Cập nhật mới

Dịch Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Ngụy tạo di chúc


Lộ Hy cầm chiếc điện thoại đã bị hỏng do lực mạnh kia lên: “Nếu sạc đầy thì có thể khởi động lại máy.”

Chúc Gia Kỳ ghé tới nhìn rồi lắc đầu tiếc nuối: “Đã vỡ thế này rồi, e là khó mà làm được.”Luật sư Hà lắc đầu: “Tôi không nói nó là hung thủ, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân của tất cả mọi chuyện rất có thể liên quan tới nó.”Nhưng nhớ tới bức ảnh trong album điện thoại của cậu ta, Lộ Hy nghĩ có vẻ cậu ta rất thích thú với những cảnh tượng đẫm máu, là một thằng nhóc có tính tình khá vặn vẹo.

Lộ Hy vẫn chưa từng bỏ ý định: “Biết đâu chỉ bị vỡ màn hình thôi thì sao, chưa biết chừng bên trong không bị hỏng đâu?”“Lúc đầu người dân địa phương chỉ nghĩ thằng bé bị áp lực quá lớn, nhưng chị gái của nó kiên quyết muốn cảnh sát can thiệp điều tra, cô ta khai rằng em trai mình bị bắt nạt nghiêm trọng ở trường học. Mà bức ảnh của Andy lúc mới nhập học với nó lúc đó thật sự như 2 người khác nhau.”Lộ Hy gãi cằm, thấy hơi vi diệu: “Sao anh rành vậy?”Đúng lúc luật sư Hà cũng bước vào, tự nói tiếp nửa câu sau: “Tôi quay lại rồi, sao thế, có phát hiện gì mới à?”

Thời đại hiện đại, có biết bao nhiêu bằng chứng mấu chốt giấu được trong điện thoại chứ, tiếc lắm.Tuy nói thế nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng xuống lầu dưới.Lúc này luật sư Hà mới bình tĩnh lại, nở một nụ cười gượng gạo: “Rất xin lỗi, tôi hơi thất thố rồi. Ngài Chúc qua đời là tôi đã biết từ trước, vì thế lúc trông thấy thi thể cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý một phần, còn lần này… Tôi thật sự không ngờ đến cả Fina cũng…”Lộ Hy: “Chúng tôi phải tới phòng Fina xem sao đã, thi thể cứ để ở đây, phiền ngài trông nom nhé.”

Sau khi xác nhận lại những bức ảnh hiện trường, Lamia và Chúc Gia Kỳ cùng nhau đem thi thể của Fina tới kho đông lạnh.Chúc Tinh Dạ nhẹ nhàng dạo bước đi quanh anh ta một vòng: “Chẳng lẽ trước đây anh ta từng ở trong xã hội đen à? Sao nghe cứ như một nhân vật nguy hiểm ấy.”Luật sư Hà thở dài: “Ngài nghĩ Chúc Gia Kỳ là người như thế nào?”

Chúc Gia Kỳ nửa thật nửa đùa nói: “Cô thám tử à, cô nhớ cẩn thận tí đây, nếu để mẹ tôi biết cô bắt tôi khiêng thi thể thì bà ấy sẽ liều mạng với cô mất.”Chúc Tinh Dạ cướp lời đáp: “Một tên thiếu niên đầu óc có vấn đề.”

Lamia thành thục đặt tay qua 2 nách thi thể, lạnh mặt kéo cô ta lên, Chúc Gia Kỳ cau mày không biết nên để tay ở đâu.Lamia cũng hô lên: “À, đúng rồi, chắc bé yêu của tôi cũng hoảng lắm, tôi phải đi trấn an cô ấy đã!”Chúc Gia Kỳ nửa thật nửa đùa nói: “Cô thám tử à, cô nhớ cẩn thận tí đây, nếu để mẹ tôi biết cô bắt tôi khiêng thi thể thì bà ấy sẽ liều mạng với cô mất.”

Lamia hất cằm: “Nhóc đừng sợ, nắm đầu gối cô ta đi.”Luật sư Hà từ từ nhắm 2 mắt lại: “Cách đây ít hôm, cô ta tới tìm tôi để nói cho tôi biết lai lịch của cô ta. Vì thế tôi đã cùng đồng nghiệp điều tra lại, phát hiện cô ta nói thật.”Lộ Hy cầm chiếc điện thoại đã bị hỏng do lực mạnh kia lên: “Nếu sạc đầy thì có thể khởi động lại máy.”

Lộ Hy gãi cằm, thấy hơi vi diệu: “Sao anh rành vậy?”Hammy hét lên thảm thiết: “Fina!”“Nhưng tôi lại lo cả nhà họ sẽ hợp sức để đè chuyện này xuống, vì thế tôi cũng cố tình ghi chú mèo này vào di chúc để đưa ngài tới làm đại diện của nó. Tôi nghĩ có thám tử ở đây thì ít ra mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng, như thế dù Fina có ngồi tù thì cũng…”

Lamia nhếch khóe miệng lên: “Không nên hỏi bừa chuyện của người khác đầu, cô phù thủy à.”Chúc Gia Kỳ có hơi bực bội: “Đám ngốc đó không giúp được thì biết làm gì!”

Chúc Tinh Dạ nhẹ nhàng dạo bước đi quanh anh ta một vòng: “Chẳng lẽ trước đây anh ta từng ở trong xã hội đen à? Sao nghe cứ như một nhân vật nguy hiểm ấy.”Cả nhóm đưa thi thể tới kho đông lạnh, rõ ràng chuyện này đã khiến Hammy giật mình, lúc cô ta thấy rõ người họ khiêng lại càng tối mặt hơn, suýt chút đã bất tỉnh.

Lộ Hy nhỏ giọng thầm thì: “Tôi thấy cái nhà này chẳng có ai là bình thường hết.”“Vào đêm Fina đi tìm ngài Chúc nói mọi chuyện, những dấu hiệu sống của ngài Chúc cũng tắt.” Luật sư Hà nhíu mày, “Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nói thật thì lúc đó tôi cứ nghĩ Fina đã giết ngài Chúc, nhưng tôi cũng đã góp một phần đẩy cô ta vào con đường phạm tội mà, vì thế tôi nghĩ ít ra phải công khai chuyện của Chúc Gia Kỳ ra thay cô ta.”

Cả nhóm đưa thi thể tới kho đông lạnh, rõ ràng chuyện này đã khiến Hammy giật mình, lúc cô ta thấy rõ người họ khiêng lại càng tối mặt hơn, suýt chút đã bất tỉnh.Lộ Hy cười: “Nói thật thì thoạt nhìn cậu ta có vẻ không bình thường cho lắm, mồm mép, thiếu đồng cảm và có xu hướng chống đối xã hội. Nhưng tôi không phải bác sĩ tâm lý gì nên không thể kết luận được, chưa biết chừng cậu ta chỉ là một bạn nhỏ mắc bệnh cấp hai* hơi lâu thôi.”

Hammy hét lên thảm thiết: “Fina!”Luật sư Hà: “Tôi ngụy tạo di chúc và đưa Fina vào danh sách là vì mong có ai đó sẽ đi vào phòng này để tìm kiếm bằng chứng.”Chúc Gia Kỳ ghé tới nhìn rồi lắc đầu tiếc nuối: “Đã vỡ thế này rồi, e là khó mà làm được.”Luật sư Hà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngài chưa biết đâu, lúc Chúc Gia Kỳ theo học một trường tư thục ở nước ngoài đã… gây ra một vụ bắt nạt học đường chấn động.”

Lộ Hy đỡ cô ta lại rồi nhìn quanh phòng: “Luật sư Hà đâu rồi?”Luật sư Hà thở một hơi thật dài, che đi ánh mắt của mình: “Hẳn là ngài Chúc đã tiết lộ nội dung bản di chúc đã chỉnh sửa cho cô ta nghe rồi. Vốn dĩ ông ấy đã chuẩn bị xong di chúc, ông ấy muốn giao phần lớn tài sản của mình lại cho Chúc Gia Kỳ, để lại cho cô San San một phần đủ để sống nửa đời còn lại, còn phần cho bà Nghi Lan… phải đợi sau khi bà ấy kết hôn mới được nhận.”

Một lúc lâu sau Hammy mới phản ứng lại với những gì cô nói, cô ta lau nước mắt: “Luật sư Hà ra ngoài nhận điện thoại rồi, sẽ quay lại nhanh…”Lamia hất cằm: “Nhóc đừng sợ, nắm đầu gối cô ta đi.”Lộ Hy nhíu mày: “Đã định bỏ cuộc rồi thì sao cô ta lại kể cho ông nghe làm gì?”Lamia nhếch khóe miệng lên: “Không nên hỏi bừa chuyện của người khác đầu, cô phù thủy à.”

Đúng lúc luật sư Hà cũng bước vào, tự nói tiếp nửa câu sau: “Tôi quay lại rồi, sao thế, có phát hiện gì mới à?”Thời đại hiện đại, có biết bao nhiêu bằng chứng mấu chốt giấu được trong điện thoại chứ, tiếc lắm.

Ông ta đi tới 1 bước, vừa trông thấy thi thể Fina chưa được đặt xuống đã hết hồn, suýt chút làm rơi luôn điện thoại xuống đất.

Lần đầu tiên Lộ Hy trông thấy luật sư Hà bất cẩn như thế, phản ứng còn dữ hơn cả lúc ông ta trông thấy thi thể của ngài Chúc nữa. Cô hỏi đầy ẩn ý: “Luật sư Hà và Fina thân với nhau lắm à?”

Lúc này luật sư Hà mới bình tĩnh lại, nở một nụ cười gượng gạo: “Rất xin lỗi, tôi hơi thất thố rồi. Ngài Chúc qua đời là tôi đã biết từ trước, vì thế lúc trông thấy thi thể cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý một phần, còn lần này… Tôi thật sự không ngờ đến cả Fina cũng…”Lộ Hy không hiểu ý của ông ta cho lắm: “Ông muốn nói gì? Chúc Gia Kỳ có liên quan gì tới vụ án này hay sao? Tôi không bào chữa cho cậu ta, nhưng theo những bằng chứng hiện tại thì chẳng có bao nhiêu thứ là hướng về cậu ta hết. Hơn nữa trong tình huống bị khống chế khả năng liên lạc với bên ngoài thế này, ngay cả một người phản xã hội cũng sẽ không hấp tấp gây án đâu.”Lộ Hy vẫn chưa từng bỏ ý định: “Biết đâu chỉ bị vỡ màn hình thôi thì sao, chưa biết chừng bên trong không bị hỏng đâu?”

Lộ Hy khẽ gật đầu, cũng có lý.

Lộ Hy: “Chúng tôi phải tới phòng Fina xem sao đã, thi thể cứ để ở đây, phiền ngài trông nom nhé.”Lộ Hy đỡ cô ta lại rồi nhìn quanh phòng: “Luật sư Hà đâu rồi?”

Luật sư Hà hơi trầm xuống: “Hammy, chìa khóa phòng Fina là cô giữ đúng không?”Cách nói này khiến Lộ Hy cảm thấy rất khó chịu, cô nhíu chặt mày: “Có liên quan tới Chúc Gia Kỳ à?”Lộ Hy khẽ gật đầu, cũng có lý.

“Để, để tôi đi lấy.” Hammy liên tục gật đầu rồi đi ra ngoài.Lộ Hy nhìn tài liệu trong ngăn kéo: “Nhưng hình như mọi chuyện không đi theo suy nghĩ của ông, Fina cũng đã chết, bằng chứng ở tầng hầm rất bất ngờ, giờ chúng tôi mới rảnh để tới đây tìm tài liệu mà ông cố tình để lại.”Luật sư Hà thở dài: “Quả nhiên là ngài đã nhìn ra. Có thể nói là tôi nhìn nó lớn lên, thực sự không thể gọi nó là một đứa trẻ ngoan được.”

Luật sư Hà nhìn Lộ Hy như muốn nói gì đó, nhưng ông ta thấy ở đây còn có Lamia và Chúc Gia Kỳ nên chỉ đành gật đầu lịch sự với họ: “Những người khác vừa tới vài lần, có vẻ như là muốn hỏi tình hình trong căn phòng bằng đá.”Luật sư Hà im lặng một chút rồi thở dài: “Về tất cả trò chơi tranh tài sản, đều nói dối cả. Ngài đúng thật là cực kỳ nhạy bén, lúc bị ngài chỉ ra chỗ vô lý của trò chơi này, tôi cứ nghĩ đã bị ngài vạch trần rồi.”“Fina nghĩ ngài Chúc không biết bộ mặt thật của Chúc Gia Kỳ nên mong tôi có thể ra mặt để đưa bằng chứng liên quan tới nó cho ngài Chúc.”

Chúc Gia Kỳ có hơi bực bội: “Đám ngốc đó không giúp được thì biết làm gì!”Lộ Hy nhìn theo bóng lưng luật sư Hà: “Tôi thấy hình như ngài muốn nói gì đó với tôi.”

Tuy nói thế nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng xuống lầu dưới.Luật sư Hà kéo ngăn tủ đầu giường của Fina ra, bên trong là tài liệu liên quan tới vụ bắt nạt học đường của Andy.

Lamia cũng hô lên: “À, đúng rồi, chắc bé yêu của tôi cũng hoảng lắm, tôi phải đi trấn an cô ấy đã!”

Lộ Hy xua tay ra hiệu cho họ.

Hammy nhanh chóng đem chìa khóa tới, luật sư Hà bảo cô ta ở lại trông thi thể rồi dần Lộ Hy đi tới phòng của Fina.Lộ Hy: “Tôi rất sẵn lòng.”

Lộ Hy nhìn theo bóng lưng luật sư Hà: “Tôi thấy hình như ngài muốn nói gì đó với tôi.”

2 người bước vào phòng Fina, luật sư Hà cũng không che đậy nữa mà gật đầu: “Đúng là tôi có vài chuyện muốn nói với ngài, đầu tiên, hãy để tôi nói lời xin lỗi trước, trước đây tôi đã… nói dối.”Lamia thành thục đặt tay qua 2 nách thi thể, lạnh mặt kéo cô ta lên, Chúc Gia Kỳ cau mày không biết nên để tay ở đâu.

Lộ Hy kinh ngạc nhíu mày: “Nói dối chuyện gì?”Luật sư Hà khẽ gật đầu rồi cúi mặt, trông có chút xấu hổ: “Đây đúng thật không phải việc một luật sư nên làm, nhưng… Tôi mong ngài có thể nghe tôi kể ngọn nguồn của chuyện này đã.”Hammy nhanh chóng đem chìa khóa tới, luật sư Hà bảo cô ta ở lại trông thi thể rồi dần Lộ Hy đi tới phòng của Fina.

Luật sư Hà im lặng một chút rồi thở dài: “Về tất cả trò chơi tranh tài sản, đều nói dối cả. Ngài đúng thật là cực kỳ nhạy bén, lúc bị ngài chỉ ra chỗ vô lý của trò chơi này, tôi cứ nghĩ đã bị ngài vạch trần rồi.”Ông ta đi tới 1 bước, vừa trông thấy thi thể Fina chưa được đặt xuống đã hết hồn, suýt chút làm rơi luôn điện thoại xuống đất.

Lộ Hy nhíu mày: “Nói cách khác thì căn bản không hề có việc ai tìm ra sự thật đầu tiên sẽ được nhận toàn bộ tài sản ư? Vậy là ông đã ngụy tạo bản di chúc đó sao?”

Luật sư Hà khẽ gật đầu rồi cúi mặt, trông có chút xấu hổ: “Đây đúng thật không phải việc một luật sư nên làm, nhưng… Tôi mong ngài có thể nghe tôi kể ngọn nguồn của chuyện này đã.”

Lộ Hy: “Tôi rất sẵn lòng.”Lần đầu tiên Lộ Hy trông thấy luật sư Hà bất cẩn như thế, phản ứng còn dữ hơn cả lúc ông ta trông thấy thi thể của ngài Chúc nữa. Cô hỏi đầy ẩn ý: “Luật sư Hà và Fina thân với nhau lắm à?”

Luật sư Hà thở dài: “Ngài nghĩ Chúc Gia Kỳ là người như thế nào?”Lộ Hy hỏi: “Ngài Chúc có biết chuyện này không?”(*) Một thuật ngữ Internet chỉ tình trạng thiếu niên nảy sinh những nhận thức sai lệch trong quá trình dậy thì. Nói nôm nà nổi loạn đó.

Chúc Tinh Dạ cướp lời đáp: “Một tên thiếu niên đầu óc có vấn đề.”

Lộ Hy cười: “Nói thật thì thoạt nhìn cậu ta có vẻ không bình thường cho lắm, mồm mép, thiếu đồng cảm và có xu hướng chống đối xã hội. Nhưng tôi không phải bác sĩ tâm lý gì nên không thể kết luận được, chưa biết chừng cậu ta chỉ là một bạn nhỏ mắc bệnh cấp hai* hơi lâu thôi.”“Cô ta nói vốn dĩ tới đây là để báo thù, nhưng trong quá trình quen biết mọi người đã trở nên mềm lòng. Cô ta nói ngài Chúc là một ông nội hiền hòa, hơn nữa ông ấy cũng không hề biết những chuyện Chúc Gia Kỳ đã làm, sức khỏe của ngài Chúc lại càng lúc càng yếu, chẳng sống được bao lâu nữa nên cô ta quyết định từ bỏ.”

Lộ Hy đoán: “Người chị đó là Fina à?”Luật sư Hà tái mặt, khẽ gật đầu: “Sau khi cảnh sát điều tra đã phát hiện tất cả học sinh trong trường đó đều bị chia thành 3 loại, thiên tài, người thường và rác rưởi. Chúng đã nghiễm nhiên hình thành một xã hội thu nhỏ trong trường học, thiên tài thì cao quý, mà rác rưởi thì không được xem như con người, như thể quý tộc, thường dân và nô lệ thời xưa vậy. Thằng bé tên Andy kia đã xui xẻo bị xếp vào loại rác rưởi.”(*) Một thuật ngữ Internet chỉ tình trạng thiếu niên nảy sinh những nhận thức sai lệch trong quá trình dậy thì. Nói nôm nà nổi loạn đó.

Nhưng nhớ tới bức ảnh trong album điện thoại của cậu ta, Lộ Hy nghĩ có vẻ cậu ta rất thích thú với những cảnh tượng đẫm máu, là một thằng nhóc có tính tình khá vặn vẹo.Luật sư Hà nặng nề gật đầu: “Có thể nói tất cả mọi chuyện đều do nó chỉ đạo. Nhưng lúc đó nó còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng chẳng có chứng cứ xác thực. Cậu Nhĩ Nam tốn rất nhiều tiền mới đè được chuyện này xuống, đưa Chúc Gia Kỳ về nước để học tiếp.”

Luật sư Hà thở dài: “Quả nhiên là ngài đã nhìn ra. Có thể nói là tôi nhìn nó lớn lên, thực sự không thể gọi nó là một đứa trẻ ngoan được.”Luật sư Hà áy náy cúi thấp đầu: “Lúc đó tôi nghĩ cô ta có thể buông bỏ thù oán là một chuyện tốt nên bèn đề nghị cô ta nói chuyện này với ngài Chúc luôn.”

Lộ Hy không hiểu ý của ông ta cho lắm: “Ông muốn nói gì? Chúc Gia Kỳ có liên quan gì tới vụ án này hay sao? Tôi không bào chữa cho cậu ta, nhưng theo những bằng chứng hiện tại thì chẳng có bao nhiêu thứ là hướng về cậu ta hết. Hơn nữa trong tình huống bị khống chế khả năng liên lạc với bên ngoài thế này, ngay cả một người phản xã hội cũng sẽ không hấp tấp gây án đâu.”Lộ Hy kiên nhẫn nghe tiếp.

Luật sư Hà lắc đầu: “Tôi không nói nó là hung thủ, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân của tất cả mọi chuyện rất có thể liên quan tới nó.”Lộ Hy nhíu mày: “Là khi nào?”Một lúc lâu sau Hammy mới phản ứng lại với những gì cô nói, cô ta lau nước mắt: “Luật sư Hà ra ngoài nhận điện thoại rồi, sẽ quay lại nhanh…”

Lộ Hy kiên nhẫn nghe tiếp.

Luật sư Hà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngài chưa biết đâu, lúc Chúc Gia Kỳ theo học một trường tư thục ở nước ngoài đã… gây ra một vụ bắt nạt học đường chấn động.”Sau khi xác nhận lại những bức ảnh hiện trường, Lamia và Chúc Gia Kỳ cùng nhau đem thi thể của Fina tới kho đông lạnh.

Lộ Hy nhíu mày: “Là khi nào?”Luật sư Hà cúi đầu: “Tôi rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho ngài, nhưng tôi thật sự không biết ai đã giết Fina và ngài Chúc, tại sao cả 2 người bọn họ đều…”

Luật sư Hà bất đắc dĩ lắc đầu: “Chẳng ai biết là bắt đầu từ khi nào cả, nhưng 4 năm trước lúc nó lên cấp 2, đã có một thằng bé tên là Andy tự tử.”

“Lúc đầu người dân địa phương chỉ nghĩ thằng bé bị áp lực quá lớn, nhưng chị gái của nó kiên quyết muốn cảnh sát can thiệp điều tra, cô ta khai rằng em trai mình bị bắt nạt nghiêm trọng ở trường học. Mà bức ảnh của Andy lúc mới nhập học với nó lúc đó thật sự như 2 người khác nhau.”

Lộ Hy đoán: “Người chị đó là Fina à?”

Luật sư Hà tái mặt, khẽ gật đầu: “Sau khi cảnh sát điều tra đã phát hiện tất cả học sinh trong trường đó đều bị chia thành 3 loại, thiên tài, người thường và rác rưởi. Chúng đã nghiễm nhiên hình thành một xã hội thu nhỏ trong trường học, thiên tài thì cao quý, mà rác rưởi thì không được xem như con người, như thể quý tộc, thường dân và nô lệ thời xưa vậy. Thằng bé tên Andy kia đã xui xẻo bị xếp vào loại rác rưởi.”

Cách nói này khiến Lộ Hy cảm thấy rất khó chịu, cô nhíu chặt mày: “Có liên quan tới Chúc Gia Kỳ à?”

Luật sư Hà nặng nề gật đầu: “Có thể nói tất cả mọi chuyện đều do nó chỉ đạo. Nhưng lúc đó nó còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng chẳng có chứng cứ xác thực. Cậu Nhĩ Nam tốn rất nhiều tiền mới đè được chuyện này xuống, đưa Chúc Gia Kỳ về nước để học tiếp.”

Lộ Hy hỏi: “Ngài Chúc có biết chuyện này không?”

Luật sư Hà chậm rãi lắc đầu: “Chẳng ai biết hết, lúc đó ngay cả tôi cũng không. Ngài Chúc rất yêu thương Chúc Gia Kỳ, ông ấy nghĩ nó là người duy nhất có thể thừa kế tài sản của mình trong nhà này. Cậu Nhĩ Nam sợ bị ngài Chúc quở trách mình không dạy con tốt nên cũng chẳng dám nói cho ông ấy biết.”

“Fina tới đây để xin làm bác sĩ gia đình, lúc đó chúng tôi không hề biết lai lịch của cô ta. Ngài Chúc rất yêu quý cô ta, nói cô ta không nổi loạn giống cô San San nên quan hệ giữa 2 người rất tốt.”Lộ Hy nhìn ông ta: “Xem ra ông không làm rồi.”

Luật sư Hà từ từ nhắm 2 mắt lại: “Cách đây ít hôm, cô ta tới tìm tôi để nói cho tôi biết lai lịch của cô ta. Vì thế tôi đã cùng đồng nghiệp điều tra lại, phát hiện cô ta nói thật.”

“Cô ta nói vốn dĩ tới đây là để báo thù, nhưng trong quá trình quen biết mọi người đã trở nên mềm lòng. Cô ta nói ngài Chúc là một ông nội hiền hòa, hơn nữa ông ấy cũng không hề biết những chuyện Chúc Gia Kỳ đã làm, sức khỏe của ngài Chúc lại càng lúc càng yếu, chẳng sống được bao lâu nữa nên cô ta quyết định từ bỏ.”

Lộ Hy nhíu mày: “Đã định bỏ cuộc rồi thì sao cô ta lại kể cho ông nghe làm gì?”

Luật sư Hà thở một hơi thật dài, che đi ánh mắt của mình: “Hẳn là ngài Chúc đã tiết lộ nội dung bản di chúc đã chỉnh sửa cho cô ta nghe rồi. Vốn dĩ ông ấy đã chuẩn bị xong di chúc, ông ấy muốn giao phần lớn tài sản của mình lại cho Chúc Gia Kỳ, để lại cho cô San San một phần đủ để sống nửa đời còn lại, còn phần cho bà Nghi Lan… phải đợi sau khi bà ấy kết hôn mới được nhận.”Lộ Hy nhỏ giọng thầm thì: “Tôi thấy cái nhà này chẳng có ai là bình thường hết.”

“Fina nghĩ ngài Chúc không biết bộ mặt thật của Chúc Gia Kỳ nên mong tôi có thể ra mặt để đưa bằng chứng liên quan tới nó cho ngài Chúc.”

Lộ Hy nhìn ông ta: “Xem ra ông không làm rồi.”

Luật sư Hà áy náy cúi thấp đầu: “Lúc đó tôi nghĩ cô ta có thể buông bỏ thù oán là một chuyện tốt nên bèn đề nghị cô ta nói chuyện này với ngài Chúc luôn.”

Chúc Tinh Dạ ngồi ngay ngắn trên sàn nhà, hơi tiếc nuối nói: “Có vẻ như chuyện không tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp rồi.”

“Vào đêm Fina đi tìm ngài Chúc nói mọi chuyện, những dấu hiệu sống của ngài Chúc cũng tắt.” Luật sư Hà nhíu mày, “Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nói thật thì lúc đó tôi cứ nghĩ Fina đã giết ngài Chúc, nhưng tôi cũng đã góp một phần đẩy cô ta vào con đường phạm tội mà, vì thế tôi nghĩ ít ra phải công khai chuyện của Chúc Gia Kỳ ra thay cô ta.”

Luật sư Hà kéo ngăn tủ đầu giường của Fina ra, bên trong là tài liệu liên quan tới vụ bắt nạt học đường của Andy.

Luật sư Hà: “Tôi ngụy tạo di chúc và đưa Fina vào danh sách là vì mong có ai đó sẽ đi vào phòng này để tìm kiếm bằng chứng.”

“Nhưng tôi lại lo cả nhà họ sẽ hợp sức để đè chuyện này xuống, vì thế tôi cũng cố tình ghi chú mèo này vào di chúc để đưa ngài tới làm đại diện của nó. Tôi nghĩ có thám tử ở đây thì ít ra mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng, như thế dù Fina có ngồi tù thì cũng…”

Lộ Hy nhìn tài liệu trong ngăn kéo: “Nhưng hình như mọi chuyện không đi theo suy nghĩ của ông, Fina cũng đã chết, bằng chứng ở tầng hầm rất bất ngờ, giờ chúng tôi mới rảnh để tới đây tìm tài liệu mà ông cố tình để lại.”

Luật sư Hà cúi đầu: “Tôi rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho ngài, nhưng tôi thật sự không biết ai đã giết Fina và ngài Chúc, tại sao cả 2 người bọn họ đều…”

Lộ Hy nhìn bức ảnh chụp chung của Fina và em trai cô ta, thì thầm nói: “Đúng thế, rốt cuộc là ai chứ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Suy luận sơ bộ


Lộ Hy thấy có rất nhiều chuyện vô lý: “Chẳng trách sao tôi lại thấy lạ, tại sao trong tình huống nguy cấp mà ngài Chúc lại còn quan tâm tới thói quen của ông mà gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại chứ.”

Luật sư Hà cười bất lực: “Thân là một luật sư, nếu ghi âm lại nội dung cuộc gọi sẽ không hợp lý. Tôi không thể nào làm giả giọng nói của ngài Chúc được, chỉ có thể lấy tin nhắn để làm cớ mà thôi.”Cửa bỗng bị đẩy ra, Chúc Gia Kỳ cười híp mắt đi vào: “Tôi tới trễ rồi à? Mấy người có tìm thấy bằng chứng gì không?”“Quan hệ nam nữ.”Chúc Tinh Dạ đứng cạnh thi thể của Fina: “Trên thi thể không có.”

Lộ Hy nhắm mắt lại để sắp xếp tình hình hiện tại.Lộ Hy: “Không chỉ là thế, ông ta còn làm những hành động dư thừa khác nữa, ví dụ như thay ảnh của vợ mình thành ảnh của Fina. Lúc đầu tôi không hiểu sao ông ta lại làm như thế, nhưng nếu nghĩ theo góc độ của ngài Chúc lúc đó thì…”

Fina và ngài Chúc đều có động cơ để giết nhau, xem ra họ không đi được ý chung nên dù Fina giết ngài Chúc vì hận hay là ngài Chúc giết Fina để che chở cháu trai thì đều có thể cả.Lộ Hy hỏi ông ta: “Chúng ta nghĩ động cơ giết người của ngài Chúc là gì?”Lộ Hy nhìn tài liệu trong tay, trong đó có một bộ ảnh để so sánh, là lúc Andy trước và sau khi nhập học. Trước nhập học là một bức ảnh gia đình, cậu bé tươi cười đứng cùng chị gái trông rất hạnh phúc.

Từ dấu vết ở hiện trường, tình trạng tử vong của Fina trông giống như bị giết, còn ngài Chúc thì có khả năng là tự sát hơn.Luật sư Hà thở dài: “Có khi ngài Chúc đã nói là vào chỗ bí mật mới dễ nói chuyện nên Fina mới vào cùng ông ấy. Giờ có vẻ như chính ngài Chúc là người đã giết Fina.”Luật sư Hà gật đầu: “Nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện là do Chúc Gia Kỳ đã khởi nguồn một vụ bắt nạt học đường, trong đó đã có 1 thằng bé tự sát. Fina, chị của nó đã tiếp cận ngài Chúc với thân phận bác sĩ gia đình để báo thù. Nhưng sau một thời gian dài sống chung, cô ta đã đổi ý, không muốn báo thù nữa.”

Lộ Hy trợn mắt: “Chúng ta xâu chuỗi lại những bằng chứng hiện tại để xem có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh hay không.”Ông ta cũng vòng qua Chúc Gia Kỳ để đi ra cửa, lúc tới cửa còn không yên tâm mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên đứng trong phòng thu lại nụ cười, lạnh mặt nheo mắt lại.Lộ Hy nhíu mày, ngồi xuống cạnh thi thể của Fina để quan sát: “Lúc mở quan tài ra cũng không có. Sau cổ cô ta có dấu đỏ, đó là dấu vết đã từ đeo dây chuyền, nhưng ở hiện trường lại không thấy cây thánh giá nào hết.”Cái điện thoại này hình như cùng một hiệu với của Fina.

Luật sư Hà gật đầu: “Nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện là do Chúc Gia Kỳ đã khởi nguồn một vụ bắt nạt học đường, trong đó đã có 1 thằng bé tự sát. Fina, chị của nó đã tiếp cận ngài Chúc với thân phận bác sĩ gia đình để báo thù. Nhưng sau một thời gian dài sống chung, cô ta đã đổi ý, không muốn báo thù nữa.”Luật sư Hà cười gượng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc ngài một chút thôi, nếu ngài đi theo thám tử sẽ không bỏ qua chứng cứ đấy.”Chúc Tinh Dạ: “Ở nước ngoài theo đạo nhiều mà, dù có theo thì cũng đâu có gì kỳ lạ đâu đúng không?”

Lộ Hy tiếp lời nói: “Khi cô ta biết ngài Chúc định cho Chúc Gia Kỳ thừa kế sản nghiệp của mình đã nghĩ không thể để loại người như thế nhận được tài sản, bởi vậy đã tìm tới ông – người ngài Chúc tin tưởng nhất, ông đề nghị cô ta đi tìm ngài Chúc để vạch trần bộ mặt thật của Chúc Gia Kỳ.”“Ngài Chúc muốn chúng ta cho rằng ông ta và Fina có quan hệ nam nữ, chỉ cần như thế thì xảy ra án mạng cũng chẳng có gì bất ngờ. Ông ta để Fina vào trong quan tài là vì để người ta liên tưởng tới việc tuẫn táng*, khiến chúng ta nghĩ ông ta đã có kế hoạch giết người từ lâu rồi.”

Chúc Tinh Dạ vẫy đuôi: “Nhưng cả hai đã chết, có lẽ là không nói chuyện ổn thỏa được rồi.”

Lộ Hy sờ cằm: “Căn cứ theo vết máu ở hiện trường thì hẳn là Fina đã bị tấn công ở căn phòng bằng đá, sau đó bị chuyển xác vào trong quan tài.”Chúc Tinh Dạ vẫy đuôi: “Nhưng cả hai đã chết, có lẽ là không nói chuyện ổn thỏa được rồi.”

Luật sư Hà thở dài: “Có khi ngài Chúc đã nói là vào chỗ bí mật mới dễ nói chuyện nên Fina mới vào cùng ông ấy. Giờ có vẻ như chính ngài Chúc là người đã giết Fina.”Lộ Hy sờ cằm: “Cũng có thể, vấn đề là hành động sau đó của ngài Chúc kìa. Lúc đầu tôi thấy rất lạ, nếu đã chẳng ai biết tới sự tồn tại của căn phòng bằng đá này thì sao không ném chìa khóa vào trong rồi đóng cửa lại luôn đi… Sau đó tôi lại nghĩ, có thể ngài Chúc muốn người ta sớm phát hiện ra thi thể của Fina.”

Lộ Hy sờ cằm: “Cũng có thể, vấn đề là hành động sau đó của ngài Chúc kìa. Lúc đầu tôi thấy rất lạ, nếu đã chẳng ai biết tới sự tồn tại của căn phòng bằng đá này thì sao không ném chìa khóa vào trong rồi đóng cửa lại luôn đi… Sau đó tôi lại nghĩ, có thể ngài Chúc muốn người ta sớm phát hiện ra thi thể của Fina.”Chúc Gia Kỳ nở một nụ cười xán lạn: “Có lý, vậy tôi cũng đi hóng chuyện một chút.”Lộ Hy thấy có rất nhiều chuyện vô lý: “Chẳng trách sao tôi lại thấy lạ, tại sao trong tình huống nguy cấp mà ngài Chúc lại còn quan tâm tới thói quen của ông mà gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại chứ.”Lộ Hy hỏi luật sư Hà: “Fina theo đạo Thiên Chúa à?”

“Bản thân ông ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, ông ta không cần phải che giấu tội lỗi của mình, ông ta muốn kết thúc hết mọi việc trên người mình.”“Cũng chỉ có thể thế thôi.” Lộ Hy gãi đầu, cảm giác mình đã bắt được trọng điểm rồi.Luật sư Hà có chút khó hiểu: “Nếu không muốn che giấu tội ác thì sao ngài Chúc lại giấu thi thể của Fina làm gì?”Cậu ta phát hiện ra ánh mắt của luật sư Hà, lập tức mỉm cười trở lại rồi nghiêng đầu nhìn ông ta: “Sao vậy?”

Luật sư Hà có chút khó hiểu: “Nếu không muốn che giấu tội ác thì sao ngài Chúc lại giấu thi thể của Fina làm gì?”Luật sư Hà hiểu ý cô bèn cười áy náy: “Rất xin lỗi, đây đúng là một trò chơi cạnh tranh, nếu cô ấy không muốn chia sẻ thông tin thì tôi sẽ giúp cô ấy cất kỹ phần bằng chứng này.”(*) Chôn người còn sống cùng người chết.Bà Tô lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô có thể đi, nhưng trước đó phải bỏ quyền thừa kế đi chứ.”

Lộ Hy: “Không chỉ là thế, ông ta còn làm những hành động dư thừa khác nữa, ví dụ như thay ảnh của vợ mình thành ảnh của Fina. Lúc đầu tôi không hiểu sao ông ta lại làm như thế, nhưng nếu nghĩ theo góc độ của ngài Chúc lúc đó thì…”Cô đi ra khỏi phòng, bên ngoài rất ồn ào, Chúc San San đang gọi điện thoại.

“Là để tạo ra động cơ giết người.”

Trong đôi mắt như viên ngọc của Chúc Tinh Dạ lóe lên một tia sáng, anh lập tức hiểu ra ý cô: “Hóa ra là thế.”

Luật sư Hà nhíu mày: “Tôi không hiểu…”Lộ Hy tiếp lời nói: “Khi cô ta biết ngài Chúc định cho Chúc Gia Kỳ thừa kế sản nghiệp của mình đã nghĩ không thể để loại người như thế nhận được tài sản, bởi vậy đã tìm tới ông – người ngài Chúc tin tưởng nhất, ông đề nghị cô ta đi tìm ngài Chúc để vạch trần bộ mặt thật của Chúc Gia Kỳ.”

Lộ Hy hỏi ông ta: “Chúng ta nghĩ động cơ giết người của ngài Chúc là gì?”“Bản thân ông ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, ông ta không cần phải che giấu tội lỗi của mình, ông ta muốn kết thúc hết mọi việc trên người mình.”

Luật sư Hà: “Tất nhiên là để che giấu tội ác của Chúc Gia Kỳ rồi… A!”“Vào tại sao Chúc Tinh Dạ lại bị bỏ lại ở hiện trường khi đó?”Luật sư Hà im lặng một chút rồi khẽ gật đầu: “Hiểu rồi, vậy tôi sẽ hỗ trợ cô, chúng ta đừng công bố suy luận của mình mà cứ tiếp tục điều tra thôi.”

Lộ Hy gật đầu: “Đúng thế, ngài Chúc muốn che giấu chuyện Chúc Gia Kỳ bạo lực học đường, nếu chúng ta điều tra cái chết của Fina mà tìm tới Chúc Gia Kỳ… Tôi nghĩ đây không phải là điều mà ông ta muốn. Nhưng nếu không phải vì Chúc Gia Kỳ thì ngài Chúc có lý do gì lại giết Fina chứ?”“Vậy là sau khi giết chết Fina, ngài Chúc đã tự sát hay sao?”

“Quan hệ nam nữ.”Từ dấu vết ở hiện trường, tình trạng tử vong của Fina trông giống như bị giết, còn ngài Chúc thì có khả năng là tự sát hơn.“Thánh giá ư?” Mắt Chúc Gia Kỳ tối lại, sau đó bật cười, “Hay là chúng ta vào phòng bằng đá tìm thử đi? Chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới đấy.”Lộ Hy sờ cằm: “Căn cứ theo vết máu ở hiện trường thì hẳn là Fina đã bị tấn công ở căn phòng bằng đá, sau đó bị chuyển xác vào trong quan tài.”

“Ngài Chúc muốn chúng ta cho rằng ông ta và Fina có quan hệ nam nữ, chỉ cần như thế thì xảy ra án mạng cũng chẳng có gì bất ngờ. Ông ta để Fina vào trong quan tài là vì để người ta liên tưởng tới việc tuẫn táng*, khiến chúng ta nghĩ ông ta đã có kế hoạch giết người từ lâu rồi.”Lộ Hy sờ mũi, có chút bất đắc dĩ: “Thực ra thì… Cũng chẳng có nghi điểm gì lớn cả, chỉ là tôi thấy vẫn chưa điều tra được hết thôi. Ví dụ, có thật lúc đó ở hiện trường không có người thứ 3 không?”

Chúc San San kéo điện thoại ra, xoay người thẳng thừng chỉ vào mặt bà ta: “Chị bị điên à! Đã tới nước nào rồi mà chị còn nghĩ tới tiền nữa hả! Coi chừng mất mạng rồi thì chẳng xài được nữa đâu! Tôi ra ngoài sẽ báo cảnh sát ngay, đừng mơ nữa!”“Tôi không cần biết là có đi thuyền được hay không, nếu không đi thuyền được thì mấy người gọi máy bay tới đón tôi đi! Tôi không ở nổi chỗ quái quỷ này thêm một giây nào nữa, đm đã chết 2 người rồi đấy! Đợi chúng tôi chết hết mới tới đón đúng không?”(*) Chôn người còn sống cùng người chết.

Luật sư Hà thở dài, trông có vẻ hơi suy sụp: “Hóa ra là thế. Ngài Chúc luôn là người thông minh, ông ấy cũng rất nhọc lòng vì Chúc Gia Kỳ. Nhưng ông ấy không ngờ trước đó Fina đã kể hết cho tôi biết, ông ấy có sắp xếp thì cũng vô ích mà thôi.”

“Vậy là sau khi giết chết Fina, ngài Chúc đã tự sát hay sao?”Lộ Hy gật đầu: “Đúng thế, ngài Chúc muốn che giấu chuyện Chúc Gia Kỳ bạo lực học đường, nếu chúng ta điều tra cái chết của Fina mà tìm tới Chúc Gia Kỳ… Tôi nghĩ đây không phải là điều mà ông ta muốn. Nhưng nếu không phải vì Chúc Gia Kỳ thì ngài Chúc có lý do gì lại giết Fina chứ?”Lộ Hy đã  nói chuyện với Hammy, cô ta rất thân với Fina, lúc nói còn khóc mấy lần, Lộ Hy nghĩ để cô ta ở chung với thi thể của Fina một phòng thật sự quá đỗi tàn nhẫn.

Lộ Hy im lặng một chốc: “Dù giờ trông có vẻ là thế, nhưng tôi vẫn muốn điều tra thêm.”Lộ Hy không nghe kỹ họ nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại Chúc San San đang cầm.

Luật sư Hà có hơi khó hiểu: “Sao vậy? Còn nghi điểm gì nữa à?”

Lộ Hy sờ mũi, có chút bất đắc dĩ: “Thực ra thì… Cũng chẳng có nghi điểm gì lớn cả, chỉ là tôi thấy vẫn chưa điều tra được hết thôi. Ví dụ, có thật lúc đó ở hiện trường không có người thứ 3 không?”

“Còn việc những người trong biệt thự này có thật sự không biết gì hay không nữa?”Sau khi nhập học cũng là ảnh chụp chung với chị, nhưng có vẻ là vì Fina lôi ké và nài nỉ cậu ta chụp chung. Cậu bé trong ảnh cúi gằm mặt xuống, mắt bị tóc mái che mất, né tránh không dám nhìn thẳng vào ống kính. Fina vẫn cười tươi tắn, nhưng rõ ràng đang dồn hết sự chú ý lên người em trai, tay thì nắm chặt cây thánh giá đeo trên cổ.

“Vào tại sao Chúc Tinh Dạ lại bị bỏ lại ở hiện trường khi đó?”

Luật sư Hà im lặng một chút rồi khẽ gật đầu: “Hiểu rồi, vậy tôi sẽ hỗ trợ cô, chúng ta đừng công bố suy luận của mình mà cứ tiếp tục điều tra thôi.”

Lộ Hy nhìn tài liệu trong tay, trong đó có một bộ ảnh để so sánh, là lúc Andy trước và sau khi nhập học. Trước nhập học là một bức ảnh gia đình, cậu bé tươi cười đứng cùng chị gái trông rất hạnh phúc.Bà Tô cười lạnh: “Ông cụ thương nhà tôi cũng là bản lĩnh của chúng tôi đấy!”

Sau khi nhập học cũng là ảnh chụp chung với chị, nhưng có vẻ là vì Fina lôi ké và nài nỉ cậu ta chụp chung. Cậu bé trong ảnh cúi gằm mặt xuống, mắt bị tóc mái che mất, né tránh không dám nhìn thẳng vào ống kính. Fina vẫn cười tươi tắn, nhưng rõ ràng đang dồn hết sự chú ý lên người em trai, tay thì nắm chặt cây thánh giá đeo trên cổ.

Lộ Hy hơi sửng sốt, nhìn kỹ bức ảnh trước kia, trên cổ của Fina cũng đeo cây thánh giá đó.

Lộ Hy hỏi luật sư Hà: “Fina theo đạo Thiên Chúa à?”Luật sư Hà nhíu mày: “Tôi không hiểu…”

Luật sư Hà lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng chắc Hammy biết đấy.”Lộ Hy hơi sửng sốt, nhìn kỹ bức ảnh trước kia, trên cổ của Fina cũng đeo cây thánh giá đó.

Chúc Tinh Dạ: “Ở nước ngoài theo đạo nhiều mà, dù có theo thì cũng đâu có gì kỳ lạ đâu đúng không?”Trong tay Lộ Hy vẫn cầm bằng chứng liên quan tới cậu ta nhưng vẫn tỉnh bơ nhét tài liệu vào tay luật sư Hà, nói dối không chớp mắt: “Không có.”Trong đôi mắt như viên ngọc của Chúc Tinh Dạ lóe lên một tia sáng, anh lập tức hiểu ra ý cô: “Hóa ra là thế.”

Lộ Hy sờ cằm: “Vậy chúng ta đi hỏi Hammy chút đi, nếu muốn làm rõ mọi chuyện thì không thể bỏ qua những manh mối nhỏ được!”

Cửa bỗng bị đẩy ra, Chúc Gia Kỳ cười híp mắt đi vào: “Tôi tới trễ rồi à? Mấy người có tìm thấy bằng chứng gì không?”Chúc Nhĩ Nam kéo bà Tô lại, có vẻ như vẫn chưa phát hiện những người trên lầu cũng đã xuống: “Này, em nhỏ tiếng chút đi, báo cảnh sát cũng được mà, anh thấy tình hình này hơn 50% là muốn giao tài sản cho con mèo kia rồi. Anh nghĩ không ổn đâu, chi bằng cứ báo cảnh sát trước đi, sau đó chúng ta sẽ…”

Trong tay Lộ Hy vẫn cầm bằng chứng liên quan tới cậu ta nhưng vẫn tỉnh bơ nhét tài liệu vào tay luật sư Hà, nói dối không chớp mắt: “Không có.”

Chúc Gia Kỳ lẳng lặng nhìn tài liệu trong tay luật sư Hà: “Tôi thấy hết rồi đấy.”

Lộ Hy bước ra khỏi phòng: “Dù sao cũng không cho cậu xem đâu, đừng quên chúng ta là đối thủ của nhau đấy, cậu nghĩ tôi sẽ chia sẻ hết tất cả manh mối thật à? Tôi còn định sau này dựa dẫm vào con mèo giàu sang này đấy.”Luật sư Hà cười bất lực: “Thân là một luật sư, nếu ghi âm lại nội dung cuộc gọi sẽ không hợp lý. Tôi không thể nào làm giả giọng nói của ngài Chúc được, chỉ có thể lấy tin nhắn để làm cớ mà thôi.”

Chúc Tinh Dạ lập tức vênh váo đi ngang qua Chúc Gia Kỳ, tỏ ra là một con mèo có giá trị cá nhân lên tới hàng trăm triệu.Luật sư Hà: “Tất nhiên là để che giấu tội ác của Chúc Gia Kỳ rồi… A!”

Luật sư Hà hiểu ý cô bèn cười áy náy: “Rất xin lỗi, đây đúng là một trò chơi cạnh tranh, nếu cô ấy không muốn chia sẻ thông tin thì tôi sẽ giúp cô ấy cất kỹ phần bằng chứng này.”Lộ Hy im lặng một chốc: “Dù giờ trông có vẻ là thế, nhưng tôi vẫn muốn điều tra thêm.”

Ông ta cũng vòng qua Chúc Gia Kỳ để đi ra cửa, lúc tới cửa còn không yên tâm mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên đứng trong phòng thu lại nụ cười, lạnh mặt nheo mắt lại.Lộ Hy trợn mắt: “Chúng ta xâu chuỗi lại những bằng chứng hiện tại để xem có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh hay không.”

Cậu ta phát hiện ra ánh mắt của luật sư Hà, lập tức mỉm cười trở lại rồi nghiêng đầu nhìn ông ta: “Sao vậy?”

Luật sư Hà cười gượng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc ngài một chút thôi, nếu ngài đi theo thám tử sẽ không bỏ qua chứng cứ đấy.”(*) Chôn người còn sống cùng người chết.“Còn việc những người trong biệt thự này có thật sự không biết gì hay không nữa?”

Chúc Gia Kỳ nở một nụ cười xán lạn: “Có lý, vậy tôi cũng đi hóng chuyện một chút.”

Luật sư Hà nhìn cậu ta đi ngang qua mình đầy phức tạp, hơi nghi ngờ lúc nãy chỉ là do mình hoa mắt.

Lộ Hy đã  nói chuyện với Hammy, cô ta rất thân với Fina, lúc nói còn khóc mấy lần, Lộ Hy nghĩ để cô ta ở chung với thi thể của Fina một phòng thật sự quá đỗi tàn nhẫn.

Hammy chùi nước mắt: “Cô ấy là người theo đạo, tôi còn nhớ thi thoảng tôi gặp chuyện khó khăn, cô ấy còn khuyên tôi bằng một vài câu trong Kinh Thánh nữa. Cô ấy kể đã đeo từ lần đầu tiên mình rửa tội, lúc nào cũng đeo bên người cả.”Luật sư Hà nhìn cậu ta đi ngang qua mình đầy phức tạp, hơi nghi ngờ lúc nãy chỉ là do mình hoa mắt.

Chúc Tinh Dạ đứng cạnh thi thể của Fina: “Trên thi thể không có.”

Lộ Hy nhíu mày, ngồi xuống cạnh thi thể của Fina để quan sát: “Lúc mở quan tài ra cũng không có. Sau cổ cô ta có dấu đỏ, đó là dấu vết đã từ đeo dây chuyền, nhưng ở hiện trường lại không thấy cây thánh giá nào hết.”Lộ Hy bước ra khỏi phòng: “Dù sao cũng không cho cậu xem đâu, đừng quên chúng ta là đối thủ của nhau đấy, cậu nghĩ tôi sẽ chia sẻ hết tất cả manh mối thật à? Tôi còn định sau này dựa dẫm vào con mèo giàu sang này đấy.”

“Thánh giá ư?” Mắt Chúc Gia Kỳ tối lại, sau đó bật cười, “Hay là chúng ta vào phòng bằng đá tìm thử đi? Chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới đấy.”

“Cũng chỉ có thể thế thôi.” Lộ Hy gãi đầu, cảm giác mình đã bắt được trọng điểm rồi.

Cô đi ra khỏi phòng, bên ngoài rất ồn ào, Chúc San San đang gọi điện thoại.

“Tôi không cần biết là có đi thuyền được hay không, nếu không đi thuyền được thì mấy người gọi máy bay tới đón tôi đi! Tôi không ở nổi chỗ quái quỷ này thêm một giây nào nữa, đm đã chết 2 người rồi đấy! Đợi chúng tôi chết hết mới tới đón đúng không?”

Bà Tô lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô có thể đi, nhưng trước đó phải bỏ quyền thừa kế đi chứ.”

Chúc San San kéo điện thoại ra, xoay người thẳng thừng chỉ vào mặt bà ta: “Chị bị điên à! Đã tới nước nào rồi mà chị còn nghĩ tới tiền nữa hả! Coi chừng mất mạng rồi thì chẳng xài được nữa đâu! Tôi ra ngoài sẽ báo cảnh sát ngay, đừng mơ nữa!”Hammy chùi nước mắt: “Cô ấy là người theo đạo, tôi còn nhớ thi thoảng tôi gặp chuyện khó khăn, cô ấy còn khuyên tôi bằng một vài câu trong Kinh Thánh nữa. Cô ấy kể đã đeo từ lần đầu tiên mình rửa tội, lúc nào cũng đeo bên người cả.”

Bà Tô biến sắc, cũng cất cao giọng: “Cô có ý gì! Nếu cô sợ thì tự chạy đi chứ! Không được báo cảnh sát, cô báo cảnh sát rồi thì quyền thừa kế của chúng tôi phải tính sao? Chúng tôi vẫn chưa bỏ cuộc mà!”

Chúc Nhĩ Nam kéo bà Tô lại, có vẻ như vẫn chưa phát hiện những người trên lầu cũng đã xuống: “Này, em nhỏ tiếng chút đi, báo cảnh sát cũng được mà, anh thấy tình hình này hơn 50% là muốn giao tài sản cho con mèo kia rồi. Anh nghĩ không ổn đâu, chi bằng cứ báo cảnh sát trước đi, sau đó chúng ta sẽ…”

Chúc Nghi Lan phì cười, tỏ vẻ khinh thường: “Đã nhiều năm thế rồi mà cậu vẫn không sửa cái tật khôn vặt đó à? Sao, không có tài sản của cha để lại thì mấy người không sống nổi nữa đúng không?”

Bà Tô cười lạnh: “Ông cụ thương nhà tôi cũng là bản lĩnh của chúng tôi đấy!”Luật sư Hà lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng chắc Hammy biết đấy.”

Lộ Hy không nghe kỹ họ nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại Chúc San San đang cầm.Luật sư Hà có hơi khó hiểu: “Sao vậy? Còn nghi điểm gì nữa à?”

Cái điện thoại này hình như cùng một hiệu với của Fina.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Ghi âm


“Khụ khụ.” Lộ Hy hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người.

Giờ Chúc San San đang bực bội, không vừa mắt ai hết nên cáu gắt trợn mắt, hùng hổ dọa Lộ Hy: “Các người định lừa tài sản của nhà tôi đúng không? Tôi cho cô biết, chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Nhờ cảnh sát điều tra sự thật!”Chúc Gia Kỳ đột nhiên bật cười.Chúc San San hơi dao động, miễn cưỡng đồng ý đưa điện thoại cho Lộ Hy.Chúc Nghi Lan còn chưa mở miệng thì Chúc Nhĩ Nam đã nổi trận lôi đình trước: “Mày nói cha mày thế à! Thằng chó này!”

Lộ Hy làm như không thấy ác ý của cô ta, mỉm cười hiền lành nhìn điện thoại trong tay cô: “Hì hì, cô San San à.”Bà Tô vốn đang thò đầu ra định xem lén, nghe vậy lập tức thay đổi thái độ: “Cô nói bậy gì đó! Đây là bịa đặt! Bịa đặt hết! Gia Kỳ nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ làm ra chuyện như thế, cô đừng có xem những tin đồn bậy bạ mà nghĩ đó là thật!”Fina thút thít nói: “Ngài Chúc à, không có gì có thể bù đắp được nỗi đau khi mất đi người thân hết, nhưng tôi mong là ngài hiểu Chúc Gia Kỳ không phải là một người tốt, nó là ác quỷ! Ngài không nên để nó trở thành một người có quyền lực, người như nó, nếu có quyền thế nữa thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

Chúc San San cảnh giác lùi về sau 1 bước: “Cô muốn gì?”Lộ Hy nhân cơ hội cúi đầu xem điện thoại của Fina tiếp.

Lộ Hy xoa xoa tay, nói ra suy nghĩ của mình: “Cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”Ngày nay điện thoại của thương hiệu hầu như đều dùng số điện thoại để đăng ký tài khoản, như thế có thể đồng bộ dữ liệu của người dùng trên đám mây*, nhờ vậy nếu sau này đổi hiệu điện thoại cũng sẽ có thể chuyển được toàn bộ dữ liệu.Lộ Hy làm như không thấy ác ý của cô ta, mỉm cười hiền lành nhìn điện thoại trong tay cô: “Hì hì, cô San San à.”

Chúc San San nắm chặt điện thoại giấu ra sau lưng, không hiểu Lộ Hy muốn làm gì: “Cô muốn làm gì?”Chúc San San nhảy lên: “Cậu nói cái gì đấy hả! Tôi là người đầu tiên phát hiện ra, phải là tôi…”Cô vừa nghe họ ầm ĩ vừa nhanh chóng xem xét điện thoại của Fina, mong rằng có thể tìm được manh mối mới.Lộ Hy vừa mở một file ghi âm ra, bên trong có một loạt các đoạn ghi âm dài 2 phút, đoạn đầu là lúc 19 giờ 53, đoạn cuối cùng vào lúc 20 giờ 11 phút ngày ngài Chúc bị giết.

Lộ Hy lấy ra cái điện thoại vỡ nát của Fina cho cô ta xem: “Cô nhìn thử đi, có cùng một hiệu với cô không?”

Chúc San San ngẩn người, hơi do dự lấy điện thoại của mình ra: “Sao lại bị hỏng đến vậy chứ… Hình như là cùng một hiệu đấy, cô tính làm gì?”Chúc San San khó tin trợn tròn mắt, hơi kích động cao giọng: “Chuyện này, thật sự là con làm sao? Con ép người ta tới mức tự sát à? Chuyện này thật quá đáng, sao con lại có thể…”Lộ Hy kéo hết tất cả file ghi âm vào phần mềm phát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chúc Gia Kỳ: “Đang tìm, chưa biết chừng sắp có rồi đấy.”

Lộ Hy nhanh nhẹn lấy sim điện thoại ra: “Điện thoại đã hư rồi nhưng sim vẫn dùng được. Mượn điện thoại của cô là để xem trong sim điện thoại này có bằng chứng gì không thôi.”Có người há hốc mồm, Chúc Gia Kỳ cười: “Đừng nóng, nghe tiếp đi, chuyện hay còn ở phía sau đấy.”

Chúc San San trầm ngâm: “Làm ơn đi, tôi nói nhiều như thế mà cô không nghe gì hết à? Tôi đang nói chuyện thừa kế với cô đấy!”Chúc Gia Kỳ vẫn treo nụ cười ngây thơ kia trên mặt, có vẻ như không hề có cảm giác gì với phát hiện của họ: “Sao ạ, dì nhỏ?”(*) Đám mây là từ chỉ các dịch vụ máy tính lưu giữ dữ liệu trên internet thay vì trên các máy tính hoặc thiết bị cục bộ. Nó cũng có thể bao gồm các dịch vụ máy tính xử lý thông tin trực tuyến.

Lộ Hy vươn tay ra với cô ta, mỉm cười xán lạn: “Hì hì, tôi không có hứng thú với tài sản, nhưng lại rất quan tâm tới sự thật. Cô cho tôi mượn điện thoại dùng chút đi, tìm được bằng chứng sẽ cho cô, có được không?”Chúc Gia Kỳ xích lại gần, mỉm cười nhìn cô: “Cô thám tử có phát hiện được gì không?”Chúc San San trợn mắt nhìn sang: “Đó là thông báo của cảnh sát đấy! Sao có thể là tin đồn được chứ! À đúng rồi, chắc chắn mấy người đã biết hết rồi đúng không, mấy người định giấu nhẹm đi, không nói cho ông già với chúng tôi biết chứ gì!”

Chúc San San hơi dao động, miễn cưỡng đồng ý đưa điện thoại cho Lộ Hy.

Chúc Gia Kỳ cau mày nhìn hành động của họ, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt trầm xuống. Bỗng cậu ta cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm nên vô thức quay đầu lại, thấy chỉ có con mèo mun đang ngồi trên đất, đôi mắt màu vàng sáng nhìn mình chăm chú.“Tôi cứ nghĩ là cô lớn sẽ hiểu tôi chứ.” Chúc Gia Kỳ gác chân lên, nghiêng đầu hơi tiếc nuối, “Cô không nghĩ rác thì phải bỏ vào thùng rác hay sao? Giống như cha của tôi đấy, rõ ràng là đồ vô dụng nhưng lại chiếm được công ty, cô đừng nói với tôi sau lưng cô không có mắng ông ta là đồ vô dụng bao giờ đấy nhé?”Chúc Gia Kỳ cau mày nhìn hành động của họ, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt trầm xuống. Bỗng cậu ta cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm nên vô thức quay đầu lại, thấy chỉ có con mèo mun đang ngồi trên đất, đôi mắt màu vàng sáng nhìn mình chăm chú.

Chúc Gia Kỳ nheo mắt lại, ánh mắt của con mèo này khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Lộ Hy đổi sim của Fina vào điện thoại Chúc San San, sau khi mở thẻ ra, cô đăng nhập vào tài khoản đám mây dành riêng cho thương hiệu điện thoại này, Lộ Hy bật cười, điều cô đang đợi đã tới rồi.

Ngày nay điện thoại của thương hiệu hầu như đều dùng số điện thoại để đăng ký tài khoản, như thế có thể đồng bộ dữ liệu của người dùng trên đám mây*, nhờ vậy nếu sau này đổi hiệu điện thoại cũng sẽ có thể chuyển được toàn bộ dữ liệu.Chúc San San cảnh giác lùi về sau 1 bước: “Cô muốn gì?”

Chúc Nghi Lan căm ghét nhíu chặt mày: “Đủ rồi, đừng khiến người khác kinh tởm nữa, cậu nghĩ ai cũng giống mấy người hay sao?”Lộ Hy nhìn sang luật sư Hà, ông ta cười khổ lắc đầu: “Đúng là giả, chuyện này cứ để tôi nói rõ cho mọi người.”(*) Đám mây là từ chỉ các dịch vụ máy tính lưu giữ dữ liệu trên internet thay vì trên các máy tính hoặc thiết bị cục bộ. Nó cũng có thể bao gồm các dịch vụ máy tính xử lý thông tin trực tuyến.

Chúc San San cau mày nhìn thoáng qua: “Chúng tôi biết số điện thoại của Fina nhưng đâu có biết mật khẩu của cô ta! Thế thì vô ích rồi…”Fina kể xong chuyện của em trai mình, có vẻ như vẫn còn muốn cho ngài Chúc xem bằng chứng.Lộ Hy đổi sim của Fina vào điện thoại Chúc San San, sau khi mở thẻ ra, cô đăng nhập vào tài khoản đám mây dành riêng cho thương hiệu điện thoại này, Lộ Hy bật cười, điều cô đang đợi đã tới rồi.

Lộ Hy: “Chọn quên mật khẩu rồi gửi mã xác minh qua số điện thoại là được rồi, giờ đa số phần mềm đều gửi mã xác minh nếu quên mật khẩu, chúng ta đã có sim của Fina rồi, có thể mở hết tất cả các phần mềm trong điện thoại của cô ta.”“Fina chính là chị gái của thằng bé tự sát kia đấy! Chắc chắn là cô ta tới đây có mục đích!”“Tôi không hề xúi giục em trai cô ta tự tử, cũng chẳng sử dụng bạo lực với nó, tôi chỉ giúp nó nhận thức được mình “rác” tới mức nào thôi. Sao, lẽ nào vì tôi quá xuất sắc, khiến người khác tự ti nên phạm pháp sao?”Lộ Hy: “Chọn quên mật khẩu rồi gửi mã xác minh qua số điện thoại là được rồi, giờ đa số phần mềm đều gửi mã xác minh nếu quên mật khẩu, chúng ta đã có sim của Fina rồi, có thể mở hết tất cả các phần mềm trong điện thoại của cô ta.”

Chúc San San sờ mũi: “Đm, cô nói làm tôi sởn hết cả da gà rồi.”Xem ra đây là lúc Fina chuẩn bị đi tìm ngài Chúc đã ghi âm lại, Lộ Hy thầm tán thưởng trong lòng, đúng là một cô gái có gan có trí.

“Lên rồi.” Lộ Hy sáng mắt, bắt đầu xem những tệp trong điện thoại của Fina.(*) Đám mây là từ chỉ các dịch vụ máy tính lưu giữ dữ liệu trên internet thay vì trên các máy tính hoặc thiết bị cục bộ. Nó cũng có thể bao gồm các dịch vụ máy tính xử lý thông tin trực tuyến.Lộ Hy cau mày nghe tiếp, ngài Chúc nói xin lỗi cô ta, bảo mình không hề biết chuyện này, ông ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của bọn họ.

Quả nhiên, cô ta đã sao lưu tài liệu về vụ việc Chúc Gia Kỳ bạo lực học đường vào đám mây.Có vẻ như Chúc Nghi Lan đã bị cậu ta chọc tức, bà ta trừng mắt nhìn cậu ta: “Con! Nói bậy gì đấy!”

Lộ Hy khẽ thở phào, cảm ơn nền khoa học kỹ thuật tiên tiến nhé.Chúc San San bất an nắm tay Lamia, Lamia không biết đang nghĩ gì mà thất thần, lúc bị cô ta nắm còn giật bắn mình.

Chúc San San đọc từng dòng, không tự chủ được mà bịt miệng lại, khiếp đảm nhìn về phía Chúc Gia Kỳ: “Gia Kỳ, con, con…”Lộ Hy vươn tay ra với cô ta, mỉm cười xán lạn: “Hì hì, tôi không có hứng thú với tài sản, nhưng lại rất quan tâm tới sự thật. Cô cho tôi mượn điện thoại dùng chút đi, tìm được bằng chứng sẽ cho cô, có được không?”

Chúc Gia Kỳ vẫn treo nụ cười ngây thơ kia trên mặt, có vẻ như không hề có cảm giác gì với phát hiện của họ: “Sao ạ, dì nhỏ?”

Chúc San San khó tin trợn tròn mắt, hơi kích động cao giọng: “Chuyện này, thật sự là con làm sao? Con ép người ta tới mức tự sát à? Chuyện này thật quá đáng, sao con lại có thể…”

Bà Tô vốn đang thò đầu ra định xem lén, nghe vậy lập tức thay đổi thái độ: “Cô nói bậy gì đó! Đây là bịa đặt! Bịa đặt hết! Gia Kỳ nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ làm ra chuyện như thế, cô đừng có xem những tin đồn bậy bạ mà nghĩ đó là thật!”Chúc San San cau mày nhìn thoáng qua: “Chúng tôi biết số điện thoại của Fina nhưng đâu có biết mật khẩu của cô ta! Thế thì vô ích rồi…”

Chúc San San trợn mắt nhìn sang: “Đó là thông báo của cảnh sát đấy! Sao có thể là tin đồn được chứ! À đúng rồi, chắc chắn mấy người đã biết hết rồi đúng không, mấy người định giấu nhẹm đi, không nói cho ông già với chúng tôi biết chứ gì!”“Đợi đã!” Chúc San San kêu lên, “Vậy thì tôi biết rồi! Chắc chắn là Fina muốn tống tiền ông già, với tính của ông già thì chắc chắn sẽ không chịu để mình vào thế bị động đâu! Ông ấy đã giết Fina, giấu thi thể lại, sau đó lại nghĩ chuyện này không giấu được lâu nên mới tự sát!”

“Fina chính là chị gái của thằng bé tự sát kia đấy! Chắc chắn là cô ta tới đây có mục đích!”Đầu đoạn ghi âm có tiếng bước chân của con người, tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nam già “Vào đi”.“Có đúng không, luật sư Hà, là thế đúng không!”Lộ Hy lấy ra cái điện thoại vỡ nát của Fina cho cô ta xem: “Cô nhìn thử đi, có cùng một hiệu với cô không?”

Chúc Nhĩ Nam hít một hơi thật sâu: “Cô ta là người chị? Không thể nào, cô ta… Không đúng, chúng tôi thật sự chưa từng gặp cô gái đó, tất cả đều do người khác liên hệ…”

Chúc Tinh Dạ cười lạnh: “Đúng là kiêu ngạo thật nhỉ, đến cả dáng dấp nạn nhân ra sao cũng chẳng biết.”Lộ Hy nhanh nhẹn lấy sim điện thoại ra: “Điện thoại đã hư rồi nhưng sim vẫn dùng được. Mượn điện thoại của cô là để xem trong sim điện thoại này có bằng chứng gì không thôi.”Chúc San San ngẩn người, hơi do dự lấy điện thoại của mình ra: “Sao lại bị hỏng đến vậy chứ… Hình như là cùng một hiệu đấy, cô tính làm gì?”

Chúc Nghi Lan giận tái mặt: “Nói thế là mấy người thừa nhận rồi đúng không? Chuyện này thật sự có liên quan tới Gia Kỳ à?”

Chúc Nhĩ Nam chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả người: “Không phải mà chị… Gia Kỳ còn nhỏ, nó chỉ không hiểu chuyện, hơi kiêu căng mà thôi, sao có thể hại chết người khác được chứ? Là thằng nhóc đó có vấn đề về tâm lý, chị gái nó thấy nhà chúng ta giàu có nên mới muốn bám theo Gia Kỳ để chiếm hời thôi!”

Chúc Nghi Lan căm ghét nhíu chặt mày: “Đủ rồi, đừng khiến người khác kinh tởm nữa, cậu nghĩ ai cũng giống mấy người hay sao?”

“Đợi đã!” Chúc San San kêu lên, “Vậy thì tôi biết rồi! Chắc chắn là Fina muốn tống tiền ông già, với tính của ông già thì chắc chắn sẽ không chịu để mình vào thế bị động đâu! Ông ấy đã giết Fina, giấu thi thể lại, sau đó lại nghĩ chuyện này không giấu được lâu nên mới tự sát!”

“Có đúng không, luật sư Hà, là thế đúng không!”Mọi người vừa ầm ĩ đã trở nên yên tĩnh, nín thở nghe tiếng trong đoạn ghi âm như đang đếm từng khoảnh khắc cô gái trẻ này bước chân vào chỗ chết vậy.

Lộ Hy hơi đau đầu, cô bảo luật sư Hà tạm thời cất tài liệu giúp cũng là vì sợ xảy ra tình trạng này. Một khi tìm được động cơ vốn có rồi thì tất cả mọi chuyện sẽ hợp lý, đám người này chắc chắn sẽ vội vàng kết án.Quả nhiên, cô ta đã sao lưu tài liệu về vụ việc Chúc Gia Kỳ bạo lực học đường vào đám mây.

Cô vừa nghe họ ầm ĩ vừa nhanh chóng xem xét điện thoại của Fina, mong rằng có thể tìm được manh mối mới.

Chúc Gia Kỳ đột nhiên bật cười.

Hiện trường lập tức im bặt, Chúc San San nhìn cậu ta đầy kỳ lạ: “Con, con cười cái gì?”

“Tôi thấy cũng tốt mà, mọi người đã biết hết rồi, sau này tôi không cần phải giả vờ ngoan ngoãn nữa.” Chúc Gia Kỳ tìm một chỗ để ngồi xuống, kiêu ngạo nhấc chân lên, “Làm ơn đi, mấy người nói về chuyện từ thời nào rồi vậy, dù biết cũng có ích lợi gì hả? Họ chỉ có thể nói là tôi vô đạo đức thôi, tôi đâu có phạm pháp.”

“Tôi không hề xúi giục em trai cô ta tự tử, cũng chẳng sử dụng bạo lực với nó, tôi chỉ giúp nó nhận thức được mình “rác” tới mức nào thôi. Sao, lẽ nào vì tôi quá xuất sắc, khiến người khác tự ti nên phạm pháp sao?”

Có vẻ như Chúc Nghi Lan đã bị cậu ta chọc tức, bà ta trừng mắt nhìn cậu ta: “Con! Nói bậy gì đấy!”“Lên rồi.” Lộ Hy sáng mắt, bắt đầu xem những tệp trong điện thoại của Fina.

“Tôi cứ nghĩ là cô lớn sẽ hiểu tôi chứ.” Chúc Gia Kỳ gác chân lên, nghiêng đầu hơi tiếc nuối, “Cô không nghĩ rác thì phải bỏ vào thùng rác hay sao? Giống như cha của tôi đấy, rõ ràng là đồ vô dụng nhưng lại chiếm được công ty, cô đừng nói với tôi sau lưng cô không có mắng ông ta là đồ vô dụng bao giờ đấy nhé?”

Chúc Nghi Lan còn chưa mở miệng thì Chúc Nhĩ Nam đã nổi trận lôi đình trước: “Mày nói cha mày thế à! Thằng chó này!”“Vì trò chơi đó chỉ là giả thôi.” Chúc Gia Kỳ thản nhiên ném ra một quả bom hạng nặng, mỉm cười nhìn sang Lộ Hy, “Có đúng không hả, thám tử?”

“Suỵt —” Chúc Gia Kỳ ra dấu im lặng, “Đừng có nói với tôi cái giọng đó, cha à, dù sao thì tôi cũng mới là người sau này thừa kế sản nghiệp đấy, mấy người đều phải nhìn sắc mặt tôi mà sống tiếp.”

Chúc San San nhảy lên: “Cậu nói cái gì đấy hả! Tôi là người đầu tiên phát hiện ra, phải là tôi…”Chúc San San nắm chặt điện thoại giấu ra sau lưng, không hiểu Lộ Hy muốn làm gì: “Cô muốn làm gì?”

“Vì trò chơi đó chỉ là giả thôi.” Chúc Gia Kỳ thản nhiên ném ra một quả bom hạng nặng, mỉm cười nhìn sang Lộ Hy, “Có đúng không hả, thám tử?”Chúc Tinh Dạ cười lạnh: “Đúng là kiêu ngạo thật nhỉ, đến cả dáng dấp nạn nhân ra sao cũng chẳng biết.”

Lộ Hy nhìn sang luật sư Hà, ông ta cười khổ lắc đầu: “Đúng là giả, chuyện này cứ để tôi nói rõ cho mọi người.”Chúc Nhĩ Nam chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả người: “Không phải mà chị… Gia Kỳ còn nhỏ, nó chỉ không hiểu chuyện, hơi kiêu căng mà thôi, sao có thể hại chết người khác được chứ? Là thằng nhóc đó có vấn đề về tâm lý, chị gái nó thấy nhà chúng ta giàu có nên mới muốn bám theo Gia Kỳ để chiếm hời thôi!”

Cả phòng lập tức ồn ào lên, tất cả mọi người vây xung quanh luật sư Hà để chất vấn ông ta, Lộ Hy phát hiện Lamia đang nhìn Chúc Gia Kỳ đầy ẩn ý.Chúc Nhĩ Nam hít một hơi thật sâu: “Cô ta là người chị? Không thể nào, cô ta… Không đúng, chúng tôi thật sự chưa từng gặp cô gái đó, tất cả đều do người khác liên hệ…”

Lộ Hy nhân cơ hội cúi đầu xem điện thoại của Fina tiếp.Chúc Gia Kỳ từ từ thu lại nụ cười.

Chúc Gia Kỳ xích lại gần, mỉm cười nhìn cô: “Cô thám tử có phát hiện được gì không?”

Lộ Hy vừa mở một file ghi âm ra, bên trong có một loạt các đoạn ghi âm dài 2 phút, đoạn đầu là lúc 19 giờ 53, đoạn cuối cùng vào lúc 20 giờ 11 phút ngày ngài Chúc bị giết.

Lộ Hy kéo hết tất cả file ghi âm vào phần mềm phát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chúc Gia Kỳ: “Đang tìm, chưa biết chừng sắp có rồi đấy.”Cả phòng lập tức ồn ào lên, tất cả mọi người vây xung quanh luật sư Hà để chất vấn ông ta, Lộ Hy phát hiện Lamia đang nhìn Chúc Gia Kỳ đầy ẩn ý.

Đầu đoạn ghi âm có tiếng bước chân của con người, tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nam già “Vào đi”.

Xem ra đây là lúc Fina chuẩn bị đi tìm ngài Chúc đã ghi âm lại, Lộ Hy thầm tán thưởng trong lòng, đúng là một cô gái có gan có trí.

Sau đó Fina kể cho ngài Chúc nghe chuyện của em trai mình, ngài Chúc nghiêm nghị cắt lời, đề nghị cô ta đi chỗ khác để nói chuyện.Chúc San San đọc từng dòng, không tự chủ được mà bịt miệng lại, khiếp đảm nhìn về phía Chúc Gia Kỳ: “Gia Kỳ, con, con…”

Mọi người vừa ầm ĩ đã trở nên yên tĩnh, nín thở nghe tiếng trong đoạn ghi âm như đang đếm từng khoảnh khắc cô gái trẻ này bước chân vào chỗ chết vậy.

Chúc San San bất an nắm tay Lamia, Lamia không biết đang nghĩ gì mà thất thần, lúc bị cô ta nắm còn giật bắn mình.Lúc kể Fina đã khóc không thành tiếng nữa rồi, Lộ Hy cau mày, ngài Chúc không hổ là một người chinh chiến lâu năm trên thương trường, ông ta trấn an tâm trạng của Fina và hỏi mình có thể giúp được gì cho cô ta. Nhưng thực chất là đang khéo lèo nhả tiền ra cho cô ta, ám chỉ rằng mình có thể dùng số tiền đó để bù đắp.

Lộ Hy theo dõi diễn biến trong file ghi âm, họ đã đi xuống tầng hầm.Lộ Hy theo dõi diễn biến trong file ghi âm, họ đã đi xuống tầng hầm.

Fina kể xong chuyện của em trai mình, có vẻ như vẫn còn muốn cho ngài Chúc xem bằng chứng.

Lộ Hy cau mày nghe tiếp, ngài Chúc nói xin lỗi cô ta, bảo mình không hề biết chuyện này, ông ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của bọn họ.

Lúc kể Fina đã khóc không thành tiếng nữa rồi, Lộ Hy cau mày, ngài Chúc không hổ là một người chinh chiến lâu năm trên thương trường, ông ta trấn an tâm trạng của Fina và hỏi mình có thể giúp được gì cho cô ta. Nhưng thực chất là đang khéo lèo nhả tiền ra cho cô ta, ám chỉ rằng mình có thể dùng số tiền đó để bù đắp.

Fina thút thít nói: “Ngài Chúc à, không có gì có thể bù đắp được nỗi đau khi mất đi người thân hết, nhưng tôi mong là ngài hiểu Chúc Gia Kỳ không phải là một người tốt, nó là ác quỷ! Ngài không nên để nó trở thành một người có quyền lực, người như nó, nếu có quyền thế nữa thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

Chúc Gia Kỳ từ từ thu lại nụ cười.

Trong đoạn ghi âm phát ra một tiếng xào xạc, ngài Chúc im lặng một lúc khá lâu sau đó nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu Fina, ít ra tôi cũng nên nghe ý kiến của nó một chút, để tôi gọi nó tới.”Lộ Hy khẽ thở phào, cảm ơn nền khoa học kỹ thuật tiên tiến nhé.

Lộ Hy đột nhiên quay đầu lại, mọi người đều đang dán mắt lên người Chúc Gia Kỳ.

Có người há hốc mồm, Chúc Gia Kỳ cười: “Đừng nóng, nghe tiếp đi, chuyện hay còn ở phía sau đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Cây thánh giá bị mất


Luật sư Hà hơi bất an nhìn Lộ Hy, theo tình hình thì rất có thể là có sự hiện diện của người thứ 3, nhưng thái độ của Chúc Gia Kỳ lại… thật sự khiến người ta rất bất an.

Lộ Hy chuyên tâm nghe ghi âm.Chúc Gia Kỳ giang tay: “Thấy mấy người nghiêm túc thế nên tôi mới đùa tí thôi, thực ra ông nội có gọi nhưng tôi không đến. Vì thế tôi không hề thấy ông nội giết người trước mặt mình, cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, mấy người có bằng chứng gì bảo tôi từng ở đó không?”

Trong đoạn ghi âm, ngài Chúc lo Chúc Gia Kỳ và Fina gặp nhau sẽ xảy ra mâu thuẫn nên bèn bảo Fina tránh một chút, ông ta sẽ nói chuyện với Chúc Gia Kỳ trước, Fina cứ vào căn phòng bằng đá đi.Chúc Gia Kỳ bật cười: “Ôi, sao lại thế được chứ? Tôi thật sự rất thích cô mà, cô thám tử.”Nét mặt Chúc San San rất khó coi: “Này, cô làm sao đấy? Cô cũng bị điên rồi à? Đừng nói với tôi là cô đang nói chuyện với mèo đấy nhé.”

Sau đó là một khoảng thời gian rất dài, file ghi âm không hề có âm thanh gì. Lộ Hy đoán hẳn là Fina ở trong phòng bằng đá không thể nghe được bên ngoài đang nói chuyện gì.“Mấy người không định an ủi tôi tí à?”Chúc Tinh Dạ: “… Tôi có nói thế đâu.”

Rất nhanh đã sắp tới 20 giờ 11 phút.Lộ Hy ngồi xuống, che miệng thì thầm: “Mèo biết bơi à? Có thể xuống biển vớt quần áo ư?”

Sau một khoảng lặng dài, có tiếng vật nặng xê dịch vang lên, có lẽ là cửa căn phòng bằng đá đang mở ra —Chúc Nghi Lan nhìn Chúc Gia Kỳ đầy sợ hãi: “Mày, chẳng lẽ là mày… Vậy lẽ nào cha cũng là?”Trên trán Chúc Nhĩ Nam đầm đìa mồ hôi, ông ta cao giọng: “Chúc Gia Kỳ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả! Mày nói đi chứ! Mau nói ra tối đó có chuyện gì đi!”

Đúng lúc này, trong điện thoại phát ra tiếng kêu thảm thiết của Fina.Chúc San San cao giọng, có vẻ như cô ta sắp điên rồi, thở hồng hộc nói: “Đừng có đùa giỡn! Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, mày đang lấy cớ thì có! Vừa rồi trong đoạn ghi âm chính là giọng của mày, mày đã bị thương ở đây! Chuyện hôm qua có liên quan tới mày! Là mày, chính là mày!”

Bà Tô hoảng hốt rụt cổ lại, túm lấy tay của Chúc Nhĩ Nam: “Bị, bị gì vậy?”Trong đoạn ghi âm, ngài Chúc lo Chúc Gia Kỳ và Fina gặp nhau sẽ xảy ra mâu thuẫn nên bèn bảo Fina tránh một chút, ông ta sẽ nói chuyện với Chúc Gia Kỳ trước, Fina cứ vào căn phòng bằng đá đi.Sau một khoảng lặng dài, có tiếng vật nặng xê dịch vang lên, có lẽ là cửa căn phòng bằng đá đang mở ra —“Một thằng nhóc tính tình ngỗ nghịch như thế mà lại rất thân thiện với tôi, hơn nữa còn rất phối hợp điều tra. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là mình đúng gu của những người có tâm lý không bình thường, giờ xem ra cậu hỗ trợ tôi chụp ảnh điều tra cũng vì lo lắng mình để lại dấu vết ở hiện trường nên mới nhân cơ hội để tiêu hủy thôi.”

“Suỵt!” Lộ Hy cau mày ghé tới gần để cẩn thận nghe, sau tiếng hét của Fina, có người cũng rên lên một tiếng, sau đó là một tiếng “keng” thanh thúy vang lên.Chúc Tinh Dạ tức tới mức cào mạnh móng vuốt xuống đất: “Tức chết tôi mất! Sao tôi không phải là cá chứ! Làm mèo chẳng có ích gì hết!”Chúc Gia Kỳ vén tay áo lên, Lộ Hy thấy trên cánh tay cậu ta có một vết cắt: “Hôm qua tôi đi lặn có bị vỏ sò dưới biển quẹt bị thương.”

Chúc San San đã cứng đờ người ra, cô ta run tay chỉ vào Chúc Gia Kỳ, không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Là mày đúng không, tiếng đó là của mày đúng không! Tao hiểu rồi!”Có vẻ như cậu ta muốn kéo hết mọi người xuống nước, nhưng Lộ Hy không hề để ý tới. Cô ghé sát vào điện thoại, mở đoạn ghi âm vừa rồi lên nghe lại 1 lần, tiếng động thanh thúy cuối cùng vang lên là cái gì đây? Như thể tiếng đồ gốm sứ, thủy tinh bị gõ vào vậy, mà trong căn phòng bằng đá…Lộ Hy ngẩng đầu lên: “Thực ra vẫn còn suy nghĩ đấy, tôi chợt nhớ lại vài hành động lúc đầu của cậu, thấy cũng rất hợp lý.”

Chúc Nghi Lan nhìn Chúc Gia Kỳ đầy sợ hãi: “Mày, chẳng lẽ là mày… Vậy lẽ nào cha cũng là?”Lộ Hy: “Nó nói nó không phải con người, mà cậu cũng không phải người.”

Trên trán Chúc Nhĩ Nam đầm đìa mồ hôi, ông ta cao giọng: “Chúc Gia Kỳ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả! Mày nói đi chứ! Mau nói ra tối đó có chuyện gì đi!”“Cậu nghĩ nó sẽ rơi ở đâu?”Hiệu ứng nói dối lóe lên, Lộ Hy không cần đoán cũng biết đó là Chúc Gia Kỳ.

Chúc Gia Kỳ tỏ ra như phản ứng của họ hơi buồn cười, cậu ta vô tội chống cằm: “Mấy người căng thẳng cái gì? Ông nội không cho tôi nói nên tôi không nói những gì mình biết ra thôi mà. Cha xem, luật sư Hà và cô thám tử cũng đâu có nói những thứ mình biết ra đâu.”Chúc San San bị cậu ta trở mặt đến mức bối rối: “Cái gì? Mày đang nói bừa gì nữa vậy?”Hiệu ứng nói dối lại vang lên lần nữa, xem ra là bà Tô vừa rồi đã quyết tâm khai man để bảo vệ con trai của mình.Luật sư Hà hơi bất an nhìn Lộ Hy, theo tình hình thì rất có thể là có sự hiện diện của người thứ 3, nhưng thái độ của Chúc Gia Kỳ lại… thật sự khiến người ta rất bất an.

Có vẻ như cậu ta muốn kéo hết mọi người xuống nước, nhưng Lộ Hy không hề để ý tới. Cô ghé sát vào điện thoại, mở đoạn ghi âm vừa rồi lên nghe lại 1 lần, tiếng động thanh thúy cuối cùng vang lên là cái gì đây? Như thể tiếng đồ gốm sứ, thủy tinh bị gõ vào vậy, mà trong căn phòng bằng đá…Chúc Gia Kỳ tiếc nuối lắc đầu: “Cô bí quá nên chỉ có thể mắng người thôi à?”

Lộ Hy nhìn quanh một vòng, trông thấy đồ gốm sứ mà ngài Chúc đặt ở một góc, đi tới gõ nhẹ một cái, hình như là âm thanh này, nhưng có vẻ hơi khác một chút.Sau đó là một khoảng thời gian rất dài, file ghi âm không hề có âm thanh gì. Lộ Hy đoán hẳn là Fina ở trong phòng bằng đá không thể nghe được bên ngoài đang nói chuyện gì.

Lamia chằm chằm cô.

Chúc Gia Kỳ không chịu ngồi yên, bước tới trước mặt Lộ Hy: “Này cô thám tử, cô đang nhìn gì vậy?”Chúc Gia Kỳ thu lại nụ cười: “Hôm qua tôi đi lặn, quần áo ném ở bãi biển bị cuốn trôi rồi, hay là thám tử tổ chức một buổi trục vớt ngoài biển giúp tôi nhé? Tôi cũng thích bộ đồ đó lắm.”Lộ Hy nhìn Chúc Gia Kỳ, mỉm cười: “Sau đó thì hung thủ bị đau hét lên, dưới đòn phản kích, cây thánh giá bị văng ra ngoài —”Chúc Gia Kỳ không chịu ngồi yên, bước tới trước mặt Lộ Hy: “Này cô thám tử, cô đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Lộ Hy tỉnh táo lại, nhìn cậu ta một cái rồi thuận miệng hỏi, “Hình như lúc nãy tôi nghe cậu kêu một tiếng, cậu bị thương à?”Chúc Nghi Lan im lặng nhìn cậu ta: “Là cha giết người trước mặt mày, hay mày mới chính là hung thủ hả, mau nói thật đi!”

“Ừm, bị thương.” Lộ Hy không ngờ cậu ta lại thẳng thắn thừa nhận như thế, Chúc Gia Kỳ khoa trương ôm ngực, “Tâm hồn yếu ớt của tôi đã bị tổn thương rồi! Dù sao tôi cũng trông thấy ông nội mình giết người này cơ mà, hẳn là sau đó ông ấy đã tự sát đúng không? Ôi, dáng vẻ trước khi chết của người đó vẫn còn in sâu trong đầu tôi đây, chắc tối nay sẽ gặp ác mộng mất!”Chúc Gia Kỳ phì cười: “Không phải tôi, cô nhỏ ơi, đừng nói là cô tin những lời tôi vừa nói đấy nhé? Rõ ràng là tôi nói bậy mà!”

“Mấy người không định an ủi tôi tí à?”

Chúc San San nhìn bộ dạng đáng thương của Chúc Gia Kỳ, chợt thấy hoang đường đến đáng sợ, cô run rẩy xoa da gà đang nổi trên cánh tay của mình: “Cậu có bị bệnh không vậy, thằng nhóc này chắc chắn không bình thường rồi!”“Không có gì.” Lộ Hy tỉnh táo lại, nhìn cậu ta một cái rồi thuận miệng hỏi, “Hình như lúc nãy tôi nghe cậu kêu một tiếng, cậu bị thương à?”

Chúc Nghi Lan im lặng nhìn cậu ta: “Là cha giết người trước mặt mày, hay mày mới chính là hung thủ hả, mau nói thật đi!”“Ừm, bị thương.” Lộ Hy không ngờ cậu ta lại thẳng thắn thừa nhận như thế, Chúc Gia Kỳ khoa trương ôm ngực, “Tâm hồn yếu ớt của tôi đã bị tổn thương rồi! Dù sao tôi cũng trông thấy ông nội mình giết người này cơ mà, hẳn là sau đó ông ấy đã tự sát đúng không? Ôi, dáng vẻ trước khi chết của người đó vẫn còn in sâu trong đầu tôi đây, chắc tối nay sẽ gặp ác mộng mất!”

Chúc Gia Kỳ nhìn bà ta đầy kỳ lạ, nét mặt vừa ngây thơ vừa vô tội: “Sao cô lại nghĩ thế chứ? Tôi vẫn còn là trẻ con mà, sao lại giết người được, đúng không?”Đầu óc của Chúc San San đã hơi quay cuồng, cô ta nhìn mọi người xung quanh nhờ giúp đỡ: “Là sao vậy? Nó còn định giảo biện nữa đúng không?”

Lộ Hy thấy nụ cười của cậu ta hơi đáng ghét. Cô nhìn ra được Chúc Gia Kỳ căn bản không hề quan tâm tới chuyện này, dường như cậu ta đang trêu chọc những người có mặt ở đây vậy.Chúc San San nhìn bộ dạng đáng thương của Chúc Gia Kỳ, chợt thấy hoang đường đến đáng sợ, cô run rẩy xoa da gà đang nổi trên cánh tay của mình: “Cậu có bị bệnh không vậy, thằng nhóc này chắc chắn không bình thường rồi!”

Cậu ta kiêu ngạo nhìn mọi thứ đang trong sự khống chế của mình, Lộ Hy tin rằng trong sâu thẳm đáy lòng của cậu ta, cậu ta thực sự nghĩ mình là thiên tài, cũng thật sự khinh thường những người bị mình xếp vào loại “vô dụng”.“Trước đây cậu còn cố tình giúp tôi chuyển xác Fina nữa, bởi vậy dù có tìm thấy dấu vân tay của cậu trên thi thể cô ta thì cũng có cớ rồi.”

Lộ Hy xem như không nghe cậu ta nói gì, hỏi tiếp: “Rốt cuộc là có bị thương hay không?”Lộ Hy thấy nụ cười của cậu ta hơi đáng ghét. Cô nhìn ra được Chúc Gia Kỳ căn bản không hề quan tâm tới chuyện này, dường như cậu ta đang trêu chọc những người có mặt ở đây vậy.

Chúc Gia Kỳ vén tay áo lên, Lộ Hy thấy trên cánh tay cậu ta có một vết cắt: “Hôm qua tôi đi lặn có bị vỏ sò dưới biển quẹt bị thương.”Chúc Gia Kỳ biến sắc, nhìn vào những món đồ gốm sứ trong góc, sắc mặt trầm xuống, không thể nhìn ra được gì.Chúc San San đã cứng đờ người ra, cô ta run tay chỉ vào Chúc Gia Kỳ, không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Là mày đúng không, tiếng đó là của mày đúng không! Tao hiểu rồi!”

Chúc San San cao giọng, có vẻ như cô ta sắp điên rồi, thở hồng hộc nói: “Đừng có đùa giỡn! Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, mày đang lấy cớ thì có! Vừa rồi trong đoạn ghi âm chính là giọng của mày, mày đã bị thương ở đây! Chuyện hôm qua có liên quan tới mày! Là mày, chính là mày!”Chúc Gia Kỳ hơi đắc ý lắc đầu: “Mấy người không hề tìm thấy bằng chứng thật sự mà, nhắc mới nhớ, giờ mấy người cũng đâu biết nên buộc tội tôi thế nào đâu nhỉ? Buộc tội tôi giết Fina, hay là buộc tội tôi giết cả Fina và ông nội đây?”Chúc San San khó tin chỉ vào điện thoại trong tay Lộ Hy: “Trong đoạn ghi âm đó, sau khi cửa phòng mở ra rõ ràng là tiếng của mày mà!”

Chúc Gia Kỳ phì cười: “Không phải tôi, cô nhỏ ơi, đừng nói là cô tin những lời tôi vừa nói đấy nhé? Rõ ràng là tôi nói bậy mà!”

“Hôm qua tôi không hề xuống tầng hầm, tôi cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra ở đây hết.”

Chúc San San bị cậu ta trở mặt đến mức bối rối: “Cái gì? Mày đang nói bừa gì nữa vậy?”

Chúc Gia Kỳ giang tay: “Thấy mấy người nghiêm túc thế nên tôi mới đùa tí thôi, thực ra ông nội có gọi nhưng tôi không đến. Vì thế tôi không hề thấy ông nội giết người trước mặt mình, cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, mấy người có bằng chứng gì bảo tôi từng ở đó không?”

Chúc San San khó tin chỉ vào điện thoại trong tay Lộ Hy: “Trong đoạn ghi âm đó, sau khi cửa phòng mở ra rõ ràng là tiếng của mày mà!”Lộ Hy nhìn về phía cậu ta, không hề bị thái độ của cậu ta chọc tức: “Nếu giết người bằng dao găm thì trên người hung thủ chắc chắn sẽ bị bắn máu. Cậu đã bảo là mình không liên quan gì tới chuyện này thì ít ra cũng phải cho chúng tôi xem quần áo hôm qua mình mặc để ở đâu, bên trên có dính máu hay không chứ?”

“Chỉ là một từ cảm thán thôi, sao cô có thể nghe ra là tôi chứ? Biết đâu là ông nội thì sao, vì bị thương nên giọng cũng khác, chuyện này bình thường mà.” Chúc Gia Kỳ mỉm cười ung dung, “Hơn nữa dù mấy người có nghĩ đó là tiếng của tôi thì cũng vô dụng thôi, đó chỉ là mấy người nghĩ thế, chuyện này không có bằng chứng đâu nhé.”

Đầu óc của Chúc San San đã hơi quay cuồng, cô ta nhìn mọi người xung quanh nhờ giúp đỡ: “Là sao vậy? Nó còn định giảo biện nữa đúng không?”Chúc Gia Kỳ nhíu mày: “Hả?”

Lộ Hy nhíu mày: “Theo pháp luật mà nói thì ghi âm không thể làm bằng chứng quyết định được, vì không thể nào xác định được đó là giọng nói của ai, nó không giống với dấu vân tay, kỹ thuật ngụy tạo ghi âm cũng không khó.”Lộ Hy chuyên tâm nghe ghi âm.

Có vẻ như luật sư Hà không muốn bỏ qua cho Chúc Gia Kỳ, ông ta vội bổ sung: “Nhưng nếu lên tòa thì có thể làm bằng chứng phụ. Dù cậu không thừa nhận là mình thì tòa án cũng có thể dùng bằng chứng này để tham khảo, bằng chứng phụ cũng có thể ảnh hưởng tới phán quyết của họ.”

Chúc Nghi Lan trầm mặt nói: “Nhưng giờ nó đã có khối tài sản kếch xù rồi, hơn nữa chuyện này không có bằng chứng, có rất nhiều chỗ để thao túng, tôi nghĩ không lạc quan tới vậy đâu.”Có vẻ như luật sư Hà không muốn bỏ qua cho Chúc Gia Kỳ, ông ta vội bổ sung: “Nhưng nếu lên tòa thì có thể làm bằng chứng phụ. Dù cậu không thừa nhận là mình thì tòa án cũng có thể dùng bằng chứng này để tham khảo, bằng chứng phụ cũng có thể ảnh hưởng tới phán quyết của họ.”

Chúc Gia Kỳ khen bà ta: “Thông minh đấy.”

Hiệu ứng nói dối lóe lên, Lộ Hy không cần đoán cũng biết đó là Chúc Gia Kỳ.“Mà trên thi thể của Fina lại thiếu một thứ, là cây thánh giá mà cô ta luôn đeo.”

Chúc Gia Kỳ hơi đắc ý lắc đầu: “Mấy người không hề tìm thấy bằng chứng thật sự mà, nhắc mới nhớ, giờ mấy người cũng đâu biết nên buộc tội tôi thế nào đâu nhỉ? Buộc tội tôi giết Fina, hay là buộc tội tôi giết cả Fina và ông nội đây?”“Hôm qua tôi không hề xuống tầng hầm, tôi cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra ở đây hết.”

Lộ Hy sờ cằm: “Hôm qua cậu mặc quần áo thế nào?”

Chúc Gia Kỳ nhíu mày: “Hả?”

Lộ Hy nhìn về phía cậu ta, không hề bị thái độ của cậu ta chọc tức: “Nếu giết người bằng dao găm thì trên người hung thủ chắc chắn sẽ bị bắn máu. Cậu đã bảo là mình không liên quan gì tới chuyện này thì ít ra cũng phải cho chúng tôi xem quần áo hôm qua mình mặc để ở đâu, bên trên có dính máu hay không chứ?”

Chúc Gia Kỳ thu lại nụ cười: “Hôm qua tôi đi lặn, quần áo ném ở bãi biển bị cuốn trôi rồi, hay là thám tử tổ chức một buổi trục vớt ngoài biển giúp tôi nhé? Tôi cũng thích bộ đồ đó lắm.”

Bà Tô nghiến răng nói: “Đúng đó! Đúng là thế, hôm qua cả nhà chúng tôi đi bơi đã bị nước cuốn đi rồi! Phải không cha nó, anh thất thần cái gì vậy, nói với họ đi chứ!”

Chúc Nhĩ Nam co rúm lại, đảo mắt tán loạn rồi mơ hồ “Ừm à” vài tiếng.

Chúc Tinh Dạ không nhịn được mà chìa vuốt ra: “Má, thằng quỷ này đúng là khiến người ta bực bội mà! Giờ tôi là mèo đúng không? Tôi có thể nói chuyện với động vật không vậy? Hay là tôi tìm vài đứa em trên đảo, bảo chúng nó giúp xuống biển vớt nhé?”Lamia chằm chằm cô.

Lộ Hy ngồi xuống, che miệng thì thầm: “Mèo biết bơi à? Có thể xuống biển vớt quần áo ư?”

Chúc Tinh Dạ tức tới mức cào mạnh móng vuốt xuống đất: “Tức chết tôi mất! Sao tôi không phải là cá chứ! Làm mèo chẳng có ích gì hết!”

Nét mặt Chúc San San rất khó coi: “Này, cô làm sao đấy? Cô cũng bị điên rồi à? Đừng nói với tôi là cô đang nói chuyện với mèo đấy nhé.”Chúc Tinh Dạ không nhịn được mà chìa vuốt ra: “Má, thằng quỷ này đúng là khiến người ta bực bội mà! Giờ tôi là mèo đúng không? Tôi có thể nói chuyện với động vật không vậy? Hay là tôi tìm vài đứa em trên đảo, bảo chúng nó giúp xuống biển vớt nhé?”

Lộ Hy nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Ừa, có muốn biết vừa rồi nó nói gì với tôi không?”

Chúc Gia Kỳ hơi nghiêng đầu: “Nói gì?”

Lộ Hy: “Nó nói nó không phải con người, mà cậu cũng không phải người.”Lộ Hy xem như không nghe cậu ta nói gì, hỏi tiếp: “Rốt cuộc là có bị thương hay không?”

Chúc Tinh Dạ: “… Tôi có nói thế đâu.”

Chúc Gia Kỳ tiếc nuối lắc đầu: “Cô bí quá nên chỉ có thể mắng người thôi à?”

Hiệu ứng nói dối lại vang lên lần nữa, xem ra là bà Tô vừa rồi đã quyết tâm khai man để bảo vệ con trai của mình.

Lộ Hy ngẩng đầu lên: “Thực ra vẫn còn suy nghĩ đấy, tôi chợt nhớ lại vài hành động lúc đầu của cậu, thấy cũng rất hợp lý.”

“Một thằng nhóc tính tình ngỗ nghịch như thế mà lại rất thân thiện với tôi, hơn nữa còn rất phối hợp điều tra. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là mình đúng gu của những người có tâm lý không bình thường, giờ xem ra cậu hỗ trợ tôi chụp ảnh điều tra cũng vì lo lắng mình để lại dấu vết ở hiện trường nên mới nhân cơ hội để tiêu hủy thôi.”Lộ Hy xua tay: “Vậy thì cậu quá khách sáo rồi. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng vang nhỏ trong đoạn ghi âm cuối cùng còn suy nghĩ không biết đó là gì, giờ có vẻ rất có thể đó là thứ gì đó nện vào đồ gốm sứ đấy.”

“Trước đây cậu còn cố tình giúp tôi chuyển xác Fina nữa, bởi vậy dù có tìm thấy dấu vân tay của cậu trên thi thể cô ta thì cũng có cớ rồi.”Lộ Hy không vội nói cho cậu ta biết kết quả mà cố tình thả câu cậu ta: “Tôi nhớ Fina là một tín đồ rất sùng đạo, từ bức ảnh trước đây của cô ta cũng có thể thấy cô ta lo lắng nắm chặt cây thánh giá. Thử nghĩ mà xem, trong hoàn cảnh lúc ấy, cô ta đứng một mình ở sau cánh cửa đá, không nghe thấy động tĩnh gì, lo lắng bất an…”

Chúc Gia Kỳ bật cười: “Ôi, sao lại thế được chứ? Tôi thật sự rất thích cô mà, cô thám tử.”

Lộ Hy xua tay: “Vậy thì cậu quá khách sáo rồi. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng vang nhỏ trong đoạn ghi âm cuối cùng còn suy nghĩ không biết đó là gì, giờ có vẻ rất có thể đó là thứ gì đó nện vào đồ gốm sứ đấy.”Chúc Gia Kỳ khen bà ta: “Thông minh đấy.”

“Mà trên thi thể của Fina lại thiếu một thứ, là cây thánh giá mà cô ta luôn đeo.”

Chúc Gia Kỳ biến sắc, nhìn vào những món đồ gốm sứ trong góc, sắc mặt trầm xuống, không thể nhìn ra được gì.Chúc Gia Kỳ tỏ ra như phản ứng của họ hơi buồn cười, cậu ta vô tội chống cằm: “Mấy người căng thẳng cái gì? Ông nội không cho tôi nói nên tôi không nói những gì mình biết ra thôi mà. Cha xem, luật sư Hà và cô thám tử cũng đâu có nói những thứ mình biết ra đâu.”

Lộ Hy không vội nói cho cậu ta biết kết quả mà cố tình thả câu cậu ta: “Tôi nhớ Fina là một tín đồ rất sùng đạo, từ bức ảnh trước đây của cô ta cũng có thể thấy cô ta lo lắng nắm chặt cây thánh giá. Thử nghĩ mà xem, trong hoàn cảnh lúc ấy, cô ta đứng một mình ở sau cánh cửa đá, không nghe thấy động tĩnh gì, lo lắng bất an…”

“Có phải là sẽ cầm cây thánh giá của mình lên không?”“Rồi ngay khi cánh cửa mở ra, Fina nhận phải một đòn tấn công trí mạng, cô ta sẽ vô thức cầm cây thánh giá trong tay để tấn công hung thủ. Vì thể trên cổ Fina mới có vết hằn do giật dây chuyền xuống.”Đúng lúc này, trong điện thoại phát ra tiếng kêu thảm thiết của Fina.

“Rồi ngay khi cánh cửa mở ra, Fina nhận phải một đòn tấn công trí mạng, cô ta sẽ vô thức cầm cây thánh giá trong tay để tấn công hung thủ. Vì thể trên cổ Fina mới có vết hằn do giật dây chuyền xuống.”Cậu ta kiêu ngạo nhìn mọi thứ đang trong sự khống chế của mình, Lộ Hy tin rằng trong sâu thẳm đáy lòng của cậu ta, cậu ta thực sự nghĩ mình là thiên tài, cũng thật sự khinh thường những người bị mình xếp vào loại “vô dụng”.

Lộ Hy nhìn Chúc Gia Kỳ, mỉm cười: “Sau đó thì hung thủ bị đau hét lên, dưới đòn phản kích, cây thánh giá bị văng ra ngoài —”

“Cậu nghĩ nó sẽ rơi ở đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Lễ trưởng thành


Lộ Hy nhìn nét mặt của Chúc Gia Kỳ, chợt hiểu ra tại sao cậu ta lại nói chuyện khó hiểu đến thế.

Trông cậu ta lộ ra vẻ mặt thế này thực sự khiến người ta rất sảng khoái, Lộ Hy không kìm được mà cong khóe miệng lên.Lộ Hy gật đầu: “Đó là vấn đề mấu chốt đấy. Chỉ cần chứng minh được vết thương của cậu là do thánh giá tạo thành thì cũng có thể chứng minh rằng cậu đã xuất hiện trong phòng này lúc vụ án xảy ra.”

Chúc Gia Kỳ không tin lắm, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi bày ra một bộ dạng trưởng thành không hợp với độ tuổi của mình chút nào: “Cô muốn nói cây thánh giá ở bên trong đó à? Không thể nào, cô định lừa tôi à, cô nghĩ tôi sẽ sợ mà khai ra hết hay sao?”Chúc Gia Kỳ nghiến răng: “Tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, nhà tôi quen biết người của Viện kiểm sát mà! Tôi sẽ không vào tù đâu!”

Chúc Tinh Dạ bật cười: “Cậu ta lo rồi kìa.”Lộ Hy nghe được âm thanh điện tử quen thuộc: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả.”

Lộ Hy nhẹ nhàng lắc đầu ngón tay: “Đừng khẩn trương như thế chứ, tôi có nói là ở trong này đâu? Tôi vẫn chưa tìm được cây thánh giá đó mà.”Chúc San San vò đầu, mắt không thấy tim không đau, đi ra khỏi cửa.“Đó là một giao dịch. Sau khi phát hiện thi thể của ông cụ, cậu ta tới tìm anh để hợp tác, cậu ta nói thám tử và luật sư là cùng một phe, họ đã ngụy tạo di chúc. Hôm qua ông cụ đã nói cho cậu ta biết nội dung di chúc rồi, còn cho anh nghe ghi âm nữa. Anh nghe vậy thấy chúng ta cũng có lợi nên mới…”Lộ Hy cười: “Nghe thêm vài lần nữa để ấn tượng hơn đi, tốt nhất là để tiếng kêu này vang vọng trong giấc mơ của mấy người hàng đêm.”

“Vốn tôi còn lo cây thánh giá đó không phải vũ khí sắc bén gì, có khi là Fina tấn công cậu cậu cũng chẳng bị thương. Nhưng cậu cho chúng tôi xem vết thương thì tôi đã yên tâm rồi. Xem ra sức mạnh của con người trong tình huống khẩn cấp là vô hạn, dù cầm một cây thánh giá không hề bén nhọn gì nhưng vẫn có thể để lại vết thương.”“Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!”

Chúc Gia Kỳ nhìn cô chằm chằm: “Nhưng đây chỉ đều là suy đoán của cô mà thôi, không có cây thánh giá đó thì cô chứng minh thế nào?”Lộ Hy cố gắng an ủi anh: “Đâu có, anh đã giúp vụ án này có thêm một chút đáng yêu đấy.”

Lộ Hy gật đầu: “Đó là vấn đề mấu chốt đấy. Chỉ cần chứng minh được vết thương của cậu là do thánh giá tạo thành thì cũng có thể chứng minh rằng cậu đã xuất hiện trong phòng này lúc vụ án xảy ra.”Dù ngài Chúc có là một người thủ đoạn đi nữa thì hành động của Chúc Gia Kỳ vẫn tạo ra một cú sốc lớn cho ông ta.Bà Tô ôm lấy cậu ta rồi kêu khóc: “Đừng nói nữa, con đừng nói nữa mà! Thằng bé ngốc này, con mau cúi đầu đi, mau nhận lỗi với họ đi, con biết sai rồi mà! Người chết cũng đã chết rồi, mấy người hại cả đời của nó làm gì chứ!”Chúc San San tức giận nhảy lên đánh vào đầu anh ta: “Đm! Chẳng lẽ tôi không biết anh nói dối sẽ trở nên thế nào à! Anh thành thật cho tôi!”

“Fina là bác sĩ, cô ta biết rõ chỉ cần để lại một chút máu hoặc mô da của cậu ở hiện trường là cậu sẽ hết đường chối cãi, cây thánh giá đó chính là sự chống cự cuối cùng của cô ta.”Bà Tô gào khóc, nói rằng tất cả đều do mình làm.Cô bé thành thật gật đầu: “Ông nội trông rất khó chịu, ông ấy hỏi em có thể cho mượn meo meo một chút được không, em hơi sợ ông nội nên bèn để meo meo ở lại đó.”

“Đúng là tôi không tìm được cây thánh giá, nhưng trong đồ sứ vẫn sẽ còn chút máu dính lại đấy.”Chúc Gia Kỳ nhìn Lộ Hy cười: “Ông nội đã nghĩ tới việc giết cô ta rồi nên bảo tôi về trước. Ông ấy cầm vỏ dao nhưng tay cứ run cầm cập, tôi nghĩ hẳn là ông ấy rất sợ, bởi vậy nên mới giúp luôn.”Luật sư Hà thở một hơi nhẹ nhõm: “Tôi sẽ tìm một người công chính không thiên vị để tiếp nhận chuyện này, xin hãy tin tôi.”Chúc San San sững sờ không tin: “Anh lấy thật đấy à?”

Lộ Hy ôm một cái bình sứ thanh hoa có tạo hình độc đáo lên, hé miệng bình ra: “Có thấy không? Dưới đáy bình còn dính một chút máu đây này. Ở khoảng cách này thì máu của Fina lúc bị giết không thể bắn tới được. Chỉ có thể là cây thánh giá dính máu đã từng rơi vào đây nên mới có vết thế này thôi.”“Vốn tôi còn lo cây thánh giá đó không phải vũ khí sắc bén gì, có khi là Fina tấn công cậu cậu cũng chẳng bị thương. Nhưng cậu cho chúng tôi xem vết thương thì tôi đã yên tâm rồi. Xem ra sức mạnh của con người trong tình huống khẩn cấp là vô hạn, dù cầm một cây thánh giá không hề bén nhọn gì nhưng vẫn có thể để lại vết thương.”“Ha ha, nếu ông nội run tay, không thể 1 phát ăn luôn thì cô gái đó phải chịu nhiều lần nữa, đáng thương lắm, phải không?”Lamia mờ mịt trợn tròn mắt: “Gớm ghiếc gì cơ? Tiếng Trung của tôi không tốt lắm… Ui da!”

“Còn chuyện cây thánh giá bị mất thì… Anh Lamia à, tôi nhớ lúc đó anh cũng lưu luyến mớ gốm sứ này lâu lắm nhỉ? Anh có thấy gì không?”“Họ phải giúp tôi.”

Lamia mờ mịt trợn tròn mắt: “Gớm ghiếc gì cơ? Tiếng Trung của tôi không tốt lắm… Ui da!”Chúc Gia Kỳ hơi nghiêng đầu: “Nhưng ông nội cũng là quái vật giống tôi mà. Ông ấy thương tôi, nghĩ tôi rất giống ông ấy, chỉ có tôi mới có thể thừa kế đế chế kinh doanh của ông ấy mà thôi, cô cả à, cô muốn ông nội mất mặt hay sao?”Luật sư Hà kiên định lắc đầu: “Lúc cân nhắc mức án phạt sẽ có không gian để thương lượng đấy, đôi khi luật sư sẽ tranh thủ tối đa lợi ích cho khách hàng của mình. Nhưng chuyện này thì rất xin lỗi, tôi không thể hổ thẹn với lương tâm của mình được.”“Ối em yêu ơi! Đừng đánh nữa! Anh sai rồi!” Lamia ôm eo liên tục xin tha, “Nhưng anh thật sự không có…”

Chúc San San tức tối nhéo eo anh ta một cái: “Con mẹ nó, anh đừng có mà tiếng Trung không tốt với tôi lúc này! Rốt cuộc là anh có lấy hay không, lấy thì đưa ra đi, thằng khốn nạn nhà anh giấu bằng chứng giúp nó làm gì hả, anh lo mình không được ngồi tù chung đúng không!”

“Ối em yêu ơi! Đừng đánh nữa! Anh sai rồi!” Lamia ôm eo liên tục xin tha, “Nhưng anh thật sự không có…”

Chúc San San sững sờ không tin: “Anh lấy thật đấy à?”Chúc Gia Kỳ không tin lắm, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi bày ra một bộ dạng trưởng thành không hợp với độ tuổi của mình chút nào: “Cô muốn nói cây thánh giá ở bên trong đó à? Không thể nào, cô định lừa tôi à, cô nghĩ tôi sẽ sợ mà khai ra hết hay sao?”“Còn chuyện cây thánh giá bị mất thì… Anh Lamia à, tôi nhớ lúc đó anh cũng lưu luyến mớ gốm sứ này lâu lắm nhỉ? Anh có thấy gì không?”

Lamia: “Không, anh nói là không có mà…”Lộ Hy nhìn ngoài cửa sổ: “Có thể, ai mà chẳng có chuyện xưa.”Lộ Hy từ từ lắc đầu: “Người bình thường đều sẽ vô thức chọn những lựa chọn tránh giết người.”

Chúc San San tức giận nhảy lên đánh vào đầu anh ta: “Đm! Chẳng lẽ tôi không biết anh nói dối sẽ trở nên thế nào à! Anh thành thật cho tôi!”Đúng rồi, trong câu chuyện của Chúc Gia Kỳ cũng không có nhắc tới mèo mun, vậy là Chúc Tinh Dạ tới tầng hầm sau khi Chúc Gia Kỳ rời khỏi. Vậy thì ít ra có thể xác định được lúc Chúc Gia Kỳ bỏ đi thì ngài Chúc vẫn còn sống, ông ta đã tự sát.

Lamia ôm đầu gào thét, cuối cùng cũng thừa nhận: “Anh sai rồi, anh sai rồi! Anh nói hết mà!”Lộ Hy ngẩn người: “Tối qua em có gặp ngài Chúc à?”

“Đó là một giao dịch. Sau khi phát hiện thi thể của ông cụ, cậu ta tới tìm anh để hợp tác, cậu ta nói thám tử và luật sư là cùng một phe, họ đã ngụy tạo di chúc. Hôm qua ông cụ đã nói cho cậu ta biết nội dung di chúc rồi, còn cho anh nghe ghi âm nữa. Anh nghe vậy thấy chúng ta cũng có lợi nên mới…”Trông cậu ta lộ ra vẻ mặt thế này thực sự khiến người ta rất sảng khoái, Lộ Hy không kìm được mà cong khóe miệng lên.

“Đợi đã!” Lộ Hy bắt được trọng điểm, “Anh nói là cậu ta kể cho anh nghe rằng hôm qua mình đã biết được nội dung di chúc à?”Luật sư Hà cầm điện thoại định ra ngoài, Chúc Nhĩ Nam lách người ra ngăn trước mặt ông tay, vươn tay túm chặt luật sư Hà lại: “Đợi đã, luật sư Hà! Ông cũng xem như là nhìn Gia Kỳ lớn lên mà, ông không thể như thế được… Ngài đợi chút, chúng ta thương lượng tí đi!”

Lamia ngốc nghếch gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta còn cho tôi nghe ghi âm nữa…”“Đúng là tôi không tìm được cây thánh giá, nhưng trong đồ sứ vẫn sẽ còn chút máu dính lại đấy.”

Lộ Hy mỉm cười: “Ái chà, lần này thì bằng chứng như núi rồi nhé. Tôi cũng đã nghe qua đoạn ghi âm đó rồi, giờ tôi có một câu hỏi, cậu ghi âm từ khi nào, có thể cho chúng tôi xem thời gian ghi âm trong điện thoại được không? Thứ quan trọng như thế, đừng nói với tôi đã xóa rồi nhé.”Chúc Tinh Dạ ghé sát bên cô: “Hình như lần này tôi chẳng giúp được gì hết, thật sự trở thành linh vật rồi.”

Chúc Gia Kỳ lùi về sau một bước, lặng lẽ liếc nhìn Lamia.Lộ Hy vỗ tay cho cậu ta: “Nghe nói cậu vừa mới tròn 18 tuổi nhỉ, chúc mừng nhé, quà cho lễ trưởng thành là một cặp vòng tay làm bằng thép mạ crom.”

Lộ Hy nhíu mày: “Nếu đã không cho chúng tôi xem thì tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi. Là trong thời gian đoạn ghi âm của Fina bị trống, ngài Chúc đã gọi cậu tới nói về chuyện di chúc có đúng không?”“Tôi rút con dao ra khỏi vỏ, sau đó —”

“Xem ra dù trấn an Fina nhưng ngài Chúc vẫn muốn che chở cho cậu. Nhưng tôi khá hiếu kỳ đấy, sao lại để cậu dùng tay không nhỉ? Con dao găm kia đặt ở trên cao, cậu có thể lấy nó xuống trong lúc ngài Chúc không để ý mà.”Chúc Nghi Lan đứng dậy cho cậu ta một bạt tai.Bà Tô xông tới chặn trước mặt Chúc Gia Kỳ, đẩy Chúc Nghi Lan ra như một con sư tử mẹ giận dữ: “Chị làm gì đấy! Nó vẫn còn là trẻ con, nó chỉ không hiểu chuyện chút thôi, sao chị lại đánh nó!”

Lamia lấy ra một gói snack trong túi đưa cho Lộ Hy: “Ờm, cây thánh giá ở trong này, dính đầy máu.”

Chúc Gia Kỳ nhìn anh ta rồi thở dài: “Tôi chọn sai đồng minh rồi. Vốn cứ nghĩ trong tay anh có súng, nếu tình hình không ổn thật còn có thể lợi dụng một chút. Nhưng tôi quên mất anh nhát như thỏ đế, làm gì có can đảm mà nổ súng chứ.”Cô bé mũm mĩm khịt mũi một cái: “Chị ơi, sao meo meo không để ý tới em vậy, hôm qua nó còn chơi với em cơ mà.”

Dường như Lamia nghe cậu ta nói thì có hơi buồn cười: “Nhóc quỷ à, cậu liên kết với tôi cũng chỉ là vì lợi ích chung thôi mà. Giờ cậu rớt đài rồi, chúng tôi trăm lợi không hại, đây chính là sự tàn khốc của thế giới người lớn đấy.”

Chúc Gia Kỳ nhìn Lộ Hy cười: “Ông nội đã nghĩ tới việc giết cô ta rồi nên bảo tôi về trước. Ông ấy cầm vỏ dao nhưng tay cứ run cầm cập, tôi nghĩ hẳn là ông ấy rất sợ, bởi vậy nên mới giúp luôn.”Lộ Hy lặp đi lặp lại đoạn này, bà Tô bịt tay run lẩy bẩy: “Đủ rồi, đừng mở, đừng mở nữa! Cô muốn cái gì, rốt cuộc là cô muốn cái gì hả!”

“Tôi rút con dao ra khỏi vỏ, sau đó —”Lộ Hy nhíu mày: “Nếu đã không cho chúng tôi xem thì tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi. Là trong thời gian đoạn ghi âm của Fina bị trống, ngài Chúc đã gọi cậu tới nói về chuyện di chúc có đúng không?”

“Ha ha, nếu ông nội run tay, không thể 1 phát ăn luôn thì cô gái đó phải chịu nhiều lần nữa, đáng thương lắm, phải không?”“À, tôi hiểu rồi, cô đang trả thù chứ gì. Ông nội bắt cô kết hôn mới được hưởng tài sản, cô lại không gả đi được, cô hận không thể khiến ông nội bị vạn người thóa mạ đúng không, ha ha!”

Lộ Hy từ từ lắc đầu: “Người bình thường đều sẽ vô thức chọn những lựa chọn tránh giết người.”Lộ Hy hỏi: “Ông ta có nói gì không?”

“Tôi đâu phải người bình thường, cô biết không, thế giới này nắm trong tay một số ít người, mà ông trời đã định sẵn tôi nằm trong số ít đó rồi.” Chúc Gia Kỳ tươi cười, “Cô nói cô muốn biết sự thật, vậy cô thám tử à, cô tìm được rồi đấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.”

“Tôi sẽ không ngồi tù, nhà tôi có quyền có thế mà, hơn nữa họ còn cần mặt mũi nữa. Một khi chuyện của tôi bị truyền đi, địa vị của gia tộc sẽ bị rơi xuống vực thẳm —”Chúc Tinh Dạ ngoe nguẩy cái đuôi: “Trong một vài truyền thuyết, mèo min là vật dẫn đường cho vong linh người chết, biết đâu là chỗ mà ngài Chúc mong linh hồn mình quay về.”

“Họ phải giúp tôi.”“Tôi đâu phải người bình thường, cô biết không, thế giới này nắm trong tay một số ít người, mà ông trời đã định sẵn tôi nằm trong số ít đó rồi.” Chúc Gia Kỳ tươi cười, “Cô nói cô muốn biết sự thật, vậy cô thám tử à, cô tìm được rồi đấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.”

Chúc Nghi Lan đứng dậy cho cậu ta một bạt tai.Lamia lấy ra một gói snack trong túi đưa cho Lộ Hy: “Ờm, cây thánh giá ở trong này, dính đầy máu.”

Bà Tô xông tới chặn trước mặt Chúc Gia Kỳ, đẩy Chúc Nghi Lan ra như một con sư tử mẹ giận dữ: “Chị làm gì đấy! Nó vẫn còn là trẻ con, nó chỉ không hiểu chuyện chút thôi, sao chị lại đánh nó!”Lamia ngốc nghếch gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta còn cho tôi nghe ghi âm nữa…”Lamia: “Không, anh nói là không có mà…”Chúc Nghi Lan cứng rắn nói: “Chuyện này sẽ bị phơi bày.”

Chúc Nghi Lan cười lạnh: “Nhìn các người kìa, các người đã dạy ra một con quái vật gì thế hả! Tôi sẽ không dung túng cho nó đâu!”“Buổi tối ạ.” Cô bé nhìn về phía tầng hầm, “Em ẵm meo meo đi chơi, đột nhiên nó lại chạy tới chỗ đó để tìm ông nội.”

Chúc Gia Kỳ hơi nghiêng đầu: “Nhưng ông nội cũng là quái vật giống tôi mà. Ông ấy thương tôi, nghĩ tôi rất giống ông ấy, chỉ có tôi mới có thể thừa kế đế chế kinh doanh của ông ấy mà thôi, cô cả à, cô muốn ông nội mất mặt hay sao?”“Tôi sẽ không ngồi tù, nhà tôi có quyền có thế mà, hơn nữa họ còn cần mặt mũi nữa. Một khi chuyện của tôi bị truyền đi, địa vị của gia tộc sẽ bị rơi xuống vực thẳm —”Lộ Hy mỉm cười: “Ái chà, lần này thì bằng chứng như núi rồi nhé. Tôi cũng đã nghe qua đoạn ghi âm đó rồi, giờ tôi có một câu hỏi, cậu ghi âm từ khi nào, có thể cho chúng tôi xem thời gian ghi âm trong điện thoại được không? Thứ quan trọng như thế, đừng nói với tôi đã xóa rồi nhé.”

“À, tôi hiểu rồi, cô đang trả thù chứ gì. Ông nội bắt cô kết hôn mới được hưởng tài sản, cô lại không gả đi được, cô hận không thể khiến ông nội bị vạn người thóa mạ đúng không, ha ha!”

Đến Chúc San San nghe vậy cũng phải tức giận: “Mày đúng thật là không biết lớn nhỏ!”

Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn, Lộ Hy lạnh mặt mở file ghi âm của Fina lên, tiếng kêu thảm thiết của cô gái trong lúc bị hại vang lên như thể cô ta đang ở đây.Đến Chúc San San nghe vậy cũng phải tức giận: “Mày đúng thật là không biết lớn nhỏ!”

Lộ Hy lặp đi lặp lại đoạn này, bà Tô bịt tay run lẩy bẩy: “Đủ rồi, đừng mở, đừng mở nữa! Cô muốn cái gì, rốt cuộc là cô muốn cái gì hả!”

Lộ Hy cười: “Nghe thêm vài lần nữa để ấn tượng hơn đi, tốt nhất là để tiếng kêu này vang vọng trong giấc mơ của mấy người hàng đêm.”Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Hôm qua? Khi nào vậy.”Không ai mở miệng cầu xin giúp họ.

Không ai mở miệng cầu xin giúp họ.Cô bé nhớ lại: “Ông ấy nhìn vào bảng tên của meo meo, hình như nói gì mà “Đây là báo ứng sao”, em không nghe rõ lắm.”

Chúc Nghi Lan cứng rắn nói: “Chuyện này sẽ bị phơi bày.”

Lộ Hy nhìn về phía luật sư Hà: “Tôi nghĩ chuyện còn lại có thể giao cho cảnh sát rồi.”Chúc San San tức tối nhéo eo anh ta một cái: “Con mẹ nó, anh đừng có mà tiếng Trung không tốt với tôi lúc này! Rốt cuộc là anh có lấy hay không, lấy thì đưa ra đi, thằng khốn nạn nhà anh giấu bằng chứng giúp nó làm gì hả, anh lo mình không được ngồi tù chung đúng không!”

Luật sư Hà thở một hơi nhẹ nhõm: “Tôi sẽ tìm một người công chính không thiên vị để tiếp nhận chuyện này, xin hãy tin tôi.”

Chúc Gia Kỳ nhìn họ chằm chằm: “Các người nhớ cho kỹ đó, chống đối tôi sẽ chẳng có gì tốt lành đâu.”

Bà Tô ôm lấy cậu ta rồi kêu khóc: “Đừng nói nữa, con đừng nói nữa mà! Thằng bé ngốc này, con mau cúi đầu đi, mau nhận lỗi với họ đi, con biết sai rồi mà! Người chết cũng đã chết rồi, mấy người hại cả đời của nó làm gì chứ!”

Luật sư Hà cầm điện thoại định ra ngoài, Chúc Nhĩ Nam lách người ra ngăn trước mặt ông tay, vươn tay túm chặt luật sư Hà lại: “Đợi đã, luật sư Hà! Ông cũng xem như là nhìn Gia Kỳ lớn lên mà, ông không thể như thế được… Ngài đợi chút, chúng ta thương lượng tí đi!”

Luật sư Hà kiên định lắc đầu: “Lúc cân nhắc mức án phạt sẽ có không gian để thương lượng đấy, đôi khi luật sư sẽ tranh thủ tối đa lợi ích cho khách hàng của mình. Nhưng chuyện này thì rất xin lỗi, tôi không thể hổ thẹn với lương tâm của mình được.”

Bà Tô gào khóc, nói rằng tất cả đều do mình làm.

Luật sư Hà nhìn sang Chúc Gia Kỳ có vẻ vẫn chưa chịu thua: “Tôi nghĩ nó nhất định phải chịu hình phạt thích đáng thì mới biết được rằng dù là ai trên đời cũng phải chịu hậu quả cho tội ác của mình.”

Ông ta quay người ra ngoài cửa để gọi điện thoại.

Lộ Hy nghe được âm thanh điện tử quen thuộc: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả.”Xem ra nhân vật cảnh sát lần này là luật sư Hà, trước đó ông ta nói dối nên Lộ Hy đã nghĩ không phải ông ta.

“Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!”

Xem ra nhân vật cảnh sát lần này là luật sư Hà, trước đó ông ta nói dối nên Lộ Hy đã nghĩ không phải ông ta.

Chúc Gia Kỳ nghiến răng: “Tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, nhà tôi quen biết người của Viện kiểm sát mà! Tôi sẽ không vào tù đâu!”Lộ Hy nhìn nét mặt của Chúc Gia Kỳ, chợt hiểu ra tại sao cậu ta lại nói chuyện khó hiểu đến thế.

Chúc San San vò đầu, mắt không thấy tim không đau, đi ra khỏi cửa.

Lộ Hy vỗ tay cho cậu ta: “Nghe nói cậu vừa mới tròn 18 tuổi nhỉ, chúc mừng nhé, quà cho lễ trưởng thành là một cặp vòng tay làm bằng thép mạ crom.”

Cô đi ra khỏi phòng, quay lại vẫn thấy Chúc Gia Kỳ nhìn mình chằm chằm. Lộ Hy không hề né tránh ánh mắt đầy oán hận của cậu ta, cô cũng không chịu yếu thế, thuận tay dựng ngay ngón giữa.

Bà Tô ngã ra đất khóc lóc ầm ĩ, Chúc Nhĩ Nam thì quỳ sụp xuống, tuyệt vọng kéo hết thứ này tới thứ khác, căn phòng nhỏ bằng đá ầm ĩ không khác gì địa ngục trần gian.Lộ Hy nhìn về phía luật sư Hà: “Tôi nghĩ chuyện còn lại có thể giao cho cảnh sát rồi.”Chúc Tinh Dạ bật cười: “Cậu ta lo rồi kìa.”

Lộ Hy đi tới bên cửa sổ rồi mở cửa ra, Chúc Tinh Dạ linh hoạt nhảy lên bệ cửa.Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn, Lộ Hy lạnh mặt mở file ghi âm của Fina lên, tiếng kêu thảm thiết của cô gái trong lúc bị hại vang lên như thể cô ta đang ở đây.

Giờ đang là chạng vạng, mặt trời dần chìm sau đường chân trời, nhuộm tất thảy thành một màu vàng kim rực rỡ và ấm áp. Gió biển nóng hôi hổi phà lên tóc Lộ Hy, Lộ Hy xoa đầu Chúc Tinh Dạ: “Hiếm khi mà có một vụ án kết thúc nhàn nhã thế này nhỉ.”Luật sư Hà nhìn sang Chúc Gia Kỳ có vẻ vẫn chưa chịu thua: “Tôi nghĩ nó nhất định phải chịu hình phạt thích đáng thì mới biết được rằng dù là ai trên đời cũng phải chịu hậu quả cho tội ác của mình.”Cô đi ra khỏi phòng, quay lại vẫn thấy Chúc Gia Kỳ nhìn mình chằm chằm. Lộ Hy không hề né tránh ánh mắt đầy oán hận của cậu ta, cô cũng không chịu yếu thế, thuận tay dựng ngay ngón giữa.

Chúc Tinh Dạ ghé sát bên cô: “Hình như lần này tôi chẳng giúp được gì hết, thật sự trở thành linh vật rồi.”

Lộ Hy cố gắng an ủi anh: “Đâu có, anh đã giúp vụ án này có thêm một chút đáng yêu đấy.”

“Meo meo ơi.”

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng bé gái, Lộ Hy ngẩn người ra, đây là em gái của Chúc Gia Kỳ mà? Họ đã hoàn toàn quên mất cô bé này.Lộ Hy đi tới bên cửa sổ rồi mở cửa ra, Chúc Tinh Dạ linh hoạt nhảy lên bệ cửa.

Cô bé mũm mĩm khịt mũi một cái: “Chị ơi, sao meo meo không để ý tới em vậy, hôm qua nó còn chơi với em cơ mà.”

Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Hôm qua? Khi nào vậy.”Chúc Nghi Lan cười lạnh: “Nhìn các người kìa, các người đã dạy ra một con quái vật gì thế hả! Tôi sẽ không dung túng cho nó đâu!”

“Buổi tối ạ.” Cô bé nhìn về phía tầng hầm, “Em ẵm meo meo đi chơi, đột nhiên nó lại chạy tới chỗ đó để tìm ông nội.”Chúc Gia Kỳ nhìn anh ta rồi thở dài: “Tôi chọn sai đồng minh rồi. Vốn cứ nghĩ trong tay anh có súng, nếu tình hình không ổn thật còn có thể lợi dụng một chút. Nhưng tôi quên mất anh nhát như thỏ đế, làm gì có can đảm mà nổ súng chứ.”

Lộ Hy ngẩn người: “Tối qua em có gặp ngài Chúc à?”Chúc Tinh Dạ hất cằm lên hỏi: “Viết gì vậy?”Chúc Gia Kỳ nhìn họ chằm chằm: “Các người nhớ cho kỹ đó, chống đối tôi sẽ chẳng có gì tốt lành đâu.”

Đúng rồi, trong câu chuyện của Chúc Gia Kỳ cũng không có nhắc tới mèo mun, vậy là Chúc Tinh Dạ tới tầng hầm sau khi Chúc Gia Kỳ rời khỏi. Vậy thì ít ra có thể xác định được lúc Chúc Gia Kỳ bỏ đi thì ngài Chúc vẫn còn sống, ông ta đã tự sát.“Fina là bác sĩ, cô ta biết rõ chỉ cần để lại một chút máu hoặc mô da của cậu ở hiện trường là cậu sẽ hết đường chối cãi, cây thánh giá đó chính là sự chống cự cuối cùng của cô ta.”

Cô bé thành thật gật đầu: “Ông nội trông rất khó chịu, ông ấy hỏi em có thể cho mượn meo meo một chút được không, em hơi sợ ông nội nên bèn để meo meo ở lại đó.”

Lộ Hy hỏi: “Ông ta có nói gì không?”

Cô bé nhớ lại: “Ông ấy nhìn vào bảng tên của meo meo, hình như nói gì mà “Đây là báo ứng sao”, em không nghe rõ lắm.”

Dù ngài Chúc có là một người thủ đoạn đi nữa thì hành động của Chúc Gia Kỳ vẫn tạo ra một cú sốc lớn cho ông ta.Chúc Gia Kỳ lùi về sau một bước, lặng lẽ liếc nhìn Lamia.

Lộ Hy kéo bảng tên của Chúc Tinh Dạ ra xem, trên đó khắc một địa chỉ lạ, hình như là một huyện trong nước.

Chúc Tinh Dạ hất cằm lên hỏi: “Viết gì vậy?”

“Một địa chỉ.” Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phải chăng là vị trí kho báu.”

Chúc Tinh Dạ ngoe nguẩy cái đuôi: “Trong một vài truyền thuyết, mèo mun là vật dẫn đường cho vong linh người chết, biết đâu là chỗ mà ngài Chúc mong linh hồn mình quay về.”

Lộ Hy nhìn ngoài cửa sổ: “Có thể, ai mà chẳng có chuyện xưa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom