Cập nhật mới

Dịch Full Bóng Tối Kinh Hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Trong quán cà phê bên kia đường đối diện cơ sở KIG, Diane Stevens và Kelly Harris ngồi khuất trong một góc. Kelly chờ lắng nghe Diane mở đầu câu chuyện.

Diane chưa biết nên mở đầu như thế nào.

- Cái chết của chồng bà xảy ra ghê gớm lắm sao, bà Harris? Có phải ông đã bị giết chết, y như Richard nhà tôi vậy?

Kelly nhọc nhằn nói:

- Thế nào? Bà muốn kể lại chuyện chồng tôi cho tôi nghe. Bà biết rõ Mark lắm sao?

- Tôi không biết gì, nhưng mà…

Kelly phát cáu:

- Bà đã nói là…

- Tôi muốn hỏi chuyện về ông thôi.

Kelly đứng lên:

- Tôi không rảnh để mà kể. Nàng toan bỏ đi.

- Khoan đã? Tôi nghĩ chúng ta cùng một cảnh ngộ, nên có thể nương nhau đối phó!

Kelly dừng bước.

- Nghĩa là sao?

- Bà nên ngồi xuống đây.

Chần chờ một lát, Kelly bước lại chỗ ngồi:

- Bà cứ nói.

- Cho phép tôi được hỏi là…

Người hầu bàn mang tờ thực đơn ra.

- Hai bà gọi món gì?

Không thích chỗ ngồi Kelly buột miệng nói:

- Không.

Diane gọi:

- Cho hai ly cà phê.

Kelly trừng mắt nhìn Diane nói ngay:

- Cho tôi một tách trà.

- Vâng, có ngay, người hầu bàn quay đi.

Diane lên tiếng:

- Tôi thấy giữa tôi với bà…

Đang nói giữa chừng một cô nàng từ phía ngoài bước tới chỗ Kelly lên tiếng:

- Xin phép bà cho tôi xin một chữ ký.

Kelly nhìn qua:

- Cô em biết tôi là ai chứ?

- Không, nghe mẹ tôi kể bà là một nhân vật quan trọng.

Kelly đáp:

- Không dám.

Cô bé quay bước đi, Diane nhìn lại Kelly ngỡ ngàng.

- Tôi muốn biết bà là ai được chứ?

- Không, - bất chợt Kelly nói không úp mở - Vả lại tôi không thích chuyện xía vô đời tư người khác. Thế là thế nào nhỉ, bà Stevens?

- Gọi tôi là Diane cho thân mật. Tôi được biết chồng bà gặp tai nạn ghê gớm lắm.

- Vâng, ông bị giết chết. - Nàng liên tưởng lại Mark có nhắc tới tên Olga.

- Chồng tôi cũng bị giết chết, cùng phục vụ cho cơ sở KIG.

Kelly nhọc nhằn nói:

- Thật vậy sao? Thì cũng như bao nhiêu cái chết. Nếu cả hai nạn nhân cùng chết do cảm cúm, bà có cho đó là một trận dịch?

Diane nghiêng người qua:

- Nghe nầy, việc hệ trọng. Như thế nầy…

Kelly nói xen vô:

- Xin lỗi. Tôi không quen nghe mấy chuyện như vậy! Nàng giơ tay cầm lấy túi xách.

- Tôi cũng không thích ngồi lại kể mấy chuyện, Diane nói lại ngay - nhưng biết đâu là…

Bỗng đâu tiếng nói của Diane nghe rõ mồn một bên trong quán cà phê.

Có 4 người đàn ông trong phòng…

Hoảng hốt Diane và Kelly quay về phía âm thanh lạ tai. Phía trên quầy bar giọng nói của Diane đang phát ra từ chiếc máy vô tuyến. Nàng đang có mặt tại phiên toà ngồi ở hàng ghế nhân chứng. Một người bị trói ngồi trên ghế. Dường như là Altieri đang vặn hỏi còn hai tên kia đứng gần bên. Altieri rút súng ra, quát tháo gí súng bắn vô đầu người kia.

Người dẫn chương trình xuất hiện trên màn hình:

Vừa rồi là Diane Stevens nhân chứng trong vụ án xét xử bị cáo cầm đầu tổ chức mafia là Anthony Altieri.

Bồi thẩm đoàn vừa phán quyết bị cáo vô tội.

Diane ngồi đó bàng hoàng:

- Vô tội?

- Vụ án cách nay đã hai năm, xét xử Anthony Altieri can tội giết chết một người làm. Dù đã nghe lời khai của Diane Stevens, bồi thẩm đoàn và các người khác đã phải phủ nhận lời khai nhân chứng tại toà.

Kelly tròn xoe mắt nhìn trân trân lên chiếc máy vô tuyến. Một nhân chứng khác đứng lên.

Jake Rubenstein, luật sư bào chữa cho Altieri đang chất vấn.

- Thưa bác sĩ Russell, ông đã từng hành nghề ở New York?

- Không. Tôi hành nghề ở Boston.

- Trong thời gian xảy ra vụ án, ông có nhận điều trị cho Altieri đang lên cơn đau tim?

- Có. Hôm đó lúc 9 giờ sáng. Tôi cho theo dõi bệnh nhân suốt ngày hôm đó.

- Tức là bị cáo không thể có mặt tại New York ngày 14 tháng mười.

- Không.

Một nhân chứng khác xuất hiện trên màn hình.

- Ông có thể cho biết nghề nghiệp hiện tại làm gì?

- Tôi là quản lý khách sạn Boston Park Hotel.

- Ngày 14 tháng mười ông có mặt tại nơi làm việc chứ?

- Dạ, có.

Ngày hôm đó ông có nhận thấy việc gì khác thường không?

- Có. Tôi nghe máy một cuộc gọi cấp cứu từ trên tầng trên nhờ gọi bác sĩ tới ngay.

- Rồi sao nữa?

- Tôi gọi Bác sĩ Joseph Russell, ông tới nơi ngay.

- Chúng tôi đi lên tới tầng trên kiểm tra khách trọ, An- thony Altieri.

- Tới nơi ông nhận thấy gì lạ không?

- Altieri nằm dưới sàn. Tôi nghĩ chắc là ông ta sắp chết tại khách sạn.

Diane mặt mày tái xanh:

- Một bọn lừa dối, - giọng nàng nghe khản đặc. - Cả một lũ.

Toà chất vấn Anthony Altieri. Trông gã ốm yếu bệnh hoạn.

- Ồng có ý định làm gì trước mắt không, Altieri?

- Toà đã phán quyết xong, tôi muốn được nghỉ ngơi một thời gian. - Altieri cười nhạt. - Còn phải lo thanh toán mấy món nợ cũ.

Kelly sừng sờ, quay qua Diane:

- Bà làm chứng chống lại hắn?

- Vâng, … thấy hắn gí súng…

Kelly tay run rẩy làm đổ tách trà ra bàn, ngả chai muối.

- Tôi muốn đi ra ngoài.

- Bà làm gì mà cuống lên vậy?

Cuống gì đâu. Bà muốn đưa tên cầm đầu mafia vô tù, nhưng mà hắn được tự do hắn sẽ thanh toán mấy món nợ cũ, bà muốn hỏi sao tôi lại luống cuống? Bà luống cuống thì có. Kelly đứng lên móc tiền ra bỏ trên bàn.

- Tôi sẽ đi lấy séc. Bà nên giữ ít tiền mặt để tiện dùng khi đi xa, Stevens.

- Khoan đã? Ta chưa nói gì chuyện chồng con hay là…

Bỏ qua đi, Kelly bước ra cửa, Diane chần chờ bước theo.

- Bà làm gì dữ vậy? - Diane cảm thấy khó chịu. - Bà thấy sao?

Vừa ra tới cửa, Kelly nói:

- Tôi không hiểu sao bà lại đối xử kỳ cục vậy?

Một người già chống nạng bước vô quán trợt chân té xuống sàn. Trong thoáng chốc Kelly thấy mình đang ở Paris, người vừa té ngã là Mark, nàng nghiêng người đỡ lên, Diane nhào tới níu lấy người ông. Ngay lúc đi, từ phía bên kia dãy phố reng lên hai phát súng nổ, đạn bay vào găm vô vách tường ngay chỗ hai người đàn bà đang đứng. Tiếng nổ kéo Kelly về lại với hiện tại. Nàng đang ngồi bên trong một quán nước ở Manhattan đối diện một người phụ nữ tàng tàng.

- Lạy chúa! Diane kêu lên.

- Ta…

- Thôi cầu nguyện làm gì lúc nầy. Ta đi khỏi đây thôi!

Kelly dìu Diane bước tới chỗ lề đường nơi Colin đang chờ. Gã mở cửa xe Kelly và Diane lê bước nhào vô ghế băng sau.

- Tiếng nổ mới đó là gì? - Colin lên tiếng hỏi hai người vừa ngồi xuống ghế xích sát lại nhau chưa hết bàng hoàng.

Giờ Kelly mới nói được

- Đó là… ở tiếng máy xe ô tô nghẹt pô. - Nàng quay qua Diane, cố lấy lại bình tĩnh. - Chắc là không đến nỗi phải bị ngất, - nàng nói mỉa.

- Tôi tìm nơi dừng lại cho xuống xe, nhà ở đâu.

Diane hít vô một hơi lục túi đưa cho Colin địa chỉ nhà. Hai người lặng lẽ ngồi sát lại nhau mặt mũi chưa hết sợ hãi.

Chiếc xe ô tô dừng lại trước dãy nhà chung cư, Diane quay qua:

- Bà muốn vô nhà không? Tôi đang còn run. Chắc là sẽ có điều gì ghê gớm hơn.

Kelly buột miệng nói:

- Tôi cũng thấy dường như là nhưng mà tôi thì không lo có bề gì. Bà vô nhà đi, Stevens.

Diane bồi hồi nhìn lại Kelly muốn nói ra, nghĩ sao nàng lắc đầu bước xuống xe.

Kelly ngồi nhìn theo Diane bước đi vô nhà men theo bậc cầu thang lên tới tầng trên. Kelly thở ra một hơi dài.

Colin quay lại hỏi.

- Bà muốn về đâu, bà Harris

- Cho tôi về lại khách sạn, Colin, còn…

Chợt đâu một tiếng kêu thét vừa nghe thấy từ bên trong toà nhà chung cư. Kelly giật nẩy mình, nàng vội mở cửa xe vụt chạy vô trong. Diane còn để cửa mở toang ra. Nàng đứng giữa nhà, run lẩy bẩy.

- Gì vậy hở, Kelly vội hỏi.

- Có kẻ… kẻ lạ mặt đột nhập vô đây. Chiếc cặp Richard để trên bàn biến đâu mất, còn nhiều giấy tờ cất trong đó. Chiếc nhẫn cưới để lại đây.

Kelly sững sờ nhìn quanh.

- Bà báo cho cảnh sát!

- Vâng, Diane sực nhớ thám tử Greenburg còn để lại tấm danh thiếp bên ngoài; nàng bước trở ra tìm lấy.

Thoáng chốc nàng nhấc máy gọi:

- Cho tôi gặp thám tử Earl Greenburg! - Nàng đứng chờ máy.

- Greenburg tôi nghe đây!

- Thám tử Greenburg. Tôi là Diane Stevens đây. Trong nhà vừa xảy ra chuyên. Liệu ông có thể tới đây ngay được chứ… Cám ơn ông!

Diane hít vô một hơi nhìn lại Kelly:

- Ông ta tới ngay. Bà có thể nán lại chờ…

- Không thể. Đây là việc riêng, tôi không muốn xen vô. Bà nhớ có kẻ muốn giết bà đấy. Tôi phải đi Paris ngay. Đi nghe, Stevens.

Diane đứng nhìn theo Kelly bước trở ra xe.

- Bà muốn về đâu, - Colin hỏi - Cho tôi về lại khách sạn.

Về đây nàng mới thấy yên tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Trở về phòng khách sạn Kelly chưa hết bàng hoàng. Cái cảm giác luôn phải đối mặt với cái chết gần kề mới thật là khủng khiếp. Một cảm giác kỳ lạ vừa xâm chiếm người nàng giá mà ta được chết bởi bàn tay một kẻ mất trí tóc vàng.

Kelly ngã người ra chiếc ghế sofa thư giãn, nàng nhắm mắt lại định niệm thần chú nhưng không làm sao tập trung tư tưởng. Nàng đang còn ngẩn ngơ đờ đẫn, toàn thân nàng là một khối trống rỗng, tâm hồn thì cô đơn. Đầu óc quay cuồng chỉ vì Mark, em thương nhớ anh ngàn lần. Thời gian trôi đi là liều thuốc an thần. Thật là một điều lố bịch, anh ơi, thời gian càng làm cho con người héo hon. â

Nghe tiếng xe đẩy thức ăn ngoài cửa, Kelly sực nhớ từ sáng chưa ăn gì. Nàng không thấy đói chợt nghĩ lại còn sức khoẻ.

Nàng nhấc máy gọi:

- Tôi muốn ăn món tôm trộn xà lách, một bình trà nóng.

- Dạ có, bà chờ cho hai mươi hoặc ba mươi phút, thưa bà Harris.

- Được Kelly gác máy. Nàng ngồi trong đầu còn nhớ cuộc gặp gỡ với Tanner Kingsley, chẳng khác nào một cơn ác mộng, toát mồ hôi lạnh.

Đã có lúc nào Mark nhắc ai tên Olga? Hay là mối quan hệ làm ăn? Một cuộc tình vụng trộm? Mark, anh ơi, nếu anh đã lỡ quan hệ với ai cho em biết, em sẽ tha thứ, em vẫn yêu anh như ngày nào, bởi anh đã chỉ cho em nên yêu như thế nào. Em đang lạnh lùng còn anh đã mang lại hơi ấm. Anh đã khơi lại cho em niềm kiêu hãnh được xứng đáng là một người đàn bà. Nàng sực nhớ Diane, cũng vì bà mà ta suýt toi mạng. Gặp mặt người ta phải tránh. Chẳng sao, bởi ngày mai ta bay qua Paris cùng với con Angel.

Nghe tiếng gõ cửa nàng giật mình:

- Phục vụ phòng đã lên tới

- Vô đi!

Kelly vừa bước tới cửa hoảng hồn đứng lại đó. Nhớ ra mới gọi cách mấy phút mà sao có ngay, nàng nghĩ bụng:

- Khoan đã, nàng lên tiếng.

- Dạ vâng!

Kelly nhấc máy gọi bộ phận Phục vụ phòng:

- Món ăn gọi chưa thấy.

- Chúng tôi đang làm đây, thưa bà Harris. Mười lăm hai mươi phút nữa.

Kelly gác máy trống ngực phập phồng, nàng quay số gọi ban quản lý.

- Có có người lạ mặt muốn vô phòng tôi.

- Tôi sẽ cho nhân viên bảo vệ lên, thưa bà Harris

Hai phút sau nghe tiếng gõ cửa. Kelly rón rén bước tới.

- Ai vậy?

- Nhân viên bảo vệ.

Kelly liếc nhìn đồng hồ trên máy. Nhanh thế, nàng nghĩ.

- Chờ đó. Nhanh chân vụt chạy tới bên bàn điện thoại gọi quản lý.

- Tôi có gọi nhờ bảo vệ. Có phải…

- Bảo vệ đang lên tới, thưa bà Harris. Bà chờ cho ít phút!

- Tên anh ta là gì? - Nàng nói nghẹn ngang cổ họng.

- Thomas

Kelly lắng nghe tiếng thở ra bên ngoài hành lang.

Nàng kề sát tai vô cửa, tới lúc không còn nghe thấy gì nữa. Nàng đứng tại chỗ quá sợ hãi.

Một phút sau lại có tiếng gõ cửa.

- Ai đó?

- Bảo vệ đây - Có phải Bill? - Kelly lên tiếng, nàng nín thở.

- Dạ không, thưa bà Harris. Tôi là Thomas. Nhanh tay Kelly mở cửa mời vô trong. Gã đứng nhìn một lúc, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Có… có người lạ muốn vô đây!

- Bà nhớ mặt chứ?

- Không. Tôi… tôi chỉ nghe tiếng thôi. Nhờ anh đưa tôi ra xe taxi được chứ?

- Dạ được, thưa bà Harris!

Kelly cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Mới đó mà đã lắm chuyện.

Thomas đi kèm kế bên Kelly bước vô thang máy.

Lúc xuống tới nhà dưới, Kelly nhìn quanh không thấy dấu hiệu khả nghi. Nhân viên bảo vệ đưa Kelly tới bãi xe taxi, Kelly nói:

- Cám ơn anh rất nhiều.

- Tôi sẽ kiểm tra lại. Kẻ lạ mặt đã bỏ đi từ lúc nào?

Kelly đón xe taxi. Ngồi trên xe nhìn quay lại cửa sau thấy, hai người đàn ông vội chạy tới chiếc limousine đang đậu bên lề.

- Bà muốn về đâu? - Người lái xe hỏi Kelly.

Chiếc limousine đang trờ tới sát sau xe taxi. Phía trước ngã tư cảnh sát đứng điều khiển giao thông.

- Chạy thắng tới đi! - Kelly nói.

- OK.

Đèn xanh vừa bật lên, Kelly vội nói.

- Chạy chậm lại chờ đèn vàng anh rẽ nhanh qua trái.

Người lái xe nhìn vô kính chiếu hậu hỏi.

- Sao?

- Đừng vượt đèn xanh, chạy chậm chờ đèn vàng.

Nàng biết người lái xe đang nghĩ gì trong đầu.

Kelly cười gượng.

- Tôi đang đánh cuộc.

- Ồ! Kelly nhìn thấy gã biến sắc, gã muốn nói bọn hành khách loạn trí hết cả rồi.

Tín hiệu đèn xanh vừa chuyển qua đèn vàng, Kelly giục:

- Nhanh lên?

Chiếc taxi tăng tốc rẽ qua trái vừa lúc tín hiệu đèn đỏ bật lên. Nhìn lại phía sau, chiếc xe bám sát theo lệnh cảnh sát giao thông dừng lại, hai tên ngồi trên xe nhìn nhau tức giận.

Chiếc taxi chạy tới ngã tư trên, Kelly nói:

- Chao ôi tôi lại quên một món, cho tôi xuống đây đi.

Người lái xe cho xe dừng lại bên lề, Kelly bước xuống lấy tiền ra đưa:

- Cho tôi trả tiền.

Gã nhìn theo Kelly vội vã bước qua cổng bệnh viện, ngẫm nghĩ không khéo bà ta lại vô thăm bác sĩ tâm thần.

Nhìn lại phía sau. Tín hiệu đèn xanh vừa bật lên chiếc limousine rẽ trái. Chiếc taxi còn cách hai đoạn đường bọn chúng cố đuổi theo tới trước.

Năm phút sau, Kelly vẫy đón chiếc taxi khác.

***

Bên trong căn hộ của Diane Stevens, Thám tử Greenburg nói.

- Thưa bà Stevens bà còn nhớ mặt kẻ giơ súng nhắm bắn về phía bà?

Diane lắc đầu.

- Không, nó nhanh như chớp.

- Chuyện nầy ghê gớm lắm. Đầu đạn xuyên qua vách tường, loại đạn nòng cỡ 45 có thể bắn thủng lớp áo giáp may cho bà. Theo bà nghĩ có kẻ nào đòi giết bà không?

Diane sực nhớ Altieri nói: Tôi cần được nghỉ ngơi một thời gian, còn phải lo giải quyết mấy món nợ cũ.

Greenburg muốn nghe câu trả lời.

Diane lưỡng lự. Ta phải nặn óc ra nói để nghe như thiệt:

- Tôi chỉ nghi cho một người có đủ lý do đòi giết tôi chính là Anthony Altieri.

Greenhurg nhìn theo:

- Tôi hiểu, sẽ cho kiểm chứng lại. Còn vụ chiếc cặp da bị đánh cắp bà có biết giấy tờ bên trong là gì không?

- Tôi không rõ lắm. Richard mang theo vô phòng thí nghiệm đến chiều tối mang về nhà. Có lần nhìn thấy hồ sơ giấy tờ chuyên môn tôi không hiểu.

Greenburg giơ tay nhặt chiếc nhẫn cưới để lại trên bàn.

- Bà còn nhớ là chưa bao giờ nhìn thấy ông nhà tháo nhẫn cưới ra?

- Dạ… dạ đúng.

Trước lúc gặp nạn chồng bà có vẻ gì khác thường như ông đang lo lắng một việc gì đó không? Bà còn nhớ trước đó ông có nối ra điều gì hay làm việc gì khác thường không?

Diane còn nhớ: Một buổi sáng sớm hai người còn nằm trên giường, Richard đặt tay lên khều nhẹ vô đùi nàng nói: Nếu tối nay về trễ, em phải dành cho anh một hai tiếng đồng hồ tâm sự nhé cưng.

Nàng khều nhẹ vô chỗ mọi ngày chàng thích nói:

- Thôi đừng xạo.

- Bà Stevens…

Diane giật mình nhìn lại.

- Không. Dạ, tôi không thấy có gì khác thường.

- Bà cần phải được bảo vệ, - Greenburg nói.

- Còn nếu…

Chuông ngoài cửa reo.

- Bà có chờ ai không?

- Không!

Greenburg gật:

- Để tôi ra mở.

Gã bước tới giơ tay mở cửa. Kelly Hanis từ bên ngoài nhảy bổ vô trong.

Kelly đi thẳng tới bên Diane:

- Ta nên bàn chuyện nầy.

Diane kinh ngạc nhìn lại:

- Tôi tướng bà đang ở Paris.

- Tôi vừa quay về!

Thám tử Greenburg ngồi vô chỗ hai người.

- Đây là thám tử Earl Greenburg, Kelly Harris.

Kelly quay qua Greenburg:

- Tôi muốn nói là có kẻ lạ toan đột nhập vô phòng tôi ở khách sạn.

- Bà đã báo cho bảo vệ chưa?

- Có. Lúc bảo vệ lên tới nơi hắn đã bỏ đi - Bà nhớ mặt mũi hắn ra sao?

Không - Bà nói có kẻ muốn đột nhập vô phòng, tức là hắn muốn phá cửa nhào vô?

- Không, bọn chúng… chỉ đứng ngoài hành lang, giả vờ làm nhân viên phục vụ phòng.

- Bà gọi nhân viên phục vụ phòng lên chớ?

- Có nhưng mà tôi…

Diane nói xen vô.

- Bà chỉ tưởng tượng ra mà thôi?

Kelly quát lại:

- Nghe đây, tôi không muốn bày chuyện ra hay đụng chạm tới bà. Chiều nay tôi lo chuẩn bị đi Paris, bà nên báo lại cho bọn mafia đừng quấy rầy tôi nữa.

Kelly nói hết câu bỏ đi ra Thế là thế nào nhỉ?

Greenburg nói:

- Chồng bà ta vừa bị giết chết, là một đồng nghiệp với Richard phục vụ tạt cơ sở Tập đoàn Quốc tế Kingsley.

***

Kelly vừa trở lại khách sạn, nàng bước tới quầy tiếp tân:

- Cho tôi trả phòng, nàng nói.

- Tôi muốn nhờ đăng ký một chỗ cho chuyến bay qua Paris sắp tới được chứ?

:-Vâng, có ngay, thưa bà Harris. Bà chọn hãng nào?

- Tôi chỉ muốn rời khỏi đây là được Kelly bước qua bên kia tới chỗ cầu thang máy ấn nút lên lầu bốn. Cửa sắp khép lại, từ đâu hai gã đàn ông lao tới kéo cửa bước vô trong. Kelly liếc nhìn rồi vụt chạy ra ngoài. Chờ cửa thang máy khép lại nàng bỏ đi lên cầu thang bộ. Không còn dịp may nào khác, Kelly nghĩ.

Đi bộ lên tới tầng bốn một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng chặn ngang trước mặt.

- Xin lỗi, - Kelly lên tiếng, ung dung đi ngang qua.

Suỵt! Hắn vừa rút súng ra gắn ống hãm thanh chĩa về phía nàng đang đứng.

Kelly mặt mày tái mét.

- Ông định làm gì…

- Câm mồm. Ta cho mụ đoán súng còn mấy ổ đạn. Nếu không muốn lãnh thêm một phát an ủi thì câm mồm ngay. Ta nhắc lại… câm mồm mau lên cùng đi theo ta xuống dưới.

Hắn nhếch mép cười, Kelly nhìn thật rõ một vết sẹo dài vắt ngang trên môi kéo xếch ngược lên trông thấy lúc nào hắn cũng như muốn nhe răng cười. Hai con người hắn nhìn lạnh như thép, Kelly rùng mình.

- Đi đi!

Kelly căm tức. Không! Ta không thể chết vì cái tên súc sinh nầy.

- Khoan đã. Ông có nhầm…

Nàng cảm thấy mũi súng gí mạnh vô sườn đau muốn khóc.

- Ta bảo câm mồm mà đi Một tay hắn níu lấy cánh tay nàng đau nhức nhối, khẩu súng giấu trong bàn tay kề vô phía sau lưng.

Kelly cố vùng vẫy điên tiết.

- Tôi van ông, - nàng nói khẽ - Tôi không phải là… Mũi súng ấn sâu vô da thịt càng đau đớn, hắn siết chặt một cánh tay đau buốt như thể máu sắp tuôn ra.

Vừa xuống tới nhà dưới, nhìn quanh đông người, Kelly tính trong đầu làm sao kêu cứu, chợt hắn buột miệng nói ngay:

- Đừng có hòng kêu cứu.

Ra tới bên ngoài, đã có một chiếc xe tải chờ sẵn.

Phía trước đầu xe hai chiếc khác đang đậu, cảnh sát giao thông đang ghi giấy phạt vi phạm đậu xe. Hắn dìu Kelly vòng ra phía sau:

- Leo lên, hắn ra lệnh.

Kelly liếc nhìn qua phía cảnh sát giao thông:

- Được thôi, - Kelly tức giận nói to. - Tôi bước vô đây nhưng nói cho ông biết, nếu ông đòi hỏi hơn nữa phải trả thêm một trăm đô-la. Đồ súc sinh.

Anh chàng cảnh sát quay lại nhìn.

Tên côn đồ nhìn vô mặt Kelly:

- Mụ muốn nói gì…

- Nếu ông không trả tiền, bỏ đi, đồ hèn mạt.

Kelly vụt chạy tới bên anh chàng cảnh sát, gã nhìn theo, nhếch mép cười hai mắt tròn xoe.

Kelly chỉ tay về phía tên kia:

- Hắn theo quấy rầy tôi. Quay lại nàng nhìn thấy người lính cảnh sát đang bước tới chỗ hắn đứng. Kelly vội leo vô chiếc taxi đang đậu. Hắn toan leo lên chiếc xe taxi tải thì người cảnh sát lên tiếng:

- Khoan đã. Hành vi quấy rối tình dục là vi phạm luật tiểu bang.

- Tôi không… - Yêu cầu xuất trình giấy tờ tuỳ thân. Tên ông là gì?

- Harry Flint.

Flint đứng nhìn chiếc taxi chở Kelly vọt tới trước.

- Con quỷ cái? Ta sẽ giết mụ. Gã vừa buột miệng chửi đổng một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Kelly vừa bước xuống xe, nàng tới nơi ở của Diane lần thứ hai, giơ tay nhấn chuông.

Thám tử Greenburg bước ra mở cửa.

- Cho phép tôi…. Kelly liếc nhìn thấy Diane bên trong phòng khách bước nhanh vô trong.

- Chuyện gì vậy? - Diane hỏi - Bà nói là…

- Bà cho tôi biết chuyện gì ngay. Bọn chúng đòi tóm tôi nữa đây. Tại sao bọn mafia thân thiết với bà đòi giết tôi.

- Tôi… tôi không biết chuyện đó. Bọn chúng không muốn… hay là nhìn thấy giữa tôi với bà có quan hệ như bạn bè nên…

- Vậy tôi với bà không phải bạn bè, Stevens. Tôi muốn được yên thân.

- Bà nói sao vậy? Làm sao tôi có thể…

- Bà rủ rê tôi thì có thể để cho tôi được yên thân. Tôi muốn bà nhắc lại Altieri cả hai bên tình cờ gặp nhau không ai biết mặt ai. Tôi không muốn để ai giết tôi vì mấy chuyện vớ vẩn do bà bày ra.

Diane nói:

- Làm sao tôi có thể…

- Ồ được mà. Bà phải nói cho Altieri và phải tới gặp mặt hắn ngay. Tôi chờ đây, không đi đâu hết.

Diane nói.

- Chuyện đó không thể được. Tôi ân hận vì bà lỡ sa vô, nhưng mà…

Nàng nghĩ ngợi rất lâu, quay lại Greenburg.

- Ông cho là nếu tôi tới gặp Altieri hắn sẽ để cho hai chúng tôi yên thân?

Greenburg nói.

- Việc nầy gay thật. Rất có thể được Nếu hắn cho là chúng ta đang theo dõi. Bà muốn nói chuyện riêng với ông ta?

Diane nói:

- Không, Tôi…

Kelly nói xen vô:

- Nói vậy nghĩa là…

° ° °

Ngôi nhà nơi Anthony Altieri ở xây theo lối nhà cổ ngoài khu phố Hunterdon County, bang New Jersey.

Nằm gọn trong một xóm ngõ cụt trên một diện tích mười lăm mẫu xây, xung quanh là lớp rào sắt che chắn uy nghiêm. Phía trong là hàng cây rợp bóng, hồ bơi, một khu vườn hoa lá rực rỡ phía sau cánh cổng đặt vọng gác có người ngồi canh chừng. Nhìn thấy chiếc xe chở Greenburg, Kelly và Diane chạy tới, người gác cổng bước ra chào.

Gã nhớ mặt Greenburg:

- Chào ngài Trung uý.

- Chào Caesar. Chúng tôi đến gặp ngài Altieri.

- Ông có gìấy hẹn chứ?

- Không có. Chúng tôi đến thăm xã giao.

Người gác cổng liếc nhìn hai bà ngồi trên xe.

- Chờ đây, gã bước vô vọng gác. Nhanh chóng gã bước ra mở cổng - Mời vào.

- Cám ơn, - Greenburg nói cho xe vô thẳng bên trong trước sân nhà.

Ba vị khách xuống xe nhìn qua người bảo vệ.

- Mời quý vị theo đây!

Gã đưa họ vô trong nhà. Bên trong phòng khách rộng rãi trang hoàng nửa tân nửa cổ, bày biện bàn ghế kiểu Pháp. Dù hôm ấy trời ấm áp lò sưởi vẫn đỏ lửa.

Từ đây ba vị khách theo chân bảo vệ vô tới buồng ngủ tối tăm không ánh đèn. Anthony Altieri đang nằm trên giường, bên cạnh chiếc máy thở. Nhìn thấy mặt mũi xanh xao già hằn đi khác với lúc gã xuất hiện trước phiên toà. Ngồi bên mép giường là ngài mục sư và cô y tá. Altieri nhìn qua Diane, Kelly và Greenhurg rồi quay lại phía Diane. Giọng nói nghe khàn khàn.

- Bà muốn gì nữa đây?

Diane lên tiếng:

- Ông Altieri, tôi và bà Harris chỉ muốn được yên thân. Dẹp bỏ bọn lâu la của ông đi… Ông giết chồng tôi vậy là đủ lắm rồi…

Altieri chặn ngang.

- Bà nói sao vậy? Tôi chả biết chồng bà là ai. Tôi có nghe nói mảnh giấy ghê gớm kia còn cất trong người nạn nhân. - Gã cười khẩy - Giờ nầy ông đã về theo với bầy cá. Đã có bao nhiêu người đọc báo The Sopranos. Để tôi kể lại cho bà nghe khỏi cần phải mua về đọc. Không một nhà báo nước Ý nào viết ra chuyện đó. Tôi không theo dõi bà làm gì? Bà sống hay chết mặc kệ. Tôi chả thèm dòm ngó tới bất cứ ai… tôi… - Gã kêu đau nhức nhối - Tôi chỉ biết lo cầu nguyện ơn Trên. Tôi… Gã ho hục hặc.

Ngài mục sư nhìn Diane:

- Con nên ra về đi cho xong.

Thám tử Greenburg hỏi:

- Thế là sao?

Ngài mục sư nói:

- Ung thư!

Diane nhìn bệnh nhân nằm trên giường nàng nhớ lời hắn vừa nói ra. Tôi không theo dõi bà làm gì. Bà sống hay chết mặc kệ… Tôi chỉ biết lo cầu nguyện ơn Trên. Gã đã nói ra hết.

Diane bàng hoàng đứng nhìn theo.

° ° °

Trên đường về, Thám tử Greenburg mặt mày đăm chiêu:

- Tôi muốn nói cho bà nghe, Altieri nói thật.

Kelly ngần ngừ gật đầu.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nạn nhân đã chết.

- Bà phải biết lý do vì sao họ đòi giết cả hai người?

- Tôi không biết - Diane nói.

- Nếu không phải là Altieri. - Nàng lắc đầu. - Tôi không biết.

Kelly nghe theo.

- Tôi cũng không biết!

Thám tử Greenburg đi kèm Diane và Kelly về nhà.

- Tôi phải làm rõ vụ nầy, - Ông nói - Hai bà yên tâm ở lại đây. Mười lăm phút nữa sẽ có cảnh sát tới đây canh chừng thường trực suốt ngày, lúc đó sẽ tìm ra manh mối. Nếu cần gặp tôi, cứ gọi máy.

Nói xong ông bỏ đi.

Diane và Kelly lặng lẽ nhìn nhau khó hiểu.

- Bà uống một tách trà đi. - Kelly đòi uống cà phê.

Diane nhìn qua khó chịu thở ra:

- Được!

Diane xuống bếp pha cà phê, Kelly dạo quanh phòng xem tranh treo trên tường.

Diane vừa trở lên thấy Kelly còn đứng xem tranh, ký tên bên dưới - Stevens. Nàng quay qua Diane.

- Bà vẽ đây à?

Diane gật:

- Vâng.

Kelly hờ hững nói:

- Tranh đẹp lắm.

Diane bặm môi.

- Thật à? Bà rành nghệ thuật nhỉ.

- Không nhiều lắm, Stevens.

- Bà thích hoạ sĩ nào, hay là Grandma Moses?

- Bà thật thú vị.

- Còn nhiều tác phẩm thời cổ đại bà thích chứ?

Kelly quay qua Diane:

- Phải nói tôi thích những đường nét cong, phá cách. Nghệ thuật phải tạo được ngoại lệ. Ví dụ ttong tác phẩm của danh hoạ người Ý Titian. Venus of Robin, những đường nét đan chéo thật là ấn tượng gây sốc cho người xem, hơn nữa.

Mùi cà phê từ dưới bếp bốc hơi thơm phức.

Diane vội nói:

- Đã có cà phê rồi đấy!

° ° °

Hai người ngồi vô bàn trong phòng ăn lặng lẽ nhìn những ly cà phê nguội lạnh.

Diane cất tiếng xoá tan cơn tĩnh lặng:

- Bà nghĩ tại sao bọn chúng đòi giết bọn mình?

- Tôi chẳng nghĩ gì, Kelly lặng thinh được một lúc - Giữa bà với tôi có một mối quan hệ ràng buộc là vì cả hai ông chồng cùng phục vụ cho cơ sở KIG. Có thể họ đã tham gia vô một kế hoạch tối mật. Thủ phạm định ninh ta… biết hết mọi chuyện do hai ông kể lại.

- Thì ra… - Diane mặt mày tái nhợt.

Cả hai nhìn nhau lo ngại.

° ° °

Bên trong văn phòng, Tanner đang ngồi theo dõi cuộc đối thoại trên màn hình: Tôi chẳng nghĩ gì. Giữa tôi với bà có một mối quan hệ ràng buộc là vì cả hai ông chồng cùng phục vụ cho cơ sở KJG. Có thể họ đã tham gia vô một kế hoạch tối mật. Thủ phạm định ninh ta biết hết mọi chuyện bởi hai ông đã kể lại - Thì ra…

Đứng bên cạnh ông là đối tượng: Bảo vệ.

Căn hộ nơi ở của Stevens được gài một lớp rào điện tử báo lên màn hình vô tuyến. Tanner khoe với bạn bè ngôi nhà được trang bị máy móc theo công nghệ tiên tiến nhất. Mỗi căn phòng thiết kế hệ thống video âm vô tường, máy quay phim thu nhỏ bằng cỡ hạt nút giấu bên trong các tập sách, dây cáp phát quang gài dưới chân cửa, một hệ thống vô tuyến đóng khung làm một bức tranh. Trên gác thượng, máy chủ video được thiết kế thu nhỏ như một máy tính xách tay. Kết nối với máy chủ là hệ thống modem vô tuyến kích hoạt các thiết bị theo quy trình công nghệ mạng.

Tanner nghiêng người dán mắt vô màn hình, Diane tiếp tục câu chuyện:

- Ta phải tìm hiểu công việc mấy ông đang làm là gì.

- Phải, ta cần phải được trợ lực, lấy đâu ra đây?

- Ta nhờ Tanner Kingsley, chỉ có ông ta mới làm nên chuyện, phải tìm cho ra thủ phạm đứng đằng sau vụ nầy.

Ta làm đi thôi.

° ° °

Diane:

- Bà ở lại đây một đêm, ta sẽ được bảo vệ.

Cảnh sát túc trực ngày đêm bên ngoài cổng. Bước tới bên cửa sổ kéo màn đứng nhìn ra. Không thấy xe cảnh sát đâu.

Nàng đứng ngẩn ngơ một hồi, cảm giác ớn lạnh dâng trào khắp người.

- Lạ thật! - Diane buột miệng nói. Đã bảo là có xe tuần tra cảnh sát bên ngoài mà, ta phải gọi báo thôi!

Diane lôi trong túi xách ra tấm danh thiếp tên thám tử Greenburg bước tới bàn quay số.

- Cho tôi gặp thám tử Greenburg. Nàng chờ máy - Ông nói thiệt chứ? Vâng. Vậy cho tôi gặp thám tử Praegitzer. Nàng lại chờ máy - Vâng, cảm ơn ông. Diane chậm rãi buông máy xuống.

- Sao vậy?

Diane nói :

- Hai thám tử Greenburg và Praegitzer đã thuyên chuyển đi đơn vị khác.

Kelly hiểu ra:

- Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, phải vậy không chứ?

Diane buột miệng nói:

- Tôi nhớ ra việc nầy.

- Sao?

Thám tử Greenburg hỏi tôi thấy Richard biểu lộ hay làm việc gì khác thường chăng. Tôi quên chưa nói ra. Richard bỏ đi Washington gặp ai đó. Mấy lần trước tôi cùng đi, không hiểu sao lần nầy ông ấy dặn tôi ở nhà.

Kelly ngại ngùng nhìn qua:

- Chuyện lạ. Mark dặn tôi ông phải đi Washington, ông muốn đi một mình.

- Ta phải tìm hiểu rõ vụ nầy!

Kelly tới chỗ cửa sổ kéo màn qua - nàng không thấy xe, quay lại Diane.

- Thôi ta đi thôi.

- Được! Diane nói.

- Tôi biết một khách sạn vắng vẻ ở phố Tàu, khách sạn Mandarin. Chả có ai nghĩ là ta ở đó. Về phòng ta gọi cho Kingsley sau.

Tanner quay qua phía đội trưởng bảo vệ Harry Flint, mặt mũi lúc nào cũng như muốn cười.

- Phải hạ bọn chúng ngay.- Ông ra lệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Harry Flint biết giải quyết vụ hai con quỷ cái, Tanner khoái chí nghĩ thầm. Flint đã ra tay là chắc.

Tanner thích thú nhớ lại vì sao được gặp gỡ tay Flint nầy. Mấy năm trước người anh trai Andrew đứng ra kêu gọi những tay anh chị khắp nơi, sáng kiến lập ra một nơi đón tiếp tội phạm vừa được phóng thích về đây hoà nhập với đời sống cộng đồng, tìm việc làm ổn định cuộc sống.

Tanner nghĩ ra một kế hoạch lâu dài hơn bởi không có gì bền vững hơn là tình cảm san sẻ giữa những cựu tù. Bằng mọi biện pháp nghiệp vụ ông tìm hiểu lý lịch những tên tội phạm mới được phóng thích chọn ra những tên khá, đủ tiêu chuẩn Tanner đặt ra về làm việc cho ông, đảm nhận công việc gọi là công tác đặc biệt.

Ông sắp xếp cho một tên cựu tù, Vince Carballo về làm việc tại cơ sở KIG. Carballo tướng to con vạm vỡ hàm râu rậm rạp, mắt sắc như dao. Hắn có nhiều tiền án, vừa can tội giết người. Chứng cứ đưa ra buộc tội thì vô số một số thành viên trong bồi thẩm đoàn mặc nhiên đưa ra phán quyết hắn vô tội, vụ án phải treo lại đó chỉ một số ít biết được đứa con gái út ngài thẩm phán bị mất tích, để lại một mẩu thư: "Nếu ông giữ im lặng vụ nầy, đứa con gái của ông sẽ do bồi thẩm đoàn quyết định". Carballo là típ người được Tanner Kingsley mến phục.

Tanner được biết còn có một tay cựu tù nữa tên là Harry Flint. Ông cho điều tra tỉ mỉ lai lịch của Flint, là một tay cộng tác đắc lực.

° ° °

Harry Flint sinh ra ở Detroit trong một gia đình trung lưu. Người cha do làm ăn thất bại, suốt ngày ngồi một chỗ than vãn. Người cha tính tình gắt gỏng đối xử bạo ngược với con. Mỗi lần người con có lỗi ông quơ đại mọi thứ trước mắt, giây nịt, thước sắt, hay bất cứ thứ gì quất túi bụi vô người đứa con trai dường như là để bù lấp khoảng trống trong người ông.

Người mẹ làm móng tay cho một hiệu uốn tóc. Người cha thì đối xử tàn bạo trong khi người mẹ lo và thương yêu con, khi lớn lên Harry phải sống trong hoàn cảnh san sẻ tình cảm giữa hai người.

Bác sĩ dặn mẹ Harry lớn tuổi khó mà sinh con, cho nên lúc mang thai, bà nghĩ là của trời cho. Khi sinh ra Harry bà thương yêu nựng nịu cả ngày, dần dà Harry được bao bọc trong tình thương của người mẹ.

Năm mười bốn tuổi một bữa Harry Flint bẫy được con chuột dưới tầng hầm, hắn tóm lấy giẫm đạp cho chết dưới chân. Nhìn con vật giẫy giụa, Harry Flint cảm thấy mình được quyền sát sinh. Muốn được giết là giết thấy mình hiển linh như thần thánh. Hắn có quyền lực vạn năng. Hắn muốn giữ mãi cái quyền lực đó, đi lùng diệt mấy con vật nuôi trong xóm. Lint không làm mấy việc đó vì ác tâm hay do bản năng xui khiến. Hắn muốn ra oai nhờ được ơn cõi Trên ban cho tài năng sát sinh.

Hàng xóm mất mấy con thú kiểng chạy đi kiện lên chính quyền, một sáng kiến được bày ra để theo dõi. Cảnh sát đem con chó săn đặt trước bồn cỏ nhà hàng xóm, dây tròng vô cổ giữ không cho nó xổng đi.

Địa điểm được đánh dấu, chờ đêm xuống ngồi rình, quả nhiên Harry Flint xuất hiện chân bước về phía con mồi. Hắn khều cho con vật há quai hàm rồi đưa cây pháo đã thắp sáng gí ngay vô mồm. Vừa lúc đó cảnh sát nhào tới. Lục soát trong người hắn còn một hòn đá dính đầy máu, một con dao nhíp.

Hắn bị tóm đưa vô trại giáo huấn mười hai tháng.

Mới vô trại được một tuần hắn đánh đập một học viên mang thương tích. Bác sĩ trại chẩn đoán hắn bị chứng rối loạn tinh thần hoang tưởng.

- Hắn bị tâm thần, - bác sĩ dặn dò lính gác. - Đề phòng phải đưa qua cách ly.

Hết hạn giáo huấn năm mười lăm tuổi hắn được cho ra trại tạm tha. Trở lại lớp học, Fìint được coi như người hùng. Bọn chúng tham gia nhiều vụ móc túi, lấy trộm cửa hàng. Nhanh chóng Flint là kẻ cầm đầu cả bọn.

Trong một trận xô xát giữa đêm khuya lưỡi dao xướt qua trên khóe miệng để lại vết sẹo ăn sâu vô da khiến cho hắn nhếch mép cười hoài.

Bọn trẻ càng lớn lên trổ tài cướp xe, trèo tường ăn trộm. Một vụ cướp táo bạo giết chết chủ cửa hàng.

Harry Flint bị kết tội cướp tài sản có vũ khí, xúi giục gây án bị xử mười năm tù. Hắn là tên tội phạm sừng sỏ nhất trong trại giam. Chỉ cần một cái liếc mắt, đồng bọn phải biết nể nang. Hắn quậy phá không ai dám đi báo.

Một ngày kia, bảo vệ kiểm tra đi ngang qua buồng giam Harry Flint, nhìn vô trong hoảng hốt, một tên giam cùng phòng nằm trên vũng máu dưới sàn, bị đánh đập dã man.

Đứng bên ngoài, gã nhìn vô, Flint đứng cười thoả mãn.

- Thế đấy, quân khốn kiếp. Mi không chạy đâu khỏi. Để ta lo o bế cái ghế điện dành cho mi.

Flint nhìn ra ngoài ung dung nhấc cánh tay trái lên, hắn giấu nguyên con dao hàng thịt dưới tay áo còn dính đầy máu.

Hắn lạnh lùng buột miệng nói.

- Ta giết mi để tự vệ!

Bọn tù không dám khai ai đã nhìn thấy Flint đánh đập một tên đồng bọn dã man cho tới chết.

° ° °

Tanner chọn được Flint là do ở chỗ hắn hăng say với công việc sếp giao.

Tanner nhớ lại lần đầu tiên Flint được giao việc, trong chuyến đi tốc hành qua Tokyo…

- Dặn phi công lo khởi động chiếc Challenger, chuẩn bị đi Tokyo. Chuyến nầy chỉ có hai người. Lệnh được ban ra nhằm lúc khẩn trương nhưng phải thi hành ngay, không được giao cho ai khác hơn.

Tanner sắp xếp gặp gỡ Akira Iso lúc ông đến Tokyo, đặt phòng tại khách sạn Okura Hotel.

Lúc đang bay trên bầu trời Thái Bình Dương, Tanner tính toán công việc sắp tới. Ngay lúc phi cơ hạ cánh, ông tính toán công việc trong tình huống chắc thắng.

Từ sân bay Narita về Tokyo mất một tiếng, ông ngạc nhiên nhìn thấy quang cảnh vẫn như xưa, trầm lặng.

° ° °

Akira Iso ngồi đợi ông tại nhà hàng Fumiki Mashimo. Iso tuổi trạc năm mươi, khuôn mặt xương xẩu mái tóc hoa râm, hai mắt sáng tinh anh. Nhác thấy Tanner, ông đứng lên chào.

Rất hân hạnh được gặp ngài. Thiệt tình tôi phải ngạc nhiên khi được ông nhắc tới. Làm sao ông phải lặn lội tới đây.

Tanner nhếch mép cười.

- Tôi là người mang tin lành đến cho ông nên không tiện nói trên máy. Tôi muốn nhìn thấy ông thành đạt và giàu có.

Akira nghe nói lấy làm lạ.

- Thật vậy sao?

Người phục vụ bước tới chào khách.

- Ta gọi món gì đã rồi bàn việc chứ? Xin nhường ông, Kingsley. Ông biết món cơm Nhật chưa hay để tôi gọi.

- Cám ơn. Để tôi gọi. Ông thích món sushi.

- Vâng!

Tanner quay lại dặn người phục vụ:

- Cho tôi mấy món Hamachi, Temaki, Kaibashira và Ama- ebi.

Akira Iso cười thích thú:

- Khá lắm. - Ông nhìn người phục vụ - Cho tôi mấy món đó.

Trong bữa ăn, Tanner gợi chuyện.

- Ông đang làm cho một hãng nổi tiếng, Tập đoàn Đệ nhất Công nghiệp Tokyo.

- Ông quá khen.

- Ông làm việc được bao lâu?

- Mười năm.

- Khá lâu.- Ông nhìn sâu vô mắt Akira nói: - Đúng ra ở lâu năm phải xin chuyển đi.

- Ủa, sao tôi phải xin đổi đi, thưa ngài Kingsley?

- Bởi tôi sẽ đề nghị ông một chỗ làm mà chắc là ông không thể từ chối. Lương tháng ông làm bao nhiêu tôi không rõ, tôi sẽ trả gấp đôi số lương hiện tại nếu ông muốn về làm tại cơ sở KIG.

- Thưa ngài Kingsley, tôi không thể bỏ đi?

- Sao vậy? Nếu ông còn hạn hợp đồng, tôi sẽ tìm cách dàn xếp.

Akira buông đũa xuống;

- Thưa ngài Kingsley tại nước Nhật nếu đang làm cho một công ty thì nơi đó như nhà mình… Nếu không còn làm nữa, công ty sẽ lo suốt đời. Tôi muốn chuyện tiền bạc. Tôi muốn đề nghị ông…

- Không. Ai - shya - sei - shin.

- Ông nói sao?

- Tức là chữ tín còn hơn cả tiền của. - Akira chăm chú nhìn, ông thấy lạ. - Sao ông muốn chọn tôi?

- Bởi tôi được nghe nhiều điều lý thú về ông.

- Tôi e là ông phải lặn lội tới đây mà không được gì ông Kingsley. Tôi sẽ không bỏ Công ty mà đi ông nên thử thời vận một chuyến . Tôi nghĩ không có ân oán gì với công ty.

Tanner ngồi dựa ra sau nhếch mép cười:

- Làm gì có. Ở nơi tôi giá mà tất cả cũng muốn giữ chữ tín như ông.

Ông sực nhớ lại.

- Dù sao tôi có đem theo đây một món quà dành cho ông và gia đình. Chốc nữa sẽ có người mang tới khách sạn.

Người mang quà tới là Harry Flint.

Người bồi phòng phát hiện xác ông Akira treo cổ bên trong tủ quần áo. Kết quả giám định nạn nhân tự tử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Mandarin Hotel là một khách sạn rẻ tiền hai tầng lầu nằm ngay trung tâm khu phố Tàu. Cách khu phố Mott Street không bao xa.

Kelly và Diane vừa bước xuống xe taxi, Diane nhìn qua bên kia thấy tấm bảng áp phích quảng cáo cỡ lớn hình ảnh Kelly mặc bộ đồ ngủ xinh đẹp trên tay cầm lọ nước hoa. Diane ngạc nhiên nhìn theo:

- Bà đấy hở?

- Bà nhìn lầm, - Kelly nói - Vì mưu sỉnh tôi phải làm, Stevens. Tôi không phải vậy đâu!

Ngắm nhìn lại mình, Kelly bước vô bên trong khách sạn, Diane dùng dằng bước theo sau.

Người nhân viên tiếp tân đang ngồi đọc báo bên trong quầy.

- Chúng tôi cần một phòng ở lại qua đêm, Diane nói.

Anh chàng ngước nhìn hai khách hàng ăn mặc lịch sự, rồi nói lớn tiếng.

- Ở lại đây? - Gã đứng lên. - Dạ có - Gã nhìn bề ngoài khách hàng. - Ở đây giá phòng một trăm đô- la.

Kelly há hốc mồm:

- Một trăm…

Diane nói xen vô:

- Vậy cũng được.

- Quý bà trả tiền trước.

Diane mở ví rút mấy tấm giấy bạc đưa ra.

- Bàn giao ngay chìa khoá.

- Phòng số mười, đi thẳng rồi rẽ bên trái. Hai bà có hành lý?

- Tý nữa sẽ mang tới đây, Diane nói.

- Quý khách cần gì gọi máy hỏi Ling.

Kelly nói:

- Ling hở?

- Vâng, tên người bồi phòng.

Kelly ngẩn ngơ nhìn lại thì ra.

Khách trọ bước đi ngang qua dãy hành lang đèn mờ.

- Bà trả tiền nhiều vậy, Kelly nói.

- Một nơi ta cần ẩn náu đáng giá là bao nhiêu.

- Tôi thấy chỗ nầy cũng chưa phải yên, - Kelly nói.

- Thì cứ vậy đi đã rồi tính sau. Cậu chớ lo đã có ông Kingsley lo.

Đến trước cửa phòng số mười, Diane lấy chìa ra mở bước vô nhìn căn phòng trống trải bốc mùi dường như lâu ngày không có khách trọ. Phòng hai giường tấm dra trải nhàu nhò, hai chiếc ghế cũ kỹ bên chiếc bàn trầy xước lỗ chỗ.

Kelly đứng nhìn quanh.

- Phòng nhỏ hẹp trông chả ra hồn, chắc là không người lo dọn dẹp, sờ tay lên chiếc gối bụi bay đầy.

- Bao lâu Ling mới đi qua chỗ nầy?

- Ta chỉ ở một đêm, - Diane nói cho nàng yên tâm.

- Tôi phải gọi ông Kingsley!

Kelly nhìn theo Diane bấm số máy ghi trên tấm danh thiếp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.

Người nghe nhấc máy:

- Tanner Kingsley tôi nghe.

Diane thở ra một hơi.

- Chào ông Kingsley, tôi là Diane Stevens, xin ông cảm phiền, có bà Harris với tôi đang cần nhờ ông một việc. Bọn xấu đang rình rập đòi giết hai chúng tôi, vậy là sao. Chúng tôi cần tìm chỗ ẩn nấp.

- Cám ơn bà Stevens, bà cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Chúng tôi biết rõ vụ nầy do ai cầm đầu. Bà không lo bị quấy rầy nữa đâu. Từ nay tính mạng hai bà đảm bảo an toàn.

Diane nhắm hai mắt lại. Lạy chúa, nàng nghĩ:

- Ông có thể cho biết là ai…

- Lúc nào gặp nhau tôi sẽ cho bà hay. Bà cứ ở một chỗ. Trông vòng nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.

- Nghĩa là…

Máy bị cắt ngang. Diane buông máy nhìn Kelly, mặt mày hớn hở.

- Tin vui! Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết!

- Ông ta nói sao?

- Ông ta biết rõ hết vụ nầy do ai cầm đầu, từ nay ta cứ yên tâm.

Kelly thở ra một hơi dài.

- Khá lắm. Vậy là tôi có thể về Paris lập lại cuộc đời. Nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.

Kelly nhìn quanh gian phòng bẩn thỉu thật khó mà bỏ đi được, nàng nói mỉa.

Diane quay lại nói giọng hờ hững.

- Kể cũng lạ.

- Lạ sao nhỉ?

- Trở về lại chốn xưa không còn Richard. Tôi nghĩ phải tính làm sao để mà…

- Thì đừng làm. - Kelly quát khiến nàng giật thót. - Đừng cho tôi về lại đó kẻo rồi lại cô đơn. Tôi không dám mơ tới ngày đó. Với tôi Mark là tất cả, là lẽ sống không thể thiếu vắng.

Diane nhìn khuôn mặt Kelly đờ đẫn, ngẫm nghĩ chẳng khác nào một pho tượng đá… khoe bên ngoài một vẻ đẹp lạnh lùng.

Kelly nhìn lại và ngồi xuống giường quay lưng về phía Diane. Nàng nhắm nghiền mắt cố quên hết nỗi đau trong lòng… vơi đi… vơi dần…

° ° °

Kelly đang dạo bước trên bờ sông với Mark nói năng đủ thứ chuyện, và chưa bao giờ nàng tìm thấy được những giây phút thoải mái bên anh như lúc nầy.

Nàng quay qua Mark.

- Tối mai sẽ có cuộc triển lãm tranh, anh có thích mấy…

- À rất tiếc Kelly. Tối mai anh bận việc.

Kelly bất chợt thấy máu ghen nổi lên:

- Thì bận hẹn người khác vậy? Nàng cố giữ vẻ mặt bình thản.

- À không. Anh chỉ có một mình, tối hôm đó có tiệc lớn… Anh nhìn thấy Kelly biến sắc. - Anh… dự tiệc do các nhà khoa học chiêu đãi. Em sẽ thấy nhàm chán.

- Em à?

- Anh nghĩ vậy thôi. Ngồi lại nghe họ nói những chuyện thấy quá xa lạ với em.

- Em có thể nghe hiểu được hết, Kelly nói, muốn động lòng tự ái.

- Anh thử mời em một bữa. À thiệt tình anh không đám…

- Em dư sức hiểu. Anh giữ tự nhiên.

Anh thở ra một hơi:

- Thôi được - Anatripsology. Malacostracology… Aneroidograph… - Term ag.

- Chao ôi, Kelly hết hồn - mấy thứ chữ nghĩa đó…

- Anh biết em không thích nghe nhắc làm gì, anh…

- Anh nghĩ bậy. Em thích chứ. Bởi vì anh cũng thích, Kelly nghĩ.

° ° °

Buổi yến tiệc chiêu đãi tại khách sạn Prince de Galles được xem như là một sự kiện trọng đại. Bên trong gian phòng lớn chứa ba trăm thực khách có cả nhiều quan chức tai to mặt lớn. Một thượng khách ngồi ở dãy bàn phía trên gần bên Mark và Kelly là một nhân vật tư cách diện mạo sáng sủa.

- Tôi là Sam Meadows. - Ông tự giới thiệu với Kelly. - Tôi được nghe nói nhiều về bà.

- Tôi cũng được nghe nói nhiều về ngài, - Kelly đáp - Nhờ Mark tôi được biết ông là một người thầy và bạn thân thiết.

Sam Meadows tươi cười:

- Tôi rất vinh dự là bạn của Mark, một người có cá tính đặc biệt. Tôi được cộng tác với ông một thời gian dài. Một người chịu khó…

Mark, nghe nói chới với.

- Mời ông dùng rượu vang - anh nói xen vô.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, buổi phát biểu bắt đầu. Mark đã tiên liệu trước buổi tiệc hôm nay chẳng mấy thích thú cho Kelly. Các giải thưởng được phân phát, và Kelly nhìn thấy người nhận đang phát biểu bằng thứ tiếng Swahili. Chỉ cần nhìn thấy nét mặt Mark hớn hở Kelly hài lòng.

Nhìn quanh trên bàn đã được dọn dẹp tươm tất, vị Chủ tịch Viện khoa học Pháp đứng trên sân khấu, mở đầu bằng những lời khen ngợi thành tựu khoa học do nước Pháp đã đóng góp năm vừa qua, và không chờ đến lúc kết thúc buổi phát biểu, ông giơ cao bức tượng vàng xướng tên Mark Harris. Vừa nghe Kelly hiểu ngay Mark là cây đinh trong buổi tiệc tối hôm nay.

Ông tỏ ra khiêm nhường với nàng đề nghị nàng không nên tới đó, nàng nghĩ thầm nhìn Mark đang bước lên bục giữa tiếng vỗ tay của quan khách.

- Tôi không nghe ông ấy nói gì về chuyện nầy! - Kelly nói với Sam Meadows.

Meadows tủm tỉm cười:

- Mark là vậy. - Ông nhìn theo Kelly một lúc… - Bà biết là ông yêu bà tha thiết lắm không. Ông đòi cưới bà cho được. Ngưng một lúc Meadows nói tiếp. - Tôi nghĩ bà không làm cho ông thất vọng.

Nghe vậy, Kelly thấy chột dạ. Nàng không thể lấy Mark. Ông là một người bạn chân thành, nhưng nàng đã tính chuyện thương yêu gì đâu. Nàng đã làm gì? Nàng không muốn để ông thất vọng thà đừng gặp nhau nữa. Ta không thể thoả mãn được những gì cho một người đàn ông đang mong đợi. Nàng biết nói gì…

° ° °

- Bà nghe thấy tôi nói gì chưa?

Diane quát vô bên tai khiến Kelly tỉnh cơn mê.

Gian phòng khiêu vũ rực rỡ tan theo giấc mộng, nhìn lại thấy mình nằm bên trong căn phòng tồi tàn ở khách sạn, bên cạnh một người bạn đồng hành không hẹn mà gặp.

- Gì vậy ?

Diane hối hả:

- Tanner Kingsley sẽ cho người đến đón trong nửa giờ nữa.

- Bà nói thiệt. Vậy là…

- Không nghe ông ta hỏi thăm ta đang ở đâu.

- Ông ta tưởng là đang còn ở lại nhà cậu.

- Không, tôi đã báo cho ông ta bọn mình đi tìm nơi nương thân.

Hai người lặng thinh, chợt Kelly xì ra một tiếng thở dài!

- Ôi! Cả hai đưa mắt nhìn theo chiếc đồng hồ để ở đầu giường.

° ° °

Người nhân viên tiếp tân ngước nhìn Flint bước vô khách sạn Mandarin Hotel.

- Ông cần gì ạ? - Nhìn thấy Flint nhếch mép cười gã lịch sự đáp lại.

- Vợ tôi đi cùng người bạn mới tới đây đăng ký ở lại. Vợ tôi người tóc vàng, còn người kia tóc đen. Ở phòng số mấy…

- Phòng số mười nhưng ông không thể lên đó. Ông cần gọi máy…

Flint chĩa khẩu súng ngắn Ruger nòng 45 gắn ống hãm thanh gí vô trước trán anh chàng nhân viên. Flint xô ngã người kia, nhào tới đi thẳng vô trong tay lăm le khẩu súng. Lên tới trên phòng số mười, hắn lùi lại lấy trớn nhào tới húc vai, cửa bật tung hắn bước vô trong.

Bên trong trống trơn, Flint nghe thấy tiếng vòi nước chảy trong buồng tắm cửa khoá. Hắn bước tới đẩy cửa ra. Vòi nước chảy xiết, tấm màn che thấy lay động.

Flint nhắm bắn bốn phát vô tấm màn, không nghe thấy gì hắn giơ tay kéo phăng qua một bên.

Không còn ai bên trong.

° ° °

Bên trong quán ăn bên kia dãy phố, Diane và Kelly ngồi nhìn chiếc xe Flint vừa lái tới, hắn bước xuống đi vô trong.

- Lạy chúa, Kelly nói.

- Chính hắn đòi bắt tôi đi theo.

Hai người ngồi chờ xem. Flint bước trở ra xe sau ít phút, nụ cười trên môi, mặt mũi nhìn bặm trợn.

Kelly nhìn qua Diane:

- Ta thoát được một cửa ải. Giờ tính chạy đâu?

- Ta bỏ đây đi thôi - Đi đâu? Bọn chúng bủa vây khắp nơi, nhà, trạm xe buýt…

Diane ngẫm nghĩ một hồi.

- Tôi nhớ ra một nơi bọn chúng khó vô tới được - Để tôi nghĩ coi. Chỉ có ngồi trên phi thuyền bay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Báo xuất bản buổi sáng loan cùng một cái tin như nhau. Một đợt hạn hán ở nước Đức làm thiệt mang gần một trăm người, thiệt hại mùa màng lên tới hàng triệu đô- la.

Tanner nhấn nút gọi Kathy.

- Gửi bài nầy tới văn phòng thượng nghị sĩ Van Luven, ghi chú thêm: "Báo cáo hiện tượng trái đất ấm dần lên. Trân trọng kính chào…"

Khách sạn Wilton Hotel dành riêng mấy bà khác xa khách sạn Mandarin. Một toà nhà năm tầng lộng lẫy xây theo lối hiện đại. Lối đi vô cổng có mái che màu xanh mát mẻ.

Tại bàn tiếp tân Kelly và Diane đứng chờ đăng ký khai tên giả. Người nữ tiếp viên quầy giao chìa khoá cho Kelly.

- Phòng 424. Bà có mang theo hành lý?

- Không, chúng tôi…

- Hành lý chúng tôi thất lạc. - Diane nói xen vô. - Chốc nữa chồng tôi đến đây đưa đi. Bà có thể cho ông lên trên phòng để…

Người nữ tiếp tân lắc đầu.

- Không thể được, nội quy không cho phép các ông lên phòng.

- Thì ra vậy? - Diane nhìn Kelly cười trừ.

- Bà muốn gặp các ông dưới nầy…

- Không sao. Nếu không gặp được đành chịu.

° ° °

Phòng 424 được bố trí đẹp mắt, phòng khách bày một ghế sofa, bàn ghế đầy đủ, tủ đứng, buồng ngủ hai giường đôi.

Diane nhìn quanh:

- Đẹp quá nhỉ?

Kelly nói mỉa.

- Ta muốn đi tới đâu nữa mai được ghi vô sách kỷ lục Guinness… nửa tiếng đồng hồ một khách sạn?

- Bà có chương trình nào mới lạ hơn?

- Chả có gì, - Kelly khinh khỉnh nói - Khác nào trò đùa mèo vờn chuột, ta là lũ chuột.

- Kể cũng lạ, bọn người phục vụ cho cơ sở nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới bày trò săn đuổi đòi lấy mạng hai người, - Diane nói.

- Thôi, đừng nghĩ tới nữa.

- Nói dễ hơn làm. Đem mấy cái đầu ở cơ sở KIG ra làm món chả trứng phải to bằng một bang Kansas. Ờ ta nên nghĩ lại kỹ. - Kelly cau mày nói:

- Ta cần trang bị một món vũ khí, bà biết bắn không?

- Không.

- Khỉ thật. Tớ cũng chả biết.

- Không sao. Không cần súng.

- Bà có học võ Karaté?

- Không, nhưng mà có tham gia trổ tài tranh luận trong trường học. - Diane nghiêm giọng nói.

- Tôi có thể thuyết phục bọn chúng từ bỏ ý định giết người.

- Khá lắm.

Diane bước tới bên cửa sô nhìn dòng xe xuôi ngược trên phố. Bất chợt nàng trố mắt há hốc mồm. Kêu một tiếng:

- Chao ôi!

Kelly vội chạy tới:

- Sao vậy? Bà nhìn thấy ai?

Diane miệng mồm khô khốc:

- Một… một gã đàn ông vừa đi ngang qua, trông mặt mũi giống Richard. Ngay tức thì. Tôi… - Nàng quay mặt lại.

Kelly ra mặt bực bội:

- Bà chờ tôi tìm người trổ tài bắt ma quỷ giùm cho.

Diane toan buột miệng nói, nghĩ sao bỏ đi.

- Để được gì? Ta sẽ đi khỏi chỗ nầy thôi - nàng nghĩ.

Kelly đứng nhìn Diane, ngẫm nghĩ:

- Sao bà không chịu lấy cọ ra vẽ vời cho qua chuyện.

° ° °

Flint liên lạc trên máy di động với Tanner khí sắc bừng bừng:

- Tha tội cho tôi, thưa ngài Kingsley. Bọn chúng vừa bỏ đi khỏi khách sạn Mandarin. Bọn chúng đã biết trước?

Tanner giận xanh mặt.

- Hai con quỷ cái muốn chơi xỏ ta một vố đây? Chơi ta à? Ta ra lệnh cho cậu quay về. - Ông đập máy xuống bàn.

° ° °

Andrew nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa trong văn phòng, tâm trí hướng về bục sân khấu tại nhà hát lớn Stockholm. Quan khách vỗ tay chúc mừng.

- Andrew! Andrew!

Quan khách đồng thanh hô to, âm vang tiếng gọi dội lại khắp nhà hát. Bước chân lên bục tai còn nghe tiếng vỗ tay như sấm lúc nhận giải thưởng từ tay nhà vua Thuỵ Điển Carl XVI Gustav.

Lúc giơ tay ra nhận giải Nobel, ông nghe một tiếng chửi đổng.

- Andrew, quân khốn kiếp… lại đến đây.

Hình ảnh nhà hát lớn Stoekholm mờ nhạt dần, Andrew đang ở trong văn phòng nghe Tanner gọi tên.

Hắn đang cần nhờ ta, Andrew thích thú nghĩ.

Ông ngồi dậy bước qua bên văn phòng người em trai.

- Có tôi đây! - Andrew lên tiếng.

- Vâng, nghe rồi. - Tanner quát - Ngồi xuống đó.

Andrew kéo ghế ngồi.

- Tôi có mấy điều muốn nói lại cho anh. Chia rẽ để chinh phục. - Gã lên mặt vênh váo.

- Tôi biết là Diane Stevens nghi cho mafia giết chồng bà, và Kelly Harris đang còn phân vân liệu có một nàng tên là Olga. Anh nghe rõ chưa?

Andrew hờ hững đáp.

- Ứ.

Tanner bước tới vỗ vai người anh.

- Anh là người có tài nghĩ ra sáng kiến. Tôi có mấy việc trước giờ chưa nói ra với ai. Tôi muốn nói ra hết bởi anh quá ngốc nghếch chả hiểu gì.

Ông nhìn sâu vô hai mắt Andrew lờ đờ.

- Không nghe, không biết, không nói.

Tanner đổi ra giọng nghiêm trọng:

- Chúng ta còn một việc cần giải quyết. Hai người đàn bà mất tích. Bọn chúng biết ta đang truy đuổi, đòi mạng, nên tìm mọi cách lẩn trốn. Chạy đi đâu hở Andrew?

Andrew ngồi nhìn người em trai.

- Tôi… Tôi chả biết gì.

Có hai cách để lý giải. Một là dựa theo phương pháp Descartes, đúng lôgíc, từng bước một. Ta thử tìm cho ra lẽ.

Andrew lờ đờ nhìn lại nói:

- Dù cậu có nói thế nào…

Tanner lê bước lui tới:

- Bọn chúng lo sợ cho tính mạng nên không dám trở lại căn hộ nơi Stevens ở… ta cho bao vây bên ngoài. Kelly Harris không có ai thân thiết ở Mỹ, cô ta sống ở Paris bao lâu nay không dám tin cậy vô ai lo cho mình. - Ông nhìn người anh - Anh có chịu theo tôi không?

Andrew chớp chớp mắt:

- Ờ, có, Tanner.

- Nghe đây. Liệu Diane phải nhờ cậy bạn bè giúp đỡ? Tôi không cho vậy đâu, chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Có thể bọn chúng đã tới cảnh sát khai báo, làm vậy mấy tay mật thám họ cười cho. Vậy thì bọn chúng sẽ nghĩ mưu tính kế nào đây. - Ông nhắm mắt lại nghĩ ngợi một lúc mới nói ra - tất nhiên bọn chúng phải nhớ ra mấy chỗ sân bay, nhà ga, bến xe buýt, ở mọi nơi ta đều cho tai mắt theo dõi. Ta còn nhớ chỗ nào nữa?

- Tôi… Tôi… cậu muốn cho thế nào cũng được, Tanner.

- Bọn chúng chỉ còn một nơi ẩn náu trong khách sạn thôi, Andrew. Một nơi an toàn. Khách sạn cỡ nào mới được? Bọn chúng đang tìm đường thoát thân. Trong cơn lao đao vì số phận. Cho nên không kể là khách sạn hạng nào, mọi nơi đều có quan hệ với tổ chức của chúng ta, không khéo sẽ bị lộ tẩy. Không nơi nào được cho là an toàn. Cậu còn nhớ vụ Sonja Verbrugge ở Berlin? Ta tìm ra tung tích nhờ theo dõi tin nhắn trên Internet.

Nàng tìm trọ khách sạn Artemisia Hotel dành riêng cho mấy bà tưởng đâu là an toàn. Đấy, tôi vừa nghĩ tới chuyện hai con quỷ cái Stevens và Harris sẽ làm theo y như vậy. Ta còn nghĩ ra được điểm nào khác hơn?

Ông nhìn qua người anh trai. Andrew hai mắt nhắm lại. Ông vừa chợp mắt buồn ngủ. Trong cơn tức giận Tanner nhào tới tát vô mặt một cái.

Andrew giật nẩy mình:

- Cái gì vậy…?

- Tôi nói anh phải lắng nghe chứ, đồ ngu.

- Tôi… xin lỗi Tanner. Tôi mới vừa…

Tanner chỉ tay về phía dàn máy tính.

- Nhìn đây, ta sẽ theo dõi có bao nhiêu khách sạn dành cho mấy bà ở Manhattan.

Tanner lướt nhanh trên internet cho in ra mấy bản. Ông đọc to lên:

- Khách sạn El Carmelo Centro Mana. Parkside Evangeline, Wilton Hotel dành cho mấy bà. Ông ngước nhìn lên mật mày hớn hở.

- Ta suy đoán theo lôgíc của phương pháp Descartes bọn chúng phải ở lại đó, Andrew. Nào ta xem thử dựa vô công nghệ nào giúp ta tìm ra được.

Tanner bước tới chỗ treo bức tranh trên tường phía sau nhấn nút, một mảng tường nhích qua một bên màn hình vô tuyến hiện ra tấm bản đồ thành phố Manhattan.

- Anh nhìn vô đây nhớ ra chứ, Andrew. Anh biết sử dụng và thành thạo hơn nữa kia. Đây là hệ thống định vị toàn cầu. Nhờ vậy ta có thể xác định vị trí từng người hiện có mặt trên hành tinh nầy. Anh nhớ ra chứ?

Andrew gật, cố giữ tỉnh táo.

- Lúc mấy bà vừa rời khỏi đây, tôi đưa cho mỗi người một tấm danh thiếp. Trong có gài một con bọ chip máy tính nhỏ xíu bằng một hạt cát. Nó thu và phát tín hiệu vệ tinh, khi mở máy định vị ta sẽ xác định vị trí hai người đó đang ở chỗ nào? Anh hiểu chứ?

Andrew nói:

- À, Tôi… tôi hiểu, Tanner.

Tanner nhìn lại trên màn hình, nhấn thêm một nút khác. Một chấm sáng vừa lóe lên trên bản đồ chỉ xuống vạch bên dưới, dừng lại một khu vực khoanh vùng nhỏ xíu, lan rộng ra xa hơn. Một chấm màu đỏ chạy dài theo vạch tên đường phố chiếu sáng tên bảng hiệu từng nơi.

Tanner giơ tay chỉ lên.

- Đây là phố West Four- teenth Street. Chấm sáng màu đỏ lần theo tới phía trước - Nhà hàng Tequila nhà thuốc tây… Bệnh viện Saint Vincent… Banana Republic. : nhà thờ Đức Bà Guadalupe. Đèn tín hiệu dừng lại, chợt thấy mặt mũi Tanner hớn hở nói.

- Và đây là khách sạn Wilton Hotel dành cho mấy bà. Lối suy đoán của tôi hoàn toàn hợp logíc Tôi đoán đúng, anh thấy chưa?

Andrew liếm môi:

- À, cậu đoán đúng…

Tanner nhìn lại :

- Anh đi được rồi đó!

Gã móc điện thoại di động ra bấm máy:

- Nầy Flint, bọn chúng đang ở tại khách sạn Wilton Hotel, phố West Thirty - Fourth Street. Gã tắt máy. Vừa ngước mắt gã nhìn thấy Andrew còn đứng trước cửa.

- Sao anh lại đứng đó? Tanner bồn chồn hỏi:

- Liệu tôi có thể đi ngay… cậu biết chứ… qua Thuỵ Điển, để nhận giải Nobel?

- Làm sao được, Andrew. Chuyện đó đã qua bảy năm nay.

- À vậy đó! - Andrew bỏ đi về chỗ văn phòng.

Tanner ngồi vô bàn nhớ lại chuyện bảy năm trước.

Trong một chuyến đi qua Thuỵ Sĩ cách nay ba năm. Do một cú điện thoại gọi tới…

° ° °

Gã đang tính toán nát óc giải đáp cho ra một vụ sai sót trong tiếp liệu chợt nghe máy nội bộ reo.

- Ở bên Zurich gọi cho ông, Kingsley.

- Tôi bận việc quá… không sao. Để tôi gặp nói chuyện với họ. Gã nhấc máy - Alô, Tanlier vừa lắng nghe mặt mũi sa sầm. Gã nhọc nhằn nói. - Tôi hiểu… bà nói thiệt tình chứ?… Ô, không sao, tôi lo được.

Gã nhấn máy nội bộ:

- Cô Ordonez, dặn phi công chuẩn bị chiếc Challenger. Tôi sẽ qua Zurich, đi hai người.

° ° °

Madeleine Smith đang ngồi chờ bên trong một nhà hàng thuộc hạng cao cấp ở Zurich. Nàng độ tuổi ba mươi, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn nước da trắng trẻo. Nàng đang có thai. Tanner bước về phía bàn, Madeleine Smith nhìn thấy liền đứng lên.

Tanner Kingsley chìa tay ra;

- Mời bà ngồi tự nhiên.

Gã ngồi xuống nhìn qua.

- Rất hân hạnh gặp ông! - Bà nói giọng Thuỵ Sĩ nghe êm tai. Mới nghe qua lần đầu tôi ngỡ đùa.

- Sao?

- Vâng, là một nhân vật quan trọng như ông lặn lội qua đây để gặp tôi, thật tôi khống dám mơ.

Tanner nhếch mép cười.

- Chuyến đi tôi sắp kể ra đây. Bởi tôi được nghe nói bà là một nhà khoa học nổi tiếng, Madeleine. Tôi có thể gọi thân mật là Madeleine được chứ?

- Ồ không sao, ngài Kingsley.

- Ở cơ sở KIG chúng tôi kính trọng nhân tài. Bà có thể về giúp cho chúng tôi, Madeleine. Bà làm việc cho Tập đoàn Công nghệ Tokyo được bao lâu?

- Bảy năm.

- À bảy là con số may mắn, tôi muốn đề nghị bà vô một chức vụ tại cơ sở KIG với mức lương gấp đôi hiện tại, được bố trí nhà ở riêng…

- Chao ôi, thưa ngài Kingsley! - Bà mỉm cười.

- Bà thích không, Madeleine?

- À tôi thích lắm? Nhưng mà lúc nầy thì chưa thể được!

Tanner mặt mày biến sắc.

- Bà nói sao?

- Vâng, tôi sắp có chồng và đang có thai…

Tanner cười mỉm:

- Có sao đâu, chuyện đó chúng tôi có thể giải quyết được.

Madeleine Smith nói:

- Còn một lý do tôi không thể bỏ đi được. Tôi đang thực hiện một dự án trong phòng thí nghiệm, sắp đến công đoạn cuối cùng.

- Madeleine, cái dự án bà vừa nêu tôi không thấy có gì đáng nói. Tôi mong bà chấp nhận lời đề nghị. Nói đúng ra tôi có thể sắp xếp đưa bà và vị hôn phu cùng đi. - Gã nhếch mép cười. - Cho phép tôi được gọi là chồng chưa cưới… qua Mỹ cùng một chuyến bay với tôi.

- Ông có thể đợi hoàn thành xong dự án tôi sẽ đi. Sáu tháng, cũng có khỉ một năm.

Tanner không nói gì:

- Bà nói thiệt lúc nầy chưa thể bỏ đi được sao?

- Không phải vậy. Bởi tôi phụ trách chủ trì dự án đang làm nửa chừng, bỏ đi làm sao được? Bà chợt nảy ra một ý. - Qua năm tới ông thấy sao…?

Tanner cười mỉm:

- Được quá.

- Xin lỗi cũng vì tôi mà chuyến đi nầy ông phải về không.

Tanner thân mật nói:

- Không phải là uổng công đâu ! Tôi muốn qua đây là để gặp bà cho biết.

Bà ngượng đỏ mặt;

- Ông thiệt là tử tế.

- Nhân tiện đây, tôi mang cho bà một món quà.

- Chiều nay lúc sáu giờ tôi có nhờ người mang quà tới. Tên anh ta là Harry Flint.

Sáng hôm sau, xác chết của Madeleine Smith được phát hiện dưới sàn nhà. Bếp gas không khoá, bên trong căn hộ mùi khí đốt lan toả khắp nơi.

° ° °

Tanner vừa mới hoàn hồn trở lại. Quá thật Flint đã không làm cho ông thất vọng. Đến lượt Diane Stevens và Kelly Harris sẽ đền tội, phải diệt bọn chúng thì kế hoạch mới tiến lên được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Harry Flint bước tới quầy tiếp tân khách sạn Wilton Holtel.

- Chào anh.

- Chào ông! - người nhân viên quầy tiếp tân nhận ra nụ cười không tắt trên gương mặt gã.

- Ông cần hỏi việc gì?

- Vâng, vợ tôi là Diane Stevens đi cùng với một cô bạn vừa mới tới đăng ký ở lại đây. Tôi muốn lên trên phòng dành cho họ chút ngạc nhiên. Phòng số mấy vậy hả anh?

Người nhân viên tiếp tân nói.

- Dạ không được! Khách sạn dành riêng cho mấy bà, không tiếp mấy ông. Ông có thể gọi máy đây…

Flint đứng nhìn quanh bên ngoài phòng khách.

- Sao hôm nay đông người vậy.

- Không sao, - gã nói, - Chốc nữa mấy bà sẽ trở xuống.

Flint đi ra ngoài lấy điện thoại di động bấm số gọi:

- Bọn chúng đang ở tầng trên, thưa ngài Kingsley. Tôi không được phép lên đó.

Tanner lặng thinh một hồi, ngẫm nghĩ.

- Nầy Flint, theo đúng bài bản bọn chúng sẽ tính chuyện chia tay. Cậu ở lại đó, chờ tôi đưa Carballo tới trợ giúp. Đây là ý đồ của ta.

° ° °

Bên trong căn phòng ở trên lầu Kelly vặn radio nghe chương trình đài phát thanh ca nhạc, khắp gian phòng tràn ngập một điệu nhạc rap.

- Bà nghe được sao? - Diane cáu tiết hỏi. Bà không ưa nhac rap, - Nhạc gì mà lạ. Ồn ào quá sá.

- Bà không thích Eminem. Còn LL Coll J và R Kelly, Ludacris?

- Bà muốn nghe mấy tên đó hát thôi sao?

- Không, - Kelly nói mỉa. - Tôi còn thích nghe Symphonie Fantastique của Berlior, Etudes của Chopin, Almira của Handel nữa đó. Tôi thích nhất là được nghe…

Kelly nhìn theo Diane bước tới tắt máy radio.

- Ta lo tính chuyện lúc ra khỏi đây xoay sở ra sao, Stevens?

- Bà biết ai muốn giúp bọn mình?

Diane lắc đầu.

- Bạn bè của Richard cùng phục vụ cho cơ cở KIG, làm sao tìm được người ủng hộ giúp mình? - Nàng nhìn Kelly - Bà thì sao?

Kelly khẽ rùng mình.

- Tôi với Mark sống ở Paris từ ba năm qua. Quen biết số bạn bè làm người mẫu ngoài ra không còn biết ai, dễ gì họ giúp được ta.

- Mark có nói với bà vì sao phải đi qua Washington?

- Không.

- Richard cũng không bao giờ cho tôi hay. Tôi có cảm giác trong vụ nầy còn nhiều bí ẩn, cũng vì lý do ra đi mà hai ông ấy bị giết chết.

- Khá lắm, ta biết được lý do. Còn cách giải quyết thì sao?

- Ta tính sau, - Diane nghĩ ngợi một hồi, mặt mày hớn hở. - Khoan đã. Tôi vừa nhớ ra một người có thể giúp chúng ta. - Nói hết câu bước tới bàn điện thoại.

- Bà gọi cho ai?

- Người thư ký của Richard?

Bên kia đầu dây nghe tiếng - Đây là cơ sở KIG.

- Cho tôi gặp Betty Barker.

° ° °

Bên trong văn phòng, Tanner ngồi theo dõi trên màn hình tín hiệu màu xanh phân tích giọng nói. Gã nhấn nút gọi máy. Nghe tổng đài báo:

- Miss Barker vừa đi ra ngoài.

- Ông có thể cho biết làm sao để gặp được?

- Không thể. Ông vui lòng cho biết địa chỉ và số phone tôi sẽ cho cô ta…

- Không sao, - Diane gác máy.

Tín hiệu màu xanh vừa tắt.

° ° °

Diane hỏi qua Kelly.

- Tôi có cảm giác Betty Barker là đầu mối để ta lần dò ra mọi việc bí ẩn. Tôi tìm mọi cách để tiếp cận. - Nàng cau mày - Chuyện nầy lạ.

- Nghĩa là sao?

- Bà thầy bói đoán trúng. Bà thấy chung quanh tôi là chuyện chết chóc, và… Chợt Kelly lêu lên:

- Đừng nói nữa? Bà chưa báo cho FBI và CIA chưa?

Diane trố mắt nhìn lại.

- Bà đừng lo. - Kelly cảm thấy trong người càng tức tối hơn. - Ta đi kiếm gì ăn.

Kelly buột miệng nói.

- Đợi tôi gọi chỗ nầy xong đã. - Nàng nhấc máy gọi tổng đài khách sạn - Cho tôi một cuộc gọi đi Paris. Nàng cho biết số, chờ máy. Thoáng chốc nhìn Kelly mặt mày sáng rỡ - À, Philippe, ông khoẻ chứ?… Tôi ở bên nầy bình yên… Nàng liếc nhìn Diane.

- Vâng… vài hôm nữa tôi về… Con Angel thế nào đó? - À khá lắm. Nó nhớ tôi chứ?… Ông để tôi nói chuyện với nó? Nàng đổi ra giọng người lớn nói chuyện với trẻ con. Angel cưng, khoẻ chứ?… Mẹ đây, cưng nhớ mẹ hở…, ta cũng nhớ mi đấy, mẹ sẽ về sớm nựng nịu con.

Diane chới với chưa hiểu.

- Thôi nhé, cưng… khá lắm, Philippe… cám ơn ông.

Hẹn gặp lại.

Kelly nhìn mặt mũi Diane ngơ ngác.

- Chuyện con cún của tôi đấy mà.

- Thế à. Con cún nó nói với cậu những chuyện gì?

- Nàng cún. Con chó cái nhà tôi đó.

- Thì ra vậy.

° ° °

Vì muốn được ở yên một chỗ, hai người dặn bộ phận phục vụ mang cơm tận nơi.

Câu chuyện thiếu đầu thiếu đuôi, Diane muốn nói lại từ đầu cho Kelly nghe.

- Thì ra bà đã từng ở Paris?

- Có chứ.

- Mark là công dân Pháp.

- Không đâu.

- Hai người lấy nhau đã lâu chưa?

- Làm gì có.

- Mà sao lại gặp nhau được?

Chẳng ăn nhập gì tới bà, Kelly nghĩ trong đầu nói:

- Không nhớ từ lúc nào, tôi quen biết nhiều người.

Diane nhìn theo Kelly.

- Tại sao không muốn thoát khỏi cảnh ràng buộc lâu nay?

Kelly nói ra ngay.

- Có ai bảo với bà sống trong cảnh ràng buộc là để ngăn cách người ta?

- Có khi còn muốn giam cầm người ta mãi nữa đó hơn nữa…

- Nầy Stevens, bà lo phần mình đi. Tôi vẫn sống bình thường cho tới lúc tình cờ gặp bà. Thôi bỏ qua đi.

- Được thôi, - Diane chưng hửng. Người sao mà đanh đá, nàng nghĩ.

° ° °

Bữa cơm lặng lẽ rồi cũng trôi qua, Kelly nói:

- Tôi muốn đi tắm.

Diane không nói gì.

Bước vô buồng tắm, Kelly thay đồ leo vô bồn nước mở vòi. Được ngâm mình trong nước nóng nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng nhắm mắt thả hồn bay bổng…

° ° °

Những lời Meadows nói còn văng vẳng bên tai "Bà biết không ông ta say mê đắm đuối. Ông muốn lấy bà ngay. Bà đừng để cho ông thất vọng" Kelly nghĩ

Meadows nói thật. Kelly thích thú được gần gũi với Mark. Vui vẻ hồn nhiên, biết âu yếm và chăm sóc nàng.

Cạm bẫy tình, nàng nghĩ, ông chỉ là bạn thôi. Thà đừng chơi trò ú tim. Ta dừng lại đây.

Sau bữa tiệc Mark gọi cho nàng:

- À, Kelly. Tối nay cô muốn đi đâu? Mark đang phập phồng chờ đợi. - Đi ăn nhà hàng hay là coi hát? Hay là đi mua sắm ban đêm, còn nữa…

- Tiếc là không thể được Mark. Tối nay tôi bận việc.

Một thoáng im lặng.

- À, tôi nghĩ là giữa ta với nhau đã có…

- Ờ, ta đã có gì đâu? Kelly đứng lại đó, tự trách mình vừa lỡ lời. Tiếc là ta có lỗi không giữ mồm giữ miệng.

- Thôi, thế nầy. Tôi sẽ gọi lại sáng mai.

° ° °

Đúng hẹn hôm sau anh gọi Kelly:

- Nếu mà tôi có làm phiền cô…

Kelly cố dằn lòng:

- Tôi lấy làm ân hận, Mark.

- Tôi đã… tôi đã có chỗ rồi! - Nàng bỏ ngang. Giây phút im lặng dài như vô tận.

- Chao ôi! - Mark vừa thốt lên, giọng ông run run. - Tôi hiểu… lẽ ra tôi phải biết là… chúng ta nên mừng cho nhau. Tôi xin chúc bà được hạnh phúc và cho tôi gởi lời chào Angel.

Mark gác máy. Kelly lặng lẽ giữ chiếc điện thoại trên tay, đau khổ. Rồi ông sẽ bỏ qua cho ta, Kelly nghĩ, và ông sẽ tìm được người yêu xứng đáng hơn.

Kelly bận rộn suốt ngày, luôn tươi cười trên sàn diễn, được sống giữa những tràng vỗ tay khen ngợi của khán giả mà trong lòng thì héo hon. Không có anh mọi thứ như đổi khác. Nàng định gọi cho anh rất nhiều lần nhưng lại thôi. Ta đã làm cho anh thất vọng bấy nhiêu cũng vừa rồi.

Mấy tuần lễ qua đi, Kelly không nghe tin Mark.

Nàng gác chuyện anh lại. Giờ nầy chắc anh đã tìm được hình bóng khác. Được vậy ta mừng cho anh, nàng nghĩ tự đáy lòng mình.

° ° °

Một buổi chiều thứ bảy, Kelly đang bận rộn cho một chương trình biểu diễn thời trang chung quanh đám đông khán giả của giới thượng lưu Paris. Nàng bước ra sân khấu sàn diễn, những tiếng xì xào khen ngợi nổi lên. Kelly mặc trên người bộ cánh thời trang dạo phố buổi chiều, tay đeo găng. Bất thình lình một chiếc găng tuột ra rơi xuống sàn. Kelly chưa kịp nhìn xuống vừa lúc chân nàng giẫm lên trượt té nhào úp mặt xuống sàn. Khán giả há hốc mồm nhìn theo. Kelly nằm im bất động, nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng không dám kêu la, hít vô một hơi đứng lên lặng lẽ bước nhanh vô bên trong.

Vô tới bên trong phòng trang điểm, chuyên viên lo trang phục vội nói:

- Tôi có bộ đồ thay sẵn đây. Em nên…

Kelly bật khóc.

- Thôi. Tôi… Tôi không dám trở ra ngoài lần nữa trước mặt mọi người, họ sẽ cười cho.

Trông nàng mặt mũi hốc hác.

- Tôi thấy không sao.

- Tôi sẽ không bao giờ trở lại sàn diễn nữa, mãi mãi.

- Thì vậy.

Nàng nhìn quanh. Mark đang đứng chờ trước cửa.

- Mark? Sao… ông tới đây làm gì?

- À tôi đi lòng vòng bên ngoài nãy giờ.

- Ông… ông nghe chuyện gì ngoài đó chưa?

Mark nhếch mép cười:

- Khéo thật. Tôi muốn được nhìn thấy một lần.

Kelly trố mắt nhìn:

- Sao?

Ông bước lại rút khăn mù soa trong túi ra chấm lên những giọt nước mắt còn đọng lại bên má:

- Kelly, trước khi em ra sàn diễn, khán giả mong chờ được nhìn thấy thần tượng người đẹp thời trang, một ước mơ khó vươn tới. Ngay lúc em sẩy chân té ngã mọi người mới nhận ra em cũng là một người như bao người khác, họ càng ngưỡng mộ em gấp nhiều lần. Em trở lại sàn diễn tức là em muốn đem lại cho họ một niềm vui.

Nàng nhìn vô ánh mắt anh biết xót thương vì đồng loại và chính cái giây phút đó Kelly thật lòng yêu thương anh.

Người phụ trách thời trang đem cất bộ đồ ngủ vô tủ áo:

- Bà đưa đây. - Kelly nói. Nàng nhìn Mark cười trong nước mắt.

Năm phút sau, Kelly cảm thấy tự tin bước trở ra sàn diễn, một đợt sóng tung hô vang lên giữa rừng người đứng dậy đồng loạt vỗ tay.

Kelly trong tư thế tự tin đứng nhìn xuống, cảm xúc dâng trào. Nàng sung sướng nhìn thấy Mark trở lại Nàng sực nhớ cảm thấy ngỡ ngàng lúc mới gặp anh lần đầu…

° ° °

Kelly phập phồng chờ anh mở lời tán tỉnh gạ gẫm nhưng anh không phải hạng người tầm thường - tính anh dè dặt khiến nàng tự tin hơn. Hôm đó Kelly chủ động gợi chuyện và trong mỗi câu chuyện Mark tỏ ra một người hiểu biết rộng rãi, đầy hứng thú.

Một buổi tối Kelly hỏi.

- Mark, tối mai có một chương trình hoà nhạc, ông thích nghe cổ điển chứ?.

Anh gật:

- Tôi biết thưởng thức từ lúc nhỏ.

Khá lắm, chúng ta cùng đi.

° ° °

Buổi hoà nhạc hôm đó thật đặc sắc.

Về đến trước cửa nhà Kelly, Mark lên tiếng:

- Kelly, tôi… tôi lỡ lời nói dối với em.

- Tôi biết mà, - Kelly nghĩ. Anh cũng như bao nhiêu người khác. Thế là chấm dứt. Nàng lên mặt giọng cứng cỏi vậy sao?

- Ờ. Tôi… Tôi nói thiệt không thích nhạc cổ điển.

Kelly bặm môi để không bật ra thành tiếng cười.

Ngày hôm sau lúc gặp nhau, Kelly nói.

- Tôi muốn cám ơn ông đem cho con Angel, có nó đỡ buồn cũng như có ông đang ngồi đây, Kelly nghĩ. Mark có đôi mắt xanh sáng rực, miệng cười có duyên. Được gần gũi bên anh nàng thích thú không còn biết nói làm sao…

° ° °

Nước trong vòi sen mát lạnh, Kelly với tay tắt nước lau khô người, khoác chiếc áo choàng trở ra ngoài phòng khách.

- Tới phiên bà.

- Cám ơn.

Diane đứng lên bước vô buồng tắm, nhìn như vừa qua một cơn bão. Dưới sàn nước ngập, khăn tắm vứt lung tung bừa bãi.

Tức giận, Diane bước ra trở vô buồng ngủ:

- Buồng tắm như chuồng heo. Bà quen cái thói chờ ai vô sau lo dọn hay sao?

Kelly cười xoà:

- Vậy đó, Stevens. Từ nhỏ tôi quen sống có người ở lo dọn dẹp.

- Ra thế, tôi đâu phải người ở.

- Bà không phải lo mấy việc đó, Kelly nghĩ tức giận.

Diane hít vô một hơi:

- Tôi thấy thà rằng chúng ta nên…

- Ở đây không có chuyện - ta với tôi, thưa bà Stevens. Chỉ cậu và tớ thôi.

Hai người nhìn nhau một lúc. Không chờ phải nói, Diane quay vô lại buồng tắm. Sau mười lăm phút trở ra Kelly đã lên giường ngủ.

- Đừng, đừng tắt đèn? - Diane vừa nghe tiếng la.

Diane nhìn Kelly, kinh ngạc.

- Sao vậy?

- Để đèn cho sáng.

- Cậu sợ nhìn thấy bóng tối hở?

- Ờ tôi sợ. Tôi sợ bóng tối. - Chỉ có nàng biết thôi từ lúc Mark chết.

Diane lên giọng kẻ cả.

- Sao vậy? Chắc hồi nhỏ ông bà hay kể chuyện ông kẹ cho nghe nên còn sợ cho tới bây giờ?

Nàng lặng thinh một hồi, lên tiếng:

- Thế đó.

Diane quay về giường ngủ, lặng lẽ được ít phút rồi nhắm mắt lại. Hình ảnh Richard chợt hiện về trong đầu Richard, anh ơi. Em không tin là có ai phải chết vì đau đớn. Giờ em muốn tin. Em cần anh, được anh dìu dắt. Em muốn có hơi thở, ấm áp và tình thương của anh. Anh ở nơi nào mà như gần đâu đây. Em nghe thấy hơi thở của anh. Ơn Trên cho em được gần anh một lúc rồi thôi. Chúc anh ngủ ngon. Thần hộ mạng của em. Anh đừng xa em. Em van anh.

Nằm trên giường bên kia, Kelly nghe từng tiếng khóc thầm của Diane. Rồi Kelly bặm môi, nghĩ trong đầu: Im đi, im đi nào. Nàng không ngăn được dòng nước mắt lăn dài xuống hai bên má.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Sáng sớm Diane vừa thức dậy nhìn thấy Kelly ngồi trên ghế quay mặt vô tường.

- Chào cậu, Diane lên tiếng.

- Đêm qua ngủ được chứ?

Không nghe nói gì.

Lóng ngóng, Diane nói to hơn:

- Kelly, cậu nghe thấy gì không?

Kelly xoay người trên ghế.

- Cậu lo lắm sao? Tôi đang niệm thần chú.

- À xin lỗi. Tôi không…

- Thôi bỏ đi, - Kelly đứng lên - Cậu đã nghe ai nói ngủ mà ngáy chưa?

Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau, Richard hỏi:

- Em ơi, em có biết là em ngáy lúc đang ngủ không? Anh muốn nói nghe cho văn hoa hơn, không phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. Nói xong ông ôm nàng vào lòng…

- Ờ cậu ngáy. - Kelly nói. Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. - Để coi hôm nay trên thế giới có việc gì lạ?

Nàng dò đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương trình là Ben vừa xuất hiện - Ben kìa! Kelly kêu lên.

- Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.

Ben Roberts. Anh chàng biên tập và phỏng vấn trên truyền hình, tôi thích lắm. Anh ta thân với Mark. Bữa nọ…

Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.

Nội dung Ben muốn nói là:

"Trong một bản tin mới sáng nay nói là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong một vụ án hình sự đã chết vì căn bệnh ung thư. Hắn là…

Kelly nhìn qua Diane:

- Cậu nghe rõ chứ? Altieri đã chết.

Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về một thế giới khác, không ăn nhập gì tới ta.

Diane nhìn Kelly nói.

- Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy đi, nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.

- Vâng, - Kelly nói dứt khoát. - Tôi với cậu cao cao như nhau.

Ý tôi muốn nói là…

- Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…

Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:

- Sao?

- Tôi đùa chút chơi - Kelly nói.

- Ta nên tách ra, đó là một ý tưởng hay, một mưu kế của ta, phải không, Kelly…

- Tôi được gặp gỡ cậu là một điều thật lý thú đó, Stevens.

Diane vội nói ngay:

- Thôi ta chuồn đi khỏi đây.

° ° °

Bên ngoài phòng khách, người đến đăng ký rất đông gần chục người trả lại phòng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.

Từ bên kia dãy phố đứng nhìn qua, Harry Flint thấy hết, hắn né mặt thò tay móc điện thoại di động gọi.

- Bọn chúng vừa xuống tới chỗ phòng khách.

- Khá lắm. Carballo đã tới chưa, Flint?

- Rồi.

- Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng không thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong không để lại dấu vết.

° ° °

Kelly và Diane đang đứng trước quầy tiếp tân.

Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:

- Mong là quý vị hài lòng những ngày ở đây.

- Rất vui, cám ơn! - Cũng may là còn sống đấy, Diane nghĩ.

Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:

- Cậu còn nhớ mình đi về đâu đúng không Stevens?

- Không nhớ. Tôi muốn bỏ đi khỏi Manhattan. Cậu tính sao?

- Tôi muốn bọn mình chia làm hai ngả, - Kelly nghĩ. - Tôi tính về lại Paris.

Hai người bước ra ngoài để mắt nhìn quanh một vòng. Cũng vẫn dòng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.

- Tạm biệt nghe, Stevens - Kelly nói, cảm thấy thảnh thơi từ đây.

- Tạm biệt, Kelly.

Kelly nhìn qua bên trái cất bước đi tới đầu phố.

Diane đứng nhìn theo một hồi, quay qua phải đi về một hướng khác. Vừa đi được dăm bước bất thình lình nhìn ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.

Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo dòng người đi bộ. Diane và Kelly đứng nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai đã lọt vô ổ phục kích, vội vã quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa tìm ra lối chen chân vô trong. Không còn lối thoát. Hai tên kia đang tới gần.

Kelly nhìn qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.

- Cậu có điên không? Kelly nói nhỏ.

Diane vẫn nụ cười trên môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng nói:

- Chúng tôi đang đứng trước khách sạn, … À, được ông đang chờ ở đầu đường hở?

Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:

- Mấy ông sẽ tới đây ngay?

Nàng nói nghe thật to mắt nhìn về phía Flint và Carballo đang đứng hét to vô máy.

- Không, chỉ thấy có hai tên đó thôi. - Diane lắng nghe thấy thích thú - Vâng… mấy ông sẽ tới đây hở? OK.

Kelly và hai tên kia đứng nhìn theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô đang trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quýnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện gì.

Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông - Đây nầy nàng kêu lên một tiếng thật to, tay vẫy vẫy - Đây nè.

Flint và Carbalìo nhìn nhau lo tìm đường tẩu.

- Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.

Kelly đứng nhìn Diane, trống ngực phập phồng.

- Bọn chúng đi rồi! - Kelly nói. - Cậu… cậu nói chuyện với ai lúc ban nãy vậy?

Diane hít vô một hơi lấy lại bình tĩnh.

- Có ai đâu.Máy điện thoại hết pin từ lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Kelly nhìn chăm chăm vô Diane, chưa hết kinh ngạc:

- Khá lắm. Nếu mà tôi nghĩ được như cậu.

Diane nói ngay:

- Thì chờ tới lúc khác.

- Cậu tính làm gì lúc nầy?

- Đi khỏi Manhattan ngay.

- Làm sao được? Kelly hỏi lại.

- Ở đâu cũng thấy tai mắt bọn chúng, nhà ga, sân bay, bến xe buýt, chỗ cho thuê xe…

Diane nghĩ ngợi.

- Thôi thì ta qua Brooklyn. Bọn chúng không qua tới đó đâu.

- Được, Kelly nói.

- Cậu cứ đi.

- Sao?

- Tôi không đi theo.

Diane toan buột miệng nói nghĩ lại thôi.

- Cậu nói thiệt chứ?

- Thiệt chứ, thưa bà Stevens.

Diane nói.

- Vậy thì, ta… tạm biệt nhau đây.

- Đi nhé.

Kelly đứng nhìn Diane gọi taxi bước lên xe. Còn lại một mình, Kelly ngại ngùng chưa biết tính sao. Nàng đứng chơ vơ giữa một nơi xa lạ, chưa rõ nên đi về hướng nào, không có bạn đồng hành chiếc xe taxi đóng cửa lại rồ máy vọt tới trước.

- Khoan đã! - Kelly vừa kêu lên.

Chiếc taxi dừng lại, Kelly vội chạy tới.

Diane mở cửa xe, Kelly bước lên ngồi vô băng ghế sau.

- Sao cậu lại đổi ý?

- Sực nhớ lại chưa biết Brooklyn lần nào.

Diane nhìn Kelly một hồi, nàng lắc đầu.

Người lái xe hỏi - Bà đi đâu?

- Cho tôi đi qua Brooklyn. Diane nói.

Chiếc taxi chạy tới.

- Còn đi chỗ nào nữa?

- Chạy vòng vòng chơi.

Kelly nhìn Diane:

- Sao lạ thế? Cậu không biết bọn mình muốn đi về đâu sao?

- Chờ tới nơi sẽ rõ.

Vì sao ta phải trở lại, Kelly nghĩ trong đầu.

Ngồi trên xe cả hai lặng lẽ.

Hai mươi phút sau xe băng qua cầu Brooklyn Bridge.

- Cho tôi tới khách sạn, Diane nói qua người lái xe.

- Tôi chưa biết ở nơi nào cho…

- Bà muốn ở khách sạn đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ cho một chỗ. Khách sạn Adams. Bà thích ngay.

° ° °

Adams Hotel năm tầng lầu, có mái che ngoài sân, có bảo vệ đón tiếp tại cổng.

Chiếc taxi vừa tấp vô lề, người lái xe hỏi:

- Chỗ nầy được chứ?

Diane nói:

- Chỗ nầy được.

Kelly lặng thinh.

Hai người bước xuống xe, bảo vệ bước tới.

- Chào hai bà.

Diane gật:

- Vâng.

- Hai bà có hành lý?

Diane nhanh miệng nói:

- Hãng máy bay để thất lạc chúng tôi phải mua sắm thêm quần áo ở đâu?

- Gần đây, ở đàng cuối phố. Quý bà đăng ký chỗ ở trước tại đây, chúng tôi sẽ lo đưa hành lý lên sau.

- Được! Chắc còn phòng trống chứ?

- Mùa nầy thì không lo thiếu chỗ.

° ° °

Nhân viên quầy tiếp tân đưa mẫu đăng ký ra.

Kelly vừa ký tên xong hô lên một tiếng:

- Emily Bronte.

Diane nhìn theo coi anh chàng nhân viên tiếp tân có phản ứng gì không. Không sao.

Diane ký tên:

- Mary Cassatt.

Người nhân viên nhận lại phiếu.

- Hai bà có thể trả bằng thẻ.

- Vâng, chúng tôi…

- Không, - Diane nhanh nhẩu đáp. Kelly nhìn qua lưỡng lự gật đầu.

- Hành lý đâu?

- Sẽ tới sau. Chúng tôi còn trở lại.

- Hai bà ở phòng số 515.

Người nhân viên nhìn theo hai khách hàng bước ra cổng. Hai người đẹp, đi một mình. Uổng thật, anh ta nghĩ.

° ° °

Tại shop dành riêng quý bà trưng bày nhiều nguồn hàng, thời trang đủ cỡ đủ kiểu, một quầy hàng da, túi xách, vali.

Kelly nhìn quanh một lượt nói.

- Bọn mình cũng còn may.

Người bán hàng chào khách:

- Bà cần món nào?

- Chúng tôi đi xem qua một vòng, Diane nói.

Vừa mới đi hai khách hàng đã kéo xe đẩy ra lựa chọn từng món.

- Nầy! - Kelly nói - Mua mấy chiếc vớ. Nàng cầm trên tay gần chục chiếc. Diane mua theo.

- Vớ đùi đây - Nịt ngực.

- Áo lót.

Thoáng chốc hàng mua sắm đã đầy xe.

Người bán hàng nhanh nhẹn kéo thêm hai xe.

- Có ngay đây.

- Cám ơn.

Diane và Kelly bỏ hàng qua xe khác.

Kelly còn tính mua thêm quần tây, chọn được bốn chiếc nói qua Diane:

- Nhớ là không nói tới chừng nào mới trở lại.

Diane mua thêm vài chiếc, một áo sọc mặc mùa hè.

Đừng nên mặc đồ sọc, - Kelly nói - nhìn vô thấy mập thêm.

Diane toan bỏ xuống, thấy Kelly nàng đưa qua cho người bán hàng:

- Để tôi coi lại.

Bà đứng nhìn theo chưa biết nói sao, Kelly bước theo Diane đẩy xe đi qua quầy khác. Đi một vòng mua sắm được bốn vali.

Kelly nhìn vô xe nhếch mép cười - khác nào ta còn đây lâu.

Tới trước quầy tiền, nhân viên thu tiền hỏi:

- Tiền mặt hay thẻ?

- Trả thẻ…

- Có tiền mặt đây. Diane nói.

Kelly và Diane mở ví đếm tiền chia nhau trả. Trả xong mới hay: tiền mặt sắp cạn.

Kelly nhìn người thu ngân.

- Chúng tôi ở lại khách sạn Adams. Nếu tiện thì…

- Quý vị cần người giao hàng. Được, cho biết tên?

Kelly lưỡng lự rồi nói ngay:

- Charlotte Bronte!

Diane nhìn qua nhanh miệng nói:

- Emily, Emily Bronte.

Kelly sực nhớ.

- Vâng.

Người thu ngân nhìn theo nét mặt biến sắc, nhìn qua Diane hỏi:

- Tên bà?

- Ê tôi ờ…

Diane chới với. Nàng đăng ký lấy tên nào nhỉ? Georgia O Keeffe… Frida Kahlo… hay Joan Mitchell?

- Tên cô ta là Mary Cassatt, - Kelly nói.

Người thu ngân chỉ cần nghe nói tên.

- Đúng rồi.

° ° °

Gần bên cửa hàng mua sắm là tiệm bán hàng bách hoá.

- Bọn mình lại gặp may nữa Diane vui miệng nói.

Hai người vội bước vô sắm thêm.

- Mascara.

- Phấn hồng…

- Kem đánh răng…

- Bàn chải…

- Băng vệ sinh…

- Son môi…

- Kẹp tóc…

- Phấn rôm…

° ° °

Lúc Diane theo Kelly trở lại khách sạn, thấy bốn vali đã giao tới trước.

Kelly đứng nhìn:

- Cái nào của cậu, của tôi?

Không sao, Diane vội nói.

- Ta ở lại đây chừng một tuần hay hơn, mặc xong bỏ lại.

- Vậy cũng xong.

Hai người soạn đồ treo lên, cất đồ lót vô ngăn kéo, đồ dùng vệ sinh trong buồng tắm.

Soạn hết đồ ra sắp xếp xong, Diane tháo giầy cởi bộ đồ trên người nằm xuóng giường duỗi thẳng người.

- Nằm nghỉ cho nó khoẻ. - Nàng thở ra một hơi dễ chịu.

- Cậu thì sao, tôi thích ngồi ăn trên giường. Lát nữa vô buồng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.

- Không đi đâu nữa.

Người hầu phòng bước tới gõ cửa đem khăn tắm.

Hai phút sau cô ta đã làm xong nhiệm vụ.

- Bà cần gì nhấn chuông gọi. Chúc bà vui vẻ.

- Cám ơn, Kelly nhìn theo cô ta bước ra.

Diane ngồi lật tập sách quản lý khách sạn ra xem:

- Cậu biết khách sạn xây dựng năm nào không.

- Thay quần áo đi.

- Ta phải đi ra ngoài.

- Xây dựng năm…

- Thay đồ nhanh. Bọn mình phải đi khỏi đây.

Diane nhìn theo bạn.

- Cậu nói đùa hay sao vậy?

- Không đùa đâu. Tôi linh cảm có điều gì đó không may sắp xảy ra. Giọng nàng nghe hốt hoảng.

Diane ngồi ngay dậy chới với.

- Chuyện gì mới được?

- Chưa biết. Bọn mình phải ra khỏi đây ngay không thì chết.

Nghĩ lại nàng mới biết sợ.

- Nhưng không ăn thua Kelly, cậu nói nghe sao lạ. Nếu mà…

- Tôi van cậu, Diane.

Ngồi nghĩ lại Diane hiểu vì sao phải chịu nghe theo lời Kelly khẩn khoản hay vì bấy lâu giờ mới được nghe gọi tên nàng là Diane.

- Được! - Diane ngồi dậy lo thu xếp đồ đạc rồi…

- Không lo, bỏ lại đây hết.

Diane nửa tin nửa ngờ.

- Bỏ lại hết? Ta mới vừa mua sắm…

- Nhanh lên, ngay đi.

- Được thôi!

Diane đang còn chần chờ, mặc đồ vô, vừa nghĩ, chắc bà ta biết có chuyện gì đây. Nếu mà…

- Nhanh lên? Nghe thúc giục như một tiếng kêu thét nghẹn ngào.

Diane vội vàng mặc vô cho xong vụt chạy theo Kelly ra ngoài. Chắc ta phải điên lên như bà nầy thôi, Diane vừa tức giận vừa nghĩ.

Lúc xuống tới dưới phòng khách, Diane lo cuống lên chạy cho kịp Kelly.

- Cậu nói bọn mình bỏ đi đâu bây giờ?

Ra tới ngoài, Kelly đứng nhìn quanh.

- Bên kia dãy ghế là công viên. Ta qua bên đó ngồi nghỉ chân.

Vừa mệt, Diane phải theo chân Kelly băng qua tới bên công viên. Hai người ngồi xuống.

Diane hỏi:

- Ta ngồi làm gì đây?

Ngay lúc đó một tiếng nổ kinh hồn từ bên trong khách sạn, ngồi bên nầy Diane và Kelly có thể nhìn thấy cửa sổ trên tầng lầu bốn nổ văng tung lên tua tủa những mảnh vỡ.

Thật khó tin, Diane ngước mắt nhìn lên trời.

- Tiếng… tiếng bom nổ… nàng nói vừa run sợ - … trong phòng ta mới đi ra? - Nàng quay qua Kelly - Sao… sao cậu biết được hay vậy?

- Tôi nhìn thấy người hầu phòng.

Diane chưa hiểu gì, lóng ngóng.

- Cô ta ra sao?

Kelly lặng lẽ nói:

- Bọn hầu phòng mà chân đi giầy hàng hiệu Manolo Blahnik ba trăm đô- la một đôi.

Diane thấy nghẹn ngang cổ:

- Làm sao bọn chúng theo kịp ta được?

- Tôi không biết, - Kelly nói - Ta phải biết đang đương đầu với ai?

Nét sợ hãi hiện rõ trên gương mặt hai kẻ bị săn đuổi - Kingsley có đưa cho cậu một món gì lúc đang còn ở trong văn phòng lão ta? Diane hỏi.

Kelly lắc đầu:

- Không, còn cậu có nhận được gì không?

- Không.

Cả hai giờ mới hiểu ra - gã giao tấm danh thiếp.

Cả hai mở túi xách tìm tấm thiệp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.

Diane bụm tay gập đôi lại, không thể bẻ cong.

- Tấm thiệp có gài con bọ chip Diane nói, căm tức.

Kelly bẻ cong một lần nữa.

- Cả cái nầy nữa thì bọn đàn em bám sát theo ta.

Diane giơ tay giật lấy tấm thiệp trên tay Kelly tức giận nói:

- Ta không muốn giữ lại.

Kelly nhìn theo Diane vụt chạy xuống đường quăng ra giữa lộ. Thoáng chốc từng đoàn xe ô tô chạy ngang qua cán nát.

Từ đằng xa tiếng còi xe cấp cứu hú vang.

Kelly đứng lên:

- Ta lo đi khỏi nơi đây, Diane.

Bọn chúng hết còn truy đuổi theo ta, thế là yên. Tôi về lại Paris. Cậu tính sao?

- Tôi muốn coi thử tại sao?

- Khéo đấy.

- Cậu cũng nên đề phòng.

Diane đang còn nghĩ ngợi.

- Kelly… cám ơn cậu đã cứu mạng tôi. Đang còn…

Kelly nói:

- Tôi thấy xấu hổ vì một việc tôi đã nói dối cậu.

- Thiệt sao?

- Cậu biết tôi nhận xét về mấy bức tranh ra sao không?

- Cứ nói đi.

- Tôi thích xem tranh… phải nói thiệt. Cậu khá lắm!

Diane cười mỉm.

- Cám ơn. Tôi cứ nghĩ là đối xử khiếm nhã với cậu.

- Diane?

- Sao?

- Từ nhỏ tôi không có được người hầu kẻ hạ.

Diane cười, cả hai sáp lại ôm chầm lấy nhau.

- Tôi mừng được gặp cậu, - Diane chân thành nói. - Tôi cũng thấy vậy.

Cả hai đứng nhìn nhau không bên nào hé nói câu từ biệt trước. .

- Tôi vừa nghĩ ra, - Diane nói. - Nếu muốn gặp tớ thì có số phone đây. Nàng ghi lại trên mảnh giấy.

- Số máy đây! - Kelly chép tay đưa qua lại cho Diane.

- Được rồi, tạm biệt lần cuối.

Diane ngập ngừng nói:

- Ồ. Tạm… tạm biệt, Kelly.

Diane đứng nhìn Kelly ra đi. Đến đầu góc phố nàng quay lại nhìn giơ tay vẫy, Diane vẫy theo Kelly vừa đi khỏi, Diane ngước nhìn lên một khoảng trống đen ngòm trên cao suýt nữa là mồ chôn cả hai người, nàng chợt thấy trong người ớn lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Kathy Ordonez bước vô văn phòng Tanner Kingsley trên tay cầm xấp báo xuất bản buổi sáng:

- Lại có tin đồn tổn thất nữa. Nàng đưa cho gã xấp báo. Hàng tít lớn trên trang báo: Sương mù gây xáo trộn các thành phố lớn ở Đức; tất cả sân bay đóng cửa; sự tổn thất về người tăng cao.

Kathy lên tiếng.

- Có nên gởi cho Thượng Nghị sĩ Van Luven một bản?

- Có Gửi ngay đi. - Tanner nghiêm giọng nói.

Kathy vội bước trở ra.

Tanner liếc nhìn đồng hồ đeo tay nhếch mép cười, nghĩ ra ngay: Quả bom sắp tới giờ phát nổ. Hai con quỷ cái phải chịu đền tội.

Người thư ký nhắn vô máy nội bộ;

- Thưa ông Kingsley, Thượng Nghị sĩ Van Luven đang giữ máy. Ông muốn gặp không?

- Có. - Tanner nhấc máy. - Tanner Kingsley tôi nghe.

- Ô, ông Kingsley. Thượng nghị sĩ Van Luven đây.

- Chào bà!

- Tôi và các trợ lý vừa có dịp đi qua đây nếu ngài thấy không có gì trở ngại tôi có thể đến thăm tại nơi làm việc được chứ?

- Được! - Tanner vui mừng đáp.

- Tốt. Chúng tôi đến nơi ngay.

Tanner nhấn nút gọi.

- Tôi đang bận tiếp khách yêu cầu ngưng tất cả các cuộc gọi tới.

Chợt gã nhớ ra cách nay mấy tuần tin cáo phó đăng trên báo chồng bà Thượng nghị sĩ là ngài Edmon Barclay mới qua đời vì bệnh tim. Ta sẽ nói lời chia buồn với bà.

° ° °

Mười lăm phút sau, Thượng nghị sĩ Van Luven cùng với hai trợ lý xinh đẹp đã tới nơi.

Tanner đứng lên đón chào:

- Rất hân hạnh được đón tiếp.

Thượng nghị sĩ Van Luven gật:

- Đây là hai trợ lý, Corinne Murphy và Karolee Trost!

Tanner tươi cười;

- Vâng, rất hân hạnh được gặp lại cả hai. - Gã quay qua bà Thượng nghị sĩ - Tôi được tin chồng bà vừa qua đời, tôi xin thành thật chia buồn.

Thượng nghị sĩ Van Luven gật.

- Cám ơn ông. Ông ấy lâm bệnh nặng đã lâu, mới cách nay mấy tuần…

Bà gượng cười.

- Tôi muốn nói là thông tin về trái đất ấm dần lên tôi vừa mới nhận được đáng lưu ý hơn nữa.

- Cám ơn bà!

- Ông có thể cho biết các hoạt động hiện nay ra sao?

- Vâng. Bà muốn được tận mắt nhìn thấy các hoạt động trong bao lâu? Chúng tôi đã có sẵn chương trình tham quan trong năm ngày hoặc bốn ngày hoặc có thể là một tiếng rưỡi đồng hồ.

Corinne Murphy chợt cười.

- Một cuộc tham quan năm ngày thì hay hơn…

Van Luven chặn ngang.

- Chúng tôi muốn đi vòng xem chừng một tiếng rưỡi đồng hồ.

- Rất hân hạnh - Tại cơ sở KIG có bao nhiêu nhân viên cả thảy? - Van Luven hỏi.

- Có khoảng 2.000 nhân viên. Cơ sở KIG đặt văn phòng tại hơn một chục nước trên thế giới.

Corinne Murphy và Karolee Trost nghe thấy khâm phục.

- Nội trong toà nhà nầy có 500 nhân viên đang làm việc, được phân ra hai khu vực hành chính và nghiên cứu. Các nhà khoa học làm việc tại đây đã được thử trắc nghiệm chỉ số thông minh tối thiểu là 160.

Corinne Murphy thốt một tiếng:

- Tại đây có lắm nhân tài !

Van Luven có vẻ khó chịu.

- Quý vị bước qua đây, - Tanner nói.

Bà Van Luven cùng hai trợ lý Murphy và Trost bước theo Tanner qua lối cửa hông tới một toà nhà bên cạnh. Nơi đây được bố trí một dàn máy móc kỹ thuật tân kỳ lạ mắt.

Van Luven bước tới bên một cỗ máy trông lạ mắt lên tiếng hỏi:

- Máy nầy dùng làm gì?

- Đây là máy quang phổ ký, thưa bà nghị sĩ. Máy sẽ chuyển tiếng nói thành những ký tự. Máy có thể phân biệt được hàng ngàn giọng nói khác nhau.

Trost cau mày hỏi:

- Làm sao nhận ra được?

Nó hoạt động như thế nầy. Khi nhấc điện thoại lên nghe một người bạn gọi tới ta nhận ra ngay giọng nói quen thuộc như từ lâu đã in vô trong đầu. Chúng tôi cho máy hoạt động dựa theo quy trình đó. Bộ phận lọc tiếng cho phép hoạt động trên một dải tần số nhất định đài truyền vô máy thu băng để phân biệt giọng nói riêng từng người.

Cuộc tham quan kết thúc tại một nơi trưng bày máy móc khổng lồ, những dàn kính hiển vi cực nhỏ, phòng thí nghiệm hoá chất được phân chia ra nhiều đơn vị mỗi nơi trang bị một bản đen ghi lại nhiều ký hiệu bí mật là nơi làm việc của hơn một chục nhà khoa học, có những chỗ làm việc chỉ trơ trọi một nhà khoa học cặm cụi tìm cách giải một phương trình bí ẩn.

Tới một toà nhà tường xây gạch đơn sơ bên ngoài khoá hai lần khoá.

Van Luven hỏi:

- Trong nầy là gì?

- Đây là bộ phận nghiên cứu cấp nhà nước. Chúng tôi rất tiếc không tiếp đón khách tham quan.

° ° °

Thời gian tham quan được hai tiếng. Lúc vừa kết thúc, Tanner đưa đoàn tham quan trở về lại văn phòng.

- Mong quý vị hài lòng về chuyến đi nầy. - Tanner nói.

- Một chuyến đi thú vị - Van Luven đáp.

- Thật là thú vị, - Corinne Murphy tươi cười, liếc nhìn qua Tanner.

- Tôi thích lắm, Karolee Trost nói.

Tanner quay qua Van Luven:

- Vậy thì đã đến lúc bà có thể thảo luận với mấy vị đồng nghiệp về hiện tượng trái đất ấm dần lên được chứ?

Bà Thượng nghị sĩ chỉ nói lấp lửng:

- Vâng.

- Bà có thể cho biết lúc nào thuận lợi nhất.

- Không phải chỉ là chuyện ước đoán, ông Kingsley. Cần phải dành nhiều thời gian thảo luận, tôi sẽ báo ông biết sau.

Tanner gượng cười.

- Cám ơn, cám ơn bà đã quá bước đến thăm.

Gã đứng nhìn mọi người ra về.

Cánh cửa vừa khép lại, Kathy Ordonez nhắn trên máy nội bộ;

- Ông Kingsley, bà Saida Hernandez đang muốn được gặp. Việc khẩn nhưng mà ông đã dặn ngưng các cuộc gọi.

- Cho tôi nói chuyện ngay đi, - Tanner nói.

Saida Hernandez là tay sai gã ra lệnh tới chỗ khách sạn Adams để gài bom.

- Máy số một.

Tanner nhấc máy, đinh ninh là tin vui

- Mọi chuyện ổn cả chứ, Saida?

- Dạ không, ông tha tội cho tôi, ông Kingsley.

Ông nghe thấy được nỗi sợ hãi trong giọng nói người bên kia.

- Bọn chúng đã bỏ đi.

Tanner lặng người đi một lúc:

- Bọn chúng làm sao?

- Thưa ông bọn chúng đã ra đi trước giờ bom nổ. Nhân viên bảo vệ nhìn thấy bọn chúng đứng ngoài phòng khách sạn.

Tanner dằn máy xuống bàn. Gã nhấn nút gọi máy cho Flint và Carballo vô trình diện. Trong chốc lát Harry Flint và Vince Carballo đã có mặt tại văn phòng.

Tanner xoay ghế qua, trong cơn tức giận cùng mình:

- Hai con quỷ cái lại chuồn đi mất lần nữa, ta tha cho bọn bây lần nầy nữa thôi. Hiểu gì chưa? Ta sẽ chỉ ra chỗ bọn chúng đang ở đâu và lao ngay tới đó. Muốn hỏi gì thêm?

Flint nhìn qua Carballo.

- Dạ không!

Tanner nhấn nút màn hình điện tử chiếu sáng tấm bản đồ thành phố.

- Bọn chúng còn giữ tấm danh thiếp trong người, ta còn theo dõi được…

Hai tên tay sai nhìn theo những đốm đèn sáng trên màn hình vô tuyến. Tanner nhấn nút tiếp theo, đốm sáng không còn di chuyển nữa.

Tanner nghiến chặt hàm răng.

- Bọn chúng đã quăng tấm danh thiếp!

Mặt mũi đỏ bừng, xoay qua Flint và Carballo.

- Ta muốn khử hết bọn chúng nội ngày hôm nay!

lint nghe thấy chới với nhìn lại Tanner.

- Nếu không tìm thấy dấu vết làm sao chúng tôi có thể…

Tanner cắt ngang:

- Cậu có nghĩ là ta dễ dàng làm ngơ cho một kẻ muốn qua mặt ta sao? Bọn chúng còn giữ chiếc điện thoại di động trong người thì ta còn tìm ra dấu vết được.

- Ông còn giữ số máy điện thoại di động bọn chúng đó chứ? - Flint kinh ngạc hỏi lại.

Tanner không bận tâm trả lời, đưa mắt theo đõi trên bản đồ.

- Lúc nầy bọn chúng đã tách ra hai nơi gã nhấn qua nút khác. Ta coi thử Diane Stevens đang ở đâu?

Tanner bấm nút cho số.

Đốm sáng trên tấm bản đồ di chuyển chầm chậm, dừng lại trên đường phố Manhattan, quét qua lại mấy chỗ khách sạn, shop, quầy mua sắm. Tới đây đốm sáng dừng lại tại một cửa hiệu bên ngoài treo bảng "Cửa hàng của mọi người". Diane Stevens đang đứng trong quầy hàng.

Tanner nhấn qua nút khác.

- Ta dò tìm còn Kelly Harris đang ở đâu?

Tanner khởi động lại từ đầu. Những đốm sáng chớp chớp di chuyển một nơi khác.

Mọi cặp mắt tập trung vô vùng ánh sáng đang thu hẹp lại dần tại một điểm trên đường phố nhiều cửa hàng quần áo, nhà hàng ăn uống, hiệu buôn tạp hoá, trạm xe buýt. Đốm sáng khoanh vùng rồi dừng lại trước một toà nhà đồ sộ còn mở cửa đón khách.

- Kelly Harris đang đứng tại bến xe buýt. - Tanner vội nói. - Ta phải tóm cho được bọn chúng càng sớm càng tốt.

- Làm sao được, - Carballo hỏi. - Bọn chúng đang ở bên kia xa cách nơi đây. Ta vừa tới nơi bọn chúng đã lẩn đi mất.

Tanner quay lại.

- Tới đây! - gã chỉ lối đi qua phòng bên cạnh, Flint và Carballo bước theo sau. Nơi đây trang bị một hàng máy nghe lớn, máy vi tính, bảng số điện tử chớp chớp đủ thứ ánh đèn màu phía trên giá kê một chiếc máy với hơn một chục đĩa CD và DVD. Tanner dò tìm lấy ra một đĩa gài sẵn tên "Diane Stevens" đút vô máy.

Gã kể cho đàn em nghe. Đây là máy nhận dạng giọng nói. Stevens và Harris đã được ghi lại giọng nói vô đây Chỉ cần nhấn nút mỗi khi ta nói ra được nhập vô ăn khớp với giọng nói ta muốn. Tanner lấy một chiếc máy điện thoại di động nhấn số máy.

Một thoáng ngập ngừng:

- Alô! Đúng là giọng nói Kelly.

- Kelly! Rất vui mừng gặp lại cậu! - Tanner đang nói - tiếng nói được nhập vô máy khớp với giọng nói của Diane Stevens.

- Diane? Cậu nghe rõ chứ. Tôi đang chuẩn bị ra tới đó.

Flink và Carballo vừa nghe thấy ngạc nhiên.

- Cậu tính về đâu vậy, Kelly?

- Qua Chicagô, đến mai lại về quê nhà O Hare.

- Kelly, cậu khoan đi lúc nầy.

Một thoáng im lặng.

- Sao vậy?

- Tôi vừa mới phát hiện được chuyện trước đây.

- Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình, lý do tại sao

- Ôi lạy chúa làm sao… cậu nói thiệt không đấy?

- Chắc chắn. Tôi có đủ bằng chứng đây!

- Diane, vậy thì còn gì hơn nữa.

- Tôi hiện đang ở tại khách sạn Delmont Hotel, dãy A. Tôi sẽ đi lên tới Sở FBI. Cậu nên đi cùng với tôi, nếu cậu muốn về nhà lúc nầy, tôi hiểu là…

- Không, chưa! Tôi… tôi muốn làm sáng tỏ mọi việc trước lúc Mark ra đi còn để lại.

Flint và Carballo lắng nghe từng câu chữ. Còn nghe được phía sau là tiếng loa trên máy báo chuyến xe đi Chicago.

- Tôi sẽ đi cùng với cậu, Diane. Cậu đang ở khách sạn Delmont Hotel?

- Ờ, ở phố Tám - Sáu, dãy A

- Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.

Cuộc đối thoại tới đó là hết.

Tanner quay nhìn Carballo và Flint:

- Ta đã giải quyết được một nửa. Còn một nửa kia phải tính toán cho gọn.

Carballo và Tanner đứng nhìn theo Flint vội vã bước ra ngoài.

Carballo lên tiếng.

- Ông muốn bọn tôi phải làm gì đây thưa ông Kingsley?

- Lưu ý giùm Saida Hernandez

° ° °

Đứng bên trong dãy nhà A, Flint quyết tâm phen nầy không để lọt mất cơ hội lần chót. Hắn đã được nghe chuyện Tanner sa thải mấy tay thợ vụng. Ta không phái vậy, Flint vừa nghĩ. Hắn rút súng ra kiểm tra lại, siết chặt ống hãm thanh. Hắn lặng lẽ chờ đợi con mồi chỉ có thế thôi.

Cách khách sạn Delmont Hotel mấy dãy phố, Kelly Harris đang ngồi trên chiếc xe taxi đầu óc quay cuồng vui mừng sắp được gặp lại Diane như đã dặn trước.

Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình… Tôi đã có đủ bằng chứng đây nầy. Mark, em sẽ báo thù cho anh, những gì bọn chúng đã ám hại anh, nàng nghĩ.

Diane đang nôn nóng bồn chồn. Cơn ác mộng đã qua. Dù sao Kelly đã tìm thấy được bằng chứng ai là thủ phạm đứng đàng sau âm mưu đòi giết hai người.

Em muốn anh phải tự hào vì em, Richard. Em cảm thấy được gần gũi bên anh, và...

Diane chợt tỉnh lại vừa nghe tiếng người lái xe taxi nói.

- Tới nơi rồi. Thưa bà. Đây là Delmont Hotel.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Diane vừa cất bước đi khỏi phòng khách sạn Delmont Hotel tới chỗ cầu thang máy, nàng thấy phập phồng. Nàng không thể chờ để được nghe Kelly kể lại mọi chuyện.

Cửa vừa mở. Khách trọ bước ra ngoài.

- Đi lên tầng trên?

- Vâng! Diane bước vô trong. - Cho tôi lên tới dãy nhà phụ.

Tâm trí nàng đang lo nghĩ dữ lắm. Chồng bọn mình giữ một kế hoạch gì bí mật lắm sao. Để phải bị giết chết? Kelly đã tìm thấy được bằng chứng thiệt sao? Nàng đang còn phân vân.

Khách bước vô chật cầu thang, cửa khép lại chạy lên tầng trên. Diane nhớ mới gặp Kelly cách đây mấy tiếng mà sao lại nhắn tin liền, nàng lấy làm ngạc nhiên.

Qua mấy chặng dừng giờ đã lên tới nơi, người bảo vệ cầu thang nói.

- Lên tới dãy nhà phụ.

Bên trong phòng khách dãy nhà phụ, Flint ngồi chờ gần bên cửa ra vô, kề tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài hành lang. Cánh cửa làm bằng gỗ do ngăn không cho tiếng ồn lọt vô trong.

Các phiên họp ban giám đốc thường được tổ chức tại phòng họp dãy nhà phụ, Flint thích nói đùa, để cho mọi người khỏi phải chán. Mỗi năm họp ba kỳ, Tanner mời các giám đốc KIG từ hơn một chục nước về đây họp. Sau mỗi cuộc họp, các em đẹp được tuyển chọn vô để cho mấy vị tiêu khiển. Flint được giao nhiệm vụ bảo vệ qua nhiều cuộc truy hoan và lúc nầy đứng bên trong phòng nghe ngóng chờ đợi, hắn sực nhớ tới bầy tiên núi trần như nhộng hãy còn trinh nguyên đang quằn quại rên siết nằm phơi mình trên giường ngủ, trên ghế dài, nghĩ tới đó hắn thấy muốn cương cứng. Flint nhếch mẻp cười. Sắp tới lượt hai con quỷ cái phải đền tội.

Diane vừa bước ra khỏi thang máy hỏi ngay.

- Dãy nhà khu A ở đâu?

- Nằm bên trái, đi tới cuối hành lang. Giờ nầy không có người.

Diane quay lại:

- Sao?

- Phía đó để dành họp ban giám đốc, kỳ họp sắp tới phải qua tháng chín.

Diane cười.

- Tôi không phải đi họp, tôi muốn tìm một người bạn hẹn lên tới đây.

Người bảo vệ thang máy nhìn theo Diane đi qua, bên trái tới chỗ dãy nhà khu A. Gã nhún vai kéo cửa cầu thang chạy trở xuống.

Diane đi tới gần bên cửa dãy nhà phụ, chân bước nhanh hơn, trong người cảm thấy lâng lâng.

Đứng bên trong dãy nhà phụ khu A, Flint lắng tai chờ nghe tiếng gõ cửa.

Ai sẽ là người tới trước tiên… Con bé tóc vàng hay tóc đen? Chẳng sao. Ta không quan tâm chuyện đó…

Flint chợt giật mình tai vừa nghe có tiếng chân bên ngoài bước đi gần tới cửa. Tay ghìm chặt khẩu súng.

° ° °

Kelly không sao giấu được vẻ bồn chồn nôn nóng.

Từ đây về tới khách sạn Delmont Hotel gặp lắm chuyện kẹt xe… Đèn đỏ… đường xá nhiều ổ gà… Nàng phải chịu trẻ. Đến nơi vội bước nhanh qua khỏi phòng khách sạn thẳng tới chỗ cầu thang máy.

- Cho tôi lên tới dãy nhà phụ.

Ở trên tầng mười lăm, Diane đang bước tới gần chỗ dãy nhà khu A, cửa phòng bên cạnh vừa mở ra, một người bảo vệ đẩy chiếc xe chở đầy hành lý chặn ngang trước mặt.

- Xin lỗi tôi phải đưa cái nầy ra ngoài - gã nói

Gã quay trở lại tay xách ra thêm hai chiếc vali.

Diane cố vượt qua nhưng không còn lối đi.

Gã nói:

- Xong rồi, mời bà đi tới.

- Chiếc xe đẩy được kéo ra khỏi lối đi.

Diane bước tới chỗ dãy nhà khu A giơ tay toan gõ cửa chợt nghe tiếng gọi từ phía đằng kia:

- Diane!

Diane quay lại. Kelly vừa bước ra khỏi thang máy:

- Kelly!

Diane vội chạy tới để được gặp mặt Kelly.

Đứng bên trong phòng Flint lắng tai nghe có người bên ngoài chăng? Hắn nôn nóng muốn mở cửa ra xem sao e sợ làm hỏng việc - Phải giết bọn chúng ngay vừa lúc mới bước chân vô bên trong phòng. Ông sếp đã dặn dò.

Bên ngoài hành lang Kelly và Diane ôm chầm lấy nhau vui mừng được gặp lại đây.

Kelly nói:

- Xin lỗi tôi tớ trễ, ngoài phố kẹt xe quá! Cậu báo cho tôi biết vừa lúc gặp chuyến xe buýt đi Chicago.

Diane nhìn Kelly, chưa biết nói gì:

- Tôi báo cho cậu hở?

- Tôi vừa lên xe buýt thì nghe cậu gọi.

Cả hai đứng lặng lẽ nhìn nhau.

- Kelly! Không phải tôi gọi đâu. Cậu gọi cho tôi trước. Cậu còn nhớ là đã tìm thấy bằng chứng chúng ta đang cần… Nàng nhìn lại thấy vẻ mặt Kelly chợt biến sắc.

- Tôi không…

Cả hai cùng nhìn về phía dãy nhà khu A.

Diane hít vô một hơi sâu:

- Bọn mình phải…

- Vâng !

Cả hai vụt chạy nhanh xuống tầng lầu dưới nhấn nút cầu thang máy thoát ra ngoài khách sạn vừa đúng ba phút.

° ° °

Một mình Harry Flint còn lại bên trong căn phòng hắn liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nghĩ ngợi. Hai con quỷ cái làm gì giờ nầy chưa tới?

Diane và Kelly tìm chỗ ngồi chen vô trong toa xe điện ngầm chật cứng.

- Tôi không hiểu làm sao bọn chúng nhận ra được - Diane nói.

- Tôi nghe rõ giọng nói của cậu mà.

- Tôi cũng nghe rõ cậu nói trên máy. Bọn chúng sẽ không buông tha cho đến khi giết được hai đứa mình.

- Bọn chúng là loài bạch tuộc thả vòi ra siết cổ cho bọn mình chết hết.

- Bọn chúng phải tóm được ta rồi mới tính chuyện giết sau.

- Lần nầy bọn chúng lại tìm thấy dấu vết của ta? Ta đã vứt bỏ mấy tấm danh thiếp Kingsley đưa cho, ta không còn giữ một thứ gì trong người để cho bọn chúng…

Cả hai nhìn nhau rồi nhìn lại chiếc máy điện thoại di động.

Kelly nửa tin nửa ngờ.

- Làm sao bọn chúng biết được số máy điện thoại?

- Ta thử nhớ lại đã nói chuyện với ai trên máy ở New York. Ta ngồi lại đây cho tới khi… Diane liếc nhìn qua hàng ghế bên kia mặt mày tái nhợt.

- Ta ra khỏi đây ngay nàng lật đật nói:

- Tới ga nữa ta xuống.

- Sao? Cậu nói là…

Kelly nhìn sâu vô mắt Diane. Phía trên vách toa tàu treo hình quảng cáo Kelly đang tươi cười, tay ôm chiếc đồng hồ xinh đẹp kiểu dáng nữ.

- Ôi lạy chúa!

Cả hai đứng lên vội vàng bước tới chỗ cửa chờ tàu dừng ở ga tới là xuống. Hai anh chàng lính thuỷ đánh bộ mắt chăm chăm nhìn theo.

Kelly mỉm cười với hai anh lính, lấy cả hai chiếc điện thoại di động ra đưa mỗi người một chiếc. - Nhớ gọi cho bọn em nhé.

Cả hai bỏ đi ngay.

° ° °

Bên trong căn phòng trên dãy nhà khu A chuông điện thoại reo, Flint nhấc máy nghe.

Tanner nói:

- Đã qua một tiếng đồng hồ, mọi việc ra sao rồi, Flint?

- Chưa thấy ai tới.

- Sao?

- Tôi ngồi chờ suốt buổi.

- Cậu mau mau trở về văn phòng. - Tanner dằn chiếc máy xuống bàn.

Ban đầu nghĩ đây là công việc như mọi bữa Tanner có ý muốn sút hắn ra rìa. Nhưng lần nầy gã có việc riêng. Tanner lôi máy di động ra bấm số máy của Diane.

Anh chàng lính thuỷ đánh bộ được Kelly tặng máy ở bên kia đang nói:

- Cưng đấy hở, tối nay hai em muốn được chiêu đãi một bữa ra trò hở?

Hai con quỷ cái đã bỏ máy, Tanner nổi xung lên.

Nhìn quanh đây là một khu nhà trọ rẻ tiền bên một dãy phố, nằm về hướng tây. Chiếc xe taxi vừa thoáng chạy vụt qua, Diane và Kelly nhìn thấy tấm bảng treo "Phòng cho thuê", Diane lên tiếng.

- Cho tôi xuống đây, bác tài!

Cả hai xuống xe bước tới trước cửa căn hộ.

Người bước ra mở cửa là một bà nhìn mặt mày vui vẻ trạc tuổi trung mên, tên bà Alice Finley:

- Có phòng đầy đủ tiện nghi, bốn chục đô- la một đêm, bao ăn sáng.

Diane buột miệng nói:

- Khá lắm. - Nàng nhìn qua Kelly coi thử sao. - Cậu sao vậy?

- Không sao. Kelly nhắm mắt một hồi nàng nhớ lại căn hộ nhà trọ trước mắt không giống như căn nhà trọ nàng đã từng được mẹ nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, sáng sớm lo lau dọn nhà cầu, nấu ăn cho khách trọ, nghe tiếng ông bố dượng say rượu đánh đập mẹ nàng. Cố dàn lòng nàng gượng nở một nụ cười trên môi.

- Khá lắm!

° ° °

Sáng hôm sau, Tanner cho triệu tập Flint và Carballo vô phòng họp:

- Bọn chúng đã vứt bỏ mấy tấm danh thiếp - Tanner nói - bỏ luôn cả máy điện thoại di động.

Flint lên tiếng;

- Vậy là ta đã mất dấu bọn chúng.

Tanner nói ngay:

- Không đâu, Flint, ta còn sống đây mọi chuyện sẽ khác. Ta không muốn truy đuổi nữa, bọn chúng sẽ quay về lại đây.

Hai tên đệ tử nhìn nhau rỗi quay qua phía Tanner.

- Nghĩa là sao?

- Sáng ngày thứ Hai lúc mười một gỉờ mười lăm, cả Diane Stevens và Kelly Harris sẽ có mặt tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Kelly và Diane thức dậy cùng lúc. Kelly ngồi trên giường nhìn qua Diane:

- Chào cậu, tối qua ngủ được chứ?

- Tôi nằm thấy chuyện gì đâu không à.

- Tôi nằm thấy như cậu. - Diane ngập ngừng nói. - Kelly… nhớ lại lúc cậu vừa ra khỏi thang máy trong khách sạn nhìn thấy tôi giơ tay toan gõ cửa cậu có nghĩ đó là một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên chăng?

- Có. May cho bọn mình… - Kelly nhìn vẻ mặt Diane - Nghĩa là sao?

Diane nhọc nhằn nói:

- Nói thiệt bọn mình nghĩ lại còn may, phải nói là rất may, tôi thấy dường như là có người khuất mặt hay ơn trên phù hộ, dẫn dắt ta đi.

Kelly nhìn sâu vô mắt người bạn đồng hành:

- Cậu muốn nói là… có thần hộ mạng chăng?

- Ừ

Kelly dè dặt nói:

- Diane, tôi biết cậu tin có thần thánh, tôi thì không. Tôi biết là chẳng có ai phù hộ cho bọn mình.

Diane nói ngay:

- Là vì cậu chưa thấy.

Kelly tròn xoe mắt:

- Thì vậy.

- Thôi ta đi kiếm gì ăn đi - Diane vừa lên tiếng - Tới đây coi như yên, chẳng sợ ai dòm ngó.

Kelly nói lằm bằm.

- Nếu cậu thấy yên rồi thì cậu chả thiết gì mấy món ăn ở nhà trọ. Ta thay đồ, đi tới đằng kia ăn sáng.

- Được! Chờ tôi gọi máy rồi hãy đi!

Diane bước tới bàn điện thoại quay số.

Tổng đài nghe nói:

- Đây là cơ sở KIG

- Cho tôi gặp Betty Barker

- Xin vui lòng chờ máy.

Tanner nhìn thẳng tín hiệu đèn xanh chớp chớp lắng tai nghe.

- Cô Barker vừa mới đi ra ngoài. Bà có muốn nhắn tin để lại.

- À không, cám ơn!

Tanner cau mày, ta chưa kịp theo dấu chân nó, gã nghĩ.

Diane quay qua Kelly:

- Betty Barker vẫn còn làm cho cơ sở KIG, ta phải nghĩ cách tiếp cận với cô nàng.

- Ta dò số máy nhà riêng trong niên giám điện thoại thử coi.

Diane nói:

- Biết đâu đấy, nhưng mà coi chừng có thể bị nghe lén - Nàng lấy sổ ra coi, lục tìm theo vần - Có tên đây.

Diane quay số gọi, lắng nghe, không hiểu sao buông máy xuống.

Kelly bước lại bàn.

- Sao vậy?

Lóng ngóng một hồi Diane lên tiếng:

- Máy bị hỏng.

Kelly hít vô một hơi:

- Tôi muốn đi tắm cho khoẻ.

Kelly vừa tắm xong bước ra sực nhớ bỏ quên khăn tắm dưới sàn. Vừa muốn bỏ đi nghĩ sao cúi xuống nhặt lên treo lại trên móc. Nàng đi thẳng vô buồng ngủ.

- Tới phiên cậu.

Diane nói ỡm ờ:

- Cám ơn.

Vừa bước vô Diane để ý thấy khăn tắm lau xong treo trên móc ngay ngắn. Nàng nhếch mép cười.

Đứng dưới vòi sen mở nước nóng xoa dịu khắp thân người, nàng nhớ lại những lúc tắm chung với Richard, được cọ sát giữa hai làn da. Còn đâu nữa, nhưng trong ký ức còn nhớ mãi. Nhớ mãi…

Nàng nhận được nhiều hoa hơn…

- Hoa đẹp quá, anh yêu. Cám ơn anh. Ta kỷ niệm gì đây?

- Ngày Thánh Swithin.

Rồi một dịp khác nàng được tặng hoa.

- Ngày lễ chiến thắng Delaware… - Ngày hội Parakeet… - Ngày tình nhân…

Nhìn xuống tấm thiệp ghi hàng chữ "Ngày hội đua thằn lằn", Diane cười rồ lên "Thằn lằn làm gì biết chạy".

Richard hai tay ôm đầu nói.

- Khỉ thật! Mình lại bị lừa.

Anh lại thích làm thơ tình, mỗi khi thay đồ nàng nhìn trong giầy thấy có một bài thơ, trong nịt ngực, trong chiếc áo jacket…

Kelly từ bên trong gọi ra:

- Ta đi ăn sáng hay ăn trưa đây?

° ° °

Cả hai rủ nhau ra nhà hàng. Trời hôm đó mát dịu sáng sủa, nhìn lên bầu trời xanh ngắt.

- Trời mây xanh, Diane nói.

- Điềm lành, Kelly bặm môi lại cho khỏi bật cười thành tiếng. Coi vậy mà cái thói mê tín của Diane thấy dễ thương.

Cách nơi quán ăn không bao xa, Diane và Kelly nhìn thấy một cửa hiệu bán hàng bách hoá, hai người nhìn nhau thích thú bước vô.

Người bán hàng chào khách:

- Quý bà cần mua hàng nào?

Kelly vui miệng đáp;

- Để coi.

Diane nhắc khéo:

- Thong thả, nhớ lần trước mua sắm gì chưa?

- À, không phí tiền.

Hai người dạo một vòng quầy hàng chỉ mua vừa đủ hàng. Mặc bộ đồ mới bỏ lại quần áo cũ trong phòng thay.

- Hai bà nhớ lấy mấy món nầy đi chứ?

Diane nhếch mép cười:

- Thôi đem cho Hội Từ Thiện.

° ° °

Phía trước ở đàng góc phố là một cửa hàng bán ngoài giờ.

- Nhìn đây, Kelly nói.

- Hàng điện thoại di động xài hết bỏ.

Kelly và Diane bước vô chọn lấy hai máy được hoà mạng mấy ngàn phút gọi trả tiền trước.

Kelly kêu:

- Ta đổi số máy lần nữa.

Diane cười;

- Được.

Mất vài phút là xong.

Bước ra ngoài, Diane móc ví trả tiền kêu lên:

- Tôi sắp cạn hết tiền mặt.

- Tôi cũng sắp cạn đây - Thôi thì lấy thẻ credit card ra mà tiêu xài. Chờ khi nào tìm được của rơi.

- Sao?

- Thôi bỏ qua đi.

° ° °

Hai vị khách tìm chỗ ngồi trong quán ăn, người phục vụ bước tới chào:

- Món gì?

Kelly nhìn qua Diane - Cậu gọi trước.

- Cho tôi một ly cam vắt, món trứng thịt jambon, bánh mì nướng, một ly cà phê.

Người phụ nữ quay qua Kelly.

- Thưa bà gọi món gì?

Cho tôi nửa trái bưởi.

- Vậy thôi à? Diane hỏi lại.

- Ờ có vậy!

Người hầu bàn quay đi.

- Cậu chỉ ăn một nửa trái bưởi là đủ sao?

- Mình quen rồi. Mấy năm ăn kiêng, còn có người ăn khăn giấy Kleenex cho bớt thèm ăn vặt nữa kia.

- Thiệt sao?

- Thiệt chứ, nhưng nay thì không còn ai theo nữa.

- Tôi đã bỏ nghề làm người mẫu.

Diane nhìn người bạn đồng hành hồi lâu mới hỏi:

- Sao vậy?

Thấy không còn lý thú gì nữa. Mark chỉ cho tôi thấy một điều lý thú hơn. - Nàng thôi kể mắt ứa lệ. - Giá mà trước đây cậu biết được ông ta.

- Tôi cũng nghĩ như cậu. Thôi thì cậu phải làm lại cuộc đời.

Kelly hỏi:

- Phần cậu thì sao? Cậu còn theo nghề vẽ tranh chứ?.

Sau một lúc im lặng nàng mới nói.

- Phải làm lại từ đầu. Nhưng mà thôi.

Kelly và Diane vừa ăn xong toan bước ra cửa, Kelly thoáng thấy mấy số báo ra buổi sáng sắp trên kệ.

Diane vừa cất bước bỏ đi Kelly vội ngăn lại:

- Chờ một lát - Nàng quay lui bước tới lấy tờ báo - Coi nầy!

Bản tin đăng trên trang nhất.

Cơ sở Tập đoàn Quốc tế Kingsley dự định tổ chức lễ tưởng niệm ghi nhớ công lao các nạn nhân vừa qua được dư luận đồng tình nêu lên. Buổi lễ sẽ diễn ra tại trụ sở tập đoàn KIG ờ Manhattan sáng ngày thứ Hai lúc 11:15.

- Là sáng ngày mai.

Kelly nhìn qua Diane nói:

- Cậu cho bọn chúng muốn tổ chức vậy sao?

- Có thể bọn chúng giăng bẫy nhử ta nhào vô.

Kelly gật đầu:

- Tôi cũng nghĩ vậy. Kingsley chủ quan đến nỗi chờ cho chúng mình nhào vô để mà…

Kelly phán đoán qua nét mặt Diane trông thấy nàng lo lắng sợ hãi:

- Ta dám tới không?

Diane gật.

- Không nên.

- Phải đi thôi. Betty Barker sẽ có mặt tại chỗ. Tôi muốn nói chuyện với cô ta.

- Tôi không muốn dài dòng, cậu tính tới đó ra về được toàn mạng hay sao?

- Tôi đã nghĩ ra mưu kế. - Nàng nhìn Kelly với vẻ tự tin, nụ cười thoáng trên môi - Cậu nhớ lời tôi.

Kelly lắc đầu.

- Tôi ngại là ở chỗ phải lắng nghe người ta luôn mồm bảo "Hãy nhớ lấy lời tôi".

Nàng nghĩ trong đầu bất chợt mặt mày sáng rỡ:

- Tôi có ý thế nầy. Tôi biết có cách đối phó.

- Cách nào?

- Tôi muốn dành cho cậu một phen hú vía.

Diane nhìn Kelly, chưa hiểu sao.

- Cậu tin tưởng bọn mình rút lui an toàn?

- Yên chí!

Trở lại nhà trọ, Kelly gọi máy.

° ° °

Đêm đó cả hai thấy khó ngủ. Kelly nằm trên giường nghĩ ngợi: Nểu dự tính của ta không thành cả hai phải chịu chết. Vừa chợp mắt nàng nhìn thấy Tanner Kingsley đang nghiêng người xuống chỗ nàng. Ông ta nhe răng cười.

Diane nằm trên giường cầu nguyện, hai mắt nhắm nghiền. Anh yêu, em chỉ còn có thể nói chuyện với anh một lần cuối. Không nên tỏ một câu chào hay là lời từ biệt. Sáng ngày mai Kelly đi cùng với em tới trụ sở tập đoàn KIG làm lễ tưởng niệm nạn nhân vừa qua. Em không mong được ra về bình yên, nhưng mà phải có mặt để góp phần cùng với anh. Em tha thiết muốn nói cùng anh một lần cuối trước khi quá muộn, là em yêu anh. Chúc anh ngủ ngon, anh yêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Buổi lễ tưởng niệm được tổ chức tại công viên cơ sở KIG nằm ở phía sân mặt sau Tập đoàn Quốc tế Kingsley dùng làm nơi thư giãn cho nhân viên sau giờ làm việc. Có đến cả trăm người đến tham dự lễ, lối đi qua hai cổng chính.

Lễ đài được dựng lên chính giữa sân, một dãy hàng ghế dành riêng cho khoảng chục vị trong ban điều hành cơ sở KIG ngồi dự lễ. Cuối hàng ghế là Betty Barker, người thư ký riêng của Richard Stevens. Một phụ nữ trạc tuổi ba mươi xinh đẹp.

Tanner đứng trước máy nói;

"Và cơ sở nầy được thành lập nhờ ở công lao đóng góp và lòng trung thành của tập thể nhân viên. Chúng tôi xin ghi nhận và trân trọng đón chào. Tôi luôn luôn coi cơ sở nầy như là một mái nhà chung cho mọi người, tất cả phục vụ vì mục đích chung".

Tanner nói chỉ tay về phía đám đông.

"Tại nơi đây cơ sở KIG đã góp phần giải quyết nhiều vấn đề và thực hiện nhiều ý tưởng làm chuyển đổi bộ mặt thế giới trong đó có chúng ta, và không có một niềm tự hào nào lớn lao hơn…

Từ đàng xa nhìn thấy Diane và Kelly đang bước qua cổng. Tanner liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ bốn mươi. Một nụ cười thoả mãn thoáng hiện trên nét mặt gã.

Gã nói tiếp:

"… nhận thấy rằng tất cả mọi công cuộc thành đạt là do ở các bạn…"

Diane ngước nhìn lên khán đài thích thú giơ tay khều Kelly

- Kìa… Betty Barker, tôi phải tới gặp bà ta.

- Khéo đấy.

Diane liếc nhìn quanh, lóng ngóng:

- Dễ thôi, tôi vừa nghĩ ra bọn mình đã…

Nàng quay lại nhìn bất chợt mắt trợn lên. Harry Flint cùng với hai đồng bọn đang đứng một bên lối cổng ra vô. Diane nhìn qua hai phía bên kia. Nơi đó đã có Carballo cùng với hai tên đàn em nữa.

- A… - Diane miệng mồm khô khốc.

Kelly nhìn tới trước cả thảy sáu tên đứng chắn ở hai lối ra vào.

- Thử coi, ta còn ngả nào thoát ra được?

- Tôi không nghĩ thế?

Tanner thao thao nói:

"… Chúng tôi lấy làm hối tiếc mới đây vừa xảy ra nhiều vụ tổn thất trong số nhân viên. Mọi sự tổn thất là một nỗỉ đau chung của toàn thể cơ sở. Chúng tôi, cơ sở KIG hiện treo giá năm triệu đô- la thưởng cho bất kỳ ai tìm ra được ai là thủ phạm đàng sau mấy vụ nầy?"

- Năm triệu đô- la lão móc túi đem cho kẻ khác hưởng - Kelly nói mỉa.

Tanner đưa mắt nhìn về phía đám đông nơi Kelly và Diane đang đứng, ánh mắt lạnh lùng.

"Ngày hôm nay hai thân nhân của nạn nhân, bà Mark Harris và bà Richard Stevens. Tôi muốn ngỏ lời mời hai bà quá bước lên tới trên bục làm lễ nầy.

- Ta không thể tin lời mời chúng ta đi lên tới đó? - Kelly nói - Ta phải ở lại đây cùng với mọi người. Ta liệu đi chứ?

Diane kinh ngạc nhìn Kelly:

- Cậu nói sao. Cậu rủ tôi ra tới đây còn phải hỏi? Nào tính đi.

Kelly đành nói ra:

- Không thể tính ngay lúc nầy.

Diane nôn nóng:

- Vậy chuyển qua phương án B.

- Diane…

- Sao?

- Làm gì có phương án B nào?

Diane trợn mắt.

- Cậu đưa tôi ra tới đây… để rồi không thấy lối thoát?

- Tôi nghĩ là…

Giọng nói của Tanner vang lên từ chiếc micrô

- Đề nghị bà Stevens và bả Harris quá bước lên trên lễ đài!

Kelly nhìn qua Diane nói:

- Tôi… tôi thiệt tình xin lỗi cậu! Lỗi là do tôi. Lẽ ra tôi phải ngăn lại.

Đám đông quay lại nhìn. Thôi rồi, ta bị sa vô bẫy.

- Xin mời bà Stevens và bà Harris…

Kelly nói nhỏ:

- Ta tính sao bây giờ?

Diane nói:

- Ta không còn cách nào khác, thì cứ đi tới đó!

Nàng hít vô một hơi:

- Ta đi nào.

Ngần ngừ một lúc cả hai bước đi về phía lễ đài.

Diane ngước mắt nhìn lên phía Betty Barker đang ngồi chăm chú nhìn theo, mặt mày hốt hoảng.

Diane và Kelly bước tới gần lễ đài trống ngực phập phồng.

Diane nghĩ trong đầu: Richard anh ơi, em bước đi đây. Dù có mệnh hệ nào, em muốn anh hiểu cho là em…

Đám đông chộn rộn phía đàng sau công viên, mọi cặp mắt lóng ngóng ngước với nhìn lên xem có việc gì.

Ben Roberts chen chân tìm lối đi theo sau là một đội ngũ quay phim và trợ lý.

Hai người ngoái nhìn lại phía sau, Kelly níu tay Diane vui miệng nói.

- Phương án B đã tới kia rồi! Ben vừa tới nơi.

Diane ngước lên trời nói thầm cám ơn anh Richard.

Kelly hỏi lại:

- Sao?

Chợt nàng hiểu Diane muốn nói gì. Vừa ngẩn ngơ vừa hoài nghi nàng buột miệng nói:

- Được. Ráng lên đi, Ben đang chờ bọn mình.

° ° °

Tanner đứng trên cao nhìn thấy hết, gương mặt gã đanh lại, cất tiếng:

- Xin lỗi, tôi lấy làm tiếc, ông Roberts. Buổi lễ hôm nay được dành riêng gia đình nạn nhân. Yêu cầu ông và nhân viên trong đoàn rút lui khỏi đây.

Ben Roberts nói:

- Chào ngài Kingsley. Tôi đang làm một chương trình với bà Harris và bà Stevens tại trường quay nhưng đã ra tới nơi đây yêu cầu ông cho phép chúng tôi được quay một vài đoạn tại buổi lễ ngày hôm nay.

Tanner lắc đầu.

- Không, tôi không thể cho phép ông ở lại đây.

- Tệ thật. Vậy thì phải mời bà Harris và bà Stevens trở lại trường quay.

- Không thể được! - Tanner nói xẵng.

Ben nhìn lại:

- Tôi không được gì?

Tanner giận run cả người:

- Tôi… Tôi muốn nói… Ông chả là cái quái gì.

Hai người vừa bước tới chỗ Ben đứng.

Anh thong thả nói:

- Xin lỗi, tôi tới trễ. Tôi đang làm bản tin thời sự một vụ án và… Còn đây bản tin sốt dẻo hơn với hai người đàn bà.

Kelly nói:

- Ta nên lui ra khỏi chỗ nầy.

Tanner mặt mũi biến sắc nhìn theo Kelly, Diane, Ben Roberts cùng đám nhân viên vừa qua khỏi hàng rào, nhân viên bảo vệ của Tanner nhanh chóng ra tới ngoài.

Harry Flint nhìn lên phía Tanner đang đứng đợi lệnh. Tanner thủng thỉnh lắc đầu, nghĩ ngợi. Chạy đâu khỏi, hai con quỷ cái.

Diane và Kelly bước vô xe cùng với Ben Roberts.

Đám nhân viên tuỳ tùng ngồi hai xe sau.

Roberts nhìn Kelly:

- Nầy bà phải nói cho tôi nghe đầu đuôi ra sao?

- Thong thả rồi tôi sẽ kể. Cho tôi nghĩ lại. Tôi xin hứa.

- Kelly, tôi là phóng viên tôi cần biết rõ…

- Hôm nay ông là bạn của chúng tôi.

Roberts thở ra:

- Vâng, hai bà muốn đi về đâu?

Diane lên tiếng:

- Cho bọn tôi xuống tại phố Bốn… Hai quảng trường Times.

- Được!

° ° °

Hai mươi phút sau Kelly và Diane tới nơi, xuống xe.

Kelly kề môi hôn lên má Ben Roberts:

- Cám ơn, Ben. Tôi nhớ mãi ngày hôm nay, chúng tôi còn liên hệ với ông.

- Khéo đấy.

Hai người bước đi vẫy tay chào lại.

Kelly nói:

- Tôi cảm thấy trơ trọi.

- Sao?

- Diane, ta không có một tấc sắt trong tay, hoàn toàn không. ước gì ta có được một khẩu súng?

- Ta còn cái đầu.

- Ta phải có súng mới được. Sao ta ở đây để làm gì? Ta phải tính kế chứ?

- Bọn mình không bỏ chạy đi đâu nữa. Ta đang chuyển qua thế tấn công.

Kelly ngạc nhiên chưa hiểu gì.

- Cậu muốn nói sao?

- Tôi cảm thấy quá mệt mỏi bị săn đuổi cả ngày. Giờ ta chủ động theo dõi dấu vết bọn chúng.

Kelly nhìn Diane một hồi lâu:

- Bọn mình theo dõi hoạt động của KIG sao?

- Đúng đấy.

- Chắc cậu đọc nhiều truyện trinh thám. Làm sao chỉ hai con người thôi muốn lật đổ một cơ sở nghiên cứu khoa học tầm cỡ toàn cầu?

- Ta phải lập một danh sách nạn nhân đã từng phục vụ cho cơ sở mới bị giết chết mấy tuần vừa qua.

Làm sao biết được hết số nạn nhân còn nhiều hơn ngoài Mark và Richard?

- Từ một bản tin đăng trên báo ghi lại rõ tất cả số nhân viên bởi vậy con số nạn nhân phải trên hai người.

- Chà vậy ai sẽ đưa cho ta một danh sách đầy đủ họ tên nạn nhân?

- Tôi sẽ cho cậu biết, Diane nói.

° ° °

Quán cà phê Internet chiếm một diện tích có nóc chứa mười hai dãy bàn với 400 máy, tất cả vận hành tốt. Đây là một phần nhỏ của toàn bộ hệ thống toàn cầu. Diane bước vô mua một vé tính giờ chơi Internet.

Trở lại gặp Kelly:

- Ta bắt đầu từ đâu?

- Phải dò trên máy mới biết.

Tìm được một chỗ trống cả hai ngồi vô.

Kelly nhìn theo Diane dò tìm dữ liệu trên máy.

- Sao rồi?

Ta bắt đầu tìm - tung tích các nạn nhân từng phục vụ cho cơ sở KIG.

Diane lướt trên Web đọc vô mục truy tìm rồi đánh máy yêu cầu dò tìm: - Lời cáo phó và cơ sở KIG.

Một danh sách đầy đủ trên màn hình. Diane chú ý vô các bản tin đăng trên báo được tải lên mạng. Tay nhấp chuột thoáng cái đọc thấy một lô cáo phó với nhiều mục linh tinh khác. Một bản tin liên quan tới cơ sở KIG ở Berlin đang dò trên Website.

- Cái tên nầy khá hấp dẫn… Franz Verbrugge.

- Ai vậy?

- Ta chỉ cần tìm hiểu nhân vật nầy hiện đang ở đâu. Dường như là đã bị xoá sổ. Trước đây đã từng phục vụ cho cơ sở KIG ở Berlin có vợ là Sonja đã chết một cách bí ẩn.

Diane nhấp chuột chuyển mục khác. Ngập ngừng ngước nhìn Kelly.

- Nước Pháp - Mark Harris.

Kelly hít vô một hơi.

- Tiếp theo.

Diane nhấn thêm mấy tên:

- Denver, Gary Reynolds, ở Manhattan… Diane kêu lên - … Richard

Diane đứng dậy:

- Đây rồi.

Kelly hỏi:

- Tính sao đây?

- Ta tính toán làm sao gom hết tất cả thông tin vô một chỗ. Ta đi ngay.

° ° °

Đi được giữa chừng Kelly và Diane nhìn thấy một cửa hiệu máy tính.

- Ta vô coi thử, Kelly nói.

Diane bước theo Kelly đi tới ngay quầy quản lý.

- Xin lỗi ông, tôi là Kelly Hams trợ lý cho ngài Tanner Kingsley. Chúng tôi cần đặt hàng ba mươi chiếc máy tính còn mới nguyên tính giá cao nội buổi chiều nay. Ông có thể giao đủ chứ?

Người quản lý tươi cười:

- Sao… chắc có chứ, thưa bà Harris. Với ngài Kingsley cần là có ngay. Tại đây không có đủ phải nhận thêm ở bên kho. Tôi chịu trách nhiệm giao đủ. Trả tiền mặt hay séc?

- Giao hàng xong trả tiền, - Kelly nói.

Nhìn người quản lý vội vàng lo chạy, Diane nói -

- Tôi đã nghĩ kỹ.

Kelly nhếch mép cười.

- Cậu khá lắm.

° ° °

- Nhận bản tin nầy ông phải chú ý hơn nữa.

Kathy Ordonez giao cho ông một xấp báo. Những hàng tít lớn chạy ngang.

NƯỚC ÚC GẶP BÃO BẤT THƯỜNG…

Cơn bão bất thường tàn phá hơn một chục ngôi làng ở nước úc. Thiệt hại về người chưa được thống kê.

Các chuyên gia khí tượng chưa nắm vững được tình hình thời tiết bất thường trên toàn cầu. Tầng Ozone là tác nhân gây biến đổi thởi tiết.

Tanner lệnh:

- Gửi một bản cho Thượng nghị sĩ Van Luven ghi chú thêm " Kính gởi bà Thượng nghị sĩ Van Luven, tôi thiết nghĩ thời gian đã trôi qua. Chúc Bà sức khoẻ, Tanner Kingsley.

- Tôi cho gửi ngay, Kathy đáp rồi quay ra ngoài.

Tanner nhìn lên màn hình máy tính báo động có tín hiệu từ bộ phận bảo vệ thuộc đơn vị Công nghệ Thông tin do ông đặt ra.

Tanner đặt ra hệ thống công nghệ thống tin một công cụ dò tìm thông tin trên mạng lưới Internet. Một bộ phận - người nhận do Tanner đặt ra dò tìm địa chỉ người muốn thu thập những thông tin sốt dẻo ngạc nhiên nhìn thấy tín hiệu báo động chớp lên.

Ông nhấn nút.

- Andrew, đến ngay đây.

Andrew ngồi trong văn phòng mơ màng nhớ lại vụ tai nạn vừa qua. Ông đang ở trong phòng thay đồ, chờ được nhận đồ trang bị như phi hành gia bên quân đội giao lại. Ông tính chọn lấy một bộ vừa lúc gặp Tanner đứng đó giao cho một bộ, một mặt nạ phòng chống hơi độc.

- Anh mặc cái nầy vô sẽ gặp nhiều may mắn. Tanner tính toán…

- Andrew, vô đây.

Andrew nghe gọi đứng dậy bước qua phòng Tanner.

- Anh ngồi đây.

- Ờ, - ông ngồi xuống.

- Mấy con quỷ cái vừa xâm nhập vô website của ta ở Berlin. Anh nghĩ sao?

- Ờ tôi không.

Người thư ký riêng của Tanner nhấn nút gọi vô máy:

- Máy vi tính chở tới, ông Kingsley.

- Máy vi tính nào?

- Ông cho đặt hàng.

Tanner chới với đứng lên bước qua bên phòng khách. Trước mắt là ba chục chiếc máy sắp trên xe đẩy. Chủ nhân và ba người giúp việc đi theo.

Nhìn thấy Tanner, ông chủ mừng rỡ.

- Tôi đến đây giao hàng theo lệnh ông, thưa ông Kingsley. Hàng chính hiệu. Rất mong được ông tín nhiệm đặt thêm hàng…

Tanner đứng nhìn lô hàng:

- Ai cho đặt hàng?

- Trợ lý của ông, Kelly Harris. Bà ta dặn đem tới gấp, cho nên…

- Ông chở về, - Tanner thong thả nói. - Giao lại cho người đặt hàng, tôi không cần mấy món nầy.

Tanner quay vô lại văn phòng.

- Andrew, anh biết tại sao bọn chúng xâm nhập vô được website của ta? Đây, tôi cho anh thấy. Bọn chúng muốn dò tìm tên tuổi nạn nhân, manh mối gây ra cái chết. - Tanner ngồi xuống. - Muốn làm chuyện nầy bọn chúng phải qua tới châu Âu. Bọn chúng thì khỏi phải tới đó.

Andrew mơ màng nói:

- Không…

Liệu có cách nào ngăn chặn bọn chúng lại, Andrew?

Andrew gật.

- Phải chặn bọn chúng lại… Tanner nhìn qua người anh, nói giọng khinh khỉnh: - Tôi muốn nói chuyện với một nhân vật có cái đầu nhạy bén hơn.

Andrew nhìn Tanner bước tới bên bàn máy ngồi xuống gõ.

- Ta phải làm ngay việc nầy, xoá hết thông tin của bọn chúng. Đã tìm được số An sinh Xã hội đây.

Gã vừa gõ máy nói.

- Diane Stevens… gã… với phần mềm kỹ thuật cao, Tanner có thể tiếp cận thay đổi các thông tin trong tài khoản cá nhân.

- Nhìn đây, các số liệu tài khoản cá nhân đây, tài khoản nghỉ hưu IRA, số liệu nợ trong ngân hàng. Anh nhìn ra chưa?

Andrew nghe nói:

- Nầy Tanner, ta thấy…

Tanner nhìn lại trên máy.

- Ta sẽ cập nhật số thẻ tín dụng nầy bị mất cắp… Ta sẽ làm vậy với trường hợp của Kelly Harris… Ta chuyển qua website ngân hàng của Diane. Nói làm ngay, Tanner truy cập vô tài khoản nhấn chuột vô danh mục - Quản lý Tài khoản của bạn Tanner dò ra số tài khoản Diane Stevens trong bốn con số cuối thẻ An sinh Xã hội. Lấy xong dữ liệu hắn cho chuyển hết tài khoản hiện có qua số nợ, lấy số liệu dư nợ để huỷ bỏ khoản nợ lấy trong tài khoản Tích luỹ

- Andrew…

- À, Tanner cậu hỏi gì?

- Anh thấy rõ hết chứ? Tôi chuyển hết tài khoản của Diane Stevens qua số dư nợ chờ được thu hồi. Hắn cảm thấy hoan hỉ - ta sẽ chơi cái trò nầy với Kelly Harris.

Làm xong đâu vào đó Tanner đứng dậy bước tới chỗ Andrew:

- Xong rồi. Bọn chúng chẳng còn một đồng tiền mặt, số dư nợ không thể bỏ nước ra đi. Ta cho giăng bẫy khắp các nơi. Anh thấy thằng em được chứ.

Andrew gật:

- Tối qua trên vô tuyến ta được xem một bộ phim…

Nổi xung Tanner nắm tay lại giáng một cú đấm vô mặt người anh khiến cho Andrew văng khỏi ghế té xuống sàn nghe một cái rầm.

- Khốn kiếp, ta đang nói thì phải lắng nghe.

Bất thình lình cửa mở toang, thư ký Kathy Ordonez vụt chạy vô:

- Không có việc gì chứ, ông Kingsley?

Tanner quay lại:

- Không sao. Tội nghiệp Andrew ngã xuống sàn.

- Ôi! Trời ơi.

Hai người xúm lại đỡ Andrew dậy.

- Tôi bị té hở?

Tanner nói an ủi:

- Vâng, Andrew, nhưng mà không sao.

Kathy Ordonez nói nhỏ:

- Ông Kingsley, ông nên cho anh ta về nghỉ tại nhà được không?

- Được thôi! - Tanner nói - Nhưng anh ta thấy nhớ. Đây mới đúng là nhà, ở đây đã có tôi lo chăm sóc.

Kathy Ordonez nhìn qua Tanner trầm trồ:

- Ông mới thật là đáng khâm phục, ông Kingsley.

Tanner nhún nhường đáp:

- Không được phải làm cho được.

° ° °

Mười phút sau thư ký riêng quay vô lại:

- Có tin vui ông Kingsley. Một bản fax của Van Luven.

- Cho tôi coi - Tanner chìa tay ra đỡ lấy.

"Trân trọng thông báo cùng Ngài Kingsley, Uỷ ban Môi trường Thượng Viện vừa chấp thuận một khoản tài trợ cho công trình nghiên cứu hiện tượng trái đất ấm dần lên cùng các biện pháp đối phó. Trân trọng kính chào, Thượng nghị sĩ Van Luven".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Cậu có mang theo hộ chiếu đó không? Diane vừa hỏi.

- Đi ra nước ngoài tôi luôn luôn giữ trong người. - Kelly nói thêm - Cũng vì cái nầy đây dạo nầy như là một của nợ.

Diane gật:

- Hộ chiếu của tôi còn cất trong Kho ngân hàng. Tôi phải tới đó nhận, hơn nữa để nhận thêm tiền.

° ° °

Tới ngân hàng, Diane đi thẳng xuống dưới tầng hầm, mở khoá an toàn lấy hộ chiếu ra cất vô túi xách trở lên lại chỗ bàn thủ quỹ.

- Tôi muốn khoá hết tài khoản.

- Dạ được, bà tên gì?

- Diane Stevens.

Nhân viên thủ quỹ gật:

- Bà vui lòng ngồi chờ.

Anh ta trở vô dãy tủ hồ sơ lục tìm trong ngăn đựng thẻ.

Lôi tấm thẻ ra nhìn một hồi bước lại chỗ Diane.

- Tài khoản của bà đã bị khoá thưa bà Stevens.

Diane vội lắc đầu làm gì có chuyện đó, hay là do sơ sót, tôi có…

Nhân viên thủ quỹ chìa tấm thẻ ra trước mặt Diane. Hàng chữ trên thẻ "Tài khoản đã bị khoá. Lý do: thân chủ đã chết".

Diane trố mắt nhìn kinh ngạc, hỏi lại nhân viên thủ quỹ.

- Tôi đã chết đâu mà?

- Dạ chưa. Tôi lấy làm tiếc. Bà muốn gặp ngài quản lý, để tôi…

- Thôi, Nàng chợt hiểu ra ngay, cảm thấy một chút ớn lạnh trong người.

- Không đâu, cám ơn anh.

Diane vụt chạy trở ra cửa, Kelly đứng chờ.

- Xong cả rồi chứ?

- Tôi lấy hộ chiếu, nhưng mà gặp tên gian ác nào đó khoá hết tài khoản.

- Làm sao được…?

- Dễ hiểu thôi. Bọn chúng là nhân viên cơ sở KIG còn ta là phó thường dân.

Diane nghĩ ngợi.

- Ôi, lạy Chúa.

- Ta tính sao?

- Để tôi gọi máy báo. Diane vội bước tới buồng điện thoại công cộng quay số lôi tấm thẻ credit card trong túi ra. Một lát sau nàng kêu lên.

- Tài khoản mang tên Diane Stevens. Còn tiền trong đó…?

- Không thể được, thưa bà Stevens. Chúng tôi còn lưu lại hồ sơ thẻ của bà đã bị lấy cắp. Nếu bà muốn làm đơn xin chúng tôi sẽ cấp thẻ mới trong vòng một hai bữa và…

Diane nói:

- Không sao. - Nàng buông máy xuống chạy tới chỗ Kelly - Bọn chúng huỷ hết tài khoản trong thẻ.

Kelly hít vô một hơi - Để tôi gọi tới mấy chỗ nầy.

Kelly gọi máy gần nửa tiếng, lúc trở lại chỗ Diane đứng chờ, nàng muốn cáu tiết:

- Bọn mafia lại vươn vòi bạch tuộc ra. Tôi còn một tài khoản ở Paris, không đến nỗi…

- Phải mất công thôi, Kelly. Ta bỏ đi khỏi chỗ nầy ngay. Cậu còn trong túi bao nhiêu tiền mặt?

- Đủ tiền về tới Brooklyn. Cậu thì sao?

- Có thể hai đứa mình qua New Jersey.

- Coi chừng bị mắc bẫy bọn chúng. Cậu biết tại sao bọn chúng làm chuyện đó chứ? Ngăn chặn không cho ta qua châu Âu để dò ra manh mối ở bên đó.

Bọn chúng làm vậy thấy chắc ăn quá. Kelly ngẫm nghĩ nói:

- Không, chưa chắc đâu. Ta phải đi ngay.

Diane nói mỉa:

- làm cách nào? Đi bằng phi thuyền không gian hở?

- Tôi có cách.

° ° °

Joseph Berry chủ gian hàng nữ trang trên phố

Fifth Avenue niềm nở đón mời hai vị khách hàng Kelly và Diane vừa bước vô:

- Quý bà cần việc gì?

Kelly lên tiếng:

- Vâng. Tôi muốn bán một chiếc nhẫn. Cái nầy…

Nụ cười lão mới đó vụt tắt.

- Rất tiếc, chúng tôi không mua hàng vào.

- Chà, tiếc thật nhỉ.

Joseph Berry toan quay đi. Kelly vừa kịp xòe tay ra cho thấy một chiếc nhẫn ngọc bích.

- Chiếc nhẫn ngọc nầy nạm kim cương ba cara, vòng nhẫn bằng platinum.

Joseph trố mắt nhìn theo, thích thú. Lão cầm lấy chiếc kính lúp để vô mắt soi.

- Đẹp quá đi chứ, nhưng quy định là chúng tôi…

- Tôi đang cần hai chục ngàn đô- la.

- Bà nói sao, hai chục ngàn?

- Vâng, tôi cần tiền mặt. - Diane chăm chú nhìn theo Kelly

Berry nhìn chiếc nhẫn thêm một lần nữa.

- Tôi… Ờ để coi có thể thoả thuận được không. Quý vị ngồi chờ. Lão quay vô trong nhà.

Diane lên tiếng:

- Cậu điên hay sao? Coi như ta bị bóc lột.

- Tôi điên à? Nếu còn ở lại đây bọn chúng sẽ giết ta. Mạng sống của ta đáng giá bao nhiêu?

Diane nói không ra.

Joseph Berry quay trở ra, miệng cười tươi.

- Tôi sẽ cho người ra nhà băng nhận tiền mặt về đây ngay.

Diane nhìn Kelly:

- Thà cậu đừng nên bán thì hơn.

Kelly rùng mình:

- Chỉ là một món nữ trang bình thường… Nàng nhắm mắt. Chỉ là một món nữ trang… nàng nghĩ.

° ° °

Hôm ấy là dịp sinh nhật. Chuông điện thoại reo.

- Chào cưng, Mark nói.

- Chào anh.

Nàng chờ được nghe anh nói câu "Chúc mừng sinh nhật vui vẻ".

Vậy mà anh lại hỏi.

- Hôm nay nghỉ việc, em có thích môn đi bộ việt dã?

Kelly thiệt tình không muốn nghe chuyện đó. Nàng cảm thấy hơi khó chịu. Chuyện sinh nhật nàng đã bàn với anh cả tuần lễ trước, vậy là anh đã quên.

- Có. Sáng nay em thích đi chơi xa chứ?

- Được thôi.

- Nửa giờ nữa anh đến đón em.

- Em chờ đây.

° ° °

Ta đi tới đâu lận? Kelly vừa ngồi lên xe đã hỏi.

Hai người ăn mặc đồ thể thao - ra tới ngoại ô vùng Fontainebleau, cảnh đẹp.

- À thế. Anh đã đi ra tới đó nhiều lần rồi?

- Vẫn đi hoài, mỗi khi muốn được bỏ đi một mình.

Kelly ngơ ngác nhìn qua :

Bỏ đi vì sao?

Anh lưỡng lự.

- Vì cảm thấy cô đơn. Ra tới đó thấy như được gần gũi thiên nhiên. Anh liếc nhìn Kelly, mỉm môi cười - Từ lúc gặp em anh không tới đó nữa.

° ° °

Fontainebleau là một toà lâu đài danh tiếng tráng lệ rừng cây bao bọc xung quanh, nằm về hướng Đông Nam Paris. Cung điện lộng lẫy nằm khuất trong cánh rừng phía xa.

Mark chỉ tay kể:

- Đó là nơi ở của nhà vua dòng họ Louis kể từ thời Vua Louis IV.

- Ồ thật vậy à? Kelly nhìn anh vẻ ngạc nhiên, thích thú.

Chiếc xe chở hai người vừa tới nơi, Mark tìm bãi đậu xe.

Bước xuống xe để đi bộ về phía khu rừng, Mark hỏi:

- Em đi bộ hơn cây số nổi không?

Kelly cười đáp:

- Mọi ngày em phải đi lui tới biểu diễn nhiều hơn vậy nữa.

Mark nắm lấy tay nàng.

- Khá lắm. Ta đi thử.

- Em đi với anh.

Băng qua một dãy toà nhà tráng lệ mới tới được phía cánh rừng, nhìn quanh như bị lạc lõng vô giữa chốn rừng xanh thời xa xưa. Hôm đó là một ngày hè ngập tràn ánh nắng, có gió mát mơn trớn ấm áp lòng người và trên cao mây trời xanh thắm.

- Đẹp quá nhỉ? - Mark lên tiếng hỏi.

- Đẹp tuyệt vời Mark.

- Hôm nay em được nghỉ mới thật là vui.

Kelly sực nhớ:

- Có phải bữa nay anh vẫn làm việc?

- Anh muốn nghỉ một bữa.

- Thì ra vậy.

Hai người càng bước đi lạc lối vô khu rừng cổ kính sâu thẳm.

Đi chừng mười lăm phút, Kelly hỏi:

- Anh còn muốn đi bao xa nữa?

- Phía trước có một trạm dừng chân, ta sắp tới đó. Thoáng chốc nhìn thấy phía trước hiện ra khu rừng thưa, một cây sồi cổ thụ chắn ngang đường.

- Tới nơi rồi? - Mark nói.

- Một vùng bình yên tĩnh lặng…

Thoáng thấy một dấu vết khắc ghi trên thân cây. Kelly bước tới kêu lên "Chúc mừng sinh nhật, Kelly".

Nàng nhìn Mark hồi lâu, không biết nói sao.

Chao ôi, Mark, anh yêu, cám ơn anh.

- Vậy là anh chưa quên được đâu.

Trong thân cây còn có cái đáng ngạc nhiên hơn nữa.

Trong thân cây? Kelly dán mắt vô nhìn, một lỗ hổng nằm ngang tầm mắt. Nàng thò tay vô sờ thấy một gói giấy nhỏ lôi ra ngoài một món quà anh tặng cho nàng:

- Gì thế nầy…

- Em cứ mở ra coi.

Kelly vừa mở ra trố mắt nhìn. Bên trong đựng chiếc nhẫn ngọc bích xinh đẹp nạm kim cương dát trên nền bạch kim. Kelly nhìn chăm chăm không dám tin là có thật. Nàng quay lại vòng tay qua người Mark.

- Anh thật là hào hiệp.

- Nếu em đòi được mặt trăng anh sẽ tặng luôn cho em. Kelly, anh yêu em.

Nàng ôm chặt lấy anh, sung sướng biết chừng nào. Nàng buột miệng nói lời xưa nay nàng chưa dám hé môi:

- Em cũng yêu anh, cưng ơi.

Anh mỉm cười.

- Ta lo cưới nhau ngay đi. Anh với em…

- Không - Nàng nhọc nhằn nói.

Mark nhìn nàng sững sờ:

- Sao vậy?

- Anh và em chưa thể:

- Kelly… em không tin là anh yêu em thật sao? Em có yêu anh không?

- Có.

- Vậy sao em không chịu lấy anh?

- Em muốn, nhưng nghĩ lại… em chưa thể.

- Anh không hiểu em muốn nói gì. Nghĩa là sao?

Anh nhìn theo, ái ngại. Chợt Kelly nhớ lại nếu nàng phải thổ lộ nó, đau thương từ lúc còn bé anh sẽ không bao giờ muốn nhìn lại nàng.

- Em… em không phải là một người vợ chân chính của anh.

- Em nói sao?

Một điều Kelly thấy thật khó nói:

- Mark, ta sẽ không còn có được những giây phút ái ân trọn vẹn. Em đã bị cưỡng hiếp lúc mới tám tuổi.

Nàng đứng nhìn hàng cây trong rừng hoang nhắc lại một câu chuyện ô uế cho người tình nàng mới yêu lần đầu nghe.

- Em không còn nghĩ tới chuyện ái ân, nghe sao muốn lợm giọng. Thật là khiếp đảm. Em không còn… không còn là con gái nữa, em đã lỡ dại, hơi thở dồn đập nàng cố nén lại dòng nước mắt sắp tuôn trào.

Kelly chợt nhìn thấy bàn tay Mark vừa đặt lên người nàng.

- Anh lấy làm ân hận, Kelly. Thật là một điều sỉ nhục.

Kelly lặng lẽ nhìn đi.

- Ái ân là chuyện thiêng liêng trong tình vợ chồng. - Mark nói.

Kelly gật đầu bặm môi lại. Nàng biết mình phải kể lể cho hết nỗi niềm.

- Anh nói phải. Thế nên em mới hiểu vì sao anh không muốn…

- Nhưng không phải là chuyện ta muốn lấy nhau. Lấy nhau là để được gần gũi với người mình thương yêu được trải lòng mình ra, để được chia sẻ những lúc buồn vui có nhau.

Nàng lắng nghe, bàng hoàng không dám tin vô những gì tai mình vừa nghe.

- Kelly, ái ân thì chóng tàn chỉ có tình thương là mãi mãi. Ta thương em vì một tấm lòng và một tâm hồn trong sáng. Ta muốn ở với em những ngày còn lại trên đời nầy. Ta có thể sống bên em mà không phải nhắc tới chuyện xác thịt.

Kelly cố giữ giọng bình thản:

- Không, Mark. Em không muốn để anh…

- Sao?

Bởi về sau anh sẽ ân hận. Anh bỏ đi lấy người khác ban cho anh… cái mà em không còn, em đau khổ.

Mark bước lại giang tay ôm lấy nàng vô người.

- Em biết vì sao anh không thể xa em? Em là một phần không thể thiếu với anh. Ta sẽ thành vợ chồng.

Kelly nhìn sâu vô mắt anh.

- Mark, anh đã nghĩ kỹ chưa?

Mark cười nói.

- Ta nghĩ em nên sửa lại câu nói đó.

Kelly vui mừng níu lấy anh.

- Ôi, anh yêu, anh nói thiệt là anh…

Chàng mỉm cười;

- Thiệt chứ. Em muốn nói sao?

Những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên má nàng:

- Em muốn là… em bằng lòng.

Mark chìa chiếc nhẫn ra đeo vô tay nàng, nắm chặt lấy hai bàn tay rất lâu.

Kelly nói:

- Sáng mai anh cùng đi với em tới nơi sinh hoạt của người mẫu để được ra mắt.

- Ở nơi đó nội quy nghiêm ngặt…

- Nay đã đổi thay khác trước.

Mark tươi cười:

- Chờ anh mời cha sứ đến làm lễ cưới ngày chủ nhật tới.

° ° °

Sáng hôm sau lúc Kelly và Mark đến nơi sinh hoạt người mẫu, Kelly giơ tay chỉ lên trời nói.

- Trời đang chuyển mưa. Mọi người thích bàn chuyện thời tiết chẳng thấy ai làm được gì trên đó.

Mark quay qua nhìn nàng khác hơn mọi ngày.

Kelly nhìn thấy Mark biến sắc:

- Ôi, em xin lỗi, em thỉch nói chuyện văn hoa bay bướm vậy thôi.

Bên trong phòng mọi người đang nói đùa rộn rã.

- Có phải anh chàng điển trai cậu giấu mãi bấy lâu nay.

- Có ai nhìn thấy chưa?

- Anh chàng mặt mũi ra sao?

Kelly lên mặt kể:

- Chẳng kém gì chàng tài tử Cary Grant lúc còn trẻ.

- Chà! Chừng nào mới ra mắt đây?

- Có ngay, ngoài kia. - Kelly giơ tay, mở cửa ra - Anh ơi, vô đây.

Mark bước vô cửa cả gian phòng im tiếng. Một em người mẫu nhìn thấy Mark nói thì thào qua hơi thở:

- Mấy cậu thích đùa hay sao đấy?

- Biết đâu đó.

Mark nhìn thấp hơn Kelly một cái đầu, mặt mũi bình thường như ai mái tóc phơn phớt bạc hoa râm.

Qua cái nhìn lần đầu mấy em người mẫu bước tới ngỏ lời chúc mừng chàng và nàng thành đôi vợ chồng.

- Hôm nay là ngày vui.

- Bọn mình mừng cho cậu.

- Chúc hai bạn được nhiều hạnh phúc.

Sau câu chúc mừng, Kelly và Mark trở ra ngoài.

Vừa bước đi kề bên Mark lên tiếng hỏi:

- Em thấy bạn bè có thích anh không?

Kelly cười mỉm.

- Có, thích lắm. Làm sao mà lại không thích được chứ? Chợt nàng dừng bước:

- À?

- Sao vậy?

- Em vừa nhận được số báo mới đăng hình người mẫu ở trang bìa. Em lấy cho anh coi, chờ em trở ra ngay.

Kelly vừa trở lại phòng trang điểm người mẫu tai nghe một cô nói:

- Kelly thiệt muốn lấy anh chàng đó sao?

Kelly đứng đó lắng nghe.

- Có là điên mới lấy nhau.

- Tớ biết đằng ấy đã từ chối mấy mối nhà giàu, điển trai. Chắc anh chàng có điểm khác lạ hơn?

Một cô nãy giờ ngồi nghe giờ mới lên tiếng.

- Dễ hiểu thôi, cô ta nói.

- Là sao?

- Cậu đừng cười, Cô nàng chần chừ.

- Thì kể đi.

- Cậu đã nghe câu nầy chưa? Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Không nghe thấy ai cười.

° ° °

Đám cưới tổ chức tại Bộ Tư Pháp ở Paris; mấy người mẫu rủ nhau lại làm phụ dâu cho Kelly. Ở ngoài phố đám đông người đã biết trước ngày cưới của người mẫu Kelly. Mấy tay phó nhòm săn ảnh tập họp đông đủ bên ngoài.

Sam Meadows làm phù rể cho Mark lên tiếng hỏi:

- Cậu tính đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu?

Mark nhìn qua Kelly, cả hai chưa nghĩ tới chuyện đó, Mark đáp.

- Ờ … - gã kể ra thử một nơi - Có thể ở St. Moritz:

Kelly cười gượng:

- St. Moritz.

° ° °

Cả hai chưa từng biết St. Moritz ở đâu, một nơi vùng đồi núi cảnh vật đẹp mắt; thung lũng chạy dài hun hút.

Nơi ở là một khách sạn nằm trên đồi cao, Mark gọi tới đặt chỗ trước; vừa nhìn thấy khách người quản lý niềm nở bước ra đón chào:

- Kính chào hai ông bà Harris. Chúng tôi đã sẵn phòng cho hai vợ chồng mới cưới!

Mark đứng nhìn một lúc.

- Tôi… Tôi muốn đặt một phòng hai giường riêng được không.

Người quản lý chưa hiểu hỏi lại:

- Hai giường riêng? Ồ, vâng, ông lo giùm cho.

- Sao… có ngay.

- Cám ơn ông.

Mark nhìn qua Kelly.

- Quanh đây còn nhiều cảnh đẹp ta nên đến coi. - Ông lôi trong túi ra một trang giấy ghi - Bảo tàng Engadine, núi đá Druid Stone, suối St. Mauritius, tháp nghiêng…

° ° °

Trở về phòng khách sạn, Mark chủ động hỏi trước, Em yêu, anh không muốn nhìn em phải sống trong hoàn cảnh éo le. Ta phải xoá tan đi hết mọi chuyện xầm xì bàn tán. Ta sống hồn nhiên những ngày còn lại. Ta được sống gần gũi để có nhau còn hơn gấp mấy lần vì những thú vui xác thịt tầm thường. Anh và em cần phải có nhau.

Kelly vòng tay qua người anh ôm ghì sát vào lòng.

- Em, em không biết nói sao.

Mark cười - Em cần gì phải nói.

° ° °

Sau bữa cơm tối ở tầng dưới hai người trở lên phòng. Hai chiếc giường riêng đã được kê sẵn trong phòng ngủ lớn.

- Ta có nên tung đồng tiền lên coi thử sao. Kelly vui cười Thôi, anh muốn chọn bên nào tuỳ.

Mười lăm phút sau Kelly trong buồng tắm bước ra thấy Mark đã nằm trên giường.

Kelly bước tới ngồi bên mép giường.

- Mark, anh muốn làm vậy theo ý anh hở?

- Trong đời anh không có việc gì tồn tại mãi mãi.

- Chúc em ngủ ngon, người đẹp của anh.

- Chúc anh ngủ ngon.

° ° °

Kelly trở vô giường nàng nằm nghĩ ngợi. Nàng nhớ lại cái đêm oan nghiệt làm đổi thay một đời người.

Suỵt, không được la lên nếu mi kể cho mẹ biết ta quay lại giết mẹ mi… Con quỷ súc sinh kia đã làm gì khiến nàng phải chịu mang theo suốt đời. Hắn đã cướp mất một điều quý giá trong đời nàng và mỗi khi nhìn thấy bóng tối là sợ hãi… sợ bóng đàn ông… sợ chuyện yêu đương. Nàng đã quyết phó thác đời mình cho anh.

Không thể, nàng nghĩ. Bao nhiêu tình cảm bị dồn nén bấy lâu, bao nhiêu dục vọng chất chứa trong người bỗng chốc tuôn trào như sóng xô bờ. Kelly nhìn qua Mark bỗng thấy dục vọng dâng tràn. Nàng tung tấm chăn lên, bước xuống giường đến bên anh.

- Bước tới đi, nàng nói khẽ một mình…

Mark vùng dậy, kinh ngạc.

- Em đã nói là… em không muốn anh nằm chung một giường…

Kelly nhìn anh nói khẽ:

- Nhưng mà em đâu nói là em không vô giường của anh.

Nàng nhìn sâu vô mắt anh, cởi bỏ chiếc áo choàng trên người, leo lên giường nằm bên anh.

- Yêu em đi anh! - nàng nói khẽ.

- Ồ Kelly! Em yêu!

Anh thao tác nhẹ nhàng êm ái. Rất là nhẹ nhàng rất là êm ái. Nàng đã được giải thoát, Kelly cần có anh để được gần gũi. Nàng vồ vập dữ dội như chưa có một lần được thoả như đêm nay.

Lúc nằm kề bên nhau sau cuộc ái ân, Kelly hỏi.

- Anh còn giữ mảnh giấy ghi mấy điểm du lịch trong túi?

- Có. - Nàng chậm rãi nói - Anh vứt đi cho xong.

Mark cười theo.

- Em điên lên mất rồi - Kelly nói. Nàng ôm ghì lấy Mark nói thì thầm rồi lại ân ái với nhau cho đến khi rã rời.

- Để anh tắt hết đèn, Mark nói.

Nàng chới với nhắm nghiền mắt lại. Nàng tính buột miệng nói:

- Đừng, nhưng nằm kề bên thân thể chàng truyền hơi ấm qua như được chở che, nàng lặng thinh.

Mark với tay bật đèn, Kelly mở choàng mắt ra.

Kelly không còn sợ hãi bóng tối nữa. Nàng…

° ° °

Kelly! Kelly!

Nàng chợt tỉnh dậy qua cơn mộng tưởng. Ngước mắt nhìn lên thấy mình đang đứng trong cửa hàng nữ trang trên phố Fifth Avenue, New York, nhìn theo Joseph Berry vừa chìa ra bao thư đựng tiền mặt dày cộm.

- Tiền đây. Hai chục ngàn đô- la, giấy bạc một trăm, theo lời bà yêu cầu.

Một lát sau, Kelly mới lấy lại bình tĩnh.

Nàng mở phong bì rút ra mười ngàn còn lại mười ngàn giao cho Diane.

Diane chới với nhìn lại:

- Cái gì đây?

- Phân nửa là của cậu.

- Để làm gì? Làm sao mà…

- Cậu để đó lần hồi trả lại sau. Kelly nhún vai nói.

- Nếu ta còn gặp nhau còn nếu không bao giờ, mình chỉ cần bấy nhiêu thôi. Nào ta nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ nầy đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Ra phố Lexington Avenue. Diane vẫy tay gọi xe taxi.

- Ta đi về đâu?

- Ra sân bay La Guardia.

Kelly nhìn Diane, chưa hiểu gì.

- Cậu không tính chuyện bọn chúng theo dõi cả ở sân bay?

- Chắc là có lẽ…

- Còn cậu… - Kelly nói lầm bầm. - Cậu đã nghĩ mưu, phải không?

Diane vỗ vỗ tay Kelly một cái.

- Thì đấy.

° ° °

Bên trong nhà ga sân bay La Guardia, Kelly bước theo Diane tới quầy vé hãng Alitalia Airlines.

Nhân viên trong quầy lên tiếng.

- Chào quý bà, quý bà cần hỏi việc gì?

Diane mỉm cười.

- Có, tôi đặt hai vé đi Los Angeles.

- Bà muốn đi chuyến mấy giờ?

- Chuyến nào sớm nhất. Tên đây, Diane Stevens và Kelly Harris.

Kelly nhìn qua nhíu mày.

Nhân viên nhìn lên bảng chuyến bay:

- Chuyến bay tới lúc hai giờ mười lăm.

- Được! Diane nhìn theo Kelly.

Kelly cười gượng gạo:

- Khá lắm.

Bà trả tiền thẻ hay tiền mặt?

- Tiền mặt, - Diane móc tiền đưa ra.

Kelly vộỉ nói.

- Sao ta không bật tín hiệu báo cho Kingsley biết ta đang ở đâu?

Diane đáp: - Cậu lo chi mấy việc đó?

Vừa đi ngang qua quầy vé hãng American Airlines, Diane nhìn vô nhân viên quầy vé.

- Chúng tôi cần đặt trước hai vé đi Miami sau chuyến bay nầy.

- Được chứ? Nhân viên quầy nhìn lên bảng chuyến bay:

- Chuyến bay sắp tới còn ba tiếng nữa.

- Được, tên chúng tôi là Diane Stevens và Kelly Harris.

Kelly nhắm mắt lại.

- Trả thẻ hay tiền mặt?

- Tiền mặt.

Diane trả tiền nhận hai vé.

Vừa đi khỏi, Kelly vội nói.

- Có phải ta tính xa hơn bọn chúng, những nhà thiên tài? Chuyện nầy không lừa được đứa bé mười tuổi.

Diane vừa bước ra cổng sân bay.

Kelly vụt chạy theo:

- Cậu bỏ đi đâu vậy?

- Ta phải đi…

- Đừng lo. Tôi thấy không cần biết lý do tại sao.

Bên ngoải bãi đậu xe một dãy xe taxi chở khách.

Thấy hai người bước ra ngoài, một chiếc rời bến tới ngay trước cổng ra vô. Diane và Kelly bước vô xe.

- Quý bà muốn đi đâu?

- Ra sân bay Kennedy.

Kelly vội nói ngay: - Liệu bọn chúng có phải bối rối vì ta. Giá mà ta kiếm ra được một món vũ khí phòng thân.

- Ta kiếm đâu cho được một khẩu súng cối?

Xe taxi gài số, Diane nghiêng người tới trước nhìn thấy tấm thẻ khắc tên Mario Silva phía trên hộp đồng hồ xe.

- Nầy ông Silva, ông có thể lái ra sân bay né tránh xe sau theo dõi được không?

Nhìn vô gương thấy ông nhếch mép cười:

- Vậy là mấy bà lên đúng xe rồi đó.

Ông nhấn ga cho xe tăng tốc độ quẹo cua chữ U gắt. Qua khúc quẹo đầu tiên ông rẽ qua nửa chừng tấp vô con đường hẻm.

Hai người khách ngồi nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy chiếc nào bám theo.

Mario Silva cười thích thú:

- OK.

- OK, Kelly nói.

Nửa tiếng sau Mario Silva bất thình lình quẹo qua một khúc cua lần nữa cho xe lách vô đường hẹp, nhìn không thấy xe nào bám theo: chắc ăn, xe taxi chạy thẳng vô cổng chính sân bay Kennedy.

Ta tới nơi rồi, Mario khoan khoái nói.

Diane móc tiền trong ví ra trả:

- Thêm khoản bồi dưỡng cho ông đây.

Người lái xe cầm lấy tiền tươi cười:

- Cám ơn hai bà.

Gã ngồi trong xe nhìn theo hai người khách bước vô nhà ga sân bay. Khi bóng người đã khuất vô trong gã móc điện thoại di động ra gọi.

- Cho tôi gặp ngài Tanner Kingsley.

° ° °

Bên trong quầy vé hãng Delta Airlines, nhân viên bán vé ngước nhìn bảng chuyến bay:

- Vâng, chúng tôi còn hai vé bay 5.50 chiều nay. Dừng lại một tiếng tại Madrid, đến sân bay Barcelona 9.20 sáng hôm sau.

- Cám ơn ông, Diane nói.

- Trả tiền thẻ hay tiền mặt?

- Tiền mặt.

- Ta ngồi chờ ngoài nầy.

° ° °

Ba mươi phút sau Harry Flint nói qua máy di động với Tanner.

- Tôi đã dò ra dấu vết. Bọn chúng đáp máy bay hãng Delta qua Barcelona. Máy bay rời sân bay Kennedy lúc 5.50 chiều, dừng lại Madrid một tiếng, đến Barelona 9.20 sáng hôm sau.

- Khá lắm! Cậu đón máy bay của công ty để kịp gặp bọn chúng. Tôi nhờ cậu lo săn sóc giùm.

Tanner vừa gác máy, nhìn Andrew bước vô. Một bông hoa cài trên ve áo.

- Lịch chuyến bay đây.

- Thế nầy là cái quái gi?

Andrew nghe chới với.

- Cậu dặn tôi mang theo…

- Tôi không hỏi chuyện đó. Tanner muốn biết vì sao ve áo anh đeo cái bông hoa vớ vẩn kia?

Andrew cảm thấy thích thú.

- Tôi đeo cái nầy trên áo để mừng đám cưới cậu, tôi làm phù rể.

Kingsley cau mày.

- Anh làm quái gì… - Chợt hắn nhớ lại chuyện cũ: - Chuyện đó đã bảy năm ông ơi, làm gì có đám cưới. Thôi đi ra ngoài đi?

Andrew quá đỗi bàng hoàng chưa hiểu gì.

- Đi ra ngoài!

Kingsley đứng nhìn người anh bỏ đi. Ta phải cho anh ta đi chỗ khác chơi. Đã đến lúc.

° ° °

Chuyến bay đi Barcelona êm ru.

Kelly nhìn ra cửa sổ, thành phố New York lùi dần về phía sau.

- Cậu thấy bọn mình đã yên được chưa?

Diane lắc đầu.

- Chưa. Thế nào bọn chúng cũng tìm ra dấu vết, dù sao ta cũng đã đến nơi. Nàng lấy bản in máy tính hôm trước ra dò lại - Sonja Verbrugge, ở Berlin bị giết chết, chồng bị mất tích. Gary Reynolds, ở Denver… Nàng chần chừ - Còn Mark và Richard…

Kelly liếc nhìn qua.

- Thì ra ta đã qua nhiều chặng, Paris, Berlin, Denver rồi trở về lại New York.

- Ờ. Ta sẽ vượt biên giới San Sebastian qua tới Paris.

° ° °

Kelly bồn chồn muốn về lại Paris, để được gặp Sam Meadows, nàng có linh tính ông ta sẽ nhiệt tình giúp đỡ con Angel trông đợi nàng về.

- Cậu đã tới Tây Ban Nha lần nào chưa? - Diane hỏi.

- Có tới một lần khi còn Mark. Phải nói là… Kelly chợt lặng thinh một hồi lâu - Cậu biết tôi tính làm gì cho những ngày còn lại không, Diane?

Ở trên đời nầy chưa có ai được như Mark. Cậu biết không lúc còn nhỏ, coi truyện thấy người ta yêu nhau nhìn đâu cũng thấy đời tươi như hoa. Tôi muốn nhắc lại chuyện giữa tôi với Mark. Nàng nhìn qua Diane thủng thỉnh nói.

- Ờ. - Nàng hỏi - Mark thế nào?

Kelly cười.

- Trông anh chàng có cái nét như trẻ con. Tôi nghĩ là anh chàng tâm hồn như trẻ thơ còn cái đầu như một thiên tài, chợt nàng cười khúc khích.

- Sao vậy?

- Cách anh chàng ăn mặc. Mới gặp lần đầu thấy anh ta diện bộ đồ xám không vừa với khổ người, đi giầy nâu, áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Lấy nhau rồi, cách ăn mặc đổi khác, đàng hoàng hơn. Nàng im lặng.

Nàng nhớ lại, giọng nói như nấc nghẹn.

- Cậu biết gì chưa. Tôi muốn đánh đổi bất cứ thứ gì để được nhìn lại Mark, mặc bộ đồ xám ngày trước, đi giầy nâu, mặc áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Nàng nhìn qua Diane, nước mắt lưng tròng. Mark thích nhìn thấy tôi ngạc nhiên mỗi khi được tặng quà. Món quà đáng giá nhất là ông đã dạy cho tôi biết yêu là thế nào. - Nàng lôi chiếc mù soa ra chặm lên mắt. - Cậu kể chuyện Richard đi.

Diane cười:

- Anh chàng tính mơ mộng. Mỗi lần vô giường phải dặn dò - Em nhớ khoá nút bí mật tắt máy điện thoại, tôi nghe muốn mắc cười - Có ai nghe lén đâu mà lo. - Nàng nhìn Kelly - Cái nút bí mật là - đừng quấy rầy gắn bên máy điện thoại. Richard dặn dò sống ở đây như một lâu đài, một cõi riêng, còn cái nút gắn bên điện thoại coi như là cái hố ngăn cách thế giới bên ngoài. - Diane chợt nhớ ra, nhếch mép cười - Ông là một nhà khoa học tài ba. Mọi thứ trong nhà tự tay ông làm, sửa chữa đủ thứ điện nước ông làm được tất. Vậy mà có khi tôi phải nhờ thợ tới làm mấy chỗ ông sửa, không nói cho ông biết.

Hai người kể lể đến khuya.

Diane sực nhớ hôm đó hai người mới kể lại chuyện chồng mình cho nhau nghe. Y như là mọi ngăn cách xưa nay giữa hai người đã được tháo gỡ.

Kelly ngáp dài.

- Thôi ta đi ngủ. Tôi cảm thấy ngày mai còn nhiều việc sôi nổi hơn.

Nói vậy thôi nàng chưa mường tượng ra nó sôi nổi cỡ nào.

° ° °

Harry Flint lách qua đám đông trong sân bay El Prat ở Barcelona, bước vội tới chỗ cánh cửa mở rộng nhìn ra đường băng. Hắn ngước mắt nhìn lướt qua một vòng bảng chuyến bay đi và đến. Chuyến bay từ New York ghi trên bảng ba mươi phút nữa sẽ đến đây. Mọi thứ đã sẵn sàng theo như bài bản.

° ° °

Ba mươi phút sau hành khách từ New York đến vừa bước xuống máy bay. Nhìn mọi người hớn hở… khách du lịch, nhà buôn, trẻ em, những cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Flint khéo tìm một nơi đứng giấu mặt nhìn dòng người tiến vô nhà ga, tất cả dừng lại một chỗ. Hắn cau mày. Không nhìn thấy Diane và Kelly đâu. Flint ráng chờ thêm ít phút, hắn bỏ đi ra cổng lên xuống máy bay.

- Nầy ông, không được đi lối nầy.

Flint quát:

- Tôi ở cơ quan Hàng không Quốc gia tôi vừa nhận được tin một gói hàng giấu bên trong phòng vệ sinh trên máy bay. Tôi được lệnh kiểm tra ngay.

Flint nhào tới trước đi thẳng tới chỗ chiếc máy bay. Vừa đến nơi, tổ lái cho máy bay chuyển bánh.

Người tiếp viên lên tiếng hỏi:

- Ông cần việc gì ạ?

- Tôi là thanh tra cơ quan Hàng không quốc gia, Flint nói.

Hắn leo lên cầu thang, bước vô trong khoang tàu.

Không thấy một hành khách nào trên máy bay.

Người tiếp viên hàng không hỏi:

- Có sự cố gì chăng?

- Có một quả bom giấu trên máy bay.

Cô ta đứng nhìn theo Flint đi thẳng ra phía sau khoang tàu mở cửa buồng vệ sinh, không tìm thấy ai.

Hai cô nàng đã biến mất.

° ° °

- Tìm không thấy bọn chúng trên máy bay, thưa ông Kingsley.

Tanner nói nhỏ nghe đến rợn người:

- Flint, cậu nhìn thấy họ trên máy bay chứ? - Dạ, có.

Lúc máy bay cất cánh cậu còn thấy chứ?

- Dạ, có.

- Vậy thì ta có thể phỏng đoán bọn chúng nhảy xuống biển Đại Tây Dương không cần dù bọc, hay có thể đã xuống sân bay Madrid không chừng, cậu nghĩ sao?

- Thì vậy, thưa ông Kingsley, nhưng mà…

- Cám ơn cậu. Vậy chắc là bọn chúng có ý đồ xuống Madrid đi qua Pháp. - Ông bỏ ngang.

- Bọn chúng được chọn một trong bốn phương án: chuyển đổi máy bay tại Barcelona, hoặc đáp tàu lửa đi, hoặc lên xe hàng. - Tanner nghĩ ngợi một hồi - Bọn chúng không thể đi xe buýt, máy bay hay tàu hoả vì thấy bất tiện gì đó. Lối suy luận đúng lôgíc mách cho ta thấy bọn chúng thuê xe tự lái tới vùng biên giới San Sebastian từ đây xâm nhập vô nước Pháp.

- Nếu…

- Khoan chờ tôi nói hết, Flint. Tôi đoán là xe từ Madrid đi San Sebastian mất hết năm tiếng. Tôi muốn cậu thi hành ngay. Đáp máy bay trở lại Madrid, kiểm tra mấy điểm cho thuê xe. Phát hiện đúng kiểu xe đã thuê mướn màu gì, hiệu xe, đủ các thứ.

- Tôi nghe rõ.

- Xong, tôi muốn cậu bay tới San Sebastian thuê một chiếc ô tô… loại xe tải. Cho xe đậu dọc theo quốc lộ phục kích chờ bọn chúng đi ngang qua, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng tới biên giới San Sebastian. Nầy Flint…

- Vâng, tôi nghe đây.

- Cậu nhớ… phải tạo ra hiện trường như là một vụ đụng xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Diane và Kelly đã tới Barajas, sân bay thủ đô Madrid. Thành phố có nhiều điểm cho thuê xe, chỉ có một cửa hiệu Alesa là địa điểm kín đáo.

- Muốn đi từ đây tới San Sebastian theo quốc lộ nào nhanh nhất? - Diane hỏi.

- Dễ thôi, thưa bà. Theo quốc lộ số 1 tới biên giới Pháp tại cửa khẩu Hondarribia rẽ qua phải về hướng San Sebastian. Từ đây ra tới đó mất khoảng bốn năm tiếng.

- Cám ơn ông!

Kelly và Diane đã sẵn sàng ngồi lên xe.

° ° °

- Chiếc máy bay riêng của cơ sở KIG đáp xuống Madrid, một giờ sau đó Harry Flint vội vã đi tìm điểm thuê mướn xe ô tô.

- Tôi tới đây muốn tìm em gái tôi và một người bạn gái… người bạn lai Mỹ đen… tôi đi tìm cô ta. Hai người từ New York qua đây lúc 9.20. Ông nhìn thấy họ tới đây thuê xe? Qua từng điểm thuê hắn đều lên tiếng hỏi và được trả lời cùng một câu.

- Thưa ông không thấy…

- Thưa ông không thấy…

- Thưa ông không thấy…

Flint gặp may, tìm tới ngay điểm cho thuê treo bảng hiệu Alesa.

- Dạ có thưa ông. Tôi còn nhớ mặt. Hai người…

- Họ thuê chiếc xe hiệu gì?

- Hiệu Peugeot.

- Sơn màu gì?

- Màu đỏ. Mỗi một xe…

- Xe phải có biển số chứ?

- Dạ có, ông chờ một lát.

Flint đứng chờ gã giở sổ.

Flint ghi lại biển số.

- Chúc ông may mắn.

- Sẽ gặp thôi.

° ° °

Mười phút sau Flint lên máy bay đi San Sebastian.

Đến nơi hắn sẽ thuê xe ô tô đuổi theo kịp, đến một đoạn không xe qua lại, hắn cho xe đụng vô văng qua bên kia, dừng xe lại coi bọn chúng đã đền tội xong chưa.

° ° °

Diane và Kelly đã vượt qua San Sebastian chừng mươi phút, trên xe không khí tĩnh lặng, lưu thông trên quốc lộ giờ nầy chưa đông xe, một yếu tố thuận lợi.

Ngoài kia đồng cỏ xanh mướt đẹp mắt. Xe băng qua vùng trồng cây trái, thơm ngát mùi quả lựu chín mọng, nào lê, táo, cam, quít, phía xa xa những xóm nhà cũ kỹ, cây hoa nhài trổ dây leo bám đầu tường.

Qua khỏi ngôi làng cổ kính Burgos nhìn ra một vùng phong cảnh núi đồi, vùng Pyrénées.

- Ta gần tới nơi, Diane nói. Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, bất chợt cau mày chân đạp phanh xe. Cách đầu xe chừng vài trăm mét thấy một chiếc xe đang bốc cháy, đám đông người xúm lại coi. Binh lính mặc quân phục ra dấu cho xe qua.

Diane ngơ ngác:

- Có chuyện gì vậy?

- Ta đã tới xứ Basque chống lại nhà nước Tây Ban Nha nửa thế kỷ nay.

Một người lính đội mũ bêrê đen đứng trước đầu xe giơ tay chỉ đi về hướng bên kia đường.

Kelly vừa thở ra nói.

- Giờ đã điểm. Ta không thể dừng lại đây, chỉ có chúa mới biết chừng nào họ mới cho đi qua.

Một tên chỉ huy bước tới bên hông xe lên tiếng:

- Tôi là đại uý Iradi. Yêu cầu quý bà xuống xe.

Diane nhếch mép cười nhìn lại.

- Tôi rất mong được đóng góp cho cuộc chiến đấu của các ông nhưng tôi còn phải lo cho cuộc chiến của chúng tôi đây, nói xong chân nhấn ga xe vọt nhanh tới trước vòng qua đầu chiếc xe bốc cháy chạy thẳng tới luồn lách qua đám đông người đứng la ó.

Kelly nhắm mắt từ nãy giờ.

- Ta đã tới nơi được chưa?

- Xong rồi.

Kelly vừa mở mắt ra, nhìn qua kính chiếu hậu mặt mày choáng váng. Chiếc xe Citroen đen bám sát theo sau, nàng nhận dạng được kẻ đang ngồi sau tay lái là ai.

- Godzilla đó! Kelly há hốc mồm - Hắn đang đuổi theo bọn mình.

- Sao? Làm sao hắn bám theo nhanh vậy?

Diane nhấn ga vọt nhanh hơn. Chiếc Citroen đuổi theo kịp. Diane nhìn kim đồng hồ một cái chỉ 175 kilômet/giờ, một cái chỉ 110 miles/giờ chới với, Kelly nói:

- Cậu xứng đáng tay lái "lụa" trên đường đua ô tô Indianapolis.

Cách đầu xe chừng một cây số phía trước là chốt kiểm soát hải quan biên giới Tây Ban Nha, Pháp.

- Cậu đánh vô mặt tôi đi.

Kelly cười.

- Tôi cứ tưởng là, tôi vừa…

Chiếc xe Citroen đang tiến tới gần.

- Cậu nói sao…

- Đánh tôi đi nào?

Ngại ngùng, Kelly tát vô mặt Diane một cái.

- Chưa được. Làm mạnh tay nữa đi.

Nhìn lui xe mắc kẹt giữa hai chiếc xe sau và chiếc Citroen.

- Làm tới đi! - Diane la lên.

Nhăn mặt, Kelly đấm một thôi vô mặt Diane.

- Mạnh hơn nữa.

Kelly bồi thêm một đấm vô mặt. Nhìn lại chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay in dấu lên vết thương, một bên má máu tươm ra.

Kelly nhìn lại Diane, hoảng hốt:

- Xin lỗi, Diane tôi không muốn…

Xe trờ tới bên chốt kiểm soát hải quan.

Diane chân đạp thắng xe.

Người lính biên phòng bước tới:

- Chào quý bà.

- Chào ông - Diane quay qua để người lính nhìn thấy vết thương chảy máu một bên má.

Người lính kinh ngạc nhìn thấy:

- Thưa bà, có chuyện gì?

Diane bặm môi: ông chồng cũ đánh đập tôi hoài. Tôi cố gắng giữ hắn mà tôi… tôi không làm gì được. Hắn đuổi theo. Hắn ở đàng sau kia. Ông làm ơn cứu tôi. Không ai giữ hắn lại được.

Người lính đảo mắt một vòng nhìn theo hàng xe nối đuôi phía sau, mặt đanh lại.

- Hắn ngồi xe nào?

- Chiếc Citroen đen, cách hai xe sau. Hắn đòi theo giết tôi.

- Giết à, thiệt sao? Người lính nói lầm bầm - Quý bà cho xe đi tới đi. Không lo.

Diane nhìn lại:

- Ôi, cám ơn ông. Cám ơn.

Một lát sau xe đã băng qua biên giới vô nước Pháp.

- Diane…

- Ồ, hở?

Kelly quàng tay qua vai Diane nói:

- Thiệt tình tôi xin lỗi chuyện… Nàng chìa tay chỉ vô một bên má Diane.

Diane nhếch mép cười.

- Ta đã thoát khỏi tay Godzilla, phải không? - Diane nhìn qua Kelly - Cậu khóc hở?

- Không, có đâu! - Kelly hít vô một hơi.

- Tại cái cây kẻ mắt mascara nó vậy đó. Cậu muốn tôi làm theo… mặt mũi giờ thấy xấu xí, có đau không? - Kelly nói tay cầm miếng khăn giấy lau lên vết thương.

Diane nhìn vô kính chiếu hậu nhìn.

- Hết rồi, không sao.

° ° °

Xe chở Harry Flint vừa tới trạm kiểm soát biên giới lính biên phòng chặn lại.

- Yêu cầu ông xuống xe.

- Tôi không thể, Flint nói. Tôi đi có việc gấp. Tôi còn phải…

- Yêu cầu ông bước xuống xe.

Flint nhìn lại gã.

- Sao vậy? Có chuyện gì lạ vậy?

- Chúng tôi được lệnh chặn giữ xe mang biển số nầy lại vì chở theo ma tuý. Chờ khám xét.

Flint trợn mắt hỏi:

- Ông điên sao? Tôi đã nói tôi đi có việc gấp. Không có chuyện chở ma tuý… Hắn không nói, nhếch mép cười.

- Tôi hiểu mà. Hắn thò tay vô túi lôi ra tờ trăm đô- la đưa người lính.

- Đây cầm lấy, bỏ qua giùm cho.

Người lính cất tiếng gọi:

- José!

Một sĩ quan bước ra. Người lính giao lại ông tờ trăm đô- la.

- Tội hối lộ.

Ông đại uý nhìn Flint nói.

- Yêu cầu ông xuống xe, ông bị bắt vì tội hối lộ. Cho xe vô trong bãi.

- Không… ông không thể bắt tôi. Tôi đang đi…

- Thêm tội chống lệnh! - Ông quay qua người lính biên phòng. - Gọi người ra đây.

Flint hít vô một hơi đưa mắt nhìn ra ngoài mé xa lộ. Chiếc xe Peugeot đã mất dấu.

Flint quay qua ông đại uý.

- Cho tôi gọi điện thoại

° ° °

Xe chở Diane và Kelly phóng nhanh về phía vùng ngoại ô nước Pháp, Diane hỏi.

- Cậu có nhà người thân ở Paris?

- Có Sam Meadows. Ông ta làm chung với Mark, ông có thể giúp bọn mình. Kelly thò tay vô túi xách, lôi ra chiếc điện thoại di động mới mua bấm số gọi Paris.

Tổng đài lên tiếng:

- Đây là cơ sở KIG.

- Cho tôi gặp Sam Meadows.

Một phút sau Kelly nhận ra giọng nói.

- Alô.

- Sam, Kelly đang nói đây. Tôi đã về lại Pháp.

- Lạy chúa! Tôi cứ nhắc hoài. Em khỏi luôn chứ?

Kelly ngần ngừ.

- Khỏi.

- Chuyện như trong mơ, - Sam Meadows nói - Tôi không tin nổi.

Ta cũng nghĩ như ông, Kelly nghĩ:

- Sam, tôi muốn kể cho ông nghe một việc. Tôi biết rõ là Mark đã bị giết chết.

Nghe Sam Meadows trả lời nàng cảm thấy ớn lạnh trong người.

- Tôi cũng nghĩ vậy.

Kelly không biết nên nói sao.

- Tôi cần phải biết hết mọi chuyện. Ông giúp tôi được chứ?

- Việc nầy tôi thấy chẳng cần nói trên máy làm gì? Ông cố giữ giọng nói bình thản.

- Tôi… tôi hiểu.

- Thôi để đó tối nay ta bàn lại được chứ? Luôn tiện đến dùng cơm tại nhà.

- Được - Nhớ bảy giờ.

- Tôi nhớ, Kelly nói.

Kelly tắt máy.

- Tối nay ta phải tìm ra lời giải đáp. Trong lúc chờ đợi, tôi phải bay qua Berlin gặp gỡ những người từng cộng tác với Franz Verbrugge.

Kelly bất chợt ngồi lặng thinh. Diane liếc nhìn qua:

- Cậu nghĩ gì vậy?

- Chả nghĩ gì. Tôi chợt nhớ bọn mình là đôi bạn gắn bó với nhau. Tôi không muốn thấy ngày phải xa cách nhau. Ta nên đi cùng một chuyến qua Paris thử coi sao?

Diane cười:

- Ta không thể xa cách nhau, Kelly. Trong khi còn gặp gỡ với Sam Meadows cậu có thể gọi máy qua cho tôi. Ta có thể gặp nhau tại Berlin, qua đây tôi muốn tìm hiểu một số tin tức. Có điện thoại sẵn đó ta thấy được gần lại với nhau. Tôi muốn biết tối nay cậu sẽ tìm thấy những điều gì?

° ° °

Cả hai cùng đến Paris.

Diane ngồi nhìn qua kính chiếu hậu.

- Không thấy chiếc Citroen. Vậy là ta đã thoát được. Cậu muốn đi tới chỗ nào?

Kelly nhìn ra cửa sổ, xe chạy tới Quảng trường La Concorde.

- Diane, cậu dừng xe tấp vô lề cho tôi xuống đây rồi cứ đi. Còn tôi đón taxi.

- Thiệt sao, bạn?

- Thiệt chứ, bạn của tôi.

- Cẩn thận đấy!

- Cậu cũng phải lo giữ mình.

° ° °

Hai phút sau Kelly đã ngồi trên xe taxi trở về nhà, tâm trạng bồn chồn. Rồi nàng sẽ tới nhà Sam Meadows dùng bữa cơm tối.

Chiếc taxi vừa dừng lại trước cửa. Kelly cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đã về tới nhà, người trực cửa bước ra mở cửa.

Kelly ngước nhìn toan buột miệng nói: "Tôi mới về, Martin!"

Chợt nàng im bặt. Người mở cửa hoàn toàn xa lạ.

- Chào bà.

- Chào ông… Martin đâu rồi?

- Martin nghỉ làm từ lâu.

Kelly bàng hoàng.

- Ôi, xin lỗi.

- Thưa bà cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi là Jérôme Malo.

Kelly gật đầu.

Nàng bước vô phòng khách. Nhìn anh chàng cao gầy đứng phía trong quầy tiếp tân mặt mũi lạ hoắc bên cạnh là Nicole Paradis đang cặm cụi bên bảng cắm ổ điện thoại.

Anh chàng tiếp tân tươi cười.

- Chào bà Harris.

- Chúng tôi mong bà về. Tôi là Alphonse Girouard, quản lý chung cư.

Kelly nhìn quanh, ngỡ ngàng.

- Cho tôi hỏi thăm Philippe Cendre.

À Philippe đã dọn đi cùng với gia đình qua đâu bên Tây Ban Nha. Gã nhún vai.

- Vì lý do đi làm ở xa.

Tự dưng Kelly thấy lo ngại hơn.

- Ông còn một đứa con gái?

- Đi theo luôn.

Chợt Kelly nhớ lời Phillippe khoe "Bà đã hay con gái tôi được vô học trường Sorbonne chưa? Y như là một giấc mơ" - Kelly cố giữ giọng điềm nhiên:

- Họ dọn đi lâu mau?

- Mới vài bữa, thưa bà lo gì. Bà yên tâm ở lại đây. Căn hộ còn đó chờ bà về.

Nicole Paradis ngồi bên tấm bảng ổ cắm điện thoại ngước nhìn:

- Chào bà đã về tới. - Nhìn cặp mắt nàng có vẻ khác lạ.

- Con Angel chạy đâu?

- À chuyện con cún. Philippe mang đi theo.

Kelly cố dằn cơn xúc động, hơi thở dồn dập.

- Xin mời bà lên nhà được chứ? Chúng tôi muốn dành cho bà một chút ngạc nhiên.

Chắc là có gì đây rồi, Kelly nghĩ ngay.

- Vâng, chờ cho một lát! - Kelly nói. - Tôi quên mang theo một món.

Girouard chưa nói hết câu, Kelly bỏ đi băng ra giữa lộ.

Jérôme Malo đứng bên Aìphonse Girouard trước thềm nhà nhìn theo, không đề phòng kịp, nàng đã bỏ đi xa. Hai người đứng nhìn Kelly bước vô trong xe taxi.

Lạy chúa! Rồi cả nhà Philippe giờ nầy ra sao, còn con Angel? Kelly nghĩ.

- Thưa bà muốn đi đâu?

- Anh cứ chạy đi.

Tối nay ta sẽ chờ nghe Sam trả lời, Kelly nghĩ. Ta còn được bốn tiếng đồng hồ nữa…

° ° °

Bên trong căn hộ, Sam Meadows nói hết câu:

- Vâng, tôi biết việc nầy ghê gớm lắm. Sẽ có người lo. Tôi đang chờ đây, chỉ ít phút nữa cô ta sẽ tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi đã sắp xếp một người lo đem xác vứt đi. Cám ơn… Cám ơn ông đã quá lo, ông Kingsley.

Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời sẽ tới đây trong chốc lát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Berlin, Đức.

Lúc Diane tới sân bay Tempelhof ở Berlin, mất hết mười lăm phút chờ taxi. Và nàng đã đón được xe.

Người lái xe vui cười.

- Bà đi đâu?

- Ông nói được tiếng Anh chứ?

- Vâng.

Cho tôi về khách sạn Kempinski Hotel.

- Vâng.

° ° °

Hai mươi phút sau, Diane đã tới phòng khách sạn đăng ký phòng trọ.

- Tôi muốn thuê xe có người lái.

- Thưa bà có ngay, - người nhân viên nhìn xuống - Còn hành lý?

- Sẽ giao tới sau.

° ° °

Chiếc xe hơi thuê đã tới nơi, người lái xe hỏi:

- Bà muốn đi đâu?

Nàng chần chờ một lúc. Tôi muốn lái xe chạy vòng quanh một hồi.

- Được! Bà muốn thăm thành phố Berlin.

° ° °

Diane nhìn thấy Berlin lạ mắt, một nơi từng hứng chịu những trận bom tàn phá quyết liệt trong thời thế chiến 2, nay hiện ra trước mắt nàng là một thành phố nhộn nhịp xinh đẹp, nhiều nhà cao tầng hiện đại, một thành phố phát triển năng động.

Tên nhưng con đường nghe thật lạ tai Windsheidstrasse, Regensburgerstrasse, Lutzowufer…

Đi qua từng nơi người lái xe kể lai lịch từng ngôi nhà, công viên, Diane thì không để tâm lắng nghe.

Nàng mong gặp lại người thân nơi trước đây Frau Verbrugge phục vụ, để được nghe họ kể lại. Nàng dò trên Internet và được biết người vợ ông Franz Verbrugge đã bị giết chết, còn Franz thì mất tích.

Diane nghiêng người tới trước hỏi:

- Ông biết quán cà phê Internet Cyberlin nằm ở đâu?

- Có, tôi biết.

- Nhờ ông đưa tôi tới đó.

- Được chứ, bà sẽ tìm thấy đủ thứ thông tin cần biết.

Được vậy thì hay biết mấy, Diane nghĩ.

° ° °

Quán cà phê Cyberlin không rộng rãi như ở bên Manhattan, nhưng ở đây đông người hơn.

Diane vừa bước vô, một bà nhân viên đứng sau quầy lên tiếng:

- Xin bà vui lòng chờ mười phút nữa có ngay.

- Cho tôi gặp người quản lý - Diane nói.

- Người quản lý là tôi đây. Bà cần gặp tôi có việc gì?

- Tôi muốn hỏi thăm chuyện bà Sonja Verbrugge.

Người đàn bà lắc đầu:

- Frau Verbrugge không còn ở đây.

- Tôi biết, - Diane nói.

- Bà ấy đã chết. Tôi muốn biết rõ hơn nạn nhân chết như thế nào?

Bà nhìn theo Diane dè dặt:

- Bà chết do một tai nạn. Lúc cảnh sát thu giữ chiếc máy tính họ mới biết… vẻ mặt bà biến sắc, bà vui lòng chờ đây, tôi sẽ mời người phụ trách tới nói chuyện. Bà chờ cho chút, Diane nhìn theo người đàn bà vừa khuất sau nàng nhanh chân bỏ đi ra ngoài đón xe. Làm gì có người nào muốn giúp ta rõ việc nầy. Ta phải đi ngay tìm người thư ký riêng của Franz Verbrugge may ra, nàng nghĩ.

Bước vô buồng điện thoại công cộng, Diane tìm số máy gọi cơ sở KIG.

- Cơ sở KIG Berlin đây.

- Cho tôi gặp thư ký ông Franz Verbrugge.

- Yêu cầu cho biết quý danh?

- Tôi là Susan Stratford.

- Bà vui lòng chờ máy.

° ° °

Manhattan, New York

Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp chớp. Tanner nhếch mép cười nhìn qua người anh:

- Diane Stevens đang gọi. Để coi ta có thể làm gì được.

Hắn chuyển lời qua loa phát thanh.

Tổng đài KIG lên tiếng:

- Thư ký riêng không có đây. Bà có thể gặp trợ lý?

- Vâng, cho tôi gặp.

- Bà vui lòng chờ máy.

Một giọng nữ trong máy.

- Tôi là Heidi Fronk. Bà cần hỏi việc gì?

Diane lưỡng lự.

- Tôi là Susan Stratford, phóng viên báo Wall Street Journal. Tôi muốn viết một bài về cái chết những nạn nhân phục vụ tại cơ sở KIG. Bà vui lòng cho tôi được làm một cuộc phỏng vấn?

- Tôi không biết nói sao…

- Tôi muốn biết một số thông tin cần thiết.

Tanner ngồi chăm chú lắng nghe.

- Thôi để ta bàn trong giờ cơm trưa. Bà thấy sao?

- Rất tiếc là không được.

- Tối nay vậy?

Bà đang còn lưỡng lự, dè dặt nói:

- Vâng, thôi thế cũng được.

- Bà muốn tới chỗ nào?

- Ta tới nhà hàng Roekendorf, một nơi lịch sự.

- Cám ơn bà.

- Tám giờ rưỡi được chứ?

- Được.

Tanner quay qua Andrew:

- Tôi đã tính toán phải ra tay ngay lúc nầy. Tôi báo cho Greg Holliday lo mọi việc hắn là đệ tử trung thành.

Gã nhìn lại Andrew.

- Hắn có tật khoe khoang tự cao… gã cười nhạt - … nhưng hắn làm được việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Paris, Pháp

Kelly vừa bước chân tới trước thềm nhà Sam Meadows số 14 phố Bourg - Tibourg thuộc Quận Tư, nàng chần chừ. Cuộc truy đuổi sắp tới hồi kết thúc, cần phải tìm ra lời giải đáp. Chợt nàng cảm thấy chùn chân không muốn nghe ngóng gì nữa.

Kelly giơ tay nhấn chuông. Cửa vừa mở nàng nhìn thấy Sam Meadows bước ra, bao nhiêu nỗi lo sợ vụt biến mất. Một cảm giác vui mừng hân hoan dâng trào khi được nhìn thấy lại một người bạn gần gũi với Mark.

- Kelly? Ông bước tới ôm chầm lấy nàng.

- Kìa Sam.

Ông nắm tay

- Vào đây.

Kelly bước vô nhà. Bên trong căn hộ xinh xắn hai buồng ngủ, nơi đây trước kia là ngôi nhà của một gia đình quý tộc Pháp. Phòng khách thoáng đãng và sang trọng bày biện đồ đạc theo kiểu Pháp, khuất trong góc nhà một quầy bar đẹp mắt đóng bằng gỗ sồi. Trên tường treo tranh Man Ray và Adolf Wolfli.

- Tôi biết nói làm sao cho hết nỗi thương nhớ Mark? Sam nhọc nhằn nói.

Kelly khều tay ông.

- Tôi hiểu, - nàng nói khẽ.

- Có ai ngờ.

- Tôi muốn biết hết sự thật! - Kelly nói - Tôi phải lặn lội tới đây, ông giúp tôi tìm ra manh mối.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, trong lòng nôn nao háo hức.

Mặt mũi Sam sa sầm.

- Không ai biết hết mọi chuyện. Mark phụ trách một công tác bí mật, với sự trợ giúp của vài ba nhân viên ở cơ sở KIG. Mọi người cho là ông tự tử.

- Tôi không tin chuyện đó, - Kelly vẫn trước sau như một.

- Tôi cũng chẳng thể nào tin được, - Ông nói nhỏ vừa đủ nghe - Em biết lý do vì sao chưa? Cũng vì em.

Kelly chới với nhìn lại.

- Tôi không hiểu sao…

- Làm sao Mark muốn bỏ lại một người xinh đẹp như em? Làm sao người ta bỏ lại em xinh đẹp một mình thế nầy? Ông xích lại gần hơn - Chuyện đã qua là một đòn bi thảm, Kelly, nhưng mà em còn tương lai, phải chứ, ông nắm tay nàng đặt lên tay ông. Ta đang cần có một người để được gần gũi, phải không em? - Một người đã ra đi, còn ta ở lại đây. Em cũng cần phải có một người đàn ông.

- Tôi không phải là…

- Mark kể lại em rất là đa tình. Em đang độ tràn trề nhựa sống.

Kelly kinh ngạc nhìn lại. Có bao giờ Mark ăn nói vậy. Và cũng chưa lần nào nói về nàng trước mặt ai.

Sam vòng tay qua vịn vai nàng.

- Có lần Mark kể lại cho ta nghe em rất là đa tình, say đắm, em thật là tuyệt vời mỗi khi ở trên giường.

Kelly cảm thấy càng lo sợ hơn bao giờ hết.

Sam cứ nói:

- Kelly, nếu em cảm thấy sung sướng thì chắc là Mark đã không bị thiệt thòi?

Nhìn qua ánh mắt Meadows, nàng hiểu cả.

- Ta sẽ dùng cơm tối lát nữa đây, - Sam nói - Hay là ta thử một món ngon hơn ngay trên giường?

Kelly cảm thấy muốn ngất, nàng gượng cười cho qua:

- Được thôi. Nàng toan tính trong đầu. Anh chàng lớn con hơn, ta làm sao chọi lại, trong tay nàng không có một món vũ khí phòng thân.

Ông giở trò vuốt ve mơn trớn:

- Mông em to em biết không? Ta thích cái món đó.

Kelly cười mỉm:

- Vậy sao? - Nàng sụt sịt mũi - Em đang đói. Mùi thơm món ăn đâu đây?

- Món ăn đã sẵn sàng.

Ông chưa kịp ngăn lại nàng đã đi xuống bếp. Bước ngang qua bàn ăn, nàng cảm thấy ớn lạnh. Bữa ăn để dọn cho một người.

Kelly nhìn lại. Sam đang ở trong phòng khách ông khoá cửa. Nàng nhìn thấy ông quăng chiếc chìa khoá vô trong ngăn tủ.

Kelly nhìn quanh trong bếp coi có một món vũ khí nào, nàng không biết bên nào là ngăn đựng dao.

Phía trên quầy còn một đĩa mì sợi. Trên bếp một nồi nước sôi, kế bên là nồi nước xốt cà.

Sam bước xuống bếp vòng tay qua người nàng.

Nàng giả vờ không hay biết gì. Nàng chỉ tay vô nồi nước xốt trên bếp.

- Trông ngon lành ghê.

Ông khều khều vô người nàng.

- Chờ gì? Em thích lên giường chứ, cưng?

Kelly phải tính ngay. Nàng nói nhỏ:

- Em thích đủ thứ, em rờ nắn đủ thứ, Mark khoái chơi cái trò đó.

Sam mừng rỡ:

- Cái trò đó ra sao?

- Cứ mỗi lần lấy khăn nhúng nước nóng rồi…

Nàng chỉ tay vô chiếc khăn trong bồn nước:

- Em chỉ cho! Cởi quần ra!

Sam Meadows nhe răng cười:

- Ờ, ông tháo nịt tuột quần bỏ xuống sàn. Còn mỗi chiếc quần sịp trên người.

- Còn nữa, cởi hết ra.

Ông buông chiếc quần xuống đất.

Kelly thích thú kêu lên - Trời, trời…

Nàng cầm lấy chiếc khăn bên tay trái bước tới.

Một tay kia nhấc nồi nước sôi tạt mạnh nhắm ngay vào "bộ sậu".

Kelly vừa kịp nghe ông hét lên một tiếng nàng nhanh nhẹn thò tay vô tủ lấy chìa khoá ra mở cửa bỏ chạy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Berlin, Đức

Ở bên Đức nhà hàng Rockendorf nổi tiếng sang trọng, cách trang trí bề ngoài xưa nay là nét đặc trưng cho sự phồn vinh của thành phố Berlin.

Diane mới vừa tới, người quản lý bước ra đón tiếp:

- Bà đã đặt bàn chưa?

- Tôi đã đặt bàn trước tên là Stevens. Tôi có hẹn với bà Fronk ở đây.

- Xin mời bà đi lối nầy.

Người quản lý hướng dẫn vô dãy bàn cuối. Diane ngồi nhìn quanh dè đặt. Khoảng chừng bốn mươi thực khách ngồi vô bàn, dân áp phe ngồi bàn phía trước là một ông khách ăn mặc lịch sự đi một mình.

Diane ngồi tập trung lại ý tưởng trong đầu sắp đối phó với Heidi Fronk. Nàng đã biết được những gì?

Người phục vụ đưa ra bản thực đơn:

- Cám ơn.

Diane liếc qua món ăn. Nàng không rành mấy món nầy. Chờ Heidi Fronk tới.

Diane liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Trễ hai mươi phút, Heidi chưa tới.

Người phục vụ bước lại:

- Bà đặt món ăn chưa?

- Chưa. Tôi chờ khách tới. Cám ơn.

Giây phút cứ trôi qua. Diane bồn chồn không biết có việc gì

Mười lăm phút sau người phục vụ bước tới:

- Bà cho dọn món ăn ra được chứ?

- Khỏi. Cám ơn. Người khách của tôi sắp tới nơi.

Đúng chín giờ, vẫn chưa thấy Heidi Fronk đâu.

Nghĩ một lát Diane biết chắc là nàng không tới.

Diane vừa ngước nhìn thấy hai anh chàng lạ mặt ngồi ở lối ra vô, mặt mũi xấu xí ăn mặc lôi thôi.

Diane đoán ngay bọn côn đồ. Nhác thấy người hầu bàn bước tới bọn chúng vẫy tay xua đi. Bọn nầy không cần ăn. Diane thấy bọn chúng chăm chăm nhìn về phía nàng, linh tính báo cho nàng biết chuyện chẳng lành. Lọt vô vòng vây bọn địch; Heidi Fronk đã bán đứng nàng. Diane thấy hồi hộp muốn ngất lúc nào không hay.

Nàng nhìn quanh coi thử có lối thoát. Đành chịu thôi. Nàng cứ ngồi lại đó, để rồi liệu sau, nàng phải đi và bọn chúng sẽ tóm cổ nàng. Nàng nhớ còn chiếc điện thoại di động, nhưng biết gọi cho ai tới ứng cứu ngay lúc nầy.

Diane cảm thấy tuyệt vọng không còn lối thoát, ta phải đi khỏi đây, nhưng ra đi lối nào, nàng nghĩ nhìn quanh một lượt nàng sực nhớ, nhìn theo người khách mặt mũi điển trai ngồi ăn một mình bên bàn kia. anh ta vừa nhấp một ngụm cà phê.

Diane mỉm cười cất tiếng.

- Chào ông.

- Ông ta ngước nhìn ngỡ ngàng, rồi vui vẻ đáp:

- Chào bà.

Diane đáp lại với một nụ cười chân tình, mời gọi:

- Tôi thấy cả hai người vô đây một mình.

- Ờ vâng.

Ông có thể quá bước qua đây ngồi chung bàn?

Ông chần chờ một lúc, nhếch mép cười.

- Được, ông đứng lên bước qua bàn Diane.

- Ăn uống một mình thiệt là không vui chút nào, phải không ông! - Diane nhẹ nhàng nói.

- Bà nói đúng. Thiệt là không vui chút nào. Nàng chìa tay ra. Tôi là Diane Stevens.

- Tôi là Gred Holliday.

° ° °

Paris, Pháp.

Kelly Harris giật mình nhớ lại những giây phút kinh hoàng lúc gặp Sam Meadows. Sau khi chạy thoát nàng lang thang đêm tối một mình trên phố Montmartre, mắt không quên nhìn lui về phía sau đề phòng kẻ lạ theo dõi, ta không thể bỏ Paris ra đi khi chưa biết rõ sự thật, Kelly nghĩ.

Tờ mờ sáng nàng ghé vô quán gọi một tách cà phê. Bỗng đâu đầu óc nàng sáng ra tìm được câu giải đáp. Nàng sực nhớ thư ký riêng của Mark. Bà kính nể Mark. Bởi vậy Kelly mới nghĩ ra chỉ còn bà có thể giúp ta một tay.

Đúng chín giờ, Kelly bước vô buồng điện thoại công cộng gọi máy. Nàng gọi tới một nơi quen thuộc, nghe tiếng người phụ trách tổng đài nói giọng Pháp nghe nặng tai - Đây là cơ sở Kingsley.

- Cho tôi gặp Yvonne Renais

- Xin bà vui lòng chờ máy.

Nhanh chóng Kelly nghe Yvonne nói bên kia.

- Yvonne Renais đây. Bà cần việc gì?

- Yvonne, tôi là Kelly Harris đây.

Người nghe buột miệng quá bất ngờ:

- Chao ôi? Bà Harris…

° ° °

Manhattan, New York

Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp sáng.

Tanner Kingsley nhấc máy lắng nghe cuộc gọi ở Paris.

- Tôi lấy làm buồn lòng vì sự việc xảy ra cho ông Harris. Tôi hết sức bàng hoàng.

- Cám ơn, Yvonne. Tôi cần bàn một việc với bà.

Ta có thể gặp nhau tại một nơi khác được chứ? Bà có rảnh trưa nay dùng cơm với tôi.

- Vâng.

- Ta đi ăn nhà hàng.

- Bà biết nhà hàng Le Ciel de Paris. Ta tới chỗ La Tour Montparnasse sẽ thấy.

- Vâng.

Tanner Kingsley nhẩm tính trong đầu.

- Mười hai giờ?

- Được! Ta sẽ gặp nhau tại đó.

Một nụ cười vừa thoáng hiện trên môi Tanner Kỉngsley. Bọn mày ráng ăn một bữa chót, gã nghĩ. Gã giơ tay mở ngăn kéo, nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

Bên kia máy trả lời:

- Chào Tanner. Tin vui. Mọi việc đã xong. Đã tóm được cả hai.

Gã nghe qua mấy câu, gật đầu:

- Tôi biết phải bỏ công nhiều hơn nữa, ta đã sẵn sàng đâu đó rồi… Tôi cũng nghĩ như ông… chào nhá.

° ° °

Paris. Pháp

Tháp La Tour Montparnasse trên độ cao 685 foot xây dựng bằng một vật liệu thép bọc kính. Toàn bộ khu vực hoạt động nhộn nhịp, cửa hiệu mở cửa đón khách ra vô tấp nập.

Kelly là người đến trước tiên ngồi bên trong nhà hàng quán bar tầng lầu năm mươi sáu ấy. Mười lăm phút sau Yvonne mời tới, ríu rít xin lỗi.

Trước đây nàng có gặp gỡ vài lần nhưng vẫn còn nhớ mặt. Yvonne có khuôn mặt nhìn nhỏ nhắn dễ thương. Kelly được nghe Mark khen nàng đủ điều.

- Cám ơn bà đã đến đây, Kelly nói.

- Tôi sẽ làm vừa lòng bà. Ông Harrỉs là một nhân vật đáng kính nể, được mọi người khâm phục. Chuyện xảy ra không ai có thể tin được… nào ngờ.

- Tôi đến đây là để được nghe bà kể lại cái chuyện đó, Yvonne. Bà đã từng cộng tác với chồng tôi trong năm năm.

- Vâng.

- Chắc là hiểu ông rõ hơn ai hết?

- Vâng, phải!

- Mấy tháng sau nầy bà có nhận thấy điều gì khác lạ không? Tức là nó lạ ở chỗ cách ông ăn nói, đối xử với người khác?

Yvonne liếc nhìn chỗ khác:

- Tôi không dám nói là có, tôi muốn nói là…

Kelly khích lệ.

- Lúc nầy bà kể ra không ảnh hưởng gì đến ông, vả lại giúp tôi hiểu rõ hơn mọi việc, - Kelly cố dằn lòng hỏi thêm một việc nữa.

- Bà có nghe ông nhắc tới ai tên là Olga?

Yvonne nghe thấy lạ tai, nói ngay:

- Olga hở?

- Làm gì có.

- Bà không biết người nầy là ai?

- Chuyện đó tôi không rõ.

Kelly thấy người nhẹ tênh, nàng nghiêng ra trước:

- Yvonne nghe nầy, bà có điều gì chưa muốn nói cho tôi biết?

Thì đây…

Người hầu bàn bước tới trước mặt hai vị khách.

- Chào quý bà, chúng tôi hân hạnh được đón tiếp quý bà đến với nhà hàng Ciel de Paris. Tôi là Jacques Brion. Bữa nay bếp trưởng có chuẩn bị mấy món ăn đặc sản. Quý bà đã cho đặt món ăn chưa?

- Có, thưa ông, chúng tôi gọi món châteaubriand hai người ăn.

Người hầu bàn lui ra, Kelly nhìn qua Yvonne.

- Bà mới vừa kể…

- Vâng mấy ngày trước lúc lúc ông chết. Tôi thấy ông Harris có vẻ bồn chồn sao ấy. Ông nhờ tôi ra đặt vé máy bay đi Washington.

- Chuyện đó tôi biết. Tôi cho là chuyện công tác bình thường.

- Không đâu. Tôi thấy nó lạ ở chỗ… như là công việc gấp lắm.

- Bà có biết là việc gì không?

- Không. Mọi việc bất chợt như là bí mật lắm. Tôi thấy sao nói vậy.

Kelly xoay Yvonne gần cả tiếng đồng hồ, nhưng không được gì thêm. Yvonne còn nhớ ra mấy cuộc gọi điện thoại đến chỗ Mark.

Sau bữa cơm Kelly nói:

- Tôi muốn bà giữ kín cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Yvonne.

- Bà khỏi lo, Harris. Tôi không cho ai hay biết.

Yvonne đứng lên:

- Tôi phải về lại văn phòng. - Môi miệng bà run run. - Chắc là không có lần thứ hai…

- Cám ơn Yvonne.

Mark ra đi gặp ai ở Washington? Kelly chưa biết được. Còn mấy cuộc gọi bí mật từ bên Đức, ở Denver và New York ra sao.

° ° °

Kelly từ trên lầu đi thang máy xuống tới phòng khách.

Ta sẽ gọi Diane coi có tin tức gì mới hơn. Được thôi… chợt nàng không nghĩ tới nữa. Kelly vừa ra tới cửa trước đã nhìn thấy bọn chúng ở đó. Hai tên to con mỗi tên đứng canh một bên. Bọn chúng nhìn về phía nàng, hai tên cười với nhau. Kelly thuộc hết địa điểm nầy nàng biết không còn lối thoát nào ra bên ngoài nữa. Lẽ nào Yvonne phản lại ta? Nàng nghĩ.

Hai kẻ lạ mặt dợm bước về phía nàng, chen giữa lối đi của khách ra vô.

Kelly hoảng hốt nhìn quanh, đứng dựa lưng vô tường. Cánh tay nàng vừa chạm một vật cứng đau nhói, nàng quay lại nhìn vừa lúc hai tên bước tới gẩn, nhanh như chớp Kelly chộp lấy cây búa gắn bên hông bình chữa cháy đập vỡ khung kính lập tức chuông báo động reo lên khắp nơi trong dãy nhà.

Kelly la to:

- Cháy? Cháy?

Khắp nơi nhốn nháo. Mọi người từ cửa hàng, nhà hàng ăn chạy ùa ra ngoài. Trong khoảnh khắc phòng khách chật cứng người chen chúc nhau chạy thoát nạn.

Hai tên lạ mặt căng mắt nhìn theo Kelly lẩn vô đám đông. Vừa chạy ra tới nơi chỗ nàng mới còn đứng đây nhìn lại đã không thấy Kelly.

° ° °

Berlin, Đức.

Nhà hàng Rockendorf khách vô tấp nập.

- Tôi chờ một người bạn, - Diane phân bua với Greg Holliday, người khách điển trai được mời qua bàn ngồi chung - Dường như cô ta không tới đúng hẹn.

- Tệ vậy. Bà đi du lịch đến Berlin hở?

- Vâng.

- Một thành phố xinh đẹp. Ở Berlin rất nhiều nơi tham quan du lịch tôi có thể giới thiệu ngay đây.

- Vậy thì hay lắm, - Diane hững hờ nói. - Nàng liếc mắt về phía cửa ra vô. Hai tên lạ mặt đã bỏ đi ra ngoài, có lẽ đón chờ nàng ngoài kia. Nàng phải liệu đi ngay.

- Đúng ra thì… - Diane nói. - Tôi chờ một nhóm bạn. Nàng liếc nhìn đồng hồ. - Họ đang chờ ngoài kia, phiền ông đưa tôi ra xe taxi.

- Có sao đâu.

Thoáng chốc hai người đã ra tới trước cổng.

Diane thấy nhẹ cả người. Hai kẻ lạ mặt toan ám hại nàng đi một mình, nhưng ta đi với một người bên cạnh thì đừng hòng.

Lúc Diane và Greg Holliday ra tôi cổng, hai tên nọ lẩn đâu mất, chiếc taxi đang đậu phía trước nhà hàng, phía sau là một chiếc Mercedes.

Diane lên tiếng:

- Rất vui mừng được gặp gỡ ông.

- Tôi nghĩ là…

Holliday mỉm cười nắm lấy tay nàng, bàn tay gã níu chặt lấy khiến nàng đau nhói.

Nàng nhìn lại, bàng hoàng.

- Sao mà…

- Sao ta không đi xe riêng? - Gã nói nhỏ nhẹ, tay vừa lôi Diane về phía chiếc Mecedes đang chờ. Bàn tay gã níu chặt hơn.

- Không, tôi không muốn để…

Vừa tới bên chiếc xe, Diane nhìn lại thấy hai tên lúc nãy đã ngồi ở hàng ghế trước. Quá sửng sốt, Diane hiểu ngay chuyện gì, nàng cảm thấy toàn thân hoảng loạn.

- Đừng, nàng nói.

- Đừng. Tôi… Nàng vừa bị đẩy vô trong xe.

Greg Holliday nhào vô theo sau ngồi bên Diane giơ tay đóng cửa xe.

- Đi thôi.

Chiếc xe lao tới hoà cùng dòng xe phía trước Diane cảm thấy như người trong cơn bấn loạn;

- Tôi van ông…

Greg Holliday nhếch mép cười đểu:

- Bà có thể nằm nghỉ. Tôi không muốn làm hại ai. Tôi bảo đảm ngày mai bà sẽ về tới nhà.

Hắn thò tay vô chiếc túi phía sau ghế tài xế lôi ra một cây kim tiêm.

- Tôi sẽ tiêm cho bà một mũi thuốc, không sao cả. Bà nằm đây ngủ chừng một hai tiếng.

Hắn sờ lên tay Diane.

- Tránh mau! Tay lái xe quát. Một người đi bộ bất thình lình lao vô đầu xe, lái xe nhanh chân đạp thắng suýt nữa là tai nạn, mọi người ngồi trên xe nhốn nháo.

Holliday đập đầu vô lưng ghế.

Hắn cố ngồi ngay lại, choáng váng, miệng quát người lái xe

- Chuyện gì…

Ngay tức thì Diane níu lấy tay Holliday đang còn giữ chiếc kim tiêm vặn tréo lại gập cây kim vô da thịt hắn.

Holliday hoảng hốt quay qua - Đừng? Hắn vừa bật lên một tiếng thét.

Quá khiếp đảm Diane nhìn thấy người Holliday co giật cứng đờ, buông tay nằm đó, hắn chết trong nháy mắt. Hai tên ngồi phía trước ngoái cổ nhìn lui.

Diane đã tháo chạy ra khỏi xe, thoáng chốc nàng đón được chiếc taxi chạy về hướng ngược chiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Nghe tiếng chuông điện thoại di động reo, Kelly giật nẩy mình. Nàng dè dặt cầm máy:

- Alô?

- Chào Kelly.

- Diane, cậu đang ở đâu?

- Đang ở Munich. Cậu ở đâu?

- Tôi đang ngồi trên phà qua biển Manche đến Dover.

- Chuyện cậu với Sam Meadows ra sao?

Kelly còn nghe bên tai tiếng Meadows kêu thét lên.

- Chừng nào gặp lại tôi sẽ nói. Cậu có gì lạ không?

- Chả có gì. Ta phải liệu tính chuyện sắp tới đây. Ta không còn cách nào khác hơn. Máy bay chở Gary Reynolds đụng vô núi ở Denver. Ta nên đến đó một lần coi sao. Biết đâu dịp may lần cuối?

- Được thôi.

- Trong lời cáo phó nhắc tới một người em gái của Reynolds hiện ở Denver, ta nên hỏi thăm thử coi.

Bọn mình hẹn gặp nhau tại khách sạn Brown Palace Hotel. Tôi ra sân bay Schoenfeld ngay bây giờ.

- Tôi đón chuyến bay ở Heathrow.

- Khá lắm. Tôi đăng ký phòng khách sạn lấy tên Harriet Beecher Stowe.

- Kelly…

- Ờ

- Cẩn thận đấy… cậu nhớ chưa?

- Nhớ mà. Cậu phải liệu đấy.

° ° °

Tanner ngồi một mình trong văn phòng, tay nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

- Vậy là bọn chúng lại thoát… Sam Meadows không may còn Greg Holliday thì đã chết. Gã ngồi lặng thinh một lúc, nghĩ ngợi.

- Theo ta ước đoán bọn chúng chỉ còn cách qua Denver. Thì ra bọn chúng đã chọn phương án đó… Thôi để ta một mình đối phó với bọn chúng. Bọn chúng cũng đáng nể để ta liệu việc nầy… Gã lắng nghe, phá ra cười. - Tất nhiên… Hẹn gặp lại.

Andrew đang ở trong văn phòng, thả hồn trên mây, mơ mộng vẩn vơ… Nhớ lại lúc còn nằm ở bệnh viện, Tanner tới gần bên mình nói:

- Anh muốn chơi tôi một vố Andrew. Anh giả vờ chết, Bác sĩ vừa cho tôi hay vài hôm nữa anh xuất viện. Tôi đã giành cho anh một chỗ tại cơ sở KIG. Tôi muốn cho anh biết anh đã được tôi cứu vớt như thế nào. Anh làm sao nhớ ra được hở, đồ ngốc?

- Vâng, tôi muốn chuyển đổi công việc tầm thường của anh thành một đống của, anh cứ ngồi một chỗ coi tôi làm. Ngay lúc nầy tôi muốn hoãn lại tất cả các dự án từ thiện không ra gì. Andrew… Andrew… Andrew…?

Tiếng kêu nghe càng rõ hơn:

- Andrew, anh có điếc không?

Nghe Tanner vừa gọi tên ông, Andrew vùng dậy bước qua văn phòng người em trai.

Tanner ngước nhìn:

- Thật ra tôi không muốn xen vô công việc của anh, Tanner nói mỉa.

Không, ta mới vừa…

Tanner nhìn theo người anh.

- Anh chả làm gì nên trò phải không, Andrew? Anh không bỏ công gieo cấy, anh không phải gặt hái. Được nói với anh là một việc hay ho, mà không biết còn giữ được anh lại bao lâu…

° ° °

Denver, Colorado

Như đã hẹn Kelly tới trước Diane một buổi, nàng đăng ký chỗ ở khách sạn Brown Palace Hotel.

- Tôi chờ một người bạn tới đây chiều nay.

- Bà đăng ký hai phòng.

- Không, một phòng đôi.

° ° °

Chiếc máy bay chở Diane ra phi trường quốc tế Denver, nàng đón taxi về khách sạn. Nàng đăng ký tại quầy tiếp tân.

- Vâng, bà Stevens. Bà Stowe đã lên trên phờng 638 chờ bạn tới.

Vừa nghe nàng thấy nhẹ người.

° ° °

Kelly ngồi chờ trong phòng, hai người sáp lại ôm nhau thắm thiết.

- Tôi trông cậu.

- Tôi cũng nhớ cậu. Đi chuyến nầy khoẻ không?

- Êm ru. Nhờ ơn Trên!

Diane nhìn lại.

- Ở lại Paris có gì lạ không?

Kelly hít vô một hơi.

- Tanner Kingsley… Còn ở bên Berlin thì sao?

Diane đáp vu vơ:

- Tanner Kingsley…

Kelly bước tới bàn cầm lấy cuốn niên giám điện thoại đưa cho Diane.

- Coi đây, Lois Reynolds, người chị của Gary vẫn còn tên trong nầy. Bà ở phố Marion Street.

- Khá lắm, Diane liếc nhìn đồng hồ.

- Giờ nầy đã khuya, thôi ta chờ đến sáng mai rồi tính.

° ° °

Hai người ăn cơm tối tại chỗ vừa kể chuyện tới khuya mới đi ngủ.

Diane lên tiếng.

- Ngủ ngon nhé. Nàng giơ tay tắt đèn cả gian phòng tối om.

Kelly kêu lên:

- Đừng! Mở đèn lên cho sáng.

Diane vội mở đèn lại.

- Xin lỗi nhé, Kelly tôi quên mất.

Kelly thở hổn hển nàng muốn tự trấn an. Chờ một lát nàng mới nói:

- Được, tôi cố gắng vượt qua được, đừng nên sợ hãi.

- Cậu không lo mấy chuyện đó. Nếu cậu thấy tự tin thì sẽ khỏi.

° ° °

Sáng hôm sau, Diane và Kelly rời khách sạn nhìn ra phía trước sân thấy một dãy xe taxi. Hai người gọi một chiếc, Kelly đưa địa chỉ nhà Lois Reynolds trên phố Mallon Street.

Mười lăm phút sau xe đã tới nơi, người lái xe nói:

- Nhà đây rồi.

Ngồi trên xe nhìn qua cửa kính, Kelly và Diane không khỏi bàng hoàng. Phía trước chỉ còn là bãi đất trống phơi đầy gạch vụn đã cháy rụi, tro tàn, than củi trên nền xi măng.

Diane cảm thấy hơi thở nặng nề.

- Bọn ác ôn đã giết chết bà ấy - Kelly nói. Nàng cảm thấy ê chề nhìn qua Diane - Tới đây là đường cùng.

Diane nghĩ ngợi.

- Ta còn một cơ may lần cuối đây!

° ° °

Ray Fowler, người quản lý sân bay Denver nhăn nhó nhìn qua Kelly và Diane. Để xem tôi có thể nói gì đây. Quý bà muốn biết vì sao xảy ra vụ máy bay rơi! Không có một cơ quan nào giới thiệu, quý bà yêu cầu được chất vấn người phụ trách không lưu hy vọng tìm thấy nhiều thông tin chính xác hơn. Tôi nói vậy đúng chứ?.

Diane nhìn qua Kelly. Kelly nói:

- Vâng, chúng tôi mong được…

- Mong được gì?

- Được quý ông giúp đỡ.

- Sao tôi phải làm vậy?

- Thưa ông Fowler, chúng tôi muốn biết rõ hơn vụ việc vừa xảy ra cho Gary Reynolds có phải là… tai nạn?

Ray Fowler nhìn theo hai người như muốn dò xét.

- Nghe hay thật đấy - Ông nói. Ông ngồi ngẫm nghĩ một lúc.

- Tôi đã nghĩ kỹ. Bây giờ mời quý bà đến gặp ông Howard Miller. Ông là nhân viên kiểm soát không lưu thời điểm xảy ra tai nạn. Địa chỉ ông đây. Chờ tôi báo có hai vị khách tới.

- Cám ơn ông, thật là quý hoá quá - Diane nói.

Ray Fowler càu nhàu:

- Sở dĩ tôi phải nói ra đây lý do là bản cáo của cơ quan FAA là đồ rởm. Chúng tôi đã tìm thấy xác chiếc máy bay rơi, lạ thay chiếc hộp đen đã biến mất.

° ° °

Nơi ở của Howard Miller là một ngôi nhà mặt tiền giả cẩm thạch. Cách sân bay non chục cây số.

Miller người nhỏ con, gương mặt cương nghị, độ tuổi khoảng ngoài bốn mươi.

Lúc Diane và Kelly tới, ông bước ra mở cửa.

- Tôi nghe ông Ray Fowler báo có khách. Quý bà đến có việc gì?

- Chúng tôi cần ông giúp cho một việc.

- Mời ngồi, dùng cà phê nhé.

- Dạ không, cám ơn.

- Quý bà đến hỏi vụ tai nạn máy bay Gary Reynolds chứ gì.

- Vâng. Một vụ tai nạn hay là…

Howard Miller khẽ rùng mình.

- Thiệt tình tôi không biết. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy một vụ tai nạn lạ đời như vậy. Trước đó thì liên lạc bình thường. Gary Reynolds gọi máy xin hạ cánh và chúng tôi cho lệnh đáp. Một chi tiết nữa, khi còn cách mục tiêu vài cây số ông ta báo có bão. Một cơn bão! Máy theo dõi thời tiết thông báo thời tiết tốt. Thời điểm đó không thấy gió lớn. Theo báo cáo của phòng khí tượng. Sự thật là tôi biết có thể ông ta say rượu hay sử dụng ma tuý. Một chi tiết nữa máy bay đâm vô mé sườn núi.

Kelly nói:

- Theo tôi được biết chưa tìm thấy chiếc hộp đen.

- Đó là một chi tiết nữa! - Howard Miller ngẫm nghĩ nói - Chúng tôi nắm vững các chi tiết. Còn chiếc hộp đen thì sao? Cơ quan FAA vô tích sự kia nhào vô cho là chúng tôi làm sai. Họ không tin những gì chúng tôi báo cáo. Khi gặp một việc không suôn sẻ quý bà sẽ nghĩ sao?

- Tôi thấy có một vài việc không suôn sẻ, nhưng mà chưa thể nói ra đây. Tôi lấy làm tiếc không biết làm gì hơn.

Diane và Kelly đứng lên, chán nản.

- Dù sao chúng tôi cảm ơn ông nhiều lắm, Miller. Ông đã dành chút thời gian tiếp đón chúng tôi.

- Có gì đâu.

Vừa lúc Miìler đưa tiễn khách ra về, ông sực nhớ

- Tôi nghĩ là người chị ông Gary không phải lo lắng gì.

Kelly giật mình.

- Sao?

- Bà ấy đang nằm trong bệnh viện. Thật khổ tâm. Nhà bà cháy rụi lúc nửa đêm. Không biết có phải là do tự tay bà gây ra?

Diane đứng ngây người ra.

- Chuyện gì vậy?

Sở cứu hoả cho là do sự cố chập điện. Lois ráng bò ra ngoài cửa, ra tới ngoài bãi cỏ, vừa lúc lính cứu hoả tới nơi không nhìn ra nạn nhân.

Diane cố giữ giọng bình thản:

- Bà nằm ở bệnh viện nào?

Bệnh viện Colorado. Nằm ở Khoa Bỏng Khu Bắc.

° ° °

Nhân viên y tá trực ban nói.

- Rất tiếc phòng bà Reynolds không cho thân nhân vô thăm.

Kelly hỏi:

- Bà có thể cho biết nạn nhân nằm ở phòng nào?

- À, không thể được.

- Chúng tôi có việc gấp, Diane nói - Chúng tôi cần được gặp mặt bà ấy, hơn nữa…

- Không thể được nếu không có giấy phép của cấp trên.

Nhân viên trực ban cương quyết từ chối.

Diane nhìn Kelly, cả hai nghĩ.

- Vậy thì, cám ơn bà.

Hai vị khách bỏ đi:

- Nào ta lại liệu tính sao đây? - Kelly hỏi - Ta chỉ còn cơ may lần cuối.

- Tôi nghĩ ra một mưu kế.

° ° °

Người đưa thư vừa bước vô trên tay khệ nệ bưng một gói hàng tới trước quầy tiếp khách:

- Cho tôi gửi món quà nầy tới Lois Reynolds.

- Ông chờ tôi ký nhận, nhân viên y tá nói.

Người đưa thư lắc đầu:

- Rất tiếc là tôi được lệnh phải giao tận tay người nhận. Món quà đắt tiền.

Nhân viên y tá lưỡng lự:

- Vậy thì ông đi theo tôi.

- Được cám ơn bà.

Gã bước theo người y tá đi tới cuối dãy. Tới trước phòng 391, y tá mở cửa, người đưa thư giao lại cho y tá.

- Nhờ cô chuyển lại gói quà nầy cho thân chủ, gã nói.

° ° °

Đi thẳng một hơi xuống tớị nhà dưới người đưa thư bước tới chỗ Diane và Kelly ngồi chờ trên chiếc ghế dài.

- Phòng 391, gã nói.

- Cám ơn nhiều lắm. Diane ân cần nói. Nàng lấy tiền thưởng cho gã.

Hai người bạn đi bộ lên cầu thang tới lầu ba đợi bên ngoài nghe ngóng vừa lúc người y tá nhất máy nghe, quay lưng lại nói. Nhanh như chớp hai người bước vội tới đi ngay vô trong phòng 391.

Lois Reynolds đang nằm trên giường quanh người ống chuyền nước biển và dây trói chằng chịt. Mình mẩy chỗ nào cũng thấy băng bó. Hai mắt còn nhắm nghiền không hay biết Kelly và Diane đã tới gần bên.

Diane nói khẽ:

- Bà Reynolds, tôi là Diane Stevens còn đây là Kelly Harris. Chồng chúng tôi phục vụ cho cơ sở KIG…

Lois Reynolds lơ mơ mở mắt ra nhìn. Bà chỉ hở môi nói được một tiếng yếu ớt.

- Sao?

Kelly nói:

- Chồng chúng tôi làm cho cơ sở KIG, cả hai đã bị giết chết. Người anh trai bà đã bị giết chết, chúng tôi nhờ bà giúp một việc.

Lois Reynolds muốn lắc đầu:

- Tôi giúp gì được đâu, Gary chết rồi! - hai mắt bà ngấn lệ.

Diane nghiêng người xuống sát gần lại.

- Bà có nghe anh bà nhắn lại việc gì không trước khi gặp nạn?

- Gary là một người tử tế. - Bà nhọc nhằn nói thân mình nhức nhối. - Anh bị giết chết trong tai nạn máy bay.

Diane nằn nì:

- Bà nghe anh bà nói gì không, cho chúng tôi biết.

Lois Reynolds nhắm mắt lại.

- Bà Reynolds, khoan ngủ. Nghe nầy, chuyện nầy quan trọng lắm. Bà có nghe anh bà nhắn lại gì không, cho chúng tôi biết đi.

Lois Reynolds mở mắt nhìn Diane, sững sờ:

- Bà là ai?

Diane nói:

- Chúng tôi biết anh bà bị giết chết.

Lois Reynolds thều thào:

- Tôi biết…

Diane và Kelly đứng đó rùng mình.

- Vì sao?

- Prima, bà chỉ hé môi được một tiếng thều thào tới đó.

Kelly cúi xuống sát bên giường.

- Prima nào?

- Gary có nhắc lại… nhắc lại cho tôi nghe mấy… mấy bữa khi anh ấy chết… Một chiếc máy kiểm soát… kiểm soát thời tiết. Tội nghiệp Gary. Anh… không thể tới được Washington.

Diane hỏi:

- Washington hở?

- Ờ. Mọi người chuẩn bị ra đi… tất cả cùng đến gặp ngài Thượng nghị sĩ một việc… về việc Prima. Gary nhắn lại Prima đáng tội…

Kelly hỏi lại:

- Bà nhớ tên ngài Thượng nghị sĩ?

- Không.

- Thử nhớ lại coi.

Lois Reynolds nói ấp úng:

- Thượng nghị sĩ, bà Thượng nghị sĩ nào? - Kelly hỏi lại.

"Levin… Luven… Van Luven. Anh phải tới gặp bà đó. Anh muốn gặp…"

Cánh cửa xịch mở ra, bác sĩ mặc áo bờ lu trắng cổ đeo ống nghe vội vã bước vô. Ông nổi xung nhìn Diane và Kelly:

- Hai bà đã nghe dặn trước không được phép vô đây chứ?

Kelly nói.

- Xin lỗi, chúng tôi cần phải… nói với…

- Yêu cầu đi ra ngoài.

Hai người khách không mời nhìn lại Lois Reynolds

- Chào. Chúc bà mau bình phục.

Ông bác sĩ đứng nhìn theo. Cánh cửa vừa khép lại ông bước tới bên giường, nghiêng người xuống cầm lấy chiếc gối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom