Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 106


Tôi không khỏi nhíu mày: “Tay anh làm sao thế? Gãy rồi phải không?”

Muộn Du Bình đáp: “Trước khi gặp lại cậu đã gãy rồi, vừa mới bình phục chút ít, ban nãy nhảy xuống lại vung hơi mạnh.” tsun chúa là đây…

Tôi ngây ngẩn hồi lâu, rồi không nén nổi một nụ cười.

Mọi chuyện đột ngột phát sinh theo hướng này, quả thực đã vượt quá dự liệu của tôi.

Giờ đây hai chúng tôi đã bị vây khốn, tôi còn có triệu chứng quáng tuyết thời kì đầu. Sắc trời ngày càng xấu, Muộn Du Bình vì cứu tôi mà gãy xương cổ tay, tôi đã không còn nhiều lựa chọn nữa.

Nếu không thể kéo hắn quay về, tôi chỉ còn cách cùng hắn đi tiếp chặng đường này, đi mãi đi mãi đến khi nào hắn đánh ngất tôi mới thôi. Bằng không, chuyện lần này thật không biết nên khuyên bảo hắn thế nào cho phải.

Xương cổ tay gãy hẳn là đau nhức vô cùng, tôi nhìn qua hành trang của mình, muốn tìm thứ gì đó hữu dụng để sơ cứu tạm thời cho Muộn Du Bình.

May mà trong hành lý không có món gì bị vỡ, ba lô với đống đồ ăn vẫn còn xài ngon. Có mấy thứ bị văng ra ngoài trong lúc tôi lăn lộn quẫy đạp giờ đã vùi sâu dưới tuyết, tài thánh cũng không mò được, nhưng mấy món đồ ăn quan trọng nhất gói bằng túi nhựa vẫn không suy suyển gì.

Tôi tìm một sườn dốc phủ tuyết, bẻ hai que băng thay nẹp để cố định cổ tay Muộn Du Bình. Gió ở nơi này không quá dữ dội, nhưng phía trên thi thoảng lại có những quả cầu tuyết bị thổi xuống, nện lên đầu chúng tôi, đau như chí cắn. Lỡ như có quả cầu tuyết bự hơn chút nữa hoặc trong ruột chứa khối băng rơi trúng đầu, rất có thể chúng tôi sẽ bị tổn thương.

Tôi băng bó giùm hắn rồi lựa lời khuyên nhủ: “Tôi cóc cần biết anh muốn làm chuyện gì, trước tiên anh nhất định phải đi đến một nơi nào đó. Nhưng với tình trạng sức khỏe của anh bây giờ thì không chừng đi được nửa đường đã mất mạng, tôi thấy tốt nhất anh nên quay lại dưỡng thương cho tốt. Không bằng chúng ta về nhà trước.”

Hắn lắc đầu, lặng lẽ nói: “Chỉ là chuyện vặt thôi, cậu về đi.”

Tôi kiên trì: “Anh cứu tôi nên mới gãy tay, nếu vì thế mà kế hoạch cuối cùng của anh thất bại thì tôi không đành lòng chút nào, nên tôi nhất định phải đi theo anh.”

Hắn nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể dùng đến biện pháp đã nói tối qua.”

“Được, tùy ý anh thôi, nếu anh thật sự đánh ngất tôi thì tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng tôi mong anh hiểu rõ một điều, nếu anh cần có người cùng anh đi đến cuối con đường này, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Tôi tiếp lời, “Tôi muốn theo anh, đây là quyết định của riêng tôi, cho nên anh đừng có nhiều lời.”

*Fangirl già đã hết hơi để gào rú trước đống hint tát bôm bốp vào mặt này, đành nhường phần cho những fangirl trẻ trung hơn….*

Bầu không khí lại rơi vào im lặng, Muộn Du Bình nhiều lời đột xuất như vậy khiến tôi có cảm giác hắn cũng thật sự bó tay với tôi rồi. Hai người trầm mặc trong chốc lát rồi lại tiếp tục cất bước.

Khi tiến vào khe núi, Muộn Du Bình nói: “Trận bão tuyết đầu mùa sẽ đến trong vòng ba ngày tới, nếu chúng ta không thể trở về suối nước nóng lần trước, cả hai sẽ chết hết ở chỗ này. Trái lại nếu quay đầu, cậu sẽ rất nhanh trở về thế giới của mình.”

Muộn Du Bình muốn cho tôi biết, dù tôi có muốn tiếp tục đi cùng hắn thì sự tình cũng không dễ dàng như tôi tưởng. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm nên không thèm để ý hắn nói gì nữa, thậm chí không thèm suy xét những điểm hợp lý trong lời hắn nói.

Tôi đáp trả: “Tôi muốn đi tiếp, đây là lựa chọn của bản thân tôi.” Tôi sửa soạn lại đống hành lý, định san bớt đồ của hắn sang túi mình nhưng hắn nhất quyết không chịu, giành lấy túi đồ rồi đeo lên vai. Hành trang của hắn không nhiều nhưng trọng lượng cũng khá lớn, đè nặng trĩu lên đôi vai ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 107


Chúng tôi tiếp tục tiến lên tìm đường ra khỏi khe núi phủ tuyết này, cuối cùng phát hiện ra một nơi có thể leo lên hiện đang bị vùi dưới lớp tuyết dày. Tôi rút cái cuốc chim cạo sạch tuyết, tìm điểm đặt chân trên vách đá rồi leo lên từng chút từng chút một, đến tối lại dựa người vào vách núi mà nghỉ ngơi. Mãi đến giữa trưa ngày thứ hai, chúng tôi mới leo lên khỏi vách núi cao 30m.

Cả hai tiếp tục gian nan tiến về phía trước. Tôi lẳng lặng bám theo Muộn Du Bình, cho đến hoàng hôn quãng đường đi được còn chưa tới 20 km, nhưng chúng tôi cũng bắt đầu phát hiện ra những vệt tuyết tan xung quanh. Muộn Du Bình căng tai lên mà nghe, cẩn thận lần mò, rốt cuộc cũng tìm thấy khe núi đã bị chôn vùi dưới tuyết.

Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ hạ thấp hơn tôi tưởng rất nhiều. Chúng tôi chui vào khe núi, đi tới đúng con suối nước nóng cả hai từng nghỉ ngơi lần trước. Bên bờ suối tôi nhóm lửa sưởi ấm, còn đun một ít nước sôi.

Tôi không có tâm trạng ăn uống nên chẳng thèm động đũa, còn Muộn Du Bình thì hình như căn bản không hề muốn ăn. Nghỉ ngơi ngoài miệng khe núi một thời gian ngắn, chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn. Lúc này tôi đã hiểu rất rõ Muộn Du Bình muốn đi đâu rồi, chắc chắn hắn muốn đến chỗ cánh cửa thanh đồng. Đó là nơi đã đảo lộn hoàn toàn nhân sinh quan của tôi, thật lòng mà nói tôi tuyệt không muốn nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa.

Nhưng hiển nhiên đích đến của Muộn Du Bình chính là nơi này. Từ khe núi này một mạch tiến vào trong, chẳng mấy chốc đã đến chỗ kia, không cần phải vượt qua cả tòa Vân Đỉnh thiên cung làm gì.

Tôi nhớ lại những nhân diện điểu kia, không biết giờ này ra sao rồi. Đêm đó tôi nằm mơ thấy tôi đi cùng Muộn Du Bình đến trước cửa thanh đồng, Muộn Du Bình nói lời tạm biệt rồi cứ thế bước vào, để tôi bơ vơ đứng ngoài. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy vô số nhân diện điểu đang nhìn mình chằm chằm, thế rồi tôi giật mình tỉnh giấc. Thức dậy rồi, lại thấy Muộn Du Bình không ngủ mà đang sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Tôi hỏi hắn muốn làm gì, hắn đáp:”Tôi đang xem xét món đồ nào cậu dùng được để còn lưu lại cho cậu. Trên đường trở về, rất có thể cậu sẽ phải dùng đến nó.”

“Vậy còn anh thì sao?” Tôi giật mình hỏi.

“Ở nơi này, cho dù tôi chỉ là hài đồng mới sinh cũng chẳng quan trọng, tôi đã đến rất gần với mục đích của mình.” Hắn thờ ơ đáp,”Cậu không nên đi sâu hơn nữa, bên trong rất nguy hiểm.” Chớ anh nghĩ nếu không nguy hiểm thì sao Tà phải liều mạng chạy theo kéo anh về hở =
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 108


Tôi kinh ngạc nhìn Muộn Du Bình lấy từ hành lý của hắn ra hai khối Quỷ ngọc tỷ, ngẫm nghĩ một lát rồi giao cho tôi một khối.

“Cậu đã đến đây rồi, tôi nghĩ cũng nên cho cậu biết một chuyện”, hắn nói, “Cậu mang Quỷ ngọc tỷ này về đi, tôi chỉ cần một khối là đủ rồi.”

Vầng có một điều khó hiểu là tại sao chỉ cần 1 khối cũng mở được cửa mà anh lại mang theo những 2 khối cho nặng ạ, phải chăng…:”>

“Anh lấy cái này ở đâu thế?”

“Hoắc lão thái thái đưa cho tôi”, Muộn Du Bình đáp, “Lúc các cậu không để ý.”

“Cái này dùng để làm gì?” Đã chẳng còn hứng thú muốn biết rốt cuộc sau lưng mình xảy ra những chuyện gì, tôi vào thẳng vấn đề.

Muộn Du Bình đáp: “Mở cửa.”

Tội nhận lấy Quỷ ngọc tỷ, hắn lại tiếp: “Mười năm sau nếu còn nhớ đến tôi, cậu hãy mang theo vật này đến đây, mở ra cánh cửa thanh đồng. Tôi sẽ chờ cậu đằng sau cánh cửa ấy.”

“Sau cánh cửa kia rốt cuộc là nơi nào?”, tôi hỏi ngược lại, “Tại sao anh phải vào đó?”

“Tôi không thể cho cậu biết đó là một nơi như thế nào”, Muộn Du Bình nói, “Tôi chỉ có thể tiết lộ về một giao ước mà thôi. Rất lâu về trước, tôi đã mang theo bí mật này tìm đến những người mà các cậu gọi là Lão Cửu Môn. Có thể cậu chưa biết, tổ huấn của Trương gia luôn lấy bảo toàn làm mục tiêu hàng đầu. Trong quá trình phát triển của Trương gia, người trong gia tộc này đều mong muốn Trương gia có thể tồn tại dù thời đại loạn lạc đến đâu. Do đó theo thông tin mà tôi có được, khu lăng mộ trong Trương gia cổ lâu lưu giữ một bí mật cực lớn mà chỉ có tộc trưởng mới biết. Trương gia đã có được bí mật này ngay từ khi mới hình thành.

Bí mật này cứ âm thầm trôi trong dòng chảy vô tận của lịch sử Trung Quốc mà không ai được biết nó là gì. Chúng tôi chỉ biết bí mật đó thực sự tồn tại và bản thân nó có một thời điểm then chốt, mà hiện giờ chính là thời điểm then chốt ấy, ngay sau khi hy vọng tồn tại cuối cùng của Trương gia sụp đổ.

Tôi đã tìm được Lão Cửu Môn đương nhiệm, hy vọng có thể mượn thế lực của họ trợ giúp cho Trương gia, cùng chung tay gánh vác trách nhiệm giữ kín bí mật này. Thế nhưng trong Lão Cửu Môn lại không một ai tuân thủ lời hứa.”

“Tôi muốn bảo vệ điểm cốt lõi của bí mật này nằm sau cánh cửa thanh đồng. Để bảo vệ nó cần rất nhiều thời gian, tôi sẽ đi vào cửa thanh đồng trấn giữ mười năm, chờ đợi người kế nhiệm.”

“Vì sao bọn họ không chịu tuân thủ lời hứa?”

“Vì trong vòng một trăm năm trước, tất cả những người bảo vệ bí mật này đều là người của Trương gia, do đó thực lực của Trương gia mới bị suy yếu. Theo thỏa thuận ban đầu giữa chúng ta, người trong Lão Cửu môn phải luân phiên nhau bảo vệ bí mật này.”

“Nhưng rồi bọn họ không ai giữ lời sao?”

Muộn Du Bình gật đầu: “Tôi đã là Trương Khởi Linh cuối cùng của Trương gia, nhiệm vụ canh giữ từ nay về sau đều do tôi gánh vác. Nhưng cậu đã đến đây rồi thì tôi cũng cho cậu biết, mười năm sau nếu còn nhớ đến tôi, cậu có thể mở cánh cửa thanh đồng đến thay thế cho tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 109


“Khoan đã”, tôi mất một lúc mới tiêu hóa hết mấy thông tin này, lại hỏi: “Theo như lời anh nói thì Lão Cửu Môn phải luân phiên nhau gánh vác trách nhiệm. Vậy Trương gia các anh đã truyền qua nhiều đời rồi sao?”

Muộn Du Bình gật đầu, tôi lại hỏi: “Nếu không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chiếu theo giao ước thì giờ đến phiên ai trong Lão Cửu Môn?”

“Cậu”, Muộn Du Bình đáp gọn lỏn.

Là tôi? Tôi ngẩn người: “Ý anh muốn nói, vốn dĩ tôi mới là người phải đi vào cánh cửa thanh đồng chờ đợi mười năm sao?”

Muộn Du Bình gật đầu, tôi còn định bảo anh nói rõ ràng hơn chút đi, hắn đã đột ngột đưa tay điểm một cái vào sau cổ tôi, tôi liền mất đi tri giác.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Muộn Du Bình. Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ Quỷ ngọc tỷ hắn để lại cho tôi, mọi thứ liên quan đến hắn đều đã biến mất.

Tôi điên cuồng lao đi tìm hắn, tìm đến nơi sâu nhất trong khe núi mới biết thì ra trong đó chẳng có con đường nào cả.

Con đường dẫn chúng tôi đến đây lúc trước không ngờ đã đóng lại. Còn nhớ lần trước khi Muộn Du Bình bò qua cái khe này, hắn bỗng dưng biến mất rồi đột ngột xuất hiện ngay trước mắt tôi, có lẽ lúc ấy hắn đi khởi động cơ quan nào đó nên mới có đoạn đường về sau?

Tôi mòn mỏi đợi chờ ba ngày, đến khi cơn bão tuyết dần dần dịu lại, tôi mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Lầm lũi trở về.

Cuối cùng tôi cũng về tới Hàng Châu. Khi dạo bước bên bờ Tây Hồ, trời bỗng đổ cơn mưa lất phất. Tôi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, nghĩ tới kết cục của từng người, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi rã rời.

Không hiểu vì sao, nước mắt tôi cứ lã chã tuôn rơi. Tôi trở về cửa hàng của mình mà tưởng như quay về với tháng ngày xa xưa trong dĩ vãng, khi mọi chuyện chưa hề xảy ra.

Tôi cứ ngỡ sau khi mình đã hoàn thành tất cả, vẫn còn một điều gì đó lưu lại, thật không ngờ đã chẳng còn gì nữa.

Nhưng tôi biết mình không thể ngừng chân, mình phải tiếp tục con đường phía trước, bởi vẫn còn đó một lần mười năm.

*Fangirl già đã chết lặng con tym, một lần nữa nhường lời cho lớp trẻ:(((((*
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 110


Chuyện đến đây có lẽ đã hoàn toàn kết thúc, những điều có thể biết tôi đã biết rõ ràng, những gì không thể biết tôi cũng hoàn toàn buông bỏ.

Nhưng có một số việc vẫn nên sắp xếp lại để hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện.

Đến bây giờ tôi đã có thể xác định người trong Trương gia quả thực đến từ Quan Đông, bọn họ sống tại khu vực tập trung những người dân tộc thiểu số ở Quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan), tất nhiên vào lúc đó họ còn chưa phải thiểu số.

Về cơ bản có thể thấy thời kỳ người Mông Cổ tiến vào trung nguyên và dựng lên triều Nguyên ở Trung Quốc cũng chính là thời kỳ người Trương gia ít hoạt động nhất. Hầu như tất cả bọn họ đều lẩn trốn, mãi đến triều Minh mới bắt đầu hoạt động trở lại.

Tộc quy Trương gia vô cùng nghiêm khắc, cái tên Trương Khởi Linh không phải ai cũng có thể đặt bừa, mà nhất định phải là người được tộc nhân lựa chọn làm tộc trưởng kế nhiệm mới được mang cái tên này.

Cho nên lúc đó mới có Kế hoạch Trương Khởi Linh, bọn họ muốn thông qua cách này để tìm ra tộc trưởng đương nhiệm của Trương gia.

Hơn nữa tôi đoán rằng không phải tất cả người trong Trương gia đều mang loại máu kỳ lạ này, đó hẳn là một đặc tính di truyền lặn, thậm chí có thể xem là một chứng bệnh. Trong số hiếm hoi những người thuộc Trương gia mang loại máu kỳ lạ này, người nào có dòng máu thuần chất nhất mới được làm tộc trưởng. Mà phu nhân của tộc trưởng cũng phải là một cô gái trong tộc có dòng máu tương tự, như thế mới đảm bảo năng lực này được lưu truyền cho muôn đời sau.

Đây chính là hôn nhân cận huyết, tuy bảo tồn được dòng máu quý giá nhưng cũng đồng thời di truyền lại một chứng bệnh khác, đó là chứng mất trí nhớ.

Từ thời kỳ giữa của Trung Hoa Dân Quốc đã không còn ai tiến vào cổ lâu nữa, điều này cho thấy khi đó Trương gia đã bắt đầu suy yếu một cách nhanh chóng. Nguyên nhân suy yếu là họ gặp phải kết cục chung của những thế lực phong kiến Trung Quốc đương thời, mấy lần cách mạng đều là cách mạng toàn diện về hình thái ý thức, người của Trương gia dù có tài phú và thực lực đến đâu, dưới sự công kích của luồng tư tưởng mới cũng dần dần sụp đổ từ trong gốc rễ.

Cũng chính lúc này, một thế lực trong gia tộc nhỏ của Trương Đại phật gia đã rời khỏi phạm vi khống chế của Trương gia.

Những người đó hẳn là bậc cha chú của Trương Đại Phật Gia, bọn họ rời đi cũng không mang theo tin tức gì về gia tộc. Họ vẫn hoạt động tại vùng Đông Bắc nhưng lại vứt bỏ toàn bộ tổ huấn của Trương gia, bắt đầu mở rộng buôn bán, dần dần trở thành thương nhân. Về sau người Nhật Bản xâm lược Đông Bắc, lớp người đi trước Trương Đại phật gia hầu như đã chết hết trong thời kỳ cách mạng, vì thế Trương Đại Phật Gia mang theo người trong tộc trốn đến Trường Sa.

Thời bấy giờ cũng vì đại bản doanh của dân trộm mộ vùng Quan nội (chỉ miền tây Sơn Hải Quan) đặt ở Trường Sa nên Trương Đại phật gia mới có thể trốn đến đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 111


Từ khi đến Trường Sa, Trương Đại phật gia nhanh chóng khuếch trương thế lực, một mặt tích cực kháng Nhật, mặt khác mở rộng quan hệ với những hào kiệt ở địa phương. Năm ấy Trung Quốc đang ở vào thời kì rối ren nhất, nhưng cũng là những năm tháng huyền thoại với tầng tầng lớp lớp anh hùng xuất thế, dần dần Lão Cửu Môn cũng được hình thành.

Trong đó, Thượng tam môn do liên hệ với Trương Đại phật gia kháng Nhật, dần dần cũng đứng về phe quân đội. Kháng Nhật thắng lợi, Trương Đại phật gia bước chân vào chính trường, dựa vào gia thế và hoàn cảnh của mình, ông ta thừa sức đứng đầu cả một nhánh chuyên biệt; đồng thời ông ta cũng một mực muốn tìm ra bí mật trường thọ của gia tộc mình.

Tuy Trương Đại phật gia hoàn toàn không biết tộc Trương gia gốc ở đâu, nhưng bậc cha chú của ông ta thì thế nào cũng còn lưu lại một chút ấn tượng trong trí nhớ. Hơn nữa, trong các thư tịch của Trương gia cũng ghi chép lại ít nhiều, bởi vậy ông ta biết được mọi bí mật mà tổ tiên mình sở hữu đều nằm trong cổ lâu của Trương gia – một mộ huyệt tập thể, nơi mai táng những người thuộc Trương gia.

Ông ta cần phải tìm được Trương gia cổ lâu.

Trước tiên, ông ta bắt đầu vạch ra kế hoạch Trương Khởi Linh, giữa chiến loạn ra sức tìm kiếm vị tộc trưởng hoàn toàn không rõ tung tích kia của Trương gia.

Rất nhiều người trùng tên trùng họ với Trương Khởi Linh được đưa đến, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chính chủ. Lão Cửu Môn đương nhiệm cũng phải đứng dưới sự quản chế của Trương Đại phật gia, vừa để bảo vệ vừa để giám sát.

Cuối cùng, đến những năm sáu mươi của thế kỷ hai mươi, họ cũng tìm được Trương Khởi Linh. Dưới sự dẫn dắt của người này, Lão Cửu Môn đã hợp tác tiến hành một cuộc đổ đấu lớn nhất trong lịch sử, nhưng lại tổn thất nặng nề.

Lần đổ đấu đó đã dẫn đến hai hậu quả.

Đầu tiên, địa vị của Trương Khởi Linh đã bị nghi ngờ đến gay gắt, toàn bộ tổ chức chia ra làm hai phe phái.

Phe thứ nhất, tiêu biểu có nhóm của Hoắc lão thái khôn ngoan sắc bén nhất trong Lão Cửu Môn, do được Trương Khởi Linh cứu giúp nên ra sức ủng hộ Trương Khởi Linh, thậm chí tôn thờ cúng bái Trương Khởi Linh như thánh thần. Điều này khiến cho sự quản chế của gia tộc Trương Đại phật gia trở nên hết sức gượng gạo. Phe còn lại bao gồm những người muốn đổ hết trách nhiệm của vụ đổ đấu thất bại này lên đầu Trương Khởi Linh. Mà ngay trong gia tộc Trương Đại phật gia cũng lại chia ra thành hai phe phái nhỏ. Phe của Trương Khởi Linh phải đối mặt với nguy cơ bị thanh trừ, mà phe thứ hai, do có quan hệ chặt chẽ với các cấp trên nên thế lực ngày một hùng mạnh. Cuối cùng, đôi bên cấu xé đấu đá nhau cực kỳ gay gắt.

Ông nội tôi bắt đầu nảy sinh ý định muốn rút lui ngày càng mãnh liệt. Ông không muốn tiếp tục chứng kiến mọi người bỏ mạng vì những chuyện vô nghĩa này nữa, không muốn thấy biết bao anh hùng hào kiệt năm nào chỉ vì đi theo Trương Đại phật gia mà chết oan chết uổng.

Cho nên, ông vẫn một mực đứng về phe Trương Khởi Linh. Về phần Trương Khởi Linh, sau lần đổ đấu kia đã bị trọng thương, khi tỉnh lại thì hoàn toàn mất đi ký ức
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 112


Ông nội tôi thu xếp cho ba đứa con trai của mình thật ổn thỏa. Ông biết thế hệ kế tiếp của mình nhất định không thể nào trốn thoát, nhưng nhờ sự cơ trí, ông đã thấy được cơ hội để phát triển.

Ông mong muốn đến đời tôi là Ngô gia có thể hoàn toàn thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, vì vậy ông đã sắp xếp sẵn từng đường đi nước bước trong cuộc đời của cha tôi, chú Hai và chú Ba.

Ông sắp xếp mọi việc vô cùng khéo léo, tất cả đều căn cứ vào sự khác biệt trong tính cách của ba người con trai.

Ông chọn chú Hai, người khôn ngoan và có sở trường nhất về tâm kế làm người nối nghiệp mình; đồng thời muốn cha tôi cùng với kẻ cứng đầu khó quản thúc nhất là chú Ba hoàn toàn thoát khỏi vòng kìm kẹp của tổ chức.

Nhưng ông không ngờ, sự xuất chúng của chú Ba đã vượt ra khỏi tầm khống chế của ông. Tức là, chú Ba không chỉ trở thành kẻ trộm mộ với tài nghệ xuất sắc nhất, kẻ hào sảng phóng khoáng nhất trong ba anh em, mà còn trở thành một trong những nhân tài kiệt xuất được cấp trên coi trọng nhất.

Kết quả, chú Hai lại biến thành người thừa. Đời thứ hai của Lão Cửu Môn, nhân vật đại diện cho Ngô gia là Ngô Tam Tỉnh. Lúc đó chú Ba không hề biết đó chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Đương nhiên cấp trên cũng không biết chú Ba không phải kẻ dễ chọc.

Tất cả các gia tộc khác đều có quyết định của riêng mình. Hoắc gia do có quan hệ thông gia với cấp trên, nên vẫn một mực đứng về phe Trương Khởi Linh. Gia tộc này chỉ do phụ nữ đứng đầu, có một thời gian Hoắc Tiên Cô đã dốc toàn bộ sức lực và khả năng để bảo vệ tính mạng của Trương Khởi Linh.

Về phần Giải gia thì Giải Cửu Gia chính là người nhìn nhận thấu suốt nhất cái thế cục hỗn loạn này. Ông ta hiểu rõ chạy trốn giống như ông nội tôi hay gầm ghè vật lộn giống như Hoắc Tiên Cô đều không thể giải quyết được vấn đề. Cứ như vậy mãi thì cuối cùng Lão Cửu Môn nhất định sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, ông ta đã thấy rất nhiều ví dụ tương tự trong lịch sử rồi.

Sau khi thông suốt điểm này, Giải Cửu Gia liền bắt tay hạ một ván cờ cực kỳ cực kỳ hiểm độc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 113


Ông ta tìm đến đứa con trai của mình, hạ xuống quân cờ đầu tiên.

Sự phản kích của Lão Cửu Môn đã bắt đầu đúng như mưu tính của Giải Cửu Gia.

Công tác khảo cổ Trương gia cổ lâu sau này do đời thứ hai của Lão Cửu Môn lần đầu hợp tác. Bọn họ cũng không biết, lần thám hiểm này nguy hiểm đến thế nào. Ngoại trừ mấy nhân vật chủ chốt, những người còn lại đều không hay biết lần đó vốn không phải khảo cổ, mà thực ra chỉ là một cuộc đưa tang. Nghiên cứu khảo cổ về Trương gia cổ lâu đã hoàn thành từ năm 1970 rồi, làm được điều này đều nhờ vào số tài liệu khổng lồ do lần khảo cổ lớn nhất trong lịch sử năm đó thu về. (Đa số tài liệu đều là thành quả thu hoạch của lão Răng Vàng, Kim Vạn Đường)

Xưa nay chưa từng có lực lượng nào hùng hậu đến thế, đội ngũ này do gia tộc Trương Đại phật gia khi ấy đang đắc thế chỉ huy nhằm hoàn thành toàn bộ hoạt động thăm dò khảo cổ. Nhưng sau khi bước vào Trương gia cổ lâu, cả đội đã bị tiêu diệt.

Vì thế, cấp trên mới bắt đầu sử dụng đến đời thứ hai đã dần dần lộ diện. Một đội đã bị Bàn Mã giết hại, lúc ấy chỉ có vài người xuống dưới lòng đất khảo sát là may mắn thoát nạn, thế nhưng khi bọn họ trở lại mặt đất thì đội của Giải Cửu Gia đã tiếp quản tất cả.

Đội ngũ này hoàn toàn không chấp hành bất cứ nhiệm vụ nào nữa, bọn họ thiêu hủy quan tài cần phải hạ táng, dùng nước thép bao phủ thi thể, hủy luôn toàn bộ số tài liệu rồi mang theo thi thể bỏ trốn.

Tổ chức bắt đầu phát hiện có điểm khác thường, liền truy nã bọn họ khắp trời Nam đất Bắc.

Bọn họ trốn đến Hàng Châu đúng vào lúc phạm vi cuộc truy đuổi gay gắt nhất, đành bất đắc dĩ xin nương nhờ chỗ ông nội tôi.

Mà lúc đó, chú Ba tôi đang lấy cớ xây sửa cửa hàng để ngấm ngầm thăm dò một hoàng lăng bí mật triều Nam Tống nằm sâu dưới lòng đất Hàng Châu. Ông nội tôi bèn dùng chiêu Ve sầu thoát xác, giấu luôn thi thể vào hoàng lăng kia.

Còn người của Giải Cửu Gia thì chia thành từng tốp nhỏ, lẫn vào trong nội bộ của tổ chức, bắt đầu mục tiêu phá hủy phần lớn các tài liệu liên quan, giết chết hoặc thay thế các nhân viên chủ chốt. Cũng trong thời gian đó, Hoắc lão thái bắt đầu phát hiện con gái mình có điểm gì đó bất thường.

Song song với đó, một mục tiêu khác của Giải Cửu Gia chính là đưa Trương Khởi Linh đi. Vào thời ấy chỉ có một viện điều dưỡng tên Cách Nhĩ Mộc là không kẻ nào có thể chấm mút được gì, toàn bộ tư liệu cũng như nhân vật chủ chốt đều nằm trong đó.

Nghiên cứu vẫn được tiếp tục, đội khảo cổ giả nhận chỉ thị của đoàn khảo cổ Tây Sa, đến Tây Sa trước. Khi đội khảo cổ ở Tây Sa đang sắp xếp lại trang bị, Hoắc Linh và Văn Cẩm thật sử dụng mật lệnh giả, điều Hoắc Linh và Văn Cẩm giả đến núi Trường Bạch, còn bản thân mình thì trà trộn vào đội khảo cổ giả. Để thêm người giúp đỡ, Văn Cẩm đã đến tìm chú Ba. Mà cũng chính vào lúc đó, gián điệp của Giải Cửu Gia đã đưa được Trương Khởi Linh ra khỏi viện điều dưỡng thành công.

Trong khi đó, để nhận được sự hỗ trợ nhiều hơn, Giải Liên Hoàn đã liên hệ với Cầu Đức Khảo. Cầu Đức Khảo có tay trong, trực tiếp lấy tài liệu về cổ mộ Tây Sa trợ giúp cho Giải Liên Hoàn.

Đó là lần đầu tiên chú Ba tham gia vào vụ việc. Lúc đó, Giải Cửu Gia đã qua đời, Giải Liên Hoàn phát hiện đội ngũ của mình có vấn đề, nhưng nhất thời ông ta không đoán ra được vấn đề ở chỗ người đánh tráo đã bị đánh tráo trở lại, chuyện này thật sự rất kỳ quặc, khó mà hiểu nổi.

Giải Liên Hoàn khác Giải Cửu Gia ở chỗ ông ta không tuyệt tình được như cha mình, không thể hi sinh mọi thứ vì mục đích cuối cùng. Đau đầu vì sự xuất hiện của Ngô Tam Tỉnh, ông ta cũng trà trộn vào trong đội ngũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,551
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 8 - Chương 114


Khi ấy, kế hoạch của Giải Liên Hoàn hẳn là chiếu theo suy nghĩ của Giải Cửu Gia, tìm một người thay thế cho Ngô Tam Tỉnh, cho nên trước đó ông ta đã mang theo một con thuyền, bám theo đoàn thuyền của đội khảo cổ từ xa.

Trên thuyền ông ta chuẩn bị sẵn một kẻ thay thế cho Ngô Tam Tỉnh, người này nhất định là do Giải Cửu Gia sắp xếp chu toàn từ rất lâu trước đó.

Ngô Tam Tỉnh hoàn toàn không bị khống chế, việc đó xảy ra trước khi chú Ba kể lại câu chuyện này.

Chuyện xảy ra giữa Giải Liên Hoàn và chú Ba dưới đáy biển hoàn toàn là do chú Ba hư cấu, bởi đó là lần đầu tiên họ chạm mặt trong hoàn cảnh không có bất kì kẻ nào theo dõi.

Trong cổ mộ, giữa hai người đã xảy ra một trận đụng độ kịch liệt. Khi đó chú Ba đã hoàn toàn phát điên, thân thủ, sự quyết đoán, thận trọng và tàn nhẫn đã bù đắp cho bản tính lỗ mãng ngày thường của chú. Kẻ đứng trong bóng tối định tập kích chú Ba trong nháy mắt đã bị giết chết.

Hẳn là vì bị chú Ba ép hỏi, hoặc là gặp thời cơ thuận lợi, Giải Liên Hoàn đã nói ra tất cả kế hoạch.

Cho nên, trong mộ thất dưới đáy biển, hai người bắt tay hợp mưu với nhau. Bản thân Giải Cửu Gia điều hành cả một tổ chức như vậy vốn đã không thuận lợi, cho nên sự gia nhập của chú Ba đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch của Giải Liên Hoàn kế thừa từ Giải Cửu Gia.

Tính quyết đoán của Chú Ba vừa khéo bù đắp cho khuyết điểm của Giải Liên Hoàn, thêm vào đó bản thân chú vốn cẩn thận nên hai người bọn họ đã bắt tay vào một kế hoạch mạo hiểm và chóng vánh nhằm hoàn toàn hủy diệt đầu não của tổ chức, cũng chính là hậu duệ của Trương Đại phật gia.

Điểm quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là bọn họ phải tìm được viện điều dưỡng.

Cho nên Giải Liên Hoàn giả dạng thành chú Ba, diễn một vở kịch Song hoàng (*). Ở huyệt mộ dưới đáy biển, chú Ba đã dùng hương Cấm Bà gây mê mọi người, sau đó lấy thuyền của Giải gia đưa họ cập bờ, trả về cho tổ chức.

(*) Một loại hình kịch nghệ cổ của Trung Quốc do hai người phối hợp diễn xuất. Một người biểu diễn động tác, một người đứng sau màn hát hoặc nói.

Hương Cấm Bà là một loại dược vật hết sức đặc biệt, thời gian thần trí mơ hồ khá dài. Giải Liên Hoàn đóng vai người đầu tiên tỉnh lại, thêu dệt một câu chuyện li kì rồi chuyển bọn họ đến viện điều dưỡng.

Sau đó, Giải Liên Hoàn cùng với chú Ba nội ứng ngoại hợp, đồng thời sử dụng mưu kế chặt đứt mối dây liên hệ giữa viện điều dưỡng và tổ chức.

Cùng lúc đó, một đội ngũ khác bị lừa đến núi Trường Bạch, không ngoài dự đoán đã găp nạn ở Vân Đỉnh thiên cung. Đống thây khô chúng tôi trông thấy trong Vòng lặp vô hạn chính là thi thể của nhóm người này.

Căn cứ vào số lượng thi thể kết hợp với câu chuyện của Thuận Tử, có thể suy ra những người lên núi năm đó không phải đều đã chết hết. Tôi nghĩ những kẻ có thể giả mạo Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh hẳn phải có chút bản lĩnh, không rõ hai cô gái ấy có chạy thoát khỏi tay hai kẻ kia không.

Nhưng đúng vào lúc này, tình hình đã phát sinh biến đổi. Lúc này cả đội chia ra làm ba nhóm, một là nhóm Trần Văn Cẩm chạy trốn sau cùng, một nhóm là chú Ba và Giải Liên Hoàn, nhóm còn lại là Muộn Du Bình.

Chú Ba thật một mực muốn tìm kiếm đám người Giải Liên Hoàn và Trần Văn Cẩm. Mà đám người Trần Văn Cẩm sau khi trốn ra khỏi viện điều dưỡng đã không thể tin tưởng bất kì ai nữa.

Hiển nhiên cả Giải Liên Hoàn lẫn Ngô Tam Tỉnh đều không đáng tin, hai kẻ đó sẵn sàng hi sinh những người khác vì mục đích của mình, mà tổ chức thì càng tuyệt đối không thể tin.

Bọn họ vì lẩn trốn cuộc truy bắt và tìm kiếm chân tướng sự việc mà bắt đầu thám hiểm Cách Nhĩ Mộc, hơn nữa còn làm ra cuộn băng ghi hình, mục đích là để cảnh báo đời thứ ba.

Tôi nghĩ tới đây, cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp. Trong thế cục hỗn loạn này, những kẻ khác đều vì công danh lợi lộc của riêng mình, bất chấp đôi tay vấy máu. Duy chỉ có đội ngũ do hai cô gái này dẫn đầu dù ở vào cảnh khốn cùng đến thế nào vẫn luôn nghĩ đến chuyện tìm hiểu bí mật và bảo vệ người khác.

Mà chú Ba và Giải Liên Hoàn vẫn cố thủ ở Hàng Châu, tìm kiếm tung tích của những người kia ở khắp mọi nơi. Tôi tin chú Ba chấp nhất như thế là vì tình cảm đối với Trần Văn Cẩm.

Nhưng không thể phủ nhận rằng hoàn toàn có khả năng Giải Liên Hoàn muốn thủ tiêu bọn họ để trừ hậu hoạn. Lần đó Văn Cẩm gặp tôi có nhắc cho tôi biết chú Ba là giả, cũng chính vì nguyên nhân này.

Lúc này, công cuộc truy lùng Giải Liên Hoàn diễn ra trong bí mật đã trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết. Cuối cùng Giải Liên Hoàn cũng tới Hàng Châu, đi xuống bên dưới cửa hàng của chú Ba trông chừng cỗ quan tài kia, đợi ngày đó tới.

Cũng từ ngày đó trở đi, chú Ba mà tôi gặp thật ra là hai người khác nhau, chẳng qua lúc ấy tôi thật sự không ngờ trên thế gian này lại có kỹ thuật làm mặt nạ da người hoàn hảo đến vậy. Vả lại hai người kia cũng có vô số điểm giống nhau, cho nên thật sự rất khó phân biệt.

Trong thời gian này, tôi luôn cảm thấy chú Ba xuất quỷ nhập thần, thì ra là do có hai chú Ba. Cả hai chú Ba đều hết sức quen thuộc với tất cả mọi thứ, có điều tính cách hơi bất đồng, khi bọn họ cùng làm một việc thì mỗi người lại có cách riêng của mình, cũng để lại những manh mối khác nhau. Những manh mối này đan xen lẫn lộn khiến cho sự việc càng thêm phức tạp kì quái.

Tôi không sao phân biệt nổi người đối diện tôi khi nào là Ngô Tam Tỉnh, khi nào lại là Giải Liên Hoàn. Nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, không chỉ một lần tôi thấy tính cách chú Ba thay đổi.

Bỏ qua những điều vụn vặt thì bọn họ tựa như anh em song sinh, vì một mục đích chung mà không ngừng cố gắng.

Lại nói đến Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh, lúc này họ đã đưa người của mình đến Cách Nhĩ Mộc điều tra được một thời gian. Thân thể của họ vì ăn nhầm đan dược mà xảy ra rất nhiều biến đổi.

Hoắc Linh biến đổi đặc biệt nhanh, thần trí bắt đầu mơ hồ, trí nhớ dần dần giảm sút. Bọn họ đành phải lấy viện điều dưỡng bỏ hoang làm nơi theo dõi tình trạng của Hoắc Linh.

Mà Muộn Du Bình cũng có mục đích của riêng mình, hắn trở lại Trương gia cổ lâu. Đáng tiếc từ nhỏ hắn đã mắc phải căn bệnh mất trí nhớ di truyền của Trương gia, sau bị bắt làm mồi đem vào cổ mộ câu thi rồi được Trần Bì A Tứ cứu, một lần nữa trở về với mọi người.

Nhưng lúc này thế lực của tổ chức đã chẳng còn như xưa, cơ hồ trở thành hữu danh vô thực, không thể khống chế chặt chẽ cục diện như trước nữa.

Lúc ấy chú Ba và Giải Liên Hoàn cảm thấy mọi chuyện hết sức kỳ quặc, bọn họ lấy ra từ cổ mộ bên dưới cửa hàng chú Ba một chiến lợi phẩm lấy được từ Trương gia cổ lâu —— Hắc kim cổ đao, dùng để dò xét Muộn Du Bình.

Cùng lúc đó, Cầu Đức Khảo bắt đầu chính thức nhúng tay vào vụ này, không cam lòng làm một kẻ đầu tư bị lừa gạt nữa. Do đó mới có chuyện Cầu Đức Khảo mang theo tất cả tài liệu mà Kim Vạn Đường thu thập được đến cửa hàng tìm tôi.

Ngay sau khi thấy sách lụa Chiến quốc, chú Ba lập tức hiểu ra Cầu Đức Khảo hiện giờ là mối họa lớn cần phải chế ngự, vì thế mới tổ chức chuyến thám hiểm đầu tiên đến Thất tinh Lỗ Vương cung. Thật không ngờ, mọi chuyện từ đó về sau ngày càng không thể kiểm soát.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom