Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1581


Đúng lúc này thì điện thoại của Tô Lạc Ly có thông báo. Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly lập tức cảm thấy không ổn.

“Không ổn rồi, chị Gia Gia, em phải Mạnh Gia Gia vội vàng cướp điện thoại của Tô Lạc Ly, nhìn thất tin nhắn của Ôn Khanh Mộ trên màn hình, cô ấy lại ném điện thoại cho Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly, chị nói em nghe này, chỉ một câu “anh nhớ em như vậy mà em đã mềm lòng rồi! Dù sao cũng phải để anh ta nói lời tốt đẹp trước thì em mới trở về chứ? Mới như vậy mà em đã đầu hàng rồi, chẳng có tiền đồ gì cả! Thảo nào chồng em lại có thể kiểm soát eml”

“Không phải, nhất định là anh ấy có chuyện, hoặc là đám trẻ đã gây họa, hoặc cũng có thể là chính anh ấy đang gặp rắc rối” Mạnh Gia Gia lại cầm lấy điện thoại di động của Tô Lạc Ly, nhưng không tìm thấy manh mối gì.

“Chỉ một câu nói này mà sao em đoán ra được?”

“Nếu anh ấy nhớ em thì ngay ngày đầu tiên anh ấy đã nói cho em biết, hoặc là ba bốn ngày sau rảnh rõi hơn thì anh ấy nhất định sẽ nói với em. Ngay từ đầu anh ấy không nói nhất định là vì nghĩ rằng để em ra ngoài chơi cũng tốt. Nhưng qua nhiều ngày như vậy lại đột nhiên nói nhớ em, điều đó chứng tỏ rằng anh ấy không thể chịu đựng được nữa”

Tô Lạc Ly nhìn dòng chữ trên điện thoại và phân tích.

“Chị không tin!” Mạnh Gia Gia bĩu môi, cô ấy cảm thấy Tô Lạc Ly đang tự tìm cớ để thoát khỏi tình cảnh khó xử.

“Tùy chị vậy, con người của anh ấy chính là như vậy, em phải lập tức đặt vé máy bay về nhà”

Mạnh Gia Gia không biết phải làm sao, dù sao cũng đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, đã đến lúc phải về rồi.

Tại hoa viên Crystal.

Sau khi tan làm, Ôn Khanh Mộ về nhà, anh không ăn cơm tối mà dứt khoát trở về phòng. Lúc chuẩn bị ra về, Doãn Cẩn liên tục nhắc nhở anh rằng thuốc hạ sốt chỉ là thuốc làm giảm cơn sốt chứ không chữa trị tận gốc, anh vẫn cần đến bệnh viện để khám mới được.

Đến bệnh viện?

Đùa đấy à! Ôn Khanh Mộ anh sao có thể đến bệnh viện được? Hơn nữa mỗi khi Tiểu Thất bị bệnh đều phải tiêm và truyền dịch, anh không thể chịu đựng được. Hơn nữa thực chất trong lòng anh cảm thấy đây là một chuyện vô cùng mất mặt.

Trước khi đi ngủ anh lại uống thêm một viên thuốc hạ sốt, sau đó Ôn Khanh Mộ ngủ thiếp đi.

Tô Lạc Ly trở về lúc nửa đêm, lúc đó ngoại trừ một vài người giúp việc đang trực ca ra thì những người khác đều đã ngủ say. Người giúp việc thấy Tô Lạc Ly đã về thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bước tới giúp Tô Lạc Ly xách vali.

“Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng về rồi!”

Vừa nghe thấy câu này, Tô Lạc Ly đã biết trong khoảng thời gian mình đi vắng, chắc hẳn trong nhà đã gặp chuyện khó khăn. “Có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Người giúp việc kể lại cho Tô Lạc Ly tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày này. Đầu tiên là Tiểu Thất bị ốm, sau đó là Tam Tam gặp rắc rối ở trường học, cộng thêm Cửu Cửu lại quấn lấy Ôn Khanh Mộ. Quả thực là khiến Ôn Khanh Mộ bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1582


Tô Lạc Ly đã biết nhất định là trong nhà không có chuyện tốt. “Phải rồi mợ chủ, buổi tối khi cậu chủ về nhà, hình như sắc mặt cậu chủ không được tốt lắm, hơn nữa còn không ăn cơm tối, có lẽ là cơ thể không được khỏe”

Ô, thế à, vậy được rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng quấy rầy người khác, tôi về phòng trước đây”

Tô Lạc Ly kéo vali và nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.

Phòng ngủ lúc này đã được khôi phục hình dạng ban đầu.

Tô Lạc Ly không bật đèn mà chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn rất mờ, cô không thu dọn vali mà đi thẳng đến bên giường.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán Ôn Khanh Mộ, lúc này Ôn Khanh Mộ đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vốn dĩ đang ngủ yên ổn nhưng lại bát đầu phát sốt, trong người anh rất khó chịu, lại không muốn động đậy.

“Nóng vậy cơ à?”

Ôn Khanh Mộ vươn tay ra nắm lấy tay Tô Lạc Ly, “Ly Ly, em về rồi à? Anh rất nhớ em”

Bị bệnh rồi mà còn biết nhớ tới em” Tô Lạc Ly võ lên mặt Ôn Khanh Mộ, “Tỉnh, mau tỉnh đi!

Ôn Khanh Mộ cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy Tô Lạc Ly trước mặt, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Anh vươn cánh tay ra ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Ly Ly, cuối cùng em cũng về rồi, sau này không được rời xa anh nữa”

Tô Lạc Ly muốn cười nhưng không cười nổi, lúc này Ôn Khanh Mộ giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

hẳng phải giờ em đã về rồi sao? Đừng lộn xộn nữa, để em đi lấy thuốc cho anh”

“Không muốn uống thuốc, muốn ăn eml”

hỉ biết trêu ghẹo thôi!” Tô Lạc Ly mím môi cười, cô tiện tay bật ngọn đèn đầu giường lên.

Ánh đèn rọi vào mắt khiến Ôn Khanh Mộ thấy hơi đau nhức, anh chớp mắt mấy cái, sững sờ nhìn Tô Lạc Ly trước mặt.

“Là em, em đã về rồi, anh không nằm mơ đâu!”

Tô Lạc Ly đi rót một cốc nước ấm lại đây, “Uống chút nước ấm trước đi, anh sốt cao như vậy rồi mà sao không biết đường đi khám?”

Ôn Khanh Mộ vẫn chớp mắt mấy cái, không lên tiếng.

Tô Lạc Ly với tay vào trong chăn và véo mạnh một cái vào mông của Ôn Khanh Mộ, khiến anh kêu lên vì đau.

“Bây giờ thì biết không phải là mơ rồi chứ?”

“Sao em véo mạnh vậy!" Ôn Khanh Mộ phàn nàn, “Hiện tại anh là người bệnh đấy!

“Được, được, anh là người bệnh. Uống nước ấm trước đi, để em vào bếp xem có gì ăn không”

Ôn Khanh Mộ lập tức giữ Tô Lạc Ly lại, “Đừng đi, cái gì cũng không ăn được, anh không muốn ăn, khụ khu...”

“Nếu không ăn thì càng không đỡ hơn được, lát nữa em đi tìm thuốc cho anh, trước khi uống thuốc nhất định phải ăn chút gì đó

“Không cần uống thuốc, em về là anh đỡ rồi”

“Vớ vẩn! Chờ eml”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1583


Tô Lạc Ly gạt tay Ôn Khanh Mộ ra, bởi vì người đàn ông này đang bị sốt nên trong người không có sức, vậy nên Tô Lạc Ly có thể dễ dàng gạt ra.

Tô Lạc Ly không muốn làm phiền người giúp việc nên một mình cô vào bếp.

Trong bếp còn đồ ăn từ bữa tối, cô hâm nóng lại cháo kê, sau đó lại đi tới hòm thuốc tìm thuốc cảm rồi mới quay lại phòng ngủ.

“Cuối cùng em cũng về rồi, anh còn tưởng rằng mình gặp ảo giác!” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly và mỉm cười ngây ngốc. “Hiện tại cũng là ảo giác!”

Tô Lạc Ly bưng cháo đến bên giường, cô đọc hướng dẫn dùng thuốc, chia thuốc uống trước khi ăn và sau khi ăn ra rồi đưa cho Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ nhìn viên thuốc và viên con nhộng trong tay, anh có chút bối rối.

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra tổng giám đốc của nhà họ chưa từng uống thuốc.

“Chẳng lẽ anh không biết uống?” “Sao lại không biết uống? Cái này có thể làm khó được anh sao? Nhưng mà thuốc này có đắng không?”

“Anh lớn như vậy rồi mà còn sợ đăng? Không đắng đâu, lớp. bên ngoài này ngọt lắm, anh uống ngụm nước rồi nuốt xuống là được”

Ôn Khanh Mộ hạ quyết tâm rất lớn, vì không muốn Tô Lạc Ly cười nhạo mình nên anh bèn nhét thuốc vào miệng rồi lại uống thêm một ngụm nước, kết quả là...

“Phụt..” Anh nhổ hết tất cả ra, Tô Lạc Ly vội vàng tìm thùng rác, rút mấy tờ khăn giấy rồi bát đầu vội vàng lau.

“Tô Lạc Ly! Em là đồ lừa đảo! Chẳng phải em nói là ngọt sao? Đăng chết đi được!”

Tô Lạc Ly nhìn thứ mà Ôn Khanh Mộ nhổ ra, “Bên ngoài được bọc một lớp đường có vị ngọt, anh lại căn nó ra thì đương nhiên bên trong có vị đắng rồi!”

Đường đường là tổng giám đốc mà lại không biết uống thuốc, nếu nói chuyện này ra ngoài thì quả thực có thể khiến người ta chết cười!

“Được rồi, để em đi tìm thuốc của Tiểu Thất cho anh”

Tô Lạc Ly đứng dậy và lại đi tìm thuốc, hầu hết thuốc cho trẻ em đều là thuốc dạng pha nước, vị hơi đắng một chút, chắc. chắn người lớn có thể chịu được.

Lần này anh uống dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi cho Ôn Khanh Mộ uống thuốc xong, Tô Lạc Ly cũng thay đồ ngủ rồi nằm xuống.

Nhưng tác dụng của thuốc cho trẻ em đương nhiên sẽ kém hơn, cũng không có tác dụng quá lớn đối với người lớn nên sáng hôm sau Ôn Khanh Mộ vẫn bị phát sốt.

Tô Lạc Ly nhìn con số trên nhiệt kế và thở dài, “Vẫn là ba tám độ, đến bệnh viện đi, thuốc của trẻ em không có tác dụng với anh”

Ôn Khanh Mộ vừa nghe nói phải đến bệnh viện thì lập tức lấy lại tinh thần, “Sao anh lại cảm thấy đỡ hơn rồi nhỉ! Em nhìn xem, ban đầu anh ba tám độ năm cơ mà, bây giờ đã giảm xuống một chút rồi, hôm nay lại uống thuốc thì sẽ không sao nữa”

“Anh mau thôi đi! Ba tám độ năm và ba tám độ có khác nhau mấy đâu, anh uống chút thuốc hạ sốt là lập tức có thể hạ xuống nhiệt độ cơ thể bình thường. Nghe em đi, lập tức đến bệnh viện”

Có thể là do Ôn Khanh Mộ bị bệnh nên cơ thể yếu ớt, thái độ cũng không mạnh mế như vậy, anh dùng một tay ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1584


“Không đi, vợ à, anh ở nhà cũng rất tốt, có em ở bên anh, anh nhớ em chết đi được”

“Không đến bệnh viện thì sao được! Bây giờ phải dùng một ít thuốc tiêu viêm cho anh, nói không chừng là cảm cúm đấy! Đây không phải trò đùa đâu”

“Vợ à...” Ôn Khanh Mộ vùi đầu vào cổ Tô Lạc Ly và thỏa thuê làm nũng.

Thật ra Tô Lạc Ly rất thích cảm giác này, nhưng cô vẫn kiên quyết đẩy đầu của Ôn Khanh Mộ ra khỏi người mình.

“Phải đi! Lập tức thay quần áo! Nếu anh bị bệnh nặng hơn rồi lây sang bọn nhỏ thì sẽ không tốt!”

Thấy không còn cách nào khác, Ôn Khanh Mộ đành phải miễn cưỡng đến bệnh viện, khi thay quần áo anh càng lề mà lề mề hơn.

Tô Lạc Ly thu dọn xong thì phát hiện Ôn Khanh Mộ vẫn chưa thay quần áo xong, cô vừa nhìn thì thấy Ôn Khanh Mộ lại đang mặc áo cộc tay.

“Ôil Bây giờ đã là mùa nào rồi mà anh còn mặc áo cộc tay! Anh không thấy lạnh à?”

Ôn Khanh Mộ nhìn áo cộc †ay trong tay mình, anh lại không cảm thấy gì cả!

Trước đây, khi vào thời điểm giao mùa Tô Lạc Ly đều chuẩn bị trước quần áo cho anh, mấy ngày nay vừa vặn là thời điểm giao mùa, nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối khá lớn, nếu không chú ý thì sẽ rất dễ bị cảm.

“Thảo nào anh lại bị cảm và phát sốt! Mặc ít như vậy! Chờ eml” Tô Lạc Ly lập tức vào phòng để đồ tìm quần áo mùa thu cho. Ôn Khanh Mộ và đưa cho anh, lúc này hai người mới đến bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán Ôn Khanh Mộ chỉ bị cảm lạnh thông thường chứ không phải cảm cúm, nhưng phản ứng viêm của anh khá nghiêm trọng, sốt cao không hạ sẽ dễ dẫn đến việc tình trạng viêm nhiễm trở nên nghiêm trọng hơn, anh cần phải nằm viện hai ngày.

Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không đồng ý, nhưng có Tô Lạc Ly ở đây nên anh cũng không dám thế nào.

Ở trong bệnh viện cũng chỉ truyền dịch mà thôi, khi Tô Lạc Ly

đứng bên cạnh nhìn y tá căm ống tiêm cho Ôn Khanh Mộ, khỏi phải nói biểu cảm như sắp chết của anh buồn cười nhường nào.

Lần đầu tiên cô thấy cũng có chuyện gì đó khiến Ôn Khanh Mộ sợ hãi.

Sau khi truyền dịch xong, sắc mặt của Ôn Khanh Mộ vẫn sa sầm.

“Đã truyền xong rồi mà anh còn xụ mặt! Được rồi! Tối nay ăn gì đây?”

"Chẳng phải là tại em sao! Cứ bắt anh phải nằm viện!” Tâm trạng của Ôn Khanh Mộ thật sự rất tệ, tại sao anh lại gửi tin nhắn cho Tô Lạc Ly chứ, đáng lẽ anh nên không để ý đến cô! Cô trở về là để tra tấn mình!

“Vậy thì anh đừng có bị bệnh!”

Tô Lạc Ly bĩu môi và ngồi xuống mép giường Ôn Khanh Mộ,

“Đừng giận nữa, anh đã lớn như vậy rồi, không sợ bọn nhỏ cười nhạo saol”

“Lúc về em không được kể cho chúng!” Ôn Khanh Mộ cũng cần thể diện, anh vẫn muốn duy trì uy quyền của người bố!

“Em có thể không kể cho chúng, nhưng anh phải ngoan ngoãn phối hợp chữa trị!”

“Tô Lạc Ly, em uy hiếp anh!” Ôn Khanh Mộ trừng mắt, hung hãn nhìn Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên và xoa, “Được rồi, đừng giận nữa, chẳng phải chỉ là truyền dịch thôi sao? Có gì to tát đâu chứ”

“Đối với em thì không có gì to tát, bởi vì người bị cắm kim tiêm đâu phải em! Em nhìn mà xem, xanh hết cả rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1585


Ôn Khanh Mộ đưa bàn tay ra trước mặt Tô Lạc Ly, cô cạn lời. “Được rồi, để em xoa cho anh!” Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ và xoa mu bàn tay cho anh, lúc này trông Ôn Khanh Mộ rất hưởng thụ.

“Anh nói cho em biết! Nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị bệnh! Tiểu Thất bị bệnh, Tam Tam gặp rắc rối, còn cả Cửu Cửu lúc nào cũng quấn lấy anh nữa! Làm anh sắp mệt chết đi được! Em phải chịu trách nhiệm với anh! Mấy hôm nay em không được sắp xếp công việc, phải chăm sóc anh thật tốt!"

Ôn Khanh Mộ càng nói càng hăng hái hơn.

Tô Lạc Ly không phản bác, nhìn gương mặt gầy gò của anh, cô biết mấy ngày nay anh đã phải khổ cực rồi.

“Được, được, em chịu trách nhiệm với anh, em sẽ chăm sóc anh thật tốt”

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly, trong lòng vui như nở hoa, “Thế này còn được”

Sau khi kiên trì truyền dịch thêm một ngày nữa, Ôn Khanh Mộ nhất quyết không ở bệnh viện nữa, may mắn là tình trạng viêm đã giảm rất nhiều, anh cũng không còn sốt nữa. Tô Lạc Ly thật sự không thể khuyên nhủ được Ôn Khanh Mộ nữa nên đành phải nhờ bác sĩ kê một ít thuốc, mang về để dưỡng bệnh.

Sau khi về nhà Tô Lạc Ly cũng có thêm một nhiệm vụ, đó chính là giám sát Ôn Khanh Mộ uống thuốc.

Ngoài ra, cô vừa trở về đã bận rộn chăm sóc Ôn Khanh Mộ nên chưa kịp nói chuyện với bọn nhỏ. Thế là khi vừa về đến nhà, cô đã đi thẳng vào phòng của bọn nhỏ và đặt quà vào trong phòng chúng.

Cửu Cửu cũng đã đi học mẫu giáo, chỉ khi đến tối thì trong nhà mới trở nên náo nhiệt.

Khi Tô Lạc Ly đến phòng của Tam Tam thì phát hiện cậu bé đang ở trong phòng!

“Tam Tam, sao con không đi học vậy?”

Tam Tam nằm sấp xuống bàn, hình như đang làm bài tập, cậu bé không ngẩng đầu lên, “Vâng”

“Con nói vâng” là sao, mẹ hỏi tại sao con không đi học!” Tô Lạc Ly không thích trẻ con trốn học.

“Trường học bảo con về nhà tự kiểm điểm, con có thể đi học sao ạ?” Tam Tam lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra hình như Ôn Khanh Mộ từng nói Tam Tam đã gây họa, người giúp việc cũng có nói với cô, nhưng bởi vì Ôn Khanh Mộ bị bệnh nên cô cũng không hỏi kỹ, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, lớn chuyện tới mức phải về nhà tự kiểm điểm.

Tô Lạc Ly lấy một cái ghế rồi ngồi bên cạnh Tam Tam, “Con đã mắc lỗi gì? Sao lại phải về nhà tự kiểm điểm? Mấy ngày không đi học rồi?”

“Chẳng phải mẹ hỏi bố con là được sao?”

“Thăng nhóc thối này! Đừng viết nữa!” Tô Lạc Ly cầm cánh tay của Tam Tam, định để cậu bé đặt bút xuống.

“Áp

“Sao vậy? Mẹ đâu có mạnh tay!”

Tô Lạc Ly kéo tay áo của Tam Tam lên nhìn thì thấy một vết máu đỏ, “Vết này từ đâu ra?”

“Bố cầm thắt lưng đánh con”

Tam Tam lại tỏ ra rất bình tĩnh.

“Con còn bị đánh ở đâu nữa? Để mẹ nhìn xem” Tô Lạc Ly vén áo của Tam Tam lên, trên lưng cậu bé có rất nhiều dấu vết, có vẻ như đã mờ đi một chút rồi.

Tô Lạc Ly cảm thấy đau lòng, Ôn Khanh Mộ ra tay cũng thật tàn nhãn? Không ngờ anh lại đánh bằng thắt lưng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1586


“Có đau không?”

“Mẹ không chạm vào thì không đau ạ, con là đàn ông, không có gì to tát cả” Tam Tam trả lời qua loa.

“Con mới sáu tuổi mà còn nói là đàn ông! Mẹ hỏi con, con lại làm chuyện xấu gì ở trường vậy?”

“Con không làm gì cả. Có một bạn trong lớp bắt nạt bạn nữ, con đã đi lên đánh nhau với các bạn ấy, có lẽ là ra tay hơi nặng nên bạn đó đã phải nhập viện”

Đối mặt với câu trả lời qua loa của con trai, nội tâm của Tô Lạc Ly vỡ vụn.

“Vậy ý của con là mẹ còn phải khen con đã làm việc chính nghĩa?”

“Tùy mẹ ạ”

Tô Lạc Ly không ngờ con trai mình mới sáu tuổi mà trông cứ như ông cụ non vậy.

“Tam Tam, con có thể làm việc chính nghĩa, giúp đỡ bạn bè, mẹ rất vui, nhưng con đánh bạn đến nỗi phải nhập. viện thì là không đúng. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, con nên đi tìm giáo viên mới phải!”

Đôi khi Tô Lạc Ly cảm thấy rất bất lực trong việc dạy dỗ cậu con trai này.

hỉ có những kẻ vô dụng mới gặp chuyện, không có chuyện mà đi tìm giáo viên! Con có thể tự mình giải quyết, tại sao phải đi tìm giáo viên ạ?”

Lúc này Tô Lạc Ly thực sự không biết phải nói gì.

“Con trai, con còn nhỏ, có rất nhiều vấn đề mà con không thể giải quyết được. Con phải tìm giáo viên đến giải

quyết hoặc là tìm phụ huynh

“Mẹ ơi, mẹ có phiền không cơ chứ? Bố đã đánh con một trận rồi, hay là mẹ lại đánh con một trận nữa đi, mẹ đừng nói nữa được không ạ?”

Nghe thấy câu này, Tô Lạc Ly càng tức giận hơn, “Không ai quan tâm đ ến con nữa! Con bị đánh cũng là đáng đời!” Nhìn thấy vết thương trên người con trai, Tô Lạc Ly vừa tức giận lại vừa đau lòng.

“Được rồi, được rồi, mẹ mau đi chăm sóc bố con đi, nếu không bố con lại ghen tị”

Câu nói này khiến mặt Tô Lạc Ly đỏ bừng, “Thằng nhóc thối, con nói linh tinh gì vậy?”

“Con đâu có nói linh tỉnh, bố con luôn ghen tị với con, hai mẹ con mình nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn” Tam Tam nở nụ cười xấu xa.

Lần này Tô Lạc Ly lại bị chọc cười, cô ghé vào mặt bàn và nhìn Tam Tam, “Con trai, con có yêu mẹ không?”

Mạnh Gia Gia luôn nói họ có hai cậu con trai và một cô con gái, nếu muốn ghen lung tung thì cũng phải là Ôn Khanh Mộ ghen nhiều hơn so với Tô Lạc Ly.

“Mẹ ơi, mẹ có thể đừng hỏi câu sến súa như vậy được không, mẹ cứ giữ lời nói sến như vậy để nói với bố con được không ạ?” Tam Tam tỏ vẻ ghét bỏ.

“Nói đi, nói đi, con có yêu mẹ không?”

“Yêu, yêu, đã được chưa ạ? Mẹ đừng nói với bố đấy!” Tam Tam tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn, cậu bé đẩy mặt Tô Lạc Ly ra. Tô Lạc Ly vui mừng nhìn con trai, “Vậy thì hôn một cái!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1587


“Dù con lớn hay có vợ rồi thì con vẫn là con của mẹ!”

Tam Tam không lay chuyển được Tô Lạc Ly nên đành hôn lên má cô một cách lấy lệ.

Tô Lạc Ly ôm mặt Tam Tam và hôn mạnh một cái, “Thăng nhóc thối, mẹ cũng yêu con”

Tam Tam vội vàng lau nước miếng trên mặt, “Sao phụ nữ lại phiền phức như vậy!”

Tô Lạc Ly hài lòng trở về phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ rất không hài lòng, “Bảo em ở nhà chăm sóc người bệnh mà em lại chạy đi đâu vậy?”

“Em vừa về nhà đã xoay quanh anh, ngay cả con mà em cũng chưa gặp! Thật là! Em hỏi anh, Tam Tam đã gây họa ở trường học, anh ra tay cũng tàn nhẫn quá rồi? Anh xem, không ngờ anh đánh con mà lại dùng thắt lưng, anh có phải là bố ruột của nó không đấy! Vừa quay lại, Tô Lạc Ly đã bắt đầu hỏi tội.

“Vậy em có biết chuyện nó đánh bạn đến nỗi phải nhập viện không? Bạn nó bị thương rất nặng, bồi thường không ít tiền! Lúc ở trường học anh gần bị người ta mắng như mắng cháu vậy!” Đương nhiên Ôn Khanh Mộ rất tức giận, cũng chỉ vì cậu con trai này, nếu không thì anh đã không phải chịu sự uất ức này.

“Vậy anh đánh cũng mạnh tay quá rồi? Thằng bé còn nhỏ như vậy, lỡ như đánh chết thì sao?”

Tô Lạc Ly cũng biết cậu con trai này thật sự rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng cũng cần phải dạy dỗ, nhưng cũng đâu thể đánh đến chết được?

“Em xác định là bây giờ em muốn thảo luận những chuyện này với một người bệnh ư?”

Điều mà Ôn Khanh Mộ khó chịu nhất chính là Tô Lạc Ly cãi nhau với mình vì chuyện của con trai.

Tô Lạc Ly thực sự hết cách với Ôn Khanh Mộ, từ khi trở thành người bệnh, người đàn ông này đã coi mình như ông lớn rồi.

“Đi rót cho anh cốc nước!” Thấy Tô Lạc Ly không nói gì nữa, Ôn Khanh Mộ bắt đầu sai khiến cô.

Tô Lạc Ly lập tức rót một cốc nước lại đây, Ôn Khanh Mộ rất hài lòng.

“Em còn chưa báo cáo với anh rằng em đã làm những gì ở Thái Lan đâu? Em đi vắng nhiều ngày như vậy!” Ôn Khanh Mộ nói với giọng điệu ra lệnh

“Vâng thưa ông lớn, hiện tại em báo cáo với anh ngay!” Tô Lạc Ly leo lên giường, cầm điện thoại di động của mình và dựa sát vào người Ôn Khanh Mộ.

Trong điện thoại của cô chụp rất nhiều ảnh ở Thái Lan, cô vừa cho Ôn Khanh Mộ xem ảnh vừa giới thiệu.

Dù sao Ôn Khanh Mộ cũng không có việc gì để làm nên cũng say sưa lắng nghe, nhưng ngay sau đó anh đã phát hiện ra manh mối.

Anh phát hiện ra rằng trong rất nhiều bức ảnh do Tô Lạc Ly chụp đều có một người đàn ông.

“Người đàn ông này là ai

“Đây à, đây là người mà chúng em tình cờ gặp, cậu ấy là một huấn luyện viên thể hình, nhìn dáng người đẹp nhỉ? Cậu ấy biết nói tiếng Thái, vừa hay làm phiên dịch viên cho bọn em. Anh không biết đâu, ở bên đó rất hiếm người nói tiếng Anh nên giao tiếp rất vất vả, nhưng may mắn là có cậu ấy”

“Hừ, đẹp cái rắm ấy, anh thấy dáng người cũng bình thường thôi” Trong giọng nói của Ôn Khanh Mộ rõ ràng mang theo chút ghen tị.

“Anh ghen tị rằng người ta có dáng người đẹp chứ gì? Dáng người của huấn luyện viên thể hình có thể không đẹp được sao? Dù sao cũng đẹp hơn anh rất nhiều! Anh nhìn mà xem, đường cong cơ bắp này vạm vỡ quái! Cậu ấy mới hai mươi ba tuổi! Là tiểu thịt tươi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1588


Ôn Khanh Mộ cướp điện thoại của Tô Lạc Ly, “Tô Lạc Ly! Có phải bây giờ em chê anh già rồi không?”

Tô Lạc Ly trông thấy Ôn Khanh Mộ thực sự đã bị k1ch thích, lập tức nói: “Dù sao thì anh cũng không trẻ như người ta, đây là sự thật, anh lớn hơn người ta gần mười tuổi luôn rồi!”

“Hiện tại anh sẽ cho em thấy anh có già hay không!” Ôn Khanh Mộ đè Tô Lạc Ly xuống dưới người.

Trong thời gian gần đây hai người không hề làm chuyện đó, hơn nữa sau khi Tô Lạc Ly trở về thì anh lại đổ bệnh. “Đừng lộn xôn, hiện tại sức khỏe của anh thế này thì có được không?”

“Anh nói cho em biết, dù anh có sốt thì vẫn có thể khiến em không xuống giường được, em có tin hay không?” “Em tin, em tin được chưa, đừng lộn xộn nữa! Bây giờ anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu! Nghiêm túc nghỉ ngơi cho em, không được lộn xôn!” Tô Lạc Ly dễ dàng đẩy Ôn Khanh Mộ ra.

Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ bị bệnh nên quả thực trong người không có sức lực gì.

“Đang bị bệnh mà còn nghĩ đến chuyện này!" Tô Lạc Ly lẩm bẩm, cô thấy rất không vui.

Trong lòng Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất bực bội, “Em nói thật đi, có phải em thích tên tiểu thịt tươi này không?” Tô Lạc Ly thật sự rất bội phục Ôn Khanh Mộ, hai người đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, không ngờ anh còn có thể nói ra lời như vậy.

“Ai mà không thích tiểu thịt tươi chứ!”

“Có phải em ngoại tình rồi hay không?” Ôn Khanh Mộ trừng mắt.

“Anh đừng động một chút lại nói em ngoại tình được không?

“Không được, anh phải kiểm tra!” Nói xong, anh lập tức. cởi quần áo của Tô Lạc Ly.

“Anh còn lộn xộn như vậy nữa là em giận thật đấy! Đã bị bệnh rồi thì nghỉ ngơi đi!”

Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không để ý tới Tô Lạc Ly nữa.

Ôn Khanh Mộ uất ức khỏi phải nói. Anh bị ốm, trong người vốn đã khó chịu, Tô Lạc Ly còn không cho anh chạm vào. Bây giờ thì hay rồi, không ngờ cô chơi vui vẻ ở bên Thái Lan, còn quen biết với trai trẻ đẹp nữa!

Anh có thể không tức giận được sao?

Chẳng qua nghĩ kỹ thì dáng người gã trai trẻ này đúng là tuyệt thật, có thể sánh ngang với dáng người anh lúc trước rồi. Nhưng anh đã lâu không tới phòng tập gym, đặc biệt là sau khi có Cửu Cửu, ngoài giờ làm việc đều dành hết thời gian cho cô nhóc này!

Sau khi bị ốm, một ngày ba bữa của Ôn Khanh Mộ đều do Tô Lạc Ly tự mình nấu.

Tối hôm đó, Tô Lạc Ly bê bữa tối vào rồi đi thăm đám trẻ, cũng không quá chú ý tới Ôn Khanh Mộ.

Chờ tới lúc cô quay lại thu dọn bát đĩa mới phát hiện Ôn Khanh Mộ ăn được khá nhiều, chỉ là vẫn nằm trên giường không chịu nhúc nhích.

"Chồng à, cho dù anh ốm cũng không đến mức cứ nằm trên giường, nhất là sau khi ăn cơm xong chứ? Hôm nay. trăng tròn, anh ra ngoài đi bộ một lát vậy?"

"Anh không đi!" Giọng điệu Ôn Khanh Mộ cực tệ.

"Ai trêu chọc anh chứ!" Tô Lạc Ly cầm bát đũa ra ngoài, lát sau quay về vẫn không biết rốt cuộc người đàn ông này làm sao nữa.

Tô Lạc Ly đi tới bên giường đẩy Ôn Khanh Mộ một cái, "Anh sao vậy? Anh lại thấy khó chiu à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1589


"Không!" Giọng điệu anh vẫn như trước.

"Thái độ của anh như vậy là sao chứ?"

"Em chê thái độ của anh không tốt thì đi mà tìm gã trai trẻ đẹp của em đi!"

Tô Lạc Ly vừa nghe vậy thì lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra người đàn ông này còn đang để ý tới cậu trai trẻ kia. Bọn họ đã là vợ chồng già rồi, sao anh cứ thích ghen thế chứ?

"Được, dù sao trước khi bọn em về nước đã để lại số liên lạc, đúng lúc em đi tìm cậu ta tập gym cũng tốt" Tô Lạc Ly nói xong định đứng dậy.

Ôn Khanh Mộ giơ tay kéo Tô Lạc Ly xuống giường, cô lập tức ngã lên người anh.

"Em còn định đi thật à? Hai người còn cho nhau số điện thoại liên lạc sao? Hả? Tô Lạc Ly, có phải em định cắm sừng anh không?”

Tô Lạc Ly phát hiện Ôn Khanh Mộ đã quá ghen thì hôn anh. Ban đầu anh còn cố cưỡng lại nhưng bản thân vốn không có sức chống cự đối với cô, cộng thêm lâu rồi không thân thiết, nụ hôn này đã thắp lên ngọn lửa.

Ôn Khanh Mộ xoay người đè Tô Lạc Ly xuống dưới thân, in từng nụ hôn nóng bỏng lên khắp người cô.

Mọi người đều nói xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả đêm tân hôn, trước đó tần suất chăn gối của hai người cực cao lại thêm xa nhau gần nửa tháng, có thể nói là củi khô bén lửa.

Sau một cuộc mây mưa, Ôn Khanh Mộ cởi trần ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng. Cô đỏ mặt dựa sát vào người anh.

Sau đó Ôn Khanh Mộ cảm giác mình bị Tô Lạc Ly lừa! "Em đừng tưởng có thể dùng được chiêu mỹ nhân kế này với anh! Anh cho em biết, vô dụng thôi! Em mau khai thật với anh, em và gã trai trẻ kia là sao?"

Tô Lạc Ly ngước mắt liếc xéo Ôn Khanh Mộ, "Không phải anh đã kiểm tra xong rồi à?"

"Anh.." Ôn Khanh Mộ phát hiện mình tự đào hố cho mình, lúc này không thể nói được câu nào.

"Bây giờ em là mẹ của ba đứa con rồi, sau này ra ngoài phải chú ý tới lời nói và việc làm của mình. Uổng công em còn làm một ngôi sao, nhỡ bị người ta chụp thì làm sao? Em phải giữ khoảng cách với đàn ông đấy!"

Ôn Khanh Mộ nói với giọng điệu giáo huấn.

"Vâng vâng vâng, chủ tịch nói phải, tiểu nhân nhớ kỹ rồi" Ôn Khanh Mộ mở cờ trong bụng nhưng vẫn đanh mặt nói, "Anh hỏi em, có phải em thấy anh già không?"

Tô Lạc Ly cười lén sau đó ưỡn thẳng người, nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên, "Vậy em phải xem thật kỹ mới được. Ừ... Hình như không còn đẹp trai như trước đây, khóe mắt cũng thêm hai nếp nhăn nữa. Anh không nói thì em thật sự không để ý đấy. Ôi, hình như anh già thật rồi "Tô Lạc Ly!" Ôn Khanh Mộ sốt ruột đến mức muốn nhảy cẵng lên!

hồng tốt của em ơi, em nói đùa thôi! Sao anh còn xem là thật chứ? Anh không già, không hề lão, anh trong lòng em vẫn giống hệt trước kia, còn muốn tốt hơn cả trước kia nữa."

"Thật à?"

"Đương nhiên là thật rồi."

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới tươi cười, "Vậy chúng ta lại một lần nữa đi!"

Tô Lạc Ly vỗ một cái vào ngực Ôn Khanh Mộ, "Lại cái gì chứ! Bây giờ anh còn chưa khỏe đâu! Anh tỉnh táo lại cho em đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1590


Bởi vì Tô Lạc Ly thật sự không đồng ý cho Ôn Khanh Mộ làm loạn tiếp, anh cũng không kiên trì nữa, tối đó ôm cô ngủ rất say.

Nhưng sáng hôm sau Tô Lạc Ly cầm điện thoại di động của mình, lại phát hiện tất cả ảnh chụp chung với huấn luyện viên tập gym trong điện thoại di động đều biến mất, ngay cả số điện thoại cũng bị xóa sạch.

"Người đàn ông này! Đúng là càng già càng hẹp hòi!"

Tô Lạc Ly cũng không tính toán nhiều với Ôn Khanh Mộ. Đó chẳng qua là một người bèo nước gặp nhau, cho dù để lại số điện thoại cũng chưa chắc đã có liên hệ gì.

Ôn Khanh Mộ được Tô Lạc Ly cẩn thận chăm sóc, sau hai ngày đã khỏe như vâm.

Trận ốm lần này đã cảnh tỉnh anh, anh bắt đầu tập gym lại, cũng không thể kém hơn gã trai trẻ nào đó chứ!

Lần này Tô Lạc Ly trở về đã phát hiện ra một bí mật nhỏ, đó là Cửu Cửu không dám đối mặt với cô, hình như luôn trốn tránh cô, cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Buổi tối khi cô thảo luận với Ôn Khanh Mộ về vấn đề này, anh cũng chỉ nói cho có lệ.

"Em suốt ngày hung dữ với con bé, con bé không sợ em

"Em làm gì quá hung dữ với con bé đâu? Trước đây con bé vẫn luôn tranh luận với em, bây giờ lại tránh xa, hoàn toàn không để ý tới em. Trong thời gian em đi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ôn Khanh Mộ không dám nói cho Tô Lạc Ly biết là trước đây Cửu Cửu đã nói muốn thay mẹ. Nếu để một người mẹ nghe được chuyện này sẽ đau lòng tới mức nào chứt "Không có gì, em suy nghĩ nhiều rồi! Em mau tắt đèn, tranh thủ thời gian làm chuyện quan trọng đi!" Ôn Khanh Mộ tắt luôn đèn và kéo Tô Lạc Ly chui vào trong chăn.

€ó lẽ vì chuyện lần trước Cửu Cửu nói đổi mẹ thật sự chọc giận Ôn Khanh Mộ, cô bé không dám đối mặt với Tô Lạc Ly.

Tối hôm đó, Cửu Cửu ăn rất ít. Tô Lạc Ly vốn muốn mắng cô bé vài câu nhưng nghĩ đến dạo này cô bé suốt ngày trốn tránh mình nên không nói gì nữa.

Mãi đến lúc sắp đi ngủ, Tô Lạc Ly đi thẳng tới trong phòng Cửu Cửu, phát hiện cô bé trốn ở trong chăn.

"Cửu Cửu, con sao vậy?”

Cửu Cửu trốn trong chăn không ra.

Tô Lạc Ly ngồi bên giường thở dài, "Cửu Cửu, mẹ mắng con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Có lẽ chờ con lớn hơn chút nữa sẽ biết mẹ vẫn rất yêu con. Trên đời này không có người mẹ nào không yêu con của mình”

"Con muốn nói cho mẹ biết một chuyện nhưng mẹ đừng giận con, đừng đánh con nhé!" Con bé trốn trong chăn sợ hãi nói, hình như còn có tiếng nức nở.

"Được, lần này mẹ hứa với con sẽ không tức giận với con, cũng không đánh con”

Cửu Cửu vén chăn chui vào trong lòng Tô Lạc Ly, "Con đau răng quá."

"Con đau răng à? Con há miệng ra cho mẹ xem nào."

Cửu Cửu khóc như hoa lê trong mưa nhưng sống chết không chịu há miệng ra.

"Cửu Cửu, có phải dạo này con hay ăn kẹo không?"

Cửu Cửu chỉ khóc nhìn Tô Lạc Ly, đôi mắt nhỏ lén lút liếc nhìn về phía cái gối.

Điều này làm sao có thể giấu được ánh mắt của Tô Lạc Ly. Cô lấy gối của Cửu Cửu ra, vừa vén lên lại không khỏi nhíu mày. Ở đó có hai hộp kẹo, một cái trong đó là hộp kẹo mừng dành cho đám cưới, ngoài ra còn có ít giấy gói kẹo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1591


Chắc nửa đêm Cửu Cửu ăn kẹo xong nhét giấy gói kẹo ở đầu giường, sau đó quên vứt đi!

Tô Lạc Ly thấy Cửu Cửu khóc nức nở như vậy thì thật sự không đành lòng mắng cô bé, lại ôm cô bé vào trong lòng, "Con đừng khóc nữa, không phải mẹ đã nói với con là ăn kẹo ít thôi à? Con đau chỗ nào, há miệng ra mẹ xem nào” Mãi đến Tô Lạc Ly dỗ cho Cửu Cửu nín khóc, lúc này cô bé mới chịu há miệng cho cô xem. Răng cô bé bị sâu, đương nhiên sẽ đau rồi.

Tô Lạc Ly khó khăn lắm mới dỗ được Cửu Cửu đi ngủ, lúc này quay về phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ chờ lâu sốt ruột, nhìn thấy cô về thì đặt điện thoại sang bên.

"Sao bây giờ em mới về? Em không biết ở đây có người đàn ông đang chờ rất sốt ruột à?"

"Gần đây có lãnh đạo cấp cao trong công ty kết hôn à?” Tô Lạc Ly giả vờ không để ý hỏi.

Bởi vì chỉ có lãnh đạo cấp cao trong công ty kết hôn mới đưa bánh kẹo cưới cho Ôn Khanh Mộ, những người khác tất nhiên không có tư cách này.

Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi sau đó lắc đầu, "Không có. Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Vậy Cửu Cửu lấy đâu ra bánh kẹo cưới? Ngày mai em còn phải dẫn con bé đi khám răng đấy! Răng con bé bị sâu rồi!" Tô Lạc Ly bắt đầu hỏi tội.

Trong nhà này, cô nhắc đi nhắc lại không chỉ một lân, mọi người tuyệt đối không được cho Cửu Cửu ăn kẹo trừ khi cô cho phép. Đám người giúp việc tất nhiên không dám, vậy chỉ còn lại kẻ cuồng ma nuông chiều con gái Ôn Khanh Mộ này!

"Dù sao cũng không phải anh chol"

Đối với vấn đề mang tính nguyên tắc, Ôn Khanh Mộ chắc chắn sẽ không lén làm sau lưng Tô Lạc Ly. Anh vẫn biết rõ lợi hại trong đó, cho dù có vụng trộm cho Cửu Cửu ăn kẹo thì nhiều lắm cũng chỉ một hai cái.

"Anh không nhìn thấy hai hộp kẹo dưới gối của Cửu Cửu đấy! Con bé còn ăn sau khi đánh răng buổi tối, răng không sâu mới lại"

Ôn Khanh Mộ bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước mình đưa Cửu Cửu tới công ty, Chung Nhan hình như đã cho. con bé ăn kẹo. Nhưng lúc đó anh quá bận nên không chú ý lắm, chỉ nhắc con bé đừng ăn nhiều.

"Có phải anh đã nhớ ra điều gì không?" Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ đột nhiên im lặng thì lập tức truy hỏi.

"Vậy chắc là người của công ty cho”

"Ai cho chứ? Con bé tới công ty bao giờ? Chẳng phải em đã nói với anh là sau này bớt cho con bé tới công ty à? Ở trong công ty, con bé luôn được mọi người vây quanh từ nhỏ, sẽ khó tránh khỏi có cảm giác mình ưu việt hơn người!"

"Mấy ngày nay anh bận quá mà con bé cứ nhất quyết đòi theo, anh dỗ không được chỉ đành dẫn con bé đi, sau đó nhờ một thư ký trong công ty trông giúp." Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa vò đầu.

"Thư ký nào?" Tô Lạc Ly đặc biệt nhạy cảm với loại chuyện này, không tra hỏi tới cùng thì quyết không bỏ qua.

"Chung Nhan, em không biết đâu!"

"Sao em không biết chứ! Lại là cái cô vẫn được người trong công ty các anh xem thành báu vật chứ gì! Người có dáng vẻ đặc biệt bốc lửa đấy!"

Tô Lạc Ly vừa bắt đầu sẽ không chịu buông tha, Ôn Khanh Mộ thật sự hối hận vì đã nói cho cô biết những điều này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1592


"Em xem em lại nóng rồi. Không phải cô ta chỉ chăm sóc Cửu Cửu giúp anh hai ngày thôi à? Đâu có chuyện gì chứ! Em mau ngủ đi!" Ôn Khanh Mộ vội vàng nằm xuống, tiện tay tắt đèn.

"Có tật giật mình!" Tô Lạc Ly cũng lười tranh cãi với Ôn Khanh Mộ. Dù sao ngày mai cô vẫn phải đưa Cửu Cửu đi khám răng.

Tối hôm đó Ôn Khanh Mộ cũng không dám lỗ mãng, biết mình có thể đã gây ra họa rồi.

Sáng hôm sau, Tô Lạc Ly đưa Cửu Cửu tới bệnh viện, còn chưa vào cổng mà cô bé đã khóc òa.

"Mẹ, con không muốn đi gặp bác sĩ! Con không muốn bị tiêm, không muốn uống thuốc đâu!"

Cửu Cửu bình thường khỏe mạnh nên ít khi uống thuốc hay phải tiêm nhưng dù sao vẫn là trẻ con, cũng biết sợ. "Mẹ có nói sẽ bắt con tiêm và uống thuốc đâu? Không phải con bị đau răng à? Chúng ta nên để chú bác sĩ khám cho con, bằng không sau này sẽ càng đau hơn, có lẽ còn phải chích đấy! Cửu Cửu rất dũng cảm, không hề sợ hãi." Tô Lạc Ly khuyên mãi cuối cùng mới dỗ được Cửu Cửu lên giường cho nha sĩ khám.

Nha sĩ cũng rất đau đầu khi nhìn thấy hàm răng bị sâu của Cửu Cửu.

"Mợ chủ, cái răng này đã sâu hơn nửa, tôi kiến nghị vẫn nên mau chóng nhổ đi, nếu không ngay cả cái răng bên cạnh cũng bị sâu mất”

Cửu Cửu vừa nghe phải nhổ răng thì sợ đến mức khóc òa, "Con không muốn, con không muốn! Mẹ, con muốn về nhàt"

Tô Lạc Ly vội vàng bế Cửu Cửu lên, vừa võ nhẹ sau lưng cô bé vừa hỏi bác sĩ: "Vậy phải nhổ luôn hôm nay sao?" "Vâng, tốt nhất là vậy. Trẻ con nhổ răng không sao, còn có thể mọc lại. Bây giờ nhổ răng sẽ không quá đau, dù sao. chân răng của trẻ con chưa mọc dài"

"Vậy được rồi, tôi muốn làm công tác tư tưởng với con bé trước đã."

Tô Lạc Ly bế Cửu Cửu đến băng ghế bên cạnh, cô bé càng khóc thương tâm hơn.

"Mẹ, con không muốn nhổ răng, chúng ta về nhà bây giờ được không?”

Tô Lạc Ly lấy khăn tay lau nước mắt cho Cửu Cửu, "Cửu Cửu, trước đây mẹ đã nói với con không thể ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng, kết quả thì sao?"

"Sau này con không ăn kẹo nữa. Mẹ, con bảo đảm sẽ không ăn nữa, chúng ta về nhà được không?"

"Nhưng răng của con đã sâu rồi, chú bác sĩ lấy nó xuống cho con, nếu không sẽ càng đau hơn, lại đau như đêm qua vậy, hơn nữa mỗi tối đều sẽ đau"

Cửu Cửu bắt đầu gào khóc.

"Mẹ muốn n chuyện này, trên thế giới này không phải cứ người nào để con làm chuyện con muốn là tốt với con, hiểu không? Có lẽ chờ con lớn hơn sẽ biết người thật sự tốt với con sẽ không để cho con muốn làm gì thì làm. Cửu Cửu, chúng ta phải dũng cảm một chút, nhổ răng xong thì tương lai con sẽ là đứa trẻ lớn."

"Nhưng con sợ..."

"Vậy con muốn đau một chút rồi xong hay muốn mỗi tối đều sẽ đau tới khóc nhè chứ?”

Cửu Cửu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tô Lạc Ly nhưng muốn cô phải ở bên cạnh mình.

Cả quá trình nhổ răng cũng không đáng sợ như cô bé tưởng. Bác sĩ cũng nói cho Tô Lạc Ly biết sẽ hơi đau sau khi hết thuốc tê.

Tô Lạc Ly đặc biệt thưởng cho Cửu Cửu ăn một cốc kem ly không đường, kem ly lạnh sẽ làm răng không quá đau nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1593


Chờ sau khi cơn đau qua sẽ chẳng còn gì nữa, trẻ con sẽ quên ngay thôi.

Cũng bởi vì sự kiện nhổ răng lần này, Cửu Cửu dường như lập tức trưởng thành, cũng thân thiết với Tô Lạc Ly hơn, cô bé biết sau này phải nghe lời cô nói.

Nhưng Tô Lạc Ly lại ý thức được nguy cơ.

Hôm nay trường mẫu giáo cho nghỉ, Tô Lạc Ly ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên gọi Cửu Cửu qua.

"Cửu Cửu, hôm nay chúng ta đi đưa cơm trưa cho bố, tạo niềm vui bất ngờ cho bố con được không?"

"Được ạ, được ạ!" Cửu Cửu vỗ tay, vui vẻ khỏi phải nói. "Vậy mẹ nấu cơm cho bố, Cửu Cửu có muốn giúp mẹ không nhỉ?"

"Con muốn ạI"

Tô Lạc Ly dắt tay Cửu Cửu vào trong bếp. Dù sao còn lâu mới tới buổi trưa, đủ cho hai mẹ con bọn họ hợp tác. chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho Ôn Khanh Mộ.

Cho nên Tô Lạc Ly lại chỉ huy Cửu Cửu rửa rau. Cô nhóc mới lần đầu tiên làm loại chuyện này nên rất tò mò nhưng lúc thật sự bắt tay vào làm thì có lòng lại không có sức. Thật may cô không yêu cầu cô bé quá cao, vẫn luôn giúp cô bé.

Tô Lạc Ly làm vài món mà Ôn Khanh Mộ thích ăn, còn nấu canh, thuận tiện cũng hợp tác với Cửu Cửu làm ít bánh quy bơ và hai cái Pudding xoài.

Vậy là bữa cơm trưa thịnh soạn đã được làm xong.

Hai mẹ con thật vui vẻ ngồi xe tới tập đoàn Dark Reign. Đúng lúc Ôn Khanh Mộ đang thảo luận với Doãn Cẩn xem bữa trưa ăn gì thì nhìn thấy cô mang theo hộp cơm đến. "Bố!" Cửu Cửu hoạt bát chạy vào.

"Sao em và con lại tới đây?"

Doãn Cẩn nhìn thấy hộp cơm trong tay Tô Lạc Ly thì hiểu ra, "Quá tốt rồi, mợ chủ, tôi không cần lo nghĩ chuẩn bị cơm trưa cho sếp Ôn nữa”

Doãn Cẩn rất thức thời rời khỏi văn phòng, trả lại thời gian và không gian cho ba người nhà bọn họ.

"Bố, hôm nay con đã rửa rau nhé! Cả bánh quy cũng là con và mẹ cùng làm đấy:

Cửu Cửu ngước mặt nhìn Ôn Khanh Mộ, anh bế cô bé lên, "Thật à? Cửu Cửu còn biết giúp mẹ làm việc đấy:

"Đúng vậy, đúng vậy, con có ngoan không, b. "Ngoan! Sau này con cũng phải ngoan như vậy mới được!"

Tô Lạc Ly đặt hộp cơm lên bàn, nói đùa: "Còn chưa vào cửa đã chạy tới tranh công trước rồi. Con gái cưng của anh rửa rau, cho dù có bùn thì anh cũng phải ăn đấy!" "Hai mẹ con em ăn chưa?"

"Bọn em ăn rồi, anh cứ ăn đi. Cửu Cửu ngồi tiếp bố ăn cơm nhé"

"Tuân lệnh!" Cửu Cửu lắc mông chạy tới lấy đũa và thìa đưa cho Ôn Khanh Mộ.

"Bố, bố ăn món này đi. Mẹ làm món thịt này ngon nhất đấy” Cửu Cửu ở bên cạnh Ôn Khanh Mộ giống như đang lấy lòng bố mình vậy.

Có món ăn do vợ đích thân nấu,

ại có con gái cưng đứng bên cạnh tiếp, Ôn Khanh Mộ tất nhiên ăn rất ngon miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1594


Tô Lạc Ly thấy hai người bố con ở bên nhau vui vẻ thì cầm một hộp bánh quy bơ đi ra ngoài.

Cô đi thắng vào phòng thư ký. Lúc này các nhân viên đã ăn trưa xong, đang nghỉ ngơi. Có người gục đầu trên bàn chợp mắt, có người đang nói chuyện.

Tô Lạc Ly gõ cửa. Mọi người đều biết cô nên vô cùng kinh ngạc khi thấy vợ của chủ tịch tới.

"Mợ chủ, sao mợ lại tới đây vậy?" Doãn Cẩn đi tới, "Mợ tìm tôi có việc gì à?"

"Không, tôi tìm thư ký Chung Nhan”

Chung Nhan đang trang điểm ở trong góc nghe thấy tên mình thì có hơi lo sợ.

"Chung Nhan, mợ chủ tìm côi"

Chung Nhan sợ sệt đứng dậy. Tô Lạc Ly mỉm cười với cô †a rồi ra khỏi văn phòng thư ký. Cô ta thấy bất an nhưng vợ sếp tìm đến thì không dám không đi!

Sau khi Chung Nhan ra khỏi văn phòng, trong văn phòng lập tức sôi trào.

"Sao mợ chủ lại tìm Chung Nhan?"

"Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Cô xem dáng vẻ sợ sệt của Chung Nhan lúc ra ngoài đi, chắc chăn đã làm chuyện gì trái với lương tâm

Ñ

"Các cô đừng đoán mò. Các cô nhớ dáng vẻ nịnh nọt của Chung Nhan khi trông cô chủ Cửu Cửu giúp sếp Ôn mấy ngày trước xem. Cô ta ỷ vào mình xinh đẹp nên muốn nhân cơ hội chen chân vào đấy!"

"Vợ sếp không dễ chọc đâu. Cô ta xứng đáng nhận được điều này!"

Doãn Cẩn ho khan, "Được rồi, mọi người đừng bàn tán linh tỉnh nữa!"

"Thư ký Doãn, anh thường đi theo sếp nhiều nhất, anh thấy chuyện này thế nào? Tôi nghe nói thời gian trước sếp và vợ sếp cãi nhau, Chung Nhan trông con giúp khiến sếp rất hài lòng. Có người còn nói cô chủ Cửu Cửu cũng rất thích cô ta đấy!"

Doãn Cẩn nghe vậy thì có chút xem thường, của sếp và mợ chủ đã trải qua sóng to gió lớn, đâu phải

"Tình cảm

loại người nào cũng có thể phá hỏng được chứ? Có vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau. Hai người bọn họ vẫn ổn, hôm nay mợ chủ còn tự mình nấu ăn và đưa tới cho sếp Ôn đấy"

Mọi người vừa nghe Doãn Cẩn nói vậy đều như quả bóng xì hơi. Xem ra tình cảm của hai người bọn họ vẫn rất tốt. Chung Nhan và Tô Lạc Ly đứng trong hành lang, "Mợ chủ, mợ tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì. Đợt trước tôi ra ngoài nghỉ phép, nghe Cửu Cửu nói con bé tới công ty vẫn luôn được cô chăm sóc nên tôi tới cảm ơn cô"

Tô Lạc Ly đưa bánh quy bơ cho Chung Nhan, "Đây là bánh quy bơ do tôi và Cửu Cửu vừa làm sáng nay, mời cô nếm thử”

Chung Nhan lúng túng cười, nhận lấy bánh quy, "Thật ra chuyện này cũng không có gì, đều là trách nhiệm của tôi thôi"

"Trách nhiệm của cô à? Tôi không thấy vậy. Chăm sóc Cửu Cửu là trách nhiệm của một người mẹ như tôi, còn làm tốt công việc trong công ty mới là trách nhiệm của cô. Tôi vẫn phải cảm ơn cô."

Vẻ tươi cười trên mặt Chung Nhan chợt cứng đờ. Trước đây cô ta ở chung với Cửu Cửu thật sự có mục đích khác. "Mợ chủ, tôi..." "Cô không cần nói gì hết, hôm nay tôi tới cảm ơn cô, sao ngược lại còn làm cô ngượng ngùng chứ? Sau khi tôi về, Cửu Cửu vẫn khen cô, nói cô rất xinh đẹp, cũng rất thích cô đấy”

Lời này càng làm Chung Nhan không có chỗ dung thân. Cô ta biết rõ mình từng nói gì với Cửu Cửu hơn ai hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1595


Cô ta quên mất trẻ con có thể nói lại với bố mẹ tất cả những lời người khác nói, nếu vậy chẳng phải là... Tô Lạc Ly khoác tay lên vai Chung Nhan, "Cô đừng hiểu nhầm, tôi tới chỉ muốn cảm ơn cô thôi. Cho dù tôi không có chức quyền gì trong công ty, cũng không thể giúp cô thăng chức tăng lương gì đó nhưng tôi tin cô dùng sự nhiệt tình dành cho con tôi vào trong công việc, chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt."

"Vâng..."

"Cô cố gắng làm việc nhé, tôi không quấy rầy cô nữa” Tô Lạc Ly lại mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Cả người Chung Nhan toát mồ hôi lạnh. Trời ạ, Tô Lạc Ly quá khí thế. Cho dù cô luôn mỉm cười lại làm cô ta sợ đến hồn bay phách tán.

May là mợ chủ không truy cứu gì, nếu không sợ rằng mình sẽ không giữ nổi công việc này mất.

Tô Lạc Ly quay lại trong văn phòng chủ tịch thì không thấy bóng dáng Cửu Cửu đâu, chỉ thấy một mình Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế ăn Pudding xoài.

"Em đi trút giận xong rồi à?" Ôn Khanh Mộ ngước mắt liếc nhìn Tô Lạc Ly.

“Trút giận gì chứ?"

*Trút giận người dụ dỗ chồng em” Ôn Khanh Mộ vừa ăn vừa nói.

Tô Lạc Ly cười. Thật ra chuyện này không thể giấu được. ánh mắt của Ôn Khanh Mộ.

"Sao anh biết em ra ngoài làm gì? Anh phái người theo dõi em à?"

"Chuyện này còn cần người theo dõi sao? Anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được."

Ôn Khanh Mộ ăn Pudding xoài trong tay một cách thích thú. Mấy năm qua, có thể nói tài nấu nướng của Tô Lạc Ly đã đạt tới trình độ hoàn mỹ.

"Vậy anh dùng đầu ngón chân nghĩ xem tối nay nhà chúng ta sẽ ăn gì?"

Ôn Khanh Mộ thò tay ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng.

"Anh nói thật, em giúp anh dạy dỗ những kẻ nhìn anh như hổ đói rình mồi như vậy cũng tốt, bớt rất nhiều rắc rối cho. anh"

Từ khi có con, Tô Lạc Ly không chỉ một lần nhắc nhở Ôn Khanh Mộ phải chú ý tới thân phận của mình. Mấy năm qua anh thật sự làm được điều đó, bên cạnh gần như

n qua các loại nhân vật nữ thư ký này.

Cho dù có nhiều lúc anh không thể không dùng tới phụ nữ nhưng vẫn cố giữ khoảng cách nhất định.

"Ai nói em đi dạy dỗ người ta? Em đi cảm ơn người ta đấy: Tô Lạc Ly chớp chớp mắt nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ xấu xa.

"Cảm ơn à? Em nghĩ anh sẽ tin sao?" "Cho nên ngay cả anh cũng không tin, vậy người trong

phòng làm việc lại càng không tin." Ôn Khanh Nộ lập tức hiếu được ý định ban đầu của Tô Lạc Ly. Anh quệt tay qua mũi cô, "Bây giờ em đã học được thói xấu rồi! Nhưng... anh thích!"

Trong văn phòng thư ký, Chung Nhan cầm bánh quy bơ do Tô Lạc Ly đưa, mỉm cười đi vào văn phòng.

€ó người hóng chuyện vội vàng bước tới, "Chung Nhan, vợ sếp tìm cô làm gì vậy?"

Chung Nhan khế cười. Tuy Tô Lạc Ly có ẩn ý khác nhưng cuối cùng không nói gì, cùng lắm chỉ là cảm ơn mà thôi. "Không có gì. Mấy ngày trước sếp Ôn bảo tôi chăm sóc

cho cô chủ Cửu Cửu, bây giờ mợ chủ tới cảm ơn tôi thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1596


Các đồng nghiệp nhìn nhau, ai nấy đều không tin.

Chung Nhan ở trong công ty là người thế nào chứ? Đây chính là người được gọi là báu vật. Bọn họ nhớ trước đây cô ta vừa tới đã làm thư ký cho tổng giám đốc, cuối cùng vợ của tổng giám đốc tìm tới công ty.

Sau đó Chung Nhan lại chuyển mục tiêu sang phó tổng giám đốc thì ai cũng biết cô ta tới đây không chịu chăm chỉ làm việc mà chỉ muốn tìm một chàng rể quý thôi. Nhưng Chung Nhan này quả thật có chỗ hơn người. Cô ta không chỉ có dáng người đẹp, năng lực nghiệp vụ cũng cao, rất nhiều người đều không thể không phục cô ta. Sao cô ta có thể vừa dụ dỗ đàn ông vừa hoàn thành công việc tốt như vậy chứ?

Ai biết lòng tham của cô ta càng lúc càng lớn, không ngờ lại muốn dụ dỗ cả chủ tịch!

"Chung Nhan, cô đừng giấu mọi người nữa. Có phải vợ sếp mắng cô không?" Mọi người nói mà không hề che giấu.

"Không có!" Chung Nhan vội vàng phủ nhận.

Mọi người tản đi với vẻ không vui, tất cả đều không tin lời Chung Nhan, cảm thấy Tô Lạc Ly đã hung hăng dạy dỗ cô †a một trận, thậm chí tát cô ta mới là chuyện bình thường. Chung Nhan thấy mọi người như vậy thì lập tức hiểu rõ dụng ý của Tô Lạc Ly, vì không ai tin cô sẽ khách sáo cảm ơn mình, cho nên cô hoàn toàn không cần dạy dỗ hay cảnh cáo mình.

Bản thân cô ta càng che giấu thì mọi người càng cảm thấy Tô Lạc Ly chắc chắn đã nói những lời đặc biệt quá đáng.

Một chiêu này thật sự quá thông minh!

Cô ta vẫn đánh giá thấp về Tô Lạc Ly.

Chẳng bao lâu, chuyện Tô Lạc Ly tìm Chung Nhan đã được truyền ra khắp công ty, mọi người từ trên xuống dưới đều biết cô gặp cô ta, còn thêm mắm dặm muối làm chuyện này vô cùng k1ch thích!

€ó người nói Tô Lạc Ly tát Chung Nhan một cái, nói cô ta quá bỉ ổi, lợi dụng con gái mình. Có người thậm chí còn nói cô muốn đuổi cô ta đi...

Chung Nhan thật sự có khổ không thể nói vì không ai chịu tin cô ta.

Chuyện này cũng là lời cảnh cáo cho rất nhiều người phụ nữ đang rục rịch, từ đó không có ai dám đi dụ dỗ Ôn Khanh Mộ nữa!

Qua đợt phong ba này, trong nhà bình yên hiếm có, hoàn toàn vui vẻ hòa thuận.

Khi công ty của Ôn Khanh Mộ không bận rộn, cả nhà quyết định cùng đi dạo phố.

Hôm nay Tô Lạc Ly còn cố ý mặc bộ quần áo gia đình cùng đám trẻ. Người nhà họ đều xinh đẹp như vậy, tỉ lệ quay đầu khi đi trên đường là một trăm phần trăm.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là gia đình giàu có, ra ngoài

dạo phố vẫn phải có người đặc biệt bảo vệ. Chuyện Tam Tam bị bắt cóc khi còn rất nhỏ vẫn làm Ôn Khanh Mộ sợ hãi, cho nên lúc ra ngoài chưa bao giờ dám sơ suất.

Một nhà năm người đi tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Ở đây đều là các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, bởi vì giá cả đắt đỏ nên cũng có ít người tới, thích hợp cho cả nhà tới đây.

Bọn họ vừa vào trung tâm thương mại, ba đứa trẻ đều hưng phấn vì rất ít khi có cơ hội như vậy. Nhưng Tô Lạc Ly nhiều lần căn dặn chúng không thể chạy loạn, còn nhắc vệ sĩ phải trông chúng cẩn thận.

Không có cách nào, ai bảo bọn họ quá đông con, cô và Ôn Khanh Mộ chỉ có hai đôi mắt, thật sự không thể trông hết ba đứa!

Tô Lạc Ly tới trung tâm thương mại tất nhiên là để mua đồ cho người nhà. Ăn, dùng, mặc của đám trẻ và Ôn Khanh Mộ đều do cô lo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1597


Cô xem như đã hiểu rõ, những người khác tới trung tâm thương mại để chơi, chỉ một mình cô là có nhiệm vụ trong người.

Ôn Khanh Mộ vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc xe máy đặt ở chính giữa trung tâm thương mại, nghe nói là triển lãm gì đó. Anh lập tức ngồi lên đi. Tam Tam nhìn thấy anh lái xe máy thì hâm mộ, điên cuồng đuổi theo anh.

Tiểu Thất không có hứng thú với chuyện này, vốn định đi cùng Tô Lạc Ly nhưng mới chớp mắt lại không thấy cô

đâu. Cửu Cửu đã đi chơi vòng quay ngựa gỗ rồi.

Vì vậy chỉ còn một mình Tiểu Thất bị bỏ lại, thật may là có vệ sĩ đi theo.

"Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đi đâu chơi?" Vệ sĩ hỏi.

"Tôi muốn tìm mẹ”

Mợ chủ đang chọn quần áo cho các cậu ở trên tầng. Hay tôi dẫn cậu chủ qua đó?"

"Đượt Vệ sĩ dẫn theo Tiểu Thất lên tầng định tìm Tô Lạc Ly nhưng đến chỗ rẽ, cậu bé bất giác bị một con hươu cao cổ tuyệt đẹp thu hút, không để ý tới vệ sĩ đã chạy thẳng qua.

Chờ tới khi cậu bé kịp phản ứng định đuổi theo vệ sĩ thì đã lạc đường.

Một người đàn ông mặc vest, đi giày da đang đi dạo cùng

vợ mình. Vợ anh ta còn rất trẻ, nhìn qua phải nhỏ hơn anh †a ít nhất bảy tám tuổi, bên cạnh có một người giúp việc đẩy xe đẩy trẻ con.

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Mộ Dung Dịch. Sau khi Tô Nhược Vân qua đời, anh ta nhanh chóng tìm được niềm vui mới, cưới người vợ xuất thân là gia đình quyền quý, bây giờ con cũng hơn một tuổi rồi

"Em vừa nhìn thấy rất nhiều vệ sĩ! Không biết nhà ai mà hoành tráng vậy?" Vợ Mộ Dung Dịch nói.

Mộ Dung Dịch cười lạnh, "Ngoài Ôn Khanh Mộ thì làm gì có ai kiểu cách như vậy chứ?"

"Ôn Khanh Mộ à? Đó là chủ tịch tập đoàn Dark Reign có vợ là ảnh hậu Tô Lạc Ly à?"

Mộ Dung Dịch nghe được tên của Tô Lạc Ly, trong mắt thoáng hiện chút dao động không dễ nhận ra.

Bây giờ đã là cảnh còn người mất, bọn họ đều có gia đình riêng của mình.

"Đúng vậy, chúng ta qua cửa hàng kia xem thử đi?" Mộ Dung Dịch vội vàng chuyển đề tài.

Đúng lúc đó, một đứa bé trai ngã “bịch” xuống đất.

"ối!

Tiểu Thất đang tìm vệ sĩ nên nhất thời không chú ý nhìn đường bị trượt chân, đúng lúc ngã dưới chân Mộ Dung Dịch.

Vợ Mộ Dung Dịch bước tới đỡ Tiểu Thất lên.

Ồ, đây là con cái nhà ai mà trông đáng yêu thế?" Cô ta còn tiện tay xoa đầu Tiểu Thất.

"Cháu là con nhà họ Ôn ạ" Tiểu Thất trả lời.

Cậu bé vừa nói vậy, lúc này hai người mới chú ý tới quần áo trên người đứa trẻ này thật sự giống hệt với quần áo. gia đình mà bọn họ vừa thấy người nhà họ Ôn mặc.

"Có phải cháu bị lạc không?"

Tiểu Thất khẽ gật đầu.

Mộ Dung Dịch đi tới ôm eo vợ, "Em đừng xen vào việc của người khác để tránh xảy ra hiểu lầm không đáng có. Chúng ta vẫn nên đi thôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1598


"Tiểu Thất!" Tô Lạc Ly vội vàng đi tới, vừa qua chỗ rẽ thì gặp vợ chồng Mộ Dung Dịch và Tiểu Thất.

"Mẹ!" Tiểu Thất giang hai tay và chạy về phía Tô Lạc Ly. Cô thấy Mộ Dung Dịch thoáng ngây người. Vừa rồi anh ta định mau chóng dẫn vợ đi là để tránh tình cảnh này.

Tô Lạc Ly ít nhiều vẫn thấy căng thẳng khi bố con họ gặp nhau, cho dù cô biết trong mắt Mộ Dung Dịch, đứa con của Tô Nhược Vân đã chết.

"Cô Ôn, con cô chỉ bị ngã một cái thôi, không có gì đáng ngại đâu" Vợ Mộ Dung Dịch trả lời.

"Cảm ơn!"

Hai người nhìn nhau cười.

Mộ Dung Dịch lập tức dẫn vợ rời đi. Tô Lạc Ly liếc nhìn đứa trẻ trong xe đẩy trẻ con, trông giống thật!

Mặc dù hai đứa là anh em cùng bố khác mẹ nhưng nhìn quá giống nhau, chẳng khác nào Tiểu Thất lúc còn bé, cũng rất giống Mộ Dung Dịch.

Tô Lạc Ly không khỏi sợ tới toát mồ hôi lạnh, cũng may. không để lộ sơ hở gì.

Chỉ mong bí mật này vĩnh viễn đừng bao giờ bị lộ ra. "Mẹ, mẹ!" Tiểu Thất gọi mấy tiếng, cuối cùng mới kéo Tô Lạc Ly ra khỏi mạch suy nghĩ.

"Đi thôi con, mẹ dẫn con đi mua quần áo. Con không được chạy loạn đấy" Tô Lạc Ly năm tay Tiểu Thất trở lại cửa hàng quần áo trẻ em.

Chờ cô mua đủ đồ cho mọi người trong nhà, lúc xuống †ầng nhìn thấy Ôn Khanh Mộ vẫn còn lái xe máy, đáng giận hơn là Tam Tam cũng lái một chiếc moto mini, hai bố con chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.

"Anh còn chưa chơi đủ à?"

Ôn Khanh Mộ phanh xe ngay trước mặt Tô Lạc Ly, "Ly Ly, anh mua xe này nhé!"

"Anh mua nó làm gì? Trong nhà nhiều xe thể thao như vậy còn chưa đủ cho anh lái à?"

"Sao có thể giống nhau được chứ? Đây là xe máy! Sau này anh sẽ chở em đi hóng gió, sướng hơn, ngầu hơn nhiều!"

Tô Lạc Ly sa sầm mặt, không ngờ Ôn Khanh Mộ hơn ba mươi tuổi còn ham chơi như vậy, tự nhiên đi mê xe máy. "Này, em xị mặt ra như vậy là sao? Cái này cũng không đắt, chỉ hơn hai trăm nghìn thôi!" Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly có vẻ không vui thì vội vàng giải thích.

"Hơn hai trăm nghìn để mua một chiếc xe nát như vậy à?" Cho dù hơn hai trăm nghìn thật sự chẳng là gì đối với nhà bọn họ, không quá rẻ so với những chiếc xe nát trong nhà để xe của Ôn Khanh Mộ nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy loại xe hai bánh này không mấy an toàn còn bán với giá đắt như vậy nữa.

Cô luôn cần kiệm lo liệu cho gia đình, cảm thấy mua nó thật sự không có lời.

"Nó đã rất rẻ rồi đấy. Anh hứa với em, sau khi mua cái này xong, ba năm tới anh sẽ không mua xe thể thao nào nữa!" Ôn Khanh Mô thề thốt.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi cười rộ lên, không ngờ Tô Lạc Ly thật sự là người có quyền lớn, năm tài chính trong nhà họ Ôn.

Bởi vì thấy nhân viên bán hàng đều đang cười, Tô Lạc Ly không hy vọng Ôn Khanh Mộ bị mất thể diện trước mặt những người này nên đành phải đồng ý.

"Mẹ, còn có xe của con nữa!" Tam Tam vội vàng lái chiếc moto mini của mình qua.

Tô Lạc Ly nhìn thấy gương mặt mừng rỡ của Tam Tam thì đầu cũng muốn to ra gấp đôi, "Cái đó không được! Con còn quá nhỏ!"

"Em lại mua cho thằng bé đi, xe đó của nó còn rẻ hơn!" Ôn Khanh Mộ vội vàng xin hộ con trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1599


Thế này thì thật khó xử.

"Đây là vấn đề tiên sao? Thằng bé mới sáu tuổi! Nếu nó ngã thì làm sao?"

"Ngã thì ngã chứ! Con trai bị ngã, bị va đập vài cái có sao đâu?" Ôn Khanh Mộ nói với vẻ chẳng hề để ý.

"Ngã với va đập vài cái không sao à? Anh cho con học lớp Taekwondo, võ thuật, thậm chí quyền anh, em đều có thể chấp nhận được. Nhưng anh để nó lái xe moto à? Với tốc độ nhanh như vậy, chẳng may nó ngã sẽ bị thương nặng đấy!"

"Anh sẽ bảo vệ nó!"

"Em nói không được là không được!" Tô Lạc Ly cương quyết không đồng ý.

Ôn Khanh Mộ nháy mắt với Tam Tam, "Không được thì thôi vậy"

Nhưng chờ tới lúc tính tiền, Ôn Khanh Mộ vẫn lén lút bảo nhân viên bán hàng thanh toán cả hai chiếc xe.

"Anh Ôn, chúng tôi có thể tặng thêm cho anh một cái mũ bảo hiểm. Anh có chọn màu không?" Nhân viên bán hàng đi tới nói.

"Ly Ly, em qua chọn mũ bảo hiểm đi!" Ôn Khanh Mộ vội vàng gọi Tô Lạc Ly qua.

Mũ bảo hiểm có đủ màu sắc trông rất đẹp mắt.

"Hay em chọn màu đen nhỉ?"

"Sao em lại chọn màu đen? Trông quê lắm!"

"Anh bảo em chọn mài"

"Em lấy cái màu hồng đi!" Ôn Khanh Mộ chỉ thẳng vào mũ bảo hiểm màu hồng.

"Chủ tịch Ôn, năm nay vợ anh đã sắp ba mươi tuổi anh bảo em đội mũ bảo hiểm màu hồng à?"

"Sao lại không được chứ? Em lấy cho anh cái màu lam nhạt để phối cùng. Nếu anh nói năm nay em vừa tốt nghiệp đại học, quả thực không ai là không tin!"

Tô Lạc Ly hơi ngượng ngùng trước lời khen này.

Lúc trở về, Ôn Khanh Mộ lái xe máy chở Tô Lạc Ly, đám trẻ ngồi trong xe ô tô.

Lúc đầu Tô Lạc Ly thật sự không dám lên xe, Ôn Khanh Mộ nhiều lần bảo đảm với cô là không có nguy hiểm, cô mới lấy hết can đảm lên xe, còn ôm chặt lấy anh.

Ôn Khanh Mộ muốn để Tô Lạc Ly thích ứng nên cố ý lái chậm, chờ tới lúc sắp về đến nhà, tới đoạn đường tương đối trống trải mới tăng tốc độ lên.

Khi xe máy tăng tốc, Tô Lạc Ly mới cảm giác được thế nào là tốc độ và k1ch thích, khác hẳn với cảm giác khi lái

xe thể thao!

Ôn Khanh Mộ không lái xe về nhà mà chở Tô Lạc Ly lao nhanh trên đường, mãi đến bãi cỏ trống trải ở khu vực. ngoại thành, hai người mới dừng lại, năm trên cỏ và ngắm nhìn bầu trời xanh thắm, hưởng thụ thời gian hiếm hoi chỉ có hai người.

"Chồng, nếu chúng ta có thể cứ thế này thì tốt biết bao?" "Đúng vậy, anh lái xe máy chở em, mệt mỏi thì tìm một bãi cỏ lăn lộn một lát, thật tuyệt!"

Người đàn ông này luôn nói vài ba câu lại không rời khỏi chuyện đó, Tô Lạc Ly đẩy anh một cái.

"Anh có thể nói chuyện nghiêm túc không?"

"Anh còn chưa đủ nghiêm túc à?"

"Không đủ, chúng ta về nhà xem ba con khỉ con chứ? Chắc chắn chúng lại lật trời rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1600


Cho dù bọn họ có hưởng thụ thời gian chỉ có hai người tới mức nào nhưng bản thân là bố mẹ, không lúc nào quên được đám trẻ.

Ôn Khanh Mộ lại chở Tô Lạc Ly về nhà. Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy gì?

Không ngờ Tam Tam đang lái moto!

Tô Lạc Ly lập tức xoay người nhìn Ôn Khanh Mộ, "Ôn Khanh Mộ!"

"Nó hiếm khi mới có thứ thích, chúng ta mua thì cũng mua rồi, bây giờ không thể trả lại được đâu"

Tam Tam lái moto vui vẻ tới quên cả trời đất. Tiểu Thất và Cửu Cửu đuổi theo phía sau cậu bé cũng thấy vô cùng tò mò.

Tô Lạc Ly lập tức bước tới chắn trước mặt Tam Tam. Cậu bé vội vàng phanh lại.

"Mẹ, mẹ cẩn thận đấy. Nhỡ con đụng phải mẹ thì sao?" "Mẹ đã bảo không được mua rồi cơ mà?" Tô Lạc Ly chống nạnh nhìn Tam Tam, rồi nhìn về phía kẻ đầu sỏ Ôn Khanh Mộ.

Tam Tam lập tức quay sang nhìn Ôn Khanh Mộ phát tín hiệu cầu cứu, dù sao xe này cũng là bố mua cho cậu bé. "Mua cũng mua rồi, đi cũng đi rồi, không thể trả lại nữa" Ôn Khanh Mộ cười ngây thơ nhìn Tô Lạc Ly.

"Anh định tiền trảm hậu tấu đúng không? Anh có biết nó còn nhỏ như vậy đã đi xe nguy hiểm cỡ nào không? Hơn nữa thành tích học tập của nó cũng không tốt, ngày nào cũng nghĩ đến việc đi xe thì càng không chú tâm học tập.

Tô Lạc Ly thật sự tức muốn ngất vì hai bố con này.

“Tam Tam, con mau cam đoan với mẹ sau này sẽ chăm chỉ học tập đi, nếu không bố sẽ tịch thu cái xe này!" Ôn Khanh Mộ ra vẻ uy nghiêm.

Tam Tam lập tức quay sang nhìn Tô Lạc Ly rồi thề thốt, "Mẹ, con cam đoan với mẹ sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập!"

"Được, vậy lần sau con thi được hạng mấy?"

Về cơ bản thành tích học tập của Tam Tam đều xếp từ dưới lên trong lớp, không ít lần giáo viên gọi điện thoại cho Tô Lạc Ly, bây giờ nói ra vẫn còn cảm thấy mất mặt. Nhưng Ôn Khanh Mộ lại không hề bận tâm, anh cảm thấy những gì Tam Tam học quá vớ vẩn, lượng tri thức ấy không xứng với đầu óc con anh.

Đối với chuyện thành tích học tập, chẳng mấy khi Ôn Khanh Mộ lại nghĩ thoáng như vậy.

Tam Tam gãi đầu, "Hay là thi được hạng..."

"Hửm?”" Tô Lạc Ly lập tức nghiêm mặt!

"Vậy mẹ muốn con thi được hạng mấy ạ?"

"Lần sau nếu con thi được hạng nhất cả lớp thì mẹ sẽ cho con đi xe máy, nếu không thì không thương lượng gì hết!" Ôn Khanh M tức cảm thấy vợ mình quá độc ác, may mà anh là chồng cô chứ không phải con trai cô!

Với thành tích đội sổ ổn định của Tam Tam, lần sau làm

sao có thể đột nhiên thi được hạng nhất? Về cơ bản là cô không cho cậu bé đi xe máy.

Tô Lạc Ly dĩ nhiên cũng tính như vậy, một mặt thứ này khiến Tam Tam quá say mê, cô sợ nó càng không chú †âm học tập, một mặt Tô Lạc Ly cảm thấy quá nguy hiểm, một đứa trẻ sáu tuổi thực sự không thích hợp tiếp xúc với thứ này.

"Vâng ạ, mẹ nói lời phải giữ lời, nếu lần sau con thi được. hạng nhất thì sau này con muốn đi xe máy lúc nào cũng được!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom