Cập nhật mới

Dịch Full Bóng Tối Kinh Hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Kelly và Diane trở xuống dưới phòng khách bệnh viện.

Diane nói:

- Vậy là ta hiểu vì sao Richard và Mark phải bỏ đi Washington đến gặp Thượng nghị sĩ Van Luven. Ta phải tính làm sao tìm cho ra bà ta đây?

- Dễ thôi Diane móc điện thoại di động. Kelly giơ tay ra toan ngăn lại:

- Thôi ta đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng.

- Xin được số điện thoại văn phòng Thượng nghị Viện. - từ tổng đài, Diane gọi ngay.

- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

- Yêu cầu cho tôi nói chuyện với ngài Thượng nghị sĩ.

- Xin bà cho biết quý danh.

Diane nói:

- Tôi muốn nói chuyện riêng thôi mà.

- Yêu cầu cho biết quý danh.

- Tôi không thể nói ra đây… báo lại Thượng nghị sĩ đây là việc hệ trọng.

- Rất tiếc, chúng tôi không thể. Đường dây bị cúp.

- Diane nhìn qua Kelly - Ta không nên nói tên thật.

Diane quay số gọi lại.

- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

- Xin bà nghe đây. Chúng tôi không nói chuyện tầm phào. Tôi muốn gặp riêng ngài Thượng nghị sĩ cho nên không thể nói tên ra.

- Vậy thì không thể được. Cúp máy…

Diane quay số gọi lần nữa.

- Văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven nghe đây.

- Xin bà đừng gác máy. Bà thông cảm cho tôi không muốn làm phiền, tôi muốn nói đây là chuyện sinh tử. Tôi đang chờ máy ở buồng điện thoại công cộng. Yêu cầu báo cáo Thượng nghị sĩ gọi cho chúng tôi ngay - Nàng cho số máy, tai nghe tiếng bên kia buông máy xuống.

Kelly nói:

- Ta tính sao đây?

- Phải chờ thôi.

Thời gian chờ đợi qua hai tiếng đồng hồ chán nản Diane nói:

- Coi như bỏ cuộc. Thôi ta…

Chợt đâu chuông reo. Diane hít vô một hơi vội bước tới nhấc máy:

- Alô?

Một giọng nói khó nghe từ đầu máy bên kia.

- Tôi là Thượng nghị sĩ Van Luven. Ai gọi đấy?

Diane để máy quay về phía Kelly cả hai cùng nghe thấy. Diane hồi hộp nói ấp úng.

- Thưa bà, tôi là Diane Stevens, tôi cùng đi với Kelly Harris. Bà đã biết chúng tôi là ai chứ?

- Không, không biết, tôi nghĩ là không chừng…

- Chồng chúng tôi đã bị giết chết lúc đang trên đường đến gặp bà.

Một tiếng thở ra.

- Ôi, lạy Chúa. Richard Stevens và Mark Harris.

- Vâng.

- Chồng quý bà hẹn đến gặp tôi, tôi được nghe thư ký báo cáo họ đã đổi ý. Thế rồi nghe nói họ… chết.

- Thưa bà, chồng chúng tôi không có ai gọi tới cho bà, - Diane nói - Bọn chúng muốn giết chết họ ngăn không cho gặp bà.

- Sao? Bà nấc lên một tiếng.

- Vì sao người ta lại?

- Bọn chúng muốn giết để ngăn không cho nói.

Kelly và tôi muốn tới Washington cùng báo cáo sự việc chồng chúng tôi muốn nói với bà.

Một thoáng lặng thinh.

- Tôi sẽ gặp sau, nhưng không phải tại nơi văn phòng làm việc, không tiện.

Nếu câu chuyện đó có thật sẽ rất là nguy hiểm cho các bà. Ta có thể gặp nhau tại nhà riêng ở Southampton, Long Island. Bà đang ở đâu?

- Ở Denver.

- Chờ cho một chút.

Ba phút sau, Bà Thượng nghị sĩ nhấc máy nói.

- Chuyến bay từ Denver đi New York là chuyến bay tối. Bay thẳng tới La Guardia. Cất cánh lúc 12.25 khuya tới New York 6.09 sáng hôm sau. Nếu chuyến bay đông khách, còn một chuyến.

- Chúng tôi sẽ đi chuyến đó.

Kelly nhìn Diane, kinh ngạc.

- Diane, nếu chẳng may ta không thể…

Diane giơ tay lên hăng hái.

- Ta cứ đi chuyến đó.

- Lúc đến sân bay sẽ có xe Lincoln Town Car màu xám ra đón. Thấy xe cứ đi thẳng tới. Người lái xe dân châu Á, tên anh ta Kunio, đón hai bà về nhà. Hẹn gặp lại.

- Xin cám ơn bà.

Diane gác máy thở ra một hơi, quay qua Kelly.

- Chúng ta đã sẵn sàng.

Kelly hỏi lại:

- Làm sao cậu dám chắc ta đi chuyến đó?

Tôi đã nghĩ ra.

° ° °

Người bảo vệ khách sạn lo đặt thuê một chiếc ô tô, bốn mươi lăm phút sau Diane và Kelly ngồi trên xe ra sân bay. Kelly nói:

- Tôi không thể nói ra được vui mừng hay lo sợ đây?

- Tôi thấy không có việc gì lo sợ nữa.

- Đã có nhiều người muốn gặp bà Thượng nghị sĩ nhưng không có ai tới được. Tất cả đã bị giết chết trước.

- Như vậy, chúng ta là người đầu tiên được gặp gỡ. - Kelly đáp - May ra thì chúng ta được…

- Tôi hiểu. Một khẩu súng. Cậu muốn nói vậy chứ gì Ta còn cái đầu.

- Ờ nhưng có súng vẫn hơn.

Kelly nhìn qua cửa kính.

- Ngừng đây.

Diane cho xe vô lề:

- Sao vậy?

- Tôi có việc nầy.

Xe dừng lại trước cửa hiệu uốn tóc. Kelly mở cửa bước xuống.

Diane lên tiếng:

- Cậu muốn đi đâu?

- Tôi đi làm lại đầu tóc.

Diane vội nói.

- Cậu không đùa chứ?

- Không, tôi không thích đùa.

- Cậu đi làm đầu tóc ngay bây giờ, Kelly, ta còn phải ra sân bay, đâu còn rảnh mà…

- Diane, cậu chưa hiểu chuyện gì sắp tới đây, nếu chẳng may có mệnh hệ gì tôi muốn mình được làm đẹp.

Diane ngồi lại, lặng lẽ nhìn theo Kelly bước vô hiệu uốc tóc.

° ° °

Hai mươi phút sau, Kelly trở ra. Nàng mang bộ tóc giả nhuộm đen chải ngược trên đỉnh đầu kiêu sa lộng lẫy, phía sau ót búi cao lên.

- Nào ta đi! - Kelly nói - Ta muốn dành cho bọn chúng một vố bất ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


- Phía sau chiếc xe Lexus bám theo ta. - Kelly nói.

- Biết mà! Cả một lũ ngồi trên xe.

Cậu cho xe chạy tránh qua chỗ khác được chứ.

- Tránh làm gì.

Kelly hoảng hốt nhìn qua:

- Sao ?

- Coi chừng.

Xe vừa tới trước cổng ra vô sân bay treo bảng: cổng dành riêng. Lính gác mở rộng cho xe chạy vô.

Bọn người ngồi trên chiếc xe Lexus nhìn theo Kelly và Diane bước xuống qua xe riêng của sân bay chạy trên đường băng.

Chiếc Lexus vừa trờ tới trước cổng, lính gác chặn lại:

- Cổng dành riêng.

- Tôi thấy xe trước chạy qua được?

- Đây là cổng dành riêng. Lính gác giơ tay đóng cửa lại.

Xe sân bay chạy ngang qua đường băng dừng lại bên chiếc máy bay Jumbo. Diane và Kelly bước xuống xe, thấy Howard Miller.

- Quý bà đến nơi đúng hẹn.

- Vâng, Diane nói - Cám ơn ông đã lo lắng chu đáo.

- Tôi muốn giúp đỡ mọi người. - Gương mặt ông đanh lại. - Chúc quý bà gặp mọi sự bình yên.

Kelly nói:

- Nhờ ông gửi lời cám ơn Lois Reynolds, nhắn lại cho tôi…

Nhìn nét mặt ông biến sắc:

- Lois Reynolds vừa mới chết tối qua.

Hai người nghe thấy choáng váng. Một lúc sau Kelly lên tiếng.

- Tôi lấy làm buồn.

- Chuyện gì vậy? - Diane hỏi.

- Tôi đoán tim bà ngừng đập. - Howard Miller nói nhìn về phía chiếc phản lực.

- Chuyến bay đã sẵn sàng tôi đã xếp chỗ ngồi gần cửa.

- Cám ơn ông một lần nữa.

Miller nhìn theo Kelly và Diane bước lên cầu thang.

Thoáng chốc người tiếp viên bước tới đóng cửa, máy bay tiến ra đường băng.

Kelly nhìn qua Diane cười nói.

- Ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta đã qua mặt được bọn ngông cuồng kia.

- Gặp Thượng nghị sĩ Van Luven xong cậu tính làm gì?

- Tôi chưa nghĩ ra. Diane nói.

- Còn cậu tính về lại Paris nữa không.

- Chưa nói được. Còn cậu muốn ở lại New York?

- Ờ!

Kelly nói:

- Vậy thì tôi còn loanh quanh New York một thời gian nữa.

- Rồi ta cùng qua Paris một chuyến.

Hai người bạn nhìn nhau cười.

Diane lên tiếng.

- Tôi nghĩ Richard và Mark sẽ lấy làm tự hào biết được bọn mình muốn tiếp tục sự nghiệp đở dang.

- Cậu nói thiệt?

Diane nhìn qua cửa sổ, ngước lên trời thong thả nói:

- Cám ơn anh Richard.

Kelly liếc nhìn Diane, lặng lẽ lắc đầu.

Diane thả hồn suy nghĩ vẩn vơ. Richard, em hiểu anh đang nghe em nói. Những người còn lại sẽ tiếp tục sự nghiệp bỏ lỡ, quyết chiến một trận phục thù. Dù anh không thể sống lại được nhưng cũng được an ủi một phần. Anh có biết là em nhớ anh lắm không, anh yêu?

Nhớ mọi thứ…

° ° °

Sau hơn ba giờ bay, máy bay đáp xuống phi trường La Guardia. Hai hành khách Diane và Kelly bước xuống trước tiên. Diane nhớ lời Van Luven dặn "Lúc đến sân bay, sẽ có chiếc Lincoln Town Car màu xám tới đón".

Chiếc xe ô tô đậu chờ ở cổng nhà ga. Lái xe người Nhật đã có tuổi trong bộ đồng phục đứng ngay cửa xe.

Nhác thấy Kelly và Diane tới gần ông đứng nghiêm chào.

- Chào bà Stevens, chào bà Harris.

- Chào ông.

- Tôi là Kunio - Ông mở cửa xe chờ hai vị khách bước vô.

Thoáng chốc, xe đã nhắm hướng về Southampton.

- Từ đây về đó hai tiếng, - Kunio nói.

- Nhìn quanh phong cảnh đẹp mắt.

Chuyện phong cảnh gác lại sau. Trước mắt làm sao nhanh chóng gặp được Thượng nghị sĩ để bàn mọi việc.

Kelly hỏi lại Diane:

- Cậu thấy sao nếu ta kể ra mọi chuyện bà Nghị sĩ phải chịu mọi rủi ro.

- Một nhân vật như bà phải được bảo vệ. Bà phải biết tiên liệu nên đối phó ra sao.

Phải vậy thôi.

° ° °

Sau gần hai tiếng, chiếc xe Town Car đưa hai vị khách tới trước một toà nhà cổ kính kiểu thế kỷ mười tám. Quanh nhà khoảng sân được chăm sóc tỉ mỉ. Nhà được ngăn cách ra từng dãy riêng biệt cho gia nhân ở nhà đậu xe.

Chiếc xe vừa dừng lại trước ngõ, Kunio lên tiếng;

- Tôi… chờ ngoài nầy, nếu quý bà cần.

Cám ơn ông.

Người quản gia bước ra mở cửa.

- Chào quý bà, xin mời vô trong. Ngài Nghị sĩ đang ngồi chờ.

Hai vị khách bước vô nhà. Bên ngoài nhà trước trang hoàng lịch sự sang trọng, đồ đạc kiểu xưa, những bộ bàn ghế đẹp mắt. Trên tường nhìn từ chỗ bếp sưởi trở lên treo dàn đèn nhiều ngọn chiếu sáng.

Người quản gia nói:

- Xin mời quý bà đi lối nầy.

Kelly và Diane bước theo người quản gia bước vô bên trong phòng khách rộng rãi.

Ngài Nghị sĩ Van Luven đã ngồi đó từ nãy giờ. Bà mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt khoác ngoài chiếc áo bờ lu, mái tóc chải thẳng xuống quanh vai. Trông bà còn nhiều nét nữ tính hơn, không như Diane nghĩ trong đầu.

- Tôi là Pauline Van Luven.

- Tôi là Diane Stevens.

- Kelly Harris.

- Rất hân hạnh được gặp quý bà. Lâu nay nghe nói giờ mới gặp nhau. - Kelly lóng ngóng nhìn ngài Nghị sĩ Van Luven - Xin bà bỏ lỗi cho.

Tanner Kingsley từ đâu phía sau nói với tới:

- Bà muốn nói hai bà gặp may nhưng vận may tới đây coi như đã hết.

Diane và Kelly quay nhìn lại. Tanner Kingsley và Harry Flint đã ở bên trong từ lúc nào.

Tanner lên tiếng:

- Nào, Flint.

Harry Flint giơ súng lên. Không nói một lời hắn chĩa súng về phía trước bóp cò hai phát. Pauline Van Luven và Tanner Kingsley nhìn theo thân hình Kelly và Diane quờ quạng ngã lùi về phía sau đổ nhào xuống sàn.

Tanner bước tới bên nghị sĩ Van Luven vỗ vai nói.

- Thế là xong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Flint cất tiếng:

- Ông muốn tôi phải xử lý hai cái xác nầy ra sao?

Tanner không chần chờ:

- Cột thêm đá vô cổ chân, cho lên máy bay ra tới ngoài biển cách chừng vài trăm dặm thả xuống biển Đại Tây Dương.

- Được! - Flint bỏ đi ra ngoài.

Tanner quay qua Nghị sĩ Van Luven.

- Thế là xong. Ta yên tâm cho việc riêng.

Bà bước tới gần bên ôm hôn.

- Em nhớ anh rất nhiều đó cưng?

- Anh cũng nhớ em lắm mà.

- Mỗi tháng được gặp nhau một lần, khổ quá anh lại phải ra đi.

Tanner ôm ghì nàng vô người.

- Giờ thì không phải xa nhau nữa. Ta ráng chờ vài tháng qua mau để tỏ lòng tôn kính người chồng qua cố của em, rồi ta sẽ làm lễ cưới.

Nàng nhếch mép cười nói:

- Ta tính chờ một tháng thôi.

Gã gật đầu:

- Khá lắm.

- Em vừa xin từ chức Nghị sĩ hôm qua. Toàn thể thượng viện đồng lòng cảm thông cho nỗi đau của em.

- Càng hay. Ta tha hồ rong chơi không lo sợ bị dòm ngó. Em sẽ được nhìn thấy cơ sở KIG như lời anh đã hứa.

° ° °

Tanner và Pauline đứng trước toà nhà xây màu gạch son. Tanner bước tới cánh cửa thép vững chắc khoét một lỗ sâu ở giữa. Trên tay gã đeo chiếc nhẫn ngọc chạm khắc hình lính Hy Lạp thời cổ.

Pauline đứng nhìn Tanner ghé mặt chiếc nhẫn vô lỗ hổng, cánh cửa mở ra. Bên trong là một căn phòng mênh mông, trang bị một dãy máy vi tính cùng với màn hình vô tuyến. Đàng cuối góc kia là máy móc điện tử kết nối với tấm bảng điều khiển bố trí ở khoảng giữa.

Tanner lên tiếng:

- Luven, nhìn chiếc máy Prima.

Đây là trung tâm điều khiển. Ta sẽ được nhìn thấy một phần của công trình làm chuyển đổi cuộc sống vĩnh viễn. Đây là trung tâm điều khiển theo hệ thống vệ tinh nắm vững thời tiết khắp nơi trên thế giới. Ta muốn gây ra cơn bão bất kỳ lúc nào tuỳ ý, ngăn không cho mưa, lúc đó nông dân không có nước cấy lúa, nạn đói xảy ra. Ta sẽ gây mây mù trên bầu trời quanh các sân bay khắp nơi trên thế giới. Ta có thể tạo những cơn bão và lốc làm đình trệ nền kinh tế thế giới, gã nhếch mép cười.

- Ta đã làm thử rồi. Một số nước gặp phải khó khăn dự báo thời tiết nhưng chưa tìm ra hướng giải quyết - Tanner giơ tay nhấn nút, màn hình vô tuyến sáng lên - em sẽ được nhìn thấy công trình mà bên quân đội muốn thực hiện cho được. Gã quay lại Pauline, thích thú nói.

- Ta chỉ lo sợ một trở ngại duy nhất là hiệu ứng nhà kính làm máy Prima ngừng hoạt động, việc nầy em biết cách đối phó, gã thở ra một hơi.

- Em biết người sáng chế ra cỗ máy nầy là ai? Andrew. Anh ta là một thiên tài.

Pauline đứng nhìn cỗ máy.

- Em không hiểu làm sao cỗ máy nầy kiểm soát được thời tiết.

- Thì đây, nguyên tắc đơn giản là hơi ấm bốc lên tầng khí lạnh, khi gặp độ ẩm phía trên…

- Anh đừng làm thầy dạy đời.

- Xin lỗi, anh sẽ giải thích dài dòng phức tạp hơn, Tanner nói.

- Em nghe đây.

- Về mặt chuyên môn, em nên lắng nghe. Tia laser kết hợp với công nghệ nano, khi bắn lên không gian tạo ra tầng oxy tự do kết hợp với khí hydrô tạo ra tầng ozone và nước. Tầng oxy tự do được nhân đôi… ta gọi là khí "O2" chính là do anh trai anh khám phá ra việc bắn tia laser từ không gian vô bầu khí quyển làm cho oxy kết hợp với hai nguyên tử hydrô tạo ra tầng ozone O3 và nước H2O.

- Em chưa hiểu được làm sao lại có thể…

- Thời tiết chịu ảnh hưởng nguồn nước. Andrew đã làm thử nghiệm trên diện rộng phát sinh nhiều nguồn nước như là một sản phẩm phụ nhờ sức gió chuyển đi. Khi bắn ra nhiều tia laser tạo nên sức gió mạnh gấp mấy lần. Kiểm soát được nguồn nước và sức gió tức là nắm vững được tình hình thời tiết.

Gã nghĩ ngợi một hồi.

- Cho đến khi ta biết được Akira Iso đang ở Tokyo, về sau là bà Madeleine Smith ở bên Zurich Thuỵ Sĩ đang ra sức giải quyết việc nầy, ta đề nghị họ về đây cộng tác. Nhưng họ đã từ chối. Ta kể cho em biết tại cơ sở có tới bốn chuyên gia khí tượng hàng đầu đang lao vô việc hoàn thành dự án tầm cỡ nầy.

- Thế à.

- Họ là những nhân vật có hạng. Ta còn biết Franz Verbrugge ở Berlin, Mark Harris ở Paris, Gary Reynolds ở Van Couver và Richard Stevens ở New York.

Ta nhờ mỗi người giúp giải quyết nhiều vấn đề ở lĩnh vực thời tiết, bởi vì mỗi người ở mỗi nước nên không thể kết hợp nhau lại để chứng minh được mục đích cuối cùng của mỗi dự án là gì. Ta nghĩ là họ biết được. Họ tìm đến ta xem ta có kế hoạch gì không. Khi nghe ta trình bày không muốn cống hiến cho nhà nước lập tức họ không đồng ý bỏ ra đi về Washington báo cáo cho người có thẩm quyền, cho họ biết về cỗ máy Prima. Ta không muốn biết họ báo cáo cho ai, bởi ta đã tiên liệu trước họ sẽ gặp được ai, chẳng may họ muốn gặp em, người đứng đầu Uỷ ban Môi trường Thượng Viện. Nào em hãy nhìn đây.

Trên màn hình máy tính bản đồ thế giới hiện ra lốm đốm nhiều dòng kẻ xen lẫn biểu tượng. Tanner nói vừa hướng dẫn theo mô hình di chuyển trên bản đồ cho tới chỗ dừng lại một nơi là Bồ Đào Nha.

Đồng bằng nước Bồ Đào Nha nhờ nguồn nước xuất phát từ bên Tây Ban Nha đổ ra biển Đại Tây Dương. Thử tưởng tượng nếu một khi Bồ Đào Nha hứng chịu mưa liên tục dài ngày gây ngập úng vùng đồng bằng...

Tanner giơ tay ấn nút trên màn hình rộng xuất hiện một toà lâu đài màu hồng lính gác nghiêm chỉnh, quanh là vườn cây bông hoa sặc sỡ dưới ánh nắng sớm mai.

- Đây là dinh thự Ngài Tổng thống.

Màn hình chiếu qua chỗ phòng ăn, mọi người trong gia đình đang ngồi vô bàn ăn sáng.

- Hình ảnh Tổng thống và Phu nhân Bồ Đào Nha cùng với hai đứa con. Họ ngồi nói chuyện tiếng Bồ Đào Nha, em sẽ được nghe lại tiếng Anh. Ta cho bố trí cả chục máy camera công nghệ nano và micrô cài đặt khắp nơi trong toà nhà. Tổng thống không biết mấy việc nầy, do một tay sếp mật vụ hợp tác với ta.

Một người hầu bước tới báo cáo ngài Tổng thống:

- Sáng nay lúc mười một giờ ngài dự cuộc họp tại Sứ Quán và đọc diễn văn tại trụ sở công đoàn. Một giờ trưa dùng cơm tại viện bảo tàng. Buổi tối có buổi chiêu đãi quan khách.

Điện thoại reo trên bàn ăn. Ngài Tổng thống nhấc máy nghe.

- Alô.

Tiếng nói của Tanner được chuyển từ tiếng Anh qua tiếng Bồ Đào Nha:

- Thưa Ngài Tổng thống.

Nhìn ngài Tổng thống ngơ ngác.

- Ai gọi? Ngài Tổng thống hỏi, ngài nói tiếng Bồ Đào Nha được chuyển qua tiếng Anh, Tanner lắng nghe.

- Tôi là bạn của Ngài.

- Bạn ai, làm sao ông biết số máy của tôi?

- Chuyện đó không sao. Tôi muốn ngài hãy lắng nghe đây. Tôi yêu mến đất nước Ngài và không muốn nhìn thấy nó bị tàn phá. Nếu Ngài không muốn nhìn thấy những trận cuồng phong dữ dội xoá tên đất nước ngài trên bản đồ thế giới, ngài hãy gởi ngay đến cho tôi số vàng trị giá hai tỷ đô- la.

- Nếu ngài chưa quyết định ngay, tôi chờ thêm ba hôm nữa.

Ngài Tổng thống đập máy xuống bàn. Ông nói qua bà vợ:

- Có thằng điên nào biết số máy của tôi. Dường như vừa mới ra khỏi nhà thương điên.

Tanner quay qua Pauline:

- Hình ảnh được thu vô ba bữa trước. Nào em lắng nghe chuyện mới hôm qua.

Hình ảnh toà lâu đài màu hồng và cảnh vườn sặc sỡ lại hiện ra, hôm nay thấy trời đổ mưa triền miên, trên cao sấm chớp.

Tanner giơ tay nhấn nút toàn cảnh văn phòng ngài Tổng thống hiện ra. Ngài đang chủ toạ một phiên họp quanh là một chục trợ lý. Ngài Tổng thống nghiêm sắc mặt.

Điện thoại trên bàn reo.

- Nào, em nhìn lên.

Tanner nhếch mép cười.

Ngài Tổng thống dè dặt nhấc máy:

- Alô?

- Chào Ngài Tổng thống. Sao mà…

- Ông muốn tàn phá đất nước tôi. Ông phá hoại mùa màng, đồng lúa ngập úng, làng mạc thì… ông ngừng lại hít vô một hơi - Ông muốn tàn phá bao lâu nữa? - Ngài Tổng thống điên tiết lên.

- Chừng nào ông giao nộp đủ hai tỷ đô- la.

Ngài Tổng thống nghiến răng mắt nhắm lại.

Tức là không có chuyện bão tố nữa phải không?

- Vâng.

- Ông muốn giao tiền ra sao?

Tanner tắt máy.

- Em thấy chưa, muốn kiếm tiền dễ thôi phải không Pauline? Ta đã nhận đầy đủ số tiền. Em chờ xem cỗ máy Prima còn hoạt động ra sao nữa. Mấy cuộc thử nghiệm qua những lần trước đây.

Ông nhấn qua nút khác, một cơn bão dữ dội hiện lên trên màn hình.

- Đây là cảnh tàn phá ở nước Nhật, Tanner nói.

- Thời gian thực. Mùa nầy thời tiết ở bên đó êm ả.

Ông nhấn thêm nút khác nữa, một trận mưa đá phá huỷ vườn cây ăn trái.

- Đây là cảnh ở Florida.

Thời tiết lúc nầy đang gần không độ… nhằm tháng Sáu.

Mùa màng bị mất trắng.

Ông ấn nút trên màn hình rộng hiện ra cảnh nhà cửa bị cơn lốc xoáy tàn phá.

- Đây là cảnh ở Braxin.

Em nhìn coi, Tanner tự hào khoe:

- Cỗ máy Prima có thể tạo ra đủ thứ chuyện.

Pauline xích lại gần bên gã nói nhỏ:

- Được lắm cưng ạ.

Tanner tắt máy, gã đưa qua cho nàng thấy ba đĩa DVD. Đây là đĩa ghi lại cuộc nói chuyện bên Peru, Mehico và Ý. Em biết số vàng được chuyển đi bằng cách nào? Ta đưa xe đến ngân hàng nhận về. Ta chuyển qua phương án… 22. Nếu bọn chúng có ý đồ theo dõi số vàng đi tới đâu, ta cam đoan sẽ gây ra bão tố triền miên.

Pauline nhìn qua, lo sợ:

- Tanner, bọn chúng có thể theo dõi dấu vết các cuộc nói chuyện của ta được không.

Tanner cười.

- Nếu bọn chúng muốn, được thôi.

Nếu bọn chúng muốn phát hiện bọn chúng sẽ theo vô tới nhà thờ, sau đó qua trường học. Rồi tới một cơn bão bọn chúng chưa từng được thấy trước nay. Sau chót là vô tới phòng Bầu Dục Nhà Trắng.

Pauline cười thích thú.

Cửa vừa mở, Andrew bước vô.

Tanner quay lại:

- Đây là anh trai anh.

Andrew ngạc nhiên nhìn Pauline, ngỡ ngàng.

- Hình như là tôi biết rồi, - ông nhìn qua một hồi, nghĩ ngợi, bất chợt mắt ông sáng rỡ. : Em… em và Tanner định lấy nhau. Ta làm phù rể. Em… em đây là Pauline.

Pauline nói:

- Khá lắm. Andrew.

- Thế mà em… em bỏ đi đâu. Em không yêu Tanner?

Tanner lên tiếng.

- Tôi kể cho anh nghe. Cô ta bỏ đi bởi vì đã yều rồi. Gã nắm tay Pauìine - Cô ta báo tin ngay sau ngày cưới. Đám cưới một nhân vật có thể lực giàu có nhờ uy tín bên chồng cô ta đã thu hút nhiều khách hàng về cho cơ sở KIG. Cho nên cơ sở ta mới phất lên nhanh chóng. Tanner ôm ghì lấy Pauline.-

Hai bên bí mật hẹn hò mỗi tháng. Gã thích thú nói:

- Từ đó cô ta thích làm chính trị ra ứng cử Thượng Nghị viện.

Andrew nghĩ ngợi:

- Nhưng… nhưng còn Sebastiana… Sebastiana?

- Sebastiana Cortez? - Tanner cười - Cô ta là con mồi, để che mắt mọi người. Tôi dám quả quyết ai cũng biết mặt. Tôi và Pauìine phải làm sao tránh để mọi người khỏi hồ nghi.

Andrew nói bâng quơ:

- À, tôi hiểu…

- Lại đây, Andrew. - Tanner đưa ông anh vô chỗ tổng đài, đứng trước cỗ máy Prima.

Tanner nói:

- Anh còn nhớ không? Có công anh đóng góp trong đó. Nào bây giờ đã hoàn thành.

Andrew trố mắt lên:

- Prima…

Tanner chỉ tay vô nút nhấn, nói:

- Máy kiểm soát thời tiết. - Gã chỉ qua một nút khác - Điểm chọn mục tiêu - Gã nhìn qua người anh. - Anh thấy đơn giản chứ?

Andrew nói nhọc nhằn:

- Ta nhớ…

Tanner nhìn lại Pauline:

- Đây mới là bước đầu đó thôi, Pauline. - Tanner nắm lấy tay nàng. - Còn ba mươi nước nữa. Rồi em sẽ được thoả mãn.

- Tài sản và quyền lực! - Pauline thích thú nói - Chỉ một chiếc máy tính đáng giá như là…

- Hai chiếc như vậy lận. - Tanner nói - Ta sẽ dành cho em một sự ngạc nhiên. Em đã nghe nói tên đảo Tamoa Island, ở vùng nam Thái Bình Dương chưa?

- Chưa.

- Ta mới mua lại. Chỉ rộng chừng sáu mươi dặm vuông, phong cảnh hữu tình không thể tả. Nơi nầy thuộc quần đảo Polynésie thuộc Pháp xây dựng một bến đậu cho du thuyền. Nơi đây có đủ thứ, luôn cả… - gã ngập ngừng một lúc - Chiếc máy Prima II.

Pauiine hỏi lại:

- Anh muốn nói thêm một…

Tanner gật đầu:

- Phải đấy. Nó được bố trí dưới tầng hầm không ai có thể tìm ra. Nay hai con quỷ cái phá bĩnh kia đã bị ta diệt, cả thế giới nầy bây giờ đã thuộc về ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Kelly tỉnh dậy trước tiên vừa mở choàng mắt ra. Thấy mình nằm ngửa, thân thể trần truồng bên dưới tầng hầm kiên cố, hai tay bị trói xích dưới chân tường.

Phía cuối góc nhìn thấy cửa sổ nhỏ có chấn song, cửa ra vô đóng kín mít như một khối sắt nặng nề.

Kelly nhìn qua thấy Diane nằm gần bên, không một mảnh vải che thân, hai tay bị trói. Quần áo vứt trong xó.

Diane nói thều thào qua hơi thở:

- Ta đang ở đâu?

Ta đang ở dưới ngục sâu, bạn ạ.

Kelly sờ thử chiếc còng, siết chặt vô cườm tay.

Nàng nhấc lên được vài phân.

- Ta bị bọn chúng bẫy! - Kelly cay đắng nói.

- Cậu có biết tôi chán ghét chuyện đó ghê gớm lắm không?

Kelly nhìn quanh căn buồng trống trơn:

- Tôi đâu ngờ? Bọn chúng là kẻ chiến thắng. Ta biết vì sao bọn chúng giết còn đòi giết luôn bọn mình nhưng rồi ta đảnh chịu im lặng. Bọn chúng thoát được lưới pháp luật. Kingsley có lý. Vận may bọn mình đã qua.

- Không, chưa đâu.

Cửa mở ra, Harry Flint bước vô đứng đó. Hắn cười toác cả miệng giơ tay khoá cửa lại cất chìa vô túi.

- Ta chỉ bắn mấy phát Xylocaine cảnh cáo thôi, chưa muốn giết. Hắn bước tới gần.

Hai nạn nhân nhìn nhau sững sờ, nhìn thấy Flint nhe răng cười cởi hết quần áo:

- Chờ coi ta biểu diễn đây - hắn nói. Hắn cởi luôn chiếc quần soóc, bày nguyên cả bộ sậu cương cứng lên. Flint liếc mắt nhìn qua hai nạn nhân, bước tới chỗ Diane.

- Ta muốn làm thịt mi trước, nhé, rồi qua tới…

Kelly chặn lại:

- Khoan đã tên kia. Sao không làm ta trước? Ta đang thèm đây.

Diane hoảng hồn nhìn qua:

- Kelly…

Flint nhìn lại Kelly, giả vờ õng ẹo:

- Có ngay, cưng. Em khoái món đó hở?

Flint nhào tới nghiêng người xuống đè lên mình mẩy Kelly trần như nhộng.

- Ôi đã thiệt, - Kelly vừa rên lên - ta thèm cái món nầy.

Diane nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn.

Kelly chàng hảng hai chân ra, Flint vừa mớm vô trong, Kelly kịp giơ bàn tay phải lên được vài phân vòng ra phía sau đầu tóc bới cao.

Bàn tay nàng chạm vô chiếc trâm mũi nhọn hoắt tới mấy inches. Nhanh như chớp vòng qua ấn mạnh tay xuống vô sau ót Harry Flint, ấn sâu vô nữa lút hết cán.

Flint không kịp la lên… hắn chỉ rên ú ở mấy tiếng. Máu vọt ra quanh hai bên cổ. Diane mở choàng mắt nhìn thấy, khiếp đảm.

Kelly nhìn qua Diane.

- Cậu… cậu nằm yên đó đi! - Nàng giơ tay hất qua một bên khối thịt nằm lắc lư trên người. - Hắn đã chết.

Diane hơi thở phập phồng, tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Mặt mũi trắng bệch.

Kelly liếc thấy hỏi với qua:

- Cậu có sao không?

- Tôi sợ nhỡ ra hắn… miệng mồm khô khốc, nhìn thấy Harry Flint máu me đầy người, nàng rùng mình -

- Sao cậu không nói trước…?

Nàng chỉ tay qua chiếc trâm nhọn găm sâu vô sau ót - Nhỡ ra không thành thì sao… Ờ, tôi không muốn để cho cậu thất vọng. Ta ra khỏi đây ngay.

- Làm sao?

Kelly duỗi thẳng chân chạm vô chiếc quần Flint còn vứt đó, giơ ngón chân cái ra kéo, còn mấy phân nữa là với tới. Nàng cố vươn ra xa chút nữa, còn một phân. Tới nơi được rồi.

Kelly nhếch mép cười.

- Nó đây rồi. Ngón chân cái chạm vô ống quần, thong thả kéo lui vừa tầm với. Kelly lục khắp túi tìm chìa khoá mở còng. Nàng vừa tìm thấy. Thoáng chốc hai tay đã được giải thoát, nàng vội bước qua chỗ Diane.

- Lạy chúa, cậu thật là tài tình, - Diane nói.

- Nhờ cái đầu tóc giả nầy. Thôi ta đi ra ngay.

Hai người cúi nhặt quần áo lên vội vã mặc vô.

Kelly lục túi quần Flint tìm chìa khoá mở cửa.

Bước gần lại cửa lắng tai nghe ngóng. Bên ngoài yên lặng Kelly vừa mở cửa ra. Chỉ còn hai bóng người bên ngoài hành lang dài hun hút.

- Ta tìm chỗ vòng lui ra phía sau - - Diane nói.

Kelly gật.

- Được… Cậu đi tới đằng kia tôi lui về đàng nầy để coi…

- Không, đừng đi. Ta đi đâu phải có đôi, Kelly.

Kelly níu tay Diane gật.

- Thôi được. Tôi nghe cậu!

Một lúc sau hai người tới trước nhà xe. Bên trong một chiếc Toyota và chiếc Jaguar.

- Cậu muốn chiếc nào? Kelly nói.

- Chiếc Jaguar dễ bị lộ. Ta lấy chiếc Toyota.

- May ra còn để lại chìa khoá xe…

- Có đây - Diane leo lên ngồi sau tay lái.

- Cậu tính ta nên đi về đâu? - Kelly vừa hỏi.

- Ta đi Manhattan. Tôi chưa nghĩ ra - Thôi thì cũng xong - Kelly thở ra.

Ta tìm nơi ngả lưng cái đã. Đến lúc Kingsley biết được bọn mình trốn thoát, lão điên tiết lên. Đi bất cứ đâu ta cũng bị theo bén gót.

Kelly nghĩ ngợi.

- Thôi cứ yên tâm.

Diane liếc nhìn qua.

- Cậu nói sao.

Kelly kiêu hãnh đáp:

- Tôi vừa nghĩ ra kế sách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Ngồi trên xe phóng qua vùng White Plains, một khu đô thị lý tưởng, yên tĩnh trên đất Mỹ nằm về hướng Bắc Manhattan cách thành phố hơn ba chục cây số.

Diane lên tiếng.

- Nơi nầy đẹp thật. Ta tính ở lại đây làm gì?

- Tôi có một người ở vùng nầy, bà ta sẽ giúp cho bọn mình.

- Bà ta ra sao?

Kelly thong thả kể.

- Lúc mẹ tôi lấy chồng ông hay uống rượu say đánh đập bà. Tôi muốn đi làm kiếm ra tiền muốn đưa mẹ tôi đi. Lúc đó một người mẫu thời trang làm chung chỗ giúp chỉ cho tôi về đây, cô ta cũng bị chồng ức hiếp. Nơi đó là nhà trọ, bà chủ nhà là một người tốt bụng, tên bà Grace Seidel. Tôi đưa mẹ về ở chờ khi nào kiếm được nhà. Hôm nào về tôi cũng ghé thăm. Mẹ tôi thích lắm, bà được biết vài người bạn mồi. Hôm tôi kiếm được nhà đưa bà về ở… - Nàng bỏ lửng.

Diane nhìn qua:

- Rồi sao nữa?

- Bà đòi về nhà lại với ông.

Xe ngừng lại trước nhà trọ.

- Ta tới nơi rồi

° ° °

Grace Seidel một phụ nữ tuổi ngoài năm mươi, trông còn khoẻ mạnh. Bà bước ra mở cửa, nhìn thấy Kelly mặt mày hớn hở.

- Kelly! - Bà giang tay ra ôm vòng qua người nàng. Gặp lại em tôi mừng lắm.

Kelly lên tiếng:

- Đây là Diane, bạn tôi.

Hai người chào nhau.

- Căn phòng của em đang chờ em về lại, - Grace nói. - Thiệt ra là nơi ở của mẹ em. Tôi cho đặt thêm một chiếc giường nữa.

Bà Grace Seidel đưa hai người khách về phòng.

Lúc đi ngang qua chỗ phòng khách lịch sự nhìn vô thấy hơn một chục bà ngồi chơi bài với mấy trò chơi linh tinh khác.

- Em về ở lại lâu mau? Grace hỏi.

Kelly nhìn qua Diane:

- Dạ, em chưa biết.

Bà Grace Seidel cười:

- Không sao. Em về ở lại đây bao lâu cũng được.

Nhìn căn phòng lịch sự gọn gàng sạch sẽ.

Bà Grace Seidel vừa bước ra ngoài, Kelly nhìn qua Diane nói:

- Ta về đây coi như yên. Ta sẽ được ghi vô Sách kỷ lục Guinness. Cậu nhớ ta thoát chết bao nhiêu lần chưa?

- À, nhớ - Diane đứng bên cửa sổ nhìn ra, Kelly nghe được câu nàng vừa thốt ra: "Cám ơn anh, Richard".

Kelly toan buột miệng nói… chợt nàng nghĩ trong đầu thôi được gì…

° ° °

Andrew ngồi ngủ gục bên bàn giấy mơ màng thấy nằm ngủ trong bệnh viện. Nghe tiếng ồn trong phòng ông thức dậy - "cũng may, tôi tìm được lúc đang làm công việc sát trùng… thiết bị an toàn của Andrew. Tôi… phải mang vô tới đây cho ông coi. Vậy mà bọn quân đội ăn hại bảo đảm an toàn không có việc gì.

Người giúp việc đưa cho Tanner coi chiếc mặt nạ chống hơi độc của quân đội.

Mặt nạ bị thủng một lỗ bên dưới đáy y như một vết dao cắt, chỉ một chút sơ hở khiến cho ông anh gặp tai nạn…

Tanner nhìn thấy chiếc mặt nạ kêu thét lên:

- Kẻ nào gây ra việc nầy phải đền tội! - Ông nhìn người giúp việc nói. - Để đó tôi lo giải quyết. Cám ơn anh đã mang vô đây nộp.

Andrew nằm trên giường càu nhàu nhìn theo. Tanner nhìn vô chiếc mặt nạ một lát bỏ đi tới chỗ xe đẩy bệnh viện cuối góc phòng.

Tanner thò tay vô bên dưới đống đồ thay đem đi giật bỏ chiếc mặt nạ xuống.

Andrew muốn hỏi người em có việc gì vậy, ông thấy mệt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cả ba Tanner, Andrew và Pauline trở lại văn phòng Tanner.

Tanner dặn người thư ký đem báo vô văn phòng.

Tanner đọc lướt qua trang nhất. Coi đây - Các nhà khoa học đau đầu vì những trận bão bất thường ở Guatemala, Peru, … Ý. Mexico… ông thích thú nhìn qua Pauline.

- Đây chỉ là một vụ mở màn. Các nhà khoa học còn đau đầu nhiều hơn nữa.

Vince Carballo vụt chạy vô phòng.

- Báo cáo ngài Kingsley…

- Tôi đang bận. Có việc gì đó?

- Flint đã chết.

Tanner nhìn theo cứng cả họng:

- Sao? Cậu nói sao? Có việc gì vậy?

- Stevens và Harris đã giết chết anh ta.

- Phi lý.

- Hắn bị giết chết. Bọn chúng tẩu thoát ra ngoài lấy xe bà Nghị sĩ lái đi. Chúng tôi báo cáo bị mất trộm. Cảnh sát tìm thấy xe ngoài vùng White Plains.

Tanner nghiêm giọng nói.

- Nào, cậu phải nghe đây thi hành ngay lệnh của tôi. Cậu dẫn theo một tiểu đội bay tới vùng White Plains. Kiểm tra tất cả khách sạn, nhà trọ, phòng cho thuê rẻ tiền, bất cứ nơi nào khả nghi. - Tôi treo giải thường 500.000 đô- la cho ai khai báo thấy bọn chúng. Thi hành ngay!

- Tuân ]ệnh.

Vince Carballo vụt chạy ra ngoài.

° ° °

Bên trong căn phòng tại nhà trọ Grace Seidel, Diane nói.

- Tôi lấy làm buồn lòng những gì xảy ra ở Paris. Có phải bọn xấu đòi giết chết ông quản lý chung cư.

- Tôi không rõ. Tất cả gia đình không thấy ở đó nữa.

- Còn con Angel ra sao?

Kelly nói ngay.

- Thôi đừng nhắc nữa.

- Tôi buồn lắm. Cậu thấy có tức không? Chúng ta thân với nhau. Ta đã biết hết mọi chuyện, tất cả không còn ai nữa. Ta nên nghĩ ngay cơ sở KIG. Bọn chúng muốn đưa ta vô nhà thương điên.

Kelly gật:

- Cậu nghĩ có lý. Ta không còn gặp được ai thân thiết nữa.

Diane nghĩ ngợi một lát, nàng buột miệng thủng thỉnh nói:

- Tôi biết còn một nơi nầy.

° ° °

Vince Carballo tung người lục soát khắp nơi, khách sạn, nhà trọ, phòng trọ rẻ tiền. Một tên trong bọn bước vô khách sạn Esplanade đưa ảnh Diane và Kelly ra cho nhân viên tiếp tân coi.

- Ông nhìn thấy hai người nầy vô đây? Nếu ai tìm ra sẽ được thưởng năm trăm ngàn đô- la.

Nhân viên tiếp tân lắc đầu:

- Nếu tôi mà thấy họ vô đây thì…

Một tên đồng bọn bước vô khách sạn Westchester đưa ảnh Diane và Kelly ra.

- Năm trăm ngàn đô- la? Giá mà tôi được thưởng… - Một nhân viên tiếp tân khách sạn Crowne Plaza nói.

- Nếu mà tôi biết được thì báo cáo ông ngay.

Tại nhà trọ Grace Seidel, đích thân Vince Carballo bước tới gõ cửa.

- Chào ông.

- Chào bà. Tôi là Vince Carballo. Hắn đưa hình chụp hai người kia ra - Bà biết hai người nầy không? Nếu ai biết sẽ được thường năm trăm ngàn đô- la.

Grace Seidel mừng rỡ kêu lên:

- Kelly!

° ° °

Bên trong văn phòng Tanner, thư ký Kathy Ordonez tất bật lui tới. Mỗi ngày nhận fax không kịp hồi âm, hộp thư inbox đầy ứ. Bà ôm trên tay một xấp giấy tờ đi qua phòng Tanner. Ngồi trên ghế sofa là Pauline đang nói chuyện với Tanner.

Nhác thấy thư ký bước vô ông ngước nhìn:

- Cái gì đấy?

Bà mỉm cười:

- Tin vui. Ông sẽ được đón tiếp khách quý đến dự buổi dạ tiệc.

Ông nhíu mày:

- Bà nói sao?

Bà đưa ra xấp giấy tờ:

- Tất cả đã nhận lời. Họ sẽ tới đây!

Tanner đứng lên.

- Tới đây là đâu? Cho tôi coi thử.

Kathy giao cho ông xấp giấy tờ, bà bước lui ra.

Tanner vừa đọc lên một bản e- mail: "Chúng tôi rất hân hạnh được đến dự bữa cơm tối tại cơ sở KIG ngày thứ sáu để được nhìn thấy cỗ máy Prima, thiết bị thăm dò thời tiết. Ban biên tập báo Times".

Mặt mày ông tái nhợt. Ông đọc tiếp qua bản e- mail thứ hai

"Cám ơn lời mời cửa quý ngài đến tham quan cỗ máy Prima, thiết bị thăm dò thời tiết tại cơ sở KIG. Rất mong được đón tiếp. Ký tên chủ nhiệm báo Newsweek".

Ông đọc lướt qua hết.

CBS, NBC, CNN, The Wall Street journal, the Chicngo Tribune, The London Times, tất cả các nơi trông chờ chứng kiến tận mắt cỗ máy Prima.

Pauline lặng lẽ ngồi nhìn.

Tanner cáu tiết nói không thành tiếng;

- Thế nầy là cái quái gì? - ông bỏ lửng.

Tại hai con quỷ cái nầy mà ra!

° ° °

Bên trong quán cà phê Internet Irma, Diane bận bịu với chiếc máy tính. Nàng ngước nhìn Kelly - ta có bỏ sót ai không?

Kelly đáp:

- Còn Elle, Cosmopolitan, Vanity Fair, Mademoiselle, Reader s Digest…

Diane bật cười:

- Vậy chỉ có bấy nhiêu. Lão Kingsley còn có được nhiều nguồn cung cấp thông tin hơn vậy nữa. Lão sẽ làm tiệc khoản đãi tưng bừng.

° ° °

Vince Carballo mừng rỡ nhìn theo Grace Seidel.

- Bà biết Kelly?

- À, có. - Bà Grace nói - Cô nàng người mẫu số một thế giới.

Vince Carballo khoái chí:

- Cô nàng đang ở đâu?

Grace kinh ngạc nhìn gã:

- Tôi không biết, tôi chưa nhìn thấy mặt lần nào.

Hắn tức giận mặt đỏ bừng:

- Bà nói biết cô ta là ai?

- Tôi muốn nói là… chuyện đó ai cũng biết. Cô nàng nổi tiếng, mà có đẹp lắm không?

- Bà không biết ở đâu thật sao?

Grace nghĩ ngợi.

- Có. Tôi có thể kể ra đây, nhưng mà nếu đúng là cô nàng thì quả lạ thật.

- Đang ở đâu?

- Tôi thấy sáng nay một người giống y hệt cô nàng đón xe buýt nhưng mà một người mẫu nổi tiếng thì phải ngồi xe ô tô sang trọng, phải không. Nhìn thấy đi cùng với một cô nàng nữa.

- Bà nhớ xe buýt chạy tuyến nào?

- Xe buýt đi Vermont. Ông dám chắc có phải thật là cô nàng?

- Không, cám ơn bà.

Vince Carballo vội vã bỏ đi.

° ° °

Tanner quăng mớ giấy tờ và bản fax xuống quay qua Pauline.

- Em biết bọn quỷ cái nầy tính chuyện gì đây? Ta không muốn cho ai nhìn thấy dàn máy Prima ông ngẫm nghĩ một hồi.

- Ta đoán chừng máy Prima sẽ gặp sự cố bữa đó, nó sẽ nổ tung.

Pauline nhìn ông một lúc, nàng mỉm cười;

- Còn máy Prima II.

Tanner gật.

- Phải vậy. Ta đi vòng quanh thế giới chơi và nếu thích ta sẽ tới Tamoa nhấn nút cho máy Prima II chạy.

Kathy Ordonez nói trên máy nội bộ, lăng xăng dữ lắm, bà gọi văn phòng Tanner:

- Báo cáo ông Kingsley, điện thoại reo liên tục, báo New York Times, The Washington Post, ông Harry King chờ máy.

- Báo lại tôi bận họp! - Tanner nhìn qua Pauline - Ta đi khỏi đây ngay, ông vỗ vai Andrew - Andrew, anh phải đi thôi.

- Ờ đi, Tanner.

Ba người cùng đi ra ngoài toà nhà xây màu gạch son.

- Tôi muốn dặn lại anh một việc hệ trọng, Andrew.

- Cậu cứ nói! Andrew trả lời.

Tanner bỏ đi khỏi toà nhà màu gạch son, bước vô bên trong nơi bày chiếc máy Prima. Tanner quay qua Andrew:

- Tôi nhờ anh một việc nầy. Tôi và Pauline có việc phải đi ngay, đúng sáu giờ chiều anh nhớ tắt máy. Đơn giản thôi gã giơ tay chỉ - Anh nhớ cái nút đỏ nầy chưa?

Andrew gật:

- Nhìn thấy rồi.

- Đúng sáu giờ chiều anh nhấn nút ba lần. Ba lần. Nhớ rõ chưa?

Andrew lập lại.

- Nhớ rõ, Tanner. Sáu giờ nhấn nút ba lần.

- Đúng. Hẹn gặp lại.

Tanner và Pauline toan cất bước đi.

Andrew đứng nhìn theo:

- Cậu không rủ tôi đi theo với?

- Không. Anh ở đây. Nhớ đúng sáu giờ, nhấn nút ba lần.

- Nhớ rõ rồi.

Vừa bước ra bên ngoài, Pauline hỏi:

- Nhỡ anh ấy quên thì sao?

Tanner cười:

- Chẳng sao. Đúng sáu giờ ta sẽ cho nhấn nút tự động nổ tung. Ta muốn chắc ăn là anh ấy phải có mặt đúng thời điểm đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Ngày hôm đó thật đẹp trời. Ngồi trên chiếc KIG 757 bay qua biển Thái Bình Dương lấp lánh đưới làn mây xanh ngắt. Pauline nằm kề bên dưới Tanner trên chiếc ghế dài trong cabin rộng rãi.

Pauline cất tiếng:

- Anh ơi, có phải là điều đáng tiếc nếu mọi người chưa biết được anh là một người thông minh nhất trên đời nầy? Nếu mà họ biết được, anh sẽ ăn ngủ không yên với họ. - Nàng nhìn lại - Chẳng sao. Ta mua một vùng đất mời, ta tự xưng là lãnh chúa. Không ai xâm nhập tới được. - Tanner cười thành tiếng.

Pauline khều vô tay.

- Anh biết không ngay lúc mới gặp gỡ em đã muốn lấy anh đó.

- Không. Anh chỉ nhớ lúc đó tính em xấc xược.

- Vậy mà thật đó, phải không? Anh còn gặp lại em nhiều lần, lên mặt dạy đời.

Hai người ôm nhau hôn say đắm rất lâu.

Nhìn xa xa phía trước, trời mây chớp lòe lên. Tanner nói:

- Được nhìn thấy Tamoa em sẽ thích ở luôn. Ta ở lại nghỉ ngơi một vài tuần, ta còn đi vòng quanh thế giới để được đền bù lại những tháng ngày xa cách dài ghê.

Nàng ngước nhìn thích thú.

- Anh nói thiệt không đó?

- Và mỗi tháng ta quay lại đảo Tamoa cho cỗ máy Prima hoạt động. Hai đứa mình muốn chọn mục tiêu nào tuỳ thích, Pauline nói:

- Ờ, ta có thể tạo ra bão tố trên đất nước Anh mà không ai hay biết.

Tanner cười.

- Ta còn nhiều mục tiêu khắp thế giới.

Người tiếp viên bước tới hỏi:

- Ông bà cần gọi gì thêm?

Tanner nói:

- Không. Đầy đủ cả rồi. Gã nói thiệt tình.

Xa hơn phía trước sấm chớp nổi lên dữ dội.

- Em không muốn nhìn thấy bão - Pauline nói - Em… Em sợ đi máy bay gặp trời xấu.

Tanner trấn an nàng ngay:

- Em đừng lo. Trời không thấy mây, gã chợt nhớ ra trong đầu cười một mình.

- Ta không lo chuyện thời tiết. Ta điều khiển được mà? Gã liếc nhìn xuống đồng hồ.

- Prima đã nổ tung cách đây một giờ và…

Những hạt mưa va đập vô bên thân máy bay.

Tanner ghì chặt Pauline vô người:

- Không việc gì mưa rơi lác đác.

Tanner nói hết câu ngoài trời chợt tối sầm lại sấm chớp nổi lên từng hồi. Máy bay thấy chao đảo lắc lư Tanner nhìn ra cửa sổ chới với không hiểu sao.

Những hạt mưa nghe nặng như mưa đá.

Tanner kêu:

- Coi kìa… việc bàn tính trước đây khiến ông sực nhớ.

- Prima! Ông mừng rỡ, hai mắt sáng quắc - Giờ thì ta…

Ngay lúc đó một cơn lốc tràn tới đập vô thân máy bay dữ dội.

Pauline gào thét lên

° ° °

Trong khi đó bên trong toà nhà màu gạch son cơ sở KIG, Andrew Kingsley đang vận hành chiếc máy Prima, ông đưa tay nhấn vô mấy nút như đã được dặn trước. Nhìn lên màn hình tìm mục tiêu, chiếc máy bay chở người em trai gặp cơn lốc xoáy 300 dặm một giờ máy bay lắc lư. Ông nhấn qua một nút khác.

° ° °

Một mình trong toà nhà rộng lớn, Andrew thấy còn may mắn nhờ một thiết bị có thể giúp ông điều khiển tạo nên một khung cảnh thanh bình hơn. Ông nhấn nút điều khiển chiếc F6 Tornado do ông sáng chế… lên cao… cao… cao hơn nữa…

° ° °

Tanner nhìn ra ngoài cửa sổ thân máy bay lắc lư, tai nghe tiếng chuyển động của chiếc Tornado đang tiến tới gần, vượt qua cơn bão táp. Tanner mặt mày đỏ gay, run lên vì sung sướng nhìn theo chiếc Tornado đang lướt tới kịp chiếc máy bay. Gã quá đỗi vui mừng.

- Kìa, chiếc Tornado làm sao có thể vọt lên tới độ cao nầy được. Không thể được! Ta đã sáng chế ra nó! Thật như một phép lạ. Chỉ có Chúa và ta mới có thể…

° ° °

Ngồi bên trong toà nhà, Andrew nhấn nút điều khiển nhìn lên màn hình thấy chiếc máy bay đã nổ tung lẫn lộn cùng xác hai nạn nhân cuốn trôi theo lưng trời.

Xong rồi, Andrew Kingsley giơ tay nhấn nút đỏ ba lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Kelly và Diane vừa mặc đồ xong nghe bà Grace Seidel bước tới gõ cửa:

- Bữa ăn sáng đã làm xong mời hai cô.

- Vô đây - Kelly lên tiếng.

Diane nói:

- Để coi cái trò của mình có thành công? Bà Grace đã mua báo chưa?

Hai người bước ra ngoài đi tới phòng chơi games.

Một nhóm người xúm lại bên chiếc máy vô tuyến. Kelly và Diane vừa đi ngang qua vô phòng ăn tai nghe xướng ngôn viên trên đài đọc…

"Và theo như tin tức loan báo, không còn ai sống sót Tanner Kingsley và Thượng nghị sĩ Pauline Van Luven là hành khách đi trên máy bay cùng với một phi công chính, một phi công phụ và một tiếp viên hàng không.

Hai người cảm thấy lạnh mình, đứng nhìn nhau, cùng bước tới bên chiếc TV. Trên màn hình chiếu cảnh mặt tiền cơ sở KIG. Tập đoàn Quốc tế Kingsley được thành lập làm một cơ sở nghiên cứu khoa học lớn nhất toàn cầu, văn phòng đặt ở ba mươi nước. Phòng khí tượng báo cáo một trận bão và sấm sét bất ngờ ở vùng Nam Thái Bình Dương lúc máy bay riêng của Kingsley bay ngang qua. Nạn nhân Pauline Van Luven nguyên là Chủ tịch Uỷ ban Môi trường Thượng Viện.

Diane và Kelly lắng nghe hoan hỉ.

Và sau đây là một bản tin ngắn, bí ẩn đang được cơ quan cảnh sát điều tra. Một số nhà báo được mời tới tham dự buổi dự tiệc để được nhìn thấy chiếc máy Prima, điều khiển thời tiết do cơ sở KIG sáng chế, nhưng mới tối qua một vụ nổ tại cơ sở KIG phá huỷ chiếc máy Prima, Độỉ cứu hoả phát hiện xác chết Andrew Kingsley lẫn trong đống đổ nát, ông là nạn nhân duy nhất trong vụ nầy.

° ° °

Diane nói:

- Tanner Kingsley đã chết.

- Cậu nhắc lại. Nói chậm.

- Tanner Kingsley đã chết - Kelly thở hắt ra một hơi nhẹ cả người. Nàng nhếch mép cười.

- Diane. Sau vụ nầy cuộc sống sẽ chán ngắt.

- Thì vậy, Diane đáp - Cậu thấy sao nếu tối nay ta nghỉ lại tại Waldorf - Astoria Towers một đêm hở?

Kelly cười theo:

- Sao cũng được.

Hai người nói lời chào tạm biệt bà Grace Seidel, nàng ôm lấy Kelly nói:

- Hẹn gặp lại.

° ° °

Bên trong căn phòng ở khách sạn Waldorf Astoria Towers, người phục vụ lo dọn bàn ra. Gã quay qua Diane.

- Có phải bà đặt bàn bốn người?

Phải rồi.

Kelly lặng lẽ nhìn qua.

Diane hiểu ngay nàng đang nghĩ gì trong đầu.

Vừa ngồi vô bàn, Diane nói:

- Kelly, tôi hiếu chuyện nầy không thể do một mình ta làm nên. Ta cần có sự giúp sức. Nàng nâng ly sâm banh nói qua chiếc ghế để trống:

- Cám ơn, Richard, em yêu anh.

Diane vừa nâng ly chạm môi, Kelly ngăn lại:

- Khoan đã.

Diane quay lại.

Kelly nâng ly sâm banh nhìn chiếc ghế trống gần bên:

- Mark, em yêu anh nhiều lắm, cám ơn anh.

Hai người cùng nâng ly.

Kelly cười nói:

- Tuyệt lắm. À, ta tính chuyện sắp tới chứ?

- Tôi còn phải tới trụ sở FBI ở Washington để báo cáo chuyện nầy.

Kelly chỉnh lại ngay:

- Chúng ta cùng đi Washington, để báo cáo chuyện của chúng ta.

Diane cười:

- Được, nàng ngẫm nghĩ - Bọn mình đã làm được một việc tài tình. Chồng mình chắc là phải tự hào.

- Ờ, - Kelly nói. - Ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta nhìn lại mấy việc vừa qua. Cậu hiểu bọn mình còn phải làm gì nữa chứ?

- Sao?

- Phải thành lập một hãng thám tử.

Diane cười:

- Cậu đùa đấy chứ?

Kelly nhìn qua cười rất lâu.

- Không dám đùa đâu

Sau bữa cơm, hai người ngồi coi vô tuyến kênh nào cũng đưa tin vụ tai nạn Tanner Kingsley. Vừa ngồi coi Kelly chợt nói.

- Cậu biết mà, nếu con rắn bị chặt đầu thì khúc dưới cùng chết luôn.

- Nghĩa là sao?

Ta phải tìm cho ra, Kelly bước tới bàn điện thoại.

- Cho tôi gọi đi Paris. Nàng xin tổng đài khách sạn.

Năm phút sau tiếng Nicole Paradis trong máy:

- Kelly! Kelly! Kelly! Thật vui khi nghe bà gọi.

Kelly cảm thấy chán. Nàng hiểu sắp phải được nghe gì đây. Bọn chúng đã giết chết cả nhà Cendre và con Angel.

- Tôi không liên lạc với bà được. Bà đã nghe tin gì chưa?

- Mọi người biết cả rồi Jérôme Malo và Alphonse Girouard đã dọn đi nơi khác.

Kelly lo sợ phải thắc mắc thêm nữa.

- Còn nhà Cendre và con Angel thì sao?

Nhà Philippe thì không sao, tôi còn giữ con Angel đây. Bọn xấu định tóm lấy nó làm dữ với bà nếu bà không chịu về theo bọn chúng.

Kelly nghe được thì mừng lắm:

- Chao ôi, được rồi!

- Bà nghĩ tôi phải tính sao?

- Bà gởi nó theo chuyến bay của hãng Air France qua New York, cho biết ngày giờ đến, tôi ra sân bay đón. Bà gọi cho tôi số máy khách sạn Waldorf Astoria Towers.

- Tôi sẽ làm như bà dặn.

- Cám ơn, - Kelly gác máy.

Diane ngồi lắng nghe:

- Con Angel không sao chứ?

- Ờ, còn nhà Cendre bình yên.

- Chà, thế thì may quá!

- Phải chớ! Tôi mừng lắm. Nào ta tính còn nửa số tiền kia cậu định dùng vô việc gì?

Diane nhìn qua:

- Sao?

Cơ sở KIG ra giải thường năm triệu đô- la. Phần thưởng phải về tay bọn mình.

- Nhưng mà Kingsley đã chết.

- Tôi hiểu, nhưng cơ sở KIG vẫn còn đó.

Hai người nhìn nhau cười.

Kelly lên tiếng:

- Ngày về lại Washington cậu tính làm gì? Hay là vẫn tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh?

Diane nghĩ ngợi:

- Không đâu.

Kelly nhìn sâu vô mắt nàng:

- Có thiệt không?

- Ờ, còn một bức tranh tôi muốn vẽ cho xong. Một cuộc đi chơi dã ngoại tại công viên Central Park - Giọng của nàng chợt nghe khàn khàn. - Một cặp nhân tình đi chơi trong mưa. Thôi đến đó… ta sẽ nói sau. Còn cậu thì sao? Có trở lại với nghề người mẫu thời trang?

- Chưa đâu, tôi chưa nghĩ tới…

Diane nhìn theo.

- Để coi biết đâu, bởi nhớ tới lúc còn trên sàn diễn, tôi nhớ lại Mark ngồi nhìn giơ tay lên hôn gió. Ờ, dù cho anh ấy vẫn chờ tôi trở lại sàn diễn.

Diane cười theo:

- Khá lắm.

Hai người ngồi coi hết chương trình truyền hình, Diane lên tiếng.

- Thôi ta đi ngủ.

Mười lăm phút sau thay đồ lên giường nằm, mỗi người thấy lại vừa trải qua những ngày phiêu lưu mạo hiểm.

Kelly ngáp một hơi:

- Thấy buồn ngủ rồi, Diane.

Tắt đèn đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Câu nói truyền miệng xưa nay là mọi người ai cũng nhắc chuyện thời tiết, không thấy ai làm nên trò, nay đã lỗi thời. Thời đại ngày nay hai siêu cường đủ khả năng điều khiển thời tiết là Hoa Kỳ và Nga. Nhiều nước muốn nỗ lực đuổi theo.

Công cuộc tìm kiếm nhằm khống chế được các nguyên tố khởi đầu từ nhà bác học Nikola Tesla thời kỳ những năm 1800 kể cả công trình chuyển điện năng từ không gian đã trở thành hiện thực.

Sự thành công ngoài sức tưởng tượng. Chuyện thời tiết được sử dụng làm lợi khí để ban phát hoặc nhắm huỷ diệt nhau.

Tất cả các nguyên tố đã được thay thế?

Năm 1969 Cục Phát minh sáng chế Hoa Kỳ đã cấp bằng sáng chế cho một công trình áp dụng phương pháp kết tủa nhân tạo hơi nước biển phóng lên bầu khí quyên.

Năm 1971 Công ty điện tử Westinghouse được cấp bằng sáng chế nhờ một công trình hệ thống chiếu sáng bề mặt hành tinh.

Những năm đầu thập niên 1970 Uỷ ban phòng vệ lãnh hải Thượng viện chủ toạ phiên điều trần của quân đội, một công trình nghiên cứu làm biến đổi các điều khiển thời tiết đồng thời bộ quốc phòng đặt ra chương trình sử dụng năng lượng hạt nhân tạo ra những đợt sóng thần.

Trước nguy cơ đối đầu huỷ diệt giữa hai siêu cường Nga Mỹ đến đỉnh điểm ngay trong năm 1977, Hiệp ước Liên Hợp Quốc về ngăn cấm mọi biện pháp làm biến đổi thời tiết vì mục đích thù địch đã được hai siêu cường Nga, Mỹ cam kết tôn trọng ký kết.

Hiệp ước không thể ngăn chặn các cuộc thăm dò thời tiết. Năm 1978, Hoa Kỳ thứ nghiệm một công trình gây mưa ở sáu khu vực trong bang Wisconsin. Gió lốc di chuyển một trăm bảy mươi lăm dặm một giờ, thiệt hại ước tính năm mươi triệu đô- la. Nước Nga đồng thời muốn tiến hành các cuộc thử nghiệm riêng của họ.

Năm 1992, Wall Street Journal loan tin một công ty Nga - Công nghệ tình báo Elat bán ra thị trường các thiết bị thăm dò thời tiết tiện lợi trong nhiều lĩnh vực với khẩu hiệu "Thăm dò thời tiết theo đơn đặt hàng" được nhiều nước đặt mua.

Hai nước tiến hành cuộc thăm dò đã làm biến đổi các tiêu chuẩn thời tiết. Những năm đầu thập niên 1980, hiện tượng thời tiết thay đổi bất thường đã được ghi nhận.

- Vùng áp suất cao tập trung ngoài khơi California 800 dặm xuất hiện từ hai tháng nay ngăn chặn luồng khí ẩm từ Thái Bình Dương? Báo Times tháng giêng 1991.

Mùa áp suất không khí cao gió chướng cản trở luồng gió bình thường di chuyển từ Tây sang Đông - báo New York Times, số ngày 29 tháng Bảy, 1993.

Thảm hoạ do thời tiết gây ra được kể lại trong tác phẩm nầy đã được ghi nhận trên khắp thế giới. Thời tiết là nguồn sức mạnh vô song. Nắm được quyền điều khiển thời tiết có thể làm đảo lộn kinh tế toàn cầu do những trận mưa bão gió lốc; gây ra hạn hán mất mùa, động đất, cuồng phong sóng thần, đóng cửa sân bay, lũng đoạn hậu phương địch.

Giờ ta có thể ngủ yên giấc như lời một nhà lãnh đạo từng nói: "Mọi người ai cũng nói chuyện thời tiết) không thấy ai làm nên trò".

Và sự thật đã rõ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom