Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Thuật Trấn Hồn Của Người Hoa Hạ


Ma nữ hướng ánh mắt đáng thương về phía ông nội, sau đó cũng tin tưởng mà đưa đứa trẻ cho ông.

Ai mà biết khi tay ông nội vừa bế đứa trẻ, miệng lập tức kêu lên:
"Không đúng?"
Ma nữ nghi ngờ nhìn ông, hỏi lại:
"Có gì sao đại sư?"
Ông nội dán một lá bùa lên đứa trẻ, chỉ nghe xèo một tiếng.

Ma nữ hoảng hốt giật lại đứa con của mình, ánh mắt thương cảm nhìn nó.
Vốn dĩ ban đầu là một đứa trẻ, nhưng khi qua tay ông nội lại trở thành một khúc gỗ không hề nhúc nhích.
Ma nữ khinh ngạc, ánh mắt rũ xuống:
"Con, con của mẹ..."
Ông nội nghiêm giọng nói với cô ta:
"Cô biết tại sao bản thân không thể đầu thai không? Bởi vì có người muốn cô không thể đầu thai, cũng không thể đi đâu.

Vật trong tay cô là gỗ Đàn Hương, nó là vật hút âm khí, may là hôm nay cô gặp bọn ta, nếu còn để lâu e là cô vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh."
Ma nữ lúc này mới định thần nhìn lại, ánh mắt còn mang nhiều nghi hoặc.

Chưa để cô ta trả lời, ông nội lại đi đến trước mộ.
Quan sát một lượt, cuối cùng lại lấy lên một lá bùa:
"Cô nhìn xem..."
Chúng tôi tiến lại quan sát, ma nữ cũng vậy.

Để giải đáp sự nghi hoặc của chúng tôi, ông nội lại nói một câu:

"Đây là bùa Yểm thần, dùng để trấn yểm vong hồn, để tránh trường hợp vong hồn đó quay về trả thù."
"Là ai đã hại cô?" Ông hỏi tiếp.
Ma nữ nghi hoặc lắc đầu:
"Tôi không nhớ nữa."
Ông nội nghe đến đây liền thở dài một tiếng, sau đó lại đề ra một chủ ý, mà nghe thôi tôi đã cảm thấy quái gỡ rồi:
"Nếu cô không ngại thì ta có thể...đào mộ của cô lên được không?"
Chúng tôi trợn mắt há mồm khi nghe ông nội nói câu này, ông nội nhìn về phía ma nữ, sau đó lại thản nhiên nói tiếp:
"Nếu đã không muốn cô về trả thù thì chắc chắn đã đụng đến ít nhiều vào quan tài của cô, ta chỉ muốn giúp cô."
Ma nữ do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Nói ra thì mộ cô ta cũng rất dễ đào, vì nó là mộ đất, đào xuống ba tất đã thấy quan tài.

Ông nội dùng tay phủi đi lớp đất đá trên mặt.

Sau đó nhảy ra khỏi huyệt mộ:
"Quả nhiên có người đã đụng vào quan tài."
Ba người chúng tôi tiến lại gần quan sát, ông nội chỉ tay về nắp quan tài, nói:
"Nhìn đi, bốn góc quan tài đều đã đóng đinh."
Về việc đóng đi quan tài trấn yểm hồn phách thì tôi đã từng nghe qua, tương truyền ở phía nam của vùng Hoa Hạ có một tập tục.

Nếu người chết oan thì sẽ đóng đinh vào nắp quan tài nhằm ngăn cản họ qua lại báo thù.

Đinh nhất định phải là loại làm từ cây đa, vì điều này khiến phần hồn phách đó không có cách nào luân hồi được.
Cổ thuật kì quái và tàn ác như vậy cũng lưu truyền được sao? Ông nội không nói gì nhiều lập tức bật nắp quan tài, sau đó quan sát hài cốt gần như đã không còn miếng da thịt nào rồi.
Trên trán cô ấy có một cây đinh, hai lòng bàn tay cũng có đinh, dưới bàn chân đã bị hai cây đinh đóng chặt.
Ông nội thấy vậy, hai mắt đột nhiên mở to, miệng còn lẩm bẩm:
"Một đinh trấn nhân gian
Hai đinh toả ma hồn
Ba đinh che quỷ thần
Bốn đinh vạn kiếp đài"
Tôi nhanh chóng hỏi ông nội:
"Bài thơ này có ý nghĩa gì vậy ông?"
Ông nội trả lời:
"Bốn cây đinh này trấn giữ hồn cô ta ở mãi nơi này, cũng là che mắt hắc bạch vô thường, khiến người chết không có cách nào đầu thai được..."
Tôi hét lớn:
"Tàn nhẫn như vậy."
Ma nữ đứng một bên, thân ảnh dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Khoé mắt cô ta rưng rưng, toàn thân bắt đầu rung lên.

Dừng như cô ta đang rất đau khổ vậy.
Ông nội vội vàng đến hỏi:
"Cô nhớ ra gì sao?"
Cô ấy gật đầu, trả lời:

"Là chồng tôi và mẹ anh ta đã hại chết tôi..."
Nói đến đó một người đã chết như cô ấy vẫn còn run sợ, có lẽ nổi sợ đó cả đời này cũng còn cách nào vơ bớt.

Tô Nhi đứng bên cạnh rất muốn an ủi, nhưng lại không có cách nào.
Ma nữ lại kể tiếp:
"Sau khi tôi về nhà của chồng thì bị mẹ anh ấy làm khó đủ điều, chỉ vì xuất thân bần nông của tôi.

Ban đầu anh ấy cũng nói giúp và bảo vệ tôi, nhưng lâu dần anh ấy hoàn toàn nghe theo lời mẹ, đánh đập tôi mặc dù tôi đang mang đứa con của anh ấy.

Đỉnh điểm là lần đó, họ nghi ngờ tôi lấy dây chuyền của em gái, liền không tiếc tay mà đánh tôi, mặc kệ tôi van xin và giải thích thế nào.

Sau khi ngất xỉu thì họ đã đổ độc dược vào miệng tôi, và vu cáo cái chết này là do tôi tự xác..."
Nói rồi cô ta gần như vỡ oà cảm xúc, khóc không ngừng nghỉ, bản thân tôi cảm thấy chỉ muốn cho tên đó một đấm để hắn sau này không còn làm hại những cô gái khác.
Ông nội tức giận nói:
"Đi, chúng ta đi tìm công lý."
Ma nữ đang khóc, nghe đến đây liền giật mình van xin:
"Đại sư, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, có tri cứu thì bản thân tôi cũng không được gì, chỉ khổ cho người còn sống thôi."
Ông nội chau mày, nói:
"Không lẽ họ không xứng đáng chịu phạt sao?"
Ma nữ chấp tay vái lạy van xin:
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.

Đại sư, họ làm ác chắc chắn sẽ chịu quả báo, giờ tôi chỉ xin người...có thể nào giúp tôi tìm lại đứa con của mình không?"
Ông nội thở dài, gật đầu:
"Được"
Hôm đó chúng tôi theo lời của ma nữ tìm đến một căn nhà gần đó, chỉ thấy trước căn nhà là một người phụ nữ độ ngoài tứ tuần đang cậm cụi quét lá.
Tô Nhi là con gái nên tiện đến chào hỏi hơn:
"Dạ, cháu là người quen của Tiểu Hằng( tên của ma nữ) không biết cô ấy có ở nhà không ạ?"
Người đàn bà ngưng lại:
"Tiểu Hằng đã mất cách đây bảy năm rồi, cháu không biết sao?"
Tô Nhi rũ mắt, than thở:

"Cô ấy mất rồi? Vậy chồng, con cô ấy đâu ạ?"
Người đàn bà một lần nữa hướng mắt về phía Tô Nhi trả lời:
"Sau khi Tiểu Hằng chết không lâu thì mẹ chồng của con bé lên cơn đau tim mà chết, chồng nó cũng bị sét đánh chết rồi."
Đúng là ác giả ác báo mà, hai người bọn họ vậy là đã trả nghiệp của bản thân rồi, từ xa xa có một đứa bé chạy lại, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ:
"Bà cô ơi, cháu đói rồi"
Người phụ nữ bé đứa nhỏ lên, ánh mắt có chút thương cảm nhìn Tô Nhi:
"Đây là con của Tiểu Hằng, may mà lúc đó bà mụ kịp thời cứu lấy đứa bé."
Chúng tôi đều động lại một nỗi lòng nặng trĩu, một cơn gió lạnh thổi qua, khi tôi định thần nhìn lại thì Tiểu Hằng không biết từ lúc nào đã đứng cạnh đứa nhỏ.
Linh hồn khi đứng dưới mặt trời chắc chắn sẽ bị thiêu đốt, nhưng đổi lại một khoảng khắc gặp mặt cuối cùng cũng là xứng đáng.
Tô Nhi nói với người đàn bà trước mặt:
"Tiểu Hằng không phải tự tử chết."
Người đàn bà nghe đến đây suýt chút nữa đã đứng không vững, ánh mắt đau buồn:
"Sao cô biết?"
"Chúng tôi là thầy pháp, hôm qua gặp được Tiểu Hằng, cô ấy đã kể lại toàn bộ câu chuyện, giờ đây Tiểu Hằng đã được giải thoát, cô ấy đang đứng cạnh đứa nhỏ."
Người đàn bà không những không run sợ, mà còn vơ lấy vào không trung như muốn giữ lấy Tiểu Hằng:
"Tiểu Hằng, con có nghe dì nói không? Dì vẫn chăm sóc cho Tiểu Bảo rất tốt, con cứ yên tâm."
Ông nội dùng hai tay ấn kết, sau đó lá bàu di chuyển về phía Tiểu Hằng, dưới ánh nắng mặt trời cô ấy đã thực sự hiện ra.
Người đàn bà ôm lấy Tiểu Hằng, không ngừng run rẩy, cô ấy oà khóc:
"Dì, con rất cảm ơn dì, từ nay mong dì chăm sóc Tiểu Bảo thay con..."
Người đàn bà lại nhìn về phía đứa nhỏ trong tay mình, thỏ thẻ nói:
"Tiểu Bảo đây là..."
"Là cô của con" Tiểu Hằng xen ngang lời nói của người đàn bà.
Chính cô ấy cũng không muốn đứa nhỏ ngây thơ vừa được gặp mẹ lại phải chia lìa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Quỷ Rước Dâu


Cả ba người chúng tôi đều nhận ra tâm ý đó, người đàn bà trước mặt cũng vậy.
Tiểu Hằng ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào tiểu Bảo, cậu bé ngây thơ rụt rè sau bàn tay của người đàn bà.
Tiểu Hằng thật sự rất muốn bế cậu vào lòng, nhưng rồi cũng từ bỏ ý định.

Cô quay sang ông nội, cười khổ:
"Trẻ con không nên tiếp xúc với âm khí..."
"Cô không hận họ?" Tô Nhi muốn hỏi rằng đến giờ phút này Tiểu Hằng vẫn không có một lời oán trách nào đối với chồng và mẹ chồng của cô sao?
Tiểu Hằng đứng dậy, xoay người mỉm cười, lắc đầu:
"Họ cũng đã chịu quả báo rồi, có hận cũng chẳng được gì, giờ nhìn thấy tiểu Bảo bình an sống qua ngày là tôi đã hạnh phúc lắm rồi"
Chúng tôi từ tận đáy lòng thật sự rất khâm phục tấm lòng khoan dung của Tiểu Hằng, khó có ai làm được như cô ta cả.
Tiểu Hằng nhìn ông nội, cúi đầu nói:
"Pháp sư cám ơn người, Tiểu Hằng may mắn mới gặp được mọi người.

Hôm nay chỉ đành từ biệt tại đây."
Ông nội vội đỡ cô đứng dậy, Tiểu Hằng xoay người nói với người đàn bà:
"Dì, Tiểu Hằng vô năng không có cách nào cảm tạ dì, Tiểu Hằng tại đây xin gập đầu tạ ơn"
Nói rồi Tiểu Hằng liền quỳ xuống, gập đầu ba lạy trước người đàn bà, bà ấy từ khoé mắt đã rưng rưng.

Ông nội tiến đến vài bước, nói với Tiểu Hằng:
"Ta sẽ giúp cô viết một tấm Giải Trần phù, giúp cô giải thích rõ ràng việc không thể đến địa phủ báo danh sớm, họ chắc sẽ không trách tội đâu."
Tiểu Hằng dự định quỳ xuống, nhưng may mà ông nội đỡ kịp, cô ta không khỏi xúc động cảm ơn:
"Đa tạ pháp sư."

Thời gian cũng đã tối, ông nội hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm, sau đó lá phù bay đi mà Tiểu Hằng cũng theo đó rời đi.
Mọi sự ở nhân gian đều có quả báo chỉ là đến chậm hoặc nhanh thôi, lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát.

Hi vọng ai trong chúng ta đều sẽ sợ nhân hơn là quả.
Sau khi giải quyết chuyện Tiểu Hằng, chúng tôi lại tiếp tục đi đến trấn Thanh Mộc.

Người đàn bà bế Tiểu Bảo lên, tay chỉ về phía trước:
"Cứ đi thẳng, không xa sẽ tới."
Chúng tôi lại đi, đi càng xa tâm trạng lại càng nặng trĩu.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được trấn Thanh Mộc, lúc đi là khi mặt trời vừa xuống núi, đến chỗ đã là giữa khuya.
Chúng tôi dự định sẽ nghỉ qua đêm ở một quán trọ gần đây, nhưng điều càng không thể ngờ là quanh đây tuy đông nhà nhưng chẳng có ai mở cửa.
Đang lúc loay hoay tìm kiếm, thì từ phía cuối con đường có tiếng kèn, trống làm rộn vang cả ngõ phố, đã giờ giữa đêm rồi, đang làm đám tiệc gì không biết?
Giữa đêm? Chắc chỉ có thể là đám ma.

Nghĩ đến đây tôi liền cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

Ông nội chân vững như kiềng, tuyệt nhiên không hề cuối đầu.
Đợi đến khi đoàn người đi gần đến, ông đã kéo tôi và Tô Nhi trốn vào một góc.
Tôi đang dự định hỏi ông tại sao lại kéo chúng tôi vào trong này, nào ngờ khi đoàn người lướt qua, toàn thân của tôi đã run rẩy.
Không phải đám ma, đoàn người đó đang khiêng kiệu rước dâu.

Rước dâu vào ban đêm, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy thập phần kinh dị.
Người đi chính giữa tay cầm bài vị, miệng mấp máy hát đồng dao:
"Hoa đăng ôm trọn cả bầu trời
Pháo hoa vang vội một vùng quê
Mão phượng đính ngân châu
Trước mặt mang khăn hỉ
Quan khách vui cười nâng rượu chúc
Nào biết tân nương lệ sầu ưu
Một cánh cửa nhưng mang hai định mệnh
Hạnh phúc bi thương cách một đường
Ngẩn đầu hỏi trời rơi huyết lệ
Đến cùng thiếp và chàng là tử biệt hay sinh ly."
Tuy là đám cưới, nhưng bài đồng dao lại mang giai điệu u ám nặng nề.
Càng quái dị hơn là bốn người khiêng kiệu, ai nấy đều mặt mày nhợt nhạt, không có thần sắc.

Đến khi tôi ngước nhìn về phía kiệu hoa thì...Mẹ ơi! Tôi chỉ muốn hét lên một tiếng bởi vì trên nóc kiệu có một người đang ngồi, mà kì dị hơn là người đó không mắt, không mũi và miệng cũng không.
Khuôn mặt đó bằng phẳng như một miếng gỗ vậy, chính giữa còn có cái lưỡi dài.

Tôi thập phần kinh sợ, miệng dự định hét lớn, nào ngờ ông nội nhanh tay bịt miệng tôi lại, rồi thỏ thẻ nói:
"Đây là quỷ rước dâu, đừng để bị phát hiện, nếu không sẽ chết đó."

Ánh mắt tôi càng sợ hãi hơn khi ông nội nói câu này, nhưng bản thân vẫn cố gắng gật đầu.
Sau đó ông nội mới từ từ thả lỏng tay ra.

Tôi nói Ngô Mệnh này rốt cuộc có thành ý hay không vậy? Đưa chúng tôi đến chỗ quỷ tha ma bắt gì đây.
Tô Nhi ngồi sau lưng tôi, mặt mày cũng đã tái mét khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Bộ họ lướt qua chỗ chúng tôi, đừng nói là cử động, ngay cả thở tôi cũng không dám.
Toàn bộ khung cảnh mang một màu sắc quỷ dị vô cùng.
Đợi đến khi tiếng kèn, tiếng trống mất dần, chúng tôi mới dám bước ra.

Giờ cũng gần sáng nên đã có người đi chợ rồi.
Ông nội cùng tôi và Tô Nhi đi đến một quán trọ, sau đó nghỉ ngơi một xíu.

Những người ở đây nói chuyện gom rả, nhưng có một điểm chung là họ đều nhắc về việc quỷ rước dâu đêm qua, hoá ra bọn họ cũng biết điều này.

Tôi cũng không khỏi tò mò biết đến nghe những chuyện trà dư tửu lậu của họ, ai cũng đều nói hôm qua chính mắt nhìn thấy quỷ rước dâu.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc:
"Mọi người cũng thấy à?"
Người kể chuyện bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:
"Cậu mới đến trấn này đúng không?"
Tôi a một tiếng, gật đầu trả lời:
"Sao chú lại biết hay như vậy?"
"Chỉ có người vừa đến trấn mới kinh ngạc vì sự kiện quỷ rước dâu, chứ chúng tôi ở đây lâu như vậy đã quá quen rồi" Ông chú kể chuyện bình thản nói.
Một người trong đám đông nói lớn:
"Không biết hôm qua là con gái nhà ai đã bị chọn trúng."
Ông chú kể chuyện trả lời:
"Con gái của Lý lão đầu.


Chuyện này không sớm kết thúc thì không biết còn bao nhiêu cô gái phải chịu khổ nữa."
Tôi lại hỏi bọn họ:
"Đây không phải lần đầu sao?"
"Không, trước đó đã rất nhiều lần rồi, cứ mỗi tháng vào đêm trăng tròn lại xuất hiện quỷ rước dâu, nó sẽ chọn một cô gái trong trấn này làm tân nương quỷ.

Còn đem cô ấy đi đâu thì chẳng ai biết được."
Cảm giác sợ hãi đột nhiên bao trùm lấy trái tim bé nhỏ của tôi, nơi này còn đáng sợ hơn Ngô Mệnh gấp nhiều lần.

Sau khi nghe xong những chuyện này, tôi về phòng kể lại với ông nội, ông nội chỉ bảo nhanh chóng giải quyết vụ Ngô Mệnh trước.
Nhưng thử hỏi nơi đây rộng lớn thì biết tìm cô ta ở đâu chứ.
Ông nội quay lại giường ngủ, lấy từ trong đó ra một tờ giấy, là một tờ huyết thư:
"Tối nay hẹn ở Vạn Lâm..."
Tôi nói nè, hình như mấy quỷ hồn rất thích viết thư bằng máu cho người khác lắm, không thể viết một lá thư bình thường được sao?
Chu Diêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt tôi, làm cho tôi giật cả mình, xém chút đã chửi ra mấy câu rồi.
Cậu ấy ngồi xuống bàn:
"Tối nay chúng ta đến đó sớm một chút..."
"Có cần đem theo gì phòng bị không?" Tôi
hỏi một câu.
Chu Diêu lắc đầu trả lời tôi:
"Nếu cô ấy đã muốn lấy mạng chúng ta thì dù có chuẩn bị gì đi chăng nữa cũng là vô ích."
Tôi cảm thấy lời nói này của Chu Diêu không hẵn là đúng lắm, nếu có chuẩn bị thì khả năng trốn thoát cũng tăng lên một phần, đâu phải cứ nghĩ người khác mạnh thì tự mình chui đầu vào rọ đâu.
Ông nội lại suy nghĩ rất giống tôi, ông lấy từ trong túi ra một sắp linh phù, như thể sẵn sàng chiến đấu vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Ngân Hương


Tối đó chúng tôi rất nhanh chống đã đến Vạn Lâm( Bách Lí Đình), ngồi ở đình viện thoát cái đã gần một canh giờ.

Người cần gặp vẫn chưa hề xuất hiện.
Tôi co một chân lên, hai tay ôm chặt đầu gối, sau đó rụt đầu uể oải:
"Đợi muốn đau lưng mà vẫn chưa đến vậy."
Chu Diêu cũng xuất hiện, nhưng anh ta không ngồi, chỉ đứng dựa sát vào một góc cột, mắt quan sát mọi thứ:
"Kiên nhẫn một chút."
"Phải đó Sở Lăng..." Tô Nhi nói thêm một câu.
Bỗng nhiên từ phía xa xa của đình viện xuất hiện một làn khói trắng, thấp thoáng trong đó là bóng dáng một người con gái mặc âu phục đi tới, rõ ràng cô ta không phải Ngô Mệnh, bởi lẽ phong cách của Ngô Mệnh chỉ có một bộ giá y thôi.

Còn cô gái đang xuất hiện kia lại ăn mặc rất hiện đại.
Tôi nheo cặp mắt lại, cố gắng quan sát.

Chẳng phải...người đến không phải Ngô Mệnh mà là Ngân Hương, vẻ đẹp và sự dịu dàng đó không lẫn vào đâu được.
Ngân Hương đến bên cạnh chúng tôi, nhưng ánh mắt đầu tiên là dành cho Chu Diêu, biết ngay mà! Ngay cả chị Ngân Hương khi gặp người tao nhã như Chu Diêu cũng sẽ rung động mà thôi.
Tôi cũng không nói gì, trong lòng lại có chút giận, vốn dĩ lâu ngày không gặp mặt đã đành, sau khi gặp nhau lại xem như tôi không tồn tại vậy.
Chu Diêu có chút ngạc nhiên, thốt lên rằng:
"Là cô..."
Ngân Hương ngồi xuống bàn, sau đó mới nói:
"Là em, anh chắc chắn sẽ không ngờ tới ở nơi này lại gặp em đâu."
Chu Diêu nhìn về phía xa một lượt, sau đó mới hướng mắt về phía chị Ngân Hương hỏi lại:

"Ngô Mệnh không tới à?"
Nghe tới đây Ngân Hương mới giật mình:
"Phải rồi, mọi người mau rời khỏi đây đi.

Ngô Mệnh vốn không muốn nghe lời giải thích gì cả.

Cái cô ta muốn là giết ch/ết Chu Diêu, cô ta đã đặt sẵn cái bẫy lớn ở đây rồi."
"Tại sao cô lại biết?" Chu Diêu hỏi một câu.
"Em từng bị cô ta bắt làm tay sai, những gì họ làm em đều biết cả."
Chu Diêu vẫn nhìn chị ấy với ánh mắt nghi hoặc:
"Tại sao đến giờ em vẫn tồn tại?"
Chị Ngân Hương khi đứng trước sự chất vấn của Chu Diêu, cuối cùng đành nói ra sự thật:
"Năm đó vì ơn cứu mạng của anh, em đã đem lòng mến mộ.

Sau khi luân hồi vẫn mang theo kí ức của kiếp trước, em vẫn luôn tìm kiếm anh để trả ơn.

Cho đến khi em gặp Sở Lăng, em cứ nghĩ cậu ấy là hậu kiếp của anh, nên đã ân cần quan tâm.

Hoá ra là do em bị thu hút bởi linh hồn của anh khi ở trong người cậu ấy."
Tôi đặt tay lên trái tim mình, cảm giác có chút cay đắng:
"Hoá ra là vậy."
Chị Ngân Hương trĩu mắt nhìn tôi, nhưng lại không giải thích gì thêm, cảm giác bây giờ gặp lại chị ấy cũng như người thân lâu ngày cạnh nhau vậy, trái tim không còn bồi hồi như trước nữa.
Chu Diêu thở dài:
"Đã giúp thì không mong báo đáp."
Chị Ngân Hương lại nhìn Chu Diêu với ánh mắt thâm tình, nhưng ai mà chẳng biết, Chu Diêu trước sau đều không để ý đến điều đó.
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.

Chỉ là vô tình cứu một mạng, mà đã khiến chị Ngân Hương vương vấn đến trăm năm.
Tô Nhi mắt thấy sự tình như vậy, liền đi đến vỗ vai tôi:
"Em biết anh đang buồn mà."
"Không, anh ngược lại cảm thấy trong lòng không có một chút buồn bã nào cả."
"Anh chỉ được cái mạnh miệng."
Ông nội đứng một bên xem tình cảm của bọn trẻ mà âm thầm lắc đầu, mắt thấy hôm nay không thể gặp được Ngô Mệnh liền bảo chúng tôi trở về.
Mà chị ấy cũng đi cùng mọi người về phòng trọ, tôi biết Tô Nhi không vui, cũng muốn giải thích rõ với cô ấy nhưng lại không có cách nào nói được.
Giờ đây người mà tôi thật sự yêu thương chính là Tô Nhi, thời gian chưa từng nói chuyện nhưng lại thay tôi trả lời hết tất cả câu hỏi.

Tôi vẫn đợi, đợi một ngày nói hết tấm lòng của mình với Tô Nhi.
Cô ấy sau khi trở về từ đình viện, cũng tỏ vẻ không quan tâm đến tôi nữa.


Hoàn toàn né tránh mọi cuộc gặp mặt vậy.
Còn chị Ngân Hương thì luôn tìm cách để nói chuyện với Chu Diêu, giờ đây tôi cảm thấy người thảm nhất là mình.
Ông nội ngồi bên cửa sổ uống trà, ánh mắt vẫn không khỏi trầm ngâm.

Rốt cuộc bao giờ chúng tôi mới giải quyết được triệt để vụ việc này đây.
Sáng sớm hôm sau, chị Ngân Hương rủ tôi đi dạo chợ, tôi lại cảm thấy không hợp lắm liền gọi Tô Nhi theo cùng.

Ba người chúng tôi cứ thế đi một vòng quanh trấn.
Vừa hay lại đụng phải một thuật sĩ giang hồ, ông ta vừa nhìn đã nói ngay Tô Nhi và chị Ngân Hương có luồng hắc khí ở ấn đường, sau đó đưa cho mỗi người một phong bao màu đỏ, căn dặn rất kĩ chỉ một mình người được nhận mới có thể biết được thứ gì bên trong và phải luôn mang bên người.
Họ vậy mà vui vẻ nhận lấy, không chút nghi ngờ, vừa về đến quán trọ, Tô Nhi đã nhanh chóng về phòng mở phong bao:
"Em về trước đây."
"Ừm..." Tôi cũng không có cách nào giữ cô ấy lại.
Chị Ngân Hương nhìn bóng lưng vừa rời đi của Tô Nhi, liền ghé sát mặt vào người tôi thỏ thẻ:
"Tô Nhi thích em đúng không? Chị đi bên hai đứa toàn thấy mùi giấm* haha...haha"
Tôi ngại ngùng gãi đầu, không biết phải nói sao mới được.

Thời gian cứ như vậy trôi qua mấy ngày, trong mấy ngày này Tô Nhi rất ít khi xuất hiện, đến cả lúc ăn cơm em ấy cũng mang về phòng mình.
Tôi nghĩ chắc chắn là do Tô Nhi không thích gặp tôi đi cùng chị Ngân Hương.

Mấy lần tôi muốn giải thích đều bị cô ấy từ chối.

Nói đến thì cũng lạ cả chị Ngân hương cũng tránh gặp mặt tôi.

Đúng là tâm tư con gái mười ngoặc, tám rẻ không hiểu nổi mà.
Những ngày này không có Tô Nhi bên cạnh tôi thấy thời gian như kéo dài thêm, đúng là như câu không gặp một ngày như cách ba thu mà.
Đêm đó tôi quyết định đến phòng Tô Nhi một chuyến, vừa đứng ở ngoài phòng thì đã cảm thấy lạnh lẽ vô cùng.

Bên trong vậy mà cũng chẳng có một tí ánh sáng nào, tôi đẩy nhẹ cửa phòng, chỉ có thanh âm của cánh cửa đáp lại tôi.
Tô Nhi không biết có ở bên trong hay không? Mặt trăng chiếu vào, ánh sáng di nhất chỉ mờ mờ ảo ảo.
Tôi nhìn quanh căn phòng một lượt, sau đó ánh mặt chợt dừng lại ngay bàn trang điểm, Tô Nhi vậy mà đang ngồi đó chải tóc, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy hình ảnh phản chiếu trong gương thật sự rất xinh đẹp, nhưng...Ngày thường cô ấy đâu thích trang điểm.
Tôi hít một ngụm khí lạnh vào bụng, lấy hết can đảm lại gần, tôi nhẹ giọng nói:
"Tô Nhi, em đang làm gì vậy."
Tuy là tôi nói hơi nhỏ nhưng cũng không đến mức người khác không thể nghe được, Tô Nhi vậy mà lại không để ý đến tôi.
Có lẽ cô ấy còn giận tôi? Tôi chụm lấy vai cô ấy dự định hù doạ một phen, nào ngờ cô ấy bỗng nhiên xoay người một cái, cảnh tượng đập vào mắt tôi là hình ảnh vô cũng đáng sợ, khuôn mặt Tô Nhi trở nên nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng hung tợn.
Giờ phút này tôi mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, Tô Nhi dường như đã bị thứ gì đó nhập vào.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười đó thập phần quỷ dị:
Tôi ôm lấy cô ấy, miệng liên tục nói:
"Tô Nhi, em mau tỉnh lại đi."
Cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi, trực tiếp hướng về phía cửa đi tới.

Lúc này tiếng trống, kèn lại vang lên, tôi ngước lên nhìn Tô Nhi:
"Tô Nhi...!tại sao...tại sao em lại mặc hỷ phục."
Nhìn hình ảnh Tô Nhi đang mặc hỷ phục tôi đã biết rằng cô ấy chính là người được chọn.

Và đêm hôm nay chính là đêm rước dâu của quỷ.
Tôi hét lớn, cầu cứu:
"Ông nội, ông nội...nguy rồi..."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Lão Lão


Tôi kêu đến khan cả cổ mà ông nội vẫn không hề đáp lại.

Tô Nhi cứ vậy tiến về phía cửa phòng trọ, dù cô ấy chỉ là thân nữ nhi nhưng dù tôi có dùng cách nào cũng không thể cản lại được.
Tiếng kèn, trống ngày càng dồn dập.

Nhất là giữa đêm khuya tĩnh mịch như vậy nghe càng chói tai hơn.
Tô Nhi hất tôi một cái thật mạnh, sau đó cơ thể nhẹ như một tờ giấy bay về phía cửa.

Tôi không còn cách nào giữ kịp cô ấy nữa, liền nhanh trí gõ cửa phòng ông nội.
Ông nội mở cửa, chưa để ông kịp phản ứng gì, tôi liền gấp gáp nói:
"Tô Nhi...Tô Nhi bị quỷ rước dâu bắt đi rồi ông ơi!"
Ông nội nghe tới đây liền trừng mắt hỏi lại:
"Bắt đi từ lúc nào?"
"Vừa nãy" Tôi vừa thở hổn hển vừa trả lời.
Ông nội bước vào trong lấy theo chiếc túi, sau đó cùng tôi đi tìm Tô Nhi.
Chúng tôi lần theo tiếng trống kèn liền tìm đến tận một khu rừng, nơi đây bốn bề đều là mộ phần, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Tôi chỉ tay về phía trước, nói lớn:
"Là chiếc kiệu đó."
Lúc này có bốn người đang khiêng kiệu, họ mặc trên người một bồ đồ được đan bằng cỏ, rất giống y phục trú mưa mà người ở thôn quê hay dùng.

Mọi thứ rất giống lần trước, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là đi phía trước là hai người nhìn có vẻ rất già, trong tay cầm một cây gậy, mà phía trên đó lại được gắn một cái sọ người trông vô cùng đáng sợ.
Tôi thật sự rất sợ Tô Nhi xảy ra chuyện, liền nhanh chân chạy về phía đó, ông nội giữ tôi lại, sau đó thỏ thẻ nói:
"Đừng manh động."
Tôi như thể đang ở trên đống lửa, đứng ngồi không yên vậy.
Bỗng nhiên từ phía chúng tôi lại có một thứ gì đó lướt qua, nói thì chậm nhưng khi chứng kiến nó chỉ vỏn vẹn trong vòng vài giây thôi.
Khi tôi định thần nhìn lại thì phát hiện vật lướt qua lúc nãy là một chiếc kiệu, chiếc kiệu nặng như vậy mà cũng có thể bay trên không trung sao?
Tôi hét lớn, suýt chút đã ngã quỵ xuống đất, may mà ông nội kịp tay đỡ tôi đứng dậy.
Hình như những người khiêng kiệu phát hiện gì đó, liền ngưng lại quan sát xung quanh, ông nội thừa lúc này dán một lá Bế Khí phù lên người tôi và ông.

Sau đó một tay kéo tôi lướt trên không trung, cái cảm giác này thật sự rất khó tả, như thể thần tiên trong truyền thuyết vậy.
Sau đó chúng tôi đáp xuống trên nóc kiệu, mà bọn quỷ khiêng kiệu cũng không hề phát hiện ra, chúng vẫn tiếp tục đi.
Vừa đến một cây cổ thụ ông nội liền nắm lấy áo tôi kéo mạnh xuống, thế là tôi đã tránh được cành cây lớn trước mặt.
Tôi cứ nghĩ nếu bọn chúng không phát hiện thì chúng tôi sẽ cứu được Tô Nhi một cách dễ dàng, nào ngờ lúc này trên cao xuất hiện một nữ quỷ mặc giá y, hình ảnh này...chẳng phải là Ngô Mệnh sao?
Cô ta quăng chiếc ô trong tay về phía cái kiệu đi trước.
Rầm...
Chỉ trong nháy mắt chiếc kiệu đã bị đánh đến vỡ ra tứ phía, tân nương bên trong dùng lực từ bàn chân đạp mạnh lên đất, chỉ thấy những mảnh vỡ từ kiệu đều ngưng động lại trên hư không.
Ngô Mệnh nhếch mép, ánh mắt đầy khiêu khích:
"Sao? Vẫn còn ý định lớn mạnh để lật đổ chủ nhân à?"
Giờ đây tôi mới nhìn rõ tân nương đó không phải chị Ngân Hương sao? Chị ấy giơ ra hai tay, chỉ trong nháy mắt mọi thứ đều rơi vụn trên mặt đất, loại pháp lực này thật sự có chút mạnh.


Ngân Hương cười lớn:
"Ta làm gì cũng cần báo cáo với ngươi sao?
Biết đều thì tránh ra nếu không một hồn của ngươi cũng đừng hòng lưu lại"
Lúc này trong người Ngân Hương bỗng nhiên toả ra một luồng khí màu xanh mờ ảo.
Ngô Mệnh nhìn người ngông cuồng trước mặt:
"Mạnh miệng.

Để xem ngươi có bản lãnh gì?"
Nói rồi Ngô Mệnh bỗng nhiên ra tay, cô ấy vung tay lên 1 cái có một luồn khí đỏ từ tay áo bay thẳng về phía Ngân Hương, Ngân Hương phản ứng rất nhanh dùng khí xanh ngăn lại một chiêu đó nhưng không ngờ chiêu đó của Ngô Mệnh là giả ý đồ của cô ấy là một lá phù được giấu trong đó.

Ngân Hương vừa thấy lá phù ngần ngay trước mắt không kịp trách chỉ có thể nhìn Ngô Mệnh bằng ánh mắt giết người.

Khí xanh bỗng nhiên thoát khỏi người Ngân Hương xuất hiện ở 1 nơi khác.
Thân thể chị Ngân Hương như diều đứt dây từ từ rơi xuống, lúc này tôi mới biết Ngân Hương lúc nảy là bị quỷ hồn nhập vào người, chị ấy hiền như vậy sao lại cùng bọn với họ chứ.
Lúc này Ông nội ghé sát tai tôi, nói nhỏ:
"Rốt cuộc là Tô Nhi và Ngân Hương đã gặp những gì?"
Tôi vừa suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn luồn khí xanh kia thì gặp một khuôn mặt quen thuộc:

"Là ông ta"
"Ông ta?"
Tôi quay sang ông nội, nói với giọng gấp gáp tay còn chỉ vào lão đạo sĩ à không là lão quỷ kia:
"Lão Quỷ đã giả làm đạo sĩ đưa cho Tô Nhi và chị Ngân Hương hai phong bì đỏ, bảo là thứ đó sẽ bảo vệ họ."
Ông nội vỗ đùi một cái, tắc lưỡi trách mắng:
"Quả nhiên, người nhận phong bì là chấp nhận trở thành tân nương rồi."
Chưa để tôi kịp trả lời gì, ông nội lại nói tiếp:
"Nhanh, chúng ta nhân lúc này cứu Tô Nhi và Ngân Hương đã."
Tôi và ông nội bắt đầu hành động, không chỉ tôi nhận ra luồn khói xanh này là ai mà bọn quỷ hồn cũng nhận ra liên tiếp quỳ gộp xuống đất:
"Lão lão..."
Lúc này bọn chúng cũng đến tiếp xúc làn khói xanh kia mà không hề để ý đến tân nương trong kiệu nữa, tôi bước vào kiệu cõng Tô Nhi, ông nội cũng đến gần chỗ đó đỡ lấy Ngân Hương, bởi vì trước đó chúng tôi đều sử dụng Bế khí phù nên tạm thời bọn họ không cách nào phát hiện được.
Tôi và ông nội chuẩn bị rời đi thì một luồng khói mạnh thổi quật chúng tôi xuống đất, không ngờ là Ngô Mệnh và người được gọi là Lão lão kia lại phát hiện nhanh như vậy.
Lão lão kia vương cổ đến nhìn tôi, sau đó cười to, nụ cười nghe vô cùng man rợn:
"Không ngờ ngươi lại tự mình lết mạng đến đây Thất sát tử ...haha...haha ta đã cho ngươi sống thêm mấy ngày là các ngươi không trân trọng.

Ngô Mệnh, hôm nay ta không có hứng thú đối đầu với ngươi."
Ngô Mệnh vậy mà cũng nhếch mép khinh bỉ nhìn chúng tôi:
"Tự đến nộp mạng."
Lão lão lại nói:
"Giúp ta bắt bọn họ lại."
Ngô Mệnh thu lại chiếc ô, sau đó gật đầu đồng ý với Lão Lão:
"Bắt họ cũng là nhiệm vụ mà ta cần làm."

Vừa dứt lời bọn họ như thể quỷ đói vồ vập đến chỗ chúng tôi, ông nội chỉ kịp kéo tôi lui về phía sau, có như vậy mới tránh khỏi móng vuốt của Ngô Mệnh.
Ngân Hương và Tô Nhi cũng bị đánh thức, Tô Nhi nhìn tôi ánh mắt nghi hoặc, muốn hỏi nhưng bị tôi ngăn lại.
chị Ngân Hương thân thể vốn rất nhanh nhẹ, vừa thấy Ngô Mệnh vồ tới liền lộn nhào vài cái về phía sau.
Chu Diêu cũng đột nhiên xuất hiện, cậu ta một tay đỡ lấy chị Ngân Hương, tay còn lại thì chống trả Ngô Mệnh.
Ngô Mệnh vừa thấy Chu Diêu liền cười lạnh một tiếng:
"Ngươi cuối cùng cũng đã đến."
Chu Diêu hướng mắt về phía cô ta nói:
"Ngô Mệnh nàng nghe ta giải thích."
Ngô Mệnh phất tay một cái, luồng gió mạnh liền quật ngã Chu Diêu:
"Đừng phí lời, ta đã thề với lòng, ngày mà hai ta gặp lại sẽ là ngày chết của ngươi."
Chu Diêu nhìn cô ta với ánh mắt đau lòng, trái tim như thể quặn thắt lại vài nhịp:
"Tại sao vậy? Tại sao qua bao nhiêu năm rồi nàng vẫn không chịu cho ta một cô hội để giải thích?"
Lão lão nhìn thấy Ngô Mệnh sắp dao động liền lớn tiếng nói:
"Ngô Mệnh đừng nhiều lời với hắn, cô xem đi miệng thì nói muốn giải thích nhưng tay vẫn khư khư ôm lấy người đàn bà khác."
Ánh mắt Ngô Mệnh bỗng nhiên tràn đầy sát khí, trực tiếp lao về phía Chu Diêu, lúc này cậu ta liền kéo theo Ngân Hương lui về phía sau, mà càng lui thì Ngô Mệnh cần lấn tới đến khi chạm đến thân cây Chu Diêu mới bật chân bay lên tránh khỏi nanh vuốt của cô ta.
Ngô Mệnh mắt thấy bọn họ đã tránh khỏi liền xoay đầu chuyển hướng, may mà chị Ngân Hương kịp tay đỡ lấy một chưởng của Ngô Mệnh, nếu không thì họ chắc đã sớm không thể thoát rồi.
Ngô Mệnh giận dữ quát lớn:
"Tiện nhân, quyến rũ nam nhân của ta, giờ lại muốn cùng người ngoài bắt tay đối phó chủ nhân à."
Chị Ngân Hương hất tay Ngô Mệnh, cười lạnh đáp lại:
"Hahaha Ngô Mệnh là cô ti tiện nhận hắn làm chủ nhân, còn ta thì không, nếu khi đó không phải các người bắt tay, uy hiếp ta thì ta làm sao có thể tiếp tay cho những kẻ ác như vậy?"
Ngô Mệnh nghiến răng, biểu cảm của cô ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Hộ Pháp Kim Thânbát Quái Trận


Bọn họ cũng không nói nhiều, trực tiếp muốn đấu với chúng tôi một trận, ông nội rút thanh Hàng Long kiếm ra, tư thế chính là sẵn sàng nghênh chiến.

Lão lão xông tới chỗ chúng tôi, ông nội dùng Hàng Long kiếm chắn ngang, khi lão lão chạm vào nó cứ ngỡ sẽ kêu rào một trận, nào ngờ ông ta lại càng trở nên hung tợn hơn.

Hai tay ông ta cầm theo xích sắt đánh thẳng một cái vào chỗ chúng tôi, ông nội nắm lấy cổ áo của tôi một phát nhảy bật lên cao, chỉ thấy xích sắt không đánh trúng chúng tôi, mà đánh ngã hai cây cổ thụ cao lớn gần đó.

Ngô Mệnh cũng tiếp tay cho ông ta, cầm lấy chiếc ô quăng thẳng về phía này, chiếc ô trong hư không xoay chuyển rất nhanh, mà bên trong còn toả ra một loạt oán khí.

Ngân Hương một chân đá chiếc ô, khiến nó quay về chỗ cũ.

Ông nội ấn kết chuẩn bị khai mở Hàng Long kiếm, nào ngờ ông nội a lên một tiếng, miệng đã thổ huyết.

Tôi vội vàng đến đỡ ông:
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông nội lẩm bẩm gì đó, sau đó hét lên:
"Pháp lực của ta tại sao đột nhiên lại bị phản vệ! "
Tôi hoang mang không biết phải làm gì thì Lão Lão lại một lần nữa tiến đến, xích sắt trong tay ông ta như thể một con rắn uốn quanh người ông nội.

Lão lão cười to, răng nanh cũng lộ rõ ra hai bên miệng:
"Haha, hôm nay ngươi chính là món mồi ngon của ta.

"
Đến bước đường này rồi, bản thân tôi không thể nào nhìn ông nội cứ như vậy mà chết dưới tay Lão Lão, tôi đứng dậy, vung tay cầm lấy xích sắt, mà mặt Lão Lão lúc này cũng tái nhợt:
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai? Đây là lần đầu tiên có kẻ dám cầm Phá Xà xích của ta.

"
Tôi hét lên một tiếng, bản thân muốn bẻ đi dây xích nhưng vẫn lực bất tòng tâm:

"Mặc kệ ta là ai, hôm nay ta không để ngươi làm hại ông nội đâu.

"
Lão Lão nhếch mép cười khinh, hai tay bắt đầu điều khiển xích sắt nâng ông nội lên cao, nó càng siết chặt ông nội thì ông lại càng khó chịu:
"Sở Lăng, ta không sao, nhân lúc này chạy đi.

"
"Không, con không thể bỏ ông lại một mình được.

"
Lúc này Chu Diêu không biết từ đâu lại xuất hiện, cậu ấy dùng một chưởng đã đánh tan xích sắt, không ngờ Chu Diêu cũng có bản lĩnh này.

Ông nội từ trên cao ngã xuống, trong người cũng rơi ra Ngọc Bàn Tinh của Câu gia gia tặng trước đó.

Ông nội mắt thấy bản thân sắp ngã liền lộn nhào một phát đứng vững trên mặt đất, lúc này Hàng Long kiếm trong người ông phản ứng dữ dội.

Ông nội không để nó nóng lòng, liền khai mở một lần nữa, lần này không biết vì sao lại thành công, Hàng Long kiếm như thể một con rồng trắng bay thẳng về phía Lão Lão.

Mà Lão Lão cũng không phải là kẻ yếu liền nghiêng đầu tránh được một nhát của kiếm, sau đó ông ta thu lại xích sắt, bật lên một cái đã đạp Hàng Long kiếm dưới chân dễ dàng.

Lúc này Ngô Mệnh vẫn đánh nhau kịch liệt với Tô Nhi và chị Ngân Hương, không phân thắng bại.

Nhưng tôi lại cảm thấy người tên Lão Lão này khó đối phó hơn.

Ông nội cũng không dễ dàng chịu thua, một chân vẽ trận bát quái trước mặt, sau đó trực tiếp ngồi vào chính giữa, chỉ thấy trong nháy mắt toàn bộ khu rừng gió nổi lên ào ạt, ánh trăng như thể thay đổi vị trí chỉ chiếu thẳng xuống bát quái trận, Lão Lão có chút kiên dè nói:
"Ngô Mệnh cẩn thận, bát quái trận này nếu như quỷ hồn bị nhốt chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

"
Vừa dứt lời thì trận bát quái bất đầu xoay chuyển, tốc độ phải nói là rất nhanh, đến độ những người đứng đó cũng không quan sát được gì bên trong.

Rất nhanh sau đó trong trận xuất hiện hai tượng hộ pháp, sắc vàng kim thân, Ngô Mệnh và Lão Lão vẫn bạt mạng bay đến nhằm giết ch/ết ông nội, nhưng nào ngờ ông chỉ ngồi yên một chỗ không hề động đậy.

Mà hai bức tượng ấy đã quật ngã Lão Lão và Ngô Mệnh, sau đó còn trực tiếp dùng thanh gươm trong tay đánh trọng thương Lão Lão, người tiếp theo không chạy khỏi chính là Ngô Mệnh.

Chu Diêu vừa thấy hộ pháp giơ cao thanh gươm trong tay liền không nghĩ thêm gì nữa mà đánh thức ông nội:
"Ông, đừng hại Ngô Mệnh, con cầu xin ông.

"
Ông nội cũng vì lời cầu xin đó của Chu Diêu mà giật mình tỉnh dậy, hộ pháp cũng biến mất khỏi hư không, Lão Lão trọng thương thấy được sơ hở liền chạy thoát, tuy là Chu Diêu kịp thời ngăn cản nhưng Ngô Mệnh vẫn bị thanh gươm trong tay hộ pháp đánh đến thương tích đầy mình.

Cô ta đến bước này vẫn rất ngoan cố, trực tiếp tung ra một làn sương che mắt chúng tôi, tôi ho khan vài tiếng, sau khi làn sương biến mất tôi mới phát hiện Tô Nhi và chị Ngân Hương cũng không còn tung tích nữa.

Ông nội đứng dậy quan sát xung quanh, sau đó đột nhiên sắc mặt thay đổi:
"Đây! đây chẳng phải là đình viện của Chu gia sao?"
Tôi và Chu Diêu chưa kịp nói gì thì xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghe qua thì có vẻ rất gấp gáp.

Một người lên tiếng, giọng nói già nua của một người phụ nữ:
"Chu Hạnh nhanh chân lên.


"
Phía trong dải hành lang là hình ảnh một đám người đang đi tới, mà dẫn đầu là ba người phụ nữ, một già, hai trẻ.

Chu Diêu bước đến, trong lòng không khỏi kích động:
"Mẫu thân, là mẫu thân.

"
Ông nội cũng không khỏi sửng sốt một phen, từ sâu trong ánh mắt là một sự dâng tràn:
"Chu gia, tại sao chúng ta lại quay về lúc Chu gia vẫn còn yên bình.

"
Chu Diêu vẫn không do dự gì liền đi về phía họ:
"Chúng ta đến đó xem sao.

"
Chu Diêu đi đến cạnh người phụ nữ lớn tuổi, nhưng hình như bà ta không nhìn thấy chúng tôi thì phải.

Bà ta vẫn cứ cùng đoàn người trực tiếp bước vào phòng, căn phòng treo đầy giấy hỉ rất giống cảnh tượng mà tôi đã gặp lúc ở Châu gia.

Chúng tôi cũng bước theo họ vào phòng, chỉ thấy trên giường là một tân nương đang ngồi, những người đàn ông vạm vỡ liền bắt trói cô ây vào một góc, sau khi vén khăn che mặt thì ba người chúng tôi liền sững sốt, người đang bị trói kia không phải ai khác mà chính là Ngô Mệnh.

Ngô Mệnh gào thét trong sự sợ hãi:
"Mẫu thân, người đang làm gì vậy.

"
Người đàn bà lớn tuổi, nhổ một ngụm nước bọt trên đất, miệng cười khinh:
"Ta khinh, loại người như cô mà cũng muốn gọi ta một tiếng mẫu thân à, còn không xem bản thân mình là ai.

"
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng kế bên cầm lấy tay của phu nhân Chu gia, nói:
"Muốn gọi mẫu thân cũng là tôi gọi, cô á chỉ xứng làm một tiện nhân thôi.

"
Ngô Mệnh nhìn bọn họ với ánh mắt không hiểu, sự đáng thương đó khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng mà chúng tôi đã gặp trước đó.


Tôi xoay người về phía Chu Diêu, hỏi nhỏ:
"Người phụ nữ ăn mặc sáng trọng kia là ai.

"
Cậu ấy trả lời với vẻ mặt mang theo nổi hận và sự lạnh nhạt:
"Mộc Quý An, người mà mẫu thân muốn tôi lấy làm vợ"
"Kia là nô tỳ thân cận của mẫu thân- Chu Hạnh" cậu ấy chỉ ta về phía người phụ nữ còn lại.

Chu phu nhân lại dùng những lời cay độc nhất miệt thị Ngô Mệnh:
"Xuất thân thấp hèn mà cũng muốn trèo cao, cô không xem lại bản thân mình là ai hả?"
Mộc Quý An cũng có mặt trong việc này, liền đứng ra chỉ tay về phía Ngô Mệnh:
"Ả hồ ly mê hoặc Chu Diêu khiến huynh ấy không màng tới ta.

"
Ngô Mệnh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng vô cùng run sợ:
"Chu Diêu đâu, các người muốn làm gì ta.

"
Chu phu nhân cười khinh một tiếng:
"Làm gì ngươi à, Không phải là ngươi muốn bước chân vào Chu gia lắm sao? Giờ thì việc như ý nguyện rồi.

"
Lúc này Ngô Mệnh mới phát hiện mình đang ngồi kế một bài vị, trên bài vị khắc hài chữ Chu Triệt.

Ngô Mệnh biết được bản thân đã bị người khác ép minh hôn, nhưng một thân một mình thì có thể làm gì.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Đình Viện Chu Gia


Chu phu nhân nhìn về phía Chu Hạnh, nhướng mày một cái.

Chu Hạnh lấp tức đến chỗ Ngô Mệnh, trên tay còn cầm theo một cây kim to.
Ngô Mệnh giẫy giụa như cá mắc lưới, liên tục xin tha:
"Chu phu nhân, tôi cầu xin bà, hãy tha cho tôi.

Chu Diêu...tôi muốn gặp Chu Diêu."
Mộc Quý An lấy từ trong túi ra một lá thư, sau đó đọc lớn:
"Mẫu thân, con là Chu Diêu.

Con xin hứa từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt cùng Ngô Mệnh, đồng ý để cô ấy bước vào Chu gia với danh phận đại tẩu."
Ngô Mệnh trước đó còn vùng vẫy kịch liệt, nhưng khi nghe được những lời này liền buông xuôi tất cả.

Mộc Quý An vì muốn Ngô Mệnh tin tưởng liền đem bức thư đến trước mặt cô ta.
Ngô Mệnh mấp máy đôi môi, thần sắc cũng không còn như trước:
"Là bút tích của chàng ấy, Chu Diêu...Chu Diêu...tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế...tại sao?"
Mà Chu Diêu đứng ở đây cũng không tin vào mắt mình, cậu ấy quay sang hướng tôi và ông nội:
"Không...!không phải con...ông ơi! Còn chưa từng viết lá thư này."
Ông nội gật đầu an ủi cậu ấy:

"Ta biết."
Phía kia Ngô Mệnh đã không còn kháng cự nữa, Chu Hạnh cũng không vòng vo liền bỏ một thứ màu trắng lấy từ tro cốt của Chu Triệt bỏ vào miệng Ngô Mệnh.
Sau đó trực tiếp dùng kim khâu miệng Ngô Mệnh, đúng vậy, một người đang sống sờ sờ mà bị khâu miệng một cách man rợn như vậy.
Chu Diêu bắt đầu không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu ấy chạy đến chỗ bọn họ, muốn ngăn cản Chu Hạnh làm chuyện độc ác, lại càng muốn cứu Ngô Mệnh.
Dù cho có làm gì thì cậu ấy cũng không thể nào được như ý nguyện, tôi không ngờ Chu Diêu lại quỳ xuống trước mặt Chu phu nhân, liên tục gập đầu:
"Mẫu thân, con xin người, con cầu xin người, xin người hãy thả Ngô Mệnh ra đi..."
Lần đầu tiên tôi chứng kiến một Chu Diêu tao nhã, cao lãnh lại vì một người còn gái khóc đến chết đi sống lại.

Có lẽ nước mắt của quỷ hồn là thứ tinh khôi nhất.
Chu Diêu lại quay về phía giường, nhìn thấy Ngô Mệnh đã ngất xỉu, cậu ấy liền muốn ôm cô vào lòng, như vô dụng, ngay cả thân ảnh của cô ta Chu Diêu cũng không cách nào chạm được.
Chu Diêu chỉ biết kêu gào thảm thiết:
"Ngô Mệnh, Ngô Mệnh...nàng tỉnh lại đi...tỉnh lại đi...ta chưa từng viết bức thư đó...tình cảm ta dành cho nàng chưa từng thay đổi."
Tôi và ông nội đứng đây quan sát cũng không khỏi đau lòng, Ngô Mệnh đáng thương hơn đáng trách.

Cũng vì hiểu lầm nên mới hận Chu Diêu.
Bỗng nhiên đất ở chỗ chúng tôi rung chuyển dữ dội, mọi cảnh vật trước mặt đều biến mất.

Mà Chu Diêu ở phía kia đang dần rơi vào hố sâu màu đen.
Ông nội hét lớn:
"Chu Diêu, mau tỉnh lại, đây là tâm ma của Ngô Mệnh, con hãy mau tĩnh lại, nếu không thì sẽ không còn cách nào thoát khỏi đâu."
Trên không trung lại truyền đến một loạt tiếng cười:
"Haha...hôm nay ta sẽ khiến các ngươi cùng nhau chôn xác tại nơi này..."
Là Ngô Mệnh, giọng nói này chính là của cô ta, tôi ngước nhìn vào không trung, gào to:
"Ngô Mệnh...cô không thấy Chu Diêu hết lòng vì cô sao?"
"Hết lòng vì ta? Ngươi không biết hắn là chủ mưu đem ta minh hôn cho Chu Triệt đã chết, sau đó biến ta thành quỷ giữ của trấn trạch của bọn họ, nếu không phải ta được cứu thì giờ này đã thành cô hồn dã quỷ rồi."
Tôi lại nói tiếp:
"Cô chính là bị thù hận che mắt."
"Im miệng."
Vừa dứt lời thì chỗ đất phía tôi rung chuyển dữ dội, xém chút nữa tôi đã không đứng vững được.

Ngô Mệnh từ đầu đến cuối không hề xuất đầu lộ diện, cô ta chỉ ở trên hư không nói vọng xuống:
"Các ngươi có biết sau khi bị khâu miệng ta luôn sống ở dưới tầng hầm của Chu gia không? Bọn họ bỏ ta ở đó ba ngày ba đêm, nổi đau da thịt không hề so sánh được với nổi đau bị chính người mình yêu nhất phản bội, ba ngày đó ta phải đối đầu với cái đói và nổi sợ hãi.

Ta rốt cuộc đã làm gì sai mà khiến các người đối xử như vậy?"

Tôi biết giờ nói gì thì Ngô Mệnh vẫn không nghe lọt tai, chỉ đành khuyên cô ta vài câu.

Nhưng rõ ràng càng khuyên thì Ngô Mệnh lại càng giận dữ.
Đến khi Chu Diêu sắp bị cuốn vào hố đen kia, tôi rõ ràng cảm nhận được Ngô Mệnh vậy mà có chút dao động.
Mặt đất chỗ Chu Diêu không còn chuyển động nữa, cậu ấy cũng vì vậy mà giữ được một mạng.
Trên không trung lại xuất hiện một giọng nói:
"Ngô Mệnh, cô vậy mà lại thương hại hắn sao? Cô có biết vì hắn mà ta và cô mới trở thành như vậy không?"
"Im miệng."
Lúc này trên hư không lại xuất hiện một cô gái, tuy rằng cô ấy rất giống Ngô Mệnh, nhưng từ cử chỉ, giọng nói và cách ăn mặc thì lại khác xa hoàn toàn.
Cô ấy phóng ra hai mảnh vải màu trắng, sau đó từng bước uyển chuyển lướt trên tấm vải.
Người này rất giống nữ quỷ đã xuất hiện trong mơ của tôi, cô ấy không hề để tôi kịp thời phòng bị liền vung một mảnh vải trắng về hướng Chu Diêu, tuy nói là vải, nhưng tốc độ di chuyển đó rất nhanh, nhìn rất cứng rắn như thể một thanh trường đao được nhuộm màu trắng vậy:
"Nếu như cô đã không muốn xuống tay thì để ta-một phần linh hồn của cô thay cô giết ch/ết hắn."
Mảnh vải rất nhanh đã bay đến chỗ Chu Diêu, tôi và ông nội hoảng hốt nhảy đến, nhưng...
"Vèo..."
Chiếc ô trong tay Ngô Mệnh đã đánh bay mảnh vải lúc nãy.

Mà nữ quỷ kia rất nhanh đã thu vải về bên người, nhưng vì luồng khí phát ra từ chiếc ô quả thực rất mạnh, đã khiến cô ấy phải lùi về phía sau vài bước.
Nữ quỷ tức giận, hét lớn:
"Ngô Mệnh, cô nhìn kỹ đi, cô vì hắn trở thành bộ dạng gì rồi? Mà hắn vẫn ở cạnh ả đào hát kia."
Ngô Mệnh hiện thân trên mái đình:
"Ngươi im miệng, chỉ là một phần dư thừa mà ta không cần đến cũng dám nói là linh hồn của ta ư? Vong Ưu, cô quên thân phận của mình rồi à?"
Lúc này chúng tôi đi về phía Chu Diêu, ông nội dùng pháp lực đánh thức cậu ấy.

Còn nữ quỷ vẫn cãi nhau với Ngô Mệnh:
"Dư thừa...haha, là ta dư thừa hay bản thân cô trốn tránh không dám đối mặt với thực tại, Ngô Mệnh là cô hèn nhát.


Cô có tư cách gì nói ta."
Ngô Mệnh thẹn quá hoá giận liền bay đến chỗ nữ quỷ, một tay bóp cổ cô ấy.

Sau đó nghiến răng nói:
"Ta không hề trốn tránh, bản thân ta cần gì ta hiểu rõ nhất.

Cô dựa vào đâu mà muốn định đoạt giúp ta? Ta hận hắn, nhưng lại không muốn hắn chết một cách dễ dàng như vậy, ta muốn tự tay giày vò hắn, ta muốn hắn trải qua nổi đau mà năm đó ta phải chịu..."
Nói đến đây Ngô Mệnh dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cô ta buông tay ra khỏi cổ nữ quỷ, chỉ thấy trên cổ nữ quỷ hằn lên một vòng khói đen.
Nữ quỷ trước lúc rời đi, không quên nói lại một câu:
"Ngô Mệnh ta nói cho cô biết một tin, Câu Minh sớm đã bày sẵn đại trận rồi, đến bước đường này sẽ không ai thoát khỏi được đâu."
Nói rồi nữ quỷ liền biến mất khỏi đình viện, Chu Diêu cũng đã tỉnh dậy.
Trước lời nói của nữ quỷ, tôi, ông nội và cả Chu Diêu đều kinh ngạc không thôi.

Nếu lời nói của cô ta là thật thì người đứng sau không ai khác chính là Câu gia gia, ông ta...ông ta tại sao lại làm như vậy.
Ông nội liếc nhìn tôi một cái, như thể hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, liền nói:
"Đừng vì lời nói vớ vẩn mà hoài nghi người khác."
Tuy là ngoài mặt tôi thể hiện rõ thái độ đồng ý với ông nội, nhưng sâu trong lòng vẫn có chút hoài nghi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Tứ Đại Cương Thi


Sau khi Ngô Mệnh rời đi, tất cả mọi thứ trong đình viện đều biến mất.

Mà Tô Nhi và Ngân Hương vẫn đang đứng ở phía bên ngoài.
Tô Nhi vừa thấy liền chạy đến ôm chằm lấy tôi:
"Sở Lăng, em sợ anh không ra khỏi được chỗ đó."
Lần này tôi không từ chối cô ấy nữa, tôi ôm lấy cô ấy vỗ về:
"Ngoan, không phải anh vẫn còn sống đây sao?"
Tô Nhi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn ấm ức.

Tôi lại hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Em không sao..."
Sau khi ổn định tinh thần, chúng tôi lại về phòng trọ, cũng không biết qua bao lâu những chuyện quái dị lại xuất hiện.
Những người dân nơi đây tự nhiên đều biến mất không chút dấu vết, đường phố nhộn nhịp lại trở nên hoang tàn.
Ông nội chỉ thở dài một tiếng, rồi nói:
"Đại kiếp của ta sắp đến rồi."
"Biết được như vậy tại sao lại không trốn?" Một giọng nói quen thuộc vừa đáp lại ông nội, tôi hướng mắt về phía đó thì phát hiện, hoá ra người đang đi đến là lão Mù.
Ông nội có chút kinh ngạc nói:
"Sao ông lại đến đây?"
Lão Mù hừ lạnh một tiếng:
"Đã nói ta và các người có duyên, đối phó với một kẻ mạnh như vậy cũng là một sự k/ích thích."

Ông nội phớt lờ những gì lão Mù nói, ông hằn giọng:
"Ta không muốn chuyện này liên lụy tới ông."
Lão Mù bước qua khỏi ánh mắt của ông nội, ung dung đi về phía trước:
"Liên lụy hay không đâu phải ông nói là được."
Sau đó lão Mù tiện tay giật đi miếng ngọc bội trên người ông nội:
"Tà vật như vậy mà ông cũng để trong người được sao?"
"Tà vật? Đó là Ngọc Bàn Tinh do sư huynh đưa cho ta." Ông nội nghi hoặc trả lời.
Lão Mù dùng hai ngón tay vẽ lên miếng ngọc, chỉ thấy sau đó nó đã hoá thành mày đen không còn như trước nữa.

Lão quay sang nói với ông nội:
"Nó ở trong người chính là ngăn chặn pháp lực vốn có của ông."
Ông nội như thể không tin vào tai mình nữa, toàn thân run rẩy lùi về phía sau vài bước, miệng lẩm bẩm:
"Tại sao? Tại sao sư huynh lại muốn hại ta."
Tôi đỡ lấy ông nội, miệng còn nói vài câu:
"Ngay từ đầu con đã không có thiện cảm với ông ta rồi."
"Câu Minh...tại sao...tại sao vậy?"
Trên trời lúc này mây đen vần vũ, sấm chớp cuồn cuộn như thể vũ bão, cuồng phong.
Từ trên trời cao lại xuất hiện một chiếc quan tài màu trắng, hình như nó được làm từ mã não thì phải.
Có tổng cộng bốn người khiêng quan tài, mỗi người đều mặc một bộ đồ màu đen, nhìn rất gióng quan binh thời xưa.

Ông nội lùi lại phía sau, còn lão Mù tuy không thấy nhưng về độ cảm nhận phải nói rất là nhạy bén:

"Thượng cổ tứ đại cương thi động quan?"
Mà Tô Nhi và chị Ngân Hương vốn dĩ đang ở trong quán trọ, nhưng khi nghe thấy âm thanh lớn như vậy liền nhanh chống ra ngoài.
Ông nội lẩm bẩm một mình:
"Doanh Câu, Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tương Thần...!không ngờ người này đạo pháp quả thật cao thâm."
Tô Nhi lo lắng bất an, nói:
"Phải làm sao đây."
Chưa ai kịp trả lời câu hỏi đó, thì chiếc quan tài trên hư không bỗng nhiên nổ tung.

Trong làn khói xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn không phải ai khác chính là Câu Minh mà tôi và ông nội đã gặp lúc trước.
Ông nội ngước nhìn, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng:
"Sư huynh? Thật sự là huynh sao?"
Câu Minh cười khinh, sau đó một thân ngang tàn tiến về phía ông nội:
"Sư đệ à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy..."
Vừa nói đến đây, hắn liền nhìn ông nội một lược rồi nói:
"Món quà gặp mặt mà ta cho đệ, sao đệ không biết trân trọng vậy."
Ông nội hất tay hắn ra:
"Huynh, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?."
Ông ta chấp tay sau lưng:
"Tại sao à? Chắc phải hỏi bản thân đệ đã lấy đi của ta những gì mới phải."
Ông nội xoay người, nói:
"Ta lấy của huynh thứ gì? Sư huynh, chẳng phải chúng ta luôn xem nhau như người thân sao?"

"Người thân?" Hắn cười nhạo lời nói của ông nội, vẻ mặt đắc ý đó chỉ khiến tôi muốn đấm một cái.
Hắn lại nói tiếp:
"Xem ra là người thân? Ngươi cướp đi người phụ nữ mà ta yêu quý nhất, sư phụ cũng chỉ dạy đạo pháp thất truyền cho một mình ngươi, hai chữ người thân này...ngươi dựa vào đâu chứ."
Ông nội đến bây giờ mới biết Câu Minh từ lâu đã xem ông nội là cái gai trong mắt:
"Sư huynh, Phụng Nghi và đệ là thật lòng yêu nhau."
"Thật lòng yêu nhau? Nếu như ngươi không xuất hiện thì muội ấy đã là của ta rồi, nếu như ngươi không xuất hiện thì sư phụ cũng không vứt bỏ ta."
Ông nội nhìn thẳng Câu Minh nói:
"Sư phụ rất thương huynh, chưa bao giờ vứt bỏ huynh cả, đến chết sư phụ vẫn để lại tất cả truyền thừa cho huynh."
Câu Minh nhìn ông nội bằng ánh mắt đùa cợt:
"Sư đệ đến bây giờ đệ vẫn tin ông ấy bị yêu ma giết ch/ết à, quá ngây thơ rồi không biết lão già mắt mù hay sao mà lại chọn ngươi nữa?"
Ông nội dùng sức lắc đầu, cảm giác toàn thân bắt đầu run lên:
"Vậy...cái chết của sư phụ là do huynh làm có đúng không?"
Hắn cười một tiếng, ánh mắt mang theo nổi oán hận:
"Phải, ông ta đáng chết."
Ông nội nghe đến đây liền không đứng vững nữa:
"Sư huynh, huynh điên rồi, huynh thật sự điên rồi..."
Câu Minh liếc nhìn ông nội một cái:
"Sư đệ, ta giờ không cần kì môn dị thuật của lão già đó nữa, đệ xem ta đã luyện thành pháp yêu mạnh nhất rồi...haha...haha"
Ông nội đau lòng đến tột độ, cảm giác người khác vì mình mà chết, người mình xem là thân thiết lại phản bội.

Ông cầm lấy thanh kiếm trong tay trực tiếp đâm Câu Minh một phát, tôi, Tô Nhi và chị Ngân Hương há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình nữa.

Nhát kiếm đó không sai, không lệch đã đêm xuyên qua ngực của Câu Minh, nhưng hắn vẫn bình thản nhìn ông nội với ánh mắt thương hại:
"Chu Hải ơi Chu Hải, những thứ gỗ mục này cũng muốn giết ta à? Ngươi đúng là hồ đồ mà."
Chu Diêu từ trong cây bản mệnh xuất hiện trước mặt Câu Minh, Câu Minh lại cười lớn:

"Haha...lại một tên nữa đến nộp mạng."
Nói rồi Câu Minh nhảy thẳng lên cao, mây đen tụ lại quanh người hắn, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phát ra từ người Câu Minh.
Ngô Mệnh, Lão Lão và cả Vong Ưu đều xuất hiện bênh cạnh ông ấy.

Họ vậy mà lại cùng một giuộc với nhau.
Câu Minh cười lớn, giọng nói thách thức:
"Nào, hôm nay cùng chết với nhau tại đây đi."
Vừa dứt lời thì Ngô Mệnh và Vong Ưu đã tấn công chúng tôi, Lão Mù dựa theo sự chuyển động liền tránh được một kiếm.

Sau đó nói:
"Sở Lăng, Tô Nhi bọn con đói phó với hai nữ quỷ kia.

Ta và Chu Hải đối phó với đại ma đầu."
Chúng tôi cùng đồng thanh đáp trả lời lão Mù, Ngô Mệnh quăng chiếc ô về phía chúng tôi, tốc độ rất nhanh, như thể xé gió bay đến vậy, từ trong chiếc ô vậy mà lại có hàng vạn mũi tên bay ra.
Tôi nghiêng người né đi những mũi tên, Tô Nhi cũng rất nhanh đã né được.

Vong Ưu liền cầm theo hai mảnh vải liên tục đánh về phía chúng tôi, tốc độ ra tay thật sự rất nhanh, mỗi một đòn đều là chí mạng.
Chị Ngân Hương lộn nhào một cái đã đạp hai mảnh vải dưới chân mình, Vong Ưu vẫy mạnh đã khiến hai mảnh vải chuyển động không ngừng, tôi không ngờ chị ấy lại có thể né chuẩn từng đòn của Vong Ưu.
Chu Diêu cũng phải tham chiến với chúng tôi, cậu ấy chỉ cần vươn tay lên một cái những mỗi tên kia đã đứt lìa, Ngô Mệnh thu Ô về, Chu Diêu vẫn không nở lòng nào mà ra tay với cô ta.
Ngô Mệnh bước trên chiếc ô, giơ cao móng vuốt chuẩn bị đánh đến, Chu Diêu liền nhanh chóng nắm lấy tay cô ta:
"Ngô Mệnh, ta thật sự chưa từng lừa nàng."
Ngô Mệnh không hề quan tâm đến lời nói đó, một chưởng, hai chưởng, ba chưởng...đều nhắm đến Chu Diêu nhưng cậu ấy đã né kịp.
Ông nội và Lão Mù chẳng khá hơn là mấy, khi Câu Minh tự tay bày trận, tôi thấy ông nội và lão mù đã bị nhốt giữa bốn tên Thượng cổ tứ đại Cương Thi, bọn chúng rất hung tàn, mỗi một chiêu xuất ra đều rất chuẩn xác, ông nội suýt chút đã bị cào trúng, may mà có lão Mù kịp thời kéo ông nội lui về phía sau.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Đấu Pháp


Câu Minh ở trên cao ung dung cười nhạo, hai tay ấn kết càng thêm chặt chẽ:
"Sư đệ, hôm nay chính là ngày chết cửa ngươi."
Ông ta ấn kết thành một đường dài, trận pháp ngày càng mạnh mẽ, bỗng nhiên từ phía xa bay đến một đạo bạch quang, đánh thẳng vào tay Câu Minh, có lẽ vì đạo quang này quá mạnh nên đã khiến hắn lập tức ngưng ấn kết, ông nội và Lão Mù cũng vì vậy mà thoát chết một mạng.
Quả nhiên tiếp theo đó người xuất hiện là tứ thúc và Trương Sinh, ông nội quay người nói:
"Sao con lại đến đây?"
"Nghĩa phụ bất kể người gặp nguy hiểm gì con đều cảm nhận được."
Câu Minh cười lạnh, vỗ tay:
"Hay lắm, càng đông càng vui, hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Tứ thúc đó giờ đều rất cao ngạo, đương nhiên lời nói của Câu Minh chẳng lọt tai chút nào:
"Đại ma đầu.

Ta còn không sợ ngươi đây."
Lão Mù quát một tiếng:
"Đừng xem thường hắn ta, không trừng hắn đã luyện đến Vô Hư tà thuật rồi."
Tứ thúc liếc mắt về phía lão Mù, sau đó chỉ thấy thúc ấy hai mắt sáng rỡ như thể gặp được bảo vật vậy:
"Ông chính là Diệp Mậu Tùng của Côn Luân sơn."
"Không phải là lúc nói chuyện này."
Câu Minh cảm thấy bản thân vừa bị phớt lờ, vừa bị sỉ nhục liền vung tay một cái đất đá từ trong núi bay ra tung toé.
Hắn dùng hai lòng bàn tay tụ khí mạnh mẽ khiến những người trong trận pháp này đều cảm thấy khó thở vô cùng.

Mà ở phía này chúng tôi vẫn còn đấu nhau với Ngô Mệnh và nữ quỷ kia.
Đương nhiên chúng tôi đã thất thế trước hai người bọn họ, Ngô Mệnh dùng tay bóp chặt cổ Chu Diêu, nhưng cậu ta vẫn rất bình thản:
"Nàng giết ta đi, để ta có thể tạ lỗi với những gì nàng đã chịu trong suốt thời gian ở Chu gia."
Chị Ngân Hương hét lớn, bay đến dự định giải cứu Chu Diêu nhưng nào ngờ đã bị Vô Ưu đả thương:
"Ngô Mệnh thả huynh ấy ra."
Ngô Mệnh liếc nhìn về phía chị ấy một cái, ánh mắt chính là muốn giết ch/ết người ngay lập tức.
Chị Ngân Hương ngất xỉu trên mặt đất, tôi và Tô Nhi chạy đến đỡ...nhưng mọi thứ đều đã muộn, mảnh vải trắng trong tay Vong Ưu đã xuyên qua người chị ấy.

Tô Nhi sợ hãi đến run người, còn tôi chị biết ngã quỵ xuống đất.
Nữ quỷ cười lớn nhìn về phía Ngô Mệnh:
"Ta đã giải quyết giúp cô ả tiện nhân này rồi.

Nhìn Bạch Đạo tằm của ta nhuộm máu của ả có giống như một đoá hoa giữa tuyết trắng không? Haha...haha..."
Ngô Mệnh như thể không tin vào mắt mình nữa, liền một chưởng đánh bay nữ quỷ:
"Ai cho cô tự mình quyết định."
Tôi và Tô Nhi chạy đến bên cạnh chị Ngân Hương, chị ấy đã bị thương đến độ mặt mày không còn chút thần sắc, vào những giây phút cuối cùng chị ấy đã nắm lấy bàn tay của tôi:
"Sở...Lăng...đệ chính là...chính là...Huynh..."
Chưa nói hết câu thì chị ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng tôi, đây chính là lần cuối cùng mà chúng tôi gặp mặt.
Mà cơ thể của chị ấy cũng tan biến không chút dấu vết.

Ngô Mệnh thật sự không thể ngờ vì cô ấy mà khiến Ngân Hương chết thảm dưới tay Vong Ưu.
Chu Diêu chau mày, từ đáy mắt đã muốn rưng rưng.
Ngô Mệnh rút ra một thanh kiếm màu đỏ từ thân chiếc ô, sau đó chỉa thẳng về phía Chu Diêu, lưỡi kiếm sắt nhọn đang cận kề yết hầu của cậu ta, chỉ cần tiến vào một chút đã đủ khiến Chu Diêu không còn cơ hội sống sót, Ngô Mệnh lạnh lùng nói:
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng thật lòng thích ta không? Dù chỉ là một chút."
Chu Diêu đến giờ phút này vẫn dịu dàng nhìn cô ta:
"Nếu ta nói mỗi một khoảng khắc đối với nàng đều là thật lòng, vậy nàng có tin không?"
Ngô Mệnh kích động, mỗi lời nói đều mang theo cảm giác nặng nề:
"Vậy tại sao từ lúc ta bước vào Chu gia, ngươi chưa từng một lần đến thăm ta?".

Chu Diêu cười khổ, anh ta càng tiến lại gần mũi kiếm hơn, máu từ yết hầu cũng từ từ chảy ra, Ngô Mệnh vội vàng thu kiếm lại.

Chu Diêu nhìn Ngô Mệnh một cách thâm tình:
"Giờ ta có nói gì nàng cũng không tin ta đúng không"
"Đúng ta không tin ngươi."
Chu Diêu cầm lấy tay Ngô Mệnh, tình cảm giữa mấy trăm năm đều tái hiện qua ánh mắt đó:
"Ngô Mệnh, rốt cuộc ta phải làm gì thì nàng mới tin ta?"
Ngô Mệnh cười khổ, vứt bỏ cái nắm tay vừa rồi:
"Ngươi chết đi, chỉ có cái chết của ngươi mới khiến ta tin."
Ngô Mệnh thừa biết Chu Diêu mấy trăm năm qua vì muốn sống đã trốn chạy đủ nơi, giờ làm sao mà chịu dùng cái chết để đánh đổi sự tin tưởng của cô ta.

Nhưng điều mà Ngô Mệnh không thể ngờ đã thực sự xảy ra.

Khi cô ta vừa dứt lời Chu Diêu đã hủy nát phần hồn phách cuối cùng của mình.
Ngô Mệnh như không tin vào mắt mình nữa liền buông kiếm nhào đến như muốn níu giữ Chu Diêu lại.
Hai tay Ngô Mệnh ôm lấy Chu Diêu, nhưng hồn phách của cậu đã biến mất, trong vòng tay cô ta chỉ còn là một khoảng không vô tận.

Ngô Mệnh hét lớn, tiếng hét đó như từ tận đáy lòng vậy:
"Chu Diêu...sao chàng lại ngốc như vậy? Chẳng phải mấy trăm năm qua người trốn chạy luôn là chàng sao? Tại sao...tại sao lần này lại không như vậy."
Tôi đau lòng chạy đến phía đó, tôi thật sự không tin vào mắt mình nữa, Chu Diêu vậy mà lại dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.
Ngô Mệnh gào thét trong sự tuyệt vọng, vừa nhìn đã biết cô ta chẳng còn ý chí chiến đầu gì nữa.
Câu Minh chau mày, dưới lòng bàn tay đã tụ láy một luồng khí mạnh mẽ, sau đó lại chưởng về phía Ngô Mệnh một cái:
"Vô dụng, ta giúp còn đến tận bây giờ mà chỉ vì một người đàn ông lại muốn ngưng chiến."
Mắt thấy luồng khí sắp đến chỗ Ngô Mệnh, tôi chỉ có thể kịp thời hét lớn:
"Coi chừng..."
"Aaaa"
Tôi cứ nghĩ Ngô Mệnh đã bị hắn đánh chết nhưng không biết từ lúc nào Vong Ưu đã đỡ cho cô ta một chưởng đó.
Ngô Mệnh xoay người đỡ lấy Vong Ưu:
"Cô làm gì vậy? Cô không muốn sống nữa à?"
Vong Ưu yếu ớt nhìn cô:
"Ngô Mệnh...cảm ơn cô đã đem tôi đến với thế giới này, tôi luôn tranh cãi với cô nhưng trong lòng từ lâu đã xem cô là tỷ muội, tôi biết rõ Câu Minh ông ấy là người như thế nào, nên tôi mới năm lần bảy lượt ép cô phải làm theo lời ông ấy.

Mạng này là cô cho tôi, nay tôi trả lại cho cô xem như không ai nợ ai nữa."

Nói rồi Vong Ưu biến mất giữ hư vô, Ngô Mệnh đã mất đi những người thân nhất của cô ta.

Cũng chính vì đều này đã khiến Ngô Mệnh nhìn rõ bộ mặt thật của Câu Minh.
Ông nội vẫn còn bị nhốt trong đại trận nên không hề hay biết về cái chết của Chu Diêu.

Lúc này lòng căm phẫn của tôi đã đạt đến tột độ.
Câu Minh dùng hết ma lực mà bản thân đang có cố ép trận pháp trở nên mạnh hơn, ông nội, tứ thúc, lão Mù và cả Trương Sinh đều bị đánh đến trọng thương.
Câu Minh thấy vậy liền dùng ma lực kéo tôi về phía đó, cười nói:
"Sở Lăng...ngươi có biết ngươi và ông nội ngươi có quan hệ gì không?"
Tôi ôm lấy cổ mình, vũng vẫy trong vô vọng mà ông nội khi nghe lời nói của Câu Minh cũng nghi ngờ, phân tâm.
Câu Minh cười lên, nụ cười của hắn âm vang như tiếng của địa ngục:
"Năm đó mẫu thân của Chu Diêu không phải chỉ sinh ra mỗi mình hắn, cô ta sinh ra hai đứa con trai, vì gia quy của Chu gia chỉ cho phép giữ lại một đứa nên cô ta đã chọn dìm chết ngươi.

Nhưng Chu Hải vậy mà lại làm trái gia quy, dùng một hồn phách của Chu Diêu đổi lấy cơ hội được vào luân hồi của ngươi, cũng chính vì đều này đã khiến Ngô Mệnh và Ngân Hương nhận lầm ngươi là Chu Diêu."
Hoá ra, tôi và ông nội chính là huyết mạch tương thông, Chu Diêu cũng chính là anh trai của tôi.

Tại sao vậy, tại sao lúc cận kề cái chết mới cho tôi biết sự thật chứ.
Câu Minh nhìn tôi khinh ngạc:
"Ngươi không có tâm ma? Ngươi không hận bọn họ?"
Hận? Tôi lấy gì để hận đây, những việc mà tôi chưa từng tự mình trải qua thì có lí do gì phải hận chứ.
Ông nội nhìn tôi, ánh mắt mừng rỡ đó chỉ chớp nhoáng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Đại Kết Cục 1


Câu Minh thấy dùng lời nói không thể lay chuyển được tôi liền buông tha, tập trung pháp lực vào trận pháp làm nó trở nên mạnh hơn.
Sau những thủ pháp phức tạp mà ông ấy đánh ra, bên trong trận pháp cũng theo đó mà liên tục sinh ra lệ quỷ, đánh tan một con lại xuất hiện một con mạnh mẽ hơn.

Ông nội, tứ thúc, lão Mù và cả Trương Sinh đều đã bị đánh đến thương tích đầy mình.
Câu Minh chơi đùa xong người trong trận lại đưa mắt nhìn tôi rồi cười.

Ông ta chỉ siết chặt bàn tay lại thôi, nhưng không khí xung quanh tôi như thể đã bị ngưng động, thắt chặt cổ tôi không làm cho tôi thở được.

Tôi đưa tay về phía cổ mình tự cứu, nhưng hành động vô tri của tôi chỉ làm cho Câu Minh buồn cười thêm thôi.
Giờ đây tôi hối hận rồi, hối hận mình ngu dốt, khờ dại không chịu theo ông nội cố gắng học tập, nếu tôi chăm chỉ học thêm vài pháp thuật, thì có lẽ sẽ giúp ông nội và mọi người một tay cũng không chật vật đến nổi này.
Lúc tôi không chịu đựng được nữa thì lực đạo trên cổ tôi nhỏ đi, chỉ thấy Câu Minh phất tay nhẹ một cái, mà tôi đã bay ra ngoài, sau đó đập mình vào một thân cây rồi lăn vài vòng trên đất.

Tôi không biết tại sao ông ta lại không giết ch/ết tôi nữa? Hay tôi chỉ là một con kiến nhỏ nhoi nên ông ta lười động tay.
Ông nội đang đối phó với lệ quỷ trong trận thấy tôi bị thương liền phân tâm:
"Sở Lăng!"
Một con quỷ bắt lấy thời cơ dùng móng vuốt cào về phía ngực ông nội, ông nâng cánh tay ra đỡ, một vết thương lớn xuất hiện trên cả cánh tay ông nội, Hàng Long Kiếm cũng vậy mà rơi xuống đất.
Tứ Thúc gặp tình thế nguy cấp liền lui về phía sau từ trong túi vải lấy ra một nắm đậu rải về phía trước mặt ông nội:
"Vạn Trượng Tinh Linh
Rải đậu thành binh"
Chỉ thấy vô số tượng đất xuất hiện nâng đao kiếm trên tay lên cản lệ quỷ cho ông nội, trước kia tứ thúc dùng chiêu này rất lợi hại, nhưng bây giờ hiểu quả rất nhỏ nhoi, chỉ được vài giây thời gian thôi cả một binh đoàn người đất đều biến trở về hạt đậu.

Tứ thúc vì dùng quá nhiều pháp thuật mạnh, vì thế mà sức chiến đấu giảm đi không ít, cũng bị thương rất nhiều chổ, may mà không có vết thương chí mạng.

Mọi chuyện cứ diễn ra trước mặt, còn tôi thì mở trơ mắt mà nhìn không làm được gì.

Tôi chỉ biết than trách cho bản thân mình vô dụng hơn thôi, nhưng tôi không biết là mỗi lần tôi tuyệt vọng xung quanh tôi lại xuất hiện một làn khói đen càng lúc càng dày đặc, mắt tôi đỏ dần lên.

Trong đầu lúc này chỉ có một ý định (Buông tay đi, chống đối là vô dụng thôi không có kết quả, buông tay đi, buông tay đi)
Lúc này lão Mù như nhận ra chuyện gì đó hốt hoảng mà lên tiếng:
"Không tốt rồi, ông ta muốn Sở Lăng kích động mất khống chế để luyện Song Thi Huyết Thuật."
Tứ thúc nghe đến Song Thi Huyết Thuật cũng giật cả mình:
"Ông ta lại dám dùng đến cấm thuật này?"
Tứ thúc quay sang nhìn tôi hô lớn:
"Sở Lăng con phải thật bình tĩnh, cảm xúc của con bây giờ chỉ sẽ giúp cho con biến thành Cương Thi thôi, một khi lí trí mất, con sẽ không còn là một con người nữa chỉ là một cái xác không biết nghĩ chỉ biết ăn thịt uống máu người thôi."
Ông nội nghe đến đây cũng biết rõ sự nguy hiểm của vấn đề, cố gắng lên tiếng trấn an tôi:
"Sở Lăng con là cháu nội của Chu Hải ta, con sẽ không để cảm xúc của mình làm mất đi lí trí đúng không? Ông nội tin con mà."
Câu Minh đang nhìn về phía tôi vui mừng cười lớn, nhưng nghe ông nội và tứ thúc lên tiếng liền tức giận phất tay một cái cả bốn người trong trận đều bị ép phun ra máu, trong trận liên tiếp có quỷ từ dưới đất ngôi lên đả thương mọi người.
"Ngậm miệng hết lại"
Tôi dùng hết sức để nhắm mắt lại cố gắng không thèm để ý đến những cảnh người thân đang bị hành hạ chết đi sống lại kia:
(Sở Lăng mày làm được mà phải không? Không thể để cho ông ta thực hiện được ý đồ, mày phải cố gắng không được dễ dàng bỏ cuộc)
Nhưng tiếng nói lúc nãy như thôi miên vang mãi trong đầu, đã nhắm mắt nhưng hình ảnh người đầy máu me vết chằng ***** của Ông nội , Tứ thúc, Lão mù và cả Trương Sinh làm cho không chịu nổi nữa.

Vào thời khắc tôi sắp buông tay, thì bên tai lại vang vọng tiếng nói dịu dàng của Tô Nhi:
"Sở Lăng, em tin anh sẽ làm được mà, anh sẽ không dễ dàng thua cuộc trước cảm xúc của mình đâu đúng không?"
Tiếng nói của Tô Nhi giúp lí trí trong tôi trở về (phải rồi mày làm được mà sở lăng không thể để mọi người thất vọng về mày được mắt tôi từ từ không còn đỏ nữa khí đen xung quanh cũng tán dần đi)

Câu Minh sắp thấy mình thành công không ngờ lại bị Tô Nhi một câu phá vỡ tức giận đến muốn giết ch/ết Tô Nhi.
Hành động của ông ta làm ra thật sự là muốn giết ch/ết Tô Nhi mà, chỉ thấy ông ta giơ tay ra thôi trong nháy mắt Tô Nhi đã xuất hiện trước mặt, giờ đây cổ của Tô Nhi đã bị ông ấy nắm chặt, tay còn lại xuất hiện khí màu xanh đánh thẳng vào ngực Tô Nhi.
"Tiện nhân dám phá hoại chuyện tốt của ta"
Tô Nhi bị thương miệng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi tưới trên khuôn mặt của lão già Câu Minh nhưng ông ta không ngại, mà còn thích thú cười lớn như một đứa bé tìm được một món đồ chơi rất thích.
Bỗng nhiên Câu Minh ném mạnh Tô Nhi xuống đất, quay đầu đỡ một kiếm của Ngô Mệnh.
Chỉ thấy ông ta hét lên một tiếng mà thanh kiếm của Ngô Mệnh đã bị vỡ ra thành từng khúc.

Cô ấy cũng bị một lực đạo nào đó làm bị thương.
"Ngô Mệnh cô muốn chết à?"
"Câu Minh ông lại lợi dụng tôi một lần nữa để hại Diêu lang, hôm nay tôi sẽ không để ông được toại nguyện đâu."
Chỉ thấy Ngô Mệnh đang cố gắng chống chiếc ô đỏ xuống đất sau đó hai dùng cố gắng bám vào sức mạnh của chiếc ô mà dứng dậy, trên khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, ánh mắt cô ấy tràn đầy vẻ quyết tâm.
Câu Minh nhìn Ngô mệnh ngiến răng nghiến lợi nói:
"Ngô Mệnh cô quên cô có thể tồn tại đến ngày hôm nay là ta giúp cô à".
Ngô mệnh ngửa mặt lên trời cười trong nước mắt:
"Ông giúp tôi hay vì tôi còn giá trị cho ông lợi dụng, vì tin lời ông mà tôi đã đánh mất Diêu lang lần nữa, lần này là chàng ấy rời xa tôi thật rồi haha".
Câu Minh nhìn Ngô Mệnh nổi điên nên không đếm xỉa đến, chỉ bâng quơ một câu:
"Ngô Mệnh cô lấy gì để giết ch/ết ta đây, cô nên nhớ, chỉ cần ta muốn thì linh hồn của cô có thể tan biến bất cứ lúc nào".
Ngô Mệnh bỗng nhiên im lặng hai mắt chảy ra huyết lệ nhìn thẳng vào Câu Minh:
"Đúng tôi không giết được ông, nhưng tôi có làm cho ông mất đi một thứ."
"Không được."
Vừa nghe đến đây thần sắc Câu Minh liền biến đổi, ông ta lên tiếng ngăn cản, rồi muốn đưa tay bắt lấy Ngô mệnh, nhưng đã chậm quá rồi.
Chỉ thấy Ngô Mệnh ném chiếc ô đỏ trên tay xuống đất miệng lẩm bẩm câu nói gì đó, mắt thường cũng có thể nhìn ra được linh hồn cô ấy đang dần dần mờ đi, ánh lửa màu xanh mờ nhạt từ từ hiện rõ trên linh hồn Ngô Mệnh.

Ngô Mệnh là dùng thuật đốt hồn, ông nội từng nói thuật đốt hồn rất đau đớn, khi hồn phách chưa tan hết thì vẫn phải chịu đau, đốt hồn là một hình phạt âm ti, những linh hồn tàn ác nhất mới bị phạt hình phạt này.

Đốt bỏ linh hồn sẽ biến mất vĩnh viễn.
Lần đốt hồn đầu tiên là của mẹ tôi, mẹ tôi vì cứu tôi mà đốt bỏ linh hồn mình, rất may khi đó linh hồn mẹ còn ở âm ti nên mới còn cơ hội tịnh hoá được, nhưng Ngô Mệnh dùng thuật này dương gian thì chỉ có một con đường là mãi mãi không được siêu sinh.
Chỉ thấy Ngô Mệnh nở một nụ cười tay đưa về phía trước, như muốn nắm lấy một thứ gì đó miệng thì thầm:
"Chu Diêu chàng đến đón ta rồi sao?"
Sau đó linh hồn của cô ấy cũng từ từ biến mất.

Lúc này đều bất ngờ đã xảy ra, cánh tay trái đang khống chế trận pháp Chiêu Linh của ông ta tự nhiên biến mất.

Trước kia ông ta vì muốn khống chế Ngô Mệnh nên lấy cánh tay trái làm của mình và Ngô Mệnh hoà làm một, chỉ có cơ thể của bản thân mới dễ dàng khống chế.

Không ngờ bây giờ Ngô Mệnh lại dám đốt thần hồn khiến ông ta trở tay không kịp.

Lão mù hình như nhận ra gì đó liền cắn máu ở đầu ngón tay vẽ ra một ký hiệu trên không trung rồi dùng tay kia chưởng nó về tứ phía.
Chỉ thấy trời rung đất chuyển một thoáng qua rồi kết thúc, Câu Minh vì trận pháp bị phá vỡ mà phun ra một ngụm máu, máu của lão già đó là màu đen, cũng đúng lão ta đã là cương thi rồi không phải là con người nữa.
Đám người nhờ sự hi sinh của Ngô Mệnh mà phá được trận, cứ nghĩ mọi chuyện sắp kết thúc rồi nhưng không ngờ tiếng nói khàn khàn của lão Mù lại vang lên:
"Đừng vội thả lỏng, nhân lúc hắn bị phản vệ pháp thuật đang yếu nên diệt trừ hắn."
Tứ thúc vội vàng từ trong túi vải lấy ra một hộp chu sa, không chút do dự mà đổ thẳng lên Kim Tiền kiếm.

Không biết tứ thúc có đau lòng không? Tôi nhớ có lần ở đạo quán thúc ấy còn đem hộp chu sa này ngắm mãi không nỡ dùng.
Nói thì chậm việc xảy ra lại rất nhanh, rải xong chu sa tứ thúc không chút do dự mà cầm kiếm đánh về phía Câu Minh.
Chỉ thấy Kim Tiền kiếm trực tiếp đâm xuyên qua ngực Câu Minh, chu sa trên kiếm vừa tiếp xúc với da thịt ông ấy liền bóc lên khói đen.

Câu Minh ngửa mặt lên trời hét thảm rồi tay phải nắm lấy thanh kiếm trên người mình.
"Keng keng keng keng"

Tiếng rơi của những đồng xu cổ trên đất thật chói tai.

Kiếm xuyên qua tim nhưng lào già này vẫn còn sống.
Tứ thúc thấy tình thế không ổn liền mặt Kệ Kim Tiền kiếm nhanh chóng lui về phía sau.
Lúc này đây tôi đã đến bên cạnh Tô Nhi đỡ cô ấy đứng dậy.
"Tô Nhi em có sao không?"
Lúc đó Câu Minh là có ý định giết ch/ết Tô Nhi thật nếu không có Ngô Mệnh xuất thủ thì e là...
"Em không sao".
Tô Nhi nương theo sức lực của tôi mà đứng lên, tuy bị thương nhưng cũng không có gì đáng lo.

Tôi nhìn vết máu còn lưu trên môi Tô Nhi càng cảm thấy khó chịu, kìm lòng không đặng liền ôm cô ấy vào lòng mình:
"Lần sao em không được làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa".
Tô Nhi có chút luống cuống với hành động bất ngờ của tôi, rồi cô ấy cười nhẹ vỗ vào lưng tôi trấn an:
"Sở Lăng anh khóc à?"
Giọng nói tôi hơi khàn khàn:
"Anh không có khóc, không khóc".
Tô Nhi có chút bắt đắt dĩ cười nói:
"Được rồi em biết anh không có khóc".
Tôi buông cô ấy ra.

Hai tay đặt trên vai cô ấy, ép đôi mắt của Tô Nhi nhìn thẳng vào tôi:
"Em không được nói chuyện khác, hứa với anh, Tô Nhi dù có bất kỳ tình huống nào em cũng không được làm chuyện hại mình nữa?"
Tô nhi nhìn vào mắt tôi khẳng định nói từng chữ:
"Em hứa với anh, ngoài chuyện của anh ra em sẽ không dại dột làm chuyện nguy hiểm nữa."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Đại Kết Cục 2


Sáu đôi tay cùng chạm vào chui kiếm không gian liền trở nên dao động, tất tả mọi người đều xuất hiện cùng một chổ.
Tứ thúc xuất hiện gần Câu Minh nhất không chút do dự cầm Mãn Tinh kiếm xông lên.
Mãn Tinh là một cây kiếm thân to nhưng không vì vậy mà ra chiêu chậm, chỉ thấy tứ thúc thân nhẹ như yến nhanh nhẹn chiến đấu cùng ông ta.
Đều không ngờ đến là không biết lý do vì sao mà cánh tay trái của Câu Minh đã mọc trở lại, dù tứ thúc có nhanh đến đâu cũng bị lão ta nhẹ nhàng tránh thoát.
Ông nội và lão mù cũng không đứng nhìn, mỗi người cầm một kiếm xông thẳng vào trận đánh.

Hai cách tay của ông ta dài ra rồi ngắn lại thay đổi liên tục cầm phất trần đánh trả mọi người.
"Cẩn thận!"
Trương Sinh đột nhiên hét lên một tiếng, cầm Phá Tinh liều mạng hướng về phía tứ thúc chạy tới.
Chỉ thấy một nhát trường đao màu đen đột nhiên từ phía sau tứ thúc xuất hiện, theo sau còn có sát khí cuồng bạo nổi lên, nó bùng nổ giống như núi lửa phun ra dung nham vậy, bay thẳng qua người tứ thúc.
Trương Sinh vừa tiến đến đỡ lấy xem thương thế của tứ thúc thì dưới chân lại bị rung chuyển dữ dội, một bàn tay bằng khí đen đột nhiên hiện ra, xung quanh có hàng vạn sát khí bắt đầu xoay tròn bóp lấy thân thể của hai người.
Tôi và Tô Nhi nhìn nhau một cái rồi chia nhau tiến tới, tôi cầm Toái Tinh xong về phía Câu Minh cầm cự tiếp ông nội vào lão Mù.

Còn Tô Nhi cầm Sát Tinh liên hợp với Trương Sinh đánh phá Thanh đao và bàn tay kia.

Có Tô Nhi giúp đỡ trong đánh ngoại hợp rất nhanh bàn tay kia cũng từ từ bị đánh lui.

Không có bàn tay thanh đao kia đã dễ đối phó hơn nhiều, Sát Phá thay nhau liên tục ra chiêu, thấy không còn cơ hội Câu Minh đưa tay gọi đao về.
Trương Sinh đỡ tứ thúc đứng dậy, giọng nói đầy lo lắng:
"Sư phụ người không sao chứ?"
Tứ thúc lắc đầu, ánh mắt luôn quan sát trận đánh bên kia:
"Ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, chúng ta phải tiêu diệt lão già này càng sớm càng tốt"
Nói rồi Tứ thúc cầm kiếm xông vào, Trương Sinh và Tô Nhi cũng không nhiều lời mà xuất thủ.
Có thêm ba người gia nhập trận đấu, Câu Minh bắt đầu mất đi lợi thế, hai tay chuẩn bị bày trận pháp, thì bị ông nội và lão mù phá rối, sát khí trong thanh đao ông ta chém ra đều bị Phá Tinh trong tay Trương Sinh cản lại.

Tôi và tứ thúc đảm nhiệm đánh vào chính diện, hai người chúng tôi liên tục xuất kiếm, mỗi chiêu đều là chí mạng quyết tâm giết ch/ết lão già này.
Sự ẩn hiện của Tô Nhi luôn làm cho Câu Minh bị thương, tuy rất nhẹ nhưng đến lúc này chỉ có thanh Sát Tinh kiếm trên tay em ấy là thấy máu.

Chỉ thấy mỗi lần Phá Tinh phá giải chiêu của Câu Minh, thì Sát Tinh luôn tìm đúng cơ hội xuất hiện.
Không biết cuộc chiến sống còn này đã kéo dài bao lâu nữa tôi chỉ thấy sự mệt mỏi đã hiện lên khuôn mặt của mọi người.

Câu Minh thì khác hẳn ngoài những vết thương bị Tô Nhi đánh ra thì hình như lão ta không biết mệt là gì.
Nhưng lúc này đây tình thế có biến chuyển chỉ thấy Sát Tinh trong tay Tô Nhi và Phá Tinh trong tay Trương Sinh bất ngờ hai thanh hợp một, uy lực của Sát Phá hoàn toàn phá đi kim thân của Câu Minh, hai thanh kiếm trực tiếp xuyên qua bụng của ông ta, sau đó tách ra trở lại trên tay hai người.
Câu Minh bị thương phun ra một ngụm máu còn thanh đao kia đã biến mất, tiếng nói mệt mỏi nhưng chứa đầy sự vui mừng của lão Mù vang lên:
" Đây là thời cơ tốt, ta sẽ Triệu hồi Thất Tinh Liên Không Trận tuy không có Lang Tinh nhưng vấn đề không lớn, Sở Lăng mọi chuyện phải nhờ con rồi ."
Nói xong lão Mù ném thanh Di Tinh kiếm lên không trung, hai tay kết một loạt ấn kí kỳ quái.

Năm thanh kiếm còn tự động bay lên, phía trước bỗng xuất hiện một ngôi sao lớn sáu thanh kiếm lần lược xuyên qua chỉ một chớp mắt những thanh kiếm kia đã hợp thành 1 vòng tròn vây quanh Câu Minh.

Thất Tinh Liên Không Trận đã khởi động chỉ có người dùng qua Toái Tinh mới có thể vào trong.
Tôi có chút lo sợ không biết mình có thể thành công không, bỗng bên vai có người vỗ nhẹ:

"Con sẽ làm được mà, mọi người tin tưởng con Sở Lăng".
Tôi ngước mặt lên nhìn qua từng người ai cũng kiên định gật đầu làm tôi có thêm nhiều dũng khí.

Câu Minh làm nhiều chuyện ác đáng bị trừng phạt, chúng tôi đã hy sinh nhiều thứ như vậy rồi không thể chần chừ để mất đi cơ hội này nữa.
Tôi không chút do dự nhắc chân bước vào trận.

Vừa bước vào liền có ánh sáng từ sáu thanh kiếm tập hợp xuất hiện trước mặt tôi, ánh sáng nhạt đi, sau đó hiện ra một thanh kiếm, không phải đơn giản là một thanh kiếm nó là sự kết hợp của sáu thanh kiếm mà thành.
Bên kia lão già Câu Minh hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, không biết ông ta nghĩ gì mà miệng cười quỷ dị, chỉ thấy ông ấy kết một ấn kí gì đó làm tôi rất hồi hợp, không biết ông ta còn có chiêu gì chưa dùng đến không.

Nhưng thời gian từng giây trôi qua không có hiện tượng gì xuất hiện tình trạng như bây giờ càng làm tôi lo lắng hơn.
Tôi hít lấy một hơi thật mạnh, hai tay nắm chặt thanh Kiếm trước mặt hướng về phía Câu Minh lao tới, mỗi một lần xuất kiếm đều hiện ra một ánh sáng vàng, đó chính là dương khí, dương khí đến đâu âm khí thoái lui đến đấy, gặp tình trạng này tôi cũng có chút yên tâm tập trung hết sức đối phó với ông ta.
Khi tôi gần đến chỗ ông ta, thì bỗng nhiên dưới chân xuất hiện một loạt văn tự cổ đại trong vô cùng quỷ dị.

Câu Minh đứng ở giữa sát khí từ bốn phía xung quay tràn ra bảo vệ ông ta, sát khí càng ngày càng nhiều hình như chúng có thể làm suy giảm sức mạnh của trận pháp .
Tôi cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân để đứng vững kiên trì không lùi nửa bước.
Câu Minh giơ tay lên liền xuất hiện cây đao kia, sau đó dùng sức chém về phía tôi.

Tôi chỉ đành bỏ qua sát khí chuyên tâm đánh nhau với ông ta.

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay tôi liên tục thay đổi hình dạng, mỗi một đao Câu Minh xuất ra đều bị kiếm trong tay tôi hoá giải, một kiếm rồi lại một kiếm, thật sự đã bức lui được ông ta.
Tôi thấy thời cơ đã đến, liền vận dụng hết dương khí trong người mình đâm ra một kiếm.

Thanh kiếm sắt bén còn có sự bảo bọc của dương khí đã xuyên qua sát khí trực tiếp cắm vào tim ông ta.

Câu Minh mở to mắt không thể tin nhìn thanh kiếm xuyên qua thân thể của mình rồi từ từ ngả xuống.
Tôi vô lực chao đảo một hồi rồi ngã quỵ xuống đất.

Câu Minh chết đi trận pháp tự động phá giải mọi người vui mừng tiếng đến, Tô Nhi chạy đến đỡ tôi đứng dậy, Trương Sinh đỡ lấy tứ thúc đi đến, lão mù và ông nội nương tựa lẫn nhau nhìn chúng tôi cười.
"Sở Lăng con làm tốt lắm."
Nụ cười chiến thắng vừa nở trên môi chưa được bao lâu thì Chuông Đông Hoàng mà chúng tôi đang đứng bỗng nhiên rung lắc, mọi sát khí đều tập hợp đến Thanh đao đang trên không trung kia là cây đao lúc trước Câu Minh dùng.
Thanh đao điên cuồng xoay tròn sát khí liên tục bị hấp thụ, chúng tôi phải dựa sát vào nhau mới không bị làm cho ngã.
Hấp thụ hết sát khí thanh đao bỗng nhiên bay vào cơ thể Câu Minh, Câu Minh mở mắt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Kết Thúc


Lão mù cũng nhận ra gì đó giọng nói đầy sự gấp gáp cùng tuyệt vọng:
"Lang Tinh nhập ma, muốn nhờ cơ thể Câu Minh sống lại, chúng ta bị trúng kế rồi."
Câu Minh bay lên không trung, ánh mắt trắng đục như người chết toàn thân phát ra sát khí cực, không giờ đây không phải là Câu Minh nữa rồi phải nói chính xác hơn là Lang Tinh đao sống lại nhờ cơ thể Câu Minh.
"Rầm"
Trận pháp sập đổ chúng tôi bị đưa ra ngoài chân vừa đạp đất liền gặp phải tấn công của Dược sư phụ và Lão lão.

Không biết từ lúc nào mà hai người đã xuất hiện chờ sẵn ở đây.
Phía trước có Câu Minh, phía sau lại có hai người kia, tình cảnh này đúng là không có đường lui mà.
Lão mù và ông nội tìm cách giữ chân lại Câu Minh, nhờ Lang Tinh đao chỉ là một vật chết nó có thể khống chế cơ thể Câu Minh nhưng chỉ có bản năng nên cũng dễ đối phó hơn phần nào.
Tứ thúc và Truong Sinh cùng nhau đối phó Lão lão, Tôi và Tô Nhi hợp sức đánh nhau một lần nữa với dược sư phụ.

Lần trước ở thôn Nguyên Hoàn hai chúng tôi nhờ trận pháp của lão Mù mới sống sót lần này quyết không để thua thảm hại như vậy nữa.
Trên tay cầm Toái Tinh làm tôi có dũng khí hơn, Tô Nhi sử dụng mắt âm dương quấy rối dược sư phụ.

Lần trước nhờ chỉ dẫn của lão mù mắt âm dương của Tô Nhi có rất nhiều tiến bộ, ánh sáng chiếu vào người Dược sư phụ như bị hoả thêu ông ta liên tục né tránh, tôi cũng thừa cơ xuất kiếm khiến ông ta lui bại.


Định một chiêu kết thúc ông ấy thì bất ngờ có một bàn tay đen xuất hiện kéo Dược sư phụ về phía Câu Minh.
Phía bên kia Tứ Thúc vào Trương Sinh cũng đã thắng, bàn tay kia lại tiếp tục xuất hiện kéo lấy Lão lão về phía Câu Minh.
Lão lão thấy được cứu may mắn chưa được bao lâu lại không ngờ bị Câu Minh xuất thủ.

Chỉ thấy hai tay ông ta đặt lên đầu của Dược sư phụ và Lão lão, mọi pháp lực trong cơ thể hai người dần dần bị hút đi, chỉ ngắn ngủi vài giây, mà hai người kia chỉ còn lại cái xác khô đang nằm dưới đất.
Không những vậy, Câu Minh còn muốn nuốt hết sát khí bên ngoài, nhìn đến cảnh này như ông nội nghĩ đến gì đó, liền đi đến trước mặt tôi dùng máu vẽ vào tay tôi một kí tự , trịnh trọng bảo:
"Sở Lăng, đây là món quà mà ông nội muốn tặng cho con rất lâu, là ông có lỗi với con"
Nói xong tôi còn chưa kịp làm gì thì ông nội đã cầm kiếm xông về Phía Câu Minh.
Tôi nhìn ký tự trên tay, tim như muốn nhảy ra ngoài, ông nội nói lời này như một lời từ biệt vậy.
Tôi không muốn kết quả như giờ mọi người phải toàn bộ thắng trận mà trở về chứ.
Câu minh hút càng nhiều âm khí và ma khí ông ta càng mạnh hơn, chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng thôi liền bất ngờ xuất hiện một thanh đao xuyên qua người của Ông nội.
Tứ Thúc và lão mù, Trương Sinh và cả Tô Nhi cũng thương tích đầy mình đơn giản là đứng lên thôi cũng làm không được.

Tôi không thể trơ mắt nhìn những chuyện này cứ diễn ra, cố gắng ngồi dậy bàn tay nắm lấy Toái Tinh máu từ từ tràn ra một sức mạnh vô hình xuất hiện bao phủ lấy cả người tôi.
Miệng của những vết thương lúc nãy ngày càng rộng rã, những thớ thịt trên người tôi như thể sắp rơi ra ngoài vậy.

Nhưng sức mạnh kia đã giúp những vết thương ấy lành lại một cách nhanh chóng.
Cơ thể của tôi bây giờ chính là ác niệm chi thân, dù cho đao thương có mạnh cỡ nào cũng bất khả xâm phạm vào người tôi.
Tôi cảm nhận được luồng sức mạnh đó đang len lỏi từng ngóc ngách cơ thể, Câu Minh lúc này chỉ phất tay một cái là cả trận lôi đình kéo đến, ông ta điều khiển nước sông biến thành hàng vạn mũi tên đâm về phía tôi.
Tôi dùng thanh kiếm trong tay chống đỡ, tuy là những mũi tên đó không thể làm hại đến tôi nhưng nếu cứ dây dưa như vậy thì sức lực của tôi cũng không thể nào chịu nổi.

Mũi tên cuối cùng đã bị tôi đánh ngược lại về phía Câu Minh, nhưng hắn lại nhẹ nhàng tránh được.
Tôi cảm thấy cứ ở thế phòng thủ như vậy cũng không phải cách, nên cuối cùng đã nắm chặt thanh kiếm trong tay, máu từ tay tôi đã chảy phủ hết thanh kiếm, giờ phút này nhìn nó chẳng khác nào một thanh huyết kiếm cả.

Thanh kiếm lay động rất mạnh, tôi liền thuận thế nhảy lên cao một phát, lực phát ra từ bàn chân đã khiến chỗ đứng vừa nãy lún sâu vạn trượng.
Câu Minh vung tay về phía tôi, tôi liền dùng thanh kiếm trong tay chắn lại.


Câu Minh nôn nóng muốn kết thúc trận đấu một cách nhanh nhất liền dùng thủy lực chưởng tôi một cái.

Thân thể của tôi cũng bị vùi xuống đất sâu, tạo thành một cái hố tràn đầy tà khí.
Câu Minh mắt thấy đã đánh thắng được tôi liền tiến đến quan sát, nhưng tôi làm sao có thể dễ dàng thua ông ta được chứ.
Tôi dùng thanh kiếm nương vào lực từ bàn chân nhảy vọt khỏi hố đâm ông ta một phát vào tim.
Câu Minh vùng vẫy, trong vô thức đã chưởng tôi một phát nhưng cũng may lực đạo không mạnh, ông ta cuối cùng ngã quỵ xuống đất, cơ thể cũng tan biến vào không trung.
Ý thức của tôi từ từ trờ về đầu tiên nghĩ đến Tô Nhi nhìn thấy em ấy còn sống ôm lấy bản thân tôi hoàn toàn bình tâm lại, đưa mắt nhìn quanh hoản cảnh nơi đây đã không còn như trước, phía trước là cơ thể không còn trọn vẹn của Câu Minh.

Bên kia là Trương sinh mặt chiếc đạo áo của Tứ thúc đang ôm thúc ấy khóc như đứa trẻ.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng trấn án Tô Nhi xong liền lay hoay tìm hình bóng của ông nội.

Chỉ thấy ở một nới khác 2 cổ thi thể nằm cạnh nhau là của Ông Nội và Lão mù.
Ba năm sau
Cảnh cũ người chuyện xưa vẫn còn đó, chỉ là những người cố nhân năm xưa đã mất tự bao giờ.

Tôi và Tô Nhi vẫn vậy, hằng năm đều lên núi Bất Bảo để thăm Trương Sinh và viếng mộ của tứ thúc, lão Mù và ông nội.
Sau này Tô Nhi mở túi gấm của Lão Mù, mới biết ông ấy thật ra chính là ông ngoại của cô, vì luyện Huyền Môn Vu Thuật định sẵn sẽ là người cô độc suốt đời, có lẽ lão Mù không muốn bà ngoại của Tô Nhi gặp phải nguy hiểm nên đành vứt áo ra đi.
Luân hồi cách biệt, cũng chỉ là mây tụ một phương.


Tôi và Tô Nhi cùng Trương Sinh quỳ trước mộ phần của những tiền bối, tôi đau lòng nhìn bia mộ của ông:
"Ông nội, Sở Lăng đã chính chắn hơn, con cùng Tô Nhi đã trở thành người một nhà rồi, ông cùng lão Mù đừng lo lắng cho tụi con nữa."
Tô Nhi nhỏ giọng nhắc tôi:
"Là ông ngoại chứ không phải lão Mù."
Tôi gãi đầu, ngại ngùng:
"Anh quên mất."
Giờ đây mọi chuyện đã kết thúc lâu rồi, nhưng nổi đau năm đó vẫn còn lưu mãi trong lòng của tôi.

Chỉ một thoáng qua, đã khiến nửa đời còn lại đều sống trong ám ảnh.
Ánh tà dương cuối cùng vươn lại trên nhành mai trước đạo quán, chim hạc bay về hướng nam.

Mọi cảnh vật không vì người mà ngừng lại, nhưng người lại vì cảnh mà đau lòng.
Cuối cùng trận đấu đó từ sáu người chỉ còn lại ba, đôi lúc tôi cứ nghĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ thấy một bàn cơm đầy ấp đồ ăn mà ông nội dày công chuẩn bị, ông lại la mắng tôi là tại sao không chăm chỉ học đạo pháp.

Nhưng, tất cả đều không thể trở lại nữa rồi.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom