Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Giữa mật thất có một ám các được bao bởi những tấm rèm thủy tinh trong suốt, dưới ánh lửa chiếu xuống, mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng khoanh chân ngồi ở giữa, hai tay tạo thành một tư thế kỳ quái, bốn phía bắt đầu có một luồng khí lưu chuyển quỷ dị.

Ba người Tiêu Thẩm thấy tình cảnh đó, cũng ngây người.

Bộ Lưu Tiên cúi đầu cụp mắt đứng bên ngoài tấm rèm, bên ngoài có người xông vào, hắn như không nhìn thấy ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích.

Trong ám các yên tĩnh, bỗng có người “ưm” một tiếng, chậm rãi đứng lên, chính là Tiễn Vân công chúa.

Nàng ngước mắt thấy Bộ Lưu Tiên, bèn nhấc tấm rèm lên, mê muội hỏi:

- Lưu Tiên, đây là đâu?

Ba người bên ngoài tấm rèm lúc này mới nhìn rõ, người ngồi giữa mặc bạch y, thân hình gầy gò cao ngất, tóc bạc phơ, trước mặt ông ta đặt một chiếc quan tài bằng thủy tinh trong suốt, trong quan tài nằm một cô gái mặc y phục hoa lệ, đầu đội quan hoa, khuôn mặt diễm lệ vô cùng sống động.

- Lưu Tiên, ngươi làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào?

Tiễn Vân công chúa lay người hắn.

Hắn bỗng nhiên mở bừng đôi mắt quỷ mị, hai mắt liếc nhìn về phía quan tài bằng thủy tinh, như nói: ngươi cứ nhìn rồi sẽ hiểu.

Tiễn Vân nghi hoặc quay đầu nhìn, từ ánh mắt nhìn của hắn, nàng lập tức cứng đờ, toàn thân rúng động không ngừng, một lát mới quỳ rạp xuống đất, sợ hãi kêu:

- Mẫu thân!

Ba người bên ngoài rèm đều kinh hãi.

Tiêu Vô Cấu bước vào trong rèm, thấy cô gái trong quan tài ước chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, đẹp đẽ cao quý, rõ ràng là nữ vương của triều đại đương thời, bệ hạ Tang Vương.

Hắn quay ngoắt người lại, chỉ vào người trước quan tài, run giọng hỏi:

- Sư phụ, người giết bệ hạ rồi?

Bộ Khinh Trần nhắm mắt không đáp, khuôn mặt tuấn tú trơn bóng ngưng tụ một không khí quỷ huyễn, đôi môi liên tục rung động, nhưng không hề phát ra một âm thanh gì.

Tiễn Vân bỗng nhào tới đánh, lạnh lùng nói:

- Là ngươi giết mẫu thân, ngươi thật to gan, ta phải tru di cửu tộc ngươi!

Người nàng còn chưa chạm tới thân thể Bộ Khinh Trần, lập tức bị một thể khí vô hình hất ngược ra ngoài, đụng vào vách tường cứng rắn, ngất đi.

***

Đêm sâu như mực, thiên địa biến đổi, toàn bộ Toàn Hoa Thành yên tĩnh, chỉ có cuồng phong gào thét, quét đất trời rung chuyển, dường như Càn Khôn đảo ngược, như muốn lật ngược tường thành.

Lúc này, trên đàn thần tế tự tối cao trong cấm cung chín tầng có hai bóng người đứng đó, trông về Kim Việt Sơn xa xa, bão táp nổi lớn làm tay áo dài của hai người bay bay.

- Bệ hạ, gió đêm lạnh, hồi cung được không?

Nữ vương lặng im, một lát sau, dùng giọng nói biếng nhác hỏi:

- Phong công, ngươi là nguyên lão hai triều, ngươi còn nhớ trẫm đăng cơ bao nhiêu năm rồi không?

- Bệ hạ đăng cơ lên làm hoàng đế vào năm Nguyên Võ thứ mười ba, tính đến nay đã.. .mười ba năm rồi.

Phong Thiếu Từ khom người đáp, nghĩ thầm: “Sao bỗng nhiên nữ hoàng đế lại hỏi vấn đề này?”

Nữ vương khẽ nhướn môi cười:

- Vậy thì Phong công nói một chút xem, trẫm, có xứng với chức Hoàng đế này không?

- Bệ hạ anh minh thần võ, vạn dân kính ngưỡng.

Phong Thiếu Từ trầm mặc một chút:

- Chỉ là, có một việc, mong bệ hạ có thể….

Váy dài của nữ vương khẽ tung bay, nói:

- Là Phong công muốn nói đến chuyện Tiễn Vân.

Phong Thiếu Từ quỳ rạp xuống đất:

- Mong bệ hạ khai ân, công chúa điện hạ còn nhỏ tuổi, tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch, nhất định là kẻ gian hãm hại.

- Đứng lên đi.

Nữ vương khẽ thở dài, đôi mắt đen sâu nhìn về núi non Kim Việt Sơn xa xa đen như mực, thong thả nói:

- Phong công nói kẻ gian, là chỉ Bộ Khinh Trần đúng không?

Phong Thiếu Từ thất kinh:

- Bệ hạ? Người đã biết..

Nữ vương bỗng nhiên ngửa đầu cười to, thanh âm quanh quẩn trong gió đêm:

- Trẫm là thiên tử, thiên hạ có chuyện gì có thể qua được mắt trẫm. Trừ phi, là trẫm tự nguyện mù, điếc, chết…Thiên hạ này đều thuộc về trẫm, cả đời này của trẫm, muốn gì là được cái đó…

Phong Thiếu Từ sợ hãi, cũng không biết phải trả lời ra sao.

Nữ vương chậm rãi quay người lại:

- Phong công, ngươi hãy nhìn trẫm. Không phải sợ, hãy nhìn rõ khuôn mặt của trẫm.

Phong Thiếu Từ do dự ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt sắc bén của nữ vương, nhìn một đường từ trán, hàng mi, mắt, mũi, môi, tận đến khi thấy một nốt ruồi đen nho nhỏ ở dưới cằm, ánh mắt ông bỗng nhiên sững sờ, có một sự khinh khủng đông cứng trong xương tủy của ông, cả người không khống chế được run lên kịch liệt.

- Trưởng công chúa Tư Lệ?

Khóe môi nữ vương nhếch lên một nụ cười tàn độc:

- Vừa rồi trẫm hỏi ngươi, trẫm đăng cơ bao nhiêu năm? Ha hả, để trẫm nói cho ngươi biết, tính đến ngày hôm nay, trẫm đăng cơ tròn năm năm lẻ tám tháng. Ngươi có biết hàng ngày trẫm ngồi trên ghế rồng, đều suy nghĩ gì không?

Nàng thở dài rất khẽ:

- Hàng ngày trẫm đều nghĩ đến một việc. Một mẹ sinh được hai con gái, cùng một gương mặt, cùng địa vị thân thế, vì sao Bộ Khinh Trần hắn chỉ thích Thái Tang? Chỉ cần trẫm bằng lòng, trẫm ngay cả ngôi vị hoàng đế của nàng cũng có thể cướp lấy được, vì sao lại không đoạt được chút tình cảm?

Nữ vương cười nhạt:

- Ngươi cho là, Bộ Khinh Trần thật sự muốn làm phản sao? Sai rồi! Mục đích hàng đầu của hắn chính là chiêu hồn cho Thái Tang, mưu đồ soán vị chỉ là muốn đánh lạc hướng tầm nhìn của các ngươi, hừ! Các ngươi cho rằng, trẫm không biết gì sao? Trẫm cái gì cũng biết, hơn nữa còn biết rõ ràng hơn so với bất cứ ai.

Trong mắt nàng dần dần ngưng tụ một sự điên cuồng tàn bạo khốc liệt:

- Trẫm muốn nhìn xem, Bộ Khinh Trần hắn rốt cuộc yêu Thái Tang bao nhiêu? Trẫm muốn sử dụng mấy trăm vạn sinh linh thiên hạ cùng đánh cược với hắn, thế nhưng…trẫm đã thua..trẫm thua triệt để…

Nói xong mấy lời cuối thanh âm của nàng dần yếu đi, không nghe thấy, một tia máu từ khóe miệng chảy xuống.

Đêm càng khuya, nhưng toàn thân Phong Thiếu Từ toát mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

***

Trong mật thất thạch bích màu than chì phía trước, có một quái thú thân rắn cánh điệp đang chậm rãi trở mình, hai cánh dài chừng hơn hai trượng, cánh trái màu xanh trong suốt, cánh phải màu lam lạnh, đang theo đôi môi mấp máy liên tục của Bộ Khinh Trần mà bắt đầu cử động rất khẽ.

Cánh chim quái thú mỗi lúc một cử động nhiều hơn, đất lớn như rung chuyển theo, hòn đá trên thạch bích rơi xuống, từng làn khói đen quanh thân yêu thú cuồn cuộn tuôn ra, mặt đất bằng phẳng tại mất thất được phong bế nổi lên một làn gió xoáy màu đen.

Bỗng nhiên khắp nơi đen kịt, dường như quay về thời kỳ sơ khai hồng hoang hỗn độn không phân biệt được, hơn mười cây đuốc đang cháy hừng hực tại bốn vách tường cũng không thể chiếu thấu được bóng tối dày đặc.

Trong mật thất yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét.

Dưới bóng tối đen sẫm khiến người khác nghẹt thở, không ai nhìn thấy ai nhưng có thể khẳng định chính là trên mặt người nào cũng đều có chung một biểu cảm, là sự chấn động, kinh ngạc và kinh hãi vô cùng.

Thẩm Đa Tình không tiếp tục chần chừ nữa, vung đao chém ngang mi tâm, ánh lửa trên đỉnh đầu sáng rực, nhanh chóng đi xuống khuôn mặt ngực bụng đùi, toàn thân như mặc một y phục lửa. Đột nhiên, chàng hét lớn một tiếng, một đường sáng đẹp đẽ trong nháy mắt xẹt qua mật thất đen kịt, bổ về phía bóng đen dầy đặc kia giống như xé tấm vải gấm.

Đoàn bóng đen kia lập tức bị kìm hãm, tản ra mọi nơi, hộp đen như bịt kín bỗng nhiên mở ra một khe rất nhỏ, chen vào một tia sắc trời, tựa như một bình sứ đen kịt lặng lẽ nứt ra một đường băng văn.

Trong khối đen kia như có một tinh hồn chập chờn bay về phía quan tài bằng thủy tinh.

Bộ Khinh Trần bừng mở hai mắt, cả người dựng thẳng, áo dài cuồn cuộn, cầm con rối Tiễn Vân công chúa ở trên mặt đất nắm trong tay, một chưởng cắt ngang, cổ tay của Tiễn Vân lập tức phun ra dòng máu, rơi từng giọt trên đôi môi cô gái trong quan tài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Những biến hóa liên tiếp đều là xảy ra chớp nhoáng, ba người nhất thời cũng không biết ông ta muốn làm gì.

Thẩm Đa Tình thấy sợi tinh hồn kia sắp sửa gần kề thân thể cô gái trong quan tài, cũng không biết là ma quỷ gì, vội vàng cong ngón tay bắn ra một đường sáng màu đỏ lửa, thế như chẻ tre.

Bộ Khinh Trần đứng yên bất động, ngón tay thon dài dưới tay áo màu trắng khẽ giật giật.

Không khí bốn phía bỗng nhiên xuất hiện hơi lạnh thấu xương, Thẩm Hi Vi không kìm được khẽ rùng mình hai cái.

Đường ánh sáng màu đỏ lửa được Thẩm Đa Tình bắn ra tức thì khựng lại, tựa như bị một loại băng phong vô hình ngăn chặn lại, bất luận chàng dùng lực thế nào, đường sáng đỏ lửa kia cũng không mảy may nhúc nhích.

Trong mật thất tối sẫm dường như treo một dải lụa đỏ diễm lệ, tạo thành đường vòng cung duyên dáng vắt ngang giữa không trung, rực rỡ như băng phách.

Tiêu Vô Cấu vung tay ra trước ngực vẽ một vòng ánh sáng lóa mắt, hét lớn một tiếng, ra sức đẩy song chưởng đi, thân thể Bộ Khinh Trần hơi rung động một chút, tay áo lật lên như sen trắng nở rộ, năm ngón tay mở rộng như lá sen nổi trên mặt nước, lăng không đón đỡ.

Chưởng phong nổ lớn kích động khói đen trong mật thất phiêu tán, tiếng gió nổi lên, ngay cả sợi tinh hồn tối tăm mờ mịt kia cũng dường như đứng im một chút. Trong tiếng gió thổi phần phật mang theo tiêng leng keng giòn vang liên tiếp, quan tài thủy tinh đã bị chưởng phong của Tiêu Vô Cấu đánh trúng nát bấy.

Nhanh như chớp, Thẩm Đa Tình thúc đẩy Huyền công, thần quang trong đôi mắt sáng như ngọc, đường sáng đỏ lửa kia tức thì to lớn, phá tan băng phong, nhanh như chớp bắn trúng phần đuôi của đạo bóng đen kia.

Một sợi khói đen kề sát khuôn mặt mỹ lệ trong sáng của cô gái tức thì tiêu tán không hình không bóng.

Trong khoảnh khắc, cô gái trong quan tài đôt nhiên già đi, vô số nếp nhăn xuất hiện từ trán, khóe môi, đuôi lông mày của nàng, giống như một đóa hoa tuyệt mỹ đang héo tàn.

- Không…

Bộ Khinh Trần gầm rú một tiếng như quỷ khóc thần sầu.

Tiếng rống giận đó như hùng binh bị thương, làm cho thạch bích chấn động, bụi rơi lả tả.

Ông ta nhào tới ôm lấy thân thể cô gái, nước mắt như hạt châu rơi xuống, tóe ra trong suốt dưới mặt đất, không phân biệt là lưu quang, hay là ánh lệ?

Nỗi bi thương to lớn từ bên trong thấu ra bên ngoài đã hoàn toàn làm ông ta tê liệt, nét mặt đau đớn giống như hoa lan bất chợt bị vò nát bấy, trán, mũi, môi tuấn nhã sáng bóng của ông ta đột nhiên khô héo, gãy nứt, nhỏ gầy, không có một chút biểu cảm gì.

Dòng chảy ký ức được bao bọc kín bởi hoa tuyết băng lạnh sắc bén, bất chợt cuồn cuộn trào dâng.

Đã bao nhiêu năm nay, ông trầm luân trong bi ai của số mệnh, toàn bộ sự tịch mịch trở thành huyết dịch, ông dùng máu và nước mắt của mình, tưới vào tinh phách, không tiếc hàng ngàn hàng vạn sinh linh để tế điện, tâm huyết tròn năm năm giờ khắc này toàn bộ lại hóa thành bọt nước.

Nỗi đau đớn này không lời nào có thể diễn tả được.

Trong yên lặng trường cửu, sự tuyệt vọng cùng với sự bi ai cùng cực thấu xương đã kích phát máu điên cuồng bạo loạn, có một thanh âm tại linh hồn ông đang kêu gào: hãy phá hủy thế giới này, mọi người phải chôn cùng.

Ông ngước mắt lên, mái tóc trắng dài như tơ rối tung tại hai gò má đỏ rực, trong hốc mắt trũng xuống thình lình hiện ra vô số tia máu, hung tàn chiếu thẳng vào Tiêu Vô Cấu.

Tiêu Vô Cấu chưa từng thấy sư phụ có bộ dạng điên cuồng như vậy, trong lòng nảy sinh sự khiếp sợ, không kìm được lui về sau hai bước.

Thẩm Hi Vi vụt tới cầm tay hắn, quát lên:

- Ngươi định làm gì?

Bộ Khinh Trần nhìn nàng một chút, bỗng nhiên ngửa đầu cười to điên cuồng.

Khoảnh khắc, ông ngừng tiếng cười, ánh mắt điên cuồng đỏ như máu xẹt qua từng mặt mỗi người:

- Thái Tang đã chết, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng, người nào ở đây, đừng ai mong có thể sống rời khỏi.

Nghe vậy, đôi mắt băng kín như hồ nước của Bộ Lưu Tiên chợt hơi co rút lại.

Thẩm Hi Vi cười nhạt:

- Chúng ta trước hết hãy giết kẻ điên như ngươi đã!

Nói xong, bắn hai hạt châu về phía hai mắt ông ta.

Tiêu Vô Cấu quát to:

- Không nên!

Còn chưa dứt lời, hạt châu đã quay ngược bắn về phía hai mắt nàng.

Tiêu Vô Cấu vội vàng vung chưởng đẩy nàng ra, hai hạt châu bắn xuyên qua vai hắn, mang theo máu tưới khảm nhập vào trong thạch bích phía sau.

Hắn chán nản quỳ xuống, cố nén sự đau đớn:

- Sư phụ, mạng của Vô Cấu là do sư phụ ban cho, giờ xin trả lại sư phụ, chỉ cầu mong sư phụ hãy giao ra thuốc giải “Hủ thi hóa cốt phấn”…

Bộ Khinh Trần nhấc chân đá hắn ngã lăn ra:

- Thuốc giải? Ha ha…Thuốc giải đã sớm bị ta thiêu hủy rồi, ngươi rất yêu cô ta đúng không? Vậy thì hãy từ từ mà chờ, tận mắt thấy cô ta hóa thành một bãi nước đen như thế nào đi.

Thẩm Đa Tình nghe vậy toàn thân run lên, thất thanh:

- Tiểu Dung, muội trúng độc?

Thẩm Hi vi như không nghe thấy, vội vàng điểm bảy tám huyệt vị trên hai vai của Tiêu Vô Cấu, ôm lấy hắn nước mắt tuôn như mưa.

Bộ Lưu Tiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười:

- Cô ta trúng “Hủ thi hóa cốt phấn”, chỉ còn sống hai canh giờ nữa thôi.

Thẩm Đa Tình ngây người.

Bộ Khinh Trần vung hai tay áo lên, kình phong trong mật thất xoay quanh mình, hàn khí dày đặc nổi lên, mấy người đều cảm thấy như hầm băng giá lạnh nhập vào giữa mùa hè nóng bức khiến ai cũng rùng mình.

Thẩm Đa Tình như ở trong mộng bừng tỉnh, một nỗi bi phẫn xông lên ngực, nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao đâm thẳng vào yết hầu ông ta. Bộ Khinh Trần cười nhạt, song chưởng lật lại lòng bàn tay, chưởng tâm phá vỡ lực, vô cùng sắc bén.

Chàng bị chưởng phong hùng hậu đánh bay ra mấy trượng, va vào thạch bích, miệng hộc máu tươi.

Trong lòng chàng kinh hãi, biết công lực của Bộ Khinh Trần đã đạt đến trình độ siêu phàm, binh khí sắc bén khó có thể làm ông ta bị thương, bén quăng bảo đao đi, cắn hai ngón giữa, tay trái điểm thành quyết giữa ngực, ngón tay phải điểm nhẹ tại mi tâm, chậm rãi vẽ một đường vòng tròn trên trán.

Thẩm Hi Vi thấy động tác tay của ca ca, đó là Ngục ấn quyết cấm dùng của Mật Tông, lập tức cả kinh hồn bay phách lạc.

Ngục Ấn quyết này tu luyện bởi máu để tế linh hồn người chết, uy lực đương nhiên cương mãnh vô địch, nhưng nếu không thể đả thương địch thủ, thì sẽ phản ngược lại bản thân.

Nàng không kịp ngăn cản, đã nghe một tiếng nổ ầm ầm, kéo dài trong mật thất mãi không thôi, gió lạnh tiêu điều như cuồng, mắt không thể nhìn thấy gì, chỉ bằng trực giác cảm nhận được vách tường bốn phía vô số đá rơi xuống, quanh người bỗng nhiên lạnh băng khốc liệt như băng thiên tuyết địa, mặt đầu tay chân như đông cứng thành băng, rồi đột nhiên lại như rơi vào trong lửa cháy nóng rực, da cháy thịt đau, cứ như vậy vòng đi vòng lại, nàng cảm thấy ngực lúc nóng lúc lạnh, đau đớn không chịu nổi, gần như muốn khóc gào lên.

Bỗng nhiên, trong tiếng vang ầm ầm không dứt, ẩn chứa một tiếng xé gió khác nổi lên, thanh âm ngắn ngủi mà bén nhọn, chỉ vang lên một tiếng, kình lực của đạo băng hàn kia chợt giảm dần rồi mất hẳn.

Thẩm Hi Vi mở mắt ra nhìn, thấy ngực Bộ Khinh Trần cắm một đoạn tên ngắn màu đen tuyền, khóe miệng có vết máu đỏ, khuôn mặt được che phủ một tầng sương lạnh nhàn nhạt. Lại nhìn thấy mặt Thẩm Đa Tình trắng nhợt như tờ giấy, đường tròn đỏ giữa trán dần dần yếu đi rồi biến mất, là dấu hiệu huyết chú đã trở về vị trí cũ.

Lúc này nàng mới yên lòng thở phào một hơi.

Bộ Khinh Trần chậm rãi xoay người, trong ánh mắt dài nhỏ sáng quắc thô bạo bức thẳng Bộ Lưu Tiên.

Bộ Lưu Tiên vẫn đứng thẳng, ánh mắt như hàn đàm nhìn thẳng ông ta. Lần đầu tiên, hắn không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của nghĩa phụ, thần tình trong ánh mắt vô cùng phức tạp, tựa như có lời đối thoại mà chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được.

Ánh sáng trong mắt Bộ Khinh Trần dần dần yếu đi, thay vào đó là một sự bi thương lẫn sự thất bại thất vọng tàn khốc. Ông bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dùng tay vỗ mạnh vào ngực mình, một dòng máu tươi dâng lên, giống như cuồng phong cuốn sạch tất cả.

Còn mũi tên ngắn kia xuyên qua cắm vào phần đuôi của quái thú giữa thạch bích.

Mọi người chỉ nghe được một tiếng kêu thê lương như núi lở, nham thạch trên thạch bích rơi xuống như mưa, rung chấn khiến trong ngực bụng mọi người nhào lộn, nội lực của Thẩm Hi Vi yếu hơn, bị chấn động đến ngất đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Thẩm Đa Tình vừa kiệt quệ nội lực, chỉ thấy trong đầu ong ong, vội vàng bế Tiễn Vân công chúa trên mặt đất lên, chạy vội tới bên Tiêu Vô Câu, hỏi:

- Tiêu huynh, ngươi thế nào?

Hai vai Tiêu Vô Cấu bị thương, nhưng chưởng lực vẫn đẩy cho Thẩm Hi Vi, lúc này thấy hai cánh dài hơn hai trượng của quái thú đã lớn chạm phá tường đá, kinh hãi hô lên:

- Ta không sao, yêu thú sắp ra rồi, mau ngăn cản nó!

Vừa nói xong, phía trên mật thất vang lên tiếng nổ như sấm sét, gần như sụp xuống. Ngay sau đó là tiếng ầm ầm liên tiếp, vô số tảng đá từ trên đỉnh rơi xuống, trong nháy mắt đã phá hỏng cửa ra.

Sắc mặt Bộ Lưu Tiên khẽ biến đổi, trong lòng biết ngôi chùa đã đổ, vội vàng thả người tới bên trong bình phong duy nhất còn đứng vững, song chưởng đánh ra, bình phong bỗng nhiên đảo ngược mở ra, trên sàn nhà màu than chì nứt ra một đường hầm.

Hắn đang định đi vào đường hầm, chợt thấy một luồng kình phong cương mãnh đập vào mặt, cánh lớn của quái thú quét ngang tới, liền vội vàng thả người nhảy lên, nào ngờ cánh thú dù khổng lồ nhưng cực kỳ linh hoạt, nhanh nhẹn hất lên ra sức chụp lên đầu hắn. Thân ảnh hắn biến ảo như chớp, tay dâng lên một quầng sáng màu tím lạnh đánh về phía thân thể quái thú bị hãm sâu tại thạch bích, hai chân móc ngược đoản tiễn tại thạch bích, ra sức rút ra ngoài, đoản tiễn vút ra bắn vào giữa cánh trái của quái thú.

Quái thú đau đớn gào lên thê thảm, toàn bộ mật thất rung động không ngớt, đất đá rơi xuống.

Thẩm Đa Tình trong hoảng loạn thấy Tiễn Vân vẫn còn hơi thở, lập tức điểm mấy đại huyệt trên người nàng, vận công truyền nội lực vào trong cơ thể nàng.

Lúc này, Tiêu Vô Cấu ôm Thẩm Hi Vi tránh hai tảng đá lớn, thấy giữa trán nàng mơ hồ hiện ra một vầng sáng đen nhạt, rõ ràng là độc tính đã phát tác, cả người tức thì lạnh toát, ánh mắt dại ra, choáng váng.

Hắn ngây người nửa khắc, bỗng thấy hai cánh của quái thú từ lâu đã thoát khỏi thạch bích, đang giáp công Bộ Lưu Tiên, hai cánh huyễn lệ màu lam trong suốt lăng không chuyển nhanh, như sóng lớn dập dềnh, tràn đầy màu sắc lưu chuyển, ánh sáng lóa mắt, nhưng lại khiến người khác kinh tâm động phách, sức lực cương mãnh sắc bén đập cánh làm cho đất đá rơi đầy như mưa tại mật thất. Bộ Lưu Tiên túc trí đa mưu mà nhất thời cũng không thoát thân được.

Lúc này Tiêu Vô Cấu đã không còn hy vọng, thấy từng khối đá lớn lăn xuống đường hầm tối đen, nếu đường hầm này cũng bị chắn kín, sợ là không thể ra được. Tiểu Dung đã chết, ta cũng tuyệt đối không muốn sống nữa, cứ để chúng ta chết ở chỗ này, cần gì phải để những người khác chết theo?

Tâm ý hắn đã quyết, lập tức thả người bay lên, hai chân lăng không nhắm ngay cánh quái thú đá liên tục hơn mười cước, hét lớn:

- Lưu Tiên, Thẩm huynh, các ngươi đi mau! Để ta đối phó với yêu thú này!

Bộ Lưu Tiên thừa cơ bứt ra lui nhanh, thả người nhảy xuống đường hầm, hắn đang ở giữa không trung, bỗng nhiên bắn một đường sáng xanh về phía Tiêu Vô Cấu.

- Ngươi thật độc ác!

Thẩm Đa Tình quát lên, vội vàng đề khí lăng không bay nghiêng tới, tay với ra bắt lấy ánh sáng xanh kia, xúc tua trơn tuột lành lạnh, bất giác rùng mình, vội cúi xuống nhìn, đó là một bình thủy tinh cực nhỏ, bên trong bình có một viên đan hoàn màu xanh.

Chẳng lẽ là thuốc giải? Chàng kinh ngạc nghi hoặc, lại thấy gương mặt muội muội đen thẫm, trong lòng hoảng hốt, lập tức đưa lục hoàn này cho nàng ăn.

Trong phút chốc, sắc mặt Thẩm Hi Vi khá lên, ho nhẹ một tiếng tỉnh lại. Nàng mở hai mắt liền nhìn thấy thân thể khổng lồ của quái thú đang cuốn lấy thắt lưng Tiêu Vô Cấu, lập tức sợ hãi bật kêu lên, nhảy dựng lên, bắn một hạt châu về phía quái thú.

Thể lực của Tiêu Vô Cấu đã chống đỡ hết nổi, bỗng nhiên thấy dung nhan nàng tỏa sáng, trong lòng vui sướng, cũng không biết có sức mạnh từ đâu, thắt lưng rung lên, chân giơ lên quá đầu, đá thật mạnh vào đầu quái thú. Quái thú bỗng kêu lên một tiếng thê thảm, hắn chợt phát giác bên hông buông lỏng, cả người tức thì rơi xuống.

Thẩm Hi Vi thấy rõ ràng, biết hắn đã đá vào Thất thốn của xà, đột nhiên trong đầu lóe lên, lớn tiếng:

- Muội biết rồi, thân rắn cánh điệp, Thất thốn, tử huyệt của nó là thất thốn.

Nghe vậy, hai mắt Tiêu Vô Cấu và Thẩm Đa Tình cùng sáng rực, gật đầu với nhau, nhún người nhảy lên.

Lòng bàn tay Thẩm Đa Tình nhả ra ánh lửa đỏ, cùng bắn về phía hai cánh của quái thú, Tiêu Vô Cấu nhấc chân đá vào thất thốn của nó.

Hai con ngươi cực lớn của quái thú phát ra ánh sáng tàn bạo, như đoán được ý nghĩ của hai người họ, cánh trái che ngực đỡ cú đá của Tiêu Vô Cấu, cánh phải vội lật lại như quạt, kình phong xuyên khắp phòng, hóa giải chưởng lực của Thẩm Đa Tình gần như không còn. Quái thú được bao bên trong cánh trái, cánh phải bên ngoài, ngược lại đã bao lấy hai người Tiêu Thẩm ở trước người, thân rắn phứt chốc trườn ra, quấn chặt lấy thân thể hai người.

Bọn họ đều cảm giác một áp lực sập tới, không thể động đậy. Tiêu Vô Cấu bỗng nhiên thoáng thấy mũi tên ngắn trên cánh trái quái thú, trong lòng khẽ động, khẽ gọi:

- Thẩm huynh, tiễn!

Thẩm Đa Tình lập tức hiểu ý, hét lớn một tiếng, song chưởng nóng rực ánh lửa đỏ mãnh liệt căng ra mấy trượng, cánh thú sợ bỏng, đập dữ dội, Tiêu Vô Cấu thừa cơ rút mũi tên ngắn từ trên cánh trái, nhanh chóng lui ra, đang ở giữa không trung, chợt thấy một bộ huyền cung bay tới trước mặt, vội vàng đưa tay đón lấy.

Thẩm Hi Vi kêu lên:

- Mau bắn nó!

Toàn thân Thẩm Đa Tình bị quái thú quấn lấy, sắc mặt tím đen, hô hấp khó khăn. Cái đầu lớn màu đỏ tươi tím xanh của quái thú giãy giụa méo mó, sắp phá tường ra được.

Ranh giới nghìn cân treo sợi tóc.

Tiêu Vô Cấu gập tay kéo cung như trăng đầy tháng, dây cung rào rào vang lên, mũi tên sắc bén phá không bắn ra, một đường sáng nhanh như tia chớp giống như hải thiên nhấp nhô, xuyên qua thạch bích, cắm vào thất thốn tại thân rắn, không lệch chút nào.

Theo một tiếng thê lương gào thét, toàn bộ Kim Việt Sơn đều chấn động.

Toàn bộ đầu quái thú khựng lại hiện gồ lên trên thạch bích, sau đó từng tấc từng tấc rơi xuống, khắc sâu, cho đến hư vô, hai cánh huyễn lệ màu xanh lam trong suốt nhanh chóng héo rút, chậm rãi hóa thành từng sợi khói nhẹ, khói đen ngập đầy mật thất tức thì trong nháy mắt tiêu tán đi mất.

Gió mạnh tiêu điêu cuồn cuộn bỗng nhiên trở nên yên ả.

Ba nghìn binh sĩ dưới chân núi Kim Việt Sơn lúc này chỉ còn chưa đến mười người, mà bọn họ đối mặt cũng là hơn ngàn vạn yêu thú tinh quái, vẫn còn có vô số yêu thú đang từ bốn phương tám hướng như thủy triều xông tới.

Cả người phong Thác Hi ngoại trừ đôi mắt đen như chấm mực ra, còn lại toàn bộ đều là màu đỏ, máu thú máu người hỗn tạp, tụ lại tầng tầng lớp lớp trên người, mùi tanh nồng nặc khiến chàng chỉ muốn nôn mửa.

Ân Tư quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc như trâu, trừng mắt nhìn yêu thú như châu chấu đang mãnh liệt xông tới, trong mắt đã ánh lên tia tuyệt vọng, thanh âm nhỏ tới mức khó mà nghe thấy:

- Nhiều quái vật như vậy, ngay cả ông trời cũng không cứu được chúng ta.

Phong Thác Hi cầm kiếm ngửa mặt lên trời gầm lên giận giữ, nhắm hai mắt lại tiếp tục nhào tới, nhưng lực đạo lại như đá chìm đáy biển, giống như chém vào khoảng không.

Chàng mở bừng hai mắt ra, thấy mây đen dày đặc bốn phía bỗng nhiên tản mạn khắp nơi, thiên địa chớp mắt lại trong sạch rõ ràng, trong vắt, gió đêm nhè nhẹ thư thái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Nếu không phải trong rừng la liệt vô số thi thể, chàng như sẽ hoài nghi, màn máu tanh bạo ngược vừa rồi rốt cuộc là có từng xảy ra hay không?

Chàng ngây người chốc lát, bỗng hiểu ra: “Thẩm Đa Tình đã thành công rồi!”

Sau đó thì cả người như thoát xác ngã bệt xuống đất.

Thẩm Hi Vi đỡ Tiêu Vô Cấu, Thẩm Đa Tình bế Tiễn Vân công chúa, bốn người ra khỏi mật đạo, thấy mặt trời bắt đầu mọc hướng đông, toàn bộ đỉnh núi đã được ráng hồng đỏ rực sáng lạn chiếu lấy, ngàn vạn ánh vàng xuyên thấu qua tầng mây rọi xuống nhân gian.

Ba người sống sót sau tai nạn, bùi ngùi thật lâu không nói gì.

Một lát, Thẩm Đa Tình đột nhiên nói:

- Kỳ lạ, rõ ràng Bộ Khinh Trần nói thuốc giải đã bị hủy rồi, Bộ Lưu Tiên từ đâu mà có?

Thẩm Hi Vi nghe vậy cũng chau hàng mi thành hình trăng non:

- Đúng vậy, sao hắn lại đưa thuốc giải cho muội?

Tiêu Vô Cấu yên lặng một chút, trong đôi mắt đen kịt dâng lên sự ưu thương khó hiểu, than khẽ:

- Tâm tư của Lưu Tiên, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng khó dò. Từ nhỏ hắn đã e ngại sư phụ, không ngờ hắn dám bắn một tiễn trí mạng với sư phụ?

Ba người một lần nữa lại rơi vào yên lặng.

Bỗng nhiên Thẩm Đa Tình lại sợ hãi, nếu Bộ Lưu Tiên không bắn ra mũi tên đó, chàng thật không biết mình còn mạng để đứng ở chỗ này không? Thiên hạ này sẽ có cục diện thế nào?

Có lẽ, đây là nhân sinh, vĩnh viễn tràn ngập những điều ngoài ý muốn, tràn nhập khả năng mà không thể lường trước được, mà con người, vĩnh viễn cũng sẽ không biết số phận đến tột cùng sẽ an bài cái gì cho mình.

- Đây là nơi nào?

Tiễn Vân công chúa tỉnh lại, ngón tay day huyệt thái dương, nhíu mày hỏi:

- Vì sao đầu ta đau như vậy?

Tiêu Vô Cấu trả lời:

- Nơi này là Kim Việt Sơn, công chúa điện hạ!

Tiễn Vân nhìn ba người, rồi chỉ vào Thẩm Hi Vi, nói:

- Ngươi, ta biết, nhưng hai người họ là ai?

Nàng chưa từng gặp Thẩm Đa Tình, còn Tiêu Vô Cấu đã được Phong Dật Quân dịch dung, trở thành một tiểu thương, cho nên nàng không nhận ra.

Thẩm Hi Vi từng trải qua chiến loạn biên quan, bản thân cũng đã trải qua ranh giới sinh tử, lòng háo thắng trước đây đã giảm đi phân nửa, chỉ vào Thẩm Đa Tình, cười nói:

- Huynh ấy là ca ca của ta, còn về người này là…

Nàng vừa nói vừa ôm chặt cánh tay Tiêu Vô Cấu, hơi ngước lên nhìn hắn, hai mắt dịu dàng như nước, giống như mười bảy năm qua, sinh mệnh của nàng đều là một cây đằng dài dặc, chỉ có lá cây đơn điệu, tận đến khi gặp hắn, mới chậm rãi nở ra một đóa hoa kiều diễm, sinh động và viên mãn.

- Là trượng phu tương lai của ta.

Tiêu Vô Cấu nghe vậy, trong lòng mừng vui như điên, cả ngươi như thạch điêu ngây dại nhìn nàng.

Tiễn Vân kinh ngạc chốc lát, bỗng kêu lên:

- A, ta nhớ ra rồi, Lưu Tiên đâu? Lưu Tiên ở đâu?

Thẩm Hi Vi nói:

- Không biết, hắn sớm đã bỏ chạy rồi.

- Ta biết rồi!

Tiễn Vân buồn bã, nghẹn lời:

- Ta biết, nhất định là hắn đã mang Lãnh hộ vệ đi rồi.

- Lãnh hộ vệ?

Thẩm Đa Tình thất kinh:

- Ngươi nói Lãnh hộ vệ? Nàng còn sống?

Vẻ mặt Tiễn Vân thất thần, như không nghe chàng nói gì.

Thẩm Đa Tình ôm bờ vai nàng, run giọng hỏi:

- Lãnh hộ vệ ở đâu?

Tiễn Vân bỗng kêu lên:

- Xe ngựa, cô ấy ở trong xe ngựa. Chắc chắn Lưu Tiên đã mang cô ấy cao chạy xa bay rồi. Hắn tình nguyện yêu một thị vệ tầm thường chứ không thích ta.

- Xe ngựa?

Thẩm Đa Tình bỗng xoay người lao như bay xuống chân núi.

Tiêu Vô Cấu và Thẩm Hi Vi đều nhìn nhau, không hiểu. Thẩm Hi Vi thầm nghĩ: “Chẳng phải Lãnh hộ vệ là đàn ông sao?”

Thẩm Đa Tình lao đi như gió, vừa tới dưới chân núi Kim Việt Sơn, gặp Phong Thiếu Từ dẫn theo một đội nhân mã hội hợp với Phong Thác Hi ở dưới chân núi.

Hai người gặp chàng thì mừng rỡ, không ngờ lại thấy Thẩm Đa Tình hỏi:

- Có thấy một chiếc xe ngựa xuống núi không?

Cha con họ Phong đều sửng sốt, chàng lại hét lớn:

- Có thấy một chiếc xe ngựa xuống núi không?

Lúc này, có một binh sĩ đáp:

- Vừa rồi hình như có một xe ngựa đi về hướng đông.

Thẩm Đa Tình nghe vậy lập tức phi thân đoạt một con tuấn mã, lao vút như kim quang đi về hướng đông.

Phong Thiếu Từ nhíu mày:

- Chuyện gì vậy?

Thẩm Đa Tình một mạch phi ngựa đi về hướng đông, không để tâm tới tốc độ, chàng chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong cơ thể mình đang từ từ xói mòn.

Địa thế Toàn Hoa Châu bằng phẳng, chàng một đường bôn ba, cho đến hoàng hôn thấy xa xa là biển lớn mênh mông mù mịt vô biên vô hạn. Bên cạnh biển có một chiếc xe ngựa màu đen, trên ngoài khơi xa, mơ hồ có một con thuyền đang giương buồm, dần dần biến thành một chấm đen, rồi biến mất hẳn.

Chàng ngẩn ngơ đứng trên tảng đá, sau một lúc lâu, tận đến khi trên biển chỉ còn một màu đen kịt mới xoay người tìm ngựa, chợt một mùi thơm thấm sâu vào phổi, ngẩng lên mượn ánh trăng sáng để nhìn, thấy trên vách đá có một cây hoa đào nở rực vô cùng kiều diễm.

Một đêm, Thẩm Đa Tình từ trong mộng tỉnh lại, nhớ lại lần cuối cùng gặp Lãnh Quan Ngữ, thiếu nữ có đôi mắt sáng đôi môi đỏ thắm, dung nhan tuyệt thế, khiến người khác không dám nhìn gần.

Ánh trăng sáng mềm mại chiếu lên người nàng, ấm áp khiến người khác muốn khóc.

Mùa hạ năm Nguyên Võ thứ hai mươi sáu, Tang vương băng hà, Tiễn Vân đăng cơ xưng đế, định niên hiệu là Tĩnh Hòa.

Khi nàng ngồi uy nghiêm trên điện, công chúa ngang bướng ngày xưa dường như trong một đêm đã trưởng thành. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua triều đình, qua văn võ cả triều, tựa như thấy thiếu niên có ánh mắt lạnh như nước kia, đó là nỗi đau nhức vĩnh viễn trong lòng nàng.

Mùa thu năm Nguyên Võ thứ hai mươi sáu, tin chiến thắng biên quan, Phù Phong quốc rốt cuộc đã rút binh xin hàng, cúi đầu xưng thần. Tiếc nuối chính là, thủ lĩnh Tiêu Vô Cấu lúc giao chiến với danh tướng Phù Phong quốc Mộ Dung Thùy đã bất hạnh trượt chân ngã xuống Tuyết Phong, thi cốt không còn. Phó tướng Kha Nhung chiến công hiển hách, được phong làm Đại tướng quân.

Đêm đó, vị Đại tướng quân trẻ tuổi này từ chối tiệc chiêu đãi, đi thẳng đến Phong Thiên phủ, đặt một chiếc nhẫn ngọc bích giao cho Nhiếp Chính Công Phong Thiếu Từ, quỳ rạp xuống trước mặt ông, khóc ròng không thành tiếng:

- Nếu không phải Dật Quân công tử vì cứu thuộc hạ, thì cũng không đến nỗi bị ngã xuống Tuyết Phong…

Phong Thiếu Từ xoay người sang chỗ khác, cả người luôn vững như Thái Sơn rung động không ngừng, sự đau đớn lặng lẽ này chấn động mỗi người ở đây.

Tiêu Vô Cấu nắm chặt tay Thẩm Hi Vi, cùng quỳ xuống.

Một lúc lâu, Phong Thiếu Từ xoay người lại, đưa chiếc nhẫn ngọc bích đặt vào lòng bàn tay Thẩm Hi Vi:

- Đây là vật đính hôn của hai nhà Phong Thẩm, Dật Quân đã chết, hôn ước đương nhiên vô hiệu, cháu cầm lấy đi.

Thẩm Hi Vi cầm chiếc nhẫn ngọc trong tay, nước mắt tuôn rơi.

Phong Thiếu Từ nâng Kha Nhung dậy, ngẩng lên nhìn ánh trăng ngoài đình, khẽ than một tiếng.

Ông biết, có một số việc không thể thay đổi, kể cả Lệ Vô Song, Mộ Dung Thùy, Tiêu Vô Cấu…Đương nhiên, sẽ không ai biết người này thật ra chính là đứa con trai bất kham phóng túng của ông, khi cái tên như sấm bên tai trên bia mộ này tìm về thì kiêu tử và chiến binh của một thế hệ mới đang tiếp tục ma thương thử kiếm, một lần nữa bước lên vũ đài lịch sử của chiến tranh, xương trắng khắp nơi.

- End-

Lời cuối của mình: Trong truyện này, mình thích nhất là Phong Dật Quân, mình không hiểu câu kết ý tác giả là gì lắm (thực sự là vậy) nhưng mình tin Dật Quân không chết, là anh ấy cố tình như vậy để thành toàn nốt cho Hi Vi và Tiêu Vô Cấu. Mình rất thích tính cách, con người của Dật Quân.

Không hiểu sao mình luôn cảm thấy Phong Thiếu Từ có bóng dáng của Lâm Thiếu Từ (có lẽ là gần như trùng tên).

Mình cũng tiếc cho Thẩm Đa Tình và Lãnh Quan Ngữ. Nhưng việc tác giả để Lãnh Quan Ngữ theo Bộ Lưu Tiên, mình thấy cũng được lắm. Mình cũng khá thích Bộ Lưu Tiên.

Mình có đặt lại tiêu đề chương, vì truyện này để lâu, các bạn không ngại hãy đọc lại từ đầu để cảm nhận nó nhé.

Cuối cùng là cáo lỗi các bạn vì đã ngâm truyện này lâu như vậy, mấy ngày tết mình đã tranh thủ dịch một lèo cho xong.

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom