Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1254: C1254: Chương 1254


Nhưng cô bác sĩ này cũng đâu có đang phẫu thuật…

Vì lời của Túc Bảo mà Tô Tử Lâm cũng quay đầu lại nhìn Diêu Thi Duyệt.

Không nói còn không chú ý, bây giờ anh cũng cảm thấy động tác này của cô ta đúng là hơi thừa.

Diêu Thi Duyệt hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ừm… Thói quen của cô, đôi khi làm phẫu thuật…”

Túc Bảo lắc đầu: “Nhưng cậu nhỏ của cháu nói lúc bác sĩ phẫu thuật không mang đồng hồ trang sức nha, cô bác sĩ, nếu là thói quen của cô thì sao lại đeo đồng hồ chứ!”

Diêu Thi Duyệt giơ tay như vậy là vì muốn Tô Nhất Trần chú ý đến đồng hồ trên tay mình, vừa rồi lúc cô ta vào đã không chú ý nên không biết Tô Nhất Trần có nhìn thấy đồng hồ trên tay mình không.

Sau khi đi vào Tô Nhất Trần cúi đầu xuống không nhìn cô ta nữa, cô ta hết cách, đành phải lắc tay nhiều thêm mấy lần, nếu không ra khỏi bệnh viện cô ta có thể đi đâu để ngẫu nhiên gặp phải Tô Nhất Trần nữa?

Bây giờ Túc Bảo nhắc đến đồng hồ, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi… Chiếc đồng hồ này do một người rất quan trọng tặng cô, vì là đồng hồ nam nên cô đeo hơi lỏng… Cô theo thói quen nâng tay lên mà thôi.”


Tô Tử Tích, Tô Tử Du: “…”

Sao mà trả lời như ông nói gà bà nói vịt quá vậy, vừa sai vừa không sai.

Mạch suy nghĩ của Túc Bảo rất rõ ràng, hai mắt bé phát sáng: “Cô bác sĩ, vừa rồi cô cũng đâu có nói như vậy, vừa rồi cô nói là thói quen khi phẫu thuật nên mới quen nâng tay, bây giờ lại nói do đồng hồ lỏng… Rốt cuộc là do lí do nào?”

Diêu Thi Duyệt: “…”

Cô ta ước gì đứa nhóc này chỉ nhắc đến chuyện đồng hồ chứ không nói những thứ vả mặt mình thế này.

Túc Bảo lại hỏi: “Cô Diêu, cô thật sự là bác sĩ sao?”

Ánh mắt Diêu Thi Duyệt nhìn về phía cô bé: “Ừm? Đương nhiên, vì sao cháu lại hỏi vậy?”

Túc Bảo lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải bác sĩ.”


Kỷ Trường ở bên cạnh trực tiếp chỉ dạy tại chỗ: “Đây chắc không phải bác sĩ thi đậu đàng hoàng, bệnh viện tư nhân vốn không chăn chẽ như bệnh viện công, thậm chí ở bệnh viện sẽ xuất hiện những chuyên gia giả.”

“Nhưng trên người cô gái này cũng không sạch sẽ, giữa mi tâm cũng đen.”

Túc Bảo gật đầu: “Lòng dạ hiểm độc.”

Dưới sự dạy dỗ của bố Mộc, Túc Bảo đã không còn tuân theo câu nói làm người phải lễ phép nữa, trước kia cho dù là người tốt hay người xấu bé đều lễ phép, bây giờ… Đối phương là người tốt có khi bé sẽ lễ phép, đối phương không phải người tốt bé sẽ không nói chuyện lễ phép với người ta.

Cho nên đối với Diêu Thi Duyệt mà nói, Túc Bảo hoàn toàn không có chút lễ phép nào, hỏi người ta có phải bác sĩ không, còn nói người ta lòng dạ hiểm độc… Thật khiến người khác khó chịu.

Cô ta dứt khoát im lặng, “vô cùng chuyên nghiệp” kiểm tra cho Tô Tử Tích, chuyện người khác làm trong năm phút, cô ta lại kiểm tra hết những mười lăm phút.

Sau đó bắt đầu ghi chép loạt xoạt trên giấy xuất viện, viết tên và số điện thoại của mình lên giấy: “Sau khi xuất viện, nếu bệnh nhân không thoải mái ở đâu có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, bây giờ là tôi và bác sĩ Lý phụ trách Tô Tử Tích… Ừm, bác sĩ Lý vướng lịch phẫu thuật nên khá bận, mọi người có việc gì có thể gọi cho tôi.”

Tô Tử Lâm không nói gì, sau khi nhận đơn cũng không nhìn, nhét chung tờ giấy đó vào trong túi tài liệu với những giấy tờ khác.

“Đi thôi!” Anh nói.

Diêu Thi Duyệt hơi nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, chỉ cần một hai câu khách sáo thì cô ta còn có thể nói tiếp chuyện đến nhà thăm bệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1255: C1255: Chương 1255


Cô ta đành phải nói: “Đúng rồi anh Tô, vì thân phận đặc thù của cậu chủ Tô nên viện trưởng chúng tôi đã đặc biệt thông báo phải chăm sóc thật tốt. Cho nên sau khi cậu chủ Tô xuất viện, một trong những bác sĩ phụ trách là tôi sẽ đến nhà thăm khám. Dù sao cậu chủ Tô cũng phẫu thuật não, vẫn cần tái khám. Thời gian là một tuần, một tháng, nửa năm sau khi xuất viện…”

Tô Tử Lâm từ chối: “Không cần.”

Nhà bọn họ có bác sĩ là Tô Ý Thâm, ngày nào cũng có thể thăm khám, không cần một tuần, một tháng hay nửa năm lại để người ngoài phải ghé qua.

Diêu Thi Duyệt lập tức im lặng.

Trong lòng cô ta có chút khó chịu, bình thường bác sĩ sẽ không đến tận nhà thăm khám cho bệnh nhân, sẽ chỉ dặn dò bệnh nhân sau khi xuất hiện thì đến bệnh viện theo thời gian cố định để tái khám. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
2. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
3. Quy Đức Hầu Phủ
4. Khoảng Trời Phương Nam
=====================================

Cô ta chủ động ngỏ lời, vốn đã có cảm giác mình mong ngóng muốn đến thăm khám.


Không ngờ lại bị từ chối.

Diêu Thi Duyệt ổn định tâm trạng rồi mới có thể tiếp tục với thiết lập bác sĩ nữ lạnh lùng của mình, cô ta gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”

Cô ta không thể nóng vội được, sau này chỉ có thể tìm cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ.

Hai tay Diêu Thi Duyệt đút túi áo khoác, cười nói với Tô Tử Tích: “Chúc mừng cháu xuất viện. Hôm nay em trai em gái cháu đến đón cháu xuất viện sao? Em gái cháu thật đáng yêu.”

Cô ta nói, vì để thể hiện mình rất bình dị gần gũi mà còn đưa tay ra muốn xoa đầu Túc Bảo.

Dường như từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều rất cưng chiều đứa bé này, trước tiên cô ta phải được lòng đứa bé này đã.

Túc Bảo nghiêng đầu đi.

Sau lưng cô bé, không biết Tiểu Ngũ đã kéo khóa balo thú cưng ra từ lúc nào, nó ngậm quần áo Túc Bảo rồi trèo lên đứng trên vai cô bé.

Diêu Thi Duyệt không chạm được vào Túc Bảo, cô ta vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: “Ồ, đây là cháu nuôi sao? Thật là một con vẹt ngoan ngoãn!”


Tiểu Ngũ làm động tác trợn trắng mắt (đáng tiếc chim không thể trợn mắt): “Ôi ôi, giả vờ thật tốt nha! Có dám giả thêm chút nữa không!”

Nói xong nó còn cố ý vươn móng vuốt của mình ra, gật gù đắc ý nói: “Ừm ừm, năm giờ! Năm giờ! Đồng hồ lớn của tôi! Không có gì ngạc nhiên, không có gì nguy hiểm, lại năm giờ rồi! Đến thời gian uống trà á!”

Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông… Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.

Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ.

Con vẹt chết tiệt này… Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!

Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!

Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”

Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.

Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.

Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.

Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Tiểu Ngũ: “Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1256: C1256: Chương 1256


Khi ấy nhà họ Tô chả hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tô Nhất Trần không ổn lắm, anh chẳng những đưa đứa bé về mà còn gửi đi xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả khiến mọi người trong nhà họ Tô đều chấn động: Đứa bé đúng là con trai của Tô Nhất Trần.

Về sau, có một khoảng thời gian Tô Nhất Trần luôn tìm kiếm ai đấy, nhưng không tìm thấy người đã gửi đứa trẻ, hoàn toàn không có manh mối, anh chỉ cất chiếc đồng hồ màu tím vừa mua đi, tiếp tục đeo chiếc đồng hồ ban đầu. . truyện tiên hiệp hay

“Sau đó, đồng hồ của anh cả lại bị mất, Tô Tử Du tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Tô như cách mà Tô Tử Chiến được gửi tới, nhưng lần này đồng hồ không quay trở lại.”

Tô Tử Lâm vốn ít nói, anh chỉ tóm tắt chuyện năm xưa trong vài câu, không quá chi tiết.

Tô Tử Du: “Ơ…”

Vậy có nghĩa là cậu không chui ra từ ống nghiệm??

Cậu cũng được mẹ sinh ra…

Tô Tử Lâm nhìn Tô Nhất Trần: “Anh ơi, anh không lấy lại chiếc đồng hồ đó sao?”


Đó là chiếc đồng hồ mà chính tay em gái chúng ta đã chọn.

Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: “Anh sẽ lấy lại.”

Tô Tử Du bày ra bộ dạng ‘một lời khó nói hết’, mãi đến khi về tới trang viên nhà họ Tô, cậu mới do dự nói: “Ba, ba và người phụ nữ kia sẽ không có câu chuyện tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối đấy chứ?”

Tô Nhất Trần liếc Tô Tử Du một cái, lạnh lùng nói: “Không có.”

Túc Bảo quay đầu lại tò mò hỏi: “Tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối là gì thế ạ?”

Tô Tử Du nói: “Chính là những chuyện tình lãng mạn ấy mà. Nữ chính và nam chính có tình một đêm, sau đó nam chính đưa cho nữ chính một chiếc đồng hồ và yêu cầu cô ấy hãy tìm mình! Nữ chính không chịu, khi rời khỏi khách sạn, nữ chính bị cô bạn thân trông thấy, cô gái này đã cướp chiếc đồng hồ từ nữ chính.”

“Nữ chính thanh cao nên không cần tín vật của nam chính!”


“Sau khi xong việc, vệ sĩ của nam chính đến. Khi nhìn thấy cô bạn thân cầm đồng hồ của nam chính, anh ta đã nhầm cô bạn thân này với nữ chính và nói ‘Xin chào, thưa phu nhân’!”

Túc Bảo: “…?”

Tô Nhất Trần: “…”

Tiểu Ngũ nghe rất có hứng thú: “Sau đó! Sau đó thì sao nào!”

Tô Tử Du tiếp tục nói: “Thì ra nam chính có việc nên vội vàng rời khỏi khách sạn, đồng thời bảo vệ sĩ quay lại đón một người phụ nữ, còn nói người phụ nữ đang cầm đồng hồ của nam chính chính là vợ tương lai của tổng tài.”

“Cô bạn thân mừng muốn chết, cầm đồng hồ theo vệ sĩ lên xe, lòng âm thầm thề sẽ giết nữ chính để giữ kín bí mật và đảm bảo vị trí phu nhân tổng tài!”

“Chính là chiêu trò cũ ấy đấy! Ban đầu nam chính nhận sai người! Tóm lại nữ phụ đã thay thế nữ chính!”

Tô Tử Du càng nói càng tức giận, nếu thật sự là như vậy thì cậu và anh trai cậu chính là con cờ trong chiêu trò của nữ phụ.

Cuốn sách này nên có tên là ‘Hai lần mang thai và hai bảo bối của kiều thê nhà tổng tài’.

Túc Bảo nói: “Woa!” Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bé cảm thấy rất lợi hại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1257: C1257: Chương 1257


Tiểu Ngũ nói: “Ồ!” Tuy rằng không hiểu, nhưng sau này có thể lôi ra ngồi lê đôi mách kể cho thiên hạ cùng nghe.

Tô Tử Du lo lắng nhìn ba mình: “Ba, ba sẽ làm như vậy à?”

Tô Nhất Trần bước qua cửa, nói với con trai: “Ở chỗ ba, chỉ có phản chiêu trò.”

Những cuốn truyện Ngọc Nhi đọc khi bị ốm… Anh cũng lặng lẽ đọc hết rồi…

Cuộc sống thực tế lấy đâu ra nhiều chiêu trò như vậy.

Nếu có thì chỉ có thủ đoạn của anh mà thôi, đến tâm tư của Diêu Thi Duyệt cũng không nhìn thấu thì sao anh có thể làm chủ tịch của Tô Thị?

Bà cụ Tô đeo tạp dề bước ra từ nhà ăn, cau mày hỏi: “Gì mà hai lần mang thai hai bảo bối?”

Bà cụ trừng mắt nhìn Tô Nhất Trần: “Con lại cho Túc Bảo xem mấy thứ linh tinh gì hả?”

Tô Nhất Trần: “…”

Anh liếc nhìn Tô Tử Du, nói: “Không phải con nói.”

Tô Tử Du sửng sốt.


Được lắm, ba cậu đã để cậu gánh tội?

Tuy cậu đúng là người nói, nhưng cậu đâu có kể mấy chuyện máu chó kia cho Túc Bảo nghe!

Cậu chỉ giải thích chút thôi, hoàn toàn không cố ý dạy hư em cậu đâu! . truyện kiếm hiệp hay

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của bà nội, Tô Tử Du lập tức giơ tay lên: “Bà nội, con không nói gì cả! Đó là… chú Nhiếp nghe sách trong xe, tụi con chỉ nghe thấy tên sách thôi mà!”

Chú Nhiếp: “…?”

Tô Tử Du nhìn chú Nhiếp với ánh mắt cầu cứu.

Hết cách, nếu cậu nói ba cậu bật đài nghe cuốn sách nói đó thì bà nội sẽ không bao giờ tin!

Không còn cách nào, chỉ đành để chú Nhiếp chịu chút ấm ức.

Chú Nhiếp giật khóe miệng, nói: “Lão phu nhân, là tôi mở đài nghe cuốn sách đó, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Bà cụ Tô cằn nhằn: “Đã gần bốn mươi tuổi rồi mà lại nghe mấy thứ tiểu thuyết nữ chủ đó hả?”


Loại tiểu thuyết ngôn tình này bà cụ Tô không xa lạ gì.

Mọi cuốn sách Ngọc Nhi đọc khi ốm và nhập viện, bà đều lặng lẽ đọc hết rồi…

Chú Nhiếp cười thành thật và nói: “Trước đây tôi nghe thành thói quen, tôi thấy cũng rất hay.”

Đôi mắt bà cụ Tô mờ đi, đúng vậy, khi Ngọc Nhi bệnh nặng nhất, con bé thậm chí không đủ sức nhấc điện thoại lên để đọc những thứ mình yêu thích.

Ngọc Nhi sẽ bật tiểu thuyết lên để nghe.

Mọi người cũng nghe nhiều thành quen.

Bà cụ Tô không nói gì nữa, chỉ mời mọi người dùng bữa.

Túc Bảo đi theo bà cụ Tô như con bọ, bắt chước bà ngoại càm ràm: “Bà ngoại ơi, anh trai không dạy hư con, chú Nhiếp cũng không dạy hư con đâu!”

“Hôm nay tụi con gặp một dì bác sĩ ở bệnh viện! Trên tay dì ấy có đeo một chiếc đồng hồ. Đó là chiếc đồng hồ mà trước đây cậu cả đánh mất!”

“Lúc kiểm tra cho anh Tử Tích, dì bác sĩ còn cố ý lắc lư cái đồng hồ! Tụi con đều cảm thấy dì bác sĩ chắc chắn không phải mợ cả…”

Bà cụ Tô sửng sốt, “Cái gì?…Mợ cả…?”

Bà liếc nhìn Tô Nhất Trần, anh khẽ lắc đầu.

Bà cụ Tô lập tức hiểu ra: “Ồ! Tiểu thuyết thế thân hả, nữ phụ mạo danh nữ chính, năm năm sau, nữ chính mang theo hai đứa con quay lại để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1258: C1258: Chương 1258


Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ! Hai bảo bối! Đúng rồi bà ngoại, tình một đêm là thế nào?”

Bà ngoại: “……”

“Con yêu, đi rửa tay rồi ăn nhanh đi. Hôm nay thời tiết trở lạnh rồi, chúng ta ăn lẩu nha.” Bà cụ Tô nhìn đi chỗ khác.

“Tô Tử Tích nằm viện lâu như vậy, chắc hẳn nhạt miệng lắm đây… Bà đã làm mấy cái chân giò heo sốt cho con đấy.” Bà cụ Tô lại quay người, làm bộ càm ràm.

Tô Tử Tích dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Cậu chưa bao giờ nghĩ cảm giác trở về nhà lại tốt như này.

Tô Tử Tích vừa ăn vừa nghĩ tới chuyến ghé thăm điện Diêm Vương.

Trong thời gian ở bệnh viện, cậu không hề nhàn rỗi.

Cậu đã kiểm tra rất nhiều thông tin và tùy chỉnh bản đồ nâng cấp cho em gái cậu.

Là một quỷ vương… cậu phải sống sao cho danh xứng với thực, bắt đầu truy bắt quỷ từ khi còn nhỏ!


Tô Tử Tích mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy bà cụ Tô đang nói chuyện với cậu.

Bà cụ Tô nhìn Tô Tử Tích với vẻ mặt lo lắng.

Bà đã nói chuyện với cậu rất lâu nhưng cậu vẫn vô cảm như trước, chỉ để tâm đến bữa ăn của mình.

Bà cụ Tô thầm nghĩ: Đứa trẻ này, đã được phẫu thuật rồi mà.

Cả bệnh viện công và tư đều cho biết thằng bé đang hồi phục tốt và không có khối máu tụ trong não.

Nhưng tại sao đầu óc thằng bé vẫn phản ứng chậm như vậy?

Lúc này, Tô Tử Tích mới ngẩng đầu nói: “Móng heo hầm bị nát ạ!”

Đây là điều bà cụ Tô đã hỏi cậu năm phút trước.

Bà cụ Tô: “…”


Hỏng rồi hỏng rồi, thật sự chưa hồi phục!

Cung phản xạ vẫn dài như vậy!

Tô Tử Du kêu lên: “Tử Tích, cung phản xạ của em vẫn ở ngoài không gian, chưa trở lại!”

Đại khái là… trước đây cung phản xạ của Tô Tử Tích ở trên sao Hỏa, bây giờ đã ở bên ngoài bầu khí quyển?

Nếu trước đây cung phản xạ mất nửa giờ để phản ánh thông tin lên não thì bây giờ phải mất năm phút…

Tô Tử Du lắc đầu: “Hết thuốc chữa, vốn dĩ trời sinh đã thế rồi.”

Tô Tử Tích vẫn đang suy nghĩ về thân phận của Túc Bảo, cậu không chắc em gái mình có phải là Diêm vương hay không.

Trong thần thoại truyền thống, Diêm Vương luôn là nam giới.

Cũng không phải không có phụ nữ, Tô Tử Tích cất công kiểm tra thì phát hiện phụ nữ ngày xưa bị coi thường trong xã hội phong kiến, cho nên khi biên soạn câu chuyện, nếu phát hiện ra có một nữ Diêm Vương thì lập tức đổi nữ Diêm Vương thành nam Diêm Vương.

Nếu đó là sự thật… thì em gái cậu thực sự là Diêm Vương hả…?

Ăn xong nửa bát cơm, Tô Tử Tích không nghĩ ra được kết quả gì, chỉ đành đáp lại lời Tô Tử Du vừa hỏi: “Không có chuyện đó nha.”

Mọi người: “…”

Còn phủ nhận ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1259: C1259: Chương 1259


Ăn hết nửa bát cơm rồi mới nói.

Hạt kê vàng trong miệng Tiểu Ngũ rơi ra: “Hết thuốc chữa, vô vọng!”

Hôm nay Mộc Quy Phàm có một ‘nhiệm vụ đặc biệt’ khác.

Anh bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lại nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.

“Còn tưởng lần này không vượt qua được…” Giọng anh trầm thấp, phảng phất chút mệt mỏi khó tả.

Xe địa hình của anh đỗ ở bên đường, sau khi lên xe, Mộc Quy Phàm mới cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác da mỏng màu đen đã lỗi thời, những ngón tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng đang ấn vào vô lăng, các khớp ngón tay bê bết máu.

Anh cắn miếng băng trắng một cách quen thuộc và quấn nó quanh tay.

Làm xong việc này, anh tựa lưng vào ghế ô tô, im lặng nhìn nhà máy hóa chất bỏ hoang trước mặt.


Lần trước Tô Tử Tích phẫu thuật, cậu tỉnh dậy sau hôn mê và nói rằng cậu đã đi đến điện Diêm Vương, điện Diêm Vương đầy các pho tượng im lìm… Chỉ có Túc Bảo xuất hiện trên ngai vàng của Diêm Vương.

Mộc Quy Phàm không ngu ngốc, Kỷ Trường không phải một quỷ hồn bình thường, hắn đã bảo vệ Túc Bảo trong một thời gian dài, dựa trên nhiều tình tiết, có thể suy đoán ra sư phụ của Túc Bảo chính là phán quan dưới địa phủ.

Và cô bé con của anh… rất có thể là Diêm Vương.

Mộc Quy Phàm cười khổ, anh là người phàm, cuối cùng cũng sẽ chết và đi đầu thai.

Nhưng anh không nỡ rời xa bảo bối của mình. Nếu anh cố gắng hơn chút nữa…

Như vậy, khi đi vào luân hồi, liệu anh có quyền được chọn lựa không rời đi hay không?

Mộc Quy Phàm lái xe trở lại thành phố, sau đó dừng xe trước một hiệu thuốc để mua bông gạc, bột cầm máu và cồn khử trùng vết thương.

Chỉ trong thời gian lái xe quay trở lại ngắn ngủi mà máu từ vết thương của anh đã thấm đẫm lớp băng gạc ban đầu.

Mộc Quy Phàm không muốn Túc Bảo lo lắng nên định thay thuốc trong xe trước khi chạy xe về trang viên.


Lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói “Xin chào, có cần giúp đỡ không?”

Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”

Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc, lo lắng nói: “Tôi họ Diêu, là bác sĩ, tôi thấy tay anh bị thương nặng, có phải tay đụng phải kính vỡ không?”

Diêu Thi Duyệt trưng ra bản mặt dịu dàng, cố tỏ ra chuyên nghiệp.

Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Cô không hiểu tiếng người sao?”

Sắc mặt anh lạnh lùng, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trước lông mày càng khiến đôi mắt anh nhuốm sát khí và sự nguy hiểm.

Tay chân của Diêu Thi Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần cô ta dám nói thêm một lời nữa, cô ta sẽ lập tức bị người đàn ông trước mặt chém một nhát.

Diêu Thi Duyệt lùi lại một bước rồi bỏ chạy.

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêu Thi Duyệt.

Người phụ nữ này che giấu rất tài tình những toan tính trong mắt, cô ta cố ý nhắm vào anh ư?

Thật thú vị, ngoài anh ra không ai biết hành tung của anh, anh đến hiệu thuốc này cũng do thuận đường… Vậy tại sao cô ta lại biết anh ở đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1260: C1260: Chương 1260


Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thi Duyệt: “Sao cô biết tôi đang băng bó, cô ngồi chỗ này để quan sát tôi ư?”

Diêu Thi Duyệt nghẹn họng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, cô ta không sao bình tĩnh được, nét mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.

Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Sao cô biết tay tôi bị thủy tinh đâm thủng, cô kêu ‘người’ theo dõi tôi ư?”

Tim Diêu Thi Duyệt đập nhanh, cô ta gần như không thể chống lại được áp lực vô hình.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất đắc dĩ: “Thưa anh, anh đa nghi quá. Tình cờ tôi đang đợi người ở đây, từ đây nhìn ra ngoài vừa hay trông thấy anh đang băng bó…”

“Về phần vết thương, tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra nguyên nhân khiến anh bị thương.”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Tôi không tin.”

Vừa nói, anh vừa bình tĩnh nhìn xung quanh.

Anh nín thở và cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc kia.


Là do anh đến quá muộn nên thứ không phải con người đã trốn thoát ư?

Mộc Quy Phàm lại lấy điện thoại ra, hack điện thoại của Diêu Thi Duyệt rồi xem xét, không có tập tin hay hình ảnh nào kỳ lạ.

Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cô đến đây vì Túc Bảo của tôi à? Mục đích của cô là gì?”

Diêu Thi Duyệt lập tức kinh hãi, sao người đàn ông này lại biết được!

Những gì cô ta làm ngày hôm nay, cô ta chưa hề nói với ai khác!

Mộc Quy Phàm sáp đến gần rồi cách một lớp áo vặn cổ tay Diêu Thi Duyệt: “Con người tôi đây không có kiên nhẫn, hoặc là giải thích cho tôi, hoặc là cánh tay này của cô sẽ bị phế.”

Diêu Thi Duyệt cảm giác như tay mình sắp gãy, cố nở nụ cười: “Thưa anh, anh thật sự hiểu lầm rồi. Tôi thậm chí còn không biết con gái của anh…”

Rắc!

Mộc Quy Phàm dứt khoát bẻ gãy xương cổ tay trái của Diêu Thi Duyệt.


Diêu Thi Duyệt toan hét lên, nhưng Mộc Quy Phàm đã túm lấy chiếc khăn trải bàn trên bàn nhét vào miệng cô ta.

Tầng hai chỉ có hai ba vị khách, Diêu Thi Duyệt ngồi ở một góc trong gian bàn, nhất thời không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Diêu Thi Duyệt đổ mồ hôi đầm đìa, không thể kêu lên, bàn tay trái bị gãy không ngừng run rẩy.

Trong xã hội pháp trị ngày nay, sao lại có một kẻ điên cuồng sống ngoài vòng pháp luật đến mức có thể bẻ gãy cổ tay người khác khi chỉ có một chút bất đồng?

Đây còn là quán cà phê – nơi công cộng!

Người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta rành rành là một tên tội phạm!!

“Á… á…” Diêu Thi Duyệt giãy giụa.

Khăn trải bàn trong quán cà phê không thể nói là sạch sẽ, dù sao ngày nào cũng trải trên bàn, khi cho vào miệng, mùi vị không thơm tho gì cho cam!

Mộc Quy Phàm rút miếng vải ra khỏi miệng Diêu Thi Duyệt, nắm lấy tay phải của cô ta: “Tôi đếm đến ba.”

“Một hai…”

Diêu Thi Duyệt vội vàng nói: “Tôi nói cho anh biết!”

Thật là khủng khiếp, cô ta không muốn bị gãy tay lần nữa…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom