Cập nhật mới

Dịch Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Tác giả: Thần Thú Bất Tại Gia
Tình trạng: Đang cập nhật




Tần Lâm đột nhiên trở thành một vai ác trong một cuốn sách niên đại và cô đang cố gắng để thay đổi số của mình. Thông qua việc dùng bản lĩnh, nũng nịu và cãi nhau, cô đã thu hút sự chú ý của chu Chí Quốc người đàn ông mà đại vai ác đang bị theo đuổi trong sách. Những phần hưởng sự hỗ trợ từ hệ thống và vận may đặc biệt khiến cho Tần Lâm dần trở thành một nhân vật hấp dẫn và có khả năng đánh bại đại vai ác kia.

Cuộc sống của cô được thay đổi hoàn toàn khi cô bắt đầu nuôi con và yêu chồng của mình. Những chi tiết nhẹ nhàng và ngọt ngào giữa họ đã điều chỉnh cảm xúc của độc giả. Tuy nhiên, chuyện tình yêu được gieo trồi tại một niên đại khác nhưng không kém phần đong đầy, phức tạp và đen tối hơn cả những gì độc giả có thể tưởng tượng được.

Ngoài ra, truyện còn có sự xuất hiện của những đoạn hồi hộp và khuôn mặt cười vỡ ra khi nhân vật chính vô tình đánh bại đại vai ác, dục lòng của bao độc giả khi cô vỗ tay mắt cười với cử chỉ "vả mặt". Tất cả mọi thứ trong truyện này đã tạo ra một cảm giác khó tả nhưng rất thú vị cho độc giả, khiến họ không muốn bỏ cuốn sách này ra khỏi tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Xuyên Sách


Tần Lâm tỉnh lại sau khi té xỉu, liền phát hiện tầm mắt của mình không hợp lý lắm, đầu nặng chân nhẹ, hình như cô bị người ta khiên ở trên vai như khiêng con heo vậy.


Đầu óc Tần Lâm đang trong cơn mê muội mà túm lấy quần áo của đối phương để nhắc nhở đối phương rằng cô đã tỉnh rồi, có thể đặt cô xuống được rồi.


Đối phương không có phản ứng.


Chẳng lẽ là không chú ý tới cô đã tỉnh rồi sao?

Tần Lâm lại dùng sức một lần nữa mà kéo lấy quần áo của người này.


Nhưng đối phương vẫn không thèm quan tâm tới cô.


Tần Lâm dần phát hiện ra vấn đề, chẳng lẽ không phải là người tốt thấy cô té xỉu rồi cứu giúp mà là kẻ xấu sao?

Tần Lâm cười tự giễu, đối với một người bệnh bị ung thư thời kỳ cuối như cô mà nói thì còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ?


Mới vừa tính toán bất chấp tất cả, thì lại thấy phần dạ dày bị cọ sát với bả vai của người nọ khiến cô khó chịu mà nôn khan không thôi.


Trước mặc kệ có chết hay không, nhưng cô không thể chịu được việc người ta cứ khiêng mình như vậy!

“Đại ca! Anh có thể thả tôi xuống trước không, tôi tự đi được, không cần anh khiêng……” Tần Lâm ôm một tia hy vọng, nếu đối phương là người tốt thì hiện tại sẽ thả cô xuống.


Đáng tiếc đối phương không những không có thả cô xuống mà còn sải bước chân dài hơn, đi càng nhanh hơn khiến đầu cô lắc lư không ngừng.


Vốn đầu óc của Tần Lâm đang khó chịu, hiện tại đầu lại lắc lư khiến cô càng thêm khó chịu, cô nắm chặt quần áo của đối phương: “Đại ca, nếu anh vẫn không thả tôi xuống thì tôi sẽ nôn ra……”

“Tần Lâm! Không phải cô vẫn luôn mắng tôi là tên què chó chết sao?” Tiếng nói lạnh băng mà trầm thấp mang theo sự trào phúng vô cùng rõ ràng vang lên, lời trong lời ngoài đều mang theo bão táp sắp ập tới.


Tần Lâm cảm thấy không thể hiểu được, cô đã từng mắng ai là tên què chó chết đâu chứ?

Cô là một người không tố chất như vậy sao?


Tần Lâm muốn nói gì đó nhưng trước mắt bỗng nhiên sáng lên một mảng rồi lại trở lên tối tăm.


Cô cố gắng tập trung tinh thần nhưng vẫn không thể chống nổi mảng đen tối mãnh liệt ào tới……

Lần té xỉu này cũng không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới.


Ban đầu, cô là một cô nhi, còn là một người bệnh bị ung thư giai đoạn cuối không còn sống được bao lâu nữa, chân trước mới vừa đem tài sản quyên cho quốc gia thì đã bị té xỉu ở ven đường.


Đảo một cái, cô liền xuyên tới một quyển niên đại văn《 Trọng sinh 70: Ta trở thành đầu quả tim được yêu thương của nhà chồng 》mà cô vừa đọc vào mấy ngày trước, xuyên thành cô vợ nhỏ Tần Lâm của vai ác lớn nhất Chu Chí Quốc, trùng hợp chính là cô cũng tên là Tần Lâm.


Ở trong quyển niên đại văn này, Chu Chí Quốc cưới nguyên chủ là do bị ép, nguyên chủ gả cho Chu Chí Quốc cũng là do bị ép.


Chu Chí Quốc có xuất thân địa chủ, già trẻ lớn bé trong gia đình đều là ốm yếu tàn bệnh, hầu như phải dựa vào một mình Chu Chí Quốc chống đỡ, cuộc sống trôi qua vô cùng gian khổ.


Không những cuộc sống khổ cực, mà nhà họ Chu kia có mắt như mù, vừa thiên vị vừa ích kỷ, lại còn như cây cỏ đầu tường gió chiều nào nghiêng chiều ấy……

Quả thực là đã khổ càng thêm khổ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Kết Cục Đáng Sợ


Nguyên chủ đã 23 tuổi mà vẫn chưa được gả ra ngoài, là bởi vì trước đó cô bị từ hôn mà chịu k,ích thích quá độ, liền thề nhất định phải tìm một người đàn ông tốt hơn so với vị hôn phu cũ, ai biết chọn tới chọn lui mà vẫn không chọn được ai tốt cả, cuối cùng trở thành gái lỡ thì vẫn chưa gả được ra ngoài.


Nguyên chủ bị người khác tính kế mà rơi xuống nước, Chu Chí Quốc cũng bị người khác tính kế, anh cứu người lên, mẹ Tần sợ con gái không thể gả được ra ngoài liền ép nguyên chủ gả cho Chu Chí Quốc, cũng ép Chu Chí Quốc cưới nguyên chủ.


Nguyên chủ một lòng muốn cho vị hôn phu cũ phải hối hận, nhưng hiển nhiên Chu Chí Quốc có xuất thân địa chủ, trong nhà nghèo nàn, còn bị què chân chưa bao giờ là người mà cô muốn lựa chọn.


Bởi vậy sau khi nguyên chủ kết hôn thì đều không cho Chu Chí Quốc chạm vào mình, cô cho rằng Chu Chí Quốc cố ý tính kế mình để ép cô gả cho anh, cho rằng bản thân là một đóa hoa tươi cắm phải bãi cứt trâu.


Sau khi thành hôn thì Chu Chí Quốc cũng không ép nguyên chủ, nguyên chủ không nấu cơm thì anh làm, nguyên chủ không làm việc thì anh làm.



Nhưng thái độ này của anh càng khiến cho nguyên chủ nhận định rằng chính anh đã tính kế việc hôn nhân này.


Nguyên chủ khinh thường Chu Chí Quốc, cô cho rằng nếu không phải Chu Chí Quốc cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thì chắc chắn cô có thể tìm được một người đàn ông càng tốt hơn.


Bởi vậy, nguyên chủ mới thông đồng cùng người khác, trước khi chạy trốn còn mượn người trong thôn không ít tiền, mà tiền này mượn còn kèm thêm lãi.


Nguyên chủ chính là cố ý tính toán sau khi chạy trốn sẽ để Chu Chí Quốc thế cô trả nợ!

Làm vai ác lớn nhất trong quyển niên đại văn, Chu Chí Quốc có vài lần đem nam chủ, nữ chủ lăn lộn thiếu chút nữa không giữ được mạng.



Loại người này có dễ chọc sao?

Người nhà họ Chu hại chết ông bà nội một tay nuôi lớn anh, cuối cùng anh giết cha sát mẹ, trừ ông bà Chu đã qua đời thì hầu như cả nhà nhà họ Chu đều bị hủy trong tay của anh.


Ng·ay cả nguyên chủ, khi mới bắt đầu thành thân, mọi người đều cảm thấy cô là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi cứt trâu.


Nhưng sau khi bị Chu Chí Quốc trong tối ngoài sáng dung túng thì nguyên chủ ở trong nhà làm trời làm đất, không biết cách sống, không làm việc dù nhà Chu Chí Quốc vô cùng nghèo, nguyên chủ làm loạn như vậy khiến mọi người đều vô cùng chướng mắt.


Trước khi thành hôn, mọi người đều nói Chu Chí Quốc không xứng với nguyên chủ, hiện tại, mọi người đều nói Chu Chí Quốc cưới phải nguyên chủ mới là bị xúi quẩy.


Dưới sự tương phản như thế, nguyên chủ yêu đương vụng trộm rồi chạy chốn với người khác bị bắt trở về, rồi bị đánh gãy chân thì ở trong thôn không có ai đứng ra nói giúp nguyên chủ nửa câu.


Thật sự là trước đó được Chu Chí Quốc ‘ trải chăn ’ quá tốt rồi, người trong thôn đều cảm thấy Chu Chí Quốc phải sớm cứng rắn lên mới phải, loại phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ như thế phải chịu kết cục này từ sớm rồi mới đúng!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Quá Mất Mặt Rồi


Nguyên chủ bị đánh gãy chân, lại không có tiền trị liệu mà trở thành tàn phế, cô càng làm loạn ghê hơn, suốt ngày mắng Chu Chí Quốc, còn mắng ông bà nội của Chu Chí Quốc.


Cuối cùng bị Chu Chí Quốc dùng dược mà phá hủy giọng nói của nguyên chủ, biến cô trở thành một người câm……

Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, nghĩ đến hiện tại lại đúng là thời điểm nguyên chủ chạy trốn cùng người ta bị bắt trở về thì trái tim Tần Lâm đập dồn dập, tứ chi nhũn ra, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, sức lực của cả người đều bị mất hết.


Tần Lâm không biết nguyên chủ xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao cô lại xuyên sách, nhưng thật vất vả cô mới có thể đổi một thân thể mới, có thể sống sót một lần nữa, cô không muốn ch·ết, cũng không muốn sống một cuộc đời nửa sống nửa chết.


Ở thời điểm biết mình sắp không giữ được đôi chân thì cô không thèm quan tâm tới mặt mũi, không quan tâm tới đầu đang hoa mắt chóng mặt, không quan tâm tới dạ dày không thoải mái muốn nôn…… Tất cả đều bị Tần Lâm vứt sau đầu rồi.


Hiện tại trong đầu cô đều suy nghĩ làm sao để giữ được đôi chân trong cơn thịnh nộ của Chu Chí Quốc.


Thời điềm về tới trong thôn, không ít người đều thấy được Chu Chí Quốc khiêng Tần Lâm đã trở lại.



“Chí An! Anh thật là có bản lĩnh, thế mà có thể bắt được vợ trở về!”

“Tiểu Chu à! Lần này cậu đừng chiều hư cô ta, cậu không dạy dỗ vợ cậu một trận nên thân thì thể nào lần sau người phụ nữ này vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn thôi!”

“Đồ phụ nữ hư hỏng không giữ được lưng quần thì xứng đáng bị đánh gãy chân, thật đúng là làm mất hết mặt mũi của thôn chúng ta.



Sau khi Tần Lâm hoàn hồn liền nghe được có người muốn đánh gãy chân mình thì sợ tới mức giật mình tỉnh táo lại, cũng hoàn toàn dung nhập vào với thế giới này.


Ánh mắt vừa kinh miệt lại ghét bỏ ở bốn phía, giống kim đâm mà đâm vào người Tần Lâm.


Dù Tần Lâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là nhắm mắt…… Quá mất mặt rồi.


Những người này không ít thì nhiều đều từng nhìn nguyên chủ lớn lên, nhưng hiện tại lại không có một người đứng ra nói chuyện giúp nguyên chủ.



Đến tình cảm mặt ngoài đều đã mất, thì cách làm người của nguyên chủ cũng quá kém rồi nhỉ?

Chu Chí Quốc ít nói cũng khiêng cô đi hơn một giờ đồng hồ, nhưng hơi thở vẫn vững vàng trầm ổn như vậy.


Có thể nghĩ tới, cô muốn dùng sức mạnh để phản kháng là điều không có khả năng, chỉ có thể rơi vào thế yếu.


Tần Lâm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, yếu thế nói: “Đại ca, anh có thể thả tôi xuống dưới hay không?”

Đáy mắt của Chu Chí Quốc hiện lên một tia giễu cợt, thần sắc càng thêm lạnh băng, đôi mắt như vực sâu không có bất luận cảm xúc gì, một chân đá văng cửa lớn.


Phát ra tiếng vang thật lớn khiến Tần Lâm sợ tới mức nuốt xuống lời định nói tiếp theo.


Chu Chí Quốc khiêng người vào trong phòng của mình, ném ở trên giường rồi quay đầu ra cửa phòng.


Ván giường quá cứng nên khi Tần Lâm bị quăng lên trên khiến cả người đều cảm thấy đau đớn.


Khi Chu Chí Quốc quay lại trong phòng lần nữa thì trong tay đã cầm một cây gậy gỗ, ngày thường khi anh lên núi đi săn hoặc dùng để đánh chó thì đều sử dụng cây gậy này.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Bào Chữa


Giờ đây, Tần Lâm thấy rõ khuôn mặt của Chu Chí Quốc, đầu đinh cứng rắn, làn da màu đồng cổ, ngũ quan tinh xảo, hình dáng lập thể, dưới đôi lông mày ưu việt là một đôi thâm thúy mắt……

Đây là một khuôn mặt vô cùng hợp với thẩm mỹ của Tần Lâm, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã chạm vào đôi mắt âm lãnh của Chu Chí Quốc, như là ẩn giấu hai cái hầm băng, lạnh đến mức khiến cả người cô đều run lên, dọa cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.


Cô không muốn nhìn thấy cây gậy gỗ mà Chu Chí Quốc đang nắm chặt trong tay, Tần Lâm nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách thì một hơi lạnh lan từ chân lên đỉnh đầu khiến cô đột nhiên rùng mình một cái, trước mắt giữ được chân mới là quan trọng nhất.


Tần Lâm đem kết cục của nguyên chủ áp lên người mình thì hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, nước mắt ấm ức muốn rơi nhưng lại không rơi, cô liều mạng chớp mắt để nước mắt không chảy xuống, “Ai nói với anh là em chạy trốn cùng người ta chứ?”

Khuôn mặt của Chu Chí Quốc tràn đầy châm chọc mà nhìn cô, thể hiện rõ sự tức giận, “Cô còn muốn phủ nhận sao?”


Tần Lâm tựa hồ muốn rút nước mắt trở về, nhưng lại chịu không được sự ấm ức lớn như vậy, nhất thời cô đúng là không khống chế được cảm xúc, khụt khịt mà nói: “Anh nói em có tính tình không tốt thì em nhận, anh nói em cố ý lăn lộn anh thì em cũng nhận, nhưng anh nói em chạy trốn cùng người khác thì em không nhận.



Đối tượng chạy trốn cùng với nguyên chủ có vấn đề, nên hiện tại Tần Lâm phủ nhận thì cũng có nắm chắc khiến đối phương không dám nói thật.


Chu Chí Quốc tức tới bật cười, đã bị anh bắt tại trận như vậy mà cô vẫn còn dám phủ nhận sao?

Tần Lâm hàm chứa nước mắt mà nói với giọng nghẹn ngào: “Anh ta là do em gái Chu Hồng Kỳ của anh giới thiệu cho em biết, em gái anh khen anh ta ở trước mặt em, nói là nhà anh ta có điều kiện rất tốt, sẽ có biện pháp giúp gia đình các anh gỡ được cái “mũ địa chủ” xuống.



Cho nên em mới lấy lòng anh ta…… Hôm nay em và anh ta cùng đi vào trong huyện là muốn đi gặp cha mẹ của anh ta để nhờ cha mẹ anh ta hỗ trợ.


Em vì cầu người ta hỗ trợ còn mượn trong thôn không ít tiền……”

Thời gian quá gấp, Tần Lâm phải vắt hết óc mới bịa ra được lý do như vậy, miễn cưỡng có thể che được lỗ hổng.


Không biết Chu Chí Quốc có tin tưởng không.


Đương nhiên là Chu Chí Quốc không tin, trong mắt tràn đầy trào phúng, nói với giọng mỉa mai: “Cô sẽ có lòng hảo tâm như vậy sao?”

Tần Lâm vừa tức lại oán mà bật thốt lên: “Em không có lòng hảo tâm sao? Nếu em không có lòng hảo tâm thì em đã sớm đem chuyện anh không phải là Chu Chí An cử báo ra ngoài rồi, đến lúc đó cả nhà các anh cũng không được sống một ngày tốt lành!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Anh Là Chồng Em


Sắc mặt của Chu Chí Quốc thay đổi, chỉ hai ba bước đi qua mà bóp lấy cổ tay của cô, sức lực lớn đến mức ngón tay hằn sâu vào da thịt của cô, ánh mắt càng trở lên hung ác và nham hiểm, “Cô nói cái gì?”

Tần Lâm đau đến mức sắc mặt trắng nhợt, nước mắt trào ra, thanh âm mang theo nghẹn ngào và sự uất ức, “Em biết anh em các anh hoán đổi thân phận cho nhau, em biết anh không phải là Chu Chí An.



Chu Chí Quốc nắm cằm cô, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt lóng lánh một loại tia sáng khiến người khác nhìn vào sẽ trở lên hãi hùng kh·iếp vía.


Tần Lâm nhận thấy được tay anh dần dần di chuyển lên hướng cổ cô, nếu để tiếp tục thì chỉ sợ Chu Chí Quốc muốn bóp chết cô để diệt khẩu.



Tần Lâm đột nhiên giơ tay siết chặt cổ Chu Chí Quốc, mượn lực nghênh hướng về phía anh, đôi môi chạm lên, môi răng giao triền.


Đột nhiên không kịp phòng ngừa khiến đồng tử của Chu Chí Quốc co rụt lại, cả người trở lên cứng đờ, ánh mắt mang theo vài phần sát ý trở lên tan giã trong nháy mắt.



Cảm xúc mềm mại như cánh cánh hoa làm Chu Chí Quốc mất khống chế trong nháy mắt, bỗng nhiên lý trí của anh hoàn hồn lại.


Tần Lâm chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị Chu Chí Quốc thẹn quá hóa giận đẩy ra.


Chu Chí Quốc cắn răng hàm sau, trừng mắt, trong lòng như có dung nham sôi trào, “Tần Lâm! Cô thật sự khiến tôi coi thường!”

Sắc mặt của Tần Lâm trở lên tái nhợt, ánh mắt quật cường, cô cường điệu một chút thân phận quang minh chính đại của mình, “Em là vợ của anh.



Chu Chí Quốc không dao động, ánh mắt càng trở lên âm trầm, rét lạnh hơn so với trước đó.



Đáy lòng của Tần Lâm bị dọa phát run, thanh âm lại càng kiên định, đôi mắt không hề chớp mắt mà đối diện với anh, “Em hôn anh thì có làm sao? Anh là chồng em, em hôn anh là theo lẽ thường thôi, đây là quyền lợi của em, chẳng những em có thể hôn anh mà em còn có thể ngủ với anh!”

Tai của Chu Chí Quốc nóng lên, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ lại buồn bực, tàn nhẫn nói: “Tần Lâm, có phải cô cho rằng tôi là một tên ngu xuẩn, cô nói cái gì thì tôi liền tin cái đó đúng không? Không có khả năng! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!”

Hai má của Tần Lâm kích động mà đỏ lên, thanh âm vừa nhanh vừa vội mà trả đũa, “Anh có phải còn muốn chờ Chu Chí An trở về thì đưa em cho anh ta không?

Em nói cho anh biết, anh ta không có khả năng sẽ đổi lại thân phận với anh đâu, hơn nữa em cũng sẽ không thừa nhận anh ta là người đàn ông của em!”

Chu Chí Quốc vô cùng bực bội, rõ ràng là cô ghét bỏ anh, một câu là tên què đáng chết, một câu là có ghẻ để nhục mạ anh.


Cho nên, ngay đêm kết hôn thì anh đã phải ngủ dưới đất, bởi vì anh không muốn tự rước lấy nhục.


Mà hiện tại, Tần Lâm cũng không trả đũa mà còn đổ oan ngược lại cho anh.


Chu Chí Quốc âm trầm mà nhìn chằm chằm Tần Lâm, nói với giọng trào phúng: “Không phải cô chửi tôi là đồ tàn phế đáng chết, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”

Tần Lâm âm thầm mà nuốt nuốt nước miếng, miệng của nguyên chủ quá thối rồi, một người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng có thể bỏ được.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Chủ Động


“Ai kêu anh không chịu thành thật nói cho em biết anh là ai? Anh không muốn chạm vào em, anh em của anh lại chướng mắt em, cả nhà các anh coi em là gì? Các anh gạt em như vậy, còn muốn em dùng thái độ hòa nhã với các anh hay sao?” Tần Lâm muốn tẩy trắng cho chính mình thì nhất định phải bôi đen cả nhà bọn họ.


Chu Chí Quốc lạnh lùng mà cười, anh cũng không phải là người hồ đồ ngu ngốc mà chỉ nghe nói mấy câu là có thể bị lừa gạt cho qua.


Dù Tần Lâm có bao nhiêu lời nói dối, nước mắt có chảy ra bao nhiêu giọt thì cũng không thắng nổi một hiện thực.


Kết hôn đã hơn một năm tới nay, cô chưa bao giờ chịu để anh lên giường, anh chỉ ngồi một chút thôi mà cô đã chê bẩn rồi.


Tần Lâm thấy thần sắc của anh lạnh nhạt, trên môi mất đi huyết sắc, gò má cũng trở nên trắng bệch, “Nếu anh không tin em, vậy thì chúng ta liền ly hôn đi!”

Muốn ly hôn với anh sao?

Trên mặt của Chu Chí Quốc lộ ra cười lạnh, lửa giận tràn đầy tích tụ trong lồng ngực của anh vỡ toang ra.


Giả vờ không nổi nữa sao?

Còn may, dù sao anh cũng chưa từng tin tưởng cô.



Chu Chí Quốc nhớ tới ý tưởng ban đầu của mình, đánh gãy chân chó của cô, xem cô còn có thể chạy được không!

Nhưng ngón tay của anh giật giật, lúc này mới phát hiện hai tay đều trống trơn, không biết gậy gộc trong tay đã rơi xuống từ lúc nào, đang bị Tần Lâm giẫm dưới chân.


Chu Chí Quốc nhìn chằm chằm dưới chân của cô, đòn gánh trong nhà đều bị những người khác mang xuống ruộng làm việc, anh không nhặt gậy lên liền không có công cụ để ra tay.


Tần Lâm bị ánh mắt Chu Chí Quốc nhìn khiến da đầu trở lên tê dại, chân cũng không chịu khống chế mà bắt đầu run lên.


Xem ra người này là quyết định muốn đánh gãy chân cô rồi.


Tần Lâm cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không mà ra cửa cài then lại, sau đó cũng đi đóng luôn cửa sổ lại.


Lúc Chu Chí Quốc nhặt gậy đánh chó lên thì trong phòng lại đột nhiên tối sầm xuống.



Hơn nữa Tần Lâm đã cởi áo ngoài, từ phía sau mà ôm lấy anh.


Thân hình mềm mại dính sát vào phía sau lưng của Chu Chí Quốc.


Phía sau lưng của Chu Chí Quốc có đường cong vô cùng trơn tru, cơ ngực và cơ bụng vô cùng đàn hồi, chỗ nào cũng ẩn chứa hơi thở nam tính mãnh liệt.


Vừa áp lên, cả người Tần Lâm đều có chút nhũn ra, bỗng nhiên cô lại cảm thấy mình không có bị thiệt, ít nhất ở hiện đại, cô muốn tìm một người hợp mắt mình như Chu Chí Quốc, lại còn là một người đàn ông có năng lực …… Cũng không phải dễ dàng như vậy.


Nghĩ ngợi, Tần Lâm nhón mũi chân rồi hôn một cái nhẹ nhàng ở trên cổ của Chu Chí Quốc.


Chu Chí Quốc hít một ngụm khí lạnh, cả người cứng đờ như sắt, trên mặt đã hồng đến độ sắp lấy được máu, “Tần Lâm! Cô có xấu hổ hay không?”

Tần Lâm lại càng ôm chặt hơn một chút, “Từ bỏ!”

Chân đều sắp bị chặt đứt, cô còn cần mặt mũi làm gì!

“Cô buông ra cho tôi!” Chu Chí Quốc mặt đỏ tai hồng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.


Tần Lâm cũng cắn răng, hơi thở xung quanh đều là khí vị trên người Chu Chí Quốc, cô có chút choáng váng mà nói: “Không buông!”

Cả người Chu Chí Quốc đều nóng bỏng, vô cùng khó chịu, muốn đẩy cô ra nhưng không hiểu tại sao lại không dùng được một chút sức lực nào.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Công Thành Chiếm Đất


Rất nhanh sau đó Chu Chí Quốc phát hiện người phụ nữ dày mặt Tần Lâm này chẳng những ôm chặt lấy mình, thế mà còn dám chạm vào quần áo của anh.

Chu Chí Quốc vội nắm chặt áo mình lại, nghiến răng nói: “Tần Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tần Lâm cũng cố gắng hết sức để kéo áo anh nhưng cô kéo không ra, xé cũng không được, quả thật rất đau tay nhưng vẫn không xé được.

Cô tức giận nói: “Chẳng phải anh nghi ngờ em mờ ám với người khác sao? Chẳng phải anh cho rằng em bỏ trốn với người khác sao? Em làm thế này chẳng phải đang tự chứng minh cho anh thấy sao? Để anh thấy rõ rốt cuộc em có trong sạch hay không, em có phải là hạng người giống như anh nói không?”
Chu Chí Quốc rất tức giận, bây giờ anh chỉ muốn đánh gãy chân Tần Lâm ngay lập tức, nhốt cô lại, tra tấn cô, trả thù cô.

Tần Lâm vừa căng thẳng vừa tức giận, cô mặc kệ Chu Chí Quốc vùng vẫy thế nào thì vẫn ôm chặt anh không buông tay.

Làm sao có thể buông tay? Vừa buông tay thì cô sẽ bị đánh gãy chân mất!

“Tần Lâm! Cô có còn là phụ nữ nữa không? Cô có biết ngại không?” Chu Chí Quốc tức giận nói.

Tần Lâm cắn răng: “Chu Chí Quốc! Anh có còn là đàn ông nữa không?”
Chu Chí Quốc bị cô chọc giận quá mức.

Người phụ nữ thối tha này còn dám hỏi anh có còn là đàn ông nữa không!
Chu Chí Quốc tức sắp chết rồi!
Trong lúc hai người đang giằng co thì có tiếng nói từ bên ngoài vang lên.

Mẹ kế của Chu Chí Quốc là Lý Cầm nghe nói Tần Lâm đã bị bắt trở lại rồi thì vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà, bà ta ở ngoài cửa tức giận nói: “Chí An, người đã bị bắt về rồi, con mau đưa cô ta đến thôn ủy đi! Nhà họ Chu chúng ta không thể chấp nhận hạng phụ nữ thế này!”
Em gái của Chu Chí Quốc là Chu Hồng Tinh cũng tức giận nói: “Anh, lúc em quay về nhà, người trong thôn đều đang bàn tán, cười cợt nhà chúng ta, hạng phụ nữ này phải bị nhốt lại.



Lúc này, Tần Lâm một lòng không muốn bị chặt chân mới nhớ đến tính đặc thù của thời đại này, người nào có tác phong không đúng thì đều bị bắt nhốt hết.

Chu Chí Quốc cũng không nhịn được nữa mà kéo người ở sau lưng mình xuống, anh xoay người: “Tần Lâm, tôi cảnh cáo…”
Bây giờ Tần Lâm đã không còn đường lui, vừa bị đập gẫy chân, vừa bị người ta vây xem, cô không còn lựa chọn nào nữa rồi.

Nếu đã không thành công thì đành hy sinh.

Chu Chí Quốc còn chưa nói xong đã bị Tần Lâm chặn lại.

“Cô…” Chu Chí Quốc há miệng, Tần Lâm lập tức thừa cơ công thành chiếm đất.

Mặt Chu Chí Quốc đỏ như máu, đôi môi mềm mại nhưng có một dòng điện khiến anh tê dại, lại tựa như có một ngọn lửa khiến cả người anh cháy bỏng, máu trong người anh cũng bắt đầu sôi trào, gào thét lên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Đường Lui


Chu Chí Quốc vẫn còn sót lại một tia lý trí, anh cố nén cơn xao động trong lòng mình, đẩy Tần Lâm khó chơi ra, cắn răng nói: “Cô… Giữ mặt mũi đi! Đừng…”
Trong lòng Tần Lâm như phát điên, cô đã không ngại rồi thì vì sao một người đàn ông như anh còn nhăn nhó, còn không bằng cầm thú!
Tần Lâm nắm bàn tay của Chu Chí Quốc đang đặt trên vai mình đặt lên nơi m.ềm mại nhất trên người cô.

Chu Chí Quốc như bị sét đánh, trong nháy mắt, cả người anh như bị người ta điểm huyệt, trong đầu như có một dây cung bị kéo căng.

‘Rắc’ một tiếng, cung gãy mất rồi.

Tần Lâm đã không làm thì thôi nhưng một khi đã hành động thì phải làm cho hoàn tất.

Cô ôm cổ Chu Chí Quốc, cả người quấn lấy người anh, hai chân leo lên eo anh.

Chu Chí Quốc hất cằm lên cao, tránh khỏi động tác của cô, đáy mắt anh đỏ rực, bàn tay kìm chặt lưng cô, càng lúc càng siết chặt hơn giống như muốn để cô nhập vào cơ thể mình.


“Tần Lâm, đây là lựa chọn của cô, sau này cô còn dám bỏ chạy, còn dám lừa gạt tôi thì chính tôi sẽ chặt chân, chặt tay cô, bỏ độc để cô bị câm, khiến cô vĩnh viễn không thể xoay người, muốn sống không được mà chết cũng không xong, nửa đời sau của cô phải nhận toàn tra tấn đau khổ!”
Nghe anh nói, trong lòng Tần Lâm run lên.

Làm sao mà cô có cảm giác… Bản thân mình còn thảm hơn nguyên chủ thế này?
Cô cũng không muốn đùa bỡn tình cảm của anh nhưng đến bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Tần Lâm rùng mình một cái, tối thiểu nguyên chủ cũng không trêu đùa với tình cảm của người ta.

Eo Tần Lâm bị siết chặt, giống như chỉ cần cô nói một chữ ‘không’ thì cái eo này sẽ bị đối phương bẻ gãy làm hai.

“Chu Chí Quốc, em không phải người hay do dự, chỉ cần anh đối xử thật lòng với em, tốt với em cả đời thì cả đời này em sẽ không rời khỏi anh.


Trong lời nói của Tần Lâm đã để lại cho mình một đường lui, nếu anh đối xử không tốt với cô thì cô rời khỏi anh cũng đúng.


Đôi mắt Chu Chí Quốc rất sâu, anh có thể hiểu được ý nghĩa trong lời cô nói nhưng không nói lời cam đoan gì, anh đối xử với cô thế nào thì phải xem lời cô nói ra có bao nhiêu là chân thật.

Lúc bị Chu Chí Quốc đặt lên giường, Tần Lâm bị choáng váng đầu óc mà nghĩ: Cũng may mà gương mặt của Chu Chí Quốc thuộc sở thích của cô, là người có năng lực, có tiềm năng, chất lượng cao.

Lại nhìn đến phương diện nữ sắc, trong nguyên tác, anh vẫn luôn là chó độc thân.

Tần Lâm miễn cưỡng thuyết phục chính mình.

Cô đã trọng sinh rồi, có thêm một mạng còn chưa nói, lại còn được tặng không một người đàn ông…
Tần Lâm ngậm nước mắt nghĩ: Mình không lỗ.

Ngoài cửa, Lý Cầm và Chu Hồng Tinh vẫn chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong.

Trước đó còn có tiếng cãi nhau nhưng càng nghe về sau càng thấy không hợp lý lắm.

Mà đến hiện tại thì càng không cần phải nói.

Trong chớp mắt Chu Hồng Tinh đỏ mặt, dậm chân nói: “Sao anh có thể như thế này? Tần Lâm kia rõ ràng là một người phụ nữ không biết xấu hổ!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Đã Là Người Phụ Nữ Của Anh


Lý Cầm cũng nghĩ giống vậy nhưng bà ta chỉ là mẹ kế của Chu Chí Quốc, bây giờ trong phòng còn xảy ra chuyện kia, một người mẹ kế như bà ta cũng không thể xông vào phòng vào lúc này để kéo người phụ nữ trên người Chu Chí Quốc xuống được.

“Bình thường nó không phải như vậy? Sao bây giờ lại ngủ với Tần Lâm?” Lý Cầm vừa tức vừa xấu hổ.

Chu Hồng Tinh tức giận nói: “Anh… Anh cũng là kẻ đáng khinh! Hạng phụ nữ ngàn người gối vạn người cưỡi lên mà anh cũng cần!”
Lý Cầm khó chịu nói: “Ở vùng nông thôn này, Tần Lâm cũng có dáng dấp không tệ, bằng không sẽ không kiêu ngạo mà chọn tới chọn lui.


Chu Hồng Tinh cắn răng nói: “Cái gì mà kiêu ngạo? Đó là chị ta không biết liêm sỉ, chẳng những cấu kết với thanh niên trí thức làm bậy mà còn bỏ trốn với người ta, con không tin chị ta trong sạch.


Lý Cầm cũng không tin, bà ta cho rằng cho dù Tần Lâm có giữ chặt quần mình thì cũng không thể ngăn được đàn ông khác.

Hai người không tiếp tục đứng chờ trong nhà nữa mà chỉ có thể quay ra đồng làm việc.


Vừa ra khỏi cửa thì đã có người hỏi thăm, có phải Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình không, có chặt gẫy chân vợ mình không.

Lý Cầm và Chu Hồng Tinh có thể trả lời thế nào? Lẽ nào nói bây giờ Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình ở trên giường sao?
Lý Cầm khẽ cắn môi.

Tuyệt đối không thể để chuyện này dễ dàng trôi qua như thế.

Bà ta không muốn Tần Lâm lười biếng lại thích gây họa này tiếp tục ở lại nhà họ Chu thêm nữa.

Trong phòng ngủ, Tần Lâm mệt đến mức mắt mở không lên và mê man ngủ mất rồi.

Chu Chí Quốc nằm một bên, ánh mắt sâu âm u, lạnh lùng nhìn gương mặt đã ngủ mê của người phụ nữ.

Khi ngủ, trông người phụ nữ này có vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn, sợi tóc đen rơi tán loạn trên trán cô, khiến gương mặt vốn đã nhỏ nhắn của cô càng trở nên xinh đẹp hơn.


Chuyện đã đến bước này đã vượt qua ngoài dự tính của anh nhưng thật ra cũng do anh phóng túng, nếu không cho dù cô có cởi sạch thì anh cũng không chạm vào cô.

Tuy nói anh đã giải ngũ nhưng ý chí của quân nhân như sắt như thép, không phải chỉ dùng mỹ nhân kế là có thể đẩy ngã được anh.

Trừ Chu Chí Quốc và người nhà họ Chu ra, không có bất kỳ người trong thôn nào nhìn ra anh không phải Chu Chí An.

Vậy làm sao cô lại nhìn ra?
Cô còn biết điều gì nữa?
Chu Chí Quốc không tin lời cô nói, một phần nguyên nhân anh thuận theo ý cô là vì anh và Chu Chí An đã thay đổi thân phận, lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến ông bà của anh.

Sức khỏe của ông bà không thể chịu được bất kỳ sự kích động nào nữa…
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt của Chu Chí Quốc không tự chủ được mà rơi đến một vết đỏ rực trên giường, lỗ tai anh nóng bừng, ánh mắt như bị thiêu đốt, phải nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Cho dù nói thế nào thì hiện tại cô đã là người phụ nữ của anh.

Lúc Tần Lâm tỉnh lại, đập vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt của Chu Chí Quốc, cô bị dọa sợ phải co rụt người lại.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Khắc Phục Hậu Quả


Ngay sau đó, cơn đau trên người khiến cô thay đổi sắc mặt.

Chu Chí Quốc lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi thì đứng lên đi ăn cơm tối!”
Tần Lâm thấy thái độ của anh lạnh lùng như vậy thì rất không vui.

Thế này chính là kéo quần lên rồi thì xem như không quen biết đúng không?
Vừa rồi là người nào ở trên giường điên loạn, phóng túng như chó thế kia?
Tần Lâm cố gắng ngồi dậy nhưng lại yếu ớt ngã xuống, mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận: “Không được… Em đau lắm, không ngồi dậy nổi! ”
Hô hấp của Chu Chí Quốc như cứng lại, anh suýt nữa đã không thể tiếp tục duy trì được biểu cảm lạnh lùng của mình: “… Vậy em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!”
Chu Chí Quốc xoay người muốn đi nhưng bị Tần Lâm kéo tay lại, cô uất ức nói: “Nhưng em đói…”
Tiếng nói thoát ra khỏi miệng rất ngọt ngào khiến cổ họng Chu Chí Quốc khô khốc, anh cố ý không nhìn đến cô, chỉ trầm giọng nói: “Tôi bưng cơm vào cho em.


Hiện tại Tần Lâm còn chưa sẵn sàng đối diện với người nhà của Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc đưa cơm đến cho cô cũng tốt.


Trên bàn cơm, ngoại trừ ông Chu và bà Chu vẫn còn nằm trong phòng vì sức khỏe không tốt thì những người khác đều đã đến đủ.

“Sao chị ta còn chưa ra?” Chu Hồng Tinh nhìn thấy chỉ có một mình Chu Chí Quốc đi ra thì mất hứng hỏi.

Cô ta đã chuẩn bị một bụng những lời nói để dạy dỗ Tần Lâm kia rồi.

Chu Chí Quốc trả lời mà không có biểu cảm gì: “Cô ấy mệt, anh mang cơm vào cho cô ấy.


Sắc mặt của người nhà họ Chu lập tức đen thui, đến chiều rồi mà Tần Lâm còn chưa ra ngoài, thế mà còn đang ngủ, mệt cái gì mà mệt?
Chu Hồng Tinh đỏ mặt: “Đúng là không biết xấu hổ! Anh, anh thật sự tin tưởng lời người phụ nữ đó nói sao? Có phải anh ngốc rồi không?”
Ánh mắt Chu Chí Quốc tối đen như mực nhìn cô ta: “Cô ấy là chị dâu em.


Sắc mặt Chu Hồng Tinh cực kỳ khó coi, cô ta dập đôi đũa xuống bàn: “Người phụ nữ không biết xấu hổ như chị ta không phải chị dâu em!”
“Trừ phi anh không phải anh trai em, nếu không cô ấy chính là chị dâu em.


” Chu Chí Quốc bưng đồ ăn lên rồi rời đi.

Chu Hồng Tinh tức muốn chết: “Cha, cha xem anh ấy! Anh ấy váng đầu rồi.


Sắc mặt cha Chu rất khó xem, ông ta dự định sau này phải nói chuyện rõ ràng với Chu Chí Quốc mới được, không thể để hạng phụ nữ như Tần Lâm ở lại nhà họ Chu.

Trong phòng, Tần Lâm đã mặc quần áo xong và tựa người vào đầu giường, cô nhớ lại một đống chuyện rắc rối mà nguyên chủ đã để lại.

Một là phải trả tiền đã mượn trong thôn.

Hai là xử lý người cùng bỏ trốn.

Ba là cắt đứt mối quan hệ mập mờ với những thanh niên trí thức kia.


“Đang nghĩ cái gì?” Chu Chí Quốc vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tần Lâm cau mày suy nghĩ.

Tần Lâm giật mình, vẻ mặt cô thay đổi, trên mặt cô biểu lộ sự phẫn nộ và tủi thân: “Bây giờ em đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi, có phải anh cũng nên xin lỗi em không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Ly Hôn Đi


Chu Chí Quốc nhớ đến vết đỏ trên giường thì mang tai lại đỏ lên.

Tuy nói anh vì đủ loại nguyên nhân mới theo ý cô nhưng bản thân anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô lừa.

Thế nhưng anh lại không ngờ cô bay nhảy tán loạn cả ngày như bướm, còn làm ra chuyện bỏ trốn theo người ta nhưng vừa rồi thật sự lại là… Lần đầu tiên của cô.

Đối với một người mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng như Chu Chí Quốc mà nói, cho dù Tần Lâm có nói nhiều thế nào cũng không bằng… Một vết đỏ kia.

“Xin lỗi.

Tôi cho rằng em bỏ trốn theo người ta nên mới tức giận như vậy.

” Chu Chí Quốc cúi đầu xin lỗi.

Trong nguyên tác, Chu Chí Quốc rất giỏi ngụy trang, cũng rất khôn ngoan nhưng Tần Lâm không thể tin anh thật sự tin mình, bởi vì ngay bản thân cô cũng tự cảm thấy lời mình nói đầy sơ hở, cả người cô đầy lỗ thủng không khác gì một cái sàng.


Chỉ là mặc dù nguyên chủ đã để lại một đống phiền phức cho cô nhưng tốt xấu gì thì cô ấy cũng giữ cơ thể mình trong sạch, nếu không Tần Lâm có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Chỉ một câu xin lỗi là coi như xong sao? Anh chẳng những không tin em mà còn mắng em vô sỉ, còn mắng em hạ lưu.

” Tần Lâm giống như bị tổn thương, nước mắt đã rơi lã chã.

Chu Chí Quốc nghe cô đang trả đũa mình thì há to miệng muốn nói mình không nghĩ như vậy, cũng chỉ vì hành vi của cô không đúng.

Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Tần Lâm vô cùng đáng thương thì lời đã đến miệng nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

“Là tôi không đúng, sau này tôi không mắng em nữa.

” Chu Chí Quốc chỉ có thể nói như vậy.

Dường như Tần Lâm lại càng giận hơn, cô thở phì phò, nức nở nói: “Em không tin, chẳng phải trước đó anh còn muốn cầm gậy đánh gãy chân em sao?”

Chu Chí Quốc không còn lời nào để nói, lúc đó đúng là anh có ý định đánh gãy chân cô.

“Là lỗi của tôi, sau này… Tôi sẽ không đánh em.

” Chu Chí Quốc thấy cô quá đáng thương nên chỉ có thể lùi thêm một bước.

Tần Lâm thút thít: “Em không tin, chúng ta vẫn nên ly hôn đi, như vậy em cũng không còn sợ sẽ bị anh đánh.


Nếu bây giờ có thể ly hôn thì cũng không xem như cô đã lừa gạt tình cảm của trùm phản diện đâu nhỉ?
Ánh mắt sắc bén của Chu Chí Quốc bắt đầu u ám, anh nhìn cô chăm chú: “Em nói cái gì?”
Trong lòng Tần Lâm run lên.

Khốn kiếp thật! Chắc chắn là không thể ly hôn rồi.

“Em nói cái gì? Chẳng phải em vừa nói muốn ly hôn sao? Anh hung dữ như vậy làm gì? Anh mắng em, còn đánh em, em muốn ly hôn không phải rất bình thường sao?”
“Anh chẳng những không dỗ em, còn hung dữ với em… Có người chồng nào như anh không? Sao anh có thể hư hỏng như vậy?! Hu hu…” Nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy uất ức, những lời từ miệng cô không giống như đang lên án mà giống như đang làm nũng.

Lông mày Chu Chí Quốc nhíu chặt lại, anh không hề bị cô tùy tiện lừa gạt: “Không phải em muốn ly hôn với tôi sao?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Dạy Chồng


Tần Lâm tức giận trừng mắt nhìn anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Con người anh sao lại như thế? Em nói nhiều như vậy nhưng anh chỉ nhớ rõ mỗi một câu này à? Anh không biết dỗ em sao? Anh chỉ biết mắng em à?”
Chu Chí Quốc: “…”
Mặc dù… Nhưng…
Anh vẫn chỉ nhớ rõ câu cô nói muốn ly hôn kia.
Tần Lâm nhìn vẻ mặt là biết Chu Chí Quốc não thẳng nên không thể đối đầu với anh được, cô thút thít nói: “Bây giờ anh nên ôm em, dỗ dành em, nói: Vợ à, anh không thể xa em.

Gọi em là bảo bối, nói đời này không có em thì anh không thể sống được, nói anh không thể ly hôn với em, nói anh sống là người của em, chết cũng là ma của em…”
Chu Chí Quốc giương mắt nhìn: “…”
Làm sao anh nói được mấy lời này?
Tần Lâm nhìn thấy anh như thế thì uất ức không thôi: “Sao anh còn chưa nói?”
Chu Chí Quốc thấy cô đã khóc đến mức cái mũi đều đỏ lên rồi thì trong lòng anh cũng mềm nhũn: “Được rồi, sau này tôi sẽ dỗ em.”
Hai mắt Tần Lâm trợn tròn nhìn anh.


Vậy bây giờ thì sao?
Chu Chí Quốc đưa bát cơm cho cô: “Bây giờ ăn cơm thôi!”
Tần Lâm không chịu nhận, vẫn cố chấp nhìn anh.
Giống như anh không dỗ thì cô sẽ không ăn cơm.
Chu Chí Quốc không có cách nào từ chối được ánh mắt hung dữ đáng yêu thế này, dường như chỉ cần anh từ chối thì đã phạm phải sai lầm to lớn gì đó.
Chu Chí Quốc đặt bát cơm sang một bên, ngồi lên giường.
Hai người mắt lớn trừng mắt bé.
Hai mắt Tần Lâm lom lom nhìn anh.
Cổ họng Chu Chí Quốc hơi ngứa, anh nhìn cô, mặt đối mặt với cô nhưng không thể nói nên lời.

Bàn tay to lớn của Chu Chí Quốc chụp đến, ôm người vào lòng mình, để cô ngồi lên đùi anh.
Nếu không phải đối diện với gương mặt cô thì anh vẫn có thể miễn cưỡng nói ra.
“… Tôi sai rồi.


Tôi không thể xa em, sau này cũng không thể xa em…”
“Không đúng! Em là ai?” Tần Lâm cắt ngang lời anh.
“Tần Lâm.”
Tần Lâm vẫn tiếp tục làm khó: “Không đúng! Anh suy nghĩ cho kỹ đi!”
“… Vợ?”
Tần Lâm miễn cưỡng đồng ý với xưng hô này: “Tiếp tục!”
Chu Chí Quốc hắng giọng một cái, vịn eo cô: “Vợ, anh sai rồi, là anh không đúng, anh không nên hung dữ với em, là anh… Anh không thể xa em, em là của anh…”
Trong lòng Tần Lâm rất kích động, cô chờ rất lâu cũng không thấy người trước mặt mình nói hết lời: “Tiếp tục! Em là gì của anh?”
Sắc mặt Chu Chí Quốc đỏ lên: “Không cần nói lời này đâu.” Quá xấu hổ.
“Sao lại không nói? Anh không nói cho em nghe thì còn muốn nói cho ai nghe?” Tần Lâm không ngờ trùm phản diện này lại ‘ngây thơ’ như vậy, thế mà anh lại thật sự nghe theo lời cô, Tần Lâm phải nén cười.
Chu Chí Quốc rất khó khăn, anh thật sự không thể nói được mấy lời mềm nhũn, sến súa như vậy.
“Hay lắm Chu Chí Quốc, có phải anh vẫn không xem em là vợ anh không? Có phải anh vẫn nghĩ em là của Chu Chí An…” Tần Lâm còn chưa nói hết lời thì Chu Chí Quốc đã bịt miệng cô lại.
Tần Lâm ô ô vài tiếng.
Chu Chí Quốc thả tay mình ra, trước khi Tần Lâm tiếp tục mở miệng thì anh đã kịp nói một tràng như đã thuộc lòng: “Vợ à, anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em, em là bảo bối của anh, anh sẽ không rời xa em, sau này anh sống là người của em, chết là ma của em, anh không thể ly hôn với em, vĩnh viễn không ly hôn.”
Tần Lâm nén cười.

Người ta nói đúng, lỗ tai phụ nữ chỉ muốn nghe những lời dễ nghe.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Không Đạt Được Mục Đích


Bây giờ cô mặc kệ anh có giả vờ hay không, chỉ cần anh chịu giả vờ thì Tần Lâm vẫn có lòng tin sẽ sống tốt những ngày tháng sau khi xuyên sách thế này.

Dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ, cô sẽ không làm mấy chuyện như tìm đường chết.

Tần Lâm hài lòng, cô bắt đầu ăn cơm.

“…” Đợi cho đến khi Tần Lâm nhìn thấy rõ trong bát là cháo, rau dại và dưa muối thì cô mới biết mình hài lòng cũng quá sớm rồi.

Vị của món cháo rau dại này không ngon chút nào, dưa muối thì mặn vô cùng.

Thế nhưng Tần Lâm vẫn cố gắng ăn hết số cháo rau dại và dưa muối này.

Trước khi xuyên sách, cô là bệnh nhân ung thư bao tử giai đoạn cuối nên vẫn thường khó ăn, ăn không vào, miễn cưỡng ăn là sẽ nôn mửa, nôn đến khi nôn ra máu mới thôi.

Thế mà bây giờ cô đã có thể ăn hết bát cháo thế này cũng xem như là một khởi đầu tốt rồi.

Chu Chí Quốc thấy cô đã ăn hết bát cháo rau dại và dưa muối thì trong lòng có cảm giác rất lạ.


Vốn dĩ anh cũng muốn thăm dò phản ứng của cô thế nào.

Bây giờ lại thấy cô không nháo, không náo loạn, cũng không ghét bỏ, thậm chí lúc ăn còn rất nghiêm túc và cẩn thận, giống như đây là món ngon gì đó…
Thế nhưng cháo rau dại và dưa muối thì làm sao có thể là món ngon?
Trừ phi lời cô nói là thật.

Cô thật sự để ý đến anh sao?
Cho nên sau khi họ nói chuyện rõ ràng và chung phòng thì cô bắt đầu trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn.

Dường như anh đã từng nghe người ta nói, tình cảm giữa vợ chồng cũng bắt đầu sau khi ngủ mà có…
Không nói đến cô, chỉ riêng thái độ anh đối với cô đúng là cũng có điểm không giống.

Dù sao thì hiện tại cô cũng là người phụ nữ của anh rồi.

Chu Chí Quốc nhìn cô ngoan ngoãn ăn sạch miếng cháo sau cùng thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Bình thường đồ ăn trong nhà đã không tốt nhưng bây giờ đang là mùa vụ, rau xanh ngoài vườn vẫn phải có, làm gì đến mức chỉ nấu cháo rau dại và dưa muối thế này?
Hôm nay đúng là Lý Cầm đã cố ý không xào rau, bà ta chỉ chuẩn bị dưa muối mà Tần Lâm ghét nhất.


Bà ta đang cố ý kí,ch thích để Tần Lâm náo loạn, tốt nhất là phải thừa dịp này để Chu Chí Quốc và Tần Lâm ly hôn, rồi đuổi Tần Lâm ra khỏi nhà.

Thế nhưng Lý Cầm đã đợi rất lâu mà trong phòng vẫn không ầm ĩ, bà ta vểnh tai lên nghe, một tiếng cãi vã cũng không có.

Đúng là xúi quẩy!
Sao Tần Lâm kia lại không làm loạn lên?
Sao đột nhiên Tần Lâm kia lại thay đổi thế này?
Lúc đi ra khỏi phòng, trên tay Chu Chí Quốc cầm cái bát không.

Mấy người nhà họ Chu vừa nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía anh.

“Chí An, con sang đây với cha một lát.

” Cha Chu định từ từ nói chuyện với anh.

Lý Cầm vui vẻ trong lòng, vẫn phải để lão Chu nói bọn họ ly hôn mới được.

Chu Chí Quốc đi theo cha Chu vào phòng ông ta.

Lý Cầm thu dọn bát đũa sang nhà bếp, chị em Chu Hồng Tinh và Chu Hồng Kỳ lén lút đến cửa phòng cha mình nghe lén.

“Rốt cuộc con nghĩ thế nào về chuyện của Tần Lâm?” Cha Chu ngồi trên giường hỏi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Bàn Tay Vàng


Chu Chí Quốc tựa lưng vào tường: “Hồng Kỳ hiểu lầm rồi, cô ấy không bỏ trốn, cô ấy bị người ta lừa, cô ấy tưởng nhà của La Trấn có thể giúp nhà chúng ta kéo cái mũ tư bản trên đầu xuống nên mới đi theo, dự định cầu xin người nhà La Trấn hỗ trợ.


Cha Chu nhíu mày, ngạc nhiên nhìn anh: “Con tin những lời này?”
Chu Chí Quốc thả lỏng tầm mắt: “Con tin.


Cha Chu càng nhíu chặt mày hơn: “Cô ta không phải kiểu phụ nữ an phận, sau khi gả vào nhà chúng ta, trong nhà chưa từng được yên.


Chu Chí Quốc không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm.

Cha Chu chỉ có thể nói tiếp: “Hành vi của cô ta khiến nhà chúng ta trở thành trò cười trong thôn, con không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta, lẽ nào cũng không quan tâm đến cảm nhận của ông và bà con sao?”
Hai anh em Chu Chí Quốc và Chu Chí An, một người lớn lên bên cạnh ông bà, một người lớn lên bên cạnh cha mẹ.


Người nào nuôi lớn đứa nhỏ thì người đó đau lòng cho đứa nhỏ đó.

Ông bà Chu yêu thương Chu Chí Quốc, còn cha Chu yêu thương Chu Chí An.

Bởi vì sức khỏe Chu Chí An không tốt nên không chịu nổi mức độ làm việc nặng nhọc ở nông thôn mà thường xuyên bị bệnh.

Cha Chu lo lắng nếu tiếp tục để Chu Chí An ở nông thôn thì sức khỏe sẽ càng ngày càng kém, vì vậy mới để hai anh em thay đổi thân phận.

Hai người họ là anh em sinh đôi, bề ngoài giống nhau nhưng một người là sinh viên, một người là quân nhân.

Sự khác nhau giữa họ quá lớn, Chu Chí An căn bản không thể giả vờ ở trong bộ đội được, bởi vì Chu Chí Quốc thuộc quân chủng đặc thù, nếu làm như vậy cũng là vi phạm pháp luật, một khi để chuyện này bị bại lộ, họ sẽ phải bị truy tố ra tòa án quân sự.

Vì vậy cha Chu bắt buộc Chu Chí Quốc phải giải ngũ khi đang ở đỉnh cao.

Chu Chí Quốc cũng vì muốn tiện chăm sóc ông bà bị bệnh liệt giường nên chỉ có thể đồng ý xuất ngũ, xuống nông thôn thay thế Chu Chí An.


Mà Chu Chí An thay thế thân phận của anh, chuyển nghề đến làm trưởng ban bảo vệ ở nhà máy cơ giới trong huyện.

Chu Chí Quốc nói: “Con sẽ nói với ông bà bên kia.


Cha Chu đã nhắc đến cha mẹ mình nhưng cũng không làm Chu Chí Quốc thay đổi quyết định nên chỉ có thể cả giận nói: “Nếu con đã không muốn ly hôn với cô ta thì lo mà quản cô ta cho tốt, nếu không, với sức khỏe của ông bà con, rất có thể sẽ bị cô ta chọc giận mấy lần.


Chu Chí Quốc: “Con đã biết.


Ngoài phòng, Chu Hồng Tinh và Chu Hồng Kỳ nghe đến đây thì vội vàng bỏ chạy trước khi người trong phòng mở cửa.

Ở gian phòng khác, Tần Lâm vẫn làm cái xác nằm trên giường, tự nhủ: “Rất nhiều đồng nghiệp xuyên sách đều có bàn tay vàng, không biết mình có không?”
“Cô cũng có.

” Một giọng nói máy móc vang lên.

Tần Lâm thay đổi dáng vẻ sống dở chết dở của mình, trong nháy mắt cô đã ngồi bật dậy: “Bàn tay vàng?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Phần Thưởng


[Ký chủ, ta là hệ thống ánh sáng phản diện, cũng là bàn tay vàng của cô]
Tần Lâm có bàn tay vàng, tất nhiên cô rất vui.

Thế nhưng vì sao hệ thống này lại gọi là hệ thống ánh sáng phản diện nhỉ?
Nghe thế nào cũng không thấy giống đồ tốt…
Tần Lâm: “Vì sao ta xuyên sách? Vì sao mi lại được gọi là ánh sáng phản diện?”
[Ký chủ, trước khi cô xuyên sách, cô đã bán nhà cửa, cổ phần có giá trị mấy chục triệu làm việc tốt, chẳng những đã đổi thành vật chất quyên góp cho viện dưỡng lão, cô nhi viện mà còn giúp được hàng trăm học sinh đến trường…] Ánh sáng phản diện liệt kê những việc tốt của Tần Lâm.

“Mi nói vì ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách sao?” Tần Lâm yên tâm hơn rồi, thì ra vì cô làm việc tốt mới nhận được bàn tay vàng, khả năng cô bị lừa cũng không cao.

Nếu không làm việc tốt thì không được báo đáp tốt, mà sẽ là báo ứng.

“Vậy vì sao ngươi lại được gọi là ánh sáng phản diện? Chẳng phải nên gọi là ánh sáng chính đạo sao?”
[Ký chủ, ánh sáng chính đạo đều dành cho người được chọn, mà cô thì không phải.

] Ánh sáng phản diện nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.

“… Vậy ta là gì?”

[Ta là hệ thống ánh sáng phản diện.

] Ánh sáng phản diện nhắc nhở lại một lần nữa.

Tâm trạng đang phấn khích của Tần Lâm tỉnh táo lại: “Ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách, lẽ nào người tốt như ta lại không phải người được chọn?”
Ánh sáng phản diện ôn tồn nói: [Ta cũng không rõ vấn đề này, ký chủ nên tự xem xét lại mình, rốt cuộc là vì sao?”
Tần Lâm im lặng mắng một câu: Mẹ nó!
[Ký chủ xác nhận muốn ràng buộc với ta sao?] Ánh sáng phản diện hỏi.

“Không!” Tần Lâm từ chối.

Đời trước cô từ một nhân viên bán thuốc nhỏ bé thăng đến chức giám đốc khu vực phía đông, chẳng những cô phải tranh miếng ăn với đám đàn ông mà còn chiến thắng bọn họ ngay trên bàn rượu.

Không muốn cởi quần áo thì phải biết uống, chỉ cần chưa uống chết thì uống đến chết mới thôi.

Vì vậy mà ba mươi mấy tuổi đã bị căn bệnh ung thư bao tử giai đoạn cuối.

Cho nên bây giờ cô chỉ muốn lười biếng, ôm bắp đùi thôi.


[Tốt lắm! Ta đã ràng chặt với ký chủ rồi!] Ánh sáng phản diện nhảy cẫng lên nói.

Tần Lâm: Khốn kiếp!
“Ta không muốn làm nhân vật phản diện!” Tần Lâm khăng khăng.

[Chúc mừng ký chủ đã thu được món quà lớn từ bàn tay vàng!]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được hệ thống ánh sáng phản diện!]
Tần Lâm: “…”
[Chúc mừng ký chủ đã thu được cơ hội quay lại quá khứ của nguyên chủ, thời gian có giới hạn chỉ trong một ngày.

]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được vầng sáng cá chép một lần duy nhất! Sau khi sử dụng vầng sáng cá chép, may mắn sẽ đến lập tức, thời gian trong bảy ngày.

]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được một viên mỹ nhân đan vĩnh cửu! Sau khi sử dụng mỹ nhân đan sẽ có hiệu quả thăng cấp nhan sắc.

]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được một viên thuốc tăng lực! Sau khi sử dụng thuốc tăng lực này, cô sẽ mạnh như trâu.

]
[Chúc mừng ký chủ đã cưỡng ép ngủ chung với nhân vật phản diện và nhận được chợ nông sản thủ đô ở thế giới ban đầu của ký chủ.

]

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Thật Thơm


Tần Lâm ngây ngốc.

Vầng sáng cá chép? Mỹ nhân đan? Thuốc tăng lực? Chợ nông sản thủ đô?
Đột nhiên Tần Lâm cảm thấy, làm nhân vật phản diện cũng rất tốt!
Không phải cô tình nguyện sa đọa mà thật sự ánh sáng phản diện đã cho cô rất nhiều.
“Không có không gian tùy thân chục tỷ vật tư gì đó sao?” Nếu là nhân vật phản diện thì chắc chắn phải có lòng tham không đáy.
[Có! Hệ thống không gian sẽ do ký chủ tùy ý sử dụng.

Chợ nông sản thủ đô chính là chợ nông sản lớn nhất ở châu Á, diện tích lên đến một ngàn tám trăm mẫu… Mỗi ngày sản xuất ra bốn ngàn tấn hàng.]
Tần Lâm nhớ vì cô đã ngủ với Chu Chí Quốc mới có được chợ nông sản này.

Hay là… Cô lại ngủ thêm một lần nữa?
[Ký chủ, lần đầu mới trân quý như thế.]
Tần Lâm đen mặt.

Cô lập tức yêu cầu lấy mỹ nhân đan và thuốc tăng lực ra cho mình sử dụng.
Sau khi uống hai viên thuốc xong, trên người Tần Lâm lập tức xuất hiện một một đám khói đen.
Tần Lâm hít một cái, trong không khí đã tràn ngập một mùi hôi thối.
Tần Lâm phải nôn khan mấy lần, cô vội đẩy cửa sổ thông gió.
“Sao mi không nói sớm sau khi uống thuốc đó vào sẽ bài tiết chất độc?”

[Ký chủ không biết sao?]
Tần Lâm: “Nếu ta biết tất cả thì còn cần mi làm gì?”
Bây giờ Tần Lâm có trách hệ thống cũng vô dụng, cô chỉ hy vọng Chu Chí Quốc chưa trở lại, nếu không cô chỉ sợ Chu Chí Quốc sẽ nghĩ cô đi ra quần mất.
“Mang vầng sáng cá chép lên cho ta!” Tần Lâm lập tức nói.
Sau khi, mang vầng sáng cá chép lên thì đến nửa đêm cũng chưa thấy Chu Chí Quốc quay về.

Tần Lâm phải dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm đến nhà bếp, tự nấu một ấm nước để tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái, cô có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng, dễ chịu hơn rất nhiều, da thịt cũng trắng mịn hơn.
Mặt mũi của nguyên chủ cũng có đến bảy tám phần giống với gương mặt thật của cô.
Chỉ là vì cô thường hút thuốc, uống rượu, làm việc quá sức, nghỉ ngơi ít nên làm da mới kém hơn của nguyên chủ.
[Hiệu quả của mỹ nhân đan sẽ từ từ phát huy.] Ánh sáng phản diện rất có kinh nghiệm ở phương diện này, nó chủ động nói rõ tình huống.
Tần Lâm sờ mặt mình.

Cô vốn đã cảm thấy gương mặt mình lúc này đã không tệ rồi nhưng nếu có thể càng đẹp hơn thì cô cũng không từ chối.
Lúc Chu Chí Quốc quay về phòng, anh vốn muốn đi thẳng ra sân tắm rửa.
Thế nhưng bầu hồ lô trong chum nước đã dao động mấy lần mà không múc được miếng nước nào.

Chum nước trống không.
Vì vậy anh mới ra sông tắm, đến bây giờ mới trở về.
Lúc này Tần Lâm đã ngủ, Chu Chí Quốc sờ so.ạng lên giường.

Không bao lâu sau, Chu Chí Quốc nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tần Lâm.
“…” Chu Chí Quốc ngẩn người, anh khẽ gọi cô một tiếng: “Tần Lâm?”
Tiếng thở của Tần Lâm vẫn ổn định, cô không có phản ứng gì, người cũng chưa tỉnh lại.
Có lẽ cô mới mơ một giấc mơ đẹp gì đó.
Người ta thường nói ngày suy nghĩ thì đêm mơ…
Mang tai Chu Chí Quốc đỏ lên.

Lẽ nào Tần Lâm đã muốn chung phòng với anh từ lâu rồi?
Nếu không sao cô có thể vui vẻ như vậy?
Nằm mơ còn có thể cười vui như thế.
Chu Chí Quốc lại gọi thêm một tiếng, anh chắc chắn Tần Lâm vẫn ngủ say mới choàng cánh tay sang, ôm Tần Lâm vào lòng mình.
“…” Thế nhưng vừa ôm, xúc cảm có gì đó không đúng lắm.

Hình như cơ thể của cô càng mềm mại hơn.
Chu Chí Quốc tiếp tục sờ.

Da cô càng bóng loáng và trơn mịn hơn.
Anh nhẹ nhàng đến gần, hít một hơi bên gương mặt ấm áp của cô.

Trên người cô có một mùi hương thơm mát gì đó, giống như được trộn lẫn với mùi thơm của hoa quả.
Cô đã tắm sao?
Chu Chí Quốc cũng không biết.

Lẽ nào, sau khi tắm thì các cô gái sẽ trở nên thơm mát và mềm mại thế này?



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Đứng Về Phía Vợ


Sáng sớm, Tần Lâm còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng binh binh bang bang ngoài sân.

“Lúc không có nước thì không ai gánh, lúc dùng nước lại tranh dùng.

Một chum nước đầy tràn, thế mà chỉ sau một đêm đã trống không rồi.

” Lý Cầm tức giận đứng trong sân mắng.

“Có một số người không khác gì chuột, không những vụng trộm với người ta mà còn trộm nước!” Chu Hồng Tinh nói theo.

Tối hôm qua, Tần Lâm đã dùng hết nước, đúng là cô sai nhưng cô cũng dự định hôm nay sẽ gánh nước về.

Chẳng phải vì cô còn chưa rời giường thôi sao?
Mới sáng sớm đã bị người ta nói như vậy, trong lòng cô thật sự không thoải mái.

Tần Lâm chớp mắt, cô lại phát hiện Chu Chí Quốc đang nhìn mình.

“Không phải em cố ý… Tối hôm qua đúng là em đã tắm hơi nhiều.

” Tần Lâm tủi thân nói.

Chu Chí Quốc đã thức dậy từ sớm nhưng anh chưa rời giường, cứ như vậy mà nhìn Tần Lâm ngủ.

Nhìn lâu hơn, anh chợt phát hiện Tần Lâm trắng hơn, tóc đen hơn, cái mũi cũng cao hơn, lông mi vừa dài vừa đậm hơn…
Nhìn mãi cho đến khi chính anh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tần Lâm đã hai mươi ba tuổi rồi, không có khả năng cô còn nảy nở, mà cho dù cô có nảy nở cũng không nảy nở chỉ trong một đêm như vậy.



Tần Lâm hắng cổ họng nói xong cũng không thấy Chu Chí Quốc có phản ứng gì.



Sao nào? Ăn được thịt rồi thì thấy không còn tươi mới nữa?


"Chu Chí Quốc!" Tần Lâm véo eo của anh một cái.



Chu Chí Quốc lấy lại tinh thần: “Em đang nói cái gì?”


“Mẹ kế và kế muội của anh đều đang mắng em.

” Tần Lâm nói thẳng.



Ở nông thôn từ sáng đến tối rất náo nhiệt, Chu Chí Quốc đã luyện được khả năng mắt điếc tai ngơ.



Vừa rồi anh vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn Tần Lâm, cho nên cũng không để ý đến âm thanh bên ngoài.



Nghe vậy thì hất chăn mỏng, bước xuống giường nói: “Anh đi gánh nước.





“Hai người họ chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng em, trước đây thì cũng thôi, nhưng bây giờ em là người phụ nữ của anh, mắng em chính là đang mắng anh, anh cảm thấy em có thể nhịn được sao?” Tần Lâm muốn thử xem điểm mấu chốt của Chu Chí Quốc ở đâu.



Trước kia Tần Lâm cũng không nhịn, cãi vã ầm ĩ trong nhà, hiện giờ……Cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi mà vẫn bảo cô nhịn.



Chẳng phải nói cô còn không bằng người phụ nữ trước kia của anh sao?


“Chỉ cần em có lý thì anh sẽ giúp em.




Tần Lâm dùng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh nói: “Anh với em là vợ chồng, hai chúng ta nên nói chữ tình, mà không phải đứng giảng đạo lý.




Vành tai của Chu Chí Quốc hơi đỏ lên, lui về phía sau mấy bước: “Anh biết rồi, ngoài việc của ông nội bà nội ra, nếu em bị người khác bắt nạt thì anh đều sẽ giúp em.




Chu Chí Quốc đi ra ngoài sân, nói: “Đừng có ồn ào nữa! Nước trong lu là do con gánh, cũng là do con dùng, bây giờ con sẽ đi gánh về.




Lý Cầm không ngờ Chu Chí Quốc lại nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình, mỗi lần anh chỉ dùng hai chậu nước để tắm, làm sao có thể dùng hết một lu nước được chứ?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Khám Phá Chợ Nông Sản


Chu Hồng Tinh nhìn thấy anh xách thùng gỗ đi lấy nước thì tức giận dậm chân nói: “Mẹ! Mẹ nhìn xem, anh ấy đúng là bị mất trí mà, một chiếc giày rách như vậy mà anh ấy vẫn đứng ra che chở, đợi……đợi anh cả trở về, xem con tố cáo với anh ấy như thế nào!”


Trong lòng Lý Cầm cũng cảm thấy vừa tức vừa hận, ném cái gáo trong tay xuống.



Nhà người ta có con dâu, công việc nấu cơm giặt giũ trong nhà đều giao hết cho con dâu làm.



Nhà bà ta thì hay rồi, cưới một đứa vô liêm sỉ trở về!


Nhớ Lý Cầm bà ta ngày xưa xinh đẹp biết bao!


Hiện giờ bà ta không chỉ phải hầu hạ hai người già phế vật không thể động đậy, còn phải chăm sóc chồng và con cái, còn phải giặt giũ nấu cơm, ra đồng làm việc……


Cuộc sống như vậy còn để cho người ta sống nữa không?


Lý Cầm càng nghĩ càng thêm tức giận, đứng trong bếp ném nồi, bát đĩa cho hả giận.




Chu Hồng Tinh thấy vậy thì trong lòng càng thêm hận Tần Lâm, nếu như không phải Tần Lâm, buổi sáng mẹ cô ta sẽ không bị tức giận đến mức rơi nước mắt.



Tần Lâm xuống giường chốt cửa lớn và cửa sổ lại.



Bên ngoài phòng đều là năng lượng tiêu cực, cô cũng không muốn ra ngoài để ảnh hưởng đến từ trường của bản thân.



Sau khi xuyên đến đây, Tần Lâm lập tức đặt ra yêu cầu cho chính mình, không chạm vào chuyện tức giận, tránh xa những thứ khiến bản thân phải tức giận, cô cần phải giữ một tâm trạng vui vẻ, để bản thân có thể sống lâu thêm nhiều thời gian hơn nữa.



Buổi sáng nghe được mấy lời không hay ho gì, bây giờ cô phải tìm chuyện gì đó để bản thân thấy vui vẻ.



【 Ký chủ, cô vẫn chưa đi thăm chợ nông sản đâu.




Tần Lâm nằm trên giường, đưa ý thức của mình hướng về phía chợ nông sản.




Chợ nông sản này quả thực rất lớn, vừa bước vào đã nhìn thấy sảnh bày thịt bò thịt lợn thịt dê, liếc nhìn một cái đều nhìn không thấy cuối.



Bên trong có giò lợn, móng lợn, xương sườn, thịt ba chỉ, thịt thăn, thịt nạc, dạ dày lợn,! ! đều được sắp xếp gọn gàng, thịt trông rất tươi ngon.



Thịt bò, thịt dê ở ngay bên cạnh, cũng rất tươi ngon, chưa bị phân hủy, muốn ăn gì thì lấy cái đó.



Sảnh gia vị nằm giữa sảnh thịt và sảnh rau, bên trong muốn gì có đó, ví dụ như tiểu hồi, bạch chỉ, đại hồi, ớt khô,! !


Đi tiếp chính là sảnh rau, ba gian liên tiếp chứa rau dưa bán sỉ, ở đây không chỉ có các loại thực vật thường thấy ngoài ruộng như rau xanh, cải trắng, dưa chuột, cà chua, khoai tây, cà tím,!.

.

mà còn có các loại thực vật trên núi như rau dại, nấm, măng,! !


Sảnh chứa hoa quả cũng không nhỏ, có đủ loại hoa quả, tối qua Tần Hỉ Bảo ăn chính là chuối và quýt chum.



Bên cạnh là sảnh bán thức ăn như trứng muối, bên ngoài sảnh là những chồng trứng xếp thành hàng dựa vào ven tường.



Nhìn vào trong là trứng vịt, trứng ngỗng cùng cách loại xúc xích, lạp xưởng, thịt ba chỉ muối, thịt vịt muối, thịt ngỗng muối, giăm bông, nhiều loại dưa chua, trứng vịt muối, trứng bắc thảo,! ! thực sự rất nhiều.



Bên cạnh là sảnh đồ ăn chín, có các món kho đa dạng như thịt đầu lợn, sốt vang, chân gà, kho tộ,! !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Trở Về Hiện Thực


Tiếp theo là sảnh hải sản với các loại cua lớn, ghẹ, tôm sống, bề bề, cá hố, hàu sống, cá đù vàng, cá chim vàng, mực khổng lồ và các loại sò hến.



Tần Lâm thích ăn hải sản, nhìn những loại hải sản miễn phí này, cô lập tức muốn chảy nước dãi.



Bởi vì bị bệnh, cho nên cô không thể ăn nhiều hải sản, chỉ được ăn một ít, cô đã lâu rồi mới được thưởng thức đại tiệc hải sản như vậy.



Ngay đối diện sảnh hải sản là sảnh bán các đồ dùng không thiết yếu như thuốc lá và rượu, bên trong có đầy đủ các loại thuốc lá, các loại rượu xái và nhiều loại rượu gạo với số lượng lớn.



Hướng bên trái của bên đối diện là ngũ cốc và dầu, có đầy đủ các loại gạo, các loại dầu.



Bên phải của bên đối diện là sảnh bán đồ uống trong các cửa hàng bách hóa, bên trong giống như một siêu thị, có đầy đủ các chủng loại.



Lần sau là nơi trưng bày các thiết bị nhà bếp, bên trong có đủ loại nồi chảo, chậu.



Ngoài ra còn có một sảnh hơi chếch về phía Bắc, chuyên bán đồ dùng second-hand, trong đó còn có rất nhiều nội thất cũ.




Tần Lâm thông qua máy quay phim xem hết giang sơn của bản thân, sự phức tạp trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại, ngay cả hốc mắt cũng trở nên ươn ướt.



Nửa đời trước cô làm việc chăm chỉ, ngay cả một phút cũng không dám lãng phí, tận tâm làm việc kiếm tiền.



Giây phút cuối cùng khi sắp chết, nhà không có ai ở tiền cũng chưa tiêu.



Bây giờ, cô lại được sở hữu một chợ nông sản khổng lồ như vậy!


Cô không cần cố gắng gì, cũng đã đạt được sự tự do về tài chính.



Cô có thể hưởng thụ cuộc sống cá mặn! Cô có thể bãi công rồi!


Chu Chí Quốc đổ đầy lu nước.



Vốn định quay về phòng nhìn xem Tần Lâm, nhưng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích không kìm nén của Tần Lâm truyền ra ở trong phòng.




Chu Chí Quốc: “……”


Động phòng, khiến cô ấy vui vẻ đến vậy à?


Tối đi ngủ nằm mơ cũng cười, ban ngày thức dậy vẫn cười.



Chu Chí Quốc đẩy cửa ra nhưng không đẩy ra được, chỉ đành gõ cửa.



Tần Lâm xoa khuôn mặt bởi vì cười mà trở nên tê mỏi, nói: “Đến đây!”


Cánh cửa mở ra, Chu Chí Quốc lập tức đối diện một đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi mắt này giống như biết nói, bên trong tràn đầy sự hạnh phúc.



Anh có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô.



Chu Chí Quốc bước vào phòng: “Em đã mượn bao nhiêu tiền của người trong thôn?”


Tần Lâm còn đang đắc ý về cuộc sống giàu có và tự do của bản thân sau này, ngay lập tức bị lời nói của Chu Chí Quốc đánh trở lại trạng thái ban đầu, cô còn có rất nhiều rắc rối do nguyên chủ để lại mà chưa giải quyết hết.



“Khoảng 20-30 đồng.

” Tần Lâm dựa vào trí nhớ tính toán.



Không phải do nguyên chủ không muốn vay thêm, mà là danh tiếng của cô ta thực sự rất tệ, có thể vay được số tiền này cũng đã là một chuyện may mắn rồi.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom