Cập nhật mới

Dịch Trò Lừa Gạt

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Hiện Trường Án Mạng


Ông chủ tiệm quét cái kính qua máy tính tiền, cặp môi dúm dó tỏ vẻ khó chịu.

Ngay khi Emma và Madeline bước ra khỏi shop, cả hai túm lấy nhau cười khúc khích.

"Ổng mặc cái áo khoác kiểu gì thế nhỉ?" Madeline lắc lắc đầu.

"Da một con mèo chết à?""Giờ hoặc là mua nó hoặc là cởi nó ra khỏi gương mặt nhỏ cáu bẩn của cô đi." Emma nhại giọng."Không thể tin được." Khi Madeline quàng cánh tay qua vai cô, Emma cảm thấy ngực mình nhẹ tênh.

Trong giây lát, cô thật sự đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.Họ đi thang cuốn lên tầng trên, tay trong tay.

Đột nhiên Emma trông thấy một mái đầu quen thuộc ở tầng dưới.

Một cô gái đang đứng trước tiệm Fetch, cửa hàng vật nuôi cao cấp, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ chơi phát ra tiếng chít chít và mấy cái vòng cổ gắn đinh tán.

Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn như thể cảm giác được ai đó đang nhìn mình.

Là Nisha.Madeline cũng hướng mắt nhìn về phía Nisha.

"Tớ nghe nói cậu ta là nạn nhân tiếp theo," cô thì thào vào tai Emma.


"Ngày mai chúng ta sẽ xử cậu ta.""Xử Nisha?" Emma nhăn mặt."Charlotte đã nghĩ ra một trò thú vị lắm.

Bọn tớ sẽ đón cậu lúc bảy giờ ba mươi sáng mai.

Nhớ sẵn sàng đấy."Nisha nhìn hai cô lần cuối rồi hất tóc qua vai, kiêu kỳ đi sang một hướng khác.

Sẵn sàng? Emma tự hỏi.

Cho...!chuyện gì? Cô nhìn Madeline đầy thắc mắc, nhưng đôi mắt Madeline đã bị che khuất sau cặp kính mát Gucci mới mua.

Tất cả những gì Emma nhìn thấy là ảnh phản chiếu của cô trên tròng kính đang nhìn lại cô chằm chằm, trông lúng túng hơn bao giờ hết.Con bé không phải người duy nhất cảm thấy rối rắm.

Có cái gì đó trong giọng nói của Madeline khiến tôi rất lo lắng.

Tôi có cảm giác việc họ sắp làm với Nisha sẽ vô cùng...!rắc rối.

Nhưng cả tôi và Emma đều phải chờ đến ngày mai để tìm hiểu chính xác đó là gì.Sáng hôm sau, chiếc SUV của Charlotte rú lên trước cửa nhà Mercer rồi tấp vào lề, suýt tí nữa hất tung một thùng rác.

Laurel hối hả chui vào ghế sau, Madeline đưa con bé một ly Starbucks.

"Cảm ơn chị lần nữa vì đã cho em tham gia vụ này," Laurel nói nhanh."Lần này em đã đóng góp vài ý tưởng thú vị", Charlotte nhẹ nhàng nói trong khi đang bấm điện thoại BlackBerry.

"Em xứng đáng có được sự tín nhiệm của tụi chị."Emma chui vào xe sau Laurel, Madeline cũng đưa cô một ly cà phê nóng dù Emma không hề dặn trước.

Cô uống một ngụm rồi nhăn mặt, đây là cà phê đen pha với đường ăn kiêng Splenda, kinh quá! Tuy là chị em sinh đôi nhưng không hẳn họ có khẩu vị giống nhau.

"Mà chuyện này là sao vậy?" cô hỏi.Charlotte vẫy vẫy cái ống hút cô dùng để uống trà sữa nóng trước mặt Emma.

"Đừng lo lắng gì cả.

Lần này đến lượt bọn tớ, Sutton.

Đây là quà bọn tớ dành cho cậu."Charlotte quẹo ra khỏi khu nhà Sutton, chạy ngang công viên nơi Emma và Ethan từng chơi tennis.


"Đã đến lúc rồi," cô nói bằng giọng rất thấp.

"Tớ đã quan sát Nisha từ thứ Hai tới giờ.""Và cậu đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua?" Madeline đang đeo cặp kính mát mới hiệu Gucci.

Ánh mặt trời hắt lên gọng kính vàng tạo ra ánh sáng phản chiếu trong xe.Charlotte gật đầu.

"Các nàng sẽ thích mê cho mà xem." Cô quay sang nhìn Laurel.

"Thế em đã dặn...người đó chưa?""Rồi chị." Laurel cười khúc khích."Tuyệt."Vài phút sau xe họ quẹo vào bãi đỗ xe của trường.

Nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiết học đầu tiên nên xe buýt đưa đón học sinh vẫn chưa đến và đội tuyển bóng đá của trường vẫn đang chạy khởi động trên sân.

Mấy cô gái kéo tay Emma đi vào sân trong và bước qua lối cửa phụ.

Hành lang vắng tanh không một bóng người.

Tấm áp phích kêu gọi bầu chọn hội học sinh bay phất phới dưới làn gió thổi ra từ máy điều hoà.

Trên sàn loang lổ những vòng xoáy nước từ cây lau nhà chưa kịp khô.Phòng thay đồ của đội tennis cũng vắng hoe, bốc lên mùi thuốc tẩy và sáp khử mùi.

Mỗi đội tuyển thể thao đều có gian phòng riêng.

Các cô gái của đội tennis đều sử dụng căn phòng này năm này qua tháng nọ - Emma đã mở tủ đồ tennis của Sutton vào ngày đầu tiên đi tập và tìm thấy vài thứ của những người chủ cũ vẫn còn để trong tủ, kể cả một áo khoác nỉ sáng bóng có in dòng chữ ĐỘI TENNIS TRƯỜNG HOLLIER phía sau.Khi họ quẹo vào dãy tủ đồ của đội tennis, Madeline đột ngột dừng lại.


"Whoa!" Laurel lấy tay che miệng.Emma nhìn quanh và suýt thét lên.

Từng mảnh giấy vương vãi vất lung tung trên đất và trên băng ghế.

Chất lỏng màu đỏ như máu phủ đầy trên các cánh cửa tủ.

Có hình dáng của một thi thể được viền bằng băng vải trắng nằm trên sàn, ngay cạnh đầu là một vũng máu lớn.

Băng vàng được kéo quanh khu vực thi thể, bên trên có ghi HIỆN TRƯỜNG ÁN MẠNG: KHÔNG ĐƯỢC BƯỚC VÀO.Đồng tử Emma vụt co lại.

Cô bước lùi ra sau một bước lớn.

Có thể nào là...? Cô nghĩ về bức thư đe doạ.

Sutton chết rồi.

Có lẽ ai đó đã tìm thấy thi thể của chị ấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Trò Đùa Tai Ác


Đoạn phim trên mạng chắc đã được quay ở đâu đó gần trường.

Tên sát nhân mang xác Sutton giấu trong phòng thay đồ và chờ đợi ai đó phát hiện ra.

Nhưng nếu họ tìm thấy thi thể của Sutton, chuyện gì sẽ xảy ra với Emma?Tôi cố tưởng tượng thi thể của mình nằm trên sàn căn phòng thay đồ lạnh giá, máu chảy ra từ vết thương trên đầu, đôi mắt run rẩy nhắm chặt.

Là thật sao? Ai đó đã vứt xác tôi ở đây? Nhưng căn phòng thay đồ này không phù hợp với những cảm xúc của tôi trước khi chết – tiếng thét, bóng tối và con dao kề trên cổ.

Chuyện này có gì đó không đúng.

Rồi tôi để ý thấy một nụ cười len lén xuất hiện bên dưới bàn tay đang che miệng của Laurel."Suỵt." Charlotte đẩy cả bọn vào phòng tắm.

Sàn nhà óng ánh nước, ai đó đã để lại chai dầu gội Aveda trên kệ.

Charlotte liếc về phía cửa phòng và vẫy tay ra hiệu nhóm bạn làm theo.

Vài cô gái chơi môn thể thao khác đi ngang phòng thay đồ của đội tennis cũng giật mình nhìn tới nhìn lui.


Một cô gái cơ bắp chạy việt dã trong đội điền kinh lôi điện thoại ra chụp hình trong khi cô gái người Châu Á vừa trông thấy liền lập tức xoay người đi về hướng khác.

Khi Nisha xuất hiện ở cuối hành lang, Charlotte nắm chặt tay Emma.

"Trò chơi bắt đầu."Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Emma khi cô lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Charlotte đã đưa tay lên môi.

Suỵt.Mái tóc đen của Nisha xoã dài trên lưng, cô đang mang một túi tennis màu xanh lá trên vai.

Khi cô quẹo vào dãy tủ đồ và trông thấy hiện trường án mạng, cô ngừng lại ngay lập tức.

Sau đó cô bước lên vài bước thăm dò, mắt nhìn đăm đăm vào cánh cửa tủ bị băng vàng của cảnh sát bao lại, mắt cô ánh lên vẻ bất lực."Cô kia?" Một nữ cảnh sát đột ngột tiến vào phòng khiến tất cả mọi người, kể cả Emma, Charlotte và Madeline đều nhảy dựng.

Nisha co rúm lại, cánh tay rụt về ép sát lồng ngực như muốn nói, Tôi sao?"Cô có thể nói cho tôi biết tủ đồ này là của ai không?"Làn da nâu của Nisha trở nên tái mét.

Cô liếc nhìn huy hiệu của cô cảnh sát, rồi nhìn vào cây súng bên hông.

"Ừm, đó là tủ của em."Laurel phụt ra một tiếng cười nhỏ.

Charlotte nhìn cô cảnh cáo.Cô cảnh sát gõ gõ cửa tủ bằng cây ăng ten của máy bộ đàm.

"Phiền cô mở cửa tủ ra.

Tôi cần phải khám xét bên trong."Túi xách của Nisha trượt từ vai cô xuống sàn.

Cô cũng chẳng buồn nhặt nó lên.

"T- Tại sao?""Tôi có lệnh khám xét ở đây." Cô cảnh sát mở ra một tờ giấy và giơ lên trước mặt Nisha.

"Tôi cần phải kiểm tra tủ đồ này."Charlotte vội đưa tay lên bịt miệng.

Cả người Madeline run rẩy, phát ra những âm thanh ngắt quãng như muốn nói tôi-không-muốn-cười-đâu.


Hai người họ quay sang nhìn Emma, Charlotte nhướng mày trong im lặng như muốn hỏi, Cậu thích trò này chứ? Emma nhìn sang chỗ khác.Các cô gái tập trung trong phòng thay đồ ngày càng nhiều, chen lấn nhau và nhìn trân trân vào hiện trường.

Cô cảnh sát đi tới đi lui bên cạnh tủ.

Nisha vài lần mở miệng định nói rồi lại thôi.

Nước mắt đong đầy trong mắt cô.

"Em có đang bị tình nghi không vậy? Em chẳng làm gì cả mà!""Tôi sẽ xác định chuyện đó sau," nữ cảnh sát nói.

Cặp còng tay kêu leng keng bên thắt lưng cô.Madeline huých nhẹ vào bên sườn Laurel.

"Em tìm đâu ra bà chị này vậy?""Em đăng quảng cáo trên diễn đàn Craigslist." Laurel cười rạng rỡ.

"Chị ấy là sinh viên khoa kịch nói ở Đại học bang Arizona."Cô cảnh sát gật đầu với Nisha lần nữa, cái gật đầu lần này mang vẻ ép buộc.

Tay Nisha run run khi cô bấm mật mã.

Lúc này Charlotte còn điên loạn hơn gấp bội, vai cô run rẩy dữ dội, còn Madeline phải lấy răng cắn lưỡi để ngăn mình cười khúc khích.Khi cửa tủ bật mở, cô cảnh sát thọc tay vào sờ s.oạng bên trong và lôi ra một con dao làm bếp, có vết máu trên lưỡi dao sắc nhọn.Nisha đổ sụp xuống chiếc ghế dài ở giữa phòng.

"Em-Em không biết gì về con dao đó cả!"Emma nắm chặt tay, lòng bàn tay cô khô đi vì căng thẳng.


Phải, Nisha xấu tính, nhưng cô ấy có tệ hại đến mức phải chịu đựng hình phạt này không?Tôi cũng cảm thấy rất ngần ngại.

Có lẽ khi còn sống tôi đã từng là một kẻ thích chơi khăm người khác, nhưng một vụ giết người được dàn dựng thế này chắc chắn sẽ khiến một cô gái vừa mới bị giết không lâu cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Thật ra thì vụ này trông có vẻ trùng hợp đến khó tin..."Tôi cần phải kiểm tra ngăn tủ trên nữa," cô cảnh sát yêu cầu.

"Sau đó cô và tôi sẽ phải đi một chuyến đến đồn cảnh sát.""Nhưng đây chỉ là hiểu lầm!" Mặt Nisha đã ràn rụa nước mắt.Emma kéo tay áo của Charlotte.

"Các cậu.

Thôi nào.

Thế là đủ rồi."Charlotte đứng thẳng người lên và quay sang cô.

"Cái gì?""Nisha có vẻ đã sợ chết khiếp rồi."Madeline nghiêng đầu.

"Vậy mới buồn cười chứ.""Bọn mình cũng đâu muốn cô ta bị lên cơn đau tim," Emma tranh luận..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Làm Như Cậu Chưa Từng Làm Mấy Trò Tệ Hơn Ấy


"Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy Sutton?" Một giọt nước chảy ra từ vòi hoa sen rơi lên đầu Charlotte nhưng cô mặc kệ.

"Đừng làm bọn tớ thất vọng vì tỏ ra mềm yếu như vậy.

Đằng nào bọn tớ cũng sẽ quậy cô ta hết ga, để cho cô ta biết chúng ta là ai.

Chúng ta không thể chỉ làm mấy cái trò ngu ngốc như bỏ cóc vào bồn tắm hay đổ kem tẩy lông vào dầu gội được.""Em nghĩ trò này là một ý tưởng thiên tài." Laurel nói nhỏ."Cảm ơn em." Charlotte cười toe toét.

"Chị biết chúng ta cần một trò đặc biệt để khởi động Trò Lừa Gạt cho năm học mới!"Emma phải cắn chặt hai hàm răng để không biểu hiện ra sự kinh ngạc.

Trò Lừa Gạt?Từng từ xoay vòng trong đầu tôi.

Các bong bóng xúc cảm bỗng nổi lên bề mặt.

Những tiếng thét và tiếng cười ha hả, những bàn tay bịt chặt miệng, cảm giác phấn khích ngập tràn cơ thể.

Tôi cố nhớ ra nhiều hơn nhưng tất cả chỉ là một chuỗi cảm xúc thoáng qua.Cô cảnh sát nhấn chốt cửa để mở ngăn trên cùng tủ đồ của Nisha.


Charlotte tóm lấy tay Emma.

"Chuẩn bị chưa?" Khi cánh cửa bật mở, có cái gì đó vụt nhảy ra.

Nisha hét lên và che mắt lại.

Emma cũng vòng tay ôm lấy vai đầy sợ hãi...Và rồi cô nhìn thấy một bong bóng nhựa sáng bóng trôi lềnh bềnh dưới lối đi, và trồi dần lên tới trần nhà.

Đó là một cái bong bóng hình trái chuối với hai con mắt to đùng và một nụ cười điên khùng.

"Đùa thôi!" một giọng rô bốt reo lên từ bong bóng khi nó đụng trần nhà.

"Đùa thôi! Đùa thôi!" Ở phía cuối sợi dây có treo một mảnh giấy BỊ LỪA RỒI NHA!Emma không thể ngăn mình cười phá lên.

Giờ thì nó thật sự rất buồn cười.Nisha lau nước mắt, nhíu chặt hai hàng lông mày.

Cô xoay qua tìm kiếm nữ cảnh sát, nhưng cô nàng sinh viên trường Đại học bang Arizona đã bỏ chạy, xách theo cả con dao đẫm máu.

Nisha giật mảnh giấy ra khỏi sợi dây, vò nát nó rồi vất mạnh xuống sàn.

"Đùa thôi!" bong bóng vẫn tiếp tục kêu đi kêu lại bằng giọng rô bốt.Charlotte bước ra khỏi chỗ nấp trong phòng tắm, đôi giày bốt cao gót của cô nện trên sàn.

Nisha quay sang và trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ lên vì tức giận.

"Cậu tốt hơn hết không nên tố cáo bọn tôi," Charlotte nói bằng một giọng đe doạ rợn người.

Cô vẫy vẫy ngón tay.

"Nếu không bọn tôi sẽ khiến cậu hối hận."Madeline và Laurel đứng ngay sau lưng Charlotte, bắn về phía Nisha ánh mắt đừng-nhờn-với-bọn-này.

Emma đi lướt qua Nisha nhanh nhất có thể.

Ra đến ngoài đại sảnh, các cô gái tựa lưng vào tường và cười dài.


Madeline nắm lấy tay Charlotte.

Laurel cười đến nỗi nước mắt chảy dài trên mặt."Ôi cái mặt của cô ta!" Charlotte nói giữa những nhịp thở ngắt quãng."Đỉnh của đỉnh!" Madeline cười lớn.Laurel chọt vào hông Emma.

"Thôi nào.

Thừa nhận đi.

Chị thích trò này lắm đúng không?"Họ đều nhìn chằm chằm Emma như thể cô là nhân tố quan trọng nhất quyết định xem trò đó hay tuyệt hay dở tệ.

Emma nhìn trống rỗng vào khoảng không bên ngoài cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn lên đến trần nhà.

Một chiếc xe buýt trường học nhỏ màu vàng vừa rời đi.

Các cô gái mặc đồng phục thể thao khúc côn cầu đi ngang họ và cười khúc khích.Emma quay người lại và nhìn kỹ từng người bạn trong nhóm của Sutton.

Dù thế nào đi nữa, Sutton rõ ràng chính là người cầm đầu.Charlotte huơ huơ tay trước mặt Emma.

"Sao hả? A cộng hay F trừ đây?"Emma nhấc túi xách trên vai lên cao hơn và nở một nụ cười ranh mãnh.

"A cộng," cô nói, cố ra vẻ kiêu kỳ như chị mình.

"Tuyệt vời."Các cô gái mỉm cười nhẹ nhõm.


"Tớ biết mà." Charlotte đập tay với Emma đầy ăn ý.

Chuông reo lên, họ khoác tay nhau rời khỏi đại sảnh.

Emma bước đi cùng họ, nhưng từng phần trên cơ thể cô, ngay cả những tế bào nhỏ bé nhất, đều đang run rẩy.Trò Lừa Gạt.

Nếu đây là thứ mà Sutton và các bạn thường xuyên làm, nếu họ làm như vậy với rất nhiều học sinh khác trong trường, rất có thể họ đã vô tình đẩy ai đó đi quá xa.Cô nghĩ đến câu nói của Charlotte.

Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy Sutton? Có khi nào Sutton đã từng làm những trò quậy phá còn tệ hơn thế này – tệ hơn rất rất nhiều – khiến ai đó điên lên và giế.t chết chị ấy?Tôi hết sức tập trung nhưng vẫn không thể nhớ được mình đã từng gây ra những rắc rối khủng khiếp nào.

Dù vậy, tôi vẫn ngập chìm trong cảm giác rằng Emma đã đúng.Emma chen chúc trong hội trường chật kín người để đến chỗ tủ đồ.

Mũi cô vẫn còn đọng lại mùi máu giả.

Cô liếc nhìn qua vai và thấy hai cô gái đang nhìn về phía mình vừa sợ hãi vừa sùng bái, họ đang thì thầm hai từ "Nisha" và "hiện trường án mạng".

Một chàng trai mặc đồng phục bóng đá đứng ngay ngưỡng cửa văn phòng hội học sinh và hô lớn, "Đùa thôi! Đùa thôi!"Chẳng lẽ từng chi tiết về trò chơi khăm đã lan truyền khắp trường rồi? Vì sao tất cả mọi người đều có thể cười đùa về nó cơ chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Phải Biến Khỏi Đây Thôi!


"Chào Sutton!" một cô gái chào Emma khi cô đi ngang, nhưng nụ cười đó lại có vẻ vặn vẹo và nham hiểm.

"Khoẻ chớ Sutton?" một gã trai cao kều mặc quần đáy thụng và giày trượt ván ngồi trong lớp Khoa Học chào Emma, nhưng liệu có phải do cô tưởng tượng không nhỉ, trong giọng nói đó mang theo sự thù hận sâu sắc.

Biết đâu Sutton đã từng chơi khăm tất cả bọn họ.

Bất cứ ai trong số họ cũng có thể là hung thủ giết người.Cô xoay người quẹo sang góc hành lang và suýt tí nữa tông vào một bóng dáng cao lớn đang cầm trên tay cốc cà phê.

"Ối," anh thốt lên, tay chụp lấy nắp cốc.

Emma bước lùi lại.

Ethan đang đứng trước mặt cô, anh mặc áo thun rộng có nón, quần lửng màu xanh quân đội và đôi giày Converse đã cũ.

Vẻ mặt cau có khó gần của anh giãn ra khi trông thấy cô.


"Ồ, chào em.""Chào anh," Emma trả lời, cảm thấy dễ chịu khi trông thấy một gương mặt thân quen.

Họ sánh vai đi ra khỏi đại sảnh.

"A-Anh khoẻ không?" Cô cố tỏ ra vui vẻ, nhưng giọng vẫn còn run rẩy."Anh ổn." Ethan bước chậm lại chờ cô.

"Còn em? Trông em như lại vừa bị ông kẹ dí."Emma đặt tay lên gáy ngượng ngùng, phát hiện gáy cô lúc này đã đẫm mồ hôi, tim cô cũng đập rất nhanh.

"Em chỉ bị doạ một chút thôi," cô thú nhận."Tại sao?"Họ rẽ sang một góc khác và đi ngang tiền sảnh, bước tránh qua một nhóm học sinh đang nhảy break-dance cạnh kệ trưng bày đồ gốm của trường.

"Có thể nói là lúc này đây em chỉ ao ước được bỏ học cả năm và trốn trong một hang động nào đó.""Có phải do trò chơi khăm Nisha không?" Ethan hỏi.

"Hai cô gái xếp hàng chờ cà phê ngay trước mặt anh cứ huyên thuyên về vụ đó suốt," anh ngại ngùng nhún vai.

"Trò đó thật là...!điên rồ."Emma ủ rũ ngồi trên băng ghế dựa ngoài tiền sảnh.

"Ừ.

Các bạn của em đã đẩy vụ việc đi quá xa."Ethan ngồi xuống bên cạnh cô, nhặt lên một tờ rơi LỄ HỘI MÙA GẶT! HÃY MUA VÉ NGAY! rồi vo lại trong tay.

Khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười chế giễu.

"Chẳng phải luôn như vậy sao? Trò chơi khăm của các em lúc nào cũng quá đáng như vậy mà?"Ruột gan Emma quặn thắt.

Những lời của Charlotte lại xoay vòng trong đầu cô như quần áo bị vặn xoắn trong máy sấy: Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy?Cô khó khăn nuốt xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn kệ trưng bày ngay cạnh giảng đường ở phía bên kia tiền sảnh.

Một tấm áp phích in bằng chữ vàng có ghi dòng chữ TƯỞNG NHỚ.

Bên dưới là bảng kỷ yếu được dán đầy hình trắng đen của những học sinh đã mất, kèm tên và ngày mất của họ.Tên chị Sutton lẽ ra cũng phải ở trên danh sách ấy, Emma thầm nghĩ.


Cô tự hỏi không biết tên sát nhân có thường xuyên đi ngang tiền sảnh này và nghĩ như cô không.Hai chàng trai đang chơi đuổi bắt trong sảnh, gót giày họ nện vang trên nền nhà.

Emma mệt mỏi chớp mắt.

Trước khi cô kịp nói gì thêm, tiếng chuông vào lớp đã reo lên cảnh báo.

Ethan mỉm cười từ biệt.

"Nếu em đã mệt mỏi với những trò phá phách ấy, hãy nói thẳng với các bạn là em muốn dừng lại.

Chỉ việc từ bỏ thôi, em hiểu chứ? Tất cả mọi người sẽ rất biết ơn em vì điều đó." Anh ném cốc cà phê rỗng vào thùng rác.

"Gặp em sau nhé."Emma nhìn anh mất dạng sau khi rẽ vào đại sảnh, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Cô biết cần phải đứng lên vào lớp, nhưng chân cô lại không tài nào nhúc nhích được.

Những gương mặt của người chết trên tấm bảng TƯỞNG NHỚ đang nhìn cô kì dị và mỉm cười thấu hiểu.

Và rồi cô chợt nhận ra mình cần phải làm gì.

"Phải biến khỏi đây thôi," cô thì thào.Cô chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn đến thế trong cuộc đời mình.


Cho dù cái chết của Sutton có liên quan đến ai, cho dù Trò Lừa Gạt là gì đi nữa, tất cả đều quá đáng sợ, nguy hiểm và khủng khiếp.

Ngồi im ở tiền sảnh trường khiến cô cảm thấy mình như đang bị súng ngắm nhắm vào đầu.Và có lẽ, tôi rùng mình nghĩ, thật sự có ai đó đang nhắm vào con bé.Chiếc Jetta của Laurel kêu rít lên khi Emma lái nó vào bãi đỗ xe của trạm xe buýt đường dài trên phố Tucson.

Cô đạp thắng xe ngay trước khi đâm vào khối bê tông ngăn xe trong bãi đỗ.

Cô tắt máy rồi cẩn thận nhìn xung quanh.Không khí nơi đây vẫn ngột ngạt như lò vi sóng và mặt đường trải nhựa láng bóng, hai ông già đứng bên ngoài trạm liếc nhìn Emma.

Bên kia đường, ba gã sinh viên đại học ăn mặc lôi thôi đang bước nhanh về phía khách sạn Quốc Hội cũng quay đầu nhìn cô.

Ngay cả mấy con ma nơ canh hở hang bên cửa sổ tiệm S&M dường như cũng đang trộm nhìn.

Emma đeo vào cặp kính mát D&G to bản của Sutton nhưng vẫn cảm giác như mình bị vạch trần.Trời đã về chiều, lẽ ra giờ này Emma phải ở buổi tập tennis.

Cô đã mất cả ngày trời để suy nghĩ làm cách nào trốn khỏi thị trấn – và nơi cô sẽ đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Chuyến Xe Cuối Cùng


Emma không muốn sử dụng thẻ ATM hay thẻ tín dụng của Sutton trên đường bỏ trốn vì tên giết người sẽ dễ dàng lần ra được vị trí của cô.Và rồi cô nhớ đến nó: tủ khoá ở Vegas.

Cô đã giấu hai ngàn đô ở đó vì sợ phải mang một số tiền mặt lớn như vậy đến Tucson.

Tủ khoá được đặt mật mã là sinh nhật của Becky, ngày 10 tháng 3.

Nếu Emma có thể lấy lại được số tiền thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Cô có thể đón một chuyến xe buýt giá rẻ đến khu Bờ Biển Đông, nơi không ai có thể tìm ra cô nữa.

Biết đâu sau khi cô bỏ đi, mọi người sẽ nhận ra Sutton đã biến mất và bắt đầu tìm kiếm chị ấy.Và từ đó tôi sẽ biết được lý do tại sao – và bằng cách nào – tôi chết.

Liệu có thể không? Nếu Emma rời đi, tôi sẽ phải đi cùng con bé và nhìn nó sống cuộc đời mới ở New York hay New England sao? Hay tôi sẽ biến mất mãi mãi một khi con bé không còn liên quan đến cuộc đời tôi nữa? Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi đây?Emma đã lén trộm chìa khoá xe trong tủ đồ tennis của Laurel.

Tha thứ cho chị nhé Laurel, Emma thầm khẩn cầu khi cô rón rén lấy chìa khoá xe ra khỏi túi xách Laurel và thả nó vào túi mình.


Không đến một phút sau, cô đánh xe ra khỏi bãi đỗ và nhấn chọn Trạm Xe Buýt Đường Dài trên hệ thống định vị GPS.Emma bước vào trạm xe buýt, cô xếp hàng sau một người đàn ông đầu hói gầy gò đeo kính gọng vuông và một người phụ nữ tóc xù mang va li kéo cỡ đại.

Cô bán vé mắt láo liêng ngẩng đầu nhìn Emma rồi tiếp tục nhập thông tin vào máy bán vé.

Phía trên đầu cô ta là tấm bảng thông báo lịch trình xe chạy đến Las Vegas.

Xe sẽ khởi hành sau mười lăm phút nữa.

Tuyệt.Người đàn ông đầu hói tựa cùi chỏ lên quầy bán vé và nói chuyện thời tiết.

Bóng đèn trên trần nhà phát ra âm thanh rin rít khó chịu.

Mỗi khi có cơn gió thổi đến, cánh cửa lại bị thổi bật ra rồi đóng sầm lại khiến Emma nhảy dựng.

Da gà trên tay cô dựng đứng.

Ước gì cái hàng chờ này nhanh lên một chút.Một bản nhạc rock của nhóm Paramore đột nhiên vang lên từ túi xách Emma.

Cô lấy ra chiếc iPhone của Sutton, trên màn hình hiển thị tên LAUREL, Emma ngay lập tức ấn nút tắt nhạc chuông.Lát sau màn hình nhấp nháy tin nhắn báo CUỘC GỌI NHỠ, Laurel lại gọi lần nữa.

Emma vẫn tiếp tục tắt nhạc chuông Paramore.

Sao Laurel không tập tennis nhỉ? Emma đã nghĩ cô có ít nhất một giờ đồng hồ trước khi Laurel phát hiện xe mình mất tích.Sau cuộc gọi nhỡ thứ hai, một tin nhắn được gửi đến.

Emma mở ra xem.

"911", Laurel viết, "Chị có lấy xe em không vậy? Chị ổn chứ? Nếu trong năm phút nữa chị không gọi lại cho em thì em sẽ gửi một đoàn người đến tìm kiếm chị."Người phụ nữ tóc xù đứng trước mặt Emma đang nhìn cô tò mò.

Cô bán vé vừa liếm ngón tay đếm tiền vừa liếc nhìn Emma.


Emma cố gắng nuốt xuống sự lo lắng đang nghẹn trong cổ họng.

Đột nhiên cô nhận thấy kế hoạch bỏ trốn của mình thật ngu ngốc.

Laurel lúc này chắc hẳn đang rất hoảng hốt vì bị mất xe.Và ngay cả khi Emma đã lên xe buýt đến Vegas, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm thấy xe Laurel trong bãi đỗ.

Khi không tìm thấy cô, mọi người sẽ cho là Sutton đã bỏ trốn.

Cô bán vé Mắt Láo Liêng sẽ chỉ điểm Emma đã mua vé đến Vegas.

Và rồi cảnh sát sẽ chỉ lo tìm kiếm Emma ở đó, chứ không tìm thi thể của Sutton ở đây nữa.Laurel gọi điện lần nữa ngay khi Emma vừa bước ra khỏi hàng.

Cô nhấn nút trả lời màu xanh lá và nghe máy.

"Bà chị ba xạo của em đây rồi." Laurel khó chịu nói, giọng cô nghe ồ ồ như đang bật loa ngoài.

"Chị chôm xe em phải không?""Mới lấy xe cậu ra khỏi bãi giam xe nè!" Giọng Charlotte vang lên trong điện thoại.

"Bọn tớ phải góp tiền đóng phạt đấy!""Tớ xin lỗi," Emma thốt lên.


"Tớ chỉ...!đang phải làm một việc gấp.

Việc rất quan trọng." Cô bước về phía cửa sổ và dõi mắt nhìn sang bên đường, nơi vài cô gái đang nhốn nháo trong cửa hàng đồ khiêu dâm.

Khu này có gì quan trọng sắp xảy ra hay sao mà đông người thế nhỉ? Bán đồ chơi tình d.ục à? Hay đi xem buổi biểu diễn ở khách sạn Quốc Hội?"Tớ sẽ đưa Laurel về nhà, nên cậu đừng lo lắng," Charlotte nói.

"Nhưng nhớ giải quyết hết mấy chuyện lặt vặt trước buổi ngủ qua đêm ở nhà tớ đó nha! Cuộc vui này không được thiếu ban chấp hành đâu.""Đừng quên chị Lili với Gabby nha," Laurel nói thêm."Ờ, nhưng họ không quan trọng," Charlotte đáp lại.Tiếng loa phóng thanh kêu rẹt rẹt khiến Emma giật nảy mình.

"Xe bắt đầu khởi hành ở Trạm số 3, xe buýt đường dài số 459 đi Las Vegas," giọng mũi lười nhác của người soát vé vang lên.

"Las Vegas, xin mời quý khách lên xe."Emma vội vã bịt chặt micro của chiếc iPhone, nhưng đã quá muộn.

Có một khoảng lặng nhỏ ở đầu dây bên kia.

"Em vừa nghe thông báo xe buýt đường dài thì phải?" Laurel bối rối hỏi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Chị Hơi Lạ Đó


"Cậu định đi Vegas à?" Charlotte chất vấn.Emma đẩy cánh cửa rỉ sét ra và đi như bay về phía xe của Laurel, cô sợ tiếng thông báo om sòm lại vang lên lần nữa.

"Tớ...!tớ chỉ vừa đi ngang trạm xe buýt thôi.

Cửa kính xe đang hạ xuống hóng gió ấy mà.

Giờ tớ đang trên đường về nhà đây, vậy nhé?"Ghế nệm trên xe Laurel nóng hừng hực như muốn đốt cháy hai vai và đùi Emma khi cô cúp điện thoại và leo vào trong.

Các ngón tay Emma run rẩy khi đút chìa vào ổ khoá xe.

Tiếng động cơ gầm gừ vang lên bên tai khiến Emma ngẩng đầu lên nhìn.

Một chiếc xe buýt đang đậu ngay cổng dành cho xe ra vào, trên kính chắn gió có một biển báo đề chữ LAS VEGAS.


Hành khách ném đống hành lý vào khoang chứa đồ rồi leo lên xe.Và rồi một tiếng lách cách nhỏ vang lên khiến cô cứng người.

Vành tai Emma nóng lên, cảm giác như có ai đó đang nhìn cô chằm chằm.

Cô xoay người nhìn quanh.

Ông già ngồi trên băng ghế dựa đã biến mất.

Giao thông trên đường đang bị ùn tắc.

Một chiếc xe Prius màu xanh nê-ông có gắn biển TAXI GIÁ RẺ nhấn kèn inh ỏi.

Kẹt sau lưng nó là một chiếc Hatchback đỏ bị móp một lỗ to ngay càng xe, và một chiếc xe bán tải màu đen đang rồ ga thiếu kiên nhẫn ở phía sau.Phía trước dãy xe đang kẹt là một chiếc Mercedes màu bạc đang chạy chầm chậm ngang qua trạm xe buýt, mui xe được trang trí bằng một vật sáng lấp lánh.

Thông qua cửa sổ xe sẫm màu, Emma có thể nhận ra tài xế lái chiếc Mercedes đang nhìn vào cái gì đó ở bãi đỗ xe của trạm xe buýt.

Hắn nhìn cô!Tôi nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ người trong xe là ai, nhưng vẫn không thể thấy được gương mặt đó.Chiếc taxi màu xanh lá lại bóp còi, và lần này người ngồi trong chiếc Mercedes quay mặt đi, lăn bánh chạy về phía trước.

Emma nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó biến mất sau dốc đồi.

Chỉ sau khi chiếc xe đã mất hút khỏi tầm mắt, Emma mới dám thở ra.

Những cơn sợ hãi nhuốm màu hoang tưởng của cô hoá ra lại hoàn toàn hợp lý.Sau tất cả, kẻ đã giết tôi vẫn đang dõi theo con bé từng bước.Tối muộn hôm đó, Laurel vừa lái xe vừa vặn xoắn mái tóc dài màu vàng khói thành một búi tóc lộn xộn ở sau gáy.

Cô lái lên dốc và chạy trên con đường nhấp nhô hướng về nhà Charlotte, một ngôi biệt thự ẩn nấp sau dãy đá khô cằn nằm lưng chừng trên con đường núi.Emma chỉ đứng nhìn quanh khi Laurel nhấn vào máy liên lạc nội bộ ngoài cổng nhà Charlotte.

Một giọng nói vang lên trên loa vài giây sau đó.


Laurel nói vào micro.

"Là Laurel và Sutton ạ." Ổ khoá bên trong cửa kêu tách một cái, cánh cửa từ từ mở ra.Một con đường lát đá hiện ra trước mặt họ.

Hai bên đường là bãi cỏ xanh tươi tốt được điểm xuyết bằng xương rồng Saguaro, bụi hoa loa kèn và cây bụi Creosote.

Ở giữa lối đi là một đài phun nước bằng đá và hai thiên thần đá trần tru.ồng đang làm dáng.

Phía sau là một ngôi nhà, hay nói đúng hơn là một căn biệt thự khổng lồ với dãy cửa sổ chạy từ sàn lên tới trần, trần nhà trong suốt trở thành một nơi ngắm sao trời lý tưởng.

Cái chuông cửa bằng đồng treo trên tường ngay cạnh cánh cửa khổng lồ.

Bên trái ngôi nhà có một bãi chăn thả, vài con ngựa đang nhàn nhã gặm cỏ phía sau hàng rào và một chiếc xe Porsche màu bạc sáng bóng nằm lẻ loi trong cái ga ra có sức chứa năm chiếc xe hơi.Laurel nhìn sang Emma khi cô đang lái xe về phía bãi đỗ ở cuối đường.

"Cảm ơn chị đã không khó chịu về việc em cũng tham gia bữa tối nay."Emma vuốt mớ tóc đang vướng trên mặt.

"Có gì đâu."Laurel tựa người vào vô lăng, lông mi đen sẫm che gần hết mắt cô.


"Em thấy tuần này chị hơi lạ.

Bộ chị đang giảm cân hay gì hả?""Chị đâu có lạ gì đâu," Emma nói nhanh."Đừng hiểu lầm ý em, chuyện đó không có gì xấu cả." Laurel rút chìa khoá xe ra khỏi ổ cắm.

"Ngoại trừ vụ chôm xe điên khùng ra, và vụ chị cúp học hôm đầu tiên đến trường." Cô cười xấu xa nhìn Emma.

"Và thêm một hai vụ tương tự nữa.""Chị thích khiến mọi người hiếu kỳ vậy đó," Emma lẩm bẩm, rụt đầu vào cổ.

Tuy trong lòng không muốn Laurel hỏi thêm hàng tá câu hỏi về hành vi kỳ cục của cô gần đây nhưng Emma vẫn cảm thấy Laurel thật dễ thương khi nhận ra chị mình đang cư xử khác thường.Hai người đỗ xe rồi đi bộ lên một bậc tam cấp sáng bóng dẫn tới cửa trước và rung chuông.

Hai tiếng chuông nặng nề vang lên, một cô gái có nụ cười dễ gần mở cửa đón họ.Cô mặc quần jean xám bó sát đến nỗi lộ ra không thiếu đường cong nào, áo sơ mi tay dài Emma từng thấy bày bán trong cửa tiệm quần áo Urban và một đôi giày cao gót màu bạc hở ngón.

Cô đeo một cặp kính mát gọng trắng hiệu Ray-Ban và mấy viên kim cương to bằng hạt đậu sáng lấp lánh trên tai cô.Da cô có màu vàng đồng và trơn láng không một nếp nhăn, tóc cô vàng hoe bồng bềnh và đôi mắt sáng màu xanh lục bích như màu biển Caribbean..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Trò Chơi Tôi Chưa Bao Giờ


Emma nhìn Laurel, tự hỏi không biết cô gái này là ai.

Một người chị của Charlotte đang học đại học ư?"Chào Sutton," cô gái nói.

"Chào Laurel." Cô gật đầu tán thưởng cái túi xách bằng vải sọc của Laurel.

"Cái túi đẹp đó.""Cảm ơn bác Chamberlain," Laurel ríu rít nói.Emma suýt nuốt luôn viên kẹo sinh gum trong miệng.

Bác Chamberlain?Tôi cũng hết sức kinh ngạc.

Tôi chả thể nhớ nổi bác ấy."Mấy bồ!" Charlotte đứng trên đầu cầu thang gọi xuống.

Laurel và Emma gượng cười nhìn bà Chamberlain – bà ấy trông có vẻ mong đợi được mời lên chơi cùng cả nhóm – rồi leo lên dãy cầu thang xoắn treo đầy những bức tranh loè loẹt theo phong cách của Jackson Pollock.Charlotte đẩy cửa bước vào phòng, một căn phòng ngủ lớn gấp đôi phòng Sutton hiện ra, và lớn gấp tỷ lần phòng ngủ Emma từng có.

Madeline và Cặp Sinh đôi Twitter đã ngồi sẵn trên tấm thảm sọc ở giữa phòng, miệng nhai nhóp nhép bánh quy và uống Coca không đường."Bọn tớ đang kể cho Lili và Gabby nghe vụ chơi khăm Nisha." Madeline kéo cái áo vải trễ vai lên để nó không lộ ra một nửa áo ngực của cô."Đương nhiên là tụi tớ đã nghe đồn về vụ đó," Lili vội nói, tay kéo một sợi vải tưa trên cặp găng tay xỏ ngón kiểu Avril Lavigne của cô."Hôm nào đó các cậu cho bọn tớ tham gia mấy trò chơi khăm nhé," Gabby nói thêm, chỉnh lại băng đô vải trên mái tóc vàng óng ả.

"Bọn tớ có hàng đống ý tưởng xịn đây này."Charlotte ngồi xuống và bốc một nắm bánh quy.

"Xin lỗi nhé.


Trò Lừa Gạt chỉ được giới hạn trong bốn thành viên thôi.

Phải không Sutton?" Charlotte lại quay sang nhìn Emma, như thể Emma là người ra quyết định cuối cùng.Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Emma.

Trò Lừa Gạt.

Chỉ nghe cái tên đó thôi đã khiến mạch máu cô muốn đóng băng rồi.

""Ừa," cô nói sau khi ngập ngừng một lúc.Gabby làm mặt quỷ.

"Vậy bọn tớ chỉ được làm nạn nhân của trò chơi khăm thôi, chứ không được tham gia hả?" Cô thúc cùi chỏ vào Lili và cô ấy cũng gật đầu theo.

Mắt họ hừng hực lửa.Mọi người im lặng một lúc lâu.

Madeline trao đổi một cái nhìn đầy ẩn ý với Charlotte.

"Cái đó khác mà.""Ờ, khác thiệt mà." Charlotte quay sang nhìn thẳng vào Emma.

Emma nghịch quai giày, thầm ước giá mà cô hiểu họ đang nói gì.Charlotte tằng hắng, phá vỡ bầu không khí kỳ dị.

"Ờ...!tớ có một trò chơi cho cả nhóm đây." Cô mở bung cửa tủ quần áo trong góc phòng.

"Giờ đã đủ mặt rồi, bắt đầu thôi." Cô lôi ra một chai rượu Absolut Citron giấu trong tủ.

"Năm học mới phải khởi đầu với trò chơi Tôi Chưa Bao Giờ mới là phải đạo."Charlotte đổ rượu vào mấy ly thuỷ tinh tròn rồi chuyền cho cả nhóm.

"Nhắc mọi người nhớ, mỗi người phải nêu lên một chuyện mình chưa bao giờ làm.

Chẳng hạn, tớ chưa bao giờ hôn kiểu Pháp với thầy Howe.""Eo ơi!" Lili la lên chát chúa."Và những ai đã từng hôn thầy Howe là phải uống đấy nhé," Charlotte nói ngắn gọn."Phải là những chuyện có thật đó nha," Madeline vừa nói vừa đảo mắt.

"Không được nói mấy thứ mà không ai trong tụi mình dám làm.""Sutton có khả năng hôn thầy Howe lắm." Charlotte e ngại nhìn Emma.

"Cậu không ngờ được cậu ấy sẽ làm những gì đâu."Mọi người háo hức cười khúc khích.

"Tớ chơi trước," Madeline xung phong.


Cô nhìn mấy cô gái ngồi quanh mình rồi nói.

"Tớ chưa bao giờ...!nghỉ học bốn ngày liên tiếp."Cô ngồi xổm lên chờ đợi, không uống rượu.

Gabriella và Lilianna chỉ đặt ly rượu trong lòng chứ không uống.

Emma cũng không nhúc nhích.

Madeline gõ nhẹ lên đầu gối Emma bằng ngón trỏ và ngón cái.

"Ê? Không nhớ cái lần cậu trốn đi nghỉ cuối tuần dài hạn ở San Diego hả?""Đúng là một cuối tuần siêu dài," Charlotte cười khúc khích.

"Tớ cứ tưởng cậu chết ở đó luôn rồi chớ!" Rồi cô hất cằm về phía ly rượu của Emma.

"Cạn ly đi nàng Buttercup!" (*)*(Chú thích: Buttercup là tên một trong ba nữ siêu nhân nhí trong bộ phim hoạt hình ăn khách Powerpuff Girls của Mỹ.)*Emma chẳng biết làm gì ngoài việc hớp một ngụm.

Mùi rượu khiến cô suýt nôn hết ra.

Nó có vị như vừa phải ngậm ống bơm xăng vừa ăn chanh thối cùng một lúc.Charlotte là người tiếp theo.

Cô nhịp đầu ngón tay trên miệng ly, suy nghĩ.

"Xem nào.

Tớ chưa bao giờ...!cướp bạn trai người khác."Tất cả mọi người lại ngồi yên lần nữa.


Madeline nhìn Laurel.

Charlotte quay sang nhìn Emma, phát ra một tiếng e hèm nho nhỏ.

Emma đột nhiên nhận ra điều Charlotte ám chỉ.

Cô ngập ngừng đưa ly rượu lên môi lần nữa."Tốt," Charlotte nói thầm.

Emma cắn nhẹ bên trong má.

Ai mà ngờ được một trò chơi uống rượu sẽ moi được từng ấy thông tin về chị cô cơ chứ?Tôi sững sờ nhìn họ.

Nhờ trò chơi này mà tôi đã biết thêm được hai điều về mình.

Ước gì họ chơi cả đêm."Em chưa bao giờ tắm khoả th.ân trong suối nước nóng," đến lượt Laurel nói.

Tất cả mọi người đều uống trừ Laurel và Charlotte.

Đoán chừng Sutton đủ ngông để làm mấy trò như vậy, Emma uống thêm một ngụm rượu."Tớ chưa bao giờ quay bài khi làm kiểm tra," Charlotte thông báo..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Trò Lừa Siêu Cấp


Madeline và Lili nhìn cô rồi uống một ngụm, "Không có cậu thì bọn tớ chết chắc đó Char." Madeline nói.

Emma đoán cô cũng phải uống."Tớ chưa bao giờ viết thư tình giả gửi cho thầy hiệu trưởng Larson," Gabriella nói.

Charlotte và Madeline nhìn Emma cười khúc khích, cô lại phải uống một ngụm rượu nữa.

Emma không còn cảm thấy muốn nôn sau khi uống rượu, cô đã bắt đầu quen với vị của nó.

Chân tay cô thả lỏng và hàm cũng thôi siết chặt.Laurel tiếp tục xung phong.

"Em chưa bao giờ hôn một anh sinh viên đại học nào." Cô chồm người lên và tò mò nhìn cả nhóm.Madeline chỉ vào Emma cười toe toét.

"Còn nhớ anh chàng ở bar Plush không đó? Cậu tưởng ảnh bằng tuổi tụi mình nhưng thật ra ảnh hai mươi hai lận!""Woa!" Cặp Sinh Đôi Twitter đồng thanh kêu lên.Charlotte nhướng mày.

"Hồi nào vậy?"Madeline nhíu mày suy nghĩ.

"Chắc tháng Bảy?"Đầu mũi Charlotte đỏ lên.


"Garrett nghĩ sao về chuyện đó?"Madeline lấy tay che miệng.

Gabriella ho khan.

Emma lăn ly rượu giữa hai lòng bàn tay.

Tuyệt, vậy là chị Sutton vừa cướp bạn trai người ta vừa cắm sừng bạn trai mình.Tôi mò mẫm tìm kiếm chút ký ức để giải thích, nhưng đầu tôi chẳng nghĩ ra được gì.

Tôi đã từng cắm sừng Garrett thật sao? Sao tôi lại làm thế được nhỉ?"Hình như tớ nhớ nhầm," Madeline thốt lên.

"Là trước khi Sutton hẹn hò với Garrett cơ.""Đúng rồi đó," Emma đồng ý, hy vọng đó là sự thật nhưng vẫn nghi ngờ phần nào.

Charlotte mải nghịch gì đấy trên chiếc iPhone và không trả lời.Tiếp theo đến lượt Emma.

Cô nhìn quanh một lượt, tất cả bạn bè của Sutton đều đã nghiêng ngả một chút.

Madeline nở một nụ cười ngu ngốc, không khí trong phòng đã nặng mùi cồn.

"Được rồi," cô nói, hít sâu một hơi, cố tìm cách diễn đạt câu hỏi cô muốn hỏi nhất.

"Tớ chưa bao giờ...chơi khăm ai đó thật nặng trong Trò Lừa Gạt."Cặp Sinh Đôi Twitter nhìn nhau cay đắng.

Charlotte, Laurel và Madeline trợn tròn mắt.

"Đồ ngốc," Charlotte rên lên, nghiêng ly rượu bên môi.

"Cậu quên vụ Nisha sáng nay rồi hả?""Không, ý tớ là một vụ còn hơn cả vụ Nisha," Emma sửa lại.

"Một trò chơi khăm vô cùng tệ hại, trò khiến tớ cảm thấy thật tồi tệ sau khi nó kết thúc." Một trò đủ khiến cho ai đó muốn trả thù, cô ước gì mình có thể thêm vào câu đó.

Một trò đủ tệ khiến ai đó lôi Sutton vào quãng rừng trống và xiết cổ chị ấy.Các thành viên trong nhóm Trò Lừa Gạt ngừng lại, vẻ mặt trông như vừa bị tấn công lúc không đề phòng.

Gương mặt Gabriella và Lilianna rõ ràng đang kiềm chế một cơn tức giận, trong khi Laurel nhìn Emma căng thẳng rồi đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm tỏ vẻ hối lỗi.


Cùng lúc ấy, Charlotte và Madeline cũng uống một hớp.

Charlotte hất cằm về phía ly rượu của Emma.

"Tớ nghĩ cậu cũng nên uống đi."Emma uống hết ly rượu trên tay, bao tử cô bị đốt cồn cào và nếu cô nuốt vào bụng một que diêm ngay lúc này, chắc hẳn bụng cô sẽ nổ tung."Thành thật mà nói, tớ cứ nghĩ cậu sẽ là người đầu tiên chơi khăm trong năm học mới." Charlotte đổ thêm rượu Absolut vào ly của từng người.

"Cái vụ mà cậu tự hào khoe suốt mùa hè đâu? Trò lừa siêu cấp ấy?""Ờ phải!" Madeline nâng ly rượu lên, một ít rượu sánh ra ngoài.

"Cậu đã nói trò đó sẽ cực kỳ động trời làm cho tớ căng thẳng đề phòng suốt mấy tuần nay."Miệng Emma đắng chát.

Vậy là Trò Lừa Gạt không chỉ lừa những người xung quanh mà còn chơi khăm cả người trong nhóm nữa.

Đột nhiên đoạn phim hiện lên trong đầu cô.

Cô nhớ lại cảnh Sutton đã lả đi sau khi bị sợi dây chuyền xiết cho nghẹt thở, cảnh chị ấy không còn nhúc nhích cho đến khi có người tháo tấm khăn che mặt chị ra.

Lỡ như thật sự chị ấy không hề đau đớn? Lỡ như tất cả chỉ là một trò đùa?Đột nhiên các sự kiện đổ vỡ hàng loạt như một hiệu ứng đô-mi-nô, các tế bào thần kinh trong đầu Emma đang liên kết chuỗi sự kiện lại với nhau.

Cô nghĩ về bức thư đe doạ gắn trên kính chắn gió trên xe Laurel.

Cô nhớ đến cảnh điện thoại và ví của Sutton vẫn còn trên bàn lúc cô mới đến, như thể cố ý đặt ở đó cho Emma tìm thấy.


Và chứng minh thư của Emma bị lấy mất để cô không còn cách nào chứng minh mình không phải Sutton.Tim cô đập nhanh đến khó thở.

Ôi Chúa ơi, cô nghĩ.

Lỡ như trò lừa siêu cấp đang thật sự diễn ra thì sao? Lỡ như Emma là vai chính trong trò lừa lần này?Chất cồn đốt cháy bao tử Emma.

Cô vụt đứng dậy chạy về phía cửa và mở tung nó ra.

Bên trong là một tủ âm tường đầy giày và túi xách.

Cô đóng cửa rồi lóng ngóng chạy về hướng ngược lại.Chalotte đứng lên và xoay vai Emma sang bên trái.

"Nhà vệ sinh ở bên này nè cưng." Cô đẩy nhẹ Emma về phía cánh cửa trắng ở bên kia phòng.

"Đừng phun hết vô bồn tắm như lần trước nha!""Tớ sẽ đăng lên Twitter vụ này," Gabriella cười khúc khích."Không, để em," Lilianna lải nhải.Emma lao vào phòng tắm và đóng sầm cửa.

Cô chồm lên tựa người vào bồn rửa mặt xây bằng đá hoa cương sáng bóng, toàn bộ câu chuyện mạnh mẽ siết lấy cô và thít chặt lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Hét Lên Là Tao Giết


Hoá ra Sutton không chết.

Chính cô ấy đã dựng lên mọi chuyện.Cô đã tìm ra Emma và đăng đoạn phim lên mạng để cô em gái sinh đôi tìm đến.

Cô gọi Emma đến hẻm núi Sabino Canyon và biết rõ Madeline đang trên đường tới nhà Nisha sẽ đi ngang đó.

Sutton đã khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Emma chính là cô, và cô cũng lừa gạt Emma là mình đã chết.Sự nghi ngờ của Emma dộng thẳng vào tâm trí tôi.

Tôi đã biết về con bé trước khi chết sao? Có phải tôi đã lừa con bé tới đây rồi vô tình trở thành nạn nhân trong chính trò lừa của mình? Cô gái Sutton mà tôi biết thông qua trò chơi hôm nay - Sutton trong mắt tất cả mọi người - hoàn toàn có khả năng làm như vậy.

Nhưng khi tôi tìm kiếm trong mớ ký ức mờ nhạt của mình và nhìn Emma khổ sở mà không cách nào giúp con bé, tôi lại không muốn tin mình là người như vậy.

Tôi không muốn điều đó là sự thật tí nào.Emma chụp lấy một cuộn giấy vệ sinh dự phòng trên kệ và ném mạnh.

Nó va vào bức tường gạch men, nảy lên rồi rơi vào bồn tắm.


Cô ngồi sụp xuống tấm thảm lông trên sàn.Phòng tắm của Charlotte rộng thênh thang, có cả một phòng tắm hơi nhỏ và một bàn trang điểm đầy đủ các loại mỹ phẩm và phụ kiện của hãng thời trang Sephora.

Những bức ảnh của Charlotte và cả nhóm được dán đầy trên tường, một vài bức có khung hình, một vài bức đính lên bằng kim ghim, vài bức còn lại được cài bên hông tấm gương.

Một tấm ảnh Madeline đứng vắt chân múa ba lê được dán ngay bên trên bồn cầu, ảnh Garrett đang cởi trần và mỉm cười nằm cạnh vòi tắm hoa sen.Hình của Sutton chiếm đa số ảnh trong phòng.

Sutton nhìn thẳng, Sutton mỉm cười, Sutton cười tự mãn hay hôn gió, đủ mọi góc độ, Sutton khuỵu chân cười khúc khích, Sutton giang rộng hai tay, Sutton tạo dáng người mẫu đẹp lung linh trong những bộ đầm thời trang với sợi dây chuyền mề đay bằng bạc đung đưa trên cổ.

Emma đột nhiên cảm thấy gương mặt chị cô thật đáng ghét.

Cô nhìn trừng trừng bức ảnh gần mình nhất, một tấm ảnh chụp Sutton, Charlotte và Madeline đang đứng trước cửa tiệm hamburger In-N-Out, mỗi người đều nhai nhồm nhoàm một ổ bánh to gấp đôi bình thường.Trước khi Emma kịp nhận ra mình đang làm gì, cô đã vớ lấy cây chì kẻ mắt đặt trên bồn rửa mặt và vẽ lên mặt Sutton một cái mũi heo.

Sau một lát, cô lại vẽ thêm hai cái sừng và một cái đuôi ác quỷ.

Đấy.

Cô đã cảm thấy khá hơn một chút.Emma nghe tiếng các cô gái cười khẽ trong phòng ngủ.

Cô đứng thẳng người lên, nhìn vào gương mặt dữ dằn như thú hoang trong gương rồi hắt nước lạnh lên mặt.

Điều cô phải làm lúc này chỉ có một: phá hoại trò chơi khăm ngu ngốc của Sutton trước khi chị ấy kịp nhảy ra và thét lên, "Bị lừa rồi nha!" Không đời nào cô để cho Sutton thắng."Emma..." Tôi ước gì con bé có thể nhìn thấy thân thể lập loè của tôi lúc này và hiểu được đây không phải là một trò đùa.

Rằng sự thật là tôi đã chết, thật đến không thể thật hơn.

Đúng là tôi không vui khi con bé sống cuộc sống của tôi, chạm vào bạn trai tôi, nhưng tôi không muốn con bé nghĩ tôi là loại người lợi dụng em gái thất lạc từ nhỏ như thế này.

Tôi không muốn mình là loại người như vậy.Đột nhiên bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà vụt tắt."Ai vậy?" Emma gọi.


Cô dò dẫm trong bóng tối tìm tay nắm cửa nhưng chẳng thấy nó đâu.

Chân cô đụng phải thùng rác kim loại với một tiếng vang lanh lảnh.

Có thứ gì đó rơi vỡ ở phía bên kia cánh cửa.

Charlotte thét lên."Sutton? Là chị phải không?" Laurel gọi.

Một tiếng động vang lên ở dưới lầu, rồi có tiếng bước chân...!và rồi chuông báo động vang lên khắp nhà.

Emma run rẩy.Không một lời báo trước, bóng tối lại bủa vây lấy tôi.

Từng đốm sáng xuất hiện dần trước mắt, tai tôi bỗng ù đi.

Và rồi tôi bị lôi trở lại mảnh đất trống khô cằn ở phía sau khu nghỉ mát, tôi đang gọi tên Laurel thì một bàn tay vụt che mắt tôi rồi dí sát con dao vào cổ tôi.

Hét lên là tao giết.

Và cứ như thế, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tiếp theo...-------------------------"Hét lên là tao giết," giọng nói rít lên bên tai tôi, con dao vẫn kề sát trên cổ.


Ai đó đã kéo ngoặc tay tôi ra sau và cột băng vải che mắt tôi chật đến nỗi nó thít chặt vào hai hốc mắt khiến tôi đau điếng.

Sau đó họ lấy một mảnh gạc bịt miệng tôi, chất vải cotton chà xát lên hai má tôi nóng rát.

Một đôi tay đẩy mạnh tôi đi về phía trước.

Cát và sỏi dưới chân tôi kêu lạo xạo, mấy bụi gai cào xước chân tôi rướm máu.

Tôi nghe thấy những bước chân đi bên cạnh và móc chìa khoá của ai đó kêu leng keng.Tôi bị đẩy bước lên một ngọn đồi nhỏ.

Ngón chân tôi va phải một tảng đá, cơn đau bất ngờ chạy dọc sống lưng.

Tôi kêu lên khiến ai đó sau lưng véo mạnh vào cánh tay tôi.

"Mày không hiểu phần nào trong câu hét lên là tao giết vậy hả?" Lưỡi dao liếm sâu hơn vào da tôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Có Lẽ Đây Không Phải Là Trò Chơi Khăm


Sau một phút đi bộ, họ dừng lại đột ngột.

Một tiếng bíp vang lên trong không gian, cửa xe bật mở.

Tôi nghe được tiếng rin rít khi cốp xe nặng nề mở ra.

"Vào trong." Ai đó đẩy mạnh và tôi ngã chúi về phía trước.

Má tôi đập vào một vỏ xe dự phòng, chân tôi lóng ngóng leo lên sàn xe.

RẦM.

Cốp xe đóng sầm lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh.Tôi mỉm cười với chính mình trong bóng tối.

Trò Lừa Gạt đã bắt đầu rồi.Các bạn tôi đã lừa được tôi trong vài phút, nhưng họ không lừa được mãi đâu.

Tôi hào hứng nghĩ đến lúc họ mở cốp xe ra lần nữa, mong chụp được một tấm hình tôi đang mất vía vì hoảng sợ.

"Chán òm!" Tôi sẽ hét lên doạ họ một trận.

"Các cậu còn có thể lộ liễu hơn được không?" Hét lên là tao giết là câu của tôi mà – tôi đã dùng nó khi lẻn vào phòng ngủ của Madeline hồi năm ngoái và giả làm một tên trộm.Có lẽ Laurel là đứa nói câu đó, nó lúc nào chẳng bắt chước tôi.


Bọn họ sẽ phải trả giá cho vụ này.

Có lẽ bằng cách đưa tôi đi mát xa 150 phút ở La Paloma vào ngày mai.

Tôi cần phải đi spa để thư giãn cái lưng sắp vẹo đến nơi vì bị nhét trong cái không gian bé tí này.Tiếng động cơ xe gầm lên, chiếc xe lui lại rồi quẹo sang phải, khiến tư thế nằm của tôi càng trở nên vặn vẹo.

Tôi nhướng mày.

Tôi đang bị đưa đi đâu đây? Mục đích là gì? Tôi lại lăn tròn khi chiếc xe thình lình rẽ sang hướng khác, đầu gối đập vào mui xe.

"Ưm," tôi rê.n rỉ sau miếng gạc bịt miệng.

Họ không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao? Cứ thế này thì tôi sẽ bị cho ra rìa trong đội tennis năm nay mất.Tôi uốn éo cánh tay xem có cách nào tháo băng bịt mắt ra không, nhưng người cột nó chắc hẳn đã hoàn tất khoá học Hướng Đạo Sinh về cột gút dây.

Chắc lại là con bé Laurel đây mà.

Nhiều khả năng là Thayer đã dạy nó.

Hai đứa nó lúc nào cũng thích tham gia cái thể loại huấn luyện sinh tồn dã ngoại kỳ quái đó.Sỏi đá kêu răng rắc bên dưới bánh xe đột nhiên biến mất và nhường chỗ cho mặt đường nhẵn nhụi thoang thoảng mùi nhựa đường còn mới.

Đường cao tốc.

Họ đang đi đâu vậy? Tôi căng thẳng lắng nghe tiếng đối thoại trong xe, nhưng tất cả chỉ có sự im lặng đầy chết chóc.

Không có tiếng radio.

Thậm chí không có tiếng thì thầm.Tôi cố nhúc nhích đầu gối nhưng nó đã bị kẹt trong bánh xe dự phòng.

"Ưm!" tôi lại gọi lớn hơn.

"Ưm?" tôi đá vào bên hông cốp xe nơi được phủ vải và thông với ghế ngồi, hy vọng mình đá trúng lưng ai đó.Chiếc xe vẫn không ngừng lại.

Bánh xe bon bon chạy trên đường cao tốc.

Miếng gạc trên miệng tôi chà xát vào da.


Lưng tôi đau nhức.

Các ngón tay bắt đầu mất cảm giác vì bị buộc quá chặt.

Tôi lại đập đá xung quanh nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy.Và rồi một sự lo lắng lướt qua trí óc tôi: Có lẽ đây không phải một trò chơi khăm.

Tôi đã bị bắt cóc.Sự thích thú đã nhường chỗ cho nỗi sợ hãi trỗi dậy.

Tôi dùng hết sức hét lên.

Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt hai tay nhưng chỉ khiến cho các mẩu sợi bén nhọn cắt vào da.

Bạn tôi và tôi thường chơi mấy trò điên khùng với nhau, nhưng chúng tôi biết khi nào nên dừng lại.

Chúng tôi chưa từng khiến ai phải nhập viện cả.

Chưa có ai bị tổn thương – ý tôi là về mặt thể chất.

Tôi nhớ lại giọng nói bên tai, nghe như giọng của Charlotte cố tỏ ra cộc cằn và trầm thấp...!nhưng cũng có thể không phải.Tôi đá vào hông xe, vặn vẹo người tìm tư thế thoải mái nhất để đá vào trần xe, hy vọng nó sẽ bật mở.

Tôi cứ đá tới đá lui, đôi dép xỏ ngón trượt ra khỏi chân.

Tôi cảm thấy xe đã chạy rất xa, có lẽ đã ra tới khu sa mạc rồi.

Sẽ không ai biết tìm tôi ở đâu.


"Ưm!" Tôi la thét, lần nữa và lần nữa.Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Tôi cong người lên và đập cằm vào thành xe.

Có tiếng cửa xe đóng sầm lại và tiếng bước chân đạp trên bùn đất.

Tôi cứng người lại, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.Tiếng bíp lại vang lên, chốt cốp xe bật mở.

Tôi ngửa người lên, căng thẳng nhìn qua lớp khăn bịt mắt.

Có chút ánh sáng lập loè của đèn đường và vài ánh đèn pha vụt qua bên trái tôi.

Một bóng dáng lờ mờ đứng ngược sáng với đôi vai rộng đang lom lom nhìn tôi.

Tôi chỉ có thể nhận ra một mái tóc đỏ sậm qua tấm khăn lụa bịt mắt mỏng manh.

"Ưm," tôi liều lĩnh hét lên.Nhưng rồi ngay lúc đó, mọi thứ lại trở về với bóng tối yên tĩnh.-----------------------Sau khi quay trở lại phòng tắm nhà Charlotte, tôi thấy Emma mò mẫm đi trong bóng tối.Nhớ lại mảnh vụn ký ức vừa rồi, tôi thừa nhận mình đang cảm thấy nhẹ nhõm.

Cho dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng không phải là người đã dàn dựng lên mọi chuyện..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Xin Thề Thật Lòng


Tôi đã không lừa Emma đến đây.

Tôi không đùa bỡn với cảm xúc của con bé chỉ để khiến bạn bè ngưỡng mộ.

Điều đó thật sự khiến tôi cảm thấy khá hơn.Tôi có thể là một đứa con gái xấu tính, nhưng ít nhất tôi không lợi dụng đứa em gái ruột thất lạc từ nhỏ của mình một cách hời hợt và vô tội vạ như dùng miếng giấy thấm son Kleenex của hãng Sephora.Emma cuối cùng cũng tìm thấy tay nắm cửa.

Cô đẩy cửa ra và bước vào phòng ngủ của Charlotte.

Năm chiếc điện thoại đang phát sáng ngay giữa phòng, hắt qua gương mặt các cô gái tạo thành từng mảng bóng dài trên trần nhà."Có chuyện gì vậy?" Emma thì thào."Bị mất điện rồi." Charlotte hớp một ngụm rượu cuối cùng trong ly.

Giọng cô có vẻ khó chịu.Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cả đám quýnh quáng lên.

Charlotte nhanh tay đẩy đám chai và ly rượu xuống gầm giường.

Giây lát sau, bà Chamberlain rọi đèn pin vào phòng.

"Các con ổn chứ?""Mấy nhà kế bên có cúp điện không mẹ?" Charlotte hỏi.


Emma để ý thấy Charlotte cố phát âm thật chính xác từng từ, nhưng điều đó lại càng khiến giọng cô có vẻ say khướt.Bà Chamberlain bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Có ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ nhà bên cạnh.

"Chắc không rồi.

Lạ nhỉ?"Emma chuyển trọng tâm sang chân bên kia.

Lạ thật đấy."Ôi, các con đừng lo," bà Chamberlain nói.

"Chỉ là do điện bị quá tải thôi.

Nếu các con đốt đèn cầy thì nhớ thổi tắt hết trước khi đi ngủ nhé."Bà bước ra ngoài và đóng cửa phòng.

Mọi người lại ngồi quây quần ở giữa phòng và tròn mắt nhìn nhau.

Đột nhiên có tiếng rè rè vang lên, bóng đèn trên đầu họ vụt sáng trở lại.

Dàn loa vốn đang chơi nhạc trong iPod trước khi cúp điện nay bỗng chạy nhạc om sòm khiến cả đám nhảy dựng.

Máy in của Charlotte tự khởi động lại và kêu rè rè trong góc phòng.

Các cô gái đưa tay dụi dụi mắt.

Sau khi đã quen lại với ánh sáng, cặp Sinh Đôi Twitter đồng thời chụp lấy điện thoại và cắm cúi bấm phím.Charlotte thọc tay vào tô bánh quy ở giữa phòng và vốc một nắm to.

"Được rồi Sutton.

Nói bọn tớ nghe sao cậu làm được như vậy đi.""Làm cái gì?" Emma chớp mắt.

Các cô gái vẫn nhìn cô chăm chăm.

"Cúp điện á hả?" Emma thốt lên, nhận ra điều họ đang ám chỉ.


"Tớ chẳng có liên quan gì đến vụ cúp điện cả!""Ờ, phải." Madeline tựa người vào cái gối ôm sọc lớn.

"Có điều cậu canh giờ khá đó.

Ngay khi bọn tớ đang định tra hỏi cậu về vụ biến mất hồi chiều thì cậu đã làm đèn tắt mất tiêu.

Tớ không tài nào hiểu nổi sao cậu làm được vậy, Sutton.""Cậu ấy là phù thuỷ mà," Charlotte chế giễu.

"Có cả chổi thần và mấy thứ tương tự nữa cơ.""Tớ không hề cúp điện," Emma phản đối.

"Tớ thề đó.""Xin-thề-thật-lòng?" Madeline chất vấn.Emma dừng lại và cảm thấy bối rối.

Madeline nói câu đó nhanh như đang hát.

"Ừa," cô trả lời.

"Thật mà."Nhưng ngay lúc đó cô chợt nhớ ra điều cô đang nghĩ đến trước khi đèn tắt: có khả năng chị cô đang ở gần đây – rất gần.

Điều đó có nghĩa là mấy chuyện điên khùng này sẽ kết thúc sớm thôi.Mâu thuẫn trong lòng cô đột nhiên dâng trào không báo trước.

Vậy là cuối cùng cô sẽ được gặp Sutton, thiên tài chơi khăm xấu xa, mặt đối mặt? Liệu cô có đủ mạnh mẽ đứng lên la mắng Sutton vì đã khiến tinh thần cô lên xuống liên tục như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, chỉ vì Sutton muốn chơi khăm tất cả mọi người...!hay cô sẽ khuỵu người nhẹ nhõm ngay khi nhìn thấy chị ấy, lòng đầy biết ơn vì chị ấy vẫn còn sống, vì cuối cùng cô đã có ai đó để gọi một tiếng người thân?Emma nhìn ra ngoài cửa sổ.


Sân sau biệt thự không một bóng người.

Hồ bơi lóng lánh dưới ánh sáng rực rỡ của đèn năng lượng mặt trời gắn trên lối đi.

Cô len lén dùng chân nhấc mảnh rèm chống bụi dưới chân giường Charlotte lên và tìm kiếm dưới gầm giường, nhưng thứ duy nhất cô nhìn thấy là một tờ báo Vogue cũ có in hình chân dung Garrett đang kẹp bên hông một trái banh.

Thậm chí cô còn quay lại kiểm tra phòng tắm của Charlotte và nghĩ rằng Sutton có thể sẽ nhảy ra từ bồn tắm hơi, miệng cười toe toét.

Nhưng nơi đó chỉ hiện hữu Sutton trên những bức ảnh treo đầy tường.Mọi người đều đồng ý là họ đã quá say để có thể chơi tiếp trò Tôi Chưa Bao Giờ.

Charlotte bỏ thêm bánh quy vào tô và đút đĩa DVD chương trình truyền hình thực tế The Hills vào đầu đĩa.

Mọi người ổn định chỗ nằm của mình: trên ghế sô pha, trong túi ngủ và trên giường Charlotte.Cú chập điện dường như có tác dụng an thần lên cả nhóm, ngoại trừ Emma.

Cô cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Có phải Sutton đang ở trong nhà Charlotte không? Và chị ấy đang ở rất gần? Mỗi một tiếng động nhỏ đều khiến Emma cảnh giác nhìn ra cửa, cô tin chắc Sutton sẽ tìm cách lẻn vào phòng.Con bé quá tin tưởng vào giả thuyết đó, mà chính bản thân tôi cũng ước gì chuyện đó sẽ xảy ra..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom