Cập nhật mới

Dịch Medusa Ta Yêu Nàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Medusa Ta Yêu Nàng

Medusa Ta Yêu Nàng
Tác giả: Sở Hàn Vương
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Sở Hàn Vương

Thể loại: Ngôn Tình, Phương Tây

Giới thiệu:

Bá tước Ansel Nolanotis vừa khải hoàn trở về, dân chúng trong thành đứng hai bên chào đón. Họ có khen ngợi, cũng có bàn tán, đủ các tin đồn xoay quanh, anh là người lớn lên trong những lời đồn đó, và dĩ nhiên nó vẫn sẽ theo bước anh cả đời.

Tiểu thư lớn nhất nhà Nam tước, Fay Doruss, một cô nàng xinh đẹp vô ngần, một con lai với mái tóc đen huyền bí cùng ánh mắt xanh thẳm như đại dương. Thiên hạ đố kị dung mạo của cô đến mức đặt cho cô biệt danh "Medusa". Trong lòng cô có một người luôn là tất cả, trái tim của cô đã khắc tên Tiogal Nolanotis, người em trai của bá tước Ansel Nolanotis.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Nôn Nao Gặp Người Thầm Thương Trộm Nhớ


Fay Doruss là con gái lớn của Nam Tước Doruss nhưng luôn bị các em đối xử tệ bạc, người hầu không màng quan tâm, cha thì đối xử không công bằng.

Bởi vì mẹ cô là con gái của một thương nhân giàu có, không nằm trong dòng dõi quý tộc.

Cha mẹ cô yêu nhau từ lúc họ rất trẻ và chính vì điều kiện gia đình của bà không phải một quý tộc hay hoàng tộc nên chẳng ai công nhận đứa con của hai người.

Họ còn đồn tai nhau rằng Fay không phải con ruột của ông, từ làn da màu tóc cho đến tính cách.

Mẹ qua đời vì bệnh lao, lúc cô bảy tuổi thì mẹ cô bắt đầu phát bệnh và không ở dinh thự Doruss nữa, một năm sau thì qua đời.

Fay càng lớn thì càng giống người mẹ của mình nên cha càng ghét hơn, pháp sư nói với nam tước rằng cô sinh ngay ngày sao chổi bay xuống thế nên sẽ đem lại tai họa cho nhiều người.

Thêm việc người ta đồn đại cô là Medusa tái sinh nên ai cũng khinh bỉ xa lánh, cha cô thì không muốn lời đồn ảnh hưởng đến bản thân và gia tộc nên nhốt cô vào căn phòng cũ kỹ bên tòa tháp ít ai lui tới.

Chỉ duy nhất một lần sinh nhật mười bảy cô mới được cha giới thiệu với mọi người, lý do không phải tình nghĩa cha con mà là vì quá nhiều người hỏi han, họ còn nói ông đã giết đứa con gái của mình.

Lời đồn không may truyền đến tai đức vua, chính vì vậy nên ngày sinh nhật mười bảy của Fay được tổ chức và ra mắt với mọi người.
[…]
Mỗi buổi sáng của các thành viên trong gia đình khi thức dậy đều có người hầu bên cạnh chải chuốt thay đầm diện váy.


Còn Fay phải tự lo mọi thứ, căn phòng được dọn dẹp từ nhà kho nên khá nhỏ.

Fay Doruss luôn ao ước bản thân mình mỗi sáng thức dậy sẽ có một bữa sáng đầy đủ như mọi người, không phải ăn thừa của ai nữa là đủ hạnh phúc rồi.
Ngày họp gia đình nàng cũng xuống sảnh nhưng chưa bao giờ được ngồi cùng bàn.

Khi đầy đủ mọi người thì ông bắt đầu nhìn Fay rồi nói
- Mọi người còn nhớ bá tước Ansel Nolanotis không?
Đứa con gái thứ reo lên khi nghe cái tên đó
- Cái hôm ngài ấy ghé thăm cha con đã nhìn thấy, Nolanotis thật sự rất đẹp trai.
Fay mỉm cười hai tay cô cuộn vào nhau áp lên ngực mình.

Vừa nghĩ đến anh mà không kìm lòng được lại thốt lên
- Có chuyện gì với ngài ấy sao, thưa cha?
Cô em gái quay lại quát lớn
- Chị có quyền hỏi à? Không thấy gia đình chúng tôi đang bàn chuyện sao?
Dù Fay đã hai mốt hai mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn bị các em trong gia đình hiếp đáp.

Người em trai thứ tư thấy Fay bị như vậy liền đứng ra bảo vệ chị.
- Chị nói gì vậy? Fay là chị của chúng ta nên chị đừng nói nặng với chị ấy.
Ông Doruss liền lên tiếng, vừa họp gia đình chưa được bao lâu mà đã hỗn loạn đến như vậy.
- Đủ rồi, điều quan trọng tiếp theo đây.

Nolanotis đã đánh bại quân xâm lược Jahaf ở vùng đồng bằng phía bắc bằng sức trẻ, bá tước đã dùng trí thông minh của mình để lập kế đánh bại quân thù.

Đức vua đã ban thưởng rất nhiều cho ngài ấy.

Đức vua ban hôn cho ngài ấy có thể kết hôn với người mang dòng máu hoàng tộc và quý tộc.

Vài ngày qua ngài ấy đã đến xem mắt các tiểu thư nhà hầu tước, tử tước và ngày hôm nay ngài ấy sẽ đến nhà chúng ta.

Vậy nên cha muốn các con chuẩn bị thật kỹ và không làm gì xúc phạm hay đắc tội với ngài bá tước Nolanotis.
Tất cả cô con gái đều đồng thanh dạ vâng, khi cha đứng lên thì tất cả mọi người đều phòng ai nấy về.


Riêng Fay chờ một lúc mới sang phòng cha mình gõ cửa, nàng bẽn lẽn đi vào.

Doruss ngồi đọc sách, đến cả nhìn con một cái cũng không muốn.
- Có chuyện gì?
- Thưa cha...!Chuyện của ngài hiệp sĩ bá tước Nolan...!Con có thể...
- Là Nolanotis.

Hai tay vẫn đan vào nhau, hồi hộp mong chờ sự đồng ý từ cha
- Dạ...!Con muốn chuẩn bị để đón ngài có được không ạ?
- Con nghĩ con xứng với ngài ấy sao?
- Thưa cha, dưới danh phận là con gái cả của nam tước Doruss...con thấy xứng ạ.
Bầu không khí bắt đầu im lặng, ông suy nghĩ rất lâu mới đưa ra câu trả lời.

Fay đứng đó gần nửa tiếng đồng hồ rồi ông trả lời
- Đi đi, bảy giờ tối nay ngài ấy cùng thuộc hạ sẽ ghé qua đây dùng bữa.
Fay vui mừng nhẹ cúi đầu nhún chân rồi rời khỏi phòng
- Ha...!Con cảm ơn cha.
Niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của Fay.

Nàng chạy về phòng bắt đầu tìm những chiếc đầm mới nhất nhưng nó đã rách đường chỉ, may lại cũng không kịp.

Nàng liền nhớ tới em gái thứ năm, dáng vóc em ấy cũng thon gọn.

Nghĩ chỉ còn gần ba giờ đồng hồ nữa là ngài ấy đến, nàng tức tốc chạy qua phòng em ấy mượn đầm trong từ tốn.


Fay gõ cửa đến năm sáu nhịp thì em gái mới ra mở cửa
- Lại là chị à? Sang phòng tôi muốn xin xỏ gì à?
- Hallie, em có chiếc đầm nào ít khi vận không?
- Chị muốn ngài ngó đến chị à?
Cô em gái quay vào trong tủ đồ lấy ra một chiếc đầm cũ đưa cho Fay.
- Đầm này tôi thấy không phù hợp với tôi nữa nên là cho chị luôn đấy.
Fay nhận lấy chiếc đầm cũ, họa tiết màu nâu hòa một ít vàng đất đơn giản.

Ánh mắt cô hiện lên trạng thái vui vẻ, liền nôn nao cảm ơn cô em gái rồi vội chạy về.

Lúc mặc vào thì chiếc đầm không che hết bàn chân, độ dài cũng chỉ đến mắt cá chân.

Cô phải cởi đầm vừa mặc ra để chồng thêm phần váy dài của mình ở bên trong.

Có chút khó khăn nhưng Fay không bao giờ bỏ cuộc, chỉnh chu không nhiều nhưng chiếc đầm thôi cũng lấy đi nhiều thời gian của cô.

Chỉ còn nửa giờ nữa thôi là ngài bá tước đến, cô chỉ cần chải tóc gọn vào rồi cột đơn giản là xong.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Ngày Mai Ta Lại Đến


Fay nghe thấy dưới nhà xôn xao liền chạy ra cửa sổ trên tầng ba xem sao.

Cô bất ngờ vì bên dưới xe ngựa để khá nhiều, cô có chút hồi hộp.

Nhớ lần bá tước Nolanotis sang thăm cha cô, Fay đã chìm đắm vào nụ cười của Tiogal Nolanotis em trai của Ansel Nolanotis.

Cô mở he hé cánh cửa nhìn xuống mọi người đã tụ họp đông đủ hết rồi, chỉ còn một mình cô nên hơi sợ.

Đắn đo mãi mới lén lút bước nhẹ xuống nhưng chiếc váy bên trong hơi dài, cô vấp phải và ngã thật đau tạo nên âm thanh lớn ai cũng nhìn.

Cô em kế nhìn thấy liền cười khẩy
- Ha, chị đi đứng loạng choạng như thế chi bằng ở trong phòng thì hơn.

Thật là bẽ mặt quá.
Fay nhìn thấy cả Ansel và Tiogal đều nhìn mình, có khi chẳng muốn đứng lên nữa.

Chẳng có ai phản ứng gì khi thấy cô té, Ansel liền bước vội lên tầng ba.


Fay vội vàng ngồi dậy phủi hết bụi bẩn rồi nhún chân, cúi đầu chào khi thấy Ansel đứng trước mặt.

Anh đưa tay ra dịu dàng tỏ ý đỡ cô nhưng Fay đã tự đứng dậy.

Cô bối rối không dám ngẩng mặt
- Thật xin lỗi ngài bá tước...!Tôi...tôi...
Ansel nắm lấy tay cô kéo nhẹ về phía mình, hôn lên mu bàn tay là lời chào thân mật ôn nhu nhất của ngài.

Fay run run, tim cô đập liên hồi là do cô sợ anh.

Ngài bá tước với những lời đồn kinh hãi, cô nghe những chàng trai trong thị trấn đồn rằng Ansel ăn thịt rất nhiều phụ nữ trẻ, có lời đồn rằng suýt chút là anh đã ăn thịt chính em trai ruột của chính mình Tiogal.

Họ còn đồn rằng Ansel mang gương mặt của quỷ, cái gương mặt đẹp trai này chính là lột da của một chàng thanh niên trẻ bị mất tích ở phía bắc nước láng giềng.

Ansel thấy cô cứ cúi mặt anh liền hỏi
- Tiểu thư có ổn không? Có cần ta đưa xuống không? Hay nàng cần nghỉ ngơi?
Nhìn xuống nhà thấy ánh mắt của cha hiện rõ sự giận dữ, dù cha đã căn dặn không được làm gì mạo phạm đến ngài bá tước nhưng bây giờ cô càng thêm một tội.

Nếu bây giờ cô bỏ vào phòng không xuống dưới gặp Tiogal thì sẽ bỏ lỡ chàng và sau ngày hôm nay cha sẽ nhốt cô.

Fay luống cuống cố thể hiện bản thân khá ổn.
- Tôi...tôi ổn, chúng ta cùng xuống thôi...
Fay vội vàng nâng váy lên bước xuống nhà, cổ chân hình như đã trật rồi.

Rất đau nhưng cô vẫn ráng đi một cách bình thường nhất có thể.

Đến nơi, cô tiến lại đối diện Tiogal ngại ngùng nhún chân
- Xin được diện kiến ngài Nolanotis.
Tiogal cũng gật đầu mỉm cười, Fay nhẹ ngước mặt nhìn thấy nụ cười ấy khiến cô như vỡ vụn trong sự hạnh phúc.

Từ trên bước xuống, Ansel nghiêm nghị nói với cha cô.

- Tôi thấy ngài Doruss đã dạy các vị tiểu thư đây rất tốt nhưng tại sao đại tiểu thư Fay Doruss lại không nắm rõ lễ nghĩa như thế nào?
Cha cô hoảng hốt vội quỳ xuống dưới chân Ansel
- Chúng tôi còn điều gì khiến ngài không hài lòng, xin ngài lượng thứ bỏ qua.

Con bé vốn ương bướng cứng đầu khó dạy từ nhỏ nên...nên các giáo sư đều bó tay không chịu răn dạy...
Thấy cha và các em quỳ như thế thì cô đoán rằng bản thân mình đã gây nên tội gì rồi.

Ansel chẳng nói gì nữa liền quay lưng đi, đến gần Fay rồi nói khẽ với cô
- Ngày mai ta lại đến.
Anh hôn lên trán Fay, thuộc hạ và Tiogal đều sửng sốt tròn mắt nhìn.

Tất cả đều đã đi nhưng cha cô vẫn run rẩy không dám ngẩng đầu, Fay nhìn cha rồi lắp bắp
- Cha...!Họ...họ đều đi cả rồi...!Cha đứng lên..đi.
Khi ông vừa đứng dậy liền tiến tới tát Fay một cái thật đau, từ trước đến nay ông chưa bao giờ đánh cô hay mắng nặng một từ nào, nhưng hôm nay Fay đã nhận lấy cái tát từ cha.

Cảm giác bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ thật khó chịu, ngay cả người hầu cũng thấy mãn nguyện khi cô bị đánh thế kia.

Ông lớn tiếng chỉ tay vào cô
- Ta không bao giờ nghĩ ngươi lại ngạo mạn đến vậy, ngài bá tước Nolanotis đã đích thân lên trên đó để chào ngươi mà ngươi lại vô lễ, tay cầm váy kéo cao để chạy xuống trước ngài ấy.

Ngươi xem ngươi đã làm ra đại sự gì rồi đây? Vô dụng bất tài.
Ông quay lưng đi một đoạn vẫn không quên cho cô một hình phạt.

- Các ngươi, kéo cái đứa vô lễ này nhốt xuống hầm giam.

Ta phải phạt đến khi nào nó hối lỗi thì thôi.
Đó chính là hầm giam những người hầu làm việc sai trái, phản bội nhà Doruss.

Cả đám người hầu được cơ hội mạnh tay kéo cô ra khỏi sảnh, đi khoảng bảy chục mét có căn nhà nhỏ chính là đường xuống hầm.

Căn hầm vừa hôi vừa tối, ánh sáng từ đuốc không đủ rọi sáng mọi ngóc ngách.

Cô sợ hãi vùng vẫy
- Thả ta ra...!Các người...thả ta ra đi mà...
Mấy ả người hầu thừa nước đục thả câu liền trêu
- Vậy cô van xin chúng tôi đi, biết đâu được chúng tôi xem lại rồi thả cô.

Sẽ nói giúp cô với ngài bá tước.
Đến trước căn phòng giam tăm tối đầy sau bọ khiến cô đứng không vững nữa, cảnh cửa cũng đã được mở rộng.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Tiểu Thư Nàng Sao Rồi


Họ có thể sẽ đẩy cô vào bất cứ lúc nào, Fay liền khóc lóc van xin
- Tôi xin các người...!Hãy thả tôi...hức...!Hãy nói với cha rằng tôi đã biết lỗi rồi...làm ơn...
Bọn họ tiếp tục châm chọc
- Cô phải quỳ và cúi thấp đầu hơn một chút, vậy mới là thành tâm van xin.
Fay bất lực cúi sát người xuống đất liền bị một tên nam hầu đạp mạnh vào người, hắn ta cố tình để cô ngã lộn vào căn phòng.

Ba bốn người hầu thi nhau chỉ chỏ rồi cười nhạo cô.

Fay đau đớn ôm bên bụng vì cú đạp ấy, cô không thể mạnh mẽ hơn được.
- Xem ra cô chẳng muốn van xin rồi, không thấy thành tâm của cô đâu cả.

Chúng tôi sẽ báo lại cho ngài nam tước rằng cô không nhận lỗi.
Mặc cho Fay gào thét trong đau đớn, đám người hầu cười đùa rồi di chuyển trở về.

Ánh sáng của ngọn đuốc sáng nhất tắt dần.
Ngục giam tăm tối chỉ có chút ánh sáng le lói từ cây đuốc bên ngoài, tiếng bước chân mỗi lúc một rõ.


Fay đã liu thiu ngủ nhưng có thể nghe thấy chúng, âm thanh xì xào bàn tán.

Tiếng ken két của cánh cửa lúc mở, cha cô bước vào cầm theo dây roi da chắc nịch tức giận mà nói
- Vì ngươi mà ngài Nolanotis không dùng bữa cùng chúng ta, ngươi là đồ vô tích sự.

Ngươi đã khiến cho ngài bá tước nổi giận thì sẽ không sống nổi đâu.
Người em gái thứ năm hù dọa thêm vài câu
- Ngài ấy cũng chính là anh em kết nghĩa, người bạn tốt nhất thời đi học của hoàng tử điện hạ.

Lần này người thiệt thòi nhất là chúng ta đó cha.
- Ta biết.

Từ nay ta sẽ mặc cho ngươi sống hay chết, họa do ngươi gây ra.

Đồ bất hiếu.
Nói rồi ông vung tay xuống, roi da in hằn vết đỏ trên cánh tay Fay.

Cô bò lại góc phòng giam cũng không thoát khỏi cơn tức giận của cha.

Ông cứ thế mà đánh, hai tay cô đỏ ửng vì che chắn đầu mình.

Máu rướm đỏ ướt hết tay áo, mấy người em, người hầu đứng xem ai nấy đều thấy vui vẻ vì hành động của cha, họ cho rằng cô xứng đáng với những đòn roi như vậy.
Đã hai ngày trôi qua, ngày nào cô cũng hứng trọn những đợt roi ấy.

Trên lưng cũng có những vết thương dài, từ trầy nhẹ cho đến rách thịt.

Đến chiều ngày thứ ba cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống, có rất nhiều người.

Cô cũng nghe thấy tiếng vỏ kiếm và giáp va vào nhau, Fay sợ hãi không biết được điều gì sẽ xảy ra với bản thân mình, cô ôm đầu thu người ngồi vào một góc tường.

Cánh cửa mở ra thì bản thân cô cũng biết mình sẽ tiếp tục bị đánh, một bàn tay chạm vào vai Fay, cô hét lên.
- A...!Xin cha hãy tha cho con...!Con biết lỗi rồi hu hu...

Thấy cơ thể Fay đầy những vết thương như vậy lòng Ansel đau xót vô cùng, anh gọi cô
- Tiểu thư Doruss, là ta đây...!Điều gì đã xảy ra với nàng?
Fay ngẩng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, cố gắng nhớ lại gương mặt này.

Đây chính là bá tước Ansel Nolanotis, cô vội ôm chầm lấy anh khóc thật to.

Tên cận vệ khó chịu tiến tới, anh đưa tay lên tỏ ý an toàn, Ansel vòng tay ra sau ôm đáp trả, bàn tay anh khẽ vỗ từng nhịp an ủi.

Anh không hỏi một điều gì cứ để Fay khóc một trận rồi tự sức ôm cô lên, ngài nam tước Doruss nhìn thấy cảnh tượng này liền đoán được ngài bá tước đã ngắm trúng đứa con không thừa nhận này rồi.

Ansel lên xe ngựa còn không quên nói với nam tước Doruss
- Nam tước Doruss, về chuyện ngươi giam giữ người bất hợp pháp ta sẽ suy xét sau khi Fay Doruss tỉnh lại.

Còn chuyện ngươi nói dối và che giấu không cho ta gặp đại tiểu thư thì ta sẽ tính sổ, chắc chắn là như thế.
Ánh mắt của ngài lạnh nhạt đến sợ, rèm cửa hạ xuống, xe ngựa cũng bắt đầu xuất hành đến lâu đài của hiệp sĩ bá tước.

Ông đợi đến lúc tiếng vó ngựa xa dần rồi mới dám ngẩng mặt đứng lên, đôi chân ông run rẩy nhưng ánh mắt đầy sự căm ghét nhìn về phía xe ngựa.

Ông kích động ngã quỵ, may mà có các con và thuộc hạ cùng đỡ.
[…]
Fay mở mắt ra thì thấy trần nhà khác lạ, mọi thứ đều quá đỗi lạ thường.


Có ánh sáng mặt trời, có hương thơm tinh dầu, có cả nam nhân bên cạnh.

Fay giật mình khi thấy Ansel ngồi gục dưới sàn bên cạnh giường, vì động mạnh nên vết thương trên cơ thể đau hơn.

Ansel mở mắt nhìn rồi hỏi
- Đừng động mạnh quá vết thương sẽ rách thêm.
Fay cúi mặt chẳng dám nhìn anh, được một lúc Ansel lại hỏi
- Đầu có cảm thấy đau không?
Fay lắc đầu, thật sự cô không nhớ được tại sao lại ở trong căn phòng này.
- Vì sao tôi lại ở đây vậy? Còn ngài...còn cha...
- Hửm? Tiểu thư còn quan tâm đến ông ấy sao? Tiểu thư chịu thêm đòn roi của ổng vài ngày nữa là tiểu thư sẽ về với chúa đấy.
Mắt Fay đỏ ửng ngập tràn lệ, cô không thể nào ghét cha được.

Ngày hôm ấy cô cũng thấy bản thân mình có lỗi.

Nhưng khi nghĩ đến việc Ansel đã đưa cô ra khỏi ngục giam của cha thì Fay vội hỏi về anh.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Tôi Thật Sự Thích Tiogal Mà


Ngài thì sao? Ngài có bị thương ở đâu không?
- Bị thương? Sao ta phải bị thương?
- Vì một khi cha tôi muốn nhốt ai thì không thể nào cứu người đó ra được.

Cha tôi mà biết thì sẽ có chuyện lớn.
Anh bật cười, lúc anh nổi giận thì cha cô đã quỳ rạp cuối đầu sát chân Ansel rồi thì cái chuyện đưa cô ra khỏi đó có là gì.

Lúc anh đưa cô ra khỏi đó là Fay đã ngất vì mất sức quá nhiều rồi, anh giải thích
- Ngài nam tước làm gì dám manh động? Với lại một khi ta đã quyết định thì không ai có thể bác bỏ quyết định đó của ta.
- Tôi không nghĩ ngài mạnh như vậy...hơn cả đức vua?
Ansel cười lớn rồi lắc đầu, sao có thể so sánh với đức vua được.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô, chạm nhẹ vào miệng vết thương đã băng lại trên tay cô.
- Nàng...!Đã thiếp đi mười ngày rồi.

Ta thật sự lo lắng lắm.

Bác sĩ đã chuẩn đoán nàng có thể bất tỉnh lâu hơn.
- Ngài lo cho tôi?

Ansel gật đầu, chính anh có một kỷ niệm mà không bao giờ quên.

Anh lấy chiếc giày vải vàng, hoa văn cũng được thêu bằng chỉ vàng đưa Fay xem.

Trong thâm tâm cô luôn nhớ về chiếc giày này.

Nó chính là của cô, đây là đôi giày duy nhất cô được cha và mẹ đặt gia công tặng ngày sinh nhật lần thứ sáu.

Ansel nâng niu nó trên tay rồi kể
- Nàng có còn nhớ lớp học cho giới quý tộc, các tiểu thư và thiếu gia không?
Fay gật đầu, Fay cũng được đi học nhưng đến ngày mẹ mất thì cô đã không còn được đến trường hoàng tộc nữa.
- Hôm ấy ta đang học ngôn ngữ Pháp thì ta thấy nàng bị ức hiếp.

Cả đám lớn nhỏ ném giày nàng lên cây...
Fay đỏ mặt rồi reo lên
- Vậy...!Người hôm ấy chính là ngài?
Anh cười vui vẻ, chính ngày hôm ấy Ansel đã leo lên cây tự tay lấy giày cho Fay.

Thiếu gia nhà Nolanotis mới mười hai mà đã biết động lòng với cô nhóc bảy tuổi.

Fay Doruss thụ động trong lớp học, tiếp thu kiến thức chậm hơn so với mọi người nên thường bị ức hiếp.

Những câu nói châm chọc, sỉ nhục lại réo bên tai cô
" Nó không mang trong người dòng máu quý tộc đâu, học ngu quá haha haha "
" Có khi là vậy đó, giới quý tộc chúng ta thông minh hơn bọn nô lệ "
" Mẹ nó không thuộc trong lớp quý tộc đâu.

Mẹ nó không phải công nương đâu "
Fay nhắm chặt mắt, hai tay bịt tai không muốn nghe nhưng những lời đó mỗi lúc một rõ hơn.

Ansel nắm lấy hai tay cô rồi ôm.
- Đừng nghĩ về những điều đó nữa, tất cả đã qua rồi và ta đã tìm được nàng.

Không hẳn là tìm được mà là anh đã nhận ra.

Nếu không có cuộc chiến ấy, nếu anh không chiến thắng và không được ban hôn, nếu anh không xem tiểu thư từng gia tộc, quý tộc thì giờ này Ansel cũng chưa nhớ ra Fay Doruss của năm xưa là ai và hiện tại thế nào.

- Tôi phải về...tôi đã làm phiền ngài lâu quá rồi, ngài còn phải kết hôn nữa.
- Ừ, đúng rồi.

Ta còn phải kết hôn nữa nhưng nàng về thì làm sao tiến hành hôn lễ đây?
Nghe điều này cô thầm vui nhưng cũng có phần buồn rũ rượi, không lẽ anh đã nhìn trúng cô? Một cô gái ngớ ngẩn, không mang danh phận một quý tộc thật sự.

Một ý nghĩ khác còn hiện lên rằng anh chỉ trêu cô thôi.
- Ngài...ngài phải kết hôn với công chúa mà, đức vua đã ban hôn công chúa cho ngài.
- Ta đâu có đồng ý.

Đức vua ban hôn cho ta có thể kết hôn với hoàng tộc hoặc quý tộc chứ không hẳn phải kết hôn với công chúa.
- Ngài...!Ngài thích tôi sao?? Một đứa lơ ngơ...
Fay đỏ mặt nói lí nhí sợ Ansel phải nghe thấy.
- Nàng có am hiểu về chính trị không? Nàng có nuôi dưỡng ý nghĩ rằng khi kết hôn với ta hay đại bá tước, công tước nào đó thì sẽ trục lợi, nâng cao chức quyền cho bản thân hay cha mình không?
Fay lắc đầu, thật lòng mà nói đối với cô thì chính trị là một cái gì đó rất sâu xa và khó hiểu.
- Nàng không hề toan tính điều gì hay đòi hỏi ai một cái gì.
- Tôi...tôi...tôi chỉ giả vờ như vậy thôi.

Thật ra tôi cũng giống như những tiểu thư khác.

Tôi muốn tiếp cận ngài nên mới...
Ansel mỉm cười, anh cất chiếc giày nhỏ vào hộc tủ dưới giường.
- Nàng ăn chút cháo cho khỏe người nhé.


Rồi sau đó nói cho ta biết nàng tiếp cận ta vì cái gì.
Anh bước ra cửa, bên ngoài có hai người hầu đứng chờ.

Anh thì thầm với họ rồi cả hai đều rời đi, Ansel đóng cửa xoay người vào trong
- Nàng thích Tiogal sao?
Khuôn mặt cô đỏ ửng khi nghe thấy tên của Tiogal.

Tâm trạng của anh bắt đầu khó chịu khi thấy gương mặt của Fay vui vẻ như vậy.

Không cần biết câu trả lời của Fay thế nào thì Ansel liền nghiêm nghị ngồi xuống nói với cô.
- Tiogal nó đã có hôn thê rồi.

Đợi sau khi ta kết hôn thì em trai ta cũng sẽ làm lễ với hôn thê của nó.
Có lẽ anh thấy mãn nguyện vì câu khẳng định vừa rồi của bản thân.

Lồ ng ngực cô nhói lên rồi hai bàn tay khẽ run.

Năm xưa cô tưởng người đấy chính là Tiogal nhưng sự thật lại là Ansel.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Chăm Sóc


Tô cháo nóng được người hầu đưa vào tận tay Fay Doruss, nóng và hấp dẫn.
- Là...là đồ nóng, vừa mới làm sao ạ?
- Đúng rồi, ta đã ra lệnh mà.
Fay cầm muỗng rồi múc cháo vừa đầy, từ từ đưa lên thổi nhẹ rồi húp.

Sau khi mẹ mất thì đây là lần đầu cô ăn đồ nóng qua ngần ấy năm, quá xúc động nên Fay đã khóc.

Hai tay che đôi mắt như cố ngăn không cho nước mắt chảy nữa.

Ansel để tô cháo sang một bên.
- Sao vậy? Bị phỏng rồi sao? Nàng ổn không?
Fay gật đầu, cháo còn nóng nên cô đã bị bỏng nhẹ ở đầu lưỡi.

Trong cơn nấc cô cũng nói cho Ansel biết những gì mà bản thân đã phải chịu đựng
- Tôi chưa được ăn đồ nóng, mới nấu từ rất lâu rồi...!Hức...!Tô cháo này...thật sự rất ngon...
Ansel ngây người không biết rõ cô đã trải qua những gì hay là hai ba ngày bị hành hạ không ăn gì nên nói vậy, cũng có thể cô đã hôn mê mười ngày và chưa ăn gì nên cảm thấy ngon.
- Tính cả ngày nàng bị nhốt và hôn mê có lẽ gần hai tuần nàng không được ăn nhỉ?
Fay mỉm cười cho qua, cứ cho là như vậy.


Cô cũng muốn nói cho anh biết nhưng chỉ sợ mọi việc sẽ tồi tệ hơn.

Một khi ngài hiệp sĩ bá tước Ansel muốn làm gì thì không một ai cản được.

Thêm nữa cô sẽ bị mang tiếng xấu, mang tiếng hại cả gia tộc Doruss.

Lúc cô dùng xong hết tô cháo thì cận vệ của Ansel gõ cửa, được sự đồng ý của anh thì người cận vệ đó bước vào trong nghiêm túc báo cáo tình hình.
- Thưa chỉ huy, ngài nam tước Doruss lại đến và chờ trước cổng lớn còn đem theo rất nhiều binh lính thuộc hạ.
Nghe đến đây cô chỉ biết lo lắng, không chịu được lại cắn môi.

Ansel bình thản trả lời
- Nữa à? Xem ra ta phải dùng biện pháp mạnh hơn.
Hai tay cô nắm chặt tấm chăn trên giường, hít một hơi rồi hỏi Ansel
- Lại đến? Có nghĩa là mấy ngày trước cha của tôi cũng đã đến đây sao ạ?
- Đúng vậy, ông ấy đem lễ vật qua nói xin lỗi và mong ta bỏ qua chuyện ông ấy nhốt nàng.

Rất nhiều vàng bạc, ông ấy làm như vậy chẳng phải đang sỉ nhục ta sao? Ta đã mời ông ấy về nhưng hôm nay là lần thứ tư ông đến rồi.

Ta chẳng biết có ý gì nhưng đem theo binh lính làm gì? Ta phải xuống xem ngài nam tước đang toan tính cái gì đã, nàng cứ nghỉ ngơi đi.
Nói rồi anh ra khỏi cửa, Fay bồn chồn nằm xuống.

Cô kéo chăn qua đầu nhằm che lấp hết cơ thể mình.

Cô sợ cha mình gây chiến hoặc đòi đưa cô về, Fay không muốn quay lại nơi đó nữa.

Bề ngoài là phủ là lâu đài nhưng bên trong với cô khác gì là địa ngục.

Nằm nghiêng mình rồi nhắm mắt chờ thời gian trôi qua nhưng cô không nghĩ mình sẽ ngủ, cô làm một giấc đến chiều mới giật mình.

Fay tỉnh dậy thì thấy Ansel đang nằm bên cạnh, anh mỉm cười
- Nàng dậy rồi sao? Nàng vẫn còn mệt?
Cô lắc đầu, cô không biết vì sao anh lại nằm bên cạnh

- Sao ngài lại...!nằm ở đây?
- Hửm? Đây là giường của ta, phòng của ta thì hiển nhiên ta phải được nằm chứ.

Với lại suốt khoảng thời gian nàng hôn mê ta cũng nằm cạnh nàng đấy thôi.
Ansel là người như vậy sao? Thoải mái nằm cạnh một nữ nhân khác.
- Hôm nay một người bạn của ta đã đến thăm nàng, ta nghĩ nàng nên xuống dưới.

Đầm thì sẽ có người thay cho nàng.
Bạn của Ansel chắc chắn không phải là thiếu gia hay công tử bình thường rồi.

Fay vội đưa chân xuống giường rồi bất chợt đứng dậy, Fay té xuống giường, vì nhiều ngày không hoạt động nên chân cô dường như tê liệt, không thể di chuyển ngay.

Theo phản xạ, Ansel vội đưa tay ra đỡ, một người có bản tính nóng nảy lại ôn nhu với cô như vậy thật khiến Fay sợ đến tái mặt, nhưng thà xin phép ở lại đây còn hơn quay lại gia tộc Doruss.

Ansel nhẹ nhàng dặn dò Fay khi thấy đầy tớ đến.
- Nàng cứ ngồi ở giường, họ sẽ thay trang phục cho nàng.
Ansel ra ngoài đóng cửa, trước khi đi anh không quên dặn dò bốn người đầy tớ
- Các ngươi cẩn thận phục vụ, nếu không thì đừng trách ta.
- Vâng thưa chủ nhân.
Lúc này cô mới thật sự tận mắt chứng kiến sự nghiêm túc và hà khắc của Ansel.

Đúng như lời dặn dò, họ thật sự nghiêm túc và vô cùng cẩn thận khi thay trang phục cho Fay.

Lúc họ cầm cây lược lên chuẩn bị chạm vào tóc thì cô cản lại

- Tôi nghĩ...!không cần chải đâu.

Cột đơn giản lên là được rồi.
- Thưa tiểu thư, không chải thì làm sao cột được ạ?
Cô bối rối không biết trả lời thế nào.

Hai tay cứ giữ khư khư mái tóc, che chắn không cho đầy tớ chải chuốt.

Cô không muốn một ai phải chê mái tóc của mình nữa.
- Tóc tôi xấu lắm, rối và khó chải nữa.
- Không sao đâu ạ, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng.
Fay chần chừ hạ tay xuống, mái tóc đen óng dần được chải lại.

Có hơi rối nhưng cô hầu gái vẫn nhẹ nhàng gỡ rối.

Cô không muốn họ mỉa mai một chút nào, nhắm chặt mắt chờ họ xong.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Hòa Nhập Cùng Mọi Người


Vì bạn Jade Nue và mình chưa tìm hiểu rõ cũng như cách gọi chức tước thời Trung Âu cổ đại nên có sai sót.

Mình nghĩ nên gọi Fay Doruss là công nương nghe hay hơn nhiều.
(****)
Cô hầu gái cúi đầu hỏi nhỏ ý kiến của cô
- Thưa công nương, người muốn búi gọn hay cột phần trên rồi xõa bên dưới ạ?
- Ừ thì...tùy hai người.

Tôi cũng không biết làm kiểu nào cho hợp.
Cô hầu gái cười mỉm, Fay cũng không biết ý nghĩa nụ cười đó là gì.

Bản thân Fay mong người hầu của anh sẽ không có ý gì xấu hay trêu ghẹo cô.

Sau gần mười phút thì họ mới chuẩn bị xong, một kiểu tóc búi một vòng rồi thả phần đuôi ra ngoài.

Lúc Fay bước ra khỏi cửa phòng, có hàng chục đôi mắt đều hướng về phía cô, gồm có Ansel, Tiogal, đại hoàng tử Roy Nillan, nhị công chúa Zessy Nillan và các người hầu của họ.

Zessy nháy mắt nói với Ansel
- Ngươi cũng thật biết chọn quá đó, Nolanotis.
Anh mỉm cười, đứng lên tiến về phía cô rồi đưa tay ra dẫn dắt vào bàn ngồi hòa nhập cùng mọi người.


Anh mở lời giới thiệu mọi người với Fay
- Đây là đại hoàng tử, người sẽ thừa kế ngai vàng trong tương lai Roy Nillan, nhị công chúa Zessy Nillan.

Họ đều là bạn của ta.
Fay ngại ngùng đứng lên cúi đầu với họ.

Anh sợ cô sẽ không nói được nên giúp cô giới thiệu
- Đây là đại công nương nhà nam tước Doruss, Fay Doruss.
Zessy mỉm cười nắm tay cô kéo qua ngồi bên cạnh.

Zessy không thể rời mắt khỏi mái tóc đen nhánh ấy.
- Ngươi đúng là một tiểu mỹ nữ, ta thích mái tóc này.
- Thần nữ...!Thần nữ sẽ xem đó là lời khen, cảm ơn người.
Nhị công chúa tiếp tục nói
- Quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.

Medusa này thật xinh đẹp quá
Fay cúi mặt không biết nói gì hơn, nhị công chúa choàng tay qua ôm Fay.
- Ta ước gì cũng có mái tóc đen như ngươi, ta thật muốn chạm vào quá.

Fay Doruss, ta có thể không?
Cô bất ngờ nhìn công chúa, ánh mắt của người có sự háo hức mong chờ câu trả lời đồng ý từ Fay.

Cô không nghĩ công chúa lại thích nó, lúc nãy còn tưởng lại bị mỉa mai, Fay ngại ngùng gật đầu.

Zessy chạm nhẹ lên phần tóc phía sau vuốt lên theo đường tóc cột.
- Tóc của ngươi mượt quá đi mất, hay là về cung điện ở cùng ta đi, hay cắt cho ta một ít tóc của ngươi.
Ansel có phần bực mình vội đứng lên kéo tay Fay về phía mình
- Công chúa, nhiêu đấy đủ rồi.

Người đừng có mà quá đáng cướp người của thần.
- Ố ồ, ngươi ghen rồi sao? Nhìn ngươi thật hài hước mà, vậy thì mỗi ngày ta sẽ đến uống trà cùng công nương đây.

Ánh mắt Ansel như cung tên sắc nhọn hướng thẳng về phía nhị công chúa, đại hoàng tử Roy liền cười trừ giải tỏa không khí căng thẳng này.
- Thôi được rồi Zessy, nếu ngày nào em cũng đến thì Ansel sẽ tức chết đấy.

- Phư Phư...
Nhị công chúa cười chỉ muốn chọc tức Ansel.

Suốt buổi trò chuyện với nhau, Fay vẫn chưa thể hòa nhập được với bốn người họ.

Vì quá căng thẳng nên tinh thần của cô không được ổn cho lắm, đầu óc quay mòng mòng không thể kiểm soát.

Đôi mắt bắt đầu hơi nheo lại, Fay mơ màng.

Vì không muốn ảnh hưởng đến bầu không khí của mọi người và thể diện của Ansel Nolanotis nên cô đứng lên xin phép về phòng nghỉ ngơi.
- Thần nữ cảm thấy không khỏe, mạn phép xin lui về phòng nghỉ ngơi.

Mong đại hoàng tử và nhị công chúa không để tâm chuyện này.
Cả hai người họ liền thông cảm, Ansel nắm tay Fay giữ lại hỏi.
- Nàng thấy không khỏe ở đâu? Ta cho gọi y sĩ đến.
Fay cắn môi suy nghĩ, cô không muốn nợ anh quá nhiều.

Lần trước Ansel cũng gọi y sĩ đến khám cho cô một lần là quá đủ rồi.
- Tôi nghĩ là không cần đâu, thưa ngài.
- Vậy...nàng lên phòng nằm nghỉ đi, nếu cần gì thì gọi người hầu hoặc gọi ta.
Fay mỉm cười, cúi đầu chào mọi người rồi vịn tay cầm di chuyển lên phòng.

Ansel quay sang nhìn quản gia, vì làm cho anh rất lâu nên ánh mắt ra hiệu của Ansel cho trường hợp này thì quản gia đã gọi một hai người hầu gái lên tận phòng chăm cho Fay.

Zessy cứ nhìn theo dáng Fay không rời

- Nàng ấy có vẻ yếu quá đó Ansel, lần sau ngươi phải chú ý nhẹ nhàng một chút.
- Ha ha, không phải như người nghĩ đâu.

Có lẽ cô ấy còn ảnh hưởng vụ bị ngài nam tước giam dưới hầm ngục.
Roy và Zessy nghe xong liền phản ứng bất ngờ, lần đầu tiên mới nghe thấy cha nhốt con ruột.

Hai người bắt đầu suy nghĩ ông có phải là cha ruột hay không? Ông ấy có còn nhân tính không? Zessy liền nổi đóa tức giận, tay cuộn tròn thành nắm đấm đập mạnh lên bàn.

Ba nam nhân ngồi cùng liền giật mình, Tiogal cầm dĩa bánh đưa lại gần
- Người bớt nóng, dùng chút bánh đi.

Dù gì Ansel cũng không bỏ qua chuyện này đâu, hơ hơ.
Ansel tiếp lời em trai.
- Mục đích chính của ngày hôm nay là thần muốn nhờ thân phận của đại hoàng tử Roy để mà xử lý vụ nam tước Doruss.
Roy nâng tách trà hớp một ngụm rồi đồng ý ngay.
- Được thôi, Ansel là bạn thân của ta thì những chuyện thế này có nặng nhọc đâu.

Ansel, muốn thế nào?
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Nhân Danh Đại Hoàng Tử


Ngày hôm sau, rất nhiều binh lính kéo đến trước gia tộc Doruss, dẫn đầu là hiệp sĩ Tiogal cưỡi ngựa mặc giáp.

Lính gác cửa thấy huy hiệu trên giáp và trên vỏ kiếm liền biết là hiệp sĩ của hoàng gia liền nể nang chạy đến hỏi chuyện.
- Thưa ngài hiệp sĩ, ngài đến đây đã có sắp xếp trước với ngài nam tước Doruss chưa ạ?
Từ trong xe ngựa màu đỏ sẫm bước ra một gương mặt quen thuộc nhưng thần thái khác hẳn.

Công nương Fay Doruss diện một chiếc đầm đẹp đến sang trọng, phần lớn là màu xanh biển đậm, hoa văn được thêu bằng tay và có khoảng mười viên ngọc trai hồng đính chắc chắn ở phần cổ áo.

Fay ngẩng cao đầu, ra vẻ uy nghi bước đến tên lính quèn trước kia từng khinh thường cô, cao giọng mà hỏi
- Ta đến gặp cha cũng phải có sắp xếp trước hay sao?
Tên lính ấy khi thấy cô có chút lạ thường nhưng nhiêu đó không đủ làm hắn sợ
- Thưa công nương, đây là quy định mà ngài nam tước đã đặt ra.

Người cũng thừa biết như vậy khi ở đây kia mà.
Hắn vừa dứt câu thì Fay liền tát hắn một cái, tuy không đau nhiều nhưng cũng đủ khiến cho hắn thấy Fay không giống ngày xưa.

Tiogal xuống ngựa, gương mặt sắc lạnh bước đến gần hắn hỏi

- Ngươi có muốn mở cổng hay không?
- Ư...!muốn...muốn, thưa ngài hiệp sĩ.

Xi-xin hãy đợi tôi báo cho ngài nam tước biết ạ.
- Ta nói không cần.
Phần tính cách này của Tiogal cô chưa từng thấy qua bao giờ, hai tay nhẹ nắm chặt lại.

Bờ vai hơi run khi nhìn vào lâu đài này.

Tiogal khoác tay ra phía sau vỗ nhẹ lên vai cô, Fay ngước nhìn thấy Tiogal đang cười với mình.

Chợt nghĩ ngài ấy cũng quá ngầu luôn, tuy ngài ấy đã có hôn thê nhưng cô vẫn chưa hết rung động với Tiogal.
- Hãy cố gắng ngẩng cao mặt giống khi nãy, đừng để họ khinh thường cô nữa công nương.
Fay gật đầu nghe theo, đây là kế hoạch của Ansel đặt ra, nếu như lần trở về này cô vẫn cúi mặt thì họ sẽ tiếp tục chà đạp khinh thường.

Lát sau cổng lâu đài được mở, cô bước vào.

Theo ngay bên cạnh là Tiogal, mấy người hầu đứng nhìn rồi chụm đầu bàn tán, nói những lời xúc phạm đến Fay và không hề sợ bị mắng
- Nhìn kìa, đại công nương Medusa trở về rồi...
- Nhìn kìa nhìn kìa, nghênh ngang quá nhỉ? Được ngài hiệp sĩ bá tước bế đi suốt hơn hai tuần bây giờ trở về tính làm loạn chắc.
- Suỵt, cô nhỏ cái miệng một chút.

Medusa mà tức giận thì cô ấy sẽ khóc đấy, haha.
Fay nản lòng khi nghe những lời đó, họ tiếp tục miệt thị cô đến ngẩng đầu không nổi.

Tiogal tức giận cầm kiếm kéo nhẹ lên hăm dọa
- Nếu các ngươi không im lặng thì lưỡi của các ngươi sẽ rớt dưới thanh kiếm này đấy.

Bọn họ sợ hãi cúi đầu ai làm việc nấy, cô bước lên bậc thềm chậm rãi rồi vào sảnh.


Nam tước và các em nhìn cô với ánh mắt chán ghét.

Hôm nay trên tay ông cầm cây gậy được đúc bằng vàng, phần đầu được khắc nhỏ hình con chim ưng.

Dù lòng rất giận nhưng thấy ông chống gậy thì Fay không thể kìm lòng mà tiến lại từ từ hỏi cha
- Thưa cha, cha không khỏe chỗ nào sao ạ?
Ông nhanh tay đưa cây gậy lên cao rồi vung xuống, toàn bộ cây gậy dài đập lên lưng cô.

Fay ngã xụp xuống sàn, Tiogal chạy đến đỡ cô.

Nhìn thấy ông muốn đánh nữa, anh liền đưa tay chụp lấy ngay cây gậy khi vừa vung xuống.
- Ngài có thôi đi không? Công nương còn rất yếu, ngài định giết con của ngài sao?
- Nó không phải con ta.

Tiogal Nolanotis, ngươi hãy tránh ra.
Tiogal lấy trong áo giáp ra huy hiệu hoàng gia của đại hoàng tử nhưng không kịp.

Ông giật cây gậy ra rồi dùng sức đánh thêm một cái nữa, mọi người thừa biết lần roi này sẽ giáng xuống cơ thể Tiogal nhưng cũng không thể làm gì, binh lính của anh đều ở ngoài.

Chỉ chờ khi có lệnh họ mới được xông vào.
" B Ố P "
Âm thanh lớn đến nỗi mọi người có thể nghĩ là sẽ gãy xương.


May mà bên ngoài đã có giáp sẵn, nếu không anh cũng sẽ bị thương nghiêm trọng đến xương.

Ánh mắt Tiogal sắc nhọn hướng về phía nam tước, anh đưa ra huy hiệu hoàng gia rồi nói lớn
- Nhân danh đại hoàng tử Roy Nillan, ta sẽ cáo buộc nam tước Josslin Doruss về tội giam giữ và đánh đập người khi không có chỉ thị, bất hợp pháp.

Ta sẽ cho người giải ông về ngục giam hoàng gia chờ ngày đức vua ban chỉ thị về chuyện này.
Fay Doruss ngước lên dùng hai tay cố với đến cái huy hiệu, cô giữ hai tay anh nước mắt giàn giụa.
- Không...!Xin ngài đừng giải cha đi...tôi xin phép ngài bá tước Ansel Nolanotis về đây chỉ xem cha thế nào thôi...
Về chiếc huy hiệu hoàng gia này cô không được mọi người nói đến nên cô cũng không biết họ sẽ giải cha cô đi.
- Công nương, mọi người đã đưa ra quyết định này thì sẽ không bao giờ thay đổi dù tình thế có ra sao, nhất là Ansel.
Cô bất lực van xin, Tiogal cũng đau lòng.

Nhưng khi nhìn thấy nam tước vẫn không thay đổi ánh nhìn với Fay thì anh càng muốn áp giải ông về ngục càng sớm càng tốt.
- Nhân danh đại hoàng tử Roy Nillan, ta yêu cầu đại công nương Fay Doruss nhanh chóng di chuyển ra xe ngựa và không được quay đầu lại.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Áp Giải Nam Tước


Vì đây là lệnh nên cô cũng hiểu rằng không thể chống đối, lúc cô quay lưng bước ra ngoài Tiogal liền gọi to binh lính
- Người đâu, giải nam tước Doruss về ngục giam hoàng gia.

Lâu đài này ta sẽ cho người niêm phong canh giữ.

Người bên trong lâu đài bất kể là chủ hay người hầu sẽ không được ra ngoài, người bên ngoài không được vào bên trong.

Nghiêm cấm truyền thư bồ câu, tất cả phải ở trong lâu đài cho đến khi có chỉ thị từ đại hoàng tử.
Những người còn lại trong gia đình đều bất bình với mệnh lệnh này, binh lính của anh vào trong áp giải nam tước đi anh còn nói thêm
- Đưa ngài nam tước đi cho cẩn thận, nếu ngài nam tước trầy xước một chút thì ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
- Thưa rõ.

/ Tất cả họ đều đồng thanh, hùng hồn đến sợ.
- Ai có ý kiến gì hay là không đồng tình với chỉ thị khi nãy của ta thì cứ việc bước đến đây.

Ta sẽ giải đáp thắc mắc bằng lưỡi kiếm này.
Tiogal rút kiếm ra, lưỡi kiếm sáng bóng có thể soi mặt người.

Tất cả bọn họ sợ hãi run lẩy bẩy, đồng loạt lắc đầu.

[…]
Lúc yên vị trên xe ngựa thì cô vô tình nhìn thấy ánh mắt của cha lóe ngang.


Ánh mắt của hận thù, chưa bao giờ thấy bậc cha mẹ nào lại ghét con cái đến như vậy.

Ông nói gì đó với mấy tên lính rồi dừng lại bên cửa sổ của xe ngựa.

Cô mong cha không hận cô quá nhiều
- Ngươi không phải là con gái của ta, người đàn bà lăng loàn đó chưa bao giờ yêu ta.

Ha, vậy mà khi xưa ta điên cuồng yêu bà ấy.

Mái tóc, đôi mắt hay thậm chí là đôi môi của ngươi đều không giống ta.

Ngươi là đứa con hoang...
Cái gì mà lăng loàn, cái gì mà không giống, Fay ấm ức nghĩ mình không thể im lặng nữa đành phải lên tiếng
- Cha dựa vào đâu mà nói mẹ như vậy, chẳng phải lúc xưa hai người rất yêu nhau sao? Lúc mẹ chọn không sống cùng cha là vì bệnh, cha cũng thường xuyên thăm mẹ đó thôi.

Mái tóc xoăn này chẳng phải rất giống cha hay sao? Vì ai mà con mới bị mọi người đặt cái tên "Medusa" như vậy chứ...
Nước mắt cô trực trào, trái tim quặng thắt khi nói hết những lời này.

Cô sợ cha sẽ buồn nhưng nghĩ đến chuyện xưa thì sao.

Họ không ngừng phỉ báng cô thì cha không xót hay sao? Khóc được một lúc thì cô cũng quên mất bản thân không được yếu đuối quá.

Fay ngồi ngay ngắn, lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt rồi kiên định nói.
- Các ngươi đưa ngài nam tước đi đi.

Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.
- Vâng thưa công nương.
Fay dứt khoát kéo rèm cửa xuống.

Lần đầu tiên ông thấy hành động này của con gái, hình ảnh này khiến ông nhớ lại người vợ quá cố của mình.

Lần đầu hai người gặp nhau ở cảng Xilan vịnh Xilandoden cũng là ông ấy say ánh mắt của bà trước.

Ánh mắt kiên định nhìn về phương trời xa xôi, thần thái không khác gì các tiểu thư, công nương quý tộc.

Ông vẫn đứng bên cạnh xe ngựa, mỉm cười cúi mặt nói
- Lucia Zitta.
Đây là tên mẹ ruột của Fay, lần đầu tiên sau nhiều năm cô nghe thấy cha mình gọi tên mẹ.

Bản tính mềm yếu vì thế mà cô đã khóc, Tiogal đứng bên ngoài cũng không muốn vào xem tình hình.

Cứ như thế anh trở lại ngựa, tung hí dẫn đầu đoàn binh đi về phía cung điện.


Đi gần đến lâu đài Nolanotis thì Tiogal dừng lại, anh bước đến xe ngựa hỏi Fay
- Đường đến cung điện rất xa, có thể mất khoảng hai đến ba ngày.

Công nương ngồi xe bốn tiếng rồi, chỉ còn một lúc nữa là về đến lâu đài Nolanotis.

Công nương về nghỉ ngơi nhé?.

harry potter fanfic
- Còn...còn cha...
- Công nương yên tâm, ngài nam tước sẽ được đưa đến cung điện an toàn.
Cô gật đầu rồi cả đoàn tiếp tục chặng đường còn lại.
[…]
Xe ngựa dừng trước cửa sảnh trước của lâu đài Nolan.

Bốn người hầu xếp thành hai hàng để chào đón Fay, cha cô bất ngờ khi thấy điều này.

Khi cô đứng bên trên bậc thềm, quay đầu lại nhìn cha.

Đột nhiên khoảnh khắc ấy đi qua nhanh hơn, trong phút chốc đoàn binh đã rời khỏi tầm nhìn của Fay.

Một nữ hầu đứng phía sau nhẹ nhàng hỏi
- Thưa công nương, người có muốn dùng một ít trà không ạ?
- Ừ, cho tôi một ít trà.
Người hầu lui xuống bếp liền chuẩn bị cho cô tách trà.

Lần đầu có người nói chuyện lễ phép với cô như vậy quả thật không quen cho lắm.

Vùng đất và thị trấn này cũng có lời đồn về nàng, nhưng những nữ hầu ở đây không cư xử vô lễ giống nữ hầu tại gia tộc Doruss.


Lâu đài này suy cho cùng rất lớn, hơn lâu đài Doruss nhiều.

Đang ngắm nhìn những hoa văn trên thành lang cang, tay vịn, chùm đèn trên trần thì người hầu đem tách trà đến đặt lên bàn.
- Thưa công nương, trà đến rồi.

Người có thấy lâu đài này đẹp không?
- Rất đẹp...
Người hầu tự hào nói thêm
- Tất cả những chi tiết hoa văn trong lâu đài là ý tưởng của phu nhân bá tước Nolanotis, là mẹ của ngài bá tước Ansel Nolanotis ạ.

Những chi phí để chi tiêu cho sửa chữa, trang trí lâu đài phần lớn là đồng vàng của chủ nhân ạ.
- Ý cô nói là Ansel Nolanotis?
- Thưa đúng vậy ạ, ngài ấy khi mười bốn đã tập võ kiếm với các vị hoàng tử.

Năm chủ nhân mười bảy thì đã ra chiến trường, chiến công đầu tiên của ngài là năm mười tám.

Đã được thưởng rất nhiều đồng vàng.
Fay nâng tách trà lên thổi nhẹ vào tách trà cho bớt nóng rồi nhẹ nhàng húp một ít.

Đã khát rồi tiếp tục hỏi người hầu
- Vậy ngài ấy đã được ban hôn mấy lần rồi? Hay vừa rồi là lần đầu?
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Ta Không Thương Nó


Năm ngài ấy hai mươi mốt cũng được đức vua ban hôn với công chúa nhưng ngài ấy đã từ chối.
Công chúa duy nhất mà cô biết chính là nhị công chúa Zessy, công chúa rất xinh đẹp, lại còn tài giỏi, không hiểu vì sao lại từ chối trong khi đó chỉ cần gật đầu một cái là anh sẽ thành phò mã rồi.

Fay mỉm cười vui vẻ
- Chắc ngài ấy có tương tư thầm kín gì đó rồi.

Nếu là tôi thì tôi sẽ đồng ý kết hôn với công chúa ngay.
Bất chợt cô thấy người hầu đối diện mình cúi đầu thấp hơn, đôi vai hơi run lên.

Thêm việc cô cảm nhận phía sau mình có người.

Một bàn tay men theo hõm cổ rồi đưa lên cằm, bàn tay ấy bóp nhẹ rồi di chuyển quay qua trái.

Fay giật mình vì người đó là Ansel, gương mặt ngài hơi khó chịu vì nghe được lời Fay nói.
- Ta có tương tư thầm kín gì sao bản thân ta không biết? Nàng nói xem?
Anh ngước nhìn người hầu rồi lạnh giọng
- Còn chuyện gì ngươi chưa kể thì kể hết ta nghe.
- Tôi...tôi...
- Ngươi quên rồi sao? Ta gợi ý cho nhé...hừm.

Ngươi kể chuyện cha mẹ ta giao lâu đài này lại cho ta cai quản đi.


Kể luôn họ đi đâu? Làm chức gì rồi?
Fay nhìn anh cảm thấy đáng sợ, nhưng người hầu kia cũng không có lỗi.

Cô liền giúp cô ấy sửa chữa, nếu không Ansel sẽ phạt nữ hầu này.
- Không phải đâu thưa bá tước.

Là tôi đã hỏi trước, cô ấy chỉ trả lời thôi...ngài đừng phạt cô ấy.
Vì là cô xin tội giúp nên anh cũng sẽ bỏ qua, anh gằng giọng
- Ngươi lui xuống.
Cô hầu nữ ấy vẫn cúi đầu lui xuống bếp.

Để thoát khỏi bầu không khí này cô đành giả vờ đòi đọc sách.
- Ở đây có thư viện không? Tôi muốn đọc sách.
- Trên tầng hai.

À, ta sẽ đi dự yến tiệc tại dinh thự của công tước Paluy, nàng có muốn đi cùng không?
Fay lắc đầu, cô không muốn đến những nơi quá đông người hoặc quá nhiều người trong giới quý tộc.

Đã vậy cô chưa có danh phận gì với Ansel mà đi cùng thì những người đó sẽ nói gì về đứa con gái của ngài nam tước Doruss đây.

Cô đứng lên vội cúi đầu rồi chạy một mạch lên thư viện.
Cô nhớ lại khoảnh khắc gần của hai người, ánh mắt của Ansel nhìn cô như nhìn người yêu vậy, đằm thắm dịu dàng.

Fay rùng mình rồi tự nghĩ
" Sao ngài ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy chứ? Có phải với tiểu thư nhà nào thì ngài ấy đều nhìn như vậy không? Chắc không...!Mà...mà sao lại không được, ngài ấy đẹp trai lại còn giỏi cưỡi ngựa đánh trận đến vậy mà.

Đi đến đâu đều có những cô gái theo sau, nháy mắt một cái con gái đổ hàng dài "
Mải mê suy nghĩ vậy mà cũng tới thư viện, cũng may trong lúc nghĩ vu vơ thì cô bước không hụt bước nào.

Fay mở cửa phòng, tròn mắt nhìn rồi há hốc.
- Wow, thư viện rộng thật.

Nhiều sách quá đi mất.
Fay thích đọc sách, chỉ có điều cô đọc lâu và chậm hơn người bình thường.

Có khi còn không hiểu những quyển sách nói gì, kiến thức cô hạn hẹp do không được học nhiều.


Cô chọn hai quyển sách rồi đến chỗ ghế ngồi yên vị đọc.
[…]
Trong thời gian đó, đoàn lính của Tiogal đang đưa nam tước Doruss đến giữa đường thì phải dựng lều nghỉ ngơi do trời đã tối.

Trong lúc mọi người đang dựng lều thì Tiogal bước đến gần nam tước Doruss hỏi chuyện của Fay.
- Tôi nghe nói ngài ghét công nương Fay Doruss chỉ vì lời phán đoán của pháp sư sao? Thật nhảm nhí.
- Sao cậu phải quan tâm đến con bé.

Nó thật sự đã đem rất nhiều tai họa.

Từ mẹ nó cho đến nữ hầu học việc của nữ quản gia khi ấy cũng chết cùng một năm.

Pháp sư đã lập giàn tế trừ tà nhưng vận may không thể đến với nó và cả gia tộc ta, mọi thứ càng ngày càng tồi tệ hơn, trừ khi phải nhốt nó tại nơi riêng biệt.
Tiogal nhạy bén nắm bắt manh mối trong lời khai của ông.
- Là do lời đồn của đầy tớ trong dinh thự của ông.

Ông chẳng màng quan tâm hay ngăn cản khi họ bàn tán về cô ấy.

Chẳng có chuyện gì gọi là Medusa tái sinh cả.

Đều do sự thờ ơ của ông thôi.
Tiogal tức giận đứng lên bỏ đi đến lều lớn nhất.

Sau khi những binh lính dựng lều xong thì ông cũng vào bên trong cùng họ.


Cả đêm ông suy nghĩ đến người vợ quá cố và những người vợ mà ông đã ly hôn.

Nam tước Doruss tự hỏi bản thân có yêu thương những đứa con của mình hay không? Nghĩ đến từng đứa một, chẳng có đứa nào mà ông yêu thương.

Nam tước Doruss chỉ yêu tiền bạc, công việc và quyền lực quan chức của mình.

Một mình ông trằn trọc cả đêm không chợp mắt, có lúc lại lẩm bẩm tự trách
- Có lẽ vậy...có lẽ là ta thờ ơ với con bé...ta không thương nó.
[…]
Fay ở trong thư viện đọc sách đến tối muộn, lúc cô nhắm mắt cũng nằm gác tay lên bàn ngủ một giấc.

Ansel về đến dinh thự cũng khuya, anh vào phòng thì không thấy Fay đâu liền gọi quản gia.

Nữ quản gia vội vàng chạy ra còn chưa kịp cột tóc
- Công nương đâu?
- Thưa...thưa công nương còn trong thư viện ạ.
Anh vội chạy lên tầng hai, nếu anh đoán không sai thì cô vẫn chưa dùng bữa tối.

Nữ quản gia tái mặt khi anh hỏi Fay đã dùng bữa chưa.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Mở Tiệc


Thưa chủ nhân, xin người bỏ qua cho tôi...lúc chiều chúng tôi có hỏi qua một lần và công nương nói không đói ạ.
Âm thanh bên ngoài làm cô tỉnh giấc, Ansel mở cửa đi vào nhìn cô rồi thở dài.
- Trong này lạnh lắm, cửa sổ còn chưa đóng.

Lỡ nàng cảm lạnh thì sao đây?
- Tôi ngủ quên mất...
- Nàng đói không? Ta cho người hầu làm chút đồ ăn nhé.
Fay lắc đầu, ngay lúc này cô cần ngủ một giấc đến sáng mà thôi.
- Ngày mai tôi sẽ ăn, bây giờ mọi người đang ngủ mà...
- Nàng thật sự không đói sao?
Fay lắc đầu, một phần là không đói, phần khác là không muốn đánh thức người hầu làm bếp
[…]
Hôm sau Fay thức dậy liền thấy điểm tâm sáng trên bàn, hai người hầu đứng bên cạnh giường chờ sẵn để thay đồ cho Fay.

Cô nhiều lần từ chối nhưng họ cũng phải làm theo lời Ansel.

Một hầu nữ bối rối nói với cô
- Thưa công nương, xin người hãy để chúng em chuẩn bị mọi thứ cho người.

Ngài bá tước đã căn dặn phải phục vụ cho người kể cả lúc đang trong giấc ngủ ạ.

- Ngài ấy đâu rồi?
- Thưa công nương, ngài ấy đang bàn luận với người trang trí tiệc dưới sảnh ạ.
Cô nghe vậy liền thắc mắc, không biết nhà Ansel Nolanotis sắp có tiệc gì.
- Tiệc sao? Cô có biết tiệc gì không?
Hầu nữ nghe cô hỏi liền mỉm cười
- Thưa công nương, là tiệc cưới giữa người và ngài bá tước ạ.
Fay đã nghe Ansel nói sẽ cưới cô nhưng cô chưa suy nghĩ nhiều về điều đó, Fay bất ngờ hét lên
- Hả? Không thể nào...!Là ngài ấy nói sao?
Hai người hầu nghĩ bản thân đã làm sai nên vội quỳ xuống, gương mặt tái đi cúi xuống thấp.
- Xin công nương thứ tội...!Chúng em chỉ nói những sự thật, là ngài bá tước đã nói ạ.

Hôn lễ sẽ diễn ra...
- Sẽ diễn ra trong bốn tháng nữa, nàng lo cái gì?
Ansel đứng ngoài cửa từ bao giờ, cảnh tượng trong mắt anh là Fay đang cúi người đỡ hai nữ hầu đứng lên nhưng họ một mực không chịu đứng.

Cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu
- Bá tước, xin ngài hãy bảo họ đứng lên đi...
- Để xem thái độ của nàng thế nào đã.

Họ là nữ hầu của nàng sẽ nghe theo nàng.

Ban đầu cô không biết làm thế nào nhưng liền nhớ đến lời anh chỉ dặn khi về nhà.

Cô đứng thẳng người, gương mặt ngẩng vừa phải cũng không cúi thấp.

Nghiêm túc nói
- Hai...hai người đứng lên đi, ta không trách gì hết.
Lần đầu làm chuyện thế này, lần đầu ra lệnh như vậy cô cảm thấy hồi hộp, tim đập mạnh liên hồi.

Hai nữ hầu len lén nhìn Ansel một cách sợ hãi, Fay nhìn thấy rồi nói thêm một lần nữa
- Hai em đứng lên cho ta.

Tiếp tục chuẩn bị cho ta dùng bữa sáng.
- D-dạ.
Ansel mỉm cười, nhìn thấy anh mặc một bộ đồ trang trọng hơn thường ngày liền hỏi
- Ngài tính đi đâu sao?
- Ta sẽ đến dinh thự nam tước Riedos để tham dự tiệc sinh nhật công nương Via Riedos.

Fay im lặng, những tưởng anh sẽ mời cô đi cùng nhưng anh nói rồi cũng im lặng.

Đứng nhìn một lúc liền quay lưng đi.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Fay có nói không quen đến chỗ đông người.

Nữ hầu vì tò mò mà hỏi
- Thưa công nương, vì sao ngài bá tước lại không đưa người đi cùng?
- Em đoán thử xem, tại sao em lại không hỏi thẳng ngài ấy mà hỏi ta?
- Em...
- Có thể do ta không quen với môi trường đông người, ta không giỏi giao tiếp.

Nếu đi theo sẽ làm mất mặt ngài ấy, nếu ngài ấy có hỏi thì ta sẽ chọn ở nhà.
- Thưa công nương, nếu người không quen thì người phải tập làm quen chứ ạ.
Nhờ câu nói này của nữ hầu mà cô nảy ra ý tưởng tự giúp bản thân mình tốt hơn khi ở trong môi trường đông người.

Fay vừa dùng bữa vừa nói với nữ hầu.
- Lát nữa em theo ta đi gặp ngài ấy, ta sẽ xin ngài ấy tổ chức tiệc tại đây.

Chỉ có ta và người hầu trong dinh thự này thôi.
Chưa có người chủ nào đưa ra quyết định như cô, nữ hầu nghe thấy vội ngăn
- Thưa công nương, xin người hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi ạ.

Chúng em khó lắm mới được phục vụ cho người, ngay cả ngồi bàn trà cùng người em còn chưa dám nghĩ đến.

Đằng này công nương xin mở tiệc cho chúng em...

Nghĩ đi nghĩ lại Fay thấy cũng đúng nhưng đây cũng là cơ hội giúp cô làm quen với người hầu quản gia trong dinh thự này, cũng là cơ hội giúp cô tốt hơn.

Fay sẽ không từ bỏ ý nghĩ, cô phải thử xin Ansel thì mới biết anh cho phép hay không.
Dùng bữa xong Fay vội chạy đi tìm Ansel, cô tìm thấy anh lúc ở chuồng ngựa.

Anh cùng người chăm sóc ngựa ở đó chuẩn bị ngựa cho anh.

Ansel thấy bóng dáng của Fay từ xa, anh dừng tất cả mọi việc.

Fay chạy đến xém tí xíu vấp cục đá.
- Ngài bá tước, tôi muốn xin ngài một chuyện.
Ansel đoán đây là chuyện quan trọng nên kéo cô ra một chỗ riêng
- Jiz, ta nói với ngươi sau.

Hiện tại ta ưu tiên nói chuyện với công nương Doruss một chút.
Đôi chân anh dài, bước một bước cũng bằng hai bước của Fay.

Anh dịu dàng nói trước.
- Sau này nàng cứ việc gọi tên ta là được rồi, mà nàng muốn xin ta chuyện gì?
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Công Nương Medusa


Fay ấp úng, hay bàn tay đan vào nhau thủ thỉ.
- Tôi muốn mở tiệc ở đây...
Ansel ngạc nhiên, anh nghĩ Fay muốn tham gia tiệc nhưng ngại nên muốn tự tổ chức tiệc tại đây.
- Fay, nếu nàng thích thì ta sẽ đưa nàng đi cùng.

Có ta thì sẽ ổn thôi.
- Không có...!Chỉ là tôi muốn tổ chức cùng người hầu, để tôi làm quen và biết họ nhiều hơn thôi.
Ansel suy nghĩ một lúc rồi phản hồi.
- Từ trước đến nay chưa có ai lại tổ chức tiệc cho người hầu cả.

Nàng là người đầu tiên, có suy nghĩ kỳ lạ nhất ta từng gặp qua đấy.
Fay sợ anh đã không đồng ý lại còn nổi giận nên cúi đầu
- Tôi xin lỗi...!nếu ngài không muốn thì tôi sẽ không lên kế hoạch nữa.
- Ta không có nói không muốn, ta thấy nàng làm việc này cũng hợp lý.

Vừa giúp nàng quen với môi trường đông người, vừa giúp nàng phát triển quan hệ với người hầu.

Trong bữa tiệc nàng cần gì thì cứ nói ta biết, hoặc cứ liệt kê ra một loạt rồi đưa cho quản gia.
Cô vui mừng muốn ôm lấy anh nhưng khi đưa tay lên mới điều tiết lại bản thân.


Cúi mặt e ngại nói cảm ơn
- Cảm ơn ngài hiệp sĩ bá tước.
Ansel nhìn Fay rồi mỉm cười, anh đưa hai tay dang ra.
- Nàng muốn ôm sao? Đến đây.
- Được sao?
Anh gật đầu
- Vì nàng là hôn thê của ta.
Fay e dè bước chầm chậm đến rồi vòng hai tay qua eo của anh.

Anh khép vòng tay lại ôm chặt rồi đỏ mặt một lúc, cảm nhận được cái thứ mềm mềm áp vào chấn thủy, nơi giữa ngực và bụng.

Anh vội buông Fay ra trước khiến cô bối rối.
- Ta...ta có việc phải...!phải bàn với người làm vườn nữa.

Ta đi trước...
Không nhìn rõ sắc mặt của anh thế nào vì anh đã quay sang chỗ khác, hay là anh giận nhỉ? Fay đứng ngơ một hồi cũng đi vào tranh thủ lập một loạt những thứ cần chuẩn bị cho bữa tiệc.
[…]
Bầu trời bên ngoài mỗi lúc một tối hơn, Fay vẫn còn ngồi ghi một loạt những thứ cần thiết cho buổi tiệc hôm ấy.

Một người hầu gái bước vào chỗ bàn ở phòng khách, nơi cô ngồi ghi chép.

Cô ta tay cầm tách trà đưa đến tận tay Fay.
- Thưa công nương, trời đã khuya rồi.

Mời người về phòng nghỉ ngơi.
Fay ngước mặt nhìn cảm giác rất quen.

Người hầu gái đó cũng ngỡ ngàng trước sự hiện diện của Fay.

Hầu gái mỉm cười, nụ cười gian xảo
- Công nương Medusa, người đi đâu mà vào dinh thự Nolanotis này vậy?
- Ta không phải Medu...
Cô ta cắt ngang lời Fay, cúi thấp người lấy lại tách trà, thanh âm vẫn ngông nghênh.

- Có lẽ tôi vào nhầm phòng, tách trà này không dành cho người thưa công nương Medusa.
Cô không thích bất cứ ai gọi mình là Medusa mặc dù không thể phản kháng, trong lòng cô luôn nhớ lời Ansel căn dặn phải thay đổi.

Fay liền đứng lên gọi người hầu đó
- Ngươi đứng lại.
Người hầu gái đứng khựng, ban đầu cũng hơi lo sợ nhưng lúc cô ta quay đầu lại thì vẫn rất bình thản.
- Sao? Người đang thèm khát tách trà này à?
- Ta không nhớ ngươi từ đâu mà dám gọi tên Medusa, nhưng mà một khi miệng ngươi gọi ta là công nương thì ngươi không có tư cách gì sỉ nhục ta như vậy.
Hầu gái bước chậm rãi hai bước rồi không thương tiếc hất tách trà nóng vào người Fay.

Vì quá nóng, cô la lên nhưng không thể chống cự lại hầu gái này.

Cô ta ném mạnh tách trà xuống sàn, tách trà vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ.
- Xem như tách trà này tôi mời người đấy Medusa, tôi sẽ pha tách khác mời khách quý của dinh thự chúng tôi.

Con sâu nhà Doruss mọi người thường nói chính là đại công nương bù nhìn như người đấy Medusa, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Vùng da bên ngực trên và phần tay cô đỏ ửng do phỏng nóng, Fay không thể xoa.

Vết thương trong trái tim một lần nữa rách toạc, cái biệt danh Medusa chỉ người hầu trong dinh thự Doruss mới dám mạnh miệng gọi thẳng như vậy.

Thấy Fay vẫn im lặng thì cô ta tưởng phần thắng thuộc về mình nên nở nụ cười tự mãn rồi quay lưng đi.

Cô ta không hề biết rằng người mà cô ta cần phục vụ tách trà đó chính là Fay.
Fay cúi người nhặt những mảnh vỡ của tách trà đặt lên bàn, cô cẩn thận từng chút một vậy mà ngón tay vô tình chạm mạnh vào mảnh vỡ đã đặt trước đó.


Cũng may vết cắt không sâu, cô giữ chặt phần phía trên vết thương của ngón tay, ngăn không cho máu tuôn nhiều.

Thầm nghĩ cho dù có được hiệp sĩ bá tước Ansel nâng đỡ thì cũng không thể xóa sạch suy nghĩ xấu của mọi người.

Trong suy nghĩ của họ, cô luôn là một con rắn độc, Medusa chuyển kiếp.

Là một cái gai khó bỏ mặc dù Fay chưa từng làm gì sai với họ.

Fay đi đến phòng tắm, lấy một ít nước mát rưới nhẹ lên vết bỏng nhưng chúng không tốt hơn.

Vết thương trên ngón tay cũng ngừng rỉ máu, Fay mỉm cười rồi về phòng tự thay váy rồi yên giấc.

Nằm xuống trong lòng cô vẫn buồn nhưng đã cố gắng tự an ủi bản thân.
- Không sao mà...những chuyện này đã quá quen thuộc rồi...không sao, không có gì phải buồn cả.

Ngủ thôi.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Là Ai Hất Trà Vào Người Nàng


Nhưng nước mắt cô cũng không kìm được, cả đêm Fay khóc.

Nhiều lúc cô chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời này.

Sáng sớm hôm sau Fay ngủ miên man trên giường, buổi tối khóc quá nhiều nên kiệt sức ngủ đến tầm trưa.

Hai mắt sưng bụp, cơ thể mệt lử di chuyển khó khăn.

Nữ hầu chuyên phục vụ cho cô nhìn thấy rồi mỉm cười
- A công nương...!người dậy rồi.

Thật là làm cho em lo quá.
- Tôi không sao...chỉ là lúc tối ngủ quá trễ thôi mà.

Em không cần lo đâu.
Giọng hầu nữ thay đổi, kiểu thúc giục.

Tay chân nhanh thoắt sửa soạn cho Fay.
- Thưa công nương, người phải mau lên.

Chủ nhân đã về rồi ạ.
- Bá tước đã về rồi ư? Sao ngài ấy lại trở về sớm như vậy?
Nghe Dox thông báo thì nàng dường như tỉnh ngủ, hai mắt vốn nhấc không nổi, vậy mà nghe đến Ansel thì đôi mắt liền mở to.


Theo như Ansel nói thì khoảng bốn ngày nhưng chỉ hai ngày thì anh đã trở về, trong lúc Fay đang loay hoay về chiếc nơ đằng sau lưng áo, nữ hầu cũng rối tay thì Ansel bước vào mà không gõ cửa.

Tiếng cửa mở làm Fay giật mình
- A...ngài bá tước, tôi chưa chuẩn bị xong.
Thấy cô đỏ mặt anh liền cười, trong lúc cô ngủ thì anh cũng đã nằm bên cạnh thấy gần hết nên anh cũng không thấy ngại.
- Nàng đang mắc cỡ sao? Dễ thương thật, ủa...
Ansel nhìn thấy vết đỏ ở ngực trên và cánh tay trong.

Anh vội bước vào nhìn kỹ, tháo găng tay trực tiếp chạm vào.

Khoảnh khắc da chạm da khiến Fay ngượng ngùng.

Cảm giác đau rát từ vết bỏng khiến cô không thể không thốt lên
- Ha...đau.
Ansel nhíu chặt chân mày, liếc mắt hỏi hầu nữ bên cạnh Fay.
- Chăm sóc cho công nương mới hơn một ngày mà ngươi đã làm ra chuyện gì đây Dox?
Đôi tay nhỏ của hầu nữ run rẩy, đôi môi mím chặt không nói được lời giải thích nào.

Hầu nữ vội quỳ gối, đầu cúi thấp sát đất xin tha tội.

Fay liền cứu nguy cho cô bé hầu nữ này.
- Thưa ngài, tôi không sao...em ấy không có tội.

Là do bản thân tôi vụng về.
Thấy Fay huơ huơ tay, vết cắt trên ngón tay cũng đập vào mắt anh.

Ansel cầm tay Fay, nặng giọng hỏi hầu nữ.
- Dox, vết thương trên ngón tay của công nương là thế nào? Ngươi muốn chết rồi có phải không?
Fay không thể không nói, nhưng nói ra thì người hầu nữ tối qua sẽ không xong với Ansel.

Không nói thì Dox cũng sẽ không được chăm sóc phục vụ cho Fay nữa.

Fay nhìn vẻ mặt của nữ hầu liền thương cảm mà nói vài lời.
- Thưa ngài bá tước, ngài đừng nóng với em ấy.

Tôi sẽ nói cho ngài biết vết thương này mà...
- Được, nàng nói đi.

Nếu vết thương này do nàng tự gây nên thì ta sẽ không làm gì hết, nếu vết thương này do người khác làm thì ta sẽ xử lý kẻ đó.
Fay cúi người đỡ hầu nữ đứng lên, nhưng vì sự hiện diện của Ansel nên hầu nữ đó càng sợ hãi.

Fay nhẹ nhàng nói với hầu nữ.

- Em ra ngoài trước đi.

Ta nói chuyện với ngài bá tước một lát.
Fay đang suy nghĩ cách trả lời hợp lý vậy mà thẫn thờ như người mất hồn.

Ansel lay nhẹ tay thì cô mới giật mình mà nói ra
- Không có gì...chỉ là tôi đã tự làm bỏng.
- Nàng lại nói dối nữa rồi.

Nếu nàng không nói sự thật thì ta sẽ phạt hết tất cả người hầu, bãi bỏ kế hoạch mở tiệc của nàng.
Một nửa cô muốn nói ra, còn một nửa thâm tâm thì không muốn.

Nhưng nếu không nói sự thật thì những người không liên quan, vô hại sẽ bị anh phạt hết.

Fay nhỏ giọng kể ra
- Thưa ngài bá tước...!Đêm qua, là do một người hầu.

Cô ấy hất trà lên người của...tôi.
Ansel cười mỉm
- Nàng cũng chịu nói ra rồi sao?
Fay lắp bắp nói trong sự bối rối.
- Thưa...thưa ngài...xin ngài đừng phạt cô ấy.

Cũng do tôi đã nặng lời với cô ấy trước đó.
Anh ngồi lên giường lớn tiếng gọi Doxar nữ hầu riêng của Fay.
- Dox, ngươi vào đây.
Thêm một lần nữa nữ hầu cúi đầu tiến vào phòng, Ansel nhìn Fay
- Nàng cũng rất trung thực nhưng ta lại không hiểu vì sao nàng vẫn che chở cho cái tên đã làm hại nàng? Nếu không có Dox báo tin thì ta cũng không biết nàng bị như thế nào đâu.
Fay nhìn Dox, cô hầu nữ giật mình quỳ xuống.


Thì ra Dox đã biết nhưng vì làm theo lời dặn Ansel nên nữ hầu tạm thời im lặng trước câu hỏi trước đó của bá tước.

- Thưa công nương, sự việc tối qua xảy ra với người em rất lo lắng.

Cô hầu nữ đó cũng thấy em đứng ngoài cửa nên mới hất trà vào váy và cơ thể của người.

Cô ấy còn lôi em vào nhà kho nhốt em ở đó nên không chăm sóc kịp thời cho người.
Thấy nữ hầu khóc thì trong lòng cô áy náy khó chịu vô cùng.
- Em đứng lên đi, ta cũng đã ổn rồi.
- Dox, ngươi lui ra ngoài.

Khi nào y bác sĩ đến thì gõ cửa gọi ta.
Ansel đã gọi cho bác sĩ đến trị thương nhưng giờ này người anh gọi vẫn còn trễ nãi.

Dox vừa ra ngoài, Ansel nhẹ nắm tay Fay, ánh mắt đau xót thể hiện rõ ràng.

Lần đầu cô nhìn thấy Ansel như vậy.

Trong vô thức, cô chợt hé môi nói lời trong đầu, vốn chỉ muốn tự độc thoại thôi vậy mà lỡ nói ra.
- Ngài làm vậy là vì thương hại tôi hay yêu thương tôi?
Ansel nhìn cô với mắt nghiêm túc, anh không cười, chỉ im lặng một lúc rồi hỏi Fay
- Nàng nghĩ thế nào, Fay?
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Mời Bác Sĩ Đến Xem Vết Thương


Tôi nghĩ...do ngài thương hại tôi thôi.
Ansel buông tay Fay, tiến tới ôm cô.

Fay giật mình vì hành động này của ngài, bản thân cô ngại ngùng nhưng không thể đẩy anh ra được.

Cùng lúc này nữ hầu gõ cửa.
- Thưa ngài bá tước, thưa công nương.

Bác sĩ đã đến rồi ạ.
Bác sĩ cũng đến thật rồi, tuy thân cô là công nương, mang trong mình dòng máu của gia tộc không nhỏ nhưng hiếm khi được bác sĩ đến thăm khám như vậy.

Ansel ngồi ngay ngắn lại, lấy lại phong độ nghiêm túc nói ra ngoài.
- Vào đi.
Lúc này cánh cửa được mở ra, theo sau nữ hầu Dox là một nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ này chính là bạn của bá tước Ansel Nolanotis, họ cũng từng làm việc cùng nhau trên chiến trận với vai trò y bác sĩ.

Cô ấy có dáng người cao ráo, gương mặt đẹp sắc sảo chẳng kém công chúa là bao.

Mái tóc nâu được búi gọn gàng lên cao.

Ansel giới thiệu.


||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||
- Đây là nữ bác sĩ duy nhất trong thành, không hẳn trong thành Doha không có bác sĩ nhưng rất ít, nữ bác sĩ thì chỉ có một, Rihas Jeshattu.
Nữ bác sĩ Rihas cúi mặt chào Fay rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đã được sắp xếp sẵn ngay bên cạnh giường.

Thấy Fay đang dán mắt vào ngũ quan bác sĩ không rời, vị bác sĩ liền hỏi
- Trên mặt tôi dính gì sao, thưa công nương?
Lúc này Fay giật mình như bừng tỉnh, hai bên má cô hơi ửng hồng mỉm cười ngại ngùng.
- À...!không có...!chỉ là tôi thấy bác sĩ xinh đẹp quá thôi.
- Haha, cảm ơn công nương.
Bác sĩ nhìn sang Ansel.
- Phiền ngài bá tước ra ngoài một chút cho tôi được xem vết thương của công nương.
Ansel không trả lời, bước đến gần Fay, hôn lên mu bàn tay của cô.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt bác sĩ trĩu xuống nhằm né tránh.

Cánh cửa đã được Ansel đóng lại từ bên ngoài, bác sĩ lúc này mới hỏi
- Có phải mọi người gọi cô là công nương Medusa không? Nhìn mái tóc đen dày này...
Fay dường như cứng miệng trước câu hỏi này.

Được một lúc thì bác sĩ kéo nhẹ phần áo trước xuống rồi thoa thuốc lên vết thương vừa nói
- Tôi chỉ hỏi là muốn xác nhận lại thôi, tin đồn Medusa ở tại lâu đài của bá tước là có thật.

À ngài bá tước đấy, không đơn giản như người nghĩ đâu.

Tôi chỉ nói như vậy thôi, ngài ấy không hề tốt bụng như người đang thấy đâu công nương.

Cho nên đừng yêu ngài ấy thì hơn.
Fay nghe điều này cũng thấy thật nực cười.

Ra là bác sĩ đang nghi ngờ cô yêu Ansel.
- Bác sĩ nói gì tôi không hiểu.

Người tôi vốn thích không phải là bá tước đâu, với lại tôi không chọn ngài ấy mà là ngài ấy đã chọn tôi.

Mà hình như cô từng yêu ngài hiệp sĩ bá tước?
Nghe câu hỏi này bác sĩ không ngần ngại mà trả lời
- Đúng vậy.


Đã từng.

Hai chữ đó nghe nó đau lòng quá đi mất.
Fay im lặng, cô không muốn nói thêm điều gì nữa, dù gì chuyện bác sĩ ghen với cô cũng là điều bình thường mà.

Bác sĩ thoa thuốc xong liền để áo như cũ.

Cô ấy nở nụ cười với Fay.
- Thưa công nương, tôi có một chuyện muốn người hoàn thành giúp tôi.
Cô không biết bác sĩ muốn nhờ cô chuyện gì, Fay không hề tự tin rằng bản thân có thể giúp người khác, lại là người giỏi như bác sĩ.
- Cô nói đi.
- Nếu công nương đang yêu ngài ấy thì xin người hãy yêu ngài ấy hết lòng, yêu ngài ấy thay tôi.

Còn nếu không phải thì cho tôi xin lỗi vì đã mạo phạm đến người.
Nhìn thấy ánh mắt nữ bác sĩ trĩu xuống, lòng cô không khỏi đau xót.

Fay suy nghĩ rồi trả lời khi bác sĩ đang chuẩn bị rời đi.
- Ta không yêu ngài ấy...chẳng phải cô nói ta không nên yêu ngài ấy hay sao?
- Những lời tôi nói xấu về ngài ấy thì...xin người hãy bỏ qua và yêu ngài ấy.

Xin người hãy xem như chưa từng nghe tôi nói ngài ấy xấu xa.
Vết thương của Fay cũng được xử trí xong, cũng đã ổn.

Rihas mở cửa ra ngoài, cô không kê đơn thuốc hay thứ gì cho Fay cũng không hề dặn dò cô phải cẩn thận thế nào.

Được một lúc, Dox chạy vào phòng quấn lấy Fay không rời.
- Thưa công nương...!người có đau lắm không? Em xin lỗi...

Lần đầu tiên có được một nữ hầu chăm sóc chu đáo, lại còn tận tình khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Fay chạm tay lên mái tóc của nữ hầu đang ôm eo mình như đứa trẻ.
- Không sao, em đừng lo quá.
Dox ngẩng mặt nhìn cô, gương mặt nữ hầu có hơi tái sắc.
- Thưa công nương, ngài bá tước đã ra lệnh cho người bắt nữ hầu hôm qua rồi.

Hình như chính tay ngài ấy sẽ cầm kiếm mà chặt đứt hai tay của ả vì tội đã hất trà vào cơ thể của người.
Cô nghe thấy điều này liền xanh mặt, vội vàng tìm cách thuyết phục Ansel.

Giọng cô run run, muốn tự mình đi tìm Ansel mà nói chuyện nhưng chỉ sợ đôi chân nhấc không nổi nữa.

Chợt nhớ lại lời bác sĩ nói với cô, rằng Ansel không phải là người tốt bụng như vẻ ngoài.
- Kh-không thể nào...tại sao lại tàn nhẫn như vậy...ta phải đi tìm ngài ấy...Dox, em đi cùng ta.
Nữ hầu đứng lên rồi lùi về sau, đột nhiên quỳ xuống không dám ngẩng mặt.
- Xin công nương suy nghĩ lại, em không thể đi cùng người.

Ngài bá tước đã có lệnh, không một ai có thể can ngăn hay nói giúp cho cô ta vì cô ta đáng bị trừng phạt như vậy.

Nếu ai can thiệp vào thì sẽ....
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Công Nương Nhút Nhát Quá


Nữ hầu ấp úng không dám nói ra vế sau, sợ Fay sẽ nổi giận.

Bàn tay Fay nắm chặt tấm chăn, hồi hộp chờ Dox nói đầy đủ câu chuyện.
- Sẽ như thế nào? Em nói xem, Dox.
- …
Bản thân cô chưa từng quát mắng người hầu một từ nào, nhưng lần này đang ở tại dinh thự Nolanotis chứ không phải Doruss nên cô không cần sợ những người hầu.

Fay nhẹ nhàng dìu nữ hầu đứng lên gặng hỏi
- Em hãy nói đi, nếu em sợ ngài ấy thì ta sẽ không khai tên em nếu ngài ấy hỏi đâu.
- Công nương...ngài ấy có lệnh...sẽ làm điều tương tự cho những ai dám...ngăn cản ngài ấy.
Cuối cùng Dox cũng chịu nói ra nhưng điều này thật đáng sợ, chỉ thuyết phục can ngăn cũng có kết cục giống kẻ xấu.

Nàng sai Dox lấy khăn choàng được vắt bên ngoài tủ đồ.

Nàng nghĩ nếu được Ansel xem là hôn thê và coi trọng thì ngài ấy sẽ xem xét và trừng phạt nữ hầu đó bằng cách khác.
- Dox, em lấy cho ta khăn choàng ở đó đi.
Nữ hầu quay đầu lại nhìn thấy khăn choàng, cô ấy nhanh chân làm theo lời Fay.

Sau khi cô choàng khăn lên liền hít thở cho bình tĩnh.
- Em có biết hiện tại ngài ấy đang ở đâu không?
- Để em đưa người đi.
Dox có hơi lo sợ nhưng nữ hầu cũng mở cửa dẫn đường.


Qua mấy bậc thang cuối cùng cũng xuống được sảnh, đi được một đoạn bỗng nhiên Dox dừng chân khiến cho Fay giật mình.
- Dox, em sao vậy?
Dox cúi người, đưa tay chỉ đến căn phòng có cánh cửa lớn ở cuối đường.
- Thưa công nương, phía sau cánh cửa kia chính là thư viện lớn cũng là nơi làm việc của ngài bá tước ạ.

Em chỉ có thể đưa người đến đây, mong người không trách phạt em.
Lần đầu nàng nghe thấy ở đây có hai thư viện, nơi này có vẻ khác với thư viện trên tầng hai.

Không chỉ riêng Dox, những gia nhân ở đây hầu hạ cho tộc Nolanotis từ lâu và cũng biết tính Nolanotis Ansel khó khăn như thế nào.

Cô mỉm cười, vẫy vẫy tay với Dox.
- Được rồi, cảm ơn em.
Dox đứng nhìn Fay đi xa dần, cô tiến tới cảnh cửa.

Phải ngước mặt gần như song song với trần nhà thì mới có thể nhìn trọn hết chiều cao của cửa.

Công nương ốm yếu đặt tay lên tay cầm dùng sức đẩy vào nhưng cánh cửa chẳng nhúc nhích được bao nhiêu.

Chỉ còn cách gõ cửa và chờ.
* Cốc cốc *
Từ bên trong có người mở cửa, chính là quản gia Elissol Gattu San, anh ta bất ngờ đặt tay lên ngực trái của mình, kính cẩn cúi người.
- Công nương, người đến đây là...
- Tôi...!tôi muốn tìm ngài bá tước.
Trước sự bối rối của Fay, quản gia ngạc nhiên ngơ mất vài giây mới đứng sang một bên.
- Ngài bá tước đang bên trong ạ...Nếu công nương có việc gấp thì mời người vào ạ.
San sợ bá tước sẽ khiển trách anh nên anh ta cứ chần chừ mãi.

- Gấp chứ, anh mau dẫn đường cho tôi đi.
Fay cầm đoạn váy bên đùi nhẹ kéo lên, cô bước vào chờ quản gia đóng cửa.

Xong xuôi, quản gia San cẩn thận nói với Fay.

- Thưa công nương, bình thường ngài ấy đang làm việc hay đọc sách thì ít người nào dám phiền nhiễu ngài ấy.

Nếu ngài ấy có tức giận thì xin người đừng trách tôi.
Hai người đi qua một dãy kệ sách mới đến một căn phòng khác, quản gia gõ cửa hai cái, dừng một lúc mới báo cáo.
- Thưa ngài bá tước, có công nương Doruss muốn gặp ngài.
- Vào đi.
Chưa bao giờ San nhìn thấy bá tước trả lời nhanh đến vậy.


San mở cửa mời Fay bước vào, những lời căn của quản gia khi nãy cũng bị anh nghe thấy.

Ansel dẹp sổ sách sang một bên, gương mặt vui vẻ đứng lên đón Fay như một vị khách quan trọng.

San len lén nhìn cũng sốc với Ansel, quản gia nhẹ hỏi
- Thưa ngài bá tước, thưa công nương.

Người có cần tôi pha trà không ạ?.

Truyện Teen Hay
Ansel nhìn Fay, cô phân vân không biết nên trả lời thế nào.

Anh gật đầu còn dặn thêm.
- Chuẩn bị thêm một đ ĩa bánh quy đến đây.
- Dạ.
* Cạch *
- Vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với nàng.
Ansel háo hức liền nắm tay Fay đưa đến ghế ngồi, bàn tay cô có một chút ẩm ướt, run.

Anh nhìn xem gương mặt cô hơi cúi xuống, căng thẳng mà cắn môi.

Ansel mỉm cười.
- Nàng không cần căng thẳng vậy đâu, San đã nói gì về ta cho nàng nghe sao?
Fay vẫn chưa biết San mà anh nhắc đến là ai, nhìn bộ mặt ngơ ngác, anh không nhịn cười được mà nói cho Fay biết San là ai.
- Là quản gia khi nãy đưa nàng vào đây.

Elissol Gattu San

- Thì ra...
Fay hơi ngẩng mặt, đôi mắt to e dè nhìn Ansel rồi gật đầu.

Bên ngoài Ansel làm ra vẻ không biết nói gì, kiểu mệt mỏi, bên trong thì muốn nhai đầu quản gia ngay lập tức.
- Nàng chủ động tìm ta thì chắc là có chuyện rất quan trọng nhỉ?
Hai bàn tay cô nắm lại, cảm nhận mồ hôi tay chảy ướt hết lòng bàn tay, đôi mắt nhìn vào khoảng không bên dưới chân, môi mấp máy nói
- Chuyện là...à không, đôi khi hai lòng bàn tay của tôi...nó cứ ướt như vậy.

Không kiểm soát được...ở bên ngài cũng không thể tùy tiện...!ừm, không thể tùy tiện lau tay vào váy...Xin ngài hãy bỏ qua cho sự bất tiện....
- Không sao đâu, chỉ là nàng quá căng thẳng thôi.
Ansel lấy trong túi áo ra khăn tay, đưa ra cho Fay lau đi.

San đã chuẩn bị trà và bánh, anh cùng hầu gái đứng bên ngoài gõ cửa và chờ.

Ansel lấy lại vẻ mặt nghiêm túc của mình nói vọng ra ngoài.
- Cứ vào đi.
Quản gia mở cửa đi vào, nữ hầu cẩn thận đặt hai tách trà cùng bình trà ra bàn.

Lúc Fay định đưa tay giúp nữ hầu lấy dĩa bánh thì cô bị nữ hầu can ngăn.
- Thưa công nương, hãy để em làm ạ.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Nàng Thật Sự Là Medusa Đến Đây Và Nhìn Vào Mắt Ta Xem


Fay nhìn cô ấy, nữ hầu này có vẻ lạ quá, gương mặt không có chút thân quen nào.

Trong lâu đài vốn rất nhiều nữ hầu nhưng cô không thể làm quen hết tất cả, Fay chỉ thân với Dox mà thôi.
Fay thu tay về, nữ hầu đứng sau quản gia nép qua một bên.

Điều cô muốn nói thì cũng không khó nói, điều mà Ansel muốn nói thì ngài không muốn người ngoài nghe thấy.

Lúc này không thích hợp để công khai cho những người hầu biết chuyện này.
- Hai ngươi ra ngoài đi.
- Dạ.
Fay nhìn thấy Ansel cầm tách trà lên uống thì cô mới chầm chậm cầm theo.

Trà còn nóng, khói bay lên tỏa ra hương lài thơm ngát.

Trà không quá đắng, có lẽ những người hầu đã thêm viên đường.

Đang thưởng thức vị trà thơm thì Ansel nói với Fay:
- Rất ít khi ta uống trà.

Đối với ta trà ngon là khi nó không quá đắng, cũng không quá ngọt.

Cho nên ta hy vọng khẩu vị của ta với nàng giống nhau.
- Tôi...!cũng nghĩ vậy.


Tôi thấy trà rất ngon.
Cơ mặt Fay cũng dần thả lỏng, nhìn nàng đã bớt phần nào căng thẳng nên Ansel cũng nói về vấn đề đó.
- Việc của ta rất gấp nên ta muốn bàn với nàng.
- Dạ...
- Như lần trước ta thắng trận trở về, nhà vua ban hôn thế nào thì hẳn nàng cũng biết.

Nàng cũng chuyển đến lâu đài của ta sống chắc quen dần rồi.

Tiogal cũng vừa từ cung điện trở về, cha nàng được trả về rồi.

Ông ấy bị đức vua tịch thu một phần tài sản như là trừng phạt.

Đức vua vừa ban xuống lệnh ta phải đến vùng đồng bằng phía bắc lần nữa.

Có người báo lại cho quân đội, họ thấy một vài tên lính Jahaf ở lại vùng đó, không rõ vì lý do gì.

Đức vua muốn ta phải đến đó xem xét sự việc và thắt chặt an ninh vùng đất ấy.
Bộ giáp phía sau Ansel ngồi thu hút ánh nhìn của cô.

Bộ giáp ấy thật là ngầu quá đi mất, cô chưa từng nhìn thấy ngài ấy mặc nó.

Thấy cô gái nhỏ này lơ đãng, chú ý đến bộ giáp, Ansel liền gọi.
- Fay.
- D-dạ?
Vì đã không tập trung vào cuộc nói chuyện nên nàng cảm thấy có lỗi và bối rối.

Môi Ansel mỉm cười.

- Thời gian mà ta đến đó khá dài, ta sẽ rất nhớ nàng...cho nên...
Cô thẹn thùng đỏ mặt.
- Nên sao ạ?
- Cho nên ta quyết định sẽ tổ chức hôn lễ với nàng trước ngày ta làm nhiệm vụ.

Sớm hơn dự tính ban đầu.
Khoảng không gian tĩnh lặng bắt đầu chiếm lấy thư phòng, cô đang suy nghĩ xem liệu bản thân có xứng với cuộc hôn nhân này.
- Nàng muốn suy nghĩ thì ta sẽ để nàng suy nghĩ vậy.

Nàng cứ thưởng thức bánh và trà, ta tiếp tục xem sổ sách.
Ansel đứng lên, từng bước đi đến bàn làm việc.

Dù sao cuộc chuyện kết hôn của ngài là do đức vua ban thưởng, nàng cũng mang dòng máu của quý tộc.

Không có cô gái nào mà không cưỡng lại sự điển trai của ngài, nhưng còn lời đồn thì cứ quanh quẩn trong thị trấn.


Bất giác Fay hé môi hỏi về tin đồn về Ansel
- Những lời đồn cho rằng ngài...ăn thịt hay lột da của những chàng trai trẻ thì...nó có phải là sự thật không, thưa ngài bá tước?
Ansel khựng lại, bàn tay nắm chặt cây bút như muốn bẻ gãy.

Anh ghét chúng, không biết ai đã tung những tin đồn thất thiệt nhưng anh đã rất khổ sở với chúng rồi.

Fay vẫn không dám quay đầu lại, có lẽ nàng đã hối hận khi hỏi như vậy rồi.
- Nàng đoán xem.
- Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ...!chỉ tò mò thôi.

Mong ngài không giận, thưa bá tước.
Fay vẫn không đối mặt với bá tước Ansel, anh ta cười lớn rồi đặt câu hỏi tương tự.
- Ha ha, ta không giận nàng.

Vậy lời đồn nàng là Medusa tái sinh có đúng hay không? Nàng có từng nhìn vào mắt người nào thì người đó hóa đá chưa?
Công nương giật mình, nàng xoay người nhìn bá tước bằng ánh mắt bất mãn.

Ansel tiếp tục trêu chọc.
- Nàng sao thế? Phư phư, nàng đã hỏi ta rồi thì ta cũng có quyền hỏi lại.
- Nhưng...!tôi thật sự không phải như vậy.
Ansel đưa tay ra hướng Fay ngồi
- Nàng đến đây, thử nhìn vào mắt ta xem.
Vẻ mặt của ngài ấy bây giờ thật sự rất đẹp trai, cô có thể ngất xỉu ngay lập tức.

Fay bối rối hỏi lại.
- T-tại sao ạ?
- Thì phải thử mới biết nàng có phải là Medusa hay không.

Đến đây.

Fay rụt rè từ từ đứng lên, bản thân cô không biết có phải Ansel đang trêu cô hay không.

Nàng đứng trước bàn làm việc của bá tước, hai tay thả lỏng đan hờ vào nhau.

Ansel nhích ghế qua một bên.
- Nàng đến đây, trước sau gì cũng kết hôn với ta thôi.

Nàng đừng ngại.
Không phải cô ngại, là do cô đang sợ.

Công nương nhẹ nhàng hít thở xem như trấn an bản thân.

Cô đứng trước mặt ngài bá tước, Ansel cầm tay Fay kéo xuống cho dựa vào lòng anh.

Không giữ được thăng bằng nên vô tình ngã ụp mặt vào ngực Ansel.
- Haaaa...
Ansel đỡ cô dậy, anh dùng sức giữ cơ thể cô ngồi trên đùi mình.

Tay phải ôm eo công nương, tay trái nâng cằm Fay, hai đôi mắt đối diện với nhau.

Fay nhìn kỹ mắt Ansel, cô cảm giác như bản thân mình sắp không ổn rồi.
//
T/g: Ở đây chúng ta có một bá tước mất liêm sỉ:>>.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Nàng Đừng Xin Cho Ả Vô Ích


Bàn tay cô đặt trên vai bá tước, vì hồi hộp nên bàn tay nắm chặt.

Được vài giây thì đôi mắt Ansel chợt như vô hồn, cứ nhìn mãi mắt Fay.

Công nương cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô vội gọi Ansel
- Bá tước...!ngài bá tước Nolanotis, ngài làm sao vậy?? Tôi...!tôi không phải Medusa đâu mà...
Ansel vẫn một mực bất động, nàng sốt sắng loay hoay muốn rời đi tìm quản gia nhưng tay anh đã giữ chặt eo cô rồi.
- Ngài bá tước...!ư...!làm sao bây giờ...
Nàng sợ hãi, trong lúc Fay run rẩy thì Ansel chợt phì cười.

Ngài cười lớn cứ ngỡ như đánh rớt cái chức bá tước, ngài bá tước thanh lịch có phần táo bạo hung hãn đâu rồi.

Ansel dừng cười, nhìn bên vai trái, nơi mà Fay nắm chặt từ nãy đến giờ.
- Ha ha...!chỉ là...!chỉ là ta thấy mắt nàng đẹp quá, nên muốn ngắm lâu một tí.

Nàng làm sao thế?? Nàng muốn xé rách áo của ta luôn rồi sao?
- Ngài...!ngài...
Công nương bị ngài bá tước dọa một phen sắp rơi cả tim, đoạn cô cuống cuồng tìm cách thoát ra khỏi người anh khiến anh không nhịn cười nổi.
- Haha, khi nãy, ta có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập.

Nàng vẫn ổn chứ?
Công nương gật đầu, tay cô vẫn giữ khư khư trên vai bá tước không rời.
- Nàng làm sao vậy?
Ansel cảm giác được vai mình có hơi ẩm ướt, ngài đoán là tay Fay lại rỉ mồ hôi rồi.


Anh nhẹ nhàng cầm tay Fay lấy ra, khăn tay khi nãy anh đưa thì hiện tại đang ở bàn bên kia.

Bá tước lấy tay mình vuốt lòng bàn tay Fay cho hết ướt
- Không sao đâu, nàng đừng lo về cái áo.

Ta sẽ cho người hầu giặt chúng.

Nàng ổn chưa?
- D-dạ...!có chút...
- Haiz, nàng ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quen được, nàng cứ tỏ ra sợ hãi khi ở riêng với ta.
Trong phút chốc, cô dường như quên mất chuyện bản thân mình muốn nói.
- Thưa ngài bá tước...!tôi có chuyện...!muốn nói.
Ansel nghiêng đầu, gương mặt thắc mắc cũng đẹp trai quá chứ.

Trong lòng cô muốn anh đừng làm ra vẻ mặt đó nữa, bất kỳ vẻ mặt gì.
- Hửm? Nàng nói đi.
- Thưa ngài...!chuyện là tôi nghe nói...!ngài sắp trừng phạt...!trừng phạt nữ hầu đã làm bỏng tôi?
Gương mặt bá tước đanh lại, ngay lập tức không còn vẻ mặt tò mò như đứa trẻ nữa.

Chính là sắc thái này giống hệt lời mà người trong thị trấn gần lâu đài Doruss đồn ầm lên.
- Là ai nói cho nàng nghe?
- Không...!không có.
- Vậy tại sao nàng lại biết? Là Dox đúng không?
Ban đầu còn chối lấy chối để nhưng nghe anh nhắc tên Dox thì cô không còn chối nữa.

Tuy cô không biết anh sẽ làm gì với Dox nhưng trước tiên cô phải thanh minh cho nữ hầu của mình.

- Không phải đâu ạ...!xin ngài...
- Vậy thì tại sao nàng biết?
Giọng nói trầm thấp hơn những lúc ngài bá tước âu yếm Fay.

Cô né tránh ánh mắt của Ansel.
- Là tôi...!tôi đã hỏi, chính tôi ép Dox phải nói...
- Oh.

Nếu vậy, nàng muốn xin tha cho con ả kia sao? Hay là xin tăng hình phạt? À, nàng muốn tự tay mình giế...
Bất ngờ cô dùng hai tay bịt miệng bá tước, Ansel tròn mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình.

Công nương Fay Doruss nhút nhát đang có hành động thật vô lễ, lúc nhận ra cái sai về hành động này thì gương mặt nhỏ ấy tái xanh, vội thu tay về để sau lưng.
- Aaaa....!xin lỗi....!thật xin lỗi ngài bá tước...!tôi không cố ý làm như vậy...!mong ngài đừng giận.
Fay cúi mặt, có lẽ cô đang sợ.

Bá tước mỉm cười, khóe môi nhếch lên một bên nhìn không khác gian nhân là mấy.

- Ta đang rất giận vì hành động của nàng đấy.

Nàng cho tay ra sau lưng là vì sợ ta làm gì với tay nàng à? Hừm, ta muốn nàng tự sám hối về hành động lần này
Sám hối? Lồ ng ngực Fay chợt nhói lên một cảm giác đau xót.
" Vậy là ngài ấy sẽ gọi người vào đây áp giải mình vào ngục giam hoặc căn phòng nào đó ít ai lui tới.

Sau đó mình sẽ bị bỏ đói nhiều ngày liền cho đến chết, dù sao thì những điều này...!mình cũng quen rồi.

Bị nhốt, bị bỏ đói, bị lãng quên.

Đúng là làm gì còn có ai yêu thương mình đâu chứ.

Trên đời này toàn là thứ giả dối, mình cũng tự lừa bản thân.

Ha, xém chút nữa là mình dùng cái danh hôn thê của bá tước mà làm loạn rồi.

".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2.

Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
3.

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
4.

Dư Tình Nan Liễu

=====================================
Bàn tay ngài bá tước áp lên má cô, bàn tay có phần chai sần do cầm thanh kiếm ra chiến trường đấu tranh vì lãnh thổ, vì đức vua đáng kính.
- Nàng nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra vậy? Ta gọi nàng từ nãy đến giờ.
Vì những hành động, lời nói của Ansel nên lúc nào cũng khiến cô giật mình.
- Dạ??
- Nàng đang hỏi ta về chuyện của ả người hầu kia, nàng quyết định thế nào?
Phải chăng đây là câu hỏi và ngài bá tước thật sự muốn nghe quyết định của cô? Ban đầu cô muốn trả lời ngay nhưng vì sợ anh nên cứ ngập ngừng.

Ansel thoải mái ngả lưng, bàn tay vẫn ôm eo công nương.
- Nàng nói đi.
- Thưa ngài, xin ngài hãy tha cho cô ấy.

Dù sao thì...!vết thương cũng không nặng lắm.

Nó sẽ lành thôi ạ.
Nhắc đến vết thương do nữ hầu kia gây ra khiến anh càng không muốn tha thứ.

Ansel nghiêm túc nói cho Fay hiểu
- Không thể tha.

Nếu như không có hình phạt răn đe thích đáng thì...!nàng sẽ trở lại với cuộc sống trước kia.

Lúc nàng ở dinh thự Doruss, chẳng có người hầu nào tôn trọng nàng, chắc nàng không quên.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Hoa Alstroemeria Trắng


Đôi mắt Fay liếc nhìn sang hướng khác
- Tôi không quên...
- Ta nói rồi, sẽ không tha nhưng nếu nàng yêu cầu hình phạt nhẹ hơn thì ta sẽ xem xét lại.
Công nương vui vẻ trở lại, cô nở nụ cười đẹp như hoa Alstroemeria trắng.

Ansel như đang say nụ cười ấy thì từ bên ngoài có Tiogal mở cửa đi vào.

Cả ba người đều ngơ ngác nhìn, Fay chợt đỏ mặt rồi vội đứng lên.

Tử tước Tiogal vội vàng quay lưng rồi quyết định ra ngoài
- Tôi xin lỗi công nương, ngài bá tước.

Tôi còn việc chưa hoàn thành...
- Tử tước, ngài vào trong đi.

Tôi cũng...!có việc gấp nên sẽ đi ngay.

- Công nương ngại ngùng hấp tấp đi ngay tức khắc.
Tiogal vẫn nhìn theo dáng Fay, chợt cảm thấy phía sau lưng có một không gian sợ hãi bao kín căn phòng.

Anh không tin được vì mới nãy trong phòng còn tràn ngập không khí vui vẻ, vậy mà bây giờ nó lạnh lẽo quá.


Quay người lại, tử tước hít thở rồi bước đến gần bá tước.
- B-bá tước...!ngài có… có thể đừng tạo ra không khí căng thẳng...!có được không?
- Hừ, ngươi thì sợ cái gì, cả phòng làm việc cũng không thèm gõ cửa lấy một cái.
Trước giờ Tiogal luôn tự ý xông vào phòng làm việc bá tước Ansel mà không cần gõ cửa.

Chỉ khi dinh thự có khách đến thì tử tước mới lịch sự một chút.

Vốn là anh em nên Ansel cũng không trách nhiều, tử tước cười trừ rồi nói chuyện cần báo cáo.
- Nam tước Doruss vẫn một mực muốn công nương quay về, anh tính thế nào?
- Quay về? Để cho nam tước tiếp tục nhốt nàng ấy rồi tra tấn sao? Để việc đó sang một bên đi, ta sẽ tính sau.

Khi nào có quyết định thì ta sẽ nói.
Tử tước gật đầu rồi ra khỏi phòng, anh thong thả đi về phòng nghỉ ngơi sau những ngày cưỡi ngựa từ lâu đài cung điện trở về.

Đến cầu thang thì tử tước bắt gặp khoảnh khắc Fay đang trò chuyện cùng nữ hầu làm vườn.

Tiogal đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi ra chỗ Fay, các người hầu nhìn thấy tử tước liền cúi đầu chào.
- Ngài tử tước.

- Người hầu đồng thanh.
Fay cũng nhẹ kéo váy, cô khẽ nhún người.

Tiogal mỉm cười rồi nói chuyện với Fay.
- Công nương, sắp tới công chúa tổ chức một buổi tiệc trà.

Công chúa có ý muốn mời công nương đến tham dự.
Theo như cô nhớ lại những thứ đã từng học lúc còn nhỏ thì buổi tiệc trà giống như cuộc gặp gỡ giữa các công nương và phu nhân quý tộc với nhau.

Cô không nghĩ bản thân lại được công chúa mời đến
- Tôi được đi sao?
Tử tước mỉm cười
- Tất nhiên rồi, vài ngày nữa tôi sẽ hộ tống công nương đến lâu đài.
Fay nghĩ đến cảnh tượng cùng ngồi xe ngựa với Tiogal, đang nghĩ thì đột nhiên * Bùm *.

Tâm trí cô đánh trống tự nhủ ngài ấy đã có hôn thê rồi, còn cô sắp trở thành phu nhân bá tước nên ko thể tiếp tục mơ mộng đến Tiogal nữa.
- À...!chuyện tôi cần nói với bá tước thì cũn đã xong rồi.

Công nương cứ quay trở lại và tiếp tục việc đang dang dở đi.
Nghe Tiogal nói thế cô liền đỏ mặt, hẳn là anh đã suy nghĩ gì đó về Fay rồi.


Fay quay lưng, vờ đưa tay chạm lên nụ hoa.

- Tôi không có làm gì...!cho nên...
- Hì, được thôi.

Vậy tôi trở về phòng.
Ngay lúc tử tước chuẩn bị quay lưng đi thì Fay gọi lại.
- Ngài tử tước...
- Công nương còn có chuyện gì sao?
- Tôi nghe nói...!ngài đã...!đã có hôn thê.

Vậy chuyện đó có thật không?
Fay chỉ muốn xác nhận thêm một lần nữa, để cô có thể tự nhủ rằng mình và tử tước không phù hợp với nhau.

Cũng ngay từ đầu, cô là người hiểu lầm bá tước chính là tử tước.

Lúc nhặt giày cho cô là bá tước Ansel bây giờ chứ không phải là tử tước Tiogal.

Ngài tử tước không ngần ngại mà trả lời ngay.
- Đúng là vậy, hôn thê của tôi là công nương Lie Dazve.

Tên là Antaram, một loài hoa vĩnh cửu.
Khi ngài tử tước nói về hôn thê của mình thì ánh mắt của ngài lóng lánh, tràn ngập sự hạnh phúc.

Công nương mỉm cười
- Tên thật là đẹp, hẳn là ngài rất yêu cô ấy.
Tiogal gật đầu rồi nhìn ra phía xa.
- Đúng vậy, ban đầu chúng tôi đều gặp nhau ở buổi dạ tiệc hoàng gia.


Lúc ấy hoàng tử tổ chức lễ trưởng thành, chúng tôi vô tình nhìn thấy nhau và cùng là bạn nhảy.

Nói ra hơi hài hước nhưng có lẽ tôi yêu cô ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Và điều hạnh phúc nhất là được đức vua ban hôn.
Trong đầu Fay tưởng tượng ra một công nương nhỏ bé, có mái tóc màu vàng như ánh mặt trời, cô ấy mặc một chiếc đầm màu đỏ trông rất sang trọng đang khiêu vũ với ngài tử tước.
- Chúc ngài hạnh phúc.
Tử tước mỉm cười, Fay nhún chân chào rồi quay đi.

Anh cũng đi về phòng riêng nghỉ ngơi.
Nàng đang chuẩn bị vào bếp thì Ansel gọi trở lại.
- Nàng đi đâu vậy?
- Tôi đang...!à đang muốn xuống đó xem thế nào...
Bá tước nhìn San rồi đưa tay ra sau đầu gãi gãi
- Việc đó không phải là của nàng đâu, đó là việc của quản gia Ziin và San.

Họ sẽ kiểm tra chất lượng thực phẩm và các nữ hầu ở bếp.

Bây giờ nàng đi theo ta.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Công Nương Bị Ám Hại


Ngài bá tước đưa nàng xuống ngục giam, theo sau là một vài hộ vệ.

Càng bước xuống, Fay càng cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác lúc trước bị nhốt đột nhiên dồn dập trở lại.

Nàng bắt đầu run đôi vai, tay đặt lên ngực mình như muốn cấu xé trái tim yếu đuối này vậy.

Công nương hít thở từng đợt nặng nề.

Những bước cuối cùng xuống thang bắt đầu hơi loạng choạng, Ansel nhìn thấy cũng đưa tay ra đỡ, tay còn lại choàng ra sau vịn lấy vai cô, kéo Fay áp vào cơ thể mình.
- Nàng không sao chứ? Không ổn chỗ nào cứ nói ta.

Ta sẽ đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Fay kìm nén hơi thở nặng nề khi nãy, đứng thẳng người.
- Tôi ổn...!chúng ta tiếp tục xuống dưới đi, thưa ngài bá tước.
Vì cô đã yêu cầu bá tước giảm nhẹ hình phạt cho nữ hầu thấp kém kia nên sẽ không dễ dàng trở về.

Đi vài bước thì Ansel dừng lại, Fay ngước mặt nhìn thì thấy đối diện mình là một lối đi tối tăm.

Một bên là tường còn bên kia là ngục giam, một đuốc cũng không được thắp lên.


Đôi khi chỉ có một chút ánh mặt trời rọi vào.

Hai hộ vệ cầm đuốc đứng phía sau, hai người khác đi đến phòng giam.
Âm thanh leng keng vang lên khi họ mở khóa, mọi thứ tĩnh lặng chưa đầy hai phút thì có tiếng của dây xích va vào nhau.

Từ xa, nữ hầu nhìn thấy dáng vẻ của Fay thì ả liền điên cuồng mắng chửi.
- Con ác quỷ, đáng lẽ mày nên chết đi mới phải, a ha ha ha...
Hộ vệ phía sau nữ hầu vung chân đá vào phía sau đầu gối, ả quỵ xuống.

Bị tên hộ vệ mắng lớn
- Láo toét, nhìn thấy ngài bá tước mà không quỳ xuống cúi đầu.

Lại còn ngang nhiên to tiếng với công nương.
Ansel hơi cúi đầu thì thầm với Fay
- Nàng hỏi tên nữ hầu này đi.

Hãy nhớ, giọng nói phải cứng rắn lên.
- D...!dạ.
Nghe lời bá tước, cô hít một hơi rồi gằn giọng hỏi nữ hầu.
- Ngươi tên là gì? Tại sao hôm đó lại hất trà và chế giễu ta?
Nữ hầu bắt đầu cười như điên dại, những vết thương trên người nữ hầu dần lộ ra vì bị tra tấn khiến Fay phải chú ý đến chúng.
- A ha ha, Medusa...!cô diễn với ai thì diễn, bản thân cô thế nào ta cũng biết rõ đấy.
Bá tước không muốn nhịn nữa, ngài muốn cầm lấy thanh kiếm tự tay cắt lưỡi nữ hầu này.

Nữ hầu bắt đầu nói ra
- Linh hồn cô là một con quỷ, con quỷ máu lạnh tái sinh.

Chính cô....!chính cô đã hại chết những người vô tội ở thị trấn và dinh thự Doruss, mẹ ta cũng...!cũng là nạn nhân của cô.

Đồ ác quỷ...!Aaaaaaa...
Bỗng, nữ hầu đó dùng chút sức lực còn lại bật dậy và lao tới công nương.

Nữ hầu bóp chặt cổ công nương đến ngạt, Fay cố vùng vẫy nhưng không thể chống cự, ả như một con thú dữ điên cuồng, cúi người cắn thật mạnh vào một bên vai Fay.

- Á..


aaaaaa.....!Bỏ ta raaaaa
Ansel cùng hộ vệ lao vào kéo ả ra, lúc kéo nữ hầu tách ra khỏi công nương thì mấy móng tay của ả bấu chặt vào cổ, chúng để lại vết hằn đỏ, có vết rách da rướm máu.

Nữ hầu chưa trả thù được nhưng nhìn thấy Fay đau đớn như vậy, ả rất vui.

Ansel ôm lấy cơ thể của Fay vào lòng, ngài tức giận rút thanh kiếm được mang trên đai bên hông hộ vệ.
Ngài bá tước vung mạnh tay từ trên cao chém xuống người nữ hầu, vết cắt trúng ngay động mạch ở cổ, máu tươi của ả văng tung tóe lên kiếm và cơ thể của bá tước.

Công nương đau đớn dường như không thể nhìn rõ những thứ xung quanh, mắt cô nhắm lịm đi.

Mặc kệ ngài bá tước có gọi đến khan cổ họng thì cũng vô ích.
Bá tước bế công nương lên, ra lệnh cho hộ vệ ở đó.
- Xử lí cái xác đó.

Sự việc ngày hôm nay ta sẽ tính với các ngươi sau.
- C-chúng tôi rõ rồi ạ.
[…]
Màn sương trắng dày đặc bao phủ không gian xung quanh, trước mắt Fay nhìn thấy là một cô gái có mái tóc thẳng màu đen, dài qua lưng.

Cô gái ấy có đôi mắt màu nâu sáng, môi mỉm cười với ai đó trông thật đẹp.

Nhớ ra gương mặt đó, Fay liền gọi lớn
- Mẹ...
Người phụ nữ trẻ ấy dường như không quan tâm đến lời kêu gọi của Fay, cô ấy lạnh lùng đi mất.


Hai bên gò má công nương ươn ướt nước mắt, cô lau mãi cũng không hết được.

Ngay lúc này có một bàn tay đặt lên má cô, Fay giật mình, mí mắt từ từ mở lên.

Giọng nói trầm của một người đàn ông gọi tên cô
- Nàng tỉnh rồi sao? Fay, có nghe thấy ta gọi nàng không?
- Ngài...!ngài bá tước...
Phía bên cạnh, cách giường hơn một mét là Dox đang sốt ruột đứng nhìn công nương.

Nhìn thấy nàng tỉnh dậy thì Dox đã đầm đìa nước mắt, nữ hầu quỵ hai gối xuống, ôm mặt khóc lớn
- Hức hức....!thật may quá...!người tỉnh lại rồi...!em lo cho người nhiều lắm...!hu hu...
Fay nhẹ nâng tay lên đưa ra theo hướng Dox, cô thật sự vui vì trên đời còn nhiều người khác yêu thương cô hơn cả gia tộc ấy.

Cô nhúc nhích nhẹ một chút thì vết thương ở cổ phát lên cơn đau.
- Nàng đừng động mạnh, vết xước trên cổ nàng không ít đâu.

Bác sĩ đã băng chúng lại rồi.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Công Chúa Zessy Đến Thăm


Nàng từ từ đưa tay chạm lên cổ mình, chạm vào các dây băng vết thương.

Nhìn thấy cô đang tự cảm nhận vết thương thì ngài đưa tay mình chạm nhẹ lên vầng trán của Fay mà trấn an.
- Nàng cảm thấy ổn chứ? Ở cổ có đau lắm không?
- Tôi...!ổn rồi.

Nữ hầu đó...!đang ở đâu vậy thưa bá...!bá tước.
Nhìn đôi mắt của Fay giống như đang luyến tiếc cho ả.

Ansel bực bội thu tay về
- Ả hiện đang ở dòng sông Stemnu (*) rồi.

Vì cái kẻ không biết điều ấy mà nàng đã bất tỉnh hơn hai ngày rồi.
Công nương như người mất hồn, cô thất thần một lúc lâu.

Ngài bá tước thở dài rồi tiến đến gần, ngài hôn lên trán công nương, hành động âu yếm này khiến cho nữ hầu bên cạnh cảm thấy ái ngại nên cúi mặt.
- Nàng đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng từ bây giờ cho đến hết cuộc đời này.

Bất cứ kẻ nào dám có ý định ám sát nàng thì ta sẽ không bỏ qua.
Công nương vẫn chưa quen với sự quan tâm này của ngài bá tước.
- Tôi thật sự...!không sao mà...

Lúc này ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói của nữ quản gia Ziin
- Thưa ngài bá tước, thưa công nương.

Có công chúa đến thăm ạ.
Nàng hướng mắt ra cửa nhìn, cô không nghĩ rằng công chúa đến thăm mình nên nói với bá tước.
- Ngài ra ngoài gặp công chúa đi, tôi cũng muốn ở một mình thêm chút nữa.
- Công chúa đến thăm nàng chứ đâu phải đến bàn chuyện với ta.
Ngài bá tước đứng lên, cô còn tưởng tai mình nghe nhầm.

Lúc anh mở cửa thì công chúa lập tức bước đến gần giường.

Ngài bá tước ra khỏi phòng, trao lại không gian riêng tư cho hai người.
- Ngươi thế nào rồi? Có đau lắm không?
Công nương định ngồi dậy nhưng bị công chúa giữ người lại.
- Ngươi nằm đó đi, ngươi còn yếu lắm.

Nếu ngươi mà ngồi dậy rồi té xỉu thì ta phải làm sao đây, ta sẽ bị kết tội là ám sát quý tộc đó.
Cô thấy thật có lỗi khi không chào công chúa một cách đàng hoàng.

Công nương mỉm cười trả lời
- Thần nữ cũng ổn rồi, người đừng lo...
- Ai mà lo cho ngươi? Ngươi có tư cách gì hả? Chỉ là...!ta nghĩ, nếu ngươi chết rồi thì ai sẽ dự tiệc trà cùng ta.

- Công chúa giận đến độ đỏ mặt, khoanh tay, người cao ngạo vẫn không thừa nhận bản thân đang lo cho người bạn mới.
- Thì...!còn có những vị công nương khác...
Những người đó đã cùng công chúa dự tiệc trà nhiều lần rồi.

Có khi họ mời công chúa đến dự thì người còn không màng quan tâm.
- Họ nhạt nhẽo lắm, ta thấy mấy người đó cứ lẽo đẽo theo sau ta nịnh bợ.

Thật là phiền.

Từ trước đến giờ, cô luôn bị những người xung quanh xua đuổi, thậm chí là nguyền rủa cho cô chết thảm.

Còn công chúa thì khác cô, có lẽ là vì chức quyền cao hơn họ nên những vị công nương quý tộc mới theo sau lấy chút danh tiếng.
- Ngươi suy nghĩ gì vậy? Ngươi mệt hả?
- Thần nữ...

- Nếu ngươi mệt thì nghỉ ngơi đi, ta xuống sảnh một chút.
Thấy công chúa một mực quay lưng đi nhanh, Fay buồn rầu, suy nghĩ lần này công chúa giận rồi.

Công chúa có ý hỏi han sức khỏe nhưng cô thì không nói gì, im lặng thì khác gì khinh rẻ lời hỏi thăm quý giá của người.

Cô sợ vì hành động của bản thân mà ảnh hưởng đến ngài bá tước, sợ tội lỗi của cô sẽ giáng xuống nơi này.
- Dox...
Fay cố gắng gọi nữ hầu đang đứng bên ngoài, sau khi nghe công nương gọi thì nữ hầu nhanh chân vào phòng.
- Người cần em giúp gì ạ?
- Em lấy giúp ta áo choàng, đỡ ta xuống sảnh.

Ta có vài điều chưa nói với công chúa.
Không dám chậm chân, Dox liền chạy đến tủ đồ to lớn ở góc phòng.

Một tấm choàng dài đủ ấm được đưa cho Fay, nàng được nữ hầu đỡ dậy.

Vì sức khỏe của cô còn yếu, lại tự ý quyết định đưa công nương đi khắp nơi trong dinh thự này nên Dox sợ bị ngày bá tước mắng.
- Hay là người cứ nói đi ạ, em sẽ truyền lời của người lại cho công chúa nghe.
Nữ hầu nói rồi mới biết bản thân của cô quả là quá phận, Fay cười nhạt
- Ta cảm ơn em, nhưng ta cảm thấy trong phòng ngột ngạt lắm.
Cùng với ánh mắt lấp lánh thì cuối cùng Dox cũng chịu đưa cô xuống sảnh.

Công nương di chuyển nhẹ nhàng từ trên phòng xuống sảnh.

Từ xa, cô nghe thoang thoáng mọi người nói về sự cố ngày hôm đó.
- Chắc là có kẻ đứng sau chuyện này, ta đoán là do ganh ghét nàng ấy.


- Công chúa nghiêm túc đối diện với ngài bá tước.
- Hừ, Dox đã khai báo lại với tôi rằng nữ hầu đó từng làm việc cho nhà Doruss.

Dù sao thì tôi cũng sẽ cho người điều tra rõ ràng, chuyện này không thể nào bỏ qua được.
Cô nghĩ nữ hầu đó thuộc dạng căm thù cá nhân thì chắc chắn không có người đứng sau rồi.

Còn điều tra thì sẽ động đến nhà Doruss.

Fay chầm chậm bước đến rồi nói.
- Hay là bỏ đi thưa ngài bá tước, dẫu sao cô ta chỉ ghét tôi và cô ấy cũng chết rồi.

Chẳng phải ngài đã trừng phạt cô ấy rồi sao ạ?
Nhìn thấy công nương bước đến gần mình một cách khó khăn dù đã có Dox, anh vội chạy đến dìu Fay.
//
(*): Theo như Vương đọc ở bộ truyện "Dưới bóng cây sồi" thì sông Stemnu là dòng sông chảy dưới địa ngục.

Mình tra Google thì không thấy sông này, chỉ thấy liệt kê những dòng sông khác.

Mình quyết định để tên Stemnu là do độc lạ ^^..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom