Cập nhật mới

Dịch Đông Xưởng Truyền Kì

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Giết Người


“Sau khi Quách Võ bị bắt vào ngục thì Quách Gia đã có hành động,điều này cũng nằm trong sự suy đoán của Nguỵ Phong.

Tên Quách Bá căn bản không phải là người có thể làm được mấy chuyện như thế này,theo như điều tra của Nguỵ Phong thì tên Quách Bá này tuy bóc lột người dân nhưng hắn là 1 tên ngu ai căn bản không biết làm chuyện gì nên hồn.

Còn tên Quách Phù Sinh-người nhà hắn thì nổi tiếng lương thiện,làm việc với nhiều thương hội lớn nhỏ ở Đại Minh.

Để có thể giết người thì tên Quách Bá và Quách Võ này tuy có liên quan nhưng vẫn không đủ thực lực để ra tay ngược lại Quách Phù Sinh lại có động cơ gây án.

Người nhà của nạn nhân từng có tranh chấp với người của Quách Phù Sinh khi hắn cố gắng mua mẩu ruộng của họ.

Con gái của gia đình này thì ngược lại,cô ta rất tôn sùng Quách Phù Sinh đến nỗi mà cãi lại cha mẹ.

Theo như những chi tiết này thì người dễ gây án nhất là Quách Phù Sinh còn những người khác chỉ là con cờ trong tay hắn ta.

Không cần hắn giữ chức huyện lệnh,quyền hành nằm sẵn trong tay hắn.

Đêm đó đúng như dự đoán của Nguỵ Phong,sát thủ do Quách Gia thuê tới đã giết vào ngục.


Tuy bọn chúng võ công cao cường nhưng đối mặt với thị vệ Đông Xưởng thì vẫn có phần kém hơn.

Rất nhanh đám sát thủ bị thị vệ bắt giữ lại hết,Nguỵ Phong cũng đi từ bên trong ngục ra.

Đám sát thủ này vì không muốn tiết lộ mà có ý định tự sát.

Nguỵ Phong đã lường trước được việc này mà cho người nhét khăn vào mồm của bọn chúng,đồng thời hắn còn đưa người nhà nạn nhân tới.

-Vị thúc thúc này,nếu ngươi muốn con gái ngươi được chết trong sự minh bạch thì nên nói ra sự thật đi.

Người này sau khi Nguỵ Phong nói vậy thì liền nói ra sự thật.

Hoá ra ông ta bị người của Quách Phù Sinh uy hiếp.

Sau khi giết người tên Quách Phù Sinh chỉ còn cách cuối cùng là bắt lấy vợ và người con trai tuổi còn nhỏ của lão ta.

-Nguỵ Phong khi nắm được chứng cứ và nhân chứng thì liền tới Quách Gia bắt người.

Quách Phù Sinh cho người đánh chống lại nhưng không được bao lâu liền bị bắt lại.

Nguỵ Phong cho người trả hỏi thì vụ việc mới được làm rõ.

Tên Quách Phù Sinh vì muốn mẩu ruộng của nhà nạn nhân mà muốn mua lại nhưng với giá thấp nên không được chấp thuận.

Hắn rất bực tức nên đã chú ý tới nạn nhân,vì để không dính vào chuyện này mà hắn quyết định cho cháu của hắn là Quách Võ đi tiếp cận cô ta.

Bản tính đam mê háo sắc đã làm cho hắn nảy sinh ý định xấu với cô ta,sau khi nhắm chuẩn thời cơ hắn đã cưỡng hiếp cô ấy ở bên suối.

Quách Phù Sinh sau khi biết chuyện tới thì liền động thủ giết chết nạn nhân.

Hắn cho người phi tang mọi chứng cứ còn mình thì quay về sắp xếp.

Người nhà nạn nhân biết chắc được chuyện này là do Quách Gia làm mà báo tới quan huyện nhưng tên Quách Bá nghe lời Quách Phù Sinh chỉ điều tra qua rồi trình lên trên.


Quách Phù Sinh liền cho người tới uy hiếp nhà nạn nhân nên mới có chuyện không điều tra được chuyện gì.

Nguỵ Phong liền định tội cho bọn chúng,Quách Phù Sinh giết người,làm nhiều hành vi trái với luật Đại Mình nên bị chém đầu.

Quách Bá 1 người mang áo quan nhưng không làm tròn chức trách,bóc lột người dân nên bị tước áo quan đày tới biên ải.

Quách Võ có hành vi cưỡng hiếp dân lành nên bị phạt 100 gậy đồng thời đày tới biên ải xây dựng thành trì trong 10 năm.

Sau khi Nguỵ Phong ban tội cho bọn chúng thì Quách Phù Sinh không những không biết sợ hay hối cải mà cười lớn rồi nói 1 câu.

-Chuyện mà ta làm đều có liên quan tới các thương hội lớn thậm chí là quan lớn.

Sao ta có thể chết trong tay ngươi được.

-Chết tới nơi rồi còn ngông cuồng.

Nguỵ Phong liền lấy bảo kiếm mà Chu Đế ban cho mà hành quyết Quách Phù Sinh tại chỗ.

Thấy bảo kiếm như thấy Chu Đế.

Sau khi anh em Quách Gia nhận hình phạt thì Nguỵ Phong liền lấy toàn bộ tài sản Quách Gia đem đi quyên góp cho người nghèo nhưng hắn vẫn đưa cho những người vợ và con của Quách Bá,Quách Phù Sinh và Quách Võ mỗi người 1 phần của cải để tiếp tục sống.


-Vụ án đã giải quyết xong,ta sẽ ghi công ngươi 1 phần rồi báo lại cho Chu Đế.

-Đa tạ đại nhân nâng đỡ.

Nói xong Nguỵ Phong liền dẫn thị vệ Đông Xưởng rời đi tới nơi mà Triệu Vân Mộng đang đóng quân.

Ở nơi Triệu Vân Mộng cũng không dễ dàng gì,hải tặc đã lên bờ quấy phá.

Cô ta phải đem quân đi trấn áp bọn chúng ngày đêm.

Trường Tôn bị bọn chúng đánh phá,cướp người cướp của không việc gì là không làm.

Triệu Vân Mộng tuy đánh tan đuổi bọn chúng ra khỏi đất liền nhưng vẫn còn những nơi khác bị quấy nhiễu.

Tri phủ tuy đã phải quân ra giúp đỡ nhưng vẫn chỉ cho có lệ chứ không hề có tác dụng gì vì vậy mà Triệu Vân Mộng rất tức giận,cô nhiêu lần tới phủ muốn gặp nhưng tên tri phủ đều lấy những lý do chính đáng mà từ chối.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Bữa Tiệc


"Ngụy Phong cùng các thị vệ tới Trường Tôn thì thấy khung cảnh thảm khốc ở nơi này.

Rất nhiều xác chết nằm la liệt trên đường,nhà cửa tan hoang không còn gì chỉ còn lại vài người may mắn thoát được trong cuộc chiến nhưng cũng chết vì đói.

-Mau mang đồ ăn chia cho bọn họ.

-Vâng đại nhân.

Ngụy Phong đi thẳng tới doanh trại Triệu Vân Mộng đang đóng quân,rất nhiều binh lính bị thương nghiêm trọng,quân lương cũng hao mòn dần.

Triệu Vân Mộng lúc này đang huấn luyện binh lính,vực dậy tinh thần cho họ.

-Vân Mộng !
-Ngụy Phong,chàng giài quyết vụ án xong rồi à ?
-Đúng vậy,trận chiến thế nào rồi ?
-Tuy quân của chúng ta đánh bại và giết rất nhiều hải tặc nhưng bọn chúng không hề sợ hãi mà vẫn cố lên bờ cướp bóc.

-Ta nghe nói có quan lại âm thầm giúp đỡ bọn chúng,nàng phải cẩn thận.

-Ta biết rồi.


Sau khi nói xong,Ngụy Phong cùng 2 thị vệ đi tới phủ của tri phủ Giang Liên.

Một phủ nha hoàn toàn giản dị không hề to lớn so với các tri phủ ở nơi khác nhưng điều này lại làm cho Ngụy Phong có chút nghi ngờ.

Trời chưa tối mà cửa phủ đã đóng chặt không có người ra vào.

Ngụy Phong tới trước gõ cửa,sau 1 hồi thì mới có người ra mở.

-Ngươi là ai ?
-Ta là Ngụy Phong,phụng lần Chu Đế tới tiếp viện.

Người này nghe thấy vậy liền mở cửa đưa Ngụy Phong vào trong phủ.

Trong phủ,đều được trồng rất nhiều loại cây khác nhau,gia nhân cũng rất ít.

-Đại nhân chờ 1 lát,tiểu nhân sẽ đi bẩm báo với lão gia ngay.

-Được rồi.

Trong phủ nha này,Ngụy Phong cảm giác rất kì lạ trong phủ nha này,một lúc sau thì Tri phủ của Giang Liên đã tới.

-Bái kiến Ngụy đại nhân.

-Trần đại nhân.

-Ngài vạn dặm xa xôi tới nơi này đúng là vất vả quá.

-Ta nghe tin Giang Liên bị hải tặc quấy nhiễu liên tục thì lập tức dẫn quân tới đây.

-Ngụy đại nhân có lòng rồi.

-Ngoài việc dẫn quân tới đây dẹp loạn,ta còn cần xem sổ sách mấy năm nay của Giang Liên,đồng thời cả binh lính nữa.

Trần Hải nghe thấy vậy thì có chút hỗn loạn,hắn ta ta biết binh lực của Giang Liên như thế nào.


-Hôm nay cũng đã muộn rồi,để ngày mai ta sẽ mang tới cho ngài.

-Được thôi.

Hôm ấy ,Trần Hải tổ chức tiệc chiêu đãi Ngụy Phong,Triệu Vân Mộng cũng được mời tới.

Vì kế hoạch của Ngụy Phong mà cô nén lại cơn giận đối với Trần Hải.

Nói là tiệc nhưng lại rất giản dị chỉ có vài món đạm bạc,các quan viên ở Trường Tôn đều tới đầy đủ.

Nhìn bàn tiệc,có thể thấy được sự giản dị của Trần Hải nhưng lại khiến cho Ngụy Phong nghi ngờ nhiều hơn.

Hắn đã cho người điều tra,trong phủ có rất nhiều loại cây quý có giá trên trời,một số loại cây thị vệ Đông Xưởng còn chưa điều tra được là loại nào.

Các quan viên ở Trường Tôn cũng cực kì kín tiếng,trong suốt bữa tiệc không ai nhắc tới chuyện liên quan tới hải tặc hay dân chúng mà chỉ ngồi chăm chú ăn uống.

Theo như điều tra của thị vệ Đông Xưởng thì hầu hết quan viên ở đây đều ở những nơi cách xa biển,quân quan cũng đều ở trong đó nên việc bảo vệ dân chúng khi bị hải tặc tấn công tức thời là chuyện không thể.

-Một đám nhát gan,đến người dân của mình còn không bảo vệ được thì có thể làm gì được ?
-Đại nhân,chúng ta có cần bẩm báo chuyện này cho Chu Đế biết không ?
Ngụy Phong nghe thấy vậy liền viết 1 lá thư gửi cho Chu Đế.

Tình hình quan lại ở Trường Tôn đã mục nát từ lâu không có khả năng bảo vệ dân chúng càng không có khả năng cai trị Trường Tôn.

Ngụy Phong cho người tiếp tục điều tra về tri phủ cử Giang Liên nếu có chứng cứ phạm tội của hắn thì có thể xử trảm ngay lập tức.


Sau khi kết thúc bữa tiệc,Ngụy Phong đi về cùng Triệu Vân Mộng,trên đường về họ nói rất nhiều chuyện về Trường Tôn.

Triệu Vân Mộng ở đây đã lâu nên nắm bât được hầu hết mọi việc đồng thời hiểu được tâm ý của người dân Trường Tôn.

-Theo như ta biết thì Trường Tôn từng là nơi rất giàu có,thương nhân các nơi tới đây mua bán làm ăn rất nhiều nhưng sau khi Trần Hải nắm quyền thì hải tặc bỗng từ đâu mà tới quấy phá rất nhiều khiến cho các thương nhân sợ hãi không chỉ vậy mà chúng cướp bóc toàn bộ những thứ quý giá vì vậy mà Trường Tôn trờ nên nghèo như vậy.

-Chẳng lẽ bọn hải tặc này có liên quan tới Trần Hải ?
-Ta đã cho người điều tra nhiều lần mà không có kết quả nên ta đành đợi chàng tới mà giao phó.

-Việc điều tra cứ để cho ta còn nàng cố gắng bảo vệ dân chúng là được.

Hai vợ chồng Ngụy Phong vừa đi vừa tâm sự với nhau,không nói về việc này mà họ chỉ nói về những điều tốt đẹp.

Đã lâu rồi họ chưa có tâm sự với nhau như vậy.

Ngụy Phong đã cho thị vệ Đông Xưởng đi tới các phủ của quan lại Trường Tôn để giám sát đồng thời phái 10 người giám sát phủ của Trần Hải tuy vậy nhưng vẫn chưa thu được điều gì.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Chứng Cứ


"Mấy ngày sau,Ngụy Phong cho thị vệ đi tuần tra quanh Trường Tôn ngoài mặt để đề phòng hải tặc tấn công bất ngờ nhưng thực chất là điều tra các hành vi đáng ngờ của Trần Hải.

Đúng như Ngụy Phong dự kiến,tất cả những người ở đây đều nói Trần Hải là 1 vị quan liêm khiếp,chưa từng bóc lột của dân chúng thậm chí còn giúp đỡ người dân xây lại nhà cửa.

-Đại nhân,con người Trần Hải này liêm khiết,đáng được coi trọng mà sao ngài muốn tiếp tục điều tra hắn.

-Người liêm khiết quá thường rất đang ngờ,số cây quý trong nhà hắn đủ cho toàn bộ người dân Trường Tôn ăn no trong 1 năm đấy.

-Theo sổ sách thì thuế mà hắn đưa lên triều đình đầy đủ mà không có dấu hiệu tham ô hay thu thêm thuế.

-Sao ngươi không nghĩ được việc hắn thuê cướp biển cướp bóc khắp nơi để thu lợi về.

Tên thị vệ nghe thấy thì liền sững người vì trong tiền lệ của Đại Minh chưa có 1 vụ án nào liên quan tới việc quan lại cấu kết với cướp biển để cướp bóc người dân.

Nếu tội này bị điều tra ra thì sẽ bị tru di tam tộc.

-Đại nhân nghĩ hắn dám làm như vậy sao ?
-Có thể lắm,cho người tiếp tục điều tra và theo dõi hành tung bọn chúng đi.


-Rõ.

Ngụy Phong đích thân tới phủ huyện lệnh Trường Tôn.

Tên huyện lệnh này không xuất hiênh trong ngày mở tiệc của Trần Hải.

Ngụy Phong tới phủ huyện lệnh thì hắn tưởng như mình đã tới nhầm chỗ.

Nơi này hoang tàn tới lạ thường,từ khi Trần Hải đích thân ở đây thì mọi việc ở Trường Tôn đều do hắn quản lí vì vậy mà huyện lệnh không còn quyền hành gì nữa.

Ngụy Phong tới trước cửa thì thấu có người đi ra.

-Vị huynh đệ này cho ta hỏi,huyện lệnh có nhà không ?
Người đi ra này vẻ mặt ngạc nhiên đáp lại.

-Người từ xa đến đúng không ? Huyện lệnh đại nhân đã sớm chuyển nhà rồi.

Ngụy Phong nghe thấy vậy thì rất bất ngờ,huyện lệnh không ở huyện nha thì có thể đi đâu.

Sau khi dò hỏi 1 hồi thì hắn đã biết được nhà của huyện lệnh.

Ngụy Phong cùng vài thị vệ phải ra ngoài ngoại ô mới có thể tìm được nhà của ông ta.

Ngôi nhà đơn sơ,nếu không biết thì không ai biết ngôi nhà này là của 1 vị quan triều đình.

Ngụy Phong tới gõ cửa.

-Có ai ở nhà không ?
Người mở cửa là 1 người trung niên,ông ta có dáng vẻ nho nhã của 1 thư sinh,trên tay còn đang cầm 1 quyển sách.

-Các người là ai ?
-Cho ta hỏi đây có phải là nhà của Mạc huyện lệnh Trường Tôn không ?
-Đúng rồi,người tìm người đó có chuyện gì không ?

-Ta là Ngụy Phong phụng lệnh triều đình tới đây để dẹp loạn cướp biển,ta tới đây là muốn điều tra vài chuyện.

-Các ngươi đi tìm Trần Hải đi,ta không có chuyện gì để nói với các ngươi cả.

Ngụy Phong nghe thấy những lời nói này của Mạc Dạ Sinh thì càng chắc chắn hơn ông ta đang nắm giữ 1 bí mật hay chứng cứ gì đó mà Trần Hải không muốn để lộ ra.

Trần Hải có thể để hắn tiếp tục sống chứng tỏ hắn còn giá trị gì đó đối với ông ta.

-Mạc huyện lệnh,ta thực lòng muốn điều tra Trần Hải,không biết ngài có thể giúp không ?
Mạc Dạ Sinh nghe xong thì có chút lưỡng lự,sau 1 hồi thì cũng cho đám người Ngụy Phong vào nhà.

-Trường Tôn bao năm qua đã bị tên khốn Trần Hải hủy hoại gần hết,những tên tự xưng là hải tặc vào bở cướp bóc thực chất là người của hắn.

-Sao ngài không bẩm báo với triều đình chuyện này ?
-Ta chỉ là 1 huyện lệnh nhỏ nhoi,quyền hạn không đủ sao có thể gửi thư cho triều đình trong tầm mắt của hắn được.

-Ngoài việc cho người cướp bóc như vậy hắn còn tội ác nào không ?
-Đương nhiên là còn.

Vào 1 năm trước,ta từng điều tra ra hắn lợi dụng chức vụ của bản thân buôn bán thuốc súng với người ngoại quốc.

Vì hắn biết được ta điều tra ra được mà ép ta sống ở đây không còn thực quyền.

-Trần Hải không giết ngài rốt cuộc là có nguyên do gì ?

-Ta có trong tay bản đồ mỏ quặng của triều đình ở Trường Tôn.

Vì hắn ham mu.ốn mỏ quặng này mà giấu tin không báo với triều đình nhưng do bản đồ trong tay ta mà mãi không thể thâu tóm được mỏ quặng.

Ngụy Phong tức giận đến cực hạn,hắn biết rằng 3 tội này là 3 tội tày đình chắc chắn bị tru di cửu tộc.

Bây giờ chỉ cần nắm giữ được bằng chứng giao cho Chu Đế là Ngụy Phong có thể áp giải hắn về Kinh ngay.

-Vậy ngài có bằng chứng phạm tội của hắn không ?
-Ta còn nhưng vì an toàn của bản thân mà chưa mang ra giao cho triều đình.

-Ngài có thể tin ta 1 lần,ta sẽ mang bằng chứng cho Chu Đế để áp giải hắn về Kinh.

Mạc Dạ Sinh nghe thấy vậy thì hắn liền biết cơ hội trở mình đã đến rồi nhưng trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi ngờ nếu Ngụy Phong thồng đồng với Trần Hài hủy đi bằng chứng thì hắn chết chắc.

Nhưng trong đầu hắn nảy ra 1 ý nghĩ mà không ngần ngại đưa cho Ngụy Phong.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Tóm Gọn


"Ngụy Phong sau khi nhận được chứng cứ phạm tội của Trần Hải và toàn bộ quan viên ở Trường thì hắn liền gửi 1 lá thư về cho Chu Đế.

Hắn trong người có bảo kiếm có thể trực tiếp xử tử 1 quan viên bất luận phẩm cấp nếu có tội và có chứng cứ.

-Đai nhân,toàn bộ thị vệ đã tập hợp đủ.

-Bao vây toàn bộ phủ của Trần Hải.

-Rõ.

Sau khi lệnh của Ngụy Phong được đưa ra,toàn bộ thị vệ tới bắt toàn bộ người của Trần Hải đi.

Tên Trần Hải định chạy trong đêm nhưng bị binh lính của Triệu Vân Mộng chặn đường vây bắt.

Ngày hôm sau,toàn bộ quan viên có tội đều bị xử tử.

Đám cướp biển vì mất đi người đứng đầu mà bị binh lính của Triệu Vân Mộng vây bât trong cùng ngày.

-Chuyện này cũng lớn quá rồi.

-Đúng vậy,ta nghe nói Chu Đế và các vị đại thần trong triều đều rất chú ý tới việc này.

Trần Hải cũng được bí mật đưa về Kinh Thành rồi.

-Vậy người bị xử tử hôm ấy là ?
-Là 1 tên quan viên có cùng dáng vẻ,cùng có tội nặng như hắn.


-Rốt cuộc hắn có gì mà Chu Đế muốn hắn về Kinh Thành vậy ?
-Chuyện này không liên quan tới ta và nàng,chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ,Chu Đế cho phép bán hết tài sản của những quan viên có tội nặng xử trảm để giúp đỡ cho bách tính Trường Tôn.

Ngụy Phong và Triệu Vân Mộng được quay về Kinh Thành báo cáo nhiệm vụ với Chu Đế.

-Lần này phá được vụ án lớn như vậy,chúng ta phải nghỉ ngơi thật lâu mới được.

-Nàng đúng là 1 con mèo lười.

Sau khi chúng ta báo cáo với Chu Đế xong thì ta và nàng liền nghỉ phép.

Triệu Vân Mộng ấm ức nói.

-Nếu ta lười thì ta không cùng chàng đi làm những nhiệm vụ này đâu.

Ngụy Phong cười lớn,rồi liền thúc ngựa chạy đi.

Vụ án này làm cho Chu Đế mất đi niềm tin với rất nhiều quan viên,làm cho quan viên toàn Kinh Thành phải ngoan ngoãn 1 thời gian.

Chu Đế còn đưa ra lệnh nếu ai có chứng cứ phạm tội của quan viên trong triều có thể đưa tới Đông Xưởng,sau khi chứng thực thì liền nhận được vàng tùy thuộc vào phẩm cấp của quan viên có tội.

Sau khi lệnh này được ban ra thì có rất nhiều quan viên bị buộc tội mà mất chức hoặc bị đày tới biên ải.

Đông Xưởng ngày càng mở rộng trở thành trung tâm của mọi bách tính.

Ngụy Phong còn lập ra nhiều chi nhánh của Đông Xưởng ở nhiều nơi hơn để tiếp nhận vụ án.

Những người đứng đầu chi nhánh đều có trách nhiệm cho riêng mình vì vậy phải chính trực hết mức có thể.

Ngụy Phong cùng Triệu Vân Mộng nghỉ 1 thời gian dài.

Ngày nào bọn họ cũng quấn lấy nhau,Ngụy Phong nghĩ tới nỗi nhớ quê hương của cô mà đưa cô về Triệu Quốc 1 thời gian.

Triệu Quốc trong tay Triệu Vương đã hưng thịnh trở lại,binh lính của Triệu Quốc được huấn luận cũng được coi là hàng ngũ tinh anh.

Triệu Vương có sự giúp đỡ của Đại Minh và Vân Quốc mà trở thành chư hầu lớn mạnh nhất hơn hẳn các chư hầu còn lại.

-Cha,con về rồi.

-Là Mộng nhi sao ? Sao không có tin tức báo Mộng nhi về.

-Là con đã bảo bọn họ giữ kín đấy.

Lâu rồi không gặp,cha càng ngày càng trở nên mập hơn rồi.


-Ta ? Mập sao ?
Triệu Vương liền đảo mắt qua hướng của Ngụy Phong.

-Bái kiến nhạc phụ.

-Mộng nhi có cậu chăm sóc trở nên thục nữ nhiều rồi.

-Nhạc phụ quá khen rồi.

Triệu Vương mở tiệc mời rất nhiều người đến.

Ngụy Phong vì là phò mã nên bị người ta mời rượu liên tục,hắn say đến nỗi không còn phân biệt được ai với ai nữa.

Sau khi có người hộ tống về phủ.

-Ngụy Phong,chàng uống nhiều vậy.

-Nàng cũng phải nghĩ ta chứ.

Tướng công của nàng phải vất vả uống rượu như vậy.

-Vậy cũng tính là vất vả sao ?
-Tính.

Ngụy Phong liền ôm lấy Triệu Vân Mộng lên giường rồi ngủ.

Sáng hôm sau,Triệu Vương đã sai người mang tới canh gà cho Ngụy Phong.

Hắn vì uống quá nhiều mà vẫn chưa thể dậy được.

-Công chúa,Triệu Vương sai tiểu nhân tới đưa canh gà cho phò mã và công chúa.

-Được rồi đưa cho ta.


-Vâng.

Triệu Vân Mộng để canh gà lên bàn rồi liền tới đánh thức Ngụy Phong.

Sau 1 hồi đánh thức bình thường không được thì cô ta đành phải động thủ.

Ngụy Phong chịu vài đòn của Triệu Vân Mộng thì liền tỉnh lại.

-Sao lại đánh ta ?
-Chàng không dậy nên ta đành phải còn làm cách này thôi.

Ngụy Phong không dám nói lại liền tới uống canh gà.

Hắn sau khi uống canh gà thì tỉnh táo lại.

Triệu Vương cho người goii hắn tới là có chút việc cần giao phó.

Ở Triệu Quốc,mỗi vụ án lớn đều do Tư Mã Ty quản lí nhưng gần đây họ nhận được 1 vụ án không thể tìm được lời giải,điều này làm cho Triệu Vương rất đâu đầu.

-Nhạc phụ muốn ta giải quyết vụ án này sao ?
-Đúng vậy,vụ án này làm cho ta đau đầu nhiều ngày nay rồi.

Đến cả Tư Mã Ty do triều đình đích thân tuyển chọn cũng không giải quyết được mà bẩm báo cho ta.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Bế Tắc


"Ngụy Phong xem qua vụ án thì phát hiện ra đây là 1 vụ án rất lớn.

Có người cả gan trộm quốc khố của Triệu Quốc.

Mặc dù Triệu Quốc có hàng ngàn quân lính canh gác quốc khố đồng thời có cả những cao thủ được huấn luyện xuất sắc bởi triều đình nhưng không thể bât được hắn.

Theo ghi chép của Tư Mã Ty sau khi điều tra những người canh gác thì họ đều nói có 1 cơn gió lớn thổi đến làm cho tầm nhìn của họ bị ảnh hưởng xong liền có 1 vụ nổ bên trong quốc khố làm cho tất cả thị vệ giật mình.

Họ vào bên trong quố khố thì đã thấy không còn ai nữa đồng thời mất đi Ấn Thiên Vương.

Ngụy Phong rất ngạc nhiên khi Triệu Quốc bị mất thứ này.

Ấn Thiên Vương là biểu tượng của Triệu Quốc đã có từ xưa,đại diện cho quyền lực chí cao vô thượng ở Triệu Quốc.

Ấn Thiên Vương mất đồng nghĩa với quyền lực của vương gia ở Triệu Quốc mất đi.

Tuy điều này đã bị xoá đi khi Triệu Vương lên ngôi,ông ta đã nắm toàn quyền quân đội và các thế lực trong Triệu Quốc vì vậy mà Ấn Thiên Vương chỉ còn được coi là quốc bảo chứ không đại diện cho quyền lực cao nhất ở Triệu Quốc nữa.

-Nhạc phụ,thủ thuật của bọn trộm này rất cao,nếu ở Đại Minh e rằng cũng mất rất nhiều thời gian mới tra ra được.


-Đến con cũng nói như vậy thì vụ án này khó khắn rồi.

-Nhạc phụ,người cho con tới quốc khố điều tra được không ?
-Vụ án khó như vậy chẳng lẽ con vẫn muốn điều tra à.

Ngụy Phong cười lạnh 1 cái rồi nói.

-Thủ thuật này rất cao nhưng nó lại làm con càng thêm hứng thú với nó.

Triệu Vương thấy vậy thì liền cho người dẫn Ngụy Phong tới quốc khố.

Quốc khố đã được người của Tư Mã Ty tiếp quản,cao thủ canh gác ở đây nhiều như mây.

Không những thế mà Triệu Vương còn phái thêm quân lính tuần tra liên tục ở quanh đó.

-Bẩm cô gia chúng ta đã tới nơi rồi.

Ngụy Phong nhìn mà cảm thán.

Nơi này quả thực rất xứng với cái danh quốc khố,nơi này lớn hơn gấp cả chục lần Ngụy Phủ.

Ở đây cũng có rất nhiều bẫy nhưng điều kì lạ là hôm ấy tất cả bẫy ở đây đều bị phá hỏng không rõ nguyên do.

-Bẩm cô gia,kia là người đứng đầu Tư Mã Ty tên Thẩm Tư Lục.

Tạ Vân nhìn về phía ấy thì mới biết rằng người đứng đầu Tư Mã Ty lại là 1 người con gái.

Nhìn cô ấy có thân hình rất săn chắc.

-Thẩm đại nhân,vị này là cô gia của Triệu Quốc được Triệu Vương giao phó cho vụ án này.

-Ta là Ngụy Phong mong Thẩm đại nhân chiếu cố.

-Thì ra là cô gia,danh tiếng của ngài vang khắp Triệu Quốc,không ai là không biết.

Ta không ngờ vương gia lại phái ngài tới đây.


Thẩm Tư Lục dẫn Ngụy Phong vào quốc khố xem thử.

Sau khi quan sát 1 hồi thì hân thấy ở đây có 1 loại chất lỏng dính trên sàn.

-Đây là gì ?
-Đây là dầu hoả,theo như điều tra thì rất có khả năng hung thủ xử dụng thứ này để dẫn lửa từ xa làm nổ quốc khố.

Ngụy Phong nhìn dầu hoả mỗi nơi có 1 ít không giống như đang dẫn lửa làm nổ mà phóng hoả đốt quốc khố thì đúng hơn.

Ngụy Phong quan sát thêm rồi ra ngoài quốc khố quan sát địa hình quanh đây.

Quanh quốc khố có 1 khoảng không gian rất lớn cách biệt với những nơi khác.

Nơi này có quân lính đi tuần tra liên tục.

Nếu muốn xâm nhập vào thì rất khó.

Bức tường dày cùng với độ cao ngất ngưỡng thì việc dùng khinh công hay lẻn vào từ bên trên là không thể.

Ngụy Phong nhìn lên sàn của sân bên ngoài quốc khố thì cậu rất bất ngờ.

Không ngờ sẫn ở đây đều được lát bằng gạch Vân Nam.

Loại gạch này được sản xuất ở Vân Nam,1 phủ của Đại Minh.

Sở dĩ loại gạch này nổi tiếng như vậy là do chúng rất cứng cáp.


Loại gạch này cũng được Chu Đế sử dụng ở Hoàng cung,sự cứng cáp của nó có thể chịu được bất kì loại tác động nào mạnh lên trên bề mặt.

Ngụy Phong,hắn ngạc nhiên vậy vì hắn hiểu rất rõ loại gạch này,tuy nó rất cứng cáp nhưng nó có 1 nhược điểm chí mạng là khi có mưa,loại gạch này rất dễ bị ăn mòn.

Ở Đại Minh chỉ có những nơi ít mưa mới sử dụng được nếu mưa quá nhiều hoặc lượng nước dồn vào gạch quá nhiều thì nó sẽ bị ăn mong từ từ đến khi không còn hình dạng của 1 viên gạch.

-Thẩm đại nhân,cô cho người đi điều tra xem có viên gạch nào ở quanh quốc khố khác so với những viên còn lại hay không ?
Thẩm Tư Lục liền cho người đi điều tra thử xem.

Nhưng căn bản không có viên gạch nào là khác lạ cả,toàn bộ như nhau hết.

Ngụy Phong biết thì rất nghi ngờ mà tự mình đi kiểm tra,đến hắn cũng không phát hiện ra viên gạch nào đáng nghi.

Suy đoán của hắn coi như bị hủy bỏ,hắn liền nhìn toà quốc khố 1 lần rồi hiểu ra vấn đề.

Quanh sân quốc khố không có dấu hiệu bất thường nhưng ở bên dưới thì không chắc là như vậy.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Kế Hoạch


"Ngụy Phong nói với Thẩm Tư Lục điều này,cô ta liền cho người vào trong quốc khố lật sàn lên xem thử.

Sau khi kiểm tra 1 hồi quả thực có vài chỗ khác lạ.

Sau khi điều này được giải đáp,Thẩm Tư Lục cho người đào xuống.

Phía dưới là 1 khoảng không gian đen tối căn bản không có chút ánh sáng nào lọt vào.

-Thả 1 cây đuốc xuống cho ta.

-Vâng đại nhân.

Thẩm Tư Lục vừa nói xong thì Ngụy Phong liền ngăn lại.

-Thứ mà bọn chúng dùng để đốt phá bảo khố là dầu,vì vậy bên dưới rất có thể vẫn còn dầu.

Nếu ném đuốc xuống,rất có thể sẽ bị cháy lớn.

Thẩm Tư Lục và những người ở đó đều căng thẳng,họ liền quăng 1 sợi dây xuống,từng người từng người cầm chắc cây đuốc mà đi xuống.

Khoảng không gian này rất hẹp vì vậy mà chỉ có vài người đi xuống bao gồm có Ngụy Phong.

Đúng như hắn suy đoán,bên dưới vẫn còn 2 thùng dầu.


Sau khi sử dụng đuốc thì họ thấy không gian này đã được bịt kín,ngoài dầu ra thì căn bản không còn gì.

Ngụy Phong cầm 1 nắm đất lên sờ thì biết đây là đất được đào lên vào lấp lại không lâu.

Đất vẫn còn mới và thấm nước.

-Ở đây có gần sông hay hồ nào không ?
Đám người Thẩm Tư Lục nghĩ 1 hồi thì nhớ ra.

-Gần đây đúng là có 1 con sông nhỏ.

Ngoài nó thì không còn con sông hay hồ nào quanh đây cả.

Ngụy Phong nhờ Thẩm Tư Lục cho người dẫn mình tới.

Con sông này được đặt tên là Liên Tử,sông không qua lớn và nước chạy không quá mạnh nên có rất nhiều người tới đây để câu cá.

Ngụy Phong ghé vào tai của hộ vệ,bảo hắn đi hỏi những người thường xuyên câu cá ở đây xem thử gần đây có chuyện gì lạ xảy ra không.

Ngụy Phong nhìn lại khoảng cách từ sông Liên Tử tới quốc khố đồng thời hắn còn tìm phương hướng từ quốc khố tới đây.

Hộ vệ hỏi những người xung quanh đó 1 hồi thì có phát hiện mới.

Họ nói gần đây sông Liên Tử có váng dầu nổi lên,họ chỉ nghĩ đơn thuần là có người làm đổ dầu xuống nên không để ý với lượng váng dầu rất ít.

Ngụy Phong đi dọc theo con sông,hắn thấy vẫn còn 1 chút ít váng dầu nổi trên mặt nước,điều này càng khẳng định suy nghĩ của hắn hơn.

-Mau quay về.

-Vâng.

Ngụy Phong quay về quốc khố liền bắt đầu đo khoảng cách và phương hướng.

Sau khi tính toán xong,Thẩm Tư Lục liền cho người theo hướng đó mà đào.

Trong quá trình đào,những người thực hiện đều thấy đất ở đây quá dễ đào,chỉ mất 1 ngày là có thể đào tới nơi.

Sau vài canh giừo đào thì họ bị 1 thứ gì đó cản lại,Ngụy Phong xuống xem thử thì phát hiện đây là đá Đà Khúc từ Đại Minh.

Loại đá này luôn dùng để dựng thành,chúng rất cứng rắn khác với các loại đá khác,chúng không bị ăn mòn theo thời gian hay bất cứ nhược điểm gì.


-Đây chắc chắn là đá Đà Khúc.

Muốn đào tiếp thì rất tốn thời gian và sức người.

-Vậy chúng ta nên làm gì ?
-Nếu đào ở dưới không được vậy chúng ta đều từ bên trên,ta xem thử thứ mà chúng muốn giấu đi là gì ?
Ngụy Phong huy động rất nhiều người bât đầu đào,lần đầu tiên trong quốc khố của Triệu Quốc lại có người hiên ngang đào như vậy nhưng vì để giải quyết vụ án mà các vị thân cận của Triệu Vương không dám nói lời nào.

Triệu Vân Mộng cũng vì chuyện này mà tới xem thử.

-Ngụy Phong,chàng lật tung quốc khố của cha ta lên mất.

Ngụy Phong ngạc nhiên vì không báo giờ Triệu Vân Mộng tới đây.

Cô ấy cho rằng mình không nên bước vào quốc khố 1 bước vì thân phận đã được gả đi.

-Nàng sao lại tới đây ?
-Chẳng lẽ ta không được tới sao ? Chàng dạo này hay nói lại ta rồi đấy nha.

Nhưngz người ở gần đó nghe thấy đều bật cười.

Triệu Vân Mộng nhìn sang Thẩm Tư Lục rồi liền quở trách Ngụy Phong.

-Chẳng lẽ chàng không muốn ta tới đây vì cô ta sao ? Chàng là đồ bạc tình.

-Sao lại vậy được,chúng ta chỉ đang điều tra án thôi,ta chưa hề làm guyện gì có lỗi với nàng,ta thề đấy.

Triệu Vân Mộng mỉm cười rồi lại nói.

-Thôi được rồi,ta tin chàng.


Vụ án thế nào rồi
-Có vài rắc rối trong vụ án,căn bản không thể tiếp tục điều tra ở bên dưới nữa.

-Huynh muốn trực tiếp đào xuống ?
-Đúng vậy,dù sao chỉ còn cách này.

Muội lần sau đừng tới đây nữa,nguy hiểm lắm.

Tuy rằng bọn chúng đã lấy được đồ của mình nhưng khi ta thấy được 2 thùng dầu giấu ở phía dưới thì ta nghi ngờ bọn chúng còn quay lại.

Khi bọn chúng tấn công vào 1 lần nữa thì nơi đây sẽ lại hỗn loạn,nàng đừng có tới nữa.

-Được rồi,ta sẽ không tới nữa,nhưng hôm nay chàng nhớ về sớm,ta chuẩn bị đồ ăn cho chàng.

Ngụy Phong gật đầu rồi tiếp tục điều tra về quãng đường từ quốc tới sông Liên Tử.

Sau khi đào từ trên xuống,họ phát hiện ở trên đã bị đá Đà Khúc ngăn lại không thể tiếp tục.

Ngụy Phong biết không thể tiếp tục như thế này nên liền nghĩ ra 1 kế.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Lật Màn


"Ngụy Phong vẽ ra 1 bản tạm thời mô tả qua bên trong.

Đá Đà Khúc chắc chắn chỉ được sùng ở bên trên và ở bề ngang còn ở bên dưới cùng bên trong thì vẫn sẽ chỉ là đất nền.

Bởi vì khi dựng đá lên làm trần thì cần có cột dựng thẳng đứng.

Nếu cột dựng ở trên nền đất bình thường thì mới có thể giữ chắc được,nếu lát nền ở đó bằng đá Đà Khúc thì chỉ cần 1 canh giờ chúng sẽ gãy ngay do đá Đà Khung rất trơn,nhẵn.

-Chúng ta đào thẳng xuống dưới,rồi đào lên vị trí mà ta đánh dấu đó.

Sau khi giao phó cho Thẩm Tư Lục xong thì hắn liền quay về phủ.

Đúng như Triệu Vân Mộng nói,ở nhà đồ ăn đã bày sẵn trên bàn đợi hắn.

-Chàng sao về muộn như vậy.

-Kế hoạch trục trặc nên ta phải thay đổi khiến bây giờ mới có thể về được.

Triệu Vân Mộng nhìn Ngụy Phong với vẻ mặt lo lắng rồi liền nói.

-Chàng đừng có quá sức,chàng phải nghỉ ngơi cho tốt.


-Nàng yên tâm,ta biết sức khoẻ của mình.

Vì thời gian dài ở dưới lòng đất làm cho sức khoẻ của hắn bị ảnh hưởng đáng kể.

Ngụy Phong từ khi nhận chức chưa bao giờ phải xuống nơi như vậy nên khó lòng tiếp nhận được.

Trong buổi tối ấy,2 người ngồi ăn với nhau rất vui vẻ,bao nhiêu căng thẳng của Ngụy Phong đều tan biến.

Ngày hôm sau,Ngụy Phong phải tới quốc khố từ rất sớm.

Theo chỉ dẫn của Ngụy Phong bọn họ đã đào gần tới nơi.

-Tình hình thế nào rồi ?
-Cô gia,đã gần tới chỗ đó rồi,trong quá trình đào không hề gặp bất cứ trở ngại nào.

-Quốc khố của Triệu Quốc mà bọn chúng có thể xây dựng lên 1 nơi như vậy thì chắc chắn có thế lực rất lớn che mắt.

-Nếu muốn vận chuyển đá xuống nơi như vậy,e rằng phải mất nhiều năm mới có thể xây xong.

Ngụy Phong nghĩ 1 hồi rồi nói.

-Nếu có người lợi dụng việc tư rồi lén lút xây dựng thì sao ?
Thẩm Tư Lục nghĩ 1 hồi mới nhớ ra.

-Vào 1 năm trước,ở bên ngoài quốc khố 5 dặm đã xây dựng bảo tháp của Triệu Quốc,kì lạ rằng bảo tháp này xây dựng chỉ tốn khoảng vài tháng mà quá trình xây dựng lại mất tới gần 1 năm mới xong.

-Bảo tháp này đặt ở đâu ?
Thẩm Tư Lục chỉ tay về phía bảo tháp.

Nơi này là nơi lưu trữ tài liệu quan trọng của triều đình Triệu Quốc,vì để bảo vệ an toàn hơn mà Triệu Vương quyết định xây nó ở đây.

Người nhận trách nhiệm xây dựng bảo tháp là tướng quân trấn thủ vùng Đông An- Cố Tô Mộc.

-Cố tướng quân ? Ta từng nghe nói ông ta lập công lớn ở Đông An nên được Triệu Vương phong cho chức Trấn Thủ Tướng.

Ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn trong triều.

-Cho người điều tra ông ta đi.


Đồng thời cô cũng cho điều tra bảo tháp trong âm thầm ,tránh tai mắt của ông ta.

-Vâng cô gia.

Sau khi đào thông với nơi ấy,thì Ngụy Phong cùng vài người vào thăm dò thử.

Bên trong đúng thật đã bị bịt kín bằng đá Đà Khúc,có vẻ những tên này không có ý định quay lại nơi này nhưng bọn chúng cần cất giấu 1 thứ mà không thể mang ra ngoài được.

Sau khi kiểm tra khắp nơi này thì Ngụy Phong phát hiện ra có rất nhiều thuốc nổ bên trong,nhưng thứ hắn thắc mắc là bọn chúng đã bịt kín toàn bộ nơi này bằng đá Đà Khúc thì sao có thể quay lại.

Hắn đi 1 vòng quanh nơi này,gõ vào tường đá vài cái,đúng như hắn nghĩ vẫn còn thông đạo dẫn tới đây.

Hắn tìm quanh 1 lúc thì thấy được 1 nơi có thể vào được.

Bọn chúng đã không xây tường bằng đá ở 1 góc rồi dùng những vại thuốc nổ che kín.

Nếu có người xâm nhập thành công vào đây thì cũng không tìm được gì.

Ngụy Phong chuyển toàn bộ đống thuốc nổ ra mới có thể tìm được,hắn tiếp tục cho người đào qua nơi này.

Sau 1 hồi đào thì họ tìm ra được 1 thông đạo,mấy người liền đi tới điểm cuối của thông đạo,bên trên được lắp 1 chiếc cửa nhỏ có thể chui qua được.

Ngụy Phong mở chiếc cửa đấy ra rồi trèo lên phía trên thì thấy nơi này có rất nhiều loại văn thư khác nhau đồng thời lúc này cũnh có người quát tháo hắn.

-Ngươi là ai ? Dám lén lút vào bảo tháp của Triệu Quốc.


Nghe thấy vậy thì Ngụy Phong sững người,hắn không ngờ rằng việc mình nghi ngờ lại là thật.

Thẩm Tư Lục cũng tới điều tra ở đây.

Nhìn thấy Ngụy Phong ở đây từ lâu thì cô ta cũng đã ngầm hiểu ở đây có liên quan tới vụ án trộm quốc khố.

-Ta là Ngụy Phong,được Triệu Vương giao phó cho điều tra vụ án trộm quốc khố.

Không ngờ thông đạo bên dưới quốc khố lại dẫn tới đây.

Những quan văn ở bảo tháp nghe thấy vậy thì rất bất ngờ.

Bọn họ sợ chuyện này sẽ bị liên lụy đến mình nên rất phối hợp với Ngụy Phong.

Ngụy Phong cũng hiểu bọn chúng đều là người thông minh nên không thể nào có chuyện không phối hợp điều tra.

Nếu không phối hợp thì đông nghĩa với việc có liên quan tới vụ án trộm quốc khố này.

Ngụy Phong không cho phép ai ra khỏi nơi này khi chưa có lệnh của hắn để tránh thông tin lọt ra ngoài.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Giả Tạo


"Sau khi xác định bảo tháp này có liên quan tới vụ án thì Ngụy Phong bắt đầu thu hẹp phạm vi điều tra.

Hắn có suy đoán rằng Cố Tô Mộc chắc chắn có liên quan tới âm mưu này và cũng đã xây dựng lên nơi này trước khi có người vào đây.

Vì nếu khi bảo tháp này được xây dựng xong thì thường có rất nhiều người ở đây chủ yếu là quan văn,họ ở đây nghiên cứu sổ sách cả ngày cả đêm.

Hôm nào cũng sẽ có mười mấy người ở nơi này đọc văn thư.

Vì toàn bộ văn thư ở Triệu Quốc đều ở nơi này.

-Điều tra xem có ai thấy kì lạ ở nơi này khi xảy ra vụ trộm không ?
-Vâng.

Sau khi điều tra toàn bộ những người có mặt ở bảo tháp năm đó thì họ đều nói không hề có động tĩnh gì mà chỉ khi xảy ra đám cháy lớn họ mới chạy ra ngoài.

Theo như suy đoán của Ngụy Phong thì khi họ chạy ra bên ngoài bảo tháp thì bọn trộm đã theo mật đạo mà chạy ra bên ngoài.

Bởi vì khi đám cháy xảy ra toàn bộ người ở bảo tháp đã chạy ra ngoài,trong thời gian này bọn chúng có tới cũng không ai biết.

Quốc khố cháy là 1 việc lớn nhất là đối với những người trong triều đình vậy nên việc họ chạy ra ngoài hết lúc quốc khố cháy là hoàn toàn có khả năng.

-Vậy vụ án này phải giải quyết thế nào đây cô gia ?

-Tạm thời tung ra tin tức,ta đã tìm được nhân chứng ra ngoài.

-Được cô gia.

Sau khi tin tức được công bố ra ngoài,toàn bộ người trong triều kể cả Triệu Vương cũng tưởng là thật mà vui mừng sắp phá được vụ án.

Nhưng ở phủ Cố Gia thì lại ngược lại hoàn toàn.

-Ngươi nói sao ? Chẳng phải ta đã dặn các người dọn dẹp sạch sẽ rồi à.

-Bẩm tướng quân,thuộc hạ cũng không biết rằng lại có người phá hiện ra chúng ta.

Nhưng chưa chắc nhân chứng đã biết chúng ta là ai đâu.

-Ngươi ngu à,đã nói là nhân chứng thì rất có thể hắn đã biết ngươi là người của ai rồi.

Cố Tô Mộc trong lòng như lửa đốt mà đưa ra 1 quyết định khiến hắn phải hối hận.

Hắn phái ba mươi sát thủ tới giết nhân chứng.

Vì để thuận lợi hơn mà hắn còn đích thân tới diện kiến Triệu Vương.

Vì năm nay Đông An hạn hán nghiêm trọng nên hắn muốn lợi dụng việc cứu tế mà đưa sát thủ vào bên trong giết nhân chứng.

Mấy ngày cưỡi ngữa ngựa mà người của hắn đã tới được Kinh thành.

Thẩm Tư Lục đã sắp xếp người theo dõi bọn chúng từ xa.

Tên Cố Tô Mộc này chỉ dẫn vài người vào trong Hoàng cung còn lại hơn ba mươi người lén lút tới nơi khác.

Người của Thẩm Tư Lục rất nhanh đã bám đuôi theo.

-Bẩm Triệu Vương,Cố tướng quân từ Đông An tới muốn diện kiến.

-Cho hắn vào.

Cố Tô Mộc mặc 1 bộ giáp cũ kĩ tới diện kiến Triệu Vương,hắn tới 1 vẻ mặt hốc hác,mệt mỏi.

-Thần Cố Tô Mộc tham kiến vương thượng.

Triệu Vương nhìn hắn cau mày rồi nói.


-Đứng lên đi.

-Tạ ơn vương thượng.

-Đông An cũng không phải mảnh đất nghèo nàn gì mà sao người lại ăn mặc như vậy.

Cố Tố Mộc như biết trước được Triệu Vương hỏi câu này mà liền đáp.

-Bẩm vương thượng,Đông An tuy không nghèo nhưng dân nghèo thì vẫn có,vì để giúp họ có cái ăn cái mặc,thần nguyện lấy ra bổng lộc mà chia sẻ với người dân.

Triệu Vương gật đầu vài cái rồi xem những ghi chép đợt hạn hán này.

Cố Tô Mộc xin triều đình cấp theo lương thực để phát cho người dân.

Nếu theo ghi chép xin cấp lương thực thì Đông An mỗi người có thể nhận được 1 thạch lương thực.

Đông An có 10 vạn bách tính,triều đình phải cấp 10 vạn thạch lương thực mới có thể đủ cho toàn bộ Đông An.

-Nhiều lương thực như vậy,triều đình cần 1 khoảng thời gian mới có thể lấy ra được.

Ngươi cứ quay lại Đông An trấn thủ,ta sẽ đưa tới Đông An sau.

-Bẩm vương thượng,thần nguyện ở lại Kinh Thành chờ hộ tống lương thực về Đông An an toàn.

-Đông An tuy chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn nhưng không thể không có người trấn thủ.

Cố Tô Mộc vì để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà cố gắng xin ở lại.


-Vương thượng yên tâm,thần đã sắp xếp binh lính canh gác như ngày thường với Tri phủ đại nhân vẫn còn ở đó nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

-Được rồi,người ở lại phủ của Cao tướng quân đi.

-Đa tạ vương thượng thành toàn.

Cố Tô Mộc yên tâm mà tới Cao Phủ,người của hắn sắp xếp đã sẵn sàng tới giết nhân chứng.

Ngụy Phong vì để chúng có thể sa bẫy mà cố ý tung tin tức rằng nhân chứng đã được bảo vệ ở Ngụy Phủ.

Trong đêm ba mươi tên sát thủ tấn công vào Ngụy Phủ,Ngụy Phong cùng Thẩm Tư Lục đã phục kích ở đấy sẵn.

Khi nhóm sát thủ thành công lẻn vào thì thị vệ của Thẩm Tư Lục lao ra chặn đánh.

Võ công của nhóm sát thủ này không phải dạng thường,phải hai đến ba người mới có thể giao chiêu mới bọn chúng.

Ngụy Phong cũng tham gia vào đánh,Triệu Vân Mộng đã dẫn 1 đội quân xông tới nhập trận.

Trước quân lính đông đảo thì bọn chúng đều bị giết hoặc bắt lại.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Tóm Gọn


"Sau 1 trận chiến kịch liệt thì nhóm sát thủ bị bắt hết lại.

Ngụy Phong nhanh tay nhét vào miệng của bọn chúng 1 miếng vải và trói hết tay chân lại tránh có tên nào tự sát.

Ngụy Phong cho người áp giải bọn chúng tới nhà lao chờ lệnh.

Hắn tung tin rằng có tên sát thủ sợ chết mà khai ra toàn bộ,hắn chuẩn bị lần theo dấu vết mà bắt kẻ phía sau.

Cố Tô Mộc cũng không phải kẻ ngốc,hắn biết Ngụy Phong tung ra tin này để dụ hắn lộ diện vì căn bản sát thủ của hắn đều được đào tạo cho dù chết cũng không hé răng nửa lời.

-Nguỵ đại nhân,liệu chiêu này có ổn thoả hay không ?
-Yên tâm đi,hắn sẽ mắc bẫy ngay thôi.

Ngụy Phong cho người tìm độc trong miệng của từng tên sát thủ rồi dùng 1 miếng vải quấn lấy toàn bộ lưỡi của bọn chúng.

Sau kho làm xong thì đem đi tra khảo.

Cố Tô Mộc tuy bình tĩnh không mắc bẫy của Ngụy Phong nhưng hắn rất lo lắng vì lần ám sát thất bại này.

Trong đầu hắn vẫn nghĩ rằng nhân chứng còn sống vì vậy việc lộ ra cũng là điều sớm muộn.


Cố Tô Mộc nghĩ chỉ cần hắn quay lại Đông An tập hợp binh mã tạo phản thì mới có cơ hội chuyển mình.

Nhưng nếu hắn quay về Đông An trong đêm thì rất có thể Triệu Vương nghi ngờ mà lập tức cho binh mã đánh tới thì không thể chuẩn bị kịp.

Cách duy nhất cứu sống hắn bây giờ chỉ có ở yên tại Cao Phủ chờ lương thực chuẩn bị xong mà quay về Đông An,tập hợp binh mã tạo phản.

Ngụy Phong trong đầu biết rằng Cố Tô Mộc sẽ không nhận tội,đồng thời hắn cũng sẽ không dính vào bẫy nên Ngụy Phong trực tiếp tới gặp Triệu Vương.

Hắn nói cho Triệu Vương toàn bộ những gì mình điều tra được đồng thời lời khai của nhóm sát thủ.

Triệu Vương nổi giận cho người tới Cao Phủ triệu tập hắn vào cung lấy cớ là đã chuẩn bị xong lương thực,muốn hắn vào cung nhận lương.

Cố Tô Mộc trong đầu chỉ nghĩ tới việc rời khỏi đây nên mừng thầm mà đồng ý đi ngay.

Vào tới Hoàng cung,hân rất bối rồi khi nhóm sát thủ đã quỳ sẵn trong đại điện,Triệu Vương với vẻ mặt tức giận đang chờ hắn.

-Thần bái kiến Vương thượng.

Triệu Vương lườm hắn 1 cái rồi nói.

-Ngươi biết tội chưa ?
Cố Tô Mộc lúc này run cầm cập nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nói.

-Thần không biết mình đã mắc phải tội gì mong Vương thượng minh xét.

-Ngươi dám cho người trộm quốc khố,giết hại nhân chứng.

Vậy mà còn chối không có tội.

Cố Tô Mộc lúc nãy mất hết bình tĩnh mà gào thét.

-Bẩm Vương thượng,thần chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người,nhất định là có người vu oan giá họa cho thần.

Mong Vương thượng minh xét.

Triệu Vương không nói nhiều lời liền cho cho người bắt giam hắn lại chờ ngày chém đầu.

Công bố với toàn dân thiên hạ Triệu Quốc về tội danh của hắn.


Triệu Vương cũng cho người tới Đông An điều tra xem dân chúng thế nào.

Dân chúng ở Đông An giận hận Cố Tô Mộc,hắn không những tăng mức thu thuế,ăn chặn không biết bao nhiêu lương thực mà triều đình cứu tế mà hắn còn bức hại dân lành khiến nhiều gia đình tan vỡ.

Sau khi nhận được tin báo Triệu Vương càng tức giận hơn mà đẩy nhanh ngày hành quyết.

Tất cả các văn võ đại thần đều tới quan sát,Triệu Vương trực tiếp tuyên cáo tội danh của Cố Tô Mộc.

Sau khi hành quyết,Ngụy Phong được Triệu Vương ban cho 1 thanh bảo kiếm,Triệu Tư Lục được thăng làm doanh trưởng đứng đầu 1 quân doanh ở Triệu Quốc.

Những người có công trong vụ án lần này đều được thưởng hậu hĩnh.

Sau khi nhận bảo kiếm xong thì Ngụy Phong liền quay về phủ,mấy ngày nay hắn chưa gặp Triệu Vân Mộng lần nào nên trong lòng có chút nhớ.

Vào bên trong phủ thì Triệu Vân Mộng đã lao tới ôm lấy hắn.

-Chàng đi mấy ngày không về chẳng lẽ quên mất ta rồi sao ?
Ngụy Phong nhìn khuân mặt xinh đẹp của Triệu Vân Mộng thì ôm cô vào lòng rồi nói.

-Ta đi kiếm ngân lượng về nuôi nàng chứ đâu có quên nàng.

Triệu Vân Mộng đỏ mặt mà nói.

-Chàng mà dám quên ta thì ta sẽ cắn chết chàng.

Ôm nhau 1 hồi thì 2 người họ đi vào bên trong phòng mà tâm sự.


Sáng ngày hôm sau 2 người từ biệt Triệu Vương mà quay về Đại Minh.

Những ngày tháng ở Triệu Quốc đã khiến tình cảm hai người càng nồng thắm hơn.

Trong khoảng thời gian Ngụy Phong vắng mặt,Đông Xưởng chất đầy tài liệu ghi chép từ khắp nơi gửi tới khiến cho hắn phải làm việc nhiều ngày mà không về.

Triệu Vân Mộng cũng ở lại Đông Xưởng cùng Ngụy Phong,tuy cô ấy không biết gì nhiều về sổ sách nhưng vẫn muốn giúp Ngụy Phong 1 phần nào đó.

-Ngụy Phong,chàng mau ra ăn đi,gia nhân trong nhà mang đồ ăn tới rồi.

-Nàng ăn trước đi,ta còn 1 vài sổ sách nữa cần giải quyết.

Triệu Vân Mộng nghe thấy vậy thì liền đi tới gần Ngụy Phong,cô ấy bịt mắt hắn lại rồi nói.

-Chàng không ra ăn thì ta sẽ mãi bịt mắt chàng như vậy.

Hắn hết cách,liền ra ngồi ăn cùng Triệu Vân Mộng.

Hai người vừa ăn vừa cười nói làm giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng trong Đông Xưởng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Chuẩn Bị


"Vài ngày sau,Chu Đế phát thiệp mời đi toàn quốc,cho những gia tộc lớn hoặc quan viên chức vị cao tới tham dự sinh thần của Tam công chúa-Chu Hoài Liên.

Tam công chúa học vấn uyên thâm,từng giúp đỡ Chu Đế trong nhiều vana đề chính trị ở Đại Minh vì vậy nàng ta rất được sủng ái.

Ở Ngụy Phủ,Triệu Vân Mộng cũng bận rộn chuẩn bị quà cho tam công chúa.

Vì Ngụy Phong suốt ngày ở Đông Xưởng xử lý sổ sách nên không có thời gian để chuẩn bị quà đàng hoàng cho công chúa được.

Đến tối hắn về tới nhà thì thấy trong phòng mình đầy ắp những đồ mà Triệu Vân Mộng mang về,cô ấy thì đang loay hoay tìm kiếm một thứ gì đó.

-Vân Mộng,nàng đang tìm gì vậy ?
Triệu Vân Mộng giật mình quay lại nói.

-Chàng có thể đừng đi vào 1 cách bất thình lình như vậy được không ? Món đồ mà ta vừa tìm được chuẩn bị cho công chúa rất quý giá nhưng không tìm được.

Ngụy Phong bất lực nói.

-Nàng thấy có ai chuẩn bị quà cho công chúa mà để lộn xộn như vậy chưa ?
Ngụy Phong tuy rất mệt nhưng nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ những đồ vật lại rồi cho người mang xuống cất đi.

Triệu Vân Mộng sau 1 hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được.

Cô ấy không kìm được vui sướng mà nói lớn.


-Đây rồi.

Cảm ơn chàng đã giúp ta sắp xếp đồ đạc.

-Đây là thứ gì ?
-Đây là ngọc trai.

Ngụy Phong bất ngờ nói.

-Ngọc trai có thể lớn như vậy sao ? Ta chưa từng thấy viên ngọc nào lớn như vậy.

-Đương nhiên rồi,ta rất khó khăn mới tìm được nó đấy,để tìm được ta đã cho toàn bộ gia nhân đi tìm và lọc ra.

Ngụy Phong thấy khuân mặt còn dính cát của Triệu Vân Mộng thì không kìm được nỗi xúc động trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng hôn cô ấy 1 cái khiến cô ấy rất bất ngờ nhưng đôi mắt chứa đầy nỗi niềm hạnh phúc mà nhắm lại.

-Nàng vất vả rồi.

Triệu Vân Mộng rất hạnh phúc mà đáp lại.

-Không có gì đâu tướng công của ta.

Ngày hôm sau,Ngụy Phong tiếp tục tới Đông Xưởng chuẩn bị sổ sách,vì sinh thần của công chúa được Chu Đế tổ chức rất lớn nên có rất nhiều người tới tham dự,việc an toàn của Hoàng cung được giao cho Đông Xưởng.

Không những Đông Xưởng mà còn có Cẩm Y Vệ và Cấm vệ quân được tổ chức nghiêm ngặt trong ngày hôm ấy.

Chu Đế còn xây phái thêm người đi tuần tra Hoàng cung đồng thời thêm người bảo vệ ở các cung.

Vì việc này mà Ngụy Phong phải đích thân dẫn thị vệ vào Hoàng cung tổ chức quân lính bảo vệ.

Hắn đi xung quanh Hoàng cung phát hiện ra nơi này có vài lỗ hổng có thể xâm nhập vào vì vậy mà cho thêm người canh gác ở đây.

Mỗi thị vệ và binh lính được trang bị 1 quả pháo,khi có người xâm nhập vào thì việc đầu tiên là bắn pháo lên trời đánh động rồi mới tấn công bọn chúng.

-Bái kiến Ngụy đại nhân.

-Đã bố trí xong người của chúng ta chưa ?
-Đã xong thưa đại nhân,bây giờ cho dù có là con ruồi cũng không thể bay lọt qua.

-Tốt.


Ngụy Phong nhanh chóng hoàn thành xong công việc rồi quay về nhà.

Trong phủ,Ngụy tướng chờ hắn đã lâu để bàn công chuyện.

-Cha à,người cho gọi con có việc gì vậy ?
Ngụy tướng vẻ mặt nghiêm nghị nói.

-Ta vừa nhận được tin báo rằng có vài thế lực phản quốc sẽ hành động vào ngày sinh thần của tam công chúa.

Ngụy Phong vẻ mặt khó hiểu.

-Sao cha lại biết được việc này ?
-Con nghĩ ta là ai ? Ta tuy không quan tâm tới việc triều chính nữa nhưng tình báo của ta ở khắp Đại Minh này đấy.

-Vậy cha có sáng kiến gì không ?
-Bây giờ chúng ta không biết được hành động tiếp theo của chúng nên không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi và tăng cường bảo vệ Hoàng cung.

-Con hiểu rồi.

Trong đêm,Ngụy Phong âm thầm huy động thêm thị vệ tới Hoàng cung đông thời còn báo cho Lạc Vân đem quân tới chi viện nếu cần.

Lạc Vân là doanh trưởng nắm giữ hàng ngàn quân nếu hắn có thể đem quân tới kịp thì thích khách mọc cánh cũng khó thoát.

Ngụy Phong quay về phòng của mình lúc nửa đêm,Triệu Vân Mộng vẫn ngồi cạnh cửa sổ hóng gió mà đợi hắn về.

-Sao nàng vẫn chưa đi ngủ đi ?
-Tướng công của ta làm việc tới nửa đêm mới về,sao ta có ghể đi ngủ sớm được.

Ngụy Phong vẻ mặt có chút mệt mỏi.


-Việc bảo vệ Hoàng cung mà Chu Đế giao cho ta đúng là tốn nhiều công sức.

-Chàng được Chu Đế trọng dụng nên mới được giao phó cho trọng trách như vậy trong những ngày này.

Ngày mai ta sẽ đi cùng chàng.

-Không được,nàng đã chuẩn bị quà cho công chúa vất vả vậy rồi.

Ta sao có thể nhờ cậy nàng việc khác được.

-Chàng yên tâm,mấy ngày ở nhà ta cũng rất chán chi bằng giúp chàng 1 tay.

Ngụy Phong nghe thấy gậy thì đành đồng ý rồi bế Triệu Vân Mộng lên giường.

Ngày hôm sau,Ngụy Phong đưa Triệu Vân Mộng vào cung.

Hai người vừa đi vừa bàn bạc công việc bảo vệ Hoàng cung.

Ngụy Phong khi nghe những ý kiến của Triệu Vân Mộng thì rất bất ngờ.

Những việc mà hắn không nghĩ tới lại được Triệu Vân Mộng nghĩ ra rất tỉ mỉ.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90: Buổi Tiệc


"Mọi thứ đã chuẩn bị xong,chỉ cần chờ ngày diễn ra đại tiệc mà tiến hành.

Tới ngày diễn ra sinh thần của công chúa,Chu Đế cho phép người dân toàn Kinh thành mở tiệc ăn mừng.

Người tới tham dự nhiều vô kể,vì để kiểm chứng thân phận mà Ngụy Phong đã cho nhiều người ở ngoài cửa thành kiểm tra.

Khi phát hiện ra người đó mang thứ gây nguy hại cho buổi tiệc thì liền bắt lại.

Vì Ngụy Phong nhận được thư mời chỉ đích danh hắn nên hắn không thể chủ trì bảo vệ hoàng cung thay vào đó là cấp dưới của hắn.

Ngụy Phong cùng Triệu Vân Mộng vào cung tham dự,hắn gặp rất nhiều người quen tới từ nhiều phủ khác nhau.

Trong buổi tiệc,Ngụy Phong chỉ ngồi 1 chỗ mà thưởng thức rượu còn Triệu Vân Mộng thì đi làm quen với nhiều vị phu nhân trong triều.

Sau 1 canh giờ,thì Chu Đế đi cùng Chu Hoài Liên mới xuất hiện,cùng với đó là hoàng hậu đương triều.

Khi nhìn thấy Chu Đế tất cả đều quỳ xuống,nói lớn.

-Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuê.

Chu Đế gật đầu rồi nói.


-Bình thân.

Khi tất cả đã ngồi lại vị trí ban đầu thì Chu Đế đứng dậy bắt đầu chúc mừng sinh thâng của Chu Hoài Liên,tiếp theo là toàn bộ các vị tới dự bữa tiệc mang quà tới chúc mừng Chu Hoài Liên.

Vì để bảo đảm an toàn cho Chu Đé và hoàng thất thì những người tặng món quà gì sẽ được ghi chép vào văn thư.

Từng người đứng dậy chúc mừng thì công công sẽ đọc món quà mà người đó tặng.

Đến lượt Ngụy Phong và Triệu Vân Mộng thì Triệu Vân Mộng thay hắn đứng dậy chúc mừng.

Ngụy Phong cũng muốn chúc mừng nhưng vì Triệu Vân Mộng là công chúa của Triệu Quốc được gả tới đây nên đây là cơ hội tốt để cô ấy làm quen với hoàng hậu và công chúa.

Sau khi Triệu Vân Mộng đọc hết lời chúc mừng sinh thần công chúa thì Chu Hoài Liên đột nhiên nói.

-Ngươi là phu nhân của Ngụy Gia sao ?
Triệu Vân Mộng khó hiểu nhưng vẫn nói.

-Là thần thưa công chúa.

-Ngụy Phong,ngươi đâu rồi ?
Ngụy Phong giật mình vì hắn nhớ lại những lần sinh thần khác của Chu Hoài Liên.

Những lần trước đều là do Ngụy Tướng thay Ngụy Gia đến dự còn hắn thì bận bịu ở Đông Xưởng không có thời gian tới.

Ngụy Phong đứng dậy dõng dạc nói.

-Bái kiến công chúa.

-Hồi bé,ngươi và ta đã có ước hẹn trăm năm,những lần sinh thần khác của ta đều là ta chờ ngươi tới để nói lời này nhưng ngươi không những không tới mà còn lấy vợ rồi.

Tất cả các những người tới dự đều sững sờ kể cả Chu Đế,ông ta không hề biết gì về việc này.

Vì hồi xưa Ngụy Tướng chiến công hiển hách nên được Chu Đế mời vào cung nhiều lần liên tục,Ngụy Phong vì muốn vào Hoàng cung mà đi theo.

Hắn vào Chu Hoài Liên thời bé từng có 1 thời chơi cùng nhau,Ngụy Phong thường theo cha mình vào cung là vì Chu Hoài Liên.

Nhưng từ khi hắn bắt đầu theo cha mình rèn luyện thì 2 người đã không còn gặp nhau.


-Công chúa,chuyện hồi nhỏ do chúng ta suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới quyết định như vậy.

Ta đã lấy vợ,công chúa và ta không có duyên.

Chu Hoài Liên nghe xong thì chết tâm,lúc này đột nhiên có tiếng pháo từ phía đông Hoàng cung truyền đến.

Ngụy Phong vội vàng ra ngoài,hắn biết đã có chuyện xảy ra nên đã rất lo lắng.

-Vân Mộng,nàng phải ở yên đây,đừng đi đâu cả.

Triệu Vân Mộng biết đã xảy ra chuyện nên nghe theo Ngụy Phong.

Ngụy Phong vì không muốn tất cả mọi người đều loạn hết cả lên nên đành nói đây là pháo chúc mừng sinh thần công chúa.

Rồi hắn liền lấy cớ ra ngoài,Chu Hoài Liên nhìn vẻ mặt của Ngụy Phong thì biết rằng có chuyện chẳng lành.

Cô ta lén rời bữa tiệc đi theo Ngụy Phong.

Ngụy Phong tập hợp các thị vệ gần đấy lại,rồi bắn pháo đánh động cho quân lính của Lạc Vân bên ngoài thành sẵn sàng vào cung chi viện.

Ngụy Phong dẫn theo người tới phía đông Hoàng cung.

Nơi này đã diễn ra 1 cuộc chiến.

Thị vệ Đông Xưởng tuy có võ công cao nhưng dường như lép vế đối với bọn chúng.

-Bắt hết bọn chúng lại cho ta,kẻ phản kháng giết không nương tay.


Ngụy Phong tuy miệng nói như vậy nhưng hắn biết chỉ có thể giết hết bọn chúng chứ không thể nào bắt sống.

Lúc này Chu Hoài Liên ở 1 phía xa nhìn thấy bọn họ đang đánh nhau thì rất lo lắng.

Vì để giữ vững cục diện mà,Ngụy Phong liền bắn pháo,quân lính từ quân doanh của Lạc Vân bắt đầu chia ra bảo vệ Hoàng cung,chi viện cho Ngụy Phong.

Đã lâu rồi,hắn và Lạc Vân chưa chiến đấu cùng nhau.

-Lạc Vân,ông giữ chân mấy tên này,ta qua bên đó chi viện.

-Được rồi.

Đám thích khách này chỉ có vài chục người,đối đầu với lượng lớn thị vệ và quân lính vẫn là quá sức với bọn chúng nên chẳng bao lâu sau,toàn bộ thích khách bị giết.

Ngụy Phong không may bị 1 tên đâm 1 nhát kiếm vào phần bụng khiến hắn bị thương.

Chu Hoài Liên nhìn thấy vậy thì liền chạy ra,dùng khắn của mình cầm máu cho hắn.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: 91: Cấm Túc


"Sau khi đàn áp thích khách thành công,Ngụy Phong được Chu Hoài Liên đưa đi.

Hắn bị thương nặng phần bụng,may mắn Chu Hoài Liên biết cách cầm máu mới có thể giữ được tính mạng.

Sau khi thông tin thích khách được đàn áp thành công đến tai Chu Đế thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Có 1 thị vệ trong Đông Xưởng báo cho Triệu Vân Mộng rằng Ngụy Phong bị thương nặng khiến cho cô ấy tức tốc rời bữa tiệc tới nơi Ngụy Phong đang chữa thương.

Ở 1 gian phòng trong Hoàng cung,Ngụy Phong được ngự y trong Hoàng cung băng bó vết thương,Chu Hoài Liên đứng bên cạnh với vẻ mặt xót xa.

Triệu Vân Mộng được thị vệ dẫn tới phòng của Ngụy Phong,cô ấy nhìn thấy Ngụy Phong bị thương nặng theo lao đến gần.

-Chàng từng hứa với ta sẽ không để bản thân bị thương nặng mà sao giờ chàng lại thành thế này.

Cô ấy vừa nói vừa khóc như 1 đứa trẻ,Ngụy Phong vừa được băng bó vết thương xong,nhìn Triệu Vân Mộng mà hắn không kìm được ôm lấy cô.

-Ta xin lỗi,lần này do ta quá bất cẩn rồi.

Ta xin lỗi nàng.

Triệu Vân Mộng tiếp tục khóc,Ngụy Phong hắn thì ôm lấy cô không buông.

Chu Hoài Liên đứng 1 bên cũng biết rằng bản thân mình đã không còn cơ hội ngồi trên kiệu hoa,do Ngụy Phong rước về nữa thì liền quay về cùng của mình 1 mình.


Chuyện Ngụy Phong bị thương cũng được Chu Đế biết tới,ông ta phái người tới thăm Ngụy Phong đồng thời đưa cho Ngụy Phong nhiều loại thuốc quý hiếm.

Để không chậm trễ việc điều tra thích khách,thì thị vệ Đông Xưởng tạm thời do Lạc Vân đứng đầu đi điều tra.

Triệu Vân Mộng ngày đêm ở bên Ngụy Phong, chăm sóc hắn ta nên việc ở Đông Xưởng cô ấy cũng mặc kệ không quản.

Ngụy Phong cả ngày trong phòng không thể đi lại cảm thấy toàn cơ thể như bị trói chặt vậy.

Khi Triệu Vân Mộng mang đồ ăn cho Ngụy Phong vào,thấy hắn đang xuống giường thì liền vỗ vào vai hắn rồi nói.

-Chàng định đi đâu vậy hả ?
Ngụy Phong luống cuống trả lời.

-Ta muốn đi vệ sinh 1 chút thôi.

-Vậy sao ?
Ánh mắt của Triệu Vân Mộng sắc bén khiến cho Ngụy Phong sợ run rẩy.

Hắn không còn cách nào đành nói.

-Ta không còn muốn đi vệ sinh nữa.

Ta lên giường nằm vậy.

Triệu Vân Mộng cười hiền từ rồi mang đồ ăn ra giúp Ngụy Phong ăn uống.

Hắn từ đầu tới cuối chỉ cần nằm trên giường rồi ăn uống chứ không phải động vào việc gì.

Ngụy Phong từ miệng của Triệu Vân Mộng biết rằng Lạc Vân đang bận bịu điều tra vụ này trong Hoàng cung.

Thiết nghĩ hắn cũng muốn tham gia nhưng không thể bởi vì Triệu Vân Mộng muốn hắn chỉ thương cho tốt.

Ngụy Phong trong những ngày trị thương ở nhà cũng nhận được 1 vài báo cáo từ Lạc Vân về vụ này.

Trong Hoàng cung không chỉ có ở phía đông mà Lạc Vân hắn còn phát hiện ra ở phía Nam Hoàng cung và trong Ngự Thiện Phòng có dấu vết của thích khách.

Ngụy Phong có điều không hiểu bởi vì ở phía nam, hắn đã cho người canh gác rất cẩn mật.

Nếu có người lạ mặt lẻn vào thì chắc chắn phải có thị vệ phát hiện ra.


Ngụy Phong xem những dấu vết mà thích khách để lại thì có phần hoảng hốt.

Những chữ mà thích khách để lại có ghi " Phục Triều Diệt Minh".

Những chữ này đã đủ để biết rằng bọn chúng là người của triều trước.

Ngụy Phong biết việc này liên quan tới cơ mật của Đại Minh thì liền muốn vào cung gặp Chu Đế.

Chu Đế bên này cũng rất tức giận,ông ta không thể tin được rằng dư nghiệt của triều đại trước vẫn còn lại gây ra chuyện lớn như vậy.

-Người đâu ?
-Có thần.

-Ngươi mau có người đi tới Ngụy Phủ,thúc giục Ngụy Phong mau điều tra vụ án này cho ta.

-Thần tuân lệnh.

Ngụy Phong vì muốn vào cung yết kiến Chu Đế mà thuyết phục Triệu Vân Mộng liên hồi.

-Nàng cho ta vào cung yết kiến Chu Đế 1 buổi thôi được không ?
-Không được,chàng chưa khỏi hẳn nếu như đi bên ngoài xảy ra vấn đế gì thì ai có thể chịu trách nhiệm đây.

Ngụy Phong vừa ngồi ôm lấy Triệu Vân Mông,vừa nói.

-Mộng nhi,chẳng lẽ nàng không muốn tìm ra kẻ đã làm ta thành thế này sao ?
Triệu Vân Mộng đỏ mặt nhưng vẫn cương quyết.

-Tìm thì đương nhiên phải tìm rồi nhưng ta sẽ tìm hắn thay chàng.


Tên khốn dám làm tướng công của ta bị thương thì không sống được lâu đâu ?
-Mộng nhi,nàng thấy đấy.

Tuy nàng võ nghệ cao cường,nhưng vấn đế tìm ra hung thủ vẫn phải là để những người như ta nếu không thì rất lâu mới có thể tìm được.

Triệu Vân Mộng nghe xong lời của Ngụy Phong thấy cũng có lý thì liền ngẫm nghĩ.

Ngụy Phong hắn một bên cười mỉm.

Lúc này có gười từ trong Hoàng cung tới triệu Ngụy Phong vào cung.

Hắn được đà thì liền đi ngay nhưng Triệu Vân Mộng cũng muốn đi theo.

Hắn đành phải đưa cô theo,thế là hai người cùng nhau vào cung.

Sau vụ việc hôm đó,trong Hoàng cung đã tăng cường bảo vệ thêm.

Chu Đế còn muốn đem thêm binh lính vào cung vị sự an toàn của những người trong cung.

Ngụy Phong hắn cũng rất muốn tìm ra thủ phạm để cho hắn 1 kiếm.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: 92: Ủy Thác


"Ngụy Phong tới chỗ của Chu Đế 1 mình còn Triệu Vân Mộng thì được thái giám dẫn đi dạo quanh Hoàng cung.

Khi nhìn thấy Chu Đế,Ngụy Phong cảm nhận được sát khí bừng bừng từ ông ta,dù gì cũng là mặt mũi của cả Đại Minh vậy mà bị người khác viết bậy bạ lên như vậy.

-Ngụy Phong,việc này trẫm giao cho khanh.

Nhất định phải bắt hung thủ về quy án.

-Thần tuân lệnh.

Ngụy Phong có được quyền hành điều tra vụ án thì liền tới nơi có dấu vết của thích khách trong cung điều tra.

Hắn tra ra những thị vệ nào đã được bổ nhiệm canh gác ở nơi này.

Thích khách muốn viết lên trên tường dòng chữ này thì ít nhất cũng phải tốn thời gian đến hai canh giờ.

Trong khoảng thời gian đó thì thị vệ canh gác lại không phát hiện ra,thì đó là 1 điều rất vô lý.

Ngụy Phong cho người về Đông Xưởng đem sổ sách nhiệm vụ ngày hôm ấy tới.

Hắn chỉ cần tìm ra người đã canh gác ở đây thì liền phát hiện ra được manh mối phá án.

Nhưng không ngờ có 1 chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Từ đằng xa,thị vệ mà Ngụy Phong phái tới Đông Xưởng lấy sổ sách đang hớt hải chạy tới chỗ hắn.


-Bẩm đại nhân,chuyện lớn rồi.

Sổ sách nhiệm vụ ngày hôm ấy đã biến mất không dấu vết rồi ạ.

-Cái gì ?
Ngụy Phong tức giận đùng đùng,mặc cơ thể còn bị thương mà phi ngựa tới Đông Xưởng.

Đông Xưởng là nơi mà canh gác nghiêm ngặt.

Có hàng trăm thị vệ canh gác luân phiên nhau,ngoài ra còn có vài trăm người tuần tra Đông Xưởng mỗi đêm.

Khi tới Đông Xưởng,Ngụy Phong lao tới phòng để sổ sách nhiệm vụ.

Tất cả đều bị lật tung lên,không còn sổ sách nhiệm vụ ngày hôm ấy nữa.

Hắn tức giận quát lớn.

-Ta mới nghỉ mấy ngày mà các ngươi đã để nơi này thành chỗ cho lũ trộm vào ra dễ dàng rồi à.

Ngụy Phong dù tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh cho người điều tra.

Tuy đã mất sổ sách nhiệm vụ nhưng hắn biết chắc chắn chuyện này liên quan tới những thị vệ đó.

Điều đó làm cho hắn có suy nghĩ rằng Đông Xưởng có nội gián từ bên ngoài cài vào.

Vì để tìm ra nội gián trong Đông Xưởng mà Ngụy Phong đưa ra quyết định liều lĩnh.

Hắn phát lệnh cho toàn bộ thị vệ,nếu có thể tìm được nội gián hoặc ai khả nghi thì liền báo cáo.

Nếu tìm được nội gián sẽ được thưởng năm vạn lượng bạc,tìm được kẻ khả nghi sau khi xác nhận là nội gián thì thưởng ba vạn lượng bạc.

Khi lệnh được phát ra,thị vệ Đông Xưởng,toàn bộ theo dõi lẫn nhau.

Ngụy Phong dùng cách này để có thể tăng cường an toàn cho Đông Xưởng.

Chỉ cần có người nào có hành động khả nghi là hắn liền có thể phát hiện.

Vì chuyện này mà người nào người nấy trong Đông Xưởng không dám làm điều gì quá phép hay trái với quy định.

-Bảm đại nhân,chuyện điều tra thì làm thế nào ?
-Hiện tại nội gián chưa bắt được,chúng ta không thể điều tra được.

,Tạm thời dùng người của Hoàng cung đi.


-Rõ.

À,đại nhân.

-Có chuyện gì ?
-Phu nhân ở bên ngoài Đông Xưởng chờ ngài.

Ngụy Phong nghe thấy vậy thì rất sợ hãi.

Hắn mải nghĩ kế tìm hung thủ,nội gián mà quên mất rằng bản thân đang bị thương.

Triệu Vân Mộng ở bên ngoài cũng rất tức giận,nếu như lúc trước cô ta có thể trực tiếp xông vào nhưng lần này thì lại bị cản lại.

-Tên khốn kiếp,hắn ta biết ta sẽ đến nên đã cho người chặn ta bên ngoài.

Ra ngoài thì ngươi chết với ta.

Ngụy Phong ra ngoài thì đã thấy Triệu Vân Mộng đợi hắn từ lâu.

Hắn biết rằng bản thân sẽ có chuyện ra nên rất lo lắng.

-Mộng nhi,sao nàng lại tới đây ?
Triệu Vân Mộng trong tay đã cầm sẵn thanh kiếm.

-Ngươi còn hỏi sao ? Ngươi dám trốn ta chạy tới đây,có phải ngứa đòn rồi đúng không ?
Ngụy Phong từ trước đến nay chưa từng sợ vụ án khó nào nhưng trước mặt Triệu Vân Mộng,hắn vẫn chỉ như một người nhỏ bé.

Sau hồi khuyên giải của Ngụy Phong thì Triệu Vân Mộng mới đông ý về phủ cùng hắn.

Ngụy Phong về tới phòng của mình thì liền quỳ xuống.

-Mộng nhi,ta sai rồi,nàng tha cho ta có được không ?

-Ngươi biết ta rất lo cho ngươi mà ngươi còn dám cưỡi ngựa tới Đông Xưởng.

-Là ta sai,lần này là do ta quá lỗ mãng quên mất bản thân đang bị thương,hại muội phải lo lắng cho ta rồi.

Triệu Vân Mộng nghe những lời ngọt ngào của Ngụy phong 1 hồi mới hết giận.

Cô ấy nghe về vấn đề mà Ngụy Phong gặp phải rồi liền nói.

-Sao chàng chắc chắn rằng có nội gián bên trong Đông Xưởng ?
Ngụy Phong liền kể cho Triệu Vân Mộng vêc chuyện mất sổ sách và 1 vài nghi vấn.

Cô ấy nghe xong thì lại nói tiếp.

-Sao huynh không tới Tây Xưởng mà nhờ cậy phá án.

-Tây Xưởng ? Muội có điều không biết.

Tây Xưởng và Đông Xưởng không bao giờ nhờ cậy nhau,cũng không ưa gì nhau.

Tên khốn tổng đốc Tây Xưởng từng bị ta đánh bại 1 lần ở đại hội diễn võ nên việc này không thể.

Triệu Vân Mộng nghĩ 1 hồi rồi liền nảy ra ý tưởng.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: 93: Tìm Được


"Triệu Vân Mộng thay mặt Ngụy Phong tới Tây Xưởng 1 chuyến,cô dẫn theo binh lính hơn ngàn tới bao vây Tây Xưởng khiến cho Tây Xưởng 1 con kiến cũng không bò ra được.

Lúc này Tổng Đốc Tây Xưởng-La Đại Thành tức giận lôi đình.

Từ trước đến nay chưa có 1 thế lực nào dám bao vây Tây Xưởng cả.

Hắn liền ra bên ngoài gặp Triệu Vân Mộng.

-Ngụy phu nhân,người làm vậy chẳng phải vi phạm quy tắc Đại Minh sao ?
Cô ta liền cầm 1 bản thánh chỉ do Chu Đế truyền ra đọc lớn.

Trong thánh chỉ có ghi rõ,cho phép quân binh của Triệu Vân Mộng đóng quân xung quanh Tây Xưởng.

Vì Chu Đế biết Đông Xưởng có nội gián,mà ông ta cũng không muốn làm mất lòng Tây Xưởng và Đông Xưởng nên đành ra chỉ như vậy.

Vì binh lính của Triệu Vân Mộng bao vây nơi này nhiều ngày khiến Tây Xưởng không nắm giữ được bất kì thông tin nào bên ngoài,thị vệ điều tra bên ngoài cũng bị chặn đứng.

La Đại Thành hết cách liền ra ngoài thoả hiệp.

-Ngụy phu nhân,không biết người muốn thế nào mới lui binh đây ?

Triệu Vân Mộng bây giờ mới nói ra ý định của mình.

-Chỉ cần Tây Xưởng các ông điều tra rõ ngọn nguồn vụ án xảy ra trong Hoàng cung vừa rồi là được.

La Đại Thành nghe nói đến vụ án này đã được giao cho Đông Xưởng thì quả quyết không đồng ý.

-Muốn ta làm tay sai cho Đông Xưởng sao ? Nằm mơ.

-La đại nhân từ từ hẵng từ chối.

Chúng ta là vì muốn giải quyết vụ án cho Chu Đế nên mới tới đây.

Chu Đế đã đưa lại vụ án này cho Tây Xưởng,đây là cơ hội để các người quật khởi.

La Đại Thành nghĩ 1 lúc rồi đưa ra quyết định giúp đỡ điều tra vụ án.

Triệu Vân Mộng khi đạt được mục đích thì liền rút quân.

Ngụy Phong ở Đông Xưởng cũng rất bận.

Hắn gấp rút điều tra tìm ra nội gián nhưng tốn rất nhiều thời gian vẫn chưa tìm được 1 góc áo của nội gián.

Lúc hắn trong phòng uống trà nghỉ ngơi 1 chút thì có người tới báo tin.

-Bẩm đại nhân,có 1 thị vệ nói rằng hắn phát hiện ra 1 người rất khả nghi.

Ngụy Phong liền triệu tập người thị vệ này tới.

Người này tên là Ôn Phàm.

Hắn làm thị vệ trong Đông Xưởng đã tròn 15 năm rồi nên được coi là kì cựu trong Đông Xưởng.

Khi hắn ta vào trong phòng của Ngụy Phong thì liền nói.

-Bẩm đại nhân,thuộc hạ có nghe qua mệnh lệng của ngài.

Có thật sẽ nhận được năm vạn lượng không ?

-Chỉ cần kẻ đó thật sự là nội gián thì ta sẽ thưởng cho ngươi.

Ôn Phàm liền nói toàn bộ câu chuyện của mình ra.

Có 1 người cùng đội của hắn dạo gần đây có biểu hiện rất kỳ lạ.

Hắn ta tên Trương Thiên Minh,mới tham gia vào Đông Xưởng nửa năm trước.

Hắn là tân binh mà Ôn Phàm nhận dẫn dắt.

Hắn ta lúc trước rất siêng năng làm việc,tuân thủ quy định nhưng dạo gần đây hắn ta luôn trong tình thế lo sợ.

Ôn Phàm còn kể rằng hôm đi tuần,nơi có nhưng chữ viết đó là do đội của họ tuần tra nhưng do Trương Thiên Minh nói rằng có thích khách ở phía nam,thị vệ đã chết hết nên không ai báo tin vì vậy mà Ôn Phàm dẫn toàn đội tới đó.

Phía đông Hoàng cung không còn ai,Trương Thiên Minh có cùng Ôn Phàm đi qua đó nhưng mọi thứ vẫn bình thường.

Nên hắn tưởng rằng Trương Thiên Minh say rượu.

Nhưng bỗng có tín hiệu từ cửa phía Đông,Ôn Phàm hắn tức tốc quay lại thì đã thấy Ngụy Phong cùng 1 đội khác chiến đấu ở đó.

Vì để không phải chịu trách nhiệm của việc này mà Trương Thiên Minh có nói với Ôn Phàm 1 kế là đốt đi cuốn sổ nhiệm vụ thì sẽ không ai biết được đội bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ.

Ôn Phàm lập tức loại bỏ ý kiến này,hắn sẽ tự mình tới nhận lỗi với Nguỵ Phong nhưng vì mấy ngày này Ngụy Phong rấtt tức giận và mệnh lệnh của hắn phát ra khiến cho các thị vệ đều sợ hãi trong lòng không dám nói ra.

-Vậy sao bây giờ ngươi lại tới nói điều này cho ta.


-Bẩm đại nhân vì trong đội chúng ta có người mẹ bị bệnh nặng,cả đội góp lại không tới hai vạn lượng bạc nên không đủ chữa trị.

Nếu có thể tìm ra nội gián thì may ra có tiền chữa trị.

Ngụy Phong suy nghĩ 1 hồi rồi đưa ra quyết định.

Hắn sẽ đưa mẹ của người thị vệ trong đội Ôn Phàm đi chữa trị trước còn tiền thưởng mà Ôn Phàm nhận được sau khi chứng thực được Trương Thiên Minh là nội gián sẽ để sau.

Ngụy Phong cho người tới âm thầm bắt Trương Thiên Minh lại.

Đề phòng trong Đông Xưởng vẫn còn nội gián thì Ngụy Phong sẽ tung ra tin tức,Trương Thiên Minh được phái đi làm nhiệm vụ.

Trong Đông Xưởng vẫn sẽ thắt chặt kỉ cương đồng thời không ai được gửi thư đi mà chưa được đồng ý từ bên trên.

Điều này khiến cho thị vệ Đông Xưởng bị giam lỏng vậy nhưng vì số tiền thưởng này mà không ai phàn nàn 1 lời nào.

Ngụy Phong bắt người này tới nhà lao trong Hoàng cung bắt đầu thẩm vấn,tra rõ thủ phạm.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: 94: Tra Án


“Ngụy Phong cho người thẩm vấn Trương Thiên Minh ngày đêm.

vào ngày đầu thì hắn vẫn cứng miệng tốt ra không biết chuyện gì nhưng vài ngày sau do thủ đoạn của Nguỵ Phong quá nhiều khiến hắn không thể chịu nổi mà khai ra mọi việc.

Hắn được tổ chức phản quốc nhận về từ nhỏ,được huấn luyện để làm thích khách.

Tổ chức này được gọi là Thiên Quỷ,bọn chúng cài Trương Thiên Minh vào Đông Xưởng rồi tiếp tay cho đồng bọn lên vào Hoàng cung.

Sau khi nắm bắt được thông tin,Nguỵ Phong liền báo tin này cho Chu Đế.

Chu Đế biết chuyện thì liền phái quân lính đi dẹp phản loạn.

Vì tổ chức này có rất nhiều phân đà nên việc dẹp phản loạn được kéo dài vài tháng.

Một năm sau,người đứng đầu tổ chức Thiên Quỷ đã bị bắt và hành quyết ngay sau đó.

Sau khi tổ chức Thiên Quỷ bị xử trảm hết thì các nhóm quân phản loạn bị dọa không còn động tĩnh gì trên Trung nguyên.

Chu Đế rất tán thưởng lần điều tra án này của Nguỵ Phong,cũng không bạc đãi La Đại Thành.


Nguỵ Phong vì có công trạng tích lũy từ lâu,nên Chu Đế quyết định phong cho hắn chức vị Hầu Tước làm Nguỵ Thiên Hầu.

Tuy nói Nguỵ Phong được phong hầu nhưng quyền lực thì vẫn chỉ có vậy chứ không nhiều hơn.

Hắn cũng không mảy may đến cái gọi là công trạng mà chỉ quan tâm tới gia đình của mình.

Sau chuyện này Nguỵ Phong đã nghỉ ngơi 1 thời gian dài.

Thương thế của hắn cũng đã hồi phục,Triệu Vân Mộng vì muốn rèn luyện thân thể của mình mà ngày ngày tới thao trường quân đội rèn luyện võ thuật.

Nguỵ Phong ở nhà lâu ngày vì không có chuyện gì làm nên có ý định muốn về quê để thăm vài người bạn cũ.

Quê của Nguỵ Phong ở Trường Thục.

Trường Thục chỉ là 1 phủ nhỏ của Đại Minh,Nguỵ Gia từ đời cụ của Nguỵ Phong mới tới Kinh Thành xây dựng thế lực và quan tước như bây giờ.

Từ đó mà mỗi đời Nguỵ Gia đều có mũ quan trong triều nhưng vì thế mà Nguỵ Gia không ít lần bị nghi ngờ tội mưu phản mãi tới đời Nguỵ Tướng trung thành 1 mực với Chu Đế nên Nguỵ Gia mới thoát khỏi hiềm nghi.

Chu Đế biết nếu trừ khử hết thế lực lớn như Nguỵ Gia thì có tổn thất rất lớn đối với Đại Minh nên không bao giờ trừng phạt quá nặng với Nguỵ Gia.

Đổi lại là sự trung thành của Nguỵ Gia.

Nguỵ Phong từ nhỏ được nuôi lớn ở Trường Thục,mãi lớn lên hắn mới được đón về Kinh Thành nên hắn không bao giờ có hành vi bại hoại mất hết thanh danh như mấy công tử nhà quan kia.

Nguỵ Gia ở Trường Thục cũng không phải là gia tộc lớn gì nhưng quyền hành thì vô biên do có Nguỵ Phủ ở Kinh Thành.

Người đang tiếp quản Nguỵ Gia ở Trường Thục là em trai của Nguỵ Tướng-Nguỵ Hào.

Ông ta có tài quản lý gia tộc tuyệt vời nên nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Nguỵ Tướng.

Nguỵ Phong cũng rất thân với Nguỵ Hào vì được thúc thúc của mình nuôi lớn từ nhỏ nên hắn hiểu thúc thúc mình hơn ai hết.

Nguỵ Phong lần này quay về Trường Thục chỉ đi cùng với vài thị vệ phòng thân còn Triệu Vân Mộng do sắp có đại hội võ do Chu Đế tổ chức ở Kinh Thành nên cô ấy không đi cùng Nguỵ Phong mà điên cuồng tập luyện chuẩn bị thi đấu.

Sau vài ngày đi ngựa,Nguỵ Phong đã tới được Trường Thục thì thấy rất hoài niệm.


Bỗng nhiên thị vệ liền nói 1 câu khiến hắn giặt này mình.

-Bẩm đại nhân,nghe nói toàn bộ Trường Thục đã bị phong tỏa rồi ạ.

-Phong toả ? Vì sao vậy ?
-Bẩm,do Trường Thục năm nay hạn hán mất mùa khiến cho người dân chết đói rất nhiều.

Thúc thúc của ngài đã mở khoá lương cứu tế nhưng không đủ cho toàn phủ khiến những người không nhận được lương thực tức giận mà bao vây toàn bộ phủ không cho ai vào lẫn ra ngoài.

Nguỵ Phong tức giận nói lớn.

-Làm gì có cái lý đó.

Tri phủ Trường Thục hiện tại là ai ?
-Bẩm đại nhân,tri phủ của Trường Thục là Trần Sinh.

Nguỵ Phong nghĩ ngợi 1 hồi rồi nói.

-Người này mới nhận chức sao ? Ta chưa nghe thấy bao giờ.

-Đúng vậy đại nhân,người này là thư sinh đạt được trạng nguyên đầu bảng,làm tri huyện ở Trường Thục vài năm rồi được cân nhắc lên chức tri phủ.

-Một trạng nguyên đầu bảng lại không thể giải quyết được vấn đề này thì đúng là rất đáng trách.

Nguỵ Phong cùng thị vệ cố gắng tìm cách vào bên trong Trường Thục.


Hắn ta dùng tiền mới có thể vào được nơi này.

Bên trong Trường Thục bây giờ cùng không khá hơn là bao.

Điều mà Nguỵ Phong không hiểu là nếu bách tính bao vây 1 phủ mà không bị ngắn cảm bởi quân lính như vậy thì đúng rất là lạ.

Nguỵ Phong liền phái 1 người đi điều tra toàn bộ tình hình của Trường Thục còn mình thì tới Nguỵ Gia thăm thúc thúc.

Hắn tới phủ của Nguỵ Gia.

Toà phủ đơn sơ hồi trước bây giờ trở nên rất hào nhoáng,có vài người đứng canh trước cửa,Nguỵ Phong định đi vào bên trong thì liền bị cản lại.

-Ngươi là ai ? Dám vào đây.

Ngụy Phong liền giơ lệnh bài của mình cho mấy tên đứng canh xem.

Thấy loại lệnh bài cao cấp này bọn hắn cũng không thể hiểu được nó có ý nghĩa gì.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: 95: Thối Nát


“Sau khi nhìn thấy lệnh bài của Nguỵ Phong,bọn chúng vẫn không biết được nó có ý nghĩ gì nên liền quát lớn.

-Một cái lệnh bài vớ vẩn mà dám giơ ra.

Dám đến đây gây chuyện,muốn chết sao ?
Thị vệ đi theo Nguỵ Phong nghe hắn nói những lời hàm hồ như vậy thì rất tức giận.

Hắn liền rút kiếm ra chĩa vào gia nô cánh cửa.

-Chỉ là 1 tên canh cửa mà dám nói như vậy.

Đây là Nguỵ đại nhân của Nguỵ Phủ từ Kinh Thành tới,còn không mở cửa ra.

Hai tên này nghe đến chữ Nguỵ Phủ Kinh Thành thì rất hoảng loạn.

Lúc này quản sự trong phủ-Lục Tông Thụy bước ra,ông ta nhìn thấy Nguỵ Phong thì liền chạy tới bái kiến.

-Đại thiếu gia,người quay về rồi.

Lão gia nhớ ngài lắm đấy.

Hai tên gia nô nghe thấy vậy thì liền đứng bất động.

Bọn chúng đã biết trước kết cục của mình sẽ như thế nào.


Nguỵ Phong được quản gia đưa vào phủ cùng với thị vệ.

Trong phủ có rất nhiều gia nô đang làm việc đi lại rất nhiều,toà phủ cũng được xây dựng thêm,từ 1 toà phủ nhỏ giờ đã thành 1 toà phủ lớn tráng lệ.

Nguỵ Phong khi vừa vào phủ đã hỏi về Nguỵ Hào.

-Thúc thúc của ta có khỏe không ?
Lục Tông Thụy khi nghe thấy như vậy thì sững người,ông ta biết không thể giấu được Nguỵ Phong nên đành nói.

-Lão gia vào đầu năm nay đã đổ bệnh nặng,nằm trên giường đã nhiều tháng rồi.

Mọi việc trong phủ đều do Trương phu nhân và Nguỵ Chiến giải quyết.

Nguỵ Phong nghe tới đây thì hết sức lo lắng cho thúc thúc của mình.

Hắn ta giục Lục Tông Thụy đưa mình tới phòng của Nguỵ Hào.

Khi tới đó,Nguỵ Phong lại bị chặn lại.

-Lục quản gia,lão gia đã ngủ từ sớm rồi.

Ngài có việc gì thì tới bẩm báo với phu nhân đi.

Lục Tông Thụy nhiều năm đi theo Nguỵ Hào,trải qua nhiều lần đổ bệnh của ông ấy thì cho dù bệnh tới liệt giường cũng không đến nỗi ngủ sớm tới như vậy.

Nhưng cửa đã bị chặn không thể vào trong.

-Thúc ta chắc chắn ngủ rồi hay không ?
Gia nô thấy Nguỵ Phong thì không nhận ra nên quát lớn.

-Ngươi là ai ? Ngươi muốn tới thăm lão gì thì cần có sự cho phép của phu nhân hoặc thiếu gia nếu không thì mày cút đi.

Lục Tông Thụy nghe tới đây thì rất tức giận nhưng hắn biết bọn chúng là người của phu nhân nên không dám nói nhiều.

Nguỵ Phong biết ông ta e sợ bị Trương phu nhân kia nhưng hắn thì không.

Nguỵ Phong cho người của mình đánh bắt tên gia nô này rồi đánh 1 trận.

Nguỵ Phong mở cửa,cưỡng chế vào bên trong.

Hắn nhìn thấy thúc của mình ngủ là thật nhưng mùi hương trong phòng lại khiến hắn chú ý đến.

Mùi hương này là của 1 loại hoa có tên gọi là Hồn Mộng.


Có thể làm cho người ngửi mùi hương này ngủ đi chốc lát,nhưng làm tổn hại rất nhiều đến cơ thể.

Loài hoa này được Đại Minh cất giữ trong kho rất nhiều dùng để làm thuốc phục vụ cho chiến sự.

Nguỵ Phong rất tức giận,hắn liền bảo Lục Tông Thụy đi bắt Trương phu nhân và tên thiếu gia kia tới để tra hỏi.

Nguỵ Phong ngồi trên ghế gia chủ ở Nguỵ Gia đợi 2 người tới,hắn cũng lệnh cho thị vệ gửi thư về Kinh Thành triệu tập thị vệ Đông Xưởng tới.

Từ sau vụ án ở Hoàng cũng thì lượng lớn thị vệ từ các phủ đã quay về Kinh Thành trong đó có Trường Thụy.

Ngụy Phong ngồi đợi 1 lúc thì 2 người này đã tới.

Vị Trương phu nhân này lao tới trước.

-Phong nhớ à,lâu rồi mới về nhà.

Thẩm nhớ con lắm.

Tên Nguỵ Chiến ki cũng nhanh nhẹn nói theo.

-Phong ca,ta nghe nói chiến công của huynh ở Kinh thành rồi.

Ta rất khâm phục huynh đấy.

Ngụy Phong bỏ hết những lời ấy ngoài tai rồi quát lớn.

-Thúc của ta yếu ớt nằm trên giường nhiều thời gian như vậy mà các ngươi dám cho thúc ấy ngửi mùi hương của Hồn Mộng à.

Ta nghi ngờ các ngươi còn không cho thúc ta uống đúng thuốc nứa.


Hai người này nghe thấy vậy rất hoảng sợ,ít ai có thể nhận ra mùi hương ấy là của Hồn Mộng với mọi việc trong phủ đã nằm trong sự quản lý của Trương phu nhân nên không ai dám nói điều gì quá phận.

Sau khi bình tĩnh lại,Trương phu nhân mới bắt đầu nói.

-Hồn Mộng ? Chuyện này là sao ? Ta nhớ rõ ràng là dùng mùi hương của hoa Liễu để giúp lão gia nhà ta thoải mái hơn mà.

Nguỵ Chiến nghe thấy vậy thì liền hùa nói theo.

-Chắc chắn là có người muốn hãm hại ta và mẹ của ta rồi.

Ca cả người phải tin chúng ta.

Ngụy Phong từ nhỏ cũng có tiếp xúc qua với 2 người này,hắn biết được bản tính không mấy tốt đẹp của hai người nên liền cho người đi điều tra.

-Mau đi điều tra cho ta,tới phủ của tri phủ tìm người cai quản kho dược liệu tới cho ta.

Đông thời đóng cửa Nguỵ Gia không cho bất kì ai vào,mang theo lệnh bài của ta điều động trăm binh lính tới canh giữ.

Nguỵ Phong đưa lệnh bài cho thị vệ,Trương phu nhân thoáng nhìn qua cũng biết đây là lệnh bài của Tổng đốc Đông Xưởng có quyền điều động vài ngàn binh ở mọi nơi.

Nếu Nguỵ Phong cố chấp muốn điều tra thì bọn chúng chỉ có 1 con đường chết.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Chương 96


“Nguỵ Phong dàn xếp mọi việc trong gia tộc,các vị có chức quyền cao ở Nguỵ Gia cũng không dám nói gì chỉ có thể làm theo.

Trương phu nhân và Nguỵ Chiến bị Nguỵ Phong giam giữ lại.

Hắn ta cùng với vài người tới phủ của Trần Sinh.

Trần Sinh cũng nghe tin Nguỵ Phong đã việc Nguỵ Gia và đang điều tra việc Nguỵ Hào bị bệnh nặng mà vẫn dùng Hồn Mộng nên tất bật chuẩn bị mọi thứ ứng phó lại Nguỵ Phong.

Nguỵ Phong tới trước phủ nha của Trần Sinh rồi dùng thân phận đứng đầu Đông Xưởng tiến vào phủ điều tra án.

Vì có trong tay lệnh bài mà hắn đã điều động binh của Trường Thục tới lục soát phủ nha của Trần Sinh.

Trần Sinh biết hắn đã tới thì chạy ra ngoài bái kiến.

-Bái kiến Nguỵ đại nhân.

Nguỵ Phong tuy biết hắn cũng có vài dính líu đến việc của thúc thúc mình nhưng vẫn lễ nghe đầy đủ.

-Bái kiến Trần đại nhân.

Trần đại nhân không hổ là thư sinh đứng đầu tài tư có phong thái thật nho nhã.


-Nguỵ đại nhân quá khen rồi.

Không biết ngài dẫn binh vào lục soát phủ của ta là có ý gì ?
-Thúc thúc của ta bị người ta dùng Hồn Mộng làm cho hôn mê bất tỉnh.

Hồn Mộng chỉ có ở trong phủ nha địa phương nên ta tới soát xem có hao hụt đi với sổ sách hay không ?
Trần Sinh vì đã chuẩn bị mọi thứ nên vẫn cười đáp lại.

-Nguỵ đại nhân đã không tin tưởng an ninh của phủ nha Trường Thục thì ngài cứ việc tra.

Ta đảm bảo Hồn Mộng cầm ngài nói trong phủ Nguỵ Gia không có liên quan tới nơi này.

-Được rồi.

Tra sẽ rõ.

Nguỵ Phong được Trần Sinh tới kiểm tra sổ sách thì thấy không có bất cứ vấn đề so với số lượng ở trong kho.

Hắn ta biết Trần Sinh đã có chuẩn bị từ trước,việc hắn tới Nguỵ Gia cũng có người báo trước cho Trần Sinh.

Khi không điều tra được điều gì thì Nguỵ Phong đành quay về.

Nếu như hôm nay không tra được thứ gì khả nghi thì về sau sẽ càng khó hơn.

Hắn lệnh cho mấy thị vệ đi cùng mình canh chừng mọi hành động của Trần Sinh còn mình thì quay về Nguỵ Gia.

Vì bên cạnh không còn người nào nên Nguỵ Phong chỉ còn cách lặng lẽ âm thầm đi điều tra 1 mình.

Đông Xưởng khi nhận được tin tức cũng đã phái rất nhiều người tới nhưng phải mất nhiều thời gian mới tới nơi.

Lúc này ở phủ riêng của Trần Sinh có 1 cỗ xe ngựa không rõ từ đâu tới phủ,một người mặc bộ đồ sang trọng trong rất béo bước xuống xe rồi được dẫn vào phủ.

Thị vệ mà Nguỵ Phong không thể xác định được là ai nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

-Bái kiến Trần đại nhân.

Trần Sinh nhìn thẳng vào mắt hắn.


-Lô hàng mà ta giao cho thương hội ngươi thế nào rồi ?
-Bẩm đại nhân,do bên ngoài nạn dân chặn lại hết khiến cho lô hàng ra ngoài gặp chút khó khăn.

Hắn nghĩ 1 lát rồi quyết định cho binh lính thân cận cải trang ra ngoài thành dẹp nạn dân.

-Ta sẽ điều động binh giúp các ngươi ra ngoài nhưng lô hàng này ta sẽ lấy tám phần.

Tên thương nhân thần bí này nghe thấy vậy tuy có chút không vui nhưng để bán hàng đi được nhanh thì chỉ còn cách đó.

Vì Nguỵ Phong đang nắm binh trong Trường Thục nên nếu bây giờ hắn động binh sẽ bị Nguỵ Phong chú ý tới lúc đó sẽ rất rắc rối.

-Tạm thời các ngươi đừng để bị chú ý tới.

Trong thành có người từ Kinh Thành tới có chức vụ lớn,hắn mà biết chuyện này thì đầu của ta và ngươi không giữ được đâu.

Tên thương nhân kia nghe xong thì nuốt nước bọt,hắn là 1 tên tham sống sợ chết nên vừa nghe tới việc rơi đầu thì rất sợ hãi.

-Đại nhân,ngài có thể cho ta biết đó là ai không ?
Trần Sinh lườm hắn 1 cái khiến cho hắn run rẩy.

-Một vị quan lớn trên đầu có mũ hầu tước.

Nghe tới đây hắn cũng không dám hỏi nhiều lời,Trần Sinh bảo hắn quay về kiểm hàng rồi chuẩn bị theo binh lính ra bên ngoài.

Tên thương nhân này lập tức đi ngay.

Khi thấy người đã ra bên ngoài thì 1 thị vệ lập tức bám theo sau.


Xe ngựa này đi về hướng của Hoa Viên Tiêu Lầu,đây là 1 tửu lầu có tiếng nhất Trường Thục chuyên dùng để tiếp đãi những người giàu có hoặc có chức quyền cao.

Cỗ xe ngựa dừng lại ở đây,tên thương nhân đó đi vào bên trong.

Sau khi được báo cáo về việc này Nguỵ Phong liền viết 1 bức thư gửi về Đông Xưởng để xem mọi báo cáo về Hoa Viên Tiêu Lầu.

Trước khi thị vệ Đông Xưởng ở đây bị triệu tập về Kinh Thành thì vẫn có những ghi chép về mọi thế lực quyền lực ở nơi này.

Buổi tối hôm ấy,Trần Sinh phái tổng cộng hơn ba ngàn binh lính mặc đồ dân thường cầm vũ khí xông ra bên ngoài tấn công nạn dân.

Nạn dân vì không có vũ khí tốt đồng thời chưa từng được huấn luyện bao giờ nên nhanh chóng bị đánh chạy đi tứ phía.

Có rất nhiều người chết,tiếng gào khóc ở khắp nơi,trên kiếm của những binh lính lính này nhuộm đầy máu đỏ của nạn dân.

Sau khi dẹp nạn dân xong thì hàng hóa đã được vận chuyển ra bên ngoài.

Trần Sinh ho người dọn dẹp quanh thành để không ai biết vừa có 1 cuộc chiến xảy ra.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: 97: Vụ Việc


“Sau khi giải quyết nạn dân xong thì hàng hóa của hắn cũng được mang đi nơi khác.

Trần Sinh âm thầm mở 1 bữa tiệc trong phủ riêng của mình với những người thân cận.

Nguỵ Phong sau nhiều ngày ở Nguỵ Gia cũng biết được một số chuyện mà mọi người truyền tai nhau.

Có rất nhiều người đã từng nói rằng phủ quan ở Trường Thục có ma,có rất nhiều thị vệ trong phủ đã bị dọa sợ cho hồn bay bạt vía.

Điều này đã được Trần Sinh phủ nhận và nói những người gặp ma là bị hoang tưởng.

Nguỵ Phong đối với chuyện này không mấy để tâm nhưng 1 câu nói của gia nô trong nhà đã khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.

Có gia nô từng nói rằng Trần Sinh đã giấu những thứ không sạch sẽ trong phủ quan khiến cho những oan hồn nơi ngục tối không yên nghỉ mà hiện hồn về phủ quan.

Nguỵ Phong trong phủ ngày ngày nghĩ cách để có thể điều tra tường tận về Trần Sinh.

Thị vệ từ Kinh Thành chỉ còn 1 ngày nữa là tới Trường Thục nhưng hắn ta rất sốt ruột,thời gian càng dài thì hắn càng giấu kĩ rất khó tìm ra tội của Trần Sinh.


Nguỵ Phong vì cảm thấy quá ngột ngạt mà ra ngoài phủ.

Hắn đi dạo xung quanh Trường Thục,đi tới những nơi mà hồi bé hắn từng đến cùng thúc thúc mà hoài niệm.

Đến giờ Nguỵ Hào vẫn chưa có thể tỉnh dậy,vì ngửi Hồn Mộng quá lâu khiến cho cơ thể ông ta suy nhược,rất khó thoát khỏi cơn mê.

Ngụy Phong dạo xung quanh Trường Thục thì thấy người dân Trường Thục bàn tán rất nhiều về chuyện đêm qua.

Nguỵ Phong hỏi thăm 1 vị đại bá bán thịt ở đó.

-Vị đại bá này,ngài cho ta hỏi hôm qua xảy ra chuyện gì mà sao mọi người bàn tán nhiều vậy ?
-Ngươi tới chỗ đấy mà hỏi,ta bận lắm không có thời gian trả lời câu hỏi của ngươi.

Nguỵ Phong hiểu ý liền lấy trong túi ra 1 thỏi bạc đưa cho hắn.

Nhìn thấy bạc thì hắn liền thay đổi thái độ hẳn.

-Hehe,vị công tử này muốn hỏi chuyện đêm hôm qua sao ?
Nguỵ Phong khi nghe về đêm hôm qua thì liền thay đổi sắc mặt.

Đúng thực,thị vệ theo dõi Trần Sinh đã báo với hắn rằng đêm qua có 1 chuyện lớn xảy ra,có rất nhiều người dân Trường Thục đi ra ngoài thành.

Thị vệ muốn đi theo nhưng vì lúc đó Trần Sinh có đi tới Hoa Viên Tiêu Lầu nên,bọn họ không thể không đi theo.

-Tối qua xảy ra chuyện gì vậy ?
Theo lời kể của vị đại bá này thì đêm hôm qua có người nhìn thấy rất nhiều binh lính trong phủ quan đã mặc quần áo dân thường ra ngoài thành.

Bọn họ không biết quan phủ có ý gì những sáng này đã không còn nạn dân nào xin đồ ở trước thành nữa nên có rất nhiều người bán tín bán nghi nói Trần Sinh đã cho binh lính đi dẹp loạn.

Đây khác hẳn đối với hình tượng của hắn ta ở Trường Thục nên mọi người chỉ biết đoán mò chứ không ai chắc chắn.


Nguỵ Phong nghe xong thì rất tức giận,hắn biết quân binh của Trường Thục hắn đang nắm 1 số lượng lớn nên không ai trong Trường Thục ngoài Trần Sinh còn số lượng lớn quân binh như vậy.

Trần Sinh dám giết nạn dân vậy là giết con dân của thiên tử đây là tội chém đầu.

Hắn lại dám ngông cuồng như vậy,Nguỵ Phong nghe thêm 1 số chuyện nữa từ vị đại bá này.

Theo như ông ta kể thì Trần Sinh là 1 thư sinh nho nhã tới từ nơi khác có học vấn rất cao đồng thời rất yêu thương dân chúng vì vậy mà rất được lòng người dân Trường Thục.

Bọn họ không những không oán giận Trần Sinh ngược lại còn rất yêu thích hắn.

Nạn đói lần này,Trần Sinh nói rằng do triều đình không có đủ lương thực phát tới đây nên chỉ có cách cho những nạn dân này ở bên ngoài tự sinh tự diệt.

Những người dân trong thành không đủ tiền mua lương thực thì liền bị đưa ra bên ngoài.

Tuy có rất nhiều người không tán thành với việc này nhưng vì lợi ích mà chỉ dành chấp thuận.

Nguỵ Hào có mở kho lương phân phát cho nạn dân nhưng cũng sức cùng lực kiệt mà đổ bệnh.

Tất cả người dân Trường Thục điều oán trách triều đình.

Nguỵ Phong nghe tới đây thì rất bất ngờ nếu như Trần Sinh dám nói như vậy khiến cho người dân mất niềm tin vào triều đình thì đây là tội tru di.


Ngụy Phong biết đây chính là bằng chứng có thể khiến cho Trần Sinh ngã ngựa nên hắn liền quay về phủ viết 1 bức thư cho Chu Đế đồng thời gửi thư cho Đông Xưởng phái thêm binh lính tới.

Hắn muốn bao vây Trần Sinh để hắn không còn đường chạy thoát.

Hôm sau,nhóm thị vệ Đông Xưởng đầu tiên đã tới được Trường Thục,Nguỵ Phong đích thân ra cổng thành đưa họ vào,điều này đến tai Trần Sinh khiến cho hắn hoảng sợ.

Thị vệ của Đông Xưởng đã tới thì việc điều tra ra bằng chứng phạm tội của hắn cũng là việc sớm muộn.

Trần Sinh liền lấy lý do bị bệnh mà không tới phủ quan.

Hắn ở phủ riêng của mình,âm thầm chuẩn bị để đối phó với Nguỵ Phong.

Việc đầu tiên mà Nguỵ Phong làm chính là cho thị vệ theo dõi những người thân cận của Trần Sinh,hắn còn phái thị vệ tới quan phủ gây náo loạn khiến cho Trần Sinh phải đau đầu giải quyết mà không để ý tới những người thân cận với hắn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: 98: Tóm Gọn


“Ngụy Phong phái rất nhiều người tới từng nơi có mối liên hệ với hắn để điều tra,vì việc Nguỵ Phong bắt đầu điều tra Trường Thục chỉ có mình Trần Sinh biết nên những thân cận của hắn rất lỏng lẻo.

Trần Sinh hắn chư kịp thông báo với ai thì đã bị người của Nguỵ Phong làm cho rối hết lên.

Nơi đầu tiên hắn điều tra chính là Hoa Viên Tiêu Lầu,khi những tên công tử nhà giàu và quan lại nơi đây đang vui vẻ uống rượu thì người của Nguỵ Phong ập vào bắt đầu tra soát từng người.

Binh lính cũng được Nguỵ Phong điều động đi bao vây không cho tên nào trốn thoát.

Tướng quân Trường Thục là Tào Sâm cũng bị Nguỵ Phong ép đến nỗi sợ.

Nguỵ Phong có trong tay chứng cứ hắn tham ô quân hưởng,chỉ cần chuyện này bị báo lên cho Chu Đế thì hắn liền bị xử trảm.

Nguỵ Phong đã có trong tay quân lính toàn bộ Trường Thục vì vậy mà hắn có thể 1 lúc lục soát toàn bộ nơi ở của quan viên thân cận với Trần Sinh.

Những tên nhà công tử trong Hoa Viên Tiêu Lầu toàn bộ bị lôi ra ngoài đánh mỗi tên năm mươi gậy còn quan viên nếu có trong danh sách thân cận với Trần Sinh thì bị áp giải về điều tra,còn những tên quan không có trong danh sách thì liền bị đánh ba mươi gậy đồng thời hạ 1 phẩm quan.

Chuyện Nguỵ Phong bắt đầu điều tra toàn bộ Trường Thục đã được lần truyền rộng rãi.


Có không ít quan viên ở vùng khác gần đó bị dọa sợ mà bắt đầu làm nhiều việc thiện hơn.

Nguỵ Phong có người lục soát toàn bộ những quan viên trong danh sách,tịch thu toàn bộ tài sản,giáng chức quan.

Hắn lấy ra toàn bộ tội danh của mỗi người rồi công bố cho bách tính xem.

Ở Trường Thục,thanh danh của Nguỵ Phong cao như mây khiến cho Trần Sinh ở lì trong phủ lo sợ không yên.

Nguỵ Chiến,vì biết chuyện mà Nguỵ Phong đã làm nên rất sợ hãi mà lén lút trốn ra ngoài tới phủ Trần Sinh.

Nguỵ Phong vì phái người theo dõi mọi động tĩnh của Trần Sinh nên chuyện này cũng không qua mắt được hắn.

Nhưng Nguỵ Phong lại tạo ra cơ hội giúp hắn gặp mặt Trần Sinh,chỉ như vậy thì mới có thêm nhiều mảnh mối quan trọng.

Nguỵ Phong vì chuyện của thúc thúc mình mà điều tra cả tội trạng của toàn bộ quan viên ở Trường Thục.

Vì hắn mà trong ngày đã có vài chục quan viên bị giáng chức,những tên khác thì mảy may lo sợ muốn cầu cứu Trần Sinh nhưng không được.

Nguỵ Phong lúc này ở Nguỵ Gia tìm cách cứu lấy thúc thúc của mình,vì tuổi của ông ta đã cao cộng thêm với việc đã ngửi hương của Hồn Mộng quá nhiều nên rất khó cứu chữa.

Hắn chỉ còn cách gửi 1 bức thư cho cha mình để cần sự giúp đỡ,Nguỵ Tướng ở Kinh thành cũng biết chuyện mà gấp gáp đi tìm y sư có thể cứu được Nguỵ Hào.

Nguỵ Phong khi đang ngồi viết văn thư thì có thuộc hạ tới báo tin.

-Bẩm đại nhân,có tin báo gấp.

Người của chúng ta báo tin tới ở biên giới Đại Minh đã xảy ra chiến tranh với Mông Cổ rồi.

Nguỵ Phong nghe thấy tin như vậy thì ngơ người ta khiến cây bút đang cầm trên tay rơi xuống đất.


Chỉ mới vài năm trước,Mông Cổ đã bị đánh cho tan tác,phải chạy trốn vậy mà chỉ với vài năm bọn chúng lại muốn chiến thêm 1 trận.

Nguỵ Phong nghĩ tới 1 chuyện rằng có khả năng có thế lực đằng sau đã âm thầm giúp đỡ bọn chúng về vũ khí và lương thực.

Nhưng chuyện này chỉ là phỏng đoán với chuyện này đã có văn võ bá quan trọng triều nghĩ ra đối sách.

Còn hắn chỉ cần giải quyết tốt chuyện của mình là được.

Sau khi gặp qua Trần Sinh,Nguỵ Chiến lén lút đi lên núi,hắn tới nơi mà mình đã tạo ra khi nổi hứng.

Nơi này có 1 tòa nhà nhỏ,bên trong tuy đã được Nguỵ Chiến giấu 1 số lương thực phòng trường hợp liên quan tới tính mạng.

Thị vệ của Nguỵ Phong liền bắt hắn ngay khi hắn vào bên trong ngôi nhà,mười mấy thị vệ xông vào cùng 1 lúc bắt trói hắn.

Nguỵ Chiến kêu đau thảm thiết rồi liền bị 1 người thị vệ đánh ngất.

Lúc hắn tỉnh dậy đã thấy mình trong phủ,trước mắt là Nguỵ Phong đang viết văn thư.

Thấy Nguỵ Phong hắn như thấy hổ mà run lẩy bẩy.

Nguỵ Phong thấy hắn tỉnh dạy liền nói.


-Ngươi ngủ có ngon không ?
Nguỵ Chiến nghe thấy vậy thì liền vội vã nói,Phong huynh,ta trốn ra bên ngoài cũng chỉ muốn đi dạo 1 chút thôi chứ không hề có ý định gì,mong huynh đại ân đại lượng mà không tính toán với ta.

Nguỵ Phong đặt cây bút xuống rồi nói.

-Chuyện ngươi chạy lung tung bên ngoài ta cũng không tính toán làm gì nhưng ta muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện của người với Trần Sinh.

Nguỵ Chiến nghe thấy vậy thì toát mồ hôi,Nguỵ Phong thấy hắn như vậy thì liền cho người mang dụng cụ điều tra ra.

Nhìn thấy những thứ như roi hay vài thanh kiếm là Nguỵ Chiến sợ tới mức ngất đi.

Lần này Nguỵ Phong không để hắn ngủ đi mà liền cho người đánh thức hắn dậy.

Nguỵ Phong bắt đầu cho người tra hỏi,hắn luôn miệng nói là không gặp được Trần Sinh nhưng biểu hiện của hắn thì lại khác không giống như đang nói thật.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: 99: Chiến Tranh


“Sau vài cảnh giờ bị tra tấn thì Nguỵ Chiến đã nói ra sự thật.

Trần Sinh nói với hắn rằng sẽ cứu hắn,chỉ cần Nguỵ Chiến cố gắng chờ đợi thời cơ.

Ngoài những điều ấy ra thì Trần Sinh không nói bất cứ thêm câu nào.

Nguỵ Phong biết hắn bây giờ đã không còn tin tưởng bất kì ai nên bắt đầu đẩy nhanh tiến độ điều tra Trường Thục.

Sau vài ngày thì toàn bộ Trường Thục đã được Nguỵ Phong nắm giữ trong bàn tay.

Hắn bắt đầu cho người đi lấy tài liệu khắp nơi tổng hợp lại rồi đối chiếu với phủ thái thú.

Chỉ cần thông tin ghi chép ở các huyện trong Trường Thục khác với thông tin phủ thái thú thì hắn liền có thể bắt giam Trần Sinh để thẩm vấn vì tội làm giả ghi chép.

Nhưng 1 nơi không thể chứng minh được ghi chép của Trần Sinh là giả chỉ có thể tổng hợp toàn bộ lại rồi mới bắt đầu đối chiếu.

Nguỵ Phong cùng các thị vệ phải thức nhiều ngày để tìm ra sơ hở trong ghi chép.


Trời không phụ lòng người,hắn là tìm ra ghi chép về việc phân phát lương thảo một năm trước.

Theo như ghi chép ở Hộ Bộ thì lương thảo được phát tới đây lên tới hơn hai vạn thạch lương thực,ghi chép ở phủ thái thú đã phân phát hết nhưng số liệu ở mỗi huyện lại khác nhau.

Cộng lại thì thấy thoát mất một ngàn thạch lương thực.

Nếu Trần Sinh cố tình đẩy trách nhiệm cho những tên kí thì hắn vẫn phạm phải tội quản lí quan lại không nghiêm.

Tội này có thể tước mũ quan của hắn ngay lập tức nhưng Nguỵ Phong cảm thấy vậy vẫn chưa đủ cần nhiều chứng cứ hơn mới có thể xử tội hắn.

ngụy Phong điều động toàn bộ nhân lực,chặn đứng các thương nghiệp thuộc sở hữu của Trần Sinh.

Hắn ta bắt đầu điều tra về những gì mà Trần Sinh buôn bán.

Điều tra tới Hoa Viên Tiêu Lầu thì phát hiện ra,vẻ bề ngoài là 1 nơi vui chơi cho các công tử,quan lại nhà giàu thì nó còn là 1 nơi buôn bán thuốc nổ.

Nguỵ Phong còn tra ra được nơi này có hoạt động buôn bán người và thuốc nổ,điều đã bị Đại Minh cấm từ lâu.

Có manh mối trong tay,hắn chỉ cần điều tra ra những văn kiện mà Trần Sinh đã kí.

Như vậy có thể khép hắn vào tội làm trái quay định Đại Minh,mà hắn lại chính là quan viên đứng đầu 1 phủ.

Tội này đang chém đầu.

Nguỵ Phong cho người dốc toàn lực điều tra về những nơi đã mua thuốc nổ từ hắn,tới những thương nghiệp của hắn lấy toàn bộ ghi chép.

Vụ án đã tới hồi kết,Nguỵ Phong đã tập hợp đủ chứng cứ kết tội hắn.

Nguỵ Phong dẫn người tới phủ bắt hắn thì đã thấy hắn dùng trà độc tự tử.

Trần Sinh từ 1 thư sinh giảm dị học theo Khổng Tử những từ khó vào chốn quan trường đã bị tha hóa mà thành 1 con người độc ác,làm chuyện trái với lương tâm để thu lợi.

Vài ngày sau thì Nguỵ Hào đã được danh y mà Nguỵ Tướng mời tới chữa trị,tuy đã qua được kiếp nạn nhưng cần thời gian dài để hồi phục còn Nguỵ Chiến và Trương phu nhân bị đuổi ra khỏi nhà.


Xong việc,Nguỵ Phong quay về Kinh Thành.

Nguỵ Phong điều 1 số thị vệ ở lại Trường Thục còn lại thì điều quay về Kinh Thành.

Nếu hắn có thể về nhanh thì có thể kịp đại hội võ được tổ chức.

Trên đường đi Nguỵ Phong nghe được không ít tin tức,Chu Đế đã ban cho Vân Chiến Thiên 1 thanh bảo kiếm,phong làm Binh Thiên Nguyên Soái,phái tới biên cương dẹp loạn.

Chiếm tranh ở biên cường ngày càng lớn,có không ít người dâm thường bị giết chết không những vậy mà có không ít thương nhân của Đại Minh bị bắt ở Mông Cổ.

Vì vậy mà khiến cho Chu Đế nổi giận lôi đình,ông ta phái 5 vạn đại quân tới dẹp loạn biên cương,còn phái thêm 5 vạn đại quân tới hỗ trợ đánh vào Mông Cổ.

Lân xuất chinh này có quy mô rất lớn nên hầu hết các tướng lĩnh muốn lập công đều đi.

Nguỵ Phong nghe xong tin tức này thì không mấy là ngạc nhiên,với đại quân lớn như vậy thì việc bình định Mông Cổ là chuyện sớm muộn.

Sau nhiều ngày đi đường dài,thì Nguỵ Phong cũng tới Kinh Thành,hắn cho thị vệ quay về trước còn mình thì về phủ.

Đại hội võ vẫn diễn ra như bình thường cho dù có chiến tranh biên cương xảy ra,Nguỵ Phong về tới phủ thì đã thấy Triệu Vân Mộng ra ôm lấy hắn.

Chia cách quá lâu khiến cô rất nhớ Nguỵ Phong.


-Sao chàng đi về muộn vậy.

-Ta có 1 chuyện phải giải quyết.

Muội đã đấu chưa ?
Triệu Vân Mộng liền lấy ra 1 tấm bảng ghi như tuyển thủ có khả năng đạt được quán quân từ đại hội võ thì Nguỵ Phpng thấy tên của cô ấy đứng thứ 3 chỉ sau 2 người một người là tới từ Thiếu Lâm Tự,một người tới từ giang hồ nổi danh với cái tên Tửu Kiếm.

-Nàng mạnh hơn cả Bá Thiên võ hiệp sao ?
Bá Thiên là đại hiệp tới từ một gia tộc lớn trong võ lâm,có quan hệ mật thiết với Minh chủ võ lâm.

Triệu Vân Mộng cười rồi nói.

-Đại hội võ lần này chỉ có những tiểu bối tham gia thôi nên những người có võ công cao như ngài ấy thì không tham gia.

Truyền nhân của các thế lực khác rất kín tiếng vì vậy ta tạm thời xếp thứ ba trong bảng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom