Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 681


Chương 681

Lục Khiêm trầm xuống.

Ông quay đầu lại nhìn nữ cấp dưới xinh đẹp, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không chê vào đâu được.

Lục Khiêm bình tĩnh mỉm cười: “Có hiểu lầm gì chứ, cô nhóc đó vì anh trai mình nên muốn bênh vực kẻ yếu thôi!”

Ông không hề đề cập đến quan hệ giữa mình và Hoắc Minh Châu.

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng.

Thư ký Liễu chạy đến, anh ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lau mồ hôi quát tháo tài xế: “Sao lại chạy xe đến đây?”

Lái xe khó xử nói: “Là do Giám đốc Lam yêu cầu!”

Thư ký Liễu nhìn về phía Lục Khiêm: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta…”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh nhạt: “Các người về khách sạn trước đi, tôi đến thăm Hoắc Tây!”

Thư ký Liễu biết rõ tâm ý của ông, quay người mỉm cười nói với cô Lam kia: “Xem ra đêm nay ngài Lục muốn qua đêm lại nhà cô chủ! Đúng lúc, chúng ta hãy thư giãn đi… Tử Mi, tối nay tôi dẫn cô đi uống một ly nhé! Sự thịnh vượng của thành phố B không so được với thành phố C đâu!”



Thư ký Liễu dẫn người đi, Lục Khiêm hút ba bốn điếu thuốc trong bãi đỗ xe.

Lúc nhìn thấy Minh Châu khóc, ông biết cô còn yêu mình!

Trong lòng Lục Khiêm cảm thấy ươn ướt.

Ông ước mình có thể cởi bỏ sự trói buộc này ngay lập tức, cho cô một gia đình, để cô ấy… Không còn khóc thầm một mình nữa.

Nhưng bây giờ, ông có thể sao?

Ông không thể!

Ngón tay thon dài của Lục Khiêm kẹp điếu thuốc lá tuyết trắng, đi qua đường.

Ngoại hình và khí chất của ông rất tuyệt, khi đi trên đường rất nhiều phụ nữ không khỏi liếc mắt nhìn ông, không hề nhìn ra ông đã ngoài bốn mươi.

Ông đi vào phòng bệnh và gõ cửa.

Người mở cửa là Hoắc Minh, nhìn thấy anh có hơi kinh ngạc nhưng thái độ cũng không tệ.

Dường như Hoắc Minh đã sớm quên mất trận đánh nhau hung ác ở thành phố C kia. Giọng điệu như tắm gió xuân, rót nước cho Lục Khiêm, bình thường kể về tình hình của Hoắc Tây sau đó lại nói một câu: “Nếu cậu đến đây sớm nửa tiếng thì có thể gặp Minh Châu rồi.”

Lục Khiêm cầm cốc nước, cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi đã gặp cô ấy rồi! Cũng cùng nhau uống một tách trà rồi!”

Hoắc Minh dựa vào ghế số pha, cười nói: “Minh Châu uống trà? Chẳng lẽ cậu đây dẫn con bé đi trải nghiệm tuổi già trước rồi sao? Cháu thật sự không hiểu sao lúc đó hai người lại quen nhau… Rõ ràng chẳng hợp nhau.”

Lục Khiêm bị vài lời nói của anh làm cho chấn động!

Ông ấy đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Tôi và cô ấy có Thước Thước, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng! Nhưng tôi rất hâm mộ cậu Hoắc Minh, nếu như cậu và Ôn Noãn quay lại với nhau, cậu sẽ kết hôn lần hai… Nói đến chuyện này, đúng là tôi không thể so sánh được với cậu rồi! Ha!”

Hoắc Minh lật tài liệu…

Anh vừa nhìn về phía Lục Khiêm, ông già này vẫn còn uống trà, bình tĩnh vô cùng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 682


Chương 682

Hoắc Minh bình tĩnh: “Cậu không cần hâm mộ cháu đâu! Nhà của cháu rất phóng khoáng, sẽ không dùng Thước Thước để trói buộc cậu, cho nên cậu vẫn có thể sống một cuộc sống phong lưu… Về phần Minh Châu, mẹ của cháu đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho con bé rồi, con bé cũng đã đồng ý!”

Xem mắt…

Ngón tay đang cầm chén trà của Lục Khiêm dần trắng bệch.

Hoắc Minh nhìn tay ông ấy, khẽ mỉm cười: “Uống trà đi!”

Lục Khiêm miễn cưỡng nở nụ cười.

Cũng may lúc này Hoắc Tây tỉnh lại, cơ thể nhỏ bé ngồi dậy, dụi dụi mắt gọi Lục Khiêm.

Lục Khiêm rất thương cô bé.

Cho dù tâm trạng của ông ấy không tốt nhưng vẫn đi đến cạnh giường bệnh ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, còn lấy một lá bùa bình an trong túi ra đưa cho Tiểu Hoắc Tây.

Đây là ông ấy cố ý đến Hoa Sơn cầu xin, cầu chủ trì chúc phúc.

Hiển nhiên Hoắc Minh nhìn ra được, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có lòng!”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng hỏi tình hình phiên tòa sau này của Kiều An, Hoắc Minh kể lại mọi chuyện cho ông ấy nghe.

Lục Khiêm trầm ngâm, nhỏ giọng nói: “Để cho an toàn, tôi đến chào hỏi một chút!”

Ông ấy hôn Tiểu Hoắc Tây.

Ông ấy sẽ không bao giờ để Ôn Noãn và Hoắc Tây bị người phụ nữ điên đó làm tổn thương nữa…

Hai ngày sau, Tiểu Hoắc Tây xuất viện.

Hoắc Chấn Đông tổ chức tiệc gia đình, bởi vì Lục Khiêm còn đang công tác ở thành phố B, thuận miệng mời thử, không nghĩ ông ấy thật sự đến…

Lục Khiêm mang đồ chơi đến cho Thước Thước.

Nhưng Tiểu Thước Thước không thân quen ông, vẫn luôn rúc vào trong ngực Hoắc Minh Châu, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng!

Lục Khiêm có hơi mất mát…

Ông ấy nhìn Hoắc Minh Châu, ánh mắt thắm thiết: “Bình thường em nhắc nhiều về tôi chút, con quá xa lánh tôi!”

Bà Hoắc ở một bên cười nhẹ: “Thêm nhiều lời sẽ gần gũi hơn! Thước Thước rất ngoan!”

Ngược lại Hoắc Chấn Đông vô cùng rộng lượng, mời ông ấy sang uống rượu, Hoắc Minh cũng ở một bên đón tiếp.

Lục Khiêm không ngốc.

Ông già Hoắc Chấn Đông này co được giãn được, ông ấy và Minh Châu cùng sinh ra đứa con trai nhưng vẻ mặt ông vẫn luôn dịu dàng, tuyệt đối không chỉ vì nể mặt Ôn Noãn mà còn là vì nguồn tài nguyên của thành phố C.

Những thứ kia chỉ cần Lục Khiêm ông ký vài chữ, nói vài câu!

Ông ấy có ý muốn bù đắp, hiển nhiên cầu gì được đó, ở trên bàn rượu ông ấy bị bố con nhà họ Hoắc thay phiên rót rượu, cẩn thận tính toán, khoảng mười năm nay ông ấy chưa từng say rượu…

Đúng vậy!

Có ai dám rót rượu mời ông Lục uống?

Ông ấy xã giao, đều có thư ký và trợ lý cản rượu, chưa bao giờ tự mình uống cả.

Lúc Lục Khiêm rời đi, Ôn Noãn tiễn ông ấy lên xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 683


Chương 683

Mắt nhìn xe đi xa, cô trở lại chiếc xe của mình ở bên kia, Hoắc Minh đang chờ cô.

Anh đứng bên cạnh xe, đầu hơi ngửa yên lặng hút thuốc lá, dáng vẻ cao ngạo đẹp mắt.

Ôn Noãn bước đến bên cạnh anh, dở khóc dở cười nói: “Anh với bố phối hợp thật ăn ý! Cậu em uống gần nửa lít rượu!”

Hoắc Minh liếc cô một cái, cười khẽ: “Em đau lòng sao?”

Anh nhéo khuôn mặt cô: “Không cho phép em đau lòng! Là cậu cũng không được!”

Ôn Noãn biết từ trước đến nay anh ghen dữ dội, chỉ cần là nam, anh đều ghen nên cô không hơn thua với anh nữa. Cô mở cửa mời anh lên xe: “Trở về thôi! Đêm nay Hoắc Tây ở lại chỗ này, đêm mai chúng ta đến con bé!”

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, lẩm bẩm: “Đây là bố mẹ cố ý, muốn hai chúng ta có thế giới riêng! Ôn Noãn, đêm nay chúng ta cùng tạo em bé, được không?”

Ôn Noãn không nói gì.

Tài xế còn ở trên xe, anh vậy mà không kiêng nể gì.

Cô khẽ nói: “Hoắc Minh, anh say rồi!”

Anh đẩy cô vào trong xe, lúc trên xe cũng không đàng hoàng, bàn tay dịu dàng vuốt theo đường cong chân cô, mò xuống bắp chân trơn nhẵn của cô, nhẹ nhàng xoa chỗ gót chân ấy…

Tim Ôn Noãn đập nhanh.

Bên trong xe tối tăm, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, còn có hơi thở nam tính trên người anh.

Cô cứ nghĩ anh sẽ sờ mó lung tung.

Thế nhưng lâu sau, anh lại dựa vào vai cô nhẹ giọng hỏi: “Lần trước lái xe, em có sợ không?”

Chân của cô bị tổn thương, rất có thể phanh gặp vấn đề, ngay sau đó cô nhảy khỏi xe… Qua nhiều ngày, Hoắc Minh nghĩ lại vẫn có chút sợ.

Lòng Ôn Noãn ấm áp.

Cô quay qua, hôn lên sống mũi cao vút của anh một cái: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều thế!”

Hoắc Minh thả chân cô xuống.

Anh cúi xuống, nằm lên đùi cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô.

Ôn Noãn ở bên anh nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, có chút yếu đuối…

Cô không khỏi đưa tay vuốt nhẹ dáng vẻ đẹp trai của anh, Hoắc Minh liền ngước lên nhìn cô.

Khoảnh khắc này, tình cảm của bọn họ đều như nhau.

Ôn Noãn chưa bao giờ mạnh dạn thế, tài xế còn ở phía trước, cô kìm lòng không đậu liền hôn anh.

Cô mềm mại ấm áp xâm chiếm anh…

Hoắc Minh không nhịn được ôm lấy cổ của cô, hôn càng sâu hơn, phía trước có tài xế, cho nên mọi thứ đều lén lút mà làm, đặc biệt kích thích…

Họ cùng động tình, anh dựa vào môi cô lẩm bẩm: “Ôn Noãn, em học cái xấu!”

“Vậy anh có thích không?”

“Anh rất thích!”



Tài xế ở phía trước, bình tĩnh lái xe, chỉ là tai hơi ửng đỏ.

Nửa tiếng sau, xe chậm rãi lái vào biệt thự.

Hoắc Minh ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Lái xe vào hầm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 684


Chương 684

Lái xe vâng một tiếng: “Vâng Tổng Giám đốc Hoắc!”

Chiếc xe RV chậm rãi lái vào bãi đỗ xe dưới hầm, xe dừng lại, tài xế liền mở cửa chạy đi.

Trong xe tối tăm.

Người đàn ông hôn người phụ nữ, Ôn Noãn ngồi trong lòng anh, chiếc cổ xinh đẹp ngửa ra hiện lên đường cong tuyệt đẹp, người đàn ông không nhịn được lại gần hôn…

Hôn điên cuồng, quần áo cực kì lộn xộn.

Ôn Noãn ôm anh, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Về phòng ngủ!”

Anh nhẹ nhàng nắm giữ tóc dài màu trà của cô, lại gần hôn cô, giọng không rõ ràng: “Anh không chờ được, cứ ở đây làm một lần trước đi!”



Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.

Hoắc Minh không còn trên giường, gối đầu bên người hơi lún xuống, trên đó đặt một cành hồng tươi mới.

Toàn thân Ôn Noãn thả lỏng.

Cô nhớ lại đêm cuồng nhiệt hôm qua, có một ít sự ngọt ngào, đặc biệt là con không ở đây, cô có thể nằm trên gối của anh, hưởng thụ.

Cô đỏ mặt, cô không nghĩ thế mà mình cũng khao khát như thế.

Tối hôm qua, khi chìm trong cơn tình say, Hoắc Minh đè lên cô, trêu chọc: “Ôn Noãn, bây giờ em đã có tuổi! Ba năm nay em sống thế nào… Lúc muốn anh em làm thế nào?”

Khi Hoắc Minh làm chuyện này, thích nói chuyện không trong sáng nhất.

Lúc trước Ôn Noãn cho rằng mình sẽ phản cảm, thế nhưng khi anh nằm thì thầm sau lưng cô, cô cảm giác rất rõ!

Ngay lúc đang cuồng nhiệt, điện thoại đổ chuông!

Hoắc Minh gọi đến, giọng của anh rất dịu dàng, anh giống như đang ở bên tai cô: “Ôn Noãn, tìm tập tài liệu giúp anh! Một lát thư ký Trương sẽ đến lấy!”

Ôn Noãn dịu dàng “ừ” một tiếng.

Anh đoán rằng cô vẫn chưa rời giường, giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Em thấy đau không?”

Ôn Noãn đỏ mặt.

Hiển nhiên cô không chịu trả lời: “Em đi tìm tài liệu!”

Có lẽ Hoắc Minh ở trong phòng làm việc một mình, cố ý nói hai câu trắng trợn như vậy, Ôn Noãn không chịu được lập tức cúp máy.

Cúp máy xong, cô choàng cái áo ngủ, bước vào phòng làm việc của anh.

Tìm được tài liệu xong, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một phần tài liệu khác, bìa ngoài chính là chiếc túi da bò, giống như là một phần tài liệu điều tra.

Ôn Noãn do dự nhưng vẫn mở ra.

Khi nhìn thấy bên trong tài liệu, cô rất kinh ngạc, thân thể chậm rãi ngồi vào ghế làm việc.

Trên phần tài liệu kia viết ba chữ — Trương Sùng Quang!

Trương Sùng Quang, máu gấu trúc!

Vào lúc này, người giúp việc bước lên lầu thông báo cho cô: “Bà chủ, thư ký Trương đến, nói là tới lấy tài liệu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 685


Chương 685

Về tình về lý, Ôn Noãn phải đích thân xuống dưới. Thế nhưng cô cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình, vẫn quyết định để người giúp việc đưa cho thư ký Trương, thay mặt xin lỗi giúp cô!

Ở dưới lầu, người giúp việc giao tài liệu cho thư ký Trương.

Thư ký Trương nhanh chóng ngồi vào xe rời đi.

Trở lại tập đoàn Tây Á, bước vào phòng Tổng Giám đốc, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh, đồng thời cũng khó hiểu, rõ ràng phần tài liệu này chưa cần gấp, Tổng Giám đốc Hoắc nhất định muốn cô phải đi lấy ngày hôm nay!

Hoắc Minh mặc trên người bộ vest trắng đen kinh điển, ngồi sau bàn làm việc, trong tay nắm phần tài liệu kia, giống như hỏi tuỳ ý: “Ôn Noãn có nói gì hay không?”

Thư ký Trương nhìn sếp nhà mình, trên cổ của anh còn có hai vết cào rất rõ, chắc tối hôm qua kích thích lắm đây.

Cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy không xuống lầu!”

Hoắc Minh cũng ý thức được, nhẹ nhàng phất tay, để thư ký Trương ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, anh dựa người vào lưng ghế xoay bằng da, thầm nghĩ: “Ôn Noãn hẳn đã nhìn thấy!”

Tối về nhà, không biết cô sẽ có phản ứng gì?

Buổi tối, Hoắc Minh trở về rất trễ, khoảng lúc chín giờ.

Ôn Noãn dạy Hoắc Tây đánh đàn.

Tiểu Hoắc Tây mặc chiếc váy nhỏ, ngồi thẳng lưng, rất ra dáng.

Hoắc Minh cởi áo khoác, thuận tay ném lên ghê sô pha, bước đến dựa vào bên người cô nhẹ nhàng nói: “Con bé mới xuất viện, sao không cho nó nghỉ ngơi thêm hai ngày?”

Anh xót cô bé, lại không nỡ trách Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Chính con bé muốn đàn!”

Cô ngửi được chút mùi rượu trên người anh, trầm giọng nói: “Anh lại đi xã giao à?”

Hoắc Minh cười rất nhẹ nhàng, khẽ vuốt sau lưng cô, khàn giọng nói: “Em nấu cho anh bát mì, buổi tối anh chưa ăn gì, chỉ uống mỗi rượu!”

Ánh mắt Ôn Noãn nói không nên lời.

Cô đứng dậy, chuẩn bị nấu cho anh tô mì gà xé sợi.

Mới đi được hai bước, thân thể bị anh ôm lấy, anh cúi đầu chống lên mũi cô: “Đúng là có gái trẻ ở đó, nhưng mà anh không để các cô ấy lại gần! Ôn Noãn… Anh sẽ không làm chuyện gì để em buồn!”

Ôn Noãn đỏ mặt.

Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Em cũng đâu nói gì!”

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu xa: “Thế nhưng anh muốn báo cáo cho em!”

Ôn Noãn không chịu nỗi loại ánh mắt này, vô cùng trong suốt, vẻ mặt người đàn ông đòi hỏi người phụ nữ trong lúc hoan ái, ánh mắt cô nhìn Tiểu Hoắc Tây, nhắc nhở anh kìm chế lại.

Lúc này Hoắc Minh mới buông tha cô!

Anh ngồi bên cạnh Hoắc Tây, sờ những sợi tóc quăn nhỏ của cô bé: “Sao Hoắc Tây của chúng ta lại đột nhiên chăm chỉ thế nhỉ?”

Hoắc Tây ngừng đàn.

Cô bé ngồi lên đùi Hoắc Minh, hôn bố một chút: “Hôm nay ở nhà trẻ, Lý Thanh Nhã đánh đàn, Trương Sùng Quang vẫn luôn nhìn bạn ấy!”

Con gái buồn rầu!

Lý Thanh Nhà học đàn dương cầm một năm, đàn giỏi hơn cô bé!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 686


Chương 686

Hoắc Minh bật cười: “Mới bao nhiêu tuổi đầu mà ghen rồi!”

Anh ôm Hoắc Tây, để cô bé ngồi lên chân mình: “Vậy Hoắc Tây của chúng ta bình thường phải càng cố gắng luyện tập, chắc chắn sẽ đàn giỏi hơn cô bạn kia!”

Khuôn mặt nhỏ Hoắc Tây ửng hồng.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé lướt trên phím đàn, lướt qua dải phím, hơn nửa ngày mới ngọt ngào nói: “Thế nhưng lớn lên con muốn làm luật sư!”

Hoắc Minh hôn lên khuôn mặt của cô bé: “Chuyện kia không ảnh hưởng! Con lớn lên làm luật sư là chuyện của sau này, trước tiên Hoắc Tây cứ học đàn dương cầm cho thật giỏi!”

Anh giảng cho Tiểu Hoắc Tây từng thứ.

Tay nhỏ của cô bé nắm thành đấm: “Đúng vậy, cô bé không phải vì Trương Sùng Quang!”

Đang lúc nói chuyện, bát mì ngon của Ôn Noãn đã được đặt trên bàn ăn.

Hoắc Minh lại xoa đầu con gái, để cô bé tiếp tục đàn… Mãi đến tối Hoắc Tây tắm rửa, Ôn Noãn mới rảnh nói chuyện quan trọng với anh.

Tại phòng trẻ em, trong phòng tắm truyền ra tiếng Hoắc Tây tắm rửa.

Ôn Noãn sắp xếp lại căn phòng.

Hoắc Minh ngồi trên ghế sô pha, quan sát bóng lưng của cô, trong lòng rung động.

Ôn Noãn thật sự đã quay về, chăm sóc gia đình này giống như một người vợ, anh thích dáng vẻ này của cô ở bên chờ anh.

Giọng anh khàn: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Trong tay Ôn Noãn đang cầm áo ngủ nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, nghe vậy xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy rồi! Minh… Hoắc Tây còn nhỏ như vậy, anh thật sự không cần quyết định cho tương lai của con bé sớm vậy chứ?”

Hoắc Minh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, không có châm, giữ ở đầu ngón tay thưởng thức.

Anh vươn tay về phía cô.

Ôn Noãn hơi do dự, đến ngồi xuống bên cạnh anh, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Minh!”

Hoắc Minh vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, giọng khàn nói: Hôm nay anh hẹn bố của Trương Sùng Quang đánh golf, nói chuyện về dự án kia, ngoài ra… Anh còn đầu tư 2 tỷ cho công ty của ông ta!”

Ôn Noãn phản đối: “Minh, tiền bạc không mua được tình cảm!”

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, cười nhạt: “Nhưng có thể mua được bình an cho Hoắc Tây!”

Thể chất của Hoắc Tây đặc biệt, rất cần một người như Trương Sùng Quang, gia thế không xứng đều không quan trọng, quan trọng nhất là cậu bé kia có máu gấu trúc.

Huống chi đứa bé kia cũng rất xuất sắc, trong mắt đều là khát vọng!

Trực giác của đàn ông bảo Hoắc Minh đưa ra quyết định này!

Ôn Noãn biết anh đã quyết, dù sao cô vẫn không vui, nhưng cô lại không tìm ra chỗ nào không đúng!

Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Ôn Noãn à, anh biết em sẽ không vui, cho nên… không phải đang thương lượng với em sao?”

Ôn Noãn tức đến mức cười: “Anh thương lượng chỗ nào, rõ ràng anh đã quyết rồi!”

Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, anh cười: “Đúng vậy, anh quyết rồi! Chỉ chờ bà Hoắc chốt thôi!”

Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn không muốn hùa theo anh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 687


Chương 687

Đúng lúc này, Tiểu Hoắc Tây bước ra từ phòng tắm, thân hình nhỏ bé, quả đầu màu nâu.

Ôn Noãn cũng không giận thêm nữa.

Cô lấy khăn tắm lau sạch sẽ cho Hoắc Tây, thay áo ngủ cho cô bé.

Hoắc Minh xuống lầu, lấy sữa bò cho Hoắc Tây.

Đợi đến khi anh lên lầu, thấy Ôn Noãn đã thay đồ ở nhà, như muốn ngủ với Hoắc Tây, anh cười, đưa ly sữa bò cho con gái, sau đó dịu dàng nói: “Đêm nay Hoắc Tây ngủ với bố mẹ!”

Ôn Noãn: …

Tiểu Hoắc Tây đã ôm bình sữa, đu trên người bố, muốn đòi qua.

Miệng Hoắc Minh cười, đỡ mông con gái, ôm cô bé vào trong phòng ngủ chính, đi vài bước còn cố ý quay đầu nhìn Ôn Noãn: “Sao lại không đi?”

Ôn Noãn ở phía sau, lề mề bước đến.

Trong phòng ngủ chính, ngọn đèn mờ nhạt, thật ấm cúng.

Hoắc Minh đặt con gái lên giường, một vết trầy nhỏ, anh cầm bắp chân của cô bé lên kiểm tra vết thương, kết một lớp vảy, anh chỉ nhìn cũng thấy đau lòng, không kìm lòng được hôn nhẹ.

Ôn Noãn chăm chú nhìn anh.

Thật ra anh khác hoàn toàn với Hoắc Minh trước đây, có lẽ anh vẫn thích nói những thứ không biết xấu hổ khi chỉ riêng có bọn họ, vẫn không biết kiềm chế trên giường, nhưng anh chính là người bố tốt.

Ôn Noãn đang suy nghĩ, không hề biết Hoắc Minh đang nhìn qua cô.

Ánh mắt của anh dịu dàng…

Ánh đèn mờ mờ, anh nắm chặt tay cô vòng qua Hoắc Tây, thì thầm: “Em không bớt giận sao?”

Ngón tay Ôn Noãn mảnh mai, anh vuốt nhẹ lòng bàn tay.

“Tạm thời không giận nữa.”

“Chuyện đó, anh có thể hẹn Tổng Giám đốc Trương đến nhà làm khách không?”



Ôn Noãn muốn thu lại lời nói mới nãy.

Trong bóng tối, Hoắc Minh thấp giọng cười: “Ôn Noãn, nếu như em còn tức giận, em qua đây giày vò anh đi!”

Ôn Noãn không để ý đến anh, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ.

Anh thật không biết xấu hổ!

Nhưng đến lúc nửa đêm, Hoắc Minh lặng lẽ xoay người, vài lần liền bắt được cô…

Giọng Ôn Noãn khóc lóc: “Đừng, đến phòng dành cho khách đi, Hoắc Tây sẽ tỉnh mất!”

Hoắc Minh ôm cô, vừa đi vừa hôn.

Đến phòng dành cho khách, Ôn Noãn sớm đã bị anh làm cho tan rã…

Xong chuyện, cô dựa vào đầu vai của anh, mệt mỏi muốn ngủ.

Nhưng cô vẫn nói: “Hoắc Minh, sao suốt ngày anh đều nghĩ đến chuyện này thế!”

Anh vốn dĩ nằm ngửa, lúc này nghiêng người sang, trong ánh sáng mờ ảo anh cẩn thận nhìn mặt mũi cô, nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh đã ba mươi ba rồi, em tính thử xem trong 5 năm này chúng ta đã ở chung được mấy lần… Vào thời kỳ đàn ông sung sức nhất, anh đều giao trọn cho em.”

Ôn Noãn vuốt mặt anh: “Là do ai gây ra chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 688


Chương 688

Có lẽ vào đêm khuya, trái tim người ta cũng mềm yếu hơn, cho nên bình thường những chuyện gì không hài lòng hay không muốn nhắc đến, họ đều có thể dễ dàng chia sẻ.

“Do anh!” Hoắc Minh khàn giọng nói.

“Ôn Noãn, đừng trách anh có được không! Sau này anh luôn tốt với em!”



Anh không nhịn được kéo cô lại gần hơn, ôm cô thật chặt.

Anh mất cô đã quá lâu.

Dù sao anh vẫn làm với cô, thực ra ngoại trừ nhu cầu sinh lý, còn có một nguyên nhân khác, là anh thực sự muốn chứng minh cô còn thuộc về anh.

Đêm còn dài…

Hoắc Minh xoay người, lại lần nữa đoạt lấy Ôn Noãn.

Mấy ngày tiếp theo, có lẽ vì bọn họ quá buông thả.

Nên Hoắc Minh phát sốt!

Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô không chịu để anh tới gần, ép anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.

Hoắc Minh không chịu nằm yên, bệnh nặng mà vẫn động tay động chân, Ôn Noãn hết cách với anh. Hơn nữa vì căn bệnh này, cô còn không dám gióng trống khua chiêng dẫn anh tới bệnh viện, chỉ gọi bác sĩ gia đình tới.

Thứ hai, bà Hoắc gọi điện tới mời cô đi uống trà.

Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô đẩy cửa phòng sách ra, Hoắc Minh đang dựa vào trên sô pha đọc tài liệu.

Anh mặc một chiếc áo lông màu trắng, phía dưới mặc quần màu xám rộng rãi, cả người toát lên khí chất lười biếng khi ở nhà.

Ôn Noãn đi qua sờ trán anh.

Còn may, không phải rất nóng.

Hoắc Minh kéo tay cô xuống, nhìn cách cô ăn mặc rồi cười nhẹ: “Muốn ra ngoài sao?”

Ôn Noãn ừ một tiếng: “Mẹ gọi em qua đó một chuyến!”

Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên tài liệu, hừ nhẹ: “Vậy em định ném người bệnh tự sinh tự diệt trong nhà hả? Bà Hoắc… Em hưởng thụ xong rồi không muốn phụ trách sao?”

Ôn Noãn dịu dàng nói: “Buổi chiều em sẽ về sớm!”

Anh không hé răng.

Ôn Noãn hôn anh một cái: “Như vậy được chưa?”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Được thôi! Buổi tối anh muốn ăn cháo gà xé!”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô ngồi xe đến nhà họ Hoắc, xuống xe đi vào bên trong mới phát hiện ra ngoại trừ bà Hoắc thì trong nhà không còn ai, vì thế cô hỏi: “Minh Châu đâu?”

Bà Hoắc mỉm cười: “Con bé đưa Thước Thước ra ngoài chơi!”

Bà đưa Ôn Noãn lên lầu hai, vào phòng sinh hoạt trong phòng ngủ chính.

Đi đến một chỗ riêng tư như vậy, Ôn Noãn biết bà muốn nói đôi lời với cô nhưng lại không muốn để người hầu trong nhà nghe thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 689


Chương 689

Cô chủ động đi pha cà phê.

Đặt cà phê pha xong xuống, hai người ngồi xuống gần nhau, bà Hoắc cầm một tấm ảnh đưa cho Ôn Noãn: “Người khác giới thiệu, tuổi cũng xấp xỉ với Minh Châu, là giảng viên đại học, trong nhà còn có một xí nghiệp nhỏ. Con nhìn xem thế nào!”

Ôn Noãn cầm ảnh chụp rồi nhìn kỹ.

Lớn lên cũng ổn, khí chất nhã nhặn…

Ôn Noãn cảm thấy không tồi!

Mặt bà Hoắc chứa đầy ưu sầu: “Noãn Noãn, con giúp mẹ khuyên nhủ Minh Châu đi! Mặc dù con bé đồng ý đi xem mắt nhưng mẹ nhìn ra được con bé đang vô cùng tiêu cực! Nhưng con bé không thể ở một mình mãi thế được, ba nó ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng con bé có được một gia đình nhỏ.”

Ôn Noãn dâng trào cảm xúc.

Ít nhiều cô cũng cảm thấy có phần hổ thẹn.

Bà Hoắc nhìn ra tâm ý của cô, vỗ vào tay cô: “Con bé và cậu con cũng không phải là chuyện đơn phương! Chỉ có thể nói có duyên không phận!”

Nói xong, bà khẽ lau nước mắt: “Bọn họ đã có con, nếu không phải vì không giải quyết được mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt con cái!”

Ôn Noãn an ủi bà một hồi lâu…

Tới bốn giờ chiều, Hoắc Minh Châu đưa Thước Thước trở về.

Ôn Noãn chơi cùng Thước Thước, một hồi lâu sau Hoắc Minh Châu cũng đoán được, cô ấy gọi người hầu tới đưa Thước Thước đi ăn bánh ngọt.

Người đã đi hết, cô ấy nói nhỏ: “Chị dâu, là mẹ em gọi chị tới, phải không?”

Ôn Noãn khẽ thở dài.

Cô nhẹ nhàng đưa một tấm ảnh chụp ra, Hoắc Minh Châu nhìn ngơ ngẩn một hồi lâu……

Ôn Noãn nói nhỏ: “Em không muốn đi thì thôi, để chị nói với bố mẹ! Nếu thật sự không được, để anh trai của em nói!”

Cô không đành lòng ép Minh Châu.

Bởi vì cô cũng là phụ nữ, cô nhận ra được Minh Châu cũng chưa bước qua được đoạn tình cảm đó, hơn nữa lại có Thước Thước ở bên cạnh, muốn để cô ấy tiếp nhận người khác, nói dễ hơn làm!

Hoắc Minh Châu nắm bức ảnh kia, rũ mắt.

Hồi lâu, cô ấy thấp giọng lại rất kiên định mà nói: “Chị dâu, em đi!”

Trong lúc nhất thời Ôn Noãn sửng sốt.

Hoắc Minh Châu giương mắt, nở một nụ cười nhẹ: “Con người ai cũng phải tiến về phía trước mà, phải không chị dâu? Em đồng ý đi xem mắt… Hơn nữa, nhìn người này có vẻ khá tốt, có lẽ có thể hòa hợp lâu dài!”

Ôn Noãn không biết nên nói cái gì mới được!

Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Minh Châu…

Hoắc Minh Châu ghé vào đầu vai của cô, có vẻ là vì cô ấy cũng thân thiết với Ôn Noãn, cho nên cô ấy nguyện ý nói cho Ôn Noãn biết được những thứ tình cảm khó lòng chia sẻ với người khác. Giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào đến mức đau lòng: “Chị dâu! Lúc trước em thật sự rất thích chú ấy, nhiều hơn thích Cố Trường Khanh một trăm lần! Nhưng mà chú ấy lại có quá nhiều… Em lại quá bé nhỏ, không đáng kể!”

Rời khỏi nhà họ Hoắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 690


Chương 690

Đón Hoắc Tây về nhà, Ôn Noãn cứ mất hồn mất vía mãi.

Thậm chí, lúc cô nấu cháo gà xé còn không cẩn thận bị bỏng một chút.

Hoắc Minh rất đau lòng, nắm tay bôi thuốc cho cô, im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Mẹ anh nói gì mà khiến em như thất hồn lạc phách vậy? Chuyện của Minh Châu sao?”

Ôn Noãn đang định mở miệng, nhìn sang một bên lại thấy đôi mắt của Tiểu Hoắc Tây đang mở to.

Cô rút lời, thấp giọng nói: “Buổi tối rồi nói!”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Anh dỗ Tiểu Hoắc Tây đi ngủ, trở lại phòng ngủ chính.

Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ôn Noãn mặc áo tắm, ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng bước tới, từ cổ áo lướt vào trong vuốt ve bờ vai quyến rũ của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Châu làm sao vậy?”

Ôn Noãn không ngăn cản anh.

Cô mặc kệ anh, để bản thân thoải mái hưởng thụ.

Cuối cùng… cô mềm mại dựa vào đầu vai anh, thấp giọng thuật lại một lần.

Hoắc Minh hôn lên thịt mềm sau tai cô, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, có phải em muốn để con bé và cậu ở bên nhau không?”

Ôn Noãn xoay người, ôm lấy vòng eo của anh.

Cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Mà cũng không phải! Minh, em hy vọng con bé có thể gả cho tình yêu chứ không phải chỉ là tạm chấp nhận! Anh biết không, một người phụ nữ có con riêng, mặc cho cô ấy có trẻ tuổi xinh đẹp đến nhường nào, tóm lại tới lúc tìm bạn đời vẫn sẽ chịu thiệt!”

Cô không nỡ để Minh Châu như vậy!

Hôm nay Minh Châu khóc thật sự rất đau lòng, Ôn Noãn đoán được cô ấy đồng ý đi xem mắt ít nhiều cũng là vì bố mẹ.

Thân phận của cô khá đặc biệt cho nên cô nói với Hoắc Minh những lời này, muốn anh để tâm một chút.

Nghe xong Hoắc Minh lặng im hồi lâu…

Anh ôm cả người cô vào trong ngực, vuốt nhẹ vành tai của cô: “Ôn Noãn, vậy em đã gả được cho tình yêu chưa? Em nói cho anh biết có được không?”

Giọng nói của Ôn Noãn thấp dần: “Đang nói chuyện của Minh Châu mà!”

Hoắc Minh chỉ cười nhẹ.

Anh cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu rồi mới nói: “Để con bé đi xem mắt đi! Đối với con bé, đối với đoạn tình của giữa con bé và Lục Khiêm đều có lợi… Nếu Lục Khiêm vẫn ngồi yên được, như vậy bọn họ cũng không phải là mối lương duyên trời định!”

Chỉ có thể nói, Ôn Noãn vẫn chưa thật sự hiểu rõ anh!

Ôn Noãn nhìn anh không chớp mắt.

Một hồi lâu sau, Hoắc Minh nhéo lỗ tai cô: “Choáng rồi hả? Sao cứ nhìn anh như vậy!”

Ôn Noãn vẫn bất động.

Từ trước đến nay anh vốn có ham muốn mãnh liệt, lúc này cô lại ngồi trong lòng ngực anh, quần áo không chỉnh tề, khiến anh không khỏi nổi hứng.

Ôn Noãn hoàn hồn, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của anh, mặt đỏ tim nóng: “Còn chưa khỏi bệnh nữa! Anh bình tĩnh đi… Chờ đến khi khỏi bệnh, nhé?”

Hoắc Minh cười nhẹ một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 691


Chương 691

Ôn Noãn gần như không dám nhìn vào đôi mắt anh, đang định tìm lý do đuổi anh đi sang phòng cho khách, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên dưới cầu thang, sau đó người hầu đứng ở trước cửa nói: “Ông chủ, bà chủ, ông Lục tới đây!”

Rõ ràng Ôn Noãn cũng ngẩn ra.

Cô nhìn Hoắc Minh: “Đã trễ thế này rồi, sao cậu còn qua đây vậy?”

Hoắc Minh sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Khẳng định có chuyện quan trọng, anh đi xuống trước, em thay đồ xong rồi hẵng xuống!”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Trong đại sảnh biệt thự, đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ không gian to lớn.

Lục Khiêm vẫn chưa ngồi xuống mà đứng trước cây dương cầm kia, đánh giá kỹ càng. Ông ấy cũng từng nghe nói, Hoắc Minh bỏ ra sáu trăm triệu chỉ vì mua lại vật này từ tay buôn đồ cổ kia, thật điên rồ!

“Cậu!”

Hoắc Minh đứng ở trên cầu thang, gọi một tiếng.

Anh nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, dù không muốn cũng phải thừa nhận người đàn ông này dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có lực hấp dẫn, chỉ một bóng lưng nhưng đã mang vẻ tao nhã vô cùng…

Hoắc Minh gọi một tiếng.

Lục Khiêm xoay người lại, ông ấy chỉ vào cây đàn dương cầm, cười nhẹ: “Nhìn không tồi!”

Dưới ánh đèn pha lên, mặt mày Hoắc Minh trở nên dịu dàng, mang theo một cảm giác hoài niệm về quá khứ: “Mua lúc cháu và Ôn Noãn vừa mới ở cùng nhau, lúc trước để ở chung cư, bây giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyển lại đây!”

Anh đưa tay mời: “Cậu ngồi đi!”

Lục Khiêm bước đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một phần tài liệu lên bàn.

Hoắc Minh cầm lấy, mở ra xem.

Bên trong đó là là liệu nội bộ, ước chừng bảy tám trang, bên trong liệt kê các tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng bản đề nghị cân nhắc về hình phạt của phía công tố.

Đêm khuya…

Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp: “Tử hình! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau sẽ chấp hành!”

Lúc ông nói, ánh mắt thâm thúy, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp!

Ông ấy biết được một vài tin tức không ai biết từ trong nội bộ, cũng biết lúc ấy vì sao Hoắc Tây vẫn có thể sống sót trong khi bị mất máu nhiều như vậy!

Ông ấy đã xem thường Hoắc Minh!

Trong lúc tất yếu, anh thật sự rất tàn nhẫn!

Sau khi Hoắc Minh xem xong, anh trả tài liệu cho Lục Khiêm.

Trong lòng anh biết rõ, vụ án này được xử lý nhanh như vậy cũng có công lao của Lục Khiêm ở bên trong! Mặc dù bình thường Lục Khiêm và anh không ngồi chung một bàn nhưng vào thời điểm mấu chốt, đóng cửa lại bọn họ vẫn là người một nhà.

Hoắc Minh đứng dậy, đi đến quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu vang ra, mỉm cười: “Uống một chén?”

Ý của anh là uống xong rượu rồi qua đêm ở đây luôn.

Lục Khiêm xua tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 692


Chương 692

Ông ấy giương mắt nhìn lên phía trên lầu, thấy Ôn Noãn đứng đó, ông ấy đứng dậy vỗ phẳng nếp nhăn trên ống quần thượng nếp nhăn, cười: “Không được! Sáng mai tôi còn phải mở một cuộc họp nữa!”

Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng nhưng vẫn muốn để ông ấy ở lại qua đêm.

Lục Khiêm vỗ vai anh: “Tài xế đang đợi tôi! Minh, nhớ đối xử tốt với Ôn Noãn!”

Nói xong lời cuối cùng, dường như ông ấy nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nhíu mày.

Tóm lại, khó buông bỏ.

Trong lòng Hoắc Minh hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn chưa đề cập đến Hoắc Minh Châu, anh tiễn Lục Khiêm ra xe.

Chiếc Audi màu đen từ từ chạy đi.

Hoắc Minh không lập tức quay về biệt thự, anh đứng một mình đứng ở bãi đậu xe, rút một điếu thuốc ra từ trong túi áo rồi châm lửa…

Khói bay mù mịt, làm nhòe gương mặt anh.

Anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

Chuyện tốt… Chuyện không tốt nhưng những chuyện này đó cũng dần trôi qua, đến cuối cùng Kiều An cũng phải đền tội.

Anh chỉ hút một điếu thuốc rồi xoay người trở về.

Ôn Noãn đứng sảnh biệt thự, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên dung nhan cô khiến nó càng thêm phần dịu dàng. Hoắc Minh bước nhanh, ôm chặt lấy vai cô: “Sao lại đi ra đây? Bên ngoài rất lạnh!”

Ôn Noãn giữ chặt tay anh.

Cô từ từ đan mười ngón tay vào mười ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực anh…

Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trở nên dịu dàng khó tưởng: “Làm sao vậy? Còn nũng nịu hơn cả Hoắc Tây nữa!… Muốn anh ôm em hả?”

Ôn Noãn thắt chặt tay, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, đừng nói chuyện, để em ôm anh trong chốc lát!”

Cứ như vậy, lẳng lặng ôm anh, không làm gì cả!

Hoắc Minh nhẹ ôm lấy eo nhỏ của cô.

Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn cô: “Sau này cứ gọi anh là Minh, biết chưa?”

Cô ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn!

Hoắc Minh có hơi nóng máu.

Ôn Noãn là vậy, lúc bất mãn tức giận với anh sẽ không chịu cho anh nhưng lúc cô đồng ý thuận theo sẽ thật sự dịu dàng mềm mại… Dù cho anh đùa nghịch cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không phản kháng lại!

Nếu là ngày bình thường, có khả năng anh sẽ làm chuyện cầm thú một hồi.

Thế nhưng trong đêm nay, bọn họ cần nhiệt độ cơ thể của đối phương để vuốt phẳng những đau thương đã từng xảy ra trong quá khứ!



Bên kia, Lục Khiêm ngồi bên trong xe.

Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lục Khiêm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cứ một hồi trong đầu ông hiện lên là nhiệm vụ bí mật quan trọng, cứ một hồi lại là… Người kia!

Một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói nhỏ: “Về khách sạn đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 693


Chương 693

Ngày mai họp xong, ông nên quay về thành phố C, dù sao ông cũng thật rất bận.

Mấy năm trước ông nhận được nhiệm vụ kia.

Lục Khiêm liền bận hơn rất nhiều, tựa như đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đều nguy hiểm!

Trước mặt người khác, ông có quyền cao chức trọng, mặc cho ai thấy cũng phải e dè gọi một tiếng ngài Lục, có ai biết sau lưng ấy lại chỉ muốn được gặp cô gái ông thích một lần, cũng đã định tìm một căn chung cư, nuôi cô ấy tựa kim ốc tàng kiều!

Đến bây giờ, ông vẫn nhớ về hai năm trước, lúc chia tay với cô ấy.

Từ trước đến nay ông vẫn sinh hoạt rất điều độ, mà nay một đêm hút hết hai bao thuốc.

Ông kiềm chế không gặp cô ấy!

Không gặp cô ấy sẽ không mất đi lý trí, sẽ không tiếp tục giống như mấy thằng nít ranh rơi vào lâu đài tình ái. Đã lâu rồi, ông cho rằng ông đã thoát ra, nhưng… chưa hề!

Lục Khiêm vẫn không nhịn được, ông tự mình lái xe tới gặp cô ấy.

Nhưng lúc ông nhìn thấy, cô ấy cũng không còn một mình.

Cô ở bên cạnh một người đàn ông rất trẻ tuổi nhã nhặn, bước ra từ trong rạp chiếu phim, mà gần đây rạp chiếu phim đang công chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình yêu rất nổi tiếng “Người Yêu Cũ 3”.

Cô ấy và người đàn ông kia ăn cơm, hẹn hò!

Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kia mới đưa cô ấy về nhà!

Trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, Lục Khiêm dừng xe ở cách đó không xa. Ông lẳng lặng nhìn đôi trai tài gái sắc kia, tâm trạng phức tạp, ông nghĩ ông đang ghen ghét!

Nếu ông trẻ trung hơn một chút, nếu ông không vướng vào sự trói buộc này thì ngay bây giờ ông ấy sẽ xuống xe, xách cổ áo của thằng nhóc kia rồi gào lên: “Cách xa người phụ nữ của tôi ra!”

Thế nhưng giờ đây ông chỉ có thể đứng trong chỗ tối, lẳng lặng nhìn!

Hoắc Minh Châu xuống xe, cô nhìn theo bóng dáng chàng trai rời đi.

Đối tượng lần này dì Tần giới thiệu cũng không tồi, cô cũng đồng ý tiếp xúc… Cô đi ăn cơm, đi xem phim cùng anh ta, cảm giác không tốt cũng không xấu.

Có lẽ sẽ tìm hiểu thêm, rồi cũng có thể sẽ kết hôn.

Trong đêm tối, cô đứng ở nơi đó, không biết vì sao trong mắt lại bị một lớp sương mờ che kín.

Lục Khiêm đi tới, gọi cô một tiếng: “Minh Châu!”

Hoắc Minh Châu bước lui ra phía sau một bước.

Vẻ mặt cô trở nên ngơ ngẩn, cô không biết làm sao, càng nhiều là sự phòng bị.

Lục Khiêm hơi nâng cằm, ý chỉ về xe mình mình: “Lên xe nói chuyện!”

Hoắc Minh Châu không chịu.

Cô bước đi hai bước muốn gọi bảo vệ mở cửa nhưng tốc độ của Lục Khiêm nhanh hơn. Ông bắt được cánh tay của cô, hơi ép buộc kéo cô lên xe.

Cửa xe đóng sầm lại.

Ông nhanh chóng ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đối tượng xem mắt?”

Hoắc Minh Châu không phủ nhận, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng: “Đúng thế! Người khá tốt! Cũng đã gặp Thước Thước, anh ấy có thể chấp nhận sự tồn tại của Thước Thước!”

Hầu kết của Lục Khiêm lăn lên lăn xuống.

Với thân phận của ông, nếu lúc trước có người nói với ông rằng con ông sẽ gọi người đàn ông khác là bố, thì quả thật là một trò cười, thế nhưng bây giờ chuyện này lại có khả năng sẽ xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 695


Chương 695

Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.

Xe từ từ khởi động.

Hoắc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm: “Lục Khiêm, không phải ông bận lắm sao?”

Ông nắm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tôi sao?”

Cô châm chọc: “Tin tức có khắp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, tôi không muốn biết cũng khó!”

Lục Khiêm không nói gì.

Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh có cô gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.

Giờ khắc này, ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.

Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bên nhau…

Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.

Hoắc Minh Châu nhận ra được.

Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng vỗ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi! Lục Khiêm, tôi không đi!”

Cái này là cái gì?

Bọn họ đã tách nhau gần ba năm, bây giờ ông lại muốn đưa cô tới căn chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? Ông nghĩ cô là loại người gì!

Tất nhiên cô không thể nào xuống xe.

Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mắt lấp đầy.

Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông ấy biết bao nhiêu thì vào giờ khắc này cô như đã quay về quá khứ, Hoắc Minh Châu, cô gái ngại ngùng trước mặt Lục Khiêm, không có cách nào từ chối mọi yêu cầu của ông.

Cô ấy ghét bản thân như vậy!

Lục Khiêm dừng xe lại.

Ông nghiêng đầu, nhìn giọt lệ vương trên mắt cô, trái tim đau đớn vô cùng.

Ông là người đàn ông trưởng thành khôn khéo, sao có thể không nhìn ra trong lòng cô vẫn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!

Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”

Miệng ông dẻo như kẹo.

Cô không thể nào phản bác…

Lục Khiêm xuống xe trước.

Ông đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cô.

Cần cổ mảnh khảnh của Hoắc Minh Châu gồng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh.

Lục Khiêm rất kiên nhẫn.

Hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bước xuống khỏi xe, không thèm để ý đến ông, đi thẳng về phía trước.

Dưới ánh đèn đường u ám.

Dáng người tinh tế của cô bị bóng cây ngô đồng che giấu, đầu thu, lá cây đã có dấu hiệu tàn úa, không biết vì sao lại tăng thêm cảm giác vắng lặng cho không gian.

Lục Khiêm đóng cửa xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 694


Chương 694

Cô gái nhỏ ông đã từng chiếm hữu muốn ngủ cùng người khác.

Con của ông, sẽ gọi người khác là bố!

Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, hơi nâng cằm rồi bắt đầu hút…

Ông vốn điển trai.

Chỉ hút thuốc thôi cũng cảnh đẹp ý vui hơn những người đàn ông tầm thường khác rất nhiều.

Đã từng có rất nhiều lần, ông vây cô dưới người, hung hăng yêu thương. Sau đó ông lại dựa vào đầu giường để hút thuốc, thật ra khi đó tâm trạng của ông vô cùng phức tạp, có một chút cảm giác tội lỗi.

Dù sao cô cũng nhỏ hơn ông tận mười sáu tuổi, chuyện ông làm không bằng cầm thú.

Có một lần, cô thò qua ngậm lấy cây thuốc lá trên đầu ngón tay của ông, hút nhẹ một ngụm.

Suýt nữa ông bỏng cả tay!

Có lẽ đã bị kích thích, cả đêm ông không chịu buông tha cho cô, ông tự giác đánh giá mình không khác gì súc sinh…

Bên trong xe, hơi khói chậm rãi lan ra.

Hoắc Minh Châu nhịn không được phải ho khan, giọng nói của cô mềm mại bất lực: “Để tôi xuống xe!”

Lục Khiêm dập điếu thuốc.

Ánh mắt của ông trở nên thâm thúy, hỏi thẳng vấn đề mà lâu nay vẫn luôn muốn hỏi: “Em thì sao? Thích cậu ta không?”

Vành mắt Hoắc Minh Châu đỏ hồng.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cũng được!”

Lục Khiêm có thể lý giải cho tâm trạng của cô. Cô không giận dỗi ông rồi trả lời là thích, cô chỉ nói cũng được, nhưng từ cũng được này còn đáng sợ hơn cả khi cô giận dỗi.

Cô đang chấp nhận số phận, lựa chọn tạm bợ!

Cô thật sự sẽ đồng ý kết hôn với người khác, chỉ cần điều kiện của người kia không có gì trở ngại, có thể đối xử tốt với Thước Thước!

Ông khiến cô bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!

Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn không biết nên trách ai.

Ông nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”

Cả người Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ không đi ra ngoài với ông!”

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vậy không?”

Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!

Nhưng cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô không thể nào nói dối được, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phải trở về trễ.

Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”

Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông.

Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bên kia bà Hoắc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tôi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom