Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Chương 40


Hoắc Minh:…

Anh câm nín!

Rõ ràng là lời giải thích, Ôn Noãn lại có thể xuyên tạc thành như vậy, nhưng lấy tính cách của Hoắc Minh thì chắc chắn anh sẽ không nói tiếp nữa, anh chỉ nhìn cô thật kỹ: “Ngốc như vậy cũng làm giáo viên? Khó trách bị tên đàn ông khác lừa!”

Anh nói xong liền rời đi.

Ôn Noãn ngẩn người một lúc.

Cô cầm điện thoại muốn chuyển mấy mấy ngàn vào thẻ, nhưng nhìn điện thoại liền ngây người.

Hoắc Minh chẳng những không lấy 18000 của cô, còn chuyển cho cô một trăm nghìn tệ.

Ôn Noãn nhìn hai chữ Hoắc Minh trong lịch sử trò chuyện, cảm giác khó nói thành lời, ngoại trừ Hoắc Minh Châu ngăn giữa thì Hoắc Minh đối với cô không tệ, dù ngẫu nhiên anh sẽ độc miệng.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn nhắn một tin Zalo.

[Luật sư Hoắc, cảm ơn anh.]


Hoắc Minh mới ngồi vào trong xe, liền nhận được Zalo của Ôn Noãn, cũng thấy cô không nhận chuyển khoản.

Anh nghĩ nghĩ, lại gửi cho cô mấy tin.

[Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi hôn cô sao?]

[Nếu như là vì một trăm ngàn kia, cô giáo Ôn thấy khó xử thì có thể đi đánh golf với tôi mười lần.]

[Không được nữa thì đến nhà giúp tôi nhìn vài ghi chép vụ án suốt đêm?]



Ôn Noãn nhận được Zalo.

Mặt cô nóng bừng, cô không ngây thơ đến mức hiểu theo ý tứ trên mặt chữ.

Nhìn không ra, Hoắc Mịnh lại muộn tao như vậy!


Ôn Noãn vừa định chuyển cho anh 22600, lại nhận được một tin Zalo.

[Nhận đi! Coi như tôi thay Minh Châu xin lỗi cô.]

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn tin nhắn này, nhìn rất lâu… Cô bỗng có chút hâm mộ Hoắc Minh Châu.

Cố Trường Khanh cũng không lập tức rời đi.

Lúc Ôn Noãn bị Hoắc Minh đè ra hôn trên giường bệnh thì hắn đang bên ngoài.

Dáng vẻ Ôn Noãn hôn môi mềm mại biết bao, Cố Trường Khanh được mở mang tầm mắt. Hắn vì phẫn nộ mà cả người căng cứng, giống như dây cung được kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng…khi Ôn Noãn không chịu nổi nữa mà phát ra âm thanh nhỏ vụn, Cố Trường Khanh không nhịn được mà đấm mạnh vào bức tường đối diện.

Máu bắn khắp nơi.

Lòng bàn tay Cố Trường Khanh rỉ máu.

Nhưng dường như hắn không cảm thấy đau, không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt trầm lặng như nước.

Trong giây lát, Cố Trường Khanh muốn xông vào phòng bệnh, hắn muốn mang Ôn Noãn đi ngay trước mắt Hoắc Minh. Nhưng Cố Trường Khanh càng biết rõ, chỉ cần hắn tiến lên một bước thì hôn ước của hắn và Hoắc Minh Châu lập tức bị hủy bỏ.

Những thứ hắn làm lâu như vậy, tức khắc sẽ tan biến!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Chương 41


Cố Trường Khanh bất ngờ rời đi, hắn lái xe đến một tiểu khu không mới cũng không cũ.

Hắn từng sống ở đây hai năm, bảo vệ vẫn nhớ rõ hắn, lúc lái xe vào bảo vệ còn nhiệt tình chào hỏi: “Anh Cố trở về sao!”

Cố Trường Khanh vô cảm gật đầu.

Hắn lên tầng, mở cửa một căn phòng. Căn hộ rộng khoảng tám mươi mét vuông chứa đựng tất cả những kỷ niệm của hắn với Ôn Noãn.

Khi đó nhà họ Cố gần như sắp phá sản, mấy người nhà họ Cố chen chúc trong căn nhà cũ này, chưa kể cuộc sống hào hoa, ngay cả bà Cố vốn ăn uống đắt đỏ cũng phải tự mình đi chợ mặc cả mua chút đồ ăn thối nát rẻ tiền về…

Thời gian đó, trôi qua rất túng thiếu.

Vì suy xét tới lòng tự trọng của hắn, Ôn Noãn thường xuyên tới nấu cơm cho hắn, lén lút chu cấp cho hắn.

Cô chính là một người phụ nữ ngu ngốc!


Cô tưởng rằng Cố Trường Khanh hắn yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi.

Ôn Noãn chưa từng làm rõ mọi chuyện!

Cho tới bây giờ, Ôn Noãn vẫn cho rằng Ôn Bá Ngôn bị cô liên lụy, cô không bao giờ biết Ôn Bá Ngôn chính là bia đỡ đạn Cố Trường Khanh lựa chọn mấy năm trước, còn Ôn Noãn cô chỉ là công cụ để hắn lấy được tín nhiệm của Ôn Bá Ngôn mà thôi.

Công cụ này ngu ngốc đến nỗi Cố Trường Khanh luyến tiếc.

A! Cho dù công thành danh toại, hắn sẽ đi đâu để tìm được một người phụ nữ ngốc nghếch đơn thuần yêu hắn như vậy?

Hắn muốn giữ cô lại, giữ cô bên cạnh mình!

Nấu cơm cho hắn, xoa nhẹ trán khi hắn mệt mỏi, hoặc có lẽ hắn sẽ cho phép cô sinh con cho hắn!

Dù đổi người khác để thay thế Ôn Bá Ngôn thì cũng có hơi phiền toái!


Cố Trường Khanh đi đến ban công, lấy một điếu thuốc ra, chậm rãi hút. Sau khi hút khoảng bốn, năm điếu thuốc, hắn gọi điện cho thư ký:

“Bên phía Ôn Bá Ngôn có thay đổi gì không? Hay vẫn là vụ án do luật sư Khương đại diện?”

Thư ký gật đầu nói đúng.

Cố Trường Khanh không chút cảm xúc dặn dò vài câu.

Thư ký cực kỳ hoảng sợ.

Cô đi theo Cố Trường Khanh đã lâu, biết rõ quan hệ của hắn với Ôn Noãn, lúc này không khỏi nói giúp cho Ôn Noãn: “Tổng giám đốc Cố, bên phía cô Ôn…dù sao vẫn…”

Cố Trường Khanh lạnh giọng nói: “Làm theo lời tôi nói! Xử lý sạch sẽ chút.”

Thư ký im lặng một lát rồi mới đồng ý.

Đúng lúc này, Hoắc Minh Châu gọi tới, Cố Trường Khanh buồn bực không muốn nhận, nhưng Hoắc Minh Châu gọi liên tiếp mấy cuộc, rốt cuộc hắn vẫn phải nghe máy.

“Cố Trường Khanh, anh đang ở đâu?”

“Tay em đau quá, anh đến bôi thuốc cho em được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Chương 42


“Ngày mai bố mẹ em đến, có lẽ muốn bàn chuyện cưới, anh bảo bác gái đến nhé.”

Trong đầu Cố Trường Khanh đều là dáng vẻ Ôn Noãn bị Hoắc Minh hôn như mèo con, toàn thân hắn có phần tê dại, Hoắc Minh Châu chèn ép, hắn mới đáp lại một câu: “Anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, hắn nghĩ, thôi thì cứ như vậy đi!

Đàn ông khi đã có quyền thế thì muốn gì mà không có được chứ? Cho dù hai mươi năm sau, hắn cũng sẽ không hối hận về quyết định hôm nay.

Chiều hôm sau, Ôn Noãn xuất viện.

Cô cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Hoắc Minh hay không, hoặc là gửi Zalo cảm ơn.

Do dự nhiều lần, cô bỏ cuộc!

Ôn Noãn làm thủ tục xuất viện, mang theo vài hành lý chuẩn bị về nhà một chuyến, buổi chiều phải đến trung tâm âm nhạc để trả phép.


Khi bước ra khỏi khoa nội trú, cô tình cờ gặp phải người quen ở cửa.

Là mẹ và em gái Cố Tinh Tinh của Cố Trường Khanh.

Hai người họ xách theo mấy túi trái cây nhập khẩu vừa đi vừa nói chuyện, chắc là tới gặp Hoắc Minh Châu, lúc này nhìn thấy Ôn Noãn khiến mọi người hơi không được tự nhiên. . ngôn tình ngược

Ôn Noãn khẽ gật đầu định rời đi.

Bà Cố gọi cô lại, ôn hòa nói: “Ôn Noãn, bác có lời muốn nói với cháu.”

Cố Tinh Tinh kéo tay áo bà Cố, thẳng thừng nói: “Mẹ, anh đã chia tay với cô ta rồi! Mẹ còn muốn nói gì với cô ta nữa chứ?”

Bà Cố rất khôn khéo, bà ta biết rất rõ chuyện con trai mình làm, việc bà ta cần phải làm bây giờ là không cho Ôn Noãn xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh để tránh phá hoại hạnh phúc của con trai.

Bà Cố bảo con gái đi trước.


Cố Tinh Tinh giậm chân, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.

Chờ Cố Tinh Tinh rời khỏi, bà Cố lại tươi cười nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn à, theo lý mà nói quan hệ của chúng ta nên mời cháu tách cà phê rồi cùng nhau nói chuyện, nhưng hôm nay bố mẹ Minh Châu muốn bàn chuyện ngày cưới của hai đứa nhỏ, bác thật sự không có thời gian.”

Trong lòng Ôn Noãn lạnh lẽo.

Trước đây nhà họ Cố gặp nạn, Ôn Noãn lấy hết tiền tiết kiệm ra giúp đỡ, mẹ Cố Trường Khanh luôn miệng nói cô là con dâu duy nhất nhà họ Cố, nói rằng nếu ngày nào đó Cố Trường Khanh làm chuyện có lỗi với cô thì bà ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Vậy mà mới được bao lâu liền thay đổi?

Ôn Noãn cười nhạt, thực ra cô cảm thấy đến cười cũng có phần dư thừa.

Bà Cố ngượng ngùng khi thấy cô lạnh nhạt, nhưng bà ta vẫn không yên tâm nói thêm mấy câu: “Thật ra thì điều kiện của cháu cũng rất tốt! Cháu chia tay với Trường Khanh bác cũng thấy tiếc, hiện tại Trường Khanh nhà bác có hạnh phúc của nó, Ôn Noãn cháu cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của mình hơn, đúng không? Ngàn vạn lần đừng treo cổ trên một thân cây, chậm trễ thanh xuân của mình.”

Ôn Noãn chán ghét.

Cô vốn không muốn để ý tới, nhưng thấy người xuất hiện chỗ ngã rẽ, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không treo cổ trên một thân cây đâu.”

Bà Cố cười nói: “Cháu nghĩ được như vậy thì bác yên tâm rồi!”

Bà ta xoay người muốn đi tìm Hoắc Minh Châu, nhưng quay đầu lại thấy khuôn mặt âm trầm của con trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Chương 43


Cố Trường Khanh một tay đút túi, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, lạnh lùng nói: “Mẹ, mau đi lên!”

Mẹ Cố cười gượng rồi rời khỏi, nhưng Cố Trường Khanh vẫn đứng đó.

Cả người Ôn Noãn lạnh lẽo.

Thứ cô mất đi không chỉ có tình yêu, còn có sự xấu hổ khi bị giẫm đạp lên tấm chân tình mà bản thân đã trao…

Cố Trường Khanh cười nhạo một tiếng: “Rất khó chịu sao? Thật ra không ai bảo cô làm những việc đó! Ôn Noãn… Tình yêu cô tự cho là đúng chỉ là sự rung động bản thân đã nỗ lực mà thôi! Kể ra cô cũng không ngu ngốc, biết trèo cao rồi!”

Ôn Noãn cười lạnh phản kích: “Còn phải cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhắc nhở.”

Mắt phượng hẹp dài đẹp đẽ của Cố Trường Khanh nhiễm một tầng sâu thẳm, hắn không tức giận mà cười nói: “Đã làm với Hoắc Minh đến thế mà sao anh ta không giúp cô? Ôn Noãn, người đàn ông như Hoắc Minh, cô chọc không nổi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận!”

Ôn Noãn rũ mắt, cười nhạt: “Tôi có gì phải hối hận chứ? Cố Trường Khanh, anh cảm thấy tôi còn có gì để thua nữa sao?”


Ôn Noãn không giải thích, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi!

Cố Trường Khanh đứng đó, hồi lâu cười lạnh một tiếng: “Ôn Noãn, đừng ép tôi!”

Lúc này, Hoắc Minh Châu gọi tới, giọng nói nũng nịu: “Cố Trường Khanh, anh đang đâu vậy? Bố mẹ em đến rồi, mọi người đều đang chờ anh…”

Cố Trường Khanh dịu dàng trấn an: “Anh về ngay đây.”

Ôn Noãn xuất viện, cô đi đến trại tạm giam thăm bố trước.

Trạng thái của Ôn Bá Ngôn vẫn ổn, chẳng qua là đen gầy hơn một chút nhưng sức khỏe cũng xem như không tệ.

Ôn Noãn yên tâm.


Cô tiếp tục bận rộn với cuộc sống của mình.

Ban ngày đi làm ở trung tâm âm nhạc, buổi tối trừ làm việc ở nhà ăn thì sẽ cũng sẽ nhận dạy kèm cho học sinh, tuy rất mệt nhưng thu nhập của cô sẽ tăng lên một chút.

Bất tri bất giác đã qua một tuần.

Trong một tuần này cô cũng không gặp Hoắc Minh, mãi đến khi cô thấy anh trên các bài báo giải trí thì mới biết anh đã đi thành phố H.

Anh đến thành phố H để tham gia một bữa tiệc quy tụ những nhân vật nổi tiếng.

Trong bữa tiệc, Hoắc Minh mặc một bộ lễ phục nhung màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng như tuyết kết hợp với một cái nơ màu đen.

Anh đứng trong đám người vừa tỏa ra hào quang chói mắt vừa kiêu ngạo cao quý.

Bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp, tay của Hoắc Minh ôm nhẹ eo của cô ta, tựa như một đôi bích nhân.

Ôn Noãn nhận ra người đó là nữ minh tinh tuyến một đạt giải Ảnh hậu. Lúc này cô Ảnh hậu tựa như chim non nhỏ bé mà dựa vào người Hoắc Minh, trên mặt tràn đầy dã tâm gả vào nhà hào môn

Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tờ báo xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Chương 44


Cô nghĩ: ‘Cũng được, cô sẽ không tự đánh giá cao mình mà cho rằng Hoắc Minh đối xử đặc biệt với cô. Anh là một người đàn ông ưu tú nên chuyện có phụ nữ vây quanh là rất bình thường.’

Hai ngày sau, Ôn Noãn đi làm thêm ở nhà ăn.

Hoắc Minh tới.

Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm cùng quần tây màu xám tro, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen.

Thành thục, anh tuấn.

Chỉ có mình anh tới, đến cả điểm tâm cũng không động vào mà chỉ lẳng lặng dựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn dương cầm.

Ôn Noãn không biết tại sao anh đến đây, nhưng cô chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt sáng rực kia của anh.

Mười giờ, nhà ăn đóng cửa.

Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm.


Lúc cô rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Minh đã trống không.

Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cô nên nói cảm ơn với anh đã chăm sóc lúc cô nằm viện.

Ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe Bentley Continental đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Minh xuất hiện.

“Lên xe.” Anh nói ngắn gọn.

Ôn Noãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở cửa chỗ cạnh tài xế ra, chủ yếu là chiếc xe này của anh quá huênh hoang, cô không muốn người khác chạy đến vây xem.

Hoắc Minh lái xe đi, một lát sau quay sang nhìn cô, nhắc nhở: “Dây an toàn.”

Mặt Ôn Noãn đỏ lên, cô vội thắt dây vào. . Googl𝖾 nga𝒚 t𝘳ang { 𝗧𝚁ÙM𝗧𝚁U 𝙔Ệ𝘕.𝚟n }

Cô quan sát Hoắc Minh, lúc này anh chỉ mặc quần tây áo sơ mi, áo khoác thì được đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.

Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Cảm thấy tôi rất đẹp sao?”


A?

Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn.

Hoắc Minh dừng xe ngay giao lộ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn lại Ôn Noãn, trong ánh mắt có hàm ý mà cả anh và cô đều hiểu.

Ôn Noãn không chịu nổi kiểu mập mờ này, cô đắn đo mở miệng: “Luật sư Hoắc, hôm đó cảm ơn anh.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Ôn Noãn kiên quyết nói: “Phía trước có trạm xe buýt, bên này có xe buýt chạy ban đêm.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Ôn Noãn, ở với tôi một lúc đi.”

Anh gọi cô là Ôn Noãn…

Ôn Noãn không tự chủ được mà mềm lòng!

Hoắc Minh lái xe đến một nơi khuất chân núi, xung quanh không có bóng người, rất thích hợp để làm chuyện xấu.

Ôn Noãn muộn màng nhận ra.

Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Minh không quá tốt, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Chương 45


Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh nghiêng đầu ra ngoài cửa xe, hút một hơi rồi một hơi.

Hình ảnh kia đúng là cảnh đẹp ý vui.

Dưới chân núi cũng có hơi lạnh, Ôn Noãn lại đang mặc váy nên rất nhanh thì cô đã lạnh đến mức mũi cũng chuyển sang hồng hồng, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đặc biệt yếu ớt động lòng người.

Hoắc Minh khom người ra sau lấy áo khoác ném cho cô: “Phủ lên.”

“Cám ơn.” m thanh của Ôn Noãn khẽ run, cô cảm thấy hơi hối hận vì đã đến chỗ này với anh, cô vẫn luôn cảm thấy tối nay Hoắc Minh có gì đó không giống ngày thường.

Trực giác của cô không sai.

Hoắc Minh hút xong một điếu thì nghiêng người qua hôn môi cô.

Nụ hôn đứt quãng ngắn ngủi, Ôn Noãn thanh tỉnh hơn một chút, cô bám lấy vai anh, lẩm bẩm: “Hoắc Minh…”


Cô nhỏ giọng khổ sở hỏi: “Chúng ta thế này được coi là gì chứ?”

Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô, biết cô không nguyện ý…

Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Hồi lâu, anh buông cánh tay cô ra rồi nhẹ nhàng dựa vào ghế được bọc bằng da thật, khẽ nhắm mắt lại.

Trông anh hình như rất mệt mỏi.

Ôn Noãn không thể nói được câu trách móc nào, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.

Một lát sau, Hoắc Minh ngồi dậy nhấn một cái nút. Trần xe trượt ra, pha lê xanh đậm hiện ra, bởi vì ở trong núi nên những vì sao trên bầu trời đêm đặc biệt sáng ngời…

Hoắc Minh dựa lại vào ghế, không nói gì mà ngửa mặt chuyên chú ngắm nhìn bầu trời đêm.


Ôn Noãn muốn hỏi nhưng bị anh kéo tới.

Đầu cô buộc phải dựa vào hõm vai anh, ngửi mùi cây mộc hương trên người anh, mặt Ôn Noãn hơi bỏng rát.

“Ở cùng tôi một lúc nữa!” m thanh của Hoắc Minh khàn khàn và u ám.

Ôn Noãn không từ chối được!

Cô không biết có phải tất cả phụ nữ đều dễ xiêu lòng trước những người đàn ông thành công bán thảm* hay không, nhưng Hoắc Minh từng giúp đỡ cô, vào lúc anh bộc lộ dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của mình, cô không thể đẩy anh ra được.

*Bán thảm: Tỏ vẻ mình rất thảm hại hoặc người được nhắc đến rất thảm hại nhằm lấy lòng đồng cảm

Có lẽ là cô yên lặng quá lâu nên Hoắc Minh mới thấp giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”

“Không… Không suy nghĩ gì!” Đầu óc Ôn Noãn có hơi rối loạn.

Sau đó không ai nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm nhau.

Tướng mạo của Hoắc Minh thật sự rất đẹp, nếu Ôn Noãn nói cô không có chút cảm giác gì nghĩa là nói dối. Cô cũng không sĩ diện mà đẩy anh ra, cô chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy hông anh.

Ôn Noãn bị thân thể người đàn ông bao bọc lấy, cô phải thừa nhận Hoắc Minh mang đến cho cô cảm giác kích thích mà Cố Trường Khanh trong quá khứ hay bây giờ chưa từng mang lại được. Nếu như không có chuyện gia đình, một người độc thân như cô gặp phải Hoắc Minh thì chắc chắn cô sẽ nguyện ý phát triển tình cảm với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Chương 46


Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều đan xen phức tạp, định trước là không thể!

Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh.

Hoắc Minh cúi đầu nhìn Ôn Noãn trong lòng mình.

Mái tóc dài màu trà rơi tán loạn trên vai, khuôn mặt trắng trẻo thanh thuần vùi trong ngực anh, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại.

Ôn Noãn vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ thu hút xung quanh mà là nét đẹp dịu dàng, thanh thuần

Là loại hình thích hợp để nuôi trong nhà!

Hoắc Minh bận rộn nhiều ngày, cơ thể cũng đã mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.



Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, bầu không khí có chút vi diệu.


Cô rõ ràng cảm giác được anh…

Ôn Noãn không có kinh nghiệm, không biết đàn ông mới thức dậy đều sẽ như thế, cô cảm thấy hơi luống cuống mà cắn môi, cả người cứng ngắt không dám di chuyển.

Trong xe u ám, ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.

Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hoắc Minh thở ra hơi thở bỏng rát bên tai cô: “Còn chút nữa là rạng sáng rồi! Đợi lát nữa tôi đưa cô về nhà.”

Ôn Noãn không dám cử động mà ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.

Hoắc Minh bỗng nhiên cười một tiếng thật nhỏ, không hiểu sao tâm trạng của anh lại khá hơn chút, ngón tay thon dài khẽ nhéo khuôn mặt cô: “Dễ ức hiếp đến thế sao? Cô giáo Ôn đây là đang muốn báo đáp tôi hay vẫn đang tự mình hưởng thụ?”

Chút tâm tư kia của Ôn Noãn bị vạch trần khiến cô có phần xấu hổ! Cô không để ý tới anh nữa, di chuyển đến chỗ ghế lái phụ… Hoắc Minh nhẹ nhàng kêu rên, liếc cô một cái.

Mặt Ôn Noãn nóng lên, che giấu tâm tư, lên tiếng: “Luật sư Hoắc, phiền anh đưa tôi về nhà.”


Hoắc Minh thấy khuôn mặt có phần đỏ ửng của cô.

Anh hơi kinh ngạc: ‘Ôn Noãn và Cố Trường Khanh ở bên nhau bốn năm, theo lý thuyết phải rất có kinh nghiệm, sao lại dễ đỏ mặt như vậy?’

Hoắc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh quả thật nảy lên suy nghĩ đối với cô.

Anh đưa Ôn Noãn về nhà, địa chỉ cũng không phải là nhà trọ mắc tiền lúc trước mà là một khu nhà cũ, Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đến rồi, cảm ơn luật sư Hoắc.”

Hoắc Minh hạ cửa xe xuống để nhìn kiến trúc bên ngoài một chút, cũng nhìn thân hình yếu ớt của Ôn Noãn.

Thật ra thì anh vẫn biết cô phải chịu đựng bao nhiêu chuyện, nhưng hôm nay cô có cơ hội lại không yêu cầu anh gì cả.

Trong một khoảnh khắc, Hoắc Minh đã động lòng thương hại.

Anh thậm chí còn muốn phá lệ giúp cô!

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, trước mắt thì địa vị của Ôn Noãn trong lòng anh vẫn chưa đạt tới trình độ đó.

Ôn Noãn lên tầng.

Khi lên đến tầng hai, cô không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Chương 47


Xe của Hoắc Minh vẫn đang đỗ ở đó, chiếc Bentley vàng kim quý giá hoàn toàn không hài hòa với khu nhà cũ kỹ, nơi này lại càng không phải là nơi mà người có địa vị như Hoắc Minh nên đến.

Ôn Noãn nghĩ, luật sư Hoắc nên xuất hiện ở những bữa tiệc rượu dành cho các nhân vật nổi tiếng.

Đối với cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ như một cơn gợn sóng trong cuộc đời mà cô nên lãng quên ngay khi chìm vào giấc ngủ.

Ôn Noãn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng lên tầng.

Khi Hoắc Minh nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất sáng lên thì mới lái xe rời đi. Thế nhưng anh không hề biết có một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trong bóng tối, chủ nhân của chiếc xe đó đã đợi dưới tầng hơn hai tiếng đồng hồ.

…Hoắc Minh và Ôn Noãn ôm nhau trong xe bao lâu, Cố Trường Khanh đợi ở dưới tầng bấy lâu!

Cố Trường Khanh mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi xe, xe đen và bộ quần áo đen càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, hắn nhẹ nhàng tựa người vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc lá. . Đọc tr𝑢𝔂ện ha𝔂, tr𝑢𝔂 cập nga𝔂 [ TrUmt r𝑢𝔂ện﹒𝗏n ]

Một làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra, lại nhanh chóng bị đêm tối xé thành từng mảnh vụn.


Tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy hết.

Cố Trường Khanh cười khẩy một tiếng.

Ha! Chỉ mới qua chừng ấy thời gian, Ôn Noãn đã thích Hoắc Minh rồi? Không phải cô ấy thích Cố Trường Khanh hắn nhất sao?

Cố Trường Khanh chăm chú nhìn ánh đèn trên tầng, rút điện thoại ra.

“Có thể bắt đầu hành động!”

Ra lệnh xong, hắn cúp điện thoại, nở một nụ cười lạnh lùng: “Ôn Noãn, là do em tự chuốc lấy!”

…………

Ôn Noãn về đến nhà, vừa bật đèn lên thì dì Nguyễn mặc áo ngủ đi từ phòng ngủ ra.


“Sao lại về muộn thế này?” Giọng điệu của dì Nguyễn kèm theo ý quở trách.

Ôn Noãn tự rót cho mình một cốc nước lạnh, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra: “Con bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng nên về muộn.”

Dì Nguyễn nhìn cô một lúc lâu, nói: “Dì đi hâm nóng bữa khuya cho con.”

Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy dì Nguyễn đã biết được chuyện gì đó, thế nhưng cô lại không thể giải thích, dù sao cô và Hoắc Minh chẳng có gì với nhau cả, lại càng không thể có tương lai.

Khoảng năm phút sau, dì Nguyễn bưng một bát mì ra, đặt lên bàn rồi gọi Ôn Noãn ra ăn.

Ôn Noãn thực sự rất đói bụng, khẽ nói: “Cảm ơn dì Nguyễn.”

Dì Nguyễn ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn cô, Ôn Noãn bị nhìn tới mức cảm thấy không thoải mái: “Sao vậy ạ, dì Nguyễn?”

Nghe cô hỏi, dì Nguyễn có vẻ đã nhịn rất lâu, hỏi cô: “Là vị luật sư họ Hoắc kia đưa con về đúng không? Con với cậu ấy…vẫn còn qua lại với nhau sao?”

Ôn Noãn “ậm ừ”: “Chỉ là qua lại bình thường không có gì đặc biệt, về sau có thể sẽ không còn gặp nhau nữa ạ.”

Dì Nguyễn có vẻ hơi thất vọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Chương 48


Một mặt là vì Ôn Bá Ngôn, mặt khác cũng là vì Ôn Noãn.

Tình cảm bốn năm của Ôn Noãn đã ném cho tên vong ân Cố Trường Khanh kia, trong lòng bà ấy thực sự hi vọng Ôn Noãn tìm được một người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Khanh, có thể mạnh mẽ đè bẹp Cố Trường Khanh.

Tiếc là…

Ôn Noãn biết dì Nguyễn đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay bà ấy, nói: “Dì không nhớ sao, sớm muộn gì thì luật sư Hoắc và Cố Trường Khanh cũng là họ hàng của nhau, trước đến giờ con đều không dám nghĩ tới.”

Dì Nguyễn khe khẽ thở dài, sau đó nói: “Vậy thì cũng không thể đưa con ra ngoài mà không cho con ăn miếng cơm nào! Trên người con còn vương chút mùi khói thuốc …”

Ôn Noãn đang uống nước lập tức bị sặc!

Cô vô cùng xấu hổ.

Về phòng, Ôn Noãn tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cô không ngủ được, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ tới thái độ của dì Nguyễn, dường như dì Nguyễn đã chấp nhận kết quả rằng bố sẽ phải ngồi tù suốt hai năm.

Ôn Noãn hơi buồn rầu.


Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù Cố Trường Khanh, thế nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình tuyệt đối không thể khiến hắn bị lung lay dù chỉ một chút, hơn nữa cô còn phải chăm sóc dì Nguyễn, cả đời này dì Nguyễn chưa từng phải chịu khổ…

Ôn Noãn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Bốn giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô tưởng rằng là tin nhắn quấy rối gì đó, cầm điện thoại lên định xóa đi, nhưng vừa nhìn thấy lại giật mình.

Đúng là tin nhắn Zalo của Hoắc Minh gửi đến.

[Đã ngủ chưa?]

Anh còn đính kèm một bức ảnh, có lẽ được chụp từ ban công trong căn hộ cao cấp của anh, thu lại khung cảnh về đêm trên con phố sầm uất bậc nhất thành phố B, một chiếc ly đế cao được đặt trên lan can, thân ly trong suốt phản chiếu ánh đèn đêm, lung linh rực rỡ.

Ôn Noãn hơi rung động.


Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt màn hình điện thoại, do dự hồi lâu vẫn không gửi tin nhắn trả lời lập tức mà mãi đến nửa giờ sau mới gửi.

[Rất xin lỗi luật sư Hoắc, tôi đang ngủ.]

Bên kia màn hình, Hoắc Minh nâng ly rượu trong tay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Noãn liền nở một nụ cười nhẹ.

…Sự dè dặt này của cô giáo Ôn khá đáng yêu đấy.

Anh không tiếp tục trả lời lại, chỉ chậm rãi nhấm nháp rượu vang đỏ trong ly.

Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Minh không xuất hiện lại thêm lần nào nữa, thế nhưng thỉnh thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Ôn Noãn, có khi là một tấm ảnh, có khi chỉ là một hai câu nói, những câu nói có phần lười biếng nhưng mang đậm hương vị đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành.

Ôn Noãn cũng không trả lời lại anh.

Thế nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ sự mập mờ giữa hai người.

Sáng sớm hôm nay, lúc đang trên đường đến lớp, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại của Hoắc Minh.

Cô do dự một chút rồi mới bắt máy: “Luật sư Hoắc?”

Hoắc Minh ngồi trong xe, một tập tài liệu đặt trên đầu gối, rõ ràng là tài liệu về vụ án của Ôn Bá Ngôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Chương 49


Hoắc Minh nhớ lại tối hôm qua khi lấy nó từ tay luật sư Khương Minh, luật sư Khương còn nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Sao cậu lại đổi ý rồi? Là vì cô giáo Ôn sao? Tôi thấy cô giáo Ôn rất tốt đấy chứ, Khương Duệ cũng rất thích cô ấy…”

Lúc đó Hoắc Minh chỉ cười nhạt, bảo Khương Minh đừng nói trước với Ôn Noãn.

Anh vẫn còn muốn suy nghĩ thêm.

Lúc này, Hoắc Minh đang nhẹ nhàng lật tài liệu, nói với Ôn Noãn ở đầu dây bên kia: “Tôi phải đi công tác một tuần! Đợi đến khi trở về…chúng ta gặp mặt một lần đi! Tôi có chuyện cần phải nói với cô.”

Ôn Noãn không đoán ra là có chuyện gì, nhưng trong lòng cô biết thiết lập quan hệ tốt với Hoắc Minh không có gì là xấu.

Cô nhẹ nhàng đồng ý.

Trái tim Hoắc Minh bỗng nhiên mềm nhũn, anh hạ giọng, thì thầm như thể đang nói chuyện với người yêu: “Sao cô lại ngoan như vậy, mềm yếu như vậy? Có biết như thế rất dễ bị đàn ông bắt nạt không hả?”

Ôn Noãn đỏ mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.


Hoắc Minh cười cười, bỏ qua cho cô.

Cúp điện thoại, anh lại cầm tài liệu lên xem một lúc lâu… Việc đưa ra quyết định này không chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, mà xen lẫn trong đó còn có cả sự thương xót đối với Ôn Noãn, anh muốn coi đây là một sự bồi thường xứng đáng cho cô.

Phía bên kia, Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, cô cố gắng đoán ra một tuần sau Hoắc Minh muốn nói chuyện gì với mình.

Cô cứ suy nghĩ miên man, suýt chút nữa thì đi quá điểm dừng.

Cô vội vàng chạy tới trung tâm âm nhạc, khi quẹt thẻ, cô nhận thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình đều hơi khác lạ.

Ôn Noãn không biết tại sao, đến cuối cùng vẫn có một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với cô nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Ôn Noãn, chuyện cô đi làm thêm bên ngoài đã bị Giám đốc biết rồi, lát nữa chắc là sẽ tìm cô để nói chuyện đấy!… Tôi nghe nói là do Đinh Tranh bí mật tố cáo cô, cô và cô ta vào đây làm việc cùng một lúc, cô dạy tốt, các học sinh giỏi đều chạy sang học lớp của cô, cô ta đã khó chịu từ lâu lắm rồi, cuối cùng lần này cũng bắt được cơ hội.”

Ôn Noãn hơi giật mình.


Đồng nghiệp còn thì thầm với cô rất nhiều điều nữa, đại loại là với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, mọi người đều có thể hiểu được, vân vân.

Lúc này, trợ lý của Giám đốc Lê đi tới, lịch sự mời Ôn Noãn đi.

Ôn Noãn đi theo cô vào phòng làm việc của Giám đốc trên tầng hai, trợ lý gõ cửa: “Giám đốc Lê, cô giáo Ôn tới rồi ạ.”

“Vào đi.” Một giọng nữ truyền đến.

Ôn Noãn mở cửa đi vào.

Giám đốc Lê là một người phụ nữ mới ngoài bốn mươi tuổi, thông minh, tài giỏi. Lúc này, bà đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc tài liệu, thấy Ôn Noãn bước vào, bà ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.

Ôn Noãn đang định giải thích thì Giám đốc Lê đã dùng tay ra hiệu cho cô dừng lại: “Đúng thật là Đinh Tranh đã bí mật tố cáo với tôi, nhưng tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt với cô, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô khó khăn! Thế nhưng Ôn Noãn, bắt đầu từ hôm qua, liên tục có phụ huynh học sinh biết được thông tin cô đang làm thêm bên ngoài, đòi đổi giáo viên, tạo thành một cơn sóng lớn, một ngày tôi nhận được mấy chục cuộc điện thoại!… Cô cũng biết mà, xuất thân của những đứa trẻ học đàn ở trung tâm âm nhạc này của chúng ta đều không giàu thì sang, đừng nói tới tôi, ngay cả Tổng Giám đốc Vương cũng không đắc tội nổi những người này.”

Bà đã nói tới mức này, đương nhiên Ôn Noãn đã hiểu.

Cô không muốn làm khó vị Giám đốc luôn chăm sóc cô chu đáo từ trước đến nay, cũng không thể trơ trẽn mà không chịu đi. Ôn Noãn nhẹ nhàng tháo thẻ công tác xuống, đặt lên bàn, khẽ nói: “Cảm ơn bà đã quan tâm tôi trong suốt mấy năm qua.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Chương 50


Giám đốc Lê chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Cô ấy thở dài nói: “Em có biết việc em rời khỏi trung tâm âm nhạc có nghĩa là gì không? Em có biết có bao nhiêu người ghen tị với việc em nắm trong tay nhiều học sinh giỏi như vậy không?”

Ôn Noãn biết!

Nhưng cô có thể làm gì? Cô chỉ có thể nghẹn ngào xin lỗi đàn chị đã luôn dìu dắt cô.

Giám đốc Lê vô cùng khó chịu.

Cô ấy châm điếu thuốc lá nhỏ dài dành cho phụ nữ, hút được một nửa rồi mới ngước mắt lên hỏi: “Ôn Noãn, em đã làm mích lòng ai à?”

Ôn Noãn nặng nề gật đầu.

Cô biết rõ nếu chỉ dựa vào Đinh Tranh thì không thể gây ra chuyện gì được, vậy nên cô chắc chắn chuyện này đã bị Cố Trường Khanh nhúng tay vào! Cô rất muốn biết, Cố Trường Khanh có thể dùng bao nhiêu thủ đoạn nữa để đối phó với cô?


Giám đốc Lê dập tắt điếu thuốc nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc: “Vì để làm yên lòng các bậc phụ huynh, Ôn Noãn, trước mắt em chỉ có thể rời khỏi trung tâm âm nhạc. Nếu sau này có cơ hội… Chị sẽ tìm cách để em quay trở lại đây.”

Tuy cô ấy nói như vậy, nhưng họ đều biết, sau khi trải qua biến cố này, việc Ôn Noãn có thể vực dậy trong ngành sẽ không dễ gì.

Ôn Noãn đi ra từ phòng làm việc của Giám đốc Lê, sắc mặt tái nhợt!

Khi thấy cô đang thu dọn đồ đạc thì các đồng nghiệp khác đều rất thông cảm với cô, nhưng chỉ có Đinh Tranh nói với giọng điệu quái gở: “Ôn Noãn, cô phải hiểu rõ nội quy này chứ! Đừng dựa vào việc cô là người Giám đốc Lê tin tưởng mà cố ý vi phạm, bây giờ không phải tốt lắm sao… Danh tiếng trong ngành của cô quá tồi tệ! Sau này ai dám mời cô về dạy dương cầm?”

Ôn Noãn hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: “Cô và Cố Trường Khanh hợp tác với nhau đúng không? Đinh Tranh, cô hợp tác Cố Trường Khanh, cô không sợ đến cuối cùng bản thân sẽ bị anh ta ăn đến không chừa miếng thịt nào sao?”

Đinh Tranh đến gần cô, cười giễu cợt.

Cô ta thấp giọng nói: “Ôn Noãn, cô nghĩ tôi là cô sao? Tôi nói cho cô biết… Chuyện cô không biết còn nhiều lắm! Từ lúc cô và Cố Trường Khanh ở bên nhau thì tôi và anh ấy đã hẹn hò với nhau rồi, cô có hiểu ý tôi không?”


Đinh Tranh gằn từng chữ một: “Tôi và anh ấy đã làm chuyện đó rồi!”

Ôn Noãn vừa nghe xong lời này lập tức cảm thấy buồn nôn!

Cô cực kỳ chán ghét Cố Trường Khanh, nhưng Đinh Tranh trước mặt cô vẫn rất đắc ý, Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Vậy chúc mừng cô!”

Lúc cô ôm lấy hộp giấy định rời đi thì Đinh Tranh lại nắm lấy cánh tay cô.

Cô ta không để Ôn Noãn đi!

Ôn Noãn phản ứng thế này vẫn chưa đủ! Còn lâu mới đủ!

Dựa vào gì! Dựa vào gì mà Ôn Noãn từ khi sinh ra đã luôn dễ dàng có được mọi thứ —

Được Giám đốc Lê khen ngợi! Là bạn gái của Cố Trường Khanh!

Còn cô ta, Đinh Tranh đã cố gắng lâu như vậy nhưng vẫn luôn ở dưới Ôn Noãn, cô ta không bằng Ôn Noãn sao? Không, là bởi vì cô ta có xuất thân không tốt, cô ta đến từ một thành phố nhỏ, ít nhiều gì vẫn bị người khác coi thường!

Rốt cuộc thì giờ đây cô ta cũng có thể đạp Ôn Noãn dưới chân rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Chương 51


Đinh Tranh đắc ý nói: “Cô biết vì sao Cố Trường Khanh lại không chạm vào cô không? Bởi vì Ôn Noãn cô luôn tỏ vẻ dè dặt cứng nhắc, nam nhân nhìn thấy cô lập tức mất hết hứng thú.”

Ôn Noãn cụp mắt xuống, lạnh lùng cười nói: “Vậy thì tôi chúc cô và Cố Trường Khanh thiên trường địa cửu!”

*Thiên trường địa cửu có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.

Nói xong, cô dùng sức đẩy Đinh Tranh ra rồi nhanh chóng rời đi.

Đinh Tranh tức giận đến xanh mặt! Nhưng sau đó cô ta hả hê nghĩ: ‘Bây giờ Ôn Noãn đã không có gia đình chống đỡ, cũng không còn sự nghiệp, giống như ‘chó nhà có tang’, cô ta có gì mà phải ghen tị chứ?’

*Chó nhà có tang: Tương tự thành ngữ ‘Tứ thân vô cố’, chỉ người phiêu bạt khắp nơi, không họ hàng thân thích, không nơi nương tựa.

Trong lòng Đinh Tranh vui vẻ ngồi xuống, gửi tin nhắn Zalo.

[Em mới mua một bộ đồ ngủ bằng lụa đen, anh đến đây… Em mặc cho anh xem?]


Sau khi tin nhắn được gửi đi, khoảng hai giờ sau người đàn ông mới trả lời, rất lạnh nhạt.

[Gần đây tôi rất bận! Không có chuyện gì thì đừng gửi tin nhắn cho tôi!]

Đinh Tranh có hơi tủi thân, nhưng cô ta lại cảm thấy hạnh phúc… Cô ta tin tưởng bản thân mình khống chế được Cố Trường Khanh, còn vị thiên kim Hoắc Minh Châu kia cũng chỉ vì lợi dụng, chỉ có Đinh Tranh cô mới có thể giữ được trái tim của hắn.

Ôn Noãn đã thất nghiệp, vì không muốn khiến dì Nguyễn lo lắng nên cô tạm thời chưa nói ra.

Một mình cô ngồi lẳng lặng trên hàng ghế dài ở công viên, ngẩn người.

Ánh nắng chiếu tới nhưng Ôn Noãn vẫn thấy lạnh.

Cô tính toán lại tài chính trong gia đình, sắp phải trả một khoản phí lớn cho văn phòng luật sư Khương Minh, hơn nữa vì phải thu xếp bên phía bố nên tiền trong nhà đã không còn lại nhiều.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lấy chiếc dây chuyền tinh tế từ trong cổ áo ra, trên mặt dây có khảm kim cương.


Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve thật lâu, nhưng rồi cô khẽ cắn môi, quyết định đến tiệm cầm đồ. Quản lý tiệm cầm đồ đánh giá một lúc lâu mới định giá: “Như này đi, đồ này nếu cầm thì chỉ được sáu mươi ngàn, nếu bán đứt thì tôi sẽ trả nhiều hơn một chút, hai trăm nghìn. Cô thấy thế nào?”

Mặt dây khảm kim cương kia ít nhất cũng phải năm trăm nghìn, nhưng Ôn Noãn không để ý tới nữa.

Cô cần tiền!

Ôn Noãn cười đắng chát, nói: “Bán đứt đi!”

Cô nhận lấy tờ chi phiếu hai trăm nghìn, lại gom góp thêm tiền trong nhà rồi đến nộp cho văn phòng Khương Minh.

Lúc ra khỏi cửa thì Bạch Vi gọi điện đến.

Bạch Vi từ phía người khác biết được tin cô thất nghiệp nên gọi đến: “Cậu đang ở đâu đấy, đến đây tớ mời cậu ăn cơm.”

Ôn Noãn không có xe về nên đồng ý.

Bạch Vi mời cô ăn lẩu, không khí trong nhà hàng ấm áp, Bạch Vi vừa nhúng thịt vào nồi lẩu siêu cay, vừa tức giận mắng: “Đồ đê tiện Đinh Tranh đó, từ lúc học đại học tớ đã thấy cô ta không vừa mắt! Dựa vào mình có chút nhan sắc mà quyến rũ mấy người đàn ông thành đạt, lúc cậu và Cố Trường Khanh ở bên nhau thì cô ta đã bí mật dụ dỗ hắn ta những mấy lần rồi.”

Ôn Noãn ngơ ngác một lúc rồi cười nhạt nói: “Bây giờ cô ta đã được như ý nguyện.”

Cô thuật lại lời của Đinh Tranh cho Bạch Vi nghe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Chương 52


Bạch Vi nghe xong thì sửng sốt một lúc, lúc hồi thần lại thì lập tức mắng: “Rác rưởi! Cố Trường Khanh thật đúng là thằng khốn mà! Hai người đúng là một đôi tra nam tiện nữ.”

*Tra nam tiện nữ: là thuật ngữ chỉ những tên đàn ông có nhân cách xấu xa, thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ. Còn tiện nữ là ám chỉ về những cô nàng ác độc, ti tiện, hèn mọn, luôn dung túng những hành vi khốn nạn, cầu xin sự bố thí tình yêu của tra nam

Cô ấy sợ Ôn Noãn không vui nên dỗ dành: “Cậu đừng buồn! Dù sao bây giờ Cố Trường Khanh đã là người đàn ông của Hoắc Minh Châu, dù hắn ta có bẩn thỉu cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”

Ôn Noãn đột nhiên nhớ tới Hoắc Minh từng nói, Hoắc Minh Châu từng vì Cố Trường Khanh mà tự sát… Có lẽ Hoắc Minh đã biết những chuyện lộn xộn này của Cố Trường Khanh nhưng anh vẫn chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi!

Thấy cô phân tâm nên Bạch Vi đẩy cô: “Đừng buồn vì tên cặn bã ấy.”

Ôn Noãn lắc đầu: “Tớ sẽ không buồn đâu.”

Bạch Vi thở dài: “Đúng vậy! Vẫn là tiền quan trọng hơn tên rác rưởi kia.”

Cô ấy lo lắng Ôn Noãn không đủ tiền nên lại lấy tấm chi phiếu khác ra… Ôn Noãn từ chối, cô nhẹ giọng nói: “Tạm thời tớ không cần dùng.”


Bạch Vi không tin.

Ôn Noãn gắp một miếng thịt bỏ vào bát rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ đã bán chiếc vòng cổ rồi.”

Bạch Vi sửng sốt.

Qua một lúc lâu, cô ấy run rẩy nói: “Cậu cái đồ xấu xa này, sao không bàn bạc với tớ? Đây là đồ vật duy nhất mà dì để lại cho cậu, từ nhỏ đã là vật bất ly thân rồi cơ mà.”

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ấy, đang định giải thích thì điện thoại trên bàn reo lên.

Là cuộc gọi của người quản lý nhà hàng nơi cô làm thêm.

Ôn Noãn nghe điện thoại, mới nghe được mấy câu thì cô từ từ đặt điện thoại xuống, nói với Bạch Vi: “Tớ đã bị nhà hàng sa thải.”


Bạch Vi tức giận.

Cô ấy nói: “Chắc chắc lại là Cố Trường Khanh gây ra! Tại sao hắn ta luôn đeo bám không buông mãi vậy? Ôn Noãn, chúng ta đi tìm hắn ta đi. Tớ phải đòi lại công bằng cho cậu! Không nói tên khốn đó đã lừa tình cảm của cậu tận bốn năm trời, bây giờ lại muốn ép chết cậu hay sao?”

Ôn Noãn kéo Bạch Vi lại.

Cô cầu xin Bạch Vi đừng đi, bởi vì Ôn Noãn biết rõ Cố Trường Khanh làm tất cả những điều này chỉ vì muốn ép cô phải thỏa hiệp với việc trở thành người phụ nữ của hắn!

Bạch Vi tức giận kêu lên: “Sao Cố Trường Khanh có thể đối xử với cậu như vậy! Hắn ta không chỉ đã đính hôn, còn dan díu với đồ đê tiện Đinh Tranh kia! Hắn ta bẩn như vậy mà còn muốn cậu ở bên cạnh hắn?”

Ôn Noãn cụp mắt xuống, cực kỳ bình tĩnh nói: “Chỉ là lòng tự trọng của hắn ta gây rắc rối mà thôi.”

Cố Trường Khanh không yêu cô.

Hắn chỉ không chấp nhận được nỗi nhục vì từng phụ thuộc vào nhà họ Hoắc, hắn muốn lấy lại chút mặt mũi từ một phương diện khác, mà Ôn Noãn cô là người phụ nữ từng yêu hắn sâu đậm đã trở thành mục tiêu tốt nhất của hắn.

Bạch Vi càng khổ sở, ôm lấy Ôn Noãn nói: “Mặc kệ hắn ta đi, hắn ta bị bệnh tâm thần phân liệt!”

Ôn Noãn khẽ “ừ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Chương 53


Trong lòng cô đã có kế hoạch, chờ khi chuyện của bố cô kết thúc, cô sẽ đưa dì Nguyễn rời khỏi thành phố B, tới nơi khác sinh sống. Nhưng cô luôn cảm thấy áy náy và buồn bã vì tình cảm của mình đã hại bố phải ngồi tù, khiến dì Nguyễn đã lớn tuổi vẫn phải sống phiêu bạt.

Bạch Vi an ủi cô một lúc lâu, sau đó do có việc nên rời đi trước.

Còn có chuyện tồi tệ hơn chờ Ôn Noãn, Cố Trường Khanh đuổi cùng giết tận, những chỗ làm thêm của Ôn Noãn từng người một gọi điện đến để chấm dứt hợp tác với cô, Ôn Noãn ngơ ngác gật đầu.

Cuộc gọi cuối cùng là của Cố Trường Khanh, Ôn Noãn vẫn trả lời. Không ai lên tiếng trước, chỉ có tiếng thở giao nhau ở hai đầu điện thoại.

Rốt cuộc, Ôn Noãn đờ đẫn lên tiếng: “Cố Trường Khanh, anh còn muốn gì nữa?”

Hắn muốn cái gì?

Cố Trường Khanh cười lạnh: “Anh muốn gì, em không biết sao?”

Ôn Noãn im lặng, hắn không nhịn được lại nói: “Ôn Noãn, em cầu xin anh đi! Nếu em cầu xin anh thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Toàn bộ những thứ em mất đi, anh đều có thể bồi thường gấp đôi cho em, lúc đó em sẽ sống tốt hơn trước, không phải à? Em nghĩ lại mà xem, không phải trước đây chúng ta rất vui vẻ hay sao?”


Ôn Noãn cười gằn: “Là cảnh tôi ở chung cư chờ anh về ăn cơm mà anh lại đang lăn giường với Đinh Tranh, đây là vui vẻ mà anh nói hay sao?”

Giọng Cố Trường Khanh căng thẳng: “Ai nói cho em biết?”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói vài câu: “Anh nói xem?” Sau khi nói xong cô lập tức cúp điện thoại.

A! Khiến cho họ chó cắn chó là tốt nhất!

Bên kia, Cố Trường Khanh từ từ buông điện thoại xuống, trong con ngươi màu đen ngập tràn ác liệt.

Đinh Tranh, cô ta không muốn sống nữa!

Hắn và cô ta chỉ vui sướng một hồi mà thôi, cô ta còn cho rằng mình là tình yêu đích thực của Cố Trường Thanh hắn, dám mồm mép sau lưng hắn!


Cố Trường Khanh lập tức bấm số nội bộ, đang định gọi thư ký, nhưng không ngờ, Đinh Tranh vì không chịu nổi cảnh cô đơn, không mời mà tới, thư ký bối rối nói: “Tổng Giám đốc Cố, tôi đã nói với cô ấy là anh đang họp.”

Cố Trường Khanh kéo cà vạt, lạnh lùng nói: “Cho cô ta vào.”

Thư ký có hơi kinh ngạc nhưng vẫn vội vàng cho Đinh Tranh đi vào.

Hôm nay Đinh Tranh còn cố ý ăn diện, cô ta mặc một chiếc váy bó sát người tôn lên thân hình nhu mì xinh đẹp, cô ta vừa đến đã lập tức ôm lấy Cố Trường Khanh, tỏ vẻ khéo léo dịu dàng: “Tâm trạng không tốt sao? Em hẹn anh, anh lại nói không rảnh.” . Truyện Cung Đấu

Cố Trường Khanh ôm lấy chiếc cổ thon dài, cúi đầu hôn lên môi cô ta.

Kỹ thuật hôn của hắn vừa giỏi lại vừa hoang dã, cơ thể Đinh Tranh nhanh chóng mềm nhũn, kìm lòng không đặng mà phối hợp… Trong chốc lát, bên trong văn phòng tràn ngập âm thanh gợi tình khiến người ta mặt đỏ tim run.

Vào thời khắc động tình thì Cố Trường Thanh nhẹ nhàng kéo lấy mái tóc dài của Đinh Tranh và thì thầm như người yêu: “Cô nói cho Ôn Noãn biết chuyện của chúng ta?”

Lúc này, Đinh Tranh đang bị vùi sâu trong tình dục, không hề phòng bị gì, hừ nhẹ lên tiếng: “Trường Khanh, sao lại nhắc tới cô ta… Chúng ta tiếp tục…”

“Xem ra là thật!” Cố Trường Khanh ghé sát vào mặt cô ta, nhẹ nhàng cắn lấy gò má cô ta.

Đinh Tranh sững sờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Chương 54


Rốt cuộc thì cô ta cũng nhận ra Cố Trường Khanh kỳ lạ! Hắn rất khác so với thường ngày, nhưng cô ta không nhận là khác chỗ nào.

Ngay khi Đinh Tranh đang chìm trong suy nghĩ thì cảm thấy da đầu mình đau nhói.

Cố Trường Khanh túm lấy tóc của cô ta, đập mạnh xuống, trong nháy mắt, trán cô ta va chạm với mặt bàn lạnh lẽo, máu chảy đầm đìa…

Đinh Tranh sững sờ.

Cố Trường Khanh không hề có chút thương hại nào, túm lấy mái tóc đen của cô ta, ép cô ta đối mặt với hắn, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: “Cô có biết hậu quả của việc nói lung tung không?”

Đinh Tranh đau đớn nhưng càng hoảng sợ hơn, cuối cùng cô ta cũng hiểu được cơn tức giận của Cố Trường Khanh đến từ đâu.

Hắn không muốn Ôn Noãn biết chuyện của bọn họ!

Đinh Tranh không muốn tin sự thật này, thấp giọng nói: “Không phải anh không yêu cô ta sao?”


“Đúng vậy! Không yêu!” Nụ cười của Cố Trường Khanh càng lạnh lùng hơn: “Nhưng cô là cái thá gì? Cô cũng xứng can thiệp vào chuyện giữa tôi và cô ấy.”

Đinh Tranh vừa cười vừa khóc.

Máu hòa với nước mắt đã khiến lớp trang điểm tinh xảo của cô ta trở thành một mớ hỗn độn, nhìn rất ghê người.

Cô ta cười khẽ nói: “Cố Trường Khanh, anh yêu cô ta rồi!”



“Không yêu!”



“Anh không yêu cô ta? Vậy tại sao anh lại quan tâm đến việc cô ta biết sự thật? Anh không muốn cô ta biết anh là một kẻ bẩn thỉu, là thằng khốn nạn có thể ngủ với bất cứ người phụ nữ nào!”


“Nếu anh không yêu cô ta thì tại sao lại làm mọi cách để đối phó với cô ta?”

“Anh không yêu cô ta, tại sao bốn năm nay lại không chạm vào cô ta? Anh thực sự không có hứng thú hay là không nỡ? Cố Trường Khanh, anh rất hối hận nhỉ? Bốn năm anh không nỡ chạm vào cô ta, giờ cô ta độc thân rồi, có thể làm chuyện đó với người khác bất cứ lúc nào…”

Hai mắt Đinh Tranh đỏ hoe, hùng hổ nói.

Cô ta tưởng mình đã đánh bại Ôn Noãn, nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình mới là kẻ ngốc, Cố Trường Khanh vốn chưa bao giờ thích cô ta, ngoại trừ quyền lực ra, hắn còn quan tâm đến Ôn Noãn!

Cô ta khoái chí nói, nhưng bị Cố Trường Khanh tát hai cái.

Khóe môi Đinh Tranh run rẩy, nhưng cô ta vẫn cười nhẹ: “Cố Trường Khanh, tôi bị đánh cũng không sao! Quan trọng là…Ôn Noãn sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh anh nữa, cho dù anh có được thứ mình muốn thì cũng không bao giờ chiếm được cô ta!”

“Cút!” Cố Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng.

Đinh Tranh đứng thẳng người, lau vết máu trên khóe miệng, kiêu ngạo rời đi.

Cố Trường Khanh còn đang tức giận, hắn hung hăng đập nát chiếc điện thoại trong tay! Thư ký đứng ở cửa, đang định bước vào, nhìn thấy liền sững sờ.

Tổng Giám đốc Cố chưa bao giờ tức giận đến thế!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Chương 55


Cố Trường Khanh đứng trong đống bừa bộn, nhẹ giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ gặp Ôn Noãn!”

Thư ký hiểu ý của hắn, sắc mặt khẽ thay đổi.



Ôn Noãn tạm thời giấu diếm dì Nguyễn việc mình thất nghiệp, dạo này ở nhà xảy ra quá nhiều chuyện, cô không muốn làm dì Nguyễn lo lắng.

Ban đêm, cô không ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ về tương lai.

Một giờ sáng, Hoắc Minh gọi điện, Ôn Noãn không bắt máy mà nhắn tin Zalo cho anh:

[“Dì đang ngủ, tôi sợ đánh thức dì.”]

Chỉ trong vòng một phút, Hoắc Minh đã trả lời tin nhắn:

[“Thứ bảy này tôi sẽ về, cô giáo Ôn muốn quà gì?”]


Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.

Cô đã có ý định rời khỏi thành phố B nên đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều với Hoắc Minh, hơn nữa cô cũng không phải là người thích chơi đùa bừa bãi…

Do dự nhiều lần, cô mới trả lời:

[“Luật sư Hoắc, cảm ơn anh vì khoảng thời gian này.”]

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng vừa nhìn đã hiểu được ý nghĩa, cô không muốn có quan hệ gì với anh nữa! Người thông minh như Hoắc Minh chắc chắn sẽ hiểu.

Quả nhiên, Hoắc Minh không trả lời tin nhắn.

Đây chính là kết quả mà Ôn Noãn muốn, nhưng khi cô chính thức nói ra thì cảm thấy hơi mất mát… Cô không khỏi tự hỏi, nếu cô và Hoắc Minh gặp nhau theo một cách khác, liệu kết cục có khác đi không.

Ngay tức khắc, cô tự cười giễu vì bản thân suy nghĩ quá nhiều!


Một người đàn ông xuất thân từ gia đình danh giá như Hoắc Minh sao sẽ có tương lai với cô, cùng lắm chỉ là một đoạn nhân duyên mong manh như sương sớm mà thôi!

Cả đêm Ôn Noãn ngủ không ngon, nhưng buổi sáng cô lại dậy sớm vì sợ dì Nguyễn nghi ngờ.

Tắm rửa xong, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt dì Nguyễn tái nhợt, đôi môi run rẩy: “Ôn Noãn, cha con tự sát trong tù rồi.”

Ôn Noãn đờ người.

Dì Nguyễn tái mặt nói lại lần nữa: “Bố con tự vẫn trong tù rồi! Bây giờ đã đưa đi cấp cứu nhưng tình hình không khả quan! Ôn Noãn, dì mong con hãy nghĩ cách để dì gặp ông ấy một lúc! Cơ thể ông ấy vẫn luôn không được khoẻ, lần này lại bị đả kích nặng!”

Dì Nguyễn ôm mặt, đau đớn nức nở.

Tâm trí của Ôn Noãn rối như tơ vò, cô không tin một người vững chãi như bố cô sẽ tự vẫn, rõ ràng hôm ấy ông vẫn tốt mà! Cô lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Khương Minh, nhờ ông ấy làm thủ tục để hai người các cô đến gặp Ôn Bá Ngôn một lát.

Khương Minh cũng nhận được thông tin, đang muốn thương lượng với Ôn Noãn nên đã mời cô đến phòng làm việc để nói chuyện.

Ôn Noãn an ủi dì Nguyễn, hai người không ăn cơm mà nhanh chóng đến văn phòng.

Thái độ của luật sư Khương khá nghiêm trọng.

Trước mặt mẹ con Ôn Noãn, ông ấy gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, cuối cùng ông ấy đặt điện thoại xuống, lắc đầu nói: “Người thì không sao nhưng chưa thể bảo lãnh được, còn phải ở trong đó để cứu chữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Chương 56


Do có quan hệ với Khương Duệ, Khương Minh nhẹ nhàng nói mấy câu: “Ôn Noãn, bố cô liên quan đến vụ án của Cố Thị, cô … chi bằng cô hãy lựa thời gian đến gặp Tổng Giám đốc Cố, xem thử còn đường nào nữa hay không?”

Tổng Giám đốc Cố… Cố Trường Khanh!

Ôn Noãn đau đớn nhắm mắt lại, cô vốn nên đoán được thủ đoạn của Cố Trường Khanh! Hắn gây ra nhiều chuyện không có nhân tính như thế cũng chỉ vì muốn ép cô quay lại bên cạnh hắn.

Thế nhưng, sao cô có thể quay lại chứ?

Nếu như Ôn Noãn cô trở thành người thứ ba thì đến lúc bố cô ra ngoài sẽ tức hộc máu! Nhưng nếu cô không chịu khuất phục thì bố cô phải làm thế nào, dì Nguyễn phải làm thế nào? Chẳng lẽ muốn tan nhà nát cửa sao?

Ôn Noãn ngồi thẫn thờ.

Luật sư Khương nhìn thấy có hơi đau lòng, ông ấy tiếp tục ôn hòa nói: “Hoắc Minh không phải là người không có lý lẽ, mấy hôm trước cậu ta đến chỗ tôi lấy…”

Ông ấy đột nhiên nhớ đến chuyện Hoắc Minh nhờ vả, lập tức không nói nữa.


Ngộ nhỡ Hoắc Minh đổi ý thì chẳng phải lại khiến cô gái người ta thất vọng nữa hay sao?

Ôn Noãn nghe theo ý kiến của ông ấy, cô gật đầu.

Lúc ra ngoài, cô cầm lấy di động, chần chừ do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Hoắc Minh hay không, thế nhưng tối qua cô vừa từ chối anh, bây giờ lại gọi điện nhờ vả thì liệu anh sẽ để ý tới cô chứ?

Ôn Noãn không chắc.

Nhưng vì chuyện của bố, cuối cùng cô lấy hết can đảm gọi điện… Điện thoại không liên lạc được, Hoắc Minh tắt máy.

Ôn Noãn khẽ thất vọng, cô không dám đối mặt với dì Nguyễn.

Dì Nguyễn, dì Nguyễn… Dì đâu rồi?

Ôn Noãn còn tưởng rằng dì Nguyễn đi vào phòng vệ sinh, tìm hết một lượt nhưng không thấy bà ấy đâu cả.


Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, gọi điện cho dì Nguyễn: “Bắt máy… làm ơn bắt máy…”

Điện thoại đổ chuông nhưng không có người nghe máy.

Ôn Noãn chợt nhớ đến điều gì đó, cô chạy thật nhanh về phía thang máy, Ôn Noãn mẽ nhấn nút… khi cô đứng trong trong thang máy, cả cơ thể cô đều run lên.

Dì Nguyễn… Không được làm chuyện dại dột!

Không được…

Cuối cùng Ôn Noãn vẫn chậm một bước, khi cô chạy đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc Cố, bên trong đã rất hỗn loạn.

Cố Trường Khanh lấy tay che bụng dựa vào trước bàn làm việc bằng gỗ lim, máu không ngừng trào ra từ kẽ tay.

Cô nhìn thấy mà giật mình!

Tay dì Nguyễn nắm chặt con dao gọt trái cây, cả người run lẩy bẩy như nhìn thấy ma, không ngừng lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ bà ấy đang nói gì!

Ôn Noãn run rẩy cất tiếng: “Dì Nguyễn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Chương 57


Ánh mắt dì Nguyễn nhìn thẳng: “Dì đến giết Cố Trường Khanh, hắn ta sẽ không hại Bá Ngôn nữa, cũng không hại con nữa… Ôn Noãn, từ lâu dì đã nói hắn ta không phải là con người.”

Khuôn mặt Ôn Noãn giàn giụa nước mắt.

Cô bước lên trước nhẹ ôm dì Nguyễn, nghẹn ngào nói: “Dì Nguyễn, đừng sợ… con ở đây!”

Cố Trường Khanh ôm vết thương, máu không ngừng trào ra.

Thư ký muốn xử lý vết thương cho hắn nhưng bị hắn đẩy ra, hắn gằn hỏi Ôn Noãn từng chữ một: “Em không nhìn thấy anh đang chảy máu hay sao? Ôn Noãn, anh sống hay chết cũng không liên quan đến em, có phải không?”

Ánh mắt Ôn Noãn trống rỗng.

Ôn Noãn nhìn về phía người đàn ông mà cô đã từng yêu, cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc bản thân đã hiểu được hắn hay chưa?

Nếu không, sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế!


Đến cả con gà dì Nguyễn còn không dám giết thì sao dám cầm dao? Rõ ràng là Cố Trường Khanh đã dùng lời lẽ để kích động bà ấy, tính kế bà ấy!

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cố Trường Khanh, xem như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi có được không?”

Cố Trường Khanh định nói gì đó, Ôn Noãn nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hắn… Lúc này Dì Nguyễn bỗng tỉnh lại, bà ấy phát ra âm thanh kỳ lạ, hình như định ngăn cản Ôn Noãn.

Ôn Noãn không chịu đứng lên, cô quỳ thẳng tắp.

Khóe mắt cô ngập tràn nước mắt như đã gột sạch con ngươi trong suốt, giọng nói run rẩy: “Ngài Cố, Tổng Giám đốc Cố, trước đây tôi còn trẻ không hiểu chuyện nên yêu đương với ngài, là tôi không biết nặng nhẹ dây dưa với ngài … Bây giờ tôi cầu xin ngài nhìn lại trước đây tôi đã đối xử với ngài thế nào mà tha cho ba tôi, tha cho dì Nguyễn… tôi cầu xin ngài!”

Cô hèn mọn đến vậy khiến dì Nguyễn khóc thành tiếng.

Bà ấy tỉnh lại, khóc rống nói lời xin lỗi với Ôn Noãn, muốn kéo cô đứng dậy.

Làm sao có thể!


Làm sao có thể!

Ôn Noãn là hòn ngọc quý duy nhất của Bá Ngôn, làm sao có thể quỳ xuống trước tên súc sinh này?

Ôn Noãn không cử động, trong ánh mắt cô nhìn Cố Trường Khanh có sự quật cường… Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm, làm sao không hiểu được cô?

Tính tình Ôn Noãn dịu dàng, nhưng cô cũng rất bướng bỉnh. Cô đã từng yêu hắn đến sâu đậm, nhưng giờ đây lại quỳ xuống để xin rời xa hắn!

Cố Trường Khanh nghiến chặt răng, giận dữ trả lời: “Nếu anh không buông tha, Ôn Noãn em sẽ làm gì?”

Ôn Noãn nắm chặt ngón tay: “Anh không sợ tôi ở trước mặt nhà họ Hoắc vạch trần bộ mặt thật của anh sao?

“Thế em vạch trần đi.” Khuôn mặt Cố Trường Khanh vặn vẹo, hắn cười lạnh: “Em xem thử Cố Minh Châu có tha thứ cho anh hay không? Xem thử cả nhà em có thể nguyên vẹn trở ra hay không? Hay xem Hoắc Minh có giúp em hay không?

Nhắc đến Hoắc Minh, vết thương của Cố Trường Khanh càng đau.

Hắn đã trở nên cực kỳ hung ác, mãi đến bây giờ, Ôn Noãn mới nhìn thấu được bản chất thật sự của Cố Trường Khanh…

Cố Trường Khanh chịu đau đi tới, hắn kéo Ôn Noãn lại gần mình rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hãy trở lại bên anh! Nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm ra điều gì! Ví dụ như khiến dì Nguyễn ngồi tù mười năm, tám năm vì tội cố ý tấn công gây thương tích, hoặc là khiến Ôn Bá Ngôn…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Chương 58


Một cái tát vung thẳng vào mặt hắn!

Ôn Noãn tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cố Trường Khanh, anh không phải con người!”

Một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt tay cô!

Cố Trường Khanh dí sát vào mặt cô, lạnh lùng nói: “Hôm nay em mới biết hay sao? Lúc em thích anh cũng không nói như vậy! Khi em đỏ mặt chờ anh hôn cũng không có nói như vậy… Ôn Noãn, lúc đó em nói Cố Trường Khanh anh là người đàn ông tốt nhất trên đời, đã quên rồi sao? Có cần anh giúp em nhớ lại một chút không?”

Dì Nguyễn giãy dụa muốn liều mạng với hắn.

Cố Trường Khanh buông Ôn Noãn ra, hắn sai bảo vệ giữ chặt dì Nguyễn, đôi môi mỏng nói một câu lạnh như băng: “Báo cảnh sát, nói bà Nguyễn tấn công và cố ý gây thương tích cho tôi”

Ôn Noãn túm lấy tay hắn.

Cố Trường Khanh đẩy cô ra, hắn nhẹ nhàng liếm vết máu trên môi: “Ôn Noãn, em thật sự đã khiến anh tức giận!”




Ở xa xa, tiếng còi cảnh sát dần dần đến gần.

Khuôn mặt nhỏ bé của Ôn Noãn trở nên tái nhợt.

Cố Trường Khanh hắn đã thắng, hắn tầm thường, vô sỉ, hắn là tên súc sinh!

Ôn Noãn nhắm mắt lại rồi mở ra, nhẹ nhàng nói: “Xin anh đừng tức giận, tôi thay dì Nguyễn xin lỗi anh”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, hắn vươn tay về phía Ôn Noãn,

Trên tay Ôn Noãn dính máu của Cố Trường Khanh, cô nhẹ nhàng… nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi đặt lên tay Cố Trường Khanh.

Trong miệng dì Nguyễn ngậm đầy máu lẫn nước mắt, ra sức giãy dụa!


“Ôn Noãn, con không được phép đi theo tên súc sinh đó!”

“Con muốn dì phải ăn nói với bố con như thế nào đây?”

Một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, mấy người mặc đồng phục đi vào.

Dì Nguyễn ngẩn người một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng gào thét: “Là tôi làm Cố Trường Khanh bị thương, mấy người bắt tôi đi! Mau bắt tôi lại đi… Tôi tình nguyện ngồi tù! Ngồi cả đời trong tù cũng được! Đừng động vào Ôn Noãn… Cố Trường Khanh tôi cầu xin cậu đừng động vào con bé!”

Dì Nguyễn ôm đầu quỳ rạp trên đất.

Bà ấy hận mình vô dụng, hận mình quá kích động, lại càng hận mình dễ dàng bị Cố Trường Khanh chọc giận, liên lụy tới Ôn Noãn.

Cảnh tượng này khiến cho đám người vừa tới vô cùng bất ngờ.

Bọn họ nhìn về phía Cố Trường Khanh: “Anh Cố, chuyện này…”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cầm tay Ôn Noãn, cưỡng chế kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, toàn thân Ôn Noãn đều đang run rẩy.

Hắn hơi không vui, cô sợ hắn tới vậy sao?

Nếu Ôn Noãn đã lo lắng thì đương nhiên hắn phải cho cô một chút ngon ngọt, vì vậy Cố Trường Khanh lấy khăn tay bịt lên bụng, hời hợt nói: “Vừa rồi quá hỗn loạn, có thể tôi đã bất cẩn tự làm mình bị thương, nhưng mà công ty chúng tôi cũng có camera giám sát, mặc dù hiện giờ đang có chút trục trặc nhưng sẽ được sửa chữa trong hai ngày tới, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp đầy đủ toàn bộ video.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,335
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Chương 59


Những người vừa tới cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra: Xích mích trong chuyện tình cảm mà thôi!

Bọn họ hỏi thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Ôn Noãn vẫn còn đang run rẩy, cô biết hiện giờ dì Nguyễn chỉ là tạm thời không có vấn đề gì, video giám sát trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể khởi kiện dì Nguyễn bất cứ lúc nào!

Văn phòng rộng rãi như vậy mà lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu bảo thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm Ôn Noãn: “Tối mai đến biệt thự của anh nhé?”

Ánh mắt Ôn Noãn đờ đẫn.

Cố Trường Khanh nhéo nhéo môi cô: “Đến lúc đó em hãy đánh dương cầm cho anh nghe!”

Ôn Noãn vẫn không trả lời, nhưng Cố Trường Khanh cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được! Hắn tin, chỉ cần một thời gian là cô sẽ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước kia.

Tốt nhất là cô nên quên đi khoảng thời gian mập mờ không nên có giữa cô và tên Hoắc Minh kia!


Cố Trường Khanh bị thương khá nghiêm trọng, một đám thư ký và trợ lý vây xung quanh hắn, vội vàng rời đi.

……

Ôn Noãn dìu dì Nguyễn về nhà.

Dì Nguyễn vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, dì mau đi tắm đi, con đi nấu cơm.”

Vừa dứt lời thì cánh tay cô đã bị nắm chặt.

Giọng dì Nguyễn vô cùng nghiêm nghị: “Ôn Noãn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh kia!”

Ôn Noãn cụp mắt.

Không đi… Cô có thể làm gì chứ? Trơ mắt nhìn bố mình chịu khổ, nhìn dì Nguyễn ngồi tù ư?


Không, Ôn Noãn cô không thể lùi bước!

Ôn Noãn không định nói với dì Nguyễn, cô định giải quyết hết tất cả, đưa hai người đi, sau đó… sẽ là chuyện của cô và Cố Trường Khanh!

… Cố Trường Khanh, là chính anh đã ép tôi phải đi tới bước đường này!

Ôn Noãn nói dối dì Nguyễn, nói cô sẽ đi tìm luật sư Khương để suy nghĩ lại biện pháp khác, nếu vẫn không được thì đến tìm Bạch Vi xem có con đường nào để đi hay không. Thấy cô liên tục bảo đảm, dì Nguyễn mới yên tâm đôi chút.

Trong một bệnh viện tư nhân nào đó ở thành phố B.

Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Trường Khanh được đưa vào phòng bệnh. Hắn thay một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, quanh eo quấn mấy vòng băng gạc trắng.

Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục bàn chuyện công việc với trợ lý.

Hoắc Minh Châu tới.

Mắt cô ấy hồng hồng: “Cố Trường Khanh, là ai làm anh bị thương?”

Cố Trường Khanh không thể nói là mình bị thương do chính tính toán của mình được, lại càng không muốn để Hoắc Minh Châu nghe đến tên của Ôn Noãn, vậy nên hắn tùy tiện bịa ra một lý do, quả nhiên Hoắc Minh Châu lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, còn vô cùng đau lòng. . 𝑻𝘳u𝓎ệ𝑛 ha𝓎? 𝑻ì𝘮 𝑛ga𝓎 t𝘳a𝑛g chí𝑛h == 𝑻𝘳𝑼𝘮𝑻𝘳u𝓎𝗲𝑛.V𝑁 ==

Sự lo lắng trong mắt cô ấy vô cùng chân thành, Cố Trường Khanh nhìn thấy, lại nhớ tới Ôn Noãn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom