Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4270


Chương 4270

“Cẩn thận”, Thiên Diệp gầm lên, tung một chưởng chặn Mạc Tâm. Mạc Tâm là cung chủ, sao có thể là người mà người thường có thể đối phó được. Hai chưởng đánh va chạm trực diện.

Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên. Thiên Diệp bật lùi về sau giống như diều đứt dây. Ông ta ngã sõng soài ra đất. Đợi đến khi đứng lên được thì vùng ngực đã bị hõm xuống, máu tứa ra từ miệng…”

“Hả?”

“Đại nhân”, người của Tử Huyền Thiên sợ hết hồn, vội đỡ ông ta dậy. Các cao thủ của thiên cung Trường Sinh cũng đồng loạt tấn công.

Mọi người ngước nhìn thì mới phát hiện ra những thế lực khác đã bị người của thiên cung điều động tới kịp thời ngăn lại. Toàn bộ hiện trường có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát của thiên cung. Cung chủ dần nắm giữ mọi thứ.

“Đây dù sao cũng là thiên cung, mặc dù có chút bạo loạn nhưng cũng không hề hấn gì. Lần này, không ai thoát được rồi”, Thiên Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, nói giọng khàn khàn.

“Phó chưởng môn”, đám đông tập trung lại. Đây đúng là đường cùng rồi. Những gì họ có thể làm được lúc này có lẽ chỉ có kêu gào và r3n rỉ mà thôi.

Những thế lực khác vẫn còn đang cố sức lao lên với ý đồ tiếp cận Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết nhưng toàn bộ người của thiên cung đã ngăn họ lại. Và họ đâu phải là đối thủ của cung chủ.

Đám người Nghiêm Tàng Hải trố tròn mắt nhìn Mạc Tâm đi về phía Lâm Chính. Chấn Hám Sơn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, cậu vốn là thiên tài yêu nghiệt vô song, có cơ hội quá tốt, song cậu lại quá tự cao tự đại. Kết cục ngày hôm nay cũng là do cậu, không thể trách ai được”, nói tới đây, ông ta không ngừng lắc đầu và cảm thán với vẻ bất lực.

Lâm Chính không cho là như vậy, anh chỉ đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định bỏ chạy. Những người này không xứng để tôi phải làm thế. Các người không tin, lại nói tôi tự cao tự đại, không biết điều. Các người không rõ tình hình của mình lúc này thì có. Các người căn bản không hề hiểu con người tôi”.

“Tới nước này rồi mà cậu còn nói như vậy được. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ”, Chấn Hám Sơn tức giận nhìn Lâm Chính.

Ông ta đột nhiên cảm thấy việc để Thiên Diệp chạy tới đây cứu Lâm Chính là một hành động sai lầm. Một kẻ tự phụ như thế này không đáng để được cứu. Mạc Tâm cũng mỉm cười.

“Cậu ta nếu mà không ngốc và không tự phụ thì sao lại mang theo Lạc Linh Huyết tới đây chịu chết chứ? Ha ha, mọi người cũng đừng tức giận. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Cung chủ có thể giữ nguyên vẹn thi thể cho các người”.

“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Muốn giết thì giết, để xem bản lĩnh của bà tới đâu”, Thiên Diệp hừ giọng, chuẩn bị một trận sống còn.

“Nực cười! Một đám mèo mả gà đồng mà đòi chống lại tôi sao? Các người dựa vào cái gì thế?”, Mạc Tâm bật cười ha ha, tỏ vẻ khinh thường.

Mặc dù Thiên Diệp nhìn có vẻ mạnh nhưng so với cung chủ lúc này thì vẫn còn kém xa, nên đương nhiên bà ta khinh thường.

Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Mạc Tâm, bà nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng. Vậy trước mặt tôi thì bà là cái thá gì chứ?”

“Ồ?”, Mạc Tâm nheo mắt: “Sao? Cậu cảm thấy tôi không thể đấu lại được cậu à? Cậu đã trúng Lặc Cốt Châm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. mặc dù cậu có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhưng trước mặt tôi còn chẳng còn ưu thế nào cả. Tôi muốn giết cậu thì quá đơn giản. Có khi trước mặt tôi, cậu còn không bằng đám mèo mả gà đồng ấy chứ…”

“Bà nhìn cho rõ, xem có phải tôi chỉ có 20 giọt Lạc Linh Huyết không nhé?”, anh vừa nói vừa giơ tay lên.

Mạc Tâm sững sờ, đồng tử co lại. Cánh tay anh có những điềm sáng dày đặc. Mỗi một điểm sáng đó chính là một giọt Lạc Linh Huyết. Không ít không nhiều, vừa đúng 30 giọt.

“Cái gì?”, Mạc Tâm run rẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4271


Chương 4271

Bà ta vội cúi đầu thì mới phát hiện ra trên cổ tay mình có một vết thương. Mặt bà ta cắt không ra máu…

“Cậu…ăn trộm Lạc Linh Huyết của tôi?”

Mạc Tâm trợn to mắt, xác nhận lại lần nữa.

Mười ba giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay mình quả thật không còn một giọt nào.

Chắc chắn đã bị Lâm Chính cướp đi mất.

“Lạc Linh Huyết của tôi! Lạc Linh Huyết của tôi? Tại sao? Tại sao Lạc Linh Huyết của tôi lại ở chỗ cậu?”, Mạc Tâm hoảng hốt, cả người run rẩy, khóe miệng khẽ giật liên tục nói.

Mọi người cũng ngơ ngác, tròn mắt nhìn cổ tay Lâm Chính.

Lạc Linh Huyết bị lấy đi lúc nào?

Hơn nữa tại sao bị lấy đi mà Mạc Tâm lại không cảm nhận được gì? Thậm chí còn chẳng xuất hiện tình trạng sức mạnh suy giảm?

Quả thật là thần không biết quỷ không hay?

Có là ảo thuật cũng không huyền bí như thế.

Mạc Tâm nhìn chằm chằm cổ tay mình, nghĩ rằng mình có nhìn lầm không.

Bà ta hình như nhìn thấy gì đó, mắt trợn tròn, tầm nhìn vội vàng dịch chuyển xuống mu bàn tay.

Nhưng lại thấy một cây châm bạc mỏng hơn sợi tóc đâm trên mu bàn tay.

Châm bạc này cực kỳ mỏng nhẹ, hơn nữa đâm vào hơn một nửa, nếu không nhìn kỹ thì không cảm nhận được sự tồn tại của nó, chẳng khác gì lông tơ cả.

“Cậu châm cho tôi… lúc nào?”, vẻ mặt Mạc Tâm thay đổi.

“Lúc bà đâm châm vào người tôi…”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Cả người Mạc Tâm run lên, bỗng hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tái nhợt.

“Trước đó tôi dùng Lặc Cốt Châm đâm vào tim cậu, cậu nắm lấy mu bàn tay của tôi, chẳng lẽ… lúc đó cậu đã âm thầm hạ độc tôi, rồi cướp Lạc Linh Huyết của tôi”.

“Nếu không bà nghĩ Lặc Cốt Châm của bà có thể dễ dàng đâm vào người tôi sao? Nếu không tiếp cận bà, tôi có cơ hội ra tay thế nào được đây?”, Lâm Chính nói.

Mạc Tâm hoảng hốt lùi về sau mấy bước, tỏ vẻ khó tin.

Mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn đều tê cả da đầu.

Mọi chuyện đều là mưu kế của Lâm Chính.

Cố ý trúng đòn, rồi tìm cơ hội cướp mất mười ba giọt Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.

Vì châm bạc, sức mạnh mà mười ba giọt Lạc Linh Tuyết truyền cho Mạc Tâm bị chặn lại, Mạc Tâm không thể phản ứng ngay lập tức.

Hơn nữa… Lâm Chính quen thuộc Lạc Linh Huyết hơn Mạc Tâm.

Hóa ra vừa lúc bắt đầu đánh Lâm Chính đã nhắm vào Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.

Chẳng qua anh không tỏ ra nóng vội như Mạc Tâm mà thôi.

“Hay! Hay! Hay lắm! Không ngờ Mạc Tâm tôi cũng có lúc bị người ta bày mưu tính kế! Được lắm! Nhưng cậu đừng tưởng cậu trộm Lạc Linh Huyết thì có thể vô địch. Nơi này là thiên cung Trường Sinh, có hàng ngàn người của thiên cung tôi, cho dù cậu có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, cũng đừng hòng ra khỏi đây! Nộp mạng đi!”, Mạc Tâm gào lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.

Bà ta đã bị chọc giận, lúc này phát huy toàn bộ hỏa lực, ra tay với khí thế không chết thì không từ bỏ.

Áp lực tăng lên, đè nặng l3n đỉnh đầu.

Thế nhưng Lâm Chính lại nhanh hơn bà ta một bước, anh xuyên qua khoảng không đấm một quyền vào Mạc Tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4272


Chương 4272

Bụp!

Hai người va chạm vào nhau giữa không trung.

Ngay sau đó sức mạnh hung tàn phân tán ra xung quanh.

Cả người Mạc Tâm văng ra xa từ không trung.

Bà ta cố gắng giữ vững cơ thể, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất nhưng sau khi đáp xuống đất lại không đứng vững, liên tục lui về sau, cũng may có hai đệ tử đỡ lấy, suýt chút nữa bà ta đã ngã xuống, cả người vô cùng nhếch nhác.

“Hả?”

Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mạc Tâm lại há miệng, nôn ra máu.

“Cái gì?”

Mọi người đều trợn mắt há mồm.

Mạc Tâm… thế mà lại bị thương?

Bị người đeo mặt nạ này đánh bị thương bằng một đòn?

Không thể nào?

Đầu óc của đám người thiên cung Trường Sinh đều trống rỗng, trố mắt nhìn…

“Mạc Tâm, tôi nghĩ bà cũng chả biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết có ý nghĩa gì. Đến trình độ này rồi, bà cho rằng nhiều người thì có thể quyết định kết cục của trận chiến sao?”

Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, cả người lao đến chỗ Mạc Tâm.

“A!”

Mạc Tâm hét lớn, lập tức rút châm bạc trên người ra, dựa vào thực lực tăng lên để đánh tiếp với Lâm Chính.

Nhưng lúc này khí thế của Lâm Chính quá mức đáng sợ.

Uy lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Tuyết đều được phát huy toàn bộ, anh giống như thiên thần giáng thế, làm chấn động thế gian, có một không hai.

“Bảo vệ cung chủ!”

“Chặn kẻ phản đồ lại! Phải ngăn hắn lại bằng bất cứ giá nào”.

Người thiên cung gào lên, hoảng loạn bao quanh bảo vệ Mạc Tâm.

Nhị tôn trưởng chắn trước mặt Mạc Tâm, mặt mày hung dữ muốn lấy mạng ngăn Lâm Chính lại.

Còn mấy người Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn nào dám bước lên trước?

Bảo họ đi đánh lại nhân vật đáng sợ có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao? Như thế chẳng phải đang bảo họ đâm đầu vào chỗ chết à?

Lâm Chính nhíu mày nhìn Nhị tôn trưởng, giơ tay lên vung châm.

Vèo vèo vèo!

Rất nhiều châm bạc bay ra lao đến chỗ ông ta.

Nhị tôn trưởng không né không tránh, cũng lấy châm bạc ra để đỡ đòn.

Nhưng châm của Lâm Chính đều được bao phủ bởi khí ý tinh khiết nhất, một lúc sau đã đánh gãy châm của Nhị tôn trưởng.

Nhị tôn trưởng không nản lòng, lao đến chỗ Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4273


Chương 4273

Lâm Chính giơ tay lên tung ra một quyền, đánh vào ngực Nhị tôn trưởng khiến ông ta văng ra xa.

Phụt!

Nhị tôn trưởng nôn ra máu, ngã xuống đất, vừa định đứng lên thì lại có một cây châm bạc bay đến, đâm chuẩn xác vào trên huyệt vị trước ngực ông ta.

Nhị tôn trưởng chỉ cảm thấy cột sống tê lại, cả người mềm nhũn không thể đứng lên.

Nhị tôn trưởng sửng sốt, nhìn cây châm trước ngực mình, sau đó lại nhìn bóng dáng tấn công vào trong các đệ tử thiên cung không kiêng nể gì, lúc này cuối cùng ông ta cũng đã xác định.

“Lâm Chính! Là cậu! Chắc chắn là cậu!”

Tâm trạng của Nhị tôn trưởng cực kỳ phức tạp.

Ông ta chắc chắn một trăm phần trăm đây là Lâm Chính.

Nếu là người khác, rõ ràng vừa rồi có thể giết ông ta nhưng đối phương lại không giết mình mà chỉ chế ngự ông ta bằng châm bạc. Không cần thiết phải làm thế.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới nương tay với mình…

Tạo nghiệt!

Yêu nghiệt như thế nhưng lại bị thiên cung ép buộc đứng về phía đối lập, nếu hôm nay không giết được Lâm Chính thì với ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết và thiên phú siêu phàm của anh, sau này anh sẽ có thể tiêu diệt thiên cung dễ như trở bàn tay.

Hiện giờ e là thiên cung không thể làm gì Lâm Chính.

Bây giờ chỉ có một cách có thể tiêu diệt được anh.

Đó chính là tiết lộ thân phận của anh.

Nói cho cả thiên hạ biết!

Một khi làm thế, sau này Lâm Chính chắc chắn sẽ bị người trong cả thiên hạ truy sát.

Không ai có thể chống cự lại sự hấp dẫn của ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.

Ai lấy được nó thì người đó có thể trở thành chúa tể của thế gian.

Tất cả đại tài siêu cấp, các cao thủ lánh đời, dị sĩ kỳ nhân trên thế giới đều sẽ không ngừng truy đuổi Lâm Chính.

Suy cho cùng Lâm Chính chỉ đơn độc một mình, dù Lạc Linh Huyết có nhiều cũng không thể đối phó được với nhiều kẻ địch như vậy.

Thế nhưng Nhị tôn trưởng mấp máy môi, cuối cùng không lên tiếng, chỉ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.

“Có lẽ đây chính là số mệnh của thiên cung…”

Lâm Chính lao đến như hổ vào hang dê, dù các đệ tử thiên cung trước mặt rất đông nhưng lại không phải là đối thủ của anh.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Chỉ thấy từng cao thủ thiên cung bị Lâm Chính đánh văng ra xa, ai cũng ngã nhào xuống đất, bị đập mạnh đến mức bị thương rất nặng, cả người be bét máu, có người bất tỉnh, có người kêu gào than khóc.

Không lâu sau, người phía trước Mạc Tâm bị Lâm Chính xử lý gần hết.

Còn lại mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4274


Chương 4274

Nhưng cho dù là họ cũng không thể cản được Lâm Chính.

“Cung chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Trịnh Thông Viễn run lẩy bẩy hỏi.

“Người này đã có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, trực tiếp đối đầu với cậu ta chắc chắn không có phần thắng. Nhưng mọi người yên tâm, tôi vẫn còn có thể đối phó, nếu đối phó bằng Diệt Tiên Châm Quyết thì chắc chắn có thể giết cậu ta. Nhưng… tôi cần ít nhất ba phút chuẩn bị mới có thể khởi động Diệt Tiên Châm Quyết. Mọi người phải tranh thủ cho tôi ba phút”, Mạc Tâm nói.

“Gì cơ? Ba phút?”

Mọi người đều tuyệt vọng.

Dù có cho ba mươi giây họ cũng không thể chịu được chứ đừng nói là ba phút.

“Mọi người đừng sợ! Chúng ta rất nhiều người mà, bảo các đệ tử này lấy mạng chặn hắn lại, kéo dài thêm ba phút cũng không thành vấn đề. Huống gì bây giờ chúng ta còn có trợ thủ khác”, Mạc Tâm cười mỉa nói, sau đó nghiêng đầu gọi: “Nghiêm phó minh chủ, hiện giờ tất cả Lạc Linh Huyết đều nằm trong tay rơi người này. Tôi nghĩ chúng ta tạm thời nên liên hợp lại với nhau để đối phó với cậu ta, sau đó lại thương lượng chuyện phân chia Lạc Linh Huyết nhé”.

Nghiêm Tàng Hải và thủ lĩnh của nhiều thế tộc đều dừng lại.

“Bà định đối phó với người này thế nào?”, Nghiêm Tàng Hải hỏi.

“Tôi có một bí thuật tên là Diệt Tiên Châm Quyết, nếu tôi có thể thi triển được thì rất dễ gi ết chết người này. Mọi người bảo vệ tôi để tôi có thời gian chuẩn bị, sau khi châm hình thành, tôi chắc chắn sẽ khiến người này thành tro bụi”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Nghiêm Tàng Hải nghe thế thì lập tức nhìn các thủ lĩnh của thế tộc khác.

Mọi người trao đổi bằng ánh mắt, sau đó đều gật đầu.

“Được! Mạc Tâm, bọn tôi nghe bà, bảo vệ cho bà”.

Nói rồi các cao thủ của thế tộc đều bước lên, Nghiêm Tàng Hải dẫn đầu.

Nhìn thấy trận thế này, Lâm Chính dừng lại, lạnh nhạt nhìn đám người kia.

“Nghe đây, nếu bây giờ các người ngoan ngoãn đi khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng nếu các người nhất quyết đối đầu với tôi thì hôm nay tôi sẽ quét sạch thiên cung Trường Sinh. Sau này, tôi cũng sẽ tìm ra từng thế tộc đằng sau các người để tính sổ, nếu các người thấy tông môn của mình có thể chịu nổi ngọn lửa giận của tôi thì cứ đứng đây đối đầu với tôi đi”.

Nghe anh nói thế, người của các thế gia tông môn ở đó đều do dự.

Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ.

Người này là nhân vật siêu cấp có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đấy.

Nếu hôm nay giết được người này thì không sao, nhưng nếu không giết được thì với bản lĩnh này, tương lai các gia tộc tông môn này chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trả thù thảm khốc…

“Các người sợ gì chứ? Chúng ta nhiều người như thế mà còn sợ một tên này à? Huống gì tôi cũng sắp khởi động được Diệt Tiên Châm Quyết, đến lúc đó dù có ba trăm ba mươi giọt Lạc Linh Huyết cũng chỉ có một con đường chết, chứ đừng nói là ba mươi ba giọt. Các người chỉ cần kéo dài thêm ba phút giúp tôi, sau ba phút tôi sẽ giết người này, sau đó chia Lạc Linh Huyết với các người”, Mạc Tâm rống to lên.

Những lời này dấy lên lòng tham của mọi người với Lạc Linh Huyết.

“Cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, liều thôi!”, thủ lĩnh của các thế tộc hét lên.

“Nếu đã thế thì các vị, chúng ta cùng lên, giết người này”, lại một người nữa nói, sau đó rút kiếm ra.

Nghiêm Tàng Hải nhìn chăm chú, cũng không định lùi lại.

“Anh bạn, đắc tội rồi!”

Ông ta trầm giọng nói, sau đó giơ chưởng lên lao đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4275


Chương 4275

Tất cả cao thủ cùng đồng loạt ra đòn.

“Muốn chết hả?”

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Lâm Chính trở nên hung dữ, đang định ra tay thì đột nhiên…

Phụt!

Anh nôn ra máu, cả người ngã gục xuống đất.

Vội vàng nhìn lại, đồng tử Lâm Chính co lại.

Lục phủ ngũ tạng của mình… hình như đột nhiên như bị nứt ra.

Chuyện gì thế này…

Chấn động trong cơ thể khiến Lâm Chính vô cùng đau đớn.

Như thể có cái gì đó đang tách khỏi cơ thể.

Anh không dám ra tay bừa, vội vàng bắt mạch cổ tay.

Một lúc sau, Lâm Chính chợt hiểu ra.

“Ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sinh ra sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, cho nên cơ thể không chịu nổi! Nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ nổ tung mà chết”.

Lâm Chính cau mày tìm cách giải quyết.

Cực hạn của cơ thể anh là ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, lúc đầu nhờ có lão tiền bối ở Huyết Ma Tông giúp đỡ, tạo hóa một trận, hấp thu sức mạnh của ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, trở thành cơ thể võ thần, đây đã là cường độ mạnh nhất của cơ thể anh.

Bây giờ Lâm Chính không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, trước đó lại bị độc tố xâm nhập, cơ thể suy nhược, đột nhiên có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đương nhiên là không chịu nổi.

Nếu không kịp thời sử dụng đan được để gia tăng cường độ cơ thể, giải trừ sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì tình hình sẽ rất tệ.

Không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, phải nhanh chóng giải quyết tình hình ở đây sau đó rời khỏi nơi này.

Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức lấy kim châm đâm vào người vài cái.

Trong nháy mắt, năng lượng cuộn trào trong cơ thể lập tức ổn định lại.

Mà lúc này, đám người Nghiêm Tàng Hải cũng xông tới, tung đòn.

“Cửu Ảnh Trừ Sát Chưởng!”

Nghiêm Tàng Hải quát lớn, phóng ra chín ảo ảnh dài đáng sợ như chiếc lá, những bóng dài đó đánh vào tim Lâm Chính, giết thẳng vào nơi hiểm yếu nhất.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, nhưng không chút dao động, đồng thời đánh lại một chưởng.

Chưởng ấn nổ tung.

Một chưởng này dường như sử dụng tất cả sức mạnh của Lâm Chính.

“Cái gì?”

Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi.

Ông ta không ngờ Lâm Chính sẽ đánh trả.

Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính không hề né tránh, thậm chí còn không phòng ngự…

Làm gì vậy? Coi thường sự tấn công của ông ta sao?

Cho dù coi thường ông ta, lẽ nào cũng không để ý đến người xung quanh sao?

Người này mạnh vậy à?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4276


Chương 4276

Nghiêm Tàng Hải không tin nổi.

Nhưng mũi tên đã lên dây, không thể không bắn, ông ta cũng không thể thu lại đòn tấn công, chỉ đành cắn răng tiếp đòn của Lâm Chính.

Nhưng kết cục của Nghiêm Tàng Hải vô cùng thảm hại.

Bụp bụp bụp…

Chưởng của Nghiêm Tàng Hải đánh mạnh lên người Lâm Chính, phát ra âm thanh trầm đục, nhưng không thể đả động đến người anh, đòn tấn công của những người khác đều vô dụng.

Cơ thể Lâm Chính đã khôi phục sức mạnh của cơ thể võ thần, những đòn chém giết bình thường không thể làm gì được anh.

Ngược lại, đòn tấn công của Lâm Chính lên người Nghiêm Tàng Hải, khiến cánh tay của ông ta gãy ngay lập tức.

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh gãy tay Nghiêm Tàng Hải.

Nghiêm Tàng Hải bay ra, hất văng hai vị cao thủ của thế tộc khác, rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu, máu thịt nửa người nứt lìa.

“A?”

Sắc mặt của những người xung quanh thay đổi rõ rệt.

Đám người Cô Phong xông lên, vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải.

“Phó minh chủ! Ông không sao chứ?”

“Không… không sao…” Nghiêm Tàng Hải lau vết máu ở khóe miệng, yếu ớt nói.

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức cuồng bạo đã ép tới.

Không hay rồi!

Nghiêm Tàng Hải vô cùng kinh hãi, nhanh chóng nhìn qua.

Nhưng chỉ thấy Lâm Chính như chiến thần, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ kia lập tức hung hăng xông lên.

Cường giả không thể ngăn cản nổi, người thì bị Lâm Chính đánh gãy tay chân, sốc ngay tại chỗ, người bị Lâm Chính đấm xuyên qua cơ thể mà chết thảm

Dường như không ai có thể tiếp chiêu của Lâm Chính.

“Mau ngăn cậu ta lại! Mau… ngăn cậu ta lại!” Nghiêm Tàng Hải vội vàng hét lớn.

Nhưng ai có thể ngăn nổi?

Lâm Chính dường như muốn giết Nghiêm Tàng Hải tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, không ngừng tiến tới.

Nghiêm Tàng Hải sợ đến mức da đầu tê dại, không còn quan tâm đ ến vết thương trên người, lập tức đẩy người bên cạnh ra, liều mạng bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, ông ta vừa chạy được mấy bước đã đuổi kịp, anh tung đòn đánh mạnh vào Nghiêm Tàng Hải.

“Đại Huyền Thiên Công!”

Nghiêm Tàng Hải gầm lên, sử dụng chiêu giữ mạng cuối cùng, một luồng khí tức trắng tỏa ra, nổ tung tứ phía.

Cát đá xung quanh bị luồng khí tức đáng sợ này xé nát, người của Cô Phong bị đánh bay ra xa trăm mét, mọi thứ xung quanh đều bị luồng khí tức này quét sạch.

Nhưng Lâm Chính không hề lay động, thậm chí còn không bị ảnh hưởng, áp sát Nghiêm Tàng Hải.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4277


Chương 4277

Nghiêm Tàng Hải thở hổn hển, chỉ có thể cắn răng quay lại tấn công Lâm Chính lần nữa.

Không có gì bất ngờ.

Rắc!

Âm thanh giòn giã vang lên.

Cánh tay còn lại của Nghiêm Tàng Hải cũng đã gãy.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một vùng trời.

“A!!!”

Nghiêm Tàng Hải lùi về sau, khuôn mặt méo mó.

Cả hai tay đều gãy khiến ông ta mất đi sức chiến đấu.

Lâm Chính thừa thắng xông lên, đưa tay bóp cổ ông ta không hề nương tay.

Nghiêm Tàng Hải lùi lại, cố gắng né tránh, nhưng lại ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, đầu đã chảy máu.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Nghiêm Tàng Hải run cầm cập, hét lớn.

Nhưng Lâm Chính không hề nể tình, bước về phía trước.

Nghiêm Tàng Hải run rẩy, sắp ngã quỵ.

“Mau bảo vệ tôi! Mau!”

Ông ta lại hét lớn.

Nhưng đám người Cô Phong đều đã thương vong, những người còn lại nào dám ngăn cản Lâm Chính?

“Không!”

Thấy Lâm Chính càng lúc càng đến gần, Nghiêm Tàng Hải kêu gào thảm thiết.

Cuối cùng tiếng xương đầu gãy vang lên, tiếng la hét đột ngột dừng lại.

Mọi người sững sờ nhìn người đeo mặt nạ sắt và bàn tay của người đó.

Trên đó có một cái đầu đầy máu.

Phó minh chủ Cô Phong – Nghiêm Tàng Hải đã chết.

Xung quanh không một tiếng động.

Không ai dám đến gần Lâm Chính nữa…

Nghiêm Tàng Hải đã chết, Cô Phong như rồng không đầu, những người còn lại không dám chiến đấu nữa, lập tức bỏ chạy tán loạn.

Thủ lĩnh của những thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt không dám bước lên.

Ngay cả Nghiêm Tàng Hải cũng đã bị giết, bọn họ đâu còn có gan đấu với Lâm Chính.

Mọi người đều lùi lại, xung quanh Lâm Chính hình thành một khoảng trống, không ai dám đến gần anh thêm nữa.

Thấy vậy, Lâm Chính quay đầu nói: “Chấn đại nhân!”

“Có…” Chấn Hám Sơn hoàn hồn lại, vội vàng đáp.

“Đi!”

Lâm Chính cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.

“A?”

Chấn Hám Sơn ngẩn người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4278


Chương 4278

Lâm Chính như chẻ tre, chém giết tứ phương, không ai địch nổi, sao lại nói đi là đi?

Thiên Diệp cũng nhìn ra manh mối, lập tức kéo đệ tử nói: “Nhanh chóng đi theo Lâm Chính, nhanh lên!”

Một đám người Tử Huyền Thiên nhanh chóng tản ra.

Có đại sát tinh như Lâm Chính ở đây, không ai dám ngăn cản bọn họ.

Bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung tập hợp vô số đệ tử thiên cung, nhưng không ai dám ngăn cản Lâm Chính, ngược lại còn tránh đường cho Lâm Chính rời đi.

“Cái gì?”

Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn đều tái mặt.

“Không thể để chúng đi! Mau! Mau ngăn chúng lại!” Ôn điện chủ quát lớn.

Nhưng… không ai phản hồi.

“Các người đang làm gì vậy? Ngăn bọn chúng lại! Nhanh lên!”, Trịnh Thông Viễn sốt ruột nhảy cẫng lên, liên tục hét lớn.

Nhưng đám đệ tử đều cúi đầu, run rẩy đứng yên tại chỗ.

Trò đùa gì vậy!

Người ta vừa chặt đầu phó minh chủ Cô Phong, vô cùng hung dữ.

Chúng tôi chủ là đám đệ tử bình thường, thực lực yếu, lấy cái gì đấu với người ta đây?

Ngay cả đám tôn trưởng và điện chủ như các ông cũng không ngăn nổi thì đệ tử bình thường ngăn được sao? Khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?

Vì vậy, cho dù đám điện chủ và tôn trưởng kia mắng chửi thế nào cũng không ai nhúc nhích.

Mạc Tâm mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính rời đi, đồng tử đỏ ngầu, toàn thân run rẩy.

Cuối cùng…

Phụt!

Mạc Tâm phun ra một ngụm máu lớn.

Thi triển Diệt Tiên Châm Quyết không được phân tâm, nhưng Lâm Chính đang muốn bỏ chạy, sao bà ta có thể bình tĩnh được.

Thấy Mạc Tâm phun ra máu, mọi người đều biết Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại.

Cho nên chiêu cuối cùng để thiên cung khắc chế Lâm Chính đã không còn nữa.

“Tên khốn! Đứng lại! Trả Lạc Tinh Huyết cho tôi!”

Mạc Tâm hét lớn, không màng vết thương phản phệ do thi triển châm pháp thất bại, điên cuồng đuổi theo Lâm Chính.

“Cung chủ! Xin hãy dừng lại!”

“Xin cung chủ bớt giận! Đừng kích động! Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại, chúng ta không phải là đối thủ của người đó, nếu xông lên chỉ có chết mà thôi!”

“Cung chủ bớt giận!”

Mọi người vội vàng khuyên ngăn Mạc Tâm.

Mặc dù Mạc Tâm rất tức giận, nhưng cũng chưa mất đi lý trí.

Diệt Tiên Châm Quyết bị gián đoạn, cho dù có đuổi kịp người này thì cũng không thể giữ lại, bản thân không biết giới hạn sẽ càng mất đi Lạc Linh Huyết, đấu với Lâm Chính một trận nữa sẽ chỉ có thiệt.

“Đám ngu xuẩn các người!” Mạc Tâm nghiến răng quát, tung một chưởng lên người những tôn trưởng và điện chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4279


Chương 4279

“A!”

Đám người kêu gào thảm thiết, phun ra máu, rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

“Nhiều người như vậy lại không giữ nổi một người! Thiên cung Trường Sinh nuôi các người có tác dụng gì hả?”, Mạc Tâm tức giận nói.

“Xin cung chủ thứ tội!”

Đám người quỳ xuống cầu xin.

“Vô dụng!”

Mạc Tâm tức giận, đôi mắt đẫm máu hung ác nhìn chằm chằm về phía xa: “Lập tức phái người đuổi theo cho tôi, phải điều tra rõ cậu ta trốn ở đâu! Tìm ra thân phận của cậu ta! Không thể để mất dấu vết của Lạc Linh Huyết, đợi tôi hồi phục lại, nhất định sẽ khiến tên đó trả giá bằng máu, khiến cậu ta sống không bằng chết!”

“Rõ thưa cung chủ!”

Sau khi xuống bậc thềm Trường Sinh, Lâm Chính dẫn đám người Thiên Diệp đi đường chính.

Thiên Diệp dường như nhận ra người của thiên cung Trường Sinh đang đuổi phía sau, ông ta nhíu mày nói: “Mấy người mai phục ở đây, cắt đuôi phía sau đi!”

“Rõ thưa phó chưởng môn!”

“Không cần phiền phức, nhanh chóng rời khỏi đây là được, nếu bị bọn họ bắt lại sẽ bại lộ thân phận”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng nếu không cắt đuôi thì bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta, sao chúng ta có thể thoát thân được? Mạc Tâm sẽ không chịu bỏ qua đây, một khi bà ta biết được vị trí của chúng ta thì e rằng sẽ có thêm nhiều người đuổi đến”, Thiên Diệp lo lắng nói.

“Không sao, cái này đơn giản”.

Vừa nói, Lâm Chính vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên bi đất, sau đó nắm tay lại.

Bùm!

Bi đất bị bóp nát.

Lâm Chính ném nó lên không trung.

Bụi phấn tản ra, còn chưa kịp chạm xuống mặt đất đã biến mất.

“Đây là cái gì?”

Thiên Diệp sững sờ.

“Không cần quan tâm, đi thôi!”

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người rời đi.

Thiên Diệp do dự một lát rồi quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng động, người của thiên cung Trường Sinh đã đuổi tới.

“Tránh sang một bên đi, chờ cơ hội ra tay, ngoại trừ mấy người này!” ánh mắt Thiên Diệp lộ ra sát khí, thấp giọng nói.

“Rõ!”

Mấy người Chấn Hám Sơn lập tức lẩn vào bụi cây gần đó.

Đám người kia vừa xông lên đã đóng băng tại chỗ, sau đó tất cả đều nằm thẳng trên mặt đất, không ngừng co giật, sủi bọt mép.

“Cái gì vậy?”

Đám người Thiên Diệp vô cùng kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4280


Chương 4280

“Lẽ nào… đây là công hiệu của thứ bột trắng kia?”, Chấm Hám Sơn không thể tin nổi.

“Tôi nghĩ y thuật của người này không hề thua kém Mạc Tâm, mau đuổi theo Lâm Chính!”

Thiên Diệp thấp giọng nói rồi dẫn người đuổi theo.

Lâm Chính dừng lại ở một trấn nhỏ bên ngoài núi. Bên trong nhà nghỉ ở trong thôn, anh nhìn thấy Liễu Như Thi vẫn còn đang hôn mê

Có điều hiện tại cô ấy đã hồi phục không ít, hơi thở và mạch đều ổn định hơn. Với những loại thuốc tốt mà Lâm Chính cung cấp, cô gái này đã hồi phụ được bảy, tám phần rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa là cô ấy có thể tỉnh lại.

Lâm Chính thở phào, thuê một phòng và ngủ lăn lóc. Cuộc chiến này đúng là quá mệt mỏi. Nhưng cũng may là kết quả cũng ổn. Không chỉ lấy lại được 10 giọt Lạc Linh Huyết mà còn lấy luôn được ba giọt của Mạc Tâm.

Giờ những gì anh cần làm là nâng cao sức mạnh cơ thể để ổn định súc mạnh của Lạc Linh Huyết. Đám người Thiên Diệp cũng không vội rời đi. Bọn họ vẫn muốn nói chuyện với Lâm Chính bèn thuê một phòng ở bên cạnh.

Ngày hôm sau, trong trấn nhỏ còn có thêm không ít người của thiên cung. Bọn họ ngồi uống trà ở một quán bên cạnh.

“Lâm Chính, chúng ta nói chuyện đi”, Thiên Diệp nhìn đám đệ tử của thiên cung ở bên ngoài bèn lên tiếng.

“Việc gia nhập Tử Huyền Thiên thì không cần nói nữa, vì tôi không có hứng thú. Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên lên tiếng.

“Lâm Chính, tôi biết cậu không có hứng thú. Nhưng giờ tình hình của cậu không được lạc quan cho lắm. Tôi nói thế này vậy, thiên cung Trường Sinh nhất định sẽ tìm cậu. Cậu có trong tay nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, Mạc Tâm được nhiên sẽ không từ thủ đoạn để cướp lại. Tôi thừa nhận Lạc Linh Huyết rất mạnh nhưng đối đầu với cả một thế lực như thiên cung thì cậu cũng khó mà thoát được”.

Nói tới đây, Thiên Diệp sà tới, khẽ lên tiếng: “Đối với thiên cung Trường Sinh, chắc chắn là cậu biết rõ hơn tôi. Lần này Mạc Tâm không kịp phản ứng nên mới vậy. Nếu như bà ta có sự chuẩn bị, dùng tới cấm thuật đặc biệt của thiên cung kết hợp với sức mạnh của đám cao thủ thì e rằng cậu không có y vọng có thể chống lại được đâu”.

Thiên Diệp không hề đe dọa. Đúng là 33 giọt Lạc Linh Huyết khiến người ta phải kinh hãi nhưng đối với thiên cung thì chưa chắc. Thiên cung Trường Sinh khiến người khác phải kiêng dè không phải vì y thuật của họ mà là vì họ nắm giữ những cấm thuật cổ xưa.

Đây mới là thứ thật sự khiến người ta có thể phá vỡ mọi giới hạn. Nếu để cho Mạc Tâm có đủ thời gian thì bà ta có thể phát huy năng lực của 40, 50 giọt Lạc Linh Huyết. Đây chính là điều khiến người ta kinh sợ bà ta.

“Vì vậy Lâm Chính, ý của tôi là cậu gia nhập Tử Huyền Thiên trước. Nếu như thiên cung tìm tới cậu thì Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Như vậy cậu cũng không phải chiến đấu một mình. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, Thiên Diệp lên tiếng.

Chấn Hám Sơn ở bênh cạnh cũng nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ kỳ vọng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi biết ý của ông. Nhưng tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Hơn nữa tôi cũng có việc cần làm, sẽ không lãng phí thời gian ở Tử Huyền Thiên làm gì”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4281


Chương 4281

Đám đông cảm thấy thất vọng.

“Có điều đồ đệ của tôi vẫn ở Tử Huyền Thiên, vì vậy tôi có thể hứa với các ông, nếu Tử Huyền Thiên gặp phải rắc rối không thể giải quyết được thì có thể tới tìm tôi”, nói xong, Lâm Chính đưa một số mẩu giấy có số điện thoại ra.

Lâm Chính vốn không quan tâm tới đám người này, vì dù sao tiếp xúc với những tông môn quá lớn như thế này thì rắc rối sẽ càng nhiều hơn. Tuy nhiên do Chấn Hám Sơn và Thiên Diệp cũng từng xông pha để cứu anh nên Lâm Chính cũng cảm động.

Nghe thấy vậy Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn vui mừng lắm, vội nhận lấy: “Được, Lâm Chính, cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không làm khó cậu nữa. Đây là số của tôi, nếu cậu gặp rắc rối gì thì cũng có thể liên hệ với chúng tôi”, Thiên Diệp mỉm cười, vội vàng viết ra số điện thoại của mình.

Có được số điện thoại, Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn hào hứng rời khỏi trấn nhỏ. Bọn họ thấy giờ quan trọng nhất là bảo vệ cho tốt đồ đệ Vệ Tân Kiếm của Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính còn nhận mặt người đồ đệ đó thì sẽ vẫn có mối liên hệ với Tử Huyền Thiên.

“Sau khi trở về, lập tức bảo chưởng môn nhận Vệ Tân Kiếm làm đệ tử nhập thất và bồi dưỡng cho tốt. Đại hội lần này phải dựa vào Lâm Chính nhiều rồi”.

“Vâng, phó chưởng môn”.

Sáng sớm ngày hôm sau, lâm Chính gọi một chiếc xe cứu thương tới đưa Liễu Như Thi về Giang Thành. Bọn họ cởi bỏ lớp ngụy trang. Người của thiên cung cũng không thể nào nhận ra được nữa.

Lâm Chính mang 33 giọt Lạc Linh Huyết cùng về Giang Thành. Lúc này anh vẫn còn đang rất lo lắng cho Liễu Như Thi. Thương thế của cô ấy đã hồi phục, phần còn lại là dưỡng thương.

Lâm Chính cũng lo về vấn đề Đại Hôi, không biết có vấn đề gì không. Dù sao đội phán quyết Thiên Khải cũng biến mất ở Giang Thành. Mặc dù đã đổ tội lên đầu cốc chủ nhưng cốc chủ cũng bị Lâm Chính xử lý rồi, e rằng tới khi đó đối phương sẽ dồn sự điều tra lên Dương Hoa mất.

Lâm Chính không khỏi suy nghĩ. Khi chiếc xe vừa tiếp cận gần tới Giang Thành thì bỗng điện thoại của anh đổ chuông.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đã đi đâu vây? Cậu có còn lo cho vợ mình không thế?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trương Tinh Vũ. Bà ta đang gào khóc.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Cậu còn hỏi có chuyện gì? Cậu có biết Tô Nhu lại bị ép tự sát rồi không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Cái gì?”

Lâm Chính thất kinh: “Rốt cuộc sao vậy?”

“Giờ tôi không giải thích được. Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhu đang ở đỉnh tòa nhà Trung Ương, giờ con bé muốn gặp cậu. Nếu cậu không cứu được nó…thì…thì tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu. Tối sẽ bắt cậu phải đền mạng…”, nói xong Trương Tinh Vũ lại gào lên.

Lâm Chính cảm giác đầu óc trống rỗng: “Ý của mẹ là gì…Tô Nhu…định nhảy lầu sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4282


Chương 4282

Sau khi biết tin, Lâm Chính cố gắng nhanh nhất có thể để về tới nhà. Đồng thời, anh gọi điện cho Mã Hải, để ông ta sắp xếp được Liễu Như Thi vào viện dưỡng thương.

Mã Hải cử người đưa Liễu Như Thi đi, Lâm Chính thì chạy tới tòa nhà Trung Ương.

Lúc này, phía dưới cao ốc Trung Ương có không ít xe của cảnh sát cùng với xe cứu thương và xe cứu nạn. Ngoài ra còn có rất nhiều nhà báo tập trung ở đây. Lâm Chính căng thẳng nhìn lên trên thì thấy một bóng hình quen thuộc. Người đó không phải ai khác chính là Tô Nhu.

Lúc này khuôn mặt cô lấm lem nước mắt, trông cô vô cùng tều tụy và đáng thương. Lâm Chính không suy nghĩ được gì nhiều, anh điên cuồng lao l3n đỉnh tòa nhà.

Trên đỉnh nhà cũng có khá nhiều người. Cảnh sát cũng cử chuyên gia lên thuyết phục với mong muốn có thể giúp Tô Nhu giữ bình tĩnh. Trương Tinh Vũ cũng đã có mặt.

Trương Tinh Vũ khóc như ngất đi được, bà ta như sắp phát điên. Tô Quảng hai mắt cũng đỏ hoe, ôm bà ta vào lòng an ủi.

“Cậu là ai, ở đây lúc này không tiện để người khác lên hóng gió. Nếu như cậu là nhà báo thì xuống lầu đợi”, lúc này, có người phát hiện ra Lâm Chính, lập tức ngăn lại.

“Tôi là Lâm Chính – chồng của Tô Nhu. Mau để tôi vào trong”, Lâm Chính trầm giọng.

“Ồ? Cậu là Lâm Chính sao?”, có không ít người quay lại nhìn anh.

Tô Nhu cũng được coi là người có tiếng ở Giang Thành. Bản thân cô cũng đang điều hành cả một doanh nghiệp. Giờ bị ép tự sát nên đương nhiên được nhiều người chú ý. Đám nhà báo cũng lao tới như ruồi.

Ánh mắt đám đông đổ dồn l3n đỉnh tòa nhà. Lâm Chính không hiểu ai lại dám ép Tô Nhu tới bước này.

Tại sao Mã Hải không hề ra mặt giúp đỡ? Tại sao Dương Hoa không can dự vào? Khang Gia Hào, Kỷ Văn đâu?

Lâm Chính càng nghĩ càng thấy tức. Thế nhưng giờ không phải là lúc chất vấn bọn họ.

“Lâm Chính tới rồi à?”, Trương Tinh Vũ còn đang vùi đầu khóc bỗng trợn trừng mắt, đi về phía Lâm Chính và chửi: “Cái đồ đáng chết ngàn lần này, cậu chết giẫm ở đâu vậy? Tôi nó cho cậu biết, hôm nay Tô Nhu mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ phải đền mạng. Nghe rõ chưa?”

“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Xảy ra chuyện gì à? Còn không phải là do kẻ vô dụng như cậu gây ra? Nếu cậu có ích một chút thì Tô Nhu đã không bị dồn tới bước này rồi. Cậu là đồ súc sinh!”.

Trương Tinh Vũ lại gào lên, đẩy Tô Quảng ra và lao về phía Lâm Chính.

May mà Tô Quảng nhanh nhẹn giữ bà ta lại. Lâm Chính chau mày, người phụ nữ này làm sao vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài.

“Cậu là ai? Chuyên gia hòa giải đang nói chuyện với đối phương, cậu đừng có làm loạn”, một người cảnh sát lập tức chặn Lâm Chính lại.

“Tôi là chồng của cô ấy. Để tôi vào”, Lâm Chính hét lớn và đẩy người cảnh sát ra.

“Tô Nhu!”

“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu quay lại nhìn. Thấy anh, nước mắt cô lại rơi xuống.

Lâm Chính cũng không nói nhiều, vội chạy lên. Tô Nhu hoảng loạn lùi lại: “Đừng có tới đây”.

Nhưng phía sau đã khoảng không. Tô Nhu rơi xuống…

“Á”, tiếng kêu kinh người vang lên. Những người ở dưới cũng thất thanh.

“Con gái”, Trương Tinh Vũ ngất ngay tại chỗ. Lâm Chính nín thở, điều động chân khí phóng tới như một tia điện và chộp lấy Tô Nhu.

Bàn tay nhỏ bé của cô được anh giữ chặt. Cô lơ lửng giữa không trung. Lâm Chính thuận thế kéo cô lên. Nhân viên cảnh sát và cứu hộ ở phía sau vội vàng chạy tới. Mọi việc kết thúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4283


Chương 4283

“Lâm Chính mau buông em ra, để em nhảy xuống. Buông em ra”, Tô Nhu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Cô gái cố gắng giãy ra khỏi Lâm Chính.

“Tô Nhu em bình tĩnh. Có anh ở đây, không phải sợ. Ổn rồi, đừng lo lắng nữa. Anh sẽ xử lý mọi việc”.

Lâm Chính ôm Tô Nhu vào lòng an ủi.

“Cậu buông con bé ra”, Trương Tinh Vũ định lao lên nhưng bị Tô Quảng ngăn lại.

“Ông làm cái gì vậy?”

“Bà để Lâm Chính an ủi con bé đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa”, Tô Quảng trầm giọng.

Trương Tinh Vũ bất lực, đành phải nén giận. Lâm Chính vừa an ủi Tô Nhu vừa đưa cô lên xe cứu thương. Tô Nhu run rẩy, dường như đang nghĩ tới điều gì đó đáng sợ lắm. Cô cứ cúi đầu, miệng lầm bầm: “Để em chết…để em chết…Chỉ khi em chết…thì mọi chuyện mới kết thúc?”

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nhìn cô chăm chăm: “Tô Nhu, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em…tại sao lại muốn nhảy lầu?”, Lâm Chính trầm giọng.

Tô Nhu vẫn cứ cúi đầu: “Lâm Chính, anh đừng hỏi, hãy để em chết. Em chết rồi thì mọi người mới được bình an. Em giao lại toàn bộ Duyệt Nhan cho anh”.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

Cạch…Lâm Chính đột nhiên mở cửa xe và lao xuống. Lâm Chính thất kinh, vội vàng kéo cô lại, ghì xuống ghế.

“Cô làm gì vậy?”

“Cô có biết là rất nguy hiểm không?”

“Anh Lâm, tôi thấy tinh thần của cô Tô Nhu không được ổn định. Anh để ý cô ấy”, nhân viên trên xe nghiêm túc nói.

“Xin lỗi, tôi sẽ canh chừng cô ấy”, Lâm Chính vội nói và chau mày nhìn Tô Nhu. Chắc là hỏi cô cũng sẽ chẳng có đáp án.

Đợi đưa Tô Nhu tới bệnh viện kiểm tra xong thì Lâm Chính lập tức gọi Cung Hỉ Vân tới để Cung Hỉ Vân lo cho Tô Nhu, đồng thời anh cũng gọi cả Mã Hải, Khang Gia Hào và Nguyên Tinh để gặp mặt.

“Chủ tịch Lâm”, bên ngoài bệnh viện, mấy người cúi mình trước Lâm Chính đang ngồi hút thuốc.

“Xem tin rồi chứ?”, Lâm Chính dập điếu thuốc, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Chuyện của vợ tôi là thế nào? Là ai ép vợ tôi…nhảy lầu tự sát?”

Dứt lời, Mã Hải sợ tới mức run người. Ông ta vội vàng quỳ phụp xuống.

“Chủ tịch Lâm bớt giận, tôi cũng mới biết thông tin này, tôi…đã lập tức tới ngay tòa cao ốc nhưng chưa kịp chạy lên thì chủ tịch Lâm đã cứu cô Tô xuống rồi…, Mã Hải toát mồ hôi hột.

Biết tin Tô Nhu nhảy lầu mà ông ta tưởng chừng mình cũng sắp nhảy theo. May mà Lâm Chính về kịp. Cũng không biết là ông ta đen đủi hay là may mắn nữa. Nhìn thấy Mã Hải sợ tới mức không dám ngước đầu lên thì Lâm Chính biết việc này không thể trách ông ta được.

Sự trung thành của Mã Hải, đương nhiên Lâm Chính biết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Nói rõ tôi nghe xem”, Lâm Chính châm một điếu thuốc khác, lạnh lùng hỏi. Dứt lời Khang Gia Hào và Nguyên Tinh nhìn nhau. Sau đó Khang Gia Hào lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, thực ra chuyện này bắt đầu từ chỗ cậu”

“Từ tôi sao? Có nghĩa là gì?”

“Chủ tịch, đội phán quyết Thiên Khải có phải là bị cậu xử lý rồi không?”, Khang Gia Hào thận trọng hỏi.

“Lâm Chính chau mày: “Lẽ nào…”

“Đại hội cử người tới rồi”, Nguyên Tinh nói tiếp .

“Chủ tịch Lâm, sau khi cậu đi thì người của đại hội được cử tới”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4284


Chương 4284

“Bởi vì cả đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt đều biết mất ở Giang Thành. Đại hội đã cử rất nhiều cao thủ tới điều tra và đối tượng điều tra trọng điểm chính là Dương Hoa của chúng ta”.

“May mà chúng ta đã có sự chuẩn bị từ sớm, xóa hết mọi dấu vết. Trận đại chiến giữa cậu và người tuyệt phạt có sự giúp đỡ của Trịnh tướng quân nên cũng được ém xuống nên đại hội nhất thời không điều tra ra”.

“Bọn họ điều tra một lượt mới chịu rời đi. Nhưng đại hội vẫn chưa từ bỏ mà vẫn để lại vài người để thăm dò những người liên quan tới Dương Hoa. Và họ đã điều tra tới công ty Duyệt Nhan”.

Khang Gia Hào thuật lại toàn bộ những sự việc xảy ra gần đây cho Lâm Chính nghe. Lâm Chính chau chặt mày.

“Điều này có liên quan gì tới Tô Nhu?”

“Vấn đề nằm ở đây”.

Khang Gia Hào thở dài: “Mấy người mà đại hội cử ở lại này đều nghe theo mệnh lệnh của một thanh niên trẻ. Người này hình như tên là Long Giang Phong. Nghe nói là con trai của một nhân vật có tiếng nào đó trong đại hội, có địa vị không hề tầm thường. Việc tới địa bàn Giang Thành điều tra lần này đều do cậu ta quyết. Cô Tô cũng bị người này ép phải tới tòa cao ốc này”.

“Long Giang Phong sao?”, Lâm Chính đanh mắt lại.

“Người này rất nghênh ngang, nghe nói làm không ít chuyện không thể chấp nhận được ở Giang Thành. Cậu ta dựa vào việc có đại hội chống lưng, ức hiếp người khác. Con trai nhà họ Lưu chỉ vì lúc ăn cơm có để ý cậu ta mà bị đánh thành người thực vật luôn rồi. Con gái nhà họ Nghiêm bị cậu ta để ý mà đã bị bắt đi, ngày hôm sau xuất hiện ở một ngọn núi ngoài Giang Thành với cơ thể không một tấm vải che thân và đã bị phát điên. Ngoài ra người này còn làm nhiều chuyện đồi bại khác nữa”, Khang Gia Hào nghiến răng.

“Mọi người làm cái gì vậy, một tên khốn nạn như vậy mà vẫn để yên sao?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Chủ tịch Lâm, xã hội bây giờ làm gì cũng theo pháp luật. Long Giang Phong làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, không để lại chứng cứ. Chúng tôi cũng bất lực. Hơn nữa…người này còn có thế lực hùng hậu. Dù là Dương Hoa thì cũng khó mà chèn ép được”, Khang Gia Hào thở dài.

“Giáo chủ, có lẽ cậu không biết, Long Giang Phong đại diện cho đại hội, mà bản thân cũng là một kẻ có địa vị nữa. Mặc dù việc làm của cậu ta khiến người khác tức giận nhưng đối với đại hội thì nhưng chuyện đó chẳng là gì. Bọn họ rất dễ bỏ qua. Cũng chính vì vậy mà Long Giang Phong mới chẳng có gì phải kiêng sợ. Ngoài ra còn có vài gia tộc khác cũng can dự vào”, Nguyên Tinh nói.

“Vài gia tộc khác sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhà họ Tống ở Yên Kinh, còn có cả nhà họ Lôi và họ Hứa – những tông môn ẩn thế ở Hoài Tây đều cử người tới Giang Thành trợ giúp Long Giang Phong. Đồng thời bọn họ cũng phát động sức mạnh của gia tộc để giúp điều tra về đội phán quyết Thiên Khải cũng như người tuyệt phạt. Thực lực của ba gia tộc này cũng rất mạnh. Có sự trợ giúp của bọn họ thì Long Giang Phong gần như là hoàng đế đất Giang Thành”.

Hơn nữa không lâu trước đó Long Giang Phong còn đích thân chạy tới công ty Duyệt Nhan điều tra và cũng thích cô Tô. Cậu ta vốn là một kẻ háo sắc, lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô Tô và định bắt cô ấy đi. May mà tôi và Tào Tùng Dương kịp thời bảo vệ, chặn đám cao thủ của cậu ta lại. Thế nên cô Tô mới may mắn thoát nạn. Long Giang Phong biết thực lực của chúng tôi, hơn nữa còn biết tới Dương Hoa nên cũng không dám làm quá vì sợ sẽ làm lớn chuyện. Thế là cậu ta cử người tới làm công tác tư tưởng với cô Tô, bắt cô ấy phải khuất phục. Chuyện nhảy lầu hôm nay là một sự việc quá đột ngột. Nói thật chúng tôi đều không kịp phản ứng, nhưng tôi có thể khẳng định có liên quan tới Long Giang Phong”, Nguyên Tinh nói tiếp.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn im lặng. Anh hít một hơi thật sâu và vứt điếu thuốc đi.

Một lúc lâu sau…

“Long Giang Phong ở đâu?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ở khu số 1 hoa viên Hoàng Gia Đông Hồ”, Khang Gia Hào nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4285


Chương 4285

“Tôi nhớ đây là khu vực biệt thự do Dương Hoa phát triển, số một hoa viên Hoàng Gia được tôi bảo Mã Hải để lại sau này tặng cho Tô Nhu, tại sao lại bị anh ta ở đó?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Long Giang Phong nghi ngờ khu vực này nên đã lấy lý do điều tra để vào ở. Chúng tôi không dám làm quá…sợ…sợ…”

Vài người cúi đầu. Lâm Chính không nói gì vì biết là đang làm khó bọn họ. Vì dù sao đó cũng là người của đại hội mà. Là tổ chức mà ngay cả thiên cung, Tử Huyền Thiên, Cô Phong đều không dám gây sự.

Đó là tổ chức thâm sâu khó lường và vô cùng bí mật. Chỉ vì một tòa biệt thự thì cũng không cần phải tức giận làm gì. Tuy nhiên lần này thì không được. Vì người ta đã ép vợ anh tới mức phải nhảy lầu nên chắc chắn Lâm Chính không thể bỏ qua được.

“Đi gọi người bao vây hoa viên Hoàng Gia Đông Hồ cho tôi. Giờ tôi tới đó”, Lâm Chính đứng dậy.

“Chủ tịch…”

“Mau đi đi”, Lâm Chính quát.

Bọn họ không dám cãi lại. Đúng lúc này, điện thoại của Mã Hải đổ chuông.

Ông ta giật mình nhìn Lâm CHính. Lâm Chính gật đầu, Mã Hải mới dám lấy điện thoại ra. Một lúc sau ông ta tái mặt.

“Sao thế?”, Lâm Chính trầm giọng.

Mã Hải hoang mang: “Chủ tịch, Long Giang Phong tới bệnh viện thăm cô Tô rồi”.

Không thể dùng từ ngữ khoa trương để miêu tả nữa rồi. Mà đây có nghĩa là hắn đang khinh thường Dương Hoa, khinh thường Lâm Chính và những người khác. Đám đông tức tốc chạy tới bệnh viện.

Lúc này bên trong bệnh viện, Tô Nhu vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô vừa được tiến hành kiếm tra toàn diện, ngủ được một giấc nên tâm trạng đã hồi phục lên nhiều.

Cung Hỉ Vân ngồi bên cạnh nói chuyện với cô. Thế nhưng Tô Nhu chỉ cúi đầu không nói gì. Sắc mặt cô trông vẫn vô cùng tiều tụy.

“Tô Nhu”, lúc này có tiếng kêu vang lên.

Tô Nhu khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng hình bước vào, đôi mắt cô trở nên tỉnh táo hơn.

“Thiên Thiên!”, Tô Nhu rơi nước mắt, giang hai tay ra ôm chầm lấy Lạc Thiên.

“Tô Nhu, tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ?”, Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, ôm chặt cô gái vào lòng. Tô Nhu cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Cô Lạc, cô tới thì tốt quá rồi. Cô Tô tôi giao cho cô nhé, hai người nói chuyện”, Cung Hỉ Vân vội vàng đứng dậy, mỉm cười, rời đi.

Đúng lúc này có một nhóm người đồng loạt lao vào. Đi đầu là một người đàn ông khôi ngô. Người đàn ông mỉm cười đầy vẻ nham hiểm, tay cầm một bó hoa, sải bước đi tới.

Đó chính là Long Giang Phong.

“Cô Tô, nghe nói cô được đưa tới bệnh viện. Biết tin là tôi lập tức tới ngay. Thế nào rồi, cô vẫn ổn chứ? Tặng cô hoa này!”, Long Giang Phong mỉm cười, đặt hoa lên bàn.

“Hả”, Tô Nhu tái mặt, vội vàng trốn sau lưng Lạc Thiên, run rẩy nhìn Long Giang Phong.

“Anh làm gì vậy? Ở đây không hoan nghênh anh!”, Lạc Thiên lập tức đứng dậy quát.

Long Giang Phong lúc này mới để ý tới Lạc Thiên, đôi mắt hắn lại sáng rực lên. Sau khi nhìn Lạc Thiên thì ánh mắt hắn càng trở nên nham hiểm hơn.

“Được lắm. Giang Thành đúng là vùng đất tươi đẹp…xuất hiện nhiều người đẹp quá. Chuyến đi này không uổng công rồi. Ha ha…”, Long Giang Phong bật cười.

“Anh…tên khốn, cút đi cho tôi. Nếu không tôi gọi cảnh sát tới bắt anh đấy”, Lạc Thiên tức giận hét lớn.

“Cô Lạc, cô gọi cảnh sát làm gì? Tôi có phạm tội gì đâu?”, Long Giang Phong tò mò hỏi.

“Anh…anh có ý đồ đen tối với bạn của tôi”, Lạc Thiên tức giận nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4286


Chương 4286

“Cô Tô cũng là bạn của tôi. Hơn nữa cô không thể nói là tôi có ý đồ đen tối được. Tôi tới thăm cô ấy cơ mà”, Long Giang Phong nhún vai.

“Anh…đúng là đồ vô liêm sỉ!”, Lạc Thiên vừa tức giận vừa cuống cả lên. Cô gái bật lực vung tay lên.

Vụt vụt…Vài cây châm bay ra. Thế nhưng chúng còn chưa tiếp cận được Long Giang Phong thì đã bị một nam một nữ đứng cạnh hắn chặn lại một cách dễ dàng.

“Cái gì?”, Lạc Thiên sững sờ.

“Châm bạc sao? Nghe nói cô Lạc trước đây cũng từng học ở học viện Huyền Y Phái. Có điều chút võ vẽ này chẳng thể khiến ai bị thương nổi đâu. Thật nực cười. Quá nực cười”.

“Bớt nói nhảm lại, nghe đây. Hôm nay anh đừng hòng động vào Tô Nhu”, Lạc Thiên bặm môi, nói với giọng đầy kiên định.

“Vậy sao?”, Long Giang Phong cười khẩy, đi thẳng tới trước mặt Lạc Thiên.

Lạc Thiên vô thức lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ kinh sợ và kiêng dè.

Một giây sau…Bốp! Hắn đưa tay lên tát thẳng vào mặt Lạc Thiên. Lạc Thiên không kịp phòng bị, bèn đập vào thành giường, ngã ra đất. Đầu cô gái chảy máu, suýt nữa thì cô ngất lịm.

“Tiểu Thiên”, Tô Nhu hét lên.

“Tiện nhân, cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Bảo vệ Tô Nhu sao? Cô bảo vệ nổi không?”, Long Giang Phong chộp tóc của Lạc Thiên cười dữ dằn, sau đó hắn hất tay: “Đưa cô ta về cho tôi. Tối nay là cô ta”.

“Vâng ạ!”, người bên cạnh gật đầu, lập tức chộp lấy Lạc Thiên. Lạc Thiên giãy giụa nhưng không làm gì được

“Dừng tay. Tất cả dừng tay cho tôi”.

Tô Nhu lập tức bước xuống giường, nhưng cô vẫn còn rất yếu nên cơ thể chao đảo, vẫn phải dựa vào thành giường. Long Giang Phong lại tát cô một phát.

Bốp! Tô Nhu ngã ra giường. Nhìn cơ thể quyến rũ của Tô Nhu, đôi mắt Long Giang Phong ánh lên vẻ h@m muốn.

“Đồ tiện nhân, nghe đây, hôm nay tôi vốn định tới đây để đưa cô đi. Thế nhưng bạn cô đã tới thì đêm này coi như cô ta đỡ đạn cho cô vậy. Coi như cô may mắn, nhưng hết hôm nay thì sẽ khác nhé”.

Long Giang Phong cười nham hiểm sau đó hét lớn: “Chúng ta về”.

“Đứng lại!”, Tô Nhu hét lớn, vội vàng bước xuống giường đuổi theo. Thế nhưng cô mới đi được hai bước đã ngã xuống đất do quá yếu.

“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra”, Lạc Thiên ra sức giãy giụa. Thế nhưng cô ấy đâu khỏe được bằng đối phương. Dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát ra được. Trong lúc bất lực, cô ấy bèn cắn tay của đối phương.

“Á”, đối phương đau quá gào lên rồi phải buông tay ra. Lạc Thiên vội vàng bỏ chạy.

“Khốn nạn, con khốn này”, đối phương tức giận, lao tới, chộp lấy tay Lạc Thiên giật mạnh và tát vào mặt cô.

Bốp! Lạc Thiên lại ngã ra đất, miệng rớm máu, khuôn mặt xinh đẹp sưng vù.

“Mẹ kiếp!”, Long Giang Phong tức giận, lập tức đạp mạnh vào người đàn ông kia.

“Ây da”, người đàn ông không kịp phản ứng, bị đập mạnh vào tường, mặt mũi sưng vù.

“Ai bảo mày ra tay vậy? Đánh hỏng mặt con bé rồi. Tối nay ông chơi kiểu gì?”, Long Giang Phong tức giận lao tới đạp mạnh vào người đàn ông. Người đàn ông co cụm lại, không dám bật lại. Long Giang Phong không có ý định dừng lại, chỉ giơ chân lên đạp liên tục.

“Á!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4287


Chương 4287

“Á!”, người dàn ông la lối. Bác sĩ nhân viên y tế nghe thấy thì đều vội chạy tới nhưng bị Long Giang Phong dọa đuổi đi hết. Một lúc sau người đàn ông không kêu nữa. Hắn đã bị Long Giang Phong đạp cho không còn ra hình người nữa rồi. Ngực hắn lõm lại, đầu ngoẹo qua một bên, cũng không biết là sống hay chết nhưng máu me thì be bét.

“Lôi nó đi, đúng là đen đủi”, Long Giang Phong vừa chửi vừa bước về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên lần này thì sợ thật sự. Đến cả thuộc hạ của mình mà hắn còn tàn nhẫn như vậy thì nếu là người khác chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nương tay

“Đừng….đừng tới đây…”, Lạc Thiên run rẩy, mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại.

“Mẹ kiếp, mặt bị thương rồi. Nhưng cũng không sao, tắt điện đi thì đều giống nhau cả thôi”, Long Giang Phong nheo mắt, đưa tay ra chộp lấy cánh tay của Lạc Thiên.

Đúng lúc này một cánh tay khác lao ra chộp lấy cổ tay của hắn.

“Hả?”, Long Giang Phong khựng người. Đám thuộc hạ phía sau lao lên, cảnh giác nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh Lạc Thiên.

“Lâm Chính”, Lạc Thiên ngước nhìn. Cô ấy vui lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Mấy người Nguyên Tinh vội tới. Thấy tình hình liền sẵn sàng ra tay.

“Anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt, định giằng tay ra nhưng hắn không thể khỏe bằng Lâm Chính được.

Long Giang Phong đanh mặt, hắn phát lực chỉ thấy Lâm Chính ra tay.

Vụt! Anh vặn mạnh tay và đẩy Long Giang Phong về phía sau khiến hắn loạng choạng.

“Cậu chủ”.

“Cẩn thận”, đám thuộc hạ ở phía sau lao lên đỡ lấy Long Giang Phong. Nhưng hắn đẩy ra khiến đám thuộc hạ ngã xuống đất.

“Cậu chủ, là xảo kình”, có người nhận ra bèn lên tiếng.

“Tôi biết”, Long Giang Phong trầm giọng. Hắn biết người này có thân thủ không hề tầm thường, thế là hắn nhếch miệng cười.

“Anh bạn, anh ra tay mà không cần biết đầu cua tai nheo thì có phải là không phù hợp không?”

Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người kiểm tra vết thương cho Lạc Thiên.

“Lạc Thiên, cô không sao chứ?”, Lâm Chính dịu dàng hỏi.

Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, sà vào lòng Lâm Chính và khóc nức nở.

“May mà anh tới, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao?”, Lạc Thiên ấm ức.

“Không sao nữa rồi, không cần lo lắng nữa. Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây. Lâm Chính an ủi, sau đó ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức dìu Lạc Thiên rời đi.

“Thú vị đấy. Tôi bằng này tuổi rồi mà chưa có ai dám khinh thường tôi như vậy. Người anh em, thú vị quá. Nói cho tôi biết, anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.

“Người khác thường gọi tôi là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm sao? Anh là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa à?”, Long Giang Phong giật mình và bừng tỉnh; “Hóa ra là anh à? Ha ha tôi còn tưởng là cả đời này anh sẽ không xuất hiện cơ đấy”.

“Anh chính là Long Giang Phong à?”

Lâm Chính lên tiếng: “Nghe nói đại hội cử anh tới?”

“Đúng vậy, tôi là điều tra viên được nhận lệnh từ đại hội, chuyên đi điều tra về sự việc mất tích của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt. Anh đi cùng tôi ngay lập tức, tôi phải đích thân lấy thông tin từ anh”, Long Giang Phong mỉm cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4288


Chương 4288

“Không cần phải vội, tôi phải làm rõ vết thương trên mặt Lạc Thiên là do ai làm đã?”, Lâm Chính thản nhiên nói và nhìn chăm chăm đối phương: “Có phải do anh làm không?”

Long Giang phong mỉm cười: “Đúng vậy, cô ta ngăn cản việc điều tra của tôi, nên tôi trừng phạt theo quy định thôi. Ngoài ra tôi nghi ngờ cô ta có liên quan tới việc mất tích của đội phán quyết và người tuyệt phạt nên tối nay tôi sẽ đích thân thẩm tra cô ta. Anh có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là không có ý kiến”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nhưng anh chứng minh mình là người của đại hội thế nào đây?”

“Mắt anh bị mù à? Người này chính là con của Long Hâm đại nhân, là thành viên đội điều tra được cử tới Giang Thành, đừng có thấy núi Thái Sơn mà không biết”, người bên cạnh lạnh lùng nói.

“Nếu anh không tin thì vẫn còn lệnh bài ở đây. Người họ Lâm kia, thấy cậu chủ mà không nhanh chóng hành lễ à?”, người thuộc hạ lại đanh giọng, lấy ra tấm lệnh bài và đưa ra trước mặt mọi người.

“Một miếng lệnh bài rách nát thì có thể chứng minh được điều gì? Điều tra viên sao? Tôi thấy các người là một đám lừa đảo thì có”.

“Lừa đảo à?”

Long Giang Phong chau mày: “Xem ra chủ tịch Lâm cố tình làm vậy để ra tay trước với chúng tôi rồi. Nếu anh định như vậy thì tôi phải khuyên anh một câu rằng tốt nhất anh đừng có làm như vậy. Bởi vì anh làm vậy có nghĩa là anh đang muốn đối đầu với tôi. Anh hãy coi lại thực lực của Dương Hoa xem có muốn đối đầu với đại hộ không nhé?”

Dứt lời, đám người Nguyên Tinh ở phía sau phải tái mặt. Long Giang Phong nói rất khó nghe nhưng là sự thật.

Đối đầu với đại hội thì dù có là mười hay một trăm Lâm Chính cũng sẽ chết chắc.

Trước mặt đại hội, Dương Hoa đúng là chỉ như hạt cát. Mà có khi còn không bằng cả con kiến hôi dưới đất nữa.

“Thôi bỏ đi, người họ Lâm. Anh khiến tôi mất hứng, tự dưng không muốn chơi nữa. Có điều ngày mai thì khác. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, hi vọng anh biết trân quý. Ngày mai tới chỗ tôi báo cáo. Tối mai đưa Tô Nhu tới biệt thự, nghe rõ chưa? Nếu không làm theo thì tôi đảm bảo anh sẽ hối hận cả đời đấy”.

Long Giang Phong nhếch miệng cười và vỗ vai Lâm Chính rồi quay người rời đi. Đám người còn lại của hắn cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Ai cho anh đi vậy?”

“Hả?”

Long Giang Phong khựng bước: “Thần y Lâm, còn việc gì nữa sao?”

“Tới đây quỳ xuống, chuyện này vẫn chưa xong đâu”, Lâm Chính đanh mặt.

Quỳ à? Đám đông nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

Thần y Lâm là một thằng đần phải không? Cậu chủ Long Giang Phong đã nói ra thân phận của mình rồi mà tại sao anh ta còn dám ăn nói như vậy. Lẽ nào người này chán sống rồi.

“Tên họ Lâm kia, mày nói cái gì? Mày bảo ai quỳ cơ?”, một người đàn ông tóc ngắn tối mặt nhìn Lâm Chính.

“Tai của các người có vấn đề à? Tôi lặp lại lần nữa vậy. Anh là Long Giang Phong phải không? Mau tới đây quỳ xuống, chúng ta tính cho xong món nợ với Tô Nhu và Lạc Thiên đã”, Lâm Chính điềm đạm nói. Dứt lời, tất cả cảm thấy hoang mang, họ nhìn nhau và không hiểu gì.

“Anh bảo tôi quỳ xuống sao?”, Long Giang Phong giật mình.

“Mẹ kiếp nó điên rồi, dám bảo cậu chủ quỳ xuống à?”

“Mày là cái thá gì? Mày đủ tư cách không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4289


Chương 4289

“Nương nhẹ cho mày mà mày không biết điều à?”, đám đông hét lên. Bọn họ vốn là người của đại hội, được trọng vọng quen rồi. Từ khi nào mà họ bị một kẻ ngông cuồng như vậy cưỡi lên đầu lên cổ chứ.

“Cậu chủ, thằng này láo quá, tức thật sự? Để tôi lên đánh gãy tứ chi của nó rồi nói tiếp”, người đàn ông tóc ngắn bước lên, tức giận quát lớn.

“Vậy anh lên đánh nó rồi vứt ra ngoài đi! Đừng để tôi thấy ngứa mắt”, Long Giang Phong lên tiếng.

Người này nghe thấy vậy thì gào lên, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng hắn còn chưa tiếp cận được anh thì đám người Nguyên Tinh đã lao lên, chộp lấy vai hắn ghì xuống đất khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Cái gì?”, đám người Long Giang Phong thất kinh.

“Một chiêu mà đã kiểm soát được người của tôi. Vị này lẽ nào là trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.

“Vinh hạnh”, Nguyên Tinh gật đầu. Dù gì cũng là người của đại hội nên ông ta cũng phải lịch sự chút, có điều ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ quay lại hỏi: “Giáo chủ, xử lý người này thế nào?”

“Đánh gãy tay chân, rút mạch, phế công phu, vứt ra ngoài”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Hả?”, Nguyên Tinh giật mình.

“Thần y Lâm khẩu khí cũng gớm nhỉ. Anh có biết anh làm vậy có nghĩa là gì không? Anh tưởng rằng anh có thể đối đầu được với đại hội thật đấy ạ”.

“Được lắm. Vậy tôi cho anh cơ hội. Nào, anh đánh gãy tứ chi của anh ta đi, phế võ công của anh ta đi, Tôi muốn xem xem gan của anh to tới đâu”, Long Giang Phong mỉm cười, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.

“Được, Nguyên Tinh, ra tay đi”, Lâm Chính đáp lại không chút sợ hãi.

“Hả? Giáo chủ…điều này…”, Nguyên Tinh do dự.

“Ra tay…”, Lâm Chính quát.

Nguyên Tinh quỳ xuống, chắp tay: “Giáo chủ, xin hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu như làm người của đại hội bị thương thì e rằng…chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức mất. Nếu họ mà điều động người tới thì không chỉ có Dương Hoa mà cả Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu cũng sẽ gặp phiền phức. Tới khi đó sẽ đối diện với họa tuyệt diệt mất”.

Với sức mạnh của đại hội thì họ có đủ khả năng để giải quyết tất cả những tông môn kia. Lâm Chính mà đi theo cảm tính, đối đầu với đại hội thì căn bản là không khác gì tự chôn sống mình.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên đạp người đàn ông đang bị ghìm dưới đất kia.

Rắc! Tay người đàn ông bị đạp nát, hắn kêu la thảm thiết.

Đám đông sợ hết hồn. Lâm Chính cầm cây gậy ở bên cạnh, đập nốt vào hai chân kẻ này.

Anh không hề nương tay. Rắc! Rắc…Tiếng xương gãy vang lên.

Tứ chi của hắn bị Lâm Chính đánh gãy, hắn ngất ngay tại chỗ.

“Nguyên Tinh, rút gân đi, đừng nói với tôi là ông không dám đấy”, Lâm Chính vứt cây gậy qua một bên.

Nguyên Tinh tái mặt, sững sờ nhìn người đàn ông đã ngất trước mặt cùng với khuôn mặt thất kinh của Long Giang Phong. Một lúc lâu sau, ông ta lắp bắp: “Vâng, giáo chủ”.

Đánh cũng đánh ngất rồi, giờ rút thêm gân có hề hấn gì. Nguyên Tinh thở dài, liều mạng. Đám người của đại hội bỗng ý thức được điều gì đó bất ổn.

Long Giang Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn bật cười, không ngừng vỗ tay: “Ha ha, được lắm thần y Lâm, quả nhiên là người có tiếng. Bái phục! Ha ha”.

“Không cần phải khách sáo. Tới đi, tiếp theo đến lượt anh”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, bầu không khí tưởng chừng lạnh đi nhiều. Long Giang Phong nheo mắt: “Sao, lẽ nào anh định đánh gãy tứ chi và phế võ công của tôi?”

“Không thể à?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom