Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Khẳng Định Bản Thân


Quay về phía Nhiếp Minh Nguyên, sau một thời gian đánh nhau, thì hiện tại, Kim Giác Tê ở thế hạ phong do đối phương có lợi thế quá lớn về kích thước, thể chất, và sức mạnh, mặc dù cả hai đều đồng Nguyên Anh Đỉnh Phong.
Nhưng khác với Kim Giác Tê là linh thú ( yêu thú đã có linh tính), thì Nghịch Thiên Hồng Mãng là một linh thú siêu cấp, vượt trội hơn thú thông thường, sức mạnh và khả năng tu luyện của chúng hơn linh thú bình thường khá nhiều.
Kim Giác Tê bị Nghịch Thiên Hồng Mãng siết chặt, không thể cử động, trên người có vài vết cắn lớn rỉ máu, thêm cái chất độc khó chịu từ loài rắn, làm cơ thể Kim Giác Tê dần tê lại, ngoài cái ưu thế duy nhất là cái cân nặng 10 tấn ra, thì Kim Giác Tê không còn cái gì khác để đối đầu với con mãng xà khổng lồ này.
Nghịch Thiên Hồng Mãng: ( ngạo nghễ cười to) HAHA.

SAU KHI LÓT DẠ BẰNG MỘT CON TÊ GIÁC, THÌ TỚI LƯỢT THẰNG NHÓC KIA LÀM MÓN CHÍNH.
Nghịch Thiên Hồng Mãng: ( chau mày nhăng nhó) MÀ BỎ ĐI, LẤY YÊU THẠCH CỦA MI LÀ ĐƯỢC.

DA GÌ MÀ DÀY CHẾT ĐI THÔI, NHAI CHỈ TỔ GÃY RĂNG.

CÒN KHÁNG ĐỘC CỦA TA NỮA CHỨ.
Bị trói chặt, Kim Giác Tê không thể làm gì, Nhiếp Minh Nguyên ở sau gốc cây vừa lo lắng cho Kim Giác Tê, vừa run rẩy trước con rắn đỏ khổng lồ.


Cậu thấy bản thân thật vô dụng, yếu đuối, không tự lo được bản thân, còn làm liên lụy rất nhiều người.
Nghịch Thiên Hồng Mãng: NHÓC CON, NHÌN SỰ VÔ DỤNG CỦA BẢN THÂN NGƯƠI ĐI.

CÓ SỨC MẠNH, NHƯNG CHẲNG THỂ CỨU ĐƯỢC BẠN CỦA NGƯƠI, CÒN LÀM NHỮNG CON NGƯỜI TRONG THÔN KIA PHẢI CHẾT.
Hồng Mãng bồi thêm: SAO MỘT KẺ PHẾ NHÂN NGU NGỐC NHƯ NGƯƠI, LẠI CÓ SỨC MẠNH NÀY CHỨ? THẬT LÃNG PHÍ.

NẾU NÓ NẰM TRONG TAY TA, THÌ TA CÓ THỂ THỐNG TRỊ TỨ PHƯƠNG, LÀM CHỦ CẢ ĐẠI LỤC.
Nghịch Thiên Hồng Mãng: TIỂU TỬ, QUA ĐÂY.

CHỈ CẦN NGƯƠI TỰ NGUYỆN CHUI VÀO BỤNG TA, TA SẼ THA CHO CON TÊ GIÁC NÀY.
Kim Giác Tê: ĐỪNG NGHE HẮN.

ĐỆ MAU CHẠY ĐI, ĐỪNG LO CHO TA!
Câu nói của Kim Giác Tê càng chứng tỏ sự vô dụng của cậu nhóc.

Nhiếp Minh Nguyên tức giận, giận bản thân mình, cậu nghiến răng, chạy tới cầm lấy viên đá gần đó, dồn toàn bộ sức mạnh mà mình đã tập luyện bấy lâu nay ném thẳng vào mắt của Hồng Xà.
Nhiếp Minh Nguyên: TA KHÔNG PHẢI LÀ PHẾ NHÂN VÔ DỤNG!
Hòn đá bay thẳng vào đầu của rắn, cú ném rất mạnh làm bay mất một lớp da, trên đầu Hồng Xà bắt đầu chảy máu.

Con rắn rất tức giận mà gầm lên:
Nghịch Thiên Hồng Mãng: MÀY KHÁ LẮM, TIỂU TỬ THỐI.

MI GHẸO ĐÚNG NƠI ĐÚNG CHỖ, ĐÚNG NGÀY CHÔN CỦA MÀY RỒI ĐÓ.


Nghịch Thiên Hồng Mãng phun lửa, nhắm thẳng vào cậu, Nhiếp Minh Nguyên né tránh, cậu cầm lấy hòn đá to hơn, rồi nhảy lên đầu Hồng Xà, gõ vào đầu con rắn liên tục:
Nhiếp Minh Nguyên: THẢ KIM GIÁC CA CA RA, CON RẮN THÚI.

TA SẼ ĐEM MI ĐI NGÂM RƯỢU.
Bị tên nhóc gõ u đầu, Nghịch Thiên Hồng Mãng có chút choáng váng, nó thả lỏng, Kim Giác Tê tận dụng thời cơ thoát khỏi thế kìm kẹp.

Không thể để cậu nhóc một mình, Kim Giác Tê giẫm mạnh vào đuôi của nó, Mãng Xà đau quá hét to, banh hết cái miệng.

Nhiếp Minh Nguyên leo xuống, Kim Giác Tê tụ lực tạo ra một hòn đá to ném thẳng vào miệng rộng của Mãng Xà.

Miệng bị kẹt, Hồng Xà quằn quại cố lấy hòn đá ra khỏi miệng, Nhiếp Minh Nguyên tận dụng thời cơ theo Kim Giác Tê bỏ đi đến Bạch Thiên Sơn.
Không để họ đi một cách nhàn hạ, Nghịch Thiên Hồng Mãng phóng ra lửa vào họ, Nhiếp Minh Nguyên quay đầu lại.

Tưởng chừng sắp bị nướng chín, một lớp lá chắn màu đỏ bảo vệ hai người, cùng lúc đó, nét chữ trên lưng Nhiếp Minh Nguyên do U Minh Thú viết lên liền phát ra ánh đỏ, rồi biến mất.

Thì ra đó là bùa hộ mệnh U Minh Thú làm cho Nhiếp Minh Nguyên, trước khi Y đi.
Không giết được cậu nhóc, Nghịch Thiên Hồng Mãng bực tức vô cùng, nó gọi đứa con của mình đang trốn trong áo cậu nhóc, ra hiệu nó cắn vào chân Nhiếp Minh Nguyên.


Bị rắn cắn, Nhiếp Minh Nguyên phản ứng lại, cậu nhìn thấy con rắn nhỏ màu đỏ đang quấn lấy chân cắn vào cậu, độc tố trong con rắn xâm nhập vào cơ thể.

Nhiếp Minh Nguyên nhanh chóng ném nó ra xa, xé đôi rắn con, nhanh trí hút độc, xé vải áo quấn vào chân để tránh độc lây lan.
Nhận thấy tín hiệu của con mình bị đứt, Nghịch Thiên Hồng Mãng nhận ra con mình đã bị gi3t chết, nó quyết định trả mối thù này.

Hồng Xà cắn nát hòn đá, há to miệng mà xông thẳng về phía bọn họ:
Nghịch Thiên Hồng Mãng: TA THỀ PHẢI GI3T CHẾT CÁC NGƯƠI ĐỂ TRẢ THÙ CHO CON CHÁU CỦA TA.
...Hồng Xà tấn công, liệu rằng họ có thể thuận lợi đến Bạch Thiên Sơn thành công?...
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Bạch Thiên Sơn


Nghịch Thiên Hồng Mãng xông tới, muốn nuốt chửng cả hai vào bụng.

Thấy Hồng Xà cứ làm càng lấn lướt, Kim Giác Tê quyết dùng đòn tất sát, dặn cậu nhóc bám chặt lấy mình, Tê quay đầu lại, lao thẳng như một con bò nổi điên:
Kim Giác Tê: ĐỠ LẤY NÈ, RẮN THÚI.
Đòn tất sát " Cự Thú Tinh Chưởng " húc bay con rắn ra xa vài trăm dặm, thế mới đủ yên tâm mà đưa Nhiếp Minh Nguyên đến Bạch Thiên Sơn.

Nhưng sự tình dần phức tạp khi Nhiếp Minh Nguyên ngất nhẹ, cậu từ trên lưng Kim Giác Tê mà rơi xuống đất, mồ hôi chảy ròng trên trán, nhịp thở hỗn loạn.

Chất độc của Hồng Xà con bắt đầu phát tán, cậu ngất đi.
Kim Giác Tê: NHIẾP TIỂU ĐỆ!
Độc của loài rắn rất đáng sợ, và nhất là loài rắn đỏ.

Kim Giác Tê vốn có thân thể sắt thép nên không bị độc làm ảnh hưởng, nhưng Nhiếp Minh Nguyên thì không như thế, cậu nhóc chỉ đơn thuần là một con người.
Nhìn tiểu đệ của mình bị chất độc hành hạ mà mình thì không làm được gì, Kim Giác Tê bối rối.

Vẫn còn cách, chỉ cần cầu cứu người ở Bạch Thiên Sơn, cậu sẽ được cứu.


Không chậm trễ, Kim Giác Tê xách cậu lên lưng, khuyên nhủ cậu, chạy một mạch đến Bạch Thiên Sơn đang ở ngay trước mắt.
Về phía Nghịch Thiên Hồng Mãng.

Sau khi bị hất văng, Hồng Xà vô cùng cay cú, thề phải gi3t chết chúng, tận mắt nhìn thấy chúng chết, chết thật đau đớn, nó gầm gừ hét to:
Nghịch Thiên Hồng Mãng: TAO THỀ SẼ KHIẾN CHÚNG BAY CHẾT KHÔNG CÓ CHỖ CHÔN THÂN.

XÀÀÀÀ! ~~
Vẫn còn la hét, một cái bóng từ phía sau Hồng Xà nhảy đến, hai cái chân to lớn vồ lấy cái đầu của rắn, giậm mạnh xuống nền đất, làm ngay một lỗ, đầu rắn nát tương.

Vừa mới còn sung sức quẩy banh, giờ lại chết tươi mà không rõ nguyên do vì sao mình chết.

Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ.
Thì ra, do U Minh Thú muốn theo kịp hai người Kim Giác Tê và Nhiếp Minh Nguyên, nhưng đang đi tới, thì bóng dáng một con rắn đỏ đang ngán đường đi của Y, còn la lối ỷ ôi, méo hiểu cái gì.

Thấy chướng mắt, lại đang vội, Y lao tới lụm luôn cái đầu của nó cho đỡ tức, rắn chết bất đắc kị tử, méo kịp trăn trối, hay viết di chúc cho con cháu.
Nhìn cái xác của rắn đỏ khá chất lượng, U Minh Thú không dám bỏ phí, ném hết cái thân rắn to vào không gian trữ vật của mình, rồi tiếp tục tiến về phía trước, còn cái đầu thì nát rồi, bỏ đi.
U Minh Thú chạy thật nhanh, băng qua những hàng cây, nhảy qua dòng nước.

Sắp đến nơi rồi.
U Minh Thú đứng ngơ ra.

Tới gần Bạch Thiên Sơn, áp chế bao lấy thân xác U Minh Thú.

Một nơi được coi là Thánh Địa, thánh khí bao quanh, vô cùng thanh tịnh, với yêu thú hay phàm nhân có tâm hồn vấy bẩn, sẽ không thể bén mảng đến nơi này, huống chi U Minh Thú còn có ma khí.

Thánh khí ở Bạch Thiên Sơn đang cố áp chế con Ma thú đang sâm phạm Thánh Địa.
Nhưng Y không để tâm cái Thánh khí chết tiệt đó.

Điều mà Y đang bàng hoàng, là mạch đập của Nhiếp Minh Nguyên đang yếu đi, khi trước mắt Y là Kim Giác Tê đang bất lực phá két giới Bạch Thiên Sơn, Tê lao thẳng vào kết giới, không biết đã được mấy lần, máu trên trán Tê chảy ròng khắp gương mặt, Nhiếp Minh Nguyên thì nằm ngay bên đang gắn gượng thở, Tê giờ chỉ hi vọng là mở một cái lỗ vừa đủ cho cậu nhóc, mặc kệ bản thân có bị người ở Bạch Thiên Sơn làm gì, anh muốn họ cứu cậu.

Nước mắt của Tê chảy ra.


U Minh Thú: CẬU TRÁNH RA MỘT BÊN.

YẾU NHƯ SÊN THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ CÁI KẾT GIỚI ĐÓ.
Kim Giác Tê ngỡ ngàng.

Người Lão Đại đáng kính đang ở sau mình.

Tê quay đầu lại nhìn, thấy cột nguyên khí mạnh mẽ bao trùm lấy Lão Đại:
Kim Giác Tê trách móc bản thân:
- TÔI XIN LỖI.

LÀ TÔI VÔ DỤNG.

LÃO ĐẠI.

TẠI TÔI MÀ MỌI CHUYỆN THÀNH RA THẾ NÀY.
U Minh Thú nhìn Kim Giác Tê.

Với một ánh mắt nhẹ nhàng, trìu mến, Kim Giác Tê cảm thấy nhẹ nhõm như nhận được sự tha thứ.
Bỏ qua một bên đi.

Trước mắt phải cứu Nhiếp Minh Nguyên.


U Minh Thú dồn sức mạnh vào hai bàn tay, vừa đủ lực, Y lao tới, làm một đường hổ trảo quyền lên bề mặt thành kết giới, hai vết hổ trảo trên kết giới tạo ra lổ hổng lớn.

U Minh Thú dặn dò Kim Giác Tê ở bên ngoài, để Nhiếp Minh Nguyên vào trong miệng mình, lao thẳng vào trong Bạch Thiên Sơn.
Vừa bước qua, kết giới đã đóng lại, sương mù liền trở nên dày đặt bao hết tầm nhìn ở bên trong, Kim Giác Tê không thể thấy gì.

Đi qua lớp kết giới, Thánh khí càng mạnh mẽ, ngộp ngạt.

Khi bước vào kết giới Bạch Thiên Sơn, bất kể họ có mạnh đến đâu, thì bây giờ họ sẽ không thể sử dụng nguyên khí hay bất kỳ bảo vật gì, ngoại trừ sức mạnh thể chất thuần tí, và dùng nó mà leo lên đ ỉnh tháp.
...Thánh khí ngộp ngạt, thêm việc không thể dùng linh lực, ở dưới nhìn lên ngọn núi không thấy đỉnh.

Liệu rằng U Minh Thú có thể đưa Nhiếp Minh Nguyên lên đó....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: 7 Tầng Thử Thách


Khái niệm đôi chút về Bạch Thiên Sơn: Có chiều cao hơn 49.000 mét, dạng cột khá gồ ghề, chia thành 7 tầng, mỗi tầng tương ứng 7000 mét, ngăn cách nhau là lớp mây che phủ, qua một tầng mây là một loại thử thách.
...TIẾP TỤC PHẦN TRƯỚC...
U Minh Thú để cậu nhóc trong không gian do chính Y tạo ra.

Xong xuôi, dưới chân núi, U Minh Thú lấy đà, rồi bật nhảy lên, nhảy rất cao, hơn 1/4 chặn đường, U Minh Thú thuận thế mà dùng những đôi chân chắc khỏe chạy một mạch ngay trên con núi dựng đứng, chạy và chạy, cứ thế mà đã gần tới tầng mây, đi gần hết 7000 mét, nhẹ nhàng vượt qua được tầng đầu tiên.
Tầng tiếp theo có chút khó khăn, khi U Minh Thú nhảy vút qua lớp mây dày, vừa bám vào thành núi, gai nhọn xuất hiện, nhô lên, đâm xuyên qua đôi chân của U Minh Thú, lúc này bề mặt núi đã bao phủ là dao đá sắt nhọn.

Thử thách đã có sự khó nhằn.

Y bám chặt, li3m hai chi trước, rồi tiếp tục đi.

Để tránh bị mất máu quá nhiều, U Minh Thú dùng cách lấy đà bật nhảy qua các dao đá, để hạn chế chạm vào chúng, mặc dù có phần tốn sức.

Tiếp tục như thế, U Minh Thú đã thành công vượt qua tầng thứ hai.

Tầng thứ 3, là ải hoả thiêu.

Mây bao phủ hết núi, không nhìn thấy được cảnh quang sau lưng, khác hẳn với tầng 1 và 2 là còn có thể nhìn thấy cấm địa nếu quay đầu lại.

Lúc này bề mặt núi giờ toàn là lửa cháy nóng rực, vừa chạm là bốc cháy ngay, có thể thiêu cháy bất kỳ thứ gì.

Ngọn lửa chỗ này có màu xanh trắng, thuộc loại cực nóng, tới 2000⁰C.
U Minh Thú còn lẫn mình bên trong đám mây ở tầng hai, chưa vội bước qua, Y li3m vết thương trên chân mình để ngăn máu không chảy ra, khi vết thương đã khô lại, thì tiếp tục thử thách.

Qua lớp mây thấy toàn là Lam Hoả, là loại dị hoả cực nóng.

Tuy nhiên, ngọn lửa này chưa đủ để thiêu sống bản thân U Minh Thú được, vì Y vốn là Yêu thú của lửa, lớp lông đỏ dày có thể chống lại mọi loại dị hoả, dù nó mạnh mẽ cỡ nào.

Nhưng không phải là không gây ảnh hưởng cho U Minh Thú hoàn toàn.

Do những phiến dao đá làm rách vết thương trên chân, nên miệng vết thương bị nướng cháy đen do không có lớp da bảo vệ.

Mặc dù rất đau, nhưng U Minh Thú không muốn làm lỡ thời gian nào, nén cơn đau mà leo lên núi.

Nhiếp Minh Nguyên an toàn trong không gian, nhưng cậu không thể biết được tình hình bên ngoài.
Ải hoả thiêu hoàn thành.

Ẩn mình ở trong tầng mây thứ ba, U Minh Thú có chút thấm mệt khi chạy hết gần 21 dặm trên dốc núi thẳng đứng, Y thở hỗn hển, tư thế giờ đúng là leo núi đúng nghĩa, trải qua tầng thứ 3 thì lông có vài phần cháy xém, chân bốc mùi thịt khê, nhìn khá thảm.

Dù vậy Y vẫn chưa bỏ cuộc.
Đến tầng thứ 4, U Minh Thú có phần đuối sức.


Vừa leo vừa nhìn những đám mây đen vây kín nhưng không có một động tĩnh gì, Y có chút nghi hoặc, rồi được giải đáp ngay khi tầng mây trước mắt phát ra tiếng sấm.

Không kịp để U Minh Thú phản ứng mà giáng thẳng một đòn Thiên Lôi ngay trực diện.

Biết không thể né tránh, Y tiếp tục leo, mặt kệ những đòn sấm sét liên tục đánh vào thể xác.

Trời nổi cơn giông, mưa to trào xuống làm tăng uy lực của cơn sấm sét, khó chịu hơn là nước mưa đang làm trơn bề mặt núi, khó bám vô cùng, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.
Mưa lớn, Thiên Lôi cứ không ngừng đánh vào U Minh Thú.

Y giờ đã rất mệt, cố gắng bám lấy những phiến đá để không bị rơi, tốc độ đã chậm hơn rất nhiều so với ban đầu.

Thiên Lôi không ngừng quấy phá, những đòn sét mạnh mẽ đánh vào thân xác ma dại của U Minh Thú.

Vết thương trên người đã xuất hiện, máu không ngừng chảy ra, dính vào thành núi, nhưng cũng bị rửa trôi đi bởi cơn mưa.

U Minh Thú tiếp tục leo, bỗng nhiên trong tâm trí có tiếng truyền âm:
Nhiếp Minh Nguyên: S....Sắp.....!sắp không chịu nổi.....!đau.....!đau quá.....!( nói đứt đoạn, th ở dốc)
U Minh Thú đáp lời: ( muốn nói lời khuyên nhủ, an ủi nhưng không biết phải nói gì cho hợp lý) NẰM YÊN ĐI VÀ ĐỪNG NÓI GÌ CẢ.

Nhiếp Minh Nguyên không nói gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, U Minh Thú đã qua được tầng thứ 4 này.

Cơ thể Y giờ đã vô cùng tàn tạ, thân xác cháy đen, toàn là vết thương lớn khắp người, máu chảy không ngừng.

Y đuối đến mức không mở nổi cả hai con mắt, gắn gượng lắm cũng chỉ hé nổi con mắt bên phải, hơi thở yếu dần.
...VẪN CÒN 3 ẢI THỬ THÁCH.

LIỆU HỌ CÓ THỂ VƯỢT QUA?...
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Lời Cám Dỗ


U Minh Thú nén lại hơi thở của mình khi nãy giờ cứ liên tục th ở dốc, hỗn hển không ngừng.

Điều chỉnh nhịp thở, từ từ, đến khi bình thường trở lại, tiếp tục vượt qua thử thách trước mắt.

Còn 3 tầng nữa.

Cố lên!
Qua lớp mây tầng thứ 4, đến với ải thử thách thứ 5, chỗ này toàn là mây trắng xóa, không đục như ải Hoả Thiêu, không đen như ải Thiên Lôi.
Giống ải Thiên Lôi, là vừa bước vào, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chỉ khi leo được một đoạn ngắn, thử thách mới chịu xuất hiện.
Bột trắng? Trong đám mây trắng rơi ra những hạt trắng tròn nhỏ nhỏ, như bông xốp, chạm vào thấy mát mát, lành lạnh.

Thì ra là tuyết, tuyết rơi nhẹ, bốc hơi khá dễ dàng mỗi khi chúng vừa chạm vào những vết thương rỉ máu còn nóng trên lưng U Minh Thú.

Nhưng U Minh Thú không nghĩ nó đơn giản như thế này.
Thử thách của Bạch Thiên Sơn nào có dễ ăn như thế? Đúng chứ? Chắc chắn rồi! Mỗi một bước chân leo lên, tuyết rơi ra dần nhiều hơn.


U Minh Thú cứ leo lên, leo lên cao nữa, càng leo tuyết rơi càng nhiều và mạnh dần, từ hiện tượng tuyết trắng rơi nhẹ, khi U Minh Thú leo được 1/3 chặn thì trở thành cơn bão lớn với gió nồm và tuyết lạnh.

Thời tiết dần khắc nghiệt, tuyết rơi dày che hết tầm nhìn, bông tuyết lạnh cứ liên tục động chạm vào vết thương, nhưng nhờ vậy mà vết thương đông lại, máu ngừng chảy, cũng tốt; nhưng không khí có phần đông lại, nặng, khó hô hấp hơn nhiều.

U Minh Thú vốn đã mệt lã từ những chặn thử thách trước, sức lực đuối dần, mà thời tiết cứ lạnh lẽo như thế, sẽ tốn nhiều năng lượng, dần dần sẽ mất sức, mất dần ý thức.

Làm sao mà trụ nổi?
" Từ bỏ đi! Ngươi không thể tiếp tục được nữa đâu! " - Câu nói này cứ hiện lên như một lời cám dỗ trong thâm tâm U Minh Thú.
Nhưng còn đó là Nhiếp Minh Nguyên, rất cần được giải độc, cần được trị thương.

Y nào dám từ bỏ.
" Từ bỏ? Từ điển của ta không có hai từ này.

Kể từ lúc bắt đầu.

" - U Minh Thú lấy điều đó làm động lực mà quyết tâm đi tiếp.
Vẫn chưa bỏ cuộc.

U Minh Thú tiếp tục leo lên bằng cái thân xác tàn tạ.

Nhưng với tinh thần rắn rỏi, thì thân xác này vẫn trụ được, vẫn tốt chán.
Được nữa chặn đường, mà U Minh Thú vẫn chưa từ bỏ.

Như rằng chưa từng có kẻ nào tới được đây, ải thử thách toàn là Tuyết này như muốn giữ lòng tự tôn của mình, Tuyết đang dần đông lại, chuyển thành Băng, những hạt tuyết đang kết tinh lại thành những hạt mưa đá.

Và cứ thế, một trận mưa đá lớn ập xuống trên U Minh Thú.
Nếu không phải vì không thể dùng linh lực, thì đám mưa này vốn đã bốc hơi ngay khi chưa kịp chạm vào Y.


Nhưng chỉ vì còn mỗi sức mạnh thuần túy, U Minh Thú đành bỏ qua cho chúng, như những chặn trước, mặc kệ mà tiếp tục leo, leo tiếp nữa.
Cứ leo, đã được 2/3 ải, thử thách thẹn quá hoá giận, mưa đá dừng lại, không hoá tuyết, gió, mưa đá nữa, thay vào đó, là những đợt tấn công bằng băng, những giọt nước lấy từ tuyết tan kết tinh thành những viên đá băng được mài dũa sắc bén, như phần đầu mũi tên, rất nhiều, rất rất nhiều, bao trọn không gian tầng thứ 5.

Mũi tên băng phát động tấn công, tất cả đồng loạt hướng về con Ma thú đã thân tàn ma dại.

U Minh Thú không còn sức để né.

Và thế, băng tiễn đánh trúng trực diện vào, xuyên qua từng lớp da thịt, khí lạnh men qua vết thương xâm nhập vào cơ thể, đóng băng U Minh Thú.

Cơ thể Y cứ lĩnh đòn mà dần hoá băng, cứng ngắc, dần dần thành một tượng băng thú tinh sảo.
Thấy con Ma thú đã băng hóa hoàn toàn, không nhận thấy được hơi thở của nó, thì kết thúc băng tiễn.

Mọi thứ về lại lúc ban đầu.
Kết thúc rồi ư? Không! U Minh Thú ta nào dễ dàng từ bỏ.

Đã đến được đây rồi.

Cớ nào lại dừng!
Sâu trong tượng băng, một cổ sức mạnh đỏ rực đang bùng cháy dữ dội, băng nứt dần và vỡ hoàn toàn, U Minh Thú vực dậy từ cõi chết, toàn thân là lửa.


Không biết lấy đâu ra linh lực mạnh mẽ thế, chắc từ quỷ môn quan lấy về dùng.

Y vận sức, phóng thẳng phía trước, rất nhanh, nhanh hơn cả lúc bắt đầu leo, như tên lửa.

Vượt luôn cả hai ải còn lại.

Không cần nhìn.
Như thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn, U Minh Thú đã thành công leo được đến đỉnh núi của Bạch Thiên Sơn.
...Thử thách thành công.

Liệu rằng Nhiếp Minh Nguyên có thể được cứu chữa?...
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Giải Cứu


Vượt qua 7 tầng thử thách, cả hai người đã thành công đến đỉnh Bạch Thiên Sơn.

Sương mù trên đấy khá dày đặc.
Một lát sau, sương tan dần, lộ ra hình ảnh một sơn phái, trên bảng tự có ghi là " Bạch Sơn ".

Quả thật là có người sinh sống ở đây, có vẻ như là một môn phái lớn.
Không thể tiến vào sâu hơn, khi bên ngoài có một lớp kết giới rất dày bao bọc.
Về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu bây giờ không còn lấy một chút động tĩnh nào.
Phần U Minh Thú, bản thân U Minh Thú dường như đã không còn chút sức lực nào nữa.

Thân thể toàn là thương thế nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, da, lông, và cả thịt đều bị cháy đen, chân bị nướng khét ở chặng Hoả Thiêu.

Đó mới chỉ là thương thế bên ngoài.

Còn nội thương nữa, nội tạng bên trong U Minh Thú như là phổi, mạch máu và các cơ đã bị đóng băng do hít quá nhiều khí hàn ngay ải Băng, mạch đông cứng, máu không thể lưu thông, cứ thế mà tắt nghẽn bên trong; phổi lạnh, thở thôi cũng khó khăn.

Y giờ như chết lặng, ngồi im như tượng, không có tiếng thở như trước, phần bụng cũng không di dịch chút nào, trông như đã chết hoàn toàn, như cái xác không hồn.

Cả hai người rơi vào tình trạng bế tắc, tuyệt vọng.
Tầm khoảng 1 phút, cánh cửa mở ra, một nhóm người mang áo trắng phau bước ra khỏi cửa, có 2 người cầm cáng, 1 người cầm ngọc thạch vừa tay đi ra mở kết giới, và 4 người mặc giáp trắng, tay cầm giáo, trong oai vệ.

Tất cả họ đều xếp hàng tập hợp đứng ngay trước mặt U Minh Thú, chờ đợi một điều gì đó.
U Minh Thú vẫn bất động.
Đến khi, một ông lão bước ra, trong đã khá già, dáng người thấp bé, râu trắng và dài, đầu bóng loáng.

Lão ta lên tiếng:
- CHÚNG TÔI CHẮC CHẮN SẼ CỨU ĐƯỢC CẬU ẤY.

HÃY YÊN TÂM.
Câu nói này cứ như một câu khóa mấu chốt để mở khoá.

Lúc này U Minh Thú mới chịu bắt đầu động đậy, Y cúi đầu, chậm rãi há miệng ra, sâu bên trong, một cậu bé từ trong miệng ra, được kết giới đỏ bao bọc, cậu giờ trông rất yếu.

Khi U Minh Thú thả cậu từ từ trên cáng, thì hai người môn đồ của môn phái nhanh chóng đưa cậu vào trong chữa trị.
Ông lão cũng bước vào trong để xem tình hình, chỉ có 4 người mặc giáp với người mở kết giới là nhìn U Minh Thú với ánh mắt hầm hầm, đề phòng, lo sợ con quái thú này làm hại trưởng lão.


Ông gọi mọi người vào trong, an ủi họ đừng quá lo lắng, ông ta hoàn toàn không sợ U Minh Thú.
Trưởng lão vừa quay đầu bước đi, thì U Minh Thú ngã quỵ xuống, cơ thể đơ cứng giờ được thả lỏng, cứ thế nằm bất động.

Không một ai ra chữa vết thương cho Y, dù thân mang trọng thương.
Nhưng không sao.

Với Y, Nhiếp Minh Nguyên cần được ưu tiên cứu chữa hơn bản thân nhiều.

Chút vết thương này có là gì.
Nhiếp Minh Nguyên được cứu.

Bây giờ đây, Y từ từ nhắm mắt lại, thở dài một hơi cuối cùng, yên tâm nhắm mắt ngay trên đất của kẻ thù, vùng đất Thánh, là nơi đối nghịch với Ma tộc.
U Minh Thú rơi vào trạng thái vô thức, không còn ý chí, thậm chí không còn thấy hơi thở.

||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu lúc này đã mất đi ý thức của bản thân, rơi vào tiềm thức, cậu như nhìn thấy mình đang đứng trước Quỷ môn quan, đang lạng quạng không rõ phương hướng.

Bên ngoài, Trưởng lão đứng một bên chỉ thị các đồ đệ dốc sức cứu chữa cho cậu, quyết tâm đem cậu bé về dương giới, bắt cậu về trước mặt Hắc Bạch Vô Thường.
...Liệu rằng Nhiếp Minh Nguyên được chữa khỏi?...
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Tỉnh Dậy


Kể từ lúc họ bước vào Bạch Sơn, thì tới nay cũng gần được 3 ngày.

Giờ là canh Dần, mọi người ở Bạch Thiên Sơn đã thức từ rất sớm và bắt đầu cho một ngày mới.
Nhiếp Minh Nguyên hiện vẫn đang hôn mê trong phòng.

Cuối cùng cậu nhóc cũng có động tĩnh sau 3 ngày ngủ ngáy.

Ngón tay cậu cử động nhẹ, thần trí dần tỉnh táo hơn, cậu từ từ mở hai con mắt, nheo mày vì đã lâu không tỉnh, cậu chòm dậy, nhìn xung quanh, thấy bản thân ở trong một căn phòng, mọi vật đều xa lạ với cậu.
Một người lạ tiến gần cái phòng mà Nhiếp Minh Nguyên đang ở, tay cầm thau nước, khăn vắt trên vai, áo trắng phau, là môn đồ của Bạch Sơn.

Anh ta vừa bước qua cánh cửa, ngó vào cái giường, thấy cậu nhóc đã dậy, Nhiếp Minh Nguyên cũng nhìn anh ta, cả hai người 4 mắt nhìn nhau, không nói không rằng.
Nghía một chặp, vị môn đồ bước vào với bước đi cứng ngắc, nhẹ nhàng để thau nước trên bàn, rồi cũng cứng ngắc bước ra khỏi cửa, anh ta hét to:
- MỌI NGƯỜI! CẬU NHÓC TỈNH RỒI NÈ!!!!!!!!!
Hét to đến mức, toàn bộ người ở Bạch Sơn đều nghe rõ, vang tới phòng luyện đan, cách đó rất xa, mà trưởng lão cũng đang ở đó luyện đan cùng với hai đồ đệ.
Nghe được thông tin, trưởng lão và hai vị đồ đệ của ông cùng tới chỗ của cậu nhóc.


Một số người đã tới trước để nghe ngóng, tò mò.
Giờ ngay trước phòng của Nhiếp Minh Nguyên đã vây kín người Bạch Sơn mặc toàn áo trắng phau, mọi người nhìn cậu với ánh mắt của kẻ nghiện nghiên cứu, xem cậu như sinh vật lạ mà muốn khám phá, làm cậu ta rùng mình, họ xôn xao, bàn tán, ồn ào như cái chợ, kẻ thì hỏi cậu nhóc này từ đâu ra, người thì nói cậu có phải là vật thí nghiệm mới của trưởng lão, vâng vâng và mây mây.
Trưởng lão đến, đám đông tự động được dọn dẹp, họ né đường đi để trưởng lão bước vào trong mà không cần ai chỉ, cúi đầu tỏ sự tôn kính.
Trưởng lão bước vào trong, ông nhìn Nhiếp Minh Nguyên, thấy cậu khỏe mạnh, ông lão liền cười.

Nhiếp Minh Nguyên không hiểu nụ cười đó của ông mang ý nghĩa gì.
Ông lão kêu mọi người giải tán, để một mình ở lại khám cho cậu, khi mọi người đi hết, chỉ còn một ông già và một cậu nhóc trong phòng, ông bước tới gần, ngồi lên cái ghế gần giường đã được chuẩn bị sẵn, ông đưa tay muốn bắt mạch, Nhiếp Minh Nguyên rất chịu hợp tác, mặc dù không biết họ là ai; cậu lại gần ông, ngồi yên, đưa tay ra để ông lão bắt mạch cho mình.

Bắt mạch, ông nhíu mày nhẹ, rồi chỉ kêu ừm ừm, vừa gật đầu.

Cậu nhóc không hiểu.
Bắt mạch đã xong, ông để tay cậu lên đùi, chỉ nói một câu đơn giản:
Trưởng lão: CẬU HẾT BỆNH RỒI ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: ( mặt ngơ ngác) ĐƠN GIẢN THẾ Á?
Trưởng lão: CHỨ CẬU MUỐN GÌ NỮA?
Nhiếp Minh Nguyên: Ờ...!THÌ....!ÍT NHẤT CŨNG CHO CHÁU BIẾT NGUYÊN NHÂN CĂN BỆNH CHỨ?
Trưởng lão: ( mặt như giả ngu) CHỨ CHẲNG PHẢI DO ĐỘC RẮN À? CẬU NGỦ LÂU LÀ DO CẬU ĐẤY CHỨ?
Nhiếp Minh Nguyên: [ Ông ta giả ngu với mình à? Y nhân ở đây ai cũng như vậy sao? ] (⁠ʘ⁠ᗩ⁠ʘ⁠’⁠)
Trưởng lão: RỒI RỒI RỒI.

TA KHÔNG NÓI RÕ THÌ CẬU LẠI BẮT BẺ TA NỮA.
Ông lấy tay, móc ra một thứ gì đó nhỏ như kim trong tai mình, thứ đó dần biến lớn trên tay ông, là một thanh kiếm, có vài phần nứt.
Trưởng lão: CÁI CỦA NỢ NÀY HÚT KHA KHÁ NGUYÊN KHÍ CỦA CẬU, NÊN CẬU MỚI NGẤT LÂU ĐỂ DƯỠNG SỨC, PHỤC HỒI NGUYÊN KHÍ ĐÃ MẤT.
Ông đưa thanh kiếm cho cậu.


Nhiếp Minh Nguyên cầm lấy, ngắm nghía một lúc.
Nhiếp Minh Nguyên: CÂY KIẾM NÀY.....!TRÔNG NHƯ THANH KIẾM ÔNG LÃO ẤY ĐƯA.

NHƯNG SAO NÓ MỚI VẬY NHỈ?
Trưởng lão ôn tồn giải thích: THẦN KIẾM NGỦ LÂU, NHỜ SỨC MẠNH CỦA CẬU MÀ THỨC TỈNH.

GIỜ NÓ LÀ CỦA CẬU RỒI ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên ngỡ ngàng: THẦN KIẾM? NGHE TRÔNG CÓ VẺ MẠNH?
Trưởng lão: TA SẼ DẠY CẬU SAU.

GIỜ BƯỚC RA NGOÀI HÍT THỞ KHÔNG KHÍ MỘT CHÚT ĐI.

CƠ THỂ CẬU CẦN ĐƯỢC VẬN ĐỘNG ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên ra khỏi căn phòng.

Ưỡn người ra.

Đã lâu rồi cậu không được nhìn ánh mặt trời.


Hít một hơi thật sâu, tự dưng bụng reo lên:
Nhiếp Minh Nguyên: ( quay sang nhìn trưởng lão, một tay ôm cái bụng đói, một tay run run hướng về ông) NÀY ÔNG ƠI.

Ở ĐÂY CÓ GÌ ĂN KHÔNG? CHÁU HƠI ĐÓI.
Trưởng lão quay đầu nhìn cậu: CÓ ĐÓ.

THEO TA.
...Nhiếp Minh Nguyên vui vẻ theo ông lão đi ăn cơm.

Nhưng hình như cậu đã quên một điều gì đó....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Vấn Đề Chọn Thầy


Trưởng lão đưa cậu nhóc tới phòng bếp.

Phòng bếp lúc này không có một ai.

Nhiếp Minh Nguyên tiến vào trong, thấy lồ ng hấp bánh cỡ lớn còn hơi nóng, cậu mở nắp, bên trong toàn là màng trắng hầu nóng hổi.

Nhưng đây là nhà của người ta, lấy đi thì kì, Nhiếp Minh Nguyên lễ phép xin ông:
Nhiếp Minh Nguyên: ( chỉ tay vào lồ ng hấp) CHÁU CÓ THỂ ĂN ĐƯỢC KHÔNG?
Trưởng lão: ( Đưa tay lên miệng mà cười khúc khích, lão nghĩ thầm: " Cậu nhóc này cũng lễ phép nhỉ? ")
Trưởng lão: CẬU CỨ LẤY MÀ ĂN, ĐỪNG NGẠI.
Đã lâu rồi không có gì bỏ bụng, nhóc ta liền ôm luôn cả một khay chứa hết thảy 12 cái màng hầu, cậu vui vẻ cầm ra ngoài, theo sau trưởng lão, một tay ôm khay hấp, một tay nhanh nhảu cầm lấy một cái bánh bỏ ngay vào miệng cho nóng, khay hấp rõ còn hơi nóng, nhưng cậu không sợ bỏng, vì trước đây hay nướng thịt cho mèo thúi, nướng nhiều thành chai tay.
Vừa nghĩ lại chuyện cũ, cậu có chút nhớ tới cái con mèo thúi hay cà khịa bên mình, cũng thắc mắc tại sao mình lại ở đây.


Cậu vừa ăn, vừa tính hỏi ông lão, thì trưởng lão liền cắt ngang lời cậu:
Trưởng lão: CẬU BÉ ĐÂY.

CẬU MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ HƠN.

ĐÚNG KHÔNG?
Nhiếp Minh Nguyên đi ngay sau trưởng lão, nghe lời nói của ông, cậu có chút bất ngờ:
Nhiếp Minh Nguyên: ( giật mình mà mắc nghẹn) ( cố nuốt miếng bánh rồi mới trả lời) ĐÚNG....!NHƯNG SAO ÔNG BIẾT?
Trưởng lão vẫn đi tiếp, không thèm quay đầu nhìn: TRONG LÚC CẬU CÒN NGỦ, CẬU NÓI MỚ NHIỀU LẮM ĐẤY.

CÒN TRẺ THÌ KHÔNG NÊN LO NHIỀU NHƯ VẬY.
Nhiếp Minh Nguyên: ( hoang mang) NÓI MỚ....!CHÁU Á?....!CHÁU CÓ NÓI GÌ BẬY BẠ KHÔNG?
Trưởng lão đứng lại, quay đầu, rồi bước về phía cậu nhóc:
Trưởng lão: MUỐN BIẾT LẮM HẢ? TA NÓI CHO NGHE.
Nhiếp Minh Nguyên cúi người trước vị trưởng lão, dáng người ông thấp bé chưa tới 3 thước, cậu cúi xuống, đưa tai ra để nghe, ông lão chỉ đưa ngón tay ấn vào trán, như có ma lực đặc biệt từ ngón tay ông, toàn bộ kí ức lúc cậu ngủ say đều được truyền vào tâm trí, cậu thấy mình không chỉ lăn, lộn không yên trên giường, cậu còn nói mớ, nói rằng mình muốn thành cường giả để đánh chết con mèo thúi, muốn thấy mèo thúi tâm phục khẩu phục cậu.......!nói chung toàn liên quan tới mèo thúi.

Mặt cậu đỏ ửng, cậu lấy tay che mặt lại, xấu hổ vô cùng, cậu ước gì có cái hố được đào sẵn để cậu chui vào cho đỡ nhục.
Trưởng lão cất tiếng cắt ngang tâm trí ngượng ngùng của cậu nhóc:
Trưởng lão: CẬU RẤT THÂN VỚI U MINH THÚ NHỈ?
Nhiếp Minh Nguyên: ( lúng túng, loay hoay) DẠ?....!SAO CHỨ?.....!THÂN VỚI MÈO THÚI?.....!CHÁU NÀO CÓ CHỨ?.....!{ ngại ngùng các kiểu đồ }
Trưởng lão:.....
Trưởng lão: CHUNG QUY LÀ VẦY.

TA HỎI CHÁU, MỤC TIÊU CỦA CHÁU LÀ GÌ?
Nhiếp Minh Nguyên: ( đơ người một lúc, rồi mĩm cười, cậu giơ nắm đấm của mình, trả lời ông lão bằng một câu nói đầy mạnh mẽ, dứt khoát) CHÁU MUỐN THÀNH CƯỜNG GIẢ MẠNH NHẤT ĐẠI LỤC.

Trưởng lão: ( nhìn cậu) TRÔNG NGẦU ĐẤY NHÓC.
Nhiếp Minh Nguyên: ( đỏ mặt, vờ gãi đầu) EHE.

ÔNG NÓI THẾ LÀM CHÁU NGẠI QUÁ.
Trưởng lão: THẾ CẬU ĐÃ NHẬN AI LÀM SƯ PHỤ CHƯA?
Nhiếp Minh Nguyên: ( ngơ ngác) SƯ PHỤ CHÁU Á? HÌNH NHƯ LÀ CHƯA?
Nhiếp Minh Nguyên: LÚC Ở TRONG RỪNG, CHÁU TỪNG GẶP MỘT ÔNG LÃO, ÔNG ẤY LÀ CƯỜNG GIẢ.

LÚC ĐÓ RẤT LOẠN, CÓ RẤT NHIỀU YÊU THÚ ĐUỔI BÁM CHÁU.
Nhiếp Minh Nguyên: VÀ CHÍNH ÔNG CÙNG VỚI MỌI NGƯỜI Ở THÔN ĐÃ BẢO VỆ CHÁU.

TẤT CẢ HỌ ĐỀU LÀ CƯỜNG GIẢ THẬT THỤ.
Trưởng lão: THẾ CẬU MUỐN NHẬN ÔNG ẤY LÀM SƯ PHỤ CỦA MÌNH?
Nhiếp Minh Nguyên: ( trầm tư một hồi)....!KHÔNG ĐÂU Ạ.

KHÔNG PHẢI ÔNG ẤY.
Trưởng lão:!

Nhiếp Minh Nguyên: ÔNG RẤT MẠNH, CHÁU CŨNG RẤT CẢM KÍCH.

NHƯNG CHÁU CŨNG CHỈ CÓ THỂ XEM NGƯỜI VÀ MỌI NGƯỜI TRONG THÔN LÀ ÂN NHÂN CỦA CHÁU.

SƯ PHỤ....!KHÔNG PHẢI ÔNG ẤY.
Nhiếp Minh Nguyên nói thêm: U MINH THÚ CŨNG TỪNG NÓI VỚI CHÁU VỀ VIỆC BÁI SƯ.

ĐÚNG HƠN LÀ CHÁU HỎI CẬU ẤY VỀ VẤN ĐỀ ĐÓ.
...Nhắc tới U Minh Thú, Nhiếp Minh Nguyên càng nhớ nhiều hơn, cậu vừa nhớ vừa kể lại những ngày chơi cùng với Y....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Quan Hệ Sư Đồ


Vừa nhắc tới U Minh Thú, cậu càng nhớ Y nhiều hơn, giọng nói của cậu có phần trầm xuống, cậu nhớ lại lời dặn của U Minh Thú lần đó, cậu vừa đi vừa tường thuật lại, thời gian lúc đó là giất trưa, vừa tập luyện xong, cậu lên trên cái dốc gần đó, U Minh Thú cũng đang ngủ ở trên, cậu đến nằm ở một gốc cây bên cạnh với U Minh Thú:
...HỒI TƯỞNG...
Nhiếp Minh Nguyên: ( vừa leo trên dốc, nằm bên gốc cây cạnh U Minh Thú) NÀY!
U Minh Thú: ( nằm bên tay trái cạnh Nhiếp Minh Nguyên, đang chợp mắt thì khi nghe cậu nhóc lên tiếng, mắt bên phải mở ra) HỬM?
Nhiếp Minh Nguyên: NGƯƠI DẠY TA NHIỀU THỨ NHƯ THẾ.

ĐỪNG NÓI LÀ NGƯƠI MUỐN TA TRẢ ƠN NGƯƠI ĐẤY CHỨ?
Nhiếp Minh Nguyên: ( cậu chăm chăm nhìn thẳng mặt U Minh Thú) KIM GIÁC CA CA TỪNG NÓI KHÔNG CÓ THỨ GÌ LÀ CHO ĐI MIỄN PHÍ.

U Minh Thú: ( đơ người trước câu hỏi ngớ ngẩn của cậu nhóc) { tên nhóc này nghĩ cái gì vậy trời }
U Minh Thú: ( nhìn về cánh rừng phía xa, vùng cấm địa mà mình cai quản) ( thở nhẹ một hơi) NGHĨ NHIỀU QUÁ.

TA CHẢ QUAN TÂM MẤY THỨ TRẢ ƠN ĐÓ.
U Minh Thú: ( quay lại nhìn Nhiếp Minh Nguyên, Y cười nửa miệng) DẠY CHO NGƯƠI, CHỈ VÌ TA ĐANG RẤT RẢNH RỖI.
Nhiếp Minh Nguyên: ( ಠ⁠_⁠ʖ⁠ಠ)
U Minh Thú: ĐỪNG NHÌN TA NHƯ THẾ.


TA CÓ DẠY CÁI GÌ CAO SIÊU CHO NGƯƠI ĐÂU.
U Minh Thú: DÙ SAO ĐI CHĂNG NỮA, THÌ SAU NÀY NGƯƠI VẪN CẦN CÓ MỘT NGƯỜI THẦY CHỈ DẪN CHO NGƯƠI THÔI.

TA NÓI SƯ PHỤ SAU NÀY CỦA NGƯƠI ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: SƯ PHỤ?
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nhiếp Minh Nguyên, U Minh Thú đành giải thích, dù gì cậu nhóc toàn ở trong rừng sâu, làm sao hiểu được những văn hóa của loài người.
U Minh Thú lại hướng nhìn về phía xa xăm: SƯ PHỤ - CÓ THỂ LÀ NGƯỜI NAM HAY NỮ - HỌ VỐN KHÔNG CÓ QUAN HỆ MÁU MỦ GÌ VỚI NGƯƠI CẢ.

NHƯNG HỌ LẠI LÀ NGƯỜI CHỈ DẠY CHO NGƯƠI NHỮNG BÀI HỌC QUÝ GIÁ TRÊN CON ĐƯỜNG TƯƠNG LAI CỦA CHÍNH BẢN THÂN NGƯƠI.

HỌ VỪA GIỐNG MỘT NGƯỜI THẦY, VỪA GIỐNG MỘT NGƯỜI CHA.
U Minh Thú: NGƯƠI CHỌN CON ĐƯỜNG TU TIÊN, THÌ NGƯƠI CẦN SƯ PHỤ CHỈ ĐẠO CHO NGƯƠI HƯỚNG ĐI ĐÚNG ĐẮN.
Nhiếp Minh Nguyên: CHỈ THẾ THÔI Á! VẬY THÌ CHỈ CẦN TÌM NGƯỜI NÀO MẠNH LÀ ĐƯỢC.
U Minh Thú đưa tay ra, cốc vào đầu của cậu nhóc, nhóc ta phản ứng lại:
U Minh Thú: HẦU HẾT KẺ NÀO MUỐN BÁI SƯ, ĐỀU CÓ SUY NGHĨ GIỐNG NHƯ NGƯƠI VẬY.
U Minh Thú: TIỂU ĐỆ ĐỆ À.

QUAN HỆ SƯ ĐỒ, CŨNG LÀ MỘT CÁI CƠ DUYÊN ĐẤY.

CÁCH CHỌN THẦY KIỂU ĐÓ CHẲNG QUA LÀ TRỤC LỢI CHO BẢN THÂN THÔI.
Nhiếp Minh Nguyên xoa đầu, cậu không thể hiểu nổi lời nói đó.
U Minh Thú ôn tồn giải thích thêm: CHỌN NGƯỜI MẠNH! CHẮC CHẮN RỒI! SƯ PHỤ TƯƠNG LAI CHẮC CHẮN PHẢI MẠNH RỒI.

ĐIỀU ĐÓ LUÔN COI LÀ ĐÚNG.
U Minh Thú: NHƯNG ĐÓ LÀ CÁI SUY NGHĨ CỦA KẺ CÓ KIẾN THỨC HẠN HẸP.

CHẮC GÌ CHÚNG ĐƯỢC CHỌN LÀM ĐỆ TỬ CỦA KẺ MẠNH ĐÓ CHỨ?
U Minh Thú: MỘT CƯỜNG GIẢ MẠNH MẼ THẬT SỰ, HỌ SẼ LUÔN CHỌN KẺ CÓ TIỀM NĂNG PHÁT TRIỂN TỐT NHẤT ĐỂ LÀM NGƯỜI TRUYỀN THỪA.


U Minh Thú: DĨ NHIÊN, HỌ LUÔN MUỐN TÊN ĐỆ TỬ ĐÓ ĐẠT THÀNH QUẢ MÀ MÌNH MONG MUỐN ĐỂ XỨNG VỚI SỰ DẠY DỖ CỦA HỌ.

VÀ CHÍNH HỌ HOẶC TÔNG MÔN CỦA HỌ SẼ ĐƯỢC RẠNG DANH TỪ CHÍNH CÁC ĐỆ TỬ CỦA MÌNH.
U Minh Thú: ( vừa nhìn vừa chỉ thẳng vào mắt Nhiếp Minh Nguyên, nhấn mạnh câu nói của mình) TA CHO NGƯƠI HAY, NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TRỞ THÀNH CƯỜNG GIẢ MẠNH NHẤT, NẾU NGƯƠI CHỌN NGƯỜI THẦY NHƯ THẾ.
Nhiếp Minh Nguyên như đã hiểu được đôi ba ý trong câu nói của U Minh Thú:
- THẾ LÀM SAO TA MỚI TÌM ĐƯỢC SƯ PHỤ CHO CHÍNH MÌNH?
U Minh Thú có chút bất ngờ.

Câu hỏi của cậu nhóc đã làm hài lòng U Minh Thú.

Y nhắm mắt, nở nụ cười thỏa mãn, rồi chỉ vào lồ ng ngực của Nhiếp Minh Nguyên:
U Minh Thú: ( ấn nhẹ vào lồ ng ngực của Nhiếp Minh Nguyên) DỰA VÀO CÁI NÀY.
Nhiếp Minh Nguyên:!
U Minh Thú: SAU NÀY, CHỈ CẦN TRONG TRÁI TIM NGƯƠI THẤY NGƯỜI ĐÓ XỨNG ĐÁNG LÀM THẦY CỦA NGƯƠI.

THÌ HỌ CHÍNH LÀ SƯ PHỤ CỦA NGƯƠI.
Nhiếp Minh Nguyên: TA?
U Minh Thú: ( nằm xuống ngủ tiếp) SAU NÀY NGƯƠI SẼ THẤY.
...KẾT THÚC HỒI TƯỞNG...
Nhiếp Minh Nguyên: ( kể lại mọi chuyện lúc đó cho trưởng lão) LÀ VẬY ĐÓ Ạ.


CHÁU VẪN KHÔNG HIỂU TẠI SAO LẠI KHÔNG NÊN CHỌN VỊ CƯỜNG GIẢ MẠNH MẼ ĐỂ LÀM SƯ PHỤ MÌNH?
Sau khi nghe câu chuyện của Nhiếp Minh Nguyên, trưởng lão cứ gật gù:
Trưởng lão chỉ điểm cho cậu nhóc: NHƯ U MINH THÚ NÓI THÔI.

SAU NÀY CẬU SẼ BIẾT.
Nhiếp Minh Nguyên: HẢ? ( ರ [] ರ)
Trưởng lão: TA ĐƯA CẬU ĐẾN GẶP MỘT NGƯỜI.
...Kể chuyện rát cổ họng, Nhiếp Minh Nguyên vẫn chưa tìm được đáp án đề vấn đề tìm sư phụ cho mình.

Cậu đành tiếp tục đi theo trưởng lão....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Chưởng Môn Bạch Sơn


Nhiếp Minh Nguyên cứ lẽo đẽo theo sau trưởng lão.

Không biết ông ấy đưa cậu đến đâu, đưa cậu gặp ai.

Điều duy nhất cậu có thể làm là đi theo ông ấy.
Trưởng lão đưa Nhiếp Minh Nguyên đến một ngọn đền tháp, khá cao, nằm ngay trung tâm Bạch Sơn.

Bên trong phòng, một thiếu niên trông rất trẻ trung, gương mặt thanh tú, gọn gàng, nhan sắc đẹp phi giới tính, độ đẹp thì khỏi phải bàn, đôi mắt màu xanh ngọc như mắt phượng hoàng, lông mi dài và mảnh, đôi môi đỏ mọng nước.

Người đẹp và rực rỡ như ánh trăng đêm.
Anh ta hiện đang còn lục đục quanh lò luyện đan đỏ lửa.

Vẫn chưa hay có người sắp tới, chỉ chăm chăm vào viên đan dược được nung luyện trong lò, miệng lặp đi lặp lại câu nói " Chút nữa thôi.

Sắp thành công rồi.


"
Trưởng lão đứng ngay trước cửa, Nhiếp Minh Nguyên thì ở sau hóng hớt, trên tay vẫn còn cầm lồ ng hấp với một chiếc màn hầu cuối cùng.

Như thể biết rõ người bên trong sẽ không ra mở cửa cho ông, trưởng lão đạp thẳng cánh cửa luôn.

Và ngay sau khi đạp cửa là một tiếng nổ " Bùm ".
Tiếng nổ vang vọng, người người đều nghe thấy, họ chỉ khựng lại, chau mày, và họ cũng biết luôn nguyên nhân và kết quả vụ nổ là gì.

Như thể chuyện thường ngày, họ lại tiếp tục công việc của mình.
Quay về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu đang bịt hai tai của mình, miệng ngậm cái màn hầu, ngơ ngác đứng nhìn ông lão còn đang chờ ai đó bước ra và làn khói đen nghi ngút bay ra từ căn phòng.

Có tiếng la hét thất thanh của ai đó vang ra.
Chốc lát sau, một chàng thanh niên bước ra khỏi phòng, mặt mày đen thui, y phục luộm thuộm, tóc màu bạch kim nhưng rất bù xù.

Anh ta mếu máo trách móc trưởng lão:
- SƯ PHỤ!!!! NGƯỜI CÓ ĐẾN CŨNG PHẢI THÔNG BÁO CHO CON HAY CHỨ? VỚI LẠI NGƯỜI ĐỪNG CÓ ĐẠP CỬA NỮA.

ĐỒ NHI BẤT NGỜ ĐẤY! LẦN THỨ " EN- NỜ " ( N) RỒI ĐẤY SƯ PHỤ.
Trưởng lão mặt vẫn điềm nhiên đáp lại:
Trưởng lão: ( chỉ vào thanh niên) TẠI TAY NGHỀ CỦA NGƯƠI VẪN CÒN NON KÉM.

CHÚT KINH ĐỘNG ĐÓ MÀ ĐÃ LÀM NGƯƠI NHƯ THẾ NÀY RỒI.
Trưởng lão: CHỈNH CHU LẠI HÌNH TƯỢNG CỦA NGƯƠI ĐI.

CHÚNG TA CÓ KHÁCH ĐẤY.
Thanh niên: ( nhìn ra sau trưởng lão, thấy Nhiếp Minh Nguyên nhìn về mình)
Thanh niên: ( chỉnh đốn lại) KH...!KHỤ.

CHỜ TA 1 PHÚT.


( Nói xong quay lưng lại, lấy gương ra soi, thêm một vài đồ dùng để sửa soạn lại hình tượng, tóc tai của mình)
Sau 1 phút make - up sương sương, chàng thanh niên trẻ cuối cùng cũng ra hình ra dáng, với mái tóc bạch kim suôn mượt, thân hình như thư sinh nho giáo, kèm thêm y phục trắng có hoạ tiết xanh dương.

Trông rất đẹp trai.

Cảm thấy nhan sắc đã ổn áp, anh ta tự tin giới thiệu về bản thân:
Thanh niên: ( hào quang sáng chói, gương mặt anh tú) CHÀO MỪNG CẬU ĐẾN BẠCH THIÊN SƠN.

CHO PHÉP TA TỰ GIỚI THIỆU, TA LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA BẠCH SƠN PHÁI.

TA HỌ BẠCH, TỰ LÀ MIÊN, MỌI NGƯỜI THƯỜNG GỌI TA LÀ BẠCH CHƯỞNG MÔN.

CẬU CŨNG CÓ THỂ GỌI TA NHƯ THẾ
Nhiếp Minh Nguyên: ( -)
Bạch Chưởng môn: (⁠д⁠⊙⁠)⁠⊰⁠⊹ฺ ÁNH MẮT ĐÓ LÀ SAO? TRÔNG TA KHÔNG CÓ SỨC HÚT VẬY SAO?
Nhiếp Minh Nguyên: { Đẹp trai thì có, nhưng hơi bị khùng }
Trưởng lão cắt ngang: (⁠๑⁠¯⁠◡⁠¯⁠๑⁠) TỪ GIỜ TIỂU BẠCH ( Bạch Chưởng môn) SẼ HƯỚNG DẪN CHO CẬU.

CÓ THẮC MẮC GÌ CỨ TÌM TÊN NHÓC NÀY NHÉ (⁠⁠^⁠o⁠^⁠)⁠ ⁠ ( Nói xong bỏ đi)
Bạch Chưởng môn: ( ⊙⁠﹏⁠⊙) KHOAN? CHỜ ĐÃ? ĐỒ NHI Á? SAO ĐỒ NHI PHẢI CHỈ DẪN CẬU BÉ NÀY? NHÓC TA CÓ PHẢI ĐỆ TỬ MÔN PHÁI ĐÂU? CHỜ ĐÃ SƯ PHỤ! TRẢ LỜI ĐỒ NHI ĐI CHỨ?(⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠)
Bạch Chưởng môn: ĐI MẤT RỒI! (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|⁠)

Bạch Chưởng môn: ( nhìn Nhiếp Minh Nguyên, Nhiếp Minh Nguyên cũng nhìn lại)
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Chưởng môn: ( thở dài) HAIZZ! SƯ PHỤ ĐÃ DẶN DÒ NHƯ VẬY.

THÌ TA ĐÀNH THUẬN THEO Ý NGƯỜI.
Bạch Chưởng môn: TA CHỈ LÀ MỘT LUYỆN ĐAN SƯ THÔI, NÊN KHÔNG CÓ GÌ DẠY CHO CẬU NGOÀI THUẬT LUYỆN ĐAN ĐÂU.

THÌ THÔI, ĐỂ TA ĐƯA CẬU GẶP NGƯỜI NÀY.

ANH TA CÓ NHIỀU THỨ ĐỂ CẬU HỌC HỎI HƠN ĐẤY.
...Và thế là Nhiếp Minh Nguyên lại tiếp tục đi gặp một người khác....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Thành Viên Mới


Lần này, Nhiếp Minh Nguyên được dẫn đến một vườn trúc lớn, nằm ở phía trong cùng của khuôn viên Bạch Sơn.
Tiến vào sâu trong vườn, có một nhóm người đang ngồi thiền, xếp hàng rất ngay ngắn, có vẻ như họ đang tịnh tâm; trong khu vườn toàn là tre trúc, rất thanh tĩnh, hồ nước trong xanh mát bên cạnh, lay lắt vài tiếng chim hót vang, và tiếng rơi dịu nhẹ của giọt nước, thì đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tịnh tâm.
Đứng đầu nhóm người, chắc hẳn là người đàn ông ngồi đối diện bọn họ.

Anh ta trông thật cao to, cơ bắp săn chắc, lực lưỡng, anh đang ngồi thiền, dám chắc nếu đứng dậy anh ta cũng phải cao tận 5 thước ( ≈ 2m).

Bạch Chưởng môn đi đến vỗ vai người đàn ông cao to ấy:
Bạch Chưởng môn: SƯ ĐỆ! CHÚNG TA CÓ KHÁCH.
Nghe thế, người đàn ông cao lớn quay đầu lại:
Người đàn ông: ( thấy Nhiếp Minh Nguyên, thì mặt tươi rói, niềm nở cười) A! CẬU NHÓC ĐÂY HẲN LÀ ĐỆ TỬ MỚI NHẬN CỦA SƯ PHỤ ĐÚNG KHÔNG?
Người đàn ông: ( mạnh tay đẩy Bạch Chưởng môn qua một bên như muốn hất văng người ta, vui vẻ lao tới bắt tay Nhiếp Minh Nguyên để chào hỏi, vừa bắt tay vừa vẫy lên vẫy xuống mạnh mẽ, làm như muốn ném bay cậu nhóc) NẾU ĐÚNG LÀ THẾ THÌ TA LÀ SƯ HUYNH CỦA ĐỆ ĐẤY.


TỪ GIỜ TA SẼ CHIẾU CỐ CHO ĐỆ.

MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM TA VÀ ĐẠI SƯ HUYNH NHÉ.

Bạch Chưởng môn: ( lảo đảo đứng dậy sau cú hất văng của người đàn ông) CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI.

CÀNG KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU SƯ ĐỆ CỦA ĐỆ ĐÂU.
Người đàn ông: ( ngơ ra) ỦA VẬY HẢ? (⊙ _ ⊙) ( đột ngột thả tay ra làm Nhiếp Minh Nguyên ngã nhào ra đất)
Người đàn ông: ( xấu hổ mà gãi đầu) XIN LỖI TIỂU ĐỆ.

ĐƯỜNG ĐỘT QUÁ LÀM TA HIỂU NHẦM ĐỆ LÀ NGƯỜI CỦA SƯ PHỤ MANG TỚI (⁠^⁠_⁠^ ;)

Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy.

Đám đông phía sau thì ngơ người ra.
Bạch Chưởng môn: TUY CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI, NHƯNG CẬU ẤY ĐƯỢC SƯ PHỤ ĐƯA TỚI ĐÂY.
Bạch Chưởng môn: ( tiến gần về phía Nhiếp Minh Nguyên, thân thiện mà cười đáp với cậu) CẬU CỨ COI NHƯ ĐÂY LÀ NHÀ CỦA MÌNH.

MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM BỌN TA.

CHÚNG TA LUÔN SẲN SÀNG CHỈ DẪN CHO CẬU.
Đám đông hô to: ĐÚNG VẬY.

Ở ĐÂY CẬU CỨ THOẢI MÁI ĐI.

⁠⁠(⁠>⁠o⁠.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Tiểu Cô Nương


Vừa trở thành thành viên mới của Bạch Sơn, Nhiếp Minh Nguyên được các anh em trong môn phái chỉ dẫn tận tình, giới thiệu cậu với mọi người, dạy cậu quy tắc ở đây.

Tối đến, toàn thể Bạch Sơn phái tổ chức tiệc chào mừng cậu nhóc, cậu cùng ăn uống vui vẻ với mọi người.

Nhóc ta có hẳn một căn phòng riêng cho mình, mọi người cũng thế, dù xem như là người một nhà, nhưng họ vẫn tôn trọng sự riêng tư của mỗi cá nhân.
Sau khi ăn uống no say, tiệc đã tàn, trời cũng đã khuya, mọi người ai về phòng nấy mà nghỉ ngơi lấy sức, Nhiếp Minh Nguyên về phòng của mình, là chính căn phòng lúc mà cậu hôn mê, đã ngủ say bì trong đấy.

Qua một ngày cùng mọi người trong Bạch Sơn vui vẻ với nhau, ăn uống, cười đùa, nhóc ta đã thấy mệt và buồn ngủ, cậu lảo đảo đi thẳng đến giường, nằm lên đó và ngủ luôn.
Sáng hôm sau, một ngày mới tươi đẹp đã bắt đầu, ánh mặt trời chiếu rực khắp Bạch Thiên Sơn, rồi len qua tấm phông cửa sổ.

Nhiếp Minh Nguyên vẫn còn nằm lì trên giường, vừa lăn vừa cười hì hì, nước dãi trong miệng cậu nhóc chảy ra.
Chốc lát sau, từ xa xa, một tiểu cô nương đang bước đến gần phòng cậu nhóc, trông trạc tuổi với Nhiếp Minh Nguyên, chiều cao thì nhỉnh hơn cậu nhóc, vóc dáng nhỏ nhắn, đôi má hồng mũm mĩm, tóc búi hai bên, y phục trên xuống dưới đều màu hồng, tóc cũng hồng, đôi mắt màu vàng kim, rất dễ thương.
Đứng trước cổng phòng, không nói không rằng, đạp mạnh vào cánh cửa, nghe rõ cả tiếng.


Cửa mở, cô bước vào, thấy Nhiếp Minh Nguyên còn ngủ say mê, cô lấy bảo bối của mình ra từ trong túi trữ vật, là vật thể trông như cái loa, tiến gần về phía cậu, về loa vào tai, hét lớn:
Tiểu cô nương: NHIẾP MINH NGUYÊN.

DẬY ĐI.

TRỜI SÁNG RỒI.

Giọng của cô được phóng đại gấp trăm lần qua chiếc loa, toàn thể mọi người trong Bạch Sơn đều nghe thấy, nghe mà rùng mình, Bạch Miên và Lỗ Báng nghe thấy thì xanh mặt.
Bạch Miên cầu phúc cho Nhiếp Minh Nguyên:
- NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.

MONG RẰNG ĐỆ ĐỪNG CHỌC GIẬN NHA ĐẦU NÀY, KHÔNG THÌ TRƯA NAY CHÚNG TA KHÔNG XONG VỚI CON BÉ ĐÂU A.
Bên phía Lỗ Báng cũng thế, chắp tay mà cầu cho Minh Nguyên:
- TIỂU NGUYÊN ĐỆ, DÙ ĐỆ MỚI ĐẾN, NHƯNG MONG ĐỆ ĐỪNG LÀM GÌ QUÁ ĐÁNG, NẾU KHÔNG THÌ CẢ BẠCH SƠN ĐỀU KHÔNG THA CHO ĐỆ ĐÂU.
Như tiếng sét ngang tai, Nguyên Nguyên nhà ta giật mình hoảng hốt, rớt thẳng xuống giường, đầu va phải đất, mông ỉn lên trần nhà.
Minh Nguyên mở mắt ra, hình ảnh như đảo ngược lại, cậu nhìn kĩ, nhận ra cô là tiểu nha đầu ở phòng bếp, bữa tiệc tối đó cô và trưởng lão không tham gia, cả hai đã đến chỗ khác yên tĩnh hơn mà ăn.
Nhiếp Minh Nguyên đứng dậy, chỉnh đốn lại:
Nhiếp Minh Nguyên: ( bực bội) HỒNG NGỌC.

CẬU LÀM GÌ VẬY.

CÓ GỌI NGƯỜI TA DẬY CŨNG ĐÂU CẦN TO TIẾNG NHƯ THẾ.
Thì ra Hồng Ngọc là tên của tiểu cô nương, Lỗ Báng có giới thiệu sơ qua, là cháu gái ruột của Trưởng lão.


Tính tình của cô nàng rất thất thường, không nên đụng vào.

Mọi người ai cũng nể cô đôi phần.
Hồng Ngọc: ( hai tay chóng nạnh, tự tin đáp lại) TỐI QUA NGƯƠI CÙNG CÁC VỊ CA CA QUẬY TƯNG BỪNG.

KHÔNG DÙNG CÁCH NÀY CHẮC GÌ NGƯƠI ĐÃ CHỊU DẬY.
Nghe câu nói đó, Nhiếp Minh Nguyên lại nhớ tới lúc còn ở trong rừng, U Minh Thú cũng dùng sóng âm để gọi cậu dậy.
Nhiếp Minh Nguyên: { cái thói gọi dậy này y chang mèo thúi }
Nhiếp Minh Nguyên: RỒI RỒI.

TA DẬY RỒI ĐẤY.
Hồng Ngọc: { tên nhóc ranh này } ( ಠ _⁠ 」⁠ಠ)
Hồng Ngọc: { Bỏ đi, không chấp bọn trẻ con làm gì } ĐẠI BÁNG CA CA ĐANG CHỜ NGƯƠI ĐẤY.

NGƯỜI Ở ĐÂY ĐỀU TẬP LUYỆN Ở CHỖ ĐẠI BÁNG CA.


( dặn dò xong thì ra khỏi phòng)
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhớ lại gì đó) Ờ HA.

MÌNH TRỄ MẤT RỒI.

( lật đật thay đồ, rồi đi đến chỗ Lỗ Báng)
Hồng Ngọc đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng của Nhiếp Minh Nguyên: { đúng là trẻ con }
...Nhiếp Minh Nguyên bắt đầu buổi tập mới trên Bạch Thiên Sơn này....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Buổi Tập Đầu Tiên Ở Bạch Thiên Sơn


Nhiếp Minh Nguyên chạy nhanh đến chỗ hẹn.
Cậu tiến vào một cái hang động lớn, có dòng nước từ trong chảy ra, cứ chạy thẳng về phía trước, có ánh sáng từ cuối hang động.
Vừa kịp tới nơi, cậu dừng lại, trước mắt mình chính là một con thác lớn hùng vĩ, nước chảy siết, cao gấp đôi thác nước trong Cấm địa.

Tại đó, Lỗ Báng và các sư huynh đã có mặt.
Nhiếp Minh Nguyên đến hỏi Đại Báng ca ca, Lỗ Báng đã thấy cậu:
Lỗ Báng: Ồ! CẬU ĐẾN RỒI HẢ! VỪA ĐÚNG LÚC ĐẤY!
Nhiếp Minh Nguyên: XIN LỖI ĐẠI BÁNG HUYNH.

ĐỆ NGỦ QUÊN MẤT.

( ; •⁠﹏⁠•⁠)
Lỗ Báng: ( đến gần Nhiếp Minh Nguyên, vỗ nhẹ an ủi cậu nhóc) KHÔNG SAO KHÔNG SAO.

ĐỆ MỚI ĐẾN MÀ.

CẦN THỜI GIAN LÀM QUEN.

Lỗ Báng: ( khoác vai cậu nhóc, chỉ vào thác nước cao kia) ĐỆ THẤY SAO HẢ? HOÀNH TRÁNG LẮM ĐÚNG KHÔNG?
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn vào con thác, cậu không bất ngờ lắm vì từng được U Minh Thú đưa đến con thác còn cao hơn thế, nhưng cậu không muốn làm các vị đại ca ở đây mất hứng) À....!VÂNG.

NÓ TRÔNG THẬT HÙNG VĨ VÀ OAI PHONG (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)
Lỗ Báng: ( vỗ mạnh vào lưng cậu mà phấn khích) HAHA.

ĐÚNG RỒI ĐÓ NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.

ĐÂY LÀ CON THÁC HÙNG VĨ NHẤT MÀ TA BIẾT ĐẤY.
Lỗ Báng: GIỜ CHÚNG TA SẼ TẬP LUYỆN VỚI CON THÁC NÀY ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: (⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)
Lỗ Báng: ĐỆ NHÌN LÊN CAO ĐI.

THẤY NHỮNG BẬC ĐÁ ĐÓ KHÔNG.
Nhiếp Minh Nguyên nhìn kĩ lại, đúng là có những bậc đá nhô ra khỏi dòng nước, vừa đủ chỗ để một người ngồi.

Có tất thảy là 25 bậc, xếp rất đều, một cách ngẫu nhiên, từ đỉnh thác tới chân, dưới chân thác cũng có bệ đá cho người ngồi.
Lỗ Báng phổ biến bài tập lần này cho cậu và mọi người:
Lỗ Báng: NHƯ MỌI KHI THÔI.

LÊN TRÊN BỆ ĐÁ VÀ NGỒI THIỀN TRÊN ĐÓ TRONG 1 CANH GIỜ.

CẢM THẤY SỨC MÌNH VỪA VỚI LỰC NƯỚC CỠ NÀO THÌ VÀO CHỖ ĐÓ.

MỌI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC QUÁ SỨC ĐÂU ĐẤY.
Lỗ Báng hướng dẫn cho cậu nhóc cụ thể hơn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.

TA NÓI CÁI NÀY.

SỨC ÉP CỦA CON THÁC NÀY RẤT MẠNH.


SỨC NƯỚC CỦA NÓ TĂNG DỰA TRÊN ĐỘ CAO.

CÀNG XUỐNG DƯỚI, SỨC ÉP CÀNG MẠNH, MẠNH NHẤT LÀ NGAY CHÂN THÁC NÀY.

( chỉ vào bệ đá dưới chân thác)
Lỗ Báng khuyên nhủ: ĐỆ HÃY LƯỢNG SỨC CỦA BẢN THÂN MÀ CHỌN CHO MÌNH MỘT CHỖ ĐỂ LUYỆN TẬP ĐI.

ĐỪNG CỐ ÉP QUÁ ĐẤY.

Nhiếp Minh Nguyên: ( tự tin trả lời) ĐỆ BIẾT RỒI (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠ ( rồi đến gần thác nước)
Những ngày cậu còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú và các loài yêu thú khác nhau, Nhiếp Minh Nguyên đã trải qua rất nhiều loại bài tập cực kì nặng kí và khó khăn.

Bài tập chịu sức ép từ thác nước này với cậu cũng không khác gì mấy.
Nhưng! Khi nhìn thấy mọi người khó khăn trải qua bài huấn, có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian, kiên trì để vượt qua các mức độ của bài tập này.

Họ đã thật sự cố gắng, chăm chỉ và kiên trì.
Cậu đang lo cho thể diện của mọi con người ở dãy núi Bạch Thiên Sơn này.

Nếu như cậu chọn ngay mức độ khó nhất là chân thác nước và thành công vượt qua, thì sợ rằng các vị sư huynh sẽ nghi ngờ nhân sinh, và thực lực của bản thân họ.
Nhiếp Minh Nguyên đắn đo một hồi, rồi cậu quyết định chọn ở mức trung bình.

Cậu nhắm vào bậc đá nằm ngay trung tâm thác nước, nó vẫn đang trống chỗ.
Khác với mọi người là họ dùng khinh công hoặc phi hành để đến chỗ tập, thì Minh Nguyên nhà ta lại nhanh nhảu bật nhảy lên những thềm đá trên thác để đến vị trí mình muốn, vì bản thân cậu nhóc vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên về thể chất của Nhiếp Minh Nguyên.

Lỗ Báng nhìn thấy sức mạnh thể chất của cậu nhóc, thì rất cảm thán, Anh cảm nhận được cậu rất có tiềm năng, nên muốn bồi dưỡng cậu.
Ở ngay cạnh cửa hang, Bạch Miên và Hồng Ngọc đã nhìn thấy tất cả.

Thấy tiềm năng của cậu nhóc, Bạch Miên vô cùng thích thú:
Bạch Chưởng môn: ( vuốt cằm) RẤT CÓ TIỀM NĂNG, NHÂN TÀI HIẾM CÓ NHƯ VẬY, ĐÁNG ĐỂ BẠCH SƠN BỒI DƯỠNG.
Nghe Bạch Chưởng môn khen ngợi Nhiếp Minh Nguyên, Hồng Ngọc lại có chút bất mãn:
Hồng Ngọc: HỨ! CHẲNG QUA THỂ CHẤT HƠN NGƯỜI CHÚT THÔI.
...!Nhiếp Minh Nguyên an vị vào chỗ ngồi, nhận sức ép của con thác chảy siết.

Cậu nhóc nhà ta đã bắt đầu buổi tập của mình....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32-33


32: Thử Thách Thành Công


Thấy mọi người đã yên ổn trên vị trí tập luyện của mình, thì Lỗ Báng mới bắt đầu tập luyện.

Anh tới gần, chọn ngay mức độ mạnh nhất của con thác, ngồi giữa bệ đá, Anh vào thế ngồi thiền, chắp tay lại, nhắm mắt và tịnh tâm.
Tất cả thảy là 25 người đã yên vị trí, giờ là thời gian 1 canh giờ, xem thử mọi người duy trì được bao lâu.
Bạch Miên và Hồng Ngọc cũng có mặt ở đó, họ đứng một bên, tính thời gian, tiện thể theo dõi.
Thấy cậu nhóc chọn vị trí ở mức độ khá khó, Bạch Miên có phần lo lắng:
Bạch Chưởng môn: ( ngờ vực) LẦN ĐẦU MÀ ĐÃ CHỌN NGAY MỨC ĐỘ NÀY RỒI SAO? HAY CẬU TA ĐÃ TỪNG ĐƯỢC TẬP LUYỆN Ở ĐÂU ĐÓ?
Càng nghĩ, càng muốn biết, anh càng theo dõi sát sao cậu nhóc.
2 khắc đã trôi qua, có một số người mới tập được vài hôm, đã thử sức ở những vị trí trung bình - khó ( ở độ cao 15m -> 10m từ đỉnh thác đếm xuống), thấy hơi quá sức với bản thân họ, những người đó giờ đây đã không chịu nổi nữa, nhảy ra khỏi con thác, tầm khoảng 6 người đã thoát ra khỏi con thác.
Cứ tầm 2 đến 3 phút, lại có 1 người ra khỏi thác nước.
Nửa canh giờ đã trôi qua, trong thời gian đó, 15 người đã thất bại trong bài tập này, họ lên cạn, ngồi qua một bên, phục hồi sức lực, vừa nhìn những người còn duy trì trên thác nước, vừa thán phục.
Hồng Ngọc trở vào trong tông môn để làm một số việc
Được một canh giờ, đã có thêm 3 người nữa bước ra, họ không thể duy trì thêm được nữa, thở hỗn hển, mặt tái nhợt.

Bạch Miên đưa cho họ đan dược phục hồi để phục sức, rồi tiếp tục theo dõi tình hình.

Nhìn Nhiếp Minh Nguyên ngồi thiền, vẫn ổn định, Bạch Miên vừa lo lắng vừa hồi hộp, vì cậu nhóc chỉ mới làm quen nơi này chưa được bao lâu, mà chọn thử thách ở mức khá ( độ cao 10m).
Thêm 2 khắc nữa, là sắp hết thời gian, lúc này chỉ còn mỗi Nhiếp Minh Nguyên và Lỗ Báng vẫn tiếp tục thử thách.

Những người còn lại đã ra ngoài hết.
Thời gian cứ dần trôi đi, mà Lỗ Báng và Nhiếp Minh Nguyên vẫn chưa có động tĩnh gì, người xem càng lúc càng hồi hộp, cứ như phim hành động vậy, họ bu lại, xôn xao bàn tán về thể lực của hai con người này.
Cuối cùng thì, một canh giờ đã hết, thử thách thành công dành cho hai người đã duy trì trên thác nước.

Nhiếp Minh Nguyên lúc này mới chịu nhúc nhích, cậu nhảy ra khỏi con thác, đáp đất an toàn trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Họ bu quanh Nhiếp Minh Nguyên, hỏi về thể lực của cậu, và bí quyết gì để cậu duy trì được lâu như vậy.
Nhóc ta choáng ngợp khi có nhiều người hỏi han đến như vậy.
Còn Lỗ Báng, anh chưa vội vàng bước ra ngay, chỉ thấy anh ưỡn vai, lắc cổ, chần chừ một lúc dưới sức ép mãnh liệt của thác nước, rồi mới từ từ ra khỏi vị trí ngồi.
Lỗ Báng: THẾ NÀO RỒI.

THẤY CƠ THỂ MÌNH CÓ "PHÊ" KHÔNG?
Trừ Nhiếp Minh Nguyên, những người còn lại mặt tái nhợt hẳng:
Mọi người: PHÊ LẮM LUÔN ĐẤY (⁠´~﹏~`⁠;⁠)
Lỗ Báng quay sang Nhiếp Minh Nguyên: ĐỆ CŨNG KHÁ ĐẤY, NGUYÊN NGUYÊN.

NGÀY ĐẦU MÀ ĐÃ LÀM ĐƯỢC Ở MỨC NÀY RỒI.
Nhiếp Minh Nguyên: ( ngượng nghịu) ĐẠI BÁNG HUYNH QUÁ QUEN RỒI (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)⁠ゞ
Không chỉ có Lỗ Báng và các huynh đệ ở Bạch Sơn ngạc nhiên, chính bản thân Bạch Miên là Chưởng môn Bạch Sơn cũng bất ngờ trước năng lực thể chất của cậu nhóc.

Điều đó càng chứng tỏ nghi ngờ của anh có vài phần chính xác.

Bạch Miên gặng hỏi Nhiếp Minh Nguyên:
Bạch Chưởng môn: ( nhìn chằm vào cậu nhóc) ĐỆ CÓ THỂ CHO TA BIẾT BÍ QUYẾT LUYỆN TẬP NÀY ĐƯỢC KHÔNG?
Nhiếp Minh Nguyên: (⁠・⁠_⁠・⁠;)

Bạch Chưởng môn: ( đăm đăm nhìn cậu) TA RẤT MUỐN BIẾT.

Mọi người cũng hùa theo: ĐÚNG ĐÓ.

LÀM SAO ĐỆ LÀM ĐƯỢC VẬY.

CHO BỌN TA BIẾT ĐI.
Nhiếp Minh Nguyên trầm mặt.
Thấy Nhiếp Minh Nguyên rơi vào tình thế khó xử, Lỗ Báng đành ra mặt can ngăn:
Lỗ Báng: NÀY NÀY.

MỌI NGƯỜI THÔI ĐI.

ĐỪNG LÀM ĐỆ ẤY KHÓ XỬ NHƯ THẾ CHỨ.
Lỗ Báng nhìn sang cậu: ĐỆ ĐỪNG NGHĨ NHIỀU QUÁ.

ĐẠI SƯ HUYNH CÓ TÍNH ĐA NGHI, VẪN CHƯA CHỊU SỬA....
Nhiếp Minh Nguyên cất giọng trả lời, cắt ngang bầu không khí khó xử này:
Nhiếp Minh Nguyên: ( vẫn cúi đầu) TỐI NAY.
Mọi người:!!!

Nhiếp Minh Nguyên: ( ngẩng đầu lên, nhìn thẳng, đối mặt với câu hỏi của mọi người) ĐỆ SẼ KỂ HẾT CHO MỌI NGƯỜI, VỀ MỌI CHUYỆN, TRONG TỐI NAY.
Nghe thế, Bạch Miên cũng không cố làm khó cậu nữa, Lỗ Báng lên tiếng giải quyết tình hình:
Lỗ Báng: ( vỗ tay vài tiếng) ĐƯỢC RỒI MỌI NGƯỜI.

VỀ VỊ TRÍ ĐI.

BUỔI TẬP HÔM NAY VẪN CHƯA KẾT THÚC ĐÂU.
Nghe hiệu lệnh, mọi người chỉnh đốn lại, về vị trí của mình.
Để Nhiếp Minh Nguyên không phải bối rối, Lỗ Báng dặn cậu:
Lỗ Báng: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ NÀY.

ĐỆ VẪN CHƯA BIẾT CÁCH SỬ DỤNG LINH LỰC ĐÚNG KHÔNG? THEO TA.

TA SẼ DẠY CHO ĐỆ.
Nhiếp Minh Nguyên cũng bình tĩnh lại: VÂNG..

33

Đây là chương thông báo của tác giả, không phải nội dung truyện!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,542
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Bữa Ăn Bất Ổn


Nhiếp Minh Nguyên đi cùng với Lỗ Báng, cả hai đến một bãi đất trống yên tĩnh.

Để chắc chắn hơn, Lỗ Báng tạo thêm một kết giới khá mỏng, vừa đủ, không phải là phòng để không cho bất kỳ ai làm phiền hai người, mà kết giới chẳng qua chỉ để cho Lỗ Báng dễ nhận diện việc có ai đến gần đây không.
Họ tập luyện hăng say không ngừng.

Cứ như thế, thời gian trôi đi, giờ đã là lúc chiều tà, mọi người trở vào trong, chuẩn bị cho bữa tối.
Tuy nhiên, vấn đề lớn đã xảy ra, một vài vị huynh đệ được cử vào bếp mang thức ăn đêm đã trở ra khỏi phòng, tiến về phía mọi người, trên tay họ lại trống không.

KÌ QUÁI? ĐỒ ĂN ĐÂU RỒI?
Một người trong nhóm cử mang đồ ăn lên tiếng: KHÔNG XONG RỒI.

ĐẠI BÁNG HUYNH.

THỨC ĂN....!KHÔNG CÓ....
Lỗ Báng như không chấp nhận điều này, muốn xác nhận lại lần nữa: CÁI GÌ KHÔNG CÓ.

CẬU NÓI LẠI CHO TÔI.
Anh ta đứng trước mặt Lỗ Báng, th ở dốc: ĐỒ ĂN....!ĐỒ ĂN CHƯA NẤU.
Tất cả mọi người, cả Nhiếp Minh Nguyên, Lỗ Báng và Bạch Miên đều há mồm đều sốc khi nghe thông tin này:
Mọi người: HỂ........Ể..........Ể......!(⁠(⁠◎⁠д⁠◎⁠)⁠)
Lỗ Báng xông tới, hậm hực nắm lấy cổ áo anh ta: CẬU NÓI SAO? ĐỒ ĂN CHƯA ĐƯỢC NẤU Ư? (⁠╬⁠⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠ ⁠Д⁠ ⁠⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠)
Bạch Miên hốt hoảng gọi những người phụ trách việc bếp núc: NGỌC NHI ( Hồng Ngọc) ĐÂU? MUỘI ẤY ĐÂU RỒI? NHỮNG CHUYỆN NÀY NGỌC NHI CHƯA PHỔ BIẾN CHO CÁC CẬU SAO?
Tổ bếp núc run rẩy, một người trong đó thay mặt nói cho Bạch Miên: CHUYỆN....!CHUYỆN LÀ....MUỘI ẤY.....!MUỘI ẤY CÙNG VỚI VÀI NGƯỜI ĐẾN THỊ TRẤN MUA MỘT SỐ DƯỢC LIỆU VÀ VÀI MÓN ĐỒ KHÁC MÀ TRONG TÔNG MÔN CÒN THIẾU....!TỪ SÁNG NAY RỒI.

NHƯNG.....!NHƯNG CHƯA THẤY HỌ VỀ.
Tất cả người trong tông môn đều hốt hoảng, lo sợ, sợ đêm nay sẽ chết đói.
Nhớ ra điều gì đó, Bạch Miên quay sang chấp vấn Nhiếp Minh Nguyên: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.


SÁNG NAY ĐỆ CÓ LÀM GÌ QUÁ ĐÁNG VỚI NGỌC NHI KHÔNG? (⁠⌐⁠■0■⁠)
Nhiếp Minh Nguyên phản bác lại: KHÔNG CÓ.

ĐỆ KHÔNG CÓ LÀM GÌ CÔ ẤY HẾT Á! _|(⁠;⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠)_|
Lỗ Báng thì sang chấp vấn một người có khả năng hơn: CÒN CẬU? NGỘ BÌNH? CẬU KHÔNG LÀM GÌ ĐẤY CHỨ? ( liếc nhìn Ngộ Bình)
Ngộ Bình cũng giống như mọi người, đều là anh em trong tông môn.

Trước đây, cậu ta có lần vào phòng bếp ăn vụng, bị Hồng Ngọc bắt tại trận.
Ngộ Bình: ( xua tay phản đối) KHÔNG CÓ ĐÂU, KHÔNG CÓ NỮA ĐÂU.

ĐẠI BÁNG HUYNH.

( ; 0ω0)
Ngộ Bình: ĐÚNG LÀ ĐỆ CÓ TỪNG LÀM SAI MỘT LẦN.

HỒNG NGỌC MUỘI ĐÃ TRỪNG PHẠT ĐỆ.
Ngộ Bình: ( nhớ lại hình phạt lần đó, anh run rẩy và sợ hãi) SAU LẦN ĐÓ.

ĐỆ TUYÊN THỀ SẼ KHÔNG TÁI PHẠM MỘT LẦN NÀO NỮA.

MỌI NGƯỜI CŨNG BIẾT RÕ MÀ.

(⁠ᗒ⁠ᗩ⁠ᗕ⁠)
Quả thật, quá trình phạt Ngộ Bình, mọi người đều được tận mắt chứng kiến.
Về lí do hình phạt.

Chẳng qua là vào sáng hôm đó, Ngộ Bình trốn tập vì lười, thuận vừa lúc đang đói, anh đã lén vào phòng bếp, lấy hai cái bánh bao và ăn ngay tại chỗ.

Trùng hợp là lúc đó, Hồng Ngọc đã để quên bảo bối của mình ở trong phòng bếp, nên quay lại lấy đồ.

Và thế là Ngộ Bình bị bắt quả tang.
Trong các quy tắc của Bạch Sơn, có một quy định: Ngoại trừ Hồng Ngọc.

Bất kì ai cũng tuyệt đối không được vào trong phòng bếp, nếu chưa tới giờ nấu cơm.
Ngộ Bình vi phạm quy tắc, Hồng Ngọc bắt quả tang, nên chính Hồng Ngọc ra hình phạt.
Hình phạt khá đơn giản: Trói người vi phạm trong phòng ăn, trước mặt bàn ăn và mọi người, cột chặt từ chân đến đầu, bịt miệng lại để tránh gây ồn ào, rồi để thức ăn thật ngon ngay trước mũi của người đó.

Người chịu phạt chỉ có thể ngửi, không được ăn trong suốt một ngày một đêm.
Bất kì ai lén cho người chịu phạt ăn, thì cũng phạt chung cho tình thương mến thương.
Và hình phạt được thi hành, Ngộ Bình bị trói cả ngày, bụng đói, mùi thức ăn ngon ngay trước mắt nhưng không thể ăn.

Anh vô cùng bất lực.
Kể từ đó Ngộ Bình không dám vào bếp một lần nào nữa.
Hình phạt của Ngộ Bình cũng để làm gương cho mọi người không tái phạm.
Lỗ Báng nhớ lại vụ đó, cũng rùng mình không kém.
Trong khi các môn đệ đang bối rối, lo lắng cho bữa tối hôm nay, thì Trưởng lão bước đến báo tin xóa tan mọi hiềm nghi của các đồ đệ:
Trưởng lão: KHỤ....!KHỤ

Nghe thấy tiếng trưởng lão, mọi người chỉnh đốn lại, không xôn xao nữa.
Trưởng lão: TA ĐẾN ĐỂ NÓI CHO CÁC NGƯƠI BIẾT.

TRONG TẦM 2 NGÀY, NGỌC NGỌC ( Hồng Ngọc) SẼ KHÔNG VỀ ĐÂY.

CHUYỆN BỮA CƠM CÁC NGƯƠI TỰ MÀ LO LIỆU.
Bạch Chưởng môn: SƯ PHỤ.

ĐỆ TỬ MUỐN BIẾT.

TẠI SAO MUỘI ẤY KHÔNG VỀ KHÔNG?
Trưởng lão: CON BÉ MUỐN ĐI CHƠI, NÊN TA CHO PHÉP.
Nói xong thì bỏ đi.
Mọi người nghe xong, thì càng nhốn nháo hơn.

Bạch Miên lên tiếng:
Bạch Chưởng môn: ( sắn tay áo lên) VẬY TA SẼ VÀO BẾP TRỔ TÀI CHO MỌI NGƯỜI NHÉ.
Lỗ Báng hoảng sợ ngăn cản: ĐẠI....!ĐẠI SƯ HUYNH À.

KHÔNG CẦN PHẢI LÀM PHIỀN ĐẾN HUYNH NHƯ THẾ.

CỨ ĐỂ BỌN ĐỆ.

(⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)
Mọi người cũng đồng tình gật đầu lia lịa.
Bạch Chưởng môn: ( phàn nàn) CÁI GÌ MÀ PHIỀN.

TA LÀ CHƯỞNG MÔN, PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM CHO CÁC ANH EM TRONG TÔNG MÔN CHỨ.
Bạch Chưởng môn: ( hớn hở vào phòng bếp) VỪA HAY TA ĐÃ NGHĨ RA MÓN MỚI.

TA SẼ TRỔ TÀI.
Nghe Bạch Miên nấu ăn.

Mọi người lo sợ hoảng hốt.
Thấy các vị ca ca không muốn để Bạch Chưởng môn nấu ăn, Nhiếp Minh Nguyên cũng tham gia hưởng ứng.


Cậu có cảm giác không ổn.
Nhiếp Minh Nguyên: ( giơ tay) À...!Ừ.

ĐỆ BIẾT NẤU ĂN.

ĐỂ ĐỆ LÀM CHO.
Như tìm được cứu tinh, mọi người đề cử cậu.
Mọi người: ĐƯỢC ĐÓ.

NGUYÊN NGUYÊN.

ĐỆ NẤU ĐI.

( một toán người đến ngăn Bạch Miên lại, nói khó nghe hơn là lôi cổ Bạch Chưởng môn ra khỏi phòng bếp)
Bạch Chưởng môn: ( bị lôi đi) Ê NÀY.

KHOAN ĐÃ.

CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY.
Mọi người: BẠCH CHƯỞNG MÔN.

KHÔNG CẦN LÀM PHIỀN ĐẾN NGƯỜI ĐÂU.

Ở ĐÂY CỨ ĐỂ CHÚNG TÔI LO.
...Tối đó, Nhiếp Minh Nguyên chỉ đạo các huynh đệ nấu cơm tối nay.....

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom