Cập nhật mới

Dịch Full Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Hôn Lễ 2





Truyền thống rước dâu này luôn luôn nổi tiếng, bình thường thì Vương Thiều Hoán rất thầm lặng nhưng hôm nay lại nói cười rất nhiều, cũng vô cùng dễ gần.
Jakk phù rể là một điển hình, anh ta đi theo chọc ghẹo, Vương Thiều Hoán cũng rất tốt bụng bỏ qua, nếu là ngày thường thì e là Jakk đã bị giáo huấn một trận.
Phù dâu ai nấy đều nhận được phong bì lì xì, sau đó bọn họ đem ra một rổ bóng đến trước mặt chú rể, tân lang phải dùng mông kẹp bể hết nó thì mới được bước vào.
Màn này, Lão Tam kéo Jakk tham gia cùng, cả hai dùng mông của mình kẹp bể từng trái, có người còn chơi xấu lựa chọn mấy trái bóng khó vỡ, vì thế bọn họ cố hết sức đập, đập bể được nó thì muốn tan rã cái mông.
Màn đầu xem như qua...
Đến màn hai thì chú rể chọn sai sẽ bị kẹp lỗ mũi, khuôn mặt đẹp của vị bác sĩ nào đó vất vả lượn qua màn hai, đến màn ba đều bị biến dạng.
Màn ba nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần chú rể mở khóa phòng bằng chân thì có thể vào rước cô dâu.
Tang Hỷ Dao nhìn màn này thì bật cười trong lòng, chắc dễ sao?, cô thấy nó khó quá chừng...
Lợi dụng trong lúc rối rắm, Hoắc Tiêu lẻn qua ôm lấy Tang Hỷ Dao, cô bị ôm liền cảnh giác xoay người nhìn, thấy người đó là hắn thì phì cười.
Lúc nãy hắn đến tìm cô thì vẫn chưa đeo nơ, bây giờ thắt lên cổ một cái nơ đen, từ lúc nãy cô đã muốn cười.
Hình như hắn chỉ hợp với cavat, còn nơ thì không hợp tí nào.
" em cười cái gì?".


Hoắc Tiêu chọc buồn cô.
" ha ha...!thả em ra, đừng cù nữa
..

em không có cười...!buông ra nha".
" không buông thì làm như thế nào?".
" buông em ra mau~ người ta nhìn kìa".

Tang Hỷ Dao vừa nói vừa đẩy  Hoắc Tiêu ra.
Quanh co thật lâu, cuối cùng thì hắn cũng chịu buông tay.
Cô nắm lấy cơ hội lẻn vào trong, để mặt hắn đứng ở ngoài, vẻ mặt rất khó nói.
Màn ba dù khó khăn đến thế nào thì Vương Thiều Hoán vẫn qua được, bây giờ đang ở trong phòng chuẩn bị rước cô dâu ra làm lễ.

Từ đây đến lễ đường, không gần cũng không xa, khi cô dâu chú rể bước ra, rồi lên xe chạy đi thì cả một dàn phù rể lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may quá, không biết các cô gái phù dâu đó còn muốn chơi trò gì nữa".

Jakk nói.
" Trò gì là trò gì ?, Jakk....!không phải là anh vẫn cứ nói mình ế sao, lợi dụng cơ hội này tìm một người bạn gái đi?".

Lão ngũ chỉ chỉ tay về phía đám người phù dâu.
"...hay là...".


Jakk nháy mắt nói:" tôi chọn Tang Hỷ Dao nhé".
Lão Ngũ đẩy cậu ta ra:" cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo thêm tôi theo".
Jakk dửng dưng nói nhỏ.
" tôi chỉ đùa thôi, đừng để cho lão đại biết, nếu không thì sẽ chết chắc đó".
" cậu biết chết chắc mà vẫn còn đùa được".
" Hì hì ".
\*
Phù dâu và phù rể đi riêng, mỗi bên một chiếc xe, cô dâu và chú rể đi trước, bọn họ mới được chạy theo sau.
Bên này Hoắc Tiêu chán muốn chết, muốn ôm bảo bối một cái cũng không được, thấy bảo bối khả ái cũng không thể hôn....
Đến lễ đường, mọi người để xếp hàng nghiêm chỉnh, đã có khách đến chờ sẵn tại đó.
Phía trước có người đợi mở cửa cho bọn họ bước vào, Tầm Ly Ly và Lão Tam tay trong tay bước vào lễ đường.
Mục sư đã chờ sẵn ở đó, tay trên tay cầm cuốn sách, dáng vẻ rất nghiêm trang nhưng lại nhìn hai người cười hết sức từ ái.
Bởi vì hai người đều là mồ côi, không cha mẹ người thân, trong hôn lễ không có chủ nhà gái, Lão Tam liền nhờ cậy Vượng Tu từ mĩ trở về.
Ông ấy trong hôn lễ rất hiền từ, đại diện cho nhà gái ủy thác cô dâu cho chú rể.
Tang Hỷ Dao thấy Vượng Tu, lần này là lần thứ hai, lần thứ nhất là vào ba năm trước, cô cũng không có ấn tượng gì nhiều, chỉ khi biết ông ấy là xã hội đen thì hơi kiên kỵ một chút mà thôi.
Đến giờ làm lễ bắt đầu, mục sư đọc lời cầu nguyện và hứa hẹn của lứa đôi, hai người đều đồng ý kết thành vợ chồng, mục sư tuyên bố hai người đã chính thức bạc đầu giai lão, chú rể được phép hôn cô dâu, chuông nhà thờ rất đúng lúc này vang lên, khung cảnh lãng mạn hết chỗ nói.

Tiếng vỗ tay và chúc phúc của mọi người reo lên réo rắt.

Đến khi hoàn thành nghi thức cuối của buổi lễ, Tầm Ly Ly cầm bó hoa đi ra giữa sân, đến trò chơi tung hoa cưới.
Ai chưa có vợ, chưa có chồng chồng đều có tư cách tham gia.
Tầm Ly Ly ngó nghiêng, khó xử không biết tung hoa đi hướng nào,  Tang Hỷ Dao thì thấy mọi người nhốn nháo thì không có ý định xen vào, đứng ở bên rìa nhìn mọi người vui vẻ.
Cô cũng cười theo họ, cô không có ý chen vào, bởi vì sẽ có xô đẩy, nhưng mà đứng ở bên ngoài rìa mới thật sự có chuyện...
Hoa tung thường đi lệch quỹ đạo, vì vậy độ lệch vừa phải rơi xuống bên người cô.

Ai nấy đều hò hét, có người còn tiếc nuối.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Tân Nương Tung Hoa Cưới- Người Nhận Sẽ Là Ai





Tang Hỷ Dao cầm bó hoa không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng rất bất ngờ, đừng đến nhanh như thế chứ, cô không có ý định tham gia mà, tại sao lại vừa vặn lọt vào lòng cô chứ.
Lúc này Tầm Ly Ly đi đến, vừa có ý chúc mừng cũng vừa có ý trêu ghẹo nói:" ai nha~ Hỷ Dao, em chắc sắp lấy chồng rồi đó".
" chị à, đừng nói như thế, em không có ý định tham gia đâu, cái này nó tự nhảy đến em đó chứ".

Cô cố ý giải thích.
Tầm Ly Ly cười haha thoải mái:" em không tham gia nhưng nó lại lọt vào lòng em, như thế mới có ý nghĩa chứ".
Hoắc Tiêu đứng từ xa, đút hai tay vào túi quần nhìn thấy cảnh tượng này thì trên môi cười một nụ cười không rõ.
Số trời đã định, duyên trời tác hợp thì không có ai có thể ngăn cản được, thuận theo tự nhiên thôi.
Nữ đồng nghiệp làm phù dâu chung với cô cũng đi đến:" Hỷ Dao à, tôi không thấy cô có bạn trai, nhưng mà cô lại cầm hoa cưới rồi, trong tương lai nhất định sẽ nhanh chóng có bạn người yêu mà thôi, chúc mừng chúc mừng".
Trong lòng Tang Hỷ Dao rầu rĩ muốn chết, ngoài mặt lại cười hì hì nói cảm ơn.
Cô hướng mắt nhìn Hoắc Tiêu, chị thấy hắn đang giương mắt cười rất gian xảo, cô hết cách đành cố ý làm lơ hắn đi.
Thật đáng ghét.


Buổi lễ chính thức kết thúc, bây giờ thì chú rể và cô dâu di chuyển đến nơi tổ chức buổi tiệc chiêu đãi.
Vượng Tu thì có việc, chúc phúc cho hai người xong thì cũng từ giã đi trước, không tham gia tiệc chiêu đãi, ông ấy trước khi đi còn cố ý nhìn cô vài lần, nhưng mà lúc đó cô bị tầm nhìn che khuất nhưng không thấy được.
Chỉ có Hoắc Tiêu nhìn thấy rỡ, hắn nhíu mày, toát ra nguy hiểm, thấy ông ấy nhìn cô cũng không có ác ý nên cũng trở lại bình thường.
Vượng Tu di đến vỗ vai hắn:" đừng lo, ta chỉ nhìn con bé một chút mà thôi, rất dễ thương, chúc phúc cho con".
Hắn cười chân thành:" cảm ơn ngài".
" ừ, ta về trước".
" con tiễn ngài".
Hoắc Tiêu và Vượng Tu cùng nhau đi ra xe.
Lão Tam đặt tiệc chiêu đãi ở gần nhà thờ, chỉ đi hai ba phút là đến nơi, ở hiện tại ở đó đã chuẩn bị rất sẵn sàng chờ nhân vật chính và mọi người đến.
Là phù dâu và phù rể, đương nhiên mọi người cũng sẽ có công việc phụ giúp chú rể và cô dâu tiếp rượu.
Jakk và lão ngũ đã ngủ bị chuốc rượu, đã ngà ngà say, cố gắng không để cho chú rể uống nhiều rượu vì sau đó bọn họ còn có đêm tân hôn.
Cho nên hai con người này hể cứ ai mời rượu chú rể là nhảy vào, thật đúng là có bạn tốt tâm giao thật tốt...!Jakk và Lão Ngũ liền say mèm, bọn họ sau khi say rất lớn mật, nhào tới ôm lấy Hoắc Tiêu đòi nhảy chung.
Hắn đen mặt, gọi thuộc hạ tiếp hai người này, Tang Hỷ Dao lén cười ha ha.
Chỉ có Hoắc Tiêu là không ai dám bảo hắn đi chắn rượu mà thôi, hắn vẫn đang rất nhàn nhã đi phía sau lưng cô.
Tang Hỷ Dao có một cái đuôi theo phía sau thì rất là bất đắc dĩ, sau đó của mặc kệ hắn.
Đi phía sau cũng có một cái lợi, hễ khách nào thấy cô xinh đẹp muốn làm quen đều bị ánh mắt phía sau lưng cô dọa sợ không dám, cũng tự nhiên luôn đi không một ai dám mời rượu cô cả.
Tang Hỷ Dao không biết nên cười hay là nên khóc, nên cảm ơn anh hay là....
Trong suốt quá trình buổi tiệc, cô không có chút nào say cả.
Hoắc Tiêu cũng không cho cô uống rượu, không biết hắn tìm đâu ra một ly nước hoa quả, đặt vào tay cô.

Bữa tiệc kết thúc cũng khá lâu, hai vợ chồng son lấy lý do mệt mỏi mà đi trước, mọi người cũng hiểu hai người họ phải trở về "Động Phòng Hoa Chúc" cũng không có ai cản lại.
Ai vui chơi thì cứ vui chơi, còn nhân vật chính thì đã đi mất rồi, bỏ lại một bàn tiệc ở đây sẽ có người thu dọn.
Jakk và Lão Ngũ say đến trời đất điên đảo vì không biết gì nữa được thuộc hạ của Hoắc Tiêu đến dự lễ cưới đem đi.

Còn Hoắc Tiêu cũng không ở đây làm gì, cũng kéo cô rời đi ngay sau đó.

Cô cười trừ, không biết là hắn đến đây làm phù rể hay làm khách nữa.
" Mệt không ? em cả ngày hôm nay đều rất vất vả".

Hoắc Tiêu nói.
Cô lắc đầu:" không sao, hôm nay là ngày vui của chị Ly Ly, không có chuyện gì....Bây giờ chúng ta đi đâu?".
"về nhà anh đi".

Hoắc Tiêu đề nghị.
" Về đó à...!để làm gì?".

Tang Hỷ Dao nhìn hắn.
" như anh nói hôm trước, chúng ta làm vài nhái đi".
Cô gãi tai:" này...!anh không được lưu manh như thế".


Thật là...
Hắn chắc chắn nói.
" anh chỉ lưu manh với em, Em tin không?".
Cô đương nhiên là tin rồi, hắn nói được thì sẽ làm được, cô không dám đụng chạm đến hắn đâu.
Vẻ mặt cô rầu rĩ.
" được rồi ".

Hắn cười hì hì, cô liền biết mình bị lừa.

Tang Hỷ Dao giả oán giận:" anh trêu chọc em vui lắm sao?".
Hắn vừa cười và Lắc đầu:" không có...!anh không vui, chỉ cảm thấy rất thú vị".
Cô lườm hắn:" như thế mà còn bảo không vui".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Vui Và Thú Vị Là Hai Cảm Xúc Khác Nhau





Hoắc Tiêu nhìn cô:" vui và thú vị là hai cảm xúc khác nhau mà, không tin em thử xem".
" không muốn thử".

Cô quay mặt đi hướng khác.
" được rồi được rồi, anh thua".

Hắn đầu hàng, lại nói:" có đói bụng không, hình như cả ngày nay em chưa ăn gì cả".
" Đúng là đói thật".

Cô gật đầu, hướng anh nói:" anh dẫn em đi ăn nhé".
" được ".


Hoắc Tiêu cười cười, thắt dây an toàn cho cô rồi nhanh chóng phóng xe rời đi.
Hai người đến một nhà hàng gần bãi biển, trời xế chiều, ánh nắng dìu dịu.
Gió biển mát mẻ thổi vào mặt vô cùng thoải mái, hai người ngồi ở bên một góc biển.
Nhà hàng bán thực phẩm hải sản tươi, có rất nhiều món đặc sản, cũng là điểm lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò lãng mạn ăn tối dưới ánh nến.
Tang Hỷ Dao tự hỏi, trời gió như thế này thì nếu mà đốt nến thì sẽ không thể nào đốt được, làm sao mà còn...!
Ôm câu hỏi đó trong suốt quá trình, khi ngồi vào bàn, nhân viên dọn sẵn lên cô mới biết là suy nghĩ của mình vô cùng điên rồ và quê mùa muốn chết.
Nến đèn được bao bọc kỹ trong đèn lồng, không có lộ ra ngoài trời gió cũng không thể nào làm tắt nó được.
Các món ăn làm rất tinh xảo, cảnh tượng hiện tại, buổi sáng là lễ của người khác, buổi tối mới chính là là không gian riêng của hai người.
" mau ăn đi".

Hắn hối thúc cô.
" Hôm nay anh cũng đã vất vả nhiều rồi, ăn nhiều một chút".

Cô đáp lại, trong suốt quá trình hôn lễ của người ta, anh đều rất nghiêm nghị và đen mặt mà.
Khung cảnh lãng mạng, người đối diện lại là người yêu chân thành, gió biển làm dịu lòng người, thổi vào một chút man mát, mang theo cả hương vị biển, cả cơ thể như được sống lại.

Sau khi ăn tối xong, hai người trở về.
Đưa cô về trường học, vẻ mặt Hoắc Tiêu rất rầu rĩ, hắn tính lôi kéo cô trở về nhà riêng của mình, nhưng mà cô liền hiểu ý, vào miệng cọp sẽ không thoát ra được, có dụ dỗ như thế nào cũng không muốn đi, hắn cũng đành hết cách.
Chỉ còn biết phục tùng mệnh lệnh đưa cô về trường.

Buổi chiều ngày mai, cô còn phải đi đến lớp tự học, cô đã nghỉ quá nhiều, nếu không lấy lại kiến thức chắc chắn sẽ thi trượt và học lại mất.

Tạm biệt nhau ở cổng trường, nhìn cô bước vào trong, Hoắc Tiêu mới lái xe trở về.


Thời gian này anh vẫn còn có rất nhiều việc cần phải làm, ví dụ như tính toán với một số người nào đó.
Lúc đầu hắn vốn định không cho cô biết về nguyên nhân cái chết của mẹ cô, nhưng mà suy nghĩ lại, như thế đối với cô lại không công bằng, cô vẫn nên biết, cũng nên cho mẹ cô, bà ấy một sự công đạo rõ ràng, cũng nên đưa người ác ra Pháp Luật.
Theo quy tắc cuộc sống của hắn, nếu muốn lấy mạng người thì hắn có thể tự tay thu lấy, nhưng mà hiện tại đang sống ở quy tắc của cô, hắn sẽ tuân theo bất kể là chuyện gì.
Người gây án cũng nên để pháp luật trừng trị.
Hoắc Tiêu cho xe chạy vào, Lão Ngũ và Jakk đang ở nhà hắn, hai người nằm trên sofa đã không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Hoắc Tiêu không nói một lời nào, bước qua hai người tiến vào thư phòng.

Hắn ngồi vào bàn nghiêm chỉnh, gác tay lên thành ghế, mở ra máy vi tính, trên đó đang xuất hiện một cuộc gọi video.
Bên kia là một người đàn ông Châu Á điển hình, trên mặt lại có chút cương nghị, hắn chậm chậm liếc mắt rồi thông thả nói:" tôi muốn đổi ý, bây giờ cậu hãy đem những tài liệu có liên quan đến tội trạng của bà Du Điêu Lan cho công an đi, nhớ làm kỹ lưỡng một chút, tôi không muốn bọn họ nghi ngờ".
" Vâng, lão đại, Tôi biết rồi".
" Ừ ".

Giao phó xong, hắn liền tắt Video.
Trở lại phòng khách nhìn hai người kia vẫn vắt chân lên thành ghế ngủ ngon lành.
Hắn bước qua bọn họ, đi vào phòng ngủ.

Hoắc Tiêu đang nghĩ, cuộc sống xô bồ như thế, cứ giống như hai người kia vô lo vô nghĩ thì thật sự quá tốt.

Không cần biết quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, chỉ cần biết hiện tại tương lai đang sống một cuộc sống như thế thật sự rất may mắn.
Nhưng mà...!hắn lúc này khẽ cười bây giờ hắn cũng đã lấy được những thứ mình muốn, cũng vô cùng thõa mãn, cũng có thể gọi là....!vô cùng thỏa mãn.
Mỗi người có một khát khao thỏa mãn riêng của bản thân, hắn cũng như thế...!khát khao của hắn chính là có được cô, bảo vệ cho cô.
Hoắc Tiêu đang lo sợ, lo sợ chuyện của mẹ cô bị lộ ra thì cô sẽ có những cảm xúc tiêu cực, hắn thật sự không muốn, nhưng vì cho mẹ cô một cái công bằng, bắt buộc hắn phải làm.
" Dao Dao, hi vọng em không trách anh, anh luôn bảo không làm em đau lòng, Nhưng mà lần này đến lần khác đều làm tổn thương em, anh khơi ra những ký ức sâu trong lòng em...em có hận anh không ".
Hoắc Tiêu trầm mặc, về việc này, hắn cũng bó tay không thể nào không làm, chỉ mong thời gian sẽ tìm được cách giải quyết, làm xoa dịu nỗi khổ đau của cô.
Suốt một đêm đó Hoắc Tiêu không hề chợp mắt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Vạch Trần Cái Chết Của Mẹ Tang Hỷ Dao - Cái Ác Bị Trả Giá





Tang Hỷ Dao trở lại ký túc xá, cô tắm rửa xong thì trở lại giường, cầm di động xem hắn có nhắn tin cho cô hay không.
Quả nhiên là có hai tin nhắn chúc ngủ ngon, cô liền thỏa mãn cười vui vẻ, cũng nhắn lại cho hắn một tin nhắn tương tự rồi thả di động, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhiều lúc hai người yêu nhau chỉ đơn giản như thế đó...!tuy bé nhỏ nhưng vô cùng hạnh phúc.
Chiều ngày mai, cô còn phải đến thư viện, lại phải đến gặp giáo sư để nộp bài tập.
\*\*\*
Hoắc Tiêu gần đây rất lạ, cứ nói bóng nói gió với cô, bảo cô có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được nghĩ tiêu cực và hãy nói với hắn.
Cô hơi thắc mắc khi nghe những lời này, không hiểu hắn đang nói gì, nhưng mà hắn cứ lặp đi lặp lại bên tai cô như thế, cô đành chấp nhận.

Gật đầu hứa, có chuyện gì sẽ nói cho hắn biết đầu tiên.
Lúc này Hoắc Tiêu mới yên tâm.

Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên cũng rất nhanh chóng, Hoắc Tiêu chỉ vừa mới lo lắng đây thôi, nhưng mà nỗi lo này đã đến thật nhanh.
Chỉ trong 2 ngày, tin tức liền đăng đầy trên báo, hắn đọc báo, khó chịu một phen.
Vì sao mỗi lần cảnh sát bắt người đều sẽ có tin đăng rầm rộ như thế, tin nào cũng có thể nhưng tin này không thể gói ghém được hay sao ?.
Hắn chỉ nghĩ như thế, nhưng làm sao có thể, Du Điêu Lan liên quan đến cái chết của dòng dõi nhà thế gia, làm sao mà có thể bỏ qua cho được.
Cảnh sát không nói thì phóng viên cũng nhất định sẽ lục sùng cho ra mà thôi.
Khi cô biết tin này, Tang Hỷ Dao đang ở thư viện của trường, cô đang làm bài luận văn.
Có một nhóm người đi ngang qua, họ thảo luận rất sôi nổi chuyện để đăng trên báo, cũng rầm rộ trên internet.
Đề tài này trở thành hot seach.
Có người cảm thán một câu hào môn thế gia thật quá kinh khủng, cũng có người lại bĩu môi, rồi có người lại ao ước mình được gả vào hào môn.
Tang Hỷ Dao vô tình nghe được liền nhướn mày, ngạc nhiên.
Chắc chỉ có cô là không biết gì thôi đúng không?
Cô thì không quan tâm lắm đến mấy cái đó.
Chỉ là buổi trưa, hai người bạn của cô lại đem chuyện này ra nói.

Còn mở điện thoại cho cô nhìn bảo là đề tài này đang rất nóng, làm sôi sục cả một thế hệ hào môn, vợ nhỏ giết chết vợ lớn để chen chân nhà giàu, bây giờ bị lật tẩy, vợ nhỏ được lĩnh án cố ý giết người ở tù 50 năm.
Lưu Chân Chân Xoay màn hình đưa cho cô xem, ánh mắt cô lia đến một bản tin đỏ rực.
Ngay sau đó lồng ngực cô co thắt đau đớn.
Trong báo đã nói gì?...
Mọi thông tin ở đây đều vạch trần bộ mặt của Tang Thiệu Hoàng và Du Điêu Lan.
Hơn 24 năm trước Tang Triệu Hoàng bước vào Vu gia ở rễ, vài năm sau liền đổi tên tất cả những bất động sản dưới trướng Vu gia sang tên dưới danh nghĩa Tang Gia.

Sau đó Tiền bạc và phú quý là mờ mắt Tang Triệu Hoàng, ông đã không còn là một người đàn ông chất phác như năm nào mà mẹ cô đã yêu.
Ông ấy có người phụ nữ bên ngoài.

Người phụ nữ ranh ma đã có âm mưu từ trước, dùng bao nhiêu mưu kế cuối cùng đã bức vợ lớn tự sát, che giấu sự thật đằng sau cái chết của vợ lớn.
Bây giờ mọi người mới có thể biết được mười mấy năm trước có một vụ tự sát, hóa ra không phải, thì ra nguyên nhân là ở phía sau có người giật dây, chính là vợ nhỏ muốn leo vào hào môn đã hãm hại vợ lớn dẫn đến tử vong.
Người ác vẫn ở ngoài pháp luật, nhiều năm như thế, bây giờ mới bị pháp luật trừng trị, lặp lại vụ án cũ, cho Vu gia một cái công đạo.
Có nhiều người xem xong cũng lắc đầu, tỏ ra thương hại, đến bây giờ mới trả lại công đạo thì ai xem, bọn họ cũng đã không còn trên thế gian này nữa.
đây không phải là sự thật về cái chết của mẹ cô Vu Thuần sao?.
Tang Hỷ Dao đọc từng kỹ từng chữ, từng nội dung có trong bài bản tin.

Sau đó, cả người vô lực, hai mắt đỏ ngầu.
Cô không biết mẹ của cô lại bị hãm hại như thế này, mẹ của cô, bà thật quá tội nghiệp.
Mẹ kế, bà thật ác độc, còn ba của cô.

Tang Hỷ Dao rất muốn hận ông ấy chỉ vì ông ấy nên mẹ cô phải đi đến bước đường cùng này, ông ấy....
Lưu Chân Chân và Tần Thư ngồi đối diện với cô, thấy cảm xúc của cô không được bình thường, không ổn định cho lắm thì mới ngạc nhiên gọi cô:" Hỷ Dao, cậu bị sao thế ?"
Tang Hỷ Dao giật mình:" không có gì, mình chỉ hơi bất ngờ với bản tin mà thôi".
Tần Thư nhanh miệng nói:" đúng không, tớ cũng thấy rất bất ngờ, không ngờ hào môn lại nhiều tiếng xấu như thế".
" đúng như thế, mẹ kế kia chắc đã tiêu rồi, thật đáng đời bà ta".

Lưu Chân Chân lại nói:" đều cùng một họ Tang, nếu không phải mình quen biết Hỷ Dao, nhìn sơ qua cứ tưởng là liên quan đến Tang Hỷ Dao không chừng".
" phải không".

Cô gượng cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Cảm Xúc Tiêu Cực





Bây giờ trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, về cái chết của mẹ cô, về chuyện của ba cô, chuyện mẹ kế và cũng có chuyện của Hoắc.
Những lời nói của Hoắc Tiêu cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Tại sao lại trùng hợp như thế, cô không nghĩ nó xảy ra cùng một thời điểm như vậy...!không đúng một tí nào....
Nghĩ là làm cô liền tạm biệt hai người họ, nói muốn đi trước.
Tang Hỷ Dao đi đến một góc không người, lấy di động gọi đi, bên kia Hoắc Tiêu thấy cô gọi đến thì bắt máy.
Cả hai không ai nói gì cả, dường như đã biết đối phương đang muốn nói gì.
Hít một ngụm khí lạnh, sau đó cô mới dũng cảm nói:" chuyện của mẹ em có phải anh từ lâu đã biết rồi không?".
Hoắc Tiêu bên này chậm chạp ừ một cái, duy chỉ không phải hắn đã biết mà chính là hắn tung ra tin tức này.
Khi nãy cô còn trách hắn vì sao lại giấu cô, nhưng hiện tại, hắn lo lắng cho cô đến như thế, che giấu chỉ vì sợ cô biết được sẽ đau khổ, Hoắc Tiêu suy nghĩ nhiều cho cô như vậy, cô có thể trách sao?.
Cô thở dài:" không sao, em không phải là người không biết lý lẽ, chuyện này không có gì cả, không liên quan đến anh, anh cũng đừng trách".
Tại sao không liên quan tới hắn chính là hắn gây ra, nếu hắn một mực giấu giếm đến cùng thì cô sẽ không như thế.


Hoắc Tiêu không biết phải nói với cô như thế nào cho phải:" hiện tại em đang ở trường sao?, đợi anh, anh sẽ đến ngay em".
" không sao".

Tang Hỷ Dao cản hắn lại:" Em không việc gì, anh đừng lo, chỉ là em không thích ứng kịp với tin tức này, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không trách anh, Cảm ơn anh".
Cô lại nói:" Anh cũng đừng đến, hiện tại, em đang muốn ở một mình".

Với câu nói này của cô, Hoắc Tiêu rất bối rối, hắn cảm thấy hắn là một người chứa đầy tội lỗi.
"Xin lỗi, vì anh không nói cho em biết".
Cô lắc đầu, nói rõ:" không sao, em hiểu...!anh không muốn nói cho em biết là vì anh sợ em sẽ bị tổn thương, lúc đầu sau khi biết được chuyện này thì em cũng có ý trách móc anh, nhưng mà suy nghĩ lại thì dù biết trước hay biết sao thì cảm xúc cũng không thay đổi được gì...em cần phải cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em nhiều như thế".
Bên này im lặng, những lời cô nói ra khiến anh không biết cách nào để trả lời được.
" Em cần yên tĩnh một mình, em cúp máy đây".

Tang Hỷ Dao nói xong thì tắt máy trước, để cho Hoắc Tiêu bần thần cầm di động, hắn chau mi, cuối cùng quyết định nhanh chóng, lái xe chạy đến trường cô.
Tang Hỷ Dao trở về ký túc xá của mình suốt của một quá trình đều trầm mặc, không nói, cô không biết mình sẽ bộc lộ ra cảm xúc gì nữa.
Có lẽ cô sẽ không chịu nổi, Cũng có thể cô sẽ rất bình tĩnh mà đối mặt với sự thật.
Mẹ cô, bà cũng đã chết rồi, như thế thì còn giúp ích được gì nữa.
Chỉ hi vọng pháp luật có thể trừng phạt kẻ ác, cô không còn yêu cầu gì hơn.
Tang Hỷ Dao cứ thế nằm trên giường, buổi trưa cũng không ăn, Tần Thư và Lưu Chân Chân trở về thấy cô như thế thì nháo nhào, lo lắng, cô lại bảo mình không sao, chỉ là có một chút khó chịu trong người mà thôi, cô gọi hai người đó đi ăn trước đi, đừng lo cho cô.
Hai người nhìn cô một lúc:" cậu bị cậu khó chịu như thế, vậy chúng ta đi đến phòng y tế đi".
Cô từ chối:" không sao, nằm một chút sẽ ổn thôi, các cậu cứ đi đi không cần lo cho tớ".

" cậu thật sự không sao chứ, đi đến phòng y tế....".
" không sao".

Cô cắt ngang lời của Tần Thư.
" nằm một chút là được rồi".

Cô cười nhẹ.
" Vậy được rồi".

Lưu Chân Chân nói:" nếu cậu có khó chịu gì thì gọi cho chúng mình nhé".
" Được, cảm ơn các cậu".
Thoái thác xong lý do, Tang Hỷ Dao nằm trở lại trên giường, kéo chăn đắp phủ đầu, nấc nghẹn từng cái.
Cô khóc, nhưng không dám phát ra âm thanh sợ mọi người sẽ lo lắng, chỉ cố giấu một mình.

Hai hàng nước mắt chảy dài, cô lại đưa tay lau đi, thấm ướt cả tay áo.

Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, còn thiếu thốn tình cảm của bà, vì sao những người ác độc đó lại ác độc đến vậy, còn lấy đi niềm khao khát có mẹ của một đứa trẻ chỉ vì lợi ích kỷ của bản thân.
Chỉ như thế thôi Sao ?
Mẹ cô vừa đau khổ vì ba, vừa bị những kẻ độc ác đó giết hại.

Bọn họ không thấy mẹ cô rất đáng thương hay sao?.
Khóc không phát ra âm thanh thật sự rất khó chịu, Khóc một lúc lâu, cô liền cạn hết sức lực, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ở bên ngoài cổng, Hoắc Tiêu đang ngồi trong xe chăm chú nhìn vào bên trong, hắn đã đậu trước cổng trường cô một thời gian khá lâu, cứ thế mà im lặng ngồi đây.
Không muốn cho cô biết, cũng không gọi cho cô, hắn rõ ràng hơn ai hết, cô chắc chắn sẽ khóc, những giọt nước mắt cô rơi lại làm hân đau lòng.
Nhưng mà chuyện này cần thời gian để giải quyết, Chỉ có nó mới có thể giúp xóa đi tất cả nỗi đau mà cô đã gánh chịu.
Hắc tiêu cứ ngỡ mình sẽ chờ đợi như thế, nhưng mà hắn đã sai lầm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Lẻn Vào Kí Túc Xá Nữ





Rối loạn đến việc của cô, đối với hắn đều là những cảm xúc nóng nảy.
Hắn đã đánh giá cao chính mình, hắn không chịu được, 5 phút sau, hắn liền khó chịu, hắn không thể đứng đây chờ mãi, hắn phải làm cái gì đó.
Hoắc Tiêu liền hành động.

Trường đại học canh quản rất nghiêm ngặt, người ngòai như hắn không thể bước vào....Nhưng mà nếu nhờ quan hệ thì vẫn có thể chứ ?.
Đương nhiên là có thể, Hoắc Tiêu có quen một số người có chức vụ trong đây, hắn sử dụng quan hệ nhờ vả một chút.

Cuối cùng hắn trót lọt vào được sân trường đại học, tìm đường đi đến ký túc xá của cô.
Bây giờ là giờ trưa...!Sinh viên đã tấp nập đi ăn cơm và nghỉ ngơi, đến cả quản lý ký túc xá cũng như thế, hắn nghĩ, giờ này có thể sẽ nói lỏng phòng bị một chút.
Quả nhiên y như dự đoán, phòng quản lý trống không, ký túc xá nữ hiện tại không có người quản lý, hắn liền lợi dụng cơ hội đó mà bước vào.
Nhưng lại không rõ vị trí phòng của cô đang ở đâu, hắn nhìn nhìn, hắn là người máu mặt lại lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế.
Hoãn loạn....

Từ phía xa xa, Lưu Chân Chân và Tần Thư ăn cơm trở về liền thấy phía trước có một bóng hình quen thuộc làm hai cô nhíu mày, bước vội đi đến.
Đến gần nhìn kỹ thì mới biết hóa ra là người quen, Hai cô gái nhìn nhau, sau đó đi đến gần Hoắc Tiêu.
Hai người không hiểu được vì sao hắn lại đến đây, nhưng dùng đầu óc suy nghĩ lại, có thể khi nãy Tang Hỷ Dao khó chịu, Hoắc Tiêu liền biết tin chạy đến đây
Cả hai liền đưa mắt hâm mộ nhìn Hoắc Tiêu, Tang Hỷ Dao có một người bạn trai chu đáo như thế thật làm các cô gái đang yêu và chưa yêu hâm mộ muốn chết, hai người tiến đến.
" xin chào, cậu đến tìm Hỷ Dao đúng chứ".
" Đúng vậy....nhưng mà tôi không biết phòng cô ấy ở đâu, vừa gặp được hai người may quá".

Hoắc Tiêu nhìn thấy hai người cũng đặc biệt mừng rỡ.
Tần Thư nói:" cậu cũng có gan lắm, đây là ký túc xá nữ, nhưng cậu vẫn bước vào".
Lưu Chân Chân kéo lại:" không phải quản lý đi vắng rồi à, Nhanh vào thôi, còn đứng đó nói làm gì, để dì ấy biết được thì không hay đâu".
Hai người liền kéo Hoắc Tiêu về phòng ký túc xá, giữa đường cũng có nói chuyện một vài câu, hai cô cũng nói với hắn là Tang Hỷ Dao đang không khỏe, đáp lại bọn cô hắn cũng nói đã biết, hai người liền không nói nữa, dẫn Hoắc Tiêu đến phòng.
Cả căn phòng im lặng, hai người chỉ tay ám hiệu rằng cô đang nằm trên một chiếc giường, bị màn giường che phủ không thấy ánh sáng.

Sau đó ra ám hiệu vẫy tay với Hoắc Tiêu, cả hai hiểu ý sau đó rời khỏi ký túc xá.
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Hoắc Tiêu và Tang Hỷ Dao đang ngủ.
Thanh chắn giường rất thấp, đến cả bậc thang đi lên cũng rất mỏng, cái này chỉ thích hợp cho con gái, mà cô lại ở trên tầng gác, Hoắc Tiêu không dám bước lên, sợ sẽ làm gãy nó, thân hình hắn to lớn hơn cô nhiều.
Lợi dụng tình thế chiều cao của bản thân, hắn liền ngẩng đầu mở ra màn chắn, nhìn thấy cô nằm cong người bên trong.

Thấy như thế hắn vô cùng khó chịu, bây giờ hắn không thể không bước lên cầu bậc thang.
Hắn làm liều, hai bước gộp ba, nhanh nhẹn nhảy lên giường, gác xép không thể nào chịu được sức nặng của hắn, nên chao đảo một chút.
Hắn cũng không dám cử động mạnh, chỉ nhẹ nhàng bò đến nơi cô, sau đó ôm lấy cô.
Gác xếp chỉ đủ cho một người ngủ, nay lại thêm vào hai người liền chật chội, lại có người ôm lấy cô, Tang Hỷ Dao khó chịu đẩy hắn ra, xoay người.
Hắc tiêu lại không để cô được như ý muốn, liền ôm cô rất chặt.

Tang Hỷ Dao chịu không nổi nữa mới quyết định mở mắt, nhìn thấy bàn tay to lớn ôm lấy cô thì hoảng sợ.

Nhưng mà mùi hương quen thuộc này làm cô thấy yên lòng.
Trước mắt xuất hiện ra Hoắc Tiêu.

Hắn cho cô một bất ngờ rất lớn, hắn đang ở đây.

" tại sao anh lại ở đây?".
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, Hoắc Tiêu nhìn hai mắt cô bị sưng thì tỏ vẻ khó chịu.

"Em trốn anh ở đây khóc, Tại sao lại không nói cho anh biết".Hắn xoa nhẹ mi mắt cho cô.
Bây giờ lại đến thời khắc yếu đuối, nhìn thấy hắn, cảm xúc khó chịu trong lòng cũng bộc phát ra.
Không nói không rằng ôm lấy hắn, lại khóc một trận, lần này là khóc ra tiếng, cảm giác dễ chịu hơn lúc khóc thầm rất nhiều, lúc nãy nó cứ nghèn nghẹn.

Thật không thể nào diễn tả nổi.


Hoắc Tiêu trầm ngâm.

Dùng tay vỗ lưng cho cô nhuận khí:" Khóc đi.

Em khóc thoải mái đi, anh chỉ cho phép em khóc lần này là lần cuối, không được khóc lần thứ 2 trước mặt anh nữa".
Tang Hỷ Dao Khóc, đẩy ra bao nỗi uất ức Trong lòng.
" bà ta hại chết mẹ em...em không chịu được".
Hoắc Tiêu ôm cô:" đúng, bà ta hại chết mẹ em, nhưng bà ta đã trả giá, cũng cho mẹ em có thể nhắm mắt được rồi".
" Bà ta thật quá ác độc".

Cô nấc lên một cái.
"Đúng, vì thế bà ta cũng bị pháp luật trừng trị rồi, đúng không".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Cảm Ơn Anh Đồ Ngốc





" đúng rồi, nhưng mà em khó chịu".
Hắn vỗ lưng cô:" không khó chịu, có anh ở đây, cho em khóc một lúc".
Hoắc Tiêu nằm nghiêng, ấn đầu cô vào ngực mình, Tang Hỷ Dao cũng thỏa thích mà khóc.
Sau khi khóc xong thì cũng bình tĩnh lại không ít, cô xoay người ngồi dậy quệt nước mắt.
Phía sau, Hoắc Tiêu len lén xoa bả vai lặng lẽ không để cho cô phát hiện, vì nằm nghiêng quá lâu, không gian lại gò bó nên vai hắn hơi đau.
Cô mở mắt nhìn hắn:" cảm ơn anh".
" ừ, đã thoải mái hơn chưa?".

Hắn xoa xoa má cô.
Cô lắc đầu lia lịa.
" Không còn khó chịu nữa".
" Vậy nhé".

Hoắc Tiêu xoa mũi cô:"  vậy thì không được khóc nữa....có biết không?".
"  Em biết rồi".
Hai người âu yếm được một lúc thì Tang Hỷ Dao sực nhớ ra đây là phòng ký túc xá nữ của trường, cô liền hốt hoảng:" Không xong rồi.


Anh vào đây có bị ai phát hiện ra không?".
Khi nãy cô quá hồ đồ rồi, chỉ lo khó chịu mà không chú ý đến việc này, bây giờ...coi như xong.
Hoắc Tiêu ung dung:" không sao khi nãy quản lý ký túc xá của em không có mặt ở đó, không có ai thấy anh cả".
Thế cũng may, nhưng để anh xuất hiện ở đây thì không ổn tí nào cả, nếu khong giải quyết thì chuyện gây to.
" đi thôi ".
Cô nhanh chóng chạy xuống giường cũng kéo theo Hoắc Tiêu, hắn chầm chậm bước xuống giường, chỉ sợ hắn cũng tay một cái là chiếc giường của cô sập mất.
" mau mau".

Cô thúc giục, Hoắc Tiêu nghe cô hối như thế thì cười nhẹ trong lòng.
Cuối cùng thì cô vẫn trở lại dáng vẻ vô tư rồi, không còn ủ dột nữa, điều này làm cho Hoắc Tiêu cảm thấy vô cùng may mắn.
Dáng vẻ hấp tấp của cô thật đáng yêu, nhất là dáng vẻ lo lắng cho hắn.

Hắn thật muốn ôm cô hôn một phen.
Hoắc Tiêu theo cô bước ra khỏi ký túc xá, may mắn dì quản lý lúc này đang loay hoay trong phòng quản lý không có chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Tang Hỷ Dao và Hoắc Tiêu len lén chuông ra khỏi kí túc xá, khi ra đến cổng, Tang Hỷ Dao mới lau đi mồ hôi.
Chuyện này không thể không phủ nhận....!nó quá mức kích thích, cũng may đi trên đường không có gặp một ai cả.
Tang Hỷ Dao bĩa môi, kéo hắn ra phía ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Cô bắt đầu hờn dỗi:" anh nói như thế có phải rất nguy hiểm hay không ?, nếu mà dì quản lý biết được thì anh sẽ ra sao ?".
Cô không sợ mình có chuyện gì, chỉ sợ hắn bị bắt chẹt mà thôi.
Hắn cười ha ha ôm lấy cô:" không sao, dù gì thì chúng ta cũng ra ngoài được đó thôi".
" lần này anh may mắn".

Cô hít mắt.
" cũng không có ai chú ý đến anh".
Cô bán tính bán nghi nhìn hắn từ trên xuống dưới một lược, hắn vô cùng soái, mặc Âu phục, mang giày da khí chất như thế lại nói không có ai chú ý.
Lúc này, vừa vặn có hai cô gái đi ngang qua Hoắc Tiêu, hai người lén lút xoay đầu nhìn.
Cô nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn:" chứng cứ phạm tội như thế mà nói không có?".

Hoắc Tiêu chột dạ xoay người lại:" Tại cái này là anh.....!nhưng mà thật sự chúng ta đã bình an".
" Đúng rồi, coi như anh đúng ".
Cô quay người ra hướng cổng, giận dỗi bỏ đi trước, Hắn thì hối lỗi đi phía sau.

Từ đó ra đến cổng cũng có nhiều người lén liếc nhìn hắn, bọn họ còn không kiên nể gì mà trầm trồ.
Cô thở dài rầu rĩ.
Cô chỉ và giả vờ giận hắn, chứ không phải là thật sự giận, lúc nãy nhờ có hắn mà cô mới có thể giải tỏa hết áp bức trong lòng.

Đi đến cổng trường, Tang Hỷ Dao đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.
" Cảm ơn anh, đồ ngốc~".
Hắn hôn lên tóc cô, thì thầm yêu thương.
" Ừ~ Anh là đồ ngốc, chỉ là đồ ngốc của một mình em".
Tang Hỷ Dao cọ cọ:" Miệng lại nói ngọt".
"Anh về đi~ Ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty".
Cô giở thói đuổi người, hắn liền phụng phịu:" hôm nay không gặp được sao?".
" không được nha, hôm nay em có tiết tự học rồi...!tiếc ghê ~".
Cô biết hắn chỉ muốn làm cô vui, Tang Hỷ Dao cũng giả vờ cao giọng, cô nói xong liền bật cười.
" được rồi, anh về đây, ngày mai anh sẽ đến đón em".
" mai gặp~".
"Hôn anh một cái đi".Hắn yêu cầu.
Cô nhìn nó xung quanh, hắn lại nói:" Em nhìn đi, không có ai mà".
Quả thật là xung quanh hiện tại không có ai, Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa.
Cô hết cách, nhón chân hôn lên má hắn một cái.
"rồi đấy".
Nói xong, đẩy hắn đi, không cho hắn có cơ hội phản bác nào.
Đồ ngốc này.


Thật hết cách giải quyết.

\*\*\*\*
Chuyện rắc rối này, nhờ có Hoắc Tiêu mà cô đã có động lực để tiếp nhận.

Qua mấy ngày sau, liền nghe Nói Tòa án đã thi hành pháp luật, hiện tại có một số người thân thiết đang ngồi ngồi tù.
Trong thời gian này, cô cũng có nhận được nhiều cuộc điện thoại của ba cô, ông ấy vô cùng tức giận vì chuyện của mẹ kế.
Cô cũng không có ý kiến, nghe ông ấy mắng chửi mẹ kế đã lừa dối mình xong thì tắt máy.
Ai lại không như thế, đàn ông bị lừa dối lại còn bị đội nón xanh, thật khó tiếp nhận.
Ông ấy còn bảo cô nhớ trở về nhà thắp hương cho mẹ, cô bật cười, chán chường nhưng cũng đồng ý.
Từ lúc mẹ kế về nhà, cô không được phép trở về, cũng rất ít khi về nhà thắp hương cho mẹ, cô chỉ đến viếng mộ mẹ mỗi tuần mà thôi, nếu không có thời gian rảnh rỗi thì mỗi tháng.
Quá chua sót cũng có tia hoài niệm, không biết bài vị của bà ở nơi đó....
Haizzz....
Cô cất di động, tới đâu thì hay tới đó, việc đầu tiên trong đầu cô nghĩ đến bây giờ là xem thử Hoắc Tiêu như thế nào đã.
Hắn gần đây có hành vi rất bí ẩn, giấu cô làm việc gì đó mà không cho cô biết, cô phải xem xét kỹ mới được.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Ngoại Truyện Tang Tử Du 1





Du Điêu Lan bị cảnh sát bắt đi.

Tang Tử Du thấy bà bị bắt thì hốt hoảng.
Hiện tại hai mẹ con cô ta đang ở trọ ở một căn nhà nhỏ với số tiền ít ổi, chỉ trong một đêm mà sự việc biến đổi vô cùng đáng sợ...
Cô ta đang là đại tiểu thư danh giá của Tang gia, đột nhiên từ phượng hoàng trên cành cao trở thành con gà ghẻ.
Cô ta không hiểu cũng vừa sợ hãi và hoang mang.
Tin tức trên báo đăng ra nói cái gì ? nói cô ta không phải là con ruột của Tang Triệu Hoàng mà là con riêng.

Ba của cô ta là một người khác.

Là một người mà cô ta căm ghét nhất ở dưới đáy xã hội tầng lớp hạ lưu.
Cô ta làm sao chịu đựng được trước khi rời đi, Tang Tử Du biết tin này đã đập hết tất cả đồ đạc.
Cô ta không tin cô ta không tin rằng mình có thân phận như thế, cô ta là con của Tang Triệu Hoàng, là con cháu của Tang gia, không thể nào là đứa con riêng của một tên như thế được.
Ngày hôm sau, người ba mà cô ta kính yêu nhất cũng là người yêu thương cô ta nhất đuổi mẹ con cô ta ra khỏi nhà, thẻ ngân hàng cũng bị khóa hết, chỉ còn lại một tấm thẻ riêng do mẹ cô ta giấu diếm quỹ đen.

Hai người cô ta sống dựa vào đó, thuê một căn nhà trọ cùng với số tiền ít mà sống tạm bợ.
Mỗi tháng bình thường ở Tang gia, cô ta nhận được vài chục nghìn, nhưng bây giờ thì chỉ có 300 nhân dân tệ mỗi tuần, cũng không còn ăn ngon mặc đẹp như trước, cô ta đang cảm thấy bản thân rất đau khổ.
Cuộc sống của tầng lớp hạ lưu mà cô ta từng căm ghét đang xoay quanh cô ta.
Cô ta ghét những người hạ lưu.

Ghét hết hoàn cảnh hiện tại, ghét căn phòng cô ta đang ở....
Hai mắt cô ta đã có quầng thâm.

Du Điêu Lan thì càng tồi tệ hơn, không còn dáng vẻ thanh nhã của phu nhân cao ngạo như ngày nào mà đã trở thành một người phụ nữ cùng khổ, chỉ vì suy nghĩ quá nhiều, lo lắng đến già đi.
Cô ta ngày nào cũng nổi điên, mẹ của cô ta không làm được gì, càng ngày càng sợ hãi cô ta, sợ cô ta ném đồ trúng mình mà mỗi lần cô ta nổi giận đập đồ bà ta liền chạy ra khỏi nhà.
Vì sao lại như thế, cô ta không muốn...Cô ta là tiểu thư Tang gia, có chết cũng là Tiểu Thư, không thể nào là một người bình thường như thế được.
Hơn 20 năm sống trong nhung lụa, bây giờ tay chân lại lấm bùn thì ai có thể chịu được.
Tin tức này từ đâu ra ? cô ta muốn đi tìm người báo tin này giết chết người đó người đó...!phải chết, cô ta sẽ bắt người đó nói với toàn thể những người đã lăng mạ cô ta rằng cô ta chính là con ruột.
Cô ta muốn bọn họ phải quỳ gối dưới chân cô ta.
Cô ta bị lăng mạ rất nhiều, cũng bị những người mà cô ta khinh bỉ trước đây kinh thường.
Người đàn ông được gọi là ba ruột của cô ta, đến tìm hai mẹ con của cô ta.
Cô ta cũng ra xem người đàn ông bẩn thỉu này.
Trước mặt cô ta là người đàn ông có râu xồm xoàn và hai mắt đỏ ngầu.
Cô ta lại càng nổi điên.
Ông ta nhìn thấy hai mẹ con cô ta liền cười, sau đó ngả ngớn nói:" Điêu Lan hóa ra bà ở đây, tôi tìm bà khắp nơi ".
Mẹ của cô ta trợn mắt nhìn ông ta, hơi có chút sợ hãi:" tìm tôi làm gì ? chúng tôi với ông đã không còn quan hệ gì với nhau".
Ông ta lại cợt đùa:" như vậy sao, nhưng mà tôi lại vừa biết được hai chúng ta có một đứa con gái".
Ông ta chỉ vào Tang Tử Du:" nào...!con bé đang đứng bên cạnh bà đúng không ?...!để cho tôi nhìn một chút".
Tang Tử Du bên cạnh đã sớm điên tiết, cô ta vẫn là một mực im lặng, Trong tay áo nắm chặt con dao nhỏ mà cô ta đã lén giấu.
Khi tay ông ta muốn thò đến thì đã bị Du Điêu Lan cản lại.
" Ông không được đụng đến con bé ".


Lời nói của bà ta giống như là cảnh cáo cũng giống như là cầu xin làm cho cô ta chịu không được.
Người đàn ông đó thu tay lại, cười rất bỉ ổi:" được, được, được, tôi không đụng con bé là được chứ gì, tôi đang cần tiền".
Du Điêu Lan đột nhiên biến sắc:" tôi không có tiền, Ông đi chỗ khác đi ".
" Sao lại không có" ông ta chắc chắn:" tôi nghe nói bà làm vợ nhỏ của một gia đình rất nhiều tiền, tôi cũng muốn có một ít ".
" Vì cái gì mẹ tôi phải đưa tiền cho ông ?".
Tang Tử Du chịu hết nổi, cô ta lên tiếng, ánh mắt như muốn xé xác ông ta.
Ông ta cười cười:" Vì cái gì à? Mẹ mày chính là vợ của tao, bây giờ tao mắc nợ, mẹ mày phải trả".
Cô ta đang gặp phải cái gì ? Đúng là tầng lớp cấp thấp.

Ở đâu lại lòi ra một người cha bỉ ổi như thế.
" Không có tiền cho ông đòi đâu".
Cô ta đang rất giận.

Du Điêu Lan vội vã kéo cô ta lại, an ủi:" con đừng đối đầu với ông ta, đi vào nhà đi".
" tránh ra, vì sao tôi phải vào nhà, tôi cũng không phải là con nít, ông ta là cái thá gì".
Tang Tử Du sống với tính cách Tiểu Thư đã nhiều năm, bây giờ muốn cô quỳ gối là chuyện không thể nào.
Cô ta biết lão già kia sẽ không bỏ qua, vì thế cô ta quyết định ở lại đối đầu.

" Con mụ này mày không đưa tiền chứ gì ?".

Ông ta nói xong liền nhào đến hai mẹ con.
" ông không là cái thá gì hết".
Lời nói lại làm cho lão ta tức điên hơn, trợn mắt nhào đến, chỉ sợ trở tay không kịp.
Cô ta lấy ra con dao nhọn giấu sẵn trong tay áo, quơ mạnh trước mặt ông ta:" đến đây, có ngon tôi giết chết ông ?".
Người đàn ông bẩn thỉu thấy cô ta cầm dao liền dừng lại.

Không dám bước đến, không làm gì được.
Một tên bẩn với một ả điên liều mạng thì ai sẽ thắng, nếu còn lí trí thì không có ai dám đối đầu với một ả liều mạng cả...!bởi vì họ còn muốn sống
Bây giờ cô ta không còn quan tâm đến pháp luật gì nữa cả...!Cô ta chỉ muốn giải tỏa.

Cô ta cũng có thể giết người..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Ngoại Truyện Tang Tử Du 2





" Tao không nói chuyện với hai mẹ con của mày nữa, lần sau tao đến tao nhất định phải có được tiền, hai mẹ con mày chuẩn bị đi".
Cô ta cầm chắc con dao đưa lên trước mặt ông ta:" có ngon thì đến đây, xem thử tôi có dám đâm chết ông không, thấp hèn ".
Ông ta bị cô mắng cũng không có biểu cảm gì, chỉ là giống như đang xem phim hài mà cười ha hả:" dơ bẩn ? thấp hèn ? Tên này đã sinh ra cô đấy".
" Ông nói cái gì ? ông nói lại nữa thử xem".
Cô ta hai mắt đỏ ngầu, nghe được như thế thì cầm dao xông đến.

Đây là ba cô ta, vậy cô ta phải càng giết chết ông ta.
Nỗi phẫn hận trào lên, cũng may là Điêu Du Lan kịp thời ngăn lại.
Người đàn ông bị dọa, sợ hãi vội vã chạy đi.
Đuổi được người đi xong, cô ta liền tức giận đi về phòng.
Cuộc sống cứ như thế làm cô ta bị bế tắc, cũng gần có tâm lý không bình thường.
Cô ta càng ngày càng quái dị, làm việc lủi thủi trong phòng, căn phòng nhỏ bị bịt kín mít cang thêm tăm tối, mỗi lần có người gặp, vẻ mặt rất đáng sợ.

Cả người cũng gầy gò, không còn là một mỹ nhân.
Cô ta nằm trợn mắt trên giường, nhớ lại cuộc sống sung sướng mà trước đây mình từng trải qua rồi sẽ mỉm cười.
Mẹ của cô ta bước vào thấy như thế khẽ gọi con gái lại bị cô ta lườm, ánh mắt giống như ác quỷ, bà ta cũng không dám đến quấy rầy cô ta nữa.
Hai ngày sau đó, Tên đó lại đến đòi tiền, cô ta thấy thì mặt hầm hầm bước ra.
Lần này dáng đi của cô ta rất quái dị.

Đến Điêu Du Lan cũng không dám đi đến.
Bà ta vòng qua người con gái, cảm thấy lạnh sống lưng, cô ta không ăn uống, mặt mày ngày càng xanh xao, tóc xõa lề xuề làm cho người đàn ông đến cũng không dám nói nhiều.
Căn nhà trọ trở nên hắc ám giống như tính cách của cô ta.
Tang Tử Du ngày càng bất bình thường.
Hai mẹ con từ lâu đã rất kiêu ngạo sống trong nhung hoa phú quý lại bị chà đạp, mỗi ngày chỉ có thể ăn uống kham khổ tạm bợ.

Hai người đã sớm biến chất, lại bị chỉ trích từ cộng đồng, bọn họ cũng không dám ra ngoài gặp ai.
" ha~ lại đến, ông muốn lấy tiền sao?".

Tang Tử Du nở một nụ cười đáng sợ, giọng khàn khàn.
Điêu Du Lan là mẹ cũng sợ hãi, còn lão già kia đã run run.
" mẹ mày, tao không lấy tiền nữa".
Lão ta nói xong thì chạy đi mất dạng.
Cô ta lườm lão, lão đi khuất rồi lườm Điêu Du Lan, làm bà ta rụt người.
Bà ta thấy hai mắt cô ta đổ ngầu rất đáng sợ.
Cô ta chỉ lườm chứ không làm gì cả, sau khi lườm xong thì quay người trở về phòng.
Điêu Du Lan nhìn con gái, lúc này bật khóc nức nở, bà ta sợ hãi, sợ cuộc sống này, cũng sợ lão ta, sợ Tang Tử Du.

4 ngày hôm sau.

Cảnh sát đến nơi lấy lý do bà ta giết người rồi bắt lấy bà ta.
Khi Điêu Du Lan bị bắt đi, Tang Tử Du cũng không có nói gì, thản nhiên nhìn bà ta bị còng đi, còn cười rất kinh khủng.
Sau khi cảnh sát rời đi, cô ta mới ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp rút một con dao thái thịt sắc bén.
Tang Tử Du tự cứa vào tay mình, dòng máu đỏ thẫm chảy ra đôi tay gầy gò chói mắt làm cho cô ta càng ngày càng phấn khích.
Cô ta dường như không cảm thấy đau, cô ta đang vui vẻ.
Tang Tử Du cười ha hả, sau đó liếm lấy máu của bản thân.
Hắc ám bao trùm.
\*\+\*
Lý Mục Tính cáu gắt từ quán cờ bạc đi ra, hôm nay hắn ta thật xui xẻo, chơi ván nào thua hết ván đó, trong tay đã sạch tiền.
Trời đã khuya, lúc này Lý Mục Tính giẫm giẫm chân bước ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm mấy câu chửi thề mất thuần phong mỹ tục.
Gã ta theo đường cũ trở về nhà mình, nói là nhà chú thực tế là một ụ nhỏ được che tạm bợ để trú nắng đụt mưa, vô cùng bần tiện.
Gã ta vừa đi vừa huýt sáo, khi sắp đến nhà của mình thì thấy một bóng người mờ ảo trong chiếc áo khoác dày đã đứng sẵn ở đó.
Không biết chuyện gì, gã ta liền đi đến.
Người trùm kín vẫn không động tĩnh gì, gã xùy nhẹ một cái, chui vào trong ụ, lớn tiếng quát:" Mẹ mày, đứng đó làm gì, chết hả, tránh chỗ cho tao ngủ....".

Gã chưa kịp nói xong thì ngước mắt thấy được khuôn mặt của người dưới lớp áo khoác dày khiến gã trợn mắt.
Là cô ta, cô ta đang cười.
Áo khoác rất dày và rộng giúp cô ta rất nhiều.
Lúc này mới nhìn kỹ, trong tay cô ta cầm một con dao, bởi vì bị phủ tay áo nên gã không thấy được.
Cô ta cười rất tởm, làm cho gã sợ hãi, cô ta từ từ đến gần, gã cũng từ từ lùi lại.
" ...đừng đến đây...!xin đừng đến đây...".
Cô ta phát ra tiếng nghiến răng kèn kẹt, lại áp sát đến, cô ta phải giết chết gã.
Cái người làm cho cô ta lầm than, không thể nào bỏ qua.
Trong hẻm nhỏ tối om không một bóng người, có gào khàn cổ cũng không ai phát hiện ra.
Lý Mục Tính bị đâm nhiều nhát, tắt thở ngay tại chỗ.
Tang Tử Du bị kích thích, càng ngày càng khát máu, nhìn cảnh tượng trước mắt cười vui vẻ rồi rời đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Thăm Mộ





Lý Mục Tính chết nhưng không một ai biết, hàng xóm cũng ngại giao tiếp với gã bởi vì gã quái gở, nhà của gã lại ở trong hẻm vắng.
Hai ngày vẫn không thấy gã, hàng xóm chỉ nghĩ gã lại phè phởn ở đâu đó, ham mê cờ bạc chưa về, cũng làm lơ không quan tâm.
Ngày hè oi bức, rất dễ để lộ tang vật, đến ngày thứ tư thì Lý Mục Tính mới được phát hiện.
Cũng bởi vì người dân sống quanh đó nghe được mùi khó ngửi nên mới tìm đến mới phát hiện ra gã.
Thời tiết nóng, cơ thể phân hủy rất nhanh, khi cảnh sát đến thì cơ thể của gã đã bị trương lên, ruồi nhặng bay đầy, mùi vô cùng nặng, vô cùng khó ngửi.
Cảnh sát phong tỏa khu vực, tiến hành khám nghiệm tử thi xác định là bị giết hại, trong lúc hành hung gã có chống đối, cảnh sát vừa vặn lấy được ADN của hưng thủ trong móng tay gã.

Đưa đi xét nghiệm thì sáng tỏ là của Tang Tử Du.
Vài ngày hôm sau cảnh sát liền ra lệnh truy nã cô ta.
Nhưng qua hơn hai tuần vẫn không ai thấy tung tích của cô ta, trở về nơi ở của hai mẹ con bà ta cũng trống trơn không một bóng người.
\*\*\*\*
Hôm nay là Âm Lịch, Tang Hỷ Dao đi viếng mộ mẹ cô, buổi sáng cô dậy sớm, mua một bó hoa ly mà khi còn sống bà thích nhất, lại thêm một đĩa lê.

Mua xong thì muốn đi bắt xe đến đó
Mộ mẹ cô không ở trong thành phố, bắt xe đi khoảng 20 phút là tới, cũng không quá xa.
Tang Hỷ Dao dự tính đi xe bus, chuyến xe thứ hai có thể đến đó, bây giờ vẫn còn sớm, cô ôm bó hoa và đồ đạc ngồi chờ.
Cô còn mang theo tai nghe, mở một bài hát êm dịu, vừa ngắm nhìn thành phố vào sáng sớm vừa suy nghĩ đến biểu hiện gần đây của Hoắc Tiêu.
Cô cảm thấy hắn có gì đó, trốn tránh hay là chán nản ?.
Tang Hỷ Dao cũng không rõ, hắn như gần như xa, làm cô vừa khó chịu cũng khí đoán.
" bing bing~".
Vừa nghĩ thì tào tháo liền đến, Hoắc Tiêu ngồi trong xe bóp còi với cô.
Cô nhìn hắn cười tươi như hoa, Hoắc Tiêu nhìn bó hoa và đồ đạc trên tay Tang Hỷ Dao, có lẽ như đã biết trước, hắn bình tĩnh hướng cô nói:" lên xe đi ".
Tang Hỷ Dao trề môi, sau đó cũng bước lên xe.
" em đi thăm mẹ phải không?".

Hắn giúp cô cầm đồ đạc để hết vào trong xe.
" ừ, hôm nay em muốn đến đó, cũng muốn về Tang gia một chuyến".

Cô nói.
Tang Hỷ Dao nhìn anh:" vì sao anh biết?".
Hắn nhìn cô:" hôm trước em có nói với anh, em không nhớ sao?".
Cô nhíu mày nghi ngờ, có sao? Tại sao cô lại không biết chứ?...!Cô chỉ nói chuyện này với Tầm Ly Ly mà thôi, hoàn toàn không nói chuyện này với hắn.
Tang Hỷ Dao hít mắt nhìn hắn, rất áp bức, Hoắc Tiêu bị vạch trần, cũng đành nói thật:" được rồi, thật ra là Ly Ly nói cho anh biết".
Cô làm ra vẻ mặt " quả nhiên là như thế", làm cho hắn cười cười, nhưng vẫn không phải như người khác, bị vạch trần cũng không biết ngượng là gì, còn cười được nữa.
" mẹ biết em đến chắc chắn sẽ rất vui".

" cũng không phải mẹ anh, nói nghe thật thuận miệng".

Tang Hỷ Dao đỏ mặt.
Hoắc Tiêu cười trầm thấp:" dù sao thì sao này cũng là mẹ anh".
" nào có".

Cô không thèm nói chuyện với hắn nữa, che giấu ngượng ngùng quay đầu ra cửa sổ.
Hoắc Tiêu cũng cười, lái xe rời đi.
Đến nơi cũng tầm 8 giờ, cô và hắn thu dọn đồ đạc bước xuống xe, nắng sớm chiếu trên vai, nghịch ngợm xuyên qua tóc mây xõa trên vai cô, cảnh đẹp ý vui.
Nghĩa trang sáng sớm vắng người, rất im ắng, chỉ có bác lao công cầm chổi quét lá rơi trên đường đi.
Hai người trai tài gái sắc sánh bước bên nhau, Tang Hỷ Dao quen thuộc đi đến một ngôi mộ được chôn cất dưới tán cây mát mẻ, im lặng đứng nhìn.
Cô đặt bó hoa lên mộ, dọn đồ ra hết rồi ngồi xuống.
" mẹ, con lại đến thăm người đây".
" con chào mẹ, con là Hoắc Tiêu, là bạn trai của cô ấy, hôm nay đến ra mắt người".


Tang Hỷ Dao nghe hắn nói, âm thầm bĩa môi, hai má nong nóng, trước khi cô đến đây đã có suy tính là hắn sẽ có ý định này mà...!Cô từ chối cho ý kiến.
Hoắc Tiêu nắm lấy tay cô, nhìn kiên định vào di ảnh trên bia mộ.
Mẹ của cô rất giống cô, cũng có một đôi mắt có hồn vô cùng đẹp,  hai người đều là mỹ nhân có một đôi mắt buồn.
Hắn trầm lặng, tay càng nắm chặt tay cô hơn.
Hắn muốn nói với cô hắn muốn đưa cô đi đến những vùng đất xinh đẹp, đồng hành với cô hết hành trình, nhưng hắn không nói, hắn không muốn cô nghĩ hắn nói suông, hắn sẽ dùng hành động để thay thế lời nói.
" mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời, sẽ không để cho cô ấy khóc, con hứa".

Hoắc Tiêu nói rất chắc chắn.
Tang Hỷ Dao chỉ muốn bịt tai mình lại mà thôi.
Đừng có nói xấu hổ như vậy, cô vẫn còn chưa chấp nhận hắn đâu, cô nói thầm, sẽ không nói ra cho hắn biết.
Cả hai đến thăm mộ, một lúc sau thì dẫn nhau rời đi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Trở Về Tang Gia





Hai người ra khỏi nghĩa trang, vừa đến trước cửa xe thì điện thoại của Hoắc Tiêu đổ chuông, lấy ra xem chính là Tầm Ly Ly gọi đến.
" lão đại, bây giờ anh đang ở đâu thế ?".
" Có chuyện gì?".

Hoắc Tiêu lạnh lùng hỏi.
" không có gì, bọn em đang định đến tìm anh, bọn em nghe nói anh trở về nhà của chị dâu, bọn em có thể theo bọn anh về đó chơi không ?".
Bọn em? Hắn nhíu mày:" còn có bao nhiêu người?".
Tầm Ly Ly thành thật nói:" có em, lão Tam, lão Ngũ, Jakk nữa".
Trước ý kiến này, hắn quay sang nhìn cô, muốn trưng cầu ý kiến.
Tang Hỷ Dao đương nhiên là nghe thấy trong điện ảnh đang nói chuyện gì, cô cảm thấy về nhà mình, dẫn theo bạn bè cũng không có gì lớn lao cả, ở đó cũng có thể hái nho và nhiều việc khác ở nông trại, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Cô đáp ứng, gật đầu với hắn, Hoắc Tiêu bây giờ mới đáp lời đồng ý.
" ừ, hiện tại tôi đang ở đường xx ngã x ".

Hoắc Tiêu cúp máy.

Vì để chờ đợi, hai người đi đến cái ghế đá bên cạnh đường ngồi xuống.
Tang Hỷ Dao không có ý kiến, Hoắc Tiêu lại càng không, nhưng mà cô đang có một suy nghĩ, vợ chồng son này cũng đúng thật là kỳ lạ, tuần trăng mật không chịu đi, lại cứ thích làm phản ở chỗ này, nếu được thì cũng có thể đến nông trại của cô để bù lại tuần trăng mật của hai người họ.
Nhưng dù sao cô vẫn cứ thắc mắc.

" anh nói xem, hai người kia không đi tuần trăng mật sao?".
Hoắc Tiêu bật cười:" không có".
" haizzz~".

Cô chỉ tò mò như thế, cũng không có ý muốn hỏi nhiều.
Hắn thấy cô thở dài thì nhéo nhéo má cô:" đừng vì người khác mà làm ra bộ mặt tiếc nuối như vậy, sau này chúng ta kết hôn anh sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, được chứ?".
" này...".

Tang Hỷ Dao gạt tay hắn ra, nghèn nghẹn nói:" ai nói em sẽ gả cho anh".
" không gả cho anh thì em muốn gả cho ai?".

Hắn nhịp chân thông thả nói.
Cô bị ngượng chín.
" dù sao cũng không gả cho anh".
Hoắc Tiêu giở thói xấu, nắm lấy cằm cô:" chúng ta đã ngủ chung, làm mấy chuyện mờ ám...ưm...".
Tang Hỷ Dao dùng tay bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói bậy.
" anh...".
" ha~ dù sao, em mà gả cho ai ngoài anh thì anh sẽ dẫn Jakk đến phá hôn lễ".

Hắn kéo tay cô xuống, bá đạo nói.
Tang Hỷ Dao bất đắc dĩ, trong lòng  lại ngập tràn ấm áp, không có người con gái nào không cảm động khi người mình yêu nói cưới mình....!cô cũng không ngoại lệ.
Mười lăm phút sau, hai chiếc xe ô tô tiến đến ngay trước mặt hai người, bước xuống xe là một đôi vợ chồng son và Jakk và lão Ngũ.
Hoắc Tiêu nhìn thấy mấy người bọn họ, hắn lạnh te, nhíu mày lạnh lùng:" ở Mỹ không có việc gì làm à, lại dẫn nhau hết đến đây?".
Jakk vẫn không biết sống chết, khua tay:" Lão đại, ở Mỹ mọi chuyện đã xong, bọn em đến đây chơi cùng với anh".
" Rất tốt ".

Hoắc Tiêu cường điệu gật đầu, làm cho bọn họ lạnh sống lưng.
" được rồi, chúng ta đi thôi".

Tang Hỷ Dao bên cạnh nhắc nhở, sắc mặt hắn mới thu lại.
Bốn người đều khóc ròng, nhỏ giọng hô một câu " chị dâu anh minh".
Dẫn bốn người bọn họ cùng về nhà với Tang Hỷ Dao, trước khi về nhà cô cũng đã có nói với Tang Triệu Hoàng, ông ấy đã biết, vì thế  khi về nhà, đón chào cô là một bàn đồ ăn ngon.

" cháu chào chú".

Jakk bước vào thấy ông thì nhanh nhảu chào, những người khác cũng theo đó mà chào ông.
" được được, bạn của con hả?".

Ông hỏi cô.
" vâng, bạn con đến chơi vài hôm, không biết bố...".

Cô ngập ngừng, chỉ sợ ông khó chịu.
Ông xua tay.
" không hề hấn gì, các con muốn ở bao lâu đều được".

" cảm ơn ba".
" được rồi, vào đi, các con ngồi vào bàn ăn cơm đi".

Ông cười hiền từ, rất nhiệt tình kéo mọi người vào bàn.
Bọn họ cũng không khách khí, đồng loạt theo ông đi vào.
Tang Hỷ Dao nhìn bàn ăn đầy màu sắc thì ngậm ngùi.
Cái này là chính là ba cô đã chuẩn bị cho cô sao ?.

Cô quả thật rất bất ngờ.
Từ lúc mẹ mất, mẹ kế vào nhà, cô chưa từng được ông ôm, Cũng chưa từng nhận được yêu thương từ ông.


Hôm nay được ông lo lắng như thế thì cô bỗng dưng đâm ra cảm giác chợn và khó xử vì không quen.

Cô khó xử nhìn ông cười cười:"cảm ơn bố".
Tang Triệu Hoàng khoát tay:"không có gì, ta là cha của con, làm một chút chuyện cho con thì có là gì".

Ông thở dài:" lúc trước ta mù quáng, thật sự xin lỗi con".
" chuyện gì qua cũng qua rồi".

Cô nhẹ nhàng nói, ý muốn cho ông biết cô không trách cứ.
" được...!được...".

Cô hướng cô nói, rồi lại quay sang nhóm người Tầm Ly Ly, quê của ông là người Đông Bắc nên cô cùng nhiệt tình:" các cháu cứ chơi vui vẻ, tự nhiên như ở nhà, đừng khách khí ".
"bọn cháu biết rồi ạ, Cảm ơn chú"
Ở mộ đã có một bài vị, nhưng mà lúc trước bà ngoại theo phong tục của người xưa khắc thêm một linh vị nữa đặt ở trong nhà.
Cô bước vào nhìn Linh Vị của mẹ, lâm vào trầm ngâm một lúc lâu rồi bước ra ngoài, cô đang âm thầm nói với bà " cô đã trở về rồi".
Lâu lắm rồi cô cũng chưa về nhà, nhìn lại khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm trạng liền nặng nề.
Trong nhà mọi thứ vô cùng khác, dường như chạm qua bàn tay của mẹ kế đã thay đổi hoàn toàn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Đến Nông Trại - Có Người Theo Dõi





Thật xa lạ và cũng vừa khó chịu, căn nhà này chính tay mẹ cô lúc trước đã dùng hết tất cả yêu thương để trang trí, hôm nay lại bị một người đàn bà khác nhúng tay vào....
Trong lòng kìm nén một cảm xúc khó tả, nhưng cô không nói ra mà thôi, nhưng dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua, êm ấm là quan trọng nhất.
Sửa soạn xong, cô dẫn mọi người đi tham quan trang trại ở Tang gia.
Đi ngang qua vườn nho, cô khựng lại, kí ức lại nổi lên, cảnh tượng xoay quanh, một cô gái nhỏ với một cậu nhóc, đây là nơi kỷ niệm mà cô và Hoắc Tiêu gặp nhau.
Cô quay đầu, nhìn thấy hắn cũng ở phía sau cô, Tang Hỷ Dao nở một nụ cười viên mãn, cũng giống như mấy năm trước, người còn, cảnh vẫn còn, thật không còn gì có thể sánh bằng.

" Nho đỏ vẫn chưa chính, tôi dẫn mọi người đi hái nho xanh nhé".
Cô dẫn mọi người rẽ qua một góc nhỏ, phía trước mặt là một vườn nho trĩu trái xanh, hai mắt Jakk liền sáng rỡ, anh ta giống như trẻ con chạy nhào vào trong, Tầm Ly Ly cũng kéo Lão Tam chạy vào đó.
Có lẽ trong nhóm người này chỉ có Hoắc Tiêu và Lão Tam có tính cách trầm lặng.

Như thế cũng rất tốt, nhiều người hoạt bác thì càng vui vẻ không phải sao? .
Hoắc Tiêu đi phía sau, giác q7an nhạy cảm phát hiện ra thất thường, hắn khó chịu, mắt lạnh xoay nhìn lại không thấy ai cả, kỳ lạ...

Hắn có cảm giác mình bị theo dõi, khả năng này sẽ không sai đi?.
" sao thế?".

Tang Hỷ Dao đi đến lay hắn.
Hoắc Tiêu tỉnh táo lại, lắc đầu:" không có gì cả".
Chắc có lẽ hắn nghĩ sai, chắc chỉ là người phụ làm vườn mà thôi, hắn nghĩ do hắn đã nghĩ quá nhiều.
Một chùm nho trĩu động vào vai Hoắc Tiêu, Theo kinh nghiệm trước đây hắn đã từng làm, nho này chín vừa phải, cũng có lượng đường rất cao vì thế rất ngọt.

Hắn đưa tay hái xuống, đưa nó cho cô, Tang Hỷ Dao cầm lấy, nhìn Hoắc Tiêu mỉm cười, cô xoay người, không thèm nói chuyện với hắn.
Trang trại ở đây, Tang Triệu Hoàng đã mở rộng ra thêm, không những trồng nho mà còn có các loại cây khác.

Đặc biệt nhất về cây thanh long.
Cây thanh long này cô đã từng tra cứu trên mạng, loài cây này chuyện nhiệt độ rất cao.

Thời tiết nóng mới dễ dàng cho ra trái, còn ở thời tiết lạnh thì có vẻ như rất khó.
Nhưng nếu muốn nó ra hoa thì cũng có một cách là sử dụng ứng dụng khoa học kỹ thuật vào trong đó, để kích thích thanh long ra hoa.
Và Tang Triệu Hoàng đã thành công, vườn Thanh Long cũng không nhiều, chỉ có vài trăm cây, một nửa thì đã có quả chính, còn một nửa thì chỉ mới vừa ra hoa, người làm vườn ở đây cũng vừa mới đến giờ nghỉ giải lao, bọn họ đã trở vào lều trại, vườn trái cây không có một ai.
Cô cũng rất ngạc nhiên và tò mò hứng thú trước vườn trái cây này.
Hoắc Tiêu vẫn luôn đi theo phía sau cô, hắn nhìn thấy nụ cười trên môi cô thì vui vẻ, vì cô vẫn còn đứng trước mặt hắn, hắn lại cảm thấy may mắn và hạnh phúc, kiếp trước cô sống trong đau khổ, còn hắn sống trong nỗi nhớ mong và thù hận, còn bây giờ....thì không như thế, cô đang ở đây.
Kiếp đầy chúng ta có nhau là một điều may mắn.
Vừa đến, thấy quả chín, mọi người đi hết vào đó, những quả thanh long chính đỏ hoe căng mọng đang khoe sắc vô cùng ngon miệng.
Mọi người hái vài trái, ngay tại vườn cắt ra ăn thử, có một quả chua và hai quả ngọt, cô và Tầm Ly Ly đều thích ăn ngọt vì thế chỉ ăn những phần ngọt, còn những phần chua thì cứ để bọn đàn ông ăn.

Hoắc Tiêu chỉ ăn một phần nhỏ mà cô đưa cho hắn rồi còn lại đều một mực từ chối.

Lại đi loanh quanh qua chỗ khác.

Đến khi trở về Tang gia thì đã quá trưa.
Mọi người đều rất hưng phấn, đám người vui vẻ vào trong nhà, mà không hay biết, ở một góc có người đang lặng lẽ theo dõi, một người trùm áo khoác phủ kín từ đầu tới chân, chỉ chừa lại đôi mắt sâu hoắt rất độc ác nhìn hướng bọn cô vừa mới đi khuất.
Người này không ai khác chính là Tang Tử Du, Cô ta đang ẩn chứa thù hận, cô ta sẽ giết hết tất cả, giết hết...!Cô ta sẽ giết những người đã tranh giành mọi thứ của cô ta, cô ta sẽ giết Tang Hỷ Dao, vì sao Tang Hỷ Dao lại là con ruột của Tang Triệu Hoàng mà cô ta lại không?
Thù hận lấp mờ, Tang Tử Du đã không còn lý trí của một con người.

Cô ta đã ở đây từ mấy ngày trước, vẫn luôn theo dõi Tang Triệu Hoàng, ra vào Tang gia.

Bởi lẽ như thế mà ở khu vực khác, cảnh sát không thể nào truy nã được cô ta, hóa ra cô ta đã đến một vùng khác, im lặng mà đến, Không một ai hay biết.

Cô ta còn có thể di chuyển ra vào Tang gia thuận lợi, bây giờ đã tập hợp đông đủ, cũng không cần phải cô ta cũng không cần tốn thời gian đi tìm, cô ta quyết định đêm nay sẽ giải quyết hết.


Cô ta cười độc ác, sau đó quay đầu bước đi vào trong.
Nhà ăn của Tang gia đang rất náo nhiệt, nhất là Jakk, anh ta đang kể chuyện hài hước cho mọi người nghe, rất có không khí khuấy đảo.
Tang Triệu Hoàng cười lớn, trên khuôn mặt có sự vui vẻ mà mấy tháng nay đã mất đi.
" Ăn nhiều một chút".

Hoắc Tiêu ở bên cạnh gấp thức ăn cho cô trước mặt Tang Triệu Hoàng, hắn cũng không có gì mà ngại ông ấy nhìn.
Tang Triệu Hoàng nhìn sang, cũng đang nghi ngờ về mối quan hệ của hai người, Hoắc Tiêu chỉ cười cười, đơn giản là tôn trọng trưởng bối.

Ngay từ đầu, ông ấy đã không nhớ Hoắc Tiêu đã từng làm ở đây, tại vì dáng vẻ của hắn thay đổi rất khác, sang trọng hơn trước, ông nhìn không thể nhận ra.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Tao Muốn Lấy Mạng Mày





Hoắc Tiêu cũng không có tỏ vẻ gì sợ hãi, vẫn ung dung chăm sóc Tang Hỷ Dao như thường.
Là một người ba như ông, ông cũng có hơi chút mất tự nhiên và ngại ngùng, cũng rất áy náy.
Sau bữa cơm, ông liền gọi Tang Hỷ Dao vào thư phòng:" Xin lỗi con, là ta có lỗi với mẹ con và con".
" Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa ba à".
" thôi cũng được, con và cậu trai trẻ kia....".

Ông ngập ngừng muốn hỏi Tang Hỷ Dao.
Cô cũng thấy không có gì đáng giấu gì cả, cứ thế nói cho ông biết:" anh ấy là bạn trai của con".
Cô đang cược xem mình có được chấp thuận hay không?.
Tang Triệu Hoàng nghe nói là bạn trai thì như đã đoán trước, đầu mày giãn ra:" được rồi, ta chỉ hỏi như thế, chuyện của con, con có thể tự lo liệu, lúc trước là ta sai, xém nữa, nghe lời con mụ độc ác kia mà gả con cho đám cặn bã kia, ta rất ân hận, nên bây giờ chuyện của con ta sẽ không nhúng tay vào".
" cảm ơn người".

Được chấp thuận rồi, cô vui vẻ, cảm kích nhìn ông.
Để con gái mình nhìn mình với ánh mắt như thế, lại càng làm ông áy náy hơn.
" con hạnh phúc là ta vui rồi, xuống dưới đi".


Ông nói.
" Vâng ".

Cô nhìn ông, lúc trước tuy ông hơi quá đáng nhưng dù sao cũng là ba cô, cũng là một người cha, kết thúc như thế, xem ra có thể không làm tổn thương ai cả.
Cả hai đều nhượng bộ, không phải sao?.
\*
Sắp xếp phòng cho mọi người xong.

Buổi tối liền mở tiệc nướng.
Nhóm người tụ tập mang thức ăn ra ngoài vừa lại nhóm thêm lửa trại.
Jakk còn lấy từ trong xe ra vài chai rượu vang, anh ta muốn mở tiệc tại chỗ này, cô và Tầm Ly Ly bắt tay vào nướng thịt.
Thịt đã được xiêng sẵn đặt vào khay, chỉ cần đặt lên bếp, đợi nó chín rồi lật cho không khỏi bị cháy là được.
Mùi thịt lan tỏa, kích thích vị giác vô cùng ngon miệng, cô còn nướng thêm vài xiêng đậu và nấm, khi chín thì đưa cho Hoắc Tiêu nếm thử.
" có ngon không?".

Cô nhìn hắn.
Hoắc Tiêu đang ăn xiêng nướng, gật đầu:" rất ngon, chính tay Dao Dao làm, cái gì cũng ngon".
Cô hít mắt, lười đáp lời, cô chỉ là nướng, còn những còn việc xiêng và ướp thịt đều do người giúp việc làm.
Tang Triệu Hoàng cũng không quấy rầy bọn trẻ đang chơi, ông ngồi một chút rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tang gia hiện tại hơi vắng vẻ, người giúp việc đã trở về hết rồi.

Chỉ có ông một mình trở về phòng, quãng đường dài không một bóng người.

Lại có chút u ám, rất thích hợp cho những người lén lút làm việc xấu.

Thật trùng hợp, trong đêm nay Tang Tử Du cũng đang ở trong Tang gia, Tang Triệu Hoàng vừa bước đến mở cửa thì liền bị ghì chặt, con dao sắc nhọn đặt sát ở cổ, lạnh lẽo đến thấu xương.

Nếu lỡ tay một chút, bị lưỡi dao cứa qua thì sẽ mất mạng như chơi.
" Im miệng, ông mà la lên, cuống họng của ông sẽ đứt lìa".
Giọng nói khàn khàn, vô cùng kinh dị, Tang Triệu Hoàng đương nhiên rất sợ chết, trên trán đổ đầy mồ hôi, run rẩy:" Được....!được...!tôi sẽ không la lên, Nếu muốn tiền thì đi mà lấy, tôi sẽ đưa tiền".
"Tao không cần tiền của mày, cái tao cần là mạng của mày".
Giọng nói đó lại vang lên, nó bị biến chất, cho nên Tang Triệu Hoàng không thể phân biệt đó là giọng của Tang Tử Du.

Giọng nói thì thầm bên tai, làm cho người khác nghe qua đều sởn gai óc.
" chúng ta không có quan hệ gì, Tại sao lại muốn mạng của tôi".
Ông ấy không phân biệt rõ người đang kề cổ mình là nam hay nữ, chỉ theo quáng tính mà nói ra.
" mày không có thù oán gì với tao?".

Cô ta trợn mắt hung dữ:" Thật như vậy à? ".
" Đúng tôi không có thù oán gì với ai cả".

Ông vội vàng nói.
" Sai rồi, mày chính là có".

Tang Tử Du đẩy ông vào trong phòng, lại đe dọa:" Mau gọi điện cho tao, gọi con gái mày vào đây".
Đang chịu khống chế từ lưỡi dao sắc bén, ông run rẩy, Tang Tử Du lại lại áp chế đe dọa:" mau lên, nếu không mạng sống của mày khó thoát được".
" được...!được".


Tang Triệu Hoàng  cầm điện thoại bàn, quay số gọi cho Tang Hỷ Dao.
Tang Hỷ Dao cùng mọi người ở phía dưới đang chơi vui vẻ thì điện thoại của cô reo lên, nhìn đi nhìn lại, chính là số của Tang Triệu Hoàng.
Ông ấy đã lên phòng nghỉ ngơi, sao lại điện cho cô chứ, kỳ lạ, cô ngạc nhiên bắt máy:" alo bố ạ".
Tang Triệu Hoàng lúng túng, phía sau lưng có một người uy hiếp, ông vội vã nói:" con...!con lên phòng ba có chút việc".
Tang Hỷ Dao chớp mi, không đoán ra được ông tìm cô về việc gì, hơi thắc mắc nhưng cô vẫn nghe theo.
" được, con lên ngay".
" Chỉ cho phép một mình nó lên đây".

Tang Tử Du lên giọng nhắc nhở.

Ba Tang cũng hồi hộp, nói vọng vào trong:" chỉ một mình con thôi nhé".
Tang Hỷ Dao khó hiểu:"...!Vâng...!con biết rồi ạ".
Có chuyện gì mà ông ấy lại chỉ muốn gặp một mình cô vậy? Dù sao thì cô cũng phải lên xem ông như thế nào đã.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Đối Mặt Với Tang Tử Du





Cô tắt di động, giao nhiệm vụ nướng thịt cho Tầm Ly Ly, đứng dậy nói với Hoắc Tiêu:" Em lên phòng ba một chút, Ông ấy gọi em không biết có chuyện gì".
Hắc Tiêu nhướng mày:" Giờ này ông ấy đã nghỉ ngơi, gọi cho em làm gì nữa".
Cô lắc đầu:" em không biết.

Chắc là có chuyện gì đó".
"để anh đi với em".
"Không sao đâu, Ông ấy bảo chỉ một mình em lên đó thôi".

Cô từ chối.
" một mình em sao ?".

Hắn đột nhiên có cảm giác không lành.
Nãy giờ hắn ngồi im lặng không lên tiếng, bởi vì hắn có linh cảm  thấy rằng có chút gì đó không đúng.

"Đúng vậy".
" Để anh lên đó với em".

Hắn kiên quyết, thấy cô lưỡng lự thì nói tiếp:" anh sẽ đứng ở ngoài phòng đợi em....!được chứ?".

Như thế là đã quá lắm rồi, vây giờ nếu cô không đồng ý thì hắn cũng sẽ đi theo.
Cô suy nghĩ, cô và hắn lên đó cũng tốt, miễn Hoắc Tiêu không vào phòng là được rồi.
" cũng tốt, vậy chúng ta đi thôi".

Cô ôm cánh tay Hoắc Tiêu.
" Ừ ".
Thông báo cho mọi người xong, Hoắc Tiêu mới rời đi.
" Các cậu ở đây đi, tôi và cô ấy có chút việc trên phòng". 
" Được rồi, lão đại chị dâu, hai người đi thong thả".

Jakk cầm ly rượu ngả ngớn.
Hai người lên phòng, sau đó hắn giữ đúng lời hứa, đứng ở ngoài đợi cô.

Cô gật đầu, đi đến gõ cửa phòng Tang Triệu Hoàng, phát hiện cửa phòng không có khóa:" ba, con đấy rồi, người có việc gì thế ạ, cửa cũng không khóa".

Tang Hỷ Dao thấy kỳ lạ nhưng cũng bước vào.

Ở phía xa xa, Hoắc Tiêu đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
" Đóng cửa lại".
Cô vừa bước vào thì đã bị ra lệnh như thế, Cô cũng theo ý ông mà đóng cửa, sau đó xoay người bước vào trong.
Bởi vì phòng ngủ của ông bị che khuất vị trí cửa ra vào, cho nên cô không biết được tình trạng bên trong phòng, đến khi cô bước vào thì mới phát hiện ông đang bị ghì chặt trên ghế, có một người lạ đang lấy tính mạng của ông ấy làm trò chơi.

Cô hoảng hồn, quính lên.
" Mày đứng im, nếu mày nhúc nhích, ông ấy chết ngay lập tức".

Cô ta uy hiếp.
" Cô là ai?".

Tang Hỷ Dao lấy lại bình tĩnh, bây giờ ba cô đang ở trong tay cô ta,  cô phải giữ lý trí, cô đứng yên, hỏi ngược trở lại.
" tại sao mày biết tao là nữ?".

Giọng nói khàn khàn không phân biệt nam nữ như cô ta thốt lên.

Lúc đầu cô cũng không nhìn ra, nhưng xem dáng vẻ mảnh khảnh của người này, cô liền có đáp án.

Chắc chắn người này là phụ nữ.
Cô gật đầu:" tôi đoán....Tôi không nghĩ là sự thật".
Cô đã sợ muốn chết, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh mà đối mặt, nếu bây giờ cô xúc động, chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ kia hỗn loạn theo, nếu bị áp bức mà làm ra những chuyện không hay thì sẽ khổ.

" Hai cha con mày đến đông đủ rồi, cũng không cần tao phải đi tìm, bây giờ tao sẽ lấy mạng hai người bọn mày ngay lập tức".

Tang Tử Du cười điên cuồng.
" vì sao ?...!chúng tôi không có thù oán gì với cô cả ?".

Cô không hiểu người phụ nữ điên này từ đâu ra.
" hai cha con mày chối hay lắm....Hai cha con mày hại tao thê thảm như vậy mà còn nói không à?".
Tang Hỷ Dao nắm vững tâm lý:"Tôi không biết cô là ai cả".
Cô vừa nói, tay cũng vừa động, lén lút thò tay vào túi quần tìm di động, bởi vì khi cô bước vào, nửa người bị che khuất ở một bên thành kệ sách, cũng vừa vặn điện thoại của cô đang ở bên đó.
Cô không biết là sẽ kéo dài thời gian được bao lâu nhưng cô sẽ cố gắng.

" Mày không nhớ tao nhưng tao nhớ...!chúng mày.....vì sao....tao mới là tiểu thư của Tang gia....!vì sao mày cướp mất của tao".
Tiểu thư của Tang gia?.
Tang Triệu Hoàng nghe xong liền trợn mắt, cô cũng không thể nào tin được.
" Tử Du....!là con sao ?, Vì sao con ra nông nỗi này?".
" tao ra sao thì liên quan gì đến mày".

Tang Triệu Hoàng bàng hoàng, ông quay mặt nhìn cô ta.
" Ông đừng giả vờ nhân nghĩa nữa".

Tang Tử Du gắt giọng.
" Vì sao...vì sao con lại trở thành như thế này chứ?".

Ông lặng lẽ thở dài.
" tao trở thành như thế này cũng là do mày, tao biến thành quái vật giết người cũng do mày, vì sao mày không là cha tao, vì sao cuộc sống của tao bị cắt đứt".
Tang Triệu Hoàng nghe xong cũng ngậm ngùi, cô cũng không biết nói gì, cô ta cười điên cuồng, sau đó gở mũ áo khoác xuống, hiện ra bộ mặt bị che giấu, cô ta như phù thủy.

Tang Tử Du bây giờ rất giống ác quỷ, cả người dị hợm, làm hai người cũng giật mình.
Quá đáng sợ, bọn họ cũng không dám thở mạnh.
Tuy vậy cô vẫn lợi dụng thời cơ, lấy được di động.

Tang Tử Du đang oán trách Tang Triệu Hoàng bỗng dưng quay sang nhìn cô, cô ta phát hiện ra gì đó, liền tức giận hơn.
Cô ta trói Tang Triệu Hoàng vào ghế, cầm dao xông đến.
Trong một phút bất ngờ, Tang Hỷ Dao làm theo cảm tính, quay người chạy ra cửa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Thời Thế Nguy Hiểm





Nhưng không may, cô đã bị cô ta bắt được, túm tóc kéo giật lại.
"Mày muốn gọi cứu viện....nằm mơ đi, hôm nay chúng mày sẽ chết ngay tại đây, chết dưới tay tao".
Tóc bị kéo đau đớn, Tang Hỷ Dao bất lực ngã xuống sàn.
Nhìn cảnh tượng này, cô ta lại càng hưng phấn hơn, thấy cô run sợ, trong thời khắc bức xúc, Tang Tử Du dùng dao cứa loạn xạ.
Tang Hỷ Dao bị đau mà co người, cũng la lớn, tuy ngiên phòng này cách âm, vì vậy Hoắc Tiêu ở bên ngoài lực bất tòng tâm.
Tang Triệu Hoàng bị trói, nhìn cảnh tượng này cũng không chịu nổi, ông la lớn:" Tử Du, thả con bé ra, con biết con bé là em con mà, đừng hại nó, con muốn thì đến lấy mạng lão già này đây".
" em sao ? ".

Coi ta trở nên độc ác:" nó là em tao? Nằm mơ, tao không có em gái, chính nó cướp đi tất cả của tao, nó phải chết, mày cũng vậy".
Lấy hết sức lực còn lại, cô nằm vật dưới đất, cầm lấy di động, không cần biết Tang Tử Du có nhìn thấy hay không, vội ấn nút gọi đi.

Cô ta thấy một màn này thì càng thêm điên cuồng, cô ta dùng chân giẫm mạnh xuống bàn tay của Tang Hỷ Dao.
Cô đau đớn la lên, chiếc điện thoại cũng bị quăng ra xa, bị quăng vào góc tường, bật ra xa.
Cô cũng không biết nó có bị tắt máy hay không, Hoắc Tiêu đang ở bên ngoài, nếu có thể....
" mày còn dám gọi điện, hay lắm".

Cô ta tức điên lên, cô ta lại nắm tóc cô đánh tới tấp vào mặt.


Cô ta điên rồi, cô chỉ còn biết ôm mặt khóc vì đau rát.

Tang Tử Du không ngờ rằng chiếc điện thoại đó đánh bật vào tường vẫn chưa tắt nguồn.

Cuộc gọi vẫn có thể chuyển tiếp đi đến điện thoại của Hoắc Tiêu, hắn nhận máy.

Nhưng cô không trả lời, chỉ nghe một trận âm thanh loạn xạ.

Có nguy hiểm.
Hoắc Tiêu thấy có gì đó không đúng.
Không được, Hình như cô đã xảy ra chuyện, Hoắc Tiêu liền tắt máy, lại gọi cho cô một cuộc chuyển tiếp khác.

Nhưng cô không bắt máy.

Hắn tối sầm, gấp gáp gọi cho lão Tam:"  lên phòng khách.

Cô ấy có chuyện".

Thông báo xong.

Hắn liền chạy ngay đến cửa phòng.

Khi nãy được lệnh, Tang Hỷ Dao đã khóa cửa, bây giờ không có chìa khóa.
Hắn cũng không biết chìa khóa Dự Phòng ở đâu.

Chỉ còn cách gắn sức mặt phá cửa.
Hy vọng cánh cửa của Tang gia không chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, chứ nếu không khó mà phá được
Hoắc Tiêu gắng sức đập cửa, cánh cửa chỉ rung rinh một chút rồi không si nhê gì.

Vừa vặn lúc này mọi người cũng lên đến.


Lão Tam, Lão Ngũ và Jakk đồng thời giúp hắn Phá cửa.
Bên trong phòng đã hỗn loạn muốn chết, Tang Tử Du thấy cánh cửa bị chao đảo, liền biết mình đã bị lộ.

Cô ta túm lấy Tang Hỷ Dao kéo đến bên Tang Triệu Hoàng, Tang Hỷ Dao bị đánh, cả người vô lực, Không còn sức để phản kháng, chỉ cần biết bất lực mà bị kéo đi.

" Mày dám bỏ trốn, mẹ kiếp tao sẽ giết mày trước tiên".
" đừng giết con bé, xin hãy tha cho con bé, giết tôi đi".
Cô ta cười man rợn:" ha ha, nó chết, mày cũng không thoát khỏi".
Tang Tử Du cầm dao lên, điên cuồng đâm xuống.
" không".

Tang Triệu Hoàng trợn tròn mắt.

Cùng lúc đó, cô đau đớn hét lên thất thanh, đôi tay vô lực soài dưới đất chặn lại lưỡi dao vừa mới hạ xuống.
Lưỡi dao sắc bén bị đôi tay mảnh khảnh nắm chặt, cảm giác da thịt bị cứa đến ngọt lịm.
Cô ta thấy Tang Hỷ Dao chống đối thì càng điên tiết lên, cố sức đè xuống, ngay chỗ vị trí trái tim mà dồn lực.
Cô sắp chịu không nổi rồi, hức....!
Tang Hỷ Dao chống cự ngày một yếu hơn, nếu...!mũi dao này hạ xuống lồng ngực của cô thì sẽ như thế nào?.
Nó sẽ xuyên thẳng vào tim, cô sẽ chết....!
Không được, Hoắc Tiêu còn ở bên ngoài...!Cô không thể yếu thế, cô phải sống.
Tang Hỷ Dao dùng hết sức bình sinh đẩy mũi dao chếch về một hướng khác, Tang Tử Du bị lạc tay, không thể nào đâm trúng ngực trái mà đâm lệch đâm trúng vai Tang Hỷ Dao.

Tang Hỷ Dao rên lên một cái đau đớn, mũi dao cắm sâu vào vai, máu đỏ chảy ra ồ ạt, thấm đỏ khắp cả vai.

Tang Tử Du cười thõa mẫn, cô ta chuẩn bị tiếp tục.
Kỳ thật, sức lực một người thì không đủ, nhưng cộng thêm ba người liền có thể phá được cánh cửa.
Cửa phòng ngày càng dồn dập, cuối cùng chốt cũng bị phá, cửa mở toan ra.

Hoắc Tiêu nhanh chóng chạy vào, đập vào mắt là cảnh tượng Tang Hỷ Dao nằm rạp trong vũng máu, bên cạnh là Tang Triệu Hoàng vẫn còn đang bị trói chặt.

Trước mặt là một người phụ nữ điên, tóc tai xuề xòa đang đè lên người cô.
Hắn hít thở không thông, phẫn nộ lao đến.
Bên ngoài mọi người cũng chạy nhanh vào, Hoắc Tiêu ra lệnh:" bắt người phụ nữ điên kia lại".
Không biết sức lực từ đâu ra, cô ta vô cùng mạnh, hai người đàn ông bắt cô ta lại cũng không dễ dàng gì.

Jakk đi đến mở trói cho Tang Triệu Hoàng, Lão Tam và Lão Ngũ cũng trói được cô ta, áp giải vào một góc tường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Trả Giá Gấp Bội





Cảnh tượng như thế, Tầm Ly Ly liền ngay lập tức cầm di động gọi đi.
Hoắc Tiêu cuốn quýt ôm cô lên, hắn thấy cả người cô mềm nhũn nằm trên tay mình, làm cho hắn càng thêm bất lực.
" mau gọi cấp cứu, mau lên".
Tầm Ly Ly cầm di động.

Gật đầu:"lão đại, tôi đã gọi rồi, mau đưa cô ấy xuống dưới".
" không kịp, đặt cô ấy nằm xuống, mau rắc thuốc cầm máu lên cho cô ấy, nếu không máu cô ấy sẽ chảy ra không ngừng".

Lão Tam nhắc nhở, Hoắc Tiêu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cầm lấy lộ thuốc, mở nắp, rải trắng hết vết thương của cô.
Với tư cách là một bác sĩ, Lão Tam liền đảm nhiệm vai trò cầm máu này, chớp mắt máu đã ngừng rỉ ra, Lão Tam liền gấp gáp:" đưa cô ấy đi mau".

Ở đây không có dụng cụ y tế, rất khó để chữa trị.
Hắn ôm cô lên, hít mắt nhìn Lão Tam:" đem người này theo, tự tay tôi sẽ giải quyết ".
Nói xong thì ôm Tang Hỷ Dao bước xuống lầu.


Gọi xe cấp cứu, nhưng không biết chừng nào sẽ đến, Tang gia không nằm trên đường quốc lộ, mà cô cũng chờ không kịp nữa.

Vì thế không biết bọn họ bao giờ mới đến, Hoắc Tiêu không thể nào chậm trễ được nữa, tiền tự ý lái xe ô tô đem cô đi.
Máu tuy đã cầm, nhưng nếu không xử lý kịp vết thương thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Với kỹ năng lái xe của hắn.

Trong khi xe cấp cứu chưa đến thì đã đem cô đến bệnh viện.

Cô vừa đến liền được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, Hoắc Tiêu đứng dựa lưng vào tường, cả người đã không còn ra bộ dạng gì.

Hắn thở gấp gáp, khi hắn ôm cô, cả người cô vô lực nằm trong lòng, Hắn liền hốt hoảng không thôi.
Nếu hắn biết trước được khi cô bước vào trong xảy ra chuyện, nếu hắn có thể biết trước được chuyện gì xảy ra với cô, thì tốt rồi, hắn sẽ ngăn cản cô, sẽ không cho cô bước vào.
Vì sao...!vì sao hắn không cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề với cô...vì sao khi hắn Trọng Sinh rồi mà cô vẫn gặp nguy hiểm?.
Đó là lỗi do hắn.
Hoắc Tiêu bên ngoài tự trách, cũng đang chờ đợi kết quả, mọi người ai nấy đều hồi hộp.
Cả người đều tiều tụy, chăm chú nhìn vào trong phòng.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, ông tháo găng tay liền cho hắn một tin tốt:" cũng may cấp cứu kịp thời, với vị trí vết thương không trúng chỗ hiểm, bệnh nhân chỉ mất hơi nhiều máu, đang được truyền lại máu, hiện tại bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm".
Hoắc Tiêu đã xụi người, đâu còn sức lực gì mà đáp lại lời bác sĩ, Tầm Ly Ly lúc này đứng lên, thay hắn giải quyết mọi chuyện.

Cô đáp lời cảm ơn bác sĩ, sau đó quay sang hắn.
" Lão đại, chị dâu đã qua khỏi nguy hiểm rồi".
"...tôi biết rồi".

Ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Tiêu lại một lần nữa mở ra, không biết phải có cảm giác gì.
Hắn nói với Tầm Ly Ly:"  Ở đây chăm sóc cô ấy giúp tôi, Tôi đi có chút việc cần giải quyết".

" Vâng; Lão Đại, em biết rồi".

Tầm Ly Ly đáp lời, cô tuân lệnh hắn, không hỏi gì thêm, cô biết chuyện hắn muốn làm, chuyện mà hắn muốn làm...!e là trong lòng mỗi người đều biết kết quả ra sao rồi.
Hoắc Tiêu để lại Tầm Ly Ly và Jakk ở bệnh viện để trông nom cô, còn mình thì đứng dậy rời khỏi.
Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính máu của cô, như thể để chứng minh hắn suýt chút nữa mất đi cô, cũng cho hắn quyết tâm hắn làm việc này là đúng.
Hoắc Tiêu đi trên đường, mặc kệ người khác cứ quay đầu nhìn hắn như thế nào, hắn mặc kệ không quan tâm.
Hắn lấy di động, gọi cho Lão Tam và Lão Ngũ:" Người đâu?".
" Người đang ở trên xe".
" đem người đến đây, Tôi muốn tự tay giải quyết".

Nói tới đây, ánh mắt của hắn liền lạnh lẽo.
" Vâng, em biết rồi".

Bên kia đáp lời, Hoắc Tiêu đọc ra một dãy địa chỉ âu đó cúp máy.
Hắn lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, hắn dừng xe tại một nhà kho bỏ hoang, Hoắc Tiêu bước xuống xe, sát khí liền bắt đầu vận hành.
Vừa đến, Lão Tam và Lão Ngũ liền đi ra tiếp đón.
Hai người nói với hắn:" người ở bên trong".

" được rồi, hai người cậu canh giữ ở bên ngoài".

Hắn nói xong thì sải chân bước vào trong kho.
Bên trong có một người đang ngồi, bị trói chặt dưới đất, dơ dáy bẩn thỉu, cô ta bị trói, khó chịu vùng vẫy.
Hoắc Tiêu nhìn cô ta giống như con mồi vừa kích nhìn món đồ chơi giãy giụa trước lúc chết.
Tang Tử Du liếc mắt nhìn Hoắc Tiêu:" mày là ai ? Tại sao mày xen vào chuyện của tao?".
Cô ta đề phòng nhìn Hoắc Tiêu.
" là ai không quan trọng, Quan trọng là đã đụng đến người phụ nữ của Hoắc Tiêu".
" ha~...!Tử Du tiểu thư".

Lời nói quá mức châm chọc, lại càng khơi màu cho Tang Tử Du nổi điên.
" á....mày...".
" Không cần thiết phải nói nhiều, bây giờ mày đâm cô ấy ở đâu thì tao sẽ lấy lại gấp bội...!mày đâm vai cô ấy, thì tao cũng sẽ lấy cánh tay của mày, phải trả giá gấp bội".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Kết Thúc





Hắn biết người này là ai, chính là chị gái của cô kiếp trước, kiếp trước chết rồi vẫn không đủ, kiếp này lại vẫn cứ giở trò. 
Hắn cười cười, vết máu dính trên người hắn làm cho hắn còn khủng bố hơn Tang Tử Du.
vậy để hắn giải quyết luôn một lượt.

Tổn thương đến cô thì phải nhận lại gấp bội.
" Đừng...đừng tới đây...!đừng tới đây ".
Sát khí của Hoắc Tiêu tỏa ra cũng làm Tang Tử Du đột nhiên sợ hãi, cô ta run rẩy, bị chập chợn:" đừng đến đây...!đừng đến đây...".
" Vì sao không thể đến, yên tâm, tôi chỉ là đến lấy một cánh tay thôi mà, cũng không có quá mức phải không?".
Hắn đã có tính toán tất cả.
Tang Tử Du đang yếu thế, mất đi sự man rợ:" xin đừng đến đây....!tránh ra..

làm ơn".
" Vô ích thôi.

Chỉ là....!có thù thì phải trả...".
Sau đó, đáp lại Hoắc Tiêu là một tiếng hét lớn, sợ hãi xen lẫn đau đớn.
Hai người ở ngoài không biết Hoắc Tiêu bên trong đang làm gì, chỉ nghe một tiếng hét dài của Tang Tử Du.

Bên ngoài đều hoang sơ.

Tiếng hét này cũng không có ai nghe thấy.
Một lúc sau thì Hoắc Tiêu bước trở ra, hắn vừa đi vừa lấy khăn lau tay, giống như hệt ác quỷ bước ra từ địa ngục.
" thu dọn một chút rồi đưa người cho cảnh sát đi".

Hắn bỏ lại một câu rồi ra xe.
Khi xe hắn chạy đi, hai người mới vào xem tình hình bên trong, Lão Ngũ bước vào thấy cảnh tượng bên trong thì cũng không nhịn được ghê tởm.
Cô ta nằm rạp, dưới đất là một vũng máu lớn, bên cạnh là cánh tay bị đứt lìa, máu thịt bê bết.
Lão Ngũ nhìn không nổi nữa, che mắt, Lão Tam vẫn cứ dửng dưng, không biểu cảm.
Anh ta dọn sạch lưỡi đao dính máu trên bàn, sau đó liền lấy thuốc đặc chế ra cầm máu cho cô ta.
Không phải là hắn lương thiện, chỉ là nếu không cầm máu, cô ta sẽ chết, như thế sẽ không có người để đưa đến sở cảnh sát.
Đây chính là tác phong làm việc của Hoắc Tiêu, dứt khoát, nhanh lẹ cũng vô tình.

Hắn không trừ thủ đoạn gì.
Bọn họ đi theo Hoắc Tiêu cũng đã lâu, mỗi lần như thế thì bọn họ chỉ hơi ghê ghê, nhìn rồi cũng quen.
Hoắc Tiêu có như thế mới có thể lên làm Lão Đại, đứng vững đến ngày hôm nay.
Tính ra Hoắc Tiêu cũng đã rất nương tay, chỉ là lấy đi một cánh tay chứ không lấy đi mạng sống.
Hắn không giết cô ta, hắn còn muốn cô ta phải trải qua cảm giác sống không bằng chết ở trong tù.
Khi Hoắc Tiêu trở lại thì cô vẫn chưa tỉnh.
Tầm Ly Ly thấy bộ dáng của hắn thì đẩy hắn:" anh nên thay quần áo đi,  chị dâu để em chăm sóc là được rồi".
Tang Triệu Hoàng thấy vậy cũng nói với hắn:" đúng vậy, cháu mau đi thay quần áo đi".
Hắn nhìn quần áo trên người mình toàn là máu thì gật đầu:"được rồi, vất vả rồi".
" không có gì".

Tầm Ly Ly nói.
Hắn gấp rút đi sửa soạn bản thân, trên người dính máu của cô, cũng dính loại máu làm cho hắn chân ghét.
Hắn không muốn máu của cô bị tạp chất bị vấy bẩn, nhưng mà hắn lại không thể nào khống chế được.
Trong khi ở kho, theo quáng tính của máu văng ra, không thể nào không dính.
Không thể nào chịu nổi.


Jakk tìm  nơi cho hắn thay quần áo.
Khi hắn quay trở lại lần thứ hai thì cả người đã sạch sẽ.

Hiện tại hắn đang ngồi kế bên cô, nhìn cô ngủ say, trên khóe môi vẫn còn ứ lại vết máu bầm làm hắn đau lòng.
Không sao, đã qua hết rồi, sẽ không còn ai có thể đi hại được cô nữa.
Tầm Ly Ly lúc này bưng nước đến.

Chuẩn bị lau mặt cho cô thì bị hắn giành lấy.
" Để đó đi, em cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi".
Tầm Ly Ly bị ngăn cản cũng không nói nhiều, cô quá hiểu tính của hắn, hắn ra lệnh, cô liền gật đầu:" được rồi, em về đây".
" Ừ ".

Hắn quay sang nhìn Tang Triệu Hoàng, cũng nói:" Chú à, chú cũng về nghỉ ngơi đi, cô ấy để cháu chăm sóc được rồi ạ".
" haizzz, được rồi".

Ông cũng biết sức khỏe của ông không cho phép, ông chấp nhận:" cũng tại ta mà con bé xảy ra chuyện.

Tất cả đều là lỗi của ta".
Ông vốn dĩ là cha của cô, hắn cũng không dám có ý gì.

Chỉ nhìn ông:" không sao, nếu cô ấy tỉnh dậy thì chắc chắn cũng sẽ không trách chú".
" ta biết con bé không trách ta.


Ta biết nó không để bụng, nhưng người làm cha như ta lại làm vô tình tổn thương nó".
Hắn im lặng không nói.

Ông cũng bất đắc dĩ.
" Được rồi, không nói nữa, ta về đây, cháu cũng cố gắng nghỉ ngơi nhé, ngày mai ta sẽ đến".
" vâng chú đi cẩn thận".
Chờ ba người đi khỏi, hắn liền đặt chậu nước xuống, vắt khăn tay lên lau mặt cho cô, dịu dàng nâng niu rồi lại tỉ mỉ chăm sóc, giống như đang quý trọng vật báu vô giá, không thể nào nặng tay được.
Cô ngủ một ngày, đến ngày hôm sau mới tỉnh dậy, thấy bên giường có một người đang nằm nghiêng, mặt ánh mắt đang miên man của cô lại hóa thành biển sâu, nhìn người đó đầy yêu thương.
Cô đưa bàn tay không bị thương của mình vuốt ve đầu tóc ngắn của Hoắc Tiêu.
Bị nhột, hắn giật mình tỉnh dậy, ánh mắt đề phòng, khi thấy cô tỉnh lại thì hết sức mừng rỡ, không còn dáng vẻ mới tỉnh ngủ, âu yếm hỏi cô:" em tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không?".
May quá, cô đã tỉnh rồi.
" em không sao, anh đừng lo lắng quá".
Hoắc Tiêu nghe xong, không đợi kịp, liền hớt hải, nhanh chóng gọi bác sĩ đến để kiểm tra.
Một người điềm tĩnh như hắn lại có bộ dáng này, đến cả trong phòng có chuông mà hắn cũng quên mất.
Dáng vẻ này làm cho cô bật cười, đụng trúng vết thương lại hít một ngụm khí lạnh.
Hắn dẫn bác sĩ đến, đợi bác sĩ đảm bảo cô không có gì thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Đại Viên Mãn





Bác sĩ dặn dò thêm một chút thì rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Cô và hắn vẫn im lặng nhìn nhau, cô cũng không có nói rõ mục đích, sự việc như thế nào, chỉ đơn giản là nhìn nhau, sau đó bật cười.
" xin lỗi, Sẽ không còn ai có thể hại em nữa, yên tâm nhé".
" Ừ sẽ không".

Cô cô nhỏ nhẹ nói.
Đáp lại cô là cái ôm thương tiếc của hắn.
Chuyện ở tang gia được hạ xuống.

Tang Tử Du cũng bị đưa đến sở cảnh sát.
Vì cô ta đã bị tội truy nã giết người, kèm theo đó là tội cố ý sát hại nhưng không thành, là tội phạm nguy hiểm nên bị bắt giam ngay lập tức, mức án định ra là tù  chung thân.
Nhưng bởi vì bác sĩ kiểm tra cô ta, nói cô ta có vấn đề về thần kinh, cho nên không bị giam tù mà bị đưa vào bệnh viện để điều trị.
Chỉ là cô ta là một người bệnh nguy hiểm nên bắt buộc phải cách ly và cũng có người giám sát 24 giờ.
Vừa bị giam cầm vừa bị điều trị bệnh.

Không biết cô ta sẽ có cảm nghĩ gì.
Thương tích lành, Tang Hỷ Dao xuất viện, trở về thành phố.
Cũng có lẽ đây là một chuyến đi trăng mật mà Tầm Ly Ly không thể nào quên được.
Tang Hỷ Dao vừa trở về liền bắt buộc phải bảo vệ luận án nộp cho giáo sư.


Cuộc sống bộn bề lại trở về.
Hoắc Tiêu bị cô vắng vẻ mà trở nên giận dỗi giống như một đứa trẻ con, làm cô cũng bất đắc dĩ.
Khó lắm mới hoàn thành xong công việc.

Cô liền chạy ngay đến bên hắn, mà Hoắc Tiêu cũng vô cùng vui vẻ và hưởng thụ.
Liền đặt một chuyến du thuyền xa hoa, kéo Mọi người lên trên đó tham quan.
Biển vùng dã ngoại với biển xanh, nắng vàng, cát trắng thơ mộng.

Gió biển mang hương vị thanh thanh mằn mặn.
Cô đi trên bom Tàu, ngắm nhìn mặt biển.

Du thuyền đang lướt sóng, gió viển cứ thổi những lọn tóc mai của cô tung bay.
Hoắc Tiêu tay cầm ly rượu, tiến đến ôm lấy cô vào lòng.
Hắn thủ thỉ:" Thích không?".
Cô gật đầu:" Thích lắm, thật đẹp".
" sau này sẽ thường xuyên dẫn em đi chơi, được chứ?".
" Được....nhưng mà...".  Cô liền nghĩ đến công việc bề bộn của mình, sau này còn phải làm việc, không biết đến bao giờ sẽ có cơ hội.
" có lẽ sau này sẽ bận lắm đấy".
" Anh biết.

Nhưng anh đã hứa thì sẽ làm cho em".

Hắn thề thốt.
Đừng nói mấy lời xúc động như thế chứ, Tang Hỷ Dao đột nhiên dở thói xấu, bắt đầu trêu chọc hắn, cô lắc đầu lia lịa.
Hoắc Tiêu nhíu mày:"  Vì sao lại lắc đầu, không cho em lắc đầu....!lại đây cho anh hôn một cái".
" không được, ở đây còn có nhiều người".

Cô cản lại.
Hoắc Tiêu quay người, liếc qua một góc rồi hít mắt, ở đó đang có một đám người lén lút liếc nhìn qua bên này hóng chuyện.
Hắn cố ý làm lơ không để tâm, nói dối với cô:" không có ai cả, cho anh hôn một cái...!Bây giờ không có ai...".
" nhưng một chút nữa sẽ có".

Cô kiên quyết:" không cho".
Hắn quay người cô lại, vẫn cố ý vờn quanh, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn:" Dao Dao à, cho anh hôn một cái đi".
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá thâm tình, đã động tới cô, Tang Hỷ Dao liền e thẹn, ngẫm nghĩ sau đó gật đầu:" được rồi, chỉ một cái thôi đấy".
" cho anh hôn mà suy nghĩ lâu như vậy à?".


Hắn cười cười, hôn lên môi cô.
Cô cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn mà hắn đem lại, tay bị nhấc lên, đan xen vào bàn tay to lớn của hắn.
Ngón tay áp úp bị đè chặt, cô cảm nhận được lạnh lẽo quấn quanh trên đó.
Tang Hỷ Dao rụt tay lại, đẩy hắn ra, đưa tay lên xem.

Trên ngón áp út của cô Có một chiếc nhẫn kim cương.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn:" đây là..?".
" Là anh muốn trao cho em lâu rồi".
Hoắc Tiêu lúc này chân thành nhìn cô:" Hỷ Dao, gả cho anh nhé".
Quá bất ngờ, cô không biết nên trả lời như thế nào.

liền im lặng nhìn hắn.
Hắn vẫn chờ đợi đáp án của cô, bất đắc dĩ phải nói:" em không muốn à ?".
Cô lắc đầu khó nói thành lời.

Không phải từ chối...!chỉ là quá mức ngạc nhiên.
" em bị xúc động, không thể nào nói được câu gì cả".
"  vậy thì em chỉ cần gật đầu hay không thôi nhé".

Hắn thành khẩn quỳ xuống, lặp lại lần nữa:" anh không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại anh cần em, cũng hy vọng em cần anh, Tình yêu của anh chỉ cho một mình riêng em, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn với nhau được chứ?...!gả cho anh được không?".
Cô hít mũi, gật đầu, ôm chầm lấy hắn, cái gật đầu này thay cho lời muốn nói ra.
" Được rồi, Hoắc Phu nhân.

Không được khóc nữa, rất xấu".

Hoắc Tiêu lau nước mắt cho cô.

" Xấu thì làm sao? Anh bỏ mặc em được à?".

Cô đánh nhẹ hắn.
" Làm sao có thể bỏ mặt phu nhân của anh chứ".
Cảnh tượng này đã làm cho bao người trốn ở một góc chao đảo, không nghĩ lão đại lại cao tay như thế, chỉ một chiêu mà đã ôm được chị dâu về nhà rồi.
Tang Hỷ Dao vẫn không biết mình bị nhìn lén.

Vẫn cứ trưng ra cái mặt ngốc nghếch b Hoắc Tiêu "cưỡng hôn".
Không một ai dám bước ra, bởi vì trước đó Hoắc Tiêu có hạ lệnh nghiêm cấm, hắn sợ cô thẹn quá nên không cho phép mọi người xuất hiện.
Vậy mới nói, tìm người phù hợp với mình, hiểu mình và cưng chiều mình, đó chính là một hạnh phúc.
Người tốt sẽ có phúc của người tốt, hãy đi theo một người yêu mình, nguyện hy sinh vì mình.
Tang Hỷ Dao có Hoắc Tiêu, còn bạn có ai?.
Hai kiếp đi qua, đều yêu một người, lựa chọn một người và bảo bộc cho một người.
" Tang Hỷ Dao, người con gái của tôi".
                        (Hoắc Tiêu)
 ❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤
tác giả có lời muốn nói:
cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, hy vọng mọi người hạnh phúc và cảm ơn các nàng đã cmt vô cùng dễ thương^^.
tác giả nhận hết, đã đọc hết và cái nào cũng like hoặc cmt lại.
tôi ôm hết tình cảm của mn vào lòng rồi nhé.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Cuộc Sống Hạnh Phúc Tương Lai Của Ông Bố Hoắc





Trích đoạn 1:
Kết hôn, sau khi tốt nghiệp thì sinh con, ba năm sau, gia đình cũng có được một cậu nhóc đáng yêu.
Một hôm, Hoắc Tiêu trở về nhà, Lão Ngũ thì chạy theo phía sau, trên tay còn ôm theo một sấp tài liệu.
" Lão Đại, anh để quên tài liệu này".
" Ừ ".

hắn nhận lấy tài liệu rồi một cước đạp Lão Ngũ lại trong xe.
Thật hiểu nổi hai người Jakk và Lão Ngũ đến giờ vẫn chưa có người yêu, không biết là do kém duyên hay là do cố ý.
Hắn thở dài, đẩy Lão Ngũ xong thì hấp tấp bước vào nhà.
Đập vào mắt hắn là cả nhà trống trơn, không có giọng nói của trẻ con, cũng không có bóng hình của cô. Cả nhà tối ôm. 
Hoắc Tiêu nháy mắt, sau đó mới sực nhớ ra là tên nhóc thối còn gửi ở nhà ông ngoại.

Tang Hỷ Dao đã đi du lịch cùng với Tần Thư và Lưu Chân Chân.
Ông bố Hoắc rầu rĩ, tháo cà vạt, đem túi công văn thả xuống sofa, bản thân thì quay ngược ra cửa, vào gara lấy xe chạy đi đến Tang gia.
Tại Tang gia, hiện tại nhóc con đang rất vui vẻ chơi với ông ngoại của mình, nhóc được 2 tuổi rưỡi, cười lên có cái hai cái răng thỏ rất đáng yêu, cũng đang bi bô tập nói.
Cậu nhóc rất thông minh và học rất nhanh, có nhiều câu đã nói rất thành thạo, ví dụ như là....!chọc giận Hoắc Tiêu.
Hoắc Tiêu vừa đến thì thấy cậu nhóc đang cắm cúi vẽ tranh, hắn đi đến ôm lấy cậu nhóc:" Làm gì thế hả?".
Nhóc con giật mình, khi thấy baba ôm lấy mình thì cười rất vui vẻ:" ba ba, con đang vẽ tranh".
" ừ, vẽ đến đâu rồi?".
" đang vẽ đến con sư tử ạ".
Cậu nhóc được thừa hưởng nét đẹp của hai người, đôi mắt giống hệt Tang Hỷ Dao, cười lên hết sức khả ái.

Tang Triệu Hoàng sai người đem nước ra cho Hoắc Tiêu.

Sau đó nói chuyện vài câu rồi hắn dẫn nhóc con trở về nhà.
Tên nhóc thối Hoắc Dương Từ chào tạm biệt ông ngoại, vừa ra tới xe thì nhìn Hoắc Tiêu:" baba, mama đi du lịch.

Trước khi đi baba nói sẽ có quà cho con, sẽ không cho ba đâu".
Hắn đừng lại, giả vờ trầm mặc, cốc đầu tên nhóc này một cái:"không thèm, baba ôm mẹ con là được rồi".
"Thật xấu quá đi.

Mama đã hứa với con là sẽ không cho baba ôm nữa".
Hoắc Tiêu không cho là đúng.
" Nói bậy Mama là của baba".
" là của con".

Cậu nhóc tranh giành.
Hoắc Tiêu làm sao có thể không đánh lại được tên nhóc này chứ, hắn giở thói cáo già:" vậy con có biết vì sao có con ở trên đời này không ?".
" Đương nhiên con là tình thương của mẹ rồi".
" sai, con chính là....!có ba ba mới có con".
Ván đầu tiên ông bố Hoắc thắng.

Tên nhóc thối bị lật, không nói nữa, im lặng để cho Hoắc Tiêu ôm về nhà.
Buổi tối, chỉ có hai cha con ở nhà vắng vẻ.

Hắn cho tên nhóc thối uống sữa xong liền đưa điện thoại cho cậu nhóc, ra lệnh:" gọi cho mẹ con đi".
" để chi ạ?".

Cậu nhóc cầm di động hỏi lại.
" nói con nhớ mama, gọi mama mau mau trở về".
Cậu nhóc quá hiểu ý baba của mình, baba lại nhớ mama đây mà, cậu nhóc không làm theo nha, vì vậy giấu điện thoại không thèm gọi làm cho Hoắc Tiêu mặt mày xám xịt.
Ba ba, thật là hư, còn thua cả cậu nữa, Cậu không có đòi mẹ như ba đâu.
\*\*\*
Trích đoạn 2:
Năm 6 tuổi, thì có hàng xóm mới chuyển đến nhà cậu nhóc.

Nhà bên có một bé gái rất xinh xắn, mà hàng xóm này cũng là bạn của ba mẹ cậu nhóc.
Chính là dì Tầm và chú Vương.
Hai người trong miệng cậu nhóc chính là gia đình của Tầm Ly Ly và Vương Thiều Hoán, hai người sinh ra một bé gái nhỏ hơn cậu nhóc nhà Hoắc Tiêu 1 tuổi.
Hai nhà rất khăng khít.


Một hôm, cô bé sang nhà cậu nhóc chơi, trên đầu đội chiếc mũ màu hồng mà cô bé cho là xinh xắn nhất.
Đến cả người lớn cũng khen cô bé dễ thương, Tang Hỷ Dao còn cho cô bé rất nhiều kẹo.

Hoắc Dương Từ thì lại khác, cậu nhóc nhìn cái nón màu hồng be bé thì xì mũi.
" Em có thể đừng đội cái mũ đó được không?".
Cô bé ngây thơ, ngạc nhiên hỏi lại:" Vì sao em không thể ?".
Cậu nhóc ra dáng một ông cụ non, đút hai tay vào túi quần, lại chê bai:" Em đã ngốc muốn chết, còn đội chiếc mũ này, làm cho chiếc mũ cũng ngu ngốc theo em".
Lần này, cô bé nghe hiểu.

Hai mắt rưng rưng rồi khóc lớn, làm cho "Tên Nhóc Thối" cũng giật mình.
Một cảnh này vừa vặn bị Hoắc Tiêu bước ra thấy được.

Hắn nghiêm giọng:" con lại trêu chọc con bé đúng không?".
" Baba, con không có, chỉ là con nói sự thật thôi mà".
" sự thật con nói là gì?".

Hắn nghĩ sự thật này sẽ không có gì tốt cả.
Quả nhiên, Hoắc Tiêu vừa nghe liền muốn tét mông tên nhóc này ra.
" Con chỉ nói em ấy đội chiếc mũ rất xấu".
Sắc mặt của Hoắc Tiêu không thể nào diễn tả nổi.

Hắn đỡ trán, lảo đảo.
" sao thế ?".

Tang Hỷ Dao vừa lấy quần áo từ ban công bước vào, thấy cảnh này thì đi đến hỏi hắn.
" Xin lỗi Dao Dao, nhưng mà....nếu biết trước tên nhóc này quậy phá như thế thì từ trước anh đã không cho em sinh nó ra".

Cô trừng mắt, nhéo hắn một cái rõ đau:" ai lại đi nói con mình như thế chứ".
Hình như cô chưa nói cho hắn biết, hôm qua cô vừa mới mua que thử thai, hình như cô lại có em bé rồi.
Còn phải để xem khi hắn biết tin này biểu cảm sẽ như thế nào...chắc là đặc sắc lắm.
Tang Hỷ Dao không thèm trả lời, lười quan tâm hắn, cô quay người đi đến bên cạnh Hoắc Dương Từ:" không được bắt nạt em gái".
bị cô mắng, cậu nhóc rầu rĩ:" con biết rồi ạ".
" biết thì làm như thế nào đây?".

cô hỏi.
Cậu nhóc ngoan ngoãn trả lời:" xin lỗi ạ".
" ừ, rất tốt, vậy thì xin lỗi em gái đi".Cô xoa đầu nhóc con.
Hoắc Dương Từ nghe theo lời mẹ, đưa cho cô bé một viên kẹo tỏ ý xin lỗi, cô bé hết khóc lại cười vui vẻ, Cậu nhóc cũng biết hối lỗi nên chủ động kéo cô bé đi chia sẻ đồ chơi.
xong xui, cô ôm đồ đạc bước vào phòng cất giữ.

Sau đó đi ra, đưa cho hắn que thử thai rồi bước vào phòng bếp.
Hoắc Tiêu đứng ở ngoài, tay cầm que thử thai 2 vạch đỏ, bộ dáng không thể nào tin được.
Hắn vội vã chạy vào trong, không biết là vui mừng hay là sắp chực khóc.

Có lẽ là hắn đen gào thét trong lòng, sắp tới lại có thêm một tên giành Tang Hỷ Dao với hắn, như thế làm sao hắn vui vẻ cho được.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1226075/markdown/13464405/1603380190930.jpg-original600webp?sign=2d5169280482da122bb4991be09ff595&t=5fff8980)
~~~~~~~ end~~~~~

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom