Cập nhật mới

Dịch [Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] [Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế

[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Tác giả: Lý Hồng Ngư
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Lý Hồng Ngư

Thể loại: Đô thị, Truyện Khác, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Năng, Trọng Sinh, Thám Hiểm, Nữ Cường, Đông Phương, Hài Hước, Điền Văn, Mạt Thế, Hiện Đại

Dịch giả: Bất Lương

Giới thiệu:

Cổ Y tái sinh.

Kiếp trước vì sinh tồn mà cô dâng hiến hết thảy mọi thứ cho căn cứ. Nhưng bị căn cứ vứt bỏ ở dãy núi biến dị, cuối cùng chết thảm trong miệng thực vật biến dị. 

Trở lại tận thế trước, Cổ Y chỉ muốn làm ba chuyện. 

Một là tránh xa căn cứ. 

Hai là điên cuồng trữ hàng. 

Ba là cố gắng làm ruộng. 

Hai chuyện đầu làm rất tốt, chuyện thứ ba thì...... 

Tại sao cây ăn quả cô trồng mỗi ngày đều lắc lư điên cuồng như vậy?

Cổ Y: “Biến dị rồi sao? Đốt thôi.”

Cây ăn quả: “...”

Nó không biến dị, chẳng qua thân là một cây yêu nhỏ, bị lôi kiếp đại năng bổ trúng mới tới được thời mạt thế. 

Nó cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn bị chôn thân nơi này, lại có người nhặt nó về tỉ mỉ nuôi dưỡng. Nó sinh trưởng ra cành mới, dần dần lớn lên thành một cái cây to.

Mỗi ngày vui vẻ rung lắc cành lá chào hỏi cô gái đã cứu nó. 

Cô gái sẽ sờ sờ chồi non, khen nó lớn lên thật giỏi.

Cây ăn quả: Đây nhất định là cô gái có tấm lòng lương thiện nhất trên thế giới. Nó muốn dâng hiến toàn bộ cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Mặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được.
Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra.

Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người.
Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy?
Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám.
Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh.
Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt.

Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó.
Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được…

“Em gái à, em sao thế?”
“Nào, uống chút nước đi.”
Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới.
Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa.

Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát.
“Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội.”
“Khụ......!khụ khụ......”
Uống quá nhanh, Cổ Y bị sặc đến mức nôn ra toàn bộ.

Cô nghiêng người ho mạnh, ho đến mức nước mắt đều chảy ra, bọt nước loang lổ trong tầm mắt.


Cô nhìn thấy nước bị chính mình lãng phí rơi vãi khắp nơi.
Cô cúi người li3m.
Bác gái bên cạnh túm lấy cô: "Này, bác nói này, cháu nghèo lắm hay sao mà làm như vậy.

Nào nào ở đây vẫn còn, cháu muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, bác gái không lấy tiền của cháu."
Lại một chai nước đưa tới bên miệng cô, Cổ Y ngây ngẩn cả người.
Hai đồng một chai nước? Nước khoáng?
Tận thế đã mười năm, làm sao còn nước khoáng? Còn rẻ như vậy?
Cổ Y rũ mắt nhìn cái chai bên miệng, nhãn hiệu màu đỏ quen thuộc đến chói mắt.
“Em gái có phải bị hạ đường huyết không, chỗ anh có kẹo, em ăn đi.”
Một viên đường nhét vào miệng Cổ Y, ngọt ngào cuốn đầu lưỡi.
Vị ngọt quen thuộc, hoa văn trên giấy gói quen thuộc.
Cổ Y quay đầu, cô nằm trên đường nhựa sạch sẽ, bên người vây đầy các bác gái, ông chú, chị gái tốt bụng, lo lắng nhìn chằm chằm cô.
“Cảm thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện không?”
Họ hỏi cô ấy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Trên đường đèn đỏ đèn xanh, ngựa xe như nước.

Cửa hàng sạch sẽ sáng sủa, đầu đường người đến người đi, biển quảng cáo rêu rao.
Đây chính là thành thị trước tận thế.
Hết thảy đều ngăn nắp trực tự.
“Bây giờ là năm nào?" Cô lúng túng hỏi.
“Em gái chắc là ngã đụng đầu rồi? Năm 2033, ngày 5 tháng 8, một giờ lẻ bốn phút chiều.”
Nửa tháng trước khi tận thế bùng nổ!
“Cám ơn, cám ơn." Cổ Y từ trên mặt đất đứng lên.
Do dự một chút, cầm lấy nước khoáng trong tay bác gái, xoay người chạy.
Chạy qua ba con phố.

Chạy đến mức cả người đổ mồ hôi, lồ ng ngực nóng bỏng, thở hồng hộc.

Cô dừng lại bên thùng rác giao lộ, ôm nước khoáng trong ngực đột nhiên cười ha ha.
Cô ấy chưa chết! Còn sống, cô ấy còn sống!
Cô trở lại mười năm trước! Tận thế còn chưa tới!
Thế giới chưa có Zombie, nhân loại còn sống ở pháp luật dưới, sống trong khoa học kỹ thuật, sống ở các toà cao ốc trong thành phố!
Cô cười đến đỏ mắt.
Người qua đường ném cái nhìn bệnh thần kinh cho cô, đi vòng quanh cô.
Cổ Y không thèm để ý.

So với việc chết ở dãy núi biến dị, ánh mắt người khác chẳng là gì.
Nhớ tới nguyên nhân chết ở dãy núi biến dị, Cổ Y hận đến nghiến răng.
Cô tin tưởng căn cứ.

Dâng hiến mọi thứ của mình, bất kể là ra ngoài tìm kiếm vật tư, hay là thu hoạch chủng biến dị, chỉ cần căn cứ muốn, tất cả đều dâng cho căn cứ.

Kể cả dị năng nước của mình, cũng bị căn cứ lấy đi cấy ghép.
Chỉ vì để căn cứ phát triển trở thành cứ điểm của người sống sót, trở thành hy vọng mới của nhân loại.
Kết quả trong một nhiệm vụ thu thập mẫu vật.

Căn cứ vì bảo vệ một dị năng giả khác, ném cô vào miệng hoa ăn thịt người.
Họ rời đi mà không hề do dự, không bao lâu sau cô ấy chết.
Lúc chết, Cổ Y nghĩ mãi cũng không ra.
Bây giờ nghĩ thông suốt, chẳng qua cô không có giá trị lợi dụng.

Sau khi dị lượng nước được cấy ghép, cô ấy không còn giá trị nữa.

Giữ lại, chỉ tiêu hao vật tư.
Tận thế đã mười năm, căn cứ vẫn chưa nghiên cứu ra thực phẩm nhân tạo có thể ăn được.

Thức ăn trồng trọt hoàn toàn biến dị.
Thứ bọn họ ăn, tất cả đều là rau cải tổng hợp, và thịt dị chủng sau khi khử trùng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


“Ting, ting, ting…” Điện thoại di động rung lắc trong túi.
Cổ Y nhìn tên người gọi, mới nhớ ra là cấp trên của cô.
Cô nhận lấy, còn chưa mở miệng.

Bên kia trực tiếp hỏi: "Sao cô còn chưa về? Đi lâu như vậy có phải cô lười biếng không? Văn kiện đưa đến chưa? Mau trở về cho tôi!”
“Đưa đến rồi." Cổ Y vừa nói xong, đối diện trực tiếp bỏ lại một câu: “Trở về." liền cúp máy.
Cổ Y liếc nhìn thời gian.
13:34
Đây không phải là giờ nghỉ trưa sao? Trước kia cô có bao nhiêu ngu xuẩn mới bán mạng như vậy? Cho dù là công việc đầu tiên ra trường cũng không nên như vậy.
Cổ Y gửi tin nhắn cho cấp trên: Tôi muốn từ chức.
Cô nói muốn, không phải xin.

Thông báo cho có lệ mà thôi.
Đối phương xem hiểu, không trả lời.

Cổ Y: Lúc phát lương nhớ bổ sung tiền tăng ca.
Cấp trên: Mỗi ngày đều nhắc đến tiền, việc không làm bao nhiêu, chỉ nhớ đến tiền, sao cô không chết trong đống tiền luôn đi!
Cổ Y không nói gì, toàn bộ công ty chỉ có cô tăng ca nhiều nhất, sắp vượt qua 007 rồi, muốn tăng ca thì làm sao? Phải trả tiền OT đó.
Cô tắt điện thoại, đón xe về nhà.
Ngôi nhà này, cô đã ở hai mươi hai năm.

Lần cuối cùng ở đây là vào mười năm trước.
Khắp nơi tràn ngập cảm giác quen thuộc, lại tràn đầy cảm giác xa lạ.
Cổ Y đi một vòng quanh phòng khách, phòng ngủ.

Sau đó ngâm nước, ngâm suốt nửa giờ còn chưa đủ.
Mắt thấy da sắp nhăn, mới đứng dậy.
Mười năm, lần đầu tiên tắm thoải mái như vậy.
Cô nghĩ kỹ rồi, tận thế lại đến, mặc kệ cái căn cứ chó má gì đó.


Ai yêu cứu thế giới thì đi cứu, cô đây không rảnh.
Cả đời này, cô muốn tìm một chỗ xây nhà kiên cố, trữ thức ăn vĩnh viễn ăn không hết.

Mỗi ngày uống coca đá, gặm đùi gà, xem TV.

Mặc kệ bên ngoài là tang thi hay là quỷ, không liên quan gì đến cô!
Cổ Y nhanh chóng thanh lý tài sản của mình.
Vốn lưu động, 10 triệu.

Tiền tiết kiệm bố mẹ để lại cho cô, 130 triệu.

Hai cửa hàng bán lẻ, một căn nhà cũ mà một căn mới nằm trong khu trường học.
Tháng này cộng thêm tiền lương tháng, cộng thêm phí làm thêm, có thể nhận được gần 9 triệu.

Còn có hai thẻ tín dụng hạn mức 5 triệu.
Tổng cộng 151 triệu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Tiết kiệm một chút, có thể trữ không ít thứ.
Cổ Y liệt kê một danh sách trữ hàng.
Tìm bạn học làm bất động sản đem nhà ở và cửa hàng tạp hoá bán đi, hơn nữa yêu cầu trong vòng nửa tháng phải thu được tiền.
Bạn học hỏi cô: "Chuyện gì vậy? Làm gì thiếu tiền thế?”
Cổ Y: “Muốn làm ăn một chút.”
Cô hiện tại ở tiểu khu cũ, rất cũ là đằng khác không thể ngăn được tang thi khát máu.

Kiếp trước, tận thế bùng nổ, tiểu khu này nhanh chóng bị thất thủ.
Cần một nơi thích hợp trữ hàng lại kiên cố.
Cổ Y nhớ rõ vùng ngoại ô có một trung tâm thương mại bỏ hoang, kiểu trung đình ba tầng, đã bị niêm phong.
Dựa lưng vào đường cao tốc, giao lộ cao tốc gần nhất cách đó ba cây số.

Năm đó chính phủ có kế hoạch quy củ nơi này thành khu thương mại.


Núi mở, đường sửa, kết quả không phát triển.
Hiện tại, đường rộng xe ít.

Không nhà máy, không khu dân cư.

Cách tám làn xe, phía dưới đường băng sạch sẽ còn có một con sông rộng rãi.
Không khí trong lành, xe ít người ít, ngược lại trở thành nơi tốt để người làm công cuối tuần đi du lịch tản bộ.
Tận thế bùng nổ, nếu có đủ thức ăn, bên kia là nơi trú ẩn rất tốt.
Cổ Y đón xe đến hiện trường khảo sát.
Trung tâm thương mại dựa lưng vào đường cao tốc, lại có khoảng cách một cây số.

Tận thế bộc phát, cô sẽ kích phát dị năng nước và đất, đến lúc đó có thể tạo thành tường đất.


Zombie đến, có thể kịp thời ngăn cản.
Ba mặt khác là đất hoang không có một ngọn cỏ, dùng dị năng đất bao trùm đất hoang, không cần lo lắng thực vật biến dị.

Cộng thêm dị năng nước, có thể thử trồng rau.
Trong phạm vi mười dặm, không có kiến trúc nào khác.
Đường cao tốc rộng rãi, thỉnh thoảng có một chiếc xe hơi chạy qua.
Càng xem càng hài lòng.
Tin tức của bạn học đã sớm gửi tới.

Lúc này Cổ Y mới bớt chút thời gian xem.
Bạn học: “Còn tưởng cậu gặp khó khăn.

Là người làm ăn, tớ không ủng hộ cậu bán nhà.

Nhưng có việc làm kiếm tiền mà chê thì không phải là tôi.”
Vẫn tốt bụng như đời trước vậy.
Cổ Y nở nụ cười, trả lời hắn: “Nhìn trúng một mảnh đất, tòa nhà mục nát của Diện Trúc, có cách nào hỗ trợ tớ không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Bạn học: “Cậu muốn khu đất đó làm gì? Bỏ hoang mấy năm rồi, chẳng được gì đâu.

Dù hai mươi năm nữa cũng không phát triển được.

Mua chỉ lãng phí tiền.”
Cổ Y: “Cần mảnh đất lớn, nhưng không có tiền, nên muốn hỏi thử có mua được khu đất kia không.

Tớ thật sự rất thích.”
Bạn học: “Thật hay giả vậy? Chắc cậu không bị lừa chứ?”
Cổ Y nghiêm túc nói với hắn: “Thật đó.”
Bạn học: “Được rồi, vậy tớ hỏi ba thử.”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất để Cổ Y tìm hắn, ba hắn kinh doanh bất động sản, rất có tiếng nói trong ngành.
Một nguyên nhân khác, kiếp trước cô và người này rất có quan hệ sâu xa.


Hắn kích phát dị năng điện rất lợi hại.
Trong một nhiệm vụ, hắn ta bị nhiễm bệnh.

Căn cứ toàn lực bảo vệ hắn trở về, không phải vì hắn từng cống hiến cho căn cứ, mà vì cấy ghép dị năng của hắn.
Sau khi dị năng điện của hắn được cấy ghép vào mạng lưới, căn cứ không còn lo lắng về việc cắt điện nữa.
Mà dị năng thuỷ rất hiếm, căn cứ chỉ tìm được Cổ Y.

Vì tránh cho toàn bộ căn cứ mất nước, Cổ Y lương thiện nghĩ mình còn có dị năng đất, liền đồng ý.

Ai ngờ ngay cả dị năng đất cũng bị......
Cổ Y thu hồi suy nghĩ, cúp điện thoại, nói cảm ơn trong khung chat với bạn học.
Cả đời này, cô nhất định phải bảo vệ hắn, không cho hắn đến căn cứ nữa.
Trở lại thành phố đã là hơn tám giờ tối.
Màn đêm vừa mới kéo ra, chợ đêm kéo ra một hàng thật dài.


Biển quảng cáo đỏ xanh tím lập loè treo đầy cả con phố, đèn xe xâu chuỗi dài, người đến người đi.
Náo nhiệt, phồn hoa.

Thành phố chân thật, đã lâu rồi cô chưa được thấy.

Tiếng nhạc trong quán cà phê chậm rãi vang lên.
Cổ Y tìm một quán ven đường, gọi một món ăn khổng lồ thêm nửa cân thịt bò.
Ông chủ hỏi cô: "Đóng gói hay ăn ở đây? Mấy người ăn? Muốn ăn cơm không?”
Cổ Y: "Ăn ở đây.

Một người, muốn.”
Ông chủ liếc nhìn thực đơn, lại nhìn cô.

Một cô gái ăn một phần khổng lồ cộng thêm nửa cân thịt bò lại gầy gò nhỏ bé.
Đôi mắt trong veo, mặt mày thanh tú.

Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ dưới ánh đèn mờ nhạt hiện ra ánh sáng ấm áp.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Sạch sẽ xinh đẹp, thoạt nhìn giống như một học sinh trung học, cũng thoạt nhìn không giống một người có thể ăn rất nhiều.


Ông chủ do dự hỏi cô: "Cô gọi nữa không?”
“Cứ vậy đã.


Ông chủ "chậc" một tiếng.

Nấu rất nhanh, gia vị vừa đặt xuống, cả sạp tỏa ra mùi cay.

Thơm đến mức bụng Cổ Y kêu ùng ục, không ngừng nuốt nước miếng.

Quán ven đường trước ngày tận thế, không biết bao nhiêu người ghét bỏ.

Đến cuối cùng con người vì cái ăn mà tranh đoạt những miếng thịt ôi thiu.


Cô thật may mắn, sống lại một đời, đương nhiên phải ăn cho đã.

Một nồi lớn đồ ăn cùng một chén cơm trắng nóng hổi đặt ở trước mặt, Cổ Y khẩn cấp cầm lấy đũa bắt đầu bào cơm.

Cô thật sự đang bào cơm, giống như quỷ đói bụng mấy trăm năm mới ra khỏi lồ ng, chuyện đầu tiên chính là ăn cơm no bụng.

Ông chủ đã chuẩn bị sẵn sàng để đóng gói cho cô đã bị sốc.

Khó có thể tin được cô gái gầy như vậy lại có thể ăn nhiều đến thế thật là mở rộng tầm mắt!
Sau khi kinh ngạc ông ấy rất quan tâm rót cho cô gái một chén trà.

“Thơm quá!” Cổ Y chưa từng ăn qua món ăn bốc mùi thơm như vậy! Cô nhai nuốt không ngừng ăn sạch chẳng chừa gì, cả nước súp cũng không bỏ qua.

Tách trà ông chủ rót, giải vị cay trong miệng, bụng vô cùng no.

“Ăn ngon quá!" Cô vui vẻ cười với ông chủ, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ.


Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, so với lúc thường còn đáng yêu hoạt bát hơn nhiều.

Ông chủ cũng bị lây nhiễm mỉm cười: "Thêm một chén nữa không?”
Cổ Y lau miệng: "Không được.


Lại ăn tiếp sẽ ói, đây đã là cực hạn của cô, dù đã mười năm chưa được ăn nhiều món ngon như vậy.

Dạ dày của cô chỉ có lớn nhiêu đó, lúc này tận thế còn chưa đến cô không muốn chết vì ăn quá no.

Cô trả tiền, bước ra khỏi sạp giẫm phải một thứ.

Tiếng nhựa vang vọng dưới lòng bàn chân.

Cổ Y nhặt lên, là một túi hạt giống, các loại hạt giống trộn lẫn với nhau trong một túi.

“Ông chủ, hạt giống của ông rớt rồi.

" Cô đặt lên bàn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Ông chủ nói: "À, nãy có người đến phát bảo là muốn làm đẹp thành phố.

Nửa đời trước tôi làm nông dân chán rồi, nửa đời sau không muốn trồng cây nữa.

Cô thích thì cứ lấy đi, đỡ công tôi dọn dẹp.”
Loại hạt giống hỗn hợp này, chẳng biết có trồng được không.

Vùng ngoại ô rất nhiều loại này, vừa rải xuống khi đến mùa xuân ven đường nở mấy đóa hoa đủ mọi màu sắc, nhìn đẹp mắt, lại không có gì thực dụng.
Thời gian hoa nở cũng không dài, hoa tàn còn phải nhổ cỏ, tốn thời gian tốn sức.
Cổ Y vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bên trong có một hạt giống lớn vô cùng kỳ quái.
Hạt như mực, lại có khe hở, lộ ra màu xanh biếc thuộc về thực vật.
Thoạt nhìn rất sống động, có lẽ sẽ trồng được cây gì đó có ích.

“Cảm ơn, ông chủ.” Cổ Y cầm túi hạt giống, mang về nhà.


Cách tận thế bộc phát chỉ còn 23 ngày.
23 ngày sau, thành phố sẽ bị diệt vong, virus bao trùm toàn cầu, nhân loại trở thành cái xác không hồn.
Cổ Y chỉ có 20 ngày để chuẩn bị.

Cô ấy cần để lại khoảng thời gian trống ba ngày phòng trường hợp tình hình đột biến.
Lịch trình 20 ngày được dán trên tường.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Giống nhau đến không ngờ.
Đếm ngược 20 ngày.

Ngay sau khi trời sáng, cô ấy thức dậy và tập thể dục.
Mấy tháng sau khi tốt nghiệp bận rộn công việc, thể lực quá kém.

Đời này, cô phải sớm kích phát dị năng so với đời trước, thân thể quá kém sợ là gánh không nổi.
Tập thể dục trong hai giờ.

Ăn xong bữa sáng ở dưới lầu tiểu khu, cầm chứng minh thư và bằng lái xe kỳ thực tập còn chưa kết thúc, đi thuê một chiếc xe tải.
Thân xe tải rất lớn, làm gì cũng tiện.
Cổ Y không nhìn vẻ mặt lo lắng của ông chủ, đi thẳng đến mấy trung tâm bán sỉ quần áo cỡ lớn ở thành phố lân cận, chọn quần áo xuân hạ thu đông đủ ba mươi năm.
Cô mở miệng chính là mua sỉ sỉ, lại mua rất nhiều.

Nhân viên bán hàng trực tiếp cho cô giá bán sỉ, còn bao luôn công tác vận chuyển.
Cổ Y trả hai phần ba số tiền đặt cọc.

Để lại địa chỉ tòa nhà bỏ hoang, bảo cô ta ngày 25 tháng 8 đưa qua.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Cô nghĩ kỹ rồi, nếu như không mua được tòa nhà bỏ hoang, cô sẽ cưỡng chiếm.
Chờ quản lý đô thị đến đuổi người thì đã bộc phát tang thi, bọn họ chẳng có tâm hơi đâu mà lo việc đó nữa.
Ngay sau đó, cô lại đi đến xưởng thép ngoại thành.
Đặt mua tấm thép nghe nói là kiên cố nhất trên thế giới.

Kiên cố đến mức bom không thể nổ tung.
Nghe có chút phóng đại, nhưng Cổ Y biết, sau khi tận thế bạo phát.

Xưởng thép này thành lập chỗ tránh nạn loại nhỏ, kiên cường ngăn cản zombie và thực vật biến dị công kích.

Để cho người sống sót sinh hoạt được bốn năm, cuối cùng bị chuột biến dị bò ra từ cống thoát nước phá hủy nhà cửa.

Cổ Y nhìn trúng thép phòng ngự của nơi này, hơn nữa giá cả cũng không tính là quá đắt.
Cô báo kích thước của tòa nhà đổ nát cho người phụ trách, yêu cầu đúng 9 giờ tối ngày 25 tháng 8 nhận hàng và lắp đặt.
Vừa mới trả xong khoản đầu tiên, bạn học gọi điện thoại tới hỏi dự toán của cô.
Cổ Y vừa nghe giọng nói của bạn học liền biết có thể thành công.
Nhưng cô biết cho dù là công trình hỏng bét, khi đấu giá cũng phải mấy chục triệu đến trăm triệu, phải xem giá cả thị trường lẫn địa thế xung quanh.
May mắn thay, nó nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của các thành phố nhỏ ở tuyến bốn.

Đã từng lưu đấu giá 267 lần, càng đấu càng giảm giá trị.
Cổ Y suy nghĩ một phen: "Hiện tại tớ chỉ có 9 triệu.”
Hơn mười triệu, thì cô làm địa chủ cưỡng chiếm.
Bạn học: "Bọn họ đều nói cậu là phú bà tớ còn không tin, cậu được đấy.


Có tiền như vậy còn thực tập ở công ty làm gì, trực tiếp tự mình làm ăn không được sao.”
“Đây không phải đang làm sao." Cổ Y bật cười.
Đó là tiền mua mạng của cha mẹ.

Sau khi thi đại học kết thúc, cô và ba mẹ ra ngoài du lịch xảy ra tai nạn xe cộ.

Ba mẹ chết ngay tại chỗ.

Công ty bảo hiểm bồi thường một nửa, kẻ gây tai nạn bồi thường một nửa.
Số tiền này, cô vẫn để ở ngân hàng đến ngày chết.
Cho tới bây giờ, Giả Y mới hiểu giá trị của đống tiền này ở chỗ để cô bình an sinh sống tại tận thế.

Chứ không phải bỏ phí trong ngân hàng, còn bản thân cô thì vô tư cống hiến cho căn cứ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Bạn học nói: "Tuy rằng hơi ít, nhưng cũng không phải không được.

Tớ sẽ thương lượng với ba, cậu chờ tin tốt đi.”
Nghe vậy là biết thành công rồi.
“Cám ơn." Cổ Y hỏi hắn: “Còn bao lâu nữa? Đến lúc đó mời cậu ăn cơm.”
Ăn cơm là thứ yếu, cô muốn trực tiếp đề cập với hắn về chuyện trữ hàng.

Cô nhớ gia đình hắn ta rất đông người.
“Tớ cũng muốn ăn, nhưng gần đây tớ đang ở Thuỵ Điển.

Ba tớ sai đến làm chút việc, đợi tớ về nước sẽ câu.

Tiệc này nhất định phải ăn, tớ cho ghi nợ trước.”
“Được.” Sau khi cúp điện thoại, Cổ Y lập tức hẹn trước dịch vụ ngân hàng.
Ba giờ chiều, cô đến ngân hàng chuyển 9 triệu thành tiền mặt.


Lại rút thêm 20 triệu tiền mặt.
Đếm ngược 19 ngày.
Cổ Y đi nông thôn mua gạo.
Tháng 8 chính là mùa thu hoạch lúa, khắp nơi đều là gạo.
Gạo tươi hai đồng một cân, gạo chưa bóc vỏ một đồng một cân.
Gạo để lâu sẽ biến thành trần.

Gạo trần không thơm, mùi vị không ngon, còn có thể mọc sâu.
Một người một năm cũng chỉ ăn khoảng 200 cân gạo.
Cổ Y tính toán một phen, nói với ông chú kia muốn mua 800 cân gạo mới.

Mua gạo trữ bốn năm, là cực hạn của cô.

Cô ấy sẽ tích trữ rất nhiều thức ăn, những thứ đó sẽ khiến cô ấy trở nên kén chọn về độ tươi của gạo.
Con người chỉ có ở thời khắc tuyệt vọng, mới có thể lục lọi đồ ăn trong thùng rác.

Tựa như hiện tại, trở về mới hai ngày, cô đã bắt đầu chọn đồ ăn mình thích ăn, không còn ăn tạp như trước.
Gạo không lột vỏ có thể để lâu hơn một chút, chỉ là cần thường xuyên phơi nắng, sẽ không bị ẩm.
Sau tận thế, cô sẽ rất rảnh rỗi.

Thứ không thiếu nhất là thời gian.
Vì thế, Cổ Y mua sáu ngàn cân gạo vừa mới cắt xuống chưa bóc vỏ.
Sáu ngàn cân gạo, có thể ăn ba mươi năm.

Ba mươi năm sau, cô năm mươi hai tuổi.
Sau tận thế, nhân loại càng ngày càng ít.

Khắp nơi tang thi và thực vật biến dị, động vật biến dị.

Sự sống còn của con người đã trở thành một vấn đề lớn.
Có thể sống qua bốn mươi tuổi, Cổ Y cảm thấy rất không dậy nổi.
Năm mươi hai tuổi, là yêu cầu xa vời.
Nếu cô ấy chết.

Còn lại gạo, coi như cô sống lại một đời kỷ niệm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Trả tiền xong, Cổ Y nhờ các bác giúp phơi gạo, ngày hai mươi lăm tháng tám cô đến kéo về.
Gần trưa, chợ ở nông thôn sắp giải tán.
Cổ Y ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy một ông cụ đang dọn hàng vỉa hè, bày đầy hạt giống rau dưa các loại.
Đây chắc chắn là những món ăn phù hợp để gieo trồng tại địa phương.
Cổ Y mua xong cả thảy.

Còn thỉnh giáo bọn họ kỹ thuật trồng trọt.

Xét thấy cô mua quá nhiều, ông cụ nhiệt tình giúp cô chọn nông cụ.
Hạt giống và dụng cụ nông nghiệp được đưa vào xe bán tải.
Cổ Y lại nhìn thấy khoai tây trong giỏ của một bà lão cực kỳ đẹp mắt, hơi dính bùn ướt, giống như là mới vừa nhổ lên.
Khoai tây không lớn, nhưng mượt mà, bóp một cái là có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của khoai tây, thịt rất giòn.
Năm hào một cân, cái gùi này có 20 cân.


Đủ ăn lâu, còn có thể trồng.
Cổ Y mua hết rồi.
Buổi chiều, cô lại đến nhà máy ép dầu ở xã ép hai nghìn cân dầu hạt cải.
Đếm ngược 18 ngày.
Cổ Y tìm được một món dưa chua thủ công vô cùng ngon.

Làm thủ công, ngon đến mức khiến người ta nuốt lưỡi.
Bà chủ trẻ nói: "Để năm sáu năm, vớt dưa chua phía dưới làm cá dưa chua, ăn ngon hơn.”
Vì thế, Cổ Y một hơi mua 300 vò.

Đồ ăn có thể ngâm, toàn bộ để cho bà chủ ngâm giúp cô.
Còn mua riêng 5 vò nước chua.


Nước axit có thể tồn tại trong nhiều thập kỷ.
Nếu cô ấy có thể trồng rau, có thể tự ngâm.
Dưa chua Tứ Xuyên rất huyền bí, có người có thể ngâm, có người không thể ngâm.

Nhưng không cản trở cơn nghiện đồ ăn của cô tái phát.
Qua sự giới thiệu của bà chủ, Cổ Y lại đến một quán dưa muối thủ công.
Quả thật vị dưa muối không tệ.

Cổ Y rất cẩn thận nhìn từng chi tiết nhỏ như lá cuốn và nếp nhăn trên miệng bình, đều rất sạch sẽ.

Vì thế đặt 1000 cân dưa muối, củ cải cay 500 cân.
Vào buổi chiều, đến cửa hàng thịt muối mà cửa hàng dưa muối giới thiệu với cô ấy.

Ở vùng ngoại ô, trong lò lửa xây bằng gạch ngói hun khói đủ loại thịt, còn có cá khô.
Cô tấn công hiện trường.

Nhân viên công tác mặc trang phục cách ly, đeo găng tay dùng một lần, làm việc nhanh nhẹn bôi muối lên thịt đã rửa sạch, vô cùng sạch sẽ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Khu rửa sạch được phân loại rõ ràng, gạch được rửa sạch sáng sủa.

Nhìn ra được mỗi ngày quét dọn rất cẩn thận.

Đồng thời, giá bán cũng cao hơn nơi khác một chút.
Ông chủ cho cô nếm thử một miếng cá muối nhỏ.

Mới ra lò, còn bốc hơi nóng.

Bên ngoài giòn bên trong giòn, mùi thơm thấm mũi.
Cổ Y không thích ăn cá còn ăn đến miếng thứ hai.
Cổ Y hỏi ông chủ: "Có thể để bao lâu?”
Ông chủ cam đoan: "Sáu bảy năm lận cơ!”

Sáu bảy năm, quá ngắn.

Cổ Y nhíu mày.
Ông chủ cũng nhìn ra cô không hài lòng, hỏi cô: "Cô muốn để mấy năm?”
“Ba mươi năm.”
Ông chủ: "......”
Cuối cùng ông chủ thỏa hiệp: "Nhiều nhất là mười lăm năm, nhiều hơn nữa tôi cũng không dám cam đoan.”
“Được.”
Cùng lắm thì, cô trữ thêm một ít gia vị, sau này ăn thịt biến dị.

Tận thế thịt biến dị rất khó ăn, một là vì thịt cứng vị đắng, hai là không có gia vị.
Nếu như trù nghệ tốt, gia vị đầy đủ hết, chế biến thịt biến dị chắc cũng ăn được thôi.
Sau này cô có thể dành thời gian nghiên cứu thịt biến dị xem sao.

Cổ Y đặt 900 cân thịt khô, 1000 cân sườn khô, 800 cân cá nhỏ khô, gà vịt ngỗng ướp 600 con.
Trả một phần ba tiền đặt cọc, hẹn ngày hai mươi lăm tháng tám giao hàng.
Lúc đi, ông chủ tiệm thịt khô đã giới thiệu với cô một nhà hàng thịt bò Tây Tạng chính thống.
Khoảng cách quá xa, Cổ Y trực tiếp gọi điện thoại liên lạc bên kia.
Ông chủ người Tạng nói tiếng phổ thông không chuẩn dùng chuyển phát nhanh nhanh nhất phát đồ ăn thử cho Cổ Y.
Nghe nói Cổ Y muốn đặt hàng sỉ, liền gửi cho cô một cân ăn trước.
Cổ Y ăn miếng đầu tiên liền thích.
Không chút do dự đặt năm trăm ký, cũng nói đối phương phải dùng thịt heo tốt nhất, nếu như nhận hàng không hài lòng, sẽ không trả tiền.
Bên kia cam đoan sẽ không lừa gạt cô.
Mấy vò dưa chuột muối này khiến Cổ Y rất hài lòng, nếu sau tận thế còn gặp được bà chủ dưa chua.

Cô nhất định mời bà chủ ăn một bữa tiệc lớn, tắm nước nóng một lần.
Đếm ngược 17 ngày.
Cổ Y đi chợ giết 150 con gà vịt ngỗng, một năm ăn 15 con cũng đủ ăn 30 năm.

Những thứ này ở tận thế đều sẽ biến dị, chỉ có thể gi ết chết đông lạnh.
Buổi chiều, đi lò mổ, giết 15 con lợn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Cô không ăn thịt heo, trữ ít một chút để tránh thối.

Cô thích ăn thịt bò nên mua tận 200 con.

Số dư trong tài khoản nhanh chóng tụt giảm nghiêm trọng.
“Thịt bò, đắt quá.”
Đếm ngược 16 ngày.
Chạy liên tục mấy ngày, Cổ Y mệt mỏi.

Liền nằm ở nhà mua trên mạng.
Trước tiên mua mấy quyển sách nấu ăn và sách trồng trọt, lại đào hoa cỏ, rau quả, hạt giống dễ trồng sống.
Nước khoáng, chocolate, kẹo, bánh bích quy, hoa quả khô các loại đồ ăn vặt toàn bộ thu vào xe mua sắm, tìm nhân viên phục vụ bàn bạc xong giá bán sỉ lượng lớn thì nhấn nút đặt hàng.
Đồ dùng sinh hoạt cũng không thể thiếu, mấy trăm thùng được vận chuyển đến nhà.

Đặc biệt là băng vệ sinh, hoàn toàn không để ý đến hạn sử dụng.


Hết hạn không biết sẽ như thế nào, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
Nếu như cô có năng lực nghiên cứu ra băng vệ sinh, còn dư có thể phân phát nữa.

Đồ dùng gia đình đủ loại, khiến Cổ Y nhìn đến hoa mắt.
Tắt app nghỉ ngơi.

Lấy sổ ra chỉnh lý đồ dùng gia đình cần thiết, lại vào APP mua.
“Dụng cụ làm bếp, vệ sinh, máy lọc nước, máy lọc không khí, chăn bông......”
Mua mua, tiền lương đã được chuyển vào tài khoản.

Một giây sau, số dư tăng lên 150 triệu.
Ngay sau đó, tin tức của bạn học từ trên màn hình nhảy ra: “Cửa hàng và nhà ở đã bán rồi, 150 triệu được chứ?”
Hơn 20 triệu so với dự kiến!
Cổ Y vui vẻ nhếch miệng, bấm like cho đối phương.
Vài phút sau, bạn học lại gọi điện thoại tới.

Hắn hơi có vẻ hưng phấn mà nói cho Cổ Y biết: "Chuyện tòa nhà kia thành công rồi!”
Hắn đấu giá tại phiên đấu giá online của tòa án Đồng Thành, trả trước 2 triệu tiền đặt cọc, sau khi đấu giá xong sẽ trả 7 triệu còn lại.
Cho dù chuẩn bị tâm lý thật tốt, Cổ Y cũng bị việc vui này khiến cả người run rẩy.
Cô từ trên sô pha nhảy xuống, vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được.
“Thật phấn khích!”
Đó là nơi ở thuộc về cô, rốt cuộc khi tận thế cô đã tìm được một nơi an toàn thuộc về mình.
Cô hít sâu, làm cho mình bình tĩnh, hỏi hắn: "Bao lâu thì có thể tới tay?”
Bạn học: "Cậu rất vội?”
Cổ Y: "Ừ.
Bạn học: "Ha ha ha ha ha, bên kia cũng rất vội, vội đòi tiền.
Cổ Y: "......”
Đối phương còn đang cười ha ha, giống như trêu chọc trẻ con vậy.
“Tạ Trình Lan!” Cổ Y cắn răng gọi tên hắn.
Bạn Tạ Trình Lan cuối cùng cũng ngừng cười, không vội không chậm nói: "Nhanh nhất là một tuần sẽ giải quyết cho cậu.

Không cần cậu chạy lui chạy tới, thư ký của ba tớ sẽ toàn quyền phụ trách.”
“Cậu còn ở nhà trước kia không? Chờ làm xong giấy chứng nhận, gửi qua cho cậu.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Sau khi bán đấu giá, ngoại trừ khoản cuối 63 triệu chưa thanh toán, gia sản toàn thân Cổ Y chỉ còn lại 107 triệu.
Chủ yếu mua dư dả các đồ vật cần thiết, còn lại thì mua đủ dùng thôi.
Mấy ngày kế tiếp, cô dành cả ngày ở lại tòa nhà bỏ hoang.
Tòa nhà bỏ hoang có hình bầu dục, không có ga ra ngầm.

Trong ngoài lầu tất cả đều là tường đất, kiểu trung đình, không có thang máy.
Cổ Y lắp đặt thang máy thuận tiện cho việc di chuyển.

Cô dùng xi măng để chặn tất cả cống thoát nước.


Tận thế càng lâu, chuột, gián dưới đất còn nguy hiểm hơn cả tang thi, thú biến dị.
Lại rửa sạch sẽ lầu ba, trét thạch cao, chờ sau khi cao khô, lại phết sơn tường chống ẩm mốc.
Cô ấy đã lên kế hoạch, lầu một trữ đồ ăn, lầu hai trữ đồ dùng, lầu ba để ở.
Vậy là tiện lợi nhất, bởi vì một trăm cái tủ lạnh cô mua không thể chuyển lên lầu.

Hơn nữa sau này phải nấu cơm ở lầu một, để khói dầu tản ra ngoài.
Tường lầu ba vừa sơn xong, đồ mua trên mạng lục tục đến.
Cô làm các thùng hàng đơn giản bằng dây thừng và cần trượt.

Vật phẩm bỏ vào thùng, kéo dây thừng, thùng đã được kéo lên lầu ba.

Những thiết bị này đối với cô mà nói cực kỳ đơn giản.
Tận thế kiếp trước, cô còn là gà mờ thử vận may.

Sau tận thế mười năm, cô chỉ cần 10 giây, là có thể dùng một con dao phay chém ngã một con bò biến dị nặng tới một ngàn cân.
Lắp đặt sàn gạch xong, cô cải tạo phòng mẹ và em bé tầng ba thành nhà vệ sinh, phòng chứa đồ bên cạnh lắp thùng tắm, phòng tắm và nhà vệ sinh liền một thể.
Lại tốn gần nửa ngày đi mua một cái giường lớn vô cùng thoải mái, chăn bông mềm mại nhất, thảm trải sàn êm ái nhất.
Bàn trang điểm xinh đẹp, tủ quần áo khổng lồ, mua tất cả theo sở thích của cô.

Tầng ba sẽ là nơi cô sống cả đời, phải trang trí tỉ mỉ.
Hàng là cô tự mình kéo, tự mình chuyển.

Chiếc xe tải chạy thẳng xuống tầng một, cô dùng dây thừng buộc chặt giường, dùng cần trượt từng chút từng chút kéo lên.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Thảm trải sàn, giường vừa đặt, rèm cửa treo lên.

Cửa hàng trong nháy mắt biến thành phòng ngủ.
Hơn mười gian cửa hàng bên cạnh được thông hết, bỏ tủ quần áo và giá áo vào cải tạo thành phòng thay đồ.

Rèm lụa treo lên, ngăn bụi xâm nhập.
Chuyển phát nhanh mua trên mạng lục tục đến hàng, Cổ Y lấy ra thiết bị thanh lọc không khí, mỗi lầu đặt một cái.
Sau đó đem khung thép chuyển lên lầu hai, dán tường lắp ráp thành kệ hàng.

Các mặt hàng đến được phân loại đầy đủ rồi đặt trên kệ.Chờ hàng phân loại xong, chỉ còn sáu ngày nữa là tận thế bùng nổ.
Tạ Trình Lan vẫn còn ở nước ngoài.

Cổ Y lại thúc giục một lần, bảo hắn nhanh chóng về nước.
Thụy Lạp ở Nam Á, Nam Á là khu vực bị diệt vong sớm nhất trên thế giới.

Mặc dù biết Tạ Trình Lan sẽ sống đến bảy năm sau tận thế, cô vẫn sốt ruột.
Cổ Y nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Trình Lan.
Điện thoại nhanh chóng nhận được, Tạ Trình Lan cười nói: "Đang trả lời tin nhắn của cậu.”
Biết cô nhất định là thúc giục hắn về nước, Tạ Trình Lan lại nói: "Sắp rồi, sắp rồi, ngày mốt, tối ngày mốt nhất định sẽ đến.

Sáng sớm ngày 26 tới sẽ tìm cậu để được mời ăn cơm.

Yên tâm đi, dù bữa cơm của cậu ở chân trời góc biển, tớ đều phải ăn cho được!"

Ngày 26, khi đó cách tận thế bộc phát chỉ còn lại có hai ngày, nhất định là hắn sẽ không kịp trữ hàng.
Lúc trước không thúc giục như vậy, là bởi vì cô biết Tạ Trình Lan có sản nghiệp lớn.

Chỉ cần năm ngày nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thoả.
Nhưng bị Tạ Trình Lan rút còn hai ngày, hai ngày, thì làm sao chuẩn kịp.
Cổ Y nói thẳng: "Tớ muốn nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.”
Bốn chữ "vô cùng quan trọng" bị cô đè rất nặng, Tạ Trình Lan nghe ra sự lo lắng bên trong.

Chuyện có thể làm cho cô lo lắng ngoại trừ tòa nhà mục nát thì còn gì nữa đâu?
Hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà bỏ hoang à?”
“Không phải.

Tớ nói ra cậu có thể không tin, nhưng tớ hi vọng cậu tin tưởng tớ.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Cổ Y hít sâu, sắp xếp ngôn ngữ rất nhanh.
"Qua vài ngày tới có thể sẽ bộc phát virus rất nguy hiểm.

Tớ không thể nói rõ là gì nhưng còn mãnh liệt hơn so với lần mười năm trước.

Đến lúc đó không chỉ là phong tỏa thành phố thôi đôi, sợ là ngay cả bước chân ra cửa cũng chẳng được.”
“Tớ hy vọng cậu tìm một nơi hẻo lánh trống trải, tốt nhất là đừng có thực vật, động vật hay con người ở, có thể trữ bao nhiêu vật tư thì trữ bấy nhiêu.”
Đầu bên kia điện thoại kia vẫn yên tĩnh, Cổ Y có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở.

Nhưng hắn chậm chạp không trả lời.
Cổ Y nhíu mày, thu lại tầm mắt, nhìn thấy bên chân rớt một túi hạt giống.


Là túi hạt mà ông chủ cửa hàng ăn vặt tặng cho cô.
Miệng túi không biết bị cô giẫm văng ra từ lúc nào, hạt giống rơi đầy xuống đất.
Hạt giống màu đen kỳ lạ kia xuất hiện trước mặt cô, chưa rõ có thể trồng được hay không nhưng đã được cô chú ý.

Mặc kệ nỗ lực gây chú ý của nó, Cổ Y nhặt nó lên, bỏ vào trong bát rỗng.
Đang chuẩn bị rót nước, đầu bên kia điện thoại Tạ Trình Lan lên tiếng: "Cậu tiêu hết tiền tiết kiệm mua tòa nhà mục đích chính là trữ hàng?"
Cổ Y không thấy hắn bất thường, hắn rất bình tĩnh.

Tựa như lần kiếp trước khi hắn chuẩn bị ra khỏi cửa làm nhiệm vụ cuối cùng, đã lấy miếng chocolate vất vả lắm mới đoạt được cho vào miệng cô.

Vô cùng kiên quyết nói rằng cô đợi hắn về, nhưng hắn nuốt lời, không bao giờ quay lại nữa.

Cổ Y nắm chặt mép bát, thẳng thắn nói: "Phải.

Trống trải, hẻo lánh, không người, không thảm thực vật.”
Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Tứ đã tích trữ vật tư ba mươi năm.

Nếu sau này cậu muốn ra ngoài, đến tìm tứ, đừng đi đâu cả, hãy đến tìm tớ.”
Chỉ cần là một người bình thường, cũng sẽ không lấy số tiền khổng lồ mà chơi lớn như vậy.
Nhưng Tạ Trình Lan không cười nhạo cô.

Hắn nghiêm túc nói: "Tớ lập tức trở về.”
Hắn lựa chọn tin tưởng cô.
*
Đếm ngược bốn ngày.
Tạ Trình Lan gửi tin nhắn cho Cổ Y: Tớ về rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Hai người cũng không đề cập đến chuyện gặp mặt.

Cổ Y bề bộn nhiều việc, cô còn có quá nhiều chuyện chưa làm xong, đồng thời cũng biết Tạ Trình Lan sẽ càng bận rộn hơn.
Đếm ngược ba ngày.
Ngày Cổ Y ước định giao hàng đã đến.
Quần áo, gạo, dầu, dưa muối, thịt muối, thịt tươi, tủ lạnh, tủ lạnh......!lần lượt đến.

Từng chiếc xe tải lớn được giao đến.

Xếp đầy tầng trệt của trung tâm thương mại.

Cổ Y không sợ bọn họ biết, bởi vì thu xong tất cả hàng, công nhân xưởng sắt thép xưởng đã mang những thứ cô đặt đến.
Tấm thép giống như một cái áo bó sát người, bao quanh toàn bộ toà nhà bỏ hoang.

Ngay cả sân thượng cũng kín không kẽ hở, chỉ để lại một cánh cửa lớn.
Kỳ thật, trên người nó còn có mấy cái cửa sổ trượt tàng hình.

Giống như cửa sổ, mở ra là có thể đứng ở trong trung tâm thương mại nhìn ra bên ngoài.
Cô lại nhờ công nhân hỗ trợ lắp một cửa lớn và ba cửa nhỏ của trung tâm thương mại.

Như vậy liền có được hai tầng của ngăn cách.
Trả tiền xong, các công nhân lái xe tải lớn rời đi.

Cổ Y lấy ra một cái ổ khóa vô cùng dày nặng, khóa trái cửa lớn phòng ngự thép.
Sau đó bật hết tất cả cầu giao điện, một trăm cái tủ lạnh và tủ đông khởi động khử trùng, làm lạnh toàn bộ thịt cá trứng bên trong.
Thực phẩm có thể lưu trữ ở nhiệt độ bình thường, được phân loại trên kệ hàng.
Hai máy tính mở ra, điên cuồng download điện ảnh, trò chơi, ca khúc, tiểu thuyết, những thứ này về sau đều sẽ biến mấy.
Quần áo và đồ trang sức toàn bộ kéo lên lầu ba, treo vào tủ quần áo.

Toàn bộ trung tâm mua sắm được lấp đầy từng chút một.
Cô đứng ở trên lầu, nhìn tòa nhà cũ nát vốn trống trải biến thành nhà kho đầy ắp, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.
Đếm ngược 2 ngày.
Cô bỏ ra 26 triệu để mua một chiếc xe đạp địa hình và công cụ sửa chữa.
Sau khi mạt thế bùng nổ, xăng cạn kiệt, xe đạp sẽ trở nên thuận tiện hơn ô tô.

Nếu có chút năng lượng điện, chạy không thua gì xe máy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Bỏ xe đạp vào xe tải, cô lại đi trung tâm thương mại tốt nhất thành phố tiêu xài số tiền còn lại, tiền giữ lại không có ý nghĩa.
Quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm, ba lô...!thích gì thì mua.

Sau tận thế, không ai có tâm tư ăn mặc, đều liều mạng vì sinh tồn.
Không ai không thích xinh đẹp.

Đi dạo mệt mỏi, cô liền đến tiệm bánh ngọt ngon nhất nghỉ ngơi.
Chọn tất cả đồ đạc trong tiệm, ngồi bên cửa sổ, một ngụm trà, một ngụm bánh kem, nhìn bên ngoài người đến người đi vội vã.
Mặt trời buổi chiều chiếu lên mặt bọn họ, lộ vẻ mệt mỏi.
Còn một ngày, sau ngày mai, bọn họ sẽ càng mệt mỏi.


Vì sinh tồn trốn thoát khỏi miệng tang thi, hiện tại mới là thời khắc bọn họ thoải mái nhất.
Tạ Trình Lan nhắn tin hỏi cô đang làm gì.
Cổ Y chụp một tấm ảnh gửi cho hắn.
Tạ Trình Lan: “Cuộc sống nhàn nhã quá, bên tớ cũng sắp xong việc rồi, hai ngày nữa tớ đi tìm cậu.”
Mặt trời xuống núi, chân trời xuất hiện những đám mây đỏ cam.

Không quá hai ngày mọi thứ sẽ thay đổi.
Cổ Y đi đến nhà hàng xa hoa trước kia chưa từng bước vào.
Ăn một bữa thật ngon, cảm thụ cuộc sống của nhà giàu.

Chọn không ít rượu quý trong kho- - rượu mạnh Pháp và sâm banh, vodka Liên Xô, rượu vang Ý, Lamb Jamaica, mua luôn cả tủ rượu của họ.
Cho đến khi quẹt thẻ tín dụng, cả người chỉ còn lại 520 đồng.


Cô cầm số tiền còn lại đi đến một quán cà phê điện tử.
Mũ lưỡi trai che toàn bộ tóc.

Áo khoác rộng thùng thình mới mua khoác lên người, quần áo dày làm cô có vẻ mập mạp.
Lại đeo khẩu trang, dùng 500 tiền mặt mở một phòng riêng.
Không lấy chứng minh thư, nhân viên thu ngân thấy tiền, trực tiếp mở phòng cho cô, còn tự mình dẫn cô vào.
Trong phòng không có camera, Cổ Y cũng không tháo khẩu trang và mũ ra.
Cô ấy đã đăng ký một tài khoản ảo, sau đó soạn tin nhắn để sẵn trong vòng bạn bè.

Sau khi làm xong một chuyện, cô nằm trên ghế sofa ngủ một giấc.
Mãi cho đến sáu giờ sáng.
Cô gửi ảnh chụp màn hình đến nhóm bạn học, nhóm tiểu khu.
Một đám người dậy sớm hoảng loạn: “Thật hay giả?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Cô nhìn ảnh chụp màn hình mình gửi đi.

Trong ảnh chụp màn hình là một người tên là "Bán Nguyệt" đăng ảnh lên nhóm bạn bè.
Hình ảnh là một thông báo đề xuất về việc thành phố số 28 sẽ thực hiện phong tỏa.

Dùng từ quy phạm chính xác, còn liên quan đến nhiều bộ phận như công an.

Xem ra chính là một công văn thật.
Trong nhóm có người hỏi: “Không phải là lời đồn chứ? Phong toả thành phố làm gì?”
Bạn C: “Thà rằng tin là có, nhớ mười năm trước nói phong toả là phong toả, trong nhà tôi chẳng có thứ gì cả.”
Tạ Trình Lan: “Nhà tôi đã bắt đầu trữ hàng rồi.”
Một giây sau, trong nhóm bạn học nhao nhao tỏ vẻ lập tức đi trữ hàng.
Bối cảnh trong nhà Tạ Trình Lan rất mạnh, còn nói nhà hắn không phải hắn.


Chứng tỏ nhà hắn đã sớm nhận được tin tức - - chuyện này là thật.
Trong nhóm náo nhiệt, các bạn học lập tức gọi ba mẹ thân thích đi trữ hàng.
Chỉ cần thế hệ cha mẹ xuất động là được, cha mẹ kêu gọi, có thể kéo theo cả quốc gia.
Cổ Y hài lòng tắt máy tính, đi ra khỏi quán cà phê internet.

Sáng sớm gió lạnh vù vù, thổi cho cô tỉnh táo lại vài phần.

Cô nhìn thấy chị gái nhỏ bên kia đường mặc áo ngủ mang dép lê chạy vào siêu thị.
Người đàn ông mặc quần cộc cưỡi xe điện mắng chửi, chạy về phía siêu thị: “Má nó! Trước kia trữ hàng thì không phong tỏa, không trữ liền phong toả.

Con mẹ nó hôm nay trữ một tháng xem có phong toả thành phố hay không!”
Đều là di chứng của dịch bệnh vài năm trước.


Cổ Y cũng lợi dụng điểm này nên lúc gửi tin đều lập lờ nước đôi.
Người vào siêu thị ngày càng nhiều.

Cổ Y khởi động xe, trở về nhà mới.
Buổi trưa, nhân viên phục vụ nhà hàng đưa tủ rượu tới.

Bốn tủ rượu đầy rượu cô mua.

Cô đẩy vào tầng một, tiếp tục phân loại đồ mua sắm ngày hôm qua lên tầng ba.
Buổi chiều, "Bán Nguyệt" trực tiếp bị đẩy lên hot search.
Trong đề tài "Bán Nguyệt mua sắm", tất cả đều dùng rất nhiều lý do để xin nghỉ làm đến siêu thị trữ hàng.

Trong ảnh bọn họ đăng, chợ, quán thịt, ứng dụng mua thức ăn đều bị mua hết.

Thậm chí có người trực tiếp cõng một con heo từ chợ đi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Cổ Y nhìn mà cười, lần này có thể sống rất nhiều người.
Chỉ cười được chốc lát, công an thành phố trực tiếp lục soát làm sáng tỏ "Bán Nguyệt" là lời đồn, mời mọi người lý trí mua sắm.
Sau một mảnh mộng bức trên mạng, tất cả đều là tiếng mắng.
Cư dân mạng A: “Tủ lạnh nhà tôi không chứa nổi vẫn đang mua, cái này thì tốt rồi, xin nghỉ một ngày tiền lương không còn, trữ hàng tốn một vạn, kết quả là giả mạo.”
Cư dân mạng B: “Tội gọi ba mẹ đi trữ hàng, ba mẹ tôi gọi lên thân thích, thân thích gọi thân thích.

Toàn bộ gia tộc và bà con bắn đại bác xa còn chưa tới đều đi trữ hàng, kết quả đều là giả sao?”
Cư dân mạng C: “Tên chó # Bán Nguyệt # ra ngoài cẩn thận không thì ông đây đập chết mi.”
……
Ngay sau đó, công an phát ra thông cáo lập án điều tra.
Buổi tối, Cổ Y nhận được điện thoại của công an.

Công an hỏi cô chụp màn hình ở đâu ra.
“Vòng bạn bè.”
“Bây giờ cô đến cục công an một chuyến, trình bày rõ ràng.”
“Bây giờ đang ở tỉnh, ngày mai đi.”
Cô nói chân thành, bên kia đồng ý, bảo cô đi sớm một chút.
Cổ Y cúp điện thoại, nằm xuống ngủ.

Cách tận thế bộc phát chỉ có tám giờ.
Giản Hân Hân là một thành viên trữ hàng, cô vốn chỉ mua một hộp sữa và mấy thùng mì ăn liền đị ăn trong một tuần.
Kết quả, trong siêu thị người người đều cướp.


Giống như ai không cướp thì bất thường vậy.
Cô không khống chế được, đẩy xe đẩy cũng điên cuồng cướp theo.

Còn liên kết ba mẹ cùng trữ hàng.
Từng túi thức ăn lớn chuyển về căn hộ nhỏ của cô, cô vẫn còn hơi kích động.
Cho đến khi công an thông báo, cả người cô đều bối rối.
Tin đồn?!
Cô dùng hai tháng tiền lương tích trữ vật tự, phong tỏa thành phố có thể ăn trong một tháng.

Không phong tỏa, để cô ăn một năm cũng không hết!
Cô lập tức gọi điện thoại cho siêu thị xin trả lại hàng.
Hàng bán đi không có vấn đề về chất lượng, bên kia nói gì cũng không cho trả lại.
Giản Hân Hân tức giận đến mức xanh ruột, đều do cô quá tin tưởng người khác.
Đều do người bịa đặt kia!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom