang thi đang du đãng, sau khi người ở trong xe nhìn thấy liền thấp giọng mắng một câu: "Sao nơi nào cũng đều có tang thi hết vậy, thật con mẹ nó đen đủi mà."

Lê Hi không đáp, trong đầu đều là hình ảnh vừa mới nhìn thấy.

Thiếu nữ mờ mịt đứng ở ven đường, nhìn hắn từ từ lướt qua.

Hắn nhận ra cô.

Là Lê Âm.

Hắn cũng không biết tại sao cô lại đứng ở ven đường một mình, thế nhưng trong đầu lại tràn đầy hình ảnh sau khi hắn sợ hãi trở về nhà, bọn họ đã rời đi cả, đến một phong thư cũng không để lại.

Lê Hi rũ mắt, mái tóc mềm mại che khuất đi đôi mắt của hắn.

Trên mặt hắn trừ bỏ mê mang còn mang theo chút giãy giụa.

Sống lại một lần, hắn chỉ muốn báo thù, nếu như mang theo cô, tuyệt đối sẽ trở thành gánh nặng. Không chỉ là gánh nặng mà còn có thể sẽ mang tới nguy hiểm không đáng có cho cô.

Nhưng mà...

Lê Hi mím môi, nói với người lái xe: "Phía trước có một trạm đổ xăng, chúng ta tới đó nghỉ ngơi."

Đối với yêu cầu của hắn, người lái xe bày tỏ nghi hoặc: "Tại sao?"

Lê Hi hé miệng, chỉ lạnh lùng ném xuống hai chữ: "An toàn."

Ngay cả câu giải thích cụ thể cũng không có, thế nhưng cũng không có ai hỏi lại.

Bọn họ biết rõ năng lực của Lê Hi, lúc hắn vừa mới gia nhập đội ngũ đã từng nói qua một số chuyện, nhưng trong bọn họ lại không có ai tin, sau đó liền đụng phải rất nhiều tang thi tấn công, vài đồng bạn đã bị cắn.

Sau đó bọn họ liền ôm thái độ bán tín bán nghi, miễn cưỡng tin Lê Hi.

Một đường sau đó cơ hồ đều không hề chạm mặt phải đội hình tang thi giống như trước đó.

Thiếu niên tuổi tác không lớn này, trên người lại mang theo một loại khí chất thập phần trầm ổn.

Cho nên Lê Hi nói như vậy, hẳn là phải có lý của hắn.

Chờ tới trạm đổ xăng, hai chiếc xe liền ngừng lại.

Bên trong trạm có một cái đại sảnh, còn tính là an toàn, mọi người cùng nhau đi vào.

Lê Hi đi vào trong chốc lát rồi lại đi ra.

Hắn tựa ở cái thùng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, tần suất chớp mắt rất chậm, mười mấy giây mới thấy lông mi hắn động một lần.

Người bên trong bắt đầu phân phát đồ ăn, có người đi ra gọi hắn, hoàng hôn chiếu vào trên người hắn, đem cái bóng của hắn kéo ra thật dài.

"Lê Hi, vào ăn chút gì đó đi."

Lê Hi lại cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáp: "Chờ chút."

Chờ khoảng một lúc nữa, rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh lung lay của thiếu nữ xuất hiện ở cuối con đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: Anh, tay của em rớt rồi (5)


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Vân Phiếm Phiếm cũng không biết mình có thể đuổi theo xe hay không.

Bất quá cũng may là dù đi thế nào cô cũng không thấy mệt, có điều hơi thèm ăn.

Muốn ăn thịt.

Vừa nghĩ tới thịt vừa đi về phía trước, như thế liền không cảm thấy bực bội nữa.

Thị lực của cô rất tốt, mới đứng ở chỗ sườn dốc, liếc mắt một cái đã thấy Lê Hi đứng ở đầu trạm xăng bên kia.

Lê Hi hơi tựa người ra đằng sau, một chân thẳng một chân hơi cong, sống lưng dựa vào cái thùng.

Tư thái lười biếng tản mạn, hắn mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vân Phiếm Phiếm cực kì vui vẻ, điều chỉnh tư thế đi đường của mình xong liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Lê Hi.

Lê Hi sớm đã nhìn thấy cô.

Sau khi thân thể của cô ào tới, hắn liền lập tức cúi thấp đầu xuống.

Trong lòng là đủ thứ ngũ vị tạp trần, hắn cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Lê Âm là em gái hắn, sau khi biết mình không phải con ruột của Lê gia, hắn vô cùng đau khổ, cố gắng giãy giụa tự nhủ đây không phải sự thật, bọn họ vẫn là một nhà bốn người hòa thuận.

Nhưng mà, sau khi biết chân tướng, ngày tháng bọn họ ở chung liền cho hắn cảm giác rất khổ sở.

Hắn không phải con của họ, dựa vào cái gì mà hưởng thụ đãi ngộ giống như Lê Âm?

Vào lúc hắn suy nghĩ chưa thấu đáo thì đã lựa chọn một trường đại học khá xa nhà.

Hắn nghĩ, như vậy sẽ để hắn có thời gian suy nghĩ kỹ hơn.

Nhưng đã không còn cơ hội nữa.

Mạt thế bùng nổ, hắn trở về tìm họ, lại không thể tìm được.

Một loại cảm giác vô lực, cùng với cảm giác khủng hoảng khi bị vứt bỏ khiến hắn không biết phải làm sao.

Sau đó lại đi tới căn cứ phía Nam, bị đưa lên bàn giải phẫu, tận mắt nhìn thấy bọn họ từng chút mổ xẻ thân thể của mình, đau đớn tới tận cốt tủy...

Lúc hấp hối nhất, người hắn nghĩ đến cũng chỉ có bọn họ.

Hiện tại nhớ tới, còn cảm thấy có chút e ngại.

Có tiếng bước chân dần dần vang lên, càng ngày càng gần.

Lê Hi nghe thấy cô gọi mình: "Anh hai."

Trong thanh âm là ngữ điệu không kìm được vui sướng.

Lê Hi ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút phức tạp, hắn gọi cô: "Lê Âm."

Cả họ và tên, nhưng lại cảm thấy không hề xa lạ.

Từ nhỏ tới lớn hắn đều gọi cô như vậy.

Từ sau khi học đại học cũng hiếm khi gặp mặt cô.

Cái tên này, cơ hồ là không có cơ hội để hắn nói ra.

Một tiếng Lê Âm này của hắn khiến Vân Phiếm Phiếm nhớ tới một chuyện.

Lê Hi đã biết hắn không phải anh trai ruột của cô, hiện tại lại là mạt thế, cho dù có là thân nhân đi nữa thì tai vạ ập đến cũng sẽ chỉ biết lo cho thân mình, huống chi Lê Hi cũng không phải người thân của cô.

Vạn nhất Lê Hi ngại cô phiền phức, muốn ném cô lại thì sao...

Cô biết đi đâu tìm hắn.

Không được, nhất định không được.

Cô nhất định phải làm bộ như không biết chuyện này, ừm, Lê Hi chính là anh trai cô.

Vân Phiếm Phiếm đột nhiên nhào vào trong ngực Lê Hi, ôm lấy eo hắn.

Sau khi biết thành tang thi, sức lực của cô cũng mạnh lên không ít, nhào qua như vậy, Lê Hi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, phía sau lưng nặng nền đổ rầm lên cái thùng, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Vẻ mặt hắn kinh ngạc, cảm giác được Vân Phiếm Phiếm đang dụi dụi ở trong ngực mình.

Hắn cúi đầu, vừa đúng lúc cô cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.

Đuôi mắt cô hơi cong, giống như trân châu đen sáng lấp lánh.

"Anh hai, em rất nhớ anh."

Lê Hi: "..."

Vân Phiếm Phiếm ngọt ngào nói xong, vẫn không yên tâm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Thế nào, thế nào? Biểu hiện của ta có được không? Có phải đã thể hiện được đầy đủ nỗi niềm mong nhớ cùng yêu thích của một đứa em gái với anh trai mình hay không?"

Tiểu Bạch Thái cảm thấy bản thân nó cũng bị lây bệnh đáng yêu của ký chủ nhà nó rồi.

Đáp: "Phi thường tuyệt vời!!!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: Anh, tay của em rớt rồi (6)


Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Lê Hi đỡ lấy thân thể của cô, hơi hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

Hắn có hơi mất tự nhiên hỏi: "Sao có mỗi mình em? Cha mẹ đâu?"

"Bọn họ..."

Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, đem mọi chuyện nói lại đơn giản cho Lê Hi nghe.

Nói xong, cô cắn cắn môi, lại nói: "Anh hai, lúc ấy mạt thế bùng nổ, ba người bọn em ở nhà chờ anh về, sau đó đồ ăn trong nhà liền hết, cha với mẹ không có cách nào, nghe được có người nói ở căn cứ phía Nam có thể sống sót được, cho nên liền nghĩ có thể anh cũng đã qua bên kia..."

Lê Hi sửng sốt.

Bàn tay rũ xuống nắm chặt thành quyền.

Nói đến cùng thì kỳ thật trong lòng của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.

Bọn họ sao có thể vứt bỏ mình, kiếp trước hắn không đủ minh mẫn để hiểu thấu, trước khi chết mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hiện tại có được cuộc đời mới, hắn kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, nếu như thật sự Lê gia coi hắn là người ngoài thì sao vẫn phải quan tâm tới hắn?

Nói tới cùng thì cũng chỉ là bởi hắn quá tự ti.

Thấy vẻ mặt khổ sở của Vân Phiếm Phiếm, Lê Hi ôm cô vào lòng, vụng về an ủi: "Không sao, bọn họ nhất định sẽ bình an. Anh hai cùng em đi căn cứ phía Nam tìm họ, có được không?"

Vân Phiếm Phiếm ở trong ngực hắn gật gật đầu.

Trong lòng Lê Hi đã có quyết định cho riêng mình, lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ người nhà của hắn thật tốt.

Những chuyện chưa kịp làm ở kiếp trước thì kiếp này hắn nhất định phải làm được.

Đại sảnh của trạm đổ xăng, trên bàn để một phần đồ ăn đóng gói.

Những người khác trong tay cũng đều cầm bánh mì cùng nước khoáng, bánh mì khó có thể nuốt nên phải uống thêm nước, ăn một miếng uống một ngụm mới miễn cưỡng nuốt trôi được.

Ở mạt thế, cho dù đồ ăn không thể ăn được nữa thì cũng phải cố mà nuốt xuống, bảo toàn thể lực.

Bất luận là đồ ăn gì đều vô cùng trân quý.

Vương Du thoáng nhìn thấy Lê Hi đi vào, thuận miệng nói: "Lê Hi, đồ ăn của cậu tôi để ở đó."

Nói xong liền chỉ chỉ cái bàn, sau đó lại phát hiện bên cạnh hắn có thêm một người.

Là một cô gái, bộ dáng còn tính là sạch sẽ, tuy gương mặt có chút bẩn, thế nhưng bởi vì gương mặt trắng nõn tinh tế cho nên người khác nhìn vào cũng có thể bỏ qua cho chút bụi bẩn kia được. Có điều gương mặt đó phấn phấn nộn nộn như trẻ con, làm cho người nhìn vào liền cảm thấy đáng yêu mười phần.

Giờ phút này, bộ dáng cô có chút khép nép lại càng khiến cho người ta muốn ôm vào lòng mà an ủi.

Không riêng gì Vương Du, người trong đội ngũ cũng chú ý tới Vân Phiếm Phiếm.

Chỉ là ánh mắt không hề thân thiện như Vương Du.

Trâu Lịch lạnh mặt nói: "Lê Hi, chỗ chúng ta không chứa người vô dụng, cậu nhặt một đứa con gái về làm gì?"

Trâu Lịch đã từng ngồi tù, giết người phóng hỏa gì hắn cũng đều đã từng làm.

Có hai, ba người trong đội ngũ đều là bởi vì sợ hắn ta mà gia nhập.

Người trong đội đối với hắn ta cũng thập phần cung kính.

Năng lực của Trâu Lịch xác thực không tồi, thông qua quá khứ của hắn ta cũng đủ thấy hắn ta là một người lý trí, thông minh và cũng đủ máu lạnh quyết đoán, cho nên có thể dẫn dắt đội ngũ rất tốt.

Đối với hắn ta mà nói thì trong hoàn cảnh này, phụ nữ chỉ là một sinh vật phiền phức ngáng chân.

Phiền nhất chính là người nào đã không có tác dụng lại còn suốt ngày thích nũng nịu yếu ớt.

Có phụ nữ xuất hiện, đội viên của hắn ta nhất định sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Lê Hi lo Vân Phiếm Phiếm sợ hãi, ở trong tiềm thức của hắn thì đứa em gái này bất quá cũng chỉ là một học sinh chưa trải đời.

Kiếp trước khi mạt thế bùng nổ, một nam sinh như hắn còn không thể chống chọi lâu.

Một mình cô, còn bị tách ra khỏi cha mẹ cũng không biết đã sống như thế nào.

Nếu hắn trọng sinh sớm một chút thì có lẽ là có thể tìm thấy bọn họ rồi không biết chừng.

Lê Hi trả lời: "Đây là em gái tôi, Lê Âm."

"Em gái cậu?"

Có người kinh hô một tiếng, người đó vừa đúng là người vừa lái xe cho hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: Anh, tay của em rớt rồi (7)


Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Cô gái này cậu ta có chút ấn tượng.

Lúc ấy cậu ta đang lái xe thì cô gái này nhảy ra đứng giữa đường.

Một người lẻ loi hiu quạnh, lại là một cô gái, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Vốn dĩ cậu ta cũng muốn dừng xe lại, kết quả là Trâu Lịch ngồi bên người bảo cậu trực tiếp đi qua.

Nguyên văn lời nói lúc ấy của Trâu Lịch là: "Đi tiếp đi, đừng dừng lại, đợi lát nữa xem cô ta có đi hay không."

Hiện tại nhìn thấy cô, người lái xe còn có chút chột dạ.

Trâu Lịch nghe Lê Hi nói cô là em gái hắn thì liền tỉ mỉ đánh giá gương mặt của hai người.

Sau đó ngữ khí có chút âm dương quái khí mà nói: "Em gái? Lê Hi, tôi thấy hai người các cậu chẳng giống nhau tý nào."

Tuy rằng không nói rõ, thế nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Trâu Lịch không quá tin tưởng lời Lê Hi nói, không tin bọn họ là anh em.

Bản thân Lê Hi cũng không mong bọn họ tin hắn, có tin hay không đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm.

Sau đó, Trâu Lịch lại nói: "Ở lại cũng được, thế nhưng nếu dám kéo chân sau của bọn này thì tôi sẽ ném cô ta cho tang thi ăn, còn có, không có đồ ăn dư thừa đâu, nếu cậu muốn thì tự đem đồ ăn của mình chia cho cô ta."

Hắn ta nói xong, Lê Hi cũng đã tính toán tốt ở trong lòng.

Vốn dĩ cái đội ngũ này chỉ là đội ngũ lâm thời của hắn, hắn cũng không tính toán ở lại lâu dài ở đây.

Lấy chính năng lực của hắn, ngay cả một người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Chờ tới trạm tiếp theo, không có vấn đề gì thì bọn họ có thể đường ai nấy đi.

Vân Phiếm Phiếm vừa nghe tới chuyện tang thi ăn thịt thì lập tức vui vẻ.

Cô là tang thi, ném cho bọn chúng, bọn chúng sẽ ăn thịt cô sao?

Không chừng còn đem đồ ăn chia cho cô nữa ấy chứ.

Nghĩ tới đây, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy thập phần vui sướng, khóe môi cũng cong cong.

Lê Hi cầm đồ ăn của mình, vừa muốn đưa cho cô thì thấy cô đang cười.

Ở trong mạt thế, ai cũng không thể cười nổi, cho dù người đó có mang dị năng đi nữa thì cũng không thể đảm bảo mình sẽ sống tới phút cuối.

Cô đúng thật là vô tâm vô phế.

Lê Hi cầm đồ ăn quơ quơ trước mặt cô.

Vân Phiếm Phiếm chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn, động tác cầm đồ ăn rất ưu nhã, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Cô theo phản xạ có điều kiện mà bắt lấy ngón tay của hắn.

Đầu ngón tay cô mềm mại, khác hoàn toàn với tay của hắn.

Nhưng giống ở chỗ, hắn cũng cảm thấy tay cô lạnh.

Không hề có nhiệt độ.

Lê Hi nhìn cô một cái, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không nói gì nhiều.

Chờ tới khi cô buông tay mình ra, hắn liền xé giấy gói bánh, đưa cho cô.

Vân Phiếm Phiếm không có hứng thú với cái này, nhưng cũng cắn một miếng.

Khó ăn quá.

Cô không phải một người kén ăn, thế nhưng ở vị diện này lại có chút khác rồi.

Căn bản là không nuốt được.

Thấy cô nhíu mày, Lê Hi lại vặn chai nước khoáng đưa tới bên môi cô.

Vân Phiếm Phiếm cũng nhấp có một ngụm rồi thôi.

Lê Hi dùng ánh mắt hỏi cô, Vân Phiếm Phiếm mới miễn cưỡng nuốt nước xuống.

Sau đó trả lời: "Anh hai, em không đói."

Lê Hi nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đem bánh mì cô cắn dở ăn nốt.

Vân Phiếm Phiếm ngơ ngác, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Cái đó... Virus tang thi có thể thông qua đường nước miếng không?"

Tiểu Bạch Thái không rõ lắm, thế nhưng cũng trả lời chắc nịch: "Ký chủ đại nhân chắc chắn sẽ không bị, cô không phải tang thi bình thường, đến tang thi cấp thấp có lây hay không... ta cũng không biết, rốt cuộc thì đâu có ai điên đến mức đi hôn môi tang thi hay ăn đồ mà tang thi đã ăn chứ?"

Nói còn vô cùng có lý.

Sẽ không lây cho Lê Hi, thế là tốt rồi.

Bất quá...

Cô lén lút nhìn hắn một cái.

Lê Hi đang uống nước, chỉ thấy hầu kết hắn động động hai lần, cô cơ hồ có thể nghe được thanh âm nuốt nước của hắn.

Nếu Lê Hi biết hắn uống chung một chai nước với một con tang thi thì có khó chịu hay không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: Anh, tay của em rớt rồi (8)


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Lê Hi vặn lại nắp bình, liền nhìn thấy cô đang trộm ngắm mình.

Sau khi bị hắn bắt được, đối phương lập tức làm bộ làm tịch nhìn xuống mặt đất, dường như cái người vừa nhìn hắn không phải là cô vậy.

Khóe môi Lê Hi hơi cong.

Sắc trời đã dần tối, mọi người trong đội ngũ đều tính sẽ qua đêm ở trong trạm xăng này.

Bên ngoài đại sảnh có cửa, khóa vào thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.

Tầng hai bọn họ cũng đã thăm dò qua, chỉ thấy được hai con tang thi mặc quần áo lao động, sau khi giải quyết xong thì cũng không còn có gì quá khó khăn nữa.

Chỉ là ở đây không có giường, chỉ có thể dựa vào tường mà ngủ.

Lê Hi tìm một góc, để Vân Phiếm Phiếm ở đó đợi.

Bởi vì đang thèm thịt cho nên cánh môi cô hơi hơi động.

Lê Hi lôi kéo cô, nói: "Đi theo anh."

Tầng hai không có ai ngủ.

Có điều tầng một cũng đủ lớn, không cần thiết phải cố ý chạy lên tầng hai.

Hơn nữa, vạn nhất xảy ra tình huống gì nguy cấp, ở tầng hai có khả năng sẽ càng nguy hiểm hơn.

Vân Phiếm Phiếm đi theo Lê Hi lên tầng hai, có người nhìn thấy liền lắm miệng một câu: "Chậc, đứa em gái kia của Lê Hi trông cũng không tồi đâu, cũng không biết là em gái thật hay là... Xem bọn họ lén lút đi lên đó kìa, chẳng lẽ là định làm chuyện gì xấu?"

Vài người đi cạnh hắn ta cũng cười theo, trong thanh âm ẩn chứa một loại ý vị bất đồng.

Vương Du đứng phía sau không nói một lời, cũng không cười theo họ, chỉ nhắm mắt an tĩnh ngủ.

Trâu Lịch thì hơi chau mày, tên nhóc Lê Hi kia cho hắn ta một cảm giác không hề đơn giản.

Dọc theo đường đi này, hắn đều có thể thành công tránh thoát khỏi tang thi, ở trong mắt mọi người thì hắn thực lợi hại, thế nhưng lại không tránh khỏi có chút quá lợi hại đi.

Trong đội ngũ của họ, chỉ có ba người là có dị năng, dị năng của hắn ta cũng rất mạnh, là hệ phong.

Có phải Lê Hi cũng có dị năng hay không?

Hắn mang theo cô gái kia đi lên tầng, có phải là có bí mật gì đó?

Không có điện tự nhiên cũng sẽ không có đèn, cho nên cái gì cũng đều không thấy.

Thị lực nhìn trong bóng tối của tang thi là rất tốt, cho nên đối với Vân Phiếm Phiếm thì nó cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Bất quá thực hiển nhiên là Lê Hi nghĩ cô không nhìn rõ cho nên vẫn luôn nắm lấy tay cô đưa cô lên trên tầng.

Một lát sau, hắn mới dừng lại.

Sau đó cô nhìn thấy Lê Hi nâng tay lên, trên đầu ngón tay thon dài bốc lên một ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa chiếu sáng vị trí bọn họ đang đứng, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy một mạt ánh sáng trong con ngươi đen nhánh của hắn, đang không ngừng lập lòe lóe lên.

Đây là... dị năng Lê Hi cướp được từ trên người người khác?

Vừa nghĩ xong thì Lê Hi lại chủ động mở miệng.

"Em biết dị năng chứ?"

Vân Phiếm Phiếm gật gật đầu.

Lê Hi dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn cô.

Em gái của hắn quả nhiên không giống với người thường, đủ trầm ổn.

Lê Hinh tính đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cô nghe: "Anh cũng đã thức tỉnh dị năng, là dị năng cướp đoạt. Nói đơn giản thì chính là cướp lấy dị năng của người khác, thế nhưng thời gian cũng rất hạn chế, đại khái là khoảng nửa tháng gì đó."

Nói xong, một tay khác của hắn bỗng nhiều thêm một cái túi bánh, lại còn là loại có nhân.

"Sau khi anh thức tỉnh dị năng thì gặp được một kẻ lưu lạc bị tang thi cắn, trước khi hắn chết, anh liền rút lấy dị năng hệ hỏa từ trên người hắn ra. Sau đó anh thử lại thì lại không có cách nào trả về được nữa."

Lê Hi xé gói bánh, đưa cho cô một miếng.

Vân Phiếm Phiếm thấy hắn đưa bánh tới miệng mình rồi, đành phải há mồm ăn.

"Dị năng tiếp đó anh có được là dị năng hệ không gian, là của một người phụ nữ cho anh. Anh từng cứu con của bà ấy, sau đó đứa bé ấy... bị tang thi ăn thịt,..."

Câu tiếp theo Lê Hi không nói tiếp, thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Vân Phiếm Phiếm cũng đã biết được đáp án.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: Anh, tay của em rớt rồi (9)


Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Tuy biết rằng mạt thế tới sẽ huyết tinh tàn khốc, thế nhưng cũng không nghĩ tới là sẽ tàn khốc tới như vậy.

Mọi bản chất xấu xa của nhân loại dường như đều được bộc lộ hết trong thời đại mạt thế này.

Ngay cả đứa bé kia, cũng như Lê Hi cũng vậy.

Kiếp trước Lê Hi bị đồng đội bán đứng, bị con người giải phẫu, thời điểm đó có phải hắn cực kỳ thất vọng về thế giới này hay không?

Vân Phiếm Phiếm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lê Hi, giống như đang an ủi hắn: "Anh hai, tất cả sẽ qua nhanh thôi, chắc chắn là còn hy vọng mà."

Từ trước tới nay Lê Hi đều không hy vọng.

Kiếp trước, hắn cũng từng cho rằng hy vọng nhất định sẽ đến.

Nhưng thẳng tới khi hắn chết, hy vọng cũng chưa từng xảy ra.

Sau khi trọng sinh, thế giới này có bao nhiêu tăm tối, hắn đều cảm nhận được rất rõ ràng.

Ngoài thù hận ra thì nào còn có hy vọng gì nữa.

Đây là suy nghĩ trước khi hắn gặp lại nàng.

Hiện tại không giống vậy, em gái hắn đang ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ làm mọi cách bảo vệ em ấy. Nếu hắn thực sự chết đi rồi thì ai sẽ bảo vệ cô?

Lê Hi phủi đi tất cả những điều không thoải mái ở trong lòng, nói với Vân Phiếm Phiếm: "Trong không gian của anh hai vẫn còn chút đồ ăn, nếu em không thích ăn bánh mì thì có thể nói cho anh biết, anh sẽ tìm thứ em thích ăn."

Vân Phiếm Phiếm trầm mặc.

Hiện tại không phải cô không thích ăn bánh mì mà là cái gì cũng không ăn vào được.

Vừa ăn một miếng bánh cô liền cảm thấy có chút không thoải mái.

Vừa nghe nói còn phải ăn những thứ khác, Vân Phiếm Phiếm nhịn không được muốn nôn.

Sau đó cô liền thật sự nôn khan hai lần.

Dạ dày căn bản là không có thứ gì cả.

Thấy cô không thoải mái, Lê Hi liền nắm lấy cổ tay cô.

Biểu tình của hắn đột nhiên biến sắc.

Cô cảm nhận được biến hóa của Lê Hi, lúc nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt hắn tràn đầy khiếp sợ.

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng siết chặt hơn một chút.

Trước kia Lê Hi đều nắm lấy lòng bàn tay cô, hiện tại lại nắm lấy cổ tay cho nên mới phát hiện ra một vấn đề.

Cô không có mạch đập.

Một chút cũng không có, hắn không cảm nhận được mạch cô nảy lên.

Lúc này, nương theo ánh lửa, hắn cẩn thận đánh giá Vân Phiếm Phiếm, phát hiện dưới ánh sáng, da thịt cô rõ ràng trắng hơn người thường rất nhiều, trên mặt cũng không hề có một chút huyết sắc.

Cái này thật sự quá không bình thường.

Hiện tượng như thế này, chỉ có một thứ có...

... Người chết.

Nội tâm Lê Hi có chút dự cảm không lành, thế nhưng hắn không hề buông tay, mà càng thêm dùng sức.

Vân Phiếm Phiếm không cảm giác được đau đớn, nhưng lại biết được ngón tay hắn đang co rút lại.

Sau đó, cô nghe thấy hắn nói, giống như là rít từng chữ từ trong kẽ răng.

Hắn hỏi: "Lê Âm, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"

Cô rõ ràng đã tận lực điều chỉnh, để cho mình giống với người bình thường nhất.

Tang thi đối với nhân loại chính là một sự tồn tại đáng sợ. Nếu như Lê Hi đã biết, vậy hắn sẽ còn mang theo cô sao?

Vân Phiếm Phiếm có chút bất an, cô gọi Lê Hi một tiếng: "Anh hai..."

Thanh âm Lê Hi có chút run rẩy: "Không phải như anh nghĩ có đúng không?"

Hắn thật sự đoán được.

Vân Phiếm Phiếm thành thật trả lời: "Chính là như vậy, anh hai, em bị tang thi cắn, không lâu trước đó."

Lê Hi dựa vào tường, khẽ hé môi thở dốc.

Vốn dĩ hắn đã nghĩ tốt kế hoạch rồi.

Cô bị cắn, hậu quả sau khi bị cắn là gì hắn rất rõ ràng.

Trong lòng Lê Hi nổi lên một trận chua xót, đôi mắt cũng có chút đau, bàn tay nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm hết lỏng rồi chặt, cuối cùng, hắn thỏa hiệp, thấp giọng nói: "Để cho anh xem miệng vết thương."

Vân Phiếm Phiếm kéo một bên vai áo xuống.

Trên bả vai trắng nõn trơn mịn có một vết thương nổi lên rất rõ ràng, bên trên là hình dấu răng, miệng vết thương tựa hồ đã khép lại, kết thành vảy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: Anh, tay của em rớt rồi (10)


Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------------

Miệng vết thương đã khép lại?

Lê Hi duỗi tay chạm vào vết cắn.

Nó thật sự đã khép lại.

Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, người bị tang thi cắn xong đều không có một ai sẽ khép miệng vết thương vào cả. Nó sẽ chậm rãi hư thối, thẳng tới khi người đó mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành một tang thi.

Hắn có chút kích động, hạ giọng hỏi cô: "Bị cắn mấy ngày rồi?"

Vân Phiếm Phiếm trả lời: "Vài ngày gì đó."

Cô vẫn có ý thức riêng, vẫn có thể nói, bộ dạng lại giống hệt một người bình thường...

Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như vậy.

Cô cũng không phải loại thể chất miễn dịch virus tang thi, bằng không thì mạch đập cũng sẽ không ngừng lại, đây chứng tỏ cho việc cô vẫn bị nhiễm virus, thế nhưng lại không giống với những tang thi khác.

Cô rất đặc biệt.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái "đãi ngộ" kiếp trước của mình.

Nhìn lại đứa em gái này, cô tựa hồ còn không ý thức được điểm đặc biệt này của cô sẽ mang tới bao nhiêu tai hại.

Hai tay Lê Hi nắm chặt lấy bả vai cô, tuy rằng biết cô không cảm thấy đau, thế nhưng vẫn cố tình tránh đi miệng vết thương trên vai.

Hắn trịnh trọng nói: "Trừ anh hai ra, em tuyệt đối không được để cho người khác biết mình là tang thi, hiểu không?"

Sắc mặt Lê Hi có hơi dọa người, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể cảm nhận được thái độ của hắn đối với mình.

Chỉ có để tâm thì mới có thể nghiêm túc như vậy.

Cô nhỏ giọng đáp: "Anh, em biết rồi."

Sắc mặt Lê Hi vẫn vô cùng phức tạp.

Loại chuyện này có chút khó tiếp thu, tựa như chuyện hắn trọng sinh sống lại vậy.

Chỗ tốt duy nhất đại khái chính là hắn sẽ không cần phải lo cô bị tang thi cắn nữa.

Lê Hi nhìn bánh quy trong tay, hơi hơi trầm mặc.

Hiện tại đồ ăn trong không gian của hắn đối với cô mà nói hẳn là không có quá nhiều tác dụng.

Đem bánh quy cất lại về không gian, Lê Hi do dự một lát, cuối cùng vẫn cau mày hỏi: "Bây giờ em thích ăn cái gì?"

Vân Phiếm Phiếm thẳng thắn trả lời: "Thịt."

Nói xong còn liếm liếm cánh môi.

Cánh môi cô vẫn kiều diễm giống như con người, thậm chí còn hồng hào hơn một chút.

Từ bên ngoài nhìn vào thì không hề nhận ra cô là một con tang thi, cô khác xa những đồng loại chỉ như cái xác không hồn ngoài kia.

Lê Hi tính sau khi tới trạm kế tiếp sẽ đi tìm thịt cho cô.

Không nghĩ tới ánh mắt của Vân Phiếm Phiếm đã đảo vài vòng trên người hắn.

Hai người ở trên tầng nói chuyện trong chốc lát.

Thời điểm hai người đi xuống, đám người kia đều chưa ngủ, thông qua ánh sáng từ đèn pin, hắn nhìn thấy trên mặt bọn họ không hề có ý tốt, ngoài ra trên mặt Trâu Lịch còn mang theo vẻ nghi ngờ.

Hắn không quan tâm, sắp xếp cho Vân Phiếm Phiếm một góc để ngủ.

Chờ tới khi cô dựa vào tường ngủ rồi, Lê Hi liền ngồi xuống bên cạnh.

Giống hệt như một vệ sĩ, nếu có người muốn làm gì cô thì nhất định phải bước qua xác Lê Hi đã.

Lê Hi cũng không tính ngủ, tiến vào đội ngũ lâu như vậy, hắn cơ hồ chưa từng được ngủ một giấc an ổn. Không phải bên ngoài không an toàn, hắn cũng không quá sợ hãi khi gặp được tang thi.

Cái hắn sợ, chính là con người.

Trải qua sự việc ở kiếp trước, hắn mới hiểu được, đáng sợ nhất không phải là tang thi mà là lòng tham của con người.

Hiện tại nơi này, trừ cô ra, Lê Hi đều không tin tưởng một ai, hắn cũng không dám tin tưởng ai.

Một lát sau, Lê Hi lại quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ say rồi.

Nhìn cô hồi lâu, hắn cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Thì ra tang thi đặc biệt cũng giống với nhân loại, cũng biết ngủ.

Duỗi tay giúp cô vén tóc ra sau tai, Lê Hi ngẩng đầu lên, duỗi duỗi chân, sống lưng thả lỏng dựa vào tường.

Tầm mắt nghiêng về phía đối diện, hắn bắt gặp ánh mắt của Trâu Lịch.

Lê Hi thu hồi ý cười, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Bởi vì nụ cười này của Lê Hi mà trong lòng Trâu Lịch càng thêm bất an.

Ở trong tiềm thức của hắn ta, Lê Hi chưa từng cười qua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: Anh, tay của em rớt rồi (11)


Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Lê Hi một đêm không ngủ, chỉ hơi chợp mắt một lát dưỡng thần.

Chờ Vân Phiếm Phiếm tỉnh ngủ, vừa mới động, Lê Hi bên cạnh đã mở mắt.

Cô thấy rất rõ vẻ ủ rũ trên mặt hắn.

Lập tức liền hiểu ra, Lê Hi không hề ngủ.

Lê Hi duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, lại nhìn xung quanh một vòng, chỉ có vài người đã tỉnh, còn một số khác không biết là có phải cảm thấy an toàn hay không mà vẫn còn ngủ rất say.

Trâu Lịch cũng không chờ những người đó, trực tiếp phân phó một người còn tỉnh, sau đó đi gọi tất cả những người còn ngủ dậy.

Tiếp theo chính là thời gian chia đồ ăn.

Vẫn như cũ, mỗi người một chai nước cùng một cái bánh mì.

Bởi vì biết Vân Phiếm Phiếm không cần ăn những thứ đó, nếu cưỡng ép bắt cô ăn thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái cho nên Lê Hi căn bản không nghĩ sẽ lấy đồ ăn cho cô, chỉ đưa nước khoáng bảo cô súc miệng.

Sau đó Lê Hi cũng súc miệng.

Trong khoảng thời gian tới này, bọn họ ở cùng Lê Hi cũng từng gặp qua hắn làm như vậy.

Có người cảm thấy đây là thật sự lãng phí, bởi vì một ngày mỗi người chỉ được phát một chai nước để uống, không thể nhiều hơn.

Hiện tại bên người Lê Hi lại nhiều thêm một thứ đồ trang sức, Lê Hi còn chiều cô như bảo bối, phỏng chừng không tới mấy ngày hai người sẽ không chịu nổi.

Hắn thong thả ung dung nuốt hết bánh mì, sau khi ăn nốt miếng cuối cùng, hắn liền cảm nhận được ánh mắt của Trâu Lịch.

Trâu Lịch đã liệt hắn vào danh sách đối tượng cần phải cảnh giác, thời thời khắc khắc đều đang nhìn chằm chằm hắn.

Tối hôm qua hắn đưa cô đi lên lầu đã khiến Trâu Lịch chú ý.

Lúc này, cô còn không hề ăn cái gì, Trâu Lịch nhất định càng hoài nghi.

Muốn phá tan nghi ngờ của Trâu Lịch, hắn chỉ cần cưỡng ép cô ăn một ít là được.

Chỉ là hắn không muốn.

Cũng không cần thiết.

Không ai có thể cưỡng ép hắn làm chuyện hắn không muốn.

Cũng không ai có đủ sức bỏ qua hắn bắt nạt cô.

Lê Hi vò vỏ bánh thành một cục, ném lên trên bàn.

Sau đó gật đầu, nói với người vẫn còn đang ăn bánh mì ở phía trước nói: "Đi tiếp về phía trước là sẽ tới thành phố H, thành phố H rất lớn, cho dù có người đã đi qua càn quét vật tư thì nhất định vẫn còn thứ còn sót lại."

Nhắc tới vật tư, mọi người lập tức như được bơm thêm thuốc kích thích, hai mắt đều sáng lên.

Sau đó, lời nói của Lê HI lại làm cho tâm bọn họ trầm xuống đáy vực.

"Đương nhiên, đại diện cho việc đông dân cư cũng có nghĩa là tang thi ở đó cũng không hê fít, lúc thu vật tư cũng phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nguy hiểm."

Cho tới nay, bọn họ đều nghe theo lời Lê Hi nói.

Lúc này thấy sắc mặt hắn căng chặt, bộ dáng vẫn luôn vân đạm phong khinh cũng trở nên hơi chút khẩn trương, bọn họ cũng trở nên luống cuống theo.

Có người nhỏ giọng nói: "Không thì đi đường vòng đi?"

Lê Hi nghe vậy liền trả lời: "Có thể đi đường vòng, nhưng tiếp đó có lẽ sẽ không có nơi nào bổ sung vật tư nữa."

Trâu Lịch trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, quyết định: "Tới thành phố H, vật tư của chúng ta đã sắp hết, đến lúc đó chưa nhiễm virus thì đã bị đói chết rồi, ai không đi có thể ở lại."

Có đội ngũ chẳng khác nào một cái khiên bảo đảm, lúc này làm gì có ai chấp nhận tách ra khỏi nhóm chứ.

Vạn nhất gặp phải chuyện mà phải đơn độc chống lại thì còn nguy hiểm hơn.

Thấy mọi người tuy không tình nguyện lắm thế nhưng cũng không ai tỏ ra kháng nghị. Trâu Lịch vừa lòng gật đầu, sau đó cho người thu dọn chuẩn bị xuất phát.

Vân Phiếm Phiếm đi theo bên cạnh Lê Hi, kéo kéo quần áo hắn.

Lê Hi dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Liền thấy cô hơi do dự, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Anh hai, thành phố H thật sự rất nguy hiểm sao?"

Cô cũng không sợ mình gặp nguy hiểm, cái cô sợ chính là Lê Hi gặp nguy hiểm.

Lê Hi nhìn cô không chớp mắt, cười khẽ một tiếng: "Lừa họ đó."

Đối với hắn mà nói, có hay không có nguy hiểm thì chỉ có thể đi về phía trước.

-------

Đôi lời tâm sự: Dạo này mình khá là bận, có thể trong khoảng hai đến ba tháng tới mình sẽ không thể ra chương đều đặn cũng như bạo chương như cũ được nữa. Nhưng mình vẫn sẽ cố up chương cho các bạn khi rảnh! Cảm ơn đã đọc và ủng hộ mình!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: Anh, tay của em rớt rồi (12)


Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Lúc lên xe, cô liền ngồi ở bên cạnh Lê Hi.

Ghế sau có ba người ngồi, trừ cô ra thì đều là con trai, cho nên Lê Hi liền để cô ngồi ở cạnh cửa sổ.

Hắn ngồi ở giữa, ngăn giữa cô với tên kia.

Ngồi ở vị trí này, Vân Phiếm Phiếm không nhịn được nghĩ tới chuyện lúc trước, cô đứng ở bên đường, Lê Hi cũng ngồi ở vị trí này nhìn cô một cái.

Cũng không biết có phải hắn dừng ở trạm đổ xăng là để chờ cô hay không nữa.

Lúc đang mải suy nghĩ thì người đang lái xe bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

Sau đó, cô liền nghe thấy tiếng gì đó đập vào cửa sổ.

Còn kèm theo thanh âm gầm rú.

Vân Phiếm Phiếm ngó lên trước nhìn, một con tang thi đang nằm bò ở trên cửa sổ, gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, còn có một miếng thịt thối rữa treo lủng lẳng ở trên mặt, hàm răng vàng ố, đôi mắt chỉ nhìn thấy tròng trắng.

Nghĩ tới bản thân mình cũng là tang thi, lại nhìn uy phong của con tang thi trước mặt, đều dọa cho bọn họ sợ tới thét chói tai.

Nhìn lại chính mình...

Vân Phiếm Phiếm chỉ muốn chui xuống hố, quả thực không dám nhìn thẳng.

Người trên ghế phó lái còn tính là bình tĩnh, hắn ta hơi hơi hé cửa sổ mở ra, ngay khi đầu con tang thi sắp với vào thì liền sử dụng dị năng hệ hỏa.

Hỏa cầu đánh vào đầu tang thi, tang thi ngửa người ra đằng sau, bọn họ vội vã đóng cửa sổ đạp ga chạy nhanh.

Vân Phiếm Phiếm nhìn ra bên ngoài, tang thi kia còn đang nằm trên mặt đất, thân thể đang bị thiêu đốt.

Ừm... xem ra là cô vẫn lợi hại hơn nhiều.

Tiểu Bạch Thái an ủi ký chủ nhà mình: "Ký chủ đại nhân, ít nhất ngài còn biết nói, chúng nó chỉ biết gào mồm kêu."

Vân Phiếm Phiếm miễn cưỡng chấp nhận lời an ủi, hơn nữa còn thêm một ví dụ: "Tư thế đi đường của ta cũng không tồi."

Một người một hệ thống bắt đầu đi tìm ưu điểm.

Sau khi tới thành phố H, người lái xe cũng dần trở nên cảnh giác.

Trên đường gặp phải tang thi liền lập tức đâm vào.

Chờ tới khi tới trung tâm thương mại, bọn họ liền dừng xe đi lục soát vật tư.

Đồ ăn trong không gian của Lê Hi vẫn đủ đồ ăn, mà cô thì không cần ăn mấy thứ này.

Thế nhưng nghĩ tới hôm qua cô nói muốn ăn thịt, hắn vẫn mang theo cô xuống xe.

Khu thịt đông lạnh đã không thể ăn, hắn liền đưa cô tới kệ bên kia, lục soát được rất nhiều thịt hộp, cất một phần vào trong túi, phần khác thì ném vào trong không gian.

Lại nhìn Vân Phiếm Phiếm, quần áo trên người cô có chút bẩn.

Những người khác còn đang liều mạng vét đồ ăn, Lê Hi lại dắt Vân Phiếm Phiếm đi lên tầng trên.

Tầng trên là khu thời trang, nơi này rất gọn gàng, không giống như khu đồ ăn đã thành một mảnh hỗn độn.

Mạt thế tới, đối với mọi người mà nói thì đồ ăn mới là quan trọng nhất, ăn mặc có sạch đẹp hay không đã không còn quan trọng.

Lê Hi hỏi cô: "Em thích quần áo như thế nào?"

Vân Phiếm Phiếm đứng nhìn mấy bộ quần áo treo ở trên giá, vẻ mặt rối rắm.

Giống như có chút khó chọn.

Lúc sau liền thấy Lê Hi đi qua, vung tay lên, một loạt quần áo đều biến mất.

Hắn trực tiếp thu hết quần áo vào trong không gian, sau đó lại tới tủ giày thu về một số lượng lớn, sau đó mới nói: "Đi thôi."

Vân Phiếm Phiếm sợ ngây người, ấp úng hỏi: "Anh hai, anh không lấy của anh sao?"

"Trong không gian còn hai bộ."

Hai... hai bộ.

Nhìn lại loại giá đỡ trống không.

Vân Phiếm Phiếm nắm lấy tay Lê Hi, chớp chớp mắt nói: "Anh hai, anh thật tốt."

Lê Hi được khen sắc mặt có hơi mất tự nhiên, hắn quay đầu qua một bên không nói gì, thế nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Lúc xuống tầng, Lê Hi nhìn thấy nhiều bộ quần áo khác, liền tiện tay thu mấy cái vào.

Lúc trước hắn không lấy đồ ăn đã đi lên tầng, mọi người trong đội ngũ đã hơi chú ý tới, lúc này thấy trên tay hắn cầm mấy bộ quần áo của con gái liền nhìn hắn làm mặt quỷ, một số người còn nhìn hắn ái muội: "Uầy, Lê Hi đúng là thương em gái thật đấy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: Anh, tay của em rớt rồi (13)


Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

Hai chữ "em gái" đặc biệt nhấn mạnh.

Lê Hi không để ý tới những người đó, tùy tiện cầm một ít đồ vật ở trên kệ hàng.

Một chuyến này thu được rất nhiều đồ, trong túi ai cũng phình lên một cục.

Sau đó, đoàn người còn tính toán dừng chân ở lại đây một thời gian.

Rốt cuộc thì nơi này có tài nguyên, tùy thời cũng có thể trở về lấy được.

Lê Hi lạnh lùng nói: "Nếu các người muốn chết thì cứ ở chỗ này đợi, tôi biết nơi này có vật tư không có nghĩa là người khác không biết. Vạn nhất gặp phải đội ngũ khác, hai bên giao tranh với nhau, không có thương vong là không có khả năng, cho nên tôi muốn xem trong số các cậu ai có can đảm ở lại."

Một câu nói dập tắt suy nghĩ của tất cả mọi người.

Thấy mọi người đều tin lời Lê Hi nói, sắc mặt Trâu Lịch không quá tốt.

Nhưng hắn ta cũng không nói gì, chỉ tìm lại địa vị của mình, tuyên bố: "Chúng ta đi xa một chút, đêm nay có thể ở lại thành phố này cũng được."

Hắn ta vừa mở miệng, mọi người lập tức sôi nổi ủng hộ.

Nói cái gì mà: Lão đại thật anh minh.

Lê Hi liếc Trâu Lịch một cái liền dời ánh mắt đi, cúi đầu nói chuyện phiếm với Vân Phiếm Phiếm.

Thật ra Vương Du cảm thấy những người này đúng là biết lựa người để vỗ mông ngựa, sở dĩ mọi chuyện đều là từ suy nghĩ của Lê Hi mà ra, Trâu Lịch chỉ là người tổng kết lại, vậy thì có gì mà đắc ý.

Cuối cùng, bọn họ tìm được một nhà dân.

Bên ngoài có tường vây, bên trong là nhà có tầng.

Hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm, chỉ là cửa đã bị phá hỏng, trong đội ngũ cũng có người biết sửa cửa, kỹ thuật không tệ, hắn ta đi quanh nhà tìm được dụng cụ rồi sửa lại cửa chính.

Sau khi sửa xong, Trâu Lịch mới cho tập hợp mọi người lại.

Một đám người đứng ở phòng khách, câu đầu tiên mà Trâu Lịch nói chính là: Mọi người đã vất vả rồi. Sau đó lại nói: "Đội ngũ này cho tới nay đều là tôi dẫn dắt, đi tới ngày hôm nay, không riêng gì tôi mà có rất nhiều công lao của các cậu, mọi người hẳn là phải một lòng, vật tư nên chia sẻ cho nhau dùng chung."

Có người bắt đầu thay đổi sắc mặt.

Dọc đường đi phía trước, mặc kệ là ai tìm được thứ gì đều phải nộp lên.

Lần này bọn họ còn tưởng là không cần nữa, rốt cuộc thì tài nguyên cũng đủ sung túc cho mỗi người, ai ai cũng cầm không ít đồ ăn.

Theo lý mà nói thì cho dù không nộp lên thì bọn họ cũng không ai bị đói bụng.

Trâu Lịch thấy mọi người do dự, liền đem đồ ăn của mình ném ở  trên bàn trước: "Tôi giao trước, tôi cũng là vì muốn tốt cho các cậu, mọi người đều là anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."

Lời nói vô cùng dễ nghe, thế nhưng lần này là do bọn họ đoạt được, nếu muốn giao lên thì lúc ấy bọn họ cũng không nghiêm túc như thế.

Không ai nhúc nhích, Lê Hi lại là người đầu tiên động.

Hắn cầm balo của mình, đặt ở trên bàn.

Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn.

Hai chân thon dài đứng thẳng, rũ đầu mở balo ra.

Sau đó Lê Hi lật ngược balo lên, đồ ăn bên trong đều rơi xuống mặt bàn, bao gồm cả mấy bộ quần áo hắn tiện tay lấy được.

Động tác Lê Hi nhanh nhẹn sảng khoái, trên gương mặt soái khí kia không hề có chút do dự nào, làm cả đám người đều ngây ra.

Đây chính là đồ ăn đó... hắn không để bụng sao?

Tay Lê Hi bỗng nhiên vươn ra, cổ tay trắng nõn giống hệt như ngọc sứ.

Đầu ngón tay dừng ở trên bàn, ngay lúc mọi người cho rằng hắn muốn đổi ý thì hắn lại cầm lấy mấy bộ quần áo.

Lông mi cong vút hơi động, hắn xốc mí mắt, con mắt hẹp dài tràn đầy vân đạm phong khinh.

Lê Hi hé môi, nói: "Đây là quần áo của con gái, hẳn là không cần nộp chứ?"

Lời nói mang ý tứ thương lượng, thế nhưng ngữ khí lại là ngữ khí khẳng định.

Nói xong, hắn đối với mọi người làm một tư thế "mời", sau đó cầm quần áo, ưu nhã đi qua một bên.

Trâu Lịch chưa kịp nói câu này, rõ ràng là Lê Hi vô cùng phối hợp với yêu cầu của hắn ta, thế nhưng hắn ta cảm thấy đối phương không hề để mình vào trong mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: Anh, tay của em rớt rồi (14)


Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

Lê Hi đã sớm biết sẽ có kết cục như thế này, cho nên lúc trước khi lục soát đồ vật đã cầm một ít làm bộ làm tịch.

Những người khác thấy Lê Hi nộp lên cũng không tình nguyện mà đặt đồ ăn lên trên bàn.

Thức ăn nước uống xếp thành núi, Trâu Lịch tìm một người kiểm kê, hơn nữa sau khi xác nhận liền cất hết đồ ăn vào nơi khác.

Những người này thấy đồ ăn rời khỏi vòng tay của mình, trong lòng liền có chút mất mát.

Phòng ở của căn nhà này khá nhiều, mọi người đều đã mệt mỏi một ngày, Trâu Lịch liền đi tới phân phòng.

Lúc phân tới Vân Phiếm Phiếm thì cô liền nhanh nhẹn nói: "Em ngủ cùng anh hai."

Lê Hi cùng cô tuy là anh em, thế nhưng lại chưa từng ngủ với nhau.

Hiện tại nghe cô nói muốn ngủ cùng mình, hắn còn có chút không thích ứng kịp.

Thế nhưng thân phận bây giờ của cô hơi đặc biệt, ngủ với hắn là an toàn nhất.

Lê Hi chỉ có thể chấp nhận.

Trâu Lịch bỏ qua cô, tiếp tục phân chỗ cho những người khác.

Sau khi ăn xong cơm chiều, mọi người liền trở về phòng ngủ.

Vân Phiếm Phiếm đi theo Lê Hi vào phòng, phòng không lớn, chỉ có một cái giường, chắc là phòng dành cho khách ở tạm thời.

Bên cạnh có một cái ghế dựa.

Lê Hi lấy một cái khăn lông cùng một cái chậu từ trong không gian ra, lại lấy nước đổ vào chậu, nói với Vân Phiếm Phiếm: "Em lau người tạm đi."

Nói xong, hắn liền đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, nhìn ra đường phố bên ngoài.

Đường phố ngày trước phồn hoa bao nhiêu, hiện tại ngay cả một ánh đèn cũng không có, chỉ có một màn đêm vô tận.

Đèn pin sắp không trụ được nữa, ánh sáng xung quanh đều rất mong manh.

Vân Phiếm Phiếm bắt đầu cởi quần áo.

Không khí xung quanh tràn ngập xấu hổ cùng hơi thở trầm tịch.

Thanh âm quần áo cọ xát với cơ thể càng thêm rõ ràng trong bóng đêm.

Lê Hi bỗng nhiên có chút nôn nóng, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng tối lại.

Cái bóng của cô hắt lên trên bức tường bên cạnh, ánh sáng của đèn pin chiếu lên thân thể của cô, đem dáng người của cô phác họa ra rõ ràng nhất.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút liền vội vàng dời đi ánh mắt.

Nhưng mà hình ảnh trong nháy mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu, cho dù chỉ thấy bóng dáng, thế nhưng cũng có thể nhìn ra dáng vẻ yểu điệu của cô.

Không biết có phải an tĩnh quá mức hay không mà Lê Hi lại nhớ tới tối hôm qua, cô lộ bả vai trắng nõn tinh tế, đường con mượt mà cùng làn da trơn mịn...

Phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng của cô, điềm đạm ôn nhu: "Anh hai, em xong rồi."

Cô đã thay quần áo hắn đưa, váy mặc ở trên người cô vô cùng thích hợp.

Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Anh hai, cái đó, quần áo bên trong..."

Cô nói xong liền liếc nhìn Lê Hi, tựa như có chút ngượng ngùng.

Tầm mắt Lê Hi bất đắc dĩ nhìn đến phần trước ngực no đủ cùng đôi chân trắng nõn của cô.

Sau đó hắn bình tĩnh lấy ra hai cái đồ lót nhỏ từ bên trong không gian, đưa cho cô.

Vân Phiếm Phiếm nhận lấy, hơi mở to mắt nhìn Lê Hi, cứ cảm thấy Lê Hi quá bình tĩnh, còn cô thì quá ngại ngùng...

"Thay đi." Hắn nói ra hai chữ ngắn gọn, sau đó liền xoay người.

Vân Phiếm Phiếm đành phải thay quần áo một lần nữa.

Hai tay rũ ở bên người của Lê Hi siết chặt, lòng bàn tay đã sớm thấm ướt một mảnh mồ hôi.

Ánh trăng bên ngoài chiếu vào trên sườn mặt hắn, bên tai phải đã bắt đầu phiếm đỏ.

Hắn mặc niệm trong lòng một câu: Lê Hi, em ấy là em gái mày.

Sau khi niệm xong, tạp niệm trong lòng mới tiêu tán đi chút ít.

Vân Phiếm Phiếm thấy nước còn sạch, vặn vặn khăn cho cô rồi đi đến bên người Lê Hi, nắm lấy tay hắn kéo qua: "Lúc sáng em thấy tay anh bẩn."

Lê Hi nhìn cô, tùy ý để cô giúp mình lau tay.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu: Thế nhưng hai người không phải ruột thịt.

Tức khắc, hô hấp bắt đầu hỗn loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: Anh, tay của em rớt rồi (15)


Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------

Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc lau xong người cho Lê Hi, sau đó liền đem khăn lông đi giặt sạch.

Lúc sau cô vắt sạch nước trên khăn, hỏi Lê Hi: "Cái này còn có thể bỏ vào không gian dùng tiếp được không?"

Lê Hi không biết nên khóc hay nên cười, nhận lấy khăn lông, khăn lông lập tức biến mất từ trong tay hắn.

Một chút không khí kiều diễm lúc trước cũng bị lời nói này của Vân Phiếm Phiếm làm cho tan biến hết.

Lê Hi đẩy cái chăn ở trên giường qua một bên, sau đó từ trong không gian lấy ra một cái chăn mới.

Vốn nghĩ là sẽ không cần dùng tới nó, không nghĩ lại thật sự có tác dụng.

Lúc sau, hắn mới xoay người nói với Vân Phiếm Phiếm: "Ngủ đi, anh hai ở đây canh cho em."

Vân Phiếm Phiếm cũng không cảm thấy buồn ngủ, bảo cô ngủ cô có thể ngủ, thế nhưng dù không ngủ cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.

So với vẻ hồ hởi dư thừa tinh lực của cô thì gương mặt mệt mỏi của Lê Hi mới thật sự là cần phải nghỉ ngơi.

Vân Phiếm Phiếm lắc đầu, nói với hắn: "Anh hai, em không buồn ngủ, anh ngủ đi."

Sợ Lê Hi không đồng ý, cô lại bổ sung thêm một câu, "Chờ lúc nào em buồn ngủ sẽ đi ngủ, nhưng mà nếu anh không ngủ thì thân thể sẽ không chống đỡ nổi đâu, vậy thì ai sẽ bảo vệ em đây?"

Lê Hi cẩn thận nhìn nét mặt của cô, phát hiện trạng thái của cô xác thật không tệ.

Lời cô nói cũng có đạo lý.

Trước kia chỉ có một mình hắn, cho nên không cần dư thừa hơi sức đi lo lắng cho người khác. Hiện tại có cô rồi, dù sao hắn cũng phải bảo đảm thể lực của mình mới được.

Lê Hi nằm xuống giường, Vân Phiếm Phiếm liền kéo chăn mỏng lên đắp cho hắn.

Sau đó Lê Hi liền mở to mắt nhìn cô, Vân Phiếm Phiếm Phiếm duỗi tay che khuất đôi mắt hắn.

Tay cô rất lạnh, đặt ở trên mắt hắn vô cùng thoải mái.

Lê Hi mới nhắm mắt lại, liền cảm thấy có thứ gì đó áp lên trên trán hắn, thực mềm mại.

Thân thể hắn cứng đờ, giữa lồng ngực tựa hồ có một dòng nhiệt nóng ran chậm rãi xao động.

Hắn nghe thấy cô nói: "Anh hai, ngủ ngon."

Bàn tay rời khỏi đôi mắt.

Lông mi Lê Hi giật giật, hắn mở to mắt, thấy cô tựa như muốn xoay người, bỗng nhiên giữ chặt lấy cổ tay cô.

Vân Phiếm Phiếm quay đầu lại, hơi kinh ngạc.

Biểu tình của cô tựa như đang nói, sao anh còn chưa ngủ?

Tay Lê Hi hơi dùng lực, thân thể cô liền ngã về phía hắn, tay trái hắn chống ở trên giường, nửa người đổ về phía trước, thân thể căng cứng, cằm khẽ nhếch, áp môi mình lên môi cô.

Môi cô không có độ ấm, thế nhưng môi hắn lại cực kì nóng.

Cánh môi lê Hi nhẹ nhàng cọ xát lên môi cô, nhiệt độ cơ thể của hai người giống như kết lại vào nhau, làm cho môi của Vân Phiếm Phiếm cũng nóng lên.

Vào lúc cô đang chân tay luống cuống, Lê Hi đã lui về phía sau.

Con ngươi của hắn sáng dị thường, mái tóc ban nãy được Vân Phiếm Phiếm vén qua một bên lại rũ xuống, thế nhưng vẫn không che được ánh sáng trong mắt hắn.

Bên môi Lê Hi cong lên tạo thành một nụ cười thỏa mãn, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Nói xong, hắn liền nằm xuống, nghiêng người.

Vân Phiếm Phiếm ngây ngốc đứng đó, không biết là nên khóc hay nên cười.

Ngay từ đầu, cô chính là sợ Lê Hi sẽ bỏ lại cô cho nên mới làm bộ như không biết chuyện hắn không phải là anh trai ruột của nguyên chủ.

Như vậy Lê Hi chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô.

Hiện tại...

Giống như Lê Hi có chút ý tứ đối với cô?

Cái đó...

Vân Phiếm Phiếm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Cho nên là ta nên làm một đứa em gái, hay là làm một người bạn gái đây?"

Tiểu Bạch Thái đắn đo một lát rồi mới trả lời: "Có lẽ, là bạn gái tốt hơn đi?"

Dù sao cô cũng không cần lo lắng việc bị Lê Hi bỏ rơi nữa.

Với lại làm em gái thì sao có thể ôm ấp hôn hít với Lê Hi được, đương nhiên là làm bạn gái vẫn tốt hơn.

Làm em gái chỉ có thể được hôn trán, làm bạn gái có nhiều đặc quyền hơn nhiều.

Thật sự là quá tốt.

Cô đi tới đi lui ở trong phòng, lại sợ quấy rầy tới Lê Hi, bước chân liền thả rất nhẹ.

Sau đó lại chạy tới bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: Anh, tay của em rớt rồi (16)


Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------

Ngẫu nhiên nhìn thấy tang thi đi ngang qua, cô còn phất phất tay coi như chào hỏi.

Vài tiếng sau, cô liền rời khỏi phòng Lê Hi.

Vừa mới mở cửa ra, Vân Phiếm Phiếm liền thấy được một bóng dáng lén lút.

Người nọ đi tới sát cạnh cửa phòng cô, vừa nhìn thấy cô bước ra liền duỗi tay che miệng cô lại.

Vân Phiếm Phiếm vừa định giãy giụa, thế nhưng cửa đang mở, nếu gây ra tiếng động thì Lê Hi sẽ bị đánh thức, vì thế liền từ bỏ.

Cô bị người kia kéo xuống lầu y thư thi thể, trong lúc đó còn rất ngoan ngoãn mà tự mình đi vài bước.

Chờ tới khi xuống đến phòng khách ở tầng một, người kia vẫn không buông cô ra mà dùng tay đè cô xuống sofa.

Hắn không dám làm càn, bởi vì một tay còn đang che miệng cô, cho nên không thể làm ra động tác tiếp theo.

Chỉ là Vân Phiếm Phiếm quá phối hợp khiến hắn chấn động, sau đó hắn tới gần cô, tà tà cười: "Em gái nhỏ, anh đây nhìn em đã lâu, em phối hợp như vậy có phải là cũng muốn đi theo anh có phải không? Không bằng em đừng gọi là Lê Hi ca ca nữa, gọi anh là ca ca đi, có được không?"

Nói xong hắn còn tính dùng cái tay nhàn rỗi kia sờ sờ mặt Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm duỗi tay, nắm lấy tay hắn.

Đối phương tâm viên ý mã, gương mặt kề sát xuống mặt Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm trở tay vặn một cái, trong bóng đêm, tiếng xương cốt vang lên răng rắc.

Đối phương lập tức buông lỏng bàn tay đang che miệng cô ra, sắc mặt biến đổi, giống như muốn hét lên.

Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng đáp: "Không được."

Người kia nhịn không được, hé miệng muốn kêu đau, lại bị một bàn tay phía sau duỗi qua, trong tay không biết đã cầm một cái giẻ từ lúc nào, chuẩn xác nhét vào trong miệng hắn ta.

Lúc này có muốn kêu cũng không được.

Vân Phiếm Phiếm nhìn ra đằng sau, Lê Hi đã đi xuống từ lúc nào không biết.

Hắn dùng một chân đá văng người kia ra, trên mặt như phủ một tầng băng sương, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Lời tao nói, mày nghe chưa rõ?"

Người kia ngã trên mặt đất, trên mặt mồ hôi vã ra như mưa.

Vân Phiếm Phiếm nhìn biểu tình của người nọ, liền thì thầm với Tiểu Bạch Thái: "Ban nãy, có phải ta đã dùng sức hơi quá rồi không?"

Tiểu Bạch Thái trợn trắng mắt nói dối: "Không có, ta cảm thấy nó gãi đúng chỗ ngứa nha, ký chủ đại nhân đừng nghĩ quá nhiều."

Nên tốt nhất là nên dùng càng nhiều sức vào, cho tên khốn này đau chết đi!

Lê Hi ngồi xổm xuống.

Người kia đâu biết sức lực Vân Phiếm Phiếm lớn như vậy, càng không nghĩ tới hắn ta không hề phát ra một chút thanh âm nào, tại sao Lê Hi lại biết.

Hắn ta nào biết rằng, Lê Hi đã trải qua một kiếp người, hiện tại tâm cảnh giác của hắn đã tăng lên không ít, chỉ hơi có một chút gió thôi thôi cũng khiến hắn bừng tỉnh.

Hơn nữa trước khi ngủ hắn vẫn quá kích động, cho nên ngủ vẫn không quá sâu.

Chờ tới khi nhìn thấy người này đè Vân Phiếm Phiếm xuống, hắn mới không thể nhịn được nữa.

Tiếp đó, Lê Hi dùng hành động thực tế nói cho Vân Phiếm Phiếm biết, lực đạo cô dùng cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Mỗi một cú đánh của Lê Hi vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn, lực đạo cũng hạ mười phần.

Người kia tuy đau, nhưng căn bản cũng không sợ Lê Hi đánh chết hắn ta.

Ngược lại, ánh mắt còn mang theo mười phần khiêu khích.

Khóe môi Lê Hi gợi lên một nụ cười lạnh.

Giây tiếp theo, một đồ vật xuất hiện trong tay hắn.

Đồ vật kia chống lên đầu người kia, xúc cảm lạnh lẽo làm biểu tình trên mặt hắn ta trực tiếp cứng đờ lại.

Đó là súng.

Lê Hi nói: "Giết mày, có được không?"

Ánh mắt hắn mang theo tơ máu cùng sự lạnh lẽo khó tả, đối phương đã không dám tiếp tục khiêu khích hắn.

Hắn ta thực sự tin là Lê Hi sẽ bóp cò.

Người kia ra sức đạp ở dưới chân, đem bình hoa dựng ở bên cạnh sofa đạp đổ.

Bình hoa bằng gốm sứ thanh hoa trắng đổ xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn tan, tiếng vang này quấy nhiễu trong màn đêm yên tĩnh.

Trên lầu xuất hiện tiếng động, đã có vài người vội chạy xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,668
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: Anh, tay của em rớt rồi (17)


Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------

Đèn pin chiếu sáng tới đây.

Lê Hi đứng lên, Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng chạy tới bên người hắn.

Người trên mặt đất thấy có người tới liền như gặp phải phao cứu sinh, không ngừng vặn vẹo thân thể.

Trâu Lịch nhìn Lê Hi một cái, sau đó mới bảo người bên cạnh đi cứu người kia.

Miếng giẻ trong miệng người kia được lấy ra, vừa mở miệng liền gào lên: "Lão đại cứu tôi!"

Trâu Lịch vẫn còn tính là khách khí, hỏi Lê Hi: "Lê Hi, có phải cậu nên giải thích một chút không? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lê Hi kéo kéo khóe môi, biểu tình không tốt lắm.

Hắn cũng không tính chừa lại mặt mũi cho bất kì ai, nên làm như thế nào thì làm như thế đó.

"Cậu ta muốn chiếm tiện nghi của em gái tôi, các người nói xem có nên đánh hay không?"

Thấy ánh mắt Lê Hi vô cùng bất thiện, Vân Phiếm Phiếm lại đứng ở một bên, người trên mặt đất cũng có bộ dáng chột dạ.

Tựa như là thật sự có chuyện như vậy.

Trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ, ngươi bắt nạt em gái nhà người ta còn không biết xấu hồ mà la làng, không đánh chết là còn may rồi.

Người kia thấy sự tình bị phanh phui, không cam lòng, cắn răng một cái liền nói: "Lão đại, Lê Hi có súng, hắn có súng!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loại lui về phía sau hai bước, Trâu Lịch cũng không ngoại lệ.

Có súng là có ý tứ gì?

Chính là chỉ cần Lê Hi muốn, hiện tại hắn hoàn toàn có thể giết người.

Sinh mạng đang đứng trước mũi đao đe dọa, mặc kệ ai đúng ai sai, mọi người tuyệt đối không thể nào thân thiện nổi với Lê Hi nữa.

"Súng?"

Lê Hi cười cười, giơ súng trong tay lên.

Cánh tay duỗi thẳng, họng súng chĩa ngay hướng Trâu Lịch.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, trên mặt là biểu tình nghiền ngẫm.

Trâu Lịch theo bản năng liền muốn sử dụng kỹ năng, Lê Hi bỗng nhiên giơ tay lên, súng liền từ tay hắn bay qua chỗ Trâu Lịch.

Trâu Lịch duỗi tay nhận lấy, cảm thấy trọng lượng dường như không đúng.

Liền nghe Lê Hi nói: "Giả đấy, mày còn thật sự tin."

Nói xong, ánh mắt liền dừng ở trên đùi còn đang run rẩy của người kia, ánh mắt mang theo chút trào phúng.

Trâu Lịch xem xét một chút, khẩu súng kia xác thật là súng giả, nội tâm hoảng loạn tức khắc biến mất, trên mặt nóng rát.

Mặc kệ là thật hay giả, động tác Lê Hi chĩa súng vào người hắn ta ban nãy làm hắn ta thực sự không thoải mái.

Trâu Lịch nặng nề vứt khẩu súng giả xuống đất, mượn cơ hội phát tác: "Lê Hi, cậu đừng có mà quá đáng, chúng ta là đồng đội, cậu liên tiếp không để đồng đội vào trong mắt, cũng không để đội trưởng như tôi vào mắt, cậu thật sự coi mình là lão đại sao?"

Nói xong, lại cảm thấy lấy cớ còn chưa đủ, lại nói, "A Phi cũng không giống như người sẽ làm ra chuyện chiếm tiện nghi của em gái cậu, cậu tự dưng đánh đồng đội như vậy, vậy đến lúc cậu nhìn tôi thấy khó chịu có phải cũng trực tiếp đánh hay không?"

Lê Hi nhíu mày, cười nhạt một tiếng: "Ý của cậu là, tôi nên ăn cái thiệt này?"

Cục diện tức khắc căng cứng.

Lê Hi vỗ vỗ tay, cười nói: "Được rồi, nếu như các người đều không chấp nhận được tôi, vậy tôi liền rời đi, bất quá tôi vẫn có lời muốn nói, nếu như tôi thật sự coi mình là lão đại, vậy cậu... thật đúng là không có chuyện cho cậu làm rồi."

Nói xong, hắn nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm, xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Ánh trăng chiếu vào trên người hai người, ai cũng đều không động.

Phía trước không chỉ có màn đêm đen kịt mà còn ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, tang thi hoạt động vào ban đêm là vô cùng thường xuyên.

Hiện tại rời đi, khả năng gặp nạn là rất lớn.

Vương Du đi lên phía trước hai bước, gọi Lê Hi lại: "Lê Hi, đã trễ thế này rồi, có chuyện gì thì có thể thương lượng, vạn nhất gặp phải chuyện gì..."

Lê Hi không quay đầu lại, thanh âm từ phía trước truyền qua: "Không thể, lão đại của các cậu là người tài ba, con đường kế tiếp để hắn ta dẫn các cậu đi tiếp thôi. Chúc các cậu may mắn."

Trâu Lịch vừa nghe, tay tức khắc siết chặt.

Lời này của Lê Hi rõ ràng là đang châm chọc hắn ta, một đường đi trước giờ, bọn họ đều dựa theo lời Lê Hi nói.

Hắn thật đúng là cho rằng không có hắn thì bọn họ liền không sống nổi?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom