Cập nhật mới

Dịch Full Tiệm Hoành Thánh Số 444

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


Ban đầu lúc Trình Tiểu Hoa nhận nhiệm vụ, bởi vì không quen với việc phải giao tiếp với quỷ, lại thêm năng lực chênh lệch, bởi vậy liên tục cảm thấy hệ thống này đúng là tồn tại chỉ vì hố cô. Nhưng mà càng về sau này, khi năng lực của cô ngày càng cao lên, khó khăn khi làm nhiệm vụ đối với cô mà nói cũng không tính là gì. Rất nhiều nhiệm vụ nhỏ, thậm chí cô còn không cần phải có trợ giúp.

Không phải Trình Tiểu Hoa chưa từng nghi ngờ, nhưng mà nghĩ mãi không ra nguyên nhân là gì, nên cứ nghĩ là lỗ hổng hệ thống. Hiện tại nghĩ lại, cái lỗ hổng kia cũng không khỏi quá khéo rồi, giống như làm riêng cho cô vậy.

Lúc này nghe xong lời nói của người kia, mới cảm thấy kỳ lạ trong đó: “Chẳng lẽ hết thảy những việc này đều do anh làm ra? Anh là… Chẳng lẽ ngài là Diêm Vương?”

Ánh mắt người đàn ông hơi sáng lên, ý cười bên môi càng sâu: “Thật là một đứa trẻ thông minh, mới đó đã đoán được thân phận của ta. Thế nào, có kinh hãi hay không? Có ngoài ý muốn hay không?”

Khóe miệng Trình Tiểu Hoa giật giật, nhớ tới trong nhiệm vụ hoa bỉ ngạn có đề cập tới khen thưởng là niềm vui siêu lớn. Có lẽ chắc là được diện kiến Diêm Vương?

Trình Tiểu Hoa nói: “Thực ra cái này cũng không khó đoán. Bởi vì về hệ thống, Cảnh Thù và Quảng Bình cũng không rõ là chuyện gì. Sau đó hẳn là Quảng Bình đã tra ra được cái gì đó, nhưng lại như e dè điều gì nên không dám nói rõ. Có thể làm cho Quảng Bình phải e sợ, trừ Diêm Vương ra chắc cũng không còn ai khác. Nhưng mà Ngài là chủ của một giới cao cao tại thượng, làm sao lại có thể hứng thú với một người phàm như tôi?”

Ban đầu, lúc Trình Tiểu Hoa mới vào nhậm chức, trong nhóm chat Địa phủ, Diêm Vương còn chủ động tag cô, tỏ vẻ hoan nghênh. Lúc đó Trình Tiểu Hoa mới đến, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại mới nhớ tới, quả thật là cách đối đãi bất thường.

Nhìn ra xa, bốn phía đều là hoa bỉ ngạn nở rộ, giống như nhận ra điều gì cành hoa hơi lay động.

Diêm Vương nói: “Mang con tới nơi này, là bởi vì nơi đây từng là nơi con sinh ra. Chắc hẳn con cũng cảm nhận được con có liên hệ đặc biệt với loài hoa này. Loại năng lực này là trời sinh, trước đó con còn là người phàm, năng lực bị ngăn chặn. Sau khi trải qua vài nhiệm vụ, linh lực của con tăng mạnh, năng lực cũng từ từ mà bộc lộ ra ngoài."

Nghe vậy Trình Tiểu Hoa sợ hãi mở to mắt nhìn: “Ngài nói cái gì? Sinh ra ở đây? Chẳng lẽ tôi là Hoa yêu ở bờ đối diện? Không đúng, trước kia Quảng Bình điện hạ tra sổ sinh tử, trên đó cũng không ghi tên tôi. Quảng Bình điện hạ nói có thể là năm đó lúc Tôn Ngộ Không đại náo Địa phủ đã xóa cả tên tôi khỏi sổ sinh tử. Sao hiện tại tôi lại từ khỉ biến thành hoa? Quá là khác biệt rồi?"

Diêm Vương bị lời cô nói chọc cho cười phá lên: “Khỉ con? Vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được. Đương nhiên con không phải là hoa yêu, loại yêu quái nhỏ bé như hoa yêu con đã thấy qua ở thôn Nghênh Hoa rồi đấy, không đáng nhắc đến. Con là hậu duệ của thần, mẹ con là Hoa thần Bỉ ngạn, mà ta là bố của con.”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Quá là kinh hãi rồi, Trình Tiểu Hoa cảm thấy trong đầu mình như bị sét đánh. Đánh tới mức cô ngoài khét trong sống.

Sau một hồi kinh ngạc mới hốt hoảng cười gượng: “Diêm Vương bệ hạ, không phải là ngài đang đùa đấy chứ? Tôi là con gái của ngài? Nhưng mà rõ ràng tôi là một người phàm bình thường ý? Còn ngày là Diêm Vương, cho dù con gái ngài có muốn đi lịch kiếp, ngài cũng có thể chọn cho tôi đi đầu thai vào một chỗ tốt hơn mà? Còn nữa, sao mấy người Cảnh Thù lại không hay biết? Ngài có muốn bịa chuyện cho vui, cũng phải bịa cái có độ đáng tin cao một chút chứ?”

“Bịa chuyện?” Diêm Vương buồn cười lắc đầu, “Nếu con không phải con gái của ta, sao ta lại phải tốn công sức chế tạo riêng cho con một cái hệ thống để làm nhiệm vụ? Vì bảo đảm an toàn cho con, còn đá cả Cảnh Thù ra. Có điều ta không ngờ là, tên Cảnh Thù láo toét kia lại dám xuống tay với con gái yêu của ta. May là nó còn chưa làm ra việc không đứng đắn gì, không thì… Hừ!”

Trình Tiểu Hoa không thấy buồn cười, càng nghe càng thấy việc này giống như không phải đùa giỡn. Vận dụng hết các tế bào thần kinh, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Ngài nói vậy là sao? Cảnh Thù bị ngài đá ra? Vậy chuyện anh ấy trộm cái yếm của Mạnh Bà cũng là ngài… Ngài bôi đen cấp dưới của mình như vậy cũng được sao?”

Minh Vương mất tự nhiên ho một tiếng, vội chuyển đề tài đi: “Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, con gái, con đã biết ta là bố con, chẳng lẽ không nên xúc động kêu một tiếng, sau đó hai bố con ôm ấp thân tình thắm thiết một cái hả?”

Xúc động? Còn ôm ấp thân tình thắm thiết nữa?

Trình Tiểu Hoa cười trừ: “Phiền ngài nói rõ chuyện về thân thế của tôi trước, sau đó chúng ta mới nói đến việc có xúc động hay không nhé.”

Biểu cảm của Diêm Vương trở nên nghiêm túc hơn, tuy rằng đã nghìn năm trôi qua nhưng ở trong lòng ông, truyện cũ kia chỉ như vừa mới đây.

Tương truyền, hoa bỉ ngạn là loài hoa của người chếc, có thể gợi lại ký ức của người chếc lúc còn sống. Thuở ban đầu, Trì Hoa - Hoa thần Bỉ Ngạn là thần ở Thiên giới, bởi vì thương tiếc Âm giới hiu quạnh mà đi đến Minh giới, hi vọng có thể mang đến một chút màu sắc cho các cô hồn dã quỷ trên đường đi luân hồi.

Sau này, Diêm Vương bất ngờ gặp gỡ Hoa thần, sau đó lại dần dần ở bên nhau.

Lúc đó Yếu giới đang đà lớn mạnh, mưu đồ thay thế Âm giới, lúc ban đầu Thiên giới giữ thái độ bàng quan đứng nhìn, sau đó phái một vị thần nho nhỏ đến tham dò thực lực của Âm giới để quyết định xem Thiên giới nên đứng về phía nào. Sau đó lại xảy ra việc Thập điện Diêm La đánh nhau với thần tiên của Thiên giới. Nhìn có vẻ như là việc tư nhưng thực chất lại liên quan đến sự yên ổn của Âm giới. Thập điện Diêm La dùng thực lực chứng minh sức mạnh của Âm giới, Diêm Vương và Thiên Đế đạt thành hiệp định chung. Ngay lúc hai bên định giảng hòa, Yêu giới nhân lúc Âm giới không người đã đến đánh lén. Lúc đó, các lão đại của Âm giới không có ở đây, Trì Hoa chỉ đành dẫn người đến chống lại. Trận chiến đó, Âm giới tổn thất nghiêm trọng.

Đợi đến khi Diêm Vương và Thập điện Diêm La trở về, Thần nữ Trì Hoa đã hy sinh. Lúc đó, trong bụng nàng đã có cốt nhục của Diêm Vương, nhưng thai nhi vẫn còn nhỏ, không thể sinh hạ được. Diêm Vương không giữ được người yêu, chỉ lưu lại được bốn phần hồn phách của thai nhi. Nhưng cũng cực kì yếu ớt. Diêm Vương đã phải mất một ngàn năm dùng linh lực nuôi dưỡng bảo vệ mới giữ được phần hồn phách đó không tiêu tan. Cách duy nhất để đứa bé sống lại là mang nó đi luân hồi chuyển thế. Nhưng vì hồn phách quá yếu, trong lúc luân hồi rất dễ bị hao tổn, đến mức không thể đợi đủ ngày đủ tháng mà buộc phải sinh non.

Vì vậy, Diêm Vương đành tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được bố mẹ ở kiếp này của Trình Tiểu Hoa. Mấy nghìn năm trước, đôi vợ chồng nghèo khổ đó là tiên nhân. Sau vì phạm sai lầm mà bị phạt. Trải qua mấy lần luân hồi, tuy đã trở thành người phàm từ lâu nhưng hồn phách của tiên vẫn cứng cỏi hơn người thường, nên càng thích hợp để Trình Tiểu Hoa đầu thai vào.

Tuy rằng bố mẹ ở kiếp này của cô đã sớm qua đời, nhưng vì để cảm tạ công ơn của họ, Diêm Vương đã cố ý cho họ được một kiếp sau phú quý hơn.

Lúc trước, Trình Tiểu Hoa từng nhờ Cảnh Thù tra giúp kiếp sau của bố mẹ cô, Cảnh Thù còn cảm thấy bất ngờ khi họ được đầu thai vào chỗ tốt như vậy. Hắn đâu ngờ đây là do Diêm Vương chiếu cố đặc biệt.

Sau khi Trình Tiểu Hoa trưởng thành, dĩ nhiên Diêm Vương không thể để cô trải qua một cuộc đời bình thường rồi lại đi đầu thai được nên đã chế tạo cho cô một hệ thống làm nhiệm vụ, hy vọng sau khi lịch kiếp trở về có thể cứng cáp hơn. Đương nhiên, linh lực mà cô nhận được cũng là phúc lợi do Diêm Vương thêm vào.

Nghe xong, tuy Trình Tiểu Hoa cảm thấy có chút khiếp sợ nhưng cuối cùng vẫn là bố con, hơn nữa Diêm Vương đã hao tổn nghìn năm linh lực bảo vệ, nuôi dưỡng cô nên cho dù cô đã đầu thai chuyển kiếp, không nhớ được gì vẫn cảm nhận được tình cha bao la.

Nghe đến đoạn Hoa thần Trì Hoa hy sinh, khóe mắt cô cũng ửng đỏ.

Diêm Vương ôm cô vào lòng, an ủi: "Con ngoan, trở về là tốt rồi."

Đối với Diêm Vương mà nói, tiếc nuối lớn nhất của ngài là không thể cứu được người mình yêu. Nhưng ngài cũng vui mừng vì giữ được kết tinh tình yêu của hai người.

Trình Tiểu Hoa lại nói: "Kẻ thù hại chết mẹ con đang ở đâu? Người đã báo thù cho mẹ con chưa?"

Diêm Vương nói: "Khi thế lực Âm giới vững vàng, bố lập tức đem quân đánh Yêu giới. Yêu Hoàng chếc, con dơi yêu đánh lén mẹ con năm đó, con đã từng gặp rồi đấy."

"Ý người là con dơi bị phong ấn bên ngoài trấn Phượng Minh?"

Diêm Vương gật đầu, trong mắt vẫn còn hận ý: "Năm đó nó từng quỳ trước mặt ta, xin ta giết nó đi. Nhưng sao ta có thể dễ dàng buông tha cho nó như vậy được? Ta phế bỏ hơn nửa công lực của nó, phong ấn nó trong cái động kia, khiến nó phải chịu nỗi cô đơn vô cùng vô tận. Hơn nữa, ta cũng muốn con tự tay báo thù cho mẹ. Đáng tiếc, ta tính đi tính lại cũng không tính được đến cuối cùng lại bị thằng nhóc Cảnh Thù kia xen ngang, giếc nó dễ dàng như vậy!"

Nghe vậy, Trình Tiểu Hoa có chút xấu hổ. Lúc đó cô còn cảm thấy con dơi yêu kia chếc oan, không ngờ nó là hung thủ hại chếc mẹ cô.

Đúng lúc này, Cảnh Thù, Quảng Bình đã đuổi đến nơi.

Từ xa Cảnh Thù đã thấy Diêm Vương đang ôm Trình Tiểu Hoa, tuy rằng chỉ là một cái ôm nhẹ, nhưng ánh mắt kia, động tác thân mật kia, vẫn làm cho hắn sôi máo. Hắn gào lên một tiếng, không nói không rằng lao đến đấm cho Diêm Vương một cái.

Diêm Vương mải nói chuyện với con gái yêu, nên ăn trọn một đấm này của Cảnh Thù. Tuy rằng không để lại thương tích nhưng vẫn kinh ngạc: "Cậu dám đánh bản vương?"

Cảnh Thù kéo Trình Tiểu Hoa ra sau lưng, vô cùng giận dữ: "Cô ấy là người phụ nữ của ta, cho dù ngài là Diêm Vương, dám đụng vào cũng bị đánh!"

Quảng Bình thấy Cảnh Thù động thủ cũng không kịp kéo lại. Nhưng đánh cũng đánh rồi, anh chỉ đành giảng hòa, trước hết là lườm Cảnh Thù: "Đã giặn không được manh động, sao cậu không kiềm được cái tính nóng như lửa thế hả?"

Sau đó quay sang nói với Diêm Vương: "Bệ hạ, chắc ngài chưa biết chuyện phải không? Tiểu Hoa là vị hôn thê của Cảnh Thù. Tam giới có nhiều mỹ nữ như vậy, hay là ngài chọn người khác đi? Tranh giành phụ nữ với thuộc hạ, truyền ra ngoài cũng không hay, ngài nói có phải không?"

Diêm Vương nghe vậy, xù lông lên rồi: "Cầu hôn? Bản vương không đồng ý, ai dám nói nó là vị hôn thê của cậu ta!"

"Sao phải cần ngài đồng ý? Ta...." Cảnh Thù xắn ống tay lên, dáng vẻ như lại muốn đánh tiếp. Trình Tiểu Hoa không cản được, chỉ có thể nói: "Ông ấy là bố em, anh không được đánh ông ấy nữa!"

"Bố cũng không được cướp... Đợi đã, em nói cái gì cơ?" Động tác xắn tay áo của Cảnh Thù bị tạm dừng, không thể tin nổi nhìn Trình Tiểu Hoa, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đang sa sầm của Diêm Vương bệ hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


Chuyện năm đó giữa Diêm Vương và Trì Hoa không có ai biết, lúc Trì Hoa hy sinh, Diêm Vương đau lòng khôn nguôi. Đến lúc đó bọn Cảnh Thù mới biết chuyện. Lúc đó Yêu hoàng vẫn còn sống, để tránh rủi ro, Diêm Vương cũng che giấu luôn chuyện về thai nhi. Thế nên, mấy người Cảnh Thù không biết Diêm Vương và Trì Hoa còn có một đứa con.

Vốn dĩ Quảng Bình còn lo lắng Cảnh Thù và Diêm Vương bất hòa, nghe đến đó thì hiểu ngay, là việc nhà thôi, anh cũng không tiện can thiệp nên nói: "Bệ hạ, Tiểu Hoa, chúc mừng hai bố con được đoàn tụ. Còn tên dở hơi Cảnh Thù đây, ngài có thể đá hắn bao nhiêu tùy thích, không cần giữ mặt mũi cho cậu ta đâu. Ta cáo từ!"

Lời còn chưa dứt đã không thấy bóng dáng đâu.

"Mợ nó, Quảng Bình, cậu không có nghĩa khí. Nãy còn nói muốn giúp ta một tay cơ mà? Sao giờ đã chạy rồi?" Cảnh Thù sao có thể gọi Quảng Bình lại được? Hắn chỉ đành nở một nụ cười thiện lành, len lén nhắn tin cho Tôn Danh Dương "Nhất thời xúc động đánh bố vợ tương lai, ta phải làm sao đây?"

Nào ngờ một giây hoảng hốt lại gửi nhầm vào nhóm nhân viên Địa phủ.

Quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng, sau vài giây hoảng hốt đều spam:

[Trời móe, mị không nhìn lầm đâu nhỉ? Là đại điện hạ? Thỉnh an đại điện hạ ạ!"]

[Có thể làm bố vợ của đại điện hạ, người kia chắc đã tu luyện phúc phần mười kiếp mất. Nhưng mà, sau này điện hạ ngài tuyệt đối không thể đánh bố vợ đâu... Cho dù ngài có là Diêm La thì cũng vẫn phải chú ý vấn đề trên dưới lễ phép.]

[Bố vợ của điện hạ? Ủa, không phải Tiểu Hoa là cô nhi à? Hay điện hạ ngài đổi bạn gái rồi? Lúc đó cầu hôn tôi cũng có mặt, cho dù ngài là Diêm La cũng không thể bội tình bạc nghĩa, bắt nạt Tiểu Hoa được!]

....

Đến lúc Cảnh Thù phát hiện thì đã có một đống người đọc tin, cho dù nhiều người nhắn nhưng lại không ai đưa ra được ý gì hay cả. Tin nhắn còn bị Diêm Vương và Trình Tiểu Hoa nhìn thấy. Cảnh Thù cảm thấy ớn lạnh, muốn thu hồi tin nhắn mà không được.

Trình Tiểu Hoa nhìn người bố mới nhận của mình, sau đó thở dài nói: "Con đã hiểu tại sao người lại sút Cảnh Thù lên nhân giới rồi!"

Chuyện lúc đó, nếu như là Quảng Bình, chắc chắn anh sẽ không thèm để ý nói một câu "Không phải chuyện của bản quân" rồi không thèm quan tâm nữa. Diêm Vương cũng sẽ không có cơ hội bắt chẹt. Cũng chỉ có Cảnh Thù dễ xúc động lại coi trọng thể diện mới vì một lỗi sai mà hủy nửa điện Diêm Lạ, bị Diêm Vương gắn cho cái tội bất kính rồi biếm đến nhân gian thôi.

Lúc này Diêm Vương cũng vô cùng hối hận vì quyết định của mình lúc đó.

Ngài hiểu Cảnh Thù, biết tuy tính tình hắn không tốt nhưng lại rất bao che khuyết điểm. Vốn tưởng rằng, sắp xếp cho hắn ở cùng Trình Tiểu Hoa sẽ dễ dàng chăm sóc nhau. Ai ngờ, hắn chăm sóc đến mức biến bình rượu mơ nhà mình thành vị hôn thê của hắn luôn. Giống như mình trồng một chậu hoa, trải qua bao nhiêu vất vả, tưới nước, bón phân mãi mới thấy hoa sắp nở thì hay rồi, bị một tên nhóc láo toét hốt đi, còn hốt luôn cả chậu!

Làm sao Diêm Vương có thể không tức giận được chứ? Ngài nắm tay Trình Tiểu Hoa, nét mặt tức giận: "Tiểu Hoa, chọn đàn ông nhất định không được chọn loại tính tình nóng nảy, muốn tìm cũng phải tìm người như Quảng Bình. Đúng lúc Quảng Bình không có người yêu. Sau này hai đứa nên đi lại nhiều hơn."

Trình Tiểu Hoa thấy nhức nhức cái đầu: "Dù sao Người đường đường là Diêm Vương, gán ghép linh tinh cũng không ổn đâu ạ? Tuy rằng điện hạ tính tình hơi không tốt nhưng đối xử với con rất tốt ạ."

Lúc này Cảnh Thù đã biết điều hơn, vội nói: "Đúng vậy, ta đối với Hoa Hoa rất tốt. Hơn nữa, Quảng Bình là anh em của ta, cậu ta cũng biết Hoa Hoa là vợ ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cướp vợ của anh em đâu. Mới nãy đánh ngài là ta sai, ta chân thành xin lỗi ngài. Hay là ngài đánh lại ta mấy cái được không? Không sao đâu, ta xương cốt cứng cỏi, ngài cứ mạnh dạn đánh nhé."

Thế là Diêm Vương cũng thật sự giơ chân định đá cho hắn một trận, nhưng Trình Tiểu Hoa xót người, vội chắn trước mặt Cảnh Thù: "Có gì mình từ từ nói, đều là người một nhà, không nên động tay động chân đâu ạ. Nếu lão nhân gia người đá làm anh ấy có vấn đề gì, không phải người chịu thiệt vẫn là con gái người sao ạ?"

Diêm Vương đành hạ chân xuống, thở dài thườn thượt: "Con gái lớn không thể giữ mà, còn chưa có kết hôn mà đã bênh chồng chằm chặp rồi!"

Cảnh Thù mặt dày nói: "Bệ hạ, à không! Bố vợ, ngài cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Hoa Hoa. Dù sao chúng ta cùng ở Âm giới, ngài gả con gái gần, ngày ngày đều được gặp không phải rất tốt sao?"

"Tốt cái rắm!" Đường đường Diêm Vương cũng nhịn không được mà nói bậy: "Ông đây còn chưa đồng ý gả con gái cho đâu, đừng có mà gọi linh tinh."

Nói chuyện với Cảnh Thù, mặt Diêm Vương vô cùng khó coi nhưng khi quay sang Trình Tiểu Hoa thì lại dịu dàng cực kì: "Tiểu Hoa à, đã nhận bố thì con chuyển về Âm giới sống đi. Ta đã cho người chuẩn bị phòng cho con rồi, tất cả đều là đồ mới. Nếu con không thích thì cũng không sao hết, con muốn sửa sang thế nào cũng được."

Đối diện với Diêm Vương dạt dào tình cha, trong lòng Trình Tiểu Hoa rất cảm động, cũng thấy ấm áp vô cùng. Cô lau khóe mắt ướt át: "Bố chuẩn bị chắc chắn đều là thứ tốt nhất. Chỉ là ở nhân giới, con còn phải thu xếp một chút. Ở đó con còn có bạn bè, con cũng phải chào tạm biệt họ rồi mới dọn về nhà được."

Cảnh Thù nói: "Ta trở về cùng Hoa Hoa, xử lý xong sẽ cùng nhau về lại đây." Vốn dĩ lần này sau khi xong việc ở Thiên giới, Cảnh Thù sẽ được về lại vị trí cũ. Hắn còn đang tính toán nên cho Trình Tiểu Hoa làm chức vụ gì để tiện ở lại Âm giới, không ngờ Trình Tiểu Hoa lại có hậu thuẫn lớn như thế.

Diêm Vương có thể nói gì được nữa? Chỉ có thể để cô đi thôi.

Trong tiệm vằn thắn, vì chuyện của Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương và Sơn Miêu còn đang xoắn hết cả lên. Tôn Danh Dương không có tâm trạng động đến điện thoại chứ đừng nói là đọc tin Cảnh Thù gửi.

Sơn Miêu đang mài móng vuốt, chuẩn bị hỗn chiến.

Nhìn thấy Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù cùng trở về, một yêu một quỷ đều vô cùng khiếp sợ.

Tôn Danh Dương theo bản năng nịnh nọt Cảnh Thù: "Vẫn là điện hạ của chúng ta lợi hại, nhanh như vậy đã cưới được Tiểu Hoa về! Chậc chậc, Diêm Vương thì sao? Diêm Vương cũng không thể cướp được người phụ nữ của điện hạ!"

Sắc mặt Cảnh Thù có chút xấu hổ, hắng giọng: "Nói linh tinh cái gì thế? Tránh qua một bên đi."

Trình Tiểu Hoa không rõ sao bọn họ lại hiểu lầm đến mức đó. Chẳng lẽ vì bố nhà mình nhìn trẻ tuổi lại còn đẹp trai? Nhưng đối với thần mà nói, việc trẻ mãi không già chẳng là chuyện gì to tát cả.

Vì thế cô đành nói qua về mối quan hệ của cô với Diêm Vương. Dù sao cũng không phải người ngoài, cho bọn họ biết trước cũng không sao cả.

Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đang nghe cho vui nhưng đến khi Cảnh Thù thừa nhận, bọn họ mới chấp nhận tin tưởng cái tin còn viễn tưởng hơn cả phim khoa học viễn tưởng này là thật.

Tôn Danh Dương nhanh chóng tiêu hóa tin tức, sau khi khiếp sợ thì chuyển sang lấy lòng Trình Tiểu Hoa: "Tiều Hoa à, cô có thể về hỏi Diêm Vương bệ hạ xem người có sót một đứa con trai nào không được không? Rơi ở trấn Lưu Vân, bốn trăm năm trước ý?"

Trình Tiểu Hoa lườm trắng mắt: "Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi đấy."

Tôn Danh Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Nếu không, cô lại đi hỏi xem ngài ấy có muốn nhận con nuôi không? Cô thấy tôi thế nào? Có thể làm anh của cô được không?"

Trình Tiểu Hoa hạn lời nhìn gã: "Được, tôi sẽ hỏi giúp anh nhé."

Tôn Danh Dương nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Sau lại nghe thấy Trình Tiểu Hoa bổ sung một câu: "Nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở anh một chút nhé, người bố tính tình không quá tốt mà tôi mới nhận có lẽ sẽ còn nhớ chuyện anh cho người uống thần tiên tả đấy. Lúc người tức giận, ngay cả Cảnh Thù còn bị đá. Anh xác định mình chịu được một đá của người chứ?"

Tôn Danh Dương lập tức rụt cổ, không dám ho he gì nữa, vội vàng chạy đi làm việc.

Tuy rằng làm thân thất bại nhưng trong lòng Lão Tôn vẫn rất vui vẻ nhé. Vốn chỉ có thể nương nhờ Cảnh Thù, giờ tốt rồi, còn có Tiểu Hoa nữa. Con gái của Diêm Vương, không phải là công chúa của Âm giới sao? Ừm, Tiểu Hoa thích người chăm chỉ, giống như con mèo ngốc kia kìa, vì chăm chỉ mà được Tiểu Hoa chiếu cố rất nhiều. Nên gã cũng sẽ chăm chỉ làm việc nhé.

Đương nhiên, chuyện thân phận thật sự của Trình Tiểu Hoa chỉ có A Phòng, Thường Tiểu Bạch có quan hệ tốt với cô biết thôi. Những quỷ sai khác, không phải cô muốn giấu mà là cảm thấy nói ra có chút rêu rao quá đáng.

Lại nói, lúc nhận việc ở tiệm vằn thắn, Trình Tiểu Hoa còn không quá hài lòng, cảm thấy bị ép uổng. Giờ nghĩ đến việc phải rời khỏi đây lại thấy không nỡ. Cô đã ở đây hơn một năm, đã coi chỗ này là nhà của mình mất rồi.

Cảnh Thù thấy tâm trạng cô không tốt cũng đoán được nguyên nhân. Hắn ôm cô, vui đùa nói: "Chỗ Diêm Vương chuẩn bị cho em nhất định tốt hơn chỗ này trăm lần. Đợi đến lúc em gả cho ta, toàn bộ Diêm La điện cũng thành của em. Sao lại không còn tiếc tiệm vằn thắn nho nhỏ này cơ chứ?"

"Ở nơi này, em gặp gỡ, quen biết anh, Lão Tôn, Tiểu Bạch, A Phòng, có nhiều hồi ức đẹp. Là luyến tiếc quãng thời gian đã qua đó."

"Về sau sẽ càng có nhiều thời gian hơn. Hơn nữa Âm giới không có ai hạn chế tự do của em cả, em muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào. Khi nào rảnh rỗi em cũng có thể đến đây bán vằn thắn vài ba ngày."

"Nói vậy là tiệm vằn thắn số 444-1 này vẫn còn được giữ lại? Em còn sợ em đi rồi thì chỗ này sẽ phải đóng cửa."

"Đương nhiên phải giữ lại! Không phải ở Nhân giới có rất nhiều nơi ở của các danh nhân trở thành địa điểm được bảo vệ sao? Bản quân đã từng làm việc ở đây, là vinh dự lớn như nào cơ chứ? Ai dám đóng cửa chỗ này?"

"Đúng đúng đúng! Một ngày nào đó, trước cửa tiệm sẽ có một cái bảng: Nơi Diêm La điện hạ từng làm việc, đến tham quan vui lòng mua vé vào cửa, giá mười tệ."

Cảnh Thù hất mặt: "Đây cũng là một cách kiếm tiền đấy, không tệ, không tệ!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


Bởi vì chuẩn bị rời khỏi nên Trình Tiểu Hoa thương lượng với Cảnh Thù, muốn tổ chức một buổi tiệc cáo biệt. Hiện giờ Cảnh Thù chưa biết làm thu ngân sẽ rất mất mặt nên vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, quỷ sai đến ăn khuya nhiều hơn trước kia rất nhiều.

A Phòng, Thường Tiểu Bạch đều tặng quà chia tay cho Trình Tiểu Hoa, dặn cô nếu rảnh rỗi nhất định phải về chơi.

Nhóm quỷ sai còn lại thì quan tâm hơn đến việc có phải tiệm vằn thắn sẽ có cửa hàng trưởng mới, nhân viên mới hay không? Nếu thay đổi thì đồ ăn có phải sẽ lại giống như trước đây hay không?

Trình Tiểu Hoa nói với bọn họ, sau khi cô rời đi, tiệm vằn thắn này sẽ do Sơn Miêu quản lý. Khả năng bếp núc của Sơn Miêu đã tốt hơn nhiều, các món ăn bán chạy nhất trong tiệm đều có thể nấu được.

Nhóm quỷ sai biết Sơn Miêu tiếp tục đứng bếp nên yên tâm hơn.

Đã gần ba giờ sáng, người trong cửa tiệm vẫn còn cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt. Bởi vì có kết giới, nên từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy trong cửa hàng có ánh đèn, không nhìn thấy người yêu quỷ quái đang ngồi kín bên trong, cũng không nghe được tiếng mọi người trò chuyện huyên náo.

Mà lúc này, ở đối diện cửa hàng có hai bóng dáng thậm thụt lén lút, nhìn không rõ mặt nhưng có thể thấy rõ một béo một gầy. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cửa tiệm, thì thà thì thầm:

"Anh này, sao cửa hàng gì mà bé tí thế? Có khi chả có mấy tiền đâu."

"Chúng ta cứ bắt đầu từ nhỏ trước đi. Sau có cơ hội sẽ kiếm chỗ to hơn. Anh vừa xem qua rồi, chỗ này sắp đến giờ đóng cửa, là lúc lơ là nhất, thời cơ của anh em ta đấy."

"Anh, anh suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng mà cướp xong rồi để em ăn một bát nhé, em thích ăn vằn thắn nhất."

Hai tên này thương lượng xong xuôi, thấy sắp ba giờ nên lấy mặt nạ ra trùm vào sau đó xách dao chạy vào tiệm vằn thắn.

"Mẹ nó, cướp đây! Ngoan ngoãn một tý cho ông đây!" Gào lên một tràng gã mới thấy không ổn.

Trước hết, xông vào cửa hàng đã cảm thấy lạnh lẽo, khó thở. Sau đó là sao trong này lại nhiều người như thế? Lúc nãy ở ngoài chỉ thấy có hai, ba người, nhìn giống như nhân viên cửa hàng thôi mà. Hơn nữa, hai gã đã ngồi đợi ở ngoài cả một buổi tối, cũng không thấy có khách vào, sao giờ trong này lại có mấy chục người thế này?

Mấy chục người kia đều là quỷ sai vùng Vọng Giang này, vốn dĩ bọn họ đến đây ăn uống, tán phét, thậm chí vì không có đủ chỗ mà còn có nhiều người đang đứng. Giờ thấy hai gã con người xa lạ vọt vào, mọi tiếng động đều ngưng bặt, tất cả các cặp mặt đều không hẹn mà nhìn chằm chằm hai gã đeo mặt nạ, đang cầm dao kia.

Sau khoảng hai giây sửng sốt, đám người lại tiếp tục ồn ào:

"Tiểu Hoa ơi, mau ra đây đi, có cướp tìm cô này."

"Hế nhô, hai người không đi nhầm chỗ đấy chứ? Không phải là nên đến ngân hàng các kiểu ò? Đến tiệm vằn thắn cướp cái gì zợ? Vằn thắn à?"

"Đêm nay trời cao trăng sáng, có hai con chim ngốc vào cửa. Ừa, khờ thật."

Hai tên cướp không hề nghĩ đến sao chỗ này âm khí lại nặng như vậy. Hai gã chỉ nghĩ nhiều người như này, không đánh lại được, vì thế nên chuẩn bị chạy.

Hai gã còn chưa kịp chạy về phía cửa, cửa chính đã "rầm" một tiếng đóng lại. Không có người đóng cửa, không có gió, cửa tự động đóng lại.

Lúc đầu nhìn mặt nạ quỷ trên mặt hai gã, Trình Tiểu Hoa còn tưởng là cô hồn dã quỷ vào nhầm, nhưng lại không cảm nhận được hơi thở của cô hồn, nhìn kỹ lại thì thấy là mặt nạ mà thôi. Cô quát lên: "Thích vào thì vào, thích đi thì đi? Coi chỗ này là chỗ nào? Sơn Miêu!"

Sơn Miêu dạ một tiếng, nhảy vèo một cái từ trong đám quỷ sai ra, tước vũ khí, lột mặt nạ, xé túi đồ sau lưng, không kiêng dè đá một cái làm cho hai gã quỳ rạp trên mặt đất, không thể cựa quậy chỉ có thể luôn miệng nói: "Tha mạng, tha mạng!"

Cảnh Thù không vui nói: "Mất hứng. Sơn Miêu, nay bản quân khai ân, thưởng cho nhà ngươi một bữa!"

"Nhưng tôi đồng ý với chị Tiểu Hoa không ăn thịt người nữa rồi." Sơn Miêu hơi ngập ngừng: "Hay là cứ ăn cho đỡ thèm, sau đó không ăn nữa?"

Hai tên kia thấy Sơn Miêu dùng khinh công bay ra, giờ lại còn nói muốn ăn thịt mình thì sợ run như cầy sấy. Cũng không biết là gã nói, sợ đến đ*i cả ra quần, mùi khai sực lên trong tiệm.

Sơn Miêu ghét bỏ bịt mũi lại: "Ghê quá đi, tôi không thèm loại này."

Trình Tiểu Hoa thấy trong túi hai tên kia vác có thuốc mê, súng bắn điện các kiểu, vô cùng đầy đủ, không giống như nhất thời nảy ra ý định ăn cướp, cô cảm thấy vô cùng tức giận, quát hỏi: "Bọn mày từ đâu đến, sao lại vào đây cướp? Trước kia làm bao nhiêu chuyện xấu mau khai ra. Nếu dám không thành thật thì cứ liệu hồn xung quanh!"

Vì thế hai tên cướp ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã sợ run,

Thiếu niên đang khống chế bọn gã, lông trên mặt dài ra, lỗ tai cũng biến thành nhọn nhọn, răng nanh sắc nhọn đang đối diện với bọn gã. Còn những người đang đứng xem kia, một đám không xanh mặt thì chính là thè lưỡi, lồi mắt. Còn có một người phụ nữ xinh đẹp có đuôi hồ ly.

Hai tên cướp sợ đến suýt chếc ngất, nhưng không biết Cảnh Thù dùng cách gì làm cho hai gã không có cơ hội ngất đi, chỉ có thể kể hết những hành vi phạm tội đã làm.

Hai gã này một tên Trương Tam, một tên Lý Tứ, chơi bài bạc nên quen biết nhau. Cả hai đều mê cờ bạc, vì cờ bạc mà vợ con ly tán, còn gánh một đống nợ. Đường cùng, cả hai hợp mưu, muốn dựa vào việc cướp bóc mà đổi đời.

Kế hoạch của hai gã rất lớn. Lúc ban đầu muốn cướp bóc minh tinh, vì minh tinh có nhiều tiền, hơn nữa nhìn cái là nhận ra ngay. Cho nên hai gã không quản đường xa chạy tới thủ đô, đến khu biệt thự nhiều minh tinh ở.

Nhưng những nơi xa hoa như vậy đều được quản lý nghiêm ngặt, không có chủ đồng ý, người lạ không được vào. Hai gã ở bên ngoài lượn vài vòng cũng không gặp được minh tinh nào, còn khiến cho bảo vệ chú ý. Để tránh bại lộ chỉ đành từ bỏ.

Kế hoạch này không thành, cả hai có kế hoạch khác.

Trương Tam nói: "Nếu đã làm thì làm một mẻ lớn. Nghe nói người giàu nhất nước ta là Mã Vân, vậy chúng ta đi Alibaba làm một mẻ. Ông ta nhiều tiền mà, cướp vài triệu không có vấn đề gì đâu."

Lý Tứ cũng gật đầu đồng ý: "Được, làm một mẻ lớn."

Vì để cướp mà hai gã còn tra xe Maybach Mã Vân chuyên dụng biển số như nào. Nhưng lúc đứng trước Alibaba, hai gã kinh ngạc không thôi. Cũng quá là lớn rồi, cửa chính có mấy cái luôn. Bảo an nghiêm ngặt, không hẹn trước không thể vào. Ngồi canh cửa hai ngày, đừng nó cướp, ngay cả xe của ông ta còn không thấy.

Cuối cùng, kế hoạch thất bại, lộ phí cạn kiệt. Hai gã đói bụng mấy ngày, cuối cùng đến trước cửa tiệm vằn thắn 444-1, quyết định cướp ít tiền lẻ, giải quyết vấn đề sinh hoạt rồi mới tính chuyện lớn.

Nào ngờ, vào tiệm vằn thắn gặp phải yêu ma quỷ quái.

Trương Tam nén sợ, thành khẩn nói: "Vốn dĩ chúng tôi chướng mắt cái tiệm bé tí này của các người. Nhưng thật sự quá đói, mà người anh em này của tôi lại thích vằn thắn, nên mới... Các người tha cho chúng tôi lần này đi."

Đám người nghe xong chuyện hai gã kể, đều bật cười.

A Phòng cười khanh khách, kiến nghị: "Ta thấy các ngươi nên đi cướp tổng thống Mỹ ấy, khả năng thành công rất cao"

Lý Tứ nghe vậy, hai mắt sáng ngời, quay sang thương lượng với Trương Tam: "Anh, em biết tổng thống Mỹ, chúng ta cướp của ông ta đi?"

Trương Tam trịnh trọng lắc đầu: "Nước Mỹ quá xa, đi sang đó tốn quá nhiều tiền."

Cuối cùng, hai kẻ dở hơi này được Trình Tiểu Hoa tiễn đến đồn công an bằng một cuộc điện thoại. Cho dù chưa cướp được nhưng cũng bị truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ có cửa nhà giam là mở rộng đón hai gã vào thôi.

Đêm cáo biệt kết thúc.

Lúc bình minh lóe rạng, Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù rời khỏi Nhân giới về Âm giới trong sự lưu luyến của Sơn Miêu và tiếng khóc nức nở của Tôn Danh Dương.

Một năm sau, Âm giới long trọng cử hành hôn lễ. Chú rể là người đứng đầu Thập điện Diêm La: Cảnh Thù điện hạ. Cô dâu là con gái mới tìm về của Diêm Vương: Trình Tiểu Hoa.

Diêm Vương muốn để con gái ở bên cạnh vài chục năm nhưng Cảnh Thù nào có chịu? Mỗi ngày đều ở trước mặt Trình Tiểu Hoa và Diêm Vương dẹo qua dẹo lại. Diêm Vương thấy con gái lớn khó giữ, cố giữ được một năm rồi buộc phải gả con gái đi trong nước mắt.

Hôn lễ được cử hành theo lễ cổ, sau hàng tá nghi thức rườm rà, Trình Tiểu Hoa an tĩnh ngồi trên giường chờ đợi.

Còn Cảnh Thù phải tiếp rượu các quan khách.

Hôm nay khách khứa nhiều vô kể, ngoài các đại lão Minh giới, quan viên ra thì cũng không thiếu đại thần, tiểu tiên của Thiên giới. Hơn một nghìn bàn tiệc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: Hoàn


Là chú rể, Cảnh Thù không tránh được việc phải kính rượu.

Mặt ngoài, hắn cười cười, nhưng nội tâm đang phát điên: Ai nghĩ ra cái quy củ này? Hơn một nghìn bàn, mời tới bao giờ?

Nhưng lúc này, hắn không thể cảm tính được.

Vất vả lắm mới mời xong một nghìn bàn tiệc, tiệc rượu cũng nên kết thúc rồi. Cảnh Thù đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại bị vài vị Diêm La chặn lại.

Quảng Bình cười tủm tỉm nói: "Âm giới chúng ta lâu lắm rồi mới có việc vui như này, không uống mười ngày mười đêm là không nể mặt tình cảm mười anh em ta rồi?"

Cảnh Thù hơi cáu: "Uống mười ngày mười đêm? Sao ta còn có thể động phòng được? Quảng Bình, đừng có mà giở trò xấu xa, nếu không lúc cậu kết hôn, ta cũng nháo động phòng chếc cậu!"

Quảng Bình cười: "Cậu nhịn được cả tám nghìn năm rồi, thêm mười ngày nữa có là cái gì đâu cơ chứ? Nào, nào, nào, bản quân đã rót tám nghìn chén rượu, cậu phải uống cho xong, bằng không có chín người bọn ta ở đây, ta sẽ cậu vào động phòng như nào!"

Vài vị Diêm La khác cũng hô hào, nói rằng tám nghìn chén rượu này là tám nghìn năm độc thân của Cảnh Thù, chỉ có uống hết mới cho vào động phòng.

Nếu là trước đây, Cảnh Thù đã trở mặt từ lâu. Nhưng hôm nay là ngày vui, chỉ cười rồi vung tay áo, tám nghìn chén rượu bị cuốn lên không trung, hòa thành một khối. Cảnh Thù há miệng, rượu kia như thác nước, rót vào trong miệng hắn.

Đến khi giọt rượu cuối cùng vào bụng, Cảnh Thù cười, chỉ vào vài vị Diêm La nói: "Mấy cậu đều xấu..." Lời còn chưa nói hết đã ngã gục trên bàn rượu.

Quảng Bình đẩy đẩy Cảnh Thù: "Sao lại gục rồi! Mau đứng lên đi, chúng ta còn phải đại chiến mười ngày mười đêm cơ mà!"

Cảnh Thù vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là say rồi.

Vừa lúc Diêm Vương xuất hiện: "Được rồi, có chừng mực chút đi. Cảnh Thù say rượu rất mất nết, nhỡ đâu làm ra cái chuyện trộm yếm thì con gái ta phải làm sao bây giờ?"

Rất rõ ràng, người muốn cột chặt Cảnh Thù với án oan năm xưa. Dù sao cũng không được để cho người khác biết mình vu oan giá họa, nếu không mặt mũi người biết để đi đâu?

Diêm Vương đã nói vậy, bọn Quảng Bình cũng phải nể mặt. Vì thế, Cảnh Thù đang say bất tỉnh nhân sự kia được Diêm Vương sai người hầu đỡ đi rồi.

Rời xa nơi ồn ào, khi gần đến cửa phòng tân hôn, Cảnh Thù bỗng nhiên lại thanh tỉnh, cho hai người hầu lui đi, sau đó nhổ ra một hạt châu màu trắng.

Hắn đỏ mặt, thầm đắc ý: May mà bản quân đã lường trước nên ngậm Tị Tửu Châu (viên châu tránh rượu). Nếu không lại say mất vài ngày thì còn động phòng hoa chúc kiểu gì đây?

Cảnh Thù vui vẻ rạo rực xoa tay: "Vợ ơi, ta đến rồi đây!"

Sảnh ngoài có rất nhiều thị nữ, phòng ngủ trướng rủ màn che, không biết Hoa Hoa có sốt ruột không nữa.

Cảnh Thù cho thị nữ lui ra, giấu kín cửa chính sau đó vui mừng như điên đi vào phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng Trình Tiểu Hoa hỏi: "Ai?!"

Sau đó, Cảnh Thù nhìn thấy trên giường, trên đất, đâu đâu cũng là bao lì xì, hộp quà cưới. Mà Trình Tiểu Hoa đang ngồi trên giường cưới rộng hai mét, tay cầm một xấp bao lì xì đỏ đếm đến đếm đi, thấy là Cảnh Thù thì thở phào nhẹ nhõm: "Làm em sợ chếc được, còn tưởng là vị khách nào vào cơ."

Nếu để người ngoài thấy cảnh cô sốt ruột đếm tiền mừng, chẳng phải rất là xấu hổ sao?

Cảnh Thù bị cảnh trong phòng làm cho sửng sốt: "Em đang làm gì vậy?"

Trình Tiểu Hoa vén váy nhảy xuống giường, cười không khép được miệng: "Điện hạ, chúng ta giàu rồi! Rất rất nhiều tiền! Nhiều quà cưới lắm luôn ý! Những vị khách này thật sự quá hào phóng! Sớm biết có thể nhận được nhiều như này, em đã kết hôn sớm hơn chút rồi."

Trong nháy mắt, Cảnh Thù thấy trong hai mắt Trình Tiểu Hoa không phải là hình ảnh phản chiếu của mình mà là vàng bạc sáng chói.

Tâm trạng của Cảnh Thù có hơi kém đi một chút: "Ta còn sợ em chờ sốt ruột, nên..."

Hắn chưa nói xong, Trình Tiểu Hoa đã líu lo: "Không sốt ruột tí tẹo nào luôn. Em mới đếm được có một chút thôi, trên đất còn chưa có đếm ý. Em nói cho anh biết này, lần này ngay cả lão Tôn cũng mừng siêu nhiều luôn. Còn có Sơn Miêu, tuy rằng không có tiền mừng nhưng quà thằng bé tặng cũng rất được nhé, là một cái áo khoác lông."

Nói xong cô xoay người cầm lấy một cái áo khoác lông màu xám tro từ bàn bên cạnh, khoác lên người: "Lúc đầu nhận quà em còn sợ em ý sẽ tặng mình một đống chuột chết, lúc mở quà còn lo lắng không thôi. May là không phải chuột chết. Điện hạ, em khoác cái áo này nhìn đẹp không?"

Cảnh Thù nhìn cái áo khoác lông màu xám tro kia, uyển chuyển nhắc nhở cô: "Không lẽ em không cảm thấy cái màu áo này rất rất quen hả?"

"Có chút quen quen, nhưng mà nhìn đẹp mà."

"Em không cảm thấy, lông này sờ lên có chút giống loài động vật nào đó em vừa nói hả?"

"Vừa rồi em có nói đến động vật nào hả? Anh là nói đến Sơn Miêu hả? Nhưng em ý hóa hình người lâu rồi mà, không tính là động vật. Hơn nữa, em ấy cũng sẽ không đem lông của mình đến làm áo cho em đâu. Ngoài cái này ra thì..." Nói đến đây Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên dừng lại, từ từ bỏ cái áo ra xa, cả người run rẩy như bị điện giật: "Thằng nhóc thối này, không bỏ được mấy con chuột mà!"

Tâm ý của Sơn Miêu chắc là muốn đem thứ mình thích nhất tặng cho chị Tiểu Hoa mình yêu quý nhất, nhưng mà Trình Tiểu Hoa không tiêu hóa nổi, chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.

Cô nhảy về giường, tiếp tục ôm một đống lì xì đỏ, nói: "Em lại đếm tiền cho đỡ sợ vậy. Kinh quá đi!"

Cảnh Thù ra vẻ tội nghiệp kéo góc váy Trình Tiểu Hoa: "Vợ ơi, đừng đếm tiền nữa, nhìn ta này?"

Trình Tiểu Hoa đã rút ra một xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ, hai mắt phát sáng: "Lại là một xấp dày, sắp giàu rồi! Nếu không ngày nào đó chúng ta lại cưới lần nữa đi?"

Cảnh Thù nói: "Em hoàn toàn không thèm để ý đến ta!"

"Chờ chút, anh đừng có vội, để em thu tiền xong đã."

Cảnh Thù chỉ đành nhấc tay, đem toàn bộ lì xì đỏ trong phòng cuốn ra khỏi cửa.

"Ôi, ôi, tiền của em!" Trình Tiểu Hoa nhảy dựng lên, muốn đuổi theo thì bị Cảnh Thù chặn lại, ôm ngang người rồi trấn an nói: "Ta đã bỏ nó vào kho rồi, tất cả đều là của em, không cần chạy!"

Lúc nói chuyện, hắn ghé sát miệng lại, dán vào tai Trình Tiểu Hoa, hơi thở mang theo mùi rượu lướt qua chỗ mẫn cảm, ngưa ngứa. Cô nhìn hắn, cho đến khi trong con ngươi toàn là hình bóng xinh đẹp của chính mình. Trình Tiểu Hoa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, hai má đỏ ửng, cúi gằm mặt, che giấu thẹn thùng.

Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa đặt lên giường, bản thân cũng đè lên, chu miệng muốn hôn.

Trình Tiểu Hoa giơ tay che miệng hắn, thẹn thùng hỏi: "Em nghe nói lần đầu tiên sẽ khó chịu, còn có thể đau nữa. Em có chút, có chút sợ...."

Cảnh Thù hôn tay cô, cười: "Sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng..."

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng mà dây dưa, từ môi đến mặt, lỗ tai, cổ rồi đến trước ngực, động tác cũng dần nôn nóng...

Giường, nhẹ nhàng đung đưa, chưa được bao lâu đã lung lay, thậm chí cả căn phòng còn lắc lư lên....

Trong điện Diêm La, một nghìn bàn tiệc đã sớm tan, chỉ còn lại bàn ghế hỗn độn. Khách khứa đã về, chỉ còn có một bàn có hai vị khách chưa rời đi, một người vẫn đang uống, một người vẫn đang ăn.

Sơn Miêu vừa cắn chân giò kho tương vừa hỏi: "Lão Tôn này, sao nay anh lại hào phóng thế? Mừng một bao lì xì siêu to ý?"

Tôn Danh Dương cười tủm tỉm: "Ở quê tôi có quy định, người nào kết hôn trước, nhận lễ của người ta, đến khi người ta kết hôn thì phải trả nhiều hơn. Tôi mừng Tiểu Hoa và điện hạ như vậy, sau này với thân phận của điện hạ chắc gấp mấy lần ý? Đây là đầu tư, hiểu không?"

Sơn Miêu khiếp sợ hỏi: "Nói vậy là lão Tôn anh cũng muốn kết hôn hả? Với ai? Tống Thanh hả? Nhưng luật pháp nước ta không cho phép kết hôn đồng giới đâu."

Tôn Danh Dương khinh thường hừ lạnh: "Cậu ngốc hả, nước ta không cho phép nhưng châu Âu có nhiều nước đã cho phép từ lâu rồi... Khoan đã, ai bảo với cậu là tôi muốn kết hôn? Cậu đừng có nói linh tinh, ăn chân giò của cậu đi!"

Sơn Miêu phẫn nộ "à" một tiếng, căn hai miếng chân giò sau đó ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, nhìn thấy rõ từng đám bụi rơi từ mái nhà xuống. Sơn Miêu vội vàng kéo tay Tôn Danh Dương: "Lão Tôn, anh xem có phải nóc nhà đang rung lắc không? Động đất hả?"

Tôn Danh Dương cẩn thận xem xét, cười nói: "Ở đây là Âm giới, Âm giới làm gì có động đất?"

"Vậy sao nóc nhà lại rung lắc như kia? Lão Tôn, anh xem kìa, chén rượu đổ hết rồi."

"Giống nhỉ... Nhưng chưa từng nghe Âm giới có động đất đâu?"

Lúc một yêu một quỷ còn đang thấy kỳ quái, lỗ tai Sơn Miêu vểnh lên, nghe được một tiếng hét thảm.

"Điện hạ! Tôi nghe thấy tiếng điện hạ kêu! Chẳng lẽ là có thích khách?"

Sơn Miêu sốt ruột muốn chạy vào bên trong, nhưng bị Tôn Danh Dương kéo lại: "Nếu giờ cậu mà chạy vào, điện hạ sẽ lột da mèo của cậu đấy! Thích khách? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được! Nếu có người thật sự có thể "ám sát" được điện hạ, cũng chỉ có Tiểu Hoa thôi."

Trong phòng tân hôn, Cảnh Thù đỡ lưng bò lên giường, bất mãn nói: "Vợ ơi, sao em lại đá ta xuống giường?"

Trình Tiểu Hoa kéo chăn, che thân thể lõa lồ, nói: "Anh dám nói không đau, chảy cả máu đấy! Hic... Đau quá đi! Trên mạng nói, lời nói dối lớn nhất của đàn ông là "không đau đâu". Quả nhiên, anh cũng vậy!"

Cảnh Thù mặt dày leo lên giường: "Lần này ta cam đoan sẽ nhẹ chút, không làm đau em. Vợ ơi, tám nghìn năm qua ta giữ mình trong sạch, khó khăn lắm mới cưới được em về, em nỡ lòng nào để mặc ta sao?"

Sau một hồi lời ngon tiếng ngọt, Trình Tiểu Hoa mới miễn cưỡng để hắn lại đến một lần.

lần này, Cảnh Thù không dám mạnh bạo, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn không chớp mắt, chăm chú nhìn Trình Tiểu Hoa, chỉ cần cô hơn nhíu mày là Cảnh Thù lại thấy vô cùng lo lắng, trên trán đầy mồ hôi. Đợi đến khi lần đầu tiên kết thúc hoàn hảo, Cảnh Thù cuối cùng cũng nếm được tư vị mất hồn. Còn Trình Tiểu Hoa đã mệt đến mức mơ mơ màng màng, nằm sấp trên giường chuẩn bị ngủ.

Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa vào lòng, dịu dàng hỏi: "Vợ ơi, lúc nãy trừ thấy đau, em còn cảm thấy gì không?"

Lúc này, hắn sướng rồi nên cũng muốn để ý đến cảm nhận của Trình Tiểu Hoa, hắn cũng muốn biết cô có hài lòng với biểu hiện của hắn hay không.

Trình Tiểu Hoa mơ mơ màng màng đáp một câu: "Anh tự cầm "gậy gộc" của mình sau đó đâm vào cúc hoa là sẽ hiểu cảm giác của em thôi."

Cảnh Thù: "..."

*cúc hoa là đuýt nhoa quý dị =)))

- ----------- Hết truyện----------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom