Cập nhật mới

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Tác giả: Lãnh Nguyệt Băng
Tình trạng: Đang cập nhật




Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng.

Cô cảm thấy căn biệt thự này chính là ác mộng, mỗi một ngày trôi qua ở đây đều là đau khổ và giày vò...

Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người đàn ông tàn nhẫn kia.

Nhưng người kia bỗng nhiên nhận lỗi cùng cô, quan hệ của hai người còn chưa nói rõ ràng, cũng chưa biết sẽ hòa hoãn hay vẫn sẽ tan vỡ, thì cả hai đồng thời gặp tai nạn, còn xuyên về thời trung cổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1





Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm.

Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém.

Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy.

Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng.

Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó.

Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu.

Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn.

Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau.

Dương Họa Y ngồi khóc nức nở.

Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy.

Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện.

Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác.


Khóc nhiều rồi cũng mệt.

Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay.

Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại những ngày tháng tươi đẹp của mình trong quá khứ...!
Dương Họa Y từng là cô gái có một cuộc sống mà bất kì cô gái nào cũng mơ ước.

Cô là thiên kim duy nhất của họ Dương.

Gia đình cô giàu thuộc hạng nhất nhì nước.

Là con một nên cô rất được bố mẹ yêu thương, cưng chiều hết mực.

Không chỉ vậy, cô rất thông minh.

Thành tích học tập của cô vô cùng cao.

Cô lại được sở hữu giọng hát rất hay và tài vẽ họa cực giỏi.

Có thể thấy, trong mắt mọi người, cô là cô gái vô cùng ưu tú, hoàn hảo, có một tương lai phía trước rất tươi đẹp.

Nhưng bất hạnh bất ngờ ập đến vào năm cô 19 tuổi.

Lúc đó cô đang là sinh viên năm nhất trường nghệ thuật quốc tế.

Tập đoàn của gia đình cô bất ngờ bị lộ thông tin bảo mật nên làm ăn càng ngày càng xuống dốc và phải nợ một khoản tiền rất lớn với Nhan gia.

Càng đáng thương hơn nữa khi bố mẹ cô đang trên đường từ sân bay đi công tác về lại gặp tai nạn giao thông và qua đời.

Một cô gái bé nhỏ làm sao có thể chống lại cú sốc đó và một mình gánh vác cả một tập đoàn cùng khoản nợ lớn như thế?
Vì không thể trả hết nợ, Dương Họa Y bị bắt phải gả vào Nhan gia để xóa nợ.

Cũng may mắn cho cô một điều.

Dù là bị bắt gả vào Nhan gia để trả nợ nhưng cô vẫn nhận được sự yêu thường từ bên gia đình chồng.

Điều này cũng khiến cô thấy ấm áp phần nào.

Nhưng sự ấm áp đấy cũng biến mất ngay sau ngày cưới của cô.

Trước hôm cưới, người yêu của chồng Dương Họa Y đến gây sự với cô nên giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng có chết cô cũng không ngờ tới cô lại bị rơi vào bẫy của cô ta.


Cô ta giả vờ kéo tay cô về phía mình rồi ngã lùi ra phía sau và bị xe tải lao tới đâm mạnh khiến mất mạng tại chỗ.

Vì thế mà cô tự dưng bị mang tiếng là giết người.

Để dẹp đi bàn tán và nguy hiểm gây hại từ dư luận, gia đình chồng cô dẹp hết mọi tin tức và cho người bảo vệ Dương Họa Y cực kì cẩn thận.

Nhưng họ chưa bảo vệ cô được nổi một ngày thì chồng cô đòi cả hai ra ở riêng.

Gia đình chồng cô nghĩ hai người muốn có không gian riêng nên đồng ý lập tức.

Nhưng họ đâu biết khi ở riêng như vậy, cuộc sống của cô rơi vào khổ cực, đau đớn biết nhường nào.

Gia đình chồng cô tin tưởng cô vô tội nhưng còn chồng cô thì không.

Nhan Từ Khuynh luôn một mực cho rằng cô muốn giết người anh yêu thương nhất để mong chiếm lấy vị trí Nhan thiếu phu nhân mà bao người hằng mong ước.

Vì thế sau khi đến ở nhà riêng, không lấy một ngày anh không hành hạ cô.

Từ mắng chửi đến đánh đập.

Anh coi cô như công cụ trút giận và làm ra đủ mọi cực hình mỗi khi cô không vừa ý anh.

Được nửa năm.

Từ một cô gái tài sắc vẹn toàn, tương lai rộng mở biến thành một cô gái thân tàn ma dại, chịu đủ mọi hành hạ về thể xác lẫn tinh thần.

Ngày nào Nhan Từ Khuynh ở nhà là ngày đấy cô sống không được yên.

Cũng vì thế mà sức khỏe cô ngày càng sa sút đi, bệnh càng ngày càng nhiều lên, thời gian nằm viện ngày càng nhiều.

Dù thế Nhan Từ Khuynh cũng không bỏ qua cho cô.


Mọi việc nhà trong căn biệt thự đó một mình Dương Họa Y phải làm hết.

Không vừa ý anh cô sẽ phải...!
Cuộc sống như vậy khiến Dương Họa Y nổi lòng quyết tâm muốn bỏ trốn khỏi nơi địa ngục đó.

Trong suốt 6 năm qua, không biết bao nhiêu lần cô bỏ trốn nhưng sức cô quá yếu nên vẫn không thể thoát khỏi bàn tay tử thần từ Nhan Từ Khuynh...!
Trời dần sáng.

Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

Dương Họa Y không chỉ đau ở vết thương bên ngoài mà cả bên trong cô cũng thấy đau.

Cô co người lại thở dốc.

Gương mặt cô càng tái nhợt đi.

Nước mắt cô trào ra.

Cả người cô lạnh toát.

Lúc này cánh cửa bỗng bật tung ra.

Một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2





Nhìn dáng người nhỏ bé đang vật vã đang giành từng phút sống sót ở dưới đất mà mặt Nhan Từ Khuynh không có chút thương cảm nào.

Bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt tái nhợt kia rồi giọng nói giận dữ vang lên:
- Dương Họa Y! Cô định diễn cảnh này cho ai xem? Ra vẻ mình đáng thương ư? Lúc cô giết người sao cô không nghĩ đến người đó đáng thương?
Nhưng dù có nói gì, có giận dữ đến đâu cô vẫn không nghe gì.

Trong đầu cô chỉ còn những kí ức đau khổ mơ hồ cùng với những cơn đau thể xác không thể chống đỡ nổi nữa.

Dù Nhan Từ Khuynh có bóp mạnh đến đâu thì cô cũng không có phản ứng gì.

Ánh mắt lạnh lùng của Nhan Từ Khuynh có chút thay đổi.

Không hiểu sao thấy Dương Họa Y như vậy lòng anh có chút đau.

Có lẽ do thời gian đã dài nên...!Im lặng một lúc, anh buông lỏng tay ra.

Sau đó anh đứng dậy lấy chiếc áo choàng quấn lên người cô rồi bế cô đi.

Ra đến cổng, Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho vệ sĩ gác cổng:
- Mau chuẩn bị xe!
Trên đường đến bệnh viện.

Mới đầu Nhan Từ Khuynh còn mặc Dương Họa Y dựa người vào cửa, muốn ngồi thế nào thì ngồi, ngã cũng kệ.

Nhưng được một lúc, anh lại kéo nhẹ cô lại gần rồi ôm cô vào lòng.


Anh khẽ níu mày khi cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng yếu dần.

Vừa đến bệnh viện, anh bế cô xuống xe rồi bước nhanh vào trong.

- Mau cấp cứu cho cô ta! Chậm 1 phút thì đừng mong bệnh viện này tồn tại.

Các bác sĩ nghe vậy liền vội vã đưa Dương Họa Y vào trong.

Hai tiếng sau, đèn cấp cứu cũng tắt.

Các bác sĩ run rẩy đi ra.

Họ sợ nói ra tình hình của cô, Nhan Từ Khuynh sẽ ném họ ra ngoài mất.

- Sao rồi? - Giọng nói lạnh lùng vang lên làm mọi người càng sợ hơn.

- Dạ...!Thưa Nhan thiếu...!Dương tiểu thư...!có...!có chút khá hơn rồi ạ...!Nhưng...!
- Nhưng sao?
- Dạ...!Dương tiểu thư...!do nhiễm lạnh nhiều nên...!hô hấp có...!chút khó khăn...!thậm chí có dấu hiệu...!xuất huyết...!phổi...!Còn...!còn nữa...!tiểu thư sức khỏe yếu...!nên...!nên nhịp tim có...!có chút bất ổn...!cần theo dõi...!Còn cả vết thương...!vết thương sâu...!nên cô ấy...!bị mất máu nhiều...!
Các bác sĩ càng ngày càng run hơn nữa vì sắc mặt của anh càng ngày càng đen lại theo từng lời nói của họ.

- Đi đi!
Chỉ chờ câu này, các bác sĩ nhanh chóng rời đi, không dám quay đầu lại.

Nhan Từ Khuynh mở cửa phòng bước vào.

Dương Họa Y nằm bất động ở đó.

Chiếc ống thở dường như che hết cả gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy.

Những miếng gạc trắng tinh băng bó dày xung quanh người cô.

Còn cả những ống dây truyền nữa.

Anh lặng lẽ lại gần ngồi cạnh cô.

Số đo nhịp tim nhịp thở bên cạnh hiển thị con số khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Dường như nó đang tính từng phút sống của cô vậy.

Nhan Từ Khuynh rơi vào trầm mặc.

6 năm.

Một thời gian khá dài anh đối xử tệ bạc với Dương Họa Y.

Nhưng anh chẳng cảm thấy chút hối hận nào vì đã làm vậy.


Đơn giản, anh hận cô vì cô đã giết người mà anh yêu thương rất sâu đậm.

Anh hận cô, không hối hận khi ngược đãi cô, ra tay tàn nhẫn nhiều hơn với cô nhưng lúc này anh lại thấy chút đau khi thấy cô như vậy.

Đến tối, sang ngày hôm sau, và sang cả ngày sau nữa, Dương Họa Y vẫn chưa tỉnh lại và vẫn trong tình trạng như ban đầu, không tiến triển gì hơn.

Nhan Từ Khuynh không đến thăm cô, đúng hơn là xem cô như thế nào mà chỉ cử người đến trông chừng phòng lỡ cô lại bỏ trốn.

Rồi lại thêm ngày nữa, ngày nữa,...!rồi được một tuần.

Dương Họa Y vẫn nhắm chặt đôi mắt ấy.

Cả người nằm bất động.

Tình trạng không có chút biến triển nào.

Nhan Từ Khuynh bắt đầu sốt ruột.

Thật ra mấy ngày cô nằm viện, anh ở nhà một mình không lo nổi những việc như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp...!Vì thế giờ căn biệt thự là một mớ lộn xộn.

Thậm chí anh còn đi làm muộn chì vì tìm tài liệu trong mớ hỗn độn ấy.

Sang ngày thứ 9, Dương Họa Y mới tỉnh lại.

Cả người cô đều đau nhức.

Nhưng vừa mở mắt, trước mặt cô lại là gương mặt sát khí của Nhan Từ Khuynh.

- Cuối cùng cũng tỉnh rồi?
Dương Họa Y khẽ gật đầu.

Hiện giờ cô không thể nói được gì vì bị chiếc mặt nạ thở che mất miệng.


Kèm theo đó trong người cô cực kì mệt mỏi nên có cố nói chưa chắc anh đã nghe rõ.

- Nhà đang đợi cô dọn kìa!
Tên khốn này! Người ta vừa mới tỉnh lại chưa được 2 phút đã mở miệng ra muốn người ta về làm việc.

Bảo dọn căn phòng mấy chục mét vuông thì còn tạm nghe được.

Đằng này là cả căn biệt thự 3 tầng rộng mấy trăm mét, lại thêm cả cái sân rộng đến nỗi đủ để cả chiếc máy bay hạ cánh...!Kiểu này muốn hành chết người ta mà!
Dương Họa Y vẫn khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.

- Ai cho phép cô ngủ nữa?
Đột nhiên Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay cô kéo cô dậy.

Anh tức giận khi thấy hành động nhỏ đó của cô.

Dương Họa Y nhíu chặt lông mày, người hơi cúi xuống thở gấp, bên tay còn lại bấu chặt vào chăn.

Cô đau quá! Cả cánh tay cô như muốn rời ra dưới lực nắm của anh.

Thấy vậy, Nhan Từ Khuynh lại có chút mềm lòng buông lỏng tay cô ra.

- Tôi cho cô ít nhất 1 ngày, nhiều nhất 2 ngày để hồi phục và quay về làm việc.

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh cho cô rồi xoay lưng rời đi....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3





Dương Họa Y bất lực nhìn về phía bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa.

Cô vẫn nuôi ý chí muốn chạy trốn khỏi bàn tay tử thần ấy nhưng giờ cả người cô đều đau nhức, mệt mỏi, muốn cử động nhẹ thôi đã rất khó rồi chứ đừng nói đến chạy cả một đường thật xa.

Một ngày.

Rồi hai ngày.

Đến hạn Nhan Từ Khuynh đã ra.

Anh lần nữa bước vào căn phòng bệnh đó.

Nhưng lần này tim anh đau thắt lại.

Mặt cô trắng bệch đi.

Số nhịp thở với số nhịp tim hiện lên trên thiết bị khá thấp...!
Lúc này các bác sĩ đang cố hết tất cả khả năng, sức lực của mình để cứu lấy Dương Họa Y.

Nhan Từ Khuynh ngồi ngoài cửa đợi.

Anh cố nghĩ đến bao nhiêu đi nữa vẫn chưa thể nhận ra nguyên nhân tại sao lần này cô lại yếu đến vậy.


Hành hạ cô là thế nhưng thiếu cô, cuộc sống của anh bị xáo trộn khá nhiều.

Dường như anh cảm thấy trong nhà thiếu hẳn người chăm lo phục vụ tận nơi nên bây giờ anh thấy làm gì cũng thấy khó khăn...!
Bác sĩ chợt mở cửa đi ra.

Nhan Từ Khuynh lao tới túm lấy cổ áo bác sĩ hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Tôi không hi vọng mấy người nói ra điều không hay đâu!
- Thưa Nhan thiếu...!Dương tiểu thư đã ổn hơn chút rồi ạ...!Hiện giờ cô ấy...!cần được nghỉ ngơi nhiều và...!cần được chăm sóc đầy đủ...!
Bác sĩ run rấy trả lời anh.

Ông rất sợ trước thái độ này của anh.

Ông còn vợ còn con, nếu bị ném ra khỏi bệnh viện này thì cuộc sống sẽ chật vật lắm...!
Nhan Từ Khuynh buông bác sĩ ra rồi đẩy cửa vào trong.

Trông Dương Họa Y lúc này có chút tốt hơn ban nãy.

Anh ngồi xuống cạnh giường cô ngắm nhìn gương mặt tiều tụy đang bị mặt nạ thở che gần hết ấy.

Dù là đang hôn mê nhưng ở khóe mắt cô vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.

Dương Họa Y lần nữa tỉnh dậy.

Cô biết bản thân vừa nãy thiếu chút nữa là có thể gặp được bố mẹ rồi nhưng vẫn là số phận không cho phép.

Đã vậy thì...!
Dương Họa Y chống tay ngồi dậy.

Sau khi lấy được chút sức lực, mặc ánh mắt muốn giết người của Nhan Từ Khuynh, cô rút hết ống thở, dây truyền, kim tiêm...!ra khỏi người rồi chống tay đứng lên, đi từng bước yếu ớt ra cửa.

- Cô đi đâu? - Nhan Từ Khuynh tức giận túm lấy tay cô kéo mạnh lại.

- Về nhà...!- Dương Họa Y cố nén cơn đau mà yếu ớt đáp lại - Tôi muốn về...!Còn nhiều việc...!
- Ở lại đây cho tôi! Bước một chân ra cửa cô đừng hòng sống sót!
Dương Họa Y khẽ nhếch miệng cười mỉa mai.

"Đừng hòng sống sót!".

Cô đang muốn chết đây! Anh năm lần bảy lượt cản tôi chết vậy mà giờ còn dọa tôi câu đó?

Cô càng bước nhanh ra cửa.

- Cô muốn chết thật sao?
- Không phải...!anh bảo nhà...!cần dọn sao?...!Giờ tôi về...!làm...!Bình thường...!anh cũng đâu muốn...!tôi nằm viện...!
- Ở đây! Chừng nào chưa khỏe, tôi cấm cô về!
Ha! Anh muốn cô khỏe lại rồi mới được về sao? Từ bao giờ anh lại chú ý đến sức khỏe của cô? 6 năm nằm đất lạnh, 6 năm dùng nước lạnh quanh năm, 6 năm chưa được ngủ một giấc yên bình, 6 năm ăn uống không đầy đủ...!Giờ người cô chỉ thiếu mỗi bệnh ung thư giai đoạn cuối thôi! Nếu là cô của 10 năm về trước thì đến cả cái cửa sắt cô cũng có thể đạp bay nó được.

Nếu là cô 10 năm về trước thì có chạy cả thành phố cô cũng không thấy mệt.

Nếu là cô 10 năm về trước thì một viên thuốc cô cũng không bao giờ đụng đến...!
Dương Họa Y ngồi bệt xuống đất.

Sau đó cô ôm lấy mặt khóc nức nở.

Cô thấy bản thân của mình bây giờ thật vô dụng và thảm hại.

Đáng lẽ cô phải được sống trong một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc...!
Nhan Từ Khuynh ban đầu còn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng khi ngồi xuống cạnh cô và kéo đôi tay nhỏ bé yếu ớt đấy ra, ánh mắt anh hoàn toàn khác.

Đôi mắt ấy dường như chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bất lực.

Nó dường như đã vô hồn và không còn chút sức sống.

Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt ấy sao nặng nề, đau đớn đến thế?
Lúc này chợt điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên.

Anh nhíu mày khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.

- Có chuyện gì?

"Anh hai, sao bây giờ anh mới nghe máy? Chị dâu đâu?"
- Đang ngủ.

"Anh đừng lừa em nữa! Bao lần em và bố mẹ gọi đến anh đều bảo chị ấy ngủ! 6 năm rồi đấy! Anh thử hỏi như vậy có đáng nghi không? Rốt cuộc giữa anh và chị có chuyện gì đã xảy ra?"
- Hỏi vậy mãi không chán sao? Không có chuyện gì hết!
"Em nói rồi! Anh có thể qua mắt được bố mẹ nhưng đừng đòi qua mắt em! Năm đó anh tự dưng đưa cả nhà ra nước ngoài sống nhưng mỗi lần em với bố mẹ muốn về nước thì đều gặp sự cố.

Bảo là một hai lần thì không sao.

Sự cố gì mà kéo dài tận 6 năm thế? Rồi mỗi lần gọi điện anh đều không cho bố mẹ với em gặp chị dâu.

Anh nói đi! Chị ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Chợt Dương Họa Y kéo nhẹ tay anh.

- Anh để tôi...!nói chuyện với...!con bé...!
- Không được!
- Tôi hứa...!sẽ không để xảy ra...!chuyện gì...!
Nhan Từ Khuynh do dự rồi cũng đưa cho cô.

- Tiểu Tuệ...!
"A! Chị dâu!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4





Nghe thấy giọng cô, Nhan Từ Tuệ vui mừng muốn khóc.

6 năm là một khoảng thời gian rất dài cô đã không được nghe tiếng của chị dâu cô rồi.

"Chị dâu! Chị nói đi! Có phải anh em bắt nạt chị đúng không? Anh ấy vừa lừa em là chị đang ngủ đấy! Chị có.

chuyện gì cứ nói ra đi, em với bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ chị!"
- Chị không sao...!Em với bố mẹ...!vẫn khỏe chứ?...!
"Ở đây ai cũng khỏe cả! Chị không phải lo! Mà em.

nghe giọng chị sao ấy...!Chị đang bệnh phải không?"
- Chị không sao...!Chỉ cảm chút thôi...!Anh trai em...!không lừa em đâu...!Chỉ là...!chị vừa mới ngủ dậy...!
"Vậy ạ? Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi! Nhất định mai em sẽ cùng bố mẹ về thăm chị.

Lần này có sự cố gì nữa em cũng sẽ đưa bố mẹ về gặp chị bằng được! Suốt 6 năm qua không về, không liên lạc được với chị, bố mẹ lo lắm!"
- Chị không sao mà...!Mọi người đừng lo...!Mọi người cứ...!yên tâm làm việc đi...!Đừng về vội...!ở đây lạnh lắm...!
"Rồi rồi! Nghe chị hết! Vậy thì đợi sang xuân ấm hơn, em đưa bố mẹ về thăm chị nhé!"
- Được...!Cho chị gửi lời...!hỏi thăm bố mẹ nhé!...!
"Vâng ạ! Giờ chị nghỉ ngơi đi! Em sẽ giúp chị chuyển lời mà! Giờ em cúp máy nhé!"
- Ừ!...!
Sau khi thấy Nhan Từ Tuệ cúp máy, sắc mặt của Nhan Từ Khuynh có chút hài lòng.


Nhưng anh để ý thấy, khi nói chuyện, biểu cảm của cô rất bình thường.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai chị em lâu ngày không gặp chứ không phải là lời nói dối ép buộc.

Dường như cô thật sự không muốn cho gia đình anh biết hoàn cảnh hiện tại của cô, đúng hơn ra là cô không có ý định cầu cứu như anh nghĩ.

Nói chuyện xong, Dương Họa Y cũng nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh rồi ngồi tựa vào giường.

Cô yếu thật nhưng cô không muốn liên lụy đến ai.

Cô sẽ tự cố gắng từng giây một để cứu lấy bản thân chứ không bao giờ nhờ đến ai hết.

Cả hai cứ ngồi yên lặng như vậy cho đến khi một ý tá bước vào để xem tình hình của Dương Họa Y.

Có vẻ như cô y tá đó không để ý đến sự tồn tại của Nhan Từ Khuynh hoặc cô ấy không biết đến quyền lực cực lớn của anh mà lướt qua anh rồi lo lắng đỡ Dương Họa Y lên giường.

Sau đó cô ấy còn định quay lại trách mắng Nhan Từ Khuynh vì chuyện để bệnh nhân của cô ngồi dưới nền đất lạnh nữa.

Thật may khi Dương Họa Y kéo tay cô ấy lại rồi khẽ nói:
- Đừng trách chồng tôi...!Là tôi muốn ngồi thế...!
Cô y tá thấy vậy đành im lặng rồi truyền nước cho cô.

Dương Họa Y khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cô không cản, chắc chắn cô ý tá đó sẽ mất việc, hoặc nặng hơn nữa thì lại một linh hồn nữa phải rời xa nhân thế...!
Sau khi cô y tá rời đi, Nhan Từ Khuynh lại gần ngồi cạnh Dương Họa Y.

Nhưng cô có chút sợ hãi mà cố hết sức lùi vào trong.

Bởi bình thường, những lúc anh tự động lại gần cô như vậy không nhục mạ thì cũng động tay động chân với cô.

Nhan Từ Khuynh thấy hành động như vậy của cô liền nhíu mày lại.

Anh đưa tay kéo cô ra ngoài rồi nói:
- Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Dương Họa Y im lặng.


Cô đang cố hết sức để nén lại cơn đau.

Thật sự bây giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ là cả người cô muốn rụng rời hết ra rồi.

Mà anh cũng hỏi câu thừa.

Không sợ thì cô lùi lại làm gì?
- Anh...!Anh về đi...!Còn việc nhà...!chút...!chút nữa khá hơn...!tôi về làm...!
Cô vẫn nghĩ đến làm việc nhà! Nhan Từ Khuynh không muốn nói nhiều nữa nên chỉ đứng lên rồi lạnh lùng rồi đi.

Cô muốn làm? Được! Tôi xem cô làm được gì!
Đúng như đã nói.

Nhan Từ Khuynh vừa về nhà được một lúc, Dương Họa Y cũng đi từng bước yếu ớt về đến căn biệt thự đó.

Tại sao cô không nhân cơ hội bỏ trốn ư? Cô quá yếu rồi thì làm sao mà chạy được.

Với lại vệ sĩ của anh theo sát cô từng giây một thì làm sao mà trốn được? Mà tại sao cô lại tự đi bộ về ư? Anh có để cho cô ngồi xe anh tự do đi lại đâu!
Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên nhìn cô.

Anh cũng không thể ngờ cô lại kiên cường đến vậy.

Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang vịn cây gậy đi từng bước một, lòng anh có chút đau.

Tự dưng, anh đứng bật dậy rồi vội vã ra ngoài lại gần cô, còn đưa tay ra để đỡ lấy cô.

Nhưng Dương Họa Y lại bị hành động này dọa sợ.


Cô bật lùi ra phía sau, thiếu chút nữa là ngã.

Anh nhìn cô.

Đôi vai bé nhỏ ấy run run.

Đầu cô cúi xuống, không dám nhìn anh.

Mái tóc hạt dẻ xõa xuống che mất nửa khuôn mặt.

Dương Họa Y chợt giật mình khi có hai bàn tay to lớn áp và hai bên má cô.

Nhan Từ Khuynh khẽ vén tóc rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt ấy lên.

- Sao cô lại đi bộ một mình về?
Không hỏi thì thôi, hỏi cô càng ấm ức hơn.

Tiền cô không có, chẳng lẽ lại mang tiếng Nhan thiếu phu nhân đi taxi không trả tiền? Xe riêng thì anh đi về trước rồi, cô đi kiểu gì? Những giọt lệ lần nữa không tự chủ được mà rơi ra.

Nhan Từ Khuynh thấy thế liền buông cô ra rồi bế cô lên đi thẳng vào trong nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5





Dương Họa Y sững người trước hành động này của Nhan Từ Khuynh.

Thậm chí khi vào trong cô càng sốc hơn khi thấy mớ hỗn độn đã lâu không được dọn.

Giờ thực sự cô tức đến phát khóc luôn rồi.

Cô nhất định phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nhan Từ Khuynh bế cô lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

- Ở đây nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ cho người đến trông cô.

- Anh lạnh lùng nhìn cô.

- Nhan thiếu...!tại sao...!anh lại đối xử...!với tôi như thế?...!- Cô run rẩy hỏi.

- Ý cô là sao?
- Tại sao...!anh luôn hành hạ tôi...!sống không bằng chết...!vậy mà giờ...!lại lo sức khỏe...!cho tôi?...!

- ...!
Tại sao ư? Nhan Từ Khuynh cũng không biết.

Anh chỉ biết mỗi lần hành hạ cô xong, anh lại thấy trong lòng lại có chút đau.

Không phải bây giờ anh mới thấy mà là...!anh đã cảm nhận được hơn 2 năm nay rồi...!
Nhan Từ Khuynh không nói câu gì mà lạnh lùng rời đi.

Dương Họa Y nhìn theo bóng lưng đó khuất sau cánh cửa rồi mới chậm rãi bước xuống giường.

Cô lại gần cửa sổ.

Chiếc ô tô màu đen rời khỏi căn biệt thự rồi mất hút ở cuối con đường.

Lúc này cô mới có chút nhẹ nhõm rồi vịn vào tường từng chút một để xuống tầng.

Mặc cơ thể đang rất yếu nhưng Dương Họa Y vẫn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm cho anh.

Những vệ sĩ được anh cử theo sát trông chừng cô đứng ở cửa thấy vậy liền lại gần dáng người nhỏ bé đang đang chật vật xếp sách với tài liệu lên kệ sách cao.

Dương Họa Y mắng thầm, tại sao anh lại có thể bề bộn đến mức vậy chứ? Mà bình thường cô chỉ cần nhón chân lên là có thể đặt quyển sách đó vào kệ được rồi, sao hôm nay cô bắc cả ghế vẫn không tới được nhỉ? Cô bỗng giật mình suýt ngã ra phía sau bởi giọng nói đột ngột vang lên phía sau:
- Thiếu phu nhân để tôi xếp giúp cho!
Dương Họa Y quay lại.

Là hai tên vệ sĩ theo cô không rời một bước đó.

Cô khẽ xua tay:
- Không cần đâu...!Để tôi làm...!Các anh không biết xếp đâu...!Mà...!đừng gọi tôi là...!thiếu phu nhân nữa...!Nhan thiếu nghe thấy...!sẽ giết các anh mất...!
- Không sao đâu! Chúng tôi thật sự muốn gọi người là thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân là một người rất tốt! Tốt hơn rất nhiều so với người yêu của thiếu gia!
Tốt hơn rất nhiều ư? Chắc họ có hiểu lầm gì không?
- Tôi không tốt...!Tôi đã giết cô ấy mà...!
- Thiếu phu nhân không giết người! Chúng tôi hôm đó đã nhìn tận mắt rồi! Là cô ta cố ý! Chúng tôi đã nói với thiếu gia chuyện này nhưng...!thiếu gia...!không tin...!
- Không sao cả...!Tôi tin một ngày nào đó...!anh ấy sẽ nhận ra...!
- Thiếu phu nhân, người nói câu này với chúng tôi mấy năm nay rồi...!

- Phải hi vọng chứ...!
Dương Họa Y cười khổ.

Cô nói với họ như vậy cũng chỉ mong bản thân có chút hi vọng để tiếp tục sống mà thôi.

Chứ thực sự cô tuyệt vọng lắm rồi! Có thể cô không giết cô gái ấy nhưng trong lòng cô vẫn áy náy vì bản thân đã hại bạn thân cô...!
Mặc Ngọc là bạn thân nhất của cô từ thuở bé đến giờ.

Cả hai lớn lên cùng nhau, có chung sở thích, chung thói quen, chung suy nghĩ, chung tính cách...!đi đâu làm gì cũng có nhau như hình với bóng.

Năm đó gia đình cô gặp nạn, Mặc gia cũng cố hết sức giúp nhưng đều không được.

Đến khi biết chuyện cô gả vào Nhan gia và suốt ngày bị hành hạ, họ lại càng quyết tâm cứu cô ra rất nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Cô cũng vì muốn bảo vệ họ, không muốn để Nhan Từ Khuynh phát hiện ra họ nên cô chọn cách ở lại chịu trận để họ chạy thoát.

Nhưng đến 2 năm trước, cuối cùng Nhan Từ Khuynh vẫn phát hiện ra họ và đã giết họ ngay trước mắt cô.

Điều này khiến cô luôn day dứt, ân hận mãi không thôi.

Còn tại sao mấy tên vệ sĩ luôn coi cô là một người tốt lại không để cô trốn thoát?
Chỉ có một vài người họ thì làm sao chống lại được cả mấy trăm con người lùng sục họ khắp thành phố được? Vì thế cô còn ở đây ngày nào họ sẽ giúp đỡ, bảo vệ cô ngày ấy.


Ở bên này, Nhan Từ Khuynh đang uống rượu ở một quán bar lớn.

- Nhan thiếu! Hôm nay đi uống một mình không rủ tôi à? - Một chàng trai đi vào ngồi xuống cạnh Nhan Từ Khuynh.

- Đâu cần gọi cậu cũng tự vác mặt đến mà! - Nhan Từ Khuynh lặng lẽ nhìn ly rượu trong tay đáp.

- Sao? Cô gái nhỏ ấy lại khiến cậu suy nghĩ à?
- Cũng đúng...!Cậu nói xem, cảm giác đau khi thấy cô ta yếu ớt, đau đớn vì thương bệnh là sao?
- Yêu nhiều rồi vẫn hỏi câu đó là sao? Cậu bị ngốc hả?
- Không thể là yêu được! Tôi hận cô ta đến tận xương tủy sao lại có thể yêu cô ta được?
- Đó chỉ là lý trí của cậu! Nhưng cậu thực sự đau khi thấy cô ấy đáng thương như thế thì lại là do con tim của cậu.

- Không thể nào! Người tôi yêu duy nhất chỉ có mình Tiểu Nhi thôi!
- Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, Tiểu Nhi! Cậu lúc nào cũng Tiểu Nhi! Vậy tôi hỏi cậu, đã bao giờ cậu có những cảm giác như vậy khi cô ấy còn sống chưa?
Nhan Từ Khuynh im lặng.

Những cảm giác đó...!chưa hề có thì phải...!Nhưng anh thực sự tức giận khi thấy cô giết Tiểu Nhi của anh...!Hay đúng là anh chỉ có mỗi tức giận thôi mà không thấy đau đớn gì?
- Tôi nghĩ cậu nên xem lại hành động của bản thân đi! Đừng để sau này quá hối hận!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6





Dọn dẹp xong, Dương Họa Y lết từng bước mệt nhọc lên cầu thang để về phòng của mình.

Nhưng được nửa chừng, cô bất ngờ bị trượt chân ngã về phía sau.

Cùng lúc ấy Nhan Từ Khuynh mở cửa chính đi vào.

Anh giật mình khi thấy hình dáng bé nhỏ ấy đang lăn từ trên cầu thang xuống.

Như theo bản năng, anh phóng đến đỡ lấy cô nhưng vẫn chậm một bước.

Dương Họa Y nằm run rẩy ở chân cầu thang.

Những vết thương chưa lành hẳn cùng với những vết thương mới rỉ máu.

Nhan Từ Khuynh bế cô lên.

Cả người cô giờ yếu ớt, không còn chút sức lực nào.

Biết Nhan Từ Khuynh đang bế mình nhưng Dương Họa Y không thể cử động được gì để thoát khỏi anh.

Cô từ từ nhắm chặt đôi mắt vô hồn ấy lại rồi chìm vào hôn mê.

Nhan Từ Khuynh đem cô về phòng mình rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.


- Cô ấy cần nghỉ ngơi rất nhiều! Những vết thương kia cần tránh nước, cần cho cô ấy ăn nhiều và đúng bữa nếu không bệnh đau dạ dày của cô ấy càng nặng hơn đấy! Với lại giữ ấm cho cô ấy nhiều vào, không cẩn thận là cô ấy có thể bị nhiễm lạnh dẫn đến bệnh viêm phổi nặng hơn thậm chí có thể là bị xuất huyết phổi nữa đấy! - Bác sĩ vừa kê thuốc vừa dặn dò.

- Được!
Sau khi bác sĩ rời đi, Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô.

Anh nhớ lại những lời vừa nói với Bạch Điển Quân ở quán bar.

Trong đầu anh vẫn phủ nhận rằng mình không yêu cô nhưng trong lòng anh vẫn thấy đau khi nhìn những băng gạc trắng tinh đang phủ khắp người cô.

Một lúc sau, Dương Họa Y tỉnh lại.

Cô hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ngồi cạnh mình.

Cô luống cuống chống tay ngồi dậy, miệng lắp bắp nói:
- Anh...!anh về rồi à?...!
- Đừng cử động! Nằm yên!
- Tôi...!tôi xuống hâm lại...!thức ăn...!cho anh...!
Dương Họa Y dường như không để ý lời anh nói mà chật vật xuống giường.

Cô sợ anh lại nổi cáu khi thấy cô ốm nằm đấy mà không phục vụ anh như những lần trước.

Cô muốn sống tiếp để còn trốn thoát khỏi đây!
Nhưng vừa đặt chân xuống giường, cô bị choáng nên đã vô tình ngã vào người anh.

- Tôi đã bảo nằm yên cơ mà!
Đôi lông mày khó chịu nhíu chặt lại.

Ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé đang run rẩy trong tay.

Dương Họa Y vội vã đứng phắt dậy rồi đi thật nhanh ra cửa.

Lúc này cô cảm thấy bản thân khỏe hơn bao giờ hết, không còn chút mệt mỏi, yếu đuối.

Cô nhanh chóng xuống bếp hâm lại thức ăn cho Nhan Từ Khuynh rồi xếp chúng ra bàn.

Đợi anh xuống đến nơi cô mới rời đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, một bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cô kéo lại.

- Ngồi xuống ăn cơm!

Đôi mắt vô hồn ấy có chút ngạc nhiên.

Mọi lần chỉ cần cô tồn tại ở đó 1 giây là đã bị một trận đòn đau rồi, sao hôm nay lại giữ cô lại, thậm chí còn bảo cô ngồi xuống ăn cùng?
Dương Họa Y vẫn liều mạng vùng tay ra rồi chạy một mạch ra ngoài sân.

Nhỡ ở lại không vừa ý anh cô còn thảm hơn nữa.

Nhan Từ Khuynh định đuổi theo nhưng nghĩ lại, làm vậy có khi cô càng phản kháng hơn.

Anh đành ngồi xuống ăn qua loa ít thức ăn rồi cầm chiếc áo khoác dày mới mua về với đĩa cơm nhỏ đi ra vườn.

Đôi vai bé nhỏ đang run rẩy vì gió lạnh ở góc vườn.

Dương Họa Y vừa khóc vừa nhớ lại cuộc sống ngày trước của mình.

Vào mùa đông lạnh như này, mẹ cô luôn chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon sau mỗi buổi đi học về, chuẩn bị cho cô cốc sữa ấm vào mỗi tối cô thức học bài, dẫn cô đi mua rất nhiều chiếc áo đẹp và ấm, luôn ôm cô đi ngủ mỗi đêm...!Vậy mà giờ...!
Nhan Từ Khuynh lặng lẽ lại gần đặt đĩa cơm xuống trước mặt cô rồi khoác chiếc áo lên người cô.

- Ăn đi!
Nhưng cô đang rất mệt mỏi, những giọt lệ vẫn thi nhau rơi xuống nền tuyết hóa băng, hai bên má ửng đỏ lên vì lạnh.

Dù anh còn quan tâm hay ra lệnh hay làm bất cứ điều gì với cô thì cô cũng không quan tâm nữa.

Giờ trong đầu cô chỉ còn đầy nổi ấm ức, tủi hờn, tuyệt vọng mà thôi.

Nhan Từ Khuynh không chịu nổi cảnh này liền cuốn chặt chiếc áo vào người cô rồi bế thốc cô vào nhà.

Sau đó anh đặt cô xuống giường mình lần nữa rồi nói:
- Ở yên đây cho tôi! Bước xuống giường một bước, tôi giết cô!
Dương Họa Y chẳng để lọt tai lời anh nói mà vẫn bước xuống giường rồi lặng lẽ đi về phòng của mình.


Nhan Từ Khuynh đi theo cản lại nhưng cô coi anh là không khí.

Đôi chân trần nhỏ dừng lại trước một căn phòng cũ kĩ.

Cửa mở ra rồi nhanh chóng đóng lại bỏ mặc ai đó đang đứng sững ở ngoài.

Nhan Từ Khuynh tức giận phá cửa xông vào định cho cô một bài học vì đã dám coi thường lời nói của mình.

Nhưng lại một lần nữa anh sững người khi thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm dưới đất xoay lưng lại với anh.

Anh bước từng bước lại gần.

Rất nhanh cô đã ngủ rồi.

Có lẽ do đã quá mệt.

Mái tóc xõa ra nền đất, đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi, đôi môi mím lại, đôi tay nhỏ nắm chặt lại với nhau, cơ thể nhỏ bé co lại run rẩy từng hồi.

Lại một lần nữa bế cô lên và lần này anh cố hết sức nhẹ nhàng tránh cô bị thức giấc.

Nhưng suốt đêm hôm đó, cả ngày sau đó và thêm ngày sau nữa cô vẫn không thức dậy....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7





Cùng mấy ngày sau đó, Nhan Từ Khuynh có việc phải đi công tác một tuần nên suy ra là không có ai chăm sóc cho Dương Họa Y cả.

Đến ngày thứ ba, đôi mắt ấy mới khó nhọc mở ra.

Thấy xung quanh im lặng như tờ, Dương Họa Y khẳng định anh không có ở nhà.

Bởi nếu anh ở nhà thì ở đâu đó trong căn biệt thự này sẽ vang lên chút tiếng động.

Đôi chân nhỏ đi từng bước xuống nhà.

Sau khi dọn dẹp qua căn nhà, Dương Họa Y vào bếp nấu cho mình một chút cháo nhưng lại để đấy không ăn.

Cô mệt mỏi ngồi dưới nền đất lạnh, lưng tựa vào ghế, đầu gục xuống hai đầu gối đang co lại.

Dương Họa Y thầm tính, hôm nay trong lúc cô dọn dẹp thì không thấy phòng làm việc của anh lộn xộn như mọi ngày có nghĩa đã lâu anh không đụng đến.

Mà điều này cũng có nghĩa anh đã đi công tác đâu đó lâu ngày.

Vậy đây là cơ hội tốt để cô trốn thoát.

Nhưng cô lục lại kí ức và nhận ra, rất nhiều lần cô trốn lúc anh không có nhà vẫn bị bắt quay lại.

Khả năng cao cô bị anh theo dõi từng chút một.


Đúng là thế.

Đôi mắt lạnh lùng đang dán vào dáng người nhỏ bé đang ngồi một góc qua màn hình máy tính.

Ba ngày nay cuối cùng cô cũng tỉnh lại.

Đôi lông mày hết nhíu lại rồi lại giãn ra theo từng hành động của cô.

Vừa mới tỉnh lại sao lại cắm đầu vào làm việc nhà thế? Mà cũng biết nghĩ cho bản thân đấy chứ! Nấu cả nồi cháo thế kia cơ mà! Mà sao nấu rồi lại không ăn vậy? Không đói à? Sao lại ngồi đất thế kia? Trời lạnh lắm đấy!
Nhan Từ Khuynh như muốn hét qua cái màn hình máy tính cho cô nghe thấy những câu hỏi của mình.

Anh ngồi không yên khi thấy cô cứ ngồi im lặng như vậy đến tối.

Dương Họa Y tỉnh dậy.

Cô ngủ quên từ lúc nào không hay.

Cô quyết định rồi, kể cả bị theo dõi cô cũng trốn tiếp, coi như một lần nữa thử vận may.

Nghĩ là làm.

Đôi chân nhỏ đứng dậy rồi chạy vụt nhanh ra ngoài.

Vừa khéo lúc này Nhan Từ Khuynh rời mắt khỏi chiếc máy tính để đi họp.

Và đến lúc anh quay lại theo dõi tiếp thì bóng dáng nhỏ ấy đã biến mất khỏi màn hình cũng như khỏi căn biệt thự.

Các vệ sĩ canh cô cũng giúp cô trốn thoát nhanh hơn.

Họ không muốn nhìn thấy người vô tội bị hành hạ nữa.

Giờ cô đang ở một nơi khá xa căn biệt thự khủng khiếp đó còn anh đang điên cuồng cho người lùng sục khắp thành phố để bắt cô về.

Đã 2 giờ sáng.

Trên con phố vắng tanh vẫn còn một con người đang đi từng bước mệt mỏi trên nền tuyết lạnh.

Ừ thì đã trốn được rồi đấy! Phải vui mừng lên chứ! Nhưng vui sao nổi? Tiền không có, đồ đạc cũng không, thậm chí còn đi chân đất thế kia...!Ai có thể chứa nổi một đứa "ăn mày" chứ?
Từ Dương tiểu thư quyền quý, cao sang đến Nhan thiếu phu nhân yếu đuối, bất hạnh giờ thành một người vô gia cư, thảm hại.

Đã vậy thì nên đi gặp bố mẹ thôi...!
Dương Họa Y đứng trước một cây cầu lớn.


Dưới cầu là một con sông lớn với dòng nước lạnh buốt chảy siết.

Gió thổi từng cơn mạnh và lạnh thấu người.

Cơn mưa tuyết ngày càng dày hơn.

Vậy mà cô gái nhỏ chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ cũ kĩ dài đến mắt cá chân mỏng manh đang trèo lên thành cầu kia lại không thấy lạnh chút nào.

Những hạt tuyết lớn bám xung quanh người cô thấm vào lớp áo càng lúc lạnh hơn.

Đôi mắt vô hồn nhìn xuống dòng sông chảy xiết dưới chân.

Sau 6 năm đằng đẵng, cuối cùng đôi môi nhợt nhạt kia cũng nở một nụ cười.

Một nụ cười đầy chua xót, đau đớn cũng như đầy mãn nguyện, hạnh phúc.

"Ba mẹ...!Con đi nhé...!Con đến tìm hai người đây..."
Vào lúc Dương Họa Y định nhảy xuống thì một tiếng quát lớn làm cô khựng lại.

- Dừng lại ngay cho tôi!
Từ lúc nào Nhan Từ Khuynh đã về và tìm thấy cô.

Ánh mắt thoáng chút sợ hãi nhưng nhanh chóng lấy lại sự kiên cường và sau đó ánh mắt đó ngày càng gần với mặt nước lạnh giá kia.

Nhan Từ Khuynh vội vã nhảy theo.

Anh lặn xuống cố nhìn quanh tìm xem cô ở đâu.

Còn Dương Họa Y vẫn giữ nguyên nụ cười ấy và cảm nhận dòng nước lạnh buốt đang bao lấy cả cơ thể.


Ánh sáng trong mắt cô tắt dần.

Hình ảnh bố mẹ cô càng lúc càng hiện rõ trong đầu...!
Không biết bao lâu sau Dương Họa Y tỉnh lại.

Đây là đâu? Không phải mình gặp được bố mẹ rồi ư? Sao căn phòng này có chút quen?
- Tỉnh rồi?
Vừa thấy cô tỉnh lại, Nhan Từ Khuynh đặt mạnh cốc nước xuống bàn bên cạnh.

- Cô to gan lắm! Dám bỏ trốn để đi tự tử sao? Sao tôi ngồi đây cô không tự tử luôn trước mắt tôi này? Giờ tỉnh rồi thì cút đi làm việc nhà đi!
Càng lúc ngữ khí của anh càng nặng kèm theo ánh mắt như muốn giết người kia.

Dương Họa Y cũng nhanh chóng xuống giường và làm theo yêu cầu của anh.

Cô lại khóc.

Vừa làm vừa khóc, vừa ngồi nghỉ vừa khóc.

Cô thực sự tuyệt vọng rồi.

Sống không được mà chết cũng không xong.

Nếu anh đã nói vậy....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8





Nhan Từ Khuynh sững người trước cảnh vợ mình nằm trên vũng máu lớn.

Đôi tay nhỏ ấy vẫn nắm chặt con dao trên bụng, trên mặt thấp thoáng nụ cười mãn nguyện.

Dương Họa Y chỉ muốn tìm cho mình một đường chết thanh thản, nhẹ nhàng nhưng anh không cho thì cô chỉ còn cách này thôi.

Nhan Từ Khuynh lại gần rút con dao ra rồi bế cô lên, miệng không ngừng rủa:
- Cô có bị điên không hả? Cô không còn việc gì khác để làm sao? Cô muốn để ai dọn chỗ cô bày ra đây? Cô thích gây phiền phức cho người khác đúng không? Đáng lẽ tôi nên giết cô ngay lúc đó...!
Dương Họa Y dần mất đi ý thức.

Cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa nhưng trong tâm chí cô vẫn đọng lại câu cuối cùng của anh mà cô nghe được.

Giết tôi ư? Tôi mong ngày đó lâu lắm đấy anh biết không? Giờ tôi chẳng còn gì để níu kéo cả.

Chỉ cần một phát súng của anh, hay vứt bỏ tôi ngoài trời tuyết, hay hạ độc tôi, hay bằng cách nào đó anh muốn là tôi toại nguyện rồi.

Chưa đầy một tháng mà không biết bao nhiêu lần cô hôn mê mất mấy ngày mới tỉnh.

Nhan Từ Khuynh ngồi ngoài cửa vò đầu bứt tai liên tục.

Tại sao chứ? Tại sao cô lại muốn chết đến thế chứ? Chết vui lắm à? Cô chết rồi thì tôi phải làm sao?
Đèn cấp cứu tắt.


Bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt nghiêm trọng.

- Cô ấy mất máu rất nhiều.

Cơ thể lại vốn yếu, nhiều bệnh, lại thiếu chất nghiêm trọng nên mất máu nhiều như vậy...!cần rất nhiều thời gian mới hồi phục lại.

Với lại muốn hồi phục nhanh cũng cần tâm trạng thoải mái trước và người nhà cần chăm sóc cẩn thận thì may ra cô ấy mới khá lên được.

Còn vết thương khá sâu nên mất ít nhất một tháng để lành lại hoàn toàn.

Nhan Từ Khuynh không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi vào trong.

Tim anh như thắt lại khi thấy gương mặt trắng bệch đang bị bao phủ bởi ống thở, trên cánh tay nhỏ yếu cắm đầy những loại dây truyền, trên người vẫn còn lưu lại những vết thương chưa lành hẳn.

Anh từ từ ngồi xuống.

Bàn tay to lớn không tự chủ mà chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn kia.

Có chút lạnh.

Rồi bàn tay ấy lại chạm nhẹ lên bàn tay nhỏ kia.

Vẫn có chút lạnh.

Tim anh càng đau thắt hơn nữa.

Lại trôi qua thời gian một tuần.

Dương Họa Y vẫn chưa chịu tỉnh lại dù tình hình đã khá lên.

Ánh mắt lạnh lùng ngày nào đã bị thay bằng ánh mắt lo lắng.

Nhưng dù vậy cô gái ấy vẫn không cảm nhận được.

Nhan Từ Khuynh đi công tác lần này có thể kéo dài hai tuần.

Vì thế anh đã thuê người đến chăm sóc cho cô.

Nhưng trùng hợp là, anh vừa đi được một ngày cô đã tỉnh lại.

Dương Họa Y ngồi dựa vào giường nhìn người hộ lí chăm sóc mình.


Bác ấy trông thật hiền.

Vẻ ngoài có nét giống với mẹ cô lúc còn sống.

- Cháu muốn ăn gì không? - Dì Thẩm ngồi cạnh dịu dàng hỏi.

- Cảm ơn dì...!Giờ cháu...!chưa muốn ăn...!Dì để lát nữa...!nhé...!
- Vậy cũng được! Cháu có mỏi không để ta đỡ cháu nằm xuống nhé?
- Không sao ạ...!Dì để...!cháu ngồi...!một lúc nữa...!
- Vậy khi nào mỏi thì bảo dì nhé!
- Vâng...!À dì...!Chồng...!Nhan thiếu đâu...!rồi ạ?...!
- Cháu hỏi chồng cháu ấy hả? Thằng bé nó đi công tác rồi! Tầm hai tuần nữa nó về.

Cháu nhớ à? Mà cũng tệ thật cơ! Vợ bệnh như vậy mà không chịu ở nhà chăm gì cả, chỉ thích vùi đầu vào làm thôi.

Mà chắc đi đã đi làm, sợ đi công tác lâu thế này có khi lại...!
- Không sao...!Anh ấy đi...!càng tốt...!Cháu muốn yên bình...!một chút...!
- Vợ chồng có xích mích gì à?
- Không ạ...!
- Mà có xích mích thì người làm lành phải là người chồng chứ! Đàn ông không biết nhường vợ thì nát nhà sớm!
Dương Họa Y cười khổ.

Nếu anh biết nhường thì cô không đến nỗi như vậy.

Nói là hai tuần nhưng chưa được một tuần, Nhan Từ Khuynh lại mò về.

Điều đầu tiên anh làm khi về đến sân bay là lái xe đến thẳng bệnh viện xem cô như thế nào.

Nhưng vừa đến viện, anh lại nhận được tin cô đã ra viện hôm trước.


Anh tức tốc lái xe về nhà thì thấy bóng dáng yếu ớt đang ngồi ngoài vườn.

Thời tiết đã ấm lên chút nhưng vẫn còn không khí lạnh.

Dương Họa Y vẫn mặc chiếc váy ngủ mỏng dài ngồi một mình tựa lưng vào gốc cây, hai tay ôm lấy bụng, đôi mắt nhắm lại trông rất yên bình.

Nhan Từ Khuynh đi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cô tỉnh lại.

Nhìn thấy anh, ánh mắt vô hồn ấy có chút hoảng loạng.

Cô vội đứng dậy nhưng do cử động mạnh đột ngột nên khiến vết thương đau nhói và rỉ máu.

- Sao cô dám tự ý xuất viện chứ? - Nhan Từ Khuynh tức giận.

- Tôi...!tôi không thích...!nằm viện...!- Dương Họa Y run rẩy đáp.

Nhan Từ Khuynh không kiềm chế được mà giơ tay lên định đánh cô nhưng bỗng khựng lại khi thấy vệt màu đỏ dần loang khắp áo cô.

Dương Họa Y cố nhịn đau mà đưa hai tay lên che chắn theo phản xạ.

Mặc máu càng lúc ra nhiều hơn cô vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Một bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ kéo mạnh đi vào trong nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9





Đi được mấy bước, Dương Họa Y không đi nổi nữa liền ngã xuống.

Nhan Từ Khuynh quay lại nhìn rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

Sau khi đặt cô xuống giường, anh xuống bếp lấy hộp cứu thương đem lên.

- Mau ra đây! Cô không định thay băng sao?
Dương Họa Y càng sợ hãi ngồi thu mình vào góc giường trước ánh mắt sát khí kia.

Mặc vết thương đang đau nhói từng cơn, mặc chiếc váy đang nhuốm màu đỏ thẫm, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu.

- Nếu làm bẩn giường thì hậu quả cô biết rồi đấy!
Cô gái bé nhỏ vẫn run rẩy ngồi đó.

Đôi mắt vô hồn có chút dao động.

- Tôi...!tự thay...!
- Ra đây!
Nhan Từ Khuynh quát lớn.

Anh rất ghét thái độ lề mề, chậm chạp như vậy.

Cuối cùng vẫn là Dương Họa Y run rẩy nhích từng bước lại gần.


"Roẹt"
Chiếc kéo sắc bén cắt ngang chiếc váy ngủ.

Nhan Từ Khuynh chỉ cắt nguyên chỗ vải phần bụng cô bị thương sau đó anh nhẹ nhàng gỡ chiếc băng thấm đầy máu ra.

Nhưng dù có nhẹ nhàng đến mấy thì cơn đau dữ dội vẫn kéo tới rất nhiều khiến cô không chịu được mà bật khóc.

Nghe từng tiếng khóc đang cố nén lại mà Nhan Từ Khuynh cảm thấy sốt ruột.

Anh cố làm nhanh nhất có thể để cô không phải đau nữa.

Đôi lông mày nhíu chặt lại khi thấy vết thương khá lớn và đang không ngừng rỉ máu.

Mất hồi lâu mới có thể xử lí xong vết thương.

Nhan Từ Khuynh đứng dậy tìm cho cô một bộ đồ khác để thay.

Nhưng...!đồ ở đâu?
- Này, quần áo cô để ở đâu?
- Tôi tự...!lấy...!
- Ngồi yên đấy! Nói! Cô để quần áo cô ở đâu?
- Tôi tự...!
- Cô điếc à? Tôi hỏi cô để ở đâu cơ mà?
- Ở...!phòng tôi...!
Nhan Từ Khuynh kéo theo cơn lửa giận đi đến căn phòng cũ đó.

Khi vừa mở cửa ra, cơn lửa đó bị dập tắt hoàn toàn.

Đập vào mắt anh là một căn phòng chứa đầy đồ cũ hỏng, gió lùa từng cơn lạnh giá qua cánh cửa sổ bị vỡ, dưới đất chỉ có một chiếc nệm mỏng manh cùng với chiếc chăn mỏng không kém.

Tủ quần áo gỗ cũ kĩ nằm yên ở góc phòng.

Nhan Từ Khuynh lại gần mở ra để lấy đồ thì càng sững người hơn.

Trong tủ chỉ còn lại vài bộ váy cũ kĩ, mỏng manh, chỉ để mặc vào mùa hè.

Bên cạnh là một chồng quần áo rách còn dính ít máu khô.

Đó là những bộ mà cô mặc khi bị anh đánh đến mức thừa sống thiếu chết.

"Dạ thưa Nhan thiếu?"
- Cho anh 5 phút đem cửa hàng quần áo nữ gần đây nhất về biệt thự cho tôi!
"Ơ...!Dạ vâng..."
Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đang nằm trong chăn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.


Vừa mới công tác về, anh còn chưa được nghỉ ngơi bao lâu giờ lại phải đi vác quần áo về cho thiếu gia là sao? Nhưng kệ đi! Anh chỉ có 5 phút! Nghĩ nhiều tốn thời gian!
Đúng 5 phút sau, toàn bộ quần áo của một cửa hàng đã nằm gọn trước căn biệt thự đó.

Nhan Từ Khuynh chọn lấy một bộ đồ ngủ dày đem lên cho cô.

Dương Họa Y đang ngồi co người một góc vì cơn chóng mặt ập tới bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng của anh:
- Đứng lên!
Cô đưa đôi mắt đầy mệt mỏi còn vương giọt lệ lên nhìn.

Trên tay anh đâu phải đồ của cô nhỉ? Cô có được phép mặc nó không?
- Tôi nói cô đứng lên mà!
Anh có ra lệnh hay tức giận đến mấy thì giờ cô cũng không thể đứng được rồi.

Mắt cô tối sầm lại, vết thương lại nhói đau.

Cô gục xuống giường ngất đi.

Nhan Từ Khuynh vội đưa tay đỡ lấy cô rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống.

Nhưng cô như vậy rồi thì thay đồ kiểu gì đây? Trong nhà không có lấy một người hầu thì đừng nói đến có nữ nhân khác để nhờ việc này.

Thôi thì bấm bụng liều vậy!
Loay hoay một lúc lâu rồi mà vẫn không thể thay xong được cho cô.

Bởi khẽ chạm nhẹ một chút là cơn đau ập tới khiến cô nhíu mày lại.

Có lúc đau quá, bàn tay bé nhỏ vô thức siết chặt lấy chăn.

Cuối cùng cũng xong! Nhan Từ Khuynh khẽ đắp lại chăn cho Dương Họa Y rồi về thư phòng làm việc.


Anh nhìn giá sách cùng bàn làm việc.

Chúng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ.

Nhớ hôm cô nằm viện anh đi công tác, chỗ này rất bề bộn vì anh bới tung lên để tìm tài liệu và đồ cần thiết.

Vậy mà vết thương chưa lành, sức khỏe chưa hồi phục, cô đã xuất viện rồi về dọn dẹp từ trên xuống dưới, lại còn có thể mặc một chiếc váy mỏng ngồi một mình ngoài trời lạnh.

Không lẽ bị anh hành hạ quá mức mà cô trở nên ngốc đến mức không biết giữ gìn bản thân? Hay là cô đã quá cam chị chịu với cuộc sống hiện tại rồi?
"Choang"
Tiếng thủy tinh vỡ dưới bếp lúc nửa đêm kéo Nhan Từ Khuynh thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy.

Anh vội vàng chạy xuống xem.

Một bóng dáng bé nhỏ đang luống cuống dọn mảnh cốc vỡ vương vãi trên nền nhà.

Có lẽ do đôi tay còn yếu, không cẩn thận nên vô tình bị đứt, giọt máu nhỏ xuống nền.

Ngay sau đó là những giọt nước mắt rơi theo.

Dương Họa Y bất lực ngồi xuống khóc.

Giờ bản thân cô vô dụng đến nỗi nhìn cái gì cũng không rõ, làm cái gì cũng không cẩn thận, dọn dẹp có chút cũng không xong...!Nếu là những năm về trước, cô không bao giờ phải đụng tay đụng chân như vậy....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10





- Sao lại ở đây?
Dương Họa Y giật mình quay người lại.

- Tôi...!
Nhan Từ Khuynh nhìn tay cô rồi nhìn xuống bụng cô.

Đôi lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt như sắp sửa muốn giết người.

Chiếc áo lại thấm máu.

- Để đấy! Tôi dọn! Mau lên phòng đi!
- Không...!Để tôi làm...!Anh không nên đụng vào...!
- Tôi nói để đấy cơ mà! Mau cút về phòng cho tôi!
Dương Họa Y run rẩy chống tay từ từ đứng dậy.

Chợt có bàn tay đỡ lấy tay cô rồi kèm theo đó là giọng nói giận dữ:
- Cô bị ngốc à? Mắt để đâu vậy? Không nhìn mảnh vỡ mà cứ thế chống tay lên à?
Đôi mắt ướt lúc này mới nhìn xuống dưới tay.

Quả thật có rất nhiều mảnh vỡ nhưng...!nếu chúng cắm vào tay sẽ không đau đâu nhỉ? Chỉ mất chút máu thôi, thậm chí có khi lại có thể làm giảm đi nỗi đau trong lòng lúc này...!
Bàn tay nào đó vẫn giữ chặt lấy tay cô rồi từ từ đỡ cô đứng lên.

- Cho cô 2 phút để nằm yên trên phòng! Chậm 1 giây thì đừng trách!
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh rồi đẩy cô ra khỏi chỗ mảnh thủy tinh vỡ.

Dương Họa Y cũng nhanh chóng vịn vào tường men từng chút một lên phòng.


Sau khi dọn sạch mảnh vỡ và vết máu ở dưới đất, Nhan Từ Khuynh lại cầm hộp cứu thương lên phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, hai con ngươi bỗng tối sầm lại.

Bóng dáng kia đâu rồi? Anh định đi tìm khắp biệt thự nhưng chợt nhớ ra căn phòng cũ kia...!
Không ngoài dự đoán, bóng dáng nhỏ ấy đang run rẩy tự thay miếng băng thấm đẫm máu trong căn phòng lạnh buốt.

Sau khi gỡ được miếng băng ra, Dương Họa Y thở nhẹ ra.

Bỗng Nhan Từ Khuynh sững người khi thấy cô lấy một miếng vải trắng buộc quanh người để cầm máu vết thương.

- Cô đang làm gì thế?
Dương Họa Y run rẩy quay lại nhìn.

Ánh mắt như muốn giết cô ngay tức khắc đang dán chặt lên miếng vải kia.

Nhan Từ Khuynh xông vào kéo mạnh tay cô ra rồi cởi bỏ miếng vải đó vứt đi.

Sau đó anh cẩn thận bôi thuốc và băng bó lại cho cô.

- Đừng để tôi thấy cô làm vậy một lần nữa! Giờ đi theo tôi!
Dương Họa Y sững người trước câu nói của anh.

Nhưng...!đã hơn nửa đêm rồi, anh còn muốn dẫn cô đi đâu?
Thấy cô vẫn ngồi yên đó tỏ vẻ không muốn đi, Nhan Từ Khuynh nổi nóng cầm lấy tay cô kéo cô đứng dậy rồi dẫn cô về phòng mình.

- Á...!
Đi được vài bước chợt cô khẽ rên một tiếng.

Hóa ra anh kéo cô đi nhanh quá nên động tới vết thương.

Nhan Từ Khuynh lại phải dẫn cô đi từng chút một.

Dương Họa Y lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy anh đẩy mình vào phòng của anh.

- Nằm nghỉ trước đi! Tí tôi quay lại! Tôi quay lại không thấy cô nằm ở giường thì liệu đấy!
Nói xong anh quay lưng rời đi.

Nói thì vậy nhưng Dương Họa Y vẫn có chút sợ.

6 năm qua chưa một lầm anh cho cô ở lại phòng anh quá lâu trừ những lúc dọn dẹp.

Nếu quá thời gian quy định hay động chạm vào đồ của anh thì cô sẽ nhận một cơn thịnh nộ giáng xuống.

Vậy thì phòng hơn chống đã!
Nhan Từ Khuynh mở cửa bước vào.


Giường vẫn trống trơn.

Anh sắp tức điên lên rồi! Cô gái này thực sự muốn anh tức chết đây mà! Nhưng một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng trên một chiếc ghế cao, đôi tay nhỏ đang với lấy chiếc nệm trên nóc tủ.

- Dương Họa Y! Cô đang làm trò gì đấy?
Cơ thể nhỏ bé giật bắn mình suýt ngã khỏi ghế bởi tiếng quát vang khắp cả biệt thự.

- Tôi...!Tôi lấy nệm...!riêng...!- Dương Họa Y lắp bắp đáp lại.

- Cô lấy nệm riêng làm gì? Mau xuống đây cho tôi!
- Tôi sợ...!anh không muốn...!cho tôi đụng vào...!giường...!của anh...!
- Mau lại đây!
Dương Họa Y đành thu tay lại, nhẹ nhàng xuống khỏi ghế rồi run rẩy lại gần Nhan Từ Khuynh.

- Cô thích tôi hầu cô nữa đúng không? Sao cô bị thương đến như thế vẫn thích leo trèo là sao?
- Tôi...!
Nhan Từ Khuynh không để cô nói thêm gì nữa mà bế cô lên nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó cũng nằm xuống cạnh cô.

- Anh...!
- Sao? Có ý kiến?
- Để tôi nằm...!chỗ khác...!
- Nằm yên đấy!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nằm im.

Cả hai đều dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không được lâu, Nhan Từ Khuynh lại bị đánh thức bởi tiếng khóc bên cạnh.

Anh ngồi dậy mở đèn thì thấy cô đang nằm co người lại, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra.

- Ba...!mẹ...!đừng đi mà...!đừng bỏ con...!con đau lắm...!con sợ...!ba mẹ ở lại với con...!đừng đi mà...!
Cô luôn miệng lẩm bẩm.


Nhan Từ Khuynh hơi sững người.

Chợt một tràng ho kéo đến.

Dương Họa Y ôm ngực vừa ho vừa thở dốc.

Anh ngồi cạnh thấy thế luống cuống đỡ cô ngồi dậy ôm cô vào lòng.

Đôi mắt anh càng lo lắng hơn khi thấy cô không ngừng nôn ra máu.

Máu chảy qua khe đôi tay nhỏ càng lúc càng nhiều.

Nhan Từ Khuynh không nghĩ nhiều gì nữa mà vội vàng bế cô ra xe đưa cô đến viện.

Sau một thời gian cấp cứu, cuối cùng tình trạng của cô cũng tạm ổn.

Đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi.

Gương mặt trắng bệch, không chút sức sống nào bị che lại bởi ống thở.

Đôi tay lạnh ngắt cắm đầy những kim truyền.

Nhan Từ Khuynh lặng người đi khi thấy Dương Họa Y như vậy.

Vậy là...!cô ấy như vậy...!do mình mà ra...!đúng không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11





Không biết bao lâu rồi Dương Họa Y mới tỉnh lại.

Đôi tay yếu ớt cố gắng chống đỡ để ngồi dậy.

Cô gỡ nhẹ ống thở xuống, đôi mắt vô hồn nhìn sang cửa sổ bên cạnh.

Hôm nay có chút nắng ấm.

Nhưng lòng cô lại lạnh ngắt.

Mệt mỏi, yếu ớt, tuyệt vọng...!Tại sao cô vẫn không được chết?
Cánh cửa phòng mở ra.

- Tỉnh rồi sao?
- Nhan thiếu...!
- Trong người khỏe hơn chưa?
- Cũng khá hơn...!Cảm ơn Nhan thiếu...!đã quan tâm...!
- Tôi có mua ít cháo, cô ăn rồi uống thuốc cho mau khỏe!
Chuyện gì đây? Sao tự dưng bây giờ đối tốt với cô như vậy? 6 năm qua ngoài hành hạ, đánh đập ra thì chưa một lần anh hỏi han cô chứ đừng nói là quan tâm, chăm sóc cô như vậy.

- Tôi tự lo được...!Không cần phiền anh đâu...!
- Đã hơn một tháng nay sức khỏe cô...!đã không tốt...!
- Mấy năm nay...!sức khỏe tôi...!như vậy rồi!...!
Cả hai cùng im lặng.


Dương Họa Y thì thầm mỉa mai ai kia trong lòng.

Rốt cuộc anh có vấn đề gì mà tự dưng tốt với tôi đến thế? Hay anh sợ sắp tới gia đình anh về biết chuyện sẽ gây khó dễ cho anh nên tranh thủ lấy lòng tôi? Cô cũng tự mỉa mai bản thân.

Cô có chút hi vọng một ngày anh sẽ đối tốt với cô dù chỉ một chút thôi.

Nhưng giờ khi anh tự dưng lại quan tâm như vậy, cô lại cảm thấy không nên hi vọng thì hơn.

Bởi cô sợ một ngày nào đó khi đang quen với chuyện được chăm sóc ân cần như vậy, anh lại quay trở lại tệ bạc với cô như ban đầu.

Còn Nhan Từ Khuynh lại nghĩ, cô đang trách anh.

6 năm không phải thời gian ngắn anh tàn nhẫn, lạnh nhạt với cô.

Bây giờ anh tự dưng lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô, không phải là...!đang tự vả vào mặt mình sao?
Sau một khoảng thời gian im lặng, Dương Họa Y lên tiếng hỏi:
- Nhan thiếu...!tại sao...!anh tự dưng lại...!quan tâm tôi...!như vậy?...!Không phải...!anh rất...!hận tôi sao?...!
Nhan Từ Khuynh im lặng.

Đúng.

Đáng lẽ là anh hận cô mới phải.

Nhưng tại sao? Anh cũng chẳng biết.

- Có lẽ...!một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô câu trả lời.

Giờ cô có thể ăn một ít cháo rồi uống thuốc được không?
- Nếu...!tôi nói không?...!
- Cô...!Sức kiên nhẫn của tôi có hạn! Đừng để tôi mất kiểm soát!
Ha! Anh vẫn vậy thôi! Có lẽ tôi là một con rối quan trọng của anh nên anh mới để ý như vậy! Nếu tôi chết đi có lẽ anh sẽ gặp chuyện không hay với bản thân nên mới cố giữ tôi lại đúng không?
Dương Họa Y bất giác để lộ một nụ cười đầy khinh bỉ, chua chát.

Nhưng trong mắt Nhan Từ Khuynh, nụ cười ấy đẹp lạ thường.

6 năm qua chưa một lần anh thấy cô cười...!
Cô cũng nhanh chóng thu lại nụ cười đó rồi đưa tay với lấy bát cháo anh để sẵn ở bàn.

Được.

Cô sẽ sống.


Và lần này cô cố sống là để...!chống lại anh!
Nhan Từ Khuynh thấy cô một tay ôm bụng, một tay cố với lấy bát cháo trông có chút khó khăn, anh vội bưng lên rồi nói:
- Để tôi bón cho cô!
- Không cần...!Tôi tự làm...!Phiền Nhan thiếu...!để xuống cho tôi...!
- Cô không nghe lời tôi?
- Tại sao...!tôi phải...!nghe anh?...!
- Cô...!
Cô dám cãi anh? Nhan Từ Khuynh cố hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng.

- Mau để...!xuống đây...!cho tôi...!Tôi tự ăn...!
Còn ra lệnh cho anh?
"Choang"
Theo phản xạ, Dương Họa Y lấy tay che mặt để tránh những mảnh vỡ bắn tứ tung.

Đôi mắt sắc lạnh lộ rõ những tia máu.

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không? Được đà tôi mềm lòng cô muốn làm tới đúng không? Cô muốn tạo phản đúng không? Được! Vậy thì mau về căn biệt thự đó tiếp tục làm việc cho tôi! Nhanh lên!
Dương Họa Y không nhìn cũng biết anh đang tức giận cỡ nào.

Cô cũng không chậm một giây mà nhanh chóng rút hết ống thở, kim truyền ra rồi đi từng bước ra cửa.

Bóng lưng cô cũng dần khuất sau cánh cổng bệnh viện.

Còn lại Nhan Từ Khuynh vẫn đứng nguyên ở đó.

Mình vừa làm cái gì vậy? Tại sao mình lại có thể...!
Anh ngồi xuống giường vò đầu xoa trán.

Anh vẫn chưa biết tại sao bản thân lại có thể...!Lúc này trợ lí của anh đi vào.

- Thiếu gia...!Để thiếu phu nhân đi như vậy...!có ổn không ạ?

- Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi cô ta là thiếu phu nhân mà!.

Đam Mỹ Hay
- Nhưng...!thiếu...!Dương tiểu thư đang...!bị thương nặng...!Hôm nay trời còn có tuyết...!Ngộ nhỡ...!
Nhan Từ Khuynh như bừng tỉnh.

Anh đứng dậy chạy theo hướng cô vừa đi.

Đúng như dự đoán, cô chưa đi được bao xa.

Bóng dáng nhỏ bé ấy đang ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo.

Cô mệt quá! Hơi thở gấp gáp, vết thương đau lên từng cơn, cơ thể run rẩy vì lạnh, đôi chân trần tím ngắt.

Nhan Từ Khuynh nhanh chóng lại gần khoác chiếc áo dày của mình lên người cô, cuốn gọn cả người cô vào trong áo rồi bế cô quay lại bệnh viện.

Bỗng một bàn tay nhỏ thò ra nắm lấy áo anh.

Dương Họa Y run rẩy nói:
- Đừng...!Tôi không muốn...!ở viện...!Tôi muốn về...!
- Hiện giờ sức khỏe cô đang yếu! Ở viện có bác sĩ theo dõi, chăm sóc sẽ tốt hơn! Ngoan!
- Không...!Tôi muốn về...!
Dương Họa Y vẫn cứng đầu đòi về dù hơi thở cô đang yếu dần....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12





Lại một ngày trôi qua.

Dương Họa Y từ từ tỉnh lại.

Đập vào mắt cô là căn phòng quen thuộc.

Vậy là cô được đưa về nhà rồi.

À không, là nơi địa ngục trần gian.

Đôi mắt ấy có chút sững sờ khi dừng lại trước gương mặt hoàn hảo đến từng góc cạnh đang phóng to trước mặt mình.

Không chỉ vậy, đôi mắt giết người ngày nào đã thay bằng đôi mắt ấm áp đang nhìn chằm chằm vào cô.

- Tỉnh rồi à? Giờ trong người thấy thoải mái hơn chưa?
Dương Họa Y ngạc nhiên hơn khi thấy giọng nói lạnh lùng hằng ngày cũng được thay bằng giọng nói ôn nhu, ấm áp.

Cô đưa tay lên miệng cắn mạnh một phát.

Đau! Vậy không phải mơ à?
- Cô làm gì vậy? Đừng ngược bản thân như thế chứ?
Thêm một cú sốc khác.


Lần này cô cắn tay mình mạnh hơn.

Vẫn đau! Vậy không phải mơ rồi!
Bỗng chốc cô lùi lại phía sau.

Ánh mắt đề phòng dán chặt vào con người bất thường kia.

Nhưng do không để ý nên cô bị ngã khỏi giường rồi kéo theo cả sợi dây truyền nước lẫn cả giá đỡ bình truyền xuống.

Nhan Từ Khuynh vội bật dậy đưa tay đỡ lấy cô thoát khỏi mớ hỗn độn đó.

- Sao lại bất cẩn thế? Có đau ở đâu không?
Vừa nhấc cô lên giường, anh vừa luôn miệng hỏi.

Dương Họa Y mở to mắt nhìn người trước mặt mình.

Rốt cuộc anh đã ăn phải cái gì mà thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Hay anh đi đường bị ngã đập đầu vào đâu? Hay là trên đường đi làm về gặp tai nạn?
Thực ra Nhan Từ Khuynh chẳng làm gì cả.

Chỉ là đêm hôm qua trông cô gặp ác mộng, anh nghĩ nhiều lắm.

Bây giờ ở cạnh cô nhiều anh mới biết cô gặp phải những gì.

Dù bệnh nặng đến đâu nhưng hằng đêm cô vẫn gặp ác mộng khiến không thể an tâm ngủ ngon, dưỡng sức được.

Với lại những cơn đau thắt lại trong lòng mỗi khi thấy cô chịu từng cơn đau đớn hành hạ ngày càng nhiều.

Suốt 6 năm vừa qua anh xa cách cô quá nhiều, giữ ác cảm với cô quá nhiều, hành hạ cô quá nhiều nên không cảm nhận được những cảm giác đó.

Mỗi lần cô trở bệnh hay thương nặng, toàn cận vệ của anh đưa đi chứ chưa một lần đích thân bế cô đi như bây giờ nên càng không biết cô đau đớn như thế nào.

Bây giờ nghĩ lại...!cảm thấy...!có chút áy náy...!
Dương Họa Y vẫn chưa tin những gì xảy ra trước mắt mình là sự thật.

Cô liều rút kim truyền ra rồi lại gần cửa sổ trèo lên với ý định nhảy xuống đất xem có phải thật không.

Nhan Từ Khuynh ban đầu còn nhìn thấy dáng vẻ trèo cửa của cô có chút đáng yêu nhưng chợt nghĩ lại, anh vội chạy lại ôm cô xuống.

Cô gái này định tự tử sao?
- Buông tôi ra! Để tôi nhảy xuống!
- Xem ra sau một đêm cô khỏe lên không ít nhỉ?
- Khỏe kệ tôi! Mau buông tôi ra! Chắc chắn đây là mơ...!

- Mơ gì ở đây? Nhảy xuống đó là cô chết đấy!
- Kệ tôi mà...!Buông ra!...!
Đang vùng vẫy bỗng Dương Họa Y nhíu mày ôm lấy bụng.

Tuy không còn bị hở với rỉ máu nữa nhưng vết thương ấy vẫn đem lại từng cơn đau thắt khi cử động mạnh cho cô.

Nhan Từ Khuynh thấy vậy buông cô ra rồi bế cô lên đặt xuống giường.

- Ngồi đây chờ tôi đi lấy thuốc bôi cho!
Dù đau nhưng Dương Họa Y vẫn ngồi nghĩ xem tại sao anh lại đối tốt với mình như thế? Mới hôm qua còn quát cô, thậm chí suýt nữa đụng tay đụng chân với cô vậy mà hôm nay lại...!Cô lần nữa hết cắn vào tay mình rồi lại nhéo má xem đây có phải là sự thật không.

Đau lắm chứ! Nhưng cô không muốn tin đây là sự thật.

Trong lúc cô đang tiêu hóa vấn đề khó giải thích này thì Nhan Từ Khuynh mở cửa đi vào.

Trên tay anh là hộp thuốc với một đĩa thức ăn còn nóng hổi.

- Nào! Để tôi bôi thuốc cho! Cô mau ăn ít đồ ăn này đi cho ấm bụng! Dù sao mấy hôm nay cô không ăn được gì đúng không?
Dương Họa Y lắc đầu.

Cô nhịn quen rồi.

Mà có ăn thì giờ cô cũng chẳng ăn được.

Cô mệt lắm! Cô chỉ muốn nằm ngủ thật lâu, ngủ không bao giờ tỉnh lại càng tốt...!
- Cô không ăn thì bệnh dạ dày của cô càng nặng hơn đấy!
Sao cơ? Anh...!anh ta biết cô bị đau dạ dày sao? Không lẽ chỗ thuốc cô giấu sau tủ quần áo bị phát hiện rồi sao?
- Sao...!sao anh biết?
- Biết gì cơ?
- Tôi bị đau dạ dày...!

- Thì bác sĩ nói vậy mà!
Vậy thì may! Anh chưa biết cô lén lút giấu anh mua thuốc về uống.

Nhìn sắc mặt của cô, Nhan Từ Khuynh có chút nghi ngờ.

- Cô giấu tôi chuyện gì à?
- Không...!Không có! Tôi đâu dám giấu anh...!chuyện gì...!
- Vậy thì tốt! Giờ mau ăn đi kẻo nguội!
- Tôi...!không muốn ăn.

- Sao lại không muốn?
- Tôi...!Tại tôi thấy trong người hơi khó chịu...!nên không muốn ăn...!
- Vậy thì ăn một miếng đi để uống thuốc!
- Tôi không ăn được!
- Cô cãi tôi?
- Không có...!
- Mau ăn đi! Một miếng thôi cũng được!
Dương Họa Y cũng không dám cãi nữa mà đành bấm bụng cầm miếng bánh lên cắn một miếng nhỏ.

Một cảm giác khó chịu ập tới khiến cô lại phải nhả miếng bánh đó ra.

- Sao thế? Đồ ăn không ngon sao? Hay là trong người thấy khó chịu thế?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13





Nhan Từ Khuynh lo lắng nhìn cô.

Không lẽ giờ cô không thể ăn uống được gì ư?
Dương Họa Y nhìn tay anh đang bôi thuốc lên vết thương cho mình.

Bàn tay ấy từng tàn nhẫn đánh cô không thương tiếc vậy mà giờ lại nhẹ nhàng chăm sóc cho cô.

Rốt cuộc anh muốn tôi phải sống sao? Muốn vùi tôi thật sâu xuống địa ngục rồi vớt tôi lên thiên đường sau đó lại vùi tôi xuống đúng không?
- Hết đau chưa?
- Đỡ hơn chút...!Cảm ơn...!
- Bình thường em không nói trống không với tôi như vậy.

Hay thấy tôi dịu dàng quá nên được đà lấn tới đúng không?
Dương Họa Y chỉ im lặng lắc đầu.

Cô bước xuống giường, chỉnh lại quần áo rồi đi về căn phòng cũ của mình.

Cô nén đau để dọn dẹp lại căn phòng đó rồi trải chiếc nệm cũ cùng chăn gối xuống đất.

Sau đó cô xuống tầng bắt đầu công việc dọn dẹp thường ngày và nấu cơm.


Nhan Từ Khuynh lặng lẽ theo sau.

Ban đầu anh chỉ nghĩ cô muốn về phòng riêng nằm nghỉ nhưng lại bất ngờ khi thấy cô cầm chổi lau dọn căn phòng khách to lớn kia.

Anh vội vã chạy đến giật cây chổi, giọng nói có phần tức giận:
- Em có bị điên không hả? Đã yếu như vậy còn làm việc nhà làm gì? Mau về phòng nghỉ ngơi đi!
- Anh thôi đi! - Dương Họa Y bỗng dưng quát lớn - Bây giờ anh tỏ vẻ thương hại tôi để làm gì cơ chứ? Suốt 6 năm qua tôi bệnh đến phát sốt, thiếu máu đến mức không còn sức để đứng dậy, hễ thay đổi thời tiết là bị đau khớp...!vậy mà tôi vẫn phải lết thân đi làm việc cho vừa lòng anh để đổi lấy cái ăn cái mặc sống qua ngày.

Chưa một lần anh thèm nhòm ngó, để ý đến tôi sống chết ra sao mà vẫn đánh mắng tôi hằng ngày, coi tôi như vật trút giận cho anh mỗi ngày...!Bây giờ thì sao? Anh quan tâm tôi cũng được ích gì chứ? Anh hành tôi đến chết mà vẫn không để cho tôi chết là sao?...!
Dương Họa Y ngồi thụp xuống bật khóc.

Càng lúc cô càng khóc lớn hơn.

Khóc để vơi đi nỗi ấm ức bấy lâu nay cô phải chịu...!
Nhan Từ Khuynh cũng ngồi xuống cạnh cô.

Anh khẽ đưa tay vòng qua vai cô để ôm nhưng lại bị cô hất mạnh ra.

- Mau đi đi! Đừng để tôi thấy anh lúc này!...!
Dương Họa Y ôm mặt hét lớn.

Cứ ngỡ trút hết mọi sự bất công ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn nhưng không, nó lại càng khiến cô đau hơn khi nhớ về quá khứ...!
"Thật vô dụng! Nấu có mỗi món này cũng để bị cháy! Mau tự ăn hết rồi dọn đi! Chậm 1 giây là lên phòng chịu phạt! "
"Dương Họa Y! Tại sao cô dám động vào đồ của tôi? Người đâu! Mau đem cô ta ra ngoài kia dội nước đá đến bao giờ tôi bảo dừng thì thôi!"
"Trói cô ta ra ngoài kia nhanh! Khốn kiếp! Tại sao cô lại đụng vào tài liệu của tôi cơ chứ?"
...!
Từng câu nói, từng hành động của anh cô nhớ không sót một chút nào.

Cả người cô run rẩy lên từng hồi vì sợ, vì đau...!
Lần này Nhan Từ Khuynh mặc kệ cô có hất hay đẩy anh ra anh vẫn ôm chặt lấy cô vào lòng.

Người cô nhỏ yếu đến nỗi có thể nằm gọn vào lòng anh chỉ một cái ôm.

Dương Họa Y vẫn khóc.

Không biết cô khóc bao lâu nữa rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.


Nhưng dù có ngủ, thỉnh thoảng cô lại khẽ nấc lên một tiếng, nước mắt vẫn cứ trào ra.

Nhan Từ Khuynh bế cô lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh cũng nằm cạnh và vẫn ôm cô vào lòng.

Giờ anh thấy có chút hối hận rồi.

Nghĩ lại thì...!
Mỗi lần anh đánh mắng, cô luôn im lặng chịu đựng, không hé miệng nửa lời.

Dù anh có tàn nhẫn đến đâu cô vẫn lo cho anh từng chút một cả khi anh ốm hay khỏe mạnh bình thường.

Cô luôn gặp ác mộng mỗi đêm kể cả bệnh đến mức không ngủ được dẫn đến cơ thể suy nhược nhưng chưa bao giờ cô nghỉ làm việc nhà 1 giây.

Dù bệnh đến mức đứng cũng không vững nhưng khi nghe thấy công ty anh gặp chuyện là cô lại âm thầm thức đêm giải quyết giúp anh.

Rồi cả những gì cô đã làm trong thời gian vừa qua nữa...!
Anh nhận ra bản thân đã yêu cô lúc nào cũng không hay.

Anh thấy đau khi cô đau.

Anh thấy nhớ khi xa cô 1 phút.

Anh thấy lo khi đi công tác một thời gian.


Anh thấy sợ khi cô muốn chết...!Nhưng không phải anh đã có người mình yêu rồi sao? Mà dù sao người đó cũng chết rồi thì nên buông bỏ quá khứ và chấp nhận hiện tại chứ nhỉ? Nhưng giờ sao chấp nhận được đây? Anh là một người tồi khi được coi như là phản bội người mình yêu nhưng cũng là một người tồi khi tàn nhẫn với người mình yêu.

Rốt cuộc anh phải làm sao?
Dương Họa Y khẽ cựa tạm kéo anh thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy.

Cô đã dừng khóc lâu rồi nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt lệ.

Gương cô ngủ lúc này trông yên bình làm sao!
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Nhưng anh lại không ngờ cái hôn nhẹ ấy lại làm cô thức giấc.

Đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều nhìn thẳng vào mặt anh.

Theo phản xạ, cô đẩy mạnh anh ra rồi lùi lại phía sau.

- Cẩn thận!
Nhan Từ Khuynh bỗng lao tới....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14





Còn thiếu một chút nữa là đầu Dương Họa Y đã đập vào cạnh tủ.

Nhan Từ Khuynh kéo cô lên rồi ôm vào lòng khiến cô sững người.

- May quá! Em không bị gì! Chút nữa thì...!
- Anh thôi đi! - Dương Họa Y lần nữa đẩy anh ra.

Trông cô lúc này như một con nhím nhỏ đang xù những chiếc gai nhọn lên để bảo vệ mình - Bây giờ anh tỏ ra quan tâm tôi để làm gì? 6 năm tôi sống không bằng chết dưới tay anh quen rồi! Giờ "bị" anh chăm sóc thế này tôi không quen!
Nhan Từ Khuynh nhẹ kéo cô lại gần rồi ra sức ôm chặt lấy cô dù cô có vùng vẫy mạnh cỡ nào.

- Anh xin lỗi...!Là anh đã làm tổn thương em quá nhiều! Nhưng...!thời gian vừa qua ở cạnh em nhiều anh mới nhận ra...!bản thân đã có lỗi với em rất nhiều! Anh cũng nhận ra...!bản thân đã yêu em từ lúc nào không biết...!
Dương Họa Y lần nữa sững người.

Yêu cô? Thật nực cười! Yêu mà hành hạ tới vậy à? Trong mắt cô anh là một con ác quỷ không đáng tin cậy từ 6 năm về trước rồi.

Giờ những gì anh nói cô đều không tin nữa.

Càng nghĩ Dương Họa Y càng khóc, càng đẩy mạnh Nhan Từ Khuynh ra hơn.

- Lời của anh đều là giả dối hết...!Tôi không nghe...!Tôi không tin...!
- Em không tin cũng được nhưng xin em đừng khóc nữa...!Sức khỏe của em đang yếu...!

- Không phải lúc tôi bị thương nặng...!anh vẫn đuổi tôi đi làm...!việc nhà sao?...!
- Anh biết lỗi rồi...!Là do anh hết...!Đừng khóc nữa mà...!
Một bên không ngừng vừa khóc vừa trách còn một bên lại không ngừng vừa xin lỗi vừa dỗ dành.

Cả hai cứ ngồi như vậy cho đến sáng cô mệt quá ngất đi thì mới dừng.

Nhan Từ Khuynh lặng lẽ đắp chăn cho Dương Họa Y rồi ngồi xuống cạnh giường.

Điện thoại anh hiện lên không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của cấp dưới nhưng giờ anh chẳng thiết tha gì đến công việc nữa.

Điều anh chỉ quan tâm nhất bây giờ là làm thế nào để cô có thể mau chóng khỏe lại và tin tưởng anh thôi.

Đến chiều tối Dương Họa Y mới tỉnh lại.

Cô chống tay ngồi dậy rồi dựa lưng vào thành giường.

Đầu óc cô bây giờ trống rỗng.

Cô chẳng buồn suy nghĩ đến chuyện gì nữa.

Cô mệt lắm rồi!
Nhan Từ Khuynh đang hào hứng ôm một đống đồ mà cô thích đi lên phòng.

Càng nghĩ đến việc cô tỉnh dậy thấy những món đồ này anh càng vui.

Anh đã phải cho người đi điều tra tìm lại những người đã từng làm giúp việc ở gia đình cô để hỏi về sở thích, thói quen của cô.

Sau khi thu thập đủ rồi, đích thân anh đi lựa từng món một cho cô rồi hí hửng đem về nhà.

Cách cửa từ từ mở ra.

Nhan Từ Khuynh nghĩ Dương Họa Y chưa tỉnh lại nên anh cố nhẹ nhàng hết sức.

Nhưng cửa vừa mở ra là bóng dáng nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ trên lan can ngoài ban công.

Anh hốt hoảng vứt hết đồ xuống rồi chạy ra ôm lấy người cô bế vào trong.

- Em bị làm sao vậy? Trời lạnh như vậy em ngồi ngoài đó làm gì? Mà ngồi như vậy nhỡ em bị ngã xuống dưới kia thì sao?
Dương Họa Y im lặng không trả lời.


Đôi mắt vô hồn vẫn dán chặt vào khung cảnh bên ngoài.

Nhan Từ Khuynh cũng không hỏi cô nữa mà đứng dậy nhặt đống đồ vừa vứt vội kia lên rồi đem đến trước mặt cô, miệng cố nở một nụ cười thân thiện nhất có thể:
- Anh biết em có thích mấy thứ này nên đã đi mua chúng về cho em này! Đích thân anh chọn từng thứ một cho em ấy nhé! Toàn đồ tốt nhất thôi đấy...!
Dương Họa Y khẽ liếc qua đống đồ trên tay anh.

Ánh mắt vô hồn có chút dao động nhỏ nhưng rồi lại trở về trạng thái ban đầu.

Thích thì đã sao? Trước thì cô thích thật đấy nhưng sau 6 năm bị giam cầm áp bức thì cô chẳng còn thích gì nữa rồi.

6 năm về trước, những thứ ấy cô thích đến nỗi ngày nào cùng đòi bố mẹ mua cho bằng được, mua nhiều đến mức có hẳn cả một phòng riêng lớn để cô chứa mấy thứ đồ đó.

Còn bây giờ, nó là cái gì cô cũng chẳng quan tâm.

- Em...!không thích sao? Hay là anh mua không đúng ý em?
Nhan Từ Khuynh thấy biểu hiện đó của cô có chút ngượng ngùng.

Anh đã phải hỏi thật kĩ những người làm đó từng màu cô thích, từng loại cô hay dùng,...!thậm chí còn cẩn thận ghi chép lại từng tí một nhưng sao mua về cô không có chút hứng thú hay vui vẻ nào nhỉ?
Bỗng một đoạn kí ức của 2 năm về trước hiện về...!
Hôm ấy Nhan Từ Khuynh đi gặp đối tác về muộn không may xe bị hỏng, đã vậy trời lại còn mưa to.

Anh không gọi được cho ai nên đành đi bộ về nhà một mình.

Sẵn bực mình vì gọi không ai bắt máy rồi về lại thấy cô lén lút vào văn phòng riêng sửa lại dự án của mình, anh tức giận đã cho người đánh cô rồi bắt cô đi mua đồ dưới trời mưa tầm tã đó.

Chỉ vì một cái bánh mà anh bắt cô lặn lội dưới trời mưa như trút nước lúc nửa đêm.


Anh muốn mua loại bánh mà Liễu Nhi - người mà anh từng yêu thương sâu đậm - yêu thích.

Nhưng dù cô có mua đúng đi chăng nữa nhưng anh vẫn bắt cô đi đổi không biết bao nhiêu lần.

Và lúc đó anh cũng chẳng có hứng thú gì với loại bánh đó.

Chỉ là anh muốn mua, hay đúng hơn là muốn hành cô thôi...!
Chiếc bánh thật đơn giản vậy mà anh cũng hại cô sốt cao đến mức phải vào viện mất gần tuần...!
Thật sự...!
Dương Họa Y vẫn ngồi thờ thẫn ở mép giường.

Một giọt nước mắt lăn xuống.

Cô lại khóc.

Lần này cô khóc vì nhớ gia đình.

Cô biết vụ tai nạn năm đó có kẻ đứng sau hãm hại nhưng với tình hình bây giờ cô cũng chỉ bất lực không làm được gì.

Cô rất muốn tìm ra kẻ nào đã hại chết bố mẹ cô nhưng giờ làm thế nào để đi điều tra?....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15





Thấy Dương Họa Y vẫn ngồi im lặng lâu như vậy, Nhan Từ Khuynh không nhịn được liền lên tiếng:
- Em không thích chúng thì để anh đem đi đổi cái khác...!
- Để đấy đi!
Cuối cùng cô cũng lên tiếng nhưng đôi mắt vô hồn ấy vẫn dán chặt về hướng cửa sổ.

- Em có thích...!
- Tôi bảo để đấy mà!
- Vậy anh để dưới này nhé...!
- Để tôi cất...!
Dương Họa Y định đứng lên đem đống đồ đó về phòng mình bỗng mắt cô tối sầm lại, đầu óc choáng váng.

Cô ngồi xuống lắc mạnh đầu một cái.

Có lẽ do nhịn ăn từ hôm qua nên bị tụt huyết áp thôi.

Trấn an lại bản thân xong, cô cúi xuống nhặt đồ lên rồi ôm ra cửa.

Nhan Từ Khuynh cũng đi theo sợ cô lại bị gì.

Chợt anh nghĩ lại, nếu cô về căn phòng cũ đó chẳng phải cô sẽ càng yếu thêm sao? Anh đi nhanh lên trước cô rồi ôm cả cô lẫn đống đồ đó quay lại phòng mình.


- Từ giờ đây cũng sẽ là phòng của em! Em muốn dùng cái gì thì dùng.

Đồ em cũng cất lên mấy giá để đồ kia nhé!
- Không phải đây là phòng của anh với cố Nhan thiếu phu nhân sao?
Nhan Từ Khuynh im lặng.

Ý cô là đang nhắc đến Liễu Nhi.

Anh cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cô:
- Không phải bây giờ em đang là Nhan thiếu phu nhân của anh sao?
Dương Họa Y có chút ngạc nhiên.

Cô thiếu chút nữa là quên mất thân phận hiện tại của mình.

6 năm bị đối xử tệ bạc, cô cứ nghĩ mình là người hầu thay vì nghĩ mình là thiếu phu nhân của Nhan gia.

- Đáng lẽ là không phải...!
Giọng cô chứa đầy sự mỉa mai, chua chát.

Cô cũng từng yêu một người chứ! Năm đó người ấy ra nước ngoài du học.

Trước khi đi, cả hai đã ước hẹn với nhau đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ cùng nhau tổ chức một đám cưới thật lớn, thật hoành tráng...!Nhưng...!sau sự cố đó, cô chẳng thể liên lạc được với người ấy nữa...!
Nhưng cô cũng không mong mình có thể liên lạc được với người ấy vì cô sợ người ấy bị liên lụy.

Nếu Nhan Từ Khuynh biết được, liệu anh ấy có an toàn không?
- Không phải cái gì? Giấy đăng kí kết hôn cũng làm rồi, em không là Nhan thiếu phu nhân thì em là gì? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Người hầu...!
Dương Họa Y nhỏ giọng đáp nhưng anh vẫn nghe rõ.

Vậy ra cô lại nghĩ bản thân là...!
- Anh không cho phép em nghĩ như thế! Từ giờ hãy nghĩ bản thân là vợ anh, là Nhan thiếu phu nhân, nghe chưa? Em là chủ của căn nhà này và sau cũng là chủ của Nhan gia, nhớ chưa?
- Sẽ không bao giờ...!Tôi sẽ tính bao giờ bản thân trả hết nợ cho Nhan gia tôi sẽ rời đi! Tôi cũng là con người, cũng có ước mơ riêng.

Tôi không bao giờ muốn bị gò bó, ép buộc.


Cho dù là có 10 năm, 15 năm, hay là hết đời để trả hết nợ thì tôi vẫn sẽ đi!
- Em thôi đi! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Anh không cho phép em nghĩ như thế!
- Anh đâu phải là bố mẹ tôi mà bắt tôi phải nghe theo ý anh? Mà đến cả bố mẹ tôi lúc còn sống cũng chưa một lần bắt ép tôi nghe theo họ một điều gì cả! Vậy anh có quyền gì mà không cho phép tôi được nghĩ như thế?
- Dương Họa Y! Em vừa phải thôi! Sức chịu đựng của tôi có giới hạn! Em thấy tôi quan tâm em, nhường nhịn em nên được nước lấn tới phản lại tôi đúng không?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Mới sáng anh còn nói anh yêu tôi vậy giờ thì sao? Anh muốn đánh tôi tiếp đúng không? Vậy thì đánh đi, đánh cho thỏa cơn giận của anh đi!
- Em...!
- Người yêu tôi chưa một lần mắng tôi chứ đừng nói đến đánh tôi.

Anh ấy tôn trọng tôi và chưa ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn bao giờ cả! Tôi cũng tôn trọng anh ấy và chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau lấy một lần! Đáng lẽ...!đáng lẽ chúng tôi...!đã rất hạnh phúc...!
Nghĩ đến đây, cô lại khóc.

Đúng.

Người đó rất tôn trọng cô.

Anh ấy luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô chứ chưa bao giờ bỏ mặc, đánh mắng cô như ai kia...!
Nhan Từ Khuynh sững người.

Có lẽ cô nói đúng.

Là anh đã quá đáng với cô lắm rồi! Và có lẽ...!anh không xứng để yêu cô...!
Vẫn là cái ôm cố chấp nhưng lần này Dương Họa Y không còn vùng vẫy nữa.

Cô cứ đứng im như thế mà khóc trong vòng tay của anh.


- Anh xin lỗi! Anh biết giờ em đang cảm thấy trong lòng rất đau nhưng hãy cố gắng đừng khóc nữa được không? Em cũng không muốn để ai đau vì em đúng không?
- Tôi không thể...!Đáng lẽ...!đáng lẽ bây giờ tôi...!đã có thể tốt nghiệp đại học...!có thể có được tất cả sự nghiệp...!có thể...!có thể ở bên anh ấy...!
- Anh biết! Tất cả là anh đã hại em ra nông nỗi này, là anh đã đối xử không tốt với em, không quan tâm đến cảm nhận của em.

Em đừng khóc nữa được không? Em có thể ghét anh, hận anh, không tin anh nhưng hãy để cho anh đền lỗi với em được không?
- Tôi không cần...!Tôi chỉ muốn tự do...!Tôi chỉ muốn anh ấy ở đây...!
- Giờ em có thể đi bất cứ đâu em muốn, làm bất cứ điều gì em thích, anh sẽ không cấm em! Anh cũng sẽ tìm lại người đó cho em! Xin em đừng khóc nữa được không?...!.

ngôn tình sủng
Nhưng chưa nói hết, Dương Họa Y đã thiếp đi từ lúc nào.

Hơi thở yếu ớt đang phả từng quãng vào lồng ngực anh.

Nhan Từ Khuynh bế cô đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng tiếp.

Cô thật yếu ớt, đáng thương.

Anh lúc này thật sự chỉ muốn ôm cô mãi không buông để cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ, che chở, an toàn nhiều hơn mà thôi....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16





Sáng hôm sau, Nhan Từ Khuynh thức dậy.

Anh bắt đầu lo lắng khi thấy giường bên cạnh mình trống trơn.

Chắc có lẽ cô đang ở dưới tầng làm việc gì thôi.

Anh vội bật dậy chạy xuống tìm cô nhưng vẫn không thấy cô đâu.

- Họa Y! Họa Y! Em đâu rồi! Mau ra đây đi! Đừng dọa anh như thế!.

ngôn tình ngược
Không một ai đáp lại.

Ngoài trời đang mưa bão rất to.

Mưa gió như vậy thì Dương Họa Y có thể đi đâu được? Nhan Từ Khuynh vội cho người đi tìm cô khắp căn biệt thự nhưng dường như cô đã bốc hơi khỏi đây rồi.

Anh đành tiếp tục cho người đi tìm khắp cả thành phố nhưng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.

Không lẽ cô lại tự tử nữa rồi? Nghĩ đến đây anh càng thấy sợ hơn.

Không.

Sẽ không đâu.

Chắc cô vẫn ở đâu đó quanh đây mà anh chưa tìm thấy thôi.


Tự trấn an bản thân xong, Nhan Từ Khuynh lại tiếp tục điên cuồng tìm kiếm nhưng kết quả vẫn bằng không.

Trời cũng dần tối.

Anh càng sợ hãi hơn.

Rốt cuộc cô đã đi đâu, gặp chuyện gì mà anh không biết? Trời mưa thế này nếu có ra ngoài liệu cô có đem theo ô không? Có biết đứng trú mưa chờ anh tìm thấy và đón về không?
- Thiếu gia...!Cũng muộn rồi! Người nghỉ ngơi ăn chút gì đã rồi chúng ta tiếp tục tìm thiếu phu nhân được không?...!- Trợ lí của anh đứng cạnh lo lắng.

- Cậu im đi! Tôi có tâm trạng nào để ăn khi không biết cô ấy đang gặp chuyện gì cơ chứ? Trời mưa như vậy mà cô ấy đã biến mất gần một ngày rồi.

Cậu nghĩ xem cô ấy có đói không? Có bị lạnh không? Sức khỏe cô ấy có yếu hơn không?
- Cái này...!Người đừng lo lắng! Chúng tôi sẽ dốc hết sức để tìm thiếu phu nhân về!...!
Trong khi mọi người đang sốt sắng lục tung cả cái thành phố lên để tìm Dương Họa Y thì cô vẫn đang ngồi tắm mình dưới mưa.

Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ cô.

Suốt 6 năm qua dù ốm yếu, bệnh tật đến cỡ nào cô vẫn đều đặn đến nghĩa trang dọn dẹp thắp hương đầy đủ cho bố mẹ mình.

Trời có mưa to đến mấy thì khói hương vẫn tỏa dưới tán ô lớn che bên trên ngôi mộ.

Còn cô gái nhỏ bé kia lại ngồi dưới nền đất lạnh giá, dựa lưng vào ngôi mộ để đắm chìm vào cơn mưa xối xả kia.

Cô khóc.

Nhưng nước mưa trút xuống hòa lẫn vào dòng nước mắt đau khổ đó.

Nhiều năm về trước, vào ngày này, gia đình cô đang chuẩn bị đón tết đầy vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, chỉ còn lại cô một mình dưới dòng nước mưa ảm đạm.

Suốt thời gian ở với anh, cô đã quên đi thế nào là hạnh phúc, thế nào là gia đình, rồi cả thế nào là ngày lễ, ngày sinh nhật...!Tất cả đối với cô giờ chỉ là vô nghĩa...!
- Thiếu gia! Hình như tôi biết thiếu phu nhân đi đâu rồi!
Bỗng trợ lí của Nhan Từ khuynh hớt hải chạy từ phòng cô xuống.

- Tôi tìm thấy cái này ở phòng thiếu phu nhân...!
- Ai cho cậu lên phòng của cô ấy?
- Tôi...!Tôi nghĩ là...!nên tìm những gì liên quan...!hay quan trọng với thiếu phu nhân thì...!sẽ dễ tìm ra người hơn...!
- Vậy cậu tìm được gì?
- Dạ...!là tờ lịch...!
Trợ lí anh đua tờ lịch đã cũ đặt lên bàn.

Nhìn qua thì tờ lịch ấy chẳng có gì quan trọng nếu nó không có một dấu mực đỏ như là đánh dấu ngày quan trọng.

Nhan Từ Khuynh cầm lên xem.


Nét chữ nhỏ thanh mảnh hiện lên trên góc phải của một ngày cuối tháng.

"Ngày ba mẹ mất"
Anh vội lấy điện thoại ra xem ngày.

Là hôm nay...!
Một chiếc ô tô màu đen đang phóng với tốc độ cực nhanh trong màn mưa dày.

Sao anh không nghĩ ra nhủ.

Mọi năm vào ngày này cô cũng biến mất như thế và hôm sau sẽ trở về với bộ dạng lấm lem, phờ phạc rồi bị sốt mấy ngày liền.

Càng nghĩ anh càng sốt ruột hơn.

- Mau lái xe nhanh nữa đi! Anh không làm được thì để tôi!
- Dạ...!
Đến nghĩa trang, Nhan Từ Khuynh cầm theo ô xuống xe lao vào trong để tìm Dương Họa Y.

Mất một lúc lâu mới có thể tìm thấy bóng dáng yếu ớt đang gục lên ngôi mộ lạnh lẽo.

Anh vội vã chạy tới.

- Họa Y! Mau dậy đi! Em đang làm gì ở đây vậy?
Dương Họa Y vẫn im lặng không có chút phản ứng gì.

Cả người cô lạnh toát.

Hơi thở càng lúc càng yếu hơn.

Quần áo lấm lem đầy bùn đất.

Nhan Từ Khuynh cởi áo khoác của mình ra trùm lên người cô rồi bế cô quay về.


Về đến nhà, anh bế cô lên phòng rồi tìm quần áo để thay cho cô.

Anh nhẹ nhàng cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, lấm lem trên người cô rồi đặt cô vào bồn nước ấm.

Lúc này anh mới nhìn kĩ được dáng người cô.

Trông thật nhỏ bé, xanh xao, yếu ớt.

Tim anh lại càng đau hơn khi nhìn thấy trên người cô vẫn còn lưu lại nhiều vết sẹo từ những trận đòn anh gây ra.

Sau khi thay đồ cho cô xong, anh liền bế cô đặt lên giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô.

Một giọt nước mắt.

Hai giọt nước mắt.

Nhan Từ Khuynh không kiềm lòng được mà khóc.

Lần đầu anh khóc vì một người con gái.

Ngày trước Liễu Nhi mất anh cũng chưa rơi một giọt nước mắt nào.

Là do anh quá tàn nhẫn với cô rồi.

Vậy thì...!anh còn tư cách gì mà ở cạnh cô nữa? Anh có tệ bạc với cô nhưu thế nào, khiến cô biết bao nhiêu lần muốn bỏ trốn, vậy mà cô vẫn chịu đựng tất cả, vẫn âm thầm giúp anh trong công việc, thậm chí còn từng giúp công ty anh thoát khỏi bờ vực phá sản...!Vậy mà anh....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17





Đêm đó, Dương Họa Y lại phát sốt, sốt rất cao.

Nhan Từ Khuynh lo lắng tột độ vì không gọi được cho bác sĩ trong lúc trời mưa to như này, với lại...!anh cũng chỉ biết sơ cứu vết thương chứ...!không biết chăm người ốm...!
Cũng có thể may một chút khi cô tỉnh lại.

Biết bản thân bị sốt cao nên cô cố ngồi dậy để tự lấy đồ làm hạ sốt cho bản thân.

.

Truyện mới cập nhật
- Em định đi đâu vậy?
Lúc này Dương Họa Y mới quay sang để ý đến Nhan Từ Khuynh đang ngồi cạnh mình.

- Em muốn lấy gì thì bảo anh! Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi! Em đang bị sốt đấy!
- Nhiệt kế...!
Cô cố gắng nói rõ để anh nghe.

Nhan Từ Khuynh nghe được vội đứng dậy đi lấy.

Trong lúc chờ đo nhiệt độ, Dương Họa Y lại kéo tay áo anh rồi cố gắng nói từng chút một:
- Lấy...!Lấy cho tôi...!chậu nước...!ấm...!cả...!cái khăn nữa...!
- Được rồi! Em chờ anh chút!
Rất nhanh một chậu nước ấm được đặt cạnh cô.

Dương Họa Y định ngồi dậy lấy cái khăn để chườm thì Nhan Từ Khuynh lại đẩy cô nằm xuống.


- Để anh làm cho! Em định lấy chiếc khăn này hả?
- Đúng...!Anh vắt nước...!giúp tôi...!rồi đưa tôi...!
- Em định...!
- Chườm...!để hạ sốt...!
- À!
Anh cũng gấp khăn theo lời cô để chườm lên trán cô.

Chợt lúc này cô cảm thấy anh trở nên dịu dàng đến thế.

Dương Họa Y lấy nhiệt kế ra xem.

39,1°.

Xem ra nhẹ hơn lần trước nhỉ?
- Em sốt bao nhiêu vậy?
- Không sao...!
Cô vừa nói vừa giấu cái nhiệt kế.

Nhưng một bàn tay nào đó đã giữ tay cô lại rồi giật lấy cái nhiệt kế
- Thế này mà bảo không sao? Em định lừa anh à?
- Không có...!
- Bây giờ em mệt, em ốm, em đau thì cũng đừng chịu đựng một mình được không? Em phải nói ra để anh biết! Em không nói mà để anh phát hiện ra thì em biết hậu quả rồi đấy!
Dương Họa Y lưỡng lự một lát rồi mới gật đầu.

Cô vẫn có chút không tin tưởng anh lắm nên vẫn đề phòng anh hết mức.

Cô lại ngủ thiếp đi.

Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi cạnh trông cô.

Anh buồn ngủ lắm.

Chỉ muốn nằm xuống cạnh cô và ôm cô ngủ một giấc tới sáng nhưng giờ anh mà ngủ thì ai thay khăn được cho cô? Rồi lỡ cô bị sốt cao hơn bây giờ thì sao?
Nghĩ thế thôi chứ đến sáng Dương Họa Y tỉnh lại thấy một con gấu to đang nằm cạnh ôm chặt lấy cô ngủ ngon lành.

Cô khẽ cựa thì con gấu đấy càng ôm cô chặt hơn.

Mãi đến lúc cô dần thở gấp gáp thì con gấu ấy mới tỉnh giấc.

- Họa Y, em sao thế?
Nhan Từ Khuynh vội bật dậy đỡ cô ngồi dậy để cô dễ thở hơn.

- Không...!không sao...!Anh...!ôm tôi...!chặt quá...!
- Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa!

Anh cảm thấy có chút áy náy khi thấy thiếu chút nữa bản thân đã hại chết cô rồi.

- Giờ em muốn ăn gì để anh đi nấu? Hình như hôm qua em chưa ăn gì đúng không? Mà khoan! Nếu thế ba ngày rồi em chưa ăn gì sao? Mau xuống bếp anh nấu cho ăn, nhanh!
Vừa dứt lời Nhan Từ Khuynh kéo Dương Họa Y đứng dậy nhưng vừa đặt chân xuống giường, cô liền ngã khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng.

- Em sao thế?
- Đau...!
Cô bị đau bụng dữ dội.

Cô cắn chặt răng nén từng cơn đau xuống.

- Hay là em bị đau dạ dày rồi? Để anh đưa em đi viện!
Cũng có thể chứ? Đúng là ba ngày nay cô không ăn gì vào bụng rồi.

Nhưng...!
Dương Họa Y loạng choạng đứng dậy định ngồi lên giường bỗng cô liếc qua thấy có vết màu đỏ ở dưới nền gạch trắng.

Mặt cô biến sắc.

Cô nhịn đau vội chạy vào nhà tắm làm anh hốt hoảng chạy theo.

- Họa Y, từ từ thôi! Em vẫn còn đang yếu...!
Cô đóng sầm cửa lại để anh đứng lo lắng bên ngoài.

- Em có chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không? Nói cho anh biết đi! Đừng để anh sợ thế này chứ!
Bên ngoài Nhan Từ Khuynh ra sức gọi nhưng bên trong Dương Họa Y lại đang chật vật lấy đồ.

Không phải cô bị đau dạ dày mà là...!bà dì đến!
Xong xuôi đâu đấy cô lén lút cầm cái giẻ lau đi ra định lau sạch chỗ cô vừa ngồi thì bị anh túm lại.

- Em định làm gì vậy? Rốt cuộc em bị gì mà không nói cho anh biết?
- Tôi không sao...!Anh buông ra...!Đau...!

Nhan Từ Khuynh buông tay Dương Họa Y ra.

Cô nhanh chóng đến lau sạch chỗ sàn đó rồi đem giẻ lau đi giặt.

Cuối cùng cũng xử lí xong.

Giờ ngồi nghỉ chút rồi xuống nấu cơm dọn dẹp thôi.

Thể chất của Dương Họa Y yếu hơn trước rất nhiều nên việc đến tháng này có chút khó khăn cho cô.

Nhưng suốt 6 năm qua cô chịu đựng một mình quen rồi.

Anh cố quan tâm cô chỉ càng khiến cô khó chịu, tức giận hơn thôi.

Nhan Từ Khuynh vẫn lo lắng cho cô nên vẫn hỏi:
- Em thấy trong người không thoải mái chỗ nào à? Để anh gọi bác sĩ tới nhé? Hay để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắc hơn? À từ từ đã! Để anh nấu chút gì đó để em ăn đã rồi mình đi nhé?
- Tôi bảo không cần...!
Dương Họa Y tức giận định mắng anh nhưng cơn đau khiến cô phải cắn răng nhẫn nhịn.

Nhan Từ Khuynh quan sát không bỏ qua bất kì biểu hiện nào quả cô và nhận ra cô đang bị gì.

- Em vẫn ổn chứ? Hay là bị đau dạ dày? Đợi anh lấy thức ăn với thuốc nhé?
- Không cần mà...!Lấy giúp tôi...!cái túi chườm ở...!trong tủ thuốc dưới bếp...!đổ thêm ít nước nóng vào nữa...!
- Được rồi! Chờ anh chút nhé!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18





Nhan Từ Khuynh nhanh chóng đem cái túi chườm lên cho Dương Họa Y.

Cô cầm lấy rồi lận cái túi vào trong bụng.

Anh nhìn theo cuối cùng cũng nhận ra vấn đề thật của cô bây giờ.

- Em...!đến...!
- Biết rồi...!thì đừng nói...!Chút nữa đỡ hơn...!tôi sẽ đi làm việc nhà...!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện làm việc nhà thế? Em không thể nghĩ đến việc nghỉ ngơi như thế nào sao?
Dương Họa Y càng lúc càng tức giận nhưng do quá mệt quá đau nên cô chỉ có thể ấm ức chịu đựng, không thể chửi mắng anh được.

Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra bản thân đã chọc giận cô nên cũng im lặng rồi vội xuống bếp nấu cho cô ít đồ ăn.

Anh cố nhớ lại ngày trước khi Liễu Nhi như cô anh phải làm những gì.

Một lúc sau, một cốc sữa gừng, một bát cháo trứng nhỏ cùng với mấy vỉ thuốc nằm yên vị trước mặt Dương Họa Y.

Cô nhíu mày nhìn chúng.

Đây là anh trêu ngươi cô hay là cố ý hại chết cô đây?
- Em mau ăn đi cho ấm này...!

- Anh đùa tôi à?...!
- Có vấn đề gì sao?
- Rõ ràng...!anh biết tôi...!bị dị ứng với trứng...!và sữa...!
Nhan Từ Khuynh sững người.

Cô bị dị ứng sao anh không biết nhỉ? Mà khoan đã...!Lại một đoạn kí ức hiện lên trong đầu anh...!
Đúng vào 6 năm về trước, vào lúc Dương Họa Y mới về Nhan gia ở được một ngày rồi dọn ra ở riêng với anh.

Hôm đó Nhan Từ Khuynh phải thức khuya để hoàn thành nốt dự án.

Hồi đó mới về nên dù có bị anh bắt nạt cô vẫn cố đủ mọi cách để làm quen với anh.

Vì thế tối đó cô đã đem cho anh một ly sữa ấm nhưng anh lại nổi giận chỉ vì cô vào thư phòng của mình và đã hắt cả ly sữa đó lên người cô.

Cuối cùng vẫn là cô phải vào viện mất hai ngày.

Sau đó, cô vừa mới ra viện, anh đã bắt cô làm đủ mọi việc rồi bắt cô nấu rất nhiều món ăn nhưng vẫn là anh không đụng đến tí nào và vẫn là cô bị ép ăn gần hết.

Nếu cô không có biểu hiện của dị ứng khi ăn một nửa đĩa trứng có lẽ anh sẽ không tha cho cô...!
Nghĩ đến đây, Nhan Từ Khuynh lại tự đánh vào đầu mình.

Tại sao lúc trước anh có thể nhẫn tâm với cô như thế được nhỉ?
- Thôi, anh đã nấu thì đưa đây...!Tôi ăn...!
Dương Họa Y thấy anh như vậy trông có chút tội nên đành thở dài rồi cầm lấy bát cháo lên.

- Không được, để anh đổi món khác! Sức khỏe em đang yếu rồi nếu bị dị ứng thêm nữa chắc em...!
- Từ bao giờ...!anh lại tỏ ra quan tâm...!đến sức khỏe của tôi đến thế?
- Anh...!Anh đã nói rồi, anh cũng không biết là từ bao giờ nữa.

Em đừng hỏi nữa được không?
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng xuống nấu cho cô bát cháo khác rồi đem lên với ly nước ép.

- Xong rồi đây! Em mau ăn đi cho nóng! Ăn xong thì uống thuốc cho mau khỏe.

Dương Họa Y không nói lời nào mà cứ thế cầm lấy bát cháo cố ăn hết được nửa mới đặt xuống.

Uống thuốc xong, thay vì chịu nằm im nghỉ ngơi cô lại lục đục đi xuống tầng dọn dẹp nấu nướng như bình thường.


Nha.

Từ Khuynh nửa giận nửa lo nhưng không có cách nào để bắt cô nằm im được.

Anh bất lực đi theo ôm ngang người vác cô lên vai rồi đi về phòng.

- Anh làm gì...!Mau buông tôi ra...!
- Em không chịu nghỉ ngơi thì anh phải làm thế này thôi!
- Anh điên rồi...!Mau buông...!
Dương Họa Y bỗng thấy mắt tối sầm lại, cơn khó thở ập tới, trong người cô có cảm giác sắp muốn nôn hết mọi thứ ra.

Cô không nói được nên một tay ôm lấy ngực thở gấp, một tay lấy hết sức đập liên tục vào lưng anh ra hiệu.

Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra sự khác thường liền buông cô xuống.

Thấy cô thở gấp gáp, mặt đỏ bừng lên, nước mắt giàn giụa, anh liền ôm lấy cô rồi gọi cho trợ lí:
- Anh đang ở đâu? Mau lái xe qua đón tôi gấp!
"Dạ thưa Nhan tổng, xe..."
- Xe bị làm sao? Tôi đâu có mỗi một chiếc xe ở công ty?
"Đúng thế, nhưng mà..."
- Nói nhanh!
"A Khuynh à, là em đây!"
Nhan Từ Khuynh sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia đầu máy.

Nhưng đây không phải lúc để anh nghĩ tới chuyện đó.

Cúp máy xong anh bế vội Dương Họa Y ra đường rồi bắt tạm một chiếc xe để đến bệnh viện.


Đợi một lúc sau khi cấp cứu, tình trạng của Dương Họa Y có chút khá hơn.

Nhan Từ Khuynh vào ngồi cạnh cô, thấy cô đã tỉnh, anh liền nói:
- Họa Y, em...!em chịu khó ở đây chờ anh một chút nhé! Anh có việc gấp cần đến công ty...!
- Anh đi đi...!
- Nhưng em ở một mình...!
- Tôi một thân một mình...!6 năm nay...!quen rồi...!Anh đi đi...!
Dứt lời, Dương Họa Y khẽ trở mình quay mặt vào trong.

Nhan Từ Khuynh thấy vậy cũng đứng dậy rời đi.

Anh sợ ở lại nói thêm câu gì chỉ khiến cô tức giận thêm thôi.

Dặn dò bác sĩ xong, Nhan Từ Khuynh cũng vội bắt xe đến công ty.

Đến nơi, anh chạy lên phòng làm việc của mình một cách nhanh nhất có thể.

Đúng như anh nghĩ, người đó đang ngồi chờ anh ở trong đó.

- A Khuynh...!Sao giờ anh mới tới? Anh có biết người ta đợi anh lâu lắm không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19





Một cô gái nhẹ nhàng lại gần ôm lấy Nhan Từ Khuynh.

Anh nhíu mày nhìn.

- Tiểu Nhi? Là em sao?
- Anh không nhận ra em sao? Hay có vợ rồi nên quên mất em? - Liễu Nhi nở một nụ cười dịu dàng.

- Không phải là em đã...!- Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên.

- Em sẽ kể cho anh nghe sau!
- Vậy thì chúng ta mau về nhà thôi!
- Thôi, em sẽ về nhà em! Em không dám làm phiền anh và Nhan thiếu phu nhân đâu!
- Em...!
- Ban nãy em không đến nhà anh vì em nghe trợ lí của anh nói anh đang ở nhà với vợ anh.

Thế nên bây giờ...!
- Anh...!Cô ấy chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh thôi mà...!Em biết trước sau gì anh cũng chỉ có mình em thôi, đúng không? Bây giờ em quay lại rồi, anh sẽ...!- Nhan Từ Khuynh ôm lấy Liễu Nhi vào lòng.


- Nhưng mà còn hai bác? Liệu họ có đồng ý không? Hồi trước em nhớ là họ còn yêu qúy Nhan thiếu phu nhân hơn em...!
- Em đừng gọi cô ấy là Nhan thiếu phu nhân.

Đợi anh giải quyết xong, vị trí ấy sẽ là của em mà...!
Nói đến đây chợt Nhan Từ Khuynh nghĩ lại.

Nếu là 6 năm về trước Liễu Nhi quay lại, anh sẽ vô cùng vui mừng, hạnh phúc.

Nhưng bây giờ thì...!Anh nói mấy lời như vậy hay chỉ là muốn an ủi, bù đắp lại cho cô ấy thôi? Nhìn lại người con gái đang trong vòng tay mình, hình ảnh dáng người nhỏ bé, ốm yếu đấy lại hiện về trong đầu anh.

- Mau chuẩn bị xe đi! Để tôi đưa cô ấy về!
Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho trợ lí của mình rồi ôm Liễu Nhi xuống nhà để xe.

Trong khi anh đang ôm ấp, vui vẻ bên người mình yêu vừa quay trở về thì ở bệnh viện, Dương Họa Y đang cố giành lại sự sống từng chút một.

Cô không những bị khó thở mà còn không ngừng nôn ra máu khiến các bác sĩ lo lắng, sợ hãi không thôi.

Họ cố hết sức dùng đủ mọi cách để giúp cô nhưng tình hình không khả quan hơn.

Họ cũng không biết tại sao bệnh cô lại trở nặng hơn đến vậy.

Họ cũng cố liên lạc cho Nhan Từ Khuynh nhưng máy luôn thông báo đang bận...!
Trái lại với khung cảnh hỗn loạn trong bệnh viện là khung cảnh đôi tình nhân ngọt ngào đang ngồi tâm sự trong một căn phòng khách rộng lớn, sang trọng.

- Em kể đi, ngày hôm đó em đã gặp chuyện gì? Sao bác sĩ đã nói em...!mà bây giờ em lại ở đây?
- Hôm đó...!em đang định tìm anh thì Dương Họa Y...!cô ta gọi em ra góc riêng nói chuyện...!Cô ta ban đầu còn cười nói dịu dàng với em lắm nhưng sau đó...!cô ta...!bắt em phải rời xa anh, không được lại gần anh...!em không đồng ý, cô ta liền lao vào đánh em rồi...!rồi đẩy em ra đường...!lúc đó có xe đang lao tới...!em không tránh kịp nên...!
Nói đến đây, Liễu Nhi ôm mặt khóc nức nở.

Nhan Từ Khuynh không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy cô.


Chưa bao giờ anh lại có cảm giác nghi ngờ người yêu mình như thế này.

Nhưng anh vẫn cảm thấy chút tức giận với Dương Họa Y khi nghe Liễu Nhi kể lể như vậy...!
Ở bệnh viện.

Tạm qua khỏi cơn nguy kịch, Dương Họa Y mệt mỏi dựa lưng vào thành giường.

Đôi mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.

Cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô biết sự tồn tại của Liễu Nhi bây giờ.

Nhưng tận sâu trong thâm tâm, cô có chút gì đó mong muốn anh ở cạnh cô lúc này.

Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình yếu đuối đến như vậy.

Cô muốn có cảm giác ai đó ở bên cô lúc này, không cần an ủi, chỉ cần ở cạnh thôi là được rồi.

Ban nãy, trước khi chìm vào hôn mê, Dương Họa Y đã nghe thấy giọng nói mà khiến cô có căm hận tới chết cũng không quên.


Và cô biết hai con người đã khiến cô thân tàn ma dại như này đang ngồi ở đâu đó hàn huyên, ân ái với nhau.

Nhưng...!nếu cô ta quay lại rồi...!thì cô sẽ được trả tự do không nhỉ? À quên mất, cô còn chưa trả hết nợ mà.

Còn đống quần áo anh mua cho cô chắc sẽ tính thêm nợ, đúng không? Nhưng cũng có khi cô sẽ được đối đãi tốt hơn chút...!Nhưng lại có khi...!cô lại trở thành thú vui tiêu khiển cho người phụ nữ độc địa kia thì sao? Cơ mà cô quên mất, tính ra sang tháng thời tiết ấm lên là bố mẹ và em gái anh quay về thăm cô rồi! Vậy là cô sẽ được an toàn mà, đúng không?
Dương Họa Y cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ cho đến khi trợ lí của Nhan Từ Khuynh đi vào với âu cháo trên tay.

- Thiếu phu nhân, thiếu gia có nấu ít cháo rồi bảo tôi mang đến cho người này! Người mau ăn để lấy lại sức!
- Anh ta đang ân ái với người yêu mà vẫn có thời gian nấu cháo cho tôi à? Mà lấy lại sức làm gì? Đằng nào sau khi qua cửa thập tử nhất sinh thì sức khỏe tôi nó vẫn đi hết đấy thôi! - Dương Họa Y nói với giọng đầy mỉa mai nhưng không thiếu sự chua xót.

- Tôi biết là thiếu gia đã quá đáng với người nhiều rồi! Nhưng vị trí thiếu phu nhân này chỉ có duy nhất một là người thôi! Tôi hi vọng người hãy giữ sức khỏe thật tốt để giữ lấy vị trí này! Không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều mong như vậy.

Chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ người hết sức...!
- Giữ lại thì cũng được gì chứ? Anh ta sẽ càng thêm ghét tôi thêm thôi! Giả sử tôi có mãi mãi là thiếu phu nhân của Nhan gia thì anh ta vẫn hành hạ tôi như 6 năm qua thôi! Với lại tôi có vị trí này cũng chẳng qua là bị gán nợ mà thôi...!
- Ai cho phép em nghĩ như thế?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom