Cập nhật mới

Dịch Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: C140: Ngoại truyện 4 joker


Edit: Mei A Mei

Trong khu vườn trên sân thượng ngoài trời, nơi có thể nhìn thấy Đại Tây Dương bao la dưới vách đá gồ ghề, sức mạnh ấy dường như cuốn trôi hết mọi thứ.

Vesper bị bắt cóc đang ngồi bên mép vách đá. Hai chân lơ lửng trên không. Phía dưới là vách đá cao hàng trăm mét. Cơn gió mạnh thổi tung mái tóc đen của cô. Nhưng sự quyến rũ bí ẩn đó càng khiến tim người ta đập rộn ràng.

Cuối cùng Lex Luthor cũng hiểu tại sao gã điên Joker lại bị ám ảnh bởi cô.

Lex Luthor, tinh anh hàng đầu của con người, đang mặc một bộ vest đắt tiền. Mái tóc xoăn vàng như tỏa sáng rực rỡ. Nhưng gã vẫn ngồi xuống bên cạnh cô mà chẳng hề do dự.

Vesper nhìn vị tổng thống Hoa Kỳ tương lai với mái tóc vàng bị gió biển thổi tung rồi nói, "Bộ tóc giả chất lượng tốt đấy."

"...Đây là thật." Lex lạnh lùng gằn giọng, trông như muốn đẩy cô ra khỏi vách đá.

Vesper nhún vai dửng dưng.

Lex Luthor cau mày, chợt nắm lấy tay cô đặt lên đầu mình.

Vesper luồn những ngón tay vào tóc. Cái chạm ấy bất giác khiến con ngươi gã giãn ra.

Sức hút khó hiểu làm Lex bất an. Gã nghe thấy tim mình đập nhanh. Lúc này những tiếng nổ đột ngột lần lượt vang vọng bên tai gã.

Cùng lúc đó, một giọng nói nham hiểm truyền đến từ phía sau bọn họ, "Hai người đang làm gì đấy?"

Vesper lập tức rụt tay về, ngoảnh đầu nhìn lại -- là Joker, Hoàng tử tội phạm của Gotham.

Mái tóc xanh lá đặc biệt bắt mắt khiến làn da nhợt nhạt kia càng quái dị hơn. Khuôn mặt quyến rũ mang vẻ đẹp b3nh hoạn. Hẳn hắn là người duy nhất có thể quyến rũ như vậy trong chiếc sơ mi tím và bộ vest xám.

Gió biển bất chợt thổi bay tà áo vest làm hắn trông thật oai nghiêm.


Ồ, nhân tiện thì hắn cũng đang cầm một khẩu súng tiểu liên nguy hiểm.

Thế là hai người ở rìa vách đá đứng dậy, cố gắng trách xa phần mép nhất có thể.

Joker nhíu mày như đang mưu tính điều gì đó ác độc, "Kitty, em hư hỏng thật nha."

Vesper giơ tay vẻ đầu hàng. Là một người trân trọng cuộc sống, cô không muốn chọc giận gã yandere phản xã hội.

Cô cười giả lả, thậm chí giọng nói điềm tĩnh còn khá kì thị, "Đừng hiểu lầm, em không hề hứng thú với đàn ông đội tóc giả chút nào đâu."

Tổng thống Hoa Kỳ tương lai Lex Luthor giận dữ nhìn cô, "Đã nói bao nhiêu lần rồi! Tóc vàng của tôi là thật!"

Vesper nhún vai phớt lờ, kiên quyết không tin gã trọc nức tiếng lại có mái tóc vàng hoe, "Tiền nhiều cũng tốt. Bộ tóc giả làm y như thật."

Hiển nhiên Joker không hề hứng thú với việc mái tóc vàng ấy là thật hay không. Hắn chĩa súng trong tay về phía đối phương, "Ứng cử viên tổng thống được chôn sống ở Đại Tây Dương. Đây thực sự là tin tốt đấy."

Vesper đứng lánh sang một bên vì sự an toàn của bản thân, "Ngài Joker, ngài quả là lúc nào cũng muốn làm rùm beng mọi thứ."

Xét về mặt nào đó thì chắc chắn Joker là bà hoàng drama ở Bắc Mỹ.

Lex Luthor, kẻ sở hữu trí tuệ đỉnh cao nhân loại, bình tĩnh nhìn Joker, "Anh sẽ không giết tôi đâu. Anh vẫn cần tôi đối phó với Superman. Bằng không thì anh sẽ phải đấu với Superman và Kị sĩ bóng đêm."

Vừa dứt lời, Joker bất ngờ bắn một phát trúng thẳng vào cánh tay của Lex Luthor. Máu lập tức thấm đẫm bộ đồ gã.

Vesper:...Nói đạo lý và nguyên tắc với một tên tâm thần thì còn đâu cái đầu thông minh nhất thế giới nữa. Não có vấn đề chắc luôn.

Nhưng dù bị bắn thì lúc này ứng cử viên tổng thống vẫn tỏ ra mạnh mẽ, khôn ngoan, "Anh tuyệt vọng và căm ghét bản chất con người. Cơ mà những khuyết điểm trong bản chất con người sẽ luôn tồn tại. Anh không bao giờ đánh bại Batman được đâu."

Joker cười lố bịch, "Ai nói tôi sẽ đánh bại nó? Tôi chỉ muốn vui vẻ một chút thôi, và..."


"Anh thật sự chán sống rồi. Sao dám có ý đồ xấu với Kitty của tôi hả."

Mặt Lex Luthor lạnh tanh, "Chính anh cũng biết rằng bản thân anh không phải lựa chọn tốt lành gì. Xét theo tiêu chuẩn bạn đời thì chẳng biết lúc nào anh sẽ mất mạng, tương lai cũng không ổn định."

Vesper bực bội nhìn hai bên giằng co, "Tôi nói này, hay là các người cứ tán gẫu trước, tôi về bệnh viện nhé."

Joker nhìn cô bất mãn, như một con mèo kiêu ngạo, "Em dám phớt lờ tôi vậy sao."

Vesper đến bên cạnh hắn, nhìn đôi môi Hoàng tử tội phạm Gotham dù không hề tô son vẫn hồng hào, "Em xin lỗi. Hẳn em đã vô tình bước vào giai đoạn chán yêu rồi chăng."

Joker cau mày nói, "Tôi nghĩ em chán sống rồi."

Vesper nhún vai, "Nhìn xem, cứ hễ phật lòng anh luôn đòi giết em."

Hoàng tử tội phạm Gotham chĩa súng vào Lex Luthor, "Em để mắt tới tên khốn này à?"

"Em nói cả trăm lần rồi. Em không hề hứng thú với đàn ông đội tóc giả. À, nhầm, hình như mái tóc vàng hoe kia không phải tóc giả đâu..." Vesper khá ngạc nhiên trước bối cảnh bộ phim, cô tự trấn an mình, "Nhưng em đoán chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị hói."

Joker: "..."

Lex Luthor: "...Không lâu nữa cô mới bị hói đấy!"

Vesper: "Nhìn anh ta đang giận kìa."

Joker bỗng đồng cảm với Luthor. Gã thượng lưu này thật xui xẻo khi gặp Vesper.

Hắn trợn mắt cười toe toét, "Tôi quyết định sẽ để anh sống và tiếp tục gây rắc rối cho những kẻ đạo đức giả đó, ứng cử viên tổng thống sắp bị hói ạ."


Nói xong, hắn ôm eo Vesper nghênh ngang rời đi.

Trên sân thượng, Lex Luthor vừa bị bắn vào tay và bị rủa hói đầu vô cùng tức giận, "Mẹ kiếp! Chỉ có anh là người hói thôi!"

Joker lẳng lặng nhét Vesper ngồi lên ghế lái phụ rồi về vị trí tài xế, phóng chiếc xe thể thao tới cuối con đường hoang vắng với tốc độ cao.

Vesper, người bình an sau vụ bắt cóc, chớp mắt, "Em không liên quan gì đến ứng cử viên tổng thống đó đâu đấy."

Hoàng tử tội phạm Gotham lườm cô, "Chán yêu hả?"

Vesper ngây thơ nhìn hắn, "Lỡ lời thôi, thưa ngài."

"Ha..." Hắn cười mỉa nguy hiểm, "Em chán sống thật rồi. Tôi có cả trăm cách để tra tấn em."

"Vậy anh định làm gì nào?" Vesper nhướng mày nhìn hắn.

"Định ư?" Joker nhếch mép ranh mãnh. Hắn ghé sát cô thì thầm, "Trông tôi có giống người tính sẵn kế hoạch không?"

Hắn nói trong khi chiếc xe thể thao vẫn lao vun vút về phía trước. Hắn mở nóc xe thể thao. Cơn gió mạnh lập tức làm tóc Vesper rối tung.

Sau đó Joker bất ngờ bẻ lái khiến chiếc xe quoành gần 90 độ sang trái.

Đây thậm chí còn chẳng phải một con đường đã được khai hoang. Những tảng đá bất thường bên dưới khiến chiếc xe thể thao trở nên gập ghềnh và bất ổn định.

Vesper lạnh toát vì cô đã nhìn thấy vách đá chình ình trước mặt.

Joker điên cuồng nhấn ga, "Tôi chưa thử lái xe thể thao lao xuống vách đá. Ôi trời, chỉ tưởng tượng thôi tôi đã thấy vui rồi."

Lúc tăng tốc, xe càng xóc hơn nhưng nào ngờ Vesper lại không hét lên để ngăn hắn lại.

Nhìn khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông, bỗng cô chui vào lòng hắn và ngồi nghiêng trên đùi hắn.

Chiếc xe thể thao vẫn chạy hết tốc lực. Môi Vesper chạm môi hắn. Hơi thở nóng hổi khiến tim Joker đập như sấm.


"Kíttt..." Hắn đạp phanh phát ra tiếng rít giữa lốp xe và mặt đất. Nhưng chiếc xe thể thao vẫn trượt về phía trước theo quán tính. Vết lốp hằn rõ trên mặt đất.

Khoảnh khắc sắp rơi xuống Đại Tây Dương, đầu xe thể thao dừng lại sát mép vách đá. Vesper nở nụ cười thỏa mãn và kiêu ngạo, như mèo con kiêu căng xấu tính được chiều thành thói.

Joker nhìn Vesper bằng ánh mắt phấn khích kỳ quặc, "Ôi Chúa ơi, Kitty, em luôn khiến tôi sôi máu."

Hắn hài lòng li3m môi, cười ranh mãnh, "Tôi có vô số cách tra tấn người khác, thông thạo ba mươi sáu nghìn kiểu, nhưng với em thì..."

Hắn đột nhiên siết chặt tay. Lòng bàn tay bợt bạt chạm vào cánh tay trần của Vesper. Sự mềm mại mong manh như lụa làm hắn khá thỏa mãn, "Tôi thực sự nên cho em nếm trải nỗi đau, nhưng sao em có thể kì diệu đến vậy chứ, lúc nào cũng khiến tôi tha thứ."

Hắn luôn có chút lương thiện khó hiểu dành cho cô gái này. Bằng không thì hắn đã nã vào đầu cô mấy phát rồi.

Joker thích cái chạm da kề da tr@n trụi với cô tới độ lè lưỡi li3m môi dưới, thản nhiên đánh giá cô gái tóc đen trên người mình...

Cô vẫn khá lo lắng, im lặng mím môi. Bầu ng ực trắng nõn phập phồng theo hơi thở. Chết tiệt, đến bao giờ cô mới ngừng quyến rũ hắn đây?

Hắn phả hơi thở vào da Vesper như một bóng ma khiến tim Vesper đập rộn lên. Joker siết chặt cánh tay cô, giam cô trong lòng mình.

Vẻ mặt hắn căng thẳng đến đáng sợ. Giọng nói chất chứa h@m muốn và d*c vọng mãnh liệt, "Nếu em dám nhắc đến chuyện chán yêu thêm lần nữa, thì tôi sẽ ném em xuống Đại Tây Dương cho cá mập ăn."

Vesper gắng không trợn tròn mắt, "Hẳn em không có cơ hội đó trong khi anh cứ hễ phấn khích là chơi trò tự sát."

Hắn khá hài lòng với câu trả lời của Vesper. Nhưng ngay giây sau, hắn lại nhíu mày, "Còn nữa, lẽ nào em cũng nghĩ tôi không phải lựa chọn tốt, không có tương lai sao?"

Nét mặt Joker trở nên nguy hiểm, như thể nếu Vesper lỡ lời, hắn sẽ lại lái xe lao ra khỏi vách đá.

Vesper nhìn chằm chằm Joker rồi nhếch mép, "Tương lai ư? Em là tương lai của anh mà."

Cô điềm tĩnh kỳ lạ, có vẻ rất khác thường.

Joker đến gần Vesper hơn, phả hơi thở ma quái lên mặt cô. Khuôn mặt luôn giễu cợt giờ sùng kính. Hắn sờ môi cô rồi lướt xuống dưới, qua cằm, yết hầu, xương quai xanh và đến nơi trái tim cô. Hắn thỏ thẻ bên tai Vesper --

"Em là tương lai duy nhất của một tên tội nhân đáng ghê tởm."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: C141: Ngoại truyện 5 moriarty và anh em nhà holmes


Edit: Mei A Mei

Vào một ngày mùa đông lạnh giá, phiên tòa cuối cùng của vụ án lớn tầm cỡ thế kỷ đang được diễn ra tại Tòa án Hình sự Trung ương.

Sáu tuần trước, Moriarty đã ra lệnh cho cấp dưới của mình đột nhập thành công vào Tháp Lodon, Ngân hàng Anh và Nhà tù Pentonville. Không ai biết bằng cách nào, tại sao. Như thể có phép thuật. Hệ thống an ninh thế giới hoàn toàn lép vế trước hắn.

Trong phòng xử án của Tòa án hình sự tối cao, Vesper đang ngồi trên băng ghế kẹp giữa hai ngài Holmes.

Lúc này, phiên tòa xét xử đã tới thời khắc mấu chốt.

- - "Mời bồi thẩm đoàn công bố phán quyết cuối cùng."

Vesper nghe thấy lời tuyên trắng án như mong đợi.

Bấy giờ, Moriarty trở thành kẻ được nhắc đến nhiều nhất giới tội phạm.

Khi thẩm phán tuyên bố sẽ trả tự do tại tòa, Moriarty bước nhanh đến hàng ghế và thản nhiên nói với hai Sherlock Holmes, "Câu chuyện cổ tích nào cũng phải có một nhân vật phản diện kiểu cũ, nhỉ?"

Mycroft Holmes tay cầm chiếc ô đen, nở nụ cười nhã nhặn quyến rũ, "Một phút trước, vài câu lạc bộ ngầm ở London của anh đã bị đóng cửa."

Moriarty nhún vai thờ ơ, "Tôi chưa bao giờ quan tâm đ ến việc bỏ quách đi dăm ba kẻ vô dụng."

"Như Đại tá Sebastian Moran ấy à?"

Tay bắn tỉa số một quân đội Anh đã hết giá trị lợi dụng nên đổ lỗi cho Moriarty. Lúc bị bắt, gã chống cự quyết liệt và bị bắn chết ngay tại chỗ.

Moriarty nhướng mày giễu cợt, "Đám đảng tự do đó bây giờ đang muốn quỳ dưới chân tôi, tranh giành để trở thành khách hàng của tôi. Về phần Sebastian Moran, tôi sẽ tiễn gã xuống địa ngục."

Song hắn nhìn Vesper, "Em yêu, trực thăng đang đậu trên bãi cỏ cách đó ba trăm mét. Đã đến lúc chúng ta bắt đầu chuyến đi Giáng Sinh tới Paris rồi."


Vesper chớp mắt, "Ai đồng ý đi Paris cùng anh chứ?"

"Lẽ nào em muốn thưởng thức bữa tối Giáng Sinh với Sherlock Holmes sao?" Moriarty nhìn cô vẻ không hài lòng.

Vesper nhún vai, "Dĩ nhiên anh ấy không mời em."

"Nhìn xem, Holmes quá bận yêu nước để có thể quan tâm em." Moriarty giỏi nhất việc gây sự.

Chính Phủ Anh nhíu mày, "Tôi chưa bao giờ tổ chức tiệc Giáng Sinh."

Vesper bất mãn trừng mắt nhìn anh, "Thế nên anh mới đáng cô độc cả đời đấy."

Mycroft cầm chiếc ô đen, mặt nghiêm túc giả trân, "Vì sếp cô chưa bao giờ có thói quen tổ chức lễ Giáng Sinh nên cô cũng phải tuân theo. Cô Lynd, mời cô quay lại văn phòng cùng tôi để sắp xếp tài liệu của Bộ Tài Chính, vì một tương lai thoát khỏi văn phòng số 11 phố Downing."

Vesper nhếch mép. Cô vẫn chưa quên vị Chính Phủ Anh này đã hứa hẹn với cô về chức Thư kí nghị viện của Bộ Tài Chính.

Vậy nên cô quay lại cười xòa nhìn Moriarty, "Vì tương lai chính trị của em, có vẻ kỳ nghỉ Giáng Sinh chỉ đành tạm thời hủy bỏ thôi."

Napoleon giới tội phạm:...Gã Sherlock Holmes quỷ quyệt này!

Sherlock đứng cạnh xem trò vui, "Mycroft trung niên mập mạp mặc dù không giỏi lấy lòng cô Lynd nhưng lại là người mưu mô, xảo quyệt, và biết nắm bắt điểm yếu của người khác. Điều mà cô Lynd coi trọng nhất rõ ràng là liệu cô ta có bật lên khỏi phố Downing được hay không."

Vesper mỉm cười lễ phép với anh ta, "Anh nói không sai. Thực ra tôi đang giao dịch bất chính cùng ngài Sherlock Holmes."

Sherlock nhíu mày nhìn anh trai, "Anh điên thật rồi."

Chính Phủ Anh cười mỉa, "Lẽ nào trông anh giống một kẻ quấy rối quyền cao chức trọng à?"

Thám tử tư gãi cằm, "Không, anh giống kẻ lãnh cảm đầy mưu mẹo.


Vesper buông tay, "Lãnh cảm ăn vào máu nhà Holmes rồi. Nhìn anh thám tử tư mà xem, ở tuổi này anh ta vẫn là trai tân duy nhất tại đất Anh."

Sherlock trừng cô, "Sau lời mời sống chung ba người, cô còn nhai lại chuyện này nữa. Quả nhiên cô có âm mưu gì đó với tôi."

"Đừng mơ. Tôi không hề có hứng thú với anh." Vesper khôn khéo đáp.

"Đồ cá vàng ngu xuẩn, đáng bị ném sang Nam Mĩ trồng bông."

"Tên trai tân độc mồm độc miệng."

"Cô vừa hạ thấp chỉ số IQ của cả con phố luôn rồi!"

"Tên trai tân ác độc."

Chính Phủ Anh cố nhịn trước hai kẻ ngu xúc phạm loài người, híp mắt sẵng giọng, "Câm hết cho tôi --"

Vesper và Sherlock cùng nhìn anh, "Rốt cục anh về phe ai!"

Moriarty lại thừa cơ gây sự, "Vesper, em xem đi, ngài Holmes lạnh nhạt với em như vậy thì sao anh ta có thể dành tình cảm đặc biệt cho em được chứ."

Mycroft thản nhiên nói, "Thưa ngài Napoleon nổi tiếng giới tội phạm, tốt nhất anh nên trốn càng sớm càng tốt. Năm phút trước anh vừa trở thành kẻ thủ công khai của cơ quan nhà nước đấy."

"A..." Moriarty giễu cợt, "Ngài Holmes, ngài sẽ không ngây thơ khi nghĩ rằng đám đần kia uy hiếp được tôi chứ?"

Chính Phủ Anh cười mỉa. Bộ đồ ba mảnh như lớn theo tạng người, "Hẳn anh thực sự tưởng chỉ cần vài dòng mã hóa là có thể nhởn nhơ thoải mái ở Anh."


Chính Phủ Anh và cố vấn tội phạm cứ lời qua tiếng lại không ngừng.

Vesper đứng giữa hai người, sốt ruột hỏi, "Xem ra các anh còn phải trò chuyện thêm lúc nữa. Hay tôi đi ăn trưa cùng ngài thám tử tư nhé?"

Sherlock mở lời trước, "Tôi đã nói cô có ý đồ gì với tôi rồi mà."

"Đừng mơ, trai tân." Vesper liếc xéo.

Mycroft và Moriarty bực bội nhìn họ, "Cấm hai người đi riêng!"

Thế là bữa trưa bỗng trở thành bữa ăn bốn người.

Khách sạn Ritz bên cạnh vườn Westminster mang phong cách cổ điển sang trọng của Anh. Tại đây, bạn có thể trải nghiệm cuộc sống văn hóa truyền thống quý tộc nước Anh. Từ rèm đèn chùm cho đến bộ ấm trà bằng sứ xương. Mọi thứ đều sang trọng tới độ cổ điển.

Ngồi bên cửa sổ, Vesper nghe tiếng piano và đàn hạc vang vọng. Cô liếc qua ba người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, "Thú thật thì, việc ăn cùng các anh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi lắm."

Bộ ba lạnh lùng: "..."

- - Cô nói tiếng người được không?

Nét mặt ba quý ông Anh Quốc trong bộ vest cà vạt hơi khó coi. Ở một khách sạn cổ điển nơi đề cao phong thái lịch lãm và quý phái, Vesper như nhóc quỷ giỏi dẫm lên chân người khác.

Đám phục vụ bàn mặc đồng phục truyền thống đang bưng các món ăn. Họ rất ân cần, lịch sự. Rõ ràng Ritz London xứng đáng với cái danh khách sạn nổi tiếng thế giới.

Nhưng trên thực tế, việc đặt chỗ ở khách sạn Ritz cực kì khó khăn, dù là bữa tối hay trà chiều. Thông thường phải đợi vài tuần, tuy nhiên ba người trước mặt cô đều thuộc tầng lớp quan trọng, chẳng cần đặt chỗ.

Vesper, người miễn cưỡng đang ở tầng lớp tư sản, sẽ không thừa nhận rằng mình ghét nhà giàu.

Cô nhấp ngụm cà phê đen. Vừa thấy Mycroft định cho miếng bánh dứa vào miệng thì cô chợt nghe thấy Sherlock nói, "Chúa ơi, hãy nghĩ đến cái bụng của anh đi. Đồ ngọt làm anh bị béo và sâu răng đấy."

Anh ta nhìn Moriarty ghét ra mặt, "Chắc lúc nhỏ anh cũng thích đồ ngọt lắm nhỉ, chứ nếu không thì anh đã chẳng lùn."

Vesper nhíu mày. Sherlock bèn phổ cập kiến thức khoa học cho cô, "Nếu lượng đường tiêu thụ đạt 6 đến 18% tổng lượng thức ăn ăn vào, sẽ có thể gây rối loạn chuyển hóa canxi trong cơ thể, cản trở quá trình vôi hóa và ảnh hưởng tới tăng trưởng."


Mycroft gằn một câu, "Anh nghĩ chú ít án quá, muốn đến trung tâm cai nghiện vài tháng."

Moriarty không chịu thua kém, nói, "Tôi gửi anh vài vụ để bận rộn hơn nhé?"

Sherlock khoanh tay thờ ơ, "Một tên đàn ông mập mạp và một tên đàn ông cao chưa tới 6 feet ắt là sinh vật dễ nổi nóng nhất thế giới."

Vesper bất giác gật đầu, nhận được những cái nhìn sát khí từ Chính Phủ Anh và cố vấn tội phạm.

Cô hắng giọng, quay sang Sherlock Holmes, "Im đi, trai tân. Anh nghĩ mình khá hơn chút nào hả? Đồ pha cà phê bằng mắt."

Trước mặt ba người thông minh nhất thế giới, Vesper quyết định tạm dời sự chú ý sang những món ăn ngon trên bàn và để họ chiến đấu tay ba, bại cả ba.

Còn cô thì có thể thưởng thức bữa trưa an toàn.

Nhưng ba người đàn ông này lại cau mày nhìn cô -- phụ nữ nước Pháp quả nhiên chẳng tốt lành gì! Vừa thô lỗ vừa phụ tình, giỏi trêu đùa tình cảm đàn ông.

Vesper bình tĩnh uống cà phê rồi mỉm cười với họ, "Giáng Sinh vui vẻ nhé, các quý ông."

London ngoài cửa sổ tràn ngập không khí Giáng Sinh phong phú. Đường phố đã được trang hoàng đèn điện. Hai đứa trẻ đang kéo pháo Giáng Sinh trông giống kẹo trái cây. Khi ống giấy vỡ, chúng sẽ tạo ra tiếng nổ nhỏ, vui vẻ mà hứng khởi.

Cây thông Noen tại khách sạn Ritz lung linh ánh đèn nhiều sắc màu. Mùi bánh nướng nhân thịt băm như lan tỏa khắp nhà hàng, ngọt ngào và ấm áp.

Cô gái tóc đen tuy xinh đẹp thần bí, nhưng nụ cười trên mặt lại phá vỡ vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến ba người đàn ông siêu thông minh cảm thấy ấm lòng. Điều này thực sự rất đáng kinh ngạc.

Mycroft cầm cốc trà đen đưa lên miệng.

Moriarty rót rượu vào cốc.

Sherlock đổ đầy tách cà phê đậm đặc.

Có thể trong tương lai cuộc chiến vẫn sẽ không hồi kết, nhưng bấy giờ --

"Giáng Sinh vui vẻ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: C142: Ngoại truyện 6 thranduil


Edit: Mei A Mei

Không còn bị bóng tối bủa vây, Rừng Đen trông thật tuyệt đẹp dưới tiết xuân ấm áp.

Ngoài linh sam và sồi thì còn có rất nhiều cây dưa cao lớn mọc dọc theo bờ sông rừng rậm rạp. Ánh nắng chiếu rọi khiến những chiếc lá vàng càng thêm rực rỡ. Nước sông rừng đẹp mơ màng như viên ngọc xanh.

Nếu lúc này có người xuất hiện ở đây, họ sẽ kinh ngạc khi phát hiện một nàng tinh linh mặc váy trắng đang ngồi trên cành cây, hai chân đung đưa giữa không trung. Bộ váy bồng bềnh cuốn lên theo gió. Toàn thân cô như tỏa sáng.

Cô trông quyến rũ và phóng túng nhưng cũng bộc lộ vẻ thanh tao, cuốn hút khác vời mà không hề bị th ô tục.

Vesper ngồi trên cành cây nhìn về phía xa một lúc. Cái cây này cùng khung cảnh trước mắt đều khá quen thuộc, hình như chính là cảnh tượng đầu tiên cô gặp được vua Elf Thranduil.

Cô không biết tại sao mình lại ở đây. Ký ức cuối cùng trong đầu cô là khi cô rơi xuống núi lửa Tận Thế, tan chảy giữa dòng dung nham.

Bỗng có tiếng động nhỏ dưới gốc cây, Vesper nhíu mày nhìn xuống...

Hóa ra là một nhóc tì khoảng ba bốn tuổi.

Cậu mặc áo choàng nhỏ màu bạc, đang ôm thân cây khổng lồ định leo lên nhưng luôn thất bại vì còn quá bé.

Mái tóc vàng tuyệt đẹp kia chói lòa. Khuôn mặt kháu khỉnh và cặp tai nhọn rõ ràng là tinh linh. Thậm chí cậu còn đội một chiếc vương miện nhỏ cầu kì.

Trời ơi, nhóc đẹp quá đi.

- - "Con làm gì vậy?"

Vesper nhoẻn miệng cười khanh khách khi nhìn nhóc tinh linh nhỏ tuổi.

Nhóc ta bất giác dõi mắt nhìn theo giọng nói.


Đôi mắt xanh trong veo hơi mở to, ngạc nhiên trước tinh linh tóc vàng trên cây. Cô có mái tóc vàng óng như ánh sáng chói lòa của cây Song Thánh.

- - "Nana!"

Nhóc tì cố gắng duỗi tay về phía cô, "Nana, con với Ada đã đợi người ba năm rồi."

"Nana?" Bà mẹ Vesper giật nảy mình, suýt rơi từ trên cây xuống.

Nhóc tinh linh bên dưới cúi đầu tủi thân, "Ada từng nói lúc Nana rời đi còn chẳng biết đến sự tồn tại của con."

Vesper bối rối trước nhóc tinh linh đáng thương. Cô bất giác dùng phép nhấc nhóc tinh linh khỏi mặt đất, ôm vào lòng.

Cơ thể nhỏ bé ấy rất mềm mại. Vì lúc này đang ngồi trên cây nên cậu duỗi cánh tay nhỏ ôm chặt cổ Vesper. Khuôn mặt dịu dàng trắng nõn như kề sát cô.

Vesper chỉnh tư thế để cậu được ngồi thoải mái hơn.

Nhóc tinh linh nom vui lắm, ngọng ngịu nói, "Nana, con là Legolas."

"Legolas?" Nhìn nhóc tinh linh ở khoảng cách gần như thế, Vesper thầm ngạc nhiên. Tại sao thằng bé này lại giống Thranduil, thậm chí còn giống cả cô nữa...

Cô hắng giọng, "...Cha con là Thranduil, vua Elf vương quốc Woodland à?"

Ngón tay trắng nõn nà kia đang mân mê lọn tóc vàng của cô, "Nana người nhìn xem, cả hai ta đều có mái tóc vàng giống nhau nè!"

Mái tóc vàng rực không khác tí nào. Điều này hơi bất thường.

Phải biết rằng mái tóc vàng óng ánh lên hào quang cây Song Thánh luôn là biểu tượng của Elf Vanyar, và chỉ còn số ít Elf Vanyar tồn tại trên dải đất Trung Địa.


Vesper chớp mắt. Cô sẽ không ngốc tới mức nghĩ hoàng tử Elf trong lòng mình là con trai Thranduil với tinh linh khác. Bất kể mái tóc vàng hay khuôn mặt na ná cô, cộng thêm dòng máu bẩm sinh liên kết với linh hồn, điều này chắc chắn cho thấy đây là con cô.

Nên -- Rốt cuộc cô làm mẹ thế nào vậy?

Tuy nhiên điều đó có thể giải thích sau, cái quan trọng bây giờ là --

Vesper cau mày nhìn hoàng tử Elf trong lòng, "Legolas, sao con lại ở đây một mình?"

Legolas ngước khuôn mặt nhỏ nhìn cô. Đôi mắt xanh trong veo còn sáng hơn cả vì sao, "Tại phụ vương nói đây là nơi lần đầu hai người gặp nhau."

Vesper ôm cậu vào lòng, "Vậy nên tự con lẻn ra khỏi vương quốc Woodland? Rừng rậm nguy hiểm mà con thì còn nhỏ, sao có thể ra ngoài một mình được chứ?"

Nhóc tinh linh rúc trong ngực cô. Khuôn mặt nhỏ dụi vào hõm vai cô, "Con nhớ Nana..."

Vesper:...Đứa trẻ này chắc chắn là con trai cô. Cách cư xử của nó cũng giống hệt cô.

Cô không tỏ ra lạnh lùng, chỉ đành chiều chuộng vỗ về lưng cậu. Đúng lúc ấy, một tiếng vang đột nhiên vọng lên bên tai --

"Hoàng tử Legolas, ngài đâu rồi?"

"Hoàng tử nhỏ, mau ra đây thôi nào --"

Từ xa nhìn lại, đội quân Elf mặc áo giáp bạc đang cẩn thận tìm kiếm bóng dáng hoàng tử nhỏ Legolas. Nét mặt bọn họ rõ ràng rất khẩn trương và lo lắng, dường như họ cũng khá sợ hãi.

Vesper nhíu mày nhìn nhóc hoàng tử trong lòng, "Con bước vào thời kì nổi loạn sớm nhỉ."

Một cơn gió thổi qua. Mái tóc vàng óng suôn mềm như thác nước. Chiếc váy trắng bồng bềnh thả dài, lả lướt giữa không trung khiến cô trở nên duyên dáng quyến rũ.


Vốn nóng nảy giống cha mình, hoàng tử nhỏ bấy giờ lại ngoan ngoãn đến độ làm cả vương quốc Woodland cũng phải kinh ngạc. Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Vesper và nhẹ giọng xin lỗi, "Con xin lỗi, Nana. Về sau con sẽ ngoan ạ."

Giọng quản gia Galion và Thranduil từ xa xa vọng lại. Galion nghe có vẻ lo lắng, "Không tại thần sơ sảy thì hoàng tử nhỏ đã không lẻn ra khỏi đại sảnh rừng."

Vesper nhìn xuống, dễ dàng bắt gặp bóng dáng cao lớn của vua Elf.

Dường như vì lo lắng, Thranduil không cưỡi hươu. Chiếc áo choàng bạc khiến hắn trông cao lớn hơn. Trên vương miện uy nghi, những cành cổ thụ đầy gai và lá sồi quấn chặt lấy nhau làm hắn nom vừa kiêu ngạo vừa lộng lẫy, tựa hồ hiện thân của quyền lực tối cao.

Thranduil lạnh lùng, giọng hùng tráng mà oai nghiêm, "Đây không phải lần đầu nó trốn đi, gây náo loạn cho lính canh. Hơn nữa, dạo gần đây tính nó càng ngày càng hư. Chúng ta phải phạt nó thật nặng để nó nhớ và đừng bao giờ tái phạm nữa."

Thranduil cố giấu đi sự lo lắng bất an của mình. Mặc dù hiện tại Rừng Đen đã không còn bị thế lực tà ác xâm chiếm, nhưng một tinh linh ba tuổi giữa khu rừng rộng lớn như vậy quá dễ gặp phải biến cố.

Legolas là niềm hi vọng duy nhất mà Vesper để lại. Người ngoài làm sao biết hắn hoảng loạn cỡ nào.

Vua Elf, kẻ luôn mang sự hoang dã nguy hiểm, đồng thời nghiêm túc và tàn nhẫn, giờ lại bộc lộ nỗi buồn sâu sắc khó nói, như thể bị chúng xâm chiếm.

Nhưng lúc này đây, Thranduil bỗng nghe thấy một giọng nói ngọt ngào phát ra từ trên cây...

"Phạt nặng ư?"

Giọng nói đó quen thuộc tới nỗi hầu như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Thranduil ngờ vực nhìn lên --

Trên cành dưa cao, một nàng tinh linh mặc váy trắng đang nhìn hắn không hài lòng. Tay ôm tinh linh có mái tóc vàng giống cô.

Nhóc tinh linh lè lưỡi với hắn, "Nana sẽ không để ai phạt con dù chỉ một chút nhé."

Vua Elf, người bị con trai mình xem như cha ruột của người khác, bấy giờ không hề để ý ông nhõi đang láo nháo. Hắn lập tức trút bỏ vẻ lạnh lùng, ngơ ngác nhìn cô gái trên cây, "Vesper --"

Vesper nhìn đệ nhất mỹ nhân Trung Địa, tiện tay nắn b óp mặt Legolas, "Con trông không ngoan thật, e rằng chẳng bao lâu nữa cả Trung Địa sẽ loan tin rằng -- quốc vương và hoàng tử xứ Woodland đều xấu tính xấu nết."


Nhóc hoàng tử Legolas cười ngoan, như thể tỏa ra vầng sáng thánh thiện, "Giờ bọn họ đã nói vậy rồi --"

Vesper chớp chớp mắt, nhìn về phía Thranduil, "Hình như nhóc này hư giống ngài và khó tính giống em."

Vua Elf chợt mỉm cười trên khuôn mặt uy nghiêm tuấn tú, "Ừ, Legolas khó bảo lắm. Nhất định phải có mẹ quan tâm mới được."

Nhóc hoàng tử bị cha ruột nói xấu:...Lần đầu tiên cậu cảm thấy ghét Ada như vậy. Ông ấy ắt sẽ giành Nana với cậu cho coi!

Đôi mắt long lanh của hoàng tử nhỏ sáng lấp lánh, nhìn Vesper vô cùng đáng thương, "Nana...Ada lúc nào cũng bắt nạt con, còn bảo muốn phạt con nữa..."

Vesper:...Cái thói ác ôn mách lẻo trước, chắc cũng học theo cô đây mà...

Cô chọt má hoàng tử nhỏ, "Xem ra ba năm nay phụ vương con không nhàn đâu."

Vesper nhìn vua Elf dưới gốc cây, ôm ghì Legolas vào lòng, "Đỡ mẹ con em nhé. Nếu dám quẳng xuống đất, em sẽ dắt con trốn nhà đi."

Cô nhẹ nhàng nhấc váy, thả mình giữa không trung.

Thranduil dưới gốc cây dang rộng vòng tay, giữ vững tư thế đỡ lấy Vesper và Legolas nhẹ tựa lông hồng. Chiếc áo choàng xám bạc lộng lẫy tung bay theo gió. Mái tóc trắng mượt quấn lấy tóc cô.

Vesper nhìn mỹ nhân đẹp nhất Trung Địa kia, đột nhiên khom người khẽ hôn lên môi hắn, "Đã lâu không gặp, mỹ nhân của em."

Legolas trong lòng Vesper đang yên bình giữa hai người. Nhưng bấy giờ cậu lại bĩu môi với Vesper, "Nana, người thật đa tình. Con mới được ngươi yêu nhất mà."

Vesper nhướng mày nhìn cậu, "Chúng ta nên làm gì đây. Legolas, Ada con có đôi mắt như sao, sự cơ trí, vẻ đẹp cùng lòng quả cảm hiếm có trên đời. So với ngài ấy, tất cả đàn ông ở Trung Địa đều xoàng xĩnh hết."

Hoàng tử nhỏ bị cướp mất vị trí quan trọng nhất, mếu máo, "Con ghét Ada..."

Trong làn gió ấm áp, hoàng tử nhỏ đang khóc lóc thảm thiết. Nàng tinh linh xinh đẹp ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi cậu. Vị vua cao lớn oai hùng thì dạy dỗ cậu nghiêm khắc như người cha.

Tất cả đều rất chân thực và đẹp đẽ tựa có phép lạ.

- - Legolas, mẹ con yêu con hơn bất kỳ ai, hơn cả mạng sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: C143: Ngoại truyện 7 hannibal


Edit: Mei A Mei

Mùa đông năm 1944 rất lạnh. Gió tuyết thổi buốt giá.

Hắn chợt nhận ra mình đang ở trong một giấc mơ.

Thực sự cái đêm kinh hoàng khi cô em gái Misha của hắn qua đời là cơn ác mộng khiến hắn phải thức dậy la hét mỗi đêm trước năm 20 tuổi.

Mặc dù Hannibal đã tống hết bọn Đức Quốc xã từng giết Misha xuống địa ngục nhưng thi thoảng hắn vẫn mơ về khung cảnh mùa đông này.

Hắn từng trải qua tuổi thơ hạnh phúc nhất đất nước bên biển Baltic, tuy nhiên những trải nghiệm tàn khốc sau đó đã biến hắn thành một ác quỷ quay lại thế giới từ địa ngục.

Phải đến khi Vesper xuất hiện thì dường như mặt trời mới ập vào xua tan đi sương mù trong lòng hắn.

Hannibal từng tưởng rằng trái tim mình sẽ luôn khép kín như vậy, nhấn chìm mọi suy nghĩ dưới bóng tối tàn khốc.

Nhưng cô bé tuyệt vời ấy đã từ từ chen vào con tim hắn làm hắn không thể cưỡng lại được. Hắn thành tâm đón nhận nguồn sáng duy nhất đó.

...Nhưng đêm nay, hắn lại ở trong giấc mơ này.

Khác cái là bấy giờ hắn trông giống một người trưởng thành, còn cô em gái Misha của hắn cùng những kẻ đào ngũ Đức Quốc xã thì không hề xuất hiện ở ngôi nhà gỗ trong rừng.

...Cho tới khi Hannibal nghe thấy một tiếng động nhỏ từ tầng trên.

Hannibal cau mày, khẽ bước lên tầng hai. Cầu thang cũ kĩ phát ra tiếng ồn. Nhưng dường như người ở trên tầng không nhận ra sự hiện diện của hắn.

Khi Hannibal mở cửa và nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, hắn bất giác trừng mắt...Đó là Vesper.

Nói đúng hơn là Vesper lúc 5 tuổi.


Cô bé mặc áo bồng quần màu trắng. Mái tóc xoăn vàng dài ngang eo xõa ra như thác nước.

Đôi mắt xụp mí tự nhiên của cô trông thật đáng thương. Hàng mi dài viền quanh cặp mắt trong xanh tựa như một con búp bê không ai nỡ rời.

Nhưng bấy giờ lông mi cô đẫm lệ. Hai tay bị trói. Giọng nói khàn khàn như thể khản giọng vì khóc, "Hannibal, Hannibal, cứu em với..."

Hannibal Lecter lập tức lao tới ôm cô vào lòng nhưng cơ thể hắn đã đi lướt qua cô.

Người hắn như ảo ảnh, tựa khán giả, không làm gì cứu cô được.

Cô bé hoàn toàn không trông thấy hắn nhưng vẫn hét lên đau khổ, "...Hannibal, Hannibal, đến cứu em với..."

Hannibal chưa bao giờ cảm thấy cay đắng như vậy. Chứng kiến cảnh cô bé khóc trong sự bất lực, hắn sắp phát rồ.

Lúc này, hắn bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân.

"Cưng à, em thừa biết hắn không thể cứu được em mà." Một người đàn ông ẩn mình dưới bóng tối. Giọng nói hơi ồm ồm như không phát âm được tiếng "rít". Ngữ điệu dịu dàng lạ thường.

Hannibal nhíu mày. Đó là gã đàn ông vừa xuất hiện trong phòng bệnh...Francis Dolarhyde.

Gã ta bước ra khỏi bóng tối. Thân hình cao gầy tiến lại gần Vesper. Cùng lúc ấy, Hannibal bắt gặp chiếc rìu trên tay gã ta.

Chiếc rìu sắc bén và lạnh ngắt, có vết máu đã đổi màu rỉ sét.

Song, Hannibal trơ mắt nhìn gã ta vung rìu về phía Vesper như một con nai.

....


"KHÔNG....."

Hannibal bỗng choàng tỉnh. Trán đổ mồ hôi lạnh. Nét mặt sợ hãi bất thường.

Hắn quay đầu thì thấy cô bé vừa mới vào năm nhất Đại học Johns Hopkins đang say ngủ, nom rất mệt mỏi. Ngay cả tiếng hét của hắn khi gặp phải ác mộng cũng không đánh thức được cô.

Dưới màn đêm, khuôn mặt nhỏ xinh kia như tỏa sáng rực rỡ. Lúc này cô đang oải. Vẻ xinh đẹp ngọt ngào ánh lên sự thánh thiện.

Hannibal nhìn chằm chằm cô nhóc bé bỏng của mình. Cô bé quyến rũ tới nỗi mỗi hơi thở đều như gõ vào con tim hắn.

Tất cả những kẻ ngu ngốc cố cướp Vesper khỏi hắn sẽ đều xuống địa ngục.

Cô vẫn còn quá non nớt. Hannibal không đời nào để ai đe dọa cô.

Hắn khẽ hôn lên trán Vesper với vẻ dịu dàng khác hẳn, "Ngủ ngon nhé. Anh sẽ quay lại sớm thôi."

Thành phố Baltimore yên tĩnh và buồn bã về đêm. Rốt cục một số kẻ âm mưu cũng sắp phải trả giá bằng máu.

Buổi sáng khi Vesper thức dậy, cô ngửi thấy mùi bánh nướng ngọt ngào.

Cô mặc chiếc sơ mi trắng của Hannibal rồi đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Trong căn bếp lớn, Hannibal đang nướng món tráng miệng, chẳng hạn bánh việt quất mà Vesper thích. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực chất nó phải qua nhiều bước rất rắc rối.

Hắn đặt khay bánh việt quất vào lò nướng, chỉnh thời gian và nhiệt độ.

Nhìn vòng eo đẹp cùng cặp chân dài miên man của nhà tâm lý học nổi tiếng, Vesper không thể kiềm được bản tính hám trai.


Cô rón rén bước chân trần, lặng lẽ đi đến phía sau Hannibal và nhảy lên lưng hắn.

Thực ra Hannibal đã phát hiện cô từ lâu. Nhưng hắn lại thích chơi trò đánh lén kiểu này với cô bé.

Vesper bám chặt hắn như bạch tuộc. Bắp chân mềm mại trắng nõn bắt chéo ở bụng dưới. Hai tay ôm ghì lấy cổ hắn.

"Chụt!" Cô ngửa đầu hôn vào tai hắn thật kêu.

Hannibal chỉ muốn thở dài. Nhóc quỷ này luôn nghĩ cách dụ dỗ người khác mà cứ trách móc hắn nhịn kém.

Hannibal dùng giấy lau sạch vết dầu mỡ và nước trên tay rồi vươn tay ra sau đỡ lấy cô bé, nhẹ nhàng kéo cô qua trước mặt mình.

Lúc kịp phản ứng thì Vesper đã bị hắn đặt lên bàn nấu ăn. Hắn đứng giữa hai ch@n cô. Cơ thể gần như áp sát vào cô.

Cô hắng giọng, "Chào buổi sáng, thưa anh."

Đôi mắt xanh xám của hắn trong veo, quyến rũ và lóe lên ánh sáng lấp lánh nhưng lạ thay dường như nó lại đầy hung hãn khiến tim cô đập nhanh hơn.

Hannibal nhướng mày nhìn cô bé, nói giọng trầm mà ẩn ý, "Tiểu thư Vesper Lynd, hình như em lại tự chuốc lấy rắc rối rồi."

Vesper bực tức trừng hắn, "Rõ ràng em chưa làm gì cả."

Nhìn cô nhóc xấu tính này, tuy luôn có ý định dụ dỗ nhưng cô vẫn tỏ ra ngây thơ như vậy.

Thấy Vesper ủ rũ, Hannibal ghé sát tai cô thì thầm, "Em muốn làm gì đó thú vị trong bếp không?".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Vesper nổi đóa đẩy hắn ra, "Anh không biết xấu hổ chút nào!"

Hannibal trông thì lịch lãm quý ông nhưng thực chất lại hoang tưởng và đen tối, hệt như một con thú ăn mặc bảnh bao.


Hannibal nhướng mày, "Anh đã nói rồi. Thiếu xấu hổ là đặc điểm của bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội."

Song người đẹp trước mặt càng tức giận hơn.

Hannibal luồn tay vào sâu trong vạt áo sơ mi rộng thùng thình của cô. Hắn gặm cổ Vesper làm cô trở nên nhạy cảm hơn.

Tay còn lại vuốt v e má Vesper rồi thọc vào lọn tóc đen sau gáy cô, buộc cô phải nhìn thẳng mình, "Không ai có thể cướp em khỏi anh."

Giọng hắn rất nghiêm túc và nham hiểm, kèm theo sự tà ác bẩm sinh nom hơi đáng sợ.

Vesper khá khó hiểu nhìn Hannibal chằm chằm. Dường như cô tựa con vật nhỏ nhạy cảm với nguy hiểm, "Sẽ làm sao cơ?"

Hannibal đến gần cô hơn. Môi hắn kề sát môi cô, phả hơi thở ấm áp vào mặt cô, "Không."

Thực sự là không. Vì hắn đã giải quyết nó. Sáng nay viện y Johns Hopkins được thêm một vật thí nghiệm không khác gì chuột bạch.

Tay Hannibal tiếp tục làm loạn. Thậm chí hắn còn cố tình luồn thật sâu khiến cô chẳng có tâm trí để suy nghĩ về điều đó nữa.

Ngay giây sau, Hannibal hôn môi cô ngấu nghiến với h@m muốn mãnh liệt.

Nụ hôn quá đỗi nồng nàn ấy làm Vesper choáng váng. Hắn khóa chặt cơ thể cô và trao cô nụ hôn sâu thứ một trăm nghìn.

Hôn càng sâu hết lần này tới lần khác. Vesper nghe thấy tiếng mình thở hồng hộc. Điều đó khiến người đàn ông bên cô hoang dại hơn, không thể kiềm chế được bản thân.

Vesper có thể ngửi thấy mùi lúa mì thơm ngọt xộc vào mũi cùng hương lành lạnh trên người hắn nên cô dần mềm oặt, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Giọng cô hổn hển, "Anh là lão già không biết xấu hổ..."

Hannibal cắn môi xấu xa, "Còn em là cô bé xui xẻo."

Hắn thì thầm vào tai Vesper...

"Anh là hòn đảo hoang giữa dòng nước hữu tình đâu đâu cũng ngăn cản đôi ta. Cả nghìn tấm gương phản chiếu khuôn mặt em. Mình cùng bắt đầu, rồi lại cùng kết thúc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: C144: Ngoại truyện 8 khan noonein singh


Edit: Mei A Mei

Bầu không khí tại phòng hòa đàm rất căng thẳng, nhưng ở một phòng ngủ khác cách xa phòng họp lại có vẻ vô cùng ngọt ngào và hoang dại.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ qua tấm rèm mỏng.

Lúc này Khan đang vuốt v e má cô gái tóc đen. Hắn quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Vesper về phía mình rồi hôn lên môi cô. Môi hắn rõ ràng hơi lành lạnh, nhưng nụ hôn lại cực kì nóng bỏng.

Song tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Vesper trốn trong phòng tắm và nhìn gã bạo chúa đột biến gen lạnh lùng mở cửa.

Tên lính trẻ người Klingon tỏ ra lo lắng, "Thưa ngài Noonein Signh, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Liên bang ngân hà đã bị đầu độc trước khi cuộc hòa đàm bắt đầu."

Khan không quá ngạc nhiên. Đô đốc Marcus sẽ chẳng đời nào ngồi yên chờ chết đúng chứ?

E rằng nhân lúc phòng tọa đàm đang hỗn loạn, Marcus sẽ loại bỏ hết khả năng đàm phán hòa bình.

Khan yêu cầu lính canh rời đi trước. Hắn quay lại phòng ngủ, mặc bộ quân phục phẳng phiu mà không hề tỏ ra phiền phức hay bất mãn.

Vesper đứng tựa cửa nhìn hắn. Nói đúng hơn là nhìn vòng eo đẹp cùng cặp chân dài miên man của hắn.

Đang chỉnh trang quân phục thì Khan bỗng khựng lại, rồi đứng dậy bước những bước vững vàng về phía cô. Hắn khom lưng cách cô rất gần, "Thay quần áo đi. Tôi phải đưa em theo cùng mới yên tâm."

Vesper hơi kinh ngạc, "Anh nghĩ Marcus sẽ tấn công em sao?"

"Và cả đám Romulan đó nữa." Khan cúi đầu hôn lên môi cô.


Vesper nhún vai, "Không biết tới bao giờ những âm mưu này mới biến mất đây."

Sau khi trang điểm xong, cô bình tĩnh bước vào phòng thay đồ chuẩn bị mặc một bộ lễ phục.

Vesper chọn chiếc váy quấn lụa màu bạc làm nổi bật đường cong cơ thể mà không hề bị lố. Quả thực là vũ khí sắc đẹp.

Những chiếc dây treo cực mỏng dường như khó mà che đi khe ng ực quyến rũ, trông vô cùng lộng lẫy, đồng thời làm tôn lên phần cổ và lưng khiến nó rất bắt mắt.

Về phần giày, Vesper chọn đôi giày đế đỏ phối ren đen mờ, mang lại cảm giác bí ẩn khó cưỡng.

Mặc váy xong, Vesper lại nhìn Khan rồi nói, "Giúp em với."

Cô đang nhờ kéo khóa váy. Khóa váy có thiết kế rất đặc biệt, thực ra là một sợi dây chạy dài ngang lưng, khi mở thì cả bộ đồ sẽ hoàn toàn tách rời.

Khan cúi người chạm ngón tay vào eo cô. Hơi thở nóng hổi phả vào lưng cô gái. Hắn nói, gần như nghiến răng nghiến lợi, "Thực sự em lúc nào cũng quyến rũ tôi."

Hắn nhéo mạnh eo Vesper. Nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia làm hắn chỉ đành kìm nén mọi h@m muốn.

Khi Khan mở cửa lần nữa, thuyền phó Eugene đã đợi sẵn bên ngoài cùng với hàng chục chiến binh Klingon mạnh mẽ.

Khan ôm eo Vesper bằng cánh tay lực lưỡng và lệnh cho hàng chục chiến binh Klingon bảo vệ Vesper, kẻo Marcus có bất kì hành động nào làm tổn hại đến cô gái loài người Blue Star này tại buổi hòa đàm.

Lúc họ lái tàu vũ trụ tới phòng hội nghị hòa đàm, cửa phòng họp đã mở. Đại diện hai bên đàm phán mang nét mặt khác nhau. Nhưng tất cả đều lộ rõ vẻ nghi ngờ, cuộc hòa đàm này liệu có mang lại hòa bình hàng thế kỉ cho một vũ trụ sắp sụp đổ hay không đây.

Khi Khan bước vào phòng hội nghị, dường như bầu không khí càng thêm căng thẳng nhưng cô gái bên cạnh lại khiến tất thảy những người có mặt phải nín thở.

...Cái quái gì vậy, cuộc hòa đàm quan trọng như thế mà hắn lại dẫn theo một cô gái mong manh quyến rũ ư? Chưa bao giờ nghe tên bạo chúa này sa đọa vậy nha.


Không ai để ý nét mặt Marcus hơi tối đi khi nhìn thấy Vesper xuất hiện.

Khan đang ngồi ghế chính, lạnh lùng quan sát mọi người. Hắn đảo mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng tại chỗ Marcus, "Hẳn việc đánh thức những người đột biến gen ngủ đông trái phép sẽ không khiến đám Liên bang ngân hà giả tạo tức giận, nhưng chúng sẽ không thả ông ra nếu ông giết Bộ trưởng Bộ ngoại giao đâu."

Vừa dứt lời, màn hình LCD cỡ đại trong phòng họp xuất hiện một đoạn video giám sát. Đó là cảnh Marcus đầu độc Bộ trưởng ngoại giao. Để không bị phát hiện, lão đã tự ra tay.

Hình ảnh gần như quá rõ ràng. Mọi người có mặt đều nhìn thấy rõ biểu cảm tàn ác của Marcus khi lão đổ thuốc độc vào miệng Bộ trưởng ngoại giao.

Ánh mắt tư lệnh Starfleet rất hung ác, "Lúc này mi đang cố tình tỏ ra thân thiện với Bộ trưởng ngoại giao sao?"

Khan mỉm cười với lão ta, "Đừng đổ thừa sự tàn ác của ông cho người khác, thưa chỉ huy Starfleet đáng kính."

Vesper đứng gần cửa ra hơn. Cô không theo sát Khan bởi dù sao việc cô xuất hiện tại cuộc họp này đã khá phạm pháp rồi.

Cô trông thấy các quan chức Liên bang ngân hà bắt đầu hắt hủi Marcus. Dường như điều đó khiến lão tức giận. Lão cầm một loại súng photon mới chĩa vào đồng nghiệp mình, "Chiến tranh sắp nổ ra. Các người nghĩ các người sống có giá trị gì? Chẳng lẽ cả đám đần độn vụng về lại dẫn dắt hạm đội chống lại những kẻ thù ngoài hay sao?"

Khan mỉm cười vỗ tay, "Nhưng ta e rằng ông sẽ không bao giờ lên được con tàu vũ trụ nào nữa, Đô đốc Marcus ạ."

Hắn đứng ở nơi nổi bật nhất, cao lớn cường tráng, như thể có sức mạnh vô địch.

Marcus nhìn hắn cay đắng. Trong khoảnh khắc, lão thực sự muốn lao ra cửa bắt cóc Vesper nhân lúc không ai đề phòng. Suy cho cùng, lão biết tầm quan trọng của cô gái loài người từng phải gánh bệnh nan y kia đối với Khan.

Nhưng cùng lúc ấy, Khan nhanh chân hơn lão. Hắn bắn trúng Marcus dưới ánh mắt tức tối dị thường bằng khẩu súng lục photon trong tay.

Gã đàn ông biến đổi gen này lạnh lùng tàn nhẫn, không chút lương thiện. Hắn bóp cò liên tục. Ánh sáng tuyến tính màu xanh xuyên qua tứ chi Marcus khiến lão không còn cử động được nữa.

Khan tránh những chỗ chí mạng, thay vào đó tìm cách gây nên nỗi đau nhất làm chỉ huy Starfleet phải kêu gào đau đớn.


Marcus căm hận nhìn hắn, "Hôm nay ta đã tính sai. Nếu mi không mang ả đàn bà này đến buổi hòa đàm thì cô ta đã bị người Romulan bắt cóc, nhét vào ngư lôi photon và nổ tung thành từng mảnh...A!"

Khan giẫm lên chân Marcus. Tiếng rắc kinh hoàng vang vọng giữa không khí...Xương chân của Marcus bị nghiền nát.

Giọng Khan lạnh lùng như bò ra từ địa ngục, "Nếu Vesper bị tổn hại dưới bất kì hình thức nào thì ta sẽ moi tim tất cả các người và gột rửa cơn giận của mình bằng niềm vui giết chóc."

Khan nhìn người đại diện Liên bang ngân hà đầy ẩn ý, "Bây giờ ta đã có lý do để tin vào sự chân thành của Liên bang ngân hà..."

Trong phòng họp im lặng chết chóc, đám đại diện Liên bang ngân hà thở hổn hển.

Một gã đàn ông trung niên tóc nâu mặc đồng phục phi hành gia điềm tĩnh nói với Khan, "Về vấn đề của Đô đốc Marcus, Liên minh ngân hà chắc chắn sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng."

Khan cười mỉa, thái độ đó đã chọc tức các đại biểu Liên bang ngân hà. Nhưng đây quả thực là vấn đề trong Liên bang ngân hà. Cuộc chiến giữa diều hâu và chim bồ câu đã gây ra thảm họa như vậy. Rõ ràng họ chỉ đành tạm thời ở thế yếu.

Khi Khan đưa Vesper ra khỏi phòng họp và trở về chỗ ở tạm, khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch của hắn trông vẫn rất nguy hiểm.

Vesper dè dặt nhìn hắn rồi khẽ vuốt v e chiếc cằm vuông vức kia, nói giọng ngọt sớt, "Em đang bình an bên cạnh anh đây."

Hơi thở Khan lạnh lẽo, "Tôi suýt muốn bóp nát sọ Marcus."

Nhưng hắn đã không làm vậy. Xét về mặt nào đó, hắn luôn cố tình che giấu bản tính độc ác của mình trước mặt Vesper.

Vesper không phải thánh nữ. Cô chẳng quan tâm kẻ muốn giết cô có chết thảm hay không, "Em không thích tay anh dính đầy thứ bẩn thỉu. Em thà để những ngón tay thon đẹp ấy kéo khóa váy giúp em còn hơn là bóp nát sọ lão ta."

Đúng, ngón tay đẹp. Tay tên bạo chúa này vừa thon vừa đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao.

Khan ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha. Ngoài tức giận hắn còn sợ. Nếu sáng sớm không quyết định mang Vesper đi cùng thì hắn không dám tưởng tượng ra cảnh lúc đó.

Vesper dạng ch@n ngồi lên đùi hắn. Cô sờ tay hắn, mỉm cười, "Cơ bắp anh cứng đơ rồi nè, thưa anh."

Thực ra, người hắn cứng như thép.


Khan nhìn cô chăm chú, "Tôi đã suýt giết em đấy."

Vesper bực bội trừng hắn, "Em cảm giác như đêm nào anh cũng muốn giết em."

Hiển nhiên cô rất giỏi xoa dịu cảm xúc. Những lời này khiến tên bạo chúa đột biến gen suy nghĩ một lúc.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần tiến sát gần hắn, thỏ thẻ, "Sáng sớm em chưa kịp ăn gì cả."

"Muốn ăn gì?" Giọng Khan trầm ấm quyến rũ. Một câu nói tuy đơn giản nhưng nghe lại như gợi dục.

Vesper nhìn hắn chằm chằm rồi khẽ chớp mắt, "...Anh."

Rõ ràng cô là một cô gái loài người yếu đuối dễ bị tổn thương, nhưng bấy giờ cô trông quyến rũ đến mức ngay cả gã đàn ông quyền lực nhất cũng sẵn lòng đầu hàng.

Đó là cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.

Khan ôm chặt eo cô, áp môi lên môi cô, vô tư khám phá hương thơm trong miệng cô. Vesper có thể nghe thấy âm thanh mờ ám khi môi họ dây dưa khiến cô mềm oặt.

Vesper ôm cổ hắn, "...Anh không suýt giết em. Anh đã cứu em kịp. Thậm chí còn hơn một lần."

"Chụt..." Vesper nhí nhảnh hôn lên môi hắn, ngọt ngào nói tiếp, "Anh là phép màu của em."

Khan cảm động nói, "Em đúng là một cô gái ngốc nghếch."

Vesper kéo tay hắn ra sau chạm vào khóa kéo. Giọng đằm thắm lả lơi, "Anh thấy đấy, chiếc váy này đôi khi rất tiện lợi."

Kẻ biến đổi gen mang gương mặt kiên nghị nhẹ nhàng kéo chiếc khóa bạc xuống để lộ tấm lưng trần của cô.

Hắn áp môi mỏng lên cổ Vesper, đầy uy lực và quyến rũ.

Giọng Khan bức bối, "Vesper, em là thử thách cuối cùng khiến con tim anh run rẩy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: C145: Ngoại truyện 9 magneto và giáo sư x


Edit: Mei A Mei

Cửa vào lâu đài Xavier mở toang. Thân hình lực lưỡng của Sabretooth ngã thẳng xuống đất. Mới nãy gã vừa bị hàng chục lưỡi kiếm sắc bén do Magneto điều khiển đâm xuyên qua, sống chết không rõ.

Ngoài ra còn có những tên lính đánh thuê nằm sõng soài trên đất. Mặt tái mét như tờ giấy. Miệng hộc máu đen. Nét mặt ai nấy cũng đều vô cùng hoảng loạn, như thể vừa trông thấy ma quỷ từ địa ngục.

Vesper đang đứng trước mặt tướng Strucker, kẻ muốn tiêu diệt dị nhân.

Cô sở hữu thân hình trẻ trung gợi cảm nhưng vì chưa đủ tuổi nên trông hơi yếu đuối và non nớt.

Vesper bóp cổ Strucker bằng bàn tay nõn nà xinh đẹp giống một tác phẩm nghệ thuật. Giọng cô ngọt ngào lẳng lơ, "Tôi thực sự không thích giết người đâu..."

"Tuy nhiên..." Vesper nghiêng đầu, "Tôi cũng chẳng quan tâm đ ến điều này."

Chỉ với một tiếng rắc, cổ nam tước Strucker đã bị cô bẻ gãy.

Vesper đẩy lão ra rồi quay người đi về phía Erik, Charles và đám dị nhân đang hấp hối.

Dường như nhận ra điều gì đó, cô đột nhiên ngoảnh lại nhìn Sabretooth nằm trên mặt đất. Cô bỗng nhớ ra năng lực tên dị nhân này giống với Wolverine, có khả năng tự chữa lành siêu phàm.

Nhưng bấy giờ, gã lại lẳng lặng ngã xuống đất.

Vesper cau mày, nhặt khẩu súng hỏa lực của lính đánh thuê rồi bắn vào tim gã.

Tức thì gã mở choàng mắt. Sự căm hận trong đó gần như phát cuồng.

Vesper nhếch mép, "Giả chết có vui không?"

Máu rỉ ra từ tim Sabretooth. Gã muốn lao tới moi tim Vesper nhưng lại không thể động đậy, chỉ thấy sự sống của mình đang dần cạn kiệt.

Hiển nhiên Vesper chưa bao giờ là một cô gái tốt bụng. Cô nhìn Sabretooth khinh bỉ, "Mặc dù anh có năng lực tự chữa lành; đạn, m@ túy và các loại rượu...còn chẳng si nhê gì với anh quá vài giây, nhưng khi nội tạng tổn thương nghiêm trọng vẫn có thể dẫn đến tử vong."


Vesper bỗng im bặt, "Tôi suýt quên, kẻ phản diện chết vì lắm mồm."

Bởi vậy, cô chán ghét bắn thêm vài phát nữa vào người Sabretooth.

Hiển nhiên, lần này Sabretooth đã chết hẳn.

Vesper đá gã ta sang một bên, chống nạnh nhìn Erik và Charles, "Giành lại mạng sống từ cõi chết cho mọi người xong tôi sẽ có thời gian để giải thích thân phận mình."

Vesper đứng giữa đám đông, tỏa ra một luồng sáng chói lòa như máu bao trùm tất cả các dị nhân.

Erik Charles, những người vẫn còn tỉnh táo mặc dù phải chịu đau đớn đã phát hiện ra các vết thương khủng khiếp được tắm trong ánh sáng đẫm máu trên cơ thể dị nhân thực sự đang lành lại.

...Khả năng sáng tạo của cô đã phát triển đến mức mạnh mẽ như thế.

Chẳng bao lâu sau, nguồn sáng đỏ au từ Vesper đã loại bỏ hoàn toàn thứ virus cứng đầu với dị nhân.

Erik và Charles đương định bước tới ôm cô vào lòng thì bị Mystique, Destiny cùng White Queen phía sau đẩy sang một bên.

Vesper được ba người đẹp vây quanh, mãn nguyện như một kẻ phóng túng nghiện cái đẹp.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Magneto & Giáo sư X:...Có phải trước cô từng nói muốn chơi bách hợp với Mystique và Destiny không?

Vesper, người đã một lúc cứu hai tổ chức dị nhân lớn, dạo gần đây càng ngày càng nổi tiếng và có địa vị.

Biểu hiện rõ nhất là tất cả các dị nhân dần cưng chiều cô nhóc đang tuổi vị thành niên này hơn. Đặc biệt là ba mỹ nhân chơi thân với Vesper. Họ chỉ muốn bỏ cô vào túi và xách cô theo bên mình.

Điều này khiến hai thủ lĩnh Magneto cùng Giáo sư X hết sức bất mãn. Vậy nên ba ngày sau, đám dị nhân trong biệt phủ Xavier người thì bị tống sang trụ sở mật trên hòn đảo nhỏ ở Châu Phi, kẻ thì bị điều đến Washington gia nhập quốc hội tuyên truyền về quyền bình đẳng.


Cuối cùng hai vị thủ lĩnh cũng chặn chân được nhóc dị nhân trong khu vườn lâu đài.

Buổi chiều, Vesper tựa vào ghế salon tháo kính râm xuống, chớp mắt ngây thơ, "Thật trùng hợp, thưa quý vị."

Những năm 60 dường như mang một nét quyến rũ và phong cách độc đáo, chẳng hạn khu vườn thanh lịch, tinh tế lộng lẫy này. Vesper ở trong giống hệt nàng công chúa từ nhiều thế kỉ trước.

Phong cảnh trước mặt đẹp biết bao, nhưng vì hai gã đàn ông kia không được ưu nhìn lắm nên Vesper bỗng cảm thấy bầu không khí có phần ngột ngạt.

Erik nhìn cô vô cảm. Thân hình mảnh khảnh rắn chắc của hắn thật nổi bật. Vesper bất giác liếc nhìn vòng eo kia. Lúc nhận ra, Erik mỉm cười mờ ám. Khuôn mặt đẹp trai cương nghị càng thêm phần quyến rũ.

Charles Xavier đứng bên cạnh, ăn mặc chỉnh tề, một tay đút túi quần. Điệu bộ hơi giễu cợt, tựa như tầng lớp quý tộc thượng lưu có thể giải quyết mọi rắc rối.

Đôi mắt xanh của anh sâu thẳm hút hồn hơn cả biển sâu. Anh dịu dàng nói, "Vesper, trông em hơi lạnh lùng đấy."

Cô gái vị thành niên hít một hơi, "Bởi vì giác quan thứ sáu của tôi mách bảo rằng, nếu hai người cùng xuất hiện sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì."

Cô mặc chiếc váy dài đơn giản. Mái tóc đen mềm mại quyến rũ, xõa từ vai xuống đến ngang eo. Cô như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ giữa khu vườn hoa lệ làm lu mờ mọi thứ.

Mặt Erik Lehnsher càng ngày càng nguy hiểm, "Đi thôi, tôi đưa em về lớp."

Vesper chớp mắt nhìn sang. Đúng vậy giờ cô vẫn còn là học sinh trung học.

Charles mỉm cười, nhìn Vesper bằng cặp mắt xanh lam, "Nếu em không muốn tới Manhattan thì tôi có thể dạy em ở nhà."

Đôi mắt xanh kia lóe sáng. Anh khẽ rũ mi nhìn cô. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cô mủi lòng.

...Một siêu anh hùng Marvel mà mắt cún con như vậy là sao?

Charles Xavier, cựu sinh viên hàng đầu tại Oxford, bắt đầu tận dụng cơ hội để phản đòn đối thủ của mình.


Erik mỉa mai, "Cậu nghĩ cách cậu dạy sánh được với trường trung học nữ sinh Baley sao?"

Charles cười hòa nhã, "Vesper tự học theo cách của mình là đủ rồi đúng không?"

Vesper:...Đừng kéo con nhóc này xuống nước, tôi vẫn còn nhỏ.

Hai người đàn ông kia vẫn đang cãi lộn.

Vậy nên Vesper lại đeo kính râm, tựa lưng vào ghế salon ngủ trưa tiếp.

Erik phát hiện ra, đương muốn nghiến răng nghiến lợi thì ngay cả một Charles vốn điềm đạm hòa ái cũng không thể giữ nổi nụ cười trên mặt được nữa...Con nhóc này thật vô lương tâm!

Còn Vesper lại đang ngửi mùi hoa thơm và phơi mình dưới ánh tà chiều ấm áp, thậm chí cô bắt đầu sai hai thủ lĩnh dị nhân làm việc vặt.

Cô nhắm nghiền mắt, nói bằng giọng ngọt ngào tán tỉnh, "Erik, em muốn ăn bánh táo thầy làm tuần trước. À Charles, anh có thể pha cho tôi một bình hồng trà Lady Earl Grey được không?"

Magneto & Giáo sư X:...Ả này có độc...

Nhận ra hai người họ đang im lặng nhìn mình và không định rời đi, Vesper mở mắt nói với giọng đau khổ, "Đây là cách các anh tán gái sao? Đến nỗi chẳng thể đồng ý với yêu cầu nhỏ nhặt của người ta?"

Magneto & Giáo sư X: "..."

Hai người cùng quay lưng đi về phía nhà bếp.

Vesper nhếch mép hài lòng. Cô thực sự vẫn là kẻ khốn nạn như mọi khi.

Lúc được phục vụ trà chiều, ngửi mùi thơm của trà cùng món tráng miệng khiến Vesper cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Tất nhiên, nếu không có sự đối đầu ăn miếng trả miếng giữa hai gã đàn ông này thì có lẽ tâm trạng cô sẽ khá hơn.

Vesper nhấc chiếc ấm sứ viền vàng lên rồi rót trà đen cho hai người họ, "Cùng thưởng thức trà chiều nhé?"

Hai vị thủ lĩnh dị nhân cũng không từ chối cô. Họ ngồi trên ghế màu trắng theo phong cách rococo, nhìn Vesper, "Nói ra lựa chọn của em đi."

Vesper cúi đầu nhấp ngụm trà, mặt nghệt ra, "Cái gì cơ?"


Erik muốn trói cô lại và đánh mông cô.

Nét mặt hắn nghiêm nghị mang h@m muốn kiểm soát mãnh liệt tận xương, "Vesper, tôi thấy gần đây em kiêu ngạo và thô lỗ hơn rồi."

Cô gái tóc đen chớp mắt, "Ai đời đi theo đuổi mà lại đe dọa con gái không?"

Magneto:...Thực muốn đặt ả nằm ngang đùi và đánh một trận.

Charles Xavier cất giọng, nét mặt cực kì ân cần dịu dàng, "Tôi không ép em đâu, Vesper. Hồng trà hầu gái thế nào? Tôi có thể nấu cho em mỗi ngày."

Magneto:...Tên thảo mai xảo quyệt này đang giẫm đạp hắn để giành quyền hả?

Erik và Charles nhìn nhau mờ ám. Hơi thở nguy hiểm sắp phả ra.

Sau khi thưởng thức hồng trà cùng món tráng miệng, Vesper ngáp dài. Cô khoát tay với hai người đàn ông đang tị nhau trước mặt, "Các anh có thể bắt đầu cuộc chiến ở nơi khác được không? Đứng đây sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi."

Cô vừa dứt lời thì hai người đàn ông đã nghiến răng nhìn cô, "Lương tâm em không đau sao?"

Vesper nhún vai, vỗ ngực nói, "Tôi tự do thoải mái không có lương tâm."

Magneto & Giáo sư X: "..."

Hai vị thủ lĩnh dị nhân tức giận hăm dọa, "Em muốn chọn ai..."

Đối mặt với hai kẻ nguy hiểm, Vesper bỗng muốn làm bài kiểm tra để bình tĩnh lại.

Cô hít thật sâu, nhìn Magneto và Giáo sư X trước mặt rồi lạnh lùng nói...

"Em vẫn chưa đủ tuổi thành niên nên chưa sẵn sàng bước vào một mối quan hệ nghiêm túc..." Vesper nhướng mày tán tỉnh, "Cơ mà vui vẻ thì được."

Hai vị thủ lĩnh dị nhân mạnh mẽ:...Nếu hôm nay mình không giết ả thì mình sẽ không mang họ Lehnsherr/Xavier!

Bông tuyết hoặc tuyết giả, dù thế nào cũng là một quả bóng thôi.

Dẫu sao thì cuộc vui cũng sắp bắt đầu rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: C146: Ngoại truyện 10 harry osborn


Edit: Mei A Mei

Dinh thự Osborn, New York, Hoa Kỳ

Trong căn phòng ngủ sang trọng mờ tối, ông Norman Osborn, người điều hành Osborn Industries, có làn da nhợt nhạt, trông ốm yếu và già nua hơn so với tuổi thật.

Nhưng ông vẫn khoác lên mình bộ vest đen rất chỉnh chu, toát ra khí chất của một nhân vật tai to mặt lớn đã nắm giữ quyền lực từ lâu.

Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ có chàng trai trẻ đang ngồi.

Cậu mang gương mặt vô cùng tuấn tú, tuy nhiên tính cách lại u uất và b3nh hoạn. Nom không dễ đoán mà cực kì khó dò.

Làn da cậu bợt bạt khác thường, như thể thiếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời suốt một thời gian dài.

Nhìn cậu mong manh yếu đuối, nhưng ở cậu cũng toát lên sự tà ác.

Norman Osborn vừa mới ho. Mặt đỏ phây phây. Ông cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng rồi nói với đứa con trai độc đinh của mình, "Harry, con là người thừa kế duy nhất của ba. Cơ thể ba đang ngày một yếu dần. Rất nhiều bác sĩ đã kết luận rằng cố lắm cũng chỉ được hai năm. Khoảng thời gian đó con phải ở lại New York và bắt đầu tiếp quản Osborn Industries."

Xét về tình hình chung, Harry biết chắc đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề vào lúc này. Nhưng khi nghĩ tới Vesper, liệu cô có sẵn lòng đến New York sống vì cậu không?

"...Con đang nghĩ về cô Vesper Lynd kia à?" Norman Osborn nhìn khuôn mặt điềm đạm trẻ măng của cậu con trai độc đinh rồi bình tĩnh nói, "Bốn tiếng trước cô ta đã ngồi lên phi cơ của Osborn Industries bay sang New York rồi."

Trong ảnh, Vesper đang lên một chuyên cơ riêng, theo sau là một vài vệ sĩ cao ráo mặc vest đen, hay đúng hơn là những kẻ bắt cóc đã đưa cô tới New York.

Người phụ nữ tóc đen suýt bị bắt làm con tin giữ nguyên vẻ lạnh lùng khó dò.

Bốn tiếng sau, trực thăng của Vesper hạ cánh trên tầng cao nhất tại Osborn Industries New York.


Và Harry cũng đã đợi ở đây rất lâu rồi.

Cậu không thể diễn tả được tâm trạng mình lúc này. Liệu cô có chửi hay tát cậu không?

Hẳn đây chính điều cậu đáng phải chịu. Nếu cậu không mang họ Osborn thì làm sao Vesper có thể bị dàn cảnh bắt cóc lố lăng và buồn cười như vậy chứ.

Harry biết về sau mình sẽ phải đối mặt với nhiều cuộc tranh chấp. Có lẽ cậu thực sự rất ích kỉ. Biết thế nhưng cậu chỉ muốn Vesper ở bên cạnh mình.

Vesper bước xuống máy bay. Gió từ tầng trên thổi tung mái tóc đen dài và bộ váy của cô, làm cô trông thật mạnh mẽ và quyến rũ.

Cô nom khá nham hiểm nhưng lại có nét điệu đà duyên dáng, đi ba bước thành một. Như thể giây trước cô còn là mỹ nhân nhã nhặn quý phái, ngay giây sau đã trở nên lẳng lơ nổi loạn.

Harry bước tới nắm lấy tay cô. Vesper nhìn cậu bé không nói một lời, cũng chẳng bỏ đi.

Cậu thanh niên đẹp trai đan tay cô thật chặt, "Vesper..."

Cậu muốn giải thích tại sao cảnh tượng này lại xảy ra nhưng Vesper đã ngắt lời cậu, "Tôi không có thói quen diễn kịch tình cảm trước mặt mọi người."

Quả thực xung quanh cả hai không chỉ có rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp mà còn cả lão trợ lí độc ác Macon Feore.

Vốn tính tình nóng nảy, Harry lại không hề tỏ ra bất mãn trước những lời nói đanh thép của Vesper. Thay vào đó, cậu nhếch mép dẫn cô tới tầng trên cùng biệt thự Osborn.

Biệt thự nhà Osborn ở New York sưu tầm nào là đồ sứ, tranh vẽ tuyệt đẹp và mọi thứ từ rèm đèn chùm cho tới các tác phẩm nghệ thuật cổ xưa cầu kì.

Nhưng Vesper nhận ra, cũng giống như ở Oxford, ánh đèn nơi đây hơi tối khiến người ta bất giác cảm thấy chán nản.

Ánh nắng ngoài cửa sổ cố gắng len vào nhưng bị tấm rèm che lại, chỉ để lọt tia sáng vàng nhạt.


Đại sảnh rộng thênh thang mà tráng lệ. Mái nhà mạ vàng cộng thêm đèn chùm pha lê khổng lồ làm người xem phải há hốc mồm.

Harry đưa Vesper quay về phòng ngủ của mình. Khi cậu đẩy cánh cửa nặng trịch ra, Vesper nhướng mày nhìn chiếc cà vạt màu xám vứt bừa trên thảm, "Chắc cậu vừa mất bình tĩnh nhỉ."

Thậm chí chẳng người giúp việc nào dám bước vào dọn dẹp.

Có vẻ như ai ai cũng biết cậu bạn trai nhỏ của cô tính tình thất thường.

Harry ái ngại khó giải thích được. Cậu luôn muốn thu hẹp khoảng cách tuổi tác giữa cả hai để Vesper coi cậu như một người đàn ông trưởng thành. Vesper thì khôn khéo, mà Harry lại luôn ở thế bị động, dễ bị ảnh hưởng chỉ với một cái nhìn của cô.

Harry liếc cô, mím môi, "Cha tôi bệnh nặng, muốn tôi trở về New York để kế thừa Osborn Industries."

Vesper tựa lưng vào cửa sổ, điềm tĩnh mà tao nhã. Những đường cong cơ thể gợi cảm đầy nóng bỏng.

Cô nhướng mày, "Cậu muốn tôi ở lại à?"

Harry nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng bước đến gần, nói bằng giọng nam tính quyến rũ, u uất và ngây thơ rất mâu thuẫn, "Tôi luôn ích kỉ như vậy đấy. Em thừa biết mà, Vesper."

Bấy giờ cậu đứng trước mặt Vesper. Đôi mắt đẹp vô ngần toát lên vẻ mong đợi và thành kính không tên, dẫu cho chúng được giấu rất kĩ.

Vesper khẽ thở dài. Những ngón tay xinh đẹp chạm vào mắt cậu, "Quầng thâm dưới mắt cậu mờ đi trông thấy rồi. Tối nay tôi sẽ tiếp tục phục vụ cậu một ly sữa ấm nhé."

Cậu chậm rãi chớp mắt. Đôi mắt được viền hàng mi dài hơi trợn to.

Cậu ôm ghì lấy eo Vesper và nhìn cô hoài nghi, "Em có đồng ý ở lại không?"

Khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Harry vẫn toát lên sự trẻ trung đi cùng với vẻ sang trọng khiến cậu trông vô cùng quyến rũ.


Lúc này cậu khá ngạc nhiên và vui mừng, nom rất đáng yêu.

Vesper nhún vai, "Ai mà nỡ từ chối một cậu bé tóc vàng chứ?"

Bấy lâu nay người ta nói rằng những thanh thiếu niên nổi loạn, thiếu tình thương cha mẹ luôn có xu hướng khiến phụ nữ mủi lòng.

Harry nhìn cô gái trẻ đầy bí ẩn quyến rũ kia, cảm thấy mọi đau đớn mà cậu phải chịu đựng thời thơ ấu hẳn chỉ để gặp cô, được cô chữa lành và được cô chinh phục.

Gió thổi tung rèm cửa sổ. Ánh nắng vàng cuối cùng cũng tràn vào phòng ngủ lộng lẫy.

Khuôn mặt Vesper tắm dưới nắng. Cô bỗng giơ tay nhéo má Harry, "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để cậu đi sau chuyến bắt cóc này đâu..."

Má cậu trai đỏ ửng do bị cô nhéo. Gương mặt trắng bệch ốm yếu trông hồng hào hơn rất nhiều.

Vesper thả tay ra rồi nói, "Tối nay tôi sẽ bỏ thêm hai viên đường vào sữa ấm."

Harry bất giác cau mày. Cậu không thích đồ ngọt lắm, thậm chí còn ghét chúng.

Nhưng dĩ nhiên hiện tại cậu sẽ không gây sự với Vesper. Thực ra, tương lai sau này, rất có thể cậu sẽ nghe lời cô, tránh việc làm cô bực bỏ rơi cậu về Oxford.

Vesper đang tựa người bên cửa sổ. Chú sói nhỏ tóc vàng thì ôm cô từ phía sau. Tuy trông gầy gò nhưng cậu thực sự không còm cõi đến thế, nên cảm giác khi ôm rất tuyệt.

Người phụ nữ tóc đen vén rèm lên nhìn lão trợ lí già ngoài cửa sổ, "Ông Macon Feore này chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để loại cậu khỏi vị trí thừa kế."

Không chỉ lão trợ lí mà e rằng vài tên giám đốc điều hành cấp cao của Osborn Industries cũng ít ai tin vào năng lực người thừa kế trẻ Harry Osborn. Cả phố Wall đều muốn đuổi cậu về vương quốc Anh.

Thanh niên đẹp trai nhếch mép, "Hiện tại đang bị áp chế bởi sức ảnh hưởng của ba tôi. Chừng nào ông ấy còn sống thì Osborn nhất định sẽ là của tôi."

Thực ra nếu Harry lại bị đày sang Anh thêm hai năm nữa theo thể trạng bây giờ của ba mình rồi mới được gọi về New York lúc ông đã hấp hối thì Harry sẽ phải đối diện với tình thế rất nguy hiểm, bất cẩn còn bị giết để giành lấy quyền lực. Tuy nhiên vào lúc này, những thủ đoạn bẩn thỉu của bầy sói đói phố Wall hẳn khó mà thực hiện được.

Về bản chất, Harry Osborn là một quý ông xuất thân từ gia đình thượng lưu. Nếu không mắc bệnh nan y thì ngay cả đám cựu binh phố Wall đã quen đắm mình trong cuộc sống giàu sang cũng chưa chắc đánh bại được cậu.


Nhưng bấy giờ, hiển nhiên Harry sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cậu vờ đáng thương để Vesper mềm lòng, "Nếu tôi thực sự mất đi quyền thừa kế, em có bỏ tôi không?"

Cậu áp môi vào tai người phụ nữ và đan tay trước bụng cô.

Vesper lạnh lùng nói, "Một thiếu niên đẹp trai xảo quyệt như cậu thật giỏi giả vờ đáng thương."

Harry hôn má cô rồi xuống quai hàm và cổ. Dần dần, cô có vẻ hơi lo lắng và mê man. Tay cậu rờ lên trên, khẽ chạm bầu ng ực mềm mại của người phụ nữ tóc đen.

Vesper lại cất giọng, "Tôi thích căn hộ đơn của mình hơn nơi này."

Harry khựng lại. Vesper ngoảnh đầu nhìn cậu, "Nếu cậu mất đi tài sản thừa kế, trở thành nhà hóa sinh cũng là lựa chọn tốt, hoặc tiếp tục học tại PPE, cái nôi của các chính trị gia."

Giọng cô điềm tĩnh, thậm chí còn hơi xem thường. Nhưng chẳng hiểu sao Harry Osborn bỗng nghĩ rằng mình đang được yêu mến.

Cậu bất giác mỉm cười.

Mẹ Harry mất khi còn trẻ. Ba cậu thì lạnh lùng vô cảm, gửi cậu đến trường nội trú từ sớm và đối xử với cậu như một tội phạm.

Trong cuộc sống hiện tại của Harry, không ai quý trọng cậu. Mọi người cư xử khác biệt đơn giản vì cậu là người thừa kế duy nhất của Osborn Industries.

Kể cả bây giờ khi cha cậu cuối cùng cũng gọi cậu về New York vì sức khỏe cậu đã bình phục, bằng không thì cậu sẽ lại tiếp tục bị đày ải cho tới khi ông Norman Osborn qua đời và cậu phải thừa kế Osborn Industries.

Chỉ có Vesper, cô luôn bí ẩn và thờ ơ như không để tâm đ ến cậu. Nhưng cô là người duy nhất đối xử với cậu một cách trân trọng như vậy.

Chàng trẻ quyến rũ chậm rãi nhếch mép cười, như tỏa ra nguồn sáng lạ kỳ.

Harry Osborn nhìn Vesper, "Giáo sư Lynd, chỉ em mới có thể khiến tôi mong chờ vào ngày mai thôi."

- -------Hết--------

Editor: Phải nói là ngâm quá lâu luôn. Cỡ hai năm rồi nhỉ =))) Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ nhá! Nếu có thể sau khi đọc xong Mei mong cả nhà sẽ dành đôi lời nêu cảm nghĩ về truyện cũng như chất lượng edit nghen ^^ iu thương!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom