Cập nhật mới

Dịch Tra Nữ Tiến Công

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Nhà chồng cực phẩm [3]


Khương Ái Hoa ôm bụng mình lại, lăn lộn trên mặt đất. Khi bà ta lăn qua hướng khác liền lộ ra một cục đá to nhỏ bằng một cái nắm bàn tay bị đè ở dưới thân bà ta.

Cục đá có chút nhọn, đâm thủng bụng của Khương Ái Hoa, máu từ trong bụng bà ta chảy ra, nhiễm đỏ cả bố y xám bà ta mặc.

Trước đó Niệm Mị dẫm lên cục đá kia, khi bà ta áp tới nháy mắt liền nhanh chóng rút lui. Nếu bà ta mà thật sự đè lên trên người Niệm Mị, lấy thân thể của Niệm mị hiện tại không tàn phế thì cũng phải nằm dưỡng thương một đoạn thời gian dài.

Khương Ái Hoa nặng ít nhất cũng 75kg trở lên, mà Niệm Mị chỉ sợ 35kg còn chưa tới, chênh lệch lớn như vậy, nếu thật sự bị đè nặng, ở trong cái niên đại mà chữa bệnh điều trị còn lạc hậu này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Ai u, bụng của tôi!"

Khương Ái Hoa ôm bụng mình lại, rồi lăn lộn kêu r.ên trên mặt đất.

Khương Nghiên thấy máu chảy ra từ trên bụng Khương Ái Hoa, sững sờ ở tại chỗ.

"Cứu..."

Bà ta còn chưa kịp thét lên thì Niệm Mị đã ở phía sau, lấy tay đập lên gáy bà ta. Sau đó thân thể mập mạp của Khương Nghiên bịch một tiếng ngã xuống, tro bụi mù mịt.

Niệm Mị chậm rãi tới gần bên cạnh Khương Ái Hoa còn đang nằm rê.n rỉ, sau đó cô nhìn thoáng qua bụng bà ta một chút rồi bất đắc dĩ mà đá cái thân thể mập mạp của bà ta.

"Lên!"

Khương Ái Hoa không thèm để ý tới Niệm Mị, mà chỉ tiếp tục nằm trên mặt đất kêu r.ên.

"Ai u bụng của tôi, muốn chết muốn chết quá đi thôi à!"

Niệm Mị cúi đầu, dịu dàng cười, rồi sau đó đạp một chân lên bụng bà ta.

"Á! Giết người!"

Khương Ái Hoa phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng cho dù bà có kêu thê lương nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không ai tới vây xem.

Tuy rằng bà ta kêu lớn tiếng là thế, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Niệm Mị vẫn truyền vào lỗ tai bà ta.

"Không phải chỉ rách chút da thôi à? Đến mức này sao? Bà lại la lên nữa đi, tôi không ngại dùng cái này lại chọc chọc cái thùng phi nhà bà đâu!"

Niệm Mị nói xong liền cầm cục đá bén nhọn mà mình mới nhặt được giơ lên dưới ánh mặt trời.

Khương Ái Hoa híp mắt nhìn qua Niệm Mị, vừa thấy cái cục đá đầy bén nhọn kia liền trợn to hai mắt nhìn.

"Mày mày... mày! Mày muốn giết tao phải không? Cái đồ phụ nữ độc ác nhà mày!"

"Đúng vậy! Tôi chính là muốn giết bà đấy!"

Niệm Mị cười rồi bỏ chân ra khỏi người Khương Ái Hoa, ước lượng cục đá trong tay, nhẹ nhàng nói: "Nếu dám ở bên ngoài nói bậy nói bạ, tôi không ngại lấy dao phay tới nhà bà dạo một vòng đâu!"

"Mày là đồ ma quỷ! Mày tuyệt đối là con ác quỷ!"

Bụng được giải phóng, Khương Ái Hoa liền lập tức ngồi dậy, đôi tay chống ra pbias sau mà lui dần.

Lúc này nụ cười tươi tắn trên môi Niệm Mị tựa như là một oan hồn đang nhếch miếng cười lạnh với bà ta.

Đến khi cách Niệm Mị tầm hai mét, xác định bản thân mình an toàn thì Khương Ái Hoa từ trên mặt đất bò dậy, xoay người liền chạy. Tộc độ kia so với tộc độ lúc trước của Niệm Mị nhanh hơn gấp đôi, tựa như phía sau bà ta có ác quỷ đang đuổi rượt vậy.

Niệm Mị nhìn theo thân ảnh của Khương Ái Hoa rời đi, một tay kéo thân thể Khương Nghiên hướng vào trong phòng. Đem Khương Nghiên ném tới phòng của mình, lúc này Niệm Mị cảm giác bản thân có chút đói bụng, liền đi vào phòng bếp nhìn xem, có chút gạo, còn có một ít thịt cùng một ít rau dưa.

Ở trong trí nhớ của Hà Tâm, một tháng Khương gia ít nhất được ăn thịt hai lần, nhưng mà thứ mà Hà Tâm mỗi ngày ăn đều là đồ ăn thừa của bọn họ.

Một bữa cơm Khương Nghiên quy định Hà Tâm chỉ có thể nấu bao nhiêu gạo đó. Sau đó Khương Nghiên và Khương Dương một chén là có thể đem tất cả cơm lẫn đồ ăn đều ăn sạch, vốn dĩ không hề chừa lại cho cô một miếng cơm nào. Từ ngày gả đến Khương gia, Hà Tâm trước nay liền không có ăn qua một bữa cơm hoàn hảo.

Mỗi ngày Khương Nghiên cơm nước xong liền sẽ để Niệm Mị dọn dẹp phòng bếp, dọn dẹp xong liền bảo cô đi giặt quần áo, giặt xong rồi liền quét tước nhà ở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Nhà chồng cực phẩm [4]


Nhìn trong phòng bếp trên dưới một cân thịt cùng nửa cân gạo, khóe môi Niệm Mị liền nhoẻn cười.

Nhà bếp nơi này đều là làm từ đất, tuy nhiên Niệm Mị vẫn biết dùng. Trước đây cô cũng đã từng làm qua nông dân, đã trải qua! Cho nên dùng nhà bếp này làm một bữa cơm quả thực quá mức đơn giản!

Sau khi ăn uống no đủ xong thì Niệm Mị liền trở về phòng ngủ của mình.

Hiện tại đã là giữa trưa, sau khi Khương Nghiên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, tức khắc nổi giận.

"Hà Tâm! Cái con tiện nhân nhà mày, chạy chạy đi đâu? Còn không nấu cơm cho tao, muốn để tao đói chết có phải không hả?"

Khương Nghiên đi khắp viện tử tìm Niệm Mị, một bên tìm một bên kêu.

Toàn bộ sân đều như lật tung lên hết cũng không tìm được Niệm Mị, chỉ có duy nhất phòng cô là chưa tìm.

"Bang!"

Cửa phòng Niệm Mị bị vẻ bà ta đá văng.




"Hà Tâm, cái con tiện..."

Khương Nghiên kéo lên một tiếng sư tử rống, chưa nói hết câu liền bị nghẹn trong yết hầu.

Trong tay Niệm Mị cầm một cái dao phay, và nó đang đặt ở trên cổ Khương Nghiên.

"Mẹ chồng à, mẹ nói chuyện ấy thì phải nhỏ giọng một chút, bằng không không cẩn thận đụng tới dao phay của tôi rồi..."

Cả người Khương Nghiên run rẩy, không biết là bị dọa hay vẫn là do tức giận nữa.

"Mày mày mày, Hà Tâm mày dám đụng đến tao một chút thử xem, tao sẽ để A Dương viết hưu thư bỏ mày!"

Niệm Mị kề sát dao phay vào cổ Khương Nghiên, độ lạnh lẽo từ con dao truyền đến làm thân thể bà ta ngày càng run rẩy lợi hại hơn.

"Con trai bà có hưu tôi hay không, tôi không biết. Nhưng đầu bà có an toàn trước khi hắn về hay không, tôi liền không đảm bảo..."

Niệm Mị thôi một hơi nhẹ vào cổ Khương Nghiên làm bà ta bị dọa sợ trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

"Cô... cô đừng xúc động!"

Giọng Khương Nghiên run rẩy, té ngã trên mặt đất.

Niệm Mị nhẹ nhàng cười với bà ta, đôi mắt cong thành một cái trăng non.

"Mẹ chồng à, mẹ ngồi chỗ này cũng không tốt lắm đâu!"




Khương Nghiên vỗ vỗ ngực mình, cho rằng Niệm Mị là ý thức được chính mình như vậy không tốt, vừa mới chuẩn bị thở phào một hơi.

Chân Niệm Mị liền nhẹ nhàng nâng lên, sau đó hung hăng một chân đá Khương Nghiên ra khỏi cửa phòng. Giọng nói hung hăng cửa phòng đíng lại ngăn cản chỉ có thể nghe được đại khái.

"Cho nên mẹ vẫn là đi ra ngoài ngồi đi!"

"Ai u!"

Thân ther mập mạp của Khương Nghiên như quả cầu lăn trong trong sân môyj vòng rồi mới dừng lại. Bà ta nằm trên mặt đất một lát rồi mới đỡ eo chậm rãi đứng lên, đôi mắt tràng đầy tức giận mà nhìn phòng Niệm Mị hạ giọng hùng hùng hổ hổ.

"Con tiện nhân đáng chết, chờ A Dương trở về, xem tao có dạy dỗ được mày hay không!"

Niệm Mị tựa trên cạnh cửa trong phòng, ánh mắt ôn nhu.

Niệm Mị mới ở trên giường nằm một giờ liền lại lần nữa bị đánh thức.

"Hà Tâm, cô là cái con đàn bà ti tiện, sao mày lại có thể đánh mẹ tao hả? Hôm nay tao mà không trừng trị mày cho phải lẽ thì có phải mày cũng muốn leo lên đầu tao ngồi luôn hay không hả?"

Chưa thấy người đã nghe thấy, Niệm Mị nhẹ nhàng mở mắt, ý cười bên môi không giảm.

Khương Dương mặt đầy phẫn nộ đẩy cửa vào, vừa vào cửa liền thấy người nằm trên giường. Vội vàng tiến bước chân tới gần mép giường, cây gậy thô cỡ bằng bàn tay một đứa trẻ bị hắn hung hăn đập mạnh xuống giường.

"Con đàn bà ti tiện, mẹ tao đều đói thành cái dạng gì rồi? Thế mà mày còn ngủ, xem tao hôm nay đánh chết mày!"

"Phanh!"

Gậy gỗ đánh vào trên chăn truyền đến một tiếng trầm vang.

Khương Dương tới vạch trần chăn, dưới chăn là gối đầu, căn bản không có một người nào cả.

Khương Dương không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn! Đem chăn trong tay trực tiếp kéo xuống giường, vẫn như cũ không có nhìn thấy người trong suy nghĩ của mình.

"Anh là đang tìm tôi sao?"

Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị từ trên đầu Khương Dương truyền đến.

Khương Dương nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Niệm Mị nhàn nhã ngồi ở trên xà nhà, một chân treo ở giữa không trung.

"Sao mày leo lên trên đó được?"

_oOo_

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Nhà chồng cực phẩm [5]


Trong tay Niệm Mị cầm hai con dao phay, cọ xát chúng với nhau làm phát ra tiếng “ken két”.

“Tôi cứ như thế mà leo lên thôi nha!”

Khương Dương chán nản, giận trừng mắt nhìn Niệm Mị.

“Mày còn không mau xuống dưới cho tao?!”

Niệm Mị ôn nhu cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tôi không xuống dưới đấy!”

“Được lắm, mày cứ đợi đó cho tao!”

Khương Dương nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, trong chốc lát hắn liền cầm một cây côn dài đi đến, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý tươi cười.

“Mày cho rằng mày leo lên cao như thế thì tao sẽ không đánh dược mày chắc?”



Niệm Mị im lặng không nói chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn nở nụ cười, rồi thổi nhẹ con dao trong tay một hơi.

Một loại dự cảm xấu bỗng nhiên nảy lên trong lòng Khương Dương.

Sau đó chỉ thấy dao phay từ trong tay Niệm Mị bay xuống, tiếng xé gió vang lên. Dao phay từ đỉnh đầu Khương Dương bay qua, đem đầu tóc dựng thẳng lên của hắn cắt đứt, sau đó đóng đinh vào bên trên cây cột ở phía sau hắn.

Khương Dương sững sờ tại chỗ, sau đó cả người run rẩy, đồ vật trong tay rơi trên mặt đất, thân thể mềm nhũn lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Sau đó một hương mùi lạ truyền ra, làm đáy mắt Niệm Mị hiện lên một tia khinh bỉ.

Một tên đàn ông thế mà chỉ có chút can đảm này, thật là rác rưởi!

Cả người Khương Dương run rẩy, con dao vừa rồi kia nếu như lại thấp hơn chút nữa thì…

Ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ khiến thân thể hắn lại càng run rẩy lợi hại hơn.

Niệm Mị chuyển động bàn tay, dao phay cứ thế ở trong tay cô mà xoay tròn, giọng nói nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu Khương Dương truyền xuống.

“Nếu anh lại không chịu đi ra, thì con dao trong tay tôi đây biết đâu tùy thời lại có khả năng rơi xuống nữa...”

Khương Dương trừng lớn đôi mắt, từng bước một mà lùi dần về phía sau!

Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn hắn, phảng phất như đang xem người yêu của chính mình vậy, chỉ có ác ý sâu trong đáy mắt cô làm bại lộ ra hết thảy.

Khương Dương lùi tới cửa, sờ đến đến cánh cửa liền xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.




Khóe miệng Niệm Mị trào phúng gợi lên, một bước từ trên xà nhà nhảy xuống.

Niệm Mị từ trong phòng của mình đi ra, lập tức đến phòng bếp, nhóm lửa, nấu cơm!

“Các hương thân, mọi người nhất định phải giúp giúp tôi, ả mà tôi cưới này không ngừng đánh mẹ chồng, mà còn có ý định giết chồng! Chúng ta nhất định phải đem ả ta nhốt vào lồng heo!”

Âm thanh cãi cọ ầm ĩ truyền đến, Niệm Mị một tay nhóm lửa, mắt nhìn tay của mình sau đó nhẹ nhàng cười, rồi tiếp tục động tác của chính mình.

Khương Dương một chân đá văng cửa phòng Niệm Mị, một bàn tay chỉ vào xà nhà, xoay người nói với mấy người đàn ông ở phía sau: “Mọi người nhìn xem, cái con ả đàn bà này chính là ngồi ở đây ném dao phay về phía tôi!”

Một người đàn ông độ tuổi trung niên không vui nhìn Khương Dương.

“A Dương à, chính cậu không có chuyện gì thì cũng đừng chạy tới hù dọa chúng ta, chúng ta rất bận!”

Người đàn ông lớn nhất trong đó đứng dậy, phụ họa trung niên hán tử nói.

“Đúng đấy, cậu xem khoảng cách giữ cái xà nhà này và mặt đất, cho dù là ta cũng không leo lên được!”

Khương Dương vỗ tay một cái, có chút sốt ruột.

“Thật sự, không phải tôi nói dối, bác xem cô ta còn…”

Khương Dương xoay người, trên xà nhà trống rỗng, nơi nào còn có người?

Mấy người đàn ông khinh bỉ nhìn hắn, muốn xoay người rời đi.

Khương Dương vội ngăn lại bọn họ nói: “Thật sự đấy, mọi người nhìn tóc tôi bị tước, dao phay còn chém vào nơi này đây này!”

Nói xong hắn liền lôi kéo một người đàn ông đi đến phía trước vị trí dao phay chém, dao phay đã biến mất, chỉ có một dấu vết lẻ loi lưu tại nơi đó. Tuy rằng chỉ có một dấu vết, nhưng mà Khương Dương vẫn là vui mừng khôn xiết, vội chỉ vào dấu vết nói: “Các người xem, dấu vết đều ở chỗ này đây!”

Bọn họ nhìn thoáng qua dấu vết, lại nhìn thoáng qua Khương Dương, ánh mắt khó hiểu!

“Vậy cậu nói đi, vợ cậu đi đâu rồi?”

Khương Dương vội ở phòng tìm kiếm, không có tìm được, hắn nhíu mày rồi ra khỏi phòng. Vừa mới ra liền thấy phòng bếp đang bốc khói nghi ngút, vì thế mang theo mấy người đàn ông hấp tấp đi về phía phòng bếp.

_________

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Nhà chồng cực phẩm [6]


Cửa phòng bếp mở rộng ra, vừa đến phòng bếp đã ngửi thấy mùi cơm chín truyền từ bên trong ra. Mấy người đàn ông nuốt nuốt nước miếng, mỗi người ai ai cũng cảm thấy bản thân có chút đói bụng.

“Hà Tâm!”

Khương Dương vừa mới đến phòng bếp liền thấy Niệm Mị đang tất bật bận rộn, Niệm Mị xoa xoa mồ hôi trên trán, tay áo vì động tác này của cô mà kéo xuống tới khuỷu tay, lộ ra chỗ bị Khương Nghiên đánh bị thương. Trên tay cô xanh xanh tím tím một mảng, có không ít vết thương, có vết còn đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài. Toàn bộ cánh tay không có một chỗ nào gọi là hoàn hảo, vốn dĩ nhìn không ra làn da ban đầu là như thế nào!

Vốn dĩ cô đã gầy yếu, như vậy vừa thấy liền càng thêm đáng thương.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Niệm Mị cố sức nâng một xô nước đổ vào trong nồi, một người đàn ông thấy thế có chút không đành lòng, liền vội tiến lên nhận lấy thùng nước ngã vào trong nồi giúp cô. Sau đó Niệm Mị liền cảm kích nhẹ nhàng cười với hắn.

“Cảm ơn đại ca!”

Khương Dương một bước bước vào phòng bếp, trực tiếp đẩy Niệm Mị một phen.



“Hà Tâm, cái con ả ti tiện nhà mày! Các hương thân, mau giúp tôi bắt lấy ả nhốt vào lồng heo đi!”

Mấy người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai động thủ.

Niệm Mị bị Khương Dương đẩy trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, ánh mắt có chút oan ức nhìn Khương Dương.

“Cái con ả ti tiện nhà mày, giả bộ đáng thương cái quái gì, trước đó không phải là rất đắc ý à?”

Khương Dương thấy Niệm Mị như vậy liền đắc ý nở nụ cười, mấy người đàn ông khác thấy thế liền đồng loạt xoay người rời đi.

“Ấy, các hương thân, sao mọi người lại rời đi như thế?”

Người đàn ông giúp Niệm Mị đổ nước trừng mắt liếc nhìn Khương Dương một cái, tàn nhẫn phun một ngụm.

“Ta phi, cưới vợ về nhà là dùng để yêu thương! Khương Dương xem như chúng ta nhìn lầm cậu! Cậu thật là cmn quá ích kỉ!”

“Tôi thì làm sao cơ chứ?” Khương Dương mê mang nhìn bọn họ biến mất ngay trước mắt mình.

Niệm Mị từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay của mình rồi nhẹ nhàng cười nhìn Khương Dương. “Vu khống vợ mình, còn ngược đãi vợ mình nữa chứ!”



Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên giúp Khương Dương sáng tỏ mọi thắc mắc.

Khương Dương phẫn nộ xoay người, trừng mắt nhìn Niệm Mị.

“Cái con ti tiện nhà mày đang nối bậy bạ gì thế hả? Tao vu khống mày bao giờ? Tao ngược đãi mày hồi nào hả?”

Niệm Mị đưa tay giơ lên trước mặt hắn.

“Này đây, đây là do mẹ anh đánh! Còn có cái vết do dao để lại trong pòng kia chắc anh cũng đã dẫn mọi người đến xem rồi nhỉ? Anh thấy tôi – một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối ngay cả một xô nước cũng không nhấc lên nổi thì có thể phóng con dao găm lên cây cột? Hay một người thấp bé như vậy mà có thể leo lên được đến xà nhà?”

Niệm Mị càng nói thì sắc mặt Khương Dương ngày càng kém, cuối cùng đến cả đôi mắt đều đỏ.

“Cái ả ti tiện nhà mày, là mày cố ý hết phải không hả?”

Niệm Mị đan hai tay lại, dịu dàng mỉm cười nhưng cũng không quên trào phúng một phen.

“Xem ra anh cũng không có ngốc đến mức vô phương cứu chữa!”

Làm thương nhân, đặc biệt là loại thương nhân là ở thâm sơn cùng cốc này, danh dự rất quan trọng. Hôm nay chuyện Khương Dương bôi nhọ Niệm Mị tuyệt đối sẽ truyền ra đi. Một kẻ ngay cả vợ của mình cũng nói xấu, thì sẽ còn ai dám tiếp xúc với hắn đây? Về sau bị hắn hại chết như thế nào cũng không biết!

Chuyện này tuyệt đối đủ để ảnh hưởng việc hắn làm buôn bán, trực tiếp suy sụp đều rất có khả năng!

Khương Dương nghĩ đến đây thôi, đôi mắt liền tức đến đỏ bừng. Hắn trực tiếp phóng về phía Niệm Mị, trong miệng còn kêu: “Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!”

Niệm Mị vươn tay, một ngón tay để ở trên trán Khương Dương, nhẹ nhàng nhìn hắn. Tuy rằng Niệm Mị chỉ duỗi một ngón tay, nhưng Khương Dương lại không có cách nào tiến tới phái trước được nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng của Niệm Mị truyền vào tai hắn, tiếp theo đó hắn liền cảm thấy cằm mình đau nhức một trận.

“Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”

Nói xong nắm đấm không chút do dự xỏ xuyên qua cằm hắn, đánh hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Một vệt máu từ khóe miệng hắn tràn ra, Khương Nghiên nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới, vừa tới liền thấy cảnh tượng Khương Dương ngã trên mặt đất, khóe miệng đầy máu như vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Nhà chồng cực phẩm [7]


"Giết người! Giết người rồi!"

Khương Nghiên hét lên một tiếng rồi ôm đầu chạy ra bên ngoài sân.

Niệm Mị cầm lấy dao phay trên thớt đặt trong phòng bếp, thân ảnh nhanh chóng vụt ra.

Bước chân của Khương Nghiên vừa mới ra được vài bước, trên cổ liền cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, sau đó cảm giác đau đớn liền truyền đến. Màu máu đỏ từ từ tràn ra, tràn ngập xuống dưới lưỡi dao lạnh lẽo, làm tiếng thét của bà ta nghẹn ở giữa yết hầu, miệng còn đang mở rộng.

Niệm Mị đứng ở bên cạnh bà ta, dao phay trong tay đặt trên cổ bà. Giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Khương Nghiên.

"Mẹ chồng à, quá lỗ mãng là không được!"

"Mày... mày muốn làm gì? Mày giết con trai tao rồi còn muốn giết tao? Tao nói cho mày biết, giết người là sẽ bị nhốt vào lồng heo! Thôn trưởng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày... "

Giọng điệu bà ta run rẩy, đôi tay nắm chặt lại.

Niệm Mị kề con dao sát về phía trước hơn nữa làm thân thể Khương Nghiên khựng lại, lời nói đang bên môi cũng không thể thốt ra thành lời.

Niệm Mị tươi cười dịu dàng, một bàn tay chọc chọc đầu bà ta.

"Mẹ chồng à, con bà còn chưa có chết đâu! Bà cứ yên tâm tôi sẽ không để cho các người chết đâu!"

Khương Nghiên nghe vậy, đôi tay đang nắm chặt dần dần buông ra, thân thể thả lỏng xuống dưới. Nếu Niệm Mị không gi.ết chết bà ta, như vậy bà ta liền an tâm rồi.

"Cái con tiện nhân nhà mày, tao nói cho mày biết..." Lời bà ta còn chưa nói xong, trên mặt liền nghênh đón một cái bàn tay.

"Bốp!"

Niệm Mị thu dao phay lại, hung hăng cho Khương Nghiên một cái bạt tai.

Khương Nghiên bị đánh đến mức mông lung, đôi mắt bà ta trừng lớn, không thể tin được mà che bên má bị đánh.

"Con tiện tì này mày dám đánh tao?"

Niệm Mị trở tay lại cho bà ta một cái bạt tai.

"Mẹ chồng à, tiện tì thì phải nói bà mới đúng chứ, tôi vẫn còn là khuê nữ, cái đứa con trai kia của bà chướng mắt tôi, không có cùng tôi động phòng đâu! Nếu bà lại gọi là tiện tì, thì đừng bảo sao tôi ra tay tàn nhẫn!"

Niệm Mị lắc lắc tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng báo cho Khương Nghiên.

Mặt Khương Nghiên mau chóng sưng lên, vốn là khuôn mặt mập mạp nay lại càng thêm mập mạp. Bà ta giận trừng mắt nhìn Niệm Mị, ánh mắt hung ác.

"Mày cái con tiện..."

"Bốp!"

"Mày..."

"Bốp!"

...

Liên tiếp bị đánh mấy cái bạt tai, Khương Nghiên mới an tĩnh lại, không nói chuyện nữa. Mặt bà ta lúc này đã sưng đỏ nghiêm trọng, không khác cái đầu heo là bao.

Niệm Mị lắc lắc cổ tay của mình rồi quăng con dao ném xuống mặt đất.

"Đi nấu cơm cho tôi!"

Khương Nghiên mắt nhỏ trừng lớn, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Niệm Mị, mồm miệng không rõ.

"Mày là cái quái gì? Mà bảo tao đi nấu cơm?"

Tay Niệm Mị giơ lên, Khương Nghiên bị dọa lập tức liền vào phòng bếp.

Niệm Mị cười cười rời đi, những chuyện mà Khương Nghiên đã làm đối với Hà Tâm cô đều sẽ dâng trả lại, thế này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Niệm Mị đi vào trong viện, đóng cửa rồi khóa lại, sau dó đi đến phòng bếp.

Khương Nghiên đang loạng choạng đỡ Khương Dương dậy, thấy Niệm Mị tới lập tức liền buông tay đi nhóm lửa nấu cơm.

Niệm Mị bước tới một tay kéo Khương Dương rời đi, Khương Nghiên thấy thế vội chạy tới ngăn đón Niệm Mị.

"Mày lại muốn làm gì?"

Đôi mắt Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn về phía tay bà ta, làm Khương Nghiên lập tức đem tay rụt trở về.

"Tôi muốn làm cái gì, cần bà phải quản nữa sao? Mẹ chồng!"

Niệm Mị cố ý nhấn mạnh hai chữ này làm Khương Nghiên không dám nói nữa.

"Tôi nói rồi tôi sẽ không để hắn chết, nhưng nếu bà cứ không nghe lời..."

Câu kế tiếp Niệm Mị không tiếp tục nói nữa, bởi có những lúc nên chừa lại một chút không gian cho bà ta não bổ, so với nói trực tiếp thì sẽ làm bà ta cảm thấy bị uy hiếp hơn.

Khương Nghiên rụt rụt cổ, thối lui sang một bên.

Niệm Mị lập tức đi ngang qua trước mặt bà ta.

Ánh mắt Khương Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Niệm Mị, trong mắt có sát ý hiện lên.

Con ả đàn bà đáng chết, dám làm tổn thương con trai mình, đánh chính mình, rồi còn uy hiếp chính mình!

Đợi chút tao sẽ cho mày biết tay!

Thân thể mập mạp của Khương Nghiên xoay người vào phòng bếp, không biết nghĩ tới cái gì mà bước chân bà ta dường như đều nhẹ nhàng đi vài phần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Nhà chồng cực phẩm [8]


Qua mười lăm phút, Khương Nghiên liền bưng đồ ăn đi ra. Một đĩa rau xanh, còn có một đĩa dưa chua cùng với cơm.

"Ăn cơm!"

Khương Nghiên đứng tại cửa lớn rống một tiếng, Niệm Mị liền mở ra cửa phòng.

Không biết có phải là do ngây người trong phòng bếp khá lâu rồi hay không mà cách nói chuyện của bà ta cũng nhanh nhẹn lên.

"Đem đồ ăn bưng tới, gọi con trai bà lên ăn!"

Niệm Mị tựa lên trên cửa, nhẹ nhàng nhìn Khương Nghiên.

"Cái gì? Gọi con trai tao ăn?"

Khương Nghiên đang bưng đồ ăn bỗng nhiên dừng lại, không thể tin được mà nhìn Niệm Mị.




"Mày không phải nói tao làm cho mày à? Sao lại bao con trai tao ăn?"

Ánh mắt Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn về phía đồ ăn mà bà ta đang bưng, lập tức trở nên ghét bỏ, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước.

"Bà làm thứ này là cho heo ăn à? Tôi cũng không dám ăn! Ai biết ăn xong có chết hay không mà nói? Cho nên một là bà ăn, hai là cho con trai bà ăn, dù sao không thể lãng phí!"

Khương Nghiên nghe vậy tay nắm chặt thành cú, bà ta vốn làm để cho Niệm Mị ăn, cho nên liền đổ hết một gói thuốc diệt chuột vào trong đó, nếu ăn thật thì chắc chắn sẽ chết người.

Muốn để bà ta ăn? Bà ta cũng không có muốn chết? Cho con trai bà ta ăn cũng không được, như vậy chỉ có...

"Bang."

Khương Nghiên một tay đem đồ ăn trong tay đổ hết xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn Niệm Mị, chỉ là sợ hãi trong mắt bà ta lại không thể nào tránh khỏi đôi mắt của Niệm Mị.

"Mày cái ả đàn bà thật là không biết tốt xấu, tao đã tốt bụng làm cho mày ăn thế mà mày lại không muốn ăn! Như vậy thì tốt, chúng ta ai cũng không ăn! Chờ con trai tao tỉnh lại, tao liền nói nó bỏ mày!"

Niệm Mị nghe vậy liền đánh giá cái đình viện cũ nát này một chút, quả thật mục đích của cô đã đạt được, cho nên cô cũng không nghĩ ngốc tại nơi này! Vì thế xoay người vào nhà.

Chỉ chốc lát sau cô liền dẫn theo Khương Dương ra tới, Khương Dương bị Niệm Mị ném mạnh xuống đất, sau đó cô ngồi xổm xuống, đấm xuống người Khương Dương.

Khương Dương nhanh chóng liền chậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn còn có chút mê mang.



"Con ơi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Một khuôn mặt sưng to mập mạp bỗng xuất hiện trong tầm mắt Khương Dương, dọa hắn lập tức ngồi phắt dậy.

"Bà là ai thế? Đừng có gọi bậy, tôi cũng không phải là con trai bà!"

"Mẹ là mẹ của con đây! A Dương ngay cả giọng của mẹ con cũng nghe không ra nữa sao?"

Khương Nghiên đi phía trước lay vài cái, đầu Khương Dương thanh tỉnh cũng không ít, cũng nghe ra giọng của Khương Nghiên.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Mẹ thì còn lại sao được, còn không phải cái con tiện..."

Khương Nghiên phẫn nộ nhìn Niệm Mị, đang chuẩn bị định nói tiện tì thì thấy ánh mắt nhẹ nhàng của Niệm Mị, sau đó liền nói không nổi nữa.

Phong cách vừa chuyển, bà ta liền khóc lên.

"Con trai à, con mau bỏ ả ta đi! Có một đứa con dâu như vậy thì nhà chúng ta không làm ăn gì được hết cả! Tê!"

Nước mắt chảy tới miệng vết thương trên mặt bà ta làm làm bà ta đau đến mức lập tức ngừng nước mắt.

Khương Dương vừa nghe, tức khắc nổi giận, lập tức từ trên mặt đất đứng lên.

"Cái gì? Hà Tâm mày đánh tao thì thôi đi, còn dám đánh cả mẹ tao, hôm nay xem tao dạy dỗ mày như thế nào!"

Niệm Mị vẫn nhẹ nhàng cười với hắn, Khương Dương giơ tay lên, vừa thấy nụ cười ấy của Niệm Mị liền cảm thấy cằm của mình đau quá, rồi hắn nghĩ đến giá trị vũ lực của Niệm Mị, chỉ có thể không cam lòng mà đành buông tay.

Nhưng mà vẫn như cũ giận dữ trừng mắt nhìn Niệm Mị.

"Được! Tao đánh không lại mày, nhưng tao nhất định phải bỏ mày!"

"Được nha!"

Niệm Mị trả lời vô cùng dứt khoát, làm Khương Dương không thể không trợn to hai mắt nhìn.

Ở chỗ này một kẻ bị hưu bỏ không khác gì với kẻ bị gia đình vứt bỏ. Ở địa phương như vậy, một người phụ nữ nếu không có nhà, vậy thì cũng không khác nào là giết cô ta. Nhà mẹ đẻ sẽ không cần cô ta, cũng sẽ không có ai muốn cưới cô ta cả. Vốn rằng dùng hưu thư bỏ để uy hiếp Niệm Mị, nhưng lại không nghĩ rằng cô lại đáp ứng một cách dứt khoát như vậy. Điều đó làm Khương Dương lại có chút không muốn hưu cô ta.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Nhà chồng cực phẩm [9]


Cô ta gả về đây cũng đã được mấy ngày rồi, vì sao khi rời khỏi hắn lại không hề luyến tiếc? Chẳng lẽ cô ta không thích hắn sao? Lúc này Khương Dương cảm thấy thật sự nghi ngờ mị lực của chính mình. Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến sự tàn bạo của Niệm Mị hôm nay, tất cả những suy nghĩ đó đều bị hắn tung ra sau đầu.

Đi tìm giấy và bút, một phong hưu thư liền xuất hiện ở trong tay hắn.

Nhà họ Khương ở nơi này cũng xem như là nhà có tiền, người khác cả năm đều không chắc có thể có thịt mà ăn, còn bọn họ thì một tháng ăn hai lần, cho nên Khương Dương cũng đã từng được đi học. Lúc trước cũng có thể là do để giúp ích cho gia đình nên sau đó mới bảo hắn đi học, nhưng mà những thứ này bây giờ đều không quan trọng nữa.

Khi Niệm Mị nhìn thấy trên tờ giấy trắng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai chữ hưu thư cùng tên Khương Dương, khóe miệng cô hơi giật giật.

Người này lúc đi học phải kém đến mức nào cơ chứ? Chữ viết ra chẳng khác gì vẽ bùa cả, tuy nhiên cũng may là vẫn có thể để người khác đọc hiểu được.

Niệm Mị nhận lấy bức hưu thư, rời đi không thèm ngoái đầu lại, bước chân kia thật sảng khoái, bóng dáng cũng vô cùng tiêu sái! Không có chỗ nào mà không toát lên rằng cô đang vui vẻ.



Tâm tình Khương Dương có chút phức tạp, vốn dĩ hắn thấy cô rất chướng mắt, nhưng mà hiện tại không hiểu sao lại có chút không nỡ.

Khương Nghiên vẫn luôn ngồi bên cạnh không lên tiếng thấy thế liền vui vẻ, bà ta chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.

"Cái con ả tiện tì này cuối cùng cũng đi! Để tao xem sau này cô ta sẽ sống như thế nào! Tốt nhất đói chết ả đi! Ha ha!"

Mới vừa bước ra cửa viện, khóe miệng Niệm Mị liền nhếch lên, tốc độ dưới chân không đổi.

Tất cả còn chưa kết thúc đâu! Bây giờ vui vẻ có phải là quá sớm rồi hay không?

Nguyện vọng của Hà Tâm là hy vọng có một cuộc sống tốt đẹp, nếu muốn tốt đẹp thì đương nhiên là phải cắt đứt quan hệ với người của nhà họ Khương.

Trên mặt Niệm Mị mang theo nụ cười hiền hòa, trực tiếp đi lên trấn trên. Tuy là cô không biết Khương Dương buôn bán cái gì, nhưng hiện tại cô phải có một mối làm ăn! Thứ mà có thể nổi tiếng làm thay đổi đại giang nam bắc.

Cô đã từng đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết, nữ chính xuyên qua một nơi thâm sơn cùng cốc ở cổ đại, vẫn như trước dựa vào mỹ thực để làm giàu. Lúc ấy cô liền cười lạnh, một nơi bần cùng thôn dân đến cơm đều ăn không nổi như vậy, ai còn có tiền mà mua đồ ăn?

Cho nên người chưa từng sinh sống ở nông thôn, bịa chuyện trên trời cũng chỉ có một dạng một kiểu.




Nơi dựa vào việc nhà nông để sống, cái mà họ cần chính là có công cụ giúp họ giảm bớt gánh nặng cho mình.

Niệm Mị lên trấn trên quan sát, ở đây có những công cụ như cuốc, lưỡi hái. Cô ở trong chỗ này loay hoay đôi ba hôm, cuối cùng cũng hiểu sơ lược vài thôn ở gần đây. Có lẽ những thôn này cách kinh thành rất xa, còn là nơi tương đối nghèo nàn, hơn nữa hoa màu thu hoạch cũng không tốt.

Cuối cùng Niệm Mị chọn thôn có ít người nhất để làm nơi dừng chân. Nơi này ít người, cũng tương đối thô sơ, nên với chuyện mình bị chồng bỏ thì Niệm Mị cũng không định dấu giếm.

Niệm Mị mượn một cây đao ở một hộ gia đình làm nông gần đó, sau đấy liền bắt đầu động thủ chặt cây, xây phòng!

Nhưng Niệm Mị vừa mới vén tay áo lên, còn chưa kịp ra tay liền thấy mấy người dân trong thôn đi về phía cô. Người còn chưa đến gần liền nghe thấy âm thanh thô kệch của mấy người đàn ông.

"Em gái, cần hỗ trợ không?"

Niệm Mị giơ đao chặt một cái, rồi nhìn mấy người nhẹ nhàng nói: Cần ạ! Cảm ơn các vị đại ca!"

Sau khi mấy người đến gần thì Niệm Mị mới thấy rõ trong tay bọn họ đều cầm sài đao, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị.

"Em gái, em từ bên thôn Hồng sang đúng không?" Mấy người mới đi vào liền bắt đầu bà tám.

"Đúng vậy, sao các anh biết được thế?"

Mấy người đàn ông xoắn ống tay áo, chọn một cây rắn chắc liền bắt đầu ra tay, vừa chém vừa nói chuyện với Niệm Mị.

"Chuyện của em ấy à, các thôn gần đây đều đã biết! Cái nhà họ Khương kia đúng thật là không còn tính người, đánh em thành ra như vậy!"

Người đàn ông nói xong còn nhìn vết thương trên tay Niệm Mị, cô lập tức liền thả ống tay áo xuống. Người đàn ông thấy thế liền ngại ngùng sờ sờ đầu.

"Ngại quá, tôi không phải cố ý!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Nhà chồng cực phẩm [10]


Niệm Mị hiền hoà cười cười: "Không sao đâu!"

Người đàn ông thấy Niệm Mị không ngại liền tiếp tục lẩm bẩm. "Mấy người nhà họ Khương kia không biết đi đâu đụng ngã làm mình bị thương, còn đi khắp nơi nói là do em đánh cơ đấy. Thật là không biết xấu hổ!"

Giọng điệu của người đàn ông có hơi chút kích động, lực cầm cây đao cũng mạnh thêm đôi phần.

Niệm Mị cười cười, không nói gì.

Vốn dĩ là do cô đánh, mà nói ra có người tin hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô hết.

Ánh mắt Niệm Mị nhìn về phía mấy người đang chặt cây, trong mắt gợn lên cảm xúc kỳ lạ.

Nhóm người này đều là người có kinh nghiệm, khả năng xây dựng một nơi để sống cũng tương đối ổn, cho nên tốc độ cũng rất nhanh.

"Em gái, không mấy em đến nhà tôi ngồi chơi đi? Nhà của em thì để tụi tôi dựng cho, không cần phải lo lắng. Nhà tôi ở phía bên kia kìa." Một người đàn ông lau mồ hôi trên trán mình rồi chỉ về phía căn nhà nơi xa xa.

Niệm Mị nhìn theo hướng anh ta chỉ, đó là một ngôi nhà tranh rách nát.




Người đàn ông có chút xấu hổ cười cười. "Nhà tôi có hơi cũ nát, để em chê cười rồi."

Niệm Mị dịu dàng cười, hiền hoà nói: "Sao đại ca lại nói như vậy chứ? Để em ghé sang đó một chút."

Người đàn ông vui vẻ ngoác miệng cười rồi gật gật đầu.

"À, được!"

Niệm Mị cầm đao đi về phía nhà tranh.

Có hai đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi lại gầy gò như que củi đang chơi đùa ngoài sân, bên trong nhà còn có một người phụ nữ đang thêu thùa may vá.

"Em chào chị!"

"Chị ơi, chị đến đây để chơi cùng tụi em hả?"

Hai đứa nhỏ vừa thấy Niệm Mị liền chạy tới, dường như chúng rất vui khi có người có thể chơi cùng.

Trên người Niệm Mị tản ra hơi thở hiền hoà khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Niệm Mị ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ.

"Đúng vậy, chị tới đây chơi với các em nè!"

"Ọt ọt..." Niệm Mị vừa nói xong thì bụng hai đứa nhỏ liền kêu lên.



Người phụ nữ trong phòng nghe thấy tiếng nói liền đi ra ngoài, sau khi cô ấy thấy Niệm Mị liền nhẹ cười.

"Em gái, em vào trong này ngồi đi! Em đã ăn gì chưa, có muốn ăn chút đồ điểm tâm không?"

Ánh mắt Niệm Mị nhìn về phía người phụ nữ nhu nhược, lắc lắc đầu.

"Không cần đâu tẩu tử, em chỉ vào đây ngồi chơi tí mà thôi. Cảm ơn đại ca đã giúp em dựng nhà! Chị cứ làm việc đi! Em đi trước đây!" Niệm Mị nói xong còn chưa đợi người phụ nữ trả lời liền đứng lên xoay người rời đi.

Phía sau mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.

"Mẹ ơi, con đói bụng!"

"Con cũng đói bụng!"

"Hai đứa, trong nhà chỉ còn chút đồ ăn này thôi, hai con chịu khó ăn nha..."

...

Nụ cười dịu dàng trên mặt Niệm Mị vẫn không đổi, chỉ là bước chân rời đi bỗng nhanh lên một chút.

Mà hướng cô đi, lại chính là nơi mà các thôn dân khác không dám đi... Núi sâu!

Khoảng tầm giữa trưa, Niệm Mị lại xuất hiện trước căn nhà tranh cũ nát, mấy người đàn ông vẫn đang còn chặt cây ở cách đó không xa. Nơi này không có rìu, chỉ có sài đao, cho nên bọn họ chặt cả buổi cũng chẳng được bao nhiêu cây.

"Bộp!"

Tiếng vật nặng đập mạnh lên mặt đất dường như khiến cả mặt đất đều run lên ba hồi.

Hai đứa trẻ có lẽ là đã ngủ trưa rồi, người phụ nữ nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Người còn chưa kịp bước ra cửa thì thứ đập vào mắt cô ấy liền khiến cô sừng sờ tại chỗ. Một con lợn rừng hơn năm mươi ký đang nằm ở trước sân nhà cô ấy. Bên cạnh lợn rừng là Niệm Mị đang nhìn cô ấy tươi cười dịu dàng.

"Tẩu tử, nhà mình có nồi không?"

Giọng nói nhẹ nhàng kéo thần trí cô ấy trở lại, cô ấy vội vàng gật đầu.

"Có nồi, nhưng mà cái này... này là?"

Người phụ nữ trố mắt nhìn lợn rừng, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Vậy là tốt rồi, làm phiền tẩu tử gọi gia đình của mấy vị đại ca tới! Sau đó nấu nước, chúng ta cùng nhau làm cơm trưa cho bọn họ!" Ngón tay Niệm Mị chỉ về mấy người đàn ông vẫn còn đang chặt cây.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Nhà chồng cực phẩm [11]


"Mà em gái này, con heo kia ở đâu ra thế?"

Niệm Mị chỉ chỉ cây cung nỏ trong tay mình, cười nói: "Em giết!"

Người phụ nữ tò mò tiến tới, tấm tắc bảo lạ.

"Đây là bảo vật gì, lợi hại đến thế à? Có thể khiến một người phụ nữ chân yếu tay mềm cũng lên núi săn thú được à?"

"Cái này gọi là cung nỏ, sau này em sẽ giải thích cho tẩu tử sau, làm phiền tẩu tử gọi mọi người tới xử lý con heo này một chút rồi mình cùng nhau nấu cơm cho mấy vị đại ca!"

"À, được!"

Người phụ nữ nghe vậy liền vội vàng chạy tới gọi người, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện một người phụ nữ như Niệm Mị lại có thể vác một con lợn rừng lớn hơn năm mươi ký đem về là một chuyện ngoài sức tưởng tượng đến thế nào. Chỉ đổ thừa việc cung nỏ đã khiến cô ấy đủ đả kích lắm rồi nên cô cũng quên hỏi chuyện này.




Bóng dáng người phụ nữ càng lúc càng xa, Niệm Mị cũng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Sợ là số lần ăn thịt của thôn dân này trong một năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tuy rằng bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp cô, nhưng cô cũng không phải là loại người thích nợ người khác, cho nên cô còn muốn tìm thêm vài thứ gì đó để ăn. Dù sao sau này vẫn còn nhiều chuyện cần dùng đến bọn họ.

Chờ đến khi Niệm Mị quay về thì thịt heo đã vào nồi. Một đám trẻ gần đó đang nô đùa vô cùng vui vẻ. Mấy người phụ nữ đang tụ lại nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có vài người già đang trò chuyện. Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười vui vẻ tươi cười. Mà những người này đều là người nhà của mấy người đàn ông kia.

Trong tay Niệm Mị cầm hai con thỏ hoang to mập, còn xách theo mấy con gà rừng. Nhưng mà tất cả đều là do cô bắt sống, không có con nào bị thương cả.

Người phụ nữ trước đó, cũng chính là A Vân nhìn thấy Niệm Mị trở về liền vui vẻ tới đón.

"Em gái em về rồi đấy à!"

Những người khác đang nói chuyện nghe vậy cũng quay sang nhìn, mồm năm miệng mười khen Niệm Mị, đáy mắt đều là sự cảm kích chân thành.

Niệm Mị dịu dàng cười đáp lại từng người, rồi chờ mọi người nói xong mới nhốt con thú trong tay vào trong nhà A Vân.

"Tẩu tử, thịt heo sắp chín rồi đúng không? Em đến gọi mấy vị đại ca về ăn cơm!"



A Vân gật đầu, nụ cười không dấu được sự kích động.

Nhà các cô ấy đã hai năm rồi không được ăn thịt heo. Lần này cuối cùng cũng có thịt để ăn rồi!

Niệm Mị gọi mấy người đàn ông trở về, một đám người vui vui vẻ vẻ ăn một miếng thịt to.

Ăn rồi lại ăn, không biết là ai bắt đầu khóc trước. Sau đó cả đám người trừ trẻ con đều bật khóc.

Ở nơi này của bọn họ vốn rất nghèo nàn, mà thôn của họ lại thuộc diện nghèo trong nghèo, cho nên trên thực tế một năm ăn không có lấy một lần thịt.

Dã thú trên núi thì nhiều nhưng đều hung tợn, đã có không ít người dân muốn lên núi tìm chút đồ ăn đều chết không hiểu nguyên do ở trên đó, cho nên sau đó cũng chẳng ai dám lên núi. Những người như bọn họ, cơm ăn còn không đủ no, muốn đi mua thịt vốn dĩ chỉ là chuyện viễn vông trên trời. Những miếng thịt có thể ăn được đều là những động vật nhỏ chạy từ trên núi xuống, bị bắt được nên mới có một chút thịt để ăn. May mắn thì một năm có thể bắt được vài lần, còn xui xẻo thì đến mấy năm cũng không bắt được lấy một lần, cũng có nghĩa là mấy năm liền đều không có thịt mà ăn.

Bọn họ không có tiền, ngay cả chuyện nuôi dưỡng gia cầm cũng mua không nổi. Cho nên người nơi này phần lớn đều đã một năm không được ăn thịt, thật vất vả được ăn lại thịt thì đều nghẹn ngào khóc.

Giọng điệu nức nở nho nhỏ vang lên, rồi đến ngay cả mấy người đàn ông cũng khóc.

Mấy đứa trẻ đang vui chơi bỗng im lặng lại, dường như cũng ý thức được có chuyện gì.

"Mọi người đừng khóc mà, tôi, Hà Tâm này bảo đảm sau này sẽ để cho mọi người đều có thịt ăn mỗi ngày!" Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên, cảm xúc đê mê tiêu tán, lại làm người ta tin phục đến lạ thường.

"Được! Tôi tin em Hà!"

"Tôi cũng tin em Hà!"

"Chúng ta đều tin em ấy!"

Tiếng reo đồng loạt vang lên, sau đó cả đám người lại cười đùa vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, ai nấy cũng đều ăn no nê, Niệm Mị mới bắt đầu đưa mấy vật sống mà mình bắt được cho mấy người đàn ông.

Năm người, mỗi người một con gà rừng, một con thỏ hoang!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Nhà chồng cực phẩm [12]


Không nhiều không ít, vừa đủ!

"Cái này chúng tôi không cần, em gái đã mời chúng tôi ăn một bữa thịt thì chúng tôi đã lời lắm rồi, mấy thứ này chúng tôi không nhận đâu!"

"Đúng vậy đấy, chúng tôi không thể nhận đâu!"

"Em gái, em cứ để đấy mà nuôi đi, sau mà muốn ăn cũng còn có mà dùng!"

Mấy người đàn ông kiên quyết từ chối đồ mà Niệm Mị đưa.

Niệm Mị cười cười thả thú vật ra ngoài, không hề lấy lại.




"Các vị đại ca, mấy cái này là em cố tình bắt cho mọi người đấy. Chuyện khác em không biết làm, nhưng bắt thú vật thì em khá giỏi. Hơn nữa hiện tại phòng em ở còn chưa có xây xong, các anh bảo em đem mấy vật sống này nuôi ở đâu chứ? Nếu các anh không nhận, thì làm sao ngày mai em còn dám tiếp tục làm phiền các anh nữa?"

Mấy người đàn ông nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng gật đầu nhận lấy.

"Được rồi! Nhưng mà em gái này, ngày mai chúng tôi giúp em, em cũng không cần đưa mấy thứ như này nữa, quá quý trọng rồi!"

Niệm Mị chỉ cười mà không nói, dịu dàng nói: "Làm phiền các vị đại ca rồi!"

Nhận được thú sống từ tay Niệm Mị, buổi chiều mấy người đàn ông làm việc càng thêm hăng hái.

Buổi chiều Niệm Mị lại lên núi bắt một đám con mồi trở về, mọi người lại được ăn thêm một bàn thịt.

Mọi người đều cười đến nở hoa, ngày thường bọn họ ăn cái gì thì cũng chỉ dám ăn hai bữa, mà còn ăn không đủ no, hôm nay lại ăn đến ba bữa, hơn nữa hai bữa đều được ăn thịt đến no.

Nụ cười hạnh phúc dào dạt hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người, Niệm Mị chỉ cười nhìn tất cả mọi chuyện. Thật ra những người như vậy là những người rất dễ dàng thỏa mãn, bọn họ không có lòng tham, bọn họ thật sự nghèo!



Thời gian một ngày chỉ đủ để mấy người chặt được vài cây, nên việc xây nhà ở cũng tương đối khó khăn. Nhà của Niệm Mị muốn xây xong chắc cũng phải mất vài ngày, cho nên buổi tối Niệm Mị liền lên trấn trên, tuy rằng mọi người đều cố níu kéo giữ cô lại nhưng cô vẫn đi ra ngoài.

Thật ra mấy người đàn ông sợ cô đi một mình không an toàn, liền chuẩn bị đi theo, nhưng mà Niệm Mị không cho. Hơn nữa như vậy cũng không tốt cho thanh danh của cô. Cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Niệm Mị suốt đêm đi trấn trên chỉ tìm được duy nhất một tiệm rèn, cô liền trực tiếp mua luôn tiệm. Đừng hỏi tiền của cô ở đâu mà có, cô lượn ở nơi này mấy ngày nay cũng không phải đơn thuần là đi dạo không. Hơn nữa, nếu Niệm Mị muốn có tiền, thì có có rất nhiều cách.

Sau khi mua tiệm rèn, Niệm Mị liền lấy ra một bản vẽ đã chuẩn bị sẵn trước đó. Trong có có cách tạo ra cưa, còn có cách chế tạo cung nỏ. Công bắng mà nói, qua hai ngày nữa kiểu gì cũng phải dùng đến, liền làm cho bọn họ mấy cái cung nỏ rồi ngày mai cô tự mình đến lấy sau. Sau đó bóng người Niệm Mị biến mất nhanh như quỷ mị.

Thị trấn này cũng không gọi là lớn lắm, nhưng người ở trên trấn với người trong thôn lại khác nhau một trời một vực. Người nhà nghèo ở trấn trên cũng đều là những nhà khá giả, người giàu có nhất cũng xem như là tiểu phú, có thể mời đến mười bảy, mười tám người hầu.

Hừng đông ngày hôm sau, Niệm Mị mới vừa trở lại thôn liền thấy đã có một đống người đang đứng hỗ trợ ở nơi đó! Dường như là người của cả thôn đều đến. Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ có đủ. Mỗi người đều đang bận rộn, người thì chặt cây, người cạo nhánh cây, rồi nhặt nhánh cây... Mọi người đều không hề nhàn rỗi, chỉ là có vài người không tận tâm, vài người lại đang liều mạng làm.

Niệm Mị thấy A Vân trong đám người liền kéo cô ấy ra ngoài hỏi chuyện.

"Tẩu tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

A Vân vừa thấy đó là Niệm Mị, liền cười nói: "Hôm qua người trong thôn nghe nói em cho chúng ta ăn thịt, liền đều chạy tới hỗ trợ! Bọn họ cũng không mong cái gì khác, chỉ là mong giúp một chút có thể ăn được một miếng thịt."

Niệm Mị hiểu rõ gật gật đầu.

Một người đàn ông tinh mắt thấy Niệm Mị, vội chạy tới hỏi chuyện.

"Em gái, em về rồi à, vậy em xem thử muốn xây phòng ở chỗ nào? Chúng tôi liền đào đất lên giúp em!"

Bây giờ bọn họ có nhiều người, mà chặt cây chắc chắn cũng không cần nhiều người đến vậy, chi bằng phân ra một bộ phận đi đào đất là được.

Niệm Mị nhìn một vòng, cuối cùng chỉ tay. "Nơi đó!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Nhà chồng cực phẩm [13]


Người đàn ông nhìn theo hướng ánh mắt của Niệm Mị, anh ta lập tức há to miệng, lắc đầu.

"Em gái này, chỗ đấy không được đâu, đó là chân núi, thường xuyên có dã thú lui tới, một người phụ nữ như em sống ở đó quá nguy hiểm."

Ánh mắt Niệm Mị ôn hoà nhìn người đàn ông, ngón tay vẫn chỉ nơi đó không hề dịch chuyển. Trong ánh mắt ấy kiên quyết nói cho anh ta rằng, không phải nơi đó thì không được!

"Thôi được rồi! Chúng ta sẽ cố hết sức làm cho em một hàng rào kiên cố vậy." Người đàn ông cuối cùng thỏa hiệp rồi dẫn theo mấy người đàn ông khác cùng nhau đi đào đất.

Niệm Mị dẫn theo mấy người phụ nữ tương đối khỏe mạnh, cô cầm cung nỏ săn thú, còn mấy người phụ nữ đi sau nhặt lấy, sau đó về nhà cùng nấu cơm với nhau.


Da lông của động vật Niệm Mị đều lấy đi.

Thời gian trôi qua một tháng, căn nhà của Niệm Mị cuối cùng cũng hoàn thành. Phòng ở của cô rất lớn, lớn hơn hẳn những nhà ở trong thôn này. Mà trong một tháng này, người trong thôn cũng có sự thay đổi từ khi Niệm Mị xuất hiện. Trên mặt mỗi người dạt dào niềm vui, người gầy gò ốm yếu đã không giảm bớt, thay vào đó mỗi người đều vô cùng khỏe mạnh.

"Phòng của em cuối cùng cũng đã sắp xong rồi! Cảm ơn mọi người đã trợ giúp!" Niệm Mị cười ôn hoà với mọi người, sau đó ôm quyền khom lưng.

"Uây, em gái, đừng làm như vậy!" A Vân vội cản Niệm Mị lại, chỉ sợ cô thật sự khom lưng cúi người trước bọn họ.

"Em chính là may mắn lớn nhất của chúng tôi, không biết sau này chúng tôi có thể đi theo em được không?!"

Không biết là ai nói ra câu này, cuối cùng mọi người lại nhất trí đồng ý.

Niệm Mị cười gật đầu, đây vốn cũng là mục đích của cô. Nếu không thì làm sao cô lại đồng ý những chuyện này?

Thời gian qua thật nhanh, một năm đã trôi đi.



Khi Niệm Mị vừa tới, cô đã chỉ cho các thôn dân cách trồng lương thực tốt hơn, cho nên lương thực năm nay tốt hơn gấp nhiều lần so với năm trước.

Họ chắc chắn sẽ không lo không có cái ăn sau khi nộp thuế trong năm nay!

Mỗi gia đình trong thôn đều tặng cho Niệm Mị một túi lương thực, tất cả đều để cảm ơn cô. Hơn nữa, mỗi ngày đều có rất nhiều thôn dân tặng rau tặng dưa cho Niệm Mị.

Niệm Mị không làm ruộng, cô chọn đi săn. Mỗi ngày cô đều sẽ bắt rất nhiều con mồi, sau đó chia thịt cho các thôn dân, còn da lông thì để lại.

Ban đầu các người dân không biết để làm gì, cho đến một ngày, một đám người ăn mặc sang trọng đến nhà Niệm Mị lấy da lông thì bọn họ mới hiểu, hóa ra những thứ kia đáng giá đến vậy.

Thời gian một năm đã khiến cho nơi đây thay đổi rất nhiều, thôn làng nghèo nhất lại trở thành thôn giàu nhất nơi đây.

Niệm Mị yêu cầu tiềm rèn chế tạo cung nỏ cho cô. Nhưng thực tế lại không như lý thuyết, bởi vì bọn họ đều không hiểu hết bản vẽ chế tạo. Bọn họ chỉ có thể hiểu cách tạo ra cưa nên Niệm Mị cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể để bọn họ chế tạo cưa. Mặc dù nó không lý tưởng như mong muốn cho lắm nhưng cũng tốt hơn là dùng sài đao nhiều.

Kể từ bây giờ, tiệm rèn của Niệm Mị dựa vào việc bán cưa là chủ yếu. Thu nhập mỗi ngày cũng khá là ổn. Nhưng không biết ai tung tin rằng chiếc cưa này rất hữu ích truyền ra ngoài, có rất nhiều người từ nơi khác đến mua cưa với giá cao. Cho nên mỗi ngày Niệm Mị đều có thu nhập.

Da lông tích lũy trong một năm cũng đều được cô bán hết sạch. Bây giờ Niệm Mị đã hoàn toàn giàu có!

Chỉ là cô vẫn sống một mình như trước, vì vậy có người liền nổi lên ý xấu, thấy cô chỉ là một người phụ nữ liền muốn tới cướp đồ của cô. Nhưng mà mỗi lần người tới đây quay về đều dở sống dở chết!

Niệm Mị không hề ra tay đánh người, nhưng cây cung nỏ trong tay vô cùng lợi hại. Sau đó cũng không còn ai dám tới nữa.

Tin Niệm Mị trở nên giàu có truyền khắp các thôn gần đó, liền kéo theo một đám thân thích họ hàng đến nhà cô. Sau một buổi sáng sớm ngày nọ, Niệm Mị dùng nỏ bắn đuổi đi mấy tên họ hàng vô danh thì cuối cùng cũng đợi được người mà mình cần đợi.

Khi Niệm Mị mở cửa phòng và nhìn thấy người bên ngoài, khóe miệng cô vừa vặn cong lên một vòng cung dịu dàng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Nhà chồng cực phẩm [14]


Chỉ thấy ngoài cửa sổ nhà Niệm Mị có hai người đang ngồi xổm, ăn mặc rách nát, gầy gò như que củi. Hai người kia vừa thấy cửa mở liền lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt Niệm Mị.

"Cuối cùng mày cũng mở cửa rồi đấy à, có biết tao đợi bao lâu rồi không hả? Còn không mau lấy đồ ăn trong nhà ra đây, mày muốn để tao chết đói hả!" Khương Nghiên vừa thấy Niệm Mị liền chửi mắng một trận.

Niệm Mị thần sắc ôn hoà nhìn bà ta trong chốc lát rồi mới nói: "Vị này... Lão bà bà, bà là ăn xin à? Nếu mà là ăn xin thì thái độ của bà cũng quá kém rồi, tôi không muốn bố thí đồ ăn cho bà đâu!"

Khương Nghiên sững sờ ở tại chỗ, ngay sau đó tức giận trừng mắt nhìn Niệm Mị.

"Mày cái đồ tiện..." Lời thô tục buộc miệng thốt ra bỗng nghẹn lại nơi yết hầu, không biết bà ta nghĩ tới cái gì, đáy mắt liền có chút hoảng sợ. Nhưng mà sự tham lam lại nhanh chóng che dấu nét hoảng sợ kia.


"A Tâm à! Mẹ là mẹ chồng của con đây mà, con quên rồi sao? Con nhìn nó đi! Nó là chồng của con Khương Dương đây này!"

Ánh mắt ôn hoà của Niệm Mị bỗng trở nên trào phúng, rồi đảo vài vòng trên người hai người bọn họ. Sau đó dường như mới nhớ hai người là ai.

"Ôi ~ hoá ra là Khương Dương à! Nhưng mà tôi có mẹ chồng và chồng từ khi nào nhỉ? Tôi nhớ mình chỉ là một người vợ bị bỏ rơi! Lẻ loi một mình đây!"

Khương Dương không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Niệm Mị, trong mắt có hận, có tang thương, có uy hiếp...

Nụ cười của Niệm Mị không đổi, mặc kệ Khương Dương đang nhìn cô với ánh mắt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả.

Thấy Khương Dương không nói lời nào, Khương Nghiên đành phải mở miệng.

"A Tâm à! Lúc trước là mẹ không đúng, bây giờ con về nhà họ Khương cùng mẹ được không? Hoặc là mẹ và Khương Dương chuyển đến ở nơi này với con cũng được."

Niệm Mị vẫn tươi cười ôn hoà mà không nói gì với Khương Nghiên. Bà ta cho rằng Niệm Mị là đang chấp nhận cho mình vào trong ở, vì thế đang chuẩn bị đi vào.



Ai ngờ Niệm Mị lại xoay người một cái, vào nhà! Đóng cửa!

Động tác của Niệm Mị không hề có dấu hiệu báo trước nào, nhưng lại tiêu sái lưu loát.

Khương Nghiên sững sờ tại chỗ, ngay sau đó liền bùng nổ.

"Hà Tâm, mày mở cửa cho tao, mày chính là con dâu nhà họ Khương này, vậy mà lại dám để mẹ chồng ở ngoài cửa, mày có còn lương tâm không vậy hả?"

Niệm Mị đóng cổng nhà rồi kéo một cái ghế và ngồi trong sân nghe Khương Nghiên chửi càng lúc càng gầm gừ.

Khương Nghiên mắng vài câu liền cảm thấy mệt, mấy ngày nay bà ta và Khương Dương thật sự không có ăn gì cả.

Từ khi Niệm Mị rời đi, ánh mắt người thôn Hồng nhìn họ liền thay đổi. Việc làm ăn của Khương Dương cũng chẳng ai thèm ngó ngàng ủng hộ, vì thế hoàn toàn suy sụp. Không có thu nhập, Khương Nghiên định trồng trọt, nhưng mà từ khi gả vào nhà họ Khương đến nay bà ta chưa từng đụng tay vào chuyện gì, huống chi là chịu làm mấy việc đồng áng như này.

Từ nhỏ, Khương Dương đã không làm những chuyện như vậy, càng không cần phải nói, trước kia bọn họ vẫn cảm thấy mình vượt trội hơn người khác, cho nên cũng đắc tội không ít người.

Không ai đồng ý giúp bọn họ một tay, hai người đi khắp nơi rồi liền đến chỗ ăn xin. Nơi này vốn là một nơi nghèo nàn, làm sao có thể có gì để ăn được, không đói chết đã là may lắm rồi.

Trong một lần vô tình họ nghe được chuyện của Niệm Mị, sau đó họ liền tìm đường đi đến nơi này của Niệm Mị.

Khương Nghiên cảm thấy Niệm Mị là con dâu của mình, việc nuôi dưỡng mình là chuyện theo lẽ thường tình, ho nên bà ta và Khương Dương liền vui mừng tới. Trên dọc đường đi ngay cả nước cũng không thèm uống, định chờ đến nơi của Niệm Mị để được ăn cơm đấy chứ. Ai ngờ Niệm Mị lại đóng sập cửa lại.

Sau khi mắng đủ mệt, Khương Nghiên liền ngồi bệch xuống mặt đất. Còn Khương Dương không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau hắn mới đứng lên rồi đến gõ cổng nhà Niệm Mị.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Niệm Mị mặc kệ mà ngồi ở trong sân, ánh ắt ôn hòa dường như có thể xuyên qua cổng mà nhìn thấy hai người ngoài kia vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Nhà chồng cực phẩm [15]


"Hà Tâm! Cô mau ra đây!"

Khương Dương gõ cửa một hồi lâu vẫn không thấy ai đáp lại liền trực tiếp gọi lớn.

Niệm Mị chống cằm, ánh mắt vẫn ôn hòa nhìn về phía cổng viện.

"Hà Tâm!"

Gọi liên tiếp vài lần cũng không thấy ai trả lời, Khương Dương liền đá mạnh vào cổng.

Đúng lúc này có người dân đến đưa rau đưa dưa cho Niệm Mị. Cô ấy vừa thấy có hai tên ăn xin doạ người, một tên còn đang đập cửa, cô liền lập tức chạy tới nắm lấy tay Khương Dương rồi bắt đầu la:

"Anh là ai? Đập cửa nhà em Hà làm cái gì? Muốn bị đánh hay sao hả?"


Khương Dương bị chửi một trận liền lảo đảo. Vốn đang tức giận đầy bụng, bây giờ lửa giận lại ngút ngàn. Hắn dùng sức muốn hất tay người kia ra nhưng có làm thế nào cũng không thể hất nổi.

"Tôi là chồng của Hà Tâm, còn cô là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác à?"

Ánh mắt Khương Dương nhìn về phía người vừa tới, tập trung nhìn vào hóa ra là một người phụ nữ.

A Vân giữ tay Khương Dương, ánh mắt cô ấy lướt nhìn Khương Dương từ đầu đến chân. Cô ấy nhìn sao cũng thấy đây là một tên ăn mày, sao có thể là chồng của em Hà được. Hơn nữa cô cũng không nghe e ấy bảo rằng mình có chồng.

Không đúng, em Hà hình như đã từng có một người chồng...

"À, hoá ra là anh à! Khương Dương!"

Không biết A Vân nghĩ tới điều gì liền một tay đẩy ngã Khương Dương trên mặt đất.

Niệm Mị đã giúp cho thôn của các cô nhiều thứ như vậy. Hơn nữa, thôn của các cô có được như ngày hôm nay cũng là do một tay Niệm Mị ban cho. Tất cả những điều mà Niệm Mị làm cho cả thôn, không ai là không ghi nhớ. Hơn nữa, dạo gần đây luôn có một vài bà bảy dì tám đến thăm, mấy người dân ở đây cũng quen rồi.

Hơn nữa, trong một năm này, các thôn dân được ăn thịt dồi dào, đến cả phụ nữ của thôn cũng có sức lực khá lớn. Việc đối phó với một tên Khương Dương ấy ngày rồi không được ăn cơm, đối với A Vân chỉ xem như là một bữa ăn sáng.

Khương Dương lập tức ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn ngập tức giận.

"Nhìn cái gì mà nhìn, lúc trước anh hãm hại em Hà, lúc li dị với em ấy sao không nói rằng mình là chồng của em ấy đi?"




"Hãm hại cô ta?" Vừa nghe thấy mấy chữ này, Khương Dương hoàn toàn bùng nổ.

Trong một năm vừa qua, từ mà hắn nghe nhiều nhất chính là ba chữ này. Hãm hại Niệm Mị? Hắn hãm hại cô ta bao giờ?

Vốn dĩ là cô ta đánh hắn, nhưng những người này lại khăng khăng rằng hắn hãm hại cô ta. Những người nhìn thấy hắn đều bày ra vẻ mặt khinh thường, chuyện buôn bán cũng ảm đạm, tất cả đều trắng tay. Cũng là bởi vì hắn 'hãm hại' Niệm Mị.

Nghĩ đến đây, Khương Dương đứng lên, vẻ mặt tối tăm làm A Vân thấy thế có chút sợ hãi.

Lúc này, cổng nhà Niệm Mị bỗng mở ra.

"Tẩu tử, vào đây đi!" Giọng nói của Niệm Mị thanh đánh gãy cuộc tranh cãi của hai người.

A Vân vội cầm theo giỏ rau dưa trong tay rồi chạy đến bên người Niệm Mị.

Một tay Niệm Mị đang cầm cung nỏ, một tay khác thì bưng một cái mâm, trên mâm đặt một cái đùi gà. Cô tựa vào cửa rồi cười ôn hoà nhìn hai người.

"Các người muốn có đồ ăn à?"

Bọn họ vừa nghe thấy liền đói. Mấy ngày không ăn cơm khiến hai người đều đem tất cả mọi chuyện vút hết sau đầu, chẳng suy nghĩ được gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay Niệm Mị.

Ánh mắt Niệm Mị nhẹ nhàng đảo qua hai người rồi lại dừng lại trên đùi gà trong tay mình.

Hai người này đã từng để Hà Tâm tranh thức ăn với chó. Vậy thì...

"Ở chỗ này của tôi cũng chỉ có một cái đùi gà, hai người các người ai muốn ăn đây? Mau nhận lấy này!"

Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên, mâm trong tay liền rời đi. Ngay sau đó cô kéo A Vân vào cửa, phanh một cái đóng cửa lại.

A Vân có chút ngơ ngác.

"Em gái, sao em lại cho bọn họ đồ ăn thế?"

Niệm Mị cười nhận lấy rau dưa trong tay A Vân, vừa đi vừa nói: "Tẩu tử, em biết mình nên làm gì mà. Nhưng mà chuyện này tự em sẽ giải quyết, chị đừng quan tâm, cứ về trước đi."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Nhà chồng cực phẩm [16]


A Vân đi theo bước chân của Niệm Mị. Cô ấy nhìn cô một hồi lâu rồi mới gật đầu.

"Được rồi, em tự mình để ý một chút. Có chuyện gì thì cứ tới tìm chúng ta!"

Niệm Mị đưa A Vân ra cửa sau, cô nhìn cô ấy rời đi rồi mới trở lại cửa trước.

Vất vả lắm mới đoạt được đùi gà từ trong tay Khương Nghiên, Khương Dương đang ngấu nghiến gặm thì cổng viện mở ra.

Niệm Mị nhìn hai người đang chật vật vài phần, đáy mắt cô không hề có cảm xúc, mà trong mắt lại tràn đầy ôn hoà.

Khương Nghiên vừa thấy cổng viện mở ra, lập tức liền nhào về phía Niệm Mị.

"Mau, cho tao ăn! Tao muốn ăn thịt!"

Niệm Mị lui về phía sau một bước, Khương Nghiên liền vồ hụt. Bà ta bị mùi hương của đùi gà kíc.h thích nên đã có chút tức giận điên cuồng.


"Bảo mày cho tao ăn cơ mà! Mày điếc à? Còn dám trốn?"

Niệm Mị có chút buồn cười nhìn Khương Nghiên. Hai tay cô khoanh trước ngực, ánh mắt quét qua người bà ta.

"Bà là ai? Vì sao tôi phải cho bà ăn cơ chứ?"

Khương Nghiên không đáp lại lời của Niệm Mị. Bà ta thấy cô đang khoanh tay liền nhân cơ hội lao vào trong sân.

Niệm Mị không cho bà ta ăn, bà ta không biết tự mình đến lấy được à?

Khương Nghiên ra sức chạy như bay, tay của Niệm Mị nắm lấy cổ áo của Khương Nghiên, nhìn bà ta làm chuyện tốn công vô ích.

Lúc này Khương Dương cũng đã ăn đùi gà xong. Hắn thấy thế, trong lòng cũng suy nghĩ giống như Khương Nghiên, liền muốn nhân cơ hội chạy vào trong sân.

Niệm Mị bất đắc dĩ, bèn gài cung nỏ vào bên hông. Sau đó cô vươn tay bắt lấy, quăng ngã hắn mạnh xuống đất.

Cô từ trên cao nhìn xuống hai người.

"Muốn ăn đồ ăn à?"

Khát vọng trong mắt hai người vô cùng rõ ràng. Họ vốn còn có chút lý trí, nhưng lại bị đùi gà kíc.h thích liền đói đến mức mất đi lý trí, chỉ biết gật đầu.

Niệm Mị lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy và một hộp mực đỏ.

"Tới đây, in dấu vân tay lên trên này, sau này tôi sẽ nuôi mấy người!"




Khương Nghiên và Khương Dương vốn dĩ chính là muốn đến ăn của Niệm Mị, ở nhà Niệm Mị. Hai người vừa nghe Niệm Mị đồng ý nuôi mình, liền vội vàng đóng dấu vân tay lên trên giấy.

Niệm Mị thấy trên giấy bán thân in hai dấu vân tay liền vừa lòng gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Vào đi!"

Hai người vội chạy vào trong sân tìm kiếm khắp nơi. Nhưng nơi đây ngoại trừ một căn phòng có giường ra, thì toàn bộ những căn phòng khác đều trống không. Trong phòng bếp cũng rỗng tuếch, ngoại trừ giỏ rau dưa A Vân vừa đưa tới thì bên ngoài trống không một vật.

"Đồ ăn đâu? Đồ ăn ở đâu?"

Hai người có chút điên cuồng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Niệm Mị.

"Mau cho tụi tao ăn nhanh lên!"

Niệm Mị giơ tờ giấy bán thân lên, tươi cười ôn hoà.

"Bây giờ các người đã là nô lệ của tôi! Cho nên..."

Cung nỏ được rút ra, hai mũi tên bắn về hướng cánh tay của cả Khương Nghiên và Khương Dương, máu tươi đỏ thắm chảy ra. Giọng nói nhẹ nhàng của Niệm Mị lại quanh quẩn bên tai hai người.

"Cho dù tôi có làm cái gì với hai người thì tôi đều không cần phải chịu trách nhiệm."

Sự đau đớn từ trên tay truyền đến làm đầu óc hai người tỉnh táo lại, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay Niệm Mị.

Niệm Mị cười rồi cất tờ giấy bán thân vào trong lòng ngực. Cung nỏ trong tay cô nhắm vào hai người.

Hai người kia theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Bây giờ, quét hết toàn một phòng một lần, mỗi người quét một nửa. Hôm nay chỉ có một phần đồ ăn, ai quét xong trước thì đồ ăn liền thuộc về người đó!"

Niệm Mị nói xong liền xoay người rời đi. Vừa đi được hai bước, cô liền quay đầy lại nói.

"Đúng rồi, nếu các người dám chạy, hoặc là dám ăn vụng..."

Lời phía sau Niệm Mị không nói tiếp mà chỉ nhấc chiếc cung nỏ trong tay.

Sau khi Niệm Mị đi săn thú trở về liền thấy rau dưa trong bếp không còn, sân cũng chưa được quét dọn, còn hai người kia lại chẳng biết đi nơi nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, Niệm Mị chỉ là hơi mỉm cười. Cô lần theo hơi thở mà tìm đến nơi của hai người, rồi đánh bọn họ một trận tơi bời, giống như khi mà bọn họ đã từng làm với Hà Tâm.

Kể từ đó, hai người sống cuộc sống mà Hà Tâm đã từng sống, cho đến lúc chết!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom