Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


CHƯƠNG 160

Người bình thường chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng nông dân công làm loạn thì tay chân đã run rẩy hết cả lên.

Cách làm của người trẻ tuổi này thật là lợi hại.

Đầu tiên là trấn áp bọn họ, sau đó trực tiếp dùng tiền xử lý, lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.

Đừng có thấy là đơn giản, nhưng mà trên thực tế lại rất khó.

Chỉ cần không trấn áp được tình thế, bị đánh là nhẹ rồi.

“Không cần, một mình tôi đi là được.”

Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai của Lão Ngũ, anh nói: “Trước tiên, dùng số tiền này phát tiền lương trong giai đoạn trước đi, người nào về nhà thì gửi vào trong thẻ, còn sống thì phải tiếp tục làm việc, mọi người kiếm được những đồng tiền này rất khổ cực, về phương diện này, công ty Hoa Nguyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”

Nói xong, anh lại nhìn đám nông dân công như đang chết lặng: “Tôi biết thật ra Trần Thiên Minh còn uy hiếp các người, nếu không thì các người cũng không sốt ruột đòi tiền lương như thế. Nhưng mà không sao hết, có tôi ở đây, ai uy hiếp các người thì chính là uy hiếp Vương Bác Thần tôi, các người cứ đặt tâm ở trong bụng, không ai có thể bắt nạt chúng ta.”

Vương Bác Thần nói xong, mắt lại nhìn về phía Trần Dương và Trần Vũ đã bị đánh đánh sưng cả mặt: “Dẫn đường đi.”

Trần Dương và Trần Vũ nào dám nói một chữ không, căn bản không dám ở lại.

Bọn họ đã làm mất lòng tất cả mọi người.

“Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta gặp nạn, dù sao thì tôi cũng không đợi nữa, Trần Thiên Minh không dễ trêu chọc đâu.”

Có người cầm được phần tiền thuộc về mình thì lập tức muốn chạy.

“Nhưng mà người ta cũng đâu có quỵt tiền lương của chúng ta đâu, có cần chờ một chút không? Ông chủ hào phóng như vậy, cũng ít thấy lắm.”

Cũng có người do dự.

Tiền lương của nông dân công vẫn luôn bị quỵt nợ, công ty thiếu nhà thầu, nhà thầu thiếu nhân công.

Có thể đến cuối năm, lấy được số tiền mồ hôi nước mắt của mình trở về, như vậy đã không tệ rồi.

Càng nhiều hơn chính là đầu năm kéo đến cuối năm, cuối năm không thấy ai, vất vả lắm mới lấy được tiền rồi lại đến năm khác.

Còn có người ghê tởm hơn, bạn đi đòi tiền, chẳng những không trả tiền mà còn đánh cho bạn một trận, đây đều là những chuyện đã từng xảy ra.

Những nông dân công thế hệ cha chú chính là như vậy.

Đúng là bọn họ sống rất khó khăn.

Bây giờ gặp được một ông chủ phóng khoáng trả tiền nhưng Vương Bác Thần, bọn họ cũng muốn làm việc kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn một chút.

“Cái đồ chó mất nết này, người ta mới trả tiền cho mày, mày lại muốn đi. Mày muốn mất mặt, nhưng bọn tao thì không.”

Có một tên đàn anh nóng nảy mắng chửi: “Bây giờ người ta lại đi tìm Trần Thiên Minh trút giận cho chúng ta, mày lại ở đây châm ngòi, mày còn là người hay không hả.”

“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, nghe tôi nói đây.” Lúc này, Lão Ngũ ưỡn thẳng lưng: “Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”

Ở bên này, đám dân công không hợp ý nhau, có người thì đi, có người thì ở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


CHƯƠNG 161

Ở một bên khác, Trần Dương Trần Vũ dẫn Vương Bác Thần đi đến địa bàn của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, trước kia kéo cát cho người khác mà lập nghiệp, trong tay có một nhóm người.

Thế kỷ trước kéo cát đá mà muốn kiếm tiền nhiều hơn thì trên cơ bản phải dựa vào đánh nhau.

Trần Thiên Minh có thể từ một tên kéo cát lăn lộn trở thành chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dĩ nhiên không phải là người bình thường.

Chẳng trách bọn người Lão Ngũ lại sợ ông ta.

Đến một trung tâm tắm rửa, hai người Trần Dương Trần Vũ sợ bị người khác nhìn thấy, lén lén lút lút chỉ đường: “Trần Thiên Minh ở bên trong.”

“Các người cầm tiền rồi thì về nhà đi.”

Vương Bác Thần cũng không làm khó bọn họ, đây là những người dưới đáy xã hội, hơn nữa cũng là những nhân vật nhỏ không đáng để động vào.

“Cảm ơn, cảm ơn, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt.”

Trần Dương Trần Vũ vui đến phát khóc, lúc nãy bọn họ thật sự sợ đến phát khóc, bây giờ quần vẫn còn ẩm ướt.

Sau khi hai người nói xong thì nhanh chóng chạy như bay.

Canh Phong đề nghị: “Ngài, cái tên khốn nạn như Trần Thiên Minh không đáng để ngài ra tay đâu, để Tiểu Canh xử lý chuyện này.”

Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Đi vào cùng đi, tôi cũng muốn biết nước ở đây sâu bao nhiêu.”

Cả người Canh Phong liền chấn động, thần chủ đang muốn chỉnh lý thành phố Hà Châu, anh ta liền khom người nói: “Vâng ạ.”

Mỗi một thế lực ở từng địa phương đều rắc rối khó gỡ, thành phố Hà Châu cũng không ngoại lệ.

Nhà họ Lý nằm trong tứ đại nhất hắc, đây là cách gọi chung của những gia tộc lớn ở thành phố Hà Châu.

Nhưng mà phía dưới mỗi một gia tộc đều có các thế lực móc nối với nhau, không xử lý dễ như thế.

Nếu không cẩn thận thì sẽ bị đổ vỡ hoàn toàn.

Kẻ thù trên chiến trường thì có thể nhìn thấy.

Kẻ thù ở đây thì nhìn không thấy.

Trên chiến trường, gặp phải kẻ thù thì cứ giết.

Ở đây thì phải cân nhắc lợi ích đôi bên.

Ông cha ta đã nói trị đại quốc như nấu món ăn ngon, nghe thì đơn giản, nhưng mà lúc thực hiện sẽ phát hiện nó vô cùng khó.

Sở dĩ Vương Bác Thần không trực tiếp tiêu diệt nhà họ Lý chính là đang cân nhắc rất nhiều nhánh nhỏ ở bên trong.

Tiêu diệt nhà họ Lý thì đơn giản, nhưng mà sau khi diệt rồi thì phải xử lý tốt những hậu quả mang đến cho thành phố Hà Châu.

Thành phố mới là món quà mà anh chuẩn bị cho Triệu Thanh Hà.

Nhưng cùng lúc đó, cũng là mồi nhử.

Vương Bác Thần dẫn Canh Phong đi vào trung tâm tắm rửa, hai mắt của lễ tân tản ra mùi nước hoa nồng nặc từ trên người liền phát sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Mấy người? Có cần món ăn gì không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


CHƯƠNG 162

Vương Bác Thần đang suy nghĩ, Dao Dao luôn kêu ca mình đã muốn ăn lẩu mấy ngày rồi, chờ sau khi chuyện này giải quyết thì sẽ dẫn gia đình đến đây ăn một bữa.

Anh bất giác nói: “Ăn lẩu.”

“Hả? Ăn, ăn lẩu?”

Lời này vừa mới nói ra, lễ tân lập tức ngẩn người.

Đến trung tâm tắm rửa ăn lẩu hả?

Đây là đang cố ý gây sự với chúng ta à?

Canh Phong đứng ở sau lưng hết cả hồn, run rẩy cả nửa ngày mới phản ứng lại.

Chẳng lẽ là thần chủ cố ý?

Không sai, chắc chắn là như thế.

Giống như hỏi “dưa này có chín không”.

Thế là lạnh lùng nói: “Ông chủ nhà chúng tôi nói là ăn lẩu, không nghe thấy hả?”

Lễ tân lại càng cảm thấy đối phương đang đùa nghịch mình, ngay cả diễn viên cũng đã tìm xong rồi.

Chàng trai này thật là đẹp trai quá đi thôi, giá trị nhan sắc không hề thua kém đám tiểu thịt tươi kia, lại không có vẻ ẻo lả, lại còn oai hùng, cảm giác như Chu Lang tái sinh.

“Anh đẹp trai, anh đang đùa chúng tôi hả?”

Nói xong, lễ tân hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ bên bàn tay phải ngã ngớn chạm vào cằm Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhíu mày, thản nhiên nói: “Cách xa tôi ra một chút, trên người cô quá thối.”

Lễ tân đứng hình.

Anh ta nói cái gì?

Anh ta nói trên người mình thối hả?

Có bao nhiêu ông chủ lớn, tổng giám đốc gặp mình, chẳng phải ai cũng muốn bao nuôi mình?

Đàn ông theo đuổi mình có thể xếp hàng cả một vòng trái đất.

Anh ta lại ghét bỏ mình?

Mình chính là vương bài trong tay Trần gia.

Lễ tân giống như con mèo cái bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh, anh lập lại một lần nữa xem.”

“Nghe không hiểu tiếng người hả? Ông chủ nhà tôi nói trên người cô quá thối.”

Nhưng mà Canh Phong lại không có ý thương hương tiếc ngọc, Trần Thiên Minh cũng không phải là người tốt lành gì, trung tâm tắm rửa của ông ta là một nơi vô cùng tạp nham.

Cái loại người này làm cho anh ta cảm thấy bẩn thỉu, một phần một trăm Triệu Thanh Hà cũng không sánh bằng, còn muốn quyến rũ thần chủ à?

“Anh, anh dám nói tôi như vậy? Đợi một lát nữa tôi sẽ bắt anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi.”

Lễ tân tức giận phát điên, không thể kiềm chế được mà hét lên, rất nhanh liền có mười mấy tên đàn em chạy tới.

“Chị Mai, ai gây chuyện vậy?”

“Tiểu Lưu, chính là hai người này, phế hai người bọn họ cho tôi, kêu cái tên này quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


CHƯƠNG 163

Chị Mai oán độc chỉ vào Vương Bác Thần, mình đã cho anh ta cơ hội, thế mà anh ta còn dám chửi mình thối, đúng là muốn chết mà.

Tiểu Lưu cũng không lập tức ra tay, mà lại hít một hơi thuốc, híp mắt nói: “Này người anh em, ngoan ngoãn nghe lời đi, quỳ xuống liếm giày cho chị Mai thì chuyện này sẽ được bỏ qua, cũng không phải chịu đau.”

Người anh em?

Vương Bác Thần cau mày.

Trên thế giới này, xứng làm anh em của anh chẳng có mấy người.

Một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng dám làm nhục hai chữ anh em?

“Kêu anh Vương xin lỗi hả, các người xứng không?”

Canh Phong cười lạnh: “Anh Vương đến đây ăn lẩu, không phục vụ nổi thì cái nơi chướng khí của các người cũng không cần phải tồn tại đâu.”

Sự hung ác lóe lên trong mắt, Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào Canh Phong rồi nói: “Các người đến đây để gây chuyện?”

Canh Phong lắc đầu: “Anh Vương đến đây để ăn lẩu.”

“Mẹ nó!”

Tiểu Lưu ném tàn thuốc ở trong tay xuống đất, nâng chân lên đá vào cổ họng của Canh Phong.

Canh Phong hơi nghiêng người, tay phải liền nện lên trên đùi Tiểu Lưu.

Răng rắc.

Có âm thanh xương cốt bị gãy vang lên.

“A…”

Tiểu Lưu kêu thảm một tiếng, ngã ở dưới đất, ôm cái chân gãy lăn lộn.

Má…

Đám đàn em còn lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết làm như thế nào mới tốt.

Đại ca đã bị người ta đánh trong máy giây, mình xông lên thì chính là tặng đầu người rồi.

“Các người, rốt cuộc các người là ai?”

Chị Mai không uổng công là người đi theo bên cạnh Trần Thiên Minh, gặp phải tình huống này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn phách lối: “Mắt chó các người mù rồi à, không biết đây là địa bàn của ai, dám đến đây gây chuyện. Phế bọn họ đi, đừng làm kinh động đến Trần gia.”

Vương Bác Thần rót cho mình một ly rượu vang, lắc lư cái ly, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Kêu Trần Thiên Minh ra đây gặp tôi.”

Giọng nói của Canh Phong giống như sấm chớp quát lớn: “Không nghe thấy lời anh Vương hả, kêu Trần Thiên Minh cút ra đây.”

Chị Mai xem thường nói: “Cái tên ngu từ đâu đến đây, lại dám không coi ai ra gì, đánh chết bọn họ đi.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười giây.”

“Tuân mệnh.”

Trong mắt Canh Phong phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, loại cảm giác liều mạng lại trở về.

Anh ta giống như hổ tiến vào bầy nai, giống như sắt đỏ nhập vào băng tuyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


CHƯƠNG 164

Trong nháy mắt, đám đàn em đều ngã dưới đất, quỷ khóc sói gào kêu lên thảm thiết.

“Tám giây, xem như cậu đã được thông qua.”

Vương Bác Thần nhẹ gật đầu.

Canh Phong vui mừng, vội vàng quỳ một chân ở trên đất: “Cảm ơn anh Vương.”

Chị Mai ở một bên bị dọa sắc mặt trắng bệch, bình thường cô ta đi theo Trần Thiên Minh làm mưa làm gió đã quen, có khi nào thấy mấy người mạnh như vậy.

Lập tức có một dòng nước tiểu hôi thối chảy xuống từ tất chân của cô ta.

Canh Phong cười lạnh: “Tôi cho cô một phút, kêu Trần Thiên Minh ra đây chào hỏi với anh Vương, trễ một giây thì sẽ đánh gãy một chân của cô.”

“Đừng, đừng có giết tôi, tôi đi, tôi đi mà.”

Chị Mai hoảng hốt vội vàng chạy đi gọi Trần Thiên Minh.

Hồn phách của cô ta sắp bay đi rồi, trong lòng vô cùng hối hận.

Tại sao lại phải trêu chọc hai cái tên sát nhân mày chứ.

Rõ ràng là bọn họ đến đây vì Trần gia, mình cần gì phải tự tìm đường chết.

Cô ta vấp phải bậc thang, lộn nhào đến văn phòng.

Lúc này, Trần Thiên Minh đang hưởng thụ sự hầu hạ của hai người phụ nữ.

Trần Thiên Minh thỏa mãn nhắm mắt trong tiếng nhạc du dương.

Mẹ nó, cái này mới được gọi là cuộc sống.

Mẹ nó, cái này mới được gọi là hưởng thụ.

Bây giờ công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi chứ gì.

Hừ hừ, Triệu Thanh Hà, cô lại dám đi tìm chủ thầu khác, không cho cô chút sắc mặt để nhìn, thật sự cho rằng thanh danh Trần Thiên Minh tôi chỉ là nói suông thôi à?

Ông đây đợi cô tìm đến cửa, đến lúc đó, xem xem ông đây xử lý cô như thế nào.

Đây chính là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Hà Châu, mặc dù đã sinh con, nhưng mà cũng chỉ có trẻ con mới thích loại con gái cái gì cũng không hiểu.

Thiếu phụ mới là ngon miệng nhất.

Nói một cách khác, chỉ cần vỗ mông một cái là bọn họ biết đổi tư thế khác.

Trần Thiên Minh đang suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra.

Trong lòng ông ta lập tức dâng lên một ngọn lửa giận, âm trầm nhìn chằm chằm vào chị Mai: “Mai, vội cái gì vậy?”

Chị Mai bị ánh mắt này dọa run rẩy tay chân: “Trần, Trần gia, ở bên ngoài có hai người đang gây chuyện.”

“Cái gì?”

Trần Thiên Minh đẩy cô gái đang quỳ gối trước mặt mình một phát, nắm tóc của chị Mai rồi đè xuống.

Chị Mai vội vàng há mồm.

“Phế vật, chỉ có hai người mà cũng không xử lý được?”

“Ưm… Trần gia, có một người biết đánh nhau, còn một người khác hình như là họ Vương… ưm.”

“Họ Vương?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165


CHƯƠNG 165

Trần Thiên Minh thỏa mãn thở dài một hơi, đứng dậy, hai người phụ nữ khác nhanh chóng khoác áo choàng tắm cho ông ta.

Bước ra ngoài, nhìn thấy ở dưới đất lộn xộn, cùng với đám đàn em đang kêu khóc.

Trần Thiên Minh nheo mắt lại, trong tay cầm một điếu xì gà, hít một hơi rồi nói: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên đàn ông của Triệu Thanh Hà. Đến đây đúng lúc lắm, chơi chết mày thì Triệu Thanh Hà là quả phụ, tao chưa từng chơi quả phụ.”

Ông ta lại nhìn về phía Canh Phong: “Mày đã đánh đàn em tao bị thương, quỳ xuống đây, chờ lúc nào đám đàn em tao trút giận xong rồi thì lúc đó mày có thể rời đi.”

Vương Bác Thần liếc nhìn Trần Thiên Minh, thản nhiên nói: “Tư thế đứng của ông ta làm cho tôi rất ghét.”

Canh Phong bước lên một bước, còn chưa đợi Trần Thiên Minh kịp phản ứng thì đã bắt lấy cổ chân của ông ta.

Vốn dĩ hai người đứng cách xa năm sáu mét, nhưng mà tốc độ của Canh Phong quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ nhìn thấy trước mắt loé lên một cái.

“Anh Vương không thích tướng đứng của ông, quỳ đi.”

Nói xong, Canh Phong trực tiếp đá hai cái, đạp gãy chân của Trần Thiên Minh.

“A…”

Trần Thiên Minh hét thảm một tiếng, nhưng dù sao ông ta cũng là một người tàn nhẫn, vội vàng cắn chặt răng không để cho mình kêu thành tiếng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán ông ta.

Đau đến nỗi run rẩy cả chân, nghiến chặt răng, âm trầm nói: “Có ngon thì ngày hôm nay đánh chết tao đi, nếu không thì bọn mày đừng nghĩ mình có thể sống.”

Vương Bác Thần ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Mạnh miệng cũng vô dụng.”

Canh Phong trực tiếp giơ tay lên đánh vài cái vào mặt Trần Thiên Minh.

Phốc.

Trần Thiên Minh há mồm phun ra một ngụm máu kèm cả răng, hàm răng của anh ta đã bị hai bàn tay của Canh Phong đánh rụng toàn bộ.

“Bọn mày, bọn mày muốn làm cái gì?”

Trần Thiên Minh có hơi sợ.

Hai người này còn hung ác hơn ông ta nhiều!

Sự hung ác của Trần Thiên Minh là sự hung ác của những tên côn đồ đầu đường xó chợ đấu đá nhau.

Mà sự hung ác của Canh Phong được mài giũa từ thiên quân vạn mã.

Ngay cả một người tàn nhẫn như Trần Thiên Minh mà cũng bị khí thế trên người Canh Phong hù dọa.

Rốt cuộc người này là ai?

Tại sao lệ khí lại nặng như thế?

Chỉ có kẻ đã từng giết người thì trên người mới có lệ khí nặng như thế.

Rốt cuộc là người này đã giết bao nhiêu người rồi?

Mà Vương Bác Thần còn chưa ra tay.

Được phụ tá bởi một người như thế này, sẽ là người đơn giản à?

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh bắt đầu run rẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166


CHƯƠNG 166

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”

Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.

Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!

Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?

Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!

Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!

Đó không phải là người!

Mà là ác quỷ!

Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!

Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?

Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.

Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!

Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!

Ác quỷ!

Chắc chắn là ác quỷ!!

Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!

Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.

Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.

“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”

Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.

“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”

“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”

“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”

Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”

Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”

Canh Phong!!

Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!

Ra lệnh cho Tư Lam??!

Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!

Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167


CHƯƠNG 167

Sao, sao lại thế này?

Không phải người ta đều nói Vương Bác Thần từng đỡ một viên đạn cho Thần Chủ thôi à?

Không phải người ta từng nói hôn lễ thế kỷ của Vương Bác Thần chỉ là ân tình mà Thần Chủ đáp trả thôi sao?

Vương Bác Thần, sao lại có thể trực tiếp ra lệnh cho thư ký Tư Lam được?

Sao dám sai bảo Canh Phong như đàn em của mình vậy chứ?

Đáp án hiện rõ mồn một!!

Trần Thiên Minh sợ đến nỗi hít sâu một hơi, anh ta quên cả cơn đau, quên việc kêu gào, quên cả kêu cứu!!

Một suy nghĩ lớn mật nảy sinh trong lòng ông ta!!

Gương mặt Trần Thiên Minh xám nghoét, vẻ kinh ngạc hằn lên trong ánh mắt của ông ta.

Vương Bác Thần chính là Thần Chủ.

Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!!!

Trúng kế rồi, tất cả mọi người đều trúng kế cả rồi.

Trần Thiên Minh hết sức hối hận.

Tại sao, tại sao ban đầu mình không nghĩ rộng ra chứ?

Tại sao, tại sao ban đầu mình không chú ý đến Vương Bác Thần?

Chỉ cần để ý nhiều hơn một chút, cho dù chỉ một chút thôi thì cũng có thể phát hiện được sơ hở!

Có thể nhận ra thân phận của Vương Bác Thần!!

Vương Bác Thần chưa từng che giấu thân phận Thần Chủ của mình!

Chỉ có điều, từ trước đến nay, những người như mình chưa từng để tâm, chưa từng đánh giá cao anh!

Chỉ cần để ý kỹ hơn một chút thôi là có thể nhận ra ngay

Ấy thế mà mình chẳng chịu để ý chút nào cả.

Mình, còn mộng tưởng nuốt chửng công ty Hoa Nguyên, cưỡng bức Triệu Thanh Hà.

Phì.

Trần Thiên Minh nôn ra bãi máu xanh lòm, sợ hãi đến vỡ cả gan mật.

Trần Thiên Minh, sợ đến nỗi chết hẳn!

Tư Lam nhanh chóng dẫn người đến khống chế tình hình hiện trường, diệt trừ tận gốc thế lực của Trần Thiên Minh.

Câu chuyện về kẻ máu mặt Trần Thiên Minh trong thành phố Hà Châu đã khép màn lại từ đó.

Vào lúc này, trong nhà họ Lý.

Lý Kiệu vừa cười vừa nói: “Ba à, công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi, tất cả vật liệu xây dựng xung quanh thành phố Hà Châu đều đã bị con mua hết, Trần Thiên Minh lại cử người đến phá, ngày mai, trễ nhất là ngày mai, công ty Hoa Nguyên sẽ phá sản.”

Việc cháu trai trưởng bị giết làm cho Lý Thành già đi rất nhiều, ông ta lên tiếng với giọng nói trầm trầm: “Thằng khốn đó gặp phải vận may cứt chó nên mới đỡ được viên đạn cho Thần Chủ, mặc dù Thần Chủ đã đáp trả ân tình cho nó, nhưng nếu ra tay giết quách nó đi thì làm Thần Chủ mất mặt. Phải dung đến thủ đoạn thương trường ép chết chúng, khiến cho gia đình thằng khốn đó tan nhà nát cửa, cho nó sống không bằng chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168


CHƯƠNG 168

Vào lúc này.

Tiếng “ầm” cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai ba con bọn họ.

Một thi thể mặc áo choàng tắm bị ném vào giữa sân.

“Lại là mày!!!”

Ba con Lý Kiệu nhận ra Canh Phong, lần trước người ném thi thể của Lý Trạch Hoa vào sân cũng là anh ta.

“Trần Thiên Minh là tay sai của nhà họ Lý, anh Vương kêu tôi mang thi thể của ông ta đến đây làm quà cho các người.”

“Anh Vương còn dặn tôi nói cho các người biết, hôm nay là ngày thứ mười lăm!”

“Cậu! Tìm! Chết!!”

Giọng nói bật ra từ kẽ răng của Lý Kiệu!

Ông ta giống như một con hổ dữ rình mồi muốn ăn tươi nuốt sống mọi người, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Canh Phong!

Thi thể của con trai ông ta là Lý Trạch Hoa chính là do kẻ này đưa tới!

Nhưng, ông ta mãi vẫn chưa tìm được người này!

Lần này, vậy mà lại còn đến đưa xác!

Trần Thiên Minh, đây là người đại diện cho nhà họ Lý bọn họ ở bên ngoài!

Trần Thiên Minh đã chết, xác còn bị đưa tới cửa, đây chính là đang tát vào mặt nhà họ Lý!

“Bắt cậu ta lại!”

Lý Kiệu ánh mắt đầy hận ý, đứa con trai mà mình nuôi dưỡng hơn 20 năm đã chết, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Mình chỉ có một đứa con trai như vậy thôi.

Bất kể có trả giá gì, cũng phải bắt được người này!

Để xé nát xương thịt của anh ta, để khiến anh ta hối hận khi đến thế giới này!

Vương Bác Thần không thể chết, bởi vì đã cứu mạng Thần chủ, chỉ có thể thông qua thủ đoạn thương nghiệp để khiến anh sống không bằng chết!

Nhưng người này, thì nhất định phải giết, để chôn cùng với con trai ông ta!!!

“Nhà họ Lý đúng là một lũ ngốc.”

“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, mạng sống của mấy kẻ ngốc các người, là của ngài Vương.”

Canh Phong cười to hai tiếng khinh bỉ, nhảy phắt lên mái nhà rồi bỏ đi.

Bọn vệ sĩ nhà họ Lý, muốn giữ được anh ta còn khó hơn lên trời.

“Lai lịch của người này rốt cuộc là ai, tại sao mãi vẫn không tra được!”

Lý Kiệu nghiến răng, một đấm lên bàn.

Lần này, lại để anh ta chạy rồi.

Nhìn thi thể của Trần Thiên Minh, khuôn mặt già nua của Lý Thành đột nhiên đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, rồi ngã về phía sau.

Ông ta, bị Vương Bác Thần làm cho tức đến ngất đi rồi!

Lý Kiệu vội vàng ôm lấy, kêu lên: “Ba, ba, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ mau!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169


CHƯƠNG 169

“Tìm, tìm cho ta, đào ba tấc đất, cũng phải tìm được người này cho ta !!”

Nhà họ Lý hỗn loạn.

Ông cụ tức giận đến mức nôn ra máu, còn ngất xỉu.

Điều này là không thể tưởng tượng trước đây.

Nhất thời, nhà họ Lý lờ mờ cảm thấy sắp xảy ra chuyện trọng đại.

Vương Bác Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Lão Ngũ, nói: “Có gan nhận không?”

Khuôn mặt tái nhợt của Lão Ngũ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tham lam.

Nhưng hễ nghĩ tới Trần Thiên Minh là người đại diện của nhà họ Lý, mình phải tiếp nhận địa bàn của Trần Thiên Minh, nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.

Nhưng mà, chỉ cần nhận được địa bàn này, ông ta sẽ là chủ thầu lớn nhất thành phố Hà Châu, không chỉ có thể lấy lại gia sản mà Trần Thiên Minh đã lấy đi, mà còn có thể nhân lên gấp mấy lần!

Trị giá hơn ngàn tỷ !

Sự cám dỗ to lớn này giống như một người đẹp khỏa thân đang uốn éo trước một người đàn ông đã chịu đựng ba mươi năm.

Lão Ngũ thở dài rồi lại nuốt nước bọt, ông ta đã bị cám dỗ rồi.

Trị giá ngàn tỷ đó.  Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chỉ cần đồng ý, ông ta có thể trút được cục tức này, còn để những kẻ coi thường ông ta sau khi phá sản kia, phải nhìn cho kỹ, rồi tự tát vào mặt.

Trả lại hết sự sỉ nhục của bọn họ dành cho mình!

Nhưng… nhà họ Lý… đậu xanh, ông đây đã hơn 40 tuổi rồi, vợ đã chạy, con cái cũng không nhận mình nữa, còn sợ cái rắm gì!

Ánh mắt Lão Ngũ đầy chật vật, cuối cùng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận!”

Vương Bác Thần cười nhẹ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đối mặt với tài sản hơn ngàn tỷ, không tin Lão Ngũ sẽ không động lòng.

“Từ nay về sau, ông là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu. Ông chỉ nghe lời Triệu Thanh Hà, hiểu không?”

“Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi hiểu, tôi hiểu.”

Lão Ngũ vội vàng nói, nịnh hót mà đưa cho Vương Bác Thần một điếu thuốc.

Vương Bác Thần cũng không chê, thuận tay nhận lấy, Lão Ngũ vội vàng dùng hai tay châm lửa.

“Vương Bác Thần !!!”

Đột nhiên, một giọng nói rất tức giận vang lên.

Nhìn thấy cô, Vương Bác Thần giật mình suýt làm rơi điếu thuốc trên tay.

“Thanh Hà, sao, sao em lại tới đây.”

Vương Bác Thần nhanh chóng vứt điếu thuốc trong tay xuống.

Lão Ngũ nhìn thấy mà xót xa.

Gói Jet ba số cả 54 ngàn, mới hút một hơi đã vứt rồi.

Anh ta nhanh chóng nhặt nó lên, lại nhét vào hộp thuốc lá.

Khóe miệng Vương Bác Thần giựt giựt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170


CHƯƠNG 170

Triệu Thanh Hà cả giận nói: “Anh, em kêu anh tới coi tình hình thế nào, anh lại nấp ở đây hút thuốc!”

Vương Bác Thần vội vàng nở nụ cười nịnh: “Vợ à, đừng nóng giận, chuyện đã giải quyết xong rồi, công nhân không làm loạn nữa.”

Triệu Thanh Hà vốn đang rất tức giận, nghe thấy lời này lập tức sững sờ.

Đã giải quyết xong rồi?

Giải quyết xong nhanh như vậy sao?

Bọn họ đi trước, sau khi giải quyết xong công việc của công ty cô cũng liền vội vàng chạy tới.

Sao có thể được?

“Vương Bác Thần, anh còn dám nói dối em đúng không.”

Triệu Thanh Hà rất tức giận, chuyện lớn như vậy sao có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy được?

Trong tài khoản của công ty không có tiền nữa, công nhân không thấy lương, thì sao có thể bỏ qua được?

Cô cảm thấy Vương Bác Thần đang gạt mình

Càng tức giận hơn.

Lão Ngũ vội vàng đứng ra giải thích: “Triệu, Triệu tổng, thật sự đã giải quyết xong rồi, tiền lương đã trả xong, hơn nữa tiền lương của nhóm người về nhà kia, thư ký Tiểu Lan cũng gửi rồi.”

“Cái gì? Không thể nào!”

Triệu Thanh Hà nhìn chằm chằm vào Lão Ngũ và Vương Bác Thần nói: “Các người liên hợp gạt tôi đúng không?”

Lão Ngũ vội vàng nói: “Triệu tổng, tôi làm sao dám chứ, ngài Vương kêu người đem sáu tỷ tới, phát tiền lương tại chỗ, còn bắt hai người xúi giục kia ra nữa.”

“Sáu tỷ?”

Triệu Thanh Hà không thể tin được nói: “Tiền ở đâu ra?”

Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, anh là Thần chủ, em cảm thấy anh sẽ thiếu tiền sao? Anh bảo Canh Phong đem sáu tỷ tới…”

“Là tiền mượn từ Canh Phong đúng không?”

Triệu Thanh Hà hoàn toàn không tin Vương Bác Thần sẽ là Thần chủ, hừ lạnh mà ngắt lời Vương Bác Thần, nói: “Cũng chỉ có Canh Phong mới có thể cho anh nhiều tiền như vậy. Chỉ dựa vào anh, còn Thần chủ nữa chứ? Có chút khí thế Thần chủ nào không?”

Vương Bác Thần bất lực.

Lòng thầm nghĩ, anh cũng không thể ngày nào cũng ngồi ở nhà bày ra bộ dạng Thần chủ với mẹ vợ, với em và Dao Dao đâu chứ?

Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Lão Ngũ ở bên cạnh nghe xong thì sợ đến mức rùng mình, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, không dám nhúc nhích.

Thần chủ!

Vương Bác Thần là Thần chủ?

Lão Ngũ nhớ, uy nghiêm của Vương Bác Thần khi làm kinh động công nhân chẳng khác gì một vị tướng quân chỉ huy hàng vạn quân cả!

Đặc biệt là ánh mắt của anh, nhất định là ánh mắt của người đã từng giết người, trước đây từng nhìn thấy một kẻ giết người hàng loạt, ánh mắt lạnh lùng kia có thể trực tiếp làm người ta sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171


CHƯƠNG 171

Nhưng ánh mắt của Vương Bác Thần còn đáng sợ hơn thế.

Loại khí thế khi quở trách Phương Tù đó, cái loại tự tin bẩm sinh đó, cái uy nghiêm đứng ở vị trí hàng đầu đó chắc chắn không phải thứ mà một người bình thường có thể có được.

Ngày xưa khi mình còn vinh quang, cũng từng gặp một đại nhân vật, là người lãnh đạo tỉnh!

Cái loại uy nghiêm đó thật sự không thể giả được.

Nhưng uy nghiêm của Vương Bác Thần lúc đó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với vị đại nhân vật kia!

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Lão Ngũ đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Đúng vậy.

Chỉ có Thần chủ, mới có thể giết chết Trần Thiên Minh chỉ bằng một cái phẩy tay.

Chỉ có Thần chủ mới không để nhà họ Lý vào mắt! !

“Lão Ngũ, anh sao vậy?”

Triệu Thanh Hà lấy làm lạ hỏi.

“Hả?”

Lão Ngũ giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng che đi sự chấn kinh của mình: “Không, không sao, Triệu tổng, cô thật sự đã trách lầm ngài, ngài Vương rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Vương Bác Thần biết ông ta đã đoán được thân phận của anh, liền nhàn nhạt nói: “Sau này, phối hợp Triệu tổng cho tốt.”

“Vâng, vâng, ngài Vương nói phải. Tôi hiểu, tôi hiểu.

Lão Ngũ liên tục nói.

Cho đến khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà rời đi, Lão Ngũ mới hồi thần lại.

Ông ta tự tát mình thật mạnh.

“Đậu xanh, thật sự rất đau, không phải là mơ.”

Lão Ngũ nhăn nhó khuôn mặt già, lẩm bẩm: “Ôi trời, đó là Thần chủ đó.”

“Hồi nãy tôi còn đưa thuốc cho ngài ấy nữa!”

“Ngài ấy đã nhận! Còn hít một hơi!”

“Trời ơi, tôi mà lại còn được châm thuốc cho Thần chủ !! Đó là Thần chủ ngang hàng với Quốc chủ đó!!!”

“Sau này, mình chính là người đã từng đưa thuốc lá cho Thần chủ.”

“Thần chủ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không bao giờ phụ lòng tin của ngài!!!”

Không ai ngờ, chuyện này, vậy mà lại trở thành chuyện đáng để khoe nhất trong cuộc đời của Lão Ngũ, cũng trở thành niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Lão Ngũ vội vàng nhặt hộp thuốc trên mặt đất lên, gói ghém cẩn thận điếu thuốc Vương Bác Thần đã hút, giống như bảo vật gia truyền, bỏ vào túi trong của áo khoác đệm bông.

“Triệu tổng, chị đến rồi sao? Em vừa định báo cáo với chị, tiền lương của công nhân đều đã phát xong rồi, không ai làm loạn nữa, đây đều là…”

Khi Tiểu Lan nói đến đây, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên xưng Vương Bác Thần là gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172


CHƯƠNG 172

Triệu Thanh Hà đã biết chuyện, cười nói: “Sau này em cứ gọi anh rể đi.”

“Hả? Anh, anh rể?”

Tiểu Lan ngốc nghếch nhìn Vương Bác Thần, đôi mắt tràn đầy sùng bái, lấp la lấp lánh.

Hàng chục công nhân gây ra rắc rối, anh chỉ cần dăm ba câu là đã giải quyết xong.

Hơn nữa, cuối cùng khi anh chỉ huy Canh Phong đó tới đổ tiền, thực sự đẹp trai chết đi được!

Vương Bác Thần nói đùa: “Sao, tôi không đủ tư cách làm anh rể của em à?”

“Không, không, không phải, em, em, em….”

Tiểu Lan cuống đến mức sắp bật khóc, ngay sau khi tốt nghiệp cô đã được Triệu Thanh Hà tuyển vào làm thư ký, hơn nữa mức lương còn được 24 triệu hơn, cô đã rất cảm kích rồi.

Bây giờ, Triệu Thanh Hà vậy mà lại chủ động nhận mình là em gái của cô, tình nghĩa này thật sự quá quý trọng.

“Tiểu Lan, mặc kệ anh ấy đi.” Triệu Thanh Hà kéo tay Tiểu Lan cười nói: “Trong khoảng thời gian này, những biểu hiện của em chị đều nhìn thấy, mỗi tối em tan ca trễ nhất, sáng sớm em đều là người tới công ty đầu tiên, phải chịu trách nhiệm cho những nhiệm vụ nặng nề nhất, còn chịu đựng những lời chỉ trích từ các đồng nghiệp khác. Dù mới tốt nghiệp nhưng em đã hoàn thành rất tốt công việc của mình. Lan Tầm, em được trở thành nhân viên chính thức rồi đó.”

“Triệu tổng, em, em cảm ơn.”

Tiểu Lan bật khóc vì kích động, cô vừa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm, lại không có người thân ở thành phố này, cô sợ mình làm không tốt nên đã vô cùng cố gắng.

May mắn thay, những nỗ lực của cô đã không vô ích, Triệu tổng đều biết.

“Tôi biết, em rất kích động khi có được một người anh rể như tôi, nhưng, bây giờ em phải phụ trách một việc rất quan trọng, công việc làm ăn của Trần Thiên Minh đều do Lão Ngũ đảm nhiệm, sau này, Lão Ngũ sẽ chỉ nghe lời công ty Hoa Nguyên, em phối hợp với Lão Ngũ, xử lý chuyện này cho tốt trước đã.”

Vương Bác Thần cười nói.

“Cái gì?”

Triệu Thanh Hà túm lấy vai Vương Bác Thần, vẻ mặt khó tin, không ngừng phát run: “Anh vừa rồi nói cái gì, anh nói lại xem!”

Lan Tầm mừng rỡ nói: “Chị Hà, chuyện là như thế này, anh rể và Canh Phong đã đi diệt tên Trần Thiên Minh đó rồi, hơn nữa trung tâm tắm rửa của Trần Thiên Minh cũng bị thư ký Canh phong tỏa.”

“Tiêu, tiêu diệt Trần Thiên Minh rồi?”

Triệu Thanh Hà sửng sốt, một lúc sau, mới ngạc nhiên nhìn Vương Bác Thần.

“Tiểu Canh ra tay rồi?”

Vương Bác Thần gật đầu, đúng là Canh Phong đã giết, mình không có ra tay.

“Chúa ơi, để tôi tĩnh tâm lại, để tôi tĩnh tâm lại đã.”

Triệu Thanh Hà vội túm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, vỗ vỗ ngực mình.

Tin tức này thực sự rất sốc.

Trần Thiên Minh, đó là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu này đó.

Với thực lực của ông ta, đã trở thành tập đoàn xây dựng lớn nhất bên cạnh nhà họ Hồ.

Nhưng ai cũng biết Trần Thiên Minh thực chất là một con chó điên do nhà họ Lý nuôi, chuyên trấn áp nhà họ Hồ.

Trần Thiên Minh đã đấu với nhà họ Hồ vài lần, chính nhà họ Lý đã ủng hộ phía sau.

Bây giờ, một người như vậy đã bị tiêu diệt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173


CHƯƠNG 173

Triệu Thanh Hà làm sao có thể không sốc chứ?

Cô nhìn chằm chằm Vương Bác Thần: “Ý của anh là, Lão Ngũ bây giờ là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu? Và chỉ nghe công ty Hoa Nguyên?”

“Là vậy đó.”

Vương Bác Thần mỉm cười, anh rất thích cảm giác này.

Dành cho người yêu của mình một bất ngờ nho nhỏ.

Thật mãn nguyện khi thấy cô chấn kinh như một đứa trẻ.

Triệu Thanh Hà hít thở sâu vài hơi, mới hoàn hồn lại.

Một giờ trước, vẫn còn đang trong tuyệt vọng tột độ, công ty sắp phá sản, nhân viên gây khó khăn, bây giờ sau màn sương dày, đã nhìn thấy ánh trăng, đột nhiên có đội kỹ sư lớn nhất ở thành phố Hà Châu, hơn nữa chỉ nghe lời công ty Hoa Nguyên!

Cảm giác này giống như đang đi tàu lượn vậy, những người có tâm hồn xấu sẽ bị kích thích đến chết.

Thảo nào Tư Mã Chiêu mừng rỡ đến chết đi.

“Cái này, em, em phải cảm tạ Tiểu Canh, nếu không có Tiểu Canh, chúng ta chết chắc rồi.”

Triệu Thanh Hà kích động nói.

Vương Bác Thần chỉ vào mình, u uất nói: “Ông xã em cũng ra sức mà, Tiểu Canh là tùy tùng của anh, anh mới là đại công thần.”

“Được rồi đó, anh mới là tên chạy vặt ấy.”

Triệu Thanh Hà trừng mắt nói.

Lan Tầm nói: “Không phải đâu, chị Hà, anh rể lợi hại lắm đó, nhiều người như vậy, mà anh ấy chả sợ tí nào, còn trấn áp được tất cả mọi người nữa.”

Vương Bác Thần đắc ý nói: “Triệu Thanh Hà, em nghe thấy chưa? Anh cho em một cơ hội để thừa nhận sai lầm của mình.”

Chụt.

Triệu Thanh Hà đột nhiên kiễng chân, hôn lên trên mặt Vương Bác Thần một cái, gương mặt xinh đẹp thẹn thùng nói: “Đừng có mà đắc ý, đây là biểu dương đó.”

Vương Bác Thần sững sờ, đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Hà hôn mình một cách táo bạo như vậy.

Được nha, có tiến bộ.

Lan Tầm không có người yêu ở bên cạnh, đáng thương nói: “Chị Hà, đừng có show ân ái chứ, đút em một mồm cơm chó hơi nhiều rồi đó.”

Triệu Thanh Hà tim đập thình thịch như nai tơ đang nhảy, cô đỏ mặt giả vờ bình tĩnh: “Một ngày nào đó, chị sẽ giới thiệu cho em một anh lính, cũng cho em cơ hội phát cẩu lương.”

Bên này, đám người Triệu Thanh Hà đang vô cùng vui vẻ, nhưng người nhà họ Lý bên kia lại đang khó chịu.

Ngay sau khi Trần Thiên Minh chết, Lý Hoàng, ông hai nhà họ Lý, vội vàng đến tiếp nhận việc làm ăn.

Đội ngũ kỹ sư dưới quyền của Trần Thiên Minh đều do nhà họ Lý bỏ tiền gầy dựng nên.

“Dừng lại, làm gì vậy?”

Bảo vệ ngăn lại.

Tài xế lạnh lùng nói: “Mẹ nó mày mù à? Đây là xe của ông hai.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174


CHƯƠNG 174

Bảo vệ là một cậu trẻ tuổi, lập tức tức giận, quát lớn: “Ông hai rắm gì, mau cút ngay khỏi đây.”

Tài xế sững sờ, sau đó híp mắt nói: “Mở mắt chó của mày ra nhìn cho rõ, đây là xe chuyên dụng của ông hai, mày là thuộc hạ của ai? Gọi đội trưởng của bọn mày ra, đậu xanh, dạy dỗ ra cái loại gì vậy!”

Bảo vệ bĩu môi khinh thường nói: “Ông hai ông ba gì chứ, ông đây là ông Trời này, đây không phải là nơi các người được lui tới, nếu còn không đi, thì đừng trách ông đây không khách sáo.”

Ngay khi tài xế định mắng, Lý Hoàng đã ngăn anh ta lại, hạ cửa kính xe xuống nói: “Là tôi, Lý Hoàng, cậu rất tận tâm, tôi sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu.”

Ông ta vốn nghĩ rằng hành động của mình sẽ khơi dậy sự biết ơn.

Không ngờ, nhân viên bảo vệ lại hoàn toàn không khách sáo mà nói: “Yo, nhà họ Lý? Nhìn rõ tấm biển này chưa? Người và chó nhà họ Lý đều không được phép vào, nơi này hiện thuộc về công ty Hoa Nguyên của chúng tôi.”

Nhìn thấy tấm biển đó, khuôn mặt già nua của Lý Hoàng lập tức đỏ bừng lên!

Người và chó nhà họ Lý đều không được phép vào! ! !

Ông ta sống cả đời, chưa từng bị ai nói như vậy qua!!

Nhưng điều khiến ông ta tức giận hơn nữa là Công ty Hoa Nguyên đã chiếm tổ của chim ác là ở đây! !

Đột nhiên trong lòng nổi lên một sự tức giận, tức đến nỗi phần thịt béo trên mặt đều đang run lên, nghiêm giọng nói: “Hay lắm công ty Hoa Nguyên, hay cho một công ty Hoa Nguyên, ai cho các người lá gan, dám cướp đồ của nhà họ Lý của tôi chứ!!”

“Tông vào, tôi lại muốn xem thử, Triệu Thanh Hà có mấy cái đầu, mà dám chiếm đồ nhà họ Lý tôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng nhàn nhạt vang lên, Canh Phong chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới.

“Tiểu Trình, chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả một con chó già cũng không ngăn cản được?”

Nhìn thấy anh ta, sắc mặt Lý Hoàng lập tức tái nhợt vô cùng! !

Thư ký Canh! !

Sao cậu ta lại ở đây?

Lý Hoàng lòng như lửa đốt.

Ông ta là người duy nhất trong nhà họ Lý nhìn thấy mặt Canh Phong, lúc đó ông ta chính là người ra sân bay nghênh tiếp Thần chủ.

Kết quả là đoàn xe của Thần chủ nửa đường lại quay xe về.

Còn nói người nhà họ Lý là một đám heo ngu ngốc, không bằng heo chó, có mắt không tròng, không xứng cho anh đến.

Nhưng, sao thư ký Canh lại ở đây?

Chẳng lẽ Thư ký Canh nhìn trúng công ty của Trần Thiên Minh rồi?

Nghĩ đến đây, Lý Hoàng lập tức không dám nghĩ xa hơn nữa.

Hoa Khai Phú Qúy của Thư ký Canh là nhà họ Hồ tặng.

Bây giờ, anh ta lại quan tâm đến sản nghiệp của Trần Thiên Minh, làm sao ông ta có thể ngăn cản được?

Không lẽ, Triệu Thanh Hà rửa tiền cho thư ký Canh.

Mồ hôi lạnh trên mặt Lý Hoàng đã chảy ròng ròng, vào thời điểm lạnh nhất trong năm này, nhưng quần áo bên trong đã hoàn toàn ướt đẫm.

Như tên cho thấy, găng tay trắng là những người làm những việc cho các quan chức chính phủ khi họ không tiện tiến tới để làm việc gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175


CHƯƠNG 175

Nếu Triệu Thanh Hà là găng tay trắng của Thư ký Canh, thì chuyện này rắc rối rồi!

“Sao, muốn xông vào? Nào, tôi cho ông một cơ hội.”

Canh Phong bước lên phía trước giẫm lên đầu chiếc Rolls-Royce, cười lạnh nói.

“Thư ký Canh, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Lý Hoàng bò ra khỏi xe, nói với khuôn mặt tái mét: “Tôi không biết ngài ở đây, đây là hiểu lầm, chúng tôi đi ngay, đi ngay.”

Canh Phong tát vào mặt Lý Hoàng một cái: “Mẹ nó ông đang tìm chết!”

Lý Hoàng không dám nói lời nào, quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết người đứng sau công ty Hoa Nguyên là ngài, nếu không thì cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”

Canh Phong khinh bỉ cười lạnh, chỉ dựa vào loại này, mà cũng dám chống đối Thần Chủ?

Bây giờ đều bày ra bộ dạng chó chết này, đợi khi bọn họ biết Thần chủ là ai, thì chỉ e sẽ bị dọa chết khiếp!

Một lũ ngốc, các người sẽ tới lúc hối hận đến muốn nhảy lầu thôi.

Canh Phong lại tát vào mặt ông ta một cái: “Bây giờ biết chưa?”

Lý Hoàng đâu còn cái uy của ông hai nhà họ Lý nữa, vẫy đuôi như chó cầu xin: “Biết, biết rồi, tôi đi ngay, đi ngay đây.”

Canh Phong chỉ vào tấm biển và nói: “Nhớ cho tôi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào.”

Lý Hoàng sợ tới mức suýt nữa quỳ lạy: “Vâng vâng vâng, nhớ rồi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào, người và chó nhà họ Lý đều không được vào”

“Cút.”

Canh Phong nghiêm giọng quát một tiếng, trực tiếp khiến Lý Hoàng sợ đến mức tè ra quần, vội vàng đứng dậy, lên xe bỏ chạy.

Tiểu Trình khịt mũi nhìn chiếc xe, nói: “Đội trưởng Canh, cứ để lão đi như vậy có phải quá hời rồi không.”

Canh Phong nói đầy ẩn ý: “Đây là việc gia đình của Thần chủ, chúng ta không đủ tư cách can thiệp. Bảo các anh em duy trì trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào. Chỉ cần có ai làm loạn, cứ phế hết cho tôi trước, rồi nói sau.”

“Vâng, đội trưởng Canh.”

Tiểu Trình lập tức đứng nghiêm hành lễ.

Họ đều là lính đặc nhiệm được điều động gấp qua đây.

Canh Phong xua tay: “Chú ý hình tượng đi, bây giờ các cậu là bảo vệ, đừng để người ta nhìn ra đó.”

Tiêu Trình ngượng ngùng cười cười: “Đội trưởng Canh, khi nào thì anh trở về đội? Các anh em đều đang chờ anh đó.”

Canh Phong nói với vẻ mặt ủ rũ: “Haiz, tôi đã làm sai, đây là sự trừng phạt của Thần chủ với tôi, không nói nữa, nói ra toàn khóc, tôi đi trước đây, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác đó.”

Tiêu Trình lớn tiếng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”



Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vừa đón Dao Dao về nhà thì bà cụ Triệu gọi tới.

Triệu Thanh Hà sững sờ, kể từ sau chuyện ở đất tổ của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu và nhà cô đã như nước với lửa.

Gọi qua đây làm gì nữa?

Nhưng Triệu Thanh Hà vẫn bắt máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176


CHƯƠNG 176

Triệu Thanh Hà bình tĩnh nói: “Bà nội, có chuyện gì sao? Bà nói đi.”

Giọng bà cụ Triệu có chút chột dạ: “Triệu Thanh Hà, nghe nói đội kỹ sư dưới quyền của Trần Thiên Minh hiện đã quy về công ty Hoa Nguyên rồi?”

Triệu Thanh Hà gật đầu, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao.”

Bà cụ Triệu lại nói: “Trên công trường nhà mình, mấy công nhân nhập cư bẩn thỉu đó đang gây rắc rối vì cái chết của Trần Thiên Minh, ồn ào đòi tiền công, cháu đưa đội kỹ sư bên cháu đến ứng cứu trường hợp khẩn cấp đi.”

Triệu Thanh Hà do dự.

Có nên đồng ý không?

Bây giờ, cô đã có sự nghiệp riêng, gia đình không còn phải nhìn mặt nhà họ Triệu mà sống nữa.

Hơn nữa lúc trước bọn họ đối xử với bản thân như vậy, căn bản không coi mình là người.

Bây giờ bọn họ yêu cầu mình, có nên đồng ý không?

Nhưng dù sao bà ta cũng là bà nội mình mà.

“Triệu Thanh Hà, coi như bà nội cầu xin cháu, trước đây là bà nội không đúng, là bà nội hồ đồ, bây giờ chỉ có cháu giúp được nhà họ Triệu thôi.”

Bà cụ Triệu nói qua điện thoại, giọng nói vô lực.

Triệu Thanh Hà thực sự có chút không nhẫn tâm.

Nhưng nghĩ đến sự trở mặt nhiều lần trước đây, cô sợ rằng gia đình mà mình đã cố gắng làm khá lên sẽ lại bị nhà họ Triệu hủy.

Ngay lúc Triệu Thanh Hà đang do dự, Vương Bác Thần chộp lấy điện thoại, nhàn nhạt nói: “Muốn hợp tác, được thôi, ký hợp đồng với giá cao gấp đôi giá thị trường, nếu đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì miễn bàn.”

Nghe thấy giọng nói của Vương Bác Thần, bà cụ Triệu nhớ tới chuyện trước đây, suýt chút nữa lên cơn đau tim.

Nhưng khi đang định nói chuyện, thì Vương Bác Thần đã cúp điện thoại.

“Anh làm gì đấy?”

Triệu Thanh Hà oán giận nhìn một cái.

Vương Bác Thần nhún nhún vai, nói: “Thanh Hà, em hay mềm lòng, tâm địa lương thiện, nhưng đám người Triệu Long đó sẽ không cảm kích sự lương thiện của em đâu. Cho nên, sự lương thiện của em cần phải mang chút thông minh. Bọn họ muốn hợp tác, được thôi, có tiền để kiếm thì sao lại không đồng ý chứ, nhưng mà, bọn họ cần phải trả giá cho những điều ác mà bọn họ đã làm, để bọn họ biết, em không dễ ức hiếp.”

Thấy anh nói như vậy, Triệu Thanh Hà cũng không còn gì để nói, buồn bã thở dài nói: “Gia tộc mà ba em đã dày công vun vén lại thành ra thế này, người thân như kẻ thù, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ rất thương tâm.”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh Hà, năm đó ba vợ không muốn anh em trở mặt, người nhà thành thù, nên mới chủ động nhường tất cả.

Tuy nhiên, trong mắt Triệu Long và bà cụ Triệu, tình cảm gia đình mà ba vợ quan tâm nhất, chẳng là gì cả! !

Nếu các người đã cảm thấy tình thân chả là gì cả, vậy thì, các người hãy nếm thử tư vị vô tình bạc bẽo đi!

“Đừng lo lắng, đội kỹ sư của nhà họ Hồ sẽ không cho bọn họ dùng đâu, bọn họ chỉ có thể tới tìm em. Ba nhường nhịn như vậy, cũng không thể đổi lại một chút xíu thương xót từ bọn họ. Được thôi, nếu bọn họ đã không quan tâm, thì chúng ta còn quan tâm gì nữa? Đây là tự bọn họ lựa chọn, không ai ép bọn họ cả.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177


CHƯƠNG 177

“Ừm.”

Triệu Thanh Hà nghiến răng gật đầu, nước mắt lưng tròng.

Các người ngay cả tình thân mà còn không quan tâm, thì khi tôi bị các người ép đến trở nên vô tình, thì cũng mong các người chấp nhận sự vô tình của tôi.

Quả nhiên, không lâu sau, bà cụ Triệu lại gọi lại.

Bọn họ không có sự lựa chọn.

Trần Thiên Minh vốn là tập đoàn xây dựng lớn nhất ở thành phố Hà Châu bên cạnh nhà họ Hồ.

Bây giờ công việc làm ăn của Trần Thiên Minh đều ở trong tay Triệu Thanh Hà, đội kỹ sư của nhà họ Hồ từ lâu đã nói rõ rằng bọn họ sẽ không hợp tác với nhà họ Triệu và nhà họ Lý.

Vì vậy, bà cụ Triệu và Triệu Long chỉ có thể đến tìm Triệu Thanh Hà hợp tác.

Thực ra, là ép bọn họ không thể không cúi đầu.

Tất nhiên, hành động cúi đầu này khiến bọn họ cảm thấy khó chịu như ăn phải ruồi chết.

“Gấp đôi thì gấp đôi, cậu đem người của cậu tới đây.”

Giọng nói của bà cụ Triệu rất lạnh, nói xong thì cúp máy.

Bà ta vốn là đến để chiếm tiện nghi, thấy không có tiện nghi để chiếm, liền lập tức lộ ra bộ mặt thật.

Thấy bà ta như vậy, trong lòng Triệu Thanh Hà không còn gánh nặng gì nữa.

Bà không coi tôi như một đứa cháu gái, tôi cũng sẽ không coi bà như bà nội.

Bà không coi tôi như người nhà, tôi cũng sẽ đối xử với bà như cách đối xử người lạ.

“Dao Dao tối nay ăn cơm thật ngoan.”

Nhìn thấy Dao Dao chủ động ăn rau xanh, Vương Bác Thần cảm thấy rất khó tin, lập tức khen ngợi.

Nhưng không ngờ Dao Dao lại khinh thường nói: “Cô giáo Phương Viên nói, trong rau xanh có dinh dưỡng, phải kết hợp thịt và rau, con cũng đâu phải trẻ con.”

Triệu Thanh Hà hả hê nói: “Bị khinh thường rồi chứ gì? Đáng đời, ai bảo anh rẻ mạt như vậy.”

Vương Bác Thần thở dài, để đũa xuống, vô tội nhìn Trần Ngọc: “Mẹ, mẹ nhìn xem, bữa cơm này không ăn được nữa rồi.”

Trần Ngọc nhìn gia đình hòa thuận, mỉm cười xuất phát từ nội tâm: “Một người là vợ của cậu, một người là con gái của cậu, cậu là đàn ông con trai, ngay cả bà xã và con gái cũng không quản nổi? Còn có mặt mũi cáo trạng với mẹ à?”

Vương Bác Thần nhìn lên trời thở dài: “Tôi khổ quá.”

“Con khốn, con khốn, lúc trước đúng ra không nên đưa công ty Hoa Nguyên cho nó, không nên trả đứa con hoang kia cho nó!”

Triệu Long giận dữ khua tay múa chân, lớn tiếng mắng chửi.

Giúp đỡ cho gia tộc, vậy mà muốn ký hợp đồng, còn muốn giá gấp hai!

150 tỷ tròn trỉnh!

Triệu Long sắp tức điên rồi.

Bà cụ Triệu cắn răng nói: “Nhịn trước, chờ những hạng mục này hoàn thành, thì nó không yên ổn đâu. Nhà họ Lý sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178


CHƯƠNG 178

Bà ta vô cùng hối hận, lúc ấy sao lại đưa công ty Hoa Nguyên cho Triệu Thanh Hà.

Lúc ấy đúng ra không nên cho, mà nên trực tiếp đuổi cổ cả nhà Triệu Thanh Hà đi.

Không ngờ, bây giờ tro tàn lại cháy, nhanh chóng trở thành công ty thầu công trình lớn nhất ở thành phố Hà Châu.

“Nhà họ Hồ chết tiệt, con gọi họ mấy cuộc điện thoại cũng không chịu hợp tác với chúng ta, nếu không sao con lại phải nhìn sắc mặt của con khốn Triệu Thanh Hà kia.”

Ánh mắt Triệu Long tràn ngập thù hận.

Kêu Triệu Thanh Hà đưa người đến giúp nhà họ Triệu, đó là coi trọng cô!

Không ngờ, giờ còn dám lên mặt, thừa cơ “chặt chém “!

Đúng vậy, đây là “chặt chém”!

Bà cụ Triệu hằn hộc nói: “Cũng không biết Triệu Thanh Hà kia dùng thủ đoạn gì, mà lại trở thành người trung gian rửa tiền cho thư kí Canh.”

“Hừ, còn có thể dùng thủ đoạn gì? Hồ ly tinh kia chắc chắn đã mê hoặc thư kí Canh, trừ cái này ra, nó còn vốn liếng gì khác chứ?”

Ánh mắt Triệu Long thâm độc, hừ nói: “Tên con hoang Vương Bác Thần kia từng đỡ đạn cho Thần Chủ, tuy Thần Chủ đã trả xong ân tình này, nhưng chắc cậu ta đã dựa vào quan hệ này, bám víu đám người thư kí Canh, sau đó Triệu Thanh Hà tự mình hiến thân, câu dẫn thư kí Canh, thuận lợi trở thành người trung gian của anh ta!”

Triệu Long ác độc suy đoán, bản thân ông ta không trong sạch gì, cho nên trong mắt ông ta, Triệu Thanh Hà cũng như thế.

Bà cụ Triệu thở phì phì nói: “Danh dự của nhà họ Triệu chúng ta, đều bị con khốn kia làm mất hết! Lúc trước kêu nó đi bồi cậu Hồ, còn tìm tới cái chết, giả bộ làm trung trinh liệt nữ! Mẹ biết ngay mà tính nó lẳng lơ, thích câu dẫn đàn ông, không phải thứ tốt lành gì.”

Mẹ con hai người thở hồng hộc mắng Triệu Thanh Hà, nhưng hợp đồng vẫn phải ký.

Bởi vì nhà họ Hồ đã tỏ rõ ý từ trước, nhà họ Hồ, nhà họ Lý và nhà họ Triệu sẽ không tiến hành hợp tác gì.

Cho nên nhà họ Triệu chỉ có thể dùng đội thi công của Triệu Thanh Hà.

Khó chịu cũng phải nhẫn nhịn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Rất nhanh, Triệu Thanh Hà liền dẫn theo Lan Tầm và lão Ngũ tới, ký hợp đồng với nhà họ Triệu.

Triệu Thanh Hà cũng là có ý tốt, dù sao nhà họ Triệu cũng là nhà mẹ đẻ của cô, do ba cô một tay phát triển lên.

Tuy tức trong lòng, nhưng cô không muốn nhìn nhà họ Triệu suy bại.

Nhưng không ngờ, sau khi ký hợp đồng xong, lòng tốt của Triệu Thanh Hà chỉ đổi lại sự trào phúng kì cục như trước của Triệu Long.

“Triệu Thanh Hà, vài ngày không gặp, leo lên cành cao rồi à, lúc trước bác và bà nội kêu con đi bồi cậu Hồ, con còn sống chết không chịu, giờ sao nghĩ thông suốt rồi, chủ động đi thông đồng Canh Phong?”

Triệu Long nhếch nhẹ môi như có như không, cười lạnh nói: “Bác nói này cháu gái, trước kia bác còn nghĩ con thật sự là trinh trung liệt nữ, còn tính lập đền thờ trinh tiết cho con đó, không ngờ con tự ngộ ra? Trèo lên giường của thư kí Canh? Chẳng lẽ tên chồng vô dụng kia của con không được? Chậc chậc, xem ra đền trinh tiết này bác càng nên lập cho con, vừa làm kỹ nữ lại lập đền thờ, truyền ra cũng lại một đoạn giai thoại đó.”

Triệu Thanh Hà tức giận cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng, nhưng cô cố kiềm lại.

Cô không thể để lộ sự yếu đuối trước loại người không ra gì này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


CHƯƠNG 179

Cô lạnh lùng nói: “Tôi có lòng tốt giúp nhà họ Triệu, các người vẫn là cái thái độ này, được thôi, mấy người tự mình xây đi, hợp đồng không còn hiệu lực nữa!”

“Ai ya ya, cháu gái, đừng nóng giận à, bác chỉ đùa với con thôi.”

Triệu Long châm chọc nói: “Hơn nữa, lời này cũng không phải bác nói, tất cả mọi người đều nói như vậy a.”

“Nói con mẹ ông!”

Bỗng nhiên, lão Ngũ phía sau Triệu Thanh Hà đá chân về phía đủng quần của Triệu Long.

“A….”

Triệu Long gào lên một tiếng, rồi ôm lấy đủng quần quỳ trên đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết như dã thú.

Rất là bi thảm!

Đau tới nỗi ông ta không nói nên lời, mồ hôi rơi như mưa trên mặt, nét mặt dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, giống như con tôm cuộn tròn trên đất.

Cảm giác đau đơn như này chỉ có đàn ông mới hiểu.

“Mày… a… mày… thằng khốn… muốn chết hả!”

“Ngậm cái miệng thúi của ông lại, chị Hà có ý tốt tới giúp mấy người, ông còn ở đó quái gỡ nói đâm chọt ai đâu?”

Lan Tầm giận dữ nói: “Ông đúng là thứ ăn cháo đá bát vong ân bội nghĩa mà, công ty Hoa Nguyên chúng tôi có ngày hôm nay, đều là do chúng tôi tự mình giành lấy, ông đang bôi nhọ ai chứ?”

Lão Ngũ tức tối nói: “Chửi hay lắm, là người thân của Triệu tổng, mấy người không những có mắt không tròng, còn mặt người dạ thú, Triệu tổng có nhà mẹ đẻ như mấy người, thật sự là xui tận kiếp. Cũng chỉ có Triệu tổng lòng dạ hiền lành, đổi thành người khác, mấy người thử khi dễ xem?”

Thái độ của nhà họ Triệu với Triệu Thanh Hà, ngay cả người ngoài như lão Ngũ cũng nhịn không được, tức giận nói: “Triệu tổng, loại người thối tha này, chị không phải giúp, để bọn họ tự sinh tự diệt đi, đây là báo ứng của bọn họ!”

Triệu Long đau tới mặt mũi trắng bệch ra, muốn mắng cũng không nói nên lời.

Giống như con giun quằn quại trên đất.

“Bỏ qua đi, coi như chị bị chó cắn.”

Triệu Thanh Hà cười tự giễu, đối mặt với sự sỉ nhục của nhà họ Triệu, cô đã không còn bị tức tới rơi nước mắt nữa rồi.

Tia luyến tiếc cuối cùng cô dành cho nhà họ Triệu đã bị hao mòn sạch sẽ khi mà người nhà Triệu tìm đủ mọi cách ngăn cản ba cô nhập phần mộ tổ tiên.

Nước mắt chảy cạn, tình nghĩa hao sạch, còn có gì để tức giận đâu chứ?

Cô thản nhiên nói với Triệu Long: “Tôi biết, trong mắt mấy người tôi yếu đuối dễ khi dễ, nhưng ông cũng nhớ rõ cho tôi, tôi nhẫn nhịn mấy người, lần này tới lần khác, là vì nể mặt ba tôi, tôi không muốn thấy tâm huyết của ba tôi mất đi, không phải vì mấy người! Nhà họ Triệu là nhà mẹ đẻ của tôi, nhưng các ngươi làm tôi ghê tớm, buồn nôn !”

“Bác cả, tôi khuyên ông một câu cuối cùng, đừng coi sự nhường nhịn của tôi, thành cái cớ để mấy người khi dễ tôi. Người ác thì người ta sợ chứ trời không sợ, người hiền bị người ta ăn hiếp chứ trời thì không, cẩn thận báo ứng chờ ông đó, tích chút đức đi.”

Nói xong, Triệu Thanh Hà dẫn Lan Tầm đi, để lão Ngũ ở lại tiếp quản công trường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom