Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 640


Chương 640

Đáng lẽ ra không nên tới, nhưng ông ấy vẫn là không thể dằn lòng mà tới đây, thậm chí giấu diếm cả thư ký riêng của mình.

Cô từ chối, không chịu đến.

Lục Khiêm vẫn lên lầu, mở cửa căn hộ, nơi này đã được người quét dọn sạch sẽ.

Tất cả vẫn như cũ, chỉ là thiếu người.

Lục Khiêm tính toán cả đời, rất ít khi có cảm giác mất mát như vậy, cũng ít khi muốn gặp một người đến thế.

Ông ấy ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ suốt một đêm.

Ông ấy nhớ lại cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, nhớ khi cô nằm trong lòng mình, từng tiếng từng tiếng gọi chú Lục.

Chưa từng có cô gái nào có thể ngây thơ như cô.

Ở bên cạnh ông ấy, có ai mà không mưu mô tính toán?

Người như ông ấy, sớm đã không còn chân tình, nhưng đã bốn mươi tuổi đầu rồi lại lạc lối trong trò chơi tình yêu với một cô bé, ông ấy thích cô, nhưng ông ấy không muốn cô bị kéo vào thế giới của mình.

Thế giới của ông ấy quá nguy hiểm.

Mà cô không thể tự bảo vệ mình, cần ông ấy phải phân tâm bảo vệ.

Cho nên sau chuyện lần đó, không phải chỉ có mình cô lạnh lẽo tuyệt vọng, nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ không thích hợp… Xa nhau hơn hai năm, ông ấy cho rằng mình đã quên, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Minh phá vỡ.

Thì ra ông ấy chưa hề buông bỏ.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn hộ.

Lục Khiêm đứng dậy làm bữa sáng, sau khi làm xong ông ấy theo thói quen đi vào phòng ngủ, tưởng tượng thường ngày gọi cô bé thức dậy ăn sáng, cô ăn nhiều nhưng rất dễ nuôi, luôn thích ăn đồ ăn vặt.

Trong phòng ngủ trống rỗng.

Trên giường đã không còn mùi hương thơm ngát của cô.

Lục Khiêm từ từ rời khỏi phòng ngủ, một mình ăn sáng…

Thư ký Liễu gọi điện thoại tới, nói mười giờ có hội nghị.

Lục Khiêm thản nhiên nói: “Dời sang ngày mai! Tôi đang ở thành phố B, muốn thăm Ôn Noãn và Hoắc Tây một chút.”

Thư ký Liễu hiểu rõ.

Anh ta khẽ thở dài: ‘Nếu nói đời này ông Lục phụ ai thì chỉ có Hoắc Minh Châu!’

Lục Khiêm đúng là đi thăm Ôn Noãn.

Ông ấy mua đồ chơi Tiểu Hoắc Tây thích, đi qua rất sớm, cũng may Hoắc Minh đi công tác từ sáng sớm, nên không bắt gặp.

Ôn Noãn biết rõ mọi chuyện nên lúc gặp có chút mất tự nhiên.

Cô nhìn Lục Khiêm đang chơi với Tiểu Hoắc Tây, trên mặt tràn đầy yêu thương, cô kìm lòng không được nhớ tới Thước Thước.

Cô khẽ hỏi: “Cậu có nghĩ tới việc lập gia đình không?”

Lục Khiêm cười: “Sao, con thay bà ngoại con thuyết phục cậu à?”

Ôn Noãn không nói lời nào, yên lặng pha cà phê.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 641


Chương 641

Một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con thấy cậu rất thích trẻ con.”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây hôn một cái: “Cậu có Tiểu Hoắc Tây là đủ rồi!”

Tiểu Hoắc Tây mềm mại hôn ông ấy, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của ông ấy: “Thước Thước cũng rất đẹp, tóc màu trà giống Hoắc Tây, da trắng.”

Lục Khiêm nhíu mày: “Thước Thước là ai?”

Ôn Noãn đặt cà phê lên bàn, ôm Hoắc Tây: “Là một đứa trẻ nhà họ Hoắc.”

Lời này không tính là nói dối.

Lục Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ông ấy miễn cưỡng cười.

Ông ấy đến, suy cho cùng là muốn tìm hiểu một chút tình hình của Hoắc Minh Châu, nhưng Ôn Noãn rất kín miệng, không để lộ chút tin tức gì, Lục Khiêm cảm thấy cô rất xảo quyệt.

Ôn Noãn trò chuyện với ông ấy, ném điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây nhìn Lục Khiêm, lại nhìn mẹ.

Ôn Noãn cười mỉm, Hoắc Tây lập tức hiểu ngay.

Ngón tay nhỏ bé trắng nõn, nghịch ngợm trên điện thoại di động.

[Cô ơi, con nhớ cô!]

[Mẹ không khỏe, cô tới đưa con đi học được không?]



Làm xong, Tiểu Hoắc Tây ném điện thoại lên sô pha.

Lục Khiêm không đồng ý lắm: “Trẻ con nhỏ như vậy, chơi điện thoại không tốt!”

Ôn Noãn bình tĩnh kiểm tra, cười khẽ: “Bài tập nhà trẻ của con bé, đều là tự con bé xem, Hoắc Minh kiên trì để con bé tự lập.”

Lúc này, Lục Khiêm mới không nói gì!

Ông ấy ngồi một hồi, định rời đi, tóm lại tâm trạng không tốt chút nào.

Ôn Noãn giữ ông ấy lại uống một ly cà phê, nghe thấy tiếng xe trong sân, cô mới cười: “Được, con sẽ không giữ cậu lại nữa! Để hôm nào con đưa Hoắc Tây đến thành phố C thăm bà ngoại.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, xoay người rời đi.

Ôn Noãn đưa ông ấy ra cửa.

Ở bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu trắng từ từ dừng lại, Hoắc Minh Châu từ ghế sau xuống xe, mỉm cười: “Chị dâu, Hoắc Tây nói chị không thoải mái…”

Cô ấy đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm người kia.

Lục Khiêm cũng vậy.

Ông ấy không ngờ sẽ gặp Hoắc Minh Châu ở đây, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút bối rối.

Minh Châu trông rất khác trước kia!

Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.

Cô đã thay đổi rất nhiều…

Ngày xưa cô rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cô gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.

Cô đã thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ.

Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 642


Chương 642

Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, thì thầm: “Đã lâu không gặp, Minh Châu.”

Hoắc Minh Châu còn mất kiểm soát hơn ông.

Giọng nói cô nghẹn ngào, cô ấy cố gắng nói: “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”

Có qua có lại.

Ôn Noãn kẹt giữa thế khó xử, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên, nhờ tài xế và vú em đưa cô bé đi nhà trẻ, Tiểu Hoắc Tây rất ngoan, hôn mẹ một cái: “Con chào mẹ!”

Ôn Noãn cũng hôn cô bé: “Tối mẹ sẽ đến đón con!”

Tiểu Hoắc Tây xuống khỏi người cô, nắm tay vú em và ngoan ngoãn đi học.

Ôn Noãn quay người, ho nhẹ: “Chị đi pha trà hoa!”

Hoắc Minh Châu hơi ỷ lại mà giữ chặt cô: “Chị dâu!”

Ôn Noãn mỉm cười: “Hai người cứ nói chuyện đi.”



Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, thấp giọng nói: “Vào thôi!”

Hoắc Minh Châu cúi đầu đi vào, nhưng vừa bước vào thì ông đã kéo tay cô vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại tạo thành một không gian nhỏ.

Cô bị đẩy vào vách tường.

Lục Khiêm chống tay lên đỉnh đầu cô, vây cô lại bằng cơ thể mình, trên người ông thoang thoảng mùi thuốc lá khiến cô có phần hoảng hốt …

Rất lâu sau hai người vẫn im lặng.

Một lúc sau, Hoắc Minh Châu mới run rẩy nói: “Thả tôi ra!”

Lục Khiêm nhìn cô chăm chú và hạ giọng: “Hôm qua tôi đợi em cả đêm!”

Cô nhìn ông đầy bất ngờ.

Đôi mắt đó lấp lánh ánh lệ, chỉ cần chớp mắt liền rơi xuống.

Vậy nên cô chẳng dám chớp mắt.

Cô không muốn khóc trước mặt ông, cô đã đau khổ rất nhiều sau khi chia tay ông, bây giờ khóc trước mặt ông thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lục Khiêm cũng không vui vẻ gì.

Ông nhìn về cánh cửa, sau đó lại nhìn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai năm qua em không về nhà?”

Hoắc Minh Châu cười nhạt: “Có liên quan đến ông Lục sao? Tôi không về nhà, đương nhiên là vui chơi bên ngoài rồi… Ông có tư cách gì mà quản tôi?”

Vui chơi…

Đôi mắt Lục Khiêm sâu kín.

Ông chạm lên mặt cô, chỉ mới chạm vào mà cơ thể cô đã run lên… Ngay cả hàm răng cũng run cầm cập.

“Không thích tôi chạm vào em à? Có bạn trai chưa?”

Sắc mặt Hoắc Minh Châu tái nhợt.

Cô nhìn vào mắt ông, thốt ra từ kẽ răng: “Có rồi!”

Đôi mắt của Lục Khiêm sa sầm lại ngay tức khắc.

Sức mạnh giữ chặt cô dần nới lỏng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 643


Chương 643

Hoắc Minh Châu cố gắng đứng vững rồi hỏi: “Bây giờ ông để tôi đi được chưa? Người quyến rũ như ông Lục chắc không thiếu người bên cạnh đâu nhỉ?!”

“Ông Lục? Minh Châu… Trước kia em gọi tôi là chú Lục!”

“Vì trước kia tôi còn trẻ nên khờ dại!”



Hoắc Minh Châu đẩy ngực ông ra: “Chị dâu đến rồi, ông thả tôi ra, để lại cho nhau chút tôn nghiêm cuối cùng đi!”

Lục Khiêm buông cô ra.

Cô nắm chốt cửa, cắn răng mở cửa, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn: “Minh Châu, em thật sự muốn chia tay sao? Chúng ta có thể khôi phục lại quan hệ trước đây, em gọi tôi là chú Lục, còn tôi sẽ chăm sóc cho em!”

Ông luôn nợ cô.

Ông nghĩ nếu cô tìm được một tấm chồng thì ông sẽ chúc phúc cho cô.

Cô muốn gì, ông cũng sẽ cho!

Hoắc Minh Châu khẽ ngẩng đầu, kìm nén một hồi mới thấp giọng nói: “Không! Tôi không cần!”

Cô sẽ không bao giờ quên chuyện xảy ra năm đó.

Cô đã bí mật đến thành phố C nhưng lại bị bắt cóc.

Một mình trong căn phòng tối mịt suốt 36 tiếng, không nước uống, thậm chí không được đi vệ sinh, cô cứ bị trói trên ghế như thế… Những tên bắt cóc nói muốn con chip trong tay ông.

Cô đã rất sợ hãi.

Nhưng cô nghĩ ông sẽ cứu cô bằng mọi giá!

Nhưng trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không biết cô ta!”

Sau đó cô được cứu…

Cô tưởng ông sẽ đến, dù sao cô là người yêu của ông, nhưng khi bước ra khỏi căn phòng cũ nát, thứ chào đón cô không phải là cái ôm của ông, mà là khung cảnh đẹp đẽ giữa ông và một người phụ nữ khác đứng cạnh nhau.

Hóa ra không chỉ mình cô bị bắt cóc.

Ông nói không quen biết cô, để tự thân cô vận động, nhưng ông lại dùng con chip để cứu người phụ nữ khác.

Cô thấy ông ôm người đó, nhìn ông dịu dàng như nước.

Sau lại cô ấy mới biết người đó là … một trong những tri kỷ của ông!

Phụ nữ thầm mến ông Lục như người sang sông, có ai không quyến rũ hơn Hoắc Minh Châu, có ai mà không dịu dàng ân cần hơn cô?

Cô đứng trước mặt ông với vẻ đau khổ cùng cực…

Một tiếng “chú Lục” kia, cô không gọi được.

Ông nhờ người dàn xếp cho cô, đến nửa đêm ông mới vào phòng cô, điều đầu tiên ông nói khi thấy cô là: “Minh Châu, chúng ta dừng ở đây đi!”

Cô ngước mắt hỏi… Tại sao!

Lục Khiêm ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn cô một lúc mới nói: “Chúng ta không hợp!”

Cô giàn giụa nước mắt.

Nhưng không giữ lại ông!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 644


Chương 644

Cô nghẹn ngào nói khẽ: “Được! Tạm biệt chú Lục!”

Đó cũng là lần cuối cô gọi ông là chú Lục, và cũng là lần cuối cô gặp ông.

Lục Khiêm không đành lòng.

Ông muốn ôm cô gái ngây thơ hết lòng yêu thương ông lần cuối, nhưng cô lại né tránh rồi nói với giọng kìm nén: “Sáng mai… Tôi sẽ đi!”

Lục Khiêm giật mình, nhìn cô lúc lâu rồi rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô bắt đầu khóc.

Trên kệ trong nhà vệ sinh có một que thử thai đã qua sử dụng với hai vạch ngang màu hồng nhạt.

Trước khi ông đến, cô định nói rằng cô đã mang thai.

Nhưng ông lại nói với , bọn họ không hợp…



Trái tim vẫn đau đớn mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.

Khi ra ngoài, Ôn Noãn ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách với hai tách trà hoa trước mặt.

Thấy mắt Hoắc Minh Châu óng ánh nước, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Nói xong rồi à? Đến đây uống trà!”

Hoắc Minh Châu nức nở gọi: “Chị dâu!”

Cô ấy cực kỳ khổ sở ngồi cạnh Ôn Noãn.

Cô ấy từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối người đó lại chỉ như người dưng nước lã! Điều đáng buồn nhất là cô ấy vẫn thích người này, nhưng vì thích nên cô càng không thể tha thứ cho bản thân và cả ông ấy!

Ôn Noãn để cô ấy dựa vào vai.

Lục Khiêm đi ra, bầu không khí rất khó nói.

Có một số chuyện ông ấy không thể giải thích với Minh Châu, cũng không thể nói cho Ôn Noãn… Cuối cùng, dù thế nào đi nữa, ông đã có lỗi với cô ấy.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Chăm sóc em ấy thật tốt! Cậu về thành phố C trước.”

Ông ấy phải đi…

Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu, lần trước con hỏi cậu đã nghĩ đến việc lập gia đình chưa? Bây giờ… Con muốn hỏi lại!”

Lục Khiêm dừng bước.

Đã từng.

Trong nửa năm ở bên Hoắc Minh Châu, ông ấy từng nghĩ đến kết hôn, bởi khoảng thời gian đó quá đẹp với ông ấy, đẹp đến mức khó bỏ như thuốc phiện!

Nhưng vậy thì sao?

Bây giờ ông ấy không thể nói nên lời.

Lục Khiêm hơi lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Không!”

Ôn Noãn gật đầu: “Con biết rồi! À phải rồi, cậu à… Bà ngoại đến rồi, hiện giờ cậu sang nhà họ Hoắc đi!”

Lục Khiêm nhìn lại.

Sắc mặt Hoắc Minh Châu cũng tái nhợt.

Ôn Noãn nhàn nhạt uống trà, sau đó mỉm cười: “Không phải con mời bà đâu! Do bà ngoại cứ nằng nặc đòi đến xin lỗi thôi!… Cậu à, người già đều bảo thủ mà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 645


Chương 645

Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, cô ấy cũng nhìn ông.

Họ không ngờ sự vô lý của nửa năm đó lại tái diễn đến tận hôm nay.

Cuối cùng, Lục Khiêm khẽ nói: “Đi thôi!”

Hoắc Minh Châu không chịu lên xe với ông, cô ấy nhất quyết lên xe của tài xế, nhưng Ôn Noãn nói muốn thay quần áo rồi đi sau… Hai chiếc xe rời đi, cô bấm số Hoắc Minh gọi anh đến!

Nửa tiếng sau.

Lục Khiêm lái xe đến trước, ông ấy chạm mặt bà cụ Lục ngay trước cổng nhà họ Hoắc.

Bà cụ Lục rất phô trương, mang theo tổng cộng mười tám chiếc xe màu đen cùng với mười hai người hầu cầm theo quà biếu, trông giống đến để cầu hôn hơn là đến xin lỗi.

Tuy Lục Khiêm gọi mưa gọi gió bên ngoài, nhưng lại rất hiếu thảo.

Chỉ cần bà cụ trừng mắt, ông ấy không thể làm gì được.

Nhà họ Hoắc rất rộng, đỗ hai mươi chiếc xe cũng không thành vấn đề, chẳng bao lâu nhà họ Hoắc đã chật kín xe.

Khi quản gia báo cáo, Hoắc Chấn Đông còn đang chơi đùa với Thước Thước trên bãi cỏ.

Thước Thước lăn bóng cao su, chơi đi chơi lại không bao giờ chán.

Quản gia nói xong, Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Dẫn họ đến đây!”

Đúng dịp gặp đứa nhỏ này!

Quản gia lập tức mời bà cụ Lục và Lục Khiêm vào, ông ấy mỉm cười nói: “Ông chủ đang chơi với cậu chủ nhỏ, bên kia có đình, mời bà cụ và ông Lục qua đó ngồi!”

Bà cụ Lục lập tức dẫn con trai qua đó.

Hoắc Chấn Đông ngậm thuốc lá, nhìn từ xa.

Ha!

Ông vẫn nhớ lần đầu tiên Lục Khiêm đến nhà họ Hoắc, dáng vẻ khí thế hùng hổ như muốn san bằng nhà họ Hoắc, hôm nay… A, ông ấy đi theo mẹ, dáng vẻ thấp cổ bé họng!

Bà cụ Lục ngày càng tiến lại gần.

Quản gia dẫn họ ngồi vào đình và phục vụ trà.

Hoắc Chấn Đông bế Thước Thước đi tới, cậu bé đùa nghịch đến mức mồ hôi khắp người, Hoắc Chấn Đông lấy chiếc khăn từ tay người hầu lau mồ hôi cho cậu bé rồi ôm lên đùi như báu vật.

Ban đầu bà cụ Lục không để ý, còn đang suy nghĩ nên nói thế nào.

Nhưng nhìn thoáng qua!

Không đúng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc màu trà như được tạc theo khuôn giống hệt Ôn Noãn, nhìn kỹ lại, cậu bé còn giống Lục Khiêm đến bảy phần, đặc biệt là biểu cảm giữa lông mày.

Bà cụ Lục mất bình tĩnh…

Lục Khiêm cũng vậy.

Ông ấy nhìn đứa bé kia, máu khắp người đông lại, ông ấy không dám tin vào mắt mình.

Đây là đứa trẻ của nhà họ Lục!

Nhưng ông ấy chắc chắn không phải do Ôn Noãn sinh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 646


Chương 646

Lục Khiêm đã gần bốn mươi tuổi, không phải ông ấy không khao khát một gia đình và một đứa con, mà thực tế do ông quá bận nên không nghĩ tới được!

Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!

Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”

Hoắc Chấn Đông nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Châu!”

Lục Khiêm siết chặt tay —

Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ông ấy!

Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ông ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi…

Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.

Đúng lúc này, xe của Hoắc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.

Mọi chuyện… không cần nhiều lời.

Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”

Bà đến để xin lỗi, dù sao con trai bà đã chơi đùa con gái nhà người ta.

Nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa cháu!

Bà cụ đã ngoài bảy mươi, vốn tưởng cả đời không bao giờ được ôm cháu trai, đột nhiên có một đứa cháu trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà…

Bà bỗng cảm thấy, mười tám chiếc xe là quá ít!

Không đủ chân thành!

Trong phòng khách nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!”

Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.

Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bẽn lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.

Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!

Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.

Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.

Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai.

Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện…

Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!”

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.

Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.

Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.

Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?

Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô… chẳng thể có kết cục gì.

Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé… còn có cả lòng căm hận đối với ông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 647


Chương 647

Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.

Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, không về nhà, làm sao có thể sống tốt được?

Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dẫn Ôn Noãn quay về.

Hoắc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: “Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?”

Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.

Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số công việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.

Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng ngồi xuống.

Anh nhìn sang bố mình.

Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.

Con đẩy qua bố, bố đẩy sang con… Ông cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thế!

Cuối cùng, bà Hoắc rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: “Chấn Đông!”

Hoắc Chấn Đông không muốn bị mất sĩ diện trước mặt bà cụ, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói với bà cụ Lục: “Mấy đứa nhỏ còn bướng lắm, nghe thử mấy đứa muốn nói gì đi!”

Bà cụ Lục như có ý gì đó, chậm rãi đứng dậy.

Thân phận của Ôn Noãn rất khó nói, cô nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Thước Thước, dẫn cậu bé ra ngoài chơi.

Đã không còn con nít ở đây nữa, bà cụ Lục cũng tiện nói chuyện hơn rất nhiều.

Lục Khiêm ở trước mặt bà, vẻ cực kỳ kính cẩn nghe lời.

Bà cụ nghiêm nghị nói: “Lục Khiêm, hai nhà Hoắc – Lục chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Minh Châu xem như là người ở thế hệ sau của con, bình thường phải gọi con một tiếng chú Lục… Vậy mà con dám làm vậy với con bé sao! Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi, vậy mà nhà chúng ta lại không biết gì cả! Mẹ dạy con từ nhỏ đến lớn, là để con làm ra chuyện như vậy sao?”

Vẻ mặt Lục Khiêm xấu hổ vô cùng: “Con xin lỗi, thưa mẹ!”

Bà cụ vung tay lên: “Người con cần xin lỗi là con gái nhà người ta kia kìa! Giờ con nên làm gì, hẳn là không cần mẹ phải dạy nữa đúng không?”

Lục Khiêm hơi khựng lại một lát.

Rồi sau đó, không chút do dự, ông đi thẳng đến trước mặt vợ chồng Hoắc Chấn Đông, quỳ xuống.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông sửng sốt.

Bọn họ thật không ngờ Lục Khiêm lại thẳng thắn như vậy.

Với địa vị của Lục Khiêm, nói chuyện nhẹ nhàng đã hiếm gặp rồi, nói gì đến việc quỳ gối thế này.

Hoắc Chấn Đông cũng không phải người vô lý, ép mãi không tha cho người khác.

Ông cũng hiểu con gái của mình, nếu không phải thật lòng thật dạ thích Lục Khiêm thì làm gì có chuyện cô ấy có thể ra ngoài chịu khổ, trộm sinh Thước Thước?

Hơn nữa, Hoắc Minh cũng đã đánh Lục Khiêm một trận rồi!

Nhưng ông cũng khó nói ra những lời này, bèn quay sang liếc vợ một cái.

Bà Hoắc cũng không muốn làm quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, bà đỡ Lục Khiêm đứng lên, nhã nhặn nói: “Thôi thì chú và Minh Châu đã có Thước Thước rồi, về chuyện sau này, hai người tự bàn bạc, nói chuyện với nhau nhé!”

Bà cụ Lục càng thấy xấu hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 648


Chương 648

Hoắc Minh nhìn em gái mình: “Minh Châu, em thấy sao?”

Hoắc Minh Châu bình tĩnh nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm cũng nhìn về phía cô ấy.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ, vì đứa nhỏ này, ông sẽ không thể nào làm khác đi, phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà… Khi hai bên gia đình đều đã đồng ý, ông sẽ sẵn sàng cưới cô ấy.

Nhưng cô ấy không muốn!

Tại sao cô ấy phải đồng ý chuyện này?

Khóe môi Hoắc Minh Châu khẽ động, Lục Khiêm đoán ra được cô ấy đang muốn nói gì, bèn cướp lời trước: “Chúng ta nói chuyện riêng trước đã!”

Hoắc Minh Châu nhìn về phía anh trai.

Hoắc Minh uống một ngụm trà, cười nhạt: “Nói chuyện riêng trước đi! Ông ấy cũng không ăn em được đâu, dù sao giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, có muốn cũng chưa chắc làm nổi!”

Miệng của anh thật là vừa bẩn vừa ác.

Hoắc Minh Châu đồng ý.

Quả thật có một số việc không tiện nói với người lớn…

Hai người nói chuyện ở cạnh chậu hoa nhỏ trong phòng khách.

Hoắc Minh Châu đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía ông ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi có thai từ lần cuối ấy! Sau khi chúng ta chia tay tôi mới biết chuyện này!”

Lục Khiêm chăm chú nhìn bóng dáng cô.

Ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Em nói dối, Minh Châu! Em đã biết từ trước khi chúng ta chia tay rồi đúng không?”

Hoắc Minh Châu khẽ hít vào một hơi.

Cô ổn định lại tâm trạng, sau đó mới nói: “Đúng là chẳng có chuyện gì có thể giấu được ông Lục đây nhỉ! Đúng vậy, tôi biết chuyện này tối hôm chúng ta chia tay! Tôi định báo cho ông biết, thế nhưng lúc đó ông lại bảo chúng ta không thích hợp.”

Thật ra không cần ông phải nói ra, cô và ông cũng không thể bên nhau được.

Cô không phải là người không có phẩm giá.

Ông Lục có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, người nào người nấy đều quyến rũ thướt tha, mà cô chỉ là một con nhóc, làm sao có thể chiếm được trái tim ông? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Hoắc Minh Châu xoay người lại, cười nhạt: “Chị dâu từng nói với tôi thế này, nếu không có tất cả thì chị ấy sẽ không cần! Bây giờ chị chịu ở bên cạnh anh cả chỉ là vì Hoắc Tây mà thôi, dù sao Hoắc Tây cũng còn nhỏ, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, cần có một người bố… Nhưng ông Lục à, Thước Thước từ nhỏ đã không có bố rồi, thằng bé cũng rất khỏe mạnh, chúng ta cũng không cần vì thằng bé mà phải miễn cưỡng ở bên nhau!”

Cô đã lý trí hơn rất nhiều so với trước đây: “Nếu ông muốn gặp thằng bé, lúc nào cũng có thể đến thành phố B, tôi sẽ không cản hai người.”

Nhưng nếu bắt cô mang Thước Thước đến thành phố C, tuyệt đối không được.

Đời này, hai người họ sẽ không bao giờ quay lại thành phố C.

Hoắc Minh Châu nói rất nhiều.

Nhưng Lục Khiêm không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 649


Chương 649

Ông không giống mẹ mình, cảm thấy chỉ cần có con thì mọi chuyện sẽ viên mãn, ông biết bởi vì đứa con này, Minh Châu càng căm ghét ông hơn gấp bội, càng không muốn tha thứ cho ông!

Lục Khiêm đi được đến vị trí hiện tại, đương nhiên không phải kiểu người bồng bột xốc nổi.

Ngay khi đối mặt với tình cảm, với người phụ nữ mà bản thân rất thích, đối mặt với cốt nhục của chính mình, ông đều có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Bởi vì có rất nhiều chuyện cần ông suy nghĩ.

Thời gian một điếu thuốc qua đi, ông như đã nghĩ thấu đáo mọi việc, nhẹ giọng hỏi cô: “Em quyết như thế rồi sao?”

Hoắc Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm đi đến bên cạnh cô, vươn tay muốn xoa nhẹ tóc cô như khi xưa, nhưng cuối cùng ông lại do dự, bàn tay đờ ra giữa không trung…

Rất lâu sau đó, ông mới khàn giọng hỏi: “Rời nhà hai năm, có phải em vất vả lắm không?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy!”

Lục Khiêm không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô vào lòng.

Không mang theo bất kỳ ham muốn, tình cảm nam nữ nào, tựa như người lớn trong nhà đang xót xa con trẻ, ông ôm Hoắc Minh Châu, lặng yên dỗ dành cô…

Dịu dàng như vậy, tựa như một loại thuốc độc đang xâm nhập vào người cô.

Hoắc Minh Châu không muốn chìm sâu vào cái hố đó, cô nhẹ tay đẩy ông ra: “Sau này quan hệ giữa chúng ta là bố mẹ của Thước Thước, không còn gì cả!”

Lục Khiêm cũng không ép buộc cô.

Dưới bóng rèm, ông thấp giọng hỏi: “Minh Châu, khi anh ở bên em, không hề có người nào khác!”

Hoắc Minh Châu rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Đã không còn quan trọng!”



Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu nói ra quyết định của mình.

Bà cụ Lục giận dữ vô cùng, cảm thấy con trai của mình đúng là vô trách nhiệm.

Ngược lại, bên phía nhà họ Hoắc lại cực kỳ bình tĩnh.

Hoắc Chấn Đông thay mặt Hoắc Minh Châu nhận bồi thường của Lục Khiêm, cũng như tiền cấp dưỡng cho Tiểu Thước Thước, đây đều là những gì một người đàn ông nên làm.

Ông nói chuyện với bà Lục: “Bọn nhỏ hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, chuyện bình thường thôi! Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ hai người cũng không còn tình cảm gì mấy với nhau đâu… Sau này chúng ta vẫn là thân thích qua lại với nhau mà, nếu bên nhà bác nếu muốn gặp Thước Thước, chúng tôi sẽ không ngăn cản.”

Bà cụ ít nhiều cũng cảm thấy mất mác trong lòng.

Bà Hoắc rất tốt bụng, bà giữ bà cụ ở lại thành phố B thêm vài ngày nữa, ngay tại nhà họ Hoắc.

Về phần Lục Khiêm, ông có rất nhiều chuyện cần xử lý, ngay chiều hôm đó đã phải chạy về thành phố C.

Chuyện này, tạm thời cứ để như vậy đã.

Buổi chiều đi đón Tiểu Hoắc Tây, Ôn Noãn ngồi trên ghế phó lái, miên man suy nghĩ.

Hoắc Minh cười nhạt: “Kết quả như vậy không phải bình thường sao? Tính tình Minh Châu mềm yếu như vậy, nhưng nếu không thật sự đau lòng, hai năm trước đã bổ nhào vào lòng ông ấy rồi.”

Anh lại trầm ngâm rồi nói tiếp: “Hai năm nay, con bé thay đổi nhiều quá!”

Ôn Noãn mềm nhũn trong lòng.

Cô nghiêng đầu, cố ý trêu anh: “Minh Châu rất khí khái! Chúng ta cũng không nên vì con mà…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 650-651


Chương 650

Hoắc Minh liếc cô một cái.

Anh đạp nhẹ chân ga, đi được một đoạn mới cười cười: “Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Hai tháng qua mà chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào, Ôn Noãn à… em gọi thế này là làm hòa sao?”

Ôn Noãn không nói gì.

Đấu võ mồm với anh chẳng có ích gì.

Hai người không nói gì nữa, bởi lẽ trong lòng mỗi người đều có cảm giác âm ỉ khó chịu vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: “Mặc đẹp đi dự tiệc kỷ niệm một năm vì anh nhé, được không?”

Ôn Noãn khẽ dạ.

Cô không phải người vô tâm, vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Minh đã thay đổi rất nhiều.

Chờ cô, chờ con…

Kể cả đối diện với chuyện xảy ra giữa cậu của cô và Minh Châu, anh cũng rất kiềm chế.

Hai người sống cùng nhau, lại có con với nhau, Ôn Noãn cũng sẵn sàng chờ anh một thời gian, cho nên cô hiểu rõ anh muốn làm chuyện gì trong đêm tiệc kỷ niệm một năm đó, thế nhưng cô vẫn đồng ý!

Còn những chuyện đã qua, cứ để thời gian từ từ chữa lành.

Ôn Noãn không biết tiếng đáp lời nhẹ nhàng kia cực kỳ quan trọng với Hoắc Minh.

Không phải anh không thể nhẫn nại, ba năm qua anh không có người phụ nữ nào mà vẫn chờ cô, hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy cô… điều quan trọng là cô bằng lòng trao cho anh.

Đồng ý, tức là đã mở lòng, đã tin tưởng anh!

Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bỗng nhớ ra: “Mấy hôm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”

Ôn Noãn xoa xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”

Tiểu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trắng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”

Bầu không khí bỗng trở nên quái dị.

Ôn Noãn thật sự không hiểu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiều như vậy!

Mắt cô mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”

Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lể chuyện trên trời dưới biển.

Cô bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho Ôn Noãn nghe.

Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẫn là Trương Sùng Quang.

Ôn Noãn không khỏi lo lắng.

Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiểu Hoắc Tây ra oai.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.

Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đầu tư.

Cô nhìn sang Hoắc Minh.

Hoắc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, Ôn Noãn à… Đừng nói một xíu của hời này em cũng không nhường anh được đó nhé?”

Chương 651

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 652


Chương 652

Hôm nay Hoắc Minh đặc biệt hào phóng, mời Khương Duệ và bạn gái lại gộp bàn ngồi chung… Ôn Noãn cũng phục anh luôn, nhìn anh bình tĩnh bàn luận cổ phiếu tài chính với Khương Duệ, sau đó còn hẹn nhau ra ngoài hút thuốc.

Bạn gái Khương Duệ hâm mộ nói: “Tình cảm của mọi người tốt thật đó!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô cũng không quen thân lắm với bạn gái của Khương Duệ, cũng không muốn làm thân, phát triển tình bạn giữa các cô gái gì đó với cô ấy…

Cô hiểu Hoắc Minh rất rõ!

Nếu thật lòng nghĩ cho Khương Duệ, vậy thì duy trì khoảng cách với cậu ta là cách tốt nhất.

Bên ngoài nhà hàng Pháp.

Hai người đàn ông bình tĩnh ôn hòa đứng hút thuốc cạnh nhau sau nhiều năm.

Hoắc Minh vỗ nhẹ vai Khương Duệ: “Bạn gái không tệ nhỉ!”

Khương Duệ ngẩng đầu từ từ phun ra một ngụm khói thuốc, nhạt nhẽo cười: “An ủi kẻ thất bại đấy à?”

Cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm Hoắc Minh: “Lúc trước khi em đi thành phố H, dự án làm ăn đầu tiên có phải là do anh âm thầm giới thiệu không?”

Hoắc Minh không trả lời.

Anh lẳng lặng hút thuốc, lâu thật lâu sau mới chua xót đáp: “Lúc đó bởi vì em, Ôn Noãn mới hận anh đến vậy! Cô ấy thật sự xem em là bạn bè!”

Đến tận giờ phút này, Hoắc Minh vẫn còn để ý đến chuyện đó.

Thật ra anh biết, Ôn Noãn chưa từng thích Khương Duệ. Nhưng mỗi lần Khương Duệ ở bên cạnh bầu bạn với cô, đều là mớ bòng bong do Hoắc Minh tạo ra, người anh nên trách phải là chính bản thân anh mới đúng.

Vì thế anh đã bồi thường cho Khương Duệ.

Khương Duệ hút xong điếu thuốc, ném xuống đất rồi dập tắt.

Hoắc Minh đã dạy cho cậu ta một điều, người theo đuổi mà không có năng lực, là một loại gánh nặng đối với phụ nữ.

Cậu ta trở về lại nhà hàng.

Hoắc Minh nhìn theo bóng dáng cậu ta, bỗng cảm thấy Khương Duệ rất giống với mình của nhiều năm trước.



Cơm nước xong, mọi người lịch sự chào nhau ra về.

Trên đường về nhà, Ôn Noãn vẫn không nói gì.

Hoắc Minh ngại Tiểu Hoắc Tây đang ở trên xe nên cũng không nói gì, chỉ dám nhịn xuống.

Khi xuống xe, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ quên.

Hoắc Minh ôm nhóc con vào lòng rồi xuống xe, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Noãn đi sau anh.

Rốt cuộc cũng về đến phòng.

Hoắc Minh đặt cô bé xuống giường, Ôn Noãn thay ra bộ đồ ngủ thoải mái cho cô bé, sau đó cúi xuống lau tay chân cho bé con.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô từ phía sau, áp cơ thể vào tấm lưng thon gầy của cô: “Chúng ta nói chuyện nhé, được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 653


Chương 653

Ôn Noãn hơi xoay mặt lại: “Nói chuyện gì?”

“Khương Duệ!”

“Anh ghen rồi, Ôn Noãn à!”



Khi anh trở lại nhà hàng, Ôn Noãn và bạn gái của Khương Duệ vậy mà vẫn dừng ở mối quan hệ chỉ nói hai chữ “Xin chào.”, anh liền hiểu ra đây là sự bảo vệ thầm lặng của Ôn Noãn đối với Khương Duệ, mà Khương Duệ ít nhiều gì cũng có sự bảo vệ như vậy đối với cô.

Loại ăn ý này, khiến Hoắc Minh cảm thấy chua cực kỳ.

Anh chưa bao giờ là người che giấu cảm xúc của mình, cho nên quyết định nói thẳng với cô.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Đều là cuốn lịch cũ rồi, sao giờ anh còn nhắc lại làm gì? Dù gì tôi và cậu ấy cũng không thể có chuyện gì được.”

Hoắc Minh dán vào lưng cô, bàn tay không thành thật mà lần mò một lát.

Sau đó, cuối cùng anh vẫn bế cô về lại phòng ngủ chính.

Ôn Noãn sợ đánh thức Tiểu Hoắc Tây, chỉ ậm ờ nhượng bộ.

Khi vào đến phòng ngủ, Hoắc Minh đẩy cô xuống giường, đan mười ngón tay vào tay cô… hôn cô triền miên đắm đuối.

Hôn được một lúc lâu, Ôn Noãn liền quay mặt đi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng thở dốc bên tai cô: “Ôn Noãn, anh từng tự hỏi tại sao anh lại để ý Khương Duệ đến như vậy… Thậm chí anh còn chưa từng chú ý Cố Trường Khanh đến thế.”

Ôn Noãn nhìn anh: “Tại sao?”

Một tay Hoắc Minh đưa ra, dịu dàng vuốt ve những đường nét tinh xảo trên mặt cô, thấp giọng đáp: “Bởi vì cậu ta đối xử tốt với em! Không có người đàn ông nào đối xử tốt với em hơn cậu ta, chính vì như vậy, cho nên anh cực kỳ ghen tỵ với cậu ta!”

Ôn Noãn tức đến bật cười.

“Hoắc Minh, đã vậy rồi anh còn không buông tha cho tôi?”

Anh nhìn cô chăm chú, nhìn một lúc lâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Giờ em về rồi, nhưng lại như chưa từng trở về! Em là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, nhưng hình như chẳng phải vợ của anh… Ôn Noãn, anh thấy chưa đủ!”

Ôn Noãn chân thành nói với anh: “Ngày mai em dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm thần!”

Hoắc Minh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, người có vấn đề là em, không phải anh!”

Anh cắn nhẹ vào phần da thịt mềm mại sau tai cô: “Anh chỉ muốn em muốn anh! Cũng giống như lúc trước, em thấy anh liền muốn làm những chuyện giống anh… Ôn Noãn, em có biết tại sao đã lâu như vậy chúng ta không sinh hoạt vợ chồng không, bởi vì em không muốn, trong mắt em chỉ có Hoắc Tây mà thôi, em mặc kệ anh trêu chọc đến mức nào, em chỉ chịu làm khi em muốn, chứ không phải muốn anh!”

Ôn Noãn không nói nên lời.

Hoắc Minh cởi thắt lưng, nhẹ nhàng siết quanh cổ tay cô.

Ôn Noãn ngây người: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”

Anh kéo cà vạt ra, hôn lên má cô, dịu dàng cười cười: “Không làm gì cả! Anh chỉ muốn em hoàn toàn tiếp nhận anh thôi!”

Sau đó, mắt cô bị bịt lại.

Cô không thể nhìn thấy gì cả, mọi giác quan đều bị khuếch đại…

Hoắc Minh hôn cô một lúc, quỳ gối bên cạnh cô, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại lên gối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 654


Chương 654

“Anh để chế độ vòng lặp rồi!”

Ôn Noãn nghe được vài giây, khuôn mặt liền đỏ lựng lên!

Bản ghi âm này rõ ràng được ghi lại từ vài năm trước, ở thành phố H…

Cô cắn môi, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà mắng: “Hoắc Minh, đồ khốn! Anh có bệnh à! Anh…”

Hoắc Minh dán sát vào tai cô: “Anh ghen! Anh muốn bắt nạt em, muốn nhìn em tan vỡ vì anh!”

Anh khoan khoái thản nhiên nói: “Anh sang phòng sách, lát nữa đến nghiệm thu kết quả nhé!”

Hoắc Minh đến phòng sách.

Anh ngồi một mình bên trong, lặng lẽ hút thuốc.

Ba năm qua anh quá bận rộn, thời gian nhớ Ôn Noãn cũng rất ít, chứ đừng nói tới thứ khác.

Hiện giờ tĩnh tâm lại…

Năm đó bắt Ôn Noãn cắt đứt liên lạc với Khương Duệ là một trong những chuyện anh hối hận nhất, chuyện đó đã giúp Khương Duệ chiếm được vị trí nhỏ trong lòng Ôn Noãn mãi mãi.

Cho dù không phải tình yêu, cũng đủ để anh ghen tị.

Hoắc Minh đang chán nản, cửa phòng sách bị đẩy ra, từ khe cửa lộ ra sợi tóc xoăn nhỏ màu trà, đi chân trần, trên người là bộ đồ ngủ hoa nhỏ đáng yêu.

“Bố!”

Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng anh, ôm cổ anh nũng nịu.

Hoắc Minh đặt chân nhỏ của cô bé vào lòng, hôn nhẹ, dịu dàng hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”

Tiểu Hoắc Tây mơ màng.

Cô bé dựa vào lòng anh, thì thầm muốn mẹ.

Hoắc Minh nghĩ tới người phụ nữ trong phòng ngủ chính, trong lòng rung động… Sao có thể để Hoắc Tây nhìn thấy dáng vẻ đó của Ôn Noãn?

Anh nhẹ nhàng dỗ cô bé: “Mẹ đang ngủ trong phòng bố!”

Tiểu Hoắc Tây thì thầm: “Con muốn ngủ với mẹ!”

Hoắc Minh một tay ôm cô bé, lay nhẹ, trước khi ngủ lại kể chuyện cho cô bé.

Đêm khuya, giọng nói của người đàn ông hơi khàn.

Khi nghe cảm thấy bình yên.

Tiểu Hoắc Tây chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng anh, Hoắc Minh biết lúc này đặt cô bé xuống sẽ tỉnh, quấn cô bé trong chăn nhỏ, ôm dỗ ngủ gần một tiếng.

Đêm khuya, Tiểu Hoắc Tây ngủ say.

Hoắc Minh ngồi mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bé, không kìm lòng được hôn một cái.

Bé con này là cốt nhục của anh và Ôn Noãn, anh vô cùng yêu cô bé.

Tiểu Hoắc Tây xoay người, ôm lấy gối ôm cà rốt.

Hoắc Minh không nỡ rời đi, lại ở cùng cô bé một lúc!

Khi anh trở lại phòng ngủ chính, không khỏi giật mình.

Tóc Ôn Noãn ướt đẫm, trán cũng lấm tấm mồ hôi, màu xanh nhạt đuôi mày đặc biệt rõ ràng… Rất không ra dáng con người.

Hoắc Minh bước tới, cúi xuống nhìn cô chăm chú, yết hầu không ngừng lăn lộn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 655


Chương 655

Anh cởi cà vạt, thả cô ra.

Ôn Noãn khẽ thở dốc, giọng nói mềm mại như mang theo hơi nước: “Hoắc Minh… Đồ khốn!”

Hoắc Minh rất hiểu phụ nữ.

Anh biết cô muốn, vì thế ghé vào tai cô nói: “Tắm trước hay là làm trước?”

Ôn Noãn ôm anh, hôn anh…

Không khí không ngừng nóng lên!

Bầu không khí trong phòng ngủ kiều diễm, người đàn ông vừa hôn, vừa nói lời tâm tình với người phụ nữ: “Gọi Hoắc Minh! Ôn Noãn, gọi anh Hoắc Minh!”

Đột nhiên Ôn Noãn dừng lại.

Cô ghé vào tai anh: “Tôi ngủ với Hoắc Tây! Anh Hoắc ngủ ngon!”

Cô giật ra, còn vỗ nhẹ khuôn mặt đẹp trai của anh: “Tổng Giám đốc Hoắc cũng nếm thử cảm giác này đi!”

Hoắc Minh không cản cô.

Anh dựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẩm nhìn cô xuống giường chỉnh lại quần áo, cười nhẹ: “Nhìn không ra, em chịu đựng giỏi đấy!”

Ôn Noãn mắng anh cặn bã lịch thiệp!

Hoắc Minh khẽ cười, anh lớn lên đẹp trai lại rất giỏi trêu chọc cô, Ôn Noãn thật sự không dám nhìn…

Cô tắm trong phòng dành cho khách rồi ngủ.

Điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gửi Zalo: [Rất nhớ em!]

Ôn Noãn nhìn ba chữ đó, cười duyên dáng.

Cô không trả lời, anh lại gửi đoạn tin nhắn khác: [Tới ngủ với anh! Anh sẽ không làm gì… Muốn ôm em ngủ, sáng sớm anh đi chạy bộ, trở về mang hoa hồng cho em, gọi em thức dậy!]

Ôn Noãn đã dây dưa với anh vài năm.

Thật ra cô biết anh đang nghĩ gì, anh không ép buộc, đơn giản là muốn bắt đầu lại với cô, muốn nói chuyện yêu đương với cô…

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt.

Mấy năm nay, dù yêu hay hận, người đó luôn là Hoắc Minh.

Tất cả, luôn là Hoắc Minh.

Cô không trả lời anh, cô biết anh không để ý cô có trả lời hay không, anh đang tận hưởng quá trình theo đuổi cô… Họ sống cùng nhau, nếu bởi vì Hoắc Tây mà qua loa cả đời, vậy thật đáng buồn.

Trong tình cảm sau này, Ôn Noãn không muốn sống thành dáng vẻ không có giá trị.

Hoắc Minh muốn thì phải theo đuổi và giành lấy.

Cho hay không, cho bao nhiêu, Ôn Noãn muốn tự mình quyết định.



Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy, một bông hồng tươi được đặt đầu giường.

Cô nghiêng người, nhẹ nhàng gảy cánh hoa.

Điều này làm cô nhớ tới lúc trước họ ở bên nhau, thật ra anh thường xuyên tặng cô, chỉ là không biết tâm trạng anh lúc đó và bây giờ khác nhau thế nào.

Ôn Noãn không muốn lún sâu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom