Cập nhật mới

Dịch Full Cưới Trước Yêu Sau

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241


CHƯƠNG 241: HUNG HĂNG PHẢN KÍCH
Trịnh Thiên Hi mở cửa, thấy đầu gối của Mai Thùy Hân sưng lên tím bầm một mảng, đứng bằng một chân người dựa vào tường, hai tay khoanh lại, cô ta đắc ý mỉm cười: “Aiya, chị dâu, chị làm sao vậy? Ngã à? Chị sao không cẩn thận như vậy chứ? Có phải đi sàn bê tông, thảm của nhà chúng tôi chị đi không quen hả?”
Mai Thùy Hân thật sự không nói lên lời, Trịnh Thiên Hi cũng đã 25 tuổi, sao có thể trẻ con não tàn đến mức này chứ?
Nhìn chằm chằm nụ cười đắc ý trên khóe môi của cô ta, Mai Thùy Hân nhấn mạnh từng từ: “Trịnh Thiên Hi, loại trò chơi ấu trĩ như này cô vẫn là cất đi! Lần này tôi không tính toán với cô, nếu như còn có lần sau, tôi sẽ khiến cô không nhà để về!”
“Không nhà để về? Ha ha!” Trịnh Thiên Hi bật cười: “Tôi là cô chủ của nhà họ Trịnh, một tình nhân nửa vời như chị, còn muốn đuổi tôi đi? Thật sự không biết tự lượng sức!”
Hai tay Mai Thùy Hân khoanh trước ngực: “Trịnh Thiên Hi, đạo lý tôi chỉ nói một lần với cô. IQ của cô không đủ dùng thì đừng nên có tâm tư hại người. Hôm nay nếu như người lên lầu không phải là tôi, mà là thím Trương, là Tư Hàn thì sao? Mắt của Tư Hàn còn chưa khỏi, đi đường đều phải lần sờ, nếu như nó hôm nay ngã từ trên cầu thang xuống. Cô cảm thấy, anh trai cô sẽ tha cho cô sao?”
Trịnh Thiên Hi ngược lại không nghĩ đến trường hợp này. Cô ta mặc dù không thích Mai Thùy Hân, nhưng Tư Hàn là cháu ruột của cô ta, cô ta vẫn rất thương yêu cậu bé.
Nghe thấy Mai Thùy Hân nói như vậy, ánh mắt cũng lập lòe, chỉ là khí thế vẫn không chịu yếu đi: “Tư Hàn không phải không sao sao? Mai Thùy Hân, tôi thẳng thắn nói cho chị biết, tôi muốn hại chính là chị! Tôi chính là nhìn chị không thuận mắt, chị nếu như có ý thức về bản thân mình thì nên sớm ngày cút ra khỏi nhà của chúng tôi đi!”
Mai Thùy Hân mỉm cười: “Cô nhìn tôi không thuận mắt thì có liên quan gì đến tôi sao? Muốn kêu tôi cút, cô không có tư cách!”
Thấy Trịnh Thiên Hi còn muốn mở miệng, Mai Thùy Hân dùng ngón trỏ nhìn vào mũi của cô ta: “Trịnh Thiên Hi, cô im miệng cho tôi! Bạn trai của cô tên là Kỳ Phồn đúng chứ? Là người thừa kế của bất động sản Dương Quang đúng chứ? Cô nói, nếu như tôi đưa đoạn ghi âm trong tay cho anh ta, anh ta sẽ có phản ứng gì?”
Trịnh Thiên Hi sắc mặt lập tức thay đổi: “Ghi âm, ghi âm cái gì?”
Mai Thùy Hân giơ giơ chiếc điện thoại trong tay: “Vừa rồi, cô và một người đàn ông hình như ở trong phòng ngủ nói vài điều Kỳ Phồn không thích nghe lắm. Vừa khéo, tôi đều nghe thấy, dùng điện thoại ghi âm lại rồi.”
Mai Thùy Hân căn bản chỉ muốn dọa Trịnh Thiên Hi, kết quả cô ta coi là thật. Cô ta xông đến muốn cướp điện thoại.
Mai Thùy Hân căn bản đứng không vững, bị cô ta xông đến, suýt chút nữa thì ngã.
Vội vàng vịn vào bức tường để đứng vững: “Trịnh Thiên Hi, tôi thu xong đã chuyển vào email rồi. Cô hôm nay nếu như dám động vào một đầu ngón tay của tôi, tôi lập tức gửi đoạn ghi âm này cho Kỳ Phồn!”
Trịnh Thiên Hi giẫm chân, sắc mặt hết xanh lại trắng. Nhìn Mai Thùy Hân như nhìn thấy ma quỷ địa ngục.
Mai Thùy Hân khẽ mỉm cười, trước đây cô ghét nhất Trịnh Thiên Hi uy hiếp cô, bây giờ mới biết, thì ra chiêu uy hiếp này thật sự rất có tác dụng!
Đến bây giờ cô đột nhiên mới hiểu, tiếng rên rỉ của phụ nữ mà cô nghe thấy ở lầu hai lần đó, chắc chính là của Trịnh Thiên Hi!
Cô gái này, thật sự không khiến người ta bớt lo được!
Đôi mắt của Trịnh Thiên Hi đảo mấy vòng, sau đó mới nói giọng mềm mỏng: “Mai Thùy Hân, chúng ta làm một giao dịch đi, sau này, tôi sẽ không khi dễ chị nữa, nhưng chị phải trả đoạn ghi âm lại cho tôi, với cả xóa hết các bản sao đi!”
Mai Thùy Hân nghiêng đầu, mỉm cười với cô ta: “Như thế làm sao mà được chứ? Tôi làm sao biết cô lấy được đoạn ghi âm xong có nuốt lời hay không?”
Thấy dáng vẻ ‘ngây thơ vô tội’ của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Hi tức muốn thổ huyết!
Cô ta hung hăng trừng mắt với Mai Thùy Hân, không nói ra được câu gì.
Mai Thùy Hân báo thù thành công, trong lòng thầm thấy sảng khoái: “Bỏ đi, tôi không muốn chấp nhặt với cô nữa. Cô dù sao cũng là cô của Tư Hàn, cũng rất thương nó. Chỉ cần cô sau này đừng động đến Tư Hàn, tôi bảo đảm đoạn ghi âm này sẽ không bị truyền ra ngoài. Cô sẽ thuận lợi kết hôn với Kỳ Phồn, sinh con đẻ cái,”
Trịnh Thiên Hi bất lực gật đầu: “Mai Thùy Hân, nếu như chị lừa tôi, chị sẽ không chết thoải mái đâu! Rơi xuống 18 tầng địa ngục!”
Mai Thùy Hân cười thoải mái: “Ok, thành giao!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242


CHƯƠNG 242: TÂM SỰ TRÙNG TRÙNG
Ngủ trưa dậy, Mai Thùy Hân cùng Tư Hàn đi dạo một lúc ở hoa viên, đi bộ xong, đang nắm tay của cậu bé chuẩn bị trở về, xa xa đã nhìn thấy xe của Trịnh Thiên Ngọc.
Nhìn thấy thế, Trịnh Thiên Ngọc ở trong xe ấn còi, tay từ cửa xe vươn ra vẫy tay với hai mẹ con.
Tư Hàn lập tức quay đầu nhìn hướng của chiếc xe: “Mẹ, ba về rồi!”
Mai Thùy Hân cúi đầu hôn lên trán cậu bé: “Bảo bối, con thật thông minh! Là ba đã về rồi.”
Cô dắt Tư Hàn đứng dưới gốc cây đợi Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc dừng xe quay lại, vừa hay nhìn thấy một màn như này: Dưới ánh mặt trời, cô với nụ cười dịu dàng dắt con trai đáng yêu lanh lợi đứng dưới tán cây đợi anh.
Gió ấm của mùa hè từ từ thổi đến hương thơm của hoa cỏ, không khí trong lòng mà ngọt ngào, khiến người ta muốn cảm thán khi thấy cảnh hạnh phúc như này.
Mũi của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên có chút nghẹt.
Thì ra, hạnh phúc đến cực điểm, cũng sẽ kích động muốn khóc.
“Bảo bối, ba đến rồi. Con có muốn đi đón ba không?” Mai Thùy Hân dịu dàng hỏi Tư Hàn.
“Muốn!” Tư Hàn buông tay của Mai Thùy Hân ra, dựa theo trực giác chạy về phía trước, vừa chạy vừa hét lớn: “Ba! Ba! Tư Hàn ở đây! Ba đang ở đâu?”
Trịnh Thiên Ngọc bước nhanh đến, một tay ôm Tư Hàn ngồi trên cổ của mình: “Tư Hàn, ba đến rồi!”
Trịnh Thiên Ngọc một tay đỡ cánh tay của Tư Hàn, một tay khác rất tự nhiên ôm eo của Mai Thùy Hân: “Đói chưa?”
Mai Thùy Hân bày ra dáng vẻ đáng thương: “Rất đói, chỉ đợi anh về mời đi ăn nhà hàng lớn thôi!”
Bước chân của Trịnh Thiên Ngọc bỗng dừng lại: “Tiểu Hân, ông nội muốn gặp em. Tối nay chúng ta cùng đi về nhà chính, cùng ông ăn tối có được không?”
Mai Thùy Hân cũng không có để ý, khẽ gật đầu: “Được! Ông nội tại sao không ở chung với anh? Bên phía nhà chính còn có người nhà nào khác sao?”
Vốn chỉ là một câu tùy ý, tay của Trịnh Thiên Ngọc vô tình lại run lên một chút.
Mai Thùy Hân ngạc nhiên nhìn Trịnh Thiên Ngọc, phát hiện sắc mặt của anh có chút trắng bệch, bèn quan tâm hỏi một câu: “Anh làm sao thế? Không thoải mái sao?”
Cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc ôm cô càng chặt: “Không có. Đi thôi!”
Trịnh Thiên Ngọc gọi Trịnh Thiên Hi, cùng Mai Thùy Hân dắt Tư Hàn, bốn người cùng lên xe của nhà họ Trịnh.
May có Tư Hàn, bầu không khí trong xe mới không quá ngượng ngập. Trịnh Thiên Hi và Tư Hàn nói nói cười cười, ngược lại cũng quên đi mâu thuẫn với Mai Thùy Hân.
“Bên phía nhà chính quả thực còn có người nhà khác, có điều… Em không nhất định sẽ gặp được người ta.”
Mai Thùy Hân căn bản đã quên vấn đề mà Trịnh Thiên Ngọc chưa trả lời lúc trước rồi thì Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên gọi ra một câu.
Hả? Mai Thùy Hân quay đầu, tìm kiếm ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, lúc này mới phát hiện anh đang nhìn chăm chăm về đường lớn phía trước, dáng vẻ có chút tâm sự trùng trùng.
Mai Thùy Hân rất hiếu kỳ, lẽ nào Trịnh Thiên Ngọc còn có anh trai chị gái hoặc em trai em gái riêng bên ngoài? Tại sao dáng vẻ lại kiêng kị như vậy?
Mai Thùy Hân có suy nghĩ xấu.
Nhà họ Trịnh thật sự là thần bí. Cô cũng sắp thành con dâu của nhà họ Trịnh rồi, ngay cả ba mẹ chồng cũng chưa từng gặp mặt. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243


CHƯƠNG 243: CẢ NGƯỜI LẠNH LẼO
Sau khi chạy suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc xe đã ngừng lại.
Người quản gia quen thuộc đến mở cửa cho Trịnh Thiên Ngọc: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, mợ chủ, cơm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chủ tịch đang đợi mọi người trong phòng ăn.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta nhìn Mai Thùy Hân bằng ánh mắt sắc sảo, khiến cô cảm thấy người mình lành lạnh.
Trịnh Thiên Ngọc dẫn vợ con và em gái vào nhà ăn, quả nhiên ông cụ Trịnh đã đợi sẵn ở bàn.
Chiếc bàn ăn vừa dài vừa rộng, trên bàn được bày những đóa hoa tươi thắm và dụng cụ ăn uống bằng bạc xếp chéo lên nhau, các món ăn nhẹ cũng đã bưng lên đủ, thức ăn phong phú, màu sắc tươi sáng.
Chỉ có điều, hình ảnh xinh đẹp tuyệt vời thế này, lại khiến cho hình bóng ngồi đợi một mình của ông cụ Trịnh, trông càng có vẻ quạnh quẽ và lạnh lẽo hơn.
“Về rồi à? Đi rửa tay đi rồi ra ăn cơm!” Ông cụ Trịnh vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Thùy Hân và Tư Hàn ấm áp hơn đôi chút.
Tư Hàn ngoan ngoãn sà vào lòng ông cụ Trịnh, liên tục gọi “ông cố” với giọng nói ngọt ngào và giòn giã. Nghe cháu trai gọi mình, ông cụ Trịnh mỉm cười.
“Ông nội ơi, lát nữa ăn cơm xong ông kêu thím Triệu thu xếp đồ đạc, rồi dọn về nhà đi. Ngày nào Tư Hàn cũng nhớ ông nội hết!” Trịnh Thiên Ngọc khuyên ông cụ Trịnh hết nước hết cái. Mạc Thùy Hân cứ cảm thấy ánh mắt anh lấp lánh, tựa như đang để ý đến động tĩnh nào đó.
“Được rồi.” Ông cụ Trịnh bùi ngùi gật đầu: “Ông có ở bao lâu, chỉ e rằng không có ích gì cả, haiz!”
Bầu không khí hơi nặng nề, đến Trịnh Thiên Hi bình thường nói tíu ta tíu tít, bây giờ cũng lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng Mai Thùy Hân thấy hết sức ngờ vực, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng cô không thể diễn tả nổi.
“Thùy Hân, con về nhà họ Trịnh làm dâu, ông rất vui mừng! Lần đầu tiên gặp cháu, ông đã biết cháu là một cô bé hiền lành!” Đột nhiên ông cụ Trịnh đổi đề tài, nhìn sang Mai Thùy Hân.
Được ông cụ khen như thế, Mai Thùy Hân cảm thấy ngài ngại: “Ông nội, cháu, được làm cháu dâu của ông là vinh dự của cháu.”
Khóe môi Trịnh Thiên Ngọc cong cong, cười đến híp cả mắt, nhìn Mai Thùy Hân.
Càng lúc cô gái này càng giỏi ăn nói rồi, nghe cái câu ban nãy kìa, êm tai đến mức nào kia chứ!
Ông cụ Trịnh đang có hứng nói chuyện: “Thùy Hân, Thiên Ngọc đã kể chuyện của hai cháu cho ông nghe rồi. Cháu đã vất vả nhiều rồi, nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Mai Thùy Hân xấu hổ đến toát mồ hôi. Thật sự cô có làm gì đâu, tại sao ông cụ Trịnh cứ nói như thể cô là đại công thần thế?
Đầu ngón chân dưới bàn âm thầm đá chân Trịnh Thiên Ngọc, ra hiệu cho anh mau đến cứu nguy.
Trịnh Thiên Ngọc chỉ lo tán thưởng nét mặt gượng gạo của Mạc Thùy Hân, hoàn toàn không có ý ra tay giúp đỡ.
Chỉ có Trịnh Thiên Hi đặt mạnh chiếc muỗng đã ăn hết sạch canh xuống dĩa, làm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Mai Thùy Hân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn, liên tục gật đầu, bán mạng gật đầu.
Lúc cô cảm thấy lúng túng, đột nhiên đột nhiên có một giọng nói hoảng hốt vang lên ở trên cầu thang tầng hai: “Bà chủ, bà không xuống được đâu! Bà không thể xuống được.”
Tất thảy mọi người đều sững sờ, Trịnh Thiên Ngọc đứng phắt dậy, chạy đến bên ấy.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu, lúc nhìn rõ bóng người ấy, trong lòng cô thấy lạnh lẽo, suýt nữa đã ré lên.
Người phụ nữ ấy. Nhưng bà ấy trông thế nào chứ! Gương mặt không còn hình, nửa miếng da đầu trần tụi, để lộ những vết sẹo chằng chịt! Mí mắt trái không còn, đôi mắt đỏ lừ treo bên ngoài, lỗ mũi cũng chỉ còn hai cái hốc đen thùi, miệng méo xẹo, để lộ nướu răng trắng ởn.
Hoàn toàn giống như nữ quỷ sống sờ sờ trên đời.
Mai Thùy Hân chỉ có thể che mắt Tư Hàn theo bản năng, sau khi đè chặt mới chợt phát hiện ra Tư Hàn vẫn còn đeo bịt mắt. Cô vội vàng gọi Thiên Hi đang đứng đực mặt ở bên cạnh: “Thiên Hi, em mau đưa Tư Hàn ra ngoài đi.”
Cô không biết bà ta là ai, nhưng cô phải bảo vệ con trai mình trước đã.
Trịnh Thiên Ngọc lao vút lên trên tầng hai, nắm chặt cánh tay người phụ nữ ấy: “Mau quay về phòng đi! Đừng làm Tư Hàn sợ!”
Người phụ nữ ấy vừa khóc vừa cười, giọng nói của bà ta the thé: “Mau bỏ tôi ra! Tôi không phải là đồ điên! Tôi không bị điên! Mấy người mới bị điên đấy! Mấy người đều là đồ điên! Tôi biết Thiên Hi đến rồi! Tôi phải gặp Thiên Hi! Mau bỏ tôi ra!”
Bảo vệ trong nhà họ Trịnh đã chạy đến, giữ chặt người phụ nữ bị hủy hoại gương mặt ấy với Trịnh Thiên Ngọc, đi vào góc sâu trong hành lang.
Hành lang âm u, ánh đèn cũng mờ mờ, đột nhiên người phụ nữ ấy quay đầu lại, đôi mắt đỏ sẫm như máu của bà ta nhìn thẳng vào mắt Mai Thùy Hân, sự oán hận và căm thù trong ấy khiến cho Mạc Thùy Hân đổ mồ hôi lạnh. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244


CHƯƠNG 244: BÍ MẬT CỦA ANH
Trịnh Thiên Ngọc và bảo vệ kéo bà ta đi vào trong một căn phòng có lắp hàng rào sắt, rồi lại khóa thêm bằng khóa sắt, mới đi xuống nhà ăn, gương mặt sa sầm.
Từ nãy đến giờ quản gia vẫn luôn ở đây hầu hạ bọn họ, ông ta đến gần Trịnh Thiên Ngọc, cúi lưng thật thấp: “Cậu chủ! Đây là sơ suất của tôi, tôi đã không khóa cửa sắt lại.”
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, lúc định mở miệng nói, ông cụ Trịnh đã cất tiếng trước: “Khang, ông không cần phải giải thích nữa. Tôi biết ông rất đau lòng. Lưu Tiên điên loạn, trái tim ông cũng chết theo nó. Bình thường ông lén thả nó ra cũng đành thôi. Hôm nay có khách quý đến nhà, cậu chủ nhỏ cũng về, sao ông lại hồ đồ như thế?”
Lưu Tiên, chắc hẳn là tên của người phụ nữ ấy. Mai Thùy Hân thầm suy đoán. Nghe ý tứ của ông cụ Trịnh, chắc hẳn quản gia có tình cảm với Lưu Tiên, bởi vậy mới thường xuyên thả bà ta ra ngoài cho thoáng.
Nhưng rốt cuộc thân phận của bà ta là gì? Tại sao lại la hét muốn gặp Trịnh Thiên Hi?
Lộn xộn quá, Mai Thùy Hân cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.
Quản gia vẫn cúi lưng, không nói tiếng nào. Ông cụ Trịnh bất lực thở dài: “Tôi biết ông muốn cho nó gặp Thiên Hi. Thôi đi, ông lui xuống đi!”
Trịnh Thiên Ngọc phất tay, tất cả người hầu đều lui xuống hết cả.
Bàn ăn rộng lớn như thế chỉ còn lại ba người Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân và ông cụ Trịnh mà thôi.
Ông cụ Trịnh gật đầu với Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân, rồi kể lại một câu chuyện của người khác với giọng bình tĩnh: “Thùy Hân, người phụ nữ ban nãy là mẹ của anh.”
Cái gì? Mai Thùy Hân chợt trợn tròn mắt.
Trịnh Thiên Ngọc không khỏi cười khổ: “Năm anh lên bốn, bà ấy quen một tên đầu đường xó chợ, rơi vào lưới tình. Bỏ mặc anh mà chạy theo gã ta. Sau khi tên khốn kia moi hết tiền của bà ấy bèn vứt bỏ bà. Bà ta tiếp khách ở trên đường, ba anh nhìn thấy bèn rước bà ta về nhà. Kết quả là, sau mấy ngày ngoan ngoãn ở nhà, bà ta lại tiếp tục bỏ đi, người đón bà ta vẫn là cái gã khốn kiếp kia. Mùa đông năm ấy rất lạnh, người hầu trong nhà họ Trịnh nhìn thấy bà ta lạnh ngắc, còn đang ôm một bé gái trong lòng. Tối ngày hôm ấy, ba anh đã tạt acid vào mặt bà ta, hủy hoại nhan sắc của bà ta để nhốt bà ta ở nhà họ Trịnh với ông ấy cả đời.
Trời ạ! Mai Thùy Hân ngạc nhiên bụm miệng. Câu chuyện này tàn nhẫn đến mức nào kia chứ!
Phải yêu và hận đến mức nào mà khiến cho một người đàn ông thà hủy đi nhan sắc của vợ mình, cũng muốn trói chặt bà ấy bên người chứ?
Người mà Lưu Tiên yêu thật lòng chắc là gã khốn kiếp kia. Bà ta thà vứt bỏ giàu sang phú quý cũng muốn sống chung với gã.
Chỉ tiếc là, bà ta đã yêu nhầm người. Một mối tình si, cuối cùng lại trở thành rượu độc ngấm vào tận xương cốt.
Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu, nhìn bông hoa huệ nở rộ trên bàn: “Sau khi bị hủy hoại nhan sắc, mẹ anh nửa điên nửa dại. Rồi một ngày nọ, bà ta dùng dao đâm ba anh, vết thương rất sâu, suýt nữa đã tổn thương đến tim, sau đó, ba anh sống bên Mỹ quanh năm suốt tháng.
Mai Thùy Hân chợt hiểu ra, thảo nào ba của anh ấy lại lạnh lùng và biến thái như vậy. Bị người mình yêu nhất căm hận đến thế, cho dù ai lâm vào cảnh này cũng sẽ bi quan chán đời thôi nhỉ?
Cô đợi Trịnh Thiên Ngọc nói tiếp, nhưng anh chỉ im lặng. Ngón tay dài đan chéo vào nhau, bên dưới ánh đèn, trông nó rất đỗi yếu ớt và bất lực.
Mai Thùy Hân nhìn dáng vẻ cô đơn của anh, trong lòng hết sức xót xa.
Năm năm trước, cô từng nghe thấy tiếng Trịnh Thiên Ngọc nói mớ trong đêm.
“Mẹ ơi, đừng mà mẹ…đừng mà mẹ…mẹ ơi, Thiên Ngọc ngoan lắm mà, Thiên Ngọc sẽ nghe lời mà, mẹ đừng làm thế…”
Cô vẫn còn nhớ mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán anh, nhớ giọng điệu của anh. Đáng thương là thế, bi quan là thế, tuyệt vọng đến thế.
Mai Thùy Hân đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, chìa tay ôm chầm lấy anh từ đằng sau, thật chặt, thật chặt.
Không cần nói bất cứ lời nào. Cô hiểu anh mà.
Giọng nói của anh mông lung như bị thô miên: “Thùy Hân, lúc bà ta ra đi trời đổ mưa lớn, anh quỳ trước mặt bà ta, cầu xin bà ta đừng bỏ anh lại. Anh hứa rằng mình sẽ ngoan, sẽ nghe lời. Nhưng mà bà ta vẫ đi rồi. Bà ta vòng qua người anh. Đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại.
Mai Thùy Hân đau lòng đến nỗi khó mà hít thở nổi, nước mắt cô tuôn trào, ôm Trịnh Thiên Ngọc càng chặt hơn, muốn truyền nhiệt độ ấm áp trên cơ thể mình sang cho anh.
Trịnh Thiên Ngọc cũng ôm cô thật chặt, giọng nói của anh bắt đầu run rẩy: “Thùy Hân, em có biết không? Có lúc anh rất hâm mộ Thiên Hi.”
Đột nhiên Mai Thùy Hân đã hiểu ra, tại sao khi nãy Lưu Tiên lại đòi gặp Thiên Hi.
Thiên Hi, là con gái của Lưu Tiên của gã đầu đường xó chợ kia. Là đứa con duy nhất được bà ta yêu thương.
Bà ta có vô tình, có ích kỷ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một người mẹ, cho dù nửa điên nửa dại, bà ta cũng nhớ cô con gái mình yêu thương nhất.
Chỉ tiếc là, trước giờ bà ta chưa dành một chút tình yêu cho Trịnh Thiên Ngọc
Mai Thùy Hân dùng hết sức bình sinh để ôm Trịnh Thiên Ngọc.
Anh mạnh mẽ ngang ngược, máu lạnh vô tình, anh có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng vào giây phút này, Mai Thùy Hân chỉ muốn yêu thương như yêu thương một đứa trẻ.
Thấy cháu trai và cháu dâu của mình ôm nhau mãi, ông cụ Trịnh cũng rơi nước mắt: “Thùy Hân, Thiên Ngọc là người tốt. Thiên Hi, ban đầu nhà ông định đưa Thiên Hi đến cô nhi viện. Nhưng mà Thiên Ngọc không đồng ý. Nó nói, trên người Thiên Hi, có một nửa dòng máu giống nó.”
“Ông nội, con sẽ quý trọng anh ấy. Con sẽ yêu thương Thiên Ngọc thật nhiều, sẽ dùng hết khả năng của con để cho anh ấy một gia đình ấm áp nhất.” Mai Thùy Hân trịnh trọng hứa hẹn với ông cụ Trịnh.
Mai Thùy Hân không màng đến chuyện ông cụ còn đứng bên cạnh, cô ngẩng đầu kiễng gót, hôn lên mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, em yêu anh! Yêu anh rất nhiều rất nhiều!”
Đáp lại cô, là một cái ôm chứa chan tình yêu trong im lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245


CHƯƠNG 245: ĐỊA NGỤC
“Ông nội….ông nói thật sao?”
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói tuyệt vọng của Trịnh Thiên Hi, Ông cụ Trịnh, Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân đều quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Cả người Trịnh Thiên Hi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, không có một chút máu, bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh.
Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút lo lắng không yên.
Không ngờ Trịnh Thiên Hi sẽ đột nhiên quay về, còn bị cô ta nghe được chuyện liên quan đến thân thế của mình.
Từ trước đến nay cô ta luôn tự hào về thân phận cô chủ nhà họ Trịnh, bây giờ, sự tự trọng và kiêu ngạo của cô ta, đều bị nghiền nát thành bột một cách rất vô tình. Cô ta có thể chấp nhận được sự đả kích này sao?
“Thiên Hi, em nghe anh nói….” Trịnh Thiên Ngọc buông Mai Thùy Hân ra, đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Hi, cố gắng an ủi cô ta.
“Tránh ra!” Trịnh Thiên Hi đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, chỉ vào mũi anh, hét lên: “Em không cần anh đồng cảm với em! Không cần anh giả vờ làm người tốt!”
Thấy Trịnh Thiên Ngọc bị mắng, Mai Thùy Hân vội vàng đi qua, khẽ kéo cánh tay anh, muốn giúp anh khuyên Thiên Hi: “Thiên Hi, anh trai em đối xử với em như thế nào, có lẽ trong lòng em cũng hiểu được, em nói ra những lời này, có phải là có chút quá đáng rồi không?”
Những giọt nước mắt mà Trịnh Thiên Hi cố gắng kìm lại đột nhiên rơi xuống, cô ta lạnh lùng cười một tiếng: “Mai Thùy Hân! Cô đứng xem kịch nhất định cảm thấy rất vui đúng không? Tôi không phải là cô chủ, tôi chỉ là đứa con hoang! Chắc chắn cô rất vui đúng không?”
“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh đột nhiên tức giận, hét lên: “Trịnh Thiên Hi! Cháu im miệng cho ông!”
Ông cụ Trịnh là một người uy nghiêm chứ không dễ tức giận, một khi ông tức giận, vô cùng đáng sợ.
Trịnh Thiên Hi sững sờ, che mặt, bật khóc.
“Thiên Hi, cháu đúng là không hiểu chuyện mà! Cháu phải biết là năm đó vì giữ lại cháu mà Thiên Ngọc và ba nó cãi nhau rất lớn? Ba của Thiên Ngọc ở lại Mỹ đã 20 năm rồi, cháu nghĩ rằng nó chỉ vì trốn tránh mẹ cháu sao? Nó là vì trốn tránh cháu!”
Nói đến đứa con trai duy nhất, Ông cụ Trịnh cũng không kiềm được nước mắt: “Con trai tốt của ta, bị Lưu Tiên hại đến mức người không ra người, ma không ra ma! Ngay cả máu thịt của mình cũng không cần! Ta thấy thà nó bị điên còn hơn, bị trầm cảm nghiêm trọng như vậy, còn đau khổ hơn là bị điên!”
Trong lòng Mai Thùy Hân run rẩy, hóa ra, giữa Trịnh Thiên Ngọc vào ba anh còn có một khoảng thời gian như vậy, chả trách năm đó ông lại ra tay tàn nhẫn với con trai của mình như vậy.
Đối với một người bị trầm cảm nghiêm trọng như vậy, thế giới chính là một nơi điên khùng. Bất cứ ai cũng có thể là hung thủ hãm hại bọn họ.
Trong tiềm thức của ông ấy, người ông ấy bắn không phải là Trịnh Thiên Ngọc, mà chính là người phụ nữ khiến ông ấy vừa yêu đến tận xương tủy vừa hận đến tận xương tủy-Lưu Tiên.
Trịnh Thiên Hi khóc lóc thảm thiết, cả thế giới của cô ta đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Lúc còn rất nhỏ, cô đã biết có một người phụ nữ điên khùng, rất đáng sợ sống ở nhà, cô ta đã nhìn trộm bà ta một lần qua hàng rào sắt.
Sau này, cô và anh trai chuyển đến biệt thự nhà họ Trịnh, người phụ nữ bí ẩn kia cũng bị chôn sâu trong ký ức.
Sau hơn mười mấy năm, đột nhiên có người nói với cô ta, người phụ nữ xấu xí đến đáng sợ kia là mẹ ruột của cô ta!
Mà cô ta, căn bản không có quan hệ gì với nhà họ Trịnh, chỉ là một đứa con hoang!
Mai Thùy Hân nắm chặt tay Trịnh Thiên Ngọc, viền mắt dần dần đỏ lên.
Trong chuyện này, tất cả mọi người đều thua.
Ba của Trịnh Thiên Ngọc là một bi kịch, tuổi thơ của Trịnh Thiên Ngọc là một bi kịch, Lưu Tiên là một bi kịch, Trịnh Thiên Hi cũng là một bi kịch.
Nếu như năm đó Lưu Tiên không chạy trốn cùng tên côn đồ kia, nếu như ba của Trịnh Thiên Ngọc không hủy hoại vẻ ngoài của bà ta…., mọi thứ có lẽ sẽ khác.
Nhưng đời người sao có thể có nếu như chứ?
Tình yêu, là mật ngọt, cũng là thuốc độc.
Sự cố chấp của con người, đôi khi chính là địa ngục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246


CHƯƠNG 246: NHẪN
Trịnh Thiên Ngọc đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Hi, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ta: “Thiên Hi, dù em có phải là con gái của nhà họ Trịnh hay không, em đều là em gái của anh. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Trịnh Thiên Ngọc sẽ không bao giờ quên, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hi.
Dảng vẻ nhỏ nhắn nằm trong chiếc tã màu hồng, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to, đen láy, trong veo, vừa nhìn thấy anh, liền cong đôi mắt, mỉm cười, hai lúm đồng tiền sâu ở khóe miệng, vô cùng đáng yêu, khiến anh không thể rời mắt.
Lúc đó, mẹ vẫn còn trẻ, bà ôm Trịnh Thiên Hi, mỉm cười nói: “Thiên Ngọc, con có thích em gái không?”
“Thích.”
“Thiên Ngọc thật ngoan, con thích em gái thì mẹ yên tâm rồi!”
Trịnh Thiên Ngọc biết, anh thích em gái mẹ sẽ rất yên tâm. Vì vậy, anh càng yêu thương cô em gái đáng yêu này.
Sau này, ba rời đi, mẹ bị điên, ông nội đưa hai anh em họ đến một biệt thự mới.
Ngôi nhà không có ba mẹ, luôn luôn vắng vẻ, lạnh lẽo. Anh và Thiên Hi vẫn nương tựa vào nhau để sống. Thiên Hi rất dính anh, con bọ rùa nhặt được trên đường, vẫn cầm trong tay, đứng trước cửa đợi anh đi học về, muốn cho anh xem.
Đứng đợi cả buổi chiều.
Anh không thể quên được, cũng không bao giờ quên.
Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự kiên định. Lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài của Trịnh Thiên Hi cuối cùng cũng sụp đổ, cô ta dựa vào vai Trịnh Thiên Ngọc khóc như một đứa trẻ: “Anh, em sai rồi! Xin lỗi, chỉ là em quá sợ hãi!”
Cảm xúc của Trịnh Thiên Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Trịnh Thiên Ngọc mới khẽ nói: “Thiên Hi, lên tầng thăm mẹ đi! Bác sĩ nói, thời gian của mẹ không còn nhiều nữa!”
Trịnh Thiên Ngọc dẫn theo vệ sĩ cùng với Trịnh Thiên Hi đi lên tầng, Mai Thùy Hân và Ông cụ Trịnh không nói với nhau câu nào, im lặng ngồi trên sofa đợi bọn họ.
Ông cụ Trịnh ấn chuông ở bên cạnh bàn, nói với chiếc micro nhỏ bên cạnh: “Kêu thím Triệu đưa cậu chủ nhỏ vào đây.”
“Mẹ, ông cụ!” Tư Hàn nắm tay thím Triệu đi vào, ngọt ngào chào Mai Thùy Hân và ông cụ Trịnh.
Ông cụ Trịnh ôm Tư Hàn ngồi lên đầu gối của mình, đưa tay vào túi áo, lấy ra một hộp nhung màu đen và đưa nó cho Mai Thùy Hân: “Tiểu Hân, cháu cầm lấy đi.”
Mai Thùy Hân mở ra xem, là một chiếc nhẫn ngọc màu đen rất đơn giản. Trên bề mặt chiếc nhẫn màu đen, dùng những viên pha lê màu trắng khảm thành một bông hoa cúc vô cùng tinh tế.
Trong lòng Mai Thùy Hân rất xúc động, trên cửa lớn nhà họ Trịnh cũng có một bông hoa cúc như vậy. Lẽ nào….
Nhìn ra sự nghi ngờ của Mai Thùy Hân, Ông cụ Trịnh khẽ nói: “Tiểu Hân, đây là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Trịnh. Bây giờ truyền lại cho con. Con thay Thiên Ngọc và Tư Hàn, giữ gìn nó thật tốt.”
Mai Thùy Hân khẽ gật đầu, trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen vào với nhau.
Chiếc nhẫn gia truyền này, chính là giấy thông hành mà nhà họ Trịnh cho cô. Từ bây giờ, cô chính là cháu dâu đường đường chính chính của Trịnh thị, cái danh tình nhân gắn trên người cô từ năm năm trước, cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247


CHƯƠNG 247: BA ĐỜI BA KIẾP
Từ nhà chính trở về, Tư Hàn vẫn luôn dính ở trên người Mai Thùy Hân giống như gấu koala không chịu rời ra.
Dặn dò người giúp việc thu xếp ổn thỏa cho ông cụ Trịnh xong, Mai Thùy Hân bế Tư Hàn đi lên trên lầu cùng Trịnh Thiên Ngọc.
“Tư Hàn, để ba bế con có được không?” Trịnh Thiên Ngọc đưa cánh tay qua muốn ôm lấy Tư Hàn.
Thằng nhóc nhếch miệng lên: “Không muốn! Tư Hàn muốn mẹ bế!”
Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc đảo một vòng, cười nói: “Được thôi! Vậy thì để mẹ con bế đi nhưng con nặng như vậy bế lên lầu nhất định sẽ rất mệt mỏi, ba cũng không muốn phải mệt mỏi như vậy đâu!”
Tư Hàn sững sờ, lập tức duỗi hai tay ra, tự động leo lên người Trịnh Thiên Ngọc: “Ba! Bế con!”
Nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi của thằng nhóc, Trịnh Thiên Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của thằng nhóc: “Con trai, con quả thực biết thương mẹ con đấy!”
Mai Thùy Hân cười ha ha, nghiêng đầu qua hôn một cái lên trên mặt Tư Hàn: “Con ngoan! Mẹ cũng yêu con!”
“Thôi đi, nhìn xem em đắc ý kìa!” Trịnh Thiên Ngọc giả vờ tỏ ra buồn bực nhưng ý cười nồng đậm tràn ra nơi đáy mắt lại không thể che giấu được.
Tư Hàn mân mê cái miệng nhỏ phấn nộn của mình sau đó cũng hôn một cái lên mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Ba, hôn một cái.”
Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân liếc nhìn nhau, không nhịn được liền cười ha hả.
Thằng nhóc lém lỉnh này cũng không quên trấn an người ba đang bị tổn thương của nó một chút đâu!
Trịnh Thiên Hi đứng ở trong phòng khách giống như một cái bóng lẳng lặng nhìn xem một nhà ba người đang nô đùa vui vẻ với nhau, ánh mắt hết sức phức tạp.
Có lẽ, đây là lúc cô ta nên rời khỏi đây rồi, bà chủ của ngôi nhà này đã không phải là cô ta nữa rồi.
Mai Thùy Hân thay áo ngủ, cô mở nước nóng đầy một bồn tắm sau đó mới gọi Tư Hàn tới tắm rửa.
Tư Hàn có phòng trẻ em của riêng mình, phòng tắm cũng có bồn tắm dành cho trẻ em rất lớn nhưng gần đây thằng nhóc lại say mê ngủ trong phòng ngủ chính, đuổi cũng không đi.
Đương nhiên là Mai Thùy Hân sẽ không nỡ đuổi thằng nhóc, mà nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ rất nhanh rồi sẽ trưởng thành, thêm mấy năm nữa có muốn để thằng nhóc ỷ lại vào mẹ thì nó còn không muốn ấy chứ!
Trịnh Thiên Ngọc dắt tay Tư Hàn đi tới, nhìn nước trong bồn tắm, trên mặt cười hì hì: “Tư Hàn, ba và con cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm tắm rửa có được không?”
Ách? Người đàn ông này lại giở trò quỷ gì vậy? Mai Thùy Hân nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc trừng mắt một cái, lúc đang định thẳng thừng từ chối thì con trai lại vui mừng hớn hở đáp ứng: “Được ạ! Hai ba con mình cùng nhau tắm! Chúng ta cùng nhau chơi té nước!”
Trịnh Thiên Ngọc đắc ý nháy mắt với Mai Thùy Hân: “Nương tử, còn ngẩn ra làm cái gì? Còn không mau hầu hạ phu quân và nhi tử thay quần áo đi?”
Mai Thùy Hân đỡ trán: “Thiên Ngọc, đừng nghịch nữa!”
Trịnh Thiên Ngọc ngạo nghễ ưỡn ngực một cái: “Có thể giúp ta tắm rửa, là phúc khi tu được từ ba đời của ngươi rồi đấy!”
Tư Hàn nghe không hiểu: “Ba, vì sao mẹ lại có ba đời?”
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: “Bởi vì mẹ con vẫn luôn chờ để gặp được ba! Chúng ta đều chỉ có một đời một kiếp nhưng mẹ con lại có ba đời ba kiếp.”
Cái tên đàn ông bảnh chọe này! Mai Thùy Hân không nhịn được cười: “Là anh đợi bọn em ba đời ba kiếp thì có ấy! Lúc trước em vốn rất ghét anh có biết không hả? Là anh khóc lóc van nài, hung hăng càn quấy lừa em tới tay!”
Vốn chỉ là mấy lời nói trêu ghẹo trò đùa giữa vợ chồng với nhau nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại trở nên nghiêm túc. Anh nắm lấy bả vai Mai Thùy Hân, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào đáy mắt của cô: “Em nói đúng, anh đã chờ ba đời ba kiếp, khóc lóc van nài, hung hăng càn quấy mới khiến cho em yêu anh. Cho nên, cả đời này anh cũng sẽ không bỏ qua em, anh mãi mãi sẽ không buông tay em ra đâu.”
Cái tên đàn ông thâm tình này thật đúng là khiến cho người ta không đỡ được, trái tim Mai Thùy Hân giống như con hươu đang nhảy loạn, mặt lập tức đỏ lên, hai mắt rủ xuống nhìn cái cằm sạch sẽ tuấn tú của Trịnh Thiên Ngọc, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”
“Ba, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?” Tư Hàn cuống lên, loại cảm giác bị ba mẹ cho ra rìa thực sự quá tệ, thằng nhóc liều mạng nhón chân lên, tay trái nắm lấy góc áo Thùy Hân, tay phải kéo góc áo Trịnh Thiên Ngọc, liều mạng đung đưa để tìm lại cảm giác tồn tại của mình.
Trịnh Thiên Ngọc xoay người cúi xuống ngang đầu với con trai nhẹ giọng nói: “Bảo bối, mẹ có lời muốn nói với ba, con chờ thêm một lát được không?”
Có lời muốn nói? Mai Thùy Hân sửng sốt, cô không có lời nào muốn nói với Trịnh Thiên Ngọc đâu nha!
Cô cũng xoay người lại hôn một cái lên mặt Tư Hàn: “Ba mẹ nói xong rồi, đi thôi, Tư Hàn, chúng ta đi tắm rửa!”
Cánh tay dài của Trịnh Thiên Ngọc nhấc lên ngăn đường đi của cô lại: “Mai Thùy Hân, em định cứ đi như thế à?”
Ách? Không như thế đi thì còn muốn đi thế nào? Mai Thùy Hân không hiểu ra sao.
Trịnh Thiên Ngọc giận dỗi dùng tay chọt mấy cái vào mặt Mai Thùy Hân: “Vừa rồi anh nói nhiều như vậy mà em không muốn đáp lại vài câu sao?”
Mai Thùy Hân oán thầm trong lòng, không phải cô đã “Ừ” một câu rồi đấy còn gì? Còn muốn cô phải nói gì nữa chứ?
Nhìn gương mặt vẫn mờ mịt như cũ của Mai Thùy Hân, huyết áp của Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu tăng lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này! Đúng là không hiểu chút phong tình nào! Chẳng lẽ em không nên nói với anh vài câu đại loại như là đời này đã định là anh, những người đàn ông khác cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái nào, nói mấy câu như vậy khó lắm à? Bày tỏ lòng mình một chút cũng có làm sao đâu?”
Mai Thùy Hân còn chưa kịp nói gì thì Tư Hàn đã đứng ra: “Không được nói mẹ là người phụ nữ ngu ngốc! Mẹ là người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới! So với ba còn thông minh hơn gấp trăm lần! Hừ!”
“Ha ha…” Mai Thùy Hân cất tiếng cười to, rất đắc ý xoay người hướng về phía Trịnh Thiên Ngọc vặn vẹo uốn éo cái mông: “Trịnh Thiên Ngọc! Thấy không? Không nên tùy tiện trêu chọc em nha! Nếu không anh sẽ bị mắng rất thảm đấy!”
Cô mang theo con trai nghênh ngang rời đi bỏ lại anh phía sau đang ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, một lời ca thán cũng không chỗ phát tiết! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248


CHƯƠNG 248: HAI TÌNH YÊU HÒA CHUNG LÀM MỘT
Da mặt Trịnh Thiên Ngọc thực sự quá dày, Mai Thùy Hân vừa cởi quần áo của Tư Hàn xuống, ôm thằng nhóc vào bồn tắm lớn xong thì Tổng giám đốc Trịnh của chúng ta đã chủ động đem mình lột sạch sẽ, dửng dưng nằm vào trong bồn tắm lớn, chuẩn bị cùng con trai cùng nhau hưởng thụ ngâm nước tắm.
Mai Thùy Hân thật sự là bó tay rồi. Mặc dù đôi mắt của Tư Hàn không nhìn thấy nhưng mắt cô có thể trông thấy được không! Trịnh Thiên Ngọc không biết xấu hổ lột trần ra thế này đơn giản chính là muốn làm ô nhiễm đôi mắt cô!
Đối với những người da mặt dày, biện pháp tốt nhất chính là không cần để ý tới anh ta, để tự anh ta sẽ cảm thấy chán.
Mai Thùy Hân nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Cô đem sữa tắm trong tay xoa ra bong bóng sau đó nhẹ nhàng xoa lên trên người Tư Hàn, Tư Hàn bị ngứa cười khanh khách, trên chóp mũi còn dính lên một chút bọt sữa tắm, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Mai Thùy Hân hết sức chuyên chú tắm rửa cho Tư Hàn, cùng thằng nhóc nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý tới Trịnh Thiên Ngọc.
Lúc đầu Trịnh Thiên Ngọc còn khoe khoang cơ thể của mình một phen, khoe khoang một lát nhưng thấy khóe mắt Mai Thùy Hân cũng không thèm liếc nhìn anh một chút nào thì sắc mặt dần dần lạnh xuống, tức giận đứng lên từ bồn tắm lớn, kéo áo choàng tắm qua oán hận khoác lên người, đi tới toilet bên cạnh.
Nghe thấy tiếng vòi hoa sen phun ra nước nóng ở toilet bên cạnh, Mai Thùy Hân cười trộm cong lên khóe môi.
Hừ, tên đàn ông ngây thơ này muốn đấu với cô ư? Không có cửa đâu!
Tắm rửa cho Tư Hàn xong thì áo ngủ của Mai Thùy Hân cũng bị ướt, cô bế Tư Hàn đến giường lớn, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của thằng nhóc: “Bảo bối, quần áo của mẹ bị ướt phải đi thay bộ khác, con tự chơi một mình trước một lát nhé, mẹ lập tức tới với con ngay.”
Tư Hàn nhu thuận gật đầu: “Vâng. Mẹ mau đi đi, con có thể tự chơi với cái rốn của mình được.”
Mai Thùy Hân bật cười, chơi với cái rốn, đây là cách chơi mới mẻ gì chứ? Thật đúng là thế giới của trẻ con người lớn không thể nào hiểu được.
Đi đến phòng quần áo, tùy tiện cầm một bộ áo ngủ khô ráo lên, Mai Thùy Hân vừa cởi áo ngủ ẩm ướt trên người xuống xong thì cửa phòng quần áo liền bị đóng lại.
Trịnh Thiên Ngọc chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, nhàn nhã thong thả đi đến.
Mai Thùy Hân vội vàng dùng áo ngủ che đi thân thể của mình, giọng nói mềm nhũn xin xỏ anh: “Thiên Ngọc, đừng nghịch, Tư Hàn đang ở bên ngoài đấy!”
Trịnh Thiên Ngọc đem cô ép vào trong góc tường, cánh tay một trái một phải đem cô vây lại ở giữa, giả vờ thành dáng vẻ khiêm tốn hiếu học: “Mai Thùy Hân, em nói xem, nếu như anh ở chỗ này trêu chọc em thì sẽ có hậu quả gì?”
Mai Thùy Hân đưa tay đẩy bộ ngực của anh, mặt lại lập tức đỏ lên: “Hậu quả rất nghiêm trọng! Em sẽ bảo con trai báo thù cho em!”
Trịnh Thiên Ngọc nhếch miệng cười một tiếng: “Thật sao? Vậy anh thử xem một chút.”
“Thiên Ngọc…” Mai Thùy Hân cầu khẩn nhìn anh, đứa nhỏ còn đang ở bên ngoài sao ba mẹ có thể làm như vậy được chứ?
Trịnh Thiên Ngọc hoàn toàn không buông tay, anh kéo tay của cô qua quấn chặt lên cái eo cường tráng của mình, thấp giọng nói: “Tập trung.”
Đáy mắt của anh tất cả đều là lửa tình, anh đem cô đặt ở trên tường, hôn thật sâu…
Thấp giọng ở bên tai cô nói: “Thật sự không có gì muốn nói nói với anh sao?”
“Nói cái gì?” Đầu óc Mai Thùy Hân hoàn toàn là một mảnh ngu muội, vẻ mặt giống như hơi say rượu, hai gò má đỏ hồng như hoa đào, mê người đến mức khiến cho người ta gần như chết đuối.
“Nói em cũng chờ anh ba đời ba kiếp, nói cả đời này em cũng sẽ không buông tay anh ra, cả đời này sẽ ở bên anh, thấy người đàn ông khác nhìn cũng sẽ không nhìn một chút…” Trịnh Thiên Ngọc đem tốc độ thả chậm lại, ở bên tai cô dụ dỗ.
Hóa ra là đang xoắn xuýt chuyện này! Mai Thùy Hân buồn cười mở mắt ra, hôn lên chóp mũi anh một cái: “Trịnh Thiên Ngọc, sao anh lại ngây thơ như vậy!”
“Rốt cuộc là có nói hay không?” Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai nhỏ của cô.
Mai Thùy Hân đột nhiên run rẩy, nói cũng không nói ra được, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Trịnh Thiên Ngọc hết lần này tới lần khác lại dừng lại, cánh tay chống ở bên cạnh gò má cô, ôn nhu dỗ dành cô: “Nói yêu anh đi, em nói yêu anh thì anh sẽ cho em.”
Tròng mắt của anh ôn nhu như thế, thâm tình như thế, ở chỗ sâu nhất trong mắt anh phản chiếu ra gương mặt của cô, xinh đẹp quyến rũ giống như cánh hoa nở rộ.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của anh: “Thiên Ngọc, em yêu anh…”
Giờ khắc này, cô đã hoàn toàn quên mất thân phận người mẹ của mình, giờ khắc này cô chỉ là một cô gái nhỏ hạnh phúc, cô đang yêu và cũng được yêu.
Tâm hồn của cô và người kia không có một kẽ hở, chỉ mong cho những năm tháng sau này đều như vậy, hai tình yêu hòa chung làm một. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249


CHƯƠNG 249: BẤT NGỜ TRONG HÔN LỄ
Hôn lễ của tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc tập đoàn Trịnh thị, không thể nghi ngờ gì đây chính là hôn lễ xa hoa nhất trong lịch sử của thành phố C, hôn lễ mà hàng vạn người chú ý đến. Tấm thảm đỏ thật dài dường như trải dài từ phía đông thành phố đến phía tây thành phố, hai bên dây lụa đỏ có đầy người dân trong thành phố đến xem hôn lễ.
Không ngồi xe hơi, Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân ngồi trên một chiếc xe ngựa kéo màu vàng kim, nương theo đó là tiếng đàn violin êm tai xuyên qua thành phố, áo cưới viền ren thật dài bay phấp phới trong gió làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp rực rỡ của người ngồi trong xe ngựa.
“Ba ơi, có nhiều người nhìn chúng ta quá kìa.” Tư Hàn ngồi giữa Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân tò mò mở to hai mắt nhìn.
“Hôm nay là ngày mà ba và mẹ kết hôn với nhau, tất cả mọi người đều đến đây để chúc phúc chúng ta đó.” Tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc cực kỳ tốt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười, vẻ âm u từ sâu trong đáy mắt kia cũng không nhìn thấy nữa, cả người thoạt nhìn đều tràn đầy ánh nắng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mai Thùy Hân cũng là sự vui sướng dạt dào, mặc dù có nhiều người xem như vậy khiến cô có chút xấu hổ, nhưng để người khác chứng kiến hạnh phúc của cô, dù sao cũng là một chuyện vui vẻ.
“Wow! Mẹ ơi, mẹ nhìn lên bầu trời đi kìa.” Tư Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay nhỏ đang chỉ lên bầu trời với Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên nhìn, có hàng chục nghìn quả bong bóng đang được thả lên từ mỗi ngóc ngách trong thành phố, đỏ, cam, vàng, xanh, tím, đủ loại màu sắc, bầu trời gần như bị che kín hoàn toàn bởi bóng bay.
“Mẹ ơi, bầu trời biến thành bảy sắc cầu vồng rồi kìa.” Tư Hàn vui vẻ vỗ tay.
Mai Thùy Hân ngạc nhiên, chẳng lẽ là công ty bóng bay bị hư cái gì hay sao, tại sao có nhiều bóng bay bay ra ngoài như vậy?
Đột nhiên, bên trong mấy quả bóng bay có một quả lớn nhất sáng chiếu lấp lánh, có một dòng chữ rất lớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng: Thùy Hân, anh yêu em, anh sẽ cố gắng yêu thương và trân trọng em.
Là… bong bóng bay do Trịnh Thiên Ngọc thả?
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to hai mắt ra, cánh mũi đột nhiên hơi ê ẩm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
“Thùy Hân, em có thích không?” Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy tay của Mai Thùy Hân, trong đôi mắt thâm thúy đều là ý cười.
“Thích! Em rất thích.” Giọng nói của Mai Thùy Hân có chút nghẹn ngào.
“Mẹ ơi, mẹ khóc hả?” Tư Hàn duỗi bàn tay nhỏ ra muốn lau nước mắt giúp cho Mai Thùy Hân.
Bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn của Trịnh Thiên Ngọc ngăn lại: “Tư Hàn à, hôm nay mẹ con đã trang điểm, con không thể lau chùi lung tung trên mặt của mẹ con được, để ba làm cho.”
Trịnh Thiên Ngọc giật cái nơ chú rể trên cổ áo mình xuống giúp Mai Thùy Hân lau nước mắt.
Mai Thùy Hân vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, lườm anh một cái: “Hôn lễ của chúng ta còn chưa bắt đầu đâu đó, anh lại tháo cái nơ xuống rồi.”
Ban nãy muốn chảy nước mắt, nhưng bởi vì động tác này của Trịnh Thiên Ngọc nên đã rút trở về.
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười ngớ ngẩn nhìn Mai Thùy Hân: “Không đeo nơ thì em cũng phải gả cho anh.”
Hôn lễ này có thể được gọi là hoàn mỹ, mặt cỏ xanh tươi mát mẻ dưới tán cây, vải lụa mỏng màu trắng mang đến một trận gió mát mẻ cho ngày hè, hoa tươi và ly rượu sâm banh được xếp thành núi, trên mặt của tất cả mọi người đều mang theo nụ cười ngọt ngào.
Đi dọc theo thảm đỏ, sau khi cùng đeo nhẫn cho nhau, lúc nụ hôn ấm áp của Trịnh Thiên Ngọc rơi vào trên môi của Mai Thùy Hân, cô mới đột nhiên ý thức được mình đã thật sự gả cho Trịnh Thiên Ngọc rồi.
Cô và anh từ đây hợp hai thành một, cô yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh giống như cô yêu bản thân mình vậy. Cho dù anh ốm đau hay là khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, từ đầu đến cuối đều phải thủy chung với anh, thẳng cho đến một giây cuối cùng của cuộc đời.
Môi Trịnh Thiên Ngọc lưu luyến không rời khỏi môi của cô, trên mặt của người chủ trì hôn lễ mang theo nụ cười, lớn tiến tuyên bố: “Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân chính thức trở thành vợ chồng, ba đời ba kiếp, mãi mãi không đổi.”
Mai Thùy Hân quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, hạnh phúc rơi nước mắt, “ba đời ba kiếp, vĩnh viễn không thay đổi”, câu nói này nhất định là do Trịnh Thiên Ngọc đã dạy cho người chủ trì.
“Thiên Ngọc, em yêu anh.” Mai Thùy Hân thì thầm nói nhỏ, đang chuẩn bị đưa tay kéo cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc, bỗng nhiên trời đất trước mắt quay cuồng, thân thể mềm nhũn đến nỗi không có một chút sức lực nào, dựa vào Trịnh Thiên Ngọc mà chậm rãi ngã xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250: (Hoàn)


CHƯƠNG 250: MÓN QUÀ HOÀN MỸ (ĐẠI KẾT CỤC)
Lúc tỉnh lại, Mai Thùy Hân phát hiện mình đang nằm trên một cái giường.
Trịnh Thiên Ngọc và Tư Hàn đều đang ngồi ở bên cạnh cô, cả hai im lặng ngồi trông chừng cô.
Nhìn thấy Mai Thùy Hân đã tỉnh lại, Trịnh Thiên Ngọc không thể đè nén được niềm vui điên cuồng ở trong lòng, hôn một cái thật sâu lên môi của cô: “Thùy Hân, em yêu, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”
Mai Thùy Hân vẫn còn mê man: “Thiên Ngọc, có phải là em đã ngất xỉu trong hôn lễ không? Ở đây là bệnh viện có đúng hay không? Em bị bệnh gì vậy?”
Cuộc sống hạnh phúc vừa mới bắt đầu, cô thật sự không muốn bị bệnh đâu nha.
Tư Hàn nhảy lên một cái ôm cổ của Mai Thùy Hân, trong đôi mắt to sáng lấp lánh mang theo ý cười vui vẻ: “Mẹ ơi, ba nói là mẹ sẽ sinh cho con một em gái nhỏ, là thật sao ạ?”
Em gái nhỏ? Mai Thùy Hân nâng mắt lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc gật gật đầu, ý cười trong mắt đều muốn tràn ra bên ngoài: “Thùy Hân à, em không có bị bệnh gì cả, em đang mang thai, chúng ta lại có con nữa rồi.”
“Thật sao?” Mai Thùy Hân vui mừng kêu lên một tiếng.
Sao cô lại có thể hậu đậu như vậy chứ? Kinh nguyệt đã đến trễ hai tuần rồi, gần đây cô luôn luôn thích ngủ, vậy mà cô lại hoàn toàn không ý thức được là mình đang mang thai.
“Mẹ ơi, mẹ sinh cho con một em gái nhỏ, rồi lại sinh cho con một em trai nhỏ nữa, có được không mẹ?” Tư Hàn đã không kịp chờ đợi mà bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tương lai tốt đẹp: “Con có thể dẫn em trai đi trượt tuyết, còn có thể dạy em gái vẽ tranh, chờ đến mùa đông rồi con có thể dẫn theo em trai và em gái chơi ném tuyết.”
Mai Thùy Hân vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Tư Hàn, cười nói: “Được thôi.”
Trịnh Thiên Ngọc lại vỗ đầu của Tư Hàn: “Thằng nhóc ngốc này, nếu như sinh cả hai thì mẹ của con sẽ mệt chết luôn. Vẫn là từ từ thì tốt hơn, lần này sẽ sinh em gái nhỏ trước, năm sau lại sinh thêm em trai nhỏ.”
Tư Hàn nghiêng mắt qua nhìn Trịnh Thiên Ngọc một chút: “Dạ được ạ.”
Mai Thùy Hân bị ngất xỉu, một là bởi vì mang thai tương đối suy yếu, mặt khác chính là để chuẩn bị cho hôn lễ nên hơi mệt mỏi, ở bệnh viện quan sát đến trưa, bác sĩ thấy đã không có chuyện gì thì cho cô xuất viện.
Về đến nhà, sau khi ăn xong một bữa cơm thanh đạm ngon miệng dành cho phụ nữ mang thai, lại kể chuyện cho Tư Hàn nghe, lúc này vẫn chưa đến mười giờ, Trịnh Thiên Ngọc liền thúc giục Mai Thùy Hân leo lên giường nghỉ ngơi: “Phụ nữ mang thai phải nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy mới có thể nuôi dưỡng tốt được, gen của anh tốt như vậy, cũng không thể lãng phí đâu.”
Mai Thùy Hân lườm anh một cái, vẫn là ngoan ngoãn lên lầu đi ngủ.
Trịnh Thiên Ngọc ôm Mai Thùy Hân, cái cằm chậm rãi mò mẫm dán lên trên trán của cô: “Cô gái ngốc à, cuối cùng em cũng là của anh rồi, có phải là anh đang nằm mơ không?”
Mai Thùy Hân nghe lời nói ngốc nghếch này của Trịnh Thiên Ngọc, âm thầm cảm thấy buồn cười, đưa tay lên bấm một cái thật mạnh lên cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc không có đề phòng, bị bấm liền kêu lên một tiếng: “Đau! Mai Thùy Hân, cái cô gái thối này, muốn mưu hại chồng của mình hả?”
Mai Thùy Hân cười hì hì: “Anh biết đau à? Vậy thì nó nói rõ là anh không phải đang nằm mơ đó.”
Như vậy Trịnh Thiên Ngọc mới biết được Mai Thùy Hân đang trêu đùa mình, xoay người ôm chặt lấy Mai Thùy Hân, đôi môi nóng bỏng của anh không hề báo trước mà chạm vào cánh môi anh đào của cô.
“Thùy Hân, em là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho anh, anh yêu em.”
“Ừm, em cũng yêu anh.”
Lời tâm tình mùi mẫn làm cho mặt trăng ở trên trời cũng thấy xấu hổ, lén lút trốn vào trong đám mây.
Đêm sâu tình nồng.

—-The End—
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom