Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


Mạng Nương đứng trên cái kén của Huyên Hoàng, cô ta không để tâm đến Chiêu Hoa đang la hét mà chỉ mãi mê ngắm nhìn máy con mồi mà mình săn được.

"Tên này, dung mạo không tệ, đã lâu lắm rồi ta mới gặp được nam nhân anh tuấn như vậy".

" Yô, còn vị cô nương này cơ thể lại thơm như vậy, hahahaha lần đi săn này ta được hời rồi".

Vừa nói cô ta vừa bò sang người Uyển Thanh, ngắm nhìn, ngửi mùi, vuốt v3 tự tấm tắt khen thành quả của mình rồi bò về cái mạng nhện to ở giữa nhà mà nằm.

Mặc kệ Chiêu Hoa đang la hét cô ta chẳng hề cảm thấy phiền, đã lâu lắm rồi cô mới được nghe lại tiếng la hét thảm thương như vậy.

Chiêu Hoa giống như đang hát độc tấu cho Mạng Nương nghe, sắc mặt cô ta vô cùng thoải mái thích thú nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình.

Chiêu Hoa hét đến khàn cả giọng, cô chỉ còn thều thào không còn hét nổi nữa.

Cô cứ vừa hét vừa giãy cái kén càng siết chặt làm cho hô hấp của Chiêu Hoa cũng yếu ớt.

Cô không hét nữa mà quay sang nhìn Mạng Nương.

" Tại sao lại bắt chúng tôi".

Cô yếu ớt thều thào như sắp đứt hơi đến nơi.

" Haha ngươi nghĩ ở nơi hoang vắng như thế này ta sống nhờ cái gì chứ, chẳng phải bọn ngươi tự tìm đến hay sao".


" Là cô giết hết tất cả bọn chúng hay sao".

Chiêu Hoa nhìn vào máy cái đống xương bên dưới.

" Phải, không những là bọn chúng mà ta còn ăn luôn cả Đoạ Quỷ, ngươi không thấy ta rất đẹp hay sao".

È, kinh tởm cô ta như vậy mà cũng được gọi là đẹp hay sao, thì ra cô ta ăn luôn cả Đoạ Quỷ.

Chính vì vậy dung mạo của cô ta có chút kì lạ, Yêu không ra Yêu, Ma không ra Ma.

" Mau thả bọn tôi ra!.

nếu không! nếu không".

Chiêu Hoa thực sự không biết nói lý do gì để cô ta thả bọn họ ra, cô còn đang ngập ngừng thì đã nghe tiếng Huyên Hoàng.

" Mau thả bọn ta ra ".

" Yô, mỹ nam của ta tỉnh rồi sao ".

Mạng Nương chồm người dậy, bò đến gần bọn họ, ánh mắt cô ta ánh lên sát khí.

Cô ta dùng tay sờ lên khuôn mặt mỹ nam của Huyên Hoàng, Huyên Hoàng nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét hắn lắc đầu hất cái tay của cô ta ra.

" yô, cũng hung hăng quá chứ ".

Cô ta cười lanh lảnh rồi về lại chỗ cũ nằm.

Cô ta uống rượu hết bình này đến bình khác sau đó lại nhắm mắt hình như là đi ngủ thì phải, cô ta nằm yên ở đó không quan tâm đến bọn người Chiêu Hoa nữa, như chắc nịt bọn họ không thể thoát ra được.

" Chiêu Hoa, Chiêu Hoa ".

Huyên Hoàng gọi Chiêu Hoa một cách thì thào, Chiêu Hoa nhìn sang.

" Mau làm theo ta nói, nếu còn ở trong cái kén này thêm nữa chúng ta sẽ dần mất đi ý thức, thành một cái xác mặc cô ta thích làm gì làm ".

Chiêu Hoa nghe thôi đã cảm thấy sợ, cơ thể cô run lên bần bật.

Cô không thể chết ở đây được, cô còn chưa tìm được Ngân Linh.


Cô còn chưa gặp lại Nguyệt Sinh, mẫu thân còn đang đợi cô ở nhà.

Còn rất rất nhiều thứ cô chưa làm được, cô không thể chết ở đây được.

" Mau, mau triệu hồi Linh Vật đi, mau ".

" Linh Vật? Linh Vật là cái gì ".

Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu Huyên Hoàng đang nói đến cái gì.

" Là ta, ta là Linh Vật của nàng mau, mau triệu hồi ta đi ".

" Triệu hồi, triệu hồi thế nào? ngươi đang ở đây mà".

" Gọi tên ta, gọi to lên, gọi ba lần ".

Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu rốt cuộc làm như vậy để làm gì, rõ ràng hắn đang ở đây cũng bị nhốt như mình, bảo mình gọi tên hắn làm gì chứ.

" Huyên Hoàng, Huyên Hoàng, Huyên Hoàng".

Mặc kệ là chưa hiểu chuyện gì Chiêu Hoa vẫn dùng chút sức lực cuối cùng còn lại của mình mà hét to tên Huyên Hoàng.

Âm thanh vừa dứt, cái kén của Huyên Hoàng liền có thay đổi.

Một ánh sáng chói loá hiện lên, mọi thứ mờ ảo đến khi Chiêu Hoa nhìn thấy lại được mọi thứ.

Thì Huyên Hoàng trước mắt cô đang bị cái kén bao lấy đang có sự biến đổi.

Hắn đang biến thành Rắn, con rắn trắng khổng lồ.


Hắn biến to đến nổi phá nát căn nhà này thành từng mãnh, hắn quật đuôi để Chiêu Hoa trên thân mình, Chiêu Hoa ôm lấy Uyển Thanh vẫn chưa phá được kén còn đang hôn mê trong lòng.

Chiêu Hoa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ôm lấy Uyển Thanh.

" Giữ chặt ".

Chiêu Hoa làm theo lời Huyên Hoàng bám tay vào cái vảy.

Mạng Nương đang ngà ngà say rượu, chợt nghe tiếng động lớn cô ta mở mắt chỉ thấy cảnh tượng trước mắt làm cô ta hoảng hồn.

Một con Bạch xà đang biến mỗi lúc một to, làm máy khúc gỗ trên trần nhà cũng bị nó ép đến gãy vụn.

Cô ta hoảng hốt cố gắng thoát khỏi cái đống đổ nát, căn nhà sụp đổ trong phút chốc, cô ta bị máy cái thanh gỗ đè lên người, đến khi bò ra được khỏi đóng đổ nát đó thì chỉ còn lại một bãi tan hoang.

Cô ta gầm lên giận dữ, ánh mắt hiện lên sát khí, cô ta căm phẫn vô cùng nhìn về hướng con Bạch xà đang bỏ chạy trên lưng còn có hai người phụ nữ.

Chiêu Hoa rút con dao găm sau lưng ra, rạch một nhát cắt bỏ cái kén cho Uyển Thanh.

Cái kén vừa được cắt bỏ, Uyển Thanh hít lên một hơi mạnh như người bị ngộp đột nhiên lấy lại được hơi thở.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Uyển Thanh mơ hồ mở mắt, cảnh tượng hiện tại làm cô có chút giật mình.

" Có chuyện gì vậy ".

Huyên Hoàng đang lao đi với vận tốc vô cùng kinh khủng, bởi vì hắn biết cả ba người còn chậm trễ thì chắc chắn sẽ thành bữa ăn cho Mạng Nương.

Phía sau cách khoảng trăm mét, Mạng Nương đang dồn hết sực lực đuổi theo bọn họ, nhưng vì Huyên Hoàng quá to nên cô ta có cố cũng không thể đuổi theo được.

Không biết đã chạy bao lâu đến khi Huyên Hoàng thấy trước mặt mình là một ngọn núi, trông như núi lửa.

Xung quanh ngọn núi là một cái hồ nước, rộng lớn bao quanh.

Quái lạ, Thành Vạn Yêu lại có nơi có hồ nước to như vậy, còn bao quanh một ngọn núi, nơi này ắt hẳn là Vạn Linh Cóc.

Hồ nước này chắc chắn chính là kết giới của nó.

Chuyện của bọn họ bây giờ là làm sao mới có thể qua được cái hồ này.

Ước chừng khoảng cách từ bờ này đến bờ bên kia là cả máy trăm mét không hề ngắn, ở đây lại không có thử một cây cầu hay gì.


Nếu cái hồ này thực sự là kết giới của Vạn Linh Cóc thì chắc chắn không dễ dàng gì qua được.

Càng không thể nào cứ như vậy mà xuống nước được.

Thành Vạn Yêu rõ là một nơi chết khô lại có cái hồ to như vậy không chừng nước ở đây còn có độc, hay là có linh vật giữ cóc đang ở dưới nước cũng không chừng.

Huyên Hoàng xoay đầu nhìn lại thấy Mạng Nương đang đến càng lúc càng gần bọn họ rồi.

" Không được rồi, liều mạng thôi ".

Anh thà chết ở nơi này, còn hơn là bị con yêu nhền nhện đó hút hết sinh khí rồi dùng cơ thể anh để mua vui hay là lột da của Chiêu Hoa thì càng không được.

Huyên Hoàng lui về sau lấy đà để phóng xuống hồ.

Chiêu Hoa và Uyển Thanh thấy anh lùi về sau như vậy hai người bọn họ đều biết Huyên Hoàng đang muốn làm gì.

" Đừng mà ".

Chiêu Hoa chỉ kịp hét lên như vậy đã nghe bên tai ầm một cái.

Nước chạy xộc vào trong mũi, cô còn chưa kịp lấy hơi đã bị lôi xuống nước như vậy.

Theo phản ứng tự nhiên Chiêu Hoa vùng vẫy muốn ngoi lên mặt nước để thở.

Nhưng mà thực sự Huyên Hoàng quá to lớn nhảy ùm một cái đã kéo cô xuống sâu như vậy.

Chiêu Hoa loay hoay nước tràn vào trong phổi làm cô khó chịu vô cùng tay chân vùng vẫy trong nước, cô sắp chết rồi cô sẽ chết vì đuối nước mất.

Lạnh, lạnh quá cái nước trong hồ này cứ như tan ra từ băng vậy, nó lạnh đến tận xương tủy, cái lạnh không phải như những cái lạnh bình thường, nó làm cho cô cảm nhận cả xương tủy mình cũng như đang muốn đóng băng lại
Cô chửi thầm trong bụng, cái tên Huyên Hoàng đáng chết cứ như vậy mà nhảy xuống nước có phải là muốn giết cô hay không vậy.

Từ xa có một thứ gì đó to lớn màu trắng đang bơi về phía cô.


Huyên Hoàng, đó là Huyên Hoàng, một con Bạch xà khổng lồ bơi xung quanh Chiêu Hoa cuộn tròn lấy cô ở bên trong.

Chiêu Hoa quơ tay ra hiệu bản thân không thể thở được mau đưa cô lên trên.

Chiêu Hoa nắm lấy vay của Huyên Hoàng, hắn chỉ cần một lực đẩy nhỏ đã có thể mang Chiêu Hoa lên mặt nước.

Cô nằm dài trên lưng Huyên Hoàng hộc ra một đống nước từ trong miệng, sau đó nằm dài thở một cách khó khăn.

Chiêu Hoa lạnh đến nổi thở ra cả khói, như thể vừa đóng băng rồi được rã đông vậy.

Huyên Hoàng quay đầu nhìn Chiêu Hoa như sắp chết đến nơi lòng thấy chút có lỗi nhưng cũng hết cách rồi anh không biết phải làm cách nào khác.

Uyển Thanh thì nhanh nhẹn hơn, cô ta tìm thân rõ là một con bướm vừa thấy hành động của Huyên Hoàng cô ta liền biết Thái Tử định làm gì.

Cô ta đâu có ngu mà bay xuống nước theo bọn họ, hoá thành bướm bay lượn trên mặt hồ.

Nhìn một người một rắn bay ùm xuống nước như vậy.

Uyển Thanh thầm nghỉ nước như này chắc lạnh lắm đây.

Huyên Hoàng chợt nhận ra Chiêu Hoa có gì đó rất lạ, chân tay, mặt mũi cô tím hết lại, như người sắp chết cóng.

" Không ổn rồi mau đưa nàng ấy lên bờ ".


Huyên Hoàng nâng hẵn Chiêu Hoa lên cách xa mặt nước, Uyển Thanh dùng cánh của mình tạo lực gió làm khô y phục cho Chiêu Hoa.

Nhưng hình như cô ấy vẫn không đỡ lạnh chút nào, cái lạnh của nước hồ này như thấm sâu vào da thịt rồi không còn ở bên ngoài hay y phục nữa.

Chiêu Hoa nằm co rúm như một con tôm, chân tay co lại tự ôm lấy bản thân, cô run lên từng đợt trong vô thức.

Chốc chốc lại thở ra từng hơi khói lạnh.

"Không ổn rồi, cứ như vậy cô ấy sẽ chết vì lạnh mất, Uyển Thanh đi trước dò đường đi".

Vừa nghe Uyển Thanh liền đập cánh bay đi trước, tốc độ nhanh vô cùng thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.

Huyên Hoàng không thể di chuyển nhanh được vì Chiêu Hoa nằm ở trên, cô ấy đang co ro như vậy không bám vào được đi nhanh cô ấy sẽ rơi xuống nước mất.

Huyên Hoàng lòng như lửa đốt lâu lâu lại quay sang nhìn anh vẫn bơi đều đều về phía bờ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


Đến khi lên được trên bờ, Chiêu Hoa lúc này trên mi mắt đã đóng một lớp băng.

Cơ thể mất đi ý thức Huyên Hoàng gọi mãi mà cô không thể trả lời dù vẫn nghe tiếng anh gọi mình ở bên tai nhưng không tài nào trả lời được.

Huyên Hoàng lúc này đã hoá hình người, sắc mặt anh đỏ bừng vì lo lắng anh muốn ôm Chiêu Hoa lên đi vào trong Cóc nhưng vừa chạm vào anh liền giật tay lại.

Cô ấy lạnh vô cùng như một tảng băng vậy nếu cứ như vậy trực tiếp ôm lấy cô ấy chắc chắn sẽ bị cô ấy làm cho phỏng lạnh mất.

Huyên Hoàng đành phải lấy một cái khăn quấn quanh người Chiêu Hoa lại rồi mới bế cô lên đi về hướng ngọn núi trông như núi lửa.

Cái khăn quấn quanh người Chiêu Hoa hình như còn có tác dụng giúp cô dễ chịu hơn chút nhưng vẫn hôn mê gọi không thấy đáp lại.

Huyên Hoàng đi được vài bước thì thấy Uyển Thanh bay đến.

" Thái Tử bên kia có một lối vào ".

Uyển Thanh bay trước dẫn đường, con đường vào Cóc thật sự được dấu rất kín.

Cây cỏ um tùm che khuất cái cửa hang nếu nhìn sơ qua thì quả thực là không thể nhìn thấy.


phải bay qua ba bốn lớp cây cỏ mới thấy được cái cửa Cóc.

Uyển Thanh bay đến đâu cũng dùng pháp lực hất bay máy cái cây cỏ mọc chắn đường để dọn đường cho Huyên Hoàng bế Chiêu Hoa vào.

Vừa vào bên trong Huyên Hoàng và cả Uyển Thanh đều không khỏi trầm trồ về nơi này.

Bên trong động các thạch đá sáng lấp lánh, cùng làn nước xanh của cái hồ ở giữa Cóc, từng làn nước óng ánh kèm theo ánh sáng bên ngoài hắt vào.

Ánh sáng kết hợp với từng làn sóng đổi làm đổi màu mặt nước, mặt nước đổi màu máy cái cột thạch đá cũng đổi màu theo sáng lấp lánh đủ kiểu.

Phải nói là Ánh sáng, mặt nước, thạch đá giống như đang kết hợp với nhau để hát một bài giao hưởng ánh sáng.

Sự đẹp đẽ này làm cho con người ta say mê.

Huyên Hoàng đã hiểu tại sao nhìn từ bên ngoài nơi này thực sự giống với một ngọn núi lửa.

vì bên trên động nó nhìn không khác nào một cái miệng giếng bị rỗng ở bên trên ánh sát bên ngoài có thể chiếu vào.


Huyên Hoàng nhìn qua phía bên kia, chỗ đối diện cửa động anh đang đứng, có một cái cây rất to bị khô héo, đúng là giống như những gì mà Chiêu Hoa đang tìm.

Huyên Hoàng bế Chiêu Hoa đặt xuống cái góc cây đó, nhìn cô nằm co rúm trong cái khăn hơi thở càng lúc càng yếu ớt.

Nha????h mà khô????g có quả????g cáo, chờ gì ????ìm ????gay ( ????RuM????RU???? EN﹒???????? )
Anh hận không thể giúp cô chịu cái lạnh đó.

Còn đang loay hoay không biết phải làm thế nào, chợt nghe có tiếng chim hót.

Tiếng chim vô cùng lảnh lót, âm thanh sống động kết hợp cùng tiếng nước vô cùng hoà quyện.

Một con chim với màu sắc vô cùng bắt mắt bay từ một cái ngõ ngách nào đó trên máy cái cột thạch đá bay ra.

Nó sãi cánh bay lượn một vòng quanh hồ rồi mới quay lại đậu lên cánh tay đang đóng băng dần của Chiêu Hoa.


Cơ thể cô liền có sự thay đổi nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Cánh tay đang Bị đóng từng lớp đá, da dẻ tái nhợt con chim màu sắc ấy vừa đậu vào nó liền như tan biến hết băng.

Con Chim bước từng bước trên cánh tay Chiêu Hoa nó bước đến đâu cô cảm nhận được hơi ấm đến đấy từng nơi mà nó bước qua đều giống như là mang trên mình một cái lò sưởi giúp cô cảm nhận lại được hơi ấm.

Đến khi nó bước đến vai của cô, nó dụi đầu vào khuôn mặt đang lạnh đến đông cứng liền dãn ra, sắc mặt bắt đầu hồng hào trở lại, Chiêu Hoa liền có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của mình bây giờ mới giống như một người còn sống.

Chiêu Hoa từ từ mở mắt ra, cơ thể vừa bị đông cứng muốn cử động lại có chút khó khăn.

Huyên Hoàng thấy cô muốn ngồi dạy liền đưa tay cản lại.

" Nàng mau nằm đi cơ thể còn chưa hồi phục hẳn đừng có ngồi dạy làm gì ".

Chiêu Hoa cũng nghe theo, thực sự ngồi dạy lúc này làm cô thấy có hơi choáng.

Con chim nhỏ khi thấy Chiêu Hoa tỉnh dạy lại càng thêm mừng rỡ, nó lóc chóc nhảy khắp người Chiêu Hoa.

Lâu lâu lại bay về phía mặt cô dụi dụi đầu như thể hiện yêu thương.

Con chim nhỏ này có chút kì lạ, đây là lần đầu tiên cô gặp nó vậy mà nó cứ như là quen biết thân thuộc với cô lắm.

Hay là cái thứ mà nó quen thân thuộc không phải cô mà là cái thân xác này Ngân Linh bởi vì bây giờ vẻ ngoài của cô không phải Chiêu Hoa đâu.

Vừa nghỉ như vậy Chiêu Hoa liền lên tiếng để xem suy nghĩ của mình có phải thật hay không.


" Ta! ta không phải Ngân Linh đâu ".

Con chim lóc chóc đang bay nhảy khắp nơi trên người cô, vừa nghe cô nói thì hình như nó hiểu được.

Nó đứng yên nhìn cô chằm chằm rồi nghiêng đầu sang một bên nhìn rất lâu, sau đó vỗ cánh bay đi mất.

Huyên Hoàng, Chiêu Hoa và Uyển Thanh thấy vậy cũng đi theo nó để xem nó đi đâu.

Nó bay quanh ra phía sau có một lối đi, cái lối đi quanh co quẹo bên này quẹo bên kia hẹp vô cùng đi chỉ vừa có một người.

Huyên Hoàng đi trước, tiếp theo là Chiêu Hoa sau đó mới đến Uyển Thanh.

Bọn họ len qua cái lối nhỏ đi theo con chim đó, nó cứ bay đi xong lại khựng lại giống như sợ bọn họ lạc đường hay không theo kịp.

Đến khi đến nơi thì thực sự không ngờ cái đường nhỏ hẹp như vậy lại dắt đến một nơi rộng lớn vô cùng, bên trong này không có gì đặt biệt chỉ có máy khối đá.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


Máy khối đá này, có cái nhìn giống bàn ghế, có cái nhìn giống giường, nơi này thực sự có người sống hay sao.

Bọn người bọn họ còn đang nhìn ngó xung quanh đã nghe có tiếng người hỏi.

" Các người là ai ".

Một nam nhân mặc y phục đen đi từng phía sau cái phiến đá to đi ra tiến lại gần bọn họ.

Con chim nhỏ đậu lên vai hắn hót ríu rít, tên nam nhân này nhìn cũng bình thường nhưng trong mắt Chiêu Hoa thì cơ thể của tên này đang phát ra một loại khí lực vô cùng mạnh mẽ.

Tuy nhiên khí lực này lại có màu đỏ như máu, đậm đặt hơn rất nhiều vô với màu đỏ của Mạng Nương.

" Cẩn thận, hắn là Đoạ Quỷ ".

Huyên Hoàng thầm lặng quan sát tên này nãy giờ rồi mới lên tiếng.

Vừa nói hắn vừa đưa hai tay ra che chắn cho Chiêu Hoa và Uyển Thanh đứng phía sau.

" Haha lâu lắm rồi mới có người gọi ta như vậy".


Tên nam nhân đó cười một cách kì quái, đang cười hăng say chợt hắn khựng lại, ánh mắt ngừng trên người Chiêu Hoa.

Hắn nhìn cô một cách chăm chú, Huyên Hoàng bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn Chiêu Hoa liền khó chịu.

" Ngươi muốn làm gì, không được hại cô ấy ".

Mặc kệ câu nói của Huyên Hoàng tên nam nhân đó liền tiến lại từ từ, hắn bước đến bọn người Chiêu Hoa lại lùi lại.

"Ngân!.

Linh".

Tên nam nhân gọi một cách ngập ngừng như sợ nhầm lẫn.

Nhưng cái tên này vừa phát ra từ miệng hắn đã làm Chiêu Hoa kích động vô cùng.

" Ngươi biết cô ấy ".

Nghe câu trả lời của Chiêu Hoa ánh mắt của tên nam nhân có chút thất vọng nhìn đi hướng khác.

" Ngươi không phải nàng ấy ".

Hắn bỏ mặc đám người Chiêu Hoa đứng đó với hàng tá câu hỏi trong đầu mà đi về phía cái giường.

Hắn phất tay áo, trên cái giường đá trống trơn ban đầu bây giờ lại xuất hiện một nữ nhân mặc y phục trắng.

Cơ thể nữ nhân này có chút kì lạ, lúc ẩn lúc hiện, có chút mờ ảo, đôi khi hình như là biến mất vài giây, sau đó lại xuất hiện.

" Nàng ấy vẫn ở đây ".

Từ lời nói và nét mặt của hắn có thể thấy hắn và nữ nhân này có mối quan hệ không bình thường, trong câu nói của hắn có thể thấy được sự đau lòng.

Ba người Huyên Hoàng tiến đến gần một chút nhìn xem nữ nhân nằm đó là ai.

Vừa nhìn thấy được khuôn mặt của nữ nhân đó cả Huyên Hoàng và Uyển Thanh đều quay sang nhìn Chiêu Hoa.


bởi vì nữ nhân nằm trên giường đá đó khuôn mặt vô cùng giống Chiêu Hoa.

Hay nói đúng hơn là Chiêu Hoa giống cô ấy.

Hay nói đúng hơn là cô ấy chính là người mà Chiêu Hoa đang tìm.

Chiêu Hoa bước từ sau lưng Huyên Hoàng đi ra phía trước để nhìn cho rõ hơn nữ nhân đang nằm ở đấy.

Đúng là Ngân Linh rồi, khuôn mặt này lại có phần hốc hác và xanh xao quá, Thần Hồn cô ấy bị làm sao vậy sao lại có lúc mờ ảo có lúc lại hiện rõ thế kia.

Nam nhân đứng đó như hiểu được sự tò mò của Chiêu Hoa qua cách mà cô nhìn Ngân Linh.

" Nàng ấy sắp tan biến rồi ".

Chiêu Hoa đưa tay lên định chạm vào Ngân Linh thì giống như có một luồn điện chạy vào cơ thể cô.

Ngân Linh đang nằm ngủ rất bình yên trên giường đá cũng có phản ứng.

Thần Hồn cô ấy giật lên như có từng cơn điện chạy ngang qua.

, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cô ấy đang run lắc vô cùng mạnh.

Bọn người Chiêu Hoa nhìn thấy mà hoảng sợ vô cùng, đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn không chớp mặt.


Tên nam nhân thấy Ngân Linh như vậy liền vô cùng lo lắng, hắn quỳ xuống bên cạnh giường đá, muốn chạm vào Ngân Linh nhưng không dám cứ như sợ cô ấy sẽ tan biến đi mất.

" Ngươi làm gì nàng ấy ".

Tên nam nhân đó gầm lên làm Chiêu Hoa hoảng sợ đi lùi lại mấy bước.

" Ta! ta còn chưa kịp chạm vào cô ấy ".

Chợt cơ thể Ngân Linh ngừng lại không run lắc nữa.

Rồi Thần Hồn Ngân Linh như có một lực hút bay vèo một cái chỉ nhìn thấy được một cái bóng trắng mờ ảo bay vào cơ thể Chiêu Hoa đang đứng.

Chỉ có thể nhìn thấy, cái bóng trắng vừa bay vào người cơ thể Chiêu Hoa liền có phản ứng giống như người bị kích điện.

Sau đó liền ngã ra đất mà bất tĩnh.

Để cho ba người có mặt ở đó còn chưa hiểu vấn đề gì vừa xảy ra.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


Dù bất ngờ nhưng nhìn thấy cô nương có khuôn mặt của Ngân Linh bị ngã ra sau tên nam nhân lạ đó vẫn bay đến đỡ lấy Chiêu Hoa.

May là thân thủ của hắn nhanh nhẹn đỡ được đầu của Chiêu Hoa không bị chạm đất nếu không thì nguy to rồi.

Thấy hắn đã đỡ được đầu của Chiêu Hoa, Huyên Hoàng đứng gần đó cũng nhanh nhẹn chạy lại bế Chiêu Hoa nằm lên cái giường đá.

" Chuyện gì vừa xảy ra vậy ".

Huyên Hoàng nghi hoặc hỏi tên nam nhân kì lạ vẫn chưa biết danh tính.

" Nếu ta đoán không nhầm, cơ thể này chính là của Ngân Linh, Thần Hồn ở gần thể xác sẽ tự nhiên mà bị hút vào bên trong".

" Hút vào bên trong?".

Sau khi nghe tên nam nhân đó giải thích, Huyên Hoàng lại càng thêm lo lắng.

Chiêu Hoa chính là ở tạm thân xác của người khác, bây giờ Thần Hồn của thân xác đó cũng quay lại rồi, vậy cô ấy!.

cô ấy phải làm sao.

Liệu cô ấy có bị Thần Hồn của thân xác này đánh đuổi đến tan biến hay không vậy.

Huyên Hoàng lo lắng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Chiêu Hoa, không đúng là Ngân Linh, càng không đúng là Ngân Linh có Linh hồn của Chiêu Hoa.


Bọn họ chờ đợi từ canh giờ này qua canh giờ khác bên ngoài trời cũng đã không còn chút ánh sáng nào.

Họ đứng chờ đến mệt mỏi chuyển qua thành ngồi chờ.

Tên nam nhân đó nhóm một đống lửa để cho bọn họ sưởi ấm.

Buổi tối ở trong Cóc này nhiệt độ giảm xuống lạnh vô cùng.

Tên đó hình như không thấy lạnh, nhưng nhìn Uyển Thanh co ro ngồi một góc còn Huyên Hoàng thì đứng gồng mình nên hắn cũng nhóm cho họ một đống lửa sưởi ấm.

3 người bọn họ ngồi xung quanh cái đống lửa, lâu lâu lại nhìn lên cái người nằm im bất động trên giường đá.

" Ta!.

vẫn chưa biết quý danh của người".

Huyên Hoàng có chút ngập ngùng vừa hỏi vừa nhìn tên nam nhân.

" Ta tên gì thì có gì mà quan trọng chứ ".

Hắn vừa nói vừa lấy cái cành khô đẩy đẩy vào đống lửa, khuôn mặt vẫn nhìn xuống không thèm nhìn lại Huyên Hoàng.

" Chỉ là!.

.

để tiện xưng hô".

Huyên Hoàng có chút khó chịu về thái độ của tên này.

Anh đường đường cũng là Thái Tử của Yêu Tộc vậy mà tên này lại có thái độ khinh thường như vậy với anh đúng là vô lễ mà.

Hay là hắn cũng không biết anh là Thái Tử, hay là hắn đã biết mà cố tình không để tâm đến.

Là Hắn đang khinh thường mình sao? hay là đang có ý gì khác.

Huyên Hoàng nhìn chăm chú, để đoán xem tâm tư của nam nhân kì lạ này.

" Cứ gọi ta là Đoạ Quỷ, dù sao cũng chẳng ai quan tâm một con Đoạ Quỷ có tên là gì ".

tên Đoạ Quỷ trả lời một cách bất cần, như thể cái tên của hắn có là gì cũng không thể làm mọi người thay đổi cách nhìn về hắn.


Cũng đúng, từ trước đến nay hễ nhìn thấy Đoạ Quỷ thì dù là Yêu hay Ma một là đánh giết, hai là trốn chạy.

Chẳng ai quan tâm tại sao bọn chúng trở thành Đoạ Quỷ.

Hay con Đoạ Quỷ đó có tên là gì, bọn chúng chỉ có một tên chung là Đoạ Quỷ chứ thật ra bọn chúng cũng đều là con người sau đó chết đi thì thành ma, sau đó lại tự tu luyện thành Quỷ, sau đó lại trở thành Đoạ Quỷ.

Thật ra bọn họ cũng từng là con người, mà đã là con người thì ai cũng có tên của mình.

" Ở đây chỉ còn một mình ngươi sao?".

Huyên Hoàng vẫn dò hỏi, như muốn biết thêm nhiều điều nữa.

" Phải, chỉ còn mình ta ".

" Những tên khác đâu hết rồi? Bỏ đi hết rồi sao? Hay là bị giết hết rồi ".

" Bị giết cũng có, bỏ đi cũng có ".

" Vậy tại sao ngươi vẫn ở đây ".

" Ngươi hỏi hơi nhiều rồi đó, ta không có trách nhiệm phải trả lời ngươi ".

Huyên Hoàng thấy mình cũng hơi thất lễ, cứ hỏi dồn dập như vậy hình như bản thân cũng có chút kì lạ rồi.

Thật ra là tên Đoạ Quỷ đó không muốn nhắc đến chuyện của bản thân nên mới không trả lời, chứ không phải hắn cảm thấy Huyên Hoàng phiền phức.

Chuyện của hắn chỉ có bi thương và đau khổ thì có gì hay ho để mà kể đến chứ.

Hắn vừa nghĩ đến những gì bản thân đã trải qua, những gì bản thân đã làm rồi nhìn lên người con gái nằm trên giường đá.


Bản thân hắn có ra sao cũng được, hắn chỉ cần biết có thể bảo vệ được Ngân Linh thì cho dù có thành Đoạ Quỷ bao nhiêu người căm ghét muốn giết bỏ thì hắn cũng nguyện cam lòng.

Nhớ lại năm đó khi hắn còn là con người, Ngân Linh vẫn còn là một cô nương thơ ngây trong sáng.

Nụ cười của nàng ấy vô cùng ngọt ngào, đúng là hạnh phúc biết bao.

Nghĩ đến đây hắn liền thở dài, bây giờ hiện thực lại tàn khốc với bọn họ như vậy.

Hắn đã không còn là hắn của ngày trước, Ngân Linh cũng không còn nụ cười trong sáng ngày trước nữa rồi.

Mọi thứ đều bị bọn chúng tàn phá, nghĩ đến thôi đã thấy căm phẫn.

Hắn đứng dạy đi ra ngoài trong sự bực mình, Huyên Hoàng cũng nhận ra hắn đang khó chịu.

Tên này tự nhiên lại bực bội như vậy, có phải là do mình hỏi nhiều quá làm hắn khó chịu không, hay mình hỏi sai chỗ nào rồi.

Huyên Hoàng vẫn coi tên Đoạ Quỷ này là một ẩn số mà anh chưa hiểu được.

Mà thường thì cái gì người ta chưa hiểu hết người ta thường rất đề phòng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


Tên Đoạ Quỷ ngửa mặt nhìn lên trời, trời đêm ở nơi này không đẹp gì cả nhìn thật chán ghét.
Vẫn là ở Nhân Gian vẫn xinh đẹp hơn nhiều, trời đêm có thể ngắm sao, ngắm trăng, nơi mà hắn từng ở ban đêm còn có đom đóm.
Còn có.....!còn có Ngân Linh xinh đẹp hát cho hắn nghe.
Cũng chính vì Ngân Linh nên hắn mới từ bỏ những thứ xinh đẹp đó để đến đây, vì nàng ấy hắn đến tính mạng cũng không cần.
" Tỉnh rồi....tỉnh rồi ".
Hắn nghe tiếng gọi bên trong liền cắt ngang những kí ức tươi đẹp mà nhanh chóng quay vào trong xem tình hình.
Ngân Linh ( Chiêu Hoa) ngồi trên giường đá hai tay vẫn ôm đầu mặt cúi gầm không lên tiếng.
Huyên Hoàng ngồi bên cạnh liền bị tên Đoạ Quỷ hất ra.
" Ngân....!Linh....!muội thấy sao rồi ".
Huyên Hoàng thấy khó chịu vì bị hất ra nhưng anh cũng không có thời gian để tâm, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Ngân Linh đang ngồi.

Năm phút, mười phút trôi qua, không một tiếng trả lời làm cho ai nấy đều lo lắng.
" Aaaaaaaaaa ".
Ngân Linh hét lên một cách đau đớn, nước mắt cứ như chờ đợi sẵn mà tuôn ra,ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tiếng khóc như xé lòng, tiếng khóc đau thương, bi ai, dằn xé, làm cho những người đứng đó cũng cảm nhận được sự đau khổ của người khóc.
" Tại sao? tại sao? chính ta đã từ chối thân xác này, tại sao? tại sao cứ ép ta phải quay lại nó ".
Ngân Linh khóc la thảm thiết tay không ngừng đánh mạnh vào cơ thể mình.
Tên Đoạ Quỷ cố gắng ngăn Ngân Linh lại tránh tự làm tổn thương bản thân mình.
Đúng là cô đã từ chối thân xác này, thà chấp nhận tan biến vào hư không cũng không muốn quay lại thân xác đó.
Nhưng tên Đoạ Quỷ một lòng yêu thương cô không thể để cô cứ như vậy mà tan biến.
Chính hắn đã tìm cách liên kết với thân xác của Ngân Linh, cũng chính hắn gửi đi những hình ảnh về nơi này thôi thúc thân xác của Ngân Linh tự tìm đến.
Năm đó mẫu thân của Ngân Linh đã nói với hắn chỉ cần hắn có thể tìm thấy Thần Hồn của Ngân Linh bà ấy tự có cách đưa Thân xác của nàng đến nơi đó.
Cũng chính vì đi tìm thần hồn của nàng mà hắn mới nguyện hy sinh cả tính mạng mình để trở thành một người chết.
Vì chỉ có người chết mới có thể biết được một Thần Hồn sẽ đi đâu.
Cũng chính vì cố gắng giữ thần hồn của Ngân Linh không bị tan biến nên hắn mới đưa cô đến Vạn Linh Cóc này.
Cũng chính vì bảo vệ cô an toàn ở Vạn Linh Cóc nên hắn mới quyết định trở thành Đoạ Quỷ.

Từ đầu đến cuối tất cả những chuyện hắn làm đều là vì tình.
Đều vì một chữ yêu, chính chữ yêu này mà làm cho hắn tự dằn vặt bản thân, tự dày vò ép bản thân dù có phải đi vào con đường Ma đạo cũng phải bảo vệ Ngân Linh đến tận cùng.

Năm đó, nếu không phải một sai sót nhỏ của hắn.
Không phải vì sự lơ là của hắn thì Ngân Linh cũng không bị đám cường đạo đó bắt đi.
Nàng ấy cũng không cần uất hận như vậy mà tự vẫn, bỏ lại thân xác của mình nguyện đời đời kiếp kiếp không muốn được siêu sinh.
Đoạ Quỷ ôm trầm lấy Ngân Linh tránh cho cô tự hành hạ mình.
Ngân Linh khán cự một cách thô bạo, như thể dùng hết sức lực của bản thân để la hét, để thoát khỏi vòng tay của hắn.
" Ngân Linh, Ngân Linh.....!nàng....nàng nghe ta....là ta...là ta La Phong đây.......!La Phong đây ".
Như nghe được một cái tên quen thuộc Ngân Linh từ từ thả lỏng cơ thể mình ra không còn chống cự nữa.
Cô gục đầu trên vai La Phong, đôi mắt nhắm nghiền không muốn mở ra nước mặt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Hơi thở cô bắt đầu đều dần, sau đó chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Có thể vì đã rất lâu rồi mới quay lại thân xác này nên sức lực chưa được hồi phục.
Cũng có thể là vì vừa mới trở lại thân xác mà cô ấy đã kích động mạnh như vậy nên mới bị kiệt sức, ngủ rất ngon.
Khuôn mặt khi ngủ mới an nhiên, bình yên làm sao, phải chi cuộc đời cũng đối xử với cô nhẹ nhàng như cách mà cô ngủ vậy.

Từ đầu đến giờ Uyển Thanh và Huyên Hoàng vẫn đứng một bên như chết lặng.
Hai người bọn họ không biết nên hành xử như nào cho phải.
Bởi vì theo quan sát từ đầu đến giờ, mối quan hệ của tên Đoạ Quỷ này với Hạ My, à không đúng phải gọi là Ngân Linh.
Hình như quan hệ giữa bọn họ không đơn giản chỉ là quen biết bình thường, nhìn sơ cũng có thể biết được rõ ràng đây là một cặp tình nhân.
Nhưng một tên Đoạ Quỷ và một Thần Hồn lại có tình cảm với nhau thật đúng là khó hiểu.
Theo như những hiểu biết của Huyên Hoàng, Thần Hồn sau khi rời khỏi thân xác sẽ giống như bị mất đi một nửa linh hồn.
Chính vì vậy kí ức của bọn họ sẽ có một lỗ hỏng, hoặc nhiều lỗ hỏng.
Có thể sẽ nhớ những chuyện của khoảng thời gian này, cũng có thể sẽ quên khoảng thời gian khác.
Nhưng theo như biểu hiện của Ngân Linh thì dường như kí ức mà cô ấy nhớ toàn là bi thương, bi thương đến nổi cô ấy từ chối luôn cả thân xác của chính mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86


" Cô ấy sao rồi?".

Huyên Hoàng lo lắng hỏi.

" Tạm thời thì bây giờ không có gì đáng lo lắng, chỉ là hơi kích động một chút ".

La Phong trả lời một cách từ tốn, vừa kéo cái chăn đắp cho Ngân Linh.

" Vậy còn…Chiêu Hoa thì sao? ".

Huyên Hoàng khá ngập ngừng, không biết có nên đề cập đến Chiêu Hoa hay không.

Vì dù sao cô ấy cũng chỉ là kẻ sống tạm bợ trong thân xác của người khác, bây giờ người ta như thế nào còn không chắc.

Lại chỉ biết hỏi han cô ấy thì có chút kì, nhưng mà thực sự Huyên Hoàng chỉ quan tâm Chiêu Hoa như thế nào, chứ cô Ngân Linh kia anh thực sự cũng không để tâm mấy.

Có thể nói rắn là loài màu lạnh, hắn chỉ quan tâm mỗi Chiêu Hoa còn lại sống chết như nào hắn cũng chẳng quan tâm.

La Phong tay đang kéo kéo chỉnh chăn gối, nghe Huyên Hoàng hỏi thì cũng khựng lại.


Nghỉ gì đó rồi lại tiếp tục chỉnh chăn gối vừa trả lời.

" Yên tâm đi, nếu như mẫu thân của Ngân Linh tin tưởng giao thân xác của cô ấy cho cô nương đó, thì bà ấy cũng đã có sắp xếp cho cô nương đó rồi ".

" Ý ngươi nói vậy là sao? Chiêu Hoa có thể quay lại không? ".

" Cái đó còn phải tùy vào quyết định của cô nương đó và Ngân Linh".

Nói rồi hắn bỏ ra ngoài để Huyện Hoàng lại cũng muôn vàn thắc mắc.

Ý của tên Đoạ Quỷ này là gì vậy chứ, nói như hắn vậy nếu như Ngân Linh không đồng ý thì Chiêu Hoa sẽ bị đuổi khỏi thân xác này hả?.

Ý gì vậy chứ, Chiêu Hoa vì tìm cô ta mà lặn lội đến nơi nguy hiểm này, không phải bọn họ tính qua cầu rút ván đó chứ.

Lúc cần thì khẩn cầu Chiêu Hoa giúp đỡ đến khi đạt được mục đích lại muốn vứt bỏ cô âý
Không được, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Không cho phép bọn họ ức hiếp Chiêu Hoa của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta không cho phép Ngân Linh tỉnh lại mà không có Chiêu Hoa.

Huyên Hoàng nhìn có vẻ vô cùng quyết tâm ngồi xuống bên đống lửa nhìn chăm chú vào Ngân Linh đang nằm bên giường.

Uyển Thanh từ lúc vào Cóc đến giờ chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cô không lên tiếng.

Từ nhỏ đã là một a hoàn bên cạnh Thái Tử việc đầu tiên mà cô phải học đó chính là lắng nghe nhiều hơn nói.

Càng không thể xen vào việc của chủ tử, nếu Thái Tử muốn cô có thể hi sinh cả tính mạng này cho ngài.

Việc Thái Tử đã quyết dù cho có lên núi đao xuống biển lửa cô chắc chắn cũng sẽ làm theo.

Chính vì vậy quyết định của Huyên Hoàng cô chưa bao giờ nghi ngờ, mọi chuyện Thái Tử làm đều có lí do của người.

Việc của cô chính là yên lặng, ở bên cạnh giúp đỡ khi Thái Tử cần.

La Phong sờ tay lên lòng ngực mình, nơi đáng lẽ ra phải nghe được nhịp đập của trái tim, nơi cảm nhận được hơi ấm của cơ thể.


Bây giờ lại im lặng không có lấy nổi một nhịp đập, nơi đó đang đau lên.

Hắn không biết cơn đau này bắt nguồn từ đâu, từ trái tim đã chết từ lâu của hắn, hay từ nơi mà lúc nãy Ngân Linh đã đấm mạnh vào.

Thực sự bản thân hắn lúc này rất đau, nổi đau không thể nào diễn tả bằng lời.

Hắn đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, nhưng hắn không ngờ nàng ấy sẽ phản ứng mạnh đến như vậy.

Thực sự hắn không còn cách nào khác, nếu như nàng ấy chết thực sự.

Thì nàng ấy sẽ không cần phải là một thần hồn là ma cũng được hắn sẽ ở bên cạnh nàng đời đời kiếp kiếp.

Nhưng mà thân xác nàng ấy lại còn sống,Nàng không phải là ma chỉ là một Thần hồn.

Một linh hồn với phần kí ức bị lãng quên, với sự chối bỏ thân xác mãnh liệt của mình mà nàng đã bỏ đi đến nơi xa xôi này.

Nàng ấy sắp không còn trụ được nữa, nếu như không sớm quay lại thân xác, e rằng nàng ấy sẽ tan biến vào hư không.

Vài ngày trước thậm chí nàng ấy còn không nhận ra ta, người đã chăm sóc này ấy từ khi là con người cho đến khi thành như bây giờ.

Lúc trước chỉ cần nghe tên La Phong nàng sẽ vô thức nở nụ cười, vậy mà bây giờ tên của chàng lại trở thành thuốc an thần giúp nàng bình tâm hơn.

Nhiều ngày trôi qua, Ngân Linh vẫn nằm mãi như vậy, hơi thở đều sắc mặt hồng hào, nhưng không có ý định tỉnh dạy.


Huyên Hoàng và La Phong bắt đầu lo lắng.

" Không ổn rồi ta phải đi vào tiềm thức nàng ấy một chuyến ".

La Phong đang ngồi trên bàn đá đứng bật dạy.

" Đi vào tiềm thức? ".

Huyên Hoàng tò mò hỏi, vẫn chưa hiểu rõ ý của La Phong là gì.

Đi vào tiềm thức là giống như kiểu vào trong suy nghĩ đó hả.

" Phải đi vào tiềm thức, chắc chắn nàng ấy còn đang luẩn quẩn đâu đó trong đấy, nàng ấy không muốn tỉnh lại nên cứ mãi ở trong đó không chịu rời đi, chính vì vậy mới hôn mê mãi như vậy ".

" Việc đó có nguy hiểm không".

" Đương nhiên là có nếu không thành công đến cả ta cũng sẽ mắc kẹt ở đó mãi mãi ".

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87


La Phong đứng trước giường, Ngân Linh vẫn nằm yên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

La Phong có chút ngập ngừng, bởi anh biết điều anh sắp làm là trái với mong ước của Ngân Linh.

Cô rõ ràng đã chán ghét thế giới này vô cùng anh cứ một mực muốn cô phải quay lại thế gian này.

Liệu anh có quá ích kỷ hay không, hay anh nên toại nguyện cho cô để cô được ra đi một cách thanh thản hơn.

Nhưng một lòng anh không cam tâm,nàng ấy còn rất trẻ, còn bao nhiêu mong ước chưa thực hiện, cứ như vậy mà rời đi nàng ấy đành lòng nhưng anh thì không.

Cả đời anh hầu như là dành bên cạnh nàng ấy nếu bây giờ đến anh cũng bỏ cuộc có phải nàng ấy sẽ là kẻ đáng thương nhất trong thiên hạ này không.

La Phong nhẩm chú, mắt nhắm nghiền một ánh sáng vụt lên rồi tắt, nơi La Phong đứng đã trống trơn, hắn đã biến đi đâu mất, như thể chưa từng ở đây.

Ở một nơi gọi là Mộng Cảnh, là nơi mà con người ta tự tạo ra ảo cảnh mà bản thân mình mong muốn, một cuộc sống mà họ khao khát có được.

La Phong xoay một vòng, khung cảnh ở đây vô cùng quen thuộc, đương nhiên là quen thuộc.

Nơi này là dưới góc cây hoa anh đào, góc cây vô cùng to lên trên núi Ngự Lôi.

dưới cái cây còn có một chiếc xích đu.

Cây hoa anh đào to lớn ra bông rất nhiều những bông hoa hồng hồng chen chút nhau nỡ rộ.


Làm cho cái cây không thấy màu gì khác ngoài màu hồng.

lâu lâu một cơn gió thoảng qua lại làm cho máy cánh hoa rụng rơi bay lượn trong không trung tạo nên khung cảnh nên thơ.

La Phong nhìn quanh tìm một thân ảnh quen thuộc, đúng như anh dự đoán.

Ngân Linh xinh đẹp trong y phục trắng thướt tha đang đi từ căn nhà gỗ bên cạnh cây hoa anh đào từ từ đi ra.

Trên tay còn bưng một khay đựng bình và tách trà, nếu như anh nhớ không lầm chắc chắn đó là trà hoa anh đào mà Ngân Linh yêu thích.

Ngân Linh nhìn thấy La Phong liền cưới nói rất vui vẻ.

" La Phong huynh đến rồi, mau lại đây muội vừa pha trà anh đào, huynh uống thử xem có ngon không? ".

Ngân Linh đi lướt ngang sang La Phong, mùi hương thơm nhẹ từ ấm trà, mùi hương của Ngân Linh, nụ cười toả nắng của nàng ấy đã lâu lắm rồi anh mới lại nhìn thấy được.

Ngân Linh đặt khay trà lên bàn rồi xoay người nhìn lại La Phong đang đứng nhìn mình một cách thẫn thờ.

Ánh mắt chứa đựng sự yêu thương ngọt ngào đến đau lòng.

La Phong thật sự bị chìm đắm trong mộng cảnh này nó thật đẹp, thật yên bình.

không phải đây là tất cả những gì mà anh và cô mong muốn hay sao.

Một cuộc sống hạnh phúc, yên bình, bên nhau uống trà anh đào, cùng nhau chơi xích đu.

Tiếng Ngân Linh cười vang cả một góc trời.

" Haha mạnh lên, La Phong huynh đẩy mạnh lên "
La Phong đứng phía sau đẩy xích đu cho Ngân Linh bọn họ vui vẻ đùa giỡn cùng nhau.

" Haha được rồi, được rồi, đừng cao nữa kẻo té mất ".

" Không, không sao đâu, cao nữa đi, nữa đi ".

Bọn họ cứ như vậy chìm vào mộng cảnh không ai muốn thoát ra khỏi nơi này.

Bởi vì nơi này đẹp đẽ ra sao thì thực tại lại hoàn toàn trái ngược lại.

Ở một nơi mà mọi thứ tối đen như mực không có được một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào.


Thậm chí nếu đưa tay lên trước mặt cũng không thể nào nhìn thấy được bàn tay của mình.

Nơi đây chính là ranh giới giữa của bốn tộc ( yêu, ma, nhân, tiên).

Nơi này không phải Ma Tộc, không phải Tiên Tộc, không phải Nhân Tộc càng không phải Yêu Tộc.

Nơi đây chính là cõi hư vô, trong màn đen bao phủ vô tận đó một cô nương đang lơ lửng giữa hư không.

Hai tay hai chân dang rộng như thể có những sợi xích vô hình đang giữ lấy cô ấy.

Chiêu Hoa mở mắt, khoảng không đen tối vô tận trước mắt làm cô ấy sợ, ở đây thật lạnh.

Cái lạnh này còn hơn cả cái lạnh ở hồ của Vạn Linh Cóc.

Một cái lạnh khó mà tả được, Chiêu Hoa cố gắng vùng vẫy nhưng cô càng ra sức thì càng vô dụng không tài nào thoát khỏi được tình thế này.

Chiêu Hoa vừa khóc vừa gào thét nhưng đáp lại cô vẫn là một màn đen tĩnh lặng.

" Nguyệt Sinh… Nguyệt Sinh, cứu thiếp, thiếp sợ quá ".

" Mẫu thân… phụ thân… người ở đâu… cứu con… đây là đâu vậy… có ai không mau cứu tôi với ".

" Huyên Hoàng… ta lạnh quá… Huyên Hoàng đưa ta ra khỏi đây đi ".

Bất cứ ai hiện lên trong trí nhớ của cô, cô đều gọi tên người đó với hy vọng có thể được ai đó cứu ra khỏi chỗ này, nhưng vẫn như bao lần cố gắng chẳng có gì đáp trả lại cô cả.

Huyên Hoàng đang ngồi gục đầu nhắm mắt, đã máy ngày rồi anh không chợp mắt được, chợt cảm nhận được gì đó.

Giữa anh và Chiêu Hoa có liên kết với nhau bởi vì cô đang giữ vay rắn của anh, anh còn là Linh Vật của cô chính vì vậy anh có thể cảm nhận được những cảm xúc, hay đau khổ vui buồn của Chiêu Hoa.


Huyên Hoàng đứng bật dạy nhìn quanh một cách hoang mang.

Anh nghe thấy tiếng Chiêu Hoa gọi mình, cảm nhận được cô đang lo sợ, cảm nhận được cô đang khóc.

Càng lúc cái cảm nhận đó mỗi lúc càng chân thực, như thể đó là cảm xúc của anh vậy.

Nó khiến anh càng hoang mang lo lắng hơn cho sự an toàn của Chiêu Hoa.

Anh nhìn qua cô nương đang nằm bất động trên giường.

Như có một sự thôi thúc nào đó anh nhào đến nắm lấy vai của Ngân Linh mà lắc hết sức lực.

" Tỉnh dậy, mau dạy đi, dạy đi, cô còn nằm nữa Chiêu Hoa của ta sẽ chết mất…mau…mau dạy đi ".

Uyển Thanh thấy Thái Tử kích động như vậy cũng có chút hoảng hốt.

Liền đến để ngăn Huyên Hoàng lại.

" Thái Tử người làm gì vậy …mau…mau đứng lại đi … người lại như vậy sẽ khiến cô ấy bị thương đó ".

Nhưng Uyển Thanh không đủ sức để cản Huyên Hoàng lại anh hất cả cô ngã sang một bên, lắc người Ngân Linh càng lúc càng mạnh.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88


Bên trong mộng cảnh, La Phong đang nằm trên chân Ngân Linh.

Ngân Linh tinh nghịch đưa tay nghịch ngợm máy sợi tóc của anh.

La Phong nhắm mắt tận hưởng những giây phút hạnh phúc như này không muốn nó trôi qua mất.

Chợt họ cảm nhận được mọi thứ rung lắc dữ dội, La Phong đứng bật dạy nhìn xung quanh.

Ngân Linh hoảng hốt nắm lấy cánh tay La Phong như thể nó là chỗ bám víu an toàn nhất mà cô có thể bám víu vào.

" La Phong có chuyện gì vậy ".

La Phong quan sát một lúc, rồi như chợt bừng tỉnh ra, anh nhớ ra lý do mình đến đây là gì.

Nhớ ra nhiệm vụ quan trọng mà bản thân cần làm, tại sao mình lại có thể quên mất mà chìm vào mộng cảnh này cùng với nàng ấy vậy chứ.

La Phong quay sang nhìn người con gái bên cạnh một cách âu yếm như thể đây là lần cuối cùng anh được nhìn thấy cô vậy.

" Ngân Linh, chúng ta phải quay lại thôi ".

Anh vừa nói vừa đưa tay vén máy sợi tóc đang che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

" Quay lại? ".

Ngân Linh vừa hỏi vừa bước lùi về sau như muốn trốn chạy.

La Phong đưa tay muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô tránh né.


" Ngân Linh, ngoan nghe lời ta… mau ra khỏi đây thôi … còn ở đây nữa cả nàng và ta sẽ chết mất ".

" Chết… không phải cả ta và chàng đều chết rồi sao? ".

Nghe câu nói của Ngân Linh, La Phong như chết lặng, cô nói đúng, anh chết rồi, nhưng cô thì không anh không thể để cho cô chết được.

" Không… chúng ta không chết… chúng ta…chúng ta vẫn còn sống mà ".

Anh bước đến muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại thụt lùi về sau.

" Huynh nói dối, vì tìm ta… huynh đến thân xác cũng không còn… vậy mà còn nói dối bản thân còn sống ".

La Phong nhìn Ngân Linh khóc từng lời nói của cô như cứa vào tim anh, đúng là vì tìm cô mà đến thân xác của anh cũng không cần.

" Vậy nàng tính để ta hy sinh vô ích như vậy hay sao?".

" Nhưng nếu trở về đó ta sẽ mất chàng ".

Ngân Linh khóc càng lúc càng to, La Phong từ từ bước đếm ôm lấy cô vào lòng.

" Ngoan, ta sẽ không rời đi, đời này kiếp này ta sẽ mãi bảo vệ nàng chắc chắn một bước cũng không rời ".

Ngân Linh ngước mặt lên nhìn người con trai trước mặt, cô thực sự rất hối hận, nếu như năm đó cô không ngu ngốc quyên sinh thì anh cũng không vì cô mà đi đến bước đường hôm nay.

"Ta… Ta yêu chàng ".

Ngân Linh nói rồi nhón chân hôn lên đôi môi của La Phong, bọn họ hôn nhau một cách say đắm, mặc kệ mọi thứ xung quanh mỗi lúc một sụp đỗ.

Họ như thể muốn hoà quyện vào nhau đời đời kiếp kiếp không xa vời.

Nhưng vốn thực tế thì tàn nhẫn và cuộc đời thì không như những gì chúng ta muốn.

Huyên Hoàng đang lắc thân xác của Ngân Linh vừa hét.

" Tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy đi ".

Anh bị một cánh tay hất văng sang một bên vừa mắng.

" Khốn khiếp ngươi dám làm nàng ấy bị thương ta sẽ gi3t ch3t ngươi ".

La Phong đưa tay đỡ lấy thân xác của Ngân Linh cô vẫn nhắm mắt nằm gọn trong vòng tay của anh.

"Ngươi…ngươi quay lại rồi…mau…mau giúp ta tìm Chiêu Hoa, nàng ấy…nàng ấy đang ở nơi nào đó rất hoảng sợ ".

Huyên Hoàng gấp gáp bò dạy, y phục cũng không kịp chỉnh đã nhào đến La Phong.

" Im lặng đi, ngươi ồn ào quá ".

La Phong chán ghét không thèm nhìn Huyên Hoàng lấy một cái mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngân Linh một cách yêu thương vô cùng.


Một lát sau, Ngân Linh từ từ mở mắt,thứ đầu tiên sau bao nhiêu lâu mới tỉnh lại chính là khuôn mặt mà cô yêu dấu, La Phong.

không còn như lần trước, lần này Ngân Linh có vẻ đã chấp nhận được thực tại, cô không còn la hét, đau khổ hay khóc nữa.

Đổi lại là một ánh nhìn vô cảm đôi mắt vô hồn như thể đã chết.

Cô cười nhạt nhìn La Phong rồi dụi đầu vào lòng ngực anh tìm kiếm một chút hơi ấm.

Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô chẳng có gì khác ngoài sự lạnh buốt vì bản thân La Phong không phải người làm gì có hơi ấm.

Lòng cô có chút chua xót, không ngờ suy nghĩ và hành động ngu ngốc của mình ngày đó lại làm mọi thứ đi quá xa như vậy.

Đối với cô chuyện vừa mới như ngày hôm qua vậy, mọi kí ức trong cô vẫn còn hiện rõ, mọi cảm xúc đau khổ dằn vặt, chối bỏ bản thân vẫn còn nguyên vẹn như vậy không có gì thay đổi.

Chỉ có cô bây giờ đã không còn như trước nữa, La Phong cũng vậy huynh ấy lại càng không giống như trước.

Có lẽ đi được đến nước đường này mọi thứ cũng đều do cô mà ra.

Huyên Hoàng nhịn không nổi nữa, đứng nhìn đôi uyên ương này âu yếm nhau còn Chiêu Hoa của mình thì như đang chết dần chết mòn anh sắp phát điên rồi.

Lòng nóng như lửa đốt thế này mà bọn họ cứ từ từ làm anh muốn điên lên.

Nhảy bổ vào tách hai người đang như muốn dính vào nhau ra.

" Thôi đi, làm ơn làm phước đi giúp ta… cứu Chiêu Hoa đi … Ta…Ta thề sẽ làm trâu làm ngựa cho các người…mau cứu Chiêu Hoa đi ".

" Không cần ngươi làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ giúp, cô nương ấy giúp ta bảo hộ thân xác, còn không ngại khó khăn đến đây tìm ta như vậy chắc chắn ta sẽ không để ân nhân của mình chịu thiệt ".

Ngân Linh cất giọng nói, giọng nói này khá khác so với khi Chiêu Hoa ở trong thân xác đó.

Giọng của Chiêu Hoa có chút gì đó tinh nghịch còn Ngân Linh thì lại có gì đó cao ngạo, lạnh lùng.

Cô ấy vừa nói vừa đứng dạy đi lại gần đống lửa ngồi xuống.


Huyên Hoàng quay đầu nhìn La Phong.

" Không cần nhìn ta…nếu không có cô nương ấy ta cũng không biết tìm thân xác của Ngân Linh như nào, cô ấy cũng là ân nhân của ta".

Nói rồi hai bọn họ ngồi xếp bằng trên đất lưng tựa vào nhau.

Bọn họ nhắm mắt đặt tay trước ngực như thể đang tu luyện y như trong máy bộ phim vậy đó.

Huyên Hoàng lại bắt đầu nghĩ, hai người này lại làm trò gì nữa đây, sao không mau đi tìm Chiêu Hoa cho ta đi.

Thực ra họ chính là đang tìm Chiêu Hoa.

Chiêu Hoa đang ở một nơi mà lúc này chỉ có kẻ không nằm trong Ma Tộc, Yêu Tộc hay Nhân Tộc càng không phải Tiên Tộc mới có thể đến được.

Kẻ đó không ai khác chính vì La Phong.

Hắn vì cứu Ngân Linh nên chuyện làm trái với Yêu Tộc, Ma Tộc đều đã làm qua.

Hắn không thể nào là người đang sống, hay sẽ thành Tiên Nhân được.

Chính vì vậy hắn là kẻ không thuộc về ai trong bốn tộc.

Chiêu Hoa cũng vậy, nếu tính đúng ra cô ấy phải là Ma Tộc nhưng tại sao cô ấy lại ở chỗ đó.

Bởi vì cô ấy lúc thì là người chết, lúc thì là người sống, chảy trong người sinh khí của Yêu Tộc vậy rốt cuộc cô ấy phải là loại gì đây.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89


Hai người Ngân Linh và La Phong ngồi thiền định trên đất.

Nhìn bằng mắt thường thì cả hai bọn họ vẫn còn đang ngồi đó nhưng thực chất bọn họ đã rời đi rồi.

Vì Ngân Linh có một khoảng thời gian dài gắn kết thân xác của mình và Chiêu Hoa nên cô có thể biết được Chiêu Hoa đang ở đâu.

Nhưng cô chỉ có thể đưa La Phong đến mà không thể vào đó được đành phải ở ngoài đợi.

Hai người bọn họ đến một nơi có cái vòng xoáy nhìn vào bên trong sâu không thấy đấy đen hun hút, nhìn nó như thể đang muốn hút tất cả mọi thứ bên ngoài vào trong nó vậy.

Nhìn không khác nào một cái hố đen vũ trụ cả.

" Là chỗ này sao? ".

La Phong hỏi Ngân Linh ánh mắt có chút dò chừng.

" Huynh sợ cái gì chứ, bản thân cũng thành ra như vậy thì không sợ ".

Ngân Linh nhìn La Phong lấy tay đẩy đẩy cánh tay anh hối thúc anh vào nhanh đi.

" Sợ sao không? lỡ ta vào đó không ra lại được thì sao? ta hy sinh vì muội cũng được nhưng cô ta có dính líu gì đến ta chứ ".

" Sao lại không? người ta là ân nhân giúp ta sống lại huynh lại nói như không liên can gì ".


Vừa nói Ngân Linh vừa đẩy mạnh La Phong, đẩy một cái anh liền bị hút vào trong đó.

La Phong chới với chưa kịp định hình đã bị đẩy mạnh một cái vào bên trong.

Vào được bên trong một cái anh liền hối hận, nơi này tối đen như vậy đáng sợ thiệt chứ.

Anh đưa tay lên trước mặt nhìn nhìn thử, thậm chí anh còn không nhìn thấy được tay của mình thì đi tìm Chiêu Hoa kiểu gì đây.

Nơi này rộng thế nào, đi đứng ra sao, tối đen như vậy sao mà biết được chứ.

La Phong cẩn thận dè chừng chân bước từng bước một, phải đưa chân ra cẩn thận dò đường dậm dậm thử rồi mới dám đặt cả bàn chân xuống.

Hai tay La Phong đưa ra phía trước nhìn cứ như người mù đang mò đường vậy đó.

Quơ quơ tay vào không trung, chân thì dò dò rồi mới bước.

Vừa đi hắn vừa gọi.

" Chiêu Hoa…Cô ở đâu…Chiêu Hoa, Chiêu Hoa".

La Phong gọi rất to, anh còn nghe cả âm thanh vang lại của tiếng mình.

Anh đoán nơi này cũng khá hẹp nên mới có tiếng vang như vậy.

Nhưng La Phong sai rồi nơi này chính là rộng và sâu vô tận, nếu cứ mò mò như cách anh đang làm thì cả trăm năm nữa cũng đừng mong tìm ra Chiêu Hoa.

Nhưng vì khả năng vang tiếng này mà Chiêu Hoa nghe được tiếng của hắn.

Chiêu Hoa đang dần kiệt sức mọi tia hy vọng đang dần sụp tắt thì nghe ai đó gọi tên mình.

" Ai? Ai vậy? Ta ở đây…ở đây ".

Chiêu Hoa cố gắng la hét, là ai cũng được, người đó biết tên cô, chắc chắn giúp được cô, làm ơn đưa cô ra khỏi chỗ này là được.

La Phong mò mò lần tìm trong vô vọng, đoán không lầm anh đã đi được nữa giờ rồi cứ đi thẳng đi thẳng sâu hun hút như vậy.

Rốt cuộc nơi này có đáy hay không vậy.

Bên tai anh vẫn nghe âm thanh thều thào của Chiêu Hoa nhưng không tài nào mò được thấy cô.

Làm sao mà anh có thể mò được Chiêu Hoa từ nãy giờ anh đi ngang cô đã ba hay bốn lần gì đấy.

Nhưng cảm nhận thì rất gần nhưng lại không sờ được vì cô bị treo lơ lửng trên không trung chứ không phải dưới mặt đất.


La Phong mệt rồi không mò nữa hắn đứng thẳng người dạy hít thở lấy hơi rồi mới tìm tiếp.

Vừa thẳng người dạy anh đã chạm phải cái gì đó.

Liền đưa tay lên đầu sờ sờ, là một bàn chân người.

" Ai, ai vậy? mau cứu tôi ".

Chiêu Hoa vừa thấy có người chạm vào chân mình liền lên tiếng.

Thì ra từ nãy giờ vì nơi này quá tối mà La Phong lại sợ nên hắn đi trong tư thế khom người rón rén hết cỡ cứ như ăn trộm.

Nên dù có đi qua đi lại Chiêu Hoa máy lần mà vẫn không chạm vào người cô.

Dù khoảng cách giữa chân cô và đầu của hắn nếu như đứng thẳng thì là ngang bằng nhau.

" Trời đất, thì ra cô ở đây nãy giờ, hại ta tìm nãy giờ không thấy, cái lưng của ta sắp gãy rồi ".

" mau, mau giúp ta xuống ".

Chiêu Hoa vẫn chưa nhận ra được người này là ai, nhưng chắc chắn người này đến đây để cứu mình.

" Cô bình tĩnh đi, ta không có cách đưa cô xuống nhưng mà con rắn đó thì có ".

" Con rắn ".

Nghe đến hai từ này Chiêu Hoa liền buộc miệng lặp lại, Con rắn mà hắn nói đến là Huyên Hoàng sao?.

Huyên Hoàng giúp được mình thoát khỏi đây sao.

" Bình tĩnh hãy nghe ta, nhắm mắt lại, để tâm bình tâm lại nghĩ đến con rắn đó sau đó hãy gọi tên nó đi ".


Chiêu Hoa cũng làm theo nhưng trong tình thế như này việc cô bình tâm lại hơi có chút khó khăn.

Cô bắt đầu bắt việc điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình.

Cô hít vào, thở ra theo từng nhịp đếm làm cho bản thân của mình chầm chậm lại,đến khi bản thân đã ổn định.

Hình ảnh của Huyên Hoàng liền hiện lên trong đầu cô một cách chân thực nhất.

Cô nhớ lần đầu gặp cô hắn vẫn là một con rắn nhỏ trốn nhà đi chơi.

Cô nhớ đến lúc hắn hoá thành con rắn khổng lồ bảo vệ cô khỏi ma nữ.

Cô nhớ đến lúc hắn trao cho cô cái vay của mình.

Nhớ đến lúc nhìn thấy hình dáng của hắn khi làm con người.

Chợt trái tim cô có một cảm xúc kì lạ, thứ cảm xúc này cô khó mà có thể hiểu được.

" Huyên Hoàng".

Chiêu Hoa gọi tên Huyên Hoàng như hét, hét bằng toàn bộ sức lực.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom