Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Linh Quan Dạ Hành

Linh Quan Dạ Hành
Tác giả: Khán Môn Cẩu
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác Giả: Khán Môn Cẩu

Thể loại: Đô Thị, Kinh Dị, Linh Dị, Tâm Linh

Dịch: Phương Trang

Giới thiệu:

Linh Quan Dạ Hành có nghĩa là linh hồn trong quan tài đi dạo vào ban đêm. Nhân vật chính là Đồng Tử, bị chôn sống trong quan tài theo 1 hủ tục. Trong khi đưa đám tang lên núi, 300 nhân khẩu của làng đột nhiên biến mất bí ẩn. Đồng Tử chui ra khỏi quan tài, mọi chuyện bắt đầu từ đây…………
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tôi tên là Đồng Tử, năm nay tôi mười tám tuổi, là một thực tập lái xe.

Đêm nay tôi cùng sư phó lái xe tải đi vào thung lũng nhà Lý gia, ở giao lộ có cô gái mặc quần áo màu đỏ đón xe.

Tôi cảm giác rất kỳ quái, bởi vì đã 12giờ đêm rồi còn ai bắt xe nữa chứ.

Cái giờ này, còn có người đón xe? Tuy nói trong nội tâm tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng có tiền không có đạo lý không kiếm được.

Tôi đang muốn đỗ xe, đang ngủ ở tay lái phụ sư phó đột nhiên tỉnh lại: “Đừng đừng có ngừng, hôm nay không sót khách. “

Trong nội tâm của tôi buồn bực, sư phó hôm nay là làm sao vậy, đổi tính sao?

Tôi không đỗ xe, nhưng đi qua vẫn nhìn nàng một cái.

Nàng rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, trên người toát ra được quý phái cổ điển quý hiếm.

Nàng đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú lên tôi, mắt của nàng con mắt rất đen, rất sáng, đồng tử lóng lánh.

Tôi cũng không không đỗ xe, nàng giật giật bờ môi, cuối cùng vẫn không mở miệng, nhưng trong mắt lại tràn đầy u oán, loại này ánh mắt này để cho tôi sinh lòng không đành lòng.

Tôi nhịn không được nói ra: “Sư phó, kéo lên nàng đi, có thể kiếm được một phần tiền xe đấy. “

Sư phó trừng mắt liếc tôi, dữ dằn mà nói: “Bảo ngươi không kéo là không kéo, nói lời vô dụng làm gì, nói nhảm nữa ngày mai ngươi không cần đến làm nữa. “

Làm sư phó nổi giận, tôi bị hù không dám nói thêm nữa, thành thành thật thật đi phía trước.

Nhưng trong lòng thủy chung vừa rồi nữ nhân áo đỏ kia ánh mắt u oán.

Theo bản năng tôi thông qua xem sau kính chiếu hậu,đây chỉ là theo bản năng thông thường, thật không nghĩ vẫn thấy được nữ nhân kia còn đứng ở đằng sau, tôi thấy nàng nhẹ nhàng cười cười, cười vô cùng rụt rè.

Tôi là đứa nhà quê, nhưng hết lần này tới lần khác ưa thích tiểu thư khuê các, khóe miệng tôi không kìm được đã hé mỉm cười.

Ồ, không sai aaaaa!

Tôi quan sát tốc độ của chiếc xe và đi lên sáu mươi thước, và đã đi qua thung lũng giao lộ. Tại sao nàng ấy vẫn ở phía sau??

Trong nháy mắt, da đầu tôi run lên, toàn thân lông tóc dựng đứng.

Không phải chứ!

Tôi bị hù hồn sợ hồn bay đi ra, lấy hết dũng khí lại nhìn chăm chú nhìn sau kính, phía sau một mảnh đen kịt.

Mấy phút, tôi lại quen thói nhìn xem sau kính.

Cái kia nữ nhân áo đỏ lại một lần nữa xuất hiện ở trong kính, nàng còn đứng ở ven đường si ngốc chờ, giống như một thê tử đang chờ đợi trượng phu trở về.

Cái nhìn này hoàn toàn làm tôi sợ hãi hét nên!!!

Sư phó đang ngủ bị tiếng của tôi kêu sợ hãi bừng tỉnh: “A Đồng Tử, làm sao vậy? “

Tôi cả khuôn mặt đều tái nhợt, run rẩy nói ra: “Tôi……Tôi, tôi lại trông thấy nữ nhân áo đỏ. “

Sư phó nghe xong mặt cũng đã biến sắc, cuống quít nói: ” không nên ngoảnh lại nhìn nữa, đi nhanh. “

Không phải tôi nhút nhát, hơn nữa đang ở đây dã ngoại nơi hoang vu lái xe lại gặp loại chuyện này.

Tôi rất nhanh vượt qua đường phía trước, sư phó luôn hối thúc tôi chạy chiếc xe đến cây thung lũng ở bên trong đi.

Tuy nhiên tôu không rõ sư phó vì cái gì để cho tôi đem xe lái vào ven đường thung lũng ở bên trong, nhưng tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền mở ra đi vào.

Sư phó mở ra tay lái phụ vị trí ngăn kéo, từ bên trong xuất ra hai cây sáp ong đèn cầy, dặn dò tôi nói: “Đứng ở trên xe, đừng nói chuyện, càng không thể lớn tiếng gọi. “

Tôi nhẹ gật đầu, tôi đã bị hù nên giờ vẫn mang nỗi lo sợ, sư phó nói cái gì thì nghe theo cái đó.

Sư phó cầm lấy hai cây ngọn nến xuống xe, hướng đường chính giữa đi đến.

Tôi ánh mắt nhìn chăm chú lên đến phương hướng, sợ nữ nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, một lòng băng băng kinh hoàng không ngớt, khẩn trương đều nhanh hít thở không thông.

Sư phó đi đến đường cái chính giữa, cầm lấy ngọn nến khoa tay múa chân vài cái, giống như tại phân biệt phương hướng, sau đó ngồi xổm xuống đi.

Hắn đem hai cây ngọn nến bầy đặt tại nhựa đường trên đường, móc ra diêm hộp rồi đốt.

Đêm khuya, hai cây ngọn nến chút tại đường cái chính giữa thoạt nhìn thật sự rất quỷ dị.

Sư phó đốt xog ngọn nến, liền chạy trở về.

Sư phó nói với tôi: “Nếu chuyến tàu đêm lái quá nhiều, chắc chắn chúng tôi sẽ gặp phải những điều kỳ lạ nhưng không phải sợ, họ không phạm chúng ta, chúng ta không phạm phải họ, họ nhìn thấy ngọn nến ta thắp đây được gọi là” ánh sáng dẫn đường ” Chúng ta chỉ đường cho họ, thẳng thừng, chỉ cho họ không sai đường. “

Tôi gật đầu trong bảng hoàng.

Sư phó giơ cổ tay lên nhìn thời gian, một phút đồng hồ: “Nàng lại ở chỗ này mười năm phút, nếu nhưkhông thấy sẽ bỏ đi. “

Tôi lại máy móc nhẹ gật đầu, tôi có chút sợ choáng váng.

Một phần tư của một giờ là mười năm phút, và mười lăm phút này chắc chắn dài hơn một năm.

Tôi cùng sư phó núp ở trong xe tải, vừa kinh vừa sợ, thỉnh thoảng nhìn vào cặp nến vẫn đang cháy.

Tuyệt đối không để gió thổi tắt.

Nếu như ngọn nến bị gió thổi tắt, hậu quả có thể nghĩ……

Có lẽ là tôi gặp may mắn, trong đêm bình thường gió đều rất lớn, nhưng tối nay không biết là làm sao vậy vô cùng oi bức, lại không ngọn gió nào.

Sư phó thỉnh thoảng nhìn thời gian.

Còn có 14 phút……

Mười phút……

Trong lúc này nữ nhân áo đỏ đều không có xuất hiện, hẳn là tìm không thấy chúng tôi.

Năm phút……

Một phút……

Rốt cục chịu đựng qua mười năm phút.

Tôi có thể rõ ràng nghe được sư phó hít mạnh một hơi, nỗi lo lắng của tôi cũng được để xuống, hẳn là tránh được một kiếp.

Sư phó hỏi tôi: “Sợ ư? “

Nói nhảm, không sợ mới là lạ!!!

Bất quá, tôi mặt đều bị hù trắng bệch, nhưng vẫn là lắc đầu: “Không sợ! “

Tôi tuổi tuy không lớn, nhưng tôi biết rõbmột khi tôi nói sợ, sư phó sẽ cảm thấy tôi ăn không hết chén cơm này, ngày mai sẽ sẽ đổi người.

Sư phó nhẹ nhàng cười: “Không tệ, lái xe. “

Tôi một lần nữa rời lái xe ra khỏi thung lũng.

Tuy nhiên sư phó nói chúng tôi đã bỏ rơi nàng ở đó, đối với tôi trong nội tâm nhưng vẫn là bất ổn sợ nàng lại đột nhiên xuất hiện, cả người vẫn là rất căng thẳng.

Sư phó nhìn tôi một cái nói ra: “Chén cơm này không dễ dàng ăn, có chút kiêng kị đồ vật nhất định phải biết rõ, một khi phạm sai lầm hối tiếc không kịp. Nhớ kỹ sư phó nói cho ngươi, không lái xe vào ngày 15, áo lạnh càng thêm không thể đi đường ban đêm, chứng kiến lẻ loi trơ trọi một người nửa đêm đón xe tuyệt đối không thể ngừng, aaaaa… đúng rồi nhớ kỹ đi chuyến tàu đêm thời điểm nhớ lấy không nên gọi tên của đối phương, nếu như bị nghe thấy……”

Tôi cả người vừa khẩn trương…Mà bắt đầu: “Bị nghe thấy sẽ như thế nào……”

Sư phó tức trắng mặt nhìn tôi liếc: “Ngươi nói cái gì? “

Trong nội tâm của tôi lộp bộp thoáng một phát, tôi nhớ được vừa rồi sư phó bị tôi làm tỉnh lại thời điểm kêu lên tên của tôi, tôi khổ khuôn mặt: “Sư phó, ngươi vừa rồi gọi tên tôi. “

Sư phó cười nhạo: “Làm sao có thể. “

Sư phó vừa rồi xác thực gọi tên tôi, sư phó sắc mặt thời gian dần trôi qua thay đổi.

Hắn nghe tôi vừa nói như vậy khả năng từ từ suy nghĩ đi lên a: “Nếu như, ta thật sự kêu tên của ngươi……”

Ngay lúc sư phó nói, nữ nhân áo đỏ lại xuất hiện ở phía trước giao lộ!

Nàng vẫn chờ đợi.

Sợ tới mức miệng tôi đều đã trương thành A, trên trán cũng không ngừng xuất hiện mồ hôi hột.

Sư phó kêu lên: “Đừng nhìn, đừng nhìn,nhìn thấy cái gì cũng coi như không trông thấy, lái qua đi, lái qua đi……”

Tôi cắn răng, dùng sức đạp xuống chân ga vọt tới!

Một hơi lại ra mấy dặm tôi sắp khóc nói: “Sư phó, làm sao bây giờ? “

Sư phó không có trả lời, sắc mặt của hắn cũng rất kém cỏi.

Hắn kéo ra ngăn kéo, bên trong lấy một gói thuốc lá.

Sư phó không hút thuốc lá, nhưng làm đêm lái xe đều chuẩn bị một chút, sư phó châm thuốc, hung hăng hít hai cái: “sắc nhịn đến bình minh. “

Đây là biện pháp duy nhất.

” Ra,ta tới lái! “

Sư phó đi thẳng đến một trăm thước liên tiếp.

Tôi muốn nói, sư phó ngươi lái sai đường, nhưng tôi không nói.

Sư phó là một lão lái xe,đường ban đêm này hắn đã đi mấy trăm lần, không có khả năng sai.

Đây tuyệt đối so vừa rồi trốn ở cây thung lũng ở bên trong còn muốn dày vò, tôi quan sát bầu trời đen nhánh.

Trời, sớm một chút hiện ra….

Chỉ cần gà trống gáy minh, chúng tôi có thể cứu được!

Nhưng bây giờ chỉ mới 12 giờ, ngay cả khi đó là vào đầu mùa hè, thì cũng phải là 4 hoặc 5 giờ

Xăng đã báo hiệu màu đỏ, sắp hết xăng. Lòng tôi đột nhiên kinh hoàng..

Sư phó trên mặt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng không cách nào, hiện tại vừa mới 3 giờ bình minh còn có cách một tiếng đồng hồ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


“Sư phó ngươi xem……”

Hai thùng gỗ lớn được đặt nên xe ở phía trước, một ông già đang vật lộn để đi lên ba bánh.

Hai thùng gỗ lớn được đặt trên xe ba bánh. Chúng trông rất nặng nề. Cái thùng được phủ bằng vải trắng, và không khí nóng từ dưới tấm vải trắng

Phía trước lên sườn dốc, một cái lão già cật lực đang đạp ba lượt đi lên.

Hóa ra đó là một ông lão đi đến chợ để bán đậu phụ.

Sư phó thấy lão vui mừng quá đỗi, nói với tôi: “Đem áo khoác cởi ra. “

Mẹ tôi đã mua cho tôi chiếc áo khoác khi tôi mới đi làm. Đó là lời chúc mừng vì tôi đã tìm được một công việc. Một bộ quần áo như vậy có giá hơn một trăm tệ, đó không phải là một khoản tiền nhỏ cho gia đình tôi.

Tôi hỏi: “Tại sao?”

Sư phó nhướng mày tuc giận nói: “Bảo ngươi cởi, thì ngươi cứ cởi, nói lời vô dụng làm gì. “

Tuy nhiên tôi không muốn, nhưng sư phó mà nói tôi làm sao dám không nghe, thành thành thật thật cỡi ra, đưa cho hắn.

Sư phó dặn dò tôi trong xe đừng nhúc nhích, hắn xuống xe, đi đến lão già di xe xích lô và giúp lão đẩy lên sườn dốc, lão cúi đầu cuống quít cảm ơn.

Tôi nghe được sư phó khách khí mà hỏi thăm lão: “cho cháu hỏi đường về, làm thế nào để đến Ngô Gia thôn”

Tôi rất nghi hoặc mà nghĩ:sư phó là lão lái xe, vùng lộ này hắn nhắm hai mắt đều có thể đi được, làm sao mà không biết Ngô gia thôn ở nơi nào?

Lão nở nụ cười: “Ngươi lái xe vậy mà không biết đường, ngươi mở sai phương hướng rồi, Ngô gia thôn tại phía tây,phương hướng của ngươi sai rồi. “

Sư phó đắn đo tỏ ra rất xấu hổ biểu lộ: “, cảm ơn lão ta ở chỗ này lượn nửa đêm, may lão chỉ cho ta điểm sai, lão họ gì??? “

Lão nói: “không giám, ta họ Trương, tất cả mọi người hay gọi ta là Trương Lão Hán. “

Sư phó nói: “Trương đại gia, buổi sáng ẩm ướt nặng sao lão lại mặc quần áo ít như vậy,nhỡ may bị cảm làm sao bây giờ, lão nhân gia cũng không thể cảm mạo, ngươi bán đậu hũ kiếm được cũng không đủ tiền đi chữa bệnh. “

Nói xong, sư phó đem y phục của tôi đưa tới.

Trương Lãoo Hán nhìn bộ quần áo mới, vươn tay ra đến một nửa, cười hắc hắc: “Cái này làm sao ta giám nhận. “

Sư phó đem y phục của tôi cứng rắn nhét vào trong tay hắn: “Lão chỉ cho ta điểm sai lầm, ta tặng lão một bộ y phục, đây không phải rất công bằng đấy sao. “

Trương Lão Hán cũng là người tham lam chứng kiến sư phó cho hắn quần áo, chẳng qua là từ chối cho có lệ thoáng một phát xog yên tâm thoải mái chấp nhận, lão không chờ đợi gì nữa mà mặc nên ngườii, chất phác cười nói:” Quả thật rất phù hợp. “

Trong nội tâm của tôi đang rất chán nản….

Nó phù hợp ở đâu??? tôi cao 1m8, lão Hán này cũng không biết có đủ 1m7 không, cái này gọi là phù hợp??

Sư phó đi tới trên xe, không nói mộti lời liền đã khởi động ra xe, hắn không đi tiếp nữa, mà đi về nhà.

Sư phó nắm tay lái, tay không ngừng run.

Tôi cho là hắn là sợ hãi nhưng sư phó lại nói hắn lạnh, rất lạnh.

Mặc dù đêm mùa hè hơi lạnh, nhưng nó sẽ không cảm thấy lạnh. Tôi bỏ áo ngoài bên trong vẫn còn cái áo ba lỗ tôi cũng có cảm giác lạnh, huống chi sư phó còn mặc áo khoác.

Sư phó sắc mặt biến thành rất yếu ớt, tựa như trên vách tường vôi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nữ tử kia đột nhiên biến mất, không xuất hiện nữa.

Quay về thôn không lâu, trong thôn liền truyền tiếng gà trống gáy, sư phó nhẹ nhàng thở ra, tôi ngồi phịch ở tay lái phụ bên trên.

Trời, cuối cùng cũng sáng!

Tôi mở cửa xe nhảy xuống xe, tôinnhịn không được hỏi sư phó: “Vì cái gì đem y phục của tôi đưa cho một lão già lạ lẫm không quen không biết??. “

Sư phó thở dài: “”Đây là một điều tồi tệ, đừng nói điều này, đừng nói với ai về những điều tối nay, đặc biệt là khi ta đưa quần áo cho lão Trương điều đó nhất định không thể nói, nếu mẹ ngươihỏi về áo ngươi cứ bảo ta đã làm mất nó. “

Tuy nhiên tôi không rõ sư phó vì cái gì không cho tôi nói, nhưng tôi biết rõ nếu muốn tiếp tục đi theo sư phó lái xe, phải nghe hắn mà nói.

Về đến nhà, mẹ của tôi lại thức dạy chờ tôi, thấy tôi trở về mẹ tôi có chút oán giận nói: “Hôm nay như thế nào mà về muộn như vậy? “

Lập tức trông thấy tôi chỉ mặc một áo ba lỗ lại hỏi: ” áo khoác mới mua đâu?. “

Tôi nói: “Sư phó đã làm mất nó. “

Mẹ của tôi nhíu nhíu mày.

tÔi nói như vậy là hoàn toàn kín kẽ, mẹ tôi sẽ không đến mức đối đầu với sư phó,

“Cơm trong nồi, mẹ đã sưởi ấm cho con, ăn nó và đi ngủ thật nhanh”

Tôi thấy mẹ của tôi không có truy cứu về chuyện quần áo nữa, rồi cao vui vẻ đi ăn cơm và ngủ.

“A Đồng Tử……”

“A Đồng Tử……”

Sáng hôm sau ( chính xác mà nói chính là hơn ba giờ) tôi ngủ mơ mơ màng màng, bạn thân tiểu Hầu Tử kéo tôi: “Mau dậy …dậy, xảy ra chuyện lớn. “

Hầu Tử sốt ruột nói: “Thực đã xảy ra chuyện, sư phó của ngươi bị xe đụng chết. “

Aaaaaaaaa…Tôi hét nên.

Đầu của tôi thoáng cái nổ tung, đập tay mạnh xuống giường kích động kéo lấy cổ áo Hầu Tử: “Ngươi nói cái gì sư phó ta lại để cho xe cho đụng chết? “

Hầu Tử gật đầu nói: “Ở ngay tại cửa thôn, ngươi mau đi xem di, ba mẹ ngươi đều đi ra đó rồi. “

Đầu của tôi bị ứ đi, sư phó…sư phó làm sao mà bị xe đâm chết?

Nhà của sư phó ở cuối thôn nhà thờ tổ phía trước, tôi tận mắt nhìn thấy sư phó dừng xe xog đi bộ về nhà, tại sao bị xe đâm chết ở cửa thôn.

Tôi cùng tiểu hầu tử đi đến đó, cửa thôn vây đầy người, mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận về cái chết của sư phó.

Chúng tôi lấn vào trong đám người rồi đi vào.

Tại bên lề đường nằm một cỗ thi thể, máu tươi chảy trên đất.

Mùi máu tươi sộc nên mũi tôi nó rất khó ngửi,thân hình hình dạng là sư phó không thể nghi ngờ, người một mét bảy, nhưng mặc một bộ lớn hơn hai cái áo khoác màu xanh da trời, bị máu tươi nhuộm đỏ……

Áo khoác của tôi!

Đêm qua sư phó rõ ràng đem y phục của tôi cho Trương lão hán, làm sao mà giờ mặc trên người của sư phó.

Mẹ của tôi tới gắt gao ôm lấy tôi

Mẹ tôi nói: “con trai, đừng nhìn, đừng nhìn……”, nhưng ánh mắt của toi vẫn nhìn theo sư phó nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Sư phó cái chết rất thảm, con mắt trừng đều muốn rơi ra, giống như thấy được gì đó cực kỳ khủng bố.

Nhị thúc công đi ra phía trước, lấy tay vuốt mặt và nói: “A Kiên an tâm đi đi lão bà ngươi, con gái trong thôn hương thân sẽ giúp ngươi chiếu cố. “

Nhị thúc công phủi đi một tay, lấy thêm khai mở, sư phó con mắt đã nhắm lại.

Con gái của hắn lại đang ở tỉnh thành học đại học.

Sư phó đi lần này, trong nhà trụ cột liền sụp, tất cả mọi người thổn thức không thôi, trước một cái gia đình tốt, lập tức liền rớt xuống ngàn trượng.

Tôi có cảm giác sư phó nhìn chằm chằm vào tôi, theo phản xạ tôi đã quay đầu nhìn lại.

Tôi bị hù thiếu chút nữa kêu to lên, sư phó nhắm lại khóe mắt đột nhiên mở trừng ra.

Bố tôi sợ tôi bị làmsao nhảy dựng nên hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói sư phó lại trợn mắt.

Cha tôi không có…

Mẹ tôi nói không có.

Mọi người cũng đều nói không có.

Tôilại nhìn chăm chú vào sư phó con mắt đã nhắm, tôi có cảm giác như sư phó muốn nói gì với tôi.

Nhị thúc công nói: “Sau khi chết trợn mắt, đây là chết không nhắm mắt a…, A Kiên chỉ sợ có chuyện gì hoặc là tâm nguyện chưa xong. A Kiên không có con trai chỉ có a Đồng Tử là đồ đệ, a Đồng Tử phai chăm sóc sư phó trước lúc lâm chung. “

Cha tôi nói: “phải đấy, phải đấy. “

Nhị thúc phân công một người cầm một cái vải trắng đắp nên mặt cho sư phó.

Hiện tại dù sao cũng liên quan đến pháp luật xã hội, sư phó bị xe đâm chết, việc này nhất định phải báo cảnh sát có thể tìm tới gây chuyện hung thủ, cho sư phó được an nghỉ.

Cũng không lâu lắm cảnh sát đã tới rồi, trải qua sơ bộ điều tra, sư phó là đã chết tại rạng sáng3 đến 4 giờ.

Làm sao có thể!

Lúc đó, tôi vẫn ở với sư phó. Chúng tôi trở về làng vào khoảng 4:30, và sau đó sự phó vẫn còn sống và khỏe mạnh.

Chỉ chốc lát có một cảnh sát tới hỏi tôi: “Ngươi là đồ đệ của người này sao? ngày hôm qua máy giờ quay về thôn. “

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, tôi hơi lo lắng và tôi không biết trả lời thế nào.

Tôi không thể luôn nói rằng tôi vẫn ở với sư phó lúc 3:30phut, và sự phó chết quá quá kỳ lạ. Làm thế nào hắn có thể xuất hiện ở lối vào làng và bị xe đâm chết? Lạ hơn nữa, hắn ta vẫn mặc áo khoác của tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, mẹ của tôi liền giành nói: “Rạng sáng 2giờ. “

Tôi không hiểu nhìn về phía mẹ của tôi.

Mẹ của tôi nói ra: “Con trai ta vẫn còn chút sợ hãi. “

Cảnh sát nhìn sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt của tôi,nhẹ gật đầu: “Mang hắn đi về trước đi, có việc bọn ta sẽ đi tìm các ngươi. “

Sư phó chết tựa như vẻ lo lắng bao phủ tại trong lòng của tôi, để cho tôi đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là sư phó trừng mắt ánh mắt nhìn tôi, lái đi không được thật giống như là muốn nhắc nhở tôi cái gì, nhưng lại nói không nên lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Sư phó chết tựa như vẻ lo lắng bao phủ trong lòng của tôi, để cho tôi đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là sư phó trừng ánh mắt của tôi, lái đi không được, hắn thật giống như là muốn nhắc nhở tôi cái gì, nhưng lại nói không nên lời.

Tôi ý định đi tìm Trương lão hán.

Áo khoác của tôi sư phó rõ ràng đưa cho Trương lão hán, tại sao phải mặc ở trên người sư phó?

Sư phó còn bị xe đụng chết!

Quỷ dị hơn chính là cảnh sát lại còn nói sư phó là rạng sáng 3 giờ nhiều cái chết, mà khi lúc sư phó rõ ràng còn cùng tôi cùng một chỗ.

Tôi cùng sư phó gặp gỡ Trương lão hán ở tóc húi cua, đoán chừng Trương lão hán hẳn là người thôn tóc húi cua.

Tôi ngồi xe tải đi vào tóc húi cua.

Mấy cái bác gái đang tại cửa thôn một gốc cây lớn cây hòe dưới bóng cây vui cười nói chuyện,khi thấy một người đàn ông lạ vào làng, tất cả đều nhìn tôi bằng đôi mắt nheo mắt.

Tôi lớn lên còn gom góp sống, tôi đi tới: “Xin hỏi có một ông già bán đậu phụ trong làng này đúng không?”

Một người trong đó dập đầu lấy hạt dưa lớn mập mạpiooe nhìn qua tôi cười dịu dàng nói: “Có.., có chuyện gì vậy? “

Tôi thuận miệng liền nói dối: “Tôi có một áo cho lão mượn. Tôi đã nói với lão họ nay sẽ đến lấy “

Tôi vừa mới dứt lời rõ ràng cảm giác được hiện trường đột nhiên thoáng cái yên tĩnh trở lại, mang hộ đầu chuẩn bị tư thế dung nhan bác gái đại thẩm tất cả đều đúng ngay tại chỗ, nhìn tôi như quái vật.

Trọn vẹn đã qua ba bốn giây.

bác gái cắn hạt dưa nói ra: ” trêu chọc không vui đâu nhq! “

Những hạt mồ hôi mỏng rỉ ra khỏi trán người đó, và khuôn mặt trở nên xấu xí lạ thường, với một dấu vết hoảng loạn trong mắt cô.

Tôi mờ mịt nói: “Tôi rất muốn tìm Trương lão hán. “

Bác gái cuống quít nói ra: ” Tự ngươi vào thôn hỏi đi. “

Tôi cũng lười nghĩ những thứ này bác gái đại thẩm nói chuyện tào lao, tiến vào thôn hơi sâu chút sau khi nghe ngóng đã biết rõ địa chỉ nhà Trương lão Hán.

Nhà Trương lão Hán ở thẳm sâu trong thung lũng, một ngôi nhà cô đơn bà dưới thung lũng, đi lênrất phiền toái như mang theo tảng đá xây trên cầu thang.

Như vậy tôi đi lên đều có cảm giác khó, huống chi là một lão già bảy tám chục tuổi.

Những bậc thang móc dây rêu và cỏ dại.

Nghĩ thầm chẳng lẽ nơi đây cũng không có người quan tâm ư?

Cánh cửa gỗ nhà hắn mở khi tôi đến.

Nông thôn chính là như vậy, chỉ có đến buổi tối ngủ mới có thể đóng cửa.

“Có ai không? “

Tôi tại cửa ra vào kêu một tiếng.

“Ai vậy…”

Một ông lão buồng trong đi ra, đúng là Trương lão hán.

“Ngươi là? “

Trương lão hán híp mắt cẩn thận dò xét tôi, ngày hôm qua trong đêm Trương lão hán mặc dù đã gặp tôi, nhưng hắn dù sao cũng nhiều tuổi hơn nữa trời vừa chập tối chỉ sợ không thấy rõ ràng.

Tôi nói: “Là như vậy, ngày hôm qua trong đêm ta cùng sư phó lạc đường, gặp gỡ ngài cho chúng tôi địa chỉ đường. “

Trương lão hán chợt nhận ra: “hoá ra là Tiểu ca a…, nhanh, mau vào nhà. “

Nhà Trương lão nhà Hán ở bên trong vô cùng lạnh lẽo.

Vào nhà đã nhìn thấy một bàn thờ bát tiên, phía trên bày biện một bàn thờ 16 di ảnh, dùng vải trắng che,không biết là Trương lão hán người nào, di ảnh trước bầy đặt một cái lư hương, còn đâm ba cây hương.

Hương còn đốt.

Trương lão hán mời tôi ngồi xuống trên chiếc ghế dài bên cạnh bàn thờ.

Tôi vừa ngồi xuống chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách tôi ngẩng đầu hỏi Trương lão hán: “Nghe có người cười? “

Trương lão hán lắc đầu: “Không có a…, Tiểu ca hôm nay tới là……”

Trên đường tới tôi đã nghĩ lý do tốt.

Tôi nói: “Sư phó tôi không phải đưa áo khoác cho ngươi sao, trong túi áo có chút do quan trọng quên không lấy ra. “

Trương lão hán lúng túng nói: “Tiểu ca thực xin lỗi, áo tôi đã vứt bỏ. “

Tôi mở to hai mắt nhìn: “Vứt bỏ? “

Trương lão hán nói: Tôi cảm thấy nóng khi tôi bán đậu phụ ở chợ rau vào buổi sáng, vì vậy tôi đã cởi bỏ quần áo của mình …”,

Hắn vỗ lớn chân rất ảo não nói:

“Ta không muốn, ta không muốn … Ta đã mất nó, có một cái gì đó quan trọng trong túi của ngươi, hoặc nếu không, hoặc … ta sẽ trả cho ngươi”

Tôi nhanh chóng vẫy tay, nơi có một cái gì đó, chỉ là một cái cớ: “Không, không, không sao.”

Trương lão hán híp mắt dò xét ta.

Tôi bị hắn nhìn rất không thoải mái: “Trương đại gia, trên mặt tôi làm sao vậy? Ông nhìn tôi chằm chằm như vậy”

Trương lão hán thần sắc biến thành bắt đầu ý: “Tiểu ca, ngươi ấn đường biến thành màu đen, mặt mũi tràn đầy âm khí, có phải đã trêu chọc cái gì không sạch sẽ “

Tối hôm qua lúc trước, có người nói với tôi những lời này, tôi nhất định sẽ mắng hắn lừa đảo.

Tôi giống như một người chết đuối bắt được phao, và tâm sự rằng sư phó của tôi đã bị vướng vào một con ma váy đỏ đêm qua, và đã bị đâm chết bởi một chiếc xe hơi.

Trương lão hán nghe xong nói ra: “Ta đã nói quần áo làm sao sẽ đột nhiên biến mất? “

Hắn thở dài, nói ra: “Tiểu ca, ngươi không nên đi trêu chọc cái con nữ quỷ kia. “

Tôi cảm thấy rất oan uổng, tôi căn bản không có trêu chọc nữ quỷ, là trên đường vô tình gặp phải được chứ: “Không có, tôi căn bản không có trêu chọc cô ấy. “

Trương lão hán nói: “Không có? Ta hỏi ngươi, ngươi có thích cô ấy không. “

Tôi đơ mặt.

Thành thật mà nói, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ, tôi thực sự rất buồn về mùa xuân, nhưng nếu tôi biết rằng cô ấy là nữ quỷ, đánh chết tôi cũng không giám.

Trương lão hán cau mày: “Mặc đồ đỏ đích thị nữ quỷ đó rất hung hăng, sư phó của ngươi chính là cái ví dụ, đoán chừng cô ấy buổi tối hôm nay sẽ tìm ngươi lấy mạng. “

Nghe được hai chữ lấy mạng, tôi bị hù mắt đều nhanh rơi ra đã đến, kích động đứng lên hô: “Đêm nay! “

Trương lão hán vỗ vỗ bờ vai của tôi, ý bảo tôi không nên kích động, nói ra: “Mục tiêu của cô ấy là ngươi, sư phó của ngươi chẳng qua là liên quan đếnngươi mà thôi”.

Câu nói của lão khiến ta chìm xuống

tay chân đang biến thành lạnh buốt: ” ta phải làm gì…, ngươi nên giúp ta chứ. “

Trương lão híp lại một con mắt, giống như suy nghĩ xử lý

Trọn vẹn đã qua nửa phút sau, hắn mới lên tiếng: “nữ quỷ đang vướng vào ngươi, chủ yếu là vì ngươi có suy nghĩ không khác về cô ấy, sau đó cô ấy có cơ hội gϊếŧ ngươi, nếu ngươi muốn sống hãy cho cô ấy biết ngươi có thể nghĩ gì vềcô ấy. “

Tôi vội vàng nói: “Tôi không có ý tưởng gì cho cô ấy, và tôi không có suy nghĩ nào cả.”

Trương lão hán nói: “Có thể cô ấy không biết, ngươi phải làm cho cô ấy biết rõ ngươi đối với cô ấy không hề biết gì, Tiểu ca, ta xem ngươi vẫn còn trẻ, chưa có kết hôn. “

Tôi đương nhiên là chưa kết hôn rồi, tôi mới mười tám, tuy nói nông thôn kết hôn sớm, nhưng bình thường cũng phải qua hai mươi: “Không có. “

Trương lão hán nói: “Vậy ngươi phải kết hôn 12gio hôm nay.”

Trong nội tâm của tôi một hồi im lặng, vẻ mặt đau khổ nói ra: “Vội vả như vậy, để cho tôi đi đâu mà tìm nữ nhân kết hôn. “

Trương lão hán mỉm cười, hắn cười vô cùng quỷ dị, âm thật sâu, để cho tôi cảm giác hãi sợ, hắn nói: “Không phải kết hôn bình thường, mà là âm hôn. “

“Cái gì? m hôn! “

Tôi bị hù kêu lên.

Trương lão hán nhíu lông mày: “Đối, âm hôn, ngươi muốn …, áo đỏ nữ quỷ, muốn cho cô ấy biết rõ ngươi đã kết hôn, nhất định phải là âm hôn a…. “

m hôn chính là cùng người chết kết hôn.

Tôi phải thừa nhận Trương lão hán nói có đạo lý.

Nhưng hôn nhân âm dương qua ác phải không???

Nghe khiến cho tôi sởn hết cả gai ốc.

Trương lão hán chằm chằm vào tôi tựa như chằm chằm vào một món hàng hóa, ánh mắt của hắn biến thành rất đáng sợ, đè nặng cuống họng lạnh như băng lạnh nói: “Nếu như không muốn đêm nay,ngươi cũng sẽ bị xe đụng chết….”

Trong đầu của tôi hiện ra sư phó chết không nhắm mắt hoảng sợ trừng mắt bộ dáng của tôi, tôi bị hù khóe miệng khẽ run rẩy: ” m hôn……Ta, ta cũng không biết như thế nào …”.

Trương Lão Hán liếc nhìn nơi không có ai bên cạnh tôi, gõ bàn, rồi đứng dậy và đi về phía phòng sau

Trương lão hán lại từ buồng trong đi ra lúc trong tay của hắn cầm lấy một đôi tiểu hài.

Mắt tôi ngay lập tức bị thu hút bởi đôi giày nhỏ này. Đây là những đôi giày được các tiểu thư của gia đình lớn mang trước đó. Chúng có màu đỏ và tuyệt đẹp, và phía trên thấy một bông hoa mẫu đơn lớn.

Tôi dang tay và đặt đôi giày nhỏ vào lòng bàn tay. Đôi giày nhỏ chỉ bằng cỡ lòng bàn tay, rất nhẹ và rất tinh tế. Tôi chưa từng thấy những điều tinh tế như vậy khi tôi lớn lên: “Nó thật sự rất đẹp”.

Trương lão hán nói: “Đây chính là đối giày của tiểu thư trong gia đình giàu có, thứ tốt, hiếm có vô cùng”.

Đôi giày nhỏ này thực sự là một điều tốt. Phải mất ít nhất 100.000 để đi đấu giá trong thị trường đồ cổ, và giá không có sẵn. Tôi đã từng đọc một tin tức rằng có một ông chủ lớn đã yêu cầu một đôi giày nhỏ như vậy.

Không nghĩ tới Trương lão hán vậy mà cất chứa đồ tốt như vậy.

Trương lão hán, hạ giọng nói: “Ngươi về đến nhà, đem cái này song tiểu hài hướng giường nhớ kỹ, nhất định phải mũi giày nhắm ngay đầu giường”.

Tôi không hiểu hỏi: “Vì cái gì? “

Trương lão hán âm thật sâu nói: “Ngươi chưa từng nghe qua ư? Giày đối giường, quỷ trên giường”.

Tôi toàn thân đánh cho một cái giật mình, quá hãi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Trương lão nhà Hán đi vào cửa thôn lớn cây hòe, vừa rồi dưới tàng cây nói chuyện với bác gái đại thẩm tất cả đều biến mất, đi đường tới đây vậy mà không phát hiện một bóng người.

Giống như người trong thôn thoáng cái toàn bộ tiêu tán mất.

Chỉ có cửa thôn một gian thạch kho bên trong, một tiểu cô nương nhìn trộm tôi qua cửa sổ, mắt đen nhánh to tròn rất ngạc nhiên, tựa như chưa thấy thứ đồ vật đó.

Tôi mỉm cười với nàng, nàng sợ tới mức tranh thủ thời gian núp vào.

Nụ cười của tôi lập tức liền cứng tại trên mặt.

Tôi đáng sợ như vậy sao?

Về đến nhà, ba mẹ tôi cũng không có nhà, tôi liền đến nhà sư phó tham gia hỗ trợ tiến hành hậu sự.

Theo lão hán, tôi phải đem đồ giày đặt ở đầu giường đối diện, mũi giày nhắm ngay đầu giường.

Tôi có vẻ do dự.

Tuy nhiên Trương lão hán nói đều có đạo lý, nhưng tôi lại thấy không ổn chỗ nào đó đột nhiên có người gọi tên tôi:”A đồng tử……”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên Hầu tử, tôi hoảng hốt không nghĩ ngợi gì nữa liền đem giầy bày tại giường đối diện, vừa vặn mũi giày đối với giường.

Hầu tử đã từ bên ngoài đi tới: “Ngươi đang làm gì ở đây? “

Tôi cuống quít dùng thân thể che do giày của mình.

Hầu tử nhìn tôi với bộ dáng hốc hác, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ. “

Tôi lắc đầu.

Không biết vì cái gì, tôi rất sợ hầu tử sẽ nhìn thấy đôi giày, và dường như sẽ thấy điều gì đó kinh khủng.

Loại cảm giác này nổi lên trong lòng tôi, liền vội vàng đem hắn đẩy ra khỏi phòng.

Hầu tử tâm tư hoàn toàn không phải với tôi đây mà, thằng này cao hứng nói: “A đồng tử, Thiến Thiến đã trở về”. (Thiến Thiến chính là con gái của sư phó đi học ở tỉnh mới về.)

Đó là con phượng hoàng vàng bay ra khỏi làng của chúng tôi (người dịch: Chắc người này đẹp nhất làng xog ‘bay’ đi học ở tỉnh). Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Cô ấy xinh đẹp, da trắng và ngực lớn.Chảy nước dãi khi nhìn thấy nó.

Nếu có thể cưới được Thiến Thiến làm vợ, tôi ít sống mười năm hai mươi năm đều mãn nguyện.

Nhưng tôi biết rõ đây chỉ là ảo tưởng, tôi sợ rằng chim hoàng yến chỉ đi sẽ không trở về cái vùng quê nghèo khó, vắng vẻ này.

Lại nói tiếp, cô ấy đã không trở lại đây 2 nămrồi.

Có chuyện khiến tôi có cảm giác rất kỳ quái.

Tuy nhiên tôi không có đi qua tỉnh thành, nhưng là biết rõ tỉnh thành cách nó tôi ở rất xa, hơn nữa giao thông rất bất tiện, muốn đi thì đầu tiên xe lửa đến tây sông thành phố, lại vòng đường dài xe khách đến, sau đó lại ngồi xe tải……

Nếu như thuận lợi hai ngày có thể đến.

Buổi sáng, hôm nay cô ấy được thông báo rằng bố cô ấy qua đời sao buổi chiều cô ấy mới về???

Nhà sư phó gia xử lý tang sự, người đến người đi, tôi nghe được ai đó đang cãi lộn đó là tiếng Thiến Thiến đang cãi lộn với bố mẹ tôi.

Chuyện gì xảy ra?

Tôi xa xa chứng kiến liền chạy đi qua, gạt mở đám người chen vào: “Làm sao vậy? “

Đúng là Thiến Thiến.

Cô ấy đã trở về!

Thiến Thiến dáng người cao gầy, mái tóc như thác nước màu đen cực kỳ thanh lịch. Cô ấy có khuôn mặt hình quả trứng bầu dục.Xinh đẹp mắt to, mũi thẳng tắp bờ môi non mềm để lộ ra sự dịu dàng.

Cô ấy như biến thành người khác so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều, ừmm khí chất người trong thành phố.

Thiến Thiến rất kích động, chỉa vào người của ta nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, ngươi nói xem có phải ngươi đã hại chết bố của ta hay không??? bố của ta đang yên đang lành vì cái gì mà thu ngươi làm đồ đệ nên mí ra sự tình này”.

Tôi đơ người.

Trương lão hán đã từng nói qua là vì tôi trêu chọc nữ quỷ, sư phó vì tôi mà đã như vậy. Theo một nghĩa nào đó, sự phó thực sự đã bị tôi gϊếŧ chết.

Nhị thúc công đã ở trận, trong thôn hắn là già nhất: “Thiến Thiến, ngươi bình tĩnh một chút, bố của ngươi là đã chết tại giao thông ngoài ý muốn,nó không liên quan đến Đồng Tử”.

Thiến Thiến gương mặt xinh đẹp đỏ lên: “Ta biết rõ, bố ta chính là hắn hại chết “.

Mẹ của tôi nóng nảy: “nha đầu thối, ngươi đừng vu oan người tốt, ngươi nói Đồng Tử hại chết bố của ngươi, ngươi có chứng cớ không?. Đừng đổ nước bẩn vào con trai ta khi ngươi không có bằng chứng”

Thiến Thiến nói: “Có, đương nhiên là có……” Cô ấy ấp úng nói không được, đỏ mặt nói: “Dù sao……Dù sao cha ta chính là hắn hại chết “.

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Không ai tin lời của cô ấy.

Nhị thúc công đạo: “Nha đầu đi vào, đừng ở chỗ này làm càn”.

Mẹ của tôi tính tình gấp gáp tức giận kéo tôi: “Con trai, về nhà với mẹ.”

Nhị thúc công cuống quít nói: “Đồng Tử mẹ nó”.

Mẹ của tôi dừng bước.

Nhị thúc chống gậy đi tới: “A Kiên rời đi đối Thiến Thiến đả kích quá lớn,khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung”.

Mẹ của toi là một người cứng rắn khi nghe Nhị thúc công nói như vậy, cũnng mềm lòng và bớt giận.

Thiến Thiến nhìn chúng tôi cắn răng quay người vào phòng.

Thiến Thiến là một cái cô gái hiểu chuyện, rất rõ ràng lí lẽ, tuy nói bố cô ấy mất đối với cô ấy là đả kích rất lớn, nhưng cũng không đến mức tự dưng chỉ trích tôi.

Dưới sự thuyết phục và an ủi của nhiều người, mẹ tôi đã đồng ý cho tôi vào nhà.

Có một ông già gầy gò ở Thanh y có một người đàn ông cắt giấy trong sân. Khuôn mặt anh ta đen và xanh, mắt đờ đẫn và không có sự tập trung, anh ta hóa ra là một người mù.

Trát người giấy một chuyến này, ăn cơm là âm dương.

Những người ăn bữa ăn âm dương không thịnh vượng, và hầu hết trong số họ đã cắt đứt con trai và cháu của họ.

Hơn nữa nghe nói ăn cơm m Dương đại đa số là có tàn tật.

Lão nhân này mù lòa.

Hắn trát người giấy mặt đỏ áo trắng, nữ có nam có.

Tôi lúc mới nhìn cảm thấy người giấy đơn giản thô ráp, thậm chí có chút hơi có vẻ ngốc mà khi tôi nhìn nhiều lần trước mắt lại cảm giác âm sâu đáng sợ, trong nội tâm vô cùng sợ hãi.

Lại nhìn.

Tôi vội vàng quay người ra chỗ khác.

Tôi chuẩn bị rời đi,thì một giọng nói đột nhiên vang nên sau lưng tôi thì ra đó là giọng nói của người bị mù: “Làm việc quá lâu rồi, chủ nhà có thể nấu món gì đó không?”

Theo phong tục của nông thôn, mọi người được mời làm việc. Ngoài ba bữa ăn vào buổi sáng và buổi tối, còn có một bữa ăn chiều nữa. Nhưng bây giờ đã gần đến đêm. Chả nghẽ mải lo cho rằng lẽ nên moji người quên mất???.

Tôi đáp: “Thưa ông!!!!! xin ông chờ một chút, tôi chuẩn bị liền cho ông đây. “

Lão nhân dặn dò nói ra: “Muốn hai cái bát một bát lớn, một bát loại nhỏ”.

Gia đình sư phó mời đầu bếp trong thôn tới, hắn đang ăn tối tại phòng bếp tôi liền hỏi hắn:” Trong sân đưa đám ma đội sư phó buổi chiều cái kia bỗng nhiên không ăn ư???”.

Đầu bếp nói bọn họ đều đã ăn hết.

Tôi nói nọ còn muốn ạ nữa, hơn nữa muốn một bát lớn một một loại nhỏ.

Đầu bếp nhẹ gật đầu thoáng một phát, đưa cho hai tôi 2 cái bát, cái bát lớn để gạo tẻ, bát nhỏ chính là gạo nếp, hơn nữa tất cả đều là chưa chín.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: “Cái này, cái này cái gì …vẫn còn sống…..”

Đầu bếp đưa cho tôi cầm và đi tiếp tục công việc của mình.

Trong nội tâm của tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ lão nhân kia nói một bát lớn chính là gạo tẻ, một bát nhỏ là gạo nếp. Tôi liền mang ra người mù không nói gì cầm lấy nó, sau đó anh ta đặt nó một cách tình cờ trước mặt người đàn ông giấy trên mặt đất, nhặt một cây thốt nốt từ bàn và nhấc nó lên cây nến.

Mù lòa mà động tác rất lưu loát, căn bản không giống mù lòa cho lắm.

Khi thắp hương, anh tách hai bên trái và phải, với ba nhang trong một tay, lần lượt được nhét vào bát gạo nếp và gạo, và ba nhang rất lạ và nằm rải rác.

Trước kia tôi cũng đã từng gặp.

Bình thường đều là đặt ở nơi hẻo lánh chỗ tầm thường, thường đều là ngày đầu tiên thấy, ngày hôm sau cũng đã bị người lấy đi.

Sau khi xog những thứ này người mù lòa liền về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.

Tôi đang định quay người rời khỏi đây, người mù lòa hỏi: “Chủ nhà còn không kết hôn đi. “

Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới hắn mù lòa làm sao có thể nhìn thấy tôii: “Còn không có. “

Nếu lão có thể nhìn thấy thì sẽ không hỏi tôi câu hỏi đó tôi chỉ là một chàng trai 18 tuổi, tôi rất sợ tôi sẽ bị hỏi câu đó. Nhưng tôi nghĩ về những điều kỳ lạ tôi đã gặp trong hai ngày qua..

Tôi hỏi: “Khó trách cái gì? “

Lão không đáp lại tôi, ngược lại hỏi: “Chủ nhà tin hay không âm đức này sẽ sự tình”.

Ta gật đầu nói: “Tin “

m đức!

Làm chuyện thương thiên hại lý gì, mọi người sẽ sau lưng mắng hắn, lại để cho hắn nhiều tích chút âm đức.

Cái này âm đức chủ quan là chỉ tại trong cuộc sống làm mà ở âm phủ có thể ghi công chuyện tốt, mà như vậy mắng chửi người, cũng ám chỉ người này chuyện xấu làm cố gắng hết sức, sau khi chết nếu mà biết thì rất thê thảm, lại để cho hắn sớm chút vì sau khi chết làm chuẩn bị.

Lão mù lòa nói: “Điều xấu nhiều quá tích chút âm đức di. “

Để cho tôi tích chút âm đức??? Có ý gì, là ám chỉ tôi không tốt sống ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Mù lòa nói khiến cho lòng tôi xiết chặt: “Tiên sinh có phải biết rõ cái gì? “

Mù lòa dừng tay lại bên trong, đang muốn trả lời.

Bên cạnh một cái chỉnh lại vòng hoa lưng lão nhân âm thật sâu nói: “Ngươi đã quên mình tại sao bị mù à???. “

Mù lòa nghe vậy toàn thân chấn động, xanh đen trên mặt lộ ra cực độ hoảng sợ cuống quít cúi đầu trát người giấy, cũng không dám nữa nói chuyện.

Lưng còng lão nhân thật sâu liếc nhìn tôi rồi quay người đi làm việc.

Chờ hắn đi xa, tôi hỏi lại mù lòa hoàn toàn cho rằng không nghe thấy gì, tôi nói thế nào cũng không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Mù lòa càng không muốn nói, tôi thì càng thêm cảm thấy mù lòa biết rõ cái gì, hắn có thể cứu tôi.

Chẳng qua là nếu là hắn cứu tôi, thì hắn có thể rước họa vào thân.

Tôi thật sự không thể hỏi được, tuy trong nội tâm không cam lòngnhưng là đành phải thôi.

Tôi đành phải quay người đi chờ thời điểm thích hợp thì mù lòa đột nhiên ho khan một tiếng, tôi một lần nữa quay người lại, tay của hắn ấn trên bàn hướng tôi đii bên cạnh đẩy tới, tay hắn phía dưới đè nặng cái kéo cắt bỏ đi ra tiểu người giấy.

Tôi không hiểu nhìn về phía hắn.

Mù lòan phát ra âm thanh rất nhẹ: “Lấy về đặt ở trên giường, nó có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng thêm một đêm. “

Liệu phác thảo của một hình người được cắt ra từ một mảnh giấy trắng như vậy có thể tiếp tục cuộc sống của tôi trong một đêm không?

Tôi thực sự không thể thấy bất cứ điều gì lạ về người cắt giấy này, nhưng vào thời điểm này, con ngựa chết cũng đã trở thành một bác sĩ ngựa sống.

Thò tay đem tiểu người giấy cầm lên, nhét vào trong túi áo, thấp giọng nói ra: “Cám ơn! “.

Tôi không biết tiểu người giấy có phải là thật hay không nhưng mù lòa nói nó có thể giúp tôi kéo dài tính mạng một đêm, nhưng tối thiểu có một ý muốn điều này làm cho trong lòng của tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Buổi tối lúc ăn cơm, tôi lại thấy được Thiến Thiến.

Thiến Thiến liếc tôi, ánh mắt của cô ấy rất lạnh lùng, thậm chí còn mang theo oán hâjn, điều này làm cho trong nội tâm của tôi cực kỳ khó chịu.

Tô nhất định phải giải thích rõ ràng với cô ấy.

Tôi gọi cô ấy ra và đến con lạch nơi chúng tôi từng đi.

Thiến Thiến nói: “Có lời gì nói đi? “

Trước khi tôi yêu cầu cơ ấy đi ra ngoài, tôi có rất nhiều muốn nói với cô ấy nhưng giờ phút này tôi lại một câu đều nói không đi ra, nửa ngày mới lên tiếng “Tôi không có hại sư phó, thật không có. “

Thiến Thiến đôi mắt đen kịt sáng ngời đồng tử lạnh như băng nhìn chăm chú lên tôi: “Ngươi gọi ta đi ra chính là vì nói cái này? ” Cô ấy quay người muốn rời di.

Tôi vội vàng kéo lại tay của cô ấy, tay của cô ấy rất lạnh: “Thiến Thiến tôi…tôi làm sao có thể hại sư phó được, cho dù hắn không phải sư phụ tôi, cô cũng là con của hắn, tôi làm sao có thể hại bố của ngươi. “

Thiến Thiến dùng sức giãy giụa tôi đang nắm tay của cô ấy và cô ấygiơ lên trong tay một tờ giấy đen, chất vấn tôi: “Ta hỏi ngươi, đây là vật gì? “

Tôi mờ mịt lắc đầu, tôi nào biết được đây là cái quái gì.

Thiến Thiến tức giận đem tờ giấy màu đen và lắc đi lắc lại trên mặt của tôi.

Tờ giấy màu đen trông giống như một lời mời hoặc một cái gì đó tương tự. Nó khá sang trọng. Tất cả các góc được phủ bằng giấy vàng. Nó rất nặng và nặng trong tay.

Tôi nói: “Cái này có vẻ như là lá thư kết hôn”.

Bình thường hôn thư đều là giấy hồng chữ màu đen, cái này hôn thư nhưng là tờ giấy đen màu đỏ.

Thiến Thiến nói ra: “Ngươi mở ra nhìn xem”.

Tôi đem hôn thư mở ra, phía trên viết:Nhâm phủ hôn nguyên tùy ý, phu tạo:tên Đồng Tử học trò nổi tiếng, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1978 …

Nhìn đến đây tô ngây ngẩn cả người, đây là tôi sao???

Tôi tranh thủ thời gian nhìn xuống, vợ tạo:Lá Tiểu Tình, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1978 …

Bà mối:Trần Kiên.

Tôi mờ mịt nhìn về phía Thiến Thiến hỏi: “Cái này, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, như thế nào mà hôn thư phía trên nhà trai là tôi, mà bà mối là sư phó, Tiểu Tình là ai? “

Thiến Thiến một mực nhìn chăm chú lên ánh mắt của tôi: “Ngươi thật sự không biết”.

Tôi lắc đầu.

Thiến Thiến trong mắt toát ra một tia sợ hãi, bờ môi có chút tái nhợt nói: “Ba ngày trước, ta nhận được một lá thư có chứa giấy chứng nhận hôn thư.”

Tôi nói: “Thiến Thiến, tôi thật sự không biết người phụ nữ Tiểu Tình tên Tiểu Tình này”.

Thiến Thiến nói ra: “Ngươi còn nhớ hay không bố của ngươi có một bạn tốt, tri kỉ gọi Diệp Văn Mạnh ư? “

Tôi nhẹ gật đầu, nhưng tôi chưa từng gặp qua người này, chẳng qua là toàn nghe bố tôi nhắc qua.

Thiến Thiến nói ra: “Diệp thúc thúc từ nội thành đến ở nông thôn, vừa vặn an bài tại thôn chúng ta, với bố ngươi quan hệ đặc biệt tốt, nghe nói bố của ngươi còn đã cứu mạng của hắn, song phương còn ước định, đều sinh con trai thì làm huynh đệ, đều sinh con gái liền làm kim lan tỷ muội, một trai một gái mà nói liền kết làm phu thê. “

Tôi vừa liếc nhìn hôn thư bên trên tên người phụ nữ ấy, có ấy cũng họ Diệp, chẳng lẽ……

Thiến Thiến nói ra: “Nhà các ngươi sinh ra nhi tử, mà Diệp thúc thúc sinh ra một cái nữ nhi, ngươi nghĩ không sai chính là lá Tiểu Tình, càng trùng hợp chính là bọn ngươi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. “

Chẳng lẽ Thiến Thiến ghen tị?

Biết được tôi lấy người đính hôn ước đặc biệt từ tỉnh thành gấp gáp trở về, nhưng vừa gặp gỡ bố của cô ấy gặp nạn.

Nghĩ tới đây, trong lòng của tôi có chút ít thoải mái, khóe miệng không khỏi vỡ ra một nụ cười.

Thiến Thiến nhìn khóe miệng tôi tự dưng cuoii âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì? Có cái gì tốt mà cười cha ta đã chết, ngươi buồn cười vậy sao? “

Tôi cuống quít thu ngay nụ cười: “Tôi không có. “

Thiến Thiến tâm tình đột nhiên liền không kiểm soát, tức giận chỉa vào người của tôi nói: “Có, ngươi thì có, ngươi cút cho ta, cút cho ta”.

Tôi chưa bao giờ thấy Thiến Thiến với bộ dạng này, tôi bị chửi nên cũng lặng lẽ đi.

Buổi tối tôi vốn định nên cho sư phó túc trực bên linh cữu, nhưng Thiến Thiến cố hết sức phản đối, nói cái gì cũng không chịu.

Tức giận mẹ của tôi đem tôi túm trở về nhà.

Về đến nhà mẹ của tôi liền mắng:

“Nha đầu hông có giáo dục, không cho con ta chăm sóc bố nó trước lúc lâm chung sao? “

Bố tôi nói: “Bớt tranh cãi đi, a kiên đã chết roi. Đối Thiến Thiến đả kích rất lớn. “

Mẹ của tôi nghe bố nói như vậy, cũng liền không có mắng nữa thở phì phì.

Tôi nnhớ Thiến Thiến đã cho tôi hôn thư, cầm đi ra, đưa cho bố tôi hỏi: “bố, đây là chuyện gì? “

Bố tôi thấy tôi lấy ra một mảnh giấy đen, nghi ngờ, mở ra và nhìn nó, nhưng không đợi bố tôi nói chuyện. Mẹ tôi gọi: “Bố tôi, chuyện gì đang xảy ra, khi nào con trai tôi nói chuyện gia đình Diệp đã quyết định đính hôn. “

Bố tôi cũng rất mờ mịt: “Không có a…, Văn Cường là có đứa con gái gọi Tiểu Tình, chúng ta cũng ước định hài tử lớn lên kết làm phu thê nói như vậy thế nhưng đều là hài tử không có sinh ra trước nói đảm đương không nổi thực. “

Mẹ của tôi một chút đoạt mất giơ hôn thư hỏi: “Cái này là chuyện gì xảy ra? “

Bố tôi lắc đầu: “Ta cũng không biết, Văn Cường vừa đi tây sông thành phố thời điểm chúng ta còn có lui tới, nhưng hắn về tỉnh thành sau chúng ta ít liên lạc, gần nhất hơn mười năm qua tin tức đều đã bị phá vỡ. “

Mẹ của tôi nói: “Vậy làm sao có cái giấy hôn thư này??? Đồng Tử, cái này con lấy ở đâu. “

Tôi đáp: “Là Thiến Thiến cho con, nói ba ngày trước có người cho cô ấy vật này. “

Mẹ tôi trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ý nghĩa nheo mắt nhìn bố tôi và nói: ” nếu gia đình Diệp gia muốn kết hôn với con trai ta,ta cũng không phản đối. “

Bố tôi nói: “Mười mấy năm trước tôi nói không đúng sự thật. “

Hắn biết rõ hai gia đình chúng ta cách xa nhau, nhà của ta ở nông thôn, mà Diệp Văn không chỉ có là người trong thành lại còn xuất thân từ gia đình cán bộ.

Cho dù Diệp Văn Mạnh thực hiện năm đó lời hứa, bố tôi cũng sẽ không đồng ý.

Bố tôi vén rèm rồi vào trong phòng.

Mẹ của tôi nói: “A Đồng Tử con bận rộn suốt ngày, cũng mệt rồi đi ngủ chút đi “, nói xong vội vàng đi vào phòng.

Tôi cũng tiến vào phòngmình.

Đôi giày nhỏ ba inch được đặt đối diện với đầu giường mà không có bất kỳ chuyển động nào,nhưng bằng cách nào đó khi tôi nhìn vào đôi giày nhỏ này và cảm thấy hoảng loạn trong lòng tôi có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Giày đối giường, quỷ trên giường.

Nhớ tới những lời này lông tơ của tôi đang gục bị dựng lên, to cũng không dám trên giường để đi ngủ.

Phòng của tôi có một TV nhỏ, đó là thời tôi còn đi học bà ngoại mua cho.

Mười ba tivi trắng đen.

Khi tôi mở ra, tiếng rè rè vang, màn hình đều là bông tuyết.

Tiết mục ti vi đều ngừng hết?

Tôi xem thoáng một phát đồng hồ báo thức11:30p, khó trách tiết mục ti vi đều ngừng.

Trương lão hán đã từng nói qua, nhất định phải ngủ trước mười hai giờ trên giường, kết hết âm hôn.

Nếu không, nữ quỷ sẽ đến với cuộc sống của tôi.

Làm sao bây giờ?

Tôi nghĩ về người đàn ông giấy mà người mù loà đưa cho tôi,tôi thò tay vào túi quần đem ra, chính là một tờ giấy trắng cắt thành hình người, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, đem cái đồ vật này đặt ở trên giường thật có thể cho tôi kéo dài tínhh mạng một đêm ư?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom