Cập nhật mới

Dịch Full Có Văn Bản Nào Bạch Nguyệt Quang Vả Mặt Thế Thân Không?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Có Văn Bản Nào Bạch Nguyệt Quang Vả Mặt Thế Thân Không?

Có Văn Bản Nào Bạch Nguyệt Quang Vả Mặt Thế Thân Không?
Tác giả: 原心
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 原心.

Thể loại: Ngôn tình, Ngọt sủng, Vả mặt, Song khiết, Tu tiên, Truyện ngắn, HE.

Số chương: 9 chương.

Editor: Fēng Mián

Giới thiệu:

Ta là bạch nguyệt quang của trên dưới Tiên môn.

Nhưng khi thức dậy từ quan tài băng.

Lại phát hiện trong Tiên môn có thêm một tiểu sư muội có bộ dáng tương tự với ta.

Họ yêu cầu ta lấy nội đan để cứu mạng nàng ta.

Ta mỉm cười, một tay đem nội đan của nàng ta bóp nát rồi bỏ chạy.

Trước mặt những đệ tử Tiên môn đuổi giết ta, ta ôm đùi ma tôn hưng phấn nói:

“Lão đại, lên! Bọn họ đang bắt nạt ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ta đã bị thương nặng trong trận đại chiến Tiên Ma 100 năm trước.

Kể từ đó, ta đã rơi vào một giấc ngủ dài.

Tiên môn đúc cho ta một quan tài băng.

Khi ta thức dậy, lại phát hiện trong Tiên môn có thêm một tiểu sư muội có bộ dáng tương tự với ta.

Nàng ta là thế thân của ta.

Nàng tà là tiểu sư muội được trên dưới Tiên môn sủng ái.

Mà ta lại là người ngoài.

Bên trong đại điện, Sở Oánh nhìn vào khuôn mặt của ta và ngạc nhiên:

“Đại sư huynh, nàng là ai?”

“Vì sao lại giống ta như vậy?”

Trông giống ngươi?

Giống cái rắm!

Nội tâm ta oán thầm, cố nén xúc động thô lỗ.

Trên mặt đại sư huynh xẹt qua một khoảnh khắc cứng ngắc, hắn mở miệng, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi phía sau Sở Oánh.

"Đó là Ngọc Thanh sư tỷ của muội. ”

Sở Oánh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô hại quay sang ta lộ ra nụ cười tươi: "Xin chào Ngọc Thanh sư tỷ ~"

Ta không để ý tới nàng ta, ánh mắt xẹt qua trên người chúng đệ tử, đem bộ dáng chột dạ của bọn họ thu hết vào đáy mắt.

Khóe môi gợi lên một chút đường cong như có như không, lúc này mới nhìn về phía Sở Oánh.

"Không phải lỗi của ta, nếu biết sư muội có bộ mặt như vậy, ta đã sớm thay đổi sắc mặt để tránh hiểu lầm."

Sở Oánh ngạc nhiên trước những gì ta nói, "Hiểu lầm gì vậy?"

Ta lạnh nhạt cười cười: "Là hiểu lầm nhỏ thôi, trong thời gian ngủ say trăm năm của ta, ngươi là do tiên môn quá mức nhớ nhung ta mà tìm tới ~"

Ta cố ý tăng thêm hai chữ sau, khiến mọi người ở đây bị chọc trúng tâm tư sắc mặt trắng bệch.

- Ngọc Thanh!

Sư tôn gọi từng chữ tên ta, ánh mắt nặng nề.

Mặt mày ta cong lên, làm bộ như không phát hiện tức giận của hắn, "Kỳ quái, Ngọc Thanh chỉ là đùa giỡn một chút, mặt các người đều căng ra làm gì? ”

"Xem ra ta ngủ say mấy trăm năm, dù sao vẫn là cùng sư huynh có ngăn cách."

"Không hoan nghênh ta, Ngọc Thanh liền trở về."

Ta chắp tay, xoay người rời đi, không chút lưu luyến.

Không khí trong đại điện phía sau nặng nề.

Mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở hữu khí vô lực của Sở Oánh.

"Sư tôn, Ngọc Thanh sư tỷ, nàng hình như không thích ta lắm..."

Ngay sau đó vang lên là vô số an ủi của chúng đệ tử.

"Sư muội, tính tình Ngọc Thanh như vậy, ngươi đừng hiểu lầm!"

"Hôm nay Ngọc tHanh vô lễ như vậy, sư huynh nhất định để cho nàng xin lỗi muội, tiểu sư muội an tâm, đừng khóc!"

Toàn là tiếng chó sủa làm ta nhức cả tai.

Theo ký ức của ta, ta đã đến nơi cư trú cũ của mình.

Lại phát hiện...

Thì ra nơi ở của ta đã sớm bị phá hủy.

Giờ phút này một tòa cung điện nguy nga đứng ở đó, trên tấm biển viết ba từ rồng bay phượng múa lớn: Oánh Nguyệt điện.

Chữ viết đó ta không thể quen thuộc hơn.

Ngoại từ sư tôn tốt của ta thì còn có ai.

Nhìn ta kìa, lần đầu tiên gặp mặt mà quên tặng cho vị tiểu sư muội này một phần lễ vật.

Giơ tay lên vung lên, ta bày ra một cái trận pháp, trong khoảnh khắc cung điện ầm ầm sụp đổ.

Mong nàng ta sẽ thích món quà của ta.

Ta nhếch môi, quay lại nằm trong quan tài băng.

Không khí lạnh lẽo bao vây quanh ta, lạnh đến nỗi ta gần như mất ý thức.

"Đúng là đều là thật..."

Ta lẩm bẩm bất lực.

Cảm thấy tất cả những lời châm chọc này buồn cười.

Ta ngủ say trong quan tài băng của mình suốt một trăm năm, ta đã mơ đi mơ lại một giấc mơ.

Trong giấc mơ, ta là bạch nguyệt quang của trên dưới Tiên môn.

Nhưng sau khi ta ngủ, trong Tiên môn lại có một tiểu sư muội giống ta như đúc.

Không có ngoại lệ, mỗi lần mơ, ta chết trong tay họ, đó là một giấc mơ.

Ta luôn cảm thấy tất cả mọi thứ trong giấc mơ là những gì ta đã trải qua.

Người ở bên ngoài kia gọi ta: “Ngọc Thanh sư muội.”

Quan tài băng được gõ nhẹ hai cái.

Ta ngồi dậy, cười nhạt với đối phương một chút.

"Đại sư huynh sao lại tới đây?"

Sư huynh nhất thời bị nụ cười của ta làm ngây người, có lẽ là nhớ tới quá khứ.

Giọng điệu hắn nói chuyện cũng không tự giác nhu hòa vài phần.

“Sư muội, cung điện của Sở Oánh kia là muội làm?”

“Đó là cung điện của tiểu sư muội?!"

Ta ra vẻ kinh ngạc lên tiếng, "Đại sư huynh, thật ngại quá! ”

"Ta còn tưởng rằng là huynh xây cung điện mới cho ta, ta không thích phong cách cũ kỹ, cho nên định phá đi xây lại!"

"Dù sao, chỗ kia lúc trước là tiểu viện của ta..."

Ta có chút cô đơn mở miệng.

Bị ta nói như vậy, da mặt đại sư huynh có dày đến đâu cũng không chống đỡ nổi.

“Ngọc Thanh, sư huynh sẽ xây dựng lại một cung điện cho muội. ”

Ánh mắt ta sáng ngời, vui mừng nói: "Đã như thế, A Ngọc trước tiên cảm tạ sư huynh! ”

"Sư huynh đến tìm ta, chính là muốn nói cái này sao?"

Đại sư huynh ngập ngừng một chút, hắn nhìn mặt ta, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.

"A Ngọc, thân thể Sở Oánh không tốt, sinh ra nội đan đã vỡ vụn."

"Nàng sống đến bây giờ đã không dễ dàng, sư tôn nói, nếu không tìm được nội đan thích hợp chữa trị thay thế, tiểu sư muội sống không quá một năm."

Quả nhiên là chuyện này…

Ánh sáng lờ mờ, hắn không phát hiện hận ý nào trong đáy mắt ta.

Nhìn vẻ mặt nặng nề của hắn, ta thuận thế tiếp: "Cho nên sư huynh tới tìm ta, chẳng lẽ, nội đan của ta vừa vặn thích hợp? ”

Đại sư huynh rối rắm một chút, gật đầu thật mạnh.

Đại khái là cực kỳ sợ ta sẽ cự tuyệt, hắn vội vàng nói: "A Ngọc, chỉ cần nửa khối nội đan là đủ rồi! ”

“Cái này sẽ không lấy tính mạng của muội!”

Trên mặt ta treo nụ cười, trong lòng lại lạnh xuống một chút.

Phải, nó sẽ không lấy đi mạng ta đâu.

Lại sẽ để cho ta tán tận tu vi.

Đối với đệ tử Tiên môn mà nói, tán tận tu vi tương đương với tử vong.

Họ sẽ không biết...

Chỉ là so sánh mà nói, đồ giả kia càng thêm trọng yếu.

“Được thôi!”

Thái độ hào hứng của ta khiến hắn giật mình.

Đại sư huynh sững sờ nhìn ta: "Muội nói cái gì? ”

“Ta đã nói là sẽ làm, nhưng chỉ là một nửa nội đan, so với tính mạng của sư muội ta chẳng là gì.”

Ta cười thản nhiên, giống như vì đối phương tìm được nội đan thích hợp mà cảm thấy vui sướng may mắn.

“A Ngọc, ngươi yên tâm, từ nay về sau cho dù ngươi không có tu vi, Tiên môn cũng nhất định sẽ không vứt bỏ ngươi!”

Ta cụp mắt xuống.

Nghe lời hứa của hắn chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười.

Hết lần này tới lần khác tư thái ghê tởm của hắn vẫn là tự mình tự cảm động.

Nhưng những thứ này trong miệng hắn, chẳng lẽ không phải là nên làm sao...

Bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn.

Cười.

Đây là loại bạch nguyệt quang nào mà ngay cả chó cũng ghét. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Cho dù ta có muốn hay không, nửa khối nội đan này tất cả là do họ quyết định.

Trong một giấc mơ, ta muốn chạy trốn khỏi Tiên môn nhưng khó địch lại bọn họ.

Họ giam cầm ta.

Họ cưỡng ép ta mổ nửa nội đan đưa cho Sở Oánh để luyện hóa nội đan bị hỏng của nàng ta.

Chỉ vì ta không muốn.

Cuối cùng bọn họ vẫn trách ta keo kiệt và máu lạnh.

Có một nửa khối nội đan thôi sẽ không lấy đi tính mạng của ta.

Ta đã nghe điều đó hàng trăm lần.

Mỗi lần nghe dạ dày đều có cảm giác buồn nôn cuồn cuộn.

Thấy ta trả lời, ngày hôm sau, trên dưới Tiên môn đều bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị.

Nửa khối nội đan này của ta, thật đúng là khiến bọn họ hưng phấn...

Ánh mắt ta tối tăm, tay che ở trong tay áo siết chặt.

Họ muốn nội đan, và ta sẽ cho họ nội đan.

Chỉ có điều...

Đừng hối hận.

"Ngọc Thanh sư muội, mời đi."

Đệ tử trong cửa dẫn ta đến một gian phòng.

Trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ các loại băng thuốc,

Để tránh xảy ra tai nạn trên đường mổ nội đan.

Tầm mắt ta lướt qua từng cái một.

Ta không cần phải làm điều này, nếu họ yêu thương đồ giả đó như vậy, những thứ được chuẩn bị cẩn thận nên cho nàng ta sử dụng.

Sở Oánh ngồi ở mép giường, nàng ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo sư tôn.

Bộ dáng nàng ta rõ ràng sợ hãi nhưng lại cố gắng giả bộ nhu thuận khiến lòng người xót xa.

"Tiểu Sở chớ sợ, sẽ không đau."

Sư phụ nhẹ nhàng an ủi nàng ta.

Sư huynh cũng đứng ở bên cạnh nàng: "Sư muội, ngủ ngon đi, sau ngày hôm nay, muội sẽ có một thân thể mới."

Ánh mắt Sở Oánh lóe lên: Lộ ra vẻ chờ mong.

Trong một cái nhìn vô tình, đôi mắt tham lam của nàng ta nhìn vào mắt ta.

Sở Oánh nhếch môi với ta, tràn đầy đắc ý và khiêu khích.

Nàng ta đang khoe với ta chiến thắng và chiến lợi phẩm của mình.

Ta trả lại cho nàng ta một nụ cười không có nửa điểm địch ý, giống như là thật lòng đang phúc phúc cho cuộc sống mới mẻ của nàng ta trong nửa đời sau.

Không thể làm cho ta tức giận, trên gương mặt non nớt của nàng ta có chút kinh ngạc.

Nhưng nàng ta không biết là ta đè nén hận ý ngập trời trong lòng.

Nếu h@m muốn có thể biến thành lưỡi dao sắc bén, ta đã giết nàng hàng ngàn lần.

Việc mổ sắp bắt đầu.

Trong phòng không nên có người khác.

Giờ phút này trong phòng to như vậy chỉ còn lại y sĩ, Sở Oánh, còn có ta.

Để tránh làm phiền y sĩ bằng âm thanh ồn ào trong quá trình thay đổi nội đan.

Bên ngoài ngôi nhà sớm đã được cách ly.

Giờ phút này nơi này yên tĩnh quỷ dị.

Ngay khi bác sĩ đến gần mép giường của ta, ta chọc vào gáy nàng ấy.

Sau một tiếng r3n rỉ, các y sĩ rơi vào hôn mê.

"Ah! Ngươi! ”

Sở Oánh sợ tới mức thét chói tai.

Nàng ta mở to mắt và chạy ra ngoài vào giây tiếp theo.

Nhưng làm thế nào ta có thể nàng ta được như mong muốn.

Khi ta đánh nhau trên chiến trường, nàng không biết uống sữa ở đâu, làm sao có thể là đối thủ của ta.

Ta bắt lấy cổ họng nàng.

Động tác trên tay không chút lưu tình thắt chặt.

Ngay cả thở còn không thể thì nàng ta sao có thể kêu cứu.

Ta mỉm cười và nhìn nàng ta bằng đôi mắt lạnh lẽo.

"Ngươi trân quý nhất cái gì?"

Tầm nhìn di chuyển chậm rãi theo lời nói của ta.

"Là nội đan hay..."

"Làn da này."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng ta, và đôi mắt nàng ta đột nhiên mở to.

Như thể biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng ta bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng vẫn không thoát ra được.

Ta nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình.

Dù là một giấc mơ, nhưng nỗi đau là có thật và không thể nguôi ngoai.

Cảm giác bị mổ sống thật kinh khủng.

Hầu như mọi hơi thở đều đau khổ.

Cười--

Một cơn đau như xé từ bụng dưới truyền đến, máu tươi nhuộm đỏ.

Sở Oánh trơ mắt nhìn ta mổ ra nội đan của nàng.

Cơn đau dữ dội đâm vào hốc mắt nàng ta đỏ bừng.

Ta buông tay nắm chặt vào rốn nàng.

Đau đớn khiến nàng không cách nào chống đỡ thân thể, hai chân mềm nhũn, trong nháy mắt Sở Oánh ngã xuống đất.

Nàng ta vừa cố gắng hô hấp, lại vừa tuyệt vọng ôm bụng mình.

Nàng ta bắt đầu kêu lên vì đau, nhưng ta đã bịt kín huyệt thanh âm của nàng và không thể phát ra âm thanh.

Ta nắm nội đan bị tàn phá của nàng, chỉ có linh lực rất nhỏ, cười nhạo một tiếng.

Thật sự là mặt Sở Oánh, ta một phen bóp nát viên nội đan kia, trong nháy mắt ở trong phòng hóa thành bột mịn.

"Bọn họ thật đúng là không chọn."

"Ngay cả ngươi như vậy cũng có thể xem như đồ giả."

Ta cười lạnh giơ chủy thủ lên, đầu ngón tay dùng sức nắm cằm nàng.

Sở Oánh vừa sợ vừa hận nhìn ta.

Nàng ta đấu tranh trong đau đớn, cơ thể vặn vẹo giống như một con giun làm cho ta cảm thấy buồn nôn.

Thanh kiếm lạnh lẽo rơi vào mặt nàng.

La hét, khóc, và nàng ta run rẩy.

Ta đã hủy hoại khuôn mặt của nàng.

Kế tiếp nên hủy, chính là tòa Tiên môn này.

Ta đứng lên, vứt lấy chủy thủ trong tay, hướng nàng lộ ra một nụ cười.

"Tiểu sư muội, tạm biệt."

"Muốn nội đan của ta, ngươi thật đúng là không đủ tư cách."

Ta lấy ra truyền tống phù đã sớm trộm được.

Một giây sau cả tòa Tiên môn không còn nửa điểm bóng dáng khí tức của ta nữa.

Ta chạy trốn và đi thằng đến Ma giới.

Bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn, hiện giờ chỉ muốn ôm chặt đùi Ma Tôn.

Dù sao nhiều người như vậy, ta làm sao có thể đánh được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Lão đại, lực đạo thế nào?”

Chân chó là ta bóp vai, đấm lưng cho Ma tôn.

“Cũng được.”

Hắn nhướng đôi mi mỏng khẽ liếc nhìn ta.

Chỉ một cái liếc mắt, ta càng cố gắng bóp vai thêm.

Đúng vậy, bạch nguyệt quang phản bội Tiên môn vì đầu hàng trước Ma tôn đại nhân.

Ta thậm chí còn hiến ra bí thuật kiếm phổ lớn nhỏ của Tiên Môn, thậm chí ngay cả bản đồ phòng thủ cũng bị ta trộm ra.

Nhưng không ngờ, cuối cùng để cho ta thành công ở lại ma giới làm việc, ta đã dành cho Ma tôn những lời đầy vô nghĩa trong lá thư đầu hàng.

“Ma Tôn đại nhân thân mến, ta ở Tiên Môn tu luyện trăm năm, trái tim lạnh lẽo như gió mùa đông, nhưng cho đến khi ta gặp ngài.

Dáng người cao lớn của ngài, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, khí thế của vương giả, cơ thể và làn da của ngài, mỗi lời nói và hành động của ngài, tất cả đều làm cho ta xúc động.

Ngài là sự sáng tạo đáng tự hào của Đấng Tạo Hóa.

Đó là ánh sáng không thể với tới trong trái tim ta, chính ngài là người thắp sáng cuộc đời tăm tối của ta, kể từ đó thế giới của ta có ý nghĩa.

Ta muốn trao cho ngài trái tim cháy bỏng của ta.

Ngọc Thanh thề:

Trong cuộc sống này, chỉ có một mình ngài.

Ngài là chủ duy nhất của Ngọc Thanh.”

Hắn chướng mắt bí tịch độc môn trên dưới Tiên môn.

Đối mặt với bản đồ phòng thủ hắn đều thờ ơ.

Ta nghĩ trái nghĩ phải, nhìn lên nhìn xuống, dù sao thì ta cũng không hiểu lời tâng bốc nào đã khiến hắn động lòng.

Ta bóp vai bóp chân, không ngừng vuốt mông ngựa và bắt đầu rót trà cho Ma tôn.

Nhưng vừa mới rót được nửa tách trà, phía dưới có tiểu đệ Ma tu chạy vào.

- Tôn thượng, những tu sĩ Tiên môn kia giết tới đây!

Mắt ta lập tức sáng lên, khắp người ta không giấu nổi sự phấn khích.

Đoạn Cẩn nhận thấy sự kỳ lạ của ta, khẽ nhíu mày.

Đôi mắt ngăm đen của hắn nhìn vào mắt ta, có một chút tức giận trong giọng điệu của hắn.

"Làm sao, ngươi muốn trở về sao?"

Giọng hắn rất lạnh lùng.

Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, ta lắc đầu như một cái trống lắc.

"Làm sao có thể!"

Cười chết đi được, nếu ta rơi vào tay họ, liệu ta có còn sống không!

Ta vô thức phản bác.

Có lẽ là thái độ kiên định của ta khiến Đoàn Cẩn vui vẻ,

Khóe môi hắn vểnh lên trên, chân cũng không nhịn được lắc lư một chút.

Nhưng Ma tôn Đoạn Cẩn là một người lạnh lùng, hắn kiềm chế trái tim đang nhảy dựng của mình, nhẹ nhàng nói: "Ồ."

Ta thấy hắn có tâm trạng tốt, tận dụng đà tốt, chân chó nói nhiều lời nịnh nọt, đánh người còn đòi hắn dẫn ta theo.

Dưới ánh mắt sáng ngời của ta, Đoạn Cẩn gật đầu cao quý, bá đạo nói:

"Được."

Lão đại vạn tuế!

Về việc vì sao ta lại tìm ma tôn làm đùi, tất cả là bởi vì trong mộng cảnh Tiên môn bị Ma tôn tiêu diệt.

Máu chảy ngàn dặm, thi thể hoành hành khắp nơi.

Nhìn thấy trong lòng ta vô cùng thoải mái.

Làm bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn có ý nghĩa gì, làm chân chó của Đoạn Cẩn, nhầm, cánh tay phải của Ma tôn mới là con đường đúng đắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ta cho nổ tung cung điện của Sở Oánh, bóp nát nội đan của nàng, còn hủy hoại mặt nàng.

Từ trên xuống dưới Tiên môn đều loạn hết rồi.

Ngoảnh đầu lại nhìn trung tâm đã được bảo vệ, lúc này ta mới có thời gian để ôm chặt bắp đùi Ma tôn.

Ta cùng Ma Tôn đại nhân đứng ở trên tường thành nhìn xuống những tu sĩ bất tử dày đặc bên dưới.

Ta lãnh đạo binh lính Ma tộc, chỉ đâu đánh đó!

"Lên cung thủ!"

"Hãy đến và gắn pháo!"

"Bên trái!"

“Con bà nó, bên phải còn chưa xong, nổ cho ta!”

Gió băng giá thổi qua, ta đã được trải nghiệm cảm giác cao cao tại thượng, uy vũ, khí phách.

Cả người bị áp bức giờ đã được xả hết.

Đại sư huynh vừa liếc mắt đã thấy được ta làm mưa làm gió, khuôn mặt xanh mét của hắn trầm xuống.

"Ngọc Thanh! Ngươi tàn sát sư muội, phản bội Tiên môn, hiện giờ còn muốn giúp ma giới đối phó đồng môn! Ngươi sao có thể xứng đáng với mấy trăm năm giảng dạy của sư tôn! ”

Ánh mắt ta sáng ngời, hùng dũng hiên ngang:

"Cái gì, ta lại làm nhiều chuyện tốt như vậy?!"

"Vậy thì ta cảm tạ ngươi, trước khi chết ta còn muốn phát huy công lao vĩ đại của mình!”

Sợ rằng hắn nghe không rõ, ta cố gắng hết sức để đáp lại thật to.

"Ngọc Thanh! Ngươi thực sự làm ta thất vọng! ”

Phía dưới đông nghẹt người, nhờ tiếng gầm của hắn, nếu không ta đã không tìm ra hắn ở đâu.

Ta chỉ vào khuôn mặt âm trầm nhất ở phía dưới rồi đến trước mặt Ma tôn nhảy nhót.

Ôm đùi Ma tôn, ta chỉ vào khuôn mặt to đen và kiêu ngạo nhảy dựng lên:

“Lão đại! Lên! Hắn là người bắt nạt ta nhiều nhất.”

“Ta đánh không lại, ngươi giúp ta đánh hắn!”

Ta rất tự tin còn đại sư huynh thì tức giận đến nỗi mặt đen rồi phun ra một ngụm máu.

Vẻ mặt Ma tôn sủng nịch, hắn như trấn an vỗ vỗ ta: "Được. ”

Chỉ thấy Ma tôn đại nhân anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của ta từ tường thành nhảy xuống: Hạ cánh chính xác ngay trước mặt đại sư huynh.

Hắn phất tay áo, tuốt kiếm, giơ chân đá đại sư huynh một cái.

Đạp đại sư huynh ra ngoài mấy trăm thước.

Lăn nhanh hơn quả bóng phân của một con bọ hung.

Lão đại của ta rất yêu thương cấp dưới!

Ta rất xúc động nên vừa vung tay, năm sáu đại pháo của Ma tộc bay ra.

Ta đứng ở trên tường thành của Ma giới giết lung tung.

Trên người không dính nửa giọt máu nhưng lại dễ dàng bóp ch3t hơn phân nửa tu sĩ.

Tục ngữ có câu, nếu ôm đùi tốt thì hạnh phúc là tất yếu ~

Nhưng kỳ lạ thay, lão tiên tôn kia sao lại không ở đây?

Và ta chỉ ngủ vài trăm năm, sao có thể vừa tỉnh lại thì tu vi của những người này lại thụt lùi nhiều vậy được.

Giống như bị thiếu cái gì đó.

Linh tính mách bảo ta có điều gì đó không ổn, ta lo lắng rằng Tiên môn đang làm điều gì đó bí mật, vì vậy, ta nhanh chóng gọi lão đại quay trở về.

Các tu sĩ bên dưới bị đánh chạy tán loạn.

Còn lại căn bản không cần ta chỉ huy, các tiểu đệ sẽ tự mình dọn dẹp.

Vì vậy, ta rất nhẹ nhõm và được Ma tôn đón và bay về phía Tiên môn.

Tiên môn có thể không nghĩ đến đại nhân Thẩm Ngọc Thanh ta lại quay trở về!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Ta cùng ma tôn lơ lửng trên bầu trời Tiên môn, dưới chân linh khí tràn đầy, nó giống như một quả bóng bay bị chọc thủng.

Nhưng điều kỳ lạ là, những linh khí tứ tán này tụ tập tại một điểm nào đó, cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ lại một chỗ, hướng một tòa cung điện nào đó mà đi.

Ta hỏi Ma tôn chuyện gì đã xảy ra, Ma tôn đại nhân lắc đầu nói hắn cũng không biết.

Ngay khi ta đang buồn bã,

Ma Tôn đại nhân nhìn mi tâm nhíu chặt của ta một cái, sau đó trở tay vung lên.

Làm nóc cung điện bay lên.

Ầm ầm!

Trung tâm cung điện là Sở Oánh, nàng được bao quanh bởi các vị trưởng lão và vị sư tôn chó chết kia.

Mọi người nhìn lên vào thời điểm nóc nhà bị lật, mắt hướng vào nhau, bọn ta có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau.

Vẻ mặt Ma tôn đại nhân bình tĩnh, hắn phong khinh vân đạm mở miệng với ta: "Hiện tại có thể thấy rõ ràng. ”

Mọi người: Mẹ kiếp???

Ta: Mẹ kiếp?!

Ta biết Ma Tôn đại nhân lợi hại, nhưng ta không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy!

Có tu vi thâm hậu như vậy, vì sao hắn không thống nhất thiên hạ?

Có ai chê đất ít chứ!

Ma Tôn đại nhân không biết giá phòng hiện tại kh ủng bố như thế nào sao?!

Thiệt là mất bao nhiêu tiền!

Ta hận sắt không thành thép, nhưng không sao đâu, ngày sau này Ma tôn đại nhân còn có ta, ta có thể vì hắn mà cai quản núi sông to lớn này.

Sau đó nhân cơ hội này ngoan độc kiếm một khoản!

Ma tôn nhấc nóc nhà lên, nó tiết lộ câu trả lời cho những nghi ngờ trong lòng ta.

Ta chưa từng thấy như vậy trước đây, những người này yêu vào rồi thì não càng tàn.

Những nguồn linh lực tứ tán đó bắt nguồn từ chính họ, đám ngốc này đang dùng linh lực của mình chữa trị thân thể Sở Oánh.

Không chỉ là nội đan của nàng, còn có kinh mạch toàn thân nàng.

Có thể nói là cải tạo là cả cơ thể.

Ta nhớ lại cảnh giết người như cắt dưa hấu trên chiến trường, thì ra là vì họ đã thụt lùi đi rất nhiều, chủ yếu là đem hết linh lực ra.

Chỉ là ta không bao giờ nghĩ rằng, một Sở Oánh lại có thể để cho bọn họ làm đến mức này sao?

Đến tột cùng, nàng đã hạ mê hồn dược gì cho những người này?

Khi sư tôn thấy ta, sắc mặt cũng không tốt hơn đại sư huynh bao nhiêu.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn ta: "Ngọc Thanh, ngươi thật sự muốn vì ma tộc phản bội sư môn sao?! ”

Hắn hô to đại danh của ta từng chữ từng chữ một, trong mỗi chữ đều là thất vọng vô tận:

“Thẩm Ngọc Thanh! Ngươi thật sự làm ta thất vọng!”

Ta nhún vai, không quan trọng nói: “Ồ, liên quan cái rắm gì đến ta.”

Hắn sửng sốt một chút, có chút không thể tưởng tượng nổi, giống như không thể tin được bạch nguyệt quang đã từng ôn nhu như nước, bạch nguyệt quang tri thư đạt lý sẽ nói ra những lời như vậy, cũng không thể tin được ta lại có thái độ như vậy.

“Ngọc Thanh, sao ngươi lại biến thành như vậy?”

Ta chỉ vừa nói “Liên cái cái rắm”mà hắn đã nghĩ ta thay đổi rất nhiều?

Thôi nào, ta đã rất kiềm chế rồi.

Dù sao trong giấc mơ đó đều bị đám chó này gi3t chết mấy trăm lần, may mà ngay giây đầu tiên mở mắt ra đã không mắng hắn ta hộc máu.

Thẩm Ngọc Thanh từng tri thư đạt lý đã chết, hiện tại ta là tiểu thuộc hạ tri kỷ của Ma tôn đại nhân

Hai mắt sư tôn như nổ tung, hắn hung tợn nhìn về phía Đoàn Cẩn: "Nhất định là hắn sai ngươi như vậy đúng không! ”

Ta mở to mắt và chửi vào mặt sư tôn: “Ông có thái độ gì vậy hả?”

Ngươi có thể nói xấu ta nhưng không thể nói xấu lão đại của ta!

"Dám nói chuyện với Ma Tôn đại nhân như vậy! Ngươi muốn chết hay không muốn sống?! ”

Sư tôn:???

Hắn dường như choáng váng trước hành động hùng vĩ của ta.

Vẻ mặt đờ đẫn.

Ma tôn đại nhân anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, uy vũ khí phách của ta sao lại có thể kém cỏi được.

Nếu không phải thực lực không cho phép, ta xắn tay áo lên sẽ đi lên đánh hắn.

Vì thế ta quay đầu mở miệng với Đoàn Cẩn, ánh mắt hưng phấn kích động.

- Ma Tôn đại nhân kính yêu, xin không chút lưu tình cho bọn họ một chút giáo huấn đi!

Tốt nhất là một khẩu pháo oánh nát cả cổng núi.

Ta cầu nguyện trong im lặng trong trái tim ta.

Đây thuần túy là vì bảo vệ thể diện ma tôn đại nhân.

Tuyệt đối không có nửa điểm tư tâm của ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Không biết có phải do ta ảo tưởng hay không nữa.

Ánh mắt Ma Tôn đại nhân nhìn về phía ta giống như hiện lên ý cười mơ hồ.

Ta không khỏi sững sờ trong chớp mắt:

Giây tiếp theo, thanh âm trong vắng lạnh lùng của Đoàn Cẩn ôn nhu vang lên.

"Vậy thì tùy theo ngươi."

Giọng nói không nhẹ không nặng, giống như là gió ấm đầu xuân tan chảy tuyết trắng.

Từ từ rơi vào trái tim ta.

Bùm bùm.

Ta nghe thấy tiếng hươu con nhảy nhót tưng tưng trong lòng.

….

Ta đã leo lên vị trí cao nhất của Tiên môn, trở thành thủ lĩnh của toàn bộ Tiên môn.

Nhìn đệ tử quỳ lạy bên dưới, một sự thoải mái khó tả lan tỏa khắp tứ chi.

Ta ngồi trên ghế chính và giơ cao chân, cảm nhận cảm giác lạ thường.

Tuy rằng tất cả đều là ma tôn đại nhân cho ta, nhưng cái đùi ma tôn này chính là ta dựa vào bản lĩnh mà ôm lên!

Cho nên nói như thế nào cũng là ta dựa vào bản lĩnh mà leo lên ngai vàng.

Sở Oánh bị ta một cước đá xuống núi, ngay từ đầu ta đã không có ý định lấy mạng nàng ta.

Ta biết rõ so với cái chết còn đáng sợ hơn là từ thiên đường ngã xuống địa ngục khổ sở giãy dụa mà cuối cùng không thể giải thoát sụp đổ cùng bất lực.

Ta lại hủy mặt nàng, lại một lần nữa đem nội đan bọn họ thật vất vả hợp lực chữa trị bóp nát, còn tiện thể lột s@ch kinh mạch mềm mại trên người nàng.

Đây là một thế giới nói chuyện dựa trên sức mạnh, rời khỏi Tiên môn, Sở Oánh nàng ngay cả cái rắm cũng không phải.

Xưa nàng được sao bồng, nay ôm bát đi xin.

Về phần sư tôn và sư huynh của ta, Ma tôn vung tay lên liền phế tu vi bọn họ, sau đó ta phẩy tay đưa họ đến biên cương trồng cây.

Mỗi người bọn họ đều sống trong cẩm y ngọc thực, làm sao có thể chịu được điều này.

Cả năm không nghỉ, mệt chết mệt sống, ngay cả lấp đầy bụng cũng phải nơm nớp lo sợ.

Rốt cuộc là đồng môn ngày xưa của ta nên vẫn có chút tình cảm.

Và để cải thiện sự nhiệt tình của họ khi trồng cây, ta hứa với họ, người trồng nhiều cây nhất có thể trở về Tiên Môn, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Vì thế động tác đào hố và trồng cây của họ bắt đầu nhanh hơn.

Tối đi ngủ cũng phải bí mật trồng vài cây, còn ước gì trồng chết nhau.

Chỉ có điều, phần cam kết này khi nào nghiệm thu, khi nào thì thực hiện...

Một năm, ba năm, hoặc hàng trăm năm?

Hoặc là cả đời...

Ôi chao, đầu hơi ngứa, thật sự là nghĩ không ra ~

Dứt khoát trồng cả đời cũng được.

Ta đứng trên bục cao với hai tay chắp sau lưng, nhìn núi non sông xanh bao la, ta không khỏi tự hào về quyết định cầm quyền hoàn hảo của mình.

Ngay khi ta đang nghĩ về tương lai, một chồng thư từ bên dưới gửi đến.

Ta nhặt lá thư đầu tiên do cựu sư tôn không biết xấu hổ của ta viết.

Nhặt lá thư thứ hai, nó được viết bởi đại sư huynh mặt dày của ta.

"Đây là thư xin tha thứ hay là thư xin lỗi gì sao?"

Ta nhíu mày.

Hiện tại bại tướng dưới tay đều phổ biến phương thức cầu xin tha thứ như vậy?

Nó lén lút và bí ẩn, và ta không biết bí mật kinh hoàng nào được cất giấu trong đó.

Sự tò mò khiến ta mở bức thư ra.

Sư tôn: Ngọc Thanh, vi sư có một bí mật muốn nói cho ngươi biết...

Đại sư huynh: Ngọc Thanh sư muội, sư huynh có một bí mật muốn nói cho ngươi biết...

Nhị sư huynh: Ngọc Thanh sư muội, ta có một bí mật...

Ta:?

Tốt nhất là các ngươi thật sự có bí mật động trời.

Khi ta đọc lá thư đầu tiên, ta chết lặng.

Đọc xong lá thư thứ hai, ta nhíu mày, bí mật này nhìn quen quen.

Sau khi đọc xong tất cả các lá thư, ta trực tiếp hét lên!

Chúa ơi, ngài có muốn xem những gì ngài đã làm!

Ngài chẳng thèm quan tâm  đến một lỗi lớn như vậy.

Toàn bộ Tiên môn đều là bi kịch, ngoại trừ ta là người trung thực đã phá hỏng một nửa.

Thế giới này lấy Sở Oánh làm nữ chính trong một quyển tiểu thuyết, tương lai của nàng nhất định là hào quang vạn trượng.

Cho nên bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng nữ chính, liều mạng đối tốt với nàng, chính là vì muốn ôm đùi...

Một số lá thư gần như cùng một trọng tâm.

Ta cùng Sở Oánh là chơi giả, ta và ngươi mới là chơi thật…

Chơi với ông nội của ngươi à?

Tại sao không nói bi kịch này với ta ngày từ đầu mà giờ mới biết cầu xin tha thứ?

Còn lúc ôm đùi thì không nói cho ta biết, hiện tại đùi bị ta chém còn muốn ôm đùi ta?

Còn giấc mơ thì sao?

Ta cười khẩy.

Chơi giả à?

Ta bị bọn họ mổ đan bị vứt bỏ bị sát hại cũng là giả dối sao?

Bây giờ mới nói cho ta biết điều này thì cũng đã muộn rồi!

Ta liếc nhìn, nhìn vào những từ bên dưới lá thư.

Nam chính trong cuốn sách là…

Đoàn Cẩn.

Ta híp mắt lại, cái tên này sao lại có chút quen mắt?

Ọp ẹp một tiếng.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Ta nhìn thấy khuôn mặt soái ca tuyệt thế hoàn mỹ của Ma tôn đại nhân.

Trái tim nhỏ lộp bộp một chút, ta cười gượng hai tiếng, "Lão, lão đại..."

“Lão đại, có phải ngài tên là Đoạn Cẩn không?”

Ánh mắt Ma tôn đại nhân sáng lên, nhìn qua có chút sung sướng cùng kích động.

Hắn khắc chế khóe môi mình nhếch lên, từ trong cổ họng nặn ra một chữ: "Ừ".

"Ngươi nhớ tới ta?"

Ý ngài là sao?

Ta sửng sốt một chút, ngoài miệng lại theo bản năng trả lời: "Đương... Tất nhiên rồi! ”

Ta cứng miệng, não bộ lộn xộn vì sợ Đoàn Cẩn phát hiện mình là nam chính, và thủ phạm là ta đã gi3t chết vợ hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


“Ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn nhìn tờ giấy đầy đất lộ ra nghi hoặc.

Ta chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra, ta nóng lòng muốn đốt nhà và tiêu hủy giấy tờ.

Ta giả vờ bình tĩnh, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, ta sẽ luyện thư pháp, tu luyện... bồi dưỡng tình cảm."

Đoạn Cẩm cau mày, có vẻ khó hiểu.

"Nhiều như vậy? Chép cả quyển sao?"

“Ha ha”, ta cười khan, cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt: “Lão đại, ngài cũng biết ta thích nhất là học mà!”

Oanh——

Tiếng sấm ngoài cửa sổ chợt bất ngờ khiến ta kinh hãi.

Ta...

Quả nhiên nói dối là hành vi không tốt.

Đoàn Cẩn cổ quái liếc nhìn ta một cái: "Ta chỉ nhớ ngươi từng nói mấy thứ này nhàm chán lại tẻ nhạt. ”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi vì chuyện này?

Ta bất chấp suy nghĩ về tính chính xác của thông tin, hiện tại ta đối mặt với hắn chỉ cảm thấy vô cùng chột dạ.

"Khụ khụ", ta lấy dũng khí thăm dò, "Ma tôn đại nhân, ngài, ngài vội vàng muốn lấy vợ sao? ”

"Nếu sốt ruột, ta có thể bất cứ lúc nào" cung cấp cho ngài các đối tượng.

Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng đã bị ma tôn cắt đứt.

"Ngươi, ngươi thật đúng là trước sau như một trực tiếp như vậy..."

Mắt thường có thể thấy sắc mặt Đoàn Cẩn đỏ lên.

"Chuyện đại hôn ngươi không cần lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, bản tôn sẽ phái người chuẩn bị."

Ta:???

Cái gì và chuyện gì vậy?

Ta nhìn Ma tôn đại nhân bước đi, dù thế nào cũng chẳng nghĩ tới hắn lại ngây thơ như vậy.

Tuy nhiên giờ hắn đã có ứng cử viên cho Ma hậu.

Ta không biết làm thế nào?

Ta cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Ta không hiểu tại sao...

Trên dưới ma tộc đều đang chuẩn bị đại hôn cho Ma tôn.

Đoàn Cẩn tuy rằng nói không cần ta chuẩn bị cái gì,

Ta cũng xấu hổ khi nhàn rỗi.

Dù sao thì ta cũng đã làm hỏng cốt truyện.

Vì tội lỗi này mà ta làm việc chăm chỉ hơn bình thường.

Hận không thể phân thân làm việc từ trên xuống dưới.

Chỉ là hôn lễ đang đến gần nhưng ta chưa nhìn thấy Ma hậu tương lại trông như thế nào?

Cho đến một ngày ta mài mực để Ma tôn viết thư mời thì nhìn thấy Ma tôn viết tên ta.

“Lão đại, lão đại…điều này.”

Chỉ là còn chưa hết hoảng loạn thì lại có một đám người hầu tới.

Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, trên tay cầm đủ kiểu váy cưới màu đỏ và trang sức vương miện cài tóc lộng lẫy.

Ta chỉ cảm thấy đôi mắt của mình bị choáng ngợp rồi.

Có bao nhiêu bộ ở đây?

Có tiền đến đâu cũng không thể làm như vậy!

Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo mỉm cười của Ma tôn đại nhân: "Thời gian gấp gáp, chỉ chuẩn bị được những thứ này, thử xem? ”

Đầu óc ta rối bời, rối tung cả lên.

Đoàn Cẩn thấy ta bất động, lầm tưởng là ta không thích.

Hắn ngược lại không tức giận, cực kỳ kiên nhẫn nói:

"Nếu đều không thích cũng không có gì đáng ngại, ta sẽ phái người chuẩn bị lại."

"Ngươi vĩnh viễn đều có quyền lựa chọn của mình."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Đầu óc ta ong ong.

Không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.

“Cái gì…cô dâu là ta?”

Đoàn Cẩn ngẩn người, ngay sau đó tựa hồ hiểu được cái gì, sắc mặt hắn có chút khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Bằng không ngươi cho rằng là ta muốn cùng ai thành hôn?”

Ta câm như hến, không dám hó hé một tiếng nào.

Hắn bắt đầu buộc tội ta, trong đôi mắt uể oải mang theo oán hận và tức giận sâu sắc: “Thẩm Ngọc Thanh, ngươi nói thích ta, hơn nữa ngươi còn nói trong lòng chỉ có ta.”

Ta???"

"Ta nói thế khi nào?"

Ông trời cho ta trăm gan cũng không dám nói lời như vậy!

Đoạn Cẩn nhìn ánh mắt có chút mê mang của ta, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ, cẩn thận mở khóa bằng chiếc chìa khóa vàng và lấy ra... lá thư đầu hàng của ta.

Hắn trải lá thư đầu hàng được bảo quản tốt trước mặt ta.

“Ngọc Thanh thề:

Trong cuộc sống này, chỉ có một mình ngài.

Ngài là chủ duy nhất của Ngọc Thanh.”

Ta nhìn theo đầu ngón tay hắn, cả người đều kinh ngạc.

Trong nháy mắt, ta hiểu được vì sao Ma tôn đại nhân lại lưu ta lại bởi một chút nịnh hót của ta.

Hắn coi như đây là một bức thư tình.

Điểm mấu chốt cuối cùng này của bức thư một chữ hắn cũng không muốn nhìn.

Mắt mù có chọn lọc?

Ta bối rối muốn giải thích, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, ta yên lặng ngậm miệng nuốt câu giải thích kia trở về.

"Ta thích, đương nhiên là thích!"

Nảy ra một ý, ta đánh tiếng để bào chữa:

"Nhưng thuộc hạ cũng tự biết mình, ta cùng Ma tôn đại nhân chênh lệch rất lớn!"

Ma tôn mỉm cười, nhưng không phải theo cách thân thiện.

Rõ ràng, hắn thấy sự bù đắp vụng về của ta và những lời nói dối.

"Lời này ngươi cũng từng nói với ta."

Ta ngẩn ra.

Ánh mắt Đoàn Cẩn dừng trên người ta, gằn từng chữ nói: "Bất quá khi đó ngươi nói, ta là bùn, ngươi là mây. ”

Hắn nói rất nghiêm túc, trông không giống giả.

Ta nứt ra, cái miệng rách này lại còn bất kính với Ma Tôn đại nhân như vậy!

Sao ta dám!

Ta định đâm đầu xuống đất ngay tại chỗ, nhưng ta sợ đau, vẫn là quên đi.

Hắn đem phản ứng của ta thu hết vào đáy mắt, giọng nói trong lạnh phát ra một tiếng cười lạnh: "A. ”

“Thẩm Ngọc Thanh, hay căn bản ngươi không nhớ rõ ta là ai?”

Đoàn Cẩn híp mắt lại, chắc chắn cực kỳ.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ dời tầm mắt đối diện với hắn.

"Vậy thì sao, hôm nay thời tiết thật tốt..."

Đoàn Cẩn bất mãn, hắn cố chấp buộc bắt ta phải nghe: “Ta cũng từng là đệ tử Tiên môn, lúc bị những tên kia bắt nạt thì ta gặp ngươi.”

Hắn vừa kể về quá khứ vừa quyết tâm khiến ta phải nhớ về hắn.

À, còn chuyện này nữa sao.

Một tia cảm hứng lóe lên trong đầu, ta chợt nhớ ra thân phận của mình.

Ta chính là bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn!

Đoàn Cẩn dĩ nhiên từng là đệ tử Tiên môn, nói như vậy, kịch bản của ta hẳn là...

Ta chợt hiểu ra, hai mắt sáng ngời: "Vậy ta đột nhiên xuất hiện, cứu ngươi?"

Ma Tôn đại nhân cười lạnh: "A. ”

Ngay sau đó liền nghe thấy Ma Tôn đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi mắng ta so với bọn họ còn hung dữ hơn. ”

Ta:?

Hắn cắn răng đọc vài từ khóa: “Rừng dưới chân Tiên môn, Gà lá sen, phế vật,...”

Ký ức bị phong ấn trong nháy mắt hiện về.

Trong đầu hiện ra một thân ảnh gầy yếu.

Ta mở to mắt, không thể tin được nói: "Ngài là con chó nhỏ đó!"

Ồ!

Sắc mặt Ma Tôn đại nhân càng tối.

Khi đó ta mới mới vào sư môn không bao lâu, gà lá sen ở phía Nam Thành rất ngon, thật vất vả mới bắt được thời cơ chuồn ra ngoài.

Đang lúc ta mang theo tâm tâm niệm niệm gà lá sen trở về, lại đụng phải một thiếu niên bị đệ tử khác bắt nạt trong rừng cây dưới chân núi.

Ở một khúc cua, thiếu niên chạy trốn tránh né những đệ tử kia, không cẩn thận đụng phải ta.

Con gà lá sen trong ngực ta rơi xuống sông!

Ta đã rất tức giận, mặc dù hắn đã xin lỗi ta, nhưng ta bắt hắn và chửi thề.

Sau đó, ta đánh bại tất cả mọi người.

Người hại ta mất gà lá sen, nên bị đánh!

Ta yếu đuối nói: "Nhưng sau đó ta lén lút xuống núi mua gà lá sen còn chia cho ngài một miếng. ”

Ma Tôn đại nhân cắn răng: "Ngươi nói mông gà kia? ”

Ta: Mông gà cũng là thịt!

"Vậy ta còn luôn dạy ngươi tu luyện, để tránh lại bị bắt nạt."

Ma Tôn đại nhân răng đều cắn nát: "Đúng vậy, ngươi còn mắng ta ngu xuẩn, nói ta không biết làm cái gì, ngay cả chó rừng cũng đánh không lại, so với phế vật còn phế vật hơn. ”

Ta không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy ta sau khi mắng không phải còn an ủi ngươi sao? ”

"Không sao, thiên phú tu luyện của mỗi người đều bất đồng, ngươi bùn nhão sớm muộn gì cũng có ngày có thể leo lên cao như mây trên bầu trời như ta."

Hắn dừng một chút, ánh mắt tối sầm lại, "Ý của ngươi là câu nói này hay là..."

"Cái gọi là có được có mất, ngươi mất đi thiên phú tu luyện đồng thời cũng chiếm được một thân thể thể chất phế vật."

Ta:...

Đương sự đang rất hối hận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Hoàn


Ma Tôn đại nhân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hắn đã không nói chuyện với ta suốt một canh giờ.

Thù cũ oán mới cộng lại với nhau, ta sợ hắn một cước đá ta, từ nay về sau không bao giờ nhận tiểu đệ như ta nữa.

Vì duy trì cuộc sống tốt đẹp mà ta làm mưa làm gió, ta đem lỗ hổng thế giới trên dưới Tiên Môn không thể gọi là bí mật nói cho Đoàn Cẩn.

Nhân tiện, ta cũng nói với hắn lý do tại sao ta nổi loạn, và giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.

Ma Tôn đại nhân đầu tiên là sờ sờ trán ta, lại nhíu mày gọi đại phu tới.

Ta:...

- Lão đại, ta thật sự không có bệnh!

Đoàn Cẩn bình tĩnh nhìn ta, cánh môi mím chặt, không nói một lời.

Thẳng đến khi bác sĩ cũng không nhìn ra, hắn mới mở miệng cùng ta nói chuyện.

"Sợ sao?"

Ta ngẩn ra, theo bản năng nói: "Cái gì? ”

Hắn mím môi, tâm tình nhìn không tốt lắm.

"Thẩm Ngọc Thanh, ta có thể ôm ngươi một chút được không?"

Đoàn Cẩn mở rộng cánh tay về phía ta.

Ánh mắt ta chớp động một chút, không biết vì sao, ta không cự tuyệt.

Đây cũng không phải là một cái ôm ái muội, Đoàn Cẩn cúi đầu đặt trán lên vai ta, trầm mặc không nói gì, chỉ là cánh tay càng vòng càng chặt.

Nó giống như sợ ta biến mất.

Sau đó, ta biết, Đoàn Cẩn tìm đến bác sĩ cũng không phải cảm thấy những lời cổ quái mà ta nói, nhưng bởi vì, hắn lo lắng rằng ta đã bị thương ở Tiên môn.

Thanh âm nặng nề khàn khàn của hắn từ đầu vai ta truyền đến: "Thẩm Ngọc Thanh, lúc mổ đan rất đau đi..."

"Ngươi nói ngươi sao lại ngốc như vậy."

"Nhiều lần như vậy, sao ngươi cũng không tới tìm ta chứ..."

Chóp mũi ta căng thẳng, đỏ mắt.

"Chỗ nào ngu ngốc, ta đây không phải là tìm ngươi tới sao..."

Đoàn Cẩn giật mình một chút, ta không nhìn thấy biểu tình của hắn.

Hắn nỉ non một câu gì đó, thanh âm rất nhẹ, ta không nghe rõ, nhưng loáng thoáng lại đoán được.

Hắn đang rất vui mừng.

Thật kỳ lạ...

Ta không khóc khi ta thức dậy,

Ta đã không khóc khi ta được yêu cầu mổ xẻ,

Khi các sư tôn sư huynh rời khỏi ta, ta cũng không khóc.

Tại sao khi hắn nói một vài câu đơn giản, ta không thể không khóc...

"Đau, Đoàn Cẩn, ta đau sắp chết..."

Ta không thể không rơi nước mắt.

Mỗi lần cơn đau đều khiến tôi thống khổ, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, linh hồn như bị xé thành từng mảnh, nhưng đầu óc lại rất rõ ràng.

...

Đoạn Cẩm chuẩn bị cho ta một biển hoa lớn, vô số báu vật quý hiếm.

Ngoài ra, có một sân nhỏ giống như nơi ta từng sống,

Ngay cả những bông hoa và cây cối trong sân cũng là cùng một loài.

Nếu không phải ở trong lãnh địa của yêu tộc, ta thậm chí còn tưởng rằng mình đã xuất thần trở về quá khứ.

Hắn bắt đầu cố gắng đối xử tốt với ta hơn, giống như muốn bù đắp tình yêu thương mà ta không có ở Tiên môn.

Nhưng điều hắn không biết là hắn đã cho ta thứ quý giá nhất rồi.

Tiên môn sẽ không tôn trọng sự lựa chọn của ta nhưng khi ở cạnh Đoạn Cẩn, ta vĩnh viễn có quyền lựa chọn của mình.

Hắn dành cho ta tất cả sự tôn trọng, bao dung, yêu thương và tình yêu.

Ta sẽ luôn là sự lựa chọn của Đoạn Cẩn, và hắn sẽ là nơi trú ẩn vĩnh viễn của ta.

~~~~~~~

Thiệp mời đều gửi xong, ta cũng không thể bỏ lại Ma Tôn đại nhân đóng vai một mình.

Vì vậy, bọn ta thành thân.

Ta sẽ rất ngu ngốc nếu buông tha một cái đùi to như vậy.

Quan trọng hơn là Thẩm Ngọc Thanh ta không còn là chân chó như trước nữa!

Ta chính là Bạch Nguyệt Quang đại nhân trên đầu tim tôn quý của Ma Tôn đại nhân!

Ngày đầu tiên kết hôn, Tiên môn hoàn toàn bị diệt, ta trực tiếp chém thẳng vào tấm biển vàng của Tiên môn.

Lý do rất đơn giản, lúc trước Đoàn Cẩn bị Tiên môn đuổi ra ngoài vì tu vi quá kém.

Nếu đã như vậy, bọn họ chắc chắn đừng sống nữa!

Đánh chủ cũng phải xem chó!

Hoàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom