Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Chương 20

Mục Thấm Tâm dựa vào lòng Lâm Phong, làm bộ làm tịch nói: “Chỉ cần có thể chia sẻ một phần gánh nặng với anh là em vui rồi.”

Lâm lão gia thúc giục nói: “Nhanh, mau dọn dẹp nhà cửa đi!”

Sau khi nhà họ Lâm phá sản, tất cả giúp việc đều bỏ đi hết, giờ chẳng còn ai để mà sai bảo.

Và thế là, Lâm Phong, người vừa nói rằng sẽ bù đắp cho Mục Thấm Tâm, ngay lập tức quay ra sai bảo Mục Thấm Tâm đi dọn dẹp nhà cửa.

Mục Thấm Tâm ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa quay đi, trong mắt lại lập tức lộ ra một tia độc ác.

**

Lâm gia.

Vài chiếc Maybach màu đen đậu ngay trước cửa biệt thự.

Tám người đàn ông cao to đẹp trai bước xuống, người cuối cùng được dìu xuống chính là Tô lão gia, với thế trận này ngay cả ở Kinh Đô cũng phải chấn động.

Nhưng hiện tại, với thế trận như thế này chỉ để…..đi lấy một con thỏ bông đã nát….

Mục Thấm Tâm rất thông minh không có đi xuống lầu, cô ta trốn ở lầu ba trên ban công nhìn lén xuống dưới, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tị.

Thì ra đây là tám người con trai của nhà họ Tô!

Nhìn tám người đàn ông bất phàm của nhà họ Tô, ánh mắt Mục Thấm Tâm càng trở nên nóng bỏng, nếu cô ta có thể câu một người trong số họ…

Bỗng nhiên cô ta sững người lại, chỉ thấy một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu đen, một tay đút túi, ánh mắt ung dung nhìn bốn xung quanh, tay lại thản nhiên đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, toát ra khí chất ôn nhu.

−−Tô Lạc!

Mục Thấm Tâm lập tức hưng phấn kích động, Tô Lạc là ảnh đế quốc dân của giới giải trí, cũng là nam thần trong mộng của cô ta! Đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy nam thần của mình ở khoảng cách gần như vậy, Mục Thấm Tâm đặt tay lên ngực, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, kích động đến nỗi đỏ mặt.

Người nhà họ Lâm đợi ở cửa đã lâu, thấy nhà họ Tô quả nhiên đã đến, lập tức tiến lên đón. “Ôi, thông gia! Tô tổng! Đại giá quang lâm…”

Vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay với Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn Lâm Phong, đút tay vào túi không chút nể tình.

Lâm lão gia cười cười nói: “Ôi, ông thông gia đây là lần đầu tiên ông

đến Nam Thành phải không? Tôi đang thắc mắc tại sao thời tiết ở Nam Thành dạo này lại tốt như vậy! Thì ra là do mọi người đã tới!

Mau! Mời vào, mời vào trong ngồi!”

Tô lão gia cười lạnh: “Thời tiết đúng là rất tốt! Thực sự rất tốt, mấy người đã để cháu tôi lạnh cóng ngoài trời đến nỗi phải nhập viện, Lâm gia các người quả nhiên là làm rất tốt.”

Lâm lão phu nhân cười nói: “Ôi, ông thông gia, ngài thật biết nói đùa, chúng tôi vẫn luôn đối xử với Túc Bảo rất tốt, ngày đó chỉ là con bé giận dỗi với dì của nó, ba nó cũng vì quá tức giận, cho nên mới dạy dỗ con bé một chút …

Vừa nói, bà ta vừa nhìn Túc Bảo một cách hiền từ “Tiểu Túc Bảo, đến ôm bà nội một cái nào! Mấy ngày rồi không gặp, bà nội nhớ con lắm!”

Túc Bảo mím môi không nói một lời, yên lặng lắm chặt lấy vạt áo của Tô Ý Thâm.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Chương 21

Tô lão gia cười lạnh: “Hay cho câu ‘dạy dỗ một chút’, đánh cháu gái nhỏ của nhà họ Tô chúng tôi đến gãy cả xương, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, bị bắt quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo, đây gọi là dạy dỗ một chút?”

Có điều bây giờ Lâm gia cũng đã phá sản, Lâm Phong cũng đã bị đánh một trận rồi, như vậy cũng là đủ rồi nhỉ…

Dù sao cũng là thông gia với nhau!

Lâm lão gia bước lên trước muốn kéo Tô lão gia vào trong nhà: “Chà, cứ vào trong nhà đi rồi hẵng nói. Dù sao, Lâm Phong cũng là ba của Túc Bảo. Con bé không thể sống mà không có cha được.”

Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Phong.

Lâm Phong cũng mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Túc Bảo, trước đây là ba sai, con có thể tha thứ cho ba không? Tuy là con có mắc lỗi nhưng ba cũng không nên đánh con như vậy.” Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần Túc Bảo, nhưng lại bị mấy vệ sĩ ngăn lại.

Túc Bảo tựa đầu vào vai Tô Ý Thâ,, không nhìn đến Lâm Phong.

Trong lòng Lâm Phong vừa lo lắng vừa khó chịu, cái con nhóc chết tiệt này, không biết cuộc gặp mặt này đối với nhà họ Lâm rất quan trọng sao? Lại còn giận với chả dỗi!

“Túc Bảo.” Lâm Phong đè thấp thanh âm, ngữ khí mang theo chút uy hiếp.

Trước đây chỉ cần hắn gọi Túc Bảo như vậy, bé sẽ lập tức nghe lời.

Khi Túc Bảo nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, cơ thể nhỏ bé theo phản xạ run lên.

Mấy anh em nhà họ Tô trong phút chốc mặt lạnh như băng, cảm

thấy mình ngày đó vẫn quá nhẹ tay!

Không đánh cho anh ta tàn phế, quả thật là một điều sai lầm!

Tô Ý Thâm trầm ngâm nói:

“Đừng nhiều lời, chúng tôi tới để lấy đồ.”

Tô lão gia chống gậy lên mặt đất lạnh lùng hỏi: “Con thỏ nhỏ của Túc Bảo đâu?”

Ánh mắt Lâm phu nhân lấp lóe, khẽ gật đầu nói: “Vẫn còn ở đây, nhưng nó đã bị tuyết vùi hỏng mất rồi, dì của Túc Bảo đang khâu lại cho con bé! Mọi người cứ vào nhà ngồi trước đã!”

Tô Nhất Trần nhắc tay, ra hiệu cho vệ sĩ xông vào trước, Lâm Phong còn tưởng anh sắp ăn đánh nên vội vàng ôm đầu sợ hãi.

Nhưng nhìn lại chỉ thấy vệ sĩ mặc đồ đen đang đi thẳng vào nhà, anh ta lập tức xấu hổ.

Tô Ý Thâm cười lạnh một tiếng: “Sợ rồi?”

Lúc anh ta đánh Túc Bảo, sao không thấy sợ?

Lâm Phong cảm thấy mất mặt, vì vậy chỉ có thể nhìn Túc Bảo: “Là lỗi của ba, đều là lỗi của ba, Túc Bảo, chúng ta vào nhà trước, được không?”

Tô Ý Thâm đang định từ chối, nhưng đúng vào lúc này, Túc Bảo khẽ giật giật áo Tô Ý Thâm, nói: “Cậu út…”

Bé ngập ngừng nhìn vào trong nhà họ Lâm, tiểu Ngũ bé nhỏ của bé vẫn còn ở bên trong, không ai có thể đem nó ra ngoài được.

Người nhà họ Lâm cho rằng Túc Bảo đã mềm lòng, không khỏi vui mừng!

Quả nhiên là con nít, dù sao đây cũng là nhà của nó, trẻ con mà, làm sao có thể không về nhà, không có ba được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Chương 22

“Nào, nào, ông thông gia, vào trong ngồi đi!” Lâm lão gia và bà Lâm phu nhân nhiệt tình đón tiếp, miệng cười toe toét.

Tô Dịch Thần nhìn Túc Bảo, không biết con bé định làm gì, có điều chỉ cần con bé muốn đi, bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đưa con bé đi.

Người nhà họ Tô lạnh lùng bước vào bên trong.

Nhìn căn biệt thự rách nát này, bọn họ không khỏi nhíu mày – đối với nhà họ Tô mà nói, biệt thự của nhà họ Lâm không khác gì một đống đổ nát.

Căn nhà đổ nát như vậy, sao Túc Bảo nhà bọn họ có thể chịu được?

Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, đem tất cả đồ chơi liên quan đến thú bông ra.

Túc Bảo rời khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm ôm con thỏ đã cũ nhất vào trong ngực.

Trên gương mặt sữa bé nhỏ lộ ra chút vui mừng.

“Thỏ con, Túc Bảo tới đón em nè.”

“Túc Bảo sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu…”

Túc Bảo ôm chặt lấy con thỏ, ngoài con thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn tốt nữa là Tiểu Ngũ.

Nghĩ đến đây, Túc Bảo có chút nóng nảy muốn chạy ra sân sau, nhưng rất nhanh liền chạy ngược trở lại, nắm lấy tay Tô Ý Thâm đi cùng.

Hậu viện.

Mục Thấm Tâm trốn sau lùm cây, kiên nhẫn chờ đợi Túc Bảo.

Không có ai khác ở đây, mọi thứ sẽ do cô ta làm chủ, cô ta chỉ cần ở đây đợi Túc Bảo tự chui đầu vào lưới là được…

Túc Bảo nhìn về phía rừng cây, kêu một tiếng: “Tiểu Ngũ!”

Trong rừng cây truyền đến một tiếng chim hót, một con vẹt sặc sỡ bay lên, đập cánh bay vòng vòng cũng không chịu lại gần Túc Bảo, ngược lại bay vào sâu bên trong khu rừng.

Túc Bảo đưa tay lên miệng ‘suyt một tiếng, ghé sát vào tai Tô Ý Thâm thì thầm: “Cậu út, Tiểu Ngũ sợ cậu.”

Bàn tay nhỏ nhắn của cục sữa nhỏ tạo thành hình cái loa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh, đáng yêu cực kỳ.

Tô Ý Thâm nhìn về phía khu rừng, học theo giọng điệu của Túc Bảo, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, để cậu gọi người tới bắt nhé, được không? Chúng ta trực tiếp mang Tiểu Ngũ về nhà.”

Túc Bảo cau mày, lắc đầu nói, “Không được đâu.”

Bé lập tức nhìn quanh, như sợ bị con vẹt kia nghe lén.

“Đừng bắt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không phải chú chim hư, nếu bắt Tiểu Ngũ sẽ khiến nó sợ đó.” Bé cố gắng đè thấp giọng nói.

Tô Ý Thâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, cục sữa nhỏ thật đáng yêu!

Anh gật đầu nói: “Được.”

Túc Bảo ấn ấn vai Tô Ý Thâm thấp giọng dặn dò: “Cậu út, cậu đứng yên ở đấy nha.”

Túc Bảo đi vào sâu bên trong một chút, cất tiếng gọi Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đứng trên cành cây, kêu lên éc éc: “Có đồ ngốc! Có đồ ngốc!”

Túc Bảo nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, cậu không phải đồ ngốc.”

Con Vẹt: “Có chó dữ! Có chó dữ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Chương 23

Túc Bảo lại tiếp tục nghiêm túc giải thích: “Cậu út cũng không phải là chó dữ.”

Tiểu Ngũ vẫn nhất quyết không chịu bay xuống.

Túc Bảo không tự chủ lại đi sâu vào trong một chút, lúc này bé chợt nghe thấy phía trước có tiếng động nhỏ, bé theo bản năng nhìn lại…

Lại thấy một đôi mắt quen thuộc đang nhìn bé chằm chằm!

Túc Bảo sợ hãi đến run người, quay đầu muốn chạy, nhưng Mục Thấm Tâm nhanh tay túm lấy cánh tay của bé.

“Túc Bảo… Cuối cùng con cũng trở lại.”

Túc Bảo lập tức muốn kêu lên, lại bị Mục Thấm Tâm che miệng lại!

Cô ta nở nụ cười dịu dàng, thì thầm nhẹ vào tai Túc Bảo: “Sao vậy Túc Bảo? Con không vui khi nhìn thấy dì sao?”

Cô ta không hề biết rằng Tô Ý Thâm cũng đang ở gần đây.

Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dì không thích bộ dạng này của con nha, dù sao thì dì cũng coi như là mẹ của con mà!”

Túc Bảo theo bản năng giơ tay muốn kéo tay Mục Thấm Tâm ra, quay người định chạy.

Mục Thấm Tâm có chút kinh ngạc, cái con nhóc chết tiệt này từ khi nào mà có sức lực mạnh như vậy?

Mục Thấm Tâm ngay lập túm lấy Túc Bảo, lại một lần nữa bịt miệng bé lại.

“Túc Bảo, em bé trong bụng cũng đã bị con hại chết, hiện tại dì không để bụng mà vẫn tới gặp con, vậy mà con lại đối xử với dì thế này.” Mục Thấm Tâm cười lạnh một tiếng nói.

Túc Bảo ‘ưm ưm’ lắc đầu.

Mục Thấm Tâm cười híp mắt, dáng vẻ hoàn toàn không giống với lúc đánh Túc Bảo.

“Túc Bảo không có đẩy dì?”

Nhưng nếu hôm đó con không đột ngột xuất hiện làm dì sợ, sao dì có thể bị ngã chứ?”

“Vậy nên con phải chịu trách nhiệm, bây giờ gì không còn em bé nữa,dì đã đủ đáng thương lắm rồi…… Nên là nếu cậu của con có hỏi, con nhất định phải nói là do con đã đẩy dì, đã nghe rõ chưa?” Nhưng Túc Bảo chỉ mím chặt môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy kháng cự.

Bé không có đẩy dì, nên bé sẽ không thừa nhận.

Mục Thấm Tâm không có quá nhiều thời gian, trong mắt dần mất kiên nhẫn!

Cô ta ghét cái con tạp chủng này này, bị tát vài phát cũng không chịu kêu một tiếng, không chịu nghe cô nói, thật sự là một thứ phiền phức.

Mục Thấm Tâm sắc mặt sa sầm, cô ta cười lạnh nói: “Túc Bảo, con thật đúng là không biết nghe lời, con mà cứ tiếp tục như vậy, có tin

rằng dì sẽ đánh con không?”

Chuyện xảy ra ngày đó không có người giám sát, cũng không có người nhìn thấy, dù có đẩy hay không thì nhà họ Tô cũng sẽ nhất định tin lời Túc Bảo.

Cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cô ta vẫn

phải duy trì hình tượng hoàn hảo, tìm cách thu hút sự chú ý của nam thần.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Chương 24

Mục Thấm Tâm đã từng đọc một bài báo, nói rằng một giáo viên mầm non đã đánh một đứa trẻ, sau đó đe dọa đứa trẻ rằng cô ta có một chiếc kính viễn vọng dài, bất kể đứa trẻ nói hay làm gì, cô ta đều có thể nghe thấy, quả nhiên đứa trẻ đó về nhà không dám kể với bố mẹ chuyện mình bị đánh.

Mục Thấm Tâm khẽ động, cố hết sức uy hiếp: “Dì nói cho con biết, đừng tưởng rằng con có mấy người cậu là bọn họ có thể bảo vệ con! Dì biết pháp thuật đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được con! ”

Túc Bảo đột nhiên mở miệng, tàn nhẫn cắn mạnh vào lòng bàn tay của Mục Thấm Tâm!

Mục Thấm Tâm kêu lên, theo bản năng giơ tay tát vào mặt Túc Bảo!

Nhìn thấy cái tát sắp giáng xuống mặt Túc Bảo, chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, nhấc lấy tay Túc Bảo tát Mục Thấm Tâm một cái.

Mục Thấm Tâm cười lạnh, tay nhỏ chân nhỏ, cũng dám đánh người?

Nhưng mà, một giây kế tiếp, Mục Thấm Tâm ầm một tiếng bay ra ngoài, rơi vào trong bụi rậm!

Cùng lúc đó, Túc Bảo được Tô Ý Thâm ôm vào lòng!

Túc Bảo sửng sốt, nhìn tay mình, rồi lại nhìn cậu út.

Trong mắt bé hiện lên một tia nghi hoặc, không biết là vừa rồi là do bé đánh bay dì ta, hay là do cậu út đá bay dì ta?

Tô Ý Thâm cũng có một chút nghi ngờ, vừa rồi dường như anh đã đá bay Mục Thấm Tâm một cách quá dễ dàng thì phải, thật kỳ lạ … Chẳng lẽ là ảo giác?

Tô Ý Thâm lạnh lùng nhìn Mục Thấm Tâm, trầm giọng nói: “Cô dám đánh Túc Bảo?!”

Trong mắt anh tràn ngập hàn ý, ôm Túc Bảo trong ngực từng bước đi về phía trước.

Mục Thấm Tâm hoảng sợ, chết tiệt, Tô Ý Thâm đ ến khi nào vậy?

Cô ta vội vàng xua tay: “Không phải, Tô tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi sao có thể đánh Túc Bảo? Tôi, tôi cũng coi như là mẹ của Túc Bảo mà…”

Đôi mắt của Tô Ý Thâm càng thêm lạnh lùng, dùng một chân giẫm lên mặt của Mục Thấm Tâm!

“Mẹ của Túc Bảo? Cô cũng xứng?!” Tô Ý Thâm dùng tay bịt lại hai tai của Túc Bảo, đem đầu nhỏ của Túc Bảo ấn vào trong ngực, không cho bé xem cảnh tiếp theo!

Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Tô Ý Thâm, Mục Thấm Tâm hoảng sợ: “Tô tiên sinh…”

Cô ta chưa kịp nói xong, Tô Ý Thâm đã dùng sức giẫm lên người cô ta, khiến mặt cô ta bị bẹp dí xuống đất!

“A”

Mục Thấm Tâm kêu lên thảm thiết! Mặt cô ta bị đá cứa vào, thậm chí còn có một viên đá nhỏ c ắm vào da thịt, rất đau!

Con vẹt từ trên cao bay tới, đậu trên ngọn cây cách đó không xa, quang quác kêu lên:

“Đánh con chó rồi! Đánh con chó rồi!”

Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

Cô ta đau muốn khóc, nhưng Tô Ý Thâm căn bản không có ý định bỏ qua cho cô ta, cô ta thắc mắc có khi nào đầu mình sẽ bị giẫm nát không!

“Tô tiên sinh, thả tôi ra… xin anh tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”

Mục Thấm Tâm gào khóc nói.

Tô Ý Thâm hừ lạnh một tiếng nhấc chân ra.

Bạo lực trước mặt trẻ con là không tốt, anh nhịn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Chương 25

Có điều, anh vẫn đá thêm một cái lên mặt Mục Thấm Tâm, làm gãy luôn sống mũi của cô ta.

“Cút!” Anh lạnh lùng nói.

Một bên mặt của Mục Thấm Tâm bê bết máu, cô ta không dám nói thêm lời nào, ôm mặt bỏ chạy.

Mục Thấm Tâm chạy về phòng chỉ cảm thấy cả khuôn mặt trở nên đau rát, hòn sỏi nhỏ vẫn còn cắm

ở trên mặt cô ta, cô ta miễn cưỡng rút ra, đau đến mức muốn hét lên!

Tô Ý Thâm có phải là đàn ông không, có thể đánh cả phụ nữ, thật bạo lực!

“Xít…”

Trên mặt chỉ cần động nhẹ một chút thôi cũng đau điếng cả người, Mục Thấm Tâm nhìn mình trong gương, sống mũi lệch hẳn sang một bên.

Cô ta bật khóc, trong lòng càng không ngừng nguyền rủa.

Vốn tưởng rằng Túc Bảo tuổi còn nhỏ, chỉ cần doạ một chút nó sẽ không dám nói bừa – dù sao thì trước kia vẫn luôn như thế!

Thế nhưng hôm nay chiêu này lại không có tác dụng nữa, cô ta lại còn bị Tô Ý Thâm đánh cho tới tả!

Mục Thấm Tâm thử đưa tay lên cẩn thận chạm vào mũi, kết quả đau đến mức suýt thì thăng thiên.

Cô ta gần như suy sụp: “Mặt của tôi… mặt của tôi!”

Từ trước đến nay, thứ khiến cô ta tự hào nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp của mình. Sau này nếu rời khỏi Lâm Phong, cô ta tự tin rằng chỉ cần dựa vào dung mạo này của cô ta, câu một người đàn ông tốt hơn là không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ… vết thương do đá cắm trên mặt sâu như vậy, cho dù lành lại cũng sẽ để lại sẹo.

Khuôn mặt của cô ta đã bị hủy!

“Aaaaaaaa!”

Mục Thấm Tâm tức giận đập vỡ cái gương, cô ta không cam lòng!

Mặt khác, sau khi đuổi Mộ Cầm Tâm đi, Tô Ý Thâm tiếp tục cùng Túc Bảo lừa bắt con vẹt kia.

Tô Ý Thâm cảm thấy quá mệt mỏi, Túc Bảo không cho anh trực tiếp bắt nó mà còn phải dỗ nó, con vẹt lại không phải là con người, làm sao anh có thể dỗ được nó?

“Tiểu Ngũ, mau xuống đi, tao cho mày ăn thịt?” Tô Ý Thâm quyết định dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình để dụ nó.

Con vẹt nhìn chằm chằm vào Tô Ý Thâm, lắc đầu như trống bỏi: “Không ăn thịt, không ăn thịt!”

Nó nhất quyết không chịu đi xuống.

Tô Ý Thâm hít một hơi thật sâu, quyết định sử dụng con át chủ bài của mình: “Túc Bảo, đi thôi, chúng ta mặc kệ nó đi!”

Túc Bảo lo lắng, nắm lấy áo của Tô Ý Thâm, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, cậu út, đừng bỏ rơi Tiểu Ngũ mà. …..”

Bé lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng lại không dám khóc.

Trái tim của Tô Ý Thâm run lên, anh ta lập tức hối hận, vội vàng xin lỗi: “Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi, cậu út sai rồi, cậu út không nên nói như vậy.”

Trong thế giới của trẻ con, việc bạo lực với bạn của bé không khác gì bạo lực với chính bản thân trẻ.

Sau khi Tô Ý Thâm nhận ra vấn đề này, anh ta thật muốn tát bản thân một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Chương 26

Túc Bảo sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nói xin lỗi với bé…

Cục sữa nhỏ đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai Tô Ý Thâm nói: “Không sao đâu cậu út!”

Bé đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi, nhưng chưa ai nới với bé rằng ‘không sao đâu’ hay không ‘không có gì’.

Vậy nên, Tiểu Túc Bảo ngay lập tức tha thứ cho Tô Ý Thâm, bởi vì bé biết rằng thật sự rất buồn khi không nghe được người khác nói ‘không sao đâu’.

Hai cậu cháu tiếp tục dỗ con vẹt.

Tiểu Túc Bảo: “Tiểu Ngũ, ngoan, mau xuống đi, cậu út chỉ đùa em thôi, cậu ấy không phải người xấu đâu.”

Tô Ý Thâm: “Tiểu Ngũ, tao xin lỗi, mày xuống đi! Chúng ta đưa mày đến Kinh Đô được không, Trang viên ở Kinh Đô rất lớn, mày cũng có thể tìm được một con vẹt cái … khụ khụ.”

Thấy Tiểu Túc Bảo mãi không quay lại, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi và Tô Lạc quyết định ra hậu viện tìm.

Vì vậy, họ đã thấy cảnh tượng vô cùng ảo diệu, một lớn, một nhỏ đang thi nhau dỗ dành một con chim.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng họ cũng hiểu rằng là do con vẹt này mà Túc Bảo nhất quyết đòi quay lại Lâm gia.

Con vẹt này thuộc loài vẹt đuôi dài rất phổ biến, toàn thân có lông màu xanh lá cây sáng, đôi mắt nhỏ của nó cứ đảo xung quanh nhìn họ.

Ông hoàng cáu kỉnh Tô Dĩnh Nhạc là người đầu tiên mất bình tĩnh, cười lạnh nói: “Anh thực sự phục chú rồi đấy, già đầu rồi đến một con vẹt cũng không dỗ được, rác rưởi!”

Tô Nhạc Phi và Tô Lạc yên lặng không nói gì, Lão Bát dỗ con vẹt ở đây rất lâu rồi, nhưng con vẹt vẫn không chịu xuống, điều này chứng tỏ con vẹt này rất không dễ lừa.

Quả nhiên, con vẹt trên cây kêu lên: “Lão già ngu ngốc, lão già ngàn tuổi! Lão già ngu ngốc, già, muốn ăn lão già!”

Tô Ý Thâm: “…”

Cái quỷ gì vậy.

“Mày muốn nói gì thì nói!” Tô Ý Thâm chán nản nói.

Tô Dĩnh Nhạc cười cười, giơ cánh tay lên: “Nhìn anh đây này!” “Huýt, uhuuuu, ồ ồ ồ, ét ét!” Tô Dĩnh Nhạc vừa kêu vừa vỗ vỗ tay ra hiệu cho con vẹt bay đến cánh tay của mình.

Túc Bảo mở to mắt.

“Oa, cậu năm trông thật giống chú khỉ đột.”

Khóe miệng Tô Nhạc Phi giật giật.

Tô Lạc khoanh tay mím môi: Chậc chậc.

Con vẹt trên cây cũng kêu lên:

“Cút đi! Cút đi!”

Tô Dĩnh Nhạc cáu kỉnh lật mặt tại chỗ, tức giận chỉ vào con vẹt mắng: “Xuống ngay!”

Con vẹt đứng ở trên cây vỗ cánh: “Không không không, ngươi đừng mơ tưởng lừa gạt lão tử!”

Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, vẹt bây giờ đều thông minh như vậy sao?

Túc Bảo che miệng cười khúc khích, bé tò mò nhìn chăm chú Tô Dĩnh Nhạc .

Cậu năm tuy rằng trông rất hung dữ, nhưng dường như cậu ấy rất ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Chương 27

Cục sữa nhỏ lặng lẽ đánh giá những người cậu này:

Cậu út và cậu ba thì tương đối dịu dàng, một người thì dịu dàng tạo nhã, còn người kia thì ấm áp như mặt trời.

Cậu tư trông thì hiền lành nhưng nguy hiểm… Cậu năm thì có cảm giác giống như một con rồng phun lửa, cái loại mà chỉ cần chọc vào là sẽ phát nổ ấy.

Hóa ra đây là những người anh em của mẹ bé.

Túc Bảo cảm thấy rằng bé cũng rất yêu những người cậu này.

Họ khác với ba và ông bà nội của bé.

Đột nhiên, ánh mắt của Túc Bảo và Tô Lạc chạm nhau.

Bé lập tức quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Lạc Cắn môi nói: “Lão Ngũ, đừng lãng phí công sức nữa, con vẹt này chỉ có Túc Bảo mới dỗ được.”

Tô Dĩnh Nhạc nghi hoặc: “Anh biết?”

Tô Lạc cười lạnh một tiếng: “ Đầu óc của chú chỉ để trưng bày thôi sao?”

Tô Dĩnh Nhạc đang muốn nổi giận, Tô Nhạc Phi đã kịp thời ngăn anh lại, nói: “Anh tư nói đúng, tất cả chúng ta đều lùi lại.”

Tô Ý Thâm đặt Túc Bảo xuống, bọn họ cùng lùi lại vài bước.

Túc Bảo ôm con thỏ nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía con vẹt: “Tiểu Ngũ, mau tới đây, chúng ta đi thôi!”

“Các cậu ấy, bọn họ không phải người xấu đâu!”

Bọn người Tô Lạc cùng nhìn về phía Túc Bảo.

Cô ục sữa nhỏ vẫy đôi tay nhỏ nhắn, đáng yêu dỗ dành con vẹt, họ chưa bao giờ nhìn thấy ai có vẻ ngoài dễ thương như vậy.

Trái tim của chàng trai thô lỗ Tô Dĩnh Nhạc gần như tan chảy.

Dễ thương quá, Tiểu Túc Bảo đáng yêu như em gái của họ khi còn nhỏ vậy!

Con vẹt nhìn Tiểu Túc Bảo, nghiêng nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ.

Nó vỗ cánh bay về hướng Túc Bảo, vừa định đáp xuống vai Túc Bảo… Giọng nói của Lâm lão phu nhân đột nhiên vang lên: “A, nó tới rồi!”

Con vẹt giật mình quay đầu lại, sau đó lại bay trở lại ngọn cây.

Tô Dĩnh Nhạc và những người khác: “…”

Túc Bảo mím môi, vẻ mặt lập tức căng thẳng, theo bản năng trốn đến bên cạnh Tô Ý Thâm.

Lâm phu nhân hoàn toàn không phát hiện ra mình là người thừa thãi, cười nói: “Hả? Con đang muốn bắt con vẹt này sao? Để bà!”

“Bà lập tức tìm người tới bắt cho.”

Người nhà họ Tô đã rất thờ ơ đứng xem kịch, xem bà ta muốn làm cái gì đó để lấy lòng họ.

Nhưng con vẹt này chỉ là một con vẹt bình thường, giống là giống hạ đẳng cũng chẳng phải cao cấp gì…

Bà Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ thực sự rất muốn bắt con vẻ hộ bọn họ.

Tô Dĩnh Nhạc nổi giận nói: “Bà thật phiền phức, cút khỏi đây ngay!”

Lâm phu nhân sợ đến mức run tay, làmrơi cái điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Chương 28

Làm sao lại có thể có người thiếu giáo dục như vậy, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ …

Động tĩnh ầm ĩ này đã thu hút Tô lão gia và Tô Nhất Trần, Lâm lão gia và Lâm Phong cũng chạy theo tới. Nhìn thấy cảnh này, Lâm lão gia lập tức chen vào: “Con vẹt này thực sự rất thông minh, chúng ta hãy bắt lấy nó!”

Lâm Phong: “Đừng nên quá khách khí với con vẹt này, nó rất khó lừa. Ở trại động vật có một cái lồ ng, nếu nó không nghe lời, chỉ cần bắn cho nó một liều gây mê là được.”

Con vẹt dường như hiểu được, lập tức vỗ cánh bay xa hơn một chút..

Túc Bảo gấp gáp nói: “Đừng đánh Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ rất ngoan….”

Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa? Tôi không cần anh giúp ở đây, xin hãy rời đi.”

Lâm Phong gọi một cuộc điện thoại,cười nói: “Một đứa trẻ thì biết cái gì? Chúng tôi cũng không định đánh con vẹt này, mà là gây mê..

|

Người nhà họ Lâm như một lớp keo 502 vậy, họ không thể nghe hiểu tiếng người, mà tự đưa ra quyết định.

Tô Nhất Trần vung tay lên, bảy tám vệ sĩ mặc đồ đen lao tới sau lưng anh, lôi cả nhà họ Lâm ra ngoài.

“Tô tiên sinh bảo các người cút, các người không hiểu tiếng người sao?”

“Nơi nào cũng có phần của các người, như keo 502 vậy, thật phiền phức!”

Vệ sĩ áo đen vừa chửi rủa vừa kéo người đi, ném cả nhà họ Lâm ra ngoài cửa biệt thự.

Có lẽ là do trận địa hùng hậu của nhà họ Tô, những người hàng xóm xung quanh biệt thự lúc này đều căng cổ lên xem, có người giả vờ uống trà đi lại trong sân, có người giả vờ dắt chó đi dạo, đều đang xem trò cười của Lâm gia.

Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân mặt già đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đây là biệt thự của họ mà!

Sao người nhà Tô gia có thể ném họ ra ngoài một cách tùy tiện như vậy? Thật là vô lý!

Mấy người nhà họ Lâm đã quen được nuông chiều, không thể chịu nổi cái cảnh này.

Nhưng bên trong lại là nhà họ Tô ở Kinh Đô, nên dù có tức giận đến đâu cũng phải nhịn.

Tất cả những gì họ có thể làm là đợi nhà họ Tô ra khỏi căn biệt thự này …

**

Không có sự quấy rầy của nhà họ Lâm, Tiểu Túc Bảo tiếp tục dỗ dành con vẹt.

“Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ, mau xuống đi! Em xem đây là cái gì?”

Cục sữa nhỏ nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay ra, một nửa quả táo nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay của bé.

Cái này là do Tô Ý Thâm cắt cho khi bé xuất viện sáng nay, bé đã bí mật giấu đi một nửa.

Con vẹt nghiêng mình di chuyển trên ngọn cây, lắc lư qua lại, đôi mắt nhỏ của nó đảo xung quanh, nhìn người nhà họ Tô.

Người nhà họ Tô lúc này đã đi xa, Tô lão gia đứng chống gậy trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia căng thẳng.

Tô Dĩnh Nhạc thậm chí còn nôn nóng hơn, thiếu điều hận không thể mọc ra một đôi cánh, bay lên để bắt con vẹt rồi banh mỏ nó ra bắt nó ăn hết quả táo!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Chương 29

Nhìn xem! Cục sữa nhỏ nhà họ đang đau lòng!

Tô Ý Thâm không biết lấy từ đâu ra một nắm ngũ cốc thô cho vẹt, xòe ra để trong lòng bàn tay, cùng Túc Bảo tiếp tục dỗ dành: “Muốn ăn ngũ cốc tươi ngon không?”

Túc Bảo dùng sức gật đầu: “Đúng đúng, cậu út không phải người xấu, Tiểu Ngũ, mau tới đây, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Người nhà họ Tô hết nhìn Tô Ý Thâm lại nhìn Túc Bảo, từ khi nào hai người bọn họ lại thân thiết như vậy, có chút ghen tị…

Lúc này, con vẹt cuối cùng cũng chịu lao tới, vươn móng vuốt giẫm lên đầu Tô Ý Thâm.

Tô Ý Thâm: “..”

Tiểu Túc Bảo đột nhiên cười khúc khích, tất cả người Tô gia không thể tin quay đầu nhìn bé.

Ngay từ đầu, Tiểu Túc Bảo giống như một người máy nhỏ bị tê liệt, giọng nói của bé cũng không có một chút sức lực…

Suốt mười ngày dưỡng bệnh vừa qua, trên khuôn mặt nhỏ bé chưa từng nở một nụ cười, bất kể điều gì, lúc nào cũng trong trạng thái cẩn thận, ngoan ngoãn, thật khiến người ta đau lòng.

Bây giờ cuối cùng con bé cũng chịu cười …

Đôi mắt của Tô lão gia nóng lên, ông cảm thấy mình như già đi vài tuổi.

Thấy Túc Bảo cười, con vẹt tựa hồ càng thêm đắc ý, giương cánh vẫy vẫy: “Bác ba, bác ba!”

Tô Ý Thâm: “…”

Túc Bảo không khỏi cười khúc khích, nghiêm túc sửa lại: “Không phải bác ba, là cậu út của chị!”

Con vẹt: “Cậu út! Cậu út!”

Tô Ý Thâm khóe miệng giật giật, thật muốn ném con vẹt xuống.

Để một con vẹt với bộ lông màu xanh sắc sỡ đứng trên đầu, cái quái gì vậy chứ?

Nhưng nhìn thấy Túc Bảo vui vẻ như vậy, Tô Ý Thâm anh nhịn. Anh chia khẩu phần ăn trên tay, dụ con vẹt bay lên cánh tay của mình, nhân lúc nó sơ ý nắm chặt lấy chân nó.

Con vẹt lập tức hét lên: “Cứu! Cứu!”

“Đừng hầm tôi! Đừng hầm tôi!”

Mọi người: “…”

Phải nói rằng, con vẹt này thật sự rất ồn ào …

Cuối cùng, con vẹt tạm thời được buộc một chiếc dây nhỏ ở chân rồi cùng nhau rời khỏi nhà Lâm.

Tô lão gia chống gậy, ánh mắt đục ngầu nhìn quanh toàn bộ biệt thự.

Đây là nơi mà cô con gái yêu quý của ông sống trước khi chết, không biết lúc ở đây cô ăn có ngon không, ngủ có yên giấc không…

Khi cô ốm có ai chăm sóc tận tình không…

Cô có thường đi bộ ở sân sau này không? Có thường thẫn thờ nhìn cây ngoài cửa sổ không? Trong lòng ông cụ tràn ngập nỗi buồn, anh em nhà họ Tô khi nhìn thấy ông lão mím môi chậm rãi bước đi, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thật nặng nề.

Bên ngoài biệt thự.

Lâm Phong vừa thấy bọn họ đi ra, lập tức bước lên đón.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Chương 30

Vừa rồi Tô gia mặc kệ bọn họ, nên bây giờ anh ta phải tìm cơ hội ở chỗ Túc Bảo.

Lâm lão gia cười ha hả nói: “A, quả nhiên, nhà thông gia quả nhiên tài giỏi, vậy mà đã bắt được con vẹt này rồi.”

Lâm Phong cũng cười nói, “Túc Bảo thích vẹt … Con xem, ba thật là bất cẩn, vậy, sau này ba sẽ mua thật nhiều vẹt cho Túc Bảo, được không?”

Trẻ con có thể không hiểu nhiều như người lớn, nhưng chúng không ngốc.

Túc Bảo nhìn nụ cười giả tạo của Lâm Phong, cúi đầu không nói lời nào, ôm chặt con thỏ nhỏ với con vẹt vào trong lòng.

Bé cũng không muốn có nhiều vẹt như vậy, sau khi mẹ qua đời, bé chỉ muốn được ba ôm vào lòng một cái.

Nhưng ba chỉ toàn phớt lờ, mắng mỏ và đánh đập bé.

Ngay cả ngày đó, bé còn cảm thấy rằng ba thực sự muốn đánh chết bé …

Túc Bảo vốn cho rằng bé thật sự giống như một tiểu tai họa mà bà nội hay nói, sẽ không ai thích bé cȧ!

Nhưng trong thời gian nằm viện, ông ngoại và các cậu của bé rất tốt với bé, cũng nói với bé rất nhiều điều, nói rằng đó không phải là lỗi của bé.

Túc Bảo giờ… không muốn ba nữa.

Túc Bảo không biết mình có phải là một đứa trẻ hư nên mới nghĩ như vậy hay không, trong lòng không ngừng bất an.

Nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, hét lên nói: “Con không muốn, không cần ba mua vẹt cho con, con cũng không cần ba nữa.”

Lâm Phong sửng sốt.

Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân cũng cau mày.

Con nhóc chết tiệt vừa thấy nhà họ Tô giàu có nên muốn vứt bỏ nhà họ đúng không?

Lâm Phong không khỏi nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Túc Bảo!”

Anh ta cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế rồi, chuyện nhỏ này Túc Bảo cũng không hiểu được sao? Bây giờ là lúc để bướng bỉnh sao?

Lâm phu nhân ở một bên thở dài nói: “Này, Túc Bảo, ba con xác thực đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng con cũng không thể nói như vậy. Không có đứa trẻ nào không cần ba cả.”

Lâm lão gia cười nói với người nhà họ Tô: “Ha ha, thật là trẻ nhỏ có chút không hiểu chuyện. Nhà thông gia, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi? Chúng ta sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt.”

Lâm Phong trực tiếp bỏ qua cảm xúc của Túc Bảo, nói: “Đúng vậy! Ba với anh vợ hiếm khi tới đây. Trời ơi, Cẩm Ngọc cũng thật là, chẳng bao giờ nhắc về mọi người với con cả.”

Đúng lúc này, con vẹt trong ngực Túc Bảo đột nhiên kêu lên: “Anh Phong, làm ơn… Em đau quá!”

Thanh âm cùng giọng điệu giống hệt Tô Cẩm Ngọc.

Sắc mặt Lâm Phong bỗng nhiên thay đổi.

Khi mọi người trong nhà họ Tô nghe thấy vậy, họ đều ngẩn ra.

Giọng nói này… không phải là Ngọc nhi của bọn họ, thì còn ai vào đây nữa? !

Nếu một con vẹt học nói từ con người, điều đó có nghĩa là nó đã từng nghe thấy như vậy.

Câu nói này sống động, bọn họ giống như đang nhìn thấy cảnh tượng Ngọc Nhi cuộn tròn trêngiường, cầu xin Lâm Phong cứu cô ấy …

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Chương 31

Người Lâm gia còn đang rất nhiệt tình, tôi một lời anh một lời nịnh hót bọn họ, Lâm Phong còn tự biên tự diễn, thỉnh thoảng lại nhắc đến Cẩm Ngọc.

“Súc Sinh.”

Tính khí hung bạo của Tô Dĩnh Nhạc không thể kiềm chế được nữa.

Răng rắc…. Tiếng bẻ các khớp ngón tay vang lên, anh thô bạo túm lấy Lâm Phong, dúng sức đập mạnh vào cổng biệt thự.

“Tôi đã cho mấy người mặt mũi. Sao? Không muốn phải không?”

“Muốn bám vào Tô gia? Anh cũng xứng? Đồ đê tiện, rác rưởi chết tiệt!”

Bang, bang, bùm bùm~!

Đầu Lâm Phong đạp vào cửa sắt của biệt thự, âm thanh còn to hơn cả tiếng chiêng tiếng trống.

Lâm Phong nháy mắt máu chảy đầm đìa.

Lâm Phong đầu rơi máu chảy, Lâm lão gia cùng Lâm lão phu nhân đã sớm bị dọa đến choáng váng.

Tô Ý Thâm lập tức ôm Túc Bảo vào trong lòng nói: “Chúng ta vào xe chờ đi.”

Người nhà họ Tô cũng không ai ra tay ngăn cản việc này, nếu không phải Túc Bảo còn cần quay về đây lấy con vẹt, thì họ đã làm việc này từ lâu rồi.

Lâm Phong cũng không ngờ được rằng Tô Dĩnh Nhạc sẽ đột nhiên tấn công, rõ ràng họ đang nói chuyện rất tốt mà!

“Dừng lại….. ”

Bùm!

“Đừng đánh nữa…..”

‘Bang bang bang!’

Lâm Phong vội vàng nói: “Không phải, a – -!

Chờ một chút! Con vẹt này nói lung tung…… A – -!!!

Tô Dĩnh Nhạc nâng anh ta lên, tiếp tục đập vào vách tường: “Nói lung tung!?”

Bùm! Lâm Phong mũi máu tươi nổ tung, kêu thảm một tiếng.

“Tôi sai……”

Người em gái mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, trước khi chết lại thống khổ như vậy……

Tên khốn này không cho Ngọc Nhi thuốc giảm đau sao?

Tô Dĩnh Nhạc càng nghĩ càng tức, một tay túm lấy tóc Lâm Phong, đập hắn ta vào tường hết lần này đến lần khác.

Lâm lão phu nhân run giọng nói: “Ôi chao này, cậu thông gia! Hạ thủ lưu tình!”

Tô lão gia tử cười lạnh: “Ai là thông gia của các ngươi? Đừng có chó mèo cọ lên người chúng tôi.”

Dứt lời cũng đi theo lên xe, những người Lâm gia này, ông ta nhìn một cái đều cảm thấy phiền lòng.

Tô Dĩnh Nhạc còn cầm lấy đầu Lâm Phong đập thình thịch vào tường: “Thông gia! Thông gia!

Bọn họ cũng xứng!

Bốp!

Cuối cùng, Tô Dĩnh Nhạc đập thật mạnh Lâm Phong vào bức tường đá, đạp một phát trực tiếp tước quyền làm cha của anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Chương 32

Rắc—âm thanh của thứ gì đó bị gãy.

Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phong vang vọng khắp biệt thự.

Lưng của những người qua đường chợt cứng đờ….

Tô Dĩnh Nhạc khịt mũi, vỗ vỗ tay rời đi.

Kẻ nào dám dám tổn thương đến em gái anh, sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân có rúm lại vì sợ hãi, không dám thở mạnh.

Thấy người nhà họ Tô đã lên xe hết mới dám thở hắt ra, không kìm được nước mắt.

Lâm phu nhân: “Có còn là người nữa không? Sao có thể ra tay nặng như vậy?”

Sắc mặt của Lâm lão gia cũng trở nên khó coi.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng người nhà họ Tô và Tô Dĩnh Nhạc có thể hành xử thô lỗ như vậy.

“Đừng có đứng đấy mà khóc nữa! Còn không mau đưa nó đi bệnh viện!”

Lúc này Lâm phu nhân mới hoảng hốt muốn gọi điện thoại, lại phát hiện điện thoại đã bị khoá từ lâu.

Mà Lâm gia lúc này đến một xu đi bệnh viện cũng không có…

Lâm Phong co người lại trên mặt đất như con tôm luộc, nôn ra một bụng máu…..

Khi Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân đang luống cuống tay chân không biết làm thế nào thì một

đám người từ bên ngoài xông vào.

“Ây dô! Lâm tổng, thật may mà gặp được anh ở đây! Khi nào có thể trả lại 80 triệu cho chúng tôi đây?”

Hóa ra những người này là của công ty thu nợ, họ lần lượt vây lấy người nhà họ Lâm.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Lâm lão phu nhân vội vàng hét lên.

Lâm lão gia tức giận mắng: “Dừng lại! Mấy người có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là nhà thông gia của Tô gia ở Kinh Đô đấy! ”

Thứ đáp lại ông ta là làn khói thải ra từ chiếc xe của nhà họ Tô khi họ rời đi.

Hai hàng xe Maybach màu đen oai vệ khiến người qua đường không khỏi cảm thán.

Tương phản hoàn toàn với nhà họ Lâm khốn khổ …

Mấy ông lớn thu tiền cười ha hả: “Ôi, còn là là con rể nhà họ Tô nữa cơ à, mấy người xem Tô gia người ta có thèm liếc nhìn các người không?”

Lâm lão gia đỏ bừng mặt!

Mấy người của công ty thu nợ đều là dạng máu mặt côn đồ cả, sao có hể nói lý lẽ với họ chứ.

Một tiếng ‘chát’ vang lên, Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngay lập tức bị tát một phát, rồi bị đạp cho quỳ xuống.

Đủ các thể loại hành hạ, đấm đá….Một lúc sau, Lâm lão gia và Lâm phu nhân bị đánh cho ra hình ra dạng, mặt mũi bầm tím, la hét ầm ĩ.

Lâm gia vốn dĩ gọn gàng ngăn nắp trước mặt mọi người, giờ bị sỉ nhục đến mất mặt xấu hổ, suy sụp tinh thần. Cuối cùng, biệt thự trống rỗng, tất cả hành lý đồ đạc đều bị ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, Mộ Thấm Tâm người bê bết máu cũng bị ném ra ngoài khiến mọi người hoảng sợ!

Hàng xóm xem náo nhiệt không khỏi xì xào bàn tán.

“Mọi người không biết sao? Cháu gái nhỏ nhà họ Lâm kia chính là cháu ngoại Tô gia ở Kinh Đô!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Chương 33

“Cái gì?! Đứa nhỏ gầy gò mới hai tuổi bị mất mẹ đó sao?”

“Mẹ kiếp, nhà họ Lâm sẽ phải hối hận, nếu là tôi, tôi cũng sẽ hối hận đến xanh ruột!”

“Bọn họ cũng thật là đáng đời! Có một lần, tôi thấy đứa trẻ phải đứng phạt giữa trời nắng nóng, tôi nói vào vài câu thì cái bà già kia liên mắng tôi.”

“Ha, cái bà già kia không phải mỗi ngày đều mắng cháu gái mình là tai hoạ sao, hiện tại thì hay rồi, biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng có làm.”

….

Mọi người hả hê xem cuộc vui, trên mặt không hề có chút thương hại nào.

Đó là do họ xứng đáng!

Lâm Phong không ngừng ho khan, từ trong miệng phun ra bọt tuyết, lỗ tại ù đi.

Mục Thấm Tâm đau lòng kêu lên: “Anh Phong, anh có sao không?”

Lâm lão phu nhân lập tức trút giận lên người cô ta: “Sao cô có thể khóc một cách giả tạo như vậy! Sao cô ra sớm thế? Vừa rồi sao lại không thấy cô?”

Mộ Cầm Tâm nghẹn ngào nói: “Con vừa nhìn thấy Túc Bảo, con đã đến cầu xin con bé, xin con bé tha thứ cho ông bà nội của nó vì tuổi tác đã cao… nhưng con bé không chịu …”

Lâm lão phu nhân trong lòng tức giận, đổ hết tội lỗi lên đầu Túc Bảo, về tất cả sử sỉ nhục hôm nay họ phải chịu.

Ít nhất họ đã nuôi nấng cái con chết tiệt này hơn ba năm rồi không phải sao? Nhưng nó lại không hề biết ơn chút nào!

Giống như người mẹ đã khuất của nó, cái thứ vô ơn!

Còn nhỏ đã khắc chết mẹ ruột của mình, còn khiến con trai bà phá sản, bây giờ bọn họ ngay cả nơi để ở cũng không có.

Lâm lão phu nhân không còn chỗ nào để trút nỗi bất bình, chỉ có thể rủa thầm: Cứ chờ xem! Lâm gia đã bị nó khắc đến mức này, thì nhà họ Tô cũng sẽ không khá hơn đâu!

**

Trong xe

Tô Nhất Trần gõ gõ ngón tay tên màn hình, gửi một tin nhắn đi: [ Hãy xoá bỏ Lâm gia! ]

Đầu bên kia rất nhanh trả lời: [Giết?]

Tô Nhất Trần cười khẩy, giết?

Sao có thể vì loại người này mà để tay phải nhuốm máu.

Ngay cả khi muốn trả thù thì cũng phải để nhà họ Tô trong sạch.

[Hãy để họ cảm nhận cái gì là sống không bằng chết.]

Túc Bảo an an tĩnh tĩnh ngồi trong xe, một tay ôm con thỏ bông, một tay ôm con vẹt.

Tô lão gia hạ giọng, cố gắng làm ra vẻ hòa nhã: “Túc Bảo, chúng ta về nhà nhé!”

Tô Ý Thâm cũng nói: “Nhà chúng ta ở Kinh Đô, lát nữa chúng ta sẽ lên máy bay.”

Túc Bảo ngoan ngoãn gật đầu, rất ít lời, dáng vẻ nhanh nhẹn, đáng yêu khi dỗ con vẹt vừa rồi đã biến mất.

Tuy nhiên, cũng tốt hơn nhiều so với ban đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Chương 34

Trái tim của Tô lão gia đau nhói, Túc Bảo càng ngoan ngoãn thì ông càng đau lòng.

Chỉ có những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh sợ hãi mới có được sự yên tĩnh dị thường này, Túc Bảo đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể trở nên như thế này?

“Về nhà…. về nhà thôi.” Ông lão lẩm bẩm.

Đột nhiên, Túc Bảo hỏi: “Ông ơi… chúng ta cũng mang tro cốt của mẹ về nhà được không?”

Tô lão gia buồn bã gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Túc Bảo cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhà họ Tô về bằng máy bay riêng, Túc Bảo nhìn bầu trời bên ngoài, những đám mây dường như đang bay bên cạnh bé.

Bé tò mò nhìn kỹ, sau đó đặt con thỏ xuống, khoanh tay nhỏ bé, tựa trên cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.

Tô Nhạc Phi cười nhẹ hỏi: “Túc Bảo đang nhìn cái gì thế?”

Túc Bảo quay đầu lại hỏi: “Cậu ba, chúng ta hiện tại đang ở trên trời sao?”

Tô Nhạc Phi gật đầu: “Ừ.”

Cục sữa nhỏ thậm chí còn chưa đi máy bay bao giờ…

Túc Bảo lại đột nhiên hỏi: “Vậy mẹ có ở đây không?”

Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ngồi gần đó đều sửng sốt: “Cái gì?”

Túc Bảo cụp mắt xuống, yên lặng nhìn bầu trời bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói mẹ đã chết, sẽ đi lên trời…rồi sau này chúng ta có thể gặp mẹ phải không?”

Túc Bảo quay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng.

Trên thực tế, bé biết rằng bất cứ ai lên thiên đàng thì sẽ không còn nhìn thấy họ nữa.

Mẹ sẽ không ở trên trời đâu…

Nhưng bé vẫn không khỏi mong chờ, bé rất muốn gặp mẹ ở đây…

Đôi mắt ông cụ Tô đỏ lên.

Những người cũng im lặng, quay đầu ra ngoài, âm thầm nắm chặt tay.

Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo vào lòng, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, ngủ đi, con ngủ rồi, trong mơ sẽ có thể nhìn thấy mẹ…”

Túc Bảo ậm ừ, nép vào lòng Tô Ý Thâm, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cậu út cũng đang nói dối.

Bé đã ngủ thiếp đi nhiều lần, rất nhiều lần, nhưng bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cả.

Túc Bảo lúc này cũng ngủ thiếp đi, chiếc vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng yếu ớt, trừ khi nhìn kỹ nếu không sẽ không ai có thể nhìn thấy.

Trong giấc mộng, Túc Bảo lại cảm thấy toàn thân ấm áp, phảng phất có ánh mặt trời chiếu vào trên người, thân thể nhẹ bẫng, bé cảm giác mình sắp bay lên…

Xung quanh bé là những đám mây trắng như kẹo bông gòn, Túc Bảo cẩn thận vươn tay nhặt lên một chút bỏ vào trong miệng, hai mắt sáng lên.

Ngọt quá!

Lúc này, một giọng nói ôn hòa quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Túc Bảo…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Chương 35

Túc Bảo trợn to hai mắt, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ đứng ở phía sau bé cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn bé.

“Mẹ!”

Túc Bảo lao tới, ôm mẹ thật chặt.

Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo ngoan, từ nay về sau ông ngoại và các cậu đều là người nhà của con, hãy sống thật vui vẻ con nhé.”

Túc Bảo nước mắt đầm đìa, ngoan ngoãn nói: “Con hiểu rồi, mẹ.”

Tô Cẩm Ngọc lại nói: “Còn nữa, bà ngoại sức khỏe không tốt, Túc Bảo có thể thay mẹ hiếu thuận với bà ngoại không?”

Túc Bảo nghẹn ngào nức nở, gật đầu thật mạnh.

“Được, Túc Bảo nhất định sẽ hiếu thuận với bà ngoại.’

Tô Cẩm Ngọc mỉm cười, còn muốn nói điều gì đó, nhưng cơ thể cô bỗng phát sáng, dần dần trở nên trong suốt.

“Túc Bảo, mẹ yêu con, vĩnh viễn yêu con!”

Trong lúc ngủ, Túc Bảo liên tục gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt…

Lúc này, Tô lão gia và những người anh em trong nhà họ Tô đã vây lấy Túc Bảo.

Nhìn cục sữa nhỏ vừa ngủ vừa gọi mẹ, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Điều họ không thể nhìn thấy là còn có thêm một người khác bên cạnh Túc Bảo – Kỷ Trường.

Kỷ Trường chạm vào trán Túc Bảo, lại chạm vào chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay bé.

Một lúc sau, trên mặt Túc Bảo cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười.

“Này, lần này sư phụ không còn nợ mẹ con cái gì nữa đâu đấy.”

**

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Kinh Đô.

Thấy Túc Bảo vẫn đang ngủ, Tô lão gia nhìn theo, Tô Ý Thâm bế Túc Bảo lên, bước ra ngoài.

Sợ đánh thức Túc Bảo, anh ta vẫn duy trì tư thế khom lưng vừa rồi.

Lúc này, con vẹt đeo sợi dây ở chân hét lên:

“Trộm trẻ con! Trộm trẻ con!”

Túc Bảo lập tức mở hai mắt ra.

Người nhà họ Tô: “…”

Họ im lặng nhìn con vẹt có bộ lông lộng lẫy, xanh đến phát sáng.

Cuối cùng họ cũng biết tại sao nó có thể học được cụm từ “chim hầm” rồi.

Cục sữa nhỏ mở to đôi mắt mê mang, đầu tóc còn có chút bù xù, trong lòng ôm một con thỏ nhỏ, nhìn thật đáng yêu.

Mối quan hệ giữa Tô Ý Thâm và Tô Cẩm Ngọc là tốt nhất, nhìn thấy Túc Bảo như vậy, anh lập tức nghĩ đến Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.

Anh mềm lòng ôm lấy Túc Bảo, xoa đầu bé: “Bảo bối, chúng ta đã đến Kinh Đô rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”

Tiểu Túc Bảo còn chưa lấy lại tinh thần gật gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Chương 36

Xe của nhà họ Tô đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, bốn chiếc Rolls- Royce đời cũ đậu ngay ngắn bên đường khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.

“Trời ơi, nhanh lên, chụp đi!”

“Xe này đến đón ai vậy? Phô trương quá!”

Một trong hai người đàn ông bế một bé gái trên tay, bé gái mặc váy công chúa màu trắng, trên tay ôm một con thỏ nhỏ.

Một người đàn ông khác bên cạnh cô bé, trên vai có một con vẹt xanh.

Lúc này, con vẹt đang kích động са hát: “Nghèo ha ha, Dạ Xoa Xoa, Harry Potter cưỡi chổi bay!”

Mọi người: “…”

Cái này…… Khí chất hơi có một chút không phù hợp ha!

Khuôn mặt của tám người đàn ông đen lại, họ cùng với đứa bé dễ thương nhanh chóng lên xe, chiếc xe dài sang trọng chậm rãi lái đi khỏi sân bay.

“Oa, đây là công chúa của nhà nào vậy!” “

“Thật ghen tị, cùng là con người, làm sao có người lại đầu thai tốt như vậy?”

Một cô gái có chút tiếng tăm trên mạng vừa dùng điện thoại chụp ảnh vừa kích động nói: “Cả nhà ơi! Nhìn xem, hôm nay chúng ta thấy được thật nhiều điều! Bốn chiếc Rolls-Royce đời cũ! Mọi người có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Ít nhất tám triệu! Đây phải là gia tộc lớn cỡ nào chứ…”

( ở đây chỉ tiền ở Trung nha mn)

Trong một chiếc xe sang trọng.

Túc Bảo nằm bò trên cửa sổ, tò mò nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Ở Nam Thành, ba bé chỉ đưa bé ra ngoài một lần.

Khi đó, bé cũng nhìn thấy nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng không cái nào cao bằng cái trước mắt này cả.

Túc Bảo quay đầu lại, đến gần Tô Ý Thâm, hỏi: “Cậu út, đây có phải là lâu đài công chúa của mẹ không ạ?”

Tô Ý Thâm gật đầu, cái mũi hơi chua xót, nói: “Đúng vậy, đây là lâu đài của mẹ Túc Bảo.”

Họ cũng từng muốn mua một hòn đảo và xây một lâu đài riêng cho em gái yêu quý của họ nhưng không có cơ hội.

Tô Ý Thâm nhìn Túc Bảo, cảm thấy nỗi đau trong lòng đã dịu đi một chút.

Xe rất nhanh đã đến trang viên Tô gia.

Đây là một trang viên tọa lạc tại khu vực cạnh hồ nước của trung tâm thành phố, xung quanh non xanh nước biếc, rất yên tĩnh.

Túc Bảo dù có lý trí, bình tĩnh đến đâu, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nhìn trang viên trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là nơi mẹ lớn lên sao?

Bãi cỏ lớn đó trồng thật nhiều hoa, nếu bé chạy nhanh đến bãi cỏ, bé có thể nhìn thấy mẹ mình không?

Hai hàng người hầu đứng ở hai bên trang viên, trên mặt mang theo nụ cười: “Chào mừng tiểu thư về nhà!”

Tô lão gia cùng Tô Ý Thâm đi ở phía trước, thấp giọng nói chuyện.

“Túc Bảo từ nay về sau sẽ là cháu gái của nhà họ Tô chúng ta, là tiểu thư chân chính của nhà họ Tô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Chương 37

Tô Nhất Trần gật đầu, “Vâng, đúng.”

Tô lão gia vẻ mặt đau khổ: “Họ Tô thì có tên gì hay…”

Ông phải nhanh đặt cho Cục sữa nhỏ một cái tên. .

**

So với những đối đãi Túc Bảo phải chịu, Lâm gia cũng chưa tính là gì!

Lâm gia phá sản vô cùng triệt để, các công ty niêm yết phá sản, tổng giám đốc tốt xấu gì cũng còn một chút tiền, chắc đủ để mua một căn nhà nhỏ.

Tiền của người Lâm gia đều bị đóng băng, thiếu chút nữa ngủ dưới gầm cầu.

Cuối cùng vẫn là Mục Thấm Tâm từ trong túi lấy ra mấy trăm đồng, mới về tới quê nhà.

Lâm Phong bị Tô Dĩnh nhạc đánh cho lỗ mũi lõm xuống, nếu lúc trước xảy ra chút trầy xước nào đã vội chạy đến bệnh viện từ lâu rồi, nhưng bây giờ đừng nói đi bệnh viện, đến tiền ăn cơm cũng trở thành vấn đề.

Bởi vậy chỉ có thể nằm ở nhà, đau cũng tự mình chịu đựng.

Nhà cũ là trước kia khi Lâm Phong làm ăn phát đạt xây dựng, thì bây giờ bọn họ ngay cả cái nhà cũng không có mà ở.

“Anh Phong, đứng lên uống chút canh đi…” Mục Thấm Tâm nhẫn nhịn sắm vai người vợ hiền, nhưng đã càng ngày càng không có kiên nhẫn.

Cô ta hy vọng tòa án nhanh chóng điều tra rõ rang và bắt Lâm Phong vào tù, như vậy cô ta có thể đường đường chính chính rời đi.

Nhưng Lâm Phong trước đó đã sớm có chuẩn bị, trước mắt có một gã công nhân đã thay anh ta vào tù..

Lâm Phong nhìn thoáng qua bát canh trong veo, chỉ có một ít rong biển trôi nổi trên đó, anh ta lập tức hất bát canh lên, quát:

“Chết tiệt, cái quỷ gì thế này, cái thứ này mà cô cũng dám cho tôi uốn…?”

Nói được nữa chừng, chạm phải vết thương khiến anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Mục Thấm Tâm cúi đầu, điềm đạm đáng thương lau nước mắt.

Lâm lão phu nhân ở phòng khách kêu to: “Mục Thấm Tâm, cô còn không mau đi nấu cơm! Muốn chúng tôi chết đói à!”

Mục Thấm Tâm thật sự chịu không nổi, cô cũng không phải người hầu của bọn họ!

Tại sao bọn họ luôn coi cô là bảo mẫu miễn phí?!

Đúng lúc này, Lâm lão phu nhân đang xem video……

[Hôm nay chúng ta được mở mang kiến thức, bốn chiếc Rolls Royce phiên bản cũ, các bạn có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? ]

[Không biết là nghênh đón tiểu công chúa nhà ai, hâm mộ quá.]

Trong video, chính là hình ảnh Túc Bảo được ôm lên xe!

Lâm lão phu nhân xem xong liền thấy đau tim, một hơi thở cũng thở không thông.

“Thật quá đáng! Bản than nó đang hưởng thụ sung sướng, lại quên mất ông bà nội của mình, đúng là đồ cái thứ vô ơn……”

Lâm lão phu nhân không nhịn được mắng.

Mục Thấm Tâm trốn trong phòng bếp, lén mở điện thoại ra xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Chương 38

Tám người đàn ông tuấn dật khí vũ hiên ngang, đều đeo khẩu trang cúi đầu, chung quanh còn có bảo vệ mở đường.

Nổi bật nhất chính là Túc Bảo được ôm trên tay, giống như một binh đoàn đang bảo vệ cô công chúa nhỏ của họ.

Mục Thấm Tâm nhìn chằm chằm bốn chiếc xe sang trọng, đáy lòng càng thêm ghen tị.

Cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế tranh giành hai năm trời, khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Lâm phu nhân, hôm nay lại rơi xuống kết cục như vậy.

Con bé mà cô ta cho là tạp chủng kia, lại là thiên kim của Tô gia!

Sớm biết như vậy cô còn tranh giành cái gì? Còn không bằng đi lấy lòng Tô Cẩm Ngọc……

Mục Thấm Tâm quyết không cho phép cuộc đời mình kết thúc như vậy, cô ta tuyệt đối không nhận thua!

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia độc ác, mở điện thoại ra…..

Trang viên của nhà họ Tô có diện tích 8.000 mét vuông, là một trong những trang viên có diện tích lớn nhất.

Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có sự nghiệp riêng nhưng không tách rời nhau, so với nhiều gia đình giàu có cao sang thì nhà họ Tô là đoàn kết nhất.

Tô gia từng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kể từ khi Tô Cẩm Ngọc biến mất, cả trang viên rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Tô Nhất Trần làm việc chăm chỉ và rất hiếm khi về nhà.

Những người anh em khác trong nhà họ Tô đều bận việc riêng, ban ngày Tô lão gia đến viện dưỡng lão chăm sóc Tô lão phu nhân, đến đêm mới về.

Hôm nay là lần duy nhất trong vài năm qua, cả tám anh em đều tụ họp về đây mà không phải ngày Tết Nguyên Đán.

Mấy người cậu còn muốn đưa Túc Bảo đi khắp nơi, nhưng họ đã bị Tô lão gia ngăn lại.

“Túc Bảo vừa mới xuất viện, đi loanh quanh thế nào được? Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Mấy người họ đành phải bó tay, dẫn Túc Bảo đi thăm phòng của bé.

Ông lão lại trừng mắt: “Các ngươi còn ở đây làm gì? Đi tìm mẹ, nói cho bà ấy biết Túc Bảo đã trở về…”

Bà cụ vì sự mất tích của con gái mà uất ức đến mức ngoan cố tìm đến viện dưỡng lão cũng không chịu quay lại nhà.

Hai năm qua, bà nằm liệt giường, không có tâm trạng làm gì cả, càng ngày càng phờ phạc…..

Cuối cùng, ông cụ Tô vui vẻ nắm lấy tay Tiểu Túc Bảo, “Nào, Túc Bảo ông ngoại sẽ dẫn con đi xem gian phòng của mình nhé.”

Huynh đệ Tô gia: “…”

Trên lầu.

“Túc Bảo, đây là phòng của con, con có thích không?” Tô lão gia dẫn Túc Bảo vào phòng.

Căn phòng được trang trí với hai màu chủ đạo là hồng và trắng – đây là gam màu mơ mộng mà các bé gái thích nhất.

Chiếc giường được làm thành một lâu đài nhỏ, có một cầu thang nhỏ để l3n đỉnh lâu đài, thỏa mãn giấc mơ công chúa của trẻ nhỏ.

Còn có một cầu trượt bên cạnh lâu đài, một chiếc ghế sofa nhỏ ở phía trước và một chiếc gương trang điểm tương đối ngắn nhưng siêu rộng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Chương 39

Trên bàn trang điểm có mấy dãy kệ trang sức, đủ loại nơ, chun buộc tóc, kẹp hoa….

Túc Bảo chưa từng thấy qua phòng công chúa như vậy, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Ông ngoại, đây thật sự là phòng của con sao?”

Mỗi lần Tô lão gia nghe thấy Túc Bảo gọi ông ngoại liền cảm thấy lòng mềm nhũn, cười nói: “Đương nhiên.”

Phòng công chúa này tuy không phải là lớn nhất, nhưng cũng không tệ lắm.

“Thích không?” Tô Ý Thâm ở bên cạnh hỏi.

Túc Bảo gật đầu thật mạnh, Ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn cậu út.”

Ông ngoại Tô nhìn Túc Bảo, âm thầm thở dài.

Cục sữa nhỏ vẫn là có chút thận trọng, giống như một con thú nhỏ vừa mới tiến vào hoàn cảnh xa lạ, thận trọng sinh tồn.

Khi nào họ mới có thể đợi được con bé cư xử như một đứa trẻ một cách vô tư nhất đây?

Tô Ý Thâm sờ sờ đầu bé.

“Không có gì, Túc Bảo. Anh chị của con đi học về sẽ chơi với con được chứ?”

Túc Bảo nghi ngờ hỏi: “Các anh chị?”

Tô Ý Thâm: “Ba anh trai, một chị gái, là con của cậu cả và cậu hai.”

Trong gia đình nhà họ Tô, chỉ có anh cả Tô Nhất Trần và anh thứ hai Tô Tử Lâm đã kết hôn, Tô Nhất Trần có hai con trai, một đứa học lớp ba, còn đứa kia thì học lớp một. Tô Tử Lâm có một trai một gái, bé trai thì học lớp hai, bé gái thì còn học lớp mẫu giáo.

Tô Ý Thâm cảm thấy vì bọn chúng đều là những đứa trẻ nên chắc chắn sẽ có thể chơi cùng nhau.

Tiểu Túc Bảo đã quá cô đơn trong Lâm gia, những người bạn nhỏ của bé chỉ có vẹt và thỏ nhỏ, con bé rất cần những đứa bạn cùng tuổi để lớn lên cùng nhau.

Túc Bảo gật đầu, tuy rằng bé không nhiều lời, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một tia chờ mong.

Bé không có bạn bè, ba bé không cho phép bé ra ngoài chơi, ông bà của bé cũng không thích đưa bé đi dạo.

Một lần, xuyên qua hàng rào, bé nhìn thấy bọn trẻ con cũng cặp sách đi học về, nắm tay nhau chạy nhảy vui vẻ, bé rất hâm mộ.

Túc Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu út, có thể cho Túc Bảo một ít cọ và giấy vẽ không ạ?”

Bé muốn tặng những món quà nhỏ cho anh chị em của mình!

**

Chớp mắt, trời đã về chiều.

Một chiếc ô tô dừng lại bên ngoài trang viên nhà họ Tô, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đội chiếc mũ kiểu Elizabeth dẫn một cô bé ra khỏi xe.

Cô bé mặc một bộ váy l0lita bồng bềnh, ôm hai con búp bê tinh xảo trên tay, trên đầu cài những chiếc nơ cùng màu với váy, tinh xảo và xinh đẹp.

Người phụ nữ cảnh cáo: “Hạnh Hân, lát nữa gặp em gái, không biết con có muốn tặng búp bê cho em gái không?”

Hạnh Hân bĩu môi, không nói gì.

Người phụ nữ nhíu mày: “Vừa rồi không phải con đã đồng ý rồi sao? Con không phải có hai con búp bê sao, đừng nháo!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom