Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Đại Long Y

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: C100: Hai anh em họ trần


“Phiền Thánh Thủ quá!”, Trần Long Tượng cũng an tâm hơn.

Ngay cả nhà họ Lý cũng tin tưởng Triệu Lâm như vậy thì còn cần nói gì nữa.

“Các vị có thể đi rồi", Vương Thánh Thủ xua tay, nói trằng ra là đuổi người.

Chuyện đã bàn xong, mọi người cũng chẳng thân, không cần tán gẫu thêm.

Hai anh em cũng trực tiếp đứng lên. Ba người Triệu Lâm tiễn họ tới cửa.

Trần Cửu Kỳ không khỏi dừng chân nhìn chằm chằm Triệu Lâm.

Trần Long Tượng nói: “Đừng nhìn nữa, giống thôi... chứ không phải!”

“Hầy..”, Trần Cửu Kỳ thở dài, mắt hơi đỏ như nhớ tới chuyện gì đó.

Triệu Lâm cảm thấy có chút khác thường. Anh có một linh cảm. Nhà họ Trần và nhà anh có quan hệ không bình thường.

Hơn nữa có vẻ anh em Trần Long Tượng quen biết bố anh?

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh.

Lúc hai người kia sắp lái xe đi.

Hai chiếc Porsche chạy vào trong trang viên.


Thì Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn xuống xe.

Trần Thi Mạn cầm theo bao lớn bao nhỏ xuống xe. Lý Sơ Ảnh có chút không yên tâm

Chẳng qua khi họ xuống xe thì thấy đám người lớn, phản ứng cả hai không giống nhau.

Lý Sơ Ảnh gần như thấy ngay Triệu Lâm đứng trong đám người.

Vốn dĩ tâm trạng có chút thấp thỏm, khi thấy anh, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Anh tới mình?

Suy nghĩ biến đổi trong lòng Lý Sơ Ảnh. Vương Thánh Thủ nói cao nhân là anh? Nhưng có người vui thì sẽ có kẻ buồn.

Trần Thi Mạn vốn đang tươi cười, thấy Triệu Lâm, bố và bác hai mình đứng chung thì nụ cười cứng lại.

Sự sợ hãi chưa từng có ngập tràn trong lòng cô ta. Chuyện gì đây?

Sao họ lại gặp nhau.

Triệu Lâm không phải bận rộn lắm à?

Bố và bác hai đã nói sẽ gặp cao nhân trễ hơn một chút à? Trần Thi Mạn sững người tại chỗ, cơ thể run rẩy.

“Thi Mạn?”, Trần Cửu Kỳ gọi con gái.


giọng của cô ta cũng run rẩy.

Đâu chỉ âm thanh, hai chân cũng mềm nhữn. Gô ta biết tính bố.

Nếu đối phương biết mình huỷ hôn với Triệu Lâm thì e là sẽ đánh gãy chân mình mất.

“Con tới đây làm gì?", Trần Cửu Kỳ đeo kính râm hỏi.

Biểu cảm của Triệu Lâm có chút khác thường, quay đi quay lại thì mình là cao nhân mà Trần Thi Mạn đã nói à?

“Chuyện này... hôm nay không phải tới gặp cao nhân sao ạ? Con sợ người ta không đồng ý nên tìm vài món đồ bằng ngọc mang tới làm quà, coi như là tấm lòng của con!”, Trần Thi Mạn cố bình tĩnh đáp.

Lần này Vương Thánh Thủ chịu gặp chúng ta cũng là nhờ Tiểu Mạn giới thiệu!”, Trần Long Tượng bình tĩnh giải thích.

“Cuối cùng cũng làm được việc ra hồn!”, Trần Cửu Kỳ vui mừng ra mặt.

“Bố... vị cao nhân kia tới chưa ạ?”, Trần Thi Mạn thấy thái độ của bố và bác không tệ thì hỏi.

Trong lòng cũng đã hiểu. Họ chưa biết Triệu Lâm là chồng chưa cưới của cô ta.

Mọi người có mặt nghe thấy Trần Thi Mạn hỏi thì bỗng im bặt.

Lý Thanh Nham, Vương Thánh Thủ vô thức nhìn sang Triệu Lâm.

Hai anh em họ Trần cũng không quay đầu.

Trần Long Tượng: “Vị cao nhân kia đã rời đi!”

“Rời... rời đi!”

Trần Thi Mạn cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Sao người đó có thể rời đi?

Nếu đi rồi thì món đồ hơn cả triệu này của mình phải xử lý sao đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: C101: Đồng ý rồi


Trần Thi Mạn sốt ruột đến mức sắp khóc luôn rồi, cô ta tự cho rằng hôm nay mình đến như thế này đã được coi là rất sớm, chỉ muốn đến sớm để gặp được “cao nhân ” trước, bây giờ sau khi nghe được tin mình đã đến chậm một bước, tâm trạng có hơi suy sụp.

Chưa nói đến chuyện mua những miếng ngọc này đã mất khoảng hơn triệu bạc.

Vị “cao nhân lánh đời” này có chịu cứu ông nội hay không là chuyện có liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của mình!

Nếu đối phương không chịu cứu ông nội, bố và bác hai chắc chắn sẽ điều tra ra được mình đã huỷ hôn với Triệu Lâm...

Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây bàn chân mềm nhữn cả ra.

“Đừng lo lăng, vị cao nhân lánh đời kia rất tốt, đã đồng ý đến nhà chúng ta rồi”. Trần Long Tượng cho rằng Trần Thi Mạn “sốt ruột báo hiếu” bèn lên tiếng giải thích để trấn an cô ta.

“Hà?”, Trần Thi Mạn vốn đang tuyệt vọng, bây giờ lại nghe được tin này, cảm xúc như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Đồng ý rồi?


Vị cao nhân lánh đời kia đã đồng ý đến nhà họ?

Mọi người có thể nhìn thấy sắc mặt của Trần Thi Mạn chuyển từ trằng sang đỏ bằng mắt thường, từ tuyệt vọng chuyển biến thành vui mừng.

“Khi... Khi nào vậy?”, Trần Thi Mạn kích động đến mức cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên.

“Ba ngày sau”. Trần Long Tượng đỡ Trần Cửu Kỳ.

“Tốt... tốt tốt...”. Trần Thi Mạn ra sức nói.

“Cháu tự mình quay về đi, bác còn có chút chuyện muốn nói với bố cháu”. Trần Long Tượng nói, Lý Thanh Nham là chủ nhân đã tự mình tiễn khách.

Vương Thánh Thủ thấy cảnh này mới nói: “Cháu gái này cũng rất có hiếu!”

“Tôi không thích cô ấy”. Triệu Lâm lời ít ý nhiều.

Dùng từ “không thích” để miêu tả cảm nhận của mình đối với Trần Thi Mạn, đã là khách sáo rồi!

Người phụ nữ này chính xác là có tính cách của một đại tiểu thư, khi nói chuyện thì chẳng biết lễ độ là gì.

“Xinh đẹp như vậy mà lại không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?”, Vương Thánh Thủ kinh ngạc, chỉ từ góc độ “sắc đẹp” mà nói, Trần Thi Mạn cũng khá đẹp, dáng người hấp dẫn ánh nhìn, gương mặt tản ra vài phần lạnh lùng cao ngạo.

Người phụ nữ như thế này, thanh niên bình thường đã rất muốn đeo đuổi rồi!

“Tiền bối, chúng ta đi thăm Diệu Diệu đi”. Triệu Lâm không muốn nói đến đề tài này.

“Được”. Vương Thánh Thủ gật đầu, lập tức xoay người.


Lý Sơ Ảnh vốn còn muốn tiến lên chào hỏi Triệu Lâm. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã thấy Triệu Lâm và Vương Thánh thủ quay trở vào phòng, sự vui mừng kia của cô bị nghẹn lại, cuối cùng biến thành vài phần ấm ức và buồn rầu Đi rồi sao!

Ở lại nói chuyện với tôi vài lời có mất miếng thịt nào không?

Đồ keo kiệt!

Ông nội tớ được cứu rồi, ông nội tớ được cứu rồi!"

Trần Thi Mạn đang vui vẻ, cô ta đặt luôn những chiếc túi lớn túi nhỏ trong tay lên trên mặt đất rồi ôm chặt lấy Lý Sơ Ảnh.

Ông nội được cứu rồi.

Cô ta cũng được cứu rồi!

Cùng lúc đó, Lý Thanh Nham đưa hai anh em Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lên xe, đợi sau khi xe chạy như bay ra ngoài.

Trần Cửu Kỳ vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn trang viên trên núi, hốc mắt hơi đỏ lên như cũ.

Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ thương tâm của họ.


Một người đàn ông chính trực như Trần Cửu Kỳ đã mấy lần bị cảm động mà suýt rơi nước mắt, đương nhiên là có chuyện quan trọng nào đó đã chạm đến trái tim của ông ấy.

“Em rất hy vọng... Cậu Kiều chính là con của anh Văn..”. Trần Cửu Kỳ tháo kính râm xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Ông ấy đã tìm Triệu Lâm hơn hai mươi năm nay!

Hơn hai mươi năm rồi!

Đó là con của đại ca còn cần bao lâu mới có thể.

Trần Long Tượng lái xe hỏ tìm được bọn họ?”

“Dựa theo tiến trình hiện tại, ít nhất còn phải khoảng hai tháng nữa”. Trần Cửu Kỳ không cần nghĩ ngợi mà nói.

Vì để tìm được Triệu Lâm, có thể nói là nhà họ Trần đã lục tung mọi ngóc ngách của cả tỉnh Nam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: C102: Chờ điều trị xong


Tài nguyên và tiền tài mà bọn họ đã dùng có thể nói là vô số kểi

Lúc trước, rõ ràng suýt chút nữa đã sắp tìm được rồi.

Nhưng một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả manh mối, toàn bộ kế hoạch của họ cũng đã bị thiêu sạch.

“Nhanh lên đi! Anh hi vọng em tăng thêm số lượng nhân lực, tăng thêm tài chính, tóm lại là hãy dùng đến những cách thức mà em có thể nghĩ ra được, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được người!

Bây giờ không còn như lúc trước nữa!

Trước kia khi ông cụ còn khỏe mạnh, chúng ta có thể từ từ tìm.

Bây giờ, phải nhanh chóng tìm được bọn họ”. Trong giọng nói của Trân Long Tượng có mang theo sự uy nghiêm.

Đổi lại là bình thường thì ông ấy tuyệt đối sẽ không nói chuyện với Trần Cửu Kỳ như vậy.

Nhưng trong chuyện này. Không có sự thương lượng nào ở đây cải

“Vâng! Em cũng nghĩ như vậy!", Trần Cửu Kỳ nghiến răng, lên tiếng trả lời.


Trong trang viên của nhà họ Lý, Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đã kiểm tra tình hình của Lý Diệu Diệu, tổng thể mà nói vẫn khá giống với dự liệu của anh.

Vương Thánh Thủ mỗi một lần khám lại thì đều âm thầm kinh ngạc.

Thao tác châm cứu của Triệu Lâm gần như đã giữ được Lý Diệu Diệu ở lại nhân gian!

Tài năng như thế có thể nói nghịch thiên!

Nếu như không phải bản thân tuổi đã lớn, địa vị cũng cao, ông ấy cũng muốn học thêm từ Triệu Lâm, phương thức châm cứu này rốt cuộc là có nguồn gốc từ đâu mà lại có thể đạt đến trình độ kỳ diệu như này.

Triệu Lâm đưa tờ giấy mà mình đã viết xong cho Vương Thánh Thủ nói: “Về những việc phải sơ chế hay sử dụng những loại dược liệu nào thì tôi đã viết ở trên giấy rồi, ông chuẩn bị đi”.

Vương Thánh Thủ nhận lấy. Trên tờ giấy viết rất nhiều chữ.

Phải sơ chế một số dược liệu phụ như thế nào, rồi lại phải sử dụng như thế nào, cách sắc thuốc cũng vậy, phương pháp cũng thế, viết cực kì tỉ mỉ.

Nếu là người bình thường thì sẽ cảm thấy trong đó viết những điều cực kì rườm rà và ra vẻ huyền bí.

Nhưng Vương Thánh Thủ là người có kinh nghiệm phong phú, chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra những mục chú ý này có nghĩa là gì, tại sao có liên quan gì đến căn bệnh của Lý Diệu Diệu.

Vương Thánh tay cầm tờ giấy, đọc mất khoảng năm sáu phút.

Ông ấy như nhặt được vàng, lúc ông vốn định tiếp tục nghiên cứu.

Lý Thanh Nham đã đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ấy.

“Tôi lần đầu thấy ông nhập tâm như vậy”. Lý Thanh Nham nhìn Vương Thánh Thủ ngẩng đầu lên, cười nói.

Vương Thánh Thủ cẩn thận từng li từng tí gấp đơn thuốc. lại, để vào trong túi trong của mình, sau khi kiểm tra lại đã cất cẩn thận, thuận miệng nói: “Học, học nữa, học mãi mài!”

Vương Thánh Thủ ngoài miệng nói thì dễ dàng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc Triệu Lâm một cái.


Tên nhóc này rốt cuộc là một người như thế nào?

Dược lý ở trong đơn thuốc chắc chắc đã đạt tới cấp bậc chuyên gia kỳ cựu có một không hai.

Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã đến đến được bước này?

Triệu Lâm nói với Lý Thanh Nham: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến khám cho Diệu Diệu”.

“Ở lại cùng nhau ăn bữa tối đi”. Lý Thanh Nham mời.

Hôm nay gặp mặt nhà họ Trần, công thêm cả sự tiến cử của Vương Thánh Thủ, Lý Thanh Nham càng thích Triệu Lâm đang đứng ở trước mặt mình hơn nữa.

Tên nhóc này, luôn có thể tạo ra những bất ngờ khác. nhau cho ông ấy.

Triệu Lâm lắc đầu từ chối. Lý do rất đơn giản!

Những lời mà Trần Thi Mạn nói vào lúc chiều nay thật sự như một cây đỉnh ghim ở trong lòng của anh.

Anh cảm thấy Lý Thanh Nham quá kinh khủng.

Người này lại có thể bắt con gái của mình theo đuổi người đàn ông mà cô ấy không yêu, còn giả bộ rất thích mình.

Hành vi này khiến Triệu Lâm không thể nào chấp nhận được.


Chờ điều trị xong cho Lý Diệu Diệu.

Anh cũng muốn duy trì khoảng cách nhất định với nhà họ Lý!

“Vậy để tôi sai người đưa cậu về”. Lý Thanh Nham cũng không nỡ ép buộc người khác, càng không biết chiều hôm nãy đã xảy ra một số chuyện “Ngoài ý muốn”.

Triệu Lâm vừa đi đến phòng khách.

Trần Thi Mạn vừa thấy anh đi ra bèn lập tức đứng dậy.

Lý Sơ Ảnh cũng đứng dậy, cô cũng muốn hỏi Triệu Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ đột nhiên... có vẻ trở nên xa cách.

Rõ ràng trước buổi chiều, còn rất tốt!

Trần Thi Mạn tiến lên cúi gập người nói với Lý Thanh Nham, Vương Thánh Thủ: “Ông Vương, chú Lý, cháu... muốn cùng nói chuyện với anh ta một lát”.

“Có chuyện gì, chúng ta cứ nói thẳng ra đi”. Triệu Lâm theo bản năng nhíu mày lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: C103: Chuyện liên quan


“Có vài lời chỉ có thể nói riêng với anh”. Trần Thi Mạn kiên trì nói tiếp.

Chuyện liên quan đến hôn ước của cô ta và Triệu Lâm mà nói trước mặt Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ, không phải sẽ lộ hết tất cả mọi chuyện rồi sao?

“Vương Thánh Thủ, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói với ông về bệnh của Diệu Diệu!”. Lý Thanh Nham thấy Trần Thi Mạn đã nói như vậy, chủ động kéo Vương Thánh Thủ đi sang một góc khác.

Triệu Lâm đột nhiên im lặng. Đừng đi!

Ông cứ thế mà đi thì tôi phải từ chối như thế nào đây? “Anh... có nói điều gì với bố và bác hai của tôi chưa?”, Trần Thi Mạn nhìn chăm chằm vào Triệu Lâm, trái tim như đã

vọt lên đến cổ họng. Triệu Lâm bị nhìn chằm chăm cảm thấy rất không thoải mái, anh đương nhiên biết điều mà Trần Thi Mạn muốn biểu đạt là gì.

Đơn giản là đang xác nhận xem mình có còn bám lấy cô ta nữa không!

Đổi lại là những lúc bình thường thì Triệu Lâm có thể sẽ ôn hoà nhã nhặn tỏ vẻ mình không có ý định dây dưa nhiều.

Nhưng đối mặt với một Trần Thi Mạn phiền không chịu nổi như thế này thì bèn cười lạnh nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

...". Trần Thi Mạn nghe thấy đáp án này thì đứng hình. “Cái gì gọi là tôi cảm thấy?”, Trần Thi Mạn khó hiểu.

“Tự cô đoán đi!", Triệu Lâm liếc cô ta một cái rồi trực tiếp bỏ đi mà không nói nhiều nữa.


“Anh... Sao con người của anh lại như vậy chứ?”, Trần Thi Mạn muốn đuổi theo tìm Triệu Lâm để lý luận, lúc này Lý Sơ Ảnh tiến lại gần, hỏi: “Thi Mạn, rốt cuộc làm sao vậy?”

Sắc mặt Trần Thi Mạn cứng đờ, vốn bước chân đang bước ra ngoài cũng cứng ngắc.

“Không...không có gì”. Trần Thi Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Triệu Lâm đi mất.

Cô ta biết Lý Sơ Ảnh cũng là một trong những người có hôn ước của Triệu Lâm.

Là bạn thân, cô ta càng không thể nói chuyện này ra. Nếu không sẽ rất xấu hổi

“Thi Mạn, có một chuyện, tớ muốn tâm sự với cậu”. Lý Sơ Ảnh hơi do dự, nhẹ giọng nói.

“Hả?”, Trần Thi Mạn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lý Sơ Ảnh.

Đợi đến Trần Thi Mạn bị Lý Sơ Ảnh kéo đến không nơi không có ai, không xác định hỏi: “Thi Mạn, tớ thấy cậu... Hình như rất để tâm đ ến Triệu Lâm”.

“Cũng có một chút ít”. Trần Thi Mạn có hơi xấu hổ, nếu như đổi lại là thường ngày, cô ấy chắc chắn sẽ giải thích rõ nguyên nhân.

Nhưng chuyện này, cô ta chỉ có thể tự kiềm chế lại.


Lý Sơ Ảnh cân nhắc nhiều lần, mới cố lấy hết dũng khí cẩn thận hỏi: “Cậu... thích Triệu Lâm?”

Lúc Lý Sơ Ảnh hỏi những lời này, cặp mắt giống như viên đá quý kia nhìn chăm chằm vào Trần Thi Mạn, giống như muốn nhìn ra được suy nghĩ chính xác từ trên mặt của cô ấy.

Khi hỏi những lời này, cô ấy đã lấy hết can đảm của mình ra.

Từ khi trở về từ quán mì đến giờ, Lý Sơ Ảnh vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều mà không biết phải làm sao, không hiểu tại sao thái độ của Triệu Lâm lại đột nhiên thay đổi như thế.

Cô ấy không thể giải thích được.

Nhưng khi vừa mới nhìn thấy Trần Thi Mạn và Triệu Lâm nói chuyện riêng thân mật với nhau, trong lòng Lý Sơ Ảnh đã có một đáp án không rõ ràng lắm.

Đó là...!

Có lẽ Trần Thi Mạn cũng đang tìm hiểu Triệu Lâm!

“Hả?”, Trần Thi Mạn hoàn toàn choáng váng, mở to mắt giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

“Làm sao có thể, tớ làm sao có thể thích anh ta được!” Trần Thi Mạn vội vàng phản bác.

Một người chồng như ý trong lòng cô ta nhất định phải là một người đứng đầu một phương.

Là một cô gái ham hư vinh.

Trần Thi Mạn không thể chấp nhận được việc một nửa khác của mình không đủ xuất sắc nổi bật.

“Á..”, Lý Sơ Ảnh thấy phản ứng của cô ta không giống như đang giả vờ thì thở dài một hơi, cả người giống như đã được giải thoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: C104: Một mình chiến đấu thì hơi cô độc


Cô ấy rất sợ Trần Thi Mạn cũng nhìn trúng Triệu Lâm!

Nếu đúng là như vậy thì hơi máu chó quá đó!

Chị chị em em giành nhau cây cà lem à?

Nghĩ thôi cũng đã mệt rồi.

“Vậy tại sao lúc nào cậu cũng nhiệt tình với anh ấy như vậy làm gì? Mỗi lần nhắc tới anh ấy, cậu đều rất kích động!”.

Sau khi nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng Lý Sơ Ảnh không còn nữa, cô ấy không nhịn được bèn châm chọc.

“Tớ.... tớ đây không phải là vì muốn tốt cho cậu đó sao”. Trần Thi Mạn nói.

“Muốn tốt cho tớ?”, Lý Sơ khó hiểu, có liên quan gì tới cô ấy?

Trần Thi Mạn vốn định nói, Triệu Lâm cầm tờ hôn ước đi tìm chú Lý để uy hiếp để cậu gả cho anh ta là một chuyện cực kì quá đáng, nhưng nghĩ lại, hôn ước là chuyện rất riêng tư.

Nếu Lý Sơ Ảnh hỏi ngược lại làm sao mình biết thì cũng không thể trả lời rằng, Triệu Lâm cũng là đối tượng đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ của mình, đúng không?


Trần Thi Mạn xấu hổ nói: “Tớ luôn cảm thấy cái tên Triệu Lâm này, không có ý tốt với cậu”.

“Có.... có sao?”, Trước mắt Lý Sơ Ảnh hiện lên một tia sáng.

“Có!”, Trần Thi Mạn nghiêm túc gật đầu.

“Cậu... sao cậu lại phát hiện ra? Nói ra cho tớ nghe xem nào”. Lý Sơ Ảnh có hơi kích động.

Từ khi cô ấy quen biết với Triệu Lâm đ ến bây giờ, Triệu Lâm vẫn luôn duy trì khoảng cách với mình.

Nhưng bây giờ bạn thân lại nói, anh ấy có ý đồ không tốt với mình.

Vậy tại sao một người đàn ông lại có ý đồ đen tối với một người phụ nữ xinh đẹp? Anh thích mình à!

Nhưng sao cô ấy không phát hiện ra? Trần Thi Mạn nghe được những lời này thì cạn lời. Làm sao phát hiện ra?

Tớ đương nhiên là trong lúc tớ huỷ hôn anh ta thì đã nhìn thấy hôn thư của cậu rồi!

Nhưng không thể nói như vậy được.

Trần Thi Mạn kiên trì nói: “Trực giác của phụ nữ, Sơ Ảnh, cậu phải giữ vững lập trường của mình, người phụ nữ ưu tú như cậu, tuyệt đối không thể bị một khó khăn nhỏ nhoi quật ngãt”

“Trực giác... giữ vững lập trường của bản thân”. Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng bĩu môi.

Đây là đang bảo mình tiếp tục chủ động tiếp xúc với Triệu Lâm sao?

Tại sao lại không phải là anh ấy tiếp xúc với mình thêm một chút?

“Anh ta cũng không phải ngọn núi lớn, chỉ cần cậu kiên trì, chắc chắn có thể thành công!”, Trần Thi Mạn tiếp tục cổ vũ người bạn thân của mình tiến hành đấu tranh chống lại lễ giáo phong kiến.

“Đúng! Cậu nói đúng, anh ấy không phải ngọn núi lớn, chỉ cần tớ kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kimI”. Sau khi Lý Sơ Ảnh được bạn thân của mình cổ vũ nhiệt tình như vậy thì tràn đầy tự tin.


Vẫn là bạn thân của mình hiểu về chuyện tình cảm hơn!

Thế giới này, nam theo đuổi nữ mới khó như trèo đèo lội suối.

Nữ theo đuổi nam, dễ như ăn kẹo mà thôi. “Thi Mạn, cám ơn cậu! Tớ... tớ nhất định sẽ tiếp tục kiên trì”, Lý Sơ Ảnh không nhịn được ôm lấy người bạn thân nhất của mình.

Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm tình với người khác phái.

Triệu Lâm luôn cố gảng giữ khoảng cách với cô ấy.

Điều này cũng khiến cho Lý Sơ Ảnh thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng hôm nay được Trần Thi Mạn cổ vũ như vậy, sự nhiệt tình cũng tăng mạnh.

“Ừ ừ, dù sao tớ vẫn luôn luôn ở bên cạnh cậu!”. Trần Thi Mạn thấy thái độ của Lý Sơ Ảnh, trong lòng vừa thở dài một hơi, rồi lại cảm thấy rất vui mừng.

Cô gái tốt như Lý Sơ Ảnh, không thể rơi vào tay Triệu Lâm được!

Ngày sau, cho dù trong nhà biết mình đã từ hôn, vậy cứ vạch trần, nói thẳng chuyện Triệu Lâm có rất nhiều hôn thư, sau đó kéo Lý Sơ Ảnh làm đồng minh của mình.

Một mình chiến đấu thì hơi cô độc!

Nhưng nếu cô ấy và Lý Sơ Ảnh hợp tác, người trong nhà chắc chản sẽ phải cân nhắc nhiều hơn!


Cùng lúc đó, trong thư phòng trang viên nhà họ Lý, Lý Thanh Nham lấy một xấp tài liệu ra, đặt ở trên bàn, kí lên rồi nói: “Tiểu Triệu, cậu kí tên đi!”

Triệu Lâm nhìn bản hợp đồng có in logo của tập đoàn Lý. thị, chân mày không khỏi nhíu chặt.

Bản hợp đồng này rất đơn giản.

Nhà họ Lý bán lại khách sạn Thanh Ca cho Triệu Lâm với giá một tệ.

Về phần quyền quản lý khách sạn hoặc những thứ khác, tạm thời do tập đoàn Lý thị nhận ủy thác.

Nhưng Triệu Lâm nằm giữ 100% cổ phần, nếu như anh đồng ý, cũng có thể tự mình tuyển dụng đội ngũ phụ trách quản lý khách sạn.

“Đúng thật là rất hào phóng”. Vương Thánh Thủ đứng ở một bên nhìn lướt qua, không khỏi sâu kín cảm khái.

Lý Thanh Nham thật sự tặng luôn cả khách sạn Thanh Ca.

“Ký bản hợp đồng này xong, cả đời này cậu sẽ khỏi phải đi đến đích băng đường vòng, không lo từ chuyện ăn uống, có thể sống một cuộc sống về hưu an nhàn luôn rồi”. Vương Thánh Thủ hơi ngưỡng mộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: C105: Tất cả đều là mua bán


Khách sạn Thanh Ca thật sự là tài sản chất lượng cao.

Nhà họ Lý gần như dùng “hiệp ước không bình đẳng” bán lại khách sạn cho Triệu Lâm.

Không chỉ không thu một đồng tiền nào, mà còn chủ động cung cấp đội ngũ quản lý.

Tất cả lợi nhuận hay là chia phần trăm gì đó trong tương lai đều thuộc về Triệu Lâm.

Loại quà tặng lớn thế này tuyệt đối là một chuyện cực kì hiếm thấy trong giới tài chính.

Lý Thanh Nham cơ bản là không thèm để ý.

Nhà họ Lý có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào sự dìu dät của Triệu chân nhân.

Dùng tòa nhà Thanh Ca đi đổi đồng giá với ân tình của Triệu chân nhân dành cho nhà họ Lý, nhân tiện kết giao loại người tuổi còn trẻ mà đã gánh nổi cái danh bậc thầy quốc y như Triệu Nham thì thật sự là cực kì có lời.

Tất cả đều là mua bán.

Có điều lợi ích và lập trường mà mỗi người thấy là khác nhau.

Vương Thánh Thủ cảm thấy Triệu Lâm kiếm lời.

Lý Thanh Nham cảm thấy nhà họ Lý kiếm lời.


Còn Triệu Lâm làm đương sự thì nhìn chăm chăm hợp. đồng một lát rồi lắc đầu, im lặng đẩy hợp đồng ra ngoài, nói: “Ông Lý, tôi nhận ý tốt của ông, nhưng tôi không thể ký hợp đồng này”

Vương Thánh Thủ vốn đang uống trà, thấy Triệu Lâm mặt mày nghiêm túc từ chối thì tay run lên.

Thăng nhãi này từ chối hả? Cậu ta điên rồi sao?

Đây chính là khách sạn Thanh Ca trị giá vài tỷ đấy!

Lý Thanh Nham không nhịn được nhíu mày lại. Thật ra thì đáp án này nằm trong dự đoán của ông ta. “VWì sao?” Lý Thanh Nham thật lòng hỏi.

Ông ta đã rất nghiêm túc tự hỏi khi đưa tặng món quà là khách sạn Thanh Ca.

Chỉ có món quà tầm cỡ thế này mới xứng với ân tình của Triệu chân nhân và kết giao với Triệu Lâm.

Nhưng mà Triệu Lâm đã từ chối hai lần rồi. Ông ta muốn biết lý do vì sao. Triệu Lâm ngại ít?

Hay là nhà họ Lý có chỗ nào không đúng đắc tội Triệu Lâm, khiến đối ohuong7 muốn cắt đứt mối quan hệ với mình?

Hoặc là vấn đề gì khác nữa?

Dù là vì sao đi nữa thì Lý Thanh Nham cũng chỉ muốn biết VÌ sao.


Triệu Lâm suy nghĩ một lát rồi dùng ba chữ “không thoải mái” để hình dung: “Nó khiến tôi không thoải mái.”

“Không thoải mái?” Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ tập trung lắng nghe.

Bọn họ làm ăn mua bán đã được vài chục năm, đây mới là lần đầu tiên nghe người ta nói như vậy.

“Ð ôi mà nói, đây không phải là món quà, mà giống như một vực sâu vô danh” Triệu Lâm nói.

Có được khách sạn Thanh Ca thì sao? Chẳng lế khách sạn Thanh Ga chính là bảo bối?

Lấy nhiều thứ từ nhà họ Lý đến vậy, vậy thì có cần phải làm việc cho nhà họ Lý hay không?

Rồi khi làm việc cho nhà họ Lý, có thể xảy ra vấn đề ngoài ý muốn gì không?

Và vấn đề ngoài ý muốn kia có khi nào gây ảnh hưởng đến mẹ mình không?

Hơn nữa, dù anh có nhận khách sạn, nhận xong rồi bán đi, thì mọi chuyện sẽ ổn sao?

Người ta nói “người bình thường có ngọc trong tay là có tội”.

Một người có được tài phú không xứng với năng lực chưa chắc là một chuyện tốt.

“Vậy cậu còn muốn gì khác không?” Lý Thanh Nham không bắt buộc.

Lúc này ông ta đã hiểu rõ rằng Triệu Lâm là nghiêm túc từ chối khách sạn Thanh Ca, chứ không phải giả vờ giả vịt.

Nhưng mà nhà họ Lý không thể cắt đứt quan hệ với cậu ta được!

“Tôi muốn nhiều lắm” Triệu Lâm nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: C106: Đúng vậy


“Ví dụ như?” Lý Thanh Nham hỏi tới.

Triệu Lâm lắc đầu nói không làm phiền ông.”

¡ có thể tự mình kiếm được,

“Tiểu Thanh, nhà họ Lý làm chuyện gì không ổn đắc tội cậu hả?” Giọng điệu Lý Thanh Nham hơi nặng nề.

“Không có.” Triệu Lâm lắc đầu. Công bằng mà nói, từ khi tiếp xúc với Lý Thanh Nham cho đến bây giờ, đối phương vẫn luôn rất tôn trọng mình.

... VÌ sao cậu muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lý?” Lý Thanh Nham hỏi ra vấn đề mà ông ta lo lắng nhất.

“Không phải là vạch ra ranh giới rõ ràng.” Triệu Lâm phủ định, nói: “Mà là giữ một khoảng cách thoải mái.”

“Khoảng cách thoải mái?”

Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ ngây người.


Triệu Lâm giải thích: “Ông Lý, nếu sau này nhà họ Lý có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì chỉ cần ra giá hợp lý là được. Về phần chuyện khác... tôi không định xen vào quá nhiều. Tôi chỉ là người bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường.”

Nghe vậy, Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ đều cảm thấy rất phức tạp.

Người bình thường?

Cậu là người có y thuật sánh ngang với quốc y Đại Hạ, vậy mà cậu nói mình là người bình thường?

Nếu không phải hai người tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, thì bọn họ đều sẽ cảm thấy là mình đang năm mơ.

“Cậu ta... đúng là không giống với những kẻ tâm thường khác. Cậu ta thích làm đến nơi đến chốn.” Vương Thánh Thủ lớn tuổi, từ khi tiếp xúc với Triệu Lâm đ ến bây giờ, mặc dù rất khó tin, nhưng sự thật là lời nói và hành động của cậu ta luôn nhất quán với nhau.

Lý Thanh Nham im lặng ngồi trên vị trí của mình, nhíu mày tự hỏi định vị mối quan hệ giữa mình và Triệu Lâm.

Một Lý Thanh Nham tung hoành giới buôn bán bao năm, luôn tôn thờ nguyên tắc giao dịch hợp lý, có được tất có mất, trở nên mê mang.

Ông ta không biết nên cho Triệu Lâm cái gì?

Nếu không biết đối phương cần gì, và ông ta sẽ cho gì, thì... sau này ông ta làm sao có thể đưa ra yêu cầu với Triệu Lâm được?

Có khác gì là cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý chứ?

“Tiểu Thanh, nhà họ Lý không thể không có cậu” Thanh Nham nói thẳng.

“Tôi nhất định sẽ giải quyết cho xong chuyện của Diệu Diệu.” Triệu Lâm không hiểu ý ngầm trong lời của Lý Thanh Nham.

Khuôn mặt ông ta nhăn nhó đến mức sắp thành khổ qua luôn rồi.

Vương Thánh Thủ nhận ra sự bối rối của ông ta, chủ động dời đề tài: “Cậu Triệu, không còn sớm nữa rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn một trận chiến khốc liệt nữa”


“Ừ, vậy tôi đi trước.” Triệu Lâm không nói gì nhiều, đứng dậy đi về.

Lý Thanh Nham đứng dậy định nói chuyện, nhưng lại bị Vương Thánh Thủ âm thầm ngăn cản.

“Vương Thánh Thủ, ông có ý gì vậy?” Lý Thanh Nham hỏi tới. Ông ta đang nghĩ cách thuyết phục Triệu Lâm cơ mà, bây giờ Vương Thánh Thủ lại đuổi người đi là sao?

“Ông nhìn xem dáng vẻ của ông đi, không có một chút phong thái của ông chủ nhà họ Lý, mà giống như bậc bố mẹ không biết phải làm sao khi thấy con mình không nghe lời.” Vương Thánh Thủ mảng thẳng ra.

Lý Thanh Nham đành phải nén lại rất nhiều lời muốn nói. Một lúc lâu sau, ông ta thở dài ngồi xuống ghế, dùng tay phải ấn trán để giảm đau đầu.

Vương Thánh Thủ uống sạch trà trong ly trà, nói: “Với người trẻ tuổi, ông càng bắt buộc bọn họ đi tán thành suy nghĩ của ông thì bọn họ sẽ càng phản kháng. Bọn họ cũng là người, cũng có thất tình lục dục.”

Lý Thanh Nham nghiêm mặt, một hơi đang nghẹn trong lòng chợt thả lỏng, đôi mày vốn nhíu chặt cũng vô thức giãn ra.

Đúng vậy!

Vì sao ông ta phải đòi một đáp án ngay trong hôm nay chứ?

Cứ kéo dài thì đã làm sao?

Tình cảm không phải là giao dịch tiền tài, mà là ngọn lửa được châm thêm liên tục.


Chỉ cần ngọn lửa không tắt thì nước trong nồi sẽ không lạnh.

“Là tôi... quá cố chấp!” Lý Thanh Nham xấu hổ nói.

Cùng lúc đó, Triệu Lâm mới vừa đi ra phòng khách, liền thấy Trần Thi Mạn cầm một chuỗi ngọc bài Quan Âm óng ánh, nói: “Tôi cảm thấy vị cao nhân kia chắc chắn sẽ thích cái này,

sang trọng, chất lượng, còn xa xỉ nữa!”

Lý Sơ Ảnh đang định khen cô ta đánh giá rất đúng thì chợt đứng lên khi thấy Triệu Lâm.

Triệu Lâm gật đầu với cô rồi tiếp tục đi ra ngoài. “Anh phải đi về hả?” Lý Sơ Ảnh vội hỏi. “Ừ, về nhà ăn cơm” Triệu Lâm đáp.

“Để tôi đưa anh về. Tôi cũng đang rảnh đây” Lý Sơ Ảnh xung phong nhận việc.

Cô còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Triệu Lâm. Nếu hôm nay cô không làm rõ vì sao buổi chiều Triệu

Lâm lại thay đổi thái độ với mình thì chắc là tối nay cô sẽ mất ngủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: C107: Mười triệu tệ


Buổi tối, Triệu Lâm ngồi ở ghế phụ, không nói một lời nhìn ra phía trước.

Anh đang tự hỏi một chuyện.

Là chuyện về mười triệu tệ tiền công đã thỏa thuận với nhà họ Trần.

Mười triệu tệ!

Là mười triệu tệ hàng thật giá thật! Là mình kiếm được dựa vào năng lực của mình!

Trong cả cuộc đời, dù anh có thể thuận lợi lên tới chức. trưởng khoa, thì chắc cũng đến một trăm tuổi mới có thể kiếm được mười triệu tệ.

Nhưng bây giờ, chỉ cần giải quyết xong vụ mua bán với nhà họ Trần là anh sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.

Một căn nhà rộng một trăm mét vuông ở Trung Châu thị cũng chỉ có một triệu tệ thôi.

Khi ấy, anh và mẹ có thể đổi sang nhà mới lớn hơn một chút... rồi mua thêm một chiếc xe.

Số tiền còn lại, anh sẽ tiết kiệm, để dành kết hôn hoặc. tình huống khẩn cấp.

Triệu Lâm thầm tính toán nên dùng số tiền kia như thế nào.


Một lúc lâu sau, anh thở hắt ra, trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, còn có cả vẻ nhẹ nhõm.

Triệu Lâm không phải không thích tiền, ví dụ như loại bầu trời rơi bánh có nhân, nhà họ Lý ra tay là vài tỷ.

Nhưng người ta nói rất đúng, tất cả những món quà mà số phận ban tặng đều đã được tính sẵn giá cả.

Có điều, nhà họ Trần là đặc biệt, bởi vì nhà họ Trần chỉ trả tiền công mà anh xứng đáng nhận được.

“Chỉ mong mọi thứ đều thuận lợi” Triệu Lâm thầm nghĩ.

Chỉ cần lấy được mười triệu tệ là cuộc sống của anh và mẹ sẽ trở nên tốt hơn.

Lý Sơ Ảnh thấp thỏm lái xe. Dọc theo đường đi, ngoài tập trung lái xe ra thì cô đều đang suy nghĩ nên dùng đề tài gì để hỏi đến chuyện vì sao Triệu Lâm lại thay đổi thái độ với mình, đột nhiên trở nên xa cách và lạnh nhạt như vậy.

Nhưng cô... lại không dám hỏi. Cô sợ là mình suy nghĩ nhiều.

Nếu là mình nghĩ nhiều, rồi cứ đi hỏi anh, thì có khi nào anh sẽ cảm thấy mình phiền phức không?

Dưới ánh đèn nê ông, Lý Sơ Ảnh suy nghĩ đủ điều, ngẫu nhiên mếu môi, trong lòng mang vài phần ấm ức.


Khoảng nửa tiếng sau, khi thấy kiến trúc và giao lộ quen thuộc, trên mặt Lý Sơ Ảnh hiện lên vẻ giật mình.

Sao mau vậy? Mới đây mà tới rồi?

Cô còn chưa kịp hỏi Triệu Lâm thì đã vô thức đỗ xe trước. cửa tiểu khu.

“Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo một tiếng” Triệu Lâm dặn dò rồi quay đầu đi luôn.

Ø? Tôi còn chưa nói xong mà, anh đừng đi mà!

Lý Sơ Ảnh ngơ ngác nhìn Triệu Lâm dần biến mất trong †ầm nhìn của mình.

“Tức chết tôi rồi!”

“Sau này tôi còn để ý đến anh thì tôi chính là lợn!”

Lý Sơ Ảnh tức giận võ liên tục xuống vô lăng.

Triệu Lâm vừa đến dưới lầu nhà mình liền thấy một chiếc ô tô hàng nội địa mới tinh đỗ ở lối vào hành lang, chặn lối vào hành lang đến mức chỉ có thể từng người đi vào.

“Tên khốn nào đỗ xe vậy, khoe khoang con khiỉ..” Triệu Lâm thầm mắng một câu, chen qua hành lang đi lên lầu.

Vừa đến cửa nhà, anh liền nghe được tiếng trò chuyện trong phòng.

“Chị, sủi cảo chị gói ăn ngon ghê, thơm hơn cả chú Lưu gói nữa, vậy mà trước giờ em không biết chị gói ngon thế này.”

“Để chị nấu thêm một ít cho em.” “Vâng vâng vâng, thêm một bát nữa đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: C108: Chị không thể cho em ở lại hả


Triệu Lâm mở cửa ra, thấy cậu mình đang ngồi trước bàn ăn uống ngon lành.

Thấy Triệu Lâm về nhà, Kiều Hãn nuốt hết sủi cảo trong miệng, tươi cười nói: “Tiểu Lâm về rồi hả? Lại đây, cậu có mua quà cho conl”

Triệu Lâm còn chưa kịp hiểu ra sao, thì Kiều Hãn đã sáp lại gần, biến ra một chiếc chìa khóa xe mới tinh lắc lắc trước. mặt anh giống như làm ảo thuật, rồi nhét vào trong tay anh.

“Cậu không có gì để tặng con, thấy con ngày ngày đi làm tan làm rất mệt, nên tặng con một chiếc xe.”

“Là chiếc xe đỗ ở lối vào hành lang đấy hả..” Triệu Lâm nhếch môi.

“Đúng vậy, là nó đó, đẹp đúng không? Cậu cố ý lựa chọn cho con đấy!" Kiều Hãn cười nhăn cả mặt, có ý định tranh công.

“Rất... đẹp.” Triệu Lâm cười gượng.

Kiều Phương vừa cầm sủi cảo vừa dặn dò Triệu Lâm: “Tiểu Lâm, có xe thì cũng phải khiêm tốn, đừng khoe khoang khắp nơi, không được uống rượu lái xe, an toàn là quan trọng nhất..”

“Vâng!” Triệu Lâm trả lời dứt khoát.


“Con thích hiệu kia không? Nếu không thích thì cậu đi đổi hiệu khác. Cậu định mua một chiếc xe tốt hơn cho con, nhưng mẹ con cứ nói là sợ con có lòng hư vinh gì đó... Chiếc xe kia đấy hả, cậu phải nói rất lâu mẹ con mới chịu cho mua đấy.” Kiều Hãn kéo Triệu Lâm sang một bên nói nhỏ.

Triệu Lâm không nhịn được bật cười, đây đúng là cách làm việc của mẹ anh.

“Nói cái gì mà cần phải tránh chị vậy?” Kiều Phương cười ha hả bưng một bát sủi cảo lớn lên bàn.

Kiều Hãn nói: “Em làm quen với cháu em, lần trước tới gấp quá chưa nói được mấy câu là phải đi

Dứt lời, ông ấy nháy mắt ra hiệu với Triệu Lâm.

Triệu Lâm yên lặng múc sủi cảo trong bát ra. Hai người đàn ông bọn họ nhanh chóng ăn hết sạch sủi cảo trong bát. Kiều Phương thấy vậy thì mặt mày hớn hở.

Kiều Hãn chưa đã thèm nói: “Chị, hay là em ở lại vài ngày nữa? Chị nấu ăn ngon quá, em không muốn đi về nữa rồi!”

Kiều Phương nói: “Nếu em thích ă thì chị sẽ làm thêm cho em, để em mang theo ăn.”

“Chị không thể cho em ở lại hả?” Kiều Hãn chu môi, rất khó tin răng một người đàn ông nam tính như thế lại đi làm nũng.

“Trong nhà cần em” Kiều Phương nhẹ nhàng trả lời.

Triệu Lâm im lặng dọn dẹp bát đũa. Đừng thấy mẹ anh bình thường nói chuyện dịu dàng mà lầm, một khi bà ra quyết định rồi là không ai có thể thay đổi được.

Kiều Hãn gãi đầu, cấm thấy hơi đau đầu, trên mặt hiện lên ý cười khổ, hiển nhiên là ông cũng biết tính tình của chị mình.

Lúc ông đang rối rằm thì điện thoại đổ chuông. Kiều Hãn cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi là ai thì nhíu mày, cái loại thái độ em út trong nhà hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng.

“Nói đi!” Kiều Hãn ấn nghe máy, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, thậm chí mang theo cảm giác áp lực.


Triệu Lâm nheo mắt, người cậu mới vừa thân thiết hiền hòa đột nhiên thay đổi thành một người khác.

“Tôn giả, bọn em tới rồi” Giọng nói ở đầu bên kia cực kì cung kính.

Cùng lúc đó, trong phòng bao Vip của khách sạn Thanh Ca, một ông cụ và một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Ông cụ mái tóc bạc màu, vẻ mặt nghiêm túc, uy nghiêm.

Người đàn ông trung niên là Tê Đại Khí ông chủ nhà họ Tê. Ông ta ngồi ở vị trí cuối cùng, mặt mày căng thẳng nhìn ông cụ.

Ông cụ tên “Khánh Hồng”, bên ngoài không có danh tiếng gì, nhưng Tề Đại Khí lại biết đối phương từng là đại lão một phương ở nước ngoài, từng lên kế hoạch chiến tranh giữa các quốc gia nhỏ.

“Em phải đi rồi” Kiều Hãn tắt máy, vẻ mặt nghiêm nghị lại trở nên vui tươi.

“Tối nay có việc?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.

“Hừm, em đã tới Trung Châu thị, tất nhiên phải đi dạo một vòng rồi”

Triệu Lâm không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp bát đũa. Vừa rồi anh mơ hồ nghe được cách gọi “tôn giả” cực kì cung kính trong điện thoại.

Người cậu này của anh có lai lịch gì vậy?


Triệu Lâm nghĩ nghĩ rồi không nghĩ nữa, có lẽ cách gọi kia là biệt danh hoặc là tên trong trò chơi gì đó.

Tôn giả? Đã thời đại nào rồi mà còn xưng hô thế kia?

Trong khách sạn, Tề Đại Khí ngồi thẳng người, dè dặt hỏi: “Tôn giả... có tới không?”

Ông Khánh gật đầu, nói: “Cậu rất vinh hạnh khi có thể gặp được tôn giả trong thời gian kiểm tra đánh giá. Cậu phải biết rằng lần đầu tiên tôi được gặp nhân vật cấp bậc tôn giả là mười năm sau khi tiến vào tổ chức.”

“Cảm ơn tiền bối bồi dưỡng!” Tề Đại Khí cực kì kích động. Cuối cùng cũng leo lên được rồi!

Vì có được mối quan hệ này, nhà họ Tê đã trả giá khoảng ba mươi năm và cố găng suốt hai thế hệ.

Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả rồi!

“Đợi lát nữa tôn giả tới, cậu đừng nói lung tung, cậu mới vừa gia nhập tổ chức, còn đang trong kỳ kiểm tra đánh giá, bây giờ không mong lập công, chỉ mong không làm sai thôi. Hiểu chưa?” Ông Khánh nghiêm túc dặn dò.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: C109: Điều khiến kiều hãn ngạc nhiên là


“Ông Khánh cứ yên tâm, cái gì không nên nói tôi sẽ không nói, cái gì không nên hỏi tôi sẽ không hỏi. Hôm nay tôi chỉ mong gặp được tôn giả một lần, tuyệt đối sẽ không mong cầu xa vời” Tê Đại Khí nói.

“Ừ, cậu biết vậy thì tốt.” Ông Khánh gật đầu.

Tê Đại Khí là người trầm ổn nhất mà ông từng gặp trong đám cùng thế hệ.

Tuy rằng thực lực của nhà họ Tê không bằng nhà họ Lý và nhà họ Trần. Nhưng nhà họ Tề lại là nhà thích hợp nhất với tổ chức của bọn họ.

Sau khi Triệu Lâm dọn dẹp bát đũa xong, Kiều Phương chủ động mang vào nhà rửa sạch

Kiều Hãn liếc Triệu Lâm một cái, lời nói đến bên miệng rồi lại không thốt thành lời.

Mấy ngày qua, Kiều Hãn ở Trung Châu thị giải quyết công việc, nhân tiện điều tra rõ ràng Kiều Phương và Triệu Lâm.

Gần hai mươi năm qua hai mẹ con sinh sống thế nào đều nằm trong hồ sơ điều tra của ông.

Điều khiến Kiều Hãn ngạc nhiên là...

Triệu Lâm thế mà lại lặng lẽ giải quyết xong hai bố con Vương Vũ.

Hình như phía sau có sự giúp đỡ của nhà họ Lý?


Kiều Hãn không hiểu vì sao nhà họ Lý ở Trung Châu thị lại đi giúp đỡ Triệu Lâm...

Đương nhiên là ông không thể hỏi ra miệng được. Bởi vì một khi ông hỏi, như Triệu Lâm hỏi ngược lại ông là vì sao ông biết được, thì chẳng phải là sẽ để lộ chuyện ông đi điều tra hay sao?

“Tiểu Lâm, con giữ danh thiếp này đi.” Kiều Hãn nghĩ tới nghĩ lui rồi lấy một tờ danh thiếp từ trong lòng ngực ra.

Danh thiếp chỉ có ba chữ “Khánh Long Tiêu”.

“Đây là gì vậy?” Triệu Lâm ngây người.

Kiều Hãn nói: “Có thể sắp tới cậu phải ra khỏi Đại Hạ một

thời gian. Nếu sau này con có gặp phiền phức gì thì cứ gọi số điện thoại này. Ông ta sẽ xử lý giúp con”

Muốn nhờ nhà họ Lý làm việc, chắc chắn là phải có giao dịch gì đó.

Nếu vậy thì không bằng gọi người mình làm việc.

Trong mắt Triệu Lâm hiện lên vẻ do dự. Anh càng thêm tin răng cậu mình không phải là người bình thường.


Đối phương đưa anh một tấm danh thiếp, rất có thể là vì từng điều tra quá khứ của anh, biết trước đây anh gặp rất nhiều phiền phức.

Đương nhiên, cũng có thể là cậu chỉ đơn giản mà lo lắng. thôi.

Triệu Lâm cầm danh thiếp, nói: “Lần sau cậu có tới thì nhớ báo trước, để con chuẩn bị vài món ngon đãi cậu”

“Ừ, con chuẩn bị đồ ăn, cậu chuẩn bị rượu, hai chúng ta cũng uống một lần.” Kiều Hãn cười tủm tỉm, đồng ý.

Kiều Hãn chờ Kiều Phương rửa bát xong thì chào đi về. Kiều Phương đưa ông ra ngoài.

Lúc đến cửa, Kiều Phương nói: “Trong nhà gọi em trở về, thế nào cũng là vì có chuyện gấp, em nhớ phải chú ý an toàn”

“Chị yên tâm, em có thể xử lý tốt. Chị cũng phải chăm sóc. tốt cho mình, có chuyện gì cứ liên lạc với em, hoặc là liên lạc với cấp dưới của em.” Kiều Hãn ôm chị mình một cái rồi phất tay đi vào trong bóng đêm.

Kiều Phương nhìn theo bóng dáng ông.

Chờ khi Kiều Hãn đến giao lộ, một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trong hẻm từ từ chạy về phía ông.

Cách đó không xa cũng có vài chiếc bảo mẫu Mercedes-Benz yên tĩnh đợi.

Sau khi chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt ông, một cô gái dáng người quyến rũ đi xuống mở cửa cho ông.

Lúc này, Kiều Hãn đã không còn dáng vẻ em út, mà thay. băng vẻ mặt lạnh lùng.

“Tôn giả, máy bay đã đợi sẵn ở sân bay Trung Châu thị, có thể bay đi vùng Trung Đông bất cứ lúc nào” Cô gái nói.

“Đi khách sạn Thanh Ca trước, tôi phải đi gặp ông Khánh một lần, dù sao thì ông ta cũng đã phục vụ tôi nhiều năm rồi” Kiều Hãn lên xe, thuận miệng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: C110: Anh bắt đầu bối rối


Kiều Phương trở về, thấy Triệu Lâm đang quét dọn nhà thì cười nói: “Mẹ nói cho con một tin tức tốt.”

“Năm nay mẹ lại được bình chọn là giáo viên ưu tú hả?” Triệu Lâm nhìn ngày tháng trên lịch, cười nói tiếp.

“Đúng vậy!" Trên mặt Kiều Phương có vài phần kiêu ngạo. “Chúc mừng cô Kiều!” Triệu Lâm cười trêu ghẹo một câu, thuận thế nói: “Mẹ, thật ra con cũng có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mẹ”

“Tin gì?” Kiều Phương chờ anh nói tiếp.

Triệu Lâm thả cây lau nhà lại chỗ cũ, cười nói: “Con sắp được chuyển chính thức rồi. Cô Lăng nói với con là gửi danh sách lên trên rồi, chỉ còn đi bước cuối cùng nữa thôi.”

“Vậy sao con không nói sớm? Nếu hôm nay con nói sớm thì chúng ta đi tiệm ăn ăn mừng rồi, chứ ăn sủi cảo làm gì?” Kiều Phương vui mừng ra mặt.

“Đồ ăn trong tiệm không ngon bằng mẹ nấu” Triệu Lâm nịnh một câu, rồi cười nói tiếp: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, chờ khi con chuyển chính thức, chúng ta lại nấu một bữa tiệc ngon, nhân tiện mời cô của con lại nhà ăn cơm, mẹ thấy sao?”

“Ở nhà mình hả? Người ta có chê nghèo hay không?” Kiều Phương hỏi.

“Không đâu, cô Lăng không phải kiểu người như vậy. Con cảm thấy ăn cơm ở nhà mới thích hợp, đi bên ngoài ăn thì có

hơi khách sáo.” Triệu Lâm cười nói.

“Ừ, vậy con hẹn thời gian rồi nói với mẹ, khi ấy mẹ sẽ chuẩn bị” Kiều Phương cười nói.

Hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu.


Sau đó, Triệu Lâm trở về phòng, nằm xuống giường mình. “Phì!"

Anh thở hắt ra ngoài, tâm tình thoải mái chưa từng có.

Rốt cuộc thì mình cũng có thể trở thành trụ cột của cả nhà rồi!

Anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

“Tít tít...”

Triệu Lâm thấy điện thoại của mình đổ chuông.

Đã tối rồi mà còn ai nhắn tin cho anh nữa vậy?

Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh năm trên giường trong phòng ngủ, mặc đồ ngủ tơ tăm màu trằng,

mặt mày hiện vẻ rối rắm nhìn điện thoại trong tay.

Trên màn hình hiển thị khung tin nhắn, đối phương là Triệu Lâm.

Cô đã do dự gần ba mươi phút, có nên gửi tin nhắn cho Triệu Lâm hay không...

Thành lợn thì cứ thành lợn đi!


Cho dù mình làm lợn, thì cũng là chú lợn đáng yêu, xinh đẹp, người gặp người thích!

Lý Sơ Ảnh cần răng một cái, gửi một cái icon đáng yêu cho Triệu Lâm.

“Tôi đến nhà rồi” Lý Sơ Ảnh gửi bốn chữ, có chút lúng túng với lời mở cuộc trò chuyện này.

“OKI” Triệu Lâm lịch sự đáp lời.

Lý Sơ Ảnh thấy câu trả lời khó tiếp tục đề tài của anh thì không nhịn được chu môi.

Cô phải trả lời thế nào đây hả? Đúng là tức chết người ta!

“Mì cá dù vàng hôm nay thế nào?” Lý Sơ Ảnh do dự này, do dự kia, rồi quyết định tự mình tìm đề tài.

“Khá ngon, canh cá dễ ăn” Triệu Lâm trả lời đúng sự thật. “Chờ khi nào anh rảnh, tôi lại dân anh đi một tiệm ăn yêu thích khác của tôi. Cơm thịt kho và các món kho khác trong tiệm kia cực kì ngon luôn!” Lý Sơ Ảnh nhanh chóng đánh chữ.

Thấy đối phương nhiệt tình mời, Triệu Lâm trong nhất thời không biết phải làm sao.

Anh bắt đầu bối rối.

Bối rối không biết nên trả lời như thế nào.

Đây không phải là vấn đề đồng ý hay từ chối, mà là Lý Sơ Ảnh nhiệt tình với anh như vậy, rốt cuộc là vì ý muốn của cô,

hay là vì Lý Thanh Nham bảo cô làm vậy?

Nếu là cô muốn thì anh rất vui lòng làm bạn bè đi ăn với

Nếu là bố cô muốn thì... không cần thiết. Cô mệt, anh cũng mệt. “Ok, vừa lúc tôi cũng có một số chuyện cần nói với cô.”

Triệu Lâm nghĩ tới nghĩ lui rồi trả lời một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: C111: Có một số chuyện cần nói với mình


Cũng nhân cơ hội hỏi bóng hỏi gió xem rốt cuộc Lý Sơ Ảnh là vì ý muốn của bản thân hay là vì nghe lời của Lý Thanh Nham.

Nếu là nghe lời... thì hai bên liền vạch ra ranh giới rõ ràng.

Vậy thì mọi người đều thoải mái hơn.

Còn nếu là ý muốn cá nhân thì cứ bình thường qua lại đi.

Triệu Lâm bị Trần Thi Mạn làm cho ám ảnh luôn rồi.

Cô ta... rõ ràng là mình đã từ hôn với cô ta rồi, mà cô ta vẫn cứ dây dưa mình mãi.

Lỡ như Lý Sơ Ảnh chỉ giả vờ với anh, chờ ngày nào đó không giả vờ nổi nữa, thì sẽ giống như Trần Thi Mạn gây phiền cho anh, thì anh sẽ điên lên mất.

Có một số chuyện cần nói với mình?

Lý Sơ Ảnh nhìn thấy tin nhắn, trong lòng rất tò mò anh muốn nói chuyện gì.

Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng chỉ có thể giấu đi lòng tò mò, bấm chữ đáp: “Quyết định như vậy nhé!”

Hẹn gặp mặt trước rồi lại nói. “Đi ngủ sớm đi.”

Thấy chữ trên khung tin nhắn, Lý Sơ Ảnh mỉm cười trả lời: “Anh cũng vậy, đêm nay mộng đẹp.”


Chờ trò chuyện xong, Triệu Lâm thấy được hộp sắt mình đặt trên tủ đầu giường.

Anh nhịn không được cầm hộp sắt lên, nhẹ nhàng mở ra.

Chín tờ hôn thư màu đỏ rực rỡ nằm trong hộp xuất hiện trước mắt anh.

Triệu Lâm cầm lật xem từng tờ hôn thư. Thấy hàng loạt cái tên: Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh, Bắc Thanh Ngọc, Giang Tước Nhi... anh không nhịn được cười khổ.

Ông nội anh không đứng đắn thật đấy!

Tìm vợ cho mình, lại mình một lần chín vợ!

Anh thật sự không có phúc tiêu thụ.

Triệu Lâm cười cười, nhớ đến nhà họ Lý và nhà họ Trần quyền quý, thầm đoán Bắc Thanh Ngọc và Giang Tước Nhi

cũng không phải người bình thường.

Bảo nhiều cô nàng giàu có xinh đẹp gả cho mình như thế là liên hôn hả?

Mình mượn thế lực sau lưng các cô gái trở thành một sự. †ồn tại cực kì lợi hại?


Triệu Lâm tự đùa với mình.

€ó điều, khi có suy nghĩ này, tươi cười trên mặt anh chợt cứng lại.

Triệu Lâm vừa nhìn ngọc thạch trong hộp vừa ngẫm nghĩ.

Anh nhớ ông nội đã từng nói trong truyền thừa là trong tay mỗi một vị hôn thê đều có một khối ngọc.

Cần phải có các cô dưỡng ngọc thì ngọc mới có thể khôi phục linh tính.

Theo cách nói của ông nội, anh cần phải sưu tập hết chín khối ngọc mới có thể đạt được truyền thừa hoàn chỉnh.

Truyền thừa hoàn chỉnh có lợi ích gì? Chẳng lẽ là vì để anh kế thừa pháp thuật?

Hay là vì mục đích khác?

Triệu Lâm nhíu chặt mày, nhanh chóng nhớ lại quá khứ.

Anh nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy ông nội vào mười năm trước, ông nội đã nói rất nhiều chuyện với anh.

Ông còn cực kì nghiêm túc bảo anh bảo quản tốt hộp sắt, còn nói sau này ông và bố có thể sống sót hay không là phải xem mình có làm tốt hay không.

Nhớ đến đây, con ngươi Triệu Lâm chợt phóng to ra.

Chẳng lế truyền thừa của mình có liên quan rất lớn đến ông nội và bố?

Trái tim Triệu Lâm đập thình thịch! Sau khi trải qua chuyện của nhà họ Lý và nhà họ Trần, Triệu Lâm đoán ông nội mình tuyệt đối không phải người bình thường.

Nếu không thì nhà họ Trần, nhà họ Lý đã không nghiêm túc làm theo lời hứa như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: C112: Bênh vực người mình


Chắc chăn là vì hai nhà cực kì kính sợ năng lực của ông nội, nên mới vội vàng giục làm hôn lễ.

Nhưng một người không bình thường như ông nội mất tích suốt mười năm cùng với bố mình, thậm chí còn cố ý để lại truyền thừa cho mình.

Chẳng lẽ lần ấy ông nội và bố đã biết trước rằng bọn họ có lẽ không về được, vậy nên mới để lại một thủ đoạn dự phòng.

Và thủ đoạn dự phòng chính là mình?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Lâm tái nhợt như tờ giấy.

Nếu thật sự là như vậy...

Ông nội vì mình được việc nên mới để lại truyền thừa.

Ngoài ra thì sao?

Chín tờ hôn thư chắc chắn không đơn giản như mình nghĩ!


Chín cô gái kia tuyệt đối không phải chỉ là vị hôn thê của mình, mà còn có tác dụng ngầm nào đó nữa.

Và dưỡng ngọc là một trong các tác dụng.

Mỗi một thế lực sau lưng vị hôn thê hoặc là bản thân vị hôn thê, nhất định là có tác dụng khác với mình hoặc ông nội!

Triệu Lâm thở gấp một lúc lâu, suy đoán trong lòng giống như là sợi râu, mỗi một sợi râu kéo dài ra các loại suy đoán.

Về phần là thật hay là giả thì anh không thể nào kiểm chứng được.

Nhưng anh có thể xác nhận một việc là... chín tờ hôn thư không hề đơn giản, chúng nó nhất định là cất giấu bí mật nào đó.

Cũng có thể là ông nội hi vọng anh nhanh chóng sưu tập chín khối ngọc để nhanh chóng tu luyện thành công.

Triệu Lâm suy nghĩ đến mức đau đầu. Một lúc lâu sau, anh lắc lắc đầu.

Anh quyết định hôm nào đi tìm Lý Thanh Nham hỏi bóng hỏi gió, xem ngoài việc anh có hôn ước với Lý Sơ Ảnh và ràng

buộc về ngọc ra, thì ông nội có dặn dò chuyện gì nữa không.

Triệu Lâm cất đi từng tờ hôn thư, lấy ra khối ngọc không còn linh tính nhiêu như trước đây.

Anh chỉ mới tu luyện “Tam Thanh Công” đến tầng thứ nhất thôi mà đã có y thuật hơn người rồi.

Vậy nếu anh tu luyện đến tầng thứ hai thì sao?

Triệu Lâm kéo cửa sổ, tắt đèn, dựa theo truyền thừa tiếp tục căn nuốt năng lượng trong ngọc.

Một đêm không ngủi

Đến khi sáng sớm, Triệu Lâm ngồi xếp bằng tu luyện cả đêm mở hai mắt ra.


Cuối cùng anh cũng hấp thu sạch sẽ năng lượng trong khối ngọc thứ nhất.

Tam Thanh Công vẫn chưa đột phá tầng thứ hai. Nhưng anh có cảm giác tu vi tầng thứ nhất của mình đã đến cực hạn.

Chỉ cần thêm một chút năng lượng là có thể đột phá tầng thứ hai.

“Phải đi nhà họ Lý lấy khối ngọc thứ hai thôi.” Triệu Lâm thầm nghĩ trong lòng, đồng thời thả lại khối ngọc bị hấp thu hết năng lượng đã biến thành màu xám lại trong hộp sắt.

Triệu Lâm đi bệnh viện làm việc như bình thường. Hôm nay không xảy ra chuyện xấu gì.

Hôm nay Lăng Nhạn Nam đi công tác, không biết khi nào mới trở về.

Lúc chạng vạng tan làm, Triệu Lâm quay về văn phòng thay đồ thì thấy Lăng Nhạn Nam đã trở lại.

“Trưởng khoa, sắp tới khi nào cô rảnh? Mẹ tôi muốn mời cô đi nhà tôi ăn cơm” Triệu Lâm thuận miệng hỏi.

“Thứ bảy, tôi rảnh tối thứ bảy, vừa lúc hôm nay viện trưởng đã nói cho tôi biết là ông ấy đã ký tên danh sách thực tập sinh chuyển chính thức rồi, còn nói là chiều thứ sáu sẽ công bố” Lăng Nhạn Nam nói.

“Ha ha, vậy tôi phải chuẩn bị bữa tiệc lớn rồi” Triệu Lâm cười nói.

“Ơ, thắng nhãi này, cậu không hỏi xem cậu có tên trên danh sách không hả?” Lăng Nhạn Nam cười mắng một câu.


“Nếu tôi không có tên trên danh sách thì với tính tình của cô, làm gì bình tĩnh được như bây giờ?” Triệu Lâm mỉm cười.

Quen biết Lăng Nhạn Nam lâu rồi, anh cũng rất hiểu tính cách của cô.

Bênh vực người mình!

“Bảo dì nấu cá đi, tôi thích ăn cá, ngoài ra nhớ nấu cơm nhiều một chút” Lăng Nhạn Nam không tiếp lời, ngược lại cười ha ha nói sang chuyện khác.

“Okl” Triệu Lâm cười đồng ý, nói câu chào rồi ra khỏi văn phòng, định đi nhà họ Lý.

Có điều, anh mới vừa đến cổng bệnh viện thì thấy Lữ Nam Nam đứng ngay cửa bệnh viện nhìn xung quanh, dường như là đang tìm người.

Triệu Lâm thầm mắng đen đủi, không phải là cô ta đến tìm anh đấy chứ?

Lúc Triệu Lâm cúi đầu coi như không nhìn thấy cô ta, định bước nhanh ra khỏi đây, thì cô ta đã nhìn thấy anh, chạy chậm lại chỗ anh.

“Triệu... Triệu Lâm, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lữ Nam Nam vội vàng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: C113: Hoặc là hy vọng quay lại với anh


“Nói cái gì?” Triệu Lâm lạnh nhạt hỏi lại.

Anh dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết mục đích của Lữ Nam Nam là gì.

Hoặc là hy vọng quay lại với anh.

Hoặc là hy vọng anh có thể đi tìm viện trưởng giúp cô ta chuyển lên chính thức.

“Triệu Lâm, em đến xin lỗi anh...” Lữ Nam Nam vừa mở miệng, nước mắt liền chảy ra.

Mấy ngày qua, cô ta đã trải qua đủ mọi thăng trầm trong cuộc sống.

Từ lúc ban đầu cho rằng hạnh phúc, đến cuối cùng đầy đất lông gà.

Có thể nói là cô ta nếm đủ hết mọi ấm lạnh trên thế gian. Nhà họ Vương đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí còn đòi lại các loại quà tặng tiền bạc đã từng đưa cho cô ta.

Bệnh viện thì gạch bỏ suất chuyển lên chính thức của cô †a.

Vương Vũ tuy rằng bị đuổi việc, nhưng hẳn ta vẫn còn có Vương Diệu Thăng.


Chờ mọi người quên dần chuyện này là Vương Vũ có thể tìm được một công việc tốt.

Trải qua nhiều đẳng cay chua ngọt, Lữ Nam Nam cuối cùng cũng biết được mình đã làm một chuyện ngốc thế nào.

Từ lúc bắt đầu, cô ta không nên bị lợi ích nhỏ che mắt.

Hối hận, đau khổ, tự trách giống như đầm lầy liên tục cản nuốt cô ta.

“Lữ Nam Nam, cô đừng buồn cười như vậy, được không?” Triệu Lâm lạnh lùng liếc cô ta.

Xin lỗi?

Chuyện đến nước này rồi xin lỗi có tác dụng gì?

“Em thật sự muốn nói một câu xin lỗi với anh, hơn nữa...” Lữ Nam Nam lại ch ảy nước mắt.

Có điều, cô ta còn chưa nói xong thì Triệu Lâm đã quay người bỏ đi.

Lữ Nam Nam mở miệng gọi tên anh, nhưng mà chỉ trong chớp mắt Triệu Lâm đã biến mất trong tầm nhìn.


Cô ta ngồi xụi lơ dưới đất.

Nước mắt như hạt cườm liên tục lăn xuống.

Bây giờ cô ta đã biết mình sai nhiều đến mức nào rồi.

Nhưng... đã không còn kịp nữa rồi.

Đồng nghiệp của Triệu Lâm trong bệnh viện Bàn Bắc đi về, thấy dáng vẻ chật vật của Lữ Nam Nam thì coi như không thấy, cứ đi lướt qua luôn, chờ khi đi qua được một đoạn thì lại chửi thầm.

Lữ Nam Nam mất hồn mất vía đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa bệnh viện. Cô ta vừa đến ven đường, một chiếc xe bảo mẫu Mercedes-Benz liền dừng trước mặt cô ta.

Cửa xe từ từ mở ra.

“Sao rồi?” Tê Nguyên ngồi trong xe, hỏi.

“Anh ấy không muốn tha thứ cho tôi” Lữ Nam Nam lắc đầu, khóc lóc nói.

“Cô muốn anh ta tha thứ không?” Tê Nguyên mặt ngoài tươi cười ấm áp, đôi mắt chứa cảm xúc lại giấu trong bóng tối.

“Tôi... không biết.” Lữ Nam Nam vẻ mặt chết lặng.

Một loạt cú sốc dạo gần đây khiến cô ta không thể nào. thừa nhận được.

“Lân xe đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: C114: Lữ nam nam cũng giống vậy


Giọng nói hòa nhã của Tề Nguyên mang theo vài phần dụ dỗ.

Triệu Lâm ngồi trên taxi, ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững.

Chuyện mới vừa rồi có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Có điều... Chuyện gì cũng qua rồi.

Bệnh viện Bàn Bắc đã đăng thông báo đuổi việc Vương Vũ vì chuyện sao chép báo cáo lâm sàng của mình.

Cả đời này hắn ta đừng mong được nhận vào bệnh viện công lập Trung Châu thị!

Lữ Nam Nam cũng giống vậy.

Hai người bọn họ mãi mãi bị chỉ trích, bị tra tấn, bị báo ứng xứng đáng.

Vậy là đủ rồi! Về phần chuyện khác?


Triệu Lâm lười đi suy nghĩ. Bởi vì chuyện đã kết thúc rồi, anh chỉ muốn nhìn lên phía trước.

Khi mặt trời sắp lặn, Triệu Lâm đúng hẹn đến trang viên nhà họ Lý.

Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ chủ động đi ra đón. Có điều, mặt mày bọn họ hơi khó coi.

Triệu Lâm thấy được cảm xúc của bọn họ không ổn, trái tim đập thình thịch lên, h lệu Diệu xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn hả?”

“Không phải là Diệu Diệu, mà là nhà họ Trần.” Vương Thánh Thủ xụ mặt nói.

“Nhà họ Trần?” Triệu Lâm nhíu mày. Lý Thanh Nham đang định giải thích thì bên ngoài cửa nhà họ Lý, Trần Long Tượng dẫn một người đàn ông trung niên để ria mép mặc đồ Đường đi tới.

“Chào cậu Kiều: in Long Tượng đi lên, hơi khom người mang tính chào hỏi, rồi giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh: “Tôi biết hôm nay cậu tới đây chữa bệnh cho Lý. Diệu Diệu. Vậy nên tôi dẫn một người bạn đến đây để mở rộng tầm mắt về y thuật hơn người của cậu.”

“Tôi tên Gia Cát Bắc Thần, người tỉnh Vân Sơn” Gia Cát Bắc Thần chắp tay với Triệu Lâm, tầm mắt dừng trên người Triệu Lâm, trong lòng thầm ngạc nhiên.

Tuy rằng trước đó đã nghe Trần Long Tượng, Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham nói là Triệu Lâm cực kì trẻ tuổi.


Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, ông ta vẫn cứ cảm thấy ngạc nhiên.

Năm ông ta tầm tuổi Triệu Lâm, ông ta còn là một học trò bình thường.

Nếu không phải Vương Thánh Thủ cực kì sùng bái Triệu Lâm, thì Gia Cát Bắc Thần sẽ cho rằng Trần Long Tượng đi mời một nhãi ranh tới đây là vì muốn làm chết ông già nhà mình.

“Chào ông” Triệu Lâm chắp tay đáp lễ, trong lòng đã biết vì sao Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham mặt mày không vui rồi.

Hơn phân nửa là vì nhà họ Trần không hề chào hỏi liền dẫn một vị bác sĩ đến đây để quan sát năng lực của mình.

“Cậu Kiều, tôi thật sự không ngờ là lại có loại chuyện này, nếu cậu không thoải mái thì thôi bỏ qua chuyện nhà họ Trần đi”

Vương Thánh Thủ không nể mặt một chút nào.

Trần Long Tượng mời Gia Cát Bắc Thần tới đây là tát vào. mặt Triệu Lâm đấy hả?

Đương nhiên là không phải rồi! Nói đúng ra là tát vào mặt ông ấy!

Tôi đã đảm bảo cho Triệu Lâm rồi, ông còn đi mời một người ngoài tới đây để làm gì?

Là không tin tưởng ông ấy hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: C115: Đương nhiên rồi


Lý Thanh Nham không nói lời nào, chờ câu trả lời của Triệu Lâm.

Nếu Triệu Lâm không muốn qua lại với đám người bọn họ. thì chỉ cần mời bọn họ đi là được.

Rốt cuộc thì chuyện nhà họ Trần vừa làm là không hợp quy củ.

Trần Long Tượng nhếch môi, trực tiếp xin lỗi: “Mong răng Vương Thánh Thủ, cậu Kiều và ông Lý thông cảm nhiều hơn. Nhà họ Trần đang trong cơn mưa gió, bố tôi thật sự không thể có bất cứ sơ suất nào. Hôm nay tôi đi mời anh Gia Cát, cũng là vì hết cách rồi. Sau chuyện hôm nay, ba vị dù có bất cứ chỗ nào cần giúp đỡ thì nhà họ Trần đều sẽ dốc sức giúp đỡ”

Vương Thánh Thủ coi như không nghe thấy, ngay cả nhìn

cũng lười đi nhìn Trần Long Tượng.

Lý Thanh Nham cũng mặc kệ ông ta, tiếp tục chờ Triệu Lâm trả lời.

Triệu Lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ.

Nếu đổi lại là người khác, khi gặp loại chuyện thế này, có lẽ sẽ bỏ đi luôn.

Rốt cuộc chuyện mà nhà họ Trần làm là không hợp lễ nghĩa.

Nhưng... Ông cụ Trần là bạn từ nhỏ của ông nội mình.


Có lẽ ông ấy sẽ biết một số chuyện bí mật của ông nội mình.

Sau vài lần suy xét, Triệu Lâm nói: “Ông Trần, tôi thì sao cũng được, rốt cuộc ông nghỉ ngờ tôi cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là bệnh của Diệu Diệu rất phức tạp, ông phải hỏi ông Lý xem ông ấy có đồng ý cho người ngoài nhìn thấy tình huống của con gái ông ấy hay không. Nếu ông ấy đồng ý thì tôi cũng đồng ý.”

“Tôi không đồng ý” Lý Thanh Nham không chút do dự mở. miệng.

Bệnh của Lý Diệu Diệu cũng là bí mật nhà họ Lý bọn họ. Sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy chứ?

“Anh Lý, tôi nhớ anh còn thiếu tôi một ân tình?” Nghe vậy, Trần Long Tượng nói thẳng.

“Đúng vậy” Lý Thanh Nham trả lời dứt khoát.

“Sau chuyện này, chúng ta xóa hết ân tình, ông thấy sao?” Trần Long Tượng nói.

Lý Thanh Nham nhíu mày, nói: “Cũng được, nhưng mời vị bác sĩ Gia Cát này phải thề với trời, không được nói cho bất cứ người không liên quan nào về bệnh tình của con gái tôi.”

Trần Long Tượng nhìn về phía Gia Cát Bắc Thần.

“Được” Gia Cát Bắc Thần lập tức chỉ lên trời thề.

Sau khi ông ta thề xong, Triệu Lâm hỏi người bên cạnh: “Vương Thánh Thủ, ông có gì muốn nói không?”


Vương Thánh Thủ vẫn luôn thiên vị mình, bây giờ nhà họ Trần đánh vào mặt ông ấy, Triệu Lâm tất nhiên không thể coi như không thấy.

“Nhà họ Trần thiếu tôi hai nhân tình” Vương Thánh Thủ lạnh nhạt nói.

Theo lý mà nói, ông mời Triệu Lâm giúp đỡ, nhà họ Trần thiếu ông một nhân tình.

Bây giờ nhà họ Trần lại vô lễ với ông, ông có thể tha thứ với tình huống ông cụ Trần bệnh nặng, nhưng phải tính thêm lãi.

Triệu Lâm gật đầu, nhìn về phía Trần Long Tượng.

Trần Long Tượng: “Đương nhiên rồi, là nhà họ Trần chúng tôi có lỗi trước, Vương Thánh Thủ lòng dạ rộng lượng là niềm may mản của nhà họ Trần chúng tôi.”

Nghe vậy, Vương Thánh Thủ hừ một tiếng, không tiếp lời mà đi lên phía trước.

Lý Thanh Nham dẫn đường.

Nghe vậy, Vương Thánh Thủ hừ một tiếng, không tiếp lời mà đi lên phía trước.

Lý Thanh Nham dẫn đường. Lý Sơ Ảnh đứng ngay cửa, có chút thấp thỏm.

Triệu Lâm và cô nhìn nhau. Anh gật đầu rồi theo mọi người vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Lý Diệu Diệu còn đang hôn mê, nhưng sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều.

Gia Cát Bắc Thần vừa đi vào liền thấy hình dạng kim đâm trên người Diệu Diệu, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh trở nên nghiêm túc lên.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách làm. Gia Cát Bắc Thần là đại y tỉnh Vân Sơn, chỉ nhìn thoáng qua là biết vị trí đâm kim trên người Lý Diệu Diệu được. thực hiện bởi đại y.

Ông ta nhíu mày, tầm mắt qua lại trên người Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ, trong lòng suy đoán hình dạng kim đâm kia là do ai đâm vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: C116: Anh là bác sĩ


Triệu Lâm đang quan sát sắc mặt của Lý Diệu Diệu, anh chẳng thèm nhìn Gia Cát Bắc Thần cái nào.

Anh là bác sĩ.

Điều anh quan tâm nhất là tình hình của Lý Diệu Diệu.

Vương Thánh Thủ cũng nhận ra ánh mắt của Gia Cát Bắc Thần, tức khäc hiểu ra đối phương đang nghĩ gì, ông ấy chỉ nở nụ cười lạnh, chẳng muốn giải thích chữ nào.

Tò mò là ai bố thí kim châm?

Từ từ nghĩ đi nhé!

Trần Long Tượng cũng thấy tình hình nghiêm trọng của Lý Diệu Diệu, biểu cảm có chút kinh ngạc.

Hình như còn nghiêm trọng hơn cả ông cụ nhà ông?

Triệu Lâm tiến lên bắt mạch, vận dụng chân khí để kiểm tra cơ thể Lý Diệu Diệu, xác nhận mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch thì thở phào một hơi.

“Sao rồi?”, Lý Thanh Nham hỏi.

“Vẫn năm trong kế hoạch!”, Triệu Lâm vẫn đáp một cách thẳng thăn, anh hỏi Vương Thánh Thủ: “Dược liệu sơ chế hết rồi chứ?”

“Đầu ở trong hòm thuốc!", Vương Thánh Thủ nói.

Triệu Lâm mở hòm thuốc, thấy bảy, tám bình ngọc lớn cỡ ngón cái, trên mỗi bình đều có dán nhãn.


Triệu Lâm kiểm tra từng cái, còn đổ chút nước thuốc lên mu bàn tay, cẩn thận xác nhận rồi mới nói với Vương Thánh Thủ: “Làm phiền ông quá!”

Sơ chế những dược liệu này tới mức độ như thế thì đã tốn không ít công sức của Vương Thánh Thủ.

Vương Thánh Thủ gật đầu, coi đây là lời khen.

“Bây giờ tôi muốn nói vài việc!"

Một, trừ Vương Thánh Thủ, mọi người khác đều phải đứng trong góc.

Hai, khi tôi bắt đầu chữa bệnh thì không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào”.

Triệu Lâm bình tĩnh thông báo.

Việc chữa trị kế tiếp có liên quan tới mạng sống của Lý Diệu Diệu, không thể xảy ra sai sót.

Lý Thanh Nham, Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần đều không dám lơ là, lập tức nghe theo đứng trong góc tường.

“Khi tôi cần gì, xin phiền ông đưa cho!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ.

“Được!", Vương Thánh Thủ đứng cạnh hòm thuốc, sẵn sàng chuẩn bị.

Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần nhìn cảnh này thì líu lưỡi.


Triệu Lâm phi thường thế sao? Dám ra lệnh cho cả Vương Thánh Thủ?

Gia Cát Bắc Thần cau mày, ánh mắt nhìn Triệu Lâm và Lý Diệu Diệu phía xa.

Ông ta nhìn ra Lý Diệu Diệu bị bệnh không thể chữa khỏi.

Về phần bị bệnh nan y gì thì ông ta không thể nhìn ra bằng mắt thường.

Trần Long Tượng như nhìn thấy việc kỳ lạ, nhưng ngay cả Gia Cát Bắc Thần cũng trở nên nghiêm túc thì trong lòng ông ấy lại thấy yên tâm.

Cậu Kiều Chiêu này có vẻ đúng là phi thường.

Triệu Lâm hít sâu một hơi, Lý Diệu Diệu bị chứng bệnh bẩm sinh đã ăn sâu vào trong xương tuỷ.

Bây giờ anh sẽ dùng châm pháp Trấn Long để cưỡng ép giữ lại nguồn sống cho cô ấy.

Sau đó quá trình trị liệu kế tiếp sẽ rất đơn giản, dùng linh dược cấp cao để ép vào cơ thể, từ từ khép lại vết thương bên trong.

Nhưng mà phải nhanh. ngôn tình tổng tài

Vì nếu muốn cho linh dược vào cơ thể Lý Diệu Diệu thì phải gỡ bỏ châm pháp Trấn Long.

Kim vừa rút thì sức sống của Lý Diệu Diệu sẽ nhanh chóng xói mòn.

“10 giây bắt đầu!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ. “Được!”, Vương Thánh Thủ trầm giọng đáp.

“10...”

Triệu Lâm âm thầm vận chuyển chân khí.

Căn phòng tĩnh mịch không một tiếng động, giọng của Triệu Lâm như búa đánh vào tim mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: C117: Nhanh lên


Đợi cho Triệu Lâm đ ếm xong mấy số cuối, tay anh đã ghim xuống chín cây kim nhanh như chớp.

Gần như chỉ trong tích tắc, 9 cây kim đã được gỡ xuống.

Triệu Lâm giơ tay, Vương Thánh Thủ vội đưa sang bình thuốc đầu tiên.

Triệu Lâm dùng kim quấy nhẹ nước thuốc, sau đó lại là từng kim ghim xuống.

Chín kim lại được bày xong. Bước thứ hai... thứ ba... Chân khí trong cơ thể anh nhanh chóng trôi đi.

Hai người Trần Long Tượng và Lý Thanh Nham nhìn muốn hoa cả mắt.

Đồng tử của Gia Cát Bắc Thần co rút như nhìn thấy thần tích không thể tin nổi.

Ông ta cứ tưởng Triệu Lâm sẼ gỡ hết kim xuống sau đó nhanh chóng ra tay.

Nhưng Triệu Lâm lại làm từng bước một. Quan trọng nhất là... Theo lý thuyết, đây là cách làm bảo thủ nhất.

Nhưng cách này yêu cầu kỹ thuật của người thực hiện phải cực kỳ tốt.


Vì khi kim ghim vào huyệt vị, chân khí trong cơ thể sẽ cực dễ xảy ra sự xung đột với huyệt vị.

Đối với sơ đồ ghim kim chỉ còn cách rút một thì ghim một.

Còn kiểu rút một phần, thay một phần như Triệu Lâm thì phải suy xét đến rất nhiều yếu tố.

Ít nhất thì sơ ghim kim mới không được xung đột với huyệt vị, còn phải có tác dụng trị liệu đối với người bệnh.

Muốn hình dung chuyện này thì khá khó khăn, giống như một người bị bịt mắt tiến vào bãi mìn, người đó phải vô hiệu hoá hết đống mìn dưới chân, còn phải chém giết với kẻ địch đang ẩn náu trong bãi mìn này.

Chuyện này?

Có thể làm được sao?

Gia Cát Bắc Thần dùng mông để nghĩ cũng thấy chuyện này bất khả thi.

Nhưng bây giờ, chuyện này lại xảy ra trước mặt ông ta.

Chuyện này đúng là kiểu dùng dao rạch mông, làm ông ta được mở mang tầm mắt.

Trần Long Tượng thấy Gia Cát Bắc Thần ngây người thì nhíu mày, biểu cảm đó là sao?

Cuối cùng Triệu Lâm này có ổn hay không?

Vương Thánh Thủ ở cạnh đưa thuốc cũng sợ hãi trong lòng.

Ông ấy cứ tưởng cùng lắm thì năng lực của Triệu Lâm chỉ hơn mình một chút.

Nhưng giờ quan sát thì xem ra đã năm ngoài sự tưởng tượng của ông ấy.

“Rốt cuộc cậu ta đã học y với ai?”

“Châm pháp còn có thể vận dụng như thế sao?”

“Vì sao chân khí của cậu ta lại nhiều như vậy?”


Trong lòng Vương Thánh Thủ cũng vô cùng khiếp sợ, nếu đổi lại là ông ấy, chỉ sợ sau ba lần hành châm thì chân khí trong cơ thể sẽ tan hết nửa.

Nhưng Triệu Lâm vẫn còn dư.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây.

Trên trán Triệu Lâm đầy mồ hôi.

Ghim kim kiểu này tạo thành tiêu hao cực lớn đối với anh.

Cuối cùng...

Đã tới bước cuối cùng!

Tay Triệu Lâm như chuồn chuồn lướt nước phớt qua ấn đường của Lý Diệu Diệu, gỡ xuống 3 cây kim trên đầu cô ấy.

Hiện tại gỡ xuống, anh không cần vội vã dùng thuốc, đầu tiên là ngón tay điểm vào ba huyệt vị, vận hành chân khí truyền vào, sau đó lại điểm một cái ở bụng của Lý Diệu Diệu.

Nhìn bình thường không có gì kỳ lạ nhưng lại làm sắc mặt của Triệu Lâm tái nhợt.

Triệu Lâm cắn răng, nhúng bốn cây kim vào nước thuốc. rồi lại ghim xuống, vội kêu Vương Thánh Thủ: “Mau đưa hai bình cuối cùng đây!

Nhanh lên!”


Triệu Lâm nói xong thì xụi lơ trên đất.

Vương Thánh Thủ không dám kéo dài, đưa hai chai thuốc còn lại cho Triệu Lâm.

Làm xong tất cả, trong phòng chỉ còn tiếng Triệu Lâm thở gấp, bốn người còn lại chỉ có thể mở to mắt chờ anh dặn dò.

Ánh mắt Gia Cát Bắc Thần nhìn Triệu Lâm đã thay đổi hoàn toàn.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Vương Thánh Thủ lại tôn kính khi nhắc tới Triệu Lâm như vậy.

Nếu mình quen biết Triệu Lâm trước, biết anh có bản lĩnh này thì...

Ông ta cũng sẽ tâng bốc như thết

Đây cũng không phải là năng lực tầm thường mà có thể liệt kê ào quốc y rồi.

Trần Long Tượng nhìn Gia Cát Bắc Thần bằng ánh mắt kinh ngạc như muốn tìm kiếm đáp án.

Nhưng Gia Cát Bắc Thần nào còn nghĩ được tới những điều này, trong lòng không ngừng thay đổi suy nghĩ, mắt nhìn chăm chằm Triệu Lâm như đang cân nhắc gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: C118: Chỉ một câu thôi kim rơi thì người sẽ chết


“Kim châm trên người Diệu Diệu cứ mỗi ba ngày sẽ ngưng tụ ra được một ít độc tố, phải dùng đầu tăm bông ướt hoặc những thứ khác lau sạch sẽ!

Cứ kéo dài như vậy mười tám ngày, cũng chính là sáu lần.

Mỗi một lần lau đi nhất định phải cẩn thận! Cẩn thận! Cực kì cẩn thận! Không được để bất kì một cây kim châm nào rơi ral

Chỉ một câu thôi kim rơi thì người sẽ chết!

Đến lúc đó cho dù có là tôi đi chăng nữa cũng đành lực bất tòng tâm!”

Triệu Lâm ngồi ở trên sô pha, ăn liền vài miếng thịt khô để khôi phục lại thể lực, nghiêm túc dặn dò Lý Thanh Nham.

“Cái này..”., Trong lòng Lý Thanh Nham hơi hoảng sợ, ông ấy muốn để cho Triệu Lâm tự mình xử lý.

Vương Thánh Thủ biết chân khí trong cơ thể Triệu Lâm đang thiếu hụt, không cách nào phụ trách những chuyện vụn vặt còn lại được, trực tiếp nói: “Cậu em Lý đừng lo lắng, việc khó khăn như vậy, để tôi gọi một đệ tử đến xử lý là được rồi”.

“Được!”, Lý Thanh Nham có được một câu trả lời như vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm không ít.


Trần Long Tượng và Gia Cát Bäc Thần đang ngồi ở đó, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau.

Vương Thánh Thủ thấy vậy liếc hai người bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Trong lòng đang khó chịu lắm đúng không? Hay là nhân dịp này, hỏi môn khách của ông xem năng lực của người anh em họ Kiều như thế nào”.

Trần Long Tượng nghe ra được Vương Thánh Thủ đang dùng giọng điệu không mấy thân thiện.

Nhưng ông ấy cũng không tiện nói gì, đành phải đưa mắt nhìn sang Gia Cát Bắc Thần, cầu xin đáp án của ông ta.

Sau khi Gia Cát Bắc Thần chỉ đích danh, khóe miệng co. quắp lại, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, kiên định nói: “Khả năng chữa bệnh của cậu Kiều vượt xa tôi, hôm nay Gia Cát đã được thụ giáo rồi!"

Trần Long Tượng nghe thấy một đáp án như vậy, trái tim cứ đập thình thịch!

Từ khi ông ấy gặp Gia Cát Bắc Thần cho đến nay, đối phương vẫn luôn cậy tài khinh người!

Điều này cũng đủ để nói rõ, năng lực của người trẻ tuổi ở trước mắt rõ ràng có tài giỏi biết bao.

Nếu không Gia Cát Bắc Thần há có thể chịu cúi đầu?


“Trần gia chủ, tôi đây có thể đến nhà ông theo như bản thoả thuận ban đầu chứ?”, Triệu Lâm hỏi.

“Đương nhiên là có thể, tôi mong còn không được!”. Sắc mặt của Trần Long Tượng nóng lên, lại cúi người xin lỗi nói: “Hôm nay Trần tôi đã có nhiều mạo phạm, mong cậu thông cảm chol”

Triệu Lâm không để tâm quá nhiều về vấn đề này với đối phương.

Mà sau khi xác nhận lại một chút với Trần Long Tượng mấy giờ có thể đi đến khám bệnh cho ông cụ Trần. Trần Long Tượng bèn dẫn Gia Cát Bắc Thần rời đi.

Vương Thánh Thủ đen mặt nói: “Cậu em, tính tình của cậu quá tốt, cứ như vậy sau khi vào nghề sẽ chịu thiệt rất nhiều”.

“Tôi không hiểu läm...”. Triệu Lâm ngẩn ra.

Vương Thánh Thủ nói: “Nhà họ Trần mời Gia Cát Bắc Thần đến đây, rõ ràng là không tin tưởng cậu, cũng không tin tưởng vào tôi! Nếu như tôi là cậu thì khi thấy Gia Cát Bắc Thần, tôi cũng sẽ không qua lại với nhà họ Trần!

Đối phó với loại người này, nếu quá mềm yếu đối phó sẽ lâm tưởng cậu dễ bị bắt nạt!”

“Hôm nay để khiến cho ông phải lo lắng rồi”. Triệu Lâm biết Vương Thánh Thủ đang bênh vực cho kẻ yếu như mình.

Lý Thanh Nham nhíu mày hỏi: “Gia Cát Bắc Thần này có

lai lịch như thế nào?”

“Một trong mười bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Vân Sơn, cũng coi như có chút uy tín”. Vương Thánh Thủ thuận miệng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: C119: Không biết


“Người ở tỉnh Vân Sơn, tới tỉnh Nam chúng ta làm gì?”, Triệu Lâm theo bản năng hỏi.

Tỉnh Vân Sơn và tỉnh Nam cách nhau hàng ngàn dặm, có thể dùng từ “rất xa” để hình dung.

“Không biết, tôi cũng vừa mới biết nhà họ Trần mời anh ta đến!", Vương Thánh lắc đầu.

Triệu Lâm không suy nghĩ nhiều về chuyện của Gia Cát Bắc Thần, ngược lại dặn dò Lý Thanh Nham: “Bệnh tiên thiên của Diệu Diệu bây giờ đã tiến triển đến bước thứ hail

Chờ cô ấy có thể sống được qua mười tám ngày quan trọng nhất này, coi như bệnh tiên thiên đã được điều trị gần tới gốc rồi!

Nhưng còn cần phải điều dưỡng thêm, bởi vì chỉ có thể uống thuốc, số thuốc đi vào trong cơ thể có thể loại bỏ căn bệnh tiên thiên của cô ấy, nhưng cũng đã làm tổn thương đến căn cơ của cô ấy.

Tôi còn phải châm cho cô ấy lần thứ ba vào mười tám ngày sau, cô ấy mới được coi là đã khỏi hẳn”.

“Tôi biết rồi”. Lý Thanh Nham lên tiếng, trong lòng cũng thở dài một hơi.

Đợi Vương Thánh Thủ cũng cáo từ rời đi.

Lúc Triệu Lâm và Lý Thanh Nham ở riêng với nhau.


Triệu Lâm nói bóng nói gió hỏi: “Chú Lý, năm đó khi ông nội tôi và chú viết hôn ước, có còn dặn dò những chuyện gì khác không?”

“Ví dụ như?”, Lý Thanh Nham ngẩn ra.

“.”. Triệu Lâm bị ông ấy hỏi ngược lại.

“Sơ Ảnh, có phải cũng có một miếng ngọc không?”, Triệu Lâm hỏi.

“Đúng vậy! Năm đó lúc Triệu chân nhân đính hôn, quả thật có cho Sơ Ảnh một miếng ngọc, hơn nữa dặn dò chúng

tôi phải cho nó đeo đủ hai mươi năm”. Lý Thanh Nham nói.

Triệu Lâm bình tĩnh hỏi: “Miếng ngọc này giờ có ở nhà họ Lý không?”

“Có!", Lý Thanh Nham đáp.

“Mang nó ra đây đi, tôi muốn xem một chút”. Triệu Lâm nói.

Lý Thanh Nham đi ra khỏi cửa, chỉ một lát sau mang một cái hộp quay lại.


Đợi sau khi mở hộp ra, một miếng ngọc bội màu tím trong suốt to bằng ngón cái xuất hiện trước mắt Triệu Lâm.

“Màu tím?”. Đôi mắt của Triệu Lâm lộ ra sự thay đổi, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Sau khi anh cầm lên một cách cẩn thận, phát hiện tạo hình của miếng ngọc bội này khá giống với miếng của Trần Thi Mạn, nhưng chỉ tiết trên có sự khác biệt rất lớn.

Miếng ngọc bội của Trần Thi Mạn màu xanh nhạt.

Tổng thế miếng ngọc bội này lại là màu tím!

Triệu Lâm cầm lấy miếng ngọc bội, vận chuyển Tam Thanh Công, trong phút chốc...

Một cỗ năng lượng thuần khiết đã ngay lập tức dung nhập vào trong cơ thể của anh.

Tu vi của anh vốn cũng đã “đầy”, ngay lập tức đã có chút dao động.

Là nó!

Triệu Lâm để nó về lại chỗ cũ, hỏi: “Chú Lý miếng ngọc. bội này có tác dụng rất quan trọng đối với tôi! Cũng liên quan đến việc điều trị cho Diệu Diêu sau này, tôi tạm thời muốn

mang nó đi, chú xem có được không?”

Vẻ mặt của Lý Thanh Nham lộ ra vẻ do dự: “Tiểu Lâm, năm đó ông nội cậu nói, giao lại hôn thư thì miếng ngọc bội mới có thể đưa cho cậu”.

“Chú Lý, hình như đây là lần đầu tiên tôi mở miệng cầu xin chú?”, Triệu Lâm nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom