Cập nhật mới

Dịch Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Tác giả: Khiên Cơ
Tình trạng: Đang cập nhật




Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Tác giả: Khiên Cơ

Team dịch: Tiểu Miêu

#LàmRuộng #ChạyNạn #ĐiềnVăn #CổĐại #KhôngGian #MỹThực #ThiênTaiNhânHọa #ManhBảo #Sủng #NuôiTrẻ #HệThống

Giới thiệu:

Không ngờ đào khoai lang giẫm hụt một chân xuống rãnh cũng có thể xuyên không, còn là gia cảnh nhà chỉ có bốn bức tường, hai đứa em bốn tuổi gào khóc đòi ăn, trên không có cha mẹ, lại còn có người thân cực phẩm bắt nạt.

Thân là chị cả trong nhà, Mạch Tuệ nhất nhất định phải trồng ruộng nuôi trẻ, đấu lại cực phẩm và kiếm tiền.

Thiên tai nhân họa, mang theo hệ thống trồng trọt, cố gắng sinh tồn trong thời buổi loạn thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Xuyên Không


Một ngày tháng mười hai, thời tiết âm u, gió bắc rít gào, tuyết rơi rất lớn, nước trong sông đều đã đóng băng.

Trong một gian nhà gỗ nhỏ tồi tàn ở đầu đông thôn Màn Thầu, hai đứa trẻ bốn tuổi nhìn một người nằm bất động trên giường mà gào khóc nức nở.

Bé gái bốn tuổi lau nước mắt: “A tỷ, ngươi đừng ngủ mà, người ngươi lạnh hết cả rồi, còn cứng ngắc nữa…”“Không phải tỷ ấy ngủ đâu, tỷ ấy đã chết rồi…” Bé trai nhìn người trên giường mang gương mặt xám ngoét như tro, đột nhiên một giây sau gào lên: “A tỷ ơi! Ngươi chết rồi… ta với Lạp Nhi biết sống sao đây!”Mạch Lạp nhìn Mạch Cốc nước mắt nước mũi tèm nhèm với vẻ sững sờ, chợt òa một tiếng khóc càng to hơn.

Đột nhiên, người trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn bé trai và bé gái trước mặt, không nhịn được mà phun một câu: “Vãi!”Hai đứa bé sợ chết điếng ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi vẫn còn chảy, bị dọa sợ đến ngây người.

Mạch Tuệ hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại nằm về giường.


Sau ba giây nàng mở mắt ra, vẫn là căn nhà tranh chỉ có bốn vách tường đó.

Mạch Tuệ hoang mang, tiếp tục nhắm chặt mắt lại.

Một giây trước nàng còn đang ở ngoài ruộng giúp bà nội đào khoai lang, đang xách nửa túi thức ăn gia súc cho heo đi về, hàng xóm trong thôn còn chào hỏi nàng, nàng lại bất cẩn giẫm hụt chân vào cái rãnh bên đường, đầu đập lên tường đá rồi ngất xỉu.

Một giây sau đã nghe thấy có tiếng gì đó nói: Xuyên không thành công.

Sau đó trong đầu hiện ra một đoạn ký ức, dựa theo tiểu thuyết đã đọc để phân tích thì hình như nàng đã xuyên vào người một nữ nông dân, hai đứa nhỏ trước mặt này là em trai em gái của nàng.

Cầu xin các vị thần tiên cho nàng trở về đi, nàng đảm bảo sau này đi đứng sẽ nhìn đường mà.

Hai đứa nhỏ thấy a tỷ lại bất động, còn tưởng vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu, dù sao thì lúc cha mẹ chết cũng trải qua như vậy, sau đó mới hoàn toàn bất động.

Bây giờ a tỷ cũng hoàn toàn bất động, là chết thật rồi, hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, lại bắt đầu khóc to.

Tiếng khóc quen thuộc vang lên bên tai, Mạch Tuệ cũng khóc, nàng thật sự không về được nữa rồi, hu hu…Hai đứa nhỏ đang khóc phát hiện ra không đúng, tại sao lại có thêm tiếng của một người nữa, vì thế cả hai đồng loạt dừng lại, nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy Mạch Tuệ ở trên giường cũng đang khóc.

Mạch Tuệ đang khóc cũng phát hiện ra không đúng, nàng lau nước mắt, vừa mở mắt ra, hai gương mặt ướt đẫm nước mắt nước mũi cách nàng chỉ khoảng mười ly, nước mũi trong suốt còn treo lủng lẳng, mắt thấy đã sắp nhỏ xuống.


Mạch Tuệ giật mình vội vàng trở mình ngồi dậy, qua một lúc mới nhìn hai đứa nhỏ với vẻ nghi ngờ khó hiểu lại hơi sợ hãi, chỉ đành chấp nhận số phận nói: “A… a tỷ không chết, vừa rồi chỉ ngủ thôi.

”Mạch Cốc không tin: “Ngươi lừa người, cả người ngươi cứng ngắc, rõ ràng ngươi đã chết rồi, vừa rồi ngươi giống y như lúc cha mẹ chết vậy!”Mạch Lạp cũng gật đầu với vẻ nghi ngờ.

Mạch Tuệ đau đầu, sao trẻ con thời cổ đại này lại không dễ lừa như vậy?Nàng chỉ đành ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói với Mạch Cốc: “Ngươi qua đây…”Mạch Cốc hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Mạch Tuệ giơ bàn tay lên, Mạch Cốc còn tưởng a tỷ định đánh mình nên sợ hãi rụt cổ lại, một giây sau bàn tay đó lại rơi lên cổ nó, không lạnh tí nào, còn rất ấm áp.

“Lạnh hay là ấm?” Mạch Tuệ hỏi.

“Ấm!” Mạch Cốc ngơ ngác đáp lời.

“Vậy ngươi có muốn ta chết không?”“Không muốn.


”“Cho nên, a tỷ nói mình không chết, bây giờ ngươi nói a tỷ chết hay là sống?”Mạch Cốc mếu máo, hai con mắt đen láy lại ầng ậc nước, run rẩy nói với vẻ kích động: “Còn sống, còn sống, a tỷ thật sự chưa chết!”Nói xong nó trực tiếp nhào vào lòng Mạch Tuệ òa khóc, Mạch Lạp có được lời xác nhận cũng ôm Mạch Tuệ khóc.

Mạch Tuệ thở dài, xoa đầu hai đứa trẻ, an ủi: “Không sao, a tỷ không sao, vẫn chưa nuôi hai đứa lớn thì làm sao a tỷ chết được? Hai đứa đừng khóc, khóc đói rồi, trong nhà cũng không có gì ăn.

”Nghe được một câu cuối, hai đứa nhỏ lập tức im lặng.

Đúng vậy, bọn họ cùng a tỷ bị đuổi ra khỏi nhà bà ngoại, một chút ít đồ cuối cùng cũng đã ăn vào tối qua, cũng không thể khóc tiếp nữa, cảm giác đói bụng thật sự không tốt.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Thân Thế Đáng Thương


Mạch Tuệ xuống giường, quan sát căn nhà gỗ đơn sơ này, trên nóc nhà ở góc phòng còn thủng một lỗ, tuyết rơi đang lọt ào ào qua cái lỗ đó, toàn bộ căn nhà lạnh giống như hầm băng, Mạch Tuệ không nhịn được mà rùng mình.

Sau đó nàng đi vào nhà bếp kiểm tra, mở nắp lu gạo ra, lắc đầu, mở tủ bát ra cũng lắc đầu, ngay cả nước trong lu nước cũng chưa thay từ ba tháng trước, lúc này cũng đã đóng băng.

Mạch Tuệ thở dài, quay người đi vào phòng củi, khi ra ngoài lại lắc đầu tiếp.

Nhìn bông tuyết to trên trời, nàng có hơi tuyệt vọng.

Mẹ của nguyên chủ là Bạch Khương Đình, con gái thứ hai của Bạch gia, từ nhỏ đã mất mẹ, mẹ kế cũng không tốt với nàng.

Cho nên lúc trưởng thành không chịu nghe lời, không màng khuyên can, đòi gả cho người cha mồ côi của Mạch Tuệ là Mạch Thạch Đầu, nhà chỉ có bốn bức tường.


Điều này khiến quan hệ cha con giữa Bạch Khương Đình và cha Bạch vốn đã xa cách vì bị mẹ kế gây chia rẽ nay đã hoàn toàn rạn nứt, mẹ kế nhìn trúng Mạch Thạch Đầu có sức làm việc cho nên giả bộ nhân từ giữ mẹ nữ chính và cha ở nhà làm việc thay nàng ta, nhưng lại ngấm ngầm chèn ép không ít.

Ai ngờ không lâu sau, Mạch Thạch Đầu mắc bệnh phổi, tuy không truyền nhiễm nhưng không làm việc nổi nữa, mẹ kế chia nhà qua loa, cho bọn họ một mẫu ruộng và nửa mẫu đất trồng rau để bọn họ sống ở đầu đông thôn tự sinh tự diệt.

Mạch Thạch Đầu chết rồi, không bao lâu sau thì Bạch Khương Đình cũng ra đi, để lại con gái lớn Mạch Tuệ và một đôi long phụng thai bốn tuổi là Mạch Lạp và Mạch Cốc.

Cha Bạch nhất thời không đành lòng mới đón các cháu về sống ba tháng, mỗi ngày đều giúp gia đình làm việc mới cho ăn cơm nóng.

Mặc dù như vậy nhưng trong lòng bà ngoại vô lương tâm vẫn luôn không cảm thấy thoải mái, nhân lúc cha Bạch bị bệnh, ngay giữa ngày tuyết rơi lớn đuổi mấy đứa nhỏ ra khỏi nhà.

Đúng vào lúc nguyên chủ chết lạnh, Mạch Tuệ xuyên qua.

…Mạch Tuệ bê cái thang gỗ cũ mèm trong phòng củi ra, lại kéo theo hai bó rơm khô, nàng dựng thang bên tường rồi run rẩy leo lên, lấp mái nhà lọt gió đó lại.

Không còn gió lùa, không còn tuyết rơi, cảm giác căn phòng cũng hơi ấm lên một chút.

Trong nhà không có củi khô, Mạch Tuệ muốn nấu ít nước nóng để uống cũng không làm được.

Cũng không có gì ăn, lại đang là mùa đông giá rét, vạn vật đều điêu tàn.

Mạch Tuệ đổ nước bẩn trong cái lu đó đi rồi đặt trong sân đựng tuyết, ăn tuyết chí ít cũng phải sạch một chút mới không dễ đau bụng.


Hai đứa nhỏ rúc trong cửa nhà, răng va lập cập vào nhau, gió rét thổi qua khiến cơ thể nhỏ bé đó lập tức hiện ra ngoài.

Cho dù về Bạch gia ở được ba tháng nhưng bà ngoại bất lương vẫn không cho bọn họ ăn no mặc ấm như cũ.

Mạch Tuệ lại một lần nữa thở dài: “Hai đứa vào nhà đi, a tỷ ra ngoài tìm ít đồ ăn.

”Hai đứa trẻ muốn đi theo, nhưng vừa chạy ra khỏi sân, một chân giẫm lún vào tuyết không sao rút ra được, cuối cùng bị Mạch Tuệ rút lên như nhổ củ cải, cũng chỉ ngoan ngoãn ở nhà trông nhà.

Ngày này tuyết rơi nhiều, Mạch Tuệ lại mặc không đến mấy lớp áo, lạnh đến run cầm cập, một tay xách cái cuốc, một tay cầm giỏ rau, lòng vòng bên bờ sông một cách không có mục đích, nàng muốn tìm ít rau dại có thể ăn về ứng phó trước đã.

Trong sân vì đã rất lâu không có người ở, nữ chính và các em cũng mới bị đuổi ra ngoài cho nên tuyết tích khá dày.

Nhưng trong mảnh ruộng hoang này dù rằng tuyết lớn rơi xuống, nhưng vì có thôn dân cứ dăm ba hôm lại di chuyển qua nên tuyết tích cũng không quá dày.


Mạch Tuệ dùng quốc gạt tuyết ra, tìm rất cẩn thận, không tìm được thì chỉ có nước chết đói thôi.

Ông trời phù hộ, thật sự để nàng tìm được một luống tế thái hay còn gọi là thử khúc thảo.

Lúc nhỏ nàng cũng từng ăn với bà nội, mang đi gói sủi cảo vị cũng thơm ngát và ngon miệng, cho nên tết vừa về quê, Mạch Tuệ đã thích ra bờ ruộng tìm tế thái.

Nàng ngồi xổm xuống, kích động đào một mớ tế thái ra rồi nhét vào trong giỏ rau, tuy rằng trông rất nhiều nhưng luộc nước sôi lại teo đi chỉ còn một bát nhỏ, hoàn toàn không đủ cho ba người bọn họ ăn.

Nhưng nhiều hơn thì cũng không có.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Hệ Thống


Mùa đông trời sáng muộn nhưng lại tối sớm, Mạch Tuệ chỉ đành trở về nhà trong thất vọng.

Lúc này, trên vài hộ gia đình đã bốc lên khói bếp tượng trưng cho ấm no, Mạch Tuệ đi đến cửa sân nhà mình đã ngửi thấy một mùi thơm của màn thầu, suýt chút nữa đã câu mất hồn nàng đi.

Là từ nhà thợ sơn Tôn liền kề cách hơn mười mét truyền ra, nhà bọn họ có một người lớn và hai đứa con trai, người nào cũng là một tay săn thú lành nghề, trong thôn cũng là hộ gia đình không lo cái ăn.

Mạch Tuệ chép miệng, ngửi mùi này giống như đã ăn được màn thầu bột mì trắng vừa thơm vừa to vậy.

Bụng đói vang rột rột kéo nàng về lại hiện thực, nếu thật sự có thể ăn được màn thầu thì tốt biết mấy.


Mạch Tuệ nghĩ như vậy, trong đầu vang một tiếng “tinh”, sau đó là một câu [Hệ thống làm ruộng ràng buộc thành công, điểm tự động nhận được… nhận được một điểm…]Mạch Tuệ còn chưa phản ứng lại thì trước mắt đã lóe lên một tia sáng vàng rồi một màn sáng xuất hiện, số dư hiện rõ là một.

Sau đó lại kéo về phía sau, chỉ thấy sau khi điểm tích lũy đạt tới mười có thể mở khóa rút thăm trúng thưởng, sau khi điểm tích lũy đạt tới một trăm có thể mở khóa cửa hàng, phía sau còn nhiều chức năng chưa mở khóa nữa.

Cho nên, bàn tay vàng mà các nhân sĩ xuyên không nhất định phải có đã tới rồi?Nhưng lại không thể ăn.

Mạch Tuệ thở dài đi vào trong sân, vì không để các em lo lắng nàng vẫn giả bộ rất hào hứng nói: “Lạp Nhi, Tiểu Cốc! Mau ra ngoài, a tỷ đào được rau dại rồi!”Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy ra giúp nàng xách giỏ cầm cuốc.

Mạch Tuệ múc tuyết đựng được nửa lu vào trong nồi, sau đó quành một vòng, cuối cùng xách rìu tới chặt cái bàn què chân.

Mông nàng vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhóm lửa, nàng chưa từng dùng qua bếp củi, mày mò nửa ngày cũng không nhóm lên được.

Mạch Lạp ở một bên không nhìn nổi nữa, lắp bắp bảo: “A tỷ, không thể nhóm lửa như vậy được đâu, ngươi nhét đầy quá, vẫn phải thổi một chút mới được.

”Nói xong, nó lại lẩm bẩm một tiếng với vẻ nghi ngờ: “Sao a tỷ lại ngốc hơn trước đây vậy, còn không biết nhóm lửa…”Mạch Tuệ xấu hổ, hậm hực đứng dậy: “Ngươi thử đi…”Đừng thấy Mạch Lạp mới bốn tuổi nhưng nhóm lửa thật sự không tồi, chưa đến vài cái lửa đã nhen nhóm bùng lên, thật đúng là trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm.

Mạch Tuệ nghĩ đến màn thầu cách vách mà thật sự không nhịn được cơn thèm, hồi tưởng cẩn thận lại xem căn nhà này còn tiền không, sau đó nàng từ trong đống ký ức mơ hồ của nguyên chủ nhớ ra trong một chiếc áo có khâu túi áo trong hình như có một văn tiền.


Nàng vội vàng lao ra khỏi nhà bếp, đi vào phòng lục tìm mấy cái áo còn thừa đó.

Không có… vẫn không có…Cái áo đó không phải bị treo ở Bạch gia rồi đấy chứ!Thế nhưng một giây sau, nàng đã mò được một thứ cưng cứng.

Có rồi!Mạch Tuệ chạy nhanh đi lấy kéo cắt mở túi áo trong đó, bên trong có một văn tiền cứu mạng.

Có thể mua đồ ăn rồi hu hu hu…Mạch Tuệ về nhà bếp xem ngọn lửa của Mạch Lạp thế nào rồi.

Lúc này, Mạch Cốc xách một giỏ rau tế thái đã gạt bỏ bùn đất và rễ đi vào: “A tỷ, đã làm xong rồi, tiếp theo thì sao?”Mạch Tuệ nhìn hai đứa nhỏ với vẻ khen ngợi, nói: “Lạp Nhi, ngươi canh lửa đi, tuyết trong nồi tan thành nước thì múc một gáo ra rửa rau, phần còn lại đợi a tỷ về rồi làm.

”Mạch Lạp ngồi trước cái bếp, ánh lửa sáng ngời hắt lên gương mặt gầy nhỏ của nó, cảm thấy rất ấm áp, nó không nhịn được mà duỗi bàn tay nhỏ lại gần ngọn lửa hơn một chút, sau đó mới chợt lấy lại bình tĩnh hỏi Mạch Tuệ: “A tỷ, ngươi đi đâu vậy?”Mạch Cốc cũng chen qua sưởi ấm.


Mạch Tuệ cười thần bí: “Đợi ta về là biết ngay thôi.

”Nàng trực tiếp cầm đồng tiền đó đi gõ cửa sân nhà thợ săn Tôn, thật ra trong lòng nàng vẫn rất bồn chồn, trong trí nhớ của nguyên chủ thì họ cũng không qua lại nhiều với người nhà này, cũng không biết người ta có bằng lòng đổi màn thầu với nàng không nữa.

Cửa bên trong mở ra, một nam tử cao lớn thoạt nhìn lớn hơn nàng ba bốn tuổi.

Sắc trời mờ tối, Tôn Đại Ngưu thông qua bờ tường thấp, híp mắt nhìn cẩn thận tiểu cô nương gầy trơ cả xương trước mặt, cũng không nhận ra là ai.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Tình Người Trong Ngày Lạnh Giá


Lúc này, mẹ của Tôn đại Ngưu là Uông đại nương tò mò từ trong nhà đi ra, bấy giờ mới nhận ra Mạch Tuệ, nàng ta mở cửa ra hỏi: “Tuệ nha đầu, ngươi có chuyện gì sao?”Mạch Tuệ nuốt nước miếng, tay lạnh đến run rẩy đưa một đồng tiền đó ra: “Đại… đại nương, ta ở nhà tìm được một văn tiền, muốn mua, mua một cái màn thầu của nhà các ngươi được không?”Thật sự không phải do nàng sợ đâu mà là đứng một lúc trong tuyết đã lạnh đến mức răng môi đánh nhau, nhưng bộ dáng này của nàng rơi vào mắt Uông đại nương và Tôn Đại Ngưu lại vô cùng đáng thương.

Uông đại nương lập tức động lòng trắc ẩn, nắm tay nàng dẫn người vào trong: “Ôi, là chuyện này hả? Vào nhà trước rồi nói sau.

”Cảnh ngộ của cả gia đình Mạch gia ít nhiều gì thì người trong thôn đều biết, thợ săn Tôn và Mạch gia cũng không qua lại bao nhiêu.

Nhưng hương thân trong thôn lại là hàng xóm, bây giờ chỉ còn lại ba đứa trẻ rất đáng thương, người ta đã tìm tới, nhà mình cũng coi như khá giả, không giúp một phen lại cảm thấy mình không phải con người.

Mạch Tuệ được kéo vào trong căn phòng ấm áp, lập tức đôi mắt đã bị một mâm màn thầu vừa trắng vừa to còn tản ra mùi hương thu hút.


Uông đại nương trực tiếp lấy ba cái màn thầu nhét vào tay nàng, lại cảm thấy làm vậy quá khó coi nên quay đầu lại đựng thêm mấy củ khoai lang to nữa cho nàng.

“Nhân lúc còn nóng mau cầm về đi, đệ đệ và muội muội ngươi vẫn còn ở nhà.

”Nhiều thứ như vậy đủ cho bọn họ ăn ba ngày, Mạch Tuệ cầm tiền mà có hơi lúng túng, giá trị của mấy thứ này cao hơn so với một văn tiền này quá nhiều.

Mạch Tuệ đỏ mặt nhận đồ, lại đưa tiền qua: “Đại nương, sau này ta kiếm được tiền lại bù vào sau, được không?”Uông đại nương sững sờ, đẩy tiền của nàng về: “Cho ngươi đó, không lấy tiền.

”Mạch Tuệ mấp máy môi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được thương hại và đồng cảm như vậy, trong lúc nhất thời vừa kích động vừa quẫn bách, cuối cùng cảm ơn nhiều lần rồi ôm đồ về nhà.

Uông đại nương đối xử nhiệt tình như vậy, sau này Mạch Tuệ cũng không có mặt mũi nào lại tới cửa nhà họ mua đồ nữa, chỉ sợ đối phương lại cho thêm ít đồ.

Sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp bọn họ!…Mạch Tuệ ôm màn thầu về nhà, còn chưa đi vào trong nhà nhưng hai đứa nhỏ đã ngửi được mùi mà chạy ra ngoài, nhìn đồ trong lòng nàng với vẻ chờ mong.

Mạch Tuệ đặt giỏ khoai lang xuống, lộ ra ba cái màn thầu to trắng phau đang ôm trong lòng, hai đứa trẻ lập tức vui vẻ vừa hô to vừa nhảy nhót.

“Là nhà thợ săn Tôn cho, sau này các ngươi lớn lên cũng phải nhớ cái tốt của bọn họ.

”Mạch Tuệ đưa cho mỗi người một cái màn thầu, hai đứa trẻ chỉ nhìn chằm chằm, đặt bên mũi ra sức hít hà nhưng lại không ăn.


Mạch Tuệ xách giỏ đi vào nhà bếp, hỏi bọn họ với vẻ nghi ngờ: “Sao không ăn?”“Đợi a tỷ luộc rau dại xong lại cùng nhau ăn, ăn thật no.

” Mạch Lạp vui vẻ nói.

“Đúng đó.

” Mạch Cốc cũng tiếp lời: “Bây giờ ăn, lát nữa ăn rau dại sẽ không còn no như vậy, cũng không còn thơm như vậy nữa.

”Mạch Tuệ nghe mà quả thật xót lòng, tế thái đã được hai đứa trẻ rửa sạch, trong nhà cũng chẳng có gia vị gì cả, Mạch Tuệ luộc qua cho chín, lại dùng bát đựng rồi đặt lên cái bàn duy nhất còn lại.

Tế thái và màn thầu, ăn xong còn có thể uống nước canh nóng hổi, tuy rằng chẳng có vị gì nhưng bụng cũng no, cả người cũng ấm áp, Mạch Tuệ đã đói cả một ngày cũng hạnh phúc đến sắp khóc.


Nàng ôm hai đứa trẻ, ba người cùng nhau ngủ, không cần chịu đói nên ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tiết trời trong trẻo, tuyết tích trong sân đã tan khá nhiều, tuyết trong lu nước cũng tan một ít, thoạt nhìn không còn đầy như vậy nữa.

Mạch Tuệ duỗi thắt lưng, đi vào nhà bếp nhóm lửa, mày mò nửa ngày cuối cùng nàng cũng nắm được phương pháp, sau đó bỏ tuyết vào nồi, nấu ít nước nóng để uống, tiếp đó Mạch Tuệ mang cái giỏ đựng khoai lang hôm qua cầm về nhà mình ra, định lát nữa mang đi trả cho người ta.

Tám củ khoai lang to, ba người bọn họ một ngày hai bữa, một bữa hai củ, cùng lắm đào thêm rau dại, chống đỡ ba ngày chắc hẳn không thành vấn đề.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Đốn Củi


Mạch Tuệ nhặt hai củ ném vào trong cái bếp đang bùng lửa, sau đó bắt đầu quét tuyết trong sân, hôm nay thời tiết tốt, lên núi nhặt ít cành củi về phơi khô cũng có thể làm củi đốt.

Đột nhiên nàng nghĩ đến hôm nay vẫn chưa quẹt thẻ.

Vì thế thuận miệng nói một câu: “Quẹt thẻ…”[Quẹt thẻ thành công: Điểm nhận được x1.

]Mạch Tuệ ngây người, không phải chứ, bủn xỉn thế, lại chỉ cho có mỗi một điểm, lẽ nào sau này mỗi ngày đều chỉ có một điểm thôi sao?Tại sao bàn tay vàng của nàng lại kém như vậy.

Nhà bếp tỏa ra mùi thơm của khoai lang nướng, Mạch Tuệ đi qua, rút một cái chân bàn chưa đốt hết đào ra một củ khoai lang, bẻ một nửa, rót nước nóng rồi ăn, sau đó nhét phần còn lại vào bếp, mang công cụ ra ngoài cửa.


Mạch Tuệ đi đến cửa nhà thợ săn Tôn, gặp được thợ săn Tôn và hai đứa con tai của hắn ta đang định ra ngoài.

“Tôn đại thúc, ta mang giỏ rau của nhà ngươi qua trả lại cho ngươi.

”Thợ săn Tôn lớn lên thô kệch cao lớn, đặc biệt là một vết sẹo dài kéo từ lông mày đến mặt, thoạt nhìn trông lại càng dọa người hơn, nhưng Mạch Tuệ biết hắn ta là một người ôn hòa và hiền lành.

Thợ săn Tôn nở nụ cười, cao giọng bảo: “Ném ở cửa là được, Tuệ nha đầu, thúc với hai ca ca của ngươi định lên núi, ngươi có đi không?”Đôi mắt của Mạch Tuệ sáng ngời, lập tức đồng ý: “Đi, ta đang định lên núi nhặt cành cây, ở nhà không có củi đốt.

”Thợ săn Tôn nghe thế, quay đầu nói với Tôn Nhị Ngưu: “Đi, lấy cái rìu, chúng ta cũng chặt một ít.

”Tuy là mùa đông, rắn cũng đang ngủ đông nhưng trong núi sâu vẫn nguy hiểm, Mạch Tuệ đi theo bọn họ cũng an toàn hơn một chút.

Bốn người một đường đi vào sâu trong rừng rậm, Tôn Nhị Ngưu phụ trách bổ củi, thợ săn Tôn và Tôn Đại Ngưu thì đi vào sâu hơn để săn thú, Mạch Tuệ và Tôn Nhị Ngưu lẽo đẽo theo sau nhặt ít cành củi.

“Tuệ Nhi muội muội, ngươi không cần nhặt cành đâu, ta đã chặt giúp ngươi rồi.

” Tôn Nhị Nưu đột nhiên nói.


Mạch Tuệ nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu, Tôn Nhị Ngưu lại bảo: “Củi lửa nhà chúng ta đủ dùng, cầm cái rìu lên đây cũng để thuận tiện giúp ngươi chặt một ít, tối qua cha ta nói chúng ta là hàng xóm, một cô gái như ngươi còn phải chăm hai đứa trẻ thật quá đáng thương, kêu chúng ta giúp đỡ các ngươi một chút.

”Mạch Tuệ nghe xong, trong lòng lại nhạt thếch như nước lã, một hàng xóm còn tốt với nàng như thế mà ông ngoại bà ngoại của mình lại đuổi bọn họ đi, đúng thật là…Mạch Tuệ thở dài bất đắc dĩ, quay đầu nói cảm ơn Nhị Ngưu với vẻ biết ơn xong, lại bảo: “Nhị Ngưu ca, ta đi xung quanh xem thử, lúc vừa rồi lên đây nhìn thấy dâu tằm mùa đông, ta đi hái một ít, lát nữa ngươi khát cũng có thể ăn.

”Nhị Ngưu cười sang sảng: “Giờ mới là đầu tháng mười hai, chỗ chúng ta không tính là rét đậm rét hại, gần đây thời tiết cũng thay đổi đột ngột mới có tuyết rơi mấy bận, đại khái là lứa quả dại cuối cùng rồi, ngươi đi đi, nhưng đừng đi xa.

”Mạch Tuệ gật đầu rồi đi về phía đông, quả nhiên trông thấy dâu tằm phủ một lớp tuyết mỏng, hái một nắm bỏ vào miệng, chỉ thấy ngọt lại hơi gai đầu lưỡi.

Mạch Tuệ hái rồi lại hái, không chú ý dưới chân, một chân giẫm hụt trượt dài xuống sườn núi, đầu óc choáng váng, cả người đau nhức, quả hái được cũng bị đè dập.

Mạch Tuệ ngẩng đầu, phát hiện đây là một rừng trúc, mà bên cạnh chỗ mình lăn xuống, vì có bụi cây chặn nên tuyết trên đất chỉ có một lớp mỏng, lộ ra một khe đất màu nâu, trong tuyết mỏng trên khe đất còn có một đầu nhú nhỏ.


Mạch Tuệ dụi mắt bò qua đó nhìn, lập tức kích động hẳn lên, là măng mùa đông!Nàng hết sức phấn khởi dùng chân đá văng lớp tuyết trên đất, không chỉ một chỗ mà đầu nhọn nhô lên của măng hoặc là khe nứt vẫn còn rất nhiều, tốt quá rồi, chắc chắn có thể đào được không ít măng mùa đông trong khu rừng trúc này!Vừa rồi ở bên trên bị cây cối và bụi cỏ che mất tầm nhìn, vậy mà lại không nhìn ra ở đây có rừng trúc.

Lối vào núi lớn cũng có một rừng trúc, nhưng măng mùa đông đã sớm bị đào sạch sành sanh rồi.

Măng mùa đông tuy đầu không to bằng măng mùa xuân nhưng vị lại không đắng, có thể xào lên ăn luôn.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Mạch Tuệ nghĩ đến mấy món, măng mùa đông xào thịt khô, canh gà nấu măng mùa đông, măng mùa đông hầm nầm bò…Không thể nghĩ nữa, thèm đến mức sắp rụng rời chân rồi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Thỏ Con


Tôn thợ săn cười khà khà, nói với Tôn Nhị Ngưu: "Hôm nay mà không bị con phá đám thì ta và đại ca con đã săn được thứ tốt rồi!"Mạch Tuệ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy, còn Tôn Nhị Ngưu thì thoắt cái mặt đỏ bừng như trái cà chua, bởi vì lão cha lại lôi chuyện hồi còn bé tí của mình ra đùa.Hồi nhỏ, lão cha dẫn hắn ta và đại ca lên núi săn bắn, trong lúc cha nhắm tên vào một con thỏ rừng chắc nịch, béo tốt đang ăn cỏ, Tôn Nhị Ngưu bất thình lình ôm chân cha mình, hét lên: "Cha để thỏ nó ăn xong rồi hẵng bắn ạ!"Hắn ta làm Tôn thợ săn mất tập trung, mũi tên chệch hướng, con thỏ bị giật mình, thế là cả buổi sáng chẳng thu hoạch được gì, Tôn thợ săn bực mình đến mức tét mông bôm bốp thằng con.Từ đó trở đi, cha hắn ta ghi thù chuyện này suốt bảy, tám năm trời."Cha à, con và Tuệ muội muội hái được măng tre mùa đông này!" Tôn Nhị Ngưu đỏ mặt, xấu hổ đánh trống lảng.Hai mắt Tôn thợ săn sáng ngời ngay, hắn ta dòm vào trong, quả nhiên thấy người nào cũng nguyên một sọt măng lớn, trông hắn ta thích thú vô cùng: "Giỏi đấy nhóc con, hái ở đâu đấy?""Tuệ Nhi muội muội phát hiện đó ạ." Nói xong, Tôn Nhị Ngưu nhìn Mạch Tuệ.Tôn thợ săn sửng sốt, cũng quay sang nhìn Mạch Tuệ.

Măng tre nhiều thế này, chẳng những nàng không im ỉm hái về nhà mình mà còn bằng lòng chia sẻ với nhà họ, có vẻ đây là một cô bé biết đền ơn đáp nghĩa.Nghĩ vậy, Tôn thợ săn nâng niu lấy một thứ lông xù, lấm lem bùn đất ra khỏi lồng ngực rồi đưa đến trước mặt Mạch Tuệ.Hắn ta xòe tay ra, đó là một bé thỏ con lớn hơn bàn tay một chút, nó đang co ro giữa lòng bàn tay rộng của Tôn thợ săn một cách tội nghiệp: "Con thỏ này vừa biết ăn cỏ, cha mẹ nó đã bị bọn ta săn rồi.


Tuệ nha đầu, cháu nuôi nó cho vui."Bằng sự mừng rỡ nhưng cũng không kém phần cẩn thận, Mạch Tuệ nhận lấy bé thỏ, ríu rít nói lời cảm ơn.

Bé con lông xù này quá đáng yêu, bản thân nàng vốn cũng tuổi Mão, động vật mà nàng thích nhất cũng là thỏ nốt, món ăn khoái khẩu thì là lẩu thỏ khô và đầu thỏ sốt cay.Cơ mà bé thỏ này còn nhỏ quá, nàng không nỡ ăn, thôi đành vỗ béo nó rồi tính.Dường như bé thỏ con cũng cảm nhận được điều gì đó, sợ sệt nép mình, cuộn lại thành một trái bóng, chỉ lộ mỗi cái đuôi ngắn mềm mại.Bọn họ cùng nhau xuống núi, tình cờ bắt gặp Triệu đại thẩm đang chuẩn bị sang thôn bên cạnh.

Lúc nhìn thấy những cái sọt hoành tráng của nhà Tôn thợ săn, nàng ta nhìn đăm đăm vào đó, không sao rời mắt được."Ơ kìa, lão Tôn, hôm nay săn được nhiều dữ ta!" Dứt lời, Triệu đại thẩm đi tới, sờ một con thỏ rừng béo với gương mặt đầy hâm mộ mà không thèm xin phép ai.Người của Tôn gia không nói không rằng, chỉ cười trừ theo phép lịch sự.Triệu đại thẩm lại nịnh nọt: "Chỉ có mình nhà ngươi mới được như vậy thôi đấy, thời tiết bây giờ lạnh bỏ xừ mà vẫn săn được hàng tốt thế này.


Chao ôi, Nhị Ngưu, cháu hái măng tre mùa đông ở đâu mà gánh về hay thế, nhìn thích quá đi mất!"Mắt nàng ta dán vào sọt măng như thể muốn rớt vào đó luôn vậy.

Triệu đại thẩm thích ngửa tay xin xỏ là chuyện mà xưa nay ai cũng biết, Tôn thợ săn ngầm hiểu ý nàng ta muốn nói gì, mặc dù không muốn nhưng vẫn đành bảo Nhị Ngưu: "Lấy hai cây cho thẩm con đi."Mạch Tuệ đứng kế bên biết tỏng ý đồ của Triệu đại thẩm, bảo với Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu ca, huynh cởi sọt hơi bất tiện nên để muội.

Huynh cúi xuống tí đi, muội lấy cho."Nhị Ngưu gật đầu, Mạch Tuệ kiễng chân lên, thật thà đưa đúng hai cây măng cho Triệu đại thẩm với nụ cười ngoan ngoãn trên môi.Hai cha con Tôn gia thấy Mạch Tuệ làm vậy thì hơi buồn cười, nhưng họ vẫn nhịn xuống.Nét mặt của Triệu đại thẩm sượng trân, người nông thôn bình thường nói đưa hai cây thì nói vậy thôi chứ ai đời chỉ đưa mỗi hai cây thôi đâu!Bây giờ nha đầu họ Mạch mồ côi cha mẹ này lại tỏ thái độ với nàng ta như thế, chẳng biết nên nói Mạch Tuệ ngây thơ không hiểu sự đời hay là không được người lớn dạy cách cư xử đây.Sau đó, Triệu đại thẩm nhìn thấy Mạch Tuệ cũng gánh một sọt măng tre mùa đông thì bực bội trong lòng, tỏ ra ngượng ngùng: "Nha đầu Mạch gia cũng hái được nhiều thế này hả? Cơ mà cháu là con gái lại lên rừng lên núi với đàn ông người ta, hình như không ổn lắm đâu.


Không phải ta nói xấu gì cháu đâu, do ta thấy cháu tội nghiệp quá nên dạy cháu biết thôi.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Nhà Nghèo Đến Nỗi Trộm Vào Cũng Không Thèm Khoắng Đồ


Thấy Triệu đại thẩm giả vờ đóng vai người tốt, khóe môi Mạch Tuệ co rúm, cũng vờ vịt với nàng ta: "Dạ thưa đại thẩm, cháu biết rồi ạ, cháu đi về ngay đây."Nói xong câu ấy, nàng lập tức chạy đi một mạch như một cơn gió.

Ban đầu Triệu đại thẩm còn muốn nói thêm để bắt nạt nàng, xin thêm mấy cây măng về nữa, giờ thì ngâm nước nóng cả rồi.Triệu đại thẩm tức tối sang thôn hàng xóm.Mạch Tuệ sống với bà nội ở nông thôn từ nhỏ đến lớn, nhìn là biết ai giả tạo ngay.


Đối với loại người như thế, bạn phải vừa không được để nàng ta đạt được lợi ích gì từ bạn, vừa giữ mối quan hệ hòa hảo hai bên, nếu không thì bạn không biết nàng ta sẽ đi khắp nơi thêu dệt về bạn những câu chuyện khủng khiếp thế nào đâu.Mạch Tuệ về nhà, hai đứa trẻ loắt choắt đang cố gắng khua cái chổi còn cao hơn cả đầu mình để quét tuyết.

Trong lòng Mạch Tuệ vô cùng cảm động, thầm khen chúng quá hiểu chuyện."Lạp Nhi, Tiểu Cốc, đến đây nào!" Mạch Tuệ gọi hai đứa bé lại, lấy bé thỏ kia ra khỏi tay áo.Mắt hai đứa nhóc bừng sáng ngay, mừng rỡ đến nỗi lắp bắp."A tỷ ơi, thỏ, thỏ, ở, ở đâu thế ạ?""Tôn đại thúc cho đó.

Nào, tỷ giao cho hai đứa, nó còn nhỏ, không được bóp nó đâu đấy."Hai đứa nhóc gật đầu một cách chắc nịch, Mạch Lạp reo lên: "Muội sẽ làm tổ cho nó!""Còn đệ sẽ đi nhổ cỏ cho nó!"Mạch Tuệ bật cười, đồng ý: "Mấy đứa đi đi, a tỷ làm măng đã."Bấy giờ hai bé con mới nhìn thấy chỗ măng trong cái sọt của nàng, lại một phen mừng rỡ hoan hô.Nhà họ không cần phải chịu đói nữa rồi!Ở đây có quá nhiều măng, không thể ăn hết trong một lần chế biến.

Mạch Tuệ nhớ trước đây bà nội toàn ném luôn vỏ măng tre mùa đông vào hố lửa, nướng đến khi bóp bằng tay thấy mềm, không còn cứng nữa thì xếp thành hàng dưới bóng râm.


Lúc ăn sẽ bóc vỏ ra, chần sơ với nước là được, như vậy sẽ bảo quản được hơn một tháng.Mạch Tuệ thật sự lấy làm vui mừng vì có một người bà nông thôn không gì không biết như vậy, nhờ nội mà nàng đã có thêm rất nhiều kiến thức, bởi vậy mà khi đến đây vẫn có thể xoay sở mà sống.Mạch Tuệ bắt chước theo cách của bà nội mình.

Loay hoay suốt một buổi chiều, nàng đã nướng được một nửa sọt măng.Bữa tối của nàng và hai đứa nhóc vẫn là khoai mật nướng và măng nướng.Giờ đây, củi lửa không còn là vấn đề với nhà họ nữa, mặc dù chỉ ăn nướng mãi cũng ngán, khô khan nhưng ít ra không đến nỗi đói bụng.Mạch Tuệ nhẹ nhõm hơn hẳn, chìm vào giấc nồng.Nàng ngủ đến nửa đêm thì tự dưng bị hai bé lay dậy.Bấy giờ Mạch Tuệ mới nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong sân, nàng cảnh giác ngay, có khi nào là trộm không?Quả nhiên, ngay sau đó, một bóng đen chui vào nhà qua cửa sổ lụp xụp.


Hai đứa nhỏ sợ tới mức hét toáng lên, mỗi tay Mạch Tuệ bịt miệng một đứa, bởi vì nàng đã nhìn thấy ánh đao bén ngót hiện lên dưới ánh trăng.Mạch Tuệ nuốt nước miếng cái ực, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giọng run run nói với kẻ đột nhập: "Đại, đại ca, bọn ta có gì cho được đều cho ngươi tất, ngươi đừng giết bọn ta mà."Ban đầu Lý Mạc Tam cũng khá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy chỉ có ba đứa con nít trong nhà thì gã thở phào nhẹ nhõm.

Không có người lớn ở đây, gã yên tâm hơn hẳn, giở giọng lưu manh: "Gia không thích giết người, đem thịt và tiền hết ra đây cho gia.""Ta không có..."Lý Mạc Tam nổi giận: "Rượu mời không muốn lại đòi uống rượu phạt phỏng!" Gã vừa dọa vừa rút cây đao đáng sợ kia ra.Mạch Tuệ ấm ức nhưng cũng sợ hãi cực kỳ: "Ta, ta không có tiền thật mà, không tin ngươi tự soát nhà đi."Lý Mạc Tam dí đao cho ba người nép sát vào góc tường, sau đó lục soát khắp ngôi nhà, trên giường chỉ có mỗi hai chiếc chăn mỏng tang, gối thì lấy áo bông đã sờn rách để tạm bợ, quả thật chẳng có lấy thứ gì ra hồn."Thắp đèn lên, dẫn ta xuống bếp." Lý Mạc Tam ra lệnh, không có đồng nào thì thôi bợ đồ ăn đi vậy.Lúc này, Mạch Lạp nhát gan lên tiếng: "Nhà bọn ta...!không có đèn..."Lý Mạc Tam nhíu mày, sao nghèo dữ thế? Gã ở thôn hàng xóm có nghe nói thế này đâu, mụ họ Triệu kia ba hoa với người ta cái nhà ở đầu phía đông của thôn nhiều thịt lắm mà.Trong khi giờ nhìn chẳng giống nhà có thịt mà ăn nữa, chẳng lẽ gã vào lộn nhà?Lý Mạc Tam xác nhận lại: "Người lớn nhà bọn bây đâu?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Đi Chợ


Mạch Tuệ sợ sau này gã còn tới nữa, đang định viện lý do phụ mẫu sang nhà họ hàng cả rồi thì Mạch Cốc thật thà trả lời: "Phụ mẫu qua đời rồi, bọn ta bị bà nội đuổi đi."Lý Mạc Tam sững sờ, mặc dù gã không phải hạng người tốt lành gì nhưng chỉ cướp của người giàu mà thôi.

Trẻ con không biết nói dối, Lý Mạc Tam không ngờ trong Màn Thầu thôn này có kẻ còn vô nhân đạo hơn cả mình, phụ mẫu qua đời, bà nội thì đuổi ba đứa con nít ra khỏi nhà.Lý Mạc Tam lập tức hừ một tiếng, giơ đao lên, hăm dọa: "Hôm nay ta tha cho các ngươi, không được báo quan đâu đấy, táy máy là tiễn các ngươi đi gặp cha mẹ luôn!"Nói xong, gã nhảy lên tường, tìm nhà khác để trộm.Kẻ trộm bỏ đi thật lâu thì Mạch Tuệ mới hoàn hồn, lưng nàng đã đầm đìa mồ hôi lạnh từ lúc nào không hay.

Hôm nay xem như nàng may mắn, tên trộm chướng mắt nhà nàng nên mới bỏ đi, nhưng sau này chắc gì còn kẻ trộm còn đạo đức như vậy.Không lâu sau, Mạch Tuệ nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi vọng lại từ nhà kế bên, sau đó là tiếng quát tháo của Tôn thợ săn và hai đứa con trai của hắn ta.Ngay sau đó, cả thôn ồn ào cả lên.Xem ra mọi người dư sức đối phó với một tên trộm, nàng đừng ra ngoài làm gì cho rước thêm phiền.


Nàng an ủi đệ đệ và muội muội của mình rồi vội vàng bịt kín cửa sổ lại, khỏi mất công trộm lại đột nhập vào nhà lần nữa cho mệt.…Vì săn được thứ tốt, sợ kẻ xấu nhắm vào nên đương nhiên Tôn thợ săn cũng đề cao cảnh giác, dắt con chó sau nhà ra sân trước nhưng không trói nó lại.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng chó sủa vang lên, Tôn thợ săn mở mắt, vơ cái rìu đốn củi rồi vội vàng ra khỏi nhà ngay.Có trộm dám đến nhà hắn ta thật, khi Tôn thợ săn và hai đứa con trai cao to, vạm vỡ của mình ra ngoài, con chó săn lớn đã cắn chặt chân của tên trộm mãi không buông.

Bọn họ đè gã xuống đất, trói gô lại rồi đưa đến quan phủ ngay trong đêm đó.Hôm sau, ban đầu Tôn thợ săn định chở con heo rừng đã săn được lên trấn để bán nhưng Uông đại nương lại bảo: "Măng nhiều quá ăn không hết, chàng đem theo một ít bán luôn đi."Sau đó, hắn ta nghĩ đến Tuệ nha đầu sống ở nhà bên cũng hái rất nhiều, hỏi nàng có muốn cùng nhau lên thị trấn bán đi để có tiền mua lương thực khác không.Mạch Tuệ vui vẻ đồng ý.

Sợ người ta kéo xe bò đợi mình lâu, Mạch Tuệ vội quá không kịp làm bữa sáng, lay hai đứa nhỏ dậy rồi dặn dò cách nướng khoai mật cho hai đứa.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại hai đứa có thể tự châm lửa mà nướng, nàng mới gánh nửa sọt măng còn lại, vội vàng lên xe.Phải trả tiền cho người ta kéo xe chở nàng đi, một chuyến một đồng.


Lúc Mạch Tuệ lấy tiền ra trả, Vương đại gia bảo Tôn thợ săn đã trả giúp nàng rồi.Mạch Tuệ bèn trả lại tiền cho Tôn thợ săn.Nhưng hắn ta đẩy tay nàng về: "Cháu đã giúp nhà ta hái được nhiều măng, ta vẫn chưa cảm ơn cháu đàng hoàng.

Tuệ nha đầu, cháu đừng lăn tăn chuyện tiền xe nữa, nhỏ như con thỏ ấy mà."Sau một hồi im lặng, Mạch Tuệ gật đầu.

Mặc dù chưa ăn sáng nhưng trong lòng nàng vẫn ấm áp như cũ.Tuyết hôm qua rơi đã tan gần hết, không còn đổ tuyết nữa, đường đi tới thị trấn cũng dễ đi hơn rất nhiều.

Sau nửa tiếng đi đường, họ đã tới nơi.Trước mắt bọn họ là các loại cửa hàng lớn, sạp quán ven đường rực rỡ muôn màu, tiếng rao hàng, tiếng hô hào vang lên hết đợt này đến đợt khác, mùi màn thầu, mùi bánh bao thơm nức mũi khiến người ta bụng đói cồn cào.Mạch Tuệ nuốt nước miếng cái ực, không dám nhìn về phía đó nữa mà ngoan ngoãn theo nhà Tôn thợ săn ra chợ bán măng tre.Măng tre mùa đông được xem như một món ngon, rất nhiều tửu lâu chuộng mua về nấu ăn nên giá cả phải chăng, năm đồng một cân cả vỏ.Nửa sọt măng của Mạch Tuệ nặng đến hai mươi cân, tính ra trung bình một cây măng nặng một cân.Một trăm đồng kêu xủng xẻng, làm ví tiền cũ mà Mạch Tuệ mang đến đung đưa từng hồi.


Âm thanh ấy nghe sao mà du dương quá đỗi.Tại thế giới này, một trăm đồng tương đương một lượng bạc, nửa cân măng tương đương năm lượng, bây giờ Mạch Tuệ cũng được xem như đại gia có một lượng bạc trong người.Số măng mà gia đình Tôn thợ săn đem đi bán nặng ba mươi cân, bán được một trăm năm mươi đồng.

Lúc này, hắn ta đang cò kè mặc cả giá của con heo rừng khá lớn hôm qua với một người buôn thịt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Nhà Dột


Tranh thủ lúc đó, Mạch Tuệ đi mua một ít gạo, bột mì các thứ.Ở thế giới này, người ta ăn gạo kê là phần nhiều, còn gạo trắng thì thường nhà ai khá giả mới ăn.

Giá gạo kê rẻ hơn, bằng một nửa giá gạo trắng, tám đồng một cân.

Bột mì thì rẻ hơn, sáu đồng một cân.Mạch Tuệ mua năm cân gạo kê, năm cân bột mì, thế là một trăm đồng còn ba mươi đồng.Mạch Tuệ tiếp tục đi mua muối và dầu, không kìm được than vãn đồ gia vị quá đắt, cũng tám đồng nhưng nàng chỉ mua được một lượng dầu, ít đến nỗi chỉ đổ đầy được một cốc rượu nhỏ.Sống mà không có dầu, có muối thì sao được, người sẽ không có sức, về lâu về dài sẽ bị thiếu chất trầm trọng.


Mạch Tuệ không còn cách nào, chỉ đành cắn răng mua hai lượng, số tiền còn lại vừa đủ để mua hai lượng muối.Nàng mới bán măng được một trăm đồng, số tiền ấy còn chưa kịp làm ấm ví tiền đã bay sạch, không còn một đồng nào.Lúc này, ba cha con Tôn thợ săn cũng đã bán heo rừng xong, ai nấy cũng có vẻ phấn khởi, xem ra họ đã bán được kha khá.Ba người họ đi từ rất sớm, chưa có gì trong bụng, mỗi người mua một cái bánh nướng, mua luôn cho Mạch Tuệ một cái, vừa ăn vừa đi về.Bánh nướng rất thơm, phía trên có rắc mè, nhai trong miệng thấy mằn mặn, điều này làm cho Mạch Tuệ chưa được nếm chút muối nào suốt hai ngày liền suýt chút nữa đã bật khóc.Ăn được nửa cái bánh, Mạch Tuệ cất nửa cái còn lại đi để mang về cho hai đứa nhỏ.Lúc trở về, Tôn thợ săn lại tốt bụng trả tiền xe cho nàng, Mạch Tuệ vừa ngượng ngùng vừa biết ơn hắn ta.Khi Mạch Tuệ về đến nhà, hai bé con đang chơi với thỏ trong phòng chứa củi.

Bé thỏ tội nghiệp cực kỳ sợ người, rúc mình trong cái ổ lót rơm, không dám động đậy chút nào.Mạch Tuệ bẻ cái bánh nướng còn lại làm hai rồi chia cho hai đứa.

Quả nhiên, vẻ mặt của hai đứa nhóc khi ăn bánh nướng giống hệt nàng y đúc."A tỷ, cái bánh này thơm quá, thơm hơn khoai mật nữa!"Mạch Tuệ nhéo mặt Mạch Cốc, mỉm cười an ủi nó: "A tỷ bán măng, mua gạo và bột mì, sau này chúng ta được ăn cháo, ăn bánh bao rồi!""Yay!" Mạch Lạp và Mạch Cốc phấn khích nhảy lên: "Chúng ta có đồ ăn rồi!"Mạch Tuệ vẫn chưa hết bàng hoàng về việc trộm vào nhà đêm qua, vội vàng che miệng bọn nó lại, nhỏ giọng dặn dò: "Sau này tỷ có đem gì về ăn thì cũng không được reo to như thế đâu, cũng không được kể với ai nốt, không thì sẽ bị kẻ gian để ý đó!"Hai đứa bé lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, gật đầu cái rụp.

Kẻ gian vào trộm thì bọn nó sẽ không còn đồ ăn, sẽ phải đói bụng nữa.Mạch Tuệ xuống bếp cất những thứ đã mua, thấy hôm nay nắng đẹp bèn định ôm chăn ra sân phơi.

Đang dọn dẹp thì nghe thấy giọng Uông đại nương vang lên trong sân, Mạch Tuệ chuẩn bị ra ngoài đón khách, nào ngờ nàng ta đã thoăn thoắt vào nhà Mạch Tuệ với thứ gì đó trên tay."Tuệ nha đầu ơi, đại nương mới phơi khô khoai mật xong, đem qua cho cháu này..."Uông đại nương chưa kịp nói xong thì bị một chồng rơm ướt nhẹp rơi trúng đầu, vị trí nàng ta đang đứng ở ngay dưới cái lỗ nơi nóc nhà.Mạch Tuệ hốt hoảng đi qua phủi rơm khỏi người Uông đại nương, áy náy nói: "Đại nương, nhà cháu bị dột, rơm dính nước, nặng nên dễ rớt xuống lắm ạ.

Đại nương đừng đứng ở dưới này, chút nữa cháu sẽ lấp nó lại."Uông đại nương ngẩng đầu lên, bấy giờ nàng ta mới nhìn thấy cái lỗ to như đầu của Tôn Đại Ngưu.


Hôm nay trời trong thì còn đỡ, lỡ gặp tuyết rơi nhiều thì gió lùa rét chết.Uông đại nương lại nhìn sang chỗ khác, trên giường chỉ có hai cái chăn mỏng.

Cuộc sống của ba đứa nhóc này cơ cực hơn nàng ta tưởng.Nàng ta bỏ dãy khoai mật khô xuống ngay: "Cháu chờ một lát, đại nương gọi Đại Ngưu qua đây vá mái nhà lại cho cháu.

Lỡ trời mưa, nước ngập khắp nhà thì sao?"Nói xong, Uông đại nương hớt hải chạy đi.


Không lâu sau, nàng ta đã đứng trong sân nhà cùng với Tôn Đại Ngưu đang cầm đồ nghề.Uông đại nương chống nạnh, hùng hổ chỉ huy mà không thèm hỏi Mạch Tuệ lấy một câu: "Vá mái nhà cho Tuệ nha đầu trước, sau đó con xem chỗ nào còn thủng không để vá lại luôn.

Trong sân có gì giúp dọn dẹp được thì cứ giúp con bé."Tôn Đại Ngưu gật đầu, không hề cự nự lấy một câu mà làm ngay, làm cho Mạch Tuệ ngạc nhiên đến mức sững sờ."Cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, khi nương cháu còn sống, bọn ta cũng từng ngồi thêu hoa với nhau, sau này có gì khó khăn cứ tìm bọn ta, đừng ngại.

Đại nương về trước nhé." Uông đại nương vỗ vai nàng rồi ra về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Cướp Măng


Mạch Tuệ dõi theo bóng lưng nàng ta, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi cảm động khôn xiết.

Quả thật cả nhà Tôn gia đã giúp đỡ nàng rất nhiều.Mặc dù Tôn Đại Ngưu ít khi nói chuyện nhưng lại giúp đỡ bằng tất cả khả năng của mình, hết vá các chỗ thủng ở nhà Mạch Tuệ đến gia cố bức tường xập xệ, còn giúp Mạch Tuệ dọn sân, rót đầy cả chậu nước, xong xuôi hết mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.Mạch Tuệ đưa cho hắn ta một bát nước sôi để nguội.Tôn Đại Ngưu uống xong thì nhướng mày, nhìn về phía Mạch Tuệ.

Nàng đang kéo giá ra phơi chăn ngoài sân.Hắn ta thấy mằn mặn trong miệng, chứng tỏ nước này có muối.


Muối không rẻ chút nào, chắc chắn Tuệ nha đầu đã bán măng để mua, thế mà nàng lại chịu làm bát nước muối cho hắn ta.

Vừa không keo kiệt vừa biết báo đáp, lại cần cù siêng năng, nàng là một nha đầu tốt, giúp nàng không thiệt chút nào.…Mạch Tuệ đang ngồi trong sân phơi nắng lim dim, hai đứa nhỏ và thỏ con cũng ăn no uống đủ phơi nắng nhắm mắt một lát.

Đột nhiên một một trận gõ cửa mạnh mẽ đánh thức ba người Mạch Tuệ.Xuyên qua tường rào tả tơi thấp bé nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nữ nhân cơ thể đẫy đà ăn mặc rất ấm áp đang đập cánh cửa rõ ràng sắp rơi xuống nhà nàng, còn vừa đập vừa gọi tên nàng.

Mạch Tuệ thẫn thờ một lát mới từ trong trí nhớ của nguyên thân nhớ ra đây là tức phụ của con trai cả do bà ngoại kế xấu xa kia sinh - Hồ Khả Nhi.Sau khi bà ngoại bất lương gả cho Bạch lão cha sinh tổng cộng ba đứa con.Đứa lớn nhất đã đón dâu, con gái thứ hai cũng lấy chồng ở xa, con trai nhỏ nhất tuổi cũng tầm Tôn Đại Ngưu.Cộng thêm con vợ trước đã qua đời của Bạch lão cha, cũng chính là bà ngoại ruột của Mạch Tuệ thì vốn dĩ có tổng cộng năm đứa.Trên mẹ nguyên thân còn có một người tỷ tỷ, chỉ có điều đã gả đi, nhiều năm rồi không trở về.


Chỉ là bây giờ mẹ nguyên thân đã qua đời, Bạch lão cha bị bệnh, bên trên không có người lớn hơn chèn ép, Hồ Khả Nhi là tức phụ của con cả dĩ nhiên chính là chủ nhà, đi theo bà ngoại xấu xa cấu kết làm việc xấu, bắt nạt nhà Mạch Tuệ không ít lần.

Lần này ả tới nhất định không có chuyện gì tốt lành."A tỷ, nhất định cữu mẫu lại tới lừa lấy đồ." Mạch Cốc ôm thỏ con vào kho củi, Mạch Lạp nhớ tới cháo rau dại buổi trưa bọn họ chưa ăn hết, lập tức chạy vào nhà bếp chặn cửa từ bên trong.Bọn nó đều có một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để cữu mẫu lừa mất đồ ăn, thỏ cũng là thịt!Mạch Tuệ cười cười, hai đứa nhóc này cũng rất lanh lợi.

Nàng sợ Hồ Khả Nhi đập rớt cửa nhà mình nên đứng dậy đi mở cửa, chỉ đứng ở cạnh cửa chặn người trước cửa."Có chuyện gì?""Ơ, Tuệ nha đầu, có khí phách đấy, nói chuyện với cữu mẫu như vậy, cũng không mời ta vào ngồi chơi." Hồ Khả Nhi liếc xéo, quái gở nói."Cữu mẫu nói ở đây luôn đi, cữu mẫu béo tốt rắn chắc, nhà cháu cũ nát, không tiện vào, cháu muốn tốt cho cữu mẫu thôi."Quái gở, ai mà không biết chứ.Hồ Khả Nhi là một người hấp tấp thiếu kiên nhẫn, thấy xung quanh không có ai cũng chẳng muốn giải mù sa mưa với nàng, một giây sau đã để lộ vẻ mặt đáng ghê tởm: "Nghe nói hôm qua cháu đào được nhiều măng mùa đông, măng mùa đông chính là đồ ngon, đồ nha đầu không có lương tâm nhà cháu, cũng không biết lấy một chút biếu cho ông ngoại còn đang mang bệnh."Thì ra là tới vì chuyện này, cũng may nàng đã bán hết số măng còn lại, đi lúc sáng sớm nên trong thôn cũng không có nhiều người thấy.

Vì vậy ả cho rằng vẫn còn một sọt măng lớn, cho dù không bán cũng nhất quyết không để cho ả láy đi.Mạch Tuệ thấy có người ở ngoài thì cao giọng hỏi ả: "Cho nên hôm nay cữu mẫu tới là để cướp măng của cháu à?"Mấy hàng xóm láng giềng đi ngang qua ngừng chân tò mò nhìn về phía này, Hồ Khả Nhi có chút xấu hổ: "Cướp cái gì, đó là ông ngoại ruột của cháu, đều là người một nhà, sao nha đầu cháu lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?""Hộ khẩu cũng không ở chung một chỗ, người một nhà cái gì?" Mạch Tuệ cười hỏi lại:"Năm đó là bà ngoại làm chủ phân bọn cháu ra ngoài, bảo là "Sau này các ngươi sống hay chết không liên quan gì tới Bạch gia bọn ta".


Sau này cha cháu bệnh nặng, mẹ cháu cũng đi theo, đâu có thấy người Bạch gia tới thăm hỏi.

Dùng qua là bỏ, đây chính là người một nhà mà cữu mẫu nói đấy hả?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Đóng Kịch Thật Là Mệt


Người xem náo nhiệt xung quanh dần dần nhiều hơn, Hồ Khả Nhi buộc phải nở nụ cười giả tạo dịu dàng khuyên bảo: "Mấy năm trước là có chút hiểu lầm, có điều đó đã là chuyện của đời trước rồi, trẻ con đừng nên thù dai.

Ông ngoại cháu rất nhớ cháu đấy, cũng vì cháu khóc lóc làm loạn muốn trở về trông coi nhà cửa cho cha mẹ nên tức tới bị bệnh.


Cháu nói nha đầu nhà cháu xem, còn không hiểu chuyện, hiếu thảo với ông ngoại cháu."Mạch Tuệ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm người này đúng là phản công một cách không biết xấu hổ.Mạch Tuệ nở nụ cười không rõ nghĩa, nói: "Được..."Hồ Khả Nhi thấy nàng đáp lời thì cho là nàng đã đồng ý, trong lòng đắc ý.

Trẻ con ấy mà, đúng là dễ lừa.

Ả đang định bước chân qua cửa thì thấy nàng đi thẳng ra ngoài khóa cửa lại.Hồ Khả Nhi há hốc mồm: "Cháu làm gì vậy?"Mạch Tuệ vô cùng lo lắng kéo Hồ Khả Nhi định đi: "Cữu mẫu, ông ngoại vì cháu nên mới tức tới bệnh, xem ra cần cháu trở về ngày ngày chăm sóc mới có thể khỏe lại.


Cữu mẫu nói măng mùa đông cái gì, măng mùa đông tính hàn, người bệnh ăn không tốt, phải làm thịt mấy con gà thả vườn cữu mẫu nuôi, bồi bổ cơ thể cho ông ngoại mới phải!"Vừ nghe nói nàng lại muốn trở về ăn nhờ ở đậu, còn muốn giết gà ả vất vả nuôi, Hồ Khả Nhi tính tình vốn không bình tĩnh lúc này sốt ruột đến độ hất tay, không dùng bao nhiêu sức nhưng con nhóc kia lùi về sau đến mấy mét rồi ngã luôn ra đất.Mạch Tuệ ngơ ngác nhìn ả, sau đó òa khóc, còn vừa khóc vừa kêu: "Cữu mẫu làm gì vậy, tại sao cháu vừa nói trở về thì cữu mẫu lập tức đẩy cháu? Cháu muốn về thăm ông ngoại, giết gà nấu canh cho ông ấy, ông ngoại mà ăn nhất định sẽ nhanh khỏe!"Lúc này Lưu đại mụ đã quan sát được một lát nhanh chóng đỡ Mạch Tuệ dậy, cau mày nói với Hồ Khả Nhi: "Ta nói này đại tức phụ Bạch gia, Tuệ nha đầu cũng chỉ có ý tốt thôi, có cần phải mạnh tay như vậy không?"Vốn dĩ Hồ Khả Nhi muốn giành được thanh danh tốt trong thôn, ả không trắng trợn như bà ngoại bất lương xấu xa, vì vậy bình thường ở trước mặt người khác đều là âm thầm khích bác, ngoài mặt không tìm ra được sai sót nào.Lúc này bị chỉ trích như vậy, ả căng thẳng phản bác: "Ta không dùng sức mà, là nó tự ngã.""Ngươi cũng không xem thử ngươi béo tốt rắn chắc, nha đầu kia thì gầy tới mức chỉ còn lại chút xương, có thể chịu được lực tay của ngươi ư?"Mạch Tuệ lau nước mắt, đáng thương lại hiểu chuyện nói với Lưu đại mụ: "Cháu nghĩ cữu mẫu không cố ý, có lẽ cữu mẫu nghe thấy cháu muốn giết gà của mợ ấy nấu canh cho ông ngoại, không nỡ nên mới..."Mạch Tuệ còn chưa nói xong, Lưu đại mụ đã mặt mày hung dữ to tiếng nói: "Gà quan trọng hay là người quan trọng? Đại tức phụ Bạch gia à, không phải ta nói ngươi đâu, thường ngày thanh danh của ngươi cũng không tệ, sao lúc này lại tính toán chi li như vậy? Mấy ngày trước ta cũng đi thăm công công của ngươi rồi, mặt vàng vọt, đi đứng không vững, vừa nhìn đã biết là cơ thể thiếu hụt.

Nhà ngươi cũng không thiếu ăn thiếu mặc, không nỡ dùng đồ nhà mình, lại chạy xa như vậy tới nhớ thương măng của đứa bé, ngươi có cần mặt mũi không! Công công bị bệnh, một con gà cũng không nỡ bỏ, ngươi còn là người hả!"Thật ra bình thường Lưu đại mụ cũng không phải người nói chuyện khó nghe như vậy, chỉ là vì mấy năm trước bà ấy ngã bệnh, con dâu cũng không nỡ bỏ ra một chút đồ, định để bà ấy chết từ từ.


Bà ấy chịu đói không ít, nghẹn một hơi mới mạng cứng mà còn sống, trong lúc vô tình Hồ Khả Nhi đã giẫm trúng mìn.Hồ Khả Nhi chưa từng bị người trong thôn mắng như vậy, gương mặt lập tức nghẹn tới đỏ bừng, ả nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, yếu ớt phản bác: "Không phải ta không nỡ..."Mạch Tuệ gật đầu, tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Phải, chắc cữu mẫu sợ cháu uống ké một bát canh gà thôi."Trong đám đông lập tức có người giễu cợt: "Đại tức phụ Bạch gia, một bát canh gà mà thôi, đó là cháu gái của ngươi đấy, đừng keo kiệt như vậy, nhà ngươi lại không thiếu miếng ăn kia.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Nàng Vẫn Nên Thành Thật Làm Ruộng Kiếm Tiền


"Đúng vậy đó, ngươi xem Tuệ nha đầu gầy tới mức chỉ còn lại chút xương, mỗi ngày lại dẫn theo hai đệ đệ muội muội đào rau dại ở bờ sông ăn cho đỡ đói, ngươi làm cữu mẫu cũng không giúp đỡ một tay..."Càng lúc càng đông người tụ tập, lần đầu tiên Hồ Khả Nhi cảm nhận được tất cả giọng nói đều là đang thảo phạt ả, trong lòng lửa giận bừng bừng, nhưng không giám mắng chửi, oán hận nhìn chằm chằm Mạch Tuệ rồi trở về nhà.Một trận chê cười giải tán, Mạch Tuệ khéo léo cảm ơn Lưu đại mụ, cũng đi vào trong nhà.Đóng kịch thật là mệt, nhưng bây giờ nàng dẫn theo đệ đệ muội muội, dùng sức mạnh thì e là không chiếm được chỗ tốt, vẫn phải xây dựng quan hệ với người trong thôn nhiều hơn.…Hôm nay, Mạch Tuệ mang theo cuốc định sẽ dọn dẹp lại mảnh đất trồng rau sau nhà, nhân dịp hai ngày nay trời không có tuyết, nàng định gieo túi hạt giống cải thảo mà nhà Tôn thợ săn tặng.

Nàng ăn được nấu được, nhưng không giỏi trồng rau, nàng vẫn nên đến học hỏi Uông đại nương thì hơn.Bước vào trong sân, Mạch Tuệ tiện tay quẹt thẻ, mỗi ngày chỉ được một điểm đã khiến nàng suy sụp đến mức mất đi cảm giác kỳ vọng từ lâu.


Không ngờ theo như màn hình hiển thị, lần này nàng nhận được bốn điểm, Mạch Tuệ sửng sốt, sao hôm nay nàng lại nhận được nhiều điểm hơn?Sau đó, âm thanh của hệ thống lại vang lên.[Thỏa mãn điều kiện điểm tích lũy, mở khóa hồ rút thưởng, phúc lợi tân thủ, nhận được mười lần rút thưởng miễn phí, bắt đầu rút thưởng...]Một ánh sáng vàng lóe lên trước mắt Mạch Tuệ, âm thanh của hệ thống liên tục vang lên trong đầu nàng.[Nhận được điểm tích lũy x5][Nhận được túi tiền x1][Nhận được hạt giống cây ớt x5][Nhận được thẻ nhân đôi x1][Nhận được giải độc đan x1][Nhận được điểm tích lũy x7][Nhận được gia cầm đẻ trứng x1][Nhận được dây nho rượu x1][Nhận được buff xui xẻo x1, hiệu quả kích hoạt một lần][Nhận được điểm tích lũy x1]Mạch Tuệ càng nghe càng hưng phấn, mãi đến khi nghe thấy buff xui xẻo, nàng lập tức ngây người, cái quái gì vậy, người ta xuyên qua đều có vầng hào quang may mắn, sao đến lượt nàng lại gặp phải vận xui chứ![Ting! Phần thưởng đã được nhận có chọn lọc, kiểm tra không còn không gian lưu giữ, phần thưởng chưa được nhận tạm thời lưu trữ trong hộp thư.]Sau khi hệ thống nói xong, có một hộp thư màu đỏ có cánh xuất hiện trước mặt Mạch Tuệ.

Còn trên tay Mạch Tuệ có thêm một túi tiền lớn và năm hạt giống cây ớt, sau khi đếm lại thì có mười đồng trong đó.

Cuối cùng cũng có tiền rồi, Mạch Tuệ mỉm cười hài lòng.

Con gia cầm đẻ trứng của nàng vẫn còn trong hộp thư.Lúc này, Mạch Lạp từ bên ngoài trở về với con thỏ trong tay, đứng ở cửa nhìn về phía Mạch Tuệ với vẻ mặt đầy tò mò.

Mạch Tuệ lập tức lo lắng, chẳng lẽ người khác có thể nhìn thấy hộp thư này sao?"A tỷ, con bướm!"Mạch Lạp đặt con thỏ xuống, chạy đến trước mặt Mạch Tuệ, nhảy lên bắt lấy nó.


Vừa mở ra, trong lòng bàn tay nó xuất hiện một con thiêu thân cánh dài.Mạch Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo mặt nó: "Đây không phải bướm, đây là thiêu thân, mau vứt đi rồi rửa tay."“Thiêu thân à…” Mạch Lạp bĩu môi, vẻ mặt thất vọng.Mạch Tuệ quay trở lại phòng để giấu tiền, nàng kiểm tra điểm tích lũy, còn dư lại hai mươi mốt điểm, sau đó nàng nghiên cứu về hồ rút thưởng kia.

Phần thưởng người mới tặng nàng mười lượt rút liên tiếp miễn phí, bây giờ phải cần mười điểm để rút thưởng một lần, và một trăm điểm để rút thưởng mười lần liên tiếp.

Nhưng theo những trò chơi nàng từng chơi trước đây thì chắc chắn một lần rút sẽ không nhận được gì tốt đẹp, không chừng còn bị thiệt.


Nhưng cứ nhận mỗi ngày một điểm, thưởng hằng tuần được ba điểm như nàng bây giờ thì cả tuần cũng chỉ đủ cho một lần rút thưởng.Quên đi, nàng vẫn nên thành thật làm ruộng kiếm tiền đi, không thể trông cậy nhiều vào hệ thống này được.Vốn kế hoạch ban đầu của nàng là cuốc đất trồng rau, nhưng Mạch Tuệ mãi nghĩ đến phần thưởng gia cầm đẻ trứng chưa nhận của mình, không còn tâm trạng nào nghĩ đến việc cuốc đất trồng cải thảo nữa.

Nàng cũng có thể nhận ngay, nhưng với điều kiện của nàng, nếu đột nhiên trong nhà có thêm một con gà con vịt thì nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nói không chừng người có ý đồ xấu thậm chí có thể vu oan cho nàng ăn cắp.Không được không được, phải nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa đã.Suy nghĩ một lúc, Mạch Tuệ nảy ra một ý tưởng."Lạp Nhi, lại đây!"Nghe tiếng gọi của a tỷ, Mạch Lạp lập tức chạy đến ôm lấy chân Mạch Tuệ: "A tỷ, có chuyện gì vậy?"Mạch Tuệ xoa đầu nó: "Có phải Tiểu Cốc đang chơi với mấy đứa trẻ lớn hơn trong làng ở bên ngoài không?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Một Con Ngỗng Lớn Từ Trên Trời Rơi Xuống


Mạch Lạp gật đầu, vẻ mặt tức giận: "Muội bảo nó nhổ cỏ cho thỏ mà nó cũng không nhổ, suốt ngày chỉ biết rong chơi, không giúp a tỷ làm việc, không biết tình trạng trong nhà đang thế nào sao! "Mạch Tuệ nhìn nó nghiêm trang mắng Mạch Cốc như một người lớn, chỉ mới chừng tuổi này mà nó đã có khí thế như một bà quản gia rồi, cũng không biết sau này muội phu của nàng có sống yên lành không đây.

"Không sao đâu, a tỷ dẫn hai đứa lên núi hái nấm mèo, thuận tiện nhổ cỏ cho thỏ, muội mau đi gọi Tiểu Cốc về đi.

"“Vâng!” Vừa nghe thấy a tỷ cũng cùng chịu dẫn nó lên núi, nó vui mừng khôn xiết, lập tức biến thành một cơn gió chạy bay ra ngoài như nhận được thánh chỉ.

Sau đó, nó chen vào giữa mấy đứa trẻ lớn hơn, nhìn Mạch Cốc đang ngồi xổm dưới đất nghịch giun đất, còn ngoáy lỗ tai rất điệu nghệ, nó dùng giọng điệu nhẹ nhàng của bé gái mắng: “Ngươi chỉ biết chơi thôi, đến bao giờ thì ngươi mới hiểu chuyện đây hả?"Trước mặt nhiều người, Mạch Cốc bị muội muội bằng tuổi nhéo tai, mặt nó đỏ bừng đến tận cổ, nó không nhịn được nói lại: “Ta mới bốn tuổi thôi, cần hiểu chuyện làm gì!""Đừng chơi nữa, a tỷ ta muốn lên núi hái nấm mèo, đưa cả chúng ta đi nữa.

"“Hái nấm mèo!” Mắt Mạch Cốc lập tức sáng lên, nấm mèo có vị giòn giòn, nó rất thích, từ khi cha mẹ qua đời, đã lâu rồi nó chưa ăn nấm mèo.


"Đi thôi! Ừm, Thủy Oa, Cẩu Đản Nhi, hôm nay ta không chơi nữa, a tỷ dẫn ta đi hái nấm mèo, ta phải hái nhiều một chút, còn có thể gom ra chợ bán mua bánh nướng ăn!"Mạch Cốc cười hì hì vẫy tay chào tạm biệt bọn trẻ rồi nắm tay muội muội chạy về nhà.

Nghe thấy đi hái nấm bán lấy tiền, mấy đứa lớn cũng động lòng.

Bình thường chúng cũng cùng cả nhà đi hái nấm mèo, tiền bán được sẽ vào túi bố mẹ, nếu giờ chúng lén đi theo lấy cớ ra ngoài chơi, sau đó nhờ a tỷ của Mạch Cốc bán thì không phải sẽ có tiền đi nghe kể chuyện sao!Thủy Oa và Cẩu Đản Nhi lập tức hiểu ý nháy mắt ra hiệu cho nhau, chúng chạy về nhà lén lấy một giỏ đựng rau, đợi trước cửa nhà Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ đeo một cái gùi ra ngoài, một tay nắm tay Mạch Lap, tay kia nắm tay Mạch Cốc, quả nhiên nhìn thấy có hai đứa choai choai đứng trước cửa.

Cẩu Đản Nhi nở nụ cười nịnh nọt: "Tuệ tỷ tỷ, tỷ cũng đưa bọn đệ đi cùng đi, bọn đệ cũng muốn ăn nấm mèo.

"“Đúng đấy, Tuệ tỷ tỷ, đã lâu rồi đệ không ăn nấm mèo.

” Thủy Oa phụ họa.

"Không được! Là bọn ta muốn đi trước mà, sao các ngươi lại đi theo chứ.

" Mạch Cốc lập tức cau mày bảo vệ thức ăn.

"Mạch Cốc, ngọn núi này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều nấm mèo, chúng ta đi cùng nhau đi, còn có thể chơi chung nữa, thật là tốt mà.


"Mạch Tuệ nóng lòng muốn thực hiện kế hoạch, hái nấm mèo chỉ là vỏ bọc, bây giờ nhân chứng đã cắn câu rồi, Mạch Tuệ ngắt lời chúng: "Được, chúng ta cùng đi.

"Hai đứa trẻ lập tức vui mừng, Mạch Cốc bĩu môi nhưng cũng không nói gì, Cẩu Đản Nhi và Thủy Oa nối đuôi nhau đi theo.

Trên đường tình cờ gặp Tôn Đại Ngưu đang vác một bó củi, Mạch Tuệ chủ động chào hỏi.

"Hái nấm à, vậy thì yên tâm, Nhị Ngưu vẫn còn đang đốn củi trên núi, nếu nhà muội không đủ củi thì cứ nói cho nó, để nó cùng chặt cho muội.

"Mạch Tuệ xấu hổ: "Cám ơn Đại Ngưu ca, củi vẫn còn đủ dùng, huynh đi trước đi, ta dẫn mấy đứa trẻ đi.

"Nói chuyện qua loa một hồi, Mạch Tuệ không dây dưa nán lại nữa, nghĩ đến nơi Nhị Ngưu thường chặt củi, nàng cố ý vòng qua chỗ đó, vừa đi nhặt nấm mèo từ những khúc gỗ khô vừa đi đến khu vực săn bắn.


Nơi này cách chỗ Tôn Nhị Ngưu chặt củi chỉ mấy chục mét, có tiếng động gì cũng nghe thấy, chạy tới cũng nhanh.

Mạch Tuệ đến một nơi trũng thấp bên sườn đồi, mấy đứa nhỏ đang tìm nấm mèo xung quanh, Mạch Tuệ chọn đúng thời điểm để nhận phần thưởng, vui vẻ chờ đợi một con gà mái hoặc vịt xuất hiện.

Đột nhiên, cùng với một tiếng kêu vang dội, một sinh vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, vỗ đôi cánh lớn lao thẳng về phía Mạch Tuệ!Ôi trời, là một con ngỗng!Mạch Tuệ muốn trốn nhưng đã quá muộn, toàn bộ thân hình con ngỗng rơi xuống.

Mạch Tuệ đứng không vững ngã xuống đất, con ngỗng hoảng loạn kêu liên hồi, đập cánh phành phạch, vỗ mạnh đến mức trên mặt Mạch Tuệ đầy lông và vụn cỏ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Ngỗng Thông Minh


Cả Mạch Cốc và Thủy Oa đều nhìn thấy một con ngỗng trắng lớn bất ngờ bay xuống từ sườn núi gần đó, sau đó mổ vào người a tỷ của Mạch Cốc đến mức tỷ ấy bị ngã.Mấy đứa nhỏ định chạy đến giúp đỡ, nhưng ngỗng là trùm của nhà nông, ngay cả chó ta cũng không sợ, nó đang đứng trên mặt đất, ngẩng cổ, vỗ đôi cánh lớn, rất đáng sợ!Nhị Ngưu nghe thấy động tĩnh chạy tới, hắn ta siết chặt rìu tò mò qua xem, ngay lập tức nhìn thấy hai đứa trẻ Mạch gia và hai đứa trẻ lớn khác trong thôn đang run rẩy đứng ở đằng xa, vừa khóc vừa la hét.Nhị Ngưu nhìn kỹ hơn, nguy quá, Tuệ nha đầu đang bị một con ngỗng hoang tấn công, hắn ta hét lớn một tiếng: "Đừng sợ, ta đến đây!"Thật ra con ngỗng này không mổ nàng, nó chỉ đập cánh và liên tục kêu, hơi hoảng loạn.

Mạch Tuệ nghe thấy giọng Nhị Ngưu thì lập tức nhanh tay lẹ mắt tóm lấy chân ngỗng, sau đó xoay người túm ngược con ngỗng lên, còn liên tục mắng cho hả giận."Hừ, con ngỗng này, ngươi hung dữ nữa đi, ta lập tức bắt người về làm thịt ăn!"Nhị Ngưu chạy đến, nhìn thấy Mạch Tuệ đã bắt được con ngỗng lớn, túm ngược nó xách lên.


Mạch Tuệ phủi bùn trên người, nhổ đám cỏ vụn trên đầu, cười với Nhị Ngưu: "Vừa rồi ta đang hái nấm mèo ở đây, một con ngỗng đột nhiên bay xuống làm ta sợ đến nhảy dựng."“Muội không sao chứ?” Tôn Nhị Ngưu cau mày hỏi."Không sao, huynh xem, ta bắt được nó rồi, mới đầu có thể là hơi kinh sợ một chút, huynh nhìn này, bây giờ nó không kêu nữa."Nhị Ngưu cúi đầu nhìn lại, quả nhiên con ngỗng đang rất ngoan ngoãn cúi đầu.Tôn Nhị Ngưu gật đầu: "Hôm nay quả là may mắn, gặp phải một con ngỗng ngốc, tỷ đệ các muội có thể ăn thịt rồi.

Trên núi có rất nhiều động vật hoang dã, nhanh chóng xuống núi đi."“Cạc!” Con ngỗng lớn kêu lên phản đối, ngươi mới là đồ ngốc!Mạch Tuệ gậ đầu, mang theo con ngỗng, nhận lấy nấm mèo và cỏ tươi vừa được cắt của Mạch Lạp và Mạch Cốc đeo lên lưng, đi xuống núi.

Cũng kỳ lạ, Mạch Lạp và Mạch Cốc tò mò tiến lại gần, con ngỗng rất ngoan ngoãn không nhúc nhích chút nào, nhưng Nhị Ngưu và hai đứa trẻ lớn kia vừa đến gần, nó lập tức kêu "cạc cạc cạc", trông vô cùng hung dữ.Mạch Tuệ xách theo ngỗng xuống núi, mọi người vội chạy đến hỏi thăm, lúc này hai nhân chứng mới kể lại một cách sinh động việc Mạch Tuệ bắt được ngỗng.

Ban đầu mọi người không tin Tuệ nha đầu này lại có vận may như vậy, mãi đến khi Tôn Nhị Ngưu cũng gật đầu làm chứng.Ngay lập tức, tin nha đầu Mạch gia bắt được ngỗng ở sau núi lan truyền hơn phân nửa thôn.


Ngỗng ở đây còn quý hơn cả gà vịt, một con ngỗng quay trong tửu lâu có thể bán được bốn lượng bạc, tương đương với năm mươi cân gạo, khiến không biết bao nhiêu người ghen tỵ.Người trong thôn lần lượt kéo đến cửa xem, thấy con ngỗng lớn ngẩng cao đầu đi đi lại lại trong sân, Mạch Tuệ đang ném cỏ cho nó, nó cũng không mổ ai.

Trước giờ Triệu đại nương luôn thích góp chuyện vui, nhìn nó như vậy, nàng ta còn tưởng con ngỗng này là một con ngỗng ngốc, rất ngoan ngoãn, nàng ta lớn gan bước vào sân."Tuệ nha đầu, cháu giẫm phải vận cứt chó gì vậy chứ, con ngỗng này…"Còn chưa nói xong đã thấy con ngỗng lớn đang cúi đầu gặm cỏ lập tức ngẩng đầu lên, giương rộng đôi cánh lao tới, hung hăng mổ vào chân Triệu đại thẩm.

Chân Triệu đại thẩm như bị mổ thủng một lỗ lớn, nàng ta đau đến mức ngã nhào chạy ra ngoài.


Con ngỗng trắng lớn kêu "cạc cạc cạc" về phía cửa, liên tục vỗ cánh, trông vô cùng khí thế.Triệu đại thẩm tức giận đứng trước cửa mắng: "Con súc sinh này mổ người đau chết đi được, sao nó không mổ cháu?"Mạch Tuệ nhún vai, ý bảo cháu cũng không biết.Lúc này, hai đứa trẻ thành thật là Mạch Lạp và Mạch Cốc lại đâm một dao vào tim Triệu đại thẩm: "Đại thẩm, ngỗng lớn cũng không mổ bọn cháu."Phần thưởng của hệ thống này đương nhiên là đồ tốt, có thể phân biệt được ai là người một nhà, khí thế hung hăng, lại mổ rất dữ tợn.

Mạch Tuệ tin rằng người nhắm đến nàng sẽ giảm đi rất nhiều..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Thần Thú Trông Nhà Canh Sân


Tôn Nhị Ngưu cũng hỏi nàng có muốn hắn ta giúp nàng giết thịt hoặc bán lấy bạc không, Mạch Tuệ lắc đầu.

Ngỗng là loài ăn tạp, cỏ hay rau dưa, hoặc đồ ăn của con người nó cũng có thể ăn, sức chiến đấu của nó lại là hạng nhất.


Nó có thể đuổi chó, còn có thể đẻ trứng, có thể dùng để canh giữ nhà, có lời hơn biện pháp mua chó giữ nhà mà Mạch Tuệ nghĩ đến nhiều.Buổi tối, không chịu nổi cơn thèm của hai đứa trẻ, Mạch Tuệ đành phải rửa sạch nửa rổ nấm mèo, cho vào nồi ngâm với nước mười phút rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, rửa nấm mèo như vậy mới không bị dị ứng với ánh nắng sau khi ăn nấm.

Thêm dầu và muối, rắc thêm một ít hành lá xắt nhỏ từ những bó hành hoang được đào từ trên núi, một đĩa nấm mèo xào vừa giòn vừa mềm đã sẵn sàng.Khoai lang Uông đại nương cho vẫn còn một củ, Mạch Tuệ cắt thành từng miếng rồi nấu một nồi cháo khoai lang, dùng bột mì và rau dại chiên ba cái bánh bột, cả nhà ba người cùng ngồi xuống thưởng thức bữa tối.“Cạc cạc cạc!” Ngỗng lớn ngửi thấy mùi thơm, cũng vỗ cánh bay tới, vươn cái cổ dài bên cạnh Mạch Tuệ, dường như cũng muốn ăn.Mạch Tuệ mỉm cười, ném khoai lang trong bát cho nó, vuốt ve đầu nó: "Ăn đi, ăn no một chút, tốt nhất là ngày mai có thể đẻ trứng cho ta, nếu không..."Ngỗng lớn bỗng cảm thấy cái mông cứng đờ, ăn khoai lang xong thì vỗ cánh quay về phòng chứa củi, ngồi cạnh ổ thỏ và bắt đầu làm ổ.Con thỏ nhìn con quái vật khổng lồ này, nhớ tới buổi chiều nó đã hung hãn đuổi theo mổ người ta như thế nào, sợ tới mức co rúm vào ổ, tự nhủ nhất định không được trêu chọc nó.

Ngỗng lớn hoàn toàn không phát hiện ra, nó hơi híp mắt, tìm kiếm cảm giác trướng bụng quen thuộc.

Sau đó, nó gồng hết sức lên, nhưng thứ ra ngoài lại không phải trứng mà là một cục phân ngỗng nằm lặng lẽ ở đó...Buổi tối, con thỏ bên cạnh đã ngủ say, ngỗng lớn lại lo lắng không ngủ được, nó cứ luôn tìm cảm giác, cuối cùng cũng có cảm giác muốn đẻ trứng.


Lúc này, trong sân có động tĩnh.Có kẻ trộm!Ngỗng lớn lập tức kêu to một tiếng, vỗ cánh bay lên xà nhà không cao lắm, động tác này lập tức đánh thức con thỏ bên cạnh.Ngay sau đó, cửa phòng chứa củi bị mở ra, một nam nhân hèn mọn bỉ ổi thăm dò bước vào.

Hắn ta còn chưa kịp duỗi thẳng lưng thì đã bị một con ngỗng lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng mổ lên mặt hắn ta, khiến hắn ta đau đến mức vội chạy về phía sau.

Sau đó con ngỗng lớn tiếp tục đuổi theo lại mổ vào mông hắn ta, nam nhân kia đành chật vật trèo tường chạy đi."Cạc cạc cạc !"Cuối cùng, khi chủ nhân cầm dao làm bếp bước ra, con ngỗng lớn cất tiếng kêu đắc thắng rồi giang cánh, lắc lư từ bên này sang bên kia bước đến bên chân chủ, dụi cổ vào ống quần, rất dính người."Làm tốt lắm!"Mạch Tuệ biết đêm nay sẽ không yên bình nên nàng đã để con dao làm bếp dưới giường, ngủ cũng rất nông, khi nghe thấy tiếng kêu của ngỗng lớn, nàng lập tức cầm con dao lao ra nhưng tên trộm đã bị đuổi đi mất.Mạch Tuệ vuốt ve bộ lông của nó khen ngợi, sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cũng không cần lo lắng có trộm đến cửa nữa, nàng ôm nó lên thả về lại trong ổ: "Ngày mai ta sẽ cho ông ngỗng ngươi thêm một bữa ăn."“Cạc cạc cạc!” Người ta là giống cái đó!…Có thần thú trông nhà canh sân này, Mạch Tuệ ngủ một giấc đến khi trời hửng sáng, sau khi gieo cải thảo, nàng thuận tiện cắm cắm một hàng cọc tre và cành cây vót nhọn trên bức tường thấp.Trong thôn này không có thủy tinh, nếu không thì dùng mảnh thủy tinh là tốt nhất.


Ở các trường học, để ngăn học sinh trèo qua tường ra ngoài chơi điện tử, các bức tường đều được cắm đầy các mảnh thủy tinh, như vậy cũng thêm một lớp phòng vệ.Đợi khi nào có tiền, nàng sẽ mời thợ xây sửa lại nhà, rồi xây bức tường cao lên hai mét xem có tên trộm nào đột nhập được không.Gạo và bột mì ở nhà đã gần hết, Mạch Tuệ lại bắt đầu lo lắng chuyện tiền bạc.Bây giờ là mùa đông, ngoại trừ đào một số đặc sản theo mùa để bán thì cũng chỉ có thể đến các tửu lâu trong thị trấn để thử vận may, xem có thể làm công đổi tiền hay không.

Mạch Tuệ là một đứa trẻ vừa nhỏ vừa gầy, chắc chắn các tửu lâu sẽ không cần, huống hồ, đệ đệ và muội muội ở nhà, nàng đi cả ngày cũng không yên tâm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Trong Họa Có Phúc


Mạch Tuệ nghĩ đến cái gùi trên lưng, nhặt cuốc lên rồi đi ra sau núi.

Trên đường, nàng gặp Tôn thợ săn, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu đang đi về với vẻ mặt chán nản, cả ba người đều trang bị đầy đủ dụng cụ đi săn nhưng trên tay lại không có lấy một con mồi nào.Mạch Tuệ chủ động hỏi: "Tôn đại thúc, thúc lên núi săn bắn sao?"Tôn thợ săn thở dài: "Haiz, không bắt được, từ hôm qua khi cháu nhặt được một con ngỗng lớn trên núi, cả thôn này ai cũng muốn lên núi thử vận may.


Bây giờ trên núi đầy người rồi, đừng nói con mồi, e rằng ngay cả nấm mèo cũng không nhặt được một cây.”Mạch Tuệ không nghĩ đến lại có chuyện này, vậy thì bây giờ nàng ra sau núi chỉ sợ là cũng không tìm được gì.Tôn thợ săn nhìn cái gùi trên lưng Mạch Tuệ, có lòng tốt nhắc nhở nàng: "Cháu nên đợi hai ngày nữa rồi lại lên núi.

Bây giờ ngoại trừ núi sâu rừng già ở phía bắc, ngọn núi phía nam cháu thường đến không còn gì có thể ăn hay hái về bán được rồi.

Nếu trong nhà không đủ ăn thì tối ta bảo Nhị Ngưu cho cháu mấy cân.""Không cần không cần, thúc à, gạo mì trong nhà cháu còn đủ ba ngày.""Vậy được, dù sao nếu có khó khăn thì cứ đến gõ cửa nhà ta."Tôn thợ săn tốt bụng dặn dò rồi cùng hai con trai về nhà.Mạch Tuệ hơi rối rắm, khu rừng phía nam rất nhiều người, vậy thì nàng có thể đến khu rừng phía bắc, nhưng người trong thôn đồn rằng có rất nhiều thú dữ ở khu rừng phía bắc, vết sẹo trên mặt Tôn thợ săn là do trước kia đến vùng núi phía bắc săn thú, bị gấu cào đến suýt bị mù.Từ đó trở đi, Tôn thợ săn không bao giờ đến vùng rừng núi phía bắc nữa, người trong thôn cũng sợ đến mức không dám đi.Quên đi, cứ đi đến bìa rừng xem thử một chút, mùa đông này chắc có rất nhiều dã thú đang ngủ đông, chỉ cần Mạch Tuệ không đi sâu vào rừng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, dù sao ngồi nhà chờ chết được.Mạch Tuệ lấy hết can đảm đi vào khu rừng ở vùng núi phía bắc, nơi đây ít người, cây cối cỏ dại rậm rạp hơn rừng núi phía nam.Mạch Tuệ gạt đám cỏ khô héo úa sang một bên, đi lên một chút, cỏ trên mặt đất dần dần thưa thớt, thay vào đó là một số thân cây, cành cây khô héo, phủ đầy một tầng lá khô.Mạch Tuệ bẻ một nhánh cây, cào đám lá dưới đất tìm xem có nấm mèo hay gì đó hay không, nhưng không tìm thấy nấm mèo mà lại thấy những chiếc nấm hương tròn mọc trên thân gỗ mục.

Nấm hương rẻ hơn nấm mèo một chút, nấm khô mười lăm đồng một cân, nấm tươi bốn đồng một cân.Thà có còn hơn không, Mạch Tuệ bắt đầu vùi mình hái nấm hương, trong khu rừng này có rất nhiều nấm hương, một lúc sau Mạch Tuệ đã nhặt được nửa gùi, nhưng nàng cũng đi lệch khỏi chỗ ban đầu lúc nào không hay.[Ting...!Kích hoạt buff xui xẻo!]Mạch Tuệ đang cúi người nhặt nấm, nghe thấy câu này thì lập tức hoảng hốt, nàng sốt ruột đứng thẳng người lên.


Nhưng nàng duỗi người quá mạnh, lưng đau đến mức khiến Mạch Tuệ thở hổn hển.

Mạch Tuệ hít một hơi thật sâu, ấn ấn eo rồi cúi người với lấy chiếc gùi, nhưng đám lá rụng khiến nàng trượt chân, cả người và gùi đều lăn xuống sườn núi.Mạch Tuệ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đập vào cái cây bên cạnh đau đớn vô cùng.Nàng lăn đến mức nội tạng sắp văng ra ngoài, đập đầu vào gốc cây rồi dừng lại.

Nhưng mông nàng lại như ngồi trên lưng nhím, cái mông vốn đã chẳng nhiều thịt bị đâm đau đến mức nóng lên.Cái buff xui xẻo chết tiệt này!Mạch Tuệ chỉ cảm thấy chóng mặt và vô cùng buồn nôn, một lúc sau đỡ hơn.


Mạch Tuệ mở mắt ra, đưa tay chạm vào thứ đã đâm vào mông mình.

Nó to bằng lòng bàn tay, toàn thân mọc đầy gai, Mạch Tuệ đưa lên trước mắt nhìn, đây… đây là hạt dẻ sao?Mạch Tuệ mở to mắt, ngồi dậy, phát hiện xung quanh mình có mấy hạt dẻ vàng héo, miệng hé ra, để lộ hạt dẻ nâu bên trong.Có cây hạt dẻ nào gần đây à? Mạch Tuệ đột nhiên như có thêm sức lực, vỗ vỗ mông đứng dậy, toàn thân nàng đau đớn vì bị ngã, nhưng thay vào đó eo của nàng đã khỏe hơn, chỉ là trán của nàng bị đập u một cục lớn, cảm giác vừa nóng vừa rát, Mạch Tuệ không dám chạm vào nó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Hạt Dẻ


Nàng nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có mấy cái cây lớn, bởi vì không có người đến hái nên trên cây có rất nhiều hạt dẻ, xung quanh đó cũng có rất nhiều hạt dẻ rụng xuống.Hạt dẻ này rất ngon, một túi hạt dẻ ngào đường trong trấn cũng bán được mười hai đồng! Nó cũng là món ăn vặt Mạch Tuệ thích nhất vào mùa đông.

Như vậy không tốt hơn việc hái nấm hương bán nhiều sao?Lúc nàng vừa ngã xuống đã bị đổ mất gần nửa gùi nấm hương, nửa còn lại nằm trong gùi bị lăn xuống sườn núi bên kia.Cái này gọi là gì nhỉ, trong họa có phúc, tuy Mạch Tuệ bị trật eo, lại bị lăn đi xa như vậy, nhưng cũng giúp nàng tìm được cây hạt dẻ.


Nàng lập tức cảm thấy cơn đau trên cơ thể mình rất xứng đáng.Mạch Tuệ kéo gùi lại nhặt những hạt dưới đất trước, vừa vặn đầy một gùi, phần còn lại trên cây nàng có thể quay lại hái vào hôm khác.Mạch Tuệ dùng cỏ khô phủ lên hạt dẻ, lấy quần áo cuộn đống nấm hương còn lại rồi xách gùi lên đi tìm đường ra ngoài.

Cũng may nơi này không quá sâu, nàng chỉ đi vài vòng đã ra ngoài được.

Sau khi ghi nhớ vị trí cây hạt dẻ, Mạch Tuệ vội vàng đeo gùi về nhà.Vào trong sân, hai đứa trẻ đang cho thỏ và ngỗng lớn ăn cỏ.


Mùa đông ít cỏ tươi hơn, mỗi lần hai đứa ra ngoài rất lâu mới cắt đủ về, nhưng trông chúng rất thích thú.Vì vậy, Mạch Tuệ cũng thuận theo vung tay cho chúng làm chủ, để chúng phụ trách cho ngỗng và thỏ ăn."A! A tỷ, cục u sưng lớn quá!" Mạch Lạp tinh mắt, lập tức nhìn thấy Mạch Tuệ đeo một cái gùi sau lưng xuất hiện ở cửa.

Trên người a tỷ bê bết bùn đất, trên trán còn sưng một cục lớn, nó sợ tới mức vội vàng chạy tới."Không sao đâu, ta chỉ là không cẩn thận đập phải cây thôi, Lạp Nhi, đem rổ đựng rau tới đây."Mạch Lạp lập tức đi vào bếp lấy, Mạch Tuệ bỏ nấm trong lòng vào rổ đựng rau rồi mới hạ cái gùi xuống.Mạch Cốc hưng phấn định lấy cỏ khô trong gùi ra, Mạch Tuệ vội vàng kêu lên: "Đừng!"Đã quá muộn, Mạch Cốc rụt hai tay bị đâm lại, méo miệng, tủi thân muốn khóc: “A tỷ, trong gùi có gì đó cắn đệ.”“Là hạt dẻ, nó có gai, ai bảo đệ hấp tấp như vậy làm gì.” Mạch Tuệ nói rồi cẩn thận lấy cỏ khô xuống, sau đó lật úp cái gùi lại, trút một đống lớn hạt dẻ đầy gai ra.Mạch Cốc ấm ức ôm lấy chân Mạch Tuệ, do dự nhìn hạt dẻ trên mặt đất: "Nhiều gai như vậy cũng có thể ăn sao?"“Đương nhiên là chúng ta phải tách ra mà ăn.” Mạch Tuệ nhặt một hòn đá bên cạnh, đập một cái, hạt dẻ vốn đóng chặt miệng hé mở ra, Mạch Tuệ lấy hạt dẻ màu nâu ra, đặt vào tay Mạch Cốc."Đây, cái này phải tách vỏ mới có thể ăn."…Sau khi ăn qua loa phần bánh canh chưa ăn hết lúc sáng sớm, Mạch Tuệ dùng vải bố khâu một chiếc găng tay, sau đó bóc hạt dẻ, Mạch Lạp và Mạch Cốc ngồi bên cạnh tách những hạt dẻ lớn.Tách xong chúng sẽ nhận được một ít hạt dẻ nhỏ ăn, răng trẻ con rất cứng, cắn một cái đã mở được lớp vỏ mềm của hạt dẻ, thịt bên trong giòn ngọt, hai đứa trẻ ăn rất vui vẻ.“A tỷ cũng ăn.” Mạch Cốc cắn mở một cái hạt dẻ rồi đưa qua, bên trên còn dính nước miếng trong suốt, Mạch Tuệ ngượng ngùng cười nói: “Đệ ăn đi ăn đi, tỷ không ăn, để dành cho hai đứa ăn nhiều một chút."Bạn nhỏ Mạch Cốc đơn thuần lập tức đáp: "A tỷ, tỷ thật tốt với bọn đệ."Bận bịu cả ngày, trời cũng sắp tối, cuối cùng cũng bóc vỏ xong, một đống hạt dẻ co lại còn một nửa, vừa đủ đựng đầy hai rổ rau.Mạch Tuệ trải vỏ gai dưới vách tường, sau khi phơi khô có thể dùng làm củi đốt.

Lúc này, con ngỗng lớn vội vàng chạy ra khỏi phòng chứa củi, kêu cạc cạc mấy tiếng như đã hoàn thành nhiệm vụ, lượn quanh chân nàng.


Mạch Tuệ bước vào phòng chứa củi, nhìn thấy một quả trứng ngỗng to bằng lòng bàn tay.Mạch Tuệ vỗ đầu nó khen ngợi: "Ngày mai tiếp tục cố gắng nhé."Nói rồi nàng cầm quả trứng ngỗng đi vào bếp, hai đứa trẻ thèm thuồng nhìn quả trứng ngỗng to, vô cùng thèm đồ mặn.Mạch Tuệ bật cười: "A tỷ đi mang ít hạt dẻ cho Tôn gia, lát nữa về sẽ nấu cho hai đứa ăn."Mạch Tuệ cầm một giỏ hạt dẻ gõ cửa Tôn gia, Uông đại nương vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một cục u to tướng trên trán nàng, vô cùng kinh sợ."Tuệ nha đầu, cháu làm sao vậy! Mau vào đi, đại nương lấy rượu thuốc xoa cho cháu!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Chọc Hạt Dẻ


Mạch Tuệ đưa hạt dẻ cho nàng ta: "Cháu lên núi hái hạt dẻ, vô tình đụng phải một cái cây.


Đại nương, cháu mang cho đại nương một ít, thịt hạt này hầm ăn rất ngon.""Cháu nha đầu này, bản thân còn không đủ ăn mà vội cho bọn ta."Mạch Tuệ khoác tay đi vào trong, mỉm cười nói: "Đại nương đã giúp đỡ chăm sóc cháu nhiều như vậy, trong lòng Tuệ Nhi đã xem nhà đại nương như thúc thúc và thẩm thẩm của mình, Tuệ Nhi có đồ ăn ngon thì nhất định không thể quên thúc và đại nương được! Trên núi còn rất nhiều, ngày mai cháu dẫn đường, rủ hai vị ca ca cùng đi, thừa dịp chưa có ai phát hiện, chúng ta hái sạch luôn, ăn không hết còn có thể bán lấy tiền, tốt biết bao.

"Nàng chớp mắt ranh mãnh.Uông đại nương cười nói: "Không ngờ nha đầu cháu còn rất lanh lợi đấy.

Được rồi, nếu cháu đã xem ta như thẩm thẩm thì đại nương cũng không khách sáo với cháu nữa, đợi lát nữa ta hầm một con gà, tất cả mọi người cùng nếm thử túi hạt dẻ cháu đem tới luôn!”Uông đại nương giúp Mạch Tuệ xoa rượu thuốc lên trán nàng, khiến nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt: "Đợi lát nữa cháu gọi cả đệ đệ và muội muội đến, hôm nay ăn tối ở nhà đại nương."Quan hệ của hai nhà đã đến nước này, Mạch Tuệ cũng không khách sáo nữa: "Được, vậy để cháu giúp đại nương."Tôn thợ săn và hai con trai vừa đi làm cỏ trên đồng về đã nhìn thấy khói bếp bốc lên cao tít trong nhà mình, trong sân cũng rất náo nhiệt, hai đứa trẻ Mạch gia đang ôm con thỏ chơi đùa, có cả một con ngỗng lớn đang cạc cạc cạc đuổi con chó đen lớn thường ngày vẫn rất oai phong của nhà mình chạy khắp sân.Tôn Nhị Ngưu đã từng nhìn chứng kiến sự hung dữ của con ngỗng lớn đó, hắn ta sợ đến mức không dám bước vào cổng sân nhà mình.“Nhát cáy.” Tôn thợ săn cười nhạo một tiếng, vác cuốc trên vai sải bước vào, con ngỗng lớn lập tức buông tha cho con chó vỗ cánh bay về phía này, bước chân Tôn thợ săn hơi do dự.“Đại Bạch.” Mạch Tuệ đúng lúc xuất hiện ở cửa, gọi khẽ một tiếng, con ngỗng lớn lập tức quay đầu tiếp tục đuổi chó chơi đùa.Con chó: Đừng đến đây nữa!!!Mạch Tuệ nhìn ba người: "Thúc, mọi người đã về rồi, con ngỗng này rất thông minh, có thể hiểu được tiếng người, cháu vừa dạy dỗ nó rồi, nó sẽ không mổ mọi người đâu."“Đúng vậy đúng vậy, ngỗng chỉ mổ người xấu thôi.” Mạch Cốc đứng bên cạnh phụ họa.Mạch Lạp cũng nói: "Ngỗng lớn cũng không bắt nạt thỏ, thúc thúc và ca ca đừng sợ."Tôn Nhị Ngưu đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ."Hôm nay cháu hái được một ít hạt dẻ trên núi, dùng để hầm thịt ăn, đại nương đang nấu sắp xong rồi ạ."Tôn Đại Ngưu hơi khó hiểu: "Không phải khu rừng phía nam không có hạt dẻ sao?"Tôn thợ săn cũng đặt cuốc xuống, quay đầu lại cau mày nói: "Không phải là cháu đến khu rừng phía bắc chứ?"Mạch Tuệ gật đầu.Mặt Tôn thợ săn lập tức trầm xuống, trầm giọng nói: "Cháu cái con bé này, gan lớn thật đấy, đó là nơi để lại vết sẹo trên mặt thúc đấy.""Không sao đâu ạ, vào mùa đông, dã thú đều đi ngủ đông cả, cháu không đụng phải chúng."Tôn Đại Ngưu hỏi: "Vậy cục u trên trán cháu là sao vậy?"Mạch Tuệ bối rối gãi đầu: "Cháu không cẩn thận va vào một cái cây."Tôn Nhị Ngưu không nhịn được bật cười thành tiếng, bị cha mình trừng một cái, hắn ta ngoan ngoãn kiềm chế lại.Khi món gà hầm hạt dẻ được bưng lên bàn, mùi thơm của thịt tỏa ra bốn phía, hai con sâu tham ăn bên ngoài lập tức bật người chạy vào, háo hức nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.


Uông đại nương lại hấp thêm mấy cái màn thầu làm bằng bột mì, xào thêm vài món khác nữa, cười mời mọi người ngồi quanh bàn ăn.Đồ ăn ở nhà Tôn đại nương ngon hơn ở nhà Mạch Tuệ rất nhiều, hai đứa trẻ lập tức ăn từng miếng lớn, Mạch Tuệ xấu hổ ho vài tiếng, chúng mới mới kiềm chế được.Tôn đại thúc cười bảo không sao, thật ra cũng không thể trách chúng, dù sao đã nhiều ngày rồi đây mới là bữa thịt duy nhất chúng được ăn.

Thịt gà mềm mịn càng nhai càng thấy thơm ngon, cả Mạch Tuệ cũng hận không thể nhai nuốt cả xương vào bụng.Con chó đen lớn buồn bã nhìn Mạch Tuệ: Đừng có giành đồ ăn của ta được không?Bữa tối này là bữa ăn no nhất và thỏa mãn nhất đối với ba tỷ đệ Mạch Tuệ.


Đã không ăn thì thôi, ăn một lần rồi thì trong đầu mãi không quên được, lại tham lam hơn, xem ra sau này phải cố gắng kiếm tiền thì mới có thể ngày nào cũng có thịt.Ngày hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Mạch Tuệ đã đưa Uông đại nương cùng Đại Ngưu và Nhị Ngưu vào núi hái hạt dẻ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Họp Chợ


Đến nơi thì trời vừa rạng sáng, Đại Ngưu và Nhị Ngưu nhanh nhẹn leo lên cây, dùng gậy trúc đánh những hạt dẻ trên cành cây, Mạch Tuệ và Uông đại nương nhặt bên dưới.

Để không khơi dậy lòng tham của người trong thôn, bốn người họ bận rộn bóc vỏ tại chỗ, lấy hạt dẻ bên trong ra, sau đó dùng bao bố gói lại rồi mang về.

Tôn thợ săn ở nhà đan sọt tre, hai đứa trẻ chơi trong sân, bữa trưa cũng được giải quyết ở Tôn gia, giữa trưa, bốn người Mạch Tuệ ăn lương khô rồi tiếp tục làm việc.

Mãi đến chạng vạng với bóc hết một đống hạt dẻ chất cao như núi, Uông đại nương vỗ vỗ tay, đứng dậy xoay eo, chỉ đạo hai con trai thu dọn bao bố.

"Ngày mai các con dậy sớm đi lên trấn bán đi, sau đó chia tiền cho Tuệ nha đầu năm phần.

"Mạch Tuệ hơi kinh ngạc trước sự hào phóng của Uông đại nương, vội vàng xua tay: "Ba phần là đủ rồi, cháu cũng không góp nhiều sức, đều là nhờ Uông đại nương và các ca ca vất vả.


"Uông đại nương nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: "Cháu tìm được cây hạt dẻ này, đương nhiên đại nương không thể để cháu chịu thiệt.

Huống hồ, hoàn cảnh nhà cháu như vậy, cháu phải dành dụm một ít tiền để xây lại càng sớm càng tốt.

Hơn nữa, cháu đã xem ta là thẩm thẩm của cháu rồi, người một nhà thì khách sáo cái gì?"Uông đại nương quyết định dứt khoát: "Cứ làm như vậy đi!"Sáng sớm hôm sau, Đại Ngưu và Nhị Ngưu dùng một túi hạt dẻ thương lượng với Vương đại gia trong thôn, nhà ông ấy có một chiếc xe bò kéo, thường ngày Vương đại gia vẫn trồng trọt đủ loại, rồi giúp người trong thôn chuyển một số hàng hóa lên trấn, thái độ làm người cũng ôn hòa, không đi nói huyên thuyên.

Mạch Tuệ nắm tay hai đứa trẻ vẫn còn đang ngái ngủ vội vàng lên xe bò đi họp chợ.

Hai đứa trẻ vẫn còn mơ màng, hai cái đầu ngái ngủ nghiêng qua nghiêng lại theo nhịp xóc nảy trên chiếc xe bò của Vương đại gia.

Khi vừa đến trấn, còn chưa kịp để Mạch Tuệ đánh thức chúng, chúng đã khịt khịt mũi ngửi, rồi mở bừng mắt ra, vui mừng nói: "A tỷ! Đệ ngửi thấy mùi bánh nướng!"Mạch Tuệ không nhịn được cười: "Mũi chó của hai đứa thật là thính, đợi a tỷ bán được hạt dẻ rồi sẽ mua bánh nướng cho hai đứa ăn.

"Đại Ngưu và Nhị Ngưu vừa cười vừa kéo hạt dẻ xuống xe bò, sau đó cúi người vác túi hạt dẻ lớn trên vai.

"Oa, Đại Ngưu ca thật lợi hại!"Nhị Ngưu ôm lấy Mạch Lạp đang khen ngợi Tôn Đại Ngưu, cho nó ngồi lên cổ hắn ta rồi hỏi: "Vậy Nhị Ngưu ca có lợi hại không?"Mạch Lạp phấn khích hét lên: "Lợi hại lợi hại! Nhị Ngưu ca cũng rất lợi hại!"Mạch Cốc hâm mộ liếc nhìn muội muội nhà mình, rồi lại quay đầu a tỷ mình với vẻ mặt mong đợi.

Mạch Tuệ: "Tự đi đi! "Hu hu, a tỷ cũng không thương nó.

Năm người họ đi bán hạt dẻ trước, hạt dẻ tươi giá bảy đồng một cân.


Đại Ngưu và Nhị Ngưu thường bán hàng ở khu vực này, cũng quen với chuyện thương lượng giá, nói hai ba câu đã nâng giá lên tám đồng rồi mới bán.

Một bao hạt dẻ bán vừa đúng được bốn lượng bạc, mỗi nhà hai lượng bạc, hai đứa trẻ không đợi được nữa vội vàng kéo tay Mạch Tuệ chạy đến cửa hàng bánh nướng.

Bánh nướng có giá một đồng một cái, thật ra khá rẻ, Mạch Tuệ nghĩ lần trước Tôn đại thúc đã mua bánh nướng cho nàng, vậy nên nàng bảo ông chủ lấy cho mình năm cái.

Hai đứa nhỏ nóng lòng muốn cầm bánh nướng cắn một miếng, Mạch Tuệ đưa hai chiếc bánh nướng cho Đại Ngưu và Nhị Ngưu, nhưng chàng trai lớn lại xấu hổ không nhận.

“Đường đường là một nam tử hán, sao có thể giành đồ ăn của một bé gái chứ.

” Nhị Ngưu hơi đỏ mặt.

Mạch Tuệ giả vờ giận dỗi: "Muội cũng đã mua rồi, một mình muội sao có thể ăn ba cái chứ, Nhị Ngưu ca muốn muội no chết à?"Mặt Nhị Ngưu lập tức càng đỏ hơn, vội vàng biện hộ: "Ta không có ý đó! "Vẫn là Đại Ngưu có lí lẽ hơn: "Nhận đi, buổi trưa ta đưa Tuệ nha đầu và mấy đứa trẻ đi ăn hoành thánh.

"Nói vậy rồi, Nhị Ngưu mới xấu hổ nhận lấy, Mạch Tuệ không khách sáo với họ.


Sau khi hai đứa trẻ ăn xong, lại chơi cưỡi ngựa với Đại Ngưu và Nhị Ngưu, Đại Ngưu và Nhị Ngưu cũng sẵn lòng dỗ chúng vui vẻ.

Mạch Tuệ muốn đi xung quanh xem thêm, còn muốn mua thêm ít lương thực.

Đại Ngưu nói: "Muội đi đi, ta và Nhị Ngưu giúp muội trông Lạp Nhi và Tiểu Cốc, muội cứ đi dạo một vòng nghe kể chuyện cũng được, buổi trưa bọn ta đợi muội ở tiệm hoành thánh đầu đường.

"“Được!” Một người đi lại cũng tiện, không cần lo lắng bất cẩn để lạc mất hai đệ đệ muội muội.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom