Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Về làng


1h chiều cùng ngày hôm đó......

" Xịch....Xịch...Xịch..."

- - Bác, bác....dừng lại cho cháu xuống đây được rồi.

Chiếc xe công nông 3 bánh cũ kĩ, thùng xe còn có những lỗ thủng do sắt hoen gỉ lâu năm dừng lại cách cây đa đầu làng Văn Thái độ 200m, ông bác lái công nông quay lại miệng vừa nhai trầu vừa nói:

- - Sao thế, còn chưa vào đến làng mà. Lại ngại tôi chứ gì...? Gớm mà khổ, cũng là người trong vùng này cả. Đã bảo để tôi chở về tận nhà rồi mà lại.

Cậu thanh niên với gương mặt thư sinh nhưng tay chân rắn rỏi, nước da bánh mật khẽ cười rồi trả lời:

- - Dạ thôi, cảm ơn bác, đến đây cháu lại muốn đi bộ vào làng. Cũng từ tết ra, giờ cháu mới về......Muốn đi xem xem trong làng gặp ai còn tiện chào hỏi.

Ông bác cười khoe hàm răng đen nhánh, nhổ toẹt bã trầu, ông bác đưa hai ngón tay lên vuốt vành môi rồi đáp:

- - Thôi thế thì tùy cậu vậy, nhưng mà xách lắm đồ thế kia có đi được không...? Thấy cậu túi lớn túi bé, gớm đi làm ăn xa chắc khá lắm hả, về quê mà quà cáp nhiều thế kia thì...chẹp...chẹp.

Cậu thanh niên đang lấy hai nửa bao tải cùng cái balo sau thùng xe xuống, lau mồ hôi cậu ta nói:

- - Dạ, cháu cũng mong là được như thế.....Cũng là đi làm ăn, nhưng cũng chẳng dư dả ra được bao nhiêu. Chỗ này là bánh kẹo với đồ chơi cháu mua từ trên biên giới về đấy. Làm quà cho bọn trẻ con trong làng, mai là tết trung thu rồi. Có thêm mấy thứ này chắc khi ra đình rước đèn ngắm trăng, bọn trẻ vui lắm đây.

Ông bác gật đầu ra chiều thích thú:

- - Chậc, đúng là cậu trai tốt....Bố mẹ cậu chắc phải hãnh diện về cậu lắm. Chẳng bù cho thằng con nhà tôi, cũng tầm tuổi cậu mà suốt ngày lêu lổng với đám nghiện hút. Nó chỉ về nhà khi nào cần bòn tiền thôi. Phải chi nó được một nửa của cậu thì phúc đức cho nhà tôi quá. Thôi, chào cậu nhé. Mà cậu tên Vương phải không, già rồi, cứ nhớ trước quên sau. Tôi đi đây...

Vương cúi đầu chào rồi tươi cười vẫy tay chào bác lái công nông mà khi nãy cậu đã gặp ngay sau khi vừa bước chân xuống xe đò. Bác chạy công nông cũng đang dỡ hàng để chở về cho ai đó, bốc hàng xong, thấy Vương đứng đó với hai nửa bao tải hai bên tay đang đi tìm bắt xe nên ông bác hỏi thăm. May mắn thế nào, ông bác với Vương lại là người cùng xã, chỉ khác làng mà thôi. Cũng đang tiện đường đi về nên ông bác cho Vương đi quá giang luôn. Trên đường đi hai người cũng hàn huyên đôi ba câu chuyện. Ông bác thảo nảo, tốt bụng muốn chở Vương về tận nhà. Tuy nhiên đến đây Vương lại muốn đi bộ để ngắm nhìn phong cảnh của làng Văn Thái.

Hai nửa bao tải Vương xách hai bên, một bao đựng đồ chơi, một bao đựng bánh kẹo mà Vương lặn lội chịu khó mua từ bên kia biên giới về. Những thứ này cũng gần như ngốn hết một nửa số tiền mà Vương đi làm dành dụm hơn nửa năm vừa qua. Đeo balo, hai tay xách nặng, vẫn đang cuối trưa nên trời khá nắng, mồ hôi đổ ra nhưng trong lòng Vương lại thấy vui vô cùng. Bởi tối mai, ngày rằm trung thu, Vương sẽ chia chỗ bánh kẹo và số đồ chơi này cho bọn trẻ con trong làng. Làng Vương nghèo, bản thân Vương sinh ra vào những năm chiến tranh mới chấm dứt, đến ăn còn chẳng có chứ nói gì đến đồ chơi. Hồi nhỏ, đồ chơi của những đứa trẻ cùng thời với Vương chỉ là lá dừa đan thành hình con chuồn chuồn, con châu chấu, nhặt sỏi chơi ô ăn quan, kiếm quả bưởi, quả bòng non chơi chuyền, hay mài đá chơi đánh đáo......Lớn lên, làng Vương vẫn nghèo, có chăng bữa cơm của mỗi gia đình được no hơn một chút. Làng Văn Thái bao đời nay gắn bó với nghề làm ruộng, năm được mùa thì mừng rỡ, năm mất mùa nhìn bọn trẻ con lang thang bên ngoài bờ mương, bờ ruộng, chân lấm bùn mò từng con ốc, hái từng khóm rau dại mà Vương thấy thương chúng nó vô cùng. Những năm còn ở làng, Vương hay ra chỗ bọn trẻ chăn trâu, ở đó làm diều, nặn tượng đất cho chúng nó chơi.

Những lúc như vậy, bọn trẻ trăn trâu quây quần xung quanh Vương với những cặp mắt long lanh, háo hức chờ đợi. Chúng tò mò xem Vương đang nặn thứ gì, và rồi khi Vương hoàn thành, cả đám ồ lên reo hò vì trên tay Vương khi nãy chỉ là cục đất sét, nay đã biến thành con gà, con lợn, con trâu......Chia tượng đất cho bọn nhóc, Vương mỉm cười hạnh phúc mỗi khi đám nhóc nói:

" Đồ chơi anh Vương làm là đẹp nhất, lâu lâu anh lại làm cho bọn em nhé..."

" Anh Vương ơi, anh biết làm diều sáo không...? Em muốn có một con diều sao bay cao thật cao "

Vương xoa đầu bọn trẻ rồi hứa sẽ làm cho chúng một con diều sáo, để khi chúng chăn trâu, tiếng sáo diều trên bầu trời cao sẽ khiến cho bọn trẻ cảm thấy vui vẻ. Cũng phải nói, Vương là một thanh niên có bàn tay tài hoa, khéo léo. Những năm còn ở nhà, Vương trắng trẻo, thư sinh, mặt búng ra sữa. So với người dân trong làng thì Vương hoàn toàn khác biệt, mặc dù Vương cũng ra đồng phụ giúp bố. Thêm một điều nữa, cứ đi khỏi làng, da dẻ có sạm đen thế nào, nhưng chỉ cần về nhà độ dăm bữa, nửa tháng, Vương lại hồi lại ngay. Bởi thế, mấy lần về nhà xong quay lại nơi làm việc, ai nhìn thấy Vương cũng phải thắc mắc sao nó làm gì mà trắng nhanh thế, trong khi trước đó lúc Vương về thì da đen thui, đen sạm. Vương chỉ cười cười rồi nói chắc do hạp đất, hạp nước nên nó thế.

Hơn nửa năm, dồn nhặt toàn bộ ngày nghỉ, Vương để dành cho đợt trung thu này. Trước khi về Vương cũng thấy nóng ruột mấy ngày hôm nay, đi làm ăn xa, nhiều lúc Vương cũng lo không biết bố ở nhà thế nào, nhưng công việc bận rộn, hơn nữa nơi Vương làm việc là ở bên kia biên giới nên việc đánh điện cũng khó khăn, phải nhờ vả vô vùng rắc rối. Vậy cho nên, ngay khi đi thoát ly, Vương đã hẹn bố 1 năm có thể Vương chỉ về được 2 lần, đó là tết Trung Thu và Tết Nguyên Đán. Hai năm trước mọi thứ còn khó khăn, Vương cũng phải cố gắng rất nhiều nên không dư dả. Năm nay khá hơn, cũng đã quen thuộc với thổ nhưỡng bên đấy. Vương quyết định lần này về sẽ có quà cho bọn trẻ con trong làng, không còn phải là những bực tượng nặn bằng đất sét nữa, trong bao tải Vương đang xách là những món đồ chơi đủ màu sắc, vô cùng đẹp đẽ.

Nghĩ đến ánh mắt của bọn trẻ khi nhận quà mà Vương cứ tủm tỉm cười. Trước mặt là cây đa đầu làng. Vương rảo bước nhanh hơn, trong đầu nghĩ:

" Đi qua chào bà Miên rồi xin chén nước uống mới được. "

Nhưng đến trước gốc đa thì Vương không thấy bà Miên bao năm qua vẫn ngồi đó bán hàng nước đâu cả. Cái quán lá cũng lụp xụp, xơ xác, xiêu vẹo hẳn đi......Nhìn cứ như thể lâu rồi không có người bán hàng ở đây vậy.

Thở dài, Vương đành tiếp tục đi bộ vào trong làng. Có thể là vẫn đang trưa nên ít người ra ngoài. Nhưng cả đoạn đường từ cây đa cho tới bây giờ, trước mặt Vương chính là giếng làng. Cả quãng đường khá xa mà Vương không gặp bất cứ một ai cả. Những ngôi nhà hai ven đường từ chỗ đông cho tới chỗ vắng đều đóng cửa. Cây lộc vừng cách giếng một đoạn cành thì bị gãy, lá thì nửa xanh nửa vàng, cứ như cái cây đang héo dần đi vậy.

Bỗng nhiên Vương thấy bất an, chưa bao giờ làng Văn Thái lại tĩnh lặng, im ắng đến mức này. Khác hẳn với đợt Vương về dịp tết, lúc Vương đi bộ vào làng, đi qua gốc đa, Vương chưa đi tới nơi đã thấy cái vẫy tay cùng giọng của bà Miên hàng nước gọi vào uống chén chè hoặc cốc nước vối. Trên đường vào làng, trẻ con chạy nhảy chơi đùa sau hàng rào bao quanh những ngôi nhà lụp xụp. Thấy Vương chúng cũng chạy ra chào đón, có đứa còn cứ thế đi theo Vương về tận nhà ông Vọng. Vậy mà sao giờ đây, ngôi làng thân thuộc với Vương từ khi Vương còn nhỏ lại trở nên hoang vắng đến vậy.

Lo sợ có điều không hay, Vương xốc lại ba lô, hai tay túm chặt lấy hai nửa bao tải, Vương bước thật nhanh về nhà, bởi từ giếng làng về nhà Vương cũng không còn xa nữa. Càng đi vào trong, Vương lại càng hoang mang bởi trong làng đâu đó đang vang lên tiếng kèn đám ma.

" Hộc....hộc....hôc..."

Vương thở mạnh, mặt mũi hốt hoảng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Vương đặt hai nửa bao tải xuống đất rồi đưa tay vào trong cổng mở then cài, vừa mở Vương vừa gọi lớn:

- - Thầy ơi.....Thầy ơi......Con về rồi đây.....Thầy có nhà không đấy...

" Cạch "

Cánh cổng vừa mở ra, Vương xách hai nửa bao tải chạy vào trong sân. Từ trong nhà, ông Vọng nghe thấy tiếng con trai gọi cũng lao ngay ra ngoài, ông Vọng chạy chân đất ra hiên, nhìn thấy cậu con trai, ông Vọng chẳng hiểu sao rơm rớm nước mắt:

- - Giời đất ơi, cuối cùng thì mày cũng về.....Thầy Lương ơi, thầy Lương.....Thằng con tôi nó về rồi này. Đấy, thầy thấy chưa, tôi nói không sai mà....Chỉ nội trong hôm nay với mai, thằng Vương nó sẽ về.

Vương nhìn thấy bố mà quặn thắt tim lại, tóc trên đầu ông Vọng đã bạc trắng, gương mặt ông Vọng cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Nhìn ông Vọng, cậu con trai của ông sững sờ bởi cậu không tin nổi, chỉ trong vòng hơn nửa năm, bố cậu đã già đi cả chục tuổi.

Vương ấp úng:

- - Thầy.....sao thầy lại thành ra thế này....? Đã xảy ra chuyện gì, làng mình đã xảy ra chuyện gì mà khiến tóc thầy bạc trắng như thế này....Thầy ơi, con xin lỗi....Cho con xin lỗi.

Nhìn ông Vọng, Vương bỗng dưng bật khóc. Từ lúc quay về làng, Vương đã sợ rằng làng Văn Thái gặp chuyện gì đó, cho đến khi nhìn thấy ông Vọng với mái tóc bạc phơ, Vương lại càng lo lắng hơn.

Mà vừa rồi, Vương có nghe thấy bố mình gọi ai dó là " thầy Lương ", còn chưa kịp hỏi thì Vương thấy đi từ trong nhà đi ra là một nguofi đàn ông chừng 50 tuổi, ánh mắt sáng quắc, gương mặt phúc hậu. Vương còn đang ngạc nhiên thì thầy Lương khẽ gật đầu chào rồi nói:

- - Vậy ra cậu chính là Vương......Tôi đang đợi cậu về đây. Đừng hoảng sợ, tôi sẽ kể cho cậu nghe tất cả. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Huyết thống cha con


Tại nhà ông Vọng, lúc này đã là hơn 4h chiều, 3 tiếng trôi qua, Vương vẫn chưa dám tin những gì bố cậu và người đàn ông được gọi là thầy Lương kia nói là sự thật. Nhưng những bằng chứng, những phân tích, những luận điểm của thầy Lương quá chặt chẽ, quá hợp lý. Chưa kể đến di vật mà ông bà nội Vương để lại bên dưới gốc cây xoài, thậm chí đến vết chàm sau vai ông Vọng cũng trùng khớp với đặc điểm được viết trong tấm phổ truyền.

Nhưng suy cho cùng, đó vẫn chưa phải sự việc khiến cho Vương bàng hoàng. Thầy Lương, ông Vọng cũng kể cho Vương nghe về quá khứ của Cao gia, về lịch sử của làng Văn Thái, về những gì Cao Côn đã làm, cũng như dẫn đến nguyên nhân, dân làng Văn Thái muốn giết chết toàn bộ Cao gia. Đối với Vương mà nói, đây thực sự là một cú sốc lớn.

Vương nhìn bố mặt thất thần, Vương lắc đầu nói:

- - Không thể nào….Kìa thầy, thầy nói gì đi chứ….?

Ông Vọng nhìn con khẽ đáp:

- - Thầy còn biết nói gì nữa, khi tất cả đều là sự thật. Thầy biết, mày sau khi nghe xong toàn bộ mọi chuyện sẽ khó có thể chấp nhận. Thầy u nuôi mày từ nhỏ, tính tình mày thế nào thầy u là người rõ nhất. Thầy biết, mày lang bạt ra khỏi làng, thậm chí là đi sang Trung Quốc làm ăn cũng là vì muốn tìm tòi, học hỏi công việc của người ta rồi về giúp đỡ cái làng này. Đám trẻ con trong làng mỗi lần gặp thầy đều hỏi “ ông ơi, bao giờ anh Vương lại về? “. Bởi vì mày là đứa hết mực thương yêu trẻ con, thầy vẫn nhớ câu nói của mày trước khi đi xa: “ Đời các ông, các bà, đời cha, đời mẹ khổ nhiều rồi….Không thể để bọn trẻ làng này lớn lên cũng phải sống trong cơ cực như vậy được nữa. Con phải làm điều gì đó..”. Giờ đây biết được gốc gác của cha con ta là con cháu của Cao Côn, người khi còn sống đã gây ra quá nhiều đau thương, quá nhiều tội ác. Thậm chí sau khi ông ấy chết rồi, hậu quả mà ông ấy để lại cho ngôi làng này vẫn vô cùng khủng khiếp. Làng Văn Thái, nơi cha con ta sinh ra, lớn lên trong sự bảo bọc của mọi người lại bị chính tổ tiên ta suýt chút nữa biến thành vùng đất chết. Bản thân thầy cũng rất bàng hoàng khi biết được sự thật này….Nhưng sự thật không thể thay đổi. Chúng ta thực sự là con cháu của Cao gia.

Thầy Lương nói:

- - Quả đúng người có tâm tốt thì con cái họ cũng như vậy. Từ tướng mạo, cử chỉ, lời ăn tiếng nói, cậu Vương đây đúng là một con người nhân hậu, hiếu thảo, có hoài bão lớn, có thể vì lợi ích chung mà không màng tới bản thân mình. Cha con hai người thật khiến Lương tôi đây cúi đầu thán phục. Nhưng hai người đừng nên vì chuyện quá khứ mà dằn vặt. Đúng, cả hai người đều là huyết thống của Cao gia, nhưng những chuyện Cao Côn gây ra là do bản thân ông ta tự quyết định. Kết cục Cao Côn đã khiến cho toàn bộ Cao gia gần như bị tuyệt hậu. Nếu không có phước đức của Lâm Thư Phu Nhân thì trưởng làng đã không sống đến bây giờ, như vậy cũng đâu có cậu Vương đây. Ý tôi muốn nói, tuy là con cháu của Cao Côn, nhưng hai người lại được nuôi nấng như con dân làng Văn Thái. Cao Côn mắc tội, làng Văn Thái cũng tạo nghiệp. Hai người, chỉ có hai người mới có thể kết thúc ân oán truyền kiếp của làng này mà thôi. Cậu Vương, những gì cần kể tôi đã kể hết cho cậu rồi. Tôi cũng nói trước, nếu như việc không thành, có thể cả 3 chúng ta đều phải trả giá bằng mạng sống của mình. Từ giờ cho đến đêm mai, vẫn còn thời gian cho cả 2 cha con cậu suy nghĩ. Quyết định như thế nào, tùy cả vào hai người.

Vương đáp:

- - Thầy...à bác….

Thầy Lương cười:

- - Cứ gọi bác xưng cháu cũng được, có gì cậu Vương cứ nói.

Vương tiếp:

- - Dạ, cảm ơn bác….Cháu không cần suy nghĩ gì nữa đâu. Thầy cháu tin bác thì chắc chắn bác là người tốt. Khi nãy do cố chấp, không dám nhìn vào sự thật nên cháu có chút hoài nghi. Nhưng những gì bác nói đều rất đúng, cả mấy câu vừa rồi nữa, cháu đã hiểu. Và cháu quyết định, cháu sẽ đến ngôi miếu hoang đó. Nếu như cháu có thể làm được điều gì giúp cho làng Văn Thái, cho dù nguy hiểm cháu cũng chấp nhận. Nãy bác cũng nghe thầy cháu nói rồi, ngôi làng này là nơi cháu sinh ra là lớn lên, là quê hương, là tất cả đối với cháu. Nếu tổ tiên cháu gây ra tai họa này thì cháu hi vọng mình có thể sửa sai cho họ. Mong bác bày cách chỉ dẫn.

Thầy Lương nghe xong, thầy khẽ nhìn về phía ông Vọng. Khác hẳn với ánh mắt lo lắng, gương mặt hoang mang sáng sớm nay. Giờ đây ông Vọng rưng tưng nước mắt nhìn con đầy hạnh phúc. Ông Vọng khẽ lau giọt nước mắt đang chảy xuống gò má rồi nhìn thầy Lương mỉm cười gật đầu.

Thầy Lương nhìn Vương đáp:

- - Tốt, tốt lắm…..Một chàng trai trẻ, năm nay chỉ mới 20 tuổi mà đã có thể suy nghĩ thấu đáo, không ngại hi sinh bản thân mình để đem lại bình an cho người khác. Tấm lòng trân quý này có thể cảm thấu trời xanh. Được rồi, nếu đã vậy thì Lương tôi sẽ chỉ dẫn cậu đến vị trí của Cự Môn ( miếu hoang). Nơi mà Cao Côn, hay chính xác là cụ của cậu đã để lại thứ gì đó cho “ Vương “.  Ân oán, nghiệp báo truyền đời sẽ được hóa giải hay tử lộ dẫn xuống âm ti, địa ngục đều phụ thuộc tất cả vào cậu. Tuy nhiên, trước tiên chúng ta cần làm chuyện này trước đã.

Ông Vọng hỏi:

- - Làm chuyện gì vậy thầy, cần gì dặn dò thầy cứ nói.

Thầy Lương đáp:

- - Cũng không có gì, chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ thôi. Điều này sẽ giúp chúng ta chắc chắn hơn về câu đầu tiên của văn tự mà Cao Côn để lại trong viên đá hồng ngọc: “ Cao Gia Huyết Thống “.

Ông Vọng nói:

- - Thầy, ý thầy là sao….? Chẳng lẽ thầy không tin thằng Vương là…..

Thầy Lương đưa tay ngăn ông Vọng lại, thầy giải thích:

- - Tất nhiên là tôi tin, nhưng xưa nay tôi làm việc luôn cẩn thận, tỉ mỉ. Nghề của tôi là nghề bốc mộ, một mẩu xương nhỏ cũng không được để sót. Nói như vậy để trưởng làng hiểu, việc tôi chuẩn bị làm sau đây cũng là vì sự an toàn của cậu Vương mà thôi. Mong trưởng làng đừng trách, bởi trưởng làng cũng biết, nếu không phải người mang huyết thống của Cao gia, đừng nói đến đào bới, chỉ cần có tham ý khi bước vào khu đất ấy thôi cũng sẽ bị quỷ nhi giết chết. Trưởng làng thì đã chắc chắn là cháu nội của Cao Côn, còn cậu Vương đây tôi vẫn cần xem xét kỹ lưỡng 1 lần nữa.

Vương gật đầu:

- - Vậy bác sẽ dùng cách nào để xác định cháu và thầy cháu có hay không có chung huyết thống khi mà chỉ tới đêm mai, như lời bác nói, thời điểm quan trọng sẽ đi qua. Việc xác định huyết thống không phải chuyện dễ dàng gì. Để xác định nhanh, theo như cách mà người Trung Hoa cổ xưa thường dùng chính là lấy một chậu nước, sau đó hai người cần xác định huyết thống sẽ cắt máu nhỏ vào chậu nước, nếu máu của cả hai hòa chung làm một thì hai người chung huyết thống. Có phải bác định làm theo cách này không…?

Thầy Lương mỉm cười, ông nói:

- - Cháu cũng là người hiểu biết đó chứ. Đúng là vậy, nếu muốn xác định nhanh việc hai cha con có chung huyết thống hay không, người Trung Hoa đã dùng cách đó. Tuy nhiên, đó cũng không hẳn cho ra kết quả chính xác. Ta có một cách chính xác hơn rất nhiều, và cũng rất nhanh thôi, chúng ta sẽ biết kết quả.

Ông Vọng và Vương hồi hộp lắng nghe, thầy Lương nói tiếp:

- - Trưởng làng cũng đã biết, trải qua nhiều chuyện, trưởng làng có biết điều mà Cao Côn chú ý đến nhất chính là gì không…?

Ông Vọng lắc đầu:

- - Tôi….tôi hiểu biết nông cạn, không hiểu được ý của thầy.

Thầy Lương đáp:

- - Đó chính là “ huyết thống “, trấn yểm “ giấu long mạch “, phải là người cùng huyết thống mới có thể phá giải. Văn tự bên trong viên hồng ngọc, cũng phải là người mang huyết thống của Cao gia mới có thể nhìn thấy.

Ông Vọng mừng rỡ đáp:

- - Tôi hiểu rồi, có phải thầy định đợi đến đêm nay, khi trăng sáng sẽ cho thằng Vương nhìn vào viên hồng ngọc. Nếu như nó cũng nhìn thấy chữ trong đó giống như tôi thì nó chính là người mang huyết thông Cao gia phải không….?

“ Ùng…..Ùng….Ùng…”

5h chiều, bên ngoài trời bỗng dưng mây đen kéo đến khiến cho bầu trời tối sầm lại, sấm cũng bắt đầu nổ động trời. Lại giống như buổi chiều ngày hôm qua, trời cũng mưa tầm tã cho đến tối mới tạnh, nhưng hôm qua mưa đến sớm rồi cũng tạnh sớm. Có chút kỳ lạ là hai ngày hôm nay, mưa thường đến khá bất thường.

Thầy Lương trả lời ông Vọng:

- - Đó cũng là một cách, tuy nhiên huyết thống Cao gia là điều kiện cần, còn điều kiện đủ chính là ánh trăng. Nếu không có ánh trăng chiếu vào thì dù có là con cháu Cao gia cũng không nhìn thấy gì cả. Mà trưởng làng nhìn ra bên ngoài mà xem, mây đen kéo đến sầm trời. Sấm khan động trời, cơn mưa hôm nay đến muộn hơn cơn mưa chiều qua. Đêm qua trăng sáng, trời đầy sao, thật không thể ngờ tiết trời thay đổi nhanh đến như vậy.

Vương suy nghĩ rồi nói:

- - Cháu thì không thấy lạ, bởi vì hình như năm nào trước khi đến rằm Trung Thu, trời cũng mưa 2-3 ngày….Đúng không thầy nhỉ…?

Ông Vọng gật đầu đáp:

- - Đúng vậy đó thầy, nhưng trước đó mưa lớn đến đâu thì hôm Trung Thu cũng tạnh ráo.

Thầy Lương khẽ cau mày, ông suy nghĩ:

“ Năm nào trước Trung Thu cũng mưa, e là trận mưa hôm qua và hôm nay có chút gì đó lạ thường. Chẳng trách khi bấm độn ta cứ ngỡ sẽ không có mưa…..”

Quay lại câu hỏi khi nãy của ông Vọng, thầy Lương nói:

- - Chỉ e mưa lớn, mây đen phủ kín, trời đất tối tăm…...Trăng không thể ló dạng, như vậy đồng nghĩa với việc, cậu Vương cũng không thể nhìn được văn tự trong viên hồng ngọc….

Ông Vọng cùng Vương nhìn nhau lo lắng, cả hai cùng hỏi:

- - Vậy chẳng lẽ không còn cách nào hay sao…..?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Sự thật trong tiếng sấm động trời


Thầy Lương dạo bước ra bên ngoài hiên nhà, đứng nhìn lên bầu trời mây đen xám xịt, thầy Lương nhắm mắt lẩm nhẩm điều gì đó. Lát sau thầy quay trở vào trong nhà, bố con ông Vọng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của thầy.

Lúc này thầy Lương mới nói:

— Tất nhiên là có cách chứ, ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc sẽ dùng viên hồng ngọc cùng với ánh trăng để xác định huyết thống rồi. Thực ra cách đó cũng tốt, nhưng khi tôi nói muốn thực hiện ngay bây giờ nghĩa là tôi không cần đến ánh trăng, ánh sao gì cả. Có một cách chắc chắn và chúng ta có thể biết ngay lập tức.

Ông Vọng hồi hộp gặng hỏi:

— Thầy nói đi ạ, cứ úp úp mở mở thế này tôi nóng ruột quá.

Thầy Lương mỉm cười:

— Trưởng làng đừng vội, tôi cứ nghĩ trưởng làng sẽ trách móc tôi vì sự khiếm nhã này chứ.

Ông Vọng đáp:

— Sao tôi lại trách thầy được..? Chẳng phải thầy nói điều này là vì thằng Vương hay sao..?

Vương lên tiếng:

— Có phải bác Lương sợ rằng cháu không phải con ruột của thầy u cháu không ạ..? Quả thực khi nãy nghe bác nói muốn kiểm tra huyết thống, cháu cũng có chút bất ngờ. Nhưng giờ thì cháu đã hiểu.

Ông Vọng giờ mới ngớ người ra:

— Nói...nói vậy chẳng phải thầy nghi ngờ cả người vợ quá cố của tôi sao..?

Thầy Lương trả lời:

— Vậy cho nên tôi mới mong trưởng làng tha lỗi vì sự khiếm nhã trên. Tôi không có ý nghi ngờ gì cả, nhưng điều này vẫn là điều cần phải làm. Trưởng làng thì đã chắc chắn là con cháu của Cao gia. Còn cậu Vương, tôi cần kiểm tra lại một lần nữa.

Nhìn ông Vọng, thầy Lương hỏi:

— Trưởng làng vẫn còn giữ đoạn xương sườn của Cao Côn cắm vào long mạch phải không..?

Ông Vọng đáp:

— Vâng đúng rồi, tôi vẫn giữ….Dù sao đi nữa đó cũng là xương cốt của ông nội. Tôi phải giữ cẩn thận chứ. Nhưng sao thầy lại hỏi đến đoạn xương ấy..? Thầy muốn làm gì với nó…?

Thầy Lương khẽ cười:

— Đó chính là cách mà tôi sẽ kiểm tra xem cậu Vương có phải là dòng dõi của Cao gia hay không. Phiền trưởng làng đem đoạn xương đó ra đây.

Lấy trong tay nải ra một túi nhỏ chứa thảo mộc. Thầy Lương đưa cho Vương rồi dặn:

— Giờ cháu đun cho ta một chút nước ấm. Sau đó đổ nước ra chậu, thả chỗ thảo mộc này vào trong nước. Làm xong bê chậu nước lên đây cho ta.

Vương vâng dạ rồi lập tức đi làm theo lời thầy Lương căn dặn. Trong lúc Vương đi chuẩn bị nước thì ông Vọng tiến lại bàn rồi đặt lên mặt bàn một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật to hơn nửa bàn tay một chút.

Ông Vọng nói:

- - Trong hộp này là đoạn xương mà tôi đã lấy được bên dưới đáy giếng. Tôi cẩn thận để vào trong hộp gỗ đặt phía sau bát hương thờ cúng trên bàn thờ. Nhưng rốt cuộc thì thầy định làm gì với đoạn xương này.

Thầy Lương đáp:

- - Trưởng làng cứ ngồi xuống đợi đi, một chút nữa thôi tôi sẽ nói cho trưởng làng nghe. Đợi cháu Vương đun nước xong chúng ta sẽ bắt đầu.

Trong lúc chờ Vương, thầy Lương châm một ngọn nến, tiếp đó ông lấy ra một con dao chỉ nhỏ bằng ngón tay út, con dao được bọc trong một lớp vải đen kín kẽ. Ánh dao sáng loáng được thầy Lương hơ trên lửa ngọn nến có lúc chuyển màu đỏ rực. Dùng vải lau sạch con dao bằng một chút rượu. Đúng lúc đó, Vương cũng bê chậu nước ấm có thảo mộc lên trên nhà.

Vương nói:

- - Bác  Lương, cháu làm đúng như lời bác dặn rồi…..Cháu đặt chậu nước ở đâu đây ạ..?

Thầy Lương nói Vương đặt luôn lên bàn uống nước. Đặt chậu xuống, Vương khẽ đưa mắt nhìn những dụng cụ được chuẩn bị sẵn, trong hộp gỗ có lót vải đỏ kia chắc là đoạn xương sườn của Cao Côn dùng trấn yểm long mạch mà Vương được nghe thầy Lương kể khi nãy.

Đang nhìn, Vương giật mình khi thầy Lương nói:

- - Cháu ngâm hai bàn tay vào chậu nước đi, cứ để yên như thế tầm 5 phút.

Ông Vọng hơi ngần ngại, Vương thì nhúng cả hai bàn tay vào trong chậu nước ấm có pha thảo mộc. Thầy Lương mỉm cười:

- - Đừng lo, những loại thảo mộc trong chậu nước đều mang tính dương. Có tác dụng thanh tẩy âm khí, tôi muốn cháu Vương rửa tay sạch sẽ, có thể trạng tốt nhất trước khi tiến hành khảo nghiệm mà thôi. Mùi thơm của thảo mộc còn giúp cho con người ta cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm. Lần trước tôi cũng cho trưởng làng uống loại bột được xay ra từ những loại thảo mộc này đó. Không chết người đâu mà sợ….Ha ha ha.

Trong lúc Vương đang ngâm tay thì thầy Lương đặt bên cạnh Vương một tấm khăn vải màu đỏ rồi nhắc:

- - Lát dùng tấm vải này để lau khô tay là được.

Xắp xếp lại ngay ngắn hộp gỗ đựng xương của Cao Côn, đặt con dao nhỏ ngay bên cạnh chiếc hộp gỗ. Thầy Lương nhìn ông Vọng nói:

- - Bác trưởng làng còn nhớ lần hóa giải trấn yểm long mạch chứ..?

Ông Vọng gật đầu:

- - Làm sao tôi có thể quên được, nhưng sao ạ…?

Thầy Lương tiếp:

- - Khi ấy trưởng làng đã chích ba giọt máu nhỏ vào đoạn xương này theo như lời tôi dặn phải không..?

Ông Vọng tiếp tục gật đầu, thầy Lương lại hỏi:

- - Vậy khi đó trưởng làng thấy gì…?

Ông Vọng đáp:

- - Ngay khi máu của tôi nhỏ vào đoạn xương, máu thấm vào xương rất nhanh. Đoạn xương đang từ màu đen dần dần chuyển sang màu ngà vàng.

Thầy Lương nói:

- - Văn tự trong viên đá hồng ngọc có viết “ Cao Gia Huyết Thống “. Đây không đơn giản chỉ là nói về máu mủ của Cao gia, mà còn là thâm ý của Cao Côn về những người mang huyết mạch của dòng họ Cao. Nói dễ hiểu hơn, chỉ có dùng máu mới có thể khẳng định một người có phải thuộc dòng dõi của Cao gia hay không. Ở bên Trung Quốc, người xưa có một cách xác định huyết thống rất đặc biệt. Nó đặc biệt ở chỗ, có thể dùng cách này để xác nhận huyết thống với cả người đã chết.

Ông Vọng vội hỏi:

- - Họ đã dùng cách nào vậy thầy…?

Thầy Lương đáp:

- - Họ dùng xương của người đã chết, sau đó lấy máu của người cần xác định huyết thống nhỏ vào xương người đã chết kia. Nếu máu thấm vào xương không chảy ra ngoài thì họ chắc chắn chung huyết thống. Còn ngược lại, nếu máu không thấm vào xương thì họ không có liên quan gì đến nhau cả. Trên thực tế, cách này thường chỉ được áp dụng đối với cha và con. Nhưng Cao Côn là một người có thể chấp nhận việc Cao gia bị thảm sát để đổi lại mạng sống cho máu mủ của mình có nghĩa câu nói “ Cao Gia Huyết Thống “ phải mang một hàm ý sâu xa. Qua việc trưởng làng, cháu nội của Cao Côn có thể hóa giải trấn yểm long mạch của ông ta bằng máu, khi máu nhỏ vào xương đã ngay lập tức thấm vào. Như vậy đối với Cao Côn, chỉ cần là người mang trong mình huyết mạch của Cao gia, khi máu nhỏ vào xương của ông ta, đều được chấp nhận.

Vương hồi hộp hỏi:

- - Vậy là cháu chỉ cần cắt máu mình rồi nhỏ vào đoạn xương đó là biết được cháu có phải người thuộc dòng dõi Cao gia không phải không bác Lương…?

Thầy Lương gật đầu, ông nói:

- - Đúng là như vậy, nhưng đừng lo…...Ta làm chuyện này chỉ là để khẳng định lại 1 lần cuối cùng mà thôi. Dẫu sao chuyện này trước mắt liên quan đến mạng sống của cháu, sau là của toàn bộ dân làng. Tuy hơi khiếm nhã, nhưng ta không còn cách nào khác. Giá như trời quang mây tạnh, đêm nay dưới ánh trăng chúng ta sẽ có thể xác định huyết thống bằng viên hồng ngọc. Nhưng thời gian cấp bách, ta còn nhiều điều phải nói với hai người. Vậy nên cháu cố chịu đau một chút nhé, được rồi, cháu lau tay khô đi.

Vương vâng dạ rồi dùng tấm vải thầy Lương đã chuẩn bị sẵn lau tay, ông Vọng không dám thở mạnh, ông hồi hộp chờ đợi khi thầy Lương khẽ cầm con dao lên. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem khi máu cắt xuống sẽ xảy ra hiện tượng gì.

“ Xoẹt “

Tiếng dao sắc lẹm khẽ vang lên một cách rõ rệt, bởi bên ngoài trời đang nín gió, bên trong nhà cảm tưởng như cả 3 người đều đang nín thở tập trung. Vương khẽ nhăn mặt khi máu bắt đầu nhỏ xuống.

“ Tách….Tách….Tách “

“ Uỳnh….Oàng “

Một tiếng sấm động trời kèm theo tia sét sáng lòa bên ngoài khoảng sân, ánh sét còn sáng hơn cả ánh đèn điện bên trong nhà.

Ngọn nến bị gió lùa khẽ lay động, le lắt nhưng không tắt…….Trước mặt thầy Lương, ông Vọng, và Vương…….Ba giọt máu vừa nhỏ xuống ngay khi chạm tới đoạn xương của Cao Côn đã chảy xuống thấm vào tấm vải đỏ mà ông Vọng lót bên dưới.

Ánh sét lại lóe lên một lần nữa…...Máu thực sự không ngấm vào xương…..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Mở " Quỷ Môn Quan "


Thầy Lương dùng ngón tay cái ấn chặt vào vết cứa đang rỉ máu, tay còn lại thầy quệt nhẹ một chút thuôc trị thương trong cái lọ nhỏ đã mở sẵn. Bôi thuốc lên vết thương, máu từ đầu ngón tay của thầy Lương không còn chảy ra nữa.

Nhìn cha con ông Vọng, thầy Lương mỉm cười khẽ nói:

- - Hai người nhìn rõ rồi chứ, sau khi cắt máu nhỏ vào đoạn xương của Cao Côn, máu của tôi lập tức bị bài trừ. Không hề ngấm một chút gì gọi là có vào trong đoạn xương này cả. Bởi vì tôi không phải người mang dòng máu của Cao gia. Để cho hai người dễ hình dung và có được cái nhìn chính xác nhất, tôi vừa chứng minh thử. Còn bây giờ, Vương, lại đây, cháu sẽ nhỏ máu của mình vào đoạn xương trong chiếc hộp gỗ này như ta vừa làm.

Vương nuốt nước bọt, dù sao đi nữa chuyện này cũng vô cùng kỳ quái, chưa bao giờ Vương nghĩ mình chuẩn bị xác nhận huyết thống với một người đã chết cách đây rất lâu về trước. Thực tình mà nói, khi thầy Lương nhỏ máu vào đoạn xương, Vương nghĩ ít nhiều máu cũng sẽ thấm vào xương, hoặc bám dính chút chút trên bề mặt đoạn xương màu ngà vàng ấy. Nhưng không, máu chạm tới xương thì trơn tuột đi, tựa hồ đoạn xương ấy như bề mặt của một chiếc lá sen, máu của thầy Lương như hạt sương sớm đọng trên lá sen nhưng chỉ cần nghiêng nhẹ, nước sẽ trôi đi không vương lại chút gì.

Thầy Lương hỏi Vương:

- - Có cần ta giúp không..?

Vương đáp:

- - Để cháu tự làm, chỉ cần nhỏ máu vào đoạn xương này thôi phải không ạ…?

Thầy Lương gật đầu, Vương đưa ngón tay trỏ cùng con dao nhọn sát vào chiếc hộp gỗ bên trong có đoạn xương của Cao Côn.

Vương khẽ cau mày rồi dùng dao rạch một đường ngay đầu ngón trỏ, nặn cho máu chảy xuống, Vương nín thở chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Không chỉ Vương mà ngay đến thầy Lương, ông Vọng cũng hồi hộp không kém.

“ Uỳnh “

Cả ngôi nhà như vừa rung chuyển, cảm tưởng như mặt đất dưới chân bất chợt chao đảo sau tiếng sấm động trời, đây cũng là tiếng sấm kinh khủng nhất mà cha con ông Vọng được nghe từ trước tới nay.

Ông Vọng run run giọng nói:

- - Máu….máu thấm…..hết vào...rồi kìa….Thầy Lương ơi….như...vậy là…?

Máu của Vương nhỏ vào đoạn xương đến đâu đều thấm hết vào xương đến đó. Không chỉ vậy, sau khi nhận máu của Vương, đoạn xương thêm một lần nữa chuyển màu. Theo như lời ông Vọng thì lần đầu tiên ông nhìn thấy đoạn xương găm bên dưới đáy giếng, bên trong hòn đá đầu lâu thì xương có màu đen. Nhưng khi ông Vọng nhỏ máu vào thì xương đã chuyển màu vàng ngà. Và giờ đây, đoạn xương ấy đã dần chuyển sang màu trắng hơi đục.

Thầy Lương lấy thuốc trị thương cho Vương, thầy nhìn Vương khẽ gật đầu nói:

- - Không còn nghi ngờ gì nữa, cháu chính là chắt của Cao Côn, cháu thực sự là người mang huyết thống Cao gia. Được rồi, giờ hãy dọn dẹp những thứ này đi, sau đó ta sẽ chỉ cho cháu phải làm thế nào khi đến khu vực Cự Môn.

Ông Vọng cẩn thận cất chiếc hộp gỗ đựng đoạn xương của Cao Côn trở lại chỗ cũ phía sau ban thờ, thầy Lương cũng bỏ những đồ vật của mình vào lại trong tay nải, Vương dọn dẹp sạch sẽ bàn uống nước. Xong xuôi, bố con ông Vọng lại tiếp tục đợi thầy Lương chỉ đường dẫn lối. Bởi trước đó thầy Lương có nói, không phải cứ khơi khơi đến đó đào bới mà được.

Thầy Lương trở lại bàn uống nước, nhưng trước khi vào vấn đề chính, ông Vọng có một thắc mắc, ông ấp úng hỏi:

- - Thưa thầy, khi nãy đoạn xương ấy lại tiếp tục chuyển màu….Điều….điều này liệu có nguy hiểm gì không ạ..?

Thầy Lương mỉm cười, thầy nói:

- - Trưởng làng đừng lo, tôi lại coi đó là một dấu hiệu tốt. Trưởng làng nói, khi viên đá đầu lâu vỡ ra, đoạn xương găm vào long mạch ấy có màu đen kịt. Qua hai lần nhận máu của cháu, chắt Cao gia…..Đoạn xương Cao Côn dùng trấn yểm đã chuyển từ đen sang trắng đục. Khi nãy tôi cũng cảm nhận được tà khí toát ra từ đoạn xương đã giảm đi đáng kể. Tôi đồ rằng, đoạn xương kia đang dần được máu của trưởng làng và cháu Vương thanh tẩy. Cũng dễ hiểu thôi, khi xưa Cao Côn dùng xương của mình trấn yểm long mạch, tạo ra nghiệp chướng, suốt cả 100 năm phá hoại địa mạch, tà khí tích tụ không ít. Nay sắc đen đã biến mất điều này là đáng mừng. Hai người đừng lo…..Cũng coi như Cao Côn phước số vẫn còn nên ông trời mới để lại cao Cao gia hai hậu thế đức độ, giúp ông ta gánh bớt ác nghiệp như vậy. Nhưng trưởng làng nhớ hãy giữ gìn kỹ đoạn xương ấy. Sau này trưởng làng sẽ hiểu cần phải làm gì. Thôi chuyện sau này tạm gác lại, giờ hai người nghe cho rõ, nhất là Vương, cháu cần phải nhớ kỹ những gì mà ta sắp nói sau đây.

Vương gật đầu im lặng lắng nghe, thầy Lương bắt đầu viết lại những gì mà ông Vọng nhìn thấy trong viên đá hồng ngọc.

天    天    天   天   玉   開   摇.

枢    璇    玑   权   衡   陽   光.

“高家的血统,北斗七星, 我放在天璇,中秋节午夜, 全部给王 ”

Để Vương và ông Vọng dễ hiểu hơn, thầy Lương cẩn thận viết lại cả phiên âm lẫn ngữ nghĩa của văn tự mà Cao Côn để lại.

“ Thiên    Thiên     Thiên    Thiên      Ngọc    Khai       Dao.

Xu         Tuyền     Cơ         Quyền     Hành   Dương   Quang. “

( Tham     Cự          Lộc        Văn          Liêm     Vũ         Phá

Lang      Môn       Tồn         Khúc       Trinh    Khúc     Quân)

“ Cao Gia Huyết Thống - Bắc Đẩu Thất Tinh - Để Ở Thiên Tuyền (Cự Môn) - Trung Thu Nửa Đêm - Cho Vương Tất Cả. “

Viết xong, thầy Lương nhìn hai bố con ông Vọng rồi chỉ tay vào tên của 7 ngôi sao trong Thất Tinh Bắc Đẩu.

Thầy Lương nói:

- - Trước tiên Vương, cháu cần phải nhớ rõ tên của 7 ngôi sao này. Tất nhiên không phải tên tiếng Việt mà là tên tiếng Trung của chúng. Còn từ giờ đến sáng mai, ta sẽ dạy cháu cách phát âm, cách viết tên của 7 ngôi sao này sao cho đúng nhất. Đừng lo, cháu là người có tư chất thông minh, hơn nữa cũng đã làm việc bên Trung Quốc mấy năm, chuyện này với cháu mà nói không có gì khó khăn cả. Điều quan trọng là phải đọc đúng theo thứ tự từ Thiên Xu ( Tham Lang) cho tới Dao Quang ( Phá Quân).

Vương đáp:

- - Cháu làm được..

Ông Vọng hỏi:

- - Nhưng tại sao lại phải học thuộc và đọc được tên của tiếng Trung của 7 ngôi sao này khi đến miếu hoang…?

Thầy Lương giải thích:

- - Trưởng làng đừng vội, nghe tôi nói hết đã…..Từ cổ chí kim, chuyện chôn giấu của cải luôn được thực hiện một cách bí mật. Thậm chí có người còn dùng “ thần “ để canh giữ của cải. Chắc hẳn trưởng làng và cháu Vương đây ít nhiều cũng từng nghe về câu chuyện “ thần giữ của “.

Vương trả lời:

- - Dạ cháu có nghe, truyền thuyết kể rằng người ta sẽ dùng một cô gái còn trinh, trong 100 ngày không cho ăn uống gì mà chỉ cho ngậm sâm. Đến khi cô ta chết sẽ bắt giữ linh hồn của cô gái đó, và rồi thầy bùa sẽ trấn yểm linh hồn cô ta, bắt cô ta phải trông coi của cải cho gia chủ. Nếu ai dám động vào chỗ của cải có thần canh giữ sẽ bị lời nguyền báo hại. Những cô gái như vậy người ta gọi là “ thần giữ của “.

Thầy Lương nhìn Vương gật đầu:

- - Cháu nói sai 1 điều, đó không phải truyền thuyết mà là sự thật…...Không chỉ ở Trung Quốc, mà ngay cả Việt Nam, rất nhiều nơi được chôn giấu của cải, và ở những nơi đó đều tồn tại thứ gọi là “ thần giữ của “. Cũng tương tự như vậy, nhưng bùa phép mà Cao Côn sử dụng thâm độc và nguy hiểm hơn nhiều. Nếu như “ thần giữ của “ được nuôi dưỡng bằng sâm, thì “ quỷ giữ của “ lại được nuôi bằng máu. Không bàn sâu đến chuyện này, khi nhắc đến “ thần giữ của “ ý của ta là người giấu của bao giờ cũng để lại lời giải cho lời nguyền mà họ tạo ra. Ví dụ như muốn lấy được của, người lấy phải giải được bài toán mà người giấu của để lại. Vấn đề của chúng ta cũng vậy, muốn xem xem, Cao Côn chôn thứ gì ở Cự Môn, ta cần phải qua được cửa của bọn Tiểu Quỷ được yểm ở đó. Trong văn tự có nói “ Cao Gia Huyết Thống - Bắc Đẩu Thất Tinh - Để Ở Thiên Tuyền (Cự Môn) - Trung Thu Nửa Đêm - Cho Vương Tất Cả “. Và lời giải đầu tiên của chúng ta chính là người mang huyết thống của Cao gia, thứ hai Cao Côn nhắc đến Bắc Đẩu Thất Tinh và phía trên là tên gọi của 7 ngôi sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh. Từ thời cổ xưa, người đời truyền miệng nhau rằng, muốn lấy được của của thần, người lấy phải đọc đúng bài thơ hoặc câu thần chú mà người chôn của giao ước với thần giữ của. Tên của 7 vì tinh tú trong Bắc Đẩu Thất Tinh chính là lời giải khi đặt chân đến Cự Môn. Cứ như vậy những câu tiếp sau đã chỉ rõ toàn bộ những gì Cao Côn muốn truyền đạt.

Nhìn Vương, thầy Lương quả quyết:

- - Vào đêm trung thu, thời gian ở đây chính là nửa đêm ( giờ Tý). Khi cháu đến miếu hoang, cháu đeo sợi dây chuyền, miệng đọc tên của 7 ngôi sao bắt đầu từ Thiên Xu cho tới Dao Quang. Dùng máu của mình để khẳng định mình chính là “ Vương “, khi ấy cháu sẽ đào được thứ mà Cao Côn nói “ Cho Vương Tất Cả “. Tuy nhiên, là phúc hay là họa thì không một ai trong chúng ta có thể biết được cả. Nói một cách khác, cho tới thời điểm này, ba người chúng ta dường như cũng chỉ là ba con cờ trong bàn tay của Cao Côn, một người đã chết mà thôi.

Vương vừa nghe mà mặt vừa tái nhợt đi, Vương run giọng nói:

- - Nếu….nếu….lỡ…..như cháu vô tình...mở ra….Quỷ Môn Quan….thì liệu….liệu….có...cách nào….

Thầy Lương cau mày, giọng thầy trùng xuống, ánh mắt thầy khiến bố con ông Vọng chợt rùng mình, thầy Lương trả lời:

- - Khi đó…..Ta sẽ đóng nó lại…...Ha ha ha…..Ha ha ha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Mê hồn hương


Tối hôm đó trời mưa tầm tã, cơn mưa kéo dài cho tới tận nửa đêm. Mặc cho bên ngoài mưa lớn, trong nhà, thầy Lương vẫn đang tập trung chỉ dạy cho Vương những điều cần thiết để chuẩn bị cho đêm ngày mai. Cũng do bởi sau khi xác nhận Vương thực sự là con cháu của Cao Côn nên mọi thứ có vẻ đã dễ dàng hơn rất nhiều. Văn tự trong viên hồng ngọc cũng đã ghi rõ, mọi thứ ở Cự Môn là dành cho Vương. Điều quan trọng lúc này là liệu khi Vương lấy thứ đó lên, sẽ là phúc hay là họa.

Tư chất thông minh, lại thêm những năm sống bên Trung Quốc làm việc, Vương học rất nhanh, phát âm cũng rất chuẩn. Với thầy Lương thì điều này không có gì lạ, bởi ngay lần đầu gặp Vương, thầy đã biết, cậu thanh niên này có điều gì đó đặc biệt. Cũng chính vì điều này mà thầy Lương sợ rằng, vì có tư chất nên Vương mới chính là người được lựa chọn chứ không phải ông Vọng. Đáng lẽ ra, Cao Côn phải để lại tất cả cho cháu đích tôn của mình mới phải đạo. Đằng này, văn tự chỉ nhắc đến Vương. Liệu rằng điều này ẩn chứa hàm ý nguy hiểm nào đó.

Cho tới tận lúc này, càng đi đến gần tới cuối con đường, thầy Lương lại càng thấy Cao Côn thâm sâu, khó dò đến mức nào. Chưa cần nhắc đến việc Cao Côn đã chết, mà chỉ nhìn vào những sắp xếp, dự liệu như thần của ông ta cho hậu thế về sau cũng đủ lạnh gáy, hoảng sợ rồi. Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của thầy Lương. Tuy nhiên, càng tìm hiểu về Cao Côn, thầy Lương lại thấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng không biết diễn tả ra làm sao.

Bỗng nhiên Vương hỏi thầy Lương:

- - Bác Lương, bác đã sống ở Việt Nam lâu chưa….?

Thầy Lương đáp:

- - Tính tới nay cũng đã hơn 30 năm rồi.

Vương ngạc nhiên:

- - Vậy là hơn nửa cuộc đời bác sống tại Việt Nam, chẳng trách bác lại nói tiếng Việt giỏi như vậy. Ai không biết chẳng bao giờ nghĩ bác là người gôc Hoa.

Thầy Lương mỉm cười:

- - Suốt gần 30 năm qua ta lang thang, ngang dọc trên tất cả mọi miền của đất nước này. Cũng học hỏi được không ít những kiến thức cũng như cách sống của con người Việt Nam. Từ lúc nào ta đã như một người Việt Nam rồi.

Vương hỏi tiếp:

- - Vậy 30 năm qua, có khi nào bác quay về Trung Quốc không…? Chứ như cháu, xa nhà vài tháng là cháu nhớ nhà lắm.

Thầy Lương trả lời:

- - 30 năm, có 1 lần ta quay về Trung Quốc...Ta khác với cháu, cháu có người thân đang chờ đợi, có quê hương, có người làng, người xóm mong nhớ. Còn ta sau khi sư phụ ta qua đời, ta chẳng còn người thân nào nữa. Mà thân ta đã khiến người thất vọng, nghiệp chướng do ta gây ra quá nặng nề, không còn mặt mũi nào đứng trước vong linh, hương hỏa của người nữa.

- - Bác năm nay cũng đã 50 tuổi, chẳng lẽ bác không có vợ con gì sao…?

Câu hỏi của Vương khiến thầy Lương bỗng khựng lại, im lặng một hồi, thầy đáp:

- - Có chứ, ta đang trên đường đến gặp họ đây…...Tập trung vào học thuộc những thứ mà ta vừa chỉ, nhớ kỹ những gì ta dặn. Chuyện này có liên quan đến an nguy của tất cả những người dân trong làng này. Xảy ra sơ suất, không chỉ chúng ta vong mạng, mà toàn bộ làng Văn Thái cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Vương gật đầu vâng dạ, một lúc sau thì trời tạnh mưa, nhưng mặt trăng vẫn không thể ló dạng trong thời tiết mưa giông như vậy được. Cũng đã muộn, thấy Vương cũng nắm chắc chắn được hết các khẩu quyết, thầy Lương nói Vương thu dọn lại đồ đạc để chuẩn bị đi nghỉ.

Xong xuôi, cha con ông Vọng lúc này mới có thời gian để hàn huyên tâm sự. Ông Vọng kể cho Vương nghe những chuyện đã xảy ra trong làng trong vòng 1 tháng qua. Từ khi xảy ra sự việc lang Phan treo cổ chết cho tới đám tang của Lực ngày hôm qua.

Vương nói:

- - Con thấy thương con bé Mị quá thầy ạ…...Tội thân nó, bị tật bẩm sinh, mù lòa không nhìn thấy gì mà còn không nói được nữa. Nhưng hình như nó nghe giọng biết người hay sao ấy. Mấy lần trước về, con đem bánh cho nó, nó nghe tiếng con là nó cười à. Nói trong làng này thì con thương nó nhất, ngoài bánh kẹo, đồ chơi, còn còn mua cho con bé bộ quần áo mới. Vậy mà giờ nghe tin này, đau lòng quá thầy ạ. Nhưng con còn buồn hơn bởi không thể nghĩ, cô Xoan lại là người như vậy. Sáng mai con sẽ ra thăm mộ gia đình họ, cũng tiện thắp cho bé Mị nén nhang. Chỉ có hơn nửa năm không về, làng ta xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp quá. Dù chỉ nghe kể thôi con cũng nổi hết da gà. Vậy mà thầy đã phải trải qua những điều đó, phận làm con phải để thầy gánh vác mọi chuyện. con thật bất hiếu. Phải chi con có ở nhà thì tóc thầy đâu bạc đến mức này.

Ông Vọng khẽ cười rồi nói:

- - Thằng ngố này, mày có ở nhà thì thầy cũng chẳng để cho mày làm những chuyện đó. Cha mẹ sinh con, sao có thể để cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được. Đừng có lo, thầy Lương nói cha mày phúc lớn, mạng lớn, không chết được đâu mà sợ. Chỉ là tóc bạc thôi mà, mày xem xem bên Trung Quốc có loại thuốc nào nhuộm đen mày mua về cho thầy dùng với, nhuộm xong lại chẳng đen hơn than à….? Ha ha ha….Ha ha ha.

Hai cha con ông Vọng nhìn nhau bật cười, trời đêm thanh vắng, gió khẽ lùa vào trong nhà qua vết nứt của khe cửa. Lúc này đã quá 12h đêm, lúc cha con ông Vọng toan định đi ngủ thì thầy Lương tiến lại gần. Trên tay thầy Lương cầm thứ gì đó, đưa cho ông Vọng và Vương mỗi người 1 cục, thầy Lương hỏi:

- - Nhắc đến than, hai người xem xem đây có phải than không nhỉ…?

Trên tay ông Vọng và Vương đang cầm là một cục nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay cái, không tròn mà hơi góc cạnh, có màu đen như than, nhưng hình như mùi từ cái cục đen đen ấy tỏa ra hơi thơm thơm.

Vì để xa mũi nên mùi hương chỉ hơi phảng phất, ông Vọng nhìn nhìn rồi đáp:

- - Này không phải than thầy ạ…? Mà sao nó có mùi gì thơm thế nhỉ…?

Vừa nói ông Vọng vừa đưa lên mũi hít hít, bên cạnh Vương cũng làm thế, Vương nói:

- - Công nhận thơm thật đấy, mùi thơm dễ chịu cực kỳ….Nhìn tưởng là than, vậy mà sao…..thơm…..thế…..

Nói chưa dứt câu, Vương từ từ díu mắt rồi đổ gục xuống mặt bàn, ông Vọng cũng không ngoại lệ. Thầy Lương đưa tay đỡ hai người họ rồi khẽ nở một nụ cười. Cha con ông Vọng lúc này đây đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, họ ngủ say như chết không còn biết gì cả.

Thầy Lương nói:

- - Tất nhiên nó không phải là than rồi, chuyện đã đến nước này thì đành phải thất lễ với hai người vậy. Yên tâm, ta sẽ làm nhanh thôi, cả hai người sẽ không cảm thấy đau đớn gì cả.

Từng người một, thầy Lương dìu họ dậy rồi đặt lên trên giường, vẫn từ tay nải, thầy Lương lấy ra một chiếc hộp gỗ, tắt đèn, thay vào đó thầy Lương châm nến, thầy đặt ở bốn góc giường 4 cây nến rồi châm lửa thắp sáng. Ánh nến lập lòe khiến cho bên trong nhà ông Vọng khung cảnh ma quái vô cùng.

In trên tường nhà là bóng của thầy Lương đang đưa tay làm gì đó, bàn tay của cái bóng ấy đang cầm một thứ sắc dọn, rất dài hơ qua ngọn lửa đèn cầy. Cái bóng đó tiếp tục một tay cầm dao cắt máu từ tay còn lại, không gian tĩnh lặng đến mức, thầy Lương có thể nghe được chính tiếng máu của mình đang nhỏ giọt xuống cái chén  bạc nhỏ bằng 2 đầu ngón tay hứng sẵn ở bên dưới.

Chén bạc đầy máu, thầy Lương mới dừng lại. Cởi áo cha con ông Vọng ra, thầy Lương lật họ nằm úp xuống. Tiếp theo, thầy Lương dùng cây kim dài phải đến 1 gang tay, thầy Lương dùng tay bấm từ huyệt bách hội, kéo thẳng xuống giáp tích, nhấn giữ như vậy vài giây, thầy Lương buông hai tay ra rồi đồng loạt bấm cùng lúc vào hai huyệt kiên trung du và kiên tinh, từ hai bên, thầy Lương miết hai ngón cái đang điểm hai huyệt áp sát vào nhau và dừng lại ở chính huyệt đại chùy.

Dưới ánh nến, phần xương hơi nhô lên nơi huyệt đại chùy xuất hiện vết bầm đen nhỏ xíu. Ngay lập tức, thầy Lương dùng kim châm thẳng vào nốt bầm ấy, một giọt máu đen xì rỉ nhẹ theo mũi kim chảy ra bên ngoài. Dùng một chén bạc khác, thầy Lương hứng lấy hai giọt máu đen từ hai cha con ông Vọng rồi khẽ gật đầu:

- - Giờ thì hai người không thể ngăn cản ta nữa rồi…….Phải dùng đến hạ sách này thực sự ta rất áy náy. Nhưng ta biết, cả hai người đang nghĩ gì, đừng cố che giấu như vậy chứ. Cao Côn, tôi muốn xem xem, đến cuối cùng, ông muốn giở trò gì…..Khà khà khà…..Khà khà khà..

“ Vù….ù….ù….vù….”

“ Ù….ù….ù…”

Bên ngoài gió vẫn đang thổi, đêm mai, chính là đêm Rằm Trung Thu…..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Đêm rằm Trung thu


Sáng hôm sau, khi hai cha con ông Vọng tỉnh dậy đã thấy thầy Lương ngồi ở ghế từ bao giờ. Bên ngoài trời đã hảnh nắng, ông Vọng và Vương không nhớ hôm qua mình ngủ từ lúc nào. Điều mà Vương còn nhớ là khi hai cha con đang nói chuyện với nhau.

Vương hỏi ông Vọng:

- - Hôm qua thầy với con đi ngủ từ khi nào vậy nhỉ...?

Ông Vọng đáp:

- - Thầy cũng không nhớ, nhưng lúc ấy cũng phải nửa đêm rồi. Mà thôi, dậy di, chẳng phải con nói hôm nay đi ra mộ thắp hương cho gia đình cô Xoan sao. Chậc, thất lễ quá, chúng ta ngủ giờ mới mở mắt, để thầy Lương phải chê cười rồi.

Bước vội xuống giường, Vương thấy hình như cơ thể có chút đau nhức, nhưng tinh thần thì rất tỉnh táo. Vươn vai, Vương tiến lại chỗ thầy Lương đang ngồi rồi lễ phép nói:

- - Bác Lương hôm qua ngủ ngon chứ ạ. Xin lỗi bác, chắc cháu đi đường xa nên mệt quá, ngủ lúc nào không hay.

Ông Vọng tiếp:

- - Thật ngại quá, tính ra thầy còn vất vả hơn bố con tôi mà thầy đã dậy trước rồi. Để tôi xuống bếp xem.....

Thầy Lương đáp:

- - Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng chẳng có gì, vài thứ tôi kiếm được ngoài vườn nhà mình thôi. Lâu nay tôi nương nhờ ở đây, trưởng làng khoản đãi tôi nhiều rồi, hôm nay có cháu Vương về để tôi thể hiện một bữa.

Bữa cơm sáng được ông Vọng bê lên, mâm cơm có rau, có cá...nhìn bắt mắt và hấp dẫn vô cùng. Mà cách chế biến cũng có phần khác lạ với những gia vị, hương liệu đặc trưng. Vương nhìn mâm cơm trầm trồ:

- - Bác Lương, những món này đều được nấu theo kiểu Hoa phải không ạ, món cá hấp xì dầu này có mùi hoa hồi, hạt tiêu, ớt khô nữa......Những thứ gia vị này là đợt tết năm ngoái cháu mua về. Nhưng thầy cháu không dùng đến thì phải, thơm quá bác ạ.

Thầy Lương mỉm cười:

- - Đúng là người đi Trung Quốc về có khác, ta cũng đoán chỗ gia vị dưới bếp là do cháu mua. Vậy nên ta mới nảy ra ý định nấu vài món Hoa, lâu rồi ta cũng chưa thưởng thức lại mấy món này. Cá câu ở ao đó, rau củ thì hái ngoài vườn. Nào, mời hai cha con trưởng làng thưởng thức thử xem sao. Ha ha ha.

Vương sau khi mời bố và thầy Lương thì thử luôn, ông Vọng cũng ăn, cả hai tròn mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu đồng thanh nói:

- - Ngon, ngon thật đấy....Không thể tin được.

Thầy Lương cười lớn:

- - Ha ha ha, ha ha ha ngon lắm phải không...? Vậy là tôi vẫn chưa quên đi hương vị của mấy món Hoa này.

Vương đáp:

- - Cháu cũng từng được ăn món này rồi, nhưng ngoài mùi vị đặc trưng ra, món của bác còn thơm ngon hơn. Bác có bí quyết gì không ạ...?

Thầy Lương mỉm cười:

- - Chắc có lẽ là do cách căn lửa, để làm được món cá hấp ngon nhất, ngoài gia vị thì việc điều chỉnh nhiệt độ lửa sao cho phù hợp, lúc nào cần lửa to, lúc nào cần lửa nhỏ....Như vậy cá mới chín đều, không nát, mùi tanh không còn, các hương liệu đi kèm qua đó cũng hòa quyện vào món ăn một cách tuyệt hảo nhất. Và để làm được điều này, người nấu phải đặt gần như cả tâm huyết của mình vào món ăn. Bởi chỉ một chút xao nhãng thôi, mọi thứ sẽ khác.

Ông Vọng cười xòa:

- - Nấu ăn thôi mà nghe thầy nói tôi cũng thấy phải suy nghĩ, có quá nhiều công đoạn rồi. Nhưng đúng là món cá hấp này ngon thật, cả đời tôi sống đến bây giờ mới ăn được món cá ngon như vậy.

Vương thì khác với ông Vọng, chỉ qua lời nói về cách nấu ăn, Vương nhận thấy thầy Lương thực sự có nhiều điều muốn bộc bạch, mỗi câu của thây Lương đều mang một hàm ý sâu sắc.

Vương hỏi:

- - Vậy để nấu mấy món này, chắc hẳn bác phải thức dậy rất sớm. Hì, cha con cháu được thưởng thức tay nghề của bác Lương quả thực may mắn. Nhưng không phải tự nhiên bác tốn công nấu mấy món này chỉ vì nhớ món Hoa phải không ạ...?

Thầy Lương khẽ gật đầu:

- - Cháu đúng là biết cách thấu hiểu người khác. Phần vì ta muốn nấu món cá này là vì có một người rất thích, người này từng nói ta làm món cá hấp xì dầu này là vô địch thiên hạ, ha ha ha....ha ha ha......Mà thôi, hai người dùng đi không nguội, dẫu sao sau đêm nay, chúng ta cũng cáo biệt nhau rồi. Đây cứ coi như bữa cơm chia tay vậy.

Hai cha con ông Vọng nhìn nhau rồi cũng khẽ cười, đúng vậy, còn chưa biết qua đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi ra sao. Nhưng đã ngồi với nhau trong bữa cơm như thế này thì ắt có duyên, bữa cơm sáng đầy ắp tiếng cười, chẳng ai nói hay nhắc gì đến Cao Côn và những gì có liên quan đến ông ta nữa.

Ăn xong, Vương sửa soạn chút đồ đạc rồi đi cùng ông Vọng ra nơi chôn cất ba người gia đình cô bé Mị. Trong thời gian này, dân làng còn đang hoang mang bởi sự việc bà Điều và Lực bị chết ngoài miếu nên ai cũng sợ, rất ít người ra ngoài. Họ đang chờ đợi thông tin cuối cùng mà công an xã kết luận, nhưng tới hôm nay đã trôi qua 2 ngày, vẫn chưa có kết quả. Những tin đồn về ngôi miếu hoang đó lại một lần nữa được thêu dệt lên còn khủng khiếp, kinh dị hơn cách đây 20 năm về trước. Tối đến, bà con tắt đèn, đóng cửa ngủ sớm. Cũng đã có một vài người nói rằng, cứ nửa đêm họ lại nghe thấy tiếng trẻ con cười khúc khích bên ngoài đường. Tiếng cười cứ lúc to, lúc nhỏ, lúc xa, lúc gần......Tiếng cười vang lên một lúc rồi lại biến mất.

Mặc cho đã có hai người chết tại miếu, mặc cho những lời đồn đại về ma quỷ xuất hiện ngoài miếu, ngôi miếu bị bỏ hoang cả chục năm qua, trước đó đất đai khô cằn thì nay hoa mọc vàng ươm trên nền cỏ xanh mướt. Khu đất từng là nơi đẹp nhất làng Văn Thái ấy nay đã dần dần khôi phục lại vẻ đẹp khi xưa, nhưng nó cũng là nơi đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất dối với người dân làng Văn Thái, bởi nơi đây đã xảy ra những cái chết kỳ dị.

Bao năm qua, có lẽ Trung Thu năm nay là Trung Thu buồn nhất đối với cả làng nói chung và Vương nói riêng. Mọi năm cả làng dón Trung Thu cũng như mừng ngày sinh nhật của Vương. Bước trên đường làng vắng vẻ, Vương nói với ông Vọng:

- - Cứ thế này thì làng ta bao giờ mới hết khổ hả thầy....? Chuyện này sẽ trôi qua phải không thầy....?

Ông Vọng đáp:

- - Thằng ngố này, thế mà cũng phải hỏi, rồi mọi thứ sẽ quay trở lại như cũ thôi. Mà mày định đem đồ chơi với bánh kẹo đến nhà từng người một đấy à...?

Vương cười:

- - Dạ vâng, lẽ ra như mọi năm khi dân làng ra đình rước đèn, đón trăng thì con sẽ chia quà, bỏ bánh kẹo cho bọn nhóc liên hoan. Nhưng như này thì chắc chẳng ai ra đình nữa đâu. Con mua cho tụi nhỏ, chắc chúng nó vui lắm. Mấy năm qua con cũng đang cố gắng học lấy cái nghề, khi thành tài con sẽ về dạy lại cho mọi người. Mà thầy ơi, muốn thoát nghèo thì chỉ có cách duy nhất đó là học và học mà thôi. Mấy đời nay dân ta vẫn nghèo là do chúng ta không chú trọng vào việc học hành của bọn trẻ. Người ta giàu hơn mình là do họ được học những thứ mà chúng ta không biết. Trẻ con làng mình rất thông minh, nếu được học hành tử tế, sau này chúng sẽ thay đổi cả bộ mặt của ngôi làng.

Ông Vọng hiểu con trai, ông biết ước mơ, hoài bão của con mình chính là giúp đỡ cho dân làng Văn Thái có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng sức con ông quá nhỏ bé, hoài bão lớn tuy nhiên không phải cứ muốn là sẽ làm được.

Ông Vọng khẽ đáp:

- - Thầy cũng mong cuộc sống của dân làng ta sẽ tốt hơn. Mày phải thay thầy làm điều này nhé, mày là lớp trẻ, thầy già rồi, không theo kịp suy nghĩ của mày nữa. Nghe mày nói thầy cũng thấy mừng, bu mày ở dưới suối vàng chắc cũng vui lắm. Hi vọng đêm nay mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, nếu như xảy ra cơ sự gì, chắc thầy có chết cũng không dám nhìn mặt bu mày mất.

Đem bánh kẹo, đồ chơi đến từng gia đình có trẻ con xong, cha con ông Vọng quay trở về nhà. Đèn pin, đèn dầu, cuốc, xẻng....mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Nhìn vào vài món đồ đạc sơ sài, Vương thắc mắc:

- - Cháu tưởng sẽ phải chuẩn bị lễ vật, lập đàn cúng tế nữa cơ. Chỉ cần như này thôi hả bác..?

Thầy Lương khẽ cười:

- - Những thứ đó chỉ để mị người ta mà thôi. Thực ra chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi, thứ quan trọng nhất khi đến đó chính là cháu. Xưa nay việc đào bới của cải phải diễn ra trong bí mật, cúng vái, làm lễ rùm beng lên chẳng phải tự rước họa vào thân hay sao. Tin ta đi, thứ mà bọn Tiểu Quỷ đó cần chính là máu của cháu chứ không phải vàng mã, hoa quả đâu.

Ông Vọng nuốt nước bọt:

- - Liệu....liệu chúng có....làm hại...thằng bé...không hả thầy...?

Thầy Lương đáp:

- - Chúng tồn tại cho tới bây giờ là vì giao ước ma quỷ với Cao Côn. Chúng sẽ không làm gì tổn hại đến người được chọn. Điều mà tôi lo lắng không phải về đám Tiểu Quỷ, mà là Cao Côn " cho Vương tất cả " rốt cuộc là thứ gì......?

Thời gian cứ thế trôi đi, quả đúng như lời cha con ông Vọng đã nói, mọi năm cứ trước ngày Trung Thu trời đều mưa xối xả, nhưng tới ngày rằm thì trời quang, mây tạnh, trăng sáng lung linh, cảnh đêm thanh vắng, bên ngoài tiếng ếch nhái kêu râm ran mỗi lúc một rõ hơn vì trời đã chuyển dần về giữa khuya. Đứng bên ngoài hiên nhà, Vương vẫn đang ngắm nhìn những chữ ẩn trong viên hồng ngọc dưới ánh sáng trăng. Từ lúc trăng lên đến giờ, Vương vẫn chưa thể giải thích nổi điều mà cậu đang nhìn thấy. Có ánh trăng, chữ trong viên hồng ngọc hiện ra, không có ánh trăng, chữ lại biến mất. Điều này lại càng khiến cho Vương cảm thấy hồi hộp với chuyện mình sắp làm tới đây ở miếu hoang. Bỏ sợi dây chuyền vào trong áo, Vương chờ đợi thầy Lương lên tiếng.

Lúc này, ngồi bên trong nhà, sau khi ông Vọng thắp hương cúi lạy bố mẹ xong, thầy Lương dùng tay bấm độn, thầy Lương nhìn cha con ông Vọng rồi gật đầu nói:

- - Còn 1 tiếng nữa là tới giờ Tý, chúng ta đi thôi.....Nếu bây giờ, hai người, ai thay đổi quyết định vẫn còn kịp đó......Bởi, chúng ta chuẩn bị bước chân vào Quỷ Môn Quan. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: "Nghe vẻ nghe ve, nghe vè kể chuyện"


Làng Văn Thái, lúc này đang là hơn 11h tối, thời gian dần chuyển về nửa đêm. Ngôi làng ban ngày đã vắng vẻ, khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lại càng tĩnh lặng, cô tịch đến rùng mình. Dưới ánh sáng trăng của đêm rằm Trung Thu, bóng của ba con người đang đổ xuống mặt đường với những bước chân có phần vội vã.

Đã ra tới giếng làng, khung cảnh ban đêm lung linh, huyền ảo, dưới giếng, mặt nước trong vắt phản chiếu ánh trăng thi thoảng khẽ lay động bởi một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những gợn nước lăn tăn, sóng sánh. Trăng tròn, trời không một gợn mây đen, cây lộc vừng với tán lá nửa xanh, nửa vàng đang rung rinh theo nhịp gió thổi.

Vương sững sờ thốt lên:

- - Đẹp quá, nhưng cảnh vật lại mang một màu ảm đạm bởi không có người ngắm nhìn chúng.

Lúc này Vương mới hỏi thầy Lương về cây lộc vừng:

- - Bác Lương, liệu cây lộc vừng có còn sống được không...?

Thầy Lương đáp:

- - Cây, đất và ngôi làng này đã tồn tại gắn liền với nhau suốt trăm năm qua. Chỉ cần làng qua được kiếp nạn, địa mạch được hồi phục như xưa, tự khắc cây sẽ sống. Nói gì đi nữa thì cây lộc vừng này cũng là một linh tinh tốt, có lòng hướng thiện giúp người. Ta cũng đã có dự tính riêng với nó, phần còn lại đành trông chờ vào kết quả của chuyến đi đến Cự Môn lần này mà thôi. Ngắm cảnh đủ rồi, tiếp tục đi nào.

Ông Vọng và Vương gật đầu tiếp tục bước trên con đường dẫn ra miếu hoang. Ánh trăng như đang soi sáng con đường của họ, con đường giải mã bí mật cuối cùng mà Cao Côn chôn giấu.

"Ánh trăng bóng nước cây đa.

Ở nơi xa có miếu hoang cô cùng.

Đi qua bóng tối mịt mùng.

Cao gia hậu thế vượt trùng đến đây. "

Vừa đi, thầy Lương vừa nhìn lên bầu trời đêm lẩm nhẩm đọc những câu thơ tự bạch.

" Lộc vừng nửa héo nửa xanh.

Trăm năm Văn Thái thanh bình còn không..?

Sông ngân Bắc Đẩu Thất Tinh.

Cự Môn để lại cho Vương điều gì...? "

Cả ba người dừng chân lại, ông Vọng khẽ nói:

- - Trước mặt chính là miếu hoang, chúng ta đến nơi rồi.

Từ lúc về đến giờ Vương chưa đặt chân ra khu vực này. Có nghe ông Vọng kể lại rằng khu đất ở miếu mấy ngày qua bỗng dưng hoa mọc trở lại, không còn khô cằn, nứt nẻ như trước nữa. Vương cũng tò mò, nhưng giờ đứng đây, tận mắt chứng kiến, Vương lại càng sững sờ hơn. Những bông hoa vàng nở đầy quanh miếu, không biết đây là loài hòa gì, nhưng màu sắc của nó khi hòa vào cùng với ánh trăng lại càng nổi bật đến lạ thường. Có cảm giác, khu đất có ngôi miếu hoang đang tỏa sáng dưới đêm trăng tròn.

Thầy Lương đưa tay ra bấm độn, thầy nói với Vương:

- - Vẫn còn thời gian cho cháu thay đổi quyết định của mình. Giờ Tý sắp đến rồi, cháu vẫn muốn làm chuyện này chứ...?

Ông Vọng nuốt nước bọt nhìn con, Vương thò tay vào trong cổ áo, cậu lấy ra viên hồng ngọc trên sợi dây chuyền, nắm chặt viên hồng ngọc trong tay, Vương khẽ mỉm cười:

- - Đã đến đây thì chắc chắn cháu phải làm đến cùng.

Nhìn ông Vọng, Vương nói:

- - Thầy đừng lo, con sẽ không sao đâu. Thầy đã làm hết sức mình, thậm chí còn định từ bỏ mạng sống để cứu ngôi làng này. Bây giờ đến lượt con, nếu đúng như những gì bác Lương nói, chúng ta mang trong mình dòng máu của Cao gia, toàn bộ những chuyện này đều do Cao gia tạo ra, chỉ có con có thể hóa giải được nghiệp oán trăm năm giữa làng Văn Thái và Cao gia. Đây là điều mà con phải làm.

Bất ngờ lúc này trong không trung vang lên tiếng cười khanh khách:

" Hi...hi...hi "

" He...he...he.."

Tiếng cười vang vọng lúc xa, lúc gần, ông Vọng và Vương quay ra sau rồi lại nhìn về phía trước nhưng không thể xác định được rốt cuộc thì tiếng cười đang phát ra từ đâu. Chỉ có thầy Lương là bắt đầu nheo mày, thầy Lương nói:

- - Là chúng, giờ Tý đã điểm, bọn Tiểu Quỷ xuất hiện rồi. Vương, cháu cần phải đi vào đó ngay lúc này. Hãy nhớ những gì mà ta đã dặn, đi đi.

" Vù....Vù....Vù..."

" He...he...he...."

" He...he...he..."

" Hi....hi...hi.."

" Hi...hi...hi...."

Lẫn trong tiếng gió là tiếng cười của trẻ con, mỗi lúc điệu cười ấy lại vang lên rõ rệt hơn.

" Kịch "

12h đêm, Vương đặt chân đứng trước Miếu Hoang.

Ngay sau khi Vương bước chân lên khu đất đó, gió ngừng thổi, tiếng cười trẻ con cũng im bặt. Không gian bốn bề xung quanh tĩnh lặng, mọi thứ dường như ngừng chuyển động, mọi thứ im ắng đến mức Vương có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.

Sự tĩnh lặng như muốn dọa chết chàng trai trẻ, Vương thấy cơ thể mình đang run lên từng chập. Mặc dù lúc này chưa có thứ gì xuất hiện cả, nhưng chính sự cô tịch đến đáng sợ này mới là thứ khủng khiếp nhất.

Đứng trước miếu, Vương mấp máy môi bắt đầu đọc:

天 天 天 天 玉 開 摇.

枢 璇 玑 权 衡 陽 光.

Phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, mặt đất bỗng chốc rung chuyển dữ dội. Trong đầu Vương vang lên những giọng nói lanh lảnh của trẻ con:

" Ngươi là ai....? Đến đây làm gì...? "

" Trả lời sai ngươi sẽ chết "

" He he he.....He he he "

Đất dưới chân vẫn đang rung lên mỗi lúc một dữ dội hơn, những giọng nói, những tiếng cười của trẻ con phát ra từ 4 phía.

Vương cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời câu hỏi của ma quỷ:

"高家的血统,北斗七星, 我放在天璇,中秋节午夜, 全部给王 "

Sau khi Vương đọc xong thì mặt đất ngừng rung chuyển, không gian lại càng yên tĩnh hơn, những giọng nói, những tiếng cười kia không còn xuất hiện nữa. Nhưng đây mới thực sự là lúc mà Vương cảm thấy đáng sợ nhất.

" Viu.....Vù.....ù...."

Chỉ một cơn gió lạnh thổi ngang qua vành tai đã khiến toàn thân Vương rùng mình, nổi da gà, mắt Vương mở tròn, miệng há hốc, tay chân cứng đơ không thể cử động nổi. Trước mắt Vương, đang ngồi vắt vẻo trên ngôi miếu hoang là 4 con Tiểu Quỷ, đúng với những gì mà thầy Lương đã tả về chúng cho Vương nghe trước đó, chúng là quỷ trong hình hài những đứa trẻ con, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhẵn nhụi không một cọng lông, sợi tóc, ánh mắt của chúng đỏ như máu.

Cả 4 con Tiểu Quỷ đều đang hướng ánh mắt đỏ đó nhìn Vương, chúng bắt đầu nói:

" Ngươi thực sự là Vương sao..? "

" He he he....He he he..."

" Hắn có sợi dây chuyền "

" Hắn là Vương đó "

" Hi...hi...hi....hi...hi...hi..."

Chúng bàn tán với nhau, chúng cười vui mừng rồi chúng biến mất khỏi ngôi miếu hoang, chúng hiện ra ở bốn phía xung quanh Vương, chúng mở to đôi mắt đỏ màu máu rồi đồng thanh nói. Trong đầu Vương vang lên một giọng nói văng vẳng của đám Tiểu Quỷ:

" Nếu ngươi là Vương thì đến đây nào....He he he....He he he.....Bọn ta đợi ngươi đã lâu "

" Vù....Vù....Vù....."

Gió lớn từ đâu bỗng ập đến thổi mạnh, trên bầu trời đêm, mây đen kéo đến che phủ mặt trăng. Đất trời bỗng tối om như hũ nút, xòe bàn tay ra trước mặt, trong khoảnh khắc, ông Vọng cũng không thể nhìn thấy bàn tay của mình.

" Vù....ù....ù.....vù...."

Gió vẫn tiếp tục thổi, mây đen che kín mặt trăng dần bị xua tan, ánh trăng sáng vằng vặc đêm rằm Trung Thu đã có thể soi sáng trở lại. Nhưng chỉ với một cái chớp mắt ấy, phía bên kia miếu hoang, ông Vọng không còn nhìn thấy con trai mình đâu nữa.

Từ lúc Vương đặt chân lên miếu hoang, đứng bên này, thầy Lương và ông Vọng vẫn chăm chú theo dõi từng hành động của Vương, bởi khu đất này khá bằng phẳng, thậm chí miếu được xây dựng trên một mảnh đất còn hơi nhô cao hơn một chút so với địa hình chung. Mới đây thôi, khi Vương đứng ở đó, khi đám Tiểu Quỷ xuất hiện, cả thầy Lương và ông Vọng đều nhìn thấy. Nhưng chỉ một phút giây khi ánh trăng bị mây đen che phủ, Vương đã biến mất đi đằng nào.

Ông Vọng toan vùng chạy sang nơi miếu hoang nhưng ông bị thầy Lương kéo tay giật lại, thầy Lương nói:

- - Trưởng làng định làm gì vậy...?

Ông Vọng mếu máo:

- - Thầy không thấy sao...? Chúng bắt thằng Vương đi rồi.....Tôi....tôi phải đi cứu nó.

Thực sự thì ngay đến cả thầy Lương cũng không lường trước được tình huống này, nhưng nếu để cho ông Vọng bước chân vào khu vực đó lúc này là vô cùng nguy hiểm. Thầy Lương nói:

- - Trưởng làng bình tĩnh lại, hãy cố chờ đợi thêm một chút nữa.

Ông Vọng rấn nước mắt:

- - Nhưng....thằng Vương...biến mất rồi.

Thầy Lương ghì chặt ông Vọng lại, đưa tay bấm độn, miệng lẩm nhẩm, mắt khẽ nhắm lại, một lát sau thầy Lương khẽ nói:

- - Trưởng làng yên tâm, cháu Vương hiện tại vẫn còn sống.....Chỉ là.....chỉ là...tạm thời đang bị giấu đi mà thôi.

Ông Vọng hỏi:

- - Giấu đi...? Giấu đi là sao....?

Thầy Lương để ông Vọng bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu giải thích:

- - Giống với lần trước khi trưởng làng xuống đáy giếng hóa giải trấn yểm long mạch của Cao Côn. Cũng đã có lúc tôi không cảm nhận thấy trưởng làng đâu cả, cứ như thể trưởng làng đã biến mất khỏi lòng giếng vậy. Nhưng rồi, khi bùa yểm được gỡ bỏ, trưởng làng cũng đã quay về. Sự việc lần này tôi cũng nghĩ huyền cơ ẩn bên trong tương tự như vậy. Tài phép của Cao Côn là không thể đong đếm, đo lường được. Ông ta là người cẩn trọng, tỉ mỉ trong từng hành động của mình, từ việc giấu long mạch cho đến những ký tự bên trong viên hồng ngọc mà chỉ người mang huyết thống Cao gia, cộng thêm ánh trăng mới có thể đọc được đã chỉ ra rằng, Cao Côn tuyệt đối cẩn trọng trong những việc đại sự. Tôi đồ rằng cháu Vương chỉ tạm thời biến mất để che mắt những kẻ đứng ngoài nhìn như chúng ta mà thôi. Rồi Vương sẽ quay trở lại, bởi nếu có chuyện gì thì......

Đang nói, thầy Lương bất chợt dừng lại khiến ông Vọng thắc mắc:

- - Thì sao thưa thầy....?

Thầy Lương khẽ cười:

- - Không sao, trưởng làng cứ tin tưởng ở tôi.....Vương không sao cả, chắc chắn sẽ không sao. Còn bây giờ, việc chúng ta cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần một hành động sai sót, không những không cứu được Vương là còn góp phần hại chết cậu ta. Bởi vậy, trưởng làng hãy ở yên đây.......Mọi chuyện, mọi chuyện sắp có lời giải rồi.

Thầy Lương phỏng đoán không sai, sau khi mặt trăng bị che khuất, 4 con Tiểu Quỷ lao thẳng vào Vương, vừa sợ hãi vừa bất ngờ, Vương nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, Vương thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó xung quanh chỉ toàn sương khói trắng xóa, ngôi miếu hoang trước mặt không còn thấy đâu nữa. Bốn bề trắng xóa, Vương cất tiếng gọi:

- - Thầy ơi, bác Lương ơi.....Mọi người ở đâu....? Con đang ở đâu thế này...?

Cơ thể Vương lúc này đã có thể cử động được, nhưng bước trong không gian mờ ảo ấy, bốn bề xung quanh không có ai hay thứ gì cả, dường như chỉ có một mình Vương ở nơi đây. Nhưng rốt cuộc đây là đâu thì Vương không biết được.

" Đến đây....Đến đây "

" Hi hi hi....He he he.."

Giọng nói và điệu cười của bọn Tiểu Quỷ lại vang vọng đâu đó phía trươc mặt Vương. Vương đi theo nơi phát ra tiếng nói, dần dần hiện ra trong màn sương trắng là một chiếc bàn đá hình tròn màu ngọc lục bảo, ở trên bàn đá có một cái ly bằng vàng ròng được chạm trổ vô cùng tinh xảo những hình rồng phượng.

" Nếu ngươi là Vương....hãy chứng minh cho bọn ta xem "

" He he he...He he he "

" Bằng không....ngươi sẽ chết "

" Hi...hi...hi...Hi...hi...hi "

Giọng nói cùng những điệu cười ma quái của bọn Tiểu Quỷ vẫn vang lên từ bốn phía xung quanh, nhưng Vương không thấy chúng đâu cả. Lúc này Vương mới nhớ lại lời của thầy Lương:

" Cao gia huyết thống, câu này còn mang hàm ý, muốn dùng máu của người mang trong mình huyết mạch của Cao gia để khẳng định một điều gì đó. Khi đặt chân đến Cự Môn, ắt hẳn cháu phải chứng minh được cháu là người được chọn. Và chỉ có dùng máu của mình để làm được điều này. "

Trước mặt Vương là chiếc ly bằng vàng, không cần suy nghĩ nhiều, Vương khẽ mỉm cười:

- - Thì ra là vậy....Được rồi, ta sẽ cho các ngươi thứ mà các ngươi đang mong đợi.

Rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ được bọc kỹ lưỡng, chính là con dao của thầy Lương đã dùng để thử máu lần trước. Vương nuốt nước bọt, lấy hơi hít thở sao cho thật bình tĩnh.

Đưa ngón tay trỏ vào giữa miệng chiếc ly bằng vàng, Vương cắt máu ở đầu ngón tay rồi cứ thể để máu nhỏ giọt vào ly vàng. Sau khi nhỏ máu vào ly, Vương dừng lại chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhìn vào chiếc ly vàng, Vương thấy máu của mình vừa nhỏ vào ly đang từ từ biến mất.

Sau khi ly không còn máu, trong màn sương trắng, tiếng cười của bọn Tiểu Quỷ vang lên lanh lảnh, hình như chúng đang rất vui mừng, hoan hỉ.

" He he he....là Vương....ngươi chính là Vương....He he he "

" Chúng ta đã đợi được ngươi rồi "

" Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến "

" Hi...hi...hi....Chủ....nhân.....Chủ nhân...Hi hi hi "

Trước mặt Vương, 4 con Tiểu Quỷ từ từ hiện ra lần lượt, nhưng lần này chúng quỳ một chân xuống, một tay chống xuống đất, đầu cúi rạp. Đám Tiểu Quỷ cũng đã có sự thay đổi, nước da nhợt nhạt khi Vương nhìn thấy chúng khi nãy đã trở nên hồng hào hơn, chúng cũng không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nữa mà mỗi đứa đã khoác lên mình những bộ giáp với những màu sắc khác nhau, theo thứ tự: Xanh, Trắng, Đỏ, Đen.

Nhìn bọn Tiểu Quỷ đáng sợ khi nãy giờ giống như những vị tướng quân nhỏ tuổi với mũ giáp đầy đủ. Chúng vẫn quỳ trước mặt Vương như vậy cho đến khi Vương ấp úng lên tiếng:

- - Ta....ta là....chủ nhân...? Các...ngươi đang nói...gì vậy...?

Con Tiểu Quỷ mặc giáp màu xanh nói:

" Chủ nhân, chúng ta đã chờ đợi người suốt thời gian dài. Cuối cùng thì người cũng đã xuất hiện. Người mang huyết thống của Cao đại lão gia, chính là người mà Cao đại lão gia đã lựa chọn. Là người duy nhất có thể sở hữu tất cả những gì mà Cao đại lão gia để lại. Chúng ta là những kẻ có nhiệm vụ canh giữ nơi đây chờ người được chọn tới. Sau khi nhận máu của người, người chính là chủ nhân của bọn ta. Nay chủ nhân đã đến đây, hãy nhận lấy toàn bộ mọi thứ mà Cao đại lão gia đã dành cho chủ nhân. "

Dứt lời, bốn con Tiểu Quỷ nhất loạt đứng dậy, trong bộ giáp với bốn màu sắc khác nhau Vương cũng không giải thích nổi tại sao khi nãy bọn chúng đáng sợ là thế mà giờ lại thay đổi hoàn toàn đến như vậy.

Chúng đưa tay chạm vào nhau rồi nhắm mắt lại miệng khẽ lẩm nhẩm, từ chính giữa vị trí mà 4 con Tiểu Quỷ đang đứng, một chiếc hộp bằng gỗ nhìn rất sơ sài, nếu không muốn nói là không có gì đặc biệt hiện ra. Đỡ lấy hộp gỗ, bốn con Tiểu Quỷ quỳ xuống dâng lên cho Vương.

Chúng đồng thanh nói:

" Chủ nhân hãy nhận lấy thứ này "

Vương đón lấy chiếc hộp gỗ, trong đầu thầm ngĩ:

" Chẳng lẽ đây là thứ mà Cao Côn để lại cho mình sao..? Chỉ là một chiếc hộp bằng gỗ đâu có gì đặc biệt..? "

Nhìn trên bề mặt hộp gỗ có một cái khuôn, cái khuôn đó giống với hình dáng của viên hồng ngọc trên sợi dây chuyền mà Vương đang đeo. Tháo sợi dây chuyền, Vương đặt viên hồng ngọc vào khuôn trên bề mặt chiếc hộp gỗ. Viên đá hồng ngọc như một chiếc chìa khóa, chiếc hộp được mở ra. Nhưng Vương giật mình bất giác lùi lại, đánh rơi cả chiếc hộp xuống đất, bởi ngay khi hộp được mở, từ trong hộp tỏa ra một làn khói dày đặc màu trắng xám.

Chiếc hộp rơi xuống đất nhưng khói trong hộp vẫn không ngừng bốc lên, và rồi, trong làn khói xám ấy, có hình ảnh một ông lão hiện ra. Ông ta mặc quần áo người Hoa cổ xưa, tóc xõa dài trắng muốt, gương mặt của ông lão khiến cho Vương vừa thấy lạ nhưng cũng có chút gì đó quen thuộc.

Chưa hết bàng hoàng thì Vương nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu:

" Nếu đã mở được chiếc hộp này thì ta đã đúng, huyết thống của Cao gia vẫn chưa tuyệt tự. Đừng sợ, ngươi giờ chỉ đang nói chuyện với 1 phần hồn phách của ta mà thôi. Thực ra thì ta đã chết rất lâu rồi, ta lưu lại 1 phần hồn này để mong muốn gặp được hậu thế của mình sau những tiên đoán của ta về sự diệt vong của gia tộc. Ta là Cao Côn, chính là người khởi đầu tất cả những chuyện xảy ra trên mảnh đất này. Ta đã quá tự phụ, coi thường cả trời đất, muốn xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên nắm giữ số mạng của nhiều người dưới vòm trời này. U mê vào cấm thuật, vào tà đạo, ta dần đánh mất lý trí của bản thân, trở nên điên cuồng trong ma đạo. Giết người vô số kể, không trừ phụ nữ và trẻ em. Dẫn đến kết cục, gia tộc diệt vong, bản thân ta cũng không thể nào cứu vãn nổi. Trước khi chết, ta đã dùng chút sức tàn, lực kiệt của mình, luận ra một quẻ, ứng nghiệm cả trăm năm về tồn vong của gia tộc. Nhận thấy huyết thống Cao gia vẫn chưa đoạn, lý trí chia hai, phần u mê, phần thương cảm. Phần muốn trả thù, phần muốn buông bỏ. Nay ta đã chết, việc còn lại đành dựa tất cả vào ngươi. Ta để tất cả mọi thứ ở nơi đây, lập thần, hóa quỷ, canh giữ tới khi nào ngươi xuất hiện. Kẻ nào mạo phạm, chết bất đắc kỳ tử. Suốt gần trăm năm, Vương, ngươi đã đến, nay ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của mình. Và ngươi cũng sẽ giúp ta hoàn thành nguyện vọng của ta trước khi ta chết."

Vương nói:

- - Ông.....Ông.....đừng hòng.....Tôi....tôi sẽ không...giúp ông trả thù dân làng......Khiến mọi người phải lâm vào cảnh lầm than.....Cho...cho dù ông có là....ông cố của tôi đi chăng nữa.

Hồn phách Cao Côn cười lớn:

" Ha ha ha.....Ha ha ha......Ta đâu có bắt ngươi trả thù, bởi lẽ lựa chọn của ngươi cũng chính là lựa chọn của ta. Nói nôm na cho ngươi dễ hiểu, khi máu của ngươi được bọn Tiểu Yêu kia chấp nhận, chúng sẽ có 2 trường hợp để biến hóa: 1 là Tứ Thanh Tú và 2 là Tứ Ác Linh. Điều này dựa vào dòng máu của ngươi là chính hay tà. Nếu ngươi là con người có tâm ác, chứa đầy tà khí, dục vọng thì bọn Tiểu Yêu đang đứng sau lưng ngươi kia sẽ trở thành những con quỷ vô cùng đáng sợ, chúng sẽ giúp ngươi thỏa mãn những ham muốn tà ác của mình. Nhưng nay chúng đã trở thành Tứ Thanh Tú, xem ra ngươi là người nhân nghĩa, đức độ, dòng máu của ngươi thuần khiết không bị vẩn đục. Như ta đã nói, trước khi chết, tâm ý của ta chia làm 2, một thiện một ác, và ta đã quyết định, người được ta chọn cũng sẽ là người giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng:" Trả Thù hoặc Trả Nghiệp ". Qua đó mà thứ ta dành cho ngươi cũng sẽ là lựa chọn 1 trong 2. Thời gian lưu lại hồn phách của ta cũng không còn lâu nữa. Hậu vận của Cao gia từ nay về sau đành trông cậy tất cả vào ngươi vậy.....Ha ha ha.....Ha ha ha..."

Dứt lời, trước mặt Vương hiện ra một quyển sách cổ đã cũ kỹ. Vương định cúi xuống nhặt nhưng lời nói của Cao Côn lại vang lên trước khi hồn phách ông ta biến mất:

" Đó không phải là thứ dành cho ngươi. Cuốn " Độc Cổ Kỳ Thư " ấy la nguyên nhân khiến cho gia tộc ta lâm vào cảnh diệt vong. Người như ngươi không cần đến nó, thứ ta dành cho ngươi là một thứ khác. "

" Phừng.....Phừng "

Vương vội rụt tay lại bởi quyển kỳ thư kia bất ngờ bốc cháy, kỳ thư cháy hết chỉ còn lại tro tàn.

" Ào.....Ào....Ào..."

Làn khói xám vương hình ảnh của Cao Côn biến mất, một cơn gió mạnh từ đâu thổi ào tới, gió táp vào mặt khiến Vương phải nhắm mắt lại. Cơn gió đi qua, Vương mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang đứng trước miếu hoang, xung quanh Vương là sắc hoa vàng dưới ánh trăng sáng rõ. Không chỉ vậy, lúc này trên mặt đất từ đâu xuất hiện 4 chiếc rương bằng gỗ khá lớn.

Gió thổi nhè nhẹ, cành lá khẽ rung rinh, tiếng ếch nhái lúc này mối kêu râm ran trở lại. Không gian tĩnh mịch, đáng sợ đã biến mất, mọi thứ dường như không có gì xảy ra.

Vương quay lại nhìn khi nghe thấy tiếng ông Vọng:

- - Vương, mày quay lại rồi......Con ơi, mày làm thầy lo quá.....Mày đã đi đâu vậy...?

Vừa nói ông Vọng vừa rưng rưng nước mắt bấu víu vào người cậu con trai xem Vương có bị làm sao không...? Vương nhìn thầy Lương nói:

- - Bác Lương, hình như cháu làm được rồi. Những...những rương này là gì vậy bác..?

Thầy Lương đáp:

- - Là vàng, thì ra đây chính là thứ mà Cao Côn đã để lại cho Vương. Chẳng lẽ chỉ có vàng thôi sao....?

Vương vội đáp:

- - Chuyện dài lắm, sau khi về nhà cháu sẽ kể bác nghe.....Không chỉ có vàng đâu, còn có gì mà " Cổ Độc Kỳ Thư " cùng với Tứ Thanh Tú nữa....

Thầy Lương bất chợt cau mày, ông lẩm bẩm:

- - " Cổ Độc Kỳ Thư ", không...không phải....là...nó chứ.....?

Ông Vọng mở vội một rương, quả không sai, bên trong toàn vàng là vàng. Cả đời mình, lần đầu tiên nhìn thấy vàng mà ông Vọng sợ hãi đến không nói lên lời bởi quá nhiều vàng. Ông Vọng lắp bắp:

- - Nhưng....nhưng làm sao để chuyển 4 cái rương này về nhà....bây giờ...

Thầy Lương cũng không thể ngờ được rằng số lượng vàng được chôn cất lại nhiều đến thế, trong lúc đang nghĩ cách thì Vương tự nói 1 mình:

- - Chuyện này các ngươi làm được chứ...?

Vương vừa nói xong thì từng rương một biến mất trước sự ngỡ ngàng của ông Vọng và thầy Lương.

Thầy Lương nói:

- - Vương.....cháu có thể sai khiến được âm binh sao....?

Vương không hiểu thầy Lương nói gì, nhưng Vương đáp:

- - Cháu chỉ kêu 4 con Tiểu Quỷ giúp cháu đem 4 cái rương về thôi......Như thế là sai khiến âm binh hả bác...?

Thầy Lương nuốt nước bọt, nói như Vương thì giờ Vương chính là chủ nhân của đám Tiểu Quỷ. Nếu như vậy thì lo lắng nãy giờ của thầy Lương là có cơ sở, mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy được. Chắc chắn bên trong còn có nội tình gì đó, chính là khoảng thời gian Vương biến mất rồi bất ngờ xuất hiện trở lại.

Thầy Lương nói:

- - Chúng ta quay về nhà trước đã.

Cha con ông Vọng đồng ý, hai người họ rời đi trước, còn thầy Lương, khi vừa bước đi bước chân đầu tiên, thầy đã phải sững lại bởi một giọng nói vang lên trong đầu:

" Thì ra là ngươi, kẻ đã yểm chú " Hoán Sinh " lên người của Vương. Đừng sợ, hồn phách của ta đã tan biến, ta không thể làm gì được ngươi đâu. Chỉ là ta muốn xem xem, rốt cuộc thì kẻ nào lại có thể biết được bùa chú trong " Cổ Độc Kỳ Thư ". Phải chăng ngươi chính là con trai của Khúc Quân. "

Thầy Lương lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột, thầy nói bằng giọng run run:

- - Sao...sao ông....biết tên cúng cơm của....sư phụ ta....?

Cao Côn cười hào sảng:

" Ha ha ha....Ha ha ha.....Thì ra là thế, chẳng trách ngươi lại có bản lĩnh này. Hóa ra đây chính là giải thích cho việc khi ta luận quẻ cuối cùng, quẻ có nhắc tới sư phụ của ngươi...Dù sao ta cũng phải cảm ơn ngươi, đừng lo lắng, mọi chuyện kết thúc rồi, phần còn lại đành nhờ ngươi lo liệu nốt vậy....Ha ha ha "

Tiếng cười biến mất, thầy Lương cũng không còn cảm nhận thấy tinh thần bị đè nén nữa. Chỉ là một phần hồn phách sắp tàn mà lại có thể khiến thầy Lương cảm thấy áp lực đến như vậy, Cao Côn quá đáng sợ.

Thầy Lương giật mình khi nghe tiếng gọi của cha con ông Vọng:

- - Kìa thầy Lương, sao cứ đứng đó mãi thế.....Chúng ta về thôi.

Thầy Lương lúc này mới thực sự hoàn hồn, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một phần hồn phách của Cao Côn dường như đã nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của ông. Có quá nhiều khúc mắc mà thầy Lương cần Vương giải đáp cho ngay lúc này. Nhưng trước mắt phải quay về nhà cái đã.

3h sáng, gà đã gáy tiếng đầu tiên, cha con ông Vọng cùng thầy Lương bước vào trong nhà. Ông Vọng thực sự sững sờ khi mà ông vừa mở cửa thì đã thấy 4 chiếc rương đã được đặt sẵn trong nhà từ bao giờ. Trong khi đó cổng vẫn đóng, cửa vẫn khóa. Thầy Lương thì không quá ngạc nhiên, bởi xưa nay chuyện sai khiến âm binh làm việc theo sự sai bảo của thầy bùa, thầy pháp là điều bình thường. Nhưng điều mà thầy Lương quan tâm lúc này, bọn Tiểu Quỷ kia không phải âm binh ma quỷ có thể sai bảo. Bản thân thầy Lương biết chúng rất đáng sợ, vậy mà nay Vương, con trai ông Vọng lại có thể điều khiển chúng, liệu rằng điều này còn ẩn chứa bí mật gì hay không..?

Thắc mắc mãi chi bằng tự hỏi thẳng Vương, trong lúc Vương cùng ông Vọng đang mở những rương gỗ kia ra xem lại một lần nữa, cả 4 rương đều chứa toàn vàng là vàng.

Thầy Lương hỏi:

- - Đây có phải là thứ mà Cao Côn nói " cho Vương tất cả "? Khoảng thời gian ta và trưởng làng không nhìn thấy cháu, cháu đã đi đâu...? Khi nãy cháu có nhắc đến một quyển kỳ thư...? Rồi chuyện cháu có thể sai khiến bọn Tiểu Quỷ...? Tất cả những chuyện này, cháu có thể kể rõ cho ta nghe được không...?

Ông Vọng nói thêm:

- - Đúng rồi đó, lúc con biến mất, ta và thầy Lương lo lắm, con đã đi đâu vậy...?

Vương khẽ gật đầu, bỏ qua 4 rương vàng, Vương mời ông Vọng và thầy Lương ngồi xuống ghế, Vương trả lời:

- - Thầy và bác Lương ngồi xuống đi, con sẽ kể lại toàn bộ mọi chuyện cho 2 người nghe. Lúc mặt trăng bị mây đen che khuất, một cơn gió lạnh thổi tới, khi con nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì thấy xung quanh mình chỉ toàn là sương trắng, mọi thứ huyền ảo, con có cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng. Và rồi.........

Cứ thế, Vương thuật lại từng chi tiết, từng câu nói mà anh đối thoại với hồn phách của Cao Côn hiện ra trong chiếc hộp gỗ mà 4 con Tiểu Quỷ canh giữ suốt 100 năm qua. Rồi cả việc bọn Tiểu Quỷ thay đổi hình dạng ra sao, Vương có nhắc đến quyển " Cổ Độc Kỳ Thư " khi Vương định nhặt nhưng cuốn kỳ thư đó đã bất ngờ bốc cháy.

Lắng nghe chăm chú từng câu, từng chữ, thầy Lương giờ đây mới vỡ ra nhiều điều, thật không ngờ Cao Côn lại có thể tiên liệu đến mức độ đáng sợ như vậy. Và thầy Lương cảm thấy may mắn khi " Vương " người được chọn lại mang một tấm lòng nhân hậu, như Cao Côn nói, máu của Vương không mang tà niệm nên mọi thứ mới đạt được kết quả tốt đẹp.

Ông Vọng hỏi:

- - Nếu như vậy tại sao Cao Côn không chọn tôi mà lại chọn con trai tôi...? Còn nữa, sau khi Cao Lãm cha tôi chết, như thầy nói, chẳng phải nhiều khả năng Cao Kiệt, con trai thứ 2 của Cao Côn vẫn còn sống, sao ông ấy không để lại mọi thứ cho Cao Kiệt...?

Thầy Lương trả lời:

- - Khi Cao Côn để lại lời sấm, chắc chắn ông ta đã dự liệu được trước những khả năng có thể xảy ra. Trước tiên, tôi sẽ trả lời tại sao Cao Côn không để lại cho con trai thứ 2 là Cao Kiệt. Như chúng ta đã biết, dòng họ Cao đã bị dân làng Văn Thái giết sạch, Cao Côn có nói với Vương, ông ta biết tai họa sẽ ập xuống đầu gia tộc nhưng không thể cứu vãn được tình hình. Kết quả Cao Lãm và phu nhân của mình cùng rất nhiều người trong Cao gia đã bị giết chết. Tôi dự đoán Cao Kiệt còn sống dựa vào việc hai người Hoa bị chết ở Cự Môn, độ tuổi của hai người họ trùng khớp với số tuổi trong tấm phổ truyền tính tới thời điểm đó. Chưa kể đến việc để biết được bí mật của Cao Côn chôn ở Cự Môn, ngoài hai người con trai của Cao Côn ra, tôi không đoán được ai khác. Do vậy tôi mới suy đoán, hai người 1 nam, 1 nữ chết ở Cự Môn, sau này dược dân làng lập miếu thờ chính là vợ chồng Cao Kiệt. Còn tại sao Cao Côn không để lại bí mật của mình cho Cao Kiệt, bởi vì, Cao Côn tiên liệu được, mạng số của Cao gia, trong đó có cả 2 người con trai là Cao Lãm và Cao Kiệt đều sẽ tận. Đừng nói đến Cao Kiệt, ngay cả trưởng làng là Cao Luân, Cao Côn không chọn trưởng làng cũng bởi, Cao Côn biết, trưởng làng sẽ chết trước khi bí mật được tìm ra.

Ông Vọng xua tay:

- - Thầy nói thế nào, chẳng phải tôi vẫn sống đây sao...? Nói vậy thì Cao Côn đã dự đoán sai còn gì...?

Thầy Lương mỉm cười:

- - Không, ông ta không hề sai....? Lẽ ra trưởng làng đã chết rồi, trưởng làng quên mất khi trấn yểm Long Mạch được hóa giải, trên bầu trời, một luồng sét đã đánh thẳng xuống giếng hay sao....? Đó chính là thiên kiếp mà trời giáng xuống để trừng phạt người của Cao gia. Nhưng như tôi đã nói, trưởng làng bằng một cách nào đó vẫn sống sót. Do vậy, Cao Côn không hề sai, chỉ là ông ta không lường được trưởng làng lại có thể sống qua được thiên kiếp. Và còn 1 điều này nữa, Cao Côn không chọn Cao Kiệt cũng có thể là vì, Cao Kiệt không có con. Theo như gia phả, Cao Kiệt còn lấy vợ trước cả Cao Lãm, nhưng trong gia phả không hề nhắc đến con của Cao Kiệt. Tôi lại đồ rằng, Cao Kiệt không thể có con, và nhiều khả năng, bệnh mà Cao Kiệt được viết trong phổ truyền, chính là căn bệnh mà bố nuôi trưởng làng đã mắc phải. Nếu đúng như vậy thì việc Lâm Thư phu nhân cũng chính là người cứu chữa cho Cao Kiệt. Vì Cao Kiệt không có hậu thế nên Cao Côn không thể nào để lại mọi thứ cho Cao Kiệt được. Nói tóm lại, Cao Côn có thể dự liệu đến đời chắt của mình là " Vương ", kiếp nạn của Cao Gia chỉ có Vương là người nhiều khả năng tìm thấy bí mật của Cao Côn nhất. Và kết quả cuối cùng là đây, tuy nhiên chúng ta nên cảm thấy may mắn, bởi nếu là một người có tâm địa xấu, muốn làm điều ác, thì phần thưởng sẽ không phải là vàng, mà sẽ là một thứ khủng khiếp, đáng sợ hơn rất nhiều.

Vương nói:

- - Ý bác là cuốn kỳ thư kia...? Nhưng cho dù cháu có nhận cuốn kỳ thư đó, cháu cũng không thể đọc được những ghi chép thì sao có thể...?

Thấy Lương khẽ lắc đầu:

- - Mọi chuyện không đơn giản như cháu nghĩ đâu, ngoài cuốn kỳ thư, cháu sẽ còn nhận được thêm 1 "món quà" khác, đó chính là một phần hồn phách của Cao Côn. Đừng nói đến đọc, khả năng Cao Côn nương nhờ vào thân xác của cháu hoàn toàn có thể xảy ra.

Vương rùng mình, Vương hỏi:

- - Vậy tại sao khi đó ông ta không làm như vậy...?

Thầy Lương giải thích:

- - Ông ta không thể làm thế, bởi cháu không mang tà tâm, cháu là người hướng thiện, mang trong mình dòng máu trong sạch. Trường hợp kia chỉ xảy ra khi " Vương " là một kẻ độc ác. Cao Côn cũng đã nói rõ, lúc ếm lời nguyền, ông ta bị phân làm 2 luồng ý chí, một trả thù, một muốn sám hối. Nhưng không thể tự quyết nên Cao Côn đã để lại lựa chọn này cho hậu thế của mình. " Cho Vương Tất Cả " ngụ ý muốn nói, lựa chọn của Vương cũng chính là lựa chọn của ông ta, cho dù có thế nào, ông ta cũng không thể ngăn cản.

Nghe thầy Lương giải thích, Vương cùng ông Vọng mới thấy mọi chuyện thực sự quá hợp lý nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, Vương hỏi tiếp:

- - Thế còn Tứ Thanh Tú và Tứ Ác Linh là sao thưa bác...?

Thầy Lương gật gù tiếp tục nói:

- - Hiện tại thì ta không thể nhìn thấy hình dáng của bọn Tiểu Quỷ, nhưng nghe cháu mô tả cũng như cách gọi tên của Cao Côn, ta có thể giải thích như sau. Cao Côn tạo ra bọn Tiểu Quỷ với mục đích canh giữ di vật, của cải của mình. Là một thầy phong thủy đại tài, chắc hẳn ngoài việc nuôi dưỡng bằng máu người, Cao Côn còn dưỡng chúng bằng linh khí của địa mạch. Nói cách khác, bọn Tiểu Quỷ đó vừa mang tà khí của ma quỷ, lại vừa mang linh khí của đất trời. Quan trọng là chủ nhân của chúng là người như thế nào mà thôi. Cao Côn với bản tính tà ác, làm nhiều điều trái với đạo trời, không ngạc nhiên khi bọn Tiểu Quỷ của ông ta lại đáng sợ đến như vậy. Nhưng tới nay, khi Cao Côn giao ước với chúng là đợi chủ nhân mới, chúng đã nhận máu của cháu, do đó cũng thay đổi theo tâm tính của chủ nhân mới là cháu. Và từ Tứ Ác Linh, chúng biến thành Tứ Thanh Tú. Màu xanh chính là Thanh Long, màu trắng là Bạch Hổ, màu đỏ là Chu Tước, và màu đen chính là Huyền Vũ. Nhờ có cháu, tai kiếp cuối cùng của làng Văn Thái cũng đã đươc hóa giải, nhưng với bọn Tiểu Quỷ đó, suy cho cùng chúng vẫn rất đáng thương, sinh ra đã là một tội ác, nhưng rồi đến khi hóa quỷ cũng chịu ràng buộc. Cứ như vậy, chúng sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.

Vương vội nói:

- - Đó cũng chính là điều mà cháu suy nghĩ, cháu không muốn làm chủ nhân của ai cả, có cách nào để giúp cho bọn trẻ đó được siêu thoát, không còn bị ràng buộc nữa không bác..? Bác giúp cháu với, như vậy cháu mới yên lòng được.

Thầy Lương nhìn Vương mỉm cười:

- - Tất nhiên là có, không những vậy còn rất đơn giản, hiện nay cháu là chủ nhân của chúng, chỉ cần cháu cho chúng nhận máu một lần nữa, rồi thề với đất trời, giải thoát cho chúng là từ nay về sau, chúng sẽ không còn bị ràng buộc bởi người của Cao gia nữa. Tiếp đó, chúng ta sẽ chuyển hài cốt của chúng về đúng với các thế đất trong Tứ Thanh Tú, lập miếu thờ cúng, địa mạch nơi đó sẽ giúp chúng sớm được siêu thoát, giải được oán nghiệt khi còn làm quỷ gây ra. Như vậy cũng là một điều tốt, nếu cháu muốn, chuyện này ta có thể giúp cháu.

Vương lập tức quỳ xuống đất bái lạy thầy Lương, mong thầy Lương chỉ lối, dẫn đường. Về phần ông Vọng, ông đang không biết phải tính sao với số vàng lớn như thế này. Ông Vọng hớt hải nói:

- - Vậy còn chỗ vàng này thì sao...? Hay là chúng ta đem chia cho tất cả những người dân trong làng...? Coi như cha con tôi thay mặt Cao gia tạ lỗi với dân làng Văn Thái.

Thầy Lương trả lời:

- - Chuyện này tôi không dám can dự vào quyết định của hai người. Nhưng xưa nay, đời người thị phi, chưa chắc có của cuộc sống sẽ tốt hơn. Ví như bà Điều và cậu Lực, cũng vì chữ Tham mà vong mạng. Đây là một số vàng vô cùng lớn, chỉ e lợi chưa tới, hại đã ập vào. Thay vì cho vàng, trước mắt hãy trấn an bà con dân làng yên tâm về chuyện " Miếu Hoang " đã. Còn việc dùng vàng vào mục đích gì, trưởng làng đừng lo, hính như cháu Vương đây đã có chủ ý. Ha ha ha....Ha ha ha.

Ông Vọng nhìn sang cậu con trai, Vương khẽ gật đầu trả lời bố:

- - Bác Lương nói đúng, cần phải làm yên lòng người trước. Tạm thời con sẽ nhờ bọn Tiểu Quỷ giấu số vàng này ra sau vườn. Con đã có dự định với số vàng chúng ta có, con sẽ dùng tất cả chỗ vàng này vào việc thay đổi làng Văn Thái, con sẽ giúp bà con ta có cuộc sống tốt hơn, nhưng là về lâu, về dài, về mai sau chứ không phải cho họ vàng. Vàng nhiều bao nhiêu ăn mãi cũng sẽ hết, chi bằng chúng ta dùng vàng để thực hiện những điều lâu dài mà trong tương lai làng Văn Thái sẽ là một vùng đất trù phú.

Ông Vọng chảy nước mắt vì hạnh phúc, thầy Lương cũng gật đầu đồng ý.

Thầy Lương nói tiếp:

- - Về việc làm yên lòng bà con, cũng là tiện cho việc chuyển hài cốt của bọn Tiểu Quỷ về những nơi có địa mạch tốt. Ngày mai trưởng làng cho người đi thông báo, đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc Miếu Hoang xuất hiện ma quỷ, đã tìm được thầy về trừ ma diệt quỷ. Việc còn lại cứ để cho tôi, đây cũng là chuyện cuối cùng tôi làm cho làng Văn Thái. Hi vọng sau này, nếu có dịp tôi quay lại đây, làng Văn Thái sẽ thay đổi như lời cậu Vương nói.

Thầy Lương mở cửa bước ra bên ngoài hiên, trăng Trung Thu cũng đã trắng ngà, trời khuya thanh vắng, thầy Lương khẽ nở một nụ cười khi ông nhìn ngắm những ngôi sao trên bầu trời cao, thầy Lương nói:

- - Vậy là ta vẫn chưa thể gặp được hai người.......Nhưng hôm nay ta thực sự thấy vui.

[.........]

10 ngày sau đó.......

Giếng làng hoan hức tiếng trẻ con nô đùa, chúng nghịch nước, múc nước té vào nhau trong khi đó, người lớn đang lập một ban thờ bằng đá ngay dưới gốc cây lộc vừng đã héo úa gần như toàn bộ, nhưng từ hốc cây, một chồi xanh vươn ra lại tươi hơn bao giờ hết. Dân làng Văn Thái đang cẩn thận chăm chút cho chồi cây và dặn dò đám nhóc con trong làng tuyệt đối không được nghịch phá.

Đình làng cũng đã bắt đầu được tu sửa lại, tượng thần Thành Hoàng cũng đang đươc nghệ nhân tạc mới. Sau một khoảng thời gian tối tăm, u ám, làng Văn Thái đã nhộn nhịp trở lại hơn bao giờ hết. Còn quá sớm để nhắc đến chuyện sau này, nhưng ít nhất nụ cười đã nở lại trên môi mỗi người dân, đứng trong sân đình, ông Vọng nói với con trai:

- - Vậy là thầy Lương đã rời khỏi đây được 1 tuần rồi. Chúng ta còn chưa kịp cảm ơn ông ấy nữa. Ông ấy cứ thế mà đi không một lời từ biệt. Làng ta nợ thầy Lương nhiều quá.

Vương đáp:

- - Những gì bác Lương đã làm cho làng Văn Thái sẽ được nhắc đến mãi mãi. Con sẽ cố gắng thực hiện những gì đã nói với bác ấy, để mai này, khi bác ấy quay lại đây, bác ấy sẽ không thất vọng.

Hai cha con ông Vọng đang nói chuyện với nhau thì một cô bé gái chạy tới kéo chân Vương, cô bé cười tít mắt hỏi Vương:

- - Anh Vương ơi, bài vè hôm qua anh dạy em, em muốn nghe lại.

Vương xoa đầu cô bé rồi bắt đầu đọc:

" Nghe vẻ nghe ve, nghe vè kể chuyện.

Phương xa xuất hiện một ông thầy Tàu.

Râu tóc bạc màu tấm lòng độ lượng........"

Cô bé nghe xong thì vội chạy ra ngoài giếng, nơi có những đứa trẻ khác đang nô đùa....Chiều dần buông xuống, râm ran trên con đường làng là những tiếng cười rộn rã, giòn giã của đám nhóc con.

Chúng vừa chạy, vừa cười, miệng vừa đọc vang bài vè.

" Nghe vẻ nghe ve, nghe vè kể chuyện.

..........Văn Thái dân làng, cảm tạ thầy Lương...."

- - Hi hi hi, bài vè này là anh Vương dạy cho tui đó.....

[.......]

Thầy Lương lúc này đang đứng bên bờ sông ở một nơi nào đó, sắc đỏ mặt trời của buổi hoàng hôn đang phả những tia nắng cuối ngày xuống mặt nước. Khẽ hạ tay nải, lấy trong tay nải ra một nắm cơm nắm với muối vừng. Thầy Lương ngồi luôn xuống bờ kè đá tiện vừa ngắm cảnh, vừa nghỉ ngơi dùng bữa cơm chiều.

" Hắt xì "

Gió không thổi, cảnh vật bình yên, mà bỗng nhiên thầy Lương lại hắt hơi một cái rõ mạnh.

Thầy khẽ mỉm cười rồi tự nhủ:

- - Chà chà, không biết là ai lại đang chửi mình đây.....Ha ha ha.....Ha ha ha.

- ------Kết Thúc------

Lời Kết:

Nếu bạn đã đọc đến đây có nghĩa là bộ truyện của chúng ta đã kết thúc rồi. Một lần nữa, bằng tất cả tấm lòng của mình, xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất, sâu sắc nhất đến toàn bộ anh chị em, cô bác đã đồng hành và ủng hộ tác giả trong bộ truyện này. Sự đóng góp của mọi người đã giúp mình hoàn thành bộ truyện một cách tốt nhất có thể. Trong quá trình viết cũng như full bộ, có gì còn sơ suất mong mọi người lượng thứ. Hi vọng chúng ta sẽ tiếp tục đi cùng nhau trong những bộ truyện tiếp theo.

Xin cảm ơn vì tất cả.

( Trong truyện có nhắc đến bùa chú " Hoán Sinh " chính là thứ bùa mà trong đêm thầy Lương đã dùng máu của mình trộn lẫn với máu của hai cha con ông Vọng tạo thành. Đây là một loại bùa được ghi chép trong " Cổ Độc Kỳ Thư ", có tác dụng chuyển những đau đớn, thậm chí là cả cái chết từ người bị yểm bùa sang người vẽ bùa ( nếu công cuộc đào bới ở Cự Môn, Vương gặp chuyện bất trắc thì thầy Lương sẽ là người thay Vương gánh nạn, thậm chí là chết thay Vương). Trong đêm đó, thầy Lương có lẽ đã nghe được cuộc nói chuyện của cha con ông Vọng, biết cha con họ ai cũng có ý không để thầy Lương gặp nguy hiểm ( đây là chuyện của Cao Gia). Cả 3 người đều chấp nhận nếu phải chết, nhưng thầy Lương là người " nhanh tay " và " thủ đoạn " hơn. Do đó, bùa chú " Hoán Sinh " thầy Lương yểm lên người cha con ông Vọng mang ý tốt. Chính vì ý tốt nên sau này, khi đã rời đi, giải bùa, thầy Lương cũng không nói ra cho cha con họ biết. Bởi vậy mình cố ý không nhắc đến điều này, sợ có người thắc mắc nên edit ở lời kết.)

- ---- Hết Truyện-----
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom