Cập nhật mới

Dịch Thức Tỉnh Trong Chuồng Lợn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thức Tỉnh Trong Chuồng Lợn

Thức Tỉnh Trong Chuồng Lợn
Tác giả: Mộ Tây Baby
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Thức tỉnh trong chuồng lợn
*
Tác giả: Mộ Tây Baby
Thể loại: ngôn tình, hiện đại, 1v1, HE
Số chương: 06 chương
Chuyển ngữ: Thanh Ninh
*
Giới thiệu truyện
Khi ý thức của tôi trở lại cũng chính là lúc tôi đang bị nhốt trong chuồng lợn. Tôi là nữ chính của một cuốn sách. Bố tôi là Thái tử gia của Kinh Khuyên, mẹ tôi là ảnh hậu cực nổi tiếng. Tôi vừa sinh ra đã bị tình địch của mẹ bắt cóc bán đi. Mẹ tôi vì thế mà mắc bệnh trầm cảm, đến lúc chết cũng không tha thứ cho bố tôi. Tôi muốn trốn thoát khỏi đây! Tôi muốn cứu mẹ của mình!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

“Ăn, mày ăn ngay cho tao!”

Vương Đại Dũng nắm tóc tôi dí đầu tôi vào máng cám lợn.

Nó bắt tôi phải ăn cám của lợn!

Nếu như tôi dám phản kháng, nó sẽ lập tức tát tôi, tôi vừa gầy vừa nhỏ, vốn chẳng phải đối thủ của nó. Hơn nữa, tôi bị hoảng sợ sau chuỗi ngày dài chịu đựng sự đánh đập, hành hạ này nên tôi chỉ có thể phối hợp “chơi” với hai anh em chúng nó, lại còn phải tìm cách để “trò chơi” của chúng nó kết thúc thật nhanh…

“Haha, anh hai, dáng con này ăn cám lợn trông buồn cười thật.”

Vương Đại Trí là một thằng ngu, nó vươn tay nhấn mạnh gáy tôi xuống, nói: “Mẹ bảo Đại Nữu được mua về để làm vợ anh em mình đấy, chúng ta muốn “chơi” thế nào cũng được. Em bắt nó ăn cám lợn tiếp đi, nhìn nó ăn cám lợn còn vui hơn nhìn lợn ăn cám lợn ý, hahahahaha…”

Thế là tôi mới thở được một hơi lại bị thằng Vương Đại Dũng ụp mặt lại vào máng cám lợn.

Cái máng cám trộn đủ thứ, nào là rau thối, cơm thiu còn lõng bõng nước bẩn khiến tôi thở không nổi.

Lúc gần như ngạt thở, tôi không khỏi nghĩ sống mà cực khổ thế này thì có khi chết đi cũng là một loại giải thoát.

Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc sống như này rồi…

Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy nảy ra thì trong đầu tôi xuất hiện một cuốn sách…

Nội dung của toàn bộ cuốn sách này ồ ạt xông vào đầu tôi.

Trong nháy mắt dường như chính tôi là người đã trải qua tất cả tình tiết của cuốn sách này.

Không cho phép tôi được kháng cự, cũng không cho phép tôi có thể quên đi nó!

2.

Hóa ra tôi là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết healing ngọt ngào.

Bố tôi là Thái tử gia Kinh Khuyên, mẹ tôi là ảnh hậu đang cực kì nổi tiếng.

Lúc tôi mới sinh ra đã bị tình địch của mẹ bắt cóc bán lấy tiền.

Bảy năm sau khi tôi bị bắt cóc, mẹ tôi vì mắc bệnh trầm cảm mà ôm uất hận qua đời, đến chết cũng không tha thứ cho bố tôi.

Bố tôi ôm trong mình sự đau đớn và tội lỗi, ngày đêm tìm kiếm tôi.

Trong cuốn sách ấy, mãi cho đến năm tôi 23 tuổi, khi tham gia một bữa tiệc thương mại với nam chính Tô Ngự Thâm, nhờ vào ngoại hình quá giống mẹ nên bố con tôi mới tìm được nhau.

Sau khi bố tìm được tôi, ông chuyển toàn bộ tài sản của mình sang cho tôi, sau đó lại một lòng truy tìm thủ phạm, sau khi tìm ra thủ phạm, để cô ta phải chịu một hình phạt thích đáng rồi bố tôi âm thầm tự sát, ông nói rằng cuối cùng ông cũng có mặt mũi để đi tìm mẹ tôi!

Còn tôi thì hoàn toàn mất đi tất cả người thân của mình!

Bây giờ tôi đang khoảng 6 tuổi rưỡi, nửa năm sau mẹ tôi sẽ ôm hận mà chết!

Tôi nắm chặt bàn tay, trong lòng bùng lên ý chí bất diệt: Tôi - không - thể - chết!

Tôi muốn trốn thoát khỏi đây!

Tôi muốn cứu mẹ của mình!

3.

“Anh Dũng ơi…”

Ngay khi Vương Đại Dũng nắm đầu tôi kéo lên khiến tôi thở hắt một cái, tôi lập tức nắm lấy cơ hội.

“Hai anh có đói bụng không? Để em làm bánh mì dẹt cho hai anh ăn nhé!”

“Bánh mì dẹt ăn ngon lắm!” Thằng ngu Vương Đại Trí vừa ch ảy nước miếng vừa xoa hai tay vào nhau.

Vương Đại Dũng cũng mang vẻ mặt thèm thuồng.

“Nhưng bố mẹ về sẽ chửi hai đứa mình…”

“Em sẽ bảo tất cả là do em ăn, một mình em ăn hết chỗ bánh đó!”

Vương Đại Dũng nghe thế thì ý chí đã lung lay, tin luôn.

Nó cuối cùng cũng thả tay ra buông tha cho tôi.

“Nhà ông đầu trọc ở thôn Tây đang hái dưa hấu non đấy anh Dũng, hai anh đi ăn đi, ăn xong về nhà là có bánh mì dẹt để ăn rồi.”

“Nhà thằng bé câm đấy à?” Vương Đại Dũng quay đầu nắm tay thằng anh ngu đần của nó kéo đi cùng: “Anh em mình đi ăn dưa hấu non trước.”

Dưa hấu non chỉ to hơn nắm tay người lớn một chút, người ta đập nó ra lấy hạt dưa hấu đem đi phơi khô làm hạt giống để đem ra chợ bán.

Dưa hấu non có màu trắng, vị ngọt dịu.

Người ăn dưa hấu non không được ăn hạt, ăn xong dưa còn phải gom hạt đổ vào thùng.

Hai đứa đó đi ăn dưa hấu non chắc chắn không thể về nhanh được.

Tôi ra giếng lấy nước tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.

Sắp tới Trung thu, bố ra thành phố mua nửa túi bột mì về, định để đến Trung thu thì làm bánh trung thu ăn.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu làm bánh.

Tôi muốn bỏ trốn được thì phải ăn no đã.

Làm được cái nào là tôi ăn cái đó.

Vừa làm vừa ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Ngày trước dẫu có làm được bất cứ món nào ngon tôi cũng không dám ăn.

Vì nếu tôi ăn sẽ bị đánh.

Tôi chỉ có thể như một người ăn xin, chờ gia đình họ cho mới được ăn, mới dám ăn.

Cũng có lúc tôi nghĩ mãi không hiểu, tại sao đều là con nhưng ngày nào tôi cũng phải làm việc, không được ăn no, còn bị hai người anh trai hành hạ mà bố mẹ luôn mặc kệ?

Mấy người cùng thôn bàn tán: “Nhà ông Vương đấy khéo mua bé gái ở đâu về làm con ý? Chứ con bé đó trông như búp bê Barbie trên TV ý, càng lớn càng xinh, chắc chắn không phải con ruột nhà đấy, càng chẳng phải con cháu họ hàng ấy chứ!”

Tôi lúc ấy bé tí, chỉ nghĩ là họ trọng nam khinh nữ thôi.

Ai ngờ tôi thật sự là bị mua về.

Mua về làm vợ cho cả hai thằng con trai của bọn họ.

Sau khi biết được nội dung của cuốn sách trong đầu, tôi đã biết thêm rất nhiều việc.

Giống như “trưởng thành” chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Tôi cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì hai anh em kia mới chỉ 8 tuổi, ngoại trừ việc hành hạ tôi thì chúng nó chưa thể gây ra bất cứ tổn thương “không thể cứu vớt” nào…

5.

Ăn hết ba cái bánh mì dẹt, bụng tôi đã no căng.

Chỗ bánh chín rồi giờ chỉ còn 10 cái.

Tôi ra vườn rau hái lá sen đem về bọc kĩ bốn cái bánh rồi lại đem ra vườn giấu.

Hái thêm hai chùm ba đậu* trong vườn nữa.

Nghe nói đây là một loại thuốc đông y, cây ba đậu này đem bán được, nhà trưởng thôn hàng năm vẫn thu mua.

Nhưng người bình thường không biết ăn vào sẽ bị tiêu chảy.

Để không bị ai phát hiện tôi đem hai chùm ba đậu đó nấu lấy nước, bã thì đem chôn ngoài vườn.

Tôi dùng nước ba đậu trộn với số bột còn lại để làm bánh, thế là có tổng cộng là 19 cái bánh.

Vừa làm xong thì anh em Vương Đại Trí về đến nhà.

Tôi cho chúng nó ăn mỗi đứa ba cái bánh bình thường.

“Chúng mình để dành chỗ còn lại đợi bố mẹ về ăn đi ạ, đừng ăn thêm nữa. Nếu ăn quá nhiều thì bố mẹ sẽ không tin chỉ mình em ăn hết đâu, đánh cả hai anh luôn đấy.”

Hai anh em đó nghe vậy, dẫu ăn chưa đã mồm cũng đành phải nhịn.

Hoàng hôn nơi phía tây bầu trời cũng đang tắt dần.

Không lâu sau vợ chồng họ Vương cũng hoàn thành công việc và về đến nhà.

Tôi làm y như những gì mình đã hứa, tự nhận là bản thân ăn hết chỗ bánh đó, hai anh em kia không hề ăn tí nào.

Bọn họ cũng không tin là mình tôi ăn hết được từng đó đâu nhưng bọn họ cũng chỉ đánh mình tôi thôi, vì họ xót con ruột của họ.

Do tôi dùng bột mì làm bánh nên đánh xong tôi bị phạt ngủ dưới bếp.

Lần nào phạt tôi họ cũng bắt tôi phải ngủ một mình trong căn bếp rách nát hôi hám tối tăm ấy.

Vừa hay, đây là mục đích của tôi, cũng là nguyên nhân vì sao tôi cố tình chọc giận họ.

Buổi tối, nhà đó nấu một nồi canh rau, bố mẹ cùng hai người con trai ăn uống vui vẻ hạnh phúc.

Còn tôi đang chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


6.

Sau khi bọn họ ăn hết bánh, đến lúc trời tối thì cả nhà bắt đầu bị đau bụng tiêu chảy.

Nhân lúc bọn họ thay phiên nhau đi vệ sinh, không còn ai ở trong nhà nữa, tôi lao một mạch lên nhà chính, móc bao tiền được giấu trong cái hộc dưới cùng chỗ giường đất ra*.

Đây là tiền mà mẹ giấu, tổng cộng hơn 300 tệ. Tôi lấy hết.

Tôi muốn chạy trốn, hơn nữa bắt buộc phải chạy trốn thành công.

Bởi nếu thất bại thì thứ chờ đợi tôi chính là số phận bi thảm hơn bao giờ hết.

Vì trong truyện, năm 13 tuổi tôi đã suýt bị hai anh em kia c**ng hi3p, để lại ám ảnh tâm lý suốt cả cuộc đời.

Sau đó tôi phải vật vã trải qua bao nguy hiểm mới thoát khỏi địa ngục này, rồi gặp được nam chính…

Nhưng giờ đây tôi đã biết trước tất cả cốt truyện.

Tôi nhất định phải dũng cảm trốn khỏi đây.

7.

Suốt đêm, họ bị tiêu chảy tới 6, 7 lần liền.

Trong lúc ấy tôi cũng buồn ngủ, mệt mỏi rã rời.

Vì quá buồn ngủ nên tôi đành lấy đầu nhọn của thanh củi nhỏ đâm mạnh vào bàn tay mình.

Tay bị đâm chảy máu rất đau, nhưng cũng nhờ thế mà tôi lập tức tỉnh táo.

Gà trống nhà bên bắt đầu gáy.

Hơn 3 giờ sáng rồi.

Lúc này thì cả nhà họ đã không bị tiêu chảy nữa, nhưng cả người mệt mỏi đến cực độ, ngủ say như chết.

Chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ không thể dậy sớm.

Bọn họ sẽ ngủ tới giữa trưa.

Thời cơ chạy trốn của tôi tới rồi!

8.

Tôi theo ánh trăng mò mẫm bước vào vườn tìm chỗ mình đã giấu bánh rồi đào nó lên.

Thế là tôi chính thức chạy trốn với bánh và tiền.

Nơi này là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh.

Nếu tôi muốn chạy thoát khỏi nơi này bằng đôi chân ngắn của mình thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày!

Dưới ánh trăng, tôi đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn làm nghề thu mua ớt, vừng, rau, dưa hấu nhỏ trong thôn.

Mỗi ngày vào lúc ba, bốn giờ sáng, họ bắt đầu chất hàng lên xe.

Xe ở đây là một chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel cũ.

Trong sách nói, khi lớn lên tôi cũng lên chiếc xe này để bỏ trốn.

Bây giờ tôi còn nhỏ nên việc trốn cũng dễ dàng hơn.

Nhân lúc họ không chú ý khi đang bốc hàng, tôi leo lên xe và đẩy hàng hóa trong rổ ra một chút.

Tôi nấp trong góc chéo của một đống rổ rau củ, cơ thể nhỏ bé của tôi co quắp lại, những chiếc rổ rau củ xếp chồng lên nhau, tạo thành một tam giác ngược, cho tôi chỗ ẩn náu, che chở cho tôi.

Đồ đạc xếp chồng lên nhau, chất thành đống nhưng cũng không quan trọng, hai bên thành xe được bọc lưới nên rất thoáng khí.

Tôi đợi khá lâu, cuối cùng xe cũng khởi động.

9.

Khi đến thị trấn thì xe dừng lại, xung quanh là tiếng rao bán rất ồn ào.

Khi đồ trước mặt tôi bị chuyển đi, tôi nhanh chóng tìm thời cơ chui ra ngoài, nhưng… một người lớn đã nhìn thấy tôi.

Tôi vội vàng cúi xuống, đưa tay kéo giỏ rau, giả vờ giúp chuyển đồ.

“Con nhà ai đây? Mau xuống đi!” Người nọ vươn tay bế tôi xuống xe.

Tôi vội nấp sau một đống hàng, khi không có ai để ý, tôi đã làm theo những gì “tôi” đã từng trải qua trong đầu, chạy nhanh ra lề đường nơi có những chiếc xe máy đang chờ chở khách.

Có cả đàn ông và phụ nữ lái xe máy chở khách.

Tôi cầm tiền đã chuẩn bị sẵn, tìm một nữ tài xế rồi đưa tiền cho cô ấy: “Bố cháu đang đợi ở bến xe miền Đông, cô chở cháu đến đó nhé.”

Người phụ nữ cười nói:

“Cháu còn nhỏ như vậy mà bố cháu không sợ cháu bị bán đi mất à!”

“Không ạ, bố cháu là cảnh sát!”

Người phụ nữ mỉm cười, không nói gì thêm.

Cô ấy bế tôi lên xe, để tôi ngồi đằng sau rồi ôm cô ấy.

Khi đến bến xe, xe máy vừa dừng lại tôi đã ngẩng đầu hét về phía trước: “Bố ơi, con ở đây!”

Người phụ nữ thấy vậy thì bế tôi xuống xe.

Trời còn chưa sáng hẳn, tôi đã thành công đến bến xe.

Theo những gì “tôi” đã trải qua trong sách, tôi cần phải tìm thấy chuyến xe đi vào thành phố trước.

Sau đó đến ga tàu hỏa tỉnh, bắt tàu đi thủ đô.

Đây là kế hoạch chạy trốn ban đầu của “tôi” nhưng thực tế thì “tôi” trong sách lúc bắt đầu viết đã 13 tuổi, chỉ lên được đến xe buýt lên tỉnh.

Sau đó “cô” lại xuống xe và lên xe của nam chính.

Có thể nói, từ giờ trở đi tôi phải dựa vào chính mình.

Tôi vẫn là trẻ con, chưa được đi học với không biết chữ nên chỉ có thể nhìn xung quanh và nghe mọi người nói chuyện.

Cuối cùng, tôi thấy một người đàn ông đang đi cùng với gia đình, ông ấy nói: “Khi về Phụng Thành, bố sẽ mua cho các con những chiếc bánh ngon nhất!”

Tỉnh đó tên là Phụng Thành!

Tôi mua một túi đồ ăn vặt lớn ở cửa hàng ở bến xe, tìm cơ hội trò chuyện cùng hai cô con gái của họ.

Tôi cố tình đánh lừa họ, khiến họ nghĩ rằng tôi lên tỉnh cùng với gia đình.

Sau đó, khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, tôi đi cùng họ qua cửa kiểm tra an ninh, mà người kiểm tra tưởng tôi là con của họ.

Chiều hôm đó, sau một biến cố nhỏ, tôi đã thành công lên tàu đi thủ đô.

Cuối cùng tôi đã trốn thoát rồi!!

10.

Chuyến tàu đến thủ đô mất ba ngày hai đêm.

Trong tàu chật ních người đứng, người ngồi, người nằm.

Những đứa trẻ như tôi được miễn phí vé khi có người lớn đi cùng.

Tôi may mắn khi tìm thấy hai gia đình ngồi cạnh có dẫn theo trẻ con.

Tôi lại mua rất nhiều đồ ăn vặt rồi chia cho mấy đứa bé đó, vừa ăn vừa trò chuyện với họ.

Tôi khen họ là trai xinh gái đẹp, khen những người đứa bé dễ thương và ngoan ngoãn.

Tôi gọi bố mẹ họ là chú, dì nên họ đều cho rằng tôi là con của “nhà kia”.

Mặc dù tôi lợi dụng họ nhưng tôi không có ác ý và không gây tổn hại gì cho họ.

Ba ngày hai đêm trôi qua, tàu đã đến thủ đô.

Tôi đi theo họ cùng xuống tàu.

Ai xuống tàu cũng đều mệt mỏi, ngoài việc chú ý đến bản thân và gia đình mình thì không còn sức để quan tâm đ ến người khác.

Bên ngoài ga tàu, trên đường cái có đủ loại ô tô, những tòa nhà cao tầng đẹp đẽ và những người ăn mặc bảnh bao…

Đây là một thành phố phồn hoa, khác hẳn với thế giới của ngôi làng tôi sống.

Bố mẹ tôi đang ở thành phố này.

Lúc “tôi” và bố gặp nhau trong sách, mẹ tôi đã qua đời từ lâu.

Bây giờ tôi chỉ có thể nhờ chút ký ức mà “tôi” có được để đi tìm bố để bố đưa tôi đi tìm mẹ.

“Mẹ, xin mẹ đừng chết, nhất định mẹ phải đợi con tìm được mẹ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


11.

Ở bên ngoài ga tàu hỏa có rất nhiều taxi, tôi xếp hàng rồi lên một trong những chiếc xe đó.

Tài xế là một chú béo, nhìn thấy tôi thì “ồ” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Cháu bé, cháu đi một mình à?”

“Vâng ạ.” Tôi bình tĩnh đáp: “Chú đưa cháu về nhà là được ạ.”

Tài xế mỉm cười hỏi: “Nhà cháu ở đâu?”

Tôi nói: “Biệt thự số 3 của Di Tinh Đô ạ.”

Đây là “nhà” của bố trong trí nhớ của “tôi”.

“Hả?” Chú ấy ngơ ngác, nhìn tôi hỏi lại: “Đô gì cơ? Ở khu nào cơ?”

Tôi gãi đầu.

Khu nào ư?

“Di Tinh Đô.” Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Di trong Di Hòa Viên*, Tinh trong Tinh Tinh, đô trong đô thị.”

*Di Hòa Viên: lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh.

Tôi không biết chữ nhưng trong trí nhớ của “tôi”, có một lần “tôi” bị hỏng xe, phải gọi taxi về thì đã nói như vậy với tài xế.

“Chưa từng nghe qua…” Tài xế lắc đầu: “Chú là tài xế taxi, không có chỗ nào trong thành phố này mà chú không biết. Cháu bé, hoàn toàn không có nơi nào như cháu nói cả!”

Không có?

Sao lại như thế?

À… đúng là có khả năng là không có thật.

Dù sao thì khi “tôi” và bố gặp nhau thì “tôi” đã 23 tuổi mà bây giờ tôi mới hơn 6 tuổi.

Có lẽ nơi đó vẫn chưa xuất hiện.

Tôi lại nói địa chỉ “nhà” và “công ty” của nam chính.

Tất cả đều không có.

Tôi lập tức cảm thấy lo lắng…

Có khi nào tôi không tìm được bố không?

12.

“Cháu bé, rốt cuộc thì nhà cháu ở đâu?”

“Cháu không… không biết…” Tôi đột nhiên bật khóc.

“Cháu…” Chú ấy thở dài: “Chuyện này phải làm sao đây?”

“Nhưng cháu biết tên bố cháu. Chú ơi, cháu đưa tiền cho chú, xin chú đưa cháu đến đồn cảnh sát, phần còn lại thì chú không cần lo nữa, được không ạ?”

“Được rồi, vậy chú đưa cháu đến đồn cảnh sát, rồi chú không quan tâm nữa đâu đấy!”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn chú!”

Chú ấy là một người tốt bụng, chú ấy đưa tôi đến đồn cảnh sát, giải thích tình hình của tôi với chú cảnh sát rồi mới rời đi.

“Cháu bé, cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ cháu tên gì?” Chú cảnh sát hỏi tôi một loạt câu hỏi.

Nhưng bây giờ tôi còn không biết nhà bố tôi ở đâu nữa.

Hơn nữa…

Tôi chỉ là đứa trẻ quê mùa với bộ quần áo rách rưới mà người tôi muốn tìm lại là thái tử gia Bắc Kinh.

Cho dù tôi có nói cho họ biết, thì chắc gì họ đã tin tôi chứ?

Họ cũng sẽ không có khả năng tùy tiện đi “tìm” người có máu mặt như bố tôi.

Cho nên, để thu hút “tối đa” sự chú ý của bọn họ, tôi quyết định…

“Chú cảnh sát, thật ra cháu đến để báo án!”

13.

Rất cảm ơn “tôi” của tương lai trong sách, nếu không thì một đứa trẻ nhà quê từ vùng núi hẻo lánh không biết chữ như tôi có lẽ sẽ không biết “báo án” là gì.

Vậy thì tôi cũng sẽ không nghĩ ra cách này.

“Cháu bé, báo án không phải chuyện đùa.” Chú cảnh sát nghiêm túc nói.

Tôi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt chú ấy, cũng rất nghiêm túc trả lời: “Chú, cháu không nói đùa. Cháu muốn báo án vụ án bắt cóc trẻ em hơn sáu năm trước.”

“Hơn sáu năm trước? Cháu mới mấy tuổi…” Đột nhiên, chú cảnh sát sững lại, hỏi: “Có phải có ai đó đã nói cho cháu biết không?”

Tôi hơi do dự rồi gật đầu.

“Đưa cô bé đi thẩm vấn.” Chú cảnh sát vẫy tay, gọi một cô cảnh sát đến dẫn tôi vào một căn phòng.

“Cháu bé, cháu đừng sợ, đây là đồn cảnh sát, rất an toàn, cháu cứ kể hết những gì cháu biết ra đi.”

Trong phòng có hai chú cảnh sát và một cô cảnh sát.

Tôi được bế lên ghế ngồi, trước mặt đặt một cốc nước.

Tôi không uống, cảnh giác nhìn họ.

Không phải tôi đề phòng họ mà tôi đề phòng… người năm đó đã bán tôi đi.

“Cháu có thể kể cho cô chú nghe tất cả, nhưng cháu có một điều kiện.”

“Hả, cô bé này…” Cô cảnh sát cười nói: “Điều kiện gì? Cháu nói đi.”

“Cô chú liên lạc với Úc Đông Thần, nói cho chú ấy là cháu có một loại thuốc từ sáu năm trước có thể chữa khỏi bệnh cho vợ của chú ấy, bảo chú ấy đến gặp cháu. Đồng thời, ngoài Úc Đông Thần ra, cháu không muốn gặp bất kỳ một ai khác. Chú cảnh sát, các chú có thể bảo vệ được cháu mà đúng không?”

???

Mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Ai cơ? Úc… Úc Đông Thần? Là Úc Đông Thần mà tôi đang nghĩ đến ấy hả?”

“Nếu không thì cậu nghĩ có bao nhiêu Úc Đông Thần?”

“Nhưng mà cô bé này…” Họ nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.

Đúng vậy, rất khó liên tưởng.

Một đứa trẻ nhà quê quần áo rách rưới, gầy gò như thế, sao có thể biết rõ một người máu mặt như Úc Đông Thần được chứ?

“Càng như thế thì càng kỳ lạ.”

“Đúng! Trên người cô bé này… chắc chắn có bí mật!”

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng quyết định…

“Mau liên hệ với anh Úc.”

“Ai có thông tin liên lạc của anh ấy không?”

Họ vậy mà lại nhìn về phía tôi.

“Nếu cháu biết số điện thoại của chú ấy thì cháu đã liên hệ với chú ấy rồi.”

Do “tôi” của tương lai không nhớ số điện thoại của bố mà.

“Bảo Tiểu Lý đi tra đi!”

14.

Họ không tìm được số điện thoại của bố tôi nhưng họ đã liên lạc được với trợ lý của bố tôi.

“Anh Úc gọi lại rồi, anh ấy hỏi chúng ta là người nói câu này với anh ấy là ai, trông như thế nào?” Cô cảnh sát bước vào.

Chú cảnh sát đứng đầu nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Bảo anh ấy tự đến đồn cảnh sát xem đi.”

“Vâng ạ!”

“Cháu có đói không? Uống chút nước không? Hay cháu muốn ăn gì?”

“Cảm ơn chú, cháu không đói cũng không khát ạ.”

Trước khi gặp được bố, tôi sẽ không ăn uống bất cứ thứ gì.

Tôi cũng phải để mình ở trong tầm nhìn của “mọi người”.

Bởi vì thân phận của người đã bán tôi đi không hề đơn giản.

Tôi vất vả lắm mới đến được nơi này, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút…

Tôi nghĩ là mình sẽ phải đợi rất lâu.

“Anh Úc đến rồi!”

Chú cảnh sát đang nhìn tôi nhận điện thoại, nhìn tôi một cái, rồi đáp lại: “Dẫn anh ấy qua đây đi.”

Chú cảnh sát cúp điện thoại, nhìn tôi cười một cái: “Mới nửa tiếng anh ấy đã đến rồi, thật nhanh. Cháu bé, rốt cuộc cháu và anh Úc có quan hệ gì vậy?”

Tôi nhìn chú ấy, không nói gì.

Tim tôi đang đập nhanh hơn.

Chờ vài phút, cánh cửa bị đẩy ra!

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai bước vội vào, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn người ấy.

Trong ký ức của “tôi”, tóc bố tôi là tóc hoa râm.

Mặc dù năm đó bố mới bốn mươi bảy tuổi, nhưng sau khi nghe tin mẹ tôi qua đời, tóc bố đã bạc trắng chỉ sau một đêm.

Giờ đây bố mới ba mươi tuổi… hai bên tóc mai cũng đã hơi bạc.

Là vì tôi mất tích, cũng là vì mẹ bị bệnh.

Tôi nghĩ, tôi và bố lúc đó sẽ hoàn toàn “xa lạ” nhưng không biết là do tình cảm trong ký ức của “tôi”, hay là do huyết thống sâu đậm, chỉ cần nhìn thấy bố, là nước mắt tôi đã…tự rơi xuống.

Nóng bỏng, không ngừng lại được.

15.

Ngay khi tôi khóc, bố đã chạy về phía tôi.

Hai chú cảnh sát vội vàng ngăn bố lại: “Anh Úc!”

“Tránh ra!” Bố nhìn chằm chằm vào tôi, mắt đỏ hoe.

Cảnh sát thấy bố đang kích động, sợ bố sẽ làm hại đến tôi nhưng tôi lại thấy trong mắt bố có sự mừng rỡ và thương tiếc.

“Anh Úc, xin anh hãy bình tĩnh, cô bé này là nhân chứng quan trọng cần được bảo vệ của chúng tôi…”

“Con bé là con gái tôi!” Bố tôi khàn giọng hét lên: “Là con gái ruột của tôi!”

Cảnh sát sửng sốt, nhìn về phía tôi, họ thấy tôi đang lặng lẽ rơi lệ.

Bố đẩy tay cảnh sát ra, tiến lên ôm tôi.

Bố ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào mà nức nở.

Nước mắt của bố thấm ướt vai tôi.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mai đã hơi bạc của bố:

“Bố…” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


16.

“Đông Thần, đợi đến lúc có kết quả xét nghiệm ADN thì hãy quyết định.”

Bố lắc đầu: “Chú Lưu, kết quả xét nghiệm là để cho mọi người xem. Con gái của cháu, hôm nay cháu phải đưa đi. Từ giờ phút này trở đi, cháu phải tự tay chăm sóc con bé từng giây từng phút!”

“Bé con, gọi ông Lưu đi.” Bố cúi xuống dịu dàng nói với tôi: “Ông Lưu trước đây là người được ông nội dẫn dắt, ông nội là thầy của ông Lưu.”

Tôi ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào ông Lưu ạ!”

“Ừ, ngoan!” Cục trưởng Lưu cười rồi nhìn sang bố, thở dài: “Thôi được rồi, chú hiểu tâm trạng của cháu. Tùy cháu vậy, nhưng…”

“Không có nhưng.” Bố nói với giọng kiên quyết.

Bố cầm điện thoại mở một tấm ảnh lên, đưa cho cục trưởng Lưu xem.

Cục trưởng Lưu có vẻ nghi ngờ, nhưng khi nhận lấy điện thoại và nhìn thấy bức ảnh, thì lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía tôi: “Người trong ảnh này…”

“Là Duyệt Nhi.” Bố cúi đầu nhìn tôi, nói: “Con bé giống Duyệt Nhi hồi nhỏ như đúc.”

Cục trưởng Lưu trả lại điện thoại cho bố, gật đầu: “Ngày mai có kết quả chú sẽ thông báo cho cháu.”

Trước khi đưa tôi đi, bố nói: “Chú Lưu, cháu vẫn chưa tìm ra người đã bắt cóc con gái cháu năm đó. Vì vậy, cháu không muốn chuyện hôm nay lộ ra ngoài.”

“Cháu cứ yên tâm đi!”

17.

Lúc chúng tôi trở về nhà của bố thì trời đã tối.

Bố sống trong một căn tứ hợp viện* rất đẹp.

*“Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc.

“Cậu Úc, cơm tối chuẩn bị xong rồi.” Một bà cụ hiền hậu đi đến nói.

“Cháu biết rồi, mẹ Tôn.”

Bố dẫn tôi đi rửa tay, lau mặt cho tôi.

Bố nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dịu dàng xoa đầu tôi, nói: “Có gì thì ăn xong rồi nói.”

“Dạ.”

Trên bàn ăn có hơn mười món, ngoài hai món rau ra thì tôi chưa từng thấy mấy món kia bao giờ, nhưng ăn rất ngon!

“Ăn chậm thôi.”

Bố bảo tôi ăn chậm nhưng lại không ngừng gắp thức ăn cho tôi.

“Bố, bố cũng ăn đi.” Tôi gắp cho bố một miếng sườn chua ngọt ăn rất ngon.

Bố nhìn tôi, mắt hơi đỏ.

“Cảm ơn con!”

Tôi cười với bố, tiếp tục ăn.

Khi tôi ăn hết bát cơm thứ tư, bố cuối cùng cũng không nhịn được…

“Bé con, đừng ăn nữa. Nếu con thích thì đợi tiêu hóa xong, bố lại bảo đầu bếp làm cho con ăn.” Bố vội ngăn tôi lại.

Tôi ăn no đến mức bụng căng tròn.

Tôi nắm chặt thìa, do dự một lúc, cuối cùng cũng buông tay: “Vâng, bố.”

18.

Sau khi tôi ăn cơm xong, có người mang đến rất nhiều quần áo và giày dép.

Tất cả đều là của tôi!

Ngoài ra, còn có một chú đẹp trai đến nhà để cắt tóc cho tôi.

“Rất đáng yêu, chỉ là hơi gầy.” Chú cắt tóc nói với bố tôi.

Tôi nhìn vào mình ở gương.

Tôi vẫn là tôi, nhưng lại như không phải tôi nữa.

Cô bé trong gương, chính tôi nhìn cũng thích!

Chú đẹp trai lại hỏi: “Cô ấy biết chưa?”

Bố không trả lời, chỉ nói: “Cảm ơn, anh có thể đi rồi.”

Từ lúc nhìn thấy tôi ở đồn cảnh sát, bố vẫn luôn không cho tôi rời khỏi tầm mắt của bố.

Cho nên, mẹ Tôn kia… à, bố bảo tôi gọi là bà Tôn.

Khi bà Tôn tắm cho tôi, bố cũng đợi ở trong phòng tắm, chỉ cách chúng tôi một tấm kính.

“Sao tay con lại bị thương?”

Bố hỏi tôi khi đã sấy khô tóc cho tôi, lấy hộp thuốc ra bôi thuốc cho tôi.

Đây là câu hỏi đầu tiên bố hỏi tôi sau khi chúng tôi gặp nhau.

Tôi nhìn vết thương đang sưng tấy và hơi mưng mủ trên mu bàn tay trái, rồi ngẩng lên nhìn bố.

Ngay khi chạm vào ánh mắt dịu dàng của bố, tất cả những nỗi tủi hờn, sợ hãi và gian khổ đã tích tụ từ lâu… đều dâng trào cùng một lúc.

Tôi khóc.

Khóc đến thở không ra hơi.

Bố không dỗ dành tôi, chỉ im lặng ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.

Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng đã khóc xong.

Tôi nhìn bàn tay trái bị băng bó đến mức không còn thấy rõ bàn nhỏ của mình, nói: “Đêm hôm đó con muốn trốn đi nhưng lại sợ ngủ quên, lỡ mất thời gian trốn thoát, nên… nên lấy que củi nhỏ trong bếp đâm vào tay, tay đau thì con sẽ không buồn ngủ nữa.”

Bố không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.

“Bố ơi, con muốn gặp mẹ.” Tôi ngẩng đầu từ trong lòng bố, nhìn thẳng vào mắt bố: “Trong giấc mơ của con… mẹ sẽ mất vì bệnh trầm cảm vào năm thứ bảy con mất tích.”

Lần này, mặt bố đột nhiên tái nhợt!

Bố nhìn tôi, môi run rẩy, yết hầu lên xuống liên tục.

“Bé con…” Cuối cùng, bố nuốt nước bọt một cách dữ dội, dường như cảm xúc nặng nề đã bị đè nén xuống, có thể mở miệng rồi thì bố mới nhìn tôi thật sâu, chậm rãi hỏi: “Con có thể tự mình trở về cũng là vì… giấc mơ đó sao?”

Tôi nhìn bố, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi biết nói dối là không tốt nhưng chuyện này rất… rất phi lý!

Phi lý hơn cả giấc mơ!

Vì vậy, tôi chỉ có thể biến trải nghiệm kỳ diệu của mình thành chỉ dẫn của một “tôi của tương lai” trong giấc mơ.

Bao gồm cả lộ trình trốn thoát của tôi.

Tôi giơ tay, cuộn ống tay áo ngủ ngắn tay trái lên, chỉ vào vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ trên cánh tay, nói:

“Trong giấc mơ, “con của tương lai” nói với con, vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ ở đây của con giống mẹ, vị trí giống nhau, vết bớt giống nhau.”

“Bé con… Bố chưa bao giờ nghi ngờ con. Là ông trời có mắt cho gia đình chúng ta đoàn tụ sớm hơn!”

“Vậy bao giờ chúng ta có thể gặp mẹ ạ?”

“Chúng ta phải chờ. Chờ cô ấy… muốn gặp bố.”

19.

Tôi cũng muốn chờ mẹ nhưng tôi không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Chúng tôi đang cùng ăn sáng thì bố nhận được một cuộc điện thoại.

Bố nói: “Chú Lưu, cháu đã bảo trợ lý qua lấy bản gốc của báo cáo giám định.”

Sau khi cúp máy, bố lại gọi một cuộc điện thoại với vẻ mặt phấn khích: “…Anh đã tìm thấy người mà em luôn muốn gặp, thật đấy! Tin anh đi… Anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng!”

Sau khi cúp máy, bố liền bế tôi lên.

Sau đó, bố bảo bà Tôn gói bữa sáng mà tôi chưa ăn hết lại.

“Con yêu, xin lỗi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm mẹ con. Bữa sáng của con… ăn trên đường được không?”

Bố vừa hỏi tôi vừa bế tôi lên xe…

Tôi gãi đầu, nghĩ thầm, hình như tôi cũng không thể từ chối!

“Vâng ạ! Bố, con cũng rất muốn sớm được gặp mẹ!”

20.

Tôi ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi mẹ ở. Đó là một căn biệt thự nhỏ.

Mẹ mặc một chiếc váy trắng, đứng trước một cái cây ở cửa lớn.

Mẹ xinh đẹp như một cô gái trên TV.

Điều may mắn nhất của tôi so với “tôi của tương lai” trong sách là tôi đã gặp được mẹ.

Mẹ còn sống.

Bố bế tôi xuống xe, đi về phía mẹ.

Mẹ rất gầy, một cơn gió thổi qua, thổi qua chiếc váy rộng rãi của mẹ, cũng như mái tóc dài ngang eo của mẹ.

Mẹ nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén tóc bị gió thổi bay trước mặt lên, rồi kẹp lại sau gáy.

“Đồ đâu?” Mẹ hỏi.

Mẹ nhìn về phía chúng tôi, nhưng lại có vẻ như không nhìn chúng tôi.

Ánh mắt của mẹ… rất trống rỗng, tĩnh lặng.

Như… như một vũng nước không có linh hồn.

“Duyệt Nhi…”

“Đồ đâu? Anh đã nói có giấy xét nghiệm ADN mà?” Giọng mẹ đột nhiên rất sắc bén, ánh mắt cũng nhuốm vài phần điên cuồng, điên cuồng chất vấn với bố: “Úc Đông Thần, tôi không nên tin anh nữa…”

Nói xong, mẹ quay người rời đi.

“Duyệt Nhi, báo cáo xét nghiệm đang trên đường đến đây, anh đã bảo Phỉ Sách đi lấy…” Bố bế tôi đuổi theo.

Nhưng khi bố định bắt lấy mẹ thì mẹ lại hất mạnh tay bố ra:

“Cút! Anh cút cho tôi!”

“Lúc trước anh hứa với tôi là sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng khi tôi tỉnh dậy thì con đã biến mất…”

“Tôi còn chưa kịp nhìn con một lần, thì con đã biến mất!”

Mẹ vừa gào thét với bố vừa dùng sức giật tóc mình, như thể làm như vậy có thể kìm nén một loại cảm xúc nào đó, hoặc xoa dịu một loại đau khổ nào đó…

“Úc Đông Thần, anh là kẻ lừa đảo! Sao anh không chết đi?!”

Mẹ quay người muốn đi về biệt thự.

Bố bế tôi chạy lên trước, chắn trước mặt mẹ, giọng đầy van xin: “Duyệt Nhi, anh cầu xin em hãy tin anh lần cuối cùng… Em hãy nhìn đứa bé một lần! Chỉ một lần thôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


21.

Có lẽ để nhanh chóng thoát khỏi bố nên mẹ đã liếc mắt qua mặt tôi một cách qua loa, nhưng…

Trong nháy mắt, mẹ sững sờ!

Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi, đồng tử của mẹ dần dần mở to…

Ánh nhìn rời rạc dần dần tập trung lại.

Sự chết chóc như bắt đầu hồi sinh.

Mẹ lắc đầu, lại gật đầu, kích động đến mức liên tục há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được…

“Con…”

Môi mẹ run nhẹ, muốn mở miệng, nhưng hai mắt đảo ngược rồi ngất đi.

“Duyệt Nhi!”

Bố giơ tay ra, nhanh chóng đỡ lấy mẹ.

Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen chạy đến bên ngoài, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống xe.

“Úc tổng, tôi đã lấy được thứ ngài cần.”

22.

“Anh Úc đừng lo lắng, vợ anh chỉ là quá kích động nên đã ngất đi.”

Bố gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Lý.”

Lúc ở trên xe, bố đã nói với tôi rằng bác sĩ Lý là người mà bố mời đến để chăm sóc mẹ.

Cô ấy vừa là chuyên gia ẩm thực vừa là bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ Lý nhìn tôi đang ngồi bên cạnh bố, cười nói: “Cô bé trông rất giống vợ anh.”

Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi lại nhìn về phía mẹ.

Cô ấy nói: “Đừng lo lắng, mẹ cháu không sao đâu. Căn bệnh này có rất nhiều nguyên nhân. Mẹ cháu là tâm bệnh, mà cháu là liều thuốc cô ấy cần.”

Vài phút sau, mẹ tỉnh dậy.

Bố sợ mẹ kích động nên vội vàng lấy báo cáo xét nghiệm ADN cho mẹ xem.

“Duyệt Nhi, trên đây có dấu xác nhận của cơ quan có thẩm quyền, nhưng nếu em vẫn không tin, em có thể tự mình đưa con đi xét nghiệm…”

Nhưng khi bố đang nói thì mẹ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Mẹ vừa cười vừa khóc.

“Duyệt Nhi…” Bố cũng đỏ hoe mắt.

Bố ôm tôi ngồi lên giường, ngồi bên cạnh mẹ rồi cũng ngồi xuống, duỗi tay lau nước mắt cho mẹ.

Tôi thấy vậy cũng đưa tay lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ đừng khóc…”

“Trên đời này, làm sao có bà mẹ nào không nhận ra con của mình chứ!” Mẹ ngồi dậy, ôm tôi vào lòng.

Một lúc sau, mẹ nắm lấy bàn tay bị thương của tôi, buông tôi ra, khóc hỏi: “Tay con bị làm sao thế?”

“Bé con…”

“Con ham ăn, bị thức ăn nóng làm bỏng ạ.” Tôi cười ngắt lời bố, rồi nói với mẹ: “Mẹ yên tâm, bố đã bôi thuốc cho con rồi.”

Bố gãi đầu: “Nhìn kỹ thuật băng bó của anh này.”

Nhưng lúc này, mẹ đang kinh ngạc nhìn bố.

Mẹ đưa tay kia, nhẹ nhàng vuốt v e tóc mai của bố, nhìn chăm chú, cứ như thể đã rất lâu rồi mẹ không nhìn kỹ người đàn ông này.

“Đông Thần, tóc anh… sao lại bạc trắng thế này?”

23.

“Là do em.” Bố nói, nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.

Bố nắm lấy bàn tay đang vuốt v e tóc mai của mẹ, cúi xuống hôn lên mu bàn tay mẹ: “Mấy năm nay em không chịu gặp anh, khiến anh buồn rầu đến bạc cả đầu!”

Mẹ nhìn tôi một cái, khuôn mặt trắng như tuyết ửng đỏ.

“Bé con vẫn đang ở đây mà…”

“Con không nhìn thấy!” Tôi đưa tay che hai mắt lại.

Nhưng khi họ không nhìn thấy, tôi khẽ tách ngón tay ra, từ khe hở giữa các ngón tay, tôi nhìn thấy bố nhanh chóng hôn lên trán mẹ.

“Duyệt Nhi, chúng ta về nhà nhé? Từ giờ trở đi chúng ta sẽ ở cùng nhau mãi mãi. Bé con nói rồi, bé con rất thích ở tứ hợp viện.”

Tôi: “???”

Tôi từng nói vậy à?

Lúc này, bố nhìn tôi, tôi lập tức gật đầu: “Dạ, mẹ, con rất thích ở đó!”

Mẹ vuốt v e đầu tôi, dịu dàng nói: “Được, vậy thì nghe lời con gái.”

24.

Bố về đến nhà thì gọi điện cho ông bà nội thông báo rằng đã tìm thấy tôi.

Ông nội là người miền Nam, ông từng là một sĩ quan quân đội, yêu một tiểu thư nhà tư bản, tức là bà nội nên đã chọn ở lại thủ đô.

Giờ đây, khi đã nghỉ hưu, bà cùng ông trở về quê nhà ở miền Nam thăm hỏi người thân lâu ngày không gặp.

Sau đó, đã đến lúc điều tra thủ phạm.

Bố mẹ hỏi tôi về nơi tôi ở, gia đình tôi đang ở, cũng như họ… đối xử với tôi như thế nào?

Tôi không muốn họ buồn nên nói dối rằng gia đình đó đối xử với tôi khá tốt.

Họ còn hỏi tôi, tên tôi là gì?

Tôi đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con tên… Vương Đại Nữu.”

Trong nháy mắt, bố mẹ đều không nói gì.

Tôi ngẩng đầu nhìn họ: “Có phải tên này rất quê mùa không ạ?”

Mẹ ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên má tôi: “Đó là tên họ đặt cho con. Tên thật của con là Úc Cẩm!”

Bố gật đầu: “Tên của con là họ của bố và mẹ ghép lại.”

“Dạ.”

Thật ra tôi biết.

“Tôi của tương lai” sau khi được nam chính cứu, anh ấy đã đặt cho “cô ấy” tên là Tô Cảnh.

Sau đó, “cô ấy” nhận tổ quy tông, đổi tên thành Úc Cẩm.

25.

Về “thủ phạm”, tôi nói với bố mẹ rằng gia đình mua tôi đã nói có một nữ y tá tên Vương Tiểu Hà đã bán tôi cho họ.

Tôi nói mình biết được là do một lần nghe trộm họ nói chuyện.

Thật ra, đó là bố trong “tương lai” đã điều tra ra vụ việc năm đó, “Vương Tiểu Hà” là một nhân vật rất quan trọng.

Vì tôi không thể trực tiếp nói ra hung thủ, cũng không có bằng chứng, vậy nên tôi sẽ tìm cách cung cấp thông tin nhân vật quan trọng, để bố đỡ phải đi đường vòng.

Quả nhiên, chỉ sau vài ngày, bố đã điều tra ra “Vương Y Nhiên”.

Cô ta là bạn thân của mẹ, cũng là tình địch của mẹ.

Bởi vì nhà cô ta có quan hệ nhiều đời với nhà tôi, xuất thân giống như bố nên từ nhỏ đã yêu thầm bố.

Đó là năm 1988, mẹ đi đóng phim ở một trấn nhỏ nghèo nàn sa sút, rồi sinh tôi ở trạm xá ở đó.

Vương Y Nhiên nhân lúc mẹ tôi vừa sinh con xong còn đang hôn mê đã đuổi bố tôi đi, để em họ xa của cô ta là Vương Tiểu Hà làm y tá ở trạm xá đó đi vào phòng bệnh, “trộm” tôi từ trong nôi y tế ra ngoài.

Cô ta bảo Vương Tiểu Hà bán tôi đi, càng xa càng tốt.

Mẹ nói: “Đợi đến khi điều tra xong, tất cả những người liên quan đến vụ này đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, ai cũng đừng hòng thoát.”

Tôi ngồi trên ghế sô pha, không nói gì.

Mẹ nghĩ tôi mềm lòng, hỏi: “Con yêu, có phải con muốn cầu xin cho ai không?”

“Không ạ.” Tôi lắc đầu.

Tôi chỉ đang nghĩ…

Nếu tôi trở về bên cạnh bố mẹ “trước thời hạn”, cũng đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời “tôi” trong sách.

Vậy thì, kiếp này…

Tôi còn có thể gặp lại cậu bé tên là Tô Ngự Thâm không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


26.

Lại hai ngày nữa trôi qua, ông bà đã trở về.

Họ mang theo rất nhiều đặc sản miền Nam, còn mua cho tôi rất nhiều đồ chơi.

Trong nhà lại có thêm hai người nữa cưng chiều tôi.

Bà nội chỉ ước có thể ôm tôi suốt ngày, theo lời bà nói thì tôi “quá đáng yêu”!

So với bà, ông có vẻ khiêm tốn hơn, nhưng ông thích dắt tôi đi khắp nơi để khoe khoang.

Chẳng hạn như khi gọi cục trưởng Lưu đến nhà ăn cơm, ông vui vẻ nói: “Đến đi, gặp cháu gái của tôi.”

Ông Lưu cười nói: “Thầy à, em gặp cháu trước cả thầy đó!”

Ông nội lập tức tối sầm mặt: “Vậy mà lại để cậu gặp trước… Cậu có phúc ha!”

“…”

Chỉ cần gặp người nào đó là ông sẽ nói đây là cháu gái của tôi, cháu gái của tôi được mọi người cưng chiều lắm…

Khoe khoang đến mức tôi cũng thấy hơi ngượng!

Ấy thế mà khi nghe nói một đồng đội cũ của ông cũng từ quê trở về thủ đô, ông lập tức gọi điện, nói muốn đến thăm người ta, vừa lúc mang một ít đặc sản miền Nam qua.

“Nhưng mà, nhà họ…” Bà nội nhìn tôi một cách do dự.

Ông nội nói: “Chính vì thế mới càng phải đưa cháu gái nhỏ nhà chúng ta đến đó, để họ nhìn thấy mọi thứ đều có thể, chắc chắn vẫn còn hy vọng tìm thấy!”

Lúc đầu tôi không biết họ đang nói gì, sau đó, tôi đến nhà ông Tô tôi mới biết hóa ra nhà ông ấy năm năm trước đã mất tích một cậu bé hai tuổi.

Là cháu trai của ông Tô.

Năm đó, bà Tô dẫn cháu trai đi dạo, sau đó đứa trẻ biến mất, không thể tìm thấy bằng cách nào.

Tìm kiếm nhiều năm vẫn chưa có kết quả.

Ông bà đưa tôi đến thăm họ, chỉ muốn an ủi họ chút.

Bà Tô nhắc đến là lại lau nước mắt, nói không có mặt mũi đối diện với con trai và con dâu.

Ăn cơm xong, bà ấy vừa ôm tôi vừa lấy ảnh gia đình ra, nói mong rằng trước khi bà chết vẫn có thể gặp lại cháu trai.

Tôi cũng không biết phải an ủi bà ấy như thế nào, chỉ có thể yên lặng bầu bạn.

Tôi cúi đầu, nhìn vào bức ảnh gia đình mà bà ấy đang vuốt v e.

Bỗng nhiên tôi phát hiện ra…

“Nhóc câm!”

27.

“Cái gì cơ?” Bà Tô sửng sốt.

Tôi chỉ vào cậu bé trong bức ảnh gia đình đen trắng, nói: “Đây là nhóc câm!”

Những người khác nghe thấy liền xúm lại.

Ông Tô căng thẳng hỏi: “Cháu… cháu đang nói về người trong ảnh này đúng không? Cháu đã gặp cậu bé rồi à?”

Tôi gật đầu: “Vâng ạ.”

“Cháu thật sự đã gặp một người trông như vậy sao?” Ông Tô kích động đến thở hổn hển, ngực phập phồng.

Ông nội tôi nói: “Lão Châu, người trong ảnh này không phải là con trai Tô Ngạn của ông à?”

Bà nội vuốt v e đầu tôi, hỏi: “Cháu đã gặp người này ở đâu?”

“Cậu ấy là cháu trai của ông cụ trọc đầu bên thôn Tây của làng cháu ở. Nhà họ chỉ có một đứa trẻ, vì vậy dù cậu ấy là một người câm nhưng họ đối xử với cậu ấy rất tốt.”

Không giống như tôi, vừa bị đánh vừa bị mắng.

Tôi đã từng rất ghen tị với nhóc câm!

Mặc dù nhóc câm không nói được, nhưng cậu ấy rất đẹp trai, tôi rất thích cậu ấy…

Vì vậy, tôi cứ có thời gian là chạy đi tìm cậu ấy chơi, tôi chắc chắn mình sẽ không nhầm lẫn.

Cậu ấy trông rất giống người trong ảnh này.

“Đúng rồi, là không nói được! Khi Thâm Thâm hai tuổi vẫn chưa biết nói, chính là thằng bé, chắc chắn là thằng bé!” Ông Tô mặt đầy kích động, quay người định lao ra ngoài: “Nhanh, nhanh… lập tức, lập tức xuất phát!”

Bà Tô đặt tôi xuống, chạy đến kéo ông ấy lại: “Ông à, gọi điện cho con trai trước đã!”

28.

Vài ngày sau, mẹ nói với tôi rằng cháu trai của nhà họ Tô đã được đón về.

Bố mẹ cậu ấy đã đưa cậu ấy ra nước ngoài chữa bệnh.

“Vì cậu ấy không nói được ạ?”

“Ừ.” Mẹ cười nói: “Lần này con đã trở thành ân nhân lớn của nhà họ Tô rồi!”

Tôi, ân nhân lớn này, đã giành được cho mẹ tôi… một cậu phù rể!

Nửa năm sau, mẹ khỏi bệnh, bố lãng mạn cầu hôn mẹ.

Năm đó, bố mẹ tôi đều bận rộn với công việc, sau đó tôi lại mất tích, đám cưới cứ luôn bị trì hoãn.

Bây giờ, bố muốn bù đắp cho mẹ một đám cưới hoành tráng.

Tôi làm phù dâu cho họ.

Còn thiếu một phù rể nữa.

“Tô Ngạn nói, con trai chú ấy đồng ý.” Bố bóp nhẹ má tôi, nói: “Cậu bé đó nói cảm ơn con.”

“Nhóc…” Tôi khựng lại.

Trước đây, ở trong làng mọi người đều gọi cậu ấy là nhóc câm nên tôi cũng không biết tên cậu ấy.

Nhưng bây giờ vẫn gọi người ta là nhóc câm… thì không hay lắm.

Vì vậy tôi hỏi: “Bố ơi, cậu bé đó tên gì thế ạ?”

Bố nói: “Tô Ngự Thâm.”

“Tô khụ, khụ khụ khụ… Tô gì cơ ạ?” Tôi đang uống nước trái cây, suýt thì bị sặc.

“Tô Ngự Thâm.”

“…”

Trong sách, “tôi của tương lai” năm mười ba tuổi đã trốn thoát, lên xe đi đến Phụng Thành nhưng người trong làng đã tìm đến.

Người bố kia cầm dao, buộc người ta phải dừng xe kiểm tra, “tôi” trèo qua cửa sổ xe nhảy xuống xe, trong lúc vội chạy trốn, trốn tạm lên một chiếc xe con.

Trên xe, có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi.

Sau khi biết được “tôi” gặp phải chuyện gì, cậu ấy hứa với “tôi”, cậu ấy sẽ cứu “tôi”, bởi vì cậu ấy cũng từng bị lừa bán.

Nhưng năm tám tuổi cậu ấy được tìm về thì lại bị bị sốt cao, không còn nhớ được những chuyện trước tám tuổi nữa.

Cậu ấy chính là nam chính trong sách…

Tô Ngự Thâm.

Tôi chống tay lên trán: “Đây… thật là nhân duyên trời định mà!”

Bố tôi: “Hả?”

Mẹ tôi: “Cái gì?”

29.

Sau đó, tôi và Tô Ngự Thâm đã chữa khỏi bệnh cùng nhau làm phù dâu phù rể.

Sau đó, tôi và Tô Ngự Thâm cùng nhau đi nhà trẻ.

Sau đó, Tô Ngự Thâm dần dần trở thành thiếu niên trong ký ức của “tôi”…

*

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom