Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 620


Chương 620

Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.

Bạch Vi nhìn theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy, thoạt nhìn cũng ngẩn cả người, cô ấy buột miệng nói: “Kia không phải là Hoắc Minh Châu sao? Tại sao… Tại sao bên cạnh cô ấy lại có một đứa bé?”

Với tính cách của Bạch Vi chỉ muốn lập tức lôi người ta về nhà.

Ôn Noãn giữ tay cô ấy lại: “Đừng!”

Cô là người từng trải, hiểu được suy nghĩ của Hoắc Minh Châu.

Đứa bé này không xuất hiện một cách vô cớ, cô ấy không muốn về nhà nhất định là vì muốn bảo vệ đứa trẻ này, sợ bố mẹ sẽ đau lòng thất vọng, sợ họ sẽ ép cô phá bỏ đứa bé này…

Ôn Noãn đè thấp giọng: “Bạch Vi, đừng làm lớn chuyện!”

Vừa hay, Tiểu Hoắc Tây làm nũng đòi gặp mẹ, tài xế đã đưa cô bé đến bên cô.

Cô bé chạy tới thì nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc.

Cô bé dựa vào lòng mẹ, đôi bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp mẹ, còn dỗ dành: “Mẹ ơi, đừng khóc!”

Bạch Vi thấy vậy thì vô cùng ghen tị: “Vẫn là con gái chu đáo hơn!”

Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu hãy ngồi thêm một lát, tớ đi gặp Minh Châu! Tạm thời cậu đừng nói chuyện này cho Cảnh Sâm biết, tớ sợ làm Minh Châu hoảng sợ rồi lại bỏ trốn mất.”

Bạch Vi cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, gật đầu: “Cậu hãy từ từ nói chuyện với cô ấy!”

Ôn Noãn dắt Tiểu Hoắc Tây ra ngoài.

Vừa hay Hoắc Minh Châu đã mua trà sữa xong, đang định ôm đứa bé rời đi, Ôn Noãn nhỏ tiếng gọi ở sau lưng cô ấy: “Minh Châu!”

Cả người Hoắc Minh Châu bỗng cứng đờ.

Cô ấy từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Noãn, còn có Tiểu Hoắc Tây bên cạnh.

Môi Hoắc Minh Châu run rẩy

Đã hai năm rồi, cô ấy gặp lại Ôn Noãn và cả Tiểu Hoắc Tây… Nhưng khi thấy họ thì cô ấy không khỏi nghĩ đến người đó.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới khẽ gọi: “Chị dâu!”

Giọng nói của cô ấy luôn mang vẻ tủi thân và buồn bã, cô ấy rất muốn vùi đầu trong vòng tay của Ôn Noãn, làm nũng như một đứa trẻ, nhưng cô ấy không thể, cô ấy không còn là Hoắc Minh Châu của ngày trước nữa.

Ôn Noãn cảm thấy đau lòng.

Cô từ từ bước tới, đưa tay sờ đầu đứa bé, rồi nói với Tiểu Hoắc Tây: “Đây là cô Út!”

Tiểu Hoắc Tây rất vui mừng.

Cô bé gọi với giọng mềm mại: “Cô Út!”

Cổ họng của Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại, cô ấy nhìn Tiểu Hoắc Tây chăm chú… Giờ phút này, giống như quay về ba năm trước, quay về đêm điên cuồng đó…

“Con đã lớn thế này rồi!” Cô ấy hôn Tiểu Hoắc Tây rồi nói với Ôn Noãn: “Đây là con của em, tên là Thước Thước!”

Ôn Noãn đưa Tiểu Hoắc Tây cho cô ấy, còn mình thì ôm lấy Thước Thước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ngắn màu trà đậm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 621


Chương 621

Cô không cần hỏi cũng biết đứa trẻ này là con của ai…

Tiểu Hoắc Tây: “Tóc của em ấy giống tóc của con, là màu trà đậm!”

Bầu không khí trở nên vi diệu!

Tiểu Hoắc Tây ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm mại nói: “Mẹ, mẹ có thể ôm em ấy, con không ghen… Con thực sự sẽ không ghen.”

Ôn Noãn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Con đi theo cô Út nhé!”

Hoắc Minh Châu có chút xấu hổ.

Nhưng Ôn Noãn quả thật không chịu để cô ấy đi, khẽ nói: “Chúng ta đến nhà em ngồi chơi nhé.”



Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Căn nhà thuê chỉ có bốn mươi mét vuông.

Trong nhà hơi bừa bộn, bày rất nhiều tạp chí, còn có cả quần áo của người lớn và trẻ em để thay và giặt… Nhìn rất lâu cũng không thấy có món đồ nào tử tế!

Ôn Noãn đau lòng đến muốn khóc!

Hoắc Minh Châu rót cho cô một ly nước, chia trà sữa cho hai đứa nhỏ uống, cô ấy thật sự không dư dả gì nên đứng xếp hàng cả nửa buổi chỉ mua được một ly cho Thước Thước.

Ôn Noãn ôm Thước Thước rồi nhỏ giọng nói: “Anh trai em nói em đã hai năm không về nhà! Là vì đứa bé này sao?”

Hoắc Minh Châu khẽ ừ.

Cô ấy nói nhỏ: “Sau khi em với người đó… Chia tay nhau, mới biết bản thân đã mang thai! Chú ấy không biết, chú ấy không thể cưới em!”

Ôn Noãn không bênh vực ai cả.

Cô chỉ thấy đau lòng cho Minh Châu và đứa bé mà thôi.

Đứa bé này đã hai tuổi mà thậm chí còn chưa có hộ khẩu!

Ôn Noãn bình tĩnh lại, nói: “Em hãy về nhà với chị!”

Hoắc Minh Châu cúi đầu thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em không về được! Sau khi trở về thì em thế nào đây? Bố mẹ em và anh trai em sẽ không chỉ nuôi dưỡng Thước Thước như vậy, hẳn họ sẽ đòi lại công bằng cho em…”

Ôn Noãn nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không nên sao?”

Hoắc Minh Châu sửng sốt.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Thước Thước, dịu dàng nói: “Hai người không thể sống mãi ở đây được!”

Hoắc Minh Châu vẫn từ chối.

Cô ấy ôm Tiểu Hoắc Tây rồi hôn lấy hôn để: “Hoắc Tây đã lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô Út gặp mặt con… Cô Út không có quà gì tặng cho con.”

Cô ấy tháo sợi dây chuyền trên cổ của mình ra.

Đó là món đồ duy nhất của nhà họ Hoắc mà cô ấy mang theo bên mình.

Cô ấy muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây.

Ôn Noãn quay mặt đi, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.

Hoắc Minh Châu cũng khóc!

Tiểu Thước Thước còn nhỏ, bị dáng vẻ của người lớn mà dọa đến rơi nước mắt, Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang nói con trai chảy máu sẽ không rơi nước mắt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 622


Chương 622

Tiểu Thước Thước nhìn cô bé.

Tiểu Hoắc Tây hôn cậu: Cũng trắng trẻo như cô bé vậy, còn có mái tóc màu trà.

Cuối cùng Ôn Noãn cũng không khuyên nhủ được.

Cô hứa với Hoắc Minh Châu sẽ không nói cho Hoắc Minh biết, Hoắc Minh Châu mới yên tâm, trước khi rời đi, Ôn Noãn đưa cho Hoắc Minh Châu toàn bộ số tiền hơn mười ngàn tệ trong túi, nói rằng ngày mai cô sẽ đến nữa.

Hoắc Minh Châu nhận lấy.

Lúc đó, cả cô ấy và Ôn Noãn đều ngơ ngác, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, cành vàng lá ngọc Hoắc Minh Châu lại cảm thấy nhẹ nhõm an ủi vì mười ngàn tệ!

Ôn Noãn không chịu nổi nữa.

Cô không kìm nén được, khi bước ra khỏi tòa nhà cũ nát, cô tựa mình dưới gốc cây, nức nở rất nhiều.

Tiểu Hoắc Tây dựa vào người cô, ôm lấy bắp chân cô.

Ôn Noãn quỳ xuống ôm cô bé, tiếp tục khóc.

Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cô: “Nếu bố biết, nhất định sẽ đau lòng!”

Ôn Noãn dần dần bình tĩnh lại.

Tất nhiên cô không thể để Minh Châu và đứa bé sống ở một nơi như vậy, cô cũng không tiện nói với Hoắc Chấn Đông, nếu vậy thì người làm bố làm mẹ sẽ thất vọng và buồn bã đến mức nào?

Cô cảm thấy chuyện này để Hoắc Minh giải quyết sẽ tốt hơn.

Ôn Noãn sờ sờ Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng nói: “Buổi tối khi bố về nhà, con nói với bố rằng mẹ đã khóc, con đã nhìn thấy cô Út nữa… Biết không?”

Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, cố gắng suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, cô bé mới hỏi: “Sao mẹ không nói thẳng với bố?”

Ôn Noãn:…

Mối quan hệ của cô và Hoắc Minh vẫn còn mông lung nửa vời, làm sao cô có thể khóc trước mặt anh…

Tiểu Hoắc Tây lắc đầu: Thế giới của người lớn thật phức tạp!



Tám giờ tối.

Hoắc Minh tăng ca xong về nhà, Ôn Noãn đang dạy Hoắc Tây đàn dương cầm.

Cô mặc một chiếc váy màu hoa sen, vòng eo thon gọn, để lộ cặp bắp chân trắng nõn dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.

Dáng vẻ Tiểu Hoắc Tây đàn dương cầm rất ra dáng.

Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, định trêu ghẹo một chút.

Đột nhiên, ánh mắt của anh khựng lại…

Ôn Noãn thấy anh trở về thì dừng lại và dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Hoắc Minh cười: “Em đột nhiên dịu dàng như vậy, anh bỗng cảm thấy có chút không quen! … Nấu cho anh tô mì vậy!”

Ôn Noãn đi vào bếp.

Hoắc Minh cởi áo khoác ném sang một bên, bế Tiểu Hoắc Tây lên hỏi: “Mẹ bị sao vậy?”

Tiểu Hoắc Tây nhớ lại nhiệm vụ của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 623


Chương 623

Cô bé ngồi lên đầu gối của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại: “Hôm nay mẹ đã khóc!”

Hoắc Minh cau mày.

Tiểu Hoắc Tây lại ném thêm một quả bom nữa: “Mẹ đã nhìn thấy cô Út, còn có một cậu bé rất dễ thương.”

Minh Châu?

Cậu bé?

Hiện giờ Hoắc Minh dâng trào ý muốn giết người, nhưng anh vẫn bình tĩnh sờ đầu Tiểu Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Từ giờ trở đi, mỗi khi mẹ khóc đều phải nói với bố.”

Ôn Noãn bưng tô mì đi vào.

Hôm nay cô đặc biệt ân cần, thậm chí còn đưa đũa cho anh.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh cũng không hỏi cô trước mặt Tiểu Hoắc Tây, chỉ yên lặng ăn hết tô mì.

Đợi cho đến khi Tiểu Hoắc Tây ngủ say.

Anh bước vào phòng trẻ em, ngồi ở mép giường, nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây nói hôm nay em đã khóc! Đã lớn vậy rồi, còn làm mẹ đứa trẻ mà sao vẫn khóc nhè thế này, có phải vì anh đã thờ ơ với em không?”

Ôn Noãn ngồi dậy: “Anh muốn hỏi thì cứ hỏi, nói cái này làm gì!”

Hoắc Minh như cười như không: “Không phải em định thông qua Hoắc Tây để gửi lời nhắn cho anh sao? Dù sao thì anh cũng phải đau lòng em trước chứ!”

Ôn Noãn quay đầu nhìn.

Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngon lành.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở chăn ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”

Nhưng Hoắc Minh đã ngăn cô lại.

Giọng anh khàn khàn: “Đừng đứng dậy, cứ nói ở đây đi! Hoắc Tây sẽ không thức dậy đâu.”

Ôn Noãn suy nghĩ một lúc: “Tôi đã gặp Minh Châu!”

Hoắc Minh giả vờ không biết, khẽ hừ nói: “Đây là chuyện tốt! Con bé đang ở đâu?”

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của anh.

Cô thật sự không dám nói cho anh biết, dù sao thì người em gái yêu quý của mình đột nhiên có một đứa con, đổi lại là người khác cũng không thể chịu được!

Ôn Noãn muốn làm anh thoải mái, cô đặt tay lên vai anh, khẽ vuốt ve: “Anh đừng tức giận, bên cạnh cô ấy còn có một đứa con.”

Hoắc Minh nhìn tay cô.

Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ này của cô, nếu là lúc bình thường anh rất sẵn lòng bế cô đến phòng ngủ chính, anh tin đêm nay cô sẽ không từ chối anh.

Nhưng đêm nay anh không có tâm trạng…

Trong mắt Hoắc Minh phát ra tia lửa, nhưng giọng điệu lại bình thản vô cùng: “Đây là chuyện tốt! Đi một mà về hai!”

Ôn Noãn cũng khá hiểu anh.

Thấy anh sắp rời đi, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó!”

Trong lòng Hoắc Minh nổi lửa giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 624


Chương 624

Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, tựa như giờ đây cô có thể vì Minh Châu mà dâng hiến mình cho anh vậy, điều này khiến anh vừa tức giận vừa buồn cười…

Anh đột nhiên kéo cô nằm dưới người mình rồi hôn cô.

Anh hôn cô thô bạo, khiến Ôn Noãn hơi khó chịu, nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể, để anh vui vẻ.

Hoắc Minh hôn đến sau gáy rồi dừng lại.

Anh tựa vào cổ cô, khẽ thở hắt: “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta cùng đến đó!”

Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đồng ý.

Cô từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lại khiến anh có chút rung động, không nhịn được lại vươn tay hôn cô triền miên rất lâu…

*

Đêm khuya.

Hoắc Minh thay quần áo đi ra ngoài, xe chạy vào một con hẻm cũ, khi mở cửa xe ra, mắt Hoắc Minh đột nhiên đau nhức.

Người em gái yêu quý của anh đang sống ở một nơi như thế này.

Anh nghiêng người gõ cửa.

Một lúc lâu sau, vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu từ bên trong: “Ai vậy?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp lấy điếu thuốc, đè thấp giọng nói: “Là anh! Mở cửa!”

Hoắc Minh Châu từ từ mở cửa ra.

Sắc mặt cô ấy tái đi, giọng nói run rẩy: “Anh Hai!”

Đêm tối, tại một ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm nhỏ.

Hoắc Minh chăm chú nhìn người em gái mình đã yêu thương nhiều năm, nhìn bộ quần áo cực kỳ đơn giản của cô ấy, rồi lại nhìn căn nhà tồi tàn phía sau.

Mắt anh chợt đau, ngón tay đang cầm điếu thuốc khẽ run lên.

Hút một hơi thuốc sâu, anh bước vào, nhìn xung quanh: “Đứa bé đâu?”

Hoắc Minh Châu ngạc nhiên: “Chị dâu đã nói cho anh biết sao?”

Hoắc Minh tức giận nói: “Nếu cô ấy không nói cho anh biết, chẳng lẽ còn giúp em che giấu rồi đế em tiếp tục sống ở nơi tồi tàn này sao?… Đứa bé đó là con của ai?”

Cho đến giờ phút này, anh thực sự không biết bố của đứa bé là ai.

Hoắc Minh châu không cho anh vào phòng.

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, thối ra làn khói thuốc cuối cùng: “Là ai?”

Bất kể là ai, trong vòng một ngày, anh sẽ đánh cho đối phương không còn răng!

Hoắc Minh châu chặn cửa phòng, nhẹ giọng cầu xin: “Em và Thước Thước vẫn sống rất tốt! Anh Hai, em có thế tự mình nuôi thằng bé, anh đừng hỏi nữa!”

Đôi mắt của Hoắc Minh hơi đỏ lên.

Anh chỉ cách cô ấy nửa bước, anh vươn tay đẩy cô ấy ra sau lưng rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Căn phòng ngủ đơn giản, chưa đầy mười mét vuông.

Ngoài chiếc giường cũ kỹ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ với mấy chục cuốn tạp chí đặt trên đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 625


Chương 625

Hoắc Minh bước qua đó gạt mấy cuốn tạp chí số 18 ra, trên trang bìa đều là về Hoắc Minh Châu, cô chủ lớn nhà họ Hoắc!

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài lần rồi anh đi về phía chiếc giường cũ kỹ.

Đứa bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ say.

Cậu bé có khuôn mặt trắng nõn và mái tóc ngắn màu trà.

Đôi lông mày quen thuộc và màu tóc riêng biệt đó khiến đôi mắt Hoắc Minh đỏ ngầu lên!

Anh không tiếp tục truy hỏi bố đứa bé là ai, bởi vì không cần hỏi nữa!

Hoắc Minh đột ngột quay người lại, trừng mắt nhìn em gái mình.

Khóe môi Hoắc Minh châu run rấy, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, cô ấy nhỏ nhẹ cầu xin: “Anh hai, đừng tìm chú ấy! Anh đừng tìm chú ấy… Em và chú ấy đã chia tay fôi.”

Hoắc Minh vưon tay nhẹ nhàng chạm vào cậu bé.

Ấm áp đấy…

Hoắc Minh sửng sốt một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chú ấy? Chú ấy là ai? Minh Châu, em hãy nói nghe xem nào!”

Hoắc Minh châu che miệng lại.

Thực sự anh trai đã biết rất rõ đứa trẻ này là của ai.

Hoắc Minh đè thấp giọng: “Em và chú ấy đến với nhau từ khi nào? Em có biết mình đang làm gì không? Chú ấy lớn hơn em tới mười mấy tuổi, người có địa vị như chú ấy đã hơn bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, chú ấy đã từng qua lại với biết bao nhiêu người như thế, sao có thể để mắt tới một cô bé như em chứ?”

Hoắc Minh cháu nhục nhã vô cùng.

Cô ấy biết, là do cô ấy không biết tự lượng sức mình!

Hoắc Minh không hỏi thêm nữa, anh cởi áo khoác mặc cho Tiểu Thước Thước, sau đó nhẹ nhàng bế lên.

“Anh Hai!” Hoắc Minh châu nắm lấy cánh tay anh, cầu xin.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt Hoắc Minh tối sầm như nước: “Hoặc là bây giờ em theo anh về nhà ngay, hoặc là bây giờ anh gọi điện cho Lục Khiêm bảo chú ấy đến đón hai mẹ con em, em chọn một đi!”

Hoắc Minh châu không có lựa chọn nào khác.

Cô ấy thu dọn một vài bộ quần áo và rời khỏi cùng với Hoắc Minh.

Khi đi xuống lầu, Thước Thước đã tỉnh dậy.

Cậu bé bối rối nhìn Hoắc Minh, vẻ mặt có chút sợ hãi nhưng lại không khóc.

Hoắc Minh sờ đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Cậu là cậu của con! Mẹ của con cũng ở đây!”

Thước Thước nhìn thấy Hoắc Minh Châu ở bên cạnh.

Rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.

Hoắc Minh nhìn mà cảm thấy đau lòng, đi đến cạnh xe, anh cấn thận đặt cậu bé vào ghế trẻ em, sau đó nhìn em gái mình.

Hoắc Minh châu im lặng ngồi lên xe, nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết, được không?”

“Em còn biết sợ sao?”

Hoắc Minh hừ lạnh, đóng cửa xe lại, đi vòng ra phía trước đế lên xe. Anh thực sự buồn bực, muốn hút thuốc, nhưng anh đã kìm lại vì lo ngại có trẻ em ở đây.

Im lặng một lúc, anh đạp chân ga.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 626


Chương 626

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, xe từ từ lái vào cống biệt thự.

Vốn dĩ anh không định đánh thức ôn Noãn, nhưng ôn Noãn vốn đang có tâm sự trong lòng, tiếng mở cửa đóng cửa vẫn đánh thức cô, cô mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy.

Đứng ở cầu thang, nhìn thấy Hoắc Minh ôm Thước Thước và Minh Châu đi theo phía sau.

Ôn Noãn sửng sốt một lát.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Đêm nay đế Thước Thước ngủ cùng Hoắc Tây! Em hãy nói chuyện với Minh Châu đi!”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô quay lại lên lầu để mở cửa cho Hoắc Minh.

Hoắc Minh bế Thước Thước vào trong, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống chiếc giường mà ôn Noãn vừa nằm…

Có lẽ giường quá mềm nên Tiểu Thước

Thước không bị đánh thức.

Tiếu Hoắc Tây bị đánh thức một chút, khẽ hé mắt, sau đó xoay người ôm lấy Thước Thước, âu yếm như đang ôm cún con mà ngủ…

Khuôn mặt trắng trẻo, nét mặt giống nhau và cả mái tóc màu trà.

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.

Anh chạm vào Tiểu Hoắc Tây, rồi lại chạm vào Thước Thước, thì thầm: “Đứa bé rất giống bố!”

Ôn Noãn cảm thấy khá chột dạ.

Hoắc Minh quay người, ôn nhu nói: “Chắc hẳn em cũng đoán được, là giống nòi của ông già khốn kiếp nào rồi chứ?”

Anh ăn nói khá thô lổ!

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng để bọn nhỏ nghe được, ngày mai chúng ta hẵng nói!”

Hoắc Minh trừng mắt nhìn cô.

Nếu là trước đây thì ôn Noãn sẽ sợ anh, nhưng bây giờ cô không sợ anh như trước nữa… Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô còn mạnh dạn nói: “Anh không nên giận lây cả tôi! Cũng đâu phải do tôi làm đâu!”

Sắc mặt Hoắc Minh dịu đi một chút.

Anh nắm lấy tay cô: “Hãy ở với Minh Châu,

anh vào phòng sách hút điếu thuốc.”

Ôn Noãn gật đầu.

Thực tế là chuyện giữa họ vẫn chưa được giải quyết, bọn họ vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng khi đổi mặt với những chuyện xảy ra trong nhà, họ theo bản năng mà nương tựa vào nhau.

Phải làm sao đây?

Minh Châu gọi anh là anh trai, gọi cô là chị dâu!

Ôn Noãn dẫn Hoắc Minh cháu vào phòng ngủ dành cho khách, nhẹ nhàng nói: “Anh trai em chỉ đang tức giận, em đừng để bụng! Đi tắm trước đi, chị sẽ làm món ăn khuya cho em, món gà rán mà em thích nhất.”

Vừa định đi ra ngoài, Hoắc Minh Châu đã ôm chặt lấy cô.

Trong lòng ôn Noãn cảm thấy đau lòng xót xa.

Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Đáng lẽ nên trở về sớm hơn mới phải! Anh trai em thật sự rất giận đấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 627


Chương 627

Hoắc Minh châu nhẹ giọng gọi: “Chị dâu!”

Ôn Noãn chỉnh sửa lại tóc cho cô ấy: “Chị đi làm đồ ăn, em đi tắm trước đi! Trong phòng không thiếu thứ gì!”

Hoắc Minh châu khẽ ừ.

Ôn Noãn đi làm đồ ăn khuya, sau khi chuấn bị xong, Hoắc Minh Châu đã xuống lầu.

Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ mang theo khi nãy, được làm bằng vải cotton, đã được giặt đến nỗi gần như phai màu.

òn Noãn nhìn thấy thế.

Cô không nói gì, chỉ run giọng nói: “Mau đến ăn nào! Đều là món em thích cả!”

Hoắc Minh châu ngồi xuống ăn.

Cô ấy im lặng, không giống như trước đây luôn nói chuyện không ngừng, giống như một cái máy in vậy.

Ôn Noãn lẳng lặng ngồi với cô ấy.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh Châu rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, em sợ! Lúc đó chú ấy không thế cưới em, bây giờ… Em cũng gần như đã quên chú ấy rồi.”

Sao có thế vẫn còn nhung nhớ cơ chứ?

Hai năm qua, cô ấy đã sinh con rồi một mình nuôi con, cuộc sống rất khó khăn, hàng ngày đều lo lắng về tiền sữa bột và tiền thuê nhà.

Những ký ức đẹp đẽ và hào nhoáng mà cô ấy từng trải qua với ông giống như những đám mây trôi, bị gió thổi bay đi…

Thỉnh thoảng, cô ấy nhìn thấy ông trên báo.

Ông vẫn là ông Lục lịch sự và cao quý.

Còn Hoắc Minh châu, cô ấy không còn xanh tươi non nớt như xưa nữa, thời gian đã bào mòn mọi góc cạnh sắc sảo của cô…

Ôn Noãn không dám hứa với cô ấy.

Cô nhẹ nhàng nói: “Dù thế nào thì anh trai em vẫn phải xả cơn giận này! Nhưng anh ấy nhất định sẽ không làm tốn thương đến Thước Thước!”

Hoắc Minh châu gật đầu trong nước mắt.

Ôn Noãn giúp cô ấy dọn dẹp lại căn phòng rồi đi vào phòng sách tìm Hoắc Minh.

Đấy cánh cửa phòng sách nặng nề ra, bên trong tối om chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo trên tường được bật sáng.

Hoắc Minh ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, chiếc gạt tàn trước mặt chứa đầy tàn thuốc, chứng tỏ trong lòng anh đang buồn bực, phiền muộn biết bao.

Ôn Noãn đóng cửa lại, đi tới bên cửa số mở cửa sổ ra.

Cô thì thầm: “Sao lại hút nhiều thuốc thế! Cũng không sợ bị nghẹn sao!”

Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô.

Đêm nay khác với mọi khi, ôn Noãn chủ động đi đến bên anh, ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ôm anh…

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, tựa vào vai cô.

Hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau rất lâu, cuối cùng anh lên tiếng với giọng khàn khàn: “ôn Noãn, có phải anh thất bại lắm không! Nếu không phải lúc trước anh nhất quyết muốn sang Anh Quốc, cậu của em và Minh châu có lẽ đã không có cơ hội đến với nhau, chắc những ngày mà Lục Khiêm ở trong bệnh viện chính là chiếc giường ấm hâm nóng tình cảm của bọn họ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 628


Chương 628

Ôn Noãn thấp giọng hỏi: “Anh đồng ý không?”

Hoắc Minh nhéo vào eo thon của cô: “Sao em không đi hỏi bố mẹ anh? Chắc em cho rằng anh dề nói chuyện hơn nên trước hết phải cổ gắng dụ dỗ anh rồi mới đế anh thuyết phục bố mẹ, đúng không?”

Ôn Noãn không phủ nhận, cô từ từ áp mặt mình vào mặt anh.

Mặt của Hoắc Minh rất nóng…

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nói giúp cho cậu em, hay đang cầu xin vì Minh Châu?”

ôn Noãn lắc đầu.

Cô ôm lấy vai anh, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Không vì ai cả! Em chỉ vì Thước Thước!”

Hoắc Minh không nói gì.

Ôn Noãn thật sự rất thông minh, cô biết anh đang nghĩgì.

Quả thực bây giờ anh đang tức giận với cả Minh Châu và ông già đó, người duy nhất anh cảm thấy đau lòng chính là đứa bé đó, cô nhẹ nhàng lôi đứa bé ra, điều này chứng tỏ đã nắm trọn tám tư của anh.

òn Noãn ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chủ động hôn anh nhẹ nhàng: “Dù thế nào đi nữa, hãy cho Thước Thước sự tôn nghiêm lớn nhất được không? Thằng bé nhất định sẽ phải lớn lên ở nhà họ Hoắc, dù thế nào cũng phải đi học, cưới vợ sinh con.”

Cô rất giỏi ăn nói, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé cũng có quan hệ máu mủ với anh.”

Hoắc Minh chợt khẽ cười.

Anh ôm cô vào lòng, tựa đầu vào trán cô: “Nhưng thằng bé trông rất giống tên khốn đó.”

Ôn Noãn không phản bác.

Cô hôn anh dịu dàng, làm anh mềm lòng bằng sự dịu dàng nữ tính.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vuốt v e lên xuống, trầm giọng nói: “ôn Noãn, em định dùng thân thế của mình để giải quyết chuyện này sao? Đế anh nói cho em biết, cho dù tối nay chúng ta có l@m tình đi chăng nữa, sau khi ra khỏi giường thì những việc anh phải làm đều không sót một việc nào cả!…Hơn nữa, anh mong rằng chúng ta có thể thực sự hòa giải, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ là hai bên tự nguyện, diễn ra một cách tự nhiên, chứ không phải vì ai khác… Chỉ vì chúng ta muốn đối phương.”

Ôn Noãn ngừng trêu chọc anh.

Cô tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm ở cổ anh, nghe nhịp tim anh đập dồn dập, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, có vẻ như khả năng kiềm chế của anh đã giỏi hơn rất nhiều!”

Đôi mắt anh sâu thẳm, không tán thành cô.

“Ôn Noãn… Em là vợ anh, anh muốn tôn trọng em! Anh muốn khiến cho em thật sự thoải mái, khiến em cảm thấy mổi phút mỗi giây bên anh đều xứng đáng đế gợi nhớ!”

Ôn Noãn không thế nghe tiếp nữa.

Không phải anh đang tức giận sao, đâu ra nhiều lời gợi tình như thế?

Cô đứng dậy từ trên đùi anh, lặng lẽ chỉnh lại

bộ đồ ngủ, nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, hôn cô say đắm, hôn cô một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: “Tối nay ngủ ở phòng ngủ chính nhé!”

ỏn Noãn không từ chối.

Chủ yếu là vì cô đoán chắc tối nay anh không có tâm trạng đế làm gì cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 629


Chương 629

Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cô thầm nghĩ, những khó khăn giữa cô và Hoắc Minh, phần lớn là vấn đề tình cảm giữa hai người.

Còn Minh châu và cậu đã bị ảnh hưởng quá nhiều.

Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu.

Cô giật mình một lúc rồi bật dậy chạy xuống lầu.

Xe của Hoắc Minh đã chạy đi xa rồi.

Cô vội vàng hỏi người giúp việc: “ông chủ đi đâu thế?”

Người giúp việc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Vừa hay Hoắc Minh châu cũng chạy xuống lầu, sắc mặt tái nhợt có lẽ cô ấy cũng đoán được điều gì đó…

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Em đừng nôn nóng,

chị sẽ hỏi thư ký Trương!”

Làm phiền người khác vào đêm khuya luôn là điều không tốt, giọng điệu của ôn Noãn đặc biệt khách sáo.

Thư ký Trương nhanh chóng nói cho cô biết: “Anh Hoắc đã sắp xếp một chiếc máy bay riêng đế bay đến thành phổ c.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn.

Cô cúp điện thoại, nhìn Hoắc Minh Châu: “Anh trai em đến thành phố c rồi.”

Hoắc Minh châu nắm lấy tay ôn Noãn: “Chị dâu, em sợ.”

Ôn Noãn cũng bất lực, điện thoại của Hoắc Minh đã tắt, không có gì có thể ngăn cản anh đến thành phố c.

Cô ôm chặt Hoắc Minh châu, nhẹ giọng nói: “Chi bằnq… Cứ để bon họ đánh nhau môt trân đi!”

Thành phố C, trời trong xanh.

Trước cửa nhà họ Lục, có một chiếc xe màu đen bóng loáng đang lái vào.

Xe từ từ dừng lại.

Một thân hình thon dài từ trên xe bước xuống, người giúp việc thấy anh lập tức cung kính chào hỏi: “Chào cậu!”

Hoắc Minh nhíu mày: “Ông Lục của các người đâu?”

Người giúp việc thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, không biết đáp lại thế nào.

Lục Khiêm vừa lúc đi ra thì thấy Hoắc Minh, rất thản nhiên hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tới đây?”

Hoắc Minh nghiến răng.

Anh cười khẩy: “Đương nhiên là tới tìm cậu rồi!”

Lục Khiêm nhìn đồng hồ: “Không đúng lúc lắm, lát nữa tôi có cuộc họp, tài xế đang chờ!”

Hoắc Minh ngăn ông ấy lại, cười dửng dưng nói: “Không tốn nhiều thời gian của cậu đâu, nói chuyện xong rồi đi cũng không muộn!”

Lục Khiêm nhíu mày.

Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá, chậm rãi hút vài hơi, mới bóp lấy điếu thuốc, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi muốn nói chuyện với ông Lục về Minh Châu!”

Ông Lục?

Lục Khiêm liếc mắt cho thư ký bên cạnh lui ra, còn bảo người giúp việc đi chỗ khác.

Đến khi không còn ai, Lục Khiêm cũng châm một điếu thuốc lá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 630


Chương 630

Ông ấy đứng ở đầu gió, khói thuốc vừa bốc lên lại tản đi, khuôn mặt đẹp trai kia lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.

Hồi lâu sau, ông ấy khàn giọng hỏi: “Cô ấy giờ thế nào?”

Hoắc Minh cười lạnh nói: “Một cô gái ba mươi mốt tuổi, không về nhà không kết hôn, thuê một căn phòng tồi tàn bốn mươi mét vuông ở bên ngoài… ông Lục, ông cảm thấy giờ con bé ra sao?”

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ run rẩy.

Ông ấy vốn đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ.

Đã hơn hai năm trôi qua, khi nghe được tin tức của người nọ, ông vẫn không thể khiến lòng mình bình tĩnh được.

Ông ấy đoán Hoắc Minh biết chuyện gì đó!

Giọng nói Lục Khiêm càng thêm khàn đặc: “Cô ấy… vì sao không về nhà?”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt hung ác như muốn xé nát ông ấy ra.

Đúng, anh tới tìm Lục Khiêm tính sổ!

Nhưng anh không có ý định nói ra sự tồn tại của Thước Thước, Hoắc Minh Châu, là thiên kim Hoắc gia, là em gái Hoắc Minh, không có lý gì lại lợi dụng một đứa nhỏ để lấy lòng đàn ông…

Anh nhìn chằm chằm Lục Khiêm, chậm rãi hỏi: “Ông ‘ngủ’ với con bé bao lâu?”

Lục Khiêm giật mình.

Chuyện giấu diếm ba năm, cuối cùng cũng lộ rồi.

Ông ấy rít mạnh một hơi thuốc, mới từ từ nói: “Hơn nửa năm! Khoảng thời gian Ôn Noãn ở bệnh viện thì bắt đầu… sau đó liên tục qua lại hơn nửa năm.”

Hoắc Minh nhớ lại.

Nửa năm sau đó, Ôn Noãn ra nước ngoài, mà hình như Lục Khiêm luôn đi công tác ở thành phố B.

Thì ra là thế.

Hoắc Minh bật cười thành tiếng: “Ông Lục trước khi làm chuyện như vậy, có nghĩ tới bản thân mình bao nhiêu tuổi, Minh Châu bao nhiêu tuổi không… Giữa hai nhà chúng ta còn là mối quan hệ thông gia! Đúng, đương nhiên ông không cần để ý những thứ này, bởi vì ông ngủ với con bé cũng chẳng phạm pháp, nhưng… ông tự hỏi lương tâm của mình đi, ông “ngủ” với con bé nhiều lần như vậy, có một lần nào là vì muốn cưới con bé hay không? Có lần nào không phải là vì thỏa mãn nhu cầu tình d*c của ông không?”

Ánh mắt Lục Khiêm lặng xuống.

Ông ấy không thể phản bác!

Hoắc Minh bóp điếu thuốc, cởi áo khoác rồi tiện tay ném qua một bên, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.

Anh cười gằn: “Nói không nên lời đúng không?”

Lục Khiêm cau mày: “Cậu muốn đánh nhau với tôi?”

Hoắc Minh càng cười lạnh lẽo: “Ông Lục có ý kiến gì sao? Tôi nói cho ông biết… thân phận hiện tại của tôi là anh trai của Hoắc Minh Châu, con bé ngây thơ nhát gan nhưng tôi không phải người dễ bị lừa gạt, bây giờ tôi hỏi ông, ông tính toán thế nào?”

Lục Khiêm từ trước đến nay rất quyết đoán.

Lúc trước ông và Hoắc Minh Châu không thể ở bên nhau, bây giờ đã xa nhau hơn hai năm, càng không cần thiết phải kéo cô ấy vào cuộc sống phức tạp của ông nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom