Cập nhật mới

Dịch Kiều Đại Bài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,192
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Chương 40


☆ Chương 40:

Kiều Cầu vốn đang ăn, nghe thấy lời này liền đứng bật dậy, cau mày hỏi ngược lại:

"Em làm gì cơ?"

Kiều Cầu tuy hay ngại, không thích tranh chấp với người khác, nhưng cũng không muốn cứ phải nhường Chu Thư Dao mãi. Kiều Cầu vốn luôn được Giang Triển Tâm bảo vệ, cơ bản chẳng để kẻ nào có thể bắt nạt cậu được.

Nhường nhịn là lễ phép, nhưng không phải nhu nhược.

Chu Thư Dao nếu như không ép người quá mức như vậy, Kiều Cầu cũng sẽ không bật trở lại. Hẳn là do nhịn giận quá lâu, khiến Kiều Cầu nhớ lại hết mấy chuyện không vui lúc diễn cùng cô ta.

Chu Thư Dao càng tức giận hơn: "Cậu cố ý ném sâu vào trong áo tôi phải không?"

Kiều Cầu lạnh nhạt phủ nhận: "Không phải."

"Không phải? Chỉ có mình cậu đứng sau tôi, đó là lúc đóng phim! Cậu làm cái gì hả?"

Kiều Cầu càng thiếu kiên nhẫn: "...Em đã nói không phải thì tức là không phải."

Chu Thư Dao tức giận đến nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì tiếp.

Kiều Cầu cúi đầu nhìn Chu Thư Dao: "Chị là tiền bối, chuyện khác em có thể nhường chị. Nhưng chị không được lấy công việc ra làm trò đùa. Em mặc kệ chị có thành kiến gì với em, nhưng mong chị tập trung đóng phim cho tốt."

Nói xong ném túi snack trong tay xuống đất, tức giận đi về phía trước, đi được hai bước liền quay lại, nhặt túi snack lên, nặng nề nhìn Chu Thư Dao, phải chừng năm giây, lúc này mới quay đầu đi mất.

Trợ lý Tống vội vã đi theo, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, thấy Chu Thư Dao liếc mắt nhìn mình liền rụt cổ một cái, không dám lên tiếng.

Vẻ mặt Kiều Cầu nặng nề vô cùng, nhưng cậu không hối hận. Cậu cảm thấy bản thân đã nhịn Chu Thư Dao quá nhiều rồi. Hồi trước ở chung đoàn phim Lục Tiểu Phụng, Chu Thư Dao giở trò sao lớn, cãi nhau um sùm với đạo diễn, liên lụy cả Kiều Cầu nhưng Kiều Cầu cũng không để bụng. Không ngờ đến khi vào đoàn Kiếm khách rồi mà Chu Thư Dao vẫn còn ra vẻ đạo đức thế, hơn nữa còn ghê gớm hơn, cứ hễ vào cảnh diễn chung với Kiều Cầu là lại bày ra cái vẻ mặt chẳng ra làm sao, bảo cậu diễn sao đây?

Kiều Cầu buồn bực đi ra ngoài, đụng phải Diêu Khánh, thấp giọng nói: "Xin lỗi đạo diễn, em đi nghỉ một lúc."

Nói xong cũng không nghe Diêu Khánh đáp, cứ thế cúi đầu lao về phía trước, chân cậu dài, lúc bước nhanh như vậy trợ lý Tống không thể không chạy chậm cùng cậu, một lát sau liền thở hồng hộc, ở đằng sau gọi một cách đáng thương:


"Sếp ơi... em muốn đi đâu thế?"

Cậu ta biết tâm trạng Kiều Cầu không tốt, cần phải giải tỏa, nhưng đây là đường đi xuống núi đó. Bộ không tính đóng phim nữa sao?

Chuyện này tuyệt đối không được.

Trợ lý Tống đi theo Kiều Cầu tận tình khuyên nhủ, Kiều Cầu lại cứ như mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt tái nhợt vội vã đi về phía trước. Đến khi trợ lý Tống tưởng Kiều Cầu sẽ đi đến tận cùng đường thì thấy xe van của Lê Thượng.

Chỉ thấy Lê Thượng từ trong xe thò đầu ra, gọi Kiều Cầu:

"Cậu đi đâu thế?"

Trợ lý Tống đuổi theo thở hồng hộc, nói không ra hơi. Kiều Cầu càng không nói lời nào, chỉ cúi đầu, thế nhưng cuối cùng cũng ngừng lại. Lê Thượng cười: "Cậu ở đây hờn dỗi cái gì? Đoàn phim kết thúc công việc rồi à?"

Khi đang nói chuyện, xe đã chạy đến trước mặt Kiều Cầu, Lê Thượng ngoắc tay với cậu: "Mau lên đi. Cậu bỏ mặc đoàn phim lại bên đó là không ổn đâu."

Kiều Cầu ủ rũ, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.

"Được rồi, lên mau." Lê Thượng nhìn Kiều Cầu, "Có chuyện gì tới lại nói."

Kiều Cầu cũng không thích chia sẻ cảm xúc cá nhân cho người khác, lúc ngồi vào xe xong thì chỉ dựa vào thân xe, không nói câu nào, ngược lại trợ lý Tống kể lể lại cho Lê Thượng nghe, oán trách:

"Không phải em nói xấu đâu... mà Chu Thư Dao đó quá là không có đạo đức nghề nghiệp, đừng nói Kiều Thu của chúng ta chưa từng bắt nạt chị ta, mà có thật thì lúc đóng phim cũng phải chú ý chứ, anh thấy đúng không?"

Trợ lý của Lê Thượng là một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi, người hơi béo, nghe xong lời này, khuyên:

"Anh đừng nói lời này trước mặt người khác nhé. Chu Thư Dao này nổi tiếng ghê gớm lắm, cẩn thận lại gây phiền toái cho Kiều Thu nhà bọn anh đấy."

Trợ lý Tống có chút lúng túng, sờ mũi không đáp lại.

Kiều Cầu vẫn không lên tiếng, cúi đầu xem điện thoại, ngón tay thỉnh thoảng rụt lại, dường như đang đấu tranh dữ dội lắm.


Cậu đang đấu tranh xem có nên gọi điện thoại cho Giang Triển Tâm không. Mà sau đó lại nghĩ, thôi, giờ mình mà gọi nhất định sẽ không nhịn được mà tuôn ra những lời tiêu cực. Vốn Kiều Cầu đã lựa chọn muốn làm việc, trong công việc mà phát sinh phiền phức cũng không định nói cho Giang Triển Tâm biết. Dù sao Giang Triển Tâm từ trước tới giờ cũng không nói chuyện công việc cho Kiều Cầu.

Kiều Cầu dựa đầu lên trên cửa sổ xe, nhắm thật chặt mắt, nỗ lực ổn định tâm trạng của bản thân.

Cái này cần gì tức giận quá mức như thế, ai cũng có lúc tâm trạng không tốt còn gì, nói không chừng do Chu Thư Dao quá ghét sâu nên mới nhất thời không thể khống chế được cảm xúc.

...Đương nhiên, càng có thể là Chu Thư Dao quá ghét Kiều Cầu, nếu như vừa nãy là người khác trong trường quay khẳng định không phiền toái như vậy. Kiều Cầu thở dài trong lòng, không nói ra được trong lòng đang ủ rũ hay là đang tức giận nữa.

Có cảm giác thất bại khi lòng tốt bị người ta xem là lòng lang dạ thú.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã lái trở về điểm quay, Chu Thư Dao cùng đạo diễn đều ở đó chờ quay tiếp, thấy Kiều Cầu trở về, không ai nói gì thêm, mà vẫn bàn chuyện công tác với cậu như thường.

Kiều Cầu nghiêng đầu đi không nhìn Chu Thư Dao, quay người lại, liền thấy bên cạnh có thêm một chiếc xe việt dã, trông thôi đã thấy rất đắt tiền. Bởi vì trông quá phong cách, Kiều Cầu liền hỏi trợ lý Tống: "Đây là xe của ai thế?"

Đàn ông bẩm sinh ai mà chẳng thích xe, trợ lý Tống lắc đầu, cùng Kiều Cầu đi lên trước, muốn nhìn gần một chút.

Còn chưa tới gần liền nghe thấy tiếng cười của Lê Thượng: "Hai cậu đang làm gì thế?"

Trợ lý Tống hỏi Lê Thượng: "Đây là xe của ai vậy anh?"

Lê Thượng hất cằm ra sau lưng: "Cậu ta."

Trợ lý Tống thuận thế nhìn về hướng người tới, sau khi nhìn rõ mặt, "A ——" một tiếng rõ dài, ngạc nhiên vỗ vai Kiều Cầu, ra hiệu cậu nhìn qua.

Kiều Cầu nghi ngờ quay đầu lại, đợi thấy rõ người phía sau rồi, mắt đột nhiên trợn to, trong nháy mắt cảm thấy một dòng nước ấm vọt tới xoang mũi, mũi đau xót, đột nhiên không khống chế nổi cảm xúc.

Chỉ thấy một người mặc sơ mi trắng, hơi gầy, thật cao đứng đó, nhìn thấy Kiều Cầu quay đầu, liền đưa tay lên vẫy nhẹ với cậu.

Kiều Cầu lập tức nhận ra Giang Triển Tâm. Chỉ có Giang Triển Tâm, chỉ có Giang Triển Tâm, mới có thể cho cậu cảm giác toàn thân đều phải run sợ. Phía sau Giang Triển Tâm còn có mấy người cùng tới thăm đoàn phim, nhưng bây giờ Kiều Cầu chỉ có thể nhìn thấy một người.

Giang Triển Tâm đứng tại chỗ, phất tay với Kiều Cầu, muốn Kiều Cầu lại gần mình.


Trợ lý Tống nhận ra Giang Triển Tâm, vô cùng phấn chấn nói với Kiều Cầu: "Anh trai em tới rồi kìa!"

Kiều Cầu dùng sức xoa mũi, xấu hổ lại kiên định nói, "Ừ, em muốn ở với anh trai... Hôm nay chắc không diễn tiếp được."

Nói xong bỏ lại trợ lý Tống, nhanh chân đi về phía Giang Triển Tâm, lúc đi thì thấy tay phải Giang Triển Tâm cầm cái gì đó, nhìn kỹ thì phát hiện anh cậu đang hút thuốc. Tâm trạng Giang Triển Tâm trông có vẻ không tệ, ánh mắt hơi có chút mỏi mệt nhưng vẫn sáng ngời. Một điếu thuốc chỉ mới hút vài hơi liền kẹp ở ngón tay, rồi không hút nữa.

Giang Triển Tâm không nghiện thuốc lá, chỉ khi buồn bực hoặc căng thẳng mới hút mấy điếu. Kiều Cầu rất lâu rồi không thấy anh cậu hút thuốc nữa.

Cậu còn chưa đi tới trước mặt Giang Triển Tâm đã gọi:

"...Anh."

Giang Triển Tâm ngẩng đầu lên, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Kiều Cầu.

Sau khi thấy rõ ánh mắt Giang Triển Tâm, bước chân Kiều Cầu thoáng khựng lại, chuyển sang bước chậm, đi qua. Dưới cái nhìn của Kiều Cầu, Giang Triển Tâm vẫn luôn thật ôn hòa, khoan dung. Ánh mắt chất chứa tình cảm mãnh liệt như vậy, Kiều Cầu dường như chưa từng thấy qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu liền trở nên lo sợ, bất an.

Giang Triển Tâm không chủ động đi về phía trước, trên tay khói mờ thoáng uốn lượn bay lên.

Hắn vốn thấp hơn Kiều Cầu nửa cái đầu, hơn nữa còn không đứng thẳng, nên càng phải ngẩng đầu lên để nhìn Kiều Cầu.

Mà khí thế Giang Triển Tâm quá mạnh, Kiều Cầu muốn nhấc bàn chân lên thì lại đột nhiên cảm thấy thật nặng nề, Kiều Cầu cau mày, vừa muốn nói gì đó, bên cạnh đột nhiên có người khác đi tới, nắm chặt cánh tay cậu.

Kiều Cầu sững sờ. Vừa nãy tinh thần cậu quá mức tập trung nên không phát hiện bên cạnh có người lại đây.

Chỉ thấy Tiền Du Yến mặc một bộ đầm rất sang trọng, vui mừng đứng ở cạnh Kiều Cầu.

"Kiều Thu —— đóng phim chung với đạo diễn Diêu thế nào?"

Kiều Cầu căn bản không nghe thấy Tiền Du Yến nói gì, hơi lui về phía sau một bước, nghiêng đầu nhìn qua Giang Triển Tâm.

Giang Triển Tâm dập tắt điếu thuốc trong tay: "Tiểu Kiều."

Kiều Cầu liền ngượng ngùng cười với Tiền Du Yến, ra hiệu người phụ nữ ấy buông tay.

Giang Triển Tâm đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Kiều Cầu, chậm rãi đi về phía Kiều Cầu, tiến lên vươn tay ôm lấy cổ cậu, cằm gối lên bả vai cậu.

Kiều Cầu ngẩn người.


Hai người gần như vậy, Kiều Cầu thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của Giang Triển Tâm.

"... Xin lỗi," Giang Triển Tâm đột nhiên mở miệng, giọng thật khàn, "...Anh đến trễ. Xin lỗi, Tiểu Kiều."

Kiều Cầu: "...?"

Cậu kinh ngạc nhìn Giang Triển Tâm, hóa ra cậu đoán sai tình cảm mãnh liệt trong ánh mắt của anh ấy rồi, đó không phải vì thấy phiền toái, mà là hổ thẹn. Kiều Cầu cũng mặc kệ xung quanh có đầy nhân viên, vươn tay ra, ôm lại Giang Triển Tâm thật chặt.

Buổi tối ngày hôm ấy, Giang Triển Tâm và Kiều Cầu ở chung một phòng.

Đoàn phim phân cho Kiều Cầu vào ở phòng hai người, một giường đôi, Giang Triển Tâm vào cũng không cảm thấy chen chúc.

Lúc trợ lý giúp Giang Triển Tâm chuyển hành lý tới phòng Kiều Cầu, Tiền Du Yến nhìn Giang Triển Tâm với ánh mắt đầy kỳ lạ, nói:

"...Hai người ở chung thì chật lắm."

Giang Triển Tâm chỉ thản nhiên nhìn cô, bảo: "Không chật."

Kiều Cầu đóng phim về tới khách sạn, đã thấy Giang Triển Tâm tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trong phòng mình rồi. Cậu có chút lúng túng, một ngày lăn lê đóng phim khiến Kiều Cầu rất bẩn, cậu cầm khăn đi vào nhà tắm:

"Anh, em tắm đây."

Giang Triển Tâm chỉ "ừ" một tiếng.

Kiều Cầu ở trong phòng tắm chậm rì rì cởi qu@n áo, sau đó ngẩn người trước cái gương cao bằng nửa người. Cậu giơ tay lên, sờ vào mặt gương.

Người trong gương bởi vì gần đây công tác mệt nhọc, mí mắt hơi sưng lên, thân thể gầy trơ xương, chẳng còn vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính của một thanh niên gì cả, duy chỉ có một cái khiến người nhìn vào cảm thấy vừa mắt, có lẽ chính là khuôn mặt thanh tú cùng với sức sống của người còn trẻ.

Người như vậy, có gì đặc biệt chứ?

Kiều Cầu cười khổ một tiếng, đầu ngón tay trượt trên mặt kính, cậu xoay người, mở vòi hoa sen, để nước rửa sạch toàn thân.

Trời bắt đầu chuyển lạnh, nơi này lại gần núi nên buổi tối nhiệt độ càng thấp hơn. Kiều Cầu quên mang quần áo vào, lúc ra khỏi phòng tắm chỉ đơn giản quấn khăn ở bên dưới, mở cửa ra cái liền lạnh đến run lập cập.

Giang Triển Tâm vốn đứng ở cửa phòng tắm, tay phải cầm điện thoại trò chuyện với người khác, thấy Kiều Cầu đi ra, rất qua loa cúp điện thoại, khẽ cau mày: "Em không lạnh à?"

Hết chương 40
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,192
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Chương 41


☆ Chương 41:

Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."

"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."

"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.

Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."

Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."

Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.

Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả qu@n lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."

Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."

Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.

Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.

Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.

Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.

Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".

Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?

Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.

Cảm xúc của cậu...

Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.

Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.

Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.

Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.

Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:

"... Anh, em tắt đèn nhé."

"..."

"Buồn ngủ quá."

"..."

"..."

"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.

Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.

Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".


Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:

"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."

Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái qu@n lót, đang đánh răng trong nhà tắm.

Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.

Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."

Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."

Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"

"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."

Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."

Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."

"Đồ khách sạn không sạch."

"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.

Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.

Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.

Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.

Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.

Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:

"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"

Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."

"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.

Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.

Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."

Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."

"Anh biết. Cũng không đau đâu."

"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.

Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."

Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.

Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.

Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.

Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.

"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."


Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.

Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.

Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.

Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.

Anh trai Kiều Thu...

Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.

Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.

Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.

Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.

Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.

Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:

"Thế cũng được."

Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.

Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.

Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.

"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.

So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.

Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.

Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:

"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"

Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên: "Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."

"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."

"...Em quên mất." Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.

Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu: "Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."

Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người. Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: "Em để hết trong đó."

Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.

Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm. Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả qu@n lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên: "Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."

Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo: "Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."

Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa. Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.

Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.


Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc. Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa. Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.

Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.

Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của "gia đình".

Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?

Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.

Cảm xúc của cậu...

Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.

Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.

Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.

Dòng suy nghĩ trong lòng Giang Triển Tâm đột nhiên dập tắt, khoảnh khắc đó hắn chẳng muốn toan tính cái gì nữa, chỉ muốn đưa tay lên vuốt tóc em ấy, lẳng lặng mà nhìn vào mắt em ấy.

Kiều Cầu chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng:

"... Anh, em tắt đèn nhé."

"..."

"Buồn ngủ quá."

"..."

"..."

"..." Bàn tay Giang Triển Tâm vốn đang muốn sờ tóc cậu liền buông xuống, xoa huyệt thái dương đau nhức của chính mình, trầm mặc một hồi mới nói, "Tắt đi. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Kiều Cầu tắt đèn, nằm xuống cạnh Giang Triển Tâm, không biết tại sao tim lại đập loạn xạ. Thân thể cậu cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì hưng phấn nên vẫn chưa ngủ được.

Qua mấy phút, Giang Triển Tâm thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, rất nhẹ nhàng dịch người về phía Kiều Cầu. Động tác nhẹ đến mức Kiều Cầu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Sau đó Giang Triển Tâm ôm cánh tay Kiều Cầu.

Rất thân thiết, Kiều Cầu có cảm giác trong lòng lập tức "đầy".

Giang Triển biết Kiều Cầu chưa ngủ, tiến đến cạnh Kiều Cầu rồi dựa đầu vào vai cậu, giọng nói thật thấp, khẽ vang lên:

"Tiểu Kiều... anh xin lỗi."

Trái tim Kiều Cầu run lên, những oan ức khi bị xem thường ở đoàn phim mấy ngày qua suýt chút nữa là tràn ra, cậu vội vàng đè nén xuống, cố gắng không để phát ra âm thanh. Giang Triển Tâm không nói nữa. Kiều Cầu nhẹ nhàng lấy hơi, cảm nhận hơi ấm bên người, mệt mỏi kéo đến, lần này cậu nhanh chóng ngủ say.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kiều Cầu còn đang mơ màng, quờ quạng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Giang Triển Tâm mặc độc cái qu@n lót, đang đánh răng trong nhà tắm.

Kiều Cầu giơ cổ tay lên nhìn, phát hiện bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng. Thời gian đoàn phim tập hợp là bảy giờ, Kiều Cầu cũng nên rời giường.

Cậu vỗ vỗ mặt, đứng dậy khỏi giường. Giang Triển Tâm nghe được tiếng động, vội vàng súc miệng, hỏi Kiều Cầu: "Sao không ngủ thêm chút nữa."

Trong miệng là hơi thở thơm mát của kem đánh răng, Kiều Cầu dụi mắt: "Không ngủ tiếp được đâu. Đoàn phim bảy giờ phải tập hợp rồi."

Giang Triển Tâm vừa lui ra thì thấy Kiều Cầu muốn dùng bàn chải dùng một lần của khách sạn: "Em không mang bàn chải đi à?"

"Em để quên bên khách sạn ở Hoài Độ rồi." Kiều Cầu ngượng ngùng giải thích. "Cũng chưa kịp bảo trợ lý đi mua cái mới."

Giang Triển Tâm rũ mắt: "...Vậy em dùng cái của anh đi."

Kiều Cầu sững sờ: "Nơi này có mà anh."

"Đồ khách sạn không sạch."

"..." Kiều Cầu do dự một chút, rốt cuộc cầm bàn chải của Giang Triển Tâm để đánh răng. Bóp một tí kem đánh răng ra, rồi bỏ vào miệng, cảm giác bàn chải ướt nhẹp, rất mềm.

Giang Triển Tâm giơ tay lên xoa tóc Kiều Cầu, rồi ra khỏi nhà tắm.

Đoàn phim đưa bữa sáng tới, Kiều Cầu và Giang Triển Tâm ngồi đối diện nhau ăn, Giang Triển Tâm xé thịt đùi gà ra kẹp vào trong màn thầu, đưa tới bên môi Kiều Cầu để cậu ăn.

Kỳ thật trong tay Kiều Cầu đã cầm một cái, nhưng khi tay Giang Triển Tâm đưa tới, cậu vẫn há miệng ra. Lượng ăn của Kiều Cầu rất lớn, cái màn thầu to bằng nắm tay, ấy thế mà cậu chàng vẫn có thể một hơi ăn liền năm, sáu cái, thêm một cái như giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.


Miếng này cậu cắn hơi lớn, không cẩn thận cắn phải ngón tay Giang Triển Tâm. Kiều Cầu chỉ cảm thấy hàm răng đụng phải cái gì đó cưng cứng, tiếng cắn giòn tan vang lên, Giang Triển Tâm giống như bị giật điện đột nhiên rút tay về.

Kiều Cầu vội vã hé miệng, trong miệng còn ngậm đống đồ ăn, mơ hồ nói:

"Cắn... phải tay anh ạ? Anh đau không?"

Giang Triển Tâm lắc đầu: "Không đau."

"Để em xem." Kiều Cầu vội đứng lên, nắm lấy khuỷu tay của Giang Triển Tâm.

Ngón trỏ tay phải của Giang Triển Tâm có một dấu răng rất sâu, xung quanh bị bầm lên. Kiều Cầu ảo não cau mày, vừa xin lỗi vừa lấy thuốc ra, giơ tay Giang Triển Tâm lên để bôi thuốc.

Giang Triển Tâm vươn tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn nhíu của Kiều Cầu ra, "Đừng cau mày thế."

Kiều Cầu rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Em... Không phải cố ý đâu."

"Anh biết. Cũng không đau đâu."

"..." Sự an ủi của Giang Triển Tâm lại chẳng thể khiến Kiều Cầu an tâm, đồ ăn trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống, má phải phồng lên trông y như con sóc đang ngậm quả thông, bị dọa đến mặt không còn chút máu nào nữa.

Giang Triển Tâm thấy cậu sợ đến như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, chờ cậu bôi thuốc lên ngón tay của mình xong liền cầm ngón tay của Kiều Cầu lên: "...Anh muốn cắn lại."

Nói xong cắn nhẹ lên ngón tay của Kiều Cầu. Dù Giang Triển Tâm cắn rất nhẹ nhưng Kiều Cầu lại phản ứng dữ dội, cậu cấp tốc rụt tay về, nắm chặt thành quyền, lông mày nhăn lại trông có vẻ đau đớn.

Kiều Cầu cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật, tóc gáy đều dựng cả lên, không dám tin mà nhìn Giang Triển Tâm.

Giang Triển Tâm cũng hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn thấy ngón tay Kiều Cầu bị hắn cắn hơi sưng lên, đó là dấu vết lưu lại do bị chạm vào gai độc của sâu lông, đến giờ còn chưa khỏi.

Giang Triển Tâm không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, đó là biểu cảm mà trong lần đầu gặp gỡ, Kiều Cầu đã không nhịn được mà lánh xa, vì thế Giang Triển Tâm liền cúi đầu giấu đi.

"...Hòa nhau rồi nhé." Hít sâu mấy hơi xong, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, Giang Triển Tâm mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cầu, "Nào qua đây, ăn cơm tiếp."

Tim Kiều Cầu đập rất nhanh, cố gắng thả lỏng, ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, sửng sốt một hồi mới phát hiện trong miệng mình còn đồ ăn, vội vã nuốt vào, lại sợ đạo diễn lại đây giục, nên ăn càng nhanh hơn, bị nghẹn đến mức phải uống vài ngụm sữa đậu nành xuống mới đỡ.

Mấy ngày quay phim, Diêu Khánh rất đau đầu, nóng đến bốc lửa, buổi tối cũng chẳng ngủ được. Việc khiến vị đạo diễn này nóng nảy đương nhiên là tại vấn đề lúc quay Kiếm khách rồi. Vấn đề lại xuất hiện ngay giữa nam chính và nữ chính của phim mới chết chứ.

Diêu Khánh biết giữa Kiều Thu và Chu Thư Dao có chút mâu thuẫn, nhưng lúc chọn vai thì cân nhắc bỏ qua, cứ thế chọn Kiều Thu. Sức mê hoặc của Kiều Thu thật sự là quá lớn, không chỉ sau lưng cậu ta là phòng làm việc Lê Thượng, mà ngay cả Lê Thượng cũng có thể vì cậu diễn viên này chịu nhận vai phụ, mà người anh kia của Kiều Thu cũng làm người ta phải toát cả mồ hôi hột.

Kiếm khách căn bản không phải lo vấn đề đầu tư, mà hiệu quả đầu tư lại rất quan trọng.

Anh trai Kiều Thu...

Huống chi, dù bỏ qua, không đề cập tới bối cảnh thì bản thân Kiều Thu cũng rất xuất sắc. Lúc trước Diêu Khánh cảm thấy cậu không hiểu chuyện, vụng về ngốc nghếch, nhưng đến trường quay rồi thì hiểu được tại sao đạo diễn Từ Giao lại khen Kiều Thu như vậy.

Thiên phú của cậu ta thật sự là quá tốt, hơn nữa còn rất nỗ lực. Ngay cả những cảnh diễn chung với Lê Thượng, Kiều Thu cũng chẳng hề lộ ra vẻ yếu thế, điều này khiến người khác chẳng thể nào nhận ra Kiều Thu chỉ là diễn viên mới, cũng không nhịn được mà phải liên tục khen ngợi.

Là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn xuất còn chẳng xuất hiện vấn đề gì, Diêu Khánh còn chỉ sợ là nếu khen Kiều Thu nhiều quá sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo đấy. Cùng lúc đó, một ưu điểm khác của Kiều Thu cũng hiện ra, ấy thế mà bản thân cậu chàng lại rất khiêm tốn, biết trước biết sau.

Lê Thượng cũng không ngờ Kiều Thu có thể phát huy tốt như vậy, sau sự kinh ngạc thì phần lớn chính là cảm giác vui mừng. Lê Thượng sau khi ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, gặp được không ít những nhà nghệ thuật khiến người đời kính nể, nhưng hầu như đều là những bậc lão làng, tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều. Người trẻ như Kiều Thu đã ít lại càng thêm ít. Có thể nói đây chính là kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài, đóng phim cũng không thấy mệt như trước đây. Dù là kiểu người hay xoi mói như Diêu Khánh, thì mấy cảnh diễn chung của Kiều Thu và Lê Thương phần lớn đều một lần là qua.

Ngược lại với sự thuận lợi trong cảnh diễn của Kiều Thu và Lê Thượng, chính là cảnh chung của Kiều Thu và Chu Thư Dao. Không chỉ có Chu Thư Dao không vào trạng thái, mà ngay cả Kiều Thu cũng diễn rất sượng, chẳng có tí tự nhiên mềm mại nào như lúc đóng với Lê Thượng.

Diêu Khánh quay nhiều phim như vậy, đương nhiên biết nguyên nhân ở đâu, ngày đó trong rừng trúc Chu Thư Dao nổi cơn tam bành, quát không muốn đóng tiếp cùng Kiều Thu, Diêu Khánh tức giận, lạnh lùng quăng ra câu:

"Thế cũng được."

Nói xong liền lấy kịch bản đã thảo luận chỉnh sửa với biên kịch Tôn từ lâu ra. Ngày hôm sau kịch bản mới liền xuất hiện trên tay của tất cả nhân viên trong đoàn, mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt.

Trong kịch bản này, đất diễn của Chu Thư Dao bị cắt đi hơn một nửa.

Thời điểm ký hợp đồng, Chu Thư Dao ký vai nữ chính, nhưng bây giờ nhìn kịch bản, đất diễn còn không bằng vai nữ phụ mấy bộ điện ảnh khác. Những cảnh diễn chung với Kiều Thu ngoại trừ cảnh quan trọng, phần lớn gần như đều bị cắt sạch. Những cảnh không cắt, cũng đều là cảnh đã quay xong từ mấy hôm trước, cho thấy Chu Thư Dao chỉ cần vào giai đoạn cuối xuất hiện một lần nữa, còn đâu thì chẳng còn cảnh nào để quay.

"..." Lúc Chu Thư Dao đọc kịch bản, tay run cả lên, ngấm ngầm không biết là đã ném kịch bản bao nhiêu lần, nổi cơn bao nhiêu bận, nhưng bề ngoài thì ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.

So với Diêu Khánh tai to mặt lớn, Chu Thư Dao rõ ràng không bằng, lúc trước đã chọc vào không ít phiền phức, cô ta tuyệt đối không thể mất đi nhân vật này, không thể lưu lại một chút ấn tượng không tốt trước mặt Diêu Khánh.

Cô ta yên lặng rời khỏi đoàn phim, lúc gần đi mặt mày tái nhợt, nhưng chẳng dám lên tiếng lý luận. Thậm chí còn từng nhiều lần cầu xin, tạ lỗi với Diêu Khánh.

Diêu Khánh "Hừ" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy:

"——Tôi chưa nói với cô hả? Không được chọc vào Kiều Thu. Cô có nghe lời tôi không? Giờ thì hay rồi, cưỡi trên đầu hổ, tôi đã bảo rồi đấy, mẹ nó, đáng đời!"

Hết chương 41
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,192
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Chương 42


☆ Chương 42:

Kiều Cầu sau khi nhận được kịch bản mới cũng lật xem qua, trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu quả thật không biết phải diễn chung với Chu Thư Dao thế nào, bởi diễn với Chu Thư Dao thật còn không bằng đóng chung với đá, kéo thấp cả trình độ diễn của Kiều Cầu xuống.

Tuy rằng nói thế này thì không hay lắm, nhưng bản thân Kiều Cầu cảm thấy, Kiếm khách chủ yếu nói về sự đối chọi giữa Niếp Uân và Hàn Phóng, còn vai nữ chính này có cũng được không có cũng chẳng sao, đơn giản là thêm chút dịu dàng trong bối cảnh tàn khốc của thời Chiến quốc, với cũng là tăng thêm chút cảnh tình cảm mà khán giả muốn coi. Nhưng Chu Thư Dao diễn chẳng ra tí dịu dàng nào, thế thì thà bỏ đi còn hơn.

Kiều Cầu vốn không nghĩ ra là do có người gây áp lực mới tạo thành kết quả như vầy, chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng, có điều người trong cuộc mơ hồ, người ngoài thì lại hiểu rõ. Hầu như mọi người sau khi nhận được kịch bản mới xong đều hiểu một chuyện.

—— đó là một loại áp lực cực kỳ kinh khủng, khiến mọi người chẳng ai dám thở mạnh.

Khiến Diêu Khánh cũng không thể không cúi đầu.

Diêu Khánh à, thật ra cũng chẳng phải bị gây khó dễ thật. Vị đạo diễn này vốn cũng biết quá rõ diễn xuất của Chu Thư Dao rồi, cho dù không có tác động bên ngoài thì kịch bản cũng muốn sửa lại từ lâu. Theo như Diêu Khánh nói, sự dịu dàng của Kiếm khách căn bản không thể hiện ở chuyện tình cảm nam nữ. Diêu Khánh đã nghĩ kỹ điểm này, bởi vậy hồi trước đã bảo biên kịch Tôn viết sẵn mấy bản, trong đó có một bản gần như không có phát triển tuyến tình cảm.

Một điểm của Kiếm khách khiến người xem cảm động chính là tình người, hơn tất cả chính là tình thân của Niếp Uân và mẹ, chị gái.

Cũng giống như Kiều Cầu nói, cậu không hiểu tình cảm Niếp Uân đối với mẹ, chị gái của mình. Bởi vậy, những cảnh quay miêu cảm tình cảm giữa Niếp Uân và mẹ, chị gái là những phân cảnh khó thứ hai, chỉ đứng sau những cảnh diễn chung với Chu Thư Dao. Sau khi quay xong cảnh ở rừng trúc, đoàn phim liền lập tức di chuyển đến địa điểm tiếp theo, địa điểm lần này là một thảo nguyên hoang vu, cây cối thưa thớt, tại đó sẽ quay cảnh Niếp Uân lúc nhỏ bị bắt đi sung quân.

Do thời gian làm việc của Lê Thượng cực kỳ quý giá, nên tiến trình quay đều là quay trước những cảnh hắn xuất hiện, sau đó mới từ từ quay sang các cảnh còn lại. Đoạn bị bắt sung quân vốn là cảnh mở đầu trong Kiếm khách, nhưng do chỉ cần Kiều Cầu và diễn viên quần chúng, nên đến giờ mới đi quay.

Giang Triển Tâm đ ến rừng trúc tìm Kiều Cầu, rồi ở lại một ngày, buổi tối hôm sau liền muốn theo đoàn phim đến địa điểm tiếp theo. Kiều Cầu vốn tưởng Giang Triển Tâm đ ến thăm mình một ngày rồi phải đi, nên ở sân bay cứ kéo tay Giang Triển Tâm mãi, lưu luyến không muốn rời.


—— Em không muốn để anh đi.

Câu nói này cứ lần vần ở cổ họng, nhưng chẳng thể nói ra. Kiều Cầu sợ sẽ ảnh hưởng công việc của Giang Triển Tâm.

Bởi các mối quan hệ trong đoàn phim Kiếm khách khá phức tạp, Kiều Cầu không muốn hòa nhập vào, nên mới để lại ấn tượng "chín chắn, sống nội tâm" cho các nhân viên trong đoàn, khá có xu thế thừa hưởng tính cách chân truyền của Giang Triển Tâm. Bởi vậy thật khó tưởng tượng ra cảnh Kiều Cầu khi gặp anh trai lại bám người như thế này, làm nhân viên nào đi ngang qua thấy vậy đều cười trộm.

Giang Triển Tâm bận rộn suốt nhiều ngày qua chính là muốn có nhiều thời gian đi theo Kiều Cầu, bởi vậy đoàn phim đi đâu Giang Triển Tâm liền theo tới đó, đồng hành cùng Kiều Cầu. Nhưng chuyện này hắn không nói rõ cho Kiều Cầu biết. Giang Triển Tâm biết Kiều Cầu hiểu lầm, nhưng vẫn muốn để mặc Kiều Cầu bám mình một hồi nữa. Hắn cùng Kiều Cầu đi tới cổng VIP, sau đó dừng lại.

Có đôi lúc Giang Triển Tâm thiếu nhẫn nại, cũng nghĩ có nên ép Kiều Cầu, hỏi rõ trong lòng Kiều Cầu rốt cuộc nghĩ như thế nào không. Nhưng dẫu trước đó có chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu, thì lúc thấy người thật rồi, mọi tính toán trước đó đều bay biến. Đối mặt với Kiều Cầu, Giang Triển Tâm như một thằng nhóc ngây ngô, vắt mũi chưa sạch, những từ như ứng phó điêu luyện, thành thạo, thản nhiên thường được dùng trên người hắn đột nhiên chẳng thể sử dụng được. Đối với người mình thích, Giang Triển Tâm cũng là một người bình thường thôi.

Kiều Cầu méo miệng nhìn Giang Triển Tâm, tay phải nắm chặt vạt áo anh cậu, vành mắt cũng ửng đỏ, cuống họng kéo căng ra, nếu không phải cố gắng nhịn xuống, phỏng chừng đã khóc lớn rồi.

Giang Triển Tâm hoà ái nhìn Kiều Cầu, đến gần thân thiết xoa cổ cậu, một hồi lâu mới mở miệng hỏi dò:

"Tiểu Kiều à..."

"..."

"...Có đồng ý để anh đi theo em tiếp không?"

Tiếng nói của hắn vừa thấp lại trầm, dường như ngay cả không khí cũng chấn động lên, Kiều Cầu đỏ mắt gật đầu, giang hai tay ra ôm cổ Giang Triển Tâm. Kiều Cầu cao hơn Giang Triển Tâm một chút, lúc ôm như vậy, Giang Triển Tâm vừa vặn có thể đặt cằm lên vai Kiều Cầu. Đây là cách ôm thường thấy giữa những người yêu nhau, Giang Triển Tâm vòng tay ôm lấy cái eo gầy gò của Kiều Cầu, lẳng lặng nhắm mắt lại.


Trợ lý Tống đứng bên cạnh vừa gửi xong hành lý, cầm máy ảnh mượn của người khác trong tay, nhìn thấy Kiều Cầu và Giang Triển Tâm, cười đi tới.

"Sao vậy? Kiều Thu, em không vui à?"

Cuống họng Kiều Cầu thoáng nghẹn lại, lắc đầu một cái, không nói lời nào.

"Để em chụp cho hai anh em một tấm ảnh nhé." Trợ lý Tống quỳ một chân xuống đất, "Hai anh em đều cao như vậy."

Đối với diễn viên mà nói, chiều cao Kiều Cầu có hơi cao quá, mấy diễn viên đóng chung với cậu đều rất khổ, vì vậy không thể không đi giày cao gót được. Nhưng chiều cao của Giang Triển Tâm lại rất phù hợp, cơ mà đương nhiên cũng chẳng ai dám bảo Giang Triển Tâm làm diễn viên rồi.

Kiều Cầu buông tay xuống, vòng qua cổ tay Giang Triển Tâm, hơi động lòng: "Anh, chúng mình chụp ảnh chung đi."

Hai người ở chung năm năm, ảnh chụp không ít, nhưng số ảnh chụp chung lại chẳng nhiều. Giang Triển Tâm suy nghĩ một chút, "Ừ" một tiếng, đi tới cạnh Kiều Cầu, đứng sóng vai cùng cậu.

Kiều Cầu lại cảm thấy tư thế như vậy trông hơi ngố, vì vậy đi ra sau lưng Giang Triển Tâm, hai tay khoác lên vai Giang Triển Tâm, hơi cúi người, dựa cằm lên cánh tay, mặt của hai người liền một trước một sau tựa sát vào nhau. Tư thế nũng nịu như vậy thật sự không hợp với hai anh chàng cao to như thế này chút nào. May là Kiều Cầu trông kiểu tươi trẻ, ngọt ngào, mắt lại to, nên trông cũng không hại mắt người khác gì.

Trợ lý Tống không nói gì, chỉ "tanh tách" chụp hình liên tục, vành mắt Kiều Cầu lại đỏ, không biết đang nghĩ đến cái gì, trong lòng rất khó chịu, không nhịn được cúi đầu, mũi hơi xót. Giang Triển Tâm nghe được tiếng cậu hít mũi, hơi quay mặt qua, giống như đang dỗ dành mà dùng sống mũi cọ lên má Kiều Cầu.

Chờ Trợ lý Tống chụp xong, ba người cùng vào đường VIP, Kiều Cầu nói với Giang Triển Tâm: "Anh... đưa em tới đây thôi."

Giang Triển Tâm ngước mắt nhìn Kiều Cầu, dừng một chút: "Anh đi cùng em."


"...?" Kiều Cầu sửng sốt.

"Đi thôi." Giang Triển Tâm kéo cổ tay Kiều Cầu, "Em đi đâu, anh theo đó. Sau này không để em ở một mình nữa."

"..." Kiều Cầu đi được hai bước, từ từ phản ứng lại, đuổi theo Giang Triển Tâm hỏi, "Anh, anh không về làm việc sao?"

"Không đi làm." Giang Triển Tâm nghiêm túc nhìn Kiều Cầu, thấy mặt mũi cậu chàng đầy vẻ vui sướng.

Kiều Cầu liền nín khóc mà mỉm cười, liên thanh hỏi: "Có thật không?"

Giang Triển Tâm kéo tay của cậu lại, "ừ" một tiếng, ánh mắt chân thành, thấp giọng khẳng định: "Là thật."

Giang Triển Tâm nói được làm được. Ngoại trừ lúc Kiều Cầu đóng phim, hai người gần như lúc nào cũng ở cạnh nhau, nhờ vậy Giang Triển Tâm cũng nhìn thấy trạng thái khi làm việc của Kiều Cầu.

Hắn không biết khả năng diễn xuất của Kiều Cầu rốt cuộc xuất sắc thế nào, chỉ cảm thấy rất chân thực, ngoài ra cũng luôn nghe thấy đạo diễn khen ngợi cậu.

Kiều Cầu mặc vào quần áo của đoàn, là một bộ áo giáp cứng sẫm màu liền thân, chuyên gia trang điểm vô cùng tài năng, dựa theo khuôn mặt Kiều Cầu vậy mà hóa trang biến hóa trở về bộ dạng thiếu niên lúc mười lăm, mười sáu tuổi.

Kiều Cầu đóng vai Niếp Uân, trong bối cảnh quốc gia tiến hành trưng binh, trong thôn tất cả người trẻ tuổi đều bị bắt đi khổ sai. Cảnh diễn đầu là cảnh riêng của Niếp Uân và mẹ, mẹ cậu đang giục cậu trốn nhanh lên, tránh bị trưng binh.

Người mẹ già có tất cả bốn người con trai, ba người con lớn đã chết trong chiến loạn những năm qua, chỉ còn lại mỗi đứa con nhỏ là Niếp Uân. Mẹ già đi đứng bất tiện đang vội vã lấy từ trong nồi ra ba miếng bánh cuối cùng của nhà, đặt hết vào tay Niếp Uân, sau đó dùng sức đẩy cậu ra khỏi nhà, bà dùng hết sức như vậy, đẩy con trai suýt nữa là ngã sấp xuống. Người đàn bà gầy yếu tựa như dùng hết sức mạnh của toàn thân, đẩy xong, cả người cũng quỳ xuống mặt đất.

Nước mắt của bà muốn chảy cũng chẳng chảy xuống được.

Niếp Uân ngơ ngác nhìn mẹ, miếng bánh trong tay nóng đến phỏng tay, cậu thậm chí còn không kịp nói lời cáo biệt, cũng không quay đầu lại nhìn mẹ một cái, cứ thế chạy trốn cùng bốn thiếu niên khác trong thôn.


Trong thôn đều là tiếng chửi bậy, tiếng khóc la. Niếp Uân cùng người trong thôn chạy đi, trốn tạm vào ruộng lúa mạch.

Ba máy quay đồng thời di chuyển theo Kiều Cầu, ngay cả tiếng hít thở của cậu cũng không bỏ qua, quay lại mọi góc cạnh về người thiếu niên này.

Kiều Cầu nắm chặt miếng bánh trong tay, lòng bàn tay bị bỏng đỏ đậm như màu máu, ngay cả như vậy cậu vẫn nắm chặt không buông. Cậu cũng không có vẻ thương cảm, chỉ có sự kinh hoảng hiện ra trong lúc chạy trốn, như con nai rừng đang hoảng sợ, cùng với hình ảnh người mẹ già đau khổ gần chết tạo nên sự tương phản to lớn.

Xuyên qua màn hình, Diêu Khánh nhìn biểu cảm của Kiều Cầu, như có điều suy nghĩ mà sờ cằm.

Trước khi quay, Diêu Khánh đã từng nói đại khái suy nghĩ của bản thân cho Kiều Cầu biết, hi vọng cậu có thể biểu hiện ra sự sợ hãi, ngoài ra còn có chút bi thương khi bị ép rời nhà, thương cảm cho sự chao đảo của cuộc sống xung quanh.

Kiều Cầu lúc đó gật đầu đồng ý, nhưng lúc diễn thật rồi, Kiều Cầu hoàn toàn quên mất lời Diêu Khánh dặn. Thật giống như đang bị sợ hơi quá. Ngoại trừ sợ hãi, điều khiến người khác khắc sâu ấn tượng chính là cảnh cậu nắm chặt ba miếng bánh trong tay kia.

Không cần bất kỳ nhắc nhở nào, ai cũng có thể nhìn ra Niếp Uân rất coi trọng ba miếng bánh này, có thể nói cậu ta không thấy khổ sở khi phải rời nhà, thậm chí còn bởi vì ba miếng bánh nóng này mà mừng rỡ.

Loại diễn xuất đối lập một trời một vực với kịch bản này khiến Diêu Khánh cảm thấy thú vị.

"Đây có thể là một loại so sánh." Biên kịch Tôn ở trong điện thoại nói như vậy với Diêu Khánh, "Lúc trước có khát vọng đối với việc rời nhà, người thiếu niên tùy tiện, không biết mùi lo âu, sau này ra ngoài chịu ức hiếp, rồi nhớ tới mẹ, nhớ quê nhà. Thế này rất ổn đấy."

Diêu Khánh cũng cảm thấy loại mâu thuẫn này rất đặc biệt, thế nên trừ những sai lầm quá rõ ràng, còn lại toàn để mặc Kiều Cầu tự diễn giải, tự phát huy bản thân.

Kiều Cầu chỉ cảm thấy diễn xuất càng ngày càng không bị gò bó, nhưng trạng thái không gò bó này lại khiến cậu bị áp lực lớn hơn. Bởi cậu không biết mình diễn xuất thế nào. Không ai nói với cậu.

Quay cảnh nào là qua cảnh đó, thuận lợi đến kỳ lạ.

Hết chương 42
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,192
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Chương 43


☆ Chương 43:

Màn đêm đen kịt, Niếp Uân trốn một mình trong ruộng lúa mạch rậm rạp, thấp thoáng nghe được tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần. Cậu biết đám người bắt binh đã tới, cậu trốn không được, vì vậy đành nín thở, cúi đầu nhìn mấy miếng bánh đã nguội ngắt trong tay, đột nhiên cậu ra sức nhét vào miệng, không một chút tiếng động, như con hổ đang đói bụng cố gắng nuốt trọn cái bánh vào bụng.

Cho dù ánh sáng mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên kia đang đói bụng, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Ánh mắt cậu lúc này còn hung ác hơn cả loài thú hoang, động tác nuốt vào còn đáng sợ hơn cả những con hổ đói lâu ngày.

Niếp Uân nuốt quá nhanh, nghẹn đến mức nước mắt ứa ra, nhân viên xung quanh đều im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nặng, cùng lúc nhìn Niếp Uân nuốt bánh càng lúc càng nhanh, không khí tựa như quánh lại, trong tiếng bước chân vang vọng, ba miếng bánh nhét chặt vào miệng thiếu niên gầy trơ xương, miệng cậu khô khốc chảy cả máu, thời điểm trước khi bị đám người đến bắt lấy...

Niếp Uân ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, nước mắt lặng yên đua nhau rơi xuống.

Hình ảnh này khác hoàn toàn với những gì được phác họa trong kịch bản, vốn là muốn Niếp Uân khủng hoảng kêu lên, ngay cả cảnh khóc cũng không phải im lặng mà khóc như thế này.

Loại tuyệt vọng đó không phải là loại tuyệt vọng một cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nên có, càng khiến người khác cảm thấy nặng nề là khi Niếp Uân bị bắt, trong ánh mắt có một thứ ánh sáng không thể giải thích được.

"...Đại khái là vì cậu ta cuối cùng đã nuốt được bánh xuống bụng nhỉ." Diêu Khánh thở dài, để những nhân viên khác nghỉ ngơi, còn mình ngồi xổm ở đấy, cầm điếu thuốc, liên tục rít vào mấy hơi.

Ban nãy Kiều Cầu ăn quá nhanh, giờ dạ dày cứng như nhét đá vào, cậu cau mày đi về phía Giang Triển Tâm, vừa mới ngồi xuống liền bị Giang Triển Tâm kéo đến bên mình.

"...Anh ơi."

Giang Triển Tâm không lên tiếng, thò tay xoa nhẹ chỗ dạ dày cho Kiều Cầu.

Kiều Cầu liền nằm xuống, thả lỏng người để anh cậu xoa.

Bàn tay Giang Triển Tâm thật ấm áp lại mạnh mẽ. Hồi Kiều Cầu mười lăm tuổi mới được hắn nhận nuôi, tiêu hóa rất kém, nên lần nào ăn cơm xong cũng được Giang Triển Tâm xoa bụng cho.

Kiều Cầu nhắm mắt lại. Đóng phim quá kích động, tay của cậu bây giờ vẫn còn hơi run, cậu hít vào một hơi thật sâu để làm chậm lại nhịp tim của mình.

Giang Triển Tâm yên lặng nhìn Kiều Cầu, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"...Tiểu Kiều."

"Hả?"


"Em còn muốn tìm mẹ không?"

Kiều Cầu mở mắt ra, thắc mắc: "Sao anh lại hỏi thế?"

Giang Triển Tâm trả lời: "Vừa nãy xem em đóng phim, đột nhiên nghĩ đến."

Nghĩ tới, liền hỏi.

Kiều Cầu "à" một tiếng, chậm rì rì đáp: "...Chắc thôi ạ."

"..."

"Có thể tìm được thì đã tìm được từ lâu rồi." Kiều Cầu dụi đầu vào chân Giang Triển Tâm, dừng một chút, nói tiếp, "Vẫn là không có duyên rồi."

"..." Giang Triển Tâm vò tóc Kiều Cầu, trầm giọng hỏi, "Nếu có duyên thì sao?"

"Nói sau đi." Kiều Cầu liền nhắm mắt lại, "Em cũng không muốn... không muốn có thêm một người nhà. Có anh... Có anh, là được rồi."

Cơn gió nóng sau khi bị mặt trời thiêu đốt thổi về, tay áo lay động, giọt mồ hôi vừa toát ra tức thì bị thổi khô mất.

Giang Triển Tâm vuốt tóc Kiều Cầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt, muốn nói lại thôi.

Diêu Khánh ngồi xổm hút liền mấy điếu, đứng dậy gọi Kiều Cầu qua:

"Hay là, diễn lại cảnh nãy theo kịch bản nhé?"

Khi quay phim Diêu Khánh luôn mang thái độ "Không muốn nghe cũng phải nghe", có thể sử dụng ngôn từ mang tính thương lượng như vậy quả là hiếm có.

Kiều Cầu "Dạ ——" một tiếng: "Vâng."

Mà lần quay thứ hai, mới diễn được một nửa, Diêu Khánh liền kêu dừng, Kiều Cầu còn tưởng mình diễn hỏng, trong lòng liền hoảng sợ, lại thấy Diêu Khánh lôi thuốc lá trong túi ra, vẻ mặt đầy lo lắng.


"Không quay, không quay nữa!"

Kiều Cầu biến sắc, sao không quay nữa?

"Hóa ra là thế kia." Diêu Khánh nhìn Kiều Cầu, ngữ điệu kiên quyết. "Không cần quay lại nữa."

"..."

Việc để Kiều Cầu tự mình phát huy đã tạo ra một lỗ hổng, kế tiếp là không thể ngăn lại được nữa. Diêu Khánh không chút hạn chế nào về chuyện kịch bản với biên kịch Tôn, tình cờ có ý tưởng thú vị nào đột phát, có thể đổi kịch bản tại chỗ luôn, kịch bản ban đầu cũng có thể trở nên khó biết trước, cứ vậy mà lao về phương hướng kỳ lạ.

Người mẹ lớn tuổi vì chiến loạn mà mất đi ba người con trai, chồng cũng qua đời vì bệnh tật, trong nhà chỉ còn đứa con nhỏ là Niếp Uân. Hàng xóm đi chợ bán một số món hàng nhìn thấy Niếp Uân bị bắt làm khổ sai, nhận lời nhờ vả mà cầm tín vật về giao cho mẹ Niếp. Tín vật là Niếp Uân đã nhổ xuống một sợi tóc dài. Da tóc trên thân thể, nhận được từ cha mẹ, nay trả lại cha mẹ. Để tránh nỗi lẻ loi hiu quạnh, nước mắt làm hỏng mắt mẹ, mà ngay cả một vật để có thể nhớ về cũng chẳng có. Ở tình huống như vậy, mẹ Niếp dù đã khóc đến mờ mắt vẫn kiên quyết rời khỏi quê hương đất tổ cả đời người, dựa theo lời kể lại của người hàng xóm, bắt đầu lên đường tìm kiếm con.

Bà đi mãi, đi mãi. Người phụ nữ lớn tuổi, tay trói gà còn không chặt, dựa vào tình yêu thương con cái, chịu đói, vượt ngàn dặm tìm con.

Niếp Uân ở trong quân sống cũng chẳng dễ dàng. Cậu bị bắt làm khổ sai, chỗ làm vừa bẩn vừa mệt, cơm còn không đủ ăn, đêm nào cũng đói bụng đến chẳng thể ngủ được, ngày đến không dậy nổi, trải qua những ngày khốn khổ tột cùng.

Nhưng hắn chưa bao giờ oán giận, cũng chẳng than đói bụng.

Cậu bắt đầu nhớ tới mẹ già ở nhà.

Ở nhà, Niếp Uân đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn rất nhiều, vì nuôi sống đứa con này, mẹ già bớt ăn lại, tất cả đều để Niếp Uân ăn. Bởi vậy Niếp Uân chưa bao giờ kêu đói bụng, bởi cậu biết mẹ còn đói hơn mình.

Một ngày nọ, Niếp Uân đột nhiên nhìn thấy một bà lão lưng còng rất nặng, run rẩy đi về phía này.

Dưới ống kính, vẻ tư lự trên mặt Niếp Uân biến đổi, công cụ trên tay loảng xoảng rơi xuống đất. Cậu ra sức chạy về phía người phụ nữ kia. Hành động của Niếp Uân khiến giám công chú ý, bọn chúng dùng đao nhọn dí vào ngực Niếp Uân, thô lỗ đẩy xuống.

"Mẹ! Mẹ!" Niếp Uân trợn to mắt, khàn cả giọng gào lên, "Buông tôi ra! Đó là mẹ của tôi!"

Người phụ nữ ở đằng xa, vóc người thấp bé, ngoại trừ Niếp Uân, dường như chẳng ai nhìn thấy. Giám công đương nhiên không chịu, cho là cậu muốn chạy trốn, ra tay càng nặng.


"Để tôi qua! Đó là mẹ của tôi, bà ấy không thấy tôi, tôi phải qua đón bà ấy, bà ấy không nhìn thấy đâu..."

Nước mắt Niếp Uân tựa con suối dâng lên, làm ướt khuôn mặt đen thui, để lại hai vệt màu trắng.

Thiếu niên ra sức giãy dụa, giám công dùng sức áp chế, tình cảnh hỗn loạn.

Kiều Cầu đóng phim quá mức tập trung, lúc giãy dụa không nhịn được dùng toàn sức, hai mắt đỏ sậm, tựa như chịu oan ức thấu trời. Mà bản thân cậu lại là kẻ có sức mạnh không nhỏ, diễn viên quần chúng đóng vai giám công áp chế cậu không được, vừa không dám dùng sức, vừa sợ không đè ép được sẽ mất chén cơm, cuối cùng bất chấp, kêu người bên cạnh, liên hợp giẫm Kiều Cầu trên đất.

Niếp Uân nằm trên mặt đất thất thanh khóc lớn, trên người chịu không ít đấm đá, cậu hoàn toàn không để ý, lâm vào nỗi bi thương cực đại, khàn giọng kêu r3n.

Chờ đến khi Diêu Khánh kêu ngừng, Kiều Cầu vẫn nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời căn bản không đứng dậy nổi.

Lúc mới vừa bị giám công giẫm trên đất, Kiều Cầu chỉ cảm thấy trong đầu như có dây cung bị đứt dây, máu ào ào vọt tới trên mặt, huyệt thái dương nảy lên "thình thịch". Có khoảnh khắc, cậu tựa như thấy trước mắt biến thành màu đen, giống như hôn mê, không còn ý thức nữa, ngay cả hô hấp cũng không cảm giác được, Kiều Cầu tưởng bản thân sắp chết.

Nhưng cũng chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi, khi phụ tá xông lên nâng cậu dậy, Kiều Cầu lung lay bước đi, còn xua tay, an ủi người khác:

"Không sao... Không sao... em quá kích động thôi."

Kiều Cầu rời xa kịch bản quá mức, nhưng xung quanh không ai chỉ trích cậu. Cậu thoạt nhìn đau lòng như vậy, giống như tự mình trải qua vậy. Diêu Khánh bảo tất cả nhân viên tắt đèn, nghỉ ngơi, vỗ vai Kiều Cầu: "Cậu diễn rất tốt."

Kiều Cầu cười cũng không nổi, không cho trợ lý đi cùng, tự mình đi qua một sân cỏ trống trải không người qua lại, nằm ngửa trên đó, lặng lẽ dùng mu bàn tay che mắt. Cậu hiện tại không muốn gặp người khác, mà Giang Triển Tâm lại đến tìm cậu, ngồi ở bên cạnh cậu.

Kiều Cầu dùng tay kéo góc áo Giang Triển Tâm:

"Kỳ lạ, thật kỳ lạ. Anh ơi, em vốn tưởng mình sẽ không bao giờ vì đóng phim mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân."

Giang Triển Tâm trầm mặc, sờ mặt Kiều Cầu.

—— Tiểu Kiều, em có còn muốn tìm mẹ không?

Giang Triển Tâm rốt cuộc không hỏi câu này được. Hắn mơ hồ đã biết được đáp án.

Thời gian quay Kiếm khách kéo dài tới hơn hai tháng, quá trình quay chụp rất gian khổ, lúc chính thức đóng máy, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc hoành tráng mừng công, Lê Thượng, Chu Thư Dao đều có có mặt.

Đoàn phim hộ tống diễn viên đến tận cửa nhà hàng, người hâm mộ nghe tin đến đây vô cùng nhiệt tình, bao vây quanh nhà hàng, người đến đông nghịt, vô số cánh tay chìa ra, yêu cầu ký tên hoặc bắt tay.

Kiều Cầu rất bình tĩnh đối mặt tình huống như thế, bởi cậu cảm thấy mình không nổi tiếng, phỏng chừng chẳng ai biết cậu đâu, người đến đây chắc phần lớn đều là người hâm mộ Lê Thượng, dù sao trong nước Lê Thượng rất được yêu thích, hơn nữa bản thân Lê Thượng cũng có sức hút của một ngôi sao điện ảnh.


Kiều Cầu đi theo sau Lê Thượng, nhìn Lê Thượng mỉm cười chào hỏi cùng người hâm mộ, bản thân cậu chỉ cúi đầu, đút tay vào túi quần.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối, trước khi đi Kiều Cầu đã cùng Giang Triển Tâm ăn cơm trước, không còn đói nữa, cho nên cũng không cảm thấy buồn bực về chuyện đã đến nhà hàng rồi mà còn phải đối mặt với một đám người.

Trong lúc Kiều Cầu tốt tính chờ đợi vị tiền bối phía trước bắt tay, chụp ảnh với từng người hâm mộ một, đột nhiên nghe thấy có người gọi to mình:

"—— Thu Thu! Thu Thu!". 𝐓ruyện‎ cop‎ từ‎ trang‎ _‎ 𝐓RuM𝐓RU𝐘E𝖭.V𝖭‎ ‎ _

Hồi Kiều Cầu ra mắt không dùng tên thật, mà là lấy chữ "Thu"* có âm gần giống, nghệ danh đổi thành "Kiều Thu". Mới bắt đầu không quen, nhưng bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe có người gọi, cậu liền thắc mắc mà quay đầu sang hướng âm thanh phát ra lớn nhất.

*Cầu đọc là [qiú] 求, Thu đọc là [qiū] 秋

Ngay khi Kiều Cầu quay qua, đám người lập tức rối loạn, có người không nhịn được hét ầm lên, lấy hơi, lớn tiếng gọi tên Kiều Thu.

Kiều Cầu ngẩn ngơ, vội vàng nhìn về phía Lê Thượng, chỉ thấy Lê Thượng gật đầu với cậu, vì vậy Kiều Cầu giơ tay lên vẫy tay với người hâm mộ, âm thanh run rẩy:

"......À."

Kiều Cầu cảm thấy rất lúng túng, một cái tay khác luống cuống tìm túi trên người, cúi đầu. Kiều Cầu chỉ cảm thấy máu như dồn hết về mặt, đột nhiên thấy biểu hiện bản thân không được phóng khoáng tự nhiên do thiếu kinh nghiệm trước những cảnh tượng hoành tráng này, xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Lê Thượng thấy thế nhanh chân đi đến cạnh Kiều Cầu, dẫn cậu cùng đi tới nhà hàng, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm với Kiều Cầu đang đứng cách mình khoảng một bước chân:

"... Lục Tiểu Phụng truyền kỳ sắp chiếu."

Kiều Cầu hơi cúi người nghe Lê Thượng nói chuyện, nghe vậy, "dạ" một tiếng.

"Đoàn phim bên kia đã bắt đầu tuyên truyền về cậu, sau này có gặp phải người hâm mộ, cũng đừng căng thẳng như vậy."

Lê Thượng đi không nhanh như Kiều Cầu, Kiều Cầu cúi người nghe hắn nói vậy liền không khống chế được tốc độ, mấy lần xông tới trước, rồi lại lùi trở về, Lê Thượng túm luôn cánh tay Kiều Cầu, cùng cậu sóng vai mà đi, hỏi: "Nghe thấy không đấy?"

Kiều Cầu gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Nghe thấy ạ."

"Đừng đỏ mặt."

"... Dạ, vâng."

Hết chương 43
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,192
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Chương 44


☆ Chương 44:

Thời điểm tiệc đóng máy kết thúc đã là chuyện hơn mười hai đêm, dưới sự che chở của trợ lý Tống, Kiều Cầu chỉ uống no bụng nước trái cây, chứ không phải uống giọt rượu nào, nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo như thường.

Trong túi quần của cậu nhét đầy kẹo, toàn là kẹo được người hâm mộ nhiệt tình đưa cho lúc ở ngoài cửa nhà hàng. Kiều Cầu lúc ấy cứ như đang nằm mơ, ai vươn tay đưa gì tới cậu cũng nhận, giờ ngồi ở trong xe, mới cảm thấy túi quần căng đầy, phát hiện xong thì liền phát sầu.

Có phải là không nên nhận quà của người hâm mộ không? Thật ra cậu không thích đồ ngọt lắm, cũng chẳng thiếu đồ ăn, sao người hâm mộ lại đưa cho cậu nhiều đồ ăn vặt vậy.

Kiều Cầu lấy một vốc kẹo trong túi ra cho trợ lý đang lái xe, còn mình chỉ giữ lại chừng mười viên. Là kẹo làm thủ công, đủ loại hình thù, màu sắc như dưa hấu, đào, táo, mở ra mấy viên, ngạc nhiên phát hiện, bên trong còn có viên kẹo hình cái cây, không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì.

Kiều Cầu có chút hối hận rồi. Nếu mà biết là kẹo người hâm mộ tự tay làm thì đã không chia cho trợ lý Tống rồi. Cơ mà đồ đã cho rồi còn đòi lại thì không hay lắm, do dù trong lòng có muốn đòi về thì cũng đành im thôi.

Thời gian qua đóng phim quá bận rộn, Kiều Cầu gần như không có thời gian lên mạng, giờ nhàn rỗi rồi, đột nhiên nhớ tới mình có một cái weibo, vì vậy trên đường về nhà liền vào nhìn xem sao.

Cái weibo này do đoàn đội quan hệ công chúng quản lý, lúc trước thì Kiều Cầu vốn không quan tâm lắm nên cũng khá lạ lẫm với nó.

Tìm kiếm trên web, trời! Từ hồi nào mã đã có hơn một triệu người theo dõi rồi?

Sau khi ngạc nhiên qua đi, Kiều Cầu tranh thủ lướt weibo xem trên đó có gì. Đây là một cái weibo mang tính chất cá nhân rất rõ ràng, được đoàn đội xử lý ngay ngắn, nhưng Kiều Cầu càng xem càng thấy không đúng.

Sao ảnh đăng lên toàn là lúc mình chờ ăn cơm vậy?

Có lúc Kiều Cầu mặc trang phục đóng phim, xắn tay áo, cầm bánh bao, trên đó còn ghi mấy chữ thịt dê hành tây, chỉ sợ người ta không biết đó là nhân bánh vị gì. Có lúc Kiều Cầu ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn cơm hộp, còn cố tình chụp cả ba bốn hợp cơm trống không đã ăn hết ở bên cạnh cậu nữa chứ.

Còn có một tấm Kiều Cầu chú ý thấy có người chụp ảnh cho mình, gò má phải nhô cao cao, còn mỉm cười ra dấu tay thắng lợi nữa chứ.

Kiều Cầu: "..."


Sao lại đăng mấy cái ảnh này chớ?

Kiều Cầu lo sợ bất an, lại xen chút nôn nóng, bởi vì cậu cảm thấy những tấm hình này trông rất ấu trĩ, còn hơi mất lịch sự nữa. Đặc biệt là cách đây không lâu, Lê Thượng còn chia sẻ weibo cậu, kèm biểu tượng cảm xúc, sau đó bình luận thế này:

[Bây giờ người mới nào cũng có thể ăn như vậy à? Hay là chỉ ở phòng làm việc của tôi mới thế? Kiều Thu, tháng sau tiền ăn của cậu tăng gấp đôi, không nộp đủ không được vào căn tin.]

Kiều Cầu kinh hồn bạt vía, bởi vì hình như đâu có ai báo cậu phải nộp tiền ăn đâu, tháng này phòng tài chính chỉ trừ của cậu có năm mươi longka, chứ có thu hơn đồng nào đâu.

Kiều Thu cực kỳ sầu não. Nhìn lại thì thấy rất nhiều người hâm mộ để lại bình luận, trong lòng như được an ủi rất nhiều.

Người hâm mộ dường như rất thích kiểu nghệ sĩ bình dị gần gũi, thân thiện như Kiều Cầu, dồn dập kêu lên:

"Wow~ tấm này đẹp trai quá đê~"

"Thu Thu, ông chủ anh bảo anh đóng tiền kìa, hổng đóng tiền hổng cho về nhà, hông đúng, hông cho ăn cơm đó."

"... Ăn nhiều thế mà vẫn gầy vậy à? Ha ha, tôi không tin đâu..."

"Thu Thu ăn nhiều, nhưng cậu ấy còn cao mà."

"Tui mặc kệ! Thu Thu! Nụ cười vô địch!"

Kiều Cầu đọc nhiều đến mức mắt cũng nhức lên. Lúc trợ lý Tống dừng xe, quay đầu lại nhìn Kiều Cầu, cười nói: "Em xem gì suốt vậy, nghỉ ngơi chút đi."

Hóa ra đã đến lối vào khu biệt thự rồi. Kiều Cầu tắt điện thoại: "Anh thả em ở chỗ này được rồi, em tự đi bộ vào."

Kiều Cầu đi mười mấy phút mới tới cửa, bởi vì hiếu kỳ, nên nãy giờ cậu đã ăn hết viên kẹo này đến viên kẹo khác. Mỗi viên mùi vị đều không giống nhau, Kiều Cầu dùng đầu lưỡi li3m nhẹ viên kẹo cứng trong miệng, suy đoán, cái kẹo này vị dưa hấu, kẹo này vị táo xanh...

Trước khi dùng chìa khóa mở cửa, Kiều Cầu còn bóc vỏ một viên kẹo thảy vô miệng. Cậu còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa đã bị người bên trong mở ra. Giang Triển Tâm nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tiến lên giúp cậu mở cửa. Tiệc đóng máy Kiếm khách có mời nhà đầu tư là Giang Triển Tâm đ ến, chỉ là không mời được, Giang Triển Tâm vốn không ưa mấy trường hợp xã giao như thế.


Những cảm xúc phản cảm không thoải mái trong lòng, trong khoảnh khắc mở cửa đều bị gột rửa sạch sẽ, hắn nghe được hương vị thanh mát... còn có mùi vị thơm ngọt trên người Kiều Cầu.

"...Em uống rượu à?" Chờ Kiều Cầu đi vào bệ cửa, lúc cúi người đổi giày, Giang Triển Tâm đã hỏi như vậy.

Giọng nói Kiều Cầu có chút mơ hồ, trong miệng hình như đang ngậm cái gì đó, phủ nhận: "Không uống. Em toàn uống nước trái cây thôi."

Giang Triển Tâm gật đầu, chờ Kiều Cầu đứng thẳng, liền bước về phía cạnh cậu. Trên người Kiều Cầu còn mang chút hơi lạnh từ bên ngoài vào.

Kiều Cầu ăn mặc gọn gàng sáng sủa, rất có tinh thần, đứng ở đó thẳng tắp như một gốc cây cao ngất, lộ ra sức sống bừng bừng của một thanh niên mạnh mẽ.

Trẻ tuổi, tràn ngập sức mê hoặc.

Giang Triển Tâm đứng ở trước mặt Kiều Cầu, khi Kiều Cầu nghi hoặc hỏi "Sao vậy?", tay Giang Triển Tâm đột nhiên vươn về phía trước, đặt trên lồ ng ngực Kiều Cầu, Kiều Cầu sững sờ, lui về phía sau một bước, liền bị đặt ở trên tường bên bệ cửa.

Rõ ràng không phải lực đẩy mạnh gì, Kiều Cầu chỉ cần giãy giụa cái liền có thể tránh thoát nhưng cậu lại không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sững sờ, ngay cả mấy câu muốn hỏi cũng ném ra sau đầu, sau đó liền bị Giang Triển Tâm dùng một tay đẩy đến không thể động đậy.

Kiều Cầu trơ mắt nhìn đôi bàn tay gầy trắng nõn của Giang Triển Tâm kéo lại cổ áo của mình. Kiều Cầu mở to mắt, không dám tin nhìn Giang Triển Tâm ngẩng đầu lên, một trận gió nhè nhẹ thổi qua, một giây sau, Giang Triển Tâm liền nghiêng người về phía trước, sấn tới hôn lên môi Kiều Cầu.

Là cảm xúc mềm mại, ấm áp mà Kiều Cầu quen thuộc. Người này từng không chỉ một lần hôn lên gò má của mình, an ủi mình, người ấy nói, Tiểu Kiều, đừng sợ, anh sẽ không rời xa em đâu.

Mà đôi môi Giang Triển Tâm giờ khắc này lại in trên bờ môi Kiều Cầu, không mang tính chất trấn an, mà là cái đụng chạm của đôi lứa yêu nhau, mang tính ám chỉ mãnh liệt.

Thân thể Kiều Cầu cứng đờ, cậu đưa tay ra nắm chặt vai Giang Triển Tâm, nỗ lực tách ra một kẽ hở, đồng thời khiến bản thân ngừng thở lại.

Mà Giang Triển Tâm cũng không tách ra, hắn ngước đầu, vẫn hôn Kiều Cầu, chiếc cằm tạo nên một độ cong tuyệt đẹp. Dù bề ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, chứ thực tế giờ khắc này trái tim Giang Triển Tâm đang đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, giống như muốn vỡ tới nơi rồi.

Đầu óc Kiều Cầu trở nên mơ màng, nghĩ thầm đây không phải là đùa giỡn chứ? Anh Giang sao lại hôn mình? Đây là có ý gì?


Theo lý thuyết, nếu có người đồng giới hôn Kiều Cầu, Kiều Cầu nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng Giang Triển Tâm thì khác, đây là người mà Kiều Cầu hoàn toàn tín nhiệm, thậm chí khi Giang Triển Tâm thò lưỡi ra cạy môi Kiều Cầu, li3m lên hàm răng cậu, cậu còn muốn mở miệng ra đáp lại.

Nhưng vừa mới hơi hé miệng ra, đầu lưỡi Kiều Cầu đột nhiên đụng phải cái gì đó, đột nhiên khiếp sợ mà rụt lại.

Trong... trong miệng cậu còn ngậm một viên kẹo...

Chuyện như vậy, Giang Triển Tâm chỉ cần duỗi lưỡi đưa vào, nhất định có thể phát hiện liền. Lỡ bị anh ấy phát hiện ra thì Kiều Cầu còn mặt mũi nào đây? Người đã lớn như vầy còn ăn kẹo vị hoa quả, chẳng phù hợp với hình tượng quyết chí độc lập, nhanh chóng trưởng thành Kiều Cầu đang ra sức xây dựng chút nào.

Kiều Cầu "ưm" một tiếng, nắm chặt sau gáy Giang Triển Tâm, hơi dùng sức, liền kéo Giang Triển Tâm ra.

Giang Triển Tâm hô hấp dồn dập, vừa thở vừa hỏi: "Hôm nay em làm gì thế? Trên người... thơm như vậy."

Kiều Cầu không biết mình bị sao, kích động đến khó có thể kiềm chế, tay phải nắm thật chặt gáy Giang Triển Tâm, muốn đẩy anh cậu về ngực mình, miễn cưỡng khống chế lại, ngơ ngác nghĩ, mùi gì? Rõ ràng cậu còn từng bị mắng là đàn ông thúi mà...

"Em quen bạn gái hả?" Giang Triển Tâm học động tác của Kiều Cầu, chặn gáy Kiều Cầu lại, khiến Kiều Cầu muốn làm lại không dám làm. Hắn kéo đầu Kiều Cầu về phía mình, sau đó ngẩng đầu lên, dùng trán mình cụng vào trán Kiều Cầu.

Khoảng cách giữa hai người quá gần rồi, gần đến độ Kiều Cầu cũng không dám thở, dường như nhận ra được Kiều Cầu đang căng thẳng, Giang Triển Tâm nheo mắt lại, phả hơi thở của mình lên mặt Kiều Cầu.

Kiều Cầu lập tức đỏ mặt, cậu cúi đầu, đảo mắt, không dám nhìn thẳng Giang Triển Tâm, trong miệng hàm hồ phủ nhận:

"... Không có."

Giang Triển Tâm hạ thấp giọng: "Em muốn chạm vào các cô ấy không?"

"..." Kiều Cầu không nói, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm Giang Triển Tâm, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Giang Triển Tâm hít sâu một hơi, lại rướn tới, hôn Kiều Cầu. Lần này, thừa dịp Kiều Cầu không chú ý, cuối cùng cạy li3m được viên kẹo đang đang ngậm trong miệng của Kiều Cầu ra.

Khoảnh khắc viên kẹo bị Giang Triển Tâm dùng đầu lưỡi câu đi, đáy lòng Kiều Cầu đột nhiên có một cảm giác bất an mãnh liệt, thật giống như bị thiếu mất cái gì đó, theo bản năng mà đuổi theo.

Kiều Cầu xác định chính mình không phải là đang để ý viên kẹo kia.

Khi cậu li3m phải đầu lưỡi của Giang Triển Tâm, cảm giác đầu tiên là ẩm ướt, thật là trơn. Trong ký ức mơ hồ của Kiều Cầu, trước đây dường như đã từng hôn Giang Triển Tâm, hoặc có thể nói là "cắn", từng cắn môi, cắn cổ của người ấy.


Có điều loại đụng chạm kịch liệt như này, lưỡi chạm lưỡi, là lần đầu tiên.

Hô hấp của Kiều Cầu đột nhiên trở nên dồn dập, cậu một tay nắm chặt gáy Giang Triển Tâm, một tay thò ra nắm lấy tay Giang Triển Tâm, sau đó dùng lực một cái vươn mình, xoay đặt Giang Triển Tâm dựa vào trên tường.

"..."

"..."

Đầu lưỡi mềm kịch liệt quấn lấy nhau, ở giữa còn kẹp một viên kẹo hoa quả, thật giống như viên cát bị trói chặt trong thân thể con trai sông. Nụ hôn tiếp tục, chẳng ai để ý viên kẹo kia nữa, "cộc" một tiếng rơi trên mặt đất, trên đó còn dính không ít nước bọt trong suốt.

Giang Triển Tâm bị Kiều Cầu áp chặt trên tường, thở không nổi, một tay bị Kiều Cầu đè không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn là giơ lên một tay khác, dịu dàng âu yếm mái tóc đen nhánh của Kiều Cầu.

Kiều Cầu nhìn vào mắt Giang Triển Tâm, như bị choáng váng:

"Anh, tim em đập rất nhanh, có phải em bị bệnh gì rồi không..."

Giang Triển Tâm lẳng lặng mà nhìn Kiều Cầu, một lát sau kéo tay Kiều Cầu, để tay cậu đặt trước ngực mình. Lồ ng ngực người trẻ tuổi tràn trề sức sống, ngay khi tay Kiều Cầu đặt tới vị trí gần trái tim Giang Triển Tâm, cậu liền phát hiện ra, người đàn ông trước mặt này dưới biểu cảm trấn tĩnh, thật ra là đang che giấu sự căng thẳng, trái tim đang kích động của mình.

Cậu bị tiếng tim đập thình thịch của Giang Triển Tâm hấp dẫn, sững sờ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng từ cột sống tràn ra khắp lưng, ngón tay nhịn không được mà run rẩy.

"Tiểu Kiều..."

Giang Triển Tâm cúi đầu, dựa trán lên bả vai Kiều Cầu, dùng âm thanh tựa như than thở, kiên định nói:

"Em muốn cái gì, anh đều cho em hết cả."

Mặt Kiều Cầu lập tức đỏ lên, máu trong người sôi trào.

Là chuyện cậu nghĩ tới à...

Kiều Cầu lắp ba lắp bắp: "A, vậy. Vậy được."

Hết chương 44
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom