Cập nhật mới

Dịch Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên Đình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên Đình

Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên Đình
Tác giả: San Hô Dữ Hạ Thiên
Tình trạng: Đang cập nhật




Việc cuối cùng cần làm trong vũ trụ, chính là bước vào biên chế, Tri Vi vô cùng đồng thuận với điều này.

Sau khi xuyên không thành Tiên tử trên trời, tưởng rằng có thể trốn việc ham chơi nhưng số phận nàng lại bị trói buộc với bốn chữ ‘bước vào biên chế".

“Kỳ thi cán bộ công chức Thiên Đình xin được chào đón các vị chư tiên!”

Vì có nhà ở, có trợ cấp, nghỉ phép được hưởng lương, đánh quái có đạo cụ, độ kiếp có bảo bối… Tri Vi đành phải cắn răng khiêm tốn mà sống, gia nhập đoàn người đông đảo dự thi vào tiên ban.

Bản thân nàng chỉ muốn yên ổn làm việc, không ngờ một đường thăng chức, tăng lương thuận lợi. Chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi, từ một công chức nhỏ bé không ai biết tới đã trở thành uỷ viên thường vụ xưng anh gọi em với Thiên Quân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây.

Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.”
Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu.

Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…”
Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng.
Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa.
Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy.
Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại.

Thì ra là thân thể không khỏe.
Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng.

Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi.
Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất.
Tri Vi ngẩn người cảm thấy bản thân như trở về thời học sinh kiếp trước.

Mỗi lần nghỉ sớm mọi người cũng vui vẻ phấn khởi như vậy.
Kiếp trước chỉ ngắn ngủn hai mươi mấy năm, phần lớn thời gian nàng đều dùng để đi học.

Không ngờ xuyên không thành Tiên nhị đại, vẫn không thể tránh khỏi mấy chuyện học tập thi cử.


Hơn nữa càng ngày càng khó khăn, còn khổ cực hơn cả kiếp trước nữa.
Trước đây mục tiêu học tập là để thuận lợi tìm việc làm.

Hiện giờ xuyên đến tiên giới, Tri Vi phát hiện chỉ có chăm chỉ học tập hăng hái, tinh tiến pháp lực và tu vi của mình mới có thể an thân lập mệnh.
Nếu không ở Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, yêu quái khắp nơi còn động một chút là trải qua các loại kiếp nạn.

Muốn sống sót cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đồng Đồng ở bàn bên cạnh Tri Vi là cháu gái của thị trưởng Trường Hạ, cũng là nhân vật dẫn đầu của nữ sinh trong lớp.

Nàng nói muốn đến cửa hàng son, lập tức đã nhận được sự hưởng ứng của phần lớn nữ sinh.
Đồng Đồng thấy Tri Vi ngồi một bên lặng lẽ thu dọn cặp sách không nói năng gì, liền tốt bụng gọi cô: "Lục Tri Vi, chúng ta đến tiệm son Đào Nhiên, cô có muốn đi cùng chúng ta không?"
“Hôm nay ta không đi." Tri Vi giơ quyển sách trên tay lên: "Hôm nay truyện Phong Bạch tiên sinh phát hành tập mới, ta định đến hiệu sách một chuyến.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Câu chuyện CP của tiên nữ và thư sinh là đề tài nóng hổi vĩnh hằng của tiên giới.

Từ trước đến nay chúng tiên luôn theo đuổi mấy kiểu tiểu thuyết tình yêu này, phàm là logic thông thuận, hành văn trôi chảy, sẽ thu hút được không ít fan.
Mấy năm nay khẩu vị của độc giả Tiên giới bắt đầu trở nên kén chọn, tiên sinh viết sách càng lúc càng nhiều.

Thị trường bị phân tranh nghiêm trọng, cốt truyện và nội dung liên tục được đẩy mạnh phát triển đổi mới.

Trước đây phần lớn là câu chuyện tình yêu ngược tâm ngược thân, yêu mà không được đáp lại.
Hiện tại rất đa dạng về hình thức, tăng thêm nhiều yếu tố như trọng sinh, làm ruộng, thăng cấp.
Trong đó bộ truyện Phong Bạch này không đi theo lối cũ mà theo hướng sảng văn đại nữ chủ thăng cấp, rất được yêu thích.


Mỗi tháng nàng đều đến hiệu sách mua tập mới, chưa từng gián đoạn.
Hôm nay trong hiệu sách chật kín người.
Tri Vi tới nơi mới phát hiện chỉ trong một đêm tất cả đều đổi thành tư liệu học tập.

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến lúc bản thân đến hiệu sách Tân Hoa mua tiểu thuyết, lại nhìn thấy toàn bộ kệ hàng đều đổi thành mấy cái quyển giải đề thi, tài liệu học tập.
Tri Vi không nhịn được than nhẹ một tiếng: "Sao lại không thấy Phong Bạch tiên sinh đâu nhỉ?”
Hôm nay người đến hiệu sách rất đông, ông chủ bận rộn tiếp khách không rảnh để ý đến nàng.
Đúng lúc này, Tri Vi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Vi Vi, chẳng lẽ cô không xem thông báo mới ra sao?"
Tri Vi quay đầu, nhìn thấy bạn thân Vân Châu.
Trưởng bối hai nhà có quan hệ thân thiết, hai người lại có tuổi tương đương, từ nhỏ đã chơi với nhau.

Tri Vi hỏi: "Thông báo gì?”
“Thông cáo bảng Chiêu Hiền.” "Vân Châu nói: "Tiên ban sắp tuyển người rồi.”
Tri Vi ngạc nhiên nói: "Ủa, ba mươi năm mới tuyển một lần mà? Sao lúc này lại tuyển người?”
Nàng nhớ trước kia từng nghe người trong nhà nhắc tới, năm nàng sinh ra thì Tiên ban đã tuyển người một lần.

Trong trấn của các nàng có một người thi đậu, đây là lần đầu tiên phá lệ.
Nàng bây giờ mười tám tuổi, theo lý mà nói chỉ cách lần tuyển người trước mới có mười tám năm, sao lại tuyển người ngay lúc này nhỉ?
Trong tộc Vân Châu có một vị đường thúc đảm nhiệm chức vụ tại một cơ quan tạm thời nào đó ở Thiên giới, nên nàng ấy biết nhiều chuyện hơn Tri Vi một chút.
"Nghe nói là gần đây Thiên giới có rất nhiều người ứng kiếp, nhân viên Tiên ban ít dần đi, không đủ nhân lực.

Vì thế mới bố cáo Chiêu Hiền ngay lúc này, giống như khai ân mở khoa cử trước thời hạn dưới trần vậy.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Tri Vi cũng biết, số lượng thần tiên tăng trưởng có hạn chế, đến thời gian nhất định hoặc là phi thăng quan lên chức vị cao hơn hoặc là phải trải qua nhiều kiếp nạn.
Lịch kiếp của thần tiên là lịch kiếp thật sự, không tồn tại bất kỳ sự thiên vị nào, không cẩn thận còn lo mất mạng.

Cho nên nhất định phải không ngừng tu luyện tăng cường pháp lực, mới có thể bảo đảm thời điểm lịch kiếp của mình giữ được tính mạng, phi thăng lên cao.
"Thời gian nhất định" này thông thường chỉ khoảng trăm năm, hiện giờ Tri Vi mới mười tám tuổi, tạm thời không cần lo lắng vấn đề này.
Tri Vi rất là muốn xem truyện Phong Bạch tiên sinh, Vân Châu cũng vì chuyện này mà đến.

Hai người lại chạy tới mấy tiệm sách khác, phát hiện kết quả đều giống nhau, đành phải đi về trước.

Tin tức Tiên ban tuyển người đã truyền ra khắp trấn.
Trên đường trở về, Tri Vi và Vân Châu gặp một phụ nhân mang theo hai củ cải trắng chào Tri Vi.
Chờ người kia đi xa, Vân Châu hỏi Tri Vi: "Người này là ai? Sao trước đây ta chưa từng gặp qua?”
Tri Vi nói: "Hình như là thím Lý gia ở phía đông trấn, lần trước đến nhà thím ấy làm khách là năm, sáu năm trước, bây giờ ta không nhớ rõ lắm.”
Làng trên xóm dưới, có không ít người người quen biết Tri Vi.
Tuy rằng tiên giới nuôi người, phần lớn hài tử sinh ra đã mang theo tiên cốt bẩm sinh, nhưng có trí tuệ sớm như Tri Vi thì thật sự hiếm thấy.
Dù gì cũng là người xuyên không, lại có tiên căn, cho nên Tri Vi lúc còn bé đã phát triển linh thức đầy đủ.
Ở Thiên giới không ít chuyện hiếm lạ, nhưng người mang theo ký ức chuyển kiếp chỉ có mình cô.


Mọi người không hề biết một đứa trẻ bình thường lại là người xuyên không đến từ thế giới khác, vì thế đều quy kết mọi thứ cho thiên phú hơn người.
Tri Vi nhớ rõ, sáng sớm hôm nay trước khi ra cửa, cha còn lẩm bẩm trên bàn cơm, đã lâu không ăn bánh Hợp Ý do Khương Ký làm.
Vừa khéo Tri Vi tan học sớm, tính thời gian vẫn có thể tranh mua được bánh Hợp Ý của Khương Ký.

Sau khi chia tay với Vân Châu thì trực tiếp đến Khương Ký mua bánh ngọt.
Tiệm bánh ngọt Khương Ký nằm ngay cạnh quán trà lớn nhất thị trấn.
Người Tiên giới, nhất là những người bình thường không vào được Tiên ban đều làm Tán tiên cả.

Kỳ thật tiên nhân bọn họ cũng sinh hoạt giống như người trần mà thôi, rất thích vào quán trà uống trà tán gẫu chuyện phiếm.
Tri Vi đi ngang qua quán trà chỉ một lát mà hai tai đã đầy chặt chuyện đầu ngõ cuối xóm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Nàng phát hiện gần như tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này, nếu so sánh với kỳ thi cao khảo quốc gia kiếp trước của nàng còn nhiệt liệt hơn gấp mấy chục lần.
Bảng Chiêu Hiền của Tiên Ban là một sự kiện vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tất cả cư dân trong trấn.
Độ chú ý quốc dân cao như vậy, chắc chắn đãi ngộ của cán bộ công chức Thiên Đình này nhất định không tệ.
Cha của Tri Vi là Lục Tiêu mở một tiệm thuốc ở trên trấn, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Tuy rằng thời gian kinh doanh và thái độ phục vụ không thể so với nhà khác, nhưng Lục Tiêu khá may mắn.

Luôn tìm được một ít dược liệu hiếm có, luyện xuất phẩm đan dược tương đối khá, mới có thể cáng đáng chi tiêu cho cả nhà.
Hôm nay tiệm thuốc không đông khách lắm, cha Lục Tiêu lúc này đã tan tầm về nhà, đang cùng mẹ Đường Doanh bàn bạc gì đó.
Vừa nhìn thấy Tri Vi trở về đã kêu nàng ngồi xuống, nói: "Ta và mẹ con đã bàn rồi, lần này Tiên ban tuyển người định để con báo danh thử xem.”

Không đợi Tri Vi đáp lại, ngay sau đó Lục Tiêu lại liệt kê ra một loạt nguyên nhân khiến cô ghi danh.
“Từ nhỏ con đã mở linh thức sớm hơn người khác, học hành cũng nhanh nhẹn hơn người ta.

Mỗi lần mẹ con đến nói chuyện với tiên sinh, tiên sinh đều khen.

Con vừa qua sinh nhật, Tiên ban đã bắt đầu tuyển người, tuổi báo danh cũng là từ mười tám tuổi...!Câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ? Nếu muốn thành công, thiên thời địa lợi nhân hòa cũng không thể thiếu, lúc này báo danh là thích hợp nhất."
Tri Vi ngơ ngẩn.
Chuyện báo danh thi vào Tiên ban, cả đời chỉ báo được ba lần.


Mà người thành tiên tuổi thọ khá dài, vì thế người có lòng tiến vào Tiên ban báo danh bình thường đều rất thận trọng.

Phần lớn phải đợi đến ba mươi tuổi trở lên, phẩm giai cao hơn một chút mới có thể cân nhắc báo danh.
Mà Tri Vi bây giờ chỉ có mười tám tuổi, chính thức tu hành cũng chưa được mấy năm, tu vi còn cạn, lúc này liều lĩnh báo danh đúng là có chút qua loa.
Huống hồ so tuổi tác bình quân đầu người ở Tiên giới mấy trăm mấy ngàn năm này, tuổi của nàng vẫn đang trong giai đoạn mỗi ngày chăm chỉ học tập.

Còn lâu mới đến tuổi đi làm, nàng vẫ chưa chuẩn bị xong tâm lý phải làm việc nuôi gia đình.
“Báo danh lần này sao?" Tri Vi ôm bánh Hợp Ý vừa mua, vô thức lui về phía sau một bước: “Hay là đừng báo thì hơn.”




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Nhìn vẻ mặt cha mẹ không ủng hộ, Tri Vi biết phải thuyết phục họ mới được..
Hiện giờ cô tuổi còn nhỏ, cả năng lực lẫn thâm niên đều không có.

So ra thì kém xa những thí sinh già dặn còn lại.

Cứ như cô may mắn đậu vòng thi viết, vào được vòng kiểm tra trận pháp thì cũng rớt thôi.
Mấy cuộc thi cử này cực kỳ khó, người thi đậu không chỉ có đầu óc tốt mà phương pháp học tập lẫn làm bài cũng khác biệt.


Nếu quá dễ dàng thì người người nhà nhà đều thi đậu cả rồi, cần gì đến lượt cô.
Mà nhà bọn họ, trăm ngàn năm qua chưa từng có ai được vào Tiên ban.
Lời nói của Tri Vi lập tức dập tắt sự nhiệt tình của cha mẹ.
Lục Tiêu cũng là người hiểu chuyện, nhìn Tri Vi kháng cự liền thỏa hiệp nói: "Lời Vi Nhi nói cũng có lý, dù sao thì từ đây đến ngày báo danh còn hơn nửa tháng, nếu không thì…”
Mẹ Đường Doanh thấy Tri Vi kiên quyết thì không dám vội vàng: “Cứ thế đi, ngày mai nói tiếp.”
Tri Vi tốt xấu gì cũng sống với đôi vợ chồng Lục gia này mười tám năm, cô vẫn hiểu rất rõ hai người Lục Tiêu Đường Doanh.
Thông qua vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể của hai người, Tri Vi nhạy bén cảm giác bọn họ không nghe lọt tai mấy lời cô nói, chỉ tạm thời thỏa hiệp mà thôi.
Kỳ thật thái độ của họ rất dễ hiểu, tựa như cha mẹ khắp thiên hạ vậy.


Ôm tâm lý may mắn nhất định trong chuyện thi cử của con cái, cũng ước tính sai năng lực của con cái.
Buổi tối chỉ ăn bánh Hợp Y và bánh Phù Dung có hơi tẻ nhạt, Đường Doanh đứng dậy, định đi hầm chút canh cá để uống.
Tuy rằng sau khi thành tiên không nhất thiết phải ăn uống nữa nhưng Lục gia vẫn duy trì thói quen ăn một ngày ba bữa.

Lý do là vì Đường Doanh là phàm nhân thành tiên, rất thích khói lửa nhân gian, hơn nữa Tri Vi tuổi còn nhỏ, tu hành yếu, ăn đúng bữa sẽ bổ sung dinh dưỡng tốt hơn.
Mà Lục Tiêu cũng rất thích người một nhà vây quanh cùng nhau ăn cơm, cho nên lúc rảnh rỗi Đường Doanh sẽ tỉ mỉ chuẩn bị cả bàn thức ăn.
Đúng lúc này, trong nhà có một người khách tới - - em gái cùng của Lục Tiêu, cô của Tri Vi là Lục Phi.
Đường Doanh thành tiên cũng là chuyện hiếm thấy ở tiên giới, vận khí rất tốt.

Sống dưới phàm trần đến năm mười tuổi thì gặp một vị sư phụ đã đắc đạo thành tiên, tu tập thành tiên.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Mà cha của Tri Vi là Lục Tiêu là hậu duệ của tiên nhân, lúc ấy ông cố đã thành tiên.

Tiên giới cũng có sự phân biệt nặng nhẹ với huyết thống.
Càng là thần tiên có gia thế thâm sâu thì càng giàu có nhiều tài nguyên, còn Đường Doanh một thân một mình chẳng có tích luỹ gì nên hay bị coi thường.

Sư phụ bà chỉ điểm thành tiên sau đó ngao du sơn thuỷ, chưa từng gặp lại nhau.
Nên cô nàng luôn dùng thái độ trịch thượng cao ngạo để đối xử với mẹ nàng.

Tuy không nói thẳng ra nhưng lúc nào cũng dửng dưng như người bề trên vậy.
Cô nàng vào nhà, việc đầu tiên là nói về chuyện bảng Chiêu Hiền với cha mẹ nàng, bảo rằng chuẩn bị báo danh cho con trai mình là Lâm Thao.

Thiên giới có quy định, mỗi tán tiên tối đa chỉ có thể báo danh ba lần tham gia vào Tiên ban, cho nên việc báo danh phải vô cùng thận trọng.
Mà "nhi tử" Lâm Thao trong miệng cô cũng là biểu huynh của Tri Vi, năm nay bốn mươi bảy tuổi, là một thanh niên nhìn qua bình thường không có gì lạ nhưng ‘hơi mập mạp.
Đối với kỳ thi tuyển Tiên giới, Lục cô mẫu tỏ ra rất hưng phấn, giống như thắng lợi đang ở ngay trước mắt vậy.
Bà ta ngồi ở chỗ đó, lải nhải về tương lai.

Đợi đến khi nhi tử thi đậu, tìm một tiên nữ có gia thế tốt, còn lĩnh bổng lộc về cho hai vợ chồng bọn họ dưỡng già.

Sau này sẽ là người duy nhất Lục gia thi đậu Tiên ban.
Đường Doanh vẫn mỉm cười nghe "tương lai trong tưởng tượng" của Lục cô mẫu trong chốc lát.

Sau đó lơ đãng nhắc tới việc Tri Vi đã tròn mười tám tuổi, tháng trước vừa qua sinh nhật, lúc này cũng có thể báo danh theo quy định.

Lục cô mẫu lộ ra một nụ cười trào phúng, nói: "Ta nghe phàm nhân có một câu chuyện, kể rằng có một đứa trẻ lúc nhỏ rất thông minh.

Bảy, tám tuổi biết viết thơ văn, cha mẹ trong nhà thờ phụng như thần đồng.

Nhưng sau này nuôi đến mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi, vẫn chẳng khác gì khi còn bé.

Thậm chí còn không sánh bằng bạn cùng lứa tuổi bình thường.

Bọn họ gọi câu chuyện này là cái gì ấy nhỉ?”
Tri Vi bất đắc dĩ nói: "Không có gì là vĩnh viễn.”
Cô mẫu mượn câu chuyện này để so sánh với thời thơ ấu của mình, chưa chắc là không phải ý tốt.

Ngay cả tên điển cố cũng quên mất, thật khiến người ta đau đầu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Tâm tư Lục cô mẫu đều ở trên người Lục Tiêu và Đường Doanh, lúc này mới chú ý tới Tri Vi ngồi bên cạnh.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu đinh hương dù là hình thức hay chất liệu đều vô cùng bình thường.

Trên mặt không có dấu vết son phấn, tóc được cột lên gọn gàng.

Chỉ dùng hai cây châu thoa khéo léo điểm xuyết, nhưng vẫn như không che được vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
Không thể không nói, Đường Doanh rất xinh đẹp.

Nghe nói trước kia ở phàm trần chính là đệ nhất mỹ nhân trong thành Trường An.


Sau khi thành tiên được tiên khí tẩm bổ, càng ngày càng đẹp mắt.
Lục Tiêu thuở nhỏ cũng rất tuấn tú, là ý trung nhân của rất nhiều cô nương, thế nhưng độc thân hơn hai trăm năm không hề động tâm với ai.

Nhưng một khắc thấy Đường Doanh đã yêu mến không thôi, nói thế nào cũng phải theo đuổi cho bằng được.
Tri Vi thừa hưởng nhan sắc của song thân, còn nổi bật hơn mẹ nàng năm đó.

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn luôn sống trong trấn nhỏ, chưa từng tiếp xúc với đại nhân vật nào.
Lại có được khí chất phong nhã của bậc tiên quân Thiên giới, càng khiến mấy người cùng lứa phải ghen tị.
Lục Tiêu tốt tính, không thích tranh chấp với người khác, bây giờ nghe xong lời này của Lục cô mẫu cũng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lục cô mẫu hồn nhiên không phát hiện ra việc nhà người ta không chào đón mình, tiếp tục hỏi Tri Vi: "Muốn báo danh thi Tiên ban thì khảo thí trận pháp là chuyện bắt buộc, lúc này con đã tu luyện tới cấp nào rồi?"

Tri Vi nói: "Là sơ giai tầng thứ ba.”
Cuộc sống Tiên giới hoàn cảnh an nhàn, thiếu ăn thiếu mặc cũng không sao, không cần vì mưu sinh bôn ba khắp nơi.
Cái gọi là "nhàn rỗi dễ sinh nông nổi", mấy trăm năm qua, mấy chuyện ẩu đả và tỷ thí giữa Tán tiên liên tiếp phát sinh.

Vì bề trên không lãnh đạo sát sao mà mấy việc có người bị thương nặng rồi hộc máu bỏ mình không hiếm thấy.
Vì thế mà Tiên giới mới trở nên không ổn định.
Phía cao tầng Thiên giới liền ban hành cuộc thi phẩm giai của các Tán tiên, chia làm ba loại sơ giai, trung giai và cao giai.

Mỗi một giai đều có chín tầng, chín tầng vi tôn.
Nghe nói Tri Vi bây giờ đang ở sơ giai tầng ba, Lục cô mẫu lập tức kiêu ngạo: "Biểu huynh của con bây giờ cũng đã là sơ giai tầng bốn rồi.”
Đường Doanh không nhịn được cười hì hì.
Chỉ số độ khó của cuộc thi phẩm giai sẽ tăng lên theo cấp độ, càng lên càng khó thi, sơ cấp tầng sáu trở xuống đều khá đơn giản.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Lâm Thao lớn hơn Tri Vi gần ba mươi tuổi, hiện giờ cũng chỉ cao hơn một bậc, thật sự cũng không có gì đáng để khoe khoang.
Hôm nay Lục cô mẫu vẫn còn có chuyện phải làm, lại thấy người nhà này không có vẻ phối hợp với mình.

Liền không nói thêm gì nữa, ngay cả nước trà cũng không dùng vung tay cáo từ rời đi.
Sau khi Lục cô mẫu đi, Tri Vi đi theo mẹ vào phòng bếp giúp đỡ chuẩn bị bữa tối.

Lúc đến sân sau nhổ rau xanh thì phát hiện, cái cây nhà bên phía sau đã bị lệch.
Đường Doanh cũng chú ý tới cái cây kia, thở dài nói với Tri: "Nghe nói là bị thiên lôi đánh hỏng, ngày đó qua đi, lão Mã liền biến mất, chắc là độ kiếp thất bại.

Cha con đã lâu không tu tập đạo pháp, cứ tiếp tục như vậy, ta thấy lúc độ kiếp của chàng cũng rất nguy hiểm.”

Đường Doanh ở phàm thế là tiểu thư khuê các của dòng dõi thư hương, mười ngón tay không dính nước dương xuân.

Sau khi đi tới tiên giới thì trù nghệ tinh tiến không ít, chỉ chốc lát sau dưới sự trợ giúp của Tri Vi đã nấu xong ba món mặn một món canh.
Đợi đến khi Tri Vi xách hộp thức ăn trở về phòng, đang nhìn thấy cha đang cầm một tấm thiệp mời cẩn thận quan sát.
Tri Vi đặt ba món ăn một món canh mới làm lên bàn Bát Tiên, tiến đến bên cạnh cha xem tấm thiệp kia kia: "Chuyện gì vậy ạ?”
Lục Tiêu nói: "Pháp hội đầu xuân năm nay sắp tổ chức, thúc phụ Tằng gia con gửi thư mời chúng ta cùng đi.”
Ở trong thế giới này, cơ sở tu tiên chính là đạo pháp.

Các thần tiên thường cùng nhau tụ hội bàn luận chuyện đạo pháp tiên gia, vì đảm bảo tính chính xác và sự tiến bộ của chúng tiên.

Mỗi năm đều sẽ tổ chức pháp hội luận đạo đúng dịp.

Trấn Trường Hạ là một thị trấn nhỏ, các sản nghiệp đều không phát triển và cách xa khu vực trung tâm.

Phần lớn cư dân đều biết an phận, chuyên chú vào cuộc sống trước mắt.

Có sự khác biệt rất lớn với những thần tiên trong Tiên ban, không có chấp niệm sâu sắc với việc luận đạo.
Nhưng pháp hội này là một hoạt động từ trên truyền xuống.

Được lưu truyền trăm ngàn năm qua, ảnh hưởng rất sâu xa.

Cho dù là trong trấn nhỏ, cũng tổ chức theo lệ hằng năm để chúng tiên tham dự.
Những thiên quân, đế quân kia tổ chức pháp hội là luận đạo ngộ pháp thật sự.

Còn ở nơi nhỏ bé như họ, phần lớn chính là vui chơi giải trí.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Đầu tiên là chọn một tiên giả có đạo hạnh tương đối cao thâm lên giảng giải đôi chút sau đó là để mặc mọi người tự do.
Lúc mới bắt đầu còn biện luận tượng trưng cho có lệ, về sau vì quá mức nhàm chán.

Phần lớn trở thành chỗ các nam tiên bốc phét đùa vui, các nữ tiên tán gẫu việc nhà, cuối cùng thành tiệc trà đặc sắc của địa phương.
Tri Vi còn phải đi học, mấy năm nay chỉ đi dự pháp hội ba lần, vừa vặn ngày mốt lại là nghỉ phép, có thể tham gia.
Pháp hội chọn một thung lũng phong cảnh tuyệt đẹp ở phía bắc thị trấn Trường Hạ.
Một thác nước chảy từ trên xuống dưới, chia sơn cốc làm hai nửa.

Hiện giờ cảnh xuân đương lúc đẹp nhất, trong sơn cốc khắp núi đồi đều nở hoa đào rực rỡ.


Hoa rụng chậm rãi chảy qua trong nước suối, điểm xuyết cây xanh trăm hoa đua nở, là một nơi vô cùng tốt.
Lần đầu tiên Tri Vi tới sơn cốc này cũng từng kinh động, tựa như người lạc vào cảnh giới bồng lai trong tiểu thuyết kỳ huyễn.

Đó là cảnh tượng mà nàng từng tưởng tượng trong đầu, lúc này được tái hiện hoàn hảo.
Người chủ trì pháp hội lần này là thị trưởng trấn Trường Hạ, cũng là người có danh hiệu trong lớp tiên.

Nhưng khác với việc tuyển người của Tiên ban hiện nay, thị trưởng bình thường đều được tuyển từ địa phương.


Sau khi được Thiên giới chấp thuận thì đảm nhiệm chức vụ ở địa phương, giống như hội trưởng ủy ban dân cư.
Đây chính là chỗ tốt nhất của Tiên giới, không có sự ép buộc với phụ nữ giống thế gian, nam nữ đều được đối đãi bình đẳng.
Tiên giới coi trọng năng lực, nắm đấm càng cứng, càng có quyền lên tiếng.
Tri Vi nghĩ, có thể tất cả mọi người đều là thần tiên, sống mấy trăm năm, nên suy nghĩ mới rõ ràng thông suốt không có những quy củ rối loạn kia trói buộc.
Muốn ngồi chỗ nào cũng được, phần đông ngồi cạnh nhau là có quen biết dễ nói chuyện phiếm.

Các bà mẹ nhanh chóng tụ lại, bắt đầu hàn huyên trước khi pháp sư bắt đầu.
Lần này đề tài nói chuyện lại tập trung vào một người.
Vào năm Tri Vi sinh ra, chính là nữ tiên tử Sở Âm trong trấn đậu vào Tiên ban.
Mấy ngày hôm trước Sở Âm trở về thăm người thăm, về lại trấn nhỏ một chuyến, trong nháy mắt liền thành nhân vật nóng hổi nhất trấn.
Thím hai Trịnh gia là hàng xóm của Sở m, biết không ít chuyện Sở giam lúc này đang cùng đám người Đường Doanh trò chuyện về Sở m.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


“Âm Âm đã lâu không trở về trấn, làm công tác ở Tiên ban chắc cũng bận rộn lắm đa.

Âm Âm xinh đẹp lại thông minh từ nhỏ.

Trước kia rất nhiều người đến Sở gia cầu hôn nàng, hiện giờ thân phận Âm Âm thay đổi, đều biết trèo cao không nổi, không ai định làm mai cho nàng nữa.

Hiện giờ người ta đứng vào hàng Tiên ban, ngày sau nhất định sẽ kết thân cùng tiên quân trong Tiên ban, ngày sau lão Sở chỉ cần chờ hưởng phúc là được.”
Đường Doanh nghe đến nhập thần, hỏi thím hai Trịnh gia: "Không biết cô nương Sở gia hiện giờ đang làm ở đâu?”
Trước đây Đường Doanh chỉ nghe nói Sở Âm thi đậu, nhưng cũng không biết nàng ấy ở bộ phận nào.


Nếu là ở bộ phận chưởng quản cuộc thi và tuyển chọn nhân tài, nói không chừng còn có thể mời nàng chỉ điểm một chút, tìm đường cố gắng, đạt được mục đích làm ít công to.
Thím Trịnh nói: "Nghe nói là ở Tư Kiến Khuyết, là quản lý xây dựng.”
Đường Doanh "haizz" một tiếng.
“Quản lý xây dựng? Vậy là không được.”
Bên cạnh Lý gia tẩu tử chen vào nói: "Ta nghe nói cha Âm Âm lúc trước đã độ kiếp thành công, mấy ngày nữa chuẩn bị bày tiệc rượu ăn mừng.

Đến lúc đó chúng ta đều đi cổ vũ, cũng coi như dính chút không khí vui mừng."
Lập tức có người đưa ra ý kiến, nói đại thúc Sở gia bây giờ đã hơn ba trăm tuổi đã đến thời kỳ lịch kiếp quan trọng.

Nhưng tu vi ông ấy không tốt lắm, sao có thể độ kiếp thoải mái như vậy được?

Thím hai Trịnh gia thần bí nói: "Lần này Âm Âm trở về, chính là vì chuyện này.

Con bé mang về một món pháp khí lợi hại từ Thiên Đình.

Tuy rằng không đặc biệt lắm, là một sợi dây xích làm từ hắc diệu thạch.

Quấn quanh vài vòng trước ngực lão Sở, thế nên lão mới có thể thoải mái chịu độ kiếp.”
Vừa nghe nói là đến từ pháp khí Thiên Đình, mọi người lên tinh thần, liên tục hỏi về chi tiết của món pháp khí kia.
Tri Vi nghe đến mức nhập thần.
Loại pháp khí này nghe ra thật sự rất hiếm có, nghĩ đến việc có thể giống Sở Âm làm việc ở Tiên ban mới có thể lấy được thì càng hiếm có hơn.

Khó trách mỗi người đều muốn thi vào Thiên Đình làm việc, bảng Chiêu Hiền vừa ra liền có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Sau khi thi vào Tiên ban không chỉ lĩnh bổng lộc nuôi sống gia đình, còn có thể bảo mệnh cho bản thân và gia đình vào lúc quan trọng, riêng chuyện này rất đáng noi theo.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Tẩu tử Lý gia lại nói: “Nghe nói Sở gia đại thúc chuẩn bị nhà mới.

Lúc này vừa bày tiệc mời khách vừa tân trang nhà mới, mới nghĩ thôi đã biết tiêu phí nhiều tiền rồi.” ,
Có một cái áo tím tiên cô đưa ra thắc mắc: "Sở gia đại thúc ngày thường yêu rượu như vậy, linh thạch trong nhà đều dùng để ủ rượu, uống rượu.

Đào đâu ra lắm tiền mà đãi tiệc, xây nhà thế?”
Thím hai Trịnh gia nói: "Tất nhiên là Âm Âm mang về, nàng làm việc ở Thiên Đình.

Nơi cần dùng linh thạch không có nhiều, bổng lộc cao còn chưa nói, ngày lễ ngày tết còn có rất nhiều trợ cấp và ban thưởng.


Bất kể là thương tật hằng ngày hay là dưỡng lão về sau đều có cả.”
Pháp hội luận đạo lần này quả thực giống như là hiện trường động viên thí cỡ lớn vậy.
Thím Trịnh gia vừa xong không riêng gì mấy người lớn tuổi như Đường Doanh nghe đến mức ngây người, mà ngay cả Vân Châu, Đồng Đồng cũng nghe được.
Tri Vi cũng bị nói đến mức hơi dao động.
Quả nhiên, tận cùng của vũ trụ chính là biên chế.
Loại chức vị "Một người thi đậu, lợi nhuận cả nhà" này, so với khoa cử thế gian thi đậu tiến sĩ còn cao hơn, khó trách được mọi người theo đuổi.
Đương nhiên, cũng rất khó đạt được.
Triều đình thế gian hàng năm đều tuyển người thi cử, cũng không hạn chế số lần thi cử, cho dù là người già tóc hoa râm cũng đối xử bình đẳng.
Nhưng Tiên ban tuyển người bình thường ba mươi năm mới mở một lần, vả lại mỗi người trong cuộc đời chỉ có ba lần cơ hội thi cử.


Không chỉ có thi văn còn thi võ, chỉ riêng độ khó lẫn xác suất thi đậu mà nói thì khoa cử thế gian không sao sánh bằng.
Sau khi "Đại hội cổ động khoa cử trấn Trường Hạ" kết thúc, rất nhiều người vẫn chưa hết hóng chuyện, hẹn lát nữa đến Sở gia bái phỏng.
Nhà Tri Vi cũng không quen biết Sở gia, cho nên mẹ nàng cũng không có gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Ngày mai Tri Vi còn phải đến học đường nộp bài tập, lúc này cũng ngoan ngoãn theo mẹ về nhà chuẩn bị làm bài tập.
Khi hai người đi qua phố buôn bán, mẹ thấy hồ lô quả lê ngào đường bán rất đẹp, liền mua cho Tri Vi hai xâu cầm trên tay vừa đi vừa ăn.
Tri Vi ăn kẹo hồ lô, bước chân không tự chủ chậm lại.

Sau khoảng một khắc, các nàng nhìn thấy rất đông người tụ tập trước cửa một hiệu sách.

Cảnh tượng này hiếm khi xảy ra khiến người ta tò mò.
Tri Vi loáng thoáng có loại dự cảm, bên này chắc đã xảy ra chuyện gì, vả lại có liên quan đến cuộc thi tuyển dụng Tiên ban lần này.
Đường Doanh vỗ nhẹ bả vai Tri Vi: "Đi, đi xem một chút.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Trực giác Tri Vi không sai, chuyện nổi bất nhất trấn nhỏ hôm nay chính là việc Tiên ban tuyển người.

Đám người này tập trung trước hiệu sách là nhằm vào mấy quyển sách ôn thi Tiên ban.
Là sinh viên đại học A, Tri Vi trước đây cũng từng ghi danh vào mấy lò luyện thi.

Không ngờ sang kiếp khác vẫn có thể nhìn thấy mấy lò luyện thi này, thật sự làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Mẹ nàng sinh ra trong một gia đình thư hương, rất có hứng thú với việc đăng ký lớp học.

Tri Vi từ bảy tuổi đã bắt đầu vào học đường, mấy năm nay vẫn luôn đi theo tiên sư chuyên nghiệp học tập.

Nhưng phần lớn người trong trấn nhỏ không đầu tư cho con cái học hành như nhà Tri Vi, phần lớn thà rằng sử dụng linh thạch vào việc khác cũng không cho con đi học thêm.
Những tán tiên bọn họ thứ không thiếu nhất chính là thời gian, tiên sư dạy những đạo pháp và công pháp không có gì đặc biệt.

Các phụ huynh đều là người từng trải, hoàn toàn có thể tiết kiệm chút tiền này, ở nhà tự mình dạy.
Tri Vi mới mười mấy tuổi, còn có rất nhiều thứ cần học tập, cha mẹ Lục gia dư sức dạy nàng những thứ này.

Nhưng Đường Doanh luôn cảm thấy tiên sư chuyên nghiệp dạy học sẽ tốt hơn một chút, cho nên nhất quyết đưa nàng đến học đường học tập.
Lớp huấn luyện đặc biệt lần này là do một tiên sư họ Đào tổ chức, vị tiên sư kia cũng từng trải qua ba lần thi.

Trong đó hai lần đều qua phần thi văn, nhưng đều bại trận ở vòng thi trận pháp thứ hai, không thể thành công tiến vào Tiên ban luôn là điều tiếc nuối lâu dài của hắn.
Đường Doanh thấy tiên sư có tư lịch này, lại nhìn thấy quảng cáo trên bảng chiêu sinh có nói nữ tiên quân Sở Âm duy nhất thi đậu Tiên ban trong trấn cũng từng học ở đây thì lập tức báo danh cho Tri Vi.
Tri Vi nhìn mấy trăm linh thạch đã mất kia vô cùng đau lòng, Đường Doanh lại hồn nhiên không biết còn kéo tay Tri Vi hưng phấn nói: "Khóa học của Đào tiên sư thật sự rất hiếm có, chỉ lúc thi mới chiêu sinh ở học đường, đi học cũng không thiệt cho con đâu.”
Thấy vẻ mặt Tri Vi có chút phức tạp, Đường Doanh dịu dàng trấn an: "Lúc này con không muốn báo danh thi cũng chẳng sao, cứ đi học trước đã, sau này sẽ có chỗ cần dùng.”
Lời này giống hệt như lời mẹ kiếp trước bảo nàng cố gắng học hành vào năm hai đại học để còn thi nghiên cứu sinh.
Tri Vi lặng lẽ thở dài.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Vốn tưởng rằng làm thần tiên là có thể tự do tự tại không chịu ép buộc.

Ai ngờ vừa trưởng thành đã bị cha mẹ thúc giục thi biên chế, cuộc sống thần tiên này chẳng khác gì cuộc sống kiếp trước của nàng là bao.
Sau khi pháp hội kết thúc, Lục Tiêu liền cùng mấy vị đạo hữu có quan hệ gần gũi trở về.

Khi mẹ con Tri Vi ghi danh lớp học xong về nhà, Lục Tiêu đã chờ sẵn trước cửa.
Đường Doanh nói với Lục Tiêu chuyện ghi danh lớp học cho Tri Vi.


Tri Vi đang chuẩn bị đi làm bài tập tiên sinh giao cho, nghe nói như thế không khỏi hỏi rằng chương trình học hiện tại của nàng thì phải làm sao đây.
Dù sao nàng chỉ có một mình, không thể phân thân học hai lớp một lúc.
“Việc này không khó." Đường Doanh nói: “Tiên sư của con là người thấu tình đạt lý nhất, đến lúc đó sẽ cho con dừng chương trình học một thời gian, chờ sau khi con thi xong lại đi học bổ sung cũng không muộn.”
Tri Vi nhíu mày.
Kiếp trước nàng từng đăng ký lớp yoga dưới tầng, lúc ấy bởi vì phải đi nơi khác làm việc muốn dời lịch học đến năm sau nhưng đâu có được.
Bây giờ mẹ nàng lại nói cứ thi xong về học tiếp vô cùng tự nhiên, chẳng biết sao lại khiến lòng nàng nao nao.
Tri Vi thở dài nói: "Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.”
Lúc này cha nàng rõ ràng đang đứng cùng một chiến tuyến với mẹ nàng: "Vậy ngày mai cha đi tìm tiên sư con nói một tiếng.”

Bình thường muốn ông mở cửa tiệm phải đợi đến khi mặt trời lên cao.

Nhưng đến phiên việc học của Tri Vi lại rất sốt sắng, ngày hôm sau khi Tri Vi vừa tỉnh lại đã được mẹ báo cho biết rằng cha đã đi từ sớm đến học đường nói chuyện với tiên sư.
Bữa sáng hôm nay phong phú đến mức dọa người, mẹ nàng nấu năm, sáu món cá rất đa dạng.
Đường Doanh cười híp mắt nhìn Tri Vi, vừa múc cháo cá thái lát cho nàng vừa giải thích: "Khi mẹ còn ở phàm gian từng nghe bà ngoại nói, ăn cá bổ não nhất.

Khi đó anh em của mẹ phải thi công danh, ở nhà chăm chỉ khổ học, các trưởng bối trong nhà mỗi khi dùng bữa đều sắp xếp hoặc hầm hoặc hấp một đuôi cá cho bọn họ ăn.”
Tri Vi không chịu nổi ánh mắt tha thiết của mẹ, ăn xong bữa sáng, mặc quần áo tử tế rồi đến học đường.
Hôm nay thời gian nàng đến trường cũng không sớm hơn ngày xưa, trong lớp chỉ có lác đác mấy học sinh, đang cúi đầu điên cuồng làm bài tập.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Tri Vi bắt lấy một nam sinh tên Bùi Quân dò hỏi: "Sao hôm nay trong lớp ít người vậy?”
Bùi Quân nói: "Lớp chúng ta đã có vài người báo danh tham gia thi tuyển, đều phải ở nhà chuyên tâm chuẩn bị thi.”
Tri Vi hỏi: "Vậy sao anh không đi?”
Bùi Quân có chút ngượng ngùng, vì Tri Vi áp sát thì khuôn mặt bắt đầu đỏ lên: “Lúc trước mẹ ta có tìm người bói cho ta một quẻ, nói rằng năm nay ta không nên đi thi.

Lần này chắc chắn không đậu, nên chờ lần sau.”
Cơ hội khó được, vả lại chỉ có ba lần, lúc này không cần bận rộn vô ích.

Tri Vi bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Thế gian đều gọi thầy bói chuẩn gọi là thần tiên sống, ai mà ngờ rằng đến thần tiên cũng cần thầy bói chứ.
Trong lúc nói chuyện, Tri Vi liền nhìn thấy cha đi cùng tiên sư.
Lục Tiêu vẫn bình thản như trước, mà tiên sư hơi khó chịu, lúc nói chuyện không hề khách sáo: “Tri Vi có thiên phú cực cao, học thêm vài năm nữa rồi thi vào Tiên ban là chuyện thường.

Nhưng cái vị không thể bởi vì đứa nhỏ có vài phần tài năng liền cổ vũ, tuổi còn nhỏ đã báo danh tham gia thi cử.

Lúc này tham gia thi cử có đậu hay không thì rất khó nói, còn dễ làm hao hụt nhuệ khí của đứa nhỏ, tổn hại tinh thần, sợ là mất nhiều hơn được.”

Đối mặt với lời khuyên nhủ tận tình của tiên sư, Lục Tiêu cũng không đồng ý, nhưng cũng không tiện bác bỏ lời tiên sư trước mặt các học sinh, liền qua loa thành khẩn nói: "Tiên sư nói cực kỳ đúng, ta trở về sẽ thương lượng với mẹ Vi Nhi.”
Nhưng một chữ cũng không đề cập tới chuyện ngừng việc xin nghỉ.
Tiên sư thấy khuyên bảo Lục Tiêu không có kết quả, lại chuyển ánh mắt về hướng Tri Vi, lời nói sâu xa: "Sở Âm trước đây cũng là học sinh của ta, ta nghe nói mấy ngày nay con bé trở về, trong nhà không ít người bái phỏng.

Tuy rằng thi vào Thiên Đình đứng hàng Tiên ban rất hấp dẫn, nhưng con học hành tấn tới cũng biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là học hỏi, nhất định không được để mất sơ tâm, vì xúc động nhất thời mà làm chậm trễ việc học.”
Tri Vi cũng không ngờ, ngày thường tiên sư nhìn không thích nói chuyện, đối với ai cũng thản nhiên, rất ít khi nói chuyện gì ngoài việc dạy học.

Lúc này lại lo lắng cho nàng như vậy, nói ra cục diện thực tế, vả lại trong lời nói biểu đạt suy nghĩ vô cùng coi trọng nàng.
Tri Vi nghe lời tiên sư nói xong, nghiêm túc đồng ý.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Chờ bọn họ sau khi ra khỏi cửa, Lục Tiêu sau khi ra khỏi cửa quay đầu đối Tri Vi an ủi nói: "Từ nhỏ con đã thông tuệ, linh thức mở cũng sớm, khác với hài tử đồng lứa.

Con học một năm còn nhanh hơn bọn chúng học hai năm.

Đến lúc đó con nhất định sẽ thi đậu, để bọn họ trông thấy thực lực của Vi Nhi nhà ta.”
Tri Vi cảm thấy cha mơ mộng hão huyền quá, không chỉ chắc chắn nàng sẽ đi thi, còn ngầm khẳng định nàng sẽ thi đậu.
Tri Vi cũng biết kinh tế trong nhà không tính dư dả, phí báo danh lớp huấn luyện đặc biệt tốn nhiều linh thạch như vậy, cũng có thể làm một kiện pháp khí thượng hạng.

Nếu phí học lớp huấn luyện đã nộp xong, vậy cũng chỉ có thể ôm tâm tình đi thử xem.

Địa điểm đi học cách nhà không xa, không cần ngồi xe cũng không cần tọa kỵ, dậy sớm một khắc, đi nhanh một chút là có thể đến.
Lần này có thể báo danh đi thi cũng không nhiều, gần như tất cả người qua trăm tuổi người trên trấn đều đã dùng hết ba lần.

Hơn nữa phí ghi danh thật sự không rẻ, cho nên số người đi học lớp đặc huấn cũng không có bao nhiêu.
Nhưng Tri Vi vẫn gặp được không ít người quen, ví dụ như Đồng Đồng, ví dụ như Vân Châu.
Vân Châu thấy Tri Vi, từ xa chào hỏi nàng: "Vi Vi, ngồi đây đi.”
Tri Vi ngồi xuống cạnh Vân Châu, hỏi nàng: "Lần này chị cũng muốn ghi danh sao?”
Vân Châu nói: "Hiện nay chị mới hai mươi tuổi, dù có đi thi cũng không đậu.

Nhưng mẹ chị nói cứ theo tiên sinh học trước, lần sau đi thi sẽ hữu dụng.

Tri Vi: “...”
Cách nói này giống hệt với suy nghĩ của Đường Doanh.
Nhưng lần sau tổ chức kỳ thi ít nhất cũng phải mười mấy năm sau, thậm chí có thể ba mươi năm sau, lúc đó những gì học được còn nhớ hay đã quên?
Lúc nàng học năm tư đã quên hết kiến thức cấp ba rồi.
Tri Vi tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Trong lúc nói chuyện, Đào tiên sư mang theo tài liệu đi ra.
Tiên sư là một người trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, kỳ thật đã hơn hai trăm tuổi.
Nghe nói năm đó khi ông được một trăm mười lăm tuổi đã qua vòng thi văn, nhưng bởi không am hiểu thấu đáo trận pháp ảo diệu mới thất bại.
Kiếp sống thi cử của ông cũng dừng lại ở đây, nhưng người từng thi văn trên trấn chỉ lác đác mấy người.

Nguyện ý tiếp tục nghiên cứu, viết ra tự liệu học tập thậm chí là dạy học thì càng ít.
Sự cố gắng của tiên sư lúc này đã trở thành tài nguyên khan hiếm, mỗi khi đến lúc thi có thể kiếm được một khoản lớn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Trước khi lên lớp có trợ giảng đến phát sách giáo khoa cho mọi người, mỗi người đều có năm quyển.

Trong đó có ba quyển Tri Vi nhìn thấy trong hiệu sách, hai quyển còn lại không có trong hiệu sách.
Trợ giảng vừa phát sách vừa giới thiệu cho mọi người, ba quyển màu xanh da trời, là mấy quyển sách có danh tiếng tốt nhất trên thị trường.

Quyển sách màu trắng in hoa văn Thải Vân này, là tiên sư đặc biệt viết lý luận tri thức.

Quyển sách màu xanh in hoa văn Tiên Hạc kia, là tập đề thi thử do tiên sư tự mình làm.
Còn một tháng nữa là thi, thời gian học bổ túc có chút vội vàng.


Tiên sư cũng không tự giới thiệu gì cả, những nơi có thể lược bỏ đều đã tiết kiệm, trực tiếp vào trọng tâm.
Sáng nay tiên sư giảng, chính là đề thi năm đó ông ấy thi văn gặp được.
Đề mục đơn giản kể lại quá trình trị thủy của Đại Vũ, cũng chỉ ra rằng: "Trong quá trình trị thủy, người đi trước đều dùng phương thức chặn, còn Đại Vũ thì dùng phương pháp sơ, cuối cùng đạt được thành công, mỹ danh truyền thiên hạ".
Hỏi, trong quá trình xử lý vấn đề hiện thực, ‘sơ’ nhất định tốt hơn ‘chặn’ sao? Hãy đưa ra một ví dụ về lý do.
Tri Vi cảm thấy, đề mục này thoạt nghe có chút giống đề thi công chức dưới phàm gian.
Không hổ là tuyển người vào Tiên ban, đề mục này rất có trình độ.

Có thể khảo nghiệm năng lực tư duy logic và phân tích tư duy xử lý công việc của thí sinh.
Tiên sư cho mọi người hai khắc đồng hồ viết đáp án, sau đó liền bắt đầu phân tích giải đáp.

Tri Vi nghe tiên sư giảng bài, cảm thấy đối phương nói rất có lý.

Không biết có phải do kinh nghiệm giảng dạy nhiều năm hay không, mà nghe qua rất hoàn mỹ, không chê vào đâu được, không tìm thấy bất kỳ điểm trừ nào.
Sau khi giảng giải xong đề mục này, tiên sư lại để cho các nàng xe đề mà ông tự đưa ra.m đến
Đề mục của Tiên sư viết đơn giản đến mức khó hiểu, phiên dịch đại khái chính là:
"Tiên quân ngũ phẩm trong Linh Thư các, vì lời nói không chừng mực mà xúc phạm thiên điều, nhưng năng lực công tác rất cao.

Những đóng góp của y vô cùng to lớn không thể xoá nhoà, phải nên xử lý việc này thế nào? Mối quan hệ giữa ‘tình và ‘pháp trong chuyện ra sao?”
Đề mục này và đề thi thật có sự chênh lệch rất lớn.
Trải qua một buổi sáng không khí học tập chăm chỉ, Đồng Đồng vừa thu dọn sách vở, vừa oán giận Tri Vi: "Nghe xong mấy thứ này ta đau hết cả đầu, cũng không thở nổi, lúc thi ta chẳng thèm đăng ký đâu.

Đợi tan học về sẽ thuyết phục mẹ huỷ lớp, tốn tiền còn chịu tội này, đúng là ông trời không có mắt mà!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Đông Đồng vẻ mặt oán niệm phẩy quạt rời đi.
Vân Châu thở dài nói với Tri Vi: "Ta cũng thấy đau đầu, nhưng may mắn ta có thể thở được lát nữa vẫn còn nghe tiếp được.
Trạng thái của hai cô gái, Tri Vi đều có thể hiểu.
Sau khi thành tiên không sợ sinh lão bệnh tử, thời gian dư dả, đại đa số người cũng không cần vì công danh và tiền bạc mà cố gắng, sẽ trở nên hơi lười nhác thành cá muối.
Cộng thêm việc các nàng mới chỉ hai mươi tuổi, từ trước đến nay đều bị các trưởng bối hơn trăm tuổi xem là đứa trẻ mà nuôi lớn.

Tương đương với tiêu chuẩn học sinh tiểu học kiếp trước của nàng, tuổi nhỏ không chịu nổi sự khổ cực của học hành.
Câu đó nói thế nào nhỉ? Không có áp lực thì không có động lực.
Tri Vi ngồi xuống, lật xem tập đề đã được giải.

Lúc trước cứ ba mươi năm thì thi một lần.

Mấy đề bài trong này ít nhất phải từ ba mươi năm trước, thậm chí còn có cái một, hai trăm năm trước.

Tri Vi đọc đến mức mụ mị cả người.
Sau vài ngày, Đường Doanh nghe nói đứa nhỏ nhà khác đều mệt mỏi nằm sấp, thấy Tri Vi vẫn khỏe mạnh.

Không chỉ sau khi về nhà thần thái sáng láng, còn có thể rút ra thời gian làm đề trước khi ngủ.
Đường Doanh khen ngợi Tri Vi, Tri Vi khiêm tốn khoát tay với mẹ.
Thật ra cũng do có kinh nghiệm cả, trước kia nàng đã từng trải qua kỳ thi tổng thể sơ cấp, trung học cơ sở lên trung học phổ thông trọng điểm, qua cầu độc mộc thi đại học này, còn phải chuẩn bị thi suốt đêm.

Tri Vi tan học cũng không tính là sớm, sau khi trở về ăn cơm xong thì ngồi đọc sách.

Trong quyển sách màu lam có hướng dẫn thi cử tỉ mỉ, xem xong thì nàng đã biết quy trình thi cử ra sao rồi.
Tri Vi đọc hăng say đợi đến lúc hoàn hồn mới phát hiện thời gian lại qua một canh giờ.
Tri Vi đứng lên hoạt động thân thể một chút, chuẩn bị lấy chén ngâm chút nước cẩu kỷ, mới phát hiện cha còn chưa trở về.
Tri Vi cũng biết, cha ngoài việc mở cửa hàng buôn bán thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai mà thôi.
Cho nên dựa vào tính cách của Lục Tiêu, không thể có chuyện vì trong tiệm có việc mà không về nhà.

Dù chuyện có lớn bằng trời, cũng phải đợi đến ngày mai lại nói.
Tri Vi hỏi vì sao lúc này còn chưa thấy cha trở về.
Đường Doanh nói: "Mẹ cũng không biết, trước khi đi cha con đi cũng không nói có chuyện gì đặc biệt, chỉ nói muốn ra ngoài tìm vài vị dược liệu, chắc nát nữa là về ấy mà.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Tri Vi suy nghĩ rồi nói: "Hôm nay sắc trời đã tối, pháp lực của cha cũng chỉ...!như vậy.

Chi bằng chúng ta ra ngoài tìm xem.”
Mẹ nói: "Giờ này rồi, con đừng ra ngoài, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học, mẹ đi một mình là được.”
Tri Vi liếc mắt nhìn cuốn hoàng lịch bên cạnh bàn, nói: "Nguyệt hắc phong cao, nhiều người nhiều trợ thủ, hay là cùng đi đi.”
Hôm nay vốn là một ngày không nên ra ngoài, trên đường phố bên ngoài cũng ít người qua lại.
Tri Vi nói với mẹ: "Hai ngày nay cha luôn nhắc đến chuyện muốn luyện Tẩy Tủy đan, những thứ khác đều đầy đủ, còn thiếu rễ cây đa ngàn năm để nhóm lửa, chúng ta đến rừng cây đa phía bắc núi xem thử.”
Lúc hai người từ cửa thành đi ra, xa xa nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu.
Sở m.

Sở Âm lớn hơn Tri Vi ba mươi tuổi, hai người không chơi cùng nhau, từ nhỏ cũng chẳng gặp gỡ.

Nhưng chỉ nhìn ngoại hình thì đều là thiếu nữ, tuổi tác khó bề phân biệt.
Tri Vi chỉ theo người trên trấn gọi một tiếng Sở gia tỷ tỷ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt.
Nghe nói Tri Vi và mẹ cũng đi tìm Lục phụ, Sở Âm nói, cha mình tìm một chỗ ủ rượu sau núi, chôn hai vò Thanh Kết tửu.

Xế chiều hôm nay đã đi đào, lúc này còn chưa trở về, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, quyết định đi tìm một chút.
Mọi người vừa khéo đi cùng nhau.
Ba người kết bạn đi về phía sau núi, Sở Âm nhớ tới một chuyện, nói với Đường Doanh: "Vừa rồi đã nhờ láng giềng phía đông của chúng ta hỗ trợ.


Thím Lục gia nếu không thì về trước đi, lỡ chú Lục trở về, đến lúc đó báo với chúng ta một tiếng, cũng đỡ phải tìm nhiều hơn.

Ta thấy em gái Lục gia mang theo chuông truyền âm, liên lạc tin tức cũng tiện hơn.”
Chuông truyền âm, tên như ý nghĩa, chính là pháp khí giống như chuông truyền tin tức.
Chức năng của chuông truyền âm có chút giống máy BB kiểu cũ, có thể truyền đi một ít tin tức đơn giản.

Nhưng khoảng cách tiến hóa đến thời đại điện thoại di động thông minh vẫn có chênh lệch rất lớn.
Tri Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cứ làm như thế, mẹ về nhà trước, nếu chuông truyền âm vang lên hai tiếng chính là cha trở về, nếu là ba tiếng chính là bác Sở trở về.”
Sở Âm nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tri Vi một cái.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ cũng rất chu đáo, không chỉ hẹn mẹ tín hiệu chờ cha về, mà còn nhớ đến Sở phụ, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở, cuộc sống không tệ.
Đường Doanh nhìn Sở Âm cười cười: "A Âm không hổ là người vào Tiên ban, suy nghĩ chu toàn.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Lại quay đầu nói với Tri Vi: "Lần này muốn ghi danh vào Tiên ban, vừa khéo trao đổi học tập với A Âm đi, nhờ cậy chị ấy chỉ bảo.”
Sở Âm cười cười: "Thím Lục gia quá khách khí, thím cứ chờ tin tốt của chúng con.”
Sau khi Đường Doanh rời đi, Sở Âm hỏi Tri Vi: "Nghe ý thím Lục, lần này em cũng định báo danh sao?"
Tri Vi nói: "Vốn không muốn, cha mẹ nghĩ cơ hội không nên lãng phí, đặc biệt bảo em đăng ký lớp Đào tiên sư, cho nên đang học thử xem.

Nhưng em tuổi còn nhỏ, chưa chắc đã thi đâu.

Tiên sư trước kia cũng khuyên em không nên thi, lỡ đâu không thi đậu sẽ ảnh hưởng tâm tình trở thành chuyện xấu.”
Sở Âm lại nói: "Kỳ thật cái quan trọng nhất chính là duyên phận và ngộ tính, tuy nói có kinh nghiệm và tuổi tác thì sẽ hơn nhưng chưa chắc.


Em đừng vì chuyện này mà băn khoăn nhiều, hôm nay chúng ta có duyên, chi bằng có gì muốn hỏi em cứ việc hỏi ta là được.”
“Em là người thô kệch, mấy vấn đề em muốn hỏi hơi tầm thường, xin chị đừng cười chê.” Tri Vi cúi đầu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy tiến vào Tiên ban có tốt không? Bình thường mỗi tháng được phát bao nhiêu linh thạch?”
Làm rõ vấn đề tiền lương trước rất quan trọng.
Từ sau khi Sở Âm thi vào Tiên ban, vẫn có rất nhiều người sẽ hỏi thăm cuộc sống của nàng.

Cũng có kẻ nói bóng nói gió, người thật lòng chúc phúc không ít.

Nhưng cũng có rất nhiều người không phục hoặc là cảm thấy nàng không xứng.

Rất ít người chân thật giống như Lục Tri Vi.
Sở Âm càng có hảo cảm với Tri Vi, nàng nghiêm túc đáp lại: "Rất tốt, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn một chút.

Ngoại trừ bổng lộc và trợ cấp ra, các loại pháp hội và huấn luyện cũng đều đối có trợ giúp với tu luyện.
Đặc biệt là thời gian vừa nhậm chức tập trung tham học tu hành, có thể làm cho người mới đạt được sự tăng tiến diện rộng về mặt pháp lực trong thời gian ngắn.

Ngoài ra, mỗi tháng đều đúng hạn phát linh thạch, ngày lễ ngày tết còn có pháp khí."
Tri Vi gật đầu lia lịa, đây chính là cái gọi là phúc lợi cuối năm.
Nhìn Sở Âm trả lời được hết sức chân thành, trong ánh mắt không hề tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, giống như đang cổ vũ nàng tiếp tục hỏi vậy.
Tri Vi suy nghĩ một chút, lại hỏi nàng một ngày phải làm việc bao lâu? Có nơi nào để sống không? Khoảng cách đến nơi làm việc có xa hay không?
Giờ làm việc cũng rất quan trọng, đi lại cũng rất quan trọng.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom