Cập nhật mới

Dịch Full Sổ Sinh Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sổ Sinh Tử

Sổ Sinh Tử
Tác giả: Trình Thế Nguyên
Tình trạng: Đã hoàn thành




Phòng phát trực tiếp của cửa tiệm Cà Vạt Giấy: Xác sống bị mắc kẹt.

Để trả nợ 800 tỷ của ngân hàng địa phủ, tôi phải làm công việc phát trực tiếp đồ dùng tang lễ và bán các đồ dùng bằng giấy,... Tiếp nhận thông tin để cửa hàng có thể giao tận tay người đã khuất.

Một người phụ nữ trung niên đã liên hệ với tôi, bà bỏ ra rất nhiều tiền để mua, nhưng người nhận lại chính là bà.

Bà nói với tôi: "Bác sĩ nói tôi không thể sống quá một tháng nữa. Tôi muốn chuẩn bị trước một thứ gì đó cho mình ở dưới đó."

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì cuốn sách sinh tử của bà ghi rõ, rằng bà sẽ chết ở tuổi 100!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Tôi tên là Hồng Chu, tôi là người giao hàng ở địa phủ. Tất cả những hình vẽ bằng giấy, biệt thự và ô tô đốt cho người chết đều phải được tôi dùng sức mạnh tâm linh để biến chúng thành đồ dùng được. Những sản phẩm được thông qua sẽ được gửi đến các linh hồn sống trong địa phủ và họ có thể sử dụng bình thường.

Nhưng thời gian gần đây, giới trẻ không còn tin vào điều này nữa, khiến đơn hàng giao hàng ở địa phủ giảm mạnh. Tôi đã vay 800 tỷ tại Ngân hàng Thiên Địa để mua một căn biệt thự, tôi đã phải trả trong 800 năm để trả hết số tiền đó.

Để trả nợ tôi phải bắt đầu công việc mà không ai muốn làm, đó là bắt đầu làm người chuyên phát sóng trực tiếp để bán đồ tang lễ ở thế giới con người.

2

Lần này, tôi kết nối với một người phụ nữ trung niên. Bà ấy kết nối với tôi, khi cô ấy mua hàng đã bảo tôi quẹt hết tiền trong thẻ. Tôi không ngờ lại có người hào phóng với đồ tang lễ như vậy.

"Hồng Chu, chuẩn bị ghi thông tin của tôi nhé: Tên tôi là Thẩm Thanh Thu, địa chỉ chi tiết và ngày sinh là..."

Kể từ khi bà vào phòng phát sóng của tôi, bà ấy đã đặt hàng liên tục, mà lại là toàn những món rất đắt:

"Tiểu Nhị cho tôi ba tòa nhà, tất cả các mô hình của Maserati và Lamborghini đều có mỗi loại cho 3 chiếc. Sau đó, cho tôi thêm ba năm tôm hùm, cua hoàng đế,... ở đó Diêm Vương cho trồng trọt không? Nếu được thì cho tôi một ngàn mét vuông đất! "

Tôi rất vui khi được phục vụ những người giàu có lại hào phóng như vậy, chả mấy chốc tôi sẽ trả hết nợ và trở thành phú bà. Đã bao lâu rồi tôi không gặp được những vị khách như vậy, chắc là rất lâu rồi.

Khi bà ấy nói chuyện với tôi, giọng nói của bà ấy cũng vô cùng phấn khích: "Nhiều nhà như vậy, mà lại không có ai làm việc nhà, thì không ổn nha. Cô có thể đốt thêm cho tôi 20 người đàn ông 6 múi, hãy nhớ phải thật đẹp trai."

Mẹ Bảo liếc nhìn trợ lý bên cạnh, không ngừng khen ngợi tôi: “Không ngờ con giỏi thật, có thể tìm người phụ việc đẹp trai giống hệt nam minh tinh đã chết Lục Hách. Nhưng tên này có vẻ trông đần hơn nhiều."

Thật ra đây là Lục Hách thật được tôi xin phép làm vệ sĩ, nên đi đâu đều có anh ta bên cạnh. Bị chê là đúng vì anh ta thật sự rất vụng về, khác xa vẻ ngoài trên ti vi. Anh ta bị chê thì rất tức giận, tôi lặng lẽ giữ anh ta: "Anh Lục bình tĩnh, đừng quên rằng anh vẫn còn nợ tôi một trăm năm tự do."

Trong đôi mắt anh ta, tôi thấy được sự tức giận nhưng phải cố gắng kìm nén. Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu nóng lên, hôm nay là ngày thần tài gõ cửa nhà tôi chứ đâu.

[Ah! Tôi vẫn có thể đốt nó trước cho chính mình chứ? Sau đó tôi muốn mua cho mình một trang viên, một chiếc Lamborghini và một số cô hầu gái thay phiên nhau phục vụ tôi!]

[Tôi muốn mua hình giấy bò và ngựa để có thể làm chủ trang trại ở dưới địa phủ! Cơ hội kiếm tiền của tôi tới rồi!]

[Hồng Chu, cô có thể mở trước cho tôi một tài khoản ở Ngân hàng Thiên Địa được không? Để tôi có thể kêu người thân sau này đốt một ít cho mình mỗi tháng?]

Phần bình luận đang lướt qua nhanh chóng. Tôi thậm chí còn cho rằng ý kiến ​​của cư dân mạng thật quá đáng, nhưng vì họ mang tiền đến cho tôi nên thôi kệ. Ban đầu, mọi người đều trêu nhau rất vui vẻ, nhưng sau đó đột nhiên Mẹ Bảo hốt hoảng, phàn nàn trước màn hình đang phát sóng:

“Ai dám đặt một thứ xui xẻo như vậy cho tôi? Tôi thực sự sẽ chết sao?"

3

Bà ấy cau mày và đột nhiên đập đầu vào tường như thể lên cơn động kinh. Đúng thật là số mệnh, dù sao năm nay bà ấy cũng chỉ mới 40, sau đó bà run rẩy lấy ra một nắm thuốc, uống trước mặt mọi người:

“Tôi vừa trải qua cơn đau kinh khủng khi sinh con, còn chưa hết thời gian nằm viện sau sinh, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối”.

"Mọi người có hiểu nỗi đau của bệnh nhân ung thư không? Tôi phải đập đầu vào tường mỗi ngày để hết bớt đau, tôi thực sự chỉ muốn chết sớm để có thể hết bị đau đớn mỗi ngày."

"Nhân tiện, trước khi chết, Hồng Chu, con có thể thay ta quản lí các hình vẽ giấy này được không?"

Tôi đã đi lại giữa trần gian và địa phủ từ rất nhiều năm trước, khoảng thời gian đó, tôi đã gặp được vô số người và ma. Nhưng vào lúc này, dù tôi có nhìn bà ấy thế nào đi nữa, sinh mệnh bà ấy cũng không thể nào kết thúc sớm như vậy.

Nhưng thông qua màn hình, cơn đau khiến mặt bà ấy trắng bệch, thì lại không hề giống diễn. Tôi đang thắc mắc thì ở khu vực bình luận có một cư dân mạng đã nói thẳng:

[Đáng lẽ phải nói điều không nên nói, nhưng nhìn bà cũng không giống như đang ở giai đoạn cuối, nếu là ung thư gan thì mặt bà không thể hồng hào như vậy được!]

[Làm ơn! Bạn có thể tử tế với tôi ở được không? Tôi thật sự đã bị ung thư giai đoạn cuối.]

Trong cơn đau đớn dữ dội của căn bệnh ung thư, Mẹ Bảo nhìn lại hình ảnh hồng hào của mình rồi nhíu mày. Nhưng đột nhiên chưa đầy 1 phút, bà ấy cười toe toét với cư dân mạng một cách kỳ lạ, tiếng cười ngắt quãng, sắc bén và gay gắt khiến mọi người tê cả da đầu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4

Tiếng cười của bà ấy ngày càng to hơn, ngày càng dữ dội hơn! Đột nhiên, cơ thể bà ấy giật mạnh và ngã thẳng xuống đất.

[Chết tiệt! Đây có phải là triệu chứng của ung thư gan giai đoạn cuối không?]

[Không đúng, có vẻ như bà ấy đang bị ai đó nhập vào.]

[Nghe nói người sắp chết có dương khí rất yếu ớt. Bà rất có thể đã bị ác ma nào đó nhập rồi.]

Cuối cùng tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, nếu bà ấy thực sự là Thẩm Thanh Thu, sinh năm 1982 ở thành phố S, thì bà ấy không thể nào chết được. Bởi vì trong sổ sinh tử của bà ấy có viết: Thẩm Thanh Thu, người có mệnh lớn, qua đời ở tuổi 100.

5

Cả phòng phát sóng của tôi đang ồn ào, bình luận lướt nhanh đến mức hoa cả mắt. Một người đàn ông đột nhiên lao vào phòng của Thẩm Thanh Thu, ông ta đang ôm một đứa bé, khẩn trương nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất. Vì bà Thẩm hiếm muộn và sự ngăn cản của nhà chồng, nên mãi 40 tuổi mới sinh được đứa bé.

Cư dân mạng thở phào nhẹ nhõm: [Tuyệt vời, chồng bà ấy đến rồi!]

[Tốt quá rồi, chồng bà ấy về rồi, nếu không tôi sẽ chứng kiến một người tự dưng chết ngay trước mắt tôi, nhưng không thể làm gì.]

Ngay khi cư dân mạng đang phào nhẹ nhõm, thì người đàn ông đó đi thẳng qua Thẩm Thanh Thu đang nằm trên mặt đất, mà không hề quan tâm đến bà ấy. Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện! Đứa bé tầm hai tháng tuổi đang khóc to trong tay ông ấy đột nhiên ngừng khóc và bắt đầu cười rất vui vẻ.

Trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ hạnh phúc sau khi được đoàn tụ, tình cảm sâu sắc trong mắt ông ta rõ ràng không phải là tình cảm giữa cha mẹ và con cái mà là tình cảm giữa nam nữ. Những người đang xem bắt đầu nhốn nháo, bình luận lại bùng nổmột lần nữa:

[Aaa, tôi cảm thấy có gì đó không đúng!]

[Anh ta không thấy vợ mình đang nằm dưới đất sao?]

[Tại sao anh ta không chú ý đến vợ mình đang nằm dưới đất? ]

Tôi đã ngừng nói, trên sóng trực tiếp chỉ còn lại những dòng bình luận đang hiện lên liên tục, nhưng người đàn ông dường như không nhận ra điện thoại di động của vợ mình đang bật. Ông ta vuốt ve khuôn mặt bé con trong lòng đầy trìu mến mến, rồi lại thì thầm với nó:“Vợ ơi, anh đã đợi em sáu năm rồi…”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng tràn đầy chán ghét và phẫn nộ:

[Tôi nghe lầm đúng không? Người đàn ông này phớt lờ vợ đang bất tỉnh trên mặt đất mà lại âu yếm gọi con mình là "vợ".]

[Ông ta không phải là một kẻ điên phải không?]

6

Vài phút sau, người đàn ông vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, tay ôm chặt con gái, thỉnh thoảng lại xoa đầu nó. Camera đưa đến ngay trước mặt người đàn ông, bỗng dưng vẻ mặt ông ta chuyển từ vô hồn trở thành vô cùng buồn bã. Bên tôi, sự phẫn nộ của cư dân mạng cũng đã lên đến đỉnh điểm, lại mắng chửi liên tục khiến tôi muốn tắt luôn điện thoại:

[Sao anh ta lại chỉ ngồi trên ghế mà không quan tâm gì đến vợ vậy?]

[Tại sao ông ta không cứu vợ mình đang ngất xỉu kia kìa.]

[Tôi hiểu rồi! Người đàn ông này chắc chắn đang bị ma nữ ám rồi, không nhìn thấy vợ, chỉ thấy nhân tình thôi.]

[CMN! Chẳng trách ông ta vừa gọi điện cho nhân tình, rồi còn nói gì mà ông ta đã đợi cô ấy sáu năm rồi?]

[Hồng Chu, cô không phải đến từ địa phủ sao? Sứ giả địa ngục mà không biết lý do, quá vô lý.]

[Hồng Chu, xin hãy nói! Cô cứ im lặng mãi, bọn tôi tòa mò muốn chết.]

Nhìn những dòng bình luận không ngừng hiện lên, lông mày tôi nhíu lại hết lần này đến lần khác. Haizz đám người này sao không chịu hiểu là thiên cơ bất khả thi lộ hả. (Kiểu ý trời không được nói)

Lúc này, tôi chợt nảy ra một ý tưởng hơi điên một chút, tôi tăng âm lượng của nhạc nền trong phát sóng trực tiếp, đồng thời hét lên với giang cư mận đang xem: "Không phải ông ấy không cứu vợ mình đang ngất xỉu…"

Nói xong, tôi lại thấy hàng loạt bình luận mắng chửi tôi hiện lên, nên vì căn biệt thự tôi đành nói tiếp: "Nhưng, ông ta căn bản không nhìn thấy... Thẩm Thanh Thu!"

Vừa dứt lời, phần bình luận đã nổ tung, CMN kỳ này máy tôi đã bị đứng hết 1 phút. Haizz bán đồ tâm linh chứ có phải coi bói đâu, mà Drama ngợp trời.

[Ý cô là gì? Người đàn ông đó bị mù hay não úng nước.]

[Không thể nào, người đàn ông này cử chỉ không giống một người mù chút nào!]

[Ah! Chẳng lẽ... Thẩm Thanh Thu này đã chết từ lâu rồi?]

[Còn đứa bé thì sao? Trẻ sơ sinh có thể thấy người chết sao?]

[Sứ giả địa ngục gì chứ, đừng khoe khoang nữa! Nói nhanh lên!]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7

Tôi nhìn vào phần bình luận và tiếp tục im lặng, chờ ông ta tiếp tục nói về hai người kia. Cư dân mạng Ăn Dưa Hấu nhanh chóng bình luận: [Tên của bọn họ là Thẩm Thanh Thu và Lý Nhiên Nhiên phải không? Hai người này là hàng xóm của tôi! Nhưng gia đình của họ đã chết từ 6 năm trước.]

Nghe ông ta nói như vậy tôi liền mời Ăn Dưa Hấu vào trò chuyện cùng tôi trên sóng trực tuyến. Ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình của mình với vẻ mặt khó hiểu, giọng nói run rẩy: "Không, không thể nào… quá giống! Ngay cả cái tên Thẩm Thanh Thu cũng giống!"

Cư dân mạng khác chỉ trích ông ta: "Trung Quốc có hơn một tỷ người, có rất nhiều người trông giống nhau và có cùng tên! Làm sao chú có thể chắc chắn rằng họ là người quen mà chú biết?"

Ăn Dưa Hấu hoàn toàn phớt lờ những cư dân mạng đang chỉ trích, cười nhạo ông ta. Sau một hồi kinh hãi, ông ta lập tức hét lên và chỉ vào Thẩm Thanh Thu đang ngất xỉu: "Thu Thu, tôi là lão Trương đây, hàng xóm cũ của em! Mau tỉnh lại đi!"

Giọng nói vô cùng gấp gáp, ông ta liên tục hét gọi Thẩm Thanh Thu và cả Lý Nhiên Nhiên, nhưng bọn họ đều không nghe thấy.

Tuy nhiên, qua buổi phát sóng trực tiếp, chúng tôi đã thấy, chồng của Thẩm Thanh Thu vẫn ôm đứa bé trong tay, không quan tâm đến Thẩm Thanh Thu đang ngất xỉu, cũng không hoàn toàn phớt lờ âm thanh phát ra từ điện thoại di động của Thẩm Thanh Thu.

Cư dân mạng ngày càng hoang mang:

[Nếu Thẩm Thanh Thu thực sự đã chết, làm sao cô ấy còn có thể phát sóng trực tiếp với chúng ta được? Điều đó thật nực cười.]

[Mọi người, đây chắc chắn là chim mồi do bà Hồng Chu thuê rồi, mau rời đi, dám đem mấy chuyện già thần giả quỷ ra câu người xem nữa.]

[Tôi nghĩ lừa đảo đó, phải báo cảnh sát đi.]

[Nếu Hồng Chu lừa người thì hãy bắt cô ta. Nếu cô ta không phải lừa đảo thì cảnh sát có thể cứu người!]

Một cư dân mạng thấy được điều bất thường, nên đã hỏi Ăn Dưa Hấu: [chú biết họ thật à? Nhìn vào avatar và tên chúng tôi xem, chúng tôi có quen biết với chú không?]

Ăn Dưa Hấu gật đầu, rất chắc chắn với thông tin của mình: "Không thể sai được! Họ không chỉ sống cùng khu vực với tôi, họ còn là bạn thời thơ ấu của tôi, chúng tôi đã cùng nhau lớn lên.”

Tôi nhìn chằm chằm ông ấy: “Nếu chú chắc chắn như vậy thì hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với họ?”

Ăn Dưa Hấu bắt đầu hồi tưởng: “Nói ra thì khó quá! Trước mười hai giờ đêm tân hôn, mọi người đang uống rượu, ăn mừng ồn ào ở nhà trai. Sau mười hai giờ, chú rể bị một tên lang thang muốn xin tiền, đâm chết trên đường đưa mẹ vợ về nhà. Hai người họ là kết quả của mười năm yêu nhau, không ai có thể ngờ rằng chú rể bị đâm chết ngay đêm tân hôn của mình, đám cưới đã biến thành đám tang! Là hàng xóm, tôi thỉnh thoảng đến thăm Thẩm Thanh Thu, nhưng cũng là để theo dõi.

"Cô ấy mỗi ngày đều gầy đi, tinh thần lại suy giảm rất nhiều. Một tháng sau, cô ấy mới biết mình đã có thai. Nhưng gia đình chồng đã ghét cô ấy từ trước, luôn cay nghiệt tại con trai họ đưa mẹ vợ về nhà thì mới bị tên côn đồ đâm chết. Tôi cho rằng nhà chồng cố ý vu khống Thẩm Thanh Thu, nói đứa bé trong bụng cô ấy đã khắc chết con trai họ, bọn họ còn nghi ngờ đứa bé không phải con Nhiên Nhiên, kêu cô ấy phải bỏ đứa bé.”

8

Nói xong, Ăn Dưa Hấu vẻ mặt có chút buồn bã, cư dân mạng cũng bắt đầu phàn nàn:

[Tại sao lại đổ lỗi cho bà ấy? Bà ấy cũng là nạn nhân trong vụ việc này mà.]

[Không phải chú nói ông ta đã bị một tên lang thang giết sao?]

[Hơn nữa, Thẩm Thanh Thu còn rất đáng thương phải không? Chồng bà qua đời, để bà một mình gánh chịu tin đồn, mấu chốt là trong bụng bà vẫn còn một đứa con. Khi bà ấy mất nó vẫn còn quá nhỏ.]

Tôi đã cố gắng xem hết các bình luận của cư dân mạng. Trong mắt họ càng tăng thêm sự đồng cảm và ngưỡng mộ đối với bà ấy:

"Thẩm Thanh Thu là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy đã chiến đấu chống lại chứng trầm cảm, chịu đựng những lời vu khống từ nhà chồng và sinh ra đứa con bằng sự cố gắng của mình! Muốn trách thì trách cô ấy quá xui xẻo. Cô ấy vừa mới sinh con, thì bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không lâu sau cô ấy đã qua đời tại nhà của mình!"

Cư dân mạng lại tò mò hỏi ông ấy: [Con của bà ấy thì sao? Hiện tại nó thế nào rồi?]

Ăn Dưa Hấu thở dài, khóe mắt đỏ lên ươn ướt: “Khi gia đình cô ấy đến, phát hiện đứa bé nằm bất động trong lòng mẹ. Nghe nói nó đã chết vì đói.”

Dưới phần bình luận, cư dân mạng lên tiếng than thở, khiến tôi phải rơi nước mắt. Mọi người bỗng cảm thấy buồn bã, có người còn muốn đến thắp nén nhang cho gia đình họ.

[Hay là tôi đến nhà bà ấy thắp nén nhang?]

Nhưng tôi phát hiện, nỗi buồn trong mắt ông ấy hiện lên rõ vô cùng, thậm chí còn ẩn chứa một chút không cam lòng và hận thù không thể nói ra. Chỉ là hàng xóm, nhưng phản ứng của ông ấy có chút không đúng. Tôi mỉm cười với ông ấy, rồi nhìn thẳng vào mắt: “Chú tốt nhất đừng nói dối tôi, hàng xóm nhưng ánh mắt của chú rất kì lạ.”

[Lúc Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy, chồng và con bà ấy đã biến mất ngay lập tức!]

[Ôi chúa ơi! Tôi làm nhân chứng cho, tôi cũng thấy nè.]

Cuối cùng, họ lại liên tục lên bình luận để hỏi tôi:

[Hồng Chu, cô đã biết điều gì rồi đúng không?]

Tôi nhìn thời gian và ước tính, đơn hàng tôi gửi cho Thẩm Thanh Thu bằng khả năng điều khiển bằng sức mạnh tâm linh linh của mình, đã đến địa phủ.

Một tin nhắn từ địa phủ, đúng lúc vang lên trong khuyên tai của tôi:

"Cán bộ địa phủ Hồng Chu thân mến, người nhận túi quà giấy sang trọng Thẩm Thanh Thu cho đơn hàng số 1 không tìm thấy người nhận, vui lòng kiểm tra lại." Lời thông báo vô tình lọt vào tai những cư dân mạng đang xem phát trực tiếp, một cách rất rõ ràng.

Cư dân mạng đang xem phát trực tiếp hoàn toàn chết lặng:

[Không thể tìm thấy người nhận hàng? Chỉ là chưa chết thôi!]

[Không phải cư dân mạng Ăn Dưa Hấu đã nói là họ đã chết từ lâu rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


9

Thẩm Thanh Thu đang nằm ngất xỉu, bỗng dưng tự động đứng dậy. Bà ấy đi loanh quanh trong phòng ngủ một cách đờ người giống như hồn ma hơn là một con người. Đến khi giơ tay định mở cửa đi ra ngoài, toàn thân bà ấy run lên mấy cái như bị điện giật, cuối cùng bà ấy đành quay người lại phía tôi

Cư dân mạng đều trở thành Sherlock Holmes, quyết điều tra cho được vụ này:

[Hồng Chu vừa nói gói hàng của Thẩm Thanh Thu ở địa ngục không tìm được người nhận, chẳng phải cô ấy chưa chết sao?]

[Bà ấy chắc chắn chưa chết, nếu đã chết, làm sao bà ấy vẫn có thể phát sóng cùng Hồng Chu? Với lại tôi đã xem phát sóng được mấy ngày rồi.]

[Vì bà ấy chưa chết, nên hành động lúc nảy của bà ấy chắc chắn là do bị mất kiểm soát. Theo góc độ khoa học, bà ấy vì không thể chấp nhận cái chết của người thân, nên bà ấy đã cố gắng quên hết những ký ức liên quan đến họ, dần dần tâm lý bà ấy sẽ không ổn định.]

[Không thể nào! Nếu đã như vậy, tại sao gia đình bà ấy không phát hiện ra rồi đưa bà ấy đi bệnh viện, để như vậy rất nguy hiểm.]

[Đúng! Không phải là bà ấy còn ba mẹ sao? Không thể nào ba mẹ ruột của bà ấy lại không biết bà ấy còn sống hay đã chết?]

Dù họ có tranh cãi thế nào cũng không có kết quả, những cư dân mạng lại bắt đầu quay sang tra hỏi tôi:

[Người giao hàng của địa phủ chuyên đi gạt người như thế này sao? Chẳng lẽ cái cô Hồng Chu này không biết gì thật?]

[Cô cố tình không nói gì, chỉ để kích thích sự thêm sự tò mò của mọi người! Để câu người xem hay muốn lừa tiền khách hàng?]

[Để tôi nói cho mọi người biết, cô ấy chắc chắn không thể sống vừa kết nối với địa phủ và nhân gian được! Chỉ là một kẻ mang tâm linh ra để lừa người kiếm tiền.]

Nhìn thấy những bình luận không hay này, tôi rất muốn cười lớn, nhưng phải cố gắng kiềm chế: “Tôi, Hồng Chu, không có năng lực, nhưng tôi thù hận rất rất lâu. Sau khi các người chết, nếu các người nhìn thấy tôi ở địa ngục, hãy nhớ đi đường vòng, nếu không thì im lặng mà đi là được. Nếu gây sự thì phải lạy tôi ba lần."

[Mày nghĩ mày là ai? Cho dù tao có chết, tao cũng không thèm sợ mày?]

[Wow lạy cô? Cô là con gái của Diêm Vương chắc, thật nực cười!]

Tôi cười thật tươi, búng tay với mọi người: “Thật trùng hợp, là sự thật.”

Khu vực bình luận đột nhiên im lặng một lúc, sau đó tràn ngập biểu tượng phẫn nộ. Phẫn nộ gì chứ tôi nói thạt mà! Tôi nhìn thời gian, nếu quá muộn sẽ khiến buổi phát sóng trực tiếp của tôi bị trì hoãn, doanh thu giảm đi sẽ ảnh hưởng đến việc tôi trả nợ.

"Được rồi, chúng ta quay lại công việc thôi. Tôi có thể nói cho mọi người biết, Thẩm Thanh Thu... thực sự đã chết."

Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Thu đột nhiên chạy về phía màn hình đang phát sóng trực tiếp: "Bác sĩ nói tôi không thể sống quá một tháng nữa! Tôi muốn mua trước thứ gì, trước khi tôi phải xuống dưới đó!"

Vừa chạm vào ánh mắt tôi, bà ấy liền nói không ngừng: "Hồng Chu, lấy sổ ghi ra: Tôi tên là Thẩm Thanh Thu, địa chỉ chi tiết và ngày sinh của tôi là…"

Sau khi thông báo địa chỉ nhà, cô khoe việc đặt hàng:

"Trước hết, hãy cho tôi ba căn biệt thự, mỗi chiếc một chiếc Maserati và một chiếc Lamborghini. Sau đó cho tôi tôm hùm và cua trong suốt ba năm. Nhân tiện, tôi có thể trồng trọt ở địa phủ được không? Nếu vậy, cô có thể cho tôi một ngàn mẫu đất!”

Cư dân mạng cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn:

[Những gì bà ấy nói vẫn giống hệt như ban nảy!]

[Bà ấy đang lặp lại! Có lẽ nào tôi bị mắc kẹt trong thời gian đang lặp lại?]

[Hay là bà ấy đã chết, nhưng lại bị mắc kẹt trong căn phòng này? Khó trách trong địa phủ không có người như vậy!]

10

Đúng lúc này, mọi người đều nghe thấy tiếng cửa phòng lại cọt kẹt mở ra, Thẩm Thanh Thu bị tiếng động lớn làm cho giật mình, vô thức nhìn về phía cửa. Tôi nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa từ từ đi vào, một người trong số họ là bà già có mái tóc hoa râm trên thái dương. Bà ta vừa đảo mắt lập tức phát hiện ra phát sóng trực tiếp trên điện thoại của con gái mình trong phòng đang phát, bà đi thẳng qua Thẩm Thanh Thu và tiến đến chỗ tôi, nhưng bà lại thốt lên đầy vẻ khiếp sợ:

"Chuyện gì thế này? Con gái tôi đã chết sáu năm rồi! Tại sao điện thoại vẫn còn bật!"

Lúc này, bà lão run rẩy lấy điện thoại di động ra, dường như đang lướt qua thứ gì đó, sắc mặt bà lão thay đổi từ bối rối, ngạc nhiên rồi đến cuối cùng rơi nước mắt: “Là con gái tôi, nó về thăm tôi!"

Bà cụ gần như ngất đi vì khóc, bên cạnh có một người đàn ông cao tầm 1mét9 đang đỡ bà, giọng người bên cạnh nghe như cư dân mạng Ăn Dưa Hấu: "Dì ơi, đừng buồn, sức khỏe của dì rất quan trọng."

Cư dân mạng Ăn Dưa Hấu vừa nói xong, lại có một giọng nói sắc bén, châm chọc từ phía sau bà lão ban nảy vang lên: “Đọc xong chưa, đồ ngốc! Đây là nhà của con trai tôi! Nếu không vì nể tình tiểu Trương, tôi đã không thèm liên quan gì đến gia đình họ Thẩm của bà."

Lồng ngực của mẹ Thẩm như bị co thắt dữ dội, bà khó khăn ôm ngực, nhìn về phía bà lão kia: "Bà… Con trai bà chết rồi, con gái tôi không phải cũng đã chết sao? Đêm đó Nhiên Nhiên nói muốn đưa tôi về, nhưng tôi đã nói sau khi uống rượu không được lái xe, nên cuối cùng chính Tiểu Trương đã đưa tôi về mà!"

Bà Lý chỉ vào bà Thẩm bà hét lên: "Ý bà là gì? Con trai tôi bị cướp giết khi đưa bà về nhà, bây giờ bà lại không thừa nhận phải không? Tôi nói cho bà biết! Con gái bà đáng chết! Nó là đồ Sao Chổi, vì nó mà con tôi mới chết."

Phần bình luận của phòng phát sóng trực tiếp gần như tê liệt, tất cả mọi người đều đang thảo luận về người đàn ông tiểu Trương.

[Tiểu Trương đây không phải là cư dân mạng Ăn Dưa Hấu sao? Ông ta dường như có mối quan hệ rất thân thiết với cả hai gia đình!]

[Mọi người! Nếu là người đàn ông có thể cùng cô dâu đến gặp mẹ cô ấy trong đêm tân hôn, chắc phải có gì đó mờ ám!]

[Đây là sao chứ? Không phải chú nói, mấy người chỉ là hàng xóm sao?]

[Hàng xóm của mọi người có thể làm được điều này không? Đầu tiên là giúp chồng cô dâu gặp mẹ vợ, sau đó chồng cô dâu qua đời, thì thỉnh thoảng lại đến thăm?]

[Vậy đứa trẻ trong bụng bà ấy có phải là của chú không?]

[Để tôi nói cho mọi người biết, căn bản là tên họ Trương này chính là kẻ trộm! Chính ông ta là kẻ đã giết chồng cô dâu!] 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


11

Ăn Dưa Hấu bỗng xin kết nối lại với tôi, vừa kết nối, ông ta đã tức giận chỉ trích những bình luận không hay đang điên cuồng hiện lên:

"Tôi Trương Nhất Nhất có thể ngẩng cao đầu mà nói tôi không hề làm gì trái với lương tâm! Đừng đổ lỗi cho người khác, khi không biết rõ sự việc. Hơn nữa, làm sao tôi có thể giết Lý Nhiên Nhiên? Tôi và gia đình họ có quan hệ rất tốt, bởi vì tôi cùng Thẩm Thanh Thu và Lý Nhiên Nhiên đã lớn lên cùng nhau."

Một bình luận được viết bằng chữ in hoa, đột nhiên hiện lên làm thu hút mọi người: [Lớn lên cùng nhau? Trong hai người nhất định phải có người yêu thầm, vậy là chú thích Thẩm Thanh Thu phải không?]

Mắt ông ấy bỗng đờ đẫn, rồi im bặt. Nhưng lúc này, trong phòng đã chuyển từ cãi vã sang chửi bới lớn tiếng, cuối cùng hai bà già gần như lao vào đánh nhau. Trương Nhất Nhất bước tới, kéo hai bà già ra: "Được rồi! Hai người đừng có lần nào cũng nhào vào đánh nhau như vậy! Hai người đã lớn tuổi rồi, tại sao phải cứ như trẻ con? Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội chiến đấu dưới âm phủ!"

Mẹ của Lý Nhiên Nhiên bật khóc, mẹ của Thẩm Thanh Thu cũng khóc nức nở, mở điện thoại ra, lướt xem thứ gì đó. Lúc này chúng tôi phát hiện Thẩm Thanh Thu vẫn đứng im lặng trong góc, bà ấy đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình. Cuối cùng bà ấy di chuyển đến trước mặt bà Thẩm, đưa tay sờ vào thái dương và mái tóc trắng xóa của mẹ mình. Bà ấy có cố gắng bao nhiêu, thì đầu ngón tay của bà ấy dường như trong suốt trong không khí, không thể chạm vào được.

Thẩm Thanh Thu bất lực, ngã quỵ xuống đất. Bà đau đớn ngồi xổm dậy như muốn níu chân, muốn ôm mẹ mình đang đứng trước mặt, nhưng lại không được. Sau một lúc,Thẩm Thanh Thu đành chấp nhận số phận, ngẩng đầu lên với gương mặt đầy nước mắt: “Mẹ, hóa ra con đã chết rồi… Khó trách tôi không thể ra khỏi phòng này, khó trách điện thoại di động của tôi không bao giờ gọi được số của anh ấy, khó trách Nhiên Nhiên vào cũng không thấy tôi.”

Trong mắt Thẩm Thanh Thu tràn đầy không cam lòng: “Mẹ, từ nhỏ con đã nghe lời mẹ, làm một người tốt, hàng tháng con đều đặn quyên tiền và bất cứ khi nào rảnh con đều đến tình nguyện tại trại trẻ mồ côi. Nhưng tại sao con lại có kết cục như thế này."

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều cảm thấy rất bất công với bà ấy:

[Người tốt lại không được thưởng! Mà lại nhốt linh hồn bà ấy ở đây 6 năm rồi!]

Nhưng tôi lại thở dài, rồi quyết định nói sự thật với Thẩm Thanh Thu: “Thẩm Thanh Thu, bởi vì bà đã giết người.”

12

Tôi vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều tìm kiếm giọng nói phát ra từ điện thoại di động của Thẩm Thanh Thu.

Đặc biệt là mẹ chồng Thẩm Thanh Thu, nghe đến tên Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy dựng tóc gáy:

“Cái gì! Thẩm Thanh Thu giết con trai tôi?”

Cư dân mạng ngay lập tức bị cuốn theo lời bà Lý:

[À… Bà ta có giết chồng mình không?]

[Ôi chúa ơi! Có thể nào là bà ấy đang diễn?]

Trong buổi phát sóng trực tiếp này, tôi đã để cho mẹ của Thẩm Thanh Thu thấy tôi, vừa thấy thì bà ta đã mắng tôi: "Cô là ai? Ở đây tung tin đồn thất thiệt, con gái tôi và Lý Nhiên Nhiên cùng nhau lớn lên, sao nó có thể giết chồng nó!"

Tôi khó chịu, cong môi nhìn bà ta: “Chậc, tôi có nói bà ấy giết Lý Nhiên Nhiên không?”

“Con gái của bà là người có phúc lớn, có thể sống đến trăm tuổi. Nhưng bà ấy đã giết người, mà

người bà ấy giết lại là một người tốt. Khi mọi người làm những việc xấu hay việc tốt ở trần gian, chúng tôi đều sẽ ghi chép lại ở dưới địa phủ. Mỗi hành động tốt và xấu đều luôn được lưu giữ ở đó."

Thẩm Thanh Thu đang đứng im bất động, đột nhiên trợn mắt, hung hãn lao tới trước mặt tôi: “Tôi đã tiếp xúc với cô mấy ngày rồi, cô nói chỉ là nhân viên giao hàng, làm sao biết được số mệnh của tôi, cô nói bậy! Người đàn ông chuyên quanh quẩn trước nhà anh ấy, người đó đã giết Nhiên Nhiên, tôi yêu cầu nó phải trả giá bằng mạng sống, nó không đáng chết sao?"

Tôi hơi tức giận và quay sang hỏi bà ấy: "Bà có biết được sự thật không? Đứa trẻ bà giết là người vô tội tội!"

Lúc cậu bé mất đi, tôi không biết nên vui hay nên buồn khi gặp lại cậu bé ở địa phủ, trong mắt cậu ấy đầy kinh ngạc: "Là Hồng Chu! Em rất ngạc nhiên tại sao chị lại tìm được em? Em không có người thân hay bạn bè gì ở trần gian, nên không ai cho em bất cứ thứ gì?"

Cậu thiếu niên tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy mong đợi: "Chị định đưa cho em cái gì đó phải không?"

Tôi là người giao hàng, cũng là sứ giả có thể đi lại giữa trần gian và địa phủ. Đôi khi có quá nhiều thứ cần giao nên tôi đã làm thêm vô số người giấy để có thể giúp tôi.

Hầu như mọi con ma ở địa phủ đều biết tôi, nhưng khi mọi người ở đây thấy tôi, phản ứng đầu tiên của họ là rất vui mừng.

Tôi chưa kịp nói xong thì Trương Nhất Nhất đột nhiên đứng dậy, định đẩy hai bà lão ra, nhưng mẹ Thẩm Thanh Thu lại kéo chặt mẹ chồng, nhất quyết muốn nghe tôi nói hết: “Nói tiếp đi! Tôi muốn nghe xem con gái tôi đã giết ai!”

Tôi thở dài, rồi sử dụng khả năng tâm linh, nói chuyện với người đã mất của mình để tìm kiếm ai đó ở dưới địa phủ. Chẳng bao lâu, một tia sáng xanh lóe lên trước mắt tôi, một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi mặc quần áo rách rưới xuất hiện trên đường phố địa phủ, đang nhặt rác để ăn.

Nó giống như việc con người ở trần gian nhịn đói lâu ngày, thì phải làm mọi cách để kiếm sống. Còn ma quỷ ở cõi âm thì không thể làm gì, không có việc làm, mọi cơm ăn áo mặc đều phụ thuộc vào người thân ở trần gian giúp đỡ.

Tôi thở phào, khi cuối cùng cũng nhìn thấy người giao hàng mang đồ ăn đến cho cậu bé. Khi bọn họ nhìn thấy tôi, một số người trong số họ đã đói suốt một năm rưỡi, bọn họ cũng cần tôi giúp đỡ như cậu bé. Gặp lại tôi lần này, ánh mắt chờ mong của cậu bé lại sáng hơn, tôi cử động cơ thể để lộ ra Thẩm Thanh Thu ở phía sau.

Cậu bé giật mắt liên hồi, toàn thân run lên: "Là bà ấy... Bà ấy đã giết em!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


13

Cậu bé ấy rất nghèo khổ và vô cùng đáng thương, vì khi ở trần gian cậu bé là một người lang thang, không nhà, cũng không có người thân. Sau khi mất, không được ai chôn cất, cũng không còn người thân để thờ phụng, nên cậu bé đã trở thành một hồn ma cô độc.

Là ma lang thang nên cơm ăn áo mặc đều nhờ vào việc đi nhặt được từ thùng rác, hoặc có thể là đi xin, khi bị bắt được sẽ bị đánh.

Bây giờ cậu bé lại thấy được người đã giết mình, trong mắt nó gần như trào ra hận ý. Tôi nhìn Thẩm Thanh Thu, nhẹ mỉm cười: “Bà đã giết cậu bé kia, khiến nó sống khổ sở ở dưới đó nhiều năm như vậy, bà cũng nên trả nợ cho nó đi.”

Vừa nói tôi vừa nhìn Trương Nhất Nhất bằng một ánh mắt nghi ngờ: “Lúc đó không có tên lang thang nào giết Lý Nhiên Nhiên phải không?”

Khuôn mặt của Trương Nhất Nhất gần như cứng đờ. Hai bà lão quay sang nhìn chằm chằm vào ông ta.

Sau đó, ông ta mới từ từ nhìn vào màn hình đang phát sóng và chậm rãi nói ra sự thật: “Cô nói không sai, kỳ thực tôi chính là người có tội lớn nhất trong chuyện này…”

Trương Nhất Nhất lại tiếp tục im lặng, dường như ông ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có dũng khí để nói tiếp:

“Lúc Lý Nhiên Nhiên lấy vợ, cậu ấy vì quá vui nên đã uống rượu rất nhiều, nhưng nhất quyết muốn đưa mẹ của Thẩm Thanh Thu về nhà. Tôi thấy cậu ấy đi đứng cũng không vững nữa, nên có lòng khuyên cậu ấy đừng đưa bà ấy về nữa mà để tôi đưa bà ấy về. Ai biết được cậu ấy đột nhiên đấm tôi trước mặt mọi người, giận dữ cảnh cáo với tôi rằng bà ta là mẹ vợ cậu ấy, tôi không cần can thiệp vào chuyện của người khác! Ba người chúng tôi cùng nhau lớn lên, Thẩm Thanh Thu là người đầu tiên tôi thích, tôi đã giúp cô ấy còn nhiều hơn cả Lý Nhiên Nhiên! Còn cậu ấy thì sao? Ngoài việc khiến Thẩm Thanh Thu lo lắng chuyện này chuyện nọ, cậu ấy còn làm được nữa! Cậu ấy chỉ giỏi thể hiện mà thôi! Cậu ấy uống quá nhiều, tôi đã bảo không được lái xe, tôi sẽ chở bà ấy giúp, nhưng cậu ấy vẫn không chịu nghe lời tôi."

Trương Nhất Nhất tức giận đến mức trán ông ta nổi đầy gân xanh: “Sau khi cậu ấy đưa dì Thẩm về nhà, vì hai nhà khá gần nên sẽ không mất nhiều thời gian. Tôi chờ hơi lâu nên đi tìm cậu ấy, thì phát hiện cậu ấy và xe đã lăn xuống ao! Áo ở chỗ tôi không sâu, nhưng cũng đủ làm ngập nóc xe. Mỗi lần tôi kéo cậu ấy ra khỏi những thanh sắt, thì nước trong ao lại chuyển sang màu đỏ. Cuối cùng khi tôi đã dần kiệt sức, cậu ấy nắm chặt tay tôi và móc ngón tay út vào ngón tay tôi, đó là dấu hiệu của lời hứa. Chúng tôi đã hứa sẽ là anh em tốt suốt đời, nhưng Lý Nhiên Nhiên vẫn chết."

Ông ta nhìn Thẩm Thanh Thu rồi tiếp tục nói: “Khi được vớt lên, trên bụng cậu ấy đã có một vết thương lớn, người trong làng tung tin đồn rằng cậu ấy bị một kẻ lang đ â.m ch..ết”. Sau này không biết trong những người đã dự lễ cưới hôm đó, người nào đã thêm dầu vào lửa, họ nói rằng chú rể đã bị giết trên đường đưa mẹ vợ về. Những tin đồn gia tăng dần theo thời gian, tất cả những người yêu mến cậu ấy đều chuyển sang hận Thanh Thu và mẹ cô ấy. Đặc biệt là mẹ cậu ấy, người từ lâu đã ghét Thẩm Thanh Thu."

Lúc này, mẹ Lý Nhiên Nhiên bỗng bật khóc, mà linh hồn của Thẩm Thanh Thu đang đứng giữa mọi người, mang vẻ mặt âm trầm như chết lặng.

Chỉ có Trương Nhất Nhất là vẫn tiếp tục nói: "Đúng vậy, không có tên lang thang nào giết Lý Nhiên Nhiên, đều do tôi bịa ra chỉ để Thẩm Thanh Thu có thể tiếp tục sống. Cô ấy đã làm đúng mọi việc, nhưng tại sao cô ấy lại bị chết vì trầm cảm, với những cáo buộc vô căn cứ? Thậm chí... tôi còn nghĩ rằng chỉ cần cô ấy khỏi bệnh, tôi có thể thay Lý Nhiên Nhiên chăm sóc cô ấy cùng đứa bé cả đời!"

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập những bình luận:

[Ba người họ lớn lên cùng nhau, nhưng giờ chỉ còn lại ông ấy. Mọi người không nghĩ rằng họ đều sống trong hận thù, nhưng ông ấy là người duy nhất đang hàn gắn mọi người lại với nhau sao?]

[Ông ấy thực sự đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa gia đình Lý Nhiên Nhiên và gia đình Thẩm Thanh Thu, điều đó khiến tôi rất biết ơn.]

[Xin đừng mù quáng nữa được không? Rõ ràng ông ta làm những việc này chỉ vì Thẩm Thanh Thu.]

Trương Nhất Nhất nhìn cậu bé đang oán hận thông qua màn hình của tôi, gần như ông ta đã quỳ để cầu xin: "Đừng ghét Thẩm Thanh Thu, nếu muốn thì hãy ghét tôi."

Nhưng khi cậu bé nhìn vào Thẩm Thanh Thu, sự hận ý trong ánh mắt ấy vẫn không hề suy giảm.

14

Đôi mắt của Trương Nhất Nhất đã bắt đầu đỏ ửng lên, toàn bộ người ông ấy đang run rẩy và dần mất kiểm soát: "Để cho cô ấy được sống tốt, tôi đã nói với cô ấy rằng Lý Nhiên Nhiên bị giết bởi một người lang thang hay quanh quẩn gần nhà. Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể làm vậy để ngăn suy nghĩ muốn t.ự t..ử của cô ấy. Sau khi nói câu này, tôi liền thấy cô ấy đang tìm một sợi dây khá dài.

Khi đó, tôi thấy trong mắt cô ấy ánh lên niềm vui rất kì lạ, đó là niềm vui mà sau khi Nhiên Nhiên chết tôi còn thấy nữa."

Ông ấy lại thở dài rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng tôi thật ngu ngốc, bởi vì không chịu đi theo cô ấy. Khi cô ấy trở về, trên vai cô ấy là một xác chết đã bị s.iết cổ bằng dây và được một tấm vải quấn chặt lại. Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt ngây thơ, lại có phần vui vẻ. Cô ấy lại nói với tôi, lão Trương anh thấy gì không? Tôi đã có thể trả thù cho anh ấy, để anh ấy sớm quay lại bên tôi. Hình như trong bụng tôi đang có một đứa bé phải không?"

Ông ta lại mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Thu: "Vào lúc đó, tôi mới biết rằng cô ấy đã mang thai. Đối với những người lang thang tôi cũng có thể dễ dàng xử lý giúp cô ấy, tôi đã chôn xác cậu bé kia trong sân nhà của tôi. Từ đó trở đi, không ai biết về việc cô ấy đã giết người.

Có lẽ cô ấy coi đứa con của bụng mình là một người tái sinh Nhiên Nhiên. Cô ấy thực sự đã bớt bệnh trầm cảm sau khi đứa bé được sinh ra."

Ông ta lại ngẩng đầu lên và nhìn về phía cậu bé: "Vì vậy, đừng đổ lỗi cho cô ấy được không? Cô ấy đã giết cậu, nhưng tôi là người đã đưa cho cô ấy sợi dây và tôi mới là người đáng chết nhất."

Giang cư mận bắt đầu chế giễu ông ta, tôi lại phải đọc bình luận đến lòi con mắt:

[Ồ, chú đúng là người tốt! Giết người vô tội mà còn đòi người ta không hận, thật vô lý.]

[Những gì chú đã mất là tình yêu với Thẩm Thanh Thu phải không? Thế chú còn zin à?]

[Tôi nghĩ ông ấy không có ý xấu, nhưng đã tiếp tay cho Thẩm Thanh Thu làm hại người tốt.]

[Phức tạp quá, tôi vẫn nên im lặng.]

Thông qua phát sóng trực tiếp này, mọi người nhận ra rằng có một cái bóng khác trong phòng.

Đó là Lý Nhiên Nhiên, ông ta đã trở lại! Tôi đã thấy bọn họ xuất hiện được một lúc rồi, nhưng trên đầu của họ bắt đầu hiện lên những con số đếm ngược, điều đó cho thấy thời gian họ ở đây đang giảm dần. Có lẽ đã đến lúc để gia đình được đoàn tụ với nhau.

Tôi đã lấy ra một chai nước phép để chuẩn bị chạy KPI tiếp tục: "Tôi đã được tặng một lọ nước thánh giúp mở ra ánh sáng tâm linh! Chỉ cần nhỏ một giọt này vào trong mắt, mọi người có thể thấy những người thân đã chết của mình. Có ai cần nó không? "

Cư dân mạng hỏi tôi:

[Nhưng gia đình của họ đang không thể nhìn thấy nhau?]

Tôi gật đầu rồi nói với họ: "Sau khi tôi lên tầm cao mới, tôi sẽ nộp đơn vào chính quyền địa phủ, để có giấy phép phát sóng trực tiếp đặc biệt. Trong tương lai, tôi không chỉ có thể bán hàng giấy, mà còn giúp mọi người kết nối với cả người ở địa phủ!"

Phần bình luận bùng nổ ngay lập tức:

[Phụ thuộc vào cái này sao? Vì vậy, cô biết rằng cô ấy là một người đã chết đúng không?]

[Sao cô không chịu nói sớm!]

[Chờ đã, cô ấy nói gì?Cô ấy có thể giúp tôi thấy được người thân đã mất? Lần sau phát sóng trực tiếp nhớ thông báo cho tôi nhé!] 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


15

Trương Nhất Nhất không nói gì, ngay lập tức đặt một vài lọ nước phép.

Vừa thanh toán xong, ông ấy mới nhận ra có điều gì đó không ổn: “Tôi ở cách cô khá xa, lúc cô giao hàng đến có lẽ bọn họ đã đi rồi!”

Nhưng ông ấy vừa dứt lời, người giấy của tôi đã đứng ở phía sau: “Hôm nay nước phép đã hết rồi, chúng tôi chỉ nợ ông ba lọ, mai sẽ trả đủ.”

Ông ấy gật đầu rồi nhanh chóng chia nước phép cho hai bà lão, hai bà lão đã gấp đến mức không thể chờ đợi được nữa.

16

Thẩm Thanh Thu và Lý Nhiên Nhiên cũng được nhận một giọt, bà ấy đã thấy được mẹ mình và cả chồng con của mình!

Khi đứa trẻ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, bé con đột nhiên không khóc nữa và chỉ về phía bà ấy cười khúc khích.

Lý Nhiên Nhiên nhìn thấy vợ, cũng chạy đến bên bà rồi nhiên khóc lớn: "Vợ ơi, anh đã đợi em rất lâu rồi, anh đã đợi suốt sáu năm..."

Vào lúc đó, không chỉ gia đình Thẩm Thanh Thu, mà ngay cả khu vực bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều xúc động:

[Hóa ra những đứa trẻ trong vòng tay cha mẹ đều rất hạnh phúc, cuối cùng bé con cũng được gặp lại mẹ!]

[Vậy khi bố gọi bé con là "vợ", chỉ vì con gái giống vợ nên nhìn mặt mà nhớ người sao?]

[Đứa bé này thật đáng thương, nghĩ đến cuộc hội ngộ ngắn ngủi của gia đình họ, sau đó bọn họ sẽ phải xa cách nhau mãi mãi. Nghĩ đến mà lòng tôi đau xót!]

[Tội nghiệp Thẩm Thanh Thu, nếu không phải khi đó bà đã ra tay giết người, thì bây giờ bà ấy cũng sẽ không bị quả báo đến mức phải ch..ết.]

[ Người tốt và người xấu luôn hòa lẫn với nhau, Hồng Chu, cô cho rằng những làm việc xấu sau khi chết sẽ biết hối lỗi sao?]

Tôi gật đầu nhằm trấn an mọi người: "Đừng lo lắng, người xấu khi còn sống sẽ bị pháp luật xét xử, những người không bị luật pháp xét xử sau khi chết vẫn sẽ có Diêm vương xét xử. Dù sao đi nữa, không ai trong số họ có thể trốn thoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,003
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


17

Sau sáu năm xa cách, ba người họ lại đoàn tụ nhưng tất cả đều im lặng, mãi đến khi Lý Nhiên Nhiên quay người sang Trương Nhất Nhất: "Tôi đến gặp cậu trước khi về địa phủ, không phải vì muốn kéo cậu theo, mà tôi muốn nhờ cậu chăm sóc gia đình giúp tôi. Và quan trọng hơn là tôi chỉ... muốn xin lỗi cậu.

Đã nhiều năm như vậy, linh hồn của tôi vẫn bị mắc kẹt trong căn nhà này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rằng tại sao mình không thể thoát ra được. Sau này tôi mới biết, tôi còn nợ cậu, nợ Thu Thu và mẹ tôi, cùng tất cả những người yêu thương tôi một lời xin lỗi. Rõ ràng là tôi đã xin lỗi cậu, nhưng tại sao tôi vẫn thấy buồn…"

Ông ta lại liếc nhìn Thẩm Thanh Thu đang đứng bên cạnh. Bà ấy đang nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình, với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Thẩm Thanh Thu không biết tại sao con mình sau khi chết lại tìm được cha, nhưng ít nhất hiện tại bọn họ đã có thể đoàn tụ với nhau.

Chứng kiến ​​những người đã khuất trở về bên nhau và tạo thành một gia đình hạnh phúc, những người thân của họ cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Thẩm Thanh Thu thấy thế, vội vàng đi về phía mẹ mình, an ủi bà: “Mẹ, khi nào có cơ hội con sẽ lại tới gặp mẹ.”

Bà Thẩm vội lau nước mắt đang không ngừng rơi, hiển nhiên bà có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đều bị chặn lại trong miệng. Cuối cùng bà chỉ có thể nhìn linh hồn con gái mình, rồi nghiêm khắc dạy dỗ con gái: “Con đã giết người, điều này không thể tha thứ. Khi xuống địa ngục nhất định phải nhận tội và sửa sai đi."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Một mạng đổi một mạng, việc của tôi đã gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Lúc này, nhân viên của địa phủ đang đứng phía sau chứng kiến ​​mọi chuyện, đột nhiên giả vờ tức giận: "Ai làm gì bà đâu? Từ nay người nhà bà không những đốt giấy cho bà, còn phải đốt cho cậu bé kia nữa."

Cậu thiếu niên vô gia cư tốt bụng và vô cùng đáng thương này, đã khiến cho phần bình luận bỗng trở nên sôi nổi:

[Tôi đã khóc rồi, cậu ấy thật tốt.]

[Cậu bé! Em tên là gì? Nói cho tôi biết, từ nay anh sẽ đốt cho em một ít đồ.]

[Em muốn cái gì, nếu trong khả năng, chị sẽ đốt nó cho em!]

Lúc này đây, hai bà lão tóc bạc nhìn nhau đầy nước mắt, rồi thở dài buồn bã, cuối cùng cũng đỡ nhau rời đi. Tôi không biết rằng họ đã trải qua nỗi đau mất con như thế nào, nhưng giờ đây họ có vẻ đã chấp nhận được.

Tôi hi vọng những chuyện như vậy sẽ ít khi xảy ra hoặc không xảy ra càng tốt.

Một tháng sau

Hôm nay nhà hàng lẩu của tôi vừa khai trương ở địa phủ. Vừa mở nhà hàng được vài ngày, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số thực khách. Tôi ngước lên để nhìn kỹ hơn, nhưng vừa ngước lên thì bóng đen lại biến mất.

Mãi đến khi tôi tan làm và rời khỏi cửa hàng, tôi mới thấy một bóng đen đang nép bên gốc cây gần đó, khi nhìn thấy tôi đi tới bóng đen đó mới dám chào tôi:

“Hồng Chu, cảm ơn chị đã giải oan cho em."

Khuôn mặt của bóng đen dần dần rõ ràng hơn, hóa ra là cậu bé lang thang bị Thẩm Thanh Thu s.i.ết cổ chết vào sáu năm trước.

Nhưng bây giờ trông cậu bé đã ổn hơn. Cậu bé không chỉ mặc quần áo mới, giày mới mà còn rất sạch sẽ, đôi mắt không còn vẻ đau khổ như trước đây.

Cậu bé xấu hổ xoa xoa tay: “Em thấy chị suốt ngày bận rộn nên không dám làm phiền. Nhưng em còn một nguyện vọng muốn nhờ chị giúp đỡ."

Thẩm Thanh Thu đã giết người, phiên tòa ở địa phủ cũng sắp kết thúc, nhưng không thể thả bà ấy sớm như vậy, vậy ai đã giúp đỡ cậu bé nhiều như vậy?

Cậu bé nhìn thấy sự bối rối trong mắt tôi, càng lúng túng hơn: “Là cư dân mạng trong phần phát sóng trực tiếp, cái phần mà có gia đình Thẩm Thanh Thu, họ đã giúp đỡ cho em rất nhiều. Khi còn sống em chưa bao giờ có một bữa ăn no, em không ngờ rằng nhờ được lên internet một lúc mà mình đã đầy đủ hơn. Bây giờ em đã được biết đến nhiều hơn và có rất nhiều đồ ăn và quần áo. Nhưng mỗi lần ăn no, em lại thấy buồn và khó chịu.”

Giọng cậu bé bắt đầu nhỏ dần, ánh mắt lại hằn lên vẻ buồn phiền vốn có:

“Trước đây có một cô gái nhỏ vì thương một kẻ lang thang như em nên luôn mang đồ ăn đến cho em, bất kể trời gió hay trời mưa. Khi trời lạnh, em ấy thường trộm quần áo của bố mẹ đưa cho em.”

"Trên người em ấy luôn có những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Vết thương cũ chưa lành, thì vết thương mới lại xuất hiện. Em còn tưởng em ấy bị người nhà đánh vì lén đưa đồ cho em, nhưng đến đêm em chết, em mới biết được thật. Đêm đó, em ấy đi khập khiễng mang bánh mì đến cho em nhưng tôi không ăn nổi khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đau khổ của em ấy. Sau khi hỏi đi hỏi lại em mới biết, mẹ là người duy nhất yêu thương em ấy, bà đã qua đời ngày hôm đó. Bà ấy vừa mới chết, vào đêm hôm nay cha cô ấy đã chuyển đến sống với tình nhân của ông ấy. Thậm chí ông ấy còn nhẫn tâm đánh gãy một chân của con gái mình!”

Có tôi là người làm việc cho Diêm Vương quá lâu rồi, tiếp xúc rất nhiều hoàn cảnh nên cảm xúc cũng bị chai dần, nhưng nghe xong lời nói của cậu bé, tôi có chút cảm động.

Tôi vừa bối rối vừa tức giận: “Ý em là bố và tình nhân đã đánh gãy chân bé ấy, ngay sau khi mẹ cô bé qua đời? Tại sao vậy?”

Cậu thiếu niên tức giận nắm chặt tay thành quả đấm: “Bởi vì em ấy đã ôm ảnh mẹ khóc đến ngủ quên, khi nhân tình và bố em ấy quay về thì phát hiện em ấy vẫn còn ngủ, thức ăn của bọn họ chưa được chuẩn bị… Hồng Chu, chị có thể làm gì để cứu em ấy không?"

Cậu bé cầu xin tôi hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn quỳ xuống trước mặt tôi: “Chỉ cần chị cứu được em ấy, em sẽ làm mọi việc mà chị muốn!”

Tôi mỉm cười cậu ta dậy: “Chị muốn gì ở em cũng được? Thôi ráng học tập đi sau này giúp chị. Nhanh lên, tối nay hãy vào giấc mơ của em ấy đi, rồi bảo em ấy ngày mai vào phát sóng trực tiếp của chị. Chị sẽ thẩm vấn cha ruột và mẹ kế của em ấy và bắt họ phải đền tội!"

Người có tội sẽ bị trừng phạt, dù vô tình hay cố ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom