Cập nhật mới

Dịch Full Nơi Em, Là Lối Anh Về

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Lúc tan học, rất nhiều học sinh vây quanh cô hỏi bài, với tính cách nghiêm túc cô cô, trả lời học sinh cũng vô cùng cặn kẽ, cho nên mỗi lần đều kéo dài đến tối mịt mới về tận nhà.
 
Hôm nay Tư Sùng Chí đích thân đến đón cô, nhưng hôm nay anh lại không ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi mà dắt hai đứa nhỏ cùng đến phòng học đón mẹ.
 
Nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu, những học sinh còn trong phòng không nhịn được hét lên, lôi điện thoại ra chụp hình, thâm chí còn xin hai đứa nhỏ cho chụp chung.

 
“Chụp với em thì được, không được chụp với anh em.” Tư Dĩ Hân bá đạo nói.
 
Mọi người tưởng cô bé không muốn anh trai giành nổi bật, kết quả câu sau của cô bé khiến mọi người phụt cười.
 
“Anh trai là của em, không cho mọi người đến gần anh ấy.”
 
Có bạn học không nhịn được cười nói: “Bọn chị chỉ muốn chụp chung với anh em, không muốn giành anh trai với em đâu.”
 
“Thế cũng không được.”
 
“Thế chị tự đi hỏi anh em.”
 
Dĩ Hân hất cằm đắc ý: “Anh em chỉ nghe em thôi.”
 

Bạn học bị cô bé chọc muốn nhịn cười: “Có thật không thế, sao anh ấy chỉ nghe lời em thôi?”
 
“Vì em là công chúa nhỏ của anh ấy, ở nhà em lớn thứ hai đó!”
 
“Thứ hai á? Thế ai thứ nhất?”
 
“Đương nhiên là mẹ em rồi!”
 

“Sao mẹ lại lớn nhất? Sao không phải là bố lớn nhất?” Bạn học nữ bắt đầu bụm miệng cười trộm.
 
“Vì bố sợ mẹ, cũng sợ cả em nữa a!” Nhóc con đắc ý, lại bán đứng bố tiếp rồi.
 
“Ha ha ha.....”
 
“Ây dô, công chúa nhỏ, em đáng yêu quá đi....”
 
Tư Sùng Chí ở bên cạnh cũng bị chết chìm bởi sự đáng yêu của con gái, đưa tay ôm cô bé lên thơm chụt chụt.
 
Có nữ sinh thấy tiểu công chúa bị ôm đi mất, nhưng Tư Dĩ Kiệt vẫn đứng tại chỗ, liền mặt dày tiến lên trước:
“Tiểu soái ca, chụp ảnh chung với tụi chị nha.”
 
Không ngờ lại bị từ chối tàn khốc: “Không được, em gái em không đồng ý.”
 
“Sao em lại nghe lời em gái thế, lẽ nào em sợ cô bé?”
 
“Ừm.” Tư Dĩ Kiệt thẳng thắn thừa nhận.”
 
“...........”
 
“Cô Cố, hai đưa nhóc nhà cô quá đáng yêu đi ~”
 
Cố Vi cười cười, quay người ôm con gái từ tay Tư Sùng Chí: “Sao ba người lại cùng nhau tới đây?”
 
Tư Sùng Chí lúc này mới nghĩ đến chuyện chính: “Lão gia hôm nay không khỏe, anh đến đón em cùng nhau đi thăm bố.”
 
“Có phải lại lười uống thuốc không.”
 
“Không rõ nữa, cứ qua xem sao.”
 
“Vậy đi thôi.” Cố Vi thu dọn lại đồ, nói với học sinh: “Các em, hôm nay đến đây thôi, nhà cô có việc.”
 
“Vậy cô mau đi đi.....”
 
“Tạm biệt cô.....”
 
Ra khỏi phòng học, Tư Sùng Chí đùa cô: “Cô Cố, cô được học sinh yêu mến thật đấy.”
 
Cố Vi chau chau mày, vui vẻ nhận lời khen: “Sao nào, ghen à?”
 
“Anh mà ghen thì em có dỗ anh không?”
 
“Em sẽ cười nhạo anh.” Vợ chồng bao nhiêu năm rồi, anh vẫn không chữa được cái bệnh hay ghen, không kể nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần gần cô một chút là anh lại để ý sau đó giận hờn vu vơ chờ cô dỗ. Cái trò này chơi bao nhiên năm rồi vẫn không chán.
 
“..................”
 
Không thèm để ý sự khó chịu của Tư Sùng Chí, Cố Vi hỏi con gái: “Hân Hân, buổi trưa ở trường có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
 
“Có ạ, con ăn bắp cải, với cả rau canh nữa, còn có đùi gà, nhưng đùi gà ăn không hết, con để lại cho anh. Mẹ, mẹ coi con có tiết kiệm không?” Tư Dĩ Hân bộ mặt mong chờ được khen nhìn mẹ.
 
Cố Vi dùng biểu cảm 囧 nhìn con trai: “Tiểu Kiệt, con ăn đùi gà thừa của em à?”
 
Tư Dĩ Kiệt cười gật gật: “Em tự mình đưa đến cho con, tuy đã bị cạp gần hết rồi.”
 
Nghe con nói xong, Cố Vi khổ não nghĩ, đứa bé này không những bề ngoài giống bố mà đến tính cách cũng y chang, đều sủng em gái lên tận trời rồi.
 
“Hân Hân, đồ ăn thừa có thể gói lại mang về nhưng phải tự mình ăn hết, có biết chưa?”
 
“Tại sao ạ, anh cũng thích ăn mà.” Dĩ Hân chớp chớp mắt, anh cô bé đứng bên cũng gật đầu phụ họa.

 
“...............”
 
Cố Vi quên chuyện thuyết giáo, thôi bậy, bây giờ cô có nói gì cũng bằng không, con bé cũng không hiểu.
 
Cả nhà bốn người đến Tư gia đã là giờ cơm tối, xe còn chưa dừng xong,
 
lão thái thái vội chạy ra đón mấy đưa nhỏ.
 
Vừa xuống xe, Tư Dĩ Kiệt đã lễ phép “Chào bà nội.”
 
Khả Dĩ Hân xuống sau cũng chào hỏi theo cách rất đặc biệt: “Bà nội, bà có nhớ Hân Hân không?”
 
Lão thái thái cả đời nghiêm khắc, đứng trước hai đứa cháu nội nháy mắt trở thành người bà nhân từ, ngồi xổm xuống cười tươi ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
 
“Nhớ nhớ nhớ, bà nhớ hai đứa lắm rồi!”

Dĩ Hân cười hihi thơm lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, hành động này càng khiến bà nội cô bé cười tươi như hoa.
 
“Mẹ, bố sao rồi ạ?” Cố Vi bước đến, kéo hai đứa nhỏ để bà nội đứng lên nói chuyện.
 
“Thì vậy đó, lúc khỏe lúc mệt. Vừa đau cái là la ó đòi gặp hai đứa cháu nội.”
 
“Đi thôi, vào cho ông nội gặp.” Tư Sùng Chí kéo hai đứa nhỏ vào phòng khách.
 
Cố Vi cũng đỡ lão thái thái đi theo sau: “Mẹ, nếu bố nhớ mấy đứa nhỏ quá thì sau này mỗi ngày tan học bọn con cho chúng qua đây ăn cơm xong rồi về.”
 
Lão thái thái nghe mỗi ngày đều được gặp cháu thì vô cùng vui mừng, nhưng sau đó cũng khó xử nói: “Chắc là thôi vậy, nhà xa quá mấy đứa nhỏ đi nhiều cũng mệt.”
 
Nói một hồi, cũng là vì thương cháu.
 
Cố Vi vỗ vỗ tay bà: “Hay là, mẹ và bố chuyển đến Tứ Hợp Viện, như thế cũng tiện tụi con chăm sóc hơn.”
 
Ý kiến này còn bị lão thái thái từ chối hơn: “Không được không được, người già hay yếu, ngày nào cũng bệnh to bệnh nhỏ, không ở chung với lũ nhỏ được đâu.”
 
Lão thái thái nắm lại tay Cố Vi, thở dài một hơi. Bao năm nay rồi, lời hứa lúc đầu của Cố Vi cô đều luôn làm được, không chỉ hóa giải hiềm khích giữa mẹ chồng con dâu mà con, vô cùng hiếu thuận, đối xử với hai ông bà không khác gì bố mẹ đẻ, đã vậy còn sinh cho Tư gia hai đứa nhỏ đáng yêu.
 
Đường dài biết ngựa hay, ngày dài biết lòng người, sự tận tâm của cô khiến bà dần công nhận Tư Sùng Chí cưới được người vợ như thế này quả là phúc khí tu mấy đời.
 
“Bây giờ là tốt lắm rồi, cách mấy ngày hai đứa đem lũ nhỏ về chơi là được.”
 
“Vâng, con biết rồi.”
 
Lão gia gần đây huyết áp cao, vẫn luôn đau đầu, thường phải châm cứu, cả người vô cùng yếu, nhưng vừa thấy hai đứa nhỏ đến, ông vẫn cười thật tươi.
 
“Ông nội, ông đã đỡ hơn chưa?”
 
“Ông nội, ông nhớ con rồi phải không?”

Lão gia muốn nắm tay hai đứa nhưng không có sức, cánh tay vừa đưa lên đành thả xuống. Tư Dĩ Kiệt rất hiểu chuyện, vội tiến đến nắm lấy tay ông, rồi kêu em gái đến nắm lấy tay ông.
 
Tư Dĩ Hân nhìn bàn tay gầy gò của ông, có chút sợ, nhưng thấy anh mình nắm tay ông, cũng chỉ do dự một lát rồi đến nắm lấy tay ông.
 
“Ông nội, ông mau khỏe lại, Hân Hân sẽ chơi với ông mỗi ngày.”
 
“Được, ông phải mau khỏe lên để chơi cùng công chúa nhỏ của nhà ta chứ.” Lão gia hiện tại rất yếu, nói một câu cũng đứt quãng mấy lần, nhưng ông vẫn vui vẻ nói chuyện với hai đứa.
 
Tư Sùng Chí bước vào, nhìn thấy màn tình cảm này không nhịn được cảm khác.
Sinh ly tử biệt là chuyện mỗi người đều phải trải qua, so với kiếp trước, kiếp này lão gia cũng xem như là thọ hơn rồi. Có thể được bên cạnh lão gia những năm này, anh cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

 
Bữa tối, lão thái thái cho đầu bếp chuẩn bị mấy món hai đứa nhỏ thích ăn, bày ra đầy cả bàn, mà lão gia không thể ngồi ăn cùng hai đứa cháu, đành ủy khuất ngồi trong phòng ăn cháo trắng.
 
Tư Dĩ Hân ngồi bên cạnh bà nội, thấy bàn toàn là món mình thích ăn, có chút băn khoăn nói: “Bà ơi, nhiều như vậy Hân Hân ăn không hết.”
 
Bà nội gắp cho cô bé một miếng cánh gà: “Hân Hân ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần phải ăn hết.”
 
“Thế lỡ ăn không hết thì phải làm sao ạ?”
Lão thái thái không do dự đáp: “Ăn không hết thì đành vứt thôi.”
 
“Bà ơi, mẹ nói là không được lãng phí thức ăn.”
 
“Vậy.....” Lão thái thái giờ mới nhận ra, mình vừa dạy sai cháu nội, vội tìm cách cứu vãn: “Vậy bảo bối nói xem phải làm sao nè?”
 
Tư Dĩ Hân nghĩ một lát, nói: “Ăn không hết thì đóng gói mang về nhà ạ.”
 
.............
 
Gói đồ ăn nhà nội về nhà, có thể nghĩ ra chủ ý hay như vậy, người không biết lại tưởng ở nhà cô bé phải nhịn đói không chứ.
 
Lão thái thái nghe xong vui quá, cười mãi một hồi mới thôi, hào sảng nói: “Không thành vấn đề, ăn không hết thì gói bao đem về.”
 
Trước đây, lão thái thái ăn cơm rất để ý nào là phối món chay mặn, nào là dinh dưỡng, rồi lúc ăn cơm không được nói chuyện, một loạt các quy tắc. Nhưng từ khi có cháu nội, những quy tắc này đều bị gạt sang một bên, mỗi lần ăn xong cơm với hai đứa cháu, tiếng cười đều không ngớt, còn kích động khoa chân múa tay.
 
Cũng hết cách, ai bảo chúng nó lại cứ đáng yêu như thiên sứ vậy chứ.
 
Sau bữa cơm, hai đứa chạy đến xem tivi cùng bố, ba người lớn mới có thời gian nói chuyện với nhau.
 
“Tình trạng của bố chắc đi viện sẽ tốt hơn.” Cố Vi nói.
 
Tư Sùng Chí gật đầu: “Anh cũng nghĩ thế.”
 
Lão thái thái than thở: “Ông ấy không chịu thì biết làm sao được, vừa nói đi viện là ông ấy náo cả lên, như trẻ con không bằng.”
 
“Vẫn nên khuyên xem thế nào.”
 
“Nghe nói con trai ngoại quốc kia lại muốn về thăm, thế thì để người đó khuyên đi, mẹ mời lười khuyên ổng.” Lão thái thái nói.
 
Tư Sùng Chí chau mày: “Tư Sùng Nghĩa? Hắn lúc này mới nghĩ đến chuyện muốn về?”

”Thì không phải vì nghe nói lão gia sắp không xong rồi sao.”
 
Cố Vi chau mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
 
Tư Sùng Chí và cô vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu lòng cô, liền nói: “Hắn muốn đến cứ đến đi, để hắn tận lực đạo hiếu.”
 
“Có khi lại có dụng ý khác ấy chứ.” Lão thái thái không vui vẻ đáp.
 
Tư Sùng Chí nhìn lão thái thái: “Mẹ ấy, cứ lo nhiều làm gì, bây giờ dù có đến 100 Tư Sùng Nghĩa cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Cuối tuần, khi cả nhà Tư Sùng Chí về lại Tư gia thăm ông nội, quả nhiên bắt gặp Tư Sùng Nghĩa từ nước ngoài về. Mấy năm không gặp, hắn trưởng thành lên nhiều, thấy Tư Sùng Chí và Cố Vi, vẫn rất nhiệt tình chào anh và chị dâu.

Đối với người em trai này, Tư Sùng Chí xưa nay không mang sắc mặt gì, không nói là ghét, nhưng cũng không có chút tình cảm nào, gần như là người lạ.

Bất quá, nhiều năm như vậy, Tư Sùng Nghĩa trưởng thành hơn xưa, cũng khôn khéo hơn xưa. Sau khi chào hỏi, Tư Sùng Chí không ngó ngàng đến hắn, hắn cũng không thấy bực, ngược lại còn tìm chuyện để nói.

“Lần này em sẽ ở lại lâu hơn, có chút chuyện làm ăn.”

“Xem ra kinh doanh không tệ nhỉ.” Tư Sùng Chí nghe y nói vậy cũng không để ý lắm đáp lại, thực ra trong mắt anh, Tư Sùng Nghĩa chỉ là một thằng nhóc hay bát nháo mà thôi.

Lúc đến thăm lão gia, lão gia giữ Tư Sùng Chí ở lại nói chuyện riêng, anh ít nhiều biết bố mình muốn nói gì.

Quả nhiên, lão gia cũng không vòng vo với anh, đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Nghĩa muốn về nước phát triển, bố mong con không làm khó nó, nhiều năm vậy rồi, thằng bé luôn tự mình nỗ lực mới có thành tựu hôm nay.”

Xem ra, lão gia bây giờ rất hài lòng về Tư Sùng Nghĩa, trong lời nói đều đầy ắp sự tán thưởng.

Tư Sùng Chí cười nói: “Con mới lười quản chuyện của nó ấy, nó có bản lĩnh vững vàng thì con có lý gì cản trở nó.”

Lão gia gật gật đầu, rất hài lòng: “Sùng Chí à, có khả năng thì để ý đến em nó một chút, dù sao nó cũng là em trai con.”

Con người đến lúc già rồi, chỉ muốn viên mãn, hòa hợp. Cho nên đối với những chuyện quá khứ sẽ luôn canh cánh trong lòng. Tư Sùng Chí hiểu tâm trạng của lão gia, nghe bố nói như vậy, cũng không phản đối, chỉ gật gật đầu ý đã hiểu.

Từ phòng lão gia bước ra, thấy Cố Vi và mẹ đang nói chuyện, hai đứa nhỏ chơi mô hình rất vui vẻ, Tư Sùng Chí không khỏi nghĩ: Nếu Tư Sùng Nghĩa thật sự xem đây là nhà, anh sẽ không bao giờ đuổi hắn.

Bất quá, tâm tình cảm khái lúc này của anh, vài tháng sau nghĩ lại chỉ như chuyện cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lão gia ốm đau thất thường, Tư Sùng Nghĩa muốn ở bên bố nhiều, rất tự nhiên ở lại nhà, hơn nữa hắn cũng kinh doanh ở đây, cho nên đoạn thời gian này chắc chắn sẽ không rời đi.

Tư Sùng Chí cũng không có ý kiến gì, cho đến khi Kỳ Đông nói với anh, Tư Sùng Nghĩa mang danh Tư gia đi kinh doanh khắp nơi. Lúc này anh mới bắt đầu để ý.

“Cho người để ý hắn, nếu không làm gì quá đáng thì không cần can thiệp.”

Qua một thời gian, lại nghe Kỳ Đông nói, Tư Sùng Nghĩa bao dưỡng một minh tinh, lại còn là nam, có ý muốn nâng người này nổi.

Tư Sùng Chí chau mày nghĩ, kiếp trước Tư Sùng Nghĩa cũng không lên sóng nhiều thế này, mà sau khi lão gia mất, hắn cũng bị đuổi đi ngay. Sao kiếp này còn lên sóng cùng nam nhân khác nữa? Lẽ nào hiệu ứng trọng sinh của anh, đã thay đổi cả những người xung quanh, bao gồm cả Tư Sùng Nghĩa?

Tư Sùng Chí có chút phản cảm, qua nhiều năm vậy rồi, Tư Sùng Nghĩa xem ra cũng có tiến bộ, nhưng con đường đi vẫn hơi sai sai.

Buổi chiều đó, Tư Sùng Chí lại đi đón Cố Vi. Lúc về đến nhà, cả hai đứa nhỏ đều đã ngồi đấy vui vẻ ăn cánh gà dì Lưu chiên.

Thấy bố mẹ về, Khả Dĩ Hân cầm một cái cánh gà chạy đến chỗ bố, Tư Sùng Chí nhận cánh gà, đắc ý nhìn Cố Vi ý là: Con gái cho anh, không cho em.

Cố Vi chau mày, xoay người lên lầu thay đồ.

Tư Dĩ Hân vừa nhìn bố gặm cánh gà vừa nói: ‘Bố giống con, không cần rửa tay cũng ăn được, mẹ mỗi lần về nhà đều rửa tay, thật là phiền!”

“................” Hóa ra con gái đưa cánh cho anh là vì biết anh không quan trọng chuyện vệ sinh sao? Quả nhiên là con gái ruột.

Sau bữa cơm, Cố Vi dẫn hai đứa đi tắm, học bài. Tư Sùng Chí vốn cũng muốn qua nhưng bị dì Lưu gọi lại: “Chiều nay tài xế lái chiếc xe thường dùng đi mua thức ăn đi đón con rồi.”

“Ừm? Vậy chiếc bình thường hay dùng đâu?”

“Tôi nghe y nói là phanh của chiếc đó có vấn đề.”

“Chiếc đó không phải hai ngày trước mới đi bảo dưỡng sao? Sao mới đó đã hư rồi.” Tư Sùng Chí lạnh mặt, chiếc xe đó bình thường anh đều dùng đón vợ đón con, nếu phanh có vấn đề thì có chút lạ.

Dù Lưu tuy ở nhà này nhiều năm nhưng mỗi lần thấy mặt Tư Sùng Chí lạnh lại dì cũng thấy nổi da gà.

“Tài xế kiểm tra xe, nói hình như có người phá hư.”

“Có người phá?” Tư Sùng Chí đen mặt, nói với dì Lưu: “Dì kêu tài xế đến đây một chuyến.”

Dì Lưu gật gật đầu, đang xoay người rời đi liền bị anh gọi lại: “Chuyện này dì đừng để Tiểu Vi biết.”

“Vâng, tiên sinh.”

Lúc dì Lưu đi gọi người, Tư Sùng Chí ngồi trên sofa thẫn thờ, công ty xưa nay rất êm đềm, tuy có cạnh tranh nhưng không đến mức hại nhau, mà anh cũng không có bất đồng với ai. Nếu có khả năng làm chuyện xấu, vậy chỉ có thể là Tư Sùng Nghĩa.

Nghĩ đến đây, anh gọi điện cho Kỳ Đông: “Tư Sùng Nghĩa dạo này làm gì?”

Cấp dưới của Kỳ Đông đều đang theo dõi Tư Sùng Nghĩa, cho nên vừa nhắc đến chuyện này, Kỳ Đông lập tức báo cáo: “Hắn bảo dưỡng minh tinh, hình như có chút trục trặc, còn liên quan đến cả tập đoàn Cố thị, cho nên Tư Sùng Nghĩa dạo này tương đối bận.”

“Tập đoàn Cố thị? Cố Hành Viễn?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vâng.”

Tư Sùng Chí dặn dò Kỳ Đông tiếp tục theo dõi Tư Sùng Nghĩa sau đó cúp máy.

Anh và Cố Hành Viễn không thân quen, dù sao cũng chưa từng hợp tác. Nhưng có vài lần gặp mặt ở sự kiện nào đó. Đó cũng là một nhân vật không hề đơn giản, Tư Sùng Nghĩa sao lại chọc giận người này?

Tài xế rất nhanh đã đến thư phòng gặp Tư Sùng Chí.

Lần này may mà tài xế cẩn thận mới phát hiện vấn đề. Mỗi lần y lên xe đều kiểm tra qua một lần, đương nhiên dễ dàng phát hiện phanh có vấn đề.

Tính nóng nảy đã ngủ yên nhiều năm của Tư Sùng Chí nay bật dậy, chuyện này bằng mọi giá phải điều tra cho bằng được. Bất quá những chuyện này cũng không cần anh phải đích thân làm, chỉ cần một câu nói, đã có nguyên một hội đồng giúp anh giải quyết.

Sau đó Tư Sùng Chí cho toàn bộ xe trong nhà đi bảo dưỡng cho an toàn.

Khoảng thời gian này, anh có biểu hiện căng thẳng, Cố Vi có hỏi một lần nhưng anh nói không sao nên cô cũng không hỏi lại nữa. Mỗi ngày trôi qua với cô thật tự tại, lên lớp dạy học sinh, về nhà dạy con và chồng, có vài đạo diễn mời cô đóng phim nhưng đều bị từ chối.

Buổi tối, Tư Dĩ Hân lại bị cô giáo kiêm mẹ ruột dạy dỗ, thuận tiện Tư Sùng Chí cũng bị mắng theo một hồi. Nguyên nhân là vì hai người sau khi chơi đồ chơi, không rửa tay đã ăn hoa quả.

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tư Sùng Chí, viết kiểm điểm.”

“Cô Cố à, Tư Dĩ Hân không cần viết sao?” Tư Sùng Chí không phục.

Cố Vi hừ lạnh một tiếng: “Con bé biết viết chắc?”

Dĩ Hân vô cùng đắc ý nhước đầu lên, nói dõng dạc: “Con không biết!”

Tư Sùng Chí trợn mắt: “Con giỏi quá!”

Cuối cùng, Tư Dĩ Hân cũng bị phạt, tuy không phải là viết, nhưng vẫn phải kiểm điểm miệng.

Tư Sùng Chí cầm bút nửa ngày vẫn không viết được chữa nào, khóc cầu cứu: “Cô giáo, phải viết bao nhiêu chữ đây?”

“Không giới hạn, nhưng không được quá ít, tờ kiểm điểm này cất sau này làm mẫu cho hai đứa nó.”

Có người bố nào viết kiểm điểm mẫu cho con không? Đáng ghét!

Cuối cùng Tư lão bản cũng đặt bút xuống, lưu loát viết bản kiểm điểm 1000 chữ. Bản kiểm điểm rất hoàn mỹ, quả thật có thể dùng làm tài liệu tham khảo. Cố lão sư rất vừa lòng, đặc biệt phê chuẩn tối nay không cần cọ toilet.

Cố Hành Viễn bỗng dưng có ý hẹn gặp Tư Sùng Chí khiến anh bất ngờ không thôi, dù sao hai người cũng không có qua lại gì về cả việc tư lẫn việc công.

Nhưng đối phương đã ngỏ ý muốn gặp chắc chắn là có lý do, Tư Sùng Chí cảm thấy cũng không có gì to tát nên đồng ý.

Không ngờ đến hai người vừa gặp như đã quen từ lâu, vừa mở lời đã dừng không được. Vốn dĩ chỉ định gặp nhau một chút, ai ngờ kéo dài đến hết buổi chiều.

Nếu muốn hỏi hai người đó bàn về cái gì, thì đây tuyệt đối là cơ mật thương nghiệp.

Mà thực tế là.....

Tư Sùng Chí phát hiện Cố Hành Viễn không hề cao lãnh như những lời đồn đại, nói đến đúng sở thích của hắn, hắn sẽ nói không ngừng, được biệt là nói đến chuyện vụn vặt trong gia đình càng nói không hết.

“Lần này đi ra ngoài quay đến mấy tháng.” Cố Hành Viễn thở dài, vẻ mặt trống rỗng, nói đến vợ mình là Du Yến phải đi quay ngoại cảnh.

Tư Sùng Chí lớn hơn hắn mười tuổi, vợ cũng là diễn viên, nên vô cùng đồng cảm với sự khổ não của hắn.

“Mấy năm trước Tiểu Vi cũng như thế, một lần đi là đến mấy tháng, khiến tôi cảm thấy mắc bệnh tương tư đến nơi.”

“Vậy sao anh điều tiết được?” Cố Hành Viễn không ngại học hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không có cách gì tốt hơn, chỉ đành mua một căn nhà gần chỗ cô ấy quay, để người nhà đi chăm sóc cô ấy. Tôi lâu lâu cũng sẽ đến thăm. Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”

Cố Hành Viễn chau mày nghĩ ngợi, đúng là chỉ còn cách này.

“Chị dâu bây giờ ít đóng phim là ý của anh sao?”

Tư Sùng Chí lắc đầu: “Tôi nào dám, bây giờ con lớn nhanh, cô ấy sợ lơ là chúng nó nên mới ít nhận phim.”

“Đúng rồi, nghe nói hai đứa nhỏ nhà anh rất đáng yêu.”

Tư Sùng Chí khoát tay: “Đâu có đâu có, nghịch lắm!” Vừa khiêm tốn vừa không nhịn được lôi di động ra đưa ảnh cho y xem.

Lại thú thực: “Sinh con sớm một chút tốt lắm. Như thế thì sẽ quan tâm về gia đình hơn. Vợ tôi cũng vì thế mà không còn cả ngày mang hết tâm tư vào phim ảnh nữa.”

Cố Hành Viễn chống cằm, khổ não. Hắn cũng rất muốn sớm có con, nhưng đã lỡ hứ với Du Yếu, cho cô năm năm tự do. Quân tử nhất ngôn, hắn không thể cứu vãn được nữa, sầu!

Sau đó Tư Sùng Chí lại truyền cho hắn vài kinh nghiệm sủng thê, Cố Hành Viễn càng nghe càng nghiêm túc, hai người đều là hai người đàn ông tài giỏi trên thương trường, hiếm lắm mới gặp nhau một lần, cư nhiên lại nói toàn chuyện gia đình, nói ra chắc không ai tin được.

Cuối cùng, cả hai vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hẹn lần sau gặp mặt. Cố Hành Viễn lúc này mới nói mục đích gặp mặt hôm nay.

Hóa ra hắn quả thật có ý kiến về Tư Sùng Nghĩa. Nếu đối phương còn tiếp tục khiêu khích, hắn không ngại ra tay chỉnh y.

“Tôi tra ra được y cũng có nhúng tay vào công ty của anh, nếu Tư tổng không ngại, tôi có thể thanh lý giúp anh luôn.”

Tư Sùng Chí lắc đầu: “Dù sao cũng là chuyện trong nhà, tôi sẽ tự giải quyết. Nếu cậu ta quả thực làm chuyện xấu, cũng hy vọng Cố tổng đừng nhúng tay, tôi sẽ tự mình xử lý.”

Cố Hành Viễn gật đầu: “Có việc gì cần tôi giúp anh cứ nói.”

Tư Sùng Chí đứng lên bắt tay hắn: “Khách khí rồi. Lần sau nhớ dẫn theo phu nhân đến nhà tôi ăn cơm. Vợ tôi nấu ăn ngon lắm nhé.”

Cố Hành Viễn cũng bắt tay lại, trả lời ngắn gọn: “Nhất định.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Hoàn


Tư Sùng Chí và Cố Hành Viễn vừa gặp như đã quen từ lâu, sau đó chỉ cần cả hai có thời gian đều sẽ hẹn nhau đi uống rượu nói chuyện, hầu như chủ đề đều là chuyện gia đình.

Sau đó nữa, hai nhà cũng gần nhau, liền bắt đầu thường đến nhà, Du Yến vợ của Cố Hành Viễn là cô gái hoạt bát, vì chuyện gia đình mà từ lâu đã phải lăn lộn trong giới. Bất quá sau khi biết được Cố Vi là giảng viên của học viện điện ảnh, lập tức sùng bái gọi lão sư.

Cố Vi rất thích cô sư muội đồng môn đáng yêu này, thường gọi điện cô đến ăn cơm. Diệp Huệ gửi đến bao nhiêu đặc sản, cô cũng gửi cho Du Yến, mà Du Yến càng thường mang quà đến Tư gia cho hai đứa nhỏ hơn. Lâu ngày, cả hai tự nhiên trở thành bạn thân.

Chuyện của Tư Sùng Nghĩa cuối cùng cũng bị Cố Vi biết, Tư Sùng Chí lại một lần nữa đuổi y về nước, đi nói thật với lão gia/

“Nó muốn kinh doanh con sẽ không cản, chỉ cần nó mở miệng con sẽ giúp đỡ. Nhưng nó lại mang ý đồ xấu, muốn hại người nhà con. Bố, người như Tư Sùng Nghĩa con không thể tha thứ được.”

Lão gia bất lực thở dài, phất phất tay, chuyện này coi như chấm hết.

Ngày sinh nhật 32 của Cố Vi, Tư Sùng Chí tổ chức cho cô một bữa tiệc hoành trách, mời quan khách khắp nơi.

Thân phận và địa vị hiện tại của Tư Sùng Chí là mơ ước của nhiều người, vợ anh Cố Vi là ảnh hậu đã sớm quay về hậu trường, người nổi tiếng như vậy, bất cứ ai cũng muốn nắm lấy chút quan hệ. Do đó những người được mời ai nấy đều xuân phong đắc ý, không được mời thì tìm mọi cách để có được giấy mời.

Tóm lại, giới thượng lưu kinh thành vì chuyện này mà náo nhiệt một phen. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tổ chức bữa tiệc này là ý của một mình Tư Sùng Chí, kiếp này, hai người quen nhau từ năm 16 tuổi, đến nay đã được 16 năm. Nhìn lại cả chặng được, tình cảm chỉ tăng không giảm, chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng phải buồn vì nhau.

Kiếp trước yêu nhau oanh oanh liệt liệt, có triền miên có đau khổ. Kiếp này cuộc sống của họ bình lặng như nước, nhưng tình yêu chưa bao giờ nhạt đi ngược lại dưới dòng chảy thời gian, nó càng được ủ ngon như rượu, uống một ngụm mà say một đời.

“Sùng Chí, sắp đến giờ rồi.” Cố Vi đẩy tên người đàn ông đang đè trên người mình ra, còn phải đi trang điểm nữa, anh cư nhiên còn ở đây giở trò lưu manh.

Tư lão bản bá đạo nói: “Thế thì để họ chờ.”

“.................”

Cố Vi rất cạn lời, vữa nãy cô thử lễ phục cho tối nay, anh vừa nhìn thấy đã mặc kệ hết đè lên người cô. Cố Vi nghĩ một hồi, lẽ nào lễ phục hở hang quá, lộ cả lưng phóa sau.

Bất quá anh đè như vậy y phục cũng hư rồi, tối nay chắc chắn không thể mang.

Tư Sùng Chí kéo cổ áo cô xuống, hôn lên bả vai xinh đẹp, không nhịn được nói: “Vợ à, em thật xinh đẹp.”

Cố Vi cảm nhận được sự nhiệt tình trên người anh, biết không thể đẩy ra được đành hối: “Nhanh lên một chút.”

Tư Sùng Chí không vui nói: “Chuyện này sao mà nhanh được, em nghi ngờ năng lực của anh sao?”

“..................”

Tư Dĩ Hân mang váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miện, không khác gì một công chúa xinh đẹp.

Nghe anh trai nói tối nay đi dự tiệc có rất nhiều người, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon có thể ăn đến no mới thôi cho nên cô bé vô cùng mong chờ.

Thấy sắp đến giờ rồi mà mẹ vẫn chưa ra, cô bé liền muốn đi giục mẹ. Dĩ Hân ngồi không yên, chạy đi chạy lại ở đại sảnh, sau đó hỏi anh trai: “Anh ơi, mình đi gọi mẹ được không?”

Dĩ Kiệt lắc đầu: “Đợi chút nữa đi, con gái chuẩn bị lúc nào cũng lâu.”

Dĩ Hân không đồng ý: “Em có lâu thế đâu, em mấy phút là xong rồi nè.”

“Mẹ còn phải trang điểm nữa.” Dĩ Kiệt giải thích.

Dĩ Hân bĩu môi: “Em ghét nhất là trang điểm, sau này em sẽ không trang điểm.”

“............”

“Vừa nãy bố vừa vào phòng mẹ, chắc chắn là càn quấy rồi, nếu không mẹ sẽ không trang điểm lâu như vậy!” Dĩ Hân không vui nói, mỗi lần bố đều như vậy, cứ thích cướp mẹ của hai đứa.

Ở một góc độ nào đó, Khả Dĩ Hân nói cũng đúng.

Cuối cùng, cả nhà bốn người đến muộn nửa tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc Tư Sùng Chí dẫn vợ và hai con nhỏ xuất hiện trước mặt quan khách, mọi người đều không khỏi vỗ tay cảm thán, gia đình này đúng là nổi bật quá đi.

Tư Dĩ Hân cũng không hề nhát gan, cười tủm tỉm chào hỏi mọi người. Thanh âm ngọt ngào đáng yêu khiến mọi người muốn rụng tim, nhưng mục đích chính của cô bé là điểm tâm, cho nên không qua bao lâu đã kéo anh trai đi tìm đồ ăn.

Sự xuất hiện của Du Yến và Cố Hành Viễn càng khiến mọi người kinh ngạc, hai nhà này mà quan hệ tốt với nhau đến khi kết hợp thì đúng là không đối thủ.

Cố Vi hai năm nay đã dần dần rời khỏi giới điện ảnh, bình an quay về, nên cũng rất ít tham dự những bữa tiệc lớn. Lúc này lại đứng trong đại sảnh bữa tiệc, cô bị tiếng ồn làm cho đau đầu, hơn nữa vừa nãy còn bị Tư Sùng Chí giày vò một hồi nên cơ thể có chút khó chịu.

Tư Sùng Chí dù đang nói chuyện với mọi người nhưng vẫn dồn hết mọi chú ý lên người Cố Vi, thấy sắc mặt cô không được tốt liền hỏi: “Em không khỏe à?”

Cố Vi lắc đầu: “Em không sao, tìm chỗ ngồi một lát là ổn.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, anh ở lại tiếp khách đi.”

Tư Sùng Chí thực sự cũng không đi khỏi đây được, chỉ đành gọi phục vụ đến dẫn cô đi nghỉ.

Trên đường đến chỗ nghỉ có một nam nhân gọi cô lại, Cố Vi dừng lại nhìn theo phía tiếng gọi. Người đàn ông mang âu phục bước đến, rất đẹp trai, nhưng Cố Vi lại không nhớ ra mình có quen hay không.

Nam nhân nhìn vẻ mặt của cô, cười khổ: “Nhiều năm không gặp, cậu đã quên mình là ai luôn rồi.”

Cố Vi bỗng nhớ ra, một cái tên đã bị quên từ lâu: “Cao Triết.”

Thấy cô nhớ ra mình, Cao Triết thả lỏng một hơi: “Là tớ đây, nhiều năm không gặp, cậu vẫn như xưa.”

Thời gian luôn lưu lại vết tích trên mỗi người, chỉ có người được bảo vệ rất tốt, không bị thế gian đen tối này ảnh hưởng mới có thể nhìn thoát tục như vậy. Cố Vi vẫn như thế, dưới sự sủng ái tràn đầy, cô ung dung tự tại, an nhàn đạm nhiên, ngay cả thời gian cũng không thể hằn lên người cô chút vết tích nào, cho nên cô nhìn vẫn như cô gái mười sáu tuổi năm nào, thanh nhã thuần khiết.

Cao Triết nhịn không được nghĩ: Nếu ngày đó mình và cô ấy ở bên nhau, mình có khả năng thay cô ấy che chắn mưa bão, bảo vệ cô ấy tốt như vậy không?

Câu trả lời đương nhiên là không, những năm này hắn dốc sức kinh doanh ở Bắc Kinh nhưng sự nghiệp không thuận lợi, cũng có lúc túng quẫn đau khổ. Nếu Cố Vi theo hắn, chắc chắn sẽ phải sống bôn ba.

Nghĩ đến đây, Cao Triết nhịn không được tự trêu mình một câu: “Còn tớ thì đã thay đổi đến nỗi cậu nhận không ra rồi.”

Ấn tượng về Cao Triết trong đầu Cố Vi là thiếu niên soái khí cười như ánh mặt trời.

Sau khi lên đại học, hai người chưa từng gặp mặt, cô cũng dần quên đi người bạn qua thư nhiều năm trước, mối tình đầu kiếp trước.

Người đàn ông thành thục trầm ổn trước mắt này thật sự khác xa với thiếu niên trong trí nhớ, chả trách cô nhất thời nhớ không ra.

Cố Vi cười lịch sự đáp lại: “Cậu đúng là khác xưa rất nhiều.”

Cao Triết thở dài: “Cũng chịu thôi, ra trường bước vào đời hầu như chẳng mấy ai giữ được sự thuần khiết ban đầu nữa.”

Cố Vi gật gật đầu, đồng ý với hắn.

Cao Triết lại nói: “Cậu lại chẳng thay đổi chút nào, giống như hồi mới vào đại học ấy.”

“Quá khen rồi, tớ đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi.”

“Ừ, tớ thấy rồi, đúng là một cặp thiên sứ.”

Bất quá, trong lòng hắn, dù cô có là mẹ rồi, vẫn đẹp như ngày đầu tiên.

“Còn cậu? Đã kết hôn chưa?”

Hắn lắc đầu: “Vẫn đơn thân đây.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Vi có chút ngạc nhiên, bất kể là ngoại hình hay gia thế hắn đều rất vượt trội, không thể không có ai thích, có lẽ do hắn quá kén chọn.

Cô cười nói: “Đừng có kén chọn quá.”

Cao Triết lại cười cười, hắn không phải cố ý kén chọn, mà là vì ký ức đẹp đẽ quá sâu sắc, nên lúc gặp được ai cũng nhịn không được mang ra so sánh. Nhưng hôm nay gặp lại cô, cùng cô nói chuyện, Cao Triết nghĩ mình đến lúc nên buông rồi.

Đoạn tình cảm chưa thể nói này, mới đầu là cố chấp, rồi trở thành chấp niệm, chỉ là hắn kiên trì cũng vô dụng mà thôi, sớm đã nên từ bỏ rồi.

Hai người hàn huyên vài câu, Cố Vi lịch sự chào tạm biệt hắn rồi vào phòng nghỉ. Cao Triết nhìn theo bóng cô, nhẹ thở dài.

Không lâu sau, Tư Sùng Chí tìm đến. Anh thật sự không yên tâm, sợ cô không khỏe. May mà nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt Cố Vi cũng tốt hơn.

Tư Sùng Chí ôm cô vào lòng, hỏi: “Em còn mệt không?”

Cố Vi lắc đầu, dựa đầu vào vai anh.

“Vậy lát nữa phải ra cắt bánh kem đấy.”

“Được, ngồi với em lát nữa.”

“Ừm.”

Ở bên ngoài là tiếng ồn ào náo nhiệt, ở trong phòng lại là thế giới đẹp đẽ chỉ có hai người.

Cố Vi cảm thấy mình thực sự không quen với sự náo nhiệt: “Yến tiệc kiểu này lần sau đừng tổ chức nữa.”

Tư Sùng Chí cúi đầu nhìn cô: “Tại sao thế?”

“Quá ồn.”

“Được thôi, em không thích thì chúng ta không làm nữa.”

Buổi tối về đến nhà đã là 11 giờ, Dĩ Hân chơi quá mệt đã ngủ trên đường về, lúc được bố ôm vào vẫn còn đang ngủ say.

Dĩ Kiệt đứng bên nhìn, cảm thấy em gái cậu là người đáng yêu nhất trên đời.

Đương nhiên, bố cậu hoàn toàn nhất trí với ý nghĩ này của cậu.

Tư Sùng Chí đặt con gái xuống giường, đến khi về lại phòng thấy Cố Vi vẫn đứng đó ngây ngốc.

“Trời lạnh thế này sao em không vào phòng.”

“Ngắm trăng.”

Tư Sùng Chí ôm cô ủ ấm, cùng cô ngẩng đầu ngắm trăng.

“Tết năm nay không về, em muốn tết Nguyên Tiêu đem tụi nhỏ về quê một chuyến.”

Tư Sùng Chí gật đầu: “Được được.”

“Anh có rảnh để đi không?”

“Nhất định rảnh.”

Cố Vi gục vào lòng anh cười cười.

Vì thế, trước Nguyên Tiêu, bốn người nhà Cố Vi cùng đến thành phố C, những năm này, mỗi năm cả nhà lại về quê một lần. Có lúc là mùa đông, lúc là mùa hạ, cho nên hai đứa nhỏ không hề xa lạ với quê mẹ.

Những năm này, Diệp Huệ vẫn luôn sống một mình. Cố Vi từng nói qua chuyện tái hôn nhưng Diệp Huệ không đồng ý, bà cảm thấy một mình tự do tự tại càng tốt.

Mà Cố Vi cũng không yên tâm để bà một mình, hai năm nay luôn khuyên bà chuyển đến Bắc Kinh, nhưng Diệp Huệ không yên tâm về sự nghiệp ở đây, cho nên không nỡ đi.

Bất quá, tuổi cứ ngày một tăng, bà cũng lực bất tòng tâm, cảm thấy cũng nên dừng chuyện làm ăn lại rồi. Hơn nữa hai đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy, bà cũng muốn có nhiều thời gian ở với chúng hơn.

“Kêu Sùng Chí gọi mấy người quen tay đến tiếp quản Vi Vi vậy, mẹ cũng nên rút lui rồi.” Lúc Diệp Huệ nói vậy, Cố Vi vui mừng không ngớt.

“Đáng ra nên rút từ sớm rồi.”

Tư Sùng Chí ngồi bên nói: “Hai năm nay ngành điện khí cạnh tranh mạnh, lợi nhuận cũng không được như xưa nữa, con đang nghĩ chắc nên chuyển nhượng.”

Nghe anh nói vậy, Diệp Huệ lại thấy tiếc, nhưng cũng không nói ra.

“Cũng được, hai đứa xem thế nào thì làm.”

Diệp Huệ lại nói với Cố Vi: “Cái nhà nhỏ ở trấn mấy năm trước con nói để bố con ở, mẹ nghĩ lại, thôi thì cứ để luôn cho bố con ở luôn vậy, dù sao mình cũng không thiếu.”

Cố Vi cười nói: “Mẹ là người khoan dung độ lượng nhất rồi.”

“Thôi thôi thôi, bớt nịnh đi cô, cô đừng tưởng tôi không biết mỗi năm cô lại lén cho ông già đó tiền.”

“Mẹ, ông ấy quả thật là đã làm sai, nhưng vẫn là bố con, bây giờ ông ấy cũng già rồi, con phải lo cho ông ấy chứ.”

“Mẹ biết con hiếu thuận, cho nên mẹ cũng không hỏi con chuyện đó.”

Sáng hôm sau, Tư Sùng Chí đạp xe chở Cố Vi đến Nhất Trung, nói muốn ôn lại kỷ niệm xưa, nhưng không ngờ lại bị bảo vệ chặn lại khiến Tư Sùng Chí giận điên, nói cả cái ký túc xá trường các người là do tôi quyên góp hết đấy.

Cố Vi vỗ vỗ vai anh để anh nguôi lại, sau đó đề nghị lên núi đi dạo. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc đó, là lần đầu tiên anh đạp xe chở cô, lần đầu tiên cùng anh đi ra ngoài chơi, lần đầu tiên cô ngồi xe con trai, đó đều là mỗi ức đẹp đẽ nhất.

“Lúc đó anh đã có mưu đồ với em rồi chứ gì.”

“Đương nhiên, trước khi gặp em anh đã lập mưu rồi!” Tư Sùng Chí vô sỉ đáp: “Bất quá, lần đầu tiên chở em, chắc em cũng có hảo cảm với anh rồi chứ gì.” Anh đắc ý nói.

Cố Vy ôm vai anh, cười nói: “Ai mà biết.”

“Anh biết ngay, em đừng có chối.”

Xe tiến lên núi lại phát hiện con đường này đã bị chặn, biển hiệu ghi: Phía trước đang thi công, nghiêm cấm thông hành.

“Xem ra đi không nổi rồi.” Tư Sùng Chí thở dài.

“Chắc là sắp khai phá rồi.”

“Aizzz, đến cả hồi ức này cũng không cho nhớ nữa.” Tư Sùng Chí không vui nói.

“Đi về thôi.”

Điều tốt đẹp nhất là hai người đã về bên nhau, những ký ức đó, cứ để nó trôi theo thời gian vậy.

Tư Sùng Chí xoay xe, một cơn gió thổi qua, Cố Vi như nghe được những tiếng cười vọng về từ thời niên thiếu.

Trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy, người đàn ông này vẫn như một ngọn núi lớn thủy chung che chắn mưa gió cho cô, chống đỡ cả thế giới.

Ai có thể có được may mắn như cô đây, một con người, lưu giữ được trái tim của cả hai kiếp.

Cố Vi dán mặt sau lưng Tư Sùng Chí, ấm áp nói với anh: “Sùng Chí, kiếp này, bất kể là ai rời khỏi thế giới này trước, tuyệt đối phải mang theo người còn lại, chúng ta phải cùng nhau đến đại dương xinh đẹp kia nữa.”

Tư Sùng Chí nghe lời cô nói, vui vẻ cười. Đây là câu nói động tâm nhất từ xưa đến nay của cô.

“Được.” Anh dịu dàng trả lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom