Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 661


Chương 661

Hoắc Minh châm điếu thuốc.

Thuốc lá kẹp ở giữa những ngón tay thon dài của anh, không động đậy, cũng đã là một bức tranh trông rất đẹp.

Mặt anh không chút cảm xúc nhìn Kiều An: “Nếu như không phải cô náo loạn kiếm đường chết, muốn nhảy lầu từ Tây Á, tôi sẽ không gặp mặt cô! Kiều An… tôi không muốn nói quá khứ của chúng ta ai đúng ai sai, tôi chỉ muốn nói, sau này đừng dây dưa không rõ nữa!”

Đôi môi Kiều An run rẩy: “Em nhảy từ đây xuống, anh cũng không quan tâm sao?”

Cô ta điên cuồng: “Anh sẽ không bỏ mặc em! Anh yêu em!”

Giọng Hoắc Minh vô cùng lạnh nhạt: “Kiều An, tôi tính sẽ luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ cô! Nếu như… cô cố chấp muốn nhảy xuống từ nơi này, như vậy nhân viên bảo vệ ở đây trong vòng một phút sẽ mang xác của cô tới một hẻm nhỏ tăm tối, chờ người trong nhà đến nhận, về phần máu trên đất, cũng sẽ được rửa sạch rất nhanh!”

Anh nói đến đây, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

Trong mắt của anh, không chút lưu luyến với quá khứ!

Hoắc Minh đưa tay, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc.

Ở khoảnh khắc này anh hiểu rõ, anh thích một người con gái như Ôn Noãn, mãi mãi không bao giờ vì tình cảm, vì người đàn ông mà tổn thương bản thân, tổn thương người khác.

Cho dù có lúc anh tức đến mức ngứa miệng, nhưng chính là anh không nhịn được đuổi theo cô.

Khi bước sang cái tuổi ba mươi, anh khẳng định Ôn Noãn chính là người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết quãng đời.

Kiều An cười.

Giọng cô ta nhẹ nhàng: “Minh, tất cả mọi thứ của anh vẫn luôn hấp dẫn em! Làm sao bây giờ, em không muốn tặng anh cho ai khác chút nào!

Ôn Noãn sẽ lập tức đến đây và nhìn thấy chúng ta lại gặp nhau, anh nói cái này có k1ch thích cô ta không chứ? Hay cô ta vẫn sẽ lại dịu dàng ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, để anh hôn?”

Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt khẩn trương.

Lúc này, cửa lớn phòng làm việc bị đẩy ra, Ôn Noãn đứng trước cửa.

Kiều An cười rạng rỡ hơn: “Ôn Noãn, lại gặp nhau rồi!”

Ôn Noãn chậm rãi bước đến.

Cô đi đến trước mặt Kiều An, lời nói nhẹ như mây bay: “Đúng, lại gặp nhau rồi! Cô Kiều gọi điện thoại cho tôi muốn bảo tôi chứng kiến chuyện gì?”

Kiều An khẽ giật mình.

Sau đó cô ta hơi hất cằm lên nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, Minh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi! Chúng tôi gặp nhau, tôi không tin trong lòng cô không có chút cảm giác nào!”

Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Là của tôi, anh ấy chỗ nào cũng nhớ đến tôi! Không phải của tôi, lúc cô sống ở Anh Quốc anh ấy sẽ đi tìm cô!”

Kiều An đứng hình.

Cô ta không ngờ thế mà Ôn Noãn không để bụng.

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Kiều An, cô luôn cảm thấy hai người chính là nhớ mãi không quên! Thế nhưng Hoắc Minh trải qua những việc kia với tôi, đã sớm thay thế quá khứ của cả hai! Anh ấy chưa chắc mãi mãi là của tôi, nhưng… đã sớm không thuộc về cô!”

Sắc mặt Kiều An trắng bệch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 662


Chương 662

Cô ta thua, cô ta thua hoàn toàn… Không còn ai quan tâm đ ến sự tồn tại của cô ta.

Hoắc Minh gọi nhân viên kéo cô ta rời đi, chờ đến khi phòng làm việc yên tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra từ phía sau bàn làm việc, bước đến bên cạnh Ôn Noãn.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, giọng khẽ run: “Bà Hoắc, cảm ơn em!”

Ôn Noãn dựa vào đầu vai anh.

Cái ôm này dịu dàng quá mức, họ cũng không muốn làm gì khác…

Lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói: “Em coi như không tin vào tình cảm của anh dành cho em, nhưng em tin tình yêu anh dành cho Hoắc Tây, không phải một người như Kiều An có thể so sánh được…”

Mặt của cô sát vào cổ anh, cảm thấy ấm áp.

Hoắc Minh vẫn luôn có sức quyến rũ tuyệt vời, hấp dẫn người phụ nữ.

Thế nhưng Ôn Noãn chưa nói với anh, thật ra cô vẫn thích bố của Hoắc Tây nhất… Cô dán vào bên tai anh lẩm bẩm: “Bây giờ chúng ta không làm chứng nhận, Hoắc Minh à, anh có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm hay không?”

Hoắc Minh bị tấn công mà cả người nóng lên.

Anh không hề biết, Ôn Noãn có thể trêu chọc anh như vậy.

Bản năng của đàn ông giúp anh đánh trả lại rất nhanh, anh đặt thân thể cô trên người mình, giọng khàn khàn không còn rõ: “Vậy thì không trở về nhà, ở lại khách sạn nhé?”

Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn: “Em muốn về nhà, muốn lên giường với anh.”

Hoắc Minh gặm nhẹ phần thịt mềm sau tai cô, nói lời không trong sạch tán tỉnh cô: “Em học những thứ này ở đâu ra…Hả? Ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào dạy em những cái này?”

Anh thực sự nhịn không được, âu yếm ôm cô đặt lên bàn làm việc.

Nghiêng người, hôn cô.

Hoắc Minh đã rất đ ộng tình, Ôn Noãn lại rất ăn ý với anh, bầu không khí thật sự rất tốt… Hôn hồi lâu, anh dựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng th ở dốc: “Thật muốn ở chỗ này, làm đến khi em khóc.”

Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.

Vuốt v e an ủi một hồi lâu, cô chỉnh áo sơ mi cho anh, lúc cài kỹ khuy áo, ngón tay thon dài của cô ở chỗ ấy, không di chuyển.

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay của cô, giọng khàn khàn không rõ: “Ôn Noãn, em phải về!”

Sau bữa tiệc.

Hoắc Minh và Ôn Noãn không tham gia, họ trốn trong phòng làm việc của anh, nói chuyện yêu đương.

Kết thúc bữa tiệc, anh cũng không để tài xế lái xe đưa về.

Anh xa cách cô quá lâu, ngay cả thời gian trên xe, anh cũng muốn nói chuyện riêng với cô.

Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi ghế trẻ em.

Có lẽ quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ say.

Hoắc Minh dừng xe ở đầu đường, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn ngồi ghế sau, trầm giọng nói: “Lên phía trước ngồi.”

Ôn Noãn do dự.

Cô còn đang mặc đầm dạ hội!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 663


Chương 663

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm, nhiệt độ kia như có thể làm tan chảy người phụ nữ, thấy cô không nhúc nhích, anh nói: “Đưa tay cho anh!”

Ôn Noãn vươn tay, anh nắm chặt rồi nhẹ nhàng kéo cô, cô liền ngồi bên cạnh anh.

Hoắc Minh thắt dây an toàn cho cô, ngón tay thon dài khẽ khàng chạm vài nơi, Ôn Noãn run nhẹ một cái, anh giương mắt nhìn cô, sau đó cười: “Có cảm giác thế nào?”

Mặt Ôn Noãn quay sang một bên, định phủ nhận nhưng lại không muốn phủ nhận.

Đêm khuya dần.

Xe RV đắt tiền màu đen chậm rãi lái vào biệt thự, cuối cùng xe dừng lại trên bãi, Hoắc Minh mở dây an toàn, nghiêng người nói nhỏ: “Anh dỗ Hoắc Tây đi ngủ, em ở phòng ngủ chính chờ anh nhé?

Thân thể Ôn Noãn có chút mềm nhũn.

Hoắc Minh bước đến, nhẹ nhàng hôn sâu một lúc, dùng ngón tay khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em lên trước đi!”



Ôn Noãn lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Khi vừa mở cửa, cô hơi ngạc nhiên.

Cả phòng ngủ bày hoa hồng đỏ khắp nơi, còn có rất nhiều hộp quà, xem ra đều là đưa cho cô.

Phụ nữ đều thích được cưng chiều, Ôn Noãn đương nhiên cũng vậy.

Cô cởi giày cao gót ra, ngồi lên trên tấm thảm lông dê màu trắng, bắt đầu mở những món quà kia.

Đa số là trang sức.

Còn có những váy dự tiệc mùa này của các thương hiệu sang trọng.

Thậm chí còn có giày cao gót, cao mười phân làm nổi bật đường cong của bắp chân.

Cô ở bên anh rất lâu, hiển nhiên biết tâm tư đen tối của anh, không khỏi đỏ mặt.

Cửa phòng ngủ mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt.

Hoắc Minh đứng trước cửa ra vào, anh vẫn mặc bộ tây trang sang trọng màu đen, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn càng nổi bật đẹp mắt.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bước đến phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ của cô: “Em thích không?”

Hiển nhiên Ôn Noãn rất thích.

Cô nhẹ nhàng quay người, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh, khi hôn quấn quýt triền miên, cô lẩm bẩm: “Em thích lắm! Nhưng em thích anh hơn!”

Anh cười rất nhẹ, dán vào tai cô chân thành nói: “Ôn Noãn, đã ba năm rồi chúng ta không làm chuyện đó!”

Trong phòng ngủ chính chỉ có một ngọn đèn trên đầu giường đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Bầu không khí vô cùng tốt.

Họ ôm hôn nhau rồi cùng ngã xuống giường.

Ba năm không làm, Hoắc Minh hơi không quen, Ôn Noãn cũng không thực sự buông thả.

Nhưng như vậy lại càng khiến người ta phải rung động.

Hoắc Minh cúi người sát bên tai cô, ban đầu còn dịu dàng quan tâm mà dỗ dành cô, sau đó bắt đầu không kiềm chế nổi, chỉ thuận theo bản năng của mình.

Chìm nổi không biết bao nhiêu lần…

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một đứa trẻ ôm gối dụi mắt: “Bố ơi!”

Tất cả đều trở nên tĩnh lặng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 664


Chương 664

Hoắc Minh khó nhọc thở ra một hơi, cúi đầu từ phía trên nhìn xuống Ôn Noãn.

Giọng Ôn Noãn đứt quãng: “Hoắc Minh, anh ra bế con bé đi!”

Ánh mắt Hoắc Minh đầy sâu xa, hầu kết không nhịn được mà lăn lên lộn xuống, cuối cùng vẫn khoác áo tắm vào, xuống giường bế vật nhỏ kia lên.

Tiểu Hoắc Tây chui vào lồ ng ngực bố mình.

Cô bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn từ giấc mơ, có lẽ vì sợ hãi nên bàn tay nhỏ bé của cô bé vòng qua cổ Hoắc Minh, ôm chặt lấy anh.

Hoắc Minh dịu dàng dỗ cô bé, lại nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh mình, giọng nói khàn khàn cất lên vô cùng dịu dàng: “Đi rửa sạch một chút đi, nếu không sẽ khó chịu!”

Mặt Ôn Noãn nóng lên, rút áo sơ mi của anh khoác lên người, đi vào phòng tắm.

Trong phòng ngủ chính tối mờ, Tiểu Hoắc Tây nằm trong vòng tay bố mình, khe khẽ ngâm nga.

Hoắc Minh cầm cuốn truyện thiếu nhi trên đầu giường đọc cho cô bé nghe, giọng đọc dịu dàng trầm thấp lại hơi khàn khàn, Tiểu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh lại…

Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy khung cảnh đó.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mềm mại. Lại nói, cô và Hoắc Minh có thể hòa giải với nhau thực sự có liên quan đến Hoắc Tây.

Hoắc Minh đã hy sinh rất nhiều vì Hoắc Tây.

Trước đây, muốn anh dừng lại còn khó hơn lên trời.

Cô lau khô tóc, ngồi xuống bên giường, dịu dàng chạm lên cái đầu nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, khẽ nói: “Ban đêm con bé luôn thức giấc thế này sao?”

Hoắc Minh đặt cuốn truyện thiếu nhi sang một bên.

Ánh mắt sâu thăm thẳm.

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Em sợ con bé sẽ đến đúng lúc quan trọng sao?”

Ôn Noãn đỏ mặt: “Hoắc Minh, anh biết em không hề có ý này!”

Hoắc Minh vẫn chăm chú nhìn cô như cũ.

Cô vừa mới tắm xong, trên làn da vẫn còn sắc hồng nhạt do chuyện vừa rồi để lại, toàn thân toát lên màu sắc nhàn nhạt của tình d*c, anh thực sự rất muốn tiếp tục…

Ôn Noãn đoán ra anh đang nghĩ gì, nói nhỏ: “Để hôm khác đi!”

Hoắc Minh cười cười: “Lại đây, để anh hôn một cái.”

Ôn Noãn nghiêng người qua, ngoan vô cùng.

Hoắc Minh hôn cô một cái.

Nụ hôn này rất dịu dàng, không hề mang theo tình d*c.

Hoắc Minh không cho cô rời đi, kéo cô vào bên sườn còn lại, giũ chăn đắp lên người hai mẹ con, sau đó tắt đèn trong phòng ngủ đi…

Ôn Noãn dựa trong lồ ng ngực anh, vẫn không nói tiếng nào.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Đợi Hoắc Tây lớn hơn một chút là ổn rồi!”

Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.

Cô lại phản bác: “Em không có ý kia!”

Hoắc Minh vuốt v e bờ môi cô trong bóng tối, giọng khàn tới mức gần như không nghe thấy: “Ôn Noãn, anh vẫn chưa đủ! Anh biết em cũng chưa đủ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 665


Chương 665

Bọn họ đều đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, bị cắt ngang giữa chừng thì ai cũng không dễ chịu. Thế nhưng, loại cảm giác chưa đủ vì con nhỏ này vậy mà lại cũng có mấy phần ngọt ngào.

Ôn Noãn bị anh nói tới đỏ cả mặt, không nhịn được mở miệng: “Làm gì có người đàn ông nào giống anh chứ!”

Bên ngoài thì đứng đắn, bên trong lại cợt nhả không chịu nổi!

Hoắc Minh cúi đầu bật cười.

Anh ghé sát vào tai cô, hỏi: “Em không thích sao? Ôn Noãn, anh không tin em không thích!”

Ôn Noãn không thèm nói nữa.

Cô tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

……

Sáng sớm, cô chậm rãi mở to mắt.

Trước mặt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh, gần trong gang tấc.

“Dậy rồi à?” Anh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt mịn màng của cô, khe khẽ lừa đảo: “Hoắc Tây còn nửa tiếng nữa mới dậy, chúng ta vào phòng tắm, được không?”

Chân Ôn Noãn hơi mềm nhũn.

Dù sao cô vẫn còn muốn, vì vậy chỉ ỡm ờ.

Làm xong một lần, Hoắc Minh vẫn chưa thỏa mãn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: “Đưa Hoắc Tây đi xong thì đến công ty của anh, nhé?”

Ôn Noãn đã không muốn nữa.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em muốn về xem mẹ thế nào.”

Dì Nguyễn đã ra viện, vẫn đang sống ở căn hộ cũ của bọn họ. Bà sống ở đó đã quen, hơn nữa nơi đó còn có những kỷ niệm về Ôn Bá Ngôn.

Hoắc Minh lại dỗ dành cô: “Tối nay chúng ta cùng đi đón Hoắc Tây rồi đi ăn cơm!”

Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Cô dựa vào vai anh, thì thầm nói chuyện với anh, không cho anh làm xằng làm bậy.

Hoắc Minh cũng biết mình hơi quá đáng, gật đầu, dịu dàng giúp cô tắm rửa thay quần áo.

Khi Tiểu Hoắc Tây rời giường cũng là tự anh đưa con bé đi.

Cô bé vui vẻ mặc một chiếc váy hoa nhí xinh xắn, sau đó lấy lược chải mái tóc xoăn màu nâu thành kiểu bông bông xù xù, vừa chải vừa tò mò hỏi: “Tại sao mẹ vẫn còn ngủ vậy ạ?”

Hoắc Minh thắt xong cà vạt, quần áo chỉnh tề.

Anh ôm Tiểu Hoắc Tây đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Mẹ hơi mệt!”

Tiểu Hoắc Tây ôm cổ bố mình.

Đôi mắt đen láy sáng ngời của cô bé nhìn Hoắc Minh chăm chú: “Tại sao bố lại không mệt vậy ạ?”

Hoắc Minh:…

Anh x0a nắn khuôn mặt của bé con nhà mình: “Đợi đến bao giờ con lớn thì sẽ biết!”

Cách anh dạy con là có thể tránh không trả lời nhưng tuyệt đối không nói hươu nói vượn.

Tiểu Hoắc Tây cái hiểu cái không.

Cô bé siết chặt nắm tay nho nhỏ: Trương Sùng Quang nhất định sẽ biết! Cô bé định bụng hỏi Trương Sùng Quang!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 666


Chương 666

Hoắc Minh đưa Hoắc Tây xuống lầu.

Người giúp việc nhìn lên trên lầu, mỉm cười hỏi: “Bà chủ vẫn chưa dậy sao ạ?”

Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây lên ghế, kéo bữa sáng tới đặt trước mặt cô bé rồi mới trả lời người giúp việc: “Bà chủ hơi khó chịu, tôi đưa Hoắc Tây đi rồi sẽ quay về đưa cô ấy tới bệnh viện!”

Người giúp việc cũng là người từng trải, vừa nghĩ kỹ một chút liền hiểu ra.

Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.

Không thêm đường, nhưng anh lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào…

Tiểu Hoắc Tây cũng vô cùng vui vẻ.

Sáng sớm thức dậy, cô bé đang nằm trong lòng bố mình, mẹ cũng vậy.

Nhưng mà hình như mẹ vừa khóc thì phải.

Mí mắt sưng nhẹ, khóe mắt còn hơi ướt át, đây có lẽ chính là cái khó chịu mà bố nói rồi!

Tiểu Hoắc Tây có thể cảm nhận được bố đối xử với mẹ vô cùng dịu dàng, ánh mắt mỗi khi bố nhìn mẹ đều không giống với khi nhìn người khác, giống như ánh mắt của Trương Sùng Quang khi nhìn thấy một mâm thịt kho tàu vậy.

Tiểu Hoắc Tây không nhịn được nói: “Có phải bố cực kỳ thích mẹ không ạ?”

Trong lòng Hoắc Minh chợt mềm mại.

Anh rất yêu bé con mà Ôn Noãn đã sinh cho anh này, vô cùng thông minh.

Anh xoa xoa mái tóc xoăn màu nâu của cô bé, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy! Mẹ và Hoắc Tây giống nhau, đều có mái tóc nâu, làn da mềm mại mịn màng này.”

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ trong lòng.

Khi vui vẻ, cô bé liền cúi đầu bới bới bát cơm.

Bới một hồi, cô bé lại ngẩng đầu lên, nói: “Tóc của ông cậu (Lục Khiêm) khi chưa nhuộm cũng có màu nâu, da của ông cũng trắng… Có phải bố cũng thích ông ấy không ạ?”

Hoắc Minh:…

Tiểu Hoắc Tây lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà cô thích! Bố ơi, có phải người nhà bố đều thích người tóc nâu không ạ?”

Hoắc Minh thấy hơi đau đầu.

Chỉ số thông minh của Hoắc Tây cao tới 176, hoàn toàn đạt tới mức của một thiên tài.

Anh nghĩ, sau này phải là một chàng trai như thế nào mới xứng đôi với viên ngọc quý trong tay anh đây!

……

Ăn xong bữa sáng, anh đưa Tiểu Hoắc Tây đến trường sau đó lại trở về đón Ôn Noãn.

Ôn Noãn hơi mệt, nhưng cô vẫn phải rời giường.

Cô tự cảm thấy tối qua mình rất phóng túng, có lẽ người giúp việc cũng nghe thấy tiếng động trên lầu, cô sợ người ta bàn tán sau lưng mình.

Hoắc Minh vô cùng kiên nhẫn.

Cô rửa mặt thay quần áo, anh ở tầng dưới tranh thủ xử lý một số công việc qua điện thoại.

Tập đoàn Tây Á phát triển rất nhanh chóng, bình thường anh vô cùng bận rộn, thời gian ở cạnh Ôn Noãn vốn đã ít hơn, hơn nữa buổi tối Hoắc Tây lại ở nhà, vậy nên anh hy vọng ban ngày cô có thể ở cùng mình.

Chẳng sợ buồn chán, giữa lúc công việc bận rộn ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cô là anh cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 667


Chương 667

Hoắc Minh nghĩ thầm, cái này có lẽ chính là yêu đương nồng nhiệt nhỉ!

Anh rất hưởng thụ cảm giác này.

Ôn Noãn nằm trong phòng nghỉ của chủ tịch của anh ngủ nửa ngày, buổi chiều, cô xem lại một số hồ sơ bệnh án của Hoắc Tây, Hoắc Minh quá bận, mà cô lại rảnh rỗi hơn anh rất nhiều, cô tình nguyện cùng chia sẻ với anh một chút.

Căn phòng rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

Ôn Noãn lật tới một trang, cô nhấc mắt hỏi Hoắc Minh: “Năm nay Hoắc Tây đã phải truyền máu hai lần?”

Hoắc Minh bảo cô mang sang.

Ôn Noãn cầm bệnh án tới cho anh xem.

Hoắc Minh nhìn trang giấy kia một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây mắc chứng rối loạn đông máu, hơn nữa còn mang nhóm máu gấu trúc. Trẻ con đi học ở trường mầm non khó tránh khỏi có một chút va chạm, ngoại trừ lượng máu gấu trúc được dự trữ trong ngân hàng máu, anh còn có số điện thoại của cả bốn người mang nhóm máu này trong thành phố, Ôn Noãn… Không cần phải căng thẳng như vậy!”

Anh và Hoắc Tây là ruột thịt, không thể truyền máu.

Nếu không sẽ đơn giản hơn rất nhiều!

Ôn Noãn thực sự rất đau lòng, nhưng đã có Hoắc Minh lo liệu cho Hoắc Tây, cô cũng không nhịn được mà yên tâm hơn nhiều.

Cô lưu cả bốn dãy số cá nhân kia vào điện thoại của mình.

Hoắc Minh im lặng nhìn cô chăm chú.

Ôn Noãn cười cười: “Anh sao vậy?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô, giọng bỗng nhiên khàn khàn: “Đêm qua em ngủ với anh nhiều lần như vậy, bao giờ mới chịu cho anh một thân phận đây?”

Ôn Noãn đã được chiêm ngưỡng trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Hoắc Minh từ lâu.

Mặt cô đỏ bừng lên: “Khốn nạn!”

Hoắc Minh kéo cô ngồi lên đùi mình, cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải sao? Sáng nay trong phòng tắm là ai quấn lấy anh không cho anh rời đi nhỉ?”

Ôn Noãn thật không muốn quan tâm đ ến anh nữa.

Cô đẩy anh ra, đang chuẩn bị quay lại sô pha sắp xếp lại tài liệu thì chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên.

Là Hoắc Chấn Đông gọi tới.

Lời nói rất ngắn gọn, cũng rất kiềm chế: “Kiều Cảnh Niên vừa qua đời rồi!”

Ý của Hoắc Chấn Đông rất đơn giản, dù sao thì Kiều Cảnh Niên cũng là bố ruột của Ôn Noãn, những tin tức như thế này vẫn nên để Hoắc Minh nói với cô thì tốt hơn.

Hoắc Minh cũng hiểu.

Anh cúp điện thoại, lại kéo Ôn Noãn vào trong lòng mình.

Anh dựa vào ngực cô, nhẹ giọng nói: “Kiều Cảnh Niên đi rồi!”

Ôn Noãn ngẩn người.

Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hoắc Minh, im lặng.

Hoắc Minh biết trong lòng cô không quá dễ chịu, bất kể thế nào, người kia vẫn là người đàn ông đã từng đi một đoạn đường với Lục Tiểu Noãn, hơn nữa còn có Ôn Noãn…

Hoắc Minh thấp giọng hỏi cô: “Nếu em muốn đi thì anh sẽ đi với em!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 668


Chương 668

Một lúc lâu sau Ôn Noãn mới lắc đầu: “Không đi!”

Không phải cô lạnh lùng vô tình, nhưng nếu cô đến đó, cô sẽ phải đối mặt với người nhà họ Kiều, hơn nữa, cô phải dùng thân phận gì để tới đó chứ?

Sau khi biết được chuyện này, tâm trạng của Ôn Noãn vẫn luôn không vui vẻ.

Hoắc Minh luôn ở bên cạnh cô.

Ngày hôm sau, Kiều Cảnh Niên được chôn cất.

Ôn Noãn tới trước mộ Lục Tiểu Noãn. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi cười của Lục Tiểu Noãn, đặt lên mộ bà một bó hoa bách hợp, cúi đầu lên tiếng: “Mẹ, người kia đi rồi!”

Hoắc Minh ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, an ủi cô trong im lặng.

Ôn Noãn dựa lên người anh, nói nhỏ: “Bốn năm trước, khi bố tôi qua đời, Kiều Cảnh Niên đã phun một ngụm máu ở đây, như thể đã định trước kết cục như vậy! Hoắc Minh… Ông ta phụ lòng mẹ tôi, tôi nghĩ những năm này ông ta sống không quá tốt, nếu không cũng sẽ không bị bệnh như vậy!”

Hoắc Minh ừ một tiếng.

Anh hy vọng Ôn Noãn có thể buông bỏ, buông bỏ rồi cuộc sống sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

……

Gần đến trưa, Hoắc Minh ôm cô ra khỏi nghĩa trang, đến khi lên xe rồi anh mới nói: “Bố gọi chúng ta về nhà ăn cơm, Minh Châu đã đón Hoắc Tây tới đó rồi.”

Trong lòng Ôn Noãn mềm mại: “Hoắc Tây rất thích Minh Châu!”

Nhắc đến Minh Châu, Ôn Noãn lại nghĩ đến cậu của mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp ga.

Anh cười nói: “Chuyện tình cảm của bọn họ cứ để họ tự mình giải quyết đi, một người tuổi không còn nhỏ, người còn lại đã một bó tuổi rồi!”

Ôn Noãn cảm thấy miệng anh thực sự có sức sát thương vô cùng lớn.

Hoắc Minh đưa một tay ra nắm lấy tay cô, không biết xấu hổ mà nói: “Lúc thoải mái cũng đâu thấy em ghét bỏ như vậy!”

Ôn Noãn ngượng ngùng xoay mặt đi…

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nhà họ Hoắc.

Trong sảnh lớn, Hoắc Chấn Đông đang uống trà, thấy Hoắc Minh cùng Ôn Noãn đã về thì bảo hai người ngồi xuống.

Thực ra tâm trạng của Hoắc Chấn Đông lúc này đang rất phức tạp.

Ông thực sự đau lòng cho Ôn Noãn.

Kiều Cảnh Niên qua đời, nhà họ Kiều vậy mà lại tới đây báo tang, bà cụ Kiều kia một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, đòi Ôn Noãn mặc áo xô để tang, đương nhiên những chuyện này đều đã bị Hoắc Chấn Đông ngăn cản.

Ông biết tâm trạng của Ôn Noãn không tốt, chỉ cười nhẹ: “Duyên phận ngắn ngủi, đừng quá quan tâm!”

Ôn Noãn gật đầu.

Hoắc Chấn Đông chuyển đề tài: “Hai đứa định bao giờ sẽ kết hôn?”

Kết hôn?

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, cười cười: “Bố, con và Ôn Noãn chỉ vừa mới quay lại, nói chuyện kết hôn bây giờ còn sớm quá! Cứ chơi thêm hai năm nữa đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 669


Chương 669

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Chơi thêm hai năm? Con nghĩ mình còn trẻ lắm có đúng không hả? Hơn nữa… Kết hôn thì trì hoãn niềm vui của con hay sao?”

Hoắc Minh sờ sờ mũi.

Trái lại Ôn Noãn lại chủ động nói: “Đợi Hoắc Tây lớn hơn chút nữa đi ạ!”

Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Đây mới giống câu trả lời này! Nào có giống như con, suốt ngày miệng chó không mọc được ngà voi, cứ tưởng chuyện làm người ta bực mình là thú vị lắm, cũng chỉ có Ôn Noãn mới sẵn lòng nhịn con!”

Một cuộc trò chuyện khiến tất cả mọi người cùng bật cười.

Tâm trạng của Ôn Noãn cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Đến khi quay lại xe, Hoắc minh nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Bao giờ em mới chịu kết hôn với anh?”

Tiểu Hoắc Tây ở phía sau vểnh tai lên.

Ôn Noãn nhìn thấy qua kính chiếu hậu, cô cười nói: “Mùa thu năm sau nhé!”

Phía trước là đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại, nghiêng người cười khẽ trêu chọc cô: “Không còn trẻ nữa đâu cô giáo Ôn! Nếu còn trì hoãn thêm nữa, anh sợ sẽ không ai cần anh nữa mất!”

Ôn Noãn không mắc mưu của anh.

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Nhiều người cần lắm!”

Hoắc Minh không nói gì, ánh mắt nhìn cô toát lên một chút dịu dàng.

Ôn Noãn vô cùng ngượng ngùng.

Cho dù đã bao lâu rồi, mỗi khi anh nhìn cô như vậy, cô vẫn không thể chịu nổi…

Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Tây ngủ xong.

Hoắc Minh đè Ôn Noãn xuống làm hai lần cho thỏa thích, sau khi kết thúc, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai anh phải đi Hồng Kông công tác, đi mười ngày! Nếu không phải Hoắc Tây còn phải đi học, anh thực sự muốn đưa hai người theo cùng!”

Thực sự thì Ôn Noãn cũng hơi dao động.

Nhưng cô lại cảm thấy như vậy quá dính người nên không nói ra miệng.

Có lẽ do phải xa nhau khá lâu, Hoắc Minh không nhịn được lại muốn tiếp, làm Ôn Noãn tới mức bật khóc, nghẹn ngào cầu xin anh, đến lúc đó mới chịu buông tha cho cô…

Xong việc, Ôn Noãn nằm trong lòng anh, mệt mỏi thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy một bông hồng trắng được đặt bên gối, còn Hoắc Minh đã xuất phát tới Hồng Kông rồi.

Ôn Noãn nằm thêm mười phút nữa rồi rời giường chăm sóc Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tự mặc quần áo, chải mái tóc xoăn xoăn của mình.

Ôn Noãn đưa cô bé tới trường mầm non, lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang mà Tiểu Hoắc Tây vẫn luôn nhớ mãi không quên, là một cậu bé vô cùng đẹp trai.

Ôn Noãn nháy nháy mắt với Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đi vào trường.

Ôn Noãn ngồi trên xe.

Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Minh: [Em vừa gặp Trương Sùng Quang rồi]

Hoắc Minh đang rất bận, mãi đến gần trưa mới trả lời lại tin nhắn của cô: [Có đẹp trai bằng anh không?]

Ôn Noãn bật cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 670


Chương 670

Hoắc Minh không ở nhà, Ôn Noãn được dịp tới trung tâm âm nhạc một chuyến, cùng Chu Mộ Ngôn kiểm tra sổ sách.

Buổi chiều, cô hẹn Bạch Vi đi uống cà phê.

Bạch Vi đến muộn, vừa tới nơi đã tặc lưỡi: “Phía Bắc thành phố có một vụ giết người! Bên đó chỗ nào cũng bị kiểm soát giao thông nghiêm ngặt, xe của tớ bị kẹt ở đó cả nửa ngày. Người kia cũng đáng thương thật, bị đâm bảy dao, mất máu mà chết!”

Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?”

Bạch Vi lắc đầu: “Vẫn chưa! Cậu nói xem, phải hận người ta tới mức nào mới muốn giết người như vậy chứ! Tớ thấy quá nửa là giết người vì tình!”

Giết người vì tình?

Trong lòng Ôn Noãn thấy hơi khó chịu.

Cô nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, cố gắng xua đi nỗi bất an trong lòng.

Bạch Vi còn nói thêm gì đó nhưng cô cũng không để ý nữa.

Đêm đến, cô nằm trên giường, thấy hơi sợ hãi, không kiềm chế được bèn gọi điện thoại cho Hoắc Minh… Nói chuyện với anh nửa tiếng đồng hồ cô mới thấy hơi buồn ngủ.

Sáng sớm, quầng mắt của cô hơi thâm lại, phải đánh rất nhiều kem nền mới che đi được.

Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong, Ôn Noãn ngồi trên xe.

Tài xế đạp ga đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô nhìn thì thấy là Bạch Vi gọi tới.

Ôn Noãn nhận cuộc gọi, mỉm cười: “Hôm qua vừa mới gặp mặt mà, lại muốn hẹn tớ đi uống cà phê nữa à?”

Giọng Bạch Vi gấp gáp: “Không phải! Tớ định nói với cậu… Hôm qua không phải ở phía Bắc xảy ra một vụ án sao, vụ án này vẫn chưa phá được, chưa bắt được hung thủ, vậy mà tối qua lại thêm ba vụ nữa, hơn nữa còn nghe nói là do cùng một người làm!”

Ôn Noãn run sợ: Bốn người!

Không đúng!

Cô cảm thấy rất không đúng!

Bạch Vi khẽ thở dài: “Nói cũng khéo, bốn người kia đều có nhóm máu gấu trúc, cậu nói xem có kỳ lạ không!”

Máu toàn thân Ôn Noãn dường như đông cứng lại!

Máu gấu trúc!

Tất cả những người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố B đều đã bị g iết chết, mục tiêu cuối cùng chính là nhắm tới… Hoắc Tây!

……

Đúng lúc này, trong trường mầm non đang là một khung cảnh hỗn loạn.

Tiếng la hét chói tai, mùi máu tươi… Một người phụ nữ gầy khô mặc quần áo màu đỏ!

Kiều An đứng giữa đám người.

Cô ta cầm một con dao nhọn trong tay, mũi dao nhọn lướt qua cẳng chân Tiểu Hoắc Tây… Máu tươi chảy xuống dọc cẳng chân trắng nõn.

Tất cả như chìm vào tĩnh lặng.

Tim Ôn Noãn suýt chút nữa ngừng đập.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 671


Chương 671

Cách đám đông, Kiều An mỉm cười: Nhóm máu gấu trúc, chứng rối loạn đông máu… Chỉ cần một vết thương đã đủ để lấy mạng cô con gái bảo bối của cô!

Mà Kiều An cô ta chính là một người bệnh tâm thần, không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

Ôn Noãn, thứ tôi không có được, cô cũng đừng có mà mơ!

Giáo viên của trường mầm trong nhanh chóng cho Hoắc Tây uống thuốc cầm máu, nhưng miệng vết thương quá sâu.

Máu chảy không ngừng được.

Máu… Cần nhóm máu gấu trúc!

Kiều An nhìn chằm chằm Ôn Noãn, nở một nụ cười quỷ dị: Tất cả những người có thể cung cấp nhóm máu gấu trúc đều đã bị cô ta gi ết chết rồi!

Cô ta quay đầu chạy trốn.

Ôn Noãn siết chặt ngón tay, toàn thân run rẩy!

Sau một trận hỗn loạn, suy nghĩ của cô bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.

Nhóm máu gấu trúc… Kiều An chính là người mang nhóm máu gấu trúc! Là người duy nhất có thể nhanh chóng truyền máu cho Hoắc Tây lúc này!

Cô phải bắt được Kiều An, cô phải lấy máu của Kiều An để cứu Hoắc Tây!

Ôn Noãn ngồi vào ghế lái, cởi giày cao gót!

Nhiều năm trước, chân cô đã từng bị thương, bác sĩ nói cô vĩnh viễn không thể lái xe được nữa, suốt năm năm nay cô vẫn chưa từng phá bỏ ranh giới này, thế nhưng bây giờ cô sẽ vì Hoắc Tây mà… mạo hiểm một lần.

Ôn Noãn nhìn chằm chằm Kiều An, đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe nhà lưu động màu đen điên cuồng lao về phía Kiều An, bịch một tiếng, đâm Kiều An ngã trên mặt đất…

Bịch một tiếng!

Kiều An bị đâm ngã xuống đất, trên mặt đất là một vũng máu!

Ôn Noãn nắm chặt vô lăng, không ngừng run rẩy, không phải cô không có chướng ngại tâm lý… Nhưng cô không có thời gian để lo lắng!

Cô chỉ nghĩ, nếu Kiều An chạy thoát, Hoắc Tây phải làm sao bây giờ?

Bảo vệ của trường mầm non đã khống chế được Kiều An, cũng đã có người báo cảnh sát, Hoắc Tây sợ hãi bật khóc… Hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn!

Khi Ôn Noãn bước xuống xe, toàn thân vẫn còn run rẩy.

Cô phải đưa Kiều An đến bệnh viện, nhưng cô phải giải thích với người khác như thế nào đây?

Cô có bị đưa đi không?

Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô: “Ôn Noãn, đừng sợ!”

Thân thể Ôn Noãn cứng đờ, quay phắt đầu lại.

Là Hoắc Minh!

Trong giây phút khi nhìn thấy anh, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô trút hết ra ngoài, chỉ có thể run rẩy gọi tên anh: “Hoắc Minh!”

Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng nói: “Giao cho anh đi!”

Sau đó, anh bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Tây, lấy thuốc cầm máu ra từ trong túi áo, cho cô bé uống thêm một viên nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 672


Chương 672

Trên cẳng chân be bé của Tiểu Hoắc Tây toàn là máu.

Hoắc Minh vô cùng đau lòng, anh ôm Hoắc Tây vào lòng, bé con tựa trong lồ ng ngực anh, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt: “Bố ơi… Hoắc Tây đau!”

Hoắc Minh hôn cô bé, giọng khàn đặc: “Bố đưa con tới bệnh viện!”

Thời gian gấp gáp, anh đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn: “Lên xe!”

Anh vừa đi qua Kiều An đang nằm sõng soài trên mặt đất vừa gọi điện thoại: “Cục trưởng Triệu, tôi là Hoắc Minh! Một vụ án mạng đã xảy ra ngay trước cổng trường mầm non xx, hung thủ đã bị vợ tôi khống chế nhưng có thể nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ tạm thời vợ chồng tôi sẽ đưa tới bệnh viện… Ừ, không có vấn đề gì!”

Đầu bên kia nói thêm vài câu, anh cúp điện thoại!

Dường như Kiều An nhận ra điều gì đó, môi cô ta run rẩy, giọng khàn khàn: “Không! Sẽ không đâu! Hoắc Minh… Anh sẽ không đối xử với em như vậy!”

Đôi môi mỏng của Hoắc Minh nhả ra hai chữ: “Tôi sẽ!”

Nói xong, anh ném Kiều An vào một chiếc xe khác!

Hai chiếc xe màu đen một trước một sau rời đi, mười phút sau thì tiến vào một bệnh viện tư nhân cao cấp.

Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, không ngừng vỗ về đứa trẻ!

Hoắc Minh không để hai mẹ con gặp Kiều An, anh chỉ đi tới xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Đừng sợ, có bố ở đây rồi!”

Hoắc Tây ôm lấy Ôn Noãn, khóc nức nở.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Em đưa con bé tới phòng cấp cứu đi! Anh sẽ tới ngay!”

Anh nói xong thì quay đầu bước đi.

Trong lòng Ôn Noãn lo lắng, gọi một tiếng: “Hoắc Minh!”

Bước chân của Hoắc Minh hơi chững lại một chút, anh quay đầu lại cho cô một nụ cười an ủi: “Đừng sợ! Không có chuyện gì đâu!”

Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, chăm chú nhìn Hoắc Minh, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Cô tin tưởng anh.

Tài xế đi trước dẫn đường, Ôn Noãn ôm Hoắc Tây đi theo sau, bác sĩ đã đợi từ sớm trong phòng cấp cứu… Khoảng hai mươi phút sau, y tá vội vàng chạy vào, trong tay cầm túi máu!

“Lập tức truyền máu, đứa trẻ có chứng rối loạn đông máu!”

Tiểu Hoắc Tây im lặng nằm đó, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch.

Túi máu 100ml rất nhanh đã cạn, nhưng túi máu mới được đưa vào liên tục không ngừng… Trái tim Ôn Noãn run rẩy, cô biết máu này là của ai!

Từ đầu đến cuối, truyền tổng cộng 800ml máu!

Tiểu Hoắc Tây khóc đến mệt, nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ màu trắng, trên hai hàng lông mi như cây quạt nhỏ còn dính nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.

Ôn Noãn nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, khi nhớ lại toàn thân vẫn còn run rẩy sợ hãi.

Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô, cô quay đầu lại nhìn, là Hoắc Minh.

Trên mặt Hoắc Minh có vẻ mệt mỏi.

Anh ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng mình, cô chưa kịp hỏi anh đã cúi đầu nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho anh, đêm anh đã mơ một giấc mơ, mơ Hoắc Tây bị thương! Anh lo lắng nên sáng sớm nay đã sắp xếp máy bay riêng bay về!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 673


Chương 673

Anh tựa lên trán cô: “Ôn Noãn, em đã làm rất tốt rồi!”

Ôn Noãn định nói gì đó.

Hoắc Minh không cho cô hỏi: “Giao cho anh đi! Em chỉ cần biết Hoắc Tây không sao rồi là được!”

Ôn Noãn không tiếp tục hỏi nữa.

Cô tựa đầu lên vai anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Ôm một lúc lâu, Hoắc Minh để cô ở lại với Hoắc Tây, còn anh đi ra ngoài hút thuốc… Lúc này anh cần phải bình tĩnh lại.

Anh đang hút thuốc thì điện thoại trong túi vang lên.

Cuộc điện thoại này là do vị Cục trưởng Triệu kia gọi tới, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hoắc Minh, về cơ bản chúng tôi đã có thể chắc chắn Kiều An chính là tên hung thủ điên rồ kia! Trên tay cô ta đã có bốn mạng người!”

Anh ta ngừng lại một chút: “Người vẫn còn ở đó chứ?”

Giọng Hoắc Minh trầm thấp: “Ừ, vẫn còn ở bệnh viện, tôi sẽ hết sức phối hợp! Vợ tôi?… Cô ấy chỉ là hăng hái làm việc tốt mà thôi, vẫn nên cố gắng đừng để cô ấy phải xuất hiện!”

……

Cúp điện thoại, Hoắc Minh đi vào một kho ướp lạnh độc lập.

Một kho ướp lạnh rộng như vậy, chỉ có mười túi máu mới được sắp xếp ngay ngắn.

Anh đưa tay cầm một túi, im lặng nhìn nó.

Thư ký Trương đẩy cửa tiến vào, thấp giọng nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi điều tra được có ba người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố A và thành phố T.”

Hoắc Minh đặt túi máu về chỗ cũ, xoay người, giọng điệu bình thản: “Mời họ đến Tây Á làm việc!”

Thư ký Trương gật đầu.

Cô ấy do dự nói tiếp: “Thực ra thành phố B vẫn còn một người mang nhóm máu gấu trúc, chỉ là tuổi hơi nhỏ!”

Hoắc Minh nhíu mày.

Thư ký Trương đưa một tập tài liệu cho Hoắc Minh: “Thực sự vô cùng trùng hợp, chính là người bạn nhỏ ở trường mầm non của Hoắc Tây, tên là Trương Sùng Quang. Tổng Giám đốc Hoắc, đây là toàn bộ tư liệu về cậu bé.”

Trương Sùng Quang?

Hoắc Minh nhận lấy tài liệu, mở ra xem.

Doanh nghiệp gia đình, việc làm ăn lung lay nửa ngã nửa không.

Con trưởng chết yểu, một đứa bé là con riêng là Trương Sùng Quang mới được cho phép đón về nhà, thực sự thua kém hơn rất nhiều!

Thư ký Trương thân là một người mẹ, không nhịn được nói: “Số phận của đứa trẻ này cũng rất khổ!”

Hoắc Minh im lặng nhìn rất lâu.

Ngoại hình của đứa trẻ kia rất đẹp, ánh mắt lại càng toát lên vẻ thông minh sáng sủa.

Anh nhẹ nhàng khép tài liệu lại: “Thay tôi hẹn Giám đốc Trương của Toàn Vũ đi chơi bóng, nói… Tôi có một hạng mục muốn bàn bạc với ông ta!”

Thư ký Trương ngầm hiểu.

Hoắc Minh xử lý xong công việc, quay lại phòng bệnh, vợ chồng Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh Châu đều đã đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 674


Chương 674

Hoắc Chấn Đông vô cùng đau lòng.

Ông ôm lấy Hoắc Tây như ôm một đứa trẻ sơ sinh, không ngừng an ủi cô bé, tinh thần kia khiến Hoắc Minh cũng không nhìn nổi: “Bố, Hoắc Tây rất thiếu máu, bố cứ đung đưa như vậy con bé sẽ bị chóng mặt đấy!”

Hoắc Chấn Đông vội vàng hỏi cháu ngoan của mình: “Cục cưng có chóng mặt không?”

Tiểu Hoắc Tây rất thích người yêu thương mình.

Cho dù chóng mặt, cô bé vẫn nằm trong lòng Hoắc Chấn Đông, muốn ông nội thơm mình.

Khuôn mặt già nua của Hoắc Chấn Đông sụp đổ, sau đó liền rơi nước mắt.

Tiểu Hoắc Tây của ông, khi ra đời đã cửu tử nhất sinh, Hoắc Minh vất vả lắm mới nuôi được con bé lớn lên thế này, vậy mà còn bị người đàn bà điên kia làm bị thương thành như vậy…

Hoắc Chấn Đông cố gắng kiềm chế, lên tiếng: “Hoắc Minh, con xem phải làm thế nào đi!”

Hoắc Minh gật đầu: “Bố, con biết!”

Ôn Noãn nhấc mắt nhìn anh chăm chú.

Hoắc Minh ôm chặt lấy vai cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu”

Buổi chiều, Hoắc Minh đến Cục cảnh sát.

Mãi đến tận đêm khuya, anh mới quay lại bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh sáng bên trong rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn đang nằm úp sấp bên giường, chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân thì thức giấc, gọi một tiếng như mèo con: “Bố ơi.”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra, đắp lên cho Ôn Noãn.

Anh ngồi xuống bên đầu giường, ôm Hoắc Tây, đặt cô bé ngồi lên bụng mình, sau đó lại lấy chăn bọc cô bé lại.

Dù thế nào thì bé con này cũng là do anh nuôi lớn, gần gũi với anh nhất, thân hình nho nhỏ nằm nhoài trong lòng anh.

Hoắc Minh vuốt v e mái tóc xoăn nâu mềm mại của cô bé, cẩn thận chạm vào cẳng chân bé nhỏ đang được cuốn băng gạc, nhỏ giọng hỏi: “Có còn đau nữa không?”

“Đau!” Hoắc Tây áp sát vào cổ anh, ra sức làm nũng.

Hoắc Minh ôm cô bé, nhẹ nhàng thơm cô.

Anh không nói gì, trong lòng lại ướt át. Chuyện như vậy xảy ra, anh mới chính là người đau lòng nhất. Anh chưa bao giờ nghĩ chút dây dưa tình cảm khi còn trẻ của mình lại có thể mang đến cho Hoắc Tây tổn thương lớn như vậy!

Nếu lúc đó Ôn Noãn không có mặt, anh thực sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào…

Anh thực sự rất có lỗi với Hoắc Tây!

Tiểu Hoắc Tây như cảm nhận được tâm trạng của bố, cô bé sát khuôn mặt nhỏ bé của mình lại gần, nhẹ nhàng thơm bố mình.

Cô bé nhỏ như vậy, mềm mại như vậy.

Hoắc Minh tình nguyện dùng tất cả mọi thứ của mình để đổi cho cô bé một đời vui vẻ bình an. Anh cúi đầu nói với cô bé: “Ngày mai, cô giáo sẽ đưa các bạn nhỏ ở trường mầm non tới đây thăm Hoắc Tây!”

Bình thường Tiểu Hoắc Tây rất thông minh điềm tĩnh, mà lúc này lại đột nhiên ngại ngùng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 675


Chương 675

Giọng điệu của hoắc Minh vẫn thản nhiên: “Nghe nói Trương Sùng Quang cũng đến đấy!”

Tiểu Hoắc Tây bị anh nhận ra liền hơi xù lông.

Thân thể nhỏ bé dần dần rụt xuống, rúc mình vào trong chăn rồi ngáp dài một cái: “Bố, con muốn đi ngủ!”

Hoắc Minh cách một lớp chăn xoa xoa mái đầu xoăn xoăn của cô bé.

Anh kể chuyện cho cô bé nghe: “Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử tên là Trương Sùng Quang…”

Tiểu Hoắc Tây:…

Cô bé lầm bầm: “Bố, con đang ngủ rồi!”

Hoắc Minh thờ ơ ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, giống như vô số đêm trong quá khứ, dỗ Tiểu Hoắc Tây của mình đi ngủ…

Với anh, Hoắc Tây không chỉ là một đứa trẻ.

Cô bé là… Hy vọng trong tình yêu của anh và Ôn Noãn!

Hai ngày sau, các bạn nhỏ đến thăm Hoắc Tây.

Ôn Noãn tiếp đãi.

Toàn bộ quá trình, Hoắc Minh đều ở đó, anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng bệnh VIP, xử lý tài liệu.

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ lại tự hào.

Bố của cô bé rất đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp.

Ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho Tiểu Hoắc Tây giành chiến thắng!

Trước khi ra về, các bạn nhỏ đều tặng quà.

Trương Sùng Quang tặng kẹo que cho cô bé, cô bé chuẩn bị đưa một nửa cho bố của mình.



Trong phòng bệnh lại im lặng, Hoắc Tây ngủ rồi.

Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hôm nay anh không được bình thường!”

Hoắc Minh cười nhạt: “Sao anh lại không bình thường? Đúng rồi… Trước đây không phải em gọi anh là Minh à, sao giờ lại đổi là Hoắc Minh rồi?”

Anh đặt tài liệu trên tay xuống, kéo cô ngồi xuống: “Sau này gọi anh là Minh! Ôn Noãn, đừng có xa lạ với anh như vậy!”

Ôn Noãn nương theo lực của anh, cô dựa vào vai anh.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Các bạn nhỏ đến đây thăm là do anh sắp xếp sao?”

Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.

Lát sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, là anh sắp xếp! Em không thấy Hoắc Tây rất vui vẻ sao? Con gái đáng thương như vậy, làm cho con bé vui vẻ một chút không phải tốt hơn hả?”

Ôn Noãn không phản bác được!

Hoắc Minh cười nhạt, anh không nói cho cô biết, anh đã đến gặp bố của Trương Sùng Quang.

Sau này, tiểu học, trường cấp ba, đại học…

Trương Sùng Quang đều học cùng lớp với Hoắc Tây, bởi vì cậu bé có dòng máu gấu trúc!

Bọn họ nói chuyện thêm vài câu nữa, chắc chắn sẽ nói đến Kiều An.

Hoắc Minh hơi ngơ ngác.

Anh cầm nước sôi để nguội lên, từ từ uống hết một nửa rồi nói: “Tối hôm qua anh ăn cơm với luật sư công tố, ý của anh ấy là Kiều An phạm tội lúc tỉnh táo, mấy vụ việc kia cộng lại đủ để tử hình rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom