Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Năm Thứ Mười Sau Khi Tôi Chết

Năm Thứ Mười Sau Khi Tôi Chết
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Năm thứ mười sau khi tôi chet.

Tác giả: 金墩墩

Thể loại: Linh dị, trả thù, HE.

。 ・: *: ・ ゚ ‘★,。 ・: *: ・ ゚

Tôi qua đời trong khi bạn trai tôi đang xem pháo hoa với ánh trăng sáng của hắn.

Sau khi chet, oán khí không tan. Tôi từ chối đầu thai, lựa chọn nhậm chức ở địa phủ.

Mười năm sau, tên cặn bã và ánh trăng sáng của hắn chet trong một tai nạn xe cộ.

Tôi siết chặt nắm đấm:

“Các anh em, đi, làm việc nào!”
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ban đầu khi ánh trăng sáng của Kỳ Tùy nhắn tin cho tôi, nói cô ta mới về nước, muốn cướp lại Kỳ Tuỳ thì tôi vẫn luôn không thèm để ý.

Dù sao hai người họ cũng chia tay từ năm năm trước rồi.

Trong ba năm bên nhau, Kỳ Tuỳ đối xử với tôi rất tốt. Tôi gần như muốn gì được nấy, trong lòng trong mắt hắn chỉ có mình tôi.

Thế nhưng dần dần, tôi nhận ra có gì đó sai sai.

Ví dụ như Kỳ Tùy trước đây không hề hút thuốc sẽ chạy ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, ví dụ như hắn bắt đầu thay đổi mật khẩu mở khóa điện thoại.

Lại ví dụ như công việc của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng bận rộn, liên tục đi sớm về khuya.

Đến khi tôi dùng acc phụ theo dõi wechat của Lâm Cẩm Vân – ánh trăng sáng của hắn thì tôi mới biết, nguyên nhân khiến hắn thay đổi bất thường trong khoảng thời gian này là gì.

Hắn nói hắn tăng ca, thực ra là đang đi dạo phố, mua túi xách cho Lâm Cẩm Vân.

Nói công ty có cuộc họp, là lúc Lâm Cẩm Vân tắm không cẩn thận bị ngã.

Thậm chí mấy ngày trước tôi sốt cao, hắn nói không thể chăm sóc tôi, thế mà lại đi dỗ dành Lâm Cẩm Vân đau bụng đến tháng!

Khi biết được sự thật, tôi tức giận đến mức cả người run rẩy.

Đúng lúc này, vòng bạn bè của Lâm Cẩm Vân cập nhật một trạng thái mới.

Là một video quay lại cảnh bắn pháo hoa lãng mạn, tọa độ: Núi XX.

Đây là nơi mà trước kia tôi và Kỳ Tuỳ từng hẹn sẽ đến cùng nhau, sau đó hắn bảo mình bận, tôi lười đi một mình nên thôi.

Hóa ra không phải hắn không có thời gian rảnh, mà là hắn không rảnh đi với tôi thôi.

Tôi lập tức lái xe đến đó.

Khi tôi đến nơi, pháo hoa vẫn chưa bắn hết.

Dưới từng đợt pháo hoa rực rỡ, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân hôn nhau say đắm.

Tôi tức giận, tiện tay vớ lấy một cây gậy nhào tới.

Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho đôi mèo mả gà đồng này một bài học!

Thế nhưng, chỉ mới vung gậy lên, chưa kịp hạ xuống thì tôi đã nghẻo mất rồi.

Tức chet luôn.

2.

Sau đó, Hắc Bạch Vô Thường dẫn tôi xuống âm phủ, ghi lại nguyên nhân cái chết của tôi.

Tôi trợn trắng mắt, lại tức chet thêm lần nữa, trở thành quỷ chet.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là tôi có thể dạy dỗ đôi cặn bã đó rồi!

Hắc Bạch Vô Thường đưa tôi tới bên cầu Nại Hà.

"Cô là trẻ mồ côi, không cần gặp người thân nào cả. Bảy ngày sau cô không cần trở về nữa, cứ đi đầu thai luôn đi!"

"Không! Tôi muốn trở về lấy mạng chó của bọn họ!"

"Quỷ bình thường không tấn công được người sống, hóa thành lệ quỷ tấn công thì sẽ hồn bay phách tán. Cô có chắn muốn vì đôi nam nữ chó kia mà chôn vùi luôn luân hồi của mình không?”

Tôi: "......"

Mạnh Bà đưa một chén canh cho tôi:

"Uống chén canh này xong là có thể đầu thai chuyển thế, quên đi chuyện kiếp này.”

Tôi nhìn bát canh phát sáng, nội tâm cực kì giãy dụa.

Đầu thai chuyển thế tất nhiên có thể làm lại, nhưng tôi không muốn đời này cứ nghẹn khuất bỏ qua như thế.

Sau cùng, tôi vẫn đặt bát xuống, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường:

"Tôi không uống! Giỗ bảy ngày đầu cũng không trở về, tôi sẽ ở âm phủ chờ đôi nam nữ chó kia.”

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!

Bọn chúng sớm muộn gì cũng phải chet, đến lúc đó tôi tính sổ với chúng sau!

Ai ngờ Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh nói:

"Không được! Để đảm bảo mật độ dân số của âm phủ, hồn phách có tư cách đầu thai không được ở lại đây, trừ phi là nhậm chức ở địa phủ giống như chúng tôi."

"Vậy tôi sẽ nhậm chức ở địa phủ!"

Nghe thế, mặt Hắc Bạch Vô Thường không chút thay đổi, cùng nở nụ cười:

"Cô tưởng thi công chức ở âm phủ dễ ăn hả?"

"Chưa thử thì làm sao biết chứ?"

3.

Tôi được đưa đến một phòng thi trống vắng.

Một tờ giấy thi từ trong không trung bay ra.

"Thời gian một tiếng, thành tích đủ tiêu chuẩn thì mới được nhậm chức ở âm phủ."

"Kỳ thi bắt đầu!"

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy thi.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là một bài kiểm tra toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nào đó.

Là học sinh tài năng của đại học Bắc Kinh, từng là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không ngán tí nào xất!

Hai mươi phút sau, tôi nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường đang gật gù trong góc phòng:

"Tôi muốn nộp bài."

Hai quỷ sai nghe thế lập tức tỉnh dậy, bay tới trước mặt tôi:

"Sao hả? Có phải đề khó quá nên cô muốn từ bỏ, ngoan ngoãn đi đầu thai không?”

Hắc Vô Thường nhe hàm răng trắng tinh.

"Không phải, tôi làm xong rồi."

Bạch Vô Thường sờ sờ cằm phân tích:

"Chắc là cô điền linh tinh chứ gì! Làm thế cũng vô dụng thôi.”

"Các ngài có muốn xem bài thi của tôi trước rồi mới nói chuyện không?"

Hắc Bạch Vô Thường cầm bài thi lên xem.

Khi họ nhìn thấy điểm số "150" tự động phê duyệt trên giấy thi thì lập tức trợn tròn mắt.

Mười phút sau, tôi thay sang một bộ đồng phục màu đen, đứng ở lối vào địa phủ.

Công việc của tôi trong địa phủ bây giờ là: Người gác cổng.

"Tôi không phục!"

Thi được trọn điểm mà sao lại phân công công việc như này chớ?

"Cô cũng không nghĩ xem, trên đời này người chet nhiều như thế thì có bao nhiêu người tài giỏi hả? Thi trọn điểm chỉ cho thấy cô có tư cách nhậm chức ở âm phủ thôi!”

"Âm phủ chúng ta có chế độ thăng chức, làm tốt thì chắc chắn có thể nhảy từ tầng áp chót lên trên!”

Hắc Bạch Vô Thường vừa hát vừa cho tôi một cái bánh vẽ, nhanh chóng rời đi.

(*) Bánh vẽ: ví von về những điều nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thực chất không có thật, hoặc khó xảy ra.

4.

Ngày thứ bảy sau khi tôi qua đời, vừa vặn trùng với thời gian nghỉ phép một tuần.

Tôi trở về ngôi nhà từng sống chung với Kỳ Tùy.

Tôi thấy hắn tự nhốt mình trong phòng, không ngừng rót rượu, vừa rót vừa khóc:

"Kỳ Kỳ, em quay về có được không? Chỉ cần em về, em muốn anh làm gì cũng được…”

Ánh trăng sáng Lâm Cẩm Vân cạy cửa tiến vào, bị hắn ta đẩy ra:

"Cô đi đi, Kỳ Kỳ nhìn thấy cô sẽ không vui!”

Nhìn Kỳ Tùy như thế, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Khi tôi còn sống, hắn một chân đạp hai thuyền. Bây giờ tôi chet rồi, hắn diễn vẻ thâm tình này cho ai xem đây?

Một tháng sau khi chet, vì tôi làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm nên được thăng chức sớm hơn quy định.

Ở nhân gian, Kỳ Tùy lấy tiền trong thẻ của tôi, mua một chiếc nhẫn kim cương lớn cầu hôn Lâm Cẩm Vân.

"Cảm ơn em đã đồng hành cùng anh trong những ngày anh đau khổ nhất.”

Hắn nói.

Một năm sau khi chet, tôi bắt đầu làm trong văn phòng, mặc dù chỉ là một thư ký nhỏ nhưng vẫn có thời gian nghỉ phép.

Mà khi đó, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đã kết hôn.

Lâm Cẩm Vân còn mang thai.

Ỷ vào cái bụng to của mình, Lâm Cẩm Vân ném chiếc đồng hồ mà tôi tặng cho Kỳ Tuỳ đi, khiến cho Kỳ Tùy luôn yêu thương cô ta nổi giận, tranh cãi đến mức Lâm Cẩm Vân suýt nữa sảy thai phải nhập viện.

Sau đó, Kỳ Tùy nắm chặt tay cô ta, nói:

“Ném đi rồi thì thôi, sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con.”

Năm thứ năm sau khi qua đời, tôi được thăng chức, chức vụ ngang với Hắc Bạch Vô Thường, trở thành đồng nghiệp của họ.

Hắc Bạch Vô Thường vui mừng vỗ vai tôi:

"Được đó Tiểu Kỳ, từ lúc cô mới nhậm chức là chúng tôi đã biết cô có năng lực rồi.”

Tôi: "... Ha ha."

Không biết trước đây là ai đuổi tôi đi đầu thai thế.

Lúc này, con của Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân vừa tròn bốn tuổi.

Gia đình ba người họ sống hạnh phúc bên nhau.

Năm thứ 10 sau khi tôi chet.

Tôi nằm trên ghế sofa trong văn phòng, chơi một trò chơi nhỏ mới ra mắt.

Sau khi dễ dàng vượt qua cửa thứ hai, tôi đứng dậy, ra ngoài ban công, ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh của địa phủ.

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Nhận được sự cho phép của tôi, Hắc Bạch Vô Thường bay vào.

Họ đứng cạnh bàn làm việc của tôi, gật đầu khom lưng:

"Đại ca, tin tốt đây, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân chet rồi!"

5.

Tôi cùng Hắc Bạch Vô Thường đến hiện trường tử vong.

Hắc Bạch Vô Thường đứng bên cạnh ghi chép:

“Kỳ Tùy ngoại tình, Lâm Cẩm Vân phát hiện ra thỏi son mà tuesday cố tình để trên xe nên cãi nhau với hắn, sau đó không may dẫn đến tai nạn giao thông."

"Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân tử vong tại chỗ, con của họ bị thương nên được đưa đến bệnh viện."

Nghe được nguyên nhân, tôi cười lạnh nhếch môi.

Chậc...

Đúng là chó thì không thể bỏ thói ăn phân.

Trước đây khi ở bên tôi thì ngoại tình với Lâm Cẩm Vân, sau khi kết hôn với Lâm Cẩm Vân thì lại cắm sừng cô ta để léng phéng với người khác.

Còn cả Lâm Cẩm Vân, khi cô ta cướp Kỳ Tuỳ từ tay tôi thì có từng nghĩ tới, sau này cũng sẽ có người cướp hắn đi không?

Tôi bay đến trước xe.

Sau khi con của họ được cứu, chiếc xe bị hỏng nặng lập tức bốc cháy, xác của Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân bị thiêu rụi.

Hồn Kỳ Tùy lìa khỏi xác.

Vẻ mặt hắn mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy tôi.

Sốc, sợ hãi, vui mừng, sau đó Kỳ Tuỳ rơi nước mắt.

"Kỳ Kỳ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy em rồi… Em có biết anh nhớ em thế nào không..."

Hắn tiến đến, định ôm lấy tôi.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, hồn phách của hắn lập tức đau đến mức vặn vẹo.

Khi còn sống, tôi chưa kịp báo thù.

Đến khi trở thành quỷ, tôi vẫn không thể tùy tiện tấn công người sống.

Mà bây giờ, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đã chet.

Quá trình ngược đãi trả thù của tôi, chính thức bắt đầu!

6.

"Kỳ Kỳ, anh bị sao vậy? Anh đau quá Kỳ Kỳ…”

Hồn phách Kỳ Tuỳ vặn vẹo đau đớn.

Tôi lặng lẽ đánh giá cao biểu cảm của hắn.

Hắn càng đau đớn thì tôi càng hạnh phúc.

Trong tiếng r3n rỉ của Kỳ Tùy, hồn Lâm Cẩm Vân dần lìa khỏi xác.

Cô ta mở to mắt, lao về phía Kỳ Tuỳ.

"A Tùy, anh làm sao thế?"

Trong giọng nói Lâm Cẩm Vân tràn đầy lo lắng.

Tôi dừng trừng phạt Kỳ Tùy.

Sau khi Kỳ Tùy thoát khỏi sự thống khổ, không thèm nhìn Lâm Cẩm Vân một cái, chống đỡ linh hồn suy yếu bò về phía tôi.

Bấy giờ Lâm Cẩm Vân mới nhìn về phía tôi.

Vẻ mặt cô ta lập tức tràn ngập sự sợ hãi.

"Bạch Kỳ Kỳ, cái chết của cô không liên quan đến tôi. Cô tự tức chet mà, cho dù muốn tìm thì cũng không nên tìm tôi chứ!”

Nghe thấy lời giải thích chột dạ của cô ta, tôi chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Cái chết của tôi không thể nào không liên quan đến hai người.

Một kẻ biết sai vẫn làm, một kẻ chân đạp hai thuyền.

Thấy Kỳ Tùy dần dần tới gần tôi, Lâm Cẩm Vân vội vàng giữ chặt hắn:

"A Tùy, anh không thể qua đó! Bạch Kỳ Kỳ đã chet rồi, chet mười năm rồi! Cô ta bây giờ là quỷ, không phải người đâu!”

Cho dù mới cãi nhau với Kỳ Tuỳ vì hắn ngoại tình thì lúc này cô ta vẫn lo lắng cho an nguy của hắn.

Tôi cũng thấy nể Lâm Cẩm Vân luôn.

Đáng tiếc, Kỳ Tùy không hề cảm kích.

Hắn đẩy Lâm Cẩm Vân ra:

"Cô cút đi, Kỳ Kỳ không phải quỷ! Tôi thấy cô mới là quỷ đó, là nữ quỷ lòng dạ ác độc!"

7.

"A Tùy, sao anh lại nói em như thế hả? Em ở bên cạnh anh suốt mười năm nay, bưng trà rót nước, nấu ăn giặt ủi cho anh, sinh con cho anh! Thế mà bây giờ anh lại nói em ác độc?"

Mắt Lâm Cẩm Vân ngập nước.

Kỳ Tùy không động đậy, dường như muốn chứng minh tình cảm của mình trước mặt tôi nên càng hung dữ mắng Lâm Cẩm Vân:

"Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Trước đây cô năm lần bảy lượt lợi dụng lòng trắc ẩn của tôi, khiến tôi làm ra chuyện có lỗi với Kỳ Kỳ. Cô cướp tôi từ Kỳ Kỳ, sau khi cô ấy chet rồi cô vẫn không buông tha cho cô ấy. Cô lợi dụng đứa trẻ trong bụng, không ngừng vứt di vật của cô ấy đi.”

"Cô nói cô ở bên tôi mười năm, đúng là nực cười! Nếu không phải ba năm tôi ở bên Kỳ Kỳ dốc sức phát triển sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền thì cô sẽ ở bên tôi sao?”

"Lâm Cẩm Vân, cô là người đàn bà độc ác nhất trên thế giới!"

Kỳ Tùy dùng đầu ngón tay hung hăng chọc vào bả vai Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân suy sụp, không tiếp tục đạo đức giả nữa:

"Vậy anh thì sao? Kỳ Tùy! Anh tốt hơn tôi ở đâu? Anh biết rõ làm thế là sai, thế nhưng anh vẫn làm đấy thôi!”

"Cô..."

Hai người họ giống như hai người đàn bà chanh chua đanh đá, ngồi trên mặt đất cãi nhau.

Hình ảnh này thật sự cay mắt.

Tôi ngắt lời họ:

"Được rồi, câm mồm hết đi! Lâm Cẩm Vân nói không sai, tôi đúng là quỷ, nhưng mà..."

Tôi nhếch môi:

"Hai người bây giờ cũng là quỷ đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


8.

Hai người họ nhìn về phía sau theo ánh mắt của tôi.

Chiếc xe hơi bị đốt cháy lúc này chỉ sót lại mỗi khung xe.

Sau một lúc im lặng, Lâm Cẩm Vân bỗng nhiên bật khóc như điên:

“Con tôi, con của tôi đâu?"

Cô ta muốn đi tìm con mình, nhưng hồn phách của cô ta xuyên qua thân xe, không chạm được vào gì cả.

"Yên tâm đi, con của cô không sao. Nó được đưa đến bệnh viện rồi."

Biết được đứa trẻ không sao, Lâm Cẩm Vân lao về phía Kỳ Tùy, không ngừng đấm đá hắn:

"Đều tại anh, nếu không phải do anh, con của tôi sẽ không mất cha mẹ!”

Kỳ Tùy nắm lấy cổ tay cô ta, hung dữ mở miệng:

"Nếu cô không cố tình gây sự thì sẽ xảy ra tai nạn xe cộ à?"

"Tôi như thế không phải vì anh ngoại tình sao..."

Lâm Cẩm Vân còn chưa dứt lời, Kỳ Tùy đã tát cho cô ta một cái.

“Cô câm mồm!”

Sau đó, hắn hoảng loạn nhìn về phía tôi, muốn giải thích với tôi.

Tôi không cho hắn cơ hội mở miệng, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, phân phó nói:

“Đến lúc rồi, đưa họ lên đường đi."

"Vâng!"

Hắc Bạch Vô Thường một người túm lấy Kỳ Tùy, một người kéo Lâm Cẩm Vân lên đưa về âm tào địa phủ.

Nhìn ra thái độ cung kính của Hắc Bạch Vô Thường với tôi, Kỳ Tùy lấy lòng nhìn về phía tôi:

"Kỳ Kỳ, em bảo hắn buông anh ra được không? Anh muốn ở gần em hơn, nói chuyện với em."

Tôi theo bản năng định bảo Hắc Vô Thường khâu miệng hắn vào.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Lâm Cẩm Vân không dám hé răng nhưng trong mắt đầy sự oán hận, tôi bỗng cảm thấy hứng thú.

Tôi gật đầu.

Hắc Vô Thường lập tức buông Kỳ Tùy ra.

Kỳ Tùy đi tới bên cạnh tôi.

"Kỳ Kỳ, không ngờ sau khi chet anh còn có thể gặp lại em. Em có biết mười năm không có em, anh đã sống như thế nào không?"

Nói xong, giọng của hắn trở nên nghẹn ngào, dường như cực kì bi thương.

Tôi thản nhiên mở miệng:

"Biết chứ! Anh vừa nhớ tôi vừa ôm Lâm Cẩm Vân. À, đúng rồi, anh còn ngoại tình, có tận ba đứa con!"

Nghe thế, mặt quỷ của Kỳ Tuỳ lập tức tái xanh.

Nghẹn một lúc lâu sau, hắn mới nói:

“Kỳ Kỳ, thật ra anh ngoại tình cũng là có nỗi khổ. Cô gái đó là thực tập sinh mới tới của công ty bọn anh. Dáng vẻ cô ấy cực kì giống em, Kỳ Kỳ, anh chỉ là coi cô ấy thành em thôi…”

"Oẹ..."

Tôi nôn khan.

Thật sự không ngờ, trở thành quỷ rồi mà vẫn buồn nôn!

9.

Sợ tôi tìm hiểu sâu hơn, Kỳ Tùy vội vàng chuyển đề tài.

"Kỳ Kỳ, có thể nhìn thấy em, anh cảm thấy có chet cũng đáng. Sau này anh và em cùng nhau sống tốt dưới địa phủ được không?”

Hắn nhìn tôi với vẻ hy vọng, sự thâm tình trong mắt sắp tràn cả ra ngoài.

Giống như khi chúng tôi vẫn đang ở bên nhau vậy.

Đáng tiếc, loại thâm tình này chỉ là diễn trò mà thôi.

Tôi không trả lời hắn.

Hình ảnh trước mắt biến đổi nhiều lần, chúng tôi dần tiến vào cửa địa phủ.

Tôi nhìn về phía Kỳ Tùy, hỏi hắn:

“1-18, mười mấy con số này, anh thích số nào nhất?"

"Đương nhiên là 7."

Kỳ Tùy trả lời không chút do dự.

"77, Kỳ Kỳ, đối với anh thì con số này đại diện cho em.”

Tôi thấu hiểu gật đầu, đưa hắn đến cửa vào của tầng địa ngục thứ bảy.

"Nếu như vậy thì anh cứ từ từ hưởng thụ đi! Hưởng thụ tình yêu mà tôi từng dành cho anh!”

Trong ánh mắt bất an của Kỳ Tùy, tôi đẩy hắn vào trong cánh cửa.

Sau khi cửa đóng chặt, không bao lâu sau, tiếng kêu đau đớn của Kỳ Tùy nhanh chóng vọng ra từ bên trong.

Tôi hài lòng nhếch môi, nhìn về phía Lâm Cẩm Vân mặt mũi trắng bệch:

"Cô thích số mấy nào?"

1-18, tức là mười tám tầng địa ngục.

Mỗi tầng đều có cách tra tấn mà không quỷ nào chịu nổi.

Tôi bỗng nhiên rất chờ mong, Lâm Cẩm Vân sẽ chọn con số bao nhiêu đây.

10.

"Tôi... Tôi không chọn."

Oán hận trên mặt Lâm Cẩm Vân bấy giờ biến thành sự sợ hãi vô cùng, cô ta co rúm người.

"Chậc...”

Tôi nhíu mày:

"Cái này không phải cô muốn là được.”

Tôi vừa dứt lời, trong không trung lập tức xuất hiện những tấm thẻ từ số 1 đến 18, chúng bắt đầu xoay vòng.

Bạch Vô Thường túm lấy Lâm Cẩm Vân, tiện tay rút ra một tấm, là số 9.

Sau đó, Bạch Vô Thường nhanh chóng kéo Lâm Cẩm Vân đi xuống tầng địa ngục thứ chín.

Tôi trở lại văn phòng rộng rãi của mình.

Tôi phất phất tay, hình ảnh Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân phải chịu cực hình lập tức hiện ra.

Cực hình mà Kỳ Tuỳ phải chịu ở tầng thứ bảy là bị nấu lên. Kỳ Tùy bị nhét vào nồi hấp, không bao lâu sau hắn đã phồng to như cái bánh bao.

Cách tra tấn của tầng thứ chín là chiên.

Vẻ ngoài xinh đẹp mà Lâm Cẩm Vân cố gắng giữ gìn đến độ tuổi trung niên lúc này đã biến thành dáng vẻ nhìn không ra quỷ.

Tôi nghe hai người họ đau đớn thét gào, mở điện thoại di động truy cập vào app âm phủ, tham gia trận PK hôm nay.

Ba phút sau, tôi PK thắng.

Haiz, đơn giản quá mà.

Đơn giản đến độ nhàm chán.

Sau khi nghịch điện thoại di động một lúc, tôi ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy Hắc Bạch Vô Thường đang chờ mình ở cửa văn phòng.

"Đại ca, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đều bị tra tấn đến mức không thở nổi, nếu không hay là để bọn họ..."

Hắc Bạch Vô Thường làm một động tác cứa cổ.

Tôi ra vẻ sợ hãi mở to hai mắt:

"Sao làm vậy được chứ? Họ là bạn của tôi, đương nhiên phải chăm sóc tử tế rồi.”

"Ý của đại ca là?"

"Cứ đối xử với họ như với hồn phách bình thường, bố trí ký túc xá cho họ ở địa phủ. Chờ dưỡng thương xong mới tiếp tục..."

Tôi chưa nói hết câu mà Hắc Bạch Vô Thường đã hiểu ngay, giơ ngón tay cái lên với tôi:

"Vẫn là đại ca giỏi!"

Sau khi Hắc Bạch Vô Thường rời đi, tôi mở máy lên đặt: "Tổng hợp cực hình dưới địa phủ.”

Địa phủ có mấy trăm loại cực hình, lần sau không biết nên dùng loại nào cho Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đây ta?

11.

Địa phủ không có ánh nắng mặt trời.

Bóng tối bao trùm nơi đây quanh năm suốt tháng.

Nhưng điều này không ngăn cản được việc quỷ khi chet đi mang theo thói quen xuống địa phủ, họ vẫn chia ngày và đêm.

Ban ngày, mọi người bận rộn làm việc.

Đến tối sẽ là thời điểm vui chơi nhảy múa.

Khi tôi tan ca, tôi trở về biệt thự lớn của mình.

Không ngờ vừa mới ra khỏi tòa nhà văn phòng đã bị Mạnh Bà cản lại.

"Nghe bảo cô báo được thù lớn rồi hả? Chúc mừng nhá!"

Mạnh Bà vỗ vai tôi.

"Cảm ơn."

Tôi cười.

"Để chúc mừng, chúng ta đi uống rượu ha?”

Tôi vốn dĩ định từ chối, thế nhưng Mạnh Bà không cho tôi cơ hội:

"Cô vất vả suốt mười năm nay rồi, chưa từng có ý định ngơi nghỉ, chẳng lẽ cô muốn leo lên vị trí của Diêm Vương luôn sao?"

Bây giờ tôi là người đứng thứ hai trong âm phủ.

Chỉ đứng dưới mỗi mình Diêm Vương.

"Tôi cũng muốn làm đấy, nhưng mà vị trí kia... Haiz!"

Thở dài, tôi không kiên trì nữa, cùng Mạnh Bà bay ra ngoài.

Quán bar dưới địa phủ cực kì náo nhiệt, đủ loại quỷ đang nhảy nhót trên sàn, tôi nhìn mà giật mình thon thót.

Quỷ mới tới đều chưa dám đến những nơi thế này, nếu không tinh thần chắc chắn sẽ bị tổn thương nặng nề.

Tôi và Mạnh Bà có loại quỷ gì mà chưa gặp qua đâu, thích ứng rất tốt.

Mạnh Bà đã đặt sẵn phòng. Sau khi ngồi xuống, hai chúng tôi uống hết ly này sang ly khác, vô cùng vui vẻ.

Hơi men bắt đầu khiến tôi chuếnh choáng.

Đúng lúc này, ông chủ quán bar gõ cửa tiến vào, nhìn về phía tôi:

“Đại nhân, quán bar của chúng tôi mới tới một ít hàng tốt, ngài có muốn xem không?"

Hàng tốt?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Mạnh Bà đã sáng lên:

“Mau mang vào đây!”

"Cái gì thế, sao mà bà vui vẻ vậy?"

"Đợi lát nữa cô sẽ biết."

Vài phút sau, một người đàn ông đẹp trai... Không đúng, một nam quỷ đẹp trai tiến vào.

Mặt mày lạnh lùng, khí chất xuất chúng.

Anh mặc áo sơ mi trắng còn cố ý cài mấy nút, cấm dục mà vẫn quyến rũ.

Đúng gu tôi rồi!

12.

Nhưng mà…

"Thế này không tốt lắm ha?"

Tôi chần chừ nhìn Mạnh Bà.

Hàng tốt vậy mà là một anh chàng siêu đẹp trai?

"Có cái gì không tốt chớ? Cô đã cố gắng mười năm nay rồi, chẳng lẽ chỉ để báo thù ư? Cuộc đời cô chỉ còn lại báo thù à?"

Mạnh Bà hỏi liên tiếp khiến cho tôi câm nín.

Đúng, đúng!

Tôi đã bận rộn suốt mười năm để trả thù.

Bây giờ, dường như có thể thoải mái sống cuộc đời của mình rồi đúng không?

Nghĩ thông suốt xong, tôi đứng lên, đi tới trước mặt nam quỷ.

"Anh tên gì?"

Ở khoảng cách gần, ngũ quan của anh càng thêm tinh xảo, tinh xảo đến mức khiến cho người ta không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.

Khuôn mặt này làm cho tôi mê mẩn, nhanh chóng rơi vào tay giặc.

"Thanh Vũ."

Tên rất dễ nghe, giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng.

"Có muốn đi theo tôi không?”

Anh nhìn chằm chằm tôi một lát, mím môi:

“Muốn.”

Nghe thế, tôi ôm eo anh đi ra ngoài.

"Cô đi đâu vậy?”

Giọng nói của Mạnh Bà vang lên từ phía sau.

Tôi vẫy tay với bà ấy mà không quay đầu lại.

"Bà nói đúng, tôi nên đi tận hưởng rồi!”

Tôi đưa Thanh Vũ về nhà.

Bất kể là người hay ma thì thỉnh thoảng đều cần giải toả mà.

13.

Sáng hôm sau, tôi mơ màng tỉnh dậy.

Sau khi tìm kiếm xung quanh một lúc, tôi thấy Thanh Vũ đang ngồi trong phòng làm việc của mình.

Anh đang đọc một cuốn sách.

Tôi đứng ở cửa phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt cực kì hoàn mỹ của anh.

Động tác của anh cũng rất nhã nhặn.

Theo động tác lật sách, áo sơ mi trên người anh dần bám sát cơ thể, làm lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng.

Trái tim tôi nảy lên, ôm lấy vòng eo của anh từ phía sau.

"Đọc gì thế?"

"Đang đọc chế độ thăng chức ở âm phủ.”

"Ồ! Anh cũng muốn trở thành nhân viên ở địa phủ sao? Có thể đi thi thử xem."

"Không phải, tôi chỉ tò mò thôi. Muốn xem xem nếu như em muốn trở thành Diêm Vương thì cần phải làm gì. Thế nhưng tôi lật đến trang cuối cùng rồi mà vẫn không thấy mục thăng cấp thành Diêm Vương."

Nghe thế, tôi không nhịn được cười.

"Đó là bởi vì, gần như không có quỷ nào có thể trở thành Diêm Vương."

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Thanh Vũ, tôi giải thích:

"Chế độ của Diêm Vương là chế độ thừa kế, cho nên cho dù trước mắt Diêm Vương đã biến mất mấy trăm năm thì tôi vẫn không có cách nào thăng chức lên cả."

Thế nhưng cảm giác dưới một người trên ngàn người cũng rất sảng khoái nha!

"Tôi có một phương pháp, có thể giúp em thăng chức.”

"Ồ? Phương pháp gì?"

Tôi nhíu mày hứng thú.

"Chính là ở bên Diêm Vương, sau đó sinh một đứa nhỏ."

"Phụt——"

Tôi không nhịn được cười:

“Diêm Vương tròn hay méo tôi còn không biết, hơn nữa... Tôi có anh rồi!"

Nói xong, tôi “mắt toé lửa tình” nhìn Thanh Vũ.

Anh đang định cúi đầu hôn tôi thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, giọng nói của Hắc Vô Thường vọng vào:

“Đại ca, Kỳ Tùy khăng khăng đòi gặp ngài.”

Kỳ Tùy?

Chậc...

Tôi gần như quên mất hắn ta.

Tôi nhẩm tính ngày tháng, bảy ngày rồi, đủ thời gian để hắn hồi phục rồi.

14.

"Đưa vào đi!"

Được sự cho phép của tôi, Hắc Bạch Vô Thường dẫn Kỳ Tùy vào.

"Đại ca, hôm nay là giỗ đầu bảy ngày của họ, Lâm Cẩm Vân trở về thăm con, Kỳ Tùy thì tìm cách vào biệt thự của ngài.”

Tôi gật đầu, nhìn về phía Kỳ Tùy.

Hắn vốn đã tới tuổi tứ tuần, không còn đẹp trai sáng sủa như xưa. Hơn nữa một tuần trước hắn mới trải qua cực hình dưới âm phủ, bây giờ thoạt nhìn tiều tuỵ không ra dáng quỷ luôn.

Kỳ Tuỳ trừng mắt nhìn Thanh Vũ bên cạnh tôi, trợn đến độ mắt như muốn nứt ra.

"Còn trừng nữa thì tôi móc mắt anh đấy!”

Vẻ mặt tôi trở nên lạnh nhạt, cánh tay ôm Thanh Vũ siết chặt thêm.

Tôi giơ tay lên che đi ánh mắt của Thanh Vũ:

“Đừng nhìn thứ bẩn thỉu này."

Người đàn ông của tôi thì đương nhiên tôi phải che chở rồi, không thể để anh sợ hãi được.

"Ừm!"

Thanh Vũ cúi đầu cười một tiếng, nắm lấy tay tôi:

“Tôi không sao."

"Vậy là tốt rồi."

Vẻ mặt Kỳ Tùy đau khổ.

"Kỳ Kỳ, sao em có thể đối xử với anh như thế?”

“Tôi đối xử với anh thế nào? Tôi đã chet mười năm rồi, anh còn không cho tôi tìm người yêu à? Tôi không giống anh, một chân đạp hai thuyền!"

Tôi nói thẳng thắn khiến cho cơ thể Kỳ Tùy run rẩy.

Lúc mở miệng, giọng của hắn trở nên nghẹn ngào:

“Kỳ Kỳ, anh biết trước đây anh sai. Anh biết em hận anh, nhưng em đã để anh chịu tra tấn dưới này rồi mà. Chúng ta bỏ qua chuyện trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu được không?"

Đối diện với ánh mắt lấy lòng của Kỳ Tùy, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

"Bỏ qua? Tại sao tôi phải bỏ qua cho anh? Không giết người phóng hỏa thì không phải là sai sao? Kỳ Tùy! Tôi nói cho anh biết, anh phản bội tôi, anh đáng chet!”

Lười nói nhảm với Kỳ Tùy, tôi bảo Hắc Bạch Vô Thường xách hắn đi.

"Mười tám loại cực hình, cho hắn chọn một loại đi.”

"Vâng."

Hắc Bạch Vô Thường khâu miệng Kỳ Tùy, kéo hắn rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, tôi kìm không được mà nhớ về hồi đó.

Khi ấy, hắn yêu thương tôi, che chở tôi, nâng niu tôi trong bàn tay.

Nhưng tôi cũng trao cho hắn tấm chân tình của mình.

Tôi cho đi không hề ít hơn hắn.

Nếu như hắn thật sự không buông được ánh trăng sáng Lâm Cẩm Vân thì không cần phải ở bên tôi, cứ trực tiếp chia tay tôi là được.

Thế nhưng hắn không làm thế, cứ nhất định phải đứng núi này trông núi nọ.

Thậm chí, sau khi tôi chet, hắn còn lấy tài sản tôi vất vả kiếm về đi cưới một người phụ nữ khác.

Thằng đàn ông cặn bã như thế đáng chet!

Đáng bị băm thành trăm, thành nghìn mảnh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


15.

Tay bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp, lúc này tôi mới tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ.

Tôi ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn quan tâm của Thanh Vũ.

"Em sao thế?"

"Không sao."

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Trước đây, tôi cứ luôn nghĩ rằng mình có thể quên đi nỗi hận theo thời gian.

Hóa ra không phải thế.

Để thăng chức qua từng cấp ở địa phủ rất gian nan, rất khó khăn.

Thế nhưng tôi có thể làm được, đều là nhờ bản thân nếm mật nằm gai, khổ sở tiến lên.

Sự căm hận thấm sâu vào xương tuỷ, mỗi khi nhớ đến đều đau đến mức không sao thở nổi.

Thế nhưng bây giờ, khi thấy Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân phải chịu đủ tra tấn, nỗi hận trong tôi dần dần phai nhạt đi.

Ngày hôm sau, khi chuẩn bị đi làm, tôi thấy Lâm Cẩm Vân quỳ gối trước cửa biệt thự của mình.

Hay thật đấy, hai người này là muốn tôi dạy dỗ họ càng nhanh càng tốt hả, sợ tôi quên mất họ hay gì?

Tôi đang chuẩn bị bảo Hắc Bạch Vô Thường đưa Lâm Cẩm Vân đi thì cô ta bỗng nhiên dập đầu với tôi:

“Kỳ Kỳ, tôi sai rồi, cầu xin cô, cầu xin cô cho tôi về thăm con tôi đi.”

"Cô không có tư cách đầu thai nên phải làm khổ sai ở địa phủ. Cô có thể chờ kiếm được tiền rồi thì cầm tiền đi tìm quan cai quản giấc mơ, báo mộng cho con cô.”

Tôi lạnh lùng nói với cô ta những quy tắc.

Lâm Cẩm Vân khóc lóc lắc đầu:

“Báo mộng thôi không đủ, con của tôi mới chín tuổi đã phải tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ tử vong, hoàn toàn không chịu nổi. Hôm qua tôi đến thăm nó, nó trốn một mình trong góc của phòng bệnh, không ăn không uống, từ chối giao tiếp với bất cứ ai. Kỳ Kỳ, tôi cầu xin cô, cô cho tôi trở về được không?”

"Tôi có thể hiểu nỗi khổ của cô khi làm mẹ. Nhưng mà, tình trạng bây giờ của nó, đều là do hai người làm cha mẹ các người gây nên. Nếu hai người không cãi nhau trên xe thì sao có thể xảy ra tai nạn? Huống chi, địa phủ có quy tắc của địa phủ, người chết không thể sống lại."

Trong mười năm làm việc ở địa phủ này, có cảnh sinh ly tử biệt nào mà tôi chưa từng thấy?

Tôi đã sớm không còn mềm lòng nữa rồi.

Tôi lướt qua Lâm Cẩm Vân, chuẩn bị rời đi.

Cô ta muốn nắm lấy ống quần của tôi, thế nhưng không thể chạm vào tôi được.

Lâm Cẩm Vân tuyệt vọng, chỉ có thể không ngừng khóc:

“Kỳ Kỳ, cầu xin cô giúp tôi đi mà. Tôi nghe họ nói, bây giờ cô cai quản địa phủ, tôi biết chỉ cần cô đồng ý thì chắc chắn sẽ có cách…”

Tiếng khóc rất chói tai, rốt cuộc tôi vẫn dừng bước.

"Thôi được rồi! Nể tình chúng ta là người quen cũ, tôi cho cô và Kỳ Tùy mỗi người một cơ hội ước nguyện. Trong vòng bảy ngày, hai người tới tìm tôi. Nếu như tâm nguyện của hai người giống nhau, tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô không thể nói cho hắn biết ước định của chúng ta. Cô thấy sao?”

"Có thật không?”

Ánh mắt Lâm Cẩm Vân trở nên sáng ngời.

Tôi gật đầu:

“Đương nhiên là thật."

Nghe thế, Lâm Cẩm Vân nhanh chóng rời đi tìm Kỳ Tùy.

Thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

16.

Sau khi đến công ty, tôi nhìn về phía căn phòng đối diện với văn phòng của mình.

Đó là văn phòng của Diêm Vương.

Đóng cửa quanh năm suốt tháng.

Nghe Mạnh Bà nói, Diêm Vương đã biến mất mấy trăm năm nay, toàn bộ địa phủ không có quỷ nào từng nhìn thấy dáng vẻ của ngài.

Chỉ nấn ná một lúc rồi thôi, tôi bước vào văn phòng mình.

Đã có kinh nghiệm xử lý rất nhiều văn kiện của địa phủ nên tôi giải quyết công việc rất thuận lợi.

Không giống với cuộc sống trước đây chỉ có công việc, bây giờ tôi thường hay nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của Thanh Vũ, bắt đầu mong đến giờ tan ca.

Quả nhiên, cho dù làm quỷ rồi, vẫn sẽ không ngừng khao khát.

Tôi tan làm về, thấy Thanh Vũ đang ngoan ngoãn ở nhà chờ mình.

Anh mang trà nóng và đồ ăn nhẹ đến cho tôi.

Sau đó, đương nhiên là phải lăn lộn một chút rồi.

17.

Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đến vào ngày cuối cùng trong lời hẹn.

"Kỳ Kỳ, chúng ta đã thương lượng xong từ trước rồi."

Lâm Cẩm Vân mở lời:

"Tôi muốn trở về với con tôi, cho dù là một năm... Không, một tháng là đủ."

Sau đó cô ta nhìn về phía Kỳ Tùy:

“Anh mau nói đi.”

"Anh cũng nghĩ như thế à?"

Tôi hỏi.

Kỳ Tùy mím môi:

“Em có chắc là chỉ cần anh muốn thì đều có thể trở thành sự thật không?”

"Đương nhiên, tôi bây giờ có quyền lực mà?”

Tôi nhếch môi.

"Vậy... Anh muốn trở thành nhân viên của địa phủ.”

Kỳ Tùy nói xong, Lâm Cẩm Vân không thể tin mở to hai mắt.

"Kỳ Tùy, anh nói gì vậy? Chúng ta đã hẹn trước là sẽ về thăm con mà! Anh mặc kệ tôi thì thôi, thế mà đến cả con anh cũng không quan tâm à?”

Lâm Cẩm Vân không chấp nhận được kết quả, mặt quỷ vặn vẹo.

"Kỳ Tùy, nhiều năm như vậy, tôi nhìn lầm anh rồi!”

Trên mặt Kỳ Tuỳ lộ ra sự chột dạ, hắn bước nhanh về phía tôi:

“Em nói rồi đó, bất kể anh ước gì thì em đều sẽ giúp anh thực hiện.”

Hắn nhìn chằm chằm tôi, lúc bấy giờ trong mắt không hề có chút tình cảm nào.

Hắn chỉ sợ tôi thay đổi ý định.

Tôi vẫn không lên tiếng.

Lâm Cẩm Vân đột nhiên xông lên, hung dữ bóp cổ hắn.

"Anh không để tôi về thăm con, tôi giết chet anh!"

Sức lực của cô ta rất lớn.

Hai mắt liên tục đổi màu.

Đây là điềm báo sắp hoá thành lệ quỷ.

Kỳ Tuỳ không thở được, cầu cứu nhìn về phía tôi.

Tôi trực tiếp lờ đi.

Ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, một chiếc ghế lập tức xuất hiện phía sau tôi.

Tôi nhàn nhã ngồi xuống xem vở kịch trước mặt.

Tiếng động ở cửa thu hút sự chú ý của Thanh Vũ, anh cầm một chén trà ra đưa cho tôi.

Dường như anh rất hứng thú với vở kịch này, định quay về lấy ghế.

Tôi lập tức giữ tay anh, kéo anh ngồi lên đùi mình.

Tay trái ôm trai đẹp, tay phải uống trà, còn có kịch hay để xem.

Quá tuyệt!

Dường như Thanh Vũ không thoải mái với tư thế này.

Anh đứng dậy, bế tôi lên.

Sau đó, anh ngồi xuống ghế, để tôi ngồi trên đùi của anh.

Động tác anh làm vô cùng trôi chảy, cực kì đẹp trai!

Nếu đã đẹp trai như thế rồi, tất nhiên tôi không thể so đo với anh nữa.

Tôi ngả người, nằm trong vòng tay của anh.

18.

Trong lúc tôi và Thanh Vũ âu yếm, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đã bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Kỳ Tùy vất vả lắm mới kéo được tay Lâm Cẩm Vân ra, sau đó tát cho cô ta một cái.

"Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tôi nhất định không bao giờ cưới con khốn như cô!”

"Không nên cưới tôi, vậy anh cưới ai? Cưới cô ta à?"

Lâm Cẩm Vân chỉ về phía tôi.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của tôi, cô ta run rẩy, vội vàng rụt tay lại:

"Kỳ Tùy, bây giờ cô ta không phải người mà anh có thể trèo cao được đâu. Nếu anh còn có lương tâm thì mau chóng đổi điều ước đi. Đổi sang xin Kỳ Kỳ cho tôi được về thăm con!”

"Không! Cơ hội tốt như thế, đương nhiên tôi phải tự mình dùng! Cô đừng lo, đợi đến khi tôi thăng tiến rồi chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội chăm lo cho con sao?”

"Ai mà biết bao năm nữa anh mới thăng tiến được! Con của chúng ta không đợi nổi đâu! Hôm qua tôi về xem, thằng bé bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm rồi!”

"Vậy thì tốt, nếu nó chet rồi thì cả nhà ta sẽ được đoàn tụ!"

Câu nói vô tình này biến thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Lâm Cẩm Vân.

Đôi mắt của cô ta hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, sự căm hận không ngừng dâng trào.

Bấy giờ, cô ta bóp cổ Kỳ Tùy, Kỳ Tùy căn bản không thể thoát ra.

"Cứu tôi, cứu... Tôi........."

Kỳ Tùy vươn tay về phía tôi.

Tiếc quá! Nếu không phải địa phủ có quy định thì tôi thật sự mong Lâm Cẩm Vân bóp chet Kỳ Tùy cả trăm lần luôn ấy chứ.

Việc lệ quỷ xuất hiện đã thu hút sự chú ý của Hắc Bạch Vô Thường.

Họ phát hiện Lâm Cẩm Vân biến thành lệ quỷ thì lập tức nhìn về phía tôi, muốn xem ý của tôi.

"Bắt đi!"

Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng bắt giữ Lâm Cẩm Vân.

Hồn phách gần như trong suốt, Kỳ Tùy thở hổn hển.

Hắn bò về phía tôi:

“Kỳ Kỳ, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh mà.”

Những lời sến rện này khiến tôi buồn nôn.

Tôi nhấc chân lên đá bay hắn.

Hắn không từ bỏ, tiếp tục bò về.

Thấy thế, tôi hung dữ doạ:

“Anh mà còn dám nói mấy câu ghê tởm kia nữa thì đừng trách tôi đá chet anh!”

Sự âm u trong mắt Kỳ Tuỳ loé lên rồi nhanh chóng biến mất, hắn cắn răng, mở miệng nói:

"Bây giờ có phải em sẽ thực hiện điều ước của anh không?”

"Ai nói tôi phải thực hiện?"

Tôi buông tay ra.

"Ban nãy rõ ràng em đã đồng ý mà!"

"Thì giờ tôi đổi ý đấy, không được à?"

Sắc mặt Kỳ Tùy lập tức trở nên xám xịt.

Lúc này, nỗi căm hận trong mắt hắn không cách nào che giấu nổi.

19.

Hắn hận tôi, đương nhiên là tôi biết chứ.

Người có thể làm ra chuyện chân đạp hai thuyền, vốn dĩ là người cực kỳ ích kỷ.

E rằng ngay từ lúc tôi để hắn phải chịu cực hình thì hắn đã hận tôi rồi.

Những sự thâm tình sau đó toàn là giả vờ giả vịt thôi.

Tôi cất giọng:

"Khi còn sống, người nào từng làm việc xấu sẽ không thể tham gia kỳ thi công chức tại địa phủ, thế nhưng bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội.”

"Được!"

Hắn lập tức đồng ý, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Trong phòng thi địa phủ, cùng một đề thi với đề thi của tôi năm đó.

Hắc Bạch Vô Thường nói:

“Nếu đạt tiêu chuẩn thì có thể nhậm chức ở địa phủ."

Sau một tiếng làm bài, Kỳ Tùy sứt đầu mẻ trán mà vẫn chưa hoàn thành xong.

Điểm số tự động xuất hiện trên giấy thi: 28 điểm.

“Há há——“

Tôi không nhịn nổi, phì cười.

Kỳ Tùy trừng mắt nhìn tôi:

“Kỳ Kỳ, cho dù em hận anh thì cũng đừng cố tình đùa cợt anh như thế! Đề thi này khó như vậy thì làm sao vượt qua được chứ?"

"Nhưng tôi không chỉ đạt chuẩn mà còn được trọn điểm đó nha!”

"Nể tình chúng ta từng chung chăn gối, em cho anh thêm một cơ hội được không?”

Hai chữ "chung chăn gối" khiến cho không khí xung quanh tôi đột ngột giảm xuống.

Thanh Vũ hẵng còn đứng đây đó!

Nếu khiến anh mất hứng thì lúc về tôi sẽ phải tốn công dỗ dành.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Thanh Vũ, thấy vẻ mặt anh như thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhìn về phía Kỳ Tùy, tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Ban đầu tôi muốn nhìn dáng vẻ có được hy vọng rồi thất vọng của hắn.

Thế nhưng bây giờ, bất kể hắn khổ sở thế nào thì cũng không khiến tôi thấy hứng thú nữa.

Tôi nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, phân phó:

"Ném hắn vào hồ ác quỷ đi.”

"Vâng, đại ca.”

Hồ ác quỷ dưới âm tào là nơi chuyên thu nhận những linh hồn từng làm chuyện xấu.

Họ sẽ phải chịu đựng sự tra tấn không ngừng bất kể đêm ngày, không chết không thôi, mãi mãi không có luân hồi.

20.

Tôi không để mặc Lâm Cẩm Vân tan thành mây khói.

Xem như nể mặt cô ta là một người mẹ tốt.

Một giây trước khi cô ta bị địa phủ xử phạt, tôi đã giải trừ lệ khí cho cô ta.

Tôi dắt Lâm Cẩm Vân đến chỗ Mạnh Bà.

"Uống chén canh Mạnh Bà này xong là cô có thể đầu thai, thế nhưng chỉ có thể đầu thai làm súc sinh thôi.”

"Vậy tôi có thể làm chó con không? Con tôi thích chó con nhất, thế nhưng trước đây tôi sợ phiền nên không cho nó nuôi."

“Có thể.”

Tôi gật đầu.

Cô ta uống hết chén canh rồi đi đầu thai.

Ba tháng sau, vào một ngày nọ, Hắc Bạch Vô Thường đến tìm tôi:

"Đại ca, tất cả đã bố trí xong theo yêu cầu của ngài rồi.”

Tôi gật gật đầu, vung tay lên, hình ảnh trên trần gian lập tức xuất hiện trước mắt.

Trong một căn phòng ở bệnh viện tâm thần, một con cún bẩn thỉu bò vào phòng bệnh, bò đến trước mặt một cậu bé đang thu mình trong góc.

Nó “gâu gâu” hai tiếng gọi cậu bé.

Cậu bé dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn nó, dường như bị nó thu hút.

Em cẩn thận vươn tay ra, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e.

Thấy thế, tôi hài lòng nhếch môi, tắt hình ảnh đi.

Vậy là, quá khứ của tôi đã hoàn toàn qua đi.

Và tôi, từ nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

21.

Vào ban đêm, tôi đang ngủ ngon thì Thanh Vũ bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.

“Sao thế?”

Tôi nhìn về phía anh.

Khuôn mặt đẹp trai của Thanh Vũ toát mồ hôi lạnh.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia bớt đi sự trong trẻo thường ngày, nhiều hơn một thứ gì đó mà tôi không nhìn ra.

Anh thở hổn hển:

“Anh có một giấc mơ.”

"Mơ thấy cái gì?"

"Không có gì."

Anh muốn nói lại thôi, ôm chặt lấy tôi:

"Kỳ Kỳ, bất kể anh biến thành ai, em vẫn sẽ yêu anh chứ?”

“Đương nhiên! Anh biến thành ai thì vẫn là người đàn ông của em mà.”

Tôi không chút do dự trả lời.

Nghe thế, Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Anh xoay người đè tôi xuống.

Hôm sau, sau khi tôi xoa xoa thắt lưng chua xót tỉnh lại thì không thấy Thanh Vũ đâu nữa.

Tìm cả biệt thự vẫn không thấy bóng dáng của anh.

Nghĩ đến lời nói của anh tối qua, tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

Đang chuẩn bị sai người đi tìm thì đột nhiên tiếng chuông treo trên bầu trời địa phủ vang lên.

Sau đó, cả địa phủ chìm vào im lặng.

Lần cuối cùng tiếng chuông này vang lên đã là mấy trăm năm trước.

Mà tiếng vang của nó chính là muốn thông báo: Diêm Vương đã trở lại!

"Rầm——" một tiếng, đại diện của đội ngũ lãnh đạo địa phủ ồ ạt tiến đến chào hỏi Diêm Vương.

Tôi đành phải tạm dừng việc tìm kiếm Thanh Vũ, đến gặp Diêm Vương trước.

Lúc tôi tới nơi, rất nhiều quản lý đã đến rồi.

Nhìn thấy tôi, họ đồng loạt nhường đường cho tôi đứng đầu.

Đợi đến khi nhân viên tới đông đủ, Diêm Vương đúng hẹn xuất hiện.

Đó là một người đàn ông bị bao phủ trong sương mù đen kịt.

Sương mù dần dần tan đi, tôi nhìn thấy khuôn mặt mà tôi đang lo lắng tìm kiếm.

Là Thanh Vũ!

Trong ánh mắt khiếp sợ của tôi, anh nhìn về phía tôi.

“Bạch đại nhân, có lẽ em nên cân nhắc đề nghị trước đây của tôi.”

Tôi chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi lại:

"Đề nghị gì?"

"Gả cho Diêm Vương, sinh con cho hắn, sự nghiệp đương nhiên sẽ thăng lên một tầm cao mới. Em thấy sao?"

Nghe thế, cả hội trường xôn xao.

Bấy giờ tôi mới tỉnh táo lại, khóe môi nhếch lên.

Trong ánh mắt chăm chú của Thanh Vũ, tôi gật đầu:

“Có thể thử nha."

(Hết.)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom