Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1868


Chương 1868

Tần Vũ cười nói: “Võ Si đáp xuống rồi.”

Nói xong, ông ta khẽ nhìn Mục Lang.

Mục Lang không phản ứng quá khích, mà chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó.

“Hắn ta đang cướp danh tiếng của mình, sao mà so được với mình..”

Mục Lang lẩm bẩm với chính mình, bình tĩnh nói.

“Nén giận không phải phong cách dũng mãnh ở biên giới phía Tây của ngài Mục.”

Tân Vũ cười nói.

Tuy nhiên, Mục Lang quay lại, bình thản nhìn Tần Vũ: “Vũ, tốt nhất là đừng đoán tâm lý của người khác, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Tần Vũ lập tức đóng băng, ngậm miệng lại.

Hắn ta hiểu rằng Mục Lang đã nhìn thấy suy nghĩ lợi dụng của hắn ta ngay từ đầu.

Sở dĩ bại lộ, là bởi vì hắn thật sự nuốt không trôi cơn giận này.

Máy bay hạ cánh hoàn toàn, cửa sập mở ra, một bóng người trẻ tuổi cao lớn chậm rãi bước ra.

Người thanh niên nhìn chừng ba mươi tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, trên người mặc một chiếc áo gió màu xanh nước biến, lúc này Võ Si còn cách bọn họ rất xa, những người ở sân bay đều có cảm giác bị áp bức mãnh liệt…

Cảm giác áp bức này đến từ tinh thần, chỉ cần một ánh mắt tùy tiện hay một động tác cũng có thể khiến người ta gục ngã.

Điều đó chứng tỏ trình độ võ thuật của Võ Si đã đạt đến mức hoàn hảo.

Vương Nhất khoanh tay và bình tĩnh nhìn anh ta: “Tên nhóc Võ Si này, thuyết giáo mấy ngày nay mà tiến bộ không ít nhỉ.

Chính vì cảm giác bị áp chế tự nhiên này, Vương Nhất biết rằng khoảng cách giữa thực lực của Võ Sĩ và chính mình là rất nhỏ, thậm chí không đáng kể.

Khi Võ Si bước vào, mọi người dần dần nhìn thấy sự tướng mạo của Võ Sĩ.

Võ Sĩ có vẻ ngoài đẹp trai, làn da trắng và đôi mắt bình thản, như thể dù cho một ngọn núi sụp đổ trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không biến sắc.

“Võ Si Mục Lang nhìn chằm chằm vào Võ Sĩ, và thậm chí còn cảm thấy một chút cảm giác bị áp bức.

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An, Diệp Kình Hiên, ra mắt Ngài Võ Si!”

Diệp Kình Hiên dẫn đầu, dẫn đám người quỳ một gối xuống, phục trước mặt Võ Sï.

Có người dân đầu, lập tức hội trưởng hiệp hội võ đạo ở các thành phố Giang Tô, Chiết Giang cũng làm theo.

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố Kim Hà, Trần Hà, ra mắt Ngài Võ SiI”

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo Dũng Thành, Trương Thiên Lâm, ra mắt Ngài Võ Sĩ!

“Hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố Ôn Thuỷ, Ư Trường Thanh, ra mắt Ngài Võ Si!”

Tất cả các hội trưởng hiệp hội võ đạo ở các tỉnh, thành phố đều ra mtws.

Chỉ còn hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Hồng Giác Hải cũng định đi ra ngoài, nhưng ánh mắt lại có chút do dự, nhưng vẫn không đi ra.

Suy cho cùng ông ta đứng về phía Mục Lang, người bảo vệ biên giới phía tây.

“Dậy đi, đừng khách sáo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1869


Chương 1869

Võ Sĩ Võ Sơn Hà, khẽ mỉm cười, nói với hội trưởng hiệp hội võ đạo các khu vực.

“Vâng!”

Tất cả các hội trưởng đều đứng lên.

Võ Sơn Hà lại nói: “Lần này tôi tới Giang Thành, không định đi quản chuyện của Hiệp Hội Võ Đạo, nhưng nếu đã tới, tôi tiện nhắc vậy.”

“Hiệp Hội Võ Đạo nên lấy võ đạo làm trung tâm, vì nước mạnh dân cường mà tu hành phá cảnh, không nên bám vào quyền quý mà làm mấy chuyện đầu trộm đuôi cướp!”

Võ Sơn Hà nói những lời này một cách hùng hồn và mạnh mẽ, giọng nói của Võ Sĩ có thể được nghe rõ trong sân bay rộng lớn, một số người biết tình hình tại hiện trường ngay lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Lời này của Ngài Võ Si, đây có phải là điềm báo trước điều gì không?

Hiện trường không có hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo nào lên tiếng, ngoại trừ Diệp Kình Hiên, tất cả hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo đều không khỏi cúi đầu, trên mặt tràn đầy áy náy.

Rõ ràng, họ đã làm điều gì đó và cảm thấy tôi lôi.

“Võ Sỉ, hắn muốn nói gì?”

Lý Khinh Hồng tò mò nhìn Võ Sơn Hà và hỏi Vương Nhất.

Về võ đạo, Lý Khinh Hồng chỉ là một người ngoài, không hiểu rõ bằng Vương Nhất.

Vương Nhất cười nói: “Em có thể hiểu là đang chỉnh đốn vài người có chút địa vị Cao, có người ắt có giang hồ, càng nhiều người thì càng khó quản lý, trong lớp lớp quan hệ giai cấp này, chắc chắn sẽ có một số người tham lam và hủ bại. Võ Sï phải chấn chỉnh bầu không khí của toàn giới.”

Bây giờ Lý Khinh Hồng đã hiểu, giống như cô đã sa thải một số cấp dưới của công ty, những người đã sử dụng quyền lực cho lợi ích cá nhân.

“Không nghĩ tới, trong võ đạo lại có nhiều quy củ như vậy.’ Lý Khinh Hồng cảm thán.

Vương Nhất cười và không đáp lại.

Bởi vì, đây là anh bảo cho Võ Sĩ làm.

Hành vi của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã khiến Vương Nhất cảm thấy tức giận.

Ánh mắt Võ Si bình tĩnh, nhưng mang tới áp lực cực lớn, bị ánh mắt Võ Si nhìn lấy tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.

Không cần phải nói, các hội trưởng của hiệp hội võ đạo Kim Hà, Ôn Thủy và Dũng Thành chắc hẳn đã sử dụng quyền hạn của mình để kiếm lợi nhuận khổng lồ.

Trong đám người, sắc mặt của Hồng Giác Hải tái nhợt, trên trán thậm chí còn chảy ra những hạt mồ hôi.

Ông có dự cảm, Võ Si đang nói bóng gió, ám chỉ Hiệp Hội Võ Đạo Giang Thành ông tai Lúc này ông ta cũng không dám đứng ra lộ thân phận.

Khi Võ Si nhìn lướt qua tất cả các hội trưởng của hiệp hội, Diệp Kình Hiên là người duy nhất không có bất kỳ cảm giác tội lôi nào, vân đối diện với anh ấy.

Võ Sỉ hai mắt liền sáng lên: “Ngươi là Diệp Kình Hiên của hiệp hội võ đạo Thiên An đúng không?”

“Vâng! Ngài Võ Si!”

Diệp Kình Hiên kích động ôm quyền.

Võ Si nhẹ gật đầu và tuyên bố: “Từ nay về sau, hiệp hội võ đạo Thiên An sẽ dẫn dắt giới võ đạo ở khu vực Giang Chiết”

Ầm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1870


Chương 1870

Những lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều chấn động, bọn họ nhìn Diệp Kình Hiên với ánh mắt ghen tị và đố kị.

Mọi người đều biết ý nghĩa của việc được chọn làm người dần đầu võ đạo.

“Đợi đã, Ngài Võ Sĩ, tại sao lại là Thiên An?”

Bây giờ Hồng Giác Hải không thể ngồi yên được nữa, bởi vì ông ta từng là dân đầu giới võ đạo ở Giang Chiết.

Võ Sĩ thản nhiên nói: “Không có lý do gì, Diệp Kình Hiên công chính chính trực, chính trực liêm khiết, nên chọn anh ta.”

“Nhưng mà…”

Hồng Giác Hải muốn nói gì đó, nhưng Võ Sï đã trực tiếp lơ đi.

Diệp Kình Hiên trên mặt tràn đầy hưng phấn, mà Hồng Giác Hải lại tức giận đến xanh mét mặt.

Giang Thành mất đi vị trí dân đầu, địa vị sẽ không tốt như trước!

Ánh mắt của Võ Si đang tìm kiểm thứ gì đó trong đám đông.

Khi các chủ tịch nhìn thấy, họ lập tức đẩy Dương Phát ra ngoài.

“Chủ tịch Dương, đến giờ anh lên rồi!”

Dương Phát cũng rất lo lắng, anh ta vội vàng chỉnh quần áo, hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến chỗ Võ Sơn Hà.

“Ngài Võ Sĩ, tôi tên là Dương Phát, xin hãy nhận rượu này!”

Võ Sĩ sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày: “Anh đang làm gì vậy?”

Chức vụ càng cao, càng kiêng kị tặng và nhận quà.

Dương Phát hào hứng nói: “Tôi nghe nói răng Ngài Võ Sĩ có kiến thức sâu rộng về rượu. Tôi đã tự làm những loại rượu này.

Tôi cũng hiểu rượu và yêu rượu.”

Nói đến đây, Võ Si khẽ cười: “Được.”

Võ Sĩ đã nhận nó.

Dương Phát rất phấn khích.

Nhưng ngay sau đó, Võ Si cũng tìm thấy Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, chậm rãi nói.

“Cô là cô Lý nhỉ?”

“Tôi?”

Lý Khinh Hồng và Vương Nhất đều đang đứng trong đám đông hàng vạn người, lập tức sững sờ.

Cô không ngờ lại được Võ Si mời.

Vương Nhất là người đưa cô đến sân bay Thành Tây, nếu không cô cũng không biết Võ Sĩ sẽ đến.

Tại sao lại chọn cô?

Soạt!

Tất cả những người ở đó đều sững sờ, ngây người nhìn cảnh tượng này.

Không phải nên là Dương Phát-chủ tịch Dương sao?

Sao lại là Lý Khinh Hồng?

Những ông chủ tập đoàn lúc trước từng chế giễu Lý Khinh Hồng đều sững sờ, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1871-1872


Chương 1871

Dương Phát sững sờ, biểu cảm kia gần như cứng đờ.

“Đợi, đợi chút đất!”

Dương Phát vội vàng đi đến trước mặt Võ Sì, nói: “Ngài Võ Sĩ, không đúng, người ngài muốn hẹn gặp không phải nên là tôi sao?”

Võ Si dừng lại, thờ ơ liếc nhìn ông ta: “Tôi hẹn gặp anh làm gì? Chúng ta quen biết nhau sao?”

Dương Phát nghẹn lời, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Chúng ta không quen biết nhau, nhưng, bây giờ không phải đã quen biết rồi sao? Tôi đã từng tặng rượu cho ngài, là người cùng ngành, người cùng ngành….

Giọng nói của Dương Phát ngày càng nhỏ, bởi vì anh ta phát hiện, vẻ mặt của Võ Si dần trở nên lạnh lùng.

“Anh tặng rượu cho tôi, thì tôi phải hẹn gặp ông sao? Anh làm gì có mặt mũi lớn như thế?”

Soạt!

Lời này khiến cho sắc mặt của tất cả những người ở đó đều thay đổi, hiện trường trở nên ồn ào.

Dương Phát cũng bị những lời này làm cho sững sờ, thừ người ra ở đó.

Không chỉ anh ta, mà gần như tất cả mọi người đều nghĩ sau khi Dương Phát tặng rượu sẽ khắc sâu vào trái tim Võ Sĩ.

Kết quả, người ta còn không thèm để ý đến anh ta!

Mà lúc này, Võ S¡ đã đi đến trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vừa nhìn thấy Vương Nhất, khuôn mặt của Võ Si vốn đang nghiêm túc, dần hiện lên nụ cười kích động, theo bản năng muốn hét lên, nhưng bị Vương Nhất lườm mà phải nuốt trở lại.

Võ Sĩ chỉ có thể đổi lại, không gọi Vương Nhất nữa, mà nhìn về phía Lý Khinh Hồng: “Cô Lý?”

Giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn khác với lúc nãy khi trách măng Dương Phát, giống như biến thành một người khác.

Mấy người Dương Phát đều sững sờ.

Mấy người Tần Vũ, Mục Lang đứng cách biển người không xa cũng đang cố gắng muốn nhìn rõ xem người Võ S¡ tiếp đón là ai.

Nhưng do quá đông, bọn họ không thể nhìn rõ được.

Lý Khinh Hồng vẫn có chút không dám tin: “Cô Lý, là đang gọi tôi sao?”

Võ Sĩ cười nói: “Lẽ nào ở đây còn có cô Lý nào khác?”

Lúc này Lý Khinh Hồng mới tin đang gọi cô, bởi vì ở đây cũng không còn cô Lý nào khác.

Võ Sĩ cười, nói: “Nếu như cô Lý không chê, tối nay cùng ăn cơm nhé.”

Bùm!

Câu này vừa được nói ra, tất cả những người ở đó đều cảm thấy kinh hãi.

Võ Sĩ, lại muốn mời Lý Khinh Hồng ăn cơm?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này công ty của cô sẽ phát triển đến mức nào?

Không chỉ bên phía truyền thông tuyên truyền một cách trắng trợn, người của hiệp hội võ đạo cũng có quan hệ tốt với Lý Khinh Hồng.

May mắn đến mức nào đây?

Lúc này, Dương Phát và ông chủ của những công ty kia đều trơ mắt nhìn, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Chương 1872

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1873


Chương 1873

Chỉ là cô vấn chưa kịp phản ứng lại, Võ S¡ sao lại là anh em của Vương Nhất chứ?

“Anh nói thật cho em biết, trong quân đội anh giữ chức vụ gì?”

Lý Khinh Hồng nhìn chăm chăm vào Vương Nhất, rất nghiêm túc hỏi.

Vương Nhất trâm mặc một lúc lâu, hiện tại vân không muốn nói thân phận thật sự của mình cho Lý Khinh Hồng biết.

Cuối cùng vấn là Võ Sĩ giải vây: “Chị dâu, chức vụ của đại ca rất bí mật, không tiện nói ra, nhưng nếu như nhất định phải nói thì đại ca được xem như là huấn luyện viên”

“Huấn luyện viên?”

Lý Khinh Hồng biến sắc.

Mặc dù cô không hiểu về phương diện này, nhưng cô cũng biết rất rõ, thân phận huấn luyện viên trong chiến thành quan trọng đến mức nào?

Một huấn luyện viên đã nghỉ hưu, học trò khắp nơi, đã từng dạy rất nhiều học sinh.

“Vậy lúc trước hai người ở sơn trang Anh Liệt, huấn luyện viên Ẩn Vu bổ sung sau đó cũng là chiến hữu của anh?”

Vương Nhất nhếch mối: “Anh ta là học sinh của anh.”

“Là người kém nhất.”

Vương Nhất suy nghĩ một lúc, lại nói thêm.

Bùm!

Lúc này, da đầu Lý Khinh Hồng đã nổ ra, nhìn Vương Nhất giống như nhìn thấy quỷ.

Ngay cả Ẩn Vu huấn luyện viên cũng là học sinh của Vương Nhất, vậy địa vị của Vương Nhất cao đến mức này?

“Đừng nói cái này nữa, đại ca, chúng ta sắp một năm không gặp rồi đúng không?”

Võ Sĩ¡ rất kích động.

Vương Nhất gật đầu, tính từ ngày trở về, cũng sắp một năm rồi.

Ba người đi đến một nhà hàng năm sao tên là “Bắc Hiên Các’ để ăn cơm.

Võ Si rót cho Vương Nhất một ly rượu: “Đại ca, em kính anh một ly, theo tập quán của Bắc Cảnh chúng ta, tối nay không say không về.

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh hơi cau này, có ý kiến rồi đó.

Vương Nhất xua tay: “Vợ tôi không cho phép uống say.”

Võ Si cũng không miễn cường, cảm thấy không được vui.

“Cho dù thế nào, hôm nay em cũng phải không say không về.”

Uống mấy chén vào bụng, mặt Võ Si hơi đỏ lên.

Lý Khinh Hồng lo lắng: “Võ si không sao chứ?”

Vương Nhất liếc nhìn, không để trong lòng: “Không cần quan tâm đến cậu ta.”

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.

“Ngài Võ Sỉ, có khách quý muốn gặp.”

“Khách quý gì? Mẹ nó, hôm nay không phải tôi đã nói rồi sao? Không tiếp bất kỳ vị khách nào? Hai khách quý quan trọng nhất đều đang ngồi trước mặt tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1874


Chương 1874

Võ Sỉ uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng bừng, ngay cả giọng nói cũng phiêu phiêu.

Lý Khinh Hồng có chút kinh ngạc nhìn Võ Si.

Trên bàn của anh ta đã đặt mấy chai rượu mạnh 30, 40 độ.

Người bình thường uống hết chỗ rượu này, đã bị thủng dạ dày từ lâu rồi.

Nhưng Võ Sỉ lại chỉ hơi say.

Vương Nhất vấn luôn yên lặng ăn đồ ăn, cười nói: “Tửu lượng của cậu thụt lùi rồi, mới có một chút như thế này đã không xong rồi?”

Lời này khiến Lý Khinh Hồng vô cùng kinh ngạc.

Như này còn là tửu lượng bị thụt lùi?

Lý Khinh Hồng đột nhiên nhớ ra một chuyện, lần đó ở Giang Thành, Thành Trâm lên kế hoạch để cô uống rượu với một số gia chủ, thực ra là muốn chuốc say cô, kết quả, một mình Vương Nhất uống đến mức khiến bọn họ nôn ra máu.

Lế nào, tửu lượng của Vương Nhất còn đáng sợ hơn?

Lần này Võ Sỉ trở về Giang Thành, có dẫn theo một vài đệ tử của Chiến Thần Nhất Mạch, người đang bẩm báo chính là một trong số đó.

Vẻ mặt của anh ta mang theo sự khó xử: “Thưa ngài, lai lịch của khách quý đến muốn gặp mặt có chút lớn, chỉ đích danh phải ăn cùng một bàn.”

Âm!

Giọng nói vừa rơi xuống, Võ Si đã đập mạnh tay xuống bàn.

Trong ánh mắt kinh hãi của Lý Khinh Hồng, chiếc bàn đá cẩm thạch chất lượng cao đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

“Láo xược!”

Vẻ mặt Võ Sỉ vô cùng u ám, tức giận nói: “Tôi nói rồi, hai vị khách quý quan trọng nhất đều đã ngồi trước mặt tôi, còn có ai quan trọng hơn hai người này?”

Lời này vừa được nói ra, tên đồ đệ không khỏi nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng thêm mấy lần.

Trong lòng thầm nói, một nam một nữ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào lại khiến tiên sinh coi trọng như vậy!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Võ Sĩ xua tay giống như đuổi ruồi nhặng: “Cậu nói với những vị khách quý muốn gặp tôi, bảo bọn họ đi đi, hôm nay tôi không rảnh, hoặc, bảo bọn họ đợi ở dưới tầng, đợi tôi ăn xong sẽ đi gặp bọn họ.”

Lời này vô cùng kiêu ngạo, nhưng nghĩ đến thân phận của Võ Si, kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu.

“Vâng, thưa ngài.”

Tên đồ đệ rời đi trước.

Võ Si lập tức mỉm cười: ‘Đại ca, chúng ta uống tiếp.”

Vương Nhất cười, chạm cốc với anh ta: “Thật sự không đi xem thế nào, ngộ nhỡ là một vị khách rất quan trọng thì sao?”

Võ Si lắc đầu: “Cho dù có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng đại ca và chị dâu!”

“Một cuộc điện thoại của anh gọi em đến để tăng thêm thể diện, em cũng đến rồi, Mục Lang gì đó là cái thá gì chứ?”

Trong miệng Võ Si lẩm bẩm, không rõ nói gì.

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh lại nhìn Vướng Nhất với ánh mắt kinh hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1875


Chương 1875

Võ Si là Vương Nhất gọi đến?

Vương Nhất cười, cũng để mặc anh ta.

Phòng khách ở bên dưới Bắc Hiên Các.

Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn đang ngồi ở đó.

Ông ta cứ tùy tiện ngồi, sự uy áp từ trên người ông ta tỏa ra cũng khiến người khác cảm thấy khó thở.

Chính là thủ hộ Tây Cảnh, Mục Lang.

Bên cạnh là mấy người Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm.

Hồng Giác Hải vì lý do thân phận nên đã rời đi trước.

Rất nhanh, đệ tử của Võ Sỉ đã đi xuống.

Tần Vũ lập tức đứng lên, hỏi anh ta: “Thế nào, ngài Võ Si đâu?”

Vẻ mặt tên đồ đệ vẫn rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tiên sinh nhà tôi đang tiếp đãi khách quý, mời mấy vị ngày mai hãy đến.”

“Hoặc ở đây nghỉ ngơi một lúc, đợi tiên sinh nhà tôi kết thúc bữa tiệc.”

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt Tân Vũ trở nên u ám hơn rất nhiều.

Mục Lang xua tay, mặt không biểu cảm nói: “Nói với Võ Si, Mục Lang-thủ hộ Tây Cảnh cầu kiến!”

Ai cũng cảm nhận được sự tức giận của Mục Lang.

Đường đường là thủ hộ Tây Cảng, lại lại đối xử như vậy!

Lúc nói những lời này, Mục Lang cũng phóng ra khí thế của mình.

Đột nhiên hơi thở lỗ mãng cuồn cuộn ập đến, khiến đệ tử của Võ Si biến sắc.

Từ trên người Mục Lang, anh ta có thể cảm nhận được một cơn sóng không yếu hơn ngài Võ Sỉ.

Anh ta còn lâu mới là đối thủ của Mục Lang.

“Được, được…”

Tên đệ tử chỉ có thể quay trở lại phòng bao, nói lại y nguyên những lời mà Mục Lang đã nói.

“Thủ hộ Tây Cảnh?”

Biểu cảm Võ Sỉ đột nhiên trở nên kỳ quái.

Vương Nhất cười, đặt đũa xuống: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, người đến gặp cậu là thủ hộ Tây Cảnh, cậu có gặp không?”

Lần này Võ Si do dự một lúc, dù sao, Mục Lang cũng là thủ hộ của tứ đại cảnh, ngang hàng với Vương Nhất.

Nhưng, anh ta vẫn từ chối.

“Không gặp, thủ hộ Tây Cảnh thì làm sao, vấn phải đợi.”

Võ Sỉ nói với đồ đệ: “Cậu đi nói với Mục Lang kia, Võ Si đang tiếp đãi khách quý tôn quý gấp một trăm lần ông ta, bảo ông ta đừng làm ồn!”

Trong lòng tên đồ đệ lộp độp, có chút sợ Mục Lang.

Nhưng bởi vì là đệ tử của Võ Si, nên chỉ có thể truyền đạt y nguyên những đến Mục Lang.

“Ông Mục, tiên sinh nhà tôi vẫn lựa chọn tiếp đãi vị khách phía trước, đi ra rồi gặp mặt”

Bùm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1876


Chương 1876

Lời này vừa được nói ra, khí thế trên người Mục Lang cuối cùng cũng bạo phát, ông ta không thể nhẫn nhịn được nữa!

“Võ Si này, đúng là ức hiếp người quá đáng! Tôi đường đường là thủ hộ Tây Cảnh, đã cướp người đón tiếp tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng lại hết lần này đến lần khác thất lễ với tôi!”

Giọng nói của Mục Lang như hồng thủy, cả phòng khách đều vang vọng giọng nói của ông ta.

Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm không khỏi cúi đầu xuống, không dám nói gì khi ở dưới loại khí thế như thế này.

Đây chính là thủ hộ Tây Cảnh, thực lực sâu không thể đoán được!

Chỉ mới lộ ra một chút khí thế, tất cả mọi người đã im bặt.

Ánh mắt u ám của Mục Lang đột nhiên rơi trên người tên đồ đệ: “Không phải Võ Si không ra sao? Vậy tôi sẽ ép hắn ta ral”

Bị Mục Lang nhìn chăm chằm, tên đồ đệ của Võ Si đột nhiên như gặp phải kẻ địch mạnh, cả người run lẩy bẩy.

“Ông Mục, ông muốn làm gì?”

Anh ta nhìn Mục Lang với ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, hỏi.

“Không có gì, chỉ mượn có thể của cậu dùng một chút thôi.”

Mục Lang cười khẩy một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí: “Tôi muốn xem xem, đồ đệ của mình bị thương đến mức gãy xương, có phải vẫn không muốn ra ngoài!”

Cả căn phòng đều vang vọng giọng nói ẩn chứa sát khí của Mục Lang.

Bùm!

Giọng nói lạnh lùng của Mục Lang vừa dứt, Mục Lang đã ra tay một cách ngang tàng.

Cả người ông ta đã biến mất ở vị trí ban đầu, trong nháy mắt giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt đồ đệ của Võ S¡.

“Ông Mục! Tôi là đồ đệ chiến thần, ông dám!”

Sắc mặt tên đồ đệ lập tức thay đổi, giống như gặp kẻ địch mạnh, cả người đẩy ra ba thước.

Lại né được một đòn của Mục Lang.

“Hả?”

Vẻ mặt Mục Lang hiện lên sự kinh ngạc.

Lúc nấy, ông ta chỉ tùy tiện tấn công giống như đang chơi đùa mà thôi.

Nhưng, cũng không phải là một người bình thường có thể chống đỡ được!

Nếu như là một võ giả bình thường, một quyền này rơi xuống chắc chăn sẽ bị phế nửa người!

Mục Lang cười: ‘Đồ đệ chiến thần sao, đúng là không bình thường.”

“Nhưng, cậu có thể cản được đòn tấn công tiếp theo không?”

Mục Lang chuyển chủ đề, ngay sau đó, cả người giống như một con mãnh hổ bổ nhào về phía tên đệ tử chiến thần.

Bùm!

Tên đệ tử chiến thần chỉ cảm thấy mình bị một chiếc xe khách có mã lực vô cùng lớn đâm phải, cả người như muốn gãy ra, bay ra ngoài.

Đập vào bức tưởng ở bên cạnh, một tiếng động lớn vang lên, cả bức tường vỡ nát.

Tần Vũ, Tần Vĩnh Nghiêm và những người khác đều sững sờ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1877


Chương 1877

Thực lực của thủ hộ Tây Cảnh lại mạnh đến mức này!

Quản lý khách sạn im bặt, không dám nói câu gì.

Tân Vũ liếc nhìn bọn họ, ném cho bọn họ một tờ chỉ phiếu trị giá 150 tỷ giống như đang bố thí.

“Số tiền này là chỉ phí dùng để tu sửa khách sạn, đủ đúng không?”

Ông chủ của Bắc Hiên Các cảm kích đến mức rơi nước mắt, vội vàng nhận lấy, liên tục gật đầu.

Tần Vũ lại cười: “Thực ra, các ông nên cảm thấy vinh hạnh, ông Mục đường đường là thủ hộ Tây Cảnh, ra tay ở nhà hàng của các ông, nhà hàng của các ông sẽ nổi tiếng!”

Ông chủ sao dám nói gì, chỉ có thể gật đầu.

“Đúng vậy, đúng vậy, nơi ông Mục làm tổn hại, chúng tôi chắc chắn sẽ không tu bổ, nói với bên ngoài, đây là ông Mục đánh vỡ, có ý nghĩa sưu tâm!

Mục Lang cười, ông ta rất thích nghe những lời nịnh hót này.

Nhưng, ông ta lại sải bước đi đến bên cạnh tên đồ đệ chiến thần đã bị thương nặng, cười nhếch mép: “Còn đứng dậy được không?”

Tên đồ đệ chiến thần che ngực, chịu đựng cơn đau, muốn đứng dậy.

Nhưng Mục Lang lại tùy ý giãm một cái.

Răng rắc!

Anh ta đã hôn mê.

Mục Lang lạnh lùng liếc nhìn người kia, trong ánh mắt không có một chút sự thương hại nào.

“Ở Tây Cảnh, nếu như có người không tuân theo quy tắc, đều là kẻ địch!”

Tần Vũ và những người khác lần lượt gật đầu.

Mục Lang nói với thuộc hạ của Tần Vũ: “Ném cái con chó chết đã bị hôn mê này đến phòng của Võ Sỉ, xem xem ông ta có ra ngoài không?”

Tần Vũ lập tức cho người đi làm.

Tất cả những chuyện xảy ra ở dưới tầng, Vương Nhất và những người khác đều không biết gì cả.

Ngay cả Vương Nhất cũng uống hết hai chai rượu.

Võ Si đã uống mười chai, đã say lắm rồi.

BịchI Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bao bị đạp mạnh ra.

Võ Si, Vương Nhất, Lý Khinh Hồng theo bản năng nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy có một người đàn ông mặc đồ đen giống như vệ sĩ, tiện tay ném một người cả người toàn là máu vào.

Nhìn thấy người mà cả người toàn là máu, ngực bị lõm sâu, sắc mặt Vương Nhất, Lý Khinh Hồng đều lập tức thay đổi.

Đây chính là đồ đệ của Võ Sỉ lúc nấy đã đến thông báo.

“Tông Vinhl”

Võ Si hét lên một tiếng, giọng nói kìm nén sự tức giận không nói nên lời.

Mặc dù anh ta đã say, nhưng vẫn nhận ra đây chính là đồ đệ của mình.

Tên đồ đệ chiến thần này tên là Tông Vinh.

Bùm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1878


Chương 1878

Ngay sau đó, cả người Võ Sỉ trở nên vô cùng tức giận, một luồng sát khí dày đặc bao phủ cả bầu trời, cuốn về phía tên vệ sĩ mặc đồ đen kia.

Anh ta đi thẳng đến trước mặt tên vệ sĩ, bóp cổ anh ta, giơ cao lên.

“Ai làm?”

Giọng nói của Võ Si vô cùng khàn, cũng vô cùng lạnh lùng.

Tên vệ sĩ mặc đồ đen vô cùng sợ hãi, dùng toàn bộ sức lực để nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Là…là ông Mục! Ông ấy nói, muốn xem xem…đồ đệ bị thương thành như thế này, có phải vấn không đi ra…

Nghe xong câu này, Vương Nhất cũng đặt đũa xuống, cả người toàn là sát khí.

Mấy năm không gặp, Mục Lang vẫn bá đạo giống như trước kia, coi mạng người như cỏ rác.

Nghe thấy những lời này, sát khí trong mắt Võ Sỉ càng nhiều hơn.

“Đã như vậy, cậu đi chết đi.”

Rắc một tiếng, Võ Si đã bẻ gãy cổ tên vệ sĩ mặc đồ đen kia, ném ra ngoài cửa sổ giống như một con chó chết.

Vương Nhất đi đến bên cạnh Tông Vinh, đặt ngón tay lên mũi anh ta, thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn còn thở, chỉ là bị thương quá nặng.”

Võ Si không nói gì, khuôn mặt tràn đầy sát khí.

“Cho dù là ai, ra tay với đệ tử chiến thần, chính là kẻ địch của Chiến Thần Nhất Mạch tôi!”

Theo lời của Võ Si, Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận rõ được bâu không khí trong phòng riêng đột nhiên trở nên ngưng trọng và trang nghiêm.

Không chỉ Võ Si mà ngay cả sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên âm trầm như nước.

“Dòng dõi Chiến Thần…”

Cô ta nghe thấy một danh từ mới.

Vương Nhất tức giận, cho dù như thế nào đi nữa thì thủ hộ Tây Cảnh Mục Lang lại dùng phương pháp tàn bạo như vậy để dẫn dụ Võ Sỉ ra ngoài, điều này có chút vô nhân đạo.

“Nếu anh ta là đệ tử Chiến Thần thì không thể ngồi chờ chết, mặc kệ đối phương ra tay thế nào thì anh ta cũng đều sẽ trả lại hết.”

Vương Nhất đặt ly rượu xuống, thần sắc lãnh đạm.

Võ Sỉ gật đầu: “Tôi còn chưa kịp nói cho anh Tông Vinh biết thân phận của anh thì đã gặp phải bất trắc, chuyện này đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.”

“Đi đi”

Vương Nhất nói với Võ Si: “Để cho ông ta biết dòng dõi Chiến Thần lợi hại như thế “

nào.

Anh và Lý Khinh Hồng ở trong phòng riêng, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên Vương Nhất cũng không có ý định ra tay.

Huống hồ anh và Mục Lang cũng chưa đến mức cần phải gặp mặt.

Dứt lời, Võ Si lập tức loạng choạng đi xuống lầu.

Mặc dù Lý Khinh Hồng nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa Vương Nhất và Võ Sỉ, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn tràn ngập lo lăng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1879


 

Chương 1879

“Anh ấy uống nhiều rượu như vậy còn đi đánh nhau, sẽ không sao chứ?”

“Hay là anh đi giúp anh ấy một tay đi?”

Cô ta không biết võ công, nhưng người bình thường nếu uống nhiều rượu như vậy lại còn đi đánh nhau thì nhất định rất dễ dàng bị người khác đánh gục.

Hơn nữa đối phương còn là thủ hộ Tây Cảnh, đây chẳng phải là bảo anh ta đi tìm đường chết sao?

Vương Nhất chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Không cần giúp, cậu ta sẽ tự mình lo liệu được.”

“Nhưng mà…”

Vương Nhất ngắt ngang lời cô ta: ‘Khinh Hồng, em đừng quên cậu ta là Võ Si.”

“Võ Si làm sao có thể thua trận được?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng cũng sửng sốt trong giây lát.

Đúng vậy, anh ta là Võ Si, mà Võ Sỉ thì làm sao có thể bại trận?

“Ngược lại là do em suy nghĩ quá nhiều…

Lý Khinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô ta nheo lại, nhìn chăm chằm Vương Nhất: ‘Anh còn có chuyện giấu em phải không?”

So với Võ Si, cô ta quan tâm đến thân phận của Vương Nhất nhiều hơn.

Thật ra ngay từ chuyện của Nhạc Sỉ, cô ta đã từng hỏi Vương Nhất về Thất Si, nhưng lúc đó Vương Nhất chỉ trả lời vài ba câu rất mập mờ, căn bản không phải là câu trả lời mà cô ta muốn.

Bây giờ, tận mắt nhìn thấy thái độ của Võ Sỉ đối với Vương Nhất, cuối cùng Lý Khinh Hồng cũng nảy sinh nghi ngờ.

Vương Nhất uống xong một ly rượu, trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên liếc nhìn cô †a: “Dù sao cũng phải nói cho em biết, hiện tại nói cũng không khác biệt lắm.”

Trong nháy mắt, tim Lý Khinh Hồng đập thình thịch.

Không biết tại sao cô ta lại có loại cảm giác kích động như vậy.

Cùng lúc đó, tại đại sảnh ở tâng một.

Mục Lang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai mắt nhắm chặt, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trong tay cầm ba quả óc chó nhẹ nhàng xoay chuyển.

Ông ta đã đợi được nửa tiếng rồi!

Nếu là lúc trước, dựa vào thân phận thủ hộ Tây Cảnh cùng địa vị của mình thì người nào dám bắt ông ta đợi lâu như vậy?

Thật là mạng lớn nhàn rồi!

Tân Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm và những người khác cũng yên lặng đứng sang một bên, không dám hó hé lời nào.

Thần sắc của Tần Hồng Long càng thêm ngưng trọng.

Anh ta đã kết liên minh với Vương Nhất, mà Mục Lang chính là chỗ dựa lớn nhất của Tần Vũ, anh ta đương nhiên không hy vọng Võ Sỉ thua cuộc.

Nhưng người bảo hộ Tây Cảnh quá mạnh!

Chỉ cần ngồi đó và phô trương hơi thở thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy kinh hoàng.

Nếu như dùng toàn lực thì sẽ như thế nào?

Trong lúc nhất thời, Tân Hồng Long thật sự không dám nghĩ tới.

Đùng! Đùng! Đùng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1880


Chương 1880

Đúng lúc này, trên tâng hai của khách sạn vang lên một loạt tiếng bước chân.

Trầm thấp mà dày nặng, hơn nữa còn một nông một sâu, không hề có quy luật.

Giống như một kẻ say rượu đi tới.

Sau đó, đám người Tần Vũ lập tức nhin thấy một thanh niên mặc đạo phục đơn giản, hai tay giấu trong túi áo.

Trên người anh ta không có bất kỳ khí chất mạnh mẽ nào, chỉ giống như một người bình thường thôi.

Nhưng vào thời điểm anh ta bước tới, Mục Lang vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đã lập tức mở mắt ra.

Roetl Vào lúc này, như thể một con rồng mở mắt, một luồng khí thế giống như Thái Sơn Bắc Đẩu lướt qua toàn bộ khách sạn.

Tần Vũ, Tân Hồng Long và những người khác đều run rẩy dưới hơi thở này như thể họ đang đối diện với một kẻ thù đáng gờm.

Ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng lảo đảo như muốn ngã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Ngài Mục, ngài sẽ toàn lực ứng phó phải không?”

Tần Vũ không nhịn được hỏi Mục Lang.

Mục Lang không đáp lại mà chỉ trâm giọng nói: “Tân Vũ, anh mau dẫn ông cụ đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta vẫn luôn dán chặt trên người Võ Si, có thể thấy ông ta cũng cực kỳ kiêng dè.

Sắc mặt của Tần Vũ và đám người Tần Vĩnh Nghiêm đều thay đổi rõ rệt.

Bọn họ nghe ra ẩn ý của Mục Lang.

Nơi này sắp bùng nổ một trận chiến kinh thiên động địa, để không ảnh hưởng đến những người vô tội thì tốt hơn hết nên để họ rời đi trước.

Bọn họ lại tập trung sự chú ý vào Võ Sỉ.

So sánh với khí thế hùng vĩ của Mục Lang thì Võ Si điềm tĩnh hơn rất nhiều, tựa như tơ liêu phấp phới lay động mà không có làn gió nào thổi qua.

Điều này khiến bọn họ không khỏi nghỉ ngờ, liệu đây có thật sự là Võ Si không?

Bất cứ vệ sĩ nào ở đây cũng có khí thế mạnh mẽ hơn anh tai “Đi ra ngoài!”

Mục Lang hét lớn một lần nữa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần này, âm thanh bừng bừng, giống như chuông lớn Đại Lữ vang dội.

Lúc này, Tân Vũ mới đưa Tần Vĩnh Nghiêm và Tân Hồng Long cùng rời khỏi khách sạn Bắc Hiên Các.

Nhân viên trong khách sạn cũng vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm hai người này.

Một bên là người bảo hộ Tây Cảnh, một bên là Võ Si, hai người đều là những nhân vật lớn đứng trên đỉnh cao của võ đạo.

Một khi đã ra tay thì nhất định sẽ như sao hỏa đụng địa cầu, chỉ sợ khó mà giữ được khách sạn!

Chỉ thấy Mục Lang chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Võ Si như chim đại bàng nhìn mồi.

Bùm!

Khi Mục Lang đứng lên, khí thế của ông ta tăng vọt, sát khí như thể gió lốc thổi quét qua.

“Anh chính là Võ Si, Võ Sơn Hà?”

Mục Lang thản nhiên lên tiếng, thuận miệng hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1881


Chương 1881

Nhưng Võ Sỉ lại khẽ cười lắc đầu: “Tôi chỉ là một kẻ lang thang khắp nơi, là Võ Sỉ thì sao, không phải là Võ Sỉ thì thế nào? Không thể so sánh với thủ hộ Tây Cảnh đường đường chính chính như ông.”

Nhất thời, ánh mắt của Mục Lang trở nên lạnh lùng, làm sao ông ta lại không nhận ra Võ Si đang chế giêu mình chứ?

“Cho dù anh có phải là Võ Si hay không thì tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao lại không gặp tôi?”

“Tại sao tôi phải gặp ông?”

Võ Sỉ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông là nhân vật lớn gì sao? Ông hẹn gặp thì tôi phải tới gặp ngay lập tức à?”

Bùm!

Lời này vừa nói ra, đám người Tần Vũ ở bên ngoài khách sạn cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Ngoài trừ kiêu ngạo thì không còn tính từ nào có thể hình dung được.

Tuy rằng Mục Lang đã bảo bọn họ rời đi, nhưng bọn họ cũng không đi xa, chỉ đứng chờ và quan sát ở cách đó không xa.

Cũng chỉ có Võ Sỉ mới có đủ can đảm và tự tin đáp trả như vậy.

Nếu như đổi thành bất kỳ một Si nào khác thì có lẽ Mục Lang đã tát đối phương rồi.

Dừng một chút, Võ Sỉ lại nói: ‘Nếu như Mục thủ hộ đặc biệt đến tìm tôi vì tôi đã trộm xếp hàng chào đón của ông thì tôi càng sẽ không gặp ông, chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Sắc mặt của Mục Lang vô cùng khó coi, ông ta thật sự vì chuyện này mà tìm tới tận cửa.

Không ngờ Võ Sỉ lại không thèm tiếp đón mình, trong cơn nóng giận, ông ta đã làm đệ tử của Võ Sỉ bị thương nặng.

“Đúng lúc, tôi cũng có một chuyện muốn Mục thủ hộ giải thích.”

Võ Si thay đổi chủ đề và hỏi Mục Lang: “Đệ tử Chiến Thần của tôi là do ông làm bị thương?”

Khi câu chất vấn này vừa được thốt ra, ánh mắt Võ Sỉ trở nên lạnh lùng, ẩn chứa một luồng sát khí, nhìn chằm chằm Mục Lang.

Đôi mắt của Mục Lang nhất thời rét lạnh, cả người dường như sụp xuống một cách mạnh mẽ.

Bởi vì ông ta cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang chậm rãi dâng lên.

Mà trung tâm của luồng khí đó chính là Võ SI: Loại khí tức này cho dù là Mục Lang cũng cảm thấy có chút áp lực.

“Không sai, do tôi đả thương.”

Nhưng ông ta vẫn mỉm cười kiêu ngạo, nhìn chăm chăm Võ Sỉ và nói.

Ông ta là thủ hộ Tây Cảnh, là một trong những người mạnh nhất nước H, sao có thể tỏ ra yếu thế được?

Kết quả là làm như vậy càng khiến ánh mắt của Võ Si ngày càng âm trầm, một tia sát ý lạnh lùng chợt lóe lên rồi biến mất.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Mục Lang càng thêm ngạo nghề: “Đây là lỗi của anh, nếu như không phải anh quá kiêu căng không muốn gặp tôi thì sao người kia lại bị tôi đả thương chứ?”

Câu nói này quá phách lối, ngay cả ánh mắt của Võ Sỉ cũng trở nên rét lạnh.

“Ông thật sự cho rằng như vậy à?”

Võ Si nhìn Mục Lang, giọng nói vô cùng băng lãnh.

“Đương nhiên.”

Mục Lang thản nhiên nói: “Tôi là thủ hộ Tây Cảnh, tôi muốn gặp ai thì người nào dám không gặp? Ở Tây Cảnh, đó là tử tội!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1882


Chương 1882

Bùm!

Vừa dứt lời, xung quanh Mục Lang cũng bùng lên một luồng khí kinh người, không phân cao thấp so với khí thế của Võ S¡.

Sau khi hai người gặp nhau, bọn họ cũng không lập tức chiến đấu mà không ngừng giảng co, cố găng áp đảo đối phương bằng khí thế của bản thân.

Không phải hai người sợ mà là với trình độ của bọn họ, cả hai không thể dễ dàng ra tay.

Một khi ra tay thì nhất định kết quả chỉ có thể là ngươi sống ta chết thôi.

Võ Si chỉ muốn giành lại bãi Tây, mà Mục Lang cũng muốn đối phương phải nhượng bộ.

Nhưng không ai bằng lòng cúi đầu cả.

Đây chính là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh.

Bầu không khí trở nên căng thẳng và nghiêm túc hơn, Võ Si nhìn chằm chằm Mục Lang: “Vậy ông có biết người vừa bị thương là ai không?”

“Là ai?”

Mục Lang thuận miệng hỏi, căn bản không quan tâm.

Từ trong miệng Võ Si chậm rãi nói ra bốn chữ.

“Đệ tử Chiến Thần.”

“Đệ tử Chiến Thần.”

Nghe vậy, ánh mắt của Mục Lang lập tức đông cứng lại, trên mặt để lộ vài phần kiêng dè.

Không có lý do nào khác.

Ông ta đã từng nghe qua bốn chữ “Đệ tử Chiến Thần”.

Cũng biết đệ tử Chiến Thần đại diện cho điều gì.

Trên lãnh thổ của nước H, bởi vì Võ Si mà đã thổi bùng lên một cơn gió thượng võ.

Nhưng Võ Sỉ cũng được dạy bởi một người nào đó.

Người khác không biết sư phụ của Võ Sỉ là ai, nhưng họ biết người kia có một danh hiệu là “Chiến Thần!

Mà Võ Sỉ cũng phát dương quang đại đạo thống, truyền bá khắp nơi.

Bất cứ ai gia nhập cũng đều được gọi chung là “Dòng dõi Chiến Thần’.

Ví dụ như các hiệp hội võ thuật ở các khu vực khác đều thuộc dòng dõi Chiến Thần.

Bất cứ đệ tử nào của Chiến Thần, cho dù là hội trưởng của hiệp hội võ thuật cũng muốn tự mình nghênh đón, có thể thấy thân phận cực kỳ cao quý.

Nhưng Mục Lang lại đánh trọng thương đệ tử Chiến Thần, có thể thấy Võ Si đã tức giận như thế nào.

Tuy nhiên, mặc dù các đệ tử của Chiến Thần có thân phận cao quý, nhưng họ vẫn không thể so sánh được với Mục Lang.

Cho nên Mục Lang cũng không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

“Cho dù là đệ tử Chiến Thần hay dòng dõi Chiến Thần cũng được, cho dù người mạnh mẽ đến đâu thì chung quy cũng dưới quyền nước H của tôi. Tôi là thủ hộ nhất cảnh, sao các người dám không nghe lời tôi?”

Mục Lang cười lạnh lùng.

Sau đó, ánh mắt của Võ Sỉ trở nên lạnh lùng hơn: “Nói như vậy thì Mục thủ hộ không muốn cho tôi một lời giải thích sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1883


Chương 1883

Mục Lang nheo mắt lại thật sâu: “Nếu không cho anh một lời giải thích thì anh có thể gây khó dễ gì được tôi?”

Ánh mắt Võ Sỉ lạnh lùng, đang định mở miệng.

Két!

Đột nhiên, một chiếc xe dừng trước khách sạn.

Cửa xe mở ra, một thanh niên tuấn tú mặc vest mang giày da bước vào.

“Cha nuôi, con đến đây giải vây giúp cha, là tên khốn khiếp không có mắt nào dám ngang ngược với cha?”

Chàng trai trẻ vẫn chưa nhận thức được người đang đứng trước mặt mình là Võ Sỉ tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng sắc mặt của Mục Lang hơi thay đổi: “Tân Nam, sao con lại tới đây?”

Nếu như Vương Nhất ở chỗ này, anh nhất định nhận ra người này, bởi vì anh ta chính là cậu chủ trẻ tuổi của Tân thị đã từng có xung đột với Vương Nhất, tên là Tân Nam.

Anh ta là con nuôi của Mục Lang, Ẩn chủ lệnh mà anh ta mang trước người cũng do Mục Lang đưa cho anh ta.

Tần Nam cười nói: “Nghe nói hôm nay cha nuôi đến Giang Thành, nhưng con chờ mãi không thấy cha nuôi tới, đến khi anh họ báo tin thì con mới biết có người xúc phạm cha nuôi.”

“Tên ngốc này…”

Bên ngoài khách sạn, sắc mặt của Tần Vĩnh Nghiêm thay đổi rõ rệt, vô thức nhìn về phía Tần Vũ.

Tần Vũ vội vàng lắc đầu: “Không phải cháu!”

Sau đó, Tần Vũ nhìn về phía Tân Hồng Long.

Tân Hồng Long bật cười thành tiếng: “Là cháu gọi, chúng ta đều ra ngoài nhưng lại không báo cho Tân Nam, nếu Tân Nam biết thì trong lòng sẽ rất bất bình.”

Ánh mắt Tần Vũ nhìn Tần Hồng Long trở nên sắc bén, nhưng anh ta không lên tiếng.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, anh ta đã nhìn thấu được mục đích của Tần Hồng Long khi làm như vậy.

Một tiếng thông báo này, Tần Nam sẽ bị Tân Hồng Long hại chết!

Tân Hồng Long cũng không muốn Mục Lang giành chiến thắng, vì vậy, anh ta đã nghĩ trăm phương nghìn kế để tạo ra một số biến cố làm xáo trộn cục diện.

Tất cả những gì anh ta có thể làm cũng chỉ như vậy thôi.

Anh ta không ngờ rằng chính sự nhiễu loạn của mình đã khiến Võ Sỉ đột ngột thay đổi mục tiêu.

Anh ta nhìn chằm chăm Tần Nam, đột nhiên mỉm cười với đối phương: ‘Anh vừa mới gọi ông ta là cha nuôi?”

“Phải.”

Tần Nam còn chưa ý thức được cái chết sắp ập xuống người mình, vẫn nhìn Võ Si một cách khinh thường: “Mắt chó mù lòa của anh, còn dám động đến cha nuôi của tôi. Anh có biết ông ấy là ai không? Ông ấy đường đường là thủ hộ Tây Cảnh…”

Đối mặt với sự ồn ào của Tân Nam, Võ Si không những không tức giận, ngược lại còn hài hước mỉm cười và nhìn về phía Mục Lang.

“Mục thủ hộ, ông đả thương một đệ tử của tôi, vậy thì tôi giết chết con nuôi của ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

“Anh dám?”

Lời này vừa nói ra, Mục Lang hoàn toàn †ức giận, trên mặt tràn ngập phân nộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1884


Chương 1884

Võ Sỉ cười lạnh một tiếng: ‘Cũng không phải do ông quyết định!”

Bùm!

Ngay sau đó, Võ Sỉ ngang nhiên xuất thủ.

Võ Sỉ vốn đang ở hành lang trên tầng hai, nhưng trong nháy mắt đã biến mất và xuất hiện vô cùng quỷ dị trước mặt Tần Nam, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên vươn về phía trước.

Tốc độ của đòn tấn công này nhanh đến mức ngay cả Tần Vũ đã luyện được nội lực mạnh mẽ cũng không thể nắm bắt được quỹ đạo tấn công của Võ Sỉ.

Chỉ thấy một dư ảnh mơ hồ và tiếng gió thổi vù vù.

“Đây chính là thực lực của Võ Si sao?”

Tân Vũ không nhịn được tự lẩm bẩm, thậm chí chỉ nhìn thôi mà anh ta cũng đã cảm thấy khiếp sợ.

Mục Lang hét lớn một tiếng: “Mau cúi đầu xuống!”

Bùm!

Trong tiếng hét to đó, Mục Lang cũng đã ra tay.

Ông ta là người duy nhất có thể chống lại Võ Si, nếu Mục Lang không ra tay thì Tân Nam sẽ chết!

Về phần Tần Nam, anh ta cũng sợ đến mức choáng váng, chỉ có thể dựa theo bản năng mà cúi đầu xuống.

Bùm!

Bàn tay của Võ Si cùng với cú đấm của Mục Lang nặng nề va chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đó, có một âm thanh như sấm sét rên vang.

Đó là từng quyền đánh vào thịt, từng cú đấm tàn nhân vào trong xương cốt Âm ầm!

Cả hai người đều là những kẻ mạnh hàng đầu trong lãnh thổ nước H này, cuối cùng bọn họ cũng đã ra tay.

Giống như sao hỏa đụng địa cầu, một luồng khí vô hình giống như làn sóng lan nhanh kịch liệt.

Rắc rắc!

Cửa sổ xung quanh trực tiếp sụp đổ và biến thành từng mảnh vỡ.

“Anh tự tìm cái chết đấy!”

Mục Lang gầm nhẹ, ánh mắt cũa ông ta tựa như đang nhìn một thi thể.

Võ Si không lùi mà tiến tới, ngày càng tăng thêm sức lực: “Tôi không có ý định làm kẻ thù với ông, tôi chỉ muốn giết đứa con nuôi này thôi. Nếu như ông tiếp tục cản trở thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Đây là chuyện mà Võ Sỉ phải làm.

Nhất là khi nghĩ đến thảm trạng cả người bê bết máu của Tông Vinh, anh ta lại không thể kìm nén được cơn lửa giận trong lòng.

Tuy rằng các cao thủ võ đạo không tranh chấp với đời nhưng không có nghĩa là không biết phát cáu.

Ngược lại, người luyện võ thường có sát tâm rất nặng, nếu không có sát tâm thì làm sao luyện được sát khí?

Nhưng Mục Lang sẽ để cho Võ Si đắc thắng sao?

“Nó là con nuôi của tôi, nếu anh dám làm gì nó thì chính là đang kết thù với tôi!”

Mục Lang nhìn chăm chằm Võ Sỉ, giọng nói lạnh lẽo như trời đông giá rét tháng chạp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1885


Chương 1885

Võ Si cũng không đồng tình: “Vậy ông tấn công đệ tử của tôi thì không sợ trở thành kẻ thù của tôi sao?”

“Dòng dõi Chiến Thần của tôi làm sao có thể biến thành một trái hồng mềm để mặc người khác ức hiếp được?”

Giọng nói của Võ Si càng lớn hơn, lại càng ẩn chứa sát ý, một quyền nện mạnh xuống.

Bùm!

Một cú đấm này cũng buộc Mục Lang phải lùi lại.

Ông ta thô bạo rút lui về mấy chục mét, khi lui về phía sau cũng kéo theo Tần Nam đang sợ đến mức mất hồn mất vía.

Hóa ra Mục Lang cố tình tỏ ra yếu thế để kéo Tần Nam đi.

Mục đích của ông ta chính là bảo toàn tính mạng của Tân Nam.

Nhưng Võ Sỉ vẫn không ngừng bám sát, chỉ với một cú giậm chân, anh ta đã bay lên không trung.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người quả thực giống như thần thánh vậy.

Ngay cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi trong phòng riêng trên lâu hai cũng bị giật mình bởi sự kinh động bên ngoài.

Bọn họ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Võ Si đang bay lên trời.

Cùng với Mục Lang đang trượt về phía Sau.

Cơ thể của ông ta gần như ngang với mặt đất một góc bốn mươi lăm độ, uốn cong giống như chiếc com pa, trong tay còn kéo theo Tân Nam.

Nếu như không biết rõ thân phận của bọn họ trước thì sẽ còn cho rằng bọn họ đang quay một bộ phim võ thuật.

Dù sao sự kiện như thế này xuất hiện trong thành phố cũng là điều quá mức kinh hãi.

Lý Khinh Hồng cũng sợ đến ngây người: “Cái này, bọn họ đang đánh nhau à?”

Vương Nhất mỉm cười nhạt, vẫn thản nhiên ngồi uống rượu.

“Anh vừa mới nói gì, Thất Sỉ là do chính anh sáng lập?”

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lý Khinh Hồng lập tức nhớ đến lời “thừa nhận” trước đó của Vương Nhất, vẻ mặt nhất thời kinh hãi.

Vương Nhất vừa rồi mới nói với cô rằng Thất Si là do chính anh sáng lập.

Anh chính là ân nhân của Thất Sĩ.

“Cái này, sao có thể chứ…”

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Lý Khinh Hồng khẽ há cái miệng nhỏ nhắn của mình, vô cùng khiếp sợ.

Vương Nhất cười nhạt: “Không có gì là không thể, trước khi trở thành Thất Sỉ thì bọn họ cũng giống như chúng ta, đều là những người bình thường cả.”

“Chẳng qua nếu so sánh bọn họ với con kiến thì họ chính là những con kiến mạnh mẽ hơn trong lĩnh vực chuyên môn tương ứng của từng người, chỉ như vậy thôi.”

“Cũng không phải anh vĩ đại hay mạnh mẽ hơn bọn họ, thế giới này bao gồm cả em đều bị tư tưởng vào trước là chủ đánh lừa.”

Vương Nhất nhìn về phía Lý Khinh Hồng, nói: “Anh không hề mạnh hơn bọn họ, chỉ là bọn họ được một người nhận ra, cho nên đã từ một con kiến nhỏ bé trở nên cường tráng hơn, trở thành cao thủ trong lĩnh vực của mình”“

“Mà anh chính là người kia.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1886


Chương 1886

Nghe Vương Nhất nói xong về “thuyết tương đối Thất Si”, Lý Khinh Hồng đã kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.

Vương Nhất lại chăm chú nhìn Lý Khinh Hồng: “Giống như vậy, em cũng chính là người đã khai quật được anh.”

“Nếu như không có em thì sẽ không tồn tại một Vương Nhất như hiện tại.”

Ánh mắt của Vương Nhất trở nên dịu dàng, mang theo một tia cưng chiều nhìn Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng năm tay Vương Nhất, khuôn Ì mặt cô ta tràn ngập cảm xúc.

Vương Nhất nói không sai, nếu như không có cuộc gặp gỡ không thân thiện của bọn họ vào đêm đó thì cũng sẽ không có thành †ựu trong tương lai của Vương Nhất.

Có lẽ Vương Nhất cũng sẽ quật khởi, nhưng khi đó, trong lòng anh sẽ chỉ còn lại mối hận thù đối với Kim Thúy Như.

Một người mang theo thù hận trong lòng thì không thể đi xa được.

Sự xuất hiện của Lý Khinh Hồng giống như một tia nắng mặt trời, mang đến chút an ủi và hy vọng trong những ngày tăm tối của năm năm trước Bởi vì đã từng bị tổn thương cho nên mới phải bù đắp.

Thân phận của Vương Nhất cũng đã được xác định, Thất Si đều gọi anh là sư phụ.

Nếu lời nói này truyền đi thì toàn bộ nước H sẽ sóng to gió lớn.

Nhưng Lý Khinh Hồng sẽ không làm như vậy, từ đầu đến cuối, Vương Nhất là người mà cô ta yêu, thủy chung như một, chưa từng thay đổi.

“Chờ Võ Si xử chuyện xong thì chúng ta sẽ về nhà.”

Vương Nhất mỉm cười nói với Lý Khinh Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Vương Nhất, hai người cùng nhau thưởng thức bầu trời đêm đầy sao của Giang Thành.

Cùng lúc đó, Võ Sỉ lại chiến đấu với Mục Lang thêm mấy chiêu nữa.

Phanh phanh phanh!

Hai người chỉ còn lại dư ảnh, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, đồng thời còn có từng tiếng đấm vào da thịt cùng vang lên.

Bên ngoài khách sạn, Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm, Tân Hồng Long càng xem càng kinh hãi, đây chính là thủ hộ Tây Cảnh Mục Lang, nếu như đổi thành những người khác thì e rằng cũng không thể cầm cự được một hiệp.

“Ông nội, ông nội… cứu cháu với!”

Lúc này, Tân Nam cũng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, cả người run lẩy bẩy.

Không có biện pháp, anh ta rất sợi Lúc đầu, anh ta còn cho rằng kẻ xung đột với cha nuôi chỉ là một tên lâu la không ra gì, dựa vào năng lực của mình thì giải vây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Không ngờ người kia lại là một ông chủ giấu mặt, thực lực còn có thể sánh ngang với cha nuôi của anh ta.

Điều này đã vượt quá khả năng của anh ta rồi.

Đừng nói là anh ta, ngay cả Tân Hồng Long, Tân Vũ cũng đều bó tay với cục diện trước mắt.

Bọn họ sinh ra trong Tần thị, người nào cũng đều có võ công, bọn họ biết sức mạnh của một gia tộc không phụ thuộc vào tiền tài quyền lực và địa vị mà phụ thuộc vào quy luật sinh tồn của thực lực.

Nếu như có thực lực thì tiền tài địa vị quyền lợi đều sẽ đến.

Đắc tội với một cao thủ võ đạo có thực lực mạnh mẽ như vậy là chuyện kinh khủng đến dường nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1887


Chương 1887

“Tần Nam, mau tới đây!”

Tần Vĩnh Nghiêm vội vàng ngoắc tay với Tân Nam.

Mặc dù năng lực của Tần Nam thua xa Tần Hồng Long và Tần Vũ, nhưng nói thế nào thì anh ta cũng là hậu bối của Tần thị, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn anh ta chết được?

Tần Nam liều mạng chạy về phía Tần Vĩnh Nghiêm.

Nhưng sau lưng lại truyên đến giọng nói lạnh lùng của Võ S¡.

“Chạy à? Chạy thoát được sao?”

“Võ Sỉ tôi đã muốn giết người thì ai có thể chạy thoát chứ?”

Tần Nam quay đầu nhìn lại, cả người nhất thời run lên.

Chỉ thấy Võ Si xuất hiện sau lưng Tần Nam một lần nữa, tung một quyền thật mạnh vào người anh ta.

“Ba nuôi, cứu conl”

Tân Nam hô to một tiếng.

Lúc này, Mục Lang cũng ra tay, đẩy lui Võ Sỉ.

Ánh mắt của Mục Lang lạnh lùng: ‘Võ Sỉ, anh chừa cho tôi thể diện, tôi sẽ trả toàn bộ tiền thuốc thang của đệ tử anh. Hơn nữa, tôi bảo đảm anh ta sẽ khôi phục lại thực lực như ban đầu!”

Những lời nói này dường như đã biến tướng thành một sự thỏa hiệp.

Bởi vì sát ý của Võ Si quả thực quá mạnh mẽ, dựa vào cấp độ cao thủ của anh ta, nếu Võ Sỉ thật sự quyết tâm muốn giết một người thì cho dù người cùng cấp bậc ngăn cản, cuối cùng nhất định cũng sẽ bị đánh chất.

“Mặt mũi? Thể diện của ông đáng giá hai lượng sao?”

Võ Si hoàn toàn không coi Mục Lang ra gì: “Hôm nay, anh ta phải chết!”

Lời nói chứa đầy sát khí lạnh lùng vang vọng khắp nơi, Võ Sỉ đã bày tỏ thái độ của bản thân.

Tân Nam, phải chết!

Ánh mắt của Mục Lang cũng dần dần trầm xuống.

“Anh đang khiêu khích tôi!”

Một người muốn giết, một người muốn bảo vệ, hai người đứng ở hai phía đối lập.

“Nếu đây là sự khiêu khích thì cứ cho là vậy đi.”

Bùm!

Ngay sau đó, Võ Sỉ tung một quyền thật mạnh ra, giống như tiếng sấm sét.

Nếu như Diệp Kình Thiên ở chỗ này, nhất định sẽ kinh hãi không nói nên lời.

Bởi vì đây chính là Bôn Lôi Quyền.

Chẳng qua Bôn Lôi Quyền của Võ Si vượt trội hơn nhiều so với Diệp Kình Thiên cả về tốc độ lẫn sức mạnh.

Ngay cả đôi mắt của Mục Lang cũng đông cứng, đồng tử đột ngột co lại.

“Bôn Lôi Quyền? Làm sao anh lại biết Bôn Lôi Quyên? Anh có quan hệ gì với thủ hộ Bắc Cảnh?”

Đôi mắt của Mục Lang lập tức trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Võ Sĩ.

Bốn cảnh chủ Đông Nam Tây Bắc đã từng chiến đấu với nhau vì tranh đoạt danh hiệu Ẩn chủ.

Cuối cùng thủ hộ Bắc Cảnh đã áp đảo toàn bộ và dễ dàng đánh bại ba cảnh chủ còn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1888


Chương 1888

Lúc ấy, cả người của thủ hộ Bắc Cảnh đều mặc quân phục, trên mặt đeo mặt nạ sắt, không thể nhìn thấy rõ mặt.

Nhưng Mục Lang đã quá quen thuộc với từng chiêu thức chiến thắng của anh.

Chính là Bôn Lôi Quyền!

Nghe vậy, Võ Si cười lạnh lùng: “Vấn đề này tốt nhất là tự mình tìm hiểu đi!”

Nếu để cho Mục Lang biết thủ hộ Bắc Cảnh cũng chính là người sáng lập dòng dõi Chiến Thần thì không biết biểu cảm của ông ta sẽ biến hóa như thế nào?

Võ Sỉ rất mong đợi.

Anh ta có dự cảm rằng ngày này sẽ không còn lâu nữa đâu.

“Đi chết đi!”

Võ Sỉ gầm lớn một tiếng.

Trong nháy mắt, anh ta bộc phát một sức mạnh cường đại, kình khí của anh ta gào thét giống như sấm đánh.

“Anh dám!”

Mục Lang cũng gầm lên đầy giận dữ.

Trong điện quang hỏa thạch cũng lao lên nghênh đón.

Bởi vì đã từng nhìn thấy sức mạnh của Bôn Lôi Quyền cho nên Mục Lang cũng lần đầu sử dụng sức mạnh của mình.

Mặc dù không phát huy toàn lực nhưng ông ta tin rằng sức mạnh này cũng đủ để chống lại Bôn Lôi Quyền của Võ Sỉ.

Bùm!

Nhưng khoảnh khắc hai người va chạm nhau, nụ cười trên khuôn mặt của Mục Lang lập tức cứng đờ.

Một lực đạo mạnh mẽ bùng phát trong lòng bàn tay, Mục Lang vô thức rút tay về.

“Không ổn!”

Sắc mặt của Mục Lang thay đổi rõ rệt, sau khi lùi về thì lại duõi ra theo bản năng.

Nhưng đã quá muộn.

Kẻ mạnh so chiêu với nhau, thay đổi trong nháy mắt.

Một khoảnh khắc do dự cũng đủ để dẫn đến cục diện thay đổi đến mức long trời lở đất.

Bôn Lôi Quyền của Võ Si đẩy lui Mục Lang, khiến cơ thể ông ta cứng ngắc.

Ngay sau đó, anh ta lại xuất hiện trước mặt Tân Nam như một bóng mạ, lạnh lùng nhìn người đối diện.

“Anh, anh muốn làm gì…

Tân Nam sợ tới mức tè ra cả quần, nước tiểu ố vàng thấm ướt quần.

Không nói lời nào, Võ Si đá một cú thật mạnh vào Tần Nam.

Bùm!

Nhất thời, cả người Tân Nam giống như một con diều đứt dây, bị đá bay ra xa.

Không nghiêng không lệch, đúng lúc rơi xuống bên chân của Tần Vĩnh Nghiêm.

HẠ Tần Vĩnh Nghiêm sợ tới mức quát to một tiếng và ngã xuống đất.

Ông ta đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom