Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Quỷ Tân Nương

Quỷ Tân Nương
Tác giả: Lê Vy Na
Tình trạng: Đang cập nhật




Bạn đang đọc truyện Quỷ Tân Nương của tác giả Lê Vy Na. Từ nhỏ, Chiêu Hoa và Nguyệt Sinh đã có hôn ước với nhau.

Hai đứa nhỏ ngây thơ, hàng ngày cùng nhau chơi, tình cảm dần dần lớn, họ cũng trưởng thành, cũng bắt đầu biết nhớ thương nhau.

Nhưng mà cứ ngỡ đây là câu chuyện thanh mai trúc mã ngọt ngào, nào ngờ lại có những việc bí ẩn, kì lạ xuất hiện.

Họ dần bị cuốn theo đó, theo cuộc đời của một cô gái đáng thương khác.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Con suối nhỏ tiếng nước chảy róc rách có hai đứa nhóc ngồi bên cạnh mà nghịch nước.
" Nguyệt Sinh, ngươi xem ta có gì nè ".
Chiêu Hoa giơ giơ cái cành trúc trong tay vừa mới quơ xuống nước vớt lên được một bông hoa do con suối đưa tới.
Vậy là bây giờ trên cành trúc lại có một bông hoa vàng.
Nguyệt Sinh nằm lăn trên đất cười ngặt nghẽo.
" Haha đồ ngốc lại chơi cái gì vậy ".
" Dám nói ta ngốc ".
Chiêu Hoa cầm cành trúc rượt Nguyệt Sinh chạy khắp nơi.
" Hai đứa à, đừng chơi bên đó coi chừng ngã xuống suối ".
Nghe tiếng mẫu thân gọi Nguyệt Sinh chạy hớt hải về phía mẫu thân, nhanh nhanh cái miệng mà mách.
" Mẫu thân xem, khuê các thục nữ mà lại cầm cành trúc rượt người khác ".
Mẫu thân của Nguyệt Sinh thấy lại vô cùng buồn cười.
Hai đứa nhóc này chính là Thanh mai trúc mã, từ khi được sinh ra đã có hôn ước.
Gia đinh hai nhà vô cùng thân thiết, lại còn làm ăn chung với nhau chính vì vậy bọn nó đã có hôn ước từ lâu.
Tuy vậy bây giờ vẫn còn rất nhỏ không thể hiểu được máy chuyện đó.
Chiêu Hoa thấy Nguyệt Sinh nói mình như vậy liền biểu môi nhìn Nguyệt Sinh.
" Ta không thèm chơi với ngươi nữa ".
Vẫn không quên cúi đầu chào mẫu thân Nguyệt Sinh rồi mới bỏ về nhà.
Về đến cổng đã thấy mẫu thân mình đứng ở đó, liền chạy đến ríu rít nói.
" Mẫu thân à, con đói quá hôm nay có gì ăn vậy".
" Con đó, con gái con đứa chỉ biết ăn với chơi ".

Chiêu Hoa thấy mẫu thân lại sắp mắng rồi liền chạy nhanh vào nhà ôm lấy chân của phụ thân.
Đứa con gái bé bỏng này của ông thật sự rất khả ái,lại vô cùng nhanh nhẹn, nếu là một nam nhân thì hẳn là rất tốt.
" Lão gia xem, con bé được người chiều sắp hư rồi, bây giờ đã là 8 tuổi cũng nên học lễ nghĩa như tiểu thư nhà khác rồi ".
" Tất cả đều nghe theo bà, nghe theo bà ".
Nói cho có lệ vẫn đang đùa giỡn với Chiêu Hoa mặc kệ phu nhân của mình đang càm ràm.

Suy đi nghĩ lại thì cũng đúng thật, Chiêu Hoa cũng đã 8 tuổi những nhà khác thì cũng đã cho con học lễ nghi từ lâu.

Dù sao vẫn là gia đình khá giả, danh môn không thể để khuê nữ nhà mình cứ mãi chạy nhảy chơi đùa như vậy mãi được.

Dù rất yêu thương tiểu thư, muốn cô ấy cả đời vui vẻ như vậy, nhưng càng không thể vì vậy mà hại cuộc đời cô ấy.

Nghĩ đến đây càng phải nói nhà của tiểu thư Chiêu Hoa là tay lái buôn, chuyên buôn các mặt hàng quý hiếm, như gấm vóc lụa là, các mặt hàng này là để dâng lên Vua nên vô cùng cao quý.

Còn phải nói đến Nghiêm đại nhân đã đính ước hôn sự của con trai ngài ấy với Chiêu Hoa tiểu thư.

Sau này sẽ là con dâu nhà quan lớn làm sao có thể không trọng lễ nghi được.

Vừa nghỉ đến vậy mẫu thân Chiêu Hoa đã vô cùng nghiêm khắc, dạy dỗ cô ấy một cách tốt nhất có thể.

Chiêu Hoa được dạy cho dáng đi uyển chuyển, nụ cười dịu dàng, cách ăn đoan trang.

Ban đầu là một sự khó khăn và cực hình với cô bé, vì tính tình ham chơi tuổi lại còn nhỏ nhưng phụ mẫu đã có lệnh chỉ cần cô vẫn còn chưa tốt sẽ bị nhốt lại trong phủ không cho ra ngoài.

Nguyệt Sinh ngày thường luôn chọc ghẹo Chiêu Hoa vậy mà một thời gian không thấy Chiêu Hoa liền thấy nhớ đến cửa nhà cô ấy mà đi đi lại lại làm hai tên gia nhân canh cổng cũng phải khó xử.

" Nghiêm thiếu gia hay là người về đi, đừng đi qua đi lại nữa, tiểu thư đang bị cấm túc không ai xin cho được đâu ".

" Làm việc của các người đi đừng quan tâm đến ta".
Nguyệt Sinh lớn hơn Chiêu Hoa 2 tuổi, lại vô cùng thông minh lanh lợi, không hổ là con nhà quan, ý chí tương lai sau này cũng là công danh rộng mở.

Tuy nói Chiêu Hoa vẫn còn nhỏ không hiểu được tình cảm trai gái, hôn ước đó cũng là người lớn hẹn ước với nhau.

Nhưng Nguyệt Sinh lại vô cùng coi trọng, trong lòng vẫn luôn coi Chiêu Hoa thực sự là nương tử chưa cưới của mình.

Ngày thường trêu chọc cũng là muốn Chiêu Hoa chơi với mình.

Bây giờ không nhìn thấy liền có vẻ lo lắng.


Cứ mãi đứng ngoài nhìn vào bên trong như vậy cũng không được.

Phủ nhà Chiêu Hoa quá rộng lớn chẳng nhìn thâý gì cả.

Nguyệt Sinh liền chạy về nhà báo với mẫu thân muốn người sang đây một chuyến để hắn có cớ mà gặp Chiêu Hoa.

Thằng nhóc này đúng là rất lanh lợi.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.

Đi Về Phía Chân Trời
3.

Trùng Sinh Để Gặp Người
4.

Trói Em Mãi Không Buông
=====================================
Nguyệt Sinh chạy rầm rầm vào trong sân người làm chạy theo phía sau sợ anh ngã.


" Thiếu gia, thiếu gia người đừng chạy ".

" Mẫu thân, mẫu thân người đâu rồi ".

Trong sảnh chính, Nghiêm phu nhân đang ngồi uống trà cùng hai vị phu nhân khác.

Vừa vào thấy hai vị đó, Nguyệt Sinh đã hành lễ.

" Chào Nhị phu nhân, Tam phu nhân ".
" Nguyệt Sinh ngoan quá, con chạy đi đâu vậy ".

Không quan tâm câu hỏi của Tam phu nhân, Nguyệt Sinh quay qua nói nhỏ với mẫu thân.

Nói gì thì không ai nghe được chỉ thấy bà ấy nở một nụ cười rồi gật đầu.

Nguyệt Sinh thấy vậy bỏ ra ngoài mà không biết ánh mắt của tam phu nhân kia vẫn đặt trên người mình.

Gọi là tam phu nhân vì bà ta là thiếp của phụ thân Nguyệt Sinh, gọi theo vai vế là như vậy, chứ thực ra bà ta chỉ mới có 18 tuổi không lớn hơn Nguyệt Sinh là mấy.

Còn vị Nhị phu nhân kia đã sắp 30 nhưng luôn rất hiểu chuyện một lòng kính trọng Đại phu nhân chính là mẫu thân của Nguyệt Sinh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Buổi chiều Nghiêm phu nhân, thiếu gia Nguyệt Sinh cùng hai tì nữ cầm ít lễ vật quà cáp đi đến phủ của nhà họ Chu.
Thấy bà ấy đi đến người làm trong nhà liền chạy đi gọi phu nhân mà thông báo.
Nghe tin khách quý sang nhà, Chu phu nhân liền nhanh chân ra cổng đón tiếp, ra đến nơi thì Nghiêm phu nhân đã vào đến giữa sân rồi.
" Ây dô, Nghiêm phu nhân bình thường đến chơi được rồi lại còn quà cáp nhiều như này ".
" Chỉ là một chút lễ mọn thôi phu nhân cứ nhận đi xem như đây là tấm lòng của Nghiêm phủ ".
" Được được, quà cáp quý giá như vậy làm sao mà tôi có thể từ chối được chứ ".
Thấy hai người phụ nữ cười cười nói nói kéo tay nhau vào trong sảnh chính.
Nguyệt Sinh liền quay sang hỏi gia nhân trong nhà.
" Chiêu Hoa đâu?".
" Dạ thiếu gia, Chiêu Hoa tiểu thư đang ở trong phòng đọc sách ".
Không đợi có người dẫn đường, Nguyệt Sinh tự đi rành đường như thể đây là phủ nhà mình.
Bỏ mặc cho gia nhân đằng sau nhìn nhau không hiểu gì.
Đúng rồi làm sao họ hiểu được, chính anh là người trèo tường vào đây rủ Chiêu Hoa đi chơi cơ mà.
Mọi ngóc ngách trong phủ này cả cái lổ chó anh cũng rành.
Chiêu Hoa ngồi chán nản trong phòng sách cầm bút vẽ lung tung lên tờ giấy, tay chống cằm nhìn xa xăm, cô nhớ thằng nhóc đáng ghét Nguyệt Sinh.
Đang ngồi thì có một hòn đá ở đâu đó chọi tới, làm cô đau điếng.
" Ai, tên nào to gan?".

Chiêu Hoa chống tay lên cửa sổ ngoái đầu ra ngoài tìm kiếm vô cùng tức giận.

Nguyệt Sinh trốn bên dưới vô cùng buồn cười, lấy tay bụm miệng cười run cả người.


Chiêu Hoa thấy hắn rồi nhưng vẫn vờ không thấy chửi vu vơ vài câu rồi khép cửa lại.
Hắn thấy Chiêu Hoa tức giận không làm gì được liền đắc ý định chọi thêm cục nữa, hé cửa nhìn nhìn vào.

Vừa mới định đút đầu vào nhìn thì đã bị Chiêu Hoa hù cho một cái làm hắn giật mình ngã bịt ta phía sau.

Chiêu Hoa ôm bụng cười hả hê.
" Haha, Haha mắc cười quá đi mất ".

Thấy Chiêu Hoa cười như vậy cái mông nhỏ bị té đau của hắn cũng không tức giận mà lại vô cùng vui vẻ nhìn cô.

Thấy tên ngốc trước mặt mình vậy mà lại không tức giận Chiêu Hoa có chút khó hiểu nhìn hắn.

" Sao...!sao ngươi không giận như mọi lần, không định trả thù ta sao ".

" Không giận, không thèm giận muội ".

" Muội?".

Đúng đó Chiêu Hoa không nghe nhầm hắn gọi cô là muội, trước giờ đúng là hắn hơn cô hai tuổi.
Phụ mẫu gia đình hai bên vẫn luôn nhắc cô gọi hắn bằng ca ca nhưng chính hắn nói là nghe rất phiền phức tự nhiên lại có thêm một muội muội.

Vậy mà bây giờ chính hắn lại gọi cô là muội.

Cô chồm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa sổ, áp sát với khuôn mặt hắn hai tay giữ đầu hắn lắc qua lắc lại.
" Ngươi làm sao vậy? hôm nay ăn lộn cái gì hay sao?".

Khuôn mặt đã cách nhau không còn xa nữa nhìn ở khoảng cách gần như vậy Chiêu Hoa quả thực rất đáng yêu.

Nghỉ đến đây thôi mặt Nguyệt Sinh đã đỏ ửng làm Chiêu Hoa giật mình buông tay ra.

" Ngươi....!ngươi...mặt nóng như vậy, bị bệnh rồi sao? ".

" Phải ta bị bệnh rồi, sẽ lây chết muội đó ".

Nghe Nguyệt Sinh doạ như vậy Chiêu Hoa liền kéo cửa sổ đóng lại chui vào bên trong ngồi im không lên tiếng nữa.

Thấy cái gan nhỏ của Chiêu Hoa bị mình doạ cho hết hồn, Nguyệt Sinh cười khoái chí.


Đi đến cửa chính mở cửa đi vào, tiến lại gần cô bé đang ngồi bên cửa sổ.

" Vẽ gái gì đây vậy, cục than sao ".

" Ngươi mới là cục than, ta đang viết chữ ".

" Haha có chữ nào mà vừa tròn vừa đen như vậy chứ ".
Thấy Nguyệt Sinh lại tiếp tục cười nhạo mình, Chiêu Hoa tức giận đến không biết phải làm gì mà oà lên khóc.

Thấy cô nương bị mình chọc khóc rồi, Nguyệt Sinh lúng túng.
" Nè, nè đừng khóc, đừng khóc, ta dạy muội viết chữ là được rồi ".

Vừa nghe vậy Chiêu Hoa liền nín khóc cất ngay tờ giấy mà Nguyệt Sinh nói là vẽ cục than lấy tờ giấy trắng khác đặt lên.

Nguyệt Sinh rất chăm chú, cầm tay Chiêu Hoa mà viết.

Cô nhóc này thực sự rất tinh nghịch, Viết được vài chữ bình thường nhất nhưng lại vô cùng vui mừng.

Nguyệt Sinh bày cô cách viết tên của cô, rồi tên của anh.

Hai đứa trẻ, một cao một nhỏ, cười vang cả một căn phòng.

Đến lúc có người đến gọi Nguyệt Sinh vẫn là luyến tiếc không rời đi.

" Ta....!ta về nha ".

" Ừm ngươi về đi ".


" Chiêu Hoa ".

" Hả?".

Cô vẫn đang cắm cúi viết máy chữ Nguyệt Sinh vừa bày, nghe gọi ngước mặt lên mà nhìn.

" Từ nay phải gọi là Nguyệt Sinh ca ca ".

" Ò, ta biết rồi Nguyệt Sinh....ca ca ".

Thấy Chiêu Hoa nghe lời như vậy Nguyệt Sinh vui vẻ rời đi.

Tối hôm đó có hai đứa trẻ nao nức ngủ không được.

Chiêu Hoa không ngủ được vì vui, cuối cùng mình cũng đã biết chữ.

Nguyệt Sinh nao nức vì được gặp Chiêu Hoa.

Hai đứa trẻ hai suy nghĩ nhưng có lẻ từ hôm nay Nguyệt Sinh đã không còn coi Chiêu Hoa là đứa trẻ nữa rồi, tình cảm từ hai đứa nhỏ thanh mai chúc mã dần được sinh sôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Chiêu Hoa từ nhỏ ương bướng, là một đứa trẻ vô cùng hiếu động, rất tinh nghịch.

Nhưng với cô bé này,sự hiếu thảo cũng vô cùng quan trọng.

Dạy dỗ mãi mà con gái vẫn không ra dáng thục nữ làm cho người làm phụ mẫu vô cùng đau lòng.
Buổi trưa vừa dùng bữa xong cầm trên tay cây kẹo hồ lô vừa ăn vừa nhảy chân sáo ra vườn.

Đang đi từ xa còn chưa tiến đến đã nghe tiếng khóc từ xa xa.

Chiêu Hoa đứng nấp thân hình nhỏ bé phía sau tường lắng nghe xem là ai mà lại khóc lóc ở đây giờ này.

" Con bé vẫn không chịu nghe lời, người làm phụ mẫu như ta phải làm sao đây ".

Vừa nói vừa khóc sụt sùi đưa tay lên lau nước mắt, nha hoàn đứng bên cạnh cũng không biết nên làm sao mới có thể dỗ dành.

" Phu nhân, người đừng lo lắng, tiểu thư vẫn còn nhỏ lại vô cùng hiếu thảo sẽ hiểu cho nổi lòng của người thôi mà ".

" Còn nhỏ, đã không còn nhỏ rồi, sau này lại còn làm con dâu nhà quan lớn nếu cứ như vậy mặt mũi của người làm phụ mẫu này nên bỏ đi đâu ".

Chiêu Hoa đứng phía sau đã nghe được hết tất cả, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ướt đẫm nước mắt rồi.

Từ nhỏ cô đã luôn rất hiếu động, nhưng chưa bao giờ phải làm cho mẫu thân khóc đau lòng như vậy.


Tiểu Linh đứng bên cạnh thấy tiểu thư khóc như vậy cũng không kiềm lòng được.

" Tiểu thư, người đừng khóc ".

Tiểu Linh là nha hoàn đi theo chăm sóc tiểu thư, cô theo Chiêu Hoa từ nhỏ tuy vậy vẫn là nhỏ hơn Chiêu Hoa 1 tuổi.

Hai đứa nhỏ chỉ cách nhau 1 tuổi, nhưng lại có thân hình khác xa nhau.

Chiêu Hoa ăn mặc sang trọng y phục trên người cũng là lụa đắt tiền, đầu cài trâm hoa, y phục màu sắc tươi tắn.

Tiểu Linh nhỏ nhắn, thân người gầy gò, từ năm 5 tuổi đã bị bán đi rồi được nhận làm người làm nhà họ Chu.

Quần áo mặc trên người cũng là đồ của gia nhân nhà họ Chu, y phục có chút bẩn và bạc màu.

Tay áo, và chân váy cũng bị dính bẩn vì phải làm việc.

Chiêu Hoa thơ thẩn bỏ về phòng, kẹo hồ lô trên tay cũng không thấy ngon nữa, đưa cho Tiểu Linh.

" Em ăn đi, ta muốn đi ngủ ".
Nói ngủ là liền ngủ leo lên giường chăn cũng kéo phủ qua đầu.

Tiểu Linh thấy được cho kẹo, vẫn là một đứa trẻ mừng rỡ đứng ở góc phòng nhìn nó mà không nỡ ăn.

Chiêu Hoa nằm trong chăn suy nghĩ từng lời nói của mẫu thân.

Không phải là em không hiểu, chỉ là tính tình nghịch ngợm vậy mà lại để phụ mẫu đau lòng.

Cả buổi chiều hôm đó Chiêu Hoa nằm im trong chăn khóc đến nổi mắt sưng húp.

Đến buổi tối đến giờ ăn rồi gọi vẫn không ra ngoài.

Phu nhân lo lắng đi vào hỏi thăm thì Chiêu Hoa nói thấy mệt trong người, không muốn ăn.

Phu nhân muốn mời đại phu khám bệnh cho vẫn từ chối hết cách bà đành cho người mang thức ăn vào phòng.

Đứng bên ngoài bà lo lắng không biết lần này lại là sao nữa đây.

Lần trước cũng bỏ ăn như vậy nhưng mà vì Nguyệt Sinh chê con bé ngốc, dạy mãi mà vẫn viết chữ rất xấu.

Không biết lần này có phải lại do Nguyệt Sinh chọc giận không.


Quay sang hỏi gia nhân.

" Nghiêm thiếu gia từ sáng giờ có qua đây không ".

" Thưa phu nhân, Nghiêm thiếu gia lần trước đến đây đã là ba ngày trước rồi ạ ".

" Vậy sao?".

Có khi nào con bé nhớ Nguyệt Sinh không, sao lại bỏ ăn vậy chứ.

Chiêu Hoa ngồi trên bàn ăn, vẫn không cầm đũa quay sang nhìn Tiểu Linh vẫn còn cầm cây kẹo hồ lô từ trưa.

" Sao em không ăn?, kẹo không ngon sao?".

" Dạ không phải, em sợ ngon quá sẽ ăn hết nên em để dành ".
" Ngốc à, em không ăn hết kiến sẽ ăn mất kẹo của em, cứ ăn đi lần sau ta cho em cái khác ".

" Sao tiểu thư không ăn cơm đi?".

" Ta không đói ".

" Phu nhân vẫn đang đứng ngoài cửa, phu nhân rất lo lắng cho người ".

Quay đầu nhìn ra cửa, Chiêu Hoa thấy bóng dáng của mẫu thân vẫn đứng đó.

Liền cầm đũa lên mà ăn, ăn rất nhiều, ăn liên tục.

Đến khi ăn xong liền cho Tiểu Linh dọn xuống, Tiểu Linh dọn ra ngoài đi ngang phu nhân dừng lại.


Bà ấy nhìn vào mâm cơm thấy đã vơi đi rất nhiều có chút vui vẻ.

" Tiểu thư ăn xong thì làm gì?".

" Thưa phu nhân, tiểu thư đã đi ngủ rồi ạ ".

" Vừa ăn no đã ngủ ".
Tuy là trách nhưng miệng lại nở nụ cười nhìn vào bên trong căn phòng đã được thổi tắt nến.
Sáng sớm, Chiêu Hoa dậy rất sớm, không còn ngủ đến trưa như bình thường nữa.

Đã không còn cần người gọi dậy mà tự bản thân dậy.

Tiểu Linh vẫn còn đang ngái ngủ, chải tóc cho Chiêu Hoa.

" Tiểu thư, sao hôm nay người dạy sớm vậy?".

Chiêu Hoa không trả lời, chỉ im lặng nhìn vào gương.

Sau đó liền đi tìm Dương quản gia, bà ấy chính là người dạy cho Chiêu Hoa lễ nghi.
Lần trước còn bị cô chọc ghẹo vẽ mực lên mặt tức giận mà đi tìm phu nhân khóc lóc kể khổ.

Lần này lại thấy tiểu thư tự tìm đến mình bà ấy có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ mà chỉ dạy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Chiêu Hoa tuy nghịch ngợm nhưng lại thông minh chỉ đâu hiểu đó.
Ngày trước là vì nghịch ngợm nên chẳng bao giờ tập trung.
Nay đã hiểu được tấm lòng thân mẫu, liền nhanh chóng tập trung sửa đổi.
Từ dáng đi, cách nói chuyện, tính tình đều thay đổi theo cách rất tốt.
Chính vì vậy mà Nguyệt Sinh và Chiêu Hoa càng ít cơ hội gặp mặt nhau.
Ai náy đều đã trưởng thành, trở thành thiếu nữ xuân sắc, thanh niên văn võ song toàn.
Đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Chiêu Hoa vì lễ giáo mỗi khi ra ngoài đều phải mang khăn che mặt, không còn tự do thoải mái cười đùa như trước.
Nhưng chỉ có Nguyệt Sinh biết, cái tính nết này của muội ấy khi ở bên ngoài đúng là yểu điệu thục nữ nhưng khi ở nơi có hai đứa thì vẫn tinh nghịch vô cùng.
Chiêu Hoa càng ngày càng lớn càng ra dáng thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng ngần, đôi tay thon dài trắng nõn nà vì không phải đụng tay làm việc nặng.
Chiêu Hoa rất thích màu đỏ, hoa thuê trên váy, châm cài luôn có màu đỏ.
Bây giờ Nguyệt Sinh đã 13 tuổi đều ngày đêm tập trung cho việc thi cử, ý chí nam nhi không thể chỉ có nhi nữ thường tình mà còn phải có danh vọng.
Chính vì vậy việc mà Nguyệt Sinh tập trung nhất lúc này là chú tâm đọc sách, thảo luận thơ văn cùng các vị thi sĩ.
Chiêu Hoa cũng không nhàn rỗi, thêu thùa may vá, học về công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức.
Nữ nhân không thể quá lộ mặt ở bên ngoài vẫn nên ở thư phòng, chính vì vậy Chiêu Hoa ngày ngày nhàm chán chỉ biết thuê thùa may vá.
Ngồi bên khung cửa một thân hình mỏng manh tựa liễu hoa, đôi tay trắng ngần vô cùng điêu luyện đang thuê một bông hoa màu đỏ trong rất tinh xảo đẹp mắt.
Tài năng viết chữ của Chiêu Hoa cũng được nổi danh, con gái tay buôn nhà họ Chu xin đẹp giỏi giang hiền thục nết na ai mà không biết.


????г????????ện cop ????ừ ????гang { ????R????M????R ????Y????????.???????? }
Bao nhiêu trai tài đều say đắm mỗi khi thân liễu lướt qua, vậy mà một tháng chỉ ra khỏi nhà một lần làm bao người trông ngóng.
Chỉ tiếc rằng là người phụ nữ đã có hôn ước.
Chiêu Hoa ngồi thuê hoa đến chán ngáy rồi, chợt nghe từ đâu có tiếng chim hót.
Giữa đêm khuya thanh vắng như vậy lại có chim hót chắc chắn là trò quỷ của Nguyệt Sinh.
Chiêu Hoa vui vẻ đi ra ngoài tìm đến nơi phát ra tiếng chim hót đó mà phát hiện.
Một con chim mặc y phục trắng đang đứng lấp ló sau cái cây.
" Còn hót nữa ta sẽ đem huynh đi hầm thuốc đó".
" Được trở thành đồ bổ cho Chiêu Hoa cô nương đây, ta đúng là có diễm phúc ".
" Lại trêu ghẹo ta ".
Chiêu Hoa đánh mạnh vào tay của Nguyệt Sinh cười khanh khách, sau đó liền nhớ ra mà đưa tay bụm miệng.
Nguyệt Sinh thấy Chiêu Hoa như vậy liền cau mày.
" Đã dặn là lúc ở với ta không cần giữ lễ nghĩa thích cười thì cứ cười sao phải gượng ép bản thân ".
Vừa nói anh vừa kéo tay Chiêu Hoa đi ra cửa sau.
Chiêu Hoa cố kháng cự nhưng làm sao có thể chứ.
" Nguyệt Sinh ca ca huynh định đưa ta đi đâu vậy,Nam nữ thụ thụ bất thân huynh mau buông tay đi ".

" Nam nữ thụ thụ bất thân gì chứ, muội chính là thê tử chưa qua cửa của ta còn nói máy câu đó".

Lời nói này ra từ miệng của Nguyệt Sinh nghe rất bình thường nhưng Chiêu Hoa lại vô cùng ngượng ngùng, thẹn thùng đến đỏ cả mặt.

Nói thế nào nói Nguyệt Sinh vẫn lôi Chiêu Hoa ra ngoài, đến một nơi rất đẹp.

Có hoa có suối, đây chính là nơi lúc nhỏ anh và cô thường đến đây chơi.

Con suối này ban ngày rất đông đúc nhiều người mang quần áo đến đây mà giặc, ban đêm thì lại vô cùng thanh vắng không có ai đi qua lại.

Trời đã đêm tiết trời lại vô cùng lạnh, Nguyệt Sinh cởi áo choàng khoác cho Chiêu Hoa vui vẻ nắm tay cô cùng ngắm trăng.

" Chúng ta về đi, mẫu thân mà phát hiện ta ra ngoài giờ này lại bị la ".

" Muội lo gì chứ cứ nói là ta ép muội đi là được".

Hai đứa trẻ nay đã lớn, tấm chân tình Nguyệt Sinh dành cho Chiêu Hoa, cô đều hiểu hết.


Cả hai người bọn họ là thật lòng thật ý, duyên tiền định, chỉ còn đợi một hôn lễ thực sự.

" Trăng hôm nay đẹp quá ".

" Đúng là đẹp thật ".

Lời nói của Chiêu Hoa là về trăng, còn lời nói của Nguyệt Sinh thì lại không chắc.
Vì thứ mà anh nhìn bây giờ không phải trăng, mà là Chiêu Hoa.

Nguyệt Sinh nắm mãi bàn tay của Chiêu Hoa lâu lâu còn xoa xoa, làm cô thẹn thùng có ý rút lại.

Liền bị Nguyệt Sinh phát hiện mà ngăn chặn ý đồ.

" Đừng có rút lại, ta lạnh lắm ".

" Vậy ta trả áo choàng cho huynh ".

" Ngốc sao? mang đi, cho ta choàng chung là được".

Nói rồi không đợi Chiêu Hoa đáp lời đã ngồi sát lại gần kéo cái áo choàng khoác qua vai mình.

Hai con người chung một áo choàng, mỗi người một nữa, khoảng cách lại vô cùng gần nhau.


Chiêu Hoa thẹn quá rồi cúi đầu mặt đỏ ửng, khuôn mặt xinh xắn lại càng thêm xinh xắn.

Nguyệt Sinh càng nhìn càng say đắm, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Chiêu Hoa lên.

" Sao vậy ".

" Nóng.....!có chút hơi nóng ".

" Haha sao muội lại thẹn đến hoá thành trái ớt đỏ rồi ".

Đang trong không khí lãng mạn như vậy, mà bị Nguyệt Sinh chọc ghẹo liền tức đến khuôn mặt càng đỏ hơn.

Đứng bật dậy đánh mạnh vào vai Nguyệt Sinh.

" Huynh lại chọc ta, suốt ngày chỉ biết chọc ta ".

Nguyệt Sinh cười lăn lóc, rất hả hê..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Chiêu Hoa rất tức giận, nhưng không biết Nguyệt Sinh làm vậy vì muốn cô đỡ xấu hổ.

Đưa cô về đến trước nhà nhưng cô đi vào bên trong vẫn không quay lại nhìn anh.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn đi vào bên trong Nguyệt Sinh chỉ biết nhìn theo mà mỉm cười.

Cả đêm Chiêu Hoa nằm trên giường thực sự không ngủ được, bản thân luôn nghỉ về chuyện nắm tay cùng ngắm trăng.

Khuôn mặt kề gần nhau, đến cả hơi thở của Nguyệt Sinh cũng có thể nghe được, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn nhịp.

Nguyệt Sinh cũng không khá hơn, anh mãi nhớ về khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, bị anh chọc đến đỏ hồng vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà hạnh phúc thì không được lâu, sắp tới đây Nguyệt Sinh phải đi xa nhà một thời gian, còn phải lo cho tiền tài danh vọng phía trước.

Anh phải công thành danh toại thì mới có thể cho Chiêu Hoa một cuộc sống xung túc sau này.

Sinh thần lần thứ 14 của Chiêu Hoa được làm rất long trọng, đãi tiệc linh đình.

Chiêu Hoa mang mạng che mặt, đi đến đi lui tiếp hết vị phu nhân này đến vị phu nhân khác đến chóng cả mặt.

Trốn ra hoa viên một chút để nghĩ chân thì bị Nguyệt Sinh phát hiện.

" Chiêu Hoa tiểu thư, lại lười biếng rồi ".

" Ta không có ".


Chiêu Hoa chu cái môi nhỏ ra mà cãi càng rất đáng yêu.

" Ta đứng cả ngày hôm nay rồi, chân thực sự rất mỏi ".

" Mới có bao nhiêu đó nàng đã than, đến ngày làm hôn sự còn mệt hơn ".

Vừa nơi vừa ngồi xuống xoa x0a nắn nắn cái bàn chân nhỏ nhỏ của Chiêu Hoa.

Mặc kệ khuôn mặt cô lại bị anh chọc đến đỏ ửng.

Mỗi lần gặp là mỗi gần ghẹo, luôn luôn có thú vui thích nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.

" Hôn lễ rất cực sao ".

Nghe câu hỏi của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh có chút bất ngờ quay mặt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn đang nhìn xuống anh.

" Muội nôn nóng vậy sao ".

" Ta!.

ta không thèm nôn nóng ".

Xoay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt dò hỏi của anh, Chiêu Hoa đổi sang chuyện khác.

" Hôm nay đúng là đông khách mà, nhiều quà cáp như vậy đêm nay lại không ngủ được ".

" Đợi ta!.

đợi ta đỗ đạt trở về!.

ta hứa sẽ đón nàng bằng kiệu hoa lớn nhất, cho nàng một đám cưới to nhất từ trước đến giờ ".

Không quan tâm câu nói của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh chỉ quan tâm câu hỏi phía trước của cô.

Nghe Nguyệt Sinh nói vậy, Chiêu Hoa quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy xúc động.

" Ta tin huynh ".

Nguyệt Sinh không ngờ Chiêu Hoa lại trả lời mình như vậy, vô cùng vui mừng vì lòng anh và Chiêu Hoa đều cùng một hướng.

Hạnh phúc tràn đầy, niềm vui không thể nào dấu nỗi, liền đứng dậy ôm lấy Chiêu Hoa vào lòng.

Chiêu Hoa cũng đặt tay mình lên lưng Nguyệt Sinh đáp lại tấm chân tình của anh.


Nguyệt Sinh tặng cho Chiêu Hoa một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, màu ngọc rất trong rất sáng giá trị có vẻ vô cùng trân quý.

Bên trên có khắc hình hồ điệp, bình thường hồ điệp thường có đôi biểu thị cho tình yêu của trai gái.

Nhưng trên miếng ngọc bội này chỉ có một con hồ điệp, Chiêu Hoa thắc mắc hỏi.

" Sao chỉ có một con Hồ Điệp vậy?".

" Bởi vì còn một con nằm ở đây ".

Nguyệt Sinh đưa miếng ngọc bội của mình lên từ màu sắc và hình dáng của hai miếng ngọc đều có thể biết bọn nó là một đôi.

Chiêu Hoa hiểu được ý nghĩa của việc này mỗi người một con, Hai người một đôi, đây chính là ý nghĩa tình chàng ý thiếp mà Nguyệt Sinh muốn truyền đạt.

Chiêu Hoa rất thích miếng ngọc bội này luôn mang theo bên người coi như một báu vật mà trân trọng.

Nguyệt Sinh thấy món quà mà mình tặng được trân trọng như vậy, lòng cũng vô cùng hạnh phúc.

Đây cũng có thể xem là tính vật định tình của hai người.

Thời gian cũng đã đến kì thi tuyển cũng không còn là xa, Nguyệt Sinh phải chuẩn bị thứ khăn gói lên đường.

Từ quê nhà lên kinh ứng thí đã phải đi đường hết gần cả tháng đường xá xa xôi, đường đi lại không thuận tiện có khi còn phải mất cả tháng trời.

Còn phải chuẩn bị chỗ ở cho tiện việc tham gia thi cử.

Còn phải đợi kết quả kì thi rồi mới trở về.

Sớm nhất thì 8-9 tháng, xa nhất cũng phải một năm mới có thể quay lại.

Xi???? hã???? đọc ????ru????ệ???? ????ại { ????rU????????ru ????e????.v???? }
Đêm trước ngày rời đi Chiêu Hoa ngủ không được, khó chịu nằm trên giường lo lắng bồn chồn.


Trong phòng quá bí bách, Chiêu Hoa khoác hờ áo choàng rồi đi ra ngoài.

Đang dạo dạo hít thở không khí cho bớt khó chịu thì nghe tiếng chim hót.

Tiếng chim này cô nghe nhiều năm rồi, vừa nghe liền nhận ra chính là Nguyệt Sinh.

Cô chính là chờ chàng ấy mà lòng cứ nôn nao mãi không ngủ được.

Vui vẻ chạy về phía đó, Nguyệt Sinh đứng đó dựa người vào tường.

Mắt thì nhắm, tay khoanh lại với nhau, hai chân nhịp nhịp theo tiếng hót mà huynh ấy tạo ra.

Nhìn vô cùng phóng khoáng lại có chút buồn cười.

" Nguyệt Sinh thiếu gia, người đêm khuya ngủ không ngon hay sao? lại chạy đến đây đứng hót vậy ".

Vừa nói vừa đưa tay che miệng cười thấy hôm nay Chiêu Hoa cũng biết chọc ghẹo mình Nguyệt Sinh cũng vui vẻ nói.

" Được hót cho Chiêu Hoa tiểu thư nghe là vinh hạnh của hạ thần ".

Cả hai cười khúc khích thích thú vì trò mà mình bày ra.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Nguyệt Sinh đưa tay nắm lấy cánh tay của Chiêu Hoa một cách rất tự nhiên rồi đi về phía cửa sau.
" Hôm nay ngủ không được sao ".
" Ngày mai chàng đi rồi, làm sao ta ngủ cho được ".
" Lo cho ta sao? ".
" Lại trêu chọc người ta ".
Nguyệt Sinh cười ngọt ngào chạm nhẹ lên đầu mũi của Chiêu Hoa.
Họ cùng nhau ngồi bên cạnh con suối, trò chuyện hết chuyện này đến chuyện khác.
Nhắc rất nhiều chuyện trước đây, như thể nói mãi vẫn không hết.
Nguyệt Sinh xoa xoa cánh tay của Chiêu Hoa luyến tiếc như thể không thể cùng đưa cô theo.
Chuyến đi này nói lâu cũng không lâu, nói nhanh cũng không nhanh.
Nhưng với hai con người này thì khoảng thời gian này đúng là khó khăn thử thách vô cùng.
" Khoảng thời gian này sẽ khó khăn cho nàng, nàng đợi ta, ta sẽ không phụ lòng nàng ".

" Ta tin chàng, đường đi xa xôi vẫn nên là giữ gìn sức khỏe, mọi chuyện đều nên cẩn thận".

Họ ôm lấy nhau đau lòng mà không nỡ buông tay.

" Nguyệt Sinh, người ta thường nói xa mặt thì cách lòng, có phải như vậy không?".

Tựa đầu trên vai Nguyệt Sinh, Chiêu Hoa hỏi vu vơ làm cho Nguyệt Sinh giật mình vì câu hỏi.
Xoay vai của Chiêu Hoa để đối mặt với khuôn mặt của cô.
" Nàng nói gì vậy, ta là một lòng một dạ với nàng, chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ ta đương nhiên không thể phụ lòng muội ".
Chiêu Hoa cũng chỉ là hỏi vu vơ không ngờ Nguyệt Sinh lại trả lời như vậy, Lòng cô có chút ấm áp, hạnh phúc lạ thường.


Đôi uyên ương ở bên cạnh nhau luyến tiếc không nỡ xa rời.

Nguyệt Sinh đưa Chiêu Hoa về đến cửa tay vẫn nắm tay mắt đối mắt nhìn nhau.

" Chúng ta phải chia tay ở đây rồi, hẹn huynh ngày gặp lại".

" Ta sẽ trở về sớm nhất có thể, dù kết quả lần này là thành hay bại thì ta vẫn sẽ cưới nàng ".

Nguyệt Sinh dịu dàng ôm Chiêu Hoa vào lòng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.

Dù trong lòng thực sự rất yêu thương Chiêu Hoa muốn cô trở thành người phụ nữ của mình.

Nhưng lễ nghi thời đó khó khăn, nhi nữ chưa xuất giá không thể thất thân, đó là đại tội.

Nguyệt Sinh không muốn vì một sự sơ xót của mình mà lại để Chiêu Hoa mang điều tiếng không đáng.

Dù lòng có yêu thương đến mấy cũng không dám vấy bẩn.

Nguyệt Sinh đứng mãi nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cửa của Chiêu Hoa.

Đến khi cánh cửa đã đóng lại hẳn rồi Nguyệt Sinh vẫn đứng đó.

Không hiểu sao trong lòng cứ có cảm giác luyến tiếc không nỡ rời, giống như thể lần này đi không còn gặp lại vậy.

Nguyệt Sinh ngồi trên xe ngựa nhìn về hướng đường đi đợi chờ hình ảnh thân quen.

Chiêu Hoa ngồi bên cửa, suy nghĩ không biết có nên đi đưa tiễn Nguyệt Sinh hay không.

Buổi tối hai người họ có thể gặp gỡ nhau, nhưng luôn phải lén lúc, tuy là đã có hôn ước nhưng mà khuê nữ làm sao có thể gặp gỡ nam nhân như vậy.

Mãi suy nghĩ đăm chiêu nhìn xa xăm.

"Tiểu thư hay là người đi tiễn Nghiêm thiếu gia đi ngài ấy chắc đang chờ người ".
" Em nói xem ta làm vậy có nên không?".

" Sao lại không chứ, thiếu gia là người có hôn ước với tiểu thư, hai người là thanh mai trúc mã ai mà không biết".

Chiêu Hoa như gỡ được rối lòng đứng dạy vội vàng ra ngoài, quên cả khăn che mặt.

" Tiểu thư, tiểu thư...!khăn che của người".

Vừa bước ra cửa, đã khiến bao nhiêu ánh mắt dòm ngó.
Ngưỡng mộ có, ganh ghét có, thèm thuồng có.

Chiêu Hoa đều không quan tâm đi vội đến cuối thành.

Nguyệt Sinh đã đợi rất lâu rồi, lòng nghĩ Chiêu Hoa sẽ không đến.

Sợ sẽ trễ giờ xuất phát trời tối thì không còn di chuyển được nên không thể đợi thêm.
Ra lệnh cho xuất phát.

Vừa rời đi chưa được bao lâu Chiêu Hoa đã tới.

Người đi bộ, kẻ đi xe ngựa làm sao mà đuổi theo cho kịp.
Chiêu Hoa luyến tiếc, đứng nhìn theo vết xe ngựa còn lại trên đất.

Lòng thầm trách nếu đến sớm hơn có lẽ sẽ gặp được người.

Chiêu Hoa lòng nặng trĩu trở về nhà, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt dòm ngó xì xào.

Tên Ba Trư bán thịt heo vô cùng háo sắc, nhìn ngắm theo Chiêu Hoa vô cùng thèm thuồng, Hắn nốc một ngụm rượu.

Đưa tay quẹt miệng cắn một miếng thịt heo to, phàm ăn tục uống, háo sắc vô cùng.

.

Truyện Tổng Tài
Hắn là tên đổ tể chuyên giết heo, mổ heo, bán thịt heo, người lúc nào cũng đằm đằm sát khí.

To lớn vạm vỡ nhưng lại vô cùng dơ bẩn.


Chiêu Hoa ngày ngày buồn chán đến ăn uống cũng không ngon miệng.

Phu nhân đều nhìn thấy được nỗi lòng của Chiêu Hoa phiền lòng vô cùng.

Ngày nào Chiêu Hoa cũng ngồi bên cửa sổ, thêu hồ điệp.

Thêu một đôi hồ điệp cùng nhau bay lượn trong sắc hoa.

Lâu lâu lại thở dài nhìn xa xăm.

Lòng nặng trĩu làm sao có thể vui vẻ được.

Dáng người cũng ốm đi trông thấy, Chiêu Hoa cứ như vậy.

Ngày tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi lại Xuân như vậy mà cũng đã một năm trôi qua rồi.

Nguyệt Sinh thì vẫn chưa thấy trở về nhưng thư từ thì máy tháng lại gửi về một lần.

Chiêu Hoa ngồi bên cửa, đã thuê tới máy bức hồ điệp rồi.

Lòng vẫn buồn miên man, Chợt Tiểu Linh chạy như ma đuổi vừa chạy vừa hớt hải kêu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


" Tiểu thư, Tiểu thư, có rồi, có rồi ".
Chiêu Hoa nghe thấy tiểu linh liền vui vẻ đứng dạy, uyển chuyển mà đi ra cửa.
Nhận lá thư trên tay Tiểu Linh, Chiêu Hoa vui vẻ áp lên ngực, điều chỉnh lại hơi thở, thật bình tĩnh mới dám mở ra.
Lần này Nguyệt Sinh gửi thư về là để báo chàng có Công thành Danh toại hay không.
Mở bao thư đỏ ra, một mùi hương nhẹ nhàng theo hương gió mà bay ra ngoài.
Ngửi thôi đã thấy lòng thoải mái.
Giấy trắng, mực đen, nét chữ này nhìn thấy thôi Chiêu Hoa đã vui vẻ trong lòng.
Đọc một lát Chiêu Hoa vui vẻ nở nụ cười, đi thẳng đến sảnh chính.
Nghiêm phu nhân và Nghiêm lão gia đang ngồi uống trà ở đó.
Chiêu Hoa bước vào dịu dàng hành lễ với phụ mẫu rồi dâng bức thư mà Nguyệt Sinh gửi lên cho phụ mẫu xem.
Phụ thân của Chiêu Hoa đọc xong liền vui vẻ cười lớn.
" Được, được Nguyệt Sinh thằng bé này vừa nhìn đã biết có tiền đồ, vậy mà có thể đỗ đạt cao đến như vậy, được, được ".
Vẫn còn đang vui vẻ cười nói thì người bên nhà Nghiêm đại nhân đã chạy sang thông báo.
Cuối tháng này Nguyệt Sinh sẽ trở về.
Nhưng không phải là xe ngựa như lúc đi thi, mà sẽ là kèn hoa xe phụng cho trạng nguyên đỗ đạt cao mà vua ban.

Chiêu Hoa vô cùng vui mừng vì sau bao năm tháng xa cách nhớ mong giờ đây chàng có thể trở về rồi, lại còn là kiệu 8 người khiêng công danh đỗ đạt rạng danh khắp nơi nối nghiệp sự nghiệp của phụ thân chàng.
Chỉ còn 1 tháng nữa thôi là có thể thoả lòng nhớ mong.
Chờ đợi đã lâu nay chỉ còn một tháng vậy mà Chiêu Hoa lại bồn chồn không yên.
Đêm không ngủ được liền khoác áo choàng đi dạo trong hoa viên.
Nhớ lại những lần Nguyệt Sinh đến đây tìm mình luôn bày trò giả tiếng chim hót.
Cô nhớ liền vui vẻ cười rất ngọt chạm vào thân cây mà Nguyệt Sinh luôn đứng.
Nhớ khuôn mặt của chàng, dáng vẻ tuấn tú đó không biết đã ốm đi hay thay đổi bao nhiêu rồi.
Định bụng ngày mai sẽ đến Huyền Long tự để cầu phúc.

Sáng sớm, Chiêu Hoa đã thức dậy chuẩn bị nhang đèn và hoa quả để đi lễ phật.

Dạo này phu nhân không biết xem được quẻ của vị cao nhân nào mà lại phán tiểu thư có số mệnh yểu không qua được tuổi 15.

Nhưng mà chỉ còn có 1 tháng máy nữa Chiêu Hoa đã tròn 15 làm cho phu nhân vô cùng lo lắng.

Nguyệt Sinh chỉ còn 15 ngày nữa là trở về không thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra được.

Chiêu Hoa hôm nay lại muốn tự mình đi lễ phật, khiến phu nhân không khỏi lo lắng liền cho người đi theo.

" Mẫu thân, con chỉ là đến Huyền Long tự lễ phật, không cần phải cho nhiều người theo như vậy một minh Tiểu Linh theo là được rồi ".

" Con đừng nói vậy cứ để bọn họ đưa con đi sẽ an toàn hơn, nhưng mà sao không đợi Nguyệt Sinh về rồi đưa con đi ".

" Con là đi đáp lễ việc ơn trên phù hộ Nguyệt Sinh thi đỗ đạc nếu đợi chàng ấy về sợ rằng trễ".

" Con đó chưa gả cho người ta mà suốt ngày đã nghỉ cho người ta rồi ".


Chiêu Hoa chỉ biết cười nhạt, rồi vội vàng ra ngoài rời đi.
Ngồi trên xe ngựa, phu nhân còn căn dặn tiểu thư đủ điều, đường đi Huyền Long tự không xa chỉ mất một ngày đi đường là đến.

Nhưng lại nằm trên núi khó khăn di chuyển, lại không cho người ngoài ở lại chùa nên khi đi phải đi từ lúc sáng.

Đến chiều thì sẽ phải xuống núi nghĩ ngơi, trời sáng mới có thể quay về nhà.

Chính vì vậy đi thì không xa nhưng lại mất thời gian ở lại qua đêm trong nhà trọ ở dưới chân núi.

Lần này ra ngoài phu nhân vô cùng lo lắng chính vì vậy mà ngoài tên đánh ngựa còn có hai nam gia nhân đi theo để bảo vệ Chiêu Hoa.

Chiêu Hoa và Tiểu Linh ngồi trên xe ngựa, hai gia nhân ngồi hai bên cửa còn tên đánh ngựa ngồi ở giữa.

Đường đi không xa chỉ cách có 3 tiếng đi xe ngựa nhưng chùa nằm ở trên núi cao.

Để thể hiện tấm lòng thành phải leo từng bậc thang mới có thể lên đến nơi.

Huyền Long tự nằm trên núi cao, vô cùng thanh tịnh, tuy đơn sơ hẻo lánh nhưng nơi này lại vô cùng linh nghiệm nhiều người đua nhau lên đây để thành tâm cầu nguyện.

Chiêu Hoa liễu yếu đào tơ ngồi xe ngựa ba tiếng đã mỏi hết người.


Dừng xe lại tiếp tục cả trăm bậc thang leo cao lên tận Huyền Long tự, một là để cầu phúc cho phụ mẫu, hai là cảm tạ trời phật phù hộ cho Nguyệt Sinh công thành danh toại.
Con đường mà chàng ấy đi lại vô cùng thuận lợi đều nhờ có sự phù hộ của trời phật.

Chiêu Hoa mồ hôi nhễ nhại, tay lau mồ hôi tay vịnh vào vách đá từng bước từng bước mà đi.

Tiểu Linh và hai gia nhân tay xách hoa quả tay nhang đèn xách quần áo vải vóc gạo rau củ để cúng dường.
Chiêu Hoa tuy rất mệt nhưng lòng thành thì đức phật chứng tâm không dám trễ nãi.

Đi đến tận trưa cuối cùng cũng đến nơi, không uổn công Chiêu Hoa cực nhọc leo lên đến tận nơi.

Nơi đây vô cùng thanh tịnh, gió mát trên núi thổi mùi hương hoa dâng phật vô cùng thơm ngát.

Mùi nhang thơm vô cùng thanh tịnh, nơi đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh rất phù hợp để tu tập..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Chiêu Hoa thành tâm cúng phật đứng trò chuyện cùng vị trụ trì của chùa.
Vị trụ trì thấy Chiêu Hoa tướng mạo diễm lệ nhưng ấn đường lại tối đen liền có ý tốt nhắc nhỡ.
" Vị tiểu thư này khuôn mặt diễm lệ, nét mặt phúc hậu vô cùng phúc đức nhưng không hiểu sao ấn đường lại có chút không tốt xin hãy chú trọng sức khoẻ ".
" Đa tạ trụ trì nhắc nhỡ, ta sẽ cân nhắc ".
Nói vài lời với trụ trì liền vào bên trong thắp nhang khấn phật.
Chiêu Hoa đứng nghiêm trang, thành tâm dưới chân đức phật mà thành tâm khấn nguyện.
" Con tên Chu Chiêu Hoa, thành tâm mong những vị bồ tát trên cao có hiển linh phù hộ cho phụ mẫu của con tuổi già sức yếu có thể khoẻ mạnh, an nhàn sống tốt qua ngày, Nguyệt Sinh công danh thành đạt cũng là nhờ phúc trời phù hộ, Chiêu Hoa thay mặt chàng ấy mà đến đây tạ ơn ".
Chiêu Hoa xá ba lạy rồi đi ra ngoài.
Đứng từ trên núi cao nhìn xuống khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Chiêu Hoa trầm ngâm nhìn về xa xăm vừa nhớ hình bóng người thương vừa lo lắng vì lời nói của sư trụ trì và vị thầy bói mà mẫu thân xem có lời giống nhau.
Khiến cho Chiêu Hoa có chút để tâm mới đầu chỉ nghĩ những chuyện bói toán mê tín này không nên tin theo.
Nhưng nay vị trụ trì này cũng đã có tâm nhắc nhở cũng khiến cô có chút lo lắng.

" Tiểu thư, người nhớ thiếu gia sao ".
" Nơi cửa phật đừng nói bậy ".
Tiểu Linh thấy Chiêu Hoa thẹn thùng liền có ý cười đưa tay che miệng khẽ cười.
Chiêu Hoa đứng đó ngắm cảnh hóng gió, gió nhẹ đưa làn tóc bay bay.
Một thân liễu yếu lại đứng trong gió vô cùng đẹp mắt.
Nếu ai nhìn thấy mà không say đắm thì đúng là bỏ lỡ tuyệt tác.
Buổi trưa Chiêu Hoa cùng Tiểu Linh xuống bếp phụ các sư phụ nấu ăn.
Đồ chay vô cùng thanh đạm, ngon ngọt vô cùng.
Chiêu Hoa ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Buổi chiều Chiêu Hoa chuẩn bị xuống núi, sư trụ trì đã đích thân đến tiễn.
Vẫn không quên nhắc lại lời nói lúc sáng một lần nữa.
Chiêu Hoa vô cùng cảm kích, cảm tạ sư trụ trì rồi cẩn thận xuống núi cho kịp mặt trời lặn.
Đường đi lên khó khăn nhưng đi xuống lại dốc vô cùng.
Cẩn thận từng bước, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân.
Chiêu Hoa đi sau Tiểu Linh đi trước đỡ lấy cánh tay của cô.
Chiêu Hoa rất cẩn thận không hiểu sao tự nhiên lại có một con mèo đen từ đâu mà nhảy ra.

Vồ lên người Chiêu Hoa làm cô hết hồn trượt chân một cái, ngã xuống máy bật thang.
May mắn có gia nhân đỡ lại nếu không cô đã ngã thẳng xuống núi mà chết.
Y phục bị đất dính bẩn, chân còn bị trật, y phục rách một đường dài chảy cả máu.
Chiêu Hoa rất đau, khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn nhó.

Không hiểu sao con mèo đen đó lại nhắm vào cô mà nhào đến.
Người ta nói mèo là động vật âm khí, mèo đen âm khí lại càng nặng.
Vật xui xẻo như vậy nhảy thẳng vào người hại cô xém nữa té xuống núi chết.
Chiêu Hoa được Tiểu Linh đỡ xuống núi.
Chân bị thương đi đứng cũng khó khăn, đi xuống cũng lâu hơn bình thường.

||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||
Đến khi mặt trời đã xuống núi hẳn trời tối đen rồi mới xuống núi được.
Tìm đại một nhà trọ gần đó thuê phòng nghỉ qua đêm.
Chiêu Hoa đi bộ cả buổi chiều, chân lại bị thương mỏi nhức vô cùng.
Chân ngâm nước nóng, được Tiểu Linh đấm bóp cho.
Gia nhân cũng gọi thầy thuốc đến xem vết thương trên chân của Chiêu Hoa.
Đường xá xa xôi khi thầy thuốc đến Chiêu Hoa vẫn đang dùng cơm.
Phải dừng lại để Thầy thuốc xem bệnh, chân của Chiêu Hoa chỉ bị trật nhẹ chỉ cần đắp thuốc vào hôm thì liền có thể khoẻ.
Còn cho vài phương thuốc để cô tịnh dưỡng thân thể vì hoảng sợ.

Ban đêm nằm trên giường, một phần vì lạ phòng, một phần vì chân đau nhức khi đi cả ngày dài.
Chiêu Hoa không tài nào ngủ được, cũng như thói quen khi ở nhà ngủ không được liền ra ngoài đi dạo.
Quay sang đã thấy Tiểu Linh nằm dưới đất đã mệt ngủ từ lâu.
Hai gia nhân kia thì ở phòng khác vì là nam nhân.
Chiêu Hoa cũng chỉ định đi dạo một chút ngoài sân của nhà trọ, nhưng vì không phải là phủ nhà nên ăn mặc rất chỉnh tề còn không quên khoác thêm một chiếc áo choàng vì trời đêm gió lạnh.

Chỉ có điều đêm khuya thanh vắng như này nàng nghỉ sẽ chẳng có ai qua lại chỗ vắng vẻ này nên không mang khăn che mặt.

Chiêu Hoa rất thích ngửa mặt lên trời đón gió đêm, cảm giác mát lạnh thổi vào từng sớ thịt, đúng là làm cho nó trở nên mát lạnh rất thoải mái.

Đột nhiên nằm bị một lực mạnh từ phía sau kéo đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Bàn tay thô ráp chai sần vì làm việc nặng, cơ thể còn có một mùi hương tanh nồng vô cùng.
Cơ thể cao to đó lôi Chiêu Hoa đi, mặc cho sức lực của cô vùng vẫy vẫn không thể nào chống cự.
Chiêu Hoa đạp chân lên đất tạo thành những vết kéo lê, cô vùng vẫy cố gắng tạo ra âm thanh dù là nhỏ nhất để có một hy vọng rằng ai đó sẽ cứu cô.
Đúng là đêm khuya thanh vắng không ai phát hiện ra cô đã bị tên đê tiện đó làm gì.
Hắn đưa cô vào căn nhà hoang gần đó, đôi tay to lớn của hắn bóp trên mặt cô đau đến nổi nước mặt chảy thành dòng.
Chiêu Hoa đau đớn sợ hãi ú ớ như một con vật đáng thương.
Tên đó cười đầy man rợ, Hắn liếc mắt nhìn cơ thể mỏng manh, đôi chân trắng ngần bị hắn lật lớp váy lên làm lộ ra.
Chiêu Hoa biết hắn muốn gì, nhìn đôi mắt hắn nhìn vào chân cô thì cô đã biết.
Nghĩ đến thôi cơ thể của cô đã run lên từng đợt, hai cánh tay bị hắn nắm lấy cũng muốn vùng vẫy mạnh hơn.
Nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cô cũng không thể chống cự được.
Hắn xé toạc y phục của cô, làn da trắng ngần hiện ra làm cho dục vọ.ng trong hắn càng ngày càng tăng thêm.
Đôi mắt hắn nổi đầy gân máu trông như quỷ dữ hiện hình, hắn mân mê đôi tay trên cơ thể xinh đẹp của cô.
Chạm đến đâu cô cơ thể cô phản kháng đến đó, cô ghê tởm hắn, người đầy mùi máu tanh nồng, lại còn có thêm men rượu nghe thôi đã thấy buồn nôn.
Bây giờ hắn lại sắp xâm hại cô, vậy thì cô thà hắn giết cô đi cho rồi chứ cô sống còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ đến đây thôi Chiêu Hoa định sẽ tự tử cô định cắn lưỡi nhưng hắn đã nhìn thấy được ý định của cô.

Hắn vơ lấy một mảnh y phục của cô trên đất, bóp miệng cô nhét vào, Hắn không muốn cô chết, hắn muốn cô sống để cảm nhận sự dày vò cơ thể mà hắn mang lại cho cô.
Hắn trói hai tay Chiêu Hoa vào cột đưa lên trên đầu.
Cơ thể bên dưới tránh né từng bàn tay dơ bẩn sờ mó mà uốn éo điều đó càng làm cho hắn thêm hưng phấn.
" Đẹp, đẹp lắm, không hổ danh là tiểu thư nhà Chu gia ".
Giọng nói khàn đặc, nghe đến đâu là dơ bẩn đến đó, mọi từ ngữ thốt ra đều bẩn tai của người nghe.
Hắn áp mặt mình lên khuôn ngực trắng ngần căng tròn của Chiêu Hoa mà cắn m.út.
Cơ thể của Thiên Kim Tiểu Thư vậy mà lại bị hắn chà đạp.
Mọi thứ trong phút chốc bị tan biến thành mây khói.
Thứ mà Chiêu Hoa gìn giữ, Nguyệt Sinh nâng niu nay lại mất trong tay một tên lòng lang dạ thú,dâm ô đê tiện.
Thân hoa bị gió sương làm cho tả tơi đúng là tội nghiệp.
Chiêu Hoa bị hắn dày vò đến nỗi sức cùng lực kiệt nằm thoi thóp trên đất, mặc cho cơ thể mình bị tàn phá.
Từng lực mạnh bạo của Hắn đâm vào cơ thể yếu đuối của cô như thể xé toạc cô ra thành trăm mãnh.
Vừa đau vừa tủi nhục, Chiêu Hoa thầm nghĩ sao mình không chết đi, sao còn sống như thế này làm gì vậy.

Cô khóc, khóc cho tủi nhục mà hôm nay mình chịu đựng.

Khóc cho tấm lòng của Nguyệt Sinh từ nay cô làm sao có thể ngẩng cao đầu mà làm người chứ đừng nói là xứng đáng ở bên cạnh chàng ấy.

Cô còn mặt mũi nào mà gặp lại chàng, thân thể đã úa tàn, mọi thứ đều đã bị vấy bẩn bây giờ cơ thể của cô mà cô còn chán ghét chứ đừng nói là Nguyệt Sinh.

Vẫn chưa thỏa mãn hình vi đồi trụy của mình, vẫn còn đang hăng say hết lần này đến lần khác dày vò Chiêu Hoa đến chết.

Thì bên ngoài đã nghe tiếng có người đốt lửa đi tìm cô.

" Tiểu thư, tiểu thư người ở đâu, tiểu thư ".

Tiểu Linh và hai hạ nhân đi tìm cô.


Cô nghe thấy tiếng họ rồi, lòng vừa vui mừng vừa đau khổ.
Vui mừng vì cô được cứu rồi không phải bị dày vò đau khổ như này nữa.

Đau khổ vì cơ thể cô đang lõ4 lồ như này, chuyện xảy ra hôm nay đồn ra ngoài cô biết sống thế nào đây.

Nghe tiếng người càng lúc càng tiến gần đến hắn nhanh chân đứng dạy, y phục vẫn còn chưa mặc xong nhìn Chiêu Hoa chép miệng như vẫn còn chưa vừa lòng mà vội vã rời đi.

Chiêu Hoa nằm đó, nhắm mắt lại cơ thể cô đã không còn cảm nhận được chút sức lực nào nữa rồi.

Thân thể đầy vết thương, đặc biệt là nơi nụ hoa e ấp đó đã chảy rất nhiều máu rồi.

Hai tay bị sợi dây thừng cột trên đầu siết chặt quá đến lúc cọ người cũng đã làm ra máy vết hằn trên đó.

Lúc nãy Chiêu Hoa chống cự còn bị hắn tát cho một cái bên miệng đã rách mà chảy máu.

Thân hình cô bây giờ đúng thật là Tàn tạ không tài nào nhận ra được đó là Chiêu Hoa tiểu thư khuynh nước khuynh thành người người ngưỡng mộ nữa rồi.

Tiểu Linh và hai gia nhân tìm tới vừa bước vào Tiểu Linh đã hét lên sợ hãi ngã ra đất, đuốc lửa cầm trên tay cũng đã bị rơi xuống mà dập tắt.

Hai nam gia nhân vừa nhìn thấy đã liền xoay mặt đi, Tiểu Linh thất thần ngồi trên đất nhìn tiểu thư mà mình yêu thương đã ra nông nổi nàng.


Cô bò đến bên cạnh tiểu thư, cô đi không nổi nữa rồi, chân cô run đến nổi không còn sức mà đi.

Cô bò đến bên cạnh, lấy cái áo choàng đắp lên người cho tiểu thư, đưa tay lấy y phục bị nhét trong miệng Chiêu Hoa ra, gỡ trói cho cô.

Tiểu Linh vừa làm vừa khóc nghẹn.

" Tiểu thư....!em đến rồi.....!em đến rồi....!em xin lỗi tiểu thư....!là lỗi của em....!là em không chăm sóc người ".

Tiểu Linh cứ khóc như vậy cứ nhận lỗi về phía mình.

Chiêu Hoa thoi thóp nằm trên đất đến mắt cũng mở không nổi.

Tiểu Linh sửa soạn cho cô đến khi đã quấn cơ thể cô gọn trong áo choàng liền sai gia nhân bế hắn cô về lên xe ngựa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Chiêu Hoa nằm trong xe ngựa dựa đầu lên vai Tiểu Linh vẫn đang còn khóc lóc.

Hai nam gia nhân đi thu xếp hành lý và thanh toán tiền trọ với chủ trọ.

Họ không thể ở đây, họ không thể để người bên ngoài biết tiểu thư nhà mình đã xảy ra chuyện gì.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, trời chỉ mới nhó nhem còn chưa đổi màu hẳn.

Mọi người thu xếp rất nhanh, rồi quay lại xe nhanh chóng hồi phủ.

Ai nấy mặt mày thất thần không nói tiếng nào nhìn nhau như hiểu ý làm việc rất nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.

Chiêu Hoa tiểu thư bình thường là một người rất dịu dàng luôn đối xử rất tốt với gia nhân trong nhà không ai mà không yêu mến.

Nay cô xảy ra chuyện như vậy cho dù họ có chết cũng phải bảo vệ thanh danh cho cô, cố gắng bảo vệ cô đến cùng.

Tiểu Linh cứ như vậy cứ khóc thúc thít mãi.

"Em đừng khóc nữa ta mệt lắm ".

Chiêu Hoa thì thào giọng yếu ớt vô cùng, khuôn mặt trắng hồng thường ngày hay đỏ lên vì thẹn bây giờ đã tàn phai chỉ còn một màu trắng tím tái.


" Em xin lỗi, tiểu thư người nghĩ đi sẽ về đến nhà nhanh thôi ".

Chiêu Hoa nhắm mắt nằm đó cô không ngủ được, giờ đây trong đầu cô là bao nhiêu suy nghĩ.

Cô phải đối mặt với phụ mẫu ra sao đây.

Cô phải nói với Nguyệt Sinh như thế nào đây.

Cô sẽ tiếp tục nhìn đời kiểu gì đây.

Cơ thể đau đớn, lại ngồi trên xe ngựa giàn co đến 3 tiếng, Chiêu Hoa thực sự rất mệt.

Về đến phủ, mẫu thân và người hầu đứng đợi sợ Chiêu Hoa đi đường xa mà mệt mỏi.

Thấy xe ngựa từ xa phu nhân vui vẻ quay sang nói với người làm.

" Mau, tiểu thư về rồi, mau hâm thức ăn đi".

Vui vẻ đứng chờ đợi xe dừng trước cửa rồi mãi mà Chiêu Hoa chưa xuống phu nhân có chút lo lắng.

Lát sau, Tiểu Linh trên xe ngựa leo xuống tiến lại thì thầm vào tai phu nhân.

Bà nghe xong ngã ra sau may mắn thay có người đỡ lấy.

Mắt bà nhoè đi, tai cũng không còn nghe thấy gì nữa máy người hầu bên cạnh luôn miệng hỏi han.

Lấy lại tinh thần, phu nhân không thể để người bên ngoài biết chuyện, càng ít người biết càng tốt.

" Mau, mau ra cửa sau ".

Xe ngựa di chuyển qua cửa sau, hai hàng vãi đỏ được dựng lên che chắn không cho ai thấy người đi vào bên trong là ai, như thể nào.

Lão gia mau chóng đi đến bên đó vừa vào bên trong xe ngựa thấy Chiêu Hoa như vậy ông đứng lặng hết một lúc lâu.

Nhờ Tiểu Linh gọi ông mới ý thức lại được, đứa con gái mà mình yêu thương nâng niu nay lại thành như vậy, thật hận tên cầm thú nào dám làm vậy với Chiêu Hoa.

Bế đứa con gái bé bỏng trên tay, mà lòng người làm phụ thân vô cùng đau đớn, ông cố gắng kìm nén xúc động.

Đưa Chiêu Hoa về phòng đặt trên giường rồi mau chóng rời đi, ông không thể nhìn thêm nữa.


mẫu thân ngồi bên cạnh giường của Chiêu Hoa, lo lắng nắm lấy cánh tay của cô.

Thầy thuốc được gọi đến xem bệnh cho Chiêu Hoa, Được dặn dò rất kỹ chuyện này không được phép truyền ra ngoài.

Còn thưởng rất nhiều tiền cho vị thầy thuốc này.

Xem bệnh xong, ông ra ngoài kéo theo phu nhân ra ngoài không muốn để Chiêu Hoa nghe thấy.

" Thật ra cơ thể của tiểu thư đã vô cùng yếu từ trước, nay lại còn xảy ra chuyện này, có thể khoẻ lại hay không còn phải xem mệnh của tiểu thư rồi ".

Nói rồi thầy thuốc rời đi để phu nhân ở lại đó mà rời đi.
Bà ngồi trên đất khóc đến đau lòng, tại sao vậy, là bà ăn ở không có đức tạo ra tội nghiệt gì hay sao mà Chiêu Hoa phải chịu đựng khổ nhục như vậy.

Người làm mẫu thân này thực sự rất đau lòng, tâm can như bị xé ra.

Nhìn con gái mình thoi thóp nằm trên giường làm sao mà không khỏi đau lòng.

Mọi thông tin đều bị bịt kín không ai được phép nói ra chuyện hôm nay Chiêu Hoa bị như vậy.

Càng ít người biết càng tốt.

Chiêu Hoa thân thể tuy yếu ớt nhưng nếu có lòng tịnh dưỡng sẽ nhanh khỏi.

Nhưng với một người lòng như đã chết thì làm sao có thể khoẻ mạnh trở lại được nữa.

Giờ đây Chiêu Hoa chỉ muốn chết cho xong.


Chiêu Hoa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn đau nhức, không thể di chuyển được nhưng bản thân cũng muốn từ bỏ thân xác này.

Cứ mở mắt nằm đó không ăn không nói đến thuốc cũng không muốn uống.

phu nhân và lão gia lo lắng đến ăn không ngon ngủ cũng không yên, thân thể cũng héo mòn đi trông thấy.

Mẫu thân Chiêu Hoa ngày đêm lo lắng nhưng không dám khóc bên giường bệnh của con gái chỉ dám lặng lẽ khóc thầm bên ngoài.
Ai nhìn thấy cũng đều đau lòng.

Chiêu Hoa cứ như vậy không ăn được uống được thân thể ngày còn gày gò, xanh xao.

phu nhân không thể chịu nổi nữa liền đến bên giường bệnh khuyên nhủ.

" Chiêu Hoa, con có thể ghét bỏ cơ thể mình, nhưng con đừng như vậy được không thân làm mẫu thân này thực sự rất đau lòng ".

Nhìn thấy mẫu thân khóc đến đau lòng như vậy, Chiêu Hoa đưa tay lau nước mắt cho phu nhân.

Cô cũng rất đau lòng chứ, nhìn thấy mẫu thân như vậy cô càng đau lòng hơn.

Từ nhỏ Chiêu Hoa đã vô cùng hiếu thảo rồi, thấy mẫu thân khóc đến xanh xao gầy gò như vậy lòng cô thực sự rất đau..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Chiêu Hoa bắt đầu chịu ăn uống, thuốc cũng chịu uống, cơ thể bắt đầu có chuyển biến tốt hơn.

Mỗi ngày Tiểu Linh và phu nhân đều cố gắng làm cho cô vui, muốn cô ra ngoài đi dạo cho thoải mái.

Suốt ngày Chiêu Hoa cứ nhốt mình trong phòng, không muốn ra ngoài.
Cô không muốn gặp ai, càng không muốn ai nhìn thấy cô, cô cảm thấy mình thực sự không có mặt mũi nhìn ai.

Cô cảm thấy mỗi lần nhìn thấy ai đó thì đều cảm thấy như họ đang xì xào bàn tán về chuyện của cô.

Hôm nay trời rất đẹp, Chiêu Hoa bị Tiểu Linh nói mãi mới chịu xuống giường đi dạo trong hoa viên.

Tiểu Linh muốn nhắc cho Chiêu Hoa nhớ là chỉ còn có 3 ngày nữa thôi Nguyệt Sinh sẽ trở về.

Nhưng mà tâm trạng của Chiêu Hoa như vậy cô thực sự không muốn nhắc.

Làm sao Chiêu Hoa có thể không nhớ được vì ngày nào cô cũng trông ngóng Nguyệt Sinh cô đã đợi chàng 1 năm rồi.

Chỉ còn một chút nữa thôi có thể gặp được chàng nhưng những ngày gần đây cô lo lắng không phải là Nguyệt Sinh trở về mà là làm sao để có thể đối diện với Nguyệt Sinh.

Đang mãi say mê suy nghĩ, tay nghịch máy bông hoa màu đỏ xinh đẹp đang nở rộ thì nghe đâu từ xa xa có hai nha hoàn đang xì xào.


" Ngươi có nghe đồn gì không, nghe nói tiểu thư hôm đó....!là bị người ta hãm hiếp".

" Thật vậy sao, hèn gì ta cứ thấy tiểu thư ở mãi trong phòng ".

" Ngươi nói xem, tiểu thư như vậy sao còn cố sống trên đời vậy, nếu là ta thì ta thà chết còn hơn ".

" Ngươi bị điên sao? tiểu thư tốt như vậy lại có Nguyệt Sinh thiếu gia sắp về rồi sao phải chết ".

" Ngươi mới điên, gia cảnh nhà thiếu gia tốt như vậy, lại còn đỗ đạt cao có khi còn được cưới công chúa không chừng ".

Chiêu Hoa đều nghe được hết nội tâm cô như cắn xé quay mặt khóc chạy về phòng.

Tiểu Linh thấy tiểu thư khóc chạy về phòng như vậy, tức giận nhìn về hướng của hai nha hoàn đang đứng ở đó.

Cô như sôi sục bước đến đó tát cho hai con a hoàn không muốn sống nữa hai cái tát thật đau.

" Hai ngươi chán sống rồi sao, ngày thường tiểu thư đối với các ngươi không tệ sao lại ăn nói cay độc như vậy ".

Tiểu Linh bẩm báo chuyện này lên cho phu nhân, hai con nha hoàn bị đánh đến chết giữa phủ để cho tất cả các gia nhân đều nhìn thấy.

Xì xào bàn tán nói xấu chủ nhân thì có kết quả như thế nào.

Chiêu Hoa quay về phòng từ chiều đã không cho phép ai vào, khoá cửa nhốt mình ở bên trong ăn uống thuốc men đều không chịu uống.

Chiêu Hoa tóc tai rũ rượi ngồi một góc trong giường hai tay khoanh lại ôm lấy chân.

Cô nhớ lại đêm ngày hôm đó, nhớ lại cái đêm mình bị người khác dày vò xỉ nhục, rồi lại nhớ lại những lời nói của hai nha hoàn lúc chiều.

Cô thực sự không nên sống nữa, Chiêu Hoa khóc, khóc đến đau lòng.

Trong căn phòng tối mịt đến đèn cũng không thắp, một tiểu thư ngày thường vô cùng xinh đẹp kiều diễm bây giờ lại thân tàn ma dại nhìn thôi vô cùng đau lòng.
Chiêu Hoa nhớ đến những lúc còn nhỏ, vui chơi chạy nhảy bên cạnh Nguyệt Sinh, lại nhớ đến khoảng thời gian hai người lớn lên bên cạnh nhau.

Nhớ đến cái đêm chia tay Nguyệt Sinh luyến tiếc không rời.

Nhớ đến nụ hôn mà Nguyệt Sinh đặt lên tóc mình, nhẹ nhàng không dám làm vấy bẩn vậy mà lại bị kẻ khác chà đạp.

Chiêu Hoa nhìn lên trên cây gỗ bắt ngang mái nhà, Chiêu Hoa mỉm cười nụ cười đã gần nữa tháng rồi không có.


Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ cũng đã tàn phai.

.

Truyện Đam Mỹ
Chiêu Hoa lấy trong tủ ra một mảnh vải lụa màu đỏ, vải lụa rất mềm mại, mát lạnh màu đỏ lại là màu Chiêu Hoa vô cùng yêu thích.

Chiêu Hoa vắt nó ngang thanh xà, rồi lại thắt nó lại thành một cái gúc.

Chiêu Hoa thay một bộ y phục có hoa văn màu đỏ rất đẹp, đây là y phục cô chuẩn bị để đón Nguyệt Sinh trở về.

Chiêu Hoa chải tóc, mái tóc đen mượt dài đã lâu ngày không được chải chuốt gọn gàng.

Chiêu Hoa cứ như vậy ngồi trong bóng tối, soi gương sửa soạn cho chính bản thân mình.

Trang điểm ăn bận có chút xinh đẹp hơn thường ngày, đây chính là hình dáng mà Chiêu Hoa muốn Nguyệt Sinh nhìn thấy khi trở về.

Chiêu Hoa soi mình vào gương đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt, một dòng nước mắt lăn xuống.

Chiêu Hoa nhìn ngắm khuôn mặt của mình.

" Cuộc đời này đã quá khổ rồi, Nếu có kiếp sau chỉ mong có thể gặp lại chàng ".

Chiêu Hoa nhẹ nhàng bước lên ghế, vuốt nhẹ lụa đỏ, nở một nụ cười.

Chỉ một chút nữa thôi, sẽ không còn phải đau đớn nữa.


Chiêu Hoa mang lụa vào cổ từ từ nhắm mắt, cô nghĩ đến những hồi ức tươi đẹp, chỉ mong cho kiếp sau của mình cũng tươi đẹp như vậy.

Chiêu Hoa đi rồi, cuộc đời cô chấm dứt từ đây.

Khung cảnh trong phòng vô cùng hỗn loạn, ghế ngã bên dưới thân xác Chiêu Hoa lại được ôm trong vòng tay phu nhân.

Từ chiều đã cho người gọi mãi mà Chiêu Hoa không trả lời, linh cảm của một người mẹ cho bà biết có chuyện không lành liền cho người phá cửa.

Vừa vào thì đã nhìn thấy cảnh tượng đau lòng.

Bà ngã quỵ ra đất đứa con gái xinh đẹp mà bà yêu thương đang ở đó.

Lơ lửng trong không trung, vải lụa đỏ trên cổ đó làm cho ai nhìn thấy đều doạ người.

Cho người đưa Chiêu Hoa xuống cơ thể đã lạnh lẽo, cứng đờ không còn một chút sự sống nào.

Chiêu Hoa nằm đó nhắm mắt yên lặng nhìn vô cùng bình yên làm cho người làm mẫu thân vô cùng đau lòng, trái tim như bị cứa nát.

Bà khóc, khóc đến đau lòng, bà đã rất sợ chuyện này xảy ra vậy mà nó cũng đã xảy ra rồi xảy ra rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Tang lễ của Chiêu Hoa được thực hiện ai náy đều khóc thương rất đau lòng.

Cả phủ nhà họ Chu đều phủ một màu trắng tang thương.

Mọi người bên ngoài đều bàn tán xôn xao, Tiểu thư nhà họ Chu bị người ta hãm hiếp đâm ra xấu mặt mà tự treo cổ.

Ai nấy đều bàn tán xôn xao, đều truyền đi khắp nơi không ai mà không biết.

Rất nhiều người đến thăm viếng ai nấy đều xót thương cho vị tiểu thư trẻ tuổi như vậy mà đã chết.

Chiêu Hoa chỉ mới có 14 tuổi vẫn còn một tương lai phía trước vô cùng rộng mở vậy mà nay đã lạnh lẽo nằm đó.

Chiêu Hoa vẫn không thể gặp mặt Nguyệt Sinh lần cuối, Chiêu Hoa vẫn là không đợi được chàng về.

Tang lễ sẽ được tổ chức ba ngày, đến cả quan tài cũng là màu đỏ mà Chiêu Hoa thích.

Ngày cuối cùng của tang lễ Nguyệt Sinh cũng đã trở về.

Khi vừa về đến thành, chàng vẫn còn chưa về nhà mà là đi thẳng đến phủ nhà Chiêu Hoa.


Bước từng bước chân lạnh lẽo từ cửa phủ vào nơi đang đặt quan tài của Chiêu Hoa.

Nguyệt Sinh khóc, lòng anh đau đớn vô cùng người con gái mà anh luôn một lòng thương nhớ lại đang nằm đây.

Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, mắt đã nhắm nghiền không còn có thể mở ra nhìn anh lần cuối.

Nguyệt Sinh khóc vì lời hứa đưa nàng lên kiệu hoa vẫn còn chưa thực hiện được.

Nhìn thân xác tiều tụy, đầy những vết thương chưa lành hẳn mà lòng Nguyệt Sinh đau thắt.

Làm sao có ai có thể hiểu được nổi đau của chàng ngay lúc này.

Nguyệt Sinh quỳ lạy bên chân của phụ mẫu Chiêu Hoa mong rằng vẫn có thể hoàn thành lời hứa với nàng khi còn sống.

" Nay Chiêu Hoa đã mất, lòng con cũng vô cùng thương tiếc, chỉ mong có thể thực hiện hẹn ước cùng nàng, chúng con đã thề hẹn chỉ cần con trở về không quan tâm có đỗ đạt hay không vẫn sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, mong Chu thúc và phu nhân thành toàn cho tâm nguyện của chúng con ".

Nguyệt Sinh khấu đầu trước đấng sinh thành của Chiêu Hoa.

Người làm cha mẹ như Chu lão gia và phu nhân đây làm sao có thể cầm lòng.

Họ chỉ có một đứa con gái là Chiêu Hoa, theo phong tục nữ nhân lớn lên phải xuất giá, khi mất sẽ được thờ phụng trong từ đường nhà chồng, nếu lỡ may có mất trước khi xuất giá thì mồ mã lạnh lẽo không thể có ai hương khói cũng không được phép thờ phụng trong từ đường nhà mình đó chính là điều không may.

Nay Nguyệt Sinh đã có ý ngõ lời, Chiêu Hoa cũng coi như có nơi nương tựa sau này không còn lo mồ hoang hiu quạnh.

Phụ mẫu Nguyệt Sinh cũng có mặt ở đó đều hiểu và thương cho Chiêu Hoa, càng hiểu cho tấm lòng chung thủy một lòng của con trai mình không làm theo e là không được.

Mọi thứ đã quyết ngày chôn cất sẽ được dời lại, thay vào đó là chuẩn bị cho lễ cưới âm dương này.

Đây chính là lễ cưới long trọng mà người trong thành này chờ đợi bao lâu, ấy vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy.

Ai nấy đều kiên kị, cho rằng đây là điềm xui, rước một người đã chết như vậy về nhà.

Tân nương đã lạnh lẽo như vậy còn ngồi trên kiệu hoa.


Lời đồn thổi càng ngày càng nhiều, nói Chiêu Hoa chính là chết oan bị người khác hãm hại mà chết.

Chính vì vậy vô cùng linh thiêng, đêm đêm sẽ hiện về đòi mạng kẻ nào đã hại cô phải vào bước đường này.

Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, trong ngoài Chu phủ luôn lo lắng cho Chiêu Hoa, luôn sợ chuyện này đồn ra ngoài ảnh hương danh dự của gia tộc nên chưa từng có ý định báo quan điều tra.

Nay chuyện đã đi đến bước đường này càng không thể dấu.

Nguyệt Sinh lại là quan lớn vừa mới đỗ đạt chắc chắn sẽ không để yên chuyện này, dự định sau hôn lễ chôn cất Chiêu Hoa đàng hoàng vào phần mộ của nhà họ Nghiêm cho nàng một nơi an nghĩ đàng hoàng mới bắt đầu điều tra.

Nguyệt Sinh quỳ mãi trước linh vị và quan tài của Chiêu Hoa, Chàng đã xem qua thân thể nàng nhằm tiện cho việc điều tra.

Khắp nơi đều là thương tích các vết bầm tím vẫn còn, có thể thấy nàng đã bị dày vò ra sao càng làm cho Nguyệt Sinh thêm câm phẫn hận không thể giết ngay kẻ thủ ác để báo thù.

Nguyệt Sinh tự thề với lòng chắc chắn sẽ không để chuyện này trôi qua mà không có kết quả, phải bắt cho bằng được tên đó, rữa sạch danh tiếng cho Chiêu Hoa.

Nguyệt Sinh cứ quỳ như vậy bên linh vị, túc trực trông coi, đến ngày thứ 5 của tang lễ, bên phía nhà Nguyệt Sinh cũng đã chuẩn bị tươm tất đón tân nương về nhà.

Ngày diễn ra hôn lễ sắc trời vô cùng quỹ dị, đón dâu là việc tốt thường sẽ chọn giờ lành tháng tốt để rước.

Nay tân nương cũng đã chết, đón dâu cũng không lựa giờ lành mà lại đón lúc xế chiều sập tối, mặt trời đã khuất dạng sau máy bụi tre thì kèn trống kiệu hoa mới bắt đầu xuất phát.

Rước dâu linh đình như vậy bình thường sẽ có rất đông người hiếu kì đi theo xem, nhưng đám cưới này tuyệt nhiên một bóng người ngoài đường cũng không có.


Ai náy đều đóng cửa tắt đèn, cho rằng Nghiêm phủ làm đám cưới này quả thực là quá phô trương.

Chỉ là rước một người chết về nhà mà vẫn phải kèn trống linh đình kiệu 8 người khiêng trong khi bên trong kiệu hoa chỉ là một cái xác.

Theo sau cái kiệu hoa còn là một cổ quan tài màu đỏ.

Bình thường khi rước dâu, nhà giàu có hay rãi tiền cho những người xung quanh cúi xuống nhặt ý chỉ chúc mừng cầu chúc may mắn.

Đám cưới này một bên thì rãi tiền cho người, một bên thì rãi tiền cho ma trông rất quỹ dị.

Dù hai nhà ở gần nhau, nhưng Nguyệt Sinh đã nói sẽ thực hiện cho đúng lời hứa với Chiêu Hoa phải làm cho nàng một hôn lễ thật lớn.

Phải đi rước dâu đúng một vòng thành này, cho ai nấy cũng đều phải biết Chu Chiêu Hoa bây giờ đã trở thành Nương tử của Nghiêm Nguyệt Sinh.

Từ nay về sau nàng sẽ là người nhà họ Nghiêm, không ai được phép đồn tiếu bậy bạ về nàng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Đến khi thực hiện xong tất cả các nghi thức về được đến trước của phủ Nghiêm đại nhân thì trời đã tối đen bên ngoài thắp đèn một bên là lồng đèn trắng, một bên là lồng đèn đỏ.
Bên trong cũng được trang trí y như vậy một bên trắng một bên đỏ.
Trước khi bước vào cửa chính theo nghi thức bình thường thì là bà mai dắt tay tân nương bước vào.
Nhưng lần này thì khác, Nguyệt Sinh leo xuống lưng ngựa bước vào mở rèm kiệu hoa, bế Chiêu Hoa vẫn đang mang khăn voan đỏ đội đầu, mặc hỷ phục đỏ vô cùng xinh đẹp, đối với Nguyệt Sinh thì Chiêu Hoa vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Nguyệt Sinh bế Chiêu Hoa lên, bước vào cửa lớn của Nghiêm phủ.
Bước qua chậu lửa đỏ, sau đó là cửa phủ, ý chúc cho phu thê hoà thuận tình cảm lúc nào cũng nồng nàng cháy đỏ như chậu lửa này.
Bế Chiêu Hoa vào sảnh lớn, Phụ thân và mẫu thân của Nguyệt Sinh đều ở đó.
Có cả hai vị phu nhân là tiểu thiếp của Nghiêm đại nhân ngồi ở đó.
Trong sảnh lớn chỉ có máy vị này, khách khứa hay người ngoài đều không có.
Hai vị phu nhân, thấy Nguyệt Sinh bế Chiêu Hoa vào liền đưa khăn tay lên che mũi.
Chiêu Hoa mất nhiều ngày như vậy rồi, không thể tránh khỏi việc cơ thể bắt đầu phân huỷ.
Nhưng máy ngày qua nàng đều nằm trên quan tài bên dưới có lót băng lạnh, còn có bên trong quan tài còn có đầy hoa thơm.

Chính vì vậy người của Chiêu Hoa không có chút hôi thối nào, mà cho dù có hôi thối Nguyệt Sinh cũng không ghét bỏ nàng.
Thấy hai vị phu nhân vô lễ như vậy, Đại phu nhân liền liếc mắt qua nhìn.
Thấy bị nhìn như vậy hai mụ đang che mũi cũng phải ngồi cho đàng hoàng chỉnh tề.
Hai người Chiêu Hoa và Nguyệt Sinh đứng trong Nhà chính.
Chiêu Hoa đứng được là nhờ có Nguyệt sinh đỡ lấy eo cô, còn có Tiểu Linh là nha hoàn thân cận sẽ được gả theo cô về Nghiêm phủ.
Nhờ có sự giúp đỡ của Tiểu Linh và Nguyệt Sinh, Chiêu Hoa có thể bắt đầu làm lễ với Nguyệt Sinh.
Theo tiếng hô của bà mai, Nhất bái thiên địa Nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Mang vào động phòng, Nguyệt Sinh bế Chiêu Hoa vào phòng mình, bây giờ phòng đã trang trí rất đẹp, trên giường rãi đầy các loại đậu.
Thường có phong tục này khi thành hôn là chúc cho phu thê hoà hợp sớm sanh quý tử.
Chiêu Hoa được đặt nằm trên giường, Nguyệt Sinh theo quy cũ mà vén khăn đội đầu cho tân nương.
Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng, trông vẫn như lúc nàng còn sống, nhưng giờ đã không còn mở mắt nhìn người mình thương yêu nữa rồi.
Nguyệt Sinh chảy một hàng nước mắt, bước đến bên bàn rót hai ly rượu.
Đặt Chiêu Hoa ngồi dựa vào thành tường cùng nhau uống rượu giao bôi.
Nâng ly rượu lên uống cạn, rượu chảy lên khoé miệng của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh liền lấy khăn lau cho nương tử.
Ôm nàng vào lòng nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng tâm sự y như cái đêm trước khi tiễn biệt.
Hai người một âm một dương cứ ngồi như vậy trò chuyện cùng nhau đến hết đêm.

Nói là trò chuyện cùng nhau nhưng thực ra chỉ có mình Nguyệt Sinh là nói mãi nói mãi không ngừng.
Nhắc mãi về những chuyện trước kia, tự trách bản thân nếu không phải là vì còn phải lo hiếu thuận với cha mẹ chắc có lẽ bây giờ cũng đã sớm đi theo nàng.
" Nàng yên tâm đi, ta sẽ hiếu thuận với phụ mẫu hai nhà, ta sẽ bảo vệ nàng phần đời còn lại, ta sẽ không để nàng chết không yên lòng đâu ".
Đau lòng một đêm, Nguyệt Sinh ôm ấp tân nương của mình trên giường mà ngủ.
Người nằm bên cạnh chàng tuy đã chết nhưng chưa có một lần chàng sợ hay chê bai vẫn ôm khư khư như báu vật của mình.

Chàng nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn nà của Chiêu Hoa, rồi đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Nụ hôn vừa chạm đến môi đã nghe được một sự lạnh lẽo nhưng không sao được ở bên cạnh nàng thì chàng đã mãn nguyện rồi.
Nguyệt Sinh từ từ chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê chàng thấy Chiêu Hoa xinh đẹp yêu kiều đang mặc hỷ phục đứng đó chờ chàng.
Bất giác tự chảy một dòng nước mắt, chàng nằm mơ thấy được ở bên cạnh Chiêu Hoa, vui vẻ cười nói như ngày trước, chỉ có điều bây giờ nàng đã không còn tránh né những cử chỉ thân mật nữa.
Chiêu Hoa rất đẹp, còn đẹp hơn ngày cuối chàng gặp nàng.
Chiêu Hoa cười dịu dàng ngắm nhìn người trong mộng.
Giấc mộng đang đẹp thì Nguyệt Sinh bị đánh thức bởi tiếng gọi của Tiểu Linh.
" Thiếu gia....!thiếu gia, lão gia kêu em mời người dùng cơm ".
" Ta biết rồi ".
Hơi mệt mỏi vì mới chỉ chợp mắt được một chút.
Bế Chiêu Hoa đặt vào quan tài băng sau đó mới tắm rửa rồi rời phòng.
Nguyệt Sinh không thích người lạ vào phòng mình nên không có ai ra vào thường xuyên phòng của anh.
Ngồi trên bàn ăn, ai nấy mặt mày đều tối đen không ai lên tiếng cứ ráng ăn cho xong phần của mình.
Tam phu nhân hình như thấy không khí bữa ăn quá nhạt nhẽo liền lên tiếng cho có phần sinh động.


" Hôn lễ cũng đã làm xong rồi, có phải cũng nên chôn rồi không ".

Ai nấy đều im lặng không nói, Nguyệt Sinh kiềm nén cơn giận.

" Tam phu nhân cũng là nôn nóng quá rồi đó, hôn lễ vừa mới hoàn thành phải đúng lễ nghi thì 3 ngày mới chôn, cô vội gì chứ cũng không phải là chôn cô ".

Tam phu nhân chỉ là nói một câu lại bị chọc tức điên lên nhưng không làm được gì.

Cô ta chỉ là thiếp cũng lão gia, mà Nguyệt Sinh lại là con trai vợ cả, có tiếng có quyền.

Bình thường cũng là cô và thiếu gia không hoà thuận gì máy luôn chờ sơ hở của nhau mà cắn xé..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Thấy phu nhân tức giận Nghiêm đại nhân cũng lên tiếng.
" Hôn sự cũng đã thực hiện rồi, nên chôn cất sớm để Chiêu Hoa sớm an nghỉ ".
" Dạ, con biết rồi ".
Ai nấy ăn xong trở về phòng, Tam phu nhân vẫn luôn như vậy tức giận đùng đùng bỏ về phòng vừa về đến phòng liền tìm cách trút giận lên mấy con nha hoàn.
Ai làm nha hoàn cho cô ta thực sự số khổ luôn bị đem ra chửi bới đánh đập.
Tam trạng cô ta vui vẻ thì không nói gì mỗi khi có chuyện bực tức trong người là xem như hơn đó ăn đòn roi thế cho cơm rồi.
Nguyệt Sinh buồn bả, ngồi bên quan tài nhìn nương tử của mình.
Tuy anh không nỡ xa cô nhưng phụ thân nói cũng đúng phải mau chóng cử hành chôn cất cho Chiêu Hoa để nàng ấy sớm được an nghỉ.
Căn dặn gia nhân bên dưới chuẩn bị sáng sớm ngày mai cử hành lễ sự an táng cho Thiếu phu nhân, còn cho gọi thầy sư đến để tụng kinh siêu độ cho Chiêu Hoa.
Đêm đến, Nghiêm phủ bao trùm một sự âm u kì quái, Nguyệt Sinh vẫn vậy vẫn ôm khư khư thân xác nương tử bên mình như báu vật.
Nhưng đáp lại anh, lần này thân xác Chiêu Hoa có sự đáp trả với cái ôm của anh.
Khi anh đang mơ màng trong cơn mê, Anh cảm giác bàn tay đang ôm ngang eo của Chiêu Hoa đã có một bàn tay đặt lên.
Khuôn mặt mình cũng có ai đó chạm bàn tay lên.

Sau đó anh mơ màng nghe Chiêu Hoa gọi tên mình.
" Nguyệt Sinh, đợi thiếp, đợi thiếp ".
Sáng hôm sau thức dậy, Nguyệt Sinh vẫn thẩn thờ vì giấc mơ hôm qua quá đỗi chân thực làm anh cứ ngỡ như Chiêu Hoa thực sự trở về.
Nhưng có lẽ anh nhớ nàng đến đêm hoá mộng.
Buổi lễ an táng của Thiếu phu nhân được diễn ra vô cùng thuận lợi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tối đến khi mọi thứ đã trở nên yên lặng, trong khu mộ phần của nhà họ Nghiêm có một thân hình to lớn xuất hiện, hắn lén la lén lúc như kẻ trộm.
Trên tay xách theo một giỏ đựng bánh trái.
Hắn nhìn quanh giáo giác như đang tìm cái gì đó.
Sau đó hắn đứng trước mộ phần của một người nhìn có vẻ như vừa mới được chôn cất.
Phía trên bia mộ có viết Chu Chiêu Hoa, con dâu trưởng nhà họ Nghiêm.
Hắn quỳ trước bia mộ, đặt bánh trái và điểm tâm mà hắn đã chuẩn bị ra trước bia mộ rồi bắt đầu khấn vái.

" Chu tiểu thư là tôi có lỗi với cô, là tôi sai, là hôm đó tôi quá say đã thất lễ với cô, là tôi sai....!tôi quỳ ở đây dập đầu khấu lỗi với cô....!cô làm ơn tha cho tôi đừng về tìm tôi mà đòi mạng ".
Hắn vừa nói dứt câu thì một cơn gió lạnh liền thổi qua, làm cho lá cây đất cát bay tứ tung.
Cát bụi bay vào mắt khiến cho hắn ta phải lấy tay che mắt không thấy mọi thứ xung quanh.
Trong khi hắn còn đang dụi dụi mắt chưa thấy được mọi thứ xung quanh thì đã nghe thấy một tiếng cười thánh thót của nữ nhân.
" Hahaha, Ba trư đến rồi sao, điểm tâm này là cho ta sao, vị thật nhạt nhẽo khó nuốt ngươi mang về mà ăn ".

Gió hất bay cái đĩa điểm tâm mà hắn chuẩn bị, một cô gái mặc y phục đỏ phất phới bay trong gió.

Nằm dài trên phần mộ, nhìn xinh đẹp ma mị vô cùng.

Hắn nhìn thấy Chiêu Hoa trong bộ dạng như vậy sợ hãi đến muốn són ra quần.


Ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa chạy vừa la hét, hận bản thân mình không thể mọc thêm chân để có thể chạy nhanh hơn.

Chiêu Hoa thấy hắn như vậy liền thích thú nằm cười, tiếng cười nghe vô cùng man rợ, nghe thôi mà đã lạnh hết cả gáy.

Rồi cô biếng mất khỏi hư không, để lại đó chỉ còn lại một làn sương khói mờ ảo.

Nguyệt Sinh đêm nay không ngủ được, chôn cất Chiêu Hoa cũng xong rồi bây giờ anh phải tìm được kẻ đã độc ác dám ra tay với cô.

Anh suy nghĩ đến những lời mà Tiểu Linh và hai gia nhân hôm đó chứng kiến kể lại.

Anh cho người điều tra xem khu vực gần đó gồm có nhà nào, vào thời điểm đó có gì bất thường hay không.

Thì phát hiện đó là dưới chân núi Huyền Long tự thì chỉ có nhà trọ đó là gần nhất, xa xa đó là máy lò giết mổ lợn.

Vì lượng máu và âm thanh của việc giết mổ rất ghê gớm nên cần làm xa nơi nhà dân sinh sống tránh việc làm ảnh hưởng đến mọi người.


Máu tanh và nội tạng của lợn vô cùng khó ngửi chính vì vậy phải làm cách xa thành.

Nguyệt Sinh tự nhủ ngày mai sẽ tự mình đi đến căng nhà hoang đó xem thử có tìm được manh mối gì không.

Nguyệt Sinh muốn tắt đèn đi ngủ nhưng nằm mãi trên giường anh không tài nào ngủ được.

Anh nhớ Chiêu Hoa, thực sự rất nhớ cô, anh càng nghĩ đến cô càng đau lòng không tài nào ngủ được.

Từ ngày trở về đây đến giờ không hôm nào là anh ngủ ngon, hôm nào cũng toàn là mệt quá rồi lả người đi.

Anh thực sự không ngờ lần này trở về lại là lo hậu sự cho Chiêu Hoa, tân nương tử của mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Chiêu Hoa đứng bên cạnh Nguyệt Sinh đã ngủ say.

Cô đặt bàn tay mình lên mặt anh, cô khóc không thành tiếng.

" Tại sao chàng lại làm vậy, sao còn cố chấp cưới một người đã chết như thiếp ".

" Chàng phải sống cho tốt, cưới một người còn sống còn ấm, sinh cho chàng những hài tử xinh đẹp, sao lại cố chấp cưới thiếp làm gì ".

Chiêu Hoa lau nước mắt định rời đi thì cô nghe thấy có người gọi tên mình.

" Chiêu Hoa là nàng sao? ".

Chiêu Hoa đang đứng quay lưng với Nguyệt Sinh, trên người cô bây giờ là bộ hỷ phục, đầu vẫn cài trâm vàng như lúc cô được chôn cất.

" Chiêu Hoa, nàng về với ta phải không, ta rất nhớ nàng, nàng xoay mặt lại đây đi ".

Nguyệt Sinh định bước xuống giường đến bên cô liền bị cô ngăn lại.

" Ở yên đó, chàng không được đến đây, bộ dạng bây giờ của ta rất xấu, sẽ doạ chàng sợ ".

Nguyệt Sinh không quan tâm, đối với chàng Chiêu Hoa lúc nào cũng vô cùng xinh đẹp chưa bao giờ là xấu xí cả.

Nguyệt Sinh nhào nhanh xuống giường chạy đến ôm trầm lấy người Chiêu Hoa, sợ cô sẽ biến mất.

Nhưng anh không chạm được vào người cô, anh ngã nhào ra phía trước, cơ thể xuyên qua người cô.

Nói đúng hơn lúc này Chiêu Hoa chỉ là một linh hồn, không có thân xác, không thể chạm vào.

Chiêu Hoa thấy Nguyệt Sinh muốn ôm mình mà ngã nhào ra đất nằm trước mặt mình, cô ngồi gục xuống trên đất.
Tay ôm mặt mà khóc nức nở, tiếng khóc như xé tâm can, tiếng khóc như ai oán, như chứa bao nhiêu nổi lòng của một người con gái.

Nguyệt Sinh thấy cô khóc như vậy muốn ôm lấy dỗ dành nhưng không thể chạm vào cô được chỉ biết ngồi đó mà nhìn.

Anh đau lòng khóc theo cô.

" Là ai? ai đã hại nàng ra nông nổi này? Nói cho ta nghe, ta sẽ giết hắn, ta giết hắn thay nàng ".

" Không cần đâu, ông trời tự khắc có quả báo ".

" Nàng đừng đi có được không, ở lại với ta đi, ta thực sự rất nhớ nàng ".

Vừa nói Nguyệt Sinh vừa quơ tay vào không khí với hy vọng có thể nắm lấy được cánh tay của Chiêu Hoa giữ cô ở lại bên mình giữ cô không rời xa.

Chiêu Hoa xót xa nhìn người thương đau lòng.

" Thiếp thực sự không muốn xa chàng, thiếp yêu chàng ".

" Ta rất yêu nàng, Chiêu Hoa nàng nói đi làm sao ta có thể giữ nàng ở lại, cho dù đổi bằng cái mạng này ta cũng đồng ý ".

Chiêu Hoa không nói gì chỉ lắc đầu, rồi biến mất trong hư không.

Nguyệt Sinh càng quơ quào trong không trung khóc lớn như một kẻ điên.

Anh cố gắng, cố gắng đến mấy cũng không thể nào giữ cô lại bên mình.

Nguyệt Sinh khóc đến kiệt sức ngã ra đất mà ngất.

Mới sáng ra mấy người trong chợ đã bàn tán với nhau.
" Mấy bà nghe gì chưa, nghe nói tên Ba Trư đã hại Thiếu phu nhân Chiêu Hoa, bây giờ hắn bị báo ứng rồi, suốt ngày điên điên khùng khùng, người không ra người nữa rồi ".


" Tôi nói bà nghe, tôi nghe người ta nói Thiếu phu nhân chết oan lại còn quá trẻ, nhà Nghiêm đại nhân lại còn chôn cô ấy chung với bộ hỷ phục đỏ, cô ấy có thể thành quỹ đó".

Một người đàn bà khác lại chen vào.

" Còn phải nói sao, người ta kị nhất là thiếu nữ chết trẻ, đã vậy còn chết oan không đầy oán khí thành quỹ dữ được sao ".

" Đúng vậy, đúng vậy nhìn tên Ba Trư đó đi là biết, bị Thiếu phu nhân về đòi mạng doạ cho người không ra người nữa rồi ".

Mọi lời đồn đại có đầy trên phố ai nấy đều truyền tay nhau, có đủ loại lời đồn.
Nào là nói Chiêu Hoa linh thiêng.

Nào là nói cô thành quỹ dữ rồi.
Nào là nói Chiêu Hoa hiện về đi bộ trong phủ.

Nào là Ba Trư bị điên do Chiêu Hoa doạ.

Đủ thứ thể loại câu chuyện.

Ở phía bên suối có một tên cao to, quần áo rủ rượi, tóc tai râu ria dài lồm xồm, mặt mày lấm lem, đang ngồi co ro bên vách đá.

Dáng người cao to nay lại co ro lại ngồi bên vách đá nhìn chỉ còn một chút.

Mắt hắn láo liên nhìn quanh miệng luôn lẩm bẩm.

" Là lỗi của tôi....!là lỗi của tôi...!đừng tìm tôi....!đừng tìm tôi".


Rồi Hắn tự doạ chính mình tưởng tượng ra Chiêu Hoa đang đứng đó rồi từ từ tiến lại về phía hắn.

Hắn thấy Chiêu Hoa khuôn mặt xanh xao, máu chảy đầy mặt mũi.

Mặc y phục đỏ, hai tay đưa ra phía trước như muốn bóp ch3t hắn.

Hắn hốt hoảng đứng dạy định bỏ chạy, thế nào mà lại trượt chân rớt xuống suối.

Con suối đó trước nay nước đều chảy rất êm, không hiểu thế nào hôm trước đấy trời mưa lớn nên hôm nay nước chảy rất mạnh.

Hắn vừa ngã xuống đã bị nước cuốn đi, đầu đập mạnh vào đá, khiến hắn chết ngạt.

Đến tận sáng hôm sau người ta đi giặc y phục ở dưới cuối suối mới phát hiện hắn nằm chết.

Cơ thể đã bị trương phồng do ngâm nước lâu, mặt mày bị đập vào đá không còn nhận dạng được nữa.

Người ta nhận ra hắn là nhờ cơ thể to lớn, với luôn có mùi tanh nồng do giết mổ lâu ngày thấm vào da thịt rồi.

Chiêu Hoa đứng từ xa nhìn người ta mang xác của hắn lên bờ.
Lòng thầm có chút vui vì hắn cũng đã trả giá cho tội lỗi của mình,nhưng tâm địa vốn lương thiện, Chiêu Hoa lại thấy tiếc thương cho hắn chết có chút không nguyên vẹn, đau đớn như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Nguyệt Sinh suy nghĩ mãi về cái đêm mà gặp Chiêu Hoa, anh không biết liệu đó có phải là mơ hay thật.
Đang miên man suy nghĩ thì có gia nhân chạy vào thông báo.
" Thiếu gia, bên suối người ta phát hiện ra một xác chết, Cao đại nhân mời ngài đến xem xét ".
Vì Nguyệt Sinh là Học sĩ đổ đạt cao nhất nên được ban cho chức quan Ngũ phẩm, là Tri huyện mới có chức vị cao nhất của huyện này.
Còn phụ thân của Nguyệt Sinh chính là Tứ phẩm, Đại học sĩ là cánh tay đắc lực bên cạnh Vua chức vụ khá cao nên ai cũng đều nể trọng.
Bây giờ mọi chuyện trên dưới lớn nhỏ của thành này đều phải do Nguyệt Sinh xử lý thật sự rất phiền phức.
Nguyệt Sinh khoác bộ thường phục lên người, những lúc ra ngoài như vậy thì nên mặc thường phục.
Khi nào ngồi trên Công Đường mới phải mặc quan phục.
Nguyệt Sinh ra bờ suối bây giờ đã có rất đông người dân hiếu kì tụ tập, quân lính bao quanh đó tránh cho họ làm hổng hiện trường vụ án.
Khi đến đó người ta đã lấy một tấm chiếu phủ lên người của nạn nhân.
Pháp y cũng đã ở đó, người này chuyên về y thuật, nhưng lại là khám nghiệm cơ thể người chết, trình độ chuyên môn phải nói là vô cùng tinh thông.

Vừa thấy đại nhân chính là Nguyệt Sinh đi tới liền cúi đầu hành lễ sau đó bắt đầu phân tích.
" Nguyệt Sinh đại nhân, Xác chết này được người dân phát hiện sáng nay khi mang y phục ra suối giặc, trên người xác chết có nhiều thương tích nặng, xương cũng có vài chỗ bị gãy nhưng đa phần những thương tích này đều là sau khi rớt xuống nước mà có không phải là do bị đánh đập trước đó ".
" Sao ngươi biết đây là vết thương sau khi rớt xuống nước mà có ".
Nguyệt Sinh chấp tay phía sau trầm ngâm nghe pháp y giải thích, mắt vẫn nhìn vào thi thể nam nhân to lớn nằm trên đất.
" Người có thể thấy thân thể của người này vô cùng to lớn, nếu là một người bình thường khi bị đánh đa phần sẽ chống trả, vết thương sẽ khác rất nhiều so với vết thương trên cơ thể này.

Đa số những vết thương này là xảy ra sau khi đã té xuống nước chết, Cơ thể bị nước cuốn đi va đập vào đá nên mới không có khả năng chống cự, chứng tỏ lúc rơi xuống nước nạn nhân đã chết rồi mới trôi đi đến đây ".
Nguyệt Sinh gật đầu ngõ ý đồng ý với suy đoán của pháp y.
" Đã cho người kiểm tra ở phía đầu suối chưa ".
Một tên lính nhanh nhẹn nói.
" Dạ rồi thưa đại nhân, không có phát hiện gì khả nghi cả, tên này được xác nhận là Ba trư thời gian gần đây người trong thành đã thấy hắn có biểu hiện tâm lý không bình thường, nói đúng hơn hắn chính là một kẻ điên ".
" Người điên sao?".

" Dạ phải, trước đây hắn làm nghề đồ tể chuyên giết mổ heo cho thành chúng ta ".
" Nói vậy không phải hắn làm việc ở lồ mồ gần chân núi Huyền Long tự sao?".
" Dạ đúng vậy, cứ 2 ngày hắn lại vào thành một lần để giao thịt heo còn lại đa số thời gian hắn đều ở đó ".
Giờ đây đột nhiên Nguyệt Sinh lại suy nghĩ đến lời nói của Chiêu Hoa đêm hôm đó, nàng nói không cần làm gì cả ông trời khắc có quả báo, chính là như này sao.

Vẫn chưa dám chắc chắn với suy đoán của mình, lỡ như hắn không phải là kẻ hại Chiêu Hoa vậy không phải tên cầm thú kia vẫn còn nhỡn nhơ hay sao.


Bây giờ người cũng chết rồi, đã ra bộ dạng đến người không ra người rồi không thể điều tra gì thêm.
May ra bây giờ Chiêu Hoa xác nhận thì còn có thể chắc chắn chứ đến người cũng không còn làm sao mà hỏi.

Cho người sắp xếp an táng hắn đại ở bãi tha ma, hắn đến cả người thân cũng không có.

Thường ngày hắn ăn nói hàm hồ, tay chân hôi thối, lại hay giở thói ăn hiếp kẻ khác nên không ai ưa hắn.

Nay hắn chết như vậy không ai muốn đứng ra tổ chức tang lễ cho hắn, ai nấy đều trối đẩy nhau.

Thấy vậy bên quan phủ cũng phải tự lo liệu tổ chức đại cho hắn một tang lễ chốt cất sơ sài là xong.

Vừa chốt cất hắn được ba ngày thì ngoài chợ người ta lại đồn nhau ầm lên, không biết tại sao phần mộ của hắn bị heo rừng đào lên ăn sạch không còn miếng thịt nào.

Người dân đi rừng về phát hiện bên dưới phần mộ đến xương cũng không nguyên vẹn đúng là doạ người mà.
Người ta nói khi sống tội nghiệt quá nặng thì khi chết sẽ không yên thân chính là như vậy.


Khi sống hành nghề đồ tể, hãm hiếp gái nhà lành đến khi chết thân thể bị chính loài mà mình giết ăn đến tan xương nát thịt, thân hình lúc chết cũng không vẹn nguyên mặt mũi còn chẳng nhận ra được.

Ai nấy đều truyền tai nhau đó chính là quả báo mà Ba trư phải chịu.

Lại có người nói là Chiêu Hoa hiển linh, sai bọn lợn rừng đó ăn xác của Ba trư.

Tiếng xấu đồn xa, qua miệng của mỗi người lại là một dị bản khác nhau.

Đồn đến nỗi bây giờ ai cũng nghĩ Chiêu Hoa là quỷ dữ ai chọc giận cô ấy sẽ liền bị cô ấy về đòi mạng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Chiêu Hoa thời còn sống dịu dàng, lương thiện biết bao.

Bây giờ chết rồi, dù chẳng hại ai, những thứ mà Ba trư phải chịu tất cả đều là báo ứng mà hắn gây ra vậy mà tất cả lại đổ lên đầu cô.
Nói cô là biến thành quỷ dữ lại còn hại người.

Những lời này truyền được đến tai phụ mẫu của Chiêu Hoa.

Phu nhân khóc hết nước mắt.

" Con gái mình rốt cuộc là làm gì sai, mà khi sống thì bị người ta chà đạp lăng nhục, bây giờ chết rồi lại bị ta coi là quỷ dữ ".

Lão gia cũng vô cùng đau lòng.

" Bà đừng khóc nữa, Chiêu Hoa ngày trước hiền lành như vậy, miệng đời đúng là cay độc ".

Nguyệt Sinh cũng nghe không ít lời đồn đại, làm cho anh tức giận ra lệnh.

Từ nay về sau còn nghe bất cứ lời đồn đại không hay về Thiếu phu nhân của mình liền xử phạt tát miệng cho đến khi không thể nói được nữa.


Nhưng hù doạ thì hù doạ làm sao thực sự bịt miệng của bọn người nhiều chuyện, bọn họ vẫn cứ đồn thổi như vậy.

Lại còn nói Chiêu Hoa thực sự biến thành quỷ sẽ là điềm xấu cho phủ của Nghiêm đại nhân.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi ăn bánh uống trà trong hoa viên.
Tam phu nhân liền lên tiếng.

" Dạo gần đây, tỷ có nghe bên ngoài đồn đại cái gì không".

Nhị phu nhân nhấp một ngụm trà, từ từ bình thản nói.

" Đồn đại cái gì chứ ".

" thì đó, người ta đồn đại thiếu phu nhân nhà ta chết trẻ, lại còn là bị hại chết, chính là chết oan nên bây giờ đã biến thành quỷ rồi ".

" Vậy sao?".

" Đúng vậy đó, Hèn chi ta cứ cảm thấy phủ này càng ngày càng lạnh lẽo, đúng là xui xẻo sao lại cưới về một người đã chết chứ ".

Nguyệt Sinh đi từ xa đến đã nghe toàn bộ lời nói của Tam phu nhân, tức giận vô cùng.

Ngày thường cô ta luôn ỷ có Đại nhân yêu thương nên luôn lên mặt không coi mẫu thân của Nguyệt Sinh ra gì dù bà ấy là đại phu nhân.

Có lẽ hôm nay nên dạy cho bà ta một bài học để bà ta biết được thế nào là tôn ti thế nào là nên giữ mồm miệng.

" Bà vừa nói gì ".

Nguyệt Sinh gằn giọng bên trong giọng nói đang chứa đầy sự tức giận, như thể hận không tự tay tát chết bà ta.

" Ta....ta chỉ đang nói những lời ta nghe được bên ngoài....ta cũng không có ý gì đâu ".

" Không có ý gì, Lệnh của ta đã truyền xuống không ai được phép đồn tiếu sau lưng thiếu phu nhân bà không còn lời nói của Tri huyện ta ra gì hay sao, mau lôi bà ta đến đại sảnh ".

Ở trong nhà này, tuy Tam phu nhân là người được lão gia yêu thương nhất.


Nhưng không thể nói làm gì có ai sánh được với con trai đích tôn nối giỏi tông đường.

Nay lại còn đỗ đạt cao làm quan Tri huyện, mang danh dự về cho gia tộc, nối tiếp sự nghiệp của gia đình đời đời phụng sự cho Vua.

Chỉ một lời nói của Nguyệt Sinh, Tam phu nhân luôn kiêu kì hóng hách mặt đã tái xanh không còn chút máu.

Bị hai tên gia nhân lôi tay kéo ra sảnh chính đẩy mạnh một cái ngã trên đất.

Nguyệt Sinh cho người đi gọi tất cả người trong phủ.

Tất cả mọi người đều phải có mặt, coi anh xử phạt kẻ biết cấm mà vẫn phạm, biết sai mà vẫn làm này.

Đến khi mọi người đều đã đông đủ, Nguyệt Sinh mới chấp tay hành lễ bắt đầu tường trình sự việc cho phụ thân nghe.

" Thưa phụ thân, nay con lấy danh nghĩa là phu quân của Chiêu Hoa, sau là danh nghĩa Quan Tri huyện ở thành này.

Chuyện hôm nay con chắc chắn phải làm rõ, tránh để kéo dài về sau".

" Được rồi có chuyện gì con cứ nói đi".

Nghiêm đại nhân biết con trai mình ngày thường tính tình luôn bình ổn, nếu không phải chuyện lớn cũng không khiến nó tức giận đến như vậy.

Dù yêu thương Tam phu nhân mấy, ông cũng không thể xen vào chuyện này, lần này phải để Tam phu nhân chịu cực rồi.


" Dạo gần đây, bên ngoài luôn có tin đồn thất thiệt về thiếu phu phân của phủ ta, con đã cố gắng dập tan tin đồn đó tránh làm ảnh hưởng thanh danh của nhà ta cũng như phủ nhà nhạc phụ của con,nên đã ra lệnh cho bất cứ ai cũng không được buông lời đàm tiếu sau lưng của Chiêu Hoa, vậy mà hôm nay chuyện đó lại xảy ra ngay trong phủ của chúng ta ".

" Có chuyện đó sao?".

Nghe Nguyệt Sinh trình bày đến đây Nghiêm đại nhân cũng đủ biệt vị Tam phu nhân này của mình phạm phải tội gì rồi.

Đúng là không thể dễ dàng tha cho bà ta, đến cả con dâu của cũng đàm tiếu được thì làm sao có thể cấm người ngoài không bàn tán.

" Hôm nay khi con đi từ bên ngoài vào hoa viên đã chính tai nghe được những lời không nên thốt ra từ miệng phu nhân, Chuyện này có thể bỏ nhưng lời nói và danh dự của một Tri Huyện như con thì không thể, vẫn mong phụ thân đứng ra chủ trì cho chuyện này ".

" Nếu đã là có tội thì cứ phạt, phải phạt cho mạnh tay vào để còn răng đe kẻ bên dưới ".

Tam phu nhân nãy giờ vẫn cứ cúi đầu khóc lóc làm vẻ đáng thương.

Nay nghe Lão gia ngày thường hết mực yêu thương mình nói như vậy, đến cả mình cũng không thèm bảo vệ.

Bà ta bò đến ôm chân của Lão gia khóc còn to hơn lúc nãy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


" Lão gia, lão gia, là thiếp biết sai rồi....!Người kêu Nguyệt Sinh tha cho thiếp....!tha cho thiếp".

Bà ta khóc lóc đến ồn ào ai nấy cũng đều chán ghét.

Phu nhân bình thường đã không ưa bà ta, nay được con trai trút giận cho lại vô cùng hả dạ.

" Nếu đã vậy thì sai gia nhân đánh mạnh một chút, để từ nay về sau ghi nhớ không quên, Chiêu Hoa nay đã là con dâu của nhà này, Chu phủ với nhà ta cũng không phải xa lạ gì, Ngay cả tiểu thiếp như ngươi cũng có quyền đàm tiếu hay sao ".
" Hài nhi nghe lời mẫu thân căn dặn ".

Nguyệt Sinh hiểu ý mẹ mình, đây chính là vừa trút giận cho bà, vừa trút giận cho Chiêu Hoa.

Sai hai tên gia nhân vô cùng cao lớn vả miệng bà ta đến khi không thể nói được nữa.

Khi chuẩn bị đánh phu nhân lại nói tiếp.

" Khoan đã, kéo ra ngoài mà đánh, để tránh máu tanh làm bẩn đại sảnh ".


Hai tên gia nhân gật đầu đồng ý kéo con đàn bà đang la hét khóc lóc ra bên ngoài.

Từng tiếng chát chát vang lên, nghe thôi đã cảm thấy đau đớn.

Tiếng la ngày một nhỏ dần, máu đã bắt đầu phun trên đất, lực tát vẫn như vậy.

Âm thanh đều đều như tiếng vỗ tay, tát vào da thịt trắng ngần của Tam phu nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp nay đã biến dạng, toàn thấy vết ngón tay trên khuôn mặt.

Miệng cũng đã rách ra đến tứa máu, hai tay bị hai tên gia nhân giữ lấy lôi cho bà ta ngồi thẳng dậy, còn một tên thì ra sức mà tát.

Tát cái nào chuẩn cái đó không lệch một nhịp.
Tát đến khi Tam phu nhân ngất đi, không còn kêu la được nữa, mới được cho lui xuống.

Nguyệt Sinh từ lúc tam phu nhân bị lôi ra bên ngoài đã ngồi trên ghế ngã đầu ra sau.

Nhắm mắt dưỡng thần, không muốn bị tiếng la ô ế đó làm cho phiền não.
Mỗi tiếng la của bà ta đều làm cho anh thoải mái vô cùng.
Lại dám nói nương tử của anh là quỷ, còn dám nói cô là đồ xúi quẩy, không may mắn.

Dám nói như vậy về Chiêu Hoa thì bà chính là tìm con đường chết.

Bà ta ngất đi được đưa về phòng, trên đất chỗ bà ta bị phạt vã miệng vẫn còn máy vết máu.

Nguyệt Sinh phẩy tay kêu người mau lau dọn, tránh nhìn thấy liền cảm thấy kinh tởm.

Lão gia cũng lo lắng, kêu thầy thuốc đến xem cho bà ta.

Lần bị tát lần này không nhẹ có thể đến cả tháng sau vẫn không nói chuyện được.


Chỉ sợ khuôn mặt xinh đẹp đó để lại sẹo, liền sai người đi đặt chế thuốc trị sẹo cao cấp nhất mang về đưa cho tam phu nhân dùng.

Lão gia từ lâu đã không còn tình cảm gì với phu nhân nhưng với vị tam phu nhân này lại vô cùng cưng chiều.

Nhưng biết sao được chứ, bao nhiêu năm cưng chiều rồi mà hai vị tiểu thiếp này vẫn không sinh được một đưa con trai nào.

Chỉ có Nhị phu nhân là còn sinh được hai tiểu thư, còn Tam phu nhân này cũng đã ở đây 7-8 năm rồi vẫn không nghe động tĩnh gì.
May mắn là có khuôn mặt cũng có máy phần kiều diễm mới được lão gia yêu thương chứ nếu không sớm muộn gì cũng đã bị đuổi đi, hoặc còn tệ hơn là cái mạng cũng không còn.

Mấy vị phu nhân này tranh giành địa vị cũng không thua kém gì những phi tần trong cung đấu.

Hay không thua kém vì phim cung đấu.
Tam phu nhân đã ở đây 7-8 năm rồi mà vẫn không thể có con được tất cả đều có nguyên do hết thẩy.

Nguyệt Sinh đau đầu quay về phòng, đừng thấy thành này tuy nhỏ, nhưng công việc lại nhiều không xuể.
Một Tri huyện mới nhận chức như anh lại càng phải ra sức cố gắng thì mới mong có thể thăng tiến sau này, đạt được vị trí như cha anh, hoặc là hơn cả vậy.

Nghiêm đại nhân bây giờ đã tuổi già sức yếu chỉ cần truyền thư đi, chứ lúc trước khi anh còn nhỏ.

Thì đã có gần hết 10 tháng là phụ thân không có nhà mà là ở Kinh thành.


Thời gian về nhà vô cùng hiếm hoi, mỗi lần về chỉ vài ba ngày rồi lại rời đi.

Giờ đây tuổi già sức yếu, Vua cũng thương tình có công với đất nước nên cho phép nghĩ dưỡng tại quê nhà không cần phải xa gia đình nữa.
Nhưng với chức vụ hiện giờ của Nghiêm đại nhân vẫn được người người kính trọng vô cùng.
Tài sản đất đai, ruộng vườn được Vua ban cho phải nói là nhiều vô số kể, còn chưa kể đến là bổng lộc hàng năm mà ông kiếm được.

Còn chưa nói đến tiền mà kiếm được từ việc hợp tác làm ăn với nhà Chiêu Hoa.

Gia đình Chiêu Hoa ban đầu cũng là nhờ Nghiêm đại nhân chỉ dẫn mới có thể có vinh hạnh dâng lên cho Vua những vãi lụa thượng hạng những cống vật quý giá.

Mới có thể kiếm được mối làm ăn to lớn như vậy, rồi sau đó mới bắt đầu phát triển giàu có như bây giờ.

Nhưng vẫn không thể qua được Nghiêm phủ được, vẫn là vì tình nghĩa mà hai gia đình mới có hôn ước.

Vẫn là vì tình nghĩa mà giờ đây Nguyệt Sinh một lòng một dạ với Chiêu Hoa không hề có ý định cưới thêm thê thiếp dù Chiêu Hoa của chàng bây giờ đã là một người mồ yên mã đẹp rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Mấy đêm này Nguyệt Sinh đều như vây, ngủ nhưng không ngủ.
Cố gắng nằm để đó chờ đợi Chiêu Hoa quay lại tìm anh.
Anh sợ bản thân mình ngủ say rồi không thể nào nhìn thấy Chiêu Hoa lúc cô ấy quay lại.
Sự mong đợi của anh đúng là không vô ích, đến tận khuya khi Nguyệt Sinh đã rất mệt mỏi.
Mấy ngày nay anh luôn bận rộn, đêm về lại ngủ không yên giấc thấp thỏm chờ đợi nương tử.
Nay mệt quá định thả lỏng mà ngủ thì một cơn gió lạnh làm bung cửa sổ phòng.
Đẩy cho cánh cửa đập mạnh một cái khiến anh có chút giật mình, nhưng lấy lại bình tỉnh Không kinh động.
Nằm yên trên giường mắt hướng ra phía cửa vì giường có màn che, nên người bên ngoài không nhìn thấy được người nằm bên trong vẫn còn thức.

Cố gắng thở nhẹ nhàng đều đặn nhất có thể, giả vờ như anh đã ngủ say rồi.

Một bóng hình uyển chuyển thướt tha xuất hiện sau cái rèm che, rèm che màu trắng, thân hình đó lại mang y phục đỏ dù trong phòng đã tắt nến tối đen.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhờ y phục nổi bật mà nàng ấy mặc.
Nàng ấy đứng trước màn che rất lâu, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó mới từ từ vén màn lên, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Nguyệt Sinh đang giả vờ ngủ say.

" Ta biết chàng chưa ngủ, đừng giả vờ nữa ".
Nghe câu nói của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh liền mỉm cười mở hí mắt nhìn cô nương xinh đẹp đang ngồi bên cạnh.
Định sẽ đưa tay chạm lên khuôn mặt của Chiêu Hoa nhưng nhớ lại chuyện hôm trước khi định ôm nàng, cánh tay đã với lấy hư không thì bàn tay đang đưa lên cũng dừng lại.


Nguyệt Sinh không dám bất cẩn, sợ Chiêu Hoa lại biến mất như lần trước cánh tay vẫn đang ở hư không vừa muốn tiến đến vừa muốn thu lại.

Tình cảnh này nhìn cũng đã đủ xót xa rồi.

Chiêu Hoa đưa tay cầm lấy bàn tay của Nguyệt Sinh, hai bàn tay vừa chạm vào nhau, Nguyệt Sinh mắt như sáng rỡ.

Ngồi bật dậy, nắm lấy cánh tay Chiêu Hoa như thể sợ buông ra người sẽ đi mất.

" Ta chạm được vào nàng rồi, sao có thể ".

" Thiếp mất sắp được 49 ngày rồi, càng ngày sẽ càng tự điều khiển hồn phách của bản thân tốt hơn ".

Nghe thôi không cần quan tâm là chuyện này có quỷ dị đến đâu, liền đưa tay ôm lấy cơ thể ốm yếu của Chiêu Hoa.

" Nàng ốm rồi, ốm đi rất nhiều rồi ".

Hai người họ ôm lấy nhau quyến luyến không rời.

Chiêu Hoa nằm trên cánh tay của Nguyệt Sinh, áp mình vào lòng ngực của anh.

Hơi ấm cơ thể này đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.

Nguyệt Sinh ôm lấy Chiêu Hoa càng lúc càng chặt như sợ cô tan biến trong vòng tay của mình.

" Nguyệt Sinh, thiếp không biến mất đâu, đừng mạnh tay như vậy ".
" Nàng đau sao? ta mạnh tay quá sao".

Liền vội vàng điều chỉnh tư thế lại sao cho Chiêu Hoa thoải mái hơn.

Chiêu Hoa cười ngây ngô nằm trong lòng của Nguyệt Sinh.

"Chàng quên rồi sao, thiếp...!không phải con người....!không biết đau ".

Nguyệt Sinh như nhớ ra cũng nghĩ mình ngốc thật, có chuyện như vậy cũng không nhớ, cứ ngỡ Chiêu Hoa vẫn còn như trước đây.

Hai người họ đang uyên ương âu yếm thì đã nghe bên ngoài có tiếng gà gáy.

Chiêu Hoa liền ngồi bật dạy mặt có chút hoảng sợ.

" Thiếp...!thiếp phải đi rồi ".


.

Truyện Khoa Huyễn
Vội vàng bước xuống giường, Nguyệt Sinh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng thấy Chiêu Hoa sắp rời xa mình cũng ngồi bật dậy với tay theo.
" Khi nào nàng quay lại?".

" Sớm thôi, sớm thôi ".

Vừa nói vừa chạy ra cửa thoáng một cái thân ảnh y phục đỏ đã biến mất vào hư không.

Để lại mọi thứ yên tĩnh như lúc đầu như người đó chưa từng xuất hiện ở đây chưa từng có mặt ở đây.

Nguyệt Sinh vẫn ngồi thất thần, nhìn theo hướng ra cửa.

Sau đó mới từ từ vui vẻ nằm xuống giường nghỉ về khoảng khắc lúc nãy vừa được bên cạnh Chiêu Hoa vô cùng vui vẻ.
Chỉ thầm mong những thời khắc vui vẻ như vậy sẽ giữ được mãi mãi đừng tan biến như gió mùa xuân.

Nguyệt Sinh vui vẻ nằm cười mãi, đến bao nhiêu mệt nhọc cũng quên hết.
Sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn ôm mộng gặp được Chiêu Hoa, lòng đầy vui vẻ cười không biết bao nhiêu lần trong lúc ngủ.

Đến khi có người gọi dậy mới bắt đầu trở lại với thực tại.

Làm cho Nguyệt Sinh có chút bực mình.
" Có chuyện gì?".

" Vương đại nhân đến báo, phát hiện một thi thể nữ nằm chết bên suối, kêu người mau mau qua đó chủ trì xét xử".


Mới sáng ra đã gặp chuyện chết chóc dạo gần đây sao lại có nhiều người chết như vậy thế không biết.

Mặc đại y phục đến bữa sáng cũng không kịp ăn mà vội vàng ra bờ suối.

Người dân ở đây thực sự rất hiếu kì, mỗi lần có án mạng xảy ra thay vì sợ hãi xa lánh vì lần nào cũng bu đông đen.

Khiến cho quân lính giữ hiện trường cũng phải mệt mỏi.

Pháp y đang xem xét tình hình của xác chết để khi đại nhân đến thì thông báo.

Thấy Nguyệt Sinh vừa đến đã cung kính hành lễ.

Nguyệt Sinh quơ quơ tay, ý nói miễn đi mau nhanh chóng làm việc.
Pháp y cũng hiểu ý nhanh chóng thông báo.

" Xác chết này vừa mới được phát hiện sáng nay, theo như y phục và dáng người thì là một nữ nhân, khuôn mặt và cơ thể đều bị rút sạch máu nên da thịt toi tóp lại không nhận diện được ".

Nguyệt Sinh quan sát xác chết, quả thực là bị hút đến khô lại, nhưng thứ gì có thể giết người như vậy được chứ, chuyện này có chút không đơn giản.

Rõ ràng xác chết được phát hiện bên cạnh bờ suối nhưng lại không có chút dấu hiệu nào cho thấy là chết đuối cơ thể lại bị hút khô như vậy thực sự khó hiểu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom