Cập nhật mới

Dịch Vương Giả Thời Khắc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,223
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vương Giả Thời Khắc

Vương Giả Thời Khắc
Tác giả: Hồ Điệp Lam
Tình trạng: Đang cập nhật




Hà Lương là một tuyển thủ có thiên phú hơn người của giải KPL, tiếc rằng con đường sự nghiệp của cậu lại gặp nhiều thất bại khiến người khác thất vọng.

Sau thất bại của anh trai, Hà Ngộ, người em luôn đứng sau lưng anh trai mình cổ vũ một cách thầm lặng đã thử xúc trò chơi rồi từ đó quyết tâm đi tiếp con đường của anh mình.

Đã được tận mắt chứng kiến nhiều trận thi đấu của game Vương Giả Vinh Diệu, Hà Ngô tự sở hữu cho bản thân mình một tư duy cực tốt về nó, thế nhưng bản thân lại chưa bao giờ trực tiếp chơi, vậy mà cứ thế dứt khoát xông lên, tiến về Thời Khắc Vương Giả của mình.

Truyện mới của Hồ Điệp Lam, tác giả của các tác phẩm: Toàn Chức Cao Thủ, Cận Chiến Pháp Sư, Thiên Tỉnh Chi Lộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,223
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-1: Các thuật ngữ nên biết khi đọc truyện


Đây là chương người dịch, là mình giản lược chương giới thiệu của Hồ Điệp Lam. Chủ yếu giới thiệu các thuật ngữ game để các bạn thuận tiện khi đọc truyện.

Vương Giả Vinh Diệu: Tên tiếng Anh là King of Glory, là một game online thuộc thể loại nhập vai chiến thuật 5 đấu 5 trên một bản đồ gọi là Vương Giả Hẻm Núi. Hai đội mỗi đội 5 người thi đấu với nhau, mục tiêu là cuối cùng là phá hủy Nhà Chính của đối phương để giành chiến thắng. Game này có bản quốc tế (thay tên tướng cũng như đồ họa nhưng kỹ năng tướng tương tự) phát hành tại Việt Nam dưới tên Liên Quân Mobile. Game này hiện tại có khoảng gần 80 tướng, mỗi trận đấu, người chơi có quyền chọn một tướng để tham gia trò chơi. Tùy theo hình thức thi đấu mà có thể có tướng xuất hiện trùng.

Đường sông: Là con sông chia đôi bản đồ theo chiều vuông góc với thẳng nối hai nhà chính với nhau.

Khu rừng: Nơi có các bãi quái cố định, tiêu diệt quái cho điểm kinh nghiệm lên cấp và vàng để mua trang bị.

Khu Xanh: Phần rừng có quái Khổng lồ đá xanh.

Khu Đỏ: Phần rừng có bãi Bùa đỏ.

Cao điểm: Chỗ Nhà Chính mỗi đội.

Thủy tinh (Nhà Chính): Là căn cứ mỗi đội, đội nào phá hủy Nhà chính đối thủ trước sẽ giành chiến thắng.

Trụ phòng ngự: Được đặt dọc theo ba đường lính, mỗi đường có 3 trụ. Trụ sẽ tự bắn lính hoặc tướng (do người chơi điều khiển) khi tiến vào phạm vi của Trụ.

Đường lính: Là đường di chuyển của các con lính (hệ thống tự sinh ra sau một khoảng thời gian nhất định).

Đường đôi: Hay được gọi là Đường Dưới, mỗi đội thường có hai người điều khiển tướng đi đường này, thường là một xạ thủ (đánh xa) và một Hỗ Trợ.

Solo Top: Đường Trên, hay dễ hình dung là đường phía bên kia bản đồ so với Đường Dưới.

Đường giữa: Đường lính nối thẳng hai Nhà Chính với nhau.

Đi rừng: Người chơi chủ yếu farm (đánh quái) trong rừng để thu thập vàng và kinh nghiệm.

Hỗ trợ: Tên như nghĩa, hỗ trợ đồng đội tăng khả năng công thủ hoặc bảo kê.

Adc: Sát thương vật lý chủ lực, thường là Xạ Thủ (AD).

Xanh: Khổng Lồ đá xanh, hạ quái này sẽ nhận được Bùa xanh.

Bùa Xanh: Giảm thời gian hồi chiêu các kỹ năng, tăng khả năng hồi mana (nội lực) cho các tướng.

Đỏ: Quái đá đỏ (trong bản dịch ta sẽ gọi là Bãi quái Bùa đỏ) đánh giết có thể đạt được bùa Đỏ.

Bùa Đỏ: Tăng sát thương gây ra đồng thời làm chậm kẻ địch trúng chiêu, đòn đánh thường.

Bạo Quân: Boss bự của Rừng, đánh chết sẽ cho cả đội kinh nghiệm, vàng.

Hắc Ám Bạo Quân: Vào thời điểm 9 phút 55 giây của trận đấu, Bạo Quân sẽ trở về Hắc Ám, phút thứ 10 Hắc Ám Bạo Quân sẽ xuất hiện. Hạ gục nó sẽ cho cả đội bùa lợi tăng công kích.

Chúa Tể: Boss bự trong Rừng. Hạ gục nó sẽ cho đội hạ gục ba lượt lính có bùa Chúa Tế (công to, thủ cao hơn). Đồng thời còn cho cả đội bùa lợi gia tăng khả năng hồi sinh mệnh, nội lực.

Last hit: Đánh phát cuối hạ gục đối thủ, tiêu diệt lính quái.

First Blood: Chiến Công Đầu, người chơi điều khiển tướng hạ gục được tướng đối phương lần đầu tiên trong trận.

BP: Ban/ pick tên gọi tắt. Ban ý là cấm, pick làm chọn tướng để tham gia thi đấu.

KPL (Kings Pro League): Giải đấu chuyên nghiệp game Vương Giả Vinh Diệu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,223
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-2: Thiên tài ngày xưa


Biên dịch: Dạ Vũ Thanh Phiền

“Chào mừng tham gia Vương Giả Vinh Diệu, quân lính 5 giây nữa sẽ xuất hiện, hãy chuẩn bị.”

Âm thanh của hệ thống phát lớn vang vọng khắp cả bản đồ game rộng lớn, người xem trận đấu nhanh theo đó mà trở nên cực kỳ phấn khích, dốc sức hò hét cổ vũ cho đội mình, không khí vô cùng sôi động. Cũng đang ở hiện trường, bình luận viên Lộ Do và Đoàn Tức lập tức bị không khí này ảnh hưởng, giọng điệu không khỏi kích động: “Các bạn khán giả có khỏe không, hôm nay, nơi đây là nơi diễn ra trận chung kết giải KPL mùa Thu, đội Trung Nam so tài cùng đội Thiên Trạch để tìm ra người chiến thắng. Tôi là bình luận viên Lộ Do.”

“Tôi là bình luận viên Đoàn Tử.”

“Mùa giải KPL lần này được đánh giá là rất kịch tính hấp dẫn, bây giờ đã đến giờ phút cuối cùng, giai đoạn Cấm - Chọn khiến tôi cảm giác như hai vị tuyệt thế kiếm khách đang quyết đấu vậy, vô cùng khẩn trương áp bách, không biết anh Đoàn Tử có cảm thấy vậy không?” Lộ Do tiếp lời.

“Đó là đương nhiên, hai bên Cấm – Chọn, kẻ tới người lui, so chiêu với nhau, thể hiện mới đầu thôi đã rất đặc sắc.”

“Nhưng mà đội Trung Nam có một chiêu mà tôi nghĩ bất kỳ ai cũng đoán được, đó là việc cấm đi Lý Bạch của Hà Lương.”

“Việc này hiển nhiên, chúng ta đều biết rõ, người chơi bình thường và tuyển thủ chuyên nghiệp sử dụng Lý Bạch tựa như hai tướng khác nhau, nhưng qua các trận đấu của mùa này, chúng ta còn phát hiện ra kiểu Lý Bạch thứ ba, đó chính là Hà Lương Lý Bạch.” Đoàn Tử trịnh trọng giới thiệu.

Hà Lương Lý Bạch!

Ngồi xem trận đấu được phát trực tiếp trên máy tính, Hà Ngộ nghe thấy vậy không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lý do là vì người sử dụng Lý Bạch áp bức quần hùng kia chính là anh ruột cậu.

“Chính xác. Hà Lương Lý Bạch, tôi không biết dùng từ nào miêu tả để dễ hình dung, tôi chỉ có một điểm để nói tới các bạn: Đội Thiên Trạch, khi Hà Lương có Lý Bạch thì tỉ lệ thắng là một trăm phần trăm. Điểm này đủ chứng minh Lý Bạch trong tay Hà Lương khủng bố thế nào.” Lộ Do cũng dốc sức quỳ bái vị tuyển thủ đang nổi lên này, nói thực tế thì phong độ mà Hà Lương thể hiện cũng quá mức chói sáng đi.

“Theo đó mà nói, tôi cảm thấy Hà Lương đã xác định buông bỏ tướng Lý Bạch rồi, bởi sẽ chẳng có đội nào chịu thả Lý Bạch của anh ta ra.” Đoàn Tử cười, bồi thêm.

“Đúng vậy, tình thế này khiến trong trận đấu quyết định này, chúng ta thấy cuối cùng Hà Lương lựa chọn Đạt Ma đi rừng.”

“Ừm…Tướng Đạt Ma tương đối đa dụng, có khả năng mở giao tranh, đồng thời không quá phụ thuộc vào lượng tiền kiếm được, chọn Đạt Ma đi rừng, hẳn là muốn chia kinh nghiệm cho các vị trí chủ lực.” Đoàn Tử phân tích.

“Trận đấy đã bắt đầu, hai bên chạm mặt nhau chỉ để thăm dò, không có giao tranh, xem ra khởi đầu cũng khá an bình.” Lộ Do bắt đầu tường thuật, giải thích.

“Phía đội Thiên Trạch, bùa Xanh đã nhường cho mid, bùa Đỏ nhường xạ thủ…wow, tôi mới nói Đạt Ma đi rừng sẽ chia kinh nghiệm nhưng không nghĩ lại nhường hết thế này.”

Mid laner của Thiên Trạch là Chu Tiến, được xưng tụng là người đi đường giữa xuất sắc nhất KPL, khi chơi hàng ngày mà y không gây được 50% sát thương toàn đội thì xem như bản thân thất bại. Dù là thi đấu giải KPL, lượng sát thương của hắn cũng trên dưới 40% toàn đội, thỉnh thoảng phong độ kinh người còn vượt qua được 50%.

Xạ thủ của Thiên Trạch là Trương Thì Trì, cách di chuyển, thao tác tinh tế tỉ mỉ, tướng Marco Polo trong tay cậu này cũng thường bị đối thủ Cấm. Có điều trong trận này, Marco Polo được thả ra, Thiên Trạch lập tức chọn ngay cho cậu.

Tình thế hai vị tướng này chia nhau ăn bùa Xanh, Đỏ, hiển nhiên ý đồ của Thiên Trạch muốn cả đội thi đấu xoay quanh vai người đã lộ ra khá rõ. Khả năng đi đường, thi đấu của hai người này so với mặt bằng chung đều xếp top đầu, thế nên sắp xếp như vậy cũng không tính là điều bất ngờ. Thế nhưng trong mắt Hà Ngộ, Chu Tiến hay Trương Thì Trì kia, thực lực có mạnh nhưng lại có chung một chỗ thiếu hụt. Họ có bùng nổ khi có giao tranh nhưng chung cuộc lại không thể quyết đoán nắm thời cơ mà hạ gục đối thủ. Điều này dường như là do bọn họ luôn chủ tâm thi đấu an toàn quá mức, khiến mỗi khi cần kết thúc lại phát hiện mình không đủ cự ly để ra đòn kết liễu.

Tình thế hiện tại, Thiên Trạch dồn sức bảo kê cho hai người này tỏa sáng, mục đích là hy vọng hai người dựa vào lượng tiền kiếm được vượt trội để chiếm lợi thế, thế nhưng yếu điểm lúng túng khi ra “Một kích cuối cùng” hẳn vẫn còn đó? Nếu đổi là cậu, để cho Hà Lương cầm một tướng sát thủ đi rừng, thế không phải giải quyết được vấn đề sao?

Hà Ngộ cảm thấy có chút khó hiểu, còn trận đấu vẫn đang tiếp tục.

“Hai bên hiện tại đang bắt đầu di chuyển, bố trí lực lượng quanh khu vực Bạo Quân, có điều Đạt Ma đi rừng do nhường quá nhiều nên giờ còn chưa lên cấp 4, Bạo Quân đầu tiên có phải nên bỏ hay không?”

“Bên Trung Nam thấy Đạt Ma chưa cấp 4, quyết đoán ra tay với Bạo Quân!”

“Thiên Trạch dường như không có ý định buông bỏ! Bọn họ chạy tới rồi! Đạt Ma lướt qua tường tiến vào! Không ai cản sao? Trừng Phạt! Cướp được! Cả hai bên hẳn là cùng dùng Trừng Phạt, nhưng cuối cùng là Đạt Ma của Hà Lương cướp được Bạo Quân. Nhưng anh ta có vẻ không thoát được…Ây dza, Chiến Công Đầu…Đạt Ma để mất Chiến Công Đầu, gỡ lại được Bạo Quân, trao đổi này vẫn coi là chấp nhận được.”

“Ừm, dù sao Thiên Trạch trận này đi rừng thiên hướng hỗ trợ rồi…”

Ngồi trước máy tính, sắc mặt Hà Ngộ cũng trở nên căng thẳng. Lý do bởi Chu Tiến và Trương Thì Trì có tư tưởng đánh quá an toàn nên khi tranh đoạt Bạo Quân không tạo đủ áp lực lên đối thủ. Đạt Ma xông vào khi đó, nói là cướp, đúng hơn là phải nói là trộm. Kết quả là nhờ vào Hà Lương nắm bắt thời cơ, thao tác chuẩn xác mới đoạt được Bạo Quân, việc này cũng phải nói là rất may mắn nữa. Nếu Hà Lương thất bại? Mất Bạo Quân, mất Chiến Công Đầu, đội Thiên Trạch sẽ lâm vào tình thế xấu ngay.

...

...

“Hay, đợt lính này có thể băng trụ, Đạt Ma đã lên rồi, một cước đại chiêu, rất tốt…Ôi chao? Xạ thủ và Hỗ trợ đều không theo kịp rồi… Đạt Ma chịu hai phát bắn từ trụ, đợt đẩy này…Hỗ trợ đối phương đã tới…Cuối cùng là chết ngược nữa sao…Ài…Hỏng rồi, đợt đẩy này bên Thiên Trạch phối hợp có phần lỗi rồi!”

“Chính xác! Phối hợp kịp thời thì đợt đẩy này dù Đạt Ma bị hạ, cũng có thể là tình huống lấy một đổi hai, thuận lợi thì lấy luôn trụ là có khả năng.”

“Ừm…Hiện tại Đạt Ma 0-2-0, việc này khó nha.”

...

...

“Đạt Ma mở giao tranh, đánh trúng ba người! Quá hay! Oái…nhưng hai sát thương chủ lực của Thiên Trạch đều bị ép lui rồi…Họ chọn rút lui, thực đáng tiếc…”

"Đạt Ma 0-3-0..."

...

...

“Đợt đẩy là bên Trung Nam muốn ép giao tranh đường giữa!”

“Đạt Ma đi chặn lính rồi! Quyết định cực kỳ thông minh của Hà Lương.”

“Trời! Bốn người bên Thiên Trạch rút không kịp, bị giữ lại rồi, giao tranh sao?”

“Việc này…Năm đánh bốn, một đổi bốn luôn rồi…”

“Trung Nam đang đánh Nhà Chính rất nhanh, Đạt Ma đang liều mạng quay về…”

“Không kịp… Chắc không về kịp rồi…”

“Tuyệt vời! Chúc mừng Trung Nam đã giành được quán quân mùa giải KPL năm nay. Xin chúc mừng các bạn!”

Hiện trường chỉ trong phút chốc như bị cắt thành hai nữa, một bên là tiếng hò reo ầm ĩ ăn mừng, một bên là sự im lặng của cô đơn, thất bại. Hà Lương đứng ở góc sân đấu nơi không có đèn chiếu tới, mắt nhìn về phía màn hình lớn đang chiếu lại những pha highlight của trận đấu, lòng ngập tràn tiếc nuối.

“Đừng nản chí, cậu mới chỉ vừa bắt đầu. Biểu hiện với tư cách tân binh như cậu đã là rất xuất sắc rồi.” Trọng tài ở lối ra vỗ vỗ vai an ủi khi hắn đi ngang qua. Bốn tuyển thủ khác của Thiên Trạch lúc này đã ở ngoài khu thi đấu đưa mắt lạnh nhạt nhìn trọng tài khen ngợi Hà Lương.

“Cảm ơn.” Hà Lương vội vàng đáp lại, trong lòng lại phấn chấn hẳn lên. Phải rồi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, đây mới chỉ là mùa giải KPL đâu tiên. Còn nhiều thời gian, mình nhất định sẽ có ngày đứng ở bục cao nhất giữa sân thi đấu khi. Hà Lương đang khi mơ mộng nhìn về phía đài giữa sân thi đấu nơi sắp diễn ra lễ trao giải, sau lại có tiếng gọi với giọng điệu không kiên nhẫn.

“Có đi hay không đây?”

“A, tới liền.” Nghe thấy đồng đội gọi, Hà Lương vội vàng chạy tới đám cùng đội. Lúc sau trả lời phỏng vấn, hắn cũng không ủ rũ mà tràn đầy hy vọng: “Mùa giải sau tôi sẽ cố gắng gấp bội.”

Ngồi trước màn hình nhìn thấy anh mình như thế, Hà Ngộ bật cười. Cậu tin tưởng có một ngày anh mình sẽ đứng ở vị trí trung tâm, tay giơ cao cup vô địch.

Chỉ là một mùa giải qua…

Lại một mùa giải nữa qua…

Lại thêm một mùa giải nữa…

Tròn năm năm, mười mùa thi đấu.

Đội tuyển Thiên Trạch kể từ ngày đó về sau không tham dự thêm được trận chung kết nào nữa. Khiến mọi người chú ý? Khiến fan hâm mộ chờ mong? Thiên tài đi rừng? Nâng lên cao bao nhiêu thì lúc rớt xuống càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

“Thực lực bị đánh giá quá cao, tài năng thực sự không đủ để đảm nhiệm vị trí trung tâm của đội tuyển hàng đầu.”

“Không có chí tiến thủ, sau khi gia nhập đội tuyển đứng đầu liền buông thả bản thân.”

“Quá ích kỷ, tham thể hiện cả nhân, thiếu khả năng phối hợp cùng đồng đội.”

Những lời bình luận về Hà Lương, từ không tiếc lời khen ở mùa giải đầu tiên, dần dà bắt đầu xuất hiện những phản hồi tiêu cực. Cuối cùng sau năm năm, không có bàn luận gì nữa bởi không còn ai đặt kỳ vọng vào Hà Lương nữa. Tân binh thiên tài ngày nào, giờ này nhìn qua chỉ như một tuyển thủ bình bình trong một trận đấu của KPL.

“Mùa giải tiếp theo sẽ cố gắng gấp bội.”

Những lời này, năm thứ năm, mùa giải thứ mười, Hà Lương không còn nói nữa.

Vài ngày sau, Hà Ngộ đang khi đọc báo thấy tin về anh mình: Tuyên bố chính thức từ đội tuyển Thiên Trạch – Hà Lương giải nghệ. Dưới phần tin tức này không có nhiều bình luận lắm, chỉ có vài fan lâu năm tỏ ra tiếc hận việc rèn sắt không thành thép.

Khi trước đọc được tin tức chê trách anh mình, Hà Ngộ đều kiên nhẫn lý luận với người ta, giờ đây cậu chẳng quan tâm nữa. Vừa thông báo tin tức về anh mình, vừa cất bước tính ra ngoài, vừa xuống dưới lầu cậu liền thấy Hà Lương, người anh mà năm năm kể từ ngày tham gia luyện tập, thi đấu chuyên nghiệp chưa từng về nhà, đang đứng đó với đủ túi nhỏ túi to.

“Anh…” Hà Ngộ thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.

“Anh về rồi này.” Hà Lương cười đáp. Năm năm trước, hắn cười sau khi thất bại, bởi vì khi đó mọi thứ mới chỉ bắt đầu, hắn tràn ngập tin tưởng với tương lai của mình. Giờ là năm năm đã qua, hắn lại thất bại, vẫn là cười nhưng trong nụ cười kia chất chứa sự cay đắng, không cam lòng khó có thể giấu được.

“Không trách anh được.” Hà Ngộ nói. Đây là câu Hà Ngộ an ủi Hà Lương sau khi trận chung kết mùa giải đầu tiên kết thúc. Sau từng đó mùa giải, mỗi khi thấy Hà Lương thua trận, bị loại, Hà Ngộ đều nói với anh mình như vậy như một lời an ủi, cổ vũ.

“Anh còn chưa đủ giỏi, sau…” Hà Lương lắc đầu, hắn sau mỗi lần thất bại, lại đứng lên cố gắng nhưng kết quả cuối cùng vẫn vậy. Thế nên lần này, nói xong nửa câu đầu, nửa câu sau mới nói được một chữ đã bị ngưng lại.

“Học kỳ sau em là học sinh cấp ba rồi, giờ quan trọng là tập trung thi tốt nghiệp nhỉ?” Hà Lương dùng chữ ‘sau’ khi để đổi chủ đề.

"Vâng."

“Cố gắng làm cho tốt nhé!”

“Thế anh thì sao?”

“Anh?” Hà Lương nghe hỏi thế, không khỏi quay đầu nhìn sau lưng rồi mới tiếp: “Năm xưa vì tham gia thi đấu chuyên nghiệp nên anh bỏ thi Đại Học, nhưng mà cũng không có bỏ học, có được bằng đào tạo từ xa, trước tìm một công việc đã rồi mới tính có học thêm gì nữa không.”

“Ý em không phải vậy. Em nói là Vương Giả Vinh Diệu ấy?” Hà Ngộ hỏi.

“Vương Giả Vinh Diệu… Nếu em muốn leo hạng thì anh có thể kéo.” Hà Lương cười cười, đáp.

“Anh biết em không nói cái đó mà…”

“Anh hiểu em định nói gì, năm năm trong nghề, em muốn biết anh cam lòng không á? Nỗ lực nhiều năm như vậy, kỳ thật cũng không có gì là không cam lòng. Quyết định giải nghệ vì anh đã hết động lực, trong lòng cũng không còn gì tiếc nuối. Thế nên, cứ vậy đi ha.” Hà Lương buông hành lý, đưa tay vỗ vỗ vai Hà Ngộ, đáp.

"Anh..."

“Anh lên trước, bố mẹ đều ở nhà cả chứ? Em đi đâu cũng đừng về muộn quá đấy.” Hà Lương nói xong liền xoay người đi về phía cầu thang. Hà Ngộ nhìn bóng lưng anh mình, trong lòng đầy những tâm sự không nói ra được. Cậu biết rõ anh mình dù nói thế nhưng nội tâm sao có thể không có chút phiền muộn nào sao? Nhưng việc đã đến nước này, đúng là không nên nói thêm gì nữa.

“Để em xách hành lý hộ anh.” Hà Ngộ vừa hô xong liền cất bước đuổi theo. Thế nhưng vừa bước tới chân cầu thang, cậu chợt nghe tiếng nức nở từ cầu thang truyền xuống. Hà Ngộ sửng sốt đứng hình tại chỗ, không bước thêm nữa, chỉ nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng, như đê vỡ đập tràn, tiếng nức nở đã thành gào khóc.

Có cam lòng hay không?

Có tiếc nuối hay không?

Những lời nhảm nhí vậy, sao mình còn muốn hỏi chứ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,223
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Thiếu niên hướng dẫn trò chơi


Dịch giả: Hoangforever

Thu đi rồi thu tới.Chẳng mấy chốc đã trôi qua 1 năm.

Hà Lương nhìn thấy từng chiếc lá rơi xuống bên ngoài cửa sổ mà cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Hôm nay là mùa giải mùa thu KPL bắt đầu. Hắn đã trải qua 5 năm cùng với trò chơi Vương Giả Vinh Quang. Cho nên thông thường ngày này luôn là ngày mà hắn hằng ao ước để bắt đầu một cuộc hành trình mới. Rồi sau đó hắn sẽ lao đầu vào một chặng đường đầy bận rộn. Một chặng đường tràn ngập sự hưng phấn và mong chờ. Nhưng bây giờ thì…..

” Hà lương! Người đã chuẩn bị ghế ngồi đầy đủ cho buổi lễ khai giảng ngày mai chưa?”

Một người vội vã chạy vào phòng làm việc, nói to.

Hà Lương đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ về quá khứ thì bị giọng nói này lôi ngược về trước màn hình máy tính của mình. Hắn cũng không có quay đầu lại, trả lời:

” Đang chuẩn bị.”

Ngày hôm nay, Hà Lương là một nghiên cứu sinh làm việc trong trường đại học Đông Giang. Mặc dù nó cũng bận rộn như công việc làm một tuyển thủ chuyên nghiệp kia nhưng cuộc sống này lại không còn ước mơ và hoài bão như trước nữa.

Tương lai rồi sẽ như thế nào đây? Trong lòng Hà Lương lúc này cũng không thể cho ra đáp án. Hắn chỉ có thể làm tốt chuyện trước mắt mà thôi.

” Nhớ chú ý tới giờ. Trước khi trời tối phải hoàn thành tất cả công việc trang trí bối cảnh rồi. Lúc này chỉ còn chờ người sắp xếp ghế nữa mà thôi.”

Một giọng nói mang phần thúc dục lại tiếp tục vang lên ở đằng sau.

” Người không đi. Thì mọi chuyện đã khác rồi.”

Hà Lương vừa nói vừa làm tiếp công việc bận bịu của mình. Nhất thời tiếng bàn phím, tiếng con chuột vang lên không dứt bên tai. Trên màn hình là hình ảnh vị trí các phân viện của nhà trường đang được nhanh chóng phác họa lại.

” Tốc độ tay nhanh ghê. Không hổ lúc trước là tuyển thủ chuyên nghiệp!”

Người kia đứng ở phía sau nhìn Hà Lương. Hắn nhìn thấy tốc độ tay nhanh đến đáng sợ kia mà than thở không thôi.

” Ta chỉ đánh cho vui thôi.”

Hà Lương nói.

“Hiệu quả như nhau, hiệu quả như nhau.”

Người kia đang còn cảm khái thì Hà Lương đã nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị sắp xếp ghế ngồi rồi. Tiện thể hắn còn gửi phần việc vừa làm xong tới số điện thoại người nhận.

” Giỏi lắm. Ta đi ra ngoài tí. Tí nữa sẽ trở lại.”

Người kia nói.

” Trở lại làm gì?”

Hà Lương hỏi.

” Nâng bậc xếp hạng của ta lên!”

Người nam tử cao thước bảy kia vừa nói vừa ném về phía Hà Lương một cái ánh mắt mị hoặc khiến cho Hà Lương cảm thấy buồn nôn.

“Hôm nay ta không rảnh.”

Hà Lương tức giận nói.

Đấu xếp hạng là một trong những cách chơi quan trọng nhất trong Vinh Quang Vương Giả. Thông qua việc chiến thắng trong trò chơi để tiến hành sắp xếp vị trí xếp hạng cho người chơi. Cho nên trò chơi này mới được phân chia ra làm 7 cấp bậc xếp hạng: từ đồng xanh cho tới Vương giả. Đây cũng chính là bảng xếp hạng trực quan, đúng thực lực nhất trong trò chơi.

Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thì đấu xếp hạng cũng không thể nào lột tả ra được hết thực lực của bọn họ. Bọn họ đã siêu thoát qua vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng này rồi.

Ngày xưa, Hà Lương thường được mọi người nhắc tới nhiều cũng là do hắn trở thành ngôi sao đi rừng của KPL. Thế mà lúc này hắn lại biến thành thanh vũ khí sắc bén trong mắt đồng nghiệp khi đánh xếp hạng. Khiến cho hắn cảm thấy đẳng cấp quá là khác biệt.

Lúc đầu khi hắn tuyên bố từ bỏ sự nghiệp game thủ thì hắn sẽ bỏ hẳn game luôn. Nào ngờ vị đồng nghiệp tên là Phan Duệ Minh này lại quấn chặt lấy hắn, không chịu buông tha. Hắn bắt Hà Lương phải chơi trò này với hắn. Cứ cách dăm ba bữa hắn lại bắt Hà Lương kéo xếp hạng hộ hắn.

Hiện giờ trong trò chơi đã bắt đầu mùa giải đấu xếp hạng mới. Mà Phan Duệ Minh thì cũng nói đi nói lại về chuyện này mấy ngày hôm nay với Hà Lương rồi. Nhưng hôm nay Hà Lương lại từ chối vô cùng kiên quyết. Hắn căn bản không cho Phan Duệ Minh có cơ hội giở ra công phu đeo bám của mình. Hắn thẳng thừng cầm lấy áo khoác của mình rồi bước ra khỏi cửa.

” Hả? Người làm cái gì vậy?”

Hà Lương luôn luôn hiền lành dễ nói chuyện. Tự nhiên hôm nay lại có thái độ kiên quyết tới như vậy khiến cho Phan Duệ Minh rất là bất ngờ. Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.

” Em trai ta hôm nay tới. Ta đi đón hắn.”

Hà Lương bước thẳng ra ngoài, vừa đi vừa trả lời.

” Em trai ngươi? Học sinh mới à? Hệ gì vậy! Ê! Ta dùng máy tính của ngươi nha!”

Phan Duệ Minh hỏi thêm mấy câu nữa thì đã không thấy bóng dáng Hạ Lương đâu. Phan Duệ Minh cũng không thèm để ý tới chuyện này. Hắn ngồi vào máy tính Hà Lương. Sau khi nhìn hàng ghế đã được sắp xếp chu đáo và đã chuyển bài gửi đi kia. Hắn liền lấy điện thoại ra gọi. Sau khi phân phó mấy câu xong. Hắn liền rảnh rỗi mở trò chơi Vinh Quang Vương Giả trên điện thoại ra.

” Chiến thôi.”

Hắn nói thầm một câu. Sau đó bắt đầu chơi đấu xếp hạng một mình.

Có Hà Lương kéo xếp hạng thì trận nào hắn cũng chiến thắng. Nhưng có một vấn đề, đó chính là tỷ lệ thắng do hắn đánh 1 mình và tỷ lệ thắng do Hà Lương kéo hắn lại cách xa nhau rất nhiều. Hiện tại, Hà Lương đã kéo hắn lên tới đẳng cấp Vương Giả. Thế nhưng chỉ cần hai ngày hắn đánh 1 mình liền tụt xuống hạng kim cương. Đánh xếp hạng mà không có Hà Lương kéo thì lịch sử đấu xếp hạng của Phan Duệ Minh cho tới hiện giờ toàn thất bại liên tiếp. Kèm theo đó là vô số tin nhắn xử phạt đếm không hết từ hệ thống gửi cho hắn.

Trước khi mùa giải mới bắt đầu, Hà Lương kéo hắn một mạch lên tới cấp bậc Vương Giả. Sau đó Hà Lương không để ý tới việc này nữa.

Chỉ trong vòng có 1 tuần, Phan Duệ Minh đánh xếp hạng 1 mình liền tụt xuống bậc vàng. Không có gì gọi là khoa trương ở đây cả. Nếu như cấp bậc đồng được tích điểm lâu thì có lẽ hắn rơi sao như sung rụng rồi.

Đối với chuyện này Phan Duệ Minh không hề cảm thấy một chút áp lực nào cả. Cho nên từ những điều trên, ta có thể nhìn ra trình độ và thiên phú của Phan Duệ Minh đối với trò chơi này tệ như thế nào.

Thế nhưng hết lần này tới lần, bản thân hắn lại không nhận ra được vấn đề này. Hắn vẫn luôn kiên trì cho rằng mình thua là do đồng đội mình quá ngu, không thể nhờ cậy được.

Cho nên để bù đắp về điểm này. Ở khâu B/P trước khi bước vào trận đấu. Phan Duệ Minh tự tin nói với toàn đội.

” Cao thủ, nhường vị trí.”

Thông thường, trong trò chơi mỗi người sẽ thông thạo một vị trí của bản thân mình. Cho nên để có thể phân phối đội hình hợp lý, phù hợp với năng lực của mỗi người thì khâu B/P này rất là quan trọng. Mà Phan Duệ Minh lại để cho đồng đội của mình lựa chọn vị trí thông thạo trước. Sau đó còn thiếu vị trí nào. Hắn sẽ đánh vị trí đó cho đủ đội hình. Từ điều này có thể thấy được hắn rất là tự tin và chịu trách nhiệm trước câu nói của mình.

Mà 4 gã đồng đội kia hình như cũng không có để ý tới lời nói của hắn. Bọn họ vội vàng chọn anh hùng cho bản thân mình. Phan Duệ Minh nhìn lại thì thấy đã có đi top, đi mid, đi xạ thủ, đi hỗ trợ. 4 vị trí đã có hết rồi. Mà trong trò chơi này lại có những 5 vị trí. Cho nên còn thiếu vị trí đi rừng nữa. Lúc này hắn liền chọn anh hùng Lan Lăng Vương cho mình.

” Đái Phi – đi rừng”

Phan Duệ Minh tràn đầy tự tin nói.

Rất nhanh trận đấu được bắt đầu.

Đối với Phan Duệ Minh từng đạt được đẳng cấp Vương Giả do Hà Lương kéo lên mà nói thì cái đám vàng đoàn này không đáng để vào trong mắt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi chạy thẳng ra khu vực bùa xanh.

Đi rừng là một vị trí thông qua việc đánh giết quái rừng ở khu vực rừng để lấy kinh nghiệm và vàng. Thông thường vị trí này sẽ là người lên level nhanh nhất đội. Rồi sau đó dựa vào level hơn này đi gank giúp cho đồng đội chiếm được lợi thế đường của mình.

Phan Duệ Minh vừa hát vừa đánh quái. Trong đầu hắn lúc này đang còn tưởng tượng ra cảnh mình sẽ đại sát tứ phương, tung hoành toàn trường như thế nào.

Đột nhiên ở hẻm núi phía trên chợt xuất hiện hai vị anh hùng của đối phương đang xông thẳng về phía hắn.Phan Duệ Minh thấy vậy liền vội vã lui về phía sau.

Hai vị anh hùng của đối phương liền xông thẳng vào bãi bùa xanh. Sau đó đánh chết con tượng đá màu xanh đã mất một nửa máu kia không tốn một chút sức lực nào.

Mà bùa xanh này đối với người đi rừng mà nói nó rất là quan trọng. Thế mà Phan Duệ Minh đã để hai người kia cướp mất.

Hắn tức điên người liền mở loa ra nói:

” Đường dưới! Tại sao hai người kia vào mà không nhắc ta một câu!”

” Theo tầm nhìn trên bản đồ thì xạ thủ và hỗ trợ của đối phương cũng không có ra lane. Cho nên bọn họ không đi vào bùa đỏ giúp rừng thì có lẽ là sang cướp bùa xanh rồi.

Đồng đội trong trò chơi cũng không có trả lời.

Thế nhưng lại có một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau Phan Duệ Minh khiến cho hắn giật nảy mình. Suýt tí nữa là làm rơi điện thoại.

Hắn quay đầu lại nhìn. Thì thấy đằng sau mình có một vị thiếu niên đang đứng. Hai con mắt hắn đang còn chăm chú nhìn vào màn hình của mình.

” Nhưng mà anh có Trừng Phạt. Đối phương lại không có trừng phạt. Cho nên anh có thể cướp lại bùa xanh được. Thế nhưng tại sao anh lại bỏ chạy?”

Thiếu niên kia lại nói tiếp.

Trừng phạt là một kỹ năng dùng lên quái. Thông thường chỉ có người đi rừng mới mang kỹ năng này. Đối với người đi rừng mà nói thì cái kỹ năng sẽ tạo ra sát thương rất lớn đối với quái rừng. Cho nên dùng nó để tranh cướp quái rừng sẽ có được rất nhiều ưu thế.

Thế nhưng Phan Duệ Minh lại không có lợi dụng cái ưu thế này của mình. Hắn thấy có hai người xông vào cướp bùa xanh của mình liền bỏ chạy.

” Mày là thằng nào?”

Phan Duệ Minh nhìn từ trên xuống dưới một lượt thiếu niên vừa hướng dẫn trò chơi cho mình.

” À! Em tới tìm anh Hà Lương. Đây có phải là phòng làm việc của anh ấy không?”

Hai con mắt thiếu niên rời khỏi màn hình Phan Duệ Minh, nói.

” Hắn đã ra ngoài có việc rồi, không có ở đây.”

Phan Duệ Minh nói xong liền quay lại trận đấu của mình.

Bị mất Bùa Xanh khiến cho tiến độ lên level của hắn khá chậm. Lan Lăng Vương tội nghiệp đánh nốt mấy bãi quái rừng còn lại. Hắn còn phải ra lane ăn ké của đồng đội một đợt quái mới có thể lên được level 4 thành công.

Lúc này, hắn liền tăng điểm vào kỹ năng đại chiêu của Lan Lăng Vương. Kỹ năng thứ 3 bí kỹ – Ẩn Tập – Có thể cho anh hùng tiến vào trạng thái tàng hình. Đây là một kỹ năng xuất quỷ nhập thần. Có thể lén lút sang khu vực Bùa Xanh của đối phương đánh lén.

” Đi rừng của đối phương ăn bùa đỏ đầu tiên. Ngươi muốn phản gank thì nên sang khu vực bùa đỏ mới đúng chứ.”

Đột nhiên từ phía sau lại truyền tới một giọng nói.

” Mày vẫn chưa đi?””

Câu nói kia khiến cho Phan Duệ Minh giật mình. Hắn hét lên. Nhưng ngay sau đó liền quay về màn hình trò chơi của mình.

” Làm sao mày biết hắn sẽ ở bùa đỏ?”

” Mới vừa rồi hắn xuất hiện trên tầm nhìn bản đồ. Khi đó anh không thấy trên người hắn có mang BUFF à?”

Thiếu niên nói.

” Tất nhiên là tao chú ý tới điểm này rồi. Nhưng ai nói với mày là tao muốn cướp của hắn? Tao đang định sang khu vực Bùa Xanh của hắn để cướp mà. Mày không thấy lúc đầu tao bị cướp mất Bùa Xanh sao?”

Phan Duệ Minh quyết tâm không thay đổi lộ tuyến của Lan Lăng Vương.

” Bùa Đỏ của đối phương vừa ra. Còn Bùa Xanh của đối phương thì cũng phải tầm 60s nữa mới xuất hiện. Có lẽ anh nên quay về Bùa Xanh của mình ăn bùa thì hơn. Như vậy sẽ đánh nhanh hơn.”

Thiếu niên nói.

” Mày thì biết cái gì. Tao đang định mai phục hắn một lúc. Khi hắn có bùa xanh trên người rồi thì tao sẽ đánh chết hắn cướp lấy Bùa Xanh!”

Phan Duệ nói rõ ý đồ của mình.

” Mai phục 60s?”

Thiếu niên liền nghi ngờ hỏi.

Giai đoạn ban đầu, cả hai đội phải giành giật nhau từng giây. Cho dù đến giữa game, tiêu phí mất 60 s ngồi mai phục cũng là một tổn thất rất lớn. Thế mà hắn lại có thể nghĩ ra được đấu pháp này?

Nhưng hắn còn nói chưa dứt lời thì Lan Lăng Vương của Phan Duệ Minh đã gặp anh hùng Lý Bạch đi rừng của đối phương.

” Thấy không?”

Phan Duệ Minh hả hê đắc ý nói.

Rồi sau đó mang Lan Lăng Vương của mình xông về phía Lý Bạch có ID là Triều kia.

” Lý Bạch có đại chiêu đấy!”

Thiếu niên thấy trường kiếm trong tay Lý Bạch phát ra ánh sáng, vội vàng nhắc nhở Phan Duệ Minh.

Nhưng lúc này, Lan Lăng Vương của Phan Duệ Minh đã tấn công đối thủ rồi.

Một chiêu Ám ảnh Chủy Thủ liền bay về phía Lý Bạch. Theo sau đó chính là kỹ năng bí kỹ: Phân Thân. Lan Lăng Vương triệu hồi ra ảnh phân thân, múa lưỡi dao xông thẳng về phía Lý Bạch.

Đang ở trạng thái ẩn thân đột nhiên tấn công. Đây quả thật là đấu pháp rất khó mà phòng bị được. Nhưng Lý Bạch sau khi bị Ám Ảnh Chủy Thủ đánh trúng. Liền dùng kỹ năng thứ hai của mình tên là Chi Bút. Trường kiếm trong tay nhanh chóng hóa thành Thanh Liêm Kiếm Trận bảo vệ Lý Bạch, tránh ngay đòn phân thân của Lan Lăng Vương đang tấn công tới. Ngay sau đó, đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch được phóng ra. Lý Bạch liền hóa thân thành Kiếm khí nhanh chóng xông thẳng về phía Lan Lăng Vương phản kích.

” Cái dcm!”

Lan Lăng Vương ăn ngay hai cái kỹ năng vào người. Thế mà cái kỹ năng phân thân của hắn lại không gây ra được tí dame nào cho đối phương. Khiến cho Phan Duệ Minh sợ hãi kêu lên.

Hắn lại thi triển đại chiêu Ẩn Tập của Lan Lăng Vương thêm một lần nữa.

Thiếu niên đứng ở phía sau nhìn thấy vậy chỉ biết câm nín.

Phát động Ẩn Tập lần đầu tiên, Lan Lăng Vương sẽ mất 1.5 s để có thể tiến vào trạng thái ẩn thân 30s. Lúc này, hắn lại phát động chiêu Ẩn Tập này thêm một lần nữa.Có nghĩa là Phan Duệ Minh muốn đánh bất ngờ Triều một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây.

Nhưng có một vấn đề xảy ra. Đó là đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch vẫn chưa được giải trừ. Cho nên vào lúc này, Phan Duệ Minh muốn tấn công thì cũng không thể nào đánh trúng Lý Bạch được. Kỹ năng này không khác gì kỹ năng Chi Bút lúc trước Lý Bạch vừa mới sử dụng. Cho nên Phan Duệ Minh phát động Ẩn Tập chắc chắn sẽ đánh hụt.

Lan Lăng Vương tấn công 3 kỹ năng mà hụt mất 2 cái rồi. Chỉ có duy nhất kỹ năng đầu tiên Ám Ảnh Chủy Thủ là đánh trúng và khiến cho Lý Bạch bị làm chậm

Nhưng Lý Bạch đã sử dụng kỹ năng Tương Tiến Tửu kèm với việc di chuyển vị trí hiệu quả liền đuổi theo Lan Lăng Vương đang muốn bỏ chạy kia.

Phan Duệ Minh thấy vậy liền luống cuống chân tay. Rốt cuộc thì bị một kiếm của đối phương đâm chết nằm ngửa trên mặt đất.

“Đéo đỡ được!”

Phan Duệ Minh chán nản không thôi. Nhưng lần này hắn bị chết là do hắn thao tác lỗi. Cho nên chuyện này hắn cũng không thể nào oán giận đồng đội được. Nhất thời tất cả oán hận hắn trút lên người thiếu niên đứng phía sau mình.

” Mẹ mày! Đứng phía sau ầm ĩ cái gì vậy hả? Mày nhìn xem!”

Phan Duệ Minh tức giận nói.

” Lúc nãy nên chờ đại chiêu của Lý Bạch kết thúc rồi tấn công thì tốt rồi.”

Thiếu niên nói.

Thông thường Đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch sẽ khiến cho Lý Bạch tránh né được tất cả mọi công kích trong vòng 3s liên tục. Sang giây thứ 4, nếu như Lý Bạch bị trúng phải đòn tấn công thường sẽ Lý Bạch sẽ kích hoạt kỹ năng bị động của mình lên. Đó chính là hắn bước vào trạng thái Hiệp Khách Hành. Sau đó mới giải trừ trạng thái Thanh Liên Kiếm Ca của mình. Nhưng mà trạng thái giải trừ này cũng chỉ có 5 s mà thôi. Sau đó hắn sẽ trở về trạng thái như cũ.

” Tao làm sao mà biết được hắn đang có đại chiêu né tránh trong người?”

Phan Duệ Minh tức giận nói.

” Vào lúc Lý Bạch tiến vào trạng thái giải trừ thì trên thân kiếm sẽ phát sáng.”

Thiếu niên nhìn Phan Duệ Minh với một cái ánh mắt kinh ngạc. Câu hỏi như vậy mà hắn cũng có thể hỏi được?

” Cái loại chi tiết nhỏ nhặt này, làm gì có ai để ý tới nó chứ? Rốt cuộc mày là thằng nào vậy?”

Phan Duệ Minh âm thầm cả kinh trong lòng. Hắn chơi trò chơi này cũng gần 1000 trận rồi. Thế nhưng hắn lại không biết tới trong đại chiêu của Lý Bạch có chi tiết này. Hắn im lặng ghi nhớ chi tiết này rồi mạnh miệng nói với thiếu niên kia. Nhưng rốt cục thì hắn vẫn cảm thấy tò mò thiếu niên này là ai?

” Ta tên là Hà Ngộ. Ta tới tìm đại ca Hà Lương của ta.”

Thiếu niên nói.

” A! Ngươi chính là đệ đệ của Hà Lương à! Không trách! Không trách!”

Nghe thấy Hà Ngộ tự giới thiệu về bản thân mình. Vẻ mặt Phan Duệ Minh nhất thời chợt hiểu ra. Đối với chuyện Hà Ngộ có thể cung cấp cho hắn nhiều hướng dẫn về cho chơi này như vậy thì đây cũng là chuyện bình thường mà thôi. Đệ đệ của tuyển thủ chuyên nghiệp mà. Tất nhiên hắn sẽ rất am hiểu về trò chơi này rồi.

” Hà Lương nói đi đón ngươi. Ngươi không gặp hắn sao?”

Sau khi hiểu ra, Phan Duệ Minh nói tiếp.

” Thật không vậy?”

Hà Ngộ lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên thấy có cuộc gọi nhỡ của Hà Lương gọi tới mình.

” Xin lỗi đã quấy rầy!”

Hà Ngộ vội vàng chạy ra ngoài cửa, suýt nữa thì đụng trúng một nữ sinh ở ngoài cửa.

” Á! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Hà Ngộ vội vàng xin lỗi cô nữ sinh kia.

” Không sao!”

Cô nữ sinh này nhìn hắn nở nụ cười.

Hà Ngộ thấy cô nữ sinh này nở nụ cười liền cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng hắn cũng không có bận tâm lắm về điều này. Hắn vội vàng chạy đi mất.

Phan Duệ Minh đang định nói thêm mấy câu quan tâm tới hắn. Thế nhưng trò chơi trên tay của hắn vẫn còn chưa có kết thúc. Cho nên hắn vừa thao tác vừa đứng dậy bước ra ngoài cửa. Ra được ngoài cửa thì đã thấy thân ảnh Hà Ngộ biến mất ở chân cầu thang rồi. Mà lúc này ở ngoài cửa chính là cô nữ sinh kia. Nàng đang nhìn bóng lưng dần xa của Hà Ngộ mà suy tư trong lòng.

” Em muốn tìm ai?”

Phan Duệ Minh nhìn thấy cô gái này, phát hiện ra nàng rất là xinh đẹp. Nhất thời nhiệt tình hẳn lên.

” Không tìm ai cả. Bãi quái bùa xanh xuất hiện con tượng đá màu xanh rồi kia. Người không nhanh đi ăn nó đi à.”

Nữ sinh nói.

” Cái gì?”

Phan Duệ Minh sửng sốt. Hắn cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên phát hiện ra khu bùa xanh của nhà mình vừa mới xuất hiện con tượng đá màu xanh.

” Làm sao em biết.”

Phan Duệ Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. Nhưng thấy đối phương đã rời đi rồi.

” Bởi vì ta để ý trò chơi.”

Nữ sinh kia cũng không có quay đầu lại. Nàng nói một câu rồi biến mất ở phía chân cầu thang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,223
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chiến đội Lãng Thất


Dịch giả: Hoangforever

Đại học Đông Giang rất coi trọng màu xanh. Trong sân trường đủ loại cây cối làm cho người khác không biết gọi tên bọn chúng như thế nào nữa. Cả sân trường được bao phủ dưới bóng cây xanh tươi tốt um tùm. Nơi duy nhất có thể nhìn thấy được sinh viên, có lẽ chắc chỉ có bãi tập rộng rãi trông trải mà thôi.

Hà Ngộ đi tới bãi tập ở phía tây siêu thị sinh viên. Hắn mua một chai nước có ga. Rồi sau đó ngồi trên băng ghế dài từ từ uống nước. Hôm nay mới chỉ là ngày thông báo ngày khai giảng. Thế nhưng trên bãi tập lúc này đã có sinh viên đá bóng. Nhưng mà học sinh ở bãi tập này nếu như so sánh với ở dưới bóng cây kia thì lại càng thêm ồn ào, ầm ĩ hơn.

Từng cái bàn học lần lượt được xếp thành một hàng ở hai bên con đường này. Các trưởng xã đoàn (hội) trong trường đại học Đông Giang đang ở nơi này nhanh chóng trải chiếu, băng rôn, mở ra thế trận chiêu nạp tân sinh viên mới vào trường vào xã đoàn của mình. Nào là một cái băng rôn hoành tráng sặc sỡ được treo trên cành cây sau cái bàn. Nào là đánh trống, đánh chiêng chỉ vào bảng quảng cáo rất là rầm rộ. Nào là dùng loa phóng thanh không ngừng nói to lặp đi lặp lại giới thiệu về xã đoàn của mình. Lại còn có xã đoàn con cắt cửa người đưa tờ rơi cho từng người ở trong dòng người này nữa.

Chu Mạt ngồi một mình một bàn ở phía sau. Hắn nhìn các xã đoàn bận rộn như vậy không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Hắn ở nơi đó cũng không có chiêu bài nổi bật gì. Thậm chí các xã đoàn khác có nhiều người nhưng riêng hắn thì chỉ có một. Sau một hồi, các tân sinh viên mới vào bị các xã đoàn có thanh thế lớn kia hấp dẫn đi hết. Lúc này có một số người mới để ý tới cái bàn mà hắn đang ngồi này. Chu Mạt không bỏ phí bất kỳ cơ hội nhỏ nào. Mỗi khi có người nhìn về phía hắn. Hắn liền nở ra một nụ cười, đứng dậy chào hỏi rất là nhiệt tình:

” Bạn học, có muốn gia nhập Chiến Đội Lãng Thất không?”

” Cái gì?”

Một người vô tình nhìn lướt qua về phía Chu Mạt thì đã bị Chu Mạt gọi lại. Sinh viên này ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn thậm chí còn không còn nghe thấy Chu Mạt nói gì với hắn nữa.

” Chiến Đội Lãng Thất, chơi Vinh Quang Vương Giả. Bạn có muốn chơi cùng không?”

Chu Mạt rất là kiên nhẫn nói.

” Vinh Quang Vương Giả? Vinh Quang Vương Giả xã đoàn không phải ở bên kia sao?”

Tên sinh viên này nghi ngờ nhìn về phía bên phải một cái. Quả thật hắn không có nhớ lầm. Hai nhân vật Hạng Vũ và Vu Cơ, một trái một phải đứng sừng sững trên poster lớn ở trong cái xã đoàn Vinh Quang Vương Giả ở bên kia.

” Đó là xã đoàn. Còn chúng ta chỉ là một chiến đội mà thôi. Nếu như gia nhập thì mọi người có thể đánh cùng nhau, cùng đua hạng. Nếu như tham gia còn có thể….”

” Cái này cũng có hiệu lực với người đã gia nhập xã đoàn Vinh Quang Vương Giả à?”

Tên sinh viên này trực tiếp cắt lời Chu Mạt.

” Chuyện này cũng không có xung đột gì. Chúng ta cũng chỉ là… cũng chỉ là… nói chính xác là một đội ngũ cố định.”

Chu Mạt nói.

” Đúng vậy! Vô cùng cố định. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hai người ở trong chiến đội.”

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lời nói của Chu Mạt. Một người đi tới tên sinh viên kia, vỗ lên vai hắn. Thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh nói.

” Trương sư huynh.”

Tên sinh viên kia quay đầu lại thấy người này. Hắn liền nhận ra đây chính là sư huynh năm thứ ba vừa mới tiếp đãi hắn ở Vinh Quang Vương Giả xã đoàn ở bên kia. Hắn liền lên tiếng chào hỏi.

” Mới vừa rồi ta không có giới thiệu cho người biết sao? Nếu như người muốn gia nhập vào một chiến đội thì trong xã đoàn của chúng ta có rất nhiều chiến đội. Chúng ta có thể căn cứ vào vị trí người am hiểu, căn cứ vào vị tướng người thông tạo. Chúng ta có thể sắp xếp, đề cử một chiến đội phù hợp với người nhất.”

Trương Thừa Hạo nói.

” Ta biết. Nhưng vị sư huynh này….”

” Chiến đội bọn họ tổng cộng cũng chỉ có hai người mà thôi. Người gia nhập bọn họ làm gì? Tính đánh Trường Bình Công Thủ chiến sao”

Trương Thừa Hạo nói xong. Mấy tên đi cùng hắn sang bên này liền cười lăn lộn. Trường Bình Công Thủ chiến cho dù là game thủ Vinh Quang Vương Giả có thâm niên cũng đều có cảm giác xa lạ. Đây là một cách chơi 3 vs 3. Các game thủ bình thường chủ yếu là đánh xếp hạng hoặc đánh cặp. Nhưng cho dù là đánh cặp thì hầu hết map đều là Hạp Cốc Vương Giả. Map dành cho chế độ chơi pvp 5 vs 5. Đây là map dành riêng cho giải đấu KPL trên toàn thế giới. Cho nên loại map Trường Bình Công Thủ chiến có thể coi như là một cách chơi không chính thống. Những lời nói Trương Thừa Hạo tràn đầy sự chế nhạo, nhưng Chu Mạt cũng không thể làm gì được hắn. Bởi vì quả thật Trương Thừa Hạo nói đúng sự thật. Quả thật Chiến đội Lãng Thất của bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi.

” Trường Bình Công Thủ chiến thì sao? Người chơi được không?”

Một giọng nói của một bé gái đột nhiên chen vào. Mọi người nghe thấy giọng nói này liền quay lại nhìn. Chỉ thấy một cô nữ sinh xinh đẹp ngẩng đầu bước tới chỗ mọi người. Mọi người đứng vây xem nhìn thấy cô gái này, trong đôi mắt liền tỏa ra ánh sáng. Nhưng Trương Thừa Hạo và đồng bọn của hắn thì không có nửa điểm thưởng thức mỹ nữ này. Bộ dạng họ lúc này giống như gặp phải xui xẻo vậy. Nhưng mà rất nhanh hắn liền nặn ra một nụ cười, nói:

” Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Cao Ca!”

Cái chữ ” Ca” này bị hắn cố tình kéo dài hơn một chút. Những người xung quanh không nhận ra cô gái này liền nhao nhao lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hơn nữa tên học sinh vừa mới bị Chu Mạt mời gọi kia nhìn thấy cô gái này liền lộ ra vẻ say mê.

” Trẻ con.”

Cô nàng Cao Ca đối với lời nói của Trương Thừa Hạo rất là khinh thường. Họ Cao của nàng danh tiếng lừng lẫy. Bởi vì hai âm tiết giống nhau nên bị vô tình hay cố ý mà gọi nhầm là ” Ca”. Cái loại đùa giỡn này nàng đã gặp phải không biết bao nhiêu lần từ nhỏ cho tới lớn rồi. Có bằng hữu khuyên nàng nên đổi tên đi. Nhưng nàng xem thường nói:

” Tên của ta đọc không có sai. Đó là do những tên kia không có phải phép dùng tên của ta để trêu chọc ta. Tại sao ta phải đổi nó chứ?”

Tên bằng hữu kia á khẩu, không cãi lại được. Dĩ nhiên nàng cũng không có đổi tên mình. Đối với những người vừa mở mồm đã đùa giỡn mình, quả thật nàng cũng không thèm để ý tới hắn.Nàng không có nhìn tên Trương Thừa Hạo kia lấy một cái. Hai mắt nàng chăm chú nhìn vào tên tân sinh viên mới được Chu Mạt chiêu dụ kia một lúc rồi nói:

” Cho dù là Trường Bình Công Thủ chiến, thì nó chơi cũng rất vui mà, có muốn chơi thủ một chút không?”

Hiển nhiên tên học sinh mới đang còn đắm chìm, kinh ngạc trước cái tên ” Cao ca ” của nàng. Cho nên hắn nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại. Trương Thừa Hạo ở một bên thấy Cao Ca không thèm để ý gì tới mình. Nhất thời cảm thấy xấu hổ, tức giận. Hắn cướp lời nói:

” Người nói mà không biết xấu hổ sao? Trường Bình Công thủ Chiến? Có ai chơi giỏi map này không? Có ai từ Trường Bình Công Thủ chiến bước ra thành vương giả hay không?”

” Hay! Nói hay lắm! Người nói xong ta mới nhớ ra. Trường Bình Công Thủ chiến, người đã chơi nó chưa?”

Cao Ca nhìn về phía Trương Thừa Hạo hỏi một câu.

” Có map gì mà ta chưa chơi chứ?”

Trương Thừa Hạo không cam lòng mình ở vị trí yếu thế liền phản kích lại. Hắn vừa nói cứng xong liền cảm thấy có chút hối hận. Thế nhưng Cao Ca ở phía đối diện rất nhanh liền bắt lấy lời nói này. Nàng nói:

” Thế người có dám đánh với ta một trận không?”

” Đánh một trận? Chiến đội Thất Lãng các người còn không có đủ 3 người thế mà đòi đánh 1 trận?”

Trương Thừa Hạo có chút thiếu tự tin chê bai lại nàng.

” Chuyện này đơn giản. Người ở đây nhiều như vậy. Người có thể tùy tiện tìm cho chúng ta một người. Thắng người cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Chắc tầm mấy phút là cùng.”

Cao Ca nói.

” Tùy tiện tìm?”

Trương Thừa Hạo ngạc nhiên. Những sinh viên có hiểu biết về trò chơi này cũng ” Ồ” lên một cách ngạc nhiên. Vinh Quang Vương Giả tuy là trò chơi hot. Nhưng thế giới lớn như thế này. Thì người không tiếp xúc, không chơi trò chơi này vẫn chiếm một số lượng lớn. Còn chưa kể có trong trò chơi còn phân chia cấp bậc từ Đồng cho tới Vương giả. Trình độ của mỗi người cao thấp không đều nhau. Tùy tiện tìm người? Thì tỷ lệ tìm được một trợ thủ cản trở mình sẽ cao hơn rất nhiều tìm được một trợ thủ tốt. Những tên mới chỉ biết tới trò chơi, hay mới chỉ nắm giữ được những thứ căn bản. Thì chẳng khác nào hai đánh bốn vậy.

” Đúng vậy! Tùy tiện tìm. Bất luận là ai cũng được.”

Cao Ca lặp lại lời mình vừa nói một cách rõ ràng.

” Way……”

Lần này không phải là người bên cạnh, mà là đồng bọn của Cao Ca là Chu Mạt lên tiếng. Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại liền kêu lên một tiếng với nàng. Vẻ mặt hắn lúc này nghi hoặc, khó hiểu, không hiểu vì sao nàng nói vậy. Cao Ca quay lại nhìn Chu Mạt. Ánh mắt nàng lúc này rất là quật cường, còn có thêm mấy phần bất đắc dĩ. Nhưng giọng nói của nàng lại dịu dàng, dễ nghe:

” Đánh ba tưởng rằng dễ hơn đánh 5 sao rất nhiều sao?”

Chu Mạt sững sờ. Hắn rốt cuộc hiểu được Cao Ca muốn làm gì rồi.

Cao Ca và hắn mới vào trường thì đã là thành viên của xã đoàn Vinh Quang Vương Giả rồi. Phần lớn người trong xã đoàn đều là con trai. Cho nên cô bé luôn được mọi người hoan nghênh. Huống hồ Cao Ca còn là một cô gái xinh đẹp như vậy nữa. Mọi người đối với nàng trong trò chơi mà nói cũng không có bất kỳ yêu cầu gì cả. Nhưng ai mà ngờ được, bọn họ còn chưa có yêu cầu gì đối với Cao Ca thì Cao Ca đã cảm thấy ghét bỏ, yêu cầu đối với bọn họ rồi.

Cao Ca đối với trò chơi này có tình yêu vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Đại đa số mọi người chơi trò chơi này cũng chỉ để giải trí cho vui. Nhưng đối với Cao Ca thì lại khác. Nó chính là hoài bão của nàng. Nàng đem nó thành lý tưởng của mình, thành mục tiêu, động lực phấn đấu của nàng. Cho nên nàng không chịu được thái độ chơi hờ hững của mọi người đối với trò chơi này.

Mà những người đồng đội của nàng cũng không chịu được yêu cầu hà khắc của nàng. Cuối cùng cơ hồ mọi người trong xã đoàn, không một ai muốn chơi cùng với Cao Ca nữa. Cao Ca cũng tính rút lui khỏi xã đoàn này, thành lập Chiến đội Thất Lãng cho riêng mình. Thế nhưng kết quả là hai năm trôi qua cũng chỉ có mình Chu Mạt là đồng đội tốt của nàng. Mỗi một học kỳ trôi qua muốn xây dựng lên một chiến đội có 5 thành viên để tham gia trò chơi cũng hết sức là khó khăn. Danh tiếng Cao Ca đã vượt ra khỏi trường rồi. Những game thủ trong trường đối với nàng mà nói tránh còn không kịp.

Mà trước mắt, nàng khởi xướng khiêu chiến Trương Thừa Hạo như thế này. Quả thật tình huống lúc này nàng cảm thấy rất là lúng túng, không biết xử lý chuyện này như thế nào. Bọn họ không có cách nào khiến cho mọi người gia nhập làm thành viên của bọn họ. Cho nên bọn họ chỉ còn cách đả động mọi người theo cách khác mà thôi.

Chẳng hạn như, Thực Lực! Mặc dù Trương Thừa Hạo tiếp xúc Vinh Quang Vương Giả so với nàng lâu hơn rất là nhiều. Nàng cũng mới chỉ chơi trò chơi này được có hai năm, khi nàng bước chân vào trường đại học Đông Giang mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Nhưng mà 2 năm qua, nàng lại yên ổn đứng trong hàng ngũ vương giả. Chiến tích của nàng trong nội bộ chiến đội Hoàng Triều trong trường đại học quả thật không tầm thường chút nào. Nếu như Cao Ca và Chu Mạt và một người tùy tiện có thể đánh thắng Trương Thừa Hạo và chiến đội Hoàng Triều của hắn. Đây quả thật không thể nghi ngờ chính là bằng chứng thép chứng minh thực lực của nàng. Cũng giống như vị tân sinh viên này, rất có thể sau chuyện này hắn sẽ nguyện ý gia nhập chiến đội Thất Lãng của nàng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Chu Mạt cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Hắn rất nhanh đứng bên cạnh Cao Ca. Giống như kiểu hắn vẫn là một thành viên cốt cán của chiến đội Lãng Thất suốt hai năm qua vậy.

Ở bên này, Trương Thừa Hạo cũng quay đầu lại phân phó đồng bọn bên cạnh:

” Gọi Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa tới đây.”

Cao Ca đã nói tới mức độ này rồi. Bất kể thế nào Trương Thừa Hạo cũng chỉ có thể chấp nhận khiêu chiến mà thôi. Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa là hai thành viên chủ lực trong chiến đội Hoàng Triều. Bất kể như thế nào, đánh trận thì cũng phải đánh cho đàng hoàng. Cho nên Trương Thừa Hạo quyết định lấy ra đội hình mạnh nhất của mình để đối phó với chuyện này trước đã rồi tính sau. Về phần chiến đội Thất Lãng kia….

” Người chọn hay là ta chọn?”

Trương Thừa Hạo cố tình ra vẻ cao thượng. Lúc trước Cao Ca đã nói rằng để cho hắn tùy tiện tìm một người cho chiến đội Thất Lãng. Mà từ trước đến này lời nàng nói ra là không rút lại được. Cho nên không có chuyện nàng sẽ thay đổi lời nói.

” Người chọn đi.”

Quả nhiên Cao Ca nói đúng như hắn nghĩ.

Trương Thừa Hạo nhìn ngắm một chút. Hắn hận mình không đưa cho nàng một cành cây cho rồi. Mặc dù hắn kêu gọi hai người mạnh nhất trong chiến đội của mình tới đây. Nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút lo lắng.

Cao Ca đối với hắn mà nói chính là một bóng ma trong lòng của hắn.

Hắn và Cao Ca đều là sinh viên năm 3. Mới vào trường cả hai đều là tân vương giả non nớt kinh nghiệm mà thôi. Sau khi gia nhập vào xã đoàn, hắn làm đối thủ của Cao Ca. Hắn bị Cao Ca điên cuồng giết khiến cho hắn bị đồng đội của mình điên cuồng chửi mắng. Khiến cho cấp bậc một viên Đồng xanh của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.

Hiện tại hắn cũng đã là cấp bậc Vương giả rồi. Nhưng đối với Cao Ca mà nói, mặc dù hắn oán niệm nàng, mặc dù ngoài miệng không phục nàng. Nhưng hắn vẫn thừa nhận thực lực của nàng đã vào hàng ngũ Thách Đấu rồi. Hơn nữa nàng còn có Chu Mạt rất mạnh ở bên cạnh, lại phối hợp với nàng rất tốt nữa. Đánh trận 3 vs 3. Quả thật Trương Thừa Hạo hắn không nắm chắc thắng nàng 100% được.

Cho nên tốt nhất là tìm cho nàng một thằng không biết đánh.

Trương Thừa Hạo tính toán trong lòng như vậy. Chẳng qua là hắn nhìn một lượt mọi người đang vây xem náo nhiệt xung quanh. Những người này đối với Vinh Quang Vương Giả mà nói cũng có chút quan tâm. Những người này đại khái cũng chỉ chơi cho vui mà thôi. Nói như vậy….

Trương Thừa Hạo quét một vòng. Rốt cuộc trong lòng hắn cũng đã có chủ ý, hắn nói:

” Phần lớn người bên này ai cũng biết chơi. Ta sợ cô nói ta gài người vào đội cô nằm vùng đi.”

Vừa nói ánh mắt của hắn liền quét một vòng về đám người bên ngoài. Hắn liền nhìn thấy một tên đang ngồi trên băng ghế dài uống nước. Hắn đối với sự náo nhiệt bên này không có một chút quan tâm nào. Cho nên Trương Thừa Hạo cảm thấy rất là vừa ý với tên này, liền chọn hắn.

Mọi người quay về phía phương hướng Trương Thừa Hạo đang chỉ. Cao Ca là người đầu tiên sửng sốt. Nhưng ngay sau đó nàng liền nở một nụ cười khả ái. Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Thừa Hạo rất là thân thiết:

” Rất có ánh mắt nhìn người!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom