Cập nhật mới

Dịch Full Không Phải Cuộc Gặp Gỡ Nào Cũng Được Định Sẵn Là Sự Chia Tay

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Không Phải Cuộc Gặp Gỡ Nào Cũng Được Định Sẵn Là Sự Chia Tay

Không Phải Cuộc Gặp Gỡ Nào Cũng Được Định Sẵn Là Sự Chia Tay
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 从夏

Edit: Bánh Bao Nhỏ

GIỚI THIỆU

Khi xuyên không, tôi đã lựa chọn mang theo cả điện thoại của mình và cả wifi nữa.

Nửa đêm, tôi bị đưa đến giường của bạo quân.

Nghe đồn mỗi đêm bạo quân sẽ giế/c một nữ nhân, ánh mắt của cung nữ khi nhìn tôi không khác gì nhìn người chớ.t.

Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn sống sót, lành lặn ra ngoài.

Vì...... tôi đã bắt bạo quân nằm trên giường lướt tóp tóp suốt cả đêm.....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


PHẦN 01/04

* Chú ý: vì nữ chính xuyên từ thời hiện đại về cổ đại nên trong nội tâm của nữ chính mình sẽ để xưng hô là "tôi". Khi nói chuyện ra bên ngoài với người ở thời cổ đại thì sẽ để xưng hô là "ta" nhé.

__________________________________

1

Trước khi tôi bị đưa đến phòng bạo quân, cung nữ ở cửa đã tặng tôi một bông hoa.

"Sao lại tặng hoa?"

"Ta hy vọng cô sẽ được hạnh phúc trước khi ch*t."

Cung nữ nhìn tôi như thể đang nhìn người ch*t.

Tôi cùng nàng nắm tay nhau, nhìn nhau rưng rưng nước mắt, không ai nói nên lời.

Nghe đồn bạo quân mỗi đêm giết một nữ nhân, tôi là người thứ tám được đưa đến đây.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai tôi sẽ có mặt ở đây.



Nhưng sự việc ngoài ý muốn xảy ra.

Trên thực tế, tôi đã xuyên không, Cục Quản Lý Thời Không đã gửi tôi đến đây, đồng thời tôi cũng được mang theo điện thoại di động và kết nối Internet.

Họ để tôi phát sóng lý do tại sao tên bạo quân giết người.

Các thế hệ sử gia sau này đã tranh luận về động cơ giết người của tên bạo quân không thôi.

Một số người nói đó là sự coi thường phụ nữ, số khác lại cho rằng đó là do có bóng ma thời thơ ấu.

Để giải thích cho bí ẩn, tôi đã được cử đến thời đại này vào năm thứ tám kể từ khi Cục Quản lý Thời Không thành lập.

Ban đầu, tôi dự định trở thành một cung nữ, nhưng giữa chừng lại xảy ra trục trặc và tôi đã trực tiếp trở thành công chúa của một quốc gia nhỏ.

Điều này không phải sẽ khiến tôi chết ngay lập tức sao?

Tôi định bãi công.

Nhưng bên cục quản lý nói nếu tối nay tôi phát sóng trực tiếp thì lương của tôi sẽ được tăng gấp đôi.

Tôi kiên quyết từ chối: “Không được! Thế thì tôi cũng không thể đi lên rồi chết trở về được!”

Cục quản lý: "Mười lần."

Mười lần?

Tôi đã làm một số phép tính trên ngón tay của mình.

Trời ơi mười lần đó!

Tôi vui vẻ đồng ý: “Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là phải cống hiến hết mình cho công việc!”

2

Khi tôi đến, tên bạo quân vẫn chưa về.

Trong tẩm điện trống trải tràn ngập hồn ma của bảy người phụ nữ, thậm chí trên rèm cửa còn viết đầy oán hận.

Tôi nằm trên chiếc giường lớn gian nan chờ chết.

Tôi quyết định lướt tóp tóp một lúc giết thời gian.

Sau khi lướt xem hàng chục mĩ nam khoe cơ bụng, tôi bấm vào một kênh mukbang khác.

Chân giò to với nước sốt đậm đà, qua màn hình tôi có thể cảm nhận được mùi thơm phả vào mặt, chờ tôi ch*t trở về tôi cũng sẽ ăn một cái chân giò sốt như vậy.

Tôi mải mê xem đến nỗi không nhận ra có người đang đi đến phía sau mình.

Thẳng đến khi bị hơi nóng phả vào mặt, người phía sau mới khó hiểu hỏi: "Đây là đang xem cái gì?"

Tôi sửng sốt, ngơ ngác quay đầu lại: “Ta đang xem mukbang.”

Khuôn mặt của tên bạo quân sát ngay cạnh tôi.

Đôi mắt này, cái mũi này, làn da này còn đẹp hơn cả mĩ nam.

Điện thoại của tôi rung lên, đây là tín hiệu từ Cục Quản lý Thời Không yêu cầu tôi bật phát sóng trực tiếp.

Quản lý cục lãnh đạo đã hứa với tôi rằng toàn bộ số tiền từ buổi phát sóng trực tiếp sẽ là của tôi, vì vậy chứ nếu không tôi sẽ không thể đảm nhận một nhiệm vụ có độ rủi ro cao như vậy.

Bắt đầu phát sóng trực tiếp chỉ bằng một cú bấm tay trên điện thoại di động và tai nghe tích hợp sẽ bắt đầu phản hồi nhận xét của khán giả.

【Chết tiệt!! Rất đẹp trai? 】

【Cho tôi xem, cho tôi xem!!! 】

【Đây là nghiên cứu học thuật nghiêm túc, đừng lạc đề nhé. 】

Tôi và tên bạo quân nhìn nhau, hắn không muốn giết người nhưng lại khá hứng thú với điện thoại di động của tôi.

"Cái hộp đen nhỏ này là gì vậy?

"Tại sao hình ảnh lại chuyển động và sống động như vậy?"

Trong mắt bạo quân tràn ngập khát vọng tri thức mãnh liệt, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói những điều vô nghĩa:

"Chiếc hộp này là hòn đá tưởng niệm quê hương của tôi. Nó có thể ghi lại những gì đã xảy ra."

Bạo quân khẽ cau mày: “Sao lại ghi lại nhiều hình ảnh nam nhân khỏa thân như vậy?”

Vc! Chẳng lẽ hắn cũng nhìn thấy hình ảnh mĩ nam sao?

"Ta xem thứ này để giữ dáng khỏe đẹp như họ!"

Bạo quân rõ ràng không tin điều đó.

"Nàng thật không thành thật."

Tôi đổi chủ đề: "Bệ hạ muốn xem gì? Ta sẽ cho người xem!"

Bạo Quân hai mắt sáng lên: "Có thể xem cái gì cũng được?"

Tôi vội vàng gật đầu:"Đúng vậy"

"Vậy thì hãy cho trẫm xem Thừa tướng hắn đang làm gì. Trẫm nghi ngờ rằng ông ta đã không quan tâm nghiêm túc đến sinh kế của người dân khi ở nhà."

"???"

Không phải chứ người anh em?

Sau giờ làm sao vẫn phải theo dõi xem mọi người có làm việc hay không?

Nhà tư bản nhìn thấy ngươi sẽ rơi lệ, quả nhiên chế độ phong kiến ​​ăn thịt người a!

3

Không thể xem Thừa tướng nhưng có thể lướt tóp tóp nha.

Quần chúng ăn dưa đều bất an và thiện chí:

【Cho anh ta xem búa tạ! Không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của búa tạ! 】

【Hãy để anh ấy xem hải sản biển! Tôi chắc chắn sẽ sống sót đêm nay! 】

【Sửa móng lừa cũng được! Nếu cách đó không hiệu quả, bạn vẫn có thể xem mĩ nam. 】

Trong khi vừa tiếp thu ý kiến ​​từ công chúng, tôi vừa lướt xem tóp tóp.

Tên bạo quân chăm chú nhìn vào điện thoại không chớp mắt.

Cả hai chúng tôi cùng nhau xem một đoạn video mặc quần áo chéo, sắc mặt hắn từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc:

Bạo quân phát ra tiếng tra tấn linh hồn: “Nàng giết người trước mặt ta sao?”



Tôi lướt tóp tóp với bạo quân suốt đêm cho đến khi điện thoại hết pin.

Ánh mặt trời mờ mờ, bạo quân trông có vẻ mệt mỏi.

Đừng hiểu lầm tôi, tôi đã thức khuya.

【Ngay lập tức! Ngay lập tức! 】

【Rốt cuộc vì sao giết người? 】

【Ai nha tôi không dám nhìn, chị gái sắp bị gi*t rồi! Ô ô ô! 】

Tôi run rẩy, bí mật liên lạc với cơ quan quản lý: “Tôi chết chắc cũng không đau lắm phải không?”

Bạo quân cau mày suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào tôi.

Cuối cùng hắn mở miệng, ngày chết của tôi đã đến, đáp án bí ẩn sẽ được tiết lộ!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi!

Hắn cau mày nói: “Nàng vì sao còn không hầu hạ trẫm thay quần áo?”

4

Mọi người ai hiểu được?

Tôi không chết!

【Tại sao lại có màn che??? 】

【Những cảnh giới hạn nào mà chúng tôi, những hội viên tôn quý vip pro không thể xem? 】

【Đã như vậy thì có thể bổ mắt a, tôi không phải người tốt, cho nên bất cứ điều gì nghĩ đến cũng chẳng là gì cả! 】

Màn đạn cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực chất tôi chỉ đang thay quần áo cho tên bạo quân.

Chậc, bờ vai rộng và eo thon, không tồi.

Hắn mỗi ngày đều bận rộn với việc quốc sự mà vẫn có thời gian rèn luyện thân thể sao?

Tại sao?

Tôi không hiểu.

Có lẽ hoàng đế khác với người thường đi.

"Nàng là đang nhìn cái gì?"

Có một giọng nói vang lên ngay trên đầu, tôi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình.

"Không nhìn gì cả."

Tên bạo quân cau mày, khi hắn cau mày tôi thực sự sợ hãi.

"Nói dối."

Tim tôi lỡ nhịp: “Nhìn dáng người của bệ hạ. Bệ hạ thật uy nghiêm, hùng tráng, ta rất vui mừng."

Bạo quân ho nhẹ một tiếng và nhìn đi chỗ khác.

Nếu tôi không nhìn lầm, hắn vậy mà lại đỏ mặt!

Ôi! Thật ngây thơ~

【Hãy cho tôi xem dáng người của hắn! 】

【Chậc chậc chậc chậc chậc...]

【Bạn vậy mà lại không chết ngay cả khi trêu chọc tên bạo quân! 】

Sau khi thay quần áo cho tên bạo quân, hắn lạnh lùng lên triều.

Người cung nữ và tôi cứ nhìn nhau chằm chằm.

Cung nữ: "Mạng cô thật lớn, có bí quyết gì không?”

Tôi: "Có lẽ vì ta lớn lên đẹp đi."

Vẻ mặt cung nữ một lời khó nói hết: “Ta đã hiểu."

"Có lẽ là bởi vì cô đặc biệt tự tin đi."

Sự tự tin là vẻ đẹp tốt nhất dành cho phụ nữ.

5

Tên bạo quân bỏ đi mà không hề cho tôi biết tôi sẽ sống ở đâu.

Cung nữ cũng không dám tùy tiện sắp xếp.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cùng cô ấy đợi hoàng đế xuống triều.

Bạn đã bao giờ thử cảm giác chờ đợi từ tối đến sáng chưa?

Tôi chưa thử, tôi vừa chợp mắt lại một lúc thì trời đã tối.

Ai biết được, tôi đã cả đêm không ngủ rồi, giờ trực tiếp ngủ ở trên giường rồng, lúc mở mắt ra thì trời đã tối.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu vào giường ngủ qua cửa sổ, có tai nghe tích hợp.

Màn đạn đã bắt đầu bùng nổ từ đấu địa chủ đến hẹn ăn cơm cùng thành phố.

Bạo quân ngồi trên chiếc ghế thấp cạnh giường, đôi chân dài duỗi thẳng không có chỗ tựa, dáng vẻ có chút đáng thương.

Giây tiếp theo, hắn mở mắt ra, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau

"Giống như heo, thật biết ngủ."

Một người bạn đã rút lại một bình luận đáng thương.

Bệnh thần kinh!

“Bệ hạ, người còn chưa sắp xếp chỗ ở cho thiếp thân.”

"Nàng ở chuồng heo đi"

"???"

Thật sự là không có ai muốn tạo phản sao?

Tôi là người đầu tiên đầu hàng.

Tất nhiên tôi không sống trong chuồng heo, tên bạo quân để tôi sống ở đâu tùy tôi muốn.

“Dù sao thì cũng không có phụ nữ trong hậu cung."

"Nàng có thể ở bất cứ nơi nào mà mình muốn."

Nếu tên bạo quân không giết người, hẳ là hắn sẽ là một ông chủ tốt.

【Cho nên vì sao còn chưa giết người vậy? 】

【Sẽ không phải là lịch sử viết bậy bạ chứ? 】

【Đây chính là tình yêu đó! Đưa tất cả cho tôi gặm! 】

【Cái gì cũng gặm sẽ giúp tôi cân bằng dinh dưỡng! 】

Làn đạn càng lúc càng trở nên hỗn loạn, hướng về rìa thành phố.

Còn tôi, mượn hết can đảm từ ông trời, hướng ánh mắt tới tên bạo quân hỏi hắn:

"Ta có thể sống với Bệ Hạ được không?"

【Thật can đảm! 】

【Có mùi nguy hiểm! 】

Màn đạn khẳng định lòng dũng cảm của tôi rồi lại phủ nhận tương lai của tôi.

Bạo quân nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, trong mắt dường như có một nụ cười nhàn nhạt.

"Được."

Bạn có nhìn thấy không! Không vào hang hổ thì không bắt được hổ con, dũng cảm sẽ ch*t no, hèn nhát sẽ ch*t đói, Tạ Dung ta chính là người dũng cảm nhất!

Quản lý cục Thời Không chịu trách nhiệm liên lạc với tôi mừng quá không tìm được phương hướng.

"Tiểu Dung, tôi thật không nhìn nhầm cô, cô nhất định phải làm công việc này!

“Tiền này cô không kiếm thì ai kiếm?”

Bạn nói đúng, tôi xứng đáng với số tiền này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


PHẦN 02/04

6

Tên bạo quân đưa tôi đi ăn tối với hắn.

Đồ ăn của hắn ngon đến mức tôi ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu.

【Không nói chứ, cách ăn uống của Hoàng đế An Thành thật đẹp mắt! 】

【Cảnh đẹp ý vui. 】

【Nhìn vào chị gái một lần nữa. 】

【Quên đi, đừng dọa nữa, cô ấy đang buông thả mình rồi]

Tôi ngẩng đầu lên đầy tội lỗi, tự hỏi liệu mình có quá phóng túng không.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi: “Lau miệng đi."

"Ngu ngốc."

Bạo quân tích chữ như vàng, nhưng mỗi lời hắn thốt ra đều khiến người ta tổn thương.

Tôi có lý do nghi ngờ rằng bảy người phụ nữ chết thảm trước đó đều bị hắn ta làm cho tức chết.

Tên bạo quân từ đâu đó lấy ra một chiếc khăn tay và khiêm tốn lau miệng cho tôi.

Ôi trời!

Tôi phải trả lời cho cái miệng của mình khi về đến nhà.

【Ahhhhhhhhhhhhhhh. 】

【Tránh ra đến lượt tôi!!! 】

【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh tiếng gà gáy suốt mười dặm xung quanh thật chói tai! 】

【Vừa rồi ánh mắt của Hoàng đế An Thành thật là si mê!!! 】

【Không phải tôi đến để chứng kiến ​​người thử nghiệm chết một cách kỳ lạ sao? Tại sao nó lại trở thành một bộ phim ngọt ngào như vậy? 】

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tên bạo quân, vẻ mặt hắn rất tự nhiên và hắn không hề ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.

Tôi độc thân từ trong trứng! Hành vi của hắn giống như đốt pháo trong lòng tôi.

Nếu tôi không biết hắn là bạo quân thì tôi đã phát triển bộ não tình yêu này rồi.

"Nhìn ta làm gì?"

"Mau ăn cơm đi."

Tôi uể oải cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.

Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu.

Kịch bản này phát triển dần dần đi theo hướng ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng Cục Quản Lý nhất quyết để tôi đi theo bước chân của tên bạo quân.

Tôi hỏi cục quản lý: “Liệu điều đó có thay đổi lịch sử không?”

Cục Quản Lý dứt khoát: “Các sự kiện đã được xác lập sẽ không thay đổi."

"Tôi vừa kiểm tra, thân phận hiện tại của cô không có ghi chép gì, nhưng không có ai nói cô đã ch*t, điều đó có nghĩa là cô quả thực chưa ch*t."

Vì vậy, tôi nên sống.

Sẽ ổn thôi.

"Không phải không thể giải quyết được bí ẩn vì sao bạo quân lại giết người sao?"

"Không thành vấn đề, chúng tôi đã sắp xếp cho cô kế hoạch B"

"Kế hoạch B nào?"

"Cô dựa vào vẻ đẹp của mình để khiến bạo quân phải lòng cô, và sau đó hỏi hắn ta xem chuyện gì đang xảy ra."

"???"

Ai đã lập ra cái kế hoạch này vậy?

Điều tra ba thế hệ tổ tiên nhà hắn! Đừng đùa chứ!

"Nàng lại đang suy nghĩ cái gì?"

"Lại có thể thất thần ngay cả khi đang ăn?"

Tên bạo quân nhìn tôi với một tia khó hiểu.

“Không phải nàng đang nghĩ về những người đàn ông khỏa thân mà nàng đã xem hôm qua chứ?”

Trên mặt hắn lộ ra vẻ sát khí.

Tôi sợ đến mức giật mình. Hắn sẽ không động thủ với tôi chứ!

"Ngày mai trẫm sẽ sai người đi tìm rồi chém đầu bọn vô lại đó. Hành vi như vậy thật sự là xúc phạm quý ông."

【Tôi ghen tị, chúng ta chia tay đi. 】

【Hắc hắc hắc, đừng chém. Hãy đưa họ đến nhà tôi và tôi sẽ đảm bảo rằng những mĩ nam đó suốt đời không thể ra khỏi nhà. 】

【Âm thanh bàn tính trên lầu quá lớn! 】

"KHÔNG!"

Tôi cố gắng chứng minh mình vô tội: “Ta đang nghĩ tại sao bệ hạ lại đẹp trai và xuất chúng đến vậy!

“Bệ hạ thật sự là một trượng phu tuyệt vời, và ta đã quên mất lễ tiết của mình khi nhìn thấy bệ hạ.”

Tên bạo chúa liếc nhìn tôi, cụp mi xuống.

Lông mi dài giống như những chiếc lông ở bàn chải nhỏ.

"Đạo đức giả."

Hắn ngoài miệng nói tôi đạo đức giả, nhưng mặt lại hơi đỏ.

【Chậc chậc chậc...】

【Một người sẵn sàng bịa ra một lá thư và người kia sẵn sàng viết nó. 】

7

Sau bữa tối, tên bạo quân nói sẽ đưa tôi đi dạo.

Hắn thậm chí còn không ngủ.

Thật là một chiến binh.

8

Hoa trong Vườn Hoàng Gia nở rộ đặc biệt đẹp, cây cối xanh tươi đan xen vào nhau.

Tôi kề vai sát cánh với tên bạo quân.

Hắn không nói một lời, tôi cũng không dám nói.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một ao sen.

Hỏi tôi: “Không phải nàng nói cái hộp đen quê nàng có thể ghi lại cảnh đẹp sao?"

"Hoa sen thật đẹp."

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh bông sen.

Bạo quân đứng bên cạnh tôi, trên môi nở nụ cười, vẻ mặt rất vui vẻ.

Trong lúc hắn không chú ý, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã vô tình chụp được một tấm ảnh sườn mặt của hắn.

Thật tuyệt vời, nó có thể sánh ngang với camera sau của Apple 14Plus.

Nếu tôi có những bức ảnh có độ phân giải cao, no-p như vậy ở nơi công cộng, tôi sẽ giết người đăng chúng rồi tự sát, không đùa đâu.

"Tần Vân Kiêu."

"Cái gì?"

Tôi không nghe rõ lời bạo quân, ngơ ngác quay người lại.

Bắt gặp ánh mắt của hắn.

Đen kịt, thâm túy, nó dường như chứa đựng hàng triệu cảm xúc.

"Tên của ta."

"Tần Vân Kiêu."

Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ồ, ta tên Tạ Dung.”

Hắn cong môi.

Lúc này tôi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói tên mình.

Phải rất lâu sau tôi mới chợt nhận ra điều đó.

Đã rất lâu rồi hắn mới có cơ hội cho tôi biết tên của hắn.

【Híc, chị gái thử nghiệm đã nói tên của mình phải không? 】

【Hoàng đế An Thành thậm chí còn không hỏi cô ấy? 】

【Sắc đẹp gây hiểu lầm! 】

Khi quần chúng ăn dưa nhắc nhở, tôi mới nhận ra mình đã nói sai tên.

Nhưng tên của công chúa này là gì?

Người ở cục quản lý hiển nhiên cũng lâm vào trầm tư.

Tôi chỉ biết dùng sự khéo léo của mình và vắt óc tìm biện pháp bào chữa.

"Ý ta là ta đến Trung Nguyên và ta đã tự đặt cho mình một cái tên Trung Nguyên."

"Rất tốt."

"Ừm?"

Đáy mắt Tần Vân Kiêu hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Tên của nàng rất hay."

Ôi, hắn thật tinh mắt.

9

Tôi thu hồi câu nói kia.

Tần Vân Kiêu thật không có mắt.

Hắn không biết lấy đâu một bông hoa sen lớn, nhất quyết cắm nó lên đầu tôi.

Tố chất đâu! Việc hái hoa lung tung là bị phạt!

“Ta cảm thấy, bông hoa này không cài vào trâm thì tốt hơn.”

Tần Vân Kiêu khẽ cau mày, ánh mắt nguy hiểm.

Vì tính mạng, tôi chỉ có thể từ bỏ thẩm mỹ.

"Trâm cài tóc! Đẹp quá!"

Hắn gật đầu hài lòng, cầm bông hoa cài vào đầu tôi.

Nước trong đến mức tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình khi nhìn xuống.

Đang yên đang lành, trên đầu có bông sen to như cái bát.

Tất cả những gì tôi có thể nói khi nhìn kỹ là thật tàn nhẫn.

Dù là kẹp tóc nghiêng còn không tính, Tần Vân Kiêu lại trực tiếp chụp thẳng lên đầu!

Không biết còn tưởng đây là con dấu của tôi.

Tôi có phạm luật không?

Nhưng Tần Vân Kiêu lại rất hài lòng, nhìn trái nhìn phải đầu tôi, như thể đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

Tôi lại một lần nữa hoài nghi hợp lí: Bảy người phụ nữ phía trước hẳn là đều bị hắn làm cho tức ch*t!



Buổi tối, tôi và Tần Vân Kiêu ở cùng phòng.

Cục quản lý còn rất nhân tính kéo đèn, trước khi màn đạn biến mất, nói sẽ viết hàng trăm câu chuyện tình yêu của Tần Vân Kiêu và tôi trong đêm để hoàn thành mọi chi tiết kéo đèn.

Tôi không hiểu, mạch não của giới trẻ đương đại làm tôi buồn.

Tần Vân Kiêu vẫn như cũ không ngủ, ngồi vào bàn đọc thẻ tre.

Thực sự có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày.

Hãy nhìn người ta xem, thà làm việc mỗi đêm mà không ngủ.

Khó trách hắn sống hơn ba mươi tuổi đã ch*t, ai có thể chịu đựng như vậy mà không ch*t chứ?

Nhưng khoan hãy nói, nhìn vẻ đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy hắn càng đẹp.

Tần Vân Kiêu có khuôn mặt như thế này, nếu không phải là hoàng đế thì nhất định phải làm người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp.

“Nàng không ngủ, nhìn ta làm gì?”

Tôi thật có lý do nghi ngờ rằng Tần Vân Kiêu có mắt sau đầu.

Nghịch cảnh làm cho con người trưởng thành, và giờ đây những lời ngọt ngào của tôi không còn cần dùng não nghĩ nữa.

"Tư thế oai hùng của Bệ hạ làm ta mê mẩn."

Hắn đặt tấm thẻ tre xuống và nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

Hừ, chẳng lẽ nịnh nọt hắn định tát mình sao?

Tần Vân Kiêu đứng dậy, đi tới trước mặt tôi mấy bước, hơi nghiêng người.

"Ái phi, đây là đang nhắc nhở trẫm rằng đã đến giờ đi ngủ phải không?"

TÔI:"?"

Đầu óc ngươi nhảy vọt nhanh như vậy, các sử gia có biết không?

Tần Vân Kiêu đặt tay lên vai tôi, tôi ngước mắt lên, dưới ánh đèn mờ chỉ có thể nhìn thấy quai hàm có chút căng thẳng của hắn.

Trong lúc hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy nhịp tim của mình.

KHÔNG?

Tôi còn phải bán nhan sắc sao?

Ra ngoài hay không ra ngoài?

Tim tôi lỡ nhịp và tôi nhắm mắt lại, thôi vì học thuật vậy! (Chị bé nghiện còn ngại)

Chậm rãi vươn tay ôm lấy eo Tần Vân Kiêu.

Họa tiết thêu ở cạp quần có chút cấn tay nhưng phần eo thực sự rất ổn, rắn chắc và khỏe khoắn.

Đỉnh đầu, Tần Vân Kiêu cười khẽ.

Hắn nâng mặt tôi lên và tôi buộc phải nhìn hắn.

Đôi mắt Tần Vân Kiêu tối sầm, mang theo những cảm xúc khó hiểu.

Hắn cúi đầu xuống và tôi từ từ nhắm mắt lại.

Chờ hồi lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của hắn phả vào mặt mình.

Tôi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú và giận dữ của Tần Vân Kiêu chỉ cách tôi một hơi thở.

Ồ!

Làm thế nào ngươi có thể sử dụng điều này để khảo nghiệm cán bộ?

"Chờ ta hôn nàng à?"

Đôi mắt hắn đầy nụ cười nhìn tôi trêu chọc.

Tôi đỏ mặt: “Không có!” Tôi muốn trừng phạt bản thân bằng một ly rượu vì sự liều lĩnh của mình!

Tôi chỉ muốn tìm lại chút phẩm giá cho riêng mình.

Tần Vân Kiêu bỗng nhiên vươn tay che mắt ta lại, trong bóng tối ấm áp, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, phản ứng đầu tiên của tôi là: Môi bạo quân cũng ấm áp.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng đã lâu đến mức tôi đã xây dựng được tinh thần đến mức có thể cống hiến hết mình cho học thuật.

Tần Vân Kiêu thật sự buông tôi ra.

Khi hắn hoảng sợ lùi lại, tôi mới nhận ra lúc này trông mình có bộ dáng bao nhiêu không xong thế nào.

Đó là một loại không tốt lắm khó diễn tả. Các ngươi tự bổ não mà nghĩ đi.

Hắn quay đầu khỏi tôi, tai hơi đỏ.

Chậc, thật là một bạo chúa nhỏ ngây thơ.

10

"Được rồi, đi ngủ đi."

Lúc Tần Vân Kiêu nói đi ngủ, hắn thật sự là có ý đi ngủ.

Nếu không phải miệng tôi vẫn còn có chút tê dại thì tôi thậm chí còn nghi ngờ nụ hôn vừa rồi là giả.

Chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường, như một tình đồng chí.

Thực sự không muốn làm điều gì khác?

Tần Vân Kiêu có được hay không?

Tôi đang phân tâm, hắn nói dừng là dừng.

Lại một lần nữa tôi nghi ngờ có lý, kỳ thật hắn không giỏi việc này, bảy nữ nhân kia vì bọn họ biết bí mật của hắn nên đã bị hắn diệt khẩu!

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Tần Vân Kiêu đột nhiên nắm lấy tay tôi, dùng lực nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi như để an ủi.

"Ta buồn ngủ quá, đừng náo loạn."

TÔI:"?"

Ai náo loạn?

Ngủ thì ngủ.

Vốn tưởng rằng không ngủ được nhưng không ngờ mình lại ngủ như lợn chết.

Nửa ngủ nửa mơ, tôi dường như nghe thấy ai đó thì thầm vào tai mình: "Tiểu lừa đảo."

Đây là loại giấc mơ gì vậy?

11

Xuyên đã qua nhiều ngày.

Tôi chỉ ăn và ngủ, hoặc chơi đùa với Tần Vân Kiêu.

Làn đạn thật khắc nghiệt, nói rằng tôi có thể đang phát sóng trực tiếp cảnh nuôi lợn hàng ngày ở thời cổ đại.

Con lợn này đang nói về ai, vì cơ chế bảo vệ con người nên tôi không muốn hỏi chi tiết.

Tôi và Tần Vân Kiêu đang ở trạng thái mập mờ.

Dưa chín* hay không còn tùy thuộc vào việc hắn có tâm trạng tốt hay không. (*Ứng dụng câu "dưa hái xanh không ngọt"-ở đây dưa chín là kiểu đã thành công thành 1 đôi ý)

Cư dân mạng cho rằng chúng tôi là những người bằng hữu ngủ chung giường.

Tôi thầm mắng thêm trong đầu rằng người hôn tôi là một người bằng hữu.

Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!

Này quả thực là tai nạn lao động.

Phải thêm tiền!

Cuộc sống của Tần Vân Kiêu rất đơn giản, hắn vào triều, phê duyệt tấu chương và xử lý quốc sự.

Khi có thời gian rảnh, thì thường cùng tôi cùng đi dạo, nghe kịch và lướt tóp tóp.

Để không gây nghi ngờ, Cục Quản Lý đã tạo cho tôi một nền tảng video riêng, về cơ bản tôi chỉ xem được những video đã được lọc, sẽ không bao giờ có mĩ nam nào nữa.

Tim tôi đau quá.

Một chuyến công tác đến một nơi xa xôi như vậy không mang lại cho tôi chút tiện nghi nào về điện tử.

Nhưng Tần Vân Kiêu lại rất hài lòng.

Hắn hỏi tôi: “Những người này đến từ đâu?”

Tôi trả lời: “Họ đều là người quê ta cả”.

Cũng may Tần Vân Kiêu không tiếp tục hỏi, nếu không hắn muốn triệu kiến những người này, tôi thật sự sẽ phát điên.

12

Tôi nghe thấy trước cửa cung nữ Tiểu Thúy nói, tôi hiện tại là một truyền kỳ.

"Truyền kỳ gì?"

“Việc người sống sót ra khỏi cung điện của bệ hạ và được bệ hạ sủng ái quả thực là một kỳ tích.”

Cá nhân tôi cho rằng sự sủng ái này rất đáng nghi ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


PHẦN 03/04

13

Ở đâu có người ở đó có giang hồ.

Kể từ khi tôi sống sót thành công, các quan đại thần của Tần Vân Kiêu bắt đầu ra tay.

Bệ hạ đã không xa lạ với phụ nữ thì đương nhiên phải mở rộng hậu cung và mở rộng các chi nhánh!

Tần Vân Kiêu không biết nghĩ gì, liền lôi vị đại thần đề nghị mở rộng hậu cung ra, đánh hắn một trận.

Thật đáng thương.

Tôi và Tiểu Thúy đang cùng nhau ăn hạt dưa, cô ấy kể lại cho tôi nghe một cách sống động và sôi trào.

Tiểu Thúy trợn to hai mắt: "Bệ hạ đối với người thật sự là tình thâm như biển!"

Tôi: “Chuyện này thì liên quan gì đến ta?”

Tiểu Thúy cười vẻ mặt cắn CP: “Bệ hạ không gần nữ sắc, nhưng lại vì người mà làm ra những thay đổi.

“Bệ hạ cũng vì người mà để trống hậu cung."

"Ôi chúa ơi, em thậm chí còn không dám viết như thế trong kịch bản của mình."

TÔI:"???"

Nếu tôi không phải là nhân vật chính thì tôi cũng sẽ tin điều đó.

Tại sao tôi không biết rằng tôi và Tần Vân Kiêu có một tình yêu cảm động đến thế?

【tiếng rít! Giống như thật sự là có việc như vậy?】

【 Aiya ta đi! Gặm* tới rồi! 】(*Ý là gặp CP)

Gặm bất cứ thứ gì cũng chỉ có hại cho bạn mà thôi!

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Tần Vân Kiêu lại làm như vậy.

Đại khái có thể là hắn không được đi.

Càng ít người biết thì càng đỡ mất mặt.

Nam nhân sao, đều hiểu, đều hiểu.

"Hiểu cái gì?"

Tần Vân Kiêu nghi hoặc hỏi.

Tôi bị sốc khi nhận ra rằng mình đã nói ra cuộc đối thoại nội tâm của mình.

"Ta biết hôm nay bệ hạ muốn ăn sườn heo sốt tương."

Tần Vân Kiêu lạnh lùng liếc nhìn ta.

"Là chính nàng muốn ăn đi."

Tôi: "Này!"

Hắn thở dài.

“Tối nay bảo nhà bếp thêm món sườn heo sốt tương nhé.”

Vâng!

Tần Vân Kiêu thật tốt!

14

Hôm nay là một ngày tốt lành.

Mẫu thân Tần Vân Kiêu đã trở lại.

Có nữ nhân thứ hai trong hậu cung này.

Tôi chán nản liên tục nói với quần chúng: “Liệu bà ấy có phải là loại mẹ chồng độc ác không?”

【Có lẽ! 】

【 Chị đang gặp nguy hiểm! 】

【 Ngu Thái hậu không phải là mẹ ruột của An Thành hoàng đế, cho nên đừng lo lắng.】

Oh haha!

Quần chúng bên trong có những người có năng lực và biết nhiều hơn tôi.

Nhưng tôi nghĩ đây không phải lỗi của tôi.

Dù sao khi mới xuyên đến còn tưởng rằng ngày hôm sau có thể quay lại, ai biết đã lâu như vậy, Tần Vân Kiêu cũng không có giết người.

Hắn ta buông con dao đồ tể xuống và lập tức hóa Phật, tôi còn có thể làm gì được?

Trên thực tế, bây giờ tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu Tần Vân Kiêu có giết bảy người phụ nữ đó hay không.

Suy cho cùng, lịch sử được viết bởi người chiến thắng cuối cùng.

Tiểu bạo quân tuy được cho là bạo quân nhưng lại cần mẫn và yêu dân, hàng ngày không làm gì khác ngoài làm việc, trông không giống một kẻ bi3n thái giết bảy người phụ nữ liên tiếp.

Nhìn cách Tần Vân Kiêu tiếp xúc hàng ngày với tôi, hắn có vẻ không phải là một người không gần nữ sắc.

Hắn cũng sẵn sàng làm một chân giò lớn cho tôi.

Cứ mỗi lần chúng tôi xem mukbang, hắn lại yêu cầu nhà bếp nghĩ ra món gì đó tương tự cho tôi.

Hắn đối xử với tôi tốt hơn cả bố tôi.

Tôi mang theo Tiểu Thúy, người hay buôn chuyện đi chơi ở Vườn Thượng Uyển.

Đầu óc tôi đau nhức sau khi lướt quá nhiều tóp tóp nên tôi cần thong thả đi dạo.

Tôi và Tiểu Thúy mỗi người cầm một nắm hạt dưa, tựa vào trong đình nói chuyện vớ vẩn.

"Ai ở đó?"

Cách đó không xa có một giọng nói vang lên, tôi quay lại thì thấy một nữ nhân mặc trang phục màu tím đang nhìn tôi với ánh mắt tà ác.

Có vài cung nữ đi theo phía sau.

【 Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!!! 】

【Cuộc chiến trong cung đã bắt đầu chưa? 】

【 Chị đẹp có thể sống sót được bao nhiêu tập sau trận chiến căng thẳng này? 】

Tiểu Thúy không chịu thua lập tức nói: “Ngươi là ai, trong cung làm ồn ào như vậy?

“Có biết nương nương của ta là——”

Tiểu Thúy ngơ ngác.

Bởi vì Tần Vân Kiêu còn chưa ban chức vị cho tôi, tôi chính là người vô danh gia tộc nổi tiếng ở hậu cung.

Khi đang nói chuyện, nữ nhân mặc áo tím đã bước tới.

Nàng ta có đôi lông mày lá liễu và đôi mắt hình hạnh.

Cách nàng nhìn tôi không được tử tế cho lắm.

"Ngươi chính là là công chúa của Vương quốc Lan?"

Nàng ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ mặt khinh thường: “Cũng chỉ có vậy thôi."

“Cũng không biết ngươi đã cho biểu ca ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà để biểu ca ta si mê ngươi như thế.”

Ồ!

Không có việc gì, nhìn qua nàng ta so với tôi cũng không có đầu óc lắm.

Tiểu Thúy quả nhiên là Bát Quái vương, nàng nhỏ giọng nói vào tai ta: "Đây hẳn là Ngọc Quận Chúa, cháu gái của Thái hậu."

Ôi, biểu ca biểu muội!

Đây không phải vai nữ phụ kinh điển của Cung Đấu Văn sao?

Nhưng nếu nàng ta đang vì nhớ thương biểu ca của mình, tại sao lại không tiến cung sớm hơn?

Quần chúng một lời trúng đích:

【Bởi vì nàng ta sợ ch*t! 】

【 Bây giờ chị đẹp chưa ch*t, có nghĩa là Hoàng đế An Thành đã tu tâm sửa tính. 】

【Cơ hội này sẽ đến sớm thôi! 】

Nàng ta vẫn trân trọng mạng sống của mình lắm.

Điều đó cho thấy nàng ta không chân thành và không thực sự yêu Tần Vân Kiêu.

15

Tôi suy nghĩ hồi lâu và phất ra câu nói sâu trong linh hồn mình:

"Ngươi có việc?"

Ngọc Quận chúa nghẹn lời trước sự thẳng thắn của tôi.

Nàng cũng không thể nói rằng chính nàng chỉ đang đến gây rắc rối.

Sự chân thành luôn là yếu tố tất thắng.

“Chỉ là tình cờ gặp thôi, công chúa đừng lo lắng.”

Người hầu gái phía sau Ngọc Quận chúa lên tiếng thay nàng ta.

Tôi kéo Tiểu Thúy lùi lại: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Ngọc Quận chúa nghe vậy sắc mặt biến đổi: “Ta có thể đi đâu tùy thích! Không đến lượt ngươi, công chúa của một đất nước nhỏ bé lên phát biểu?”

Nàng ta chỉ ngón tay giống củ hành vào mũi tôi với vẻ khinh thường: "Công chúa gì chứ? Nói ra thì thật là trò đùa, nhưng ngươi thật ra chỉ là một con chó của triều đại ta mà thôi."

Chuyện gì đang xảy ra với con nhỏ này vậy?

Có lợi ích gì khi công kích tôi không?

Ngươi đi mà công kích biểu ca nhà ngươi ý!

Tôi sinh lòng ác ý: “Lời Quận Chúa Ngọc nói thật buồn cười."

“Đã vào cung thì thuộc về bệ hạ. Quận Chúa sao lại phải nhắc tới mẫu quốc của ta?”

Tôi nghĩ đến vai trà xanh kinh điển trong một số bộ phim điện ảnh và phim truyền hình: “Tất nhiên ta là nhờ Bệ Hạ lên tiếng rồi.”

【Oh haha! 】

【Chị gái trở thành bộ dáng này tôi rất tức giận.】

Hiển nhiên, Ngọc Quận Chúa cũng rất tức giận với ta.

Chắc nàng ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế nên đã giơ tay định đánh tôi.

Tiểu Thúy ngay lập tức hành động và ngăn nàng ta lại.

Mặc dù thường ngày Tiểu Thúy im lặng và dè dặt nhưng em ấy rất chắc chắn và tàn nhẫn khi ra đòn!

Em ấy quả thực là một nữ nhân phi thường có thể canh giữ cửa cung điện của Tần Vân Kiêu.

"Ngọc Quận chúa, nếu người không kính trọng nương nương chính là không kính trọng bệ hạ.

"Người phải suy nghĩ rõ ràng."

【Ôi trời! Tiểu Thúy tài cao! 】

【Quả nhiên, những người phụ nữ mang tên thúy đã đạt được thành tựu to lớn trong vấn đề tát. 】

【Tiểu Thúy! Đập nát cô ta! 】

Sau ngần ấy năm, tại sao mọi người vẫn chơi bạo như vậy?

Thị nữ phía sau Ngọc Quận Chúa giữ chặt nàng ta, thì thầm vào tai những lời nhỏ nhẹ.

Ngọc Quận Chúa hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn tôi: “Để xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao nhiêu ngày!"

"Đợi ta tiến cung trở thành hoàng hậu, ta sẽ cho ngươi có một cuộc sống không ngày nào tốt đẹp!"

Tôi và quần chúng ăn dưa đã phát ra cùng một khoản nghi ngờ:【Có phải thời tiết quá nóng và não cô ta đã bị bốc hơi không? 】

Tôi cứ nghĩ nếu Quận Chúa Ngọc rời đi thì tập hôm nay sẽ kết thúc.

Ai biết nàng ta lại lên cơn?

Tôi và Tiểu Thúy quay người lại, đột nhiên có một cỗ lực lượng cực lớn từ phía sau lao tới.

Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống hồ.

Ồ!

Tôi không biết bơi!

Tiểu Thúy vội vàng kéo tôi lại nhưng lại bị người của Ngọc Quận Chúa ngăn cản.

Tôi rơi xuống nước, cảm giác như mình sắp chết.

Đây là một cái chết quá vội vàng!

"Quản lý cục, anh có ở đó không?

"Tôi nên làm gì bây giờ?"

Quản lý cục không biết phải làm gì.

Làn đạn đã thuyết phục anh ta trao cho tôi cúp vinh quang.

Giây tiếp theo, tôi được một đôi tay kéo lên, chưa kịp nhìn đã bị một mảnh quần áo che kín đầu và mặt.

Mùi hương quen thuộc phả vào mũi.

Không cần xem quần chúng nói tôi cũng biết là ai.

Tần Vân Kiêu tới rồi.

Lúc này tim tôi đập thình thịch, cổ họng bỏng rát vì bị sặc nước.

Tôi có vẻ hơi xúc động.

Hơn một chút.

16

Sau khi được cứu, tôi nhẹ nhõm ngất đi trong vòng tay của Tần Vân Kiêu.

Phần còn lại của câu chuyện được Tiểu Thúy kể lại cho tôi:

"Pháp khí của Bệ hạ từ trên trời giáng xuống! Ôm nương nương người từ trong hồ bay lên. Người xoay ba vòng trên bông sen, những cánh hoa từ trên trời rơi xuống. Bệ hạ nhìn người như thể đang nhìn một vật trân bảo—“

Tôi đã chấm dứt những tưởng tượng vô mục đích của em ấy.

Những bộ phim truyền hình thần tượng nổi tiếng còn không diễn như thế này nữa.

Còn cánh hoa từ trên trời rơi xuống, sao không nói luôn là tôi và Tần Vân Kiêu xoắn ốc thăng thiên?

Tiểu Thúy nói Ngọc Quận Chúa bị Thái hậu đưa đi.

Bây giờ Tần Vân Kiêu đang đối đầu với Ngu Thái Hậu.

"Nương nương, bệ hạ thật sự rất yêu người."

Tôi vẫn im lặng và không nói giống như tôi đang chơi một trò chơi giết người có kịch bản nhập vai quy mô lớn, nhưng tôi đang giả vờ là một người chơi yêu một NPC.

Nhưng chúng ta đều biết rằng kịch bản dù có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có một ngày kết thúc.

Nếu tôi thực sự là công chúa của một quốc gia nhỏ sinh ra trong thời đại này, tôi sẽ yêu Tần Vân Kiêu không chút do dự.

Nhưng thật đáng tiếc.

Tôi không thuộc về nơi này.

Tôi chỉ là một nhân chứng từ tương lai trở về quá khứ, dù có rõ ràng hay không, tôi cũng sẽ không ở lại đây mãi mãi.

Đối với kết cục đã biết trước thì cần gì phải đắm mình vào trong đó quá sâu?

Tiểu Thúy giúp tôi mặc quần áo.

“Người có muốn ăn gì không, nương nương?”

Cảm xúc bất chợt đó khiến tôi mất hết cảm giác thèm ăn, tôi khẽ thở dài và lắc đầu.

Một cung nữ từ bên ngoài đi vào để đưa tin.

Nói là Thái hậu truyền ta qua.

Ta và Tiểu Thúy nhìn nhau, nhưng Thái hậu gọi ta, ta nhất định phải đi.

Nếu không vì điều gì khác thì ít nhất tôi cũng phải phát sóng trực tiếp sự xuất hiện của Ngu Thái hậu cho quần chúng.

Thị nữ do Thái hậu phái đến, ehem cũng là thị nữ, không có gì đặc biệt.

Tôi hỏi người quản lý cục trong đầu: "Nếu Thái hậu Ngu giết tôi thì sao?"

Người quản lý cục an ủi tôi: "Chúng tôi sẽ trao cho cô cúp danh hiệu."

Bệnh thần kinh!

Nhưng tôi và quản lý cục đều thực sự cảm thấy tôi hẳn là không chết được.

Tần Vân Kiêu có lẽ sẽ không để cho tôi chết nhanh như vậy.

A, nghĩ tới Tần Vân Kiêu lại làm cho tôi đau đầu.

Tại sao hắn ta lại giết bảy người phụ nữ?

Tôi cảm thấy thật có lỗi nếu tôi không biết nguyên nhân của việc này.

Lỡ như hắn ta là một kẻ bi3n thái có quan niệm sai lệch về phụ nữ thì sao?

【Mặc dù vậy, tôi không cảm thấy Hoàng đế An Thành là người coi thường phụ nữ. 】

【Lầu trên đừng bị ngoại hình mê hoặc. 】

【Không phải về ngoại hình, các chính sách dưới triều đại của Hoàng đế An Thành đều rất thân thiện với phụ nữ. 】

【Đúng vậy đúng vậy! Hoàng đế An Thành cho phép lập hộ nữ, phụ nữ cũng có quyền thừa kế. 】

Giữa hàng loạt cuộc thảo luận, tôi đã đến trước cung điện của Thái hậu.

Đang chờ Thái hậu truyền tôi đi vào.

Quay mặt lại, thấy Ngọc quận chúa đang quỳ ở cửa, khóc đến gần như ngất đi.

Oh haha!

Phong thủy thay đổi!

Tiểu Thúy nói rằng Ngọc Quận chúa là cháu gái của Thái hậu, cha nàng ta là Tả tướng, Thái hậu luôn yêu thương nàng, thậm chí còn đặc biệt phong nàng làm Quận Chúa.

Bảo sao nàng ta đã quen kiêu ngạo, hống hách ở kinh đô nên dám công kích tôi ở trong cung.

Tôi trầm mặc một lúc, chỉ có thể nói rằng Ngọc Quận Chúa thật sự không được thông minh cho lắm.

Làm sao lại có thể giữa ban ngày ban mặt đẩy người ta xuống nước?

Một chút cũng không biết diễn!

Mọi người trong cung cung đấu đều là vụng trộm xuống tay, nhưng tốt hơn hết nàng ta lại làm điều đó giữa ban ngày vì sợ người khác không biết sao.

“Công chúa, Thái hậu mời người vào.”

Một nữ quan chức có khuôn mặt dài bước ra chào đón tôi vào.

Thái độ khá tốt.

Bạn có nhìn thấy không! Ngọc Quận chúa! Đây mới là tư thế đúng đắn khi cung đấu trong cung điện!

So sánh, hành động liều lĩnh của Quận chúa Ngọc cũng vô nghĩa như ông chủ đi tưới cây kim tiền.

Nhưng không thể không nói, nếu như Tần Vân Kiêu không tới, nàng ta có thể thật sự nhờ liều lĩnh mà thành công.

Người chết không thể sống lại nên trực tiếp đem ngọn nguồn giải quyết vấn đề.

Ừm, hãy cứ nói rằng nàng ta khôn ngoan nhưng cũng ngốc nghếch đi.

17

Vừa bước vào đại sảnh, còn chưa kịp hành lễ, Tần Vân Kiêu ngồi ở phía trước đã thay đổi sắc mặt, tiến về phía tôi vài bước.

"Nàng đang làm gì ở đây?"

Sắc mặt hắn vô cùng lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy lo lắng.

"Thái hậu truyền gọi ta đến."

Tần Vân Kiêu cau mày, vẻ mặt không thiện ý quay đầu lại, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên.

Tôi thấy Thái hậu ngồi ở phía bên kia.

Bảo dưỡng khá tốt, nhìn trông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Quần chúng ăn dưa bắt đầu cười nhạo sự thiếu hiểu biết của tôi:

【Mặc dù, tôi thực sự chỉ mới ba mươi tuổi. 】

【Ngu Thái hậu không phải mẹ ruột của bạo quân, cô ta cũng không lớn hơn Hoàng đế An Thành bao nhiêu. 】

【Điều đó hoàn toàn không giống như những gì tôi tưởng tượng. 】

“Bệ hạ, muốn cởi chuông thì phải buộc chuông.

"Ai gia đã tự mình quyết định, mời Lan công chúa tới đây, Ngọc Nhi đích thân cùng nàng bồi tội."

Tần Vân Kiêu lạnh lùng nói: “Không phải Lan công chúa.”

"Cái gì?"

Hắn vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn: “Là hoàng hậu.”

Thái hậu, ta và mọi người trong cung: "?"

Hoàng hậu nào?

Hoàng hậu là ai?

Quần chúng cũng bối rối:

【Chị đẹp được phong hậu khi nào? 】

【Hiển nhiên là Hoàng đế An Thành phong. 】

【Là trẫm! Khăng khăng muốn phong nàng làm hoàng hậu! 】

【Hát cùng anh: Đây là tình yêu~~~~]

Tôi ngơ ngác nhìn Tần Vân Kiêu: “Ta trở thành hoàng hậu khi nào?”

Hắn nhìn tôi như một kẻ ngốc: "Ngốc quá."

Lại nữa!

Ngươi mới ngốc!

Tần Vân Kiêu nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ chính nàng là hoàng hậu của ta. "

Ngu Thái hậu bình tĩnh lại tâm tình, sau đó sắc mặt cứng ngắc nói: “Địa vị hoàng hậu không phải chuyện nhỏ.

“Bệ hạ đã thảo luận chuyện này với gia tộc chưa?”

Tần Vân Kiêu phớt lờ Ngu Thái hậu, kéo tôi ngồi xuống.

"Lần sau gặp chuyện này hãy để Tiểu Thúy xử lý.

"Nàng vừa mới rơi xuống nước, chú ý sức khỏe."

Hắn ngồi cạnh tôi rất tự nhiên, nắm lòng bàn tay ấm áp dưới ống tay áo rộng.

Hắn nắm tay tôi không buông.

"Bệ hạ!"

Ngu Thái hậu tỏ ra tức giận: "Ngươi có nghe lời của Ai gia không?"

Một loạt lời nhận xét mỉa mai:

【Tín hiệu xấu. 】

【Uống chút nước tiểu ngựa đi, ngươi là kiêu ngạo, không có ta, sống chết không phân định. 】

【Đọc, không trở về. 】

Tần Vân Kiêu nhướng mi, lạnh lùng nhìn Ngu Thái hậu.

Không có ý định hành động như một người mẹ và một đứa con trai.

"Ám sát hoàng hậu là tội gì?"

Vẻ mặt của Thái hậu thay đổi.

Ồ!

Đúng!

Tôi là hoàng hậu nên chuyện của Quận chúa Ngọc mới là chuyện lớn.

Tần Vân Kiêu, ta thật sự thuộc về ngươi.

Trong lúc im lặng, Tần Vân Kiêu vẫn còn thời gian quan sát tôi, ấn bàn tay đang định di chuyển về phía hạt dưa của tôi xuống.

"Khi nào khỏe lại thì ăn."

Không chịu thua kém, tôi nói " A không có việc gì.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi.

Được rồi, lỗi của tôi.

Tiểu Thúy không hổ là Thúy nữ nhân.

Cô ấy sẽ hành động khi không có ai lên tiếng.

"Bệ hạ, chiếu theo quy tắc của Đại Chu, đương trảm, chu di cửu tộc."

Thái hậu đập bàn.

"Tần Vân Kiêu!"

Tần Vân Kiêu chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một cái, khiến Thái hậu rất tức giận và xấu hổ.

【Đây là sự tức giận của người đẹp sao? 】

【Thật đáng giá!! 】

“Quốc có quốc pháp gia có gia quy, người không cần xen vào."

"Trẫm tự có quyết định của riêng mìmh."

Không nói chư hắn thực sự rất đẹp trai.

Nói xong, Tần Vân Kiêu dẫn tôi ra khỏi cung điện mà không thèm hành lễ.

Thái hậu tức giận đến nỗi nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,541
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


PHẦN 04/04

18

Bên ngoài Ngọc quận chúa vẫn quỳ không đứng dậy.

Nhìn thấy Tần Vân Kiêu đi ra ngoài, nàng ta rưng rưng nước mắt gọi một tiếng biểu ca.

Tần Vân Kiêu lòng dạ sắt đá đến mức kéo tôi ra và sải bước ra ngoài mà không thèm nhìn nàng ta.

Ta hỏi Tần Vân Kiêu: “Bệ hạ thật sự muốn vì ta mà tru di chín tộc sao?”

Tần Vân Kiêu rũ mắt xuống, liếc nhìn tôi bất lực thở dài, cố giải thích cho tôi:

"Ngu Thái hậu và ta không phải mẹ con ruột.

“Bà ta còn có một đứa con trai, cha nó băng hà từ khi còn nhỏ, nhưng bà ta và Ngu gia đều quan tâm đ ến đệ đệ thứ mười chín.”

Tôi chợt nhận ra: "Ồ! Ta hiểu rồi, chính là nói muốn tạo phản!"

Tần Vân Kiêu lắc đầu: "Bọn họ không dám."

Tức là quân muốn thần ch*t thì thần không thể không ch*t?

【Cảm giác thật tàn nhẫn, chỉ đẩy người ta xuống nước như một trò đùa. 】

【Thay vào đó, bạn có thể trở thành Lạc Sơn Đại Phật. 】

【Đó là một trò đùa à? Hoàng đế An Thành sẽ chết nếu chị gái này không đến. 】

【Nhưng lầu một nói đúng, chị gái này vậy mà không chết. 】

Quần chúng vì Tần Vân Tiêu mà bùng nổ, và họ bắt đầu công kích tôi.

Quản lý cục đã tắt live stream cho tôi.

Anh ấy nói với tôi: “Đừng dùng ý tưởng của người hiện đại để thay đổi hành vi của người cổ đại”.

Tôi im lặng hồi lâu và không phản bác lại anh.

Buổi tối, Tần Vân Kiêu phê duyệt tấu chương dưới ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.

Bên ngoài rất ồn ào, việc hắn đột nhiên phong hậu chặn là một cú sốc lớn đối với mọi người, nhưng với tư cách là nhân vật chính của vụ việc, chúng tôi khá thoải mái.

"Nàng không nghỉ ngơi thật tốt, nhìn ta làm cái gì?"

Hãy để tôi nói rằng Tần Vân Kiêu có con mắt sau lưng!

"Ta nghĩ bệ hạ rất đẹp."

Hắn hừ lạnh: " Đổi lý do khác, ta nghe thấy điều này đã chán rồi.”

“Ta yêu bệ hạ sâu sắc đến mức không muốn bỏ sót một ánh mắt nào!”

Hắn đặt bút xuống, hơi nhếch khóe môi, nhìn tôi với vẻ tinh nghịch:

"Tình yêu sâu sắc?

"Như thế nào gọi là tình yêu sâu sắc?"

TÔI:"?"

Điều này vẫn có thể được giải thích?

Tôi đã lạc lối trong suy nghĩ.

Cũng may Tần Vân Kiêu không có ý làm khó tôi:

"Lại đây."

Tôi nghe lời đi qua.

Khi tôi còn cách hắn vài bước, hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi với một lực nhẹ khiến cả thế giới quay cuồng.

Giây tiếp theo, tôi ngồi lên người hắn và ngước nhìn hắn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt của bạo quân chứa đầy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Hắn khẽ thở dài:

"Tiểu lừa đảo."

"Rõ ràng mỗi lần đều nói sẽ nhớ rõ ta."

Đầu óc tôi quay cuồng, và trước khi tôi kịp suy nghĩ xem hắn ta đang nói về điều gì thì đôi môi hắn đã thu hút sự chú ý của tôi.

Mặt của tôi bắt đầu nóng lên.

Người bắt đầu nó không chịu buông tay.



Khi trời gần sáng, Tần Vân Kiêu vẫn còn thức.

Hắn ta bướng bỉnh nhìn tôi, nhưng tôi quá choáng váng nên không nghe được giọng nói ngắt quãng của hắn bên tai:

“Lần này nàng sẽ ở lại bao lâu?”

19

Tiểu Thúy cho tôi biết Tần Vân Kiêu đã buộc tội Quận Chúa Ngọc và gia đình mẹ cô.

Tả thừa tướng hiện đang ở trong tù.

Thái hậu Ngu đã đến khóc với cố hoàng đế.

"Người là mỹ nữ, hoàng hậu. Bọn họ đều nói người là hồng nhan họa thủy."

Hồng nhan họa thủy giờ phút này đang ăn giò heo.

Ai đó trong số quần chúng ăn dưa đã phổ cập tình hình sau này của Thái hậu Ngu:

【Sau đó tại sao thái hậu Ngu lại trở nên tàn nhẫn như vậy? 】

【Tư liệu lịch sử rất ít. 】

【Dã sử nói là tạo phản. 】

【Có quá ít tài liệu lịch sử viết về thời kỳ này của Hoàng đế An Thành. 】

【Xin chào? Có ai còn nhớ ý định ban đầu của chúng ta không? Tại sao Hoàng đế An Thành lại giết bảy người phụ nữ liên tiếp? 】

"Bệ hạ, người không sợ chó cùng đứt giậu sao?"

Tần Vân Kiêu bĩu môi: "Sợ bọn hắn còn không dám."

Hắn nghiêm túc nhìn tôi: "Đừng nghĩ ngợi nữa. Ngay từ đầu ngươi đã ngu ngốc rồi."

Tôi đúng là thừa hơi mới hỏi mà.



Sau khi Tả thừa tướng bị cầm tù, Thái hậu Ngu đã hành động nhanh chóng.

Hai bên lâm vào thế bế tắc.

Nhưng tôi biết người chiến thắng cuối cùng nhất định phải là Tần Vân Kiêu.

Thỉnh thoảng tôi phát sóng trực tiếp một số cuộc sống hàng ngày của Tần Vân Kiêu cho quần chúng.

Bây giờ còn rất ít người gọi hắn là bạo chúa, họ chỉ khen ngợi sự siêng năng của hắn.

Tần Vân Kiêu là một vị hoàng đế rất nghiêm túc và có trách nhiệm, hắn dành rất ít thời gian cho bản thân và dành phần lớn thời gian để xử lý việc quốc sự.

Nói mới nhớ, trong thời gian trị vì của mình, hắn ta vẫn luôn vì Đại Chu cần cù chăm chỉ, gánh vác danh hiệu bạo quân vì đã giết quá nhiều quý tộc từ các gia đình quý tộc.

Nhưng chỉ khi ở trong đó thì mới hiểu rằng nếu đối xử lịch sự với những gia đình quý tộc thì đồng nghĩa với việc hy sinh mạng sống của những người bình thường.

[Nghiêm túc mà nói, Hoàng đế An Thành quả thực là một hoàng đế tốt. 】

【Tôi rất cảm động. 】

[ Làm việc chăm chỉ, yêu thương người dân, không gần nữ sắc, ôi, đây là loại cổ tích gì vậy! 】

[Woo woo woo, chị gái, hãy ở lại với anh ấy thêm hai năm nữa nhé. 】

Cái quái gì vậy?

Bạn có cảm động khi đem tặng tôi không?

Quản lý cục hỏi tôi: "Tạ Dung, khi hết thời gian, cô phải quay lại, hiểu không?"

Tôi biết anh ấy đang nhắc nhở tôi không nên bị Tần Vân Kiêu cám dỗ.

"Tôi biết rồi."

Nhưng thứ khó kiểm soát nhất trên đời này chính là trái tim.

20

Vào ngày 14 tháng 8, Thái hậu Ngu đang tổ chức sinh thần cho mình.

Thật có lòng, giờ này vẫn còn muốn tổ chức tiệc sinh thần.

Bà ta không chỉ muốn có một khoảng thời gian tuyệt vời mà còn muốn có một khoảng thời gian hoành tráng.

Tôi phàn nàn với Tiểu Thúy: “Chẳng lẽ là vì xung hỉ?”

Tiểu Thúy không hiểu lắm: "Có lẽ là vậy đi."

Quản lý cục yêu cầu tôi phát sóng trực tiếp thời cổ đại cho mọi người

Yến hội.

Phòng phát sóng trực tiếp hôm nay đông đến mức ngay cả bảy người quản lý phòng được phân bổ cũng không đủ.

Tôi đi chơi với Tần Vân Kiêu, hắn trông giống một con cún, lại cực kỳ đẹp trai.

Tôi cũng thay quần áo từ bộ này sang bộ khác, ăn mặc rất là phú quý.

Tiểu Thúy nói rằng bộ váy của hoàng hậu chủ đề chính của nó là phú quý hoa khai.

“Bệ hạ vẫn từ chối ban điều mà Ai gia muốn sao?”

Đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Thái hậu Ngu, Tần Vân Kiêu chỉ đơn giản giả vờ như không để ý và mang đồ ăn cho tôi.

Sau ba ly rượu, Ngu Thái hậu nói muốn ban tặng lễ vật cho hoàng đế.

Chậc, nhìn kìa, bà ta tặng quà cho người khác vào ngày sinh thần của mình, bà ta thật cởi mở.

Tần Vân Kiêu vẻ mặt bình tĩnh bất đắc dĩ.

Ngu Thái hậu không để ý đến bộ dáng của hắn, bà ta vỗ tay, một loạt tỷ tỷ xinh đẹp lần lượt đi ra.

Vòng eo thon gọn và khuôn mặt quyến rũ.

Đáng tiếc tôi không có văn hóa nên chỉ có thể thốt lên đầy xúc động: “Thật là đẹp mắt”.

Nữ nhân đầu tiên dẫn đầu điệu nhảy vén tấm khăn che mặt lên.

Nhìn trông quen quen.

Lời nhắc nhở kịp thời từ quần chúng ăn dưa:

[Cô ta trông rất giống với chị gái thử nghiệm]

【Tới rồi! Thế thân! 】

[Mặc dù vậy, không phải điều đó có nghĩa là phải có ai đó ch*t thì mới có thế thân sao? 】

【Chị gái! Nguy hiểm! 】

Chuyện gì đã xảy ra thế!

Tại sao tôi lại là người gặp nguy hiểm vậy?

Ngu Thái hậu vẫy tay gọi mỹ nữ dẫn đầu vũ điệu tiến lên.

"Bệ hạ, ngài xem xem cô nương này thế nào?"

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhíu mày, đều đang chờ đợi Tần Vân Kiêu lên tiếng.

Tần Vân Kiêu hào phóng rót cho tôi một cốc nước.

"Uống ít rượu trái cây thôi."

TÔI:"?"

"Ồ."

Tôi thấy Tần Vân Kiêu vẫn không muốn nói chuyện, tôi lén nhéo tay hắn, hắn không hề né tránh, trái lại còn tay nắm lấy tay tôi.

"Không đẹp."

Ừ, tốt hơn hết là đừng nói gì cả.

Nhưng một niềm vui thầm kín trỗi dậy trong tôi.

Có người vui có người buồn, Ngu Thái Hậu rất bất mãn.

"Bệ hạ!

"Công chúa Lan đến từ ngoại tộc, làm sao cô ấy có thể trở thành hoàng hậu?"

Tần Vân Kiêu nhàn nhạt liếc bà ta một cái: “Người không phải cũng từng là hoàng hậu sao?”

Ngu Thái hậu gần như không thở được, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Các quý tộc trong gia tộc giải quyết ổn thỏa mọi việc và để Tần Vân Kiêu tập trung vào tình hình chung.

Quần chúng cũng trở nên căng thẳng:

[Có một cảm giác thú vị khi tạo phản. 】

[Khẩn cấp, khẩn cấp, khẩn cấp! 】

Ngu Thái hậu hít một hơi thật sâu, không để ý tới Tần Vân Kiêu, kéo cô nương dẫn đầu vũ điệu nhiệt tình hỏi.

"Bệ hạ, ngài thật sự muốn một nữ nhân ngoại quốc làm hoàng hậu sao?"

"Khanh muốn ta làm gì?"

Người đặt câu hỏi chính là Chung Vương, cũng là đệ đệ của tiên hoàng.

Hắn cười lạnh: "Huyết mạch hoàng thất không thể nhầm lẫn được! Là huynh đệ với tiên hoàng, hôm nay chúng ta phải lo việc nhà cho hoàng thượng!"

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người có mặt đều biến đổi mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Tần Vân Kiêu vẫn ngồi yên.

"Chung Vương thúc, thúc đây là tính tạo phản sao?"

"Hôm nay ta sẽ thay ngươi trừ diệt! Quốc gia sẽ gặp nạn nếu không tiêu diệt được yêu phi!"

"???"

Mặc dù vậy, ngoài việc ăn thêm vài miếng chân giò sốt, tôi đã làm gì sai?

Ngươi mới là yêu phi, cả nhà ngươi đều là yêu phi!

Bạn có thấy các ghi chép lịch sử rất không đáng tin cậy không?

Chung Vương vừa dứt lời, một nhóm người đột nhiên xông vào đại sảnh, kéo vạt áo để lộ áo giáp bên dưới.

Có tiếng bước chân nặng nề bên ngoài hội trường.

Chung Vương và Thái hậu Ngu trao đổi ánh mắt, bổn ứng hoàng tử thứ mười chín được cho là lãnh chúa phong kiến, cũng từ cửa sau tiến vào.

Đi theo phía sau hắn ta là Quận Chúa Ngọc.

Tôi có chút căng thẳng, hoảng sợ nhìn Tần Vân Kiêu, nhưng hắn ta lại tỏ ra bình tĩnh, như thể đã đoán trước được điều đó.

“Xin bệ hạ trước tiên gi*t ch*t yêu phi, sau đó viết chiếu chỉ thoái vị để nhường cho người xứng đáng.”

Tần Vân Kiêu lười biếng nhìn bốn phía, mọi người hoặc là bối rối hoặc là thờ ơ, nhưng bản thân Tần Vân Kiêu lại không để ý.

"Còn tưởng rằng mình có bản lĩnh."

21

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Ngu Thái Hậu đã thay đổi rõ rệt.

Cánh cửa đang đóng của cung điện bị đẩy ra, một vị tướng mặc giáp cầm trường kiếm bước vào.

“Thưa Bệ hạ, tất cả những kẻ tạo phản đã bị đưa ra công lý.

"Mời bệ hạ phán xét quyết định."

Tần Vân Kiêu cười đứng dậy: "Tạo phản?

"Các ngươi cũng xứng."

Đôi mắt của Chung Vương sắp nổ tung nhìn về phía Ngu Thái hậu.

Từ khi tướng quân Gia Châu bước vào thì Ngu Thái Hậu một khắc đều suy sụp ngồi xuống.

“Bệ hạ đã chuẩn bị bao lâu rồi?”

Tần Vân Kiêu cũng không thèm nhìn bà ta: “Ta đã chờ ngươi tạo phản đã lâu."

"Người tới đây, trẫm tuyên chỉ."

"Chung Vương tạo phản, cấu kết với quần thần để gây rối trong nội cung, thậm chí còn cùng Thái hậu để uy hiếp trẫm. Tống tướng quân đã cứu giá có công, cả hai người đều bị xử tử. Chuẩn bị cho tang lễ của Thái hậu."

Ngu Thái Hậu cười khổ nói: "Được được được!

"Vẫn là Tần Vân Kiêu ngươi, cờ cao một bước."

Một cuộc chiến đã kết thúc ngay lập tức.

Tần Vân Kiêu đứng ở bên cạnh tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến không giống một vị hoàng đế vừa trải qua một cuộc phản loạn.

"Có sợ không?"

Tôi: "Hả?"

Tần Vân Kiêu cụp mắt nhìn tôi: "Nàng sợ sao?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn đưa tay ra và xoa tóc tôi.

Dừng một chút: "Lần sau đừng cài nhiều trâm như vậy."

"?"

Còn không phải ngươi đưa!

【Tiếng rít! 】

【Ah? 】

[Cung ứng nhanh như vậy sao? 】

Lần cung ứng này, bắt đầu không như ý muốn nhưng kết thúc rất nhanh, lại kết thúc rất nhanh.

"Tạ Dung, ta có chuyện muốn nói với nàng."

Tần Vân Kiêu nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc kiên trì.

“Thực ra, ta đã luôn biết điều đó. Nàng không đến từ thời đại này—“

Tôi ngẩng đầu lên, chưa kịp kinh ngạc thì chợt nhìn thấy nữ nhân vừa dẫn đầu điệu nhảy đẩy binh lính đang chế ngự mình ra, rút ​​từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm hơi nhọn phóng về phía trước.

"Cẩu hoàng đế, xuống địa ngục đi!"

Nàng tốc độ quá nhanh, không có ai kịp phản ứng, trong lúc tuyệt vọng, tôi không biết lấy đâu ra sức lực đẩy Tần Vân Kiêu ra, chắn cho hắn.

Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực tôi.

Tôi gần như đau không thể thở được!

Đau quá!

Thực sự đau!

Quản lý cục hoảng sợ hét lên trong đầu tôi: "Tôi quên kê đơn thuốc giảm đau cho cô! Ahhhhhh!!!"

Vũ nữ nhanh chóng bị quân lính ​​gi ết chết.

Tôi ngã vào vòng tay của Tần Vân Kiêu, trong đầu tôi vang lên tiếng đếm ngược.

Bàn tay của tiểu bạo quân khẽ run lên.

Tôi ngước mắt lên, thấy đôi mắt hắn như tan nát, tay hắn đặt lên thanh kiếm trên ngực tôi, vẻ mặt còn khó coi hơn cả tôi.

"Tạ Dung."

"Nàng sẽ ổn thôi, phải không?"

Tôi vùng vẫy giữ tay hắn lại: “Sẽ ổn thôi."

"Ta chỉ đang về nhà thôi."

Thứ nước nóng hổi rơi xuống mặt, là Tần Vân Kiêu đang khóc.

Lần đầu tiên tôi thấy hắn bất lực như vậy.

"Kẻ lừa đảo, nàng luôn nói sẽ ở cùng ta. Vậy mà lần nào nàng cũng quên mất ta."

"Tại sao, tại sao ngươi lại biết ta-"

Tần Vân Kiêu ôm ta vào lòng, khàn giọng nói: “Nàng thật ngốc."

"Nàng không muốn biết tại sao ta lại giết bảy người phụ nữ liên tiếp sao?"

Ồ!

Tôi gần như quên mất điều này: "Tại sao?"

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Ta chưa từng giết ai, lần nào cũng là nàng."

“Nàng thật ngốc, lần nào cũng nhầm thời gian.”

Tôi dần dần tách mình ra khỏi cơ thể này.

Có vẻ như cuối cùng Công chúa Lan cũng đã chết.

Người ở tương lai không thể thay đổi quá khứ, cho dù có xuyên trở về cũng chỉ có thể đi theo quỹ đạo.

22

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại Cục Quản lý Thời Không.

Người quản lý đã im lặng một lúc lâu trước khi nói cho tôi biết sự thật về vụ gi*t người của tên bạo quân.

“Sự thật là máy móc của chúng tôi xảy ra vấn đề."

"Cô kỳ thật đã từ thế giới song song xuyên không tới vô số lần, mỗi lần vào sai thời gian liền sẽ dừng lại một đêm, ngày hôm sau sẽ ch*t."

Tôi sửng sốt: “Vậy là tôi ch*t à?”

Quản lý cục thở dài và đưa cho tôi một lá thư.

“Đây là thư mời đến thăm địa điểm khai quật bảo vệ lăng mộ của Hoàng đế An Thành. Có lẽ cô sẽ muốn đi xem."

"Tạ Dung, trong dòng thời gian của cô, đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Vân Kiêu, nhưng trong thế giới của Tần Vân Kiêu, hắn đã gặp cô tám lần.

“Mỗi lần gặp mặt hắn đều mang theo hồi ức cùng cô gặp lại."

“Vậy mà lần nào cô cũng chết trong vòng tay của hắn.”

Tôi nhìn lá thư, giọng nói của Tần Vân Kiêu dường như vang vọng bên tai tôi:

"Tiểu lừa đảo."

"Nàng luôn nói rằng ngươi sẽ nhớ ta."

Đôi mắt tôi đau nhức không thể giải thích được.

Hắn nói đúng, tôi là kẻ lừa đảo.

23

Tại địa điểm khai quật bảo vệ lăng mộ Hoàng đế An Thành, người ta không tìm thấy chủ nhân ngôi mộ trong quan tài trống rỗng.

Nhưng chỉ có một số ít người biết——

Trên thực tế, nó không hề trống rỗng, có một bức thư được khắc trên thẻ tre trong quan tài và được phát hiện lại một ngàn năm sau.

Nó được Tần Vân Kiêu viết từ hàng nghìn năm trước cho Tạ Dung.

Người quản lý đưa cho tôi chiếc thẻ tre.

Anh nói rằng Cục Quản lý Thời Không đã được giải tán.

“Người đến từ tương lai không nên thay đổi quá khứ."

"Những bí ẩn không thể giải thích sẽ tồn tại theo dòng thời gian dài."

Tôi chưa bao giờ dám mở chiếc thẻ tre ra.

Giống như vậy là có thể lảng tránh quên đi mọi thứ.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tần Vân Kiêu lại đột nhiên nói cho tôi biết tên của hắn.

Trong bảy lần gặp gỡ mà tôi không biết, hắn chưa bao giờ có cơ hội nói tên cho tôi biết.

Lần thứ tám tôi xuyên không, hắn đã bắt tôi thức suốt đêm.

Không phải hắn bị thu hút bởi những video tóp tóp trên điện thoại di động, mà chỉ là trong trí nhớ của hắn, tôi chỉ ở đó mỗi lần một đêm.

Cuộc gặp gỡ của một số người đã được định sẵn là sự chia tay.

24

Tôi gấp cuốn truyện lại, con gái tôi ngẩng đầu lên hỏi tôi:

“Mẹ ơi, bạo quân và yêu phi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa phải không?”

Tôi mỉm cười xoa xoa mặt con bé: “Con có hy vọng họ gặp lại nhau không?”

Cô con gái gật đầu: "Hy vọng!"

“Rồi họ sẽ gặp lại nhau!"

"Nhịp đập trái tim của những người yêu nhau sẽ để lại một con đường cho nhau vượt qua thời gian và không gian, dẫn họ gặp lại nhau."

Cô con gái dường như hiểu ra: “Tiểu bạo quân thật đáng thương”.

"Ừ, vậy chúng ta phải đối tốt với bố hơn nhé!"

“Bao giờ bố về ạ?”

Chuông cửa vang lên, Tần Vân Kiêu xách theo chân giò đứng ở cửa.

"Ngốc muốn chớt, lần sau muốn ăn thì nói trước cho anh biết nhé."

25.

Tần Vân Kiêu.

“Ngay cả khi nàng đã thay đổi da đổi thịt, ta vẫn sẽ nhận ra linh hồn của nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Tiểu lừa đảo, ta luôn nói rằng chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."

"Ta biết nàng không thuộc về thời đại này."

"Cũng không thuộc về ta."

"Nhưng ngay cả khi ta là người duy nhất phải đối mặt với sự chia ly mỗi lần, ta vẫn luôn hy vọng được gặp lại nàng.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom