Cập nhật mới

Dịch Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Ông ta vậy mà không cho bà ấy đi tìm cao nhân kia.

Thái độ của chồng làm cho Mạnh Mẫn có chút không thoải mái, chẳng lẽ một ít tiền tài còn không quan trọng bằng mạng của bà ấy sao? Bà ấy cảm thấy bây giờ mà mở miệng tranh luận chắc chắn hai người sẽ cãi nhau một trận.

Bà ấy và chồng, lúc kết hôn gia đình bà ấy điều kiện khá giả còn chồng bà thì xuất thân từ gia cảnh bần hàn, bây giờ bà ấy làm ăn kinh doanh lại kiếm được nhiều hơn chồng gấp mấy lần, khiến cho chồng của bà vẫn luôn rất tự ti rất nhạy cảm.

Mấy năm nay bà ấy nghe bạn thân nói về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, không muốn cãi nhau làm tổn thương tình cảm, vì thế đành bấm bụng nhịn sự không thoải mái kia xuống.

Con gái sắp học lớp 12, cần một hoàn cảnh gia đình hòa thuận, bà ấy không thể thường xuyên cãi nhau với chồng vì những chuyện vặt vãnh, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.

Cùng lắm thì ngày mai bà ấy lén đi đến thôn Bạch Đế không nói cho ông ta biết là được chứ gì.


Nhưng Mạnh Mẫn không biết một điều là, thấy bà ấy từ bỏ ý định đi tìm "cao nhân", chồng bà ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Linh Bảo và Chu Đào Đào xách theo túi lớn túi nhỏ về đến thôn thì thấy bà Tưởng cùng thôn ôm đứa cháu trai hai tuổi đang đứng chờ trước cửa nhà, trên mặt đứa bé kia có chút ửng đỏ bất thường, sắc mặt cũng vàng như nghệ, trông có vẻ như đang bị bệnh.

Những người trẻ tuổi trong thôn phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, để lại con cái cho cha mẹ chăm sóc, bà Tưởng cũng là một trong những người già ở nhà chăm cháu giúp con trai và con dâu.

Thấy Linh Bảo trở về, bà Tưởng niềm nở: "Linh Bảo à, nghe nói cháu bây giờ biết vẽ bùa, rất linh nghiệm, cháu có thể giúp bà một việc được không?"Linh Bảo thả đồ xuống, mời hai bà cháu vào nhà nói chuyện, bà Tưởng lúc này mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra, mấy ngày nay bà Trương đem chuyện Linh Bảo vẽ bùa giúp bà ấy tìm lại được trâu đi kể khắp nơi, bà Chu hàng xóm của bà ấy cũng nói, cháu trai mình được Linh Bảo vẽ cho cái bùa trạng nguyên gì gì đấy, bây giờ tốc độ học thuộc bài tăng vượt bậc.

Lúc phá miếu Sơn thần, hình như lần nào sét đánh xuống Linh Bảo cũng đều biết được gì đó, dần dần người dân trong thôn liền phát giác ra chút bất thường.


Đại khái là đầu óc mấy người già mê tín suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, người dân trong thôn xì xầm với nhau, nói không chừng Lục Linh Bảo kia được Sơn Thần Bồ Tát chỉ điểm cho rồi, tự nhiên lại có chút bản lĩnh thần thông.

Cháu trai của bà Tưởng bị bệnh đã gần hai mươi ngày nay, đã đi khám bác sĩ trong thôn mấy lần rồi mà vẫn không chữa được chứng ho khan và sốt cao liên tục này, vì thế bà liền nghĩ đến liệu pháp dân gian.

Mọi người đều nói đứa bé vô duyên vô cớ sinh bệnh, chắc có lẽ là vì đã dính phải tà khí gì đó, vì thế bà Tưởng mới nghĩ đến chuyện tới tìm Lục Linh Bảo xem thử xem sao.

Nói không chừng vẽ một cái bùa nướng một quả trứng gì đó xong bệnh của cháu trai bà sẽ được chữa khỏi thì sao.

Nghe bà Tưởng nói xong, Linh Bảo cũng không từ chối.

Dù sao cũng là bà con chòm xóm trong thôn, đến khi cô kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường học cũng vẫn phải nhờ đến những người này để mắt đến Ngô Xảo Trân giùm cô, giúp họ một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa sau khi giúp họ cô cũng có thể thu được sức mạnh từ tín ngưỡng chi lực.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Nhìn khí sắc của đứa trẻ, rất nhanh Linh Bảo đưa ra kết luận:"Tiểu Đông không trúng tà, cũng không đụng phải thứ không sạch sẽ, chỉ là bác sĩ kê đơn thuốc không đúng nên mới bệnh mãi không khỏi.

""Hả?" Nghe cô nói vậy bà Tưởng mặt đầy thất vọng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Các bác sĩ trong thị trấn này bà đều đưa nó đi khám cả rồi! "Linh Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy để cháu vẽ cho bà hai lá bùa sức khỏe đi, bà đem bùa này đi đốt thành tro rồi pha với nước, để cho lắng xuống rồi cho thằng bé uống phần nước thôi, không cần phải uống phần cặn phía dưới, bây giờ uống một lần, sáng mai chín giờ uống một lần nữa là được.

”Trước kia cô cũng thường xuyên ban những lá bùa như vậy cho tín đồ.

Thân thể trẻ con yếu ớt, không thể trực tiếp chịu đựng linh khí để xua đuổi bệnh khí, phải thông qua giấy làm từ thảo mộc và nước để trung hòa lại mới được.

Linh Bảo vẽ xong bùa, cho Tiểu Đông uống một lá ở nhà cô, lá còn lại đưa cho bà Tưởng mang về.


Bởi vì được vẽ bùa nên bà Tưởng nhét cho Linh Bảo năm mươi đồng.

Thầy bói Trương ở thôn bên cạnh bình thường lấy năm mươi đồng một lá bùa, bà Tưởng không hoàn toàn tin tưởng hiệu quả của bùa chú trong tay Linh Bảo nên mới đưa ít hơn.

Linh Bảo không từ chối, nhận lấy.

Cô bỏ công lao ra, nhận về tiền thù lao là hoàn toàn chính đáng.

Trong bùa này ẩn chứa linh khí, giá trị vượt xa chút tiền này, cô bằng lòng với cái giá này đã là nể mặt quan hệ hàng xóm, cho đi rất nhiều nhân tình rồi.


Vốn tưởng rằng việc này cứ thế kết thúc, không ngờ khoảng độ hơn chín giờ sáng hôm sau Linh Bảo lại nghe thấy tiếng có người quát mắng trước cửa nhà mình:"Lục Linh Bảo! Đồ lừa đảo gạt người lừa tiền này! Mày cút ra đây cho tao!”Linh Bảo đi ra cửa xem thử thì thấy một người phụ nữ độ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày hằm hằm đứng ở trước cửa nhà mình, phía sau cô ta là bà Tưởng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại có chút khó xử.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có biết người phụ nữ này, cô ta là con dâu của bà Tưởng - Chung Lỵ Hồng, trước nay đi làm thuê với chồng ở trên huyện thỉnh thoảng nghỉ phép sẽ trở về thăm con trai mình.

"Mày bảo mẹ chồng tao cho Tiểu Đông uống cái gì quỷ quái gì? Mày giả thần giả quỷ, cũng chỉ lừa được mấy người già cả kém hiểu biết thôi, muốn lừa tao không có cửa đâu! Tao nói cho mày biết, ngay bây giờ tao sẽ đưa Tiểu Đông đến bệnh viện huyện kiểm tra, nếu con tao uống bùa kia của mày mà có mệnh hệ gì tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”Cô ta vừa trông thấy Lục Linh Bảo đi ra, liền chỉ vào mặt cô mà mắng xa xả.

Thì ra Chung Lỵ Hồng biết được con trai mấy ngày nay bệnh mãi mà chưa khỏi liền xin nghỉ phép về nhà.

Nào biết được, sáng nay vừa về đến nhà thì đúng lúc bắt gặp mẹ chồng đang cho con trai mình uống thứ nước gì đó màu vàng vàng, dưới đáy còn đọng một lớp cặn màu xám tro, hỏi ra mới biết là bùa mua từ chỗ Lục Linh Bảo, tức thời máu dồn lên não, ngay lập tức xông sang nhà Linh Bảo chửi bới.

"Linh Bảo à, chuyện này… Chuyện này thật sự xin lỗi cháu nhé! " Bà Tưởng áy náy nói, rồi lại quay sang bảo con dâu im miệng: "Lỵ Hồng, con đừng nói nữa, Linh Bảo nó cũng chỉ có ý tốt thôi!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


"Ý tốt cái con khỉ! Chung Lỵ Hồng tỏ vẻ khinh miệt sau đó oán hận nói: "Tôi đã nói rồi mà, giao con cho người già như bà chăm sóc đâu có được, bà lại cứ muốn tranh với tôi, còn nói cái gì mà giảm bớt gánh nặng cho tôi! Bây giờ bà nhìn đi, bà chăm con tôi kiểu gì vậy, suốt ngày cho nó uống những thứ tầm bậy tầm bạ!”"Để cho bà chăm nó tiếp, bà giế.t chết con tôi lúc nào tôi cũng không hay!Nói xong cô ta lập tức về nhà, muốn đưa con trai lên huyện.Lời này như xát muối vào tim bà Tưởng, bà ấy cuống đến chảy cả nước mắt.

Làm gì có bà nào không thương cháu, lúc nào chẳng trông cho nó được khỏe mạnh, bà ấy thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời hồ đồ mà bị con dâu tước đoạt mất cơ hội được chăm nom cháu trai."Lỵ Hồng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ nghe con hết, con đừng đưa Tiểu Đông đi, công việc con bận rộn như thế, con không chăm nó được đâu..." Bà Tưởng van nài.Cô con dâu này của bà ấy từ trước đến nay vô cùng ghê gớm, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, sợ sau này già yếu nằm một chỗ con dâu không đối xử tốt với mình nên trước mặt cô ta bà ấy luôn cẩn thận lấy lòng."Không đời nào, bà đừng có mơ, cùng lắm thì tôi từ chức ở nhà chăm nó! Chung Lỵ Hồng vẻ mặt kiên quyết nói, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm đối với hành động của mẹ chồng.Linh Bảo quan sát tướng mạo của Chung Lỵ Hồng rồi lên tiếng:"Con cái tự mình chăm sóc đúng là sẽ tốt hơn, nhưng gần đây tốt nhất chị không nên đưa thằng bé lên huyện.


Nếu không, không quá ba ngày, hai mẹ con sẽ phải chia lìa.”Vận mệnh của con người đều không ngừng thay đổi, có lẽ là do ngày hôm qua cô đưa bùa, khiến cho Chung Lỵ Hồng kiên quyết muốn đưa đứa nhỏ lên huyện, bây giờ từ diện mạo của cô ta Linh Bảo đã nhìn ra cô ta sắp phải trải qua đại hạn, gặp phải tình cảnh thảm thương mẹ con chia lìa.Linh Bảo tìm đường con cái trong lá số tử vi của Chung Lị Hồng xem thử, không ngờ lại phát hiện trong vòng ba ngày tới Tiểu Đông sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bên ngoài bệnh viện.

Bà cụ và bố mẹ mất con, mất cháu thực sự đáng thương, thế nên cô mới không nhịn được mà nói thêm một câu.Lời này hiển nhiên lại chọc trúng cơn điên của Chung Lị Hồng: "Mẹ mày, có phải đầu óc mày có vấn đề không! Dám nguyền rủa con trai tao! Tao xé rách miệng mày ra bây giờ con đĩ này!”Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn đánh Lục Linh Bảo.Linh Bảo chưa từng bị người ta mạo phạm như vậy, có chút tức giận dùng lực đẩy một cái, Chung Lỵ Hồng nhất thời lảo đảo.Ý thức được thể lực chênh lệch so với cô, Chung Lị Hồng không dám ra tay nữa những vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm.


Linh Bảo đau đầu không chịu được, cô nhéo nhéo huyệt thái dương bị làm ầm ĩ đến ong ong, quyết định từ nay về sau hễ là chuyện liên quan đến trẻ con đều phải hết sức cẩn thận, không bao giờ nhiều lời nữa.Ầm ĩ đến nước này, Linh Bảo dứt khoát lấy năm mươi đồng hôm qua đưa cho bà Tưởng, đau đầu phất phất tay nói:"Trả lại tiền cho các người, đi nhanh đi, để cho tôi được yên."Mạnh Mẫn đi vào thôn Bạch Đế, bà ấy tìm bừa một người bên đường hỏi thăm đường, lại vừa khéo hỏi trúng bà Trương.

Lúc này Mạnh Mẫn mới phát hiện cô gái kia có danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này, không chỉ biết xem bói, còn có thể vẽ bùa, bắt quỷ, xem chừng là rất là thần thông quảng đại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Nghe bà Trương kể lại sự tích về Linh Bảo một cách đầy tự hào, lúc này Mạnh Mẫn mới biết được, hôm trước người nhà của một gia đình ở thôn Bạch Đế gặp phải quỷ chết oan, con quỷ muốn biến anh ta thành thế thân, người kia đến tìm Linh Bảo nhờ cô diệt quỷ giúp cho nên bà ấy mới có thể gặp được Lục Linh Bảo ở thành phố.Mạnh Mẫn đi sắp đến nơi thì nghe thấy có tiếng quát mắng ồn ào, bà ấy đi tới gần mới biết được người ta đang chửi cái gì, thấy Lục Linh Bảo rất muốn đuổi người phụ nữ kia đi, Mạnh Mẫn liền ân cần tiến lên giúp cô giải vây.“Lục đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài rồi!”Nghe bà ấy nói như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tò mò nhìn qua, không ngờ lại trông thấy một người phụ nữ đến từ thành phố ăn mặc sang trọng đẹp đẽ.Chung Lỵ Hồng liếc mắt quan sát bà ấy rồi cười khẩy một tiếng:"Ha ha, đại sư, bà đừng có làm kẻ ngu để người ta lừa như thế chứ! Người trong thành phố như bà mà cũng tin ba đồ mê tín dị đoan phong kiến này à!”Mạnh Mẫn vừa nhìn thấy biểu cảm của người nọ liền biết ngay cô ta cũng giống mình lúc trước, căn bản cũng không tin vào những chuyện tâm linh này.

Nếu không phải đích thân trải nghiệm qua, những người thuộc thế hệ như bọn họ thực sự rất khó tin rằng trên đời này thật sự có tồn tại sức mạnh thần kỳ như thế."Trên đời này đúng thật là không thiếu mấy kẻ bói toán bịp bợm, đám lừa đảo lừa đời lấy tiếng, nhưng Lục đại sư quả thật là người có bản lĩnh, mạng này của tôi chính là nhờ Lục đại sư cứu!" Mạnh Mẫn không sợ Chung Lỵ Hồng châm chọc, cao giọng đáp lại."Có một số chuyện cần thời gian chứng minh, tốt hơn hết là đừng vội đưa ra kết luận quá sớm."Đối với việc này, Chung Lỵ Hồng chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc.Chí đã không hợp nói thêm nửa câu cũng là nói nhiều, Mạnh Mẫn cũng không đôi co với cô ta nữa.

Mà Chung Lỵ Hồng bị một người ngoài xuất hiện chen ngang, cũng không còn hơi sức để mắng người nữa, nghĩ đến con nhỏ còn ở nhà, cô ta quyết định nhanh chóng đưa thằng bé lên huyện kiểm tra, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì sẽ tới tìm Lục Linh Bảo tính sổ sau.Những người đứng hóng chuyện quanh đó cũng giải tán, lúc này Linh Bảo mới mời Mạnh Mẫn vào trong nhà, đóng cửa lại."Lục đại sư, lúc trước thật sự có lỗi với cô, cô có ý tốt như vậy mà tôi lại..." Mạnh Mẫn mở miệng nói câu đầu tiên chính là xin lỗi.


Bây giờ bà ấy là người có chuyện cần cô giúp đỡ, vẫn có chút lo Linh Bảo sẽ làm khó bà ấy vì chuyện lúc trước.Linh Bảo khoát tay áo, ý bảo không sao, vốn dĩ cô tặng bà ấy một lá bùa chẳng qua cũng chỉ là để đáp lại lòng tốt của người phụ nữ này.

Lúc ấy đồ đạc của bọn họ rơi xuống đất, trong chợ người qua kẻ lại đông như vậy, cũng chỉ có mình Mạnh Mẫn dừng lại giúp bọn họ nhặt đồ.


Cô chưa bao giờ keo kiệt khi báo đáp người lương thiện cả.Mạnh Mẫn thấy cô không so đo sự bất kính lúc trước của mình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà ấy kể lại chuyện ngày hôm qua xảy ra cho Linh Bảo nghe rồi lại nói với Linh Bảo: "Tôi chỉ sợ lần sau sẽ lại xảy ra chuyện như vậy thì biết phải làm sao.

Cho nên tôi tới đây là muốn nhờ đại sư giúp đỡ, giúp tôi hóa giải hoàn toàn tai kiếp này.

Đương nhiên, về chuyện thù lao tôi nhất định sẽ không để đại sư tốn công vô ích.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Sau khi quan sát tỉ mỉ lá số tử vi của Mạnh Mẫn, Linh Bảo đã biết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề."Cháu có thể bói ra được một vài thứ, nhưng muốn giải hạn, chủ yếu phải dựa vào bản thân bác."Lời này khiến Mạnh Mẫn rất bất ngờ: "Bản thân tôi? Một người bình thường như tôi thì làm được gì? Chẳng phải bình thường giải hạn cần phải làm một cái lễ, hoặc là quyên góp chút công đức gì đó sao?”Vốn dĩ những chuyện như thế không cần bản thân phải động tay vào quá nhiều, sao đến chỗ Lục đại sư lại biến thành chủ yếu phải dựa vào bà ấy vậy."Nếu hạn này của bác đến từ quỷ thần hoặc thế lực siêu hình nào đó, quả thật không cần bản thân bác phải làm cái gì cả, nhưng lần này, nguồn gốc tai họa là do con người."Mạnh Mẫn nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không lành: "Ý cô là, có người muốn hại tôi sao...!Vụ tai nạn xe hơi là do có người bày ra? Đó là ai vậy?”Linh Bảo gật đầu đáo: "Là người bên gối của bác.”"Không thể nào? Chồng tôi không phải là loại người này!" Mạnh Mẫn khó lòng tin nổi.Mặc dù trước đây bà ấy và chồng thường xuyên cãi nhau, nhưng gần đây bà ấy đã cố gắng để gìn giữ mối quan hệ của họ, cố hết sức tránh khỏi những cuộc cãi vã.

Sống chung một nhà lời qua tiếng lại là chuyện thường tình, chồng bà ấy sao có thể vì những chuyện như thế này mà nảy sinh ý nghĩ muốn giết bà.Nhưng bản lĩnh của Lục Linh Bảo bà ấy đã tự mình trải qua, chỉ một lá bùa nhỏ mà có thể bảo vệ bà ấy vượt qua tai nạn xe thảm khốc như vậy, không để lại chút thương tích nào.


Cao nhân như vậy cần gì phải lừa gạt bà ấy mấy chuyện như thế này?Linh Bảo nhìn ra được bà ấy rất khó chấp nhận chuyện này, vì thế liền nói: "Bác hãy nhờ người kiểm tra các giao dịch tài chính của ông ta trong mười ngày gần đây sẽ thấy có thời điểm ông ta rút một khoản tiền mặt lớn, chú ý nơi cuối cùng mà ông ta đã đến.

Sau đó đối chiếu với các giao dịch tài chính của người lái xe gây tai nạn là bác sẽ hiểu rõ mọi chuyện.


Chuyện tiếp theo, phải xem bác tự xử lý như thế nào.”Các thầy bói thông thường không ai nói một cách cụ thể như Linh Bảo cả, mà sẽ úp úp mở mở để lỡ có chỗ nào nói không trúng còn có nước xoay chuyển.

Vị đại sư trẻ tuổi trước mắt này, nếu dám nói như vậy, chỉ sợ là đã nắm chắc mười phần.Ý của cô là người chồng đã mua chuộc người lái xe cố tình đâm chết bà ấy.Mạnh Mẫn nhớ lại phản ứng của chồng mình ngày hôm qua, trong lòng lại càng tăng thêm chút nghi ngờ.

Nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn không thể tin được chồng mình lại có ý đồ độc ác như vậy với mình, trong lúc nhất thời lòng dạ bà ấy rối tung rối mù lên… Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn giết bà ấy thật thì biết phải làm thế nào đây?Có điều thân là một người làm ăn kinh doanh, bà ấy vẫn rất biết nắm bắt trọng điểm.Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn hại bà ấy, một lần không thành nhất định sẽ có lần sau, để phòng ngừa lỡ như, bà ấy nhất định phải có biện pháp để tự bảo vệ mình."Đại sư, việc này tạm thời tôi cũng không chắc chắn được, nhưng tôi sợ lại gặp phải chuyện giống như ngày hôm qua, cô xem có thể bán cho tôi thêm mấy lá bùa giống hôm qua không, tôi mua của cô hai ngàn một lá, cô thấy giá này đã thích hợp chưa?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Tiền lương bình quân đầu người ở thành phố chưa được hơn hai ngàn một tháng, cho dù là người làm ăn như Mạnh Mẫn, ngoại trừ nhà cửa ra, tài sản tổng cộng cũng chỉ được khoảng năm sáu triệu, còn phải duy trì hoạt động bình thường của công ty, hai ngàn đồng một tấm bùa, trong khái niệm tiêu dùng của cư dân thành phố đã là rất đắt rồi.Đương nhiên, nếu Như Linh Bảo cảm thấy giá cả thấp thì bà ấy vẫn bằng lòng bỏ thêm tiền.

Dù sao thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình được cả.Hai ngàn đồng một tờ, so với giá mà bà Tưởng đưa cho đã chênh lệch gần trăm lần rồi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hai ngàn đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ.


Linh Bảo cảm thấy hết sức vừa ý liền vui vẻ đồng ý:"Bác muốn mấy lá?""Tôi muốn năm lá có được không?"Hiệu quả của loại bùa này bà ấy đã đích thân trải nghiệm, thời điểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lá bùa này tương đương với có thêm một lớp bảo vệ cho tính mạng, nhân cơ hội này, bà ấy cũng muốn xin thêm cho cha mẹ và con của mình một tấm để đề phòng.Linh Bảo vẽ năm tấm bùa bình an đưa cho Mạnh Mẫn xong, bà ấy liền mang theo bùa giấy trở về thành phố, những chuyện Linh Bảo nói, bà ấy cần đích thân đi kiểm chứng lại.

Nếu mọi thứ quả đúng như vậy, đến lúc đó bà ấy sẽ cho Lục đại sư thêm một khoản thù lao.Mà Linh Bảo chỉ mất có chút công sức đã có có thêm mười ngàn tiền để dành, cộng thêm chỗ tiền lúc trước Đàm Côn đưa cho, tổng cộng cô đang có trong tay mười bốn ngàn.Cứ thế này thì chi phí sinh hoạt và học phí đầu năm học không cần người khác phải hỗ trợ nữa rồi.Thế là cô liền đi báo tin tốt này cho Ngô Xảo Trân.

Ngô Xảo Trân không thể nào ngờ được, bản lĩnh của Linh Bảo lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức vui mừng chạy tới miếu Sơn thần thắp hương khấu đầu tạ ơn.Mạnh Mẫn trở lại thành phố, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nếu thật sự là chồng bà ấy có lòng muốn hại bà, bà và ông ta sống chung dưới một mái nhà, có quá nhiều cơ hội để ông ta ra tay.


Bà ấy không muốn lúc nào cũng phải dè chừng mỗi khi đối mặt với ông ta.Vì vậy, bà ấy ngay lập tức bắt đầu kiểm tra các giao dịch ngân hàng của chồng.

Chồng bà ấy chỉ có ba cái thẻ ngân hàng, mật khẩu giống y như nhau.

Tuy rằng bình thường bà ấy cũng không quản thúc tiền của chồng, nhưng dù sao hai người cũng đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thường xuyên cùng nhau đi rút tiền, vô tình cũng biết được mật mã của ông ta.Bây giờ thanh toán điện tử tiên tiến như thế, thậm chí không cần phải đi đến ngân hàng, chỉ cần số chứng minh nhân dân và mật khẩu giao dịch là đã có thể trực tiếp đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến, tìm thấy chi tiết giao dịch của thẻ ngân hàng.Nghĩ đến cách này bà ấy lập tức hành động.Thẻ ngân hàng nông nghiệp là thẻ lương của chồng, thẻ của ngân hàng công nghiệp là thẻ vay tiền mua xe hơi còn thẻ ngân hàng thành phố là thẻ tiết kiệm.Hai thẻ đầu tiên đều không có khoản giao dịch nào lớn cả, nhưng thẻ thứ ba thì ba ngày trước vừa bị rút đi sáu mươi ngàn.Rút một khoản tiền mặt lớn, trùng với lời Linh Bảo nói.

Trong lòng Mạnh Mẫn có chút căng thẳng, lúc này liền gọi điện thoại cho bạn ở cục cảnh sát, nhờ ông ấy điều tra camera giám sát giúp bà, bắt đầu từ ngân hàng rút tiền, điều tra xem ngày hôm đó Bao Tùng đã đi những đâu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Người bạn kia là hàng xóm thanh mai trúc mã trước kia của bà ấy, rất đáng tin cậy, ông ấy cứ tưởng rằng bà ấy muốn điều tra chứng cứ ngoại tình của chồng, lòng tràn đầy phẫn nộ nhận làm hết mọi việc cho bà.

Đến ngày thứ ba, ông ấy gọi bà đến đồn cảnh sát để xem camera giám sát.Sau khi lấy tiền, Bao Tùng lái xe đi thẳng đến siêu thị lớn nhất thành phố, lúc xuống xe trong tay ông ta vẫn cầm túi giấy cứng đựng tiền kia, chưa được năm phút sau ông ta lại đi ra khỏi siêu thị, còn chiếc túi giấy cứng kia thì đã biến mất.Tiếp tục điều tra camera giám sát của siêu thị, họ trông thấy Bao Tùng bỏ túi giấy kia vào trong tủ để đồ bên ngoài siêu thị, sau đó tiện tay vứt vé mở tủ xuống đất.

Một người đàn ông bên cạnh lại giẫm lên tờ giấy nhỏ kia, chờ Bao Tùng rời khỏi siêu thị, lập tức nhặt vé mở tủ trên mặt đất lên, mở tủ lấy chiếc túi cứng đựng tiền đi mất."Ôi chao, Bao Tùng tham gia hoạt động ngầm gì à? Làm gì mà thần thần bí bí thế!”Người bạn trêu đùa nói.Mạnh Mẫn im lặng một lúc lâu sau đó mới nói: "Hai ngày trước tôi bị tai nạn giao thông ở đường Xuân Huy, người cầm tiền, chính là tài xế xe tải đã đâm vào tôi.”Người bạn mặt đầy kinh sợ, cũng phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa hàm lượng tin tức cực lớn trong đó.Xe tải hạng nặng đâm vào xe ô tô con, nếu không có gì bất ngờ thì Mạnh Mẫn sẽ chết tại chỗ là cái chắc.


Nếu Mạnh Mẫn bị đâm chết, Bao Tùng với tư cách là người nhà chỉ cần thỏa thuận bồi thường riêng với tài xế là tên tài xế kia sẽ được tha tội.Mà trên đường xảy ra tai nạn giao thông, người bình thường đều sẽ cho là sự cố ngoài ý muốn, hai bên không quen biết gì cả, làm sao có thể nghĩ đến khả năng...!Càng không thể nghĩ đến tài xế xe tải và chồng của nạn nhân trước đó đã có một giao dịch tiền bạc bí mật như vậy."Cô định sẽ làm gì?" Người bạn hỏi.Lúc này Mạnh Mẫn rốt cục cũng hiểu được vì sao Lục đại sư lại nói muốn giải được hạn này chủ yếu phụ thuộc vào bà ấy.

Đại sư chỉ có thể chỉ cho bà ấy biết hung thủ, có thể chặt đứt nguyên nhân gây họa hay không, quả thật chỉ có thể xem ở lựa chọn của chính bà."Chắc là phải làm phiền đến các anh một chút rồi." Nụ cười trên khuôn mặt của bà ấy trông thật miễn cưỡng, nhưng bà ấy đã đưa ra quyết định cho mình.Dù thế nào đi chăng nữa, chồng bà ấy đã có lòng dạ ác độc như vậy với bà, và ông ta thật sự đã ra tay, thậm chí ông ta còn chẳng hề có chút ăn năn hối cải nào khi trông thấy bà ấy bình an vô sự, ông ta không xứng đáng được bà tha thứ.Lòng người độc ác, không thể không đề phòng.


Để một người lòng lang dạ sói như vậy ở bên cạnh, không biết khi nào ông ta sẽ lại hại bà, bà cũng không muốn ly hôn trong êm đẹp để một kẻ giết người được chiếm hời từ tài sản của bà.

Đã vậy thì, cách duy nhất chỉ có thể là tống ông ta vào tù.Chứng cứ đầy đủ xác thực, Mạnh Mẫn báo cảnh sát lập án ngay tại chỗ, chồng bà Bao Tùng bị bắt tại công ty và áp giải đến đồn cảnh sát.

Sau khi thẩm vấn, bà ấy mới biết được lý do chồng muốn giết mình.Bởi vì lúc bà ấy sinh con gái đã bị băng huyết, sau này không thể mang thai nữa, mà Bao Tùng mấy năm nay tuổi càng lớn, càng muốn có con trai..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Ngoại tình thì sợ bị phát hiện, ly hôn thì lại tiếc số tiền Mạnh Mẫn kiếm được.

Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, thế là ông ta đã nghĩ ra một cách hay để đạt được ý đồ.Vốn tưởng rằng tương lai sẽ là những ngày tháng tốt đẹp, được cầm trong tay tài sản bạc triệu, cưới một người vợ xinh đẹp trẻ tuổi, sinh cho ông ta một đứa con trai, nào ngờ đâu sự việc lại bại lộ nhanh đến như vậy, chẳng những mất cả chì lẫn chài, lại còn tự đưa mình vào tù.Mạnh Mẫn mời một luật sư tốt, kiện Bao Tùng, không chỉ thành công ly hôn với Bao Tùng khiến ông ta phải ra đi tay trắng, mà còn khiến ông ta bị kết án mười năm tù vì tội cố ý giết người.Những người xung quanh ai nấy đều vô cùng sửng sốt trước cuộc hôn nhân đổ vỡ này, kế hoạch giết người bí mật như vậy rốt cuộc bà ấy làm thế nào mà phát hiện ra được manh mối.Mạnh Mẫn cũng không giấu diếm, kể hết ngọn ngành cho mọi người nghe.


Vì thế rất nhanh bạn bè của bà ấy đều biết đến cơ duyên kỳ ngộ này của bà, cũng biết ở thôn Bạch Đế có một vị cao nhân thần thông quảng đại như vậy.Lấy được camera giám sát, xác nhận lời Linh Bảo nói là thật, Mạnh Mẫn lại gửi cho Linh Bảo thêm mười ngàn, coi như trả công cô xem bói.

Nếu không có Lục đại sư, bà ấy sớm đã chết oan uổng rồi.Mà lúc này, Chung Lỵ Hồng đang đưa con trai Tiểu Đông đến bệnh viện huyện tái khám.Ngày đó cô ta đưa con trai lên huyện, liền lập tức đến bệnh viện lấy thuốc cho con trai, con trai cô ta uống xong thuốc của bệnh viện huyện, tối hôm đó bệnh tình thuyên giảm, không ho cũng không sốt nữa.Cô ta liền cảm thấy mình đưa con trai về sống với mình là lựa chọn sáng suốt vô cùng, còn cố ý gọi điện thoại về quở trách mẹ chồng mình: "Bà xem đấy, các ông các bà ngu dốt đến cỡ nào, trẻ con bị bệnh không đưa đến bệnh viện chính quy thăm khám lại đi tin vào ba đồ mê tín dị đoan cho nó uống toàn thứ tầm bậy tầm bạ.


May mà uống vào không có việc gì đấy! Nhìn thấy chưa, vẫn là bệnh viện lớn chính quy đáng tin cậy, thuốc này mới uống một lần là thấy hiệu quả rồi! Sau này bớt cãi lời tôi giùm cái, bà căn bản có hiểu cái gì gọi là nuôi dạy con khoa học đâu!”Cô ta khiến bà Tưởng không nói nên lời, cũng bắt đầu cảm thấy mình đi tìm Lục Linh Bảo là lựa chọn sai lầm.

Nhưng cũng may là Lục Linh Bảo đã trả lại năm mươi đồng kia cho bà, cũng không thiệt thòi gì.Uống xong ba ngày thuốc, Chung Lỵ Hồng nghĩ dù sao con mình cũng bị sốt lâu như vậy, cảm thấy không yên tâm lắm, quyết định đưa con trai đến bệnh viện huyện kiểm tra lại một lần nữa.Bác sĩ khám xong nói đứa bé không để lại di chứng gì, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, ôm thằng bé ra khỏi bệnh viện."Mẹ ơi! Muốn ăn táo!" Tiểu Đông chỉ vào quầy hoa quả ven đường."Được, mẹ mua cho con." Chung Lỵ Hồng buông thằng bé xuống, bắt đầu chọn trái cây, lại không ngờ chỉ trong vài phút như vậy đột nhiên có một chiếc xe máy chạy từ bên kia đường sang, người đàn ông ngồi sau vươn tay một cái đã bắt Tiểu Đông đang đứng ở ven đường lên trên xe.Nghe thấy tiếng thét chói tai của đứa trẻ, cô ta nhìn theo, chỉ thấy chiếc xe máy chở Tiểu Đông đã chạy xa cả chục mét, chớp mắt một cái đã mất hút phía sau một khúc cua..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Chung Lỵ Hồng sững sờ trong vài giây, sau đó mới bắt đầu hét lớn:"Con tôi! Con của tôi! Họ bắt con tôi đi rồi!"Lúc này những người qua đường ở cổng bệnh viện mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, có người thì kinh ngạc cảm thán thế mà lại có kẻ buôn người táo tợn như vậy, cũng có người bày tỏ sự thương cảm với Chung Lỵ Hồng đã bị bắt mất đứa con, có người đầu óc khá tỉnh táo đến nhắc nhở Chung Lỵ Hồng, người đang mất bình tĩnh:"Cô còn đứng ngốc đó làm gì, mau gọi cảnh sát đi!"Lúc này, Chung Lỵ Hồng mới sực tỉnh rồi nhanh chóng gọi 110.

Trong lúc lòng dạ rối bời, cô ta phải mất đến vài phút mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Hơn mười phút sau, cảnh sát đến hiện trường nắm rõ tình hình, sau đó quay lại sở cảnh sát đăng ký, sau đó nữa mới bắt đầu giám sát lại quá trình, xoay qua chuyển lại ba bốn mươi phút đã trôi qua.

Mà hai tên buôn người dám bắt cóc trẻ em tại nơi đông người như thế này rõ ràng đã là tội phạm quen thuộc, tình hình của cái huyện nhỏ này bọn chúng đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu, không dễ gì mới tra được vào máy giám sát, cuối cùng chiếc mô tô kia lại biến mất ngay trong khu vực thuộc điểm mù giám sát.

Cảnh sát đã kịp thời ra quyết định khẩn trương, ra lệnh kiểm tra các phương tiện giao thông tại tất cả các giao lộ ra vào thành phố, nhưng sau hai ngày tìm kiếm vẫn không tìm thấy đứa trẻ.


Điều này thực ra là rất bình thường.

Cả cái huyện chỉ rộng chừng này, mười phút là có thể chạy ra khỏi thành phố, bệnh viện quận cách ngã tư gần nhất chỉ bốn năm phút đi xe, chỉ cần bọn buôn người có chút kinh nghiệm, sau khi cướp được đứa trẻ sẽ lập tức đổi xe rời khỏi thành phố, chứ đâu ngu ngốc mà đợi cảnh sát truy tìm.

Việc tìm kiếm không có kết quả, bên cảnh sát cũng không thể tiêu tốn quá nhiều lực lượng cảnh sát cho vụ án này, chỉ có thể yêu cầu vợ chồng Chung Lỵ Hồng quay về chờ tin tức.

Trong tình huống một đứa trẻ bị bắt cóc như thế này, 48 giờ đầu chính là thời gian vàng để tìm kiếm và cứu nạn, nếu không tìm thấy đứa trẻ trong thời điểm đó thì xác suất tìm thấy chúng ở khoảng thời gian sau này là rất mong manh.

Chồng của Chung Lỵ Hồng là Tưởng Minh đã tìm kiếm trên Internet rất lâu, sau khi nhận được kết luận này, sự lo lắng của anh ta như bị đóng băng lại vậy.


Nhìn vợ mình vẻ mặt ủ rũ trước mặt, anh ta liền trở nên tức giận:"Cô lớn đầu như vậy rồi mà trông một đứa trẻ cũng không xong! Đã một mình mang đứa nhỏ ra ngoài thế mà lại còn bỏ nó một mình ở ven đường, não cô chỉ toàn chứa mấy thứ cặn bã thôi hả?""Chỉ một lúc thôi mà, sao em biết được sẽ xảy ra chuyện như thế này chứ! " Chung Lỵ Hồng lúng túng tự bào chữa cho mình.

Cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn, đặc biệt là bản thân cô ta đã đuối lý nên cũng không có can đảm để cãi nhau với chồng như mọi khi.

Đã hai ngày trôi qua, trong lòng cô ta cứ luôn nghĩ về lời cảnh cáo tựa như nguyền rủa của Lục Linh Bảo vài ngày trước.

Cô đã nói với Chung Lỵ Hồng đừng mang đứa trẻ lên huyện, nếu không, trong vòng ba ngày sau hai mẹ con sẽ phải chịu cảnh ly tán.

Vào thời điểm đó, Chung Lỵ Hồng không bao giờ nghĩ rằng những lời này sẽ trở thành sự thật.

Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp, cô ta thầm đoán trong lòng, nhưng lại không dám nói với chồng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Rõ ràng những người khác đều nói những lời như vậy với cô ta, Chung Lỵ Hồng đã vô tình làm mất đi đứa con, nếu chồng cô ta biết được, có thể sẽ tức giận đến mức đòi ly hôn với cô ta.Thế nhưng, chuyện ở đời vẫn luôn nằm ngoài ý muốn, tối đến mẹ chồng gọi điện nói muốn trò chuyện với cháu ngoại, người chồng liền lỡ miệng nói ra hết chuyện con bị bọn buôn người bắt cóc.Bà Tưởng cảm thấy như sét đánh ngang tai, gần như ngất xỉu tại chỗ.

Sau khi khóc một trận lớn, đột nhiên nhớ lại lời tiên tri của Linh Bảo liền nghẹn ngào nói:"Sao vợ con lại bất cẩn như vậy chứ? Linh Bảo nhà người ta đã nói với vợ con không được mang đứa nhỏ lên huyện rồi, nếu không hai mẹ con sẽ ly tán! Vậy mà nó lại không tin! Nhất định phải mang đứa nhỏ đi!"“Cái gì?!” Tưởng Minh ngạc nhiên, lại còn có chuyện như thế nữa à."Con bé nói rằng trong vòng ba ngày sau hai mẹ con sẽ bị ly tán.


Đây...!đây tính ra không phải là ngày thứ ba sao!" Bà Tưởng lẩm bẩm, giờ phút này bà ấy mới nhận ra rằng những lời Linh Bảo đã nói thế mà lại rất hiệu nghiệm.

“Biết trước chuyện sẽ thế này, tôi đây có chết cũng không để cho Lỵ Hồng mang Tiểu Đông đi!"Sau khi Tưởng Minh nghe xong những lời này, anh ta trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định: "Mẹ, mẹ đi nhờ Lục Linh Bảo đó giúp chúng con tra ra tung tích của Tiểu Đông đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được!"Sau khi cúp điện thoại, cơn tức giận trên khuôn mặt Tưởng Minh không thể kìm nén được nữa, anh ta tát một phát vào mặt Chung Lỵ Hồng:"Người phụ nữ ngu xuẩn! Hai ngày! Thông tin quan trọng đến như vậy mà cô lại còn giấu tôi đến hai ngày không nói! Cô là cố tình không muốn tìm đứa nhỏ về nữa có phải không?"Trong lòng Chung Lỵ Hồng cảm thấy rất có lỗi, cô ta chịu bị đánh chứ không dám la hét với chồng như mọi khi, chỉ đành thấp giọng giải thích:"Lúc đó em cứ tưởng cảnh sát có thể tìm được...!Cô ta chỉ là một người mang tư tưởng mê tín của phong kiến thì làm sao có thể đáng tin hơn cảnh sát được chứ..."Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh rằng cảnh sát hoàn toàn không thể trông cậy được gì nữa rồi, họ chỉ có thể đặt hy vọng vào Lục Linh Bảo.


Lúc đó Lục Lăng Bảo đã dự đoán rất chính xác về sự biến mất của đứa trẻ, điều này cho thấy cô thật sự rất có năng lực, nói không chừng Chung Lỵ Hồng thực sự có thể tìm được chút manh mối từ Lục Linh Bảo."Hồ đồ! Càng nhiều kênh thông tin thì hy vọng càng nhiều chứ! Cô có biết đứa trẻ bị mất tung tích càng lâu thì hy vọng tìm lại được càng ít đi không...!48 giờ đầu chính là khoảng thời gian vàng để tìm kiếm cứu nạn đã qua mất rồi..." Đôi mắt Tưởng Minh đỏ hoe, nghẹn ngào trong đau đớn.Giá như lúc đó đi tìm Lục Linh Bảo ngay thì tốt biết mấy, biết đâu hôm qua hoặc hôm nay anh ta đã tìm thấy con trai mình trong huyện rồi.

Bây giờ đã hai ngày trôi qua, đứa trẻ sớm đã bị bọn buôn người mang đến nơi nào rồi.

Trời đất rộng lớn như vậy, anh ta biết đi nơi đâu tìm con...Chung Lỵ Hồng chột dạ cũng không dám nói nữa, cô ta không dám nói gì, thái độ tồi tệ của cô ta đã mạo phạm đến Lục Linh Bảo.Bà Tưởng nhận cuộc gọi của con trai xong, bất chấp trời vẫn còn khuya, bà ấy cầm lấy đèn pin chân cao chân thấp chạy đến ngôi nhà trệt của Ngô Xảo Trân, gõ cửa ầm ầm, vừa nhìn thấy Ngô Xảo Trân đã khóc lên khóc xuống:"Chị Ngô, Linh Bảo đâu! Chị mau gọi Linh Bảo giúp tôi với, Tiểu Đông nhà tôi mất tích rồi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Bị bọn buôn người bắt đi rồi!"Ngô Xảo Trân rất đồng cảm sau khi nghe những gì đã xảy ra, mặc dù lúc đó Chung Lỵ Hồng vì sự cố này mà đã nhảy đến đánh người, nhưng dù sao thì đứa trẻ kia cũng vô tội, bà ấy vẫn có lòng muốn giúp đỡ.

Nhưng vấn đề là! "Hôm nay Linh Bảo không có ở nhà, hôm qua bạn học của con bé gọi điện thoại đến rủ nó ra ngoài chơi rồi.

"Bà Tưởng sửng sốt đôi chút, sau đó lo lắng nói: "Vậy bà có thể gọi điện thoại cho Linh Bảo không, nếu như có thể giúp tôi tìm thấy cháu trai, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc chúng tôi cũng đều nguyện ý!"Nhìn thấy thái độ này của bà Tưởng, sự không vui lúc trước trong lòng của Ngô Xảo Trân cũng tan biến, nhưng bà vẫn không muốn cháu gái mình phải chịu oan uất: “Tiền bạc chỉ là việc phụ, đến lúc đó chỉ cần con dâu bà chịu đứng ra nói một câu xin lỗi với Linh Bảo nhà tôi trước mặt toàn thể dân làng, đính chính lại thanh danh cho cháu gái tôi là được.

"Lúc đó Chung Lỵ Hồng chặn cửa mắng người như vậy, nói không chừng người trong làng đều thực sự nghĩ rằng Linh Bảo nhà bà đã làm ra trò giả danh lừa bịp nào đó rồi.

Bà nội Tưởng liên tục gật đầu, đồng ý rằng đến lúc đó bà ấy nhất định sẽ yêu cầu con dâu công khai xin lỗi Linh Bảo.


Nhưng khi Ngô Xảo Trân lấy điện thoại dành cho người lớn tuổi và nhấn từng số một gọi cho Linh Bảo thì bên tai chỉ vang lên một âm thanh thông báo lạnh lùng từ loa điện thoại:"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy! ""Chắc là điện thoại con bé hết pin rồi.

" Ngô Xảo Trân nói.

Bà Tưởng cứ thế đợi ở nhà Ngô Xảo Trân, đợi đến hơn 11 giờ tối, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng điện thoại di động của Linh Bảo vẫn trong trạng thái tắt máy.

"Hay là để ngày mai đi, sáng ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Linh Bảo, nếu con bé bắt máy, tôi sẽ nói cho con bé biết.

"Bà Tưởng thực sự không còn lựa chọn nào khác, bà ấy bèn hỏi Ngô Xảo Trân số điện thoại của Linh Bảo rồi tự mình về nhà.


Con trai bà ấy là Tưởng Minh cũng luôn gọi điện về hỏi thăm tình hình của bà ấy ở bên này, nghe được tin này, anh ta cũng lo lắng không thôi.

"Mẹ đang nghĩ, có khi nào Linh Bảo đã sớm đoán ra được sẽ có ngày ngày, mới cố ý trốn ra ngoài, không trả lời điện thoại của chúng ta hay không.

" Bà Tưởng suy đoán.

"Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì?"Bà Tưởng kể lại chuyện ngày hôm đó Lỵ Hồng chặn cửa nhà người ta mắng mỏ như thế nào, thậm chí chuyện cô ta đánh người bà ấy cũng kể ra.

Sau khi Tưởng Minh nghe xong cũng cảm thấy rất có khả năng là như vậy, anh ta nghiêm mặt nhìn cô vợ chẳng làm nên được tích sự gì của mình:"Cô nghe cho rõ đây, sáng mai chúng ta phải về thôn, đứng trước toàn thể già trẻ lớn bé trong thôn xin lỗi Lục Linh Bảo, lấy lại thanh danh cho cô ấy!"Chung Lỵ Hồng nghe thấy những lời này liền nhảy dựng lên: "Xin lỗi riêng với cô ta không phải phải là được rồi sao? Sao còn phải xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy chứ! Cô ta cốt là chỉ muốn làm em khó xử mà thôi!"Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cô ta liền hận không thể đào hố chui xuống, lúc đó thái độ cô ta kiêu ngạo đến cỡ nào thì ngày mai sẽ phải mất mặt cỡ đó.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom