Cập nhật mới

Dịch Mèo Và Linh Hồn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,302
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mèo Và Linh Hồn

Mèo Và Linh Hồn
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




MÈO VÀ LINH HỒN
***
Tác giả: 橙子泡水
Thể loại: Hiện đại, Huyền bí
Editor: Qynn
- -----

Giới thiệu:

Một ngày trước khi đại gia bao nuôi tôi đi công tác về, tôi đã đề nghị chia tay.

Anh ấy nằm trên giường tôi cười khẩy.

"Thì ra em cũng biết tức giận."

"Trốn đi đâu thế?"

Thật ra, tôi và anh ấy chỉ cách nhau một tấm nệm.

Th.i thể tôi bị quấn trong tầng tầng lớp lớp màng bọc thực phẩm. Giữa mỗi lớp đều vào bỏ than hoạt tính, rồi lại đổ cát vệ sinh mèo để lấp đầy các khe hở.

Th.i thể dần bị phân hủy nhưng không lộ ra bất cứ mùi lạ nào. Sau đó, Phó Minh điên cuồng tìm kiếm tung tích tôi.

Dù vậy, đêm đêm anh ấy nằm ngủ trên chiếc giường đó, cũng không phát hiện ra tôi.

Kẻ duy nhất biết rõ tất cả chuyện này chỉ có chú mèo của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,302
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ngày Phó Minh trở về, tôi đang lơ lửng giữa không trung, anh ấy không nhìn thấy tôi.

Nhưng Than Nắm thì có thể.

Than Nắm quay về phía anh ta kêu "meo meo" hai tiếng.

Tôi chầm chậm sà xuống mặt đất. Than Nắm bắt đầu lởn vởn quanh tôi. Phó Minh không để ý tới hành vi kỳ lạ của nó, đặt vali xuống rồi đi thẳng vào phòng tôi.

Anh ấy mở tủ quần áo, phát hiện vài món đồ tôi hay diện thường ngày đều đã biến mất cùng chiếc vali.

"Hứa Nghênh, đi thật rồi..."

Tôi hồi tưởng lại, lúc anh đi công tác, hình như tôi thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng trước đó, tôi đã bị giêt.

Anh ấy khẽ thì thầm: “Em giận thật à?”

Tôi thoáng sững sờ, cẩn thận nghiền ngẫm, mà không tài nào nhớ nổi lý do mình tức giận.

Lúc này, Than Nắm nhảy lên giường. Nó nhìn Phó Minh, meo meo vài tiếng rồi duỗi chân bắt đầu cào cào ga giường.

Phó Minh cau mày, sau đó túm gáy Than Nắm, tống cổ nó khỏi phòng.

"Khoan, khoan..."

Tôi mở miệng, phát ra âm thanh.

Nhưng anh ấy không nghe thấy.

Vừa nãy, có phải Than Nắm muốn nói với anh ấy, tôi đang ở dưới nệm?

Tôi nhắm nghiền mắt, cuộn tròn trong hộc đựng đồ dưới gầm giường. Vết máu chảy ra từ sau đầu bị lớp tóc đen che khuất.

Thoạt nhìn chẳng khác nào đang say giấc.

Th.i thể bị quấn trong tầng tầng lớp lớp màng bọc thực phẩm. Giữa mỗi lớp đều bỏ vào than hoạt tính, rồi lại đổ cát vệ sinh mèo để lấp đầy các khe hở, ngăn chặn hết mùi lạ.

Trừ phi có người tình cờ nhấc nệm tìm thứ gì đó, nếu không trong thời gian ngắn khó lòng phát hiện ra tôi.

2.

Tôi đang nghĩ cách để Phó Minh tìm thấy th.i thể của mình.

Giây tiếp theo, anh nằm nhoài trên giường.

Anh ấy hiếm khi bước vào phòng tôi, nói chi là ngủ trên giường tôi. Căn phòng trang trí theo tông hồng nhạt đáng yêu, Phó Minh không thích nó lắm. Mỗi lần đến căn hộ, anh ấy đều ngủ ở phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính được thiết kế theo phong cách lạnh lùng với ba gam màu chủ đạo đen, trắng, xám, càng ăn khớp với con người anh ấy.

Trông Phó Minh rất mệt mỏi, đôi mắt cứ nhắm rồi lại mở.

Đột nhiên, tôi nghe anh ấy cười khẩy.

"Hứa Nghênh, thì ra em cũng biết tức giận."

Tôi bay đến bên cạnh Phó Minh, ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại của anh ấy. Trên đó đang hiển thị khung chat giữa chúng tôi.

Tin nhắn cuối cùng tôi gửi anh ấy là - "Anh Phó, chúng ta chia tay đi."

Kéo xuống nữa là vô số cuộc gọi mà anh đã gọi cho tôi.

Tôi không trả lời.

Bởi vì lúc đó tôi đã chêt rồi.

Có lẽ vì chấn thương sọ não trước khi chêt nên tôi đã quên rất nhiều chuyện. Quên mất tại sao muốn rời đi, tại sao muốn chia tay, thậm chí quên mất...

Đầu ngón tay của Phó Minh ngừng lại trên màn hình, ấn gửi cho tôi một tin nhắn.

"Hứa Nghênh, anh về rồi, chúng ta nói chuyện đi."

Anh ấy rũ mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại, hàng mi dài thượt, che lấp bao cảm xúc nơi đáy mắt.

Bên tai vang lên lời anh hỏi: "Trốn đi đâu thế?”

Tôi đã nói với anh, khoảng cách giữa tôi và anh rất gần, rất gần...

Nhưng anh ấy không nghe thấy.

Lòng tôi ngập nỗi bực dọc lẫn lo lắng.

Bởi vì tôi cũng quên mất ai đã giêt tôi.

Nếu Phó Minh không sớm tìm thấy xác tôi, hung thủ sẽ bỏ trốn mất.

3.

Tôi lướt xuyên qua cửa, thấy Than Nắm đang li3m láp bát ăn trống rỗng. Nó chịu đói cả ngày rồi.

Tôi ngồi xổm xuống, cong cong ngón tay khẽ gõ vào thành bát.

Than Nắm nghiêng đầu dõi theo động tác của tôi, lát sau cũng bắt đầu giơ chân gõ nhẹ lên bát, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Tôi mỉm cười xoa đầu nó.

Dù không thể chạm vào nhưng dường như nó cảm nhận được tôi đang khen ngợi nên càng nỗ lực khua bát.

Chẳng lâu sau, Phó Minh nghe thấy âm thanh vang lên trong phòng.

Anh ấy liếc nhìn bát ăn trống hoác mà Than Nắm đang nhiệt tình khua gõ, sau đó mở tủ, lấy thức ăn cho mèo đổ vào bát, rồi cụp mắt nhìn Than Nắm đắm chìm trong bữa ăn.

“Chẳng phải cô ấy thích mày lắm à, sao vẫn quên cho mày ăn vậy?”

Em sẽ không quên cho Than Nắm ăn, có lẽ giờ anh đã nhận ra sự kỳ lạ, đúng chứ?

Anh ấy đảo mắt sang máy thức ăn tự động đặt cạnh đó.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ ra ngoài công tác vài ngày, trước khi đi thường đổ đầy thức ăn cho mèo vào máy cho ăn tự động.

Khóe môi Phó Minh hơi trễ xuống, nói: "Lại quên à."

Sau đó anh bật công tắc máy cho ăn tự động.

Lại?

Tôi thực sự từng quên ư.

4.

Phó Minh lấy máy tính ra bắt đầu xử lý công việc.

Than Nắm ăn no nê, bước từng bước lười nhác, cọ cọ vào ống quần anh ấy.

Anh hơi giật mình.

Hình như đây là lần đầu tiên Than Nắm chủ động đến gần anh. Phó Minh chỉ vào vị trí bên cạnh, dùng ngữ khí ra lệnh: “Qua đây.”

Than Nắm cảm thấy nhàm chán, nhanh chóng bỏ đi.

Phó Minh không thích mèo. Cực kỳ không thích.

Lần đầu tiên tôi gặp Than Nắm, nó chỉ là một bé mèo mới sinh bị lạc bầy. Tôi bón cho nó chút sữa, nó cứ thế lẽo đẽo theo tôi.

Tôi ngồi xổm xuống định vuốt v e nó, chợt phía sau vang lên giọng nói của Phó Minh.

"Em làm gì thế?"

Tôi quay lại nhìn anh ấy, thỏ thẻ: "Em có thể nuôi nó không?"

Anh lạnh lùng đáp: “Không được.”

Phó Minh mắc bệnh sạch sẽ quá mức, sẽ không cho phép nuôi thú cưng trong nhà.

Tôi chạm vào đầu lông xù bé xíu của mèo con, nhẹ giọng: "Xin lỗi nhóc, lời chị đã nói không có giá trị."

Tựa hồ hiểu ý tôi, nó kêu meo meo rồi nhảy vào đám cỏ bên cạnh.

Đêm khuya, ngoài cửa sổ loé lên tia chớp, chiếu sáng đôi mắt đen mờ mịt của Phó Minh.

Bầu trời ngoài kia, hình như sắp đổ mưa to.

Phó Minh thoáng ngừng nụ hôn trên xương quai xanh của tôi: “Hứa Nghênh, đừng phân tâm...”

Cánh tay anh chống bên người tôi, hơi thở có phần hỗn loạn, nhìn tôi, sau đó bất lực thở dài: “Đi đi.”

Tôi ngơ ngác giây lát, không hiểu anh bảo tôi đi đâu.

"Trước khi anh hối hận."

Nói đoạn, anh ấy đứng dậy rời khỏi giường.

Mãi đến khi tiếng nước ào ào từ phòng tắm vang vọng vào tai, tôi mới định thần lại.

Tôi mặc quần áo, cầm dù chạy xuống lầu.

Gió gào thét điên cuồng, nhánh cây oằn mình chống đỡ. Cơn mưa lớn lập tức trút xuống, thấm ướt mặt đất khô cằn.

Tôi khom lưng trong mưa tìm rất lâu nhưng chẳng thấy tăm hơi của mèo con.

Không biết từ lúc nào Phó Minh đã cầm dù đứng trước mặt tôi.

"Về đi, tìm không thấy rồi."

Tôi nhìn anh qua màn mưa bụi giăng kín.

Anh ấy nói: “Nếu cứ tiếp tục vậy, em sẽ bị cảm đấy, không chừng con mèo đó đã bị người ta nhặt...”

Anh ấy đang an ủi tôi ư?

Một người lạnh nhạt như anh, cũng biết an ủi người khác sao?

"Hoặc có thể đã chêt."

"..."

Tìm lâu như vậy, tôi cũng nản lòng rồi, quay bước theo anh ấy về. Vừa đi đến cửa, bỗng nhiên nghe một tiếng kêu yếu ớt. Mèo đen nhỏ toàn thân ướt sũng, run rẩy co mình trong góc. Tôi cởi áo khoác quấn quanh người nó.

"Nó thông minh thật, còn biết tìm chỗ trốn."

Phó Minh nhìn xuống chú mèo trong tay tôi, khẽ cau mày.

"Đụng nó rồi, em phải tắm rửa."

Giây tiếp theo, anh cởi áo ngoài khoác lên cho tôi.

Do vừa tắm xong nên mùi bạc hà trên áo dần lan tỏa vào bầu không khí ẩm ướt.

"Trong nhà không được có lông mèo, đừng để nó vào phòng."

Tôi mím môi, ôm mèo nhỏ bước vào thang máy. Bé mèo nhẹ nhàng giơ chân đặt lên ngón tay tôi. Như biết rằng nó có thể đồng hành cùng tôi trong tương lai.

5

Phó Minh không cho phép Than Nắm tiến vào phòng.

Tạm thời tôi chưa có biện pháp để anh ấy phát hiện ra xác tôi.

Tôi chỉ có thể lượn lờ bên cạnh, lúc thì nhìn anh giải quyết công việc, lúc lại ngắm Than Nắm chơi đùa với mấy cuộc len.

Đột nhiên, điện thoại Phó Minh reo lên.

Anh nhấn nút nghe, giọng của trợ lý truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Sếp Phó, tôi vừa liên hệ với công ty của cô Hứa, gần đây cô ấy ra ngoài công tác."

Phó Minh khẽ "Ừ" một tiếng.

"Sếp với cô Hứa cãi nhau sao? Có cần tôi giúp liên lạc với cô ấy không?"

“Không cần.” Tông giọng lạnh nhạt, có phần trầm khàn, “Cô ấy chia tay tôi rồi.”

Cúp điện thoại, anh ấy lại mở tin nhắn WeChat giữa chúng tôi.

Vẫn không chút hồi âm.

Anh hơi bực bội, tắt màn hình điện thoại rồi ném sang một bên.

Tôi hiếm khi thấy bộ dạng anh ấy mất kiên nhẫn.

Một tiếng “Cộp” - Phó Minh đóng máy tính, thay áo vest rồi ra ngoài.

Vốn dĩ tôi muốn theo chân anh ấy. Nhưng linh hồn như bị giam cầm, không tài nào rời khỏi căn hộ.

Sáng sớm, Phó Minh trở về.

Anh uống rượu, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng hơi ửng hồng.

Anh giật mạnh cà vạt, vô thức gọi: “Hứa Nghênh, rót giúp anh ly nước.”

Phòng khách lặng thinh không lời hồi đáp.

Anh ngồi đó ngơ ngác hồi lâu, nhìn về chiếc ổ cách đấy không xa, Than Nắm đang nằm ngó anh bằng đôi mắt đen láy.

“Cô ấy không cần mày nữa…” Anh nhếch môi, âm điệu phảng phất tan vào hư vô.

"Cũng không cần tao nữa."

Than Nắm lười biếng quay đầu, kêu "meo meo" với linh hồn tôi.

Tôi mới định thần lại. Quỳ xuống nói với nó: “Ảnh gạt con đấy, làm gì có chuyện mẹ không cần con."

Nghe tôi nói xong, Than Nắm yên tâm cuộn tròn tiếp tục giấc nồng. Dường như bé con không nhận ra tôi đã chêt. Đối với nó mà nói, tôi vẫn còn đây, cuộc sống chưa từng đổi thay.

Phó Minh đứng dậy, bước tới bàn ăn rót một ly nước.

Anh cởi áo vest, tùy ý vắt lên ghế ăn.

Đột nhiên, có thứ gì đó rơi ra từ túi áo rồi lăn xuống sàn, màu kim loại phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn trần, có chút chói mắt.

6.

Phó Minh đặt cốc nước xuống, cúi người, nhặt lên thứ bị rơi ra.

Ánh đèn mờ ảo, anh giữ nguyên tư thế cứng đờ ấy, nhìn rất lâu.

Tôi hơi tò mò nên bay đến đối diện, nhìn theo ánh mắt anh, mới nhận ra thứ anh ấy đang cầm là một chiếc kẹp cà vạt.

Tôi chợt nhớ lại, hôm đó tôi đến trung tâm thương mại mua quà cho khách hàng, đã gặp Phó Minh.

Anh ấy đang đi mua sắm cùng mẹ, bên cạnh còn có một cô gái trẻ với nụ cười thanh tú.

Ánh mắt tôi vô thức dán chặt vào người anh.

Anh ấy từng nhắc với tôi, gia đình đang sắp xếp đối tượng liên hôn cho anh.

Anh sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, một đời tương kính như tân, hệt như ba mẹ anh đã từng.

Trước lúc Phó Minh ngẩng đầu nhìn sang, tôi đã vội quay đi, chỉ vào chiếc kẹp cà vạt trong tủ trưng bày, nói với nhân viên bán hàng: “Làm phiền gói lại giúp tôi. Cảm ơn.”

Đêm hôm đó Phó Minh về rất muộn.

Trong lúc đang thay giày ở tiền sảnh, anh thờ ơ hỏi tôi: “Hôm nay em mua gì vậy?”

"Chỉ mua chiếc kẹp cà vạt thôi."

"Đồ đâu?"

"Tặng khách hàng rồi."

Anh ấy hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: “Em biết hôm nay anh mua gì không?"

"Mua gì?"

Tôi thực sự không muốn biết.

Anh ấy từng bước tiến lại gần, hơi rũ mắt nhìn tôi.

“Anh mua vòng tay kim cương cho một người phụ nữ mới gặp lần đầu."

Anh ấy tựa sát đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trộn lẫn với hơi thở ngọt dịu.

Tôi hỏi: “Anh sắp kết hôn phải không? Là cô ấy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,302
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


"Có lẽ vậy." Anh hơi nhếch môi, "Là ai cũng chẳng quan trọng."

Vâng, là ai cũng chẳng quan trọng. Dù sao cũng không phải là tôi.

Đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng lòng vẫn phủ kín nỗi bi ai.

Tôi không biết nên nói gì, chỉ biết dùng đầu móng bấm vào lòng bàn tay, cố ngăn giọng mình run rẩy, khó nhọc lên tiếng.

"Chúc mừng nhé."

Tôi chậm chạp quay đi, nhưng bị anh ấy níu lấy cổ tay.

"Hứa Nghênh, em không tức giận sao?"

Tôi hơi giật mình nhìn đối phương.

Lực nắm trên cổ tay càng tăng dần.

"Anh đi mua sắm, dùng cơm thậm chí kết hôn với người phụ nữ khác, em không tức giận chút nào sao?"

Cổ họng tôi nghẹn lại, một nốt trầm thoáng qua, rồi khàn giọng nói: "Nếu anh gặp được người anh muốn kết hôn, chúng ta chia tay đi..."

Phó Minh bị chọc tức đến bật cười, anh buông cổ tay tôi, sau đó ghì chặt cằm tôi hôn điên cuồng.

Hương rượu thoang thoảng lan tràn khắp môi răng.

Tôi đẩy nhẹ anh ấy, nhưng nụ hôn càng tàn nhẫn hơn, anh ôm siết eo tôi ngã lên sofa, động tác dần dần mất kiểm soát.

Tôi gần như ngợp thở, trong lúc hốt hoảng, đột nhiên đối diện một đôi mắt tròn xoe.

Tôi định thần lại, ra sức cắn mạnh xuống, thở hổn hển nói: "Đừng ở đây..."

Phó Minh nhìn theo tầm mắt tôi, li3m vết máu trên khóe môi.

Con ngươi đen láy lạnh lùng giờ đây tràn ngập d*c vọng.

Anh bế tôi vào phòng.

Than Nắm đã bị khóa ngoài cửa. Có cơn mưa nhẹ tí tách sau cánh cửa sổ. Không khí ẩm ướt bao trùm hương vị kiều diễm.

Một giây trước khi ý thức bị màn đêm nhấn chìm, tôi nghe anh ấy nhẹ nhàng hỏi: “Hứa Nghênh, em không biết ghen sao?”

"Nhưng anh ghen..."

Dường như Phó Minh đã quên rằng mối quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ bước ra ánh sáng.

6.

Người người đều biết Phó Minh nuôi một cô tình nhân bên ngoài, nhưng không ai biết đó là tôi.

Anh ấy chưa hề dẫn tôi đi gặp người thân hay bạn bè.

Anh xuất thân ưu việt, từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tốt. Còn tôi, thậm chí chẳng có nổi ngôi nhà bình thường.

Năm tuổi, tôi theo mẹ về nhà cha dượng, bắt đầu chuỗi ngày sống phụ thuộc vào người khác.

Cha dượng là tên nghiện rượu, mỗi lần say xỉn ông ta đều rất cáu kỉnh, thường xuyên đánh đập mẹ tôi. Để bảo vệ mẹ, tôi thường phải chịu trận chung.

Trên người bà ấy chi chít vết bầm, đêm đêm nằm ngủ là những cơn đau dày vò đến mức không thể trở mình.

Tôi khuyên mẹ nên rời khỏi cha dượng, chuyển đi nơi khác sống. Nhưng bà bảo, lúc không uống rượu ông ta vẫn là một người rất tốt.

Vài năm sau, mẹ tôi sinh một đứa con trai cho ông ta.

Em trai có thể ăn hết thịt trong bát. Phần tôi, chỉ cần gắp nhiều hơn hai đũa thức ăn, sẽ phải chịu ánh mắt khinh khỉnh của cha dượng.

Em trai cũng giống với cha nó, chẳng phải hạng tốt lành.

Điểm khác biệt là trẻ con không bao giờ che giấu ác ý của mình. Thằng bé cố tình đá đổ thau nước trước mặt tôi, gọi tôi là "Đồ con ghẻ".

Mẹ tôi luôn nói em trai còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

Sau này, vào một đêm nọ năm tôi mười sáu tuổi, mẹ tôi bị tên cha dượng say xỉn đánh đập đến mức quằn quại, giọng nói ngày càng yếu ớt.

Tôi sợ có án mạng, vội ra khỏi phòng ngăn cản trận đòn của cha dượng.

Ông ta dừng tay, chậm rãi bước về phía tôi. Tôi tưởng mình sẽ bị đánh như hồi còn nhỏ. Nhưng ông ta đã vén gấu áo rồi chạm vào eo tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, trong lòng trào lên một cảm giác vô cùng ghê tởm. Sau đó, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy ông ta ra rồi chạy khỏi cửa.

Tôi chạy rất lâu rất xa, mải miết lao đi đến khi kiệt sức mới dừng lại.

Tôi chống tay lên gối, cúi người thở hổn hển, cuối cùng không thể nhịn nổi mà nôn thốc nôn tháo.

Kể từ hôm ấy, tôi không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa.

Sau đó, mẹ gọi cho tôi.

Bà nói: “Nghênh Nghênh, tối đó chú Ngô chỉ say rượu thôi, chú nói là nhận nhầm người.”

“Con mà không ở nhà, mẹ sẽ bị đánh chêt đó.”

Mỗi lần cha dượng tỉnh rượu rồi cầu xin tha thứ, bà đều tha thứ cho ông ta. Nhưng đêm đó cha dượng chạm tôi, bà rõ ràng đã chứng kiến.

Thậm chí còn tha thứ thay phần tôi.

Dựa vào cái gì?

Tôi cười: “Cho dù ông ta đánh chêt mẹ, mẹ cũng sẽ tha thứ cho ông ta mà, không phải sao?"

Bà ấy sụp đổ trong giây lát, hét lên mắng tôi là đồ ăn cháo đá bát.

Cũng từ ấy, tôi ngừng liên lạc với họ, dựa vào việc chạy vặt, cộng thêm học bổng và khoản vay sinh viên để học đại học.

7.

Thời đại học, tôi luôn bị bạn cùng phòng cô lập vì quá nghèo.

Hồi năm hai, một cô bạn cùng phòng làm mất vòng cổ, tôi bị nghi ngờ là kẻ lấy trộm.

Một đám con gái vây quanh, giữ chặt hai tay và lục soát khắp người tôi.

Cảm giác nhục nhã nuốt chửng cả linh hồn, lòng tự trọng còn sót lại bị chà đạp thành từng mảnh.

Thời khắc đứng trên bờ vực suy sụp, tôi nhiều lần tự nhủ với bản thân, mình chỉ là một sinh viên nghèo, nếu đánh lại bọn họ, ngay cả tiền thuốc cũng không trả nổi.

Lỡ như bị đuổi học, nói không chừng một công việc tử tế cũng chẳng kiếm được.

Hôm đó, tôi đứng ở hành lang rất lâu, nhìn xuống chỗ cổ áo rách nát. Trong ánh chiều chói chang, có thể thấy rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Nhưng đối với tôi, thế giới dường như tối tăm vô tận.

Tôi cầm tấm danh thiếp trong tay suốt cả buổi trời, trên đó viết tên của Phó Minh.

Tháng trước, anh ấy thay mặt công ty, đến trường tôi tài trợ xây dựng một tòa nhà.

Trước khi đi, anh đã đưa cho tôi danh thiếp của mình.

Tôi điều chỉnh cảm xúc hồi lâu, rồi bấm số gọi Phó Minh.

Tôi bắt chước giọng điệu của bạn cùng phòng khi gọi điện cho bạn trai, khóc nức nở với anh ấy.

Phó Minh nhanh chóng xuất hiện, lái theo chiếc Maybach.

Chẳng mấy chốc, vấn đề có thể khiến một học sinh nghèo tự tử đã được giải quyết nhanh chóng.

Bạn cùng phòng bị nhà trường xử phạt, khom người xin lỗi tôi.

Bọn họ nào phải thật tâm thấy có lỗi, chỉ là cúi đầu trước quyền lực.

Đó cũng là lúc tôi cảm thụ được rõ ràng, có tiền có thế tuyệt đến cỡ nào.

Sau đó, Phó Minh thuê cho tôi một căn hộ bên ngoài trường học. Chẳng bao lâu, tôi và Phó Minh đã ở bên nhau.

Thật ra ban đầu anh ấy không có hứng thú với tôi, đưa danh thiếp chỉ vì định tài trợ cho tôi học tập.

Nhưng tôi của khi ấy quá yếu đuối, sống quá mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ dựa, dù rằng ngắn ngủi cũng cam lòng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân.

Tôi cũng không chia tay anh ấy.

Tôi đã quen với cuộc sống bên cạnh anh.

Dù biết mọi thứ sẽ không trường tồn.

8.

Trở về từ hồi ức, tôi thấy Phó Minh đang mân mê chiếc kẹp cà vạt giữa các ngón tay. Hình như cùng kiểu với chiếc tôi đã tặng khách hàng vào hôm nọ.

Than Nắm ngậm đồ chơi trong miệng chạy đến chỗ tôi. Tôi quay lưng bay lướt về phía cửa phòng, Than Nắm nhanh chóng nối gót theo sau.

Đột nhiên, Phó Minh ở phía sau gọi tên tôi.

"Hứa Nghênh..."

Anh có thể nhìn thấy tôi rồi ư?

Tôi sững sờ chốc lát rồi từ từ quay lại.

Đường nét đối phương ẩn khuất nơi bóng tối, tay đang cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho tôi.

"Anh không cưới người phụ nữ khác, em trở về được không?"

Tôi bay đến trước mặt anh, phát hiện trong đáy mắt đen tuyền ẩn giấu bao cảm xúc phức tạp, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh.

"Chờ anh thêm hai năm, hai năm sau không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa."

Tôi chăm chú nhìn anh giây lát, thở dài.

“Giọng điệu hờ hững vậy, sao có thể làm em cảm động chứ?”

Bất chợt, tôi tựa hồ hơi buồn bã.

Tôi từng tự hỏi vô số lần, liệu Phó Minh có buồn khi biết tôi đã chêt?

Anh sẽ buồn bao lâu?

Than Nắm nghiêng đầu, ngậm món đồ chơi trong miệng, bối rối nhìn tôi.

Tôi cúi xuống nói với nó: "Thôi bỏ đi."

Bây giờ đã khuya rồi.

Nếu tìm thấy xác tôi lúc này, anh ấy sẽ sợ hãi...

9.

Đêm nay, Phó Minh mất ngủ. Thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại không chút hồi âm. Trằn trọc hồi lâu, anh ra ban công hút thuốc, khói trắng lượn lờ bay lên từ kẽ tay. Tôi nhìn anh, giọng đầy u ám.

"Phó Minh, em chêt rồi, biến thành nữ quỷ, thành ác ma, buổi tối anh đừng hòng ngủ tiếp..."

Gió đêm lành lạnh, làn khói lả lướt chạm khẽ đôi mày lạnh lùng của người kia, rồi chầm chậm tan biến.

Phó Minh ngước mắt, xuyên qua linh hồn tôi ngắm khoảng không vô định. Tôi ở ngay trước mặt nhưng anh không thấy được. Anh đứng đó, nhìn sắc trời đen kịt.

Mãi đến khi đốm lửa gần tàn rụi, bỏng cháy nơi đầu ngón tay, anh mới ngoảnh mặt đi, dập tàn thuốc rồi mở cửa vào phòng tôi.

Tôi vội theo chân anh vào phòng.

Sau đó, anh cứ thế ngã nhoài lên giường, ngủ thiếp đi.

Mà dưới gầm giường là nơi giấu xác tôi.

Đã hơn hai mươi bốn giờ kể từ khi tôi tử vong.

Làn da xám xịt bắt đầu xuất hiện những vết tím sẫm.

Tôi nhắm mắt lại, dường như vẫn cảm nhận được cơn ngộp thở ở mũi miệng khi bị bịt bằng màng bọc thực phẩm.

Ngay lúc thẫn thờ, khung cảnh trước khi chêt đột nhiên hiện ra trước mắt. Tôi nằm trên mặt đất, khó nhọc mở mắt nhìn về phía trước. Sau đầu đau âm ỉ, máu tuôn ra như suối.

Tầm nhìn bị máu dần nhuộm kín, chỉ giây lát đã hoàn toàn mơ hồ.

Tôi nghe giọng ai đó nói điện thoại: "Con... hình như con giêt người rồi... làm sao đây... con không muốn ngồi tù..."

Tôi còn tưởng hắn đang gọi xe cấp cứu. Đời tôi chưa từng làm chuyện xấu, sao lại có kết cục thế này?

Là ai?

Tại sao muốn giêt tôi?

Tôi đau đớn đến độ không thốt nên lời, cả thế giới đều chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đếng mức tôi nghe thấy tiếng tim mình ngừng đập, hơi thở cũng ngưng trệ.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, dịu dàng tiến vào chiếu rọi không gian.

Vết máu trong phòng đã được lau sạch sẽ.

Phó Minh đang say giấc.

Tôi có thể nghe tiếng thở đều đều của anh.

10.

Sáng hôm sau thức dậy, Phó Minh không phát hiện điểm gì bất thường.

Anh gọi điện cho trợ lý.

"Tra xem Hứa Nghênh đi công tác ở đâu, giúp tôi đặt vé máy bay."

"Đã rõ, sếp Phó." Trợ lý cố hóng hớt đôi câu, "Chẳng phải cô Hứa đã chia tay sếp rồi sao?"

Phó Minh cụp mắt, nhìn Than Nắm bước đến cọ cọ ống quần mình, khoé môi cong cong.

“Không, tôi chỉ là nhận ra vài chuyện.”

Sau khi cúp máy, anh bắt đầu dọn dẹp chậu cát vệ sinh, còn đổ đầy thức ăn và nước cho Than Nắm.

Mấy thứ này, trước nay anh ấy chưa hề đả động đến.

Thậm chí, lúc Than Nắm dụi dụi chiếc mũi ướt lên tay anh, anh cũng không tức giận, trái lại còn giơ tay chạm vào đầu lông xù bé tẹo của nó.

Hôm nay anh ấy có vẻ quá bất thường.

Khi trợ lý gọi lại, anh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng.

"Sếp Phó, người ở công ty cô Hứa nói cô ấy không đi công tác, hiện tại họ cũng chưa liên lạc được."

Anh ấy hơi sửng sốt: “Cậu nói gì?”

"Cô Hứa không lưu lại thông tin liên hệ của người thân. Đồng nghiệp cô ấy liên lạc không được đã báo cảnh sát rồi."

Phó Minh đột nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Anh im lặng hồi lâu mới lên tiếng.

"Tôi tưởng cô ấy chỉ phớt lờ tôi..."

Cuối cùng anh cũng nhận ra tôi đã gặp chuyện gì đó.

Sau khi cúp điện thoại của trợ lý, Phó Minh lục tìm danh bạ. Vài ngón tay run rẩy mất kiểm soát, anh ấy ấn gọi cho người anh em nối khố tên Mục Hiên.

"Cậu giúp tôi tìm một người, hình như cô ấy mất tích rồi, tên Hứa Nghênh..."

"Cô ấy là... bạn gái tôi..."

Bạn gái.

Thật là một danh xưng xa lạ.

Lúc nói ra từ đó, Phó Minh cũng cảm thấy kỳ quái chăng?

Tôi ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nhớ ra.

Trước đây tôi liều mạng làm việc chỉ vì muốn đến gần anh ấy một chút. Để khi sánh vai bên cạnh, có lẽ anh sẽ giới thiệu với người khác tôi là bạn gái anh.

Nhưng quá muộn rồi.

Tôi nói: “Phó Minh, tất cả đã muộn rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,302
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Lại một ngày trôi qua.

Sau khi biết tôi mất tích, trong mắt Phó Minh thoáng qua chút hoảng loạn, ánh mắt dần lạnh đi.

Anh ngồi trong phòng khách, tiếp điện thoại của Mục Hiên.

Có người thấy tôi kéo vali bước lên một chiếc xe hơi, sau đó bặt vô âm tín, chẳng ai biết tôi ở đâu, không đặt vé máy bay hay phòng khách sạn, thẻ tín dụng cũng không ghi nhận chi tiêu.

Mặc dù đi sai hướng, nhưng tất cả đều dẫn đến một kết cục tồi tệ.

Sau khi cúp máy, Phó Minh ngồi ở ban công, hai mắt vô định, ngơ ngác nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Mãi đến khi Than Nắm dụi vào ống quần, anh mới định thần lại. Phó Minh cúi đầu nhìn mèo đen nhỏ, giọng khàn khàn.

“Có lẽ cô ấy không nỡ bỏ mày, sẽ quay lại thôi...”

Đêm đó, anh vẫn ngủ trong phòng tôi. Một giấc ngủ sâu lại như rất chập chờn.

Tôi có thể nghe tiếng anh thì thầm trong bóng tối.

"Tôi không cần gì nữa... không cần bất cứ thứ gì nữa..."

Bấy lâu nay Phó Minh luôn cạnh tranh vị trí thừa kế với người anh cùng cha khác mẹ.

Anh trai hận anh.

Phó Minh nói, nếu anh thua cuộc, sau này hai mẹ con phải dắt nhau ra đường sống.

Anh không còn đường lui, vì vậy làm việc bất chấp thủ đoạn. Trên đời này không có gì mà anh không thể lợi dụng.

Người khôn ngoan như anh, hình như chỉ từng bị mỗi tôi lợi dụng.

Tia nắng ban mai đầu tiên rọi vào mí mắt, anh mở to hai mắt, đỏ hoe, ngực phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển.

Anh ấy gặp ác mộng.

Bởi vì tôi sao?

Điện thoại vang lên, là Mục Hiên. Phó Minh cầm lấy điện thoại.

"Đã tìm thấy định vị cuối cùng từ máy của Hứa Nghênh, chỗ đó..."

Phó Minh nhắm mắt, giọng bình tĩnh như thường: "Chỗ đó thế nào?"

"Gần đây xảy ra hai vụ án mạng, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ."

Phó Minh mở mắt, vài tia máu lan tràn từ đáy mắt, âm thanh lạnh lùng.

“Vậy bên cậu tìm được cô ấy chưa?”

“Vẫn chưa, cậu có thời gian thì đến Cục cảnh sát lập hồ sơ, hỗ trợ điều tra."

12.

Anh ra khỏi phòng, đầu tiên là dọn phân mèo, châm thêm nước và thức ăn cho mèo rồi dùng máy hút bụi hút sạch lông mèo.

Như tôi thường làm vào mỗi buổi sáng.

Xong xuôi đâu đó, điện thoại lại reo lên. Là Mục Hiên gửi định vị. Phó Minh quay về phòng ngủ chính thay quần áo.

Anh không thay âu phục mà chọn một chiếc áo khoác đen, có vẻ là không đến công ty.

Tia nắng sớm phản chiếu nơi đáy mắt, anh cứ nhìn chằm chằm khoảng không trống rỗng. Nét mặt bình tĩnh như thường.

Phó Minh, con người này, dường như gặp phải chuyện gì cũng mang dáng vẻ hờ hững.

Hồi nhỏ anh từng bị bắt cóc, còn tận mắt chứng kiến người đồng hành bị c.hặt từng ngón tay.

Anh không khóc cũng không ầm ĩ.

Lúc kẻ bắt cóc ném cái chén trước mặt, anh bị trói hai tay sau lưng, phải quỳ trên đất để ăn cơm trong chén.

Thậm chí Phó Minh còn cười đùa rằng lúc đó chẳng khác gì một con chó.

Tôi hỏi: "Anh không bị ám ảnh tuổi thơ sao?"

Anh ấy bảo không.

Thời điểm đó anh còn quá nhỏ, không có năng lực phản kháng. Chỉ có thể cố ghi nhớ hình dáng và giọng nói của kẻ bắt cóc, rồi sống thật tốt, chờ ngày bọn chúng bị bắt, nhìn xem quả báo của chúng.

Quả thật anh cũng đã thấy được ngày đó.

Phó Minh đeo ba lô thể thao chuẩn bị ra ngoài, lúc đến cửa anh đột nhiên vòng lại, mở tủ lấy ra một con dao quân đội Thụy Sĩ, đút vào túi rồi lên đường.

Anh ấy có hơi bất thường.

Than Nắm nhảy lên giường tôi, dùng móng cào cào ga giường, còn nghiêng đầu nhìn theo anh kêu vài tiếng.

Phó Minh không hề nghe thấy.

Anh ra ngoài vì tìm tôi ư?

Nhưng tôi không ở bên ngoài. Tôi đang nằm trong phòng cơ mà.

Tôi không thích bị che giấu ở nơi không chút ánh sáng. Tôi chán ghét cảm giác lạnh lẽo, toàn thân đều là mùi thối rữa.

Cho nên, anh có thể mau chóng tìm thấy em được không?

13.

Mãi đến tận khuya Phó Minh mới trở về.

Anh đặt ba lô xuống, lấy điện thoại ra mở lên. Hàng chục cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình thông báo.

Anh ngồi xổm xuống, chạm vào Than Nắm đang tiến đến gần. Tôi luôn cho rằng, sau khi tôi đi anh ấy sẽ ném Than Nắm ra đường để nó thành một con mèo hoang.

Chuông điện thoại lại vang khắp căn phòng trống. Anh hơi cau mày rồi nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của mẹ Phó Minh.

"Con đã đi đâu? Tại sao hôm nay không đến cuộc họp hội đồng quản trị? Có biết ba con tức giận thế nào không?"

Phó Minh xoa đầu Than Nắm, khẽ "Vâng" một tiếng, tựa hồ không mấy để tâm.

“Mẹ, con muốn kết hôn.”

Bên kia trầm mặc giây lát: “Với Trình Uyển?”

“Không phải.” Giọng Phó Minh khàn khàn, “Con và cô ấy ở bên nhau nhiều năm rồi, cũng nên…”

"Cô tình nhân nhỏ của con ấy hả? Sao có thể cưới cô ta? Con điên rồi sao?"

"Cô ấy không phải tình nhân..." Anh cười lạnh, chuyển chủ đề, "Mẹ mới phải chứ nhỉ?"

"Con..."

“Đừng ngạc nhiên, con biết tất cả.” Khóe môi anh càng thêm sâu, “Mẹ có mọi thứ rồi…”

Phó Minh ngưng giọng giây lát, âm thanh lành lạnh theo gió đêm rót vào linh hồn tôi.

"Con chỉ cần cô ấy."

Trái tim bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ.

Đêm về, anh ấy đang nằm cuộn tròn trên giường tôi, tôi nghe tiếng anh mê man trong mơ.

"Hứa Nghênh, chừng nào em mới về... Trong nhà sắp không còn mùi hương của em rồi..."

Mùi vị của tôi đã sắp sớm tan biến trên thế gian này.

Phòng ngủ tối tăm trống trải. Cuộc đời này đã không còn tôi nữa.

14.

Phó Minh chỉ ngủ ba tiếng, rạng sáng lại ra ngoài. Vẫn mặc áo khoác và cõng theo ba lô leo núi. Tôi biết anh ấy lại đi tìm tôi.

Tôi nhìn xuống Than Nắm, thở dài một hơi.

"Con thật vô dụng, anh ấy lại phí công một ngày nữa."

Than Nắm không hiểu ý tôi vì vậy nó kêu "meo meo", rồi lao đến trước mặt tôi với cuộn len trong miệng.

Tôi không có cách nào chơi với nó.

Đến tận khuya Phó Minh mới trở về.

Mục Hiên gửi email cho anh, nội dung là một đoạn video giám sát.

Trong video, có người đang mặc áo khoác và kéo theo vali của tôi. Chiếc khăn quàng cổ Cashmere chỉ che nửa dưới khuôn mặt người đó. Dưới phần tóc mái để lộ đôi mắt rất giống tôi. Không những vậy, từ chiều cao đến vóc dáng cô ta đều tương đồng với tôi.

Một video vài giây liên tục phát đi phát lại. Phó Minh xem rất lâu, sau đó gọi điện cho Mục Hiên.

"Không phải cô ấy, không phải Hứa Nghênh."

“Nhưng đồng nghiệp cô ấy nói người trong video chính là Hứa Nghênh.”

“Không phải.” Phó Minh dùng giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Tôi nhìn ra được."

"Vậy ai đã mặc quần áo, còn kéo theo vali giống hệt cô ấy?"

Trong phòng khách, chỉ le lói ngọn đèn treo tường. Cả người anh chìm vào vùng sáng tối ảm đạm... hoàn toàn bất động...

"Cậu nói..." Giọng anh khàn khàn, "Liệu cô ấy có ở trong vali không?"

15.

Đêm đó Phó Minh gần như mất ngủ. Hai mắt mở to vô thần.

“Ngủ đi.” Tôi thì thầm với anh ấy.

Dường như nghe được lời tôi, anh từ từ nhắm mắt lại.

Bình minh nhanh chóng ló dạng.

Tiếng gõ cửa làm anh tỉnh giấc, bất chợt mở mắt.

Mục Hiên tới đây.

Rõ ràng Mục Hiên đã bị bộ dạng hốc hác của anh làm giật mình, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ ho khan một tiếng, bịt mũi lại.

“Nhà cậu có mùi gì thế?”

Chẳng lẽ Mục Hiên ngửi thấy mùi xác chêt?

Vậy sao Phó Minh không ngửi thấy?

"Tôi quên dọn phân mèo."

Phó Minh bước tới thùng cát vệ sinh, động tác chậm rãi dọn sạch chất thải.

Mục Hiên bắt đầu mở cửa sổ để thông gió.

Vì tôi nuôi mèo nên hầu hết cửa sổ trong nhà đều được khoá chặt.

Phó Minh đang xử lý cát vệ sinh thì dừng lại, nhìn Mục Hiên tiện tay đẩy mở cửa sổ ban công.

"Đừng mở cửa sổ đó, không có che chắn, con mèo có thể nhảy ra ngoài."

Phó Minh cúi người bế Than Nắm, ôm mèo vào lòng.

Động tác của Mục Hiên hơi khựng lại, nhìn xuống nửa bên cửa sổ nhỏ đang hé mở.

"Hình như cửa sổ có dấu vết bị cạy."

Đột nhiên, ký ức của tôi bị kéo về một ngày trước khi chêt.

Tên đó đã leo vào nhà qua cửa sổ này. Nó cười với tôi.

"Chị à, sao không nghe tôi nói hết? Chạy nhanh như vậy làm gì?"

Trước đó tôi vừa đụng mặt nó ở dưới lầu. Nó tiến đến bắt chuyện với tôi.

"Hứa Nghênh, thì ra chị sống trong khu cao cấp thế này à..." Nó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, "Chị có biết ba mẹ đang ở căn nhà thuê cũ nát sắp phá bỏ không?"

Nó trông rất giống cha dượng, tôi vừa liếc mắt đã nhận ra.

Chính là đứa em trai cùng mẹ khác cha với tôi, Ngô Chương.

Mẹ tôi coi nó như cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nó luôn được cưng chiều, chẳng bao giờ bị phạt khi mắc lỗi.

Tôi cau mày, lùi lại giữ khoảng cách: "Sao cậu lại ở đây?"

“Thế giới thật sự rất nhỏ.” Nó giễu cợt, "Thời gian trước tôi bị tạm giam ở Trung tâm giam giữ thanh thiếu niên, ba mẹ đặc biệt chạy đến dạy dỗ tôi."

Tôi siết chặt quai túi xách: “Tôi không còn liên quan gì tới mấy người nữa, đừng làm phiền tôi.”

16.

Sau khi về nhà, tôi nhìn xuống bên dưới từ cửa sổ sát đất ở ban công, lúc chắn chắn không thấy nó nữa mới thở phào một hơi.

Tôi đặt túi xuống, bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh mèo.

Hôm đó, Than Nắm rất khác thường, cứ lao tới cắn vào tay áo tôi rồi kéo tôi sang một bên.

Tôi chỉ đành tạm thời nhốt nó vào phòng sách.

Vừa đóng cửa xong, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau. Tôi quay lại, bắt gặp một đôi mắt tham lam đầy âm u.

Ngô Chương leo vào từ cửa sổ ban công sau nhà.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh rồi giơ tay chỉ về phía cửa, lạnh lùng cảnh cáo.

"Đi ngay nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. "

Nó cười khẩy: “Tôi thường đến đó, cảnh sát rất thân với tôi đấy."

Tầm mắt tôi rơi vào chiếc điện thoại trên bàn, bắt đầu chuyển hướng vấn đề.

"Cậu muốn gì?"

"Em là em trai chị, cho ít phí sinh hoạt được chứ?"

"Cậu muốn bao nhiêu?"

"Đưa trước 5000 đi."

"Tôi không có tiền mặt, cậu đưa số tài khoản, tôi chuyển cho cậu, xong thì lập tức đi khỏi đây."

Dứt lời, tôi chầm chậm từng bước, cầm điện thoại.

Giây tiếp theo, tóc tôi bị nó túm chặt từ đằng sau, còn dùng lực giật mạnh, động tác vô cùng tàn nhẫn.

Tôi chưa kịp phản ứng đã ngã ngửa ra sau...

Nó nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng tôi không biết chị muốn báo cảnh sát?”

Qua vài giây ù tai, mắt tôi trợn to, cơn đau dữ dội khiến tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Phía sau đầu bị đập vào góc bàn đá cẩm thạch. Tôi khó nhọc chớp mắt, rồi chìm vào một mảnh tối tăm.

Lúc khôi phục lại ý thức, tôi nghe thấy Ngô Chương đang gọi điện cho mẹ.

Giọng điệu của nó thay đổi rõ rệt, trở nên hoảng loạn thút thít, như một đứa trẻ mắc sai lầm.

"Mẹ, con... hình như con giêt người rồi... phải làm sao đây... con không muốn ngồi tù."

"Con không cố ý..."

"Con đang ở nhà chị... chị ấy chảy rất nhiều máu..."

Có lẽ đã nhiều năm trời mẹ tôi không nghe thấy tin tức gì từ tôi. Lần nữa nhận được tin, thế mà lại là con trai bà đã vô tình giêt tôi.

Tôi không biết ở đầu dây bên kia bà ấy cảm thấy thế nào. Nhưng lựa chọn cuối cùng chính là bảo vệ con trai mình.

17.

Dấu vết tại hiện trường đã được dọn sạch.

Phó Minh ôm mèo, đứng như trời trồng.

Than Nắm bắt đầu vùng vẫy, để lại mấy vết cào nhẹ trên tay anh. Anh định thần lại, đặt Than Nắm xuống đất.

Than Nắm lao thẳng vào phòng tôi, nhảy lên giường, dùng móng vuốt cào cào vào nệm.

Giống như tôi đã dạy nó.

Mục Hiên nói: “Nhà tôi cũng mua loại giường này, dưới gầm giường có thể để rất nhiều đồ.”

Sau đó, anh bước tới, nâng một góc nệm lên.

Dưới lớp cát mèo trắng tinh, ẩn hiện một làn da tím tái.

Mục Hiên chậm rãi đặt nệm xuống, gọi cho đồng nghiệp mình.

Phó Minh đứng ở cửa, không dám cử động, nhìn chằm chằm vào giường, hai mắt đỏ hoe.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt.

Tấm nệm được nâng lên, dọn ra hàng đống cát mèo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,302
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Cát mèo là do tôi tích trữ hồi đợt giảm giá, nhưng nào ngờ, bây giờ lại dùng để che đậy mùi hôi của th.i thể.

Dưới tầng tầng lớp lớp màng bọc thực phẩm, cơ thể tôi đang trong tình trạng phân hủy nặng. Có một cảnh sát trẻ chịu không nổi mà che miệng nôn khan.

Hiện trường bị phong tỏa.

Tôi được cho vào túi đựng xác rồi mang đi. Rốt cuộc linh hồn tôi cũng có thể rời khỏi căn hộ này.

Dưới lầu, Phó Minh ôm mèo, nhìn theo th.i thể tôi được khiêng lên xe.

Anh khàn giọng hỏi Mục Hiên: “Là cô ấy sao?”

Mục Hiên vỗ nhẹ vai anh, nói khẽ: “Nén bi thương.”

"Tôi có thể gặp cô ấy không?"

"Được, nhưng phải đợi khám nghiệm tử thi xong đã."

18.

Từ hôm đó, linh hồn tôi cứ bám theo Phó Minh. Chẳng biết tại sao, tôi không thể cách anh ấy quá xa.

Sau khi biết tôi chêt, Phó Minh bình tĩnh một cách khác thường. Thậm chí khi nhìn thấy th.i thể tôi, dường như anh ấy cũng không quá khổ sở.

Mỗi sáng đến công ty làm việc, tan ca thì đi chè chén xã giao, hệt như lúc trước.

Ngày tháng không có tôi, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn như cũ.

Tôi không hiểu tại sao linh hồn mình lại bị mắc kẹt bên cạnh Phó Minh.

Điều khác biệt duy nhất là anh nuôi nấng Than Nắm rất nghiêm túc, cho ăn đúng giờ, tắm rửa, tẩy giun.

Còn tốt hơn so với lúc tôi nuôi.

Cứ cách hai ngày, anh ấy sẽ gọi cho Mục Hiên hỏi thăm diễn biến vụ án.

Toàn bộ vụ này không khó giải quyết.

Vào ngày xảy ra sự việc, Ngô Chương bị ghi hình lại lúc đang lởn vởn quanh khu nhà.

Ngô Chương có tiền án trộm cắp nên cảnh sát nhanh chóng xác định nó là nghi phạm.

Mà kẻ mặc quần áo, kéo vali của tôi nhằm đánh lạc hướng cảnh sát chính là mẹ tôi.

Đôi mắt của hai mẹ con tôi rất giống nhau.

Bọn họ kéo dài thời gian nhằm tìm cách bỏ trốn, bây giờ họ đã chạy rồi.

Phó Minh thuê thám tử tư để tìm bọn họ. Thám tử tư còn tìm ra trước cả cảnh sát. Gia đình ba người đang trốn trong một làng chài nhỏ ở biên giới.

Sau khi nhận được tin tức, tôi tưởng anh ấy sẽ gọi cho Mục Hiên. Nhưng anh ấy không đả động gì.

Tôi bay tới trước mặt anh, lo lắng hỏi: "Sao anh không báo cảnh sát?"

Nhưng anh ấy không nghe được lời tôi.

Anh gọi cho trợ lý, không dặn dò công việc, chỉ bảo cậu ấy mỗi ngày đến nhà đúng giờ, giúp anh cho mèo ăn.

Tôi không hiểu nổi anh ấy đang tính toán gì.

Chuông cửa vang lên.

Phó Minh cúp điện thoại, bước ra mở cửa.

Ngoài cửa là khuôn mặt giận dữ của mẹ anh.

“Phó Minh, rốt cuộc con muốn làm gì? Tại sao lại chuyển nhượng hết cổ phần cho mẹ?"

"Đây chẳng phải thứ mẹ muốn sao?" Phó Minh nhướng mi, lạnh lùng nhìn bà: "Nếu mẹ không cần, con có thể chuyển cho anh con."

Mẹ anh trợn mắt: “Con điên à?”

Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa.

Tia nắng không chút ấm áp, chiếu rọi tôi thành trong suốt.

Than Nắm bổ nhào về phía tôi, rồi nhảy vào vòng tay Phó Minh. Anh vuốt v e mèo đen trong tay, đôi mắt dần u ám.

“Không, nhưng cũng nhanh thôi.”

Người phụ nữ trước mặt sửng sốt nhìn anh: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”

Phó Minh nhẹ nhàng đặt mèo xuống đất.

"... Muốn giêt người."

Phía chân trời ánh đỏ như máu, sắc mặt Phó Minh gần như tái nhợt.

Khóe môi anh hơi cong: “Nói đùa thôi.”

19.

Tôi không nghĩ anh ấy đang đùa.

Lúc anh đổ thêm thức ăn cho Than Nắm, nó cắn vào tay áo anh, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.

Mèo con quá yếu.

Còn tôi, sức lực thậm chí không bằng một con mèo nhỏ, chỉ đành trơ mắt nhìn anh ấy ra ngoài.

Tôi chỉ có thể lượn lờ theo anh, mà không làm gì được.

Quả nhiên, anh ấy đi tìm Ngô Chương.

Cho dù có địa chỉ do thám tử tư cung cấp, cũng khó tìm ra nơi bọn họ ẩn náu.

Phó Minh thuê một chiếc xe địa hình cũ, lái băng qua rừng núi sâu thẳm.

Sóng vỗ ào ạt nơi vách đá, không khí thoang thoảng vị mặn chát.

Phó Minh đặt tay trên vô lăng, khuôn mặt không chút cảm xúc, tập trung lái xe.

“Anh báo cảnh sát đi mà?”

"Phó Minh... Phó Minh... Phó Minh..."

Tôi gọi tên anh ấy.

Anh không hề nghe thấy.

Anh đạp mạnh chân ga, khung cảnh ngoài cửa kính lướt qua vùn vụt.

Tôi biết anh muốn làm gì. Nhưng tôi lại không cách nào ngăn cản.

“Bọn họ sẽ gặp quả báo, anh đừng liên lụy bản thân."

Cơn mưa lớn nghiêng nghiêng trút xuống, điên cuồng đập vào cửa sổ.

Phó Minh giữ nguyên tư thế, một mình ngồi trong xe nhìn rất lâu. Mãi đến khi có hai bóng người chạy vào nhà, trong nhà sáng lên ánh đèn lờ mờ.

Lúc này anh mới chuyển tầm mắt, đẩy cửa xe, bước vào màn mưa giăng kín.

"Phó Minh!"

Tôi bay đến trước mặt anh, hét gọi tên anh. Mọi thứ xung quanh ngày càng mơ hồ.

Tôi cảm thấy linh hồn mình sắp tan biến.

Nhưng anh đột nhiên dừng bước, nghe thấy giọng nói của tôi.

"Đừng đi."

"Bọn họ sẽ gặp quả báo, đừng làm hỏng cuộc đời anh..."

Phó Minh nhìn tôi, có lẽ vì cơn mưa ào ạt trút xuống mặt, trông anh như đang khóc.

Anh nói bằng giọng khản đặc.

"Cuộc đời anh đã sớm bị hủy hoại rồi."

“Không có quả báo nào cho bọn họ cả...”

"Hứa Nghênh, em buông bỏ hận thù, nhưng anh không nhịn nổi..."

Mưa làm ướt đẫm cả thế gian, anh bác bỏ từng lời tôi nói.

"Tên khốn đã giêt em, nó chưa đầy 16 tuổi, dù trả giá thì cũng chẳng thấm tháp gì, còn bọn đồng phạm kia..."

Tôi sững sờ, trong đầu hiện lên khoảnh khắc cuối cùng trước khi chêt.

"Không phải nó, không phải nó giêt em."

Tôi nhìn căn nhà tồi tàn ở phía sau, nhắm mắt lại.

"Đừng để máu của bọn họ làm bẩn tay anh."

"Anh đừng tới đó, gọi cảnh sát đi mà."

Trong lúc hốt hoảng, tôi nghe thấy anh ấy lùi lại trong mưa, tiếng nước mưa bắn tung tóe.

20.

Mở mắt ra lần nữa.

Tôi phát hiện mình đang ở trong căn nhà tồi tàn kia, mọi thứ đều rách nát. Thậm chí còn không bằng ngôi nhà cũ trong thôn lúc trước.

Cha dượng đập chai rượu vào tường. Mẹ tôi ngồi co ro nơi góc nhà, trên mặt đầy vết bầm tím.

Xem ra, gần đây gặp phải chuyện gì không như ý, cha dượng đều trút hết lên đầu bà ấy.

Mẹ tôi trông có vẻ không được tỉnh táo.

Bà nhìn chằm chằm vào góc nhà, cười khúc khích.

Cha dượng đột nhiên nổi điên, túm lấy cổ áo rồi và tát vào mặt bà.

"Mày còn cười, nếu không phải đứa con gái xui xẻo của mày bị đẩy chêt, chúng ta có cần trốn chui trốn nhủi thế này không?"

Ở bên cạnh, Ngô Chương điềm nhiên cầm chén ăn cơm, đối mặt với mọi thứ xảy ra trước mắt, nhìn mãi thành quen.

Mẹ tôi kêu gào trong đau đớn, nó dường như không hề nghe thấy.

Đứa con trai bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thậm chí chẳng thèm ngăn cản cha nó.

Cha dượng lại bồi thêm vài cú đá, có lẽ đã mệt nên ông ta bước đến bàn ăn, cầm chai rượu lên uống vài ngụm.

Mẹ tôi loạng choạng bò dậy, đến chỗ bếp lò, túm lấy một con dao bếp rỉ sét, giấu sau lưng.

Bà thì thầm: “Nghênh Nghênh mất rồi, tôi không còn con gái nữa.”

Vẻ mặt đó, nhìn không ra là khóc hay cười.

Lúc cha dượng đặt chai rượu xuống, định lao tới lần nữa, bà cầm dao đâm thẳng vào bụng ông ta, sau đó rút ra rồi đâm thêm một nhát.

Tên đàn ông đánh đập bà ấy hơn nửa đời người, đã ngã xuống trước mặt bà.

Có má.u tươi bắn tung tóe lên khoé mắt, phản chiếu ra sắc đỏ.

Bà từ từ ngước lên nhìn Ngô Chương, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Chân Ngô Chương run lẩy bẩy.

“Mẹ, mẹ giêt người, mẹ giết ba rồi.”

"Chẳng phải mày cũng giêt người đó sao? Mày đã giêt chị gái mày!"

Ngô Chương còn chưa kịp chạy vài bước, đã bị chém thẳng vào lưng.

Tầm mắt bị sắc má.u bao trùm, khung cảnh mờ mịt.

Tôi nghe mẹ hỏi Ngô Chương: “Tại sao lúc ba mày đánh tao, mày không thèm nói một câu."

"Tao thương mày như vậy, sao lại nuôi mày thành thứ vô ơn hả?"

“Chị mày sẽ giúp tao, chị mày tốt biết chừng nào, là mày đã giêt con bé..."

Bà ấy lặp đi lặp lại: "Là mày đã giêt con bé, là mày đã giêt con bé..."

Nói mãi nói mãi, như thể nó sẽ trở thành sự thật.

Tôi hỏi: “Vậy sao?”

Bà ấy khựng lại, tựa hồ nghe thấy giọng nói của tôi.

Ngô Chương ngã xuống đất, chỉ còn hơi thở yếu ớt, âm thanh thều thào.

"Mẹ, đừng mà..."

Câu nói cuối cùng của nó, giống hệt như tôi.

Hôm đó, sau khi tôi bất tỉnh, Ngô Chương không hề chạm vào tôi nữa. Mẹ tôi nhanh chóng đến nơi, giúp con trai bà thu dọn hiện trường.

Bà ấy lấy màng bọc thực phẩm trong túi ra, quấn từng lớp từng lớp quanh người tôi.

Cho đến khi quấn tới phần cổ tôi, tôi mới hé mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ này.

Bà ấy bị doạ sợ, buông tay ra, kêu to.

Đầu tôi lại đập mạnh xuống đất.

Mẹ ơi, đừng giêt con...

......

Mẹ tôi ngừng tay.

Ngô Chương đã bị bà ấy chặt thành một đống thịt nát. Bà ném con dao bếp xuống đất, dường như đã tỉnh táo đôi chút.

"Không phải tôi, không phải tôi..."

"Nghênh Nghênh, mẹ báo thù cho con rồi."

“Tha thứ cho mẹ, đừng hận mẹ.”

Đã làm chính là đã làm.

Không phải lỗi lầm nào cũng có thể chuộc tội.

Tôi thờ ơ nhìn mẹ mình quỳ trong vũng má.u, nói với bà ấy: "Là bà, là bà đã giêt tôi, từ đầu đến cuối đều là bà."

"Tôi hận bà, vĩnh viễn không tha thứ cho bà."

Cảnh sát rất nhanh đã có mặt.

Họ tìm thấy ba th.i thể trong căn nhà tồi tàn đó.

Mưa dần tạnh. Mọi bẩn thỉu và tội lỗi được gột rửa sạch sẽ.

Cảnh chiều tà bị gió đêm thổi đi.

Ánh trăng sáng trong phản chiếu giữa núi và biển.

Linh hồn tôi tan biến theo gió.

Tôi vẫn chưa nói lời tạm biệt với Phó Minh.

Trên thế gian này, hình như anh ấy là người duy nhất quan tâm tôi.

Thật đáng tiếc.

21.

Tôi mặc váy trắng, bước trên một con đường trắng mênh mông.

Đột nhiên, gấu váy như bị thứ gì đó níu lấy.

Cúi đầu xuống xem, mới phát hiện là bé mèo đen nhỏ xíu, chính là Than Nắm.

Tôi cúi xuống ôm nó vào lòng, bất lực thở dài.

"Bé con, sao lại ở đây? Con vẫn là đứa trẻ thôi mà."

“Con đến bầu bạn với mẹ đó.”

Tôi nghe thấy tiếng mèo con, âm thanh non nớt trong veo.

"Vậy anh ấy thì sao?"

Than Nắm chớp chớp mắt: "Ba ạ?"

"Con bị bệnh, ba khóc thương tâm lắm."

"Nhưng con đã nói với ba, con đi tìm mẹ, ba cũng đỡ buồn hơn."

Bé con nghiêng đầu dụi dụi vào lòng tôi. Than Nắm kể với tôi.

Nó thường nằm dài trên đùi Phó Minh, ngắm hoàng hôn dần buông xuống núi.

Tảng sáng, Phó Minh sẽ băng qua làn sương mờ mịt, leo năm ngàn bậc thang đá, để cầu nguyện.

Nguyện vọng ban đầu của anh, là mong có thể gặp tôi, dù chỉ là trong giấc mơ.

Về sau, anh cầu nguyện cho kiếp sau, tôi sẽ sinh ra ở một gia đình hạnh phúc.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thú cưng.

Anh xoa đầu Than Nắm, thì thầm: "Có phải ba quá tham lam không? Ước nhiều nguyện vọng như vậy, sẽ linh nghiệm chứ?"

"Lúc con gặp mẹ, có thể bảo cô ấy đợi ba được không?"

"Ít nhất thì kiếp sau, có ba bảo vệ cô ấy."

Đột nhiên, tôi nghe ai đó gọi tên tôi từ phía sau.

Tôi ôm Than Nắm, quay đầu lại.

Anh ấy nói: "Xin lỗi, sau này sẽ không để em phải đợi anh nữa."

_ HẾT _
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom