Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Chương 100

Tô Nhạc Phi nhìn thoáng qua, nói: “Đó là tượng phượng hoàng, chất liệu inox, đồ chơi do cậu hai thiết kế.”

Túc Bảo giãy khỏi Tô Nhạc Phi, chạy tới bức tượng.

Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đừng chạy loạn, nguy hiểm!”

Túc Bảo chạy tới trước mặt bức tượng, hỏi: “Cậu năm, cậu có loại búa nào to không? Có thể cho Túc Bảo xem không?”

Tô Nhạc Phi cho rằng Túc Bảo tò mò, lập tức gọi người đi lấy búa.

“Túc Bảo, không phải cậu năm khoác lác, trên thế giới này không có ai có nhiều búa như cậu năm đâu.”

Tô Tử Lâm bận rộn xong từ phía sau đuổi tới, thấy công nhân kéo một cái xe đẩy, trên xe đủ loại búa, nhất thời hết chỗ nói.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Túc Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: “Đang nhìn cái búa đó!”

Tô Tử Lâm: “……”

Tô Nhạc Phi ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, giới thiệu những công cụ kia:

“Cái này gọi là búa gỗ, bình thường dùng để gõ đinh.”

“Cái này gọi là búa đá…… Cái này gọi là búa dẹp đuôi……”

Tô Nhạc Phi cầm đều là búa nhỏ, có thể để Túc Bảo cầm trên tay.

Túc Bảo nói: “Cậu năm cho con mượn búa dùng chút nhé.”

Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi nhất thời đã quên chuyện hôm đó bé bẻ cong lan can sắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nặng như vậy bé không cầm lên được.

Nhưng mà chợt nghe Túc Bảo ‘Hắc’ một tiếng, dùng sức cầm búa lên, oanh một tiếng nện vào bức tượng!

Túc Búc vung lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tám mươi! Tám mươi!

Chỉ nghe một tiếng, dưới chân chân tượng bị đập ra một lỗ lớn, bên trong có một vật gì đó rơi xuống.

Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi trợn mắt há hốc mồm.

Bụi vừa tan đi, để lộ thứ gì đó rơi ra từ bức tượng.

Một bàn tay xương trắng……

Bàn tay kia có tư thế co lại, trong tay cầm một gói bọc da trâu.

Tô Tử Lâm lập tức ôm lấy Túc Bảo, che mắt cô bé lại.

Tô Nhạc Phi há miệng, ở dưới mặt trời chói chang cảm thấy có một luồng âm khí phảng phất trên mặt đất.

“Anh hai, anh đưa Túc Bảo về trước đi. “Tô Nhạc Phi nói.

Túc Bảo: “Con không về……”

Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm liền ôm cô bé đứng lên, nhanh chóng rời đi.

“Túc Bảo ngoan, nơi này không phải nơi trẻ con có thể đến, về nhà chơi với bà ngoại, cậu và cậu năm xử lý chút chuyện.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101


Chương 101

“Nhớ kỹ, vừa rồi người mới đập bức tượng kia là cậu năm của con, cậu ấy vì muốn biểu diễn cho con xem nên mới lỡ tay đập vỡ bức tượng.”

“Thế chú cảnh sát cũng không phải người xấu, tại sao phải lừa chú cảnh sát ?”

Tô Tử Lâm nhất thời im lặng, buồn bực nói: “Nghe lời cậu là được.”

Túc Bảo ghé vào trên vai Tô Tử Lâm, nói: “Được rồi!”

Tô Tử Lâm sau khi đưa Túc Bảo về nhà liền vội vàng rời đi.

Tô lão phu nhân vội gọi người làm thức ăn cho Túc Bảo, Túc Bảo ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhỏ giọng hỏi:

“Sư phụ, vì sao không nói sự thật cho chú cảnh sát biết, chú cảnh sát đâu phải người xấu.”

Kỷ Trường ngồi xếp bằng ở một bên, cầm thứ gì đó trong tay lật xem.

Hắn thờ ơ nói: “Chú cảnh sát không phải người xấu, nhưng không loại trừ có người xấu nghe được, con nghĩ đi, nếu người khác biết con có sức mạnh lớn như vậy, đem con cắt ra đi nghiên cứu thì phải làm sao?”

Thân thể nhỏ nhắn của Túc Bảo nhất thời nghiêm chỉnh, liên tục khoát tay: “Con không muốn bị cắt ra!”

Tại sao phải cắt lát, người xấu thật sự ăn trẻ con sao?

Tô lão phu nhân vừa mới cầm quả táo gọt xong đi tới, chợt nghe Túc Bảo nói không nên cắt lát.

Bà ‘a’ Một tiếng, cười nói: “Được, được, bà ngoại không cắt lát, con cầm ăn hết nhé!”

Túc Bảo: “……”

Cho đến khi Tô lão phu nhân đưa quả táo tới, bé mới hiểu thì ra bà ngoại nói là quả táo…

Kỷ Trường thấy bộ dáng mơ hồ của cô bé, không khỏi nhếch môi.

Hắn giơ tay đem nữ quỷ từ trong hồ lô bắt ra.

“Sao tay cô lại ở đó?” Kỷ Trường vừa hỏi vừa nhìn về phía tay nữ quỷ.

Thân là một hồn ma, cô ấy có tay của mình.

Chỉ có hiện về lúc cô ta chết thảm thì mới có thể nhìn thấy điểm khuyết trên thân thể cô ta, cho nên trước đây Kỷ Trường cũng không chú ý đến.

Người sau khi chết thân thể phải hoàn chỉnh, mới có thể đầu thai được, cho nên người xưa mới để ý đến câu “chết phải toàn thây”.

Nữ quỷ u oán nói: “Ngày đó tôi bị đập chết, tay đập gãy, trong tay còn cầm một túi tiền…”

Lúc nữ quỷ chết còn nhớ đến tay mình nắm chặt túi tiền kia không buông.

“Chính là bởi vì không có bàn tay này, tôi mới không cam lòng đi đầu thai, năm năm nay tôi cứ lẩn quẩn ở đây là vì muốn lấy lại tay của mình.”

Kỷ Trường lật xem một quyển vở, thản nhiên hỏi: “Cô không biết gói’muối’kia không phải là muối sao?”

Nữ quỷ im lặng.

Kỷ Trường cười lạnh một tiếng: “Biết là không tốt, vì tiền lại che giấu lương tâm. Nhân gian thiện ác chung quy có báo.”

Hắn không biết làm thế nào mà bàn tay của một con ma nữ lại được đưa vào bức tượng.

Hiện tại cảnh sát tìm được bàn tay kia, chỉ cần có thể lấy được vân tay của Vệ Uyển trên giấy dầu gói tiền, Vệ Uyển xong đời rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102


Chương 102

Một bên, Túc Bảo đang hết sức chuyên chú ăn táo.

Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn.

Túc Bảo cũng cắn một miếng táo.

Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!”

Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: “Cám ơn bà ngoại!”

Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ.

“Cho mày ăn cái mông thúi nè!”

Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: “Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!”

Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách……

Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh.

Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.

Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?”

Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái.

Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta.

Cô ta liền nổi điên.

Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: “Mợ hai……”

Vệ Uyển nhíu mày: “Đừng gọi tao là mợ hai, nhà này có mày thật đúng là xui xẻo.”

Cô ta cầm túi xách trong tay, cao quý ung dung, nhưng đáy mắt lại có một tia chán ghét.

Chính là bởi vì con nhóc này, quan hệ giữa cô ta và Tô Tử Lâm mới chuyển biến xấu, khiến toàn bộ Tô gia đều bảo Tô Tử Lâm ly hôn với cô ta!

Túc Bảo không khỏi nhớ tới lời bà nội thường xuyên nói, bà ta nói Túc Bảo là sao chổi xui xẻo.

Trước kia bé không dám tranh luận với ông bà nội, sợ đói……

Nhưng hiện tại, bé không còn sợ nữa.

“Con không phải.” Túc Bảo nói tiếp: “Người xui xẻo là bởi vì nội tâm người đó méo mó cho nên mới xui xẻo, không liên quan đến Túc Bảo!”

Tất cả lời bé nói là thật, mỗi lần ông bà nội hoặc cha gặp xui xẻo đều là vì bọn họ làm chuyện xấu.

Vệ Uyển vừa nghe, nhất thời căm tức.

Nha đầu chết tiệt này có ý gì?

Là đang nói cô ta tâm thuật bất chính!?

Vệ Uyển thình thịch một tiếng, đem túi xách trong tay nặng nề đặt ở phòng thay đồ, giáo huấn nói: “Sao lại nói chuyện với người lớn như thế?”

“Người lớn hỏi phải trả lời, người lớn bảo phải làm ngay, đạo lý này mà cũng không hiểu sao? Tao nói chuyện với mày thì mày phải nghe chứ không phải trả treo đớp đớp vào miệng người lớn như thế, hiện tại dạy mày đều là vì tốt cho mày!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103


Chương 103

Túc Bảo mím môi, lắc đầu nói: “Mợ hai không phải muốn tốt cho Túc Bảo, mợ hai là muốn tốt cho chính mình…”

Vệ Uyển càng căm tức, con nhóc này lại còn dám tranh luận với mình, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta chán ghét!

Cô nhìn lướt qua, không thấy Tô lão phu nhân và Tô lão gia, cho rằng bọn họ đã đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày 10, ngày này mỗi tháng Tô lão phu nhân đều phải đi trị liệu.

Vì thế cô ta đi tới trước mặt Túc Bảo, ôm cánh tay lạnh lùng mắng: “Đứng lên!”

Túc Bảo lắc đầu.

Lý trí nói cho cô ta biết, không nên chấp nhặt với Túc Bảo.

Nhưng cô ta không nuốt được cục tức này vào bụng.

“Túc Bảo…..” Tiếng gọi Túc Bảo này kéo của Vệ Uyển dài ra.

“Mày cho rằng mày chạy được sao?”

Hôm nay, cô ta nhất định phải giáo dục con nhỏ này!

Thiên Vương lão tử đến cũng ngăn không được!

Trong phòng bếp, Tô lão phu nhân đang múc canh trứng vào bát, người hầu đứng bên lo lắng nói: “Lão phu nhân, việc này để cho tôi làm là được rồi!”

Tô lão phu nhân lắc đầu: “Túc Bảo vất vả lắm mới về đây được, tôi muốn tự mình làm cho nó…..”

Trước kia khi con gái út Ngọc nhi trị liệu bằng hóa chất không ăn được gì, bà muốn đợi cô khỏe lại sẽ tự tay nấu cho cô ăn, nhưng đáng tiếc bà không có cơ hội này nữa.

Hiện tại Túc Bảo giống như món quà mà ông trời ban tặng cho bà,Tô lão phu nhân không bao giờ muốn bỏ qua những cơ hội này.

Dì Ngô thầm than một tiếng, lúc này đã thấy một thân ảnh nho nhỏ vọt tới.

“Bà ngoại……”

Tô lão phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo căng thẳng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Túc Bảo còn chưa nói chuyện, chợt nghe một âm thanh vang lên: “Túc Bảo – mày cho rằng mày chạy được sao?”

Sắc mặt Tô lão phu nhân nhất thời lạnh lẽo!

Vệ Uyển mới vừa bước vào phòng bếp, vẻ tức giận trên mặt còn chưa tản đi, kết quả liền thấy Tô lão phu nhân đang cau mày nhìn chằm chằm mình.

“…… Mẹ, mẹ, sao mẹ lại ở đây……”

Vệ Uyển sửng sốt, vẻ mặt có chút bối rối.

Tô lão phu nhân cười lạnh nói: “Không ngờ tôi ở đây phải không? Thừa dịp tôi không ở đây để bắt nạt Túc Bảo sao?”

Vệ Uyển vội vàng xua tay: “Không phải mẹ, vừa rồi Túc Bảo đem hạt táo ném loạn trên mặt đất, con mới dạy con bé mấy câu, ai ngờ con bé còn mắng ngược lại con…”

“Con cảm thấy con nít mà ăn nói hỗn hào với người lớn là không tốt, cho nên mới nói vài câu cho nó hiểu, không ngờ nó chạy đến đây…”

Tô lão phu nhân đem bao tay cách nhiệt tháo ra, ném lên mặt Vệ Uyển!

“Cô tưởng tôi sẽ tin lời cô sao? Cút ra ngoài cho tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104


Chương 104

Dám chạy đến trước mặt bà để bắt nạt cháu ngoại bà, có phải nếu bà không ở đây thì hôm nay Túc Bảo sẽ bị ăn đánh rồi không?

Trong lòng Vệ Uyển như núi lửa trào dâng.

Cái con nhỏ khốn khiếp biết rõ Tô lão phu nhân ở trong phòng bếp, lại cố ý không nói!

Cố ý chọc cô liền chạy vào phòng bếp, tuổi còn nhỏ, tâm cơ sâu như vậy!

Vi Uyển vừa vội vừa tức giận, nén giận nói: “Mẹ, sao mẹ lại bao che cho nó? Mẹ như vậy sẽ chiều hư nó đấy!”

Túc Bảo mím môi, nhìn bà ngoại một cái lại quay lại nhìn Vệ Uyển một cái.

Túc Bảo kiên định lắc đầu nói: “Túc Bảo không có mắng chửi mợ, mợ hai nói nhìn thấy Túc Bảo sẽ xui xẻo, lúc đó Túc Bảo mới nói xui xẻo không phải do Túc Bảo mà là do người đó làm chuyện xấu, sau đómợ hai liền muốn giáo huấn Túc Bảo…”

Sắc mặt Tô lão phu nhân càng ngày càng âm trầm: “Dì Ngô, thu dọn đồ đạc của cô ta, ném ra ngoài!”

Hai mắt Vệ Uyển đỏ lên, cắn môi nói: “Mấy người cứ chiều nó, sau này sẽ chiều hư thì đừng trách con không nói trước.”

Nói xong quay đầu, thở phì phò lên lầu trở về phòng.

Muốn cô ta đi? Không thể nào!

Vệ Uyển lên lầu đóng cửa lại không cho ai vào phòng.

Cô ta cảm thấy Tô lão phu nhân bị mù, rõ ràng con nhỏ tạp chủng cố ý nói những lời đó, bà ta không nhìn ra sao?

Tuổi còn nhỏ đã hãm hại người khác, bọn họ còn không quản!

Tô lão phu nhân nhìn bóng lưng Vệ Uyển, trong lòng càng tức giận không thôi.

“Đây là cái thứ gì, bản thân cô ta dạy con không tốt, người khác dạy thì ầm ĩ lên sao lại nhúng vào việc của cô ta, đến lượt cô ta thì sao? Ai cho cô ta có quyền dạy Túc Bảo?”

Dì Ngô ho khan một tiếng: “Lão phu nhân, đừng nóng giận… đứa bé còn ở đây!”

Túc Bảo giơ tay vỗ sau lưng Tô lão phu nhân, dỗ dành nói: “Bà ngoại đừng tức giận, đừng tức giận!

Trên mặt Túc Bảo đều là vẻ tự trách.

Mẹ từng nói muốn Túc Bảo làm cho bà ngoại vui vẻ…… Nhưng Túc Bảo lại làm cho bà ngoại tức giận.

Tô lão phu nhân cố gắng đè cục tức trong người xuống, quyết định dỗ Túc Bảo trước rồi mới xử lý Vệ Uyển.

Nhìn Túc Bảo ăn xong một chén canh trứng, sau đó chơi với Túc Bảo thêm một lúc, mãi cho đến ki Túc Bảo ngủ thì bà mới nhè nhẹ đi ra đóng cửa phòng Túc Bảo lại.

Lúc này trên mặt hiền lành của Tô lão phu nhân dần dần trầm xuống.

“Vệ Uyển đâu?” Bà hỏi.

Dì Ngô vội vàng đáp lại: “Nhị phu nhân vừa mới đi đón tiểu thư và tiểu thiếu gia……”

Thừa dịp Tô lão phu nhân dỗ Túc Bảo ngủ, trốn đi……

Tô lão phu nhân hỏi: “Hành lí của cô ta thu dọn xong chưa?”

Dì Ngô gật đầu: “Vừa rồi sau khi Nhị phu nhân ra ngoài tôi đã thu dọn xong, tất cả đồ đạc đều ở đây…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105


Chương 105

Tô lão phu nhân đang muốn nói đem đồ đạc của Vệ Uyển ném ra ngoài, lại nghe bên ngoài trang viên truyền đến tiếng Hân Hân khóc rống: “Con không cần, con không cần!”

Cũng không biết ai lại chọc giận nó, chưa vào cửa đã khóc.

Rất nhanh Tô lão phu nhân liền thấy Tô Tử chạy vào, trong miệng thì thầm: “Phiền chết đi được, phiền quá đi thôi.”

Lúc nhìn thấy Tô lão phu nhân nhanh chóng gọi một tiếng bà nội, sau đó chạy về phòng thình thịch đóng cửa lại.

Tô lão phu nhân bảo dì Ngô đẩy xe lăn ra bên ngoài.

Lúc này Vệ Uyển đang dỗ Hân Hân.

Hóa ra trên đường đón Hân Hân trở về, Vệ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bất an, sợ Tô lão phu nhân thật sự tức giận đuổi cô ta ra ngoài.

Vì thế ở trên xe liền nói với Hân Hân, bảo con gái sau khi trở về thì giúp bà nội đấm lưng, còn muốn Hân Hân đem đồ chơi của mình đưa cho Túc Bảo.

Bởi vì Vệ Uyển biết, bảo Hân Hân làm vậy thì cô bé nhất định sẽ không làm theo.

Chỉ có Hân Hân khóc nháo, Tô lão phu nhân mới không rảnh bận tâm đ ến cô.

Hân Hân quả nhiên không muốn làm theo, khóc càng lúc càng lớn…

Vì thế Vệ Uyển lại dỗ dành: “Được rồi được rồi đừng khóc, Hân Hân đừng khóc nữa được không?”

Không ngờ Hân Hân lại khóc dữ dội hơn.

Đúng lúc này nhìn thấy Tô lão phu nhân đi ra.

Tô lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hân Hân một cái, có lẽ do bà còn tức giận chuyện lúc nãy, hoặc cũng có thể là Hân Hân luôn quấy khóc khiến bà cảm thấy phiền.

Tô lão phu nhân xoa xoa thái dương lạnh giọng quát: “Muốn khóc thì đứng ở đó khóc! Dì Ngô, lấy cái chậu cho nó! Để nó dùng sức khóc! Khóc không đầy cái chậu thì không được dừng lại!”

Hân Hân sợ tới run lên, vội vàng nín ngay.

Nhưng lại nghe Vệ Uyển ở bên cạnh nói: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ làm Hân Hân sợ đấy!”

Vệ Uyển vừa nói, còn vừa kéo cô Hân Hân ra phía sau lưng mình.

Vì thế Hàm Hàm lại oa lên một tiếng, tiếng khóc chói tai, vừa khóc vừa thét vừa chậm chân ăn vạ.

Tô lão phu nhân mặt lạnh vô tình, hôm nay cho dù người trên toàn thế giới chỉ trích bà can thiệp vào chuyện nhà của con trai con dâu, việc này bà cũng sẽ quản.

Dì Ngô, ném đồ của nó ra ngoài!

Dì Ngô vội vàng lôi hết đồ đạc của Vệ Uyển ra, ném ra ngoài cửa trang viên.

Vệ Uyển sợ ngây người.

Nói xong đem cô ta đẩy ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa sắt lại.

Đây là bảo tiêu mà Tô Nhất Trần để lại trang viên, sau khi Tô lão phu nhân trở về thì chỉ nghe lời của Tô lão phu nhân.

Còn những tên bảo vệ trước đây để Lâm Phong Mục Thấm Tâm vào trang viên thì đã bị sa thải.

Vệ Uyển sắp tức hộc máu rồi!

Tim cô đau, phổi đau, tức giận đến chỗ nào cũng đau!

Chết tiệt, có phải vừa rồi lúc cô ta không ở nhà, Túc Bảo lại nói gì với Tô lão phu nhân không?!

Trong trang viên, Hân Hân đã sớm bị dọa đến ngừng khóc, ợ một cái, nhỏ giọng nức nở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106


Chương 106

Tô lão phu nhân tính tình nổi lên, lạnh mặt nói: “Không phải con thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đem cái chậu này khóc đầy thì không được ngừng!”

Hân Hân thật sự bị dọa, lại oa lên một tiếng.

Lúc trước Hân Hân khóc là vì nháo, cho nên là ba phần khóc nháo còn lại vẫn giữ được bình tĩnh.

Lần này là thật sự khóc.

Hân Hân thật sự nghe lời, bê chậu nước ra sức khóc to, những giọt nước mắt không đáng tiền rơi tí tách vào trong chậu.

Tô lão phu nhân cũng bướng bỉnh, cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Hân Hân khóc.

Người già cũng có chút tính tình của trẻ con, Hân Hân bướng bỉnh thì bà cũng bướng bỉnh, một già một trẻ cứ giằng co như vậy, cuối cùng Hân Hân khóc đến không thể khóc được nữa.

Nhưng Hân Hân không dám dừng lại, cô bé cúi đầu nhìn cái chậu lớn, bé thấy trong chậu trống không nhất thời lại khóc càng lợi hại hơn.

Hân Hân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Bà nội, con thật sự khóc không nổi một chậu, con khát quá… Con muốn uống nước…”

Dì Ngô ở một bên nhịn không được muốn cười.

Tô lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Còn khóc không?”

Hân Hân hít mũi, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.

Tô lão phu nhân hừ một tiếng, trở về phòng.

Dì Ngô vội vàng tiến lên, nói: “Tiểu thư, về đi! Về uống ly nước.”

Hốc mắt Hân Hân đỏ bừng, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.

Trước kia khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu vô lý của cô.

Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc cũng không phải là cách, ít nhất khóc trước mặt bà nội cũng thì càng không có tác dụng.

Hân Hân được dì Ngô đưa lên lầu, ngồi trên sô pha vừa nấc vừa uống nước.

Lúc này những người khác đều chưa trở về, mẹ cô cũng bị đuổi đi, trang viên to như vậy dường như chỉ còn lại một mình cô, Hân Hân bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.

Hân Hân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ……

Đang lúc bất lực nhất, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống.

Túc Bảo cầm một cây kẹo que đưa cho Hân Hân, nói: “Cho chị nè.”

Vừa rồi lúc Túc Bảo vừa tỉnh ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Hân Hân bưng chậu khóc trong vườn hoa.

Hân Hân hít mũi, xoay mặt, nói: “Chị không cần kẹo của em.”

Túc Bảo lập tức đem kẹo que thu vào trong túi, nói: “Được rồi, vậy không cho chị nữa.”

Hân Hân: “……”

Túc Bảo tò mò hỏi: “Hân Hân, chị khóc đầy chậu chưa?”

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này Hân Hân nhất thời nhớ tới cái chậu thật to kia, cô cảm thấy mình khóc mù cũng khóc không đầy được, nhất thời miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống.

Túc Bảo vội vàng chạy sang một bên, đem chậu vừa rồi vươn tới.

“Chị cố lên! Khóc thêm một chút nữa, còn thiếu thật nhiều mới đầy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107


 

Chương 107

Vì thế Hân Hân vừa khóc vừa nói: “Em… em giơ cao một chút, đừng để nước mắt của chị rơi trên mặt đất…”

Hai đứa nhóc một cao một thấp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cái chậu mới ướt một tầng, lắc lư một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nước đọng, Hân Hân lại khóc không nổi nữa.

Túc Bảo lập tức cầm ly nước trên mặt bàn lên: “Chị, trong mắt chị không có nước! Chị mau uống nước đi, uống là có.”

Hân Hân uống một ly nước, xong lại gào khóc, nhưng khóc không ra nước mắt.

Túc Bảo lập tức lại rót một ly: “Uống tiếp.”

Cuối cùng Hân Hân uống bốn ly nước đầy, bụng cũng sắp nứt ra.

Cố gắng thật lâu, cổ họng đều gào khàn, vẫn không thấy chậu đầy.

Túc Bảo vẻ mặt đồng tình: “Làm sao bây giờ? Nếu chậu không đầy, bà ngoại không cho ăn cơm thì phải làm sao?”

Hân Hân: “Oa……”

Mắt Túc Bảo sáng lên, lập tức giơ chậu lên hứng.

Tô Nhất Trần mang theo Tô Hà Văn, Tô Hà Vấn trở về, nhìn thấy Hân Hân ở trong phòng khách vừa khóc vừa nấc cục còn Túc Bảo thì giúp Hân Hân bê chậu hứng nước mắt.

Trong miệng Túc Bảo còn hô: “Cố lên! Cố lên!”

Tô Nhất Trần nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Túc Bảo quay đầu, nhanh chóng giải thích: “Cậu cả, bà ngoại bảo chị Hân Hân đem cái chậu này khóc đầy, không khóc đầy không được ngừng, chúng con đang cố gắng đây!”

Tô Nhất Trần: “……”

Hân Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng thật sự khóc không nổi nữa.

Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên Hân Hân cảm thấy khóc mệt mỏi như vậy, về sau cô không bao giờ muốn khóc nữa.

Hân Hân đáng thương hề hề hỏi: “Bác, sau này cháu không bao giờ khóc nữa, có thể nói với bà ngoại đổi chậu nhỏ một chút không?”

Túc Bảo đứng bên cạnh lắc đầu: “Chậu không được, cậu cả, cậu có thể nói bà ngoại đổi sang cái bát nhỏ được không…”

Cục sữa nhỏ lắc lắc chậu, cảm thấy một cái chậu nhỏ thì vẫn còn quá ta, đổi qua một cái bát nhỏ là được rồi.

Chị Hân Hân bình thường khóc dữ dội như vậy, thì ra ngay cả một chậu nước mắt cũng không khóc được.

Tô Nhất Trần: “……”

Tô Hà Vấn toán học tương đối tốt, tay cậu đút túi, thản nhiên nói:

“Người bình thường khóc một lần nước mắt cũng chỉ có 5 ml, một chậu rửa mặt này chứa ₫ khoảng 10 lít nước, cũng chính là 10.000 ml, một ngày khóc một lần thì cũng phải mất 2000 ngày. Không tính lượng bốc hơi, nếu không khóc liên tục năm năm thì không đầy được đâu.”

Hân Hân mếu máo: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ con khóc không ra nước mắt!”

Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai chị thức dậy lại khóc.”

Khóc 5 năm hình như cũng không phải là rất lâu!

Sẽ nhanh thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108


Chương 108

Túc Bảo nói thầm an ủi.

Tô Nhất Trần khóe môi mím thành một đường, đáy mắt bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ý cười, lần đầu tiên cảm thấy mấy đứa nhóc hồn nhiên như vậy, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

“Đi chơi đi, cậu sẽ nói với bà ngoại.”

Túc Bảo vội vàng gật đầu, kéo tay Hân Hân chạy lên lầu: “Đi mau.”

Sợ bà ngoại đi ra sẽ đổi ý.

Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn đều im lặng, chỉ cảm thấy Hân Hân ngu xuẩn, Túc Bảo cũng ngu xuẩn.

(Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn là con trai của Tô Nhất Trần nha mn)

Cô ta giấu chuyện vừa xảy ra sang một bên.

Bà ngoại Hân Hân nghe xong, tức giận đến không chịu được, chống nạnh mắng to: “Đây là người gì thế, hả, con không biết làm mẹ, lẽ nào bà ta biết làm bà nội?”

“Trước mặt đứa bé bảo mẹ nó cút đi, điều này đối với đứa bé tổn thương biết bao nhiêu!”

“Quan hệ hôn nhân hiện đại, sớm đã không còn là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của xã hội phong kiến trước kia! Mẹ chồng phải phân chia ranh giới với con trai con dâu!”

Hai mẹ con mỗi người một câu, hung hăng mắng Tô lão phu nhân một trận.

Thật giống như Tô gia thiếu nợ hai mẹ con nhà này không bằng……

Sau khi phát ti3t xong, Vệ Uyển tỉnh táo lại.

Cô ta thấy bên ngoài trời đã tối, nhưng không ai gọi điện thoại bảo cô ta về, đáy lòng phiền não bất an.

“Mẹ, con về đây! Con… con về về cầu xin bà ta, vì Hân Hân chuyện gì con cũng nguyện ý làm.”

Nói cho cùng Vệ Uyển vẫn sợ bị đuổi đi.

Bà ngoại Hân Hân trừng mắt: “Con đi cầu xin bà ta làm gì, cho tới nay con bị cái nhà đó bắt nạt thành như vậy là vì con quá dễ nói chuyện!”

Bà ta lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoại cho người giúp việc nào đó ở Tô gia, bà ta biết được chuyện chiều nay Hân Hân khóc rất giữ dội.

Bà ngoại Hân Hân đắc ý nói: “Con xem đi! Không có con Hân Hân khóc nhiều như vậy! Yên tâm, bọn họ không giải quyết được Hân Hân đâu! Con nên chờ bọn họ đến cầu xin con!

Vệ Uyển chần chờ: “Không thể nào…”

Bà ngoại Hân Hân ôm cánh tay: “Sao lại không thể nào? Có đứa bé nào có thể rời khỏi mẹ, từ khi Hân Hân sinh ra đến bây giờ con chưa từng rời đi một ngày nào, đêm nay lúc Hân Hân sẽ làm loạn hết cả lên cho con xem.”

Tính khí của Hân Hân lẽ nào bọn họ còn không rõ, lúc ầm ĩ ngay cả Vệ Uyển cũng dỗ không được.

Đến mẹ ruột còn không làm gì được, chớ nói chi là người Tô gia.

“Ngoan, nghe lời mẹ, mẹ là người từng trải con còn không biết sao? Con chờ đi, không quá hai ngày bọn họ tuyệt đối tới cầu xin con trở về!”

Vệ Uyển không quyết định được chủ ý, nhưng lại cảm thấy mẹ cô ta nói cũng có đạo lý.

Hân Hân khóc nháo lên quả thật không ai có thể làm gì được, Tô gia cũng không thể cứ để Hân Hân khóc mãi được.

Cho dù đêm nay khóc mệt đến ngủ thiếp đi, vậy ngày mai thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109


Chương 109

Mỗi ngày lúc Hân Hân thức dậy rất phiền phức, hơi không như ý liền đập đồ, ngoại trừ cô ta không ai có thể dỗ được.

Hơn nữa, còn có Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích nhìn ngoan hơn Hân Hân, nhưng lại càng không dễ bảo, cậu thích chơi game, không ai được nói động đến cậu, vừa nói liền giận dữ đập vỡ điện thoại di động, so với trâu bò còn bướng bỉnh hơn.

Vệ Uyển suy nghĩ liền thấy yên tâm.

Thật ra trong lòng cô ta cũng đánh cược, muốn dạy cho người Tô gia một bài học, chờ sau khi bọn họ phát hiện không có cô không được, xem bọn họ còn dám để cho Tô Tử Lâm ly hôn với cô hay không.

**

Buổi tối, không có mẹ ở bên cạnh, hốc mắt Hân Hân quả thật đỏ bừng.

Nhưng mà vừa mếu máo chuẩn bị gây chuyện thì nghĩ đến việc hồi chiều, Hân Hân cũng không dám lại gây chuyện nữa.

Dì Ngô cảm thấy cô đáng thương, thở dài: “Tiểu thư, mau ngủ đi! Ngày mai thức dậy là được rồi.”

Hân Hân ôm chăn, bĩu môi nước mắt lưng tròng……

“Dì ra ngoài đi, con không cần dì!” Cô nghẹn ngào hét to.

Dì Ngô: “Tiểu thư…”

Hân Hân bỗng nhiên cầm một cái gối lên, hung hăng đập vào mặt dì Ngô: “Dì tránh ra đi!”

Hân Hân không cần dì Ngô, cô muốn mẹ cô cơ!

Hân Hân không khóc không nháo, nhưng tính tình ương bướng thối tha kia vẫn còn đó, rầm một tiếng đem đồ trên bàn đều hất xuống đất.

Dì Ngô đành phải rời đi, vừa nói: “Có chuyện gì con bấm chuông gọi dì.”

Vừa ra cửa đã thấy Tô lão phu nhân ở bên ngoài, Túc Bảo mặc áo ngủ đứng bên cạnh.

Tô lão phu nhân hỏi: “Nó còn gây chuyện?”

Dì Ngô nói: “Tốt hơn nhiều rồi, lão phu nhân cũng đừng nóng giận, trẻ con mà……”

Tô lão phu nhân hừ một tiếng.

Cũng bởi vì là trẻ con, mới phải quản.

Lúc nhỏ mặc kệ không dạy, lớn lên còn dạy được sao?

Không thể nào.

Túc Bảo ôm thỏ con, suy nghĩ một lát sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn lên gõ cửa.

Tiểu tử kia vẻ mặt nghiêm túc, giọng trẻ con nói: “Chị Hân Hân, buổi tối chỉ có mình chị, chị có sợ không?”

Cục bột nhỏ Túc Bảo lấp ló ngoài cửa nhìn vào trong nhỏ giọng nói: “Buổi tối có quỷ đó nha!”

Hân Hân trừng mắt, cảm thấy Túc Bảo là người xấu.

“Chị không cần em vào đây, em cút đi!” Chỉ nghe bùm một tiếng, Hân Hân đóng cửa lại.

Túc Bảo vô tội nháy mắt mấy cái.

Những gì Túc Bảo nói đều là sự thật mà, ở đây thật sự có ma.

Không biết có phải Hân Hân sau khi đóng cửa còn chưa hết giận hay không, lại mở cửa đi ra, cầm một ly nước đập vỡ tan tành trước mặt Túc Bảo.

Tô lão phu nhân lạnh mặt nói: “Đi thôi, Túc Bảo, đừng để ý tới nó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110


Chương 110

Thói quen này quá xấu.

Túc Bảo đành phải ôm thỏ trở về phòng, còn vẫy cái tay nhỏ ú với bà ngoại: “Bà ngoại ngủ ngon!”

Tô lão phu nhân gật đầu: “Ngủ ngon.”

Vẫn là Túc Bảo Ngoan. Một đứa thì nháo đến làm cho người ta sốt ruột, một đứa thì ngoan đến làm cho người ta đau lòng.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà làm sao không hy vọng Hân Hân có thể khá hơn một chút.

Tô lão phu nhân thở dài: “Có phải bà quá nghiêm khắc với Hân Hân không?”

Túc Bảo chần chờ một chút, kiễng chân sờ sờ đầu Tô lão phu nhân.

“Bà ngoại đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

Tô lão phu nhân nhịn không được nở nụ cười, phiền muộn trong lòng phút chộc được xoa dịu đi rất nhiều.

**

Trong phòng Túc Bảo.

Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, hôm nay sư phụ dạy con pháp thuật, pháp thuật con biết không? Xuy Xuy một tiếng có thể ném ra một quả cầu lửa.”

Túc Bảo vẻ mặt hoài nghi: “Sư phụ, con còn nhỏ, người không nên lừa con nít như vậy.

Con người làm sao có thể biến ra quả cầu lửa được?

Túc Bảo đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, Túc Bảo đã bốn tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện!

Thấy Túc Bảo không tin, Kỷ Trường nhếch môi: “Không tin hả…… Cũng đúng, khai thiên nhãn coi như xong, cũng không thiếu thiên phú dị bẩm, bản thân thiên nhãn cũng không đóng lại.”

“Nhưng khai thiên nhãn với pháp thuật không giống nhau, cái này cần học đi đôi với hành, có vài đạo sĩ nổ lực cả đời cũng không biến ra được một trái cầu lửa, chỉ có thể dùng dung bùa giấy bình thường– con không tin cũng bình thường.”

“Hazz, cho nên cặp sách nhỏ khẳng định cũng giống mấy tên đạo sĩ thúi đó, không làm được đâu!”

Túc Bảo nhíu mày: “Sư phụ, người đang dùng phép khích tướng sao? Yên tâm, Túc Bảo không dễ bị lừa thế đâu.”

Kỷ Trường: “……”

Đứa bé này rõ ràng chỉ bốn tuổi, sao lại khó giải quyết như vậy.

Chỉ thấy Túc Bảo nhìn chằm chằm hắn: “Sư phụ ngươi biến một cái, biến ra rồi con sẽ tin.”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Tuy sư phụ con rất lợi hại, nhưng cũng là quỷ…”

Túc Bảo hiểu, gật đầu nói: “A! Nói cách khác, sư phụ cũng không biến ra được.”

Kỷ Trường xoa trán: “Này này, nói chuyện kểu gì thế? Cái gì gọi là sư phụ không biến ra được?”

Hắn trừng mắt: “Sư phụ sợ dọa con sợ đấy biết không? Cái này uy lực quá lớn, đợi lát nữa đốt hết tóc con, biến con thành cái đầu trọc.”

Hân Hân dụi dụi mắt, vừa rồi hình như cô nhìn thấy một cái bóng trắng?

Tay Hân Hân run rẩy, vội vàng ném cái ly vội chui vào trong chăn!

Trong chăn chỉ có tiếng hít thở của cô, cũng không biết vì sao, cô cảm thấy giống như còn có người ở cùng một chỗ với cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111


Chương 111

Chân Hân Hân bị giật giật.

Cô thét chói tai một tiếng, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc lớn: “Mẹ…”

Phía sau, có một cái bóng màu trắng giơ tay lên, chậm rãi hướng về phía Hân Hân….

Hân Hân không dám ngoảnh đầu lại, víu vào cửa muốn mở cánh cửa, nhưng không sao mở được.

Hình như phía sau có người đang khóc, Hân Hân quay phắt đầu lại, nhưng lại chẳng thấy gì.

Cô bé sợ chết khiếp, một đứa bé thì có thể hiểu được gì chứ, dứt khoát trốn xuống gầm giường.

Bên ngoài lặng như tờ.

Chợt cô bé thấy đôi bàn chân đang đi tới đi lui trong phòng cô bé, cuối cùng dừng lại trước mặt cô bé……

Hân Hân nín thở, bụm chặt lấy miệng của mình.

Dường như ‘kẻ đó’ nghe thấy, một tay ả chống lên giường, từ từ cong eo, phát ra âm thanh rắc rắc.

Mắt Hân Hân liếc thấy kẻ đó sắp phát hiện ra mình rồi.

Chợt cánh cửa phòng bật mở, giọng Túc Bảo vang lên: “%……#……!”

Hân Hân cũng chẳng hiểu cô bé đang nói gì.

Chỉ thấy một quả cầu lửa phốc một tiếng bay tới, đâm vào người kẻ kia.

Tiếng gào thảm thiết vang lên, đôi bàn chân nghến lên để đi lại trong phòng ban nãy vút một phát bay ra bên ngoài.

Túc Bảo đuổi theo, mặt bé vô cùng nghiêm túc, quả cầu lửa tròn xoe trên tay quăng về phía người nữ quỷ.

Kỷ Trường híp mắt, nói nhỏ: “Vẫn là một con ác quỷ..”

Quỷ hồn cũng phân cấp bậc.

Loại chỉ có thể dạo chơi chốn nhân gian, ngoài việc chờ hồn bay phách tán thì chẳng thể làm gì khác, được gọi là du hồn dã quỷ.

Những người bình thường chết vì bệnh, vì tai nạn hoặc là già mà chết đi, sau đó không đi đầu thai thì đều sẽ biến thành Du Hồn như vậy.

Tiếp theo là quỷ hồn chết không bình thường, trước khi chết, chắc hẳn họ mang theo nỗi oán hận cực khủng khiếp, hoặc không cam tâm, loại quỷ này được gọi là lệ quỷ.

Lệ quỷ rất hung ác, gặp thời điểm thiên thời địa lợi, không chỉ chủ động cho con người nhìn thấy được bọn chúng, còn đòi mạng người.

Trên lệ quỷ là ác quỷ, ác quỷ vốn là loại hung ác nhất trong những loại quỷ chết thảm. Chúng mang theo chấp niệm, có thể hấp thu sát khí để thăng cấp, đeo bám con người —-

Tỷ như, quỷ xui xẻo đeo bám con người sẽ khiến người đó vô duyên vô cớ gặp xui xẻo, thậm chí vì xúi quẩy mà chết ngoài ý muốn.

Bọn ác quỷ không chấp nhận hiện thực rằng chúng đã chết, đi khắp nơi kiếm tìm kí chủ để chúng kí sinh, tiếp tục cuộc sống.

Túc Bảo không thể áp chế ác quỷ, đành để ả chạy mất.

Trước khi chạy, nữ quỷ còn ngoảnh đầu trừng mắt hung dữ với Túc Bảo, sau đó mới biến mất trong màn đêm.

Túc Bảo quay đầu hỏi: “Sư phụ, ác quỷ là cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112


Chương 112

Kỷ Trường chậm rãi giải thích cho bé nghe: “Có rất nhiều loại ác quỷ, suy tận gốc rễ thì chúng được hình thành bởi sự ngưng tụ của các gốc xấu khác nhau như yêu, ghét, tham, sân, si. Tỷ như quỷ mít ướt, quỷ nhỏ mọn, quỷ háo sắc, quỷ nhát gan…..”

Túc Bảo chỉ tay về phía cửa sổ: “Thế nó là quỷ gì?”

Kỷ Trường híp mắt: “Quỷ mít ướt.”

Túc Bảo chớp chớp mắt, chợt ngoảnh đầu nhìn Hân Hân.

Hình như Túc Bảo hiểu ra rồi.

“Vì chị Hân Hân thích khóc nhè nên quỷ mít ướt mới tới.”

Kỷ Trường khen ngợi: “Không sai. Ví dụ, những người mắc chứng cuồng ăn cực độ có xu hướng thu hút quỷ tham ăn, còn những người thích khóc dễ thu hút những quỷ mít ướt.”

Túc Bảo gật đầu lia lịa.

Túc Bảo đã nói rồi mà, trẻ con không được khóc bừa.

Đầu óc Hân Hân ong ong, hoàn toàn choáng váng.

Thấy Túc Bảo quay đầu lại nói cái gì đó, cô bé nghe không rõ, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, chợt đứng phắt dậy chạy về phía Túc Bảo.

Túc Bảo: “Được rồi, đừng sợ, Túc Bảo đuổi con quỷ đi rồi.”

Hân Hân bất ngờ lao vào người Túc Bảo, bật khóc.

Cô bé sợ chết khiếp rồi.

Khi trông thấy Túc Bảo mang theo một quả cầu lửa đến, cô bé như nhìn thấy Ultraman.

Trong phim hoạt hình Ultraman mà anh trai Hân Hân thường xem, Ultraman chính là như thế này.

Hân Hân khóc không ra hơi, ôm chặt Túc Bảo không chịu buông.

Túc Bảo vỗ về: “Ngoan ngoan…”

Rõ ràng mình vẫn là một cô nhóc, vậy mà Túc Bảo lại học theo cách của mẹ để dỗ Hân Hân.

Chợt nhớ ra điều gì, cô bé vội nói: “Chị Hân Hân, tạm dừng khóc! Đợt em lấy ly nước!”

Cô bé vẫn không quên chuyện phải nhận nước mắt đâu nha!

Túc Bảo chạy qua lấy cái ly, Hân Hân thút thít kêu: “Em, em nhanh chút!”

Kết quả thì, khi cái ly đưa đến trước mặt, Hân Hân lại không rớt nổi một giọt lệ….

Túc Bảo và Hân Hân ngơ ngác nhìn nhau.

Túc Bảo chần chừ nói: “ Hay là chị cố sức khóc một chút?”

Hân Hân trề môi ra, nhân lúc cảm xúc sợ hãi chưa vơi hết, ra sức khóc.

Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ giật khóe môi, chỉ biết câm nín!!

Cuối cùng, Hân Hân khóc đến mệt lừ, Túc Bảo cũng ngáp một cái, cả hai đều buồn ngủ.

Túc Bảo mơ màng nói: “Chị ơi, chị nằm lên giường rồi cố khóc tiếp. Như vậy không tốn sức đâu.”

Hân Hân: “Hu hu!”

Hai cô nhóc nằm lên giường, Túc Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn nâng cái ly.

Còn Hân Hân, khóc to một trận xong cũng dễ ngủ, hai cô nhóc gần như chìm vào giấc ngủ cùng một lúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113


Chương 113

**

Ngày hôm sau.

Bà cụ Tô nói với dì Ngô: “Chốc nữa dì gọi Hân Hân dậy nhé, từ hôm nay trở đi chỉ có thể ngủ tới 9h.”

Khi trước Hân Hân luôn ngủ nướng tới 10, 11 giờ, trễ giờ quá nghiêm trọng.

Dì Ngô hơi lo lắng “Lão phu nhân, tiểu thư Hân Hân hay cáu khi mới ngủ dậy, có cần gọi nhị phu nhân về không ạ?”

Khi Hân Hân khóc lóc quậy nghịch còn có người có thể dỗ dành.

Nhưng trước nay có ai dỗ được cái thói cáu kỉnh khi thức dậy của cô bé đâu.

Bà cụ Tô thản nhiên nói: “Người nhỏ nhưng tính khí lớn, có điều tôi còn lớn hơn Hân Hân.”

Dì Ngô không nói gì thêm nữa.

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn điện vào thang máy, khẽ gõ cửa ngoài cửa phòng Túc Bảo: “Túc Bảo, dậy chưa?”

Sau vài ngày sống chung, bà đã nắm được quy luật —- Thường thì 9h Túc Bảo sẽ tự tỉnh giấc.

Bà cụ Tô khẽ đẩy cửa ra, gương mặt phảng phất nụ cười, bà muốn xem nét mặt Túc Bảo khi say giấc.

Chợt mặt bà biến sắc: “Người đâu, mau tới đây!” Bà sợ đến bay màu: “Không thấy Túc Bảo nữa rồi!”

Tiểu Ngũ đang mơ màng ngủ gật chợt tỉnh giấc, vươn cổ ra, không sợ thêm loạn mà hót lớn: “Trộm trẻ con! Có người trộm trẻ con rồi!”

Hôm nay là thứ bảy, Tô nhất trần đang xử lý việc ở thư phòng, ông cụ Tô cũng đang ở thư phòng nói chuyện với Tô nhất trần.

Chợt nghe thấy tiếng hét lớn của Bà cụ Tô, hai người lập tức ra khỏi phòng.

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn, mặt lo lắng nói: “Không thấy Túc Bảo nữa rồi! Con vẹt nói nhìn thấy có người trộm trẻ con!”

Tiểu ngũ ở trong phòng lắc lư cái đầu.

Sao Túc Bảo lại chạy tới phòng Hân Hân thế này? Còn nữa, sao Hân Hân ngủ dậy lại không cáu kỉnh thế kia….

**

Lúc này, Vệ Uyển đang ăn bữa sáng với mẹ cô ta.

Vệ Uyển thi thoảng lại nhìn điện thoại, tính xem còn bao lâu nữa Hân Hân mới ngủ dậy.

Lúc ngủ dậy, kiểu gì Hân Hân cũng vừa khóc vừa đập đồ đạc.

Tối qua nhà họ Tô nhất định sức cùng lực kiệt rồi, lần này cuối cùng thì họ cũng gọi điện kêu cô ta về nhỉ?

Vệ Uyển liên tục nhìn điện thoại di động, cuối cùng cũng chờ đến hơn mười giờ gần mười một giờ.

Đây cũng là lúc Hân Hân rời giường.

Bà ngoại Hân Hân nói: “Chờ đi! Chưa đến mười phút, nhà họ Tô sẽ gọi điện kêu con về.”

Bà ngoại Hân Hân lắc đầu: “Không thể, nhiều nhất là lúc gọi tới hơi mất mặt thôi, chắc chắn sẽ gọi.”

Vệ Uyển chờ mãi, đến mười hai giờ trưa vẫn không có tin tức gì của nhà họ Tô.

Cô ta không ngồi yên được nữa, đứng dậy nói: “Không được, con phải đi xem!”

Bà ngoại Hân Hân kêu vài tiếng cũng không ngăn được Vệ Uyển, bà cụ cảm thấy con gái mình nóng nảy quá rồi!

Xưa nay làm gì có trẻ con nào xa mẹ được, nó gấp cái gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114


Chương 114

Nhà họ Tô.

Túc Bảo đang vẽ tranh với Hân Hân.

“Cho chị.” Bé đưa cho Hân Hân một tờ giấy trắng.

Hân Hân quay đầu khịt mũi: “Chị không cần.”

Miệng thì nói vậy nhưng cô bé vẫn nhận lấy.

Túc Bảo khó hiểu: “Chị nói không cần mà ạ?”

Hân Hân hất cằm, vịt chết còn mạnh miệng: “Tờ của chị không đủ trắng, dùng của em thì đã làm sao!”

Túc Bảo: “…”

Một lúc sau, cả hai cùng vẽ một bức tranh, Túc Bảo nói: “Để em đưa cho bạn của em xem thử!”

Nói xong bé chạy ra ngoài tìm ông ngoại Tô, kéo ông cụ tới đây.

Ông cụ Tô tháo kính đọc sách xuống, hỏi: “Hôm nay cháu vẽ gì vậy?”

Túc Bảo giơ bức tranh của mình ra: “Ông ngoại, ông nhìn xem! Con vẽ một quả trứng gà.”

Ông cụ Tô không nhịn được cười, lại hỏi: “Hân Hân thì sao?”

Hân Hân nhìn hai người vừa xem tranh của Túc Bảo vừa cười nói, tâm trạng không khỏi hơi rầu rĩ, cho rằng ông ngoại không thích mình.

Lúc này nghe ông cụ Tô hỏi, ánh mắt cô bé sáng lên, vui vẻ nói: “Con vẽ chân dung gà mái ạ!”

Ông cụ Tô nhướng mày, nhìn bức tranh của Hân Hân, chợt phát hiện cô bé vẽ cũng rất giỏi.

Mặc dù không sống động như tranh của Túc Bảo nhưng lại vô cùng thú vị.

Túc Bảo cầm điện thoại di động của ông cụ Tô lên, tạch tạch chụp một tấm của mình rồi chụp của Hân Hân, gửi hết cho viện sĩ Lao.

Bé đè nút ghi âm, ghé sát vào micro nói: “Bạn cũ, đây là bức tranh do chị em cháu vẽ.”

Ngay sau đó, viện sĩ Lào đã gửi qua một đoạn tin nhắn thoại: “Cả hai chị em đều vẽ rất đẹp! Con không ngại ông đăng lên Weibo chứ?”

Túc Bảo quay sang nhìn Hân Hân, thấy cô bé đồng ý, bé vui vẻ đáp lại không ngại.

Một lúc sau, viện sĩ Lào đăng tranh lên Weivo, lần này không chỉ có của Túc Bảo mà còn có của Hân Hân.

Mặc dù Hân Hân chưa biết đọc nhưng ánh sáng trong mắt cô bé ngày càng sáng khi lướt Weibo.

Thì ra đây là cảm giác được khen!

Cho tới này, ngoại trừ mẹ luôn nói “Hân Hân thật giỏi” thì chưa ai khen cô bé cả.

Thì ra không khóc lóc, không quậy phá cũng có thể khiến người khác chú ý…

Hân Hân nhìn Túc Bảo, lần đầu tiên tự hỏi một vấn đề.

Bà ngoại và mẹ của cô bé đều nói Túc Bảo là trứng thối, sen trắng mưu mô, đến nhà họ Tô để giành đồ với cô bé

Nhưng bây giờ cô bé lại cảm thấy không giống như vậy…

Buổi chiều, không có mẹ ở bên, cũng không có ai muốn chơi với Hân Hân, Hân Hân đành phải đi tìm Túc Bảo.

Hai cô bé cầm chiếc xô nhỏ ra ao cạn trong vườn bắt cá

Vệ Uyển đã đến nhà họ Tô, nhưng tiếc là cô ta không thể vào được, lại bị đuổi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115


Chương 115

Cô ta uất ức không cam lòng rời đi nên quanh quẩn ngoài trang viên nhà họ Tô.

Trang viên của Tô gia cũng không phải hoàn toàn phong kín, có khu vực bị vây sau tường cao, có khu vực lại có xem hồ nước bao quanh như một rào chắn tự nhiên.

Ngoài ra, để hòa nhập với thiên nhiên, trang viên và ngọn núi sau lưng chỉ cách nhau một dãy lan can sắt.

Qua lan can sắt, Vệ Uyển trông thấy Hân Hân từ xa, còn thấy rằng cô bé đang chơi với Túc Bảo!

Đột nhiên trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, một đứa trẻ ngoan như vậy, chơi với Túc Bảo rồi hư mất thì phải làm sao?

“Hân Hân!” Vệ Uyển hét lớn: “Cục cung, nhìn đây này!”

Túc Bảo đang bắt cá với Hân Hân thì nghe thấy giọng Vệ Uyển.

Bé vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Uyển ở ngoài lan can sắt.

Hạnh Hân quay đầu nhìn xung quanh: “Này, hình như chị nghe thấy giọng nói của mẹ chị…”

Túc Bảo lập tức bịt lỗ tai: “Không, chị không có nghe thấy.”

Nói xong, bé ném cái thùng đi, nắm tay Hạnh Hân chạy vào nhà: “Chạy mau, phía sau có quái vật lớn.”

Hân Hân nghe vậy lập tức nhớ tới “người” tối hôm qua, ngay lập tức bỏ chạy không thèm quay đầu lại, còn chạy nhanh hơn cả Túc Bảo, vèo một tiếng vọt vào nhà.

Vệ Uyển: “…”

Cô ta sắp tức chết rồi, con nhỏ Túc Bảo này đúng là trà xanh!

Đến nhà họ Tô, cướp đồ vật của Hân Hân, còn hại Hân Hân bị người lớn phê bình.

Bây giờ còn dẫn theo Hân Hân học hư!

Vệ Uyển vô cùng tức giận, là dì hai của Túc Bảo… Cô ta không thích một đứa trẻ như vậy!

**

Vào buổi tối, Tô Tử Tích, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du quay về nhà.

Vì là cuối tuần nên nên mọi người về ăn cơm rất đông đủ, tám người con trai của nhà họ Tô đều tề tựu.

Ông cụ Tô lên tiếng: “Túc Bảo ở nhà cả ngày cũng chán, ngày mai tranh thủ chút thời gian dẫn bé con đi cắm trại ở công viên nước đi.”

Túc Bảo cắn đũa, nghiêng đầu hỏi: “Ông ngoại, cắm trại là cái gì ạ?”

Bé có thể hiểu một số thứ đã tiếp xúc nhưng không rõ về những mới mẻ chưa từng thấy bao giờ – chẳng hạn như cắm trại.

Tô Ý Thâm cười giải thích: “Cắm trại có nghĩa là đi đến nơi hoang dã và sống bên ngoài.”

Túc Bảo thắc mắc: “Chúng ta có nhà mà, tại sao lại không ở?”

Tô Tử Tích cười nhạo, khinh thường nói: “Đồ nhà quê!”

Nói xong, cậu bé ném đũa, hai tay đút túi đi ra ngoài: “Con không ăn! Mai con cũng không đi cắm trại đâu.”

Cắm trại có gì thú vị?

Còn không bằng ở nhà chơi game!

Ông cụ Tô nghiêm túc nói: “Con nói cái gì đó? Lại đây ngồi xuống cho ông!”

Tô Tử Tích nhăn nhó: “Chậc chậc, Thái thượng hoàng lên tiếng rồi kìa, chạy mau!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116


Chương 116

Tô Nhất Trần đập đũa xuống bàn, lạnh lùng quát: “Tô Tử Tích!”

Cậu bé lập tức ngậm miệng, mặc dù cậu bé có hơi sợ cậu cả Tô Nhất Trần nhưng trong lòng rất không phục, thế là xoay người chạy thẳng lên lầu.

Ông cụ Tô nhức đầu xoa trán.

Hai đứa nhóc nhà thằng hai đều không dễ đối phó.

**

Ở đầu bên kia, mẹ Tuyết Nhi, người luôn theo dõi tài khoản của viện sĩ Lào lập tức đọc được bài đăng trên Weibo.

Lần này, không chỉ có tranh của Túc Bảo được đăng mà cả Hân Hân cũng có phần.

Mẹ Tuyết Nhi cảm thấy bất công cực kỳ, Túc Bảo vẽ cũng tàm tạm thôi, miễn cưỡng bằng Tuyết Nhi nhà bà ta.

Thấy Tuyết Nhi ủ rũ, mẹ Tuyết Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai con không cần đến lớp, mẹ sẽ đưa con đi cắm trại!”

Sắc mặt Tuyết Nhi sáng bừng: “Thật sao?”

Mẹ của Tuyết Nhi cuồng con gái, cô bé cũng tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu từ khi mới hai tuổi.

Tuần nào cũng kín lịch, cho dù thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, mẹ của Tuyết Nhi cũng sẽ đọc sách cùng cô bé để rèn luyện thói quen.

Vì vậy, cuộc sống của Tuyết Nhi là đến trường – lớp phụ đạo năng khiếu – đọc sách ở nhà.

Bây giờ có thể đi cắm trại, cuối cùng Tuyết Nhi cũng vui vẻ hơn một chút!

Cuối tuần, công viên vịnh nước ngập.

Công viên vịnh nước ngập kia ở bên ngoài tỉnh thành, lái xe phải mất bốn, năm tiếng, nhưng nhà họ Tô trực tiếp lái máy bay trực thăng qua, còn chưa tới một tiếng.

Đó là một cảnh quan rừng rậm tự nhiên, địa điểm cắm trại được chọn ở bãi cỏ trước mặt, giương mắt có thể trông thích hồ nước tự nhiên xanh như ngọc.

“Oa! Đẹp quá đi!” Túc Bảo thán phục.

Tiểu Ngũ đứng trên bả vai cô bé, cạc cạc kêu theo: “Oa oa, thật xinh đẹp!”

Mấy người ông cụ Tô và Tô Nhất Trần không nhịn được cười.

Bà cụ Tô nhìn một vòng, tám đứa con trai của mình đều có mặt, đứa thì dựng lều, đứa thì múc nước, ấm áp mỹ mãn một cách khó hiểu.

Bà ấy không khỏi then nhẹ, nếu không phải Túc Bảo trở về, có lẽ nhà họ Tô mãi mãi không thể nào sum họp như vậy.

Bà cụ Tô ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn Túc Bảo.

Bé con đuổi theo bươm bướm, vẹt ở phía sau cô bé, bước chữ bát chạy theo, vừa chạy vừa cạc cạc cạc.

Hân Hân vốn đang không vui chạy theo, đuổi theo phía sau một hồi thì bắt đầu từ từ vui vẻ, trên bãi cỏ toàn là tiếng cười của hai cô bé.

Bỗng nhiên Túc Bảo chạy tới, trong tay cầm một bông hoa màu tím, cỏ may mắn màu tím.

“Bà ngoại tặng bà! Đây là hoa cầu nguyện đó!”

Hai đứa bé trai Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn vẫn không thân với Túc Bảo và Hân Hân, Tô Tử Tích vắt chân nằm trên nệm hơi, phì cười một tiếng: “Ngây thơ.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117


Chương 117

Bên kia, Tô Doanh Nhĩ và Tô Tử Lâm đang kéo lều đóng cọc, sau khi cắm cọc xuống đất một đoạn thì khó có thể đ è xuống nữa.

Tô Nhạc Phi hỏi: “Búa của anh đâu?”

Tô Tử Lâm cạn lời: “Cắm trại dã ngoại còn mang theo một thùng búa, anh là người đầu tiên đấy.”

Chỉ thấy Túc Bảo cầm theo thùng dụng cụ, hò dô hò dô chạy tới: “Tới rồi tới rồi, búa ở đây!”

Thùng dụng cụ của Tô Nhạc Phi rất lớn, gần như đã cao bằng một nửa Túc Bảo.

Bé con liều mạng giơ thùng dụng cụ lên cao, không cho nó chạm đất.

Nhìn có vẻ rất trầy trật, nhưng lại chạy rất nhanh.

Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đưa cậu năm, cậu năm tự lấy.”

Túc Bảo xua tay: “Không cần, để Túc Bảo!”

Cô bé mở thùng dụng cụ ra, nhìn một loạt búa hai mắt sáng lên.

Tô Nhạc Phi ngồi xuống, hưng phấn nói: “Sao, có phải búa của cậu năm đều rất lợi hại không!”

Túc Bảo gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm! Gà rán* lợi hại!”

*Túc Bảo nói ngọng: chuizi (cây búa) thành chaozi (gà rán)

Tô Nhạc Phi càng vui vẻ: “Vậy Túc Bảo có thích không?”

Túc Bảo lại gật đầu: “Ừm ừm! Thích gà rán lắm ạ!”

Tô Ý Thâm cách đó không xa giật giật khóe miệng, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ đáng yêu của mình bị nuôi lệch rồi!

Một đứa bé gái lại đi thích búa.

Tô Tử Lâm thẳng chân cho Tô Nhạc Phi một cú.

Túc Bảo cầm một cái búa lên hỏi: “Muốn gõ ở đâu ạ? Cậu hai cháu tới giúp cậu!”

Tô Tử Lâm thành thật ít lời vô thức nói: “Ở đây, phải đóng cọc xuống.”

Túc Bảo: “Được ạ!”

Bé con cầm một cây búa còn thô hơn cánh tay mình, cộp một tiếng, cái cọc thoáng cái đã chui xuống một nửa.

“Hây da! Hây da!”

Túc Bảo vừa gõ vừa hô.

Giống như một cô thợ mộc nhỏ tuổi, đóng xong một cái cọc thì chạy sang bên kia.

Trong từng tiếng “hây da”, cọc lều vải bốn người đều cắm sâu xuống đất.

Khóe miệng người nhà họ Tô khẽ co giật.

Khi Túc Bảo trả búa, phía xa xa, một chiếc xe dừng lại trước khu vực cắm trại của bọn họ.

Mẹ con Tuyết Nhi xuống xe, ngạc nhiên nói: “Ủa, tổng giám đốc Tô, mọi người cũng ở đây à!”

Tuyết Nhi vừa ló đầu ra đã thấy Tô Tử Chiến đang im lặng đọc sách bên bờ sông, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời.

Cô bé xách váy, vô cùng thục nữ xuống xe, hếch hếch khuôn mặt trong sáng: “Mẹ ơi, chúng ta cắm trại ở đây được không ạ? Tuyết Nhi muốn chơi với Túc Bảo!”

Vừa khéo mẹ Tuyết Nhi cũng muốn trò chuyện lôi kéo quan hệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118


Chương 118

Tô Nhất Trần lạnh nhạt bảo: “Chúng tôi hơi nhiều người.”

Ý là hai người đừng cắm trại ở đây.

Mẹ Tuyết Nhi xấu hổ, cô ta lúng túng nhìn khu đất trống cách đó không xa, cười giả lã: “Không sao, chúng tôi qua kia.”

Dù sao cũng sát ngay bên cạnh, qua lại cũng tiện.

Bố Tuyết Nhi cười sang sảng: “Vậy anh đi dựng lều vải trước.”

Tuyết Nhi ra vẻ người lớn, nhảy nhót đi qua, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, nghiêng đầu hỏi: “Túc Bảo, em đang chơi gì đó?”

Mặc dù cũng là bé gái năm, sáu tuổi nhưng dáng vẻ vờ đáng yêu chọc trúng trái tim của người lớn.

Túc Bảo không hiểu rõ quanh co khúc chiết bên trong nhưng bé cảm thấy Tuyết Nhi càng ngày càng giống mẹ Mục Thấm Tâm của mình.

Bé không nói lời nào, loay hoay đậy nắp bút, đóng thùng dụng cụ vẽ một cái xoạch.

Tuyết Nhi liếc trộm Tô Tử Chiến, hỏi: “Chúng ta qua kia chơi nhé? Đi, chị dẫn em đi chơi.”

Túc Bảo lùi về sau một bước, mếu máo: “Em không muốn chơi với chị đâu.”

Sắc mặt Tuyết Nhi cứng đờ, vô cùng uất ức!

Cô bé đã rộng lượng như vậy rồi, không thèm tính toán chuyện Túc Bảo cướp mất thân phận học trò viện sĩ Lào nữa!

Sao Túc Bảo lại đối xử với cô bé như vậy chứ!

Tuyết Nhi bối rối nhìn sang Hân Hân, xấu hổ cười nói: “Vậy tớ chơi với cậu nha! Bên kia có cây thông, rất có thể có sóc con đó!”

Ấn tượng về Hân Hân của cô bé vẫn dừng lại cảnh Hân Hân cướp váy với Túc Bảo.

Tuyết Nhi cảm thấy Hân Hân không thích Túc Bảo, vậy nên kéo cô nhóc qua, muốn cô lập Túc Bảo!

Hừ, để xem con nhóc đó làm sao bây giờ!

Nào ngờ Hân Hân lại khinh thường nói: “Ai muốn chơi với cậu, cậu là cái thá gì!”

Nói xong cũng chạy đi mất, đuổi theo sau Túc Bảo.

Viền mắt Tuyết Nhi lập tức đỏ ửng.

Cô bé dụi mắt, đành phải đi tới bờ sông ngồi bên cạnh Tô Tử Chiến.

“Anh Tử Chiến…” Cô bé tủi thân dẩu môi: “Tuyết Nhi đã làm sai gì ạ? Túc Bảo và Hân Hân đều không muốn chơi với Tuyết Nhi.”

Tô Tử Chiến không thèm ngẩng đầu lên: “Cách xa một chút, đừng làm phiền tớ.”

Tuyết Nhi: “…”

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm, sáu tuổi, thiếu kiên nhẫn.

Cô bé thốt lên: “Có phải Túc Bảo nói xấu Tuyết Nhi với anh trai không? Tuyết Nhi không có…”

Vừa nói, nước mặt lập tức rơi lộp bộp.

Đây là chiêu mẹ dạy cô bé, con gái phải biết cách yếu thế, như vậy thì người khách mới thương hoa tiếc ngọc.

Vệ Uyển cười nói: “Tuyết Nhi, dì và bà nội Tô cãi nhau, cháu có thể gọi Hân Hân đến giúp dì được không? Lặng lẽ một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119


Chương 119

Tuyết Nhi gật đầu: “Có thể ạ!”

Nói xong, cô bé chạy đi tìm Hân Hân.

Hân Hân đang ngồi cách Túc Bảo không xa, cầm cành cây đánh lộn với Tiểu Ngũ.

Tuyết Nhi chạy tới thì thầm mấy câu, Hân Hân tò mò quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy mẹ đứng ở rừng cây vẫy tay với mình.

Hân Hân vứt cành cây, chạy tới.

Vệ Uyển nhìn Hân Hân đang chạy tới, hốc mắt đỏ hoe.

Hôm nay cô ta lại tới nhà họ Tô, muốn xin Bà cụ Tô cho cô ta gặp Hân Hân, chẳng ngờ cả nhà họ Tô đều đi dã ngoại.

Vệ Uyển nhớ lại, khi Túc Bảo chưa tới, nhà họ Tô lúc nào cũng vắng người, giờ cả gia đình đoàn tụ đã đành, còn cùng nhau đi cắm trại nữa chứ.

Nếu khi trước họ cũng như này thì cô ta và Tô Tử Lâm có ngày một lạnh nhạt với nhau rồi lâm vào bước đường hôm nay không?

Tình cảm nhất định cũng sẽ như keo như sơn.

“Mẹ ơi!” Giọng Hân Hân khiến Vệ Uyển định thần lại.

Cô ta cuống quýt duỗi tay ra: “bảo bối!”

Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.

Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?

“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.

Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế, qua giờ ăn rồi thì không cho ăn nữa.”

Vệ Uyển không thể tin nổi: “Dù con đói bụng cũng không cho ăn hả?”

Hân Hân lắc đầu.

Giờ ăn mà cáu kỉnh không chịu ăn thì phải chịu bụng đói thật nha.

Vì thế, cô bé đã học được cách ăn ngoan…..

Vệ Uyển càng xót con, nhịn không được ai oán: “Bà nội con không nên làm thế, nào có kiểu đối xử vậy với một đứa nhỏ! Con còn bé, còn phải ăn uống để cao lớn! Sao họ có thể làm vậy chứ?”

“Không muốn ăn vào giờ ăn rất bình thường mà, lát sau ăn vẫn được chứ sao! Quá nhẫn tâm rồi!”

“Hân Hân, chúng ta đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại!”

Vệ Uyển vừa xót xa vừa tức giận, cô ta mới rời nhà họ Tô có hai ngày mà họ đã ngược đãi Hân Hân như này rồi!

Nào ngờ Hân Hân luôn bám mẹ khi trước lúc này lại không chịu đi theo.

Hân Hân chần chừ, ngoảnh lại nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, con muốn ở đây chơi.”

Mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi.

Cô ta không hiểu, sao đám người kia đối xử như vậy rồi mà Hân Hân còn không nỡ rời đi?

Vệ Uyển hít sâu một hơi, làm bộ đáng thương rồi nghẹn ngào nói: “Lẽ nào Hân Hân không cần mẹ nữa sao?”

Lời này được thốt ra từ một người mẹ quả thực có sức sát thương cực lớn với đứa con.

Quả nhiên Hân Hân lập tức lắc đầu: “Không đâu!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom