Cập nhật mới

Dịch Full Gặp Lại Mối Tình Mùa Đông

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Gặp Lại Mối Tình Mùa Đông

Gặp Lại Mối Tình Mùa Đông
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




GẶP LẠI MỐI TÌNH MÙA ĐÔNG.
Tác giả: 珍珠鸟
Edit: Ryan
_____________

Tôi xin phương thức liên lạc của anh chàng đẹp trai mà mình mới vô tình gặp được trên tàu điện ngầm, anh đẹp trai vừa tháo khẩu trang ra là tôi ngu người luôn.

Là bạn trai cũ của tôi.

“Không ngờ khẩu vị của em chẳng thay đổi chút nào nhỉ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Lần thứ ba tôi lại gặp anh chàng đẹp trai này trên tàu điện ngầm.

Quá tam ba bận, ngay khi tôi quyết định đi lên hỏi thông tin liên lạc của anh thì anh chàng đẹp trai đã xuống ở trạm dừng này, tôi bèn xách túi đi theo anh.

Anh chàng đẹp trai cao hơn 1m8, đôi chân dài đó bước đi khiến tôi không thể đuổi kịp, hôm nay ở ga tàu điện ngầm có rất nhiều người, khi quẹt mã xong và ra khỏi ga, tôi mới nhận ra mình đã thực sự đã mất dấu người ta rồi.

Tôi bước ra khỏi lối ra trước mặt, khi rẽ vào góc phố, có ai đó nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến góc cầu thang, một mùi hương nam tính thoang thoảng bay đến.

“Em đang theo dõi tôi à?” Anh chàng đẹp trai nhướng mày, vẻ đẹp trai của anh cũng không thể che giấu được dưới lớp khẩu trang.

Tôi gật đầu, trong lòng thấy hơi bối rối, không hiểu sao nghe giọng nói này lại quen đến thế.

“Có chuyện gì à?” Anh chàng đẹp trai buông tay tôi ra, lùi lại một bước.

"À thì, anh có thể thêm thông tin liên lạc không?" Tôi bấm vào mã QR, đưa tới trước mặt anh, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

"Được." Liếc qua khóe mắt, cảm thấy anh đang tháo khẩu trang ra, tôi quay lại nhìn thấy khuôn mặt đó, tim chợt lỡ nhịp.

Anh hơi cúi người, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt ngang tầm với tôi, khi cười ánh mắt sáng ngời, nếu như trong đó không có ý trêu chọc thì tốt hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại, quay đầu rời đi.

Đi được vài bước, có người túm lấy cổ áo, bỗng chợt bị đưa vào cái ôm ấm áp, tôi không nhịn được, cơ thể khẽ run lên.

“Tưởng Hòa, đã chia tay đã ba năm, không ngờ gu của em vẫn không hề thay đổi.” Một giọng nói đùa cợt truyền vào tai tôi, mang theo hơi thở ấm áp quyến luyến.

Tôi nhắm mắt lại, bình tĩnh lại: “Giang Yến, anh cũng vậy, tật xấu túm cổ áo người khác của anh vẫn không hề thay đổi.”

"Thật sao? Nhưng anh chỉ nắm lấy cổ áo của em thôi."

À, hóa ra tính cách vô liêm sỉ này cũng chẳng hề thay đổi chút nào.

Tôi thầm thở dài rồi nắm lấy tay anh, muốn anh buông tay ra.

Hai người giằng co một lúc thì nghe thấy một giọng nữ mang theo ý nghi ngờ vang lên ở sau lưng: “Tiểu Yến?”

Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy ở trước mặt là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đồng thời nghe thấy Giang Yến gọi "Mẹ".

Tôi lập tức tránh xa Giang Yến, lúng túng gọi: “Cháu chào dì.”

Dì Giang gật đầu với tôi, nhẹ nhàng liếc nhìn Giang Yến: "Có bạn gái thì đưa về nhà cho mẹ gặp mặt, chứ lôi kéo nhau ở giữa đường thành thể thống gì nữa.”

“Con biết rồi mẹ.” Giang Yến cong môi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Mẹ đi qua đây, xe ở đằng trước, đi cùng mẹ đi.” Dì Giang liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay người đi trên đôi giày da nhỏ của mình.

"Em cũng đi đây." Tôi tránh ánh mắt của Giang Yến, nhấc chân bước vào ga tàu điện ngầm.

"Em còn muốn đi đâu nữa?" Giang Yến duỗi cánh tay dài của mình, kéo tôi trở lại. "Tưởng Hòa, là em đi theo anh đến đây trước."

“Anh thả em ra trước đã được không?” Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dì Giang đang quay đầu lại, trong lòng hoảng hốt.

"Như vậy không được, mẹ anh đã nói, nếu có bạn gái thì phải đưa về nhà gặp mặt." Giang Yến nở một nụ cười ranh mãnh, khiến tim tôi run lên, tôi vẫn còn nhớ khi ấy, lúc ném xong quả 3 điểm cuối cùng trên sân bóng rổ, anh cũng cười với tôi như vậy.

“Ai là bạn gái ai chứ.” Tôi đẩy tay anh ra.

“Mẹ anh nói thế.”

Tôi không nói nên lời.

Tôi bị Giang Yến kéo lên xe, nhiệt độ trong xe đột nhiên khác hẳn so với bên ngoài.

Tôi lúng túng nép sang một bên, nhất thời không hiểu sao mình lại mơ mơ hồ hồ lên xe với anh.

Giang Yến đột nhiên lại gần, để tay phải lên chỗ cạnh tai tôi, giúp tôi thắt dây an toàn: "Em không có ý thức an toàn giao thông à?"

Tôi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt đen láy nhanh chóng lần theo khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, hình như năm đó cũng là lúc tuyết rơi vào mùa đông, anh mua cho tôi một chiếc khăn quàng cổ, để một tay đút túi, còn lạnh lùng đưa cho rồi nói, "Tiện tay mua thôi."

Tôi lấy lại tinh thần, không ngờ mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy, vội vã quay đầu.

Đột nhiên một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, giây tiếp theo, khẩu trang của tôi bị anh kéo xuống.

"Anh muốn làm gì?" Tôi còn chưa nói hết câu, Giang Yến đã lấy điện thoại từ trong tay tôi ra, chĩa thẳng vào mặt tôi, chức năng face id đã mở khóa thành công.

“Anh muốn làm gì?” Vẻ mặt tôi đều hiện nét nghi hoặc.

“Chẳng phải em muốn thông tin liên lạc à?” Những ngón tay dài của anh nhanh chóng gõ gõ trên màn hình.

"Giờ không muốn nữa."

"Thật sao?" Giang Yến ngước mắt lên, ánh mắt thẳng thắn, khiến người khác phải cảm thấy chột dạ, anh bấm nút thêm, rồi đưa điện thoại lại cho tôi, "Vẫn mạnh mồm như xưa."

Tôi lườm anh, cầm điện thoại lên, lời mời kết bạn đã được chấp thuận.

Không chút do dự, tôi gửi tin nhắn cho anh.

"Em muốn xuống xe."

Đối phương trả lời: "Lý do là gì?"

“Vậy sao anh lại tùy tiện đưa em lên xe làm cái gì?”

“Vừa rồi anh có ép em đâu.”

"..."

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi.

"Được ăn ké một bữa cơm nhà anh, còn không vui hả?"

“Nhưng hình như mẹ anh đã hiểu lầm rồi.”

"Hiểu lầm thì sao?"

"Giang Yến, từ khi nào anh trở nên mặt dày như vậy thế?"

Người ở đầu bên kia hơi sửng sốt, phải mất vài phút mới trả lời lại.

"Ừm, xa nhau lâu như vậy, đương nhiên em không biết."

Cuối cùng, anh còn trả lời thêm một câu nữa: “Học được cách cãi lại rồi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


2.

Lười để ý đến anh, tôi nhắm mắt lại, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy mùi hương quen thuộc luôn quẩn quanh trên chóp mũi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Mơ mơ màng màng bị động tác trên mặt đánh thức, tôi mở mắt ra, Giang Yến đang ở rất gần tôi, tay trái đỡ sau lưng ghế, tay phải nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt tôi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Tôi không thương tiếc hất tay anh ra, thấy ghế lái không có ai: “Mẹ anh đâu?”

"Đi xuống trước rồi."

"Sao anh không gọi em dậy?"

"Lúc em ngủ mới là lúc ngoan ngoãn nhất." Giang Yến lùi lại một bước, đầu ngón tay lúc có lúc không gõ lên đùi, khóe miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ lười biếng.

Chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì bụng tôi đã kêu lên vài tiếng.

Yết hầu Giang Yến lên xuống vài cái, sau đó bật cười thành tiếng: "Đói rồi? Thế mà lúc nãy còn không muốn đi ăn với anh?"

Tôi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.

Giang Yến nới lỏng dây an toàn, mở cửa xe, "Chúng ta vào trong thôi."

Nhà Giang Yến là một biệt thự cách xa thành phố náo nhiệt, thời đại học lúc còn yêu đương với anh, tôi chưa từng đến nhà anh lần nào, không ngờ lần đầu đến nhà anh lại là hoàn cảnh như này trong hoàn cảnh cả hai không có chút liên quan gì tới nhau.

"Em không thay à?" Giang Yến duỗi chân, đá đá đôi dép trước mặt tôi.

"À." Tôi đáp lại rồi cúi xuống thay giày. Ngoài trời có chút tuyết đọng trên mặt đất, xung quanh mép giày cũng có vết tuyết tan, tôi muốn tìm một ít khăn giấy để lau, nhưng lại có một đôi bàn tay to lớn giơ ra trước mặt tôi, lấy đôi giày đi.

“Anh sẽ nhờ dì lau cho em.” Tay anh luồn vào đôi giày rồi xách vào nhà, thoải mái và tự nhiên như thể anh không phải là người mắc bệnh cực kỳ sạch sẽ từng bắt taxi đi ra ngoài để ở trong khách sạn vào lúc nửa đêm vì bạn cùng phòng ngồi trên giường của anh vậy.

"À được, cảm ơn anh."

Tôi cất túi xách, đúng lúc dì Giang đi xuống lầu.

"Dì Lý đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đi rửa tay rồi xuống lầu ăn cơm đi." Nói xong lập tức đi xuống lầu, tôi vẫn không biết mẹ Giang Yến có hoan nghênh hay chào đón tôi không.

Theo Giang Yến xuống tầng dưới, vào phòng ăn, tôi lập tức bị sốc bởi một bàn đầy đồ ăn.

“Dì Lý, hôm nay dì làm nhiều thế?” Giang Yến kéo ghế cho tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

"Không phải vì hôm nay mẹ cháu về có nói Giang Yến đưa bạn gái về ăn tối sao." Dì Lý nhìn tôi với nụ cười yêu chiều.

Tôi lên tiếng chào hỏi lại với nụ cười vụng về nhưng lịch sự.

"Vậy là được ăn ké rồi." Giang Yến nhấp một ngụm nước từ cái cốc trên bàn, nhướng mày nhìn tôi.

"Khụ khụ, ăn cơm trước đã. Ba con lát nữa mới về." Dì Giang xụ mặt, liếc mắt nhìn hai chúng tôi.

Tôi cúi đầu im lặng ăn cơm, trong khi Giang Yến lại cứ gắp mấy miếng thịt vào bát của tôi.

“Đủ rồi.” Tôi thì thầm với anh, ý muốn bảo anh đừng gắp cho tôi nữa.

“Sợ em đói.” Cuối cùng lại gắp cho tôi một miếng thịt khác.

Tôi bực mình nhưng không dám nói.

"Tiểu Hoà à, ba mẹ cháu làm nghề gì vậy?" Mẹ của Giang Yến đột nhiên mở lời, khí thế đáng sợ.

“Ba mẹ cháu làm việc ở ngân hàng.”

"À, vậy bây giờ cháu đang làm gì thế?"

"Cháu làm kế toán cho một công ty nhỏ."

"Cháu và A Yến quen nhau thế nào?"

"Mẹ, mẹ đang kiểm tra hộ khẩu người ta à?" Giang Yến có chút bất mãn.

"Bạn gái con mà mẹ không được hỏi nữa à?" Dì Giang đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

"Bà Tống này, bà có thấy mình nghiêm túc quá rồi không?" Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau.

“Ba.” Giang Yến đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của ba Giang Yến, tôi choáng váng, thế giới này đúng là nhỏ bé.

“Chào thầy Phùng.” Tôi đứng dậy chào.

"Tiểu Hoà, thật trùng hợp." Thầy Phùng vỗ vai tôi, sau đó giải thích với dì Giang: "Đây là học sinh của tôi, tôi vừa nghe thấy bà đang tra hỏi người ta ngay đây, đừng có doạ con bé nữa, ăn cơm đi ăn cơm đi. Hơn nữa, tôi thấy cô nhóc Tưởng Hòa này khá tốt.”

Sắc mặt dì Giang cứng đờ, bĩu môi, vẻ mặt có hơi hờn dỗi, xem ra ba mẹ Giang Yến có mối quan hệ rất tốt.

Tôi nghe vậy có chút xấu hổ, cảm giác như có bàn chân đá vào mình, nhìn sang thì thấy Giang Yến nhếch môi lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cũng may sau đó mọi chuyện diễn ra bình thường, nhưng tôi chợt nhận ra một vấn đề, Giang Yến và thầy Phùng có họ khác nhau.

Cơm nước xong xuôi, Giang Yến bị thầy Phùng gọi vào phòng làm việc, tôi đang định chào tạm biệt dì Giang thì dì Giang đã ngăn cản tôi lại.

“Tiểu Hoà, cùng dì uống chén trà đi.” Trên mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì.

Tôi hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dì Giang đưa tôi vào phòng trà ở tầng một, chậm rãi pha cho tôi một tách trà.

“Trước đây cháu đã từng uống trà chưa?” Dì Giang hỏi.

“Chưa từng ạ.”

"Bình trà này khá ngon đấy."

Tôi nhấp một ngụm, gật đầu, chuyện tôi dự đoán đã xảy ra vào ngay giây tiếp theo.

Dì Giang không biết lấy thẻ ngân hàng từ đâu ra.

"Dì Giang..."

"Trong đó có năm triệu tệ, chủ động rời xa A Yến đi."

Thực ra, ban đầu tôi muốn nói bây giờ tôi và con trai bà ấy không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, nghe thấy những lời nói quen thuộc này, tôi cảm thấy có chút bực bội khó hiểu, đưa tay di chuyển tấm thẻ ngân hàng trên bàn lại gần mình.

"Dì Giang, mật khẩu là gì?" Tôi nở nụ cười.

Khuôn mặt thanh tú của dì Giang đột nhiên hơi thay đổi, bà ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ khó tin, nói một cách không tự nhiên: "Sinh nhật của A Yến."

Cũng may là tôi vẫn nhớ.

“Cháu biết rồi, dì, vậy cháu xin phép đi trước.”

Tôi xuống nhà với chiếc thẻ ngân hàng trên tay, nhét thẻ vào trong túi, xỏ giày vào rồi bắt taxi đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Ngồi trên taxi, tôi gửi tin nhắn cho người môi giới.

"Xin chào, hai ngày trước tôi đã đến xem cửa hàng đó. Bây giờ tôi muốn thuê. Lát nữa làm phiền anh đến trung tâm mua sắm một chuyến nhé."

Sau đó, gửi đơn xin từ chức tới cấp trên.

Tin nhắn vừa gửi xong, trong điện thoại vang lên cuộc gọi thoại của Giang Yến.

Tôi chớp mắt, ấn nút từ chối.

Thành phố về đêm ngoài cửa sổ tràn ngập ánh đèn neon đầy màu sắc, khuôn mặt bình thản của tôi phản chiếu trên cửa sổ.

Ba năm trước có người đến tìm tôi, lúc đó tôi còn trẻ, tính tình nóng nảy bốc đồng, không muốn gì cả, nhưng bây giờ thì khác.

3.

Tôi không yêu thích công việc hiện tại, điều duy nhất tôi quan tâm từ khi còn nhỏ là đồ ngọt.

Tháng trước tôi đã định nghỉ việc để bắt đầu kinh doanh, tôi đã ghé thăm nhiều cửa hàng trong khu trung tâm thương mại của thành phố, tầng 1 của quảng trường Đức Lực có vị trí đẹp nhất, giá cả cũng cao nhất.

Nhưng ai có thể ngờ, sẽ có năm triệu rơi từ trên trời xuống chứ?

Vốn khởi nghiệp chắc chắn đã đủ rồi.

Tôi chạy vội đến trung tâm thương mại để gặp người môi giới, ký hợp đồng, liên hệ với công ty trang trí và xưởng sản xuất thiết bị, may mắn là phong cách ban đầu của cửa hàng là phong cách tôi thích nên không có nhiều chỗ cần chỉnh sửa.

Ngày đầu tiên khai trương, lượng khách đến rất tốt.

Khi tôi đang dọn dẹp quầy thu ngân, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Xin chào, cho tôi một miếng bánh phô mai dâu tây."

Giang Yến chỉ vào mẫu bánh ở dưới quầy.

"Em cũng muốn!" "Em cũng muốn!"

Theo sau có hai nam sinh, là Tống Dục và Trương Tiêu, tôi biết họ, họ đều ở trong đội bóng rổ của trường đại học, ngày nào cũng đi theo Giang Yến.

“Xin lỗi, hôm nay bánh phô mai dâu tây đã bán hết rồi.”

Tôi không nói dối, thực sự đã bán hết.

"Giờ mới mấy giờ mà đã bán hết rồi?" Tống Dục nhìn đồng hồ.

“Mỗi ngày số lượng đều có hạn.” Nếu không, tay tôi tê dại mất.

"Hôm nay đã cố ý tới đây mà..." Trương Tiêu vừa nói thì đã bị Giang Yến cắt ngang.

"Cái khác." Giang Yến quay lại nhìn họ, sau đó ánh mắt anh lại quay sang nhìn về phía mặt tôi: “Mousse Socola.”

“Ăn ở đây hay mang về ạ?”

"Ăn ở đây đi." Giang Yến lấy điện thoại ra, quét mã, tôi không nhìn mặt anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình.

Giang Yến lấy đ ĩa, tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, sau khi Tống Dục và Trương Tiêu trả tiền, hai người đứng phía sau lẩm bẩm: "Anh Yến, anh bảo bọn em qua đây để ủng hộ, sao anh không tỏ thành ý chút chứ."

"Hay mấy cậu mua nhiều chút xong đóng gói rồi phắn về đi." Giang Yến duỗi chân, liếc mắt qua, bình tĩnh nói ra những lời vô lương tâm ấy.

"Khụ khụ, ăn đi, ăn đi."

Hôm nay Giang Yến đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, mặc đồ thể thao, trông đặc biệt tỏa sáng và đẹp trai, tôi không biết tại sao ngay cả khi đội mũ lưỡi trai thôi mà anh trông vẫn đẹp trai như thế, nhưng tôi đã nhìn thấy hai cô gái ngồi ở bàn đối diện anh đang nóng lòng muốn làm quen thử.

Một cô gái cầm điện thoại di động, thận trọng bước tới hỏi thăm xem có thể thêm thông tin liên lạc không, Giang Yến lịch sự từ chối rồi lại hếch cằm về phía tôi, khẽ cười.

Vành mũ của anh được kéo xuống thấp một chút, đôi mắt mờ mịt không thấy rõ, nhưng tôi có thể phát hiện rõ ràng ở trong đó vẫn có một chút ý khiêu khích.

Dù sao trước đây khi tôi theo theo anh cũng từng hỏi thông tin liên lạc.

Tôi đứng sau quầy, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Sau khi Giang Yến hết đứng lên lại ngồi xuống tiếp người khác,tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.

"Giang Yến, sao anh lại đến đây nữa vậy?" Tôi ngồi đối diện anh.

"Em không trả lời điện thoại của anh, anh lo lắng cho em nên đã hỏi bạn thân của em rồi." Giang Yến ung dung nhàn nhã nhìn tôi.

Tôi biết Quản Viên là người không thể giữ kín chuyện.

“Tôi đã nhận thẻ ngân hàng của mẹ anh, cũng đã hứa với bà ấy sẽ giữ khoảng cách với anh rồi.”

"Ừ, anh biết." Giang Yến dùng thìa múc một ít món tráng miệng lên, từ từ đưa vào miệng.

“Sau này anh đừng đến đây nữa.” Tôi nhìn đi chỗ khác, cố tỏ ra lạnh lùng vô tình.

"Lấy số tiền đó để mở cửa hàng này à?" Giang Yến không đáp, còn hỏi ngược lại.

"Ừm."

“Vậy tại sao anh lại không thể đến đây?” Giang Yến hơi ngả người ra sau, nghiêm túc nói: “Anh không thể đến cửa hàng mà mẹ anh đầu tư để ăn chút đồ tráng miệng được sao?”

Tôi nhất thời không nói nên lời, tôi đã lấy tiền của người khác rồi, nếu còn làm như vậy, lương tâm tôi sẽ đau lắm.

"Tóm lại là anh đừng đến đây nữa."

"Món tráng miệng rất ngon, nhưng đáng tiếc là anh chưa được ăn bánh phô mai dâu tây. Trước đây em từng làm cho anh một lần, anh vẫn còn nhớ hương vị đó."

"Vậy thì sao?"

“Thì ngày mai anh sẽ đến sớm hơn.”

...

Ngoài chuyện mắc bệnh sạch sẽ, Giang Yến còn rất đúng giờ.

Khi chúng tôi còn đang hẹn hò ở trường đại học, mỗi lần chúng tôi đi hẹn hò, Giang Yến sẽ xuống tầng dưới ký túc xá của tôi đúng giờ, nhưng tôi lại nán lại trên lầu để mặc quần áo, còn luôn mồm nói với anh chờ mình thêm mười phút nữa.

Cho đến khi bạn cùng phòng của tôi mang đồ ăn về ký túc xá, nói với tôi với vẻ thông cảm: "Cậu vẫn còn chưa chuẩn bị xong à, tớ thấy Giang Yến đứng ở tầng dưới sắp bị gió thổi bay rồi đấy."

Tôi vội vàng chạy xuống lầu, nói mấy lời xin lỗi hay năn nỉ ỉ ôi một cách nũng nịu, Giang Yến không khách khí luồn đôi bàn tay lạnh ngắt vào cổ tôi, "Ngày mai, anh muốn ăn phô mai dâu tây em làm."

Lần này, anh cũng đến đúng giờ.

Đến đúng giờ, thậm chí còn gọi cho tôi trước ba tiếng để giục tôi đến cửa hàng.

"Alo?" Ừm, đúng là tôi vừa mới thức dậy.

"Còn chưa dậy à?" Giọng nói của Giang Yến như mang theo dòng điện từ.

Tôi lập tức tỉnh táo: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Em là người mở quán mà không cần đến sớm để chuẩn bị trước nguyên liệu sao?”

"Tối qua tôi đã chuẩn bị trước một ít, còn một số cái lát nữa đến làm vẫn kịp.” Nói xong tôi chợt ý thức được tại sao mình phải giải thích với anh chuyện này: “Tôi mở cửa hàng, hình như không liên quan gì đến anh phải không?”

Đầu dây bên kia sửng sốt: "Anh là khách hàng, hôm nay anh quyết định phải đặt mua toàn bộ phô mai dâu tây của em."

"Xin lỗi quý khách, hôm nay cửa hàng tôi không bán món tráng miệng này."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


4.

Khi tôi chạy tới cửa hàng, đã nhìn thấy Giang Yến đang đứng ở cửa từ xa.

Giang Yến rất cao, đôi chân rất dài, tôi đã nhận ra điều này ngay cả trước khi chúng tôi ở bên nhau.

Trong giờ học bơi ở trường đại học, nhìn từ chỗ bể bơi, từng cơ bụng săn chắc hiện rõ mồn một, Giang Yến mặc quần bơi, đôi chân dài duỗi thẳng, giữa đám con trai, sáng đến mức lóa mắt.

Tôi kéo mạnh áo tắm một mảnh đang mặc trên người, ngượng ngùng bước tới, mặc dù cúi đầu một nửa nhưng ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi cơ bụng của Giang Yến.

Đúng lúc tôi đang định đi ngang qua anh như không có chuyện gì xảy ra thì một đứa trẻ không biết từ đâu lao ra, chiếc phao bơi quanh eo đập mạnh vào tôi, tôi không kịp phản ứng, chỉ biết vung vẩy tay lên trời mấy lần, cơ thể đã mất kiểm soát rơi thẳng xuống bể bơi.

Giây cuối cùng tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy Giang Yến đứng trên bờ, nhếch môi, nghiêng đầu nhìn tôi, không hề có chút ý định giúp đỡ.

Nước trong bể bơi sặc mùi thuốc khử trùng bỗng xộc thẳng vào mũi tôi.

Sắp ch.ết rồi, thế nhưng Giang Yến vẫn khoanh tay đứng nhìn, chờ đến khi tôi bò ra khỏi bể bơi, tôi chắc chắn phải thề rằng mình sẽ không bao giờ thích anh nữa.

Vào lúc hơi thở dần yếu đi, một đôi bàn tay to lớn vòng qua eo tôi, mạnh mẽ và ấm áp kéo tôi dậy.

"Không biết bơi còn chạy tới bể bơi làm gì?" Một giọng nói có nhiệt độ tương đương với bể bơi truyền đến tai tôi.

"Không biết mới đến đây học chứ." Tôi vô thức vặn lại, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt trong veo của Giang Yến.

"Lần sau đi đường nhớ chú ý nhìn đường, chứ đừng nhìn tôi."

Thành thật mà nói, nếu những lời này được thốt ra từ miệng người khác, trong lòng tôi nhất định sẽ khinh thường nói một câu đúng là tự luyến.

Nhưng đây là Giang Yến.

Sau này, sau khi tôi ở bên Giang Yến, anh còn vạch trần tôi một cách không thương tiếc: "Từ giờ trở đi đừng nhìn lén anh một cách quang minh chính đại như vậy nữa, lần nào anh cũng phát hiện ra."

Tôi xấu hổ một lúc rồi mới nhận ra: “Mỗi lần anh đều bắt quả tang em thì chứng tỏ anh cũng đang nhìn em mà.”

Vẻ mặt của Giang Yến cứng đờ, không đáp lại lời tôi nói, tự mình bước về phía trước.

Trong ấn tượng của tôi, Giang Yến hiếm khi chủ động, luôn luôn tỏ ra lười biếng và thản nhiên, như thể giây tiếp theo anh có thể dứt áo ra đi không chút lưu luyến vậy.

Giang Yến giống như gió, như mây, là thứ mà tôi không thể kiểm soát được.

Vì vậy, mặc dù tôi đã thích anh nhiều năm, nhưng tôi vẫn không có dũng khí để đi tỏ tình, ngay khi tôi nghĩ cả đời này tôi và Giang Yến sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa thì anh lại xuất hiện.

Giống như giây phút này, anh sải bước về phía tôi, ánh mắt mất đi vẻ thờ ơ trước đó, trở nên kiên định hơn mấy phần.

"Cô chủ Tưởng, còn đến muộn hơn cả khách hàng à?" Giang Yến bĩu môi.

“Anh tới sớm như vậy, quán chúng tôi còn chưa mở cửa.” Hơn nữa tôi cũng không muốn anh tới đây.

Tôi mở cửa hàng, đi vào dọn dẹp một lát, mặc đồng phục làm việc, đang muốn thắt dây tạp dề ở phía sau thì Giang Yến đã cầm lấy, buộc lại giúp tôi.

Tôi sững sờ: “Cám ơn.”

"Ừm, không cần cảm ơn, chỉ cần làm cho anh một ít bánh phô mai dâu tây là được." Tôi quay người lại, Giang Yến nhìn tôi với ánh mắt đầy cố chấp và kiên trì dành cho bánh phô mai dâu tây.

Một lần nữa tôi lại mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Mãi đến khi Giang Yến nở nụ cười đắc ý vì đã thành công, tôi mới nhận ra mình đang làm gì, trong lòng cảm thấy hơi bực, bèn sai anh đi dọn dẹp cửa hàng.

Tôi quay người đi vào bếp, mở tủ lạnh, bỏ dâu tây đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.

Sau khi đóng cửa lại, tôi không nhịn được tự giễu, rốt cuộc là tôi quá hiểu rõ Giang Yến, hay quá hiểu rõ bản thân đây.

Sau khi gói dâu tây đã cắt nhỏ lại, tôi ngẩng đầu, thấy Giang Yến đang tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi có chút bối rối, quay mặt đi: “Anh đứng đó làm gì?”

Giang Yến bước tới, hai tay đặt lên bàn, vây tôi vào lòng.

"Đương nhiên là nhìn em." Một hơi thở ấm áp truyền vào tai tôi: "Chỉ cho phép em được nhìn lén anh, mà không cho phép anh nhìn em à?"

Thà Giang Yến cứ phớt lờ tôi như trước đây, chứ không giống như bây giờ, một phát tóm gọn tôi.

Tôi tiện tay cầm một quả dâu tây, nghiêng người nhét vào miệng anh.

Giang Yến hé môi, cắn một miếng dâu tây, trên môi dính nước quả màu hồng.

Tim của tôi bỗng như chậm một nhịp,, bởi vì cách Giang Yến nhìn tôi quá mập mờ, cảm nhận được sự gần gũi của anh và hơi thở dần dần gấp gáp, tôi nhất thời không biết đầu óc bị làm sao, mà lại nhét nửa miếng bánh chưa ăn hết trên tay anh vào trong miệng.

Tôi sửng sốt, Giang Yến cũng sửng sốt, sau đó anh cười nhẹ, xoay người cầm miếng bánh pho mát dâu tây trên bàn lên: "Không trêu em nữa, cô chủ Tưởng, chăm chỉ làm việc nhé."

Sao cái người này cứ vậy thế.

Tôi tức giận đẩy anh ra, đuổi anh ra khỏi bếp.

Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi mới bắt tay vào làm món tráng miệng hôm nay.

5.

Đến khi tôi làm xong, mới phát hiện ra Giang Yến đã không còn ở đây.

Một nhóm khách hàng nối tiếp nhau kéo đến, tôi bận rộn đóng gói và bán hàng, nhất thời không dứt tay ra được.

"Quý khách, quý khách muốn gọi món gì?" Khi hàng ngũ đợi gọi đồ chỉ còn hai vị khách cuối cùng, tôi hỏi như thường lệ.

Tôi vừa dứt lời, cô trước mặt đã ném chiếc túi trên tay đến trước mặt tôi với vẻ mặt không hài lòng.

Tôi nhìn qua, thấy đây là túi đựng hàng của cửa hàng mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Tới chuyện gì xảy ra, cô này đã bất mãn nói: “Mấy món tráng miệng trong quán này là do cô làm à?” Giọng nói sắc bén chói tai.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

"Làm cái trò gì đây, đã không ngon thì thôi, sao bên trong lại còn có cả ruồi?” Cô đó mở mạnh túi giấy ra, chỉ cho tôi xem.

Tim tôi đập thình thịch, bây giờ thời tiết đang rất lạnh, làm gì có ruồi chứ?

“Đúng đó, cố tình làm người khác buồn nôn hả, chúng tôi chọc phải cô rồi à?” Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng phụ hoạ theo.

"Cô ơi, cháu rất xin lỗi. Trước khi đóng gói cháu luôn kiểm tra để đảm bảo không có dị vật gì. Có lẽ là do cháu đã sơ suất. Hay là cháu hoàn lại tiền cho cô nhé?"

"Hoàn lại tiền là xong à? Cô có biết tôi thấy con ruồi này nên buồn nôn, đến mức không ăn nổi thứ gì cả ngày rồi không? Sao một cô gái như cô lại không chú ý đến vấn đề vệ sinh như vậy?" Bà cô đó dùng sức đập mạnh lên quầy thu ngân, làm tôi giật mình, những người đang ăn trong cửa hàng cũng nhìn qua.

Tôi càng lúc càng hoảng sợ, giọng run run hỏi: “Cô ơi, vậy cô muốn giải quyết như nào ạ?”

"Hừ, chuyện này không giải quyết được, tôi muốn gọi đến đường dây nóng để báo cáo."

“Cô có thể tìm người tới đây kiểm tra vấn đề vệ sinh của cửa hàng.” Tôi nắm chặt tay.

“Cô có tin tôi tìm người đến phá cửa hàng của cô không.” Con gái bà ta kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, thậm chí còn mắng những khách hàng khác trong cửa hàng.

Giọng nói của Giang Yến vang lên từ phía sau: "Vị khách hàng này, tôi rất xin lỗi. Chắc là do sơ suất của chúng tôi nên mới gây ra tình huống này. Hay là chúng tôi hoàn lại cho hai người số tiền gấp ba lần được không?"

Bà cô đó hừ lạnh, cuối cùng mới ngầm bằng lòng.

Giang Yến đi tới nắm chặt lấy tay tôi, lúc này tôi mới nhận ra tay mình đang run rẩy.

"Đừng sợ, chỉ là cố ý tới đây gây sự thôi, mất chút tiền là được." Sau khi hai người đó rời đi, Giang Yến vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhỏ giọng an ủi: "Vừa rồi anh ra ngoài mua đồ uống, không nói cho em biết, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì gọi cho anh được không?"

Tôi ngơ ngác nhìn vào cúc áo khoác của anh, khẽ gật đầu.

Lúc tôi muốn mở quán đồ ngọt, ba mẹ tôi là người phản đối đầu tiên, họ nói tôi không có kinh nghiệm, sẽ gặp nhiều khó khăn trong xã hội.

Họ nói đúng, tôi không ngờ hôm nay lại gặp phải tình huống như vậy.

"Tiểu Hòa, Tiểu Hòa." Giang Yến gọi tôi hai lần, suy nghĩ của tôi mới dần dần quay trở lại.

"Sao thế, em sợ à?" Giang Yến xoa đầu tôi, cười dịu dàng, "Sao em vẫn như hồi đại học thế, giống như một con rùa con chậm chạp khi gặp vấn đề."

Giang Yến quả thực chỉ dịu dàng được đúng ba giây, không trêu tôi là lại cảm thấy khó chịu, tôi hất tay anh ra, chuẩn bị vứt món tráng miệng đã hỏng trên bàn đi.

Không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy người quen.

Mẹ của Giang Yến.

Bà ấy đứng ở cửa lặng lẽ nhìn chúng tôi, tôi cũng không biết bà ấy đã nhìn bao lâu rồi, huyệt thái dương cũng phải giật giật vì cái nhìn chằm chằm của bà ấy, hôm nay toàn gặp chuyện gì thế này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


6.

Trốn tránh cũng không phải là cách, cho dù giờ trong lòng đã vô cùng hoảng loạn.

Tôi không nhìn Giang Yến, giả vờ bình tĩnh, mời dì Giang vào ngồi.

Dì Giang gật đầu, dường như bà ấy có vẻ không tức giận lắm.

"Dì Giang, đây là quán đồ ngọt của cháu, dì có muốn ăn gì không?" Tôi ngồi đối diện với dì Giang, cảm thấy chân tay luống cuống.

“Không cần, dì chỉ đến xem thôi.” Dì Giang ngồi trên ghế, ngăm nhìn xung quanh: “Lượng khách hàng thế nào?”

"Rất ổn ạ."

"Dì Giang, sao dì biết..." Tôi có chút bối rối.

"Đương nhiên là A Yến về nhà nói với dì." Dì Giang liếc nhìn Giang Yến ở phía sau tôi rồi nói: “Bảo dì đến xem cửa hàng đồ ngọt mà dì đã đầu tư.”

Giọng điệu nhẹ nhàng của mẹ Giang Yến khiến tôi toát mồ hôi.

"Dì Giang, tấm thẻ đó cháu chưa động tới, cửa hàng này là cháu chi ra một phần, còn lại là kinh phí do ba mẹ cháu hỗ trợ.” Cũng may, tôi không thực sự sử dụng tiền của người khác, nếu không tôi và Giang Yến lôi lôi kéo kéo còn bị người ta nhìn thấy, xấu hổ thì phải nói là thôi rồi.

"Dì ơi, thẻ vẫn còn ở đây, để cháu đi lấy rồi trả cho dì."

Tôi đứng dậy, muốn đi lấy thẻ ngân hàng trong túi. Thực ra hôm đó tôi đã bốc đồng nên mới nhận tấm thẻ này, vốn muốn tìm cơ hội trả lại cho mẹ Giang Yến, không ngờ mẹ Giang Yến lại tự mình đến đây.

"Khụ khụ." Dì Giang mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Việc này cũng không vội, hiện tại không cần đưa cho dì đâu, hôm nay dì đến chỉ để xem một chút thôi."

Dì Giang đứng dậy đi vòng quanh quầy: “Tiểu Hoà, dì nghe A Yến nói bánh phô mai dâu rất ngon, lấy cho dì một phần đi.”

Giang Yến đứng ở một bên, vừa cười vừa xụ mặt xuống.

Tôi có chút bối rối: "Tới liền ạ." Tôi gói ghém tất cả những phần vừa làm xong.

Dì Giang lấy điện thoại di động ra, yêu cầu thanh toán.

"Dì à, không cần, không cần đâu, cháu đãi dì." Tôi nhanh chóng xua tay, nụ cười trên mặt Giang Yên càng tươi hơn.

"Không được, dì phải trả tiền chứ." Dì Giang nhất quyết muốn trả tiền, nên tôi đành phải quét mã QR cho dì.

"Dì ơi, dì đi thong thả ạ."

“Mẹ, khi nào có thời gian thì lại đến nhé.”

Giang Yến chống tay lên quầy, ánh mắt ranh mãnh: "Anh rút lại những gì anh vừa nói. Thì ra em không phải con rùa rụt cổ gặp chuyện thì ngơ ra.”

Tôi đưa tay chọc vào người Giang Yên: “Sao anh lại nói với mẹ anh chuyện em mở cửa hàng?”

"Cũng không phải là do anh chủ động nói ra, ngày đó sau khi em rời khỏi nhà anh, mẹ anh cứ cách vài ba hôm lại hỏi thăm tin tức của em đó chứ." Giang Yến kéo ghế ra ngồi xuống, thản nhiên nghịch nghịch mấy cái đ ĩa.

“Ý anh là sao?” Tôi cau mày, không hiểu tại sao.

"Mẹ anh giả vờ trước mặt em thôi, mấy hôm nay bà ấy hối hận muốn chít."

Mẩu chuyện nhỏ:

Khi Tống Mai lần đầu tiên nhìn thấy có một người phụ nữ bên cạnh con trai mình, bà kích động đến mức suýt nữa hét lên.

Nhưng vẫn phải sửa sang lại quần áo, giả vờ kiêu ngạo bước tới.

Bà biết muốn bắt thằng con trai mình chủ động dẫn cô gái đó về nhà ăn cơm còn khó hơn lên trời, thế nên đã tự mình ra tay cho nhanh, bảo cả hai về nhà ăn cơm.

Khi Tống Mai đi tới, bà còn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho dì Lý ở nhà, bảo dì ấy nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.

Sau khi lên xe, Tống Mai lặng lẽ nhìn Tưởng Hòa qua gương chiếu hậu.

Thật ra bà đã nghe nói đến Tưởng Hòa từ lâu, là học trò cũ của chồng bà, là người mà con trai bà không thể buông bỏ được trong mấy năm qua.

Cũng không biết bạn bè của bà mách cho bà cái ý kiến tồi gì, lại bảo bà giả vờ chút, để thử lòng cô bé kia.

Giang Yến không bao giờ ngờ được mẹ mình lại diễn một màn vậy ở nhà, ngay cả bản thân Tống Mai cũng không ngờ, bà lại phải đóng giả một bà mẹ chồng độc ác.

Trên bàn ăn, lần đầu tiên Tống Mai trông thấy con trai nhà mình loay hoay gắp thức ăn cho cô bé đó, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, cố ý xị mặt hỏi thẳng gia đình Tưởng Hòa sống ở đâu, ba mẹ cô làm gì.

Hỏi được nửa chừng, chồng bà Phùng Lập Hằng quay về, Phùng Lập Hàng nhếch miệng cười, Tống Mai biết mình không thể tiếp tục diễn nữa, nên cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau bữa tối, lại nhận được tin nhắn từ người bạn xấu của mình, nói phải giống như trong phim truyền hình, còn yêu cầu Tống Mai chuẩn bị thẻ ngân hàng.

Tống Mai hiểu ý, lập tức chạy đến phòng làm việc tìm thẻ.

Trong khi bà đang lặng lẽ chờ đợi Tưởng Hòa bày tỏ tình yêu kiên định với con trai mình, thề sống thề chết phải ở bên con trai mình, bà lại trơ mắt nhìn cô bé đó nhận tấm thẻ trong tay mình, nói lời tạm biệt mà không quay đầu lại.

Tống Mai hoảng sợ, bàn tay cầm tách trà run run.

Thôi nguy rồi, nếu Giang Yến biết được chuyện này, có phải sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà không.

Tống Mai ủ rũ đến gặp chồng nhận lỗi, Phùng Lập Hằng đập bàn mắng bà rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Ngay lúc Giang Yến chuẩn bị ra ngoài tìm Tưởng Hòa đã bỏ chạy, Tống Mai đã kéo anh lại: "Con trai à, mẹ không có ý đó đâu."

Giang Yến dựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, giả vờ bi thương.

"Con trai, con đừng khổ sở. Mẹ vốn định dùng số tiền trong tấm thẻ đó làm sính lễ." Tống Mai kéo tay áo Giang Yến.

"Con biết." Giang Yến lạnh lùng đẩy tay bà ấy ra, nhưng khi anh quay lại, khóe miệng lại cong lên thành một vòng cung nhỏ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


7.

Tôi gặng hỏi Giang Yến, rốt cuộc chuyện của mẹ anh là như thế nào, Giang Yến lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em đồng ý cho anh đưa em về, thì anh mới nói với em."

Tôi lườm một cái rồi quay người đi thu dọn đồ đạc.

Hôm nay làm loạn một phen, tôi cũng không còn tâm trạng để tiếp tục buôn bán nữa.

Tôi đóng cửa lại, Giang Yến tự nhiên cầm lấy chiếc túi trên tay tôi.

"Đường số 3?"

"Ừm, sao anh biết?"

"Bởi vì ở đường số 3 có người nhìn trộm anh, còn đi theo anh hỏi thông tin liên lạc." Giang Yến là như vậy, cứ dũng ngữ khí rất bình thản để nói ra những lời chọc giận người khác.

Tôi quẹt mã, sải bước về phía trước, chưa kịp bước xuống cầu thang đã có ai đó tóm lấy cánh tay tôi.

"Đi chậm thôi."

Lúc này tôi mới nhận ra trên cầu thang có rất nhiều người, Giang Yến nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào phía trong lan can, thân hình cao lớn của anh tách tôi ra khỏi đám đông đang dồn dập.

“Cảm ơn.” Tôi thì thầm.

"Em nói gì cơ?" Giang Yến cúi đầu ghé sát tai lại gần tôi: "Em nói muốn anh ở lại nhà em ăn tối hả? Được thôi."

Giang Yến quay người lại, mím môi, cố nhịn cười, đôi mắt trong veo của anh phản chiếu khuôn mặt của tôi, tôi đột nhiên ngừng thở, cảm thấy như chúng tôi đang tách biệt khỏi môi trường xung quanh, trong mắt anh chỉ có tôi, và trong mắt tôi cũng chỉ có anh.

"Tưởng Hòa, em lại nhìn anh như vậy..." Giang Yến mấp máy môi, tôi chợt tỉnh táo lại, đưa tay che miệng anh, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, lập tức rụt tay lại.

“Tàu điện ngầm đến rồi.” Tôi né tránh ánh mắt của anh.

Tình cờ lúc đó đang là giờ cao điểm buổi tối, trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, tôi cố gắng lắm mới chen vào được, tìm một chỗ đứng, nhưng xung quanh chẳng có chỗ để vịn tay.

"Anh không ngại để em vịn vào cánh tay anh đâu.”Giọng nói của Giang Yến vang lên từ phía trên, anh đủ cao để có thể nắm lấy tay vịn phía trên.

"Không cần." Tôi quay đầu lại, cố gắng hết sức để đứng vững trên đôi chân của mình, kết quả là tàu điện ngầm vừa khởi hành, tôi đã bị ai đó ở phía sau xô đẩy, đập vào ngực của Giang Yến.

Tôi phản ứng lại, muốn rời đi, nhưng Giang Yến lại vòng tay phải ôm lấy lưng tôi: "Đừng nhúc nhích, nếu em còn nhúc nhích nữa, ông chú kia sẽ dán lên người em luôn đó.”

Tôi cứng người khi nghe thấy điều này, ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay của Giang Yến, đỏ mặt suốt chặng đường.

Trước khi xuống tàu điện ngầm, tôi nhìn quanh thì thấy phía sau nào có ông chú nào, rõ ràng đều là các cô các bác.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Giang Yến kéo tôi lại.

"Anh mua gì thì ổn nhỉ." Trong mắt Giang Yến hiện lên một chút xấu hổ và căng thẳng.

“Mua gì cơ?” Tôi không hiểu.

"Anh cũng không thể đi tay trắng đến gặp ba mẹ vợ được mà."

...

"Sao lại thành ba mẹ vợ rồi?”Không biết xấu hổ.

“Em đột nhiên đưa một người đàn ông trưởng thành về nhà ăn tối, ba mẹ em có muốn không hiểu lầm cũng khó.” Giang Yến móc lấy tay tôi.

"Thế anh không đi ăn là không có hiểu lầm rồi mà.”Tôi cố vùng ra khỏi tay anh.

“Cũng được, thế lần sau đến mua sau vậy.”

Chúng tôi vừa đi vừa cãi nhau, bước vào khu dân cư, vào thang máy.

Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Yến đột nhiên lại gần. nói nhỏ:

"Em nói xem, lần sau anh đến, chắc phải mang theo sính lễ rồi nhỉ?."

Anh vừa dứt lời thì có tiếng vang lên từ trên trần thang máy, sau đó “phụt” một tiếng, đèn tắt.

Tôi phản ứng lại: “Giang Yến, tại anh nói hươu nói vượn đấy, thang máy dừng lại rồi kia kìa.”

"Em sợ à?" Trước mặt tôi tối sầm lại, bên tai tôi chỉ phát ra tiếng cười khẽ của Giang Yến.

“Tôi sợ anh còn hơn sợ thang máy.” Tôi cảm thấy có hai bàn tay đặt trên eo mình, cổ họng cứng lại.

"Mấy năm rồi, có nhớ anh không?" Giang Yến liên tục vuốt v e eo tôi.

"Không nhớ." Tôi quay mặt đi nhưng không thể phớt lờ nhịp đập mãnh liệt của trái tim mình.

"Cứng miệng."

"Tôi không hề." Cảm thấy anh càng ngày càng lại gần, tôi đưa tay chống lên người anh, cố gắng trốn thoát.

"Đừng cử động, chỉ một lúc thôi. Cho anh ôm em một lúc thôi." Giang Yến siết chặt cánh tay, dồn tôi đến góc khuất của thang máy.

"Tiểu Hòa, anh rất nhớ em." Giang Yến tựa cằm vào vai tôi, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ.

"Em có nhớ anh không?" Giang Yến hỏi.

“Tôi…” Lời còn chưa nói xong, đã bị anh cắt ngang.

"Đừng cố phủ nhận, lúc trong tàu điện ngầm, em sớm đã nhận ra đó là anh rồi." Người thông minh như Giang Yến, chắc chắn biết ngay là do tôi quá bốc đồng, lao tới để xác nhận xem đó có phải là anh hay không bất chấp hậu quả, mặc dù trong lòng tôi đã biết đáp án từ lâu, trên đời làm sao có hai người giống nhau đến thế.

“Sao lại đổi số điện thoại?”

"Em, em tay nhanh hơn não." Càng nói tôi càng mất tự tin. Tại sao tôi không nghĩ đến việc đi tìm anh lần nữa? Còn không phải là do không dám xuống nước, sợ rước nhục sao?

"Vậy tại sao lại muốn chia tay với anh?"

"Có một cô gái đến gặp em, nói sẽ cho em một khoản tiền, bảo em phải rời xa anh."

“Cái này mà em cũng tin?”

"Đương nhiên lúc đầu em không tin, nhưng sau đó em nhìn thấy cô ấy lên xe của anh." Tôi thừa nhận con người mình rất bốc đồng, trong cơn tức giận đã từ chối trả lời mọi cuộc gọi của Giang Yến.

"Sau đó em chuẩn bị đi tìm anh, nhưng lại không tìm thấy nữa rồi." Tôi nắm lấy ống tay áo anh.

"Cô gái đó là con gái của người tình của chồng cũ của mẹ anh. Mẹ anh và chồng cũ của bà ấy có mối quan hệ không tốt đã nhiều năm. Hôm đó anh cũng bị tai nạn xe do ông ấy đưa người tình kia tới sân bay. Sau đó, ông ấy ly hôn với mẹ anh, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện. Giải quyết xong, mẹ anh đã lập tức đưa anh ra nước ngoài."

"Xin lỗi, em không biết lại có nhiều chuyện xảy ra như thế." Tim tôi bắt đầu nhói lên, đau đớn, lúc đó Giang Yến nhất định rất cần đến sự đồng hành của tôi.

"Không cần xin lỗi, anh cũng cần thời gian để tự mình bình tĩnh lại." Giang Yến nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Mẩu chuyện nhỏ:

=

Khi ở nước ngoài, Giang Yến chỉ ước mình có 48 giờ mỗi ngày để làm đủ thứ việc, sau đó quay trở lại Trung Quốc, bắt cô nhóc xấu xa khiến người ta nhớ mãi không quên kia.

Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm mẹ anh và Lão Phùng kết hôn, Giang Yến gọi video chúc mừng hai người.

“A Yến, cuối năm con có về không?” Mẹ Giang rưng rưng nước mắt.

"Không biết nữa." Giang Yến xoa xoa lông mày: "Trong nhà chỉ có mình mẹ à?"

“Ba con bận việc ở trường, đang bận nói chuyện điện thoại với học sinh.” Mẹ Giang bước vào phòng làm việc, chĩa máy ảnh về phía Lão Phùng.

Khi Giang Yến nhìn thấy người, đang định lên tiếng chào hỏi, lại nghe thấy Lão Phùng nói ra hai chữ “Tưởng Hoà” đè nén trong lòng anh đã lâu.

Giang Yến kinh ngạc, mặc kệ mẹ mình gọi thế nào cũng không phản ứng, cho đến khi Lão Phùng cúp máy, Giang Yến mới bảo mau đưa điện thoại cho ba nghe.

Lão Phùng thấy hơi bất ngờ, Giang Yến là một đứa trẻ cứng đầu, quanh năm suốt tháng cũng không gọi ông ấy là ba lần nào.

Giang Yến hỏi thăm một thôi một hồi, mới phát hiện ra người mà anh vô cùng nhớ nhung chính là học trò của ba mình.

Cuối cùng, Giang Yến phải gọi ông ấy là ba mấy lần,Lão Phùng mới đồng ý "báo cáo" tình hình của Tưởng Hòa cho anh.

"Ba, sao cô ấy lúc nào cũng đang làm báo cáo thế, có phải ba đang bóc lột người ta không?" Giang Yến nhìn Tưởng Hòa trong ảnh, buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng trên bục làm báo cáo.

"Thằng nhóc này, thấy đau lòng cơ à, người ta nghiêm túc học hành, nào giống con."

"Còn ảnh khác không?" Giang Yến nằm trên giường, nở nụ cười toe toét như bị khờ.

"Không có, không chụp, ba cũng đâu phải kẻ bi3n thái, muốn thấy thì tự mình về đây đi."

"Ba,, cô ấy không làm gì khác nữa à?"

Lão Phùng trông thấy ở bên ngoài lớp học, có một nam sinh đuổi theo Tưởng Hoà, vừa nói vừa cười lập tức gửi tin nhắn cho Giang Yến: "À đúng là có ​​chuyện khác, đang cười cười nói nói với bạn nam khác."

Trong lòng Giang Yến hậm hực khó chịu, quyết định tháng sau phải về Trung Quốc.

8.

Giang Yến chạm vào mặt tôi, môi anh dần dần gần hơn, khi anh chuẩn bị hôn tôi thì đèn thang máy bật sáng.

Mắt tôi chưa kịp làm quen với ánh sáng đột ngột thì có tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra.

Giang Yến vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nhẹ giọng chửi thề một cái bên tai tôi.

Còn tôi nhìn đôi nam nữ bên ngoài thang máy, ngơ ngác gọi: "Ba, mẹ."

Giang Yến nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, nắm tay tôi, nói: "Con chào cô chú."

"Khụ khụ." Ba tôi mất tự nhiên ho khan hai tiếng, ngập ngừng một lúc rồi vẫn nhấc chân bước vào.

"Chào cháu, chào cháu." Mẹ tôi chợt hiểu chuyện gì vừa xảy ra, kéo ba tôi lại, kéo ra ngoài, còn nháy mắt hai cái.

"Hai đứa lên trước đi. Mẹ và ba con hình như quên mua nước tương, lát nữa chúng ta sẽ quay lại." Mẹ tôi kéo ba, nụ cười trên môi đầy ẩn ý.

Giang Yến nhấn nút thang máy, nở nụ cười xấu xa: "Có vẻ như sự hiểu lầm này càng không thể giải thích rõ ràng rồi."

Tôi véo cánh tay anh nói: “Đều tại anh đấy.”

Tôi đưa Giang Yến về nhà, không lâu sau, ba mẹ tôi quay lại với một chai nước tương.

"Là Tiểu Giang phải không." Mẹ tôi rót một cốc nước cho Giang Yến.

"Dạ đúng rồi ạ." Giang Yến hơi bất ngờ.

“Lúc đang học đại học, Tiểu Hòa đã cho cô xem ảnh chụp của cháu, vẫn đẹp trai như ngày nào.”

“Mẹ, mẹ nấu cơm đi.” Tôi đưa mắt ra hiệu cho mẹ.

“Lão Tưởng, đi nấu cơm đi.” Mẹ tôi không thèm ngoảnh lại, ra lệnh cho ba tôi vào bếp.

"Cô ơi, năm nay cháu vừa về."

"Cô biết, Tiểu Hòa có nói hai đứa đã chia tay, cô tiếc lâu lắm, cô nói cho cháu biết, con gái cô rất bốc đồng, cách đây không lâu còn bỏ việc đi mở tiệm đồ ngọt. "Mẹ tôi lôi kéo Giang Yến kể khổ.

"Cô ơi, ước mơ của Tiểu Hòa chính là mở một cửa hàng đồ ngọt. Người trẻ phải mạnh dạn mới khởi nghiệp được."

"Cô với ba nó cũng sợ con bé là con gái ra ngoài chịu thiệt, cũng may là có cháu bên cạnh nó." Mẹ tôi cảm động vỗ nhẹ lên tay Giang Yến.

Tôi không nói nên lời, muốn đi vào phòng vệ sinh trốn đi một lúc, nhưng lại bị mẹ tôi ngăn lại, nói: "Con đi đâu, con ngồi đây tiếp đãi Tiểu Giang đi. Con xem lại con đi, có bạn trai mà cũng không chịu dẫn về nhà."

“Con muốn đi vào bếp.” Mẹ giận dữ trừng mắt nhìn tôi, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Có vẻ như cô rất thích anh đấy." Giang Yến lại gần, nháy nháy mắt.

"Tem tém lại."

"Bây giờ nếu em không để anh làm bạn trai em là không được đâu."

“Hừ, miễn cưỡng đồng ý vậy.” Tôi bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì đó.

“Mà này, cái thẻ ngân hàng mẹ anh đưa cho em, anh cầm về đi.” Tôi lấy thẻ từ trong túi ra.

Giang Yến suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy cái thẻ: "Ừm, để anh về nhà bảo mẹ anh chuẩn bị một cái nhiều tiền hơn, bao giờ tới nhà em bàn chuyện cưới gả dùng.”

Tôi không nhịn được bật cười, đúng lúc ba mẹ tôi bưng đồ ăn ra, bảo hai chúng tôi vào bàn ăn cơm.

Ăn tối xong, mẹ cứ bắt tôi đi tiễn Tiểu Giang.

Tôi mặc áo khoác, đi ra ngoài.

"Sao nãy trên bàn ăn anh lại bảo muốn cho phụ huynh hai nhà gặp mặt, như này không phải nhanh quá rồi sao?" Tôi nhấn nút thang máy.

"Anh sốt ruột." Giang Yến nắm lấy tay tôi, siết chặt.

“Em cũng có chạy đi đâu đâu.” Tôi vặn lại.

"Ạnh sợ."

Tôi hơi giật mình, sau đó nghiêm túc nói với anh: "Không đâu."

“Vậy sao em không chứng minh chút đi.”

"Chứng minh như thế nào?"

"Hôn Tiểu Giang cái." Giang Yến chậm rãi tới gần.

“Thang máy có camera đấy,” Tôi quay mặt đi chỗ khác.

"Ai quan tâm." Giang Yến quay mặt tôi lại, không chút do dự hôn lên môi tôi.

Không có kỹ thuật, không có sự cám dỗ thăm dò, tất cả chỉ là tình cảm thuần túy.

Ừm, xa nhau lâu như vậy, tôi thật sự rất nhớ anh.

____________________

(HẾT)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom